Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 30


“Ân... a...” Cho dù miệng bị Hàn Như Sương hôn, vẫn có một ít tiếng r*n r* vỡ vụn từ cổ họng Mạnh Hiểu Dư tràn ra. Lúc này, miệng Mạnh Hiểu Dư bị Hàn Như Sương hôn, cái cổ trắng nõn thì bị Hàn Như Băng tinh tế m*t lấy. Hai chỗ trước ngực thì bị hai người này một trái một phải nắm trong tay, nặng nhẹ không đồng đều x** n*n. Bởi vì hai tỷ muội Hàn Như Băng đều bắt đầu tập võ luyện kiếm từ nhỏ liền, cho nên tay phải cầm kiếm của hai người bọn họ đều phủ kín những vết chai mỏng.

Khi hai bộ vị mẫn cảm trước ngực đồng thời bị hai bàn tay đầy vết chai nặng nhẹ không đều x** n*n, loại cảm giác tê dại mang theo có chút nhói nhói, trực tiếp đánh tan tất cả lý trí của Mạnh Hiểu Dư. Dù cho miệng bị Hàn Như Sương dán chặt, vẫn có chút tiếng r*n r* vỡ vụn từ trong cổ họng tràn ra.

Bởi vì những tiếng r*n r* đứt quãng thỉnh thoảng từ trong cổ họng Mạnh Hiểu Dư tràn ra ngoài, tiếng hít thở của hai tỷ muội Hàn Như Băng c*̃ng càng ngày càng nặng nhọc. Lúc này môi Hàn Như Băng rời đi cái cổ trắng nõn mà chuyển tới trước ngực của Mạnh Hiểu Dư, há miệng ngậm chặt viên đậu đỏ màu hồng vốn bởi vì bị tay mình trêu chọc mà đứng thẳng, nhẹ nhàng gặm c*n m*t lấy. Mà tay phải của nàng c*̃ng vào lúc này trượt đến phần bụng trơn nhẵn của Mạnh Hiểu Dư, v**t v* khắp bụng.

Lúc này Hàn Như Sương c*̃ng rời khỏi đôi môi Mạnh Hiểu Dư, hơi cúi người hôn lên xương quai xanh nổi lên đầy gợi cảm của Mạnh Hiểu Dư. Mà tay đang đặt ở một chỗ mềm mại trên người Mạnh Hiểu Dư c*̃ng hơi tăng thêm một chút lực đạo.

“Ân... a a... Như... Như Băng tỷ tỷ... Không... Đừng đụng... Nơi đó...Ân a... Cảm giác thật kỳ... Quái” Cho dù miệng đã bị Hàn Như Sương thả ra, nhưng Mạnh Hiểu Dư vẫn rất khó nói ra một câu đầy đủ. Từ nhiều nơi trên thân thể truyền đến những kh*** c*m xa lạ, trực tiếp ép Mạnh Hiểu Dư không ngừng r*n r*, lý trí thì sớm đã bị ném đến sông Amazon. Thẳng đến tay của Hàn Như băng xẹt qua bụng dưới, đi vào hoa viên đã có chút hiện ẩm ướt kia, động tác nhu hòa vỗ về chơi đùa ở hoa viên, Mạnh Hiểu Dư mới bị cảm giác mãnh liệt lại kỳ quái đột nhiên xuất hiện khiến tìm về chút lý trí. Hơi ngẩng đầu nhìn một chút, sắc mặt Mạnh Hiểu Dư lập tức bị xấu hổ đến nóng hỏa thiêu. Muốn ra tay lấy tay của Hàn Như Băng đang đặt ở h* th*n nàng ra, nhưng bất đắc dĩ hai cánh tay của nàng lại bị hai tỷ muội Hàn Như Băng mỗi người dùng một tay ép chặt trên đầu. Mạnh Hiểu Dư không có cách nào đành phải lên tiếng ngăn cản bàn tay đang tác quái dưới h* th*n của Hàn Như Băng. Không ngờ vừa mới há miệng, phun ra không phải là câu nói ngăn cản Hàn Như Băng, mà là tiếng r*n r* liên tiếp. Rốt cục phải phí khí lực thật là lớn mới nói ra một câu ngăn cản Hàn Như Băng, trong đó lại xen lẫn một chút tiếng r*n r* đứt quãng.

“Làm sao vậy, tiểu gia hỏa? Là ta làm đau nàng sao?” Hàn Như Băng khàn khàn giọng hỏi, thế nhưng mặc dù như vậy, tay đặt ở hoa viên dưới h* th*n của Mạnh Hiểu Dư cũng không có rời đi, mà là vẫn như cũ không nặng không nhẹ khuấy động ở hoa viên thần bí mà mỹ lệ kia.

“Không... Không phải... Ân a... Chỉ là cảm thấy... Vô cùng... kỳ quái thôi.” Mạnh Hiểu Dư đứt quãng trả lời, nửa đường bởi vì h* th*n đột nhiên truyền đến một trận kh*** c*m mãnh liệt, càng làm cho Mạnh Hiểu Dư không nhịn được r*n r* ra tiếng. Đồng thời Mạnh Hiểu Dư c*̃ng cảm thấy, có gì đó từ chỗ tư mật của mình chậm rãi chảy ra.

“Không có chuyện gì tiểu gia hỏa, chỉ vì đây là lần đầu tiên của nàng nên mới cảm thấy có chút kỳ quái. Không có chuyện gì, rất nhanh nàng sẽ rất thoải mái.” Hàn Như Băng vừa khàn giọng an ủi Mạnh Hiểu Dư, lại ngẩng đầu hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư. Mà ngón trỏ tay nàng đặt ở hoa viên bí mật của Mạnh Hiểu Dư thì thuận theo phương hướng chảy ra của mật hoa, chính xác tìm được lối vào có thể mang mình cùng tiểu gia hỏa bay về thế giới cực lạc. Mượn mật hoa bôi trơn, ngón trỏ Hàn Như Băng chậm rãi chen vào thông đạo cực nóng mà lại chật hẹp. Ngón trỏ trong thông đạo chặt chẽ chậm rãi đi vào, cho đến khi đụng phải một tầng trở ngại thật mỏng mới dừng lại. Nhưng nàng c*̃ng chỉ vẻn vẹn ngừng một chút thôi, sau đó đầu ngón tay Hàn Như Băng liền hơi dùng lực, xuyên qua tầng trở ngại thật mỏng kia thẳng tới chỗ sâu nhất.

“A...” một cỗ đau đớn như bị xé rách từ h* th*n lan tràn ra, bởi vì miệng bị Hàn Như Băng thật hôn sâu khiến cho Mạnh Hiểu Dư không cách nào đau kêu thành tiếng, chỉ có hai giọt nước mắt trong suốt xẹt qua khóe mắt, chảy xuống tóc.

“Tiểu gia hỏa đừng sợ, rất nhanh sẽ hết đau, tin tưởng ta.” Lúc này Hàn Như Băng rời khỏi môi của Mạnh Hiểu Dư, ngược lại vừa nhẹ nhàng hôn lấy vệt nước mắt ở khóe mắt Mạnh Hiểu Dư, vừa khàn giọng an ủi Mạnh Hiểu Dư.

Lúc này Hàn Như Băng c*̃ng vô cùng không dễ chịu, ngón trỏ của nàng bị vách tường chật hẹp trong cơ thể Mạnh Hiểu Dư hút lấy. Cảm giác ấm áp, chặt chẽ ở lối đi không lúc nào không k*ch th*ch thần kinh của Hàn Như Băng, nàng sắp bị cảm giác thoải mái ở ngón trỏ tay truyền đến bức điên rồi, muốn động lại không dám động, bởi vì nàng sợ lại tăng thêm đau đớn cho tiểu gia hỏa.

Mãi đến một lúc sau, Hàn Như Băng nhìn thấy thần sắc thống khổ trên mặt Mạnh Hiểu Dư dần dần thối lui, lúc này mới bắt đầu nhẹ nhàng co rút ngón tay. Sau đó từ từ càng lúc càng nhanh, thần sắc thống khổ trên mặt Mạnh Hiểu Dư đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa, ngược lại nét mặt tràn đầy mê say.

Vote/cmt nhiều up luôn chương kế tiếp cho đỡ tụt mood:v
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 31


“Ân... Ân... Ân a!!!” Sắc mặt ưng hồng, hai mắt ướt át mê ly hơi híp lại, mồ hôi trong suốt theo chớp mũi chảy xuống, từng nhịp thở gấp, môi mỏng phấn nộn khẽ nhếch, từng tiếng r*n r* kiều mị tận xương tràn ra. Bởi vì kh*** c*m liên tiếp không ngừng đánh tới, trên dưới toàn thân càng hiện ra một màu hồng phấn mê ly. Từng tiếng r*n r* quyến rũ tận xương tủy càng vì kh*** c*m không ngừng đột kích mà tiếng sau càng quyến rũ, càng câu nhân hơn tiếng trước. Lúc này, Mạnh Hiểu Dư phảng phất như một yêu tinh câu nhân, trên dưới toàn thân đều lộ ra một loại khí tức xinh đẹp, quyến rũ câu nhân.

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư như thế, tiếng th* d*c của Hàn Như Sương càng thêm nặng nề, đồng thời bụng của nàng cũng bốc lên một cỗ lửa nóng đốt người. Lúc này, trên dưới toàn thân Hàn Như Sương đều bị cỗ lửa nóng đột nhiên dâng lên khiến vô cùng khó chịu. Thế nhưng nàng lại không biết làm sao để phóng xuất lửa nóng khó chịu toàn thân ra ngoài.

Nghe âm thanh yêu kiều của Mạnh Hiểu Dư, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra mị hoặc cùng mê say của Mạnh Hiểu Dư, lại nhìn thấy sắc mặt tỷ tỷ nhà mình cũng ửng hồng mang theo mê say, Hàn Như Sương cảm giác được cỗ nhiệt khí trong bụng càng hừng hực đốt người. Hàn Như Sương bị loại cảm giác hừng hực xa lạ này khiến toàn thân khó chịu nhưng lại không biết như thế nào mới có thể làm dịu được, đành phải xin giúp đỡ mà gọi một tiếng tỷ tỷ.

Nghe tiếng kêu như xin giúp đỡ của muội muội nhà mình, Hàn Như Băng nghi ngờ quay đầu lại. Khi nàng nhìn thấy trên mặt Hàn Như Sương ửng hồng, cùng lông mày bởi vì khó chịu mà nhíu chặt. Hàn Như Băng hiểu rõ nở nụ cười, đồng thời cũng thầm mắng mình “Sao lại quên mất là ở phương diện này thì muội muội nhà mình lại đơn thuần như giấy trắng chứ?” Sau khi thấm mắng mình một trận, Hàn Như Băng thả chậm động tác ra vào trên tay. Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu muội muội nhà mình đưa tay đến lối vào hoa viên của Mạnh Hiểu Dư, sau đó Hàn Như Băng chậm rãi rút ngón tay của mình từ trong cơ thể của Mạnh Hiểu Dư ra. Lại ra hiệu muội muội nhà mình đưa ngón trỏ ra, sau đó bản thân cùng muội muội đồng thời tiến vào cơ thể Mạnh Hiểu Dư, chậm rãi ra vào.

“Ách...aaa

“ Bởi vì Hàn Như Băng thả chậm động tác, sau đó lại đột nhiên rút lui khiến thân thể Mạnh Hiểu Dư bởi vì cực độ trống rỗng mà trở nên vô cùng khó chịu. Bởi vì không thể thừa nhận cảm giác trống rỗng đột nhiên xuất hiện, nghi ngờ muốn khẽ ngẩng đầu nhìn một chút. Nhưng mà còn không đợi nàng ngẩng đầu lên, vì thân thể lại bị đột nhiên tiến vào lần nữa mà cao giọng kêu lên.

“Như... Như Băng tỷ tỷ?” Cảm thụ được trong cơ thể có chút cảm giác chướng bụng khiến nàng không cách nào thích ứng, Mạnh Hiểu Dư có chút thở gấp hỏi.

“Tiểu gia hỏa thả lỏng một chút, rất nhanh sẽ không khó chịu nữa.” Hàn Như Băng vừa mang theo ngón tay muội muội chậm rãi ra vào, vừa nhẹ giọng an ủi Mạnh Hiểu Dư.

Lối đi vốn vô cùng chật hẹp, hiện tại lại bị hai ngón tay của Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương đồng thời tiến vào khiến cho lối đi vốn vô cùng chật hẹp giờ phút này bị lấp đầy ngay cả một khe hở cũng không lưu lại. Cảm thụ được vách tường ấm áp bên trong Mạnh Hiểu Dư chặt chẽ bao quanh ngón tay, mặc dù bởi vì bên trong thật chặt mà kẹp ngón tay của Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương có chút đau, nhưng là cảm giác thoải mái từ ngón tay truyền đến lan tràn khắp toàn thân, cơ hồ khiến Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương cao giọng rít gào.

Mới đầu bởi vì sợ làm đau Mạnh Hiểu Dư, hai người cũng chỉ chậm rãi ra vào. Đến khi Mạnh Hiểu Dư dần dần thích ứng hai người đồng thời tiến vào, trong miệng cũng tràn ra âm thanh yêu kiều nặng nhẹ không đồng nhất, hai tỷ muội Hàn Như Băng mới bắt đầu tăng nhanh tốc độ ra vào.

Không thể không nói, Hàn Như Băng là một lão sư* giỏi, bởi vì nàng dạy vô cùng cẩn thận. Cũng không thể không nói Hàn Như Sương là một đệ tử* giỏi, bởi vì nàng chẳng những học rất nhanh, hơn nữa còn phối hợp cùng Hàn Như Băng không chê vào đâu được.

*lão sư: giáo viên

*đệ tử: học sinh

“Ân... Ân.. Không... Không muốn... Ách a... Ta... Ân a... Ta... Ta chịu.... Không chịu nổi... Ân a...” Càng ngày càng nhiều kh*** c*m từ dưới thân truyền đến, lan tràn đến toàn thân, cuối cùng lại tập trung ở dưới bụng, sau đó càng gop càng nhiều, đến khi Mạnh Hiểu Dư không chịu được nữa, nương theo một tiếng rên dài, Mạnh Hiểu Dư nghênh đón lần thứ nhất cao trào trong đời của nàng.

Rút tay từ trong cơ thể Mạnh Hiểu Dư ra, Hàn Như Băng nhìn thân thể Mạnh Hiểu Dư bởi vì cao trào tập kích mà khẽ run. Cười khẽ một tiếng, sau đó quyến rũ nói một câu: “Tiểu gia hỏa, lúc này mới vừa mới bắt đầu thôi!!!” Sau đó không đợi Mạnh Hiểu Dư trả lời, lại cúi người xuống bắt được môi mỏng phấn nộn mê người của Mạnh Hiểu Dư, cạy mở hàm răng nàng, câu lấy lưỡi của nàng hung hăng quấn lấy. Mà lúc này hai tay của Hàn Như Băng cũng không nhàn rỗi, một trước một sau v**t v* khắp thân thể bóng loáng hấp dẫn của Mạnh Hiểu Dư.

Hàn Như Sương thì là cúi đầu há miệng, ngậm lấy một chỗ mềm mại trước ngực Mạnh Hiểu Dư, nhẹ nhàng nhấm nháp c*n m*t. Tay trái của nàng vẫn nắm chặt tay của Mạnh Hiểu Dư, mà tay phải của nàng thì lại nhẹ nhàng trêu chọc bên ngoài hoa viên ở h* th*n của Mạnh Hiểu Dư.

Đêm còn rất dài, lương thần mỹ cảnh* như thế, há có thể tuỳ tiện lãng phí?

*lương thần mỹ cảnh: ngày tốt cảnh đẹp

Mình biết có những bạn không thích những từ như “ân, a, ách, ngô, nga,.....” Nhưng mình lại thích vì lúc đọc mới có cảm giác đang đọc bhtt:v tính mình thích để nghĩa hán việt hơn là thuần việt....nếu để thuần việt thì thôi mình đi đọc mấy bộ fanfic Việt cho rồi:v

Cho nên ai k thích thì tự động trans lại từ đó trong lúc đọc hộ mình nhé:v

Mọi ý kiến đóng góp có thể tiếp thu nhưng đừng “ép” mình edit thuần việt 100%:D

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ:3
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 32


Edit: Thiên Ngân

Beta: Wall

Buổi chiều hôm sau, bên trong phòng khách đ**m.

“Tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa, rời giường!!!” Hàn Như Băng ngồi ở bên giường, tay phải nhẹ vỗ về khuôn mặt Mạnh Hiểu Dư, ngữ khí ôn nhu gọi Mạnh Hiểu Dư rời giường. Nhưng Mạnh Hiểu Dư đang ngủ say chỉ nhẹ ân một tiếng, sau đó tiếp tục ngủ. Hàn Như Băng bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục ôn nhu kêu: “Tiểu gia hỏa dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp được không?”

“Tỷ tỷ, Dư Nhi còn chưa tỉnh sao?” Hàn Như Sương trong tay bưng một cái khay, đi vào trong phòng bày đồ ăn lên bàn. Sau đó đi ra cửa, sau khi khóa cửa xong thì xoay người nhìn về phía Hàn Như Băng vẫn ngồi bên giường gọi Mạnh Hiểu Dư, trong mắt lo lắng hỏi.

“Đúng vậy a! Có thể là tối hôm qua mệt chết rồi đi! Bằng không, c*̃ng không đến nỗi đã trễ như vậy vẫn còn ngủ say gọi không tỉnh. Không bằng để cho nàng ở đây ngủ thêm một chút đi!” Lúc Hàn Như Băng nói những lời này, giọng nói mang theo chút tự trách. Biết rõ tối hôm qua là lần đầu tiên của tiểu gia hỏa, thế mà mình cùng muội muội còn muốn nàng nhiều lần như vậy.

“Thế nhưng tỷ tỷ, Dư Nhi nàng đã một ngày không ăn gì rồi. Tối hôm qua lại mệt mỏi như vậy, ta sợ thân thể của nàng không chịu đựng nổi.” Lúc Hàn Như Sương nói những lời này, trong giọng nói đồng dạng mang chút tự trách, nhưng nhiều hơn chính là lo lắng.

Khi Hàn Như Băng nghe được giọng nói mang ngữ khí lo lắng cùng tự trách của muội muội nhà mình, liền lập tức an ủi nói: “Yên tâm đi! Mặc dù thân thể tiểu gia hỏa “yếu một chút” nhưng mà tốt xấu trong cơ thể của nàng cũng có hơn hai mươi năm nội công Mễ lão tiền bối truyền cho để hộ thể, một ngày không ăn gì cũng không đáng ngại, chúng ta vẫn nên để nàng nghỉ ngơi một chút đi! Nói không chừng lát nữa nàng sẽ tự đói tỉnh thôi! Chúng ta trước mang thức ăn xuống để tiểu nhị hâm nóng. Để tiểu gia hỏa kia tỉnh lúc nào thì lập tức có đồ ăn nóng lúc đó.”

“Ân, vậy ta đem thức ăn này xuống lầu, giao cho đ**m tiểu nhị để hắn đặt lên bếp hâm nóng. Đợi Dư Nhi tỉnh lại thì để hắn bưng lên.” Nói xong, Hàn Như Sương để đồ ăn trên bàn lại trong khay, bưng ra khỏi phòng.

************************************

“Ngô ân

~” Mạnh Hiểu Dư ngủ ròng rã một ngày, rốt cuộc chịu không nổi đói bụng chậm rãi mở mắt.

“Tiểu gia hỏa tỉnh, đói bụng không?” Nghe thấy âm thanh, Hàn Như Băng lập tức đi tới bên giường, trông thấy Mạnh Hiểu Dư nằm trên giường dụi mắt, ôn nhu hỏi.

“Ân.” Mạnh Hiểu Dư nhẹ nhàng trả lời, sau đó nàng quay đầu mắt nhìn ngọn nến trên bàn, lại liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn đen. Sau đó mặt mê hoặc hỏi: “Như Băng tỷ tỷ, trời còn chưa sáng sao? Tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ làm gì dậy sớm như vậy a?”

Nhìn thấy bộ dáng mơ hồ đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng nhẹ bật cười, sau đó mắt mang ý cười nói: “Tiểu gia hỏa, không phải trời chưa sáng, mà là đã sáng rồi, hiện tại lại tối. Tiểu gia hỏa, nàng đã ngủ ròng rã một ngày, đã tỉnh dậy thì ăn chút cơm đi! Nếu nàng còn mệt thì có thể dậy ăn cơm xong lại tiếp tục ngủ. Lúc nàng tỉnh Sương Nhi đã ra ngoài kêu đ**m tiểu nhị đem đồ ăn lên rồi. Nàng mặc y phục đi! Ta đoán chừng chờ nàng mặc y phục xong, đồ ăn cũng đưa tới.”

“Ân, vậy ta lập tức rời giường mặc y phục. Tê

“ Mạnh Hiểu Dư nói xong liền muốn ngồi dậy mặc y phục, nhưng mà nàng vừa mới động một cái liền bị cảm giác đau nhức khắp người truyền đến hít một ngụm lãnh khí.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư mới phát hiện, toàn thân đau nhức kịch liệt. Cảm giác kia thật giống như thân thể bị một cỗ xe tải nặng ép qua. Nhất là eo, thật giống như gập bụng mấy trăm cái, đau nhức giống như muốn gãy mất. Mà chỗ tư mật dưới h* th*n cũng truyền tới một phen cảm giác đau đớn cùng mãnh liệt khó chịu khiến Mạnh Hiểu Dư đang định đứng dậy lại nằm xuống giường, động cũng không dám động.

“Thế nào? Thân thể chỗ nào khó chịu?” Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư vừa nhúc nhích liền giống như không thoải mái, hít một ngụm lãnh khí xong nằm lại trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đau khổ, chân mày nhíu chặt nằm ở trên giường, động cũng không dám. Hàn Như Băng liền quan tâm hỏi.

Mạnh Hiểu Dư vốn bởi vì cảm giác đau nhức toàn thân cùng cảm giác đau đớn mãnh liệt khó chịu ở chỗ tư mật dưới h* th*n mà buồn bực vô cùng. Nghe Hàn Như Băng nói xong, lập tức trong lòng tức giận gào lên: “Tỷ cư nhiên còn dám hỏi ta? Tỷ cư nhiên còn dám hỏi ta? Đồ nữ nhân phúc hắc không biết tiết chế này! Nếu như không phải tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ hai người không biết thương hương tiếc ngọc. Ta sẽ biến thành như bây giờ sao? Nếu như không phải là các tỷ biết rõ người ta là lần đầu tiên, còn không có chút tiết tháo muốn người ta nhiều lần như vậy. Ta sẽ biến thành như bây giờ sao?” Mặc dù ở trong lòng cuồng bạo gầm thét hai tỷ muội Hàn Như Băng nhiều lần, nhưng khi nàng nhìn thấy con ngươi Hàn Như Băng đầy lo lắng cùng tự trách, Mạnh Hiểu Dư chỉ đỏ mặt, yếu ớt trả lời một câu: “Ân, có chút không thoải mái.” Sau đó liền không nói nữa.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư đỏ lên, Hàn Như Băng chỉ một nghĩ một chút liền hiểu được. Sau đó Hàn Như Băng đổi lại một nụ cười trêu tức nói: “Tiểu gia hỏa, thân thể nàng không thoải mái, không tiện mặc y phục, vậy ta tới giúp nàng được chứ?” Nói xong liền không đợi Mạnh Hiểu Dư trả lời, duỗi ra hai tay ôm Mạnh Hiểu Dư từ trong chăn ra ngồi trên đùi của mình. Sau đó lại thừa dịp Mạnh Hiểu Dư không chú ý, kéo chăn mền Mạnh Hiểu Dư một mực túm lấy che thân thể xuống.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 33


Edit: Thiên Ngân

Beta: Wall

“A...!” Mất đi chăn bông che chắn, thân thể xích lỏa của Mạnh Hiểu Dư trong nháy mắt bại lộ. Vì không khí ban đêm có chút lạnh, lại đột nhiên phơi bày ra ngoài khiến cho Mạnh Hiểu Dư kinh hô một tiếng, vội vàng vòng hai tay chặn hai điểm trước ngực, sau đó quay đầu lại, hai gò má đỏ bừng trong mắt chứa giận dữ nhìn Hàn Như Băng.

Mà Hàn Như Băng khi nhìn đến thân thể của Mạnh Hiểu Dư bại lộ trong không khí, mà th*n th* tr*n tr** lại hiện chằng chịt những dấu hôn xanh đỏ thì độ cong ở khóe miệng càng lớn hơn. Nhưng khi nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư với hai gò má xấu hổ tức giận nhìn nàng, trong mắt Hàn Như Băng sâu thẳm không ít, hô hấp c*̃ng có chút nặng nề. Nhìn th*n th* tr*n tr** trong lòng, nghĩ đến vừa rồi Mạnh Hiểu Dư nổi giận càng thêm mị hoặc. Hai mắt Hàn Như Băng vốn sâu thẳm, lúc này lại càng dấy lên hỏa diễm mang tên d*c v*ng.

Nhìn thấy mắt Hàn Như Băng vốn sâu thẳm lại dấy lên hỏa diễm, còn có nghe thấy hô hấp của nàng ngày càng nặng nề. Trải qua đêm trưởng thành kéo dài từ nửa đêm tới tận sáng, Mạnh Hiểu Dư lập tức minh bạch phản ứng này của Hàn Như Băng đại biểu cái gì. Đồng thời ở trong lòng nàng âm thầm kinh hô một tiếng không tốt, liền lập tức muốn thoát đi ôm ấp của Hàn Như Băng. Nhưng mà ý này của nàng sớm bị Hàn Như Băng xem thấu, vì vậy tại thời điểm nàng muốn phải thoát khỏi ngực Hàn Như Băng, không nghĩ tới Hàn Như Băng lại càng ôm chặt hơn.

Mắt thấy thoát đi vô vọng, Mạnh Hiểu Dư đành phải xuất ra đòn sát thủ của nàng, nũng nịu giả ngây thơ, giả bộ đáng thương. Vì vậy Mạnh Hiểu Dư tranh thủ lúc mặt của Hàn Như Băng cách mình càng ngày càng gần, dùng tay phải bấm mạnh một cái trên đùi của mình, sau đó lại đưa tay trái ra chặn miệng Hàn Như Băng đang hướng về phía mình hôn tới.

Lúc Hàn Như Băng không hiểu nhìn qua, Mạnh Hiểu Dư lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, cùng với cặp mắt bởi vì vừa mới hung hăng bấm mà đau đến rưng rưng nước mắt nhìn Hàn Như Băng. Đồng thời còn dùng một loại giọng nói yếu đuối mang theo nũng nịu nói với Hàn Như Băng: “Đừng mà Như Băng tỷ tỷ, nơi đó của người ta còn đau đây!”

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Hàn Như Băng chớp mắt không hiểu, sau đó dường như nàng hiểu ra cái gì, nói: “Nơi đó của tiểu gia hỏa còn đau sao?”

“Ân.” Mạnh Hiểu Dư vội vàng gật đầu, giống như sợ gật đầu chậm Hàn Như Băng sẽ không tin nàng.

“Vậy... ta giúp tiểu gia hỏa nhìn có được không?” Giọng nói Hàn Như Băng mang theo chút ân cần hỏi. (tự làm bậy không thể sống:v)

“Ách, không.. Không cần đâu! Kỳ thật.. Không phải.. Rất đau, ta nghĩ.. Nghỉ ngơi mấy ngày liền.. Liền tốt.” Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư lập tức có loại cảm giác lấy tảng đá tự đập vào chân mình, vì vậy vội vàng lắp ba lắp bắp cự tuyệt.

“Ngoan, để ta xem một chút được chứ? Bằng không, ta không yên lòng.” Ngữ khí Hàn Như Băng ôn nhu dụ dỗ, đồng thời cũng để Mạnh Hiểu Dư từ trong ngực mình ngồi cạnh mép giường, còn nàng thì nửa ngồi bên cạnh chiếc giường. Hai tay từ từ tách hai chân Mạnh Hiểu Dư còn đang khép lại ra, sau đó cẩn thận nhìn chỗ hoa viên thần bí dưới h* th*n Mạnh Hiểu Dư. Khi nàng nhìn thấy đóa hoa có chút sưng đỏ, hai mắt Hàn Như Băng lập tức dâng lên một tia tự trách cùng thương tiếc, ngay lúc đó Hàn Như Băng cúi người ôn nhu hôn lên đóa hoa có chút sưng đỏ kia.

“Ân a, Như.. Như Băng tỷ tỷ“. Cảm nhận được nơi riêng tư truyền đến một trận kh*** c*m, Mạnh Hiểu Dư không khỏi r*n r* thành tiếng, đồng thời nàng c*̃ng gọi Hàn Như Băng một tiếng.

“Ân? Sao vậy tiểu gia hỏa?” Đầu Hàn Như Băng chui dưới hoa viên, miệng có chút không rõ hỏi.

“Không cần... Cái kia... Nơi đó... A... Nơi đó bẩn... Ân a...”

“Tiểu gia hỏa ngoan, một hồi sẽ ổn. Còn có, nơi này của tiểu gia hỏa không có bẩn chút nào, ngược lại rất mỹ vị nha!”

Sau đây là màn tự tưởng tượng =))

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư mê man trong ngực mình, lại liếc mắt nhìn thấy muội muội nhà mình vừa mới bưng đồ ăn còn bốc hơi nóng vào phòng. Hàn Như Băng không khỏi ở trong lòng khiển trách mình một chút, sao lại không nhịn được chứ! Lần này thì tốt rồi, nhìn tiểu gia hỏa thành cái dạng này, không ngủ thẳng đến sáng ngày mai sẽ không tỉnh lại.

Ngồi nơi này, Hàn Như Băng liếc mắt nhìn muội muội đang ngồi uống trà ở bàn. Mặc dù mặt vẫn không biểu tình như thường ngày, nhưng mà từ sắc mặt ửng hồng cùng hô hấp có chút nặng của nàng liền có thể đoán ra, nàng nhất định là đứng ở ngoài cửa một thời gian.

“Sương Nhi?” Hàn Như Băng gọi Hàn Như Sương vẫn đang bưng chén trà ngẩn người một tiếng.

“Ân.” Hàn Như Sương nghe thấy giọng của tỷ tỷ nhà mình, có chút hững hờ ân một tiếng. Lúc này trong đầu nàng đều là tiếng r*n r* kiều mị lúc đứng ở ngoài cửa nghe được, cùng với th*n th* tr*n tr** đầy dấu hôn xanh đỏ xinh đẹp khắp người Dư Nhi lúc nàng vừa vào cửa trông thấy được.

Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn người của muội muội nhà mình, khóe môi Hàn Như Băng nổi lên ý cười, đồng thời trong lòng nàng cũng nghĩ đến: “Thật không nghĩ tới, muội muội nhà mình luôn luôn lãnh tình lúc lâm vào lưới tình lại trở nên khả ái như vậy. Mị lực của tiểu gia hỏa thật đúng là lớn nha!

================================================

Mấy bạn cho mình hỏi là mấy bạn biết đến bộ NNCĐ này từ đâu nha. Vì hiện tại mình k tìm được nó trên chỗ search của Wattpad -_- lúc tìm chỉ hiện ra bộ của bạn khác edit thôi...

1. Tìm kiếm trên nút Search của Wattpad

2. Google ca ca

3. Follow Wall nên thấy

4. Đọc truyện khác thấy bộ này được hiện ra ở phần tác phẩm liên quan

5. Fanpage/4rum Bách Gia Trang

6. Khác (nêu ra hộ mình)

Hy vọng mấy bạn bỏ ra ít tgian cmt hộ mình nha:))
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 34


Edit: Thiên Ngân

Beta: Wall

Giữa trưa, tại đại sảnh khách đ**m.

“Tiểu gia hỏa ăn no chưa?” Hàn Như Băng hỏi Mạnh Hiểu Dư đang ngồi bên cạnh vừa để chén đũa xuống, tay thì đang xoa xoa bụng.

“Ân, ăn ngon, no bụng a!” Trên mặt Mạnh Hiểu Dư mang nụ cười thỏa mãn, vừa lấy tay xoa bụng hơi căng vì ăn quá no vừa quay đầu trả lời Hàn Như Băng.

“Vậy có muốn đi ra ngoài ngao du không? Ta nhớ tiểu gia hỏa mấy ngày nay đều một mực ngốc ở trong phòng chưa từng đi ra ngoài, luôn buồn bực trong phòng đối với thân thể không tốt nha!”

“Ân, được a!” Sau khi Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng nói, liền nhịn không được ở trong lòng đậu đen rau muống: “Tỷ cư nhiên còn không biết xấu hổ nói luôn buồn bực ở trong phòng không tốt! Nếu như không phải mấy ngày trước, tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ ở trên người của ta lưu lại nhiều ô mai ấn như vậy, ta phải liên tiếp vài ngày đều buồn bực trong phòng không ra sao? Mạnh Hiểu Dư vừa nghĩ tới mấy ngày trước, thời điểm mình rời giường mặc y phục, đầy người đều là ô mai ấn xanh đỏ liền không nhịn được mặt mũi tràn đầy hắc tuyến. Trên người in đầy ô mai ấn còn chưa tính, dù sao mặc y phục che đi cũng sẽ không thấy được. Thế nhưng vì cái gì trên cổ của mình cũng có nhiều ô mai ấn như vậy? Hơn nữa còn đều ở những chỗ rất rõ ràng, để cho mình muốn che cũng che không được.

Dù thử thật nhiều phương pháp đều không thể che khuất những ô mai ấn rõ ràng trên cổ mình. Mình đành phải ngốc trong phòng, không đi ra gặp người. Cho tới buổi sáng hôm nay, khi phát hiện những ô mai ấn đáng chết trên cổ mình rốt cục biến mất, bản thân mới dám đi ra gặp người.

Bây giờ nghe ngữ khí của Hàn Như Băng mang theo chút chế nhạo, nói cái gì luôn trong phòng buồn bực đối thân thể không tốt các kiểu. Mạnh Hiểu Dư thật muốn phun một ngụm máu tươi phun chết nữ nhân phúc hắc tới cực điểm này.

Mặc dù trong lòng rất muốn làm như vậy, bất quá Mạnh Hiểu Dư thật không dám làm như vậy. Nguyên nhân là nàng cũng không muốn lại bị ép tới hai ngày không xuống giường, mấy ngày không ra khỏi phòng được một lần nữa.

“Tiểu gia hỏa muốn đi đâu dạo đây?”

“A

“ Mạnh Hiểu Dư cúi đầu nghĩ một lát ngẩng đầu nói với Hàn Như Sương ngồi đối diện mình: “Như Sương tỷ tỷ, ta nghĩ ta muốn đến quảng trường phía nam đi dạo có được không?” Khi Hàn Như Sương gật đầu, Mạnh Hiểu Dư lại mở miệng nói ra: “Vậy hôm nay chúng ta liền đến quảng trường phía nam dạo đi! Ta nghe nói nơi đó có thật nhiều cửa hàng bán y phục, trang sức cùng yên chi thủy phấn*, chúng ta đi ra đó chơi đi! Thuận tiện lại đi mua một số y phục và đồ trang sức xinh đẹp, Như Băng tỷ tỷ với Như Sương tỷ tỷ cảm thấy thế nào?” Mạnh Hiểu Dư nói xong, liền mắt đầy chờ mong nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng, hi vọng hai tỷ muội Hàn Như Băng có thể đáp ứng.

*phấn son

Kỳ thật sở dĩ Mạnh Hiểu Dư hi vọng đến quảng trường phía nam dạo như vậy cũng không phải bởi vì nơi đó có rất nhiều cưả hàng bán y phục đồ trang sức son phấn bột nước các loại. Mà là bởi vì Mạnh Hiểu Dư đã sớm nghe nói, “Vũ Xuân Các” - thanh lâu nổi danh nhất trong nước nằm trên một con phố nào đó ở quảng trường phía nam Phú Vân Thành.

Cùng đông đảo người xuyên không, Mạnh Hiểu Dư cũng vô cùng trông ngóng, tò mò về nơi đầy đủ sắc màu trong truyền thuyết như thanh lâu. Cho nên vô luận như thế nào Mạnh Hiểu Dư đều muốn đi vào thanh lâu nhìn một chút, sau đó mở mang kiến thức đối với những người sáng tạo ra rất nhiều truyền kỳ: nữ tử thanh lâu.

Thế nhưng loại ý nghĩ này của nàng vô luận như thế nào cũng không thể để hai tỷ muội Hàn Như Băng biết được. Bởi vì Mạnh Hiểu Dư biết, nếu để cho hai tỷ muội Hàn Như Băng biết nàng có loại ý tưởng này, Mạnh Hiểu Dư dám vỗ ngực cam đoan, nàng tuyệt đối sẽ chết rất thê thảm. Cho nên Mạnh Hiểu Dư chỉ nói muốn đi quảng trường phía nam, mua chút y phục đồ trang sức xinh đẹp. Nhưng mà nàng không có nói hết, thuận tiện thăm dò rõ ràng vị trí cụ thể thanh lâu nổi danh nhất “Kiêu Quốc” - “Vũ Xuân Các“. Chờ sau này thừa dịp hai tỷ muội Hàn Như Băng có việc, nàng có thể len lén trốn đi, mở mang kiến thức một chút thanh lâu trong truyền thuyết đến cùng là cái dạng gì. Có phải thật giống như trong rất nhiều tiểu thuyết viết, có rất nhiều kỹ nữ vừa xinh đẹp lại còn tài hoa hơn người hay không.

*****************************************

“Ba vị tiểu thư các ngài xem, đây đều là kiểu dáng tốt nhất năm nay của bản đ**m, c*̃ng đính rất nhiều phục sức.” Ở bên trong một nhà nào đó tại khu phố nam. Một vị tiểu nhị đang ân cần đề cử với ba vị khách hàng trước mặt hắn y phục trong cửa hàng bọn họ.

“Ân

“ Mạnh Hiểu Dư nhìn chằm chằm từng dãy giá gỗ treo y phục trước mặt, chân mày qua thời gian dần nhíu lại. “Tất cả kiểu dáng y phục trong tiệm các ngươi đều ở nơi này sao?”

“Làm sao vậy, Dư Nhi? Không nhìn trúng sao? Nếu như không có y phục ưa thích, chúng ta có thể đi cửa hàng khác nhìn xem.” Trông thấy Mạnh Hiểu Dư nhăn mày, Hàn Như Sương thay đổi gương mặt xưa nay không biểu tình, đưa tay trái ra nhu hòa xoa lấy chân mày Mạnh Hiểu Dư, ngữ khí ôn nhu nói.

“Ba vị tiểu thư, cửa hàng chúng ta có thể nói là cửa tiệm tốt nhất trên toàn bộ khu phố Nam. Mà y phục của chúng ta đều dùng tơ lụa thượng đẳng nhất. Kiểu dáng cũng là kiểu mới nhất năm nay, nếu như ba vị tiểu thư cảm thấy những y phục này có chỗ ngài không thích, ngài cũng có thể lưu lại bản vẽ y phục ngài muốn, bản đ**m có sư phụ may vá tốt nhất, có thể chuyên môn vì ba vị tiểu thư đo thân mà làm kiểu dáng y phục ba vị tiểu thư ưa thích.” Thợ may bên trong sợ ba vị khách nhân trước mặt cái gì cũng không mua liền rời đi sẽ bị chưởng quỹ chửi mình vô dụng, vì vậy lại vội vàng đề cử y phục bên trong cửa hàng với Mạnh Hiểu Dư cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng lần nữa.

“Tiểu gia hỏa cảm thấy thế nào?” Trên mặt Hàn Như Băng mang nụ cười cưng chiều hỏi ý kiến Mạnh Hiểu Dư.

Hàn Như Sương tuy không nói lời nào, nhưng c*̃ng nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư, trên khóe miệng đồng dạng cong lên một nụ cười cưng chiều.

Trông thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng đều nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư, Vì vậy đ**m tiểu nhị c*̃ng dời ánh mắt tha thiết của hắn về phía Mạnh Hiểu Dư.

Cảm thấy trong ánh mắt hai tỷ muội Hàn Như Băng chứa đựng ôn nhu mang theo cưng chiều, cùng ánh mắt tha thiết của tiểu nhị. Mạnh Hiểu Dư cúi đầu nghĩ một lát liền ngẩng đầu nói với tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, nếu như ta cho các ngươi bản vẽ kiểu dáng y phục, các ngươi thật sự có thể dựa vào số đo mà làm ra sao?”

“Đúng vậy, chỉ cần khách nhân ngài cầm bản vẽ kiểu dáng y phục đến, lại nói yêu cầu của ngài cho chúng ta biết, sau đó chọn loại vải vóc ngài muốn dùng. Chúng ta sẽ giao tất cả bản vẽ kiểu dáng y phục, vải vóc ngài lựa chọn cùng yêu cầu đối với y phục cho sư phụ may vá trong tiệm chúng ta. Sau đó sư phụ may vá sẽ dựa theo yêu cầu của ngài làm tốt y phục. Đến lúc đó khách nhân ngài chỉ cần chờ ngày tới lấy là được.” Tiểu nhị nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi vội vàng trả lời.

“A như vậy a! Vậy liền phiền phức tiểu nhị ca giúp ta cầm giấy bút đến đây.”

“Ai, được rồi! Ba vị tiểu thư chờ một lát, tiểu nhân đi đem giấy bút tới.” Tiểu nhị nói xong dùng tốc độ rất nhanh chạy tới quầy hàng tìm chưởng quỹ cầm giấy bút đi.

“Tiểu gia hỏa cảm thấy những y phục kia không dễ nhìn?” Hàn Như Băng cười hỏi

“c*̃ng không phải là không dễ nhìn, nhưng mà những cái y phục kia quá phổ thông. Ngoại trừ màu sắc cùng hoa văn có chút không giống bên ngoài, kiểu dáng cơ hồ là giống nhau như đúc.”

“Nga, cho nên tiểu gia hỏa mới muốn tự mình vẽ kiểu dáng y phục?”

“Ân, nếu như vậy thì sẽ không đụng hàng a!”

“Đụng hàng?”

“Ân, đụng hàng là chỉ mặc y phục kiểu dáng giống người khác.”

“Tiểu gia hỏa cảm thấy mặc y phục giống người khác không tốt?”

“c*̃ng không phải là không tốt, nhưng mà cảm thấy rất nhiều người đều mặc kiểu y phục giống nhau sẽ rất kỳ quái. Mặc dù màu sắc cùng hoa văn có chút không giống, nhưng vẫn cảm thấy rất quái lạ. Chẳng lẽ Như Băng tỷ tỷ không cảm thấy rất kỳ quái sao?”

“Nghe tiểu gia hỏa nói kiểu này, cảm giác thực có chút kỳ quái. Như vậy một hồi lúc tiểu gia hỏa vẽ y phục cũng giúp ta cùng muội muội vẽ mấy bộ được không”

“Ân, không có vấn đề.”

“Ba vị tiểu thư, tiểu nhân đã đem giấy bút tới. Mời ba vị tiểu thư đến bàn bên này vẽ kiểu dáng y phục!” Tiểu nhị cầm giấy bút bày trên bàn liền đi qua dẫn Mạnh Hiểu Dư cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng tới bên bàn, sau đó liền đứng ở một bên chờ Mạnh Hiểu Dư vẽ kiểu dáng ra giao cho hắn.

Đi tới bên cạnh bàn, Mạnh Hiểu Dư liền ngồi ở trên ghế tiểu nhị đưa tới, cầm lấy bút lông chấm mực, sau đó nằm ở trên bàn, chuyên tâm vẽ, vừa vẽ vừa ở trong lòng cẩn thận nghĩ đến những kiểu dáng y phục đẹp đẽ từng nhìn thấy trong một số phim truyền hình cổ trang.

============================================

Cảm ơn mấy bạn trả lời giúp W nha ^^

Dạo này toàn bạn Thiên Ngân edit W beta thôi:v Cảm ơn Thiên Ngân nhiều ^^
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 35


Edit: Thiên Ngân

Beta: Wall

“Tiểu gia hỏa vẽ xong rồi?” Sau nửa canh giờ, thấy Mạnh Hiểu Dư thả bút lông trong tay, đứng dậy duỗi người, Hàn Như Băng hỏi.

“Ân, vẽ xong rồi.” Sau khi Mạnh Hiểu Dư duỗi cái lưng mỏi xong thì đưa bản vẽ trên bàn cho Hàn Như Băng, sau đó nói “Như Băng tỷ tỷ, mấy bức này là của tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ, các tỷ nhìn một chút xem thế nào?”

“Ân, không tệ.” Hàn Như Băng nhìn những bản vẽ kiểu dáng y phục trong tay, nhẹ giọng khen. Sau đó lại quay sang muội muội nhà mình hỏi: “Sương Nhi cảm thấy thế nào?”

“Nhìn rất đẹp.” Hàn Như Sương c*̃ng lạnh giọng khen.

“Đúng vậy! Kiểu dáng những y phục này rất xinh đẹp nha? Không ngờ tiểu gia hỏa có thể nghĩ ra những kiểu y phục như thế, thật sự là thông minh a!” Hàn Như Băng lần nữa tán dương Mạnh Hiểu Dư.

“Ha ha ha, các tỷ thích là tốt rồi.” Mạnh Hiểu Dư được khen đến mức có chút ngượng ngùng nói.

“Của tiểu gia hỏa đâu? Nàng nói những cái này là hình vẽ của ta cùng muội muội, vậy của nàng đâu rồi?” Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư đang có chút đỏ mặt hỏi.

“A? Nha! Của ta ở chỗ này.”N Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư sửng sốt một chút sau đó phản ứng lại, xoay người, lấy mấy bản vẽ khác còn nằm trên bàn đưa cho Hàn Như Băng.

Nhìn mấy bản vẽ kiểu dáng y phục Mạnh Hiểu Dư đưa qua, Hàn Như Băng cười hỏi: “Tiểu gia hỏa, vì sao nàng lại vẽ cho mình hai bộ nam trang đây?”

“Ha ha ha, đó là giữ lại về sau mặc chơi.” Sau khi nghe Hàn Như Băng nói, lại thấy Hàn Như Sương đưa ánh mắt nghi vấn qua, Mạnh Hiểu Dư vội vàng gượng cười, có chút chột dạ đáp.

Vì sao Mạnh Hiểu Dư phải chột dạ đây? Bởi vì hai bộ nam trang kia là nàng muốn đợi sau này lúc đi thanh lâu sẽ mặc. Loại lý do này đương nhiên là không thể nói cho hai tỷ muội Hàn Như Băng được. Bằng không còn không biết hai tỷ muội Hàn Như Băng làm sao thu thập mình đâu!

“A! Vậy sao?” Hàn Như Băng vẫn như cũ cười hỏi.

“Ân ân chính là như vậy.” Mạnh Hiểu Dư nhanh chóng gật đầu. Sau đó sợ Hàn Như Băng tiếp tục hỏi nên tranh thủ thời gian đổi chủ đề: “Ấy ấy Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, chúng ta nhanh giao những bản vẽ y phục này cho hỏa kế của* cửa hàng đi! Sau đó chờ chúng ta chọn vải để may y phục xong thì lại đi một số tiệm bán đồ trang sức dạo nha!” Nói xong còn mang theo ánh mắt mong đợi nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng.

*hỏa kế: những người phục vụ trong cửa hàng, tiểu nhị

“Ân, được a!” Nhìn thấy ánh mắt đáng thương mang theo chờ mong của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng cười đáp. Đồng thời trong lòng cũng nghĩ “Nét mặt của Tiểu gia hỏa thật đáng yêu a! Nếu như không phải có hỏa kế ở đây, thật muốn nhào nặn chúng một phen a!”

Nghe được Hàn Như Băng đáp ứng, lại nhìn thấy Hàn Như Sương khẽ gật đầu, Mạnh Hiểu Dư nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng âm thầm may mắn một chút “May mắn Như Băng tỷ tỷ không có hỏi ta đến cùng nguyên nhân vẽ bản vẽ nam trang.”

Trong cửa hàng, sau khi hỏa kế cầm bản vẽ y phục giao cho thợ may, đ**m tiểu nhị lại dẫn ba người Mạnh Hiểu Dư đi chọn lựa vải vóc. Mấy người lựa vải xong, lại đặt tiền đặt cọc liền ra khỏi tiệm may, dựa theo phương hướng tiểu nhị vừa chỉ đi đến cửa hiệu trang sức lớn nhất, tốt nhất cũng nổi danh nhất Phú Vân thành.

*********************************

“Ai, nghe gì chưa? Ngày mai tri phủ đại nhân lại muốn thăng đường thẩm vấn vụ án “Yêu đương vụng trộm” ở một quán trà nhỏ nào đó ở khu phố Nam.” Nam tử trung niên gầy gò mặc y phục vải thô nói với một nam tử trung niên mập mạp cũng mặc y phục vải thô ngồi cùng bàn hắn.

“Làm sao không nghe nói a! Nghe nói lần này thăng đường thẩm vấn là ý chỉ của triều đình, nói lần thăng đường này nhất định phải thẩm ra kết quả. Mà phía trên còn phái tuần phủ đặc biệt tới xem phán xét nha!” Cái tên mập mạp kia nghe nam tử gầy nhỏ tiếng nói xong, có chút khinh thường nói ra tin tức mới nhất mình có.

“Thật sao? Ngay cả tuần phủ đều đến a!” Nghe người mập mạp nói xong, người gầy một mặt kinh ngạc nói. Sau đó hắn tựa như nhớ tới cái gì: “Bất quá triều đình sao lại đột nhiên coi trọng đối với vụ án kia đây?”

“Ai cái này ngươi không biết đâu! Ta nghe nói a, tháng trước, tri phủ đại nhân chúng ta mỗi ngày thẩm án, lại cũng giống như trước kia, mỗi tháng thẩm án một lần. Đều thẩm nửa ngày cũng không có kết quả a.”

“Đây không phải là giống như ngày thường sao? Thế nhưng cái này cùng triều đình lại có quan hệ gì a?” Người gầy không đợi mập mạp nói xong liền cắt ngang người mập mạp nói.

“Ngươi a, không phải ta đây còn chưa nói xong sao.” Thấy người gầy nửa đường cắt ngang mình, mập mạp tức giận nói. Sau đó lại tiếp tục kể: “Vốn là không có quan hệ gì với triều đình, thế nhưng ngày đó đứng bên ngoài nha môn xem phán xét, có một người hình như là một vị vương gia nước láng giềng.”

“Thế nhưng có quan hệ gì với vị vương gia nước láng giềng kia a?” Người gầy một lần nữa cắt ngang lời của tên mập mạp.

“Đương nhiên là có quan hệ, dường như sau đó vị vương gia nước láng giềng vào hoàng thành triều kiến Hoàng Thượng chúng ta. Hơn nữa còn ngay tại lúc Hoàng Thượng mở tiệc đón gió cho hắn, hắn ngay trước mặt mấy trăm đại thần nói ra quá trình cùng kết quả thẩm vấn vụ án kia, cái này cũng chưa tính,vị vương gia nước láng giềng kia còn trên yến hội công khai nói, đại thần Kiêu quốc chúng ta đều là một đám người vô năng, một bản án nho nhỏ thế mà thẩm hơn một năm đều không có tra ra kết quả. Nghe thấy lời vị vương gia nước láng giềng nói, hoàng đế của chúng ta phát lửa lớn tại chỗ. Hơn nữa còn lập tức hạ thánh chỉ, để cho tri phủ đại nhân chúng ta ngày mai thăng đường thẩm tra xử lí án này. Còn phải làm rõ hai cô tẩu* kia đến cùng ai mới là người cùng đạo sĩ thông dâm, đồng thời hại chết Vương Quý Lương. (Vương Quý Lương là nạn nhân trong vụ án này) nếu như tìm không ra được kết quả, toàn gia tri phủ đều bị mất đầu. Mà hơn nữa a, ta còn nghe nói...”

*cô – tẩu: một người là cô cô, một người là vợ nạn nhân

“Tiểu gia hỏa cảm thấy hứng thú đối với bản án hai người kia nói sao?” Hàn Như Băng nhìn thấy dáng vẻ dựng lỗ tai nghe lén hai người kia của người ngồi đối diện mình, cảm thấy buồn cười không thôi. Từ khi các nàng ra cửa hàng trang sức đi tới quán trà nhỏ này uống trà nghỉ ngơi. Tiểu gia hỏa này ngồi xuống, liền bắt đầu xoay đầu, dựng thẳng lỗ tai, nghe lén hai trung niên nam tử một gầy một mập ngồi không xa các nàng nói chuyện.

“Ân, Như Băng tỷ tỷ, ngày mai chúng ta c*̃ng đi nha môn xem thẩm án có được hay không?” Nghe thấy Hàn Như Băng hỏi mình, Mạnh Hiểu Dư gật đầu một cái nói.

“Nàng cảm thấy rất hứng thú sao?” Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư lộ ra khuôn mặt hưng phấn, Hàn Như Băng buồn cười hỏi.

“Đúng vậy a!” Mạnh Hiểu Dư gật đầu nói, lúc nàng còn rất nhỏ rất thích xem các thể loại trinh thám, có tiểu thuyết, kịch truyền hình còn có anime. Bởi vậy vừa mới nghe được bản án hai người kia nói làm gợi lên hứng thú của nàng. Nàng rất muốn biết là dạng án gì mà thẩm lâu như vậy đều không có kết quả.

“Nếu Dư Nhi đã cảm thấy hứng thú như vậy, vậy ngày mai chúng ta liền đi nhìn một chút.” Hàn Như Sương từ nãy giờ không lên tiếng, lúc này mặt không thay đổi nói.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 36


Edit: Thiên Ngân

Beta: Wall

Phú Vân Thành, cửa nha môn tri phủ lúc này vây quanh đông đảo bách tính đều muốn xem một chút, hôm nay tri phủ đại nhân có thể thẩm tra xử lí vụ án kia hay không.

“Không biết hôm nay kết quả như thế nào a!” Bách tính Giáp

“Còn có thể thế nào nha! Thẩm tra rõ sẽ không sao. Thẩm tra xử lí không rõ ràng thì rơi đầu chứ sao.” Bách tính Ất

“Ngươi nói hoàng thượng này c*̃ng thật là, sao có thể bởi vì vì một vụ án mới một năm không có tra rõ liền hạ một đạo thánh chỉ dạng này đây? Như vậy hôm nay nếu làm rõ bản án này còn tốt. Nếu thẩm không rõ, như vậy một nhà tri phủ đại nhân không phải đều không giữ được đầu sao?” Bách tính Bính

“Đúng vậy a, tri phủ đại nhân chính là một quan tốt mà nha! Lúc trước cũng bởi vì không chịu tùy tiện dùng hình đối với nghi phạm mới kéo đến hiện tại còn không có tìm ra hung thủ là ai.” Bách tính Ất

“Vì sao a?” ~Bách tính Giáp

“Còn có thể vì sao? Đương nhiên là sợ vu oan giá hoạ, phán sai án chứ sao.” Bách tính Bính

“Ai! Hi vọng lần này lão thiên có thể giúp tri phủ đại nhân một chút, để tri phủ đại nhân hôm nay có thể thẩm rõ vụ án này, nếu không, Phú Vân Thành chúng ta liền thiếu một vị quan tốt a! “ Bách tính Ất

“đĐúng vậy đúng vậy....” Bách tính Giáp cùng Bách tính Bính phụ họa nói.

“Như Băng tỷ tỷ, xem ra tri phủ đại nhân vẫn là vị quan tốt, không tệ a! Cũng không biết là dạng án gì mà khó như vậy, đã thẩm lâu rồi cũng thẩm không ra kết quả.” Mạnh Hiểu Dư lúc này đứng giữa đông đảo dân chúng vây xem, nghe thấy nội dung mấy vị dân chúng nói liền quay đầu nói với Hàn Như Băng đứng phía sau mình.

“Ân ta c*̃ng có chút hiếu kỳ nữa nha!” Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư mang gương mặt tươi cười, Hàn Như Băng cười lại ôn nhu nói.

“Như Sương tỷ tỷ thì sao?” Mạnh Hiểu Dư lại nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Hàn Như Sương đứng bên trái mình.

“Ân quả thật có chút hứng thú “ Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư mang khuôn mặt tươi cười chuyển hướng sang mình, Hàn Như Sương hơi cong khóe miệng nói ra.

Hàn Như Sương vừa dứt lời, không biết trong đám người vây xem ai hô lớn một tiếng “Mau nhìn mau nhìn, tri phủ đại nhân ra rồi.” Lúc này dân chúng vây xem đứng trước cửa nha môn tri phủ đều ngưng lại việc nhỏ giọng nói chuyện phiếm, ngược lại đều nhìn về phiá đại đường nha môn. Sau khi Mạnh Hiểu Dư nghe lời kia cũng nhìn lên công đường thì nhìn thấy, từ bên phải công đường, sau tấm bình phong, xuất hiện một vị nam tử trung niên trên người mặc quan phục màu lam, đầu đội ô sa, thân hình không mập không ốm, ngũ quan phổ thông không quá mức đặc biệt, trên cằm có một chút râu, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, bên cạnh hắn còn có một vị khác, mặc quan phục đỏ thẳm, đầu đội ô sa, dáng người hơi béo, khuôn mặt hiền lành, trên cằm cũng có một chùm râu, bất quá dài hơn một chút so với vị mặc quan phục màu lam bên cạnh hắn, là lão giả khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi.

Chỉ thấy sau khi nam tử mặc quan phục màu lam đi vào công đường liền ôm quyền bái vị mặc quan phục màu đỏ bên cạnh hắn. Sau đó đi tới vị trí chủ tọa trên công đường ngồi xuống, còn vị lão giả mặc quan phục đỏ thì ngồi ở vị trí phiá dưới, bên tay phải của hắn.

Nhìn đến đây, Mạnh Hiểu Dư c*̃ng đoán được. Người mặc quan phục màu lam ngồi ở vị trí chủ tọa trên công đường là tri phủ đại nhân Phú Vân Thành. Mà vị lão giả mặc quan phục đỏ ngồi phía bên phải hẳn là Tuần phủ đại nhân triều đình phái tới để xem phán xét.

Theo tri phủ đại nhân kêu một tiếng “Thăng đường” bọn nha dịch đứng hai bên công đường liền hô lên “Uy vũ “, sau khi hô “Uy vũ” xong, tri phủ lại hô một tiếng “Mang nghi phạm ra” liền có hai nha dịch mang hai nữ một nam đi vào công đường, quỳ gối trên công đường.

Bởi vì ba tên nghi phạm từ khi đến công đường vẫn đưa lưng về phía Mạnh Hiểu Dư. Cho nên Mạnh Hiểu Dư căn bản không nhìn thấy hình dạng ba người kia là thế nào, việc này khiến Mạnh Hiểu Dư không thỏa lòng hiếu kỳ, có chút thất vọng.

Lúc nội tâm Mạnh Hiểu Dư đang rầu rĩ không nhìn thấy hình dạng ba tên nghi phạm ra sao liền bị một tiếng “Lão đại” cắt đứt nội tâm xoắn xuýt, khi Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói đó, giọng nói đó đã tới bên cạnh.

“Lão đại, thực sự là ngươi a!” Lý Cao Thăng vừa chen qua người bên cạnh, hét lên với Mạnh Hiểu Dư đứng không xa trước mặt hắn.

Khi Mạnh Hiểu Dư thấy rõ người gọi nàng là lão đại thì lập tức thốt lên “Không phải là tên điên não tàng kia sao?” Sau khi nói xong, Mạnh Hiểu Dư mới phát giác được nói như vậy không đúng, vì vậy lập tức đổi giọng nói “Ngươi không phải là đại công tử Lý Cao Thăng của tri phủ sao?”

“Chính là ta, lão đại ngươi hôm nay cũng tới nhìn cha ta thẩm án?” Lúc này Lý Cao Thăng đã chen qua đám người, đứng bên phải Mạnh Hiểu Dư.

“Ân. Ngươi cũng đến xem tri phủ đại nhân thẩm án a!” Mạnh Hiểu Dư nhìn Lý Cao Thăng đứng bên cạnh mình một chút, sau đó lại quay đầu nhìn về phía ba người bị tình nghi lúc này đã ầm ĩ trên công đường.

“Đúng vậy a, nếu như hôm nay cha ta thẩm không ra phạm nhân là ai, một nhà chúng ta đều bị mất đầu.” Lý cao thăng nói đến đây, giọng nói có chút chán nản.

Nghe được giọng nói chán nản của Lý Cao Thăng, Mạnh Hiểu Dư chuyển ánh mắt đến trên người Lý Cao Thăng. Nhìn thấy khuôn mặt Lý Cao Thăng mang theo chút tuyệt vọng, Mạnh Hiểu Dư an ủi: “Đừng chán nản như vậy, nói không chừng hôm nay tri phủ đại nhân có thể làm rõ bản án thì sao!”

“Không thể nào, từ ngày vụ án này phát sinh, cũng không biết cha ta đã thẩm bao nhiêu lần, hơn nữa còn đi tìm những quan viên địa phương khác đến giúp đỡ thẩm tra qua, thế nhưng đều không có thẩm ra kết quả. Mà cha ta lại không nguyện ý tuỳ tiện dùng đại hình đối với nghi phạm, cho nên ta đoán chừng hôm nay c*̃ng rất khó thẩm rõ ràng.” Ngữ khí của Lý Cao Thăng vẫn sa sút như cũ nói.

“Tri phủ đại nhân chưa một lần dùng hình đối với ba nghi phạm sao?”

“Cũng không phải chưa bao giờ dùng qua, lúc mới bắt đầu dùng qua một hai lần. Thế nhưng vẫn không thẩm ra được gì, ngược lại còn có một nghi phạm xém chút chết vì đại hình, cho nên từ đó về sau cha ta không dùng đại hình đối với ba người kia nữa.”

Nghe Lý Cao Thăng nói, lại nhìn biểu lộ Lý Cao Thăng mang theo chút tuyệt vọng, Mạnh Hiểu Dư thấp giọng nói: “A ~ ra là vậy! Kỳ thật... Ta có một biện pháp, có lẽ có thể thẩm ra hung thủ là ai.”

Lời này vừa nói ra, hai tỷ muội Hàn Như Băng đều nhìn Mạnh Hiểu Dư. Lý cao thăng càng kích động kéo tay Mạnh Hiểu Dư, nắm thật chặt, giọng nói có chút run rẩy, lắp ba lắp bắp hỏi:“ Lão... lão... Lão đại, ngươi... ngươi vừa... vừa rồi nói cái gì?”

Nhìn thấy Lý Cao Thăng cầm tay Mạnh Hiểu Dư. Mặt Hàn Như Băng trong nháy mắt đen lại, mà mặt Hàn Như Sương thì lạnh xuống như băng sơn, nhanh chóng rút tay Mạnh Hiểu Dư từ trong tay Lý Cao Thăng ra.

Nhìn thấy khuôn mặt băng sơn của Hàn Như Sương trong nháy mắt xuống đến âm mười mấy độ, Mạnh Hiểu Dư thoáng nuốt một chút nước bọt, trong lòng nghĩ đến “Bao lâu rồi mình không có nhìn thấy khuôn mặt băng sơn của Như Sương tỷ tỷ, giống như từ sau đêm đó, Như Sương tỷ tỷ luôn dùng khuôn mặt ôn hòa, miệng cười ôn nhu với mình.” Nghĩ tới đây Mạnh Hiểu Dư lại quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng, mặt Hàn Như Băng cũng đen lại. Lại một lần nữa nuốt nước miếng một cái, sau đó ở trong lòng mắng Lý Cao Thăng một trận “Tên điên não tàng nhà nươi, ngươi có kích động cũng không thể kéo tay của ta a! Không biết bản cô nương là người có lão công sao? Mà lại còn là hai lão công giống như đại thần đứng ở bên cạnh ta. Tên điên não tàng nhà nươi, dám ngay trước mặt hai đại thần kéo tay của ta. Chính ngươi muốn chết c*̃ng đừng lôi kéo ta a!...”

===========================================

Có mùi thịt ('∀`*)

Vote nhiều thì có thịt ăn sớm. Hắc hắc...

( ̄▽ ̄)

Sẵn tiện pr bộ mới trên BGT.bachgiatrang.com/showthread.php?t=4275
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 37


Edit: Thiên Ngân

Beta: Wall

“Lão đại, ngươi mới vừa nói gì, ngươi nói lại một lần a!” Lúc này Lý Cao Thăng đã hơi khá hơn một chút, không có kích động như vừa rồi. Nhưng mà hắn sợ mới vừa rồi là hắn nghe lầm, cho nên hắn lại hỏi Mạnh Hiểu Dư một lần.

“Ách! Ta nói, ta có một biện pháp có lẽ có thể giúp Tri phủ cha ngươi thẩm ra vụ án này.” Nhìn thấy Lý Cao Thăng mang theo gương mặt vội vàng, Mạnh Hiểu Dư chậm rãi nói.

“Thật? Lão đại là biện pháp gì? Ngươi mau nói cho ta biết, xong ta đi nói cho cha ta biết a!” Khi rõ ràng nghe được Mạnh Hiểu Dư lặp lại lời nói vừa rồi một lần, Lý Cao Thăng lại kích động, vì vậy hắn kích động nói, tay c*̃ng lần nữa chộp lấy tay c*̉a Mạnh Hiểu Dư.

Chú ý tới Lý Cao Thăng lại chộp lấy tay c*̉a Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương nhanh chóng ôm eo Mạnh Hiểu Dư lắc mình một cái tránh thoát tay c*̉a Lý Cao Thăng. Sau đó lạnh lùng phun ra một câu “Lý công tử, nam nữ thụ thụ bất thân, xin tự trọng.”

Nghe được ngữ khí có thể lạnh chết cóng gấu bắc cực c*̉a Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư bị nàng kéo không khỏi rùng mình một cái. Sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Lý Cao Thăng, ở trong lòng lại hung hăng rống Lý Cao Thăng một trận “Cái tên ngu ngốc não tàn ngươi, có phải là ngươi không đi tìm đường chết thì ngươi sẽ chết hay không a! Chẳng lẽ ngươi không có chú ý tới vừa rồi nhiệt độ chung quanh đây đã hạ xuống âm mười mấy độ sao? Chẳng lẽ ngươi không có chú ý tới vừa rồi người đứng bên cạnh chúng ta đều đã tránh xa qua một bên sao? Tình huống rõ ràng như vậy ngươi cũng không có chú ý đến còn chưa tính, thế nhưng vì cái gì ngươi muốn tìm chết lại tới kéo tay của ta a? Ngươi không thấy được mặt hai vị đại thần bên cạnh ta đã đen đến không thể đen hơn sao?” Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng. Khi nhìn đến mặt Hàn Như Sương đã kết một lớp băng dày cộp, cùng Hàn Như Băng từ mặt đen lại chuyển thành khuôn mặt treo một nụ cười tươi ý vị không rõ nhìn mình. Mạnh Hiểu Dư ở trong lòng triệt để rớt nước mắt, nàng rất muốn lớn tiếng gào thét với hai tỷ muội Hàn Như Băng “Biểu lộ đó của các ngươi có ý gì? Là tên Lý Cao Thăng ngu ngốc não tàn kia bắt tay của ta, không phải ta bắt tay của hắn a! Ta vô tội mà!” Mặc dù Mạnh Hiểu Dư rất muốn gào thét như vậy với hai tỷ muội Hàn Như Băng, nhưng mà nàng không dám a! Cho nên lúc này ở trong lòng nàng gào thét với hai tỷ muội Hàn Như Băng xong liền ủy khuất, khuôn mặt tựa ở trong ngực Hàn Như Băng, thỉnh thoảng trừng Lý Cao Thăng một chút.

“Lão đại đến cùng là biện pháp gì, ngươi mau nói cho ta biết a!” Lúc này Lý Cao Thăng đã có chút nóng nảy.

Nhìn thấy bộ dáng Lý Cao Thăng gấp gáp, Mạnh Hiểu Dư lại trừng mắt liếc hắn một cái, đồng thời trong lòng nghĩ đến “Cho ngươi tìm đường chết còn kéo theo ta, ta không nói cho ngươi, gấp chết ngươi! Đồ ngu não tàng.” Mắng xong, Mạnh Hiểu Dư lại liếc mắt nhìn Lý Cao Thăng lúc này gấp đến xoay quanh một vòng, khóe miệng nổi lên nụ cười trả thù.

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư lộ ra nụ cười sáng rỡ với Lý Cao Thăng. (Mạnh Hiểu Dư gào thét: “Rõ ràng là nụ cười trả thù, chỗ nào thành sáng rỡ rồi???) Môi Hàn Như Sương mím chặt, chân mày cũng gắt gao nhíu lại, tay phải vốn đang ôm eo Mạnh Hiểu Dư c*̃ng siết thật chặt.

Mà Hàn Như Băng thì khi nhìn Mạnh Hiểu Dư lộ ra nụ cười sáng rỡ với Lý Cao Thăng (mới nói, đó là nụ cười trả thù....” Mạnh Hiểu Dư, lần nữa thét lên.), nhiệt độ quanh thân c*̃ng trong nháy mắt hạ xuống âm mười mấy độ, chỉ là nụ cười trên khóe miệng lại càng thêm sâu.

“Lão đại, ta van ngươi. Ngươi mau nói cho ta biết ngươi có biện pháp gì đi!” Lúc này Lý Cao Thăng đã sắp vội muốn chết.

Nhìn thấy Lý Cao Thăng đã gấp đến dậm chân, Mạnh Hiểu Dư mới chậm rãi lấy tay phải Hàn Như Sương ôm trên lưng mình ra. Sau đó từ từ chuyển đến bên người Lý Cao Thăng, nhón chân nói thầm vào tai c*̉a hắn. Mà Lý Cao Thăng từ bắt đầu thì sốt ruột, càng về sau càng toét ra nụ cười rực rỡ.

“Lão đại, ngươi thật sự là quá lợi hại. Lại nghĩ ra một ý kiến lợi hại như vậy.” Nghe xong chủ ý của Mạnh Hiểu Dư, Lý Cao Thăng một mặt sùng bái nhìn Mạnh Hiểu Dư.

“Ha ha ha, ta nói trước nha! Ta cũng không biết biện pháp này đến cùng có được hay không, nếu như không được, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta nha!” Bị Lý Cao Thăng nhìn bằng ánh mắt sùng bái, Mạnh Hiểu Dư có chút ngượng ngùng cười khan hai tiếng nói.

“Khẳng định được, lão đại, ta đi trước nói biện pháp này cho cha ta biết đây. Ngươi ở đây tiếp tục xem đi!” Lý Cao Thăng nói xong câu đó liền xoay người chạy ra đám người.

“Dư Nhi, chúng ta về khách đ**m, được không?” Thấy Lý Cao Thăng đi, Hàn Như Sương đi đến bên cạnh lấy một tay ôm Mạnh Hiểu Dư vào trong ngực, ngữ khí nhu hòa nói.

“Ân? Không xem sao? Còn không biết hung thủ là ai đâu!” Bị Hàn Như Sương ôm vào trong ngực, Mạnh Hiểu Dư hơi kinh ngạc nói.

“Ân không xem, chúng ta về khách đ**m được không?” Lần này nói chuyện lại là Hàn Như Băng.

“Ân được a!” Mặc dù Mạnh Hiểu Dư rất muốn ở lại xem biện pháp vừa rồi nàng nghĩ cho Lý Cao Thăng có thể giúp tri phủ cha hắn làm rõ bản án này hay không. Nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt không cho cự tuyệt c*̉a Hàn Như Băng, rụt cổ một cái, vẫn đáp ứng, sau đó liền đi theo sau lưng hai tỷ muội Hàn Như Băng, vừa đi ba bước vừa quay đầu lại nhìn đám người.

****************************

Trên thế giới này luôn luôn có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, có chuyện là thiên ý, có chuyện thì là cố ý.

Hàn Như Băng mặt lạnh lùng đi ở phía trước, Hàn Như Sương c*̃ng mặt lạnh lùng đi theo đằng sau Hàn Như Băng, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Mà Mạnh Hiểu Dư đi phía sau cùng thì bi ai đi ba bước lại quay đầu nhìn lại, vì vậy bước đi không nhìn đường, ngoài ý muốn liền phát sinh.

“Bộp.” “Ai u!” “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Lúc này Mạnh Hiểu Dư rất bi ai nằm trên mặt đất, mà trên người của nàng thì nằm một tiểu ăn mày y phục rách rưới. Tiếng “Bộp” lúc nãy là tiếng hai người chạm vào nhau sinh ra, cái âm thanh “Ôi” là lúc Mạnh Hiểu Dư bị đụng nằm trên mặt đất, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, mà hai câu có lỗi thì rất rõ ràng là vị tiểu ăn mày đụng ngã Mạnh Hiểu Dư hơn nữa còn “không cẩn thận” nằm ở trên người Mạnh Hiểu Dư phát ra.

“Tiểu gia hỏa (Dư Nhi), nàng không sao chứ?” Hai tỷ muội Hàn Như Băng đi ở phía trước không biết suy nghĩ cái gì, nghe thấy giọng của Mạnh Hiểu Dư thì lập tức quay người đi đến bên cạnh Mạnh Hiểu Dư, kéo tiểu ăn mày một mực nằm trên người Mạnh Hiểu Dư miệng không ngừng nói xin lỗi qua một bên. Sau đó đỡ Mạnh Hiểu Dư nằm dưới đất dậy, quan tâm hỏi.

“Ta không sao.” Được hai tỷ muội Hàn Như Băng nâng dậy, Mạnh Hiểu Dư vừa đưa tay phải ra vuốt vuốt cái ót mình vừa mới bị đụng vừa nói. Sau đó nàng lại quay đầu nhìn về tiểu ăn mày vừa mới đụng ngã nàng, hơn nữa còn ép ở trên người nàng. Nhìn tiểu ăn mày không rõ tướng mạo hồi lâu, Mạnh Hiểu Dư hỏi “Ngươi không sao chứ?” Kỳ thật Mạnh Hiểu Dư muốn hỏi không phải câu này, mà là “Ngươi đi đường không có mắt a? Bốn phía rộng như vậy ngươi không đi, làm gì khư khư một mực đụng trên người của ta a?” Nhưng khi nàng nhìn thấy tên tiểu khất cái kia toàn thân run rẩy, không nói một lời đứng cách đó không xa, lời chỉ trích đã đến bên miệng lại bị Mạnh Hiểu Dư cứng rắn nuốt xuống trong bụng, ngược lại phun ra một câu làm Mạnh Hiểu Dư phi thường buồn bực. Rõ ràng mình mới là người bị đụng vào người a! Vì cái gì mình vẫn phải quay qua quan tâm người đụng mình đây?

“Ách, ta không sao” Nghe ngữ khí quan tâm c*̉a Mạnh Hiểu Dư, tiểu ăn mày không rõ tướng mạo phun ra một câu liền chạy đi thật nhanh, giống như đằng sau có chó săn đang đuổi nàng.

Nhìn thấy tiểu ăn mày chạy thật nhanh, trán Mạnh Hiểu Dư treo đầy hắc tuyến. Đồng thời không nhịn được ở trong lòng oán thầm: “Mình kh*ng b* như vậy sao? Mà ta cũng không nói muốn ngươi bởi vì đụng ta mà bồi thường tiền cho ta. Cần phải chạy còn nhanh hơn thỏ như vậy sao!” Oán thầm xong, Mạnh Hiểu Dư liền nói với hai tỷ muội Hàn Như Băng: “Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, chúng ta về khách đ**m đi!”

“Ân.” Hàn Như Sương lên tiếng liền ôm eo Mạnh Hiểu Dư, để Mạnh Hiểu Dư tựa trong ngực mình đi về phía khách đ**m. (dân chúng mù hết hay sao mà lộ dữ vậy trời =.=)

Mà Hàn Như Băng thì là như có suy nghĩ nhìn thoáng qua phương hướng tên tiểu khất cái kia biến mất. Sau đó quay người đi theo sau lưng Hàn Như Sương cùng Mạnh Hiểu Dư.

Tiểu ăn mày trốn ở trong đám người trước cửa nha môn tri phủ, nhìn thân ảnh ba người Mạnh Hiểu Dư chậm rãi biến mất mới chậm rãi gạt đám người ra, nhìn phương hướng Mạnh Hiểu Dư biến mất ngẩn người một hồi, sau đó liền đưa tay từ trong ngực móc ra một cái dây đỏ có mặt dây chuyền hình tiểu hồ ly bằng thủy tinh trong suốt. Mà mặt sau mặt dây chuyền còn có một chữ “Dư”khắc bằng chữ khải. Đưa mắt nhìn mặt dây chuyền hình tiểu hồ ly bằng thủy tỉnh trong tay một hồi, khóe miệng tiểu ăn mày giương lên một nụ cười sáng rỡ. Nhưng khi nàng muốn đeo sợi dây chuyền lên trên cổ mình lại hậu tri hậu giác nhớ tới sợi dây đỏ bị đứt, hơn nữa là do chính mình cắt đứt, nghĩ tới đây, tiểu ăn mày mỉm cười bỏ nó lại vào trong ngực, sau đó vận khinh công, trong chớp nhoáng đã biến mất.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 38


Edit: Thiên NgânBeta: Wall"Ách a... Như Băng tỷ tỷ... Ân... Không.. Từ bỏ... A a.. Ta.. Ta thật.. Mệt mỏi.. Mệt mỏi a... Ân a..." Mạnh Hiểu Dư l** th* nằm trên giường, hai tay bị một sợi dây lụa trói lại trên đỉnh đầu. Khí tức bất ổn hướng về phiá hai tỷ muội Hàn Như Băng đang làm loạn khắp nơi trên người nàng cầu xin tha thứ. Nàng thật sự là không chịu nổi, bắt đầu từ xế chiều bị hai người này mang về khách điếm, đến hiện tại trời đều đã tối mịt mà hai người này cũng đã liên tục muốn mình nhiều lần, vậy mà còn không ngừng tay.

"Không muốn nữa sao?" Nghe tiếng Mạnh Hiểu Dư đứt quãng cầu xin tha thứ, Hàn Như Băng nâng đầu đang chôn ở hoa viên g*** h** ch*n Mạnh Hiểu Dư, giọng khàn khàn mị hoặc hỏi.

"Ừm.. Ân... Ta mệt mỏi quá a!" Nhìn thấy Hàn Như Băng rốt cục đáp lại mình, Mạnh Hiểu Dư liền vội vàng gật đầu nói. Thế nhưng khi nàng nhìn thấy khóe miệng Hàn Như Băng dính chất lỏng sáng lấp lánh, hai gò má vốn ửng hồng c*̉a Mạnh Hiểu Dư lúc này càng đỏ như tôm luộc.

"Thế nhưng ta còn muốn, làm sao bây giờ?" Vừa nói, ngón giữa tay phải Hàn Như Băng một lần nữa thẳng tiến vào bên trong Mạnh Hiểu Dư, hung hăng kéo ra đút vào. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bởi vì chính mình đột nhiên tiến vào mà không kịp phòng bị, từ cổ họng tràn ra một tiếng r*n r* dễ nghe, miệng Hàn Như Băng nhếch lên một nụ cười mị hoặc. Nàng đương nhiên biết mặt c*̉a tiểu gia hỏa vì sao bỗng nhiên đỏ lên. Nàng cũng biết tiểu gia hỏa vì sao lại mệt mỏi. Bắt đầu từ lúc xế chiều, mình cùng muội muội liên tục muốn nàng nhiều lần, cho nên tiểu gia hỏa mệt mỏi là rất bình thường. Thế nhưng Hàn Như Băng lúc này lại không muốn ngừng lại, trong nội tâm nàng còn chưa hết giận đối với việc làm lúc chiều c*̉a Mạnh Hiểu Dư, không những dám to gan lớn mật ở trước mặt mình cùng muội muội cười dị thường sáng lạng với đại công tử tri phủ kia, mà lại còn dám thân mật kề tai nói nhỏ, xì xầm bàn tán! Cho nên hôm nay mặc kệ tiểu gia hỏa cầu xin tha thứ thế nào, mình cùng muội muội cũng không thể buông tha tiểu gia hỏa này. Lần này không đàng hoàng trừng phạt nàng một chút, về sau tiểu gia hỏa này còn không phải vô pháp vô thiên sao!

"A a...ân...a...Như... Như Sương tỷ... Tỷ... Ân a..." Nhìn thấy Hàn Như Băng nghe mình cầu xin tha thứ, chẳng những không có ngừng mà ngược lại còn làm mạnh hơn, Mạnh Hiểu Dư đành phải xin Hàn Như Sương giúp đỡ, hi vọng khi Hàn Như Sương nhìn đến bộ dáng đáng thương của mình có thể ngừng cái đầu đang làm loạn trước ngực mình, thuận tiện ngăn cản tên tỷ tỷ phúc hắc vô lương kia.

"Dư Nhi ngoan" Vốn đang chuyên tâm trước ngực Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương nghe Mạnh Hiểu Dư gọi mình, ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư, thấy Mạnh Hiểu Dư làm bộ dáng đáng thương, Hàn Như Sương không giống ngày thường đau lòng trấn an, mà ngữ khí dụ hống ba chữ kia, lại lần nữa cúi đầu xuống chui ở trước ngực Mạnh Hiểu Dư. Giống Hàn Như Băng, trong lòng Hàn Như Sương c*̃ng còn tức giận đối với hành động qua lại c*̉a Mạnh Hiểu Dư cùng Lý Cao Thăng. Cho nên vừa nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư làm bộ dáng đáng thương c*̃ng không có bao nhiêu mềm lòng. Huống hồ khuôn mặt ủy khuất vừa rồi của Dư Nhi, biểu tình kia thật sự rất là dụ hoặc người a! Cho nên không quản chuyện buổi chiều, đối với Dư Nhi trừng phạt cũng tốt, hay là bởi vì biểu tình ủy khuất dụ hoặc muốn người chà đạp kia cũng tốt. Dù sao vô luận thế nào, mình hôm nay cũng sẽ không dễ dàng buông tha Dư Nhi.Nghe được câu "Dư Nhi ngoan" của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư triệt để rơi nước mắt, đồng thời ở trong lòng c*̃ng một lần nữa mắng tên ngu não tàng Lý Cao Thăng thêm một lần, sau đó lại ở trong lòng căm hận thề "Về sau chờ thời điểm ta xoay người, ta nhất định phải áp hai tỷ muội các ngươi đến khóc lóc cầu xin." Ở trong lòng phát xong thề xong, Mạnh Hiểu Dư lại tưởng tượng một chút tràng cảnh hai tỷ muội Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương bị mình hung hăng áp dưới thân, hướng mình cầu xin tha thứ. Nghĩ đến tràng cảnh tương lai có thể sẽ phát sinh, Mạnh Hiểu Dư lập tức vui vẻ. Nhưng mà không đợi Mạnh Hiểu Dư cười ra tiếng, "Ách a" h* th*n một trận mãnh liệt bức Mạnh Hiểu Dư về hiện thực.

Hàn Như Băng vốn đang cố gắng hoạt động ở trên người Mạnh Hiểu Dư, đột nhiên phát hiện tiểu gia hỏa ngừng kêu, vì vậy nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bộ dáng c*̉a tiểu gia hỏa đang suy nghĩ viễn vong, trong lòng Hàn Như Băng tức giận, loại thời điểm này mà tiểu gia hỏa còn có thể thất thần, c*̃ng quá xem thường mình đi. Nhất định phải trừng phạt một phen mới được, nghĩ tới đây tay phải Hàn Như Băng dùng lực tiến thật sâu vào hoa tâm tiểu gia hỏa "Tiểu gia hỏa thất thần nha! Chẳng lẽ tỷ muội chúng ta không cách nào thỏa mãn tiểu gia hỏa sao? Cư nhiên còn có thể thất thần, xem ra ta cùng muội muội phải cố gắng mới được a!" Nói xong tốc độ tay phải Hàn Như Băng rút ra đút vào càng thêm nhanh, cường độ càng thêm lớn hơn so với vừa rồi. Mỗi một lần tiến vào đều là thẳng tới hoa tâm, quả thực làm cho Mạnh Hiểu Dư không ngừng r*n r*.

**************************************

Gà gáy sáng, mặt trời mọc lên ở phía Đông đẩy lui những chòm sao.

Mây tản ra để lộ những tia sáng mặt trời ở trên đầu ngọn tre.

Buổi trưa khách đ**m thật náo nhiệt, tiếng khách nhân nói chuyện, tiếng đ**m tiểu nhị chào hỏi, cùng thỉnh thoảng có khách bởi vì bất mãn đối với đồ ăn mà mắng chửi đ**m tiểu nhị. Nhưng mà những tạp âm phiền lòng này lại không ảnh hưởng đến một thân ảnh nhỏ đang ngủ say bất tỉnh ở phòng nào đó trên lầu hai.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư trong ngực ôm gối đầu, co lại ở trong chăn ngủ say sưa. Mà hai tỷ muội Hàn Như Băng từ sáng sớm liền không thấy bóng dáng, thẳng đến giờ Mùi mới trở lại khách đ**m.

Hai tỷ muội Hàn Như Băng trở lại khách đ**m, chuyện đầu tiên là đến phòng nhìn xem Mạnh Hiểu Dư tỉnh chưa. Khi hai người vào trong phòng thì nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư co lại trong chăn ngủ say, một chút dấu hiệu muốn tỉnh c*̃ng không có. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư ngủ say cùng đáy mắt có màu xanh nhàn nhạt, hai tỷ muội Hàn Như Băng liền đoán được, đêm qua mệt chết nàng. Ai, mặc dù không muốn quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, thế nhưng nhất định phải đánh thức nàng, bởi vì bắt đầu từ chiều hôm qua tiểu gia hỏa vẫn chưa ăn qua thứ gì, lại thêm đêm qua bị hai tỷ muội các nàng giày vò lâu như vậy, nếu như bây gìơ không kêu tiểu gia hỏa dậy ăn gì đó thì thân thể tiểu gia hỏa sẽ chịu không nổi. Nghĩ vậy, Hàn Như Băng liền đi tới bên giường ôn nhu khẽ gọi Mạnh Hiểu Dư rời giường. Mà Hàn Như Sương thì đi ra khỏi phòng, gọi đ**m tiểu nhị chuẩn bị thức ăn cho Mạnh Hiểu Dư.

Phân phó đ**m tiểu nhị nhanh làm thức ăn rồi đem lên phòng xong, Hàn Như Sương liền quay lại phòng, mà Mạnh Hiểu Dư cũng bị Hàn Như Băng kêu dậy, lúc này nàng đang híp mắt ngồi ở trên giường, mà Hàn Như Băng thì cầm một bộ y phục giúp nàng mặc. Nhìn thấy dáng vẻ Mạnh Hiểu Dư mắt híp lại, đầu gật gù có thể ngủ lại bất cứ lúc nào, thấy tỷ tỷ nhà mình tay chân luốn cuống, vừa phải giúp Mạnh Hiểu Dư mặc y phuc, vừa phải canh chừng không để tên kia ngã xuống giường ngủ tiếp, Hàn Như Sương nhếch miệng cười khẽ, sau đó đi tới bên giường đỡ lấy Mạnh Hiểu Dư đang muốn đổ lên trên giường, sau đó cùng tỷ tỷ nhà mình giúp Mạnh Hiểu Dư mặc y phục xong, lại giúp nàng cầm nước súc miệng, sau đó giúp nàng rửa mặt mới tính là đã thu thập chỉnh tề cho Mạnh Hiểu Dư.

Mà Mạnh Hiểu Dư thì từ đầu đến đuôi đều là bộ dáng mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh. Thẳng đến khi đ**m tiểu nhị đưa đồ ăn vào phòng, Mạnh Hiểu Dư vẫn nhắm nửa con mắt, ngồi dựa vào trong ngực Hàn Như Sương.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 39


"Tiểu gia hỏa đừng ngủ, ăn cơm trước được không? Ăn cơm xong, ta có chuyện muốn nói với nàng." Hàn Như Băng nhẹ lay động Mạnh Hiểu Dư uốn ở trong ngực của mình tiếp tục ngủ, nhẹ nhàng nói.

"Ngô ân. . . Chuyện gì a?" Mạnh Hiểu Dư bị lay tỉnh, nghe thấy Hàn Như Băng có chuyện muốn cùng nàng, vì vậy híp nửa mắt cọ nhẹ đầu trong ngực Hàn Như Băng, giọng lười biếng mà hỏi.

"Ha ha, ngoan đi ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi ta lại nói cho nàng." Nhìn bộ dạng lười biếng như mèo con c*̉a tiểu gia hỏa trong lòng mình, Hàn Như Băng cưng chiều nói.

"Ân." Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư nghe lời nhẹ gật đầu, thoát khỏi ôm ấp c*̉a Hàn Như Băng, đi tới bàn đã bày sẵn đồ ăn ngồi xuống, sau đó liền từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn. Mà Hàn Như Sương ngồi ở bên người nàng thì thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng.

"Ây. . . Thật no!" Sau khi dùng tốc độ cực nhanh ăn xong, Mạnh Hiểu Dư thỏa mãn cảm thán một câu.

"Tiểu gia hỏa ăn no rồi?" Nhìn vẻ mặt thỏa mãn nhẹ vỗ bụng c*̉a Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng buồn cười hỏi một câu.

"Ân, Như Băng tỷ tỷ mới vừa nói có chuyện muốn nói với ta là chuyện gì?" Trên mặt Mạnh Hiểu Dư mang thần sắc tò mò hỏi.

"Dư Nhi còn nhớ rõ vì sao chúng ta đến Phú Vân Thành không?" Hàn Như Sương nhẹ giọng hỏi.

"Đương nhiên nhớ kỹ, bởi vì chuyện Anh hùng đại hội a!" Sau khi trả lời Hàn Như Sương, trong mắt Mạnh Hiểu Dư càng thêm nghi hoặc, nàng không rõ vì cái gì Như Sương tỷ tỷ đột nhiên hỏi nàng vấn đề này.

Nhìn thấy nồng đậm nghi hoặc trong mắt Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng cười khẽ một tiếng nói: "Vậy tiểu gia hỏa có nhớ từ giờ đến Anh hùng đại hội còn bao lâu không?"

"Ân, hẳn là không bao lâu đi!" Nghe Hàn Như Băng hỏi, sau khi Mạnh Hiểu Dư suy nghĩ một chút liền nói ra.

"Ân, xác thực không bao lâu, còn không đến bảy ngày." Nghe Mạnh Hiểu Dư có chút mơ hồ trả lời, Hàn Như Băng vừa cười vừa nói. Sau đó Hàn Như Băng thu lại nụ cười trên mặt, thần sắc có chút nghiêm túc nói: "Bởi vì khoảng cách kỳ hạn tổ chức Anh hùng đại hội càng ngày càng gần, bởi vậy bên trong Phú Vân Thành c*̃ng tụ tập càng càng nhiều nhân sĩ giang hồ. Mà trong những nhân sĩ giang hồ kia, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có người c*̉a Ma giáo trà trộn trong đó. Mà ta cùng muội muội c*̃ng bởi vì Anh hùng đại hội đến gần nên sẽ có rất nhiều chuyện phải bận rộn, có thể không có cách nào thời thời khắc khắc chiếu cố nàng. Mà nàng tâm tư đơn thuần, võ công lại không quá tốt, cho nên vì bảo hộ nàng an toàn, ta cùng muội muội giúp nàng tìm một tên hộ vệ đến bảo hộ nàng. Thời điểm ta cùng muội muội không ở khách điếm thì nàng ấy sẽ bảo hộ nàng an toàn. Mà trong lúc đó, nàng ấy cũng sẽ đốc thúc nàng luyện võ thật tốt. Mà nàng liền thừa dịp mấy ngày này phải ở trong khách điếm luyện tập kiếm pháp Mễ lão tiền bối dạy, còn có bí tịch "Lăng Phong chưởng" lúc hắn gần đi để lại cho nàng! Bằng không thì luyện Thái Cực quyền cùng Thái Cực Kiếm kia c*̉a nàng cũng được, tóm lại trong thời gian này ở trong thành không an toàn, nàng phải thành thành thật thật ở trong khách điếm, biết không?" Hàn Như Băng nói xong liền nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư.Kỳ thật Hàn Như Băng ào ào nói một đống lớn như thế, nhưng mà trọng điểm cũng chỉ có hai cái. Một cái liền là: "Bởi vì Anh hùng đại hội tiếp cận, có rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều tới Phú Vân Thành, mà bên trong những võ lâm nhân sĩ kia lại có thật nhiều nhân sĩ tà ma bại hoại. Cho nên mấy ngày nay, nàng phải cẩn thận một chút.

Cái thứ hai chính là: "Bởi vì là Anh hùng đại hội đến gần, ta cùng muội muội c*̃ng vì vậy mà bề bộn nhiều việc, không thể thường xuyên ở tại khách điếm cùng nàng, cho nên trong thời gian này, ngươi phải thành thành thật thật ở trong khách điếm luyện công cho ta, không cho phép thừa dịp ta cùng muội muội không có ở đây mà tùy tiện ra ngoài câu người. Cho nên vì an toàn của nàng cũng vì hạnh phúc c*̉a ta cùng muội muội, ta sẽ tìm một người rất lợi hại đến bảo vệ nàng đồng thời cũng sẽ trông chừng nàng, không cho nàng có cơ hội đi ra ngoài khắp nơi câu người.

"A! Ta đã biết." Sau khi nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư thành thành thật thật đáp ứng. Mặc dù ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng Mạnh Hiểu Dư thì lại có dự định khác "Nếu như Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ vì có chuyện phải bận rộn mà không thể thường xuyên ở khách điếm c*̀ng ta, vậy sao ta không thừa cơ hội trộm chuồn đi "Vũ Xuân Các" nhìn một chút? Về phần hộ vệ Như Băng tỷ tỷ nói, đến lúc đó tìm một cơ hội vứt bỏ là được rồi, dù sao khinh công của mình lợi hại như vậy, muốn vứt bỏ một tên hộ vệ còn không đơn giản sao?" Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư liền muốn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to. Nhưng mà vì không bị hai tỷ muội Hàn Như Băng phát hiện cái gì, nàng vẫn miễn cưỡng nhịn được.

"A! Nàng hiểu thật sao?" Nhìn thấy tiểu gia hỏa đáp ứng nhanh như vậy, Hàn Như Băng hoài nghi nhìn Mạnh Hiểu Dư.

"Ân, ân, đương nhiên là thật." Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi c*̉a Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư lập tức khẳng định gật đầu nói.

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư giống như sợ mình không tin nàng mà mãnh liệt gật đầu, Hàn Như Băng thở dài một cái c*̃ng không nói cái gì nữa, bởi vì nàng tin tưởng Dạ Hàn sẽ trông chừng nàng ấy.

"Như Băng tỷ tỷ, tên hộ vệ tỷ vừa mới nói đang ở đâu?" Nhìn thấy Hàn Như Băng không nói gì nữa, có chút tò mò hỏi.

"Tiểu gia hỏa muốn gặp nàng ngay sao?" Nhìn thấy thần sắc hiếu kỳ c*̉a tiểu gia hỏa, Hàn Như Băng vừa cười vừa nói.

"Ân, có thể chứ?" Mạnh Hiểu Dư có chút không xác định hỏi.

"Dạ Hàn, vào đi." Nghe ngữ khí có chút không xác định c*̉a Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng không nói gì thêm, mà là trầm giọng gọi một tiếng về phía cửa.

Hàn Như Băng vừa dứt lời, cửa liền được mở ra. Một vị nữ tử thân mang trang phục hắc sắc đi vào, sau đó quỳ một chân trên đất, cung kính gọi một tiếng Đại cung chủ, Nhị cung chủ với Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương.

"Lúc ta cùng Nhị cung chủ ra ngoài làm việc không ở khách điếm, ngươi phải chịu trách nhiệm bảo vệ tốt an toàn của nàng, đồng thời đốc thúc nàng ở khách điếm hảo hảo tập võ, hiểu chưa?" Nhìn thấy Dạ Hàn quỳ một gối xuống trước mặt mình, Hàn Như Băng trầm giọng phân phó, trong giọng nói lộ ra một loại uy nghiêm c*̉a thượng vị giả.

"Dạ." Nghe được Hàn Như Băng phân phó, Dạ Hàn quỳ một chân trên đất thấp giọng đáp.

Từ lúc Dạ Hàn vừa mới vào cửa đến giờ, Mạnh Hiểu Dư vẫn luôn đánh giá nàng, trang phục hắc sắc, thân hình gầy gò, giọng nói đạm mạc, cùng với khuôn mặt Mạnh Hiểu Dư không nhìn thấy rõ.

"Này, này... ngươi có thể ngẩng đầu lên không?" Mạnh Hiểu Dư đặc biệt hiếu kỳ tướng mạo c*̉a vị tên là Dạ Hàn này, vì vậy nàng liền mở miệng ngọt ngào hỏi.

Nghe được Mạnh Hiểu Dư nói , nữ tử mặc trang phục hắc sắc tên Dạ Hàn kia cũng không lập tức ngẩng đầu, mà là đợi đến sau khi Hàn Như Băng ânnhẹ một tiếng biểu thị đồng ý mới chậm rãi ngẩng đầu.

Nhìn thấy nữ tử mặc trang phục hắc sắc Dạ Hàn Dạ kia ngẩng đầu lên, Mạnh Hiểu Dư liền cẩn thận quan sát tướng mạo c*̉a nàng. Mặt trái xoan, chân mày anh khí, đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc gì, cái mũi không tính cao, bờ môi hơi mỏng, gò má trái có hai vết sẹo hết sức rõ ràng, hẳn là bị lợi khí gì đó quẹt làm bị thương a! Mạnh Hiểu Dư nghĩ như vậy.
 
Back
Top Bottom