---Khi Tống Yên bước chân khỏi giường, ngay khoảnh khắc đôi chân chạm đất, cả cơ thể đau nhức đến mức tưởng như rã rời, cô suýt chút nữa đã quỵ ngã ngay tại chỗ.
Cô gắng gượng chống tay vào tường để đứng vững, ánh mắt vô tình liếc sang chiếc sọt giấy màu đen ở góc phòng, bên trong là mấy chiếc bao cao su đã qua sử dụng.Lúc đó, cô mới thực sự hiểu vì sao toàn thân mình lại đau đến mức này.
Hóa ra, “chiếm được lợi” từ nam thần không dễ như cô tưởng.
Cái “lợi” này… suýt thì lấy mạng cô.Cô bước từng bước chậm chạp, mệt mỏi như người vừa qua một trận chiến.
Ở cuối giường, những bộ quần áo nam nữ nằm vương vãi khắp sàn nhà, lộn xộn không khác gì bức tranh miêu tả lại trận cuồng phong của đêm qua.
Lý trí đột ngột quay trở lại, Tống Yên tối sầm mặt mày.
Cô không dám tưởng tượng… sắp tới mình sẽ phải đối mặt với điều gì.Chẳng lẽ… là thư sa thải từ 《I.N》?Cô vội vàng thu dọn, rửa mặt chải đầu.
Khi bước ra khỏi phòng, Tống Yên mới nhận ra đây không phải khách sạn, mà là một căn biệt thự.
Biệt thự rộng rãi, yên ắng, không có lấy một bóng người.Cô không dám nhìn ngó xung quanh, cũng không nán lại lâu, lặng lẽ rời khỏi nơi đó.Ra đến cổng biệt thự, Tống Yên nhìn thấy một chiếc xe đang đậu.
Cô thầm đoán có thể Ân Triệt đang ở trong, nên không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ lặng lẽ cúi đầu bước nhanh qua.Lúc này, cửa xe mở ra, một người đàn ông từ ghế lái bước xuống, đưa cho cô một phong bì.
“Chào cô, đây là thứ Ân tiên sinh nhờ tôi chuyển.”
Tống Yên đón lấy, vừa mở ra đã giật mình.
Bên trong là một tấm chi phiếu, số tiền trên đó khiến cô gần như chết lặng.
Đó là thu nhập của cô cả một năm, còn là… trước thuế.Tay cô run lên.
Đây là gì vậy?
Là “thù lao” cho đêm hôm qua sao?Thật nực cười.
Khi nãy cô còn ngây ngô nghĩ rằng mình đã “ngủ được với Ân Triệt”, như thể chiếm được món hời.
Nhưng giờ đây, tờ chi phiếu này lại như một cái tát thật mạnh đánh thức cô khỏi cơn mơ hão huyền ấy.Nếu nhận, chẳng khác nào thừa nhận mình đã bán thân.
Còn nếu không nhận… thì sao?
Ân Triệt sẽ nghĩ cô cao thượng ư?
Dĩ nhiên là không.
Trong mắt anh, đêm qua chẳng qua chỉ là một giao dịch tầm thường, một trò trao đổi giữa tiền bạc và xác thịt mà thôi.“Ân tiên sinh còn dặn, tôi sẽ đưa cô rời khỏi nơi này.”
Trên xe, Tống Yên ngả người dựa vào ghế, lòng nặng trĩu.
Chưa bao giờ cô cảm thấy mình tầm thường đến vậy.
Cô hối hận vì đã nhận lời đi tiếp rượu đêm đó, hối hận vì sự mềm yếu của chính mình… như thể chính tay cô đã hủy hoại cuộc đời mình, đẩy bản thân từ một người có giá trị thành kẻ vô danh ti tiện.Hai ngày tiếp theo là cuối tuần.
Tống Yên gần như tự nhốt mình trong căn phòng trọ nhỏ, đầu óc u mê mịt mù.
Cô gần như có thể thấy trước được tương lai: thứ hai, cô sẽ nhận được thông báo sa thải từ phòng nhân sự.Thứ hai đến trong nỗi thấp thỏm không yên.
Khi bước chân vào công ty, Tống Yên có cảm giác như mình đang đi đến pháp trường.
Mỗi lần có thông báo email hiện lên màn hình, tim cô lại giật thót, cứ nghĩ là quyết định cho thôi việc.Nhưng… một ngày, rồi hai ngày trôi qua, mọi thứ vẫn bình lặng.
Không ai gọi cô, cũng chẳng có email nào từ phòng nhân sự.Tống Yên bắt đầu lờ mờ nghi ngờ, liệu có phải cô nghĩ quá nhiều?
Liệu có khi nào…
Ân Triệt không nhận ra cô là nhân viên 《I.N》?Mãi cho đến thứ ba.Trong văn phòng tổng biên tập, trợ lý đang báo cáo công việc với Ân Triệt thì cánh cửa bất ngờ mở ra.
Một cô thư ký bước vào, trên tay ôm một chiếc hộp lớn.“Ân tiên sinh, bộ lễ phục ngài đặt cho tiểu thư Chu đã được giao đến.”
Lời thư ký vừa dứt, mặt trợ lý lập tức biến sắc.
Anh ta lập tức quát nhỏ, “Ra ngoài!”
Sau đó, cuống quýt cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi Ân tiên sinh, là tôi sơ suất, chưa dặn kỹ người bên ngoài.”
Trước đó, đúng là nữ minh tinh Chu Thi Mạn từng vướng vào mối quan hệ mập mờ với Ân Triệt.
Vài ngày trước, chuyện này còn bị phanh phui lên mặt báo, khiến cả hai lên hot search suốt một thời gian.---