Đam Mỹ Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 60: Chúng Ta Rất Có Thể Sẽ Không Đi Đến Cuối Cùng


Thấy Dung Lãm im lặng không nói, Thư Dung sợ cậu áp lực, vội vàng cười nói: "Thực ra cô chú đã biết từ lâu rồi, có lẽ còn sớm hơn cả con."

"Dạ." Dung Lãm thẳng thắn thừa nhận.

"Thực ra Tử Hiển có thể yêu đương, cô chú đều rất mừng cho nó. Nhà cô cũng không phải là gia đình truyền thống, con cái đã lớn như vậy rồi, đâu nhất thiết phải can thiệp vào chuyện riêng của nó."

Dung Lãm đang đợi chữ "nhưng".

"Nhưng mà..." Thư Dung dừng lại một chút, rồi nắm chặt tay Dung Lãm, "Cô lo lắng hai đứa sẽ không lâu dài."

"Con trai cô, cô hiểu rõ nhất, nó không phải là người bẩm sinh đã thích đàn ông. Bây giờ nó có thể thực sự thích con, nhưng khi nhiệt huyết qua đi, cô lo lắng liệu nó có hối hận vì đã không đi con đường đúng đắn mà nó có thể đi?"

"Cô cũng không ngại nói chuyện nhà cho con biết, thực ra Tử Hiển và Tân Di vẫn luôn tranh giành quyền thừa kế công ty Tĩnh Thư. Con cái chắc chắn là một tiêu chuẩn xem xét quan trọng, cô không thiên vị ai, nhưng nếu Tử Hiển cứ dây dưa với đàn ông, ba nó sẽ không cân nhắc giao công ty cho nó."

Dung Lãm nhìn Ngô Tân Di và Ngô Nguyên Tu, hai cha con cụp mắt xuống, không ai phản bác.

"Hơn nữa, lượng fan của Tử Hiển con cũng biết, có biết bao nhiêu con mắt đang theo dõi nó. Cái gọi là trăm phương ngàn kế cũng có lúc sơ hở, con có thể chắc chắn rằng, chuyện của hai đứa sẽ không bị lộ ra ngoài không? Nếu bị lộ ra ngoài, hai đứa có thể gánh chịu hậu quả không? Con có thể bảo vệ Tử Hiển không bị tổn thương không?"

"Nếu Tử Hiển nhỏ hơn một chút, cô thực sự hy vọng nó có thể yêu đương tử tế với con. Lúc cô còn trẻ, khi đi nghỉ ở Lebanon, cô cũng từng say đắm một chàng trai bản địa. Nhưng mà, nó đã 25 tuổi rồi, độ tuổi tiến thoái lưỡng nan." Thư Dung thở dài, "Sự nghiệp, hôn nhân, danh tiếng... rất nhiều thứ, nếu bỏ lỡ, sẽ không bao giờ có lại được."

"Thực ra Tử Hiển đã hy sinh rất nhiều, nếu Tiểu Lãm thực sự thích con trai cô, cô hy vọng con cũng có thể suy nghĩ nhiều hơn cho cuộc đời của nó. Nếu con có yêu cầu gì, về kinh tế hay tinh thần, cứ nói ra, nhà cô sẽ cố gắng đáp ứng."

Lời của Thư Dung rất có lý, lúc này Dung Lãm nói ra tình yêu của mình, ngược lại sẽ rất trẻ con. Những trở ngại trước mắt họ giống như một con voi trong phòng, vẫn tồn tại, nhưng không ai nhắc đến.

Dung Lãm thỉnh thoảng nghi ngờ, ở bên mình, liệu có thực sự tốt cho Ngô Tử Hiển không? Có phải mình vì tư lợi cá nhân mà cản trở con đường rộng mở của Ngô Tử Hiển không? Nhưng cậu không dám nghĩ kỹ, vì một khi nghĩ kỹ, mối quan hệ này sẽ khó mà duy trì được.

"Cô chú, thực ra cô chú không cần phải lo lắng quá, con và anh Hiển rất có thể sẽ không đi đến cuối cùng."

Khi Dung Lãm nói ra những lời này, ba người đều ngạc nhiên nhìn cậu.

"Ở bên nhau một ngày, trân trọng một ngày, bây giờ chỉ là như vậy thôi. Đàn ông và đàn ông, cũng không nhất thiết phải chịu trách nhiệm hay có kết quả."

Ngô Tân Di cắt ngang: "Em thực sự nghĩ như vậy sao?"

"Dạ, nếu có một ngày, anh Hiển thực sự chán em rồi, nếu anh ấy nói với em, em sẽ rời đi ngay lập tức, tuyệt đối không dây dưa." Dung Lãm bình nói, như thể đang nói chuyện của người khác, "Nhưng anh Hiển là người rất có chủ kiến, nên em sẽ không tự ý quyết định thay anh ấy, càng không chia tay vì suy nghĩ của người khác."

Thư Dung không ngờ cậu thanh niên Dung Lãm này lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, ý tứ rất rõ ràng: Ngô Tử Hiển mới là người quyết định mối quan hệ này. Vì vậy, khuyên cậu rời đi cũng vô ích, chi bằng bắt đầu từ thái độ của Ngô Tử Hiển.

"Được rồi, cô hiểu rồi." Thư Dung gật đầu. "Đứa trẻ ngoan, cảm ơn con đã hiểu cho."

"Không, nên nói là, có rất nhiều chuyện con thật lòng xin lỗi."

Vì lịch sự, Dung Lãm tiễn ba người đến thang máy. Thư Dung ôm cậu chào tạm biệt, Ngô Nguyên Tu và Ngô Tân Di thì không nói gì suốt cả quá trình.

Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Ngô Tân Di mới thong thả lấy điện thoại ra. Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi do anh ta tự ý gọi vẫn đang kết nối, và đã kéo dài 17 phút.

Anh ta nói với người ở đầu dây bên kia:

"Mày nghe hết rồi đúng không?"

"..."

Khi nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra, Dung Lãm đang sáng tác bài hát mới. Câu đặt cây đàn guitar sang một bên, vui vẻ đi tới, nói: "Anh Hiển, anh đã về..."

Những lời còn chưa nói hết bỗng nghẹn lại trong cổ họng, cậu nhận ra Ngô Tử Hiển có gì đó không ổn.

Mặt Ngô Tử Hiển không biểu cảm, giống như đeo một chiếc mặt nạ bằng đất. Vết nhăn ở đuôi mắt rất sâu, hàm nghiến chặt, môi mím thành một đường thẳng không chút huyết sắc, không hề run rẩy, chỉ có đường cong mím chặt đó để lộ cảm xúc bị kìm nén.

"Sao vậy?" Nụ cười của Dung Lãm cứng đờ trên mặt.

Ngô Tử Hiển thản nhiên hỏi: "Họ đến rồi sao?"

"... Anh biết rồi à?"

"Ừm, anh đã cảnh cáo họ, họ đảm bảo sẽ không đến làm phiền em nữa."

Ở nơi Dung Lãm không biết, Ngô Tử Hiển lại một lần nữa vì cậu, một mình đối mặt với áp lực từ ba mẹ. Nhưng cậu biết, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như đối phương thể hiện.

Dung Lãm vừa định nói gì đó, thì nghe thấy Ngô Tử Hiển nói bằng giọng điệu căng thẳng: "Anh còn biết, sẽ không đi đến cuối cùng, có thể rời đi ngay lập tức, tuyệt đối không dây dưa, đúng không?"

Nhận ra đối phương hình như đã hiểu lầm, Dung Lãm vội vàng giải thích: "Em không có ý đó, ý em là, tất cả do anh quyết định. Nếu anh không nói chia tay, thì em sẽ không buông tay."

"Nếu vậy, Dung Lãm." Ngô Tử Hiển bình tĩnh nói, "Bây giờ anh nói chia tay thì sao?"

Như sét đánh ngang tai, không khí cô đọng ngay lập tức.

Dung Lãm ngây người nhìn Ngô Tử Hiển, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình. Cậu nắm chặt tay, gượng cười hỏi: "Tại sao? Em đã làm sai điều gì sao?"

Ngô Tử Hiển không nói gì.

– Sao đột nhiên lại...

– Chẳng lẽ ba mẹ Ngô Tử Hiển đã thuyết phục được anh ấy bằng lý lẽ và tình cảm? Hay là câu trả lời của mình khiến anh ấy thất vọng, không muốn dây dưa với mình nữa?

– Nhưng nếu Ngô Tử Hiển thực sự muốn chia tay, liệu mình có nên cản trở đối phương vì những h*m m**n cá nhân không? Nếu kết quả có khả năng cao là không tốt, mình và anh ấy có cần phải đi trên con đường sai lầm này không?

Dung Lãm cảm thấy trong tai như có dòng điện chạy qua, nắm đấm bên cạnh cậu nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt.

"Vừa rồi, có phải có một khoảnh khắc nào đó, em đã thực sự cân nhắc đến việc chia tay không?" Giọng Ngô Tử Hiển vang lên trước.

Dung Lãm bừng tỉnh, nhìn Ngô Tử Hiển, thấy đối phương càng lạnh lùng hơn. Lúc này cậu mới nhận ra, vừa rồi chỉ là một thử thách, mà sự do dự của mình đã đưa ra câu trả lời tồi tệ nhất.

"Em không muốn chia tay!" Dung Lãm lập tức biện minh, "Nếu anh không nói, em sẽ không chủ động..."

"Dung Lãm." Ngô Tử Hiển đột nhiên cắt ngang, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, như muốn xuyên qua da thịt, nhìn thấu tâm can của cậu, "Anh không đáng tin đến vậy sao? Nên em có thể rời đi bất cứ lúc nào?"

Tâm tình Ngô Tử Hiển sa sút, Dung Lãm rất hiếm khi thấy hắn buồn bã như vậy.

Hắn thậm chí không ăn cơm mà đã về phòng, cả đêm không ra ngoài.

Trước khi vào, Dung Lãm đã chuẩn bị tâm lý vài phút ở ngoài cửa, cuối cùng mới gõ cửa phòng ngủ. Nhưng đợi rất lâu, cũng không có ai trả lời.

Ổn định tinh thần lại, Dung Lãm trực tiếp đẩy cửa bước vào, phát hiện Ngô Tử Hiển quả nhiên chưa ngủ. Hắn đang ngồi ở đầu giường đọc sách, chỉ là không để ý đến cậu thôi.

Thấy Ngô Tử Hiển buồn, Dung Lãm không chịu nổi, cậu cẩn thận bò lên giường, chủ động xin lỗi: "Xin lỗi anh, đừng giận em nữa."

Ngô Tử Hiển không trả lời.

"Xin lỗi mà." Cậu rướn người tới, "Đừng giận nữa được không?"

Ngô Tử Hiển vẫn im lặng.

Dung Lãm là đàn ông, không biết làm nũng, mặt đỏ bừng. Nhưng cậu vẫn hạ quyết tâm lại gần hôn lên má Ngô Tử Hiển: "Em không phải là không coi trọng anh, em chỉ là..."

"Đừng có hôn anh." Ngô Tử Hiển không nhanh không chậm nói.

Dung Lãm lùi lại một chút, nhưng vẫn tiến đến, tiếp tục hôn. Cậu hôn từ vầng trán mịn màng xuống chóp mũi, rồi đến má và khóe miệng của Ngô Tử Hiển.

Khi Dung Lãm sắp hôn lên môi Ngô Tử Hiển, hắn đột nhiên nắm lấy tay cậu. Còn chưa kịp phản ứng, Dung Lãm đã bị một lực mạnh đè xuống giường.

Ngô Tử Hiển giữ chặt tay chân Dung Lãm, nhìn xuống cậu từ trên cao, gân xanh ở hàm hơi nổi lên giật giật, hắn lạnh lùng nói: "Bây giờ tâm trạng của anh không tốt, em đừng tự chuốc lấy khổ."

Dung Lãm sững người, mái tóc đen tuyền xõa ra trên gối trắng, cậu ngơ ngác nhìn Ngô Tử Hiển, trông vừa bối rối vừa vô tội.

"Không sao." Sau khi bình tĩnh lại, cậu ôm lấy cổ Ngô Tử Hiển, kéo mạnh xuống, hôn lên, "Hôm nay anh muốn làm gì cũng được."

Bình thường, Dung Lãm thậm chí còn không muốn làm chuyện đó trong phòng khi không kéo rèm. Nhưng lúc này, cậu lại bị Ngô Tử Hiển ấn lên lan can ban công ra vào kịch liệt.

Tuy đã là nửa đêm, nhưng nhà ở khu vực trường học có vị trí đắc địa, vẫn có thể có người đi qua. Nửa người Dung Lãm thò ra ngoài lan can, điểm tựa duy nhất chỉ là nơi giao nhau của hai người, nên đi vào rất sâu.

Ngô Tử Hiển không hề thương tiếc th*c m*nh và nhanh. Dung Lãm cảm thấy phần nhô lên bên trong như bị đấm mạnh hết lần này đến lần khác, sắp bị đập nát rồi.

Cậu há miệng, lưỡi không thể rụt lại, ánh mắt tan rã, nhưng vẫn không quên dùng tay che mặt.

Xấu hổ quá.

Sắp hỏng rồi.

Dừng lại đi.

Có ích gì không? Ngô Tử Hiển thầm nghĩ, nếu mình bị ai đó chụp lại thì Dung Lãm cũng không thoát được.

"Xin lỗi, tha cho em đi." Dung Lãm nói không rõ ràng, nước miếng chảy ra, cả người bị hắn đâm như con thuyền nhỏ chao đảo dữ dội trong sóng biển.

Khi duỗi thẳng người, những đường cơ bắp tuyệt đẹp hoàn toàn căng ra, như một cây cung căng đầy sức mạnh.

Đúng lúc này, Dung Lãm cảm thấy vài giọt chất lỏng nóng bỏng rơi xuống bụng mình. Khi bộ não hỗn độn của cậu nhận ra đó là gì, Ngô Tử Hiển đã bế cậu lên, vùi cằm vào vai cậu.

Vì vậy, cậu không nhìn thấy khuôn mặt chật vật của Ngô Tử Hiển.

"Lần nào em cũng dễ dàng rút lui cả." Ngô Tử Hiển nghẹn ngào nói, "Dung Lãm, có phải em cảm thấy đẩy anh ra bao nhiêu lần cũng không sao, kiểu gì anh cũng sẽ đến tìm em?"

"Em không có..." Dung Lãm ngây người trả lời, do dự một lúc, rồi từ từ ôm lại hắn, "Xin lỗi, anh Hiển, xin lỗi."

"Anh không tha thứ cho em, không tha thứ." Ngô Tử Hiển nghiến răng nói, "Trừ khi sau này em không bao giờ nghĩ như vậy nữa, nếu không anh sẽ không tha thứ cho em."

Dung Lãm không nhớ mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, nhưng khi tỉnh dậy, cậu đã nằm trên giường, cũng đã thay đồ ngủ sạch sẽ thoải mái.

Chỗ nằm bên cạnh trống không, Dung Lãm sờ vào, lạnh ngắt. Cậu nhớ ra Ngô Tử Hiển đã nói với mình trước đó, chỉ có thể ở nhà một đêm, hôm sau phải tiếp tục đi công tác.

Cậu gọi điện cho Ngô Tử Hiển, không ai nghe máy, tin nhắn gửi đi cũng không thấy hồi âm.

Không còn cách nào khác, Dung Lãm đành phải tìm đến quản lý Lưu của Ngô Tử Hiển.

Quản lý Lưu hình như không ngạc nhiên khi Dung Lãm liên lạc, nhưng lại không nói cho cậu biết Ngô Tử Hiển đang ở đâu, chỉ cười nói: "Sếp không cho tôi nói cho cậu biết, cậu Dung. Sếp nói cho cậu thời gian, để cậu suy nghĩ cho kỹ."

"Cái gì?" Dung Lãm hơi sốt ruột, "Anh Lưu, đưa điện thoại cho anh ấy đi, em nói chuyện với anh ấy."

"Thôi đi, thôi đi, cậu Dung. Có lẽ sếp vẫn còn đang giận dỗi, đợi cậu ấy tự mình nghĩ thông suốt là sẽ ổn thôi."

Nói xong, quản lý Lưu lịch sự chào tạm biệt Dung Lãm rồi cúp máy.

—---

<i>Lời Gấu Gầy:</i><i> mấy bà hối quá làm t gấp theo luôn á. Chương sau sẽ đào sâu góc khuất của Dung Lãm, yên tâm là anh Hiển hay trừng phạt Tiểu Lãm vậy thôi chứ ảnh cưng nhỏ lắm.</i>

<i>Còn 4 chương nữa là hoàn rồi.</i>

—-----
 
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 61: Thà Rằng Chưa Từng Đi Con Đường Này


Từ khi còn rất nhỏ, Dung Lãm đã phát hiện ra mình không may mắn.

Những thứ mà cậu vô cùng mong đợi, vô cùng muốn có, không hiểu sao, cuối cùng thường sẽ mất đi.

Chạy hơn chục cây số mong ăn một tô mì, quán lại luôn đóng cửa; người bạn học mà cậu mong muốn kết bạn nhất, đột nhiên chuyển trường đến thành phố khác; kỳ thi tuyển sinh cấp ba mà cậu hy vọng có thể thể hiện bản thân, tất cả các môn đều thất bại thảm hại; chú chó nhỏ mà cậu hy vọng sẽ lớn lên khỏe mạnh, chết vì bệnh care vào mùa đông năm đó...

Và, mong mỏi ba mẹ có thể thường xuyên về thăm mình, nhưng lại thất vọng hết lần này đến lần khác.

Những thất vọng vụn vặt này tích tụ lại, buộc Dung Lãm phải nghĩ ra một giải pháp - Đó là kìm nén mong đợi và h*m m**n của mình, có được thì bất ngờ, không có được cũng bình thường.

Kỳ lạ thay, khi cậu dùng quy tắc này để thực hiện cuộc sống của mình, mọi thứ dường như đều suôn sẻ. Vì vậy, Dung Lãm nhỏ bé rất tự hào, cậu nghĩ rằng mình đã tìm ra liều thuốc tiên để chiến thắng số phận.

Hồi Dung Lãm còn nhỏ, ở đầu làng có một bức tường nguy hiểm, đối diện với con đường lớn duy nhất vào làng. Nghe nói ban đầu nó được xây dựng để chống lại quân Nhật, lịch sử khá lâu đời.

Nhưng trong thời bình, nó đã mất đi tác dụng, trở nên đổ nát hoang tàn, ngày thường không có ai đến, chỉ có Dung Lãm thích nằm dài trên đó.

Vì từ trên tường, cậu có thể nhìn thấy cuối con đường. Nếu ba mẹ từ nơi khác trở về, cậu sẽ phát hiện ngay lập tức.

Ông cụ trong làng khuyên cậu: "Chuyện này mày càng mong đợi thì càng không đến, đợi đến khi nào mày không nghĩ đến nữa, quên đi, thì ba mẹ mày sẽ về."

"Ông già lắm chuyện." Tiểu ma vương nghịch ngợm nhe răng, "Con cứ thích xem đấy, ông về cho gà ăn đi."

Ông cụ tức giận muốn lấy gậy phang vào chân cậu.

Lúc đó, Dung Lãm nổi tiếng là đứa trẻ hổ báo trong làng, nên đâu có sợ một ông già. Cậu biết ông cụ già yếu không thể leo lên được, cố tình làm mặt quỷ với ông.

Thực ra trong lòng Dung Lãm biết rõ, rất có thể sẽ không đợi được gì cả.

Ba mẹ làm việc ở thành phố xa, về nhà không tiện, thường chỉ gặp được vào dịp Tết Nguyên đán và Quốc khánh. Nhưng có vài lần, khi cậu không mong đợi, không nghĩ đến nữa, họ lại đột nhiên xuất hiện, giống như chú chim bồ câu bay ra từ chiếc mũ ảo thuật. Vì vậy trong lòng Dung Lãm luôn có một tia hy vọng.

Lúc đó, điện thoại di động vẫn chưa phổ biến, nếu muốn gọi điện thoại, phải mất hai hào đến cửa hàng tạp hóa trong làng, chuyển tiếp đến mỏ than nơi ba mẹ cậu làm việc.

Dung Lãm chống nạnh, nói với người ở đầu dây bên kia: "Sắp đến sinh nhật con rồi, ba mẹ có về không... Con muốn ăn bánh gato..."

"Con bé và thằng nhóc nhỏ cứ bám lấy con suốt ngày, con sắp phát điên rồi. Hai người chỉ biết sinh, không biết nuôi dạy con cái sao..."

"Không được, nhất định phải về! Có tuyết rơi cũng phải về! Lần trước đã hứa với con rồi mà không giữ lời, lần này nhất định phải..."

"... Nếu hai người không về, con cũng mặc kệ hai đứa nhỏ đó, để tụi nó tự sinh tự diệt..."

Ba mẹ thực sự không thể làm gì đứa con lớn này, đành phải đồng ý tranh thủ ngày nghỉ về một chuyến, còn sẽ mang bánh gato ở thành phố về cho cậu. Bánh gato ở thành phố mềm mại, thơm mùi sữa, Dung Lãm rất thích ăn.

Khi Dung Lãm tự hào tuyên bố chuyện này ở nhà, em gái khinh thường liếc cậu một cái: "Chỉ giỏi kiếm chuyện, ba mẹ về một chuyến rất vất vả, anh không biết sao."

Em trai cầm thìa, bập bẹ nói: "Chưa cai sữa."

Dung Lãm mất mặt, tức giận lấy đi dĩa, giận dỗi nói: "Hai đứa không mong ba mẹ về sao? Còn lải nhải nữa, có giỏi thì đừng ăn cơm anh nấu!"

"Vô lý!" Dung Cảnh tức giận trừng mắt.

"Vô lý!" Em trai cũng bắt chước theo.

Hai đứa giả tạo. Dung Lãm tức giận nghĩ, rõ ràng trong lòng rất vui vì ba mẹ về, còn giả vờ người lớn trách mắng mình, để mình làm người xấu.

Đến ngày sinh nhật, Dung Lãm không làm việc nhà, cũng không làm bài tập. Sáng sớm đã nằm dài trên tường, vươn cổ nhìn ra ngoài.

Con đường rộng lớn thẳng tắp tràn đầy hy vọng, Dung Lãm tưởng tượng ở cuối con đường xuất hiện hai chấm đen nhỏ, rồi chấm đen đó dần dần lớn lên, biến thành hình dáng của ba mẹ.

Hoàn hồn lại, cậu phát hiện ra đó chỉ là tưởng tượng của mình. Nhưng không sao, cậu có thể tưởng tượng lại.

Nhanh xuất hiện đi, nhanh xuất hiện đi.

Cậu thầm cầu nguyện trong lòng, thành kính như đang đối diện với ngọn nến sinh nhật.

Đột nhiên, cuối con đường thực sự xuất hiện bóng người. Tim Dung Lãm đập thình thịch, cậu vươn cổ nhìn về phía trước, nhưng phát hiện đó không phải ba mẹ, mà là Trương Khánh Hữu cùng làng.

Trương Khánh Hữu này là một tên côn đồ, suốt ngày ăn chơi trác táng. Người trong làng nói gã đầu óc không bình thường, nhưng cũng không phải là bị bệnh thật, tóm lại khiến người ta tránh xa. Nhưng không hiểu sao, gã cực kỳ thích trêu chọc Dung Lãm. Dung Lãm tức giận đánh nhau với gã vài lần, đều thua thảm hại vì chênh lệch tuổi tác quá lớn. Dần dần, Dung Lãm coi như không nhìn thấy hắn.

"Dung Lãm, làm gì ở đây vậy?" Gã nháy mắt với Dung Lãm.

Dung Lãm lười để ý đến gã, mắt vẫn nhìn về phía trước.

"Làm gì vậy, nói cho tao biết đi?"

Thấy Trương Khánh Hữu mặt mày nguy hiểm định trèo lên bức tường, Dung Lãm sốt ruột, vừa lùi lại vừa mắng: "Cút đi! Tránh xa tao ra! Tao đang đợi ba mẹ tao!"

"Ba mẹ mày sao?" Trương Khánh Hữu đảo mắt, cười nói, "Vừa rồi tao thấy ở đầu làng, mày mau đi đi."

"Thật sao?" Dung Lãm mừng rỡ trong lòng.

"Thật, thật mà." Trương Khánh Hữu đột nhiên cười lớn, Dung Lãm nhìn gã, thầm nghĩ lại lên cơn rồi.

Cuối cùng, Trương Khánh Hữu hít sâu hai hơi, ngừng cười, ý tứ sâu xa nói: "Đi tìm họ đi."

Dung Lãm trực tiếp nhảy xuống khỏi bức tường nguy hiểm, chạy về phía con đường lớn ở đầu làng.

Lúc này đang là mùa đông lạnh giá, trên mặt tuyết có vết bánh xe lộn xộn, đã bị tuyết mới lấp đầy gần hết. Bên đống rơm rạ khắp nơi là dấu chân gà tinh nghịch, đến gốc tường đất thì biến mất. Không khí rất lạnh, gần như đóng băng cả hơi thở.

Nhưng nhịp tim dồn dập của Dung Lãm lại kêu to như ve sầu mùa hạ. Bông tuyết rơi vào vùng gáy nóng bừng, chạm vào da liền tan thành nước, chảy xuống sống lưng.

Giày thể thao của cậu đá tung những cục tuyết, vừa đi vừa gõ nhịp, vừa gõ nhịp vừa xoay người, nhảy nhót tự do không theo quy tắc. Băng mỏng kêu răng rắc dưới chân cậu, quần đồng phục căng ra. Dung Lãm lại bắt đầu phàn nàn chất vải không co giãn, ảnh hưởng đến việc mình thể hiện.

– Nếu mẹ về, mình sẽ bảo mẹ làm mì cho mình ăn, sinh nhật sao có thể không ăn mì được; mình sẽ thi chạy với ba, bà ngoại hay nói ba nhường mình, đùa à, mình là người chạy nhanh nhất lớp...

Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng bàn tán ồn ào.

Càng đến gần, âm thanh càng lớn. Đến nơi, Dung Lãm thấy có một chiếc xe tải lớn dừng ở đó, rất nhiều người vây quanh phía trước, không biết đang xem gì.

Dung Lãm tò mò chen vào, nhưng cậu quá thấp, tầm nhìn bị che khuất hoàn toàn, chen chúc mãi mới chen được đến phía trước.

Sau đó, cậu trợn trắng mắt.

Một mảng tuyết đỏ rực.

Cậu nghe thấy người bên cạnh nói: "Đường trơn trượt do tuyết rơi, va chạm với xe tải lớn, chết ngay tại chỗ, xe cấp cứu vẫn chưa đến."

Dung Lãm có cảm giác mất trọng lượng như rơi xuống vực, như thể rơi từ trên trời cao xuống, ngã tan nát.

Cậu mơ màng nghĩ, thì ra "ở đầu làng" là có ý này.

Trái tim đang đập thình thịch của cậu đột nhiên bị một bàn tay to lớn nắm chặt, khiến nó ngừng đập. Cậu cảm thấy mình bắt đầu méo mó, mất thính giác, mất thị giác, đầu óc như bị đổ keo vào, tay chân cũng bắt đầu lạnh cứng.

Cậu còn chưa cảm nhận được đau đớn, đầu gối đã khuỵu xuống, sau đó thứ gì đó phun ra từ thực quản ——

Dung Lãm nôn thốc nôn tháo trên mặt đất.

Những người lớn xung quanh hoảng sợ, la hét om sòm.

"Thằng bé không sao chứ?"

"Đứa nhỏ này là con nhà ai vậy?!"

"Hình như là Dung Lãm nhà Thanh Hoài!"

"Trời ơi là trời, mau đưa nó đi! Nhanh lên!"

...

Mãi đến khi gác đêm, Dung Lãm vẫn còn cảm thấy mình như bị ngăn cách với thế giới bởi một lớp màng vô hình. Ngũ quan đều trở nên trì trệ, dây thần kinh như bị cắt đứt từng sợi một. Cậu như một diễn viên mặc trang phục công viên giải trí, tạm thời trú ngụ trong thân xác này.

Dung Lãm dùng que sắt chọc vào giấy vàng, để lửa trong lò cháy to hơn.

Khi trời bắt đầu sáng, bấc đèn phát ra tiếng nổ lách tách yếu ớt, cậu ngồi trên ghế gỗ nhỏ, hơi lạnh mùa đông len lỏi vào từng kẽ xương.

Dung Lãm suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu, tại sao cánh tay của người ta lại có thể bị vặn xoắn như vậy, đầu lại có thể bị xẹp xuống như quả bóng cao su. Tuy nhận ra đó là ba, nhưng mặt mẹ nát bét, đó có thực sự là mẹ không? Có phải là người phụ nữ khác không?

Nếu hôm đó trời không có tuyết, nếu cậu không ép họ về, nếu cậu không mong đợi sinh nhật đến vậy, liệu họ có chết không?

Thực ra trước đây Dung Lãm cũng từng mơ thấy ba mẹ qua đời rất nhiều lần. Có lúc vừa mở mắt ra, mồ hôi trên trán làm ướt cả khăn gối. Liệu lần này cũng là mơ chăng? Liệu khi mở mắt ra tất cả có phải đều là giả?

Cầu xin, nếu là mơ, sau này cậu nhất định sẽ không nghịch ngợm nữa, sẽ không phàn nàn việc chăm sóc hai đứa nữa, chuyện gì cậu cũng nghe lời ba mẹ...

Vậy nên làm ơn, mau để cậu tỉnh lại đi?

Đúng lúc này, bà ngoại đột nhiên xuất hiện ở cửa linh đường. Tối qua bà chỉ ngủ hai tiếng, Dung Lãm sợ bà lớn tuổi không chịu nổi, nhất quyết thay bà.

Bà chậm rãi đi vào, đến bên cạnh thùng sắt, đút tay vào túi, khẽ nói: "Trời sáng rồi, sắp đưa tang."

Một câu nói, Dung Lãm cuối cùng cũng nhận ra mình không nằm mơ, sau đó, nước mắt liền rơi xuống. Cậu mặt không cảm xúc lặng lẽ lau nước mắt, cả người từ từ co rúm lại.

"Mời tất cả người thân và bạn bè đứng trang nghiêm trước linh cữu, những người đội mũ xin hãy bỏ mũ ra."

"Tiếp theo, xin mời con trai con gái đại diện cho cả gia đình dâng hương trước linh cữu của ba mẹ kính yêu."

"Toàn thể thân bằng quyến thuộc quỳ xuống! Một lạy, hai lạy, ba lạy..."

"Đập bát, khởi linh——"

Dung Lãm không hiểu gì cả, người chủ trì nói gì cậu làm nấy, ý thức hoàn toàn lơ lửng trên không trung của linh đường. Sau khi quỳ lạy xong, có người đưa cờ hồn cho cậu, cậu quơ quào nhận lấy, vừa đứng dậy, đã không đứng vững ngã xuống đất.

Dung Lãm cứ tưởng là mình quỳ lâu quá, chân bị tê, nên lại thử vài lần, nhưng lại ngã xuống đất hết lần này đến lần khác, như thể phần dưới cơ thể bị hỏng hoàn toàn.

Người lớn trong làng vội vàng đến đỡ, nhưng bị cậu kiên quyết hất tay ra, thậm chí trong lúc giãy giụa còn cào vào tay ai đó. Vì thế một đám người vây quanh cậu đứng lên, ngã xuống, lại đứng lên, rồi ngã xuống...

Cho đến khi Dung Cảnh không chịu nổi nữa, vừa khóc vừa đến đỡ anh mình. Nhưng cô bé sức yếu, không đỡ nổi Dung Lãm, chỉ có thể dùng lưng đẩy, dùng vai đỡ.

Cả người Dung Lãm như rã rời, dựa vào bờ vai nhỏ bé của em gái, ngẩng đầu lên, nhìn thấy di ảnh đen trắng của ba mẹ. Cậu đột nhiên nhận ra, ba mẹ chết là lỗi của mình, nên mình phải quỳ xuống.

Là linh hồn của ba mẹ trên trời không cho phép mình lúc này đứng dậy.

Thoắt cái đã đến ngày cúng thất đầu.

Hôm đó theo phong tục, bà ngoại dẫn hai đứa nhỏ lập bàn thờ, đốt quần áo và đặt nước sạch cùng ngũ cốc ở trước cửa.

Buổi lễ diễn ra suôn sẻ, nhưng ai cũng buồn rầu. Đến giờ ăn tối, Dung Lãm làm bánh kếp trứng cho mọi người. Em gái dùng đũa xé nhỏ, bỏ vào miệng, mặt không cảm xúc nhai nuốt, gân xanh trên mặt giật giật.

Đột nhiên, cô bé ném đũa xuống, đẩy bánh kếp ra, trầm mặt nói: "Em không muốn ăn bánh kếp nữa, em muốn ăn mì."

"Dung Cảnh, đừng kiếm chuyện." Dung Lãm mất kiên nhẫn.

Không ngờ, câu nói này lại chọc giận Dung Cảnh. Cô bé đập mạnh xuống bàn, nói lớn: "Em muốn ăn mì! Em muốn ăn mì! Em muốn ăn mì! Mau đi làm mì cho em!"

"Dung Cảnh!" Dung Lãm hét to hơn cả cô bé, "Em bị làm sao vậy? Ai rảnh mà làm mì cho em chứ?!"

"Em muốn ăn, em muốn ăn! Nếu ba mẹ còn sống, ba mẹ nhất định sẽ làm mì cho em!" Dung Cảnh vừa khóc vừa ném đũa vào đầu Dung Lãm, "Anh trả ba mẹ lại cho em!"

"Em nói lại lần nữa xem?!"

"Nói thì nói! Nếu không phải anh nhất quyết đòi tổ chức sinh nhật, ba mẹ có về ngay ngày tuyết rơi không? Nếu không về ngay ngày tuyết rơi, có bị xe tông chết không? Đều tại anh! Đều tại anh!" Dung Cảnh không lật được bàn liền lao đến đấm đá túi bụi vào đầu Dung Lãm.

"Dung Cảnh, em muốn chết hả?" Cậu vừa né vừa mắng, bị đánh đau quá cũng đánh trả lại hai cái.

Những điều mà Dung Lãm đã kìm nén trong lòng suốt thời gian qua cứ thế bị em gái nói ra một cách trắng trợn. Cô bé nói không sai, không sai một chút nào.

Nhưng cậu không thể thừa nhận, cậu tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không nước mắt vừa mới ngừng lại, sẽ lại tuôn rơi. Cậu chỉ có thể dùng sự tức giận để che giấu nỗi buồn đau, như một con nhím xù lông, mắng ra những lời có vẻ hùng hổ, nhưng lại không thể phản bác đối phương được.

Hai anh em đánh nhau chửi nhau quá dữ dội, Dung Sĩ Thành sợ hãi khóc toáng lên. Nó vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết ba mẹ sẽ không về nữa, ai cũng rất buồn.

"Hai đứa làm gì vậy?!" Bà ngoại tức giận tách hai anh em ra, "Ngày cúng thất đầu còn cãi nhau, muốn ba mẹ hai đứa không siêu thoát được sao?!"

Dung Cảnh thở hổn hển, mắt đỏ hoe, như một con thú nhỏ bị thương. Cô bé thô bạo lau nước mắt rồi quay đầu chạy ra khỏi nhà.

Dung Lãm đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng em gái.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì!" Bà ngoại kéo mạnh tay cậu, làm cậu đau, "Muộn thế này rồi, con bé một mình rất nguy hiểm, mau đuổi theo đi!"

Dung Lãm lập tức chạy ra khỏi nhà.

Cậu chạy khắp làng, gọi to tên Dung Cảnh, nhưng tìm bốn mươi phút vẫn không thấy em mình.

Thời gian càng lâu, cậu càng hoảng sợ. Dung Lãm chống tay vào đầu gối, thở hổn hển, cậu đột nhiên nghĩ đến một nơi mà em gái có thể đến.

Muốn đến nghĩa trang của ba mẹ, phải đi qua con đường lớn duy nhất ra khỏi làng.

Dung Lãm đi trên con đường đó, xung quanh gió lạnh thổi vù vù, cây cối trơ trụi. Cậu đột nhiên nhớ lại ngày ba mẹ qua đời, mình đã vui vẻ, mong đợi tiến về phía trước như thế nào.

Cậu nghĩ đến vết bánh xe lộn xộn, dấu chân gà tinh nghịch, tuyết mới, những bước nhảy vui vẻ, món mì ngon của mẹ sắp được ăn, cuộc thi chạy với ba sắp tới...

Hơi thở của Dung Lãm ngày càng dồn dập, vào một khắc nào đó, cậu đột nhiên chạy như điên.

Cậu vừa chạy vừa khóc.

Như muốn bỏ lại phía sau tất cả những mong đợi, những điều tốt đẹp, bản thân ngu ngốc lúc đó.

Nếu biết trước sẽ từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Nếu biết trước kết quả sẽ không tốt, vậy thì cậu thà rằng, chưa từng bước chân lên con đường tràn ngập hy vọng này.

—-----

<i>Lời tác giả:</i>

<i>Trước đây có nhiều người nói Dung Lãm tự ti, thực ra cậu ấy giống như đang tự hủy hoại bản thân hơn.</i>

<i>Nội dung xây dựng nhân vật như thế này, lẽ ra không nên đặt ở phần sau. Nhưng tôi cảm thấy với tính cách của Dung Lãm, cậu ấy sẽ không dễ dàng để lộ điểm yếu của mình. Vì vậy, khi Dung Lãm bắt đầu suy nghĩ về chuyện này, có lẽ cũng là lúc cậu ấy sắp vượt qua rồi.</i>

—-----
 
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 62: Đã Lập Lại Lộ Trình Cho Bạn


Ngày thứ ba Ngô Tử Hiển đi công tác, Dung Lãm vẫn không gặp được hắn.

– Rõ ràng đã xin lỗi rồi, cũng đã mây mưa rồi, rốt cuộc phải làm sao anh ấy mới tha thứ cho mình đây?

Dung Lãm thở dài, đặt điện thoại xuống, rồi chậm rãi chui vào trong chăn, trùm kín đầu.

Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng "két" một tiếng.

Dung Lãm hé một góc chăn ra, nhìn thấy em gái đang lén lút thò nửa người vào.

"Sao vậy?" Dung Lãm chống người dậy hỏi.

Em gái giật mình, vội vàng nói: "Không, chỉ là, đã mười một giờ rồi."

Dung Lãm đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội vàng vén chăn xuống giường: "Anh quên mất, anh nấu cơm ngay đây."

"Không cần, mấy hôm trước em lấy được phiếu giảm giá của KFC, chúng ta ăn cái này đi." Em gái nói. "Bình thường anh ít khi ngủ nướng, em sợ anh xảy ra chuyện gì."

"Anh có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Dung Lãm cười hỏi.

Dung Cảnh bất lực buông vai xuống.

Cô thường cảm thấy, kể từ khi ba mẹ qua đời, anh trai quỷ sứ nghịch ngợm của mình dường như đã dần dần chết đi. Ngược lại, cô luôn thấy thấp thoáng bóng dáng của ba mẹ trên người Dung Lãm.

"Anh thực sự không sao chứ?"

"Không sao, anh thay quần áo đây, em và Sĩ Thành đợi anh một chút."

Chỉ nói chuyện vui, không nói chuyện buồn, điểm này cũng rất giống ba mẹ năm xưa.

Cuối cùng, Dung Cảnh cũng không nói gì thêm, cô giúp anh trai đóng cửa phòng ngủ: "Được rồi, anh thay đồ đi."

Tuy bình thường, Dung Lãm giống hệt như một người cha nghiêm khắc, không cho Dung Cảnh và em trai ăn đồ ăn vặt và đồ ăn nhanh. Nhưng Dung Cảnh có thể nhận ra, anh trai mình vẫn rất thích KFC và McDonald's. Nhưng vì phải làm gương cho hai đứa em nên mới không ăn.

Hôm nay có lẽ tâm trạng không tốt, Dung Lãm ăn rất nhiều đồ chiên rán và đồ ngọt, giấy gói chất thành đống trên dĩa.

Ăn xong, ba anh em đi bộ về nhà.

Đi ngang qua một công viên, em trai đề nghị muốn chơi ở đây một lát, Dung Lãm đồng ý. Vì vậy, em trai và Da Đông Lạnh chơi ném dĩa bay trên bãi cỏ, Dung Lãm và em gái ngồi trên xích đu trò chuyện.

"Kỳ nghỉ này sao anh không đi đâu hết vậy?" Em gái tò mò hỏi, "Không đi chơi với ghệ sao?"

Dung Lãm đã kể cho em gái nghe chuyện mình yêu đương, nhưng không nói đối tượng là Ngô Tử Hiển. Vì vậy, mặc dù Ngô Tử Hiển thường xuyên đến nhà chơi, nhưng em gái hay ở trường nên vẫn chưa biết.

Dung Lãm ngượng ngùng nói: "Cãi nhau rồi à."

"Vì sao?"

Có lẽ thực sự cần tìm một người để tâm sự, Dung Lãm do dự một chút, giấu đi thông tin quan trọng, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho em gái nghe.

Sau khi nghe xong, em gái trợn tròn mắt: "Không phải chứ, người ta bảo anh ở nhà suy nghĩ cho kỹ là anh ở nhà suy nghĩ thật sao?"

"Nếu không thì sao..."

"Anh ơi, chỉ số EQ mà anh vẫn luôn tự hào đâu rồi?" Em gái nói với vẻ mặt bất lực, "Bảo anh ở nhà suy nghĩ cho kỹ, ý là bảo anh vượt qua thách thức, đến tìm cô ấy đấy!"

"Là vậy sao?" Dung Lãm ngạc nhiên, "Anh ấy cũng không nói cho anh biết anh ấy ở đâu."*

<i>*Anh ấy (</i>他<i>) và cô ấy (</i>她<i>) đều đọc là Tā. Cho nên khi nói chuyện qua lại người nghe sẽ không biết đối tượng được nhắc tới là nam hay nữ.</i>

"Nếu dễ dàng tìm thấy như vậy thì làm sao thể hiện được sự kiên định của anh chứ??? Anh phải hỏi, phải dò la, tìm bạn bè của cô ấy, tìm người nhà của cô ấy, đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra cô ấy!"

Dung Lãm đột nhiên hiểu ra, cậu vừa định đứng dậy, lại dừng lại, ngồi xuống.

"Sao vậy?"

"Ừm..." Dung Lãm ngượng ngùng sờ gáy. "Chưa nghĩ ra sau khi gặp mặt sẽ nói gì."

Xin lỗi cũng vô dụng, đảm bảo cũng vô dụng, hứa hẹn cũng vô dụng, vậy phải nói như thế nào mới khiến Ngô Tử Hiển vui vẻ trở lại?

Sự im lặng lan tỏa giữa hai anh em.

Em gái đu đưa xích đu, đung đưa đôi chân nhỏ. Cô nhìn chú chó Golden Retriever đang nhảy cao ở đằng xa, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Lúc nhà mình nghèo nhất, con của hàng xóm thích Da Đông Lạnh, muốn mang về nuôi, cho nó cuộc sống tốt hơn, sao anh không đồng ý?"

Dung Lãm không hiểu tại sao em gái lại nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn trả lời ngay lập tức: "Da Đông Lạnh thích anh, hơn nữa anh không yên tâm giao Da Đông Lạnh cho người khác."

"Đúng vậy." Em gái gật đầu. "Vậy tại sao anh lại đẩy người mình thích ra xa?"

Dung Lãm cảm thấy mình bị đớ lưỡi, đột nhiên không biết trả lời thế nào. Sau đó, cậu suy nghĩ kỹ, rồi nghiêm túc phản bác: "Không đúng, người là người, chó là chó."

"Nhưng trái tim yêu thương thì không có gì khác."

Dung Lãm lại nghẹn lời.

"Em luôn cảm thấy... Anh vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện năm xưa, thực ra anh cũng biết, đó không phải là lỗi của mình. Ai biết đêm đó sẽ có tuyết rơi? Ai biết lúc đó sẽ đột nhiên xuất hiện xe tải? Ai biết xe máy của ba mẹ sẽ bị trượt? Giáo viên của em đã nói rồi, trong luật pháp, chuyện này được gọi là 'tai nạn ngoài ý muốn', không thể lấy ra để kết tội được."

Dung Lãm sững người, gần như tưởng mình nghe nhầm.

Đây là lần đầu tiên hai anh em nói chuyện về chuyện cũ.

Mà em trai em gái cũng mất ba mẹ, cũng là những người duy nhất trên thế gian này có thể tha thứ cho cậu.

Dung Cảnh chỉ là chưa từng nói ra.

Hồi nhỏ, cô không biết làm thế nào để giải toả nỗi đau mất ba mẹ, cho nên mới công kích người anh bất lực. Khi lớn lên, nhìn Dung Lãm tỏ ra kiên cường, cô lại không biết nên mở lời ra sao.

"Em nghĩ, chúng ta rồi sẽ có ngày gặp lại ba mẹ, đến lúc đó hẵng xin lỗi, không cần phải vội." Dung Cảnh nhìn về phía trước nói, "Trước đó, hãy cứ yêu hết mình, được yêu hết mình, bị tổn thương hết mình, đó chắc chắn là điều ba mẹ muốn thấy khi gặp lại chúng ta."

Dung Lãm cảm thấy như trái tim bọc nhiều lớp màng bọc thực phẩm đột nhiên bị xé ra một khe hở. Có thứ gì đó trong cơ thể đang lớn lên từng chút một, một dòng nước ấm mơ hồ và không chân thực lan tỏa khắp người.

Cậu không nhịn được cười khan hai tiếng để ngăn nước mũi cay cay. Nhìn chằm chằm vào khe hở trên mặt đất, cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ôm trán nói: "Khó lắm."

Cậu không kiểm soát được, những suy nghĩ tiêu cực, những chuyện cũ đã qua, những trải nghiệm đau khổ, tất cả đều ùa về hết lần này đến lần khác.

"Nếu như tiếp tục như vậy sẽ khiến người yêu anh phải buồn, vậy anh cũng không định thay đổi bản thân à?"

Làm sao Dung Lãm có thể cho phép mình làm tổn thương Ngô Tử Hiển, cậu vội vàng nói: "Đương nhiên không phải!"

Chưa dứt lời, cậu bị em gái vỗ mạnh vào lưng một cái "bốp", suýt nữa thì văng khỏi xích đu.

Dung Cảnh cười nói: "Anh, thực ra anh biết cô ấy muốn gì, chỉ là xem anh có dám cho hay không thôi."

Theo hiệu lệnh của đạo diễn, đoàn phim "Án Mạng Bí Ẩn" cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, người thì bóp eo, người thì đấm chân, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi lấy cơm hộp.

Đột nhiên, đạo diễn Lý gọi Ngô Tử Hiển đang chuẩn bị rời đi lại. Anh ta đi tới, quan tâm hỏi: "Tử Hiển, gần đây tâm trạng không tốt à?"

"Xin lỗi." Ngô Tử Hiển hỏi, "Có ảnh hưởng đến việc quay phim không?"

"Vậy thì không, trạng thái hiện tại của cậu thực sự giống cảnh sát Lục vừa mất cha."

"..."

"Chỉ là anh đây quan tâm cậu một chút thôi." Đạo diễn Lý cười cười vỗ vai hắn, "Cố lên, phấn chấn lên nào."

"Cảm ơn đạo diễn Lý." Ngô Tử Hiển thản nhiên nói.

Sau khi đạo diễn Lý rời đi, quản lý Lưu vội vàng tiến lên đưa quần áo và nước nóng cho Ngô Tử Hiển rồi hỏi: "Buổi trưa tính sao? Ra ngoài ăn à?"

"Cơm hộp là được rồi."

"Được."

Sau đó, quản lý Lưu thấy Ngô Tử Hiển lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện với Dung Lãm. Bắt đầu từ ba ngày trước, ngày nào Dung Lãm cũng đều gửi rất nhiều tin nhắn. Nhưng từ ngày thứ tư trở đi, đừng nói là đến tìm, đột nhiên cậu giống như biến mất khỏi thế gian vậy.

Ngô Tử Hiển không nhịn được khẽ nhíu mày.

Nhận thấy sếp đang bồn chồn, quản lý Lưu khéo léo gợi ý: "Nơi này cũng khá gần Nam Kinh, hay là chúng ta về thăm cậu Dung nhé?"

Nhưng Ngô Tử Hiển kiên quyết lắc đầu.

Lần này hắn không có giận dỗi, hắn chỉ muốn cho Dung Lãm một không gian riêng, nhân cơ hội này để Dung Lãm suy nghĩ kỹ về tương lai của hai người. Chuyện này không ai có thể suy nghĩ thay cậu được.

Vì Ngô Tử Hiển đã nói vậy, quản lý Lưu đành phải đưa hắn đến nhà ăn của đoàn phim. Vừa vào đến nơi, họ đã thấy một đám người đang xúm lại ríu rít trò chuyện.

Quản lý Lưu hỏi ra mới biết, có một diễn viên trẻ hái rất nhiều táo trên cây táo ở quê nhà, rửa sạch rồi chia cho mọi người ăn.

"Anh Ngô và anh Lưu cũng lấy một ít nhé?" Cô ấy cười nói, "Hoàn toàn tự nhiên, không có thuốc trừ sâu, do nhà em trồng đấy ạ."

Vì lịch sự, hai người mỗi người lấy một quả. Ngô Tử Hiển còn chưa kịp cắn một miếng, trong đám đông đột nhiên có người hét lên: "Má ơi, sao chua thế!"

Ngay sau đó, các nhân viên công tác liên tiếp phát ra âm thanh "phì phì phì", đồng lòng xác nhận táo thực sự không ngon.

Nữ diễn viên trẻ thấy vậy vội vàng nếm thử rồi vẫy tay lia lịa với Ngô Tử Hiển: "Anh Ngô, anh đừng có ăn, chua lắm."

Ngô Tử Hiển nhìn quả táo trên tay mình, to tròn, đỏ mọng. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn cắn một miếng. Khi cắn vỡ vỏ táo, nước ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng, như chứa đầy ánh mặt trời cô đọng.

"Ngọt mà." Ngô Tử Hiển nói.

"Vẫn là anh may mắn, hai~, rõ ràng mọi năm đều rất ngọt mà." Cô ấy buồn bã cúi đầu, rồi đi tới nói với mọi người, "Đừng ăn nữa, đừng ăn nữa, lần sau em sẽ mang loại táo khác đến."

Mãi cho đến khi mọi người thất vọng giải tán, Ngô Tử Hiển vẫn nhìn chằm chằm vào quả táo đó.

"Sao vậy?" Quản lý Lưu nhận thấy sự khác thường của hắn.

Ngô Tử Hiển lắc đầu.

Trước đây, dưới ký túc xá của nhóm Forth, không biết ai đã trồng một cây táo. Mùa đông, táo chín, Dung Lãm và Ngô Tử Hiển thấy thèm bèn lén hái ăn.

Quả đầu tiên Ngô Tử Hiển hái được là táo ngọt, còn Dung Lãm hái liên tiếp ba quả đều là vừa chát vừa chua.

"Em ấy đột nhiên trở nên rất buồn, điều này khiến tôi không hiểu. Chỉ là một quả táo thôi mà, ngoài chợ thiếu gì táo to ngọt."

Ngô Tử Hiển vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Dung Lãm, trong mắt cậu như có thứ gì đó đang chảy, tựa như xuyên qua cây táo, nhìn về một nơi rất xa rất xa.

"Em ấy nói với tôi: Em ấy và tôi dù đứng dưới cùng một gốc cây, cũng không thể ăn được những quả táo giống nhau." Ngô Tử Hiển nhớ lại, "Bây giờ hình như tôi đã hiểu ý em ấy rồi."

Hắn tiếp tục lẩm bẩm: "Có lẽ không hiểu cũng không sao, nếu lúc đó tôi đưa quả táo ngọt của mình cho em ấy, chắc chắn sẽ khiến em ấy vui vẻ..."

Đúng vậy, hắn không thể hiểu tại sao Dung Lãm lại hết lần này đến lần khác đẩy mình ra xa, cũng giống như hắn không hiểu tại sao Dung Lãm lại buồn vì một quả táo chát.

Nhưng có lẽ, hắn không cần phải biết rõ ràng như vậy. Ở bên cạnh đối phương khi đối phương cần mình, hoặc đưa cho đối phương một quả táo ngọt, đó mới là điều hắn thực sự cần làm.

Quản lý Lưu không biết Ngô Tử Hiển đang nói gì, nhưng anh ta hiểu, lúc này chắc sếp đã nghĩ thông suốt điều gì đó.

Quả nhiên, Ngô Tử Hiển quay đầu lại, nói với quản lý:

"Cho tôi mượn chìa khóa xe."

Quản lý Lưu cười hỏi: "Cậu muốn tôi lái xe đưa cậu đi sao?"

"Không, tôi tự đi là được."

Hai người đang nói chuyện thì một nhân viên đột nhiên chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói với Ngô Tử Hiển: "Anh Ngô, có người tìm anh."

Ngô Tử Hiển đi theo anh ta đến bên ngoài đoàn phim. Dưới gốc cây đa lớn, hắn thấy Dung Lãm đang bồn chồn đứng ngồi không yên. Cậu lẩm bẩm gì đó, đi đi lại lại dưới bóng cây đa.

"Cậu Dung, người đến rồi." Nhân viên nhiệt tình chào hỏi Dung Lãm, rồi lập tức rời đi sau khi dẫn người đến.

Nhất thời, bên ngoài chỉ còn lại hai người họ.

Ngô Tử Hiển nhìn Dung Lãm đang lo lắng, vừa thốt ra một chữ "em", Dung Lãm đột nhiên quỳ xuống.

"Anh Hiển." Cậu mở một chiếc hộp trang sức nhỏ, như dùng hết sức lực của mình, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn lớn tiếng nói, "Anh, anh có đồng ý kết hôn với em không?"

Dung Cảnh bảo cậu nghĩ xem Ngô Tử Hiển muốn gì, nếu Ngô Tử Hiển muốn một lời hứa mãi mãi, Dung Lãm không nghĩ ra được lời hứa nào có trọng lượng hơn cầu hôn.

Tuy bây giờ là giờ ăn cơm, mọi người đều đang ăn ở nhà ăn. Nhưng lại có vài cô gái ra ngoài hóng gió, tình cờ bắt gặp cảnh tượng này. Họ không nhịn được hét lên một tiếng, thu hút sự chú ý của hai người.

Sau đó, họ nhận ra mình đã thấy thứ không nên thấy, vội vàng che miệng lại, như thể vừa giết người, chạy nhanh khỏi hiện trường.

"Ah! Đợi đã..."

Ngô Tử Hiển không quan tâm người khác biết mối quan hệ của họ, nhưng hắn biết Dung Lãm rất để ý. Vì vậy, hắn nhìn Dung Lãm, đối phương quả nhiên đang hoảng hốt, há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào hướng các cô gái rời đi.

Cậu vài lần muốn nâng đầu gối đứng dậy đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì không nhúc nhích, cả người run rẩy.

Nhìn cậu như vậy, Ngô Tử Hiển đột nhiên khẽ cười.

Dung Lãm ngẩng đầu lên, thấy Ngô Tử Hiển đang cúi đầu chăm chú nhìn mình bằng vẻ mặt bất lực, trong mắt mang theo khát khao triền miên khó tả: "Bảo em suy nghĩ cho kỹ, nhưng có cần phải làm đến mức này không?"

Dung Lãm bị mê hoặc, gật gật đầu, khẳng định nói: "Có."

Ngô Tử Hiển dùng biểu cảm tình ý bảo: "Lên xe đi."

Ngô Tử Hiển lái xe chở Dung Lãm đi rất xa. Hắn dường như không có đích đến cụ thể, chỉ lái xe một cách vô định.

Trong xe, hai người trò chuyện rất nhiều.

Từ gia đình đến quá khứ, từ hiểu lầm bốn năm trước đến nỗi lòng của nhau. Khi Dung Lãm bình tĩnh kể lại đêm ba mẹ qua đời, Ngô Tử Hiển im lặng rất lâu. Cuối cùng, hắn nặng nề nói: "Xin lỗi."

"Anh xin lỗi cái gì?" Dung Lãm cười hỏi.

Cảm giác này rất xa lạ, đè nén nội tạng, cạy mở tâm hồn. Ngô Tử Hiển cảm thấy như có người đâm một nhát dao vào ngực mình, lưỡi dao cứa qua lại lên thịt mềm, trái tim đau đớn co rút lại.

Hắn đột nhiên hiểu ra, cảm giác này gọi là "đau lòng".

Ngô Tử Hiển đã sai lầm khi coi bộ giáp của Dung Lãm là rào cản ngăn mình đến gần. Để rồi khi Dung Lãm cởi bỏ bộ giáp ra, hắn mới phát hiện bên trong toàn là những vết thương tan nát. Dù chỉ là một cái ôm, cũng sẽ khiến Dung Lãm đau đớn vô cùng.

Hắn bắt đầu hối hận, tại sao khi Dung Lãm cần mình, hắn lại không ở bên cạnh cậu? Tại sao cứ liên tục hiểu lầm đối phương? Tại sao lại làm Dung Lãm khổ sở tủi thân vì sự không cam tâm vớ vẩn của mình?

Nhưng Ngô Tử Hiển biết, Dung Lãm không muốn nghe những lời hối hận và xin lỗi.

Hắn xoay vô lăng, nhẹ giọng nói: "Anh từng nghĩ mình không hiểu em, vì muốn hiểu nên đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc vô bổ. Nhưng có lẽ, hiểu hay không hiểu không quan trọng như anh nghĩ, cho nên anh quyết định, sau này dù có hiểu hay không, anh cũng sẽ lặng lẽ ở bên em."

Dung Lãm ngây người nhìn hắn.

Ngô Tử Hiển dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Nghe xong chuyện cũ của em, anh càng cảm thấy, việc khôi phục hy vọng không phải chuyện một sớm một chiều. Nhưng không sao, cứ từ từ, nếu em không hái được táo ngọt thì để anh đưa táo của anh cho em là được."

"Dung Lãm, anh sẽ không làm em thất vọng nữa." Cuối cùng, Ngô Tử Hiển trầm giọng nói, "Hơn nữa em biết đấy, anh rất may mắn. Vì vậy ở bên anh, rất nhiều chuyện trên thế giới này cũng sẽ không làm em thất vọng."

"Vậy còn nhẫn..."

"Tất nhiên rồi, em có biết anh đã chờ đợi bao lâu rồi không?" Ngô Tử Hiển mỉm cười, "Nếu mở ngăn kéo đầu giường ra, em sẽ thấy, ở đó đã có một cặp nhẫn từ lâu rồi."

Dung Lãm cảm thấy như có thứ gì đó trong lòng ngực đang căng phồng lên, khiến toàn thân cậu giãn ra. Cậu không chỉ một lần cảm thán, yêu một người lại có thể là chuyện mới mẻ và nồng nhiệt như vậy.

Đôi khi chua xót, đôi khi buồn khổ, đôi khi ngứa ngáy khó chịu, đôi khi lại muốn ôm chặt người đó vào lòng. "Yêu" có thể khiến ta dậm chân tại chỗ, nhưng đôi khi, chính nó lại đưa ta thoát khỏi ngục tù.

Lúc này, giọng nữ ôn hoà của hệ thống định vị trên xe vang lên đúng lúc——

"Bạn đã đi chệch hướng, đã lập lại lộ trình cho bạn, vui lòng quay đầu xe ở vị trí thích hợp."

—-----
 
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 63: Năm Sau Cũng Đón Cùng Nhau Nhé


Ngày giỗ thứ chín của ba mẹ, Dung Lãm và em gái Dung Cảnh cùng nhau đến nghĩa trang.

Hai người lau dọn bia mộ, đặt hoa và đồ cúng, đốt vàng mã rồi cúi đầu lạy. Khi đứng dậy, Dung Lãm không đứng vững, đột nhiên ngã ngửa ra sau, Dung Cảnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu.

"Anh không sao chứ?" Dung Cảnh ngạc nhiên hỏi.

Dung Lãm sững người một lúc, rồi bình tĩnh cười nói: "Không sao, chân bị tê thôi."

Cậu không để tâm mấy, dọn dẹp đồ đạc, nhìn bia mộ của ba mẹ lần cuối rồi cùng em gái quay người rời đi.

Hai người đi xuống theo con đường nhỏ trong nghĩa trang, bậc đá đã được người đi đường dẫm lên bóng loáng, hai bên bia mộ sừng sững phủ một lớp tuyết mới. Trong không khí có mùi đất ẩm mốc, hòa lẫn với tàn tro cay nồng của nhang nến cháy hết.

"Tiếp theo anh định đi đâu?" Hai anh em trò chuyện.

"Anh lái xe đưa em về nhà trước." Dung Lãm nói. "Sau đó anh sẽ đi ăn cơm với anh Hữu và anh Hiến Chi."

"Hôm nay sao?" Dung Cảnh cao giọng.

Mỗi năm vào ngày giỗ của ba mẹ, sau khi cúng bái xong, anh trai cô đều nhốt mình trong phòng ngủ cả ngày, không ăn không uống, chứ đừng nói đến việc ra ngoài.

"Ừm, hai ổng ngày nào cũng bận việc, chỉ có hôm nay mới rảnh."

"Hì hì, đi đi, đi đi." Dung Cảnh dùng vai huých cậu.

Dung Lãm bị huých loạng choạng, dở khóc dở cười hỏi: "Em vui cái gì?"

Địa điểm tụ tập của ba người là nhà hàng lẩu Haidilao, Tần Hữu theo lệ đến muộn mười lăm phút, Đường Hiến Chi trợn trắng mắt.

"Xin lỗi, xin lỗi, đường tắc." Tần Hữu vừa cởi áo khoác ngồi xuống cạnh Dung Lãm vừa cười nói.

"Không sao."

Đường Diên Chi lại không buông tha: "Em thấy dù có hẹn anh ba giờ sáng, thì ba giờ sáng ở Nam Kinh cũng sẽ tắc đường vì anh."

"Cút cút cút." Tần Hữu nhe răng như chó con, rồi lại đổi sắc mặt khi nhìn Dung Lãm, "Xin lỗi nhóm trưởng, anh đến muộn, để tạ lỗi, anh có mua một ít đồ."

"Sao đột nhiên lại khách sáo vậy?" Dung Lãm nhận lấy, là một chiếc tai nghe thể thao Sony, cậu bất ngờ hỏi, "Chỉ muộn mười lăm phút thôi mà, sao lại tặng đồ đắt tiền vậy?"

Nhưng Tần Hữu nhất quyết không cho cậu trả lại, cứ nói nếu Dung Lãm không nhận thì anh sẽ không ngủ được. Dung Lãm ngơ ngác nhận lấy tai nghe, còn chưa kịp lên tiếng, lại nghe thấy Đường Diên Chi nói: "Vừa hay mấy hôm trước đi công tác, tôi có mua quà cho hai người."

Nói xong, y mở ba lô ra, đưa chiếc ấm trà tử sa bên trong cho Dung Lãm: "Anh nhờ người quen mua, đồ tốt đấy."

"Cảm ơn anh Diên Chi." Dung Lãm nhìn chiếc ấm trà tử sa được đưa đến trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, "Chỉ cho mình em sao?"

"Mấy hôm trước anh và anh Hữu có gặp nhau, anh đã đưa cho anh ấy rồi."

"Đúng, đúng, đưa rồi."

Cơm còn chưa bắt đầu ăn, Dung Lãm đã nhận được hai món quà. Cậu còn muốn hỏi thêm thì nghe thấy Tần Hữu gào lên: "Đói chết rồi, mau ăn thôi, mau ăn thôi, hôm nay anh phải ăn hết bốn trăm tệ!"

Tiếng ồn ào và tiếng nước lẩu sôi sùng sục hòa lẫn vào nhau. Trong nồi nước lẩu đỏ đang sôi, thịt bò lòng bò nổi lên, mấy đôi đũa nhanh chóng thò vào, đảo lên đảo xuống.

Tần Hữu nhanh tay gắp được một miếng thịt, khiến Đường Diên Chi cười mắng: "Anh Hữu, muốn ăn thì tự gắp đi, đừng có giành của em!"

Đang ăn, chuông điện thoại của Đường Diên Chi đột nhiên vang lên, y vừa nghe máy vừa đi ra khỏi nhà hàng.

Khi quay lại, trên tay cầm một chiếc bánh kem nhỏ.

"Em mua cái này làm gì?" Tần Hữu hỏi, dù đã biết rõ câu trả lời.

"Thèm bánh kem của tiệm này lâu rồi, khó khăn lắm mới về Nam Kinh, đặt một cái mang về cho hai người nếm thử."

Khi dải ruy băng được tháo ra, chiếc bánh mousse bưởi xinh xắn tinh tế lộ ra. Trong nháy mắt, bảy tám nhân viên phục vụ xung quanh đồng loạt nhìn về phía này. Nhân viên phục vụ của Haidilao nhìn thấy bánh kem như sói thấy thịt, ùa đến vây quanh.

Còn chưa kịp vỗ tay hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Tần Hữu và Đường Diên Chi đã chạy ra khỏi bàn, kéo họ sang một bên.

"Không phải sinh nhật đâu, đừng hát."

"Chúng tôi không phải đang tổ chức sinh nhật!"

Nghe thấy tiếng bàn tán nhỏ vang lên từ góc khuất, Dung Lãm bất lực lắc đầu cười. Cậu dùng đũa gắp một miếng chả tôm bỏ vào miệng.

Ăn lẩu xong, ba người lại đi chơi bowling, đến khi chia tay thì trời đã tối. Tần Hữu đề nghị có nên ăn tối cùng nhau không, nhưng Dung Lãm từ chối: Tối nay Ngô Tử Hiển về nhà, nên cậu không đi cùng họ nữa. Vì vậy, cậu lại bị trêu chọc một hồi mới được phép rời đi.

Khi Dung Lãm dùng chìa khóa mở cửa nhà, ánh hoàng hôn vừa lúc xuyên qua song cửa sổ. Ánh sáng màu đồng đỏ tan chảy lan tràn khắp mặt đất, tất cả đồ đạc đều trôi nổi trong dòng chảy sáng chói và nóng bỏng này.

Hình như là nghe thấy tiếng động, Ngô Tử Hiển thò nửa người ra từ nhà bếp: "Hoan nghênh về nhà."

Cả người hắn tắm trong ánh nắng, tóc ánh lên màu vàng nhạt.

"Đi chơi có vui không?"

Dung Lãm vừa thay giày vừa nói: "Vui lắm."

"Ăn tối chưa?"

"Chưa."

"Vậy anh nấu mì cho em nhé?"

"Ừm, vừa hay trưa nay ăn nhiều quá, tối ăn đơn giản là được rồi."

Dung Lãm ngồi bên bàn ăn chờ Ngô Tử Hiển, nhìn hắn bận rộn, trong lòng không khỏi dâng lên một dòng nước ấm.

Khoảng mười phút sau, Ngô Tử Hiển bê hai tô mì nóng hổi đặt lên bàn, rồi lấy ra một ít đồ chua mà mẹ hắn đã muối sẵn, chia thành từng đĩa nhỏ, đặt trước mặt Dung Lãm.

Dung Lãm không đói, nên chỉ ăn qua loa vài miếng, nhưng càng ăn càng thấy kỳ kỳ ——

Sao sợi mì này lại dài như vậy, dài đến mức hút mãi không hết.

Cậu nhìn Ngô Tử Hiển, miệng phồng lên hỏi: "Đây chẳng lẽ là..."

"Không phải." Ngô Tử Hiển trả lời rất dứt khoát.

Dung Lãm nhai hồi lâu mới nuốt sợi mì xuống. Cậu nhìn chằm chằm vào tô của mình, nhìn một lúc, đột nhiên nở nụ cười hoài niệm.

"Trước đây mỗi lần sinh nhật em, mẹ đều nấu mì trường thọ cho em ăn. Món này hình như làm khá cầu kỳ, nên người biết làm cũng ngày càng ít."

Ngô Tử Hiển ngẩng đầu lên, không nói gì. Nhất thời, trong không khí chỉ còn lại tiếng nhai.

"Thực ra không phải em không muốn tổ chức sinh nhật, chỉ là mỗi lần đến sinh nhật, em lại nhớ ba mẹ da diết." Dung Lãm đảo sợi mì trong tô, "Nếu người ta khó khăn lắm mới tổ chức sinh nhật cho mình, mà mình lại bày ra vẻ mặt đau khổ, vậy chẳng phải phá hỏng hết không khí sao?"

"..."

"Haha, xin lỗi, em lại nói những lời mất hứng rồi."

Chưa dứt lời, Ngô Tử Hiển đột nhiên đưa tay ra, với qua bàn ăn, sờ tai Dung Lãm.

Trong ánh mắt ngơ ngác của cậu, hắn giải thích: "Trước đây anh đọc "Báo Cáo Pháp Y" của Sue Black, trong đó nói, chất dinh dưỡng cần thiết để xây dựng mê cung xương tai được cung cấp từ chế độ ăn uống của người mẹ vào khoảng tuần thứ mười sáu của thai kỳ. Mê cung xương tai là một cấu trúc đặc, có tốc độ trao đổi chất rất thấp, phần lớn hồ sơ dinh dưỡng thai kỳ của người mẹ mà nó mang theo sẽ không bị phân hủy theo quá trình trao đổi chất, mà có thể tồn tại suốt đời người."

Hắn dừng lại một chút: "Từ góc độ này mà nói, thực ra mẹ em vẫn luôn ở bên cạnh em, chưa từng rời đi."

Dung Lãm ngây người nhìn Ngô Tử Hiển, đột nhiên chóp mũi cay cay. Rất lâu sau, cậu mới sờ tai mình, cười nói: "Anh giỏi an ủi người ta quá, có nghĩ đến việc chuyển nghề làm bác sĩ tâm lý không?"

Ngô Tử Hiển không cho là vậy: "Phải xem là an ủi ai."

Hai người không nói gì nữa, chỉ tiếp tục cúi đầu ăn mì.

Cho đến khi hai tô mì và đồ chua đều được ăn hết, Dung Lãm mới hài lòng dựa vào lưng ghế, thở phào một hơi.

Dung Lãm lặng lẽ nhìn Ngô Tử Hiển, đột nhiên nói với hắn:

"Sinh nhật năm sau, cũng cùng nhau đón nhé."

"Được." Ngô Tử Hiển gật đầu, nghiêm túc nói. "Năm sau, năm sau nữa, năm sau nữa... đều sẽ đón cùng nhau."

—-----
 
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 64: Chương Kết Thúc


Khi Ngô Tử Hiển bước ra khỏi công ty, Ngô Tân Di đã đợi trong xe từ lâu, anh ta muốn bàn bạc với Ngô Tử Hiển về việc tổ chức tiệc tất niên năm nay.

Tuy anh ta biết, Ngô Tử Hiển chắc chắn không hứng thú với những việc màu mè này, nhưng dù sao hắn cũng là một thành viên của nhà họ Ngô. Ba mẹ không cho phép Ngô Tân Di tự ý quyết định, mọi việc đều phải bàn bạc với em mình.

"Tiệc tất niên năm nay anh định tổ chức trên du thuyền, du thuyền Saint Mary, đã nhờ người đặt chỗ rồi."

"Đầu bếp còn tìm cả Ferricitay, lần trước ở tiệc từ thiện mọi người đều rất hài lòng."

"Ban nhạc mời đến là dàn nhạc giao hưởng Aurora, nhưng họ chưa chắc có lịch trống, đề phòng bất trắc, anh còn hỏi cả Royal Stella."

...

Nói đến những chuyện khoe khoang này là Ngô Tân Di mặt mày hớn hở, nhưng Ngô Tử Hiển cứ im lặng không nói gì. Dần dần, anh ta cũng cảm thấy chán nản, giọng nói nhỏ dần.

"Thôi được rồi, dù sao mày cũng không hứng thú." Ngô Tân Di xua tay. "Nói chung là vậy đó, mày xem có cần bổ sung gì không?"

"Không có." Ngô Tử Hiển thản nhiên nói, "Em không hiểu mấy chuyện này lắm, phiền anh tốn công lo liệu rồi."

Một câu nói, khiến Ngô Tân Di há hốc mồm. Trợ lý cũng mất đi tác phong chuyên nghiệp đạp mạnh phanh, khiến ba người trong xe suýt nữa thì ngã nhào.

Ngô Tử Hiển chống người dậy, hơi nhíu mày. Nhưng may mà đã đến nơi hắn muốn đến, nên hắn không nói gì, gật đầu rồi xuống xe.

Sau khi Ngô Tử Hiển rời đi, Ngô Tân Di không nhịn được hỏi trợ lý: "Cậu có nghe thấy không?"

"Nghe thấy rồi."

"Giỏi thật, giỏi thật." Ngô Tân Di tấm tắc khen ngợi, "Yêu đương một thời gian, mẹ nó ngay cả nhân cách cũng thay đổi."

"Diên Chi! Ở đây, ở đây!"

Tần Hữu vừa nhảy nhót vừa vẫy tay, Đường Diên Chi nhìn thấy không nhịn được mỉm cười. Nhưng khi đi tới, miệng vẫn làm như ghét bỏ mắng: "Anh cũng lớn rồi, sao vẫn chưa ra dáng người lớn vậy."

"Lần đầu tiên tham gia lễ hội âm nhạc, phấn khích mà." Tần Hữu không để ý, ngược lại cười hì hì, "Anh mang theo ghế sofa bơm hơi và thảm dã ngoại."

"Em mang theo rất nhiều đồ ăn." Đường Diên Chi lắc lắc túi xách trên tay.

Hai người vừa nói vừa cười đi về phía hội trường. Dọc đường người đông nghịt, khắp nơi đều là những nam thanh nữ tú mang theo đồ cổ vũ tiếp viện, đâu đâu cũng thấy tên và ảnh đại diện của Dung Lãm.

Dung Lãm tham gia lễ hội âm nhạc này với tư cách là khách mời biểu diễn cuối cùng, nhưng không phải với tư cách cá nhân, mà là ca sĩ chính của ban nhạc "Lậu Thất Minh". Ban nhạc này ngoài Dung Lãm ra, còn có nhạc sĩ thiên tài Kỷ Văn Châu cũng rất nổi tiếng, nhưng hai thành viên còn lại thì không có tiếng tăm mấy.

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều đến vì Dung Lãm.

"Em thấy trên Moments, giám đốc Tôn cũng đến." Đường Diên Chi nói.

"Không phải chứ?"
"Anh ta khoe vé vào cửa mà nhóm trưởng tặng... Chết tiệt, kia có phải anh ta không?"

Tần Hữu quay đầu lại nhìn, người ở đằng xa kia chẳng phải là giám đốc Tôn sao. Đàn ông có tuổi rồi còn mặc áo phông in logo của Liêu Thất Minh, trên tay cầm một tấm bảng đèn, trên đó viết "LOVE Lậu Thất Minh".

"Sao vậy?" Giám đốc Tôn bị nhân viên cũ phát hiện cũng không xấu hổ, "Tôi là fan ruột của Lậu Thất Minh, năm đó khi họ biểu diễn ở quán bar nhỏ, lần nào tôi cũng đến ủng hộ."

"Thật hay giả vậy..."

Nhờ giám đốc Tôn kể hai người mới biết, năm đó Dung Lãm rất cần tiền, bị giám đốc Tôn dùng số tiền lớn mời vào công ty Thản Đồ. Vì vậy, ban nhạc Lậu Thất Minh tan rã, các thành viên nhiều năm không liên lạc, đây là lần đầu tiên họ tái hợp sau sáu năm.

"Khoan đã." Tần Hữu nhận ra điều gì đó không đúng. "Người khiến ban nhạc tan rã chẳng phải là anh sao, anh còn mặt mũi tự xưng là fan ruột à?"

"Biết Dung Lãm túng quẫn nên rất nhiều người đến mời cậu ấy. Dù sao cũng phải đi, chi bằng đến chỗ tôi." Giám đốc Tôn hùng hồn nói.

Dù sao Đường Diên Chi và Tần Hữu cũng không tin giám đốc Tôn là fan ruột gì cả, chỉ là đang làm màu trước mặt nhóm trưởng thôi. Nhưng ít nhất họ cũng biết, buổi biểu diễn này có ý nghĩa tái hợp của các thành viên ban nhạc, đối với nhóm trưởng cũng có ý nghĩa đặc biệt.

Tuy nhiên, khi bài hát chủ đề đầu tiên của Lậu Thất Minh vang lên, nhìn thấy giám đốc Tôn ở bên cạnh khóc nức nở, họ lại không chắc đó có phải làm màu hay không.

Đường Diên Chi xấu hổ nói: "Giám đốc Tôn, anh đừng kích động."

"Khăn giấy đây, lau nước mũi đi." Tần Hữu mở ba lô ra.

Sáu mươi nghìn người vây quanh sân khấu, chen chúc nhau đông nghịt, trải dài đến tận đường chân trời xa xôi. Tiếng hò reo vang dội như sóng thần đột nhiên dâng cao, khiến mặt đất rung chuyển, ập vào tận màng nhĩ.

Giữa màn đêm, chỉ có sân khấu sáng đèn. Dung Lãm rất tận hưởng buổi biểu diễn này, ai cũng có thể nhìn ra, y tràn đầy sức sống và rạng rỡ. Cây đàn guitar vẽ nên một đường cong sắc bén ở nốt cao cuối cùng, kết thúc gọn gàng.

Tiếng vỗ tay vang dội khắp khán đài.

Dung Lãm bày tỏ lời cảm ơn đến khán giả và các thành viên trong nhóm, rồi tuyên bố tour diễn cá nhân của mình đang trong giai đoạn chuẩn bị, lại một lần nữa khiến khán đài bùng nổ.

"Dung Lãm! Dung Lãm! Dung Lãm! Dung Lãm!"

"Dung Lãm aaaaaaaaaaaaa!"

"Dung Lãm, anh xứng đáng!!! Yêu anh!!!"

"Bây giờ còn một bài hát cuối cùng, tôi đã mời ca sĩ hỗ trợ. Lần đầu tiên bài hát này được phát hành là song ca cùng anh ấy, sau đó lần nào cũng hát cùng anh ấy, lần này cũng không ngoại lệ."

Dung Lãm còn chưa nói hết, mọi người đã đoán được ca sĩ hỗ trợ là ai, tiếng hét chói tai gần như xé toạc bầu trời.

Dung Lãm dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Mời các bạn thưởng thức... "Đêm Tuyệt Đẹp"."

Lễ hội âm nhạc còn chưa kết thúc, màn trình diễn "Đêm Tuyệt Đẹp" 3.0 của Ngô Tử Hiển và Dung Lãm đã leo lên top 1 hot search trên Weibo, các chủ đề liên quan không đếm xuể.

Fan only mê mẩn nhan sắc, fan nhạc khen ngợi giọng hát, fan CP hô hào "Tiên Lan 99".

Kể từ khi Dung Lãm bảo vệ Ngô Tử Hiển suýt mất mạng, fan của họ đã ít cãi nhau hơn rất nhiều, nước sông không phạm nước giếng, cũng trở thành một kỳ quan trong giới giải trí.

Sau khi kết thúc công việc, Dung Lãm theo lệ phải hút một điếu thuốc "sau sự kiện", Ngô Tử Hiển đợi cậu ở hậu trường.

Ngô Tử Hiển nổi tiếng lại đẹp trai lạnh lùng, các thành viên khác trong ban nhạc không dám bắt chuyện với hắn. Chỉ có Kỷ Văn Châu mặt dày, cố tình lại gần bắt chuyện.

"Biểu diễn sao lại tháo nhẫn ra vậy." Anh ta cười nói, "Không nhân cơ hội này công khai sao?"

Kỷ Văn Châu vốn định nói đùa, không ngờ Ngô Tử Hiển lại trả lời rất nghiêm túc: "Chưa đến lúc."

"Ý gì?"

"Đợi khi Dung Lãm hoàn toàn củng cố danh tiếng nhạc sĩ sáng tác, còn tôi nâng đỡ lứa diễn viên tầm trung này của công ty lên xong, tôi sẽ dần dần lui về hậu trường. Chuyện công khai, lúc đó mới nói."

"Tại sao?"

"Để fan dễ chấp nhận hơn, cũng là để bảo vệ em ấy."

Trước đây, Ngô Tử Hiển luôn nói gì làm nấy, không nể mặt bất kỳ ai. Nhưng sau chuyện fan cuồng đó, hắn không thể không suy nghĩ nhiều hơn cho Dung Lãm.

Ngô Tử Hiển đã suy tính kỹ như vậy rồi, Kỷ Văn Châu còn có thể nói gì nữa? Anh ta mím môi, khẽ thở dài, dặn dò: "Ừm, đối xử tốt với em ấy nhé."

Lại bị Ngô Tử Hiển liếc xéo một cái: "Không cần anh nói."

"Chậc, nói chuyện với người nhà của Dung Lãm như vậy sao?"

"..."

Thấy không khí giữa hai người ngày càng trở nên lành lạnh, Dung Lãm hút thuốc xong, đột nhiên thò nửa người vào: "Em xong rồi, đi thôi."

Nghe vậy, Ngô Tử Hiển tức thì đứng dậy, quấn khăn quàng cổ cho Dung Lãm vài vòng. Hai người chào tạm biệt những người khác rồi rời đi trước.

Trên đường về nhà, trời âm u, mặt đường đóng băng thành màu xám đen, cứng nhắc trải dài về phía xa. Lá trên cây bên đường đã rụng hết, chỉ còn lại vài cành khô phủ đầy sương giá cắm thẳng vào thân cây.

"Lại đến mùa đông rồi, nhanh thật." Dung Lãm nói, "Chẳng trách người ta nói Nam Kinh không có mùa thu."

Ngô Tử Hiển nói: "Anh thích mùa đông."

"Tại sao?"

"Không có bị ăn nắng."

"Lý do thật đơn giản."

Dung Lãm suy nghĩ một chút: "Trước đây em không thích mùa đông."

Vì ngày ba mẹ qua đời, ngày cậu và Ngô Tử Hiển chia tay, đều vào mùa đông.

Mùa đông luôn khiến cậu cảm thấy cô đơn và bất lực.

Nhìn con đường phía trước, Dung Lãm tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ em thấy, mùa đông cũng không tệ."

Vì khi Forth hồi sinh, khi cậu và Ngô Tử Hiển tâm đầu ý hợp, cũng vào mùa đông.

Ngô Tử Hiển nhìn Dung Lãm, thấy cậu lại lộ ra vẻ mặt sâu xa mà hắn không hiểu lắm.

Nhưng lần này, hắn không hỏi thêm gì nữa, chỉ nắm chặt tay Dung Lãm.

Lần này, hắn nói với Dung Lãm:

"Dù tốt hay xấu, anh cũng sẽ không để em một mình trong mùa đông nữa."

Về đến nhà, Dung Sĩ Thành đang xem phim hoạt hình trên ghế sofa. Mỗi ngày sau khi tan học, chỉ cần hoàn thành bài tập về nhà, được gia sư chấm điểm đạt yêu cầu, cậu bé sẽ được phép xem tivi hai tiếng.

Thấy anh trai về, Dung Sĩ Thành lập tức chạy đến ôm Dung Lãm, hào hứng hỏi: "Hôm nay anh hát thế nào?"

"Tốt lắm." Dung Lãm cười xoa đầu nó.

"Vậy anh còn bận gì nữa không?"

"Không còn nữa, sao vậy?"

Dung Sĩ Thành ngập ngừng nói: "Lát nữa anh có thể kể chuyện cổ tích cho em nghe không?"

"Em là học sinh tiểu học rồi, không phải trẻ mẫu giáo." Dung Lãm dở khóc dở cười, "Còn cần người ta kể chuyện cổ tích cho em nghe à?"

"Nhưng em muốn nghe, anh không thể kể cho em nghe sao?"

Mỗi khi em trai ngước đôi mắt to tròn lên nhìn mình, Dung Lãm đều sẽ thua cuộc. Đến nỗi cậu bị Dung Cảnh dạy dỗ rất nhiều lần, nói rằng câu quá chiều em.

"Được rồi, nếu em đánh răng, rửa mặt, lên giường trong vòng 15 phút, anh sẽ kể cho em nghe."

"Được, được, được!" Dung Sĩ Thành chạy vụt vào nhà vệ sinh.

Mười lăm phút sau, Dung Lãm cầm cuốn "Truyện Cổ Grimm" đến phòng ngủ của Dung Sĩ Thành.

Dung Sĩ Thành đã chuẩn bị từ sớm, ngoan ngoãn nằm trong chăn. Đèn chùm trong phòng đã tắt, chỉ còn đèn bàn chiếu ánh vàng dịu nhẹ.

"Lần trước kể đến đâu rồi?"

"Anh xem đi, em đã gấp góc rồi đấy."

"Đến truyện "Người Đẹp Ngủ Trong Rừng"." Dung Lãm lẩm bẩm. "Truyện này không phù hợp với con trai, đổi câu chuyện khác nhé."

"Không, không." Dung Sĩ Thành nhõng nhẽo, "Truyện nào em cũng muốn nghe hết."

Không còn cách nào khác, Dung Lãm đành phải kể cho cậu bé nghe.

Thực ra bản thân Dung Lãm cũng chưa từng đọc "Người Đẹp Ngủ Trong Rừng", hồi nhỏ nhà cậu không có điều kiện mua sách cho cậu, lớn lên rồi lại qua cái tuổi nghe truyện cổ tích. Vì vậy, mặc dù là kể chuyện cho Dung Sĩ Thành nghe, nhưng bản thân cậu cũng đọc rất say sưa.

"Hoàng tử tiếp tục đi vào trong, mọi thứ đều yên tĩnh đến lạ thường. Cuối cùng, chàng đến tòa lâu đài cổ kính, đẩy cửa căn phòng nhỏ mà công chúa Hoa Hồng đang ở. Công chúa Hoa Hồng đang ngủ say, nàng xinh đẹp động lòng người. Hoàng tử mở to mắt, không nỡ chớp, nhìn mãi nhìn mãi, không nhịn được cúi xuống hôn nàng. Cuối cùng..."

Vừa kể đến "Cuối cùng", Dung Lãm đã nghe thấy tiếng ngáy nhỏ của Dung Sĩ Thành, thì ra cậu bé đã ngủ rồi.

Vì em trai đã ngủ nên cậu cũng không cần kể tiếp nữa.

Dung Lãm đắp chăn cẩn thận cho em trai, tắt đèn bàn rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Vừa ra ngoài, cậu đã thấy Ngô Tử Hiển đang đợi mình.

"Xong rồi sao?" Ngô Tử Hiển hỏi.

"Ừm, ngủ rồi."

Còn chưa dứt lời, Ngô Tử Hiển đã ôm gáy cậu hôn lên. Trong nụ hôn nồng nàn, Dung Lãm mở mắt ra, thấy Ngô Tử Hiển đang nhìn mình chăm chú.

Dung Lãm nhớ đến đoạn cuối của câu chuyện.

Cuối cùng, hoàng tử đã đánh thức... không, hoàng tử đã được người đẹp ngủ trong rừng của chàng đánh thức.

[HẾT]

—----

<i>Lời tác giả:</i>

<i>Ngô Tử Hiển là người chỉ sống trong thế giới của riêng mình, Dung Lãm là người chỉ sống trong thế giới của người khác. Nhưng cuối cùng, Ngô Tử Hiển đã bước ra khỏi thế giới của mình, còn Dung Lãm đã bước vào thế giới của chính mình.</i>

—-----

<i>Lời Gấu Gầy:</i><i> Cám ơn mọi người đã đồng hành cùng tui theo dõi bộ truyện này. Nếu thấy hay hãy giới thiệu và rcm cho nhiều nhiều cùng đọc nhé.</i> ❤️❤️❤️

—-----
 
Back
Top Bottom