- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 625,798
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Nt] Thượng San Hải Tường
HỒI IV: CHƯA TỪNG ĐỔI THAY
HỒI IV: CHƯA TỪNG ĐỔI THAY
Chương 40Thời điểm Hải phát điên vì không tìm được tung tích San, về Hải Phòng cũng không ai đón tiếp hắn, ký túc xá cũng không thấy người chuyển đến, nhà Ngân càng không.
Bởi đơn giản là San tìm đến một khu trọ nhỏ tít tận Yên Xá.Đấy là cách San trốn tránh những khu vực cả hai thường đi qua, đặc biệt là San không muốn mỗi ngày đều nhìn thấy King Palace, nơi chứa đựng hầu hết ký ức đẹp của cả hai, vì thế mà San quyết định liều lĩnh đến Yên Xá một mình.Ban đầu Hải dùng hết mọi quan hệ trong giới để điều tra về nơi ở mới của San, cho đến ngày đầu tiên có tin tức hắn liền chuẩn bị qua tìm nàng, nhưng một vị công an đột ngột chặn đầu xe hắn ngay lối vào khu trọ của nàng, hắn có chút bất ngờ vì tình huống đột ngột, sau khi xuống xe nói chuyện với vị cảnh sát kia hắn mới hiểu ra vấn đề:- Anh là Phan Hoàng Hải đúng không?
Tôi là công an được luật sư Ngô Hà Kiên hợp tác làm việc, chắc có lẽ anh biết người này.- Ngô Hà Kiên?
Luật sư bên hàng hải ở Hải Phòng?- Đúng, tôi được anh Kiên nhờ giúp đỡ, nói thẳng luôn là bảo vệ thân chủ của anh Kiên khỏi anh.
Hôm nay tôi trao đổi rõ ràng với anh về vấn đề này, nếu anh tiếp tục hành vi theo dõi có chủ đích, đeo bám gây hoang mang lo sợ cho cô Ngô Hà San, chính tôi sẽ là người lập bằng chứng và đưa anh ra tòa.Tiếp đó thấy Hải nhăn nhíu mặt mày lại không trả lời được gì vị công an lại nhẹ giọng như thở dài bất lực:- Nói chứ kể cả không xét về pháp luật và chuyên môn của tôi, chỗ anh em tôi nói với anh trên mặt tình cảm nhé.
Dù gì luật sư của San cũng là anh trai con bé, anh có tiền có quan hệ nhưng anh Kiên cũng không phải chỉ là một luật sư tầm thường, đến nước này rồi thì chấp nhận buông tay cũng là cho chính mình chút tự trọng cuối cùng đấy, chẳng qua anh Kiên ngại em gái nên không ra mặt va chạm với anh thôi.- À còn nữa, chắc anh không xa lạ gì với người nhà bên đó nữa nhỉ?
Về gặp cả nhà người ta rồi mà nên đừng cố chấp làm gì để cả nhà người ta có cái nhìn xấu về mình ra.
Yêu đương thế nào để người yêu cũ báo luật sư với thuê công an giám sát anh vậy?
Ít cũng phải cho người ta cuộc sống mới đi chứ, việc này mà để báo chí biết đến thì doanh nhân như anh mặt mũi để đi đâu đây?Sau hôm đó coi như Hải vẫn còn chút đầu óc mà suy xét lại vấn đề, San đã làm đến mức này rồi hắn càng không muốn nàng đã chán ghét hắn nay còn phát sinh thêm cảm giác căm hận sợ hãi.
Cuối cùng hắn từ bỏ việc rình rập nàng, bởi chỉ cần hắn ra khỏi nhà, ra khỏi công ty, hoặc nhất cử nhất động hắn làm đều có cảnh sát chìm theo dõi và gửi tin nhắn cảnh cáo.Tất nhiên chuyện công an hắn có thể búng tay một cái là xong chuyện, nhưng vấn đề không phải chỉ nằm ở vị công an kia, mà là bản thân San, là anh Kiên, là gia đình nàng, hắn nhất định phải giữ lại sự tôn trọng cuối cùng mà gia đình họ dành cho mình.Hơn nữa cảm giác bị theo dõi và giám sát quả thực không thoải mái chút nào, vậy nên xem ra hắn còn nghĩ đến cảm xúc của nàng, còn thương nàng mà dừng lại những hành vi đơn phương ấy.Ba tháng sau khi San bỏ đi, Hải thậm chí còn không được gặp nàng lần cuối, không được nói một lời tạm biệt, không được ôm nàng một cái trọn vẹn.
Chấp nhận rằng bản thân đã đánh mất San là điều khiến Hải đau đến không thở được.Sau khi Quân giữ Yến trong nhà mình suốt khoảng thời gian ấy để tránh cho cô ả có cơ hội tiếp tục giở trò thì cuối cùng Hải cũng chịu vác mặt đến.
Hắn cầm theo bản hợp đồng đã ký với Yến, bước đến trước mặt cô ả đang ngồi trong phòng dành cho khách ở nhà Quân, không nói hai lời vung tay tát mạnh vào mặt cô ả.Lần đầu tiên suốt mười năm qua Hải đánh Yến, lần đầu tiên Yến đón nhận cơn thịnh nộ phẫn uất như ông trời nổi giận của Hải, cô ả nhận một vả nổ đom đóm mắt, không cần đến phát thứ hai đã loạng choạng ngã quỵ, khóe miệng ngay giây sau bật máu chảy thành dòng.Hải túm tóc nâng khuôn mặt đẹp đến nhức mắt của Yến lên, khóe môi quyến rũ bị nhuốm đỏ bởi dòng máu tanh, gò má nhanh chóng sưng vù như ong đốt vì cái tát trời giáng của Hải.Yến nhìn khuôn mặt Hải phẫn nộ đối diện với mình, mắt hắn long sòng sọc, Yến nghĩ nếu bây giờ mình không phải mẹ Oanh, chắc chắn Hải sẽ ném mình xuống biển cho cá rỉa:- Tao đã cảnh cáo mày rồi.
Mày nghĩ tao không dám chơi mày à?- Em làm gì chứ?Yến cố gắng cãi lại, điều này khiến Hải tức điên lên, bàn tay nắm tóc Yến mạnh bạo như muốn lột mái tóc nâu ra khỏi da đầu ả, một tay cầm bản hợp đồng vò nát nói:- Đm mày vẫn còn nghĩ bố đ*o biết gì à?
Bây giờ mày muốn khổ tâm hay khổ thân?Yến biết Hải không bao giờ dọa suông, sau cái vẻ đàng hoàng của Hải bây giờ cũng từng là những năm tháng Hải ăn chơi sành sỏi.
Mấy loại hình khốn nạn hắn chắc chắn biết, chỉ là không ai rảnh rỗi mua việc mà dính vào.
Hơn nữa giờ đây chuẩn bị đưa Yến đến bờ tuyệt vọng đã là phá vỡ nguyên tắc xưa giờ của hắn rồi.Mắt Yến bắt đầu mờ mờ vì da đầu bị kéo như muốn lìa khỏi đầu, nghe Hải hỏi xong chỉ còn nước chày cối dọa ngược lại hắn:- Anh đừng có mất trí, em là mẹ Oanh.
Con bé cần có mẹ có bố, anh định để con anh khổ sở thêm sao?- Câm mồm, Oanh có bố mẹ như tao với mày mới là khổ sở đấy!
Tao tự biết làm thế nào để Oanh sống tốt hơn, giờ thì bố đ*o khiến mày bận tâm.Nói rồi Hải nắm tóc Yến dậy lôi ra ngoài, Quân ngồi phòng khách cùng mấy tên áo đen khác chờ Hải mang người ra.
Yến nhìn mấy tên áo đen tiến đến giữ mình mà mặt cắt không còn một giọt máu:- Không, Hải à!
Em chỉ đang bảo vệ Oanh, em lo cho sự nghiệp của anh thôi.
Con San nó hồ ly tinh ảnh hưởng đến chúng ta, nó cản trở anh phát triển em không cam lòng được.Quân lắc đầu ngán ngẩm trước đầu óc của Yến, lúc cần giả ngu thì làm chuyện tày trời, lúc cần động não thì ngu đến hết cứu nổi.
Y rằng Hải nghe xong như động đúng vết nứt, hắn không kiêng dè vung tay đấm một nhát vào bụng Yến khiến cô ả cong người đau đớn.Kế đó Hải lại quay vào bếp, bịt ống thoát nước trong bồn rửa bát, đổ muối, nước mắm, tương ớt, dầu ăn vào trong bồn.
Chờ đến khi nước đầy liền giật lấy Yến trong tay hai tên áo đen, trực tiếp nhấn đầu cô ả xuống nói bằng giọng điệu còn điên hơn chữ điên:- Đ con mẹ mày, bố bỏ qua cho mày hết lần này đến lần khác để mày ăn no rửng mỡ rồi sinh tật làm bậy à?- Ọc...
ọc...
ực...
Hải...
ực...- Mày tưởng bố sẽ giả mù tiếp hả?Dù có đánh chết Yến cũng không nghĩ một ngày Hải lại ác đến vậy với mình, cô ả chếnh choáng đớp từng ngụm nước chứa đầy tạp chất.
Cho đến khi Hải nâng đầu ả dậy ném ra sàn, Yến mới nhận ra cuộc chơi chỉ mới bắt đầu:- Mày thích làm mẹ đúng không?
Mày có biết vì khả năng làm mẹ của mày mà biết bao nhiêu người phải khổ rồi không hả?Hải đứng trên cao đạp Yến ngửa người ra sàn nhà, từng lời từng chữ của hắn không hề là một câu hỏi đơn thuần, ở đó là hàm ý mà khi Yến hiểu được cũng vô thức rét run:- Không, không được, Hải... xin anh...- Hai thằng mày đưa con này đi.
Tiêm cho nó ngay và luôn, từ những ngày sau báo cáo từng biểu hiện của nó, không được tự ý đáp ứng khi nó đòi.Hai tên áo đen nhận lệnh đi đến câu Yến đi, Quân lẳng lặng cười khẩy nhìn Hải quay về bản chất thật.
Ngần ấy năm sau bao nhiêu việc cuối cùng cũng xuống tay với Yến, nhưng đợi đến bây giờ thì mọi thứ cũng đã muộn, thế nên Quân chưng hửng nói:- Nhân nhượng cho địch là ác với chính mình đấy!
Mày đứng chung với Phật thì tao lạy mày trước.- Nếu nó không động vào San thì đ*o có ngày hôm nay, vậy thôi!Kể từ ngày Hải đến dạy dỗ ở nhà Quân, chỉ sau hai lần bị tiêm liều cao Yến chính thức trở thành một con nghiện ma túy mà Hải chẳng cần động tay vào.
Hai tên áo đen nghe lệnh giam giữ cô ả ở một nơi đồng không mông quạnh, hằng ngày cho ăn cơm như cơm tù, lúc thì thay phiên nhau "vui vẻ" cùng Yến.Những lúc Yến hoảng loạn lên cơn, chúng báo cáo cho Hải nhưng không được đồng ý nên không dám tiêm, phải chờ đến khi Yến quằn quại phát điên không chịu nổi mới được ban cho một liều.Và rồi món nợ cuối cùng mà Hải trả lại cho Yến, cũng là điều đã bắt đầu đặt nền móng cho chuỗi ngày cùng khổ của những người bị liên đới.
Yến chính thức mất khả năng làm mẹ, không rõ Hải đã sử dụng biện pháp nào, nhưng khi Yến tỉnh dậy trên giường bệnh, một bác sĩ đi đến và nói:- Trong đơn cô ký xác nhận từ bỏ quyền làm mẹ nhưng cũng không phải là quá đáng tiếc, cô biết nghĩ cho lứa trẻ sau này đấy.Yến hoang mang nhớ lại khi đọc tờ giấy đó trong một đêm say rượu, tối hôm ấy cô được ăn uống no say cùng hai tên áo đen, được thăng hoa cùng chúng, cô nhớ bọn chúng không hề ép cô ký tờ giấy đó nhưng nghĩ đến lời Hải nói, Yến tự nguyện đặt bút ký.Nhưng giờ tỉnh táo lại cô bắt đầu hoảng sợ, bắt đầu điên loạn, bắt đầu gào thét, bắt đầu thấy hối hận vì đã xem thường lời cảnh cáo của Hải, mọi thứ đang ập đến với cô quá khủng khiếp.Một tháng sau khi hành hạ Yến, bốn tháng sau khi San rời đi.
Hải đáp ứng công ty đi Đức, sau đó hắn cũng thu xếp xong những giấy tờ cần thiết để làm thủ tục đưa Oanh theo mình.Bởi lẽ mọi nguồn thông tin của San đều bị chặn đứt, liên lạc lại càng không, người gần gũi nhất như Ngân cũng không thể cung cấp điều gì cho hắn vì cô cảm thấy quá bất mãn thay cho San, đồng nghĩa với việc mối quan hệ của Quân và Ngân trở nên gián đoạn vì Ngân đứng hẳn về phía San thay vì ở giữa trung lập như trước đó.
Phương pháp chờ ở cổng trường cũng bất khả thi vì San đã quyết định không để Hải bắt gặp được mình.
Không còn nổi một lý do để ở lại, lại càng không muốn những người muốn hắn đổ gục thành công đạt được mục đích.
Sang Đức là phương án cuối cùng để hắn thoát khỏi cảm giác bị dày vò vì thành phố vắng bóng nàng.Thế rồi Hải quyết định về Ba Vì đón Oanh.Mỗi lần đến đây hắn đều xót xa trong lòng nhìn đứa con chưa đầy hai tuổi đã bị mẹ mang ra làm mồi câu cho mối quan hệ đã chết của hai người, thế nhưng ngoài việc chỉ có thể về thăm con hằng tháng ra thì hắn chưa thể làm tốt vai trò của một người bố đúng nghĩa.Con bé ở với ông bà từ nhỏ thành quen, gặp bố mẹ cũng chẳng nhiều thành ra lúc Hải xuống đón con bé vẫn còn hay ngơ ngác.
Lần nào được Hải đưa đi chơi con bé vui lắm, nó thường ôm chặt cổ hắn đòi cái nọ cái kia, nó nhí nhéo bên tai bập bẹ ư a nhưng âm thanh đầu đời trông đáng yêu vô cùng.Khổ nỗi trong mắt mẹ con bé lại chẳng hiện hữu hình ảnh của nó, mà trong ánh mắt sắc sảo đó chỉ toàn là mục đích "dài hạn" mà cô ả đeo bám.Trước khi rời Việt Nam, Hải thuê bảo mẫu chăm sóc Oanh tại căn hộ ở King Palace rất chu toàn, cơ mà trái lại hai bố con sống cùng nhau mà mãi chẳng thể thích nghi nổi với sự hiện diện của đối phương vì có quá nhiều bỡ ngỡ.Cho đến khi cảm thấy đã đủ hắn ra lệnh thả Yến.
Mấy tháng trời không được ra ngoài khiến Yến mất phương hướng, không biết nên đi đâu về đâu.
Vác một cơ thể thân tàn ma dại quay về thành phố, căn nhà Yến thuê bị bà chú ném đồ ra ngoài bừa bãi hỏng hóc hết cả, Yến bàng hoàng tìm cách liên lạc với những người xung quanh cũng không có kết quả, gọi cho Linh thì may ra còn chút tình nghĩa cho cô ả ở nhờ.Nhưng có vẻ ông trời lần này cũng quay lưng với Yến rồi, Linh chỉ có thể cưu mang Yến được một ngày vì Quân đã đá Linh sau chuyến đi Hà Giang đầu năm ấy, từ đó đến giờ Linh tuyệt nhiên bị cắt đứt ra khỏi thế giới của Quân.Ban đầu khi biết Quân đang qua lại với Ngân cô ả tức muốn sôi trào, định bụng chơi xấu Ngân mà gia thế của Ngân đối với Linh là một bài toán cực kỳ khó, nói trắng ra là Ngân chỉ kém Linh về mặt tuổi tác còn khoản khác thì Linh chẳng bằng cái móng chân của Ngân.Đến lúc đấy Yến mới biết công việc ở Captain G cũng đã mất, ông bà ngoại ở nhà gọi điện lên mãi đến giờ Yến mới bắt máy được, họ thở dài báo Hải đã về đón Oanh.
Mọi thứ dồn dập y như cái cách Yến tìm San chiều hôm ấy, đưa cô ả đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.Hải thật sự làm như trong hợp đồng thậm chí còn ác liệt hơn, nghĩ một hồi chẳng biết đi đâu Yến tuyệt vọng đành chạy đến hầm gửi xe King Palace.
Quyết tâm chờ bằng được Hải.Chờ mãi đến khi trời tối mịt Yến mới thấy chiếc Panamera xám tro quen thuộc vòng vào, cô ả lao ra giữa đầu xe chặn lại, Hải vì giật mình mà đạp thẳng gấp.
Hắn điên đầu nhìn Yến tóc rối mù, quần áo nhếch nhác chỉ đi một đôi dép lê trong mùa đông lạnh giá.Hải biết lúc này cần nói chuyện nên mở cửa xe đi ra.
Ngay lập tức Yến đến quỳ xuống ngay dưới chân Hải, dập đầu xuống mũi giày da van nài khẩn thiết, khổ nỗi đầu óc của cô ả rối tung hết lên, nói ra hết thảy những suy nghĩ trong đầu mặc kệ đúng sai:- Em đã sống yên ổn không danh không phận, bị anh vứt xó không màng đến suốt bao năm nay.
Nhìn anh yêu người khác, chiều chuộng người khác, em phải giả câm giả điếc, giả như không tồn tại?
Không!
Em không làm được, em không chấp nhận!- Nên mày bày trò đẩy em ấy đi.
Phá tan hết mọi thứ để thỏa mãn bản thân mày?- Em chỉ cần anh biết rằng nếu em không được ở bên anh thì cũng không ai được phép đứng cạnh anh hết.
Hải là của Yến mà?
Anh là bố của Oanh mà?
Chúng ta mới là của nhau chứ không phải của con điếm nào khác hết!Hải ngứa người đá Yến ra, đến cuối cùng mối quan tâm của Yến vẫn là mang Oanh ra làm lý do, đến cuối cùng một câu "em biết sai rồi, em xin lỗi San, xin lỗi vì tất cả" mà hắn muốn nghe cũng không có.
Lúc này hắn chỉ còn một sự ghét bỏ cùng cực, quá chán nản bộ mặt khóc lóc này của Yến, hắn ngồi xổm xuống đối diện với người phụ nữ đang quỳ gối:- Chính vì tao là bố của Oanh nên tao nhắc lại cho mày nhớ... trong cuộc chơi này tao mới là luật!- Anh đưa Oanh đi đâu rồi?
Em mới là mẹ nó mà, chúng ta là một gia đình mà.Hắn khẽ khàng nâng gương mặt mình không còn xa lạ gì lên, nở một nụ cười quái dị gấp vạn lần sự quỷ quyệt của Yến, không phải là nụ cười của sự đắc ý, mà là méo mó vì cõi lòng đổ vỡ khi đối diện với nguyên nhân gây ra vấn đề:- Trên đời này không thiếu nơi có tình thương, Oanh xứng đáng với một gia đình thật thụ mà ở đó tốt hơn tao với mày, tốt và xứng đáng để con bé gọi là gia đình.
Mày đ*o đủ tư cách.- Không được, em xin anh, em sai rồi.
Anh hành hạ em đủ rồi mà, trả công việc cho em, trả Oanh cho em.- Nếu ban đầu mày chỉ cần một cuộc sống yên ổn với Oanh thật sự mày đã không động đến giới hạn của tao.
Còn giờ tự mày đạp vào giới hạn đó, mày phải trả giá.- Không đúng, San là sai lầm, San không phải điều đúng đắn của anh, giới hạn của anh không phải nó, anh đừng cố chấp với suy nghĩ của mình nữa.Không ai muốn đẩy Yến vào bước đường này cả, đặc biệt Hải hiểu rõ việc Yến là mẹ của con gái mình không bao giờ thay đổi được nên hắn không "triệt tiêu" cô ả một cách triệt để, buổi tối hôm nay hắn bước xuống xe để chờ Yến thú nhận lỗi lầm, thừa nhận hành vi ngu xuẩn của bản thân và mở miệng nói lời xin lỗi, ít nhất hắn sẽ dừng lại.Bởi lẽ những tháng ngày trước đây khi Yến sai với hắn, khi Yến coi thường tình cảm của hắn, khi Yến nhởn nhơ cho rằng mình luôn được tha thứ, đúng là Hải đã tha thứ hết lần này đến lần khác, ngay cả việc cô ả giấu đi sự tồn tại của Oanh và đơn phương quyết định tất cả Hải vẫn tha thứ và để cô xuất hiện trong cuộc sống của mình mà không đòi hỏi bất kỳ lời xin lỗi nào.Nhưng lần này thì khác, người Yến cần xin lỗi không còn là Oanh, không phải Hải, mà là San.
Hắn muốn nhìn Yến dập đầu nói lời xin lỗi San hơn là đến đây gào thét những câu sáo rỗng với hắn vì đã mất đi một cuộc sống đủ đầy kia.
Vậy nên những lời cuối cùng Hải nghe Yến nói không còn lọt tai nổi nữa, cô ả trực tiếp châm ngòi cho pháo nổ, biến chút thương hại cuối cùng Hải muốn giữ lại cho mình tan biến vào hư không, hóa thành một câu gầm lên giận dữ: - ĐM!
CUỘC ĐỜI CỦA BỐ MÀY LÀ EM ẤY.
MỘT MÌNH NGÔ HÀ SAN MÀY NGHE RÕ CHƯA?Hải gào lên lần cuối rồi quay người rời đi mặc cho Yến chắp tay van nài, cô ả bò theo bám lên chiếc xe.
Cho đến khi nó lao xuống dốc tầng hầm B2 cô ả chạy theo mà không để ý trực tiếp lăn xuống con dốc dài, lăn lóc đến khi đập vào cột ngăn hàng, toàn thân trầy trụa.