Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 90: Hắc Lệ chạy trốn


Lạc Trì thoáng sửng sốt, rồi ngay sau đó là niềm vui lan tỏa trong mắt.

Diêu Kỳ Diệp đã xuất hiện đúng vào thời khắc then chốt nhất, xem ra hắn ta đã suy nghĩ thông suốt rồi.

Với thực lực cường hãn như vậy, để hắn ta trở thành thú phu của Kiều Kiều, Lạc Trì không những không phản đối, mà còn rất tán thành.Lần tập kích này của đám thú nhân lưu lạc khiến Lạc Trì càng nhận thức sâu sắc hơn: giống cái thật sự cần nhiều thú phu để bảo vệ.

Giống như lúc này, hắn hoàn toàn không thể ở bên cạnh Kiều Kiều.Nếu Kiều Kiều chỉ có một mình hắn là thú phu, thì hắn chỉ có thể chọn một trong hai: hoặc bảo vệ Kiều Kiều, hoặc bảo vệ bộ lạc.

Dù chọn bên nào, chỉ cần bên còn lại bị tổn thương, hắn đều sẽ đau lòng không chịu nổi.Cho nên giờ đây, Lạc Trì lại càng thấy may mắn vì quyết định trước đó.

Thân là thú phu, chút ghen tuông vặt vãnh này đem so với sự an toàn của Kiều Kiều và bộ lạc, thật sự chẳng đáng là gì.Trái lại, Hắc Lệ thì kinh ngạc tột độ.

Tên thú nhân kia là ai?

Tại sao lại ra tay giúp bộ lạc Kim Sư?

Trong lòng Hắc Lệ lập tức dâng lên cảm giác cảnh giác.Hắc Lệ đã hiểu rất rõ: nếu tên thú nhân kia nhất quyết đứng về phía bộ lạc Kim Sư, thì hôm nay bọn họ không những không chiếm được bộ lạc này, mà e rằng muốn rút lui toàn mạng cũng khó.Hắc Lệ mới tới Đông đại lục không bao lâu, nên không nhận ra Diêu Kỳ Diệp.Một thú nhân dưới trướng thấy gã nghi hoặc, liền vội ghé tai thì thầm: "Thủ lĩnh, hắn là Diêu Kỳ Diệp, thú nhân của bộ lạc Tam Vĩ Hồ.

Nghe nói là thú nhân lục giai, còn dị năng gì thì ta cũng không rõ lắm."

Tuy vừa rồi gã cũng nhìn thấy loại dị năng kia, nhưng lại không biết đó là dị năng gì, vì từ trước đến nay chưa từng thấy qua loại dị năng có hình thức kỳ lạ như vậy."

Hắn sao lại xuất hiện ở bộ lạc Kim Sư?

Có phải các ngươi đã để lộ tin tức từ trước?"

"Không... không có đâu.

Chúng ta hành động rất kín kẽ, cũng không biết hắn làm sao mà tìm được đến đây.

Hơn nữa, cũng chưa từng nghe nói bộ lạc Kim Sư có quan hệ thân thiết gì với bộ lạc Tam Vĩ Hồ cả."

Giọng Lang Bạc càng lúc càng nhỏ, bởi gã ta phát hiện thủ lĩnh nhà mình đang dần nổi giận.Hắc Lệ cũng không còn tâm trí truy cứu việc Diêu Kỳ Diệp làm sao biết được.

Chuyện rõ như ban ngày: hắn ta đang đứng về phía bộ lạc Kim Sư.

Huống hồ, chỉ với một chiêu ban nãy, hắn ta đã hạ gục hơn ba mươi thú nhân dưới trướng.

Tình thế hiện tại đối với Hắc Lệ mà nói đã rất bất lợi.Đã không đánh lại thì còn do dự gì nữa?

Gã một đường từ Tây đại lục đến đây đâu phải để vứt mạng vô ích."

Lang Bạc, ngươi dẫn theo một nhóm thú nhân vây lấy hắn.

Báo Lục, ngươi mang một đội khác vây đám người bên kia.

Những kẻ còn lại nghe lệnh ta chỉ huy!"

Trong lòng Hắc Lệ đã có quyết định.

Khi cần thiết, để giữ mạng sống, gã chỉ còn cách hy sinh thuộc hạ.

Nếu đám thú nhân này không cản được đối phương, thì gã làm sao chạy thoát được?"

Rõ!

Thủ lĩnh!"

Lang Bạc và Báo Lục đều là thú nhân ngũ giai.

Cả hai tin chắc Hắc Lệ làm vậy là vì nghĩ cho bọn họ, nên không chút do dự, mỗi người dẫn theo một đội nhanh chóng đi thi hành mệnh lệnh.Diêu Kỳ Diệp đang chuẩn bị tiến lên thì bị Lang Bạc chắn đường."

Muốn qua đây à?

Còn phải xem bọn ta có cho không đã!

Đừng tưởng ngươi là thú nhân lục giai thì bọn ta sẽ sợ ngươi...

A a a!"

Lang Bạc vừa buông lời hung hăng, miệng đã lập tức bị Diêu Kỳ Diệp ném vào một luồng dị năng nhỏ."

Đoàng!"

Một tiếng nổ vang lên ngay trong miệng gã ta.Máu tươi lập tức phụt ra như suối.Lúc này, Hắc Lệ đã hóa thú, bò ra một đoạn khá xa.

Gã thấy cảnh đó liền âm thầm mắng Lang Bạc vài câu, sau đó dốc sức tiếp tục trườn nhanh về phía trước.Tốc độ của gã cực nhanh, bỏ lại tất cả thú nhân phía sau.

Gã muốn để bọn họ cản bước Lạc Trì, tạo cơ hội cho mình thoát thân.Lạc Trì tất nhiên cũng nhận ra điều bất thường, vừa định đuổi theo thì lại bị Báo Lục dẫn theo một nhóm thú nhân chặn lại.Nếu lúc này Lạc Trì còn ở trạng thái sung mãn, chỉ vài chiêu là có thể đánh bại Báo Lục.

Nhưng trận đấu với Hắc Lệ vừa rồi đã tiêu hao gần hết dị năng của hắn, giờ muốn phá vòng vây thì cũng chẳng dễ dàng, hắn đành tạm thời bị chặn lại."

Lạc Trì, con đi ngăn Hắc Lệ lại!

Bọn này để cha lo!"

Kim Xuyên vội chắn trước mặt Lạc Trì.Tuyệt đối không thể để Hắc Lệ thoát!

Một khi gã trốn được, hậu hoạ khôn lường.

Xà thú nhân là loài thù dai, hôm nay bị tổn thất ở đây, rất có thể sau này sẽ kéo cả bầy trở lại báo thù.

Vì vậy, nhất định phải giữ gã lại.Hơn nữa, nếu đấu tay đôi, chưa chắc Hắc Lệ đã thắng được con của ông.

Vừa rồi chỉ là nhờ kéo theo mấy thú nhân mới chiếm được thế thượng phong."

Cha!

Dị năng của người cũng..."

"Cha không sao!

Mau đi!

Đây là mệnh lệnh của cha với tư cách thủ lĩnh!"

Kim Xuyên biết Lạc Trì muốn nói gì, liền cắt ngang lời hắn."

Rõ!

Con hiểu rồi, cha!"

Lạc Trì lập tức dang cánh bay vút lên.

Tuy gió tuyết mùa đông cản trở tốc độ, nhưng hắn vẫn dốc toàn lực rút ngắn khoảng cách với Hắc Lệ.Chẳng bao lâu sau, bóng dáng hai người đã khuất khỏi tầm mắt đám thú nhân.Kim Xuyên lúc này đang bị mấy thú nhân vây đánh.

Báo Lục vốn định chặn Lạc Trì lại, nhưng gã ta không biết bay, căn bản không thể đuổi kịp tốc độ của Lạc Trì, đành phải quay lại đối phó với Kim Xuyên.Kim Xuyên đâu phải kẻ dễ bắt nạt.

Trong lúc Báo Lục rời đi, ông đã giải quyết xong mấy thú nhân còn lại.

Đám đó chỉ là thú nhân lưu lạc tam giai, tứ giai.

Tuy dị năng của Kim Xuyên đã tiêu hao khá nhiều, nhưng để đối phó với bọn chúng thì vẫn còn đủ sức."

Một lũ vô dụng!

Đông như vậy mà không đánh nổi một mình hắn!"

Báo Lục giận dữ đá văng một tên thú nhân đang nằm rên rỉ trên đất.Gã ta đối với Hắc Lệ thì kính cẩn hết mực, nhưng với những thú nhân khác thì chẳng hề khách khí.Báo Lục không hề e ngại Kim Xuyên, bởi gã ta biết rõ dị năng của Kim Xuyên đã gần như cạn kiệt.

Cho nên lúc này, cho dù Kim Xuyên có mạnh đến đâu cũng khó lòng chống đỡ được lâu.Vừa lao tới, Báo Lục không để Kim Xuyên có cơ hội lấy lại hơi, lập tức tung dị năng tấn công.Kim Xuyên vội vàng né tránh, nhưng đúng lúc đó, những thú nhân lưu lạc khác cũng đồng loạt nhào đến tấn công.

Dị năng của ông đã suy yếu, trong khi một mình khó thể địch nổi nhiều người, tình thế vô cùng bất lợi.Chẳng bao lâu, trên người Kim Xuyên đã xuất hiện thêm không ít vết thương.Ở phía bên kia, Diêu Kỳ Diệp gần như đã dọn dẹp xong đám thú nhân đối đầu với mình.

Tuy xử lý rất nhanh gọn, nhưng hắn ta cũng tiêu hao không ít dị năng.

Để giải quyết đám thú nhân kia, hắn ta đã dốc toàn lực, không chút nương tay.Xử lý xong bên mình, Diêu Kỳ Diệp nhìn sang thấy Kim Xuyên đang cố gắng chống đỡ, lập tức lao đến tiếp viện.

Bọn họ từ bộ lạc Tam Vĩ Hồ đến, muốn dừng chân ở bộ lạc Kim Sư, nếu không thể làm nên chuyện gì thì thật khó tạo được chỗ đứng.Lần tập kích này, tuy là tai họa lớn với bộ lạc Kim Sư, nhưng lại là cơ hội cho bọn họ, một cơ hội để hòa nhập.Báo Lục vừa tung xong một đợt dị năng, nhân lúc những thú nhân khác đang áp sát Kim Xuyên, gã ta rút cốt đao bằng tay phải, tay trái tụ dị năng, chuẩn bị đâm thẳng vào lưng Kim Xuyên.Khóe môi Báo Lục cong lên, nở nụ cười đắc ý.

Gã ta sắp thành công rồi.

Chỉ cần giết được thủ lĩnh của bộ lạc Kim Sư, gã ta sẽ lập tức rút lui, quay về tìm thủ lĩnh nhận thưởng.

Đây là công lớn, chắc chắn sẽ được trọng thưởng.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 91: Bọn họ là bị đuổi ra


Thủ lĩnh mà cao hứng, không chừng sẽ phong gã ta làm nhị thủ lĩnh.

Đến lúc đó, gã ta cũng có thể thống lĩnh không ít thú nhân.

Mới nghĩ thôi mà Báo Lục đã thấy đời thú của mình như bước lên đỉnh cao.Thậm chí, gã ta không kìm được mà bật cười: "Ha ha ha ha...

A..."

Một bóng đen sượt qua trước mắt, Báo Lục như chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức im bặt.Gã ta nhớ Lang Bạc đã chết như thế nào, gã ta không muốn chết theo cách đó.Dù Báo Lục ngậm miệng rất nhanh, nhưng dị năng của Diêu Kỳ Diệp đâu phải cứ ngậm miệng là tránh được.Dù đã né được phần nào, nhưng cả gương mặt Báo Lục vẫn bị đánh cho biến dạng.

Gã ta đau đớn ôm mặt, rên rỉ không ngừng.Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến nhiều thú nhân chưa kịp phản ứng.Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Kim Xuyên.

Ông nhìn Diêu Kỳ Diệp bằng ánh mắt đầy tán thưởng:"Không tồi!

So với Lạc Trì nhà ta thì lợi hại hơn nhiều!"

"Thủ lĩnh, sao ngài biết?

Ta còn chưa từng tỷ thí với Lạc Trì.

Biết đâu hôm nào thử xem một trận."

Diêu Kỳ Diệp ra vẻ suy nghĩ nói.Kim Xuyên: "..."

Ông chỉ thuận miệng khen một câu, ai ngờ tên này lại thật sự muốn tỷ thí với Lạc Trì.

Đúng là một kẻ sinh ra để chiến đấu."

A!

Aaaao!"

Tiếng hét thảm thiết của Báo Lục kéo đám thú nhân trở lại thực tại.Bọn chúng lập tức tản ra bỏ chạy.

Báo Lục đã ngã xuống, còn ở lại làm gì?

Dù sao bọn chúng cũng chỉ là thú nhân lưu lạc, đâu có tình cảm sâu nặng gì với đồng bọn.Chúng tụ họp chẳng qua vì Hắc Lệ tạm thời thống lĩnh.

Giờ Hắc Lệ đã chạy, Báo Sáu cũng ngã, đám thú nhân nhị giai, tam giai này đương nhiên phải lo cho thân mình trước."

Muốn chạy à?

Không dễ vậy đâu!"

Diêu Kỳ Diệp vừa dứt lời liền ném một đoàn dị năng chặn ngay trước mặt đám thú nhân lưu lạc đang bỏ trốn.Lại một tiếng "Ầm!" vang lên, mấy tên chạy phía trước lập tức bị đánh bay.Kim Xuyên: "!!!"

Đám thú nhân lưu lạc: "!!!"

Dù không phải lần đầu họ chứng kiến cảnh này, nhưng mỗi lần thấy vẫn không khỏi kinh hãi."

Nếu còn đứa nào dám chạy, thì sẽ có kết cục giống mấy tên vừa rồi!"

Diêu Kỳ Diệp thu lại nụ cười ở khóe miệng, nét mặt lạnh tanh nhìn thẳng vào bọn họ.Câu nói ấy khiến đám thú nhân lưu lạc sợ đến chết lặng, không ai dám nhúc nhích.

Tất cả đều ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, chỉ cần Diêu Kỳ Diệp ra lệnh, bọn chúng nhất định sẽ làm theo."

Chúng ta... chúng ta không dám chạy nữa..."

"Đừng giết ta!

Ta không đi!

Ta không đi nữa đâu!"

"Ta cũng không đi!

Ta xin quy thuận bộ lạc Kim Sư...

Không!

Không đúng!

Là quy thuận bộ lạc Tam Vĩ Hồ...

A!"

Tên thú nhân kia còn chưa nói hết câu thì đã bị Diêu Kỳ Diệp đánh nổ tan xác: "Không biết nói thì câm miệng lại!"

Hắn ta không muốn để Kim Xuyên vì mấy lời đó mà nảy sinh đề phòng hay phản cảm, nên lập tức giết gọn tên kia để thể hiện rõ lập trường."

Nếu các ngươi không chạy nữa, thì hãy nghe theo lệnh của thủ lĩnh."

"Được, được!"

"Thủ lĩnh, hiện giờ bọn họ đều không còn uy hiếp gì nữa, ngài có thể cho ta biết vu y ở đâu được không?

Ta muốn cứu tộc nhân của mình."

Diêu Kỳ Diệp quay sang Kim Xuyên, thần sắc vô cùng lo lắng."...

Vậy cũng được, ta sẽ cử một thú nhân dẫn ngươi đi.

Nếu không có người dẫn, e là ngươi rất khó tìm được nơi đó."

Kim Xuyên hơi do dự một chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Dù sao Diêu Kỳ Diệp cũng đã giúp bộ lạc Kim Sư không ít, nếu lúc này còn từ chối thì thật khó coi."

Được!

Cảm ơn ngài, thủ lĩnh!"

Diêu Kỳ Diệp mừng rỡ như điên, cố hết sức kiềm chế cảm xúc để không bật kêu thành tiếng.

Lúc này, hắn ta chỉ hận không thể lập tức quay về đưa nãi nãi đến.Và quả nhiên, hắn ta hành động ngay như lời.

Trước khi rời đi, hắn ta nói với Kim Xuyên: "Thủ lĩnh, ngài đợi ta một lát!

Ta sẽ quay lại nhanh thôi!"

Kim Xuyên còn chưa kịp mở miệng, bóng dáng Diêu Kỳ Diệp đã biến mất khỏi tầm mắt.Ông lập tức phân phó một thú nhân đứng chờ ở bên để lát nữa dẫn đường cho Diêu Kỳ Diệp.

Đồng thời, ông cũng sắp xếp người trông giữ đám thú nhân lưu lạc đã bị đánh bại, còn mình thì dẫn theo một nhóm thú nhân chỉ bị thương nhẹ đi hỗ trợ cứu chữa những người trọng thương.Bọn họ xử lý sơ bộ một lượt, nhanh chóng đưa các thú nhân bị thương đến chỗ vu y.

Có lẽ vu y sẽ cứu được một vài người.Trận chiến lần này khiến bộ lạc tổn thất không ít thú nhân, nên dĩ nhiên không thể dễ dàng tha cho đám thú nhân lưu lạc kia.Cùng lúc đó, bên phía Bạch Yến đang chuẩn bị dẫn Diêu Kỳ Xuyên và các thú nhân vào bộ lạc Kim Sư thì Diêu Kỳ Diệp bất ngờ chạy tới.

Hắn ta nhìn thẳng Bạch Yến, nói ngay không vòng vo: "Bạch Yến ca ca, giao nãi nãi cho ta.

Thủ lĩnh đã đồng ý để vu y chẩn đoán cho nãi nãi rồi."

"Bên kia đã giải quyết xong rồi à?"

Bạch Yến ngạc nhiên hỏi.

Quả thật quá nhanh."

Giải quyết xong rồi, giao nãi nãi cho ta."

Thấy Diêu Kỳ Diệp sốt ruột như vậy, Bạch Yến cũng chỉ đành đặt Hồ Tĩnh lên lưng hắn ta: "Nếu thủ lĩnh đã đồng ý thì ngươi mau đi tìm vu y đi.

Ta sẽ đưa mọi người vào hang trú cho ấm một chút."

"Được, cảm ơn Bạch Yến ca ca."

"Rồi, ngươi mau đi đi."

Bạch Yến có hơi lúng túng.

Ngoài Diêu Kỳ Diệp ra, chưa từng có ai gọi hắn ta là "ca ca", Diêu Kỳ Diệp là người đầu tiên."

Rõ, ca ca, tộc nhân giao cho huynh."

Diêu Kỳ Diệp quay đầu lại, nhìn Diêu Kỳ Xuyên."

Đệ cứ đi.

Tuy thân thể huynh yếu, nhưng mấy việc nhỏ thế này vẫn lo được."

Diêu Kỳ Xuyên cố nén cơn ngứa trong cổ, khẽ đáp."

Được."

Lúc này Diêu Kỳ Diệp mới cõng Hồ Tĩnh rời đi, nhanh chóng khuất bóng trước mắt mọi người.Bạch Yến có chút do dự, không biết nên dẫn đám người này vào hang nào.

Trong bộ lạc hiện còn hơn chục hang đá bỏ trống, nhưng hắn ta không định dẫn họ về hang nhà mình, sợ quấy rầy Kiều Kiều.Diêu Kỳ Xuyên dường như đã nhìn ra sự bối rối của Bạch Yến, liền chủ động nói: "Dẫn mọi người đến hang mà ta và A Diệp từng ở đi.

Hang đó tuy không lớn, nhưng đủ ấm."

"Được."

Bạch Yến gật đầu, rồi hỏi thêm.

"Còn ai không đi nổi không?

Ta có thể phụ một tay."

Bạch Yến biết trừ Diêu Kỳ Diệp, Diêu Kỳ Xuyên và ba tiểu thú nhân, những người còn lại đều là người già yếu bệnh tật, nhìn vô cùng đáng thương.Bạch Yến thầm nghĩ, không rõ vì sao bọn họ lại rời khỏi bộ lạc Tam Vĩ Hồ vào đúng thời điểm khắc nghiệt như thế này.

Chẳng lẽ vì mùa lạnh thiếu thức ăn nên bộ lạc ấy đã đuổi những người không còn khả năng cống hiến ra ngoài?Ngoài lý do ấy ra, hắn ta thật sự không nghĩ được nguyên nhân nào khác.

Tuy biết nhiều bộ lạc vẫn thường làm như vậy, vốn cũng là chuyện bình thường, nhưng khi tận mắt chứng kiến, hắn ta vẫn cảm thấy khó chịu.Xem ra bộ lạc Tam Vĩ Hồ cũng không tốt như lời đồn.

Ít nhất thì chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra ở bộ lạc Bạch Hổ hay bộ lạc Kim Sư.Suy cho cùng, tất cả đều do thủ lĩnh bộ lạc Tam Vĩ Hồ quyết định.

Huynh đệ Diêu gia đã dẫn những người này tới nương nhờ bộ lạc Kim Sư, e là sau này cũng không định quay về nữa.

Chỉ có điều, thủ lĩnh Tam Vĩ Hồ dù sao cũng là cha của họ, trong lòng họ chắc chắn không dễ chịu gì.Diêu Kỳ Xuyên nói: "Ngươi cõng giúp ta Hồ Cần thúc nhé."

Thật ra y cũng muốn tự mình cõng, chỉ là mọi người không cho.

Thân thể y quá yếu, họ sợ y xảy ra chuyện.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 92: Ta cũng đành bất lực, trừ khi có dị năng trị liệu


"Được rồi."

Bạch Yến đi được một đoạn thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diêu Kỳ Xuyên, khiến y hơi sững người."

À, trước đây ngươi ở hang nào?"

"Ngươi không biết sao?"

Diêu Kỳ Xuyên ngạc nhiên nhìn Bạch Yến.

Bạch Yến vẫn luôn đi trước dẫn đường, lại chưa thấy đối phương hỏi han gì, cứ tưởng Bạch Yến đã biết đường.

Không ngờ thật ra hắn ta hoàn toàn không rõ."

Ta không biết chẳng phải là chuyện bình thường sao?

Các ngươi đâu phải huynh đệ của ta, tất nhiên ta cũng chẳng để tâm làm gì."

Bị hỏi vậy, khuôn mặt tuấn tú của Bạch Yến hơi đỏ lên, trong giọng nói còn có chút lúng túng, dù rõ ràng hắn ta đang nói thật."

Cũng đúng.

Vậy để ta dẫn đường, ngươi chỉ cần đi theo là được."

"Được."

Lúc này, Đồ Kiều Kiều cũng thông qua hệ thống phát sóng trực tiếp thấy được tình hình bên ngoài.

Cô nhẹ nhõm thở ra, nhưng nghĩ đến việc có quá nhiều thú nhân bị thương, lông mày lại chau lại."

Đinh Đang, dị năng của chị chắc có ích với bọn họ chứ?"[Tất nhiên rồi, ký chủ.

Khả năng chữa trị của chị còn hiệu quả hơn cả vu y.

Nhưng em khuyên chị không nên vội vàng bộc lộ dị năng trước những thú nhân chưa thể tin tưởng.

Tốt nhất là đợi đến khi chị đạt ngũ giai, cộng thêm súng laser, lúc đó sức chiến đấu sẽ tương đương thú nhân lục gia, thất giai.

Khi ấy, chị mới thật sự có tiếng nói trên Đông Đại Lục.]Đinh Đang không muốn ký chủ của mình gặp nguy hiểm.

So với tính mạng của những thú nhân khác, ký chủ dĩ nhiên quan trọng hơn.

Nó thà để ký chủ sống ích kỷ một chút, như vậy mới có thể tồn tại lâu dài ở thế giới này."

Được rồi!

Chị hiểu rồi!

Nếu không phải vết thương chí mạng thì chị sẽ không ra tay.

Dĩ nhiên, có cứu hay không còn phải xem nhân phẩm của đối phương."

Đồ Kiều Kiều không định cứu bừa.

Biết người biết mặt chưa chắc biết lòng, dù có là thú nhân thì cũng chẳng khác gì.Cho dù có là thú nhân bị thương nặng đến mức hấp hối, nếu không thể xác định liệu hắn có gây nguy hiểm cho cô về sau hay không, cô cũng tuyệt đối sẽ không cứu.[Ký chủ, thế này nhé!

Trước khi chị cứu người, em sẽ kiểm tra trước giúp chị.

Nếu kết quả cho thấy xác suất cứu sống an toàn đạt đến 80%, chị hãy cân nhắc ra tay.] Đinh Đang suy nghĩ một lát rồi nói.Nó cũng muốn giúp ký chủ tích lũy nhân khí, để sau này ký chủ có thể hành sự càng thuận lợi hơn."

Tại sao?

Chuyện này có cơ sở gì không?"

Đồ Kiều Kiều không tin hệ thống lại vô duyên vô cớ nói ra lời này.[Ký chủ, chỉ cần xác suất cứu sống an toàn đạt đến 80%, điều đó đồng nghĩa với việc sau khi được chị cứu, người đó không chỉ không phản bội, mà còn đạt mức trung thành 80% trở lên.

Chỉ cần chị giao việc, người đó chắc chắn sẽ nghe theo.]"Vậy thì chị cứu thú nhân chẳng khác nào thu phục được thuộc hạ trung thành, chẳng phải khỏi lo hậu hoạn nữa sao."

Đồ Kiều Kiều không ngờ hệ thống lại có năng lực thao tác như vậy.

Thế thì cô chỉ cần ra một mệnh lệnh, những thú nhân đó sẽ tuyệt đối giữ bí mật, hơn nữa còn trở thành một nhóm fan trung thành của cô.Khi số lượng những người trung thành tăng lên, đến lúc cô muốn cải cách gì ở bộ lạc Kim Sư, cũng sẽ chẳng còn ai dám phản đối.[Đúng rồi!

Ký chủ, thế nào?

Em rất giỏi phải không?] Đinh Đang lập tức tỏ ra chờ được khen."

Ừm... cũng tạm.

Giá mà phần thưởng hào phóng hơn một chút thì tốt.

Mà điểm thưởng kia của em xin được chưa?"[Ách... sắp được rồi, sắp được rồi!] Hệ thống bắt đầu hối hận vì đã tranh công quá sớm.

Quả nhiên, bất kể là làm người hay làm hệ thống thì cũng không nên quá kiêu ngạo.Đồ Kiều Kiều thấy thời gian đã gần đúng, bèn đến gọi Ngân Lâm Lang tỉnh dậy."

A Ngân!

Tỉnh dậy đi, mọi chuyện đã xong rồi, chúng ta có thể lên hang được rồi."

"A?

Được."

Ngân Lâm Lang lắc lắc đầu, cố gắng để mình tỉnh táo hơn."

Vẫn thấy buồn ngủ lắm à?

Hay là chàng cứ ở lại đây ngủ thêm một giấc đi."

Đồ Kiều Kiều có chút không nỡ.

Hiện tại cô đã là thú nhân tứ giai, lại có súng laser trong tay, cho dù đối đầu với một thú nhân ngũ giai cũng không thành vấn đề.Cho nên nếu chỉ mình cô lên trước thì vẫn rất an toàn."

Không!

Ta muốn cùng em lên...

Hả?

Kiều Kiều!

Em đã là thú nhân tứ giai rồi sao?"

Mắt Ngân Lâm Lang lập tức trợn to đầy kinh ngạc.Chỉ ngủ một giấc thôi mà Kiều Kiều đã từ thú nhân nhị giai lên tứ giai, chuyện này...

đúng là quá được Thần Thú ưu ái rồi!Ngân Lâm Lang hoàn toàn không nghi ngờ gì cả.

Trong mắt y, Kiều Kiều nhà mình luôn rất được Thần Thú yêu thích, nếu không thì làm sao lần nào cũng có thể sinh ra nhiều con non như thế?"

Ừ, nhờ Thần Thú ban ơn cả.

Chàng yên tâm, để em lên trước cũng không sao."

Đồ Kiều Kiều mỉm cười nói."

Không được!

Ta là thú phu của em, lúc nào cũng phải ở bên cạnh bảo vệ em mới đúng."

"Đi thôi."

Đồ Kiều Kiều thấy Ngân Lâm Lang kiên quyết như vậy thì cũng không tranh cãi thêm, đi cùng thì đi cùng.Sau khi hai người trở lên hang, họ liền thu xếp lại mọi thứ như cũ.

Đồ Kiều Kiều còn nhóm lửa sưởi, chẳng bao lâu, hang đá vốn lạnh lẽo đã trở nên ấm áp.Không để củi lửa bị lãng phí, Đồ Kiều Kiều tranh thủ nấu luôn một bữa cơm lớn.

Lần này cô sinh con được tặng một ít gạo, chỉ tiếc là chỗ gạo ấy đều đã xay vỏ, không thể mang đi gieo trồng, đành phải chờ sau này đổi được lúa giống rồi mới tính tiếp.Nhân dịp này, Đồ Kiều Kiều trổ tài nấu nướng.

Ngân Lâm Lang muốn lại gần giúp, nhưng bị cô đuổi đi trông mấy con sư tử nhỏ.Mà lúc này, trong bộ lạc Kim Sư, các giống cái và thú nhân già yếu đều đã được thả ra, ai nấy lần lượt trở về hang đá của mình.Các thú phu thì phụ trách dọn sạch vết máu bên ngoài bộ lạc cùng thi thể của một số thú nhân.

Họ phải lau rửa cho thật sạch, nếu không sẽ thu hút dã thú đánh hơi mùi máu mà kéo đến.Nếu chỉ là dã thú thông thường thì còn dễ xử lý, nhưng nếu là dị thú kéo thành đàn thì vô cùng phiền toái.

Bộ lạc vừa trải qua một kiếp nạn, thật sự không thể chịu thêm tai họa nào nữa.Lúc này, Diêu Kỳ Diệp đang sốt ruột chờ vu y chẩn bệnh.

Trong lòng hắn ta thấp thỏm không yên, thậm chí không dám nhìn thẳng vu y, sợ phải nghe một kết quả không mong muốn.Không biết đã qua bao lâu, vu y mới thu tay lại, nhẹ nhàng thở dài:"Diêu Kỳ Diệp, ta thật sự lực bất tòng tâm.

Nếu ở đây có Đại Tư Tế, có lẽ còn giữ được mạng cho nàng."

Bản thân vu y cũng có một chút dị năng trị liệu, nhưng không nhiều.

Nếu chỉ là thương tích nhẹ, kết hợp với thảo dược và dị năng của ông ta thì còn có thể cứu chữa.Nhưng lần này, Hồ Tĩnh rõ ràng là bị ngã đến gãy xương sống.

Hơn nữa, bà vốn đã là một giống cái cao tuổi, thân thể và xương cốt làm sao sánh được với thú nhân trẻ tuổi, lại còn bị đông lạnh nhiều ngày, không cách nào chịu đựng nổi.Huống hồ, ở Đông Đại Lục này căn bản không có tồn tại gọi là Đại Tư Tế.

Lời vu y vừa nói chẳng khác nào tuyên bố tử vong cho Hồ Tĩnh."

Vu y!

Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?

Dù cần thứ gì đi nữa!

Chỉ cần ngài nói, ta sẽ nghĩ cách mang đến bằng được!"

Đôi mắt hoa đào của Diêu Kỳ Diệp hiện rõ vẻ bướng bỉnh, hắn ta hoàn toàn không định buông xuôi."

Không phải chuyện có đồ vật là giải quyết được, mà là ta... thật sự không có cách nào!

Trừ khi ngươi có thể mời được Đại Tư Tế.

Nhưng ngươi cũng biết mà, ở Đông Đại Lục chúng ta vốn không có Đại Tư Tế.

Dù ngươi muốn sang Trung Đại Lục tìm, thì thời gian cũng không kịp nữa.

Nãi nãi của ngươi căn bản không thể chờ lâu đến vậy."

Vu y nói, giọng tràn đầy đau xót.Tuy rằng Đồ Kiều Kiều có thiên phú tư tế, nhưng ông ta rất rõ, con bé không có bất kỳ dị năng nào, càng đừng nói đến loại dị năng quý giá như trị liệu.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 93: Đồ Kiều Kiều biết được tình huống của Hồ Tĩnh


Toàn bộ đại lục thú thế, số thú nhân sở hữu dị năng trị liệu có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ngay cả Đại Tư Tế cũng chưa chắc đã có được loại dị năng này, đủ để thấy dị năng trị liệu quý giá đến mức nào.Giống như ông ta, chỉ có một chút dị năng trị liệu, ngoài ra không có bất kỳ dị năng nào khác.

Thế nhưng ông ta vẫn có thể đảm nhận chức vu y trong một bộ lạc.

Vu y là người có địa vị chỉ sau thủ lĩnh, chức vị này cũng xem như khá cao."

Vậy bây giờ phải làm sao?

Chẳng lẽ ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nãi nãi chờ chết sao?

Nếu cha biết nãi nãi xảy ra chuyện như vậy trong lúc đang được ta chăm sóc, nhất định sẽ không tha thứ cho ta."

Diêu Kỳ Diệp cúi đầu, giờ phút này đã chẳng còn chút khí thế nào như khi xông pha chiến trường trước đó.Chỉ còn lại đau đớn và bất lực.

Hắn ta rõ ràng có một thân dị năng, vậy mà lại không thể cứu nổi người thân của mình.

Hắn ta sao có thể không đau lòng?Cũng lúc này, Bạch Yến đã đưa Diêu Kỳ Xuyên và những người khác trở về.

Diêu Kỳ Xuyên lập tức bước nhanh đến.

Khi trông thấy Diêu Kỳ Diệp ngồi suy sụp dưới đất, còn vu y thì khẽ lắc đầu, y liền hiểu: điều y lo sợ nhất...

đã xảy ra.Sớm biết nãi nãi sẽ ra nông nỗi này, ban đầu bọn họ đã chẳng nên đưa người đi theo.

Thà để nãi nãi tiếp tục sống ở bộ lạc Tam Vĩ Hồ, cho dù có bị khinh thường ít nhiều, nhưng ít ra vẫn còn mạng sống.

Chứ không như bây giờ, nằm bất động trên giường đá, không còn chút hơi thở nào."

Vu y, chẳng lẽ... chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?

Tử quả, châu quả cũng vô dụng ư?"

Diêu Kỳ Xuyên rất thông minh, dù chưa kịp hỏi, y cũng đã nhìn ra tình hình của Hồ Tĩnh qua sắc mặt của Diêu Kỳ Diệp và vu y."

Haizz...

Trừ phi có dị năng trị liệu, nếu không thì dù Thần Thú có đến cũng khó mà cứu được.

Ta đi trước, các ngươi ở lại trò chuyện với nàng một chút đi."

Vu y lắc đầu, thở dài rồi rời đi.

Ông ta còn phải chữa trị cho những thú nhân khác trong bộ lạc, còn nơi này, ông ta thật sự đã bất lực.Dù là một vu y, đối mặt với chuyện như vậy cũng không thể không thấy đau lòng.

Điều duy nhất ông ta có thể làm là để lại chút thời gian cuối cùng cho huynh đệ Diêu gia, để họ có thể nói lời tạm biệt với Hồ Tĩnh.Bạch Yến thấy cảnh tượng ấy, trong lòng cũng không khỏi nghẹn lại.

Hắn ta há miệng định an ủi Diêu Kỳ Diệp vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời nào, chỉ lặng lẽ ngậm miệng.

Bạch Yến hiểu rõ, lúc này để họ yên tĩnh một mình có lẽ mới là tốt nhất.Hắn ta dặn dò mấy thú nhân khác của bộ lạc Tam Vĩ Hồ vài câu, rồi xoay người rời đi.Gặp chuyện như vậy, hắn ta cũng chẳng thể làm gì hơn.

Chỉ có thể chờ bọn họ tự mình vượt qua, chẳng ai có thể thay họ gánh chịu.Khi Bạch Yến trở lại trước cửa hang đá nhà mình, tâm trạng vẫn rất nặng nề.

Nhưng vừa ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng bay ra từ bên trong hang, cảm giác u uất trong lòng hắn ta bỗng chốc tan biến.Bạch Yến phủi sạch hơi lạnh trên người, rón rén bước vào.Không thấy Đồ Kiều Kiều và Ngân Lâm Lang trong phòng khách, hắn ta liền lần theo mùi thơm đi về phía phòng bếp, ở đó, hắn ta thấy Đồ Kiều Kiều đang nhóm lửa nấu ăn."

Kiều Kiều, sao lại là em đang làm mấy việc này?

Ngân Lâm Lang đâu rồi?"

"A Ngân đang cho bọn nhỏ ăn.

Em hôm nay vừa hay có hứng, muốn làm chút đồ ăn cho các chàng nếm thử."

Thực ra là vì cô đã rất lâu rồi không được ăn một bữa cơm tử tế.

Lần này cô nấu hẳn một nồi lớn.

Đã làm thì làm cho đáng, nên tất nhiên không thể thiếu món chay và món mặn.

Cô kho một nồi thịt Ti Nhung thú thật to với khoai tây, làm thêm một món rau, cuối cùng nấu một nồi canh nấm với thịt Thải Vũ thú.Tất cả đều nấu theo khẩu phần lớn nhất.

Trong hang đá của Đồ Kiều Kiều, nếu nói phòng nào rộng nhất, chắc chắn là phòng bếp.Trong đó bày mấy cái nồi đá cực kỳ lớn.

Nồi đá tuy không bằng chảo sắt, nhưng cô cũng đành chịu, vì đến giờ vẫn chưa thấy nơi nào có mỏ sắt.Nếu sau này tìm được mỏ sắt, cô có thể dùng điểm tích phân trong hệ thống để đổi lấy một số vật phẩm liên quan, đến lúc đó sẽ có thể rèn được chảo sắt.Nhưng đó là chuyện của sau này.

Hiện tại phải từng bước mà làm.

Trước tiên là cải tiến hệ thống giường sưởi, như vậy đến mùa đông sẽ không còn nhiều giống cái và con non bị chết rét nữa."

Kiều Kiều, việc này để bọn ta làm là được rồi, sao em phải vất vả như vậy?

Em đi nghỉ đi, để ta làm cho."

Bạch Yến không nỡ để Đồ Kiều Kiều phải mệt."

Chàng biết làm không?"

Bạch Yến nhìn mấy lọ, chai, bình, vại bày đầy trên bàn, nhất thời đứng ngây ra.

Những thứ này là gì hắn ta còn không rõ, sao có thể biết dùng thế nào?"

Chàng không làm được đâu, để em làm tiếp.

Dù sao cũng sắp xong rồi."

"Kiều Kiều, ta có thể học mà, em dạy ta là được."

"Được thôi."

Giây phút này, khung cảnh giữa hai người trở nên vô cùng ấm áp.Đồ Kiều Kiều biết Bạch Yến đi cùng Diêu Kỳ Xuyên và những người khác trở về, cô cũng muốn biết tình hình sau đó thế nào nên hỏi tiếp:"Bên bộ lạc thế nào rồi?"

"Giờ cũng đã xử lý gần xong rồi.

Chỉ là lần này có không ít thú nhân thiệt mạng.

May mà Diêu Kỳ Diệp kịp chạy đến, nếu không thì tình hình e là còn tệ hơn."

"Vậy bọn họ đâu?

Sao không thấy sang đây xem thử?"

Đồ Kiều Kiều hỏi như thể chỉ tiện miệng, bởi từ đầu đến giờ cô vẫn chưa ngẩng đầu lên."

Haizz...

Hai người họ đang rất đau lòng.

Nãi nãi của họ bị gãy cột sống, vu y không cứu được.

Ngài ấy còn nói trừ phi có dị năng trị liệu, nếu không thì không ai có thể cứu nổi..."

Nói đến đây, Bạch Yến lại thở dài một tiếng.Thấy Đồ Kiều Kiều vẫn bất động, Bạch Yến nghĩ cô bị dọa nên vội vàng nói:"Kiều Kiều, em không sao chứ?

Có phải bị dọa rồi không?

Về sau ta sẽ không nhắc đến mấy chuyện như vậy nữa."

"Không sao, em chỉ là thấy hơi cảm khái thôi."

"Đinh Đang, em giúp chị kiểm tra thử xem bà của Diêu Kỳ Diệp có thể cứu được không?"[Được, ký chủ, xin chờ một chút!]

Sau này, anh em Diêu gia dù sao cũng sẽ trở thành bạn lữ của cô.

Nếu có thể cứu người thân của bọn họ, cô đương nhiên muốn giúp.

Dù gì cô cũng đã thức tỉnh dị năng.

Tuy nhiên, nếu kết quả kiểm tra của Đinh Đang không đạt tiêu chuẩn, thì cho dù là thân nhân của anh em Diêu gia, cô cũng sẽ không ra tay.[Ký chủ!

Thử nghiệm thành công, tỉ lệ cứu sống đạt 90%.

Hồ Tĩnh thương yêu nhất là hai đứa cháu Diêu Kỳ Xuyên và Diêu Kỳ Diệp.

Hơn nữa, thú phẩm của Hồ Tĩnh cũng bảo đảm.

Chỉ cần được căn dặn kỹ lưỡng, Hồ Tĩnh tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện liên quan đến chị.]"Được rồi, chị hiểu rồi."

"A Yến, chàng bảo Diêu Kỳ Diệp lặng lẽ đưa nãi nãi của hắn đến đây, tốt nhất là đừng để ai phát hiện."

Lúc này, trong bộ lạc ai cũng đang bận rộn.

Đám thú nhân giống đực thì lo dọn dẹp phía trước cổng bộ lạc và sau núi.

Các giống cái vì sợ hãi vẫn còn trốn trong hang đá.

Giờ phút này, gần như chẳng có ai đi lại bên ngoài, dù gì cũng vừa xảy ra đại nạn, chẳng ai còn tâm trí mà ra ngoài."

Kiều Kiều, nếu hắn không chịu thì sao?"

"Diêu Kỳ Xuyên hẳn sẽ đồng ý.

Nếu Diêu Kỳ Diệp không đồng ý thì chàng hỏi Diêu Kỳ Xuyên.

Nếu cả hai người đều không chịu thì thôi vậy, coi như em chưa từng nói gì."

Đồ Kiều Kiều khựng lại một chút rồi mới trả lời."

Được!

Vậy ta đi ngay."

Bạch Yến gật đầu, lập tức rời khỏi hang.

Mãi đến lúc đi rồi, hắn ta vẫn chưa phát hiện ra Đồ Kiều Kiều đã là thú nhân tứ giai.Không phải vì hắn ta chậm chạp, mà là vì vốn dĩ hắn ta chưa từng nghĩ tới khả năng ấy.

Huống chi chuyện của huynh đệ Diêu gia cũng khiến hắn ta bận lòng.Đồ Kiều Kiều nấu xong bữa ăn, giữ ấm trong nồi rồi đi vào phòng ngồi nghỉ.

Thấy mấy đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ngủ trên giường, cô mới sực nhớ ra: hình như Lạc Trì vẫn chưa quay về.Dù có bận thế nào, hắn cũng nên trở về báo một tiếng bình an với cô rồi mới đi tiếp chứ.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 94: Thứ gì vừa đi qua?


Nghĩ đến đây, Đồ Kiều Kiều chợt có một linh cảm chẳng lành.

Lẽ nào Lạc Trì đã gặp chuyện gì không hay?Lạc Trì là thú phu đầu tiên của cô, thường ngày luôn quan tâm lo lắng cho cô từng li từng tí.

Trong lòng cô, vị trí của Lạc Trì vốn không hề tầm thường."

Đinh Đang, giúp chị kiểm tra tình hình của Lạc Trì."[Rõ, ký chủ.

Đang tiến hành kiểm tra, xin chờ một chút...]"Được."

"Kiều Kiều, em sao vậy?"

Ngân Lâm Lang vừa ngẩng đầu lên đã thấy sắc mặt Đồ Kiều Kiều có điều gì đó không ổn."

A Ngân, chàng... không, không có gì cả."

Đồ Kiều Kiều cố gắng trấn tĩnh lại.Dù sao hệ thống vẫn chưa tra ra tình hình cụ thể, cô không thể để bản thân rối loạn trước.

Huống hồ, với tình trạng hiện giờ của A Ngân, cô cũng không yên tâm để y ra ngoài.

Đều là thú phu của cô cả, nếu thật sự có chuyện, cô chỉ có thể tự mình đi."

Kiều Kiều, rốt cuộc là chuyện gì?

Em cứ nói thẳng, ta có thể đi."

Ngân Lâm Lang tuy thường ngày có hơi ngốc nghếch, nhưng không phải người không hiểu chuyện.

Y biết Kiều Kiều muốn nhờ mình đi làm gì đó, nhưng vì lý do nào đó mà chưa thể mở lời.

Nếu em ấy không nói được, thì y sẽ chủ động hỏi."

Thật sự không có gì.

Chàng đừng lo."

"Nếu có chuyện thì nhất định phải nói với ta đấy."

Ngân Lâm Lang vẫn thấy bất an, dứt khoát ngồi xuống cạnh Đồ Kiều Kiều.

Như vậy, Kiều Kiều có thể thấy y ngay khi cần, mà y cũng có thể giúp em ấy bất cứ lúc nào.Bề ngoài Đồ Kiều Kiều vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu dấy lên nỗi lo.Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên:[Đinh!

Ký chủ, đã tra được rồi.

Lạc Trì đang nằm bất tỉnh tại vùng băng tuyết phía trước rừng Sương Mù.

Hắn đã trúng độc rắn!

Thủ lĩnh Hắc Lệ của bộ lạc lưu lạc đã bị Lạc Trì giết chết, nhưng trước khi chết, gã vẫn cố phản công, cắn Lạc Trì một nhát!]"Cái gì!

Độc rắn của Hắc Lệ lợi hại không?"

Đồ Kiều Kiều lập tức bật dậy, động tác đột ngột khiến Ngân Lâm Lang hoảng hốt.[Rất lợi hại.

Nhưng Lạc Trì là thú nhân lục giai, tạm thời chưa nguy kịch.

Tuy nhiên, giới hạn chỉ trong vòng năm tiếng.]"Kiều Kiều?

Có chuyện gì vậy?

Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"A Ngân, đi thôi!

Chúng ta phải đi cứu A Trì!"

Lúc này, vì tính mạng của Lạc Trì, cô buộc phải lập tức lên đường.

Còn chuyện của bà Diêu Kỳ Diệp, cô tạm thời không lo nổi.

Ít nhất cũng phải mang được Lạc Trì trở về trước đã.

Con người vốn ích kỷ, dù cô là một thú nhân, cũng không ngoại lệ."

Được!"

Ngân Lâm Lang hiểu, nếu Đồ Kiều Kiều đã quyết định như vậy, chắc chắn em ấy đã biết rõ điều gì đó.Thật ra, được làm bạn lữ của Kiều Kiều đã là phúc phận lớn của bọn họ.

Nếu đổi lại là một giống cái khác, tuyệt đối không thể nào mạo hiểm giữa mùa đông giá rét để cứu thú phu.

Với các giống cái khác, bản thân mới là quan trọng nhất.Ngân Lâm Lang lấy áo choàng da thú khoác lên người Đồ Kiều Kiều, quấn kín toàn thân cô, ngay cả gương mặt nhỏ cũng được che lại cẩn thận.Đồ Kiều Kiều tranh thủ thời gian, đưa toàn bộ các con non vào không gian nuôi dưỡng.

Cô không dám để bọn nhỏ ở lại trong hang đá một mình.Chuẩn bị xong xuôi, Đồ Kiều Kiều khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng dùng nhánh củi vẽ một ký hiệu đơn giản lên mặt đất.

Đó là để báo cho Bạch Yến biết họ đã ra ngoài, tránh để hắn quay về không thấy ai mà sốt ruột.

Cô vốn định viết chữ, nhưng tiếc là bọn họ không biết chữ, đành phải dùng cách này để biểu đạt.Xem ra sau này việc học chữ cũng phải sớm đưa vào kế hoạch, nếu không đến một lời nhắn cũng không để lại được.Đồ Kiều Kiều chuẩn bị xong mọi thứ, lúc này mới ngồi lên lưng Ngân Lâm Lang sau khi y hóa thành hình thú.Ngân Lâm Lang lập tức lao vút đi, nhanh như một cơn gió.Khi bọn họ băng qua cổng bộ lạc, tốc độ quá nhanh khiến nhiều thú nhân không kịp phản ứng.

Mọi người chỉ cảm thấy có thứ gì đó chợt lóe qua trước mắt, nhưng không ai nhìn rõ rốt cuộc là gì."

Vừa rồi là cái gì vụt qua thế?"

"Không biết, ta không nhìn thấy gì cả."

"Ta cũng không thấy gì.

Nhưng hình như ta ngửi được mùi của giống cái.

Không rõ có phải ta hoa mắt không, các ngươi có thấy thế không?"

"Ta cũng ngửi được mùi ấy...

Hay là có giống cái bị thú nhân lưu lạc bắt đi rồi?"

"Mau!

Chúng ta quay lại xem thử!"

Đám thú nhân giống đực lập tức kích động.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bây giờ chỉ cần thấy một chút động tĩnh là lập tức nghi ngờ đủ điều, cứ như thể lúc nào cũng có thú nhân đang rình rập họ.Kim Xuyên thấy mọi người càng lúc càng hoảng, đành phải đứng ra trấn an:"Được rồi, mau làm việc đi!

Không có giống cái nào gặp chuyện cả!

Đừng hoảng hốt!

Làm xong việc trong tay rồi hãy về.

Chẳng lẽ các ngươi muốn bộ lạc lại bị tập kích lần nữa sao?"

Nghe Kim Xuyên nói vậy, đám thú nhân lập tức chấn chỉnh tinh thần, tiếp tục dọn dẹp, không còn bàn tán gì nữa.Những thú nhân khác không nhìn rõ không có nghĩa là Kim Xuyên không thấy rõ.

Người vừa đi ra rõ ràng là Ngân Lâm Lang.

Như vậy, người ngồi trên lưng y chắc chắn là Đồ Kiều Kiều.

Chỉ là, giờ này mà còn ra ngoài làm gì?

Chẳng lẽ không biết bên ngoài vừa lạnh giá lại đầy nguy hiểm?

Huống chi Đồ Kiều Kiều có dáng dấp như vậy, nếu để thú nhân có ý đồ xấu nhìn thấy con bé, thì đúng là vô cùng nguy hiểm.Kim Xuyên vừa lo cho Đồ Kiều Kiều, vừa lo cho Lạc Trì.

Dù sao Lạc Trì ra ngoài đã rất lâu mà đến giờ vẫn chưa trở về, khiến ông không khỏi bất an.Sớm biết thế này, ông đã không để Lạc Trì đuổi theo ra ngoài.

Giờ không biết nó thế nào rồi?Kim Xuyên quyết định trước hết sẽ dẫn theo mấy thú nhân đi tìm Đồ Kiều Kiều.

Nếu con bé xảy ra chuyện gì, vậy mấy con non của con bé phải làm sao?

Huống hồ, Đồ Kiều Kiều là một giống cái tốt, lại cống hiến cho bộ lạc nhiều như vậy.

Con bé không thể xảy ra chuyện.

Mạng của Đồ Kiều Kiều so với bất kỳ giống cái hay giống đực nào khác đều đáng quý hơn, tất nhiên là trừ bạn lữ của ông ra.Trong mắt ông, bạn lữ của mình mới là người quý giá nhất."

Các ngươi cứ làm tiếp đi, ta quay về một lát!"

"Rõ, thủ lĩnh!"

Đám thú nhân không ai ngăn cản.

Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên từ sau biến cố trong bộ lạc, thủ lĩnh mới quay lại hang đá.

Bọn họ đương nhiên sẽ không dị nghị gì.Kim Xuyên đi thẳng đến hang đá của Đồ Kiều Kiều.

Cùng lúc đó, Bạch Yến cũng lặng lẽ nói ý định của Kiều Kiều cho Diêu Kỳ Diệp và Diêu Kỳ Xuyên biết.Dù họ có đồng ý hay không thì cũng là do hai huynh đệ đó quyết định.

Bạch Yến dứt khoát nói thẳng mọi chuyện, để họ tự chọn.

Còn hắn ta thì phải quay lại dùng bữa với Kiều Kiều, không tiện xen vào thêm."

Ca ca, đệ muốn đưa nãi nãi tới gặp Kiều Kiều.

Em ấy vẫn chưa từng gặp nãi nãi, để em ấy gặp một lần cũng tốt.

Đệ không muốn sau này phải tiếc nuối."

Diêu Kỳ Diệp nghĩ rằng bọn họ sắp trở thành người một nhà, nếu Kiều Kiều muốn gặp nãi nãi thì cứ để gặp đi."

Được, đi thôi.

Giờ mang nãi nãi qua đó luôn, chuyện khác tính sau."

Diêu Kỳ Xuyên cảm thấy Kiều Kiều hẳn còn có dụng ý khác, nếu không Kiều Kiều đã chẳng nói vậy.Có điều, lúc này y cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Kiều Kiều, chỉ đành làm theo lời A Diệp.

May mắn là trong hang đá này đều là những thú nhân mà họ hoàn toàn tin tưởng, hơn nữa hiện tại có rất nhiều người đang nghỉ ngơi, chưa chắc đã nghe thấy gì.Đi đường xa mấy ngày trời, lại bị gió tuyết vùi dập, dù thân thể mạnh mẽ đến mấy cũng khó mà chịu nổi.

Như lúc này, ngay cả y cũng bắt đầu thấy không khỏe, chỉ là đang cố nén mà thôi.Tình hình hiện tại đã quá khó khăn, y không muốn khiến mọi thứ tệ hơn nữa."

Được rồi, ca ca!

Nghe theo huynh vậy.

Huynh đang không khỏe thì cứ ở lại trong hang nghỉ ngơi, để đệ cùng Bạch Yến đưa nãi nãi đi là được."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 95: Tập thể hôn mê


Diêu Kỳ Diệp cũng biết ca ca mình chắc chắn đang khó chịu trong người, chỉ là đang cố gắng chịu đựng thôi.

Ca ca vốn luôn như vậy, không thích gây thêm phiền phức cho các thú nhân khác.Diêu Kỳ Xuyên do dự một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu:"Không được, huynh cũng đi cùng.

Dù sao cũng ở trong bộ lạc, qua đó cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian."

"Ca ca, để đệ đỡ huynh đi."

"Không cần, huynh tự đi được.

Đệ chăm sóc nãi nãi cho tốt là được."

Thế nhưng khi bọn họ dầm mưa tuyết quay lại hang đá, lại thấy Kim Xuyên đang ngồi bên trong, trông như đang chờ họ trở về."

Thủ lĩnh, sao ngài lại đến đây?

Có chuyện gì sao?"

Bạch Yến kinh ngạc nhìn Kim Xuyên một cái.

Hắn ta thật sự không ngờ vào lúc này mà Kim Xuyên lại đến đây.

Cũng đúng lúc ấy, Bạch Yến chợt nhận ra, Lạc Trì hình như vẫn chưa quay về.Từ lúc trận chiến kết thúc tới giờ, hắn ta vẫn chưa thấy bóng dáng Lạc Trì.

Với mức độ Lạc Trì quan tâm đến Kiều Kiều, không có khả năng hắn không quay lại để gặp em ấy."

Đồ Kiều Kiều cùng Ngân Lâm Lang đã rời khỏi bộ lạc, nhưng ta không biết họ đi đâu!

Ngân Lâm Lang chạy rất nhanh, vèo một cái là biến mất, hoàn toàn không kịp ngăn lại.

Hơn nữa, trong bộ lạc không ai nhìn rõ cả, chỉ có ta nhận ra được đó là Ngân Lâm Lang.

Trên lưng y còn chở một tiểu giống cái.

Ta lập tức chạy tới xem, thì thấy hai người họ đều không còn ở đây.

Chẳng phải là họ sao?"

Lúc này, không ai để ý đến ký hiệu đơn giản mà Đồ Kiều Kiều đã vẽ để lại."

Bạch Yến, lúc ngươi rời đi, họ còn ở đó không?

Có biểu hiện gì bất thường không?"

Bạch Yến cẩn thận ngẫm lại rồi lắc đầu, sốt ruột nói:"Không có!

Lúc đó mọi thứ đều rất bình thường, Kiều Kiều thậm chí còn phân công nhiệm vụ cho ta nữa!

Thủ lĩnh, bây giờ không phải lúc để bàn mấy chuyện này, chúng ta mau ra ngoài tìm Kiều Kiều thì hơn."

Bạch Yến thật sự rất nóng ruột.

Sớm biết thế này, vừa rồi hắn ta đã không ra ngoài.

Nếu để Ngân Lâm Lang đi, thì giờ người ở bên cạnh Kiều Kiều đã là hắn ta rồi."

Xảy ra chuyện gì vậy?

Tìm Kiều Kiều là sao?"

Lúc này, Đồ Sơn xách theo một tảng thịt bước vào từ cửa hang, ngó vào bên trong."

Cha, vào rồi hẵng nói chuyện."

Bạch Yến cố kiềm chế lo lắng, cất tiếng."

Được."

Đồ Sơn đặt tảng thịt vừa nướng xong lên bàn, rồi mới hỏi:"Sao không thấy Kiều Kiều đâu cả?

Con bé đi đâu rồi?"

Vừa nói, Đồ Sơn vừa đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng con gái đâu."

Kiều Kiều đã ra ngoài rồi, chúng ta cũng không rõ vì sao..."

"Cái gì?

Ra ngoài rồi?

Bây giờ bên ngoài nguy hiểm thế kia, con bé là giống cái, lại còn đang mang thai, sao có thể tự ý đi ra ngoài như vậy được!

Không được!

Ta phải đi tìm con bé!"

Nói rồi, Đồ Sơn lập tức xoay người định bước ra ngoài.Nhưng Kim Xuyên vội gọi lại:"Đứng lại!

Ngươi có biết con bé đi đâu không?"

"Không biết!

Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà không tìm?

Nó là con gái ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn!"

"Quay lại đi, Đồ Sơn!

Chúng ta đâu có bảo là không đi tìm Kiều Kiều, chỉ là cần xác định xem con bé có thể đã đi đâu.

Nếu không, Đông đại lục rộng lớn như vậy, ngươi cứ chạy đại ra ngoài thì biết tìm ở đâu?"

"Nhưng cứ ngồi đây chờ đợi thế này cũng không phải cách!

Hay là mỗi người một hướng đi tìm?"

Đồ Sơn dừng bước lại, đề xuất.Ông biết làm vậy sẽ vô cùng phiền phức, nhưng chẳng lẽ lại để mặc con gái mình gặp chuyện sao?"

Vậy thế này đi, chúng ta chia nhau ra, mỗi người một hướng.

Theo ta..."

Bên này, Đồ Kiều Kiều đang cúi đầu, cố gắng không để luồng khí lạnh lẽo tràn vào xoang mũi thì trong đầu chợt vang lên giọng nhắc nhở quen thuộc của hệ thống:[Hệ thống nhắc nhở ấm áp: Ký chủ, Kim Xuyên, Đồ Sơn, Bạch Yến cùng Diêu Kỳ Diệp đều đang lo lắng cho sự an toàn của chị.

Vì thế, bọn họ đã quyết định chia nhau ra ngoài tìm kiếm.

Mỗi người sẽ đi một hướng.]Đồ Kiều Kiều: "..."

Tuy biết họ làm vậy là vì quan tâm mình, nhưng nếu ai cũng chạy ra ngoài tìm thì sau này cô trở về cùng Lạc Trì, lại phải lần lượt đi tìm từng người.

Nhỡ có ai bị thương, cuối cùng người chịu trách nhiệm vẫn là cô..."

Đinh Đang, không có cách nào ngăn họ lại sao?

Chị không muốn họ mạo hiểm ra ngoài tìm chị."[Xét thấy ký chủ trước đó có biểu hiện tốt, hiện tại có thể mở khóa một lựa chọn đặc biệt để ngăn cản — tập thể hôn mê.

Xin hỏi ký chủ có muốn thực hiện không?]"Tập thể hôn mê?

Chỉ những người định đi tìm chị thôi à?"

Đồ Kiều Kiều cảm thấy phương án này tuy có hơi thái quá, nhưng còn hơn để bọn họ liều mình chạy ra ngoài trong thời tiết này.[Chỉ cần nảy sinh ý định đi tìm ký chủ, tất cả đều sẽ lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.

Tất nhiên, nếu gặp nguy hiểm đến tính mạng, họ sẽ tự động tỉnh lại.]"Tuyệt vời!

Đinh Đang!

Em đúng là quá lợi hại!"

Đồ Kiều Kiều cảm thấy mình thật may mắn khi được ràng buộc với một hệ thống như thế này.

Có lẽ vì từng bị các ký chủ trước đó hại quá nhiều lần, nên đến lượt cô, hệ thống lại xem cô như một "dị loại" mà ưu ái đặc biệt.Rốt cuộc, ai mà không yêu quý một nhân viên vừa có năng lực lại còn biết tạo ra thành tích?

Dù là quản lý hay ông chủ cũng đều sẽ thích![Không đâu!

Ký chủ, tất cả là nhờ chị thể hiện quá tốt nên mới được thưởng!

À đúng rồi, ký chủ, phần thưởng cho việc sinh sản đã được duyệt xong.

Mỗi lần sinh ra một con non sẽ được thưởng 100 tích phân, bắt đầu tính từ đứa tiếp theo!]Đinh Đang lập tức trở nên phấn chấn, ánh mắt sáng rực như được tiếp thêm sinh khí.Lúc này, nó cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu trước mặt ký chủ.

Trước đây, vì tích phân quá thấp nên mỗi lần nói chuyện với ký chủ, nó luôn cảm thấy bản thân thấp bé, thấy áy náy với chị ấy.

Dù sao chị ấy cũng là ký chủ đầu tiên sau khi ràng buộc mà vẫn nỗ lực hết mình để sinh con non, còn nó thì chẳng giúp được gì, trong lòng cứ canh cánh mãi."

Tốt lắm, Đinh Đang.

Cảm ơn em."[Không cần khách sáo!

Ký chủ, đây là trách nhiệm của em mà!] Được khen một câu, Đinh Đang vui mừng như mở hội."

Đinh Đang, em giúp chị xem thử, chúng ta còn cách Lạc Trì bao xa?"[Ký chủ, dựa theo tốc độ hiện tại của Ngân Lâm Lang, đại khái còn khoảng hai mươi phút nữa là tới nơi.]"Được, chị đã biết."

Đồ Kiều Kiều khẽ nhíu mày.

Cô thật sự không ngờ Lạc Trì lại có thể đi xa đến thế."

Nọc độc trong người Lạc Trì có thể giải được không?"[Ký chủ!

Hệ thống có giải dược, giá 100 tích phân ba lọ.

Nhưng hiện tại chị chỉ có 90 tích phân, không đủ đâu.]Đồ Kiều Kiều: "..."

"Vậy giờ phải làm sao?

À đúng rồi!

Thi thể của Hắc Lệ vẫn còn đó mà!"

Đồ Kiều Kiều chợt nảy ra một ý tưởng.[Vẫn còn, ký chủ.

Chị định làm gì thế?]"Tất nhiên là lấy mật rắn của gã làm thuốc.

Người ta vẫn nói mật rắn có thể giải độc mà, chẳng lẽ chỉ là lời đồn?"

Đồ Kiều Kiều nhíu mày.Mong là không phải tin đồn vô căn cứ, nếu không cô thật sự không biết phải làm sao nữa.

Đến lúc đó chắc chắn lại phải ép hệ thống ra mặt lần nữa.[Có thể dùng, nhưng ký chủ cần phải tinh chế qua một chút.]"Chị không biết cách tinh chế mật rắn.

Hơn nữa, dù biết thì cũng chẳng có dụng cụ."[Chị có thể dùng dị năng trị liệu để ôn dưỡng mật rắn, sau đó đưa cho Lạc Trì uống.

Như vậy không những giải được độc mà còn tránh hấp thụ những chất có hại trong đó.]"Được rồi, chị biết rồi."

Đồ Kiều Kiều lấy lại tinh thần, phát hiện tốc độ của Ngân Lâm Lang đã chậm đi rõ rệt.

Cô đoán có lẽ vì thời tiết quá lạnh khiến y bắt đầu mệt mỏi, thậm chí còn muốn ngủ.Cô đưa tay ra, lòng bàn tay khẽ áp lên làn da y.

Một luồng dị năng trị liệu từ cơ thể cô truyền sang người Ngân Lâm Lang.Ngân Lâm Lang lập tức cảm nhận được một luồng ấm áp như nước suối xuân chảy khắp cơ thể khiến y nhanh chóng lấy lại sức lực, tinh thần cũng dần khôi phục như cũ.Y hiểu rõ, sự hồi phục ấy đều là nhờ Kiều Kiều.

Chính em ấy đã dùng dị năng giúp y vượt qua cái lạnh tê tái này.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 96: Diêu Kỳ Xuyên suy đoán


Ngân Lâm Lang cảm thấy mình đã hồi phục, liền vội nói:"Kiều Kiều!

Được rồi, ta không sao nữa, em đừng tiếp tục lãng phí dị năng!"

Y sợ Kiều Kiều truyền cho mình quá nhiều dị năng, cơ thể em ấy sẽ không chịu nổi.

Y cũng không rõ dị năng của Kiều Kiều là gì, vậy mà lại thần kỳ đến mức không chỉ giúp y giảm mệt mỏi mà còn xua tan cả rét lạnh.

Lúc này, y cảm thấy như vừa ăn no một bữa, tinh thần phấn chấn, không còn chút buồn ngủ nào.Phải biết, từ khi trời trở lạnh đến giờ, mỗi ngày y đều mơ màng buồn ngủ, dù có cố gắng giữ tỉnh táo thì cũng không cầm cự được bao lâu là lại muốn thiếp đi.Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhiệt độ giảm xuống, y cảm thấy mình vẫn có thể chạy một vòng quanh Đông đại lục."

Được."

Đồ Kiều Kiều thu tay lại.

Cô còn phải tiết kiệm dị năng, lát nữa còn phải cứu Lạc Trì.Không biết bao lâu sau, giọng Ngân Lâm Lang lại vang lên:"Kiều Kiều, chúng ta sắp đến rừng Sương Mù rồi.

Lát nữa để ta đi xem là được, em ở lại đây."

"Không được!

Em cũng phải đi!

Hơn nữa, em ở lại đây, chàng thật sự yên tâm sao?

Lỡ có chuyện gì bất ngờ thì sao..."

"Kiều Kiều!

Vậy em theo ta cùng đi thì hơn."

Ngân Lâm Lang lập tức đổi giọng.

Y thừa nhận lời Kiều Kiều rất có lý.

Nếu để Kiều Kiều lại một mình mà không có thú nhân nào bên cạnh, y thật sự không thể yên lòng.

Vẫn là để em ấy đi cùng thì hơn.Nếu thực sự xảy ra chuyện, y còn có thể bảo vệ Kiều Kiều."

Được!"

Đồ Kiều Kiều chỉ chờ Ngân Lâm Lang nói ra câu đó.Lúc này, tại bộ lạc Kim Sư, bốn thú nhân vốn đã bàn bạc xong, chuẩn bị xuất phát.

Nào ngờ, vừa mới bước ra khỏi cửa hang đá của Đồ Kiều Kiều, cả bốn người đồng loạt ngã xuống đất.Nghe thấy động tĩnh, Diêu Kỳ Xuyên vội vàng bước nhanh ra ngoài xem.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, y hoảng hốt đến sững người.

Bốn thú nhân đều nằm thẳng trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, trông chẳng khác gì đang ngủ say.

Diêu Kỳ Xuyên lập tức cúi xuống kiểm tra thân thể từng người, muốn xem họ có bị thương hay không.

Dù sao cũng là bốn thú nhân có cấp bậc không thấp, lại cùng lúc ngã gục ngay trước cửa hang, chuyện này tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Biết đâu là bị một thú nhân nào đó tập kích bất ngờ.Chỉ có điều...

đây là bộ lạc Kim Sư.

Bọn họ vừa mới thanh trừ xong tàn dư, theo lý thì không thể còn kẻ địch ẩn náu.

Thế nhưng, sự thật lại rõ ràng trước mắt: bốn người đều ngã xuống rất bất thường.Muốn trong chớp mắt hạ gục bốn thú nhân có thực lực cao như vậy, kẻ ra tay hẳn phải cực kỳ mạnh, ít nhất cũng phải là thất giai, thậm chí còn hơn thế.Thất giai trở lên là khái niệm gì?

Từ trước đến nay, Đông đại lục chưa từng xuất hiện thú nhân thất giai.

Vậy là có kẻ từ đại lục khác đến, hay trong lúc họ không biết, Đông đại lục đã âm thầm xuất hiện thú nhân đẳng cấp ấy?Dù là trường hợp nào thì Diêu Kỳ Xuyên cũng thấy đây không phải chuyện đơn giản.

Nếu thật sự có bộ lạc nào xuất hiện thú nhân từ thất giai trở lên, e rằng toàn bộ Đông đại lục sắp nổi sóng gió.Chỉ tiếc là, Diêu Kỳ Xuyên không hề biết, tất cả những suy đoán ấy đều là công cốc.

Bốn người kia thực chất chỉ bị hệ thống làm cho hôn mê, chỉ vậy mà thôi.Sau khi cẩn thận kiểm tra từng người, xác nhận trên người họ không có bất kỳ vết thương nào, lúc này Diêu Kỳ Xuyên mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.Y bắt đầu khiêng từng người một vào trong hang.

Thân thể tuy đã suy yếu, nhưng việc đưa họ vào nơi trú ẩn y vẫn làm được.

Nếu để mặc họ nằm ngoài trời như vậy, dù tạm thời không sao, thì đến khi tỉnh lại cũng khó tránh khỏi gặp chuyện.

Giữa trời đông tuyết phủ, dù là thú nhân có phẩm giai cao đi nữa, nếu phải nằm qua đêm ngoài trời trong tình trạng không chút phòng bị, cơ thể cũng không thể chịu đựng nổi.Sau khi chuyển được cả bốn người Bạch Yến vào hang, y mệt đến mức thở dốc từng hơi, không kiềm được mà ho khan liên tục, ho đến đau nhói hai bên sườn.Diêu Kỳ Xuyên vội tìm nước uống một ngụm, lúc này mới cảm thấy khá hơn đôi chút.Nhưng rồi y lại không kìm được mà nghĩ đến: Bạch Yến bọn họ đều đã ngất, vậy ai đi tìm Kiều Kiều và những người khác?

Chẳng lẽ là y sao?Chỉ là...Diêu Kỳ Xuyên vừa nghĩ tới đó, đầu óc liền choáng váng, thân thể như sắp ngã quỵ đến nơi.

Y đoán chừng là do vừa rồi gắng sức khiêng cả bốn người nên mới mệt đến mức này.

Nghỉ ngơi một lát hẳn sẽ đỡ hơn.Còn chuyện đi tìm Kiều Kiều...Diêu Kỳ Xuyên vội đưa tay đỡ trán.

Sao lại choáng như vậy?

Cơ thể này càng lúc càng yếu, y cũng không biết mình còn cầm cự được bao lâu.

Liệu y có thể thật sự cùng Kiều Kiều kết làm bạn lữ không?

Y không muốn liên lụy Kiều Kiều, nhưng lại không thể kìm lòng mà muốn đến gần.Diêu Kỳ Xuyên cố gắng đứng lên, biết lúc này chỉ còn mình y có thể đi tìm Đồ Kiều Kiều.Dù có lấy thân phận người của bộ lạc Kim Sư ra nói, lời y chưa chắc đã khiến người khác nghe theo.

Y chỉ có thể nhờ Hồ Cần thúc trông nom nãi nãi và A Diệp, còn bản thân thì đi tìm Kiều Kiều...Nhưng ý nghĩ còn chưa kịp thành hình, Diêu Kỳ Xuyên đã lảo đảo rồi ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.Lúc này, hệ thống nhận được tín hiệu lập tức báo lại cho Đồ Kiều Kiều."

Được rồi, chị biết rồi.

Bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?"[Sẽ không đâu.

Nếu gặp nguy hiểm, họ sẽ lập tức tỉnh lại.

Còn nếu bộ lạc Kim Sư gặp chuyện, cũng sẽ như vậy.] Nó vốn là một hệ thống sinh con tốt, tuyệt đối không làm hại ký chủ."

Đinh Đang, em đúng là một hệ thống tốt thật đấy!"[Thật sao?

Hắc hắc hắc!

Ký chủ, vậy sau này chị nhớ khen em nhiều hơn nhé.]Nếu hệ thống này mà có thể hiện hình, chỉ sợ lúc này cái đuôi của nó đã vểnh cao tận trời rồi."

Biết rồi."

Đúng lúc đó, Ngân Lâm Lang dừng bước."

Kiều Kiều, chúng ta đến rồi.

Phía trước chính là rừng Sương Mù."

Ngân Lâm Lang hóa lại hình người, đứng cạnh Đồ Kiều Kiều, luôn trong tư thế cảnh giác.Đồ Kiều Kiều đảo mắt nhìn quanh.

Trước mắt là một vùng tuyết trắng mênh mông, cô nhìn nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Lạc Trì đâu."

A Ngân, chàng thử tìm quanh đây xem, A Trì có ở khu vực này không?"

"Được."

Ngân Lâm Lang tuy không hiểu vì sao Kiều Kiều lại cho rằng Lạc Trì sẽ ở đây, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Dĩ nhiên, y không quên nắm tay Kiều Kiều.Y không thể để Kiều Kiều rời khỏi tầm mắt mình, bởi nơi này có thể phát sinh bất cứ mối nguy nào.Rừng Sương Mù còn đáng sợ hơn cả khu rừng Tử Vong.

Không phải vì bên trong có nhiều dị thú hơn, mà vì nơi này vô cùng quái lạ.

Gần như tất cả thú nhân từng bước vào đều không thể quay lại.

Dù cũng có vài trường hợp ngoại lệ, nhưng những người đó sau khi ra được đều trở thành kẻ ngốc, đầu óc không còn minh mẫn.Còn những kẻ không trở ra, không ai biết họ đã chết trong đó hay gặp chuyện gì.

Tóm lại, nơi này cực kỳ bí ẩn, là vùng đất duy nhất ở Đông đại lục khiến thú nhân nghe tên đã sợ mất mật."

Kiều Kiều, theo sát ta, đừng đi lung tung.

Chúng ta chỉ tìm quanh đây thôi, không được bước vào trong rừng."

Ngân Lâm Lang tuy mới tới Đông đại lục chưa lâu, nhưng cũng từng nghe qua về sự kinh hoàng của rừng Sương Mù."

Em... em biết rồi."

Đồ Kiều Kiều vừa đáp vừa cảnh giác quan sát khắp nơi.

Họ phải nhanh chóng tìm được Lạc Trì, nếu không, hậu quả thật khó lường.Khi cô còn đang định hỏi hệ thống, ánh mắt đột nhiên khựng lại.

Cách đó chừng hơn năm mươi mét về phía bên trái, có một đám kền kền và sói tuyết đang tụ lại, như thể đang ăn thứ gì đó.

Máu đỏ tươi loang lổ trên nền tuyết trắng xung quanh chúng, trông vô cùng chói mắt.Đồ Kiều Kiều giật mình, giọng run run:"A Ngân!

Bên kia có động tĩnh!

Mau qua đó xem!"

"Được!"

Ngân Lâm Lang lập tức ôm lấy Đồ Kiều Kiều, lao nhanh về phía đó.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 97: Phục Nguyên Đan


Theo bọn họ càng tiến lại gần, mùi máu tanh trong không khí cũng nồng nặc hơn.

Trong lòng Đồ Kiều Kiều thấp thỏm, nỗi sợ hãi dâng lên từng chút một.

Cô sợ người đang nằm trên nền tuyết với gương mặt biến dạng kia chính là Lạc Trì.Ngân Lâm Lang dường như đã cảm nhận được sự hoảng loạn trong lòng cô, liền nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô, giọng dịu dàng nói:"Kiều Kiều, em yên tâm.

Người nằm đó tuyệt đối không thể là Lạc Trì.

Dù sao hắn cũng là thú nhân lục giai, sao có thể dễ dàng chết như vậy được."

Vừa dứt lời, bước chân Ngân Lâm Lang cũng nhanh hơn.

Khi đã tới gần, y lập tức tung mấy luồng dị năng về phía đám kền kền.

Đám kền kền cùng sói tuyết đang tranh nhau xâu xé thi thể kia bị tấn công bất ngờ, liền bỏ chạy tán loạn.Tuy nhiên, chúng không rút hẳn mà chỉ lẩn vào lớp tuyết không xa, âm thầm rình rập.

Chúng không dám đối đầu với Ngân Lâm Lang, chỉ đợi y rời đi rồi mới quay lại ăn cho no bụng.Dù sao thì trong mùa đông giá rét, kiếm được một bữa ăn cũng chẳng dễ dàng gì.

Nhưng vì một miếng thịt mà dám xông vào liều mạng với một thú nhân lục giai thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Chúng chỉ là dã thú bình thường, ngay cả thú nhân nhị giai còn chưa chắc đã đối phó nổi, huống chi là Ngân Lâm Lang.Ngân Lâm Lang nhìn kỹ thi thể kia một lượt, xác nhận không phải Lạc Trì mới thở phào nhẹ nhõm:"Kiều Kiều, đừng lo, không phải Lạc Trì.

Là thi thể của một hắc xà thú nhân."

"Cái gì!"

Đồ Kiều Kiều giật nảy mình, tim như siết chặt lại, lập tức lao tới.

Lúc này cô chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến máu me hay mùi tanh, điều cô quan tâm là: mật rắn... còn hay không?"

Kiều Kiều, em đang tìm gì vậy?

Ta giúp em tìm?"

Ngân Lâm Lang thấy Đồ Kiều Kiều đột nhiên trở nên vội vàng như thế, trong lòng có chút nghi hoặc.

Chẳng lẽ Kiều Kiều quen biết con hắc xà thú nhân đã chết này?"

A Ngân, mau giúp em xem, mật rắn của gã còn không!"

Đồ Kiều Kiều vội vàng nói."

Được, ta xem ngay, em đừng vội."

Ngân Lâm Lang gật đầu, lập tức tiến lại gần thi thể, dùng dị năng dò xét một lượt.

Sau đó, y gật đầu nói:"Kiều Kiều, mật rắn vẫn còn.

Em muốn lấy không?"

"Muốn!

Ngươi giúp em lấy ra đi."

Ánh mắt Đồ Kiều Kiều ánh lên vẻ kiên định.Ngân Lâm Lang không còn cách nào khác, đành làm theo.

Y dùng móng vuốt rạch bụng Hắc Lệ, không chút sai lệch mà lấy được mật rắn ra.

Nhưng nhìn thấy viên mật còn đang rỉ máu, y hơi ngập ngừng, không nỡ đưa thẳng cho Kiều Kiều."

Kiều Kiều, để ta rửa sạch đã nhé?"

"Không cần, đưa cho em."

Ánh mắt Đồ Kiều Kiều vẫn kiên quyết như cũ.

Ngân Lâm Lang không lay chuyển được cô, đành đặt viên mật vào tay cô.Đồ Kiều Kiều không màng đến máu tươi còn dính trên đó, trực tiếp cầm lấy rồi vận dụng dị năng trị liệu để ôn dưỡng.Viên mật trong lòng bàn tay cô trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thấy tay cô khẽ run, Ngân Lâm Lang không khỏi xót xa:"Kiều Kiều, để ta giúp em nhé."

"Không cần, chuyện này chỉ có em mới làm được."

Đồ Kiều Kiều lắc đầu từ chối.Cô đảo mắt nhìn quanh một lượt, vẫn không thấy bóng dáng Lạc Trì đâu, trong lòng khẽ chùng xuống.

Cô lập tức nói:"A Ngân, chúng ta tìm quanh đây một chút, xem A Trì có ở gần không."

"Được."

Đồ Kiều Kiều nhân cơ hội hỏi hệ thống:"Đinh Đang, em giúp chị xem Lạc Trì đang ở đâu?"

Tự mình tìm kiếm thật sự quá tốn thời gian, cô sợ Lạc Trì không chờ kịp.

Tốt hơn là để hệ thống hỗ trợ, như vậy sẽ nhanh hơn.[Được thôi, ký chủ.]Lạc Trì dù sao cũng là thú phu đầu tiên của Đồ Kiều Kiều, hệ thống cũng không dám chậm trễ.

Dù gì kiểu thú phu vừa không ghen tuông vô lý, lại luôn đặt ký chủ lên hàng đầu như Lạc Trì thật sự không còn nhiều, hệ thống cũng chẳng muốn để hắn bị thay thế.Nếu Lạc Trì bị thay thế, Ngân Lâm Lang sẽ thuận thế trở thành chính thất, mà y thì lại quá thật thà, tính tình vụng về, chẳng biết lo liệu việc gì.

Đến lúc đó, nếu ký chủ thật sự có để tâm đến ai khác, cũng phải tự mình xoay xở.

Có Lạc Trì làm thú phu đầu tiên vẫn là đỡ việc hơn nhiều.Ngân Lâm Lang lập tức dùng dị năng hệ thổ tìm kiếm Lạc Trì.

Chẳng bao lâu sau, y liền phát hiện ra có điều gì đó bất thường.

Ngân Lâm Lang vội vận dụng dị năng, khiến lớp đất tuyết ở chỗ ấy bắt đầu nhô lên.Dưới thao tác của Ngân Lâm Lang, Đồ Kiều Kiều trông thấy giữa nền tuyết trắng dần lộ ra một khối vật thể.

Khối ấy càng lúc càng cao, tuyết xung quanh cũng từ từ rơi xuống.

Lúc này cô mới nhìn rõ, vật đang trồi lên chính là một người.Cô lập tức chạy đến, nhưng không dám di chuyển mạnh, bởi trên tay cô vẫn còn cầm viên mật rắn – thứ có thể cứu mạng, tuyệt đối không được sơ suất.Tới gần, cô nhìn kỹ một cái, quả nhiên là Lạc Trì.

Giờ phút này, toàn thân hắn phủ đầy băng tuyết, gương mặt tuấn tú đã tái nhợt, môi cũng tím tái.

Nhìn là biết đã trúng độc, lại thêm bị vùi trong băng tuyết quá lâu, thân thể đã lạnh cóng cứng đờ.Thì ra bọn họ vẫn tìm mãi không thấy là vì Lạc Trì bị chôn dưới lớp tuyết.

Bởi vậy dù có đưa mắt tìm quanh thế nào cũng không phát hiện ra.Nhìn thấy Lạc Trì như vậy, lòng Đồ Kiều Kiều quặn thắt.

Cô đưa bàn tay còn lại nhẹ nhàng áp lên ngực hắn, từ lòng bàn tay toả ra ánh sáng xanh nhạt dịu nhẹ của dị năng trị liệu, không ngừng truyền vào cơ thể Lạc Trì."

Kiều Kiều, em làm vậy thân thể có chịu nổi không?

Để ta làm cho!"

Ngân Lâm Lang sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên, muốn tiến lên ngăn cản Kiều Kiều, lại sợ làm em ấy bị thương."

Không được!

Dị năng của chàng không giống A Trì, vẫn nên để em làm thì hơn.

Em là... thôi, chàng cứ nghe em là được rồi."

Đồ Kiều Kiều nghĩ một lúc nhưng vẫn quyết định không nói hết ra.Không phải cô không tin Ngân Lâm Lang, chỉ là nơi này dù thuộc vùng hoang dã, cũng khó đảm bảo không có thú nhân khác xuất hiện.

Những chuyện cần nói, đợi về rồi hẵng nói cũng không muộn."

Kiều Kiều, chúng ta quay về trước đi.

Nơi này không an toàn.

Ta sẽ cõng hắn lên lưng, em cũng lên theo, như vậy sẽ không mất thời gian."

Ở lại chỗ này khiến Ngân Lâm Lang cứ cảm thấy bất an, như thể có chuyện bất trắc sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.

Nếu chỉ có một mình y thì không đến mức lo sợ như vậy.

Nhưng giờ y còn phải bảo vệ Kiều Kiều.

Nếu em ấy xảy ra chuyện, y thà chết còn hơn.Đồ Kiều Kiều suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Ngân Lâm Lang nói có lý, liền đồng ý.

Dù chính cô cũng không dám chắc ở lại đây lâu liệu có xảy ra chuyện gì không.

Giờ phút này, bọn họ không thể để lộ ra bất kỳ sơ suất nào.Ngân Lâm Lang dùng đuôi rắn cuốn lấy cả Đồ Kiều Kiều lẫn Lạc Trì, để tránh hai người bị rơi xuống trong lúc di chuyển.Còn Đồ Kiều Kiều vẫn giữ nguyên tư thế trị liệu như ban nãy.

Cô hỏi hệ thống:"Viên mật rắn lớn thế này cần ôn dưỡng bao lâu?"[Ký chủ, nửa canh giờ là đủ rồi.]Đồ Kiều Kiều gật đầu, rồi bất chợt cảm thấy kiệt sức.

Cô đoán dị năng của mình sắp cạn, liền vội mở giao diện cửa hàng hệ thống.

Nếu không nhớ nhầm, trong cửa hàng hẳn có bán Phục Nguyên Đan.Quả nhiên, cô tìm thấy Phục Nguyên Đan trong cửa hàng.

Uống Phục Nguyên Đan vào, dị năng lập tức được khôi phục hoàn toàn.

Mà giá cũng không quá đắt — chỉ 50 điểm tích phân một lọ, mỗi lọ còn có đến mười hai viên.Với Đồ Kiều Kiều thì đây quả là món hời.

Cô không do dự đổi lấy một lọ, còn bảo hệ thống trực tiếp cho cô uống luôn.Đan vừa vào miệng đã tan, rất nhanh được hấp thu.

Đồ Kiều Kiều cảm nhận rõ ràng cơ thể không còn mỏi mệt, tinh thần cũng trở nên minh mẫn hơn.

Phục Nguyên Đan đúng là thứ tốt, vào lúc then chốt có thể cứu mạng.

Sau này cô phải chuẩn bị thêm, để dành cho cả các thú phu của mình.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 98: Tỉnh lại


Đồ Kiều Kiều uống xong đan dược, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.

Có Phục Nguyên Đan hỗ trợ, cô vận dụng dị năng trị liệu cho Lạc Trì càng thêm dứt khoát, không hề do dự, dốc toàn bộ sức lực.

Chỉ trong chốc lát, thân thể Lạc Trì đã dần khôi phục lại nhiệt độ bình thường, chỉ là hơi thở vẫn còn gấp gáp chưa đều.Nhìn dáng vẻ ấy của hắn, lòng Đồ Kiều Kiều đau như cắt.

Nhưng viên mật rắn vẫn còn đang ôn dưỡng, chưa thể cho hắn dùng ngay.Ngân Lâm Lang tăng tốc hết mức.

Y muốn đưa bọn họ nhanh chóng trở về bộ lạc, như vậy sẽ không ai bị lạnh cóng.

Trong bộ lạc còn có vu y, có thể giúp cứu chữa cho Lạc Trì.Trên đường trở về, chưa kịp tới nơi thì viên mật rắn cũng đã được ôn dưỡng hoàn tất.

Đồ Kiều Kiều sốt ruột không chờ thêm được nữa, liền đưa viên mật rắn đến bên miệng Lạc Trì.Cô dịu dàng dỗ dành:"Lạc Trì ngoan, ăn cái này vào là sẽ khỏe lại ngay, ngoan nào..."

Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng xoa đầu Lạc Trì, tay kia đút mật rắn cho hắn.Đang trong cơn hôn mê, lúc đầu Lạc Trì vẫn không chịu há miệng.

Nhưng trước giọng nói dịu dàng ngọt ngào của Đồ Kiều Kiều, hắn rốt cuộc cũng mở miệng.

Viên mật rắn vừa nuốt xuống, sắc mặt hắn lập tức chuyển biến tốt lên với tốc độ thấy rõ.

Không chỉ vậy, nhìn qua còn có vẻ khỏe hơn cả trước khi trúng độc.[Ký chủ, Lạc Trì đã đột phá.

Trước đây hắn chỉ là thú nhân lục giai trung kỳ, giờ đã bước vào lục giai hậu kỳ.]"Lợi hại vậy sao?

Chỉ với một viên mật rắn này!"

Đồ Kiều Kiều không dám tin.[Có thể là vì Hắc Lệ vốn là thú nhân lục giai, nên những thứ lấy từ gã có lượng dị năng rất cao.

Hoặc cũng có thể là do dị năng trị liệu của chị đã khiến mật rắn phát sinh biến đổi.]Đinh Đang không nói bừa.

Theo tính toán của nó, khả năng hai nguyên nhân này chiếm tới tám phần.Đúng lúc ấy, Lạc Trì khẽ mở mắt.

Vừa nhìn thấy Đồ Kiều Kiều, hắn lập tức ôm chầm lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ, hít sâu một hơi.

Giọng nói trầm khàn, mang theo nỗi sợ hãi và tủi thân:"Kiều Kiều, vừa rồi ta cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại em nữa.

Cảm ơn em đã không bỏ rơi ta."

Lạc Trì tuy hôn mê, nhưng không hoàn toàn mất ý thức.

Hắn biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ là cơ thể không thể cử động mà thôi."

Nói gì ngốc thế.

Chàng là thú phu của em, chúng ta là một nhà.

Đương nhiên em sẽ không bỏ mặc chàng.

Bây giờ chàng cảm thấy thế nào?

Có chỗ nào không thoải mái không?"

Đồ Kiều Kiều quan tâm đưa tay sờ trán Lạc Trì, thấy đã trở lại bình thường mới khẽ thở phào nhẹ nhõm."

Không sao, ta thấy rất khỏe, tinh thần cũng sảng khoái."

Lạc Trì khẽ lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi Đồ Kiều Kiều, nhìn chằm chằm như sợ chỉ cần chớp mắt một cái là cô sẽ biến mất.Đồ Kiều Kiều: "..."

Dù cô vốn mặt dày, nhưng bị nhìn mãi như thế cũng bắt đầu thấy ngượng.

Cô giả vờ hờn dỗi:"Nhìn cái gì mà nhìn!

Em biết là em đẹp rồi!

Nhưng mà, A Trì, sau này không được tự tiện đuổi theo mấy tên thú nhân bỏ trốn nữa, nhất là loại chạy xa như lần này.

Nhỡ đâu bọn chúng cố tình bày bẫy dụ chàng thì sao?"

Đồ Kiều Kiều biết nếu nói mấy câu kiểu "giặc cùng đường chớ đuổi" thì A Trì chẳng hiểu đâu, nên đành nói thẳng cho dễ hiểu."

Ta biết rồi, Kiều Kiều.

Sau này ta nghe lời em."

"Vậy thì còn tạm được."

"Lạc Trì, nếu ngươi đã không sao, thì xuống mà tự đi đi."

Ngân Lâm Lang chợt lạnh giọng lên tiếng.Lúc này Lạc Trì mới nhận ra mình đang được Ngân Lâm Lang cuốn mang theo.

Hắn là đệ nhất thú phu, giờ đã khỏe lại, tất nhiên không muốn để người khác cõng mình nữa."

Ngươi yên tâm, ta tự đi được.

Kiều Kiều, em ngồi lên lưng ta đi, lưng ta ấm hơn."

Ngân Lâm Lang định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Lạc Trì nói đúng, lưng hắn quả thật ấm hơn mình.

Để Kiều Kiều ngồi lên đó cũng tốt, ít ra sẽ không bị lạnh."

Không sao đâu, em ngồi trên lưng A Ngân cũng được, dù sao cũng gần về tới rồi."

Cô vừa dứt lời, Ngân Lâm Lang lập tức lao vút đi như trốn chạy.Lạc Trì: "..."

Hắn sững người một giây, rồi cũng lập tức phóng theo.

Cũng may thân thể hắn đã hoàn toàn hồi phục, dị năng cũng đầy đủ, bằng không thật sự không đuổi kịp cái con rắn ngốc nghếch là Ngân Lâm Lang.Ba người bọn họ trở lại bộ lạc mà không kinh động đến bất kỳ thú nhân nào.

Nhưng khi đến gần cửa sơn động của mình, cả ba đều sững sờ.

Chỉ thấy bên ngoài sơn động tụ tập không ít thú nhân.Còn chưa kịp bước vào, họ đã trông thấy đám thú nhân kia ai nấy mặt mày ủ dột, vẻ mặt tang thương, cứ như thể trời sắp sập đến nơi."

Ngươi nói xem, bộ lạc chúng ta đắc tội ai mà tai họa cứ dồn dập như vậy?

Có phải Thần Thú không còn phù hộ nữa không?"

"Đừng nói linh tinh!

Đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, liên quan gì đến Thần Thú?

Có khi thủ lĩnh bọn họ chỉ quá mệt, ngủ một giấc thôi.

Mai tỉnh lại là được."

"Nhưng mà nhà Đồ Kiều Kiều thì thảm thật.

Bốn thú phu mà giờ chỉ còn mỗi Bạch Yến.

Đúng là đáng thương..."

"Còn gì nữa!

Bạch Yến sau này biết sống thế nào đây...

Nghe nói ngay cả con non của Lạc Trì cũng không thấy đâu.

Không hiểu Đồ Kiều Kiều đã đắc tội thú nhân nào mà bị chỉnh cho thảm đến vậy!

Cũng may huynh đệ Diêu gia còn chưa kết lữ với nàng ta, chứ nếu vừa kết xong mà bạn lữ đã mất, vậy thì còn thảm hơn cả Bạch Yến!"

"Đúng rồi!

Ít ra Bạch Yến còn từng được nếm trải.

Hai người kia thì đúng là chưa có gì đã mất tất cả."

"Đừng nói bậy!

Không phải Kim Hoa đã dẫn huynh đệ Diêu gia về sống cùng sao?

Nàng ấy còn không chê bọn họ ở trong sơn động của Đồ Kiều Kiều nữa mà."

"Huynh đệ Diêu gia đang hôn mê, Kim Hoa định dìu cả hai về sơn động mình, nhưng bị Hồ Hoa Hoa và Hùng Lị ngăn cản."

Nghe đến đây, Đồ Kiều Kiều cuối cùng cũng hiểu ra.

Có thể là Hùng Lị hoặc Hồ Hoa Hoa đã vào trong sơn động, thấy một đám thú nhân đều đang hôn mê, lại không thấy cô, Lạc Trì, Ngân Lâm Lang và bọn nhỏ đâu, nên mới tự động tưởng tượng ra cả một thảm kịch."

Tiếc thật!

Ta rất thích giống cái Đồ Kiều Kiều kia.

Váy da thú của nàng ta may rất đẹp, tóc cũng chải khéo, không hiểu nàng ta làm thế nào mà đẹp đến vậy..."

"Phải đó!

Đồ Kiều Kiều còn thông minh nữa.

Nhìn cái sơn động của nàng ta xem, đẹp hơn của chúng ta bao nhiêu."

"Chỉ tiếc là...

đã chết..."

Đồ Kiều Kiều: "Ai chết?"

"Đồ Kiều Kiều chứ ai...

A!

Đồ Kiều Kiều!

Ngươi sao lại ở đây?

Ngươi... chẳng phải đã chết rồi sao?"

Giống cái đang nói chuyện bị dọa sợ, lập tức trốn ra sau lưng thú phu của mình."

Ai nói ta chết?

Ta vẫn đứng đây sờ sờ ra thế này mà."

"Đúng vậy!

Chúng ta sống nguyên vẹn, sao lại đồn đại là chết?"

Ngân Lâm Lang cau mày."

Được rồi, tan hết đi, đừng tụ tập trước cửa sơn động nhà ta."

Lạc Trì cũng bước ra."

Các ngươi thật sự chưa chết?

Vậy lúc đó đã đi đâu?"

"Phải đó, còn chuyện đám thú nhân hôn mê trong sơn động là sao?"

Đám thú nhân nghi hoặc nhìn Đồ Kiều Kiều và hai người kia, cảm thấy chuyện không giống những gì họ đã tưởng tượng."

Chắc là bọn họ đánh nhau cả ngày, mệt quá nên ngủ say thôi."

"Đinh Đang, có thể cho họ tỉnh lại không?"

Đồ Kiều Kiều thật không ngờ hệ thống lại mạnh đến vậy.

Bên ngoài ồn ào thế này mà đám kia vẫn chưa tỉnh lại.[Được, ký chủ.]"Sao có thể chứ?

Hồ Hoa Hoa và vu y đã thử đủ mọi cách rồi, mà họ vẫn không tỉnh.

Chẳng lẽ..."

"Tỉnh rồi!

Tỉnh rồi!

Thủ lĩnh tỉnh lại rồi!"

Từ trong sơn động bỗng vang lên tiếng hò reo vui mừng.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 99: Chuẩn bị đồ xong chưa? Nếu rồi thì tối nay chúng ta kết lữ


"Tỉnh hết rồi!

Mọi người đều tỉnh cả!

Tốt quá!"

Đám thú nhân còn lại không dám tin, đồng loạt nhìn về phía sơn động, ai nấy đều kinh ngạc tột độ.

Đây là... tỉnh thật sao?

Vừa rồi gọi thế nào cũng không tỉnh, vậy mà giờ cả năm người đều tỉnh lại, đúng là quá kỳ lạ."

Được rồi, mọi người đều thấy rồi đấy.

Giải tán đi, chúng ta còn phải về nghỉ ngơi."

Lạc Trì nghiêm giọng, quay sang nói với những thú nhân còn đang tụ lại quanh cửa động.Đám thú nhân nghe vậy cũng không còn gì để nói.

Dù sao đây cũng là chuyện nhà Lạc Trì, họ chẳng thể xen vào.

Hơn nữa, người thì đã trở về, thú nhân trong sơn động cũng tỉnh lại cả rồi, họ chẳng có lý do gì mà cứ đứng mãi ở đây.

Còn không mau về nhà mà dùng bữa.Sau lời nhắc của Lạc Trì, các thú nhân lần lượt rời đi.

Chỉ còn lại vài người đứng ngoài cửa sơn động, tò mò nhìn vào trong.

Lúc Lạc Trì và mọi người chuẩn bị bước vào, bất ngờ từ trong sơn động có một thú nhân lao thẳng ra.Lạc Trì giật mình, lập tức chắn trước mặt Đồ Kiều Kiều.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn rõ, hắn mới nhận ra đó là Bạch Yến.

Tên này chạy nhanh thật.Thế nhưng ngay sau đó, lại có một bóng người khác lao tới.

Còn chưa kịp thấy rõ mặt, Lạc Trì đã bị đẩy sang một bên.

Ngay sau đó là một giọng nói lo lắng vang lên:"Kiều Kiều, em về rồi!

Em không sao chứ?"

Diêu Kỳ Diệp khẩn trương nhìn cô từ đầu đến chân, kiểm tra kỹ càng.

Đến khi xác định cô hoàn toàn bình an, hắn ta mới nhẹ nhõm thở phào."

Ta không sao đâu, ngươi đừng lo.

Đi thôi, vào trong rồi nói chuyện."

Đồ Kiều Kiều vẫn nhớ rõ bà của Diêu Kỳ Diệp còn đang nằm trong sơn động.

Dị năng trị liệu của cô lúc này vẫn còn dồi dào, cô định tranh thủ trị liệu cho bà."

Được, chúng ta vào thôi."

Diêu Kỳ Diệp liền bước sang bên trái cô, Bạch Yến lập tức đi lên bên phải.

Hai người một trái một phải hộ tống Đồ Kiều Kiều, không cho bất kỳ thú nhân nào khác lại gần cô.Lạc Trì: "..."

Hắn nhìn Ngân Lâm Lang đang đứng đờ người một bên, trông như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lạc Trì khẽ thở dài, trong lòng cũng thấy được chút an ủi.

Ít nhất thì vẫn còn một thú phu ở bên hắn.Vừa bước vào sơn động, Đồ Kiều Kiều liền trông thấy vu y, Hồ Hoa Hoa cùng mẹ của mình đang vây quanh trước mặt Kim Xuyên và mấy thú nhân khác."

Các con thật sự trở về?

Đã đi đâu?

Đồ Kiều Kiều, con là một tiểu giống cái, đâu thể nào sánh với mấy giống đực da dày thịt béo.

Sao lại không biết nặng nhẹ mà tự tiện rời khỏi bộ lạc?"

"Cha, đừng trách Kiều Kiều.

Em ấy làm vậy là để cứu con.

Nếu không có Kiều Kiều, giờ này con đã mất mạng rồi."

Lạc Trì lập tức lên tiếng, hắn không muốn để bất kỳ ai răn dạy bạn lữ của mình, dù đó có là cha."

Chàng nhìn lại mình đi!

Chưa rõ đầu đuôi ra sao đã vội vàng mở miệng quở trách."

Hồ Hoa Hoa nói xong liền tát Kim Xuyên một cái."

Cha, mẹ, hai người về trước đi.

Trong bộ lạc còn nhiều chuyện phải lo.

Còn việc nhà chúng con, tự chúng con sẽ giải quyết."

Lạc Trì bắt đầu đuổi khéo.

Hắn đã nhận ra Kiều Kiều có chuyện quan trọng cần làm, không thể để cha mẹ tiếp tục làm phiền em ấy.Hồ Hoa Hoa không nói thêm lời nào, dứt khoát kéo Kim Xuyên rời khỏi sơn động.

Hùng Lị thấy vậy thì bước tới, nắm tay Đồ Kiều Kiều, dịu dàng nói:"Kiều Kiều, con bình an trở về là tốt rồi.

Con chỉ cần nhớ kỹ, cha mẹ vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc nhất của con."

Nói rồi, Hùng Lị dắt theo Đồ Sơn quay về sơn động của mình.

Bọn họ không hỏi thêm gì cả.

Dù Kiều Kiều có làm gì, họ cũng sẽ luôn ủng hộ.

Bởi vì họ hiểu tính cách đứa nhỏ nhà mình, biết con bé tuyệt đối không làm điều gì sai trái.Chờ bọn họ vừa rời đi, Đồ Kiều Kiều lập tức nắm lấy tay Diêu Kỳ Diệp, vội nói:"Nãi nãi ngươi đâu?

Mau đưa ta đi xem!"

Cô sợ nếu chần chừ thêm chút nữa, lỡ Hồ Tĩnh thật sự không qua khỏi, thì giữa cô và Diêu Kỳ Diệp sẽ mãi mãi có một vết rạn.

Cô rõ ràng có năng lực chữa trị, nhưng nếu không cứu được Hồ Tĩnh, chính bản thân cô cũng chẳng biết phải đối mặt với Diêu Kỳ Diệp thế nào..."

Được, đi theo ta, ta đưa em tới."

Lúc này, Diêu Kỳ Xuyên cũng đã đứng lên.

Y nhìn thấy Đồ Kiều Kiều đang nắm tay Diêu Kỳ Diệp, ánh mắt liền tối đi.

Y hiểu rồi, hóa ra tất cả là nhờ ánh hào quang của A Diệp nên y mới có cơ hội trở thành bạn lữ của Kiều Kiều...Diêu Kỳ Xuyên khẽ lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa, vội vàng bước theo sau.Lạc Trì đã đoán ra chuyện gì đang diễn ra, nên cũng không đi theo.

Hắn định tranh thủ nấu cơm cho Kiều Kiều.

Vừa bước vào phòng bếp đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Mở nắp nồi gỗ ra, bên trong là một nồi thức ăn đã nấu sẵn, trông vô cùng hấp dẫn.Trong khi đó, Diêu Kỳ Diệp vẫn chưa biết Đồ Kiều Kiều định chữa trị cho nãi nãi.

Hắn ta dẫn Kiều Kiều đến bên giường đá nơi Hồ Tĩnh đang nằm, gương mặt đầy vẻ cô đơn và tự trách:"Xin lỗi, Kiều Kiều.

Nãi nãi vẫn còn đang hôn mê.

Đợi người tỉnh lại, ta sẽ lập tức giới thiệu để hai người nhận thức..."

Nói đến đây, giọng Diêu Kỳ Diệp nghẹn lại.

Hắn ta không chắc liệu còn có cơ hội nhìn thấy nãi nãi tỉnh lại hay không.

Có lẽ... sẽ không đợi được đến ngày đó nữa..."

Người sẽ ổn thôi, nhất định là vậy.

Ngươi có thể giúp ta canh chừng ở cửa không?

Ta muốn được trò chuyện với người một mình, có được không?"

"Được."

Diêu Kỳ Diệp gật đầu, bước ra cửa thì thấy Diêu Kỳ Xuyên đang đứng đó, liền nói:"Ca ca, Kiều Kiều nói em ấy muốn một mình trò chuyện với nãi nãi."

"Được."

Diêu Kỳ Xuyên không bước vào, chỉ cùng Diêu Kỳ Diệp đứng canh giữ trước cửa.

Bạch Yến tuy rất muốn nói chuyện với Đồ Kiều Kiều, nhưng lúc này cũng biết điều, không bước tới quấy rầy bọn họ.Đồ Kiều Kiều nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhăn nheo, già nua của Hồ Tĩnh.

Sinh khí trong bà đang dần cạn kiệt, nếu không kịp thời cứu chữa, e rằng thật sự không còn cách nào cứu vãn.Cô nhanh chóng hạ quyết tâm, lập tức vận dụng dị năng, bắt đầu trị liệu vết thương nặng nơi lưng Hồ Tĩnh.[Ký chủ, ý chí cầu sinh của Hồ Tĩnh rất thấp.

Có lẽ bà không muốn trở thành gánh nặng cho hai anh em họ Diêu kia.]"Chị biết rồi, chuyện này cứ để chị lo."

Gương mặt Đồ Kiều Kiều lúc này trở nên dịu dàng hơn.

Vừa trị liệu, cô vừa nhẹ nhàng trò chuyện cùng Hồ Tĩnh:"Nãi nãi, con là Đồ Kiều Kiều.

Sau này A Diệp và A Xuyên đều sẽ là thú phu của con.

Chúng con còn trông mong người sau này giúp trông con non nữa, nên nhất định người phải tỉnh lại đấy."

"Nói nhỏ cho người biết, con non nhà con đáng yêu lắm.

Đợi người tỉnh lại rồi sẽ được nhìn thấy tụi nó, con tin chắc người sẽ thích."

Nghĩ đến lũ nhóc ngốc nghếch nhà mình, khóe môi Đồ Kiều Kiều khẽ cong, lộ ra nụ cười dịu dàng.Đúng lúc ấy, ngón tay Hồ Tĩnh khẽ động.

Đồ Kiều Kiều lập tức nhận ra, đáy mắt ánh lên một tia vui mừng.

Còn chưa kịp mở lời, cô đã thấy Hồ Tĩnh chậm rãi mở mắt.Bà ấy dịu dàng mỉm cười với cô.

Đồ Kiều Kiều cũng mỉm cười đáp lại:"Yên tâm, có con ở đây, người sẽ không sao đâu, rồi sẽ sớm khỏe lại thôi."

Có lẽ nhờ lời trấn an ấy, Hồ Tĩnh vẫn giữ nụ cười trên môi rồi yên tâm thiếp đi.Để chữa trị cho Hồ Tĩnh, Đồ Kiều Kiều gần như đã tiêu hao trọn một viên Phục Nguyên Đan.

Cô đã chữa lành toàn bộ phần xương cốt bị tổn thương, chỉ là thể trạng của bà ấy vẫn còn quá suy nhược, cần thời gian điều dưỡng.

Nhưng hiện tại thân thể Hồ Tĩnh so với những thú nhân cao tuổi khác còn mạnh hơn nhiều.

Trong điều kiện bình thường, sống thêm mười mấy năm nữa cũng không phải vấn đề.Khi Đồ Kiều Kiều bước ra, ánh mắt hai huynh đệ Diêu gia đều bừng sáng.

Cô nhìn họ, nhẹ nhàng nói:"Nãi nãi các ngươi ta đã cứu rồi.

Hai ngươi chuẩn bị đồ xong chưa?

Nếu rồi thì dọn sang bên ta đi, tối nay chúng ta kết lữ."
 
Back
Top Bottom