Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 100


"Tới đây, tức phụ, nếm thử canh trứng ta làm vì ngươi đi." Linh Ngọc Nhi ôm vai Mạnh Hiểu Dư, vừa cầm muỗng canh trứng thân mật đưa đến miệng Mạnh Hiểu Dư, vẻ mặt ôn nhu nhìn Mạnh Hiểu Dư tựa như nếu Mạnh Hiểu Dư không ăn, nàng sẽ không buông.

"Haha, Ngọc Nhi, ta tự mình ăn là được rồi." Mạnh Hiểu Dư nói rồi nhận muỗng trong tay Linh Ngọc Nhi nhưng lại bị nàng tránh đi, đôi mắt xinh đẹp, nhu nhược đáng thương chăm chú nhìn Mạnh Hiểu Hiểu, ủy khuất nói: "Tức phụ, ngươi không yêu ta." Biểu cảm ủy khuất kia kết hợp với gương mặt nhỏ manh khiến Mạnh Hiểu Dư mang đầy cảm giác tội ác.

"Ngươi.... ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta ăn là được chứ gì." Nói rồi Mạnh Hiểu Dư mở miệng ăn muỗng canh trứng kia.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư ăn xong, Linh Ngọc Nhi vội vàng chờ mong hỏi: "Ăn ngon không?" Sau khi Mạnh Hiểu Dư gật đầu, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn, Linh Ngọc Nhi khiêu khích nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của Nam Cung Vân Hạm. Ánh mắt kia như đang nói: "Xem đi Hiểu Dư vẫn rất để ý đến ta, ngươi đừng hòng mà bá chiếm Hiểu Dư một mình." Từ sau khi nàng tỉnh lại nhìn thấy hai người thâm tình ôm nhau. Vốn muốn từ bỏ nhưng nàng lại không cam tâm, nàng thật vất vả mới yêu một người, kết quả còn chưa bắt đầu đã bị người khác đoạt! Nàng không cam tâm mỗi lần Nam Cung Vân Hạm cố ý ở trước mặt mình khanh khanh ta ta với Mạnh Hiểu Dư, mà nàng chỉ có thể thương tâm đứng nhìn, cho nên vì vậy, Linh Ngọc Nhi quyết định đấu tranh, đặc biệt là sau khi biết lớp dịch dung của mình bị Mạnh Hiểu Dư xé xuống, Linh Ngọc Nhi lấy lý do không thể tệ hơn: "Mặt thật của ta chỉ có thể để ái nhân đầu tiên của ta nhìn, mà ngươi lại xé nó xuống, ngoại trừ cha mẹ và sư phụ của ta thì ngươi là người đầu tiên nhìn thấy mặt thật của ta, cho nên đời này ta chú định là người của ngươi, nếu ngươi không đón nhận ta, ta đi chết đi cho rồi." Lúc ấy Linh Ngọc Nhi đã nói như vậy với Mạnh Hiểu Dư.

Mạnh Hiểu Dư nghe nàng nói xong, trán đầy hắc tuyến, trong lòng thầm mắng: "Cô nương, có phải ngươi cũng xuyên không không! Nếu không sao lại biết chiêu ăn vạ nổi danh của Đoàn Dự như vậy, tuy rằng cuối cùng không thành công." Tuy thầm mắng nhưng Mạnh Hiểu Dư nhìn Linh Ngọc Nhi nước mắt lưng tròng, đáng thương, không nói được lời từ chối. Vì thế nàng bị xô dấm Nam Cung Vân Hạm áp mấy hôm liền, tuy rằng ngày thường nàng cũng bị ép buộc, nhưng mấy ngày nay vì Nam Cung Vân Hạm ghen tuông, nàng bị không ngừng áp, mỗi lần nàng không liên tục xin tha, Nam Cung Vân Hạm tuyệt không tha nàng. Dù mỗi ngày uống máu khiến công lực của nàng tăng lên nhanh chóng nhưng đó là nội lực tăng lên còn thể chất của Mạnh Hiểu Dư vẫn không tốt hơn trước nên không thể chịu nổi mỗi tối bị Nam Cung Vân Hạm lăn lộn. Mà Mạnh Hiểu Dư cũng bắt đầu hoài nghi, Nam Cung Vân Hạm giúp mình tăng công lực, có phải có động cơ bất lương bên trong không?

"Tiểu Dư nhi, mấy ngày nay ngươi "quá mệt mỏi", đây là canh nhân sâm gà ác ta cố ý nấu cho ngươi, bổ khí huyết, nếm thử hương vị xem thế nào?" Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Linh Ngọc Nhi, tuy Nam Cung Vân Hạm tức giận nhưng cũng hết cách, nàng không biết võ công nên không đánh lại Linh Ngọc Nhi, vậy hạ độc chỉnh nàng vậy! Lại sợ nàng sẽ cáo trạng làm nũng với Mạnh Hiểu Dư, tuy rằng Nam Cung Vân Hạm không sợ nàng đi cáo trạng vì nàng biết tiểu Dư nhi sẽ không dám thuyết giáo mình nhưng nàng sợ Linh Ngọc Nhi ỷ vào bản thân không thoải mái ăn vạ để Mạnh Hiểu Dư chăm sóc nàng, lại còn nói, dược nô là người hầu trung tâm của nàng, sợ dược nô không tận tâm, càng sợ bản thân sẽ bị hạ dược nữa, cho nên không thể không để Mạnh Hiểu Dư chăm sóc nàng.

Mà tên hỗn đản Mạnh Hiểu Dư này cư nhiên còn tin lời Linh Ngọc Nhi, thật sự tự mình chăm sóc Linh Ngọc Nhi, còn vì lời cố ý châm ngòi của Linh Ngọc Nhi mà tên ngốc này cả ngày dùng ánh mắt trách cứ nhìn mình, buổi tối lấy lý do chăm sóc Linh Ngọc Nhi, từ chối ngủ cùng mình tận ba bốn hôm khiến Nam Cung Vân Hạm mấy ngày nay dục cầu bất mãn.

Lần trước vì Mạnh Hiểu Dư không từ chối Linh Ngọc Nhi khiến Nam Cung Vân Hạm dựa vào đó, trừng phạt nàng, ép nàng hàng đêm sanh ca, Nam Cung Vân Hạm vui đến không thấy mặt trời. Sau đó vì khó chịu Linh ngọc Nhi luôn dán tiểu Dư nhi nhà nàng nên đã bỏ một ít mất hồn tán cho nàng. (Mất hồn tán khá giống thuốc xổ!)

Nhưng vì Mạnh Hiểu Dư ba bốn ngày liên tục dùng ánh mắt trách cứ cùng phòng không gối chiếc phạt nàng. Nam Cung Vân Hạm không dám hạ dược chỉnh Linh Ngọc Nhi, không chỉ vậy nàng còn phải bảo đảm Linh Ngọc Nhi khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót, bằng không tên vô sỉ kia sẽ lại chạy đi cáo trạng với Mạnh Hiểu Dư bảo nàng hạ dược rồi tên ngốc Mạnh Hiểu Dư sẽ ngây ngốc tin tưởng. Linh Ngọc Nhi có gương mặt đáng yêu như đứa nhỏ nhưng lại là kẻ vô sỉ, không biết khi nào phát hiện Mạnh Hiểu Dư không từ chối được yêu cầu của nàng thì luôn dùng vẻ mặt đáng thương nhìn nàng. Vì thế mỗi ngày vô sĩ đáng thương nhìn tiểu Dư nhi của nàng cầu an ủi rồi đưa ra những yêu cầu vô lý. Đầu tiên là một tấc không rời, sau đó thì muốn ôm, muốn hôn tiểu Dư nhi. Càng về sau yêu cầu càng quá mức, đến hiện tại đã không còn là một tấc không rời mà là liên thủ làm trò trước mặt nàng. Quá đáng hết sức mà, xem Nam Cung Vân Hạm nàng chết rồi sao?

Một tay bưng chén canh gà nhỏ, một tay đoạt Mạnh Hiểu Dư về, ôm eo nàng. Cười tủm tỉm nói, lại còn nhấn mạnh ba chữ "quá mệt mỏi" để Linh Ngọc Nhi biết nàng và tiểu Dư nhi bên nhau phong phú thế nào.

Lời này chỉ cần người có đầu óc đều có thể nghe hiểu lời nàng. Mỗi ngày Mạnh Hiểu Dư ở Thanh Trúc Uyển luôn là áo đến duỗi tay cơm đến há miệng, ngoài mỗi ngày vì uống chén máu nhỏ mà đả tọa một hai canh giờ thì không còn làm gì khác hơn nữa đả tọa vốn không mệt! Cho nên chuyện có thể khiến Mạnh Hiểu Dư mệt cũng chỉ có thể là những trên giường. Hơn nữa tên phúc hắc Nam Cung Vân Hạm mỗi tối đều vì tức giận mình chuyện mình đoạt Hiểu Dư với nàng, tối nào cũng tìm cách lăn lộn Mạnh Hiểu Dư, mỗi lần đều làm Mạnh Hiểu Dư kêu rất lớn, hầu như toàn bộ Thanh Trúc Uyển đều có thể nghe được. Huống chi Linh Ngọc Nhi võ công không thấp, thính lực không tệ, càng nghe rõ ràng hơn.

Cho nên Linh Ngọc Nhi đương nhiên nghe hiểu ý của Nam Cung Vân Hạm. Nhưng Linh Ngọc Nhi lại không tức giận chỉ cười nhẹ, ánh mắt hiện lên sự ưu thương. Nhưng rất nhanh đã biến mất, nhanh đến người khác không nhìn thấy, nhưng vẫn bị Nam Cung Vân Hạm luôn chú ý nàng thấy được.

Chú ý tới ánh mắt ưu thương của nàng, Nam Cung Vân Hạm cũng không tiếp tục k*ch th*ch nàng, chỉ ôm Mạnh Hiểu Dư chuyên tâm đút Mạnh Hiểu Dư ăn canh.

Thật ra Nam Cung Vân Hạm cũng không phải rất chán ghét Linh Ngọc Nhi, ngược lại sau thời gian ở chung, nàng cảm thấy người này không tệ, rất thích hợp làm bạn ngoại trừ lúc nàng tranh đoạt tiểu Dư nhi ra thì Linh Ngọc Nhi cái gì cũng được. Nhưng chỉ riêng việc nàng cùng mình tranh đoạt tiểu Dư nhi đã đủ làm Nam Cung Vân Hạm khó chịu về nàng, cho nên dù có lúc Nam Cung Vân Hạm thấy nàng rất được nhưng sẽ vẫn không làm bạn với nàng. Ai bảo nàng để ý đến tiểu Dư nhi mà mình? Cho nên dù thế nào đời này nàng cũng sẽ không làm bạn với Linh Ngọc Nhi, chỉ có thể l*m t*nh địch.

Nhưng Nam Cung Vân Hạm không phát hiện, tuy rằng nàng nhìn thấy Linh Ngọc Nhi thân mật với Mạnh Hiểu Dư, ngoài trừ cảm thấy khó chịu, muốn lập tức cướp Mạnh Hiểu Dư về để tú ân ái cho Linh Ngọc Nhi xem thì đã không còn cảm giác thương tâm sợ mất đi Mạnh Hiểu Dư như ban đầu, hay hận không thể giết Linh Ngọc Nhi vì đoạt Mạnh Hiểu Dư với mình.

Cho nên tuy vẫn đối đãi như cũ với Linh Ngọc Nhi nhưng thật ra đã bắt đầu chậm rãi tiếp thu Linh Ngọc Nhi, chỉ là nàng chưa phát hiện thôi! Hoặc có lẽ nàng biết nhưng vờ không biết! Đây là dấu hiệu của sự ngạo kiều.

Dù Nam Cung Vân Hạm có biết hay không, Linh Ngọc Nhi cũng phát hiện, nếu không nàng cũng sẽ không mặt dày dán lấy Mạnh Hiểu Dư. Tuy rằng nàng không để tâm việc Nam Cung Vân Hạm có tiếp thu hay không nhưng nếu Nam Cung Vân Hạm kiên quyết không đồng ý, Mạnh Hiểu Dư khẳng định sẽ vì Nam Cung Vân Hạm mà từ chối nàng, cuối cùng Mạnh Hiểu Dư có thích mình hay không, Linh Ngọc Nhi cũng không dám kết luận.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 101


Gần nửa tháng trôi qua, hai tỷ muội Hàn Như Băng cuối cùng cũng nhận được tin tức tìm được đường vào Tuyệt Tâm Đáy Vực của Phi Tin Các. Đi qua một rừng bụi gai không lớn, tỷ muội Hàn Như Băng xem như hoàn toàn tiến vào khu vực của Tuyệt Tâm Đáy Vực, lúc này hai người đều có chút chật vật, tóc hơi rối cùng y phục bị bụi gai làm rớt thể hiện sự vất vả khi đến đây của hai người.

Nhìn thấy một hồ nước không lớn trước mặt, cùng cánh rừng nhỏ cách đó không xa, mặt tỷ muội Hàn Như Băng đều hiện lên ý cười. Nghĩ đến sắp gặp được người trong lòng, ý cười càng đậm nhưng hai người cũng không vội vã tìm tiểu nhân nhi các nàng ngày nhớ đêm mong mà đầu tiên đến hồ nước sửa sang lại bản thân một chút. Dù sao các nàng cũng không muốn để Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy mình chật vật, cho nên hai tỷ muội ăn ý đi đến mặt hồ kia.

Hàn Như Băng ngồi xổm xuống cạnh mặt hồ, lấy nước rửa đi mệt mỏi trên mặt rồi xoay người nói với muội muội cũng đã ngồi xổm cạnh hồ: "Ta đi nhìn trước, Sương nhi trước cứ ở trong hồ này tắm đi! Chờ muội tắm xong đến lượt ta!" Nói rồi Hàn Như Băng đi lên trước, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, tinh thần tập trung chú ý động tĩnh xung quanh.

Nhìn tỷ tỷ ở trước đang chú ý xung quanh, Hàn Như Sương chậm rãi cởi ngoại bào bị bụi gai làm rách, tiếp theo là trung y, sau đó yếm và tiểu khố, lại đi chân trần vào hồ nước, bắt đầu rửa sạch bụi bẩn trên cơ thể.

Trong khi Hàn Như Sương tâm trạng không tệ đang tắm, Hàn Như Băng ở phía trước nhíu mày không biết đang nghĩ gì. "Tiểu gia hỏa thật sự ở chỗ này sao?" Càng đến gần đích, Hàn Như Băng lại càng không tự tin, nàng sợ lần này sẽ như những lần trước, tiểu gia hỏa thật sự đã đến nhưng đã rời đi được một thời gian. Cảm giác rõ ràng đến được lại đột nhiên phát hiện không phải khiến bản thân khó chịu, không thoải mái. Hàn Như Băng không biết mình còn có thể chịu đựng như vậy nữa không.

"Tỷ tỷ, ta xong rồi, tỷ cũng mau tắm đi!" Lúc này Hàn Như Sương đã thay bằng một bộ y phục màu xanh biếc, Hàn Như Băng nhìn y phục của muội muội, cười nói: "Nếu ta nhớ không lầm, bộ y phục này hẳn là tiểu gia hỏa đã mua ở trấn nhỏ cho muội! Ta nhớ rõ ngày thường muội rất luyến tiếc mặc nó, sao hôm nay lại mặc?"

"Không có gì, chỉ muốn mặc mà thôi." Không để ý đến lời trêu chọc của tỷ tỷ, Hàn Như Sương nhẹ nhàng nói, sau đó xoay người không để tâm đến tỷ tỷ, bắt đầu nhìn xung quanh.

Nhìn muội muội không phản ứng mình, Hàn Như Băng nhún vai trong lòng mắng: "Không phải đã quen rồi sao?" Sau đó lấy tay nải đi đến hồ nước.

Chưa đến nửa canh giờ sau, Hàn Như Băng cũng tắm xong, đi lên lau khô người, lấy yếm và tiểu khố màu trắng mặc vào, sau đó lấy một bộ y phục sạch sẽ trong bao mặc vào. Mặc xong đứng cạnh mặt hồ đánh giá dáng mình, Hàn Như Băng không khỏi nở nụ cười: "Haha, ánh mắt của tiểu gia hỏa thật sự rất không tệ! Dù mình đã từng mặc bộ y phục màu tím kia vài lần hay bộ màu đỏ như lửa của hiện tại thì đều rất đẹp mắt!" Nói rồi Hàn Như Băng lại thoáng nhìn mình trên mặt hồ, vô cùng hài lòng.

Hai tỷ muội Hàn Như Băng lại tiếp tục khởi hành, nhưng lần này đường đi không xa, đi qua cánh rừng nhỏ, hai người đã thấy tiểu nhân nhi bản thân vô cùng nhớ mong đang luyện kiếm ở bãi đất trống cách đó không xa! Nhìn thân ảnh vũ động kia, tỷ muội Hàn Như Băng đều khó kiềm chế xúc động muốn ôm tiểu nhân nhi ôm chặt lòng.

Hôm nay là ngày cuối cùng Mạnh Hiểu Dư uống máu, có thể nói không chỉ Mạnh Hiểu Dư được giải thoát mà con rắn kia cũng được giải thoát. Mạnh Hiểu Dư được giải thoát vì không cần uống thứ máu khó nuốt kia, mà Xích Nguyệt được giải thoát vì không cần phải lấy máu cho Mạnh Hiểu Dư uống. Một tháng liên tục, mỗi ngày uống một chén nhỏ, đừng nói Xích Nguyệt là rắn dù là người cũng không chịu nổi việc mỗi ngày lấy máu! Nếu không phải mỗi lần lấy máu xong Nam Cung Vân Hạm đều thêm thảo dược tốt cùng một ít độc trùng cho nó ăn thì có lẽ nó đã sớm bị Mạnh Hiểu Dư uống máu chết.

Có lẽ vì uống máu Xích Nguyệt khiến Mạnh Hiểu Dư không còn sợ rắn. Ít nhất nàng không còn sợ vẻ ngoài đỏ như lửa của Xích Nguyệt, ngược lại thành bạn tốt của nhau. Có lẽ vì Mạnh Hiểu Dư uống máu Xích Nguyệt cho nên trên người nàng có mang theo hơi thở của Xích Nguyệt, khứu giác của Xích Nguyệt nhanh nhạy như đánh hơi thấy mùi đồng loại trên người Mạnh Hiểu Dư. Có đôi khi Mạnh Hiểu Dư uống máu xong ngồi xuống đất đả tọa, nó sẽ trộm chui ra khỏi chung sứ rồi bò lên người Mạnh Hiểu Dư, đầu gối lên vai Mạnh Hiểu Dư, đuôi quấn cổ nàng, chìm vào giấc ngủ.

Lần đầu tiên Xích Nguyệt bò trên người Mạnh Hiểu Dư ngủ, Mạnh Hiểu Dư đả tọa xong, mở mắt nhìn thấy đầu rắn gối lên vai mình mà đuôi thì quấn lấy cổ mình, nàng trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Sau đó dần không sợ nãy thậm chí còn có chút thích thú việc nó ngủ trên người nàng khi đả tọa.

Hôm nay là ngày cuối cùng uống máu, Mạnh Hiểu Dư nhắm mắt cau mày uống sạch, Mạnh Hiểu Dư theo thói quen, khoanh chân ngồi trên đất, hai mắt khép lại bắt đầu tiêu hóa công lực vừa có. Mà Xích Nguyệt sau khi được Nam Cung Vân Hạm băng bó rồi ăn thảo dược thì vòng qua người Nam Cung Vân Hạm, trộm bò đến cạnh Mạnh Hiểu Dư, muốn như trước bò lên vai nàng, quấn đuôi quanh cổ nàng, tựa đầu lên vai nàng ngủ.

Nam Cung Vân Hạm nhìn Mạnh Hiểu Dư nhắm mắt đả tọa cùng với Xích Nguyệt trên vai nàng, chỉ lắc đầu sau đó bước ra khỏi dược phòng. Hai canh giờ sau, Mạnh Hiểu Dư mở mắt, nhìn Xích Nguyệt đang ngủ trên vai mình không để tâm ra khỏi dược phòng. Mà Xích Nguyệt thấy nàng động, đầu chỉ hơi giật, đôi mắt không mở tiếp tục ngủ.

"Vân Hạm tỷ tỷ, Ngọc Nhi." Mạnh Hiểu Dư ra khỏi dược phòng nhìn hai người đang chơi cờ trên bàn đá, nàng đi đến chào hỏi. Hiện tại Linh Ngọc Nhi và Nam Cung Vân Hạm rất ít khi đối chọi gay gắt, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ vì Mạnh Hiểu Dư mà tranh phong nhưng tình huống đã tốt hơn ban đầu rất nhiều.

"Tức phụ, ngươi khỏe rồi sao?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư ra khỏi dược phòng, trên người có con rắn đang ngủ, Linh Ngọc Nhi lên tiếng hỏi. Hiện tại nàng không dám xông đến ôm Mạnh Hiểu Dư, nàng sợ con rắn đang ngủ kia sẽ đột nhiên tỉnh lại cắn nàng.

Con rắn này ngày thường rất có linh tính, sẽ không cắn người nhưng không nghĩ đến sau khi nó bắt đầu ngủ trên người Mạnh Hiểu Dư, nếu ai dám đến gần Mạnh Hiểu Dư hay ôm lấy nàng, nó sẽ đột nhiên tỉnh lại, sau đó ngẩng đầu uy h**p người đến gần Mạnh Hiểu Dư, dù là Nam Cung Vân Hạm đã nuôi nó nhiều năm cũng không ngoại lệ. Tuy đến hiện tại nó còn chưa cắn ai nhưng vì Nam Cung Vân Hạm biết tập tính của nó nên nàng đã dặn dược nô và Mạnh Hiểu Dư bảo nàng khi Xích Nguyệt ngủ trên người nàng, không cần đến quá gần các nàng nên mới không có chuyện Xích Nguyệt cắn người.

"Ân." Gật đầu, sau đó Mạnh Hiểu Dư lại nói: "Ta muốn qua bên kia luyện kiếm." Sau khi Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi gật đầu, nàng về phòng cầm trường kiếm, đi đến bãi đất trống hay luyện.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư đi xa, Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi cũng không theo sau. Hiện tại Xích Nguyệt đang ngủ trên người Mạnh Hiểu Dư, chờ nàng luyện kiếm nó sẽ bò xuống nằm cách đó không xa. Dù hiện tại các nàng đi theo cũng sẽ bị Xích Nguyệt uy h**p, không thể đến gần Mạnh Hiểu Dư. Cho nên hai người dứt khoát không đi, dù có đi theo cũng không đến gần Mạnh Hiểu Dư còn không bằng chờ đến tối ngủ, Mạnh Hiểu Dư cho Xích Nguyệt vào chung sứ rồi đến gần nàng sau. (Tác giả đề cập: Vài ngày trước Linh Ngọc Nhi nhân lúc Nam Cung Vân Hạm ra ngoài tìm đồ ăn cho Xích Nguyệt đã lừa được Mạnh hiểu Dư lên giường ăn sạch! Tuy rằng sau khi Nam Cung Vân Hạm trở về đã chỉnh Linh Ngọc Nhi một phen nhưng vẫn chấp nhận Linh Ngọc Nhi là một nữ nhân khác của Mạnh Hiểu Dư, vì thế mấy ngày liên tục Linh Ngọc Nhi đều cười ngây ngô với Mạnh Hiểu Dư khiến nàng hoài nghi có phải Linh Ngọc Nhi bị Nam Cung Vân Hạm chỉnh đến choáng váng rồi không).

Tỷ muội Hàn Như Băng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư vô cùng vui vẻ nhưng không lập tức đi qua ôm lấy người mình ngày nhớ đêm mong vào lòng mà đứng tại chỗ không thể tin được.

"Dư nhi." Cuối cùng Hàn Như Sương lên tiếng gọi Mạnh Hiểu Dư.

Nghe thấy giọng nói cùng tên gọi quen thuộc, Mạnh Hiểu Dư dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh. Nháy mắt Mạnh Hiểu Dư vô cùng kinh hỉ hô: "Như Sương tỷ tỷ, Như Băng tỷ tỷ." Nhìn hai người mình luôn nhớ mong, Mạnh Hiểu Dư rất vui vẻ chạy về phía hai người, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó dừng bước, còn la lớn với hai tỷ muội đang chạy về phía mình: "Đừng đến đây."
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 102


"Dư nhi." Nhìn thấy thái độ đột nhiên thay đổi của Mạnh Hiểu Dư cùng với bước chân lui về sau của nàng, Hàn Như Sương thoáng bi thương. Còn Hàn Như Băng vẫn đang cười nhưng ý cười không đến đáy mắt.

"Ách....Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, hai tỷ đừng hiểu lầm, ta không có ý gì, chỉ là....." Nhìn ánh mắt bi thương của Hàn Như Sương và ý cười của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư vội lắc đầu giải thích, nhưng nàng chưa nói xong, đã bị Hàn Như Băng ngắt lời.

"Sao? Chỉ là cái gì? Tiểu gia hỏa?" Hàn Như Băng cười hỏi nhưng Mạnh Hiểu Dư lại không nghe ra chút ý cười nào, ngược lại cảm thấy nguy hiểm tràn đầy.

"Ách....chỉ là....." Nhìn nụ cười nguy hiểm của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư vội giải thích nhưng không đợi nàng nói xong, một bóng hồng xuất hiện, sau đó Mạnh Hiểu Dư cảm thấy cổ chợt lạnh lại nhìn thấy Xích Nguyệt thân đỏ như lửa, đuôi quấn lấy cổ mình, đầu ngẩng cao trên vai phải mình, đang phun cái lưỡi đỏ ra, uy h**p cảnh cáo tỷ muội Hàn Như Băng.

Nhìn thấy Xích Nguyệt như vậy, Mạnh Hiểu Dư cảm thấy nàng đã không cần giải thích nữa. Mà tỷ muội Hàn Như Băng nhìn thấy cảnh này cũng thoáng kinh hãi. Trong lòng cũng hiểu được vì sao Mạnh HIểu Dư đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng lại khó hiểu vì sao con rắn trong truyền thuyết này lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa nó còn rất thân cận với tiểu gia hỏa. (Hai tỷ muội biết về Xích Nguyệt vì khi còn nhỏ nghe sư phụ Bách Lý Thường Hồng nói).

Nhìn thấy Xích Nguyệt trên vai nàng, Mạnh Hiểu Dư duỗi tay xoa đầu nó, nói: "Tiểu Hồng (tên Mạnh Hiểu Dư đặt cho Xích Nguyệt), Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ là người ta thích, ngươi không được tổn thương các nàng, biết không." Nói rồi lại xoa cái đầu tam giác của nó.

Nghe nàng nói vậy, Xích Nguyệt cũng không còn bày ra tư thế uy h**p nữa, cúi đầu gác trên vai Mạnh Hiểu Dư, ngủ.

Nhìn một màn như vậy, tỷ muội Hàn Như Băng không khỏi kinh ngạc. Nhưng khi các nàng nghe Mạnh Hiểu Dư nói các nàng là người Mạnh Hiểu Dư thích, trong lòng vô cùng vui vẻ.

"Dư nhi." Nghe Mạnh Hiểu Dư nói mình là người nàng thích, áp lực cùng nỗi khổ tương tư những ngày qua nháy mắt bạo phát, Hàn Như Sương đi đến cạnh Mạnh Hiệu Dư, hiện tại nàng rất muốn ôm lấy tiểu nhân nhi này vào lòng, sau đó không bao giờ buông nàng ra.

Nhưng khi Hàn Như Sương chỉ còn vài bước đến gần Mạnh Hiểu Dư, Xích Nguyệt vốn đang ngủ lại đột nhiên ngẩng đầu uy h**p Hàn Như Sương. Hàn Như Sương bất đắc dĩ đành phải dừng lại, đứng cách Mạnh Hiểu Dư vài bước, nhìn Mạnh Hiểu Dư không biết nên nói gì. Nàng chán ghét cảm giác này, rõ ràng tiểu nhân nhi mình ngày nhớ đêm mong ở ngay trước mắt nhưng bản thân lại không thể ôm lấy nàng.

"Như Sương tỷ tỷ....." Nhìn thấy ánh mắt chua xót của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư cũng không dễ chịu, vì thế nàng nói với Xích Nguyệt: "Tiểu Hồng, ngươi xuống dưới đi." Nhưng Xích Nguyệt vẫn không để ý đến nàng, vẫn vững vàng chiếm cứ vai nàng, không hề có ý muốn đi.

"Tiểu Hồng, ngươi mau xuống đi." Nhìn thấy Xích Nguyệt không để tâm đến mình, Mạnh Hiểu Dư thoáng tức giận. Nàng cũng rất nhớ tỷ muội Hàn Như Băng, hiện tại thật vất vả mới gặp được mà cả một cái ôm đơn giản cũng không thể cho các nàng khiến lòng Mạnh Hiểu Dư vô cùng khó chịu! Dù đôi khi có Xích Nguyệt có thể giúp nàng tránh Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi dây dưa quá độ vì nàng cũng không muốn mỗi ngày cứ nị trong lòng hai người để thời gian trôi qua. Nhưng hiện tại Mạnh Hiểu Dư rất muốn nị trong lòng tỷ muội Hàn Như Băng rồi kể hết những nỗi nhớ nhung nhưng lại vì con rắn không biết thức thời này mà vướng bận nên Mạnh Hiểu Dư rất tức giận.

Dù nàng tức giận nhưng Xích Nguyệt vẫn không để tâm, vẫn lười động mà ánh mắt lại tràn đầy uy h**p nhìn Hàn Như Sương.

"Xích Nguyệt...."Mạnh Hiểu Dư thật sự nổi giận, nàng giơ tay bắt lấy đầu Xích Nguyệt muốn kéo nó khỏi vai mình nhưng Xích Nguyệt như đoán được ý của Mạnh Hiểu Dư, đuôi quấn quanh cổ Mạnh Hiểu Dư dùng lực suýt lặc chết nàng, cổ bị Xích Nguyệt xiết, Mạnh Hiểu Dư giảm lực. sau đó nàng cảm giác được Xích Nguyệt cũng giảm lực.

"Tiểu gia hỏa (Dư nhi)." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bị Xích Nguyệt siết cổ, tỷ muội Hàn Như Băng đều cả kinh.

"Haha, không sao không sao." Nhìn thấy hai tỷ muội lo lắng, Mạnh Hiểu Dư cười nói. Sau đó nàng quay đầu nói với Xích Nguyệt: "Ngươi thật sự không xuống?" Hiển nhiên lời này rất vô nghĩa, nếu nó chịu xuống đã không đợi đến lúc ngươi hỏi rồi.

Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy Xích Nguyệt vẫn không muốn xuống, vì thế nàng đành phải vận nội lực, dùng thần tốc bắn vào phần đầu Xích Nguyệt để nó hôn mê bất tỉnh. Nhìn Xích Nguyệt bất tỉnh trên vai mình, Mạnh Hiểu Dư thầm xin lỗi sau đó kéo nó xuống, nhẹ nhàng đặt trên cỏ. Rồi ngồi dậy đi đến trước mắt Hàn Như Sương, nhào vào lòng nàng.

"Như Sương tỷ tỷ, ta rất nhớ hai tỷ." Mạnh Hiểu Dư nghẹn ngào nói.

Mở vòng tay nghênh đón Mạnh Hiểu Dư nhào vào lòng, Hàn Như Sương ôm chặt lấy nhân nhi trong lòng, cái gì cũng chưa nói, chỉ không ngừng ôm chặt nàng để tiểu nhân nhi biết nàng nhớ nàng đến đâu.

"Tiểu gia hỏa." Đợi hai người ôm hồi lâu, Hàn Như Băng mới lên tiếng gọi Mạnh Hiểu Dư.

"Như Băng tỷ tỷ." Nghe thấy Hàn Như Băng gọi mình, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn Hàn Như Băng cách đó không xa, hốc mắt vốn ngập nước lúc này rơi xuống.

"Tiểu gia hỏa, vì sao lại khóc? Nhìn thấy bọn ta không vui sao?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư rơi lệ, Hàn Như Băng đi đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư, giơ tay lau nước mắt cho nàng, sủng nịch nói.

"Không có, không có, ta rất vui, vì gặp được Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ nên mới như vậy." Mạnh Hiểu Dư lắc đầu nói.

"Đã như vậy, vì sao còn khóc?" Hàn Như Băng sủng nịch nói.

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy giọng sủng nịch cùng đôi mắt nhu tình của nàng, nước mắt vốn đã ngừng lại tràn ra ngoài. Rời khỏi cái ôm của Hàn Như Sương, nàng vùi đầu vào lòng Hàn Như Băng, giọng làm nũng nói: "Người ta chỉ là vì quá nhớ Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ mà thôi!"

"Haha, nếu nói như vậy, vì sao còn muốn khóc? Vừa rồi ngươi khóc làm ta có cảm giác ngươi đang trách ta và Sương nhi không đến tìm ngươi sớm hơn." Nghe thấy giọng làm nũng mềm mại của tiểu nhân nhi trong lòng, Hàn Như Băng cười trêu.

"Mới không có! Ta mới không trách Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ! Ta là vì....." Nghe thấy Hàn Như Băng trêu mình, Mạnh Hiểu Dư vội ngẩng đầu cãi lại nhưng chưa nói xong đã bị Hàn Như Băng ngắt lời.

"Đã như vậy, tiểu gia hỏa đừng khóc, được không?" Hàn Như Băng xoa đầu nàng, sủng nịch nói.

"Ân." Mạnh Hiểu Dư gật đầu, sau đó hỏi Hàn Như Băng: "Như Băng tỷ tỷ, hai tỷ làm sao đến được đây? Ta nhớ rõ Vân Hạm tỷ tỷ nói, đường vào Tuyệt Tâm Đáy Vực rất khó tìm, mà đường xá lại nguy hiểm muôn trùng, còn có pháp trận do sư phụ của Vân Hạm tỷ tỷ bày, ven đường có độc dược có chướng khí, rất dễ nguy hiểm." Mạnh Hiểu Dư càng nói càng khiếp đảm, trong lòng cảm động thật nhiều. Dù sao hai tỷ muội Hàn Như Băng đến đây, tám chín phần là vì tìm mình. Nghĩ đến các nàng có thể gặp nguy hiểm, Mạnh Hiểu Dư khó chịu không thôi.

"Haha, bọn ta làm sao tìm đến đây về sau sẽ nói với ngươi. Tiểu gia hỏa có thể nói cho ta và Sương nhi nghe sao ngươi lại đến đây không? Hơn nữa lúc trước ở Thiết Phiến Môn là ai đã mang ngươi đi? Tiểu gia hỏa có thể nói cho chúng ta biết mình đã trải qua gì không?" Hàn Như Băng vừa nói vừa ôm Mạnh Hiểu Dư ngồi xuống đất. Hàn Như Sương nghe tỷ tỷ nói cũng nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư.

"Ách..... được." Nhìn thấy tỷ muội Hàn Như Băng nhìn mình, nàng gật đầu, nằm trong lòng Hàn Như Băng, tay trái nắm tay Hàn Như Sương, bắt đầu kể lại từ lúc bị Linh Ngọc Nhi đánh ngất mang đi, sau đó làm sao gặp được Nam Cung Vân Hạm rồi đi theo nàng đến đây. Cuối cùng lại nói khúc mắt tình cảm của mình và Nam Cung Vân Hạm cùng Linh Ngọc Nhi cho hai người nghe. Sau khi nói xong, mặt trời cũng gần xuống núi. Mạnh Hiểu Dư thấp thỏm nhìn Hàn Như Băng và Hàn Như Sương sau khi nghe mình kể xong vẫn không nói tiếng nào. Nhìn hai người cúi đầu trầm tư, Mạnh Hiểu Dư càng thấp thỏm. Thật ra nàng có thể không nói cho hai người chuyện của Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi, nhưng Mạnh Hiểu Dư không muốn gạt hai người, hơn nữa nếu mọi người gặp nhau, tỷ muội Hàn Như Băng vẫn sẽ biết, Mạnh Hiểu Dư tình nguyện bản thân tự nói với các nàng.

Nàng không hy vọng sau khi tỷ muội Hàn Như Băng gặp mặt hai người kia mới biết được sự thật, nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt thương tâm vì bị lừa gạt của các nàng nên Mạnh Hiểu Dư lựa chọn thẳng thắn. Dù tỷ muội Hàn Như quyết định thế nào, nàng vẫn sẽ thẳng thắn, nàng sẽ không lừa gạt người mình yêu.

Tuy nghĩ vậy nhưng nhìn thấy tỷ muội Hàn Như Băng cúi đầu trầm mặc, Mạnh Hiểu Dư có chút hối hận có phải mình thẳng thắn sớm quá không? Sau đó khi đang oán trách mình không nên hoa tâm, đã có Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ lại còn đón nhận Vân Hạm tỷ tỷ và Ngọc Nhi, bản thân có phải quá tệ không?

Khi Mạnh Hiểu Dư đang tự trách mình hoa tâm thì Hàn Như Băng nói: "Tiểu gia hỏa, hiện tại Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi hẳn đang ở Tuyệt Tâm Đáy Vực!" Sau đó khi Mạnh Hiểu Dư thắc mắc nhìn nàng, lại tiếp tục nói: "Tiểu gia hỏa có thể mang ta và Sương nhi đến gặp các nàng không?"
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 103


"Như..... Như Băng tỷ tỷ, vị này là Vân Hạm tỷ tỷ." Dẫn hai tỷ muội Hàn Như Băng về Thanh Trúc Uyển, Mạnh Hiểu Dư hơi lo lắng chỉ vào Nam Cung Vân Hạm đứng trước mặt mình không xa, giới thiệu xong, sau đó chỉ vào Linh Ngọc Nhi nói: "Còn đây là Linh Ngọc Nhi." Sau khi giới thiệu xong, nàng lại giới thiệu tỷ muội Hàn Như Băng cho Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi, sau đó, Mạnh Hiểu Dư làm đà điểu vùi đầu vào lòng Hàn Như Sương. Vốn nàng muốn chạy trốn nhưng vì Hàn Như Sương giữ chặt tay nàng, nàng đành đứng lại.

Khi Mạnh Hiểu Dư giới thiệu xong, vùi đầu vào lòng Hàn Như Sương thì những người còn lại trầm mặc đánh giá đối phương, trầm mặc thật lâu, lâu đến chân Mạnh Hiểu Dư muốn nhũn thì người trầm mặc nhất Hàn Như Sương lên tiếng: "Dư nhi, ngươi mệt sao?" Cảm giác được chân nhân nhi trong lòng khẽ run, Hàn Như Sương quan tâm hỏi.

Vừa dứt lời mọi người đều nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư mà Mạnh Hiểu Dư cảm giác được ánh mắt quan tâm của mọi người nhìn mình thì ngượng ngùng gật đầu, ngay sau đó nàng bỗng bị Hàn Như Sương bế lên, chưa đợi nàng phản ứng, Hàn Như Sương đã hỏi nàng: "Dư nhi, phòng của ngươi ở đâu?"

Mạnh Hiểu Dư bị nàng bất ngờ bế lên, sau khi nghe thấy nàng hỏi thì ngơ ngác chỉ về phòng ban đầu của mình. Vì sau khi xác định quan hệ với Nam Cung Vân Hạm, nàng đã bị Nam Cung Vân Hạm ép buộc dọn vào phòng Nam Cung Vân Hạm.

Nhìn về hướng Mạnh Hiểu Dư chỉ, Hàn Như Sương không để tâm đến những người khác, ôm nàng bước về hướng đó.

"Dư nhi..... vì sao vậy?" Ôm Mạnh Hiểu Dư ngồi trên giường, Hàn Như Sương cúi đầu hôn lên đầu nàng, nhẹ nhàng hỏi.

"Như Sương tỷ tỷ, thực xin lỗi." Biết Hàn Như Sương hỏi điều gì, Mạnh Hiểu Dư lại không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể xin lỗi nàng bởi chính nàng cũng không có lựa chọn khác, yêu Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi cũng không phải điều nàng muốn nhưng nàng không khống chế được chuyện tình cảm. Vậy nên nàng chỉ có thể xin lỗi Hàn Như Sương.

Nhìn sắc mặt có lỗi và tự trách của Mạnh Hiểu Dư lại nghe thấy nàng xin lỗi, Hàn Như Sương trầm mặc. Nàng không biết nên nói gì mới phải, lúc này nàng không thể an ủi Mạnh Hiểu Dư, nàng yêu đứa nhỏ này, rất yêu rất yêu nhưng điều đó không có nghĩa nàng sẽ vì yêu Mạnh Hiểu Dư mà tiếp thu hai kẻ khác ngoài mình và tỷ tỷ. Tình yêu là ích kỷ cùng chiếm hữu, khi nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói về chuyện của hai người kia, khi ấy nàng thừa nhận bản thân rất ghen ghét, nàng rất muốn đi giết bọn Nam Cung Vân Hạm dù khi vừa thấy hai người họ, nàng vẫn không thể xua đi ý nghĩ đó nhưng trước mặt Dư nhi, nàng không thể làm được, nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt thương tâm của Dư nhi nên chỉ có thể áp xuống ý nghĩa muốn giết Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi đang kêu gào trong lòng mình.

Nhìn Hàn Như Sương ôm Mạnh Hiểu Dư về phòng, Linh Ngọc Nhi cũng muốn đi theo nhưng chưa đi được hai bước đã bị Hàn Như Băng ngăn cản: "Linh cô nương xin dừng bước, Như Băng có vài lời muốn nói với hai vị, không biết hai vị có muốn nghe không?" Lắc mình ngăn bước chân của Linh Ngọc Nhi, nàng tươi cười nói. Linh Ngọc Nhi bị nàng ngăn cản, nhíu mày, sau khi nghe thấy lời Hàn Như Băng cũng không có phản ứng, chỉ là cố gắng muốn lướt qua không nàng nhưng bất thành. Sau khi thất bại nữa, Linh Ngọc Nhi không kiên nhẫn nói: "Ta không có gì để nói với ngươi, hơn nữa ta cũng biết ngươi muốn nói cái gì. Hiện tại, ta chỉ có thể nói, ta sẽ không buông tay Hiểu Dư." Linh Ngọc Nhi nhìn Hàn Như Băng, kiên định nói.

Nói xong lại muốn vòng qua Hàn Như Băng nhưng vẫn bị nàng mỉm cười chặn lại: "Hôm ở Thiết Phiến Môn là Linh cô nương đánh ngất tiểu gia hỏa mang đi!" Nhẹ nhàng kể ra, giọng không thay đổi lại khiến hai người ở đây cảm nhận được chút hàn ý.

"Vậy thì sao?" Linh Ngọc Nhi không bị dọa, lạnh mặt nhìn Hàn Như Băng.

"Không sao cả, chỉ là có vài lời muốn nói với nhị vị." Hàn Như Băng cười.

"Ai! Được rồi! Ngươi muốn nói gì?" Thấy thái độ của Hàn Như Băng, Linh Ngọc Nhi thỏa hiệp, tuy rằng nàng không sợ Hàn Như Băng nhưng vẫn áy náy chuyện đánh ngất Hiểu Dư mang nàng đi, hơn nữa còn khiến nàng suýt lâm vào nguy hiểm, nếu không phải mình tùy hứng thì sẽ không có tình huống hiện tại. Tuy rằng áy náy nhưng nàng không hối hận, hiện tại dù thế nào nàng cũng sẽ không buông tay. Do đó dù đồng ý nói chuyện cùng Hàn Như Băng nhưng nàng có thể đoán được lần nói chuyện này sẽ không có ý nghĩa vì nàng không cho rằng Nam Cung Vân Hạm sẽ buông tay, nhìn mặt nàng cũng biết muốn các nàng nói chuyện với Hàn Như Băng là không thể. Nếu tỷ muội Hàn Như Băng muốn từ bỏ vậy cũng không cần vất vả tìm đến đây.

"Còn Nam Cung cô nương thì thế nào?" Nhìn thấy Linh Ngọc Nhi thỏa hiệp, Hàn Như Băng nhìn về phía Nam Cung Vân Hạm ngơ ngác nhìn về phía phòng muội muội ôm tiểu gia hỏa đi vào, không biết đang nghĩ gì.

"Ân, có thể." Nghe thấy Hàn Như Băng hỏi, Nam Cung Vân Hạm dời mắt. Thật ra tâm trạng của nàng cũng không khác Linh Ngọc Nhi, nàng có chút áy náy với tỷ muội Hàn Như Băng vì nàng đã từng nghe tiểu Dư nhi kể lại chuyện tình cảm của ba người nhưng vẫn dùng thủ đoạn bất chính để có được Mạnh Hiểu Dư dù vậy nàng vẫn không hối hận, nhiều lắm chỉ là áy náy, nhưng chút áy náy này không thể khiến nàng buông tay được.

Tuy cũng đồng ý nói chuyện nhưng nàng biết lần này các nàng sẽ không thể nói chuyện vui vẻ được.

Sau khi các nàng đồng ý, Hàn Như Băng mỉm cười gật đầu, tuy rằng nàng cũng có thể đoán được kết quả nhưng nếu cái gì cũng không nói vậy không phù hợp với phong cách của nàng! "Một khi đã như vậy, chẳng biết có thể mời Nam Cung cô nương dẫn đường đến phòng của cô nương?" Hàn Như Băng nói rồi nhìn dược nô đang nghịch thảo dược cách đó không xa.

"Được, có thể." Nam Cung Vân Hạm gật đầu, xoay người dẫn hai người đến phòng mình. Nam Cung Vân Hạm rất tán đồng với cố kỵ của Hàn Như Băng, dù sao có một số việc người ngoài không biết vẫn tốt hơn vì nội dung cuộc đối thoại của các nàng quá kinh hãi thế tục.

Bên này mọi người vào phòng Nam Cung Vân Hạm thì bên Mạnh Hiểu Dư lại tràn ngập không khí ái muội.

"Dư nhi..... ta rất nhớ ngươi." Hàn Như Sương h*n l*n c*n c* trắng nõn của Mạnh Hiểu Dư, khàn giọng kể ra nỗi nhớ sâu thẳm của mình.

"Như Sương tỷ tỷ, thật ngứa....." Cổ bị Hàn Như Sương hôn lên thật ngứa, Mạnh Hiểu Dư nghiêng đầu muốn tránh.

Nhưng Hàn Như Sương không để nàng tránh, khi nàng nghiêng người tránh đi, Hàn Như Sương cũng đuổi theo nàng, hơn nữa còn cắn vào thịt non của nàng xem như trừng phạt, khi Mạnh Hiểu Dư than nhẹ thì buông ra l**m lấy vết răng của mình.

"Như Sương tỷ tỷ...." Chỗ mẫn cảm bị Hàn Như Sương hôn cắn, Mạnh Hiểu Dư đỏ mặt, muốn ngăn cản lại không muốn ngăn cản, nàng có chút bất lực làm nũng gọi Hàn Như Sương.

"Dư nhi....." Bị giọng bất lực làm nũng của nàng gọi tên, Hàn Như Sương bỗng cảm giác bụng dưới thoáng căng, một cổ nhiệt khí lướt qua. Hô hấp cũng dồn dập hơn, ngẩng đầu buông cổ nàng ra, tìm đến đôi môi phấn nộn kia hôn lấy, lưỡi linh hoạt cạy răng nàng, xông vào khoang miệng, vội vàng đoạt lấy.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 104: [H]


"Ưm.... ân..... Như..... Như Sương tỷ tỷ." Mạnh Hiểu Dư bị Hàn Như Sương hung hăng hôn khiến hô hấp khó khăn, nàng không rõ sao Hàn Như Sương có thể hôn lâu hơn mình? Mỗi lần hôn Mạnh Hiểu Dư đều cảm thấy sắp cạn hơi, điều này khiến Mạnh Hiểu Dư có chút phiền muội. Thật ra không chỉ Hàn Như Sương mà những người khác hôn đều tốt nàng.

Cảm thấy Mạnh Hiểu Dư từ chối, Hàn Như Sương buông lỏng Mạnh Hiểu Dư đang thất thần, nhìn nàng cố gắng hít thở, Hàn Như Sương thấy đáng yêu thì cong môi cười. Sau đó cúi đầu tiếp tục hôn Mạnh Hiểu Dư rồi di chuyển dần xuống cổ của nàng, đồng thời tạo nên nhiều vết dâu tây trên đó.

Môi nàng hút lấy cổ Mạnh Hiểu Dư, tay phải lại thong thả đến trước ngực Mạnh Hiểu Dư, trượt vào trong vạt áo, bắt lấy vật mềm mại, xoa xoa ấn ấn.

"Ân.....a....." Chỗ mẫn cảm bị Hàn Như Sương khiêu khích, tiểu hồng đậu bỗng chốc cứng rắn, Mạnh Hiểu Dư bị k*ch th*ch rên lên. Nhìn Hàn Như Sương tác quái trên người mình, Mạnh Hiểu Dư khẽ đẩy nàng, khi Hàn Như Sương nhìn nàng thì nói: "Như Sương tỷ tỷ, thả..... thả ta ra trước đi!" Tuy nằm trong lòng Hàn Như Sương rất thoải mái nhưng tình huống hiện tại khiến nàng cảm thấy tư thế này rất xấu hổ.

Hàn Như Sương hiểu ý, thả Mạnh Hiểu Dư ra, đặt nàng ngồi cạnh giường, khom người cởi giày hộ nàng, sau đó áp nàng lên giường, thấy gương mặt ửng đó của nàng, xấu xa hỏi: "Vậy đã được chưa?"

Nghe thấy giọng xấu xa của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư vốn đã đỏ mặt lại càng đỏ hơn, trong lòng không khỏi oán giận: "Sao Như Sương tỷ tỷ lại xấu như vậy?"

Thấy Mạnh Hiểu Dư xấu hổ đỏ mặt, Hàn Như Sương dùng giọng xấu xa cười nói: "Dư nhi không nói lời nào là cam chịu sao?" Sau đó thấy mặt Mạnh Hiểu Dư hồng hơn nói tiếp: "Nếu Dư nhi đã cam chịu vậy thì ta cũng nên tiếp tục!" Dứt lời, không chờ Mạnh Hiểu Dư lên tiếng, nàng đã nắm lấy đai lưng của Mạnh Hiểu Dư, kéo mạnh, cảnh đẹp bên trong được bao bởi áo yếm hiện ra. Nhìn chiếc áo yếm màu trắng lại nhìn gương mặt ửng đỏ của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương cười khẽ, tay di chuyển đến chiếc yếm đang che giấu ngọn núi trắng tuyết có điểm hồng của Mạnh Hiểu Dư. Hàn Như Sương cảm thấy đây là cảnh đẹp nhất trên thế gian này. Nàng thong thả cúi người, cách lớp yếm x** n*n n** m*m m** kia.

"Ân....." Điểm mẫn cảm bị bắt lấy, Mạnh Hiểu Dư thở gấp, tay ôm chặt eo Hàn Như Sương, nhưng khi chạm vào Hàn Như Sương thì nàng nhíu mày. Nàng rất bất mãn việc Hàn Như Sương vẫn còn mặc y phục chỉnh tề, vì vậy muốn kéo đai lưng của nàng. Thế nhưng vì Hàn Như Sương đang ôm mình nên nàng không thể kéo được.

"Như Sương tỷ tỷ, mau dịch tay tỷ ra một chút." Mạnh Hiểu Dư chịu đựng kh*** c*m trong người, giọng bất ổn nói.

"Sao?" Hàn Như Sương đang chìm đắm trong mỹ vị, nghe thấy lời của Mạnh Hiểu Dư, không ngẩng đầu hỏi, sau đó động tác nhanh nhẹn muốn cởi đi y phục trên người nhưng vì là y phục Dư nhi tặng nên nàng chỉ có thể nhẹ nhàng cởi nó, sau đó lại cởi y phục của Mạnh Hiểu Dư, lần thứ hai nằm trên người nàng, Hàn Như Sương kéo cái yếm của Mạnh Hiểu Dư, cúi người nhìn thân thể nhỏ nhắn xinh xắn dưới người. Không có y phục ngăn cách, da thịt tương dán khiến hai người thỏa mãn thở dài.

"Như Sương tỷ tỷ....." Khi hai người yên lặng ôm lấy nhau, Mạnh Hiểu Dư khẽ gọi Hàn Như Sương, sau đó thấy nàng cúi đầu thì đỏ mặt, xấu hổ nói: "Ta rất nhớ tỷ." Nói rồi nàng dừng một chút, chui vào lòng Hàn Như Sương, thì thầm nói "muốn ta". Hai chữ này nhỏ đến mức Hàn Như Sương gần như không nghe thấy.

Thế nhưng Hàn Như Sương vẫn nghe được, giọng cười trêu nói "được". Không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa, nàng cúi đầu bắt đầu cướp đoạt thiên hạ dưới thân. Tay phải không còn xoa lấy đồi núi trước ngực mà dần di chuyển xuống sơn cốc mê người bên dưới. Tay nàng lướt lên vòng eo mảnh khảnh, cuối cùng đến sơn cốc rừng rậm kia, nàng khẽ bồi hồi bên ngoài thì bị dòng suối nhỏ bên trong hút lấy.

Hàn Như Sương buông lỏng Mạnh Hiểu Dư đang ngây người, nhìn đôi mắt mê ly, đôi gò má ửng hồng, miệng nhỏ khẽ nhếch dưới thân mình, nàng cười, giọng lưu manh nói: "Dư nhi, ở đây của ngươi thật thoải mái." Nói rồi ngón trỏ dò xét, thám hiểm mật đạo, nàng nhẹ nhàng xoay hai vòng bên trong, người dưới thân lập tức run rẩy.

"A......" Mạnh Hiểu Dư bị Hàn Như Sương không ngừng tập kích không nhịn được, rên mê người gọi: "Như Sương tỷ tỷ...." Mạnh Hiểu Dư bất mãn gọi Hàn Như Sương như đang oán giận sao nàng có thể dùng giọng lưu manh nói chuyện với mình.

"Sao vậy?" Hàn Như Sương cố ý bỏ qua ánh mắt oán giận của Mạnh Hiểu Dư, vờ khó hiểu hỏi. Lại thêm một ngón tay vào sơn cốc bí ẩn, hai ngón tay ra vào lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ làm đứa nhỏ dưới thân cắn môi, cố gắng nhẫn nại. Khi không nhịn được nữa thì tiếng rên vỡ vụt tràn khỏi miệng nàng, đồng thời tiếng kêu càng lúc càng lớn, lúc này Hàn Như Sương mới thỏa mãn cong môi, cúi người ngậm lấy hoa đào trước ngực.

"A.....ân.....a....." Hai tay Mạnh Hiểu Dư ôm lấy cổ Hàn Như Sương, miệng không ngừng vang lên khúc ca êm tai, đầu óc Mạnh Hiểu Dư trống rỗng, tất cả phản ứng trong người đều nghe theo động tác của Hàn Như Sương. Gương mặt khi thì thoải mái, khi thì ẩn nhẫn khó nhịn, khi thì vô cùng mê say, dù là dáng vẻ nào đều vì động tác của Hàn Như Sương mà biểu lộ.

Hàn Như Sương buông hoa đào trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư đang ôm lấy cổ mình, trên mặt tản ra mị hoặc cực điểm, Hàn Như Sương hưng phấn, nàng rất thích vẻ mê người, quyến rũ lúc này của Mạnh Hiểu Dư, lúc này nàng không còn nét trẻ con bình thường, ngược lại là vẻ hồn xiêu phách lạc. Dáng vẻ thật giống yêu tinh xinh đẹp trong các tiểu thuyết viết chuyên hút hồn kẻ khác.

Nghĩ vậy, hô hấp của Hàn Như Sương dồn dập hơn, động tác ra vào càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu, mỗi lần vào đều đến tận cùng, nàng còn cong tay tìm kiếm điểm mẫn cảm của Mạnh Hiểu Dư.

"A....a....ân......a..... Như Sương tỷ tỷ...... nhanh..... quá..... a.....ta..... không......chịu nổi nữa....a..." Chưa dứt lời, Mạnh Hiểu Dư đã cao trào, mật đạo co rút lại, dòng nước ấm áp theo hai ngón tay của Hàn Như Sương chảy ra ngoài.

Giơ tay phải lên, Hàn Như Sương nhìn chất lỏng trong suốt, thầm nghĩ: "Đây là thứ từ cơ thể Dư nhi chảy ra, không biết vị thế nào?" Nghĩ rồi, nàng khẽ l**m thử. Mà động tác này vừa lúc bị Mạnh Hiểu Dư đang suy yếu bắt gặp.

Đôi mắt vốn híp lại nháy mắt trừng to, Như Sương tỷ tỷ của nàng sao có thể làm chuyện này? Chắc chắn vừa rồi vì quá mệt nên nàng mới ảo giác thôi, Mạnh Hiểu Dư tự thôi miên mình, chậm rãi nhắm mắt lại, nàng cảm thấy hiện tại mệt quá đã vậy còn xảy ra ảo giác. Nhưng không chờ Mạnh Hiểu Dư thôi miên mình xong, Hàn Như Sương đã lên tiếng.

"Dư nhị, vị này rất được, ta còn muốn." Hàn Như Sương nói xong, cúi đầu chôn g*** h** ch*n Mạnh Hiểu Dư, nàng gác hai chân Mạnh Hiểu Dư lên vai, cúi đầu l**m lấy hoa viên của nàng.

Mạnh Hiểu Dư bị câu nói kia của Hàn Như Sương ngừng việc thôi miên, trực tiếp ngây người: "Như Sương tỷ tỷ của nàng sao lại vô sỉ như vậy." Nhưng chưa được một lát, h* th*n đã truyền đến kh*** c*m khiến nàng hoàn hồn: "A.....Như Sương...... Như Sương tỷ tỷ...... đừng.... ở đó.... vẫn...... vẫn chưa tắm.....a...." Mạnh Hiểu Dư gian nan muốn đứng lên, muốn đẩy cái đầu đang chôn g*** h** ch*n mình ra nhưng nàng vừa đứng lên, Hàn Như Sương đã n*ng m*ng nàng, Mạnh Hiểu Dư yếu ớt thoáng chốc ngã xuống giường. Còn Hàn Như Sương thì ngẩng đầu nhìn nàng, giọng khàn khàn nói: "Dư nhi ngoan, lát nữa sẽ ổn thôi." Sau đó tiếp tục canh tác hoa viên của Mạnh Hiểu Dư.

Thân thể Mạnh Hiểu Dư vừa cao trào làm sao chịu nổi k*ch th*ch này. Khi Hàn Như Sương lần nữa chui vào g*** h** ch*n nàng, nàng đã ngừng giãy giụa mà chìm vào d*c v*ng do Hàn Như Sương tạo ra vì mình.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 105


Nghe thấy tiếng động ở phòng cách vách, ba người ngồi trong phòng có các biểu cảm khác nhau.

"Ai! Sương nhi cũng thật là, dù muội đã lâu không gặp tiểu gia hỏa nên dục cầu bất mãn nhưng cũng không cần kịch liệt như vậy! Muội như vậy, tỷ làm sao còn tâm trí tranh đoạt tiểu gia hỏa với người khác?" Hàn Như Băng nghĩ vậy nhưng mặt vẫn tươi cười, nụ cười không những không giảm mà còn có xu hướng tươi hơn.

Khác với gương mặt tươi cười xán lạn của Hàn Như Băng, sắc mặt của hai người ngồi đối diện lại không được đẹp. Nam Cung Vân Hạm nghe thấy tiếng phòng cách vách ngày càng lớn, còn kiều mị, mày nhăn lại, trong lòng tức giận nghĩ: "Được lắm Mạnh Hiểu Dư, còn không phải ân ái thôi sao! Cần gì phải kêu lớn tiếng, mất hồn như vậy? Ngày thường ở cạnh ta sao không thấy ngươi kêu lớn đi! Chẳng lẽ kỹ thuật của ta quá kém? Hay do tối qua ta chưa làm ngươi no?" Càng nghĩ mày Nam Cung Vân Hạm càng nhăn. Nàng rõ ràng rất ghen tị hơn nữa còn là hũ dấm to, mùi chua bay xa mấy dặm vẫn còn ngửi thấy.

Hàn Như Băng tươi cười rạng rỡ, Nam Cung Vân Hạm thì nhíu mày còn Linh Ngọc Nhi thì cúi đầu, bẹp miệng, tay nắm chặt vạt áo: "Tức phụ thật là, sao có thể ban ngày ban mặt làm chuyện này? Còn kêu mê người như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết người ta dục cầu bất mãn thật lâu sao? Ngươi còn câu dẫn người ta, cố tình hiện tại người ta không thể tìm ngươi." Nghĩ rồi Linh Ngọc Nhi chẹp miệng, trong mắt mông lung, nếu dáng vẻ lúc này của nàng bị Mạnh Hiểu Dư thấy, khẳng định hô to "manh quá" nhưng hiện tại nàng và Như Sương tỷ tỷ đang bận yêu thương nhau! Cho nên biểu cảm ủy khuất này của nàng cũng sẽ không ai đồng tình, hai người kia không dẫm chân nàng đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, dù sao các nàng vẫn l*m t*nh địch của nhau!

Thật ra Linh Ngọc Nhi ủy khuất cũng rất bình thường, dù sao so sánh với hai người này thì nàng không có ưu thế gì nổi trội. Không nói đến những chuyện khác, chỉ nói đến chuyện tình cảm. Khi nàng thật vất vả khiến Mạnh Hiểu Dư tiếp nhận tình cảm của mình thì Nam Cung Vân Hạm không biết đã lăn giường với Mạnh Hiểu Dư bao nhiêu lần, mà hai tỷ muội Hàn Như Băng còn bắt lấy tâm Mạnh Hiểu Dư sớm hơn cả Nam Cung Vân Hạm. Tuy rằng tình cảm không thể lấy số lần lăn giường để đo xem là thích ai hơn nhưng giữa người yêu với nhau thì đây là cách biểu đạt tình cảm dễ nhất! Cũng là hoạt động gia tăng độ thân mật nhất giữa hai người. Nhưng mà Linh Ngọc Nhi ngoại trừ lúc Nam Cung Vân Hạm không có mặt, lừa Mạnh Hiểu Dư lăn giường thì những lúc khác chưa từng ở riêng với Mạnh Hiểu Dư để bồi dưỡng tình cảm. Nàng rất khó tìm được cơ hội ở riêng với Mạnh Hiểu Dư bởi vì nữ nhất đáng ghét Nam Cung Vân Hạm này luôn quấy rầy kế hoạch của nàng.

Tuy có người nói, yêu một người không nhất định phải luôn ở bên cạnh người đó, chỉ cần nhìn họ hạnh phúc là được. Nhưng Linh Ngọc Nhi cảm thấy người nói những lời này quá giả dối, nếu không thì chính là họ không yêu người kia nên mới có thể nói chỉ cần ngươi hạnh phúc, ta có thể buông tay để ngươi rời đi, để người khác mang đến thứ hạnh phúc mà ta không thể cho ngươi.

Linh Ngọc Nhi không làm được chuyện buông tay chúc ngươi hạnh phúc trong vòng tay người khác nên nàng mới không từ bỏ, hay rời khỏi. Mà lựa chọn ăn vạ bên cạnh Mạnh Hiểu Dư, dù bên cạnh Mạnh Hiểu Dư không chỉ có nàng, nhưng vì yêu Mạnh Hiểu Dư, nàng không thể buông bỏ Mạnh Hiểu Dư được mà nàng cũng không thể đoạt được Mạnh Hiểu Dư từ tay người khác vì làm vậy sẽ tổn thương Mạnh hiểu Dư cũng sẽ tổn thương những người yêu Mạnh Hiểu Dư tuy nàng cũng không để tâm việc tình địch của nàng có thương tâm hay không nhưng nàng sợ Mạnh Hiểu Dư thương tâm!

Do đó, Linh Ngọc Nhi lựa chọn sống hòa bình cùng tình địch, không tổn thương tình địch nhưng khi cần đoạt Mạnh Hiểu Dư thì nàng sẽ không thủ hạ lưu tình, tuy rằng sẽ không động thủ tổn thương Nam Cung Vân Hạm nhưng vẫn sẽ không thiếu những trò đùa nhỏ. Mà Nam Cung Vân Hạm cũng sẽ trộm hạ dược Linh Ngọc Nhi, không làm nàng ngủ nhiều thì cũng sẽ đi vệ sinh, nếu không phải vài ngày không muốn ăn thì sẽ là ăn vào là nôn, còn có bên ngoài nhìn Linh Ngọc Nhi khỏe mạnh nhưng Nam Cung Vân Hạm đã thầm hạ dược để nàng luôn hắt hơi không để nàng yên ổn ngày nào.

Mà khi Nam Cung Vân Hạm hạ dược Linh Ngọc Nhi, Linh Ngọc Nhi rảnh rỗi cũng sẽ hãm hại nàng, ỷ vào sức khỏe không ổn mà ăn vạ Mạnh Hiểu Dư, để nàng chăm sóc mình. Đến khi Nam Cung Vân Hạm ngừng hạ dược mới thôi. Khi đó các nàng mới xem như "chung sống hòa bình" nhưng thỉnh thoảng các nàng vẫn tranh giành tình cảm, ngôn từ khiêu khích nhau, vì dẫu sao các nàng vẫn là tình địch! Muốn sống hòa bình thật sự không thể nào. Dù là thế, ba người các nàng sống chung vẫn rất vui vẻ, nhưng giờ thì tốt rồi, hai người yêu Mạnh Hiểu Dư sớm nhất đến tìm, vốn là cuộc chiến tranh đoạt tức phụ của nàng và Nam Cung Vân Hạm, hiện tại có thêm hai người khác tham gia, hơn nữa nàng còn không thể nói gì. Ai! Ai bảo Linh Ngọc Nhi nàng là người ăn vạ Mạnh Hiểu Dư cuối cùng! Nghĩ thôi Linh Ngọc Nhi đã cảm thấy rất buồn, nàng vốn định sau khi bắt cóc Mạnh Hiểu Dư sẽ đi tiêu dao khắp nơi lại không ngờ bị lão gia hỏa Triệu Thiên Du làm trọng thương, dẫn đến gặp được Nam Cung Vân Hạm rồi mọi chuyện lại thành như vậy.

Hơn một canh giờ sau, tiếng rên cách vách mới dừng lại, trả lại vẻ yên lặng ban đầu. Hàn Như Băng ho khan vài tiếng, nói với hai người: "Nhị vị thật sự không chịu buông tay tiểu gia hỏa sao?" Lúc trước các nàng đã nói được một lúc nhưng giữa chừng vì động tĩnh của Hàn Như Sương và Mạnh Hiểu Dư mà không thể không dừng lại, hiện tại bên kia đã yên lặng, các nàng cũng nên trở lại vấn đề còn dang dở.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 106


Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu sáng vạn vật, một ngày mới lại bắt đầu. Một thiếu nữ diện mạo thanh tú đang say giấc trong lòng một nữ nhân xinh đẹp.

Nhìn thiếu nữ ngủ say trong lòng, Hàn Như Băng cười hạnh phúc nói: "Có tiểu gia hỏa bên cạnh thật tốt, ngủ cũng ngon hơn ngày thường!" Nàng giơ tay muốn xoa mặt người trong lòng, mắt đầy sủng nịch nhưng sau đó nghĩ đến gì đó, bàn tay vốn đang xoa mặt Mạnh Hiểu Dư đổi thành nhéo, vừa khẽ nhéo vừa nhỏ giọng oán giận: "Tiểu gia hỏa ngươi thật sự không làm cho người ta bớt lo mà, cả ngày chỉ biết câu nhân khắp nơi, hiện tại mang đến cho ta hai tên khó chơi, thật muốn cột ngươi trên giường để ngươi không thể ra ngoài hút hồn người khác."

Vì đêm qua mệt nhọc nên Mạnh Hiểu Dư ngủ say như chết không hề nghe thấy lời của Hàn Như Băng, nàng chỉ cảm giác được ai đó đang nhéo má mình nên trong vô thức đẩy cánh tay đó ra, sau đó chui đầu vào lòng Hàn Như Băng cọ vài cái mới tiếp tục ngủ.

Nhìn động tác của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng không khỏi bật cười: "Xem ra tối qua tiểu gia hỏa thật sự bị Sương nhi lặn lộn mệt mỏi, vừa rồi mình nhéo nàng như vậy mà nàng vẫn không tỉnh." Nghĩ rồi Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư, lại nghĩ đến sau khi nói chuyện với Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi, nàng về phòng của muội muội và tiểu gia hỏa, nhìn thấy hai người nằm trên giường, tiểu gia hỏa thì nằm trong lòng muội muội ngủ mất, còn muội muội thì ôm lấy tiểu gia hỏa, trong mắt đầy thâm tình đang nhìn gương mặt của tiểu gia hỏa.

Hàn Như Sương thấy Hàn Như Băng vào phòng, gọi một tiếng tỷ tỷ sau đó im lặng, chỉ ôm lấy tiểu gia hỏa dịch người vào trong cùng, để lại khoảng trống cho Hàn Như Băng nằm. Tựa như trước khi tiểu gia hỏa chưa rời đi, ba người các nàng nằm cùng một giường, Sương nhi ngủ trong cùng, tiểu gia hỏa ngủ ở giữa còn nàng ngủ bên ngoài.

Nhìn thấy động tác quen thuộc của muội muội, Hàn Như Băng không biết nên nói gì. Hiện tại đã có rất nhiều việc không giống trước kia, tiểu gia hỏa đã không còn chỉ thuộc về hai tỷ muội các nàng, ngoài hai người các nàng ra, còn hai người nữa cũng rất yêu tiểu gia hỏa, mà tiểu gia hỏa cũng rất yêu các nàng.

Hàn Như Băng không biết nên làm sao nói mọi chuyện cho Hàn Như Sương rằng ngoài các nàng còn có hai người khác dù các nàng nói thế nào bọn họ cũng sẽ không buông tay tiểu gia hỏa, trừ phi giết bọn họ nhưng Hàn Như Băng hiểu rõ, nàng không thể giết bọn họ, vì làm vậy, nàng và muội muội sẽ vĩnh viễn mất đi tiểu gia hỏa. Việc này không phải việc khiến nàng đau đầu nhất mà là việc bọn họ vì không để tiểu gia hỏa khó xử, không ngại sống hòa bình với nhau, còn rất nghiêm túc nói hy vọng nàng và Sương nhi suy xét đề nghị này của hai người.

Việc này còn phải suy xét sao? Quả thật là hoang đường quá mức, các nàng sao có thể chia sẻ tiểu gia hỏa với người khác? Tiểu gia hỏa lại không phải nam nhân, sao có thể xem việc tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường? Hơn nữa dù tiểu gia hỏa là nam nhân, nàng cũng không thể nào chịu nổi cảnh cùng người khác có được tiểu gia hỏa.

Nhưng nàng lại không có cách khác, hai người kia, không thể giết mà muốn bọn họ từ bỏ là chuyện không thể. Dù nàng luôn tự xưng thông minh vô song nhưng lúc này cũng không biết nên làm gì.

Hàn Như Băng thở dài, cởi áo ngoài ra, lên giường, giường này không lớn bằng giường của khách đ**m, hai người ngủ vừa đủ nhưng có thêm một người sẽ rất chật, nên Hàn Như Băng và Hàn Như Sương đều nằm nghiêng còn Mạnh Hiểu Dư thì cuộn người nằm trong lòng Hàn Như Sương.

Nhìn tỷ tỷ nằm lên giường, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Hàn Như Sương không lên tiếng hỏi, nàng biết tỷ tỷ và hai người kia nói chuyện gì, cũng đã đoán được kết quả, hiện tại nhìn dáng vẻ của tỷ tỷ, Hàn Như Sương càng chắc chắn vào suy đoán của mình, nàng không lên tiếng nhưng lại ôm chặt lấy Mạnh Hiểu Dư, cúi đầu khẽ hôn Mạnh Hiểu Dư, trong lòng quyết định, thế nào cũng được chỉ cần Dư nhi không rời đi nữa là được, nàng không muốn nếm trải cảm giác đau buồn này thêm lần nào nữa.

Nghĩ vậy Hàn Như Sương bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nàng cũng rất mệt, trước kia vì tìm Mạnh Hiểu Dư, nàng chưa từng ngủ ngon giấc, đặc biệt là vừa làm hoạt động tốn sức kia, còn có người nàng ngày nhớ đêm mong còn nằm trong lòng nàng khiến cảm giác buồn ngủ, mệt mỏi lũ lượt kéo đến, thoáng chốc đã ôm Mạnh Hiểu Dư ngủ mất.

Nhìn muội muội ôm Mạnh Hiểu Dư ngủ, Hàn Như Băng không khỏi cười khổ lắc đầu, "Thật không biết muội muội là không cảm giác được nguy cơ hay do quá mức tin tưởng tỷ tỷ của mình? Hai người kia không dễ đối phó, những biện pháp mà tỷ đã nghĩ trước đó đều không khiến các nàng từ bỏ tiểu gia hỏa, hiện tại tỷ tỷ của muội cũng đã làm hết sức." Hàn Như Băng tự giễu nghĩ: "Nghĩ nhiều vậy làm gì? Hiện tại đã tìm được tiểu gia hỏa, về sau lại tìm cách để hai người kia biết khó mà lui. Dù sao mình cũng sẽ không đáp ứng đề nghị hoang đường kia." Hàn Như Băng cũng không tiếp tục rối rắm, nàng nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Sáng hôm sau, Hàn Như Sương là người tỉnh giấc sớm nhất. Nàng mở mắt, nhìn vẻ mặt hồn nhiên khi ngủ của Mạnh Hiểu Dư, khẽ cười, cảm giác này thật tốt, nhìn mặt trời còn chưa lên cao, Hàn Như Sương cúi đầu mổ nhẹ hai cái lên môi phấn nộn của Mạnh Hiểu Dư rồi mới rời giường, rút cánh tay tê mỏi khỏi người Mạnh Hiểu Dư. Sau đó nhẹ nhàng đặt Mạnh Hiểu Dư vào lòng tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ tỷ đang ngủ vẫn mở hai tay ôm lấy Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương cảm thấy trong lòng rất hạnh phúc, nếu cả đời như vậy thì thật tốt.

Sau khi nàng rời giường, mặc lại y phục, bước ra khỏi phòng. Hàn Như Băng ôm lấy Mạnh Hiểu Dư đang ngủ mở mắt, trên môi khẽ cười, thật ra nàng đã thức dậy cùng lúc với muội muội nhưng nàng lười mở mắt. Sau đó cảm giác được muội muội khẽ đẩy Mạnh Hiểu Dư vào lòng mình, Hàn Như Băng tự nhiên ôm lấy Mạnh Hiểu Dư, hôn l*n đ*nh đầu của nàng. Sau khi Hàn Như Sương rời đi, nàng mới mở mắt, ôm chặt lấy người trong lòng, không nhắm mắt ngủ mà chỉ chăm chú nhìn gương mặt thanh tú kia.

"Chào buổi sáng, Như Sương cô nương!"

Hàn Như Sương vừa ra khỏi cửa, đã nghe có người chào hỏi mình, nàng nhìn về phía người nói thì thấy Linh Ngọc Nhi mặc bạch y cười với mình, nàng bình đạm đáp: "Chào buổi sáng, Linh cô nương."

Nghe thấy Hàn Như Sương đáp lời, Linh Ngọc Nhi thoáng giật mình, nàng vốn cho rằng Hàn Như Sương lãnh đạm sẽ không đáp lại. Vì vậy khi nàng đáp lại khiến Linh Ngọc Nhi kinh ngạc, nhưng kinh ngạc xong nàng lại muốn hỏi về Mạnh Hiểu Dư: "À, Như Sương cô nương...." Khi Hàn Như Sương nhìn mình, Linh Ngọc Nhi hỏi: "Hiểu Dư vẫn chưa tỉnh sao?"

Đây là nguyên nhân khiến Linh Ngọc Nhi chủ động bắt chuyện với Hàn Như Sương, đêm qua nàng không thể nào ngủ được, suốt buổi tối, trong đầu chỉ toàn tiếng rên mê người của Mạnh Hiểu Dư, cùng với tâm trạng sợ mất đi Mạnh Hiểu Dư. Tuy nàng và Nam Cung Vân Hạm đã chắc chắn mình sẽ không rời khỏi Mạnh Hiểu Dư nhưng cũng hy vọng tỷ muội Hàn Như Băng có thể đồng ý lời đề nghị của các nàng.

Nàng không rõ suy nghĩ của tỷ muội Hàn Như Băng, tuy Hàn Như Băng nói sẽ suy xét lại nhưng nàng không nhìn ra được biểu cảm nào từ mặt của Hàn Như Băng nên vì muốn biết suy nghĩ của hai tỷ muội, nàng cần phải gặp Mạnh Hiểu Dư. Vì vậy khi trời vừa sáng, Linh Ngọc Nhi đã rời giường, chờ cách phòng Mạnh Hiểu Dư không xa, nhìn thấy cửa phòng mở ra nhưng không phải Mạnh Hiểu Dư, Linh Ngọc Nhi thoáng thất vọng.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 107


"Chào buổi sáng, Như Sương cô nương, Linh cô nương!" Khi hai người nhìn nhau không nói, Nam Cung Vân Hạm vừa lúc ra khỏi phòng nhìn thấy hai người, chủ động chào hỏi.

Thấy Nam Cung Vân Hạm cũng đến, Hàn Như Sương hơi gật đầu.

"Y tiên cũng dậy sớm sao? Hay là cả đêm qua không hề ngủ?" Nhìn Nam Cung Vân Hạm bước ra, Linh Ngọc Nhi cười trêu: "Nhìn Linh cô nương có lẽ còn thức sớm hơn cả ta!" Nam Cung Vân Hạm không để tâm, nhẹ nhàng đáp trả.

"Khụ khụ, gần đây ngủ hơi nhiều nên tối qua không ngủ được." Nghe Nam Cung Vân Hạm nói, Linh Ngọc Nhi ho nhẹ, xấu hổ đáp. Nàng không nên nhất thời hứng thú mà trêu chọc tên phúc hắc Nam Cung Vân Hạm này. Thật sự là lấy đá đập chân!

"Nam Cung cô nương, chẳng hay có thể mượn dùng phòng bếp của cô nương một chút được không?" Nhìn hai người trêu chọc lẫn nhau, Hàn Như Sương không có ý xen vào, hiện tại nàng chỉ muốn vào phòng bếp làm bữa sáng cho Dư nhi. Tối qua vì mình mà Dư nhi vẫn chưa ăn cơm, Hàn Như Sương biết, nếu Mạnh Hiểu Dư tỉnh lại, nhất định sẽ than đói. Vậy nên mới sáng sớm nàng rời giường chuẩn bị bữa sáng cho Mạnh Hiểu Dư, chỉ là nàng không nghĩ đến, vừa ra cửa đã nhìn thấy Linh Ngọc Nhi cách đó không xa, nên không thể không dừng lại chào hỏi nàng, nhưng chưa được một lúc, Nam Cung Vân Hạm cũng ra đến. Vì Nam Cung Vân Hạm là chủ nhà nên Hàn Như Sương hỏi nàng mượn phòng bếp.

"À! Có thể, Như Sương cô nương muốn làm bữa sáng sao?" Mặc kệ Linh Ngọc Nhi đang buồn bực, Nam Cung Vân Hạm đáp.

"Phải." Hàn Như Sương nói.

"Vậy cùng đi đi! Dù sao ta cũng muốn làm bữa sáng cho mọi người." Nam Cung Vân Hạm nói rồi không đợi Hàn Như Sương nói gì đã dẫn đầu đi đến phòng bếp.

Nhìn Nam Cung Vân Hạm rời đi, Hàn Như Sương cũng đi theo, Linh Ngọc Nhi nhìn hai người đi đến phòng bếp, cũng vội vàng đuổi theo, nói: "Ta đi cùng các ngươi."

Trong phòng còn hai người đang nằm trên giường, lúc này Hàn Như Băng thường xuyên chọc chỗ này chỗ kia vào Mạnh Hiểu Dư đang ngủ, sau đó nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bị mình quấy rầy nhíu mày thì mỉm cười xấu xa.

Lại giơ tay nhéo mũi Mạnh Hiểu Dư, lần này Hàn Như Băng quyết không dễ dàng buông tha nàng muốn đánh thức tiểu gia hỏa.

Mạnh Hiểu Dư ngủ thấy không thể thở thì mở miệng, không hề tỉnh lại.

Nhìn tiểu gia hỏa bị mình bóp mũi không những không nghẹn còn mở miệng thở, tiếp tục ngon giấc, Hàn Như Băng buồn cười: "Tiểu gia hỏa ngủ thật say! Mình làm nhiều trò như vậy mà nàng vẫn không chịu tỉnh." Nghĩ rồi, Hàn Như Băng nhìn đôi môi phấn nộn khẽ nhếch của Mạnh Hiểu Dư, bỗng có một ý nghĩ xấu xa: "Ngươi không chịu tỉnh đúng không? Vậy thì đừng trách ta!" Hàn Như Băng lập tức hôn lên môi nàng.

Cảm giác thấy Mạnh Hiểu Dư giãy giụa, Hàn như Băng buông mũi và miệng nhỏ của nàng ra, nhìn tiểu gia hỏa thoát khỏi mình, mở miệng thở, Hàn Như Băng cười khẽ: "Tiểu gia hỏa tỉnh rồi?"

"Ân." Nhìn nụ cười xấu xa của nàng, Mạnh Hiểu Dư không muốn khẽ đáp. Nàng hơi khó chịu khi đang ngủ lại bị Hàn Như Băng làm cho tỉnh giấc. Vậy nên đã đưa lưng về phía Hàn Như Băng, mặc kệ nàng, tiếp tục ngủ.

Nhìn tiểu gia hỏa xoay người ngủ, Hàn Như Băng không giận, hai tay ôm lấy eo nàng, hai bàn tay đặt trước ngực nàng, hết xoa lại ấn: "Tiểu gia hỏa giận ta sao?"

"Ân......" Vừa tỉnh lại đã nhận phải k*ch th*ch này, Mạnh Hiểu Dư bất ngờ khẽ ngâm, nàng thoáng xấu hổ, buồn bực xoay người, tức giận trừng Hàn Như Băng: "Thật quá đáng, sáng sớm đánh thức người ta đang ngon giấc thì thôi đi, hiện tại còn trêu ghẹo nàng, không thấy hôm qua nàng rất mệt sao!"

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư nổi giận trừng mình, Hàn Như Băng không ngừng tay còn nói: "Tiểu gia hỏa, ta rất muốn ngươi, nên làm sao đây? Đêm qua, người ta còn chưa được thỏa mãn nữa!" Hàn Như Băng cố ý nũng nịu làm Mạnh Hiểu Dư nổi da gà, trong lòng nói: "Đây không phải Như Băng tỷ tỷ của mình! Như Băng tỷ tỷ sao có thể làm nũng với mình?"

Nhìn Mạnh Hiểu Dư kinh sợ, Hàn Như Băng không khỏi hơi thất bại, nàng làm nũng rất đáng sợ sao? Vì sao tiểu gia hỏa nhìn nàng như nhìn quỷ vậy?

Nghĩ đến mình nhất thời làm nũng với tiểu gia hỏa lại nhận được phản ứng này, nàng khó chịu, tay dùng sức bắt lấy ngực Mạnh Hiểu Dư.

"A......" Cảm giác tê dại nháy mắt truyền khắp người, Mạnh Hiểu Dư ủy khuất nhìn Hàn Như Băng, nàng làm gì sai sao? Sao Như Băng tỷ tỷ lại làm vậy với nàng?

Nhìn Mạnh Hiểu Dư ủy khuất nhìn mình, Hàn Như Băng ngạo kiều hừ, sau đó nói: "Tiểu gia hỏa, ta muốn ngươi." Không đợi Mạnh Hiểu Dư phản đối, cúi đầu hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư.

Từ nhỏ đến lớn, Hàn Như Sương rất ít khi nấu cơm, hầu như chưa nấu bữa nào, lúc trước chỉ vì nhất thời muốn làm bữa sáng cho Mạnh Hiểu Dư thôi. Hiện tại nàng đứng trước bếp, không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Ngươi không biết nấu cơm?" Nhìn Hàn Như Sương luống cuống đứng cạnh bếp, Nam Cung Vân Hạm khẳng định hỏi.

"Ân." Hàn Như Sương mất tự nhiên gật đầu.

"Để ta dạy ngươi!" Nhìn thấy Hàn Như Sương mất tự nhiên, Nam Cung Vân Hạm ôn nhu nói. Tuy Hàn Như Sương là tình địch của nàng nhưng Nam Cung Vân Hạm cũng không ghét nàng, hoặc nói nàng không có cách ghét nàng, vì Mạnh Hiểu Dư nên nàng không thể ghét Hàn Như Sương, nếu không thể ghét vậy thì thử chung sống hòa bình với nàng đi! Đây là suy nghĩ của Nam Cung Vân Hạm. Và dạy nàng làm bữa sáng là bước đầu tiên để chung sống hòa thuận.

Nghe thấy lời của Nam Cung Vân Hạm, Hàn Như Sương khẽ gật đầu, tuy mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt đã nhu hòa hơn, không còn vẻ lạnh nhạt người sống chớ gần. Nam Cung Vân Hạm hiển nhiên thấy được biến hóa nhỏ này, nàng cười nói với Hàn Như Sương: "Vậy hôm nay chúng ta cùng làm bữa sáng đi! Ngươi có đề nghị nào cho bữa sáng hôm nay không?" Nam Cung Vân Hạm nhìn Hàn Như Sương.

"Làm cháo gà đi! Hiểu Dư rất thích ăn cháo." Không đợi Hàn Như Sương lên tiếng, Linh Ngọc Nhi đã mang gà rừng vừa bắt được vào bếp, vốn nàng muốn đi theo hai người vào bếp nhưng chưa đi được hai bước, nàng nhớ đến gì đó, đổi hướng rời khỏi Thanh Trúc Uyển, khinh công đến Đoạn Hồn Cốc cách đó không xa.

Linh Ngọc Nhi thật sự rất có tình nghĩa, nàng là trộm, khinh công tuyệt đối không phải hạng thường, nhưng từ Thanh Trúc Uyển đến Đoạn Hồn Cốc, bắt gà trở về lại chưa đến nửa canh giờ. Tuy hai nơi không xa nhưng vẫn phải mất một khoảng thời gian mới đến mà nàng lại nhanh chóng bắt gà chạy về, thật sự là cao thủ hiếm thấy.

Hàn Như Sương nhìn gà rừng rồi nhìn Linh Ngọc Nhi đang khẽ th* d*c, gật đầu xem như đồng ý lời đề nghị của nàng, Nam Cung Vân Hạm cũng gật đầu, sau đó nói: "Chúng ta nhiều người như vậy cũng không thể ăn cháo trắng không. Như vậy đi! Chúng ta làm thêm bánh bao ăn kèm." Nam Cung Vân Hạm nói rồi thấy hai người đồng ý, nàng bắt đầu liệt kê những điều cần chuẩn bị, sau đó ba người cùng nhau làm. Linh Ngọc Nhi nấu cháo, Hàn Như Sương giúp Nam Cung Vân Hạm làm bánh bao.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 108


Vận động xong, Mạnh Hiểu Dư mệt mỏi ngủ mất, Hàn Như Băng thì tinh thần sảng khoái, khẽ hôn Mạnh Hiểu Dư nằm trong lòng tựa như việc vận động kia không những không khiến nàng mệt mỏi mà tinh thần còn sảng khoái. Hàn Như Băng thực sự ăn no vô cùng!

Khi Hàn Như Băng ôm lấy Mạnh Hiểu Dư chợp mắt thì ba người Hàn Như Sương đã làm xong bữa sáng, không chỉ vậy, Nam Cung Vân Hạm còn chuẩn bị nước tắm cho Mạnh Hiểu Dư để khi nàng ăn xong, tắm rửa sẽ giảm mệt mỏi, dù sao động tĩnh tối qua kéo dài rất lâu!

Chuẩn bị xong mọi thứ, các nàng đem món lên bàn, Hàn Như Sương đi gọi Mạnh Hiểu Dư và tỷ tỷ rời giường.

Đi đến phòng, Hàn Như Sương không gõ cửa mà trực tiếp bước vào, nhìn thấy tỷ tỷ đang ôm Mạnh Hiểu Dư ngủ, đương nhiên người đang ngủ say là Mạnh Hiểu Dư mà không phải Hàn Như Băng vì Hàn Như Sương tin chắc lúc này tỷ tỷ đã tỉnh lại.

Không để ý đến Hàn Như Băng nhắm mắt, Hàn Như Sương đi đến cạnh giường, lấy bộ y phục màu tím phấn rồi ôm lấy Mạnh Hiểu Dư đang ngủ trong lòng Hàn Như Băng ra, giúp nàng mặc y phục vào.

Hàn Như Băng đã mở mắt khi Hàn Như Sương bế Mạnh Hiểu Dư lên, nàng cười như không cười nhìn muội muội mặc y phục cho tiểu gia hỏa đang ngủ say.

Đến khi Hàn Như Sương giúp Mạnh Hiểu Dư mặc y phục xong, Mạnh Hiểu Dư vẫn chưa tỉnh lại, Hàn Như Sương cũng không gọi nàng mà bế nàng lên, trước khi ra ngoài, nói với tỷ tỷ đang nhìn mình: "Tỷ tỷ, ngày hôm qua Dư nhi đã rất mệt...." Trong giọng thoáng có sự trách cứ. Nói xong, Hàn Như Sương không quay đầu, bế Mạnh Hiểu Dư ra ngoài.

Hàn Như Băng cười khẽ, nghĩ: "Muội muội ngày càng đáng yêu, ngày càng ngạo kiều mà!" Nhìn trong phòng chỉ còn lại mình, Hàn Như Băng vui vẻ rời giường.

Mạnh Hiểu Dư đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó lành lạnh đang lau mặt mình, nàng không chịu nổi, khó chịu đánh vào vật đó, sau đó nàng nghe thấy tiếng hô đau, kỳ lạ mở mắt nhìn thấy Linh Ngọc Nhi đang che mu bàn tay phải lại. Thấy nàng mở mắt, Linh Ngọc Nhi ủy khuất nói: "Tức phụ, sao ngươi lại đánh ta?"

"Ta đánh ngươi lúc nào?" Mạnh Hiểu Dư vừa tỉnh lại, thắc mắc hỏi.

"Vừa rồi đó, khi ta lấy khăn lau mặt cho ngươi! Ngươi xem tay ta bị ngươi đánh đỏ lên cả rồi nè." Linh Ngọc Nhi đưa mu bàn tay ửng đỏ của mình cho Mạnh Hiểu Dư xem.

Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy, mới nhớ đến vì cảm thấy thứ gì đó lành lạnh nên nàng đã giơ tay đánh, sau đó vẻ mặt khó chịu nói với Linh Ngọc Nhi: "Đáng, ai bảo ngươi quấy rầy ta ngủ." Nói xong không quan tâm Linh Ngọc Nhi vô cùng ủy khuất mà đứng lên nhưng rồi nàng cảm thấy bất ổn, vì eo đột nhiên bị thứ gì đó buộc lại. Nàng cúi đầu nhìn thấy là một đôi tay! Nàng quay qua sau, bỗng chốc ngây người, sao mình lại ngồi trên người Như Sương tỷ tỷ!

"Chào buổi sáng, Như Sương tỷ tỷ!" Tuy có chút ngại ngùng nhưng Mạnh Hiểu Dư vẫn cúi đầu hôn nhẹ khóe môi của Hàn Như Sương, khi nhìn thấy Hàn Như Sương cong môi thì Mạnh Hiểu Dư cười chào nàng.

"Chào buổi sáng." Nhìn đứa nhỏ trước mặt tươi cười, Hàn Như Sương cũng cúi đầu hôn nhẹ khóe môi nàng, đáp.

"Tức phụ, ta cũng muốn." Nhìn hành động của hai người, Linh Ngọc Nhi bất mãn, đều là người yêu sao có thể phân biệt đối xử như vậy? Cho nên Linh Ngọc Nhi cũng đưa môi đến gần Mạnh Hiểu Dư chờ nàng hôn chào buổi sáng.

"Ách...." Nhìn đôi môi phấn nộn của Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư thoáng do dự nhìn Hàn Như Sương đã lạnh mặt ở phía sau, nàng quay đầu nhìn Linh Ngọc Nhi không biết có nên hôn hay không.

"Nhanh lên, tức phụ! Ngươi không thể bất công." Nhìn Mạnh Hiểu Dư không làm gì, Linh Ngọc Nhi thúc giục.

"Ách...." Nghe Linh Ngọc Nhi nói, Mạnh Hiểu Dư lập tức nhớ đến, hiện tại Linh Ngọc Nhi cũng là người yêu của nàng, nàng thật sự không thể bất công, nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư khẽ hôn khóe môi Linh Ngọc Nhi, nói chào buổi sáng.

Linh Ngọc Nhi mỉm cười, sau đó nâng mặt Mạnh Hiểu Dư hôn lên môi nàng, vui vẻ nói: "Chào buổi sáng, tức phụ." Hoàn toàn không để tâm mặt Hàn Như Sương đã kết băng.

"Còn ta thì sao, tiểu Dư nhi?" Nam Cung Vân Hạm đứng bên cạnh, không cam lòng yếu thế đi đến bên người Mạnh Hiểu Dư.

"Ách.....Chào buổi sáng, Vân Hạm tỷ tỷ." Nhìn Nam Cung Vân Hạm ở trước mặt mình, Mạnh Hiểu Dư cười chào nàng.

"Chỉ vậy thôi sao?" Nam Cung Vân Hạm bất mãn nàng có lệ, giơ tay chỉ khóe môi của mình.

Mạnh Hiểu Dư hiểu ý, theo bản năng lại nhìn mặt Hàn Như Sương, nàng lập tức có xúc động muốn khóc. Sao lại biến thành như vậy? Nhìn Hàn Như Sương mặt lạnh đến không thể lạnh hơn, nàng lại nhìn Nam Cung Vân Hạm cười như không cười trước mặt, Mạnh Hiểu Dư hồi hộp lấy tay Hàn Như Sương đang ôm mình ra, đứng lên hôn khóe môi Nam Cung Vân Hạm, sau đó muốn nhanh chóng rời đi.

Nhưng Nam Cung Vân Hạm biết ý nàng, giơ tay đè lại ót của nàng, hôn một lúc lâu mới thỏa mãn buông nàng ra, nói chào buổi sáng.

"Mới sáng sớm đã trình diễn rồi?" Hàn Như Băng đứng ở cửa nhìn Nam Cung Vân Hạm chưa buông Mạnh Hiểu Dư ra, nàng cười sau đó ngoéo ngón trỏ với Mạnh Hiểu Dư đang ngây ngốc, nói: "Tiểu gia hỏa lại đây."

Nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư không muốn qua nhưng đã ở chung với Hàn Như Băng lâu, nàng biết nếu không qua, bản thân nhất định sẽ bị chỉnh thảm, nên tuy sợ hãi, Mạnh Hiểu Dư cũng chậm rãi bước về phía Hàn Như Băng.

"Như Băng tỷ tỷ." Mạnh Hiểu Dư đứng trước mặt Hàn Như Băng, lập tức phát huy sở trường bán manh, làm nũng, khẽ gọi Hàn Như Băng sau đó dùng ánh mắt vô tội, ngập nước nhìn nàng.

Nếu người khác nhìn dáng vẻ lúc này của Mạnh Hiểu Dư nhất định sẽ không biết làm sao. Nhưng đối phương lại là Hàn Như Băng thì không chắc sẽ vậy. Nàng đã sớm miễn dịch với trò này, nàng tươi cười, nâng cằm Mạnh Hiểu Dư, cúi đầu hôn lấy đôi môi của nàng, sau đó nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Tiểu gia hỏa, lẽ nào sáng nay ta chưa làm ngươi no sao? Nên lúc này mới câu dẫn khắp nơi?" Giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Mạnh Hiểu Dư rùng mình. Không khỏi nhớ đến Hàn Như Băng không ngừng muốn nàng vào buổi sáng, còn có tư thế nữ thượng vị đầy xấu hổ và giận dữ kia. Mạnh Hiểu Dư thầm k** r*n: "Huhu, Như Băng tỷ tỷ thật đáng sợ! Mẹ ơi con muốn về nhà, con không muốn ở cổ đại nữa."

"Tiểu Dư nhi, chúng ta ăn sáng thôi! Bữa sáng đã làm xong rồi, không ăn sẽ lạnh." Nhìn thấy biểu cảm sắp khóc của Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm đúng lúc đến cạnh hai người, vươn tay ôm lấy eo Mạnh Hiểu Dư, cứu nàng khỏi "móng vuốt" của Hàn Như Băng. Sau đó, dẫn Mạnh Hiểu Dư vào phòng ăn.

Nhìn Nam Cung Vân Hạm mang theo Mạnh Hiểu Dư vào phòng ăn, Linh Ngọc Nhi cũng vội vàng đi theo, khi đến trước mặt Hàn Như Băng, nàng khó chịu nói: "Đừng làm quá mức, Hiểu Dư cũng không phải của riêng ngươi, đừng khi dễ nàng, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nói rồi đuổi theo hai người vào phòng ăn.

Hàn Như Băng bị Linh Ngọc Nhi cảnh cáo cũng không để tâm, chỉ cong môi cười vì nàng không phải muốn khi dễ tiểu gia hỏa mà chỉ vì rất yêu nàng thôi.

"Tỷ tỷ." Nhìn ba người rời đi, Hàn Như Sương cũng đứng lên, đi đến cạnh Hàn Như Băng, khẽ gọi nàng, sau đó nhìn thấy Hàn Như Băng cười nhìn mình, nàng im lặng kéo tỷ tỷ đến phòng ăn.

"Sương nhi thấy hai người kia thế nào?" Khi đi theo Hàn Như Sương đến phòng ăn, Hàn Như Băng thuận miệng hỏi.

Hàn Như Sương nghe thấy, khẽ dừng lại rồi tiếp tục đi đến nhà ăn, nói: "Muội yêu Dư nhi." Sau đó không nói gì.

"Haha, vì yêu tiểu gia hỏa nên đồng ý tiếp nhận sao Sương nhi, hiện tại muội không còn giống trước kia nữa!" Hàn Như Băng nhìn bóng lưng quạnh quẽ của muội muội, Hàn Như Băng cười lẩm bẩm. Sau đó nàng cũng cười khổ, tự giễu: "Hàn Như Băng ơi Hàn Như Băng, chính ngươi không phải cũng thay đổi sao?"
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 109


"Tiểu gia hỏa, nếu đã tìm được ngươi rồi, vậy thì cùng ta và Sương nhi về Triều Khuyết Cung đi!" Sau khi cùng ăn sáng xong, Hàn Như Băng ở trước mặt mọi người nói với Mạnh Hiểu Dư.

Hàn Như Băng vừa dứt lời, ngoài Hàn Như Sương thì ba người còn lại đều nhìn về phía nàng. Mạnh Hiểu không biết làm sao, khẽ gọi "Như Băng tỷ tỷ".

"Sao vậy? Chẳng lẽ tiểu gia hỏa không muốn sao?" Nhìn biểu cảm vô thố của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng cười hỏi.

"Không..... không phải." Mạnh Hiểu Dư nhanh chóng lắc đầu, nói: "Ta muốn ở cùng Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ, nhưng......" Nói đến đây, Mạnh Hiểu Dư tạm dừng, nhìn về phía Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi, trong mắt đầy rối rắm.

"Vậy là ngươi không buông được Nam Cung cô nương và Linh cô nương phải không?" Hàn Như Băng nói. Sau đó nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư cúi đầu im lặng, nàng bỗng hơi tức giận: "Tiểu gia hỏa, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn tam thê tứ thiếp, ngồi hưởng phúc Tề nhân?"

"Ta không có." Nghe thấy lời châm chọc của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu phản bác. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc tam thê tứ thiếp hay ngồi hưởng phúc Tề nhân, chỉ là tình cảm sinh sôi khiến nàng không thể nói thay đổi là thay đổi. Nàng biết cách nói của mình như vậy như đang tìm cớ nhưng sự thật chính là vậy.

"Ngươi không có, vậy tại sao ngươi không muốn cùng ta và Sương nhi về Triều Khuyết Cung?" Hàn Như Băng hỏi lại.

"Hàn cung chủ, Hiểu Dư cũng không phải người của Triều Khuyết Cung các ngươi, ngươi dựa vào đâu bảo nàng cùng ngươi về Triều Khuyết Cung?" Linh Ngọc Nhi không nhìn nổi nữa, bất mãn nói.

"Dựa vào nàng là người yêu của Hàn Như Băng ta." Giọng Hàn Như Băng nháy mắt lạnh đi.

"Tỷ tỷ." Nhìn Hàn Như Băng bỗng lạnh lùng, Hàn Như Sương khó hiểu gọi nàng.

"Tiểu Dư nhi không phải người yêu của riêng ngươi, nàng cũng là người yêu của chúng ta." Nam Cung Vân Hạm cũng lên tiếng.

"Haha." Hàn Như Băng cười, nàng nhìn Mạnh Hiểu Dư, hỏi: "Tiểu gia hỏa, thật vậy sao?"

"Như Băng tỷ tỷ...." Nhìn ánh mắt chất vấn của nàng, Mạnh Hiểu Dư không biết nên trả lời thế nào. Như Băng tỷ tỷ làm sao vậy? Vì sao lại đột nhiên như vậy? Hơn nữa không phải mình đã sớm nói cho nàng về quan hệ mình và Vân Hạm tỷ tỷ cùng Ngọc Nhi rồi sao? Vì sao hiện tại Như Băng tỷ tỷ lại hỏi mình? Mạnh Hiểu Dư khó hiểu nghĩ.

"Tiểu gia hỏa, nói cho ta, các nàng là người yêu của ngươi sao?" Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư ấp úng gọi mình, Hàn Như Băng hỏi lại.

Nghe Hàn Như Băng hỏi, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn Hàn Như Băng, lại nhìn ba người còn lại: "Đúng vậy Như Băng tỷ tỷ, các nàng cũng là người yêu của ta, ta thích tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ và ta cũng rất thích Vân Hạm tỷ tỷ cùng Ngọc Nhi, tuy ta biết như vậy là không đúng nhưng ta vẫn thích các nàng." Mạnh Hiểu Dư lấy hết can đảm nói, sau đó nhìn về phía Hàn Như Băng.

"Tiểu Dư nhi (tức phụ)." Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi vui vẻ ôm lấy Mạnh Hiểu Dư. Các nàng rất vui, rất cảm động khi Mạnh Hiểu Dư nói các nàng cũng là người yêu của nàng trước mặt hai tỷ muội Hàn Như Băng. Mạnh Hiểu Dư không để tâm Linh Ngọc Nhi và Nam Cung Vân Hạm đang ôm lấy mình mà nhìn về phía Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương.

"Dư nhi." Nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương đi đến, kéo Mạnh Hiểu Dư ra khỏi hai người kia, sau đó ôm lấy nàng. Nàng làm lơ ánh mắt bất mãn của các nàng mà hôn nhẹ khóe môi của Mạnh Hiểu Dư, hành động này như nói cho Mạnh Hiểu Dư biết nàng sẽ không buông tay, dù cùng người khác chia sẻ cũng không sao, chỉ cần Dư nhi vẫn giống như trước làm nũng trong lòng nàng là được.

Nhìn muội muội nhanh chóng theo phe địch, Hàn Như Băng khẽ thở dài, giọng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, mau chóng dọn dẹp, chúng ta cần phải rời khỏi đáy vực trước khi trời tối."

"Như Băng tỷ tỷ....." Nghe Hàn Như Băng vẫn muốn về Triều Khuyết Cung, Mạnh Hiểu Dư ủy khuất kêu. Như Băng tỷ tỷ không cần nàng nữa sao? Trong lòng nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư muốn khóc, nàng không muốn Như Băng tỷ tỷ rời đi.

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư sắp khóc, Hàn Như Băng thầm cười, ra vẻ không hiểu hỏi: "Sao? Tiểu gia hỏa gọi ta làm gì?"

"Như Băng tỷ tỷ, tỷ không cần ta nữa sao?" Nhìn Hàn Như Băng bình tĩnh, Mạnh Hiểu Dư lập tức nhào vào lòng nàng, khóc nói.

Nhìn tiểu gia hỏa khóc trong lòng, lại nhìn muội muội và hai người kia đang bất mãn nhìn mình, Hàn Như Băng buồn cười vỗ lưng Mạnh Hiểu Dư: "Ai bảo ta không cần ngươi?"

"Tỷ vừa nói phải về Triều Khuyết Cung." Mạnh Hiểu Dư nằm trong lòng Hàn Như Băng, giọng mơ hồ nói.

"Về Triều Khuyết Cung liên quan gì đến việc ta không cần ngươi? Hơn nữa dù ta trở về cũng phải mang tiểu gia hỏa không khiến người bớt lo về cùng!" Hàn Như Băng vỗ nhẹ lưng Mạnh Hiểu Dư, sủng nịch nói.

"Nhưng lúc nãy tỷ...." Nói được một nửa, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn ánh mắt cười như không cười của Hàn Như Băng, lập tức im lặng.

Nhìn biểu cảm hơi sợ của Mạnh Hiểu Dư, tâm trạng của Hàn Như Băng bỗng chốc tốt hơn rất nhiều: "Lúc nãy ta làm sao?"

"Không..... không làm sao cả." Nhìn nụ cười phúc hắc quen thuộc của nàng, Mạnh Hiểu vội lắc đầu, sau đó úp mặt vào lòng Hàn Như Băng, nội tâm than thở: "Như Băng tỷ tỷ, vì sao vẫn luôn phúc hắc như vậy." Khóc một lúc Mạnh Hiểu Dư bỗng nhớ đến gì đó, ngẩng đầu nói với Hàn Như Băng: "Vậy còn Vân Hạm tỷ tỷ và Ngọc Nhi thì làm sao đây?"

"Còn có thể làm sao? Đương nhiên là tức phụ ở đâu, ta ở đấy." Linh Ngọc Nhi đáp, Nam Cung Vân Hạm cũng gật đầu.

"Nếu các vị muốn đến làm khách của Triều Khuyết Cung thì cũng được, đến lúc đó mời hai vị chuẩn bị tốt ngân lượng. Không nhiều lắm chỉ ba trăm lượng một ngày." Nghe Linh Ngọc Nhi mặt dày nói, Hàn Như Băng cười phúc hắc đáp trả.

"Ba trăm lượng? Sao ngươi không đi cướp đi?" Linh Ngọc Nhi nghe thấy, nghẹn chút, sau đó tức giận nói.

Nam Cung Vân Hạm không để tâm lời của Hàn Như Băng, chỉ nói: "Ta về phòng thu xếp chút." Sau đó ưu nhã xoay người rời khỏi phòng ăn.

Nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm rời đi, Linh Ngọc Nhi cũng không tiếp tục đấu võ mồm mà lập tức rời trước mặt mọi người khỏi phòng ăn, nàng sợ muộn một chút Hàn Như Băng sẽ mang tức phụ đi bỏ lại nàng.

"Như Băng tỷ tỷ, chúng ta cũng phải thu xếp hành lý sao?" Mạnh Hiểu Dư nằm trong lòng Hàn Như Băng hỏi.

Hàn Như Băng cười nhìn Mạnh Hiểu Dư: "Ngươi nói đi?"

"Ách, ta không có hành lý, chỉ có vài bộ y phục mà thôi." Mạnh Hiểu Dư cười gượng đáp, nàng thật sự không có gì để thu xếp, một phần vì thật sự không có gì, phần còn lại vì không cần. Có tỷ muội Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư không cần lo lắng điều gì, nàng chỉ cần mang theo mình là được. Tuy như vậy rất vô dụng nhưng thật sự là vậy. Nghĩ rồi Mạnh Hiểu Dư tiếp tục nằm trong lòng Hàn Như Băng, nàng không muốn đi thu xếp hành lý, chỉ muốn nằm trong lòng Như Băng tỷ tỷ thôi, nói nàng lười cũng được, vô dụng cũng chẳng sao.

"Tiểu gia hỏa, ngươi muốn ta ôm ngươi về phòng thu xếp hành lý sao?" Nhìn tiểu gia hỏa ăn vạ trong lòng mình, Hàn Như Băng trêu. Sau đó khi nàng đỏ mặt muốn đẩy mình ra, thì khom người dùng sức bế nàng lên, đi theo sau muội muội cùng ra khỏi phòng ăn.

Nửa canh giờ sau, mọi người đã thu xếp xong, đi đến xe ngựa lần trước Nam Cung Vân Hạm chở Mạnh Hiểu Dư và Linh Ngọc Nhi.

Bỏ mọi thứ vào trong xe, Nam Cung Vân Hạm gọi dược nô đến, phân phó vài việc rồi xoay người lên xe ngựa. Vừa vào, nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư cười với mình, Nam Cung Vân Hạm cũng cười đáp lại, sau đó ôm Mạnh Hiểu Dư vào lòng, nhỏ gọng nói: "Tiểu Dư nhi, dù ngươi đi đến đâu, ta cũng sẽ theo đến đó, ta sẽ mãi luôn không để ngươi rời khỏi ta."

"Vân Hạm tỷ tỷ, ta sẽ không rời khỏi tỷ." Mạnh Hiểu Dư nằm trong lòng Nam Cung Vân Hạm nói.

"Ngồi ổn cả chưa? Nếu rồi, chúng ta khởi hành." Giọng khó chịu của Linh Ngọc Nhi ở ngoài xe ngựa vọng vào, sao mình lại phải cùng khối băng đánh xe? Nghĩ rồi Linh Ngọc Nhi tức giận lườm Hàn Như Sương đang nghiêm túc nhìn bản đồ rời khỏi cốc mà Nam Cung Vân Hạm đưa.

Hàn Như Sương cũng không quan tâm ánh mắt tức giận của Linh Ngọc Nhi, chỉ tập trung nghiên cứu bản đồ. Thật ra nàng cũng không muốn cùng Linh Ngọc Nhi ngồi ngoài đánh xe, nhưng lại bị bắt buộc không thể không nghe theo! Nên dù nàng khó chịu nhưng không thể oán giận lời nào....
 
Back
Top Bottom