Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 90


Sau khi vào phòng ngủ, đầu tiên Nam Cung Vân Hạm đặt Mạnh Hiểu Dư lên giường mình, sau đó tránh thoát khỏi Mạnh Hiểu Dư đang thần trí không rõ, xoay người nhanh chóng đi đến cửa phòng, khóa kỹ. Lại quay vào phòng, nhìn Mạnh Hiểu Dư vì ăn nhầm quả Liệt Dương (quả Thánh Nữ) mà thần trí không rõ đang xé y phục của mình, Nam Cung Vân Hạm nhắm mắt hít sâu, xoa dịu cảm giác áy náy đối với Mạnh Hiểu Dư trong lòng, không ngừng nói với chính mình: "Nam Cung Vân Hạm chính là lúc này, chính là lúc này đây, hãy để ta hoàn toàn ích kỷ một lần thôi! Chỉ ngay lúc này ta mới có thể lấy cớ vĩnh viễn giữ tiểu Dư nhi bên người." Sau vài lần tự an ủi mình, Nam Cung Vân Hạm lại mở mắt ra, trong mắt không chút áy náy, chỉ còn lại sự vui vẻ khi sắp có được người mình thích.

Chậm rãi đi đến mép giường, đưa tay xoa gò má ửng hồng vì cơ thể khô nóng kia: "Tiểu Dư nhi, hãy tha thứ cho ta, ta yêu ngươi." Thì thầm bên tai Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm cúi người ngậm lấy cánh môi phấn nộn của nàng.

"Ân......." Bị cảm giác nóng rực trong người dày vò, Mạnh Hiểu Dư bỗng cảm thấy một vật thể mát lạnh mềm mại đang xâm nhập khoang miệng mình, theo bản năng ngậm lấy. Hơn nữa còn đưa tay ôm lấy vật thể mát lạnh trên người mình.

Hôn sâu qua đi, Nam Cung Vân Hạm ngẩng đầu nhìn gương mặt ửng hồng dưới thân đang thở gấp, trong lòng đầy sự nhu tình: "Tiểu Dư nhi, ngươi thật đẹp! Nếu hiện tại ngươi thanh tỉnh thì thật tốt." Thoáng lẩm bẩm nhưng lòng nàng lại tự giễu: "Nếu lúc này ngươi thanh tỉnh, chỉ sợ ngươi sẽ hận không thể g**t ch*t ta!" Đắm chìm trong chua xót mà xuất thần nghĩ.

"Khối băng lành lạnh thoải mái đâu rồi? Sao lại không thấy?" Vừa cảm thấy hạ nhiệt chút, bỗng không thấy khối băng rất thoải mái, cảm giác khô nóng trong người mãnh liệt hơn, vì thế Mạnh Hiểu Dư chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình, đứng lên ôm lấy khối băng giúp mình hạ nhiệt, sau đó đặt khối băng thoải mái dưới thân mình, cúi người cọ lên, còn thường xuyên vươn lưỡi khẽ l**m m*t.

"Ân hừ....." Nam Cung Vân Hạm vì ngây người mà bị Mạnh Hiểu Dư ấn dưới thân, khi nàng hút lấy xương quai xanh mẫn cảm của mình, tiếng ngâm khẽ bỗng thoát ra khỏi miệng.

Tiếng rên này khiến Nam Cung Vân Hạm sửng sốt, qua một lúc nàng hơi mỉm cười: "Thôi, đã vậy thì ta cần gì phải chần chờ?" Nghĩ rồi nàng nhìn Mạnh Hiểu Dư đang vừa hôn vừa cọ mình, cười khẽ nói: "Đã như vậy, tiểu Dư nhi phải phụ trách với ta!" Nói rồi, Nam Cung Vân Hạm nâng mặt Mạnh Hiểu Dư đang cắn loạn trên xương quai xanh của mình, ngẩng đầu hôn lên môi nàng.

Phù dung ấm trướng, xuân phong nhất độ.

Sáng hôm sau.

"Ha........" Mạnh Hiểu Dư bị đói tỉnh, nhắm mắt lười nhác vươn vai, nhưng chưa vươn vai, Mạnh Hiểu Dư đã thấy không đúng. Vì tay mình đang bị khóa lại, không thể duỗi người. Mạnh Hiểu Dư thấy không đúng tò mò mở mắt, muốn nhìn xem là thứ gì đang vây lấy mình, sau đó........

"A................." Một tiếng thét lớn tận chân trời truyền khắp Tuyệt Tâm Đáy Vực.

"Ân......Sao vậy? Tiểu Dư nhi?" Nam Cung Vân Hạm vốn đang ngủ say bị tiếng hét của Mạnh Hiểu Dư đánh thức. Sau khi tỉnh lại, Nam Cung Vân Hạm tươi cười mị hoặc với Mạnh Hiểu Dư, sau đó ôm lấy Mạnh Hiểu Dư đang l** th*, hỏi: "Sao lại tỉnh sớm vậy?" Nhìn bình minh ngoài cửa sổ, Nam Cung Vân Hạm tựa mèo con cọ nhẹ ở cần cổ Mạnh Hiểu Dư.

"Ta...... tỷ...... tỷ....... ta...." Mạnh Hiểu Dư lúc này ngây người, sao lại đột nhiên biến thành như này? Vì sao nàng và Nam Cung Vân Hạm lại trần như nhộng ôm nhau ngủ?

"Haha tiểu Dư nhi không nhớ rõ sao?" Nghe Mạnh Hiểu Dư ngươi ta nửa ngày cũng không thốt nên lời, Nam Cung Vân Hạm cười khẽ nói: "Chiều hôm qua ngươi ăn nhầm quả Liệt Dương nên trúng phải hỏa độc trong thân, ta vì giải độc cho ngươi cũng chỉ có thể hy sinh bản thân." Giọng Nam Cung Vân Hạm vô cùng đau thương, ủy khuất!

Nghe thấy lời Nam Cung Vân Hạm nói, ý thức của Mạnh Hiểu Dư hồi phục: "Ăn nhầm? Quả Liệt Dương? Hỏa độc?" Trong miệng không tự giác nói lại lời Nam Cung Vân Hạm, sau đó nàng bỗng chấn động, nàng nhớ rõ sau khi ăn quả Thánh Nữ, cả người khó chịu như bị thiêu đốt, không lâu sau nàng thần trí mơ hồ: "Chẳng lẽ Vân Hạm tỷ tỷ vì cứu ta nên......" Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu cẩn thận đánh giá thân thể của mình và Nam Cung Vân Hạm, càng đáng giá nàng càng muốn khóc. Mạnh Hiểu Dư rất quen thuộc những khóm dâu tây đỏ tươi trên người Nam Cung Vân Hạm. Vì trước khi bị tên hỗn đản Linh Ngọc Nhi bắt đi, trên người nàng thường xuyên bị tỷ muội Hàn Như Băng trồng dâu tây. Nhưng hiện tại những dấu dâu tây quen thuộc đó lại xuất hiện trên người Nam Cung Vân Hạm. Này có nghĩa là gì? Có nghĩa là mình vì ăn nhầm quả Liệt Dương đã hóa thú ân ái với Nam Cung Vân Hạm. Mà Nam Cung Vân Hạm vì giúp mình giải độc đã cam tâm tình nguyện để mình ân ái.

"A! Sao lại như vậy?" Mạnh Hiểu Dư càng nghĩ càng muốn đánh mình vài lần, vừa đánh vừa mắng: "Cho ngươi không hỏi đã ăn bậy, giờ tốt rồi. Ăn lầm rồi! Nên làm sao bây giờ? Nên làm sao công đạo với Vân Hạm tỷ tỷ đây? Lại làm sao công đạo với Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ? Sao có thể công đạo với Linh Ngọc....." Chữ "Nhi" chưa kịp nghĩ, Mạnh Hiểu Dư ngẩn người nghĩ: "Sao mình phải công đạo với tên hỗn đản Linh Ngọc Nhi? Chúng ta chẳng có chút quan hệ nào!" Nghĩ rồi Mạnh Hiểu Dư tiếp tục muốn đánh mình.

Mạnh Hiểu Dư đang muốn đánh mình vài lần, Nam Cung Vân Hạm nhìn Mạnh Hiểu Dư khi thì tức giận vỗ đầu, khi thì vẻ mặt xin lỗi nhìn mình, khi mình nhìn lại, lập tức quay đầu, tiếp tục rối rắm.

"Tiểu Dư nhi, ngươi không cần tự trách như thế, đây là ta tự nguyện." Duỗi tay xoa lấy chân mày đang nhăn của Mạnh Hiểu Dư, nhẹ nhàng ấn xoa, muốn vuốt phẳng đôi chân mày nhăn thật sâu kia.

"Vân Hạm tỷ tỷ, ta....." Cảm giác được Nam Cung Vân Hạm ôn nhu, Mạnh Hiểu Dư muốn nói gì đó, đã bị Nam Cung Vân Hạm đưa tay chặn lại, sau đó giọng đầy đau thương truyền vào tai Mạnh Hiểu Dư.

"Ta biết trong lòng ngươi đã có ái nhân, nhưng ta chỉ là nghĩa vô phản cố thích ngươi mà thôi, cho nên ta không thể trơ mắt nhìn ngươi bị hỏa độc trong thân, chịu khổ trước mặt ta. Nên ta....." Nói rồi Nam Cung Vân Hạm tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Ngươi không cần để ý, ta vẫn chưa phá thân ngươi, cho nên nam tử ngươi thích sẽ không phát hiện gì cả. Ngươi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện giữa chúng ta, chúng ta vẫn sẽ giống như chiều hôm qua, vẫn sẽ là bằng hữu là được rồi." Nói rồi Nam Cung Vân Hạm rũ mắt, không cho Mạnh Hiểu Dư nhìn nước mắt chưa kịp lau của mình.

"Không có..... Ta không thích nam nhân." Nghe thấy giọng đầy đau thương, cùng nước mắt chưa kịp lau nơi khóe mắt nàng, lòng Mạnh Hiểu Dư như bị nắm lấy, nhanh chóng vứt đi tâm lý trốn tránh của mình, lớn tiếng nói. Sau đó khi Nam Cung Vân Hạm ngước mắt nhìn mình, giọng Mạnh Hiểu Dư lại bắt đầu nhỏ xuống: "Ta thích hai nữ nhân, thật ra Vân Hạm tỷ tỷ cũng đã gặp qua, vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chính là hai người đi cạnh ta Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ." Càng nói giọng Mạnh Hiểu Dư càng nhỏ đến không nghe thấy.

"........Ngươi thích nữ nhân? Còn là hai người?" Nam Cung Vân Hạm có chút kinh sợ, nàng biết Mạnh Hiểu Dư đã có người thích, vì khi nàng gặp Mạnh Hiểu Dư trên quan đạo, đã nhìn ra nàng không phải "nữ hài". Vừa rồi nàng nói vậy vì nàng muốn giữ Mạnh Hiểu Dư, khiến Mạnh Hiểu Dư áy náy. Nhưng nàng vừa nghe thấy gì? Tiểu Dư nhi của nàng thích nữ nhân không khiến nàng kinh ngạc vì nàng cũng là nữ nhân còn thích tiểu Dư nhi, khiến nàng kinh ngạc chính là tiểu Dư nhi thích hai nữ tử. Hai có nghĩa là gì? Có phải có nghĩa nàng có thể trở thành nữ tử thứ ba mà tiểu Dư nhi thích không? Nghĩ vậy Nam Cung Vân Hạm không khỏi nhẹ cong khóe môi.

"Tiểu Dư nhi, ngươi nói ngươi thích nữ tử, hơn nữa còn là hai người?" Không nhịn được tươi cười ở khóe môi, Nam Cung Vân Hạm vờ nghiêm túc hỏi.

"Phải." Nghe nàng hỏi, Mạnh Hiểu Dư nhẹ gật đầu.

"Nếu là vậy, chuyện giữa chúng ta nên tính thế nào bây giờ?" Nói rồi khóe môi nàng cong lên, không đợi Mạnh Hiểu Dư lên tiếng, tiếp tục nói: "Hiện tại ta đã là người của ngươi rồi! Ngươi không thể không phụ trách!"
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 91


"Ta biết rồi!" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói, Mạnh Hiểu Dư ngây ngốc gật đầu.

"Sao? Ngươi biết cái gì?" Nghe thấy lời khó hiểu của nàng, Nam Cung Vân Hạm thắc mắc hỏi.

"Phải phụ trách với tỷ! Vừa rồi không phải tỷ bảo ta phụ trách sao?" Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của nàng, Mạnh Hiểu Dư giải thích.

"Sao? Tiểu Dư nhi đã nghĩ ra nên phụ trách với ta thế nào rồi sao?" Nam Cung Vân Hạm vì lời của nàng, khóe môi cong lên, tâm trạng rất tốt hỏi.

"Không biết." Mạnh Hiểu Dư thành thật lắc đầu, sau đó hỏi Nam Cung Vân Hạm: "Vân Hạm tỷ tỷ muốn ta phụ trách thế nào?" Đôi mắt chứa đầy sự chân thành nhìn Nam Cung Vân Hạm.

"Mãi luôn bên ta, đừng rời khỏi ta, được không?" Khi nói những lời này, giọng Nam Cung Vân Hạm mang theo sự nghiêm túc mà Mạnh Hiểu Dư chưa từng nhìn thấy. Sau đó không đợi Mạnh Hiểu Dư lên tiếng, nàng tiếp tục: "Ta biết tiểu Dư nhi đã có ái nhân, cho nên ta không cầu tiểu Dư nhi về sau chỉ có thể thích mỗi ta, ta chỉ mong tiểu Dư nhi có thể để ta bên cạnh ngươi, để ta thích ngươi là được rồi." Giọng Nam Cung Vân Hạm mang theo chút khẩn cầu nói.

"A!" Lời thổ lộ thâm tình của nàng khiến Mạnh Hiểu Dư choáng váng chỉ có thể ngây ngốc gật đầu. Nhưng không đến vài giây, Mạnh Hiểu Dư bỗng phản ứng lại: "Nhưng còn Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ......" Còn chưa nói xong đã bị Nam Cung Vân Hạm ngắt lời.

"Tiểu Dư nhi, người trước đừng nói đến Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ gì đó của ngươi, ngươi nói cho ta nghe, ngươi thích ta sao?" Nghe Mạnh Hiểu Dư nhắc đến tỷ muội Hàn Như Băng khiến Nam Cung Vân Hạm khó chịu, nha đầu này sao luôn nhắc tỷ muội Hàn Như Băng trước tiên?

"Ách.......Hẳn là thích!" Nghe nàng hỏi, Mạnh Hiểu Dư suy nghĩ rồi nói.

"Hẳn là?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư nghĩ nửa ngày nói ra câu "hẳn là" khiến Nam Cung Vân Hạm vô cùng bất mãn.

"Đó chính là "có thể"." Nhìn gương mặt bất mãn của Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư đổi cách nói.

"............." Nam Cung Vân Hạm hết chỗ nói, tiểu gia hỏa này rốt cuộc nghĩ thế nào? Thích là thích, không thích là không thích, sao lại có chỗ cho có thể?

"A! A! A!" Nhìn biểu cảm hết chỗ nói của Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư bực bội gãi đầu: "Thật ra ta cũng không biết thế nào mới là thích!" Cuối cùng Mạnh Hiểu Dư cũng nói ra trọng điểm, chính là nàng căn bản không biết thế nào mới là thích một người. Dù trước kia cùng tỷ muội Hàn Như Băng cũng là vì các nàng rất thích nàng mà nàng cũng rất ỷ lại tỷ muội Hàn Như Băng, cho nên người chưa từng tiếp xúc với tình yêu như nàng cho rằng đó là thích! Vì trước khi xuyên qua, đã từng có một bạn xấu nói với nàng "Muốn biết bản thân có phải thích một người hay không, vậy phải xem mình có phản cảm với những hành động thân mật của đối phương không, nếu có vậy chính là không thích, cũng có thể là chán ghét đối phương. Nếu bản thân không những không chán ghét với hành động thân mật của đối phương, thậm chí còn rất thích, vậy thì bản thân đã thích đối phương." Mà Mạnh Hiểu Dư vừa lúc không chán ghét hành động thân mật của tỷ muội Hàn Như Băng với nàng, cho nên nàng cho rằng mình thích các nàng. Nhưng theo lời Nam Cung Vân Hạm thì lại không biết nên nói thế nào. Tuy hai người đã quan hệ nhưng khi đó mình trúng độc thần trí không rõ nên đã xảy ra chuyện đó, mà khi Nam Cung Vân Hạm tựa gần mình, Mạnh Hiểu Dư cũng không chán ghét, nhưng lại không có cảm giác thẹn thùng mặt đỏ tim đập như khi bên cạnh tỷ muội Hàn Như Băng. Chẳng lẽ liên quan đến việc khi bên tỷ muội Hàn Như Băng, mình nằm dưới, mà khi bên Vân Hạm tỷ tỷ thì mình nằm trên?

Suy nghĩ thật lâu, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu rối rắm. Nam Cung Vân Hạm luôn chăm chú nhìn nàng, thấy nàng rối rắm thì thở dài, cúi người hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng.

Sau cái hôn nhẹ, Nam Cung Vân Hạm nhìn Mạnh Hiểu Dư ngẩn người, hỏi: "Tiểu Dư nhi, ngươi ghét nụ hôn này không?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư ngây ngốc lắc đầu, nàng tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi thích nó sao? Hay là thích một chút cũng được." Sau đó nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư ngây ngốc gật đầu. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư gật đầu, khóe môi Nam Cung Vân Hạm chậm rãi câu lên: "Tiểu Dư nhi, vậy ngươi còn không biết có thích ta hay không sao?" Sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của nàng, Nam Cung Vân Hạm dịu nhẹ nói: "Nếu ngươi không thích ta, ngươi sẽ không thích nụ hôn này."

"A!" Mạnh Hiểu Dư nghe thấy, cái hiểu cái không "a" lên, sau đó thầm nghĩ: "Nhưng mình cũng thích nụ hôn của Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ! Chẳng lẽ mình là đại củ cải hoa tâm? Nói cách khác, sau khi thích Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ, mình lại thích Vân Hạm tỷ tỷ sao? Tình yêu không phải luôn cần chuyên nhất sao? Vì sao mình lại hoa tâm như vậy?" Nghĩ rồi, nàng tiếp tục rối rắm.

"Đang nghĩ gì vậy?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư rối rắm đến chau mày, Nam Cung Vân Hạm đưa tay xoa giữa mày nàng.

"Không, chỉ nghĩ sao ta lại hoa tâm như vậy." Mạnh Hiểu Dư thuận miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Nghe thấy lời này, Nam Cung Vân Hạm bật cười, khi nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bất mãn nhìn mình, nàng cố gắng ngừng cười, nghiêm túc nói: "Tiểu Dư nhi, tình cảm là thứ không thể nói rõ, không có chuyện hoa tâm hay không, thích chính là thích, không vì nguyên nhân nào, cho nên ngươi không cần phải rối rắm."

"Thật vậy sao?" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói, Mạnh Hiểu Dư thắc mắc hỏi.

"Haha, đương nhiên là thật." Nam Cung Vậy mổ nhẹ lên môi nàng, tiếp tục: "Được rồi, vật nhỏ, ngươi đừng rối rắm nữa, ta còn rất mệt! Muốn ngủ thêm một chút, tiểu Dư nhi cùng ta ngủ đi!" Nói rồi không đợi Mạnh Hiểu Dư lên tiếng, đã kéo Mạnh Hiểu Dư nằm trong ổ chăn ấm áp, sau đó tay ôm lấy nàng, ôm nàng vào lòng mình, mới thoải mái nhắm mắt.

Mà Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy nàng say ngủ, cũng không rối rắm mình có hoa tâm hay không, vùi đầu vào n** m*m m** của Nam Cung Vân Hạm, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 92


Khi tỉnh dậy lần nữa, đã sau giờ ngọ. Nam Cung Vân Hạm rũ mắt nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ trong lòng, khóe môi tươi cười hạnh phúc. Tay phải khẽ vuốt má Mạnh Hiểu Dư, lẩm bẩm: "Ta biết lòng ngươi rối rắm, nhưng nếu ngươi cho ta cơ hội, ta chắc chắn sẽ giữ chặt ngươi bên người, ta cũng sẽ làm ngươi yêu ta." Nói rồi Nam Cung Vân Hạm nhẹ nhàng đứng lên mặc y phục xuống giường.

Mặc y phục xong, nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm trong phòng, cầm lược chải tóc.

Sau đó mở cửa, trước cửa không biết khi nào đã đặt sẵn một chậu nước, nàng bắt đầu rửa mặt.

"Dược nô." Nam Cung Vân Hạm nhẹ gọi nam tử trung niên đang đứng cạnh cửa.

"Chủ nhân." Nghe nàng nhẹ gọi, dược nô buông dao chẻ củi xuống, đi đến trước mặt nàng, khom lưng nhỏ giọng đáp.

"Linh Ngọc Nhi thế nào rồi?" Nam Cung Vân Hạm tuy không thích Linh Ngọc Nhi nhưng nàng đã hứa với tiểu Dư nhi, phải chữa trị cho nàng, nên sau khi lăn giường, Nam Cung Vân Hạm muốn hỏi dược nô về tình huống của Linh Ngọc Nhi. Tuy lúc trước nàng đã kết luận thương tích của Linh Ngọc Nhi không có trở ngại, nhưng có một số việc không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

"Tình trạng của bệnh nhân kia rất ổn, một canh giờ trước đã uống thuốc." Dược nô đáp.

"Ân, vậy thì tốt." Nàng gật đầu, tiếp tục nói: "À! Ngươi hiện tại đừng chẻ củi, giúp ta đến phòng bếp nấu chút nước ấm, sau đó lại chuẩn bị vài món đưa đến phòng ta."

"Rõ." Sau khi nghe phân phó, dược nô đáp một tiếng, xoay người đi đến phòng bếp.

Nam Cung Vân Hạm xoay người về phòng, nhìn vẻ mặt trầm tĩnh khi ngủ của Mạnh Hiểu Dư, nàng dần ngẩn người.

Sau nửa canh giờ.

Một tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức Nam Cung Vân Hạm đang phát ngốc, cũng đánh thức Mạnh Hiểu Dư đang ngủ.

"A, Vân Hạm tỷ tỷ." Mạnh Hiểu Dư bị đánh thức, đầu tiên là duỗi eo, sau đó chào hỏi với Nam Cung Vân Hạm ngồi cạnh giường.

"Tỉnh rồi?" Nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng, Nam Cung Vân Hạm sủng nịch xoa đầu Mạnh Hiểu Dư.

"Ân." Nàng hơi nghiêng tránh đi tay đang đặt trên đầu mình của Nam Cung Vân Hạm, tuy rằng đã không còn rối rắm, thậm chí tiếp nhận Nam Cung Vân Hạm nhưng nàng vẫn không được tự nhiên khi Nam Cung Vân Hạm sủng nịch, thân mật. Mạnh Hiểu Dư vội dời đề tài: "Vân Hạm tỷ tỷ, ai đang gõ cửa vậy?"

Lòng Nam Cung Vân hơi hụt hẫng vì Mạnh Hiểu Dư tránh nàng: "Vẫn không thể tiếp nhận sao?" Nghĩ đến đây, đôi mắt Nam Cung Vân Hạm tối lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ sủng nịch: "Là dược nô, ta bảo hắn nấu một chút nước ấm cùng chuẩn bị vài món ăn, hắn hẳn đã chuẩn bị xong rồi." Nói rồi, nàng nhéo gương mặt Mạnh Hiểu Dư: "Được rồi, nếu ngươi đã tỉnh, vậy nhanh chóng rời giường thôi! Ta bảo dược nô mang nước ấm vào phòng, sau đó ngươi tắm nước nóng rồi lại ra ngoài ăn.....trưa." Vốn nàng muốn nói ăn sáng nhưng nghĩ đến hiện tại đã quá trưa, nên dừng lại một chút, đổi thành ăn trưa.

"Được!" Nghe xong, Mạnh Hiểu Dư lập tức rời giường nhưng vừa chuẩn bị xốc chăn, nàng đã rụt lại, vì Mạnh Hiểu Dư phát hiện mình không mặc gì, nàng đỏ mặt, nói: "Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ có thể xoay mặt qua kia một chút không?" Giọng mềm nhẹ sợ hãi, cùng với gương mặt ửng đỏ làm cho Nam Cung Vân Hạm kích động không thôi, muốn trực tiếp ấn nàng lên giường hung hăng chà đạp.

Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, Nam Cung Vân Hạm cố gắng khắc chế suy nghĩ không thuần khiết này, nghe lời xoay mặt qua hướng khác.

Nhìn thấy nàng như vậy, lúc này Mạnh Hiểu Dư mới yên tâm, ra khỏi chăn, mặc y phục vào. Vốn nghĩ rằng Nam Cung Vân Hạm xoay mặt đi thì sẽ an toàn, nhưng nàng không biết bàn trang điểm lại vừa lúc đối diện với giường, nên dù Nam Cung Vân Hạm xoay mặt đi, vẫn có thể nhìn thấy dáng người chuyển động của nàng thông qua mặt gương trên bàn trang điểm.

Nhìn dáng người mỹ lệ của nàng qua gương, lúc này Nam Cung Vân Hạm cảm thấy vô cùng may mắn vì đặt gương đối diện giường. Nhưng may mắn chưa được vài giây, đã bắt đầu hối hận. Vì chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, làm Nam Cung Vân Hạm vô cùng buồn bực, nhưng buồn bực còn ở phía sau!

Mạnh Hiểu Dư vừa mặc tiểu khố vào, không tìm thấy yếm, vì thế nàng đành đứng lên tìm kiếm khắp giường.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư nửa thân trên tr*n tr**, phía dưới mặc tiểu khố đang tìm yếm, phần lưng trắng tuyết, xương hình bướm xinh đẹp, còn có ngọn núi nhỏ trước ngực, cùng bụng nhỏ trơn nhẵn, và b* m*ng mượt mà được tiểu khố bao lấy như đang dụ dỗ Nam Cung Vân Hạm. Hai mắt nàng gắt gao nhìn cảnh đẹp cách gương đồng không xa, nàng cảm giác được có một ngọn lửa đang bùng cháy trong bụng mình, khiến nàng miệng lưỡi khô đắng, cả người khó chịu, nhưng dù vậy, hai mắt vẫn dán chặt không rời gương đồng.

"Vân Hạm tỷ tỷ......" Mạnh Hiểu Dư tìm mãi vẫn không thấy yếm mình ở đâu, đành xoay người nhờ Nam Cung Vân Hạm giúp đỡ.

"Ân, sao vậy?" Vốn đã bị vẻ mê người của Mạnh Hiểu Dư làm cả người bốc hỏa, khi nghe thấy giọng nhỏ nhẹ mang theo chút làm nũng của nàng, cả người Nam Cung Vân Hạm run lên, lửa trong người càng cháy dữ dội, giọng nàng có chút run rẩy đáp lại.

"Ta.....ta không tìm thấy yếm, Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ có thể giúp ta đến phòng ta lấy một cái khác không?"

"À! Được, ngươi chờ ta một chút." Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, nhìn thấy hai má đỏ bừng của nàng, Nam Cung Vân Hạm không nhịn được nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, Nam Cung Vân Hạm nhìn thấy dược nô đứng trước cửa chờ phân phó.

"Nước ấm và món ăn đã chuẩn bị xong, chủ nhân và Mạnh cô nương hiện tại phải dùng sao?" Nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm bước ra, dược nô hơi khom lưng, cung kính hỏi.

"Ân, ngươi mang món ăn đến nhà ăn trước đi, lát nữa ta và tiểu Dư nhi sẽ đến đó." Nam Cung Vân Hạm ổn định hơi thở, trầm giọng nói.

"Rõ." Nghe Nam Cung Vân Hạm phân phó xong, dược nô đáp rồi lui xuống.

Nam Cung Vân Hạm đợi hắn đi rồi, cũng xoay người đến phòng của Mạnh Hiểu Dư. Bước vào, Nam Cung Vân Hạm đến cạnh mép giường lúc trước Mạnh Hiểu Dư ngủ, sau đó tìm thấy một bao bố màu lam nhạt trên giường, bên trong là vài bộ y phục được sắp xếp chỉnh tề. Lấy một chiếc yếm màu vàng cúc, Nam Cung Vân Hạm tưởng tượng dáng vẻ mê người của Mạnh Hiểu Dư khi mặc nó, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Sau đó, mang theo yếm màu vàng cúc và một bộ váy lụa thêu hoa vàng nhạt đến phòng mình. Không thể không nói, Nam Cung Vân Hạm rất thích màu vàng, không chỉ y phục của nàng màu vàng, mà lần trước giúp Mạnh Hiểu Dư mua vài bộ y phục cũng là màu vàng nhạt hoặc vàng phấn.

"Tiểu Dư nhi, ngươi xem mấy bộ này có được không? Ta cũng đã giúp ngươi lấy ngoại bào." Vào phòng, Nam Cung Vân Hạm đã hỏi nàng.

"Ân, có thể, cảm ơn Vân Hạm tỷ tỷ." Nhận lấy y phục từ tay Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư ngọt ngào nói.

"Vậy ngươi nhanh mặc đi! Ta ra ngoài trước, ngươi mặc y phục, rửa mặt xong thì đến nhà ăn tìm ta, ta chờ ngươi cùng nhau ăn cơm." Nam Cung Vân Hạm nói rồi, không đợi Mạnh Hiểu Dư đáp lời đã vội vã ra ngoài, nàng thật sự không thể chịu nổi cảm giác dụ hoặc lần nữa! Cảm giác có thể nhìn lại không thể ăn này vô cùng khó chịu.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 93


"Vân Hạm tỷ tỷ." Sau khi mặc xong y phục, Mạnh Hiểu Dư đi đến nhà ăn, chào hỏi Nam Cung Vân Hạm đang ngồi chờ mình trên bàn ăn.

"Ân, đến đây ăn cơm! Hôm nay có món gà hầm khoai tây ngươi thích!" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đến, Nam Cung Vân Hạm đón nàng ngồi xuống cạnh mình, cầm đũa gắp thịt gà vào chén nàng.

"Cảm ơn Vân Hạm tỷ tỷ." Ngồi vào bàn, Mạnh Hiểu Dư vừa cho thịt gà vào miệng vừa cảm ơn.

Nam Cung Vân Hạm nghe thấy nàng cảm ơn, không nói gì, tiếp tục gắp một ít thức ăn cho nàng.

Cứ như vậy mãi cho đến khi cuối bữa ăn, đũa của Mạnh Hiểu Dư vẫn chưa gắp thứ gì trong dĩa thức ăn. Ăn xong, Mạnh Hiểu Dư lôi kéo Nam Cung Vân Hạm đang phân phó nấu nước tắm đi vào phòng Linh Ngọc Nhi xem Linh Ngọc Nhi đang hôn mê.

Nhìn Linh Ngọc Nhi vẫn đang hôn mê nhưng sắc mặt đã trở nên hồng nhuận, Mạnh Hiểu Dư nhìn Nam Cung Vân Hạm hỏi: "Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ nói xem nàng còn bao lâu nữa mới có thể tỉnh?"

"Cái này phải xem năng lực tự hồi phục của nàng, vốn thân thể đã trọng thương lại trúng độc dẫn đến độc nhập tâm mạch, hiện tại tuy rằng độc trong cơ thể đã được loại bỏ, nhưng những tổn hại do độc gây ra vẫn còn, cần chậm rãi điều trị....." Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Vân Nam Cung Hạm thuận miệng nói thật nhiều nhưng không nói khi nào thì Linh Ngọc Nhi có thể tỉnh. Cuối cùng nàng kết luận: "Cho nên cụ thể khi nào nàng có thể tỉnh lại, ta không dám kết luận, tất cả đều phải xem năng lực hồi phục của nàng." Ngụ ý khi nào Linh Ngọc Nhi có thể tỉnh không thể dựa vào Nam Cung Vân Hạm mà phải xem bản thân nàng, nếu năng lực hồi phục mạnh thì không chừng ngày mai có thể tỉnh. Nếu năng lực hồi phục yếu thì có lẽ sang năm nàng vẫn sẽ không tỉnh lại.

"Là vậy sao!" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói nàng không biết khi nào thì Linh Ngọc Nhi sẽ tỉnh lại, Mạnh Hiểu Dư có chút mất mát. Nàng cũng không rõ vì sao lại mất mát, chỉ là trong lòng nàng không hy vọng Linh Ngọc Nhi sẽ như mỹ nhân ngủ, không hề tức giận mà cứ nằm mãi trên giường. Điều này khác với một Linh Ngọc Nhi mà nàng quen biết, Linh Ngọc Nhi nàng biết là người vô cùng kiêu ngạo, tự tin lại có chút vô lại. Mà hiện tại người luôn miệng gọi mình là nương tử lại đang an tĩnh nằm trên giường, nó khiến lòng Mạnh Hiểu Dư vô cùng khó chịu, tựa như có kim châm đâm vào lòng nàng, tuy không quá đau nhưng lại khiến tâm can thổn thức.

"Tiểu Dư nhi, ngươi đừng quá lo lắng, dù sao nàng cũng là người học võ, với cảnh giới hiện tại của nàng thì thân thể sẽ hồi phục rất nhanh." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư mất mát, Nam Cung Vân Hạm an ủi.

"Thật vậy sao?" Đôi mắt Mạnh Hiểu Dư đầy chờ mong hỏi lại.

"Ân." Nhìn đôi mắt đầy mong đợi kia, Nam Cung Vân Hạm tuy vô cùng không muốn nhưng vẫn gật đầu. Sau đó nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư thấy mình gật đầu thì tươi cười xán lạn, nàng bỗng rất hối hận vì lời vừa rồi. Suy nghĩ hối hận ấy không được bao lâu đã thay bằng sự vui vẻ vì cái hôn má của Mạnh Hiểu Dư.

Nghe thấy Nam Cung Vân Hạm khẳng định, Mạnh Hiểu Dư rất vui, vì thế đã kích động hôn lên má Nam Cung Vân Hạm một cái, khi nàng nhận ra thì hai má đỏ ửng: "Hahaha, ta, ta ra ngoài luyện kiếm." Nói rồi thẹn thùng chạy ra khỏi phòng Linh Ngọc Nhi, chạy vào phòng mình cầm lấy kiếm lại nhanh chóng chạy đến chỗ luyện kiếm hôm qua.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư cuống quýt chạy đi, Nam Cung Vân Hạm xoa má trái bị nàng hôn, vui vẻ cười. Quay đầu nhìn Linh Ngọc Nhi đang hôn mê, Nam Cung Vân Hạm như đang lẩm bẩm: "Được rồi, vì nụ hôn này của tiểu Dư nhi, ta sẽ bảo dược nộ giảm bớt lượng đông miên thảo trong thuốc trị thương của ngươi." Tuy rằng nói với Mạnh Hiểu Dư, Linh Ngọc Nhi sẽ không hôn mê lâu lắm, nhưng nàng cũng không hy vọng Linh Ngọc Nhi tỉnh lại quá sớm. Nên chỉ có thể bảo dược nô giảm bớt lượng đông miên thảo trong thuốc của nàng. Như vậy Linh Ngọc Nhi cũng sẽ không tỉnh lại quá sớm. Một hai tháng hẳn không dài! Dù sao với người hôn mê mà nói thời gian là thứ có thể bỏ lơ. Nhưng với Nam Cung Vân Hạm thì đó là thời gian để nàng tiến vào lòng Mạnh Hiểu Dư. Nam Cung Vân Hạm nhìn Linh Ngọc Nhi đang hôn mê, tươi cười vui vẻ ra ngoài. Sau đó phân phó dược nô giảm bớt đông miên thảo cho Linh Ngọc Nhi, lại hỏi Mạnh Hiểu Dư đang luyện kiếm ở đâu, rồi đi đến đó.

Vật đổi sao dời, mặt trời mọc rồi lặn, trong nháy mắt đã hơn một tháng trôi qua. Tựa như Nam Cung Vân Hạm dự đoán, theo thời gian trôi qua cùng với sự nỗ lực của mình, cuối cùng Mạnh Hiểu Dư đã hoàn toàn tiếp nhận nàng. Một tháng rưỡi này đối với Nam Cung Vân Hạm mà nói là vô cùng dễ chịu, vốn Mạnh Hiểu Dư vẫn còn mâu thuẫn với sự thân mật của nàng, dưới nỗ lực và lừa gạt không ngừng thì Mạnh Hiểu Dư cũng buông bỏ rối rắm, quen với việc thân mật. Mà trong thời gian này, từ những cái ôm thân mật, nàng dần lừa gạt tiểu Dư nhi lăn giường nhiều lần. Mấy ngày gần đây thì quá mức hơn, hằng đêm vui xuân! Hơn nữa mỗi lần đều khiến tiểu Dư nhi eo mỏi lưng đau cầu nàng buông tha. Nhưng Nam Cung Vân Hạm được mệnh danh thần y, mỗi lần đều sẽ nấu thuốc tắm để Mạnh Hiểu Dư ngâm mình, còn thay nàng ấn huyệt đạo mỗi khi Mạnh Hiểu Dư vì mệt nhọc quá độ không xuống giường. Không đến một giờ, tất cả mệt nhọc cùng eo đau lưng mỏi đã tan thành mây khói. Để Mạnh Hiểu Dư xuống giường, Nam Cung Vân Hạm luôn hống nàng, ăn sáng xong, thì nấu nước thuốc tắm, hiện tại Nam Cung Vân Hạm đang mát xa cho nàng. Mạnh Hiểu Dư vừa hưởng thụ nàng mát xa vừa thầm hối hận: "Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Ngày hôm qua rõ ràng mình đã không muốn rồi sao cuối cùng vẫn bị tên hỗn đản này bắt lên giường!" Tên hỗn đản mà Mạnh Hiểu Dư nói chính là Nam Cung Vân Hạm.

Từ nửa tháng trước vì một lần tham ăn, Mạnh Hiểu Dư đã uống đặc sản của Tuyệt Tâm Nhai - rượu hoa lê, trong lúc mơ màng đã lăn giường cùng Nam Cung Vân Hạm, sau đó tất cả đều thay đổi. Ban đầu, Nam Cung Vân Hạm còn biết thu liễm , không yêu cầu quá độ. Một ngày một lần hoặc hai ngày một lần, nhưng cảnh đẹp chưa được vài ngày, bản tính của nàng hoàn toàn bại lộ. Số lần các nàng lăn giường cũng tăng lên, từ hai ngày một lần biến thành một ngày hai lần, thậm chí ba lần. Mà hai ngày này càng quá mức hơn, mỗi lần đều không khiến Mạnh Hiểu Dư không ngừng xin tha sẽ không dừng lại! Mà mỗi lần xong việc, sáng hôm sau nàng sẽ lại làm người tốt ôm Mạnh Hiểu Dư đi tắm, mát xa cho nàng, sau đó đến tối lại quấn lấy nàng quay cuồng đến nửa đêm, sau hai ngày, rốt cuộc Mạnh Hiểu Dư cũng thấy rõ bản tính của Nam Cung Vân Hạm!

Do vậy mỗi sáng vì eo đau lưng mỏi mà không thể rời giường, Mạnh Hiểu Dư không ngừng tự nhủ, nhất định phải bảo vệ bản tâm của mình, tuyệt không để tên sói đội lốt cừu Nam Cung Vân Hạm thực hiện được mưu đồ của mình. Nhưng lần nào cũng không hiệu quả, cứ đến tối, Nam Cung Vân Hạm sẽ dùng mọi thủ đoạn bắt nàng lên giường lăn lộn.

Làm Mạnh Hiểu Dư tức giận hơn chính là Nam Cung Vân Hạm không để hai người tách nhau ngủ riêng, không biết nàng ở chỗ nào bắt một vài bò cạp, rết hoặc những con trùng có độc mà Mạnh Hiểu Dư sợ về nuôi. Còn nói nào là dược phòng không thể nuôi những thứ này, lại không còn phòng trống, nên đành phải nuôi trong phòng Mạnh HIểu Dư. Không những vậy nàng còn thề thốt bảo đảm với Mạnh Hiểu Dư những con này đã bị nhốt trong sọt hoặc bình, tuyệt đối không chạy ra ngoài nên Mạnh Hiểu Dư đừng lo sẽ gặp nguy hiểm.

"Mẹ nó! Không nguy hiểm vậy sao tỷ không nuôi trong phòng mình, vì sao lại đặt trong phòng ta? Hơn nữa tỷ biết rõ ta sợ nhất những thứ này, tỷ còn bắt nhiều con như vậy, còn có, tỷ đã bắt đám trùng có độc này ở đâu?" Mạnh Hiểu Dư phẫn nộ không ngừng mắng trong lòng. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười vô tội mang theo sự nguy hiểm của Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư không dám có chút ý kiến nào.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 94


Khi Mạnh Hiểu Dư đang căm giận thầm mắng Nam Cung Vân Hạm thì Nam Cung Vân Hạm lên tiếng. "Tiểu Dư nhi."

Nam Cung Vân Hạm vừa giúp Mạnh Hiểu Dư ấn huyệt đạo vừa gọi.

"Ân?" Vì trong lòng đang mắng nàng, Mạnh Hiểu Dư đang hưởng thụ chế độ ưu đãi, nghe nàng gọi tên mình, nhẹ nhàng lười biếng đáp.

"Xin lỗi ngươi, mấy ngày nay ta có hơi quá mức." Nghe Mạnh Hiểu Dư đáp, Nam Cung Vân Hạm chậm rãi nói.

"Vì sao nói như vậy." Nghe Nam Cung Vân Hạm đột nhiên nói một câu khó hiểu, Mạnh Hiểu Dư không rõ hỏi lại.

"Ta.... ta không nên quấn lấy ngươi như vậy, không nên mỗi ngày đều khiến ngươi mệt mỏi như vậy." Nhìn Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc quay đầu nhìn mình, Nam Cung Vân Hạm áy náy giải thích.

Nghe thấy nàng giải thích, Mạnh Hiểu Dư có chút câm nín, trong lòng không nhịn được tiếp tục mắng: "Cuối cùng tỷ cũng phát hiện rồi sao!" Tuy trong lòng mắng như vậy nhưng khi nhìn thấy gương mặt không ngừng tự trách của nàng, Mạnh Hiểu Dư vẫn nói: "Không sao Vân Hạm tỷ tỷ, ngươi cũng là vì thích ta mà thôi!"

"Ân, tiểu Dư nhi ngươi nói không sai, ta rất thích ngươi."Nói rồi Nam Cung Vân Hạm dừng lại vài giây, sửa lại lời vừa rồi: "Không, phải nói là ta yêu ngươi." Nói xong nàng cúi xuống hôn nhẹ khóe môi Mạnh Hiểu Dư.

"Haha, Vân Hạm tỷ tỷ đã nói như vậy, ta đây cũng không có lý gì không nhận lời xin lỗi của tỷ." Mạnh Hiểu Dư đỏ mặt, tiếp tục nói: "Vì ta cũng yêu Vân Hạm tỷ tỷ! Tuy rằng ta không thể dành toàn bộ tình yêu cho tỷ còn muốn tỷ yêu ta, ta không biết có phải mình rất ích kỷ không, đã yêu Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ lại yêu Vân Hạm tỷ tỷ....." Mạnh Hiểu Dư chưa nói xong đã bị Nam Cung Vân Hạm ngắt lời.

"Như vậy là đủ rồi, chỉ cần tiểu Dư nhi cũng yêu ta, vậy là đã đủ." Nam Cung Vân Hạm hôn nhẹ môi Mạnh Hiểu Dư, thầm thì.

Tục ngữ nói, phong tình nhất là vào sáng sớm, tuy hiện tại đã giữa trưa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hai vị trong phòng.

"Ân.....Vân Hạm tỷ tỷ....." Giơ tay đẩy Nam Cung Vân Hạm trên người mình, lúc này Mạnh Hiểu Dư không còn biết nói gì hơn. Hiện tại là buổi sáng. À không, buổi trưa, sao Nam Cung Vân Hạm lại chẳng phân biệt giờ giấc mà yêu cầu? Eo nàng vẫn còn đang đau, nàng không nghĩ phải bị nặng hơn.

"Ân?" Vươn tay bắt lấy hai cổ tay của Mạnh Hiểu Dư, ấn l*n đ*nh đầu, tay trái xoa ngọn núi nhỏ trước ngực nàng, Nam Cung Vân Hạm hôn lấy cần cổ non mịn của nàng, thi thoảng dùng sức cắn nhẹ, chốc lát tạo nên một dấu dâu tây.

"A....ân...." Cảm giác tê ngứa ở cổ khiến nàng khẽ ngân: "Vân..... Vân Hạm tỷ tỷ..... Hiện tại vẫn.... vẫn là...." Vốn Mạnh Hiểu Dư muốn lên tiếng ngăn cản nàng, nhưng chưa nói xong Nam Cung Vân Hạm đã luyến tiếc cần cổ trắng nõn, ngẩng đầu hôn lên đôi môi phấn nộn đang mở kia, cũng ngăn đi lời chưa nói của Mạnh Hiểu Dư.

Triền miên hôn xong, Nam Cung Vân Hạm nhìn Mạnh Hiểu Dư không thở nổi dưới thân nói: "Tiểu Dư nhi ngươi quá đẹp, ta rất yêu ngươi, ta rất muốn ôm ngươi như vậy cả đời." Nói rồi cúi đầu lại hôn lên môi nàng, nhưng nụ hôn lần này không mang tính xâm lược. Nàng ngậm lấy môi dưới của Mạnh Hiểu Dư, nhẹ nhàng cắn, hút. Đầu lưỡi muốn cậy khớp hàm đang khép chặt của Mạnh Hiểu Dư nhưng cố gắng hồi lâu vẫn không được, Nam Cung Vân Hạm đành mở miệng dụ dỗ: "Tiểu Dư nhi ngoan, mở miệng ra để ta đi vào."

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy lời này, không những không mở miệng, còn dùng sức cắn chặt khớp hàm: "Ta không mở đó, nếu tỷ vào được, vậy hôm nay không phải ta không thể xuống giường được sao?" Trong lòng nghĩ vậy, nàng kiên quyết lắc đầu.

"Thật sự không mở?" Buồn cười nhìn Mạnh Hiểu Dư cố gắng không mở miệng, Nam Cung Vân Hạm xấu xa cười hỏi.

"Hừ!" Nghe thấy lời này, Mạnh Hiểu Dư dùng hơi hừ một tiếng, sau đó nghiêng đầu không nhìn gương mặt đang cười xấu xa của ai kia, thầm nghĩ: "Ta đây mới không chịu uy h**p của tỷ!"

Nhìn dáng vẻ ta không mở miệng, tỷ có thể làm được gì ta của nàng, Nam Cung Vân Hạm càng cười tươi hơn. Nàng cúi đầu h*n l*n c*n c* của Mạnh Hiểu Dư, tay trái cũng buông n** m*m m** trước ngực nàng ra. Khi Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc, nàng chậm rãi di chuyển tay mình xuống dưới, tìm đến nơi u cốc thần bí kia, sau đó cách tiểu khố hồng nhạt, x** n*n viên đậu đỏ đang ngượng ngùng.

"Ân....a....." h* th*n bất ngờ bị k*ch th*ch làm Mạnh Hiểu Dư không nhịn được mở miệng ngâm khẽ, Nam Cung Vân Hạm thừa dịp, đưa lưỡi vào điên cuồng đoạt lấy trong miệng nàng.

h* th*n bị k*ch th*ch, trong miệng bị quấn lấy làm Mạnh Hiểu Dư có cảm giác muốn ngất. Nàng thầm mắng Nam Cung Vân Hạm phúc hắc. Nhưng chưa mắng được hai câu, đã không còn sức mắng nữa. kh*** c*m từng đợt từ h* th*n lan khắp toàn thân, k*ch th*ch nàng muốn rên ra tiếng, nhưng lại bị Nam Cung Vân Hạm gắt gao chiếm lấy, không thể phát ra âm thanh nào. Cuối cùng sau khi Nam Cung Vân Hạm dùng sức ấn vào, Mạnh Hiểu Dư cảm giác một trận co rút từ bụng nhỏ, theo sau là sự run rẩy không thể kìm được.

"Tên hỗn đản này." Lúc này Mạnh Hiểu Dư xấu hổ đến mức hận không thể tìm chỗ nào đó chui xuống, trong lòng liên tục mắng Nam Cung Vân Hạm và chính mình, sao mình có thể không có tiền đồ như vậy? Sao chỉ..... sao chỉ như vậy đã cao trào? Thật sự là không có tiền đồ mà.

"Tiểu Dư nhi ngươi xem, đều ướt cả rồi này!" Khi Mạnh Hiểu Dư đang xấu hổ và giận dữ thì Nam Cung Vân Hạm đã kéo tiểu khố hồng nhạt của Mạnh Hiểu Dư xuống, còn đưa đến trước mặt nàng khiến nàng càng tức giận, xấu hổ không thôi. Thở gấp đoạt lấy tiểu khố trong tay Nam Cung Vân Hạm, ném sang một bên, sau đó chỉ vào mũi nàng mắng: "Tỷ....tỷ....hỗn đản." Mắng xong kéo chăn qua đầu mình: "Huhu..... mất mặt quá đi mất."

"Ách....." Nhìn tiểu nhân nhi nổi giận đoạt lấy tiểu khố, sau đó kéo chăn bao kín mình. Nam Cung Vân Hạm lập tức hiểu mình đã chọc tiểu Dư nhi tức giận, vì thể lập tức nhận sai, nàng kéo Mạnh Hiểu Dư ra khỏi chăn, sau đó ôm lấy tiểu nhân nhi vào lòng, không ngừng hống nàng: "Được rồi tiểu bảo bối, là ta không tốt, ngươi đừng giận nữa được không?" Nói xong, thấy Mạnh Hiểu Dư vẫn không để ý mình, nàng đành hống tiếp: "Nếu không như vậy đi! Ngươi đánh ta hai cái bớt giận chịu không?" Vừa dứt lời, Mạnh Hiểu Dư đã ngẩng đầu cắn mạnh vào bả vai Nam Cung Vân Hạm.

"A.........đau quá! Ta bảo ngươi đánh, không bảo người cắn mà!" Bị Mạnh Hiểu Dư cắn vào bả vai, Nam Cung Vân Hạm kêu lên.

".........." Mạnh Hiểu Dư không chút dao động với tiếng kêu của nàng, vẫn tiếp tục cắn vai nàng, tức giận nghĩ: "Cho tỷ khi dễ ta, ta phải cắn chết tỷ." Tuy nghĩ vậy, nhưng Mạnh Hiểu Dư đã giảm nhẹ lực, thật ra nàng không cắn mạnh, chỉ là Nam Cung Vân Hạm cố ý chuyện bé xé to!

"Tiểu Dư nhi, đau quá! Về sau ta không dám nữa, ngươi đừng cắn nữa được không?" Cảm thấy Mạnh Hiểu Dư đã giảm lực, Nam Cung Vân Hạm vội vàng kêu lên, không hề có chút phong thái ngự tỷ ngày thường.

Nghe thấy nàng khao trương hô đâu, Mạnh Hiểu Dư không khỏi thầm khinh bỉ: "Tỷ bớt giả đi! Ta vốn không dùng nhiều lực." Tuy vậy nàng vẫn buông tha bả vai Nam Cung Vân Hạm. Nhưng khi vừa buông ra, nàng đã bị Nam Cung Vân Hạm đè dưới thân, trên mặt nở nụ cười xấu xa: "Cắn đủ rồi? Không giận nữa? Vậy có phải chúng ta nên tiếp tục chuyện còn dang dở không?" Nói xong không đợi Mạnh Hiểu Dư phản ứng, đã cúi đầu hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng, tay cũng không thành thật qua lại trên thân thể mê người của tiểu nhân nhi dưới thân, đến khi thấy đôi mắt đ*ng t*nh của nàng, mới cúi xuống ngậm lấy quả anh đào trên đồi núi nhỏ trước ngực nàng, nhẹ nhàng cắn hút.

Tuy Mạnh Hiểu Dư vẫn tức giận Nam Cung Vân Hạm phúc hắc, nhưng rất nhanh vì bị Nam Cung Vân Hạm không ngừng k*ch th*ch mà từ bỏ chống cự, đắm chìm vào cảm giác tuyệt đẹp do Nam Cung Vân Hạm mang lại.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 95


"Đây là đâu? Sao ta lại ở chỗ này, Hiểu Dư đâu?" Vừa mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, Linh Ngọc Nhi không khỏi bất an. Nàng xoa đầu mình, mình đã ngủ bao lâu, đây rốt cuộc là đâu? Nghĩ rồi, nàng bắt đầu quan sát xung quanh. Trong phòng rất trống trải, cũng không phải vì phòng lớn mà vì đồ vật trong phòng vô cùng ít, ngoài giường ngủ cùng một chiếc bàn và vài chiếc ghế thì không còn gì.

"Ta mới không cần đi vào?"

Khi Linh Ngọc Nhi đang suy nghĩ thì nghe được giọng nói quen thuộc của "tức phụ", bất an trong lòng nháy mắt biến mất, sau đó nàng nhấc chân đi đến cửa.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư vô cùng tức giận, bắt đầu từ tuần trước bản thân vì lý do dậy sớm luyện võ mà từ chối yêu cầu lăn giường cùng Nam Cung Vân Hạm, Nam Cung Vân Hạm đã ai oán nhìn mình thật lâu, thở dài thỏa hiệp, hỏi Mạnh Hiểu Dư thật sự muốn võ công cao cường sao? Khi Mạnh Hiểu Dư kiên định gật đầu, Nam Cung Vân Hạm không nói gì. Chỉ thành thật ôm Mạnh Hiểu Dư lên giường ngủ, ban đầu Mạnh Hiểu Dư còn sợ nàng sẽ động tay động chân, vì khoảng thời gian này Nam Cung Vân Hạm không ít lần làm vậy, nhưng khi nàng căng thẳng nửa ngày, phát hiện Nam Cung Vân Hạm chỉ ôm mình ngủ, tinh thần của nàng được thả lỏng, thoải mái ngủ trong lòng Nam Cung Vân Hạm.

Nhưng sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, nàng không thấy Nam Cung Vân Hạm nằm bên cạnh. Nhìn sắc trời vừa sáng bên ngoài, Mạnh Hiểu Dư thắc mắc, vì sao vừa sáng Nam Cung Vân Hạm đã rời giường? Bình thường tuy nàng rời giường rất sớm nhưng cũng không sớm như ngày hôm nay trời vừa sáng đã rời giường.

Suy nghĩ mãi Mạnh Hiểu Dư vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân Nam Cung Vân Hạm lại đột nhiên dậy sớm, cho nên nàng đành lấy lý do: "Có thể Vân Hạm tỷ tỷ đi vệ sinh!" Sau đó, ngáp một cái, trở mình ngủ mất. Nàng vốn không nghĩ đến, có ai đi vệ sinh hơn nửa giờ vẫn chưa về không? Lẽ nào là rơi nhà xí?

Mạnh Hiểu Dư ngủ đến mặt trời l*n đ*nh mới rời giường nhưng khi nàng rời giường vẫn không thấy Nam Cung Vân Hạm.

"Dược nô thúc thúc, thúc biết Vân Hạm tỷ tỷ đi đâu không?" Tìm một vòng vẫn không thấy, Mạnh Hiểu Dư đành chạy đến hỏi dược nô đang phơi thảo dược.

Dược nô buông thảo dược xuống, hiền từ cười nói: "Chủ nhân đến Đoạn Hồn Cốc, năm ngày sau sẽ trở về." Đối mặt với thiếu nữ mà chủ nhân nhà mình thích, giọng dược nô hiền lành, khi nói còn mang theo chút yêu thích của trưởng bối đối với tiểu bối.

"À!" Nghe dược nô nói xong, lòng Mạnh Hiểu Dư thoáng mất mát: "Vì sao lại không nói với mình một tiếng! Hơn nữa còn đi năm ngày, vì hôm qua mình cự tuyệt sao?" Nghĩ rồi biểu cảm của Mạnh Hiểu Dư cũng mất mát.

"Chủ nhân muốn hái hoa chước diễm, hái được sẽ trở về." Nhìn thấy đôi mắt mất mát của nàng, dược nô nói rồi tiếp tục việc trong tay. Mạnh Hiểu Dư nghe thấy, tâm trạng cũng tốt hơn: "Thì ra là vì hoa chước diễm! Khoan đã...... hoa chước diễm là gì?" Mạnh Hiểu Dư nhìn dược nô đang sắp xếp thảo dược, sau đó yên lặng rời đi, đến phòng nghĩ: "Thôi, vẫn nên đợi Vân Hạm tỷ tỷ về rồi hỏi nàng!" Nghĩ rồi Mạnh Hiểu Dư vui vẻ vào phòng, bắt đầu rửa mặt, chải tóc. Sau đó, nàng ra ngoài, nhìn thấy trên bàn vốn chỉ có ấm và ba chung trà, lúc này có thêm dĩa rau xào, một chén cháo và một mâm màn thầu. Nhìn nhiệt khí bốc lên, Mạnh Hiểu Dư đoán hẳn là dược nô chuẩn bị cho nàng!

Mạnh Hiểu Dư ngồi cạnh bàn, ăn một ngụm cháo. Cháo mang theo vị thảo dược kỳ lạ tràn vào miệng. Nàng đã thấy cháo mang vị thảo dược nhiều lần nên không nói gì. Sau khi vào Tuyệt Tâm Đáy Vực đến nay, mỗi sáng nàng hầu như đều ăn các loại cháo thảo dược. Ban đầu, Mạnh Hiểu Dư vẫn chưa quen nhưng về sau, nàng cũng bắt đầu thích chúng.

Ăn xong, Mạnh Hiểu Dư đứng lên về phòng, lấy trường kiếm, ra ngoài chào hỏi với dược nô, sau đó thong thả đến nơi luyện kiếm. Nàng đã nói muốn mạnh hơn, không thể chỉ có nói.

Rạng sáng ngày thứ tư, Nam Cung Vân cõng một giỏ thuốc lớn về. Khiến Mạnh Hiểu Dư kỳ lạ là giỏ thuốc của nàng không có thảo dược chỉ toàn là các lọ sứ nhỏ. Mạnh Hiểu Dư tò mò bên trong là gì, nhưng không đợi nàng hỏi, Nam Cung Vân Hạm đã vội vàng chào nàng, sau đó đến dược phòng bận rộn, để Mạnh Hiểu Dư buồn bực hơn là sau khi Nam Cung Vân Hạm vào lại không cho mình vào, thế là nàng đành hậm hực về phòng, tuy hiện tại còn sớm, nhưng vì nhàm chán, nàng chỉ có thể ngủ sớm.

Kết quả của ngủ sớm là tỉnh sớm, trời chỉ vừa sáng, Mạnh Hiểu Dư đã không ngủ được. Nhìn bên cạnh trống rỗng, Mạnh Hiểu Dư thầm nghĩ Nam Cung Vân sẽ không phải vẫn đang trong dược phòng bận rộn chứ! Nghĩ rồi nàng quyết định đứng lên đến dược phòng xem thử. Xuống giường, mặc y phục vào, mở cửa đến dược phòng, nhìn thấy ánh nến mờ nhạt qua cửa số, Mạnh Hiểu Dư càng chắc chắn suy đoán của mình. Giơ tay muốn gõ cửa, nhưng nửa ngày, Mạnh Hiểu Dư vẫn không gõ. Khẽ thở dài, nàng xoay người về phòng. Nàng không muốn quấy rầy Nam Cung Vân Hạm đang bận việc, tuy không biết nàng đang bận gì. Nhưng có thể khiến nàng thức trắng đêm hẳn rất quan trọng!

Về phòng, Mạnh Hiểu Dư ngã đầu lên gối. Lăn lộn mãi cuối cùng quyết định đi luyện kiếm.

Khi nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm đã là sáng hôm sau, Mạnh Hiểu Dư vừa mở mắt, tinh thần vẫn còn mơ hồ, đã bị đôi môi cực nóng hôn lấy. Đến khi nàng muốn ngất đi, chủ nhân của đôi môi kia mới buông môi nàng ra, ôm lấy nàng gọi: "Tiểu Dư nhi."

"Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ bận xong rồi?" Điều chỉnh hô hấp của mình xong, Mạnh Hiểu Dư nhìn người đang gắt gao ôm mình hỏi.

"Ân, mấy ngày nay tiểu Dư nhi có nhớ ta không? Ta rất nhớ ngươi!" Cúi đầu mổ lên đôi môi phấn nộn của nàng, giọng đầy tưởng niệm nói.

"Ân." Đỏ mặt gật đầu, thật sự đã sáu bảy ngày không thân mật ôm lấy Nam Cung Vân Hạm như lúc này.

"Thật vậy sao?" Nhìn thấy nàng gật đầu, Nam Cung Vân Hạm vui vẻ, cúi đầu hôn sâu nhân nhi trong lòng. Nụ hôn nhẹ nhàng, ôn nhu, triền miên. Nam Cung Vân Hạm mổ vài cái lên môi Mạnh Hiểu Dư, sau đó kéo nàng vào lòng mình.

"Mấy ngày nay Vân Hạm tỷ tỷ đang bận gì vậy?" Thấy Nam Cung Vân Hạm ôm mình không nói lời nào, Mạnh Hiểu Dư hỏi.

"Mấy hôm trước không phải tiểu Dư nhi nói muốn nâng cao công lực của mình, muốn trở nên mạnh hơn sao?" Nam Cung Vân Hạm không trả lời câu hỏi của nàng, hỏi ngược lại.

"Phải, đúng vậy!" Nghe nàng nói vậy, Mạnh Hiểu Dư gật đầu, sau đó nàng hơi hạ giọng nói: "Nhưng muốn mạnh hơn cũng không phải chuyện dễ dàng!" Nghĩ đến hiệu quả luyện tập gần đây của mình. Mạnh Hiểu Dư uể oải đáp, sau đó nàng nói với Nam Cung Van Hạm: "Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ nói có phải ta rất tệ hay không? Dù cố gắng thế nào vẫn không có hiệu quả, chỉ bộ kiếm pháp lão già thúi dạy ta thôi, tuy hiện tại ta có thể múa thuần thục nhưng lại không thể kiếm tùy tâm động, tâm tùy ý động như lời lão già thúi nói, còn có Lăng Phong chưởng pháp được lão già thúi dạy, dù luyện thế nào vẫn không có uy lực như trong sách."

"Haha, tiểu Dư nhi của ta sẽ lại tệ được chứ? Trong mắt ta, tiểu Dư nhi của ta là người thông minh nhất, hiện tại sở dĩ không thể làm được như lời ngươi nói là vì thời gian ngươi tập võ quá ngắn, công lực chưa sâu, ta tin tưởng chỉ cần tiểu Dư nhi chịu cố gắng, sau một thời gian nhất định có thể trở nên lợi hại." Nam Cung Vân Hạm cười khẽ an ủi nàng.

"Là như vậy sao?" Nghe thấy Nam Cung Vân Hạm nói, trong lòng Mạnh Hiểu Dư dễ chịu rất nhiều, nhưng chỉ một chút lại uể oải: "Nếu là như vậy, ta đây không phải cần mấy mươi năm mới có thể mạnh lên sao?" Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư nghĩ đến những cao thủ võ công mình đọc trong tiểu thuyết đều là 50-60 tuổi hoặc ít nhất cũng 30 tuổi? Ngay cả thiên tài võ học Độc Cô Cầu Bại cũng đến 40-50 tuổi mới vô địch thiên hạ. Tuy bản thân không cần lợi hại như Độc Cô Cầu Bại nhưng ít nhất cũng phải như Thiên Hạ Ngũ Tuyệt! Nhưng mình quá lười! Hơn nữa tính nhẫn nại lại ít đến đáng thương, muốn mình trở thành cao thủ võ lâm chân chính vốn là chuyện không thể nào! Lúc này Mạnh Hiểu Dư càng mất mát, hoàn toàn quên mất nàng biết Thái Cực quyền, Thái Cực kiếm và biến thể của Lục Mạch Thần Kiếm.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 96


Nghe giọng uể oải của đứa nhỏ trong lòng, Nam Cung Vân Hạm cười khẽ nói: "Nếu tiểu Dư nhi không tự tin, vậy ta giúp ngươi mạnh hơn được không?"

"Vân Hạm tỷ tỷ muốn giúp ta thế nào? Ta nhớ rõ tỷ không biết võ mà!" Sau khi lấy lại tinh thần, Mạnh Hiểu Dư không quá tin tưởng, nhưng nàng rất vui khi nghe thấy lời của Nam Cung Vân Hạm.

"Haha, tiểu Dư nhi không tin lời ta sao?" Nam Cung Vân cười hỏi.

"Ách.... thật sự không tin." Mạnh Hiểu Dư thành thật gật đầu, sau đó nói: "Tỷ không biết võ công, làm sao có thể giúp ta mạnh hơn?"

"Không biết võ không có nghĩa không có cách khiến ngươi mạnh hơn, chẳng ngươi đã quên ta là ai sao?" Giơ tay nhéo gương mặt phấn nộn của nàng, Nam Cung Vân Hạm hơi tức giận khi Mạnh Hiểu Dư hoài nghi lời nàng.

"Tỷ là ai? Tỷ là Vân Hạm tỷ tỷ! Ta đương nhiên biết tỷ là....." Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư dừng một chút, sau đó đôi mắt bỗng sáng ngời, xoay người ôm cổ Nam Cung Vân Hạm, kích động nói: "Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ thật sự có biện pháp sao? Là biện pháp gì?" Sao nàng lại quên mất Nam Cung Vân Hạm là thần y đây? Có lẽ nàng thật sự có cách để mình lợi hại hơn!

"Haha, thế nào, không nghi ngờ ta nữa?" Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm cười giận nói.

"Không nghi ngờ không nghi ngờ, Vân Hạm tỷ tỷ chính là thần y! Sao ta lại hoài nghi Vân Hạm tỷ tỷ!" Nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư nịnh hót nói.

"Ngươi nha! Mau chóng rời giường thay y phục, cùng ta đến dược phòng." Sủng nịch điểm chóp mũi Mạnh Hiểu Dư, nàng đứng lên đưa y phục cho Mạnh Hiểu Dư, sau đó đứng bên cạnh chờ.

Mạnh Hiểu Dư mau chóng mặc y phục vào.

"Vân Hạm tỷ tỷ, ta xong rồi." Mạnh Hiểu Dư vui vẻ ôm lấy tay Nam Cung Vân Hạm làm nũng.

"Ân, chúng ta ăn sáng trước đã." Nói rồi kéo Mạnh Hiểu Dư rời phòng, đến phòng ăn.

Ăn sáng xong, hai người đến dược phòng, sau đó dưới ánh mắt tò mò của Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm đưa cho nàng một lọ sứ trắng rất nhỏ. Mạnh Hiểu Dư mở nắp lọ ra, Nam Cung Vân Hạm chỉ vào bên trong nói: "Đây là thứ có thể giúp ngươi mạnh hơn!" Nói rồi nàng hơi đắc ý nhìn Mạnh Hiểu Dư.

Mạnh Hiểu Dư khi nhìn thấy thứ bên trong, đầu tiên cả kinh sau đó cả người cứng đờ, nhìn thấy vật kia chậm rãi mấp máy, lúc này Mạnh Hiểu Dư muốn mau chóng chạy đi nhưng nàng đã bị nó dọa đến chân cứng lại, không thể chạy được!

Nam Cung Vân Hạm phát hiện được Mạnh Hiểu Dư không thích hợp, lắc tay nàng, sau đó lấy một ngân châm thon dài đâm vào các huyệt đạo của Mạnh Hiểu Dư, nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư như sống lại, theo sau là tiếng hét chói tai: "A! Rắn!" Cùng với tiếng kinh hô là bóng dáng bỏ chạy của Mạnh Hiểu Dư.

Nam Cung Vân Hạm bị tiếng rống của nàng làm tai muốn đau lên, sau đó nhìn thấy nàng bỏ chạy, không khỏi cảm thán nói: "Khinh công của tiểu Dư nhi thật nhanh!" Cảm thán xong, nàng xoay người đóng nắp lại, ra khỏi dược phòng.

Nam Cung Vân Hạm nhìn Mạnh Hiểu Dư đứng cách mình thật xa, cười nói: "Tiểu Dư nhi, ngươi đứng cách xa như vậy làm chi? Mau đến cạnh ta." Dứt lời vẫy tay với nàng.

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy, nhìn nàng vẫy tay với mình, theo bản năng đi qua nhưng chưa bước đến, như nhớ gì đó, lui về sau, tiếp theo mạnh mẽ lắc đầu với Nam Cung Vân Hạm, nói: "Ta không muốn qua, chỗ tỷ có rắn." Nói rồi lùi về sau hai bước.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm bật cười. Nàng biết Mạnh Hiểu Dư sợ rắn, nhưng nàng không nghĩ đến Mạnh Hiểu Dư lại sợ nhiều như vậy: "Tiểu Dư nhi đừng sợ, Xích Nguyệt rất có linh tính, không có sự cho phép của ta nó sẽ không cắn loạn."

Nghe vậy, Mạnh Hiểu Dư mặt không tin tưởng nói: "Ta mới không tin tỷ! Nó là rắn không phải chó, sao có thể nghe lời tỷ được? Hơn nữa, tỷ từng nói muốn mang ta đi xem thứ giúp ta mạnh hơn, nhưng tỷ lại lấy rắn dọa ta." Mạnh Hiểu Dư nói, hốc mắt ngập nước như sắp khóc.

Nhìn gương mặt ủy khuất của nàng, cùng hốc mắt ngập nước, Nam Cung Vân Hạm không nhịn được thầm hô: "Đáng yêu quá, thật muốn hung hăng chà đạp gương mặt ủy khuất kia." Tuy nghĩ vậy nhưng hiện tại nàng không dám làm, nàng sợ mình làm vậy xong, Mạnh Hiểu Dư sẽ lập tức rơi nước mắt. Cho nên Nam Cung Vân Hạm chỉ nhấc chân kéo Mạnh Hiểu Dư vào lòng, trấn an: "Ta không lừa ngươi, Xích Nguyệt thật sự có thể giúp ngươi mạnh hơn."

"Vì sao con rắn kia có giúp ta mạnh hơn?" Tựa vào lòng Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư dần thả lỏng thân mình.

"Xích Nguyệt là rắn hiếm thấy sinh sống ở miệng núi lửa, toàn thân nó đỏ như lửa, vô cùng độc, là do sư phụ ta tìm được ở núi lửa giữa các quốc gia......" Nam Cung Vân Hạm nói đến đây, đã bị Mạnh Hiểu Dư đánh gãy.

"Nếu nó độc như vậy, sao có thể giúp ta mạnh hơn?" Mạnh Hiểu Dư hiếu kỳ hỏi.

"Haha, người khác không được nhưng ngươi có thể!" Nam Cung Vân Hạm nói rồi cọ nhẹ cổ nàng, Mạnh Hiểu Dư bị ngứa nghiêng đầu.

"Sao? Vì sao ta có thể? Chẳng lẽ ta có thể chất bách độc bất xâm?" Mạnh Hiểu Dư tò mò hỏi.

"Haha, đương nhiên không phải." Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Nam Cung Vân Hạm lắc đầu, sau đó cho tay vào cổ áo của nàng, lấy ngọc bội Chu Tước vỗ cánh trên cổ nàng: "Vì ngươi có Xích Hồn bội! Xích Hồn bội này là ngọc trác từ Liệt Hỏa mà thành, là vật hấp thụ dương khí trời đất, còn có thể hấp thụ khí cực nóng. Mà trong máu của Xích Nguyệt có hỏa độc mãnh liệt trong thiên hạ, cho nên người khác không được, nhưng ngươi có Xích Hồn bội, ngươi có thể."

"Nga! Ta đây nên làm thế nào mới có thể để nó giúp ta tăng công lực? Chẳng lẽ muốn ta bị nó cắn phải sao?" Nghĩ đến mình chủ động để rắn cắn, Mạnh Hiểu Dư không khỏi run rẩy.

"Haha, đương nhiên không phải." Nam Cung Vân Hạm cười, nói: "Chỉ cần trong một tháng này, mỗi ngày uống một chén máu nhỏ của Xích Nguyệt là được."

"May mắn không bị rắn cắn." Mạnh Hiểu Dư vỗ ngực thở phào, sau đó nghĩ gì đó kêu lớn: "Muốn ta uống máu nó? Còn uống tận một tháng?"

"Ân." Nam Cung Vân Hạm gật đầu: "Tuy rằng ngươi có Xích Hồn bội, nhưng thân thể Xích Nguyệt có hỏa độc, lại cực kỳ mạnh, cho nên không thể dùng trong một lần, nếu không rất dễ bị sức nóng trong người thiêu chết."

"Ta không hỏi cái này, ta muốn hỏi vì sao phải uống máu! Ta thà bị nó cắn còn hơn uống máu nó." Nghĩ đến phải uống máu rắn một tháng, Mạnh Hiểu Dư đã run rẩy không ngừng, thật sự quá đáng sợ.

"Nọc độc khác với máu, máu Xích Nguyệt có thể tăng công lực, nhưng nọc độc của nó thì không thể, hơn nữa độc tính của nó quá mạnh, hầu như không có thuốc chữa, tuy máu nó có hỏa độc nhưng ta sẽ luyện chế ngọc bội trên người ngươi thành đan dược, nên sẽ không sao." Nam Cung Vân Hạm nhẹ nhàng nói.

Mạnh Hiểu Dư nghe vậy rối rắm: "Thật sự phải làm vậy sao? Thật không muốn uống máu Xích Nguyệt kia! Nhưng nếu không uống, rất khó tăng công lực! Không nói đến việc tăng công lực, chỉ nói đến bản thân không mạnh hơn, về sau khi Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ và Vân Hạm gặp nguy hiểm, sẽ không thể bảo hộ các nàng! Tuy các nàng rất lợi hại, nhưng lợi hại cũng không phải vô địch! Nếu gặp phải người lợi hại hơn, nếu mình mạnh hơn, không chừng có thể bảo hộ các nàng." Nghĩ vậy Mạnh Hiểu Dư nhớ đến Linh Ngọc Nhi vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hạ quyết tâm: "Ta nhất định phải mạnh hơn, không phải chỉ uống máu thôi sao? Có gì phải sợ, cùng lắm thì xem như uống nước dưa hấu, dù sao nước dưa hấu cũng hồng, chỉ có vị khác mà thôi."
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 97


Vì thế Mạnh Hiểu Dư đồng ý phương pháp của Nam Cung Vân Hạm, theo Nam Cung Vân Hạm về dược phòng, tuy đã chuẩn bị tâm lý vững vàng nhưng khi nàng nhìn thấy con rắn đỏ máu kia, vẫn lập tức chạy ra ngoài, sau đó dù Nam Cung Vân Hạm nói thế nào, nàng cũng không vào. Vì thế giọng Linh Ngọc Nhi khi tỉnh nghe thấy chính là lúc đó.

Linh Ngọc Nhi bước chậm đến cửa, vừa đến cửa, đã thấy một tiểu nhân nhi linh hoạt đứng tại một phòng không xa, một nữ nhân đang nói gì đó với Mạnh Hiểu Dư, Mạnh Hiểu Dư thỉnh thoảng lắc đầu, sau đó nói "ta không vào đâu", hai người nọ đều không phát hiện Linh Ngọc Nhi đã tỉnh.

"Hiểu Dư." Nhìn hai người kia một người sủng nịch, một người ủy khuất, giọng làm nũng khiến Linh Ngọc Nhi rất không thoải mái, vì thế lên tiếng gọi Mạnh Hiểu Dư.

Nghe thấy Linh Ngọc Nhi nhẹ gọi, Mạnh Hiểu Dư và Nam Cung Vân Hạm đều quay đầu nhìn, chỉ là có người vui mừng, có người khó chịu. Người vui mừng là Mạnh Hiểu Dư, mà người khó chịu đương nhiên là Nam Cung Vân Hạm.

Nhìn Linh Ngọc Nhi tỉnh lại đứng ở cửa, Mạnh Hiểu Dư kinh hô, sau đó vui vẻ chạy đến trước mặt nàng, ôm lấy nàng, vùi đầu vào lòng nàng, nói: "Thật tốt quá rồi Ngọc Nhi, ngươi rốt cuộc tỉnh lại rồi, ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi thế nào hay không?" Nàng nghẹn ngào nói.

"Haha, ta biết! Cho nên không phải ta đã tỉnh rồi sao?" Nhẹ nhàng ôm lấy nhân nhi trong lòng, Linh Ngọc Nhi an ủi nói. Nàng không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng nàng cũng cảm giác được mình đã hôn mê một thời gian.

Nhìn hai người trình diễn tiết mục thương nhớ tiếc nuối, Nam Cung Vân Hạm khó chịu không thôi. Nhìn người mình yêu hiện tại đang trong lòng người khác, khóc rối tinh rối mù, lòng nàng vô cùng không thoải mái. Vì thế vốn đã không vừa mắt Linh Ngọc Nhi, hiện tại càng không thích Linh Ngọc Nhi, trong lòng thầm nghĩ: "Sao lại tỉnh nhanh như vậy? Chỉ vừa ngưng đông miên thảo hai ngày thôi, sao lại tỉnh nhanh như vậy? Vừa tỉnh lại đã đoạt tiểu Dư nhi của mình? Lúc trước không nên giảm lượng đông miên thảo mà, không chỉ vậy còn phải tăng liều lượng lên, để nàng hôn mê đến không thấy trời đất." Nam Cung Vân Hạm vừa trừng mắt hai người bên kia, vừa oán giận nghĩ, nhìn một lúc thấy hai người vẫn không muốn tách ra, nàng không nhịn được nữa, đi đến trước mặt hai người, dùng lực kéo Mạnh Hiểu Dư ra khỏi lòng Linh Ngọc Nhi, khi Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn mình, cúi đầu tức giận hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư.

"A....Vân Hạm.....tỷ tỷ." Bị Nam Cung Vân Hạm bất ngờ hôn lấy, Mạnh Hiểu Dư không phản ứng kịp, nhưng nàng nhớ đến Linh Ngọc Nhi bên cạnh, không biết vì sao, Mạnh Hiểu Dư không muốn để Linh Ngọc Nhi nhìn thấy cảnh này, nàng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa, Nam Cung Vân Hạm ôm càng chặt, hôn càng sâu.

Cảm giác được Mạnh Hiểu Dư giãy giụa, Nam Cung Vân Hạm giữ chặt cánh tay nàng, hôn sâu hơn, tuy nàng không muốn làm vậy với Mạnh Hiểu Dư nhưng cái ôm vừa rồi giữa Mạnh Hiểu Dư và Linh Ngọc Nhi k*ch th*ch nỗi sợ sâu trong lòng nàng, nàng sợ hãi Mạnh Hiểu Dư sẽ rời khỏi mình, mà Mạnh Hiểu Dư giãy giụa, càng gia tăng cảm giác sợ hãi ấy, nên nàng chỉ có thể giữ chặt tay cùng hôn sâu Mạnh Hiểu Dư, dù nghe thấy hô hấp gấp gáp kia, nàng vẫn không buông ra,....

"Ngươi đủ rồi....." Nhìn Nam Cung Vân Hạm bá đạo ôm Mạnh Hiểu Dư hôn sâu, Linh Ngọc Nhi ngẩn ngơ, sau đó có chút đau thương rũ mắt. Vì nàng thấy tuy Mạnh Hiểu Dư giãy giụa nhưng lại không dùng lực, Nam Cung Vân Hạm không biết võ công, mà Mạnh Hiểu Dư nói thế nào cũng là người tập võ, muốn đẩy một kẻ không biết võ như Nam Cung Vân Hạm là vô cùng dễ dàng: "Trong khoảng thời gian nàng hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nữ nhân ôm hôn người mình thích kia là ai? Vì sao khi nàng cưỡng hôn, Hiểu Dư lại không cự tuyệt? Chẳng lẽ Hiểu Dư cũng thích nữ nhân kia, cho nên mới không cự tuyệt sao? Hay Hiểu Dư có nỗi khổ gì?" Từng câu từng câu không ngừng vang lên trong lòng, Linh Ngọc Nhi nắm chặt tay mình, ánh mắt ảm đạm. Đến khi Mạnh Hiểu Dư than nhẹ đánh thức nàng.

"A....ân...ân.... Vân Ham tỷ tỷ...... ta không..... không thở được nữa."Mạnh Hiểu Dư đẩy Nam Cung Vân Hạm ra, nói, nhưng chưa nói xong, Nam Cung Vân Hạm lại tiếp tục hôn lấy, Mạnh Hiểu Dư vừa đẩy vừa nghĩ: "Vân Hạm tỷ tỷ bị làm sao vậy?" Nhưng vì Nam Cung Vân Hạm bá đạo hôn sâu, Mạnh Hiểu Dư cảm giác được ý thức của mình dần tan rã. Khi nàng dần không giãy giụa, bỗng bị kéo ra ngoài.

Nhìn Nam Cung Vân Hạm bị đẩy ngã trên đất, Mạnh Hiểu Dư không màng mình đang thở gấp, nhanh chóng chạy đến chỗ nàng, quan tâm nói: "Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ không sao chứ! Có bị thương ở đâu không?"

Nam Cung Vân Hạm ngã ngồi trên đất, sửng sốt không phản ứng, sau đó nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư quan tâm chạy đến đỡ mình, mặt lo lắng hỏi mình có bị thương không, nàng nhìn dáng vẻ quan tâm của Mạnh Hiểu Dư. Những lo lắng, bất an tràn ngập trong lòng cũng dần tan đi, tâm trạng cũng tốt hơn, khóe môi nàng khẽ cong, sau đó kéo Mạnh Hiểu Dư đang s* s**ng kiểm tra người mình vào lòng, lúc này không còn sự bá đạo cường ngạnh ban nãy, chỉ còn lại tình ý miên man, động tác ôn nhu ôm Mạnh Hiểu Dư vào lòng, đặt cằm lên vai nàng, giọng vui vẻ, dịu nhẹ nói: "Tiểu Dư nhi, ta rất vui." Tiểu Dư nhi của nàng quan tâm nàng như vậy, có phải chứng minh nàng đã hoàn toàn tiếp thu mình hay không? Hơn nữa có phải cũng đã chiếm được một góc trong lòng nàng không? Nghĩ vậy Nam Cung Vân Hạm vui vẻ hơn.

"A..... Sao lại nói vậy?" Bị câu nói không đầu không đuôi của Nam Cung Vân Hạm làm cho khó hiểu, Mạnh Hiểu Dư quay đầu hỏi nàng? Nhưng khi nàng vừa động, Nam Cung Vân Hạm đã dùng sức ôm chặt nàng, h*n l*n c*n c* trắng nõn của nàng.

"Ân....." Cổ Mạnh Hiểu Dư rất mẫn cảm lại bị Nam Cung Vân Hạm không ngừng hôn m*t, không thể nhịn được than nhẹ.

Một tiếng than nhẹ khiến mặt Mạnh Hiểu Dư đỏ bừng, Nam Cung Vân Hạm vui vẻ, còn Linh Ngọc Nhi thì chua xót.

Nghe thấy mình trước mặt Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi kêu ra như vậy, khiến nàng xấu hổ, tức giận không thôi, Mạnh Hiểu Dư lập tức chôn mặt vào lòng Nam Cung Vân Hạm, trong lòng thầm than: "Huhu...... Mất mặt quá mất, sao mình lại có thể ở ngay lúc này phát ra tiếng kêu mắc cỡ chết người như vậy."

Nam Cung Vân Hạm ôm chặt nàng, trong lòng vui vẻ: "Haha, tiểu Dư nhi vẫn mẫn cảm như vậy! Tiếng rên này kêu ra thật tốt không thể tả! Như vậy thì Linh Ngọc Nhi kia cũng không có cách đoạt người với mình!" Nghĩ rồi, Nam Cung Vân Hạm lại càng trồng dâu tây trên cổ Mạnh Hiểu Dư, sau đó ngẩng đầu khiêu khích nhìn Linh Ngọc Nhi. Ánh mắt như đang nói: "Thấy rõ chưa! Tiểu Dư nhi là của ta, ngươi đừng nghĩ đoạt!"
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 98


"Hiểu Dư...." Giọng nói nhẹ nhàng tràn ngập chua xót, nhìn Mạnh Hiểu Dư ngượng ngùng vùi đầu vào lòng Nam Cung Vân Hạm cùng với ánh mắt khiêu khích của Nam Cung Vân Hạn, Linh Ngọc Nhi lên tiếng gọi Mạnh Hiểu Dư.

"Sao? Ngọc Nhi, ngươi làm sao vậy?" Nhìn thần sắc không đúng của Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư rời khỏi lòng Nam Cung Vân Hạm, quan tâm hỏi.

"Haha, đừng lo, ta nghĩ Linh cô nương có thể vì vết thương vừa khỏi, hơn nữa đứng lâu bên ngoài cho nên sắc mặt mới không tốt!" Không đợi Linh Ngọc Nhi lên tiếng, Nam Cung Vân Hạm nói.

"À! Là như vậy sao!" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói xong, Mạnh Hiểu Dư như bừng tỉnh, sau đó lo lắng đến trước mặt Linh Ngọc Nhi, nói: "Nếu đã như vậy, vậy Ngọc Nhi ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt vào! Nếu không, thân thể rất khó khỏe lên." Nói rồi, nàng đẩy Linh Ngọc Nhi vào phòng ngủ ban nãy, vừa đi vừa như dặn dò đứa nhỏ: "Thân thể không tốt thì phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không được chạy loạn khắp nơi biết không?" Vào phòng, để Linh Ngọc Nhi nằm trên giường, sau đó thay nàng đắp chăn. Tiếp theo dặn dò nàng vài câu rồi đứng lên ra ngoài.

Mà Linh Ngọc Nhi nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư quan tâm mình thì cảm giác chua xót trong lòng phai nhạt đi một ít, sau đó nghe thấy lời căn dặn của nàng thì mày nhíu lại. Vì giọng Mạnh Hiểu Dư dặn dò như đang dỗ trẻ khiến Linh Ngọc Nhi hơi rối rắm, Hiểu Dư là xem nàng như tiểu hài tử sao?

Linh Ngọc Nhi không biết Mạnh Hiểu Dư đã phát hiện nàng dịch dung, hơn nữa còn cởi đi lớp dịch dung của nàng, gương mặt thật của nàng thật sự quá đáng yêu, quá manh khiến Mạnh Hiểu Dư mỗi khi nhìn nàng lại có chút cảm giác làm tỷ tỷ. Đây là chuyện Linh Ngọc Nhi không biết vì trong phòng của nàng không có một chiếc gương nào để xem. Cho nên Linh Ngọc Nhi vẫn chưa có cơ hội phát hiện ra điều đó. Hiện tại nàng vẫn nghĩ rằng trên mặt mình là lớp dịch dung mang vết sẹo dài!

Linh Ngọc Nhi nằm trên giường rối rắm về thái độ của Mạnh Hiểu Dư thì Mạnh Hiểu Dư vừa ra khỏi phòng nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm như oán phụ nhìn mình, ánh mắt u oán kia như thê tử nhìn thấy trượng phu ngoại tình! Khiến Mạnh Hiểu Dư không khỏi rùng mình, nghĩ: "Vân Hạm tỷ tỷ làm sao vậy? Chỉ vừa rời đi một lúc sao lại biến thành như vậy?" Trong lòng thầm nghĩ, Mạnh Hiểu Dư nhín ánh mắt u oán của nàng, đến cạnh nàng, ôn nhu hỏi: "Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Thân thể không khỏe sao?"

Vừa hỏi xong, Mạnh Hiểu Dư cảm thấy ánh mắt Nam Cung Vân Hạm nhìn mình càng u oán hơn, sau đó nghe thấy nàng nói: "Thân thể ta không có gì không khỏe, chỉ có tâm lý rất không ổn thôi! Tiểu Dư nhi có thể chữa giúp ta không?" Giọng u oán khiến Mạnh Hiểu Dư nghe thấy rùng mình.

"Haha, Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ đang nói đùa sao! Ta không phải đại phu, sao có thể chữa bệnh!" Mạnh Hiểu Dư cười gượng đáp, trong lòng khinh bỉ: "Tỷ rõ ràng là thần y còn cần ta chữa bệnh cho tỷ! Hơn nữa ta không biết y thuật!"

"À! Phải không? Nhưng ta cảm thấy, bệnh này của ta chỉ có ngươi mới có thể chữa khỏi!" Giọng vẫn u oán như trước.

"Vậy..... vậy..... muốn ta chữa thế nào?" Bị ánh mắt chăm chú của Nam Cung Vân Hạm nhìn khiến Mạnh Hiểu Dư không chịu nổi, hỏi.

"Rất đơn giản, ngươi lại đây ta nói cho ngươi nghe." Nam Cung Vân Hạm tươi cười vũ mị, sau đó ngoắc ngón tay với Mạnh Hiểu Dư.

"Ách..... làm sao..... a.........." Nhìn Nam Cung Vân Hạm ngoắc tay với mình, tuy nàng cảm thấy nguy hiểm nhưng vẫn bước đến, khi vừa đến cạnh Nam Cung Vân Hạm, nàng đã bị Nam Cung Vân Hạm kéo vào lòng, sau đó bị nàng cúi đầu cắn mạnh vào cổ khiến Mạnh Hiểu Dư kêu la thảm thiết.

"Huhu, đau quá! Vân Hạm tỷ tỷ, sao tỷ lại làm vậy?" Sau khi Nam Cung Vân Hạm buông ra, Mạnh Hiểu Dư lập tức giơ tay che nơi bị cắn, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ủy khuất nhìn Nam Cung Vân Hạm.

Nam Cung Vân Hạm lại không để tâm dáng vẻ đáng thương của nàng, đưa tay ôm lấy Mạnh Hiểu Dư, sau đó làm nũng nói: "Tiểu Dư nhi, ta ghen tị."

"Sao?" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói vậy, Mạnh Hiểu Dư mở to hai mắt nhìn nàng như đang hỏi "ăn dấm của ai?", nàng cũng quên mất đau đớn trên cổ.

Như hiểu được thắc mắc của nàng, Nam Cung Vân Hạm giải thích: "Đương nhiên ăn dấm của ngươi và Linh Ngọc Nhi! Sao ngươi có thể ở trước mặt ta quan tâm Linh Ngọc Nhi như vậy?" Sau đó nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư thắc mắc, tiếp tục nói: "Tuy rằng ta đã nói, ta không ngại cùng người khác có ngươi, nhưng ngươi không nên làm trò thân mật với người khác trước mặt ta!"

"Ta không có." Nghe vậy, Mạnh Hiểu Dư nhanh chóng phản bác, khi nào thì nàng thân mật cùng Linh Ngọc Nhi.

Nam Cung Vân Hạm không để tâm nàng phản bác, nói: "Tiểu Dư nhi, hứa với ta vĩnh viễn đừng rời khỏi ta, cũng đừng thân mật quá mức với người khác trước mặt ta dù cho là hai người kia trong lòng ngươi, bởi vì ta thật sự rất sợ mình sẽ không chịu nổi." Tuy rằng đã nói không ngại chia sẻ Mạnh Hiểu Dư với người khác nhưng trong lòng nàng thật sự rất khó bình tĩnh tiếp thu. Tựa như vừa rồi, rõ ràng Mạnh Hiểu Dư và Linh Ngọc Nhi vẫn chưa thân mật quá mức nhưng Nam Cung Vân Hạm đã khó chịu muốn chết. (Tác giả: Này chỉ mới bắt đầu, về sau từ từ rồi sẽ quen thôi!)

Nhìn Nam Cung Vân Hạm ôm chặt lấy mình, Mạnh Hiểu Dư không biết nên nói gì, vì thế đành yên lặng không nói, chỉ để nàng ôm mình.

Ánh mặt trời giờ ngọ chiếu lên bóng hai người, tạo ra một vầng sáng vàng nhạt, rất đẹp cũng rất rung động. Linh Ngọc Nhi ở trước cửa sổ nhìn hai người ôm lấy nhau, mắt đầy bi thương. Vừa rồi khi nghe Mạnh Hiểu Dư kêu la thảm thiết, Linh Ngọc Nhi vẫn còn chưa ngủ, đã lập tức nhảy xuống giường chuẩn bị ra khỏi phòng, nhưng vừa đến cửa nhìn thấy hai người ôm nhau khiến Linh Ngọc Nhi vốn muốn mở cửa lập tức dừng lại, sau đó xoay người về lại phòng, đứng trước cửa sổ nhìn hai người thâm tình ôm nhau, trong lòng đau đớn không thôi: "Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ chỉ trong một hai tháng ngắn ngủi mình thật sự đã yêu Hiểu Dư sao? Nếu không vì sao mình thấy nàng bên cạnh nữ nhân khác, tâm lại đau như vậy?" Che đi lòng ngực đau đớn, Linh Ngọc Nhi không ngừng tự hỏi nhưng vẫn không chiếm được đáp án khiến nàng vừa lòng.

"Vân Hạm tỷ tỷ, xà huyết này." Ôm nhau một hồi, Mạnh Hiểu Dư nghĩ đến gì đó nói.

"À, tiểu Dư nhi nghĩ kỹ rồi sao?" Không buông Mạnh Hiểu Dư ra, giọng Nam Cung Vân Hạm không để tâm hỏi. Hiện tại không có gì quan trọng bằng nhân nhi trong lòng nàng, nếu tiểu Dư nhi muốn, nàng đương nhiên sẽ dùng toàn lực giúp nàng, nếu nàng không muốn, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng.

"Ân, ta quyết định rồi, ta muốn mạnh hơn." Vùi đầu vào lòng Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư rầu rĩ.

"Được nếu tiểu Dư nhi muốn mạnh hơn, ta đây nhất định sẽ giúp ngươi." Nói rồi, Nam Cung Vân Hạm buông Mạnh Hiểu Dư ra, nắm tay nàng vào dược phòng, vừa đi vừa nói: "Từ ngày sư phụ ta bắt được Xích Nguyệt, đã bắt đầu tìm các thảo dược quý báu nuôi Xích Nguyệt, đến hiện tại đã gần ba mươi năm cho nên máu của Xích Huyệt chắc chắn rất bổ, có thể gia tăng gần 50 năm công lực, không chỉ vậy, khi ngươi uống vào, ta sẽ luyện đan giúp ngươi có thể chất bách độc bất xâm."

"Sao? Tốt như vậy sao? Con Xà Huyết đỏ rực kia có nhiều chỗ tốt vậy sao?" Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc.

"Haha, đối với ngươi thì là vậy, còn người khác thì không chắc." Nam Cung Vân Hạm cười nói.

"Chẳng lẽ vì ta có Xích Hồn Bội sao?" Mạnh Hiểu Dư lại hỏi.

"Có thể xem là vậy, ngoài ra, hai mạch Nhâm Đốc của ngươi cùng các đại huyệt khác đều đã được đả thông, rất nhiều người thậm chí rất nhiều cao thủ đều không có." Nam Cung Vân Hạm cười, lúc trước khi nàng bắt mạch cho Mạnh Hiểu Dư, phát hiện hai mạch Nhâm Đốc của nàng được đả thông, không thể không khiến Nam Cung Vân Hạm kinh ngạc, là ai đã đả thông giúp nàng? Hiện tại rất nhiều cao thủ giang hồ vẫn chưa nghĩ ra được cách làm, hơn nữa đả thông hai mạch Nhâm Đốc rất đau đớn, chỉ vô ý chút thôi sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nghĩ vậy Nam Cung Vân Hạm không đợi nàng nói, hỏi: "Tiểu Dư nhi, hai mạch Nhâm Đốc cùng các đại huyệt của ngươi là ai giúp ngươi đả thông?"

"Ách, không ai giúp ta đả thông, ta nghĩ có thể là bẩm sinh!" Nghe Nam Cung Vân Hạm hỏi, Mạnh Hiểu Dư suy nghĩ một lúc nói.

"Không ai giúp ngươi đả thông?" Nghe Mạnh Hiểu Dư nói xong, Nam Cung Vân Hạm giật mình, không có cao thủ hỗ trợ, các huyệt trong cơ thể lại thông, sao có thể, chẳng lẽ thật sự bẩm sinh đã vậy? Nếu là như vậy, tiểu Dư nhi của nàng thật sự là phúc khí không cạn! Vì ngoài hai mạch Nhâm Đốc rất khó đả thông thì những huyệt đạo khác cũng như vậy. Dạng bẩm sinh có hai mạch Nhâm Đốc và các huyệt đạo thông như tiểu Dư nhi quả thật là trời sinh luyện võ, thật sự là làm ít được nhiều! Tựa như uống máu Xích Nguyệt, người bình thường đột nhiên có được 50 năm công lực, sẽ vì không thể hấp thu mà gân mạch đứt đoạn, nổ tung chết. Nhưng tiểu Dư nhi lại khác, vì đại huyệt của nàng đã sớm đả thông, cho nên cơ thể của nàng tựa như biển rộng, dù có truyền bao nhiêu năm công lực vẫn sẽ bị gân mạch của nàng hấp thụ toàn bộ, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện không thể hấp thụ mà tử vong.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 99


"Thật sự phải uống sao?" Nhìn chén máu trong tay, Mạnh Hiểu Dư chưa hết hy vọng hỏi.

Nam Cung Vân Hạm hết nói, chỉ gật đầu với nàng, thầm nghĩ: "Tiểu Dư nhi thật là, đã đến bước này rồi còn do dự làm gì? Chẳng lẽ mình chưa nói cho nàng rằng máu này một khi lấy ra phải lập tức uống mới có được hiệu quả tốt nhất sao? Nếu kéo dài thì hiệu quả không những không tốt như ban đầu còn tăng thêm vị tanh khó uống." Nghĩ vậy, Nam Cung Vân Hạm quyết định nói lại với Mạnh Hiểu Dư, miễn cho nàng lãng phí máu Xích Nguyệt.

"Tiểu Dư nhi, máu này phải dùng khi vừa lấy ra thì hiệu quả mới tốt nhất, nếu chờ độ ấm trong máu lạnh đi, hiệu quả chẳng những không tốt như trước còn có vị tanh khó uống!" Nam Cung Vân Hạm uy h**p nói.

"Sao? Tại sao lại vậy!" Kinh hô xong Mạnh Hiểu Dư đang do dự lập tức cầm chén uống hết. Theo máu vào miệng, một mùi tanh khó ngửi lập tức tràn ra, Mạnh Hiểu Dư nhịn xuống cảm giác muốn phun, nhăn mày nuốt xuống.

"A! Khó uống quá!" Uống xong, Mạnh Hiểu Dư lập tức oán giận. Một lát sau nàng bỗng ngừng oán giận vì thân thể đột nhiên nóng như lửa đốt, rất khó chịu: "Vân Hạm tỷ tỷ, người ta nóng quá, khó chịu quá!" Lúc này cả người Mạnh Hiểu Dư nóng bức khó nhịn, nàng kéo y phục của mình nói.

"Tiểu Dư nhi" Nhìn thấy sắc mặt Mạnh Hiểu Dư cùng với da thịt đỏ ửng khi Mạnh Hiểu Dư kéo y phục ra khiến Nam Cung Vân Hạm thoáng kinh ngạc, nhanh chóng lấy kim châm thon dài đâm vào các đại huyệt của nàng.

"Tiểu Dư nhi, vứt bỏ tạp niệm, tĩnh khí ngưng thần, vận công điều tức, dẫn chân khí vào các kinh mạch." Nam Cung Vân Hạm vừa giúp Mạnh Hiểu Dư vừa nói.

Mạnh Hiểu Dư nghe vậy, gật đầu, khoanh chân, vứt bỏ tạp niệm, bắt đầu tập trung tinh thần vận chuyển chân khí trong người đến các nơi trong kinh mạch.

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bắt đầu đả tọa điều tức, Nam Cung Vân Hạm dừng lại, sau đó lẳng lặng ngồi trên đất, chuyên tâm nhìn Mạnh Hiểu Dư đang đả tọa. Nàng không dám đi xa, vì nàng sợ nếu xảy ra sự cố nàng vẫn có thể giúp nàng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã hai canh giờ. Mạnh Hiểu Dư chậm rãi mở mắt, lúc này, gương mặt và thân thể đã không còn màu đỏ bất thường nữa, nàng hoạt động thân thể đã ngồi suốt hai canh giờ.

"Tiểu Dư nhi, ngươi thấy thế nào? Cảm giác nóng rực trong cơ thể đã biến mất rồi sao?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư mở mắt, hoạt động bả vai, Nam Cung Vân Hạm lập tức hỏi, nàng rất lo lắng Mạnh Hiểu Dư xảy ra chuyện.

Mạnh Hiểu Dư nghe vậy, nhìn Nam Cung Vân Hạm nói: "Ân, đã không còn cảm giác nóng bức nữa, hơn nữa...." Nói đến đây, Mạnh Hiểu Dư tạm dừng một chút, nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm có chút lo lắng, cười khẽ nói: "Hơn nữa hiện tại ta cảm thấy rất tốt, quả thật có thể nói là tinh thần không thể nào tốt hơn!" Mạnh Hiểu Dư nắm chặt tay.

Nghe vậy, Nam Cung Vân Hạm nhẹ thở ra, sau đó lại hỏi: "Vậy ngươi có cảm thấy công lực của mình tăng lên không?"

"Ân." Mạnh Hiểu Dư gật đầu, sau đó nói: "Tuy rằng không rõ ràng nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được nó mạnh hơn một chút, nhưng......" Nói rồi, mặt Mạnh Hiểu Dư nhăn lại, nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm lo lắng mới nói: "Nhưng vị trong miệng thật quá khó chịu!"

Nghe vậy lại thấy nhìn nàng nhăn mặt, Nam Cung Vân Hạm cười lắc đầu, sau đó xoay người đi đến giá đựng dược không xa, lấy một lọ sứ màu trắng nhỏ, mở ra, lấy một viên màu trắng cho vào miệng Mạnh Hiểu Dư, sau đó hỏi: "Thế nào? Tốt hơn chút nào không?"

Khi Mạnh Hiểu Dư bị nàng nhét vào miệng, kinh ngạc một chút, sau đó mở to mắt, vui vẻ nói: "Ngọt ngọt lành lạnh rất giống kẹo bạc hà!" Nhờ viên bạc hà kia xua tan vị tanh của máu khiến Mạnh Hiểu Dư cười cong mắt.

Nhìn nàng cười vui vẻ, Nam Cung Vân Hạm cũng cười. Biết vật nhỏ sẽ oán giận vị tanh của xà huyết cho nên nàng đã luyện một lọ "tỉnh thần đan", không ngờ hiệu quả rất tốt.

---------------------------

"Cái gì? Đi Tuyệt Tâm Đáy Vực? Tỷ tỷ, tỷ chắc chắn tin tức này không sai? Sao Dư nhi có thể đến nơi đó? Hơn nữa đường vào Tuyệt Tâm Đáy Vực rất hung hiểm, sao nàng lại đi đến đó?" Trong một gian phòng của khách đ**m nào đó, giọng Hàn Như Sương hơi kích động hỏi Hàn Như Băng

"Ân, hẳn không sai, tin tức từ Phi Tin Các truyền đến nói, từng có người nhìn thấy tiểu gia hỏa cùng một nữ tử áo vàng ở trấn nhỏ, còn ở trấn mua đồ, theo lão bản tiệm y phục miêu tả, một người trong đó chắc chắn là tiểu gia hỏa mà nữ tử còn lại tám chín phần là Tuyệt Tâm Y Tiên đại danh đỉnh đỉnh Nam Cung Vân Hạm. Còn có lúc ấy có vài người nói các nàng đi về phía Tuyệt Tâm Nhai." Hàn Như Băng nhàn nhạt nói, khóe môi tươi cười mị hoặc, nếu lúc này Mạnh Hiểu Dư ở đây, khẳng định sẽ bị nụ cười của nàng làm cho mềm chân, vì mỗi khi Hàn Như Băng cười như vậy thì sẽ có người gặp xui xẻo, đặc biệt là Mạnh Hiểu Dư, mỗi lần đều bị Hàn Như Băng chỉnh thảm.

"Vậy tỷ tỷ, chúng ta làm sao đi tìm Dư nhi? Chúng ta vốn không biết đường vào Tuyệt Tâm Đáy Vực." Hàn Như Sương nói đến đây, nắm chặt tay lại. Vì biết Dư nhi đến Tuyệt Tâm Đáy Vực nên các nàng đã phái người điều tra cách vào.

Nhìn muội muội không cam lòng, Hàn Như Băng cười nhẹ, sau đó nói: "Sương nhi, muội đi sắp xếp đi! Hiện tại chúng ta chạy đến Tuyệt Tâm Nhai, nếu không có gì bất ngờ, trong vòng mười lăm ngày có thể đến."

"Nhưng tỷ tỷ......" Hàn Như Sương rất muốn nói, nếu các nàng không biết cách vào Tuyệt Tâm Đáy Vực thì dù các nàng có đến Tuyệt Tâm Nhai cũng không thể tìm được Dư nhi. Nhưng khi vừa lên tiếng đã bị Hàn Như Băng ngắt lời.

"Sương nhi đừng lo, ta đã sớm nhờ Phi Tin Các tra giúp chúng ta cách vào rồi, cho nên nếu trong dự tính của ta, với thực lực của Phi Tin Các thì khi chúng ta đến đó đã có thể biết được đường vào." Nói rồi Hàn Như Băng xoay người rời khỏi phòng muội muội, về phòng mình bắt đầu thu xếp hành lý, vừa thu xếp vừa nghĩ: "Tiểu gia hỏa, vì tìm ngươi, ta và muội muội đã ăn không ít khổ! Đến lúc đó ngươi nên bồi thường cho chúng ta thế nào đây? Có phải ta nên "giáo huấn" ngươi thật tốt một chút không? Để ngươi về sau không dám tùy tiện bỏ ta cùng muội muội rồi chạy loạn khắp nơi."

Nghe tỷ tỷ nói vậy, lại nhìn tỷ tỷ rời đi, Hàn Như Sương cười, xoay người cũng bắt đầu thu xếp hành lý: "Dư nhi, ta rất nhớ ngươi! Lần này tìm được ngươi rồi ta sẽ không bao giờ để ngươi rời đi!"

---------------------------

Tu La điện, một nữ tử yêu mị nói với một mỹ nữ uể oải trên giường: "Ai nha, ta nói này Dạ, rốt cuộc ngươi còn muốn giữ dáng vẻ đau khổ muốn chết này đến bao lâu? Đường đường là điện chủ Tu La điện, Ma giáo giáo chủ thần bí nhất giang hồ còn khiến người khác nghe thấy đã biến sắc, vậy mà ngươi vì một đứa nhỏ mà biến thành dáng vẻ không muốn sống này, ngươi không thấy có lỗi với người của Tu La điện, có lỗi với mẫu thân của ta người đã nuôi ngươi lớn sao? Ngươi không cảm thấy có lỗi với điện chủ tiền nhiệm của Tu La điện cũng tức là mẫu thân ngươi người đã ký thác kỳ vọng mong tương lai ngươi có thể thống nhất giang hồ sao? Còn có còn có nữa! Ta đã nói với ngươi hàng trăm lần rồi, đứa nhỏ kia chỉ rất giống tiểu Vũ thôi mà không phải tiểu Vũ trong lòng ngươi! Sao ngươi lại không nghe? Tiểu Vũ thật sự đã sớm.... đã sớm chết rồi! Hơn nữa dù nàng không chết, nàng cũng không thể nhỏ như vậy! Đừng quên, tiểu Vũ còn lớn hơn chúng ta hai ba tuổi! Sao có thể là đứa nhỏ kia?" Yên Như Mị đi đến đi lui trước giường Dạ Vô Song, vừa lớn tiếng lải nhải.

Nhưng Dạ Vô Song nằm trên giường mí mắt cũng lười mở, không để tâm Yên Như Mị đã nói đến miệng khô lưỡi đắng, mấy tháng gần đây, mỗi ngày nàng đều nghe thấy Yên Như Mị lải nhải những lời này, sớm đã quen rồi nhưng vẫn uể oải nằm trên giường, thầm nghĩ: "Hiểu Dư rốt cuộc đã chạy đi đâu? Sao cả người của Tu La điện cũng không tìm thấy, sẽ không phải xảy ra chuyện chứ" Nghĩ vậy, Dạ Vô Song cau mày, sau đó tự an ủi mình: "Sẽ không, nếu thật sự xảy ra chuyện, với năng lực của Tu La điện nhất định có thể tra được, tuyệt đối sẽ không có đầu mối như bây giờ, hơn nữa hai vị cung chủ Triều Khuyết Cung kia cũng sẽ không nhàn nhã dừng chân ngắm cảnh khắp nơi. (Trong mắt Dạ Vô Song, tỷ muội Hàn Như Băng lắc lư khắp nơi không phải vì tìm kiếm Mạnh Hiểm Dư mà là đang dừng chân ngắm cảnh! Tuy rằng Dạ Vô Song đã phái người tra nhưng cao thủ đứng đầu Tu La điện theo dõi hai người thấy võ công các nàng không yếu hơn nữa tính cảnh giác lại cao, cho nên không dám theo sát vì vậy tin tức truyền đến Dạ Vô Song là hai tỷ muội Hàn Như Băng đang dừng chân ngắm cảnh khắp nơi!)
 
Back
Top Bottom