Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 50


Vũ hoàn, Mạnh Hiểu Dư nhìn dưới đài an tĩnh, nghi hoặc. "Chẳng lẽ ta múa không tốt sao? Vì sao dưới đài lại an tĩnh như vậy?" Mạnh Hiểu Dư vừa nghĩ vừa đi xuống đài, đi về phía bình phong. Nhưng khi nàng vừa bước sau bình phong đã bị một thân ảnh màu trắng ôm vào lòng. Vì Mạnh Hiểu Dư trong đầu vẫn đang rối rắm "Có phải bản thân đã lâu không khiêu vũ nên động tác không đẹp khiến mọi người dưới đài đều bị mình dọa?" Nàng quên đẩy người nào đó đang ôm mình.

"Tiểu Vũ, vừa rồi ngươi khiêu vũ rất đẹp, tựa như một con bướm nhẹ nhàng khiêu vũ, cực kỳ xinh đẹp..." Dạ thần sắc kích động ôm lấy Mạnh Hiểu Dư, trong miệng vui vẻ kể lại bộ dáng Mạnh Hiểu Dư vừa rồi.

"Ngươi nói thật sao?" Mạnh Hiểu Dư đang lâm vào rối rắm thì nghe được lời khen của Dạ, ánh mắt mong đợi hỏi.

"Ân, đúng vậy." Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Mạnh Hiểu Dư, Dạ cúi đầu hôn nhẹ trán nàng.

"Haha ta đã nói, ta là thiên tài vũ đạo, sao có thể bởi vì mấy tháng không múa đã không tốt được. Những người bên ngoài sở dĩ yên lặng là do bị bộ dáng khiêu vũ của ta làm chấn động!" Vừa nghe được Dạ khẳng định, Mạnh Hiểu Dư lập tức tự luyến.

"Haha tiểu muội muội điệu múa vừa rồi của ngươi là gì? Xác thật rất xinh đẹp, tỷ tỷ cùng ngươi làm giao dịch thế nào?" Yên Như Mị đứng một bên nói.

"Giao dịch gì?" Vốn đang nghe Dạ khích lệ, Mạnh Hiểu Dư nghe Yên Như Mị nói về giao dịch, ánh mắt từ tự luyến chuyển sang tràn ngập đề phòng Yên Như Mị.

"Haha, ta chỉ muốn cùng ngươi làm giao dịch thôi, vì sao ngươi lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta? Thật sự thương tâm tỷ tỷ mà." Yên Như Mị cầm khăn tay che mặt giả khóc.

Nhìn Yên Như Mị giả khóc, Mạnh Hiểu Dư đầu đầy hắc tuyến "Ta nói ngươi khóc cũng vô dụng. Ta sẽ không làm giao dịch với ngươi nữa, bị ngươi hố một lần đã đủ rồi, ta sẽ không ngốc lại bị hố lần nữa." Mạnh Hiểu Dư xoay người làm ngơ Yên Như Mị giả khóc.

"Tiểu Vũ, bị hố là gì?" Không đợi Yên Như Mị phản ứng, Dạ đang ôm Mạnh Hiểu Dư tò mò hỏi.

"Nga! Bị hố nghĩa là... A! Ngươi sao lại như vậy!" Vốn đang muốn giải thích bị hố nghĩa là gì, Mạnh Hiểu Dư đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào bản thân bị bạch y nữ tử tên Dạ ôm lấy, vì thế từ trong lòng nàng nhảy ra.

"...."

"...."

Lần này đến Yên Như Mị cùng Dạ đầu đầy hắc tuyến. "Nha đầu rốt cuộc là trì độn đến mức nào." Yên Như Mị trong lòng phi thường buồn cười nghĩ. Mà Dạ còn muốn ôm nàng thêm lần nữa, nhưng khi nàng vừa mới tới gần Mạnh Hiểu Dư. Nháy mắt một thân ảnh trắng xuất hiện, Mạnh Hiểu Dư được một tuyệt mỹ bạch y nam tử ôm lấy. Khi bạch y nam tử ôm lấy Mạnh Hiểu Dư ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm đề phòng Yên Như Mị.

Trong giây lát không biết bị ai ôm vào ngực, Mạnh Hiểu Dư chuẩn bị mắng người. Nhưng không đợi nàng mắng, một giọng ôn nhu truyền vào tai.

"Dư nhi!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, xưng hô quen thuộc. Mạnh Hiểu Dư lập tức ngẩng đầu nhìn người đang ôm lấy mình, Mạnh Hiểu Dư lập tức trở nên nhu thuận. "Như... Như Sương... tỷ tỷ" lắp bắp nói với người đang ôm mình, Mình Hiểu Dư trong lòng gào lên "Vì sao Như Sương tỷ tỷ lại đến chỗ này...a....a...." Nhưng không đợi Mạnh Hiểu Dư kêu gào xong, một giọng nói quen thuộc khác vang lên khiến nàng từ kêu gào biến thành k** r*n.

"Tiểu gia hỏa chơi vui không?" Cùng với giọng nói cất lên là một nam tử mặc lam trường bào đi đến sau bình phong. Ánh mắt cười như không cười kia khiến Mạnh Hiểu Dư k** r*n không ngừng "Hu hu... Xong đời rồi, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ khẳng định biết ta lén đi chơi, tới đây để bắt ta. Hu hu... ta như thế nào lại xui xẻo như vậy! Lén đi chơi bị phát hiện không nói, mà hiện tại hai vị đại thần này biết ta đến thanh lâu chơi còn tới bắt ta, ta xong thật rồi. Hy vọng Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ là vừa đến, không nhìn thấy biểu diễn của ta trên đài." Mạnh Hiểu Dư vừa k** r*n vừa cầu nguyện. Nhưng ông trời như không nghe được lời cầu nguyện của Mạnh Hiểu Dư, vì câu tiếp theo của Hàn Như Băng làm nàng khóc ra nước mắt.

"Tiểu gia hỏa múa không tệ, lát nữa trở về khách đ**m phải khen thưởng ngươi thật tốt." Hàn Như Băng cười như không cười nhìn Mạnh Hiểu Dư.

Nghe được những lời này của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư trong lòng hối hận không thôi. Lúc này nàng đang thầm tự đánh chính mình, cùng hung hăng kêu gào. "Vậy là xong đời sao? Vì muốn có biết được kiến thức trong các truyện tiểu thuyết mà ngươi một hai nghĩ cách để vào xem nữ tử thanh lâu truyền kỳ, chẳng lẽ ngươi không biết tiểu thuyết đều gạt người sao? Cái này tốt sao? Chẳng những không thấy được nữ tử thanh lâu truyền kỳ, còn bị một nữ nhân tựa như hồ ly đào hố. Hiện tại còn để hai vị đại thần biết được mà đến bắt người, có phải quá thảm không? Chờ trở về mà bị phạt đi! Hơn nữa nhìn dáng vẻ Hàn Như Băng, khi trở về khách đ**m không biết sẽ trừng phạt bản thân thế nào." Mạnh Hiểu Dư vốn đang ai oán nay khuôn mặt lại càng ai oán hơn, đôi mắt ngập nước lúc này sắp tràn ra ngoài, tựa như giây tiếp theo có thể khóc lên.

"Dư nhi, sao vậy?" Nhìn thấy nhân nhi trong lòng như bị ai hung hăng khi dễ, biểu tình ai oán tựa như sắp khóc lên. Hàn Như Sương nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt chứa đầy lệ của Mạnh Hiểu Dư, ngữ khí quan tâm hỏi.

Nhìn biểu tình quan tâm của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư vừa định nói không sao nhưng nàng chưa lên tiếng. Một giọng nói lạnh lùng mang theo tức giận truyền vào tai.

"Buông Tiểu Vũ của ta ra." Dạ bởi vì sự xuất hiện đột ngột của tỷ muội Hàn Như Băng mà có chút ngốc, nhưng nhìn thấy Hàn Như Sương khẽ hôn đôi mắt Mạnh Hiểu Dư thì hồi thần, trong lòng tức giận, vì thế khi nàng vừa nói xong, đôi tay đã chưởng tới Hàn Như Sương.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 51


"Lời của cô nương là có ý gì?" Nhìn bạch y nữ tử sắc bén tấn công muội muội, Hàn Như Băng nhanh chóng chặn bạch y nữ tử.

"Tiểu Vũ là của ta." Lạnh giọng nói xong sau đó lại xuất chiêu đánh về phía Hàn Như Băng đang che trước Hàn Như Sương cùng Mạnh Hiểu Dư.

Nhìn bạch y nữ tử tấn công mình, Hàn Như Băng cũng ngưng thần bắt đầu phản công, trong lúc nhất thời hai đạo thân ảnh bạch lam đan xen nhau. Mạnh hiểu Dư được Hàn Như Sương hộ trong lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người đánh náo nhiệt trong phòng, không khỏi cảm thán trong lòng. "Đúng là võ hiệp hàng thật giá thật! Còn đẹp hơn so với TV." Khi nàng đang cảm thán thì Hàn Như Sương ôm nàng chặt chẽ trong lòng, đôi mắt lạnh lùng mang theo phòng bị nhìn chằm chằm Yên Như Mị cách đó không xa.

Mà Yên Như Mị không chút để ý ánh mắt phòng bị của Hàn Như Sương, dáng vẻ lười nhác yêu mị ngồi trên ghế, nhìn hai người đánh nhau nảy lửa trong phòng.

"Này, hai người đừng đánh." Sau khi nhìn Hàn Như Băng cùng bạch y nữ tử tên Dạ đánh nhau nửa ngày không phân biệt được thắng bại, Mạnh Hiểu Dư lên tiếng. Giọng nàng không lớn, lại thành công làm hai người dừng tay, cả hai người còn lại trong phòng cũng nhìn nàng, nhìn bốn người nhìn chằm chằm mình, Mạnh Hiểu Dư cúi đầu ngữ khí mềm yếu nói: "Ta buồn ngủ quá, ta muốn ngủ." Nói xong, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu biểu tình đáng thương nhìn về phía mọi người. Mạnh Hiểu Dư nói là thật, vừa nãy nàng nhìn đồng hồ trên tay, thấy đã hai giờ rưỡi sáng, đối với người luôn ngủ sớm như Mạnh Hiểu Dư thì giờ này đã quá muộn, nàng buồn ngủ không chịu nổi nữa.

Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói, bốn người đều lặng im. Nhưng nhìn Mạnh Hiểu Dư đáng thương còn không ngừng ngáp, Hàn Như Sương vẫn không đành lòng nhìn nhân nhi trong lòng đáng thương, vì thế ôm eo nàng bước ra ngoài, chuẩn bị mang đứa nhỏ liên tục ngáp về khách đ**m nghỉ ngơi. Nhưng nàng ôm Mạnh Hiểu Dư chưa đi được ba bước, đã bị nữ tử bạch y thần sắc đông lạnh cản đường. "Tiểu Vũ là của ta, ta không cho ngươi ôm nàng đi." Giọng nói lạnh lùng, ngữ khí cường thế làm Hàn Như Sương ôm Mạnh Hiểu Dư chuẩn bị ra khỏi cửa nhíu mày lại, biểu tình trên mặt càng rét lạnh hơn. Nhìn hai người sắc mặt đông lại, Mạnh Hiểu Dư vốn đang dựa vào lòng Hàn Như Sương không ngừng ngáp, lúc này cũng bị hàn khí của hai người làm cho rùng mình.

"Nga, không biết khi nào thì tiểu gia hỏa nhà ta lại thành của ngươi?" Nhìn nữ tử bạch y cản muội muội mình, Hàn Như Băng cười vô cùng mị hoặc nhìn Mạnh Hiểu Dư nói đến.

Nhìn Hàn Như Băng tươi cười vô cùng mị hoặc, lại nghe nàng hỏi nữ tử bạch y kia, nhưng kỳ thật là đang hỏi mình. Mạnh Hiểu Dư vô cùng muốn khí phách rống to: "Ta là của chính ta." Nhưng nàng nhìn ánh mắt chăm chú như hổ rình mồi của ba người, nàng vẫn không có khí cốt lên tiếng.

"Tiểu Vũ, lại đây với ta." Dạ nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bị Hàn Như Sương ôm chặt trong lòng, lên tiếng giọng không đông lạnh như vừa rồi mà hoàn toàn ôn nhu. (Tiểu Vũ muốn mắng: Tiểu Mạnh tử là tự nguyện dựa vào lòng Như Sương tỷ tỷ).

Nhìn Dạ đột nhiên thay đổi, Mạnh Hiểu Dư thật sự không phản ứng kịp. "Sao lại thế nào? Vừa rồi không phải mặt lạnh đối với Như Sương tỷ tỷ sao? Như thế nào lập tức dính đến mình? Ngươi như vậy là không đúng! Còn có, xin ngươi đừng dùng biểu tình ôn nhu có thể chết chìm kia nhìn ta! Rất dễ khiến cho người khác sai lầm! Chẳng lẽ ngươi còn chưa cảm giác được nhiệt độ quanh Như Sương tỷ tỷ đã lạnh xuống vài độ sao? Còn có nụ cười trên mặt Như Băng tỷ tỷ càng lúc càng nguy hiểm sao? Được lắm! Dù ngươi không sợ lạnh cũng không sợ nguy hiểm nhưng ngươi không sợ không có nghĩa là ta không sợ!" Trong lòng mắng Dạ tứ phía sau, Mạnh Hiểu Dư lại ngẩng đầu ngắm Như Sương tỷ tỷ ôm mình cùng Như Băng tỷ tỷ đứng bên cạnh, nhìn mặt Hàn Như Sương liên tục lạnh xuống cùng Hàn Như Băng cười như không cười kia, Mạnh Hiểu Dư lần nữa muốn khóc, thầm nghĩ: "Như Sương tỷ tỷ tỷ đừng tiếp tục mặt lạnh nữa, ta sợ lạnh! Còn Như Băng tỷ tỷ! Tỷ có thể đừng cười mị hoặc như vậy không, rất đáng sợ!"

"Tiểu Vũ, lại đây với ta." Đợi một lúc không thấy Mạnh Hiểu Dư không phản ứng, Dạ lặp lại, chỉ là biểu tình càng thêm ôn nhu.

Nghe thấy lời Dạ, Mạnh Hiểu Dư có chút khó chịu ngẩng đầu muốn nói: "Ngươi không cần gọi ta, ta thật sự không phải Tiểu Vũ của ngươi, chúng ta không thân chút nào!" Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình ôn nhu vô hạn, lời muốn nói đều nuốt vào bụng. Mạnh Hiểu Dư không khỏi cảm thán trong lòng. "Ngự tỷ ôn nhu!" Nàng hoàn toàn ném ra sau đầu việc người trước mặt hại nàng có thể sẽ bị tỷ muội Hàn Như Băng hung hăng trừng phạt, chỉ lo nhìn chằm chằm hoa si Dạ lúc này hoàn toàn hóa thành ngự tỷ ôn nhu.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư hoa si nữ tử bạch y che trước mặt các nàng, trong mắt Hàn Như Sương hiện lên chút cảm xúc phức tạp, tay ôm eo Mạnh Hiểu Dư cũng không tự giác tăng thêm lực. Đến khi Mạnh Hiểu Dư đang hoa si thì hoàn hồn vì cảm giác eo đau.

"Như Sương tỷ tỷ?" Mạnh Hiểu Dư bị cảm giác hơi đau ở eo kéo về thực tại nhìn Hàn Như Sương đang ôm mình, chỉ thấy mày nàng nhíu chặt, mím môi, ánh mắt không biết đang nghĩ gì. Từ khi mình xuyên đến thế giới này đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy Hàn Như Sương như vậy, này không khỏi làm lòng nàng nghi hoặc cùng quạnh quẽ, vì sao Như Sương tỷ tỷ lại lộ ra biểu tình như vậy, còn cảm giác được trong lòng rầu rĩ đau, nàng không thích vẻ mặt này của Như Sương tỷ tỷ. Cảm giác khiến người ta đau lòng, nghĩ vậy Mạnh Hiểu Dư vươn tay chậm rãi xoa mày đang nhíu chặt của Hàn Như Sương.

Vốn vì nhân nhi trong lòng hoa si người khác mà nàng đột nhiên sinh ra cảm giác mất mát nên thất thần, lại cảm giác được giữa mày được ngón tay nhẹ xoa, cúi đầu thấy nhân nhi trong lòng lo lắng. Vì thế cảm giác bất an cùng mất mắt trong lòng nháy mắt biến mất, đồng thời cũng tự trách mình sao đột nhiên sinh ra cảm giác như Dư nhi sắp đi? "Dư nhi sẽ không rời mình cùng tỷ tỷ, hơn nữa mình cùng tỷ tỷ cũng sẽ không để Dư nhi rời đi, vĩnh viễn sẽ không." Nghĩ như vậy mày Hàn Như Sương giãn ra, môi mím lại cũng cong lên.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 52


"Tiểu Vũ." Nhìn hai người thâm tình nhìn nhau, biểu tình của Dạ có chút bi thương gọi.

"Vị nữ hiệp này, ta thật sự không phải vị Tiểu Vũ của ngươi, làm ơn ngươi không cần như vậy." Bị tiếng gọi bi thương "Tiểu Vũ" kéo thần trí Mạnh Hiểu Dư từ cái ôm của Hàn Như Sương về, nàng nhẹ nhàng nói.

"Dư nhi, nàng?" Nghe được lời Mạnh Hiểu Dư nói, Hàn Như Sương nghi hoặc hỏi.

"Nàng nhận sai người, nàng đem ta trở thành Tiểu Vũ của nàng. Tuy rằng ta cũng tên Hiểu Dư nhưng ta không phải Tiểu Vũ trong miệng nàng." Nhìn biểu tình nghi hoặc của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư nhẹ giọng giải thích, khi giải thích vì quá mệt mà ngáp vài cái. Hàn Như Sương thấy Mạnh Hiểu Dư híp nửa mắt ngáp không ngừng, đứng ở đó ngã trái ngã phải sắp ngủ, thì lại ôm Mạnh Hiểu Dư vào người.

"Không ngươi chính là Tiểu Vũ của ta, ngươi là lừa các nàng đúng không?" Nghe được Mạnh Hiểu Dư nói nàng nhận sai người, thần sắc Dạ có chút nôn nóng, lớn tiếng nói.

Vốn đang dựa vào lòng ngực Hàn Như Sương sắp ngủ, Mạnh Hiểu Dư bị thanh âm của Dạ khiến cho lập tức tỉnh hơn phân nửa. Nhìn Dạ như thế nào cũng không tin lời mình, Mạnh Hiểu Dư có chút khó chịu. Vì thế nàng đề cao âm lượng nói: "Ta mới không gạt ngươi! Không tin ngươi hỏi hồ ly tinh tú bà đứng đó đi." Nói rồi Mạnh Hiểu Dư duỗi tay chỉ về hướng Yên Như Mị bộ dáng đang xem kịch.

Theo hướng tay Mạnh Hiểu Dư, Dạ cùng tỷ muội Hàn Như Băng quay đầu nhìn Yên Như Mị lúc này biểu tình có chút ngốc.

"Như Mị." Đợi một hồi không thấy Yên Như Mị nói gì, sắc mặt Dạ có chút không vui.

"Ách, chuyện gì?" Bị thanh âm không vui của Dạ khiến cho hoàn hồn, Yên Như Mị biểu tình có chút ngây ngốc hỏi.

"Hồ ly tinh tú bà, ngươi nhanh nói cho nàng biết ta không phải "Tiểu Vũ" của nàng, nàng nhận sai người rồi." Nhìn Yên Như Mị đang ngây ngốc, Mạnh Hiểu Dư trong lòng cười lớn "Hahaha, nguyên lai, hồ ly tinh cũng có lúc hóa ngốc!" Nghĩ như vậy, giọng nàng mang theo ý cười.

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói xong, Yên Như Mị nhìn Dạ, lại nhìn tỷ muội Hàn Như Băng sau đó cúi đầu trầm tư, ngẩng đầu thần sắc nghiêm túc nhìn Dạ nói: "Dạ, nàng thật sự không phải Tiểu Vũ, nàng chỉ giống Tiểu Vũ thôi."

"Không đúng, ngươi nói bậy, nàng là Tiểu Vũ, ta sẽ không nhận sai." Nghe Yên Như Mị nói xong, Dạ lớn tiếng không tin nói.

"Ta không bậy, Dạ, nàng thật sự không phải Tiểu Vũ." Yên Như Mị thần sắc vẫn nghiêm túc nói.

"Vậy Tiểu Vũ đi đâu? Vì sao nàng lâu như vậy không trở về tìm ta?" Nhìn thần sắc nghiêm túc của Yên Như Mị, giọng Dạ chậm rãi đi xuống, sắc mắt cũng trở nên vô cùng bi thương.

Nhìn một đại mỹ nhân bỗng trở nên bi thương, Mạnh Hiểu Dư định nói gì đó an ủi nàng, chỉ là không đợi nàng nói, Hàn Như Băng đã lên tiếng trước: "Nếu đã biết rõ tiểu gia hỏa không phải Tiểu Vũ trong miệng các ngươi, vậy chúng ta cáo từ trước." Hàn Như Băng dứt lời, dẫn đầu bước ra khỏi phòng, ngay sau đó Hàn Như Sương cũng ôm eo Mạnh Hiểu Dư đi theo.

Ra khỏi Vũ Xuân Các, Mạnh Hiểu Dư cùng tỷ muội Hàn Như Băng sóng vai bước chậm trên đường lớn, lúc này không biết vì sao, nàng một chút cũng không buồn ngủ, vì thế một tay kéo tay Hàn Như Băng, một tay khác giữ chặt tay Hàn Như Sương, giọng có chút đau thương hỏi: "Như Sương tỷ tỷ, Như Băng tỷ tỷ, hai tỷ nói xem, Tiểu Vũ kia có phải đã chết không?"

"Vì sao tiểu gia hỏa lại hỏi vậy?" Hàn Như Băng nắm lấy tay Mạnh Hiểu Dư.

"Tỷ xem! Nếu Tiểu Vũ kia không chết, vậy vì sao nàng lại không tìm nữ nhân tên Dạ kia?'

"Haha có lẽ nàng đã đến một địa phương khá xa. Không có cách nào quay về."

"Ở địa phương xa cũng không có khả năng hai năm đều chưa về! Trừ phi..." Mạnh Hiểu Dư nói đến đây thì dừng một chút, sau đó nàng nghĩ đến gì đó nói: "Trừ phi nàng cũng giống ta, xuyên không nên không cách nào trở về."

"Xuyên không?" Hàn Như Sương vẫn không nói chuyện, nghe thấy lời Mạnh Hiểu Dư, liền hỏi.

"Đúng vậy! Giống như ta, từ Thiên truyền của thế kỉ 21 xuyên không đến nơi này lại không biết có thể xuyên trở về không." Khi Mạnh Hiểu Dư nói đến đây, giọng rõ ràng buồn bã rất nhiều.

Nghe được ngữ khí đi xuống của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng ôn nhu hỏi: "Tiểu gia hỏa nhớ nhà?"

Nghe Hàn Như Băng hỏi mình có phải nhớ nhà không, nàng "ân" một tiếng. Sau đó không nói nữa, chỉ yên lặng sóng vai cùng tỷ muội Hàn Như Băng.

Bởi vì Mạnh Hiểu Dư trầm mặc, khiến cho đường phố ban đêm yên tĩnh lúc này lại càng yên tĩnh đến đáng sợ. Có chút không quen Mạnh Hiểu Dư đột nhiên trở nên an tĩnh, vì thế Hàn Như Băng nói: "Tiểu gia hỏa hôm nay ở đại sảnh Vũ Xuân Các ngươi múa không tồi."

"A? Như Băng tỷ tỷ tỷ nói gì?" Vốn nàng còn đang chìm đắm trong cảm xúc, nghe Hàn Như Băng đột nhiên lên tiếng, có chút không rõ hỏi.

"Ta nói, hôm nay ở đại sảnh Vũ Xuân Các ngươi múa không tồi, trước kia sao không nghe ngươi nói biết khiêu vũ?" Hàn Như Băng ngữ khí cười như không cười hỏi.

Nghe được ngữ khí của Hàn Như Băng, lòng Mạnh Hiểu Dư k** r*n một tiếng, "Xong rồi, nghe ngữ khí Như Băng tỷ tỷ, đây là muốn tính sổ sau sao? Huhu... ngàn vạn lần không muốn."

"Tiểu gia hỏa?" Đợi hồi lâu không thấy nàng trả lời, Hàn Như Băng nhẹ hô một tiếng.

"A? Cái gì?" Nghe thấy Hàn Như Băng gọi mình, Mạnh Hiểu Dư vội giả ngu hỏi.

Thấy nàng như vậy, Hàn Như Băng biết tiểu gia hỏa là đang giả ngủ, vì thế nàng nhẹ hỏi: "Ngươi nói đi?" Trong giọng nói chứa sự nguy hiểm khiến Mạnh Hiểu Dư không tự giác mà rùng mình một cái.

Cảm giác được giọng Hàn Như Băng lộ ra ý vị nguy hiểm, Mạnh Hiểu Dư lập tức trở thành bảo bảo ngoan ngoãn nhận sai: "Như Băng tỷ tỷ, ta sai rồi, về sau sẽ không lén hai người đi Vũ Xuân Các nữa."

"Về sau?" Nghe Mạnh Hiểu Dư nhận sai, Hàn Như Băng cười khẽ nói

"Ta nói sai rồi, không có về sau. Cho nên, Như Băng tỷ tỷ tỷ tha thứ cho ta đi." Nói xong liền ôm lấy tay Hàn Như Băng làm nũng.

"Ngươi a!" Nhìn Mạnh Hiểu Dư như tiểu cẩu ôm lấy tay mình nhẹ cọ, khóe miệng Hàn Như Băng cong lên mang theo ý cười sủng nịnh, giọng có chút bất đắc dĩ nói.

"Như Băng tỷ tỷ, tỷ tha thứ việc ta lén đi Vũ Xuân Các lần này đi." Mạnh Hiểu Dư mặt mong đợi hỏi.

"Ân ân, thái độ nhận sai của ngươi còn tốt, lần này tha thứ cho ngươi." Hàn Như Băng buồn cười nói.

"Như Băng tỷ tỷ thật quá tốt, ta yêu tỷ muốn chết." Mạnh Hiểu Dư vui vẻ hôn lên mặt Hàn Như Băng một cái, sau đó vui vẻ kéo tay Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương đi về phía trước, tâm tình vô cùng tươi đẹp.

Duỗi tay sờ lấy nơi Mạnh Hiểu Dư vừa hôn, Hàn Như Băng mị hoặc cười, trong lòng nói "Tiểu gia hoả ta chỉ nói tha thứ hành vi đi lén của ngươi nhưng không nói sẽ không trừng phạt ngươi! Dám nhân lúc ta cùng muội muội không ở đây, chạy đến thanh lâu Vũ Xuân Các không phạt ngươi một chút về sau không biết ngươi sẽ đến chỗ khác câu nhân?" Nói cho cùng Hàn Như Băng vẫn để ý nữ tử tên Dạ kia.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 53


"Ha... ngủ ngon quá, thoải mái quá!" Mạnh Hiểu Dư rời giường nhìn mặt trời đang treo cao trên cửa sổ, thỏa mãn duỗi eo lười.

"Tiểu gia hỏa ngủ ngon?" Hàn Như Băng tựa cửa nhìn thấy người đang đứng trước giường duỗi lưng.

"Ân, Như Băng tỷ tỷ cũng vừa dậy sao?" Thấy Hàn Như Băng vào phòng, miệng Mạnh Hiểu Dư cười lớn một cái.

"Đã dậy một lúc, ngươi đói bụng chưa? Muốn ta gọi đ**m tiểu nhị đưa thức ăn lên không?" Tâm tình Hàn Như Băng lúc này không tệ, khóe miệng vẫn luôn tươi cười.

"Không cần đâu, ta xuống dưới ăn, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ ăn rồi sao? Nếu không chúng ta cùng nhau đi xuống ăn!" Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư lắc đầu nói.

"Ân, như vậy cũng được, ta cùng Sương nhi đã ăn rồi, ngươi một mình ăn đi! Chúng ta bồi ngươi." Hàn Như Băng nhìn thoáng muội muội vừa vào phòng nói.

"Được! Vậy đi." Mạnh Hiểu Dư nhìn qua Hàn Như Sương, thấy nàng gật đầu nhẹ, Mạnh Hiểu Dư nói. Sau đó theo tỷ muội Hàn Như Băng xuống đại sảnh dưới lầu.

---------------------------------

"Tiểu gia hỏa, ăn từ từ, ở đây không ai tranh với ngươi, không cần ăn gấp như vậy." Hàn Như Băng nhìn đồ ăn vừa lên, tiểu gia hỏa lập tức như vài ngày không ăn cơm, bưng bát cơm lên ăn ngấu nghiến. Lo lắng tiểu gia hỏa ăn gấp bị nghẹn, Hàn Như Băng nói.

"Khụ...khụ...."

Sự thật chứng minh có một số việc không thể nói, bên này Hàn Như Băng vừa nói xong, bên kia Mạnh Hiểu Dư đang ăn ngấu nghiến liền bị nghẹn. Duỗi tay tiếp nhận chén nước trong tay Hàn Như Sương, nàng ngửa đầu uống hai hớp nước lớn mới đem thức ăn bị nghẹn đẩy xuống, nói: "Như Băng tỷ tỷ, tỷ nói lời này cũng quá linh nghiệm rồi." Sau đó vẻ mặt u oán nhìn Hàn Như Băng, tựa như vì lời của Hàn Như Băng khiến nàng bị nghẹn.

"Tiểu gia hỏa, không phải do lời nói ứng nghiệm mà do ngươi thật sự ăn quá gấp." Nhìn ánh mắt u oán của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng cười khẽ nói.

"Thật sao?" Nàng có chút không tin, trước khi nàng xuyên qua, nàng vẫn luôn ăn sáng như vậy nhưng chưa từng bị nghẹn.

"Tiểu gia hỏa không tin?" Nhìn biểu tình hoài nghi của nàng, Hàn Như Băng lần nữa cười khẽ nói.

"Không có, ta tin." Nhìn nụ cười lần này của Hàn Như Băng mang theo chút nguy hiểm, nàng vội nói.

"Thật sao?" Hàn Như Băng học theo biểu cảm vừa rồi của Mạnh Hiểu Dư nói.

"Đúng vậy, ta không tin Như Băng tỷ tỷ, ta nên tin ai." Mạnh Hiểu Dư vội vàng khẳng định, đồng thời mắng thầm, "Như Băng tỷ tỷ là đại phúc hắc, chỉ biết suốt ngày khi dễ ta."

"Tiểu gia hỏa ăn no chưa?" Hàn Như Băng đột nhiên chuyển đề tài.

"No rồi." Đối với việc Hàn Như Băng đột nhiên chuyển đề tài, nàng sửng sốt chút, nói.

"Còn mệt không?" Hàn Như Băng nói khiến Mạnh Hiểu Dư không biết trong hồ lô nàng chứa gì.

"Không mệt." Tuy rằng không biết Hàn Như Băng sao lại hỏi vậy, Mạnh Hiểu Dư vẫn thành thật trả lời.

"Vậy là tốt rồi." Nghe nàng nói xong, Hàn Như Băng bỗng nhiên lộ ra tươi cười vô cùng mị hoặc.

"Tốt...tốt cái gì?" Nhìn Hàn Như Băng đột nhiên cười như vậy, bản năng của Mạnh Hiểu Dư cảm giác được nguy hiểm.

"Nếu ngươi hiện tại nghỉ ngơi tốt, ăn no rồi, chúng ta nói đến chuyện hôm qua đi." Hàn Như Băng cười mị nói.

"Chuyện hôm qua? Như Băng tỷ tỷ, tỷ không phải nói không truy cứu việc ta chuồn êm đi Vũ Xuân Các chơi sao? Tỷ không thể không giữ lời." Mạnh Hiểu Dư vội nói.

"Ta tất nhiên không truy cứu! Nhưng...." Nói đến đây Hàn Như Băng dừng một chút, sau đó liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa đang khẩn trương nhìn chằm chằm mình, nói: "Ta muốn trừng phạt, nói cách khác chính là để tiểu gia hỏa nhớ kỹ giáo huấn." Hàn Như Băng nói xong, nhìn thoáng qua khuôn mặt khóc than lúc này của tiểu gia hỏa, tâm tình nháy mắt lập tức tốt hơn.

Nghe tỷ tỷ nhà mình nói xong, Hàn Như Sương không nói gì, biểu cảm cũng không biến hóa, vẫn gương mặt không biểu tình như cũ, ngồi một bên uống trà. Chỉ là tâm tình nàng cũng trở nên tốt hơn giống tỷ tỷ.

So với ý cười của Hàn Như Băng cùng gương mặt không biểu cảm của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư lại đang vô cùng ai oán, đôi mắt ngập nước cùng cái miệng chu lên tựa như đang bị người khác hung hăng khi dễ, Mạnh Hiểu Dư lúc này vô cùng ai oán cùng thương tâm: "Huhu, Như Băng tỷ tỷ, tỷ không thể phúc hắc như vậy! Ngày hôm qua rõ ràng bảo không truy cứu. Vì sao hôm này còn muốn trừng phạt người ta? Huhu... Ta về sau sẽ không bao giờ tin tưởng tỷ, tỷ là tên đại lừa đảo, đại phúc hắc, cầu tỷ về sau ăn mì gói bên trong không có gói gia vị." (Tác giả: Hình như thời này chưa có mì gói) Mạnh Hiểu Dư vừa ai oán nhìn Hàn Như Băng vừa khóc vừa nguyền rủa Hàn Như Băng. Mà đại mỹ nữ người bị nguyền rủa đối với ánh mắt ai oán của Mạnh Hiểu Dư lại tựa như không thấy, chỉ trong lòng đang nghĩ lát nữa sẽ trừng phạt tiểu gia hỏa không nghe lời này như thế nào, mới có thể để nàng thành thật ngốc bên cạnh mình cùng muội muội, không chạy loạn khắp nơi câu nhân.

Hàn Như Sương tuy thấy biểu tình ai oán Mạnh Hiểu Dư nhưng bởi vì trong lòng nàng còn đối với việc Mạnh Hiểu Dư hôm qua bị một nữ tử khác ôm vào ngực mà khó chịu. Cho nên dù nàng có nhìn thấy được biểu cảm ai oán của Mạnh Hiểu Dư cũng sẽ vờ như không thấy, chỉ ngồi một bên phẩm trà.

Khi ba người bên ngoài không nói chuyện nhưng trong lòng đều có tính toán riêng thì đ**m tiểu nhị đánh vỡ trầm mặc của ba người.

"Khách quan, nước ấm ngài vừa mới phân phó tiểu nhân chuẩn bị, tiểu nhân đã chuẩn bị xong, khách quan ngài có thể dùng rồi." đ**m tiểu nhị cong eo, nói với Hàn Như Băng đang cong môi cười.

"Được ta đã biết, ngươi xuống trước đi! Đây là thưởng cho ngươi." Nói rồi Hàn Như Băng từ trong túi áo lấy ra một thỏi bạc đưa cho đ**m tiểu nhị.

"Cảm tạ khách quan thưởng." đ**m tiểu nhị cười thật vui vẻ tiếp nhận thỏi bạc, cúi đầu khom lưng nói.

"Tiểu gia hỏa, về phòng tắm rửa trước đã! Đem những hương phấn son mang về từ Vũ Xuân Các tẩy đi!" Hà Như Băng nhìn thấy đ**m tiểu nhị rời đi, quay đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư nói. Nàng không thích hương vị của nữ tử phong trần trên người tiểu gia hỏa, hay nói đúng hơn là nàng không thích trên người tiểu gia hỏa mang theo hương vị của bạch y nữ tử hôm qua.

"Vị phấn son?" Mạnh Hiểu Dư nghe vậy đưa tay lên mũi ngửi, lại không ngửi ra được gì: "Không có! Ta đâu ngửi thấy vị son phấn nào!" Mạnh Hiểu Dư dùng biểu cảm thành thật nhìn Hàn Như Băng nói.

"Ngày hôm qua bạch y nữ tử kia đã ôm ngươi." Không chờ Hàn Như Băng nói, Hàn Như Sương ngồi cạnh Mạnh Hiểu Dư lạnh lùng nói. Nghĩ đến việc hôm qua Dư nhi bị bạch y nữ tử kia ôm vào lòng khiến thần sắc của Hàn Như Sương càng lạnh hơn.

"Sao?" Nghe Hàn Như Sương nói trong nháy mắt Mạnh Hiểu Dư khó hiểu nhưng rất nhanh nàng đã có phản ứng nghĩ: "Đúng rồi, hôm qua Như Sương tỷ tỷ ôm ta từ trong lòng bạch y nữ tử tên Dạ về." nghĩ đến đây trong lòng Mạnh Hiểu Dư khóc không ra nước mắt "Không phải ta muốn để nàng ôm! Là nàng cưỡng ôm ta! Hơn nữa nữ tử kia lực rất lớn, ta tránh thế nào cũng không được! Như Băng tỷ tỷ hai tỷ không cần như vậy, ta thật sự vô tội mà!" Mạnh Hiểu Dư rất muốn đem những lời này gào lên với tỷ muội Hàn Như Băng nhưng nàng không dám nên chỉ có thể rít gào trong lòng.

"Tiểu gia hỏa, nghĩ gì vậy?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư biểu tình biến hóa liên tục. Hàn Như Băng biết nàng nghĩ đang nghĩ đến lời của muội muội nhà mình.

"Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, ta rất oan uổng! Là bạch y nữ tử tên Dạ kia cưỡng ôm ta còn cưỡng hôn ta..." Nhìn sắc mặt tỷ muội Hàn Như Băng đại biến, Mạnh Hiểu Dư lập tức y thức chính mình vừa nói gì, vì thế vội vàng dùng tay che miệng mình đồng thời trong lòng đem mình hung hăng mắng một lần "Mạnh Hiểu Dư ngươi là tên ngốc như thế nào lại đem chuyện này nói ra? Ngươi đây là ngại chính mình chưa đủ thê thảm sao?" Nghĩ đến đây Mạnh Hiểu Dư nhìn thoáng qua gương mặt đã hoàn toàn phủ lên một tầng băng dày của Hàn Như Sương cùng ý cười phi thường mị hoặc cùng nguy hiểm của Hàn Như Băng. Trong lòng Mạnh Hiểu Dư hoàn toàn rơi lệ: "Xong rồi, xong rồi, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ lần này khẳng định rất tức giận, ta nhất định sẽ bị phạt thật thảm." Nghĩ vậy trong lòng không khỏi k** r*n: "Mạnh Hiểu Dư ngươi là tên đại ngốc...."

"Tiểu gia hỏa, ngươi vừa nói gì?" Hàn Như Băng lúc này cười vô cùng nguy hiểm.

---------------------------------------

Lời của
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 54


"Ách, chưa nói cái gì, ta có nói gì sao?" Nghe thấy Hàn Như Băng hỏi, Mạnh Hiểu Dư giả ngu hỏi.

"Phải không? Nhưng vừa rồi ta hình như nghe thấy ngươi nói gì mà cưỡng hôn ngươi còn cường ôm ngươi." Khi Hàn Như Băng nói cường ôm cùng cưỡng hôn, tươi cười trên mặt mị hoặc hơn cùng mang theo sự nguy hiểm.

"Haha, Như Băng tỷ tỷ khẳng định nghe lầm, ta tuyệt đối không nói cưỡng hôn gì đó, tỷ khẳng định nghe lầm." Mạnh Hiểu Dư cười gượng đáp, khi nói còn giơ ba ngón tay phải lên trời làm động tác này. Vẻ mặt muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc, làm người khác không thể hoài nghi tính chân thật trong lời nàng, nhưng nếu xem nhẹ mồ hôi lạnh trên trán của nàng, tuyệt đối làm người tin tưởng lời nàng nói là thật. Nhưng hiển nhiên, tỷ muội Hàn Như Băng không xem nhẹ mồ hôi lạnh trên trán nàng, cho nên đã định sẵn lời nói dối kia của Mạnh Hiểu Dư đã không thành công.

"Tiểu gia hỏa, ngươi rất nóng sao? Vì sao trên trán lại nhiều mồ hôi vậy?" Hàn Như Băng vừa nói vừa lấy khăn tay thấm mồ hôi cho Mạnh Hiểu Dư.

"Haha phải không? Có thể là hôm nay y phục của ta quá dày, cho nên mới đổ nhiều mồ hôi!" Mạnh Hiểu Dư cười gượng đáp.

"Nga! Là vậy sao!" Hàn Như Băng cười càng lớn. "Tiểu gia hỏa, lá gan thật không nhỏ mà! Hiện tại còn dám nói dối ta, hôm nay không trừng phạt ngươi một phen, ngươi sẽ không biết hai chữ nghe lời viết thế nào." Nghĩ như vậy, Hàn Như Băng nhìn thoáng tiểu gia hỏa nghe xong lời mình, liên tục gật đầu, vì thế tiếp tục nói. "Tiểu gia hỏa vậy ngươi về phòng tắm đi! Nhiều mồ hôi như vậy, ngươi khẳng định không thoải mái." Hàn Như Băng vẫn cười mị hoặc nói.

"Nga!" Nghe thấy lời Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư đáp ứng sau đó ngoan ngoãn lên lầu. Tuy nàng không rõ vì sao Như Băng tỷ tỷ lại dễ gạt như vậy, nhưng nàng vừa thoát được một kiếp cũng không nghĩ nhiều, thành thật nghe lời về phòng tắm.

Nhìn tiểu gia hỏa lên lầu, tỷ muội Hàn Như Băng cũng đứng lên đi theo sau.

"Như Băng tỷ tỷ?" Vốn Mạnh Hiểu Dư trở về phòng, chuẩn bị đóng cửa lại, thì thấy Hàn Như Băng chặn cửa, vì thế nàng khó hiểu hỏi.

Nhưng Hàn Như Băng lơ đi ánh mắt khó hiểu của nàng, lập tức vào phòng rồi chờ muội muội tiến vào. Sau đó nàng khóa cửa, lại xoay người đi đến cạnh bàn, tự mình rót trà, hoàn toàn không để ý Mạnh Hiểu Dư đang ngơ ngác ở cạnh cửa.

"Như Băng tỷ tỷ." Mạnh Hiểu Dư phục hồi tinh thần, mắt đầy khó hiểu nhìn Hàn Như Băng sau khi vào phòng đang phẩm trà cùng Hàn Như Sương đang ngồi trên giường nhắm mắt đả tọa luyện công.

"Ân?" Nghe thấy tiểu gia hỏa gọi mình, Hàn Như Băng ngẩng đầu nhìn thoáng tiểu gia hoả sau đó hỏi: "Sao vậy?" Biểu tình vô tội cùng khó hiểu.

"Ta muốn tắm." Nhìn biểu tình của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư muốn điên, vì thế nàng nhìn Hàn Như Băng, thần sắc nghiêm túc nói ra năm chữ ý tứ rõ ràng. Chính là ta muốn tắm, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ không nên tránh một chút sao?

"Nga! Tắm đi!" Biểu tình Hàn Như Băng bất biến nói, nói xong không để ý đến Mạnh Hiểu Dư, cúi đầu tiếp tục phẩm trà.

Nhìn Hàn Như Băng lại cúi đầu phẩm trà, Mạnh Hiểu Dư không ngừng an ủi chính mình, "Bình tĩnh bình tĩnh, tuy Như Băng tỷ tỷ là đại phúc hắc nhưng tuyệt đối sẽ không vô sỉ như vậy, nhất định là vừa rồi nàng không nghe rõ lời của mình." An ủi bản thân hồi lâu, Mạnh Hiểu Dư lại nghiêm túc: "Như Băng tỷ tỷ, ta muốn tắm."

"Nga! Ta nghe thấy, mau đi đi! Bằng không lát nữa nước sẽ lạnh, dễ dàng bị bệnh." Lần này Hàn Như Băng cả đầu cũng không ngẩng lên.

Nghe thấy lời nàng, Mạnh Hiểu Dư xem như đã hiểu. Như Băng tỷ tỷ của nàng không những đại phúc hắc mà còn vô cùng vô sỉ. Vì thế Mạnh Hiểu Dư lơ Hàn Như Băng "đang chuyên tâm" phẩm trà, nhìn về phía Hàn Như Sương đang ngồi trên giường đả tọa luyện công, gọi một tiếng "Như Sương tỷ tỷ" đầy ủy khuất.

"..............."

"Như Sương tỷ tỷ." Thấy Hàn Như Sương không để ý mình, Mạnh Hiểu Dư nâng cao âm lượng gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không thấy Hàn Như Sương đáp, thậm chí mắt cũng không mở. Nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư tức giận vì thế nàng rống một tiếng "Như Sương tỷ tỷ" cực lớn, ngay cả đ**m tiểu nhị đang lau bàn dưới sảnh cũng bị dọa sợ. Nhưng tiếng rống của nàng cũng không làm Hàn Như Sương chú ý nàng, đôi mắt vẫn nhắm nhặt. Nhưng Hàn Như Băng ngồi phẩm trà lại đáp.

"Sao vậy? Tiểu gia hỏa."

"Không..... Không có gì, chỉ kêu Như Sương tỷ tỷ một chút thôi, ta..... ta đi tắm." Nhìn nụ cười nguy hiểm của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư lắp bắp nhanh chóng chạy đến phía sau bình phong, lại dùng tốc độ ánh sáng cởi y phục trên người, ngồi vào thùng nước tắm.

Bởi vì bị nụ cười nguy hiểm của Hàn Như Băng dọa, Mạnh Hiểu Dư cuống quýt chạy đến sau bình phong tắm rửa nên quên lấy y phục, đến khi nàng tắm xong mới phát hiện. Nhìn y phục bị mình vừa cởi ném sang một bên, Mạnh Hiểu Dư thế nào cũng không muốn mặc lại nhưng nàng cũng không muốn tr*n tr** ra ngoài, dù sao tỷ muội Hàn Như Băng còn trong phòng. Nếu nàng cứ tr*n tr** ra ngoài, khẳng định sẽ bị hai tỷ muội ăn không còn chút nào. Nhưng nếu gọi một trong hai người đến giúp mình, Mạnh Hiểu Dư nhìn bản thân l** th* trong thùng tắm, quyết đoán lắc đầu, mình khẳng định cũng không trốn được vận mệnh bị ăn sạch. Vì thế Mạnh Hiểu Dư rối rắm thật lâu, nghĩ xem bản thân nên làm gì bây giờ mới có thể thoát khỏi hai người như hổ rình mồi bên ngoài? Kỳ thật lúc này nàng rối rắm hoàn toàn dư thừa, vì dù thế nào thì hôm nay nàng cũng trốn không thoát vận mệnh bị tỷ muội Hàn Như Băng ăn sạch sẽ. Cho nên nàng không bằng chủ động chút, l** th* nằm trên giường thành thật để hai người hưởng dụng, nói không chừng tỷ muội người ta vì vậy mà ít lăn lộn nàng chút!

"Dư nhi!"

Khi Mạnh Hiểu Dư đang rối rắm nên làm sao để chạy khỏi vận mệnh này thì nghe được một giọng nhẹ nhàng đánh vỡ rối rắm của nàng, nàng ngẩng đầu nhìn thấy hai tỷ muội đã đứng cạnh thùng tắm, hai mắt nhìn chằm chằm thân mình. Nhìn ánh mắt không chút che dấu của hai người, Mạnh Hiểu Dư thẹn thùng lấy tay che ngực. Nhưng nàng không biết nhất cử nhất động của mình đã hoàn toàn bật lửa trong lòng tỷ muội Hàn Như Băng.

Nhìn hai má tiểu gia hỏa đỏ bừng, cùng thân thể mềm mại như ẩn như hiện trong nước, ánh mắt Hàn Như Băng ám trầm cúi đầu khẽ hôn hai má đỏ bùng của tiểu gia hỏa, sau đó vươn tay vớt nàng lên, cuối cùng ôm tiểu gia hỏa cả người đầy nước đến giường.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 55: [H]


"Ân......Như Băng tỷ tỷ." Thân thể đầy nước được đặt trên giường, Mạnh Hiểu Dư đẩy Hàn Như Băng trên người đang hôn mình.

"Ân?" Hàn Như Băng có chút không hài lòng lên tiếng, sau đó tiếp tục hôn lấy ngọn núi trước ngực tiểu gia hỏa. Sau khi hôn, nàng lại như cảm thấy chưa đủ, dùng lực không nặng không nhẹ cắn lấy nụ hoa trên ngọn núi.

"Ân a......" Bởi vì chỗ mẫn cảm trước ngực bị Hàn Như Băng nhẹ cắn, Mạnh Hiểu Dư không nhịn được khẽ ngâm.

"Dư nhi." Thấy tỷ tỷ nằm trước ngực Mạnh Hiểu Dư, bắt đầu công thành đoạt đất. Hàn Như Sương cởi áo khoác, chỉ mặc một thân màu trắng lên giường, lao vào lòng Mạnh Hiểu Dư, sau đó cúi đầu ngậm lấy vành tai nàng.

Vốn Mạnh Hiểu Dư bị Hàn Như Băng nhẹ cắn khiến cho khí tức bất ổn, không ngừng ngâm khẽ thì phát hiện bản thân không biết lúc nào bị Hàn Như Sương ôm lấy, vành tai thì bị nàng nhẹ nhàng ngậm lấy. Mạnh Hiểu Dư không khỏi khóc ra nước mắt, nàng quay đầu nhìn Hàn Như Sương ở phía sau ôm mình, lại quay đầu nhìn Hàn Như Băng trước ngực, Mạnh Hiểu Dư thầm kêu thảm: "Kết quả vẫn không chạy thoát! Sớm biết vậy.....a....Như Băng tỷ tỷ....." Đang thầm than bản thân không thoát khỏi số phận bị ăn, thì Mạnh Hiểu Dư bỗng cảm nhận được trước ngực đau đớn.

"Tiểu gia hỏa, sao lại không chuyên tâm?" Vốn Hàn Như Băng đang chuyên tâm cắn, bỗng không nghe thấy tiếng ngâm khẽ của tiểu gia hỏa. Vì vậy có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn. Không nghĩ đến, mình ra sức trước ngực nàng như vậy, mà tiểu gia hỏa lại bắt đầu phát ngốc. Hàn Như Băng có chút khó chịu, này thật sự là vũ nhục quá lớn với nàng. Nhìn mình cùng muội muội ra sức như vậy, mà ai kia còn phát ngốc. Hàn Như Băng khó chịu cúi đầu hơi sức cắn ngọn núi của Mạnh Hiểu Dư. Không đợi Mạnh Hiểu Dư lên tiếng, Hàn Như Băng đã ngắt lời: "Là do ta cùng muội muội chưa ra sức, cho nên mới khiến tiểu gia hỏa thấy chán mà phát ngốc sao?" Nói xong, nàng không đợi Mạnh Hiểu Dư trả lời, đã tiếp tục nói: "Xem ra ta cùng muội muội nên nỗ lực chút." Nói rồi tay Hàn Như Băng chậm rãi đi xuống nơi cấm địa tiêu hồn của tiểu gia hỏa, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.

"Ân....ân....a...." Nghe Hàn Như Băng tự quyết định, Mạnh Hiểu Dư vô cùng muốn mắng Hàn Như Băng đang tác loạn trên người nàng. Nhưng không đợi nàng dựng thẳng ngón tay ôn nhu của mình đã bị tay phải của Hàn Như Băng trêu đùa h* th*n mà liên lục ngâm lên.

"Dư nhi." Nhìn thiên hạ trong lòng được tỷ tỷ vỗ về trở nên kiều mị, động tâm như vậy, hô hấp của Hàn Như Sương cũng trở nên gấp gáp. vì vậy tay phải vốn đang đặt trên mông xinh của Mạnh Hiểu Dư, cũng di chuyển đến n** t* m*t của nàng, sau đó tìm được đường vào hoa viên ẩn dấu kia, thì đem ngón giữa đi vào hoa viên u kính làm người khó lòng kiềm chế, thông thả ra vào, nhẹ nhàng thăm dò.

"Ân.....a...." Vì Hàn Như Sương bất ngờ xông vào, giọng Mạnh Hiểu Dư không khỏi đề cao lên. Đột nhiên xuất hiện cảm giác chướng bụng vì thân thể chưa chuẩn bị tốt đã nhận lấy tiến công, làm Mạnh Hiểu Dư không thể khống chế giọng mình.

Nghe tiểu gia hỏa đột nhiên cao giọng, nhìn nàng cau mi, cùng với tay phải của muội muội nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu. Hàn Như Băng không khỏi thầm thở dài: "Sương nhi quá gấp gáp, tiểu gia hỏa còn chưa chuẩn bị tốt. Nàng đột nhiên xông vào, tiểu gia hỏa hẳn bị nàng làm đau." Nghĩ vậy Hàn Như Băng nhẹ hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư, tay phải xoa nhẹ Mạnh Hiểu Dư để nàng chậm rãi trầm tĩnh lại.

"Ngô ân....." Theo sự vỗ về mềm nhẹ của Hàn Như Băng cùng tốc độ dần nhanh của tay Hàn Như Sương, cảm giác không ổn ban đầu rút đi theo sau là kh*** c*m ngất trời sóng sau cao hơn sóng trước. Vì môi bị Hàn Như Băng hôn, cho nên những tiếng than nhẹ điên cuồng đều bị nàng nuốt vào, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hít thở không thông của hai người, chậm rãi tan vào không khí.

"Tiểu gia hỏa...." Vươn đầu lưỡi l**m đi chất lỏng trong suốt không biết của nàng hay tiểu gia hỏa, nàng nhìn đôi mắt mê ly, gương mặt ửng hồng cùng đôi môi đỏ mộng vì trải qua hôn sâu cùng mình của tiểu gia hỏa, miệng nhỏ của nàng khi thì phát ra tiếng than nhẹ, khi thì cao vút. Nhìn tiểu gia hỏa mê người như vậy, hô hấp của Hàn Như Băng cũng trở nên dồn dập: "Tiểu gia hỏa." Nhìn Mạnh Hiểu Dư mê người làm Hàn Như Băng hô tên nàng.

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng gọi mình cũng không để ý, chỉ không nặng không nhẹ lườm giận Hàn Như Băng. Ngón tay Hàn Như Sương di chuyển càng lúc càng nhanh, lực đạo càng lúc càng mạnh, làm kh*** c*m trong người nàng càng lúc càng mãnh liệt, hiện tại bản thân đã không thể nói, mà Hàn Như Băng lại luôn gọi tên nàng, làm nàng rất tức giận lườm Hàn Như Băng.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư phong tình vạn chủng giận lườm mình, toàn bộ d*c v*ng được áp chế của Hàn Như Băng bạo phát. Hai mắt vốn còn chút lý trí, lúc này hiện lên ánh lửa. Vì vậy Hàn Như Băng khẽ chạm tay muội muội đang đằm mình trong u cốc, đợi muội muội khó hiểu nhìn mình, đôi môi Hàn Như Băng khẽ mở, không tiếng động nói vài câu. Sau đó nàng nhìn thấy muội muội rất nhanh ngừng tay, chậm rãi rời khỏi người tiểu gia hỏa.

Vì Hàn Như Sương đột nhiên rời khỏi, làm Mạnh Hiểu Dư sắp l*n đ*nh phong vô cùng khó chịu. Vì vậy nàng có chút bất mãn nhìn Hàn Như Băng, vì nàng như vừa nhìn thấy Như Băng tỷ tỷ nói gì đó với Như Sương tỷ tỷ, nên Như Sương mới dừng lại.

"Tiểu gia hỏa đừng vội, lập tức sẽ thỏa mãn ngươi." Nhìn đôi mắt có chút bất mãn của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng cười mị hoặc nói.

Hàn Như Băng vừa dứt lời, Hàn Như Sương đã ôm lấy Mạnh Hiểu Dư muốn đem nàng hướng về thân mình, sau đó ôm nàng nằm trên giường, để nàng quỳ ghé vào thân mình. Không đợi Mạnh Hiểu Dư phản ứng, tay trái Hàn Như Sương xoa ót nàng, ngẩng đầu hôn lấy đôi môi phấn nộn của Mạnh Hiểu Dư. Còn tay phải đi đến h* th*n Mạnh Hiểu Dư, khẽ vuốt vài cái, tiếp tục vận động rồi dừng lại. Động tác Hàn Như Sương lưu loát, liền mạch, không đứt quãng chút nào. Chờ Mạnh Hiểu Dư phát hiện mình đang dùng tư thế vô cùng xấu hổ quỳ ghé vào người của Hàn Như Sương, nàng rất muốn trực tiếp b*p ch*t người dưới thân đã đặt nàng vào tư thế này, nhưng lúc này miệng nàng bị Hàn Như Sương hôn, thân thể bị Hàn Như Sương giữ lấy cho nên ý tưởng b*p ch*t kia không còn cách nào ngoài tạm gác.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 56: [H]


Nhìn thấy tiểu gia hỏa cùng muội muội lần thứ hai sa vào khoái hoạt, lại nhìn tấm lưng mềm mịn, trắng nõn không tì vết của tiểu gia hỏa, d*c v*ng của Hàn Như Băng càng bùng lên mãnh liệt. Nàng vươn tay phải xoa nhẹ tấm lưng của tiểu gia hỏa, sau đó chậm rãi trượt xuống, bóp lấy kiều mông êm dịu của tiểu gia hỏa. Cuối cùng dừng ngay hậu đình của nàng, vươn ngón giữa nhẹ nhàng đảo quanh bốn phía hậu đình, tìm kiếm cơ hội lần đầu xâm nhập.

Mạnh Hiểu Dư đang đắm chìm trong khoái hoạt thì cảm giác được động tác của Hàn Như Băng, thì đoán được nàng muốn làm gì, thân thể hơi cương một chút, sau đó dùng giọng run run nói với Hàn Như Băng: "Như Băng tỷ tỷ, đừng...ách a......" Nói được phân nửa thì bị một cái đâm sâu của Hàn Như Sương đánh gãy.

"Đừng cái gì?" Thừa dịp Mạnh Hiểu Dư không ngừng th* d*c, Hàn Như Băng chậm rãi đưa tay ra vào hậu đình tiểu gia hỏa, nhưng vừa vào một chút thì dừng lại. Hậu đình của tiểu gia hỏa thật chặt, Hàn Như Băng sợ nàng bị thương, không thể không ngừng lại, đợi tiểu gia hỏa thả lỏng thì tiếp tục.

"Như Băng tỷ tỷ không cần." Hậu đình bị tiến vào đột ngột làm thân thể Mạnh Hiểu Dư căng lên, lông mày nhíu lại thật sâu.

"Không sao tiểu gia hỏa, thả lỏng chút, sẽ không đau, ngoan, chậm rãi thả lỏng thân thể." Hàn Như Băng vừa hôn t*m l*ng tr*ng n*n của Mạnh Hiểu Dư, vừa nhẹ giọng dụ hống nàng.

Cảm giác thân thể Mạnh Hiểu Dư buộc chặt, nhìn nàng nhăn mi, Hàn Như Sương ra vào nhanh hơn, đồng thời vươn ngón cái nhẹ xoa hoa hạch của nàng, muốn nàng chậm rãi thả lỏng.

"Ân a....a....ân...." Dưới sự nỗ lực của tỷ muội Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư dần thả lỏng, lông mày cũng giãn ra.

Cảm giác tiểu gia hỏa đã thả lỏng thân mình, lối vào cũng dần ướt, Hàn Như Băng lại bắt đầu chậm rãi cử động tay phải, chậm rãi tiến vào, đến khi ngón giữa không thể vào sâu hơn nữa. Nhìn tiểu gia hỏa không lộ vẻ bất ổn, Hàn Như Băng bắt đầu chậm rãi ra vào, đồng thời cúi đầu hôn lên lưng nàng để lại từng vết đỏ tươi trên lưng.

"Ân...a....a.....a...." Song trọng kích làm Mạnh Hiểu Dư không khỏi nâng cao giọng mình.

"Tiểu gia hỏa, thoải mái sao? Phía dưới của ngươi thật chặt làm tay ta vô cùng thoải mái." Nghe tiểu gia hỏa không ngừng cao giọng, Hàn Như Băng chậm rãi tăng tốc, nói. Phía dưới của tiểu gia hỏa thật chặt làm nàng chỉ muốn điên cuồng ra vào.

"Ô...a....ân...a...." Nghe thấy lời xấu hổ của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư rất muốn xoay người che miệng Hàn Như Băng, thế nhưng lúc này thân nàng vô cùng mềm, căn bản không có sức xoay người che miệng.

"Trả lời ta, tiểu gia hỏa, ngươi thoải mái sao?" Đợi một lúc, không thấy tiểu gia hỏa đáp, Hàn Như Băng lại hỏi lần nữa, khi hỏi, lực đạo trên tay tăng thêm.

Nghe thấy lời tỷ tỷ của mình, Hàn Như Sương cũng muốn biết đáp án. Vì vậy, nàng tăng tốc độ của lực đạo tay, hỏi: "Đúng vậy! Dư nhi, ngươi thoải mái sao? Thích ta cùng tỷ tỷ đối với ngươi như vậy sao?"

"Không.....ách a......không.....a....biết...ân a....." kh*** c*m trong thân thể càng lúc càng nhiều làm nàng muốn đem mình bức điên. Mà Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ còn hỏi nàng vấn đề khó xử như vậy, lúc này Mạnh Hiểu Dư đã thầm mắng tỷ muội Hàn Như Băng nghìn lần trong lòng.

"Không biết sao!" Hiển nhiên tỷ muội Hàn Như Băng rất không vui về câu trả lời của Mạnh Hiểu Dư. Vì vậy động tác tay của hai người đều dừng lại.

"Như Băng tỷ tỷ......Như Sương tỷ tỷ....." Vốn Mạnh Hiểu Dư chuẩn bị l*n đ*nh phong, lại vì tỷ muội Hàn Như Băng đột nhiên dừng lại, mà cảm thấy nửa vời, lúc này nàng vô cùng khó chịu, cho nên nàng dùng giọng rất ủy khuất gọi tỷ muội Hàn Như Băng.

"Tiểu gia hỏa ngoan, nói cho chúng ta biết, ngươi vừa rồi thoải mái sao? Thích bọn ta đối với ngươi như vậy sao? Nói cho bọn ta biết, bọn ta sẽ làm ngươi thoải mái." Nghe giọng ủy khuất cực kỳ của tiểu gia hỏa, Hàn Như Băng vừa chịu đựng xúc động muốn hung hăng chà đạp tiểu gia hỏa, vừa nhẹ giọng nói.

"Ta......" Lúc này cả người Mạnh Hiểu Dư cực kỳ khó chịu, thế nhưng nàng không có biện pháp, nói ra đáp án tỷ muội Hàn Như Băng muốn.

Thấy Mạnh Hiểu Dư khó chịu, Hàn Như Sương không đành lòng. Vì vậy, nàng lên tiếng dụ hống: "Dư nhi ngoan, nói cho ta cùng tỷ tỷ biết, ngươi vừa rồi thoải mái sao? Thích ta cùng tỷ tỷ đối với ngươi như vậy sao? Nói cho bọn ta biết, ngươi sẽ không khó chiu." Nói xong, Hàn Như Sương dùng ngón cái nhẹ xoa lấy hoa hạch sưng đỏ của Mạnh Hiểu Dư.

"Ta....."

"Tiểu gia hỏa, mau nói! Nói rồi ngươi sẽ không khó chịu." Hàn Như Băng tiếp tục nhẹ giọng dụ nàng.

Nhìn ánh mắt chờ mong của hai người, Mạnh Hiểu Dư dùng giọng nhỏ đến không thể nghe nói: "Rất thoải mái, rất thích hai tỷ đối với ta như vậy." Nói xong, Mạnh Hiểu Dư hận không thể tìm chỗ trốn, thật sự là quá xấu hổ mà.

Tuy giọng Mạnh Hiểu Dư rất nhỏ nhưng tỷ muội Hàn Như Băng lại nghe rất rõ ràng. Vì vậy, hai người vô cùng hài lòng cười khẽ một tiếng, sau đó rất nhanh co rút tay phải, các nàng muốn để tiểu nhân nhi mình yêu nhất l*n đ*nh phong khoái hoạt.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 57


"Như Băng tỷ tỷ vì sao hắn không tổ chức Đại Hội Anh Hùng ở địa bàn mình mà lại tổ chức ở Thiết Phiến Môn? Chẳng lẽ vì Linh Vũ Sơn Trang của bọn hắn không đủ lớn sao?" Hôm nay là ngày Đại Hội Anh Hùng tổ chức, sáng sớm Mạnh Hiểu Dư đã bị hai tỷ muội Hàn Như Băng kéo khỏi ổ chăn ấm áp, cho nên lúc này vẻ mặt nàng khó chịu theo sau tỷ muội Hàn Như Băng.

"Thế nào? Tiểu gia hỏa còn chưa nghỉ ngơi tốt sao, sao mặt lại không vui?" Nhìn mặt xấu của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng buồn cười hỏi.

"Ân, còn chưa ngủ đủ." Bởi vì có chút mệt, Mạnh Hiểu Dư thành thật đáp.

"Nga! Vậy sao! Ta cho rằng tiểu gia hỏa nằm trên giường hai ba hôm đã nghỉ ngơi đủ rồi!" Nhìn Mạnh Hiểu Dư buồn bã ỉu xìu, Hàn Như Băng cố ý kéo dài giọng mình.

"Như Băng tỷ tỷ......" Nghe thấy lời Hàn Như Băng, mặt Mạnh Hiểu Dư tức khắc hồng như cà chua. "Như Băng tỷ tỷ thật quá xấu, nếu không phải tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ đêm đó không hề tiết chế, ta sẽ nằm trên giường hai ba hôm sao? Hiện tại cư nhiên còn trêu ta, quả thực là quá xấu mà." Nghĩ đến đây Mạnh Hiểu Dư vô cùng muốn đánh hai tỷ muội Hàn Như Băng.

"Ân? Sao vậy?" Nhìn gương mặt đỏ bừng của tiểu gia hỏa, Hàn Như Băng biết nàng nhớ đến chuyện hai ngày trước vì thế vờ khó hiểu hỏi.

"Không.....không có gì." Nhìn hai mắt cười của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư đoán được Hàn Như Băng cố ý, không khỏi cảm thấy mình lại bị trêu lần nữa, sau khi lắp bắp thì im lặng không lên tiếng. "Như Băng tỷ tỷ quá phúc hắc, luôn khi dễ mình, người siêu cấp xấu lại còn......" Mạnh Hiểu Dư đang oán giận Hàn Như Băng phúc hắc thì bị Hàn Như Sương ngắt ngang.

"Đến rồi."

"Sao? Đến cái gì?"

"Đến Thiết Phiến Môn." Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương nhẹ giọng nói.

Nghe thấy lời Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu lên nhìn, nháy mắt sợ ngây người. "Đây là Thiết Phiến Môn? Này cũng quá giàu có rồi!" Mạnh Hiểu Dư vừa xem xét địa phương cao cấp trước mặt, vừa cảm thán nói.

"Xin hỏi ba vị nữ hiệp là đáp ứng lời mời làm khách nhân của Đại Hội Anh Hùng?" Một vị nam tử mặc trường bào đỏ tía, gương mặt văn nhã tuấn tiếu hỏi.

Nghe nam tử hỏi Hàn Như Băng vẫn chưa nói gì, chỉ từ trong lòng lấy ra thư mời Triều Khuyết Cung của trang chủ Lĩnh Vũ Sơn Trang Triệu Thiên Du đưa cho nam tử trước mặt.

Nam tử nhận thư mời của Hàn Như Băng nhìn thoáng qua, lập tức hai tay ôm quyền làm giang hồ lễ với tỷ muội Hàn Như Băng. "Hóa ra là nhị vị cung chủ của Triều Khuyết Cung, xin thứ cho tại hạ có mắt không thấy Thái Sơn, tại hạ là đại đệ tử của môn chủ Thiết Phiến Môn Ngô Thành Tư."

"Phốc hahaha......" Nghe thấy tên vị nam tử tuấn tiếu, Mạnh Hiểu Dư lập tức không mặt mũi cười ra tiếng, đồng thời trong lòng nghĩ đến "Không làm nên chuyện chẳng phải ý là chẳng làm nên trò trống gì sao? Tên này cũng thật tài tình mà!"

"Không biết vị cô nương đây vì sao vô cớ bật cười? Hay tên tại hạ có gì không ổn?" Ngô Thành Tư thấy mình vừa báo tên Mạnh Hiểu Dư phía sau tỷ muội Hàn Như Băng bật cười, vì thế nghi hoặc hỏi.

"Không có không có, tên ngươi rất ổn, không có chỗ nào bất ổn." Nghe hắn hỏi, Mạnh Hiểu Dư vội lắc đầu nói.

"Vậy cớ gì cô nương lại bật cười?" Ngô Thành Tư nhìn thiếu nữ mặc váy lụa hồng nhạt đứng cạnh Hàn Như Băng hỏi.

"Sao? Ta cười là vì......là vì..... ta cũng không biết mình vì sao lại cười, chỉ đột nhiên muốn cười!" Suy nghĩ nửa ngày tìm không được nguyên nhân vì sao bật cười, Mạnh Hiểu Dư đành phải nói vậy.

"Phiền toái Ngô thiếu hiệp mang chúng ta đi gặp lệnh sư cùng Triệu trang chủ." Nhìn thấy Ngô Thành Tư còn muốn hỏi tiếp, mà tiểu gia hỏa lại né tránh, Hàn Như Băng đành lên tiếng nói sang chuyện khác, nàng không muốn tiểu gia hỏa nhà mình bị người khác khi dễ.

"A được, ba vị mời đi hướng này." Vốn Ngô Thành Tư còn muốn hỏi nữa, lại nghe thấy lời Hàn Như Băng, sửng sốt một chút làm tư thế mời với ba người, sau đó mang ba người đến phòng khách.

"Nơi này là phòng tiếp khác, sư phụ, Triệu trang chủ, các chưởng môn các môn phái khác cùng đông đảo tiền bối võ lâm đều bên trong, mời nhị vị cung chủ cùng vị tiểu nữ hiệp này chờ một lát, sẽ có thông báo vào." Ngô Thành Tư mang ba người dạo quanh thôn trang một vòng mới dừng lại trước cửa một nơi sau đó nói với ba người Hàn Như Băng rồi lập tức đi vào nội đường thông báo.

"Phòng tiếp khách này cũng quá xa rồi! Đi đến chân ta đều đau." Nhìn tên không làm nên chuyện vào thông báo, Mạnh Hiểu Dư cong lưng xoay mắt cá chân của mình, oán giận nói. Tên không nên chuyện kia không những mang ba người các nàng đi lòng vòng quanh co, tốc độ lại còn nhanh tựa như có ai phía sau truy hắn, làm nàng chỉ có thể tăng tốc theo sau, cả phong cảnh xung quanh cũng không kịp thưởng thức. Khi Mạnh Hiểu Dư đang oán giận cùng xoa mắt cá chân đau của mình thì một âm thanh hồn hậu trung khí truyền vào tai, nàng sợ đến mức vội vàng thẳng eo.

"Hahaha nhị vị cung chủ Triều Khuyết Cung đại giá quang lâm, thật sự là hàn xá bồng tất sinh huy*!"

*bồng tất sinh huy: rồng đến nhà tôm

Cùng vị âm thanh đinh tai nhức óc này, Mạnh Hiểu Dư thấy đoàn người bước ra. Đi đầu là một nam tử trung niên diện mạo tục tằng mặt đầy râu xồm, cùng một vị đầu tóc hoa râm râu cũng hoa râm, nhưng diện mạo lại văn nhã hơn râu xồm. Đi đầu là hai người, theo sau họ có không ít người. Mà tên không làm nên việc theo sau râu xồm kia, nhìn dáng vẻ râu xồm chính là sư phụ của hắn kiêm chức môn chủ Thiết Phiến Môn, lời đinh tai nhức óc vừa rồi cũng là của hắn. Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư lại nghiêm túc đánh giá râu xồm trước mặt. Thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, mặt chữ điền, lông mày thô đậm, hai mắt sắc bén nhưng vẩn đục, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi rắn chắc, mặt râu, thoạt nhìn rất giống Lý Quỳ. Đánh giá môn chủ Thiết Phiến Môn nửa ngày, Mạnh Hiểu Dư kỳ quái, người tục tằng như vậy vì sao lại thu một người diện mạo văn nhã tiểu bạch kiểm lại có tiềm chất không làm nên việc làm đồ đệ? Không phải nói sư phụ thế nào thì thu đệ tử thế ấy sao? Vì sao hai người họ lại tương phản lớn như vậy?
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 58


Khi Mạnh Hiểu Dư đang tràn đầy thắc mắc, thì râu xồm nói: "Giang hồ vẫn luôn nói nhị vị cung chủ kế nhiệm Triều Khuyết Cung mỹ mạo tựa thiên tiên, hôm nay vừa thấy quả thực như vậy! Hahaha."

Nghe râu xồm nói vậy, Mạnh Hiểu Dư có chút khó chịu. "Dựa vào râu xồm ngươi, nói ngươi giống Lỗ Trí Thâm là còn tiện nghi ngươi, ngươi nha chính là một lão sắc quỷ! Cư nhiên dám đùa giỡn Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ của ta, thật sự quá mức, ta nguyền rủa ngươi đến khi luận võ sẽ bị tiêu chảy." (Tác giả: Ngươi không cần như vậy! Lão sắc quỷ kia chỉ khen tỷ muội hai người một chút thôi! Ngươi cần thiết nguyền rủa ác vậy sao?)

"Haha Thiết Môn Chủ quá khen, sơn dã như tỷ muội chúng ta thật sự không dám nhận năm chữ mỹ mạo tựa thiên tiên." Hàn Như Băng nhàn nhạt đáp.

"Hahaha, Hàn đại cung chủ thật sự quá mức khiêm tốn, người trong giang hồ ai lại không biết nhị vị cung chủ kế nhiệm Triều Khuyết Cung không chỉ võ công cao cường sâu không lường được, dung mạo còn là mỹ nhân tuyệt sắc trăm năm khó gặp! Không biết về sau vị thiếu hiệp nào trên giang hồ có thể có được phương tâm của nhị vị cung chủ, ôm được mỹ nhân về!" Râu xồm nói xong cười to.

"Lão sắc quỷ này là một tấc muốn tiến một thước mà!" Vốn Mạnh Hiểu Dư đã khó chịu râu xồm lúc này hoàn toàn tức giận, vì thế nàng bước ra từ sau lưng Hàn Như Băng, đứng trước mặt râu xồm, tươi cười vô cùng điềm mỹ nói: "Chiếu theo lời bá bá nói, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ nhà ta chính là cung chủ đẹp nhất Triều Khuyết Cung sao? Hơn nữa võ công cũng lợi hại nhất Triều Khuyết Cung?"

"Haha tiểu oa nhi ngươi nói không sai! Hàn đại cung chủ cùng Hàn nhị cung chủ xác thực là cung chủ xinh đẹp nhất, hơn nữa võ công cũng lợi hại nhất." Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư phía sau Hàn Như Băng đột nhiên hỏi, râu xồm cũng không nghĩ nhiều đáp lời.

Nghe thấy lời này, Mạnh Hiểu Dư cười càng điềm mỹ, chỉ là nụ cười mang theo sự tà ác." Vậy theo ý râu xồm bá bá nói, đó là cung chủ Triều Khuyết Cung đời trước không xinh đẹp sao? Hơn nữa võ công cũng không tốt sao?" Nói xong Mạnh Hiểu Dư thấy sắc mặt râu xồm thay đổi, nàng nhìn tâm tình cũng tốt hơn nhiều. "Hừ lão sắc quỷ ngươi dám đùa giỡn Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ, bây giờ để ta xem ngươi nói thế nào! Ta từng nghe Như Sương tỷ tỷ nói, cung chủ đời trước của Triều Khuyết Cung Bách Lý Thường Hồng, cũng là sự phụ của Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ, chẳng những võ công cao cường đứng top 5 của bảng xếp hạng cao thủ giang hồ, dung mạo là có một không hai trong thiên hạ, mười chín tuổi đã tiếp nhận chức cung chủ từ sư phụ của nàng người sáng lập Triều Khuyết Cung Mạc Vô Ưu, chấp chưởng bảy năm đã mang Triều Khuyết Cung từ vô danh vắng vẻ thành môn phái không thể coi khinh trong giang hồ, sau đó nàng đem chức cung chủ truyền lại cho hai đệ tử cũng mình cũng chính là tỷ muội Hàn Như Băng, sau đó đi theo sư phụ không đáng tin cậy Mạc Vô Ưu vân du tứ hải.

Theo cách nói của Hàn Như Sương, sư phụ cùng sư tổ của các nàng là một người tiêu sái không kiềm chế cho nên sau khi sáng lập Triều Khuyết Cung chưa đến một năm đã truyền ngôi cho đệ tử của mình rồi đi tiêu dao tứ hải. Một người khác thì sau khi đem Triều Khuyết Cung phát triển cường đại, cũng đem chức cung chủ truyền cho hai vị đệ tử mình đắc ý, sau đó theo sư phụ của mình tiêu dao tứ hải.

Tuy Hàn Như Sương nói rất có đạo lý nhưng Mạnh Hiểu Dư lại không cho rằng như vậy. Vì nàng đã từng hỏi chuyện sư tổ Mạc Vô Ưu của hai người, theo lời của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư biết được sư phụ cùng sư tổ hai người cách nhau không lớn, chỉ cách 6 tuổi, hơn nữa nghe Như Băng tỷ tỷ nói, sư phụ Bách Lý Thường Hồng của các nàng cùng sư tổ sau khi vân du tứ hải vẫn chưa từng về Triều Khuyết Cung, ngươi nói này không quá rõ sao? Cho nên dưới sự miêu tả của hai tỷ muội về sư phụ cùng sư tổ, Mạnh Hiểu Dư luôn thấy gian tình trong đây.

Khi râu xồm xấu hổ, Mạnh Hiểu Dư âm thầm đắc ý, Hàn Như Băng nói: "Hiểu Dư không được vô lễ, sao có thể nói như vậy? Thật không lớn không nhỏ." Trách cứ Mạnh Hiểu Dư xong, Hàn Như Băng lại xoay người xin lỗi: "Hiểu Dư tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện vì vậy mạo phải Thiết môn chủ, thỉnh ngài thứ lỗi." Nói xong, Hàn Như Băng không đợi hắn nói gì đã nói tiếp: "Ta nghĩ Thiết môn chủ là người rộng lượng hẳn sẽ không keo kiệt so đo với tiểu hài tử!" Nói xong Hàn Như Băng vẫn mỉm cười, chỉ là biểu tình này trong mắt Mạnh Hiểu Dư biểu hiện Hàn Như Băng đã có chút tức giận.

Nhìn biểu tình của Hàn Như Băng, lại nghĩ đến lời nàng, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ. "Như Băng tỷ tỷ khẳng định tức giận chuyện râu xồm đùa giỡn nàng cùng Như Sương tỷ tỷ, cho nên vừa rồi khi trách cứ mình, mình lại không cảm giác Như Băng tỷ tỷ tức giận, ngược lại khi nàng xin lỗi râu xồm, lời trong lời ngoài đều hướng về mình."

"Hahaha đại cung chủ nói đùa, lão Thiết ta sao lại là người nhỏ mọn? Huống hồ lúc trước lời ta có lầm, theo lý thuyết là ta không đúng, không liên quan đến tiểu cô nương này." Râu xồm nói xong cười to một tiếng.

"Thật đúng là dựa bậc thang leo xuống!" Mắng tốc độ biến sắc của râu xồm, Mạnh Hiểu Dư xoa tai, tiếp tục mắng trong lòng. "Cười thì cười đi! Sao lại còn cười lớn như vậy? Đây là sợ người khác không biết giọng người lớn sao? Hơn nữa giọng lớn như vậy cười lên quả tức là ô nhiễm tiếng ồn cấp độ hai mà! Không thấy chim chóc trên trời đều bị giọng cười quá lớn của ngươi sợ đến mức rơi xuống đất sao?......."

"Tiểu oa nhi ngươi tên gì? Từng bái sư?" Khi Mạnh Hiểu Dư đang mắng thầm, thì lão đầu hoa râm bên cạnh râu xồm luôn không lên tiếng hỏi.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 59


"Sao? Ngươi hỏi ta?" Mạnh Hiểu Dư không xác định chỉ vào mình hỏi.

"Đúng vậy! Lão phu hỏi ngươi." Nhìn Mạnh Hiểu Dư không xác định, lão già khẽ vuốt râu hoa râm của mình nói.

Sau khi được xác nhận, Mạnh Hiểu Dư kỳ quái: "Mình hình như không trêu hắn! Hắn lại hỏi tên mình cùng sư phụ làm gì? Hay là hắn cùng râu xồm là cùng nhóm nhìn thấy mình vừa làm xấu mặt râu xồm thì muốn thay râu xồm giáo huấn mình? Nhưng theo lời hắn nói, hắn hỏi sư phụ của mình làm gì? Mình phải trả lời thế nào đây?" Nghĩ đến đây Mạnh Hiểu Dư bắt đầu rối rắm.

"Haha tiểu oa nhi ngươi không cần lo lắng, lão phu chỉ thấy cốt cách của ngươi phù hợp luyện võ, muốn nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng lại không biết tiểu oa nhi ngươi đã có sư phụ chưa, vì vậy muốn hỏi trước." Như nhìn thấy nàng rối rắm, lão hoa râm nói.

Nghe hắn giải thích, Mạnh Hiểu Dư nghĩ "Không phải muốn thay râu xồm giáo huấn mình là được." Nghĩ vậy nàng tính nói tên của mình cùng việc mình có đã sư phụ, nhưng chưa đợi nàng lên tiếng, Hàn Như Băng đã nói thay.

"Haha tiểu gia hỏa nhà ta có lẽ phải cô phụ hảo ý của Triệu trang chủ, bởi vì hai tháng trước tiểu gia hỏa ở rừng nhỏ vùng ngoại ô Phú Vân Thành đã bái Mễ Lâu Mễ lão tiền bối làm sư phụ." Hàn Như Băng vừa dứt lời, thì nghe được từng đợt tiếng kinh hô, sau đó nàng chú ý mỗi người ở đây đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn tiểu gia hỏa. Dù sao Mễ Lâu Mễ lão tiền bối võ công cao cường sâu không lường được, hơn nữa hành tung mơ hồ lại thu một nha đầu vô danh làm đồ đệ. Này quả thực làm người khó tin, dù sao tiểu nha đầu này có năng lực gì lại có thể để Mễ lão tiền bối lau mắt thu làm đồ đệ? Nghĩ vậy mọi người mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Mạnh Hiểu Dư.

Mạnh Hiểu Dư bị mọi người vây xem lúc này vô cùng quẫn bách "Nhìn gì mà nhìn! Tỷ đây lại không phải khỉ trong vườn bách thú, có gì đẹp để nhìn? Còn không phải bái lão già thúi làm sư phụ thôi sao? Sao các ngươi lại dùng ánh mắt đại kinh tiểu quái nhìn chằm chằm ta?" Dù trong lòng tức giận vì bị mọi người vây xem nhưng Mạnh Hiểu Dư lại không dám lên tiếng, vì mọi người ở đây đều có tiếng trong giang hồ, nếu nàng dám lớn tiếng rít gào bọn hắn, Mạnh Hiểu Dư dám cam đoan bản thân nhất định bị những người này ghi hận, với công phu mèo quào của nàng, nàng chỉ có thể mặc kệ họ, cho nên tuy lúc này lòng đã hận không thể rít gào bọn hắn trăm lần, nàng vẫn chỉ có thể suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình, đứng đây đỏ mặt làm khỉ vườn bách thú cho mọi người xem xét.

Tỷ muội Hàn Như Băng đứng cạnh Mạnh Hiểu Dư, nhìn ra nàng quẫn bách, vì thế Hàn Như Sương mặt lạnh chắn trước Mạnh Hiểu Dư, mà Hàn Như Băng vẫn mỉm cười nói: "Ta nghĩ hôm nay các vị tụ tập đến đây, hẳn không phải đến xem tiểu gia hỏa?" Tuy rằng Hàn Như Băng luôn mỉm cười cùng Hàn Như Sương mặt lạnh chưa nói câu nào nhưng chỉ cần mắt không mù, tai không điếc, đều hẳn có thể nhìn thấy nghe thấy, hai tỷ muội Hàn Như Băng đã vô cùng không vui.

Tuy rằng mọi người ở đây cũng không sợ hãi người vừa ra giang hồ không lâu như hai tỷ muội Hàn Như Băng, nhưng mọi người sợ Mạc Vô Ưu cùng Bách Lý Thường Hồng phía sau các nàng! Hai người này cùng Mễ Lâu đều là nhân vật truyền kỳ! Không phải người như bọn họ có thể đắc tội. Cho nên khi bọn hắn nhìn thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng thì thu lại ánh mắt đánh giá Mạnh Hiểu Dư.

Vì liên quan đến tỷ muội Hàn Như Băng, lúc này Mạnh Hiểu Dư thoát khỏi ánh mắt của mọi người lập tức muốn ôm đùi tỷ muội Hàn Như Băng, khóc lóc cảm tạ các nàng đã giải thoát mình khỏi vườn bách thú.

Hai người nhìn dáng vẻ hận không thể lập tức ôm đùi mình cọ của Mạnh Hiểu Dư, khóe miệng không hẹn cùng nhau run rẩy vài cái.

"Hahaha nếu tiểu oa nhi là đồ đệ của Mễ lão tiền bối, võ công nhất định không tầm thường? Khi Đại Hồi Anh Hùng bắt đầu cần làm chúng ta mở mắt một phen!" Khi Mạnh Hiểu Dư hoa si nhìn chằm chằm tỷ muội Hàn Như Băng, râu xồm nói.

Khi hắn nói xong, mọi người cũng phụ họa đáp.

"Đúng vậy! Người được Mễ lão tiền bối coi trọng, tất nhiên bất phàm!" Một vị đạo sĩ trung niên mặc đạo bào tay mang trường kiếm nói.

"Tiền chưởng môn nói không sai, có thể được Mễ lão tiền bối coi trọng thu làm đồ đệ, võ công nhất định bất phàm, đến lúc đó tiểu lão nhị cần phải lĩnh giáo uy lực của vị tiểu nữ hiệp một chút!" Một nam tử trung niên mặt rỗ miệng chuột tai khỉ mặc bố y màu lam ngắn nói.

Nam tử trung niên vừa dứt lời, bên cạnh có một nam tử trẻ tuổi cũng miệng chuột tai khỉ, vẻ mặt đáng khinh ăn mặc hoa lệ nói: "Vương huynh, ngươi đây không phải khi dễ tiểu cô nương sao? Trước đừng nói người ta là tiểu cô nương, thì ngươi cũng nghe thấy, người ta vừa làm đồ đệ của Mễ lão tiền bối được hai tháng, trong hai tháng ngắn ngủi, dù nàng có là thiên tài võ học cũng không có khả năng đánh với ngươi một người đã lăn lộn trong giang hồ hơn nửa đời người!" Nam tử trang phục hoa lệ tuy trêu chọc nam tử trung niên là ăn h**p trẻ nhỏ. Nhưng trong lời hắn đều tràn đầy ngữ khí trào phúng Mạnh Hiểu Dư, trào phúng nàng là tiểu nha đầu dù bái Mễ Lâu làm sư cũng không lợi hại.
 
Back
Top Bottom