Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 90: Ông đây mẹ nó kết hôn với ai được?



Cố Tịch thực sự không ngờ chuyện đó lại truyền đến tai cô, không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là em gái anh làm loại chuyện tốt này.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng nói nhẹ và khàn khàn: "Em để tâm sao?"

"Anh nghĩ sao?" Chúc Mạn cười nhạt, đáp lại câu hỏi.

Cố Tịch nhìn người phụ nữ rất giỏi trong việc hỏi xoáy đáp xoay này, tay chống vào tường siết chặt lại thành quyền, nhíu mày kiềm chế nói: "Em giỏi thật đấy, Chúc Mạn."

Chúc Mạn nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ mỉm cười: "Cố tổng chẳng phải chuẩn bị kết hôn sao? Vậy mà còn lôi thôi với tôi, có phải hơi bất lịch sự không?"

Cố Tịch bị cô chọc tức đến bật cười, giọng thấp xuống, có chút thô lỗ: "Ông đây mẹ nó kết hôn với ai được?"

Chúc Mạn lạnh lùng nhìn anh: "Không phải anh đang trò chuyện vui vẻ với người ta sao?"

Cố Tịch nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Hạ Khanh Khanh là do Bùi Vân Thâm cố tình sắp xếp, anh không đồng ý hẹn hò với cô ta, mà cô ta còn có người mình thích, chẳng có ý gì với anh cả. Nếu Chúc tổng muốn anh kết hôn đến thế, vậy thì được thôi, em giúp anh sắp xếp một người kết hôn đi."

Chúc Mạn nhìn anh chậm rãi lấy điện thoại ra rồi bật màn hình lên trước mắt cô: "Phải trông như thế này."

Hành lang rộng rãi không một bóng người, màn hình điện thoại hiển thị bức ảnh chụp ở cửa nhà thờ Sofia, trên tuyết, cả hai người đều mặc áo lông dày, nhưng cảnh vật lại đẹp đến lạ thường.

"Em có thể tìm được không?" Đôi mắt người đàn ông khóa chặt vào cô, giọng nói trầm thấp, nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn.

Chúc Mạn nhìn vào màn hình, mới nhận ra thì ra hôm đó anh đã tìm nhiếp ảnh gia để muốn lấy lại bức ảnh.

Cô bình tĩnh lắc đầu: "Không tìm được."

"Hừ, là không tìm được hay không muốn tìm?"

Câu hỏi của người đàn ông không nhận được câu trả lời.

Cố Tịch nhìn cô với vẻ hờ hững, chậm rãi đứng thẳng người, nghiến răng cười nhạt: "Được, em giỏi, coi như anh đáng đời."

Nói xong, anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, thu lại ánh mắt, quay lưng định rời đi.

Mới đi được hai bước, đột nhiên, lòng bàn tay bị một bàn tay mềm mại, mảnh khảnh nắm lấy.

"Có hơi mệt rồi, hay là Cố tổng đưa tôi về nhé?" Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng lại khoan thai.

...

Chiếc Bentley màu đen lặng lẽ lướt qua màn đêm rực rỡ, hòa vào dòng xe cộ tấp nập. Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố lần lượt lướt qua, từng khung cảnh nối tiếp nhau. Bên trong xe thoảng mùi rượu, không khí yên tĩnh mà vi diệu đến lạ.

Từ lúc lên xe, cả hai đều im lặng, không ai nói lời nào.

Tài xế ngồi phía trước, đến thở mạnh cũng không dám, càng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể lặng lẽ lái xe về biệt thự trên đỉnh núi Đại Sơn – nơi mấy ngày nay ông chủ vẫn ở.

Cố Tịch khẽ nhắm mắt, đầu óc vây quanh bởi hương thơm dễ chịu trên người phụ nữ bên cạnh. Anh cố gắng lờ đi, nhưng phát hiện bản thân hoàn toàn không thể.

Anh cảm thấy mình đúng là tự chuốc khổ.

Người phụ nữ này chỉ cần nói một câu, là anh phải nghe theo sao?

Chúc Mạn tựa lưng vào ghế, đúng lúc điện thoại trong túi vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong xe. Cô lấy ra, bắt máy và áp lên tai.

Giọng Dư Tư Nghiên truyền đến: "Mạn Mạn, sao không thấy em đâu? Em về rồi à?"

Đã trôi qua khá lâu, anh ta tìm kiếm khắp bữa tiệc mà vẫn không thấy bóng dáng cô, có chút lo lắng. Dù có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn gọi điện cho cô.

Chúc Mạn nghe xong, khẽ cong môi, giọng điềm nhiên: "Có chút mệt nên em về trước rồi. Anh Tư Nghiên, sinh nhật vui vẻ nhé."

Giữa không gian yên tĩnh, vừa dứt lời, cô đã nghe thấy một tiếng hừ nhẹ bên cạnh. Cô quay sang nhìn anh.

Người đàn ông ngồi đó, ánh mắt lạnh nhạt và xa cách.

Ở đầu dây bên kia, Dư Tư Nghiên cũng nghe thấy tiếng hừ kia, sau đó là giọng cô nói lời tạm biệt trước khi cúp máy. Đáy mắt anh ta thoáng trầm xuống.

Anh ta đoán được người ở đầu dây bên kia là ai.

Sự chiếm hữu và ám muội trong mắt người đó quá rõ ràng. Thật ra, ngay từ lúc Hoàn Vũ đưa ra tuyên bố, anh ta đã có dự cảm, chỉ là vẫn không muốn chấp nhận mà thôi.

Sau khi cúp máy, Chúc Mạn liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh chẳng có ý định để ý đến mình, cô cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm nay cô vội vã đến Hongkong, thực sự có chút mệt mỏi.

Bên trong xe vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu.

Không biết đã trôi qua bao lâu, giọng tài xế vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng:

"Cố tổng, Chúc tiểu thư, đến nơi rồi."

Chúc Mạn khẽ ngáp, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy khung cảnh có chút xa lạ.

Tài xế cung kính mở cửa xe, cô bước xuống, đôi giày cao gót chạm nhẹ xuống mặt đất. Trước mắt cô là một căn biệt thự phong cách hiện đại, màu xám trầm.

Đứng trên đỉnh núi, tầm nhìn rộng rãi, không khí trong lành. Từ đây có thể thu hết vẻ phồn hoa rực rỡ của Hongkong vào trong mắt.

Trên người cô khoác một chiếc áo lông trắng, gió lạnh thổi qua khiến cô khẽ rùng mình.

Người đàn ông nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ sải bước vào biệt thự. Chúc Mạn nhìn theo bóng lưng anh, rồi chậm rãi bước theo.

Đi đến cửa, Cố Tịch dừng lại, quay đầu nhìn người phụ nữ đang đi lững thững phía sau, rồi dặn dò người hầu:

"Chăm sóc tốt cho Chúc tiểu thư."

Người hầu vừa gật đầu đáp lời, đã nghe thấy ông chủ bổ sung thêm một câu:

"Chăm sóc thật tốt."

"Vâng, thiếu gia."

Người hầu vội vàng nhận lệnh, sau đó nhìn sang người phụ nữ cao quý xinh đẹp trước mặt, không dám có chút lơ là nào.

Chúc Mạn chỉnh lại vạt váy suýt bị giẫm lên, đến khi ngẩng đầu, đã không còn thấy bóng dáng người kia đâu nữa. Có vẻ lại thật sự giận rồi, lạnh nhạt như băng vậy.

Người hầu đứng ở cửa liền bước lên chào đón, cung kính nói: "Chúc tiểu thư, chào cô."

Chúc Mạn nhàn nhạt gật đầu, theo sự hướng dẫn của người hầu bước vào trong.

Biệt thự mang phong cách hiện đại, pha lẫn chút lười nhác và lạnh nhạt, rất hợp với khí chất của chủ nhân nơi này.

Người hầu đưa cô đến phòng khách bên cạnh phòng của thiếu gia, đã chuẩn bị sẵn nước tắm. Trước khi lui xuống, cô ấy khom người nói:

"Chúc tiểu thư, tôi ở ngay bên ngoài. Nếu cô có gì cần, cứ gọi tôi."

Chúc Mạn tựa lưng vào ghế sofa, lười biếng đáp một tiếng.

Người hầu khẽ cúi đầu, đóng cửa lui ra.

——

Khi Chúc Mạn quấn khăn tắm bước ra, liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Cô lên tiếng đáp lại, người hầu lập tức xuất hiện trước mặt, trên tay là một bộ đồ ngủ màu đen, giọng điệu đặc biệt cung kính và cẩn trọng:

"Tiểu thư, đây là đồ ngủ của thiếu gia, cô tạm mặc trước. Một lát nữa quần áo của cô sẽ được đưa tới."

Chúc Mạn đưa tay nhận lấy: "Được, cô đi nghỉ đi."

"Vâng, Chúc tiểu thư." Người hầu cúi người rời đi.

——

Bộ đồ ngủ của ai kia rõ ràng dài hơn một đoạn, Chúc Mạn tiện tay cuộn bớt lên.

Người hầu bưng cà phê lên lầu, chợt khựng lại khi nhìn thấy người phụ nữ vừa bước ra từ phòng khách.

Chiếc áo ngủ đen tuyền làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, không trang điểm nhưng vẫn đẹp đến lạ thường. Đôi mắt hơi xếch lên, lộ ra nét uể oải pha chút quyến rũ nhàn nhạt.

"Chúc tiểu thư, chào cô." Người hầu cúi người chào.

Chúc Mạn liếc nhìn tách cà phê trên khay, tiện miệng hỏi:

"Cà phê này mang cho ai vậy?"

"Bẩm Chúc tiểu thư, là mang cho thiếu gia. Ngài ấy đang xử lý công việc trong thư phòng." Người hầu đột nhiên nhớ ra gì đó, vội bổ sung: "Cô có muốn uống không ạ? Tôi sẽ pha lại cho thiếu gia ly khác."

Chúc Mạn khẽ lắc đầu, định quay người rời đi, nhưng đột nhiên lại dừng bước, mỉm cười nhàn nhạt:

"Để tôi giúp cô mang lên đi."

Người hầu còn chưa kịp phản ứng.

Chúc Mạn nhận lấy khay từ tay cô ấy, bước đi được vài bước mới sực nhớ ra mình không biết thư phòng của người kia ở đâu.

Cô xoay người lại, nhìn người hầu vẫn đứng nguyên tại chỗ, giọng điệu lười nhác:

"Thư phòng của thiếu gia bọn cô ở đâu?"
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 91: Tới thư phòng của anh làm gì?



Mặc dù Cố Tịch đang ở trong thư phòng, nhưng anh chẳng thể tập trung nổi vào đống tài liệu trên bàn, trong đầu toàn là hình bóng của người phụ nữ vô tâm kia.

Lúc nào cũng vậy, nếu anh không chủ động tìm cô, cô tuyệt đối sẽ không bước thêm một bước để đến tìm anh.

Cố Tịch đứng dậy, lấy một chai rượu từ tủ rượu bên cạnh, rót cho mình một ly.

Anh đi đến trước cửa sổ sát đất, mắt hơi cụp xuống, vừa nhấp rượu vừa nhìn chằm chằm vào cột đèn sáng trong sân, đôi mắt thâm trầm không thấy đáy.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng gõ nhẹ, tùy ý mà nhàn nhạt.

"Vào đi." Giọng đàn ông trầm thấp, lười biếng vang lên.

Chúc Mạn xoay tay nắm cửa, bưng tách cà phê bước vào. Đập vào mắt cô là bóng lưng của ai đó, cả thư phòng tràn ngập mùi rượu.

Anh cũng mặc một bộ đồ ngủ màu đen, đứng trước cửa sổ sát đất, không biết đang nhìn gì, cũng chẳng có ý định quay đầu lại.

Cô đặt cà phê lên bàn, rồi chậm rãi đưa mắt quan sát thư phòng của anh.

Một thư phòng hai tầng mang phong cách cổ điển, đầy ắp sách. Những cuốn sách về kinh tế bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng nước ngoài xếp ngay ngắn trên kệ. Trên cầu thang xoay dẫn lên tầng hai, cũng là những bức tường tràn ngập sách.

Cô bỗng khựng lại, bước đến trước tủ sách, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh.

Cố Tịch ban đầu cứ tưởng là người hầu, chẳng buồn quan tâm. Nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, thong thả đi tới đi lui, hết chỗ này lại chỗ kia.

Anh nhấc ly rượu lên, trong mùi rượu nồng nàn, dường như lẫn vào một hương thơm nhàn nhạt, dễ chịu.

Cố Tịch xoay người, liền thấy người phụ nữ đang mặc đồ ngủ của anh, mái tóc dài buông xõa một cách lười biếng, cả người toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Cô đứng trước tủ sách, chăm chú nhìn gì đó.

"Đang nhìn gì đấy?"

Chúc Mạn đang chăm chú quan sát thì nghe thấy giọng nói lười biếng của người đàn ông. Cô quay đầu lại, ánh mắt giao nhau với người đàn ông đứng bên cửa sổ, hờ hững nhưng cũng đầy dò xét.

Cô chỉ vào bức ảnh: "Cố tổng cũng tốt nghiệp Stanford à?"

"Cũng? Chúc tổng cũng học Stanford sao? Trùng hợp thật." Giọng điệu anh lạnh nhạt, sắc mặt thản nhiên, lười biếng.

Chúc Mạn nhếch môi cười: "Ừm, đúng vậy."

Cố Tịch nhìn cô, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, giọng hơi trầm xuống: "Em vào thư phòng anh làm gì?"

Chúc Mạn nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn mà đầy kiềm chế. Cô bước từng bước lại gần, chậm rãi nhưng đầy chủ đích.

Cho đến khi đứng ngay trước mặt anh, hơi thở giao hòa, mùi rượu hòa quyện với hương thơm sau khi tắm, lan tỏa trong không gian.

Cố Tịch hơi cúi đầu, nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt sâu thẳm.

Chúc Mạn khẽ cười, lấy ly rượu từ tay anh, đưa lên môi nhấp một ngụm, sau đó nhận xét nhàn nhạt: "Rượu ngon."

Ánh mắt Cố Tịch dừng lại trên đôi môi đỏ ửng của cô, yết hầu khẽ trượt lên xuống. Anh cười nhạt: "Em chỉ đến để uống rượu? Trong hầm rượu còn nhiều lắm, Chúc tổng muốn uống gì cũng có."

"Thế hay là hôn một cái?" Chúc Mạn hơi ngẩng đầu, cười rực rỡ.

Lời vừa dứt, cô thấy rõ trong đôi mắt sâu thẳm của anh có những đợt sóng ngầm cuộn trào, đầy kiềm nén.

Anh chưa kịp đáp lời, cô đã vòng tay qua cổ anh, nhón chân kéo xuống, chủ động hôn lên. Đôi môi mềm mại ấm nóng áp lên môi anh, nhẹ nhàng li.ếm m.út, trêu chọc.

Hương rượu lan tràn giữa môi lưỡi, khiến người ta đắm say.

Cố Tịch vẫn mở mắt, nhìn người phụ nữ đang bám trên người mình, hương thơm trên cơ thể cô xộc thẳng vào mũi, mềm mại đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại.

Chúc Mạn hôn đến mức hơi thở gấp gáp, nhưng người đàn ông này lại chẳng hề đáp lại, cứ như thể cô đang độc diễn vậy.

Cô mở mắt, hơi rời khỏi môi anh, cười nhẹ: "Sao thế? Cố tổng đến hôn tôi cũng không dám à?"

Gương mặt cô kiều diễm, hơi ửng hồng, đẹp đến mức mê hoặc lòng người.

Chúc Mạn cố ý khích anh, và ngay sau đó, cô nghe thấy một tiếng cười khẽ, trầm thấp, giọng nói khàn đặc, pha lẫn d.ục v.ọng nồng đậm:

"Chưa từng có chuyện nào ông đây không dám."

Lời vừa dứt, eo cô đột nhiên bị siết chặt. Giây tiếp theo, cô bị anh ép mạnh lên tủ sách, lưng va vào đến mức đau điếng.

Những nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt như sóng tràn lập tức ập xuống, môi lưỡi anh cuồng nhiệt, gấp gáp, như thể muốn nuốt chửng cô vào trong xương cốt.

Căn phòng chìm trong không khí ám muội, hơi thở dồn dập.
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 92: Bồi thường 20 tỷ



Chúc Mạn ôm chặt lấy anh, đầu óc dần trở nên choáng váng vì nụ hôn sâu. Mãi đến khi hơi thở nóng bỏng của anh trượt xuống cổ, cô mới có thể thở d.ốc, cố gắng hít lấy chút không khí.

Chiếc áo ngủ trên người cô đã bị kéo loạn, hàng cúc trước ngực bị cởi một nửa, để lộ bờ vai trắng nõn, thấp thoáng đầy quyến rũ.

Người đàn ông thở dồn dập, chậm rãi dừng lại. Anh chống tay lên giá sách, cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, hơi thở hỗn loạn, gương mặt đỏ ửng đầy mê hoặc như mọi khi.

Ánh mắt Cố Tịch càng lúc càng sâu. Anh khẽ mấp máy môi, giọng nói trầm khàn:

"Chúc Mạn, anh không muốn tiếp tục mối quan hệ mập mờ này nữa."

Chúc Mạn vẫn còn chưa điều chỉnh được hơi thở.

Anh lại cúi đầu, ngậm lấy vành tai cô, cắn nhẹ như một sự trừng phạt:

"Nghe thấy không?"

Chúc Mạn đưa tay xoa lên vành tai, hơi nhíu mày vì đau, giọng điệu không hài lòng:

"Cố tổng quên thỏa thuận giữa chúng ta rồi sao?"

Lời vừa dứt, người đàn ông trước mặt lập tức nghiến răng, ánh mắt trở nên u tối, giọng nói đầy kiềm chế:

"Thỏa thuận cái mẹ gì!!"

"Chúc Mạn, em có hai lựa chọn. Một là làm bạn gái anh, theo đúng nghĩa thực sự. Hai là anh thật sự sẽ đi kết hôn đấy."

Chúc Mạn nhìn dáng vẻ của anh, khẽ bật cười:

"Anh đang uy h**p tôi à?"

"Đúng, anh đang uy h**p em đấy."

Giọng anh trầm thấp, ánh mắt sâu thẳm như mực khóa chặt lấy cô, nghiêm túc đến cực điểm.

Chúc Mạn nhìn anh, nụ cười trên môi dần tắt. Cô bình thản đối diện với ánh mắt anh:

"Nếu như tôi chẳng muốn cái nào thì sao?"

Cô thừa nhận bản thân có chút rung động với anh, nhưng cô không nghĩ điều đó có ý nghĩa gì quá lớn.

Trước đây, Tô Hoài Niên cũng từng khiến cô rung động.

Suy cho cùng, đây vốn chỉ là một cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi.

Có khi chẳng chơi được bao lâu, cả anh và cô đều sẽ chán thôi. Chỉ là bây giờ vẫn còn hứng thú, còn khao khát lẫn nhau, vậy hà cớ gì phải vội vàng phá vỡ mối quan hệ này?

Lời của Chúc Mạn thốt ra, bầu không khí trong thư phòng lập tức trở nên căng thẳng, im lặng đến đáng sợ.

Anh không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cô, cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt. Một lúc sau, anh chậm rãi dời ánh nhìn, buông cô ra, khẽ nhếch môi đầy tự giễu:

"Được thôi, mai anh sẽ bảo người đưa Chúc tổng xuống núi."

Dứt lời, anh không nhìn cô nữa, hờ hững xoay người, bước về phía cửa.

Anh đi không nhanh.

Chúc Mạn lặng lẽ dõi theo bóng lưng anh.

Ngay khi bàn tay anh chạm vào tay nắm cửa, cô bước lên phía trước, chậm rãi vươn tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh từ phía sau.

Cố Tịch đột nhiên sững lại tại chỗ.

Cơ thể mềm mại ấm áp của cô áp sát vào anh, khiến nhịp tim anh lập tức rối loạn, không cách nào kiểm soát.

Giọng cô nhẹ nhàng, chậm rãi:

"Vậy nên, Tổng giám đốc Cố thực sự không muốn chơi với tôi nữa à?"

Cô đã chủ động bay sang Hongkong tìm anh, theo đúng lời khuyên của Hứa Thi Ý, ôm rồi hôn cũng đã làm đủ, coi như rất có tinh thần hợp đồng rồi.

Nghe cô nói, Cố Tịch khẽ cụp mắt, giọng trầm khàn:

"Chúc tổng còn muốn chơi thế nào nữa?"

"Cố Tịch, anh nghĩ kỹ đi, là anh phá vỡ hợp đồng trước, vậy thì anh phải bồi thường tôi hai mươi tỷ tệ đấy." Chúc Mạn khẽ nhắc nhở.

Cố Tịch không biết phải diễn tả tâm trạng mình lúc này thế nào.

Anh còn tưởng cô chủ động đến là để xuố.ng nước với anh, ai ngờ người ta đến chỉ để nhắc anh chuyện tiền vi phạm hợp đồng.

Anh hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, bật cười đầy tức giận:

"Vậy nên, điều Chúc tổng để tâm chỉ là hai mươi tỷ tệ đó thôi sao?"

Anh chờ câu trả lời của cô.

Chúc Mạn nhìn anh, môi khẽ cong lên:

"Tổng giám đốc Cố muốn phá hợp đồng, tôi chỉ nhắc nhở thôi mà. Không phải trước giờ anh cũng hay nhắc tôi đấy sao?"

Đôi mắt cô vẫn mang vẻ quyến rũ mà hờ hững, như thể mọi thứ đều không đáng để bận lòng.

Cố Tịch nhìn cô, bật cười lạnh nhạt, ánh mắt sâu thẳm không chút nhiệt độ, giọng trầm lạnh lẽo:

"Chúc tổng yên tâm, hai mươi tỷ sẽ được chuyển đến tài khoản của em đầy đủ, không thiếu một xu."

Nói xong, anh quay người rời đi, bước chân nhanh dứt khoát.

Chúc Mạn đứng yên, nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi như một cơn gió, rơi vào trầm mặc.
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 93: Coi như chia tay rồi



Sáng mùa đông, rèm cửa vẫn kéo, trong phòng chỉ có một tia sáng lẻn vào.

Lúc Chúc Mạn tỉnh dậy, cô vẫn nhớ rõ lời nào đó tối qua nói về việc đưa cô xuống núi, liền gọi điện cho Thịnh Tiêu.

Sau khi rửa mặt xong, người hầu đã chuẩn bị sẵn quần áo và đồ dùng cho cô.

Đủ cả, rất đầy đủ.

Một phòng thay đồ rộng lớn, quần áo xếp đầy, lộng lẫy vô cùng.

Chúc Mạn tùy tiện chọn một bộ thay vào, không trang điểm, rồi xuống lầu. Cô đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng ai đó.

Người hầu nhìn thấy cô, vẫn cung kính chào hỏi: "Chúc tiểu thư, chào buổi sáng."

Chúc Mạn khẽ gật đầu, giọng thản nhiên: "Chào buổi sáng."

"Chúc tiểu thư, thiếu gia dặn rằng đợi cô dậy, dùng bữa xong rồi mới đưa cô xuống núi." Người hầu nhớ lại lời dặn dò của thiếu gia tối qua.

Chúc Mạn không khách sáo, gật đầu rồi đi về phía phòng ăn.

Bữa sáng rất phong phú, cả món Âu lẫn món Hoa đều có đủ.

Người giúp việc kéo ghế ra, Chúc Mạn ngồi xuống. Người quản gia bên cạnh giọng điệu vừa cung kính vừa thân thiện:

"Chúc tiểu thư, không biết buổi sáng cô thích ăn gì nên tôi đã làm mỗi thứ một ít."

Chúc Mạn hờ hững đáp: "Được, cảm ơn."

Nói rồi, cô chậm rãi dùng bữa, trong khi quản gia và người hầu đứng cạnh quan sát, trong lòng không khỏi cảm thán—

Làm sao lại có người đẹp đến vậy, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều cao quý và tao nhã đến thế.

Lúc Tịch Vận đến, thấy người đang ngồi ở bàn ăn, nhìn dáng người không giống con gái mình, phản ứng đầu tiên của bà là:

"Chúc tiểu thư?"

Chúc Mạn đang ăn, phía sau liền vang lên một giọng nói dịu dàng, mang theo ý cười.

Cô quay đầu lại, liền thấy bóng dáng một quý phu nhân đang mỉm cười bước đến. Người giúp việc và quản gia đồng loạt cúi đầu chào:

"Phu nhân."

Tịch Vận gật đầu đáp lại, rồi ngồi xuống đối diện Chúc Mạn, ánh mắt đầy ý cười:

"Chúc tiểu thư đến từ hôm qua sao?"

Lại bị mẹ người ta bắt tại trận. Chúc Mạn có chút ngượng ngùng, đành khẽ cười nhẹ: "Vâng, Cố phu nhân."

Tịch Vận càng nhìn càng hài lòng, nhưng chợt nhớ ra vẫn chưa thấy bóng dáng con trai mình đâu, bèn không nhịn được hỏi:

"Chúc tiểu thư, A Tịch đâu rồi?"

"Ờm... anh ấy..."

Chúc Mạn cũng không rõ là anh chưa dậy hay đã đi đâu, tóm lại cô không biết.

Người hầu đúng lúc lên tiếng đỡ lời:

"Phu nhân, tối qua thiếu gia ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về."

Trên mặt Tịch Vận hiện lên vài dấu chấm hỏi:

"Nó ra ngoài?"

Bà nhìn cô gái ngồi đối diện với đôi mắt cụp xuống.

Không nhịn được mà nghĩ—

Bỏ lại bạn gái một mình trên đỉnh núi, bản thân thì ra ngoài cả đêm không về?

Là có việc hay có bệnh?

"Đúng vậy, phu nhân, thiếu gia tối qua đi... khá gấp." Người hầu cân nhắc từ ngữ.

Tịch Vận khẽ cau mày, sau đó quay sang Chúc Mạn, dịu dàng nói:

"Chúc tiểu thư, chắc là A Tịch có việc gấp cần xử lý, nên mới đi vội như vậy."

Chúc Mạn khẽ nhếch môi, cười nhạt.

Lúc này Tịch Vận mới nhớ ra mục đích mình đến đây, liền quay sang hỏi người hầu:

"Phải rồi, Nhị tiểu thư có ở đây không?"

Người hầu sững lại, lắc đầu đáp:

"Thưa phu nhân, Nhị tiểu thư chưa từng đến đây."

"Tối qua Nhị tiểu thư không đến đây sao?" Tịch Vận không chắc chắn, lại hỏi lần nữa.

Người hầu nghĩ ngợi rồi vẫn lắc đầu: "Phu nhân, thực sự không thấy Nhị tiểu thư tới đây."

Tịch Vận càng thêm khó hiểu: "Vậy con bé đi đâu rồi?"

Nói rồi, bà cầm điện thoại gọi cho con gái. Nhưng vẫn không ai bắt máy.

Vừa đặt điện thoại xuống, liền nghe thấy giọng nói êm dịu đối diện: "Cố phu nhân, Cố tiểu thư cô ấy...?"

Tịch Vận ngẩng lên, mỉm cười đáp: "Là thế này, tối qua Thu Thu không về nhà, sáng nay tôi mới biết. Tôi còn tưởng nó được anh trai đưa về đây. Hai đứa này gọi mãi mà chẳng đứa nào nghe máy, nên tôi đành đến tận nơi xem sao."

Tối qua bà ngủ sớm, sáng nay phát hiện con gái không có trong phòng. Bình thường giờ này con bé vẫn còn say giấc.

Bà hỏi tài xế, tài xế bảo chưa đón. Hỏi người hầu, người hầu nói không thấy Nhị tiểu thư về. Gọi cho cả hai anh em, chẳng ai nghe máy. Bảo không lo thì là nói dối.

Bà quản gia lại xin nghỉ, thế là Tịch Vận tự mình đến đây xem thế nào.

Chúc Mạn nhìn bà, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Tối qua cháu có thấy Cố tiểu thư đi cùng Tổng giám đốc Bùi. Có khi nào cô ấy đến nhà bạn chơi rồi không? Cố phu nhân có thể gọi điện thử hỏi bạn bè của cô ấy, hoặc hỏi thẳng Tổng giám đốc Bùi xem sao."

Tịch Vận thấy cũng có lý, bèn định gọi điện hỏi bạn của con gái trước.

Điện thoại còn chưa kịp bấm số, trong nhà ăn yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.

Tịch Vận lập tức nghe máy: "Thu Thu?"

"Mẹ." Giọng Cố Thu ở đầu dây bên kia hơi trầm, nghe có vẻ không bình thường.

Tịch Vận nghĩ con bé lại sang tìm Dư Tư Nghiên rồi chọc tức bản thân, bèn dịu giọng hỏi: "Sao thế bé cưng, ai bắt nạt con à?"

"Không có, mẹ, con vừa mới tỉnh dậy thôi." Cố Thu đang ngồi trong phòng chờ VIP ở sân bay, xoa xoa huyệt thái dương còn hơi đau, có chút chột dạ nói.

Tịch Vận lúc này mới yên tâm, rồi bắt đầu hỏi: "Vậy tối qua con đi đâu? Không về nhà cũng không nhắn mẹ một tiếng. Mẹ đến chỗ anh con cũng không thấy con đâu."

Lời còn chưa dứt, đầu dây bên kia đã vang lên giọng điệu nũng nịu của con gái: "Aizz, mẹ ơi, con không sao mà. Tối qua muộn quá, con ngủ luôn ở nhà Tinh Nguyệt. Hôm nay có bạn ở Bắc Thành tổ chức sinh nhật, con phải lên máy bay rồi, không nói chuyện nữa nha."

Nói xong, điện thoại liền bị dập máy.

Tịch Vận cất điện thoại đi, bầu không khí bỗng có chút yên lặng.

Bà nhìn cô gái đối diện với vẻ mặt hờ hững, rồi lại liếc ra cửa, trong lòng thầm nghĩ— sao còn chưa thấy con trai mình về?

"Chúc tiểu thư, cháu với A Tịch chắc là chính thức hẹn hò rồi nhỉ? Khi nào có thời gian đến nhà dì chơi nhé?"

Ánh mắt bà thẳng thắn. Chúc Mạn suy nghĩ một chút, bình tĩnh đáp:

"Cố phu nhân, cháu với Cố tổng... coi như... đã chia tay rồi. Tối qua."

"???"

Coi như chia tay rồi?

Tịch Vận thật sự không thể tin được, trong thoáng chốc không biết nói gì.

Sao tự nhiên lại chia tay?

Bà còn chưa kịp hỏi có phải con trai mình bắt nạt người ta không, bên ngoài đã vang lên mấy tiếng còi xe.

Ngay lúc đó, điện thoại của Chúc Mạn cũng reo lên.

Cô bắt máy, giọng điệu kéo dài của Thịnh Tiêu truyền đến: "Đại tiểu thư, ra ngoài đi."

Chúc Mạn nhìn Cố phu nhân có vẻ đang trầm tư, khẽ cong môi:

"Xin lỗi nhé, Cố phu nhân. Bạn cháu đến đón rồi, cháu phải ra sân bay, xin phép đi trước."

Nói xong, cô đứng dậy, cầm điện thoại, không ngoảnh đầu lại mà rời đi thẳng.
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 94: Có phải con bắt nạt con bé không?



Tịch Vận vẫn chìm trong suy nghĩ về lời của Chúc Mạn. Một lúc lâu sau, bà mới quay sang hỏi người hầu bên cạnh:

"Hôm qua lúc thiếu gia rời đi, tâm trạng thế nào?"

Người hầu lập tức thành thật đáp:

"Trông có vẻ rất giận ạ."

Cả người như thể vừa uống thuốc súng, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng dặn dò cô một câu, vừa đi vừa gọi điện cho tài xế.

Rất dữ dội, rất đáng sợ.

Nếu cô nhớ không lầm, thì đó là ngay sau khi vị Chúc tiểu thư này mang cà phê đến không lâu.

Tịch Vận thở dài, đã hiểu ra.

Cả hai người này có lẽ đã cãi nhau, rồi quyết định chia tay, vì thế mà cậu con trai bà không xuất hiện.

...

Tại cổng biệt thự, Chúc Mạn lên chiếc siêu xe Tiffany xanh của Thịnh Tiêu.

Suốt chặng đường xuống núi, Thịnh Tiêu cứ hỏi liên tục, dù sao cậu ta cũng là người đến đón cô. Chúc Mạn tựa đầu vào tay, lười biếng dựa vào ghế, trả lời cậu ta một cách hời hợt, hỏi gì đáp nấy, chỉ trả lời qua loa.

"Thật sự chia tay rồi à?"

"Ừ."

"Chúc Mạn, cậu và anh ta bắt đầu quen nhau từ khi nào vậy?"

"Lúc cậu không biết."

Thịnh Tiêu cười vài tiếng, rồi tiếp tục: "Tớ đã từng nói với cậu cái gì, đừng lại gần anh ta quá, không chịu nghe, giờ chia tay rồi, vẫn phải tớ đến đón cậu."

"Cảm ơn ngài." Chúc Mạn nói xong, liền lười biếng không muốn nói thêm gì.

Lúc này, ở khúc rẽ phía trước, một chiếc G-Wagon đen xuất hiện.

Hai chiếc xe, một lên, một xuống, cao thấp đối diện, lướt qua nhau.

Chúc Mạn vô tình gặp ánh mắt của người đàn ông ấy trong giây lát, anh ta mở cửa sổ xe, ngón tay dài cầm điếu thuốc, đôi mắt lạnh lùng đến cực điểm.

Gió thổi mạnh, hai chiếc xe lướt qua nhau trong chớp mắt, một chiếc lên, một chiếc xuống.

Thịnh Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ với cái nhìn lãnh đạm vô tình ấy thôi mà khiến cậu ta cảm thấy da đầu tê dại.

Cảm giác như anh ta sẽ ăn tươi nuốt sống người yêu của mình vậy.

Chúc Mạn bình tĩnh thu lại ánh mắt, nói một câu: "Đưa tớ ra sân bay."

"Về luôn à? Không chơi thêm vài ngày nữa sao?" Thịnh Tiêu cười trêu.

Chúc Mạn lặng lẽ liếc cậu ta một cái, Thịnh Tiêu cười ha ha vài câu rồi không trêu đùa nữa.

Chiếc xe thể thao lao nhanh trên con đường xuống núi.

Khi Cố Tịch về đến nhà, anh nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trên sofa.

Anh bước đến, ngồi xuống, tựa lưng vào sofa, nhắm mắt lại, xoa xoa trán: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

Tịch Vận liếc nhìn anh, không biết có phải do một đêm không ngủ hay không mà sắc mặt anh hơi tệ.

Bà không nhịn được hỏi: "Con làm sao vậy? Đưa cô gái về nhà rồi lại bỏ cô ấy ở lại một mình ở đây, rốt cuộc các con có phải thật sự chia tay rồi không?"

Cố Tịch nghe vậy, hơi mở mắt, nhìn bà, giọng điệu bình thản: "Cô ấy nói vậy với mẹ à?"

Trong lời nói của anh không có gì đặc biệt.

"Con bé nói thế nào cũng không quan trọng, mẹ hỏi con đấy, các con thật sự chia tay rồi à?" Tịch Vận nhìn anh.

Cố Tịch nghĩ đến đêm qua, rồi lại nghĩ đến người phụ nữ vừa mới xuống núi, lạnh lùng đáp: "Ừ."

Hợp đồng không còn, tính ra thì đúng là chia tay rồi.

Không những vậy, anh còn là người vi phạm hợp đồng, phải bồi thường cho cô ấy hai mươi tỷ.

"Có phải con bắt nạt con bé không?" Tịch Vận biết rõ tính cách lười biếng và vô tâm của con trai mình, nên cũng không lấy làm lạ khi có chút nghi ngờ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên bà thấy anh thật sự quan tâm một cô gái như vậy.

Cố Tịch không trả lời.

Anh không chắc liệu mình có làm tổn thương cô không.

Tịch Vận nhìn vẻ mặt của anh, cũng không buồn nói thêm gì.

Dù sao thì, chuyện tình cảm của họ là của họ, bà cũng không thể can thiệp. Dù vậy, bà lại khá có cảm tình với cô gái nhà họ Chúc này.

"Sao nay mẹ lại đến đây?" Cố Tịch nhìn bà, thờ ơ chuyển chủ đề hỏi.

"Còn không phải vì tối qua em gái con không về nhà, mẹ gọi cho bọn con đều không được, mẹ tưởng con đưa nó về chỗ con, nên qua đây xem thử."

Ai mà ngờ, lại gặp được Chúc tiểu thư, bà còn vui vẻ được một lúc nữa.

Tịch Vận thầm nghĩ.

Vốn dĩ nghĩ con trai mình 27 tuổi cuối cùng cũng có bạn gái ổn định rồi, trong lòng còn đang tính xem làm sao để thưa chuyện cưới xin.

Ai ngờ, lại nghe tin hai đứa chia tay rồi, nói không buồn là nói dối.

Cố Tịch nghe bà nói, không khỏi nhíu mày:

"Cố Thu không về nhà? Tối qua con đã bảo A Thâm đưa nó về, để con gọi cho cậu ấy hỏi thử."

Nói xong, anh cầm điện thoại lên, rồi mới nhớ ra là điện thoại hết pin.

"Không cần gọi đâu, Thu Thu đã gọi lại rồi, tối qua nó ngủ ở nhà Tinh Mộc."

"Thôi, mẹ cũng về đây, con nghỉ ngơi cho tốt, mắt đỏ hết rồi kìa."

Tịch Vận nhìn con trai, bất lực lắc đầu, nói xong liền đứng dậy rời đi.
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 95: Muốn danh phận nhưng không có được



Biệt thự rộng lớn, sau khi Tịch Vận rời đi, lập tức trở nên yên tĩnh.

Cố Tịch ngồi trên ghế sofa hút thêm mấy điếu thuốc, rồi mới chuẩn bị lên lầu.

Trước khi đi, anh như vô tình hỏi một câu: "Chúc tiểu thư đã ăn sáng chưa?"

Người hầu dừng tay, hơi bất ngờ rồi gật đầu: "Ăn rồi, thiếu gia."

Nghe vậy, Cố Tịch không nói gì, chỉ lặng lẽ bước lên lầu, tiếng bước chân dần xa.

Người hầu nhìn theo bóng lưng thiếu gia nhà mình, trong lòng không khỏi thắc mắc:

Chẳng phải đã chia tay rồi sao?



Buổi chiều, chuyên cơ riêng của Chúc Mạn hạ cánh xuống Bắc Thành.

Vừa về đến Chúc gia, còn chưa kịp nghỉ ngơi, cô đã nhận được điện thoại của trợ lý Cao.

Biết được SEA Entertainment ở New York xảy ra sự cố bất ngờ, cô lập tức lên chuyến bay đến New York.



Màn đêm buông xuống, đen đặc như mực.

Hội trường đua ngựa Hongkong, trong phòng bao riêng đẳng cấp với những bức tường đầy rượu vang.

Xem xong cuộc đua, mọi người tụ tập quanh bàn bi-a, tiếng bi va chạm vang lên không ngớt, xen lẫn những tràng cười nói rộn ràng.

"Vẫn là anh Tịch đỉnh nhất, con ngựa thuần chủng của anh đúng là mạnh thật!"

"Đương nhiên rồi, con cưng của anh Tịch là lấy tiền đập ra đấy, con ngựa tốt nhất và đắt nhất trong lịch sử đấu giá!"

...

Trái ngược với sự náo nhiệt bên bàn bi-a, khu vực ghế sofa gần tường rượu lại trầm lắng hơn, ánh sáng lờ mờ.

Dưới ánh đèn u ám, Ninh Hạo liếc nhìn hai người ngồi bên cạnh, cả hai đều cầm ly rượu mà thần trí như để đâu đâu. Anh ta cũng nhấc ly rượu lên uống một ngụm, thản nhiên nói đầy nghiêm túc:

"Hai cậu làm sao thế? Định mua say để giải sầu à?"

"A Tịch thì tôi hiểu, cậu ta muốn danh phận nhưng không có được, người ta chỉ muốn vui đùa với cậu ta thôi, nên giờ đang đau lòng, lần đầu tiên không thèm xem con cưng của mình thi đấu. Còn cậu thì sao, lão Phí? Sao trông cậu ủ rũ thế?"

Lời trêu chọc nhưng đầy điềm tĩnh của Ninh Hạo vừa dứt, đã lập tức bị một ánh nhìn lạnh lẽo quét qua.

Anh ta khẽ ho một tiếng, cầm lấy ly rượu trên bàn uống một ngụm.

Cố Tịch thu lại ánh mắt lạnh nhạt, hơi cúi người, lấy một điếu thuốc từ hộp trên bàn, kẹp giữa môi. Tiếng bật lửa kim loại vang lên, ngọn lửa lóe lên trong bóng tối. Anh châm thuốc, sau đó tiện tay ném chiếc bật lửa lên bàn trà.

Ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, anh rít một hơi, rồi chậm rãi nhả ra làn khói trắng, ánh mắt lơ đãng rơi vào Bùi Vân Thâm, người đang ngồi bên cạnh uống rượu không nói lời nào.

"Hôm qua cậu không đưa Cố Thu về à?"

"Hả?" Bùi Vân Thâm sững người, đối diện với đôi mắt lười biếng nhưng sắc bén của Cố Tịch, bỗng nhiên có chút chột dạ.

Cố Tịch liếc nhìn anh ta, giọng điệu thản nhiên: "Em ấy nói ngủ ở nhà bạn."

Bùi Vân Thâm mím môi, khẽ "ồ" một tiếng, không nói thêm gì.

Cố Tịch cảm thấy anh ta có chút kỳ lạ, liếc nhìn vài lần nhưng cũng không hỏi, chỉ đưa điếu thuốc lên môi, hờ hững rít một hơi.

Làn khói trắng lượn lờ trong không khí.

"Ơ kìa, cái nhẫn này?"

Ninh Hạo lúc này mới chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay Cố Tịch đang kẹp thuốc.

Cố Tịch thuận theo ánh mắt của anh ta, lơ đễnh nhìn xuống tay mình, sau đó không chút do dự tháo nhẫn ra, tiện tay nhét vào túi quần.

Bây giờ nghĩ lại, chiếc nhẫn này chẳng qua chỉ là một trò cười.

Ninh Hạo khẽ nhếch môi cười: "Nói thật nhé, tôi thấy cô nàng họ Chúc này khá có cá tính. Có thể trước đây gặp phải tra nam, nên trong chuyện tình cảm sẽ không dễ dàng động lòng. Huống hồ đối diện lại là cậu – một người mang tiếng đào hoa."

"Cô ấy có thể chơi với cậu, nhưng có nghiêm túc hay không, lại là chuyện khác."

"Nên là... cậu còn phải tốn công theo đuổi dài dài đấy."

Ninh Hạo vừa nói, vừa nhìn người đàn ông đang lười biếng ngả người trên ghế đơn, chậm rãi hút thuốc, khóe môi thoáng ý cười nhàn nhạt.

Bùi Vân Thâm cũng nghe thấy lời anh ta, ánh mắt lướt qua Cố Tịch đang phả khói thuốc mơ hồ trong không gian.

Anh ta cũng cảm thấy có lý.

Ninh Hạo tuy bình thường ít nói, nhưng thực ra là người điềm tĩnh nhất trong ba người bọn họ, cũng là người nhìn nhận vấn đề thấu đáo nhất.

Ánh mắt cả hai đều dừng lại trên người Cố Tịch.

Cố Tịch nhàn nhạt quét mắt nhìn họ, không lên tiếng, chỉ hít sâu một hơi thuốc.

Đôi môi mỏng khẽ hé mở, làn khói trắng theo đó tản ra, che phủ gương mặt anh tuấn pha chút lạnh lùng, phong trần, khiến người ta khó đoán được cảm xúc trong đôi mắt kia.
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 96: Gặp lại, cái ôm bất ngờ



Chúc Mạn ở New York khoảng một tuần mới xử lý xong chuyện của SEA.

Sau khi trở về Bắc Thành, thời gian cứ thế trôi qua, mấy trận tuyết lớn liên tiếp phủ trắng cả thành phố.

Từ hôm đó cãi nhau với Cố Tịch, cả hai không ai liên lạc với ai nữa.

Hai mươi tỷ kia, ngày hôm sau khi cô rời Hongkong, đã được chuyển vào tài khoản của cô. Cô lập tức bảo trợ lý gửi trả lại theo đường cũ.

Không ngờ hôm sau, số tiền đó lại được chuyển đến.

Cô cũng lười để ý, dù sao người ta cũng lắm tiền.

Cận kề năm mới sắp đến, công việc trong công ty ngày càng nhiều, tiệc tùng, sự kiện cũng dồn dập, Chúc Mạn bận đến kiệt sức. Cuối cùng cũng có một ngày rảnh rỗi.

Đêm buông xuống.

Trong phòng spa của Chúc gia, ánh đèn mờ ảo tạo nên không khí thư thái, hương tinh dầu dịu nhẹ phảng phất trong không gian, hòa cùng tiếng nhạc du dương êm ái.

Khi biết hai người họ chỉ là người yêu theo hợp đồng rồi lại chia tay, Hứa Thi Ý kinh ngạc đến mức quay phắt đầu, nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt, thư thái tận hưởng massage bên cạnh mình với vẻ không thể tin nổi:

"Người yêu hợp đồng? 5% cổ phần tập đoàn nhà anh ta? Lại còn tiện thể bồi thường thêm hai mươi tỷ?"

So với sự kinh ngạc của Hứa Thi Ý, Chúc Mạn lại vô cùng thản nhiên.

Cô lười biếng nằm sấp trên giường spa, khẽ nhắm mắt, giọng điệu hờ hững đáp: "Ừm."

Bàn tay của chuyên viên massage nhẹ nhàng ấn bóp vùng vai lưng cô, lực đạo vừa phải, thoải mái vô cùng.

"Cậu đúng là thiên tài kiếm tiền có một không hai." Hứa Thi Ý chân thành khâm phục.

"Nói xem, sao tớ không gặp được một tổng tài độc thân hoàng kim đẹp trai như thế, ký với tớ một bản hợp đồng như vậy rồi 'lỡ tay' vi phạm điều khoản nhỉ?"

Hứa Thi Ý vừa nghĩ vừa cảm thán.

"Nhưng hai người thực sự kết thúc rồi à? Hay lại là một kiểu 'đổi gió' mới trong ba ngày?"

Cô vẫn còn chút tiếc nuối, cảm giác như cặp đôi chính trong tiểu thuyết của mình vừa tan rã vậy.

"Chứ không thì sao?" Chúc Mạn thản nhiên đáp.

Hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi. Người ta không muốn chơi với cô nữa, cô còn có thể làm gì? Nếu cô tiếp tục cố chấp, chẳng phải trông giống như cô đang bám riết lấy anh sao?

Hứa Thi Ý lại nói thêm mấy câu, Chúc Mạn nghe câu được câu chăng, đáp lời một cách hờ hững.

Chuyên viên massage thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hoàn toàn im lặng, lặng lẽ làm công việc của mình, không dám lên tiếng.

Trong không gian yên tĩnh của phòng spa, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập.

Chúc Mạn đưa tay lấy điện thoại, khẽ nâng mí mắt liếc nhìn.

Quản lý của Tần Hòa?

Cô bắt máy, vừa kịp nghe giọng nói có phần gấp gáp từ đầu dây bên kia:

"Tiểu thư, không ổn rồi! Thời thiếu gia và Khâu thiếu gia đánh nhau trong phòng bao!"

Chúc Man khựng lại.

Khâu Tử Minh?

"Thời thiếu thắng chưa?" Cô thuận miệng hỏi một câu.

Người quản lý nghe giọng điệu thản nhiên của chủ nhân mình, rõ ràng sững lại một chút, cuối cùng thành thật trả lời:

"Vẫn đang đánh ạ."

Chúc Mạn: "..."

"Nhưng Khâu thiếu bị toác đầu rồi. Thời thiếu nói hễ thứ gì đánh hỏng thì cậu ấy đền, không cho ai can thiệp. Tiểu thư, có cần gọi vệ sĩ không?"

Người của Tần Hòa ai cũng biết quan hệ giữa Thời Kỳ và tiểu thư nhà mình, lời cậh ta nói, quản lý cũng không dám trái.

"Cứ để cậu ta đánh, không chết người là được."

Chúc Mạn thản nhiên nói.

Khâu Tử Minh đã cắm cho cậu ta một cái sừng to như thế, miệng lại độc, tám phần là lại nói mấy câu khó nghe. Dù sao thì Thời Kỳ sớm muộn cũng phải đánh anh ta một trận nhừ tử mới hả giận.

Chỉ cần không đánh chết, không đánh tàn là được.

Hứa Thi Ý thấy Chúc Mạn cúp điện thoại, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, tò mò hỏi: "Chuyện gì thế? Chó Thời lại đánh nhau với ai?"

Chúc Mạn nhìn cô ấy, giọng điệu thản nhiên pha chút ý cười: "Đi xem kịch không?"

Hội quán Tần Hòa.

Chúc Mạn và Hứa Thi Ý vừa đến cửa phòng bao đã nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của Khâu Tử Minh vọng ra từ bên trong.

Quản lý đứng ở cửa, cung kính chào hai người rồi đưa tay đẩy cửa ra.

Hương rượu nồng nặc lập tức tràn ra ngoài.

Chúc Mạn và Hứa Thi Ý bước vào, dưới ánh đèn mờ ảo mang đầy bầu không khí mông lung, liền nhìn thấy Thời Kỳ đang đè Khâu Tử Minh xuống đất mà đánh tới tấp, miệng không ngừng chửi rủa:

"Khâu Tử Minh, tao cho mày điên đấy, hôm nay không đánh cho mày vào viện, ông đây không mang họ Thời!"

Khâu Tử Minh giơ tay lên che đầu, vừa chửi vừa k** r*n:

"Thời Kỳ, mày có cần vậy không? Chẳng phải chỉ ngủ với một con đàn bà của mày thôi sao? Mày còn chưa ngủ với cô ta, chẳng lẽ không cho tao ngủ à?"

Lời này vừa dứt, đổi lại là cú ra tay càng mạnh hơn của Thời Kỳ.

Khâu Tử Minh bị đánh đến mơ hồ, choáng váng.

Trên sofa ngồi đầy người, nhưng không ai dám bước lên can thiệp.

Chúc Mạn đảo mắt nhìn qua căn phòng bao đã thành một mớ hỗn độn, cuộc chiến vẫn đang vô cùng căng thẳng.

Hứa Thi Ý nhìn cảnh tượng này, không nhịn được bật cười, ánh mắt mọi người đều bị thu hút về phía cửa.

"Chúc tiểu thư và Hứa tiểu thư đến rồi kìa."

Thời Kỳ đang đánh hăng máu, chẳng nghe lọt tai những lời này, cũng không để ý động tĩnh ở cửa.

"Thời thiếu?" Có người tiến lại gần Thời Kỳ, gọi một tiếng, "Chúc tiểu thư và Hứa tiểu thư đến rồi."

Thời Kỳ nghe thấy giọng nói, lúc này mới nhìn về phía cửa, thấy hai người họ, cậu mới buông tay, cũng vừa hay đánh mệt rồi, liền đứng dậy ngả người xuống sofa.

Hứa Thi Ý thấy vậy, chạy tới xem tình hình của cậu ta, suýt nữa vấp phải chai rượu lăn trên đất.

Khâu Tử Minh nằm trên đất với khuôn mặt bầm tím, ôm mặt mà kêu la. Chúc Mạn khẽ vẫy tay, quản lý mới ra hiệu cho vệ sĩ tiến lên, nâng anh ta đi ra ngoài.

Hứa Thi Ý ngồi bên cạnh Thời Kỳ, nghiêng người nhìn vết thương trên mặt cậu, ánh mắt chợt nhìn về phía trước, ngẩn người một lúc.

Chiếc ghế sofa quay lưng về phía cửa, người đó thờ ơ dựa vào ghế, ánh mắt hạ thấp, v**t v* con mèo trong lòng, vẻ mặt lười biếng và không quan tâm.

Hứa Thi Ý liếc nhìn Chúc Mạn, vẫy tay về phía cô, miệng lặng lẽ mấp máy, làm khẩu hình miệng.

Chúc Mạn thấy cô như vậy, liền bước vào, một vài vị thiếu gia nhìn thấy thì nhanh chóng tránh sang bên.

Ánh sáng trong phòng bao mờ ảo và rải rác, khó mà nhìn rõ được.

Chúc Mạn bước đi chậm rãi, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, giống hệt con mèo Đoàn Đoàn của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, chưa kịp nhìn rõ, chân cô đột nhiên giẫm phải một mảnh vỡ chai rượu, cộng thêm rượu đổ trên đất, giày cao gót của cô ngay lập tức trượt đi.

Cô mất thăng bằng, không thể kiểm soát được mà ngã về phía người ngồi trên sofa đối diện.

Người đó là một vị thiếu gia trong giới, nhìn thấy bóng dáng Chúc Mạn ngã về phía mình, anh ta vô thức đưa tay ra để đỡ, trong lòng không hiểu sao lại đập thình thịch, đầy mong chờ.

Chúc Mạn là người nổi tiếng trong giới với vẻ đẹp lạnh lùng, kiêu sa và giàu có, đặc biệt là rất khó để chọc giận, nên mọi người thường chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Lần này, người chủ động lao vào lòng mình, không thể không nói anh ta rất kích động.

Tình huống xảy ra quá đột ngột, Hứa Thi Ý và Thời Kỳ chỉ có thể đứng nhìn ngẩn người.

Khi thấy Chúc Mạn chuẩn bị ngã vào lòng người kia, trong khoảnh khắc nguy cấp, một cánh tay từ bên cạnh đột nhiên vươn ra, ôm lấy eo cô và kéo cô vào.

Người kia chỉ có thể trơ mắt nhìn mỹ nhân sắp tự động ngã vào lòng mình lại vụt mất...

Chúc Mạn chỉ cảm thấy eo bị siết chặt, trong chớp mắt, cả người xoay một vòng, đổi hướng rồi trực tiếp ngã vào lòng ai đó, mũi cô đập thẳng vào lồng ng.ực người kia.

"Meo~"

Giữa mùi rượu nồng nặc, một hương thơm quen thuộc, nhẹ nhàng và dễ chịu vờn quanh chóp mũi. Cô sững người, cổ họng bỗng khô khốc.

Tính ra, mấy tháng qua, hai người đã lăn giường không biết bao nhiêu lần, mùi hương trên người anh, cô sớm đã quen thuộc đến mức không thể nào quên.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Chúc Mạn khẽ ngước mắt, liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của người đàn ông trước mặt.

Bốn mắt giao nhau, bầu không khí trong khoảnh khắc trở nên tĩnh lặng và vi diệu.

Người đàn ông gần ngay trước mắt, một tay đặt trên eo cô, ánh mắt rũ xuống, lặng lẽ nhìn cô. Đôi mắt bình tĩnh đến mức không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Căn phòng lập tức chìm vào sự im lặng.

Mọi người liếc nhìn hai người mãi vẫn chưa tách ra, lặng lẽ theo dõi màn kịch trước mắt.

Vị thiếu gia kia cũng nhìn họ, ánh mắt có chút u oán.

Từ đầu đến cuối, Hứa Thi Ý đều chứng kiến toàn bộ sự việc, từ hồi hộp đến giờ lại hứng thú theo dõi. Đột nhiên cảm thấy có cảm hứng viết tiểu thuyết trở lại, cô bèn không còn tâm trạng quan tâm đến Thời Kỳ, người đang bầm dập mặt mày nữa.

Hai người trước mắt vẫn không ai lên tiếng, hơi thở ấm áp đan xen lẫn nhau, cho đến khi tiếng "meo meo" có phần gấp gáp vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.

Chúc Mạn hoàn hồn, chỉ cảm thấy thứ dưới người mình mềm mềm. Cô không suy nghĩ nhiều, khẽ mím môi, chống tay ngồi dậy khỏi người đàn ông kia. Bàn tay người đàn ông vô tình lướt qua eo cô, rồi tự nhiên buông ra.

Cô đứng lên, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc hơi rối, rồi bình thản ngồi xuống vị trí trống bên cạnh.

"Meo~ meo~"

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng mèo kêu lại vang lên vài lần.

Chúc Mạn quay đầu nhìn, liền thấy con mèo của mình đang nằm trên người người đàn ông kia, đôi mắt nhìn cô đầy vẻ tủi thân.

Bảo sao lúc nãy cô cảm thấy dưới người mềm mềm, lại còn nghe thấy mấy tiếng mèo kêu—hóa ra là cô đè lên nó. Nhưng mà... sao con mèo của cô lại ở trên người anh?

Chúc Mạn nhìn Đoàn Đoàn, đưa tay ra, giọng điệu nhàn nhạt: "Lại đây, Đoàn Đoàn."

Đoàn Đoàn giãy giụa vài cái nhưng không thoát ra được, đành phải meo meo hai tiếng với cô, trông vừa tội nghiệp vừa đáng thương.

Chúc Mạn lại nhìn sang người đàn ông kia, chỉ thấy anh mặt không đỏ, tim không đập nhanh, vẫn thản nhiên ôm lấy con mèo của cô. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, từng chút một v**t v* nó, hoàn toàn không có ý định buông tay.
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 97: Trượt tuyết đêm giao thừa



"Meo~"

Con mèo béo nhỏ, mềm mại và xinh đẹp lại kêu lên một tiếng, giọng có chút nũng nịu, đôi mắt hổ phách tròn xoe chăm chú nhìn cô, như đang làm nũng.

Chúc Mạn nhìn mèo một cái, rồi chậm rãi dời mắt sang người đàn ông đang ôm nó: "Cố tổng, con mèo này là của tôi."

Lời vừa dứt, người đàn ông kia lười biếng liếc sang, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, ánh nhìn có chút khó đoán:

"Nó tự nhảy vào lòng anh mà."

Chúc Mạn: "......"

Cô khẽ nhếch môi, lười đôi co, trực tiếp vươn tay bế con mèo từ trong lòng người đàn ông kia ra.

Trong quá trình đó, tay cô không tránh khỏi chạm vào tay anh, hơi ấm nóng truyền đến, lướt qua da thịt khiến cô bất giác có chút tê dại. Cô lập tức rụt tay lại.

Chúc Mạn hơi ngẩn người, chẳng lẽ cô trở nên nhạy cảm rồi sao?

Trước đây hai người họ còn làm những chuyện thân mật hơn, sao bây giờ chỉ chạm nhẹ một cái lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?

"Xin lỗi nhé, Cố tổng, mắt nó không được tinh tường lắm." Chúc Mạn ôm mèo vào lòng, vỗ nhẹ lên người nó, giọng nói nhẹ nhàng xen chút đùa cợt.

"Nghe rõ chưa, Đoàn Đoàn? Nhảy bừa lần nữa mẹ đánh gãy chân con đấy." Cô giả vờ nắm lấy đôi chân ngắn cũn của nó.

"Meo~"

Đáp lại cô vẫn là những tiếng kêu mềm mại, nũng nịu.

Cố Tịch dời ánh mắt khỏi gương mặt không son phấn nhưng vẫn yêu kiều quyến rũ của cô, không nói gì, chỉ đưa tay cầm ly rượu trên bàn, nhấp một ngụm.

Cả phòng bao yên tĩnh không một tiếng động.

Mọi người nhìn hai người họ, đều cảm thấy bầu không khí giữa họ có chút vi diệu khó tả.

Thương tích trên mặt Thời Kỳ cần được xử lý, mọi người cũng không nán lại quá lâu mà lần lượt rời đi.

Sảnh trước xa hoa tráng lệ của hội quán Tần Hòa.

Chúc Mạn ôm mèo, hờ hững quét mắt qua người đàn ông đang được vây quanh trước cửa, tiện miệng hỏi: "Đoàn Đoàn sao lại chạy lên người người khác vậy?"

Nhân viên nghe vậy, liếc nhìn theo ánh mắt cô rồi thành thật đáp:

"Thưa tiểu thư, ngay khi vị tiên sinh đó vừa đến, Đoàn Đoàn đã nhảy qua ngay. Tôi có đến xin lỗi và giải thích đây là mèo của cô, nhưng không ngờ vị tiên sinh ấy lại cúi xuống, bế thẳng nó lên."

"Chúng tôi cũng nói tiểu thư không thích người khác chạm vào mèo của mình, nhưng Thời thiếu lại bảo, vị tiên sinh đó là đối tác của tiểu thư, nếu anh ấy thích thì cứ để anh ấy bế đi, lát nữa trả lại..."

Thời thiếu đã lên tiếng, nhân viên cũng không dám nói gì thêm, cứ thế để mèo bị ôm đi.

Nghe đến đây, Chúc Mạn không nhịn được mà khẽ cười nhạt.

Mèo tự nhảy vào lòng anh? Rõ ràng là anh cướp lấy, vậy mà còn nói nghe hay ho như thế.

Khi Chúc Mạn bước ra ngoài, đám đông tự động dạt sang hai bên nhường đường.

Từ trong xe, Hứa Thi Ý vẫy tay với cô.

Chúc Mạn lướt qua một người, thoáng ngửi thấy mùi thuốc lá thoảng bên cánh mũi, nhưng cô không quay đầu, chỉ thản nhiên bước lên xe.

Vệ sĩ đóng cửa xe lại, lên ghế lái, nổ máy rồi lao đi.

Cố Tịch nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, đôi mắt khẽ nheo lại.

Anh rít một hơi thuốc, bước dài lên xe, chân thon dài sải một cái đã ngồi vào ghế.

Từng chiếc siêu xe lần lượt rời khỏi cổng hội quán Tần Hòa...

...

Biệt thự nhà họ Tịch.

Khi Cố Tịch về đến nhà, Tịch Vận vẫn chưa ngủ.

"Ồ, về rồi đấy à?"

Tịch Vận cười trêu chọc một câu, nhưng chỉ nhận lại được một tiếng đáp qua loa lười biếng. Sau đó, người kia cứ thế chậm rãi, uể oải đi thẳng lên lầu.

Nhìn theo bóng lưng anh, Tịch Vận không nhịn được mà lắc đầu.

Hai anh em nhà này dạo gần đây đúng là kỳ lạ, người này còn quái hơn người kia.

Một đứa thất tình, chuyện này bà biết.

Nhưng đứa còn lại thì chẳng rõ làm sao, chỉ biết sắp Tết đến nơi rồi mà cứ ở lì bên nhà ông ngoại, không chịu về, còn suốt ngày làm nũng với bà, nằng nặc đòi ăn Tết bên đó.

Tịch Vận nghi ngờ con bé có khi nào đang yêu đương ở Bắc Thành rồi không.

Thêm nữa, ông cụ cũng liên tục gọi điện thúc giục, nên Tịch Vận nghĩ cũng đã lâu cả nhà chưa về thăm, vậy thì Tết năm nay cứ về Bắc Thành ở một thời gian, tiện thể bầu bạn với ông ngoại.

Lúc bà đề xuất ý kiến này, Cố Đình Húc dĩ nhiên nghe theo vợ.

Cứ tưởng con trai sẽ phản đối gì đó.

Không ngờ, người này lại tích cực đến mức không thể tích cực hơn.

Cái tâm tư nhỏ nhoi đó, làm mẹ như bà sao lại không nhìn thấu cho được?

Ngoài vị đại tiểu thư nhà họ Chúc kia, Bắc Thành còn có gì hấp dẫn được nó nữa?

...

Không khí Tết ngày càng đậm nét, mấy ngày trôi qua nhanh chóng.

Trước đêm Giao thừa một ngày, Thời Kỳ nhắn tin vào nhóm ba người, rủ họ ra ngoài uống rượu.

Lúc đó, Chúc Mạn đang xem phim cùng cháu gái trong phòng chiếu phim, liền từ chối thẳng.

Đến ngày Giao thừa, hơn năm giờ chiều, vừa ăn xong bữa cơm tất niên, Chúc Mạn lười biếng dựa vào sofa thì điện thoại lại đổ chuông.

Cô liếc nhìn, bắt máy đặt lên tai, giọng Thời Kỳ liền truyền đến:

"Chúc Mạn, tối 30 Tết rồi, ra ngoài trượt tuyết đi!"

"Không đi." Chúc Mạn lười biếng đáp lại, rồi cúp máy luôn.

Điện thoại vừa tắt, lại có cuộc gọi đến.

Lần này là của Hứa Thi Ý, giọng điệu đầy vẻ làm nũng.

Chúc Mạn: "..."

...

Trời dần về đêm, chiếc siêu xe thể thao màu đỏ rực dừng lại bên ngoài bãi đỗ xe khu trượt tuyết nhà Thời Kỳ.

Chỉ là Thời Kỳ gào một tiếng trong nhóm thôi, không ngờ lại có nhiều người đến như vậy, nguyên một bãi đỗ toàn là xe sang, siêu xe.

Chúc Mạn và Hứa Thi Ý thay đồ trượt tuyết xong, một người mặc tím, một người mặc hồng, đang định tìm Thời Kỳ thì bất ngờ chạm mặt Cố Thu, khiến cô hơi ngạc nhiên.

Bên cạnh Cố Thu còn đứng hai cô gái, nếu cô nhớ không lầm, một người chắc là thiên kim tiểu thư nhà họ Tịch, còn người kia thì không quen.

Cố Thu vừa thấy Chúc Mạn, mắt liền sáng lên, vẫy tay chào từ xa:

"Chị Chúc, chào chị!"

Chào xong, Cố Thu hào hứng giẫm lên tuyết, tung tăng chạy đến, vẻ mặt cực kỳ phấn khích:

"Trùng hợp quá, mấy chị cũng đến trượt tuyết à?

Chúc Mạn khẽ mỉm cười: "Cố tiểu thư không về Hongkong à?"

Cố Thu cười đáp: "Không đâu, năm nay cả nhà em đều về nhà ông ngoại đón Tết. Chị họ em bảo buổi tối ở đây trượt tuyết rất vui, nên em kéo cả anh trai và chị ấy đến luôn."

Cố Thu vừa nói vừa chỉ về một hướng, sau đó chăm chú quan sát biểu cảm của Chúc Mạn, như muốn nhìn ra điều gì đó từ gương mặt cô.

Chúc Mạn hờ hững đưa mắt nhìn theo hướng đó, liền thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc cách đó không xa.

Người đàn ông khoác bộ đồ trượt tuyết màu đen, đứng cạnh Thời Kỳ trò chuyện, vẻ mặt lãnh đạm xen lẫn chút lười biếng.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, anh chậm rãi quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau giữa bầu không khí giá lạnh.

Chỉ trong thoáng chốc, Chúc Mạn đã lạnh nhạt dời mắt đi, đúng lúc trông thấy Tịch Tình đang bước tới.

"Chúc tiểu thư, Hứa tiểu thư, trùng hợp thật đấy." Tịch Tình nhìn hai người, cười chào hỏi.

"Tịch tiểu thư." Chúc Mạn khẽ cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng.

...

Sau vài câu xã giao đơn giản, Thời Kỳ đứng từ xa vẫy tay gọi, Hứa Thi Ý liền khoác tay Chúc Mạn rủ cô đi trượt tuyết. Cố Thu cũng kéo theo Tịch Tình nhập hội.

Thế là, từ kế hoạch ba người trượt tuyết, cuối cùng biến thành bảy người cùng chơi.
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 98: Đâm vào anh ấy



Đêm Giao thừa, cả khu trượt tuyết đều là người quen biết lẫn nhau, không khí náo nhiệt hơn hẳn.

Ánh đèn rực rỡ soi sáng toàn bộ khu trượt tuyết, khiến màn đêm cũng trở nên lung linh như ban ngày. Những ánh sáng huyền ảo liên tục thay đổi, phản chiếu trên nền tuyết trắng, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và mộng mơ.

Chúc Mạn đã lâu không trượt tuyết, lần này cô chọn trượt ván đơn. Vừa chỉnh xong kính bảo hộ, cô chợt nghe thấy một giọng nữ dịu dàng, mang theo chút lo lắng vang lên bên cạnh:

"Cố tổng, tôi hơi vụng về, anh có thể dạy tôi không?"

Chúc Mạn hờ hững liếc sang, thấy người đàn ông đang hơi cúi người, điều chỉnh đôi ván trượt dưới chân. Bên cạnh anh là cô gái lúc nãy đi cùng Tịch Tình, trên người đeo bộ bảo hộ nhỏ hình rùa, trông có vẻ yếu đuối đáng yêu, dễ khiến người ta sinh lòng bảo vệ.

Chúc Mạn nghĩ, nếu cô là đàn ông, chắc chắn cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu, cô chợt thấy ánh mắt của ai đó hướng về phía mình. Không để lộ bất cứ biểu cảm gì, cô thản nhiên quay đầu, rồi trượt đi một cách dứt khoát.

Cố Tịch dõi theo bóng lưng linh hoạt của cô, dáng vẻ kiêu hãnh trong bộ đồ trượt tuyết màu tím nổi bật giữa ánh đèn rực rỡ và ánh trăng nhàn nhạt, vừa tự tin vừa rực rỡ.

"Cố tổng?"

Cô gái bên cạnh lại lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Cố Tịch nhíu mày, lạnh nhạt đáp:

"Không biết dạy, cũng không muốn dạy."

Dứt lời, anh chẳng buồn nhìn cô gái lấy một cái, thẳng thừng trượt đi.

Cô gái ngẩn ra, quay sang nhìn hai người bên cạnh.

Cố Thu vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, gãi đầu, ngại ngùng an ủi:

"Chị đừng giận, anh tôi lúc nào cũng thế, ngay cả với tôi cũng vậy. Để chị họ tôi dạy chị nhé, chị ấy giỏi lắm, tôi cũng là do chị ấy dạy đấy."

Nói xong, Cố Thu cũng thong thả trượt đi.

Tịch Tình nhìn cô bạn của mình, bật cười: "Tôi đã bảo rồi mà, dạo này anh họ tôi khó ở, tốt nhất đừng quấy rầy anh ấy."

Cô gái kia bĩu môi: "Không dạy thì thôi."

Tính tình tệ như vậy, uổng công cô ta còn cảm thấy anh ta đẹp trai.

...

Gió vù vù thổi qua mặt, không khí tràn ngập mùi vị của sự tự do.

Chúc Mạn đang thong thả trượt tuyết, thì đột nhiên có một bóng dáng lao vút qua bên cạnh, kéo theo một làn tuyết rơi xuống người cô.

Nhìn bóng người đang trượt đi với tốc độ nhanh chóng, Chúc Mạn mím môi cạn lời.

Hết cứu nổi rồi.

Chúc Mạn tiếp tục trượt xuống, đợi đến khi Hứa Thi Ý từ từ trượt xuống, liền cùng cô ấy ngồi cáp treo gần đó.

Cố Thu không biết từ lúc nào đã lẩn vào nhóm của bọn họ.

Chúc Mạn từ từ trượt phía trước, Hứa Thi Ý và Cố Thu trượt theo sau. Chẳng bao lâu sau, âm thanh hỗn loạn bỗng vang lên trong khu trượt tuyết vốn đang yên ả.

Kỹ thuật của Cố Thu không tốt, cô ấy vô tình ngã ngồi xuống, kéo theo Hứa Thi Ýcũng ngã theo, và Hứa Thi Ý lại làm Chúc Mạn cũng ngã theo.

Chúc Mạn không giữ thăng bằng, trượt chệch về phía người đàn ông đang đứng gần đó, cô gọi một tiếng, người đàn ông hơi quay đầu lại nhìn cô, nhíu mày một chút.

Chưa kịp phản ứng, cô trượt mạnh, khiến người đàn ông bất ngờ ngã xuống người cô.

Chúc Mạn bị một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh đè lên, khiến cô đau đến mức phát ra tiếng rên nhẹ, có cảm giác như mình sắp mất đi ý thức.

Không khí trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hai người đang vấp ngã, một người mặc đen, một người mặc tím, nằm chồng lên nhau.

"Không sao chứ?"

Giọng nói trầm ấm quen thuộc của người đàn ông vang lên từ phía trên.

Chúc Mạn ngẩn người, đưa tay kéo kính bảo hộ lên, lộ ra đôi mắt sáng long lanh, nhìn thấy anh vẫn chưa tự đứng dậy, giọng điệu hơi lạnh lùng:

"Anh định đè chết tôi đấy à?"

Cố Tịch đeo kính bảo hộ, nhìn thấy vẻ mặt cau mày của cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên: "Va phải người mà còn có lý vậy à?"

Chúc Mạn khẽ thở dài , đưa tay đẩy anh: "Đứng dậy đi."

Cố Tịch lúc này mới lười biếng chống tay đứng dậy, đưa tay đeo găng tay đen về phía người phụ nữ dưới đất.

Chúc Mạn không để ý anh, tự mình chống tay ngồi dậy, vỗ vỗ tuyết trên người, ngồi một lúc để hồi phục.

Thủ phạm chính là Cố Thu và Hứa Thi Ý, cả hai ngồi ngượng ngùng trên tuyết, im lặng không dám nói gì.

Cố Tịch nhìn qua, Cố Thu nhận ra ánh mắt lạnh lùng của anh, vội vàng quay đi, kéo Hứa Thi Ý trượt về phía trước.

Màn rắc rối nhỏ này nhanh chóng bị mọi người quên đi, bầu không khí ban đêm vẫn tấp nập, mọi người tiếp tục chơi trượt tuyết.

Chơi một lúc lâu, Thời Kỳ cuối cùng cũng bắt kịp được Chúc Mạn, không thể chờ đợi, đòi thi đấu với cô.

Chúc Mạn trượt xuống từ trên đỉnh, gió lạnh vù vù lướt qua, tốc độ rất nhanh, nhưng cô không ngờ rằng phía trước lại có người bỗng nhiên xuất hiện.

Cô vội vàng nghiêng người sang bên, nhưng không ngờ còn có người ở phía trước, không kịp dừng lại, cô va phải người đó, khiến anh văng ra xa.

Chúc Mạn: "......"

Hôm nay đúng là đen đủi mà.

Khi cô ổn định lại, tháo bỏ ván trượt, vội vã chạy đến xem người bị ngã nằm sõng soài trên tuyết kia.

Anh vừa vặn ngã dưới ánh đèn trắng, bộ đồ trượt tuyết đen trông khá quen mắt, Chúc Mạn thầm nghĩ:

Chắc không trùng hợp như vậy chứ?

Khi cô tháo kính bảo hộ của người đó ra, cô thậm chí muốn đeo lại kính cho anh luôn, đúng là trùng hợp như vậy thật.

Hai ánh mắt giao nhau, đôi mắt của người đàn ông dưới ánh đèn đường đêm lại càng trở nên đẹp hơn, anh nhàn nhạt nhìn cô: "Chúc Mạn, có thù oán gì à? Một lần không thành, lại đến lần thứ hai sao?"

Chúc Mạn có chút lo lắng lại có chút muốn cười, nhẹ nhàng nhếch miệng hỏi anh: "Cố tổng không sao chứ?"

Người đàn ông lạnh lùng đáp lại cô: "Em nói xem?"

"Xin lỗi nhé."

Chúc Mạn cảm thấy có chút áy náy và lúng túng, đụng phải người ta xa như vậy, sẽ không làm anh bị thương chứ?

Cô nhìn anh nằm bất động trên mặt đất, đang nhìn cô, vừa định đứng dậy gọi người giúp đỡ thì tay cô bị anh nắm chặt.

Cô quay đầu lại, thấy anh đang nhíu mày, một tay ôm lấy lưng, môi khẽ rít lên một tiếng: "Lưng đau."

Có vẻ như không phải đang giả vờ.

"Vậy phải làm sao đây? Anh cứ nằm đó trước đã, đừng động đậy, tôi đi gọi 120." Chúc Mạn nhìn anh, trở nên nghiêm túc lo lắng.

Nói xong, cô lại chuẩn bị đứng dậy, nhưng người đàn ông kéo tay cô, dễ dàng kéo cô xuống, khiến cô không đứng vững, rơi vào người anh, chóp mũi cô ngập tràn mùi hương lành lạnh của anh.

Trong nền tuyết phản chiếu ánh trăng, giọng nói từ trên đầu truyền xuống, trầm thấp, khàn khàn, pha chút hờ hững.

Trong tai Chúc Mạn chỉ lượn lờ mấy chữ "đau".

Anh nói: "Không chỉ đau lưng, đầu cũng đau, chân cũng đau, cả người đều đau."

...
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 99: Giúp anh xoa bóp một chút



Chúc Mạn hơi chống người dậy, nhìn người đàn ông dưới thân mình, chỗ nào cũng đau, trông chẳng khác nào kẻ cố ý ăn vạ. Cô tùy ý ấn vài chỗ trên người anh.

"Chỗ này thì sao?"

Người đàn ông nhíu mày: "Đau."

"Chỗ này thì sao?"

"Cũng đau."

Chúc Mạn nhìn bộ dạng của anh, tay không ấn nữa mà chỉ thuận miệng hỏi: "Thế chỗ này?"

Người đàn ông vẫn nhíu mày, lặp lại: "Cũng đau"

Nhìn vẻ mặt giả bộ của anh, Chúc Mạn không nhịn được hừ cười một tiếng, thậm chí còn muốn đè anh xuống đất đánh cho một trận.

Cô đưa tay chỉ vào đầu anh, chậm rãi nói: "Chỗ này chắc cũng đau nhỉ?"

"Xong rồi, không phải Cố tổng ngay cả não cũng bị ngã hỏng rồi chứ?"

Vừa dứt lời, người đàn ông liền đưa tay xoa lên chiếc mũ bảo hiểm trên đầu mình: "Đúng là đau đầu, chóng mặt thật."

Ánh đèn từ trên cao rọi xuống, chiếu lên hai người. Đôi mắt anh hơi khép, hàng mi dài đến mức quá đáng, dáng vẻ khó chịu này nhìn thế nào cũng thấy rất chân thực.

Chúc Mạn không ngờ chỉ ra ngoài trượt tuyết một chuyến, vậy mà lại tự dưng trượt ra một ông tổ.

Tối Giao thừa, cuối cùng cô vẫn đưa anh đến bệnh viện chụp X-quang.

Phòng VIP tại bệnh viện tư nhân cao cấp.

"Chúc tiểu thư, Cố tiên sinh chủ yếu bị tổn thương mô mềm, thêm vào đó là cơn đau rõ rệt, vì vậy tạm thời vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày."

Bác sĩ vừa dứt lời, chợt đối diện với một ánh mắt, ông nhẹ ho một tiếng, bổ sung thêm: "Nhưng đúng là cú ngã khá nặng, cần nghỉ ngơi và được chăm sóc cẩn thận."

Nghe bác sĩ nói vậy, Chúc Mạn lại liếc nhìn người đàn ông trên giường bệnh, khẽ gật đầu. Hóa ra anh thật sự không lừa cô.

Sau khi bác sĩ dặn dò thêm vài câu rồi rời đi, phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh.

Chúc Mạn nhớ lại lời bác sĩ vừa nói, cầm điện thoại gọi đi một cuộc.

Vừa mở miệng: "Tiểu Nhã, mấy ngày tới cậu đến bệnh viện chăm sóc một chút—"

Câu nói còn chưa dứt, điện thoại đã bị người đàn ông trên giường bệnh giơ tay lấy đi, trực tiếp cúp máy.

Chúc Mạn nhíu mày: "Làm gì vậy?"

Người đàn ông thản nhiên nhắc nhở cô: "Chúc tổng, anh không quen để người lạ chăm sóc mình."

"Người giúp việc nhà tôi rất giỏi việc chăm sóc, đảm bảo Cố tổng sẽ sớm xuất viện thôi." Chúc Mạn đáp lại.

Cố Tịch nhìn dáng vẻ của cô, khẽ cười một tiếng, giọng điệu lười biếng: "Ai đâm thì người đó phải chịu trách nhiệm."

Chúc Mạn lập tức hiểu ra ý anh. Ý là cô phải đích thân ở lại bệnh viện hầu hạ anh mấy ngày tới đây mà.

Cô không còn gì để nói, dù sao thì người cũng do cô đâm phải.

Chúc Mạn giật lại điện thoại trong tay anh, đứng dậy đi đến ghế sofa bên cạnh. Vừa mới nằm xuống, đã nghe thấy giọng điệu lười nhác của người đàn ông:

"Muốn uống nước."

Chúc Mạn hít sâu một hơi, đứng dậy, rửa sạch cốc, rót nước rồi đưa cho anh.

Cố Tịch không đưa tay nhận lấy, chỉ nhàn nhạt nhìn cô: "Đau tay, không có sức."

Chúc Mạn không nhịn được mỉa mai: "Cố tổng, không biết còn tưởng ngài liệt giường, mất khả năng tự lo liệu rồi đấy."

Uống ngụm nước cũng bày đặt kiểu cách.

Cô vừa dứt lời, người đàn ông không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô chăm chú.

Chúc Mạn bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm, cuối cùng vẫn ngồi xuống giường, đưa cốc nước đến sát môi anh. Đợi anh uống xong, cô mới rút tay lại, tiện tay đặt chiếc cốc xuống.

Vừa định đứng dậy rời đi, cổ tay bỗng bị giữ lại. Chúc Mạn ngồi trở lại giường, nhướng mày nhìn anh:

"Cố tổng có sức rồi à?"

Cố Tịch nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, một lúc sau mới khẽ nhếch môi:

"Muốn đi vệ sinh."

Chúc Mạn: "..."

Thật muốn mắng một câu: Lắm chuyện.

Cô bất đắc dĩ làm theo lời dặn của bác sĩ, nâng giường bệnh lên, ra hiệu để anh tự xuống giường.

Người đàn ông lật chăn ra, đặt chân xuống đất. Nhưng vừa mới đứng lên, đầu gối bỗng mềm nhũn, cả người nghiêng về phía Chúc Mạn.

Chúc Mạn theo phản xạ giơ tay đỡ lấy, ôm trọn anh vào lòng.

Cô vòng tay quanh eo anh để đỡ, còn Cố Tịch thì hoàn toàn dựa vào người cô, một tay ôm lấy vai cô.

Anh chỉ mặc một chiếc áo bệnh nhân mỏng manh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đến mức khiến người khác bối rối. Chúc Mạn cũng chỉ mặc một chiếc áo len không dày, hơi thở ấm áp của hai người hòa vào nhau, hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể đối phương len lỏi vào chóp mũi, có chút mất thăng bằng.

Chúc Mạn thả lỏng cánh tay đang vòng quanh eo anh, không tự nhiên đẩy nhẹ:

"Cố tổng, ngay cả đứng cũng không vững sao?"

"Không vững, đầu gối đau."

Giọng nói trầm khàn bên tai, mang theo hơi nóng lướt qua, lọt vào tai, ngưa ngứa.

Nói xong, anh cũng không buông tay, trái lại còn dựa sát vào người cô hơn, ôm chặt hơn một chút.

Chúc Mạn: "..."

Cô chưa từng gặp người đàn ông nào yếu ớt, mong manh đến mức này.

Lúc Thời Kỳ, Hứa Thi Ý, Cố Thu và Tịch Tình đến, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.

Trong căn phòng bệnh rộng lớn, hai người đối diện ôm nhau, không khí ám muội đến cực điểm.

Hứa Thi Ý và Cố Thu lập tức vui vẻ ra mặt.

Thời Kỳ thì thắc mắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu óc đầy dấu hỏi chấm.

Tịch Tình thì có phần bất ngờ, chỉ lẳng lặng quan sát trò vui.

"Khụ khụ!"

Cố Tịch vừa định nói gì đó, nhưng mấy tiếng ho khan từ cửa ra vào đã phá vỡ bầu không khí mập mờ.

Hứa Thi Ý không nhịn được trừng mắt nhìn Thời Kỳ bên cạnh, trách cậu ta phá hỏng khung cảnh.

Chúc Mạn nghe thấy tiếng động, bình tĩnh đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt ra. Cố Tịch chậm rãi thu tay về, từ tốn đứng thẳng lên, ánh mắt lạnh nhạt quét về phía cửa.

Thời Kỳ chỉ cảm thấy ánh mắt vô thanh vô tức ấy như muốn xé xác mình ra vậy.

Thấy tình hình như vậy, mấy người họ cũng không đứng xem nữa mà lần lượt bước vào phòng, nhất thời khiến không gian trở nên ồn ào.

"Anh, anh không sao chứ? Chân có bị gãy không?" Cố Thu lo lắng nhìn anh trai mình.

Cố Tịch lạnh nhạt liếc cô một cái.

Cố Thu nhìn ánh mắt quen thuộc này, liền yên tâm ngay:

"Không sao, không sao, xem ra não anh chưa bị đâm hỏng."

Cố Tịch lười để ý đến Cố Thu.

Thời Kỳ không nhịn được cũng hỏi:

"Anh Tịch, anh ổn chứ? Sao nghiêm trọng đến mức phải nhập viện thế này?"

Cố Tịch nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừm."

Chúc Mạn liếc nhìn Thời Kỳ, thuận miệng nói:

"Cậu đưa anh ấy đi vệ sinh đi, cả người đau, nhúc nhích một chút cũng không được."

Nghe vậy, sắc mặt Cố Thu lập tức thay đổi:

"Hả? Nghiêm trọng vậy sao? Thế anh trai em có bị tàn phế không? Xong rồi, anh trai em lành lặn như vậy, chẳng lẽ cứ thế mà thành người tàn tật luôn sao??"

Một ánh mắt sắc bén quét qua, Cố Thu lập tức ngậm miệng.

Chúc Mạn nhìn gương mặt lo lắng cau có của Cố Thu, không nhịn được bật cười, lên tiếng trấn an:

"Không sao đâu, bác sĩ bảo chắc không tàn phế được đâu."

Cố Thu lúc này mới yên tâm.

Thời Kỳ rất nhiệt tình, đỡ người đi vệ sinh.

Vừa mới đưa anh đến cửa nhà vệ sinh, đã nghe thấy giọng nói nhàn nhạt:

"Được rồi, tôi tự vào."

Thời Kỳ nhớ đến câu Chúc Mạn vừa nói khi nãy, rằng anh ta không nhúc nhích nổi, liền không nhịn được mà hỏi:

"Không cần em giúp anh à, anh Tịch?"

Thời Kỳ vừa dứt lời, liền thấy Cố Tịch nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái:

"Giúp thế nào? Giúp tôi c** q**n, hay giúp tôi giải quyết luôn?"

Thời Kỳ: "..."

Hình như... cách nào cũng không ổn cho lắm.

Cố Tịch đi vệ sinh xong bước ra, mấy người còn lại lại tiếp tục ngồi trong phòng bệnh thêm một lúc.

Nhìn thấy bệnh nhân đã khép hờ mắt, có vẻ muốn nghỉ ngơi, họ mới chuẩn bị rời đi.

Lúc sắp đi, Hứa Thi Ý nhìn sang Chúc Mạn:

"Hôm nay cậu cũng ở lại bệnh viện ngủ à?"

Chúc Mạn lười biếng tựa vào sofa, không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Hứa Thi Ý một cái.

Hứa Thi Ý cười, tiến lại gần cô, hạ giọng trêu chọc:

"Nhẹ nhàng chút nhé, Cố tổng vẫn phải giữ gìn cái eo đấy."

Chúc Mạn: "..."

Hứa Thi Ý bật cười, đứng dậy rời đi.

Sau khi mọi người đều đi hết, Cố Tịch lười nhác nâng mí mắt lên, nhìn người phụ nữ đang nằm trên sofa nghịch điện thoại.

Anh khẽ ho một tiếng, nhưng cô không ngẩng đầu.

Cố Tịch nhìn cô, nhíu mày, khẽ rên một tiếng, giọng hơi trầm:

"Đau lưng."

Lúc này Chúc Mạn mới ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, nhìn anh.

"Vừa rồi đi vệ sinh, vô ý bị trẹo một chút, bây giờ càng đau hơn." Người đàn ông nhàn nhạt nói, vẻ mặt thoáng chút đáng thương.

Chúc Mạn không nhịn được cong môi trêu chọc:

"Cố tổng đúng là yếu ớt thật đấy. Hay là tôi gọi bác sĩ kê cho anh ít thuốc giảm đau nhé?"

"Muộn thế này rồi, làm phiền bác sĩ làm gì?" Giọng anh thản nhiên, nghe có vẻ rất chu đáo.

Chúc Mạn gật đầu:

"Cũng đúng, vậy thì Cố tổng chịu khó nhịn chút nhé."

Chưa được mấy giây, lại nghe thấy tiếng rên khẽ của người đàn ông.

Nghe cứ như đau đến mức không chịu nổi.

Chúc Mạn nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy, đi đến bên giường anh, định ấn chuông gọi y tá.

Nhưng còn chưa kịp nhấn, tay đã bị giữ lại.

Người đàn ông nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên trong căn phòng bệnh vắng lặng:

"Chúc tổng đã đâm anh, giúp anh xoa bóp một chút cũng không quá đáng chứ?"

Chúc Mạn: "..."

Thời Kỳ vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, chợt nhớ ra mình quên lấy điện thoại, liền quay lại để lấy.

Từ sảnh tiếp khách bên ngoài bước vào, Thời Kỳ lại vô tình bắt gặp cảnh không nên thấy.

Chúc Mạn ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, tay đưa vào trong chăn, không biết đang làm gì.

Trong căn phòng yên tĩnh, ánh đêm dày đặc len lỏi qua khung cửa sổ, hai người vẫn chậm rãi trò chuyện.

"Lực thế này được chưa?"

Giọng người đàn ông khàn khàn: "Nhẹ một chút."

"Thế này thì sao?"

"Ừm."

Thanh âm trầm thấp thoát ra từ đôi môi người đàn ông, nghe mà khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.

Thời Kỳ: "..."
 
Back
Top Bottom