Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 20


Sau khi ăn cơm trưa, Mạnh Hiểu Dư bởi vì không có chuyện làm mà nhàm chán liền nghĩ tới nàng đã từng nói, muốn tự chế một cái bàn chải đánh răng phiên bản cổ đại. Cũng gần một tháng rồi, hiện tại rốt cục có thời gian. Lúc này không làm thì phải chờ khi nào? Mạnh Hiểu Dư nghĩ đến liền muốn làm cho bằng được, lập tức nói với hai tỷ muội Hàn Như Băng có việc muốn làm, sau đó rầm rầm chạy lên lầu. Trở lại phòng của nàng và Hàn Như Băng, tìm một xấp giấy Tuyên Thành*, lại từ ba lô nhỏ bảo bối của mình lấy ra một cây bút bi đã cùng theo nàng xuyên không. Sau đó nằm sấp trên bàn bắt đầu vẽ sơ đồ phác thảo luyện chế bàn chải đánh răng.

* Giấy Tuyên Thành (giấy Tuyên) được sản xuất ở Tuyên Châu - tỉnh An Huy. Giấy Tuyên Thành trắng mịn, chất giấy dai bền, khó rách, không bị mọt đục, hút nước đều và để được lâu.

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư hấp tấp chạy về phòng, Hàn Như Sương đang bưng chén uống trà c*̃ng buông chén xuống. Chào hỏi hai huynh đệ Nam Cung Vân Hàn cùng Nam Cung Vân Nhu vừa quen biết lúc trưa đang nói chuyện phiếm cùng Hàn Như Băng “Xin lỗi, không tiếp được.” Sau đó quay người trở về phòng.

Thấy Mạnh Hiểu Dư cùng Hàn Như Sương tuần tự trở về phòng, Hàn Như Băng lại hàn huyên cùng Nam Cung Vân Hàn và Nam Cung Vân Nhu một hồi. Sau đó nói với bọn họ bản thân có chuyện quan trọng liền tạm biệt. Tiếp đến nàng đứng dậy lên lầu trở về phòng, nàng muốn đi khuyên bảo muội muội nhà mình một chút. Đã thích tiểu gia hỏa, cũng không cần luôn luôn dùng khuôn mặt lạnh lùng giấu tâm sự ở trong lòng. Cái gì cũng không nói cái gì cũng không làm, tiểu gia hỏa rất có thể sẽ bị cướp đi nha! Nữ tử Nam Cung Vân Hàn vừa quen hôm nay cũng thật không đơn giản. Từ sau khi ăn cơm xong, nàng tìm mình nói chuyện trên trời dưới đất. Thế nhưng ba câu không rời tiểu gia hỏa a, mà lại ánh mắt nàng nhìn tiểu gia hỏa c*̃ng không thích hợp! Biểu cảm như đối với tiểu gia hỏa cảm thấy rất hứng thú, thế nhưng như vậy cũng khiến bản thân nàng rất không thoải mái. Cũng không biết mình muội muội lạnh như băng của mình có phát hiện hay không? Nghĩ đến đây, cười lạnh một tiếng thì thầm một mình: Nam Cung Vân Hàn sao? Thật sự là không rõ vị y độc song tuyệt người xưng vạn kim không cứu “Tuyệt tâm Y Tiên”này một mực ở “Tuyệt Tâm Nhai” vốn từ trước tới giờ không quản chuyện giang hồ không đàng hoàng ở Tuyệt Tâm Nhai của nàng nghiên cứu y thư độc kinh*, ngược lại nữ phẫn nam trang chạy đến nơi gần đây người trong giang hồ tụ tập như Phú Vân Thành làm gì? Chạy đến Phú Vân Thành còn chưa tính, dù sao ai không có chuyện của riêng mình? Thế nhưng nàng cư nhiên lộ ra biểu lộ cảm thấy hứng thú đối với tiểu gia hỏa nhà mình, cái này cũng không phải chuyện đáng vui vẻ gfì. Bất quá Hàn Như Băng ta cũng không phải ăn chay*, muốn có ý đồ với tiểu gia hỏa nhà ta. Không thông qua đồng ý của ta sao được? Nghĩ tới đây Hàn Như Băng lại lộ ra nụ cười hồ ly đặc trưng của nàng.

*y độc song tuyệt: vừa giỏi về y vừa giỏi về độc

*y thư: sách thuốc *độc kinh: sách về độc dược

Bởi vì trong lòng đang suy nghĩ, bất tri bất giác đã đi tới cửa phòng của Hàn Như Sương. Hàn Như Băng cũng không có gõ cửa, mà là đẩy cửa trước, kết quả lại phát hiện muội muội nhà mình cũng không có khóa cửa.

Đẩy cửa đi vào, lại phát hiện muội muội mình cũng không giống thường ngày ngồi luyện công. Mà là ngồi ở bên giường không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì.

“Đang nghĩ đến tiểu gia hỏa sao?”

Hàn Như Sương bị tiếng động đột nhiên xuất hiện cắt ngang suy nghĩ, nhìn thoáng qua tỷ tỷ đứng ở trước mặt mình cười mà không phải cười. Cũng không trả lời Hàn Như Băng, mà là lạnh giọng nói: “Tên kia là Tuyệt tâm Y Tiên?”

“Ai nha, muội c*̃ng nhìn ra a!” Nghe lời của muội muội, đầy ý cười hỏi lại.

“Nàng muốn làm gì?” Hàn Như Sương vẫn như cũ giản ngôn ý hãi* hỏi.

*ngắn gọn súc tích

“Không biết! Bất quá dường như nàng cảm thấy rất hứng thú với tiểu gia hỏa a!” Hàn Như Băng vừa nói vừa quan sát phản ứng muội muội nhà mình. Quả nhiên nhìn thấy lúc nàng nghe đến Nam Cung Vân Hàn cảm thấy rất hứng thú với tiểu gia hỏa, lông mày có chút nhíu lại. Nhìn thấy loại phản ứng này của muội muội nhà mình, Hàn Như Băng nở nụ cười, thầm nghĩ tiểu gia hỏa quả nhiên khiến người khác ưa thích. Ngay cả muội muội lạnh như băng không dính khói lửa nhân gian cũng động phàm tâm với nàng a! Xem ra mình cùng muội muội từ nhỏ đến lớn đều có thói quen dùng chung đồ vật, sắp kéo đến thích trên người sao? Bất quá dường như mình cũng không chán ghét a! Dù sao cũng là muội muội song bào của mình nha! Thích cùng một người, đại khái c*̃ng không phải là không có nguyên nhân. Cũng không biết muội muội nhà mình có chấp nhận hay không đây? Nếu như không tiếp thụ được vậy thật đúng là khó a! Nghĩ tới đây Hàn Như Băng có chút khổ não, nhíu mày một cái. Bất quá c*̃ng chỉ vẻn vẹn một chút mà thôi, bởi vì nàng sẽ nghĩ biện pháp để muội muội nhà mình tiếp nhận. Bởi vì nàng không muốn mất đi tiểu gia hỏa a, nhưng nàng c*̃ng không hy vọng nhìn thấy muội muội nhà mình khó chịu. Cho nên biện pháp tốt nhất là để muội muội tiếp nhận, hai tỷ muội các nàng đều có được tiểu gia hỏa. Nhưng cũng chỉ hai tỷ muội các nàng mà thôi, người khác nghĩ cùng đừng nghĩ.

bachgiatrang.com
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 21: Quyết định


“Sương Nhi, muội thích tiểu gia hỏa đúng không?” Hàn Như Băng một mặt nghiêm túc, hỏi Hàn Như Sương.

“...”

Hàn Như Băng thấy muội muội chỉ nhìn mình, cũng không trả lời. Vì vậy tiếp tục nói ra: “Kỳ thật Sương Nhi thích tiểu gia hỏa đúng không?”

“...”

Thấy muội muội vẫn không nói chuyện, Hàn Như Băng tiếp tục nói: “Sương Nhi có từng nghĩ tới, muội cùng tiểu gia hỏa đều là nữ tử nha! Vạn nhất tiểu gia hỏa có người thích thì sao? Nhìn người mình thích, nũng nịu vui đùa trong lòng người khác. Sương Nhi có để ý không?”

“...”

Nhìn muội muội vẫn như cũ không nói chuyện, nhưng chân mày lại nhíu thật sâu. Hàn Như Băng lại tiếp tục nói: “Người đơn thuần như giống tiểu gia hỏa rất dễ dàng bị người khác lừa gạt nha! Vạn nhất ngày nào đó không cẩn thận bị ai có ý đồ xấu xa bắt cóc đồng thời bị lừa đi thân thể thì làm cái gì bây giờ? Thật lo lắng cho tiểu gia hỏa đơn thuầ kian a!” Sau khi Hàn Như Băng nói xong, còn làm ra bộ dáng thực vì tiểu gia hỏa đơn thuần mà lo lắng. ( Tiểu Vũ: kỳ thật ngươi mới chính là người có ý đồ xấu xa đi!
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 22: Thổ lộ


Hiện tại là tình huống như thế nào? Mạnh Hiểu Dư nhìn hai người từ lúc vào phòng liền nhìn chằm chằm vào mình, không nói lời nào. Trên đầu treo đầy dấu chấm hỏi. Thế nhưng trông thấy hai người nhìn mình chằm chằm, một người nhăn hai bên mi thật chặt, môi hơi há ra, giống như muốn nói gì. Sau đó giống như không biết bởi vì nguyên nhân gì mà không nói nên lời, lại nghiêm túc há môi, chỉ một mực nhìn mình chằm chằm. Mà một người khác thì là đôi môi có chút nhếch lên, khuôn mặt cười vui vẻ nhìn mình chằm chằm, cũng là một câu cũng không nói. Nhìn dáng vẻ hai người này, mặc dù Mạnh Hiểu Dư rất ngạc nhiên, nhưng mà c*̃ng không dám hỏi ra miệng, chỉ là giương mắt đối mặt hai người này.

Rốt cục sau một lát, Mạnh Hiểu Dư không kiên trì nổi. Nàng thật sự là không chịu nổi ánh mắt ấy hai tỷ muội Hàn Như Băng nhìn chằm chằm mình. Vì vậy thua trận, dự định mở miệng hỏi hai người này làm gì từ khi vào cửa liền một mực nhìn chằm chằm mình mà một câu cũng không nói.

Ngay thời điểm Mạnh Hiểu Dư dự định mở miệng hỏi, lại không nghĩ rằng Hàn Như Sương mới vừa cùng Hàn Như Băng nhìn mình chằm chằm lại trước một bước đi đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư. Sau đó một tay đặt ở trên vai Mạnh Hiểu Dư, một cái tay khác thì nhẹ nhàng xoa má trái Mạnh Hiểu Dư. Ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, sau đó từ từ cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mỏng phấn nộn* của nàng. Hai môi kề nhau, Hàn Như Sương lập tức liền bị đôi môi mềm mại cùng hương vị thơm ngọt trên môi của nàng hấp dẫn, có chút vươn đầu lưỡi ra, ở trên môi Mạnh Hiểu Dư nhẹ nhàng l**m láp. Sau đó dường như lại không vừa lòng, cạy mở khớp hàm của Mạnh Hiểu Dư, xông vào trong miệng nàng, ở bên trong tùy ý càn quét. Sau khi đầu lưỡi của Hàn Như Sương xông vào trong miệng Mạnh Hiểu Dư, đầu tiên là đảo qua hàm trên, sau đó lại quét từng tất trong miệng Mạnh Hiểu Dư, cuối cùng cuốn cái lưỡi của nàng, liều mạng dây dưa quấn lấy. Thẳng đến Mạnh Hiểu Dư bị hôn đến choáng đầu hoa mắt, một tiếng ngâm khẽ tràn ra ngoài, lúc này Hàn Như Sương mới buông đôi môi Mạnh Hiểu Dư ra. Sau đó kéo Mạnh Hiểu Dư đã mềm nhũn ngã vào lòng mình ra ngoài, hai tay đặt ở hai vai Mạnh Hiểu Dư, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm người lúc này hai mắt đang có chút mê ly, sau đó hết sức nghiêm túc nói: “Dư Nhi, ta cùng tỷ tỷ rất thích nàng, chúng ta muốn cùng với nàng cả đời, nàng.... Nguyện ý không?”

*phấn nộn: đầy đặn

Sau khi Hàn Như Sương nói xong, liền khẩn trương nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư, chờ đợi Mạnh Hiểu Dư trả lời. Không chỉ Hàn Như Sương khẩn trương, ngay cả Hàn Như Băng mới vừa hoàn hồn từ màn hôn của muội muội nhà mình, lúc này c*̃ng có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư, chờ mong đáp án của nàng.

Mà từ lúc tay Hàn Như Sương v**t v* trên gương mặt mình, Mạnh Hiểu Dư đã ngây dại. Về sau lại bị Hàn Như Sương hôn, choáng đầu hoa mắt, không phân rõ phương hướng. Ngay cả vừa rồi Hàn Như Sương hỏi mình “Nguyện ý cùng với các nàng một chỗ cả một đời không?” Mạnh Hiểu Dư cũng không nghe rõ, chỉ nghe được ba chữ “Nguyện ý không?“.

Mặc dù Mạnh Hiểu Dư không biết Hàn Như Sương hỏi nàng nguyện ý cái gì? Nhưng mà, nàng biết Hàn Như Sương sẽ không hại mình. Cho nên Mạnh Hiểu Dư c*̃ng không có hỏi rõ ràng rốt cuộc Hàn Như Sương vừa nói cái gì liền gật đầu một cái.

Hàn Như Sương một mực khẩn trương nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư, sau khi nhìn thấy nàng gật đầu một cái, cao hứng kéo Mạnh Hiểu Dư còn choáng váng ôm vào trong ngực. Khuôn mặt lâu năm không có biểu tình gì lúc này cũng phóng ra một nụ cười đẹp đến lóa mắt.

Hàn Như Băng cũng một mực khẩn trương nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư lúc này cũng nở một nụ cười xinh đẹp đến lóa mắt. Sau đó nàng đi về phía Mạnh Hiểu Dư lúc này đang bị muội muội nhà mình ôm lấy, cằm đặt ở trên vai muội muội nhà mình. Vươn tay nắm lấy cằm của Mạnh Hiểu Dư, nhẹ nhàng nâng lên, sau đó ở trên môi Mạnh Hiểu Dư đặt xuống một nụ hôn dịu dàng. Sau nói với Mạnh Hiểu Dư vẫn còn chưa hoàn hồn: “Nếu tiểu gia hỏa đã đã đồng ý, vậy thì không thể đổi ý nha! Đương nhiên, ta cũng sẽ không để nàng có cơ hội đổi ý. Ta còn có chút việc muốn làm, nàng ở trong phòng chơi với Sương Nhi đi! Còn có, lúc ta đi ra sẽ thuận tiện nói cho tiểu nhị đúng giờ đưa cơm tối đến.

Nói xong, Hàn Như Băng liền xoay người đi ra khỏi phòng. Còn thuận tiện quan tâm giúp muội muội nhà mình cùng tiểu gia hỏa đóng cửa lại.

=======================================

Đăng nhầm@@ cứ ngỡ là đã up rồi cơ....:)) Cảm ơn mấy b đã nhắc:D
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 23: Kém chút đã đẩy ngã


“Ai! Đây rốt cuộc là vì cái gì đây?” Đây không biết đã là lần thứ mấy Mạnh Hiểu Dư thở dài.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư phi thường buồn bực ngồi trong thùng tắm, vừa ngâm mình vừa thở dài. Nàng thực sự không hiểu rõ tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư lại nghĩ về buổi chiều hôm nay.

Sau khi Hàn Như Băng đi khỏi, Hàn Như Sương liền chặn ngang ôm lấy Mạnh Hiểu Dư còn chưa hoàn hồn đi đến vị trí gần cửa sổ, kéo một cái ghế ngồi xuống. Sau đó để Mạnh Hiểu Dư ngồi lên đùi của mình. Cứ như vậy Hàn Như Sương hai tay ôm lấy Mạnh Hiểu Dư lúc này dựa lưng vào mình, ngồi ở trên chân của mình. Bắt đầu ở bên cửa sổ ngắm cảnh, mặc dù bên ngoài cũng không có phong cảnh gì để nhìn. Mặc dù phong cảnh phía ngoài không ra sao, nhưng không ngăn nổi tâm trạng tốt của người đang ngắm cảnh. Chỉ là nhìn khóe miệng có chút nhếch lên liền có thể đoán ra lúc này chủ nhân của nó có tâm trạng rất tốt.

Lúc này Hàn Như Sương vô cùng thích loại thời gian yên tĩnh này. Trong ngực ôm người mình thích, cằm đặt trên vai người kia ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng nghiêng qua một chút, hôn hôn gương mặt non mềm của người trong ngực. Hai tay khóa chặt vòng eo thon thả, sau khi thỉnh thoảng dời về phía trên nhẹ nhàng chạm lấy hai khỏa mềm mại trước ngực, ở phía trên lưu luyến một chút liền lập tức thành thành thật thật dời xuống eo. Lặp lại như thế mấy lần, sau khi cũng không có cảm giác được người trong ngực kháng cự. Hàn Như Sương tựa hồ muốn càng nhiều, vì vậy quay đầu há miệng ngậm chặt vành tai nhỏ nhắn của Mạnh Hiểu Dư, nhẹ nhàng cắn lấy. Một tay c*̃ng to gan chuyển đến hai khỏa mềm mại trước ngực, nhẹ nhàng xoa lấy.

Mạnh Hiểu Dư chính là bị cảm giác tê dại trước ngực cùng vành tai truyền đến khiến cho kinh hãi hoàn hồn. Bởi vì vừa mới hoàn hồn, còn không làm rõ là chuyện gì xảy ra liền bị từng đợt cảm giác tê dại trong thân thể bức ra một tiếng r*n r* yếu ớt.

Mạnh Hiểu Dư bị một tiếng r*n r* của mình triệt để chấn hoàn hồn. Ban đầu, nàng cũng không rõ vì sao mình lại phát ra loại thanh âm khiến cho người ta thẹn thùng này. Nhưng khi nàng phát hiện lúc này bản thân chẳng những ngồi ở trên đùi người nào đó, bị người nào đó ôm trong ngực, hiện tại còn đang bị người nào đó ăn đậu hũ.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua người nào đó lúc này đã buông ta vành tai của mình, đang hôn giữa cổ mình. Mạnh Hiểu Dư có chút không xác định kêu một tiếng: “Như Sương tỷ tỷ?”

“Ân.”

Thấy nữ tử đang hôn cổ mình sau khi nghe mình gọi nàng một tiếng liền ngẩng đầu nhìn mình một chút, sau đó liền lại cúi đầu chôn giữa cổ của mình. Mạnh Hiểu Dư vô cùng phiền muộn, vì vậy nàng lại gia tăng âm lượng kêu một tiếng: “Như Sương tỷ tỷ “

Sau khi nghe được Mạnh Hiểu Dư lần nữa gọi mình, mà lại âm lượng còn lớn hơn so với vừa rồi. Hàn Như Sương lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn người trong ngực, trên mặt đều là mờ mịt cùng không hiểu, hơn nữa còn ngậm một chút ủy khuất cùng lên án. Giống như đang chỉ trích Mạnh Hiểu Dư làm gì cắt ngang nàng, không cho nàng hôn!

Nhìn thấy Hàn Như Sương biểu lộ mờ mịt không hiểu hơn nữa còn ngậm ủy khuất cùng lên án ở, Mạnh Hiểu Dư triệt để ở trong lòng phát điên.

Tỷ đó là biểu lộ gì? Tỷ đó là biểu lộ gì? Bị ăn đậu hũ rõ ràng là ta có được hay không a! Ngươi ủy khuất lên án cái quái gì a? Hơn nữa biểu cảm đông chết người bình thường của tỷ đi đâu rồi? Còn có, tỷ có thể thu hồi biểu lộ ngốc manh kia của mình có đươc hay không? Không hợp với thân phận của tỷ chút nào! Còn có còn có, giả vô tội, giả bộ đáng thương, trước giờ là độc quyền của ta a! Tỷ như hiện tại là xâm phạm bản quyền a!!!!!!!!

Sau khi ở trong lòng gầm thét nửa ngày, Mạnh Hiểu Dư nhìn thoáng qua Hàn Như Sương còn đang dùng loại biểu lộ kia nhìn mình. Sau khi ở trong lòng thở dài, liền bày ra một khuôn mặt tươi cười. Sau đó nói một câu, chính nàng đều muốn đánh chết mình.

“Kỳ thật ta gọi tỷ c*̃ng không có việc gì, chỉ là vừa rồi tỷ làm ta đau.” Vừa nói xong câu đó, Mạnh Hiểu Dư liền ở trong đánh mình một trăm nghìn lần. Vừa đánh vừa hỏi: Cái gì gọi là làm ta đau chứ? Mạnh Hiểu Dư ngu ngốc này, sao ngươi có thể nói ra loại lời nói phi thường có nghĩa khác này a?

Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư ở trong lòng mạnh mẽ lên án bản thân sao có thể nói ra một câu có nghĩa khác như thé. Hàn Như Sương lại trả lời câu nói kia của nàng, khiến Mạnh Hiểu Dư triệt để rơi nước mắt.

“Thật sao? Vậy ta nhẹ một chút.” Sau khi nói xong lại chôn đầu ở cổ Mạnh Hiểu Dư, nhẹ nhàng g*m c*n. Nàng rất thích phần cổ dài nhỏ ưu nhã, mà lại lại phi thường khêu gợi của Mạnh Hiểu Dư, thật giống như thiên nga mỹ lệ.

Nghe Hàn Như Sương nói ra một câu càng ám muội kia. Giờ phút này Mạnh Hiểu Dư đã có một loại xúc động phi thường muốn đậu đen rau muống. Nhưng mà cảm giác tê dại từ trước ngực cùng cổ truyền đến lại khiến cho tất cả xúc động đậu đen rau muống của Mạnh Hiểu Dư đều biến mất hầu như không còn. Nhịn xuống tiếng r*n r* kém chút thốt ra, Mạnh Hiểu Dư nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hàn Như Sương chôn giữa cổ mình g*m c*n. Lại cúi đầu nhìn thoáng qua tay phải không biết lúc nào đã phóng tới trước ngực mình làm loạn của Hàn Như Sương. Mạnh Hiểu Dư lại một lần rơi nước mắt, trong lòng nghĩ “Như Sương tỷ tỷ, sao tỷ có thể như vậy?” Sau đó lại là một trận cảm giác tê dại truyền đến, bất quá lần này Mạnh Hiểu Dư không nhịn được, một tiếng r*n r* nhẹ nhàng từ trong miệng tràn ra. Nghe thấy mình lại phát ra loại thanh âm xấu hổ này, cả khuôn mặt Mạnh Hiểu Dư đều đỏ thấu.

Mà lúc Hàn Như Sương đang nghe được tiếng r*n r* nhẹ này, hô hấp c*̃ng nặng thêm mấy phần, đồng thời bỏ qua cái cổ của Mạnh Hiểu Dư, ngược lại tìm được môi của Mạnh Hiểu Dư, hung hăng hôn lên. Duỗi lưỡi ra, cạy mở hàm răng Mạnh Hiểu Dư, xông vào trong miệng nàng, tìm được lưỡi của nàng, liều mạng quấn lấy. Tay phải đặt ở trước ngực Mạnh Hiểu Dư c*̃ng vào lúc này tăng thêm khí lực. Tay trái ôm eo Mạnh Hiểu Dư c*̃ng đồng dạng tăng thêm khí lực, thật chặt kéo Mạnh Hiểu Dư vào trong ngực của mình.

Lúc này bầu không khí vừa vặn, thời gian cũng đúng lúc, mặt trời đã xuống núi một hồi lâu. Mặt trăng cũng đã treo ở trên trời, từng thứ từng thứ xuất hiện. Đêm khuya gió lớn như thế này chính là thời điểm tốt để làm một số việc không thể lộ ra ngoài như giết người phóng hỏa a! (“Ngươi nói cái gì?” Hàn Như Sương, tay phải cầm kiếm một mặt sát khí nhìn Vũ mỗ) Khụ khụ khụ ta nói sai, hẳn là một đêm trăng tròn đoàn viên như thế, lương thần mỹ cảnh*, chính là thời điểm tốt làm một số việc yêu đương a! (Vũ mỗ sợ hãi, nhìn chằm chằm thanh bảo kiếm sắc bén chiếu sáng nói.)

Nhưng mà đúng vào lúc này, một trận tiếng đập cửa không thức thời truyền vào. Cắt ngang Hàn Như Sương chuẩn bị tiến thêm một bước.

Bị đánh gãy chuyện tốt, Hàn Như Sương phi thường khó chịu nhìn về phía cửa. Sau đó lạnh lùng phun ra một chữ “Cút.” tràn ngập sát khí.

đ**m tiểu nhị ngoài cửa bị một tiếng tràn ngập sát khí dọa sợ, toàn thân khẽ run rẩy. Kém chút ném khay cơm tối trên tay xuống đất. Mặc dù bị chữ “cút” kia khiến hai chân như nhũn ra, nhưng mà nghĩ đến vị mỹ lệ nữ tử mặc y phục tử sắc lúc chiều trước khi đi giao phó, đ**m tiểu nhị lại kiên trì gõ cửa một cái. Sau đó còn nói: “Khách quan, ta là đ**m tiểu nhị. Ta tới đưa bữa tối cho hai vị khách quan.”

Sau khi Hàn Như Sương nhìn cửa phun ra một chữ “cút” tràn ngập sát khí lại cúi đầu hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư. Nhưng mà nàng không nghĩ tới chính là, người ngoài cửa kia cư nhiên không sợ chết, lại bắt đầu gõ cửa. Sau đó liền nghe được giọng nói hắn là đ**m tiểu nhị, đến đưa bữa tối. Thế nhưng lúc này Hàn Như Sương làm sao còn quản hắn là ai, lại tới làm gì? Vì vậy liền lạnh lùng nói về phía cửa: “Mang đi đi, không cần.” Nói xong lại cúi đầu, chuẩn bị lần nữa hôn lên môi mỏng của người trong ngực. Ai ngờ, lại bị nàng tránh né. Hàn Như Sương không hiểu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt ủy khuất của Mạnh Hiểu Dư, yếu ớt nói với mình: “Ta đói, ta muốn ăn cơm.”

Hàn Như Sương nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo ủy khuất, mang theo nũng nịu của Mạnh Hiểu Dư. Hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn có chút cong lên của Mạnh Hiểu Dư, sau đó liền ôm Mạnh Hiểu Dư từ trên đùi của mình xuống. Đứng người đi ra cửa, nói với đ**m tiểu nhị đã đi đến cấu thang: “Chờ một chút, bưng bữa tối vào đi.” Sau khi nói xong lại quay người vào phòng, ngồi bên cạnh Mạnh Hiểu Dư, bưng chén trà uống. Nhìn thấy đ**m tiểu nhị bưng khay cúi đầu khom lưng đi vào. Chỉ là lạnh lùng nhìn một chút, sau đó lại cúi đầu uống trà của mình. Nàng vô cùng ngứa mắt đối với đ**m tiểu nhị quấy rầy nàng này.

Không giống với Hàn Như Sương lãnh đạm, lúc này Mạnh Hiểu Dư rất nhiệt tình kêu gọi đ**m tiểu nhị, hơn nữa còn giúp đ**m tiểu nhị bày bát đũa a! Lúc này nàng ngược lại phi thường cảm tạ vị đ**m tiểu nhị này, lúc đầu nàng còn cho là qua đêm nay mình phải từ thiếu nữ lột xác thành nữ nhân nha! Mặc dù nàng cũng không ghét Hàn Như Sương hôn mình còn giở trò đối với mình. Tương phản, nàng còn có chút thích Hàn Như Sương như thế đối với mình. Nhưng cái này cũng không đại biểu nàng không sợ a! Bất kể là ai, lúc đối mặt với loại chuyện như vậy đều sẽ sợ mà phải không? Cho nên ngay lúc ở trong lòng Mạnh Hiểu Dư phi thường mâu thuẫn, không biết nên làm cái gì. Là tiếng đập cửa của đ**m tiểu nhị cứu vớt nàng. Cho nên Mạnh Hiểu Dư lúc này nhìn thế nào cũng thấy đ**m tiểu nhị này thuận mắt. Lúc nhìn đ**m tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư vẫn luôn cười híp mắt.

=======================================

Kịch ngắn:

(Diễn viên: Hàn Như Sương, Vũ mỗ)

Hàn Như Sương (mặt lạnh lùng): ngươi cố ý.

Vũ mỗ (mặt giả vô tội): Cái gì? Sao ta nghe không hiểu lời của ngươi nói đây?

Hàn Như Sương (mặt lạnh lùng): đ**m tiểu nhị

Vũ mỗ (mặt giả vô tội): đ**m tiểu nhị thì sao?

(Trong lòng Vũ mỗ: cho ngươi cầm kiếm đe dọa ta, ta chính là cố ý, sao? Ta chính là muốn để ngươi thấy được, sờ được, liền để ngươi ăn không được. Hừ, cho ngươi cầm kiếm uy h**p ta, ta chính là cố ý để đ**m tiểu nhị đi đưa bữa tối. Ta chính là muốn quấy chuyện tốt của ngươi, nhìn ngươi về sau còn dám cầm kiếm uy h**p ta hay không.)

Vũ mỗ (nhìn Hàn Như Sương cả người bốc lên hắc khí): ngươi.. ngươi...muốn gì?

Hàn Như Sương (sắc mặt lạnh tới cực điểm): ngươi vừa nói hết ra.

Vũ mỗ (một mặt kỳ quái): Cái gì? Vừa rồi ta có nói cái gì sao?

Hàn Như Sương (sắc mặt lạnh tới cực điểm): ngươi vừa nói ra hết những điều trong lòng ngươi nghĩ.

Vũ mỗ (một phen nước mũi một phen nước mắt): nữ hiệp, ngươi hãy tha cho ta đi! Ta về sau cũng không làm như vậy nữa...........

Chân trời một đạo lưu tinh xẹt qua

Hàn Như Sương (y nguyên mặt lạnh): nhìn ngươi lần sau còn dám để đ**m tiểu nhị tới quấy rầy chuyện tốt của ta hay không.

Mạnh Hiểu Dư (đứng trước cửa sổ, một mặt kinh hỉ chỉ lưu tinh bay qua trên trời): Có lưu tinh a! Mau cầu nguyện trước.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 24: Thái cực


Thấy Mạnh Hiểu Dư lộ ra nụ cười xán lạn với đ**m tiểu nhị. Nhiệt độ xung quanh Hàn Như Sương trong nháy mắt giảm xuống mấy độ so với vừa rồi. Đồng thời ánh mắt nhìn đ**m tiểu nhị c*̃ng càng rét lạnh.

đ**m tiểu nhị cảm giác được xung quanh trở nên càng lạnh hơn. Lại nhìn thấy ánh mắt lạnh Như Băng của Hàn Như Sương, trong lòng không khỏi run một cái. Hắn làm sao cũng nghĩ không thông, rốt cuộc là lúc nào mình đắc tội qua vị khách quan kia.

Sau khi nghĩ tới đây, đ**m tiểu nhị lại liếc mắt nhìn Mạnh Hiểu Dư. Trong lòng nghĩ, vẫn là vị cô nương mặc y phục tử sắc tướng mạo vừa xinh đẹp vừa đáng yêu này tốt! Chẳng những cười với mình, hơn nữa còn rất tốt bụng giúp mình bày đồ ăn.

đ**m tiểu nhị không bao lâu liền dọn đồ ăn xong, thu thập khay. đ**m tiểu nhị vốn định nói với Mạnh Hiểu Dư cùng Hàn Như Sương, đồ ăn đã bày xong, hai vị khách quan các ngài chậm dùng. Nhưng mà hắn vừa mới ngẩng đầu, liền bị nụ cười xinh đẹp đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư làm cho ngây dại. Lời nói chuẩn bị ra miệng, lúc này c*̃ng kẹt ở trong cổ họng, không kịp nói ra. Chỉ là ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm nụ cười của Mạnh Hiểu Dư.

“Ra ngoài!” Hàn Như Sương thấy đ**m tiểu nhị nhìn Mạnh Hiểu Dư ngẩn người, lạnh lùng phun ra hai chữ.

đ**m tiểu nhị bị hai chữ “Ra ngoài” tràn ngập sát khí của Hàn Như Sương làm sợ đến hoàn hồn. Vội vàng khom lưng nói xin lỗi Hàn Như Sương cùng Mạnh Hiểu Dư, cúi đầu, liền lập tức ra khỏi phòng.

Thấy đ**m tiểu nhị ra ngoài, đồng thời khép cửa lại. Hàn Như Sương một tay kéo lấy Mạnh Hiểu Dư còn đang nhìn đồ ăn bằng hai mắt phát sáng. Sau khi ôm nàng vào trong ngực của mình, liền cúi đầu hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư. Cạy mở hàm răng nàng, sau khi tìm tới cái lưỡi thơm ngọt mềm mại, liền liều mạng quấn lấy. Thẳng đến Mạnh Hiểu Dư sắp thở không nổi, mới buông tha.

“Về sau không cho phép cười với ai ngoại trừ ta cùng tỷ tỷ.” Hàn Như Sương nhìn Mạnh Hiểu Dư mềm nhũn trong ngực mình, có chút thở hổn hển, không nói lý thốt ra. Khi nhìn thấy người trong ngực gật đầu liền nhu hòa ôm Mạnh Hiểu Dư ngồi ở trên đùi của mình. Sau đó cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp một miếng cá nhỏ, sau khi lấy xương ra thì đưa tới bên miệng Mạnh Hiểu Dư. Sau khi chờ nàng há miệng ăn cá xong, lại gắp cho mình một ít rau nuốt vào, sau đó lại gắp một đũa rau đưa tới bên miệng Mạnh Hiểu Dư. Thẳng đến Mạnh Hiểu Dư há miệng ăn hết, mới lấy đũa ra, sau đó gắp cho mình một hơi đồ ăn ăn hết.

Lúc này, trong lòng Mạnh Hiểu Dư phi thường phiền muộn không hiểu. Nàng không rõ vì cái gì Như Sương tỷ tỷ luôn luôn lạnh Như Băng đột nhiên biến thành như vậy chứ? Từ xế chiều mình mơ hồ đáp ứng cùng Như Băng tỷ tỷ còn có Như Sương tỷ tỷ cùng một chỗ. Như Sương tỷ tỷ thật giống như lập tức biến thành người khác, chẳng những một mực mỉm cười hơn nữa còn rất nhiệt tình. Hiện tại còn ôm mình, để mình ngồi ở trên đùi của nàng. Hơn nữa còn cho ăn mình ăn cơm, phi thường bá đạo ôm mình vào trong ngực. Không để cho mình rời đi, ngay cả khi đồ ăn đút tới bên miệng mình, nếu như mình không hé miệng ăn hết, nàng vẫn giơ tay không chịu buông xuống.

Kỳ thật Mạnh Hiểu Dư vừa mới kịp phản ứng, trong lúc mình choáng váng đã đáp ứng cùng một chỗ với hai tỷ muội Hàn Như Băng. Trong lòng Mạnh Hiểu Dư giật nảy mình, nhưng mà sau đó liền bình thường trở lại. Trong lòng nghĩ đến: “Ngược bản thân cũng thích cùng một chỗ với Như Băng tỷ tỷ còn có Như Sương tỷ tỷ, như vậy cùng một chỗ sống hết đời, cũng không có cái gì không tốt. Căn cứ vào tính cách thô lỗ của Mạnh Hiểu Dư. Nàng rất nhanh liền tiếp nhận sự thật mình phải quả cả đời cùng hai nữ nhân.

Nhưng mà để cho nàng cảm thấy phiền muộn không hiểu là, vì cái gì, Như Sương tỷ tỷ băng sơn của nàng đã không thấy tăm hơi?

Mà người ôm mình thật chặt vào trong ngực, cùng mình dùng chung một đôi đũa, khóe miệng mỉm cười đút mình ăn cơm thật là Như Sương tỷ tỷ sao của nàng sao?

Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư há mồm một hơi nuốt mất tôm bóc vỏ Hàn Như Sương đưa đến bên miệng nàng. Sau đó vừa nhai vừa ở trong lòng tiếp tục phiền muộn không hiểu.

Loại tâm tình này một mực tiếp tục đến khi Mạnh Hiểu Dư cơm nước xong xuôi, tắm rửa qua. Cuối cùng nằm ở trên giường, chôn trong lòng Hàn Như Sương ngủ mới kết thúc.

============== đường phân cách ==================

Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng. Mạnh Hiểu Dư liền mở mắt, mặc dù không rõ vì sao hôm nay mình lại tỉnh sớm như vậy.

Nhưng mà sau khi tỉnh, Mạnh Hiểu Dư cũng không ngủ lại được. Vì vậy Mạnh Hiểu Dư lăn lộn vài vòng ở trên giường mới bò dậy. Sau khi rửa mặt, mặc y phục tử tế, Mạnh Hiểu Dư liền cầm lấy “Thanh Nguyệt Kiếm” sư phụ xú lão đầu cho nàng đi ra khỏi phòng.

Mạnh Hiểu Dư dự định đi ra tiểu đình viện phía sau khách đ**m luyện kiếm.

“A a a dạy ta kiếm pháp chết tiệt gì đây a! Luyện thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, hơn nữa lại khó luyện muốn chết. Kiếm pháp khó luyện như vậy, lão già thối tha kia còn nói với ta đây là kiếm pháp nhập môn sơ cấp nhất gì đó. Loại kiếm pháp tư thế khó coi mà lại khó luyện này thật sự là quá đáng ghét, ta không muốn luyện.”

Luyện nửa ngày kiếm pháp nhập môn xú lão đầu dạy, Mạnh Hiểu Dư luôn cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng, dứt khoát không luyện, mà là đứng ở đó phàn nàn kiếm pháp xú lão đầu dạy cho nàng khó luyện, mà tư thế lại không dễ xem.

Sau khi oán trách, dường như Mạnh Hiểu Dư nghĩ tới điều gì. Ánh mắt sáng lên, sau đó vỗ tay một cái nói: “Ta thật là đần a! Ta làm gì nhất định phải luyện kiếm pháp xú lão đầu dạy cho ta đây? Ta có thể luyện Thái Cực Kiếm gia gia dạy ta a! Mặc dù Thái Cực Kiếm Pháp, nhìn chậm rãi, lại yếu đuối, hơn nữa một chút lực công kích cũng không có. Nhưng mà có thể cường thân kiện thể a! Hơn nữa chiêu thức Thái Cực Kiếm Pháp cũng đẹp mắt hơn nhiều. Trọng yếu nhất chính là “Thái Cực Kiếm Pháp” là từ lúc nàng bảy tuổi đã cùng gia gia bắt đầu luyện. Một mực luyện đến đêm trước khi mình xuyên không, mình còn cùng gia gia trong tiểu khu ở công viên đối luyện nửa ngày nha?”

Nghĩ đến gia gia, Mạnh Hiểu Dư lại bắt đầu nhớ nhà. Mình xuyên không đến thế giới này đã sắp ba tháng rồi. Không biết, ba ba, mụ mụ*, gia gia*, nãi nãi* thế nào. Bọn họ không tìm được mình, có thể thương tâm hay không? Nghĩ đến ba ba ôn nhu, mụ mụ hay càu nhàu, gia gia nãi nãi hiền hòa. Nước mắt Mạnh Hiểu Dư liền không chịu khống chế rơi xuống. Nàng thật nhớ nhà, cũng rất nhớ người nhà của mình.

*gia gia: ông nội

*mụ mụ: mẹ

*nãi nãi: bà nội

Sau khi khóc, Mạnh Hiểu Dư liền tỉnh lại. Nàng xoa xoa nước mắt, vỗ vỗ mặt mình tự nhủ: “Mạnh Hiểu Dư, ngươi phải tỉnh lại. Không thể khóc sướt mướt, nếu như bộ dàng này của ngươi bị ba ba mụ còn có gia gia nãi nãi biết, bọn họ khẳng định sẽ càng thương tâm hơn, cho nên ngươi phải tỉnh táo lại, không thể khóc. Hơn nữa không phải ngươi còn muốn luyện “Thái Cực Kiếm Pháp” gia gia dạy cho ngươi sao? Gia gia cũng đã có nói, trong lúc “Luyện Thái Cực Kiếm Pháp, tâm tình nhất định phải bình thản, không thể có suy nghĩ riêng gì.”

Sau khi nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư liền điều chỉnh suy nghĩ. Bình tĩnh tâm tình, cũng may thần kinh Mạnh Hiểu Dư rất thô, thương cảm đến nhanh, đi cũng nhanh. Cho nên nàng rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình của mình.

Bình ổn tâm tình, tâm tư ổn định. Mạnh Hiểu Dư cầm “Thanh Nguyệt Kiếm “, bắt đầu luyện Thái Cực Kiếm Pháp.

Bởi vì lúc Mạnh Hiểu Dư bảy tuổi đã bắt đầu đi theo gia gia luyện tập Thái Cực Kiếm Pháp. Cho nên những chiêu thức bên trong Thái Cực Kiếm Pháp đã sớm khắc vào trong lòng Mạnh Hiểu Dư, trở thành một loại bản năng. Vì vậy sau khi ra chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai rất tự nhiên xuất ra. Ngay sau đó là chiêu thứ ba, chiêu thứ tư, chiêu chiêu đan xen, liên miên bất tuyệt.

Căn bản không cần giống như luyện kiếm pháp xú lão đầu dạy cho nàng, luyện qua chiêu thứ nhất, trong đầu còn phải nghĩ đến chiêu thứ hai luyện như thế nào.

Rất nhanh Mạnh Hiểu Dư liền hoàn chỉnh luyện ra trọn vẹn Thái Cực Kiếm Pháp. Động tác mây trôi nước chảy*, một mạch mà thành, trong lúc luyện hoàn toàn không có một chút ngắt quãng.

*lưu loát

Luyện qua Thái Cực Kiếm Pháp, Mạnh Hiểu Dư cảm thấy cũng không tệ lắm. Vì vậy ngay sau đó lại đánh Thái Cực Quyền. Bởi vì tâm tình bình thản, Mạnh Hiểu Dư rất nhanh liền rơi vào trạng thái. Đồng thời nàng c*̃ng phát hiện một ít chuyện.

Đó chính là mặc kệ là vừa rồi luyện Thái Cực Kiếm hay là hiện tại đánh Thái Cực Quyền, nàng đều cảm thấy có một dòng nước ấm chậm rãi lưu động khắp toàn thân mình. Loại cảm giác này thật thoải mái, thật giống như cả người đều ngâm vào trong suối nước nóng, dễ chịu.

Đây là cảm giác chưa từng có trước kia khi Mạnh Hiểu Dư cùng gia gia luyện Thái Cực.

Đồng thời, lúc này Mạnh Hiểu Dư còn cảm thấy mình thật giống như cùng thiên địa vạn vật hòa thành một thể. Bên tai của nàng dường như cũng nghe được tiếng gió thổi qua lá cây, dòng nước qua suối nhỏ, sóng biển va vào bờ, ong mật bay múa hút mật trong bụi hoa, còn có chim chóc đứng ở trên nhánh cây ca hát. Cùng rất nhiều rất nhiều âm thanh thiên nhiên nàng từng nghe qua, nhưng lại chưa bao giờ để ý.

Nhiều âm thanh như vậy tiến vào trong tai Mạnh Hiểu Dư. Lại không hề biến thành tạp âm ầm ỹ, ngược lại giống như là một bài đại hợp xướng giai điệu mỹ diệu. Mà người biểu diễn, chính là toàn bộ thiên địa, toàn bộ thiên nhiên.

Mà Mạnh Hiểu Dư thì dần dần mê trong bản đại hợp xướng này. Cả người đều tiến nhập một loại cảnh giới vong ngã*.

*quên mình
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 25: Cầm thú, mau buông cô nương kia ra!


Hàn Như Băng lúc này đã kinh ngạc không biết nên nói cái gì cho phải. Nhìn lúc này tiểu gia hỏa đang đánh bộ quyền pháp kia, Hàn Như Băng đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình. Quay đầu nhìn muội muội bên cạnh mình cũng đang kinh ngạc. Hiển nhiên nàng c*̃ng không quá tin tưởng, tiểu gia hỏa có thể đánh ra quyền pháp tinh diệu như thế.

Đêm qua bởi vì Hàn Như Băng xử lý một số việc trong Cung, nên cũng không về khách đ**m. Cho nên sau khi nàng xử lý xong mọi chuyện cần thiết, cũng bàn giao việc cần làm cho một số nội thất đệ tử trong Cung. Trời đã có chút có chút sáng lên, trên đường về khách đ**m, Hàn Như Băng gặp Hàn Như Sương tìm nàng. Hàn Như Băng đơn giản nói nguyên nhân một đêm mình không về khách đ**m lần cùng muội muội nhà mình. Hai người liền cùng nhau đi về phía khách đ**m đang ở. Khi hai nàng trở lại phòng ở khách đ**m, cũng không nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bình thường trong thời gian này hẳn là còn ở ôm chăn mền, nằm ngáy o o.

Hai người cảm thấy vô cùng kỳ quái, sớm như vậy, tiểu gia hỏa sẽ đi đâu đây? Vì vậy Hàn Như Băng tìm đ**m tiểu nhị hỏi thăm. Khi đ**m tiểu nhị nói với mình cùng muội muội tiểu gia hỏa đi ra đình viện phía sau khách đ**m, lúc này hai người c*̃ng đi ra đình viện phía sau khách đ**m. Khi đi tới đình viện, lúc nhìn thấy tiểu gia hỏa đang luyện kiếm, Hàn Như Băng cùng muội muội nhà mình Hàn Như Sương, cũng không đi đến quấy rầy, mà là đứng ở một bên xa xa nhìn xem.

Trong lúc các nàng trông thấy tiểu gia hỏa phi thường vụng về luyện kiếm pháp nhập môn sơ cấp, hai người đều không hẹn mà cùng cong cong khóe miệng. Khi Hàn Như Băng nhìn thấy muội muội nhà mình không còn lạnh mặt, ngược lại có chút tươi cười, nụ cười khóe miệng Hàn Như Băng cũng trở nên rực rỡ hơn. Đồng thời, trong lòng cũng nghĩ: “Tiểu gia hỏa thật đúng là rất lợi hại a! Cư nhiên có thể hòa tan khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi của muội muội nhà mình.

Ngay lúc Hàn Như Băng còn đang suy nghĩ tiểu gia hỏa cư nhiên có thể hòa tan băng sơn muội muội nhà mình, lơ đãng giương mắt, liền thấy tiểu gia hỏa không biết lúc nào đã ngừng luyện kiếm. Ngược lại đứng ở nơi đó, mặt lộ vẻ ghét bỏ, cái miệng nhỏ chu lên không biết đến đang lầm bầm lầu bầu cái gì. Bất quá coi như cách có chút xa, không nghe rõ tiểu gia hỏa lẩm bẩm cái gì. Nhìn dáng vẻ tiểu gia hỏa chu miệng, mặt ghét bỏ, Hàn Như Băng đại khái cũng có thể đoán được, khẳng định tiểu gia hỏa lại đang oán giận kiếm pháp nhập môn lão tiền bối “Mễ Cửu” dạy nàng, khó luyện không nói, hơn nữa tư thế lại còn rất khó coi.

Thấy sau khi Mạnh Hiểu Dư oán trách một lúc, tựa như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên vỗ tay một cái, lại bắt đầu hưng phấn nói một mình, thế nhưng không bao lâu lại thấy được tiểu gia hỏa giống như nghĩ tới chuyện thương tâm gì mà rơi nước mắt.

Trong nháy mắt nhìn thấy quanh thân tiểu gia hỏa đều bị cảm xúc bi thương bao phủ. Lại nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng che kín nước mắt, Hàn Như Băng cảm thấy trong lòng của mình hung hăng đau đớn một chút. Nàng rất muốn lập tức đến trước mặt tiểu gia hỏa, ôm tiểu gia hỏa vào trong ngực an ủi một phen. Thế nhưng nàng lại lập tức ngăn trở ý nghĩ xúc động của mình, đồng thời c*̃ng đưa tay kéo Hàn Như Sương đã nhấc chân chuẩn bị đi về phía tiểu gia hỏa lại. Thấy muội muội nhìn mình bằng ánh mắt nghi vấn, Hàn Như Băng cũng không trả lời gì, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó lại chuyển hướng ánh mắt về phía tiểu gia hỏa lúc này đang khóc thút thít.

Hàn Như Sương nhìn tỷ tỷ giữ chặt m ình, cái gì cũng không nói, chỉ lắc đầu. Vì vậy lại chuyển dời ánh mắt đến trên người Dư Nhi đang khóc thút thít. Mặc dù có chút không hiểu, nhưng không có động nữa. Chỉ là cùng tỷ tỷ nhà mình chuyển ánh mắt đến trên người Mạnh Hiểu Dư đang khóc thút thít.

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư rơi lệ, trong lòng của hai người đều rất không thoải mái. Hai tay để ở bên người đều thật chặt nắm thành quyền đầu.

Cũng may Mạnh Hiểu Dư khóc một hồi, lại giống như nghĩ tới điều gì. Sau khi lầm bầm hai tiếng liền lấy tay lau khô nước mắt. Sau đó nhắm mắt lại, không biết suy nghĩ cái gì. Sau đó lúc mở mắt lần nữa, cảm xúc bi thương lúc trước đã không thấy bóng dáng, đổi lại thần thái phi thường bình thản.

Thay đổi nhanh chóng như vậy kém chút khiến hai tỷ muội Hàn Như Băng xa xa đứng ở một bên phản ứng không kịp. Nhưng mà càng làm cho hai tỷ muội Hàn Như Băng giật mình là, sau khi Mạnh Hiểu Dư thay đổi cảm xúc. Liền bắt đầu múa một bộ kiếm pháp tinh diệu các nàng chưa từng thấy qua, sau khi Mạnh Hiểu Dư múa xong bộ kiếm pháp tinh diệu kia. Các nàng lại trông thấy Mạnh Hiểu Dư buông kiếm, bắt đầu đánh một bộ quyền pháp tinh diệu phi thường giống bộ kiếm pháp kia.

Sau khi Mạnh Hiểu Dư quên mình, đánh xong trọn vẹn Thái Cực Quyền. Liền cảm giác được bụng có chút đói. Vì vậy liền quay người chuẩn bị đi về đại đường khách đ**m, chuẩn bị đi ăn điểm tâm.

Mạnh Hiểu Dư vừa xoay người, liền nhìn thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng ngu ngơ đứng một bên. Vì vậy liền hưng phấn hô các nàng một tiếng, sau đó bước nhanh về phía các nàng.

Hai tỷ muội Hàn Như Băng bị một tiếng “Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ” của Mạnh Hiểu Dư hô tỉnh táo lại. Vì vậy hai người đồng thời lộ ra một nụ cười thản nhiên về phía Mạnh Hiểu Dư đang đi về phía các nàng.

Hàn Như Băng đưa tay nhéo nhéo mặt Mạnh Hiểu Dư. Sau đó nói: “Tiểu gia hỏa đói bụng không? Chúng ta đi ăn điểm tâm đi!”

“Ân, có chút đói bụng“. Mạnh Hiểu Dư nhẹ gật đầu, đáp lời Hàn Như Băng. Sau đó lại tựa như nghĩ tới điều gì, hỏi hai tỷ muội Hàn Như Băng: “Như Băng tỷ tỷ, tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ tới lúc nào a?”

“Được một lúc.” Hàn Như Băng cười đáp.

“Ai...thật sao? Vậy tại sao trước đó ta không phát hiện các tỷ nha?” Mạnh Hiểu Dư có chút kinh ngạc hỏi.

“Có thể là Dư Nhi không có chú ý đi!” Thấy vẻ mặt đáng yêu kia của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương trả lời. Sau đó nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Tiểu gia hỏa, bộ quyền pháp vừa rồi nàng đánh, còn có bộ kiếm pháp trước đó. Vì cái gì lúc trước ta không thấy nàng luyện qua đây? Mà võ công tinh diệu lợi hại như vậy, là ai dạy nàng?” Hàn Như Băng đặc biệt hiếu kỳ, tiểu gia hỏa này ngay cả một bộ kiếm pháp nhập môn, luyện rất lâu cũng không biết luyện. Vì cái gì lại có thể vô cùng thuần thục múa ra một bộ kiếm pháp tinh diệu như vậy. Hơn nữa sau đó còn đánh ra một bộ quyền pháp cũng tinh diệu như vậy.

“Tỷ nói là Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm sao?” Nghe Hàn Như Băng hỏi, Mạnh Hiểu Dư có chút không xác định hỏi lại. Bởi vì trong nhận thức của Mạnh Hiểu Dư, Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm chỉ là một loại thể thao có thể cường thân kiện thể mà thôi. Hoàn toàn chẳng liên quan đến mấy thứ võ lâm tuyệt học dùng để giết người đánh nhau kiêm luôn PK* gì hết? Vì vậy lúc nghe Hàn Như Băng nói kiếm pháp cùng quyền pháp vô cùng tinh diệu, không thể không hỏi trước xem nó có phải là Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm hay không.

“Nguyên lai hai bộ võ công kia gọi là Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm a! Không biết võ công tinh diệu tuyệt luân như thế là tiểu gia hỏa học từ đâu nha?”

“Ha ha ha Như Băng tỷ tỷ khẳng định sai lầm, Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm này chỉ là thể thao gia gia dạy cho ta, dùng để rèn luyện thân thể thôi. Võ công tinh diệu tuyệt luân theo như tỷ nói thì căn bản kém cách xa vạn dặm mà!” Sau khi Mạnh Hiểu Dư xác thực Hàn Như Băng nói chính là Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm, liền cười cùng Hàn Như Băng giải thích.

“A, vậy sao?” Sau khi nghe Mạnh Hiểu Dư giải thích, Hàn Như Băng có chút nghi ngờ hỏi.

“Đương nhiên là vậy a! Lại nói, trên thế giới làm sao lại có loại võ công giống như Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm, chậm rãi lại yếu ớt, hơn nữa thoạt nhìn một chút lực công kích đều không có chứ!” Mạnh Hiểu Dư đương nhiên trả lời nghi vấn của Hàn Như Băng.

Nhìn thấy bộ dáng của Mạnh Hiểu Dư làm sao cũng không tin võ công Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm mình vừa mới luyện là hai loại võ công phi thường lợi hại mà phi thường tinh diệu. Hàn Như Băng liền nghĩ đến: “Xem ra tiểu gia hỏa này cũng không rõ đạo lý 'Lấy nhu thắng cương, lấy tĩnh chế động a!' Lúc tiểu gia hỏa luyện Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm, mặc dù bề ngoài nhìn như chậm chạp bất lực. Kì thực uy lực vô tận, chiêu chiêu đan xen, vòng vòng tương hỗ, liên miên bất tuyệt.” Nghĩ tới đây, Hàn Như Băng còn dự định mở miệng nói cho tiểu gia hỏa, Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm chậm rãi, yếu ớt hơn nữa thoạt nhìn không có một chút lực công kích trong miệng nàng, chính là võ lâm tuyệt học hiếm thấy đương thời. Chỉ là nàng mới vừa vặn há mồm, ngay cả một chữ cũng còn chưa kịp nói ra, liền bị Mạnh Hiểu Dư cắt ngang.

“Như Băng tỷ tỷ, chúng ta cũng không cần thảo luận loại chủ đề nhàm chán này có được hay không. Ta sắp chết đói rồi, chúng ta đi ăn điểm tâm trước có được hay không? Nếu như tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ cảm thấy hứng thú với Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm, lần sau ta chỉ cho các tỷ! Chúng ta đi ăn cơm trước có được hay không?” Mạnh Hiểu Dư nói xong, vuốt vuốt cái bụng đói đến xẹp lép của mình, giả bộ đáng thương nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng.

Thấy Mạnh Hiểu Dư bĩu môi cùng biểu lộ nũng nịu trên mặt, Hàn Như Băng lại đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của Mạnh Hiểu Dư, vừa cười vừa nói: “Được, chúng ta đi ăn điểm tâm đi!”

Mà Hàn Như Sương thì trực tiếp dắt tay Mạnh Hiểu Dư, đi về phía khách đ**m.

================== đường phân cách ===================

Trên đường cái tấp nập.

“Oa.... Đường nhân* này thật xinh đẹp a! Đại thúc, ta muốn đường nhân này, bao nhiêu tiền?” Lúc này, Mạnh Hiểu Dư tay phải cầm một chuỗi hồ lô đường, đứng trước một sạp đường nhân, chỉ vào một đường nhân vô cùng xinh đẹp, nói với lão bản của sạp.

*đường nhân: đồ chơi/hình nhân làm bằng đường có hình thù những nhân vật

“Năm văn tiền một cái” Nam tử trung niên bán đường nhân cười ha hả nói với Mạnh Hiểu Dư.

“Được, cho ta một cái” Mạnh Hiểu Dư nói xong cũng từ trong túi móc ra năm đồng tiền, đưa cho nam tử trung niên. Sau đó cười hì hì tiếp nhận đường nhân từ tay nam tử trung niên. l**m một cái, lập tức cười đến híp cả mắt nói: “Rất ngọt a! Tạ ơn đại thúc.” Sau đó liền quay người tiếp tục đi dạo.

Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư đi ở phía trước, tay trái tay cầm một đường nhân, tay phải cầm một chuỗi hồ lô đường ăn vui vẻ. Ở trong lòng buồn cười nghĩ: “Tiểu gia hỏa này không phải vừa mới ăn xong điểm tâm không bao lâu sao? Sao bây giờ còn có thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy? Có đôi khi thật đúng là bội phục sức ăn của tiểu gia hỏa, lúc ăn điểm tâm rõ ràng ăn nhiều như vậy. Hiện tại cư nhiên còn có bụng ăn những đồ ăn vặt kia.” Nghĩ tới đây, Hàn Như Băng lại nhìn Mạnh Hiểu Dư đi ở phía trước, vui vẻ ăn, thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây, đi dạo đến vui vẻ

Lại quay đầu nhìn thoáng qua muội muội mặt lạnh đi bên cạnh mình. Cùng một vị nữ giả nam trang khác, trên mặt mỉm cười, nhìn tiểu gia hỏa. Hàn Như Băng nhẹ nhàng thở dài.

Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư vừa dạo phố, vừa ăn vặt đến vui vẻ thì thấy phía trước cách đó không xa có một đám người vây quanh một vòng lớn, không biết đang làm gì. Vì vậy người có lòng hiếu kỳ phi thường nặng như Mạnh Hiểu Dư liền dự định đi qua nhìn một chút.

Khi Mạnh Hiểu Dư đến gần đám người, cũng chen vào bên trong, nàng nhìn thấy một màn phi thường cẩu huyết lại thường xuyên xảy ra trong tiểu thuyết võ hiệp. Đó chính là một nam tử ăn mặc hoa lệ, nhưng tướng mạo lại phi thường hèn mọn, không biết là phú nhị đại* hay là quan nhị đại*, mang theo một đám nô tài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng* phía sau hắn, đang đùa giỡn một nữ tử nhà lành nhu nhược rất xinh đẹp.

*quan nhị đại: con quan

*phú nhị đại: con nhà giàu

*ám chỉ những tên phách lối trong “địa bàn” của mình

“Nhưng phàm là một người bình thường có tinh thần hiệp nghĩa, lúc gặp phải loại chuyện như vậy. Phần lớn đều vào lúc này nhảy ra, sau đó hô to một tiếng “Dừng tay” sau đó sẽ là một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Thế nhưng mà, Mạnh Hiểu Dư là một người có tinh thần hiệp nghĩa, nhưng nàng lại không tính là một người bình thường. Sau khi nàng nhìn thấy tình cảnh này, đầu óc lập tức nổi lên một câu, thuật ngữ chuyên môn phi thường kinh điển mạng. Vì vậy nàng liền duỗi ra tay phải lúc này còn nắm chặt cây kẹo hồ lô đã bị nàng ăn ba viên còn lại hai viên, chỉ vào nam tử tướng mạo phi thường hèn mọn, lớn tiếng thốt lên một câu: “Cầm thú, mau buông cô nương kia ra, ta đến!!!

============================================

Thấy vote ta - nàng nhiều nên để ta - nàng nhé ^^
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 26


Nhìn thấy bốn phía trong nháy mắt an tĩnh lại, cùng đông đảo ánh mắt nhìn về phía mình. Ngay cả thiếu nữ đàng hoàng mới vừa rồi một mực lôi lôi kéo kéo gã bỉ ổi kia. Lúc này đều đình chỉ lôi kéo, nhìn về phía mình. Lúc này Mạnh Hiểu Dư thật sự muốn đánh chết mình, sao mình lại nói luôn cả hai chữ sau cùng ra vậy? Đồng thời cũng không nhịn được bắt đầu gào thét trong lòng: “Ánh mắt các ngươi nhìn ta là có ý gì? Không phải ta chỉ không cẩn thận nói nhiều thêm hai chữ sao? Các ngươi có cần phải dùng loại ánh mắt nhìn quái vật kia mà nhìn ta sao? Còn có, gã bỉ ổi đùa giỡn thiếu nữ nhà lành, ánh mắt như nhìn người đồng đạo của ngươi là có ý gì? Lão nương cùng ngươi không phải người một đường có được không! Lão nương chính là một thanh niên năm tốt chính trực a! Còn có còn có, nữ tử bị đùa giỡn kia, ta chính là người cứu ngươi đó nha! Ngươi không cảm tạ ta thì thôi đi, nhưng mà ngươi cũng không thể dùng loại ánh mắt sợ hãi còn hơn nhìn thấy sắc lang nhìn ta a. Nếu ngươi như vậy, kêu người chuẩn bị anh hùng cứu mỹ nhân như ta làm sao chịu nổi a?

Mạnh Hiểu Dư rất muốn lớn tiếng gầm hét những lời ở trong lòng nghĩ tới ngay trước mặt những người đó. Dùng những lời này chỉ trích những người đó, sao có thể dựa vào hai chữ sau cùng của câu nói vừa rồi kia bóp méo hành động vĩ đại không cúi đầu thế lực ác, dũng cảm đứng ra, anh hùng cứu mỹ nhân của nàng đây?

Mặc dù Mạnh Hiểu Dư rất muốn làm như vậy, nhưng mà dưới các loại ánh mắt của nhiều người nhìn về phía mình như vậy. Mạnh Hiểu Dư chậm rãi thu hồ tay phải còn nắm chặt hồ lô đường chỉ gã bỉ ổi kia. Sau đó cúi đầu hung hăng cắn một hơi, sau đó lại mãnh liệt nhai mấy cái. Sau khi nuốt hồ lô vào trong bụng thì há miệng bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi miệng ta bị rút gân, các ngươi tiếp tục đi!” Sau khi câu nói này khiến toàn thể đám người bị đánh bại liền bình tĩnh xoay người đi ra.

“Hô... Rốt cục đi ra rồi, những ánh mắt kia thật sự là thật là làm cho người ta sợ hãi!” Mạnh Hiểu Dư từ trong đám người đi ra, nặng nề thở ra một hơi, cảm thán nói. Nhưng mà nàng mới vừa vặn cảm thán xong liền nhìn thấy ba người Hàn Như Băng lúc này đang đứng không xa ở trước mặt mình.

Nhìn thấy ngoại trừ gương mặt của Như Sương tỷ tỷ vẫn lạnh lùng như cũ, thì trên mặt của hai người Như Băng tỷ tỷ cùng Nam Cung Vân Hàn buổi sáng vừa gặp ở cửa khách đ**m đi dạo cùng đều mang một nụ cười mà Mạnh Hiểu Dư xem không hiểu. Mặc dù Mạnh Hiểu Dư xem không hiểu nụ cười trên mặt Hàn Như Băng cùng Nam Cung Vân Hàn là có ý gì. Nhưng mà nàng có thể khẳng định là, nhất định ba người Như Băng tỷ tỷ đã thấy được trò mèo lúc nãy của nàng.

Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư không khỏi nước mắt giàn giụa. Hình tượng của ta a, cứ như vậy hủy bởi một câu trên mạng!

Ai!!! Hình tượng hủy còn chưa tính, trong những người kia cũng không có ai quen ta. Cùng lắm thì về sau lúc ta ra cửa cải trang một chút là được rồi. Thế nhưng mà tại sao phải để Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ trông thấy đây? Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư lại giương mắt nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng một chút. Gương mặt Hàn Như Sương vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng mà ánh mắt lại một mực nhìn lấy mình, đôi môi gắt gao mím lại. Mà Như Băng tỷ tỷ thì cũng một mực nhìn mình, nhưng mà trên mặt vẫn mang nụ cười Mạnh Hiểu Dư xem không hiểu, nhưng trực giác cho nàng biết nụ cười này rất nguy hiểm.

Biểu lộ của hai người này, nếu như Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy trước chiều hôm qua, khẳng định sẽ cho rằng đây là rất bình thường. Dù sao Như Sương tỷ tỷ vẫn luôn là gương mặt lạnh lùng đó a! Mà trên mặt Như Băng tỷ tỷ thì thường xuyên mang một nụ cười mình xem không hiểu. Cho nên nét mặt bây giờ của bọn họ cũng không có có cái gì không đúng.

Thế nhưng mà sau khi trải qua chiều hôm qua, sau khi mình choáng choáng váng váng đáp ứng lời bày tỏ của hai tỷ muội Hàn Như Băng, sau đó lại nhìn thấy biểu tình hiện tại của hai tỷ muội các nàng, Mạnh Hiểu Dư có một loại cảm giác phi thường mãnh liệt, mình sắp xui xẻo rồi. Mà tại sao mình lại có loại cảm giác phi thường mãnh liệt này đây?

Đương nhiên là bởi vì từ chiều hôm qua sau khi mình tiếp nhận hai tỷ muội Hàn Như Băng thổ lộ, hành vi của hai người này biểu hiện ra...! Như Băng tỷ tỷ thì không nói, dù sao hôm qua sau khi mình tiếp nhận Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ thổ lộ, Như Băng tỷ tỷ chỉ hôn mình một chút, sau đó liền đi làm việc. Cho tới buổi sáng hôm nay mới trở lại khách đ**m. Cho nên coi như mình cảm giác ra Như Băng tỷ tỷ đối với mình có chút thay đổi, nhưng mà vô luận như thế nào c*̃ng không nói rõ đến cùng là thay đổi ở đâu.

Nhưng mà Như Sương tỷ tỷ lại khác biệt, từ khi mình tiếp nhận nàng cùng Như Băng tỷ tỷ, thái độ của Như Sương tỷ tỷ đối với mình thay đổi vô c*̀ng lớn a! Đơn giản chính là, trực tiếp từ băng sơn chuyển biến thành hỏa sơn *nha! Hơn nữa còn là loại hỏa sơn đang phun trào!

*hỏa sơn: núi lửa
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 27: Thằng cha này là xuyên không tới đi!


“Tiểu Dư Nhi đang suy nghĩ gì đấy?” Nam Cung Vân Hàn đến gần Mạnh Hiểu Dư, duỗi ra một tay nhẹ nhàng xoa đầu Mạnh Hiểu Dư, ngữ khí ôn nhu hỏi với Mạnh Hiểu Dư. Hoàn toàn mặc kệ sắc mặt của hai tỷ muội Hàn Như Băng sau lưng nàng biến hóa như thế nào.

“Ách không có không có suy nghĩ gì!” Mạnh Hiểu Dư bị giọng nói ôn nhu của Nam Cung Vân Hàn gọi hoàn hồn trí, trong nháy mắt lại bị dung nhan tuyệt mỹ mang theo nụ cười ôn nhu yếu ớt của Nam Cung Vân Hàn hấp dẫn. Sau khi trả lời Nam Cung Vân Hàn liền hai mắt hình trái tim nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Nam Cung Vân Hàn, bắt đầu hoa si*. Hoàn toàn ném hai tỷ muội Hàn Như Băng đến tận sông Amazon. (tác giả viết thế chứ tui ko có chế đâu:v)

*hoa si: mê trai/gái

Nhìn hai người trước mặt cách đó không xa “thâm tình nhìn nhau”, hoàn toàn bỏ quên các nàng. Mặt của Hàn Như Sương đã đen đến không thể đen hơn, lúc này nàng rất muốn một kiếm chặt cái tay đặt ở trên đầu Mạnh Hiểu Dư của Nam Cung Vân Hàn. Sau đó lại ôm Dư Nhi vào trong ngực hung hăng trừng phạt dừng. Nếu không phải tay phải Hàn Như Băng một mực lôi kéo mình, rất có thể nàng đã xông lên làm như vậy.

Mà Hàn Như Băng thì tay phải bận rộn lôi kéo muội muội nhà mình,đồng thời, nụ cười nguy hiểm bên miệng thì càng lúc càng nguy hiểm. Trong lòng đã nghĩ kỹ phải trừng trị tiểu gia hỏa không nghe lời nhà nàng thế nào.

Sau khi tính toán tốt tối hôm nay phải trừng phạt tiểu gia hỏa thế nào, nụ cười nguy hiểm trên mặt Hàn Như Băng càng tăng thêm. Đồng thời nàng c*̃ng nghĩ trong lòng nghĩ: “Tiểu gia hỏa, tối hôm nay, nàng cũng đừng trách ta cùng muội muội. Lúc đầu ta còn không muốn nhanh như vậy, thế nhưng mà nàng thật sự quá không nghe lời. Hơn nữa còn quá chiêu nhân*, nếu như ta cùng muội muội không nhanh một chút, không chừng ngày nào đó nàng liền bị những người khác lừa mất. Nghĩ đến nơi này, Hàn Như Băng nhìn thoáng qua Nam Cung Vân Hàn đang cười hèn mọn đứng bên cạnh tiểu gia hỏa. (“Uy uy người ta là cười ôn nhu có được không a!” Tiểu Vũ gầm thét lên.) Sau đó lại như tổng kết nghĩ đến: “Cho nên, bởi vì nàng không nghe lời, mà lại quá chiêu nhân. Vì “lý tưởng hạnh phúc” sau này của ta cùng muội muội, tối hôm nay vô luận như thế nào, nàng cũng chạy không thoát. (Tiểu Vũ đậu đen rau muống nói: “Kỳ thật nói tới nói lui, chính là ngươi muốn tối hôm nay đẩy ngã Tiểu Mahj đi! Còn kiếm cớ nhiều như vậy cho mình làm gì.)

*chiêu nhân: gây chú ý, có sức hút với người khác

Ngay lúc mặt Hàn Như Sương đen lên, Hàn Như Băng cười nguy hiểm, mà Mạnh Hiểu Dư cùng Nam Cung Vân Hàn vẫn không phát giác gì mà “thâm tình nhìn nhau“. Một tiếng “Nữ hiệp” đột ngột phá vỡ không khí phi thường quỷ dị lúc này.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư đầy dấu chấm hỏi nhìn chằm chằm gã bỉ ổi trước mặt đang dùng biểu tình kích động như nhìn thấy thần tượng, lại còn luôn miệng kêu mình là nữ hiệp. Sau đó có chút khó tin chỉ cái mũi của mình hỏi: “Vừa rồi là ngươi gọi ta sao?”

“Đúng vậy a! Vừa rồi lúc ta nhìn thấy ngươi đi ra khỏi đám đông, ta còn tưởng rằng không dễ dàng tìm thấy ngươi đâu? Chờ ta để gia đinh đưa cô nương kia về nhà nàng, lại ra khỏi đám đông, không ngờ ngươi vẫn còn đứng phía ngoài đoàn người chưa đi. Nữ hiệp, ngươi biết lúc ta gặp lại ngươi, ta kích động cỡ nào sao?” Gã bỉ ổi lúc nãy bị Mạnh Hiểu Dư định nghĩa là thiếu gia ăn chơi đùa giỡn thiếu nữ nhà lành bởi vì thấy hắn đang cùng một nữ tử lôi kéo, lúc này đang nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư bằng ánh mắt hình ngôi sao trả lời câu hỏi của Mạnh Hiểu Dư.

“Như vậy ngươi tìm ta vì cái gì?” Lúc này Mạnh Hiểu Dư bị gã bỉ ổi dùng ánh mắt hình ngôi sao đầy sùng bái nhìn liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, gã bỉ ổi kia lập tức đứng thẳng người. Dùng một loại ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: “Nữ hiệp, ta gọi Lý Cao Thăng, ở Lí phủ nằm trên đường cái phía đông. Cha ta là Tri phủ Phú Vân Thành, mà ta là Đại công tử của Tri phủ Phú Vân Thành này.” Sau khi giới thiệu xong gia thế của mình, gã bỉ ổi gãi đầu một cái lại nói tiếp: “Kỳ thật ta tìm nữ hiệp không có đại sự gì khác. Chỉ là muốn xin ngươi thu ta làm tiểu đệ của ngươi, sau đó về sau ta liền theo ngươi lăn lộn.”

“Vì sao?” Lúc này Mạnh Hiểu Dư đã có chút choáng váng tại chỗ. Ngay cả Nam Cung Vân Hàn cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng đều có chút không hiểu nhìn gã bỉ ổi kia.

Nghe được Mạnh Hiểu Dư hỏi hắn vì sao, lúc này gã bỉ ổi liền kích động lôi kéo ống tay áo của Mạnh Hiểu Dư nói: “Đương nhiên là bởi vì chúng ta là cùng một loại người a! Ngươi biết không? Khi ta nghe được ngươi ngay trước đám người lớn tiếng nói với ta: “Cầm thú, mau buông ra cô nương kia, ta đến!” Ngươi biết lúc ấy trong tim ta kích động cỡ nào sao! Nhất là hai chữ “ta đến” sau cùng trong câu kia của ngươi, với ta mà nói đơn giản chính là thiên lại chi thanh* a! Ngươi biết không? Từ lúc còn rất nhỏ, ta liền cho rằng nữ nhân không nên cùng một chỗ với nam nhân, mà hẳn là cùng một chỗ với nữ nhân a! Loại trọc vật như nam nhân, sao có thể xứng với nữ nhân sạch sẽ như nước đây? Thế nhưng người của thế giới này lại hay nói cái gì nam nữ xứng đôi, âm dương tương hợp mới là thiên địa chính đạo. Chó má thiên địa chính đạo, theo ta thì nữ nhân cùng một chỗ với nữ nhân mới thật sự là nhân gian chính đạo....

*thiên lại chi thanh: âm thanh/tiếng của trời. Địa lại chi thanh: tiếng đất

Mạnh Hiểu Dư xạm mặt nhìn tên đang phẫn hận trắng trợn phê phán đạo lý nam nữ xứng đôi, âm dương tương hợp của thế giới này. Đồng thời lại cực lực tuyên truyền cho mình lý luận nữ nữ tướng phối mới là nhân gian chính đạo, mà nam tử nên bị trục xuất ra khỏi thế gian.

Nhịn không được ở trong lòng đậu đen rau muống: “Kỳ thật thằng cha này là xuyên không tới đi! Hơn nữa cái loại lý luận nâng nữ tử lên trời, đạp nam tử xuống của ngươi là chuyện gì xảy ra? Hơn nữa ngươi không nên quên, chính ngươi c*̃ng là nam nhân đi! Còn có, nếu như thế giới này thật sự phát triển theo hướng giống như ngươi nói, nữ nhân đều đi làm bách hợp, mà nam nhân thì đều bị trục xuất khỏi thế gian. Ta nghĩ thế giới này cách ngày diệt vong cũng không xa đi!”
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 28: Càng thêm hạnh phúc


“A a rốt cục thoát khỏi tên điên não tàng kia!” Lúc này Mạnh Hiểu Dư không có hình tượng chút nào ghé vào trên giường trong nàng cùng Hàn Như Băng. Vừa lăn lộn vừa cảm thán rốt cục đưa tiễn được cái tên nam nhân điên não tàng liên tục ở bên tai nàng tuyên truyền lý luận nam nữ không đúng, nữ nữ vô tội kia đi.

“Nga, chẳng lẽ tiểu gia hỏa không tán đồng cách nói của vị công tử Lý Cao Thăng kia?” Hàn Như Băng ngồi bên cạnh bàn, tay phải bưng một chén trà xanh, sau khi uống một hơi liền thả lại trên bàn. Sau đó nhìn Mạnh Hiểu Dư đang lăn lộn trên giường, chậm rãi hỏi vấn đề này.

“Đương nhiên không tán đồng, nếu như trên đời này nữ tử đều cùng một chỗ với nữ tử, vậy không phải thiên hạ đại loạn rồi sao?” Mạnh Hiểu Dư vẫn vừa lăn lộn trên giường vừa nói.

“A! Vậy ý của tiểu gia hỏa là nữ tử nhất định phải cùng nam tử mới là chính đạo?” Khuôn mặt Hàn Như Băng như cười mà không phải cười nhìn Mạnh Hiểu Dư nói.

“Cái đó cũng không đúng, dù sao không phải mỗi người đều thích nam nhân hoặc là nữ nhân. Sao có thể ép buộc, nữ nhân không thích nam nhân sao phải cứ cùng một chỗ với nam nhân chứ? Đồng dạng cũng không thể ép buộc nam nhân không thích nữ nhân phải cứ cùng một chỗ với nữ nhân, cho nên, cách nói nữ tử nhất định phải cùng nam tử c*̃ng là không đúng.”

“Vậy tiểu gia hỏa cho rằng như thế nào mới là đúng đây?”

“Tình cảm “

“Tình cảm?”

“Ân, song phương có tình cảm với nhau mới có thể cảm giác được hạnh phúc. Mặc kệ là nam nữ hay là nữ nữ hoặc là nam nam, cũng phải có tình cảm, cùng một chỗ mới cảm thấy hạnh phúc a! Cho nên a! Tình cảm mới là trọng yếu nhất, chỉ cần song phương có tình cảm, như vậy đối phương là nam hay là nữ cũng đều không trọng yếu a!”

“A! Thì ra tiểu gia hỏa cho là như vậy a! Vậy tiểu gia hỏa cảm thấy cùng một chỗ với ta cùng muội muội có hạnh phúc không?” Trên mặt Hàn Như Băng treo một nụ cười đầy tính toán nói.

“Ừm, ta cảm thấy rất hạnh phúc a!” Mạnh Hiểu Dư vẫn không có nhìn Hàn Như Băng, mà là ôm chăn mền tiếp tục vừa lăn lộn vừa trả lời Hàn Như Băng.

“Vậy tối nay ta cùng muội muội để tiểu gia hỏa càng thêm “hạnh phúc” được chứ?” Nụ cười trên mặt Hàn Như Băng càng lúc càng rộng.

“Càng thêm hạnh phúc?” Lúc này Mạnh Hiểu Dư rốt cục nhìn về phía Hàn Như Băng, trên đầu treo đầy dấu chấm hỏi thật to.

“Đúng vậy, tiểu gia hỏa nguyện ý không?” Hàn Như Băng cười hỏi, bất quá trong giọng nói chứa một chút dè dặt.

“Nguyện ý thì nguyện ý, bất quá Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ làm như thế nào để cho ta càng thêm hạnh phúc đây?” Mạnh Hiểu Dư đặc biệt hiếu kỳ, dù sao định nghĩa hạnh phúc rất mơ hồ a!

“Ha ha đến lúc đó nàng sẽ biết.”Ngữ khí lúc này của Hàn Như Băng cực kỳ giống đại hôi lang lừa gạt thành công tiểu hồng mạo* đến lang oa* của mình.

*tiểu hồng mạo: cô bé quàng khăn đỏ

*lang oa: ổ sói

“Không thể nói cho ta biết trước sao?” Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy nụ cười như đại hôi lang của Hàn Như Băng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm vô cùng không tốt. Thế nhưng không đợi đến Hàn Như Băng trả lời liền bị một tràng tiếng gõ cửa cắt ngang.

Mạnh Hiểu Dư nghi ngờ nhìn về phía cửa, sau đó lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”

“Khách quan, ta là đ**m tiểu nhị a! Ta tới đưa nước nóng cho ngài.” đ**m tiểu nhị ngoài cửa xách theo một thùng nước nóng vừa đun xong nghe thấy Mạnh Hiểu Dư hỏi, cung kính trả lời.

“A, vậy ngươi vào đi!” Mạnh Hiểu Dư nghe thấy là đ**m tiểu nhị đến đưa nước nóng liền đứng dậy xuống giường đi tới cửa giúp đ**m tiểu nhị mở cửa. Sau đó liền đến bên cạnh Hàn Như Băng, ôm một cái cánh tay của Hàn Như Băng. Một mặt làm nũng ngửa đầu nhìn Hàn Như Băng, hi vọng nàng có thể trả lời vấn đề vừa rồi của mình.

Thế nhưng Hàn Như Băng lại chỉ mặt mỉm cười uống trà trong tay nàng, căn bản cũng không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương mang theo làm nũng của Mạnh Hiểu Dư.

Cho đến khi đ**m tiểu nhị đổ đầy nước nóng vào thùng sau bình phong, đi đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư cùng Hàn Như Băng. Xoay người nói: “Khách quan, nước nóng đã đổ đầy, ngài tùy thời đều có thể tắm rửa. Nếu như khách quan ngài không có dặn dò gì, tiểu nhân đi xuống trước. Nói xong những này, đ**m tiểu nhị đợi một hồi, thấy Mạnh Hiểu Dư cùng Hàn Như Băng đều không có dặn dò gì liền thối lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Hàn Như Băng thấy đ**m tiểu nhị ra khỏi gian phòng cũng đóng kỹ cửa. Liền buông chén trà trong tay xuống, quay đầu vừa cười vừa nói với Mạnh Hiểu Dư: “Nước nóng đã chuẩn bị xong, vậy tiểu gia hỏa mau đi tắm đi! Nếu không chờ một lát nước lạnh sẽ dễ dàng sinh bệnh nha! Ta đi qua bên muội muội trước, chờ nàng tắm rửa xong ta cùng muội muội sẽ qua. Đến lúc đó nàng sẽ biết, chuyện khiến nàng càng thêm hạnh phúc là cái gì.” Sau khi nói xong, Hàn Như Băng cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Mạnh Hiểu Dư. Sau đó liền cười, khuôn mặt quỷ dị ra khỏi phòng, vẻn vẹn lưu lại một mình Mạnh Hiểu Dư suy nghĩ lung tung.

Cau mày suy nghĩ kỹ một hồi, cũng không có nghĩ ra chuyện Hàn Như Băng nói khiến cho mình càng thêm hạnh phúc là chuyện gì. Mạnh Hiểu Dư dứt khoát không nghĩ: “Dù sao lát nữa Như Băng tỷ tỷ sẽ nói cho ta biết không phải sao? Vậy ta còn ở đây đoán mò làm gì cho phí sức?” Sau khi Mạnh Hiểu Dư ở trong lòng an ủi mình như thế một chút liền đi tới cửa chốt cửa thật kỹ. Sau đó thì đi ra sau bình phong, l*t s*ch y phục. Khuôn mặt thỏa mãn bước vào thùng tắm đã đổ đầy nước nóng.

======================================

Sắp bị thịt roài...:v
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 29


Sau khi Mạnh Hiểu Dư tắm rửa xong, lau khô nước trên người liền tr*n tr** bò lên giường, chui vào trong chăn. Ban đầu nàng còn nằm ở trong chăn, mở to hai mắt hưng phấn nghĩ: “Rốt cuộc việc Như Băng tỷ tỷ nói để cho ta càng thêm hạnh phúc là chỉ cái gì đây?”

Thế nhưng không bao lâu, Mạnh Hiểu Dư liền không chống cự nổi sâu ngủ tiến công, ngủ thiếp đi.

Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư vừa mới ngủ không bao lâu. Nàng liền bị một phen ngứa ngáy trên mặt làm mở mắt. Khi Mạnh Hiểu Dư mở mắt thì liền nhìn thấy Hàn Như Sương thân mang một bộ trung y bạch sắc, hai tay ôm lấy eo của mình, khóe môi hơi vểnh, hai mắt trong suốt nhìn mình.

“Ngô, là Như Sương tỷ tỷ a! Như Băng tỷ tỷ đâu?” Mạnh Hiểu Dư có chút còn buồn ngủ hỏi.

“Tỷ tỷ đang ở trong phòng ta tắm rửa! Một lát nữa sẽ tới.” Hàn Như Sương nhìn thấy bộ dáng híp nửa mắt buồn ngủ đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư, đường cong ở khóe môi thoáng tăng thêm. Sau đó dường như nàng lại nghĩ đến cái gì đó, ngữ khí hơi chút kích động hỏi Mạnh Hiểu Dư lúc này đã dúi đầu vào trước ngực mình chuẩn bị ngủ tiếp: “Dư Nhi, nàng thật sự nguyện ý sao?”

Đầu tựa vào trước ngực Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư buồn ngủ mơ mơ màng màng nghe thấy Hàn Như Sương hỏi nàng thật sự nguyện ý sao? Mặc dù nhất thời còn chưa hiểu Hàn Như Sương nói cái gì, nhưng vẫn theo thói quen gật đầu một cái, sau đó nhẹ nhàng ân một tiếng. Sau đó lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư vừa mới chuẩn bị ngủ tiếp, mà Hàn Như Sương lại thấy Mạnh Hiểu Dư gật đầu một cái liền phi thường vui vẻ lại phi thường kích động, hai tay nắm chặt eo Mạnh Hiểu Dư. Bởi vì quá cao hứng c*̃ng quá kích động, cho nên trong lúc nhất thời không khống chế được lực độ hai tay. Kém chút nữa bẻ gãy cái eo nhỏ mảnh khảnh của Mạnh Hiểu Dư.

Mà Mạnh Hiểu Dư vồn đang buồn ngủ lại bị Hàn Như Sương đột nhiên tăng lực đạo ở hai tay liền bị cảm giác đau đớn trên lưng truyền đến khiến hô đau một tiếng, ngay cả sâu ngủ cũng hoàn toàn chạy hết. Lúc này Mạnh Hiểu Dư mở to hai mắt rưng rưng tràn ngập lên án nhìn Hàn Như Sương.

Sau khi Hàn Như Sương đang nghe thấy một tiếng nhàn nhạt kêu đau của Mạnh Hiểu Dư liền phát hiện mình ôm Mạnh Hiểu Dư quá chặt, vì vậy lập tức thả lỏng lực đạo hai tay, sau đó mang giọng áy náy nói với Mạnh Hiểu Dư: “Thật xin lỗi Dư Nhi, vừa rồi ta thật cao hứng cho nên nhất thời không khống chế được lực đạo, vì vậy làm đau nàng!” Nói xong những lời này, Hàn Như Sương cũng không đợi Mạnh Hiểu Dư trả lời gì liền tràn ngập thương tiếc hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư, sau đó từ từ đẩy sâu nụ hôn này. Nụ hôn càng sau, hai tay Hàn Như Sương vốn đặt ở trên lưng Mạnh Hiểu Dư c*̃ng bắt đầu không an phận lướt khắp cơ thể tr*n tr** của Mạnh Hiểu Dư.

Mà Mạnh Hiểu Dư vừa lúc bị Hàn Như Sương ôn nhu hôn khiến cho có chút ngốc. Khi nàng vừa mới hoàn hồn, lại không nghĩ rằng lại bị nụ hôn sâu của Hàn Như Sương đoạt đi thần trí vừa mới kéo về.

Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư bị Hàn Như Sương hôn đến thần trí mơ hồ. Lại đột nhiên phát hiện không biết khi nào Hàn Như Băng đã vàophòng. Mà lúc này mặt Hàn Như Băng đang tràn đầy ý cười nhìn nàng và Hàn Như Sương.

Phát hiện này khiến Mạnh Hiểu Dư vô cùng quẫn bách. Thần trí vốn bị Hàn Như Sương hôn đến chết phân nửa c*̃ng vào lúc này hoàn toàn thu hồi.

Lúc Mạnh Hiểu Dư phát hiện Hàn Như Băng, đồng thời, Hàn Như Sương c*̃ng phát hiện tỷ tỷ của mình. Nhưng nàng chỉ ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ nhà mình một chút, sau đó lại cúi đầu xuống bắt được đôi môi vì quẫn bách mà né tránh của Mạnh Hiểu Dư. Ngay lúc đó, tay trái của nàng ôm thật chặt eo Mạnh Hiểu Dư, tay phải chống đỡ trên giường. Sau đó đột nhiên phát lực, liền dễ dàng lật Mạnh Hiểu Dư bay một vòng, sau đó lăn vào tận cùng bên trong giường.

Hàn Như Băng nhìn thấy muội muội nhà mình chừa một chỗ trống cho mình. Nụ cười trên mặt càng tươi hơn, sau đó nàng cởi ngoại y vừa mới tắm rửa xong mới mặc lên người không được bao lâu, chỉ mặc một thân trung y giống như Hàn Như Sương bò lên trên giường. Sau đó hơi nghiêng người, tới gần bên tai Mạnh Hiểu Dư, dùng giọng khàn khàn mang theo dụ hoặc chậm rãi nói: “Tiểu gia hỏa, không phải lúc trước nàng hỏi ta. Muốn như thế nào mới có thể để cho nàng càng thêm hạnh phúc sao? Hiện tại ta sẽ cùng muội muội nói cho nàng biết, thế nào?” Sau khi Hàn Như Băng ở bên tai Mạnh Hiểu Dư nói xong những lời này, liền vươn lưỡi ra nhẹ nhàng l**m lấy vành tai Mạnh Hiểu Dư một chút. Sau khi Mạnh Hiểu Dư run nhẹ một cái liền cúi đầu xuống hôn lên cái cổ dài nhỏ của Mạnh Hiểu Dư. Mà tay phải c*̃ng xoa lấy ngọn núi nhỏ đã đứng thẳng của Mạnh Hiểu Dư, khi thì nhào nặn, khi thì vuốt khẽ viên đậu đỏ màu hồng phấn trên ngọn núi kia.

Bởi vì miệng Mạnh Hiểu Dư bị Hàn Như Sương hôn. Sau khi nghe được lời nói của Hàn Như Băng thì triệt để khóc thầm. Đồng thời c*̃ng hiểu được lúc trước Hàn Như Băng nói để cho mình càng thêm hạnh phúc là chỉ cái gì. Vì vậy Mạnh Hiểu Dư không nhịn ở trong lòng mắng to Hàn Như Băng phúc hắc. c*̃ng mắng mình ngây thơ, sao lại tin tưởng lời nói của Hàn Như Băng chứ?

Đã up 2 chương H trên bachgiatrang.com. Bạn nào muốn xem trước thì qua đó:v

Vài ngày nữa mình sẽ up H bên này (up từng chương). Hoặc nếu thấy vote nhiều thì mình sẽ up sớm:v
 
Back
Top Bottom