Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 10: Lạc Trì muốn kết bạn lữ


Dù vậy, mục tiêu của cô là con trai của thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư.

Người kia cho dù có đẹp trai đến đâu mà không phải Lạc Trì thì cũng vô dụng.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Đồ Kiều Kiều không kìm được rùng mình một cái.Đúng lúc ấy, giọng của Sư Tuấn vang lên từ phía xa:“Đồ Kiều Kiều!

Ngươi xong chưa vậy?

Giờ mọi người chỉ còn chờ mỗi ngươi, ngươi có thể nhanh lên một chút không?”

Đồ Kiều Kiều không thể chần chừ thêm.

Cô nhanh chóng co người, chạy lên bờ, khoác vội váy da thú rồi lao về phía giọng nói của Sư Tuấn.

Chỉ là khi vừa thấy hắn, cô lập tức hất mái tóc ướt sũng rối bù phủ kín khuôn mặt để che đi diện mạo của mình.Vừa nhìn thấy Đồ Kiều Kiều, Sư Tuấn suýt nữa giật bắn người.

Cái đầu tóc đen sì ấy khiến hắn tưởng mình vừa gặp thứ gì dọa người.Còn bên kia, Lạc Trì vẫn đứng ngây ra như tượng.

Mãi đến khi một luồng gió lạnh thổi qua, hắn mới bừng tỉnh.Giống cái vừa rồi chắc chắn không phải người trong bộ lạc.

Hắn dám chắc điều đó, bởi trong bộ lạc không có ai xinh đẹp đến vậy.

Đúng rồi, hôm nay là ngày trao đổi với các bộ lạc khác.

Chẳng lẽ em ấy là người từ nơi khác tới?Càng nghĩ, Lạc Trì càng thấy nóng ruột.

Hắn mặc kệ con mồi chưa xử lý xong, lập tức ném thẳng vào không gian, nhấc chân định chạy ngay đến quảng trường bộ lạc.Bất chợt như nhớ ra điều gì, hắn liền cởi váy da thú trên người, nhảy ùm xuống sông, kỳ cọ toàn thân từ đầu đến chân một lượt thật sạch sẽ.

Sau đó, hắn lấy ra một bộ váy da thú sạch sẽ khác từ trong không gian, mặc vào, còn soi lại hình bóng mình dưới mặt nước.

Thấy ổn rồi, lúc này hắn mới hài lòng rời khỏi bờ sông.Hắn vốn định chạy thẳng đến quảng trường, nhưng chợt nhớ ra sơn động vẫn chưa dọn dẹp, đành phải tăng tốc quay về thu xếp cho xong.

Hơn mười phút sau, khi thấy mọi thứ đã ngăn nắp, hắn mới hài lòng bật cười.Lúc này, Lạc Trì mới vội vàng chạy về phía quảng trường.

Trên đường đi, tim đập dồn dập, môi mím chặt, vẻ mặt lộ rõ sự nghiêm túc.Kim Xuyên và Hồ Hoa Hoa đã đến quảng trường từ sớm.

Không thấy bóng dáng đứa con trai đâu, cả hai liền nhíu mày lo lắng.Kim Xuyên nói: “Ta biết ngay mà, kiểu gì nó cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời.

Lát nữa ta phải tự đi tìm nó!”

Thằng nhóc đó lần này nhất định phải kết lữ.

Nếu để lễ thành niên qua mất thì vị trí đệ nhất thú phu sẽ bị người khác giành mất.

Muốn đợi đến năm sau thì đã quá muộn, mà tuổi nó cũng không còn nhỏ, chưa kết lữ thì ai còn muốn nữa?Dù nghĩ vậy, Kim Xuyên cũng chỉ đang lo xa.

Ông biết rõ con trai mình ưu tú thế nào.

Trong mấy bộ lạc quanh vùng, Lạc Trì là một trong những giống đực mạnh nhất.

Bạch Yến cũng không tệ, nhưng so với con trai ông thì vẫn còn kém một chút."

Để ta đi tìm nó!"

Hồ Hoa Hoa cũng sốt ruột không kém.Đúng lúc cả hai đang cuống lên thì một bóng dáng cao lớn vụt chạy tới.

Không ai khác, chính là đứa con nhà họ.Kim Xuyên trừng mắt nhìn Lạc Trì, gằn giọng: “Biết đường quay về là tốt.

Con nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi?

Nghi thức đã bắt đầu!

Lát nữa Kim Hoa sẽ chọn giống đực, đến lúc đó nhớ bước lên đấy cho cha.”

"Đúng vậy, Lạc Trì.

Lần này nghe lời cha con đi."

Hồ Hoa Hoa cũng vội vàng tiếp lời."

Con không lên đâu!"

Lạc Trì đột nhiên nói ra một câu khiến cả hai sửng sốt.

“Cha, mẹ, con đã có một giống cái muốn kết lữ rồi.”

Hồ Hoa Hoa nghe xong, mắt liền sáng rực, bà lập tức phấn khích đến mức cả người run lên.

Bà nắm lấy tay Lạc Trì, hệt như vừa được tiêm máu gà: “Người đâu?

Ở đâu?

Mẹ đi cùng con!

Nhưng mà, con không được giữ cái bản mặt lạnh đó nữa, dọa người ta thì sao?”

Lạc Trì nghe vậy sững người một lúc, rồi lập tức nở một nụ cười gượng: “Mẹ, thế này được chưa?”

Hồ Hoa Hoa lập tức cảm thấy đứa nhỏ này như đã biến thành người khác, có chút không giống với nó mọi ngày.

Nếu là thường ngày, nó nhất định sẽ giữ bộ mặt lạnh tanh, chẳng nói dư một lời, nào có giống như bây giờ – bà mới chỉ vừa mở miệng, nó đã lập tức gật đầu làm theo.“Con vẫn là đừng cười thì hơn, mẹ sợ lại dọa tiểu giống cái mất.”

Đứa nhỏ nhà mình tuy lớn lên rất khôi ngô, nhưng nụ cười gượng gạo kia lại trông hơi kỳ lạ.

Nhỡ đâu lại khiến tiểu giống cái tưởng nó là một tên thú nhân cổ quái thì rắc rối to.“Mẹ, con...”

Lạc Trì thoáng cuống quýt.

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên hắn thật sự để ý đến một giống cái.

Hắn từng nghĩ cả đời này mình sẽ không rung động với ai.“Được rồi, nghe lời mẹ là được.

Mà này, con còn chưa nói cho mẹ biết tiểu giống cái đó là ai.”

Hồ Hoa Hoa kéo Lạc Trì đi thêm một đoạn, lúc này mới chợt nhớ ra mình vẫn chưa hỏi chuyện quan trọng nhất.“Con... con cũng chưa rõ.

Hẳn là một trong số giống cái đến trao đổi lần này, nhưng cũng chưa chắc.”

Hắn chỉ nhìn thấy em ấy từ xa một lần, cũng không biết em ấy đã có thú phu hay chưa.

Em ấy đẹp như thế, biết đâu lần này chỉ đi cùng thú phu ra ngoài dạo chơi.Dù sao thì, một tiểu giống cái xinh đẹp như vậy, chỉ cần bộ lạc người ta không ngu ngốc, chắc chắn sẽ không đem em ấy ra giao dịch.

Trong tất cả giống cái xuất hiện lần này, không ai có thể so được với em ấy.Chỉ nghĩ đến khả năng em ấy đã có vài thú phu, trong lòng Lạc Trì liền thấy bức bối khó chịu.

Cũng trách hắn đến muộn.

Nhưng cho dù em ấy đã có thú phu, hắn cũng tuyệt đối không từ bỏ.

Cùng lắm thì đánh một trận với thú phu của em ấy cũng được.Ánh mắt Lạc Trì dần trở nên kiên định.

Lúc này, lễ thành niên của các giống cái thuộc bộ lạc Kim Sư đã kết thúc, hiện tại chính là thời điểm để họ lựa chọn thú phu.Mỗi giống đực đều ra sức phô bày vóc dáng cùng thực lực.

Trong khoảnh khắc, cả quảng trường ngập tràn khí tức cường hãn đặc trưng của giống đực.Kim Hoa đảo mắt tìm kiếm giữa đám đông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người mà nàng ta mong đợi.

Giờ đây, nàng ta đã được xác định là giống cái có năng lực sinh sản thượng đẳng, vậy mà Lạc Trì vẫn không chút dao động.

Chẳng lẽ hắn thật sự không muốn có con?Lúc này, rất đông thú nhân giống đực đã vây quanh Kim Hoa.

Ngay cả những thú nhân đến từ các bộ lạc tham gia trao đổi cũng chen lấn tiến tới.Dù sao, Kim Hoa cũng là người đẹp nhất trong số giống cái của bộ lạc Kim Sư.

Nay lại được xác nhận là giống cái có năng lực sinh sản thượng đẳng, e rằng chẳng bao lâu nữa, các bộ lạc xung quanh sẽ lần lượt phái những giống đực ưu tú đến cầu kết lữ.

Bây giờ có cơ hội diện kiến trực tiếp, đương nhiên chẳng ai muốn bỏ lỡ.Những giống cái cùng bước vào lễ thành niên với Kim Hoa cũng lần lượt bắt đầu lựa chọn bạn lữ cho riêng mình.Lần này, bộ lạc Kim Sư xem như có vận may không tệ.

Ngoài Kim Hoa ra, còn có một giống cái mang năng lực sinh sản trung đẳng, cùng bốn người thuộc loại hạ đẳng.

Tính chung lại thì thu hoạch vẫn xem như khá.Kim Lan thấy Kim Hoa cứ liên tục nhìn quanh liền đoán ra nàng ta đang tìm ai.

Ả nói:“Kim Hoa, ngươi đừng tìm nữa.

Lạc Trì sẽ không tới đâu.

Nếu định đến thì hắn đã đến từ sớm rồi.

Hơn nữa, trước kia ngươi đối với hắn tốt biết bao nhiêu, vậy mà hắn có từng để mắt tới ngươi đâu.”

Lạc Trì là giống đực mà bất kỳ giống cái nào trong bộ lạc cũng muốn kết lữ.

Đến ả còn chẳng chiếm được, Kim Hoa cũng đừng mơ tưởng quá nhiều.Mãi đến khi nghi thức chọn bạn lữ kết thúc, Kim Hoa vẫn không đợi được Lạc Trì xuất hiện.

Không còn cách nào khác, nàng ta đành chọn một thú nhân tam giai.

Người này luôn một lòng một dạ với nàng ta, thực lực cũng không tệ.

Chỉ là trong lòng Kim Hoa đã sớm tính sẵn: nếu sau này có cơ hội kết lữ với Lạc Trì, nàng ta sẽ để người này chủ động nhường lại vị trí đệ nhát thú phu cho Lạc Trì.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 11: Đồ Kiều Kiều, ngươi điên rồi!


Lúc này, Lạc Trì đã đưa Hồ Hoa Hoa đến khu vực trao đổi.

Cùng đi với họ còn có Kim Xuyên, thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư.

Lần trao đổi này, dĩ nhiên hắn phải đích thân tham dự.Hồ Hoa Hoa kéo Lạc Trì ra một góc, lại lần nữa dò hỏi:“Lạc Trì, con thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?

Kim Hoa lần này vừa được xác nhận là giống cái có năng lực sinh sản thượng đẳng, con bé lại luôn thích con...”

"Mẹ, con chỉ thích Kiều Kiều."

Lạc Trì ngắt lời, khuôn mặt tuấn tú lập tức ửng đỏ, giọng nói mang theo chút ngượng ngùng.Hắn là sư thú nhân lục giai, thính lực vốn rất tốt nên khi nãy đã nghe thấy tiếng gọi của vị thú nhân kia.

Hắn biết tiểu giống cái đó tên là Đồ Kiều Kiều.

Quả nhiên, em ấy dịu dàng mềm mại, đúng như cái tên.“Con đã quyết rồi thì mẹ sẽ ủng hộ.”

"Mẹ..."

Lạc Trì bỗng trở nên nghiêm túc.Hồ Hoa Hoa giật mình: “Sao?

Có chuyện gì vậy?”

"Chiếc váy da thú màu trắng của mẹ, có thể cho con được không?

Sau này con sẽ tự đi săn, tìm được da thú trắng rồi mang về trả mẹ."

Vừa rồi lúc dọn lại sơn động, hắn đã xem hết đống da thú mình có, không có bộ nào màu trắng cả.Mà Kiều Kiều thì da dẻ trắng trẻo nõn nà, nếu mặc váy da thú trắng chắc chắn sẽ càng xinh đẹp hơn.“Váy đó vốn là để dành cho con, lát nữa về lấy là được.”

"Vậy để con nói rõ với em ấy xong rồi quay lại."

Khóe môi Lạc Trì hơi cong lên, như thể đã sớm hình dung ra cảnh mình ôm được người đẹp về nhà."

Con phải thể hiện cho tốt.

Đến lúc tiểu giống cái không thèm ngó tới thì cũng đừng nhận mình là con trai của Kim Xuyên ta!"

Kim Xuyên nhìn bộ dạng thất thần mơ mộng của con trai, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.Kim Xuyên đột ngột xuất hiện khiến Hồ Hoa Hoa giật nảy mình, bà vỗ ngực thở ra một hơi rồi nhéo ông một cái đau điếng:“Chàng nói chuyện kiểu gì vậy hả?

Sao chàng mò tới đây?

Bên kia không bận à?”

"Đừng nói nữa.

Người của bộ lạc Dã Cẩu lại dám nghĩ đến chuyện xin kết thân, ta tuyệt đối không đồng ý.Giống cái mà bọn họ mang đến vừa gầy yếu, xấu xí, lại không thể sinh con.

Chưa hết, con bé còn dắt theo một giống cái khác cũng không có khả năng sinh sản, thêm cả một thú nhân tàn tật.Với tổ hợp như vậy, thử hỏi trong bộ lạc chúng ta ai chịu kết lữ với con bé chứ?

Huống hồ con bé còn không sinh con được."

Sắc mặt Kim Xuyên trầm hẳn xuống, rõ ràng rất không hài lòng với yêu cầu từ bộ lạc Dã Cẩu."

Lạc Trì, con thấy thế nào?"

Kim Xuyên cố ý hỏi ý con trai – đứa con mà ông đang dốc lòng bồi dưỡng.

Sau này vị trí thủ lĩnh sẽ do Lạc Trì kế thừa.Bộ lạc không có động giống cái.

Nếu giống cái mà bộ lạc Dã Cẩu đưa tới không thể sinh sản, lại chẳng ai nguyện ý kết lữ, thì chỉ thành gánh nặng.Đã vậy con bé còn kéo theo hai người không thể lao động, chẳng khác nào phải nuôi ba người ăn không ngồi rồi.

Nhìn kiểu gì cũng thấy lỗ nặng.Ngay cả Hồ Hoa Hoa cũng phải nhíu mày.

Hai người chờ mãi không thấy Lạc Trì trả lời, liền quay sang nhìn thì thấy nhãi con nhà mình đang thất thần nhìn về phía bộ lạc Dã Cẩu.Kim Xuyên tức giận đá cho hắn một cú, nhưng Lạc Trì tránh được.“Con đang nhìn cái gì đấy?

Cha đang hỏi con!”

“Hả?

Cha, người vừa nói gì?”

Kim Xuyên bất đắc dĩ lặp lại lời mình.

Lạc Trì bỗng hỏi lại:“Là giống cái nào?”

“Chính là tiểu giống cái mặc váy da thú màu đen.

Nhìn thì gầy gò yếu ớt, mà cũng chẳng có...”

“Cha, người đồng ý đi.

Giữ em ấy lại.

Con sẽ nuôi em ấy.”

"Con đang nói cái gì vậy?

Con có biết con bé ấy còn dẫn theo cả cha mẹ mình không?

Hơn nữa nó còn không thể sinh con!"

Kim Xuyên trừng mắt nhìn con trai, sững sờ đến không thốt nên lời.Hồ Hoa Hoa cũng vô cùng kinh ngạc.

Một lúc sau, bà mới chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi:“Con bé ấy là tiểu giống cái mà con muốn kết lữ sao?”

"Vâng, mẹ.

Con thích em ấy.

Con muốn trở thành thú phu của em ấy."

Giọng Lạc Trì đầy kiên định.Hắn không phải vì muốn có con mà đi kết lữ.

Dù hắn cũng yêu thích con non, nhưng nếu không có thì cũng chẳng sao.

Người nhà của Kiều Kiều, hắn cũng sẵn sàng cùng em ấy chăm sóc.Kiều Kiều dường như vẫn chưa có thú phu.

Nếu thật sự kết lữ, hắn sẽ là người đầu tiên của em ấy.Càng nghĩ, Lạc Trì càng phấn khích.

Khóe môi khẽ cong, hắn chỉ hận không thể lập tức chạy tới tìm Đồ Kiều Kiều để kết lữ ngay."

Con thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?

Không hối hận chứ?"

Hồ Hoa Hoa chỉ cảm thấy như trời sắp sập xuống.Bà rất mong con trai sớm kết lữ, nhưng không hy vọng nó chọn một giống cái không thể sinh con.

Nếu hai đứa thành đôi, chẳng phải dòng máu nhà bà sẽ tuyệt hậu sao?"

Cha không đồng ý!

Con tốt nhất dẹp ngay cái ý nghĩ đó!"

Mặt Kim Xuyên sa sầm lại.Ông vốn định để Lạc Trì kế thừa vị trí thủ lĩnh, nếu sau này không có con nối dõi thì làm sao khiến các thú nhân khác phục?"

Con mặc kệ.

Con nhất định phải kết lữ với Kiều Kiều.

Nếu mọi người ngăn cản, con sẽ rời khỏi bộ lạc, đưa em ấy đến nơi khác sinh sống!"

Lạc Trì không hề nhượng bộ.

Những chuyện khác có thể nhân nhượng, nhưng chuyện này thì tuyệt đối không.Hồ Hoa Hoa đau lòng không nói nên lời.

Bà không muốn con trai rời khỏi bộ lạc, nhưng hiểu rõ tính khí nó: một khi đã quyết thì mười con mu mu thú cũng không kéo lại được.Bà không muốn đến khi ấy ngay cả mặt con cũng chẳng được thấy, đành nhượng bộ một bước.Trước kia nó còn không định kết lữ.

Giờ dù đối phương là một tiểu giống cái không thể sinh con, nhưng ít nhất cũng chịu kết lữ, chẳng phải còn hơn cô đơn cả đời sao?Nghĩ vậy, lòng bà mới dịu lại đôi chút.

Bà cũng biết, nếu lúc này đi theo Lạc Trì, có khi sẽ khiến Đồ Kiều Kiều thấy khó xử.Bà không muốn làm tiểu giống cái kia cảm thấy bị ghét bỏ – con bé vốn đã đủ đáng thương, chuyện không thể sinh con đâu phải lỗi của nó.Vì thế, bà quyết định tạm thời không đi cùng.

Đợi vài ngày nữa, khi thật sự chấp nhận được, bà sẽ mang theo ít lễ vật tự mình đến gặp hai đứa, coi như ra mắt.“Lạc Trì, cha nói cho con biết, cha sẽ không...”

"Được rồi, đừng nói nữa.

Lạc Trì đã thích thì cứ để nó tự quyết.

Chưa chắc tiểu giống cái kia đã để mắt tới nó đâu."

Hồ Hoa Hoa liếc Kim Xuyên một cái, rồi nhìn sang phía bộ lạc Dã Cẩu.Tiểu giống cái kia để tóc che gần hết mặt, chẳng thấy rõ diện mạo.

Rốt cuộc là giống cái thế nào mà có thể khiến đứa con trai trước giờ chẳng để ý ai lại si mê đến vậy?“Chỉ là... bọn họ lại đòi mười hai khối muối.

Rõ ràng trước đó đã bàn là sáu khối.”

“Cha, mười hai thì mười hai đi.

Sau này con sẽ vào khu rừng Tử Vong săn một con dị thú đem về góp phần cho bộ lạc.”

Kim Xuyên: “...”

"Cha, còn đứng đó làm gì?

Mau đi thôi."

Lạc Trì tuy hơi hồi hộp và ngượng ngùng, nhưng vì bạn lữ tương lai, hắn vẫn phải dứt khoát bước ra.Khi Kim Xuyên dẫn người quay lại, trên mặt Sư Tuấn đã hiện rõ nụ cười.

Hắn biết lần này khả năng thành công rất cao.Kim Xuyên dù không cam lòng, nhưng vẫn ra hiệu cho Lạc Trì tiến lên nói chuyện.Dù trong lòng vẫn không chấp nhận việc Lạc Trì kết lữ với Đồ Kiều Kiều, nhưng đến cả bạn lữ của mình cũng đã lên tiếng, ông không còn lựa chọn nào khác ngoài thuận theo.

Cũng xem như cho Lạc Trì cơ hội thể hiện bản thân.Lạc Trì trầm ngâm giây lát, rồi mở miệng:“Lần này trao đổi...”

Đồ Kiều Kiều không đợi Sư Tuấn lên tiếng, lập tức đứng dậy:“Ta biết bản thân không có năng lực sinh sản, lại còn mang theo cha mẹ.

Sau này chắc chắn sẽ làm phiền bộ lạc rất nhiều.

Vì vậy ta nghĩ, ba người bọn ta chỉ lấy sáu khối muối là đủ rồi.”

Sắc mặt Sư Tuấn lập tức thay đổi, giận dữ quát lớn:“Đồ Kiều Kiều!

Ngươi đang nói cái gì vậy?

Ngươi điên rồi sao?”
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 12: Ngươi không phải Đồ Kiều Kiều


Sư Tuấn quát lớn, giọng điệu gay gắt khiến Đồ Kiều Kiều cau mày.

Cô vừa định lùi lại, né sang một bên thì một bóng người cao lớn đã bước tới, đứng chắn trước mặt.Lạc Trì sầm mặt, đôi mày kiếm nhíu chặt:“Ngươi đang làm gì vậy?

Người trong bộ lạc các ngươi vẫn luôn đối xử với giống cái kiểu đó sao?”

Không trách được vì sao tiểu giống cái này lại gầy gò đến thế.

Nhìn dáng vẻ của em ấy, tám phần là bị bộ lạc Dã Cẩu ngược đãi.

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng tuyệt đối không để Kiều Kiều quay lại nơi đó.“Đương nhiên là không!

Nhưng Đồ Kiều Kiều đã tự ý quyết định.

Nếu nàng ta không làm càn, ta đâu cần phải nói nặng lời như vậy.Rốt cuộc các ngươi có muốn giao dịch không?

Nếu thấy sáu khối là quá ít thì mười khối cũng được, nhưng phải là loại lớn hơn năm ngoái một chút.”

"Ta có thể..."

Lạc Trì còn chưa nói dứt câu thì cảm thấy váy da thú bị ai đó nhẹ nhàng kéo lại.Hắn nghiêng người cúi xuống, liền thấy một bàn tay nhỏ trắng trẻo đang nắm lấy vạt áo mình.

Trong lòng khẽ rung động, khóe môi Lạc Trì cong lên, nở một nụ cười dịu dàng, hạ giọng hỏi:“Sao vậy?”

Lúc này, Đồ Kiều Kiều mới nhìn rõ khuôn mặt của giống đực đứng trước mặt.

Mày kiếm mắt sáng, vóc dáng tuấn tú như cây ngọc giữa rừng.

Ngay cả những nghệ sĩ trên TV cũng không thể sánh bằng.

Cô ngẩn ra một thoáng, rồi mới lấy lại tinh thần.Cô chỉ tay sang một bên:“Chúng ta qua kia nói chuyện.”

Đôi mắt Lạc Trì sáng rực, hắn lập tức gật đầu:“Được, nghe em.”

Đồ Kiều Kiều cảm thấy người này đối xử với mình thật sự quá tốt.

Nhưng với dáng vẻ hiện tại, ngay cả mặt mũi còn chưa lộ ra, sao lại có thể khiến người ta để mắt tới?

Tuy nhiên, cô cũng lờ mờ đoán ra thân phận của hắn, vì vậy mới chủ động kéo hắn ra chỗ khác nói chuyện.Hai người đi khá xa rồi mới dừng lại.

Còn Sư Tuấn thì vẫn cau mày nhìn theo.

Hắn không thể tin được, một giống cái như Đồ Kiều Kiều – vừa xấu xí lại không thể sinh con – mà cũng có thể khiến thú nhân thích?Chắc chắn là Lạc Trì thấy nàng ta đáng thương nên mới đi theo.

Hắn tin chắc lựa chọn của mình không sai, chỉ có Dương Mị mới thật sự xứng đôi với hắn.Kim Hoa tuy cũng không tệ, nhưng dù sao nàng ta cũng đến từ bộ lạc khác, hắn không thể ở lại đây được.Ở bộ lạc Dã Cẩu, hắn còn có tiếng nói.

Nhưng nếu tới bộ lạc Kim Sư, e rằng ngay cả quyền lên tiếng cũng chẳng có.

Chưa kể ở đó có tới mười lăm thú nhân tam giai, mà Lạc Trì thì lại là một tồn tại hoàn toàn vượt trội."

Ngươi nhất định không được đồng ý yêu cầu của Sư Tuấn.

Hắn đã nói sáu khối muối thì cứ giữ nguyên sáu khối!

Hắn mà không chịu thì khỏi trao đổi!"

Đồ Kiều Kiều kiên quyết.

Cô không muốn để bộ lạc Dã Cẩu được lợi.Trước kia bọn họ đối xử tệ bạc với cả nhà cô, dù nhà cô từng góp công không ít, còn thuộc hàng đầu trong bộ lạc.Huống hồ, giống cái vốn đã hiếm.

Ở các bộ lạc khác, dù là giống cái không thể sinh sản cũng không đến mức bị coi như món hàng đem ra trao đổi.

Chỉ nhờ bộ lạc Kim Sư danh tiếng tốt, cô mới có cơ hội lần này.

Nếu rơi vào tay bộ lạc khác, kết cục chắc chắn sẽ chẳng ra gì."

Không được!

Nhất định phải trao đổi!"

Giọng Lạc Trì dứt khoát, ánh mắt phượng rực sáng, nhìn Đồ Kiều Kiều không rời.“Hả?”

"Kiều Kiều, ta tên Lạc Trì, là thú nhân lục giai, có dị năng hệ lôi, hệ không gian và hệ thủy, thuộc bộ lạc Kim Sư.

Ta muốn kết lữ với em, có được không?

Ta sẽ chăm sóc em, cả cha mẹ của em nữa."

Lạc Trì hơi gấp.

Nếu không giao dịch với bộ lạc Dã Cẩu, làm sao hắn có thể danh chính ngôn thuận kết lữ với Kiều Kiều?"

Ta không thể sinh con, ngươi thật sự không để tâm sao?

Với lại, chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, sao ngươi có thể nói là thích ta?"

Đồ Kiều Kiều thử lòng hắn.Tuy Lạc Trì đúng là mục tiêu cô đã nhắm đến, cũng rất hợp với gu thẩm mỹ, nhưng cô vẫn cần xác nhận rõ ràng.

Nếu hắn cũng cùng một dạng với Sư Tuấn, cô nhất định sẽ đổi người khác."

Ta không để ý.

Ban đầu ta vốn không định kết lữ, nhưng sau khi gặp em, ta đã thay đổi ý định.

Hơn nữa...

đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau.

Khi nãy ở bờ sông... chúng ta đã gặp rồi..."

Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Trì khẽ ửng đỏ, giọng cũng nhỏ đi vài phần."

Là ngươi?"

Lúc này Đồ Kiều Kiều mới nhớ ra, liền hiểu tại sao lúc nãy vừa nhìn hắn đã thấy quen quen."

Ừm... em bằng lòng kết lữ với ta không?"

Giọng Lạc Trì mang theo chút căng thẳng, nhưng nếu không để ý kỹ thì khó mà nhận ra.“Để ta suy nghĩ đã.

Nhưng trước tiên, ngươi phải nghe lời ta.

Chỉ được phép trao đổi bằng sáu khối muối, không hơn.”

“Tại sao?

Nếu bọn họ không đồng ý thì sao?”

"Bọn họ nhất định sẽ đồng ý.

Còn nếu muốn dùng vật khác để đổi muối thì các ngươi cứ theo quy củ bộ lạc mà làm.

Nhưng nếu dùng ta để giao dịch, thì chỉ được lấy sáu khối."

Đồ Kiều Kiều nói dứt khoát.Thực ra, cô còn muốn không cho lấy một khối nào, nhưng chuyện đó rõ ràng là không thể.Huống hồ, dù thú nhân trong bộ lạc Dã Cẩu có đáng giận đến đâu, thì con non vẫn vô tội.

Cô không thể nhẫn tâm đến mức ngay cả bọn nhỏ cũng không chừa."

Được rồi, ta nghe lời em."

Lạc Trì lập tức gật đầu, cả người như sáng bừng.

Ngày mai hắn sẽ chuẩn bị lễ vật kết lữ, nhất định khiến Kiều Kiều cảm động.Mà Đồ Kiều Kiều cũng không phải đang làm bộ làm tịch.

Cô sẽ không để Lạc Trì chờ quá lâu.

Nhiều nhất là ba ngày, chắc chắn hai người sẽ kết lữ.Dù sao, thứ gì dễ có được thì người ta cũng chẳng trân trọng.

Đạo lý ấy, ở thú thế cũng không khác mấy.Hai người một trước một sau quay trở lại.

Sư Tuấn lập tức lên tiếng:“Vừa rồi ta đã đưa ra điều kiện, rốt cuộc các ngươi có đồng ý không?”

"Sáu khối muối.

Ba người bọn họ ở lại.

Không thể nhiều hơn."

Lạc Trì giữ vẻ mặt bình thản, nhìn thẳng vào Sư Tuấn."

Cái gì?

Sáu khối?

Không thể nào!

Ngươi đi hỏi hết các bộ lạc xem, có nơi nào chỉ dùng sáu khối muối mà đổi được một giống cái không?"

Nếu không phải đang kiêng dè thân phận thú nhân lục giai của Lạc Trì, có lẽ Sư Tuấn đã sớm nổi giận.“Những nơi khác có thể đổi được nhiều hơn là vì giống cái của họ có thể sinh sản.

Còn ta thế nào, chẳng lẽ các ngươi không tự biết?”

Sư Tuấn liếc nhìn Đồ Kiều Kiều.

Thấy nàng vẫn để tóc che kín mặt, hắn cũng chẳng dám nhìn lâu.Hắn cho rằng nàng ta làm vậy là vì sợ người của bộ lạc Kim Sư thấy mình xấu, không muốn nhận, nên mới cố che giấu.

Cũng coi như còn biết tự lượng sức."

Muốn đổi thì đổi, không thì sau này cứ đến bộ lạc khác mà xin muối."

Lạc Trì không muốn dây dưa thêm với bộ lạc Dã Cẩu, lời nói cũng lạnh đi mấy phần.Kim Xuyên thấy con trai mình đã có quyết định rõ ràng, cũng không can thiệp thêm.

Dù sao sau này Lạc Trì cũng là người kế nhiệm chức thủ lĩnh, để nó rèn luyện sớm cũng chẳng sao.Sư Tuấn nghiến răng, cuối cùng đành gật đầu, miễn cưỡng chấp thuận.

Không đồng ý thì biết làm thế nào?

Trong vòng mấy trăm dặm, chỉ có bộ lạc Kim Sư là có muối.Giống cái và con non đều cần muối, hắn chẳng còn đường lui.

Huống hồ, nếu thật sự đưa Đồ Kiều Kiều về, Dương Mị chắc chắn sẽ buồn.

Nghĩ vậy, hắn đành hạ giọng:“Được!

Ta đồng ý.

Nhưng bọn ta vẫn còn ít con mồi muốn đổi lấy muối, các ngươi không thể từ chối như vậy được.”

“Cứ làm theo quy củ mọi lần là được.”

“Được.”

"Cha, những chuyện còn lại giao cho người.

Kiều Kiều, mau qua đây!"

Lạc Trì vẫy tay gọi Đồ Kiều Kiều.Kim Xuyên: “...”

Đồ Kiều Kiều liếc Lạc Trì một cái, lúc này mới chậm rãi chỉnh lại tóc, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, tinh xảo.“Cha, mẹ, chúng ta qua bên kia đi.”

“Chà... nàng ấy đẹp quá!

Bộ lạc Dã Cẩu sao nỡ đem một giống cái thế này ra trao đổi chứ?”

"Không được!

Ta nhất định phải cầu kết lữ với nàng ấy!"

Một thú nhân trong bộ lạc Kim Sư hai mắt sáng rực, nhìn Kiều Kiều đầy say mê.Lạc Trì không nói một lời, bước nhanh lên trước, chắn hẳn trước ánh mắt thèm thuồng của đám giống đực đang nhìn Kiều Kiều.Sư Tuấn sững người, không tin nổi vào mắt mình:“Ngươi... ngươi là Đồ Kiều Kiều?

Không thể nào!”
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 13: Nếu không chê thì ở lại sơn động của ta đi


Sư Tuấn nhớ rất rõ, Đồ Kiều Kiều trước kia đâu có dáng vẻ này.

Nàng ta rõ ràng vừa gầy vừa xấu, sao giờ lại thay đổi đến mức ấy?

Dung mạo hiện tại rõ ràng còn đẹp hơn Dương Mị mấy phần.So ra, Dương Mị trở nên tầm thường, chẳng còn chút nổi bật nào.

Trong lòng Sư Tuấn dâng lên một cảm giác khó tả, như hối hận lại như không cam lòng.Một giống cái như vậy, cho dù không thể sinh con, thì trong bộ lạc cũng vẫn có chỗ đứng.

Nghĩ vậy, hắn lập tức cảm thấy vụ trao đổi này quá thiệt thòi.

Không được!

Hắn tuyệt đối không thể chấp nhận!Sư Tuấn vừa cố tự thuyết phục bản thân rằng giống cái tuyệt sắc trước mắt không thể là Đồ Kiều Kiều, vừa vội vàng tính kế tìm cách đưa nàng ta về lại bộ lạc Dã Cẩu."

Suốt dọc đường ta có rời khỏi các ngươi đâu, sao lại không phải là Đồ Kiều Kiều?

Chẳng qua lúc trước không có thời gian tắm rửa, chỉnh trang mà thôi, đúng không?

Cha, mẹ, hai người nói xem có phải vậy không?"

Đồ Kiều Kiều không hề sợ hãi, nét mặt bình tĩnh, giọng điệu chắc nịch.Thân thể này vốn chính là Đồ Kiều Kiều thật sự.

Hơn nữa, cho dù có thay đổi thế nào, trong mắt người thân, cô vẫn là con gái họ.Chỉ cần Đồ Sơn và Hùng Lị thừa nhận nàng, cô sẽ không có gì phải lo lắng."

Nó chính là Kiều Kiều của chúng ta!

Sư Tuấn, ngươi biết gì mà dám ăn nói hồ đồ?"

Hùng Lị trừng mắt, giận dữ quát.

Bà vốn đã chẳng ưa gì tên nhãi này, nay lại càng thêm chán ghét."

Đúng vậy, nó là con gái của chúng ta."

Đồ Sơn cũng cố gắng nén đau, lên tiếng bênh vực con gái.Đồ Kiều Kiều muốn chữa trị tay chân cho cha, nhưng hiện tại trong tay không có dụng cụ hay thuốc men.

Đợi đến khi mọi chuyện ổn thỏa, cô sẽ nghĩ cách sơ cứu đơn giản trước."

Chúng ta không trao đổi nữa!"

Sư Tuấn hoảng hốt hét lên.Sắc mặt Kim Xuyên và Lạc Trì lập tức trầm xuống.

Lạc Trì lạnh lùng cất tiếng:“Ngươi nói không trao đổi là không trao đổi?

Ngươi tưởng bộ lạc Kim Sư của chúng ta là chốn nào?

Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?

Nếu hôm nay các ngươi dám quay lưng rời khỏi đây, thì từ nay về sau đừng hòng đặt chân tới nữa!”

Lời ấy như một lưỡi dao chặn ngang cổ họng Sư Tuấn.

Hắn há miệng định phản bác, nhưng lại không thốt được lời nào, chỉ biết nín lặng.Bọn họ không thể không giao dịch với bộ lạc Kim Sư.

Nếu không có muối ở đây, chỉ còn cách tới bờ biển tìm nhân tộc.Nhưng bờ biển quá xa.

Từ đây tới bộ lạc Kim Sư chỉ mất chừng một ngày rưỡi, còn đi đến biển thì phải hơn hai mươi lăm ngày, tính cả lượt về cũng gần hai tháng.

Bọn họ căn bản không muốn mạo hiểm đi xa đến thế.Huống chi bộ lạc còn phải tranh thủ săn bắn tích trữ lương thực trước mùa đông.

Lúc này, lựa chọn duy nhất và hợp lý nhất chính là Kim Sư.

Nghĩ vậy, Sư Tuấn đành nhượng bộ."

Ta... ta... vừa rồi chỉ buột miệng nói vậy thôi, coi như chưa từng nói gì cả."

Hắn ấp úng mãi mới nghẹn ra được câu đó, mặt mày tối sầm, vô cùng khó coi.“Cha, chúng ta đi được rồi chứ?”

"Đi đi."

Kim Xuyên gật đầu.

Hôm nay nhìn thấy con trai xử lý mọi chuyện ổn thỏa, ông cũng bớt giận, tạm thời coi như vừa lòng."

Các người theo con."

Lạc Trì quay người lại, nét mặt dịu đi rõ rệt khi nhìn về phía Đồ Kiều Kiều, thái độ khác hẳn ban nãy."

Được, cảm ơn ngươi."

Đồ Kiều Kiều nhẹ giọng đáp, rồi cùng Hùng Lị một trái một phải dìu lấy Đồ Sơn."

Để con làm."

Không biết từ lúc nào, Lạc Trì đã bước tới trước mặt họ."

Không cần, để chúng ta tự lo."

Hùng Lị vội vàng từ chối.

Bà không muốn mới đến đã để người khác phải nhọc lòng, sau này khó sống yên ổn.Lạc Trì ngẩng đầu nhìn Đồ Kiều Kiều, trong mắt mang theo chút mong đợi.“Mẹ, để Lạc Trì giúp đi.

Như vậy cha sẽ đỡ mệt hơn.”

“Vậy... cũng được.”

Lạc Trì cẩn thận bế Đồ Sơn lên, còn cố gắng tránh đụng vào những chỗ bị thương.“Lát nữa con sẽ mời vu y đến xem cho người.”

"Chuyện này... có phiền không?"

Đôi mắt Đồ Sơn ánh lên vẻ khẩn thiết.

Ông thật sự rất muốn chữa trị đôi chân này.Bộ lạc Dã Cẩu chỉ có một vu y già, chỉ giỏi xử lý mấy vết thương ngoài da.

Với bệnh tình của ông, quả thực là bất lực.“Đồ thúc, không phiền đâu.

Sau này người cũng là người của bộ lạc chúng con.

Mời vu y đến xem bệnh là chuyện rất đỗi bình thường.”

“Vậy thì... cảm tạ ngươi.”

“Không cần khách sáo.

Cùng chung một bộ lạc, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”

Lạc Trì thật lòng chẳng mong được cảm ơn.

Hắn làm những điều này, đều là vì Kiều Kiều.

Người thân của Kiều Kiều, về sau cũng sẽ là người thân của hắn.Cả đoàn đi thêm mười mấy phút nữa thì đến trước một hang đá, nằm gần trung tâm bộ lạc.

Lạc Trì hơi ngập ngừng, rồi nói:“Đây là hang của con.

Nếu các người không chê, thì cứ ở tạm đây.

Nếu thấy không tiện, con sẽ đưa sang hang bên cạnh.”

Cách đó không xa, khoảng mười trượng có một hang đá bỏ trống.

Chủ cũ đã chết từ lâu, nơi ấy chưa ai vào ở, lại nhỏ hơn hang của Lạc Trì nhiều.Vì để trống quá lâu nên bụi bặm đầy hang, có khi còn có sâu bọ, nên hắn mới quyết định để nhà Kiều Kiều vào ở tạm hang của mình."

Sao chúng ta có thể chiếm chỗ của ngươi?

Qua bên cạnh ở là được rồi."

Hùng Lị vội nói.Bọn họ đâu phải loại tham lam, làm sao có thể để người khác ra ngoài chịu gió sương?

Huống hồ, vừa mới đến nơi, chuyện gì cũng nên dè chừng một chút.Mọi người ở đây đều biết thiếu niên này là người thừa kế chức thủ lĩnh, càng không thể để xảy ra chuyện gì không phải."

Đúng vậy, chúng ta ở tạm hang đá bên cạnh là được rồi."

Đồ Sơn cũng hơi ngại, lập tức lên tiếng.Lạc Trì đã giúp quá nhiều, họ không thể được đằng chân lấn đằng đầu."

Vậy... cũng được.

Trước tiên các người cứ nghỉ ngơi trong hang của con, để con đi dọn hang bên cạnh."

Hắn không muốn để Kiều Kiều và người nhà em ấy phải chịu khổ."

Không cần đâu, để chúng ta tự dọn là được rồi."

Hùng Lị vội vàng xua tay."

Không sao, để con làm.

Con dọn nhanh thôi."

Vừa nói dứt câu, Lạc Trì vừa định xoay người thì bụng Đồ Kiều Kiều đột nhiên phát ra một tiếng "ục ục" rõ ràng.Mặt cô lập tức đỏ ửng, luống cuống ôm bụng: “Ta... ta... có gì ăn không?”

Nghĩ lại, nếu sau này hai người thật sự sống chung, thì cũng chẳng cần giữ kẽ quá làm gì.“Kiều Kiều, đợi một chút!

Ta đi nướng thịt cho em, quay lại ngay!”

"Khoan đã!

Ta... còn cha, mẹ..."

Đồ Kiều Kiều còn chưa nói xong thì bóng Lạc Trì đã biến mất khỏi tầm mắt.Đồ Kiều Kiều: “...”

“Không sao đâu, Kiều Kiều, cha không đói.”

“Kiều Kiều, mẹ cũng không đói.”

“Không được nói dối.

Suốt dọc đường, Sư Tuấn bọn họ có thèm đoái hoài gì tới ăn uống của chúng ta đâu.

Chúng ta toàn hái quả dại, rau rừng mà sống, sao mà không đói cho được?

Cha, mẹ, hai người đừng lo.

Con ăn ít thôi, lát nữa chúng ta cùng ăn.”

Đồ Kiều Kiều biết, cha mẹ nói vậy là vì sợ nàng ăn không đủ, nên mới cố ý nhường.Lúc này, Lạc Trì đã quay lại bờ sông, nhanh chóng xử lý một con Ti Nhung thú.

Loài thú này thịt mềm, thơm ngọt, rất hợp khẩu vị giống cái.

Hắn đã sớm tính sẽ dùng loại này để chiêu đãi Kiều Kiều.Sợ Kiều Kiều đói, Lạc Trì ra tay rất nhanh.

Xử lý xong con mồi, hắn dùng dị năng hệ lôi đánh ra một tia sét châm vào đống củi, nhóm lửa rồi bắt đầu nướng thịt.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 14: Nhận nhiệm vụ


Khi thịt bắt đầu xém vàng, Lạc Trì liền lấy muối rắc đều lên bề mặt.

Bộ lạc Kim Sư có hẳn một ngọn núi muối, từ trước đến nay chưa từng thiếu thốn.

Ngày thường, giống cái trong bộ lạc đều được chăm sóc chu đáo.Tỷ lệ giống cái nơi đây vốn đã cao, năng lực sinh sản lại vượt trội so với các bộ lạc khác.Lạc Trì nướng thịt rất nhanh, đến khi mọi việc hoàn tất cũng chưa đến nửa canh giờ.

Hắn lập tức ôm thịt quay về hang đá.Lúc này, Đồ Kiều Kiều và Hùng Lị cũng vừa quét dọn xong.

Đồ Sơn ngồi một bên, trong lòng đầy áy náy.

Những việc thế này vốn nên do ông đảm đương, vậy mà lại để bạn lữ và con gái phải vất vả.Lạc Trì không bước vào ngay mà đứng ngoài cửa khẽ gọi:“Kiều Kiều, ta có thể vào không?”

Bên trong hang đá vẫn tối om.

Vừa rồi Kiều Kiều và Hùng Lị chỉ dựa vào chút ánh trăng ngoài cửa, lại may hai người thị lực chưa suy, mới miễn cưỡng quét dọn được đôi phần.“Vào đi.”

Giọng Đồ Kiều Kiều dịu nhẹ truyền ra từ trong động.Biết rõ ban đêm giống cái nhìn không rõ, sau khi bước vào, Lạc Trì liền lấy củi khô từ không gian ra, vận dụng dị năng hệ lôi châm lửa.

Ngọn lửa bùng lên, tức thì chiếu sáng cả hang.Ánh mắt Đồ Sơn vô thức dừng lại trên người Lạc Trì, trong lòng dâng lên một cảm giác khâm phục.

Quả nhiên là con trai của Kim Xuyên.

Thiên tư hơn người, lại cùng lúc nắm giữ dị năng hệ lôi và hệ thủy, còn có cả không gian - thật khiến người ta không dám tin.Ông là thú nhân tam giai, vậy mà đến lúc bị thương còn chưa thức tỉnh nổi một dị năng.

Nếu có được chút năng lực như vậy, sao có thể ra nông nỗi này."

Ngươi là dị năng hệ lôi và không gian à?"

Mắt Đồ Kiều Kiều sáng rực, nhìn chằm chằm vào Lạc Trì.

Vì quá kích động, tay cô vô thức siết lấy tay hắn.Chỗ bị Kiều Kiều nắm tới lập tức nóng ran, tim hắn như bị ai cào nhẹ, khóe môi suýt nữa đã nhếch lên.

Hắn cố ép bản thân bình tĩnh lại."

Không... không chỉ vậy.

Ta có dị năng hệ lôi, hệ thủy và không gian."

Hắn cố giữ giọng thản nhiên, giấu đi tâm tình rối loạn trong lòng.Trời cao chứng giám, tim hắn lúc ấy suýt nữa đã nhảy khỏi lồng ngực, chỉ vì Đồ Kiều Kiều.

Hắn sợ bản thân kích động quá lại khiến em ấy sợ, chỉ còn cách tận lực đè nén tâm ý cuồn cuộn.“OMG, ngươi đúng là được trời ưu ái!

Trong truyện thì ngươi chính là vai chính, con cưng của trời.”

Đồ Kiều Kiều không nhịn được cảm thán.

Người so với người đúng là tức chết người.Cô đây đến một dị năng cũng không có, còn thằng nhóc này lại ôm cả ba dị năng vào người.

Càng tức hơn là trong đó còn có không gian, thứ cô khát khao nhất.

Nhưng đáng tiếc, không phải thứ mình muốn là sẽ có.Chỉ đành trông cậy vào hệ thống sinh con này, hy vọng nó có thể giúp cô có chỗ dựa sau này.[Đinh!

Ký chủ kích phát nhiệm vụ!

Tiến hành tiếp nhận nhiệm vụ mới.Đinh!

Nhiệm vụ tiếp nhận thành công!Xin ký chủ trong vòng hai mươi bốn tiếng kết thành bạn lữ và hoài thai đứa con đầu tiên.

Phần thưởng: ba ô lưu trữ trong ba lô hệ thống.]Đồ Kiều Kiều: “…”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Nhiệm vụ này cô còn chưa gật đầu, hệ thống đã tự tiện xác lập rồi.Không được.

Lần sau nhất định phải nói rõ ràng với cái hệ thống lo chuyện bao đồng này, đừng có việc gì cũng tự quyết.Rõ ràng cô đã định cho Lạc Trì ba ngày thử thách, ai ngờ hệ thống lại ép sớm đến vậy.

Mà nghĩ kỹ lại, mấy hôm nay cô cũng đã quan sát kỹ càng, coi như khảo nghiệm xong.

Tính đến hiện tại, Lạc Trì đúng là đã đủ tư cách.“Kiều Kiều, vừa rồi em nói gì vậy?

Ta không hiểu.”

“Không có gì.”

Đồ Kiều Kiều lúc này mới sực tỉnh, phát hiện mình đã lỡ lời, còn siết tay người ta không buông.Cô vội vàng thả tay ra.

Lạc Trì cụp mắt nhìn bàn tay trắng nõn vừa rời khỏi tay mình, trong lòng có chút tiếc nuối.Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đem thịt nướng đặt lên giường đá.

Thịt đã được bọc bằng lá sạch, có đặt thẳng lên cũng không lo vấy bẩn.

Hai bên giường cũng đã lót sẵn da thú, mọi thứ chu toàn.Lúc này hắn mới quay đầu lại gọi:“Kiều Kiều, lại đây ngồi nghỉ, ăn chút gì lót dạ.

Ta đi mời vu y đến xem thương thế cho Đồ thúc.”

Dứt lời, hắn lập tức quay người lao ra ngoài như gió.

Hắn sợ nếu còn đứng đó, bản thân sẽ không nhịn được mà hỏi Kiều Kiều có bằng lòng kết lữ hay không.

Trước đây đã nói một lần, nếu cứ hỏi mãi, e rằng em ấy sẽ sinh ra chán ghét.“Kiều Kiều, con thấy Lạc Trì thế nào?”

Hùng Lị dịu giọng hỏi.

Thật lòng mà nói, bà đã rất hài lòng với đứa nhỏ này.Biết rõ con gái bà không thể sinh con, vậy mà nó vẫn nguyện ý kết lữ, lại còn chu đáo đến mức ấy.

Một thú nhân như thế, thật sự không dễ gặp.Bà và Đồ Sơn vốn không còn điều gì vướng bận, chỉ lo Đồ Kiều Kiều tương lai không nơi nương tựa.

Giờ có Lạc Trì, nỗi lo ấy coi như vơi đi quá nửa.“Mẹ, cha, hai người lại đây ăn đi, không thì lát nữa nguội mất.”

Lạc Trì chuẩn bị rất nhiều thịt nướng, phần ăn còn nhiều hơn khẩu phần của ba người.

Hẳn là đã tính đến việc Đồ Sơn là giống đực, sức ăn sẽ nhiều hơn.Nhìn thấy vậy, Đồ Kiều Kiều lại càng hài lòng hơn với Lạc Trì.

Không chỉ chu đáo, mà còn tinh tế, dịu dàng.

Quan trọng nhất là, chỉ cần có liên quan đến cô, hắn đều để tâm.

Những việc nên làm, chưa cần cô mở miệng, hắn đã âm thầm lo hết.Dung mạo lại còn là kiểu cô thích.

Nghĩ tới đây, cô thầm nghĩ: đêm nay đáp ứng hắn cũng được.

Dù sao cũng chẳng phải vì nhiệm vụ mà ép buộc bản thân.Thế giới thú nhân vốn đơn thuần.

Một khi giống đực nhận định bạn lữ, cả đời đều sẽ không thay lòng.

Nếu phản bội bạn lữ, không chỉ gánh chịu nỗi đau phệ tâm, mà tu vi cũng sụp đổ, rơi thẳng xuống làm thú nhân lưu lạc.

Mà loại thú nhân này, không có bộ lạc nào chịu thu nhận.Đồ Kiều Kiều cầm lấy một miếng thịt nướng.

Ban đầu còn tưởng mùi vị chẳng có gì đặc biệt, ai ngờ vừa cắn một miếng, vị tươi ngọt đã lan khắp đầu lưỡi.Dù chỉ rắc qua một chút muối, nhưng với bọn họ – những người đã chịu đói suốt dọc đường – thì đây là món ngon hiếm có.“Ngon quá!

Thằng bé Lạc Trì này nướng thịt khéo thật!

Bao nhiêu năm rồi mẹ chưa được ăn Ti Nhung thú rắc muối!

Nếu còn ở Dã Cẩu, món này có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.”

Hùng Lị vừa ăn vừa đút cho Đồ Sơn.Đồ Kiều Kiều cũng vừa ăn vừa đút cho cha.

Ba người quây quần bên nhau, vừa ăn vừa trò chuyện, cảnh tượng vô cùng đầm ấm.Ban đầu còn tưởng thịt nhiều như vậy ăn không hết, ai ngờ đến lúc Đồ Kiều Kiều sực nhớ ra, trên đống lá sạch đã chẳng còn miếng nào.Hùng Lị đập mạnh tay xuống đùi, kêu “bốp” một tiếng: “Hỏng rồi!

Quên mất là phải chừa phần cho thằng bé Lạc Trì!

Giờ làm sao đây?

Chúng ta ăn sạch cả rồi!”

Đồ Sơn cũng thấy xấu hổ.

Trong ba người, ông lại là người ăn nhiều nhất.Dù da mặt Đồ Kiều Kiều có dày tới đâu thì lúc này cũng phải xấu hổ.

Đống thịt đó rõ ràng là Lạc Trì đã tính phần của mình, vậy mà trong lúc hắn chỉ vừa rời đi mời vu y, ba người bọn họ đã ăn hết không chừa miếng nào…
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 15: Điều trị cánh tay cho Đồ Sơn


Ba người vừa ăn xong chưa bao lâu, Lạc Trì đã dẫn theo vu y trở về.“Lạc Trì!

Ngươi đi chậm một chút được không!

Bộ xương già này của ta suýt nữa bị ngươi giày cho nát mất rồi!”

Giọng nói khàn khàn của vu y vọng vào từ ngoài cửa hang.“Vu y, tình huống gấp gáp, đành làm phiền ngài vất vả.”

Lạc Trì đỡ vu y bước vào.Vu y trạc năm mươi, tóc râu đều đã điểm bạc.

Thấy có người đến, ba người nhà Đồ Kiều Kiều lập tức đứng dậy hành lễ.

Vu y đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Đồ Sơn, liền chau mày:“Thương nặng thế kia, đừng đứng lên, ngồi xuống đi.”

“Đa tạ vu y.”

Cả nhà Đồ Kiều Kiều cùng khom người hành lễ, Hùng Lị vội đỡ Đồ Sơn ngồi lại lên giường đá.Đồ Kiều Kiều âm thầm nghĩ: người của bộ lạc Kim Sư đúng là ôn hòa hơn hẳn so với bộ lạc Dã Cẩu.

Khác biệt ấy có lẽ do hoàn cảnh sống, cũng có thể vì người đứng đầu.

Dù sao thì Kim Xuyên và Cẩu Tráng vốn là hai kiểu tính tình trái ngược.Kim Xuyên tuy đối với cô luôn lạnh mặt, lại không thích Lạc Trì thân cận cô, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa từng làm gì quá đáng.

Nếu đổi lại là Cẩu Tráng, chỉ e vì muốn cắt đứt ý định của con trai mà đã ra tay xử trí cô rồi.“Đưa chân ra, ta xem thử.”

Vu y không vòng vo, đi thẳng vào chính sự.Đồ Sơn lập tức đưa chân ra.

Vu y sờ nắn một hồi, rồi cúi đầu tỉ mỉ quan sát.

Mãi đến hơn mười phút sau mới khẽ lắc đầu, giọng trầm thấp:“Thương thế này có lẽ đã lâu rồi.

Nếu kịp thời trị liệu từ lúc mới bị, còn có thể vãn hồi.

Giờ thì không thể nữa.

Xương gãy đã lệch, thậm chí mọc sai vị trí.

Không chữa được.”

Hùng Lị và Đồ Sơn đều lộ vẻ thất vọng, nhưng không quá bi thương.

Bọn họ vốn đã không dám trông mong gì, nên cũng dễ dàng tiếp nhận.Đồ Kiều Kiều hiểu rõ hơn ai hết.

Thú thế điều kiện thô sơ, cô vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Cuối cùng vẫn phải trông cậy vào chính mình ra tay, chỉ là trước mắt cần lên kế hoạch kỹ hơn.Tuy cô biết cách chữa thương, nhưng lại không có dược liệu.

Đành đợi sau khi sinh con non, hy vọng sẽ được thưởng, hoặc tích lũy đủ tích phân đổi lấy dược liệu cần thiết.“Vu y, phiền ngài xem giúp tay của chàng ấy nữa.”

Hùng Lị vội chỉ sang tay Đồ Sơn.Chân đã hỏng thì thôi, nhưng tay nếu còn chữa được thì không thể bỏ qua.Vu y liền bắt mạch, kiểm tra kỹ phần tay.

Lần này không mất nhiều thời gian, rất nhanh đã nói rõ:“Tay hắn vẫn còn cứu được.

Ta sẽ đắp thuốc, bó lại cố định.

Chỉ cần nằm yên trên giường một tháng không động đậy, chờ xương liền lại là được.”

Vu y cũng âm thầm thở phào.

Giữ lại được một tay là đã may mắn lắm rồi.

Ông từng nghe nói qua về hoàn cảnh nhà này, quả thật đáng thương.

Giúp được chút nào thì giúp.“Tốt quá, đa tạ vu y.”

Hùng Lị nhẹ nhõm cả người, trong lòng cũng đã hạ quyết tâm.

Cùng lắm thì sau này bớt ăn bớt mặc, cả nhà vẫn có thể sống qua ngày.

Chỉ là không có thịt thì thể lực khó mà duy trì.“Ta chuẩn bị bó thuốc, lát nữa sẽ hơi đau.

Lạc Trì, ngươi lại đây, giữ chặt hắn giúp ta.”

Vu y vừa nói vừa lấy thuốc ra.“Ta ra ngoài một chút, lát sẽ quay lại.”

Đồ Kiều Kiều khẽ nói rồi nhanh chóng rời khỏi hang, vẻ mặt đầy vội vã.Lạc Trì lo lắng nhìn theo, nhưng vì còn phải giúp vu y nên chỉ có thể dằn lòng, mắt vẫn không rời bóng lưng Đồ Kiều Kiều cho đến khi khuất hẳn.Hùng Lị cũng bối rối.

Một bên lo cho Kiều Kiều, một bên lại muốn ở lại chăm sóc Đồ Sơn, không biết nên làm thế nào.“Hùng thẩm, người đi xem Kiều Kiều đi, Đồ thúc cứ giao cho con.”

Ngay cả Đồ Sơn cũng lên tiếng khuyên.Hùng Lị còn đang do dự, thì Đồ Kiều Kiều đã quay về, trong tay ôm vài cành cây thẳng tắp.

Thấy Kiều Kiều bình an, Lạc Trì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.“Kiều Kiều, con mang mấy cành cây này về làm gì?”

Hùng Lị ngạc nhiên hỏi.

Từ khi con gái rơi xuống vực rồi tỉnh lại, con bé như thay đổi thành một người khác, khiến bà cũng khó đoán được tâm tư trong lòng nó.“Mẹ, con chuẩn bị cho cha.”

Đồ Kiều Kiều không giấu giếm, đặt mấy cành cây xuống đất.

Lạc Trì lập tức bước đến.“Kiều Kiều, em định làm gì?

Để ta làm cho.”

Lạc Trì đau lòng nhìn cô, giơ tay nhận lấy đống cành cây.“Giúp ta mài nhẵn phần này, đừng để còn sần sùi.”

Cô lo cành cây thô ráp, cha dùng sẽ khó chịu, nên mới nhờ Lạc Trì xử lý trước.“Không thành vấn đề.”

Lạc Trì lập tức hóa móng vuốt, "xoẹt xoẹt xoẹt" vài cái đã mài nhẵn hết, cành cây trơn láng không còn vết gờ.“Kiều Kiều, như vầy đã ổn chưa?

Nếu chưa, ta mài thêm.”

“Đủ rồi, thế này là được.”

Cô hài lòng gật đầu.

Tay nghề của Lạc Trì chẳng khác nào thợ thủ công lành nghề, móng vuốt kia sắc bén vô cùng.Lúc này, vu y đã băng bó xong cho Đồ Sơn, vừa thu dọn vừa căn dặn:“Nhớ kỹ, phải nằm yên, đừng lộn xộn.

Nếu còn xảy ra chuyện, thì đến ta cũng hết cách.”

“Ta sẽ chú ý, cảm tạ vu y.”

Đồ Sơn gật đầu, lòng đầy cảm kích.

Tuy chân không cứu được, nhưng nếu tay còn dùng được thì cũng coi như có thể làm chút việc.“Cha, người đừng cử động.

Lạc Trì, ngươi có da thú không?

Loại nào mỏng và mềm một chút ấy.”

“Có, ta lấy ngay.”

Lạc Trì lập tức lấy ra một đống da thú đã xử lý sạch từ trong không gian.

Màu sắc phong phú, chỉ thiếu màu trắng.“Ta cần một miếng thật mỏng, có thể xé thành dải dài, giúp ta một chút.”

Vừa nói, Đồ Kiều Kiều vừa làm động tác minh họa, sợ hắn không hiểu.“Dĩ nhiên là được.

Em xem thế này đã ổn chưa?”

Lạc Trì dùng móng vuốt bén nhọn xé da thú thành từng dải dài.

Vu y vốn định đi, nhưng thấy Kiều Kiều như vậy thì nảy sinh hứng thú, liền đứng lại xem tiếp.Đồ Kiều Kiều thấy mọi thứ đã chuẩn bị ổn, vừa định bước tới lấy dải da thú và mấy cành cây, đã bị Lạc Trì giành trước:“Để ta làm cho.”

“Được thôi.”

Cô không từ chối.

Dù gì sau này cũng là người một nhà, không cần khách khí.Lạc Trì thấy Kiều Kiều chịu để mình giúp, trong lòng càng thêm sung sướng.

Chỉ cần Kiều Kiều chịu sai bảo, hắn làm gì cũng vui vẻ, càng nhiều càng tốt.“Cha, người ráng nhịn một chút, con giúp người cố định tay lại.

Như vậy sẽ không cần nằm im một chỗ suốt ngày nữa.”

“Gì?

Ngươi biết cách cố định tay sao?”

Vu y kinh ngạc, nhìn Kiều Kiều với ánh mắt đầy bất ngờ.“Ừm, vu y chỉ cần đứng xem là được.”

Đồ Kiều Kiều không nhiều lời, đặt mấy cành cây lên tay Đồ Sơn, bắt đầu cố định.

Lạc Trì vội vã bước tới:“Kiều Kiều, ta giúp em.

Cần làm gì?”

“Giữ chặt mấy cành cây này giúp ta, còn lại để ta lo.”

“Được.”

Lạc Trì ngoan ngoãn đáp lời.Đồ Kiều Kiều nhanh chóng dùng dải da thú quấn chặt cành cây, rồi lấy một dải dài nhất buộc lại thành nút, vòng qua cổ Đồ Sơn, treo cánh tay lên.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 16: Ta không có hứng thú


“Cha, người đeo cái này lên cổ, từ nay cánh tay này đừng cử động nữa, đợi khi lành rồi hẵng dùng lại.”

Đồ Kiều Kiều dịu giọng dặn dò.“Được.”

Đồ Sơn vội vàng đeo dải da thú lên cổ.

Nhờ vậy mà cánh tay ông được cố định trước ngực.

Chỉ cần không lay động mạnh thì sẽ không bị tuột.

Cách làm này khiến ông cảm thấy vô cùng thần kỳ.“Kiều Kiều!

Con thật thông minh!

Với cách này, cha không thấy vướng víu gì cả, lại còn không cần nằm bất động suốt ngày!”

Trong mắt Lạc Trì ánh lên một tia sáng.

Kiều Kiều của hắn không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng lanh lợi.

Ưu điểm của em ấy nhiều không đếm xuể.

Hắn thầm cảm tạ Thần Thú đã để mình gặp được Kiều Kiều.

Cả đời này, hắn nguyện dùng tính mạng để bảo vệ em ấy.Vu y đứng nhìn đến sững người, hồi lâu mới hồi thần lại.

Ông ta chưa từng nghĩ sẽ có cách xử lý như thế này.

Trước giờ, chỉ cần bị thương kiểu ấy thì đều phải nằm liệt một tháng, vô cùng bất tiện.

Bao nhiêu giống đực vì vậy mà mất sức lao động, chẳng lẽ chỉ đành trơ mắt chờ chết đói?Một cánh tay không dùng được, vẫn còn tốt hơn cả người không thể động đậy.Đồ Kiều Kiều vừa quay lại đã thấy vu y đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt rực sáng.

Cô nhíu mày, vô thức lùi mấy bước về phía Lạc Trì.

Lạc Trì thấy dáng vẻ cảnh giác đáng yêu kia thì trong lòng mềm nhũn, liền bước lên chắn trước mặt Kiều Kiều.“Vu y, ngài còn chuyện gì không?

Không thì ta đưa ngài về.”

“Chờ đã!

Ta còn chuyện muốn nói!”

Vu y vội phất tay, sợ Lạc Trì lại túm ông ta lên xách đi như trước.

Lần đó quả thật đúng là bị hắn kéo đi luôn.“Vậy ngài nói mau lên.”

“Tiểu giống cái, ngươi làm sao nghĩ ra cách đó vậy?”

“Ta… ta chỉ là đột nhiên nghĩ ra, cảm thấy có thể thử, nên làm một chút.

Sao vậy, có gì không ổn à?”

“Tiểu giống cái, ngươi có hứng thú làm vu y không?”

Vu y xúc động đến mức cả người run rẩy.

Cuối cùng ông ta cũng tìm được một tiểu giống cái có tư chất kế thừa y bát.

Trong bộ lạc, chẳng mấy ai chịu nổi khổ mà học y thuật cho ra trò.Giống đực thì khỏi nói, chỉ lo săn bắt, không ai muốn học phân biệt dược thảo hay hái thuốc.Ông ta thì đã tóc bạc da mồi, vậy mà vẫn phải cố gắng gồng gánh trách nhiệm.

Nay vất vả lắm mới gặp được một mầm tốt, dĩ nhiên không thể bỏ qua.Mỗi tiểu giống cái trong bộ lạc đều ao ước được làm vu y.

Ông ta nghĩ, con bé này chắc cũng không ngoại lệ.

Dù gì làm vu y cũng là danh phận cao quý, được nhiều giống đực theo đuổi.“Không có hứng thú.”

Đồ Kiều Kiều không hề do dự.“Hả?

Ngươi không muốn?”

Vu y không thể tin vào tai mình.

Không lẽ lại có tiểu giống cái từ chối làm vu y?Con bé không thể sinh con, chẳng lẽ không muốn ngẩng đầu sống đàng hoàng trong bộ lạc?

Làm vu y thì bao giống đực theo đuổi, cửa hang chắc chắn náo nhiệt, chứ không như bây giờ, vắng lặng đến độ có thể giăng lưới bắt chim.“Không muốn.”

Cô chẳng mấy hứng thú với mấy chuyện đó.

Nhiệm vụ cô đã đủ nặng, sinh xong đứa nhỏ thì phải tự tay chăm sóc, lấy đâu ra thời gian học thêm y thuật?

Huống hồ, những gì cần biết cô cũng đã nắm sơ qua.Cái gọi là “bệnh lâu thành y”, cô chính là như vậy.

Do bị bệnh lâu ngày, nên mới biết chút ít về y lý.“Sao ngươi lại không muốn?

Đây là cơ hội mà bao tiểu giống cái đều mong mỏi…”

“Vu y, trời cũng không còn sớm, ngài nên về đi.”

Lạc Trì không chờ vu y nói hết, lập tức xách ông ta rời khỏi.

Từ xa vẫn còn nghe tiếng vu y giãy giụa kêu to.Hắn biết vu y có địa vị trong bộ lạc, nhưng nếu Kiều Kiều đã không muốn, thì chẳng ai có thể ép được.

Chỉ cần là điều Kiều Kiều muốn, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách giúp em ấy đạt được.Trong hang chỉ còn lại ba người nhà Đồ Kiều Kiều.

Cô liếc nhìn đống da thú chất trên giường đá, lập tức bắt tay sắp xếp.

Từ đó chọn ra ba tấm, lấy tấm to nhất, dày nhất trải lên mặt giường, hai tấm còn lại lót lên trên.“Cha, mẹ, đêm nay hai người nghỉ ở đây.”

“Kiều Kiều, vậy còn con thì sao?”

Hùng Lị vội hỏi.

Bà biết con gái đã lớn, không tiện ngủ cùng một hang với cha mẹ.

Nhưng nếu Kiều Kiều không ngủ ở đây, thì con bé sẽ ở đâu?

Hang đá đâu có dư?“Con ngủ ở hang bên cạnh.”

Đồ Kiều Kiều đếm lại, ở đây vẫn còn hơn mười tấm da thú, toàn là da của thú lớn, dày và giữ ấm tốt.

Mai cô sẽ nhờ Lạc Trì sắp xếp lại hang bên kia.

Dù sao đó cũng là nơi ở sau này, nên ấm áp một chút thì hơn.“Gì cơ!

Con định ngủ ở hang bên cạnh sao?”

Hùng Lị ngạc nhiên kêu lên.

Bà vốn tưởng con gái sẽ không chịu, ai ngờ con bé lại chủ động.“Phải.

Sau này con sẽ kết lữ với Lạc Trì, ngủ chung cũng không sao.

Ngày mai con sẽ cùng hắn tới chỗ vu y khắc thú ấn.”

Đồ Kiều Kiều đã hạ quyết tâm, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Dù sao người ta vẫn nói: không ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, chẳng có gì phải sợ.“Cũng phải.

Sau này con kết lữ với Lạc Trì, mẹ với cha con cũng yên lòng.

Nếu các cha khác và ca ca của con còn ở đây, chắc chắn cũng sẽ vì con mà vui mừng.”

Hùng Lị vừa vui, vừa xót.“Họ nhất định không sao, rồi sẽ trở về.”

Đồ Kiều Kiều không tin họ chết.

Biết đâu lại gặp được cơ duyên nào đó?

Dù gì cô cũng đọc không ít tiểu thuyết, đầu óc còn đủ đường để suy nghĩ.Lời con gái khiến lòng Hùng Lị cũng dễ chịu hơn nhiều.Đồ Kiều Kiều nhìn đống da thú chất trên giường đá, thoáng chần chừ.

Giá mà có không gian riêng thì tốt, đâu cần xoay sở từng chút như bây giờ.“Kiều Kiều, để mẹ giúp con mang sang đó.”

Hùng Lị thấy con không thể ôm hết một mình, liền chủ động nói.“Dạ, mẹ, cảm ơn người.”

“Ngốc à, với mẹ còn nói cảm ơn làm gì.”

Hai mẹ con một trước một sau ôm da thú sang hang bên.

Đồ Sơn nhìn thấy, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc khó tả, vành mắt cay xè, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.Sau khi chuyển hết da thú về hang bên, phần để lại cho vợ chồng Hùng Lị, Đồ Kiều Kiều liền thúc giục mẹ mau nghỉ ngơi.Những ngày qua liên tục bôn ba, gần như chưa được ngủ tử tế, thật ra Hùng Lị sớm đã mệt rã rời.

Thấy con gái đã ổn, bà cũng không từ chối, chỉ dặn dò mấy câu rồi quay về.Đồ Kiều Kiều bắt đầu sắp xếp lại chỗ ngủ của mình.

Giường đá của Lạc Trì vốn khá rộng, cô trải lên hai tấm da thú, dưới nền đá gần giường thì lót một tấm da màu đen.Còn lại mấy tấm, cô lấy một tấm lớn nhất để đắp, trời đã lạnh rồi.

Mấy tấm nhỏ thì để lại, dự định cắt ra may y phục, làm thêm cho mẹ một bộ để tắm rửa.Cô định trèo lên giường, nhưng vừa nhìn xuống chân thì khựng lại.Không có giày, chân lại vừa bẩn vừa lạnh.Đúng lúc ấy, Lạc Trì đang trên đường qua hang của Đồ Kiều Kiều xem còn cần gì thêm, vừa đi ngang qua hang mình thì ngửi thấy một mùi hương quen thuộc thoảng qua…
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 17: Kết bạn lữ


Mùi hương này… hắn quá quen thuộc.

Chính là hương thơm trên người Kiều Kiều.

Em ấy đang ở trong hang của hắn.Tim Lạc Trì trong khoảnh khắc đập dồn dập, tưởng chừng muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức bước vào, chỉ muốn xác nhận có phải mình ngửi nhầm hay không.Khi trông thấy Đồ Kiều Kiều đang ngồi đoan trang trên giường đá, vẻ mặt yên tĩnh, xinh xắn, niềm vui trong lòng hắn dâng trào đến nỗi suýt không kìm được.

Nếu không sợ em ấy giật mình, có khi hắn đã nhảy lên mấy vòng để phát tiết rồi.Khóe môi bất giác cong lên, cả người cũng khẩn trương theo.

Hắn hít sâu một hơi, cố nén kích động trong lòng, mở miệng hỏi:“Kiều Kiều, em là đã đồng ý lời cầu kết lữ của ta rồi sao?”

“Ta đồng ý.

Ngươi đem đám da thú kia dọn lại đây đi.

Ngày mai ta vẽ mẫu, làm hai bộ y phục và váy da thú.”

“Được.

Em cứ vẽ, đến lúc đó để ta làm.”

Làm y phục bằng da thú vốn là kỹ năng cơ bản mà giống đực nào trong tộc cũng phải biết.“Ừ.”

Đồ Kiều Kiều cũng không tranh làm với hắn.

Dù sao sức hắn lớn, làm mấy việc này chẳng đáng là bao.“Vậy… khi nào thì chúng ta kết lữ?

Có cần giờ đi tìm vu y khắc thú ấn không?”

Lạc Trì vui đến choáng váng, suýt nữa hôn mê tại chỗ.

Tay chân luống cuống, chẳng biết đặt đâu cho phải, nhìn qua hết sức buồn cười.“Hôm nay muộn rồi, để mai khắc thú ấn cũng được.”

Ánh mắt Lạc Trì thoáng hiện nét thất vọng, nhưng rất nhanh đã vui vẻ trở lại.

Hắn dịu giọng nói:“Vậy cũng được.

Kiều Kiều, em chắc mệt rồi, ngủ đi.

Ta ngủ dưới giường cũng được.”

Đồ Kiều Kiều không ngờ Lạc Trì lại tinh tế đến thế.

Thực ra cô chưa từng định để hắn ngủ riêng.

Cô dang tay ra với hắn:“Ôm ta một cái.

Ta còn phải rửa chân, chân bẩn lắm.”

Đồ Kiều Kiều thầm thề, nhất định phải làm cho xong đôi giày, nếu không thì thật sự bất tiện quá mức.

Giờ cô đã là thú nhân nhất giai mà đi chân trần còn thấy đau, huống chi là mấy tiểu giống cái bình thường.Nghe vậy, lòng Lạc Trì vui như mở hội.

Cuối cùng cũng được ôm tiểu giống cái của mình vào lòng.

Hắn nhìn Kiều Kiều, cười sủng nịnh, dịu dàng đáp:“Được, ta ôm em ra ngoài rửa.”

Lạc Trì nhẹ nhàng bế Đồ Kiều Kiều ra ngoài.

Hắn có dị năng hệ thủy, liền dùng nước xối rửa chân cho em ấy.

Biết Kiều Kiều thích sạch sẽ, hắn liền hiện cánh, ôm em ấy bay lên, tiện thể rửa luôn chân mình giữa không trung.Đồ Kiều Kiều ngẩn ra nhìn Lạc Trì.

Không ngờ hắn là sư thú nhân có cánh, thật sự rất ngầu.

Nghĩ đến sau này sinh con có thể thừa hưởng đôi cánh ấy, lòng cô rộn ràng không thôi.Không nhịn được, cô đưa tay sờ thử.

Tai Lạc Trì lập tức đỏ bừng, thân thể hơi nghiêng giữa không trung, nhưng nhanh chóng ổn định lại.Hắn ôm Kiều Kiều trở về, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Khuôn mặt tuấn tú giờ đã ửng hồng, càng tăng thêm mấy phần dụ hoặc.

Giọng hắn khàn khàn, mang theo từ tính:“Kiều Kiều, em ngủ đi, ta sẽ canh cho em.”

Đồ Kiều Kiều nghĩ: duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao.

Dù sao sớm muộn gì hắn cũng là của cô, cần gì phải chần chừ?Cô nghiêng người, chủ động hôn nhẹ lên môi hắn.Cái hôn ấy khiến Lạc Trì ngây ra tại chỗ.

Mãi một lúc sau hắn mới hoàn hồn, vụng về mà lại cuồng nhiệt đáp lại.

Giữa lúc ấy, hắn hỏi khẽ:“Kiều Kiều, em thật sự bằng lòng sao?”

“Tự nhiên là nguyện ý rồi.”

Đồ Kiều Kiều đè đầu hắn xuống, tiếp tục việc đang dang dở.

Chẳng bao lâu sau, trong sơn động đã tràn đầy xuân ý dạt dào.Sau một phen mệt mỏi, trời cũng đã quá nửa đêm.

Lúc này hừng đông còn chưa rõ ràng.

Đồ Kiều Kiều nằm trong lòng Lạc Trì, khẽ nói:“Lạc Trì, em muốn tắm.”

“Được, ta đi đun nước ấm cho em.”

Lạc Trì đúng là bạn lữ tận tâm.

Hắn biết giống cái mà tắm nước lạnh thì dễ nhiễm hàn khí.

Giờ Kiều Kiều đã là người của hắn, đương nhiên phải nâng niu như trân bảo.Hắn ra ngoài nhóm lửa đun nước, cũng khá mất công.

Trong lúc ấy, Đồ Kiều Kiều tranh thủ lấy viên Phúc Thai Đan ra, lập tức nuốt luôn.May mà đan dược hệ thống cung cấp đều tan ngay khi vào miệng, nếu không với viên to như thế, cô chắc đã bị nghẹn chết rồi.[Chúc mừng ký chủ, đã thụ thai thành công.

Dự kiến sinh nở sau ba mươi ngày.

Trong thời gian này, xin chú ý điều dưỡng thân thể.]Đồ Kiều Kiều lặp lại trong lòng:“Ba mươi ngày…”

Biết là một chuyện, nhưng tự mình trải qua lại là chuyện khác.

Thời gian mang thai ngắn đến mức khiến người ta không kịp chuẩn bị, thoắt cái là sinh con rồi…“Cái gì ba mươi ngày?”

Lạc Trì vừa nhóm lửa xong, đang tìm khối đá làm một chiếc nồi lớn để đun nước.

Phải một lúc lâu nữa nước mới ấm, hiện tại chỉ có thể cho Kiều Kiều ngâm mình trong nồi đá.

May mà nồi này khá rộng, Kiều Kiều có thể thoải mái tắm rửa.“Em nói… tộc thỏ bọn em mang thai chỉ trong ba mươi ngày.

Không biết trong bụng em giờ đã có con non chưa nữa…”

Nghe vậy, tim Lạc Trì nhói lên.

Hắn lập tức ôm chặt lấy Kiều Kiều, dịu dàng an ủi:“Kiều Kiều, dù không có con non cũng không sao.

Cả đời không có cũng chẳng sao hết.”

Hắn biết cô vẫn luôn canh cánh vì chuyện sinh con.

Đây hẳn là điều khiến em ấy đau lòng nhất.

Hắn không muốn Kiều Kiều phải buồn vì điều đó.“Thật đấy nhé?

Đến lúc con non thật sự ra đời, chàng đừng có mừng đến mức không biết đông tây nam bắc là gì đấy.”

“Sao có thể thế được?

Người ta quan tâm nhất vẫn là em mà.”

Hai người rúc vào nhau, yên lặng tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm có.Trời còn chưa hửng hẳn, Lạc Trì đã giúp Kiều Kiều rửa mặt, thay lại lớp đệm da thú trên giường, để cô nằm nghỉ trong ổ chăn ấm áp.“Kiều Kiều, ở đây còn mấy quả dại, em ăn tạm lót dạ trước.

Ta ra ngoài nướng ít thịt, lát nữa sẽ có ăn.”

“Đừng!

Tạm thời em ăn vài quả cũng được.

Trước tiên chàng giúp em may vài bộ váy áo bằng da thú đi đã.”

Váy da thú mà Sư Tuấn đưa hôm trước vừa xấu vừa mỏng.

Lạc Trì chưa dùng bao nhiêu sức đã xé rách, màu sắc và chất da cũng chẳng ra gì, mặc vào gió lùa khắp người.

Nếu lúc ấy có lựa chọn khác, cô nhất định sẽ không mặc thứ đó.Giờ thì khác rồi.

Có Lạc Trì ở đây, cô hoàn toàn có thể có mấy bộ váy dày dặn và ấm áp.“Được thôi.

Kiều Kiều muốn kiểu gì, cứ nói với ta là được.”

Cô cũng chẳng khách sáo, dùng nhánh cây vẽ kiểu dáng mình muốn xuống đất.

Lạc Trì vừa nhìn đã hiểu, lập tức lấy da thú, kim xương và chỉ thảo ra bắt đầu khâu.Cô chọn một tấm da màu xanh nhạt pha chút xám tro, vừa nhìn đã thấy ưng ý.Lạc Trì một bên chăm chú may vá, Đồ Kiều Kiều một bên vừa nhai quả dại.

Cô ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ăn sạch chỗ Lạc Trì chuẩn bị.

Ban đầu chỉ tính ăn tạm, ai ngờ ăn xong lại đói hơn, bụng bắt đầu réo lên từng chặp.Cô đưa mắt mong chờ nhìn về phía Lạc Trì.

Đúng lúc hắn vừa may xong một mảnh váy, quay lại liền thấy ánh mắt ấy, trong lòng lập tức xót xa:“Kiều Kiều, đừng gấp, ta đi chuẩn bị đồ ăn cho em ngay.”

“Ừ.”

Cô thật sự đói không chịu được nữa.

Trước đây chưa từng thấy đói đến mức này, chẳng biết có phải vì đang mang con non hay không.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 18: Giống đực tranh nhau muốn kết bạn lữ với Đồ Kiều Kiều


Kỳ thực cô không mấy hứng thú với việc ăn thịt nướng vào buổi sáng, nhưng vì thời gian gấp gáp nên đành tạm lót dạ trước một chút.

Ăn xong, cô sẽ cùng Lạc Trì tới chỗ vu y khắc thú ấn, sau đó lại dạy hắn cách hầm thịt và xào thịt.Theo ký ức của thân thể này, thú nhân nơi đây vẫn chỉ biết ăn thịt sống và thịt nướng, chưa từng có phương pháp nấu nướng nào khác.

Ngay cả chiếc nồi đá cô dùng để tắm cũng là do Lạc Trì sáng nay vô tình nghĩ ra.

Trong bộ lạc, bất kể là giống đực, giống cái hay con non đều chỉ uống nước lã.Bởi vậy, tuy tỷ lệ sống của giống cái và con non trong bộ lạc Kim Sư có cao hơn các bộ lạc khác, nhưng trong mắt Đồ Kiều Kiều vẫn là quá thấp.

Mỗi lần bước vào mùa gió lớn hay mùa đông, ít nhất cũng có hai ba giống cái và sáu bảy con non tử vong, thậm chí còn nhiều hơn.

Những tổn thất như vậy đều là đả kích lớn với bộ lạc.Thế giới thú nhân vốn đã thừa đực thiếu cái, huống hồ giống cái có thể mang thai lại càng hiếm hoi.

Dù là giống cái có khả năng sinh sản mạnh mẽ nhất thì mỗi lần cũng chỉ sinh một hai con, sinh hay không còn chưa biết.

Một bộ lạc muốn hưng thịnh, giống cái và con non là không thể thiếu.Lúc này, vu y đang dẫn Kim Xuyên tới sơn động của Lạc Trì.

Ông ta không khuyên được Lạc Trì và Đồ Kiều Kiều, đành phải tìm đến thủ lĩnh.

Dù sao đi nữa, ông ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.Trên đường đi, Kim Xuyên vẫn như đang nằm mơ.

Rõ ràng lần trước là một cuộc trao đổi thua thiệt, vậy mà giờ Đồ Kiều Kiều lại có thiên phú làm vu y?

Nếu thật sự là vậy, thì dù con bé không thể sinh con cũng không sao.

Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ khiến bộ lạc Kim Sư được lợi.Xem ra lần này Thần Thú vẫn còn thiên vị bọn họ.

Mấy giống cái bộ lạc Heo Rừng được đưa đến cùng Đồ Kiều Kiều hôm qua đều đã kết lữ, hiện cũng chính thức ở lại trong bộ lạc.Chỉ là lần này e phải ủy khuất cho con trai ông.

Về sau khó mà có con nối dõi, nhưng vì lợi ích của bộ lạc, đành hy sinh nó vậy.Khi hai người kia vừa đến, Đồ Kiều Kiều đang ăn phần thịt nướng Lạc Trì chuẩn bị.

Lạc Trì còn chia một phần cho Đồ Sơn và Hùng Lị ở vách bên, còn mình thì chuyên tâm hầu hạ Đồ Kiều Kiều dùng bữa.Cô vốn không quen ăn một mình, bèn gọi Lạc Trì ngồi xuống ăn cùng.

Hắn cố ý tiết chế, không dám ăn nhiều.

Dù sao, nếu thật sự ăn no thì chừng đó thịt chắc chắn không đủ, mà nếu hắn ăn sạch rồi, Kiều Kiều biết lấy gì mà ăn?Ban đầu hắn định chờ Kiều Kiều ăn xong mới ăn, nhưng em ấy không cho, bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống cùng dùng bữa.Phần lớn thịt đều vào bụng Kiều Kiều, cả phần Lạc Trì nướng nhiều hơn cũng bị cô ăn sạch.

Ăn xong, cô vẫn chưa đã thèm, vỗ bụng nói:“Em vẫn còn hơi đói…”

Giờ Lạc Trì đã là thú phu của cô, dĩ nhiên cô sẽ không để bản thân chịu thiệt.

Đã đói thì cứ ăn, chứ đâu phải không có sức ăn.“Kiều Kiều, em chờ một lát, ta đi nướng thêm.”

Lạc Trì âm thầm tính toán, lát nữa khắc xong thú ấn, an bài ổn thỏa cho Kiều Kiều rồi sẽ ra ngoài săn thú.Cha nói không sai, một giống đực phải chăm sóc giống cái đúng là không dễ.

Nếu hắn ra ngoài săn thú, bên cạnh Kiều Kiều sẽ không còn ai, lỡ em ấy muốn làm gì hoặc bị người khác bắt nạt thì phải làm sao?Xem ra lời cha nói cũng có lý.Lạc Trì tuy trong lòng ghen tuông đến phát điên, nhưng vẫn hiểu rõ, đây là việc giống đực nào cũng phải đối mặt.

Hắn không thể quá mức ích kỷ.

Thôi thì hiện tại vẫn còn ở trong bộ lạc, bên cạnh có cha và vài trưởng bối giúp đỡ, cứ đợi thêm một thời gian rồi hẵng tính…Việc tìm thêm thú phu cho Kiều Kiều phải vô cùng cẩn trọng, ít nhất dị năng cũng không thể dưới ngũ giai.

Nếu không, sau này làm sao bảo vệ được em ấy?Khi Lạc Trì đang nướng thịt, Kim Xuyên và vu y dẫn theo một nhóm giống đực trẻ tuổi tìm tới.“Cha?

Sao mọi người lại tới?

Vu y, ngài đến đúng lúc lắm, lát nữa giúp con và Kiều Kiều khắc thú ấn.”

Nếu hôm nay chưa khắc thú ấn, hắn sẽ thấy bất an.

Luôn có cảm giác mình chưa có danh phận chính thức.

Nhỡ đâu có thú nhân chen chân vào giữa hắn và Kiều Kiều, chẳng phải hắn từ đệ nhất thú phu sẽ biến thành đệ nhị thú phu sao?“Cái gì?

Khắc thú ấn?

Hai đứa muốn kết lữ?

Không đúng, đã kết lữ rồi!”

Kim Xuyên và vu y đều ngửi thấy trên người Lạc Trì mùi hương đậm đặc của giống cái.“Đúng vậy, tối qua đã kết lữ.

Lát nữa làm phiền vu y hỗ trợ khắc thú ấn.”

Lạc Trì cười ngượng, nhưng niềm vui và kiêu hãnh trong lòng vẫn không nén được.“Không thành vấn đề.

Nhưng ta còn phải bàn với các ngươi việc để Đồ Kiều Kiều theo ta học y thuật.”

“Lạc Trì, để chúng ta trực tiếp nói với Đồ Kiều Kiều đi.”

Kim Xuyên biết Lạc Trì không thể quyết định thay con bé, bèn dứt khoát mở lời.“Việc này phải hỏi Kiều Kiều.

Nếu em ấy không đồng ý, các người cũng đừng ép buộc.

Dù là cha, cũng không được!”

Lạc Trì nhìn Kim Xuyên bằng ánh mắt kiên định, nửa bước cũng không nhượng.“Yên tâm, chúng ta sẽ không ép buộc con bé.

Chúng ta đâu phải hạng giống đực cưỡng ép người khác!”

Kim Xuyên phất tay, tuy nóng ruột muốn Đồ Kiều Kiều gật đầu, nhưng cũng không đến mức cưỡng cầu như kẻ thô lỗ.Lạc Trì vừa định bước vào sơn động thì thấy một đám thú nhân độc thân theo chân Kim Xuyên kéo nhau tới, đứng chặn trước cửa hang.

Hắn khẽ nhíu mày, trầm giọng quát:“Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?

Mau tản đi hết cho ta!”

Bọn họ thân hình to lớn, dáng vẻ thô kệch, hắn sợ họ làm Kiều Kiều của hắn hoảng sợ.“À… chuyện là…

Lạc Trì, tiểu giống cái kia còn cần thú phu nữa không?

Ngươi xem ta có được không?”

“Ta cũng muốn kết lữ với nàng ấy!

Không có con non cũng chẳng sao!”

“Ta cũng vậy.

Lạc Trì, một mình ngươi chắc chắn không thể chăm sóc nàng chu toàn.

So với tìm người ngoài, chẳng bằng chọn ta.

Dù sao ta với ngươi cũng chung một bộ lạc, rõ gốc rõ rễ.Hơn nữa, ta cũng không phải đối thủ của ngươi, sẽ không tranh vị trí đệ nhất thú phu với ngươi đâu.”

Diêm Hoàng bước tới, giọng nói nhẹ nhàng thuyết phục.Diêm Hoàng là tộc đệ của Lạc Trì, hiện là sư thú nhân hệ hỏa tứ giai.

Lời hắn ta nói quả thật khiến Lạc Trì hơi dao động, chỉ là thực lực vẫn còn kém một bậc, chuyện này để sau hãy tính.Hôm nay là ngày đầu tiên hắn và Kiều Kiều kết thành bạn lữ, hai người còn chưa bên nhau bao lâu đã có kẻ muốn chen chân.

Dù sao cũng nên đợi năm bảy ngày nữa hãy nói.

Nếu không, sau này Kiều Kiều thực sự nhận thêm bạn lữ, hắn muốn ở cạnh em ấy e là không dễ.“Được rồi, các ngươi mau rút lui.

Đừng lảng vảng trước cửa hang của ta nữa!

Ta thấy một lần thì đánh một lần!”

Lạc Trì sợ Đồ Kiều Kiều đói bụng, bèn cầm lấy thịt nướng bước nhanh vào trong.

Nhưng đám thú nhân độc thân kia vẫn chưa chịu từ bỏ, còn lớn tiếng gọi với theo:“Lạc Trì!

Ngươi không thể ích kỷ như vậy được!

Một mình ngươi sao có thể chiếm lấy tiểu giống cái chứ…”

Cuối cùng, Kim Xuyên không nhịn được, bước lên quát lớn:“Đủ rồi!

Tản ra hết cho ta!

Hôm nay mới là ngày đầu Lạc Trì kết lữ, các ngươi ép như vậy, nó chịu sao nổi.

Cứ để nó ổn định vài ngày đã!”

“Rõ… thưa thủ lĩnh.”

Nể mặt Kim Xuyên, đám giống đực đành ngậm ngùi rút lui, lòng đầy tiếc nuối.Mà chuyện này chẳng bao lâu sau đã lan khắp bộ lạc Kim Sư.

Mọi nơi đều xì xào: tuy Đồ Kiều Kiều không thể sinh con non, nhưng lại là một giống cái xinh đẹp ngàn dặm khó gặp.

Thậm chí có kẻ còn nguyện ý không có con non, chỉ để được kết lữ cùng nàng ấy.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 19: Cô sợ đau


Đặc biệt là việc Lạc Trì – kẻ mạnh nhất trong bộ lạc Kim Sư – lại kết lữ cùng Đồ Kiều Kiều, khiến cả bộ lạc chấn động.Kim Hoa cùng vài giống cái khác nghe tin liền cảm thấy hụt hẫng, đặc biệt là Kim Hoa.

Nàng ta vốn chắc chắn rằng, chỉ cần bản thân trưởng thành, Lạc Trì nhất định sẽ trở thành thú phu của mình.

Nào ngờ cuối cùng lại bị một giống cái không thể sinh con, hơn nữa còn là kẻ từng bị bộ lạc đem ra trao đổi, chen ngang chiếm mất.

Nỗi nhục này, bảo nàng ta làm sao cam tâm?Lạc Trì không chọn nàng ta, nàng ta nhất định phải khiến hắn hối hận.

Nàng ta sẽ tranh thủ mang thai thật sớm, để Lạc Trì tận mắt nhìn thấy.

Không chọn nàng ta mới là quyết định thiệt thòi nhất trong đời hắn.

Nàng ta có thể sinh con, còn Đồ Kiều Kiều thì sao?

Ả không thể!Kim Hoa muốn cho cả bộ lạc thấy, nàng ta mới là giống cái xuất sắc nhất của Kim Sư.

Sau khi sinh con non, đứa trẻ ấy sẽ vượt qua cả Lạc Trì, trở thành thú nhân cường đại nhất.

Đó mới là cách trả thù khiến Lạc Trì tâm phục khẩu phục.Còn Lạc Trì, không có con nối dõi, rồi cũng sẽ già đi.

Đến lúc đó bị con nàng ta vượt mặt, chỉ là chuyện sớm muộn.Một vài giống cái khác thấy Kim Hoa khi thì cười, khi thì khóc, còn tưởng nàng ta bị chuyện Lạc Trì đột ngột kết lữ làm cho kích động quá mức.

Nhưng trong số họ, không ai khó chịu bằng nàng ta.

Ai nấy đều rõ, nếu Lạc Trì không kết lữ với Đồ Kiều Kiều, thì người có khả năng được chọn nhất cũng là Kim Hoa, chứ không đến lượt họ.Cho nên, họ chỉ tiếc nuối trong chốc lát rồi thôi, sau đó liền bắt đầu cân nhắc lại những giống đực mà mình có cảm tình trong bộ lạc.Còn vài giống cái thuộc bộ lạc Heo Rừng thì lại tức giận bất bình.

Trong mắt bọn họ, Lạc Trì đúng là kẻ mắt mù.

Rõ ràng đều là giống cái bị đem trao đổi, các nàng vẫn có thể sinh con, còn Đồ Kiều Kiều thì không.

Tại sao hắn lại chọn người duy nhất không thể sinh nở?Mà lúc này, Lạc Trì hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt hay suy nghĩ của người ngoài, hắn chỉ một lòng một dạ hầu hạ Đồ Kiều Kiều ăn thịt nướng, trên mặt toàn là dịu dàng ân cần.Đồ Kiều Kiều đem phần thịt nướng thứ hai mà Lạc Trì chuẩn bị ăn sạch.

Sức ăn của cô hôm nay ngay cả bản thân cũng thấy lạ.

Rõ ràng hôm qua không hề ăn khỏe đến thế, xem ra thật sự đã mang thai con non.“Lạc Trì!

Con nói một lời dứt khoát đi!”

Kim Xuyên cùng vu y đã chờ bên ngoài sơn động suốt nửa ngày mà vẫn chưa được gọi vào, cuối cùng không nhịn được nữa, đành lớn tiếng gọi.Lúc này Lạc Trì mới sực nhớ đến cha cùng vu y vẫn còn đang đứng bên ngoài.

Hắn xoay người nói với Đồ Kiều Kiều.

Thực ra cô đã sớm nghe thấy rồi, dù sao bọn họ cũng đâu có hạ giọng.“Cho họ vào đi.”

Đồ Kiều Kiều gật đầu.

Cô biết cứ dây dưa mãi cũng không ổn, huống hồ Kim Xuyên dù sao cũng là cha của Lạc Trì, cô cũng nên giữ cho ông chút thể diện.“Được.

Vậy ta đi gọi họ vào.

Nếu em không muốn phối hợp, thì cứ cự tuyệt thẳng, những việc khác để ta lo.”

Lạc Trì dịu dàng vỗ nhẹ tay cô.Lúc này, trên người Kiều Kiều đang khoác váy da thú do chính tay hắn làm.

Màu sắc tươi mới tôn lên làn da trắng mịn của em ấy, khiến người ta nhìn mãi không rời mắt.Lạc Trì không nhịn được nuốt khan, cúi người hôn nhẹ lên đôi môi mềm ướt của Kiều Kiều rồi mới nhanh chóng xoay người rời khỏi sơn động.Kim Xuyên và vu y trước khi vào đã chuẩn bị sẵn lời lẽ.

Nào ngờ vừa bước vào, còn chưa kịp nói gì thì đã bị dung mạo của Đồ Kiều Kiều làm cho sững sờ.Tối qua trời tối đen, hai người chỉ cảm thấy Đồ Kiều Kiều cũng coi như xinh xắn.

Khi ấy, con bé mặc da thú thô ráp, không mấy ấn tượng.

Bây giờ nhìn kỹ lại, mới biết tối qua mình đã quá xem nhẹ con bé rồi.Mãi đến khi Lạc Trì đứng chắn trước mặt, cả hai mới giật mình nhận ra ánh mắt của mình thất lễ, vội vàng thu lại thần sắc.“Thủ lĩnh, con hiểu rõ mục đích hai người tới.

Nhưng hiện tại con chưa có ý định ấy.

Về thiên phú y thuật, con sợ cũng không như các người tưởng.

Xin đừng cứ nhắm mãi vào con.

Con vừa mới kết lữ với Lạc Trì, những ngày tới chắc chắn rất bận.”

“Con thật sự không cân nhắc thêm sao?”

Kim Xuyên và vu y đều tỏ ra sốt ruột.

Nhưng lời đã nói đến mức này, họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi thêm một câu.“Hiện tại con chưa nghĩ tới.

Nếu sau này suy nghĩ kỹ rồi, con sẽ chủ động đến tìm vu y.”

Đồ Kiều Kiều không dám chắc sau này mình sẽ không dính líu đến việc đó.

Dù sao đã đến bộ lạc Kim Sư, thì cũng xem như là một phần của nơi này.Trước mắt, cả Lạc Trì lẫn người trong bộ lạc đều khá dễ sống chung.

Nếu sau này họ gặp nguy hiểm đến tính mạng, cô cũng không thể làm ngơ.

Nhưng chuyện ấy là chuyện sau này.

Ít nhất hiện tại, cô chưa định làm vu y.

Đợi sau khi sinh con non rồi hãy xem có phần thưởng nào liên quan đến y thuật hay không.“Cha, vu y, Kiều Kiều đã nói rõ ràng rồi.

Các người cũng từng hứa sẽ không ép buộc em ấy.”

“Cha tất nhiên sẽ không ép.”

Kim Xuyên gật đầu, rồi nói thêm:“Không phải các con còn phải khắc thú ấn sao?

Làm đi thôi.”

Kim Xuyên lui sang một bên.

Bộ lạc họ dù lớn hơn nhiều so với các bộ lạc lân cận, nhưng trong tộc lại không có tư tế, chỉ có vu y.

Thông thường, việc khắc thú ấn là do tư tế đảm nhiệm, nhưng ở đây chỉ có thể để vu y tạm đảm đương.May mà vu y cũng có chút thiên phú tương tự tư tế, nên vẫn có thể khắc thú ấn.Tư tế thường chỉ xuất hiện ở các thành lớn như Vạn Thú Thành, Thần Thú Thành, hoặc những bộ lạc siêu cấp.

So với những nơi đó, bộ lạc của bọn họ thậm chí còn chưa được xem là bộ lạc lớn, cùng lắm chỉ là bộ lạc tầm trung hoặc nhỏ.

Không có tư tế cũng là điều dễ hiểu.“Được rồi.”

Vu y biết rằng đến lúc này có nói gì thêm cũng vô ích, liền lấy cốt đao mang theo ra, chuẩn bị khắc thú ấn cho Lạc Trì và Đồ Kiều Kiều.Đồ Kiều Kiều: “!!!”

Cô vốn tưởng khắc thú ấn chỉ là chuyện nhỏ, giống như đóng dấu là xong.

Ai ngờ lại phải dùng cốt đao khắc lên da thịt?

Với tay nghề run run của vu y, chẳng phải sẽ khắc rất lâu sao?Kiếp trước tuy cô bệnh tật triền miên, nhưng vẫn rất sợ đau, nhất là kiểu đau như bị dao cứa chậm rãi vào da thịt.“Kiều Kiều, nếu em sợ đau... thì không cần khắc thú ấn nữa cũng được...”

Lòng Lạc Trì rối như tơ vò.

Hắn muốn danh chính ngôn thuận trở thành thú phu của Kiều Kiều, nhưng lại sợ em ấy đau.

Nhìn gương mặt nhỏ tái nhợt của em, hắn xót vô cùng.“Sao mà được!

Chút đau đó có đáng gì đâu!

Cắn răng một cái là xong!”

Còn chưa đợi Kiều Kiều nói gì, Kim Xuyên đã cau mày cướp lời.Ông vốn đã không có cháu bế, giờ đến cả danh phận mà con trai cũng không có, chẳng phải quá đáng thương rồi sao?“Đúng vậy, Đồ Kiều Kiều.

Chút đau này qua rất nhanh, ngươi ráng chịu một chút, ta sẽ khắc thật nhanh.”

Vu y cũng thấy Kiều Kiều quá yếu đuối, chút khổ ấy cũng không chịu được.Dù sợ đau, nhưng Kiều Kiều cũng không hề định từ bỏ khắc thú ấn.

Cô vừa định mở miệng nói “bắt đầu”, trong đầu chợt vang lên tiếng Đinh Đang:[Ký chủ, em cũng có thể giúp khắc thú ấn mà.

Hoàn toàn không đau, chỉ như đóng dấu thôi, lại còn cực nhanh!]“Thật sao?

Sao em không nói sớm, hại chị lo gần chết.”[Chị có hỏi em đâu.] Đinh Đang uất ức đáp.
 
Back
Top Bottom