- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 625,800
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Nt] Thượng San Hải Tường
HỒI V: LIỀU LĨNH HAY HÈN MỌN?
HỒI V: LIỀU LĨNH HAY HÈN MỌN?
Chương 50Mọi tâm tình và cảm giác trong người lúc này khiến toàn thân San tê dại và kiệt sức, nàng khóc đến mắc nghẹn, mặt mày cũng vì thế mà sưng húp lên.
Ngoài trời bình minh đang dần ló dạng, San không biết bên đó Hải có ngủ được không?
Có đang trằn trọc không?
Bỗng nàng thấy bản thân mình quá tàn nhẫn, rõ ràng là yêu, là thương, nhưng tất cả đều sai cách giống hệt như hắn trước kia vậy.Bởi vì Hải còn Oanh và Yến.
Và hai cái tên ấy như khúc xương mắc trong cổ họng nàng vậy, đau tấy lên mà chưa thể nào nhổ ra.
Vậy nên San thừa nhận với Ngân:- Mày nói đúng, tao không buông bỏ được vì tao chưa từng hết yêu, cũng chính vì yêu nên mới không dám đối mặt."
Ừ!
Tao cũng chẳng hiểu nổi tại sao mày lại đi tìm trong khi lòng chẳng dám đối diện, đến nơi gặp nhau rồi lại bỏ chạy, hay là mày chỉ đến vì muốn xác nhận mọi hoài nghi chứ không phải đến để quay về?
Nhưng mày vẫn còn yêu thì ít nhất hãy để anh ấy được nói ra, nếu mọi thứ không triệt để thì còn dai dẳng.
Chỉ một lần thôi rồi muốn đi đâu cũng được."
San không trả lời được nữa, ngoài trời sấm chớp nổ xa xa, một cơn mưa đang kéo đến che lấp ánh bình minh đỏ hồng tựa như bão trong lòng người đang u uất."
Mày là thạc sĩ ngành tâm lý vậy mà lại nhẫn tâm chà đạp lên người khác chỉ vì sự sợ hãi của bản thân mình, đặc biệt hơn khi người kia là người mày vừa hận vừa yêu nhỉ?
Mày nghĩ tao không nhìn ra mày đang lệch lạc thế nào sao?
Cố để anh ấy tổn thương giống mày từng tổn thương, mày đang trừng phạt người khác vì những vết thương cũ của chính mình đấy."
- Không hẳn đâu... tao chỉ không muốn mình là con ngốc thêm lần nữa, khoảnh khắc chị ta đến tìm tao, nhìn con gái riêng của người mình yêu gọi "bố ơi" làm tao ám ảnh mãi."
Thế nên mày chọn cách đánh vào chỗ đau nhất của người ta bằng cách bịa ra chuyện có chồng?
Biến một người vừa kết thúc mấy năm vật lộn với trầm cảm ẩn, rối loạn lo âu và mất ngủ thành kẻ bị bỏ rơi lần nữa?
San à, mày thừa biết đến giờ này anh Hải vẫn còn sống là quá kỳ tích rồi!"
- Thôi mà Ngân, tao không chịu nổi nữa, tao thật sự... mệt rồi.
Tao sợ mình yếu lòng, sợ mình tha thứ rồi lại gục xuống vì quyết định đó, người ta thường sợ đi vào vết xe đổ và tan nát vì chính một vấn đề đó mà.
Thế nên tao cần tường rào, cần khoảng cách."
Mày đang làm điều mà chính mày dạy thân chủ của mình không được làm là trốn tránh đấy.
Mày luôn bảo họ phải nhìn thẳng vào nỗi sợ và chính mình nhưng mày thì sao?
Mày quay đi hết lần này đến lần khác, không dám lắng nghe chính mình, không dám đối mặt với người mình yêu nhất.
Một mặt thì lo cho anh ấy đến phờ phạc người, một mặt khi đối diện lại tự tay đẩy người yêu mày nhất xuống hố.
Chạy trốn thêm bao nhiêu năm nữa mới đủ đây hả Bạn Nhỏ Ơi?"
San đang ngồi một mình trên giường cầm điện thoại run rẩy, những lời kia đều trúng tim đen của nàng nên nàng không thể bao biện hay cãi lại được gì, đến câu cuối cùng San cảm tưởng như người hỏi câu ấy là Hải chứ không phải Ngân, cuối cùng nàng chỉ còn biết thừa nhận nỗi sợ của bản thân:- Một đứa trẻ là điều không thể xóa bỏ, tao sợ cái hình ảnh anh ấy cùng Yến nuôi con, cùng nhau sống như một gia đình.
Quan trọng nhất là nếu Hải nuôi Zoe một mình và tiếp theo tao xuất hiện trong cuộc sống đó, tao nói thật, tao chưa đủ bản lĩnh để chăm sóc một đứa trẻ trên cương vị khó nói này.- Tao cũng không thể ngay lập tức coi Zoe như con mình được, vì vốn dĩ năm đó tao biết đến con bé bằng một cách quá đường đột và kinh khủng, khi nghe đến sự tồn tại của Zoe tao đã tưởng như mình bị bạt tai liên hoàn cước, mà thường những sự thật được tiếp cận theo cách khủng bố tinh thần này thì mày bảo tao thông cảm thế nào được đây?
- Khi ấy tao mới hai mươi tuổi, vốn dĩ trước đó tao chẳng va vấp gì nhiều vì tao không gặp phải những mối quan hệ độc hại, cách anh ta yêu thương, che chở cho tao cũng khiến tao trở nên rất non nớt trước Yến.
Mà Hải và Yến đều là những người quá chênh lệch so với tao thời điểm đó, tuổi tác, trải nghiệm và quan trọng nhất là thời gian họ gắn bó bên nhau, kết quả của họ là Zoe.
- Thời điểm này khi mọi thứ quay lại như thể tất cả đều cần tìm một câu trả lời xác đáng nhất, nếu mày thấu hiểu được những gì tao từng chịu đựng và trải qua, mày có nhìn Zoe chỉ đơn giản là một đứa trẻ không hơn không kém, thế chỗ mẹ nó và bên cạnh ba nó, nuôi nấng nó và chờ đợi một ngày được công nhận là "mẹ" không?Ngân thở dài một hơi cố kiềm chế cảm xúc, lúc này giọng cô đã khác, vừa dịu nhẹ vừa dứt khoát như một người đã nhìn xuyên qua bức tường mù mờ mà bạn thân mình dựng lên: "Mày sợ Zoe vì mày nghĩ Zoe là bằng chứng tình yêu giữa Hải và Yến.
Nhưng sẽ hơi tàn nhẫn với con bé khi nói rằng thật sự Zoe không phải tình yêu!
Đó là cách mà Yến làm để ràng buộc Hải, rõ ràng một điều rằng Zoe là kết quả của một lỗi lầm và anh ấy đang làm điều đúng đắn với trách nhiệm của mình."
"Anh Hải nói với tao rằng: 'Tôi chưa từng có cơ hội lựa chọn trong chuyện đó, đến khi biết về Zoe đã là khi con bé hơn một tuổi, nhưng khi gặp San tôi chỉ có em ấy và em ấy là nguồn sống của tôi'.
Vậy mà giờ mày lại dùng một đứa trẻ không có lỗi để trừng phạt anh ta à?
Nếu mày cứ thế này mãi chẳng phải mục đích sai trái của Yến đến giờ vẫn còn giá trị sao?- Nhưng họ cùng nhau nuôi con, cùng một thành phố.
Đã có một mái nhà tại sao còn về đây tìm tao?
Đây mới là độc ác!"
Nếu thật sự họ ở với nhau Yến có để yên nhìn Hải bệnh tật đến thân tàn ma dại vì người con gái khác không?
Zoe có nhìn thấy được ba nó hàng đêm xem ảnh mày rồi buồn không?
Bố tao, bố tao là người đã kéo anh ta ra khỏi nhà tắm trong vũng máu đấy!
Chẳng có Yến nào hết!
Làm ơn, hãy nghe anh Hải một lần thôi cô San à!"
San chết lặng, quả thật nàng chưa từng nghĩ thông suốt những gì Zoe nói, chưa từng có cơ hội đào sâu về Yến hay hỏi kỹ hơn về những gì diễn ra xung quanh Hải ngần ấy năm, thứ San làm chỉ có trốn tránh và không dám đối diện:- Tao không muốn trở thành người thừa thãi, cũng không muốn là người ngoài, tao không muốn Zoe nhìn tao chỉ là một người thay thế mẹ nó, tao không muốn có một mối quan hệ như vậy với ai hết."
Vậy thì đừng để nỗi sợ quá khứ kéo mày ra khỏi người mày yêu ở hiện tại, hãy lắng đọng xuống rồi nghe hết tất cả sự tình, tao nghĩ lúc ấy mày quyết định ra sao cũng không muộn mà."
- Không Ngân à, tao sẽ dừng lại!Sau tất cả San vẫn chưa thể buông bỏ những khúc mắc trong lòng để mở lòng đón nhận sự mong chờ của Hải, Ngân đứng giữa hai người đang bị chi phối bởi những nỗi lo và sự sợ hãi mà cũng có lúc tưởng như đổ rạp theo.Ngay buổi sáng hôm ấy Ngân chạy đến tìm Hải như đã hẹn.
Gõ cửa căn phòng một hồi với thấy Hải thất thểu đi ra, mắt hắn thâm quầng, không nói không rằng cứ thể vào đi vào phòng khách ngồi xuống.- Anh Hải, anh có dự tính gì chưa?
- Ngân dè dặt hỏi.- Tôi sẽ về tìm cô ấy.Hải nói không chút đắn đo, lần này dù có bị kề dao vào cổ hắn cũng nhất định không buông.Ngân nhìn quanh căn phòng một lần mới thấy chiếc vali đã sắp sẵn.
Có vẻ như Hải đã chuẩn bị từ đêm hôm qua, sau sự hoảng loạn ấy Hải đã vươn mình dậy một cách thần kỳ, như thể nếu như lần này hắn để mất San, Hải thật sự sẽ chết tâm vậy.- Hãy nói rõ ràng nhất có thể, lần này đừng chùn bước.
San cứng đầu và bướng bỉnh nhưng con bé mong chờ cái ôm của anh hơn bất cứ ai, chỉ là San vẫn trong độ tuổi học cách làm người lớn, có những chuyện không phải ngày một ngày hai mà xuôi lòng chấp nhận ngay được.- Tôi muốn nhìn thấy mái tóc bạch kim của vợ tôi trở lại, không phải màu đen u ám như bây giờ.- Tôi ủng hộ anh nhưng xin anh đừng quá nóng vội, sự vồ vập sẽ khiến cô ấy sợ và càng sinh ra cảm giác muốn trốn tránh thêm.
Hãy nhẹ nhàng lại để cô ấy từ từ thích nghi với sự có mặt của anh.***Hà Nội vài ngày sau đó.Ngay sau khi San trở về từ Phan Thiết trung tâm đã tiếp tục giao việc cho nàng làm.
Lần này không phải đón tiếp một ca bệnh nào mà là cùng Tuấn tham gia một talk show.Chương trình trò chuyện lần này Tuấn hợp tác cùng San thông qua trung tâm nàng đang làm việc, chủ đề chính là "Trách Nhiệm Trong Các Mối Quan Hệ".
Vì phần talk show này nằm trong cả một chương trình lớn nên được quay ở một trung tâm hội nghị có quy mô không nhỏ.San có chút căng thẳng trước khi lên sân khấu, mặc dù đã có duyệt qua vài lần nhưng nàng vẫn hơi lo lắng khi ngồi trước hàng chục khán giả bên dưới để cùng trò chuyện về một vấn đề mà bản thân nàng còn chưa làm tốt.- Đừng lo lắng quá, khán giả đều biết chúng ta còn trẻ mà.Phía sau cánh gà, Tuấn vặn chai nước đưa cho San đang đọc lại kịch bản đạo diễn đưa.
Niềm vui của Tuấn mấy năm này là được đồng hành cùng San trên con đường tâm lý học này, hôm nay cậu càng phấn khởi hơn khi hai người cùng ngồi trên một sân khấu.
- Cảm ơn, Tuấn không lo sao?Hôm nay Tuấn mặc một bộ suit màu ghi lịch thiệp, còn San thì giờ đây nàng đã không còn mái tóc bạch kim thương hiệu nữa, màu tóc đen kết hợp cùng bộ suit trắng tinh khiến nàng trông vừa thanh lịch vừa khí chất, chỉ là đôi mắt vẫn còn đượm buồn.- Lo gì chứ, được làm việc cùng San vui còn không hết.
À, hôm trước Tuấn sang bên Trung tâm văn hóa và phát triển năng lực số Thanh niên, Tuấn gặp An đấy, nhưng mà lần này anh ta không hằn học như mấy lần trước nữa, lúc làm việc chung cũng không thấy khó dễ với Tuấn luôn.
- Tranh thủ trước khi đến lượt Tuấn kể lể chút chuyện cho đầu óc thoải mái, kế đó San cũng không ngại mà nói thẳng:- Ừ, trước đó khá lâu anh ta cũng đến xin lỗi tớ rồi.- Nhưng San này, anh ta có quen biết với San từ trước rồi đúng không?
Chắc chắn không thể ngẫu nhiên mà đắc tội với anh ta như vậy được.
- Ban đầu anh ta biết tớ nhưng tớ thì không, về sau chuyện không như ý nên anh ta hạ màn thôi.
Người như vậy chẳng ai muốn dây dưa nên coi như mình gặp xui đi, xin lỗi vì liên lụy đến Tuấn nhé.- Ôi trời xin lỗi gì chứ?
Hôm đó tớ mà không đến kịp tớ sẽ hối hận đến già mất, giờ anh ta tha cho mình rồi thì coi như nhẹ nợ vậy.Nghe xong San gật đầu mỉm cười một cái xã giao, bỏ qua chuyện kia nghĩ đến lát nữa ra ngoài nàng không rõ những khán giả bên dưới có những ai, nhưng chắc chắn đều là những người trưởng thành và có tiếng tăm đến dự.
Sam đặt lại chai nước xuống bàn cầm chiếc điện thoại lên xem giờ, vừa hay đến lúc phải ra ngoài rồi, kế đó Tuấn liền nói:- Đến giờ rồi ra ngoài thôi.San hít một hơi thật sâu rồi chờ chị dẫn chương trình hô tên giới thiệu, Tuấn đứng thẳng người kéo lại âu phục cho ngay ngắn rồi chống tay trái lên trước bụng rồi quay đầu nhìn San.
Nàng hiểu ý hơi đơ người một chút, nhưng vì tính chuyên nghiệp và kịch bản nên không muốn làm Tuấn khó xử.
Nói thật, yêu cầu chương trình lần này là một cặp đôi chuyên về tâm lý học, thành ra trung tâm đề nghị nàng cùng Tuấn hợp tác ăn ý trong nhiệm vụ để chương trình đạt được hiệu ứng cảm thụ tốt nhất của khán giả.
San khoác tay Tuấn bước ra sân khấu trong một tràng pháo tay vang dội của khán giả.
Dưới ánh đèn tứ phía chiếu ngang dọc, nàng nở một nụ cười tươi, một nụ cười có thể chữa lành tâm hồn nào đó đang khô héo.
Ánh mắt của San và Tuấn nhìn bao quanh khán phòng một lượt rồi cúi đầu chào, sau đó hai người cùng về giữa ngồi vào hai chiếc ghế được đặt sẵn, Tuấn ngồi phía ngoài, San ngồi trong, từ hướng khán giả nhìn lên có thể thấy nàng đang là tâm điểm.Dưới mấy chục hàng ghế khán giả trong hội trường, những chiếc ghế đỏ nhấp nhô kẻ đàn ông người đàn bà, ai cũng chọn cho mình một loại trang phục không quá nổi bật nhưng đều giúp họ toát lên khí chất riêng.Duy chỉ có người đàn ông ngồi chính giữa hàng ghế đầu tiên, hắn ta mặc một bộ suit trắng sang trọng cùng áo sơ mi đen bên trong, trên cổ tay trái đeo chiếc đồng hồ mà nhìn vào một cái là biết địa vị con người ta đến đâu, mái tóc side part quen thuộc, vẻ lịch thiệp vừa cổ điển vừa bụi bặm được những ánh đèn vàng nhạt lúc sáng lúc tối chiếu rọi lên.
Cơ thể hắn cao lớn toát lên sự uy nghiêm, giữa một rừng toàn những gam màu tối, chỉ riêng mình hắn nổi trội nhất như thể mong rằng người phía trên sân khấu có thể ngay lập tức nhìn thấy mình.- Mày có nhất thiết phải gây sự chú ý bằng cách này không?- Nhất thiết!- Gớm chết xấu hổ vãi.
Chị Mc trên kia cứ nhìn xuống phía này mãi làm anh đây ngại hết cả người, tao già rồi, có vợ rồi nên tao không thích bị nhiều người dòm ké thế này đâu, biết thế mình ngồi xuống hẳn hàng sau, em yêu nhỉ?Quân ghé đầu sang nói vào tai Hải rồi lại quay qua nói với Ngân như tìm lấy sự đồng tình.
Giờ đây Hải chỉ nhìn chằm chằm vào đôi trai gái đang cùng trò chuyện ăn ý trên sân khấu, hắn không biết nàng chỉ đang thể hiện sự chuyên nghiệp hay là thật sự thoải mái khi bên cạnh người con trai kia.Hải biết đó là Tuấn, người đã luôn ân cần theo sát San trong đám tang của Phương, người cùng San đi lấy phiếu siêu âm nay ấy, người đã chạy đến kịp thời ngăn cản An, người mà bốn năm qua chưa từng dừng lại công cuộc theo đuổi San, người mà San nhờ lễ tân nói là chồng nàng.
Không biết phải suy nghĩ thế nào mới đúng, Hải thật sự lo lắng trong lòng dù Ngân đã nói đừng tin những điều ấy, nhưng hắn sợ ít nhiều trong lời nói dối đó của San có một phần sự thật.
Bởi lẽ tất cả những vệ tinh bay xung quanh San kiểu người nào cũng có, trừ An ra trong số đó nhặt bừa một người cũng đủ "4 tế" để làm chỗ dựa cho nàng, nhưng chưa một ai có được sự gần gũi và thân thiết như Tuấn suốt bốn năm qua cả, vậy nên Hải mới lo âu thấp thỏm khi nhìn thấy Tuấn như vậy, hắn hiểu rằng sau sự tổn thương kia San không còn muốn mạo hiểm nữa, nàng cần sự an toàn và niềm tin vững vàng hơn là những điều xa xỉ hào nhoáng mà những người đàn ông kia mang lại.Ngân ngồi bên cạnh Quân bỗng dưng cũng lo lắng chẳng kém, cô là người tuồn thông tin chương trình này cho Hải, chỉ là cô không biết rõ nội dung San sẽ kết hợp cùng Tuấn sẽ thế này, nhìn Hải mặt căng như dây đàn mà bỗng dưng cô cũng bị áp lực theo.Ngân biết, Hải đang cố nén cảm giác muốn xông lên kéo San ra khỏi bàn tay tình tứ tinh tế kia của Tuấn.
- Vậy theo các bạn, điều gì khiến một người né tránh trách nhiệm trong một mối quan hệ?Giọng chị Mc nhẹ nhàng tiếp tục chương trình, đến đây Hải bỗng rướn thẳng người vắt chân lắng nghe nghiêm túc, ánh mắt vẫn dán vào San và từng cử chỉ hành động của Tuấn.- Thường là do sự sợ hãi sợ mất tự do, sợ tổn thương, hoặc sợ rằng mình không đủ tốt.
Khi đó họ dễ chọn cách im lặng, né tránh, hoặc... nói dối.Tuấn vô tư trình bày quan điểm và suy nghĩ, điều này khiến San và Hải đều có chút chột dạ trong lòng, vốn dĩ chủ đề này đã khiến San muốn từ chối, mà thường "ghét của nào trời trao của đó".
Nghĩ thế nào thì nghĩ, San vẫn phải giữ bộ dạng vô tư chuyên nghiệp để tiếp tục nói:- Và đôi khi chính người bị tổn thương cũng sợ phải nhận lại trách nhiệm yêu thương mình từ người khác.
Em đã từng như thế.
- Vậy có khi nào một trong hai bạn không làm tròn trách nhiệm và khiến người còn lại tổn thương?
- Chị Mc hỏi, Tuấn trả lời:- Có giai đoạn em đã chọn âm thầm bên cạnh mà không đủ can đảm để đi xa hơn.
Em tưởng mình đang "chờ cho đúng thời điểm", nhưng thật ra là đang lùi bước trước trách nhiệm làm người San có thể tin cậy.- Còn em đã từng nghĩ sẽ tha thứ cho điều đó nhưng mãi sau này em mới hiểu: Tha thứ không phải vì người ta đã thay đổi, mà vì chính mình không muốn mang vác những tổn thương nữa.- Cho chị hỏi thêm ở phía San nhé, em có bao giờ cảm thấy mình cũng né tránh không?San hơi dừng lại ngước mặt lên nhìn về phía khán đài, ngay khoảnh khắc ấy San đã chạm phải một ánh mắt đang nhìn mình đến bốc lửa.
Hải...Trái tim nàng giật thót một cái rồi đập loạn xạ, nhất thời San đơ cứng không thể mở miệng.
Nội dung nàng đang nói chính là có Hải trong đó.Tuấn thấy San nhìn về phía dưới đến thất thần cũng lấy làm lạ, cậu đành nhướng người lên giải vây cho San bằng cách đưa tay chạm vào tóc mai của nàng gạt ra sau tai, San giật mình tóm lấy bàn tay Tuấn như sợ rằng người đàn ông đang nhìn mình dưới kia sẽ hiểu lầm, sau đó nàng chậm rãi lấy lại ý thức rồi nhận ra mình vẫn đang ghi hình.
Khổ nỗi trong đầu San vô thức không thoát khỏi mạch suy nghĩ về việc Hải có mặt ở đây, vậy là hắn đã chứng kiến mọi thân mật mà Tuấn làm với nàng từ đầu đến giờ sao?- Có vẻ San hơi khó chia sẻ nhỉ, hay là chúng ta cùng hỏi Tuấn về những vấn đề khác nhé.Chị Mc nhanh chóng lên tiếng, cõi lòng San run lẩy bẩy tránh mắt khỏi người đang ngồi chễm chệ bên dưới kia, xua tay trả lời lại:- Không sao.
Em từng nghĩ rằng nếu em rút lui trước thì em sẽ không phải người bị bỏ lại, nhưng điều đó không công bằng với Tuấn và có thể cũng không công bằng với chính em.- Có điều gì mà hai bạn nghĩ là rất nhiều người đang trong mối quan hệ cần nghe nhưng ít người nói ra?- Trách nhiệm không chỉ là giữ lời hứa và nghĩa vụ trong một hoàn cảnh nào đó, mà nó còn là cách chúng ta dám đối diện với sự thật kể cả khi nó khó chấp nhận.
Và rằng đôi khi, người bạn đang yêu không phải người bạn có thể ở bên mãi mãi, nhưng cách bạn đối xử với họ sẽ nói lên rất nhiều điều về bạn.- Những chia sẻ rất thực tế và thú vị phải không nào, chị nghĩ sau những chia sẻ vừa rồi ít nhiều khán giả sẽ biết được bước tiếp theo họ nên làm gì.
Trước khi kết thúc chương trình hôm nay, chị và khán giả của chương trình có thêm một câu hỏi riêng cho San nếu em đồng ý chia sẻ.- Dạ được.Nghe San chấp thuận lời đề nghị theo kịch bản, chị Mc có vẻ hào hứng hơn những câu hỏi rập khuôn máy móc kia, chị vừa nhìn về phía khán giả, vừa nhìn San và Tuấn cười tươi nói:- Chị từng nghe nói em đã có một mối tình sâu đậm trong quá khứ.
Một người từng khiến em nghĩ là "bến đỗ" nhưng rồi lại để lại một vết cắt khá sâu trong lòng.
Điều gì đã khiến em chọn cách bước tiếp và đồng hành cùng Tuấn ngày hôm nay?Không riêng gì Hải, lúc này Ngân và Quân cũng hoảng hốt muốn kéo Hải đứng dậy đi về.
Ngân thì toát hồ hôi hột sợ Hải bất ổn trong suy nghĩ, cô thật sự không hiểu sao trung tâm mình và chương trình lần này lại viết kịch bản đào sâu đến vậy, kế đó cô ngó mặt qua người Quân nói với Hải:- Anh Hải đây là kịch bản thôi, hoàn toàn không phải sự thật đâu.Hải không nhìn Ngân, chỉ vô thức nắm chặt tay rồi bình tĩnh trả lời lại bằng chất giọng đã hơi run lên nhẹ:- Tôi không còn là một người bệnh, bây giờ tôi đang là bản thân của trước kia.Quân hơi hoang mang nhìn Hải mặt lạnh như dao găm, "bản thân của trước kia"?
Chẳng lẽ Hải muốn đối diện với San bằng chính bản chất cáo già sành sỏi của mình sao?
Mà cũng dễ hiểu thôi, Hải đã trải qua quãng thời gian nội tâm mềm yếu nhất trong cuộc đời rồi, bây giờ đây những thứ hắn muốn không thể cứ nhún nhường vờ vịt đàng hoàng mà chinh phục được.
Trong khoảnh khắc nghe xong câu hỏi của Mc, ánh mắt Hải và San nhìn nhau như thể tạo ra một tia điện sáng chói, khổ nỗi dòng điện ấy lại là thứ khiến con người ta không thể vượt qua.
Sau đó San vẫn phải đè nén nội tâm rối bời lại, từ tốn trả lời như thể đã chẳng còn chút tổn thương nào từ câu chuyện của quá khứ:- Em từng yêu một người vào thời điểm em non nớt và đơn thuần nhất, và em nghĩ nếu được sống lại một lần nữa trong thời điểm ấy, em vẫn sẽ mủi lòng mà yêu như lần đầu.
Nhưng tình yêu đó không chiến thắng được hiện thực.
- Vì có những sự thật khi bị giấu đi, sẽ cao lớn lên như một vực sâu theo từng ngày người ta cố gắng chôn vùi nó và em sẽ phải đứng trên mỏm đá khi em biết được sự thật.
Hơn hết khi em phát hiện ra mình không phải người duy nhất trong cuộc đời người đó, em chấp nhận rút lui.Khóe mắt Hải khẽ lay động những lời San nói, hắn biết đây không phải kịch bản!- Vậy Tuấn có từng sợ rằng San vẫn còn yêu người cũ?Tất cả đều lắng đọng lại, mặc dù đây chỉ là kịch bản, chuyện của Tuấn và nàng không có thật, nhưng những điều nàng nói là từ trong thâm tâm, quan trọng hơn là chuyện nàng còn yêu Hải, yêu rất nhiều, là điều không thể bàn cãi.- Có chứ.
Nhưng rồi em hiểu rằng, yêu một người không phải là mong họ quên quá khứ, mà là cho họ một hiện tại đủ an toàn để toàn tâm toàn ý bên cạnh mình.