- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 630,886
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Nt] Thượng San Hải Tường
HỒI III: THIỆP CƯỚI
HỒI III: THIỆP CƯỚI
Chương 30Đôi khi những bất an xuất hiện quanh tâm trí San chưa bao giờ là không hiện hữu, chỉ là khoảng thời gian hạnh phúc bên Hải khiến cho mọi thứ đều trở nên lu mờ và yếu ớt.Vậy nên khi nó quay lại vào những giây phút cuối cùng đều sẽ biến thành một đòn đánh đau điếng.
Thứ ấy trực tiếp khiến con người ta sụp đổ, bởi nó như một cú đánh úp nhưng lại nội lực tựa quả bom nổ chậm.Hơi thở của San trở nên ngắt quãng, tay nàng run rẩy mất sức, tim như bị ai đó bóp chặt.
Chiếc điện thoại rơi khỏi tay đập nhẹ xuống giường.
Ánh mắt nàng mất đi tiêu cực, không biết phía trước đang lơ lửng thứ gì.Nhận thấy tình hình không ổn Hải ngồi bật dậy, chạm vào vai San hòng đánh thức nàng khỏi cơn hoang mang:- Em?
Có chuyện gì vậy?San không trả lời được ngay.
Mất một lúc rất lâu nàng chỉ lặp lại trong vô thức:- Phương, chị gái em... anh ơi... chị ấy...
đi rồi...?Một cơn lặng phủ xuống căn phòng, Hải nhanh chóng hiểu ra vấn đề rồi tiến gần hơn ngồi sát bên vòng tay ôm lấy San.
Cơ thể nàng run lên từng đợt, tiếng nấc nghẹn đứt quãng bật ra như con nước chảy qua con đê vỡ.- Bình tĩnh nào em, anh ở đây em đừng sợ...Thú thực giờ phút này Hải cũng không biết phải an ủi San thế nào cho thỏa nỗi lòng, nàng vùi mặt vào ngực hắn khóc như một đứa trẻ, hai người cứ thế một người vỗ về, một người khóc đến mức không còn biết phải làm gì tiếp theo.
Thế rồi trong đầu San liên tục nhớ đến Phương, người chị đã kề sai sát cánh với mình suốt những ngày tháng tuổi trẻ tươi đẹp.Phương...
Người đã thức đêm thức hôm bao lần San nhập viện, người phát giác ra mọi biến đổi trong tâm lý nàng, hiểu được nàng đang đau, đang buồn, đang âm thầm khóc trong đêm.Phương, người duy nhất không rời tầm mắt khi San trải qua cơn sang chấn mấy tháng trước, người từng nói: "Em gái của chị, chị không lo thì ai lo?"
Phương, người không phải máu mủ ruột rà, chỉ đơn giản là duyên phận cho họ gặp gỡ nơi chốn phồn hoa đô thị.
Người đội nắng dầm mưa cùng nàng rong ruổi khắp bốn mùa phố phường Hà Nội.Vậy mà giờ đây Phương ra đi không một lời từ biệt, cô gái ấy rời đi quá đột ngột... và vĩnh viễn.Một lúc sau khi thấy San không thể khóc được nữa, Hải chủ động buông nàng ra, lấy quần áo mặc cho cô nàng bé nhỏ đang phải đối diện với sự mất mát quá lớn, rồi hắn vào nhà tắm lấy chiếc khăn lau mặt cho nàng, chờ nàng ổn định lại rồi nói:- Em phải về quê chị ấy, em không tin, em không thể không nhìn thấy chị ấy lần cuối.
Chị gái em, hức hức... em cần tận mắt nhìn thấy.Hải nhìn San đầy xót xa, nỗi đau của nàng không khác gì thời điểm hắn mất đi mẹ mình...
Không muốn tin, hoảng sợ, trống rỗng, cô đơn, không biết nên đối diện thế nào.
Nhưng giờ đây hắn đã vượt qua những cảm xúc đó, để vững vàng đứng đây làm điểm tựa cho người hắn yêu thương.
Là nơi cho San dựa vào, thỏa sức mà khóc:- Anh đưa em đi.
Anh không cho em đi một mình được.San cắn chặt môi không phản đối, nàng mệt đến mức chẳng thể cãi lại.
Cảm giác chờ đợi Phương mấy ngày liền, không một hồi âm, không một động tĩnh.
Cô chị nàng coi như người nhà cứ thể mà bốc hơi khỏi thế gian này chỉ trong nháy mắt, quà chị muốn nàng đã mua, nàng mong ngóng phản ứng thích thú của chị, vẻ mừng rỡ của chị.Có lẽ giờ đây San đã hiểu, chờ đợi vẻ mặt hào hứng đó không chỉ đơn giản là một niềm vui và sự may mắn, mà là sự thư thái sau những áp lực mệt mỏi.
Lúc này, trải qua việc phải chờ đợi một người khi không biết rõ ngày mai sẽ ra sao, không biết sau sự im lặng đó là gì, là câu xin lỗi vì đã lỡ hẹn, hay lời từ biệt chẳng kịp nói ra.Tất cả đều không khác gì một bản án tra tấn tinh thần tàn nhẫn.Lát sau Hải lập tức gọi cho trợ lý Kính.
Giọng hắn trầm thấp mang theo chút vội vã nhưng vẫn thể hiện được sự ổn định khi xử lý mọi vấn đề:- Đặt hai vòng hoa kính viếng tại cửa hàng gần địa chỉ này.
Một cái ghi "Em gái, Ngô Hà San, Ngân, Lan, Trang, vô cùng thương tiếc chị".
Một cái ghi "Anh Phan Hoàng Hải - Captain G Việt Nam, thành kính phân ưu cùng gia đình"."
Đặt xong gửi thằng vào gia quyến luôn hả sếp?"
- Ừ.Sau đó hắn tiến đến ôm nàng tiếp tục an ủi, nói rằng mình đã ghi vòng hoa cho cả bốn chị em.
San gật đầu bình tĩnh lại, nghe lời Hải gọi điện cho nhóm "Tổ chức áo đen": - Chúng mày qua đây rồi về nhà chị ấy với tao.
Tao không chờ nổi đến mai.Nhóm lớp của nàng cũng sục sôi trước sự ra đi của Phương, dự là mai họ sẽ tập trung về quê nhà Phương để kính viếng.
Mấy đứa còn lại trong nhóm đều đã có mặt ở Hà Nội.
San cố nén đau thương gọi cho bốn người còn lại tập trung tại King Palace, giờ đây mọi sự đều do Hải bày trí, nàng chỉ cần không kích động ngoan ngoãn làm theo.Cảm giác đau đớn dần được xoa dịu khi gặp lại nhóm bạn.
Hải đánh chiếc Mercedes GLS 450 lên thẳng sảnh chung cư, San đứng cùng Ngân, Lan, Trang, ai nấy đều bần thần trước thông tin tưởng chừng như chỉ là một cơn ác mộng.Không chỉ với San, Phương vừa là người chị, người bạn dẫn dắt nhóm đi đúng hướng trong học tập.
Là người vừa có thể cân bằng cuộc chơi và việc học cho mấy đứa em, là người đốc thúc mấy đứa em học hành, lo cho mấy đứa khi bị ốm, khi thất tình, khi buồn khi vui.
Nên sự mất mát này không đơn giản là nhóm thiếu đi một người, mà còn như mất đi một phần máu mủ.Hải lặng im lái xe cẩn trọng trên cao tốc, khi đi qua một đoạn đường cách khá xa nội thành, San vẫn còn nhìn thấy mấy vòng dây cảnh báo cách ly hiện trường chưa được tháo dỡ hết.
Nàng chống tay lên cửa kính, một lần nữa nước mắt lại âm thầm rơi, cơ thể khẽ nấc lên vì kiềm nén bản thân để những thanh âm đau đớn không bật ra khỏi cổ họng.Địa phận Hà Nam.Cả dọc đường dù Hải lo lắng nhắc San chợp mắt nghỉ nhưng không được, mấy chị em phía sau cũng chẳng có tâm trạng nào nhắm mắt ngủ, ai nấy đều bồn chồn mong chờ nhìn thấy người chị thân thương của mình.Trên xe San im lặng, đôi mắt nhìn ra cánh đồng trôi qua cửa kính, mưa bụi bắt đầu rơi lất phất.
Nàng nghĩ về những cuộc gọi nhỡ, những câu chưa kịp nói, những cái ôm mà mãi mãi không còn, hay cả một nụ cười, một tiếng gọi "San ơi" của chị cũng chẳng thể được nghe nữa.Đến Thanh Liêm, nhà Phương ở một khu dân cư mới.
Nhà ống ba tầng nằm cạnh các căn nhà ống khác, không khí tang thương bao phủ một vùng trời, vòng hoa trắng ngà, viền ruy-băng đen trải dài từ dọc đường đến trước cửa nhà Phương.
Rạp nhà đã dựng, tiếng kèn trống không ngừng kêu lên ai oán thay cho nỗi tiếc thương không gì sánh bằng lúc này.
Hải cầm theo một chiếc áo đen ngắn mang mùi hương của mình rồi choàng lên người San, nhẹ nhàng dắt nàng xuống.
Tay hắn nắm chặt tay nàng suốt chặng đường không rời.
Bóng dáng hai người đi qua những vị khách gây bao sự chú ý, Hải mặc suit bên trong như khi đi làm và khoác chiếc măng tô dài vì trời lạnh, cơn mưa xuân trút xuống không lớn nhưng âm ỉ, thấm dần, ngấm dần, sau đó sẽ lạnh buốt khiến lòng người run rẩy nếu đứng dưới nó quá lâu.Đến gần cửa nhà Hải buông tay San ra để nàng cùng nhóm bạn vào nhà ôm lấy mẹ Phương, bà đã khóc đến ngất lên ngất xuống.
Hải đứng ngoài hỏi thăm bố Phương về chuyện xe cộ hôm ấy... mưa xuân đôi khi cũng gây ra những hiểm họa vô tình.
Ông nói rằng khi người dân đưa Phương đi cấp cứu, những tưởng đã kịp thời nhưng vì là ở cao tốc, lúc đến bệnh viện tiên lượng đã xấu, sau một ngày cuối cùng Phương ra đi không chờ đợi một ai.San nhìn chị gái mặt mày không chút huyết sắc trong quan tài, ở trán của Phương vẫn còn một vết thương lớn do va chạm, cả cơ thể Phương teo tóp đi khiến San không tài nào nhận ra người nằm trong kia là cô gái vui vẻ yêu đời trước đó, chứng kiến tận mắt thế này nàng cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt, nước mắt cứ ngỡ đã dừng lại một lần nữa tuôn ra.
Hải nhìn San đến đau lòng, lúc nàng khụy xuống hắn hoảng hốt chạy vội lại đỡ.
Xót xa ôm lấy người yêu đi vào trong phòng bếp, ngồi lên chiếc ghế ở cạnh bàn ăn vỗ về nàng:- Từ sáng đến giờ em còn chưa ăn gì đấy, thêm chút nữa có khi lại vào viện vì tụt huyết áp.
Ngồi đây ngoan anh đi mua đồ mấy chị em ăn nhẹ cho có sức nhé?- Anh à... em đã từng ngồi ở đây...- Thôi nào, không nghĩ đến nữa.- Bình thường lúc ở Hà Nội là em nấu cơm cho chị ăn, nhưng hôm ấy chị đã nấu cơm cho em, ngay tại căn bếp này.- Em mà khóc nữa Phương không an lòng đâu...San nằm trong vòng tay Hải kể lại mảnh ký ức đẹp đẽ.
Khuôn mặt Phương tươi cười rạng rỡ, sự tần tảo của một người chị lan tỏa khiến San ấm áp như được ở chính nhà mình.
- Ngân, Lan, Trang, tất cả bọn em để được chị ấy lo cho... hức... chị nói chị ra đời trước bọn em một năm... chị sẽ lo cho mấy đứa... chị sẽ không yêu ai cả vì chị yêu bọn em hơn...
- Những ngày anh và em trục trặc, hức... là chị ấy đã bên cạnh em suốt vì sợ em tủi thân... hức... em không chịu nổi mất....Ngay lúc ấy Ngân đi vào, nước mắt cũng chẳng thể nén lại khi chứng kiến mọi thứ.
Hải vuốt những lọn tóc bạch kim bị nước mắt làm cho ướt sang một bên, nhận lấy khăn giấy Ngân đưa rồi lau cho nàng.
Đến khi San khóc đến mệt lả đi trong vòng tay Hải, hắn vẫn ôm chặt nàng, để khuôn mặt nhỏ đang an tĩnh nhắm nghiền mắt dựa vào ngực mình.
Tay San trong vô thức vẫn nắm chặt áo Hải, như thể sợ rằng nơi vững chãi nhất cũng bỏ mình mà đi, mềm yếu nhỏ bé đến đau lòng.Hồi sau Lan và Trang cũng vào, họ ngồi quây quần quanh chiếc bàn ăn không ai nói một lời.
Ảm đạm đến đau thương.Giữa muôn vàn câu hỏi không lời đáp, chỉ có một điều San và các bạn chắc chắn.
Thế giới đã mất đi một người tốt, và nàng cùng các bạn thì mất đi một nửa tuổi trẻ.***Hôm sau, các thành viên trong lớp cũng tới đưa Phương về nơi an nghỉ cuối cùng.
Trước đó Hải báo công ty rằng thực tập sinh cũ phòng Phát triển qua đời, lại là bạn thân của Ngân, con gái ông Trọng nên ban Giám Đốc Captain G cũng đã sớm gửi vòng hoa tới.
Lần lượt các vòng hoa đã được mang đến từ hôm qua sau khi Hải đến nơi một lúc.
Hôm nay còn thêm một cái to lớn nhất đeo ruy băng đen điền dòng "Tổng công ty Captain G Việt Nam thương tiếc em".Bất ngờ hơn một chút là Quân cũng đến góp mặt, trước đó anh gọi cho Hải để xem xét tình hình một hồi rồi cũng quyết định tới để bên cạnh Ngân.
Mặc dù lúc ấy mọi thứ lu bu dồn dập, nhưng thiện chí của Quân ai nấy đều có thể nhìn rõ, ngay cả San u dột đến mấy cũng phải để ý mấy lượt nói với Hải:- Anh Quân quen Ngân từ bao giờ thế anh?
Còn chị Linh thì sao?
Đừng nói với em anh ta lăng nhăng vớ vẩn với Ngân nhé.- Không, Quân có mặn mà gì với Linh đâu em!
Mối quan hệ tình tiền đó không sớm thì muộn cũng phải chấm dứt, từ lúc đi thực tập Quân đã để ý đến Ngân rồi, chẳng qua nó chưa giải quyết xong chỗ con Linh nên không tiến tới với Ngân thôi em.- Hai anh đừng có tư tưởng mang bọn em ra làm thú vui tiêu khiển!- Tâm trạng của em đang tiêu cực nên nhìn xung quanh cái gì cũng thấy đen tối.
Có ai đi mua vui mà cất công thế này không em?Sự xuất hiện của Hải và Quân ở đây khiến lớp học của San ồn ào một trận.
San không muốn công khai với thiên hạ theo cách này, hơn nữa cũng để tránh sự ghen ghét tị nạnh nên Ngân đứng ra xuề xòa giải vây, nói rằng Phương và San là thực tập sinh cũ của anh Hải, lại là bạn của con gái ông Trọng nên hai người họ đến thể hiện thiện chí.
Lúc đưa Phương đi quả thực San đứng không vững, đêm qua nàng cùng các bạn ở lại phòng Phương mà thức trắng cả đêm.
Thi thoảng còn nói vài câu chuyện cũ khiến mấy chị em lại rơi nước mắt khóc rưng rức.Hải và Quân cũng chẳng ngủ nổi, cách một lúc hắn lại lên xem San có ổn không.
Quân nhanh chân hơn một bước lôi Ngân đi ngủ từ lúc nửa đêm cho bằng được, Hải cả nể nên đến gần sáng thấy San vẫn chưa ngủ được liền dứt khoát xông vào phòng, ôm nàng dậy khỏi giường mặc kệ những người xung quanh đưa nàng xuống xe mình nghỉ ngơi.- Em ở đây cho yên tĩnh một chút.
- Em buồn quá...- Anh biết, không ngoan anh sẽ cáu đấy.Hải đã phải chuẩn bị một bịch khăn giấy chỉ để lau nước mắt cho San.
Hắn ôm người ngồi ở ghế sau, mở cửa sổ ô tô cho gió trời thổi vào.
Thú thật Hải đã sớm có chút bực dọc, cơ thể San mới hai ngày trước vừa trải qua chuyện kia nên Hải thừa biết nàng bị đau nhức mệt mỏi đến thế nào, đã thế còn là lần đầu kinh qua nên Hải thấy thể trạng của San sắp báo động đỏ đến nơi.Những tưởng đi đường dài về Hà Nội xong sẽ có thời gian cho nàng nghỉ ngơi, nhưng sự việc đột ngột này khiến cả thể xác lẫn tinh thần San kiệt quệ, vì thế mà Hải hối hận vô cùng vì đã đòi hỏi San quá nhiều, nhìn người tiều tuỵ chỉ sau một ngày mà thương không để đâu cho hết.Thế rồi đến sáng sớm hôm sau, trước khi ra ngoài San nói Hải đừng đi gần mình quá, nàng không muốn các bạn trong lớp thấy rồi nói ra nói vào.- Tí nữa đưa Phương đi rồi, em đứng còn không vững anh bỏ em sao được?
- Hải vừa khó chịu vừa có phần tức tối nói.- Em ổn, không đổ được.- Đừng ngang bướng lúc này, em có biết em đang yếu đến mức nào không?
Chân run người mềm oặt ra còn cố tỏ ra mình ổn, anh lo cho em không chớp nổi mắt mà em chỉ lo người ta nói thôi à?
Hải bực dọc nói một tràng nhưng vẫn ôm rịt người vào lòng xoa đầu bóp vai, giờ còn bắt hắn không được đi bên cạnh làm sao hắn chịu được.
Tất nhiên chuyện San lo lắng không phải khó hiểu, tuổi tác, địa vị của cả hai khiến nàng tự ti, hắn hiểu điều đó mà nói mãi nàng chưa thông, với tình hình bây giờ thì mấy thứ ấy có đáng để bận tâm?Vậy mà San vẫn cứng rắn rời Hải cả buổi sáng đó bằng được.
Hắn chỉ đành đi cách sau nàng một khoảng, may ở chỗ là, hắn cao lớn nhất nên đứng trong đám trông vẫn vượt trội.
Dễ dàng bao quát xung quanh để bảo vệ nàng từ phía sau.
Lúc đưa Phương ra nhà hỏa thiêu, ngoài những bạn bè trong lớp và người thân cận của Phương, trước mắt Hải xuất hiện thêm một tên mà đối với hắn chỉ là một thằng nhóc mới lớn, là bạn cùng lớp San, cậu ta liên tục tiếp cận đưa khăn giấy cho nàng.
San không nhận mà chỉ nói cảm ơn rồi tránh né, Hải thấy thế nên yên tâm không quá để tâm đến cậu ta nữa.
Có cái tên này Hải thấy khá quen, là người rất hay tương tác trên mạng xã hội San, tên Tuấn thì phải.Gạt bỏ đi những khó chịu trong lòng, bởi giờ phút này tất cả mọi thứ đều đặc quánh lại.
San đứng trên hành lang kính nhìn xuống phòng hỏa thiêu, cảm giác hoa mày chóng mặt ấp đến, nàng không thể chịu nổi việc chính thức phải rời khỏi người chị đã gắn bó với mình suốt cả quãng thời gian khó khăn trước kia.
Sự mất mát đột ngột khiến những người ở lại đau đến không thở nổi, San vừa ngồi thụp xuống Tuấn đã nhanh chân len lỏi vào đỡ lấy bạn, cậu vòng tay ôm lấy San, lấy khăn giấy lau đi hai hàng nước mắt rơi, liên tục xoa đầu an ủi, San không còn biết ai với ai, chỉ biết khóc đến mờ mắt.
Ngân suy sụp bần thần khóc đến lạc cả giọng, nhưng Quân không bị Ngân bắt phải giữ kẽ giống Hải, thế nên anh trực tiếp bước đến bên cạnh Ngân, trở thành điểm tựa vững chãi nhất cho cô thoả sức mà bấu víu.
Trang, Lan cũng không nhịn nổi khung cảnh bi ai đang diễn ra, ôm mặt khóc nức nở.Thế rồi không thể chịu nổi khung cảnh trướng mắt kia, Hải đứng ở phía sau gạt mấy người đang đứng chắn đường ra, trực tiếp đến kéo mạnh tay Tuấn khiến cậu chếnh choáng mà đứng dậy nói:- Bỏ ra!- What?
Anh là ai?
Tự dưng xen vào chuyện người ta là sao, tôi làm gì anh?Cậu chàng ngơ ngác nhìn người đàn ông với khí thế trấn áp kinh khủng, mặt này hắn ta xám xịt, ánh mắt như muốn xuyên thủng cánh tay đang ôm lấy San.
Nhưng vô duyên vô cớ đến gây sự thế này Tuấn không ưa, hơn nữa cậu cũng chẳng hiểu người đàn ông này đang muốn làm gì với mình.
Cậu càng không muốn làm ồn ảnh hưởng đến xung quanh trong lúc thế này, tự nhiên ôm San vào lòng né đi chỗ khác.- Tôi bảo cậu bỏ ra?
Không hiểu sao?
- Hải gằn giọng xuống vì không muốn gây sự chú ý.- Anh này vô duyên quá San ơi, tôi đưa bạn ra chỗ khác thoáng hơn nhé.Lúc này San ngơ ngác nghe âm thanh lạ lẫm nói bên tai mình, ngoảnh qua nhìn mới biết là Tuấn nàng liền vùng ra khỏi cái ôm vai kia, lau nước mắt chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Tuấn thấy thế ngay lập tức chạy theo, Hải lúc này mặt đã đen như đít nồi.
Ngay chỗ rẽ Tuấn định phóng vào nhà vệ sinh theo San, Hải tóm áo cậu thanh niên trẻ quẳng ra sau, mặt mày căng lên như thể ngay giây sau sẽ lao vào đánh người.- Ê mẹ nó?
Tôi nhịn anh nãy giờ rồi đấy?
Quân giang hồ chợ búa, anh định thể hiện gì ở đây?
- Tuấn bị Hải ném ra mà cơn giận như bốc lên đỉnh đầu, trực tiếp văng tục không nề hà đến vị thế của người đàn ông kia nữa.- Lượn!- Vớ vẩn, tôi là bạn cùng lớp San.
Chúng tôi xa lạ gì nhau?
Anh là bảo vệ ở đây à?Hải hít một hơi dài, rốt cuộc là cùng lớp mà sao lại không biết hắn là ai chứ?
Tên này bỏ kỳ thực tập vừa rồi sao?
Còn gọi hắn là bảo vệ?
Thấy vậy hắn cũng không muốn đôi co nhiều đành nói:- Tôi thấy cậu trẻ người non dạ nên không chấp, đừng tự ý động chạm đến người con gái khác.Bởi vì đây là nhà hỏa thiêu nên Hải lịch sự cảnh cáo, không bày ra dáng vẻ bất cần đời như khi hắn đi chơi cùng Quân, cũng không muốn thể hiện bất cứ điều gì như Tuấn nghĩ, đơn giản là hắn ở đây không phải để kẻ khác có cơ hội sấn sổ đến San.- Tôi là bạn trai San, anh vô duyên xen vào việc người ta thế?San từ nhà vệ sinh đi ra nghe một màn này mà tỉnh cả người, Hải nắm chặt tay, trán nổi gân xanh, cố gắng kiềm chế để không đánh cậu thanh niên kém mình cả chục tuổi trước mắt.
Giờ đây mà không vì ở nơi công cộng thì San nghĩ Tuấn rơi mấy cái răng rồi.Mệt mỏi trong lòng đến mấy cũng cố mà đi ra đứng giữa hai người, nhàn nhạt nói:- Tuấn đừng thế, nay là đám tang của Phương nên tớ bỏ qua.
Sau mà còn nói linh tinh tớ đánh đấy.
San nhìn Hải gật đầu một cái tỏ ý mình ổn, sau đó lách người quay lại chỗ mọi người.
Hải thấy San chủ động lên tiếng nên không muốn chấp Tuấn, chỉ để lại ánh mắt và bộ mặt như chuẩn bị khai hỏa rồi rời đi, im lặng theo sau San.