Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,309
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
nu-nhan-co-dai-that-dang-so.jpg

Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Tác giả: Phong Vũ
Thể loại: Bách Hợp, Xuyên Không, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Cổ đại, xuyên không, nhất thụ đa công (1x5), H, ân oán giang hồ
Nhân vật: Manh Hiểu Dư x Hàn Như Băng, Hàn Như Sương, Nam Cung Vân Hàn, Linh Ngọc Nhi, Dạ Vô Song.

Đi mua nước tương cũng có thể xuyên qua, Thiên a!, Phật tổ a!, ta như thế nào thờ phụng các ngài không được chu đáo a! Mạnh Hiểu Dư bất đắc dĩ kêu lên.

Chấp nhận số mệnh rồi nhưng sao lại cho ta gặp nữ nhân đáng sợ như vậy? Mẹ ơi, những nữ nhân này quả thật quá quái dị đi, con muốn về nhà....​
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 1: Bi kịch khi đi mua tương


“A

thật khổ a, mẹ cũng thật là, ngày hôm nay thật vất vả trường học mới được nghỉ, không cần dậy sớm đến trường, có thể ngủ nướng một phen. c*̃ng tại ba, mới sáng sớm ăn cái gì không ăn, lại muốn ăn cơm chiên tương, còn làm hại ta vì trong nhà hết tương bị mẹ kêu đi mua tương, ta buồn ngủ.” Mạnh Hiểu Dư, vừa xách tương ra khỏi siêu thị vừa oán trách.

Ngay lúc ta vừa đi vừa than phiền ba mẹ thì chợt nghe một thanh âm không hài hòa vang lên, ăn cướp a, có người giật túi....... Ăn cướp??? Ta ngây ra một lúc, cái gì? Lập tức nhìn chung quanh, muốn nhìn một chút cái tên đầu bị cửa kẹp kia, to gan như vậy cư nhiên dám ăn cướp gần trụ sở cảnh sát, đúng là ngại cuộc sống quá nhạt nhẽo sao? Quả nhiên không bao lâu, ta liền thấy hai tên nam nhân bộ dáng mười phần hèn hạ chạy về phía ta, một tên nam nhân trong đó mặc áo 3 lỗ màu trắng, quần đi biển màu xanh, tay trái cầm một cái túi xách màu đỏ, tay phải cầm một cây dao gọt trái cây, liều mạng chạy về phía trước. Mà tên bên cạnh hắn mặc đồ giống hắn nhưng màu sắc bất đồng, áo thun 3 lỗ đen, quần đi biển màu xanh, tay phải cầm một cây dao gọt trái cây, vừa chạy vừa quay đầu nhìn xung quanh. Mà phía sau bọn họ hơn mười mét là mấy người cảnh sát cầm côn, thổi còi đuổi theo.

Oa, cảnh tượng cảnh - phỉ truy đuổi chiến a. Ngay lúc ta đang cảm thán cảnh tượng này, ngược lại không có chú ý tới hai tên nam nhân hèn hạ kia đã cách ta không được một mét.

Vì vậy ta thuận lý thành chương*, không phụ sự mong đợi của mọi người, thành con tin. (
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 2: Té trúng mỹ nữ


́ trúng mỹ nữ

Kiêu quốc, ngoại ô Phú Vân Thành. Hai bạch y nữ tử đang ngồi trò chuyện dưới một cây đại thụ.

“Tiểu Sương Sương a, muộinói tại sao lần này lão đầu Triệu Thiên Du kia đột nhiên lại phát Anh Hùng Thiếp* đi khắp nơi mời dự Đại hội anh hùng đây?” Một trong hai vị xinh đẹp bạch y nữ tử nói với vị bạch y nữ tử bên cạnh. Nhưng nữ tử kia rõ ràng khá lạnh lùng, lời nói ra cũng tương đối lạnh. ''Không biết.''

*Thiệp mời tham dự đại hội thời xưa

“Aii...nói chuyện với muội thật không thú vị.” Nữ tử xinh đẹp nói như vậy.

“......”

“Muội nói xem tốt xấu gì muội c*̃ng là muội muội ruột c*̉a Hàn Như Băng ta, là nhị cung chủ c*̉a Hướng Khuyết Cung, tại sao ưu điểm của ta muội một chút c*̃ng không học được chứ? Lẽ nào chúng ta không phải c*̀ng một nương sinh ra? Không đúng a, chúng ta chính là song sinh a” nữ tử xinh đẹp vẫn như lúc nãy tự nói chuyện một mình.

“......”

Lúc nữ tử xinh đẹp còn muốn nói, lại bị một thanh âm lạnh như băng cắt đứt ''Chúng ta cần phải đi rồi'' nữ tử lạnh lùng nói xong đứng dậy chuẩn bị đi.

A....... Người đâu cứu mạng a......Kèm theo âm thanh từ trên trời còn có ''Ầm'' một tiếng kèm theo, chấn động đến chim chóc cây cỏ.

Nói đến bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư c*̉a chúng ta, từ lúc té xuống c*̃ng đã chuẩn bị tâm lý té thành bánh nhân thịt, mà bây giờ lại...

Ồ, tại sao không đau? Hơn nữa còn mềm mại? Lẽ nào thượng đế nghe được lời cầu nguyện c*̉a ta? Hay là kỳ thực ta đã chết, cho nên mới không có cảm giác đau đớn? Nhưng mà nếu như ta chết rồi làm sao còn có cảm giác đây? Quan tâm cảm giác gì làm chi, miễn là không chết, không chết là chuyện tốt. Nghĩ tới đây, bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư lại bắt đầu vui vẻ.

“Ngươi có thể đứng dậy chưa?” Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư đang vui vẻ, một thanh âm lạnh như băng từ đỉnh đầu vang lên.

“A, có thể.”

“Vậy sao ngươi vẫn chưa chịu dậy?” Thanh âm lạnh như băng lần nữa vang lên, chẳng qua là hình như còn lạnh hơn vừa rồi.

“Nha, ta lập tức đứng lên.” Mạnh Hiểu Dư nói xong cũng không giữ nguyên tư thế nằm dài trên mặt đất, tuy rằng mới vừa rồi nàng không lập tức đứng dậy, ngoại trừ lo xác định mình chết hay chưa, cũng bởi vì đất này thật mềm, nằm lên rất thoải mái. Chống lên mặt đất mềm mại, đứng dậy.

Ồ? Đây là chổ nào?

“Lấy tay c*̉a ngươi ra” lần này là âm thanh phẫn nộ.

Tay? Nghe được câu này, Mạnh Hiểu Dư cúi đầu nhìn lại trên tay của mình, không nhìn thì tốt, vừa nhìn liền giật mình. Thì ra nãy giờ mình ngồi trên người một nữ nhân, mà tay của mình vừa vặn đặt trên ngực c*̉a nàng. Nhìn lên thì vừa thấy một gương mặt đầy hắc khí.

“Quỷ a...” Kèm theo một tiếng quỷ a này, Mạnh Hiểu Dư c*̉a chúng ta liền vinh quang nằm úp xuống. Aii! Không có cách nào, ai bảo Mạnh Hiểu Dư sợ nhất là quỷ làm chi.

Nhịn xuống xúc động muốn một chưởng vỗ chết người đang nằm trên người mình, Hàn Như Sương một cước đá tên trên người mình xuống. Đỡ ngực đứng lên, hai mắt bắt đầu đánh giá người vừa bị nàng đá một cước nằm trên mặt đất, lúc này người nằm trên đất hai mắt nhắm nghiền. Hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn vừa phải, trắng nõn mà nhàn nhạt phấn hồng, hai mắt nhắm nghiền nhìn không ra lớn nhỏ, lông mi cong dài, mũi nhỏ mà cao, miệng nho nhỏ, nhưng môi thật mỏng, cằm thật nhọn, vừa nhìn chính xác là khuôn mặt c*̉a một tiểu mỹ nhân đáng yêu, trên cao nhìn xuống, hàng mi xinh đẹp c*̉a Hàn Như Sương bắt đầu nhíu lại. c*̃ng không phải vóc người Mạnh Hiểu Dư rất kém cỏi, ngược lại vóc người c*̉a Mạnh Hiểu Dư còn tốt vô cùng, nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, tuy rằng không phải rất lớn nhưng là tuyệt đối c*̃ng không phải sân bay hay gì đó. Nếu như vậy thì tại sao Hàn Như Sương lại nhíu máy chứ? Bởi vì y phục, không sai, lúc này bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư c*̉a chúng ta đang mặc trên người là y phục người hiện đại xem như hơi mát mẻ còn người cổ đại nhìn vào giống như là không có mặc gì, bại lộ tuyệt đối có thể đem ngâm lồng heo, đó chính là quần short.

Sau khi quan sát xong người đang nằm, Hàn Như Sương cúi đầu trầm tư một chút, liền quay đầu dùng nhãn thần hỏi Hàn Như Băng bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh sợ đến mức hóa đá, bây giờ nên làm gì? Rốt cục đến tính nhẫn nại c*̉a Hàn Như Sương hầu như gần cạn sạch, bạn nhỏ Hàn Như Băng mới phản ứng lại. Lập tức bạo phát ra từng trận cười lớn, sau khi cười được một hồi, lúc muội muội c*̉a mình ném qua một phi đao thì ngừng lại. Hàn Như Băng một tay tiếp được phi đao muội muội ném tới, một tay che lại phần bụng cười đến đau nhức đi tới chỗ Mạnh Hiểu Dư đang nằm. Sau khi đi đến bên cạnh Mạnh Hiểu Dư, ngồi xuống, đưa tay phải ra vỗ vỗ trên mặt của Mạnh Hiểu Dư. Mà Mạnh Hiểu Dư c*̉a chúng ta cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác hơi đau, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt không phải là khuôn mặt hết sức vặn vẹo hơn nữa còn đầy hắc khí vừa đem mình dọa ngất. Mà là khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ, đẹp quá, ta lên thiên đường rồi sao? Tại sao có thể gặp được tiên nữ chứ? Sau đó lập tức ngồi dậy, ôm lấy tiên nữ trước mặt bắt đầu khóc lóc kể lể. “Hu hu

~~ tiên nữ tỷ tỷ van cầu ngươi đừng mang ta lên thiên đường, ta còn rất trẻ, còn có rất nhiều món ngon ta chưa ăn qua, rất nhiều chuyện vui ta còn chưa chơi, rất nhiều phong cảnh xinh đẹp ta chưa ngắm, hơn nữa quan trọng nhất là ta còn chưa yêu đương a. Lại chết như vậy mà lên thiên đường, ta không cam lòng a. Hơn nữa ta không phải tự nguyện chết, ta bị mặt quỷ kinh khủng dọa cho chết a, tiên nữ tỷ tỷ ngươi nói ta từ vực cao như vậy rơi xuống cũng chưa chết, kết quả bị khuôn mặt kinh khủng hù chết. Ta thật oan uổng a, tiên nữ tỷ tỷ ngươi nhất định phải giải oan cho ta, ngươi nhất định phải trả ta về nhân gian. Nếu như ngươi trả ta về nhân gian, ta nhất định sớm muộn gì c*̃ng thắp ba nén hương cảm tạ ngươi.....(phía dưới rút gọn 3 vạn chữ)”

Hàn Như Sương đen mặt nhìn người nhào vào trong lòng tỷ tỷ mình khóc lóc kể lể, khi nghe đến câu kia ''Ta là bị mặt quỷ kinh khủng dọa chết a'' vốn là khuôn mặt lạnh đông chết người, hiện tại càng phủ thêm một tầng sương đen. Mà Hàn Như Băng trong lúc bị Mạnh Hiểu Dư đột nhiên ôm lấy khóc lóc kể lể thì lại tiếp tục sững sờ.

Nửa giờ trồi qua, Mạnh Hiểu Dư vẫn còn đang khóc lóc kể lể, còn Hàn Như Sương bên cạnh mặt đen đã không thể đen hơn, rốt cục đến thời điểm không nhịn nổi nữa mà bạo phát. Chỉ thấy nàng bước nhanh đi tới, một tay lôi Mạnh Hiểu Dư trong lòng Hàn Như Băng lạnh lùng hỏi:

“Ngươi khóc đủ chưa?” Mạnh Hiểu Dư vốn đang khóc lóc kể lể hăng say lại bị giọng nói lạnh lùng đông lạnh đến rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy nữ tử mặt lạnh như băng đang căm tức nhìn nàng. Bị dọa đến im bặt, sợ sệt nhìn nữ nhân trước mặt. Mà Hàn Như Băng lúc muội muội nàng kéo Mạnh Hiểu Dư từ trong lòng nàng ra cũng đã phản ứng lại. Nàng nhìn nữ hài bị mặt lạnh c*̉a muội muội mình hù đến không dám nói lời nào, lắc đầu, lại nhìn một chút khuôn mặt đen lại c*̉a muội muội nhà mình liền cảm thán một chút, có bao nhiêu lâu không thấy được muội muội nhà mình bị tức đến mức độ này? Nữ hài này xem ra c*̃ng có bản lĩnh. Nhìn bộ dạng c*̉a muội muội mình thì biết chắc nàng sẽ không nói chuyện chứ đừng nói đến việc hỏi lai lịch c*̉a nữ hài này, xem ra chính mình phải ra tay.

“Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Vì sao ngươi lại từ trên trời rơi xuống đây? Vì sao ngươi ăn mặc kỳ quái như thế?” Hàn Như Băng nhìn nữ hài còn đang sợ hãi, cười hỏi liên tiếp mấy vấn đề. Lúc này Mạnh Hiểu Dư đang bị dọa đến, không biết làm sao bây giờ thì nghe được mấy câu hỏi liên tiếp liền ngẩn ra. Liền phát huy đức tính đứa bé ngoan, hỏi gì đáp nấy, mặc kệ người trước mắt là ai? Ngoan ngoãn trả lời các câu hỏi.

“Ta là Mạnh Hiểu Dư, nhà ở thành phố G, tiểu khu Phi Phượng, cao ốc Thiên Tường, tòa nhà C, lầu 26 phòng số 2608. Còn có, ta không phải từ trên trời rớt xuống, ta là bởi vì sáng sớm giúp mẹ đi mua tương, không cẩn thận bị cướp bắt, từ trên núi rơi xuống c*̀ng mấy tên cướp. Mà y phục ta mặc là quần short trang phục hè, kì quái chỗ nào a?” Trả lời xong mấy vấn đề này, hậu tri hậu giác Mạnh Hiểu Dư rốt cục phát hiện, không đúng, tại sao ta phải nói cặn kẽ như vậy a? Còn nữa, đây là nơi nào? Rõ ràng ta bởi vì cầu xây dựng sụp mà từ trên núi té xuống, vậy tại sao lại ở chỗ này? Còn nữa còn nữa, hai nữ tử ăn mặc như đóng phim cổ trang là ai? Tại sao các nàng lại ở chỗ này?
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 3: Đồng hành


“Những điều ngươi vừa nói đều là thật sự?” Nghe Mạnh Hiểu Dư nói xong, Hàn Như Băng trầm tư một chút hỏi. Cũng không phải là nàng không tin, mà là thực sự quá mức không thể tưởng tượng nổi. Trước tiên không nói đến chỗ ở do nàng nói ra, chỉ cần nghĩ nàng từ núi cao trên rơi xuống. c*̃ng đủ lạ lùng rồi, bởi vì ở đây là vùng ngoại ô Phú Vân Thành, đừng nói là núi, ngay cả gò đất cao hơn một chút c*̃ng không có. Nhưng khi nhìn bộ dáng của nàng, lại không giống như đang nói dối.

Mạnh Hiểu Dư đắm chìm trong tư tưởng c*̉a mình, nghe được câu hỏi thì trả lời ngay: “Đương nhiên là thật, vả lại ta lừa các ngươi làm gì? c*̃ng không kiếm ra tiền. Hơn nữa ta còn chưa hỏi các ngươi đâu. Nơi này là nơi nào? Tại sao các ngươi lại ở đây? Còn nữa, các ngươi đang đóng phim sao? Tại sao lại ăn mặc như cổ trang đây?”

“Ta tên Hàn Như Băng, vị bên cạnh này chính là muội muội ta Hàn Như Sương. Nơi này là vùng ngoại ô Phú Vân Thành, ta cùng muội muội ở đây là bởi vì chúng ta muốn đi tham dự đại hội võ lâm hai tháng sau tổ chức, vì đi đường quá mệt mỏi nên ở đây nghỉ ngơi một lúc. Còn nữa, cái gì là đóng phim?”

Nghe xong Hàn Như Băng trả lời, Mạnh Hiểu Dư lại sững sờ “Tại sao lại như vậy? Lẽ nào ta xuyên không rồi?” Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư lại gấp rút hỏi ra hai vấn đề: “Xin hỏi hiện tại là triều đại gì? Hiện nay hoàng đế là ai?”

“Triều đại? Ta chi biết nơi này Kiêu quốc, bây giờ là năm Đức Thành thứ 24, Đương Kim Hoàng Đế là Trưởng Tôn Văn Đức.”

“Kiêu quốc? Trưởng Tôn Văn Đức? Nói như vậy ta không chỉ xuyên không mà còn còn xuyên đến triều đại không rõ. Thần linh ơi, ngài có cần phải làm khổ ta đến như thế không?” Nghe xong Hàn Như Băng nói, ta triệt để tan nát cõi lòng.

Hàn Như Sương nhìn thoáng qua người kia, từ sau khi nghe xong lời của tỷ tỷ thì bộ dáng giống như trời sập xuống. Không để ý tới nàng, xoay người nhìn Hàn Như Băng nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải đi.”

Nghe xong lời của muội muội, Hàn Như Băng liếc nhìn Mạnh Hiểu Dư thương tâm ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Sau đó nhìn muội muội c*̉a mình nói: “Đúng là không còn sớm nha! Vậy chúng ta đi.” Hàn Như Băng nói xong quay qua phía Mạnh Hiểu Dư còn đang thương tâm nói: “ Tiểu muội muội gặp lại sau, chúng ta đi trước, hẹn ngày gặp lại a.” Nói xong đi theo phía sau Hàn Như Sương.

“Này, các ngươi đi như vậy sao? Vậy ta làm sao bây giờ a?” Mạnh Hiểu Dư vốn đang đắm chìm trong thương tâm, nghe thấy các nàng nói, ngẩng đầu lên hỏi hai câu này.

Nghe thấy câu hỏi của nàng, hai tỷ muội Hàn Như Băng xoay lại nhìn, người mới vừa rồi còn mang bộ dáng như trời sập xuống, hiện tại đang dùng dáng vẻ nhìn kẻ bạc tình mà nhìn các nàng. Thật giống như mình làm chuyện thiên hạ căm ghét gì với nàng ấy vậy.

“Nha! Vậy ngươi nói, chúng ta phải làm thế nào?” Hàn Như Băng rất hứng thú hỏi một câu.

“Đương nhiên là mang ta đi c*̀ng.” Nghe xong câu hỏi c*̉a Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư lập tức dùng khuôn mặt tươi cười nịnh hót nói ra câu nói này. Tại sao? Thái độ c*̉a Mạnh Hiểu Dư trước sau lại khác biệt như vậy đây? Theo như lời c*̉a Mạnh Hiểu Dư c*̉a chúng ta nói chính là: đó là đương nhiên rồi. Nếu xuyên thì c*̃ng đã xuyên rồi, thương tâm một chút là được, cuộc sống vẫn phải tiếp tục không phải sao? Hơn nữa người giống như ta, muốn cái gì c*̃ng không có, lại không quen biết ai, đương nhiên phải tìm một cái đùi để ôm. Nếu không thì ở cổ đại mạng người không đáng giá, không làm vậy thì chết như thế nào cũng không biết. Mà nơi đây lại là vùng ngoại ô hoang vu không người ở, ta lại mới vừa xuyên không đến, cuộc sống không quen, trời c*̃ng sắp tối, ai biết buổi tối ở đây có sói hay gì gì đó không? Không theo các nàng thì theo ai đây? Hơn nữa nơi này lại chỉ có hai người bọn họ, căn bản không có lựa chọn khác a? Còn có hai vị này, vừa nhìn chính là cao thủ trong cao thủ a. Cái gì? Ngươi nói ta làm sao biết? Cái này còn phải hỏi sao? Vừa nhìn y phục c*̉a hai người thì biết rồi, toàn thân bạch y tung bay, trong tay còn cầm bảo kiếm. Rõ ràng chính là loại trong tiểu thuyết võ hiệp, nữ hiệp hành tẩu giang hồ a. Vì vậy, nói tóm lại, hôm nay dù thế nào đi nữa, cũng phải ôm đùi hai vị nữ hiệp này.

Hàn Như Băng nhìn thiếu nữ trước mặt, trở mặt so với thời thiết thay đổi còn nhanh hơn: “Vậy ngươi nói một chút, tại sao chúng ta phải mang ngươi theo đây?” Mà Hàn Như Sương ngược lại, vẫn mặt lạnh không lên tiếng.

“Nếu như ta nói, các ngươi sẽ mang ta theo c*̀ng sao?” Nghe xong Hàn Như Băng, vẻ mặt Mạnh Hiểu Dư đầy khát khao hy vọng nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng.

“Có thể suy nghĩ” Hàn Như Băng nhìn vẻ mặt đầy khao khát c*̉a Mạnh Hiểu Dư nói.

“Tại sao phải mang ta theo a, đương nhiên là bởi vì duyên phận nha.” Mạnh Hiểu Dư mặt dày nói.

“Duyên phận?”

“Đúng vậy a, ngươi xem ta còn nhớ rõ ràng, bởi vì ta bất ngờ từ trên núi cao rơi xuống. Theo lý thuyết mà nói, từ núi cao rơi xuống, coi như té không chết, cũng phải bị thương không phải sao? Các người xem đi, ta không chỉ không bị thương một chút nào, lại đến được thế giới này c*̉a các ngươi. Lẽ nào đây không phải duyên phận sao? Lẽ nào đây không phải trời cao an bài sao? Còn nữa, vừa nhìn hai người các ngươi thì biết chính là loại nữ hiệp giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ a. Lẽ nào các ngươi nhẫn tâm vứt bỏ một nữ tử yếu đuối hai tay trói gà không chặt như ta ở nơi hoang vu này sao?” Sau khi liến thoắng nói xong, Mạnh Hiểu Dư liền dùng ánh mắt như tiểu cẩu đáng thương nhìn hai người trước mắt.

“Ngươi c*̃ng đã nói như vậy rồi, nếu chúng ta không mang ngươi theo thì đúng là có điểm không ổn. Ngươi nói phải không, tiểu Sương Sương?” Nghe một đống lý do loạn thất bát tao Mạnh Hiểu Dư vừa nói. Hàn Như Băng lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ gì.

Nhìn tỷ tỷ nhà mình lộ ra nụ cười giống như hồ ly, Hàn Như Sương vẫn không nói chuyện xoay người bước đi. Chẳng qua là trong lúc xoay người, khóe miệng nhỏ bé cong thoáng lên một chút khó thể nhận ra, thoáng qua liền biến mất. Nhìn muội muội xoay người bước đi, Hàn Như Băng c*̃ng xoay người bước đi, có điều trước khi đi còn kêu người nào đó còn đang giả bộ đáng thương, phải nhanh nhanh đuổi theo nha.

“Nha, các ngươi chờ ta a” nghe Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư thu hồi vẻ mặt vô cùng đáng thương trên mặt, đổi lại khuôn mặt vô c*̀ng vui vẻ đuổi theo hai người.

Lại nói hai tỷ muội Hàn Như Băng, vì sao lại mang Mạnh Hiểu Dư theo đây? Đúng là bởi vì một đống lý do rách nát c*̉a Mạnh Hiểu Dư sao? Đương nhiên không phải, là bởi vì Hàn Như Băng cảm thấy chơi vui mà thôi. Bởi vì nàng rất hiếm khi thấy người thú vị như Mạnh Hiểu Dư, nếu như trên đường mang theo Mạnh Hiểu Dư chắc sẽ không tẻ nhạt đi. Hơn nữa nàng đối với lai lịch c*̉a Mạnh Hiểu Dư thật sự rất tò mò, vì những lý do này nên mang theo Mạnh Hiểu Dư đúng là bình thường. Mà Hàn Như Sương thì sao đây? Tại sao nàng không phản đối tỷ tỷ mình mang Mạnh Hiểu Dư theo đây? Hơn nữa từ lúc Mạnh Hiểu Dư xuất hiện, té lên trên người nàng, lại không thấy Mạnh Hiểu Dư làm gì cho nàng để nàng không tức giận nữa. Theo lý thuyết nàng nên kiên quyết phản đối tỷ tỷ mình mang theo Mạnh Hiểu Dư mới phải. Tại sao cái gì nàng cũng không nói đây? Ta chỉ có thể nói lòng dạ c*̉a băng sơn thì không nên suy đoán, bởi vì ngươi đoán tới đoán lui c*̃ng không hiểu. Cứ như vậy, bạn nhỏ Mạnh bắt đầu bước trên con đường giang hồ c*̉a nàng.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 4: Trở thành gối ôm


̉ thành gối ôm
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 5: Hiệu cầm đồ


Sáng sớm khách đ**m vô cùng náo nhiệt, đại sảnh dưới lầu hầu như không còn trống, mỗi bàn đều có vài người ngồi. Chỉ duy nhất chiếc bàn phía Đông gần cửa sổ có một bạch y nữ tử đang ngồi. Mà bạch y nữ tử cũng là nữ nhân duy nhất ở đây, xung quanh những cái bàn còn lại đều ngồi đầy người, toàn bộ đều là nam nhân. Chỉ thấy bộ dạng c*̉a những nam nhân kia tuy là ngồi ở trên bàn ăn điểm tâm, nhưng ánh mắt lại liên tiếp liếc về phía bạch y nữ tử. c*̃ng không phải nhìn bữa sáng phong phú ngon miệng trên bàn của nàng, cũng không phải tướng mạo c*̉a nàng quái dị xấu xí. Mà ngược lại bởi vì nàng thật xinh đẹp, nguyệt mi tinh mục*, quỳnh tị* duyên dáng, đẹp như tranh vẽ, như tiên nữ xuất trần. Một nữ tử tuyệt sắc như vậy, chỉ sợ thế gian khó được mấy người. Đáng tiếc, nữ tử này tuy đẹp, nhưng cũng không phải những người như bọn họ có thể tới gần.

*Nguyệt mi tinh mục: Mày như trăng, mắt như sao. Miêu tả sự xinh đẹp có thể sánh với nhật nguyệt

*Quỳnh tị: Mũi quỳnh. Quỳnh: chỉ những thứ đẹp đẽ tinh xảo

Khi Hàn Như Băng từ lầu hai xuống tới, chỉ liếc mắt liền nhìn thấy muội muội nhà mình lúc này đang ngồi một mình, mà xung quanh nàng, bốn phía mặc dù ngồi đầy người, nhưng không người nào dám tới gần cái bàn kia. Nhìn nữa, thấy gương mặt có thể lạnh chết người kia của muội muội, Hàn Như Băng hiểu rõ cười cười, cất bước đi tới.

Hàn Như Băng ngồi vào chỗ của mình, nhìn muội muội mặt lạnh, lại nhìn nhìn bữa sáng trên bàn hầu như chưa động tới.

“Như thế nào không ăn? Thức ăn ở đây không hợp khẩu vị sao?” Hàn Như Băng hỏi. Nghe như là đang quan tâm muội muội, vì sao không ăn điểm tâm. Thế nhưng vẻ chế nhạo trên mặt kia lại làm cho người hoài nghi a!

“Không có gì, tạm thời không muốn ăn mà thôi“. Hàn Như Sương nhìn tỷ tỷ ngồi ở đối diện đang cười nhạo mình, mặt không thay đổi trả lời.

“Nga, như vậy a, một hồi bảo đ**m tiểu nhị đem đến phòng ta ăn đi. Ta có chút việc phải đi ra ngoài một chút rồi trở về. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn, muội đến phòng ta chờ đi.

“Được” Hàn Như Sương trả lời xong, liền đứng dậy đi lên lầu hai.

“ A, sau khi muội đến phòng ta, gọi tên tiểu tử còn đang ngủ kia dậy dùm ta“. Hàn Như Băng nhìn muội muội đã đứng dậy đang hướng lầu hai đi tới, cười không có hảo ý nói.

Hàn Như Sương vẫn không quay đầu lại, chỉ là đáp ứng một tiếng liền tiếp tục đi lên lầu. Bởi vậy nàng cũng không thấy được vẻ mặt tươi cười không có hảo ý của Hàn Như Băng.

Đi đến gian phòng của Hàn Như Băng trên lầu hai, nàng mở cửa bước vào. Lướt qua bình phong nàng nhìn thấy gì? Hàn Như Sương kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt thường ngày.

Nhìn thiếu nữ tr*n tr** trên giường, ôm chăn ngủ không có chút hình tượng nào. Khuôn mặt Hàn Như Sương hơi ửng đỏ một chút, không vì cái gì khác, chỉ vì da thịt mềm mại cùng với đường cong mê người của thiếu nữ đang lộ ra bên ngoài.

Mà Mạnh Hiểu Dư đang ngủ say, không biết có phải cảm giác được cái gì hay không, nhíu nhíu mày động đậy vài cái, lại ôm chăn trở mình tiếp tục cùng Chu công chơi cờ*. Hoàn toàn không biết tình huống khi mình đang ngủ, đã trước sau bị hai nữ nhân nhìn thấy hết. Có thể cho dù Mạnh Hiểu Dư biết, nhưng theo như tính cách của nàng cũng sẽ nói không sao cả.”Thấy hết thì thế nào? Dù sao tất cả mọi người đều là nữ, có thấy hết cũng không quan hệ gì“.

*đánh cờ với Chu công: ngủ

Hàn Như Sương hơi nhíu mày, nghĩ thầm lẽ nào người này một chút ý thức nguy cơ cũng không có sao? Ngủ mà trên người cái gì cũng không mặc, lại còn ngủ say như vậy. Bị xem một hồi lâu như thế, nàng ta cũng không phát giác ra. Lỡ như có nam tử lầm xông vào, trông thấy bộ dáng hiện tại này của nàng, thật không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra. Nghĩ tới đây trong lòng Hàn Như Sương dâng lên tức giận. Bởi vì cơn giận không rõ vì sao này, khuôn mặt Hàn Như Sương càng tăng thêm một tầng băng lãnh.

Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư ngủ say, còn Hàn Như Sương thì không hiểu vì sao bực mình, thì Hàn Như Băng đẩy cửa tiến vào, thấy một màn trước mắt này lên tiếng hỏi: “Di? Muội muội, sao còn chưa đánh thức nàng?” Bất quá nụ cười trên mặt Hàn Như Băng thật sự làm cho người ta không thoải mái.

“ Tỷ, tỷ cố ý“. Hàn Như Sương nhìn nụ cười trên mặt Hàn Như Băng, mặt lạnh nói.

“Ân? Tiểu Sương Sương nói cái gì đó? Tỷ tỷ thế nào nghe không hiểu đâu?” Hàn Như Băng vừa cười vừa nói.

“Nàng không mặc y phục.” Hàn Như Sương mặt lạnh nói.

“Ta biết nàng không có mặc y phục a. Làm sao vậy?”

“Không có gì”, nói xong Hàn Như Sương đi ra khỏi sau bình phong, ngồi trên ghế bên cạnh bàn, không thèm để ý tới Hàn Như Băng.

Nhìn muội muội đi ra ngoài, nàng cười cười đi tới bên giường. Cúi người, đưa tay đến lỗ tai của người đang ngủ say kia nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó dùng sức nhéo.

“A ~~ đau quá ~~ ngươi vặn lỗ tai ta để làm chi a?” Bị đau nhức làm cho tỉnh ngủ, Mạnh Hiểu Dư ngồi dậy, bưng cái lỗ tai nước mắt lưng tròng chất vấn người trước mặt.

Hàn Như Băng nhìn người trước mặt, chu cái miệng nhỏ nhắn nước mắt lưng tròng chất vấn mình. Quả tim trong ngực lạc một nhịp, rất muốn đưa tay v**t v* khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Bất quá cũng chỉ suy nghĩ trong lòng một chút mà thôi, không dám hành động. Chỉ là nở nụ cười nói: “Trời đã không còn sớm. Phải rời giường rồi, Tiểu Mạnh Mạnh“.

“A? Đã rất muộn rồi sao?” Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc hỏi một câu.

Nhìn một chút người vẫn còn đang mơ màng, Hàn Như Băng nở nụ cười gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, mau dậy ăn điểm tâm thôi. Một hồi chúng ta còn phải tiếp tục lên đường.”

Nghe xong Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư lập tức bò dậy. Mặc y phục tử tế rồi đi rửa mặt, nhắc tới cổ đại thật đúng là bất tiện.

Chỉ lấy việc rửa mặt mà nói, ngay cả kem đánh răng, bàn chãi đánh răng cái gì cũng không có, chỉ có thể dùng nước muối súc miệng. Chờ đến Phú Vân thành, nếu có thời gian nàng nhất định phải tự chế một cái bàn chải đánh răng. Nghĩ tới đây Mạnh Hiểu Dư gật đầu một cái, tiếp tục rửa mặt.

Rửa mặt xong, Mạnh Hiểu Dư đi tới bên cạnh bàn, nhìn bữa sáng vừa được đ**m tiểu nhị đưa lên, ngồi ở bên cạnh Hàn Như Băng đưa tay cầm một cái bánh bao liền gặm lấy, hoàn toàn không có một chút hình tượng, hai tỷ muội Hàn Như Băng bất đắc dĩ nhìn cái người ăn như sói đói kia. Vì sao vừa đến lúc ăn điểm tâm, nàng lại gấp gáp như vậy đây?

Kỳ thực điều này cũng không thể trách Mạnh Hiểu Dư, hoàn toàn là do trước đây tạo thành thói quen a. Lúc trước khi còn chưa có xuyên không, bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư đều dậy muộn, nếu như không nhanh lên ăn bữa sáng, đến trường nhất định sẽ bị trễ. Mà chủ nhiệm lớp của các nàng, đã từng định ra quy củ. Ai đến muộn ba lần, phạt khi tan học phải quét lớp một tuần cộng thêm giấy kiểm điểm hai nghìn chữ. Cho nên trong tình huống sáng sớm muốn ngủ nướng, lại không muốn bị muộn, cũng chỉ có thể tăng nhanh hơn tốc độ ăn bữa sáng. Cho nên lâu ngày, Mạnh Hiểu Dư trong tình huống như vậy rèn đúc ra, tốc độ ăn bữa sáng của nàng, hầu như không người nào có thể bì kịp. Ăn nhanh, hình tượng tự nhiên là như thế kia đi, mẹ Mạnh đã từng cùng dì nhà hàng xóm nói qua, Tiểu Dư nhà chúng ta khi ăn bữa sáng thì bị quỷ chết đói bám vào. Tốc độ kia đều có thể xin ghi vào kỷ lục Guinness.

Trong phút chốc giải quyết xong ba cái bánh bao cùng một chén cháo trắng. Mạnh Hiểu Dư thỏa mãn vỗ vỗ bụng, nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng còn đang chầm chậm ăn hỏi: “ Khi nào chúng ta khởi hành?” Hàn Như Băng liếc mắt nhìn Mạnh Hiểu Dư nói: “Sau khi cơm nước xong liền lên đường. Thế nào? Ngươi có chuyện gì không?”

“Nga, như vậy a, các ngươi có thể chờ ta một lúc không? Ta muốn đi ra ngoài một chuyến“.

“Có thể, bất quá phải đi nhanh về nhanh”, Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư nói.

“Không thành vấn đề, đảm bảo sẽ rất nhanh trở về“. Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng nói xong liền vui vẻ, mang theo ba lô nhỏ của nàng chạy ra ngoài. Lại nói lúc sáng sớm Mạnh Hiểu Dư đi ra ngoài mua tương, tại sao phải mang theo ba lô nhỏ đây? Kỳ thực đây là sở thích cá nhân có chút kỳ quái của Mạnh Hiểu Dư. Bên trong balo đều là bảo bối của Mạnh Hiểu Dư, về phần là bảo bối gì sẽ không giải thích, sau này sẽ nói đến. Cho nên ngoại trừ Mạnh Hiểu Dư ở trong nhà, nếu không đều tùy thân mang theo. Cái ba lô nhỏ kia là nàng đi đến đâu thì mang theo đến đó, đối với điều này ba mẹ Mạnh Hiểu Dư biểu thị rất bất đắc dĩ.

Mạnh Hiểu Dư ra khách đ**m, thì theo phương hướng đ**m tiểu nhị chỉ cho nàng. Rất nhanh liền đến mục tiêu, cửa hiệu cầm đồ Đông Lai.

Lại nói vì sao Mạnh Hiểu Dư muốn đến hiệu cầm đồ? Chương trước cũng đã nói Mạnh Hiểu Dư vì lộ trình gian nan, đi đường mệt nhọc mà hạ quyết tâm muốn mua vật cưỡi khác. Thế nhưng lại không tiền, hiện tại vừa vặn ở trong thị trấn đương nhiên phải nghĩ cách kiếm tiền. Mà cửa hiệu cầm đồ là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần là vật hiếm thấy có giá trị gì, đưa đến hiệu cầm đồ đều có thể đổi được tiền. Vì sao bạn nhỏ Mạnh có được loại tri thức này? Đây là nhờ Mạnh Hiểu Dư trước đây xem phim xuyên không.

Đi vào bên trong hiệu cầm đồ, học theo bộ dạng một nhân vật xuyên không trong phim, hô to một tiếng:“Chưởng quỹ có ở đây không? Ta muốn cầm vài thứ.”

“Chưởng quỹ của chúng ta ở bên trong, ngài có cái gì muốn cầm sao? Ta đi gọi cho ngài?” Một người mặc trang phục hỏa kế* nghe Mạnh Hiểu Dư nói, vội vàng từ bên trong quầy đi ra nói chuyện cùng Mạnh Hiểu Dư.

*hỏa kế: tiểu nhị, hầu bàn, làm thuê

“Được, vậy mau gọi chưởng quỹ của các ngươi ra, nói cho hắn biết có khách quý tới.” Mạnh Hiểu Dư tiếp tục học diễn viên nào đó trên phim nói.

“Được rồi, ngài chờ, ta đây đi gọi cho ngài.” Hỏa kế cười nói với Mạnh Hiểu Dư xong, chạy vào nội đường gọi chưởng quỹ ra.

Không bao lâu, Mạnh Hiểu Dư liền thấy một người nam nhân trung niên ăn mặc trường bào màu lam, mang chòm râu dê, trên đầu dùng dây cột tóc ghim thành một búi tóc tiểu lung bao. Đi ra, chắp tay chào hỏi Mạnh Hiểu Dư: “Vị khách nhân này muốn cầm thứ gì sao? Không biết là bảo vật gì? Là cầm chết hay cầm sống?”
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 6: Phát tài


Truyện được đăng đồng thời trên bachgiatrang.com

“Cầm chết? Cầm sống? Có ý gì?” Nghe xong chưởng quỹ, Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc.

“Nga, khách nhân ngài có chỗ không biết, hiệu cầm đồ này có hai loại. Loại thứ nhất là cầm sống, chúng ta sẽ căn cứ vật của ngài tính ra giá tiền. Sau khi hai bên đều hài lòng thì giao tiền cho ngài đồng thời cũng sẽ đưa ngài một tờ biên lai cầm đồ. Hiệu cầm đồ kỳ hạn là một năm, trong vòng một năm ngài phải cầm phiếu này đến bản hiệu chuộc lại vật của ngài. Đương nhiên bản hiệu sẽ căn cứ vào thời gian ngài đến mà thu lãi tương ứng. Nếu hơn một năm chưa lấy, biên lai cầm đồ hết hiệu lực. Đồng thời vật ngài cầm sẽ được xem như cầm chết, vật sẽ thuộc về bản hiệu. Loại thứ hai chính là cầm chết, đồng dạng cũng sẽ đưa cho ngài số tiền ứng với giá trị vật. Khác với loại thứ nhất chính là lúc ta giao tiền cho ngài đồng thời sẽ giao cho ngài một tờ biên lai. Trên đó g hi rõ vật này ngài đã bán cho bản hiệu, không thể chuộc về.” Chưởng quỹ tỉ mỉ nói với Mạnh Hiểu Dư sự khác nhau giữa cầm sống và cầm chết. Liền hỏi lại một lần: “Khách nhân ngài quyết định xong chưa? Cầm sống hay cầm chết?”

Nghe xong chưởng quỹ, Mạnh Hiểu Dư suy tư một chút liền nói: “Ta quyết định muốn cầm chết, dù sao hôm nay đi rồi không biết có còn quay về đây không còn chưa biết chừng?”

“Tốt, nếu như khách nhân ngài đã quyết định, xin mời ngươi lấy đồ vật ra để lão phu nhìn xem, cũng dễ tính tiền cho ngài a.”

“Được, ta lấy ra ngay” Nói xong Mạnh Hiểu Dư liền từ trong balô của mình móc ra một chồng áp phích, nói: “Ta muốn cầm mấy bức họa này, chưởng quỹ ngài nhìn xem cái này trị giá bao nhiêu tiền?”

“Đây là? Cái này... Cái này...” Chưởng quỹ kia tiếp nhận áp phích trong tay Mạnh Hiểu Dư xem xét, lập tức kinh ngạc không nói ra lời.

Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy dáng vẻ chưởng quỹ với chòm râu dê, giống như gặp quỷ. Liền hỏi: “Chẳng lẽ mấy bức họa này vẽ có vấn đề gì sao? Hay là chỗ các ngươi không cầm tranh?”

“Có thể cầm, có thể cầm, đương nhiên có thể cầm. Tranh này không chỉ có không có vấn đề mà lại tuyệt đối là một kiện tuyệt thế trân phẩm a. Không biết khách nhân từ đâu lấy được bức họa này? Không biết bức họa này là người phương nào vẽ? Lão phu chưa bao giờ thấy qua họa giống như thật như thế, nhân vật giống như là sống. Có thể xưng quỷ phủ thần công a!” Chưởng quỹ vừa nhìn bức họa vừa tán thưởng.

Mạnh Hiểu Dư nghe chưởng quỹ ca ngợi đối với áp phích kia. Khóe miệng có chút run rẩy, nhưng trong lòng lại nghĩ “Ta có thể nói tuyệt thế trân phẩm trong miệng ngươi, kỳ thật chính là trước khi ta xuyên qua, lúc ta mua đồ trên taobao* được người bán tặng sao? Ta có thể nói tác phẩm được ngươi khen thành quỷ phủ thần công, là rác rưởi ta dự định vứt đi, kết quả bởi vì ta ngoài ý muốn xuyên qua mà quên ném sao? Đáp án đương nhiên là không thể. Nếu như ta thật sự nói, các ngươi không coi ta thành bệnh tâm thần mới là lạ?” Ở trong lòng phun tào* xong sau, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu trợn tròn mắt nói dối.

*taobao: website bán hàng trực tuyến bên Tung giống ebay, amazon, v.v...

*phun tào: phỉ nhộ, chữi bậy, đậu xanh rau má trong lòng:))

“Bức họa này là ai vẽ ta không biết, ta chỉ biết là bức họa này là tổ tiên ta truyền thừa. Nghe gia gia của ta nói, bức họa này là một vị đạo sĩ đưa cho tổ tiên nhà ta. Nghe nói vị kia đạo sĩ từng nói cho tổ tiên nhà ta, bảy vị mỹ nữ, người mặc thất sắc khải giáp, tay cầm bảo kiếm trên bức họa kia là nữ nhi của Ngọc Hoàng đại đế trên trời, tục xưng là thất tiên nữ. Mà tên xấu xí đối diện các nàng là đại ma đầu từng khiến thiên giới đại loại, đại ma vương Cadic.” Bởi vì Mạnh Hiểu Dư thật sự không nhớ nổi tên xấu xa trong bộ phim “Hoan thiên hỉ địa Thất tiên nữ” chiếu trên tivi kia là gì nên đành thuận miệng bịa ra tên trùm phản diện Cadic đại vương trong truyện Dragon Ball lúc nhỏ từng xem. Lúc này trong lòng Mạnh Hiểu Dư nghĩ, dù sao các ngươi cũng không biết Cadic đại ma vương là ai. Ta nói như vậy cũng không sao. Mạnh Hiểu Dư nghĩ xong, ngẩng đầu nhìn chưởng quỹ nói: “Những gì cần nói ta đều nói rồi. Chưởng quỹ ngươi nhìn bức họa này trị giá bao nhiêu tiền.”

“Nghe khách nhân ngài nói như thế, bức họa này liền càng thêm trân quý. Ngài xác định muốn bán cho bản hiệu?” Nghe xong Mạnh Hiểu Dư, chưởng quỹ chòm râu dê có chút không dám tin tưởng hỏi.

“Ai

~” Mạnh Hiểu Dư nghe chưởng quỹ, thở dài tiếp tục bịa chuyện: “Ta cũng không muốn bán a, chỉ là người nhà tiểu nữ tử đều không còn tại thế. Chỉ còn ta một tiểu nữ tử tay trói gà không chặt, ta cũng là cùng đường mạt lộ mới có thể bán truyền gia chi bảo.” Mạnh Hiểu Dư vừa nói vừa giả bộ thương tâm. Kỳ thật trong lòng Mạnh Hiểu Dư nghĩ là “Ta cũng không tính là toàn nói dối đi. Người nhà của ta xác thực đều ở thế giới này. Cho nên Thượng Đế a, ngươi nhất định phải tha thứ ta a.”

“A! Nguyên lai là như vậy a.” Chưởng quỹ chòm râu dê nghe xong Mạnh Hiểu Dư, gật đầu nhẹ nói: “Đã như vậy, khách nhân ngài muốn bán bức họa này bao nhiêu tiền.”

“Ta muốn bán...” Mạnh Hiểu Dư nói xong đưa lên tám ngón tay.

“Tám vạn lượng?” Chưởng quỹ nhìn ngón tay Mạnh Hiểu Dư nói.

“Tám... Tám... Tám vạn lượng?” Nghe xong chưởng quỹ, Mạnh Hiểu Dư lắp ba lắp bắp hỏi.

“Tám mươi vạn lượng?” Chưởng quỹ chòm râu dê trông thấy Mạnh Hiểu Dư nghe xong giá tiền hắn nói, nói chuyện đều lắp bắp. Cho là nàng rất không hài lòng giá tiền mình nói. Thế là lại nói tám mươi vạn lượng ra.

“Tám... Tám... Tám... mươi...mươi vạn lượng?” Mạnh Hiểu Dư cà lăm càng lợi hại.

Chưởng quỹ nhìn Mạnh Hiểu Dư cà lăm lợi hại hơn, cho là nàng vẫn còn bất mãn. Thế nên liền nói: “Vị khách nhân này,mặc dù bức họa này của ngài đúng là hiếm thấy trân phẩm. Nhưng là tám mươi vạn lượng đã rất cao, nếu cao hơn thì bạc trong bản hiệu cũng không đủ a. Ngài xem vầy có được không? Ta cho ngươi thêm chút, tám mươi tám vạn lượng chẵn? Ngày đồng ý thì chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng.”

“Tám mươi tám vạn lượng?” Lần này Mạnh Hiểu Dư không cà lăm.

“Đúng” nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư rốt cục hết cà lăm, chòm râu dê nhanh chóng nói, giống như là sợ Mạnh Hiểu Dư đổi ý.

“Thành giao, bực họa này thuộc về ngươi.” Mạnh Hiểu Dư nói càng nhanh, nàng thật không nghĩ tới. Nguyên lai ở trên thị trấn nhìn không lớn này, lại có hiệu cầm đồ có tiền như vậy. Nàng càng không có nghĩ tới chính là, một tấm áp phích rác rưởi nàng chuẩn bị vứt trước khi xuyên qua lại đáng tiền như vậy. Lúc này trong lòng Mạnh Hiểu Dư, cũng vui vẻ không biết phương hướng.

Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư đồng ý, Chưởng quỹ chòm râu dê nhẹ nhàng thở ra. Hắn thật sự sợ Mạnh Hiểu Dư còn chưa hài lòng, lại phải tăng thêm a. Thế là tranh thủ thời gian phân phó tiểu hỏa kế bên cạnh đi lấy tiền. Chính hắn thì một mực ôm lấy bức họa trân bảo hiếm thấy kia tiếp tục thưởng thức.

Không bao lâu, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy tiểu hỏa kế chạy ôm lấy một cái hộp không tính là lớn đến đây. Chưởng quỹ chòm râu dê nhận lấy hộp gỗ trong tay tiểu hỏa kế. Mở ra đưa cho Mạnh Hiểu Dư nói: “Tổng cộng là tám mươi tám vạn lượng ngân phiếu. Trong đó tám cái mười vạn lượng, bảy cái một vạn lượng, còn lại một vạn lượng, ta đổi cho ngài thành một tờ năm ngàn lượng, bốn tờ một ngàn lượng, mười tờ một trăm lượng. Ngài đếm một chút, không sai liền ký tên vào biên lai đi.”

Mạnh Hiểu Dư nghe chòm râu dê, đếm một lần. Không sai liền ký biên lai, sau đó từ những ngân phiếu kia cầm lấy một tờ một trăm lượng ra. Còn lại bỏ vào bên trong ba lô bảo bối của nàng. Làm xong hết thảy, Mạnh Hiểu Dư đối chưởng quỹ gật đầu một cái, nói tiếng cám ơn, liền đi ra hiệu cầm đồ.

Mạnh Hiểu Dư ra hiệu cầm đồ, đi về một hướng khác. Không bao lâu, Mạnh Hiểu Dư đi tới cửa một hiệu may. Đi vào, không sai, Mạnh Hiểu Dư muốn mua y phục. Bởi vì lúc Mạnh Hiểu Dư xuyên qua, y phục mặc trên người căn bản không thể mặc ở cổ đại phong kiến này. Mà y phục lúc này nàng mặc trên người, là của hai tỷ muội Hàn Như Băng. Bởi vì Mạnh Hiểu Dư thấp nửa cái đầu so với Hàn Như Băng các nàng, y phục hai tỷ muội các nàng mặc trên người Mạnh Hiểu Dư thật sự là không hợp, Mạnh Hiểu Dư lại không quá ưa thích mặc y phục trắng. Cho nên mua y phục là chuyện đầu tiên Mạnh Hiểu Dư phải làm sau khi cầm được tiền.

Sau khi ở hiệu may chọn mấy kiểu dáng cùng màu sắc y phục mình thích, Mạnh Hiểu Dư cũng chọn lấy hai bộ y phục cho hai tỷ muội Hàn Như Băng. Mạnh Hiểu Dư đi theo hỏa kế kết sổ, liền ra khỏi hiệu may. Lúc này Mạnh Hiểu Dư mặc trên người không còn là y phục trắng không vừa vặn, mà là một bộ y phục màu hồng phấn nàng vừa mua từ hiệu may. Sau đó Mạnh Hiểu Dư nhìn trời một chút, nghĩ đến cần phải trở về. Đi ra đã lâu, nếu còn không quay về, nếu như các nàng chờ đến không kiên nhẫn mà đi trước thì thảm rồi. Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư bước nhanh đi về khách đ**m, nhưng trên đường trở về, Mạnh Hiểu Dư lại mua một cái ô giấy dầu màu hồng nhạt. Theo như Mạnh Hiểu Dư, ô không chỉ là dùng để che mưa còn có thể dùng để che nắng, huống hồ cái ô này lại xinh đẹp như vậy.

=====================================

Chương bộ này ngắn mà tác giả viết chấm phẩy lộn xộn khó edit kinh:'(
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 7: Phúc hắc


Truyện được cập nhật nhanh nhất tại bachgiatrang.com

Tiểu Sương sương a, muội nói xem tiểu gia hỏa kia đi đâu đây? Cũng gần một canh giờ rồi mà còn chưa có trở lại đây?

- Không biết.

- Ai! Không phải tỷ nói muội, mỗi ngày trưng ra khuôn mặt lạnh. Muội không cảm thấy buồn bực sao? Mỗi lần nói chuyện c*̀ng muội đều cảm thấy thật nhàm chán.

- Lời này tỷ đã nói rất nhiều lần.

-......

- Vẫn là tiểu gia hỏa chơi vui a, mới một hồi không thấy mà ta đã có chút nhớ nàng.

-.....

Ta trở về, nương theo lấy tiếng la hét, cửa phòng cũng bị đẩy ra.

Thật đúng là nói người người đến a, Hàn Như Băng vừa nói vừa cười đánh giá Mạnh Hiểu Dư đứng ở cửa ra vào. Bởi vì nàng trông thấy, bạch y lúc Mạnh Hiểu Dư ra ngoài đã không còn nữa. Lúc này Mạnh Hiểu Dư mặc một thân y sam màu hồng phấn, bên hông là một đai lưng màu tím đậm hơn. Chân đạp một đôi giày ống ngắn cùng màu với đai lưng. Tóc dùng sợi dây buộc tóc màu tím buộc thành đuôi ngựa, tóc con không cách nào buộc lên tản mát ở trên trán cùng hai bên mặt. Nổi bật khuôn mặt trái xoan không lớn của nàng càng thêm nhỏ hơn, nhưng đồng thời ngũ quan c*̃ng càng thêm tinh sảo. Lúc này Mạnh Hiểu Dư nhìn tựa như một tinh linh xâm nhập hồng trần. Mỹ lệ nhưng không mất linh động, nhất là cặp mắt sạch sẽ không chút tỳ vết nào. Tỏ rõ cái chủ nhân của nó sạch sẽ cùng đơn thuần,. Trong mắt không có những tia vẫn đục nào khác, cũng không có các loại tang thương sau khi trải qua sự tẩy rửa của thế tục. Có chỉ là như trẻ con mới sinh ra, hiếu kỳ cùng ngây thơ đối với thế giới này. Chỉ là không biết đôi mắt ngây thơ này có thể bảo trì bao lâu? Hàn Như Băng nghĩ đến về sau chủ nhân đôi mắt này một ngày nào đó biết đến một mặt bẩn thỉu của thế giới này. Có thể bởi vì dơ bẩn của thế giới này khiến cho đôi mắt kia không còn hoàn toàn thuần khiết. Mà là giống với những người khác, trong mắt tràn đầy những cảm xúc bẩn thỉu. Hàn Như Băng vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng liền giống bị thứ gì lấp kín, trở nên phi thường không thoải mái. Bất quá Hàn Như Băng nghĩ lại, tiểu gia hỏa này hiện đang cùng mình một chỗ. Chỉ cần mình bảo vệ tốt, không cho tiểu gia hỏa có cơ hội tiếp xúc một mặt bẩn thỉu của thế giới này, không được sao. Hàn Như Băng vừa nghĩ như vậy vừa ở trong lòng quyết định, nhất định phải giữ tiểu gia hỏa này ở bên người hảo hảo mà bảo hộ.

Hàn Như Sương cũng đang đánh giá Mạnh Hiểu Dư lúc này đổi một bộ y phục liền như là biến thành người khác. Trong lòng cũng kinh ngạc một chút, không giống với lúc mặc y phục rườm rà không vừa vặn của nàng và Hàn Như Băng. Lúc này Mạnh Hiểu Dư mặc một thân y phục màu tím vừa người, so với trước đó càng có tinh thần cũng càng thêm đáng yêu xinh đẹp.

- Bộ y phục này của ngươi là vừa ra ngoài mua? Ngươi lấy tiền ở đâu? Ta nhớ lúc ngươi vừa gặp chúng ta đã từng nói trong người không có đồng nào đi. Chẳng lẽ là gạt chúng ta? Hàn Như Băng nhìn thấy nàng đi vào phòng, lúc này đang loay hoay với những thứ nàng vừa mua, nghi ngờ đến hỏi. Nghe được Hàn Như Băng, Hàn Như Sương c*̃ng nghiêng đầu nhìn về phía người lúc này đang ngồi ở trên giường, mắt cũng lộ ra nghi hoặc.

- A, lúc ta vừa gặp được các ngươi đúng là trong người không có đồng nào a. Những vật này là ta dùng tiền vừa mới có được ở hiệu cầm đồ mua về. Mạnh Hiểu Dư nghe được Hàn Như Băng tra hỏi, nói ra.

- Hiệu cầm đồ? Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói, hai tỷ muội Hàn Như Băng nghi ngờ hơn.

- Đúng vậy a, hiệu cầm đồ. Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng nghi hoặc, thế là kể lại quá trình từ đầu tới đuôi mình ở hiệu cầm đồ cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng.

- Tóm lại là ngươi cầm cố bức họa ngươi mang từ quê nhà tới? Mà bức họa này còn cầm được tám mươi tám vạn lượng bạc? Những vật này là ngươi dùng tiền đó mua? Hàn Như Băng nghe xong Mạnh Hiểu Dư, có chút không thể tin mà hỏi. Mặc dù tám mươi tám vạn lượng bạc, ở trong mắt một cung chủ như Hàn Như Băng mà nói cũng không phải là số lượng lớn. Nhưng ở trong mắt người bình thường là một con số vô cùng lớn, nhiều tiền như vậy cơ hồ là một nhà bình dân năm miệng ăn tiêu xài cả đời. Hơn nữa còn là loại bình dân gia cảnh tương đối tốt. Từ xưa đến nay kỳ trân dị bảo Hàn Như Băng cũng biết không ít, giá cả đạt tới mấy chục vạn c*̃ng không ít, có một số đạt tới trăm vạn thậm chí ngàn vạn cũng có. Những thứ này nếu như không phải là tuyệt thế dược phẩm thì cũng là trân bảo hiếm thấy. Nhưng mà dạng một bức họa như Mạnh Hiểu Dư nói, lại bán được đến tám mươi tám vạn lượng bạc. Hàn Như Băng có thể nói nàng còn chưa từng nghe qua. Vậy rốt cuộc là một bức họa như thế nào a.

- Đúng vậy a, chưởng quỹ kia còn nói cả đời hắn còn chưa thấy qua bực họa thật như vậy. Đó không phải người đơn giản có thể họa ra, mà giống như là thân tiên chi thủ. Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư dừng lại một chút mới nói tiếp. Kỳ thật hắn nói một điểm cũng không sai. Bức họa kia xác thực không phải người họa ra, mà là máy móc in ra.

- Máy móc in ra? Có ý gì? Hàn Như Băng hỏi.

- Chính là... Chính là.... Chính là... Mạnh Hiểu Dư chính là nửa ngày cũng không biết nên giải thích máy móc in ra là có ý gì.

- Được rồi, được rồi, không giải thích được thì thôi, ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Hàn Như Băng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư chính là nửa ngày, c*̃ng nói không rõ ràng, còn gấp đến một đầu mồ hôi. Thế là c*̃ng không hỏi nữa.

Nghe thấy Hàn Như Băng không hỏi, Mạnh Hiểu Dư c*̃ng nhẹ nhàng thở ra. Sau đó nói: “A đúng rồi. Ta cho c*̃ng mua y phục các ngươi, các ngươi nhìn xem thế nào?” Nói liền đi tới bên giường, lấy y phục cho Hàn Như Băng hai tỷ muội ra. Sau đó nàng đưa một kiện y phục màu xanh lam, một kiện y phục màu tím đậm cho Hàn Như Sương, thuận tiện nói ngươi mặc hai loại y phục màu này nhất định nhìn rất đẹp.

Sau đó nàng lại đưa một kiện y phục màu đỏ thẫm, một kiện y phục màu tím nhạt cho Hàn Như Băng. Đồng thời nói, Như Băng tỷ tỷ mặc y phục hai màu này khẳng định c*̃ng nhìn rất đẹp.

Hai tỷ muội Hàn Như Băng tiếp nhận y phục nhìn một chút, kiểu dáng bốn bộ y phục khác biệt không lớn, chỉ là màu sắc khác nhau thôi.

Nhìn thấy tiểu gia hỏa mua y phục cho mình, Hàn Như Băng cười hỏi: “Tiểu gia hỏa, vì cái gì mà ta mặc y phục màu đỏ thẫm cùng màu tím nhạt thì đẹp còn Tiểu Sương Sương thì mặc xanh lam cùng tím đậm thì đẹp đây? Chúng ta chính là song bào nha, mà dáng dấp cũng giống vậy a.” Hàn Như Sương nghe thấy tỷ tỷ tra hỏi, c*̃ng nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư.

- A, dáng dấp các ngươi rất giống. Nhưng tính cách và khí chất của các ngươi kém rất nhiều a. Tính cách Như Sương tỷ tỷ tương đối lạnh, cho nên ta nghĩ nàng mặc màu xanh lam cùng màu tím đậm khẳng định sẽ càng hợp với khí chất của nàng. Mặc dù màu trắng c*̃ng rất hợp, nhưng mà cứ luôn mặc đồ trắng cảm giác sẽ rất ngột ngạt. Mà còn khiến cho người ta có cảm giác giống như mỗi ngày đều không thay y phục vậy.

Nghe xong Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương không nói chuyện, chỉ có hơi nhếch khóe môi lên. Trong lòng suy nghĩ luôn mặc đồ trắng sẽ rất nặng nề ngột ngạt sao? Có lẽ là hẳn là phải đổi màu khác một chút, Mạnh Hiểu Dư chọn hai loại màu này cũng không tệ.

Hàn Như Băng thấy được muội muội nhà mình hơi cong khóe miệng, trên mặt lại lộ ra nụ cười của hồ ly. Sau đó lại hỏi: “Ta thì sao? Ta ở trong lòng tiểu gia hỏa là tính cách và khí chất dạng gì nha?”

- Tính cách giống hồ ly cùng khí chất phúc hắc. Mạnh Hiểu Dư không hề nghĩ ngợi phản xạ có điều kiện liền nói ra lời nói thật, bất quá sau khi Mạnh Hiểu Dư nói xong liền hối hận không thể tát bản thân hai cái. Nhìn thấy Hàn Như Băng nghe xong lại cười như hồ ly, Mạnh Hiểu Dư vội vàng giải thích.

- Như Băng tỷ tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, ta không phải mắng tỷ, cũng không phải nói tỷ là hồ ly.

- Ngươi không nói ta là hồ ly, ngươi nói giống mà thôi. Hàn Như Băng vẫn cười như hồ ly nói.

- Ta thật không phải ý tứ này, Như Băng tỷ tỷ. Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy Hàn Như Băng cười, sắp khóc.

- A, vậy thì có ý gì? Hàn Như Băng vẫn còn cười.

- Là ý khen ngợi nha, ở quê hương của ta, hồ ly được công nhận là động vật thông minh ưu nhã. Cho nên ở quê ta, lúc khen một người thông minh xinh đẹp ưu nhã liền dùng hồ ly để hình dung. Mạnh Hiểu Dư vội vàng nói bừa.

- Thật sao? Vậy thì phúc hắc là có ý gì? Hàn Như Băng vẫn còn đang cười, bất quá không có kh*ng b* như vậy.

- Phúc hắc cũng là khen người, Mạnh Hiểu Dư vội vàng nói.

- Thật sao? Ngữ khí Hàn Như Băng giống như cũng không thể nào tin được.

- Phải phải, ta thề. Mạnh Hiểu Dư vội vàng nói.

- Nhìn thấy dáng vẻ Mạnh Hiểu Dư bị dọa sợ đến nhấc tay thề, Hàn Như Băng lại cười. Trong lòng suy nghĩ tiểu gia hỏa chơi thật vui, bất quá đùa nàng một chút mà thôi, nàng lại sợ thành như thế. Bất quá trừng phạt một chút vẫn cần phải có, dám nói nàng giống hồ ly, thật sự là thích ăn đòn. Ở trong lòng quyết định xong, Hàn Như Băng nói: “Được rồi, đừng lộn xộn, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên thu dọn lên đường. Như vậy đi, ta cùng Như Sương đi xuống trước tìm chưởng quỹ trả phòng, ngươi đây thu dọn y phục mang xuống lầu chờ chúng ta là được. Nói xong cũng cười với Mạnh Hiểu Dư, nói tiếp: “Không có vấn đề a?” Giống như đang hỏi ý kiến của Mạnh Hiểu Dư, nhưng nụ cười này lại cho người ta một loại cảm giác ngươi dám có vấn đề thử xem?

- Không có vấn đề, không có vấn đề. Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng nói liền vội vàng trả lời, sợ chậm trễ thì Hàn Như Băng lại gia tăng lượng công việc cho mình.

- Đã không có vấn đề, vậy chúng ta xuống lầu trước, ngươi phải nhanh lên một chút nha. Hàn Như Băng nói xong cũng kéo muội muội nhà mình ra ngoài.

- Nhìn Hàn Như Băng kéo Hàn Như Sương xuống lầu, Mạnh Hiểu Dư bĩu môi nói một câu: “Hàn Như Băng ngươi chính là hồ ly lại thêm phúc hắc“. Chỉ bất quá không dám nói lên tiếng mà thôi. Sau đó nhìn một đống đồ vật trên giường mình vừa mua, thở dài thu thập. Đợi đến Mạnh Hiểu Dư thu thập đóng gói tốt đồ vật của mình, lại bắt đầu sắp xếp y phục hôm qua để đ**m tiểu nhị kêu người khác giặt. Thu dọn xong căn phòng, lại đến phòng của Hàn Như Sương thu dọn một chút. Lúc này mới xách theo mấy bao y phục, cùng một cái ô xuống lầu.

- Dưới lầu trong đại sảnh, hai tỷ muội Hàn Như Băng đã trả xong phòng đang đứng chờ Mạnh Hiểu Dư, nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư xách theo mấy bao y phục, trong tay còn ôm một cái ô, bộ dáng có chút vất vả i xuống lầu. Hàn Như Sương nhìn dáng vẻ Mạnh Hiểu Dư, có chút không đành lòng. Thế là sau khi Mạnh Hiểu Dư xuống tới, từ trong tay nàng nhận lấy hai bao y phục.

- Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy Hàn Như Sương giúp mình cầm hai bao y phục, nhìn Hàn Như Sương trưng ra một nụ cười xán lạn nói ỏam ơn.

Đúng lúc này, đ**m tiểu nhị thấy được Mạnh Hiểu Dư. Đi về phía Mạnh Hiểu Dư nói: “Khách quan, chuyện lúc trước ngài giao tiểu nhân đã làm xong, hiện tại vật kia đang ở trong chuồng ngựa hậu viện.”

===========================================

Nhìn vote chả muốn up chương mới tẹo nào:))

Kỷ lục 3 ngày 29 vote
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 8: Tiểu khôi


achgiatrang.com

Oa nga thật tuyệt thật tuyệt “Tiểu Khôi” về sau tên của ngươi là “Tiểu Khôi” có biết không?

Hậu viện khách đ**m có một thiếu nữ cao hứng, ôm cổ một con lừa màu xám đen hưng phấn nói. Mà con lừa kia tựa như là nghe hiểu thiếu nữ, lại tựa như đáp lại thiếu nữ mà kêu hai tiếng.

Nghe được tiếng kêu của con lừa, thiếu nữ càng cao hứng hơn, bẹp một tiếng hôn lên đầu con lừa. Sau đó lại cao hứng tiếp tục ôm cổ con lừa vừa cọ vừa nói: “Ngươi nghe hiểu ta nói chuyện a Tiểu Khôi, Tiểu Khôi ngươi thật thông minh, ngươi...”

Nhìn thấy thiếu nữ ôm một con lừa cao hứng, tự nói chuyện một mình khiến hai tỷ muội Hàn Như Băng đứng bên cạnh cùng đ**m tiểu nhị dẫn các nàng tới đều đổ mồ hôi lạnh đầy đầu...

Không sai, lúc này đang ôm con lừa, cao hứng tự nói chuyện chính là bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư của chúng ta. Vì sao Mạnh Hiểu Dư lại cao hứng như vậy đây? Nguyên nhân là bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư sống mười bảy năm chưa thấy qua con lừa ngoài thực, mặc dù trên TV có thể nhìn thấy nhưng luôn cảm thấy không chân thực. Cho nên hiện tại có một con lừa sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, Mạnh Hiểu Dư có thể không cao hứng sao? Mà con lừa này lại là thú cưỡi đầu tiên sau khi mình lọt vào thế giới này, đây chính là có ý nghĩa không giống bình thường. Từ trên tổng hợp lại ngươi bảo Mạnh Hiểu Dư sao có thể không cao hứng?

Tiểu cô nương này không có sao chứ, ôm con lừa kia cao hứng cái quái chứ? đ**m tiểu nhị nhìn Mạnh Hiểu Dư ôm con lừa nghĩ.

Hàn Như Băng nhìn bộ dạng cao hứng của Mạnh Hiểu Dư, khẽ lắc đầu nghĩ thầm: một con lừa có cần vui thành như vậy không? Mặc dù hai ngày trước chỉ nghe thấy tiểu gia hỏa la hét muốn mua một con thú cưỡi. Bất quá, tại sao là lừa? Mà không phải là ngựa đây?

Hàn Như Sương vẫn như cũ mặt không biểu tình, bất quá trong lòng lại nghĩ: vừa rồi nàng hôn con lừa kia.

Chờ sau khi Mạnh Hiểu Dư cùng thú cưỡi của nàng thân mật xong, mới xoay người nhìn về phía đ**m tiểu nhị cười nói: “Cám ơn ngươi a tiểu nhị ca ca, ta rất thích Tiểu Khôi.”

đ**m tiểu nhị nghe thấy Mạnh Hiểu Dư gọi mình là tiểu nhị ca ca, hơn nữa dáng dấp còn xinh đẹp khả ái như vậy. Lập tức trong lòng cũng vui vẻ không biết trời đất, thế là vội vàng trả lời: “Đâu có đâu có, đây là tiểu nhân phải làm, khách quan ngài hài lòng là được.”

“Ân ta rất hài lòng a, vậy những thứ khác tiểu nhị ca ca chuẩn bị tốt chưa? Nếu như tốt liền phiền phức tiểu nhị ca ca giúp ta lắp đặt cho Tiểu Khôi.” Mạnh Hiểu Dư như cũ cười rất vui vẻ nói.

“Đương nhiên đương nhiên, tiểu nhân lập tức giúp ngài lắp đặt cho Tiểu Khôi” đ**m tiểu nhị nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói lập tức trả lời.

“Ân vậy thì cám ơn ngươi tiểu nhị ca ca” Mạnh Hiểu Dư nhìn đ**m tiểu nhị cầm những thứ nàng đặt mua lắp đặt lên người Tiểu Khôi, lại ngọt ngào nói tiếng cám ơn.

Không thể không cảm thán bạn nhỏ Mạnh thật sự là hài tử có lễ phép a, bất quá nàng lễ phép dường như chọc đến hai người kia a. Nhìn mặt Hàn Như Băng lại cười như hồ ly, mặt Hàn Như Sương trở nên lạnh hơn liền biết.

Tiểu gia hỏa cười rất ngọt a, sao cho tới bây giờ không thấy ngươi cười ngọt như vậy với ta? Xem ra vẫn là thích ăn đòn. Hàn Như Băng cười mặt như hồ ly nghĩ. (Tác giả: kỳ thật bạn nhỏ Mạnh lúc cười với ngươi cũng rất ngọt nha, ngươi đừng đổ tội loạn cho người ta...)

Nàng vậy mà hôn một con lừa, còn đối với một đ**m tiểu nhị cười ngọt như vậy. Hàn Như Sương mặt lạnh khẽ nhíu mày nghĩ. (Tác giả: ko phải chỉ hôn một con lừa, cười với đ**m tiểu nhị thôi sao. Ngươi có cần phải như vậy xoắn xuýt không???)

“Tiểu gia hỏa, ngươi vì cái gì để đ**m tiểu nhị giúp ngươi mua một con lừa? Mà không phải ngựa đây? Còn có, ngươi kêu đ**m tiểu nhị lắp cho Tiểu Khôi cái gì?” Hàn Như Băng cười hỏi.

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng tra hỏi liền trả lời: “A, bởi vì ta không biết cưỡi ngựa, cho nên mới mua lừa a. Mà đ**m tiểu nhị ca ca lắp cho Tiểu Khôi là đệm cùng dây thừng, còn có một ít trang bị nhỏ.”

Bên này Mạnh Hiểu Dư vừa cùng Hàn Như Băng nói xong, bên kia đ**m tiểu nhị liền nói với Mạnh Hiểu Dư: “Khách quan, đã làm xong, ngài nhìn xem có hài lòng hay không?”

Nghe lời của đ**m tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư quay đầu nhìn về phía Tiểu Khôi, chỉ thấy trên lưng Tiểu Khôi có một khối thảm màu lam thêu hoa. Thảm có hai tầng, tầng bên trong tương đối ngắn, trong đó một tầng có hai đầu dây từ dưới bụng Tiểu Khôi xuyên qua thắt ở bên kia. Loại thảm này sẽ không di động vị trí. Tầng bên ngoài thì tương đối dài, phủ lên tầng bên trong một cùng xuyên qua dây lưng cố định trên bụng Tiểu Khôi. Trên cổ Tiểu Khôi thì mang theo một cái chuông đồng dùng dây đỏ cột vào, chỉ cần Tiểu Khôi đi lại hoặc là lắc đầu, chuông trên cổ đều sẽ phát ra tiếng vang lanh lảnh. Mà trên đuôi của nó thì được cột một cái trang sức màu đỏ thật to làm bằng tơ.

Nhìn Tiểu Khôi trang bị đầy đủ hết, nụ cười trên mặt Mạnh Hiểu Dư càng tăng thêm, nàng quay đầu nói với đ**m tiểu nhị: “Ta rất hài lòng, cám ơn ngươi tiểu nhị ca ca.”

Nhìn Mạnh Hiểu Dư cười đến rất vui vẻ, đ**m tiểu nhị trả lời ngay: “Ngài hài lòng liền tốt rồi, đây là tiểu nhân phải làm.”

Thế là Mạnh Hiểu Dư trả tiền mua Tiểu Khôi tiền cùng trang bị cho đ**m tiểu nhị, mặt khác còn cho đ**m tiểu nhị mấy khối bạc vụn làm tiểu phí, sau đó liền cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng lên đường.

Lại nói vì cái gì chỉ có Mạnh Hiểu Dư mua Tiểu Khôi làm thú cưỡi, mà hai tỷ muội Hàn Như Băng lại không có đây?

Kỳ thật lúc đầu Mạnh Hiểu Dư còn mua hai con lừa khác, chỉ là bị hai tỷ muội Hàn Như Băng cự tuyệt.

Ngươi nói vì sao?

Đương nhiên là hai tỷ muội Hàn Như Băng cảm thấy đường đường đại cung chủ cùng nhị cung chủ Triều Khuyết Cung cưỡi lừa quá thấp kém, cho nên kiên quyết phản đối.

Ngươi hỏi Mạnh Hiểu Dư làm gì không mua ngựa?

Căn cứ câu trả lời chính thức bạn nhỏ Mạnh của chúng ta: “Ngựa? Đầu óc ngươi bị Tiểu Khôi nhà ta đá phải không. Không phải lúc trước ta đã nói a, ta không biết cưỡi ngựa. Mà nếu để cho hai người bọn họ cưỡi ngựa, ta cưỡi lừa, vậy không phải ta rất thấp kém sao? Mà tốc độ ngựa so với lừa nhanh hơn nhiều như vậy, nhà ta Tiểu Khôi làm sao đi cùng a, ngươi muốn mệt chết Tiểu Khôi nhà ta sao.

Cho nên cuối cùng vẫn là hai tỷ muội Hàn Như Băng vẫn đi bộ như trước, mà Mạnh Hiểu Dư thì cưỡi Tiểu Khôi theo ở phía sau.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 9: Huyền vũ tâm kinh


“A thật nhàm chán!!!!

“Này...này...Như Băng tỷ tỷ, lúc nào chúng ta có thể tới Phú Vân Thành a, liên tục đi đường ta cũng sắp nhàm chán chết rồi.”

Hàn Như Băng nghe Mạnh Hiểu Dư nói, quay đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư cưỡi Tiểu Khôi đi theo sau lưng các nàng. Buồn cười nghĩ đến tiểu gia hỏa lại sao đây? Không phải mới vừa rồi còn cưỡi Tiểu Khôi vừa cao hứng ca hát sao? Mặc dù giai điệu rất kỳ quái, nhưng nghe cũng không quá tệ, nghe nói là nhạc thiếu nhi ở quê nàng. Nghĩ tới đây Hàn Như Băng hỏi: “Sao nào? Mới vừa rồi còn thật cao hứng, sao giờ lại nhàm chán rồi?”

“Không sao cả a, chỉ là cảm giác rất nhàm chán.” Mạnh Hiểu Dư miễn cưỡng hồi đáp.

“A vậy sao không tiếp tục ca hát đây? Mà tiểu gia hỏa hát cũng không tệ lắm nha.” Hàn Như Băng sau khi nghe Mạnh Hiểu Dư trả lời, hỏi.

“Đó là đương nhiên, đúng là ta hát rất tốt nha. Không phải ta khoe khoang, ta còn từng cầm qua giải quán quân của cuộc thi ca hát toàn thành phố đấy. Mà ta lại còn.... ( phía dưới rút gọn mấy ngàn chữ)” Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng khen nàng hát êm tai, lập tức thay đổi bộ dáng lười biếng vừa rồi. Trở nên sôi nổi mười phần, bắt đầu cùng Hàn Như Băng khoe khoang trước kia bản thân tham gia các loại ca hát tranh tài đoạt được giải thưởng.

Hàn Như Băng thấy tiểu gia hỏa nghe mình, bắt đầu trở nên có tinh thần. Lắc đầu cười cười, tiếp tục không ngừng bước đi về phía trước.

Rốt cục sau khi Mạnh Hiểu Dư nói liên miên không dừng, Hàn Như Băng tức thời nói tiếp: “Nói như vậy ngươi hát rất lợi hại đi? Hơn nữa còn biết hát rất nhiều bài? Vậy sao vừa rồi ngươi mới hát một hồi liền không hát nữa?”

“Vừa rồi lúc ta hát, tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ chỉ cúi đầu đi đường không có chú ý đến ta. Cho nên ta nghĩ các tỷ không muốn nghe a.” Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng tra hỏi, hồi đáp.

“Cho nên ngươi là bởi vì ta cùng Như Sương chỉ lo đi đường, không để ý tới ngươi. Cho nên ngươi mới cảm thấy nhàm chán?” Hàn Như Băng nghe Mạnh Hiểu Dư trả lời, buồn cười hỏi.

“Đúng vậy a, các tỷ đều không để ý ta. Ta một mình rất nhàm chán a.” Mạnh Hiểu Dư lẩm bẩm nói xong, nghĩ lại lại hỏi: “Ấy ấy, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ thích nghe ta hát sao?”

“Ừm cũng có thể a.” Hàn Như Băng nhìn muội muội nhà mình hơi cong khóe miệng, hồi đáp.

“Vậy ta hát bài khác cho các tỷ nghe có được hay không?” Nghe thấy Hàn Như Băng trả lời, vui vẻ cười nói.

“Được, vậy tiểu gia hỏa muốn hát bài gì đây?” Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng hỏi.

“Bài gì a, ta ngẫm lại đã.” Nghe thấy Hàn Như Băng hỏi, Mạnh Hiểu Dư cúi đầu suy nghĩ một chút. Hát cái gì đây? Nơi này là cổ đại, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ là người cổ đại, cũng không phải giống như mình xuyên không tới. Nếu như hát những bài tình ca hiện đại được yêu thích, khẳng định các nàng không tiếp thụ được. Vậy ta phải hát cái gì đây? Mạnh Hiểu Dư cau mày lại nghĩ một lát, bỗng nhiên mắt của nàng liếc tới kiếm trong tay Hàn Như Băng. Linh quang lóe lên, dường như nghĩ đến cái gì, sau đó vỗ đầu một cái. Ta thật là đần a, ngoại trừ những ca khúc được yêu thích kia, không phải còn có thật nhiều ca khúc bên trong game online sao? Những ca khúc kia hát ở nơi giang hồ cổ đại như này, không phải rất vừa vặn sao? Ta thật sự là quá ngu ngốc. Sau khi nghĩ xong, Mạnh Hiểu Dư c*̃ng không nhiều lời trực tiếp hát ra.

Mưa gió xoay vần ai là ai anh hùng

Ỷ Thiên nâng cốc cười hỏi cao xanh

Huy kiếm lăng không dẫu rằng tung hoành xuân thu

Khi nào trời cao biển rộng

Mưa gió xoay vần giang hồ nhiệt huyết luận anh hùng

Ỷ Thiên nâng cốc cười ngắm trời xanh vạn dặm

Huy kiếm lăng không tự do bay lượn giữa trời đất

Từ đó biển rộng trời cao

Trên đường nghĩa hiệp gặp gỡ cùng chung nhau một hồi anh dũng

Đốt cháy rực màn pháo hoa sinh mệnh

Bóng dáng nghĩa hiệp cỏ thơm lưu vết sinh tử cùng nhau

Ánh mắt giao thoa đượm ôn nhu

Kiếm ảnh như cầu vồng rạch vỡ khung trời

Qua mưa gió hoa đỏ khắp trời

Đất trời già cỗi vẫn bất diệt

Mưa gió xoay vần......

Ỷ Thiên Kiếm Vũ - Đổng Trinh (倚天劍雨 - 董貞)

Mạnh Hiểu Dư đằng sau cưỡi Tiểu Khôi hát vô cùng cao hứng, hai tỷ muội Hàn Như Băng đi phía trước nghe thấy liền kinh ngạc. Không phải giọng ca của Mạnh Hiểu Dư không dễ nghe, cũng không phải ca từ bài hát này viết không được hay. Mà là kinh ngạc thiếu nữ chưa bao giờ bước vào qua giang hồ như Mạnh Hiểu Dư lại có thể hát ra bài hát có khí thế như vậy. Nghe thấy ca từ liền biết, nếu như không phải võ lâm tông sư thân mang tuyệt học. Hoặc thế ngoại cao nhân trong mắt thiên hạ thì rất khó hát ra hồn cùng khí phách của bài hát này. Thế nhưng lúc Mạnh Hiểu Dư hát bài hát này, lại hoàn toàn không có một chút cảm giác không hài hòa. Ngược lại cho người ta một loại cảm giác bài này vốn nên được Mạnh Hiểu Dư hát ra.

Tình cảm dạt dào hát xong bài “Ỷ Thiên Kiếm Vũ” này, Mạnh Hiểu Dư liền hỏi hai tỷ muội Hàn Như Băng, nàng hát có hay không?

Nghe được Mạnh Hiểu Dư tra hỏi, Hàn Như Băng trả lời: “Tiểu gia hỏa hát không sai, rất êm tai.”

Sau khi nghe được Hàn Như Băng khích lệ, Mạnh Hiểu Dư cười vui vẻ. Sau khi cười xong Mạnh Hiểu Dư lại nghĩ tới một việc, cái kia chính là mặc dù nàng biết hai tỷ muội Hàn Như Băng muốn đi Phú Vân Thành. Nhưng mà lại không biết muốn đi Phú Vân Thành làm gì? Thế liền hỏi: “Như Băng tỷ tỷ, chúng ta đi Phú Vân Thành làm gì a?”

Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Hàn Như Băng sửng sốt một chút. Sau đó nghĩ lại, hình như mình cùng muội muội còn chưa nói cho nàng biết vì cái gì phải đi Phú Vân Thành đi. Nghĩ xong liền trả lời: “Ta cùng Như Sương đi Phú Vân Thành là vì tham gia đại hội anh hùng hai tháng sau tổ chức.”

“Đại hội anh hùng? Giống với cái loại đại hội võ lâm sao?” Nghe Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ mà hỏi.

“Ha ha đúng vậy a, lần này tổ chức Đại hội anh hùng chính là vì tuyển ra một người võ công cao cường đảm nhiệm Võ Lâm Minh Chủ.”

“Võ Lâm Minh Chủ?”

“Ừ”

“Chẳng lẽ trước kia không có Võ Lâm Minh Chủ sao?”

“Có, bất quá đã mất tích hơn mười năm.”

“Vậy tại sao không sớm một chút tổ chức Đại hội anh hùng đây? Mà phải hơn mười năm sau mới tổ chức?”

“Ha ha, rất nhiều người đều muốn tổ chức sớm một chút, chỉ là tín vật đại biểu Võ Lâm Minh Chủ “Huyền Phong Lệnh” c*̃ng cùng Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm biến mất. Mãi đến hơn một tháng trước, trên giang hồ truyền ra Nhị trang chủ của “Linh Vũ sơn trang” ở trong nhà một nông hộ sơn thôn nhỏ xa xôi tìm được “Huyền Phong Lệnh” mà ta cùng muội muội thì không được mấy ngày sau đó liền nhận được anh hùng thiếp do trang chủ “Linh Vũ sơn trang” phát.”

“A, thì ra là vậy, vậy có phải chỉ cần người có võ công đều có thể tham gia hay không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy cho dù là tà giáo cũng có thể sao?”

“Đúng vậy, cho nên mấy tháng này “Phú Vân Thành” sẽ tụ tập rất nhiều người trong võ lâm, trong đó đương nhiên c*̃ng không thiếu người bên trong tà giáo.”

“A, ra vậy, Võ Lâm Minh Chủ có tốt như vậy sao?”

“Ha ha Võ Lâm Minh Chủ chi vị, đương nhiên là có rất nhiều người muốn, bất quá nhiều người muốn chính là “Huyền Phong Lệnh” đi!”

“Chẳng lẽ bên trong “Huyền Phong Lệnh” có tàng bảo đồ? Hay là bên trong có bí tịch võ công?”

“Tiểu gia hỏa thật thông minh, không sai, bên trong “Huyền Phong Lệnh” có một bộ tâm pháp nội công tên là “Huyền Vũ Tâm Kinh“.

“Huyền Vũ Tâm Kinh? Rất lợi hại sao?”

“ “Huyền Vũ Tâm Kinh” là do một vị kỳ nhân hơn một trăm năm trước trên giang hồ sáng lập. Nghe nói người này kỳ tài ngút trời, là kỳ tài tập võ trăm năm khó gặp một lần. Năm gần mười sáu tuổi hắn liền tập được võ công Bách gia (trăm loại võ công), trong giang hồ ít có địch thủ. Đến hai mươi bốn tuổi tu vi võ công đã đạt đến cảnh giới siêu phàm, là tồn tại mà toàn bộ người trong giang hồ khó mà theo kịp.”

“Nhưng mà khi hắn đã thành võ lâm thần thoại, lúc hai mươi lăm tuổi liền rời khỏi giang hồ ẩn cư sơn cốc.”

“Oa, quả thực là “Độc cô cầu bại” thời đại này a!”Mạnh Hiểu Dư nghe xong Hàn Như Băng, cảm thán một chút lại hỏi: “Vậy “Huyền Vũ Tâm Kinh” thì sao?”

“Nghe nói “Huyền Vũ Tâm Kinh” là một loại tâm pháp nội công vị võ lâm tiền bối kia sau khi ẩn cư bỏ ra mười ba năm sáng lập.”

“Vậy “Huyền Vũ Tâm Kinh” nhất định rất lợi hại đi. Nếu không làm sao lại có nhiều người đều muốn như vậy?”

“Cái này... Hẳn là vậy đi, dù sao cũng là công pháp vị võ lâm thần thoại kia sáng lập.”

“Hẳn là? Chẳng lẽ các tỷ cũng không biết?”

“Đúng vậy a, dù sao chúng ta đều không có thực sự được gặp tâm pháp nội công kia.”

“Ai..... Chẳng lẽ thật sự không ai thấy qua bộ nội công tâm pháp kia sao? Võ Lâm Minh Chủ trước kia cũng không biết sao? Mà các ngươi cũng không biết “Huyền Vũ Tâm Kinh” kia có lợi hại hay không, làm gì còn muốn đi đoạt đây?”

“Cái này.... Nói thật theo ta được biết cũng không có người thực sự thấy qua bộ “Huyền Vũ Tâm Pháp” kia, hơn nữa coi như đánh bại quần hùng trở thành Võ Lâm Minh Chủ, đạt được “Huyền Phong Lệnh” c*̃ng rất khó phá giải bí mật bên trong “Huyền Phong Lệnh“. Theo ta được biết, lịch đại Võ Lâm Minh Chủ cũng không có ai có thể phá giải cơ quan bên trong “Huyền Phong Lệnh”, mở ra “Huyền Phong Lệnh” lấy ra “Huyền Vũ Tâm Pháp” bên trong. Còn có chính là, “Huyền Vũ Tâm Kinh” nói thế nào đều là nội công tâm pháp do vị nhân vật trong truyền thuyết kia bỏ ra mười ba năm sáng lập ra. Coi như không có người thực sự được gặp uy lực của nó, chỉ dựa vào vị nhân vật thần thoại kia sáng lập ra liền có thể cho tất cả người trong võ lâm chạy theo như vịt.

“Ai! Vậy đại khái chính là “Hiệu ứng minh tinh” mọi người thường nói đi.” Nghe Hàn Như Băng nói xong, Mạnh Hiểu Dư cảm thán một tiếng. Nhưng cùng lúc nàng cũng không nhịn được ở trong lòng đậu đen rau muống: “Rõ ràng cũng không biết “Huyền Vũ Tâm Kinh” kia đến cùng có phải võ công rất lợi hại hay không mà còn muốn đi đoạt “Huyền Phong Lệnh “ kia, hơn nữa coi như cướp được c*̃ng không nhất định có thể phá giải cơ quan bên trong đó. Dù sao vừa rồi cũng nghe Như Băng tỷ tỷ nói, từ trước đến giờ còn chưa có người có thể phá giải cơ quan bên trong đó. Còn có còn có coi như có bàn tay vàng, gặp vận may phá giải cơ quan bên trong đó. Mở ra “Huyền Phong Lệnh” lấy ra “Huyền Vũ Tâm Kinh” ngươi làm sao có thể cam đoan, đây không phải là một cái bẫy đây? Không biết cái đó có phải là của võ lâm thần thoại, hay chỉ là một cái bẫy đây? Hoặc nàng có thể cố ý viết một võ công tâm pháp gì đó, lại cố ý tạo ra một cái gọi là “Huyền Phong Lệnh” ra giả võ công tâm pháp kia. Sau đó giả vờ không cẩn thận lọt vào trong giang hồ. Sau đó mấy tên đầu đất thiên tân vạn khổ đạt được võ công tâm pháp kia. Kết quả mở ra xem, thật là một bản bí tịch võ công phi thường phổ thông thì sao? Lại giả thiết bộ “Huyền Vũ Tâm Kinh” kia nó là nội công tâm pháp loại phi thường cao thâm, phi thường lợi hại. Không phải có rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp đều viết sao, võ công càng cao thâm càng khó luyện mà c*̃ng càng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Lỡ không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì biến thành Âu Dương Phong thứ hai. Nghiêm trọng liền trực tiếp lên gặp thượng đế. Sau đó lại giả thiết “Huyền Vũ Tâm Kinh” kia cũng không khó luyện mà lại c*̃ng không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Nhưng mà loại phi thường cao thâm lại phi thường lợi hại, hơn nữa còn không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, khẳng định có điều kiện cùng di chứng gì kèm theo. Nói thí dụ như “Tịch tà kiếm phổ“. Muốn luyện võ công này, điều kiện trước phải tự cung (thiến). Lại hoặc giống Đông Phương Bất Bại luyện “Quỳ hoa bảo điển”, ngay cả tự cung đều miễn đi, trực tiếp biến thành yêu quái.”

Cho nên từ trên tổng hợp lại, những tên kia ngay cả “Huyền Vũ Tâm Kinh” đến cùng là dạng nội công tâm pháp gì cũng không biết. Liền không đầu không đuôi đi đoạt người, không phải ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, hay là đầu óc bị lừa đá.

=========================================

Mỗi lần edit tới chỗ bạn Dư phun tào là muốn xỉu...gì đâu mà dài kinh T_T
 
Back
Top Bottom