Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nữ Hoàng Trường Lạc - Khai Tân

Nữ Hoàng Trường Lạc - Khai Tân
Chương 10: Nhất định không để phụ hoàng thất vọng



Ý tưởng là tốt đẹp, nhưng hiện thực lại thật sự tàn khốc.

Châu thoa, trang sức ngọc thì dễ bán, dù sao cũng là trân phẩm do những thợ thủ công của cung đình tỉ mỉ mài giũa, đeo hay làm đồ gia truyền đều được.

Nhưng quần áo lại không dễ bán.

Có tiền thì chướng mắt, không có tiền thì không mua nổi.

Ta nghĩ sau này để các cung tì cắt những xiêm y ta còn chưa mặc hủy đi rồi làm thành túi tiền, coi như cũng tìm được cách tận dụng mới.

Tới ngày cung yến, ta làm chủ nhân, nhóm người của sư nương là những người khách quan trọng nhất, không ít người dò hỏi việc hôn nhân.

Ta lại gặp được vị tỉ tỉ năm đó muốn b*p ch*t ta.

Nàng không có thái độ vênh váo tự đắc như lúc trước, mà cúi đầu ngồi ở bên cạnh mợ của nàng.

Nàng thường ngước mắt nhìn ta, trong mắt có hận ý không giấu được.

Thấy ta nhìn lại nàng, thì lại kinh hoảng mà nhìn ra chỗ khác.

“......”

Trước kia ta sợ nàng.

Hiện giờ nếu nàng dám trêu chọc ta, ta tuyệt đối sẽ để nàng nhớ lâu một chút.

Yến hội trôi qua được quá nửa, ta đứng dậy đi về phòng thay quần áo.

Nàng lén lút đi theo phía sau: “Trường Lạc muội muội.”

Ta nhìn nàng cười: “Ngươi phải gọi bổn cung là công chúa.”

Nàng cùng với ca ca của nàng sớm đã bị phụ hoàng biếm thành thứ dân, trục xuất khỏi hoàng thất, trên gia phả cũng không còn tên của bọn họ.

Nàng không còn là tỉ tỉ của ta nữa, không còn chút quan hệ nào với ta.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì ở đây hết, người đâu, mau đuổi nàng ra khỏi cung, về sau không được tiến cung nữa.”

Ta phất tay bảo thái giám kéo nàng ra ngoài.

Thế mà nàng quỳ rạp xuống đất; “Ta cầu xin ngươi, để ta gặp mẫu phi của ta.”

“Kéo xuống!”

Ta cười lạnh một tiếng.

Còn có mẫu phi, mẫu phi của nàng sớm không còn là Quý phi nữa, mà là một vị tần bị cấm túc không được sủng ái.

Khi nàng bị kéo xuống, còn kêu: “Ta cầu xin ngươi, ngươi vì sao còn nhẫn tâm như thế, vì sao lại có thể đối xử với ta như vậy, ta cũng là công chúa, cũng là con gái của phụ hoàng, trong xương cốt của chúng ta cùng chảy một dòng máu!”

Thì đã sao?

Nếu nàng chỉ là một tỉ tỉ, mà không phải là người muốn lấy tính mạng của ta, ta tự nhiên sẽ có thiện ý với nàng.

Hôm nay chỉ cần có một chút mềm lòng với nàng, thì thật sự có lỗi với bản thân ta lúc ấy đã bị dọa sợ đến mức tè ra quần.

Ở đây trong cung cấm, không thiếu những người gió chiều nào theo chiều ấy.

Nếu hôm nay nàng không xuất hiện, ngày tháng sau này của mẹ nàng còn có thể tốt một chút, sau này ra sao, mặc dù ta không sai sử, cũng có rất nhiều người ra tay với bà ta. Người như nàng, căn bản không xứng để ta bỏ ra nhiều tâm tư để đối phó.

Chỉ là vai hề nhảy nhót, không đáng nhắc tới.

Ta đã chọn được nơi xây dựng nhà từ thiện, gần núi gần sông, núi có thể dùng để gieo trồng cây ăn quả, lá trà, dược liệu để đổi lấy bạc.

Đồng ruộng xung quanh phụ hoàng đã cho ta làm chủ, ta quy hoạch ở khu nhà từ thiện, gieo trồng giúp có lương thực no bụng, lại nuôi chút gà vịt cá, sống sót không còn là khó khăn nữa.

Công bộ vẽ bản vẽ, cũng cung cấp vật liệu gỗ để xây dựng, chờ đến đầu xuân, hai ba tháng nữa là có thể xây xong.

Trời càng ngày càng lạnh, ta cũng càng ngày càng bận rộn.

Ngày nào cũng có thêm những đứa trẻ được đưa tới, nuôi ở một tòa nhà lớn, ta phải bỏ thêm thời gian để đi gặp bọn họ, miễn cho bị người dưới khinh nhục ngược đãi.

Luyện võ, đọc sách, học cách chỉ đạo người dưới, làm sao để trị quốc an bang, xem phụ hoàng phê duyệt tấu chương, còn phải tìm kiếm người đáng tin để sử dụng.

Cuối năm đã gần đến, phụ hoàng cũng phong ngự bút (16)

Người thấy ta còn bận rộn, chế nhạo: “Con còn bận rộn hơn cả hoàng đế đó nha!”

“Việc học có quá nhiều, làm không xong, căn bản là không xong được.”

Nhưng ta cảm thấy, thái phó, sư phụ cho ta bài tập, ta hoàn thành đều vô cùng có ý nghĩa.

Đợi đến khi ta học xong bài học cuối cùng, gác bút xuống.

Phụ hoàng cũng buông chén trà trong tay, trịnh trọng nói: “Chờ đến mùa xuân năm sau, ta tính để con tham chính” (17)

Ta nghe như vậy cũng có chút bất ngờ.

“Phụ hoàng, như thế có phải sớm quá hay không?”

Sang năm ta mới mười một tuổi.

Phụ hoàng cười, đầy mắt là tình cảm yêu thương, xoa xoa đầu ta nói: “Tuổi con nhỏ hay là không hiểu cũng không sao, đứng một bên nghe là được, tiến vào triều đình sớm một chút, cũng khiến cho các loại quan lại có hiểu biết về con.”

“Con nhất định sẽ không để phụ hoàng thất vọng.”

Cũng không để các loại quan lại và dân chúng trong thiên hạ thất vọng.

_____

(16) Phong ngự bút: Ý là vua đã nghỉ ngơi (cất đi ngự bút)

(17) Tham chính: tham gia vào chính sự (những việc trên triều)
 
Nữ Hoàng Trường Lạc - Khai Tân
Chương 11: Tham chính



Phụ hoàng sau khi phong bút mang ta xuất cung, đi hoàng lăng bái tế tổ tiên, cũng vấn an mẫu hậu.

Có người hỏi, đối mặt với một cái quan tài, thi thể trong quan tài đã hóa thành xương trắng, có sợ hãi không?

Làm sao sẽ sợ chứ, đó là mẫu hậu của ta, là người đã sinh ra ta, nuôi dưỡng ta.

Sau khi bái tế, phụ hoàng bảo ta ra ngoài.

Ta ở cửa, nghe tiếng khóc của người đã bị áp chế xuống rất nhỏ, ta cũng đỏ mắt.

Vẻ ngoài có thể nguội lạnh, nhưng tình cảm chỉ có thể giấu trong lòng.

Mỗi lần phụ hoàng tới đây đều khóc một trận.

Ta lau mặt, lau hết nước mắt.

Sau khi hồi cung, phụ hoàng bị bệnh, tiệc cuối năm đều là ta chủ trì.

Vào buổi tiệc cuối năm, ta gắp đồ ăn cho phụ hoàng vài lần, người chỉ ăn hai miếng, uống được nửa bát canh bồ câu nhân sâm ta tự tay hầm.

Ta sợ người bị bệnh, lo lắng người ưu thương thành tật, khoe khoang ra vẻ một hồi, còn tự mình múa kiếm, tư thế hiên ngang mạnh mẽ để dỗ dành người cười thật thoải mái.

Nhìn người đỏ mắt uống vài chén rượu mạnh, ta mạnh mẽ giữ lấy bầu rượu.

“Uống rượu nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe, phụ hoàng hôm nay đừng uống nữa!”

“Trường Lạc quản phụ hoàng chặt quá!”

Phụ hoàng chậm rãi thu tay: “Được rồi, vi phụ không uống nữa!”

Chờ bữa tiệc cuối năm kết thúc, ta lại mang theo mấy món điểm tâm đi Dưỡng Tâm Điện.

Trước kia có mẫu hậu, sau đó lại có cữu cữu.

Hiện giờ ta sẽ ở bên cạnh phụ hoàng.

Ta nghĩ, ta nên sớm xem xét tìm kiếm hôn phu, sớm thành hôn một chút, sinh con nối dõi, làm cho phụ hoàng có con cháu bên cạnh, như vậy hẳn là giúp người bớt chút ưu tư mà vui vẻ thoải mái thêm một chút.

Ta còn chưa nói tính toán đó của ta với phụ hoàng.

Đầu năm tham chính, những văn thần cổ hủ cũng không dễ dàng để phụ hoàng với ta được như ý nguyện.

Tất nhiên sẽ có phản đối, sẽ có công kích, ta cần phải chuẩn bị tốt phải làm sao phản kích lại bọn họ.

Ngày mồng hai, ta xuất cung đi gặp những đứa trẻ đó.

So với những đứa trẻ bẩn thỉu lúc mới đến, hiện tại đã được ăn mặc sạch sẽ ấm áp, đôi mắt trầm trầm tử khí giờ đã có thêm ánh sáng rồi.

Ta thu lưu bọn họ là làm việc thiện, nhưng cũng là muốn bồi dưỡng nhân tài có thể sử dụng.

Ta mới mười một tuổi, phụ hoàng còn trẻ, chờ đến khi ta cùng với bọn họ lớn lên, phụ hoàng dần dần già đi, ta tiếp nhận giang sơn tráng lệ này cũng không đến mức bị văn thần võ tướng gây khó dễ.

“Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Đều không cần đa lễ.” Ta nhìn bọn họ, bọn họ cùng tuổi với ta, hoặc là lớn hơn ta, hoặc là nhỏ hơn ta, lại trải qua lang bạt kỳ hồ (17), sinh ly tử biệt, không khỏi cố gắng nói thêm vài câu.

“Tiễn cái cũ đón cái mới (19), năm mới này, các ngươi phải cố gắng đọc sách biết chữ, luyện võ, học thêm các bản lĩnh, cuối năm ta sẽ phái người đến kiểm tra, người nào học tốt về sau sẽ đến hầu hạ bên cạnh ta.”

“Vâng ạ!”

Khi ta gần đi, phân phó với cô cô quản sự: “Bản công chúa không muốn các ngươi cầm lông gà coi là lệnh tiễn (20) mà bắt nạt bọn họ, ai dám coi lời của bản công chúa như gió thoảng bên tai, bản công chúa nhất định sẽ nghiêm trị không tha.”

“Nô tì xin tuân theo lời dạy bảo của công chúa.”

Ta nhè nhẹ gật đầu.

Trên đường hồi cung, ta gặp thích khách.

Thích khách này võ nghệ không tệi lắm, đáng tiếc lại là kẻ thù của ta.

Ta nhìn hắn cả người đều là lỗ thủng, máu chảy không ngừng mà ngã trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía ta tràn đầy sự không cam lòng.

“…”

Ta biết, ta càng phải khổ luyện võ công.

Phụ hoàng vì chuyện này vô cùng tức giận, còn không cho phép ta xuất cung.

“Phụ hoàng, nếu chỉ vì một thích khách mà con lùi bước, về sau làm sao có thể làm nữ đế?”

“Sau này con còn cần phải khổ luyện thêm, xuất cung cũng sẽ mang đủ người, lần này thích khách không thực hiện được, về sau cũng sẽ không.”

Phụ hoàng muốn tra thật nghiêm.

Ta nhớ đến một thích khách, trên người cái gì cũng không có, có thể tra ra cái gì? Người muốn chết cũng không ít, chẳng lẽ đều lôi ra nghiêm hình tra tấn hay sao?

Nhưng tấm lòng yêu thương nữ nhi của phụ hoàng ta cũng không thể xen vào.

Chớp mắt đã tới ngày thượng triều, ta đã sớm ăn mặc chỉnh tề, chờ một tiếng hô to:

“Trường Lạc công chúa lên điện.”

Ta cất bước, nhìn thềm ngọc phía trước long ỷ, nơi đó phụ thân của ta đang ngồi.

Kiên định từng bước một đi tới đó.

_____________

(18) Lang bạt kỳ hồ: sống nay đây mai đó ở những nơi xa lạ (theo từ điển tiếng Việt Hoàng Phê chủ biên)

Nhưng mà thành ngữ này cũng có tích của nó

Nghĩa gốc: Con sói giẫm lên miếng vải buộc ở cổ của nó (hoặc giẫm lên cái bóng của cái bờm trên cổ), chỉ tình trạng lúng túng, vương mắc, không có tiến triển.

Nghĩa biến đổi: Đa phần được hiểu là tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.

Nhiều từ điển tiếng Việt khác cũng có định nghĩa tương tự như thế vì bốn tiếng lang bạt kỳ hồ (thường được nói gọn thành lang bạt) đã trở thành một đơn vị từ vựng phổ biến trong tiếng Việt.

Tuy nhiên, cái nghĩa “sống trôi dạt đây đó” thông dụng hiện nay của lang bạt kỳ hồ chỉ là cách hiểu méo mó so với nghĩa gốc trong tiếng Hán. Thực chất, lang bạt kỳ hồ là một câu của bài thơ “Lang bạt 1” (狼跋 1) thuộc nhóm thơ Mân Phong 豳風 hoặc (Bân Phong) của phần Phong trong Kinh Thi của Trung Quốc, nguyên văn như sau:

狼跋其胡、Lang bạt kỳ hồ,

載疐其尾。Tái trí kỳ vĩ.

公孫碩膚、Công tốn thạc phu

赤舄几几。Xích tích kỷ kỷ

Tạm dịch:

Chó sói bước tới thì đạp nhằm miếng da thòng ở cổ

Thoái lui thì đạp nhằm cái đuôi

Chu Công từ tốn nhưng vinh quang to tát và đẹp đẽ

Ngài mang đôi giày đỏ một cách rất tự nhiên trang trọng

Bài thơ này được Chu Hi chú giải như sau:

“Chu công dẫu bị lời phỉ báng nghi ngờ, nhưng cách xử trí của ngài không mất độ thường, cho nên mới được nhà thơ khen ngợi. Nói rằng: Chó sói bước tới thì đạp nhằm miếng da thòng ở cổ, thối lui thì đạp nhằm cái đuôi (ý nói tiến thoái đều khó khăn). Còn Chu Công gặp phải biến cố vì lời phao truyền phỉ báng, mà cách ăn ở đi đứng vẫn an nhiên tự đắc như thế, bởi vì với đạo cao đức cả ngài vẫn được yên vui, đức hạnh ấy không thể nào nói xiết được. Cho nên tuy gặp đại biến, ngài vẫn không mất độ thường.

Như vậy, nghĩa gốc của lang bạt kỳ hồ dùng để chỉ hình ảnh con chó sói giẫm lên cái yếm của chính nó (nên không thể bước tới được); trong đó, “lang” là chó sói, “bạt” là giẫm đạp, “kỳ” là một đại từ thay thế cho danh từ “lang” còn “hồ” là cái yếm da dưới cổ của một số loài thú. Thành ngữ này thường được rút gọn thành lang bạt nhằm để chỉ cái thế mắc kẹt, không biết làm sao.

Về lý do lang bạt kỳ hồ từ nghĩa gốc trong tiếng Hán bị hiểu sai trong tiếng Việt có thể là do từ nguyên dân gian mà ra. Khi không biết được ý nghĩa đích thực của lang bạt kỳ hồ, người ta đã liên hệ các thành tố của nó với những yếu tố mà mình đã biết. Theo đó, “lang” [chắc] là “lang thang”, “bạt” [chắc] là phiêu bạt, “hồ” [chắc] là “giang hồ”. Từ đó, lang bạt kỳ hồ mới [bị] hiểu thành “sống nay đây mai đó” như cách hiểu thông dụng hiện nay.

Lời người dịch: Theo như mình thấy trong truyện này, thì lang bạt kỳ hồ được hiểu đúng như nghĩa của từ điển tiếng Việt, nghĩa là bản thân cụm từ (hay thành ngữ) này nó đã được hiểu sai ngay từ gốc gác của nó chứ không chỉ sang đến tiếng việt mới hiểu sai.

(Từ hồi dịch truyện tui cũng đã học được rất nhiều thứ mà trước kia chưa từng để ý đó nha cả nhà!)

(19) Từ cựu nghênh tân: Tiễn (năm) cũ, đón (năm) mới, thành ngữ này ý là tiễn cái cũ, đón cái mới, không chỉ trong trường hợp này mà trong những trường hợp khác tạm biệt cái cũ để đón chào cái mới cũng vậy á. Nên trong trường hợp này mình không viết cụ thể thành năm cũ năm mới, mà nó còn có thêm một tầng ý nghĩa nữa, là tạm biệt những cái khó khăn ngày xưa, bây giờ cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

(20) Lấy lông gà coi là lệnh tiễn: cậy vào lợi thế của mình mà bắt nạt người khác, trong tiếng Việt có thành ngữ tương đương là “chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng” nhưng dùng trong trường hợp này có vẻ không hợp lý lắm, nên mình giữ nguyên câu kia
 
Nữ Hoàng Trường Lạc - Khai Tân
Chương 12: Chúng thần tuân mệnh



“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Bình thân, đứng ở một bên đi!”

Ta đứng dậy, đứng ở phía trước thừa tướng.

Các vị đại thần phía sau châu đầu ghé tai, đều đang suy đoán vì sao ta lại đứng ở vị trí này.

“Hoàng Thượng, công chúa sẽ vào triều tham chính hay sao?”

“Đúng vậy!” Phụ hoàng trầm giọng.

“Thần cho rằng không ổn.”

“Thần cho rằng không ổn.”

“Thần cũng cho rằng không ổn.”

“Thần tán thành.”

“Thần tán thành.”

Ta từ từ xoay người, nhìn những đại thần đó đang quỳ xuống.

Đều là nhà ngoại của mấy hoàng tử, mà những người khác quỳ xuống, đều là vây cánh của bọn họ.

Ta vững vàng hỏi bọn họ: “Chỉ bởi vì bản công chúa là nữ? Các ngươi không hề có lòng riêng khác hay sao? Không phải là ấm ức thay cho cháu ngoại của các ngươi sao?”

Bọn họ lại không dám nói thêm nữa.

“Các ngươi là không dám, hay là không cam lòng? Bản công chúa hỏi các ngươi, các ngươi dựa vào đâu mà dám khinh thường bản công chúa là nữ? Đất phong của bản công chúa đến cuối năm nay là dân chúng đủ cơm ăn đủ áo mặc, trong nhà có lương thực dự trữ, trong túi có tiền bạc.”

“Nói rộng ra, thuế má có thể tăng lên, sẽ lại không có xác chết đói khắp nơi, người dân không phải bán con, ăn cắp, lưu lạc, sơn phỉ sẽ dần dần giảm bớt, đây đều là công lao của bản công chúa.”

“Các ngươi khinh thường nữ tử, lại quên mất một điều là chính nữ tử sinh ra các ngươi, dạy các ngươi bi bô tập nói, hiện giờ nữ tử lại giúp các ngươi nuôi dạy con cái, xử lý hậu trạch.”

“Các ngươi mang theo lòng riêng tới đây phản đối bản công chúa tham chính, mười năm gian khổ học tập, ước nguyện ban đầu của các ngươi đã sớm bị lợi ích chôn vùi, cả ngày chỉ lo lộng quyền, mặc kệ sống chết của dân chúng.”

“Các ngươi như thế, có tư cách gì để phản đối?”

Phụ hoàng còn ngồi trên long ỷ, ta tham chính là ý của phụ hoàng, bọn họ không dám trắng trợn liều mạng mà tiếp tục phản bác, hoặc là căn bản không nghĩ tới ta lại chuẩn bị đầy đủ, nói ra những điều mấu chốt như thế.

Có đại thần nói cần phải đối xử bình đẳng.

“Đối xử bình đẳng, thật là buồn cười, bản công chúa là công chúa con vợ cả, là con gái của nguyên hoàng hậu.”

“Con gái con vợ cả nhà ngươi kiêu ngạo ương ngạnh, cả ngày ngược đánh thứ nữ, ngươi không phải cũng mở một con mắt nhắm một con mắt sao, ngươi có đối xử bình đẳng được không?”

“...”

Các đại thần khác cũng im lặng.

Rốt cuộc hậu trạch nhà bọn họ cũng không sạch sẽ.

Ta dám một mình đối mặt với tất cả bọn họ, cũng đã biết rõ ràng tất cả những việc xấu xa của nhà bọn họ rồi.

Phụ hoàng ngồi trên long ỷ cười thành tiếng: “Nữ nhi này của trẫm gánh được trách nhiệm lớn, các ái khanh về sau cần tận tâm phụ tá!”

“Chúng thần tuân mệnh!”

Sau khi tham chính ta lại càng bận rộn.

Ta không làm việc tại lục bộ (21), nhưng tất cả những chuyện lớn ở lục bộ ta đều phải tìm hiểu

Ta mở thi xã (22) tập hợp các câu thơ thu thập từ dân gian hoặc các bài thơ, khúc phú do các tiểu thư làm, in thành sách đem bán.

Nữ tử viết thơ cũng không kém so với nam tử.

Ta lại mở thêm một võ quán, chuyên môn dạy nữ tử luyện võ, những bé gái tới báo danh không ít, sau khi chọn lựa thì cũng chọn ra rất nhiều hạt giống tốt để luyện võ.

Nhà từ thiện cũng đã được tu sửa ổn thỏa, những đứa trẻ lang thang tụ tập lại cũng có hàng ngàn người, có những người có đầu óc rất linh hoạt, có người học võ cũng rất nhanh, những đứa trẻ khác dù đầu óc có kém cỏi thì cũng rất nỗ lực.

Các trẻ em nữ lại càng khắc khổ hơn, nghe thấy tiếng gà gáy đã dậy, trời tối muộn mới ăn cơm tối đi ngủ.

Đến cuối năm, người dân ở khu đất phong của ta nhà nào cũng giết heo, kho lúa chất đầy, trong túi cũng có ít tiền nhàn rỗi.

Những tin vui đó truyền đến kinh thành, phụ hoàng vô cùng vui vẻ, ăn cơm cũng ăn thêm nửa bát.

Suy nghĩ thật kỹ, sau đó lại lại thương nghị với đại thần tâm phúc.

Phụ hoàng quyết định đo đạc lại đất đai, chấp thuận cho người dân được khai khẩn đất hoang, chỉ nhận văn tự, không nhận người.

Phụ hoàng thật sự muốn trực tiếp ra tay đối với thế gia.

Ta là một trong những người tham gia trong đó, nhiệt huyết sôi trào.

_____

(21) Lục bộ: sáu bộ trong bộ máy chính quyền, trong đó có (1) Bộ Lại: (tương đương với bộ nội vụ) nắm giữ việc phong tước, thuyên chuyển, chỉ định chức vụ cũng như bãi nhiệm chức vụ cho bộ máy quan lại. (2) Bộ Lễ: nắm giữ lễ nghi, yến tiệc, tư thiên giám, làm lễ, trường học, học hành thi cử… và những việc liên quan đến lễ nghi (3) Bộ Hộ: Nắm giữ ruộng đất, thuế khóa, đồ cống nạp, kho tàng, bổng lộc, nói chung là những thứ liên quan đến tiền. (4) Bộ Binh: nắm giữ những thứ liên quan đến binh nhung, các loại lực lượng an ninh bảo vệ từ cấm quân, quân ở các châu tỉnh, đến quân đội giữ gìn biên giới, tương đương với Bộ Quốc Phòng (5) Bộ Hình: Nắm giữ các vấn đề liên quan đến luật pháp và xử án, tương đường với bộ Tư Pháp, bộ Công An, Tòa Án ở hiện đại. (6) Bộ Công: Nắm giữ những vấn đề về xây dựng công cộng, thi công đường sá, các cơ sở hạ tầng quan trọng, thủy lợi, tương đương với Bộ Xây Dựng và Bộ Giao Thông bây giờ.

(22) Thi xã: Một nhóm tham gia làm thi ca, giống hội nhà văn bây giờ í :))
 
Nữ Hoàng Trường Lạc - Khai Tân
Chương 13: Con đã nghĩ kỹ rồi



Đại thần, thế gia lại nhảy ra phản đối, những người phản đối kịch liệt nhất trực tiếp bị xét nhà.

Giết gà dọa khỉ (23), bọn họ dù có oán khí cũng phải chịu đựng.

Kẻ nào cũng ăn cho đầy một bụng, người dân lại phải chịu đựng cuộc sống khổ không chịu nổi.

Từng chính sách ích quốc lợi dân lần lượt ban bố xuống, người dân đều vui muốn điên mất.

Một lần nữa có được đất đai, mặc dù không thể mua bán, nhưng lương thực trồng ra thật sự thuộc về bọn họ.

Lại không sợ phải làm lụng cực khổ cả một năm mà vẫn ăn không đủ no, mấy năm mới có thể mua một bộ quần áo.

Ta cùng với phụ hoàng bàn bạc, để mỗi nhà dân đều được khai khẩn thêm một mẫu đất ở vùng núi để gieo trồng bông, bông dệt thành sợi, sợi lại dệt thành vải.

Dân chúng không có máy dệt vải, có thể cho thợ mộc tới học cách làm.

Không biết dệt vải, có thể đi học dệt vải.

Cũng cổ vũ dân chúng gieo trồng thêm một ít dược liệu, triều đình sẽ thu mua.

Tướng sĩ nơi biên cương cần nhất là dược liệu, lương thực, quần áo, binh khí.

Ta để cho các thôn tu sửa trường học, để những tú tài không vào triều làm quan đi dạy cho người dân đọc sách biết chữ.

Có thi khoa cử hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nhận biết được mặt chữ. kết quả sẽ như thế nào ta không biết, nhưng ta tin tưởng thời gian sẽ cho ta câu trả lời.

Ta triệu tập những kỳ nhân dị sĩ trong dân gian, để bọn họ đi tìm mạch khoáng, đã tìm được một mỏ than, một quặng sắt.

Bên người ta cũng có mười mấy quân sư có tâm tư tỉ mỉ, đọc đủ thứ thi thư, biết rõ cách tính toán dự báo. Các nàng đều là nữ tử, trong lòng cũng có dân chúng và thiên hạ.

Ai nói nữ không bằng nam?

Trong sân luyện võ trường, ta đã thắng liên tiếp 31 người, đầy người đều là mồ hôi, nhưng hơi thở vẫn còn ổn định.

Ta không kêu dừng lại thì không ai dám dừng lại.

Ta đang cố gắng đột phá cực hạn (24), để xem có thể cùng bao nhiêu người đối chiến.

Cho đến khi được 51 người, ta đã sắp kiên trì không nổi.

Đánh bại xong người này, ta xua tay, không nói thành lời.

Quá mệt mỏi quá mệt mỏi.

Ta được khiêng trở về, Lăng Dung tắm rửa thay quần áo cho ta, còn bón canh cho ta.

“Công chúa cần gì phải làm thế!”

Những lão thất phu trên triều đình đó, ngoài miệng thì khen ngợi ta, trong lòng nhất định không phục, thậm chí đã muốn dùng biện pháp gì đó để đuổi ta khỏi triều đình, muốn ta sớm gả chồng.

Ta làm sao phải làm theo ý bọn họ chứ!

Hôn phu ta sẽ chọn một người, không cần có tình yêu, bởi vì như thế sẽ đau lòng, tổn thương đến cơ thể, cứ nhìn phụ hoàng ta là biết.

Chẳng mấy chốc ta đã mười lăm tuổi.

Lễ cập kê của ta vô cùng long trọng.

Kể từ lúc này ta đã là một cô nương trưởng thành rồi.

Mấy năm nay, người dân Đại Càn, ai mà không khen ngợi ta một câu.

“Công chúa Trường Lạc lương thiện nhân ái, một lòng vì dân, là một công chúa tốt hiếm hoi.”

Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, ta đã sớm học được cách có được nhân tâm.

Có người dân ủng hộ, ta lại bước gần tới ngày danh chính ngôn thuận đăng cơ.

Ngày hôm đó, mặt trời xán lạn, ta nhận được vải bông do chính người dân dệt ra, vừa mềm vừa nhẵn, ta vừa muốn sai người cầm đi để cắt cho ta một bộ quần áo.

“Công chúa, Hoàng Thượng nói ngài mau đến Dưỡng Tâm Điện để nghị sự.”

Phụ hoàng chưa từng vội vã như vậy, trong lòng ta cảm thấy bất an, lập tức đi qua.

Trong Dưỡng Tâm Điện, không khí nghiêm trang, khuôn mặt phụ hoàng trầm xuống, đại thần hành lễ với ta: “Bái kiến công chúa!”

“Miễn lễ!”

Ta đến bên người phụ hoàng: “Phụ hoàng có chuyện gì?”

Người đưa cho ta một phong thư, khẩn cấp tám trăm dặm.

Sau khi ta xem xong, trái tim đập bình bịch.

Địch quốc xâm phạm, biên cương nguy cấp.

Cữu cữu…

“Phụ hoàng, nhi thần nguyện lãnh binh tới biên cương chi viện, xin phụ hoàng hạ chỉ.”

“Vớ vẩn!” Phụ hoàng quát khẽ

Người luyến tiếc ta đi, cũng không dám để ta đi

Ta cho các đại thần lui ra ngoài.

Trong Dưỡng Tâm Diện, ta đi theo phụ hoàng.

“Phụ hoàng, nhi thần phải làm nữ đế, lúc này tự mình đi còn có thể ủng hộ sĩ khí. Quân địch nếu có thể thuận lợi tiến vào, biên cương có thể đã có gian tế, nhi thần nhất định phải tìm ra người này, thiên đao vạn quả.”

Phụ hoàng nhìn ta, sau khi trầm mặc thật lâu, người nói: “Trường Lạc, đó là chiến trường, đao thật thương thật, ngươi chết ta sống, không phải trò chơi.

“Phụ hoàng, con biết!”

Trên chiến trường, sống chết đều trong nháy mắt.

Chiến tranh sẽ không bởi vì ta là công chúa mà nương tay đối với ta

“Phụ hoàng, nhi thần cũng không sợ hãi.”

Bởi vì sợ hãi mà không ra biên cương sao? Ta đây làm sao làm được nữ đế?

Cũng không xứng làm người đứng đầu quốc gia này.

“Con hãy nghĩ kỹ đi!”

Ta trịnh trọng gật đầu: “Con đã nghĩ kỹ rồi!”

“Đợi con chiến thắng trở về, trẫm sẽ kính báo với tổ tông, phong con làm Hoàng Thái Nữ.”

“Con của ta, nhất định phải còn sống trở về!”

Con sẽ

Sẽ đánh thắng trận, sẽ còn sống trở về.

________

(23) Giết gà dọa khỉ: Giết một kẻ làm gương cho nhiều kẻ khác, dọa cho những kẻ khác phải sợ.

(24) Đột phá cực hạn: Vượt qua giới hạn cao nhất mà mình có thể chịu đựng được
 
Nữ Hoàng Trường Lạc - Khai Tân
Chương 14: Ta là người phải thành Nữ Đế



Công chúa thân chinh, lại còn mang theo một ngàn nữ binh, có người nói là làm loạn.

Bọn họ lại không hiểu, một ngàn nữ binh này của ta, mỗi người đều võ nghệ siêu quần, đều là hào kiệt.

So với nam tử cũng không thua kém chút nào

Thậm chí là ưu tú rất nhiều so với những nam tử mua danh chuộc tiếng.

Hành quân đánh giặc, quân lương đi trước. Ta không nghĩ tới là, lại có thêm người dân sôi nổi chất đống lương thực ở trên đường, nói phải thể hiện tâm ý cho tướng sĩ nơi biên cương.

Có cả áo bông đã may rồi, có dược thảo đã được bào chế.

Lại càng có những nam tử rắn chắc mong muốn được tòng quân, bảo vệ quốc thổ, bảo vệ gia viên.

Vạn người một lòng như thế, cuộc chiến này nhất định thắng lợi.

Đợi đến lúc đến biên cương, đã có thêm ba vạn tướng sĩ.

Có nhiều không? Ta thấy rất nhiều.

Trước kia bọn họ đã từng sợ hãi bị trưng binh thế nào? Hiện giờ lại tự nguyện đứng ra.

Ta đã nói đọc sách có thể hiểu rõ.

Da không còn thì lông mọc ở đâu, nước mất thì nhà tan.

Ta không muốn, bọn họ cũng không muốn.

“Công chúa!”

“Cữu cữu.”

Ta nhìn thấy sắc mặt của cữu cữu trắng bệch, đi đường cũng nghiêng ngả, ta lập tức tiến lên đỡ lấy người: “Cữu cữu bị thương ư? Có nghiêm trọng không?”

“Vết thương nhỏ thôi, không sao hết!.”

Người biết vì sao ta lại tiến đến, cho nên cũng không nói nhiều.

Nhưng có vài tiểu tướng khinh thường chúng ta là nữ tử, họ nghĩ chúng ta không phải tới bảo vệ quốc gia, mà tới để vui chơi làm loạn.

“Nếu khinh thường chúng ta, vậy thì tỉ thí đi! Các ngươi thắng ta sẽ không để các nàng ra chiến trường, nếu các ngươi thua, tất cả những sự việc lớn nhỏ ở biên cương này, bản công chúa sẽ là người định đoạt.”

“So thì so!”

Những nam nhân đó, thật sự coi thường nữ tử chúng ta.

Bọn họ cho rằng, những người ta lựa chọn đều là những người hời hợt.

Buồn cười.

Một kẻ bị đả kích

Hai người, ba người 99 người…

So đấu một ngày, thế mà không có ai thắng được.

Có lẽ bọn họ không biết, ta đã sớm dò la tin tức tỉ mỉ kỹ càng của bọn họ, ai am hiểu cái gì, ai có khuyết điểm gì, ta đều đã rõ ràng từ sớm.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Bọn họ khinh địch.

Có người đứng ra, sắc mặt vô cùng không tốt, đưa lên lệnh bài tam quân.

“Công chúa, chúng ta nhận thua.”

Ta tiếp nhận lệnh bài, trầm giọng phân phó: “Truyền lệnh xuống, ngày mai bắt đầu tập huấn.”

Tập huấn này cũng không phải là toàn quân, mà phải chọn người.

Người xuất sắc, thông qua tập huấn mới có thể trở nên dũng mãnh thiện chiến hơn.

Thời gian tập huấn, bọn họ mới hiểu được, bọn họ không bằng một ngàn nữ binh mà ta mang đến.

Chịu đựng không bằng các nàng, dẻo dai không bằng các nàng, thiện chiến không bằng các nàng.

Các nàng cầm thương, loan đao treo một bên hông, chủy thủ buộc vào đùi, ám khí ở cổ tay, độc và mê dược giấu trong lòng ngực.

Bọn họ ngay thẳng quá

Thắng bại trên chiến trường đều là vì quốc gia và lê dân bách tích phía sau.

Bọn họ làm kẻ xâm lấn, chúng ta không cần phải nói chuyện võ đức với bọn họ.

Mục đích cuối cùng của chúng ta là thắng lợi

Vì thế, dùng mọi thủ đoạn có thể nghĩ ra được.

Lần đầu tiên giao chiến, cữu cữu không cho ta đi.

“Cữu cữu, con học võ mười năm, cho dù trời mưa, hè nóng bức đông giá lạnh, cũng không dám chậm trễ. Con đã từng học võ là vì bảo vệ chính mình, hiện giờ là vì bảo vệ đất nước, nhà cửa, lê dân bá tánh của con.

“Con là Triệu Trường Lạc, con là người phải làm nữ đế, làm sao con có thể tham sống sợ chết, tránh ở bên trong lều lớn này.”

Ta suất lĩnh một ngàn nữ binh, đối mặt với quân địch.

Bọn họ cười chúng ta là đàn bà, không bằng đi theo bọn họ, vui vẻ k** r*n dưới háng bọn họ. sinh con cái cho họ, làm đồ chơi của bọn họ.

“Giết cho ta…”

“Giết…”

Ta dẫn đầu lao ra.

Trường thương trong tay ta rất nặng, nhưng ta sớm đã quen với trọng lượng của nó.

Một lưỡi qua đi, đâm thủng lồng ngực của nam nhân trên lưng ngựa, sau đó ném hắn xuống đất.

Tiếng xương cốt vỡ vụn, tiếng máu b*n r* bốn phía tràn ngập trong tai.

Đây là lần đầu tiên ta giết người.

Nhưng ta không ngại, cũng không hối hận.

Ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta, sẽ giết người dân trăm họ của ta.

Trận đầu tiên của chúng ta, đại thắng.
 
Nữ Hoàng Trường Lạc - Khai Tân
Chương 15: Công chúa thân chinh



Quân ta sĩ khí mạnh mẽ, ta cùng với cữu cữu bàn bạc, nên thừa thắng xông lên.

Đại Càn đã bị bắt nạt quá nhiều năm rồi. Nhiều đến mức chỉ cần các tướng sĩ nghe tin quân địch đột kích thì trong lòng đã cảm thấy sợ hãi.

Hiện giờ ta muốn để bọn họ biết chúng ta không kém cỏi so với bất luận kẻ nào.

Chúng ta cũng là những tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến.

Tự nhiên lại có người nhảy ra phản đối, nói ta quá vội vàng.

“Quân địch hàng năm tới xâm phạm, lại nhiều lần thực hiện được, bản công chúa muốn hỏi ngươi một chút, nguyên nhân là gì? Là quân doanh của chúng ta có mật thám, hay mật thám này chính là ngươi?”

“Công chúa nói cẩn thận.”

Ta hừ lạnh một tiếng, sai người giữ hắn lại.

“Cho dù kẻ nào cũng không được thăm hỏi, nếu có người trái lệnh, giết ngay tại chỗ.”

Khinh ta là nữ tử, khinh ta tuổi còn nhỏ ư.

Hắn thật đúng là người si nói mộng (25), cũng quên mất ta đây là từ đâu tới.

Ta đã ở triều đình mười năm, tham chính bốn năm, đã từng gặp rất nhiều đại thần mang ý xấu, mỗi câu nói đều là bẫy rập, tướng lãnh biên cương làm sao so được với bọn họ chứ.

Những tướng lãnh đó thấy ta cường ngạnh như thế, mặc dù có nghĩ gì cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể nghe theo lệnh của ta, điều hành quân đội.

Ta xung phong phía trước, cữu cữu ở phía sau xử lý lương thảo, dược liệu.

Trời đông giá rét, từng chén canh thịt dê thịt bò nuốt xuống, cả người đều có thể ấm áp.

“Công chúa!”

Lăng Dung dâng lên tin hàm.

Ta vươn tay cầm lấy, trên tay có mấy vết nứt nẻ, không đau lắm, chỉ là buổi tối ngủ trong chăn sẽ rất ngứa.

Mở tin hàm ra, có thư của phụ hoàng, bảo ta hồi kinh ăn Tết, có thư của cữu cữu nói, có bá tánh đưa tới một đàn có nghìn con dê, hắn cho người giết đem thịt dê dưa tới chiến trường, da lông làm thành áo bông, có thể lấy ra để khen thưởng những tướng sĩ có công.

Lăng dung cầm tay ta ngâm vào nước ấm, lại bôi thuốc chống nẻ cho ta.

“Công chúa tội gì…”

Ta biết nàng thương ta.

“Chờ chiến tranh kết thúc, dưỡng da một chút là tốt rồi, cũng không phải chuyện gì lớn.

Không phải chỉ là mấy vết nứt nẻ trên da thôi sao.

Chúng ta chiến thắng ba trận liền, đánh cho địch nhân liên tiếp bại lui.

Đợt tập huấn suốt nửa năm này, thức ăn đầy đủ, quân sĩ đều được ăn no, canh thịt dê canh thịt bò mỗi ngày một bát, thân thể tướng sĩ cũng càng thêm cường tráng, hai bút cùng vẽ (26), sĩ khí của quân ta tăng vọt.

Triệu tướng lãnh tới để cùng nhau bàn bạc về kế hoạch tiếp theo.

“Hiện giờ chúng ta đã thâm nhập thảo nguyên, nếu là tiếp tục đánh, các vị tướng quân cảm thấy chiến dịch cuối cùng sẽ ở đâu?”

Bản đồ không tính là hoàn chỉnh, nhưng núi non rừng rậm nên có thì đều có.

Cữu cữu duỗi tay chỉ vào một chỗ.

Đó là một khu rừng rậm lớn, kéo dài mấy trăm dặm, thậm chí còn hơn thế.

“Con cũng nghĩ giống với cữu cữu, nếu là chiến dịch bình thường, thắng bại khó liệu, nhưng nếu là chiến dịch trong rừng rậm, quân ta có thể có tám phần thắng.”

Các tướng lĩnh rất là kinh ngạc.

Bọn họ cũng đã từng trải qua những chiến dịch trong rừng rậm, lần nào cũng thất bại.

Ta vì ngày này đã huấn luyện một ngàn nữ binh kia ba năm.

Trong đó có những tướng sĩ đã từng cùng ta đi qua Kỳ Liên Sơn, cũng huấn luyện hai năm.

Thời gian hai năm liền, đã từng diễn tập cùng nhau hàng chục lần, đối với chiến dịch rừng rậm là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Nếu lạc đường thì làm thế nào, ở trong rừng rậm phải sinh tồn thế nào, gặp thảo dược quý hiếm tuyệt đối không bỏ qua, gặp được dã thú cần giết là phải giết.

Ta cũng vô cùng chờ mong trận chiến này.

Liên tiếp hai trận chiến sau đó, quân dịch cố ý dẫn chúng ta tới rừng rập, đây chính là rất hợp ý ta.

Mang đủ muối, thuốc giải độc và khiên chắn.

“6000 người làm tiên phong, thuẫn đội (27) chống đỡ mũi tên tập kích, một đội nhân cơ hội nhặt những mũi tên đó, tuần tự tiến công, tiến vào rừng rậm!”

Chiến dịch rừng rậm bắt đầu, ta đứng trên đài cao hô to: “Các tướng sĩ, đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta, ta thấy các ngươi dũng mãnh, cũng có không ít người đã thăng chức, cũng có người từ binh lính cấp thấp được thăng lên làm tướng quân, đây chính là vinh quang mà các ngươi lấy tính mạng của bản thân mình để giành lấy.”

“Lúc này đây, chỉ cần thắng, mỗi người được thăng lên ba cấp!”

Tiếng ta vừa nói xong, tiếng hô đồng loạt vang lên: “Tất thắng! Tất thắng!”

“Tiến công!”

Thuẫn đội lập tức đi lên trùng trùng điệp điệp, hướng về phía rừng rậm.

Thật ra còn có một biện pháp ngoan độc hơn, đó là đốt rừng.

Ta vẫn là con người, trong rừng ngoài quân dịch còn có các sinh vật nữa, nếu thật sự đốt rừng, sợ là sẽ chết sạch sẽ.

Thuẫn đội mau chóng tiến vào rừng rậm, tám người một đội chống khiên đi trước, tiến hàng lần đầu tiên chém giết.

Trường thương sắc nhọn, đâm thẳng vào yết hầu của quân địch, lần nào cũng đều chuẩn xác.

Sau khi thuẫn đội giết người lúc sau, đội hậu vệ lập tức tiến lên kéo thi thể quân địch xuống, cởi ra áo giáp của bọn họ, lấy đi lương khô và dược liệu, binh khí.

Ta sẽ cho người nghiên cứu áo giáp của bọn họ, xem nơi nào dễ bị tấn công nhất.

Nghiên cứu thuốc viên của bọn họ, có tác dụng với loại độc nào.

Tiếng kêu trong rừng rậm đinh tai nhức óc, rất nhiều lần ta muốn đi lên đều bị cữu cữu kéo lại.

“Cữu cữu” Ta vội vàng

“Nếu con không đi trận này nhất định thắng lợi, nếu con đi còn phải phân tâm bảo vệ con.”

Ta hít vài hơi thật sâu.

Cữu cữu nói rất có lý.

Trận chiến này bắt đầu từ sáng cho đến tối, tiếng kêu vẫn chưa dừng lại.

Màn đêm buông xuống rừng rậm, ta biết chiến tranh chân chính cũng tới rồi.

Tướng sĩ mà ta cố ý huấn luyện ra là tác chiến trong đêm tối cũng không kém chút nào. Hơn nữa, bọn họ còn mang theo rượu mạnh cùng với thịt dê thịt bò đã nấu chín, có thể nhanh chóng bổ sung thể lực, uống hai ngụm rượu mạnh có thể giúp cơ thể ấm áp.

Trận chiến rừng rậm này kéo dài ba ngày hai đêm, quân địch hàng.

___

(25) Người si nói mộng: Người không biết nói chuyện hoang đường không thực tế (chỉ trong tưởng tượng)

(26) Hai bút cùng vẽ: Hai việc đồng thời xảy ra, hai điều kiện cùng được đáp ứng

(27) Thuẫn đội: Đội cầm khiên, đội che chắn (Thường đi phía trước)
 
Nữ Hoàng Trường Lạc - Khai Tân
Chương 16: Ta cũng rất nóng lòng muốn về nhà



Quân địch hàng, muốn hoà đàm (28)

Hoà đàm, cũng có thể, chỉ cần có thể thỏa mãn yêu cầu của ta, ta sẽ đồng ý đàm phán với bọn họ. Nếu không đạt được, vậy thì mất nước đi!

Hai quân giao chiến, không giết sứ thần, sứ thần địch quốc kia trong quá khứ đã vô cùng vênh váo tự đắc.

Hiện tại, ở đây, hắn trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều, lại mang theo một nam tử xinh đẹp giống như tiên tử, nói là muốn hiến cho ta

Ta cười thành tiếng.

Mỹ nam kế ư?

Triệu Trường Nhạc ta là loại người sẽ trầm mê sắc đẹp ư?

Nếu đã thích chơi tâm kế như vậy, yêu cầu cho đàm phán hòa bình này sẽ càng hà khắc.

“Mười vạn chiến mã khỏe mạnh, dê bò các loại 50 vạn con, 50 vạn lượng vàng, 500 vạn lượng bạc trắng, trả lại những con dân mà mấy năm nay đã bắt đi, sau này mỗi năm đều phải dâng lên lễ vật…”

Sứ thần nghe xong thì sắc mặt trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi.

“Chờ tiểu thần về thương nghị cùng với quốc quân đã.”

“Cho các ngươi một ngày, nếu qua thời gian này, bản công chúa sẽ tự mình mang binh, san bằng Đông Nhung các ngươi.”

Nửa ngày sau, sứ thần mới của Đông Nhung lại tới, nói muốn đến kinh thành đàm phán với phụ hoàng của ta.

Ta trực tiếp chửi bậy: “Đồ chó muốn ăn phân!”

Một chân đá đổ bàn: “Truyền lệnh, điểm binh!”

Sứ thần Đông Nhung sợ tới mức tè ra quần: “Công chúa, công chúa, là tiểu thần nói sai rồi, ý của quốc quân chúng ta là, cho chút thời gian…”

“Xem ra bản công chúa cần phải cho các ngươi biết mặt một chút, khâu miệng hắn lại, quăng ra ngoài!”

Đã nói điểm binh, tức là ta không nói giỡn với họ.

Đánh từ mùa đông tới tháng ba năm sau, rốt cuộc quân đã tới đô thành của Đông Nhung.

Lúc này, Đông Nhung đã rất nhiều lần phái sứ thần tiến đến cầu hòa, thậm chí phái người tới kinh thành, có mấy quan văn còn xúi giục phụ hoàng, nói gì mà đàm phán hòa bình sẽ có chỗ tốt cho Đại Càn ta.

Chiến tranh này vẫn luôn luôn diễn ra, đối với Đại Càn chúng ta cũng dần dần bất lợi.

Đáng tiếc là tướng quân ở bên ngoài quân lệnh có thể nghe cũng có thể không nghe, ta ở cách kinh thành ngàn dặm, toàn quân đồng lòng, ai chế ngự được ta?

Binh đã tới ngoài thành rồi còn đòi hòa đàm, thật lớn mặt.

“Công chúa, đồ vật đã tới rồi.”

Ta nghe vậy vô cùng vui mừng.

Trước đây ta đã từng thấy pháo nổ làm người bị thương, vì thế mới bảo với thợ thủ công làm pháo thật lớn, tùy tiện ném ra ngoài một cái, có thể nổ thành một cái hố to, sau khi cải tạo uy lực lại càng mạnh.

“Chuẩn bị máy bắn đá, công thành!”

Từng hàng từng hàng máy bắn đá, đem đại pháo đã đốt để vào bên trong rồi tung ra, ầm vang một tiếng, cửa thành bị nổ tung một góc, ngay sau đó lại ầm ầm vài tiếng nữa, cửa thành bị nổ ra một lỗ to.

Ta không vội để tưởng sĩ công thành.

Đô thành bị vây quanh, mỗi một quả pháo ném qua, đều sẽ truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Ta đang đợi, đợi Đông Nhung đầu hàng.

Không mất một binh một tốt, bắt lấy đô thành này.

“Lăng Dung, chúng ta có bao nhiêu pháo?”

“Công chúa, tổng cộng có 8000 quả, hiện tại đã ném đi 200 quả.”

“Tiếp tục!”

Trận chiến đã kéo dài hơn một năm, kết quả là sự hủy diệt của Đông Nhung, rất tốt.

Chỉ là đám người Đông Nhung thật sự làm ra việc không phải của người làm, vì thấy sắp thất bại nên trói tất cả những người dân Đại Càn đuổi ra phía trước đô thành.

Những người dân đó xanh xao vàng vọt, trên người là vết máu cùng với đất bẩn, hai trong mắt nhìn về phía ta vô cùng kích động.

Có người cao giọng nói thành tiếng: “Công chúa, thảo dân không sợ chết, khẩn cầu công chúa san bằng Đông Nhung, báo thù cho thảo dân.”

Sau khi hắn hô lớn, giãy dụa dùng cổ đưa về phía lưỡi dao cắt xoẹt một cái , máu tươi chảy ròng ròng, ngã xuống đất không dậy nổi nữa.

Lại có những người dân khác cũng làm theo tự cắt cổ.

“Không cần, không cần!”

“Ta lớn tiếng kêu lên.”

Ta đến là để mang họ về nhà, không phải là muốn bọn họ đánh mất tính mạng ở nơi này.

Quân chủ Đông Nhung cũng nóng nảy lớn tiếng nói: “Thả người dân Đại Càn ra!”

Người dân được tự do, lập tức chạy về phía quân ta, nhưng cho đó có người nhìn có chút khác biệt.

Nụ cười không giống, bước đi không giống, vội vã không giống.

Gian tế…

Ta nhìn về phía Lăng Dung.

Lăng Dung hơi hơi gật đầu: “Để thuộc hạ sai người đi tra rõ.”

Ta nói rồi, phải báo thù cho người dân, không bao giờ quên lời ta đã nói.

Ta để cho quân chủ Đông Nhung đưa ra lựa chọn này, hắn thật sự nhẫn tâm hơn cả ta, trực tiếp chém giết gần trăm người hoàng thất dòng bên.”

“Công chúa Trường Lạc, có hợp với ý ngươi hay không?”

“Đây là lựa chọn của ngươi, có liên quan gì tới ta đâu? Lại không phải ta hạ lệnh muốn chém giết bọn hắn!”

Đông Nhung bị diệt, chỉ là tù nhân mà thôi, có tư cách gì nói điều kiện với ta.

“Công chúa, bên trong những bá tánh kia đúng là có mấy chục gian tế.”

“Kéo đến phía trước mặt quân chủ mất nước kia giết cho bọn hắn nhìn một cái.”

“Vâng.”

Sau khi Lăng Dung lui ra, lập tức có người tới bẩm báo, đã cướp đoạt được rất nhiều tài vật trân bảo từ trong hoàng cung, cũng tìm được rất nhiều ngựa, dê, bò trong sơn cốc cách đây mười dặm. Nhiều hơn lúc trước muốn đàm phán gấp mấy lần.

Sau khi ta chủ trì việc phong thưởng thì quyết định hồi kinh.

Ra ngoài đã hai năm, không biết phụ hoàng thế nào? Có nghỉ ngơi, ăn cơm đầy đủ hay không? Những đại thần tự cho là đúng kia có đối nghịch với người hay không, có khiến cho người tức giận không? Người vì ta, chắc là lại phải thỏa hiệp không ít.

“Cữu cữu, ở đây lại phải dựa vào người.”

Cữu cữu gật đầu: “Trở về đi, Hoàng Thượng nhớ thương con lâu ngày, giục con hồi kinh đã rất nhiều lần rồi. Con trở về sớm một chút thì Hoàng Thượng cũng sẽ an tâm sớm một chút.”

Đâu chỉ phụ hoàng yên tâm đâu, ta cũng rất nóng lòng muốn về nhà.

_____

(28) Hòa đàm: Đàm phán hòa bình
 
Nữ Hoàng Trường Lạc - Khai Tân
Chương 17: Nữ Hoàng Trường Lạc



Trên đường hồi kinh, ta cứu được một thư sinh vào kinh đi thi ở ven đường, biết được hắn bị cướp bóc tiền tài không còn, ta để lại chút tiền bạc, bảo hắn tiếp tục vào kinh đi thi.

Hắn quỳ trên mặt đất đôi ơn: “Tiểu sinh đa tạ đại ân của công chúa.”

Ta vẫy vẫy tay, giục ngựa rời đi!

Cách kinh thành càng ngày càng gần, ta cũng bị ám sát mấy lần. Còn ám sát ta là người của ai? Đơn giản là mấy huynh đệ tỉ muội cùng cha khác mẹ kia thôi.

Bọn họ quá khinh thường ta, cũng quá coi trọng chính mình.

Khi cửa cung gần ngay trước mắt, ta nghĩ đến phụ hoàng, trong lòng càng nhung nhớ.

“Phụ hoàng!”

Ta cất bước tiến vào Dưỡng Tâm Diện, phụ hoàng cũng đi về phía ta.

“Trường Lạc.”

“…”

Ta nhìn dáng vẻ của phụ hoàng, chợt sững sờ tại chỗ.

Phụ hoàng vẫn đang tuổi tráng niên, khi ta rời đi còn đầy đầu tóc đen, mới ngắn ngủi hai năm, tóc đã bạc trắng.

“Phụ hoàng!”

Ta tiến thêm vài bước cầm lấy tay phụ hoàng, nước mắt chảy ròng ròng.

“Vì sao, vì sao người lại…”

“Con của ta, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

Trong phút chốc, ta đã hiểu tóc phụ hoàng vì sao bạc trắng rồi.

Người lo lắng cho ta, buồn đến nỗi bạc cả tóc.

“Phụ hoàng, con xin lỗi, con xin lỗi, là con gái bất hiếu, con gái để người phải lo lắng!”

“Đứa nhỏ ngốc, con chính là có công lao thiên thu bất hủ, lấy về tất cả quốc thổ của Đại Càn ta, dương mi thổ khí.” (29)

Ta để phụ hoàng chờ ta một chút, ta đi rửa mặt chải đầu, sau đó lại đến nói rõ với người.

Rất nhiều thứ không thể nói rõ trong thư, bây giờ ngồi xuống từ từ nói chuyện.

Phụ hoàng nghe rất nhiều lần đều lo lắng đề phòng, nói ta quá lớn mật, về sau không được liều lĩnh như thế.

Lại bảo ta trở về nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị làm Hoàng Thái Nữ.

“Vâng, thưa phụ hoàng.”

Ta vẫn luôn muốn làm Hoàng Thái Nữ, trăm triệu không nghĩ tới phụ hoàng lại muốn nhường ngôi.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, công chúa Trường Lạc tuệ mẫn tuyệt luân, lòng mang thiên hạ…”

Thánh chỉ khen hơn nửa ngày, cuối cùng mới nói: “Trẫm hôm nay cảm thấy long thể bất an, không thể làm chủ chính vụ của Đại Càn, nay ngường ngôi cho công chúa Trường Lạc, mong các ái khanh nỗ lực hỗ trợ, tạo ra một Đại Càn Thịnh thế, lâu dài bình an.

Đừng nói là văn võ đại thần kinh ngạc, ngay cả ta cũng kinh ngạc vô cùng.

Đặc biệt là đến khi long bào dâng đến trước mặt ta, phụ hoàng tự mình khoác lên người ta.

“Con của ta, từ đây vi phụ giao Đại Càn cho con.”

“Không hiểu không sợ, không biết cũng không sợ, vi phụ vẫn có thể chăm sóc con mấy năm nữa.”

Ta trở thành hoàng đế của Đại Càn

Phụ hoàng thành Thái Thượng Hoàng, người nói còn có thể chăm sóc ta mấy năm nữa, lại rất ít khi, thậm chí hầu như không hề hỏi thăm những sự vụ lớn nhỏ trong triều.

Ta cũng mới biết được, mấy năm nay ta ở biên cương, mỗi ngày người đều ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều lo lắng và nhớ mong ta.

Hiện giờ thành Thái Thượng Hoàng, thanh nhàn hơn, cả ngày lại nhìn bức họa của mẫu hậu lầm bầm.

Mỗi khi ta đi gặp người, người có vẻ điên điên điên.

Ta nghĩ ra một cách, nói với người về tu đạo, chỉ cần đắc đạo là có thể gặp lại mẫu hậu, cũng có thể nối lại tiền duyên với mẫu hậu.

“Con nói thật sao?”

“Thiên chân vạn xác.” (30)

Ta tu sửa đạo tràng ở trong hoàng cung, mời cao nhân đắc đạo đến dạy phụ hoàng tu đạo

Sau khi thanh tâm quả dục, người không còn nhớ thương mẫu hậu nữa, thân thể của người sẽ dần dần tốt lên.

Có thể làm bạn với ta rất nhiều rất nhiều năm.

“Hoàng Thượng yên tâm, lão đạo sẽ dẫn đường cho Thái Thượng Hoàng thật tốt.”

“Sau này làm phiền đạo trưởng.”

Ta từng bước tiến về Dưỡng Tâm Điện

Thái giám và cung nữ bên đường đồng thời quỳ xuống: “Bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế.”

Mặc dù làm nữ hoàng, muốn thống trị một quốc gia, làm nó phồn vinh hưng thịnh, quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, cũng là gánh thì nặng mà đường thì xa.

Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi…

____

(29) Dương mi thổ khí: mở mày mở mặt

(30) Thiên chân vạn xác: Vô cùng chính xác, thật 100%

(HẾT)
 
Back
Top Bottom