- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 635,391
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Nt] Thượng San Hải Tường
Chương 20
Chương 20
Nếu không phải San đưa ra yêu cầu gì quá đáng Hải cũng sẽ không ép nàng quá mức.
Như sáng nay khi nàng cựa mình thức giấc, hắn ôm người bắt ngủ không được vì nàng nằng nặc đòi đi học.
Mà chuyện đi học đâu phải vấn đề gì không chính đáng nên Hải đành đồng ý yêu cầu của nàng.
San ngồi dậy định đóng lại khuy áo trong thì Hải tranh việc luồn tay vào đóng giúp nàng, xong rồi liền hôn lên vai, lên cổ, vòng xuống hôn lên ngực nàng một cái cười đầy tình tứ.- Em sẽ book xe đi học, anh cứ đến công ty đi nhé.- ???Hải hỏi chấm một bụng, mới sáng dậy đầu bù tóc rối vào phòng tắm đánh răng nghe San nói mà khó chịu vô cùng, hắn nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi ra phòng thay đồ xem xét nàng.
Lúc này San đã thay ra bộ trang phục đi học thường ngày, dáng vẻ của một sinh viên thứ thiệt.
- Bạn trai thế này mà em chê không cho đưa đi học luôn sao?
Từ đây qua trường em chỉ mất phút mốt thôi đấy.
- Hải rất không hài lòng nói, cơ mặt cũng vì thế mà hơi nhăn lại nhưng hai tay thì vô thức ôm lấy eo San kéo người về phía mình.Tất nhiên San hiểu, từ King Palace chỉ cần đi thẳng xuống vì trường nàng nằm cùng trên đường Nguyễn Trãi.
Nhưng mà nàng có lý do riêng...- Anh nổi bật như thế này mà.
Tới nơi cái chắc nửa khoa em nhận ra anh luôn quá.- Thì sao?
- Hải cố tình tỏ ra không hiểu.- Thui mừ...
San khum mún người yêu San bị người khác dòm ngó đâu.Thuận đà San cũng bám eo hắn nũng nịu, Hải không nhìn nổi hai giây liền cúi xuống hôn người, chấp nhận thỏa thuận.
Chắc có lẽ hắn hiểu rõ một điều hiển nhiên rằng, nếu nàng bước từ xe hắn xuống sẽ nhận bao nhiêu ánh nhìn tò mò.
Xui rủi hơn là tâm điểm bàn tán rồi vỡ ra cái gì không hay thì khổ thân, lúc này chỉ nên để nàng nhốt vào tủ kính thôi, không được phép để kẻ nào làm tổn thương nàng nữa.
Thôi hắn đành để nàng tự đi học vậy.Đến lúc đưa San xuống sảnh Hải vẫn nắm chặt tay nàng không rời, hắn một thân âu phục phẳng phiu trái ngược với San nhỏ bé đeo balo đang đứng nép vào người mình.
Mùi hương nam tính của Hải quyến rũ biết bao, San cứ vậy mà dụi dụi vào người hít hà hại hắn sướng đến phì cười.
Những xúc cảm của đôi trẻ mới yêu luôn là thứ cảm giác dễ bồi hồi xao xuyến nhất, Hải cũng vì thế mà dính người mân mê hỏi han không rời.Đến lúc tài xế gọi tới báo xe sắp đến hắn mới buông tay hôn vào môi nàng nói tạm biệt, không quên mở cửa xe dặn dò nàng đi học ngoan:- Trưa về anh đón em đi ăn.- Em đi với chị Phương rồi về nhà với chị luôn ạ.- Bỏ anh sao?- Đừng thế mà, em đi nhé.San nhìn khuôn mặt không thỏa mãn buồn buồn của hắn mà thấy ấm áp vô cùng, giơ vẫy tay chào tạm biệt rồi nhắc bác tài lái xe đi.
Đi được một đoạn điện thoại nàng lại có thông báo ngân hàng, lần này mở ra số tiền còn gấp đôi lần trước.Cả cụm "PHAN HOANG HAI chuyen tien" làm San rung động không thôi, thời buổi này làm gì có chuyện một túp lều tranh hai trái tim vàng, chỉ vừa mới xác định mối quan hệ chưa đầy một ngày nên mọi thứ San vẫn cần thời gian để thích nghi thôi.Hải không đòi hỏi nàng bất cứ điều gì ngoài việc muốn nàng ngoan ngoãn ăn ngủ đầy đủ, vậy nên nàng cảm thấy như mình có qua mà chưa có lại.
Cơ mà nói không thích là nói dối, dù sao cũng không nên thể hiện những thái độ quá phấn khích, San không muốn Hải đánh giá mình là người tư lợi nên nhắn tin cho hắn:- Sao anh cho em nhiều thế?
Em đâu có việc gì cần tiêu nhiều thế đâu?Kế đó hắn trả lời:"Bạn trai nuôi thì đừng có ý kiến ý cò nhé cô San."
Hải chuyển một lần như vậy vì nghe San nói sẽ về nhà với Phương, nếu nàng có muốn mua gì đãi bạn còn có tiền, hắn sợ nàng thiếu nên không biết chuyển bao nhiêu cho vừa, đành bấm đại một dãy số dài.- Em thấy áp lực thui.
- San nhắn tin trả lời."
Em coi thường anh hay không muốn để anh lo cho em?"
- Không phải, nhiều thế này em ngại lắm."
Quân nuôi cô khác hơn nửa tháng lương vẫn chê bị ít đấy, em để anh có tí đàn ông nhé!"
Một đống hỏi chấm bay trên đầu San, mà thực ra Hải nói thế cho San ngoan ngoãn không ngại ngần thôi chứ sao mà San biết cụ thể nửa tháng lương của hắn và Quân là bao nhiêu.- Nhưng em đâu có xin ạ?"
Em chưa ăn sáng mà còn phải đợi em xin anh mới động đến hả, nãy anh quên đưa em tiền ăn xôi, sao anh thấy San xem nhẹ tư cách của anh quá... haiz"San cạn lời, tất nhiên trong lòng nàng rất vui khi vớ được bạn trai chất lượng thế này, San nghĩ thông suốt thì thấy trước mắt cứ tận hưởng thay vì đắn đo đi đã, dù gì cũng là Hải tự nguyện nuông chiều chứ nàng đâu có vòi vĩnh đâu, nhưng cứ đà này San nghĩ mình sẽ hư sớm nếu Hải quá nuông chiều.Theo phép lịch sự chắc chắn nàng sẽ tìm quà tặng hắn, nhưng cái gì hắn cũng có rồi, thành ra nàng chẳng biết đáp lại thứ gì.
Thôi đành đợi lát vào lớp xin tổ tư vấn tại chỗ, nàng đến nơi tạt vào căng tin mua một đống nước nôi bánh trái cho các chị em, coi như một lời công khai mối quan hệ mới.Đến khi nàng vừa bước vào lớp bốn chị em còn lại đã trố mắt ra nhìn, xúm lại hỏi thăm hết lời:- Oa San, một đêm đã khoẻ lại rồi à?Chị Phương chắc chắn là người hỏi đầu tiên, sau đấy mọi người cũng được câu nọ câu kia:- Cô San khoẻ lại là tốt rồi, phương thuốc kia xem ra là hiệu quả.- Phát đạt rồi, giàu rồi, thích nhé!!!
Không quên bạn là được rồi.San cười nhìn mọi người vui vẻ ăn uống.
Cả tuần nay nàng dặt dẹo mất hồn may là có bạn bè giúp đỡ chuyện học hành, người thì chép bài giùm, người thì thay nàng thuyết trình, mỗi người một tay một chân chưa bao giờ phàn nàn.
Thành ra lần này nàng muốn cảm ơn họ thật ý nghĩa:- Trưa nay đi ăn nhé, chúng mày muốn ăn gì?
Tao mời hết.Trong lúc cả nhóm ồ lên thích thú đi chọn quán, nàng rút điện thoại ra nhắn tin hỏi thăm hắn.
Tiện đây đổi từ "Hải Đăng" thành "Anh già iu iu" kèm icon sóng nước."
Anh ơi, anh đến nơi chưa ạ?"
Hải vừa đến công ty thì nhận được tin nhắn từ người yêu mà mừng trong lòng cười tủm tỉm.
"Ngô trên núi" sau đêm qua cũng đã được đổi lại thành "Yêu bạn nhỏ", nhanh tay bấm trả lời:- Anh vừa đến đây bạn iu."
Trưa nay em mời bạn đi ăn nhé, tuần vừa rồi chúng nó giúp em rất nhiều nên em muốn cảm ơn.
Vì dù gì cũng là tiền anh cho nên em hỏi anh trước một câu."
- Anh cho thì em làm gì không cần hỏi anh, tối gặp anh đưa thẻ cho em cầm luôn."
Ế thôi thôi, không cần đâu ạ."
- Đừng khách sáo với anh, anh lo được.
San cứ như vậy anh thấy mình không có chất lượng.
Hiếm khi nào thấy được vẻ tự ti của Trưởng phòng, vậy mà San đã gặp mấy lần rồi đấy, nàng thả một icon con khỉ thả tim rồi tắt máy.
Miệng cười không khép lại được cảm nhận mình đường đường chính chính được yêu thương, được nuông chiều, nàng nghĩ cứ như này Hải sẽ tán gia bại sản vì mình mất thôi.*** Sau cỡ một tuần Trưởng phòng Phát triển dự án cáu kỉnh khó ở thì nay bộ phận nhân viên dưới trướng anh Hải cũng đã được thở phào nhẹ nhõm.
Hải ngồi vào bàn làm việc với tâm trạng vô cùng thoải mái, cảm nhận một thay đổi mới trong cuộc sống mà hai năm nay tưởng chừng đã bị bỏ quên.Mới sáng ra mọi người đều chăm chú làm việc, hắn cũng tập trung cao độ để hoàn thành những việc mà mấy ngày hôm nay làm không được chu toàn, đến giữa buổi không khó khi lại nhìn thấy anh Quân cà lơ phất phơ sang chơi cùng anh Hải, mồm miệng anh tía lia hỏi han:- Hey bạn yêu, bạn sống lại rồi à?Hải nhếch miệng cười không trả lời coi như ngầm thừa nhận, Quân thấy thế liền sà xuống bàn làm việc tò mò khai thác:- Sao?
Ở bước nào rồi?- Bạn trai không đối thủ của Ngô Hà San!Quân giật giật khóe miệng khi lần đầu nghe Hải thừa nhận bản thân với chức danh này, từ bé đến giờ còn chưa lần nào Quân nghe câu "Bạn trai của Hải Yến" từ mồm hắn.
Xem ra kỳ này có chút đặc biệt, nhìn bộ mặt của Hải khi vừa nghĩ đến người yêu lại tủm tỉm cười khiến Quân cũng vui lây, thế rồi anh lại hỏi đến một vấn đề khác:- Thế mày xem vụ đi Hà Giang như nào đi, sắp Tết nhất đến nơi rồi.
Hay ra Tết đi vậy?- Hà Giang thường ra Tết sẽ đông, cũng có nhiều hoa nở.
Tầm đó lên cũng được rồi xem khách chủ yếu tập trung ở những địa điểm nào.Quân gật đầu lôi điện thoại ra xem xét cái gì đó rồi lại cười đểu nhìn Hải nói:- Thế mày có tính mang chăn bông 37 độ đi không?Ngay lập tức Hải nhìn Quân với ánh mắt như đã biết tỏng ý đồ anh, xem ra với cái nét cợt nhả này khả năng cao là Quân sẽ dẫn theo người yêu, chắc là cái cô Quân quen cách đây một năm trước, nhưng nói thật Hải thấy không có cảm tình với ả đó lắm, nhìn rõ là ả chỉ quen vì vấn đề vật chất, Quân quen vì hợp "tình", mối quan hệ cả hai bên đều có lợi chứ Hải chẳng thấy tình cảm yêu đương chỗ nào.- Tao sẽ mang San đi, mày tốt nhất đừng có mồm nhanh hơn não.
- Hải thẳng thắn đi vào vấn đề còn không quên dặn dò Quân một câu.- Được, phải thế chứ.- Mày bảo Linh rồi à?- Bảo từ hôm đi ăn tối luôn cho nóng.Hải gật đầu, việc đi chơi hắn thường là người dẫn đầu vì cách bày trí cuộc chơi phù hợp với từng hoàn cảnh, tuy nhiên sau đó Quân sẽ là người đứng ra thực hiện kế hoạch của Hải đã vạch ra.
Hắn xem lịch sau đó vào nhóm chat riêng của mấy anh em mở cuộc bình chọn số lượng tham gia, nhanh thôi mọi người đã vào xem đầy đủ.
Tính sơ bộ thì có Minh và vợ, Chí, Quân đi cùng người yêu, hắn với San nữa là đoàn tám người, một số lượng không quá nhiều cũng không ít, dễ dàng bao quát.Sau đó Hải tranh thủ lập một bản kế hoạch sơ bộ rồi cất đi, còn phải chờ đến lúc hỏi San xem lịch trình của nàng thế nào sau đó hắn mới thống nhất rồi gửi cho cả nhóm được.Rất lâu sau đó hắn nhìn đồng hồ cũng đã đến trưa, như một thói quen nhắn tin cho bạn nhỏ của mình:- Em yêu đi ăn chưa?
Rất nhanh San liền trả lời."
Em tới nơi rồi, bọn em ăn quán dimsum trước anh dẫn em đi đó."
- Nhớ gọi thêm cơm để ăn nhé, người em chưa khỏe hẳn đâu.Sợ rằng nàng ăn uống qua loa Hải lo lắng nhắc nhở nàng, dù sao đi nữa hắn vẫn muốn tới tận nơi xem bạn nhỏ có ngoan ngoãn nghe lời không.
Cơ mà San đã nói rằng mình có gọi cơm và canh hoành thánh ăn kèm rồi chụp báo cáo hắn mới yên tâm, còn không quên nhắc lại chuyện tối nay hắn sẽ qua đón:- Em ăn đi rồi về nghỉ sớm, tối đi bơi về anh sẽ qua đón em.Nghe Hải nói đến bơi nàng có hơi giật mình, đúng là hắn rất cao lớn và cơ thể săn chắc như minh tinh điện ảnh, nghĩ lại chắc không tự nhiên mà được như vậy, hóa ra hắn có rèn luyện thể thao."
Ra là anh có tập thể thao mà không nói em."
- Anh thường đi muộn hoặc tranh thủ thời gian rảnh, đang mùa đông nên anh ít đi hơn."
Vậy mấy giờ anh qua ạ?"
- Tám giờ anh qua, em đói thì ăn tạm trước rồi anh đưa em đi ăn chính sau.Nàng nhắn lại hai chữ "vâng ạ" rồi tắt máy quay qua nói chuyện với bạn bè, Phương đã ton hót chuyện San và Hải nên giờ nàng cũng không cần nói quá nhiều nữa, chỉ đơn giản trả lời những thắc mắc của các bạn.
Thế là sau màn trình bày qua qua và "hỏi xoáy đáp xoay" của "hội đồng quản trị" chị Phương liền tiếp tục tiên phong lên tiếng:- Chúc mừng cô San thoát ế thành công, ai mà ngờ đi club lại vớ được giải độc đắc chứ.- Phải đấy, bao lâu rồi mày chưa hóa trang lại cái mặt đấy, không khéo lại tưởng "dân chơi hoàn lương".San cười ngại ngùng, nói quá vậy thôi chứ làm gì đến mức ngỗ nghịch như thế chứ.
Cơ mà không thể phủ nhận rằng gương mặt được trang điểm như hôm đi club kia là bộ dạng "bad girl" nhất của San, một bộ dạng mà những tay chơi như Hải nhìn đã quen rồi lại bị sốc vì mặt mộc quá đỗi đáng yêu của San.Nói đi cũng phải nói lại, nàng cùng nhóm bạn chỉ là mỗi chỗ nên biết một chút để có trường hợp gì xảy ra còn biết mà ứng phó.
Như cái lần bị Vinh hại này, nếu không phải từng uống chút rượu, từng say, nàng vẫn sẽ nghĩ mình uống nhiều nên say rượu chứ không phải bị bỏ thuốc, may sao nàng còn biết đường mà cầu cứu kịp thời, nếu không nàng nghĩ giờ mình chắc hóa điên mất rồi.Nhà hàng buổi trưa hay tối đều rất đông, người ra người vào rôm rả dưới buổi trưa se lạnh, San nhớ lại khung cảnh ngày ấy Hải chăm chút từng miếng ăn cho mình mà mỉm cười hạnh phúc, giờ đây lại đóng vai người lớn mà gắp cho bạn những miếng ngon rồi thúc giục hãy ăn thật nhiều.
Rất lâu sau đó bữa ăn kết thúc, nàng nhận ra mình còn chưa hỏi mọi người về việc nên tặng gì cho hắn.
Ai nấy đều suy tư không biết nên mua gì tặng cho người đã có mọi thứ như Hải, có ai trong số họ còn trêu "người như Hải chỉ cần tình cảm thôi".Nàng thấy cũng đúng, Hải luôn cho nàng thấy hắn đặt quá nhiều tình cảm và thời gian cho mình dù hắn rất bận rộn với công việc.
Suy nghĩ mãi không có kết quả nàng đành bất lực xua tay, đứng dậy ra thanh toán rồi cùng Phương về nhà.***Hai chị em tiếp tục được cùng nhau rong ruổi trên con đường tấp nập của Hà Nội, San áp mặt vào vai Phương hít lấy mùi tóc thơm thoang thoảng của chị gái, nàng rất vui khi chưa bao giờ bị bỏ lại phía sau trong những ngày mình ủ dột.
Phương chưa từng đào sâu vào những nỗi đau của San nếu nàng không có ý định kể, nhưng luôn sẵn sàng đứng ra an ủi vỗ về người em mà mình coi như ruột thịt này.Lượn lờ trên đường mãi không nghĩ ra được gì, nàng đành bảo Phương vòng vèo một lượt lên phố rồi dừng chân tại một tiệm thời trang nam cao cấp, nàng nghĩ với số tiền mình có vẫn đủ khả năng để mua quà tặng Hải, không phải quá rẻ mạt nhưng cũng đủ để hắn biết thiện chí của mình.Cửa hàng này có một thiết kế rất sang trọng, toát lên vẻ lịch thiệp của người đàn ông và sức hút bí ẩn từ những món phụ kiện nhỏ.
San nhìn quanh một hồi từ mắt kính đến thắt lưng da, đồng hồ.
Nghĩ lại San thấy mắt kính hắn có rất nhiều để trong ốc đảo, đồng hồ cũng toàn hạng "thứ dữ" nên đối với mắt kính và đồng hồ nàng bỏ qua.
Nghĩ đến dãy đồng hồ Rolex, Cartier, Patek Philippe, Audemars Piguet và hàng loạt những hãng xa xỉ phẩm khác mà nàng không biết của Hải mà rùng mình một cái, San không hiểu sao một người trẻ tuổi như hắn rốt cuộc phía sau có làm thêm gì không mà mấy chiếc đồng hồ đó không cái nào giá triệu, mà giá tỷ.Cuối cùng San dừng lại ở quầy ví da cao cấp, nàng mới thấy hắn cầm ví da một lần trong đợt tham vấn cá nhân ở Mood, ví của hắn rất nhiều thẻ nên nàng quyết định chọn một chiếc dạng gấp đôi màu đen, bên trong đa số là ngăn đựng thẻ, hai ngăn đựng tiền và một mặt trong suốt có thể nhét ảnh, quyết định xong nàng nhanh chóng gọi nhân viên qua:- Gói lại mẫu này giúp em, em làm quà tặng.- Chị có muốn ghi thiệp hay làm một thứ gì đó đặc biệt hơn không ạ?Nhân viên lịch sự hỏi ý kiến sau khi San chọn được đồ, nàng không nghĩ ra được nhiều nên chỉ nhờ nhân viên gói theo cách đáng yêu nhất có thể.Lúc San nhận lại trên tay mà cũng phải tự bật cười, chiếc hộp lịch thiệp được thắt nơ màu đỏ đáng yêu vô cùng, nàng còn sợ nó không hợp với hình ảnh của Hải.
Cầm chiếc túi trong tay mà hài lòng vô cùng, lên xe bảo Phương tiếp tục qua một tiệm giày nữ.
Lần này nàng không mua cho Hải, cũng không mua cho mình, mà mua tặng Phương.- Chị vào chọn đi, lời cảm ơn thực tế nhất em có thể gửi đến chị đó.