- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 630,834
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Nt] Thượng San Hải Tường
Chương 10
Chương 10
Tuần cuối cùng của kỳ thực tập cũng đến, San và Phương tập trung tối đa năng suất để hoàn thiện báo cáo, trong nhóm chat chung các anh chị đã thông báo điểm liên hoan.Lúc San biết họ không chỉ đơn giản là ăn tối mà còn đi tăng hai ở Cansa Nightclub khiến nàng không khỏi bồi hồi."
Vì trend dạo gần đây là kiểu ai đẹp người đó trả tiền nên tôi đề nghị anh em không ăn diện kệch cỡm nhé."
Một chị trong nhóm nhắn tin đến."
Ôi thế là không makeup à?"
"Không nhé!
Ai makeup tính là đẹp rồi, đẹp thì thanh toán."
"Phải rồi, người đẹp người xấu thế không hay.
Chơi đi, cỏ lúa bằng nhau."
Đang lúc không khí hân hoan hồ hơi, bỗng một dòng tin nhắn nhắc nhở hiện lên: "Chuyện đi ăn tối mọi người có thể nói qua với sếp Hải, nhưng tăng hai thì không nhé."
Một loạt nhân sự đang nhắn tin ngay lập tức ngẩng lên nhìn nhau đầy khó hiểu qua các dãy bàn làm việc, dân tình biết sếp Hải của họ xưa giờ sống chất, chơi chất, chẳng lẽ có mỗi buổi tụ tập với nhân viên cũng khó khăn?Nhưng mà trợ lý sếp nói thì không ai dám phản đối, tuy Vinh ít tuổi lại ít kinh nghiệm nhưng Hải châm chước tạo cơ hội, thành ra mọi người vẫn phải tôn trọng.Cuối cùng mọi người cũng thống nhất xong, anh chị trong phòng quyết định không báo sếp tăng hai, không ăn diện, không makeup để tạo bầu không khí gần gũi thân thiện nhất có thể, tránh tình trạng người quá lộng lẫy, người quá đơn giản.Nghĩ lại thì đâu phải ai cũng đẹp và có khả năng ăn diện đâu, mặc dù đây là công ty thuộc tập đoàn lớn, nhưng không ngoại trừ khả năng có người nọ người kia.
San thấy việc này khá nhân văn nên thả tim ủng hộ, coi như đồng ý luôn.- Này, chị chưa đi club mà không makeup bao giờ.
- Phương có vẻ không bằng lòng nói nhỏ với San.- Họ quyết mà, em thấy cũng không vấn đề, mình mặc tồ tệch chút theo dress code là được.Lúc nghe Vinh nói không thông báo tăng hai cho Hải nàng cũng có chút tiếc nuối, nếu được tạm biệt hắn ở nơi lần đầu gặp gỡ thì có lẽ sẽ còn cảm xúc hơn nhiều.Ngoài Hải là biết về mạng xã hội của San ra thì các anh chị trong phòng chỉ biết tài khoản zalo của nàng.
Thành ra không ai biết được thực tế đời sống cá nhân của San ra sao.Về phía Hải, chuyện liên hoan riêng từng phòng cả công ty đều biết, nên khi Vinh thông báo tiệc chia tay thực tập sinh chỉ nói ăn tối tại nhà hàng thịt nướng chứ không nói đến chuyện đi club thành ra Hải không quan tâm lắm, vì chắc chắn trong đầu Hải đã dự định sẽ đưa San đi tạm biệt riêng.
Chỉ là hắn chưa thông báo kế hoạch này cho nàng biết thôi.Đến trưa, San xuống căng tin ăn cùng Phương, mọi người liên tục bàn ra tán vào chuyện gì đó.
Chị Yến mấy hôm nay có vẻ không vui lắm, không biết ai chọc gì chị, mọi người nhìn sắc mặt chị mà ngại động chạm ngang dù chị cũng chẳng có vai trò lớn lao gì quá.San và Phương ngồi xuống một bàn không có ai, sau đó cũng có hai chị gái khác đến sau liền xin ngồi cùng, tiện đà mấy chị em xã giao đôi câu:- Các em thuộc phòng nào đó?- Bọn em phòng Phát triển ạ.- Là Phòng anh Hải à, qua đến nay cả công ty rôm rả hết vì anh Hải đấy haha.Phương không biết chuyện gì nên tò mò hỏi tiếp, hai chị gái kia cũng thân thiện đưa chuyện:- Chắc em không có facebook anh Hải nên không biết đấy thôi, hôm thứ bảy anh Hải có update avatar, vào đọc comment mà cười bò.- Tại đó là hình ảnh đầu tiên anh ý đăng nên mọi người mới chú ý vậy đó.Phương hào hứng hóng hớt, San chột dạ sợ bị phát hiện nên giả đò không biết gì, cũng ngó mặt vào chiếc điện thoại của chị nhân viên xem cùng Phương rồi ô ô a a phụ họa.- Đấy, lạ nhỉ, chả giống phong thái hằng ngày gì hết.
Chị đọc comment tìm hint thì thấy anh Quân có nói "công chúa bạch kim", mà hình dung mãi chả biết anh Quân nhắc khéo đến ai,.- Ở công ty mình đọc xong mấy bình luận anh Hải trả lời là một chín một mười đoán chắc khứa có người yêu rồi, cơ mà đi làm khứa nghiêm túc quá, rình mãi không nhìn ra "tung tích" cô gái kia.Nói đến đây ba người bỗng dưng im lặng suy nghĩ.
Thế rồi ba người như thần giao cách cảm, đồng loạt ngoảnh lên nhìn San nói lớn:- Này!
Em tóc bạch kim!
Vậy là người trong công ty luôn sao?- Đúng đấy, "công chúa bạch kim" là em sao?Lúc này Phương như giật mình một cái?
Định mở mồm hỏi San mà nàng gạt tay bấu chân chị xuề xoà bảo:- Gì chứ?
Liên quan gì đến em?- Công chúa bạch kim, hồi lại tuổi mười chín, không em thì ai?- Trời ơi chị ơi, thế giới của anh ý to lớn cỡ nào chứ?
Không thể quy chụp là em được, biết đâu là mấy cô gái bên ngoài công ty thì sao?Thật sự là San đã run rẩy lẩy bẩy, bề ngoài tỏ vẻ chưng hửng để không ai nhận ra cái lo lắng của mình, trong lòng thì thầm niệm Phật mấy người đừng nhắm đến mình nữa.- Ơ nhưng mà...
Cái Huyền ở bên Ban tiếp thị ấy, nó không cùng khu với mình nhưng cũng tóc bạch kim mà.Đúng lúc đó Phương lên tiếng giải vây, hai chị nhân viên thấy thế cũng không thể áp đặt lên San mãi được đành thôi.
Coi như chỉ là thông tin chính chủ không xác nhận thì không có gì đáng nói, vả lại cũng đâu có tin đồn gì vì mối quan hệ hai người này.San nhìn Phương mỉm cười một cái ý muốn nói cảm ơn, đúng lúc đó điện thoại nàng báo tin nhắn tới."
Ăn xong ra quầy lấy nước dừa nhé.
Anh bảo cô chủ chặt sẵn đổ ra cốc rồi."
- Vậy hả?
Anh xuống lúc nào sao em không thấy."
Anh gọi bảo cô ấy thôi.
Lát em nói lấy nước cho anh là được."
San nhắn cảm ơn rồi cùng Phương bê khay ra chỗ tập kết, kêu chị đứng đó chờ rồi vòng ra quầy nói với bà chủ:- Bác ơi.
Cháu lấy nước dừa cho anh Hải ạ.- Hải Phát triển hả?- Vâng ạ.San cầm cốc nước dừa đầy ứ.
Bên trong còn cạo sẵn cơm dừa, nàng lấy thêm cho Phương một gói bánh rồi đi ra chỗ chị gái.
Lúc này Phương đã khoanh tay chờ San đến, chắc chắn lần này cô sẽ không để San chối bỏ chuyện về người đàn ông kia nữa nên hỏi thẳng San:- "Hải Đăng" là sếp mình đúng không?- Chị ăn đi này...- Vừa nãy chị giải vây cho em không có nghĩa là chị thấy em không liên quan thật nhé.
Bao lâu rồi hả?- Trời ơi chị này, thật sự bọn em không có yêu nhau mà.
Mới chỉ đi chơi thôi.- Sếp chưa tỏ tình với em sao?- Gì chứ?
Em nghĩ không đâu.San không biết sao bản thân lại chừa đường lui cho mình thế này, hoặc chỉ đơn giản là nói ra để chuyện không thành thì cũng đỡ ngượng.Cắm ống hút rít một hơi, vị ngọt của nước dừa làm cho nàng cảm thấy đầu óc thư giãn, tâm tình cũng thanh mát dễ chịu hơn.***Mấy ngày chuẩn bị hoàn thiện báo cáo cũng đã xong, San và Phương mang hồ sơ đến cho Hải phê bình.
Hải xem của Phương trước rồi chấm điểm tuyệt đối, đến bản của San thì còn xem kỹ hơn, đánh giá cũng dài hơn một chút, điểm bằng Phương.Lúc đưa lại cho San tay hắn còn cố ý chạm nhẹ vào ngón tay nàng, gật đầu nhận lời cảm ơn.Hai chị em cùng quay người về chỗ, ngày mai mọi người đi liên hoan, thứ sáu toàn bộ nhóm sinh viên sẽ đến hội trường lớn của tập đoàn để nhận giấy chứng nhận, sau đó thứ hai sẽ đến trường bắt đầu học lại.Phương ngồi nhìn quanh một vòng cái nơi mình đã gắn bó gần hai tháng trời, các anh chị ở đây cũng rất vui vẻ, có lẽ họ đều là người trưởng thành nên coi bọn cô như em mình đối xử, không phải kiểu gây khó dễ bắt nạt giống bạn bè đồng chăng lứa.Sáng thứ năm.Cả công ty đều làm việc như bình thường, chỉ là lòng mỗi người đều đang đập rộn ràng nghĩ đến buổi liên hoan tối nay, phòng của Ngân, Lan, Trang, cũng đều có kế hoạch tối nay.Khác cái là bọn họ đều thông báo hết cho Trưởng phòng nếu có tăng hai.
Nhóm chat có tên "Tổ chức áo đen" liên tục nhảy thông báo, San không trả lời vội mà chỉ im lặng nghe mọi người kể chuyện.- Bọn tao không được phép báo cáo về kế hoạch tăng hai cho sếp Hải, cũng không biết sao nữa.
Trợ lý sếp nhắc rồi nên phòng đâu ai dám ho he.
- Chị Phương gửi tin nhắn vào nhóm."
Vậy sao?
Anh Quân bên bọn tao còn tự đòi đi đây này."
Ngay lập tức Ngân trả lời.- Uầy, thế á?
Thế mà sếp Hải chẳng thấy ý ới gì.Phương phàn nàn, lòng San cũng có chút không yên."
Anh Quân bạn thân anh Hải mà, gu giống nhau.
Cũng thích bar sàn các kiểu thế mà lần này lại im ắng á?
Tao còn tưởng sếp Quân rủ sếp Hải tổ chức chung cơ ý."
"Phen này khó rồi, thiên hạ đồn ầm lên sếp Hải có người yêu tóc bạch kim đây này, dễ gì mà sếp 'được' đi kkk."
Cái Trang lên tiếng khơi mào, cô bạn cũng không biết đến chuyện San đang vào tầm ngắm, thế là nhóm chat lại có chủ đề mới sục sôi hết cả lên.
Chị Phương bên cạnh nhìn San ôm tay đỡ trán, thầm cười nhẹ."
Vãi, thế hai 'con vợ' bên phòng Phát triển có hint gì không?"
- Không chị Lan ạ!
- San nhắn gọn trả lời một câu."
Em San đầu bạch kim đấy.
Hay sếp Hải dí em San rồi à?"
"Ê nhớ lại mới thấy, sếp Quân hay đùa ẩn ý sếp Hải lắm đấy.
Cái comment đó chín mươi phần trăm là thật, chỉ là không nói rõ ai thôi."
Ngân lên tiếng xác nhận lời Lan, câu chuyện vẫn chưa kết thúc dù Phương đã nhắc đến chuyện cái Huyền."
Em San cứ ở đấy mà chối.
Để mai ngày kia tao móc họng anh Quân bắt khai thì mệt nhé."
- Thôi xin!San vừa buồn cười vừa bực vì sợ lộ chuyện, thật ra việc Hải dám thừa nhận khiến San thấy rất an toàn.
Có cái giờ nàng đang là thực tập sinh, nếu lộ ra chuyện tình ý với sếp thì không hay thôi.Hải vẫn như trước, dù mọi người có đưa hai cô gái đầu bạch kim vào tầm ngắm nhưng Hải không để dân tình nắm bắt được bất cứ sơ hở nào trong việc có ý với San nên không ai dám chắc mà đồn tiếp được.Sau rồi cũng lắng xuống, họ bắt đầu nghĩ lại việc anh Quân đùa anh Hải vốn là chuyện quá đỗi bình thường.Đến tối, tan ca một phát cả công ty như ong vỡ tổ thi nhau ùa về để kịp chuẩn bị 19:30 tập hợp.
San đi qua chỗ bàn làm việc của Hải liếc mắt mỉm cười một cái.
Có vẻ như hắn cũng đợi nàng đi qua, thấy người về liền gửi tin nhắn."
Tối chơi vui nhé, hai chị em đi cẩn thận."
- Em biết rồi, giờ anh về ạ?"
Anh ở lại làm việc, hai tiếng nữa đi uống bia cùng sếp Trọng, ông ý hẹn mấy lần rồi.
Lâu lâu chán đồ xịn lại thèm mấy món dân dã nên lôi anh đi cho vui ý mà."
- Anh đến mấy chỗ đó bao giờ chưa?"
Anh chưa, nó hơi lạ lẫm với anh.
Đi cho biết vậy."
- Tối nay anh Vinh đi cùng bọn em rồi, anh Quân cũng đi với phòng, anh uống bia tự lái xe đâu có được?"
Lát xong việc đi chung với sếp luôn, xong trợ lý ông ấy đưa về.
Xe anh để lại đây."
- Nếu không quen anh đừng cố nhé, không khéo dễ đau đầu lắm, mùa này lại lạnh nữa.Đã từ lâu Hải không nhận được sự quan tâm từ người khác giới thế này, kể cả từ hồi quen Yến hay mấy nhân vật chớp nhoáng kia cũng không, vậy nên nghe hai câu quan tâm đầy đơn giản của San thôi Hải cũng thấy nó thật đáng quý."
Được, nếu không ổn anh sẽ dừng ngay."
Vừa đọc xong tin nhắn cuối thì thang máy đến nơi "ting" một tiếng, chị Phương đứng sau đẩy San vào nàng mới để ý.
Ngó vào màn hình điện thoại em gái cô không khó đoán đấy là "Hải Đăng".San cười nhẹ trả lời lại một câu "em về đây".
Nàng không biết rằng Hải đã rời bàn làm việc ra đứng góc khuất hành lang chờ nàng vào thang máy rồi mới quay lại phòng.Trong căn phòng lớn trống vắng không còn một bóng nhân viên, Hải ngồi trước tấm kính lớn để ánh chiều tà soi chiếu vào bóng lưng rộng lớn, từng tia nắng li ti vụn vặt xuyên qua khe rèm nhỏ chưa kéo lên hết.Đứng dậy bật vài bóng đèn cuối phòng lên, lại nhìn vào chỗ ngồi của hai cô thực tập sinh non nớt.Vòng qua vị trí San hay ngồi, hoá ra từ góc độ này nàng có thể thấy hắn làm việc, người con gái bé nhỏ vô tình va vào cuộc sống tẻ nhạt của mình khiến hắn như được quay trở lại thời tuổi trẻ hăng hái.Đôi lúc hắn thấy bản thân quá già so với nàng, khi lại thấy bản thân đang ở độ tuổi có thể lo cho nàng tất cả."
Cốc cốc"Đang hồi suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên, phòng Phát triển và các phòng ban khác được dựng bằng kính trong suốt để thuận tiện quan sát, một nửa phần kính được nhám lì để che đi phần chân bàn, thành ra Yến chỉ đi đến chớm đầu đã thấy Hải đang đứng đơ người ở phía chỗ ngồi của hai thực tập sinh, không khách khí tiến đến gõ lên mặt kính ngăn to lớn rồi hỏi:- Anh chưa về sao?- Tăng ca.Một câu trả lời quá đỗi ngắn gọn súc tích.- Tăng ca chắc cũng đến bảy tám giờ, hay em chờ anh rồi mình đi ăn tối nhé.- Tôi có hẹn với sếp Trọng rồi.Cô tưởng Hải lại lấy lý do để từ chối mình, nhưng hồi nãy cô gặp trợ lý của sếp Trọng vừa mua cốc cà phê lên nên cũng không thể nghi ngờ được, xem ra lần này Hải nói thật.- Nhớ anh quá.Yến vô cùng tự nhiên tiến đến ôm Hải vào lòng vì cô biết hắn sẽ không đẩy cô ra ngay, chỉ là hắn sẽ không đáp lại cái ôm đó.
Lần này hắn đã đổi mùi hướng khác, là mùi Tomford Oud Wood mà San nói thích.Yến đã nghĩ Hải vẫn bài xích cô như mọi khi, tham lam tranh thủ hít lấy hít để mùi hương trên người hắn.
Nhưng lần này thì khác, hắn đưa tay chạm nhẹ vào vai Yến, nhẹ nhàng nói:- Tôi cũng nhớ cô năm 19 tuổi.