Thế Giới 1: [Hiện Đại] Công tử nhà giàu lười biếng, tùy hứng x Học bá lạnh lùng, sa cơ lỡ vận__________________________________________________【Đang tải ý thức của ký chủ】【0%, 2%...
100%.
Ý thức ký chủ đã tải hoàn tất.】【Tên ký chủ: Tạ Du.】【Đang tải dữ liệu sách】【Tên Sách: 《Quan Hệ Giam Cầm》】【
Thể loại: Hiện đại, Đam mỹ, Ngược chủ, Cưỡng chế, **, **, **, Bíp —— bíp bíp ——】Một tiếng điện giật chói tai vang lên.Hệ thống bị khựng lại trong giây lát,【Hệ thống phát hiện từ ngữ vi phạm, đã tự động thay thế bằng mã hóa.】Giọng nói máy móc lạnh lẽo cất lên rồi im bặt.
Tạ Du nhíu mày xoa vầng trán đau nhức, chống tay ngồi dậy.
Theo động tác ấy, bọt nước nhanh chóng tràn xuống, một lượng nước lớn ào ạt tràn ra ngoài, để lại những vệt nước loang lổ dưới sàn.Anh đang nằm trong bồn tắm.Hay nói chính xác hơn, là đang nằm trong chiếc bồn tắm xa hoa của một căn phòng tổng thống ở tầng cao nhất khách sạn năm sao tại Giang Thành.Nước tắm tạo bọt được pha chế từ tinh dầu hoa hồng Damask, phòng tắm được xông hương gỗ từ tinh dầu không lửa, ngay cả sàn nhà cũng là đá phiến Macael nhập khẩu.
Từ cửa sổ sát đất khổng lồ trong phòng tắm nhìn ra, có thể phóng tầm mắt đến tận chân trời thành phố, thu trọn ánh đèn neon rực rỡ, kết thành một vầng hào quang ấm áp, vàng nhạt.Tạ Du ước lượng, chi phí một đêm ở đây chắc chắn phải hơn một vạn tệ.Cơ thể này là một phú nhị đại, hơn nữa còn là một phú nhị đại hàng đầu chuyên ném tiền qua cửa sổ.Tạ Du ngồi thẳng dậy trong bồn, nhìn về phía giao diện hệ thống.
Sau đó, anh vươn tay chọc vào bảng điều khiển màu lam sáng đang lơ lửng trước mắt, trên đó hiển thị dày đặc những dòng chữ."
Đây là quyển sách tôi xuyên vào lần này?"
"Đúng vậy, ký chủ, đây là nhiệm vụ tân thủ của ngài."
Tạ Du vốn là nhân viên mới của Cục Xuyên Thư.
Một ngày nọ, anh bất ngờ ngừng tim mà chết.
Ngay khoảnh khắc ý thức sắp tan biến, một hệ thống tự xưng là 'NPC đóng vai trong truyện ngược chủ số 006' tìm đến, nói rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đóng vai NPC, anh sẽ được hồi sinh và trở về hiện thực.Tạ Du không muốn chết, cũng chẳng buồn đào sâu xem chuỗi mã hóa phía sau tên sách có nghĩa là gì.
Anh dứt khoát nhấn đồng ý, trở thành ký chủ của 006.Sau một cơn quay cuồng trời đất, anh đã tỉnh lại trong bồn tắm khách sạn.006: "Cốt truyện đã tải xong, ký chủ có muốn xem không?"
Tạ Du khoác áo choàng tắm, đáp: "Có."
Hệ thống bắt đầu lật trang, những chấm sáng xanh bạc rung động và biến đổi, chốc lát sau, đã ngưng tụ thành một màn hình đọc tiểu thuyết hình chữ nhật lơ lửng trên không, một loạt chữ viết dày đặc chen chúc hiện ra.Tạ Du lướt qua một lượt, nắm được đại khái.Đây là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ hiện đại phong cách cũ tên là 《Quan Hệ Giam Cầm》.
Tác giả có sở thích đặc biệt, nên trong truyện chứa đựng vô số cảnh không thể miêu tả, vì lý do hài hòa và thân thiện, tất cả đều bị Hệ thống đánh dấu mã hóa.Nhân vật chính của tiểu thuyết tên là Thẩm Từ, cậu sinh ra trong nghèo khó, cha mẹ mất sớm, sống nương tựa cùng bà.
May mắn thay, Thẩm Từ có thành tích xuất sắc, thi đỗ vào Đại học A tốt nhất địa phương, sớm được nhận thẳng lên thạc sĩ và chọn được giáo sư hướng dẫn.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, tương lai cậu hẳn sẽ là một thiên chi kiêu tử thành công trong sự nghiệp.Biến cố xảy ra vào năm Thẩm Từ sắp tốt nghiệp.Bà cậu mắc bệnh mãn tính, cần dùng thuốc quanh năm.
Để có tiền thuốc men, Thẩm Từ đã chăm chỉ làm thêm từ khi vào đại học.
Cậu đã dạy kèm, sắp xếp sách ở thư viện, làm nhân viên bán thời gian tại tiệm trà sữa.
Thế nhưng, dù mỗi ngày cậu chỉ ngủ sáu tiếng, thời gian còn lại đều dành hết cho việc học và làm, số tiền kiếm được vẫn như muối bỏ bể so với chi phí điều trị khổng lồ.Bất kể Thẩm Từ cố gắng thế nào, bệnh tình của bà vẫn không thuyên giảm, thậm chí ngày càng tệ đi, đến mức gần như vô phương cứu chữa.Ngay lúc Thẩm Từ không còn khả năng chi trả, phòng công tác sinh viên đã giới thiệu cho cậu một đơn hàng béo bở.Tạ Viễn Sơn, đại gia giàu có nhất thành phố, tìm đến phòng công tác sinh viên, muốn chọn một sinh viên có học vấn và phẩm hạnh tốt để làm bạn học cho cậu con trai ngỗ nghịch của mình.Là ông trùm trong lĩnh vực dược sinh học, công ty của Tạ Viễn Sơn có dự án hợp tác với một viện nghiên cứu nước ngoài, trong đó có một loại thuốc thử nghiệm đang kêu gọi tình nguyện viên và có thể cung cấp miễn phí cho bệnh nhân sử dụng.
Rất có thể loại thuốc ấy sẽ hữu hiệu với bệnh của bà cậu.Nhưng suất tình nguyện viên có hạn, không phải muốn là được.
Thẩm Từ do dự một lát, rồi nhận công việc này.Trong quá trình này, không ít người đã khuyên ngăn cậu, nói rằng con trai Tạ Viễn Sơn tính cách rất tồi tệ, có đủ mọi thủ đoạn hành hạ người khác, nếu thật sự đi, không biết sẽ bị giày vò đến mức nào.Nhưng Thẩm Từ không còn lựa chọn nào khác.Con trai Tạ Viễn Sơn chính là Tạ Du, nhị thế tổ hàng đầu Giang Thành.
Anh ta không biết gì về văn chương, khoa học, kỹ thuật, nhưng lại tinh thông mọi trò ăn chơi như đi vũ trường, đi bar, đua xe.
Tính cách ngang ngược, phù phiếm, khiến cả giới thượng lưu Giang Thành khi nhắc đến đều phải lắc đầu ngao ngán.Tạ Viễn Sơn là một người bận rộn, một năm có 365 ngày thì có đến 300 ngày ông dành để bay khắp năm châu, vì vậy ông không gần gũi với con trai, cũng không có thời gian dạy dỗ.
Chính vì thế, ông mới nảy ra ý định tìm một sinh viên giỏi làm bạn đồng hành, để ít nhất có người quản thúc.Và người được chọn chính là Thẩm Từ.Thẩm Từ đã nghe danh tiếng của Tạ Du, biết rõ vị công tử này không phải người lương thiện, nhưng vì tình trạng kinh tế khốn đốn, cậu vẫn ký hợp đồng với Tạ Viễn Sơn.Tuy nhiên, nếu một nhị thế tổ có thể được cảm hóa chỉ nhờ một người bạn học, thì anh ta đã chẳng phải là nhị thế tổ nữa rồi.Tạ Du tỏ vẻ khinh miệt cái gọi là "bạn học", "tiểu lão sư" mà ông già mình mời về.
Ngay trong ngày cha anh ta xuất ngoại, anh ta đã chặn Thẩm Từ ở ngay cổng trường, và ném ra một bản thỏa thuận khác.《Hợp Đồng Bao Nuôi》.Trong đó liệt kê chi tiết vô số điều kiện xúc phạm nhân phẩm, thậm chí Tạ Du còn nói thẳng rằng anh ta có một số 'sở thích đặc biệt' cần bên B (Thẩm Từ) phải đáp ứng.Thẩm Từ siết chặt hợp đồng, tay run lên.
Còn Tạ Du thì dựa vào xe, nhìn xuống cậu mà cảnh cáo: "Tốt nhất là cậu nên nghĩ cho kỹ trong vòng ba ngày."
Thẩm Từ im lặng không nói.Tạ Du chẳng thèm để ý đến sự im lặng của cậu, bởi vì anh ta biết Thẩm Từ đã bước vào đường cùng.Thời hạn đăng ký tình nguyện viên cũng chính là ba ngày.Không ai biết Thẩm Từ đã trải qua cuộc đấu tranh nội tâm kinh khủng đến mức nào, hay đã vò nát chiếc áo sơ mi bạc màu vì giặt giũ đến bao nhiêu lần khi đối diện với bốn bức tường tiêu điều trong nhà, nhưng vào ngày cuối cùng của thời hạn, cậu vẫn mang theo bản thỏa thuận, tìm đến chỗ Tạ Du....Tạ Du nhìn đồng hồ: "Bây giờ chính là ngày thứ ba sao?"
Hệ thống: "Vâng, dự kiến một giờ nữa, nhân vật chính sẽ gõ cửa phòng ngài."
Tạ Du: "Vậy tôi phải làm quen với kịch bản trước đã."
Chỉ còn vỏn vẹn một giờ, thời gian vô cùng eo hẹp.
Tạ Du hoàn toàn không có kinh nghiệm diễn xuất, thậm chí chưa từng tham gia vở kịch tiếng Anh nào ở trường cấp ba.
Nhưng may mắn là anh không phải là một học sinh gương mẫu, tính cách ngày thường lêu lổng, trêu hoa ghẹo nguyệt, có phần trùng khớp với thiết lập nhân vật gốc.
Chỉ cần nắm vững lời thoại, khả năng khiến nhân vật OCC không lớn.Tạ Du lướt tay chuyển trang, lơ đãng đọc tiếp.Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc chuyển trang, tay anh khựng lại.【 **, ****** 】【 *******, ******* 】Tạ Du ngơ ra: "Cái gì thế này?"
Mã hóa?Anh bỏ qua hai câu đó, đọc tiếp phía sau, lướt tiếp xuống dưới, vẫn là một đoạn dài toàn mã hóa.【 Chỉ thấy Tạ Du ***, *****, ***. 】【 Thẩm Từ *****, **. 】【 Tạ Du *** Thẩm Từ ******, ******, Thẩm Từ **, Tạ Du *****. 】Tạ Du: "...?"
Anh gõ gõ vào màn hình lơ lửng của hệ thống: "Thống này, mi bị dính nước hay gì?
Hai người này đang hát cải lương à?"
Phòng tắm ẩm ướt, hơi nước nhiều, nếu hơi nước lọt vào bên trong giao diện hệ thống thông qua một cổng nào đó, quả thật có thể gây ra lỗi hiển thị.Hệ thống ngừng lại chốc lát: "Là công nghệ mới nhất của Cục Xuyên Thư, tôi không thể nào bị nước làm hỏng."
Tạ Du chỉ vào màn hình: "Thế còn cái này?"
Hệ thống kêu bíp bíp hai tiếng, có chút chột dạ: "...Sau khi kiểm tra, đây là cốt truyện cần phải che đi."
Tạ Du: "Lý do?"
Hệ thống nói nhỏ: "Vi phạm thuần phong mỹ tục."
Tạ Du: "..."
Rốt cuộc đây là loại sách quái quỷ gì mà chỉ trong vài dòng ngắn ngủi lại xuất hiện nhiều từ ngữ vi phạm thuần phong mỹ tục đến thế?Tạ Du mơ hồ cảm thấy có điều chẳng lành.Anh lướt con trỏ, xem nội dung phần giữa và cuối của cuốn tiểu thuyết.
Cuốn sách này gần như quá nửa đều là mã hóa, xen kẽ một vài tình tiết vụn vặt.
Tạ Du đoán mò, rồi phỏng đoán, đại khái đã hiểu được cốt truyện sau này của nguyên chủ.Là một NPC phản diện trong tiểu thuyết, nhiệm vụ của anh là thực hiện những hoạt động vi phạm thuần phong mỹ tục đến mức không thể hiển thị với nhân vật chính Thẩm Từ, nhằm hành hạ thể xác và tinh thần cậu ta, đẩy cậu ta đến bờ vực suy sụp tinh thần.Trong giai đoạn sau của tiểu thuyết, Thẩm Từ mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, buộc phải uống một lượng lớn thuốc mỗi ngày để duy trì sự sống.
Nhưng ngay cả khi như vậy, Tạ Du vẫn không có ý định buông tha cậu.
Ngược lại, thái độ lạnh nhạt của Thẩm Từ càng khơi dậy dục vọng chinh phục của Tạ Du.
Anh ta càng chơi càng ác, càng hành hạ càng tàn nhẫn, đã có vài lần suýt nữa gây ra tai nạn chết người.Và sau nửa năm như thế, Tạ Viễn Sơn về nước.
Ông không thể chịu nổi cảnh con trai mình suốt ngày đua xe, nhảy nhót cùng đám bạn xấu, sống vô tích sự, nên đã tóm cổ Tạ Du đẩy đi du học nước ngoài.
Kể từ đó, Thẩm Từ mới có cơ hội thở phào nhẹ nhõm.Ba năm sau, Tạ Viễn Sơn đột ngột qua đời.
Chú của Tạ Du là Tạ Viễn Hải tiếp quản công ty.
Còn Thẩm Từ, sau nhiều năm ẩn mình, đã tốt nghiệp và gia nhập công ty, thăng tiến nhanh chóng, trở thành cánh tay phải của Tạ Viễn Hải, một tân quý nhân của Giang Thành.Tạ Viễn Sơn qua đời, Tạ Du mất nguồn trợ cấp sinh hoạt, thảm hại trở về nước.
Anh ta bị Thẩm Từ cho người chặn ở sân bay và áp giải về khách sạn.
Sau đó, tại chính khách sạn này, ngay trước khung cửa sổ kính khổng lồ chất chứa ký ức tủi nhục, Thẩm Từ đã bẻ gãy từng ngón tay của Tạ Du.Vị thiếu gia ngày nào giờ thảm hại như một con chó mất chủ.
Anh ta kêu gào thảm thiết, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Thẩm Từ lạnh lùng đứng nhìn, sau đó làm giả hồ sơ bệnh án, tuyên bố Tạ Du mắc bệnh tâm thần, rồi tống anh ta vào bệnh viện tâm thần, giam cầm trong một căn phòng nhỏ hẹp, không thấy ánh mặt trời suốt nhiều năm.Nguyên chủ làm sao chịu nổi sự sỉ nhục này.
Ban đầu anh ta phản kháng kịch liệt, sau đó cố gắng liên lạc với đám bạn bè cũ, nhưng Thẩm Từ đã kiểm soát chặt chẽ, không để lại bất kỳ cơ hội nào.
Cuối cùng, tinh thần Tạ Du thực sự sụp đổ, anh ta đã phát điên, vô chi vô giác sống trong bệnh viên tâm thần hơn hai mươi năm rồi chết đi.Cốt truyện diễn ra đến đây, cuốn tiểu thuyết chưa kết thúc, nhưng vai trò của Tạ Du đã hết, nên hệ thống không hiển thị phần sau nữa.Tạ Du: "..."
Bới móc được chút kịch bản ít ỏi còn sót lại giữa một đống mã hóa, tam quan của Tạ Du gần như sụp đổ.
Anh chỉ vào mình: "Vậy, tiếp theo tôi phải đóng vai một phú nhị đại thiểu năng, sau đó cứ thiểu năng như vậy, bị bẻ gãy ngón tay, rồi cuối cùng trải qua hai mươi năm đau khổ trong bệnh viện tâm thần?"...Nếu là như vậy, việc hồi sinh này của anh cũng không phải là điều bắt buộc."
Không, không, không," 006 vội vàng giải thích, "Khi bị bẻ ngón tay, tôi sẽ tắt hệ thống cảm nhận đau đớn cho ngài.
Ngài chỉ cần diễn như thể đang rất đau khổ là được.
Còn khi ở bệnh viện tâm thần, ngài chỉ cần quay lại diễn khi Thẩm Từ đến thăm, thời gian còn lại ngài có thể sống cuộc đời bình thường."
Tạ Du gật đầu: "Thế thì còn tạm chấp nhận được."
Xem ra, anh chỉ cần làm một phú nhị đại đỉnh cấp vài năm, hoàn thành nửa đầu cốt truyện, sau đó xuất ngoại ngắm cảnh du lịch, và ở nửa sau thì đóng vai một bối cảnh không quan trọng, rồi có thể thoát khỏi thế giới này.
Cuộc sống này khá nhàn hạ đấy chứ....Vấn đề duy nhất là, anh không biết phải diễn nửa đầu cốt truyện thế nào.Tạ Du lật đi lật lại cuốn tiểu thuyết ngắn ngủi, mà vẫn không thể moi ra được vài câu thoại giữa một đống mã hóa.Anh chỉ vào màn hình: "Cái này?"
Không có lời thoại, làm sao mà diễn?Hệ thống ho khan một tiếng: "Mặc dù không thể hiển thị nội dung gốc của tiểu thuyết vì vi phạm quy định, nhưng tôi có thể đưa ra một vài gợi ý."
"Thiết lập nhân vật của Tạ Du rất đơn giản.
Hắn chỉ là một NPC trong truyện ngược chủ, được định sẵn là một nhị thế tổ kiêu ngạo, ngang ngược, đầu óc rỗng tuếch.
Ngài chỉ cần diễn theo hướng này là được, không yêu cầu hành động phải hoàn toàn khớp với tiểu thuyết."
"Còn về những nội dung bị che..."
Hệ thống hơi khựng lại, con trỏ nhấp nháy, vẻ như ngập ngừng, lại như lưỡng lự.
Cuối cùng, nó che che giấu giấu, đánh ra hai chữ cái trên màn hình."
Chính là cái này."
Tạ Du nhìn kỹ, một bên lông mày nhướng cao."....?"
Mặc dù chưa từng yêu đương, và cũng không đọc nhiều tiểu thuyết thể loại này, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy, hai chữ cái này anh vẫn nhận ra.Khóe mắt Tạ Du giật nhẹ, cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng: "Hai chữ cái này không phải có nghĩa như tôi nghĩ đấy chứ?"
Hệ thống vô tình dập tắt ảo tưởng của anh: "Chính là ý đó."
Sở thích đặc biệt, hóa ra là sở thích đặc biệt này.Tạ Du: "..."
Theo mô tả của cuốn truyện, nguyên chủ không chỉ có sở thích đặc biệt, mà còn có thủ đoạn rất chuyên nghiệp, có thể chơi được nhiều trò độc lạ, chơi đến mức máu me và biến thái, đến mức tiểu thuyết bị mã hóa còn dày hơn cả tường thành, toàn là nội dung hạn chế người xem.Mà Tạ Du, tuy không phải là học sinh giỏi, thời đi học cũng từng trốn học, đánh nhau, còn lái cả mô tô phân khối lớn, nhưng so với độ 'chơi' của nguyên chủ thì anh hoàn toàn kém xa."
Không được."
Tạ Du đóng tiểu thuyết lại, "Chuyện này tôi e là làm không nổi, cậu phải tìm người khác."
Anh tự thấy mình không biến thái được như nguyên chủ, cũng không thể diễn ra được cái chất đó.Hệ thống hoảng hốt, con trỏ nhấp nháy liên hồi: "Vậy thì sau khi nguyên chủ rời khỏi tuyến truyện, ngài cũng sẽ không thể sống sót."
Điều kiện mà Hệ thống đưa ra là phải diễn xong nội dung tiểu thuyết mới được hồi sinh ở hiện thực.
Nếu Tạ Du không hoàn thành nhiệm vụ chính, tự nhiên sau khi tiểu thuyết kết thúc, anh sẽ không thể tiếp tục sống được nữa.Tạ Du dang tay: "Thì tôi cũng đâu diễn nổi."
Anh suy đi tính lại, sống thêm mười mấy năm với thân phận phú nhị đại này đã là lời rồi, nhưng bắt anh phải diễn một tên biến thái, dựa vào thân phận để ức hiếp nhân vật chính, chơi cả nửa cuốn truyện toàn cảnh hạn chế người xem, thì bản thân anh đã thấy ghê tởm rồi.Hệ thống: "..."
Nó nhìn thấy Tạ Du mặc áo khoác gió, thắt dây lưng, trông như thể sẵn sàng xách vali bỏ đi và tuyên bố 'miễn tiếp', liền vội vàng lên tiếng: "Khoan đã, khoan đã, ký chủ, ngài không cần phải tái hiện trọn vẹn 100% đâu."
Tạ Du quay đầu lại."
Vì phần lớn nội dung sách là mã hóa, nên có những giới hạn khách quan đối với độ khó hoàn thành.
Ngài chỉ cần hoàn thành các nút thắt cốt truyện quan trọng với độ tái hiện trên 60% là được."
Tạ Du: "Nút thắt cốt truyện quan trọng?"
"Đúng vậy," Hệ thống giải thích, "Ví dụ như cảnh ngài và Thẩm Từ ở khách sạn này, ngài chỉ cần đóng vai theo thiết lập vốn có của nguyên chủ, khiến nhân vật chính nảy sinh cảm xúc khuất nhục và khó xử, chứ không cần phải tuân thủ nghiêm ngặt từng chi tiết cốt truyện.
Còn làm thế nào để đạt được những cảm xúc đó, ngài có thể tự mình cân nhắc."
Tạ Du ngồi trở lại.60%, có thể chấp nhận được.Anh có hiểu biết mơ hồ và hạn chế về lĩnh vực này, chỉ đành nhíu mày đọc kỹ lại toàn bộ cuốn tiểu thuyết, cố gắng phân tích nội dung gốc.
Nhưng anh còn chưa kịp phân tích ra manh mối nào, thì chuông cửa đã vang lên.Con trỏ Hệ thống nhấp nháy: "Thẩm Từ đang ở ngoài cửa."
Một giờ đã hết.Tạ Du gật đầu, anh vắt hai chân dài lên sofa, tìm một tư thế thoải mái, rồi khẽ nhếch cằm về phía cửa phòng, lười biếng nói: "Vào đi."
Bên ngoài im lặng một lát, cánh cửa mở ra, một thanh niên bước vào, bốn mắt đối diện với Tạ Du, rồi nhanh chóng cúi đầu né tránh, bước hai bước dưới ánh mắt soi xét bắt bẻ của đối phương, rồi đứng im.Công bằng mà nói, cậu ta rất đẹp trai.Vị đại lão sau này sẽ hô mưa gọi gió ở Giang Thành lúc này còn rất trẻ, dáng người hơi gầy nhưng cao ráo.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng cũ kỹ, cổ áo đã bị giặt đến sờn bạc, quần dài cũng đã phai màu, không biết đã mặc bao nhiêu năm, nhưng hai chân bó gọn trong ống quần nhìn thẳng tắp và thon dài, đường cong ở mắt cá chân cũng rất mượt mà, xinh đẹp, rất thích hợp để nắm lấy mà vuốt ve.Tạ Du nhướng mày: "Trợ giảng Thẩm?"
Trong hồ sơ Thẩm Từ gửi cho Tạ Viễn Sơn có ghi cậu là trợ giảng ở Đại học A.Lần đầu tiên Tạ Du và Thẩm Từ gặp nhau, Tạ Viễn Sơn cũng có mặt.
Ông ấn vai Tạ Du và giới thiệu: "Lại đây, đây là trợ giảng Thẩm."
Tạ Du từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, không dùng kính ngữ ngay cả với cha mình, nói gì đến Thẩm Từ.
Anh ta táo tợn đánh giá người bạn học mới, đến một cách không kiêng nể, từ sợi tóc được chải chuốt cẩn thận đến mắt cá chân mảnh khảnh dưới ống quần cũ, cho đến khi Tạ Viễn Sơn nhíu mày dữ dội, mắng: "Đang ngẩn ngơ cái gì?"
Trước mặt người ngoài, nguyên chủ ít nhiều cũng nể mặt cha vài phần, nên nhướng mày gọi một tiếng trợ giảng Thẩm.
Nhưng bị cha ép gọi người, nhị thế tổ này rốt cuộc vẫn nuốt không trôi cục tức.
Khi quay lại đưa cho Thẩm Từ 《Hợp Đồng Bao Nuôi》, anh ta vẫn gọi là trợ giảng Thẩm, lời trong lời ngoài đều lộ đầy vẻ châm chọc.Nghe thấy cách xưng hô đó, Thẩm Từ không hề lên tiếng.Tạ Du giơ tay: "Hợp đồng đâu?"
Thẩm Từ khựng lại, rồi đưa tài liệu trong tay cho anh.Tạ Du lật xem, quả nhiên có chữ ký của Thẩm Từ, nét chữ rắn rỏi, phong cốt hiên ngang.
Phía sau hợp đồng còn có một tập hồ sơ dày cộp, Tạ Du nhìn qua, là báo cáo khám sức khỏe.
Ngoài các kiểm tra thông thường, còn lộ liễu khoanh vào mục xét nghiệm giang mai, lậu mủ.Thứ này là do nguyên chủ sai người ép Thẩm Từ đi làm.Tạ Du thầm nghĩ: "Thật sự quá sỉ nhục người khác."
Không chỉ cưỡng đoạt, mà còn bắt đối phương phải chứng minh cơ thể trong sạch, không bệnh tật, mới có đủ tư cách làm đồ chơi cho nhị thế tổ.
Thảo nào sau này Thẩm Từ lại phát điên đến mức tống thẳng nguyên chủ vào viện tâm thần.Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Tạ Du cất hợp đồng sang một bên, ngước mắt nhìn Thẩm Từ.
Anh im lặng một hồi lâu.Anh đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.Kịch bản không cho chi tiết, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Tạ Du đang lựa lời để mở miệng, thì thấy Thẩm Từ đột nhiên giơ tay, kéo chiếc áo khoác ngoài xuống, tùy tiện vắt lên cánh tay.Áo khoác được cởi ra, bên trong chỉ còn lại chiếc sơ mi.
Chiếc áo nửa cũ nửa mới, cúc áo cài kín đến tận nút thứ hai, che chắn kỹ càng phần cổ.Tạ Du: "?"
Thẩm Từ không ngước mắt, chỉ đặt tay lên cúc áo, làm bộ muốn cởi.Ngón tay cậu thon dài, đầu ngón tay có vết chai mỏng, nhưng lúc này lại run rẩy không kiểm soát.
Một chiếc cúc áo bình thường bị cậu ấn chặt, loay hoay mấy lần vẫn không cởi được.Động tác của Thẩm Từ rất nhanh.
Tư thế cởi áo của cậu không giống như đang cởi, mà giống như đang tự lột mình ra khỏi quần áo.
Vẻ mặt cậu trông có vẻ bình tĩnh, trấn định, biểu cảm vẫn điềm đạm như thường lệ, nhưng ánh mắt Tạ Du rơi vào đầu ngón tay cậu, chúng rõ ràng là đang run lên.Dường như chỉ cần cởi đủ nhanh, cậu có thể che giấu được sự bất an và bối rối của mình.Tạ Du ngồi dậy từ sofa: "Cậu..."— Từ từ nói chuyện, đừng vừa vào đã cởi đồ chứ!Thẩm Từ ngước mắt, cậu đã cởi nửa trên chiếc áo sơ mi, để lộ phần eo.
Một đường cong thắt lại ở eo, phác họa dấu vết hõm eo.
Vật che thân duy nhất còn sót lại là chiếc áo khoác vắt trên cánh tay.
Nhìn thấy động tác của Tạ Du, cậu nở một nụ cười gần như tự giễu, hỏi: "Thế này vẫn chưa đủ sao?"
Tạ Du: "Cái gì?"
Thẩm Từ khẽ cười khẩy: "Dụng cụ, có cần tôi giúp anh lấy ra không?"
Tạ Du: "...?"
Thẩm Từ cười khinh miệt một tiếng, đi thẳng về phía tủ quần áo của khách sạn.
Cậu quỳ gối gọn gàng, kéo ra một chiếc vali da từ bên trong, hỏi: "Anh muốn dùng cái nào?"
Tạ Du: "Ờm."
Trong sự im lặng bao trùm, Thẩm Từ hiểu ra.
Cậu đứng dậy, kéo chiếc vali da ra khỏi tủ, đặt lên bàn trà trước mặt Tạ Du, giọng điệu mỉa mai: "Muốn dùng hết sao?"
Chiếc vali này là loại da kiểu cổ điển, dùng khóa cài trang trí, không chắc chắn lắm, ấn nhẹ là mở.
Thẩm Từ vừa đặt trước mặt Tạ Du, khóa cài tự động mở ra, đồ vật bên trong cứ thế trải ra trên mặt bàn, rõ mồn một.Tạ Du cúi mắt, thản nhiên liếc nhìn, suýt chút nữa không giữ nổi vẻ mặt.Anh chưa từng thấy nhiều loại roi như vậy.Roi da, roi sợi, roi bện nhiều sợi, roi tua, roi hình thù kỳ dị, roi có gai ngược...
Trông chẳng khác nào dụng cụ tra tấn trong phim gián điệp thời Dân Quốc.
Chỉ cần nhìn thôi, Tạ Du đã có thể tưởng tượng chúng đánh người sẽ đau đến mức nào.Những thứ này, dùng trên người ư???Tạ Du không nói, Thẩm Từ cũng không nói.
Cả hai cứ thế đối diện với chiếc vali đồ vật, im lặng giằng co.
Trong sự tĩnh lặng nghẹt thở này, ngón tay Thẩm Từ càng siết chặt hơn, gần như bấu vào da thịt..."
Trợ giảng Thẩm, là thế này."
Tạ Du liếc nhìn cậu, cân nhắc lời lẽ rồi mở miệng: "Tôi là một người chơi rất chuyên nghiệp.
Trước khi tiến hành bước tiếp theo, thật ra còn một quy trình nữa..."
Thẩm Từ ngước mắt nhìn anh.Tạ Du khó khăn liệt kê ra vài điều liên quan đến 'sở thích đặc biệt' từ vốn kiến thức ít ỏi của mình, anh cân nhắc từng từ:"Ờm, trước hết, chúng ta cần có một từ an toàn."