Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np - Edit] Thế Thân

[Np - Edit] Thế Thân
Chương 9: Anh có thật sự thích cô không?


Edit: Dưa Xanh---Vào ngày sinh nhật của Phó Du, khắp đường Tư Nam ồn ào huyên náo.

Những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Giang Thành, không ai không lấy làm vinh hạnh khi nhận được thiệp mời từ nhà họ Cao.Vì thế nên bắt đầu từ buổi trưa hôm đó, lượng lớn xe ô tô gia đình cứ không ngừng ra ra vào vào dinh thự của tỉnh trưởng, khiến cho con đường vốn đã tập trung nhiều quan chức cấp cao cũng như người giàu có trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết.Dinh thự của tỉnh trưởng là kiểu nhà kết hợp, chia thành hai toà đông tây, tòa phía đông là sân trong mang phong cách cổ điển, còn phía tây là vườn hoa và nhà ở kiểu Tây.Bữa tiệc sẽ tổ chức tại tòa nhà nhỏ phía Tây của đôi vợ chồng mới cưới, sảnh chính được bày trí hiện đại, rộng rãi lộng lẫy, uy nga tráng lệ.Những nhân vật có địa vị thuộc các lĩnh vực ở Giang Thành đều tới đây, cả trong và ngoài sảnh đều rất náo nhiệt.

Ước chừng có khoảng hai ba trăm người, nam thì mặc tây trang mang giày da, còn nữ thì mặc sườn xám hoặc âu phục, tóc xoăn môi đỏ.Kèm theo đó là màn diễn tấu chuyên nghiệp của ban nhạc ở một góc trong sảnh chính, cùng với tiếng chúc rượu, trống kèn rộn rã.Lúc Phó Niên đến thì sảnh chính đã đông nghịt người, hôm nay cô mặc bộ sườn xám vàng nhạt mua ở cửa hàng trang phục trước đó.

Cổ áo chỉ cao nửa tấc, toàn bộ dáng người yểu điệu uyển chuyển đều được gói gọn dưới lớp vải lụa trang nhã.Tóc cô búi cao lỏng lẻo, trên đầu chỉ cài một chiếc cài tóc hình bông hoa đính ngọc trai, những hạt châu óng ánh khiến cho khuôn mặt hơi thoa phấn càng thêm tinh xảo, như giọt sương đọng lại, vừa chạm vào lập tức vỡ tan.Hoắc Tùy Chu từ phía sau cô đi tới, khi đôi giày da của người đàn ông bước vào sảnh chính, mọi người lập tức quay đầu nhìn lại.

Anh mặc bộ tây trang kẻ sọc màu xanh đen, tóc gọn gàng chải ngược ra sau, gương mặt phóng khoáng điển trai.Dưới ánh đèn rực rỡ, làn da màu lúa mạch của anh dường như phát sáng, đôi con ngươi đen bóng như đá quý pha lẫn cảm giác áp bách.Đôi nam nữ có dung mạo xuất chúng này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, sảnh lớn nhất thời yên tĩnh, bọn họ nhìn Phó Niên với ánh mắt hâm mộ hoặc ghen ghét, thậm chí, khinh thường cũng không ít.Cô theo thói quen cụp mắt nhìn xuống, còn chưa kịp bước tiếp đã nghe thấy tiếng gọi nhiệt tình ở phía trước."

Tùy Chu."

Cô ngước mắt lên, thấy một người phụ nữ búi tóc đoan trang đi về hướng cô, làn da của bà ta trắng nõn, có thể thấy được bảo dưỡng rất tốt, trên mặt đắp một tầng phấn thật dày, mang vài phần uy nghiêm.Bà ta mặc bộ sườn xám màu đỏ in hoa vàng may bằng vải sa tanh, trên ngón tay đeo hai chiếc nhẫn nạm đá quý, tỏa sáng dưới ánh đèn chùm pha lê lộng lẫy, toát lên phong thái của người giàu có.Phó lão gia cười khanh khách bước đến bên cạnh bà ta, Hoắc Tùy Chu lễ phép gọi: "Bác trai, bác gái."

Ở trước mặt mọi người mà xưng hô như vậy rõ ràng là muốn đẩy Phó Du ra một bên, Phó phu nhân là người tinh ý, nghe vậy liền nở nụ cười tươi rói: "Con đã lâu rồi chưa đến nhà họ Phó, người không biết còn nghĩ rằng con chê bai bọn ta nữa đó."

Phó phu nhân trêu chọc, nói trước kia lúc Phó Du ở nhà thì cách hai ba hôm anh lại đến thăm bọn họ, nào có chuyện con gái gả đi ra ngoài rồi liền không còn tình cảm.Hoắc Tùy Chu chỉ lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên tùy tiện đáp lời hai câu, đôi mắt thanh lãnh ở đại sảnh lơ đãng lướt qua.

Phó phu nhân nói một hồi rồi nhìn sang người bên cạnh anh, nhiệt tình vừa nãy nhạt đi đôi chút, con ngươi thậm chí còn dấy lên cảm xúc lạnh lẽo.Phó Niên hiển nhiên cũng nhận thấy được ánh mắt lạnh lẽo của người đối diện, cô ngẩng đầu lễ phép chào: "Phó phu nhân."

Sau đó lại nhìn sang người đàn ông năm mươi tuổi có khuôn mặt gầy gò, tóc mai bạc trắng.

Đôi con ngươi của cô hơi chút dao động, nhấp môi thấp giọng gọi: "Phó lão gia."

Phó Duy Nhân sững sốt, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đành lòng, nói như thế nào thì đây cũng là con gái của ông ta.Huống chi...

Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu của Phó Niên khiến ông ta nhớ đến mẹ cô, người phụ nữ vô tội kia không tranh không đoạt, nhưng lại bởi vì dục vọng của ông ta mà vướng vào chuyện ân oán này.Trong lòng ông ta không khỏi áy náy, đang định nói gì đó thì bắt gặp ánh mắt sắc bén từ bên cạnh bắn tới, ông ta lập tức nuốt những lời đó xuống cổ họng.Ngay lúc này, tiếng vỗ tay và hò reo nồng nhiệt vang lên, từ trên cầu thang trải thảm lụa bước xuống một đôi nam nữ.Người đàn ông có dáng vóc cao lớn xuất chúng, còn người phụ nữ thì mặc bộ váy dạ hội màu trắng, mái tóc xoăn được che bởi mũ lưới hồng nhạt, lắc lư lay động, gương mặt tươi sáng rạng ngời.Bọn họ nghiễm nhiên trở thành trung tâm của bữa tiệc tối nay, đi tới đâu cũng cùng mọi người nhiệt tình chào hỏi, thân là chủ nhân của bữa tiệc, hai người bọn họ tất nhiên không thể nào tránh khỏi tình trạng rượu nho trong ly thủy tinh bị rót đầy ba bốn lần.Đột nhiên, người phụ nữ nghiêng đầu nhìn ra sau, thấy được thân ảnh cao lớn tuấn lãng, nụ cười bên môi lập tức rạng rỡ hơn: "Anh Tùy Chu."

Vợ chồng Phó gia và Hoắc Tùy Chu đều đi về phía cô ta.

Còn chưa đến gần, Phó Du đã vươn tay xòe ra giữa không trung, bất mãn trừng mắt: "Quà của em đâu."

Dáng vẻ giận dỗi đáng yêu của vợ khiến Cao Ngạn Tề cười nhẹ ra tiếng, Phó phu nhân cũng vừa thương vừa giận trách cứ vài câu, nói cô ta bao lớn rồi mà sinh nhật năm nào cũng đi đòi quà từ những người thân cận, cứ như một đứa trẻ chưa trưởng thành.Chỉ có Hoắc Tùy Chu bình tĩnh nhìn cô ta, đáy mắt lóe lên ý cười, vô tình nói: "Không có."

Phó Du lập tức nóng nảy, đang chuẩn bị buông tay Cao Ngạn Tề ra để cải lí với anh, thì bỗng chốc có một chiếc hộp gấm hình vuông được đặt vào trong tay cô ta, bên trên gắn một chiếc nơ bướm hồng nhạt, nhỏ nhắn tinh xảo."

Mở ra thử xem."

Phó Du sửng sốt, kinh hỉ nhìn anh, sau đó vặn mở cái khóa vàng.

Ngay khi chiếc hộp gấm được mở ra, ánh sáng chói mắt chiếu rọi, một chiếc trâm cài tóc nhỏ đính kim cương màu hồng nằm gọn trên vải gấm vàng rực."

Woa!

Cảm ơn anh Tùy Chu."

Cô ta thích thú vô cùng, thúc giục Cao Ngạn Tề giúp cô ta đeo lên, vừa lúc trên đầu đang thiếu một món trang sức.

Đôi mắt Phó Du hiện lên ý cười vui vẻ, cảm động nhìn Hoắc Tùy Chu.Bên kia nói nói cười cười không ngớt, vô cùng ấm áp, chỉ có mình Phó Niên cô đơn đứng ở một góc, mắt bị nụ cười rạng rỡ kia đâm cho đau đớn, khóe mắt ngày càng chua xót, dần dần đỏ ửng.Thật ra...

Sinh nhật của cô vừa mới cách đây mấy ngày, tuy cô tên là Phó Niên, nhưng không phải sinh vào tháng giêng, chỉ kém hơn Phó Du một tuổi.Ngày hôm đó, cô và Nguyệt Thiền ở trong bếp làm rất nhiều món ăn ngon, còn dùng canh đỏ nhuộm ba cái trứng gà.Mẹ cô đã nói, vào ngày sinh nhật nhất định phải ăn trứng gà đỏ, vậy thì qua năm mới sẽ khỏe mạnh phát tài.Cô đặc biệt chừa lại cho anh một trứng, nhưng anh không trở về.

Cô ở trong phòng của hai người đợi cả một ngày, đứng bên cửa sổ phía Tây trên hành lang, mong chờ nhìn về phía cuối đường Hoa Nam, quả trứng gà cũng nguội dần rồi mất đi màu sắc.Sắc trời dần tối, cô buồn bực cúi đầu, chỉ có thể ôm quả trứng gà đã phai màu tự an ủi mình, không sao, anh bận công việc quan trọng ở Sâm Châu, trứng gà đỏ đâu nhất thiết phải ăn trong ngày sinh nhật.Nhưng mà...

Phó Niên nhìn về phía người đàn ông vẫn đang cười kia, tuy rằng trên mặt đối phương chẳng có chút ý cười nào, khóe môi còn hơi mím lại, như không thèm để ý.Nhưng khóe mắt khẽ nhếch đã sớm âm thầm biểu lộ ra vẻ vui mừng của anh, ánh mắt như những vì sao rực rỡ đó làm trái tim Phó Niên co rút từng đợt đau đớn.Người đàn ông hiển nhiên cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh quay đầu nhìn lại, sau khi bắt gặp ánh mắt của Phó Niên liền tùy tiện dời đi.Cô ngơ ngác nhìn anh, lòng trầm xuống...Anh có thật sự thích cô không?

Trong lòng thật sự có cô không?

Vì sao chưa bao giờ cười với cô như vậy?Nếu là không có, thì tại sao lại muốn cưới cô?

Sao muốn cùng cô phát sinh quan hệ?

Vì sao trong lúc vô tình lại làm những chuyện tốt đẹp cho cô?Phó Niên siết chặt lấy đôi bàn tay đang run rẩy, nghiêng đầu, nhân lúc không ai chú ý mà lau sạch giọt lệ nơi khóe mắt.---------------------------------
 
[Np - Edit] Thế Thân
Chương 10: Anh là A Hằng


Edit: Dưa Xanh---Xung quanh truyền đến vài tiếng xì xào bàn tán, trộn lẫn với một hai tiếng cười khinh miệt, chẳng qua chỉ là những kẻ muốn xem trò cười mà thôi.Phó Niên không quay đầu lại, đang chuẩn bị tìm một nơi để hít thở không khí, thì nghe thấy tiếng động cơ ô tô từ cửa sảnh lớn phát ra.Ánh mắt mọi người cũng theo đó bị hấp dẫn, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang trắng, tóc vuốt keo bóng mượt chảy ngược ra sau đang đi đến.

Khi đôi giày da mới tinh dẫm lên sàn nhà, liền nghe thấy giọng nói cao ngạo của anh ta, hận không thể biến mình trở thành tâm điểm ở nơi đây."

Cao tỉnh trưởng, ngưỡng mộ đã lâu, cậu của tôi đặc biệt bảo tôi chuẩn bị một món quà đặc biệt đến thăm ông!"

Nói xong anh ta đi về hướng người đàn ông mặc chiếc áo cưỡi ngựa màu đen, bắt tay tặng lễ rồi chạm ly, sau đó ngửa đầu uống cạn, động tác liền mạch lưu loát, diễn ra dáng vẻ công tử cực kỳ đúng chất.Nhưng thu hút sự chú ý của mọi người lại là người đàn ông mặc quân phục đi phía sau anh ta, quần áo thẳng thớm, bề mặt ủng không vướng một hạt bụi.Đối phương không trau chuốt quá nhiều, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, làm tôn lên gương mặt có phần hoang dã, đôi con ngươi giống như ngọn đèn hải đăng trên biển, điểm sáng lạnh lùng thỉnh thoảng lóe lên.Nhưng điều càng khiến cho mọi người chú ý, chính là vết sẹo lúc ẩn lúc hiện bên sườn mặt của anh ta, nó một chút cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của đối phương, mà ngược lại phác họa ra đường nét lạnh lùng như băng, tô điểm thêm vài phần nghiêm nghị.Làm người khác nhìn thôi đã thấy sợ, rồi lại không nhịn được nhìn lên.Người đàn ông như vậy mà nói đối với phái nữ cực kỳ có sức hấp dẫn, các quý cô khe khẽ sôi nổi thảo luận về lai lịch của bọn họ."

Hai vị này đến từ phía Bắc là người của Tiêu đại soái, vị công tử đầu vuốt keo kia tên là Tống Nhiên, còn đây là cháu ngoại của Tiêu đại soái.

Vị này...

Mọi người đều kêu anh ta là Hằng gia, nhưng cụ thể có quan hệ gì với đại soái thì không rõ lắm.

Nghe nói mấy ngày trước họ mới đến Giang Thành, ở trong gian phòng cao cấp nhất của khách sạn trung tâm."

"Đúng đúng đúng, ngày đó bọn họ đến tôi cũng nghe nói, mấy chiếc xe ô tô trước sau chạy qua đường Thái Bình Nam, khiến rất nhiều người ghen tị."

"Tôi càng là tán thưởng người đàn ông mặc quân phục hơn, khuôn mặt anh tuấn, dáng người linh hoạt, vết sẹo trên mặt kia rất có mị lực!"

Thời đại này lưu hành loại tiểu thuyết về quan quân và tiểu thư, mơ mộng đẹp đẽ.

Vô số quý cô vì vậy mà thần hồn điên đảo, hiện giờ lại gặp được một quan quân từ trong tranh bước ra.

Bọn họ đều có chút xao động, nhưng e ngại những lễ giáo trói buộc, chậm chạp không dám hành động.Nhưng có mấy người từ nước ngoài trở về, tiếp nhận tư tưởng tiên tiến của phụ nữ hiện đại, đều liếc mắt nhìn nhau, có chút nóng lòng muốn thử xem sao.Thiên kim cành vàng lá ngọc của thứ trưởng bộ giao thông Hoàng tiểu thư cũng là một trong số đó, thời gian cô ta xuất ngoại so với mấy người Phó Du khá gần nhau.

Cô ta cực kỳ hâm mộ Phó Du có thể bắt được Cao Ngạn Tề, đồng thời cũng cực kỳ bất mãn việc Hoắc Tùy Chu tùy tiện cưới con của một nữ đầu bếp.

Hiện giờ gặp được người đàn ông so về ngoại hình hay khí chất đều không thua bọn họ, lại là quan quân có thế lực, đương nhiên không muốn để cho người khác có cơ hội cướp đi.Vì thế thừa dịp người đàn ông rời xa khỏi đám đông liền chậm rãi đi đến gần anh ta, âu phục màu đen bước trên đôi giày cao gót uyển chuyển yểu điệu để lộ ra những đường cong mê người, đôi môi đỏ mọng được tô vẽ đẹp đẽ nhấp một ngụm rượu trong cốc, nói: "Anh có muốn uống một ngụm không?"

Nói rồi nhấc ly rượu nho trên bàn ăn vừa mới rót lên lắc lắc, đưa cho anh ta.

Hành động này vừa táo bạo lại quyến rũ, trong một buổi tiệc ở nước ngoài cô ta đã từng thấy một người phụ nữ khác làm như vậy, mười phần hấp dẫn...

Cô ta khẩn trương chờ người đàn ông nhận lấy ly rượu.Trong đầu đã tưởng tượng ra viễn cảnh hai người bọn họ sóng vai nhau đi trên đường, ánh mắt chân thành thâm tình của anh ta, cơ bắp cường tráng của anh ta, nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể và động tác của anh ta...Phía dưới nghĩ đến cảm giác bị ngón tay anh ta vuốt ve, liền hưng phấn mà chảy ra chút nước.Lúc Hoàng tiểu thư nói chuyện cơ thể đã không tự giác dựa sát vào người anh ta, nhận ra ý đồ của đối phương, người đàn ông chỉ nhàn nhạt liếc mắt, khi tầm mắt di chuyển, thân ảnh cường tráng cũng không mang theo một tia cảm xúc mà rời đi.Nếu không phải tựa vào bàn ăn, Hoàng tiểu thư sợ là đã ngã lăn xuống sàn nhà, cô ta oán hận liếc xéo anh, cái đồ đầu gỗ không hiểu tình cảm!

Mấy cô gái khác nhìn thấy người đàn ông phản ứng như thế chỉ có thể trơ mắt dừng chân tại chỗ, vừa lúc ánh đèn sáng rực trong sảnh lớn tối đi, ban nhạc chơi một điệu nhạc khiêu vũ du dương, các cô gái đều xoay người khiêu vũ.Người đàn ông mặc quân phục hiển nhiên không có hứng thú đối với những nơi như thế này, ngay cả một bàn dài thức ăn cũng chẳng thèm động đến, sau khi bị cô gái kia quấy rầy liền đổi chỗ khác tiếp tục đứng tư thế quân đội.Thẳng đến khi nhận thấy xung quanh dần dần yên tĩnh, anh ta mới dời tầm mắt hướng về phía ánh mắt nhìn mình chăm chú.Cách một vòng sảnh lớn bóng người đi qua đi lại ở giữa, ở nơi tối tăm ánh đèn mờ ảo, bốn mắt nhìn nhau.Đôi mắt của hai người nổ ra ánh lửa nóng rực, giống như ngọn lửa từ nơi xa tràn về, bừng lên càng lúc càng lớn.Từ giây phút người đàn ông đi vào cửa Phó Niên đã nhìn chằm chằm anh ta, nhìn vào vết sẹo trên mặt anh ta, rồi lại nhìn vào gương mặt giống như rất quen thuộc mà hoàn toàn xa lạ này, nhìn anh ta lạnh nhạt né tránh sự ái mộ của các vị tiểu thư khác...Nỗi nghi hoặc trong lòng cô ngày càng lớn, nên dũng khí để tiến lên dò hỏi cũng tăng theo.Cho đến khi người đàn ông xoay người lại, cô mới có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng của anh ta, ngọn hải đăng trên biển trong nháy mắt biến mất, hóa thành một tấm lưới ngang dọc, dày đặc bao trùm lấy cô.* "Uống đi, uống vào sẽ khỏi bệnh.

Mẹ em nói loại thuốc này là hữu dụng nhất."

Trong ngôi nhà tranh nhỏ thuộc vùng sông nước ở một trấn cổ, có một cô bé buộc tóc hai bên, mặc quần áo vải hoa khoảng mười mấy tuổi, mang các loại dược liệu lấy từ trong phòng thuốc đun sôi thành nước, đưa cho đứa trẻ ăn mày nhặt được uống.Đứa bé ấy rất đáng thương, cả người bê bết máu, trên mặt còn có một vết sẹo bị người ta dùng một con dao trúc nhỏ rạch ra vì để bảo vệ thức ăn.

Những người khác nhìn thấy đã muốn tránh đi thật xa, chỉ có cô bé vô tư này sau khi nhặt được đứa bé trước cửa nhà liền đưa nó tới đây.Cậu bé uống một ngụm, nhân lúc cô bé quay lưng lại thì nhổ ra.

Cái thuốc đó vừa đắng vừa chát, uống xong vết sẹo trên mặt không những không khỏi, mà ngược lại khiến cho lưng của cậu mỗi tối đều ngứa ngáy đến nỗi cậu phải gãi liên tục, nó sắp bị gãi cho rách da rồi."

Anh đừng nhổ ra, phải uống hết không chừa một giọt."

Khi cô bé quay đầu lại thấy cậu bé đang phun thuốc ra, lập tức đút lại cho cậu, khuôn mặt nhỏ bẹp lại như sắp khóc.Cậu bé nhìn thoáng qua, rồi yên lặng nuốt xuống phần thuốc còn sót lại trong bát, thầm nghĩ chút da thịt còn nguyên vẹn sau lưng cậu, e rằng đêm nay sẽ bị gãi đến chẳng còn.Bọn họ xa nhau, chính là không gian xa xôi vạn trượng, là thời gian mười năm dài đằng đẵng, mà sau một khoảng thời gian bặt vô âm tín nay lại lần nữa gặp nhau.Phó Niên trong chớp mắt do dự, nhưng vẫn không kềm chế được nỗi nghi hoặc cùng kích động mà đi về phía người đàn ông, cô muốn xác định xem đối phương có phải là người kia hay không...Cô mới vừa nhấc chân, bả vai đã bị người ta chụp lấy.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy một vị công tử đầu vuốt keo mặc tây trang, trên mặt nở nụ cười nhã nhặn: "Tiểu thư, xin chào, tôi tên là Hoàng Hữu Vi, có thể mời cô nhảy một điệu không?"

Lời nói tuy lịch sự lễ phép, nhưng đôi mắt dơ bẩn dưới cặp kính kia lại không ngừng liếc nhìn cô từ trên xuống dưới.Hoàng Hữu Vi vừa đi du học trở về, bị mấy vị trưởng bối trong nhà gọi tới xã giao, không ngờ sẽ gặp được một tuyệt sắc giai nhân như vậy.

Hắn ta đã chú ý đến cô từ lâu, cánh tay và chiếc cổ thanh tú lộ ra bên ngoài, dưới ánh đèn lưu ly, phát sáng như châu ngọc.

Đôi chân thon dài như ẩn như hiện, cái eo nhỏ nhắn kia sợ là chỉ cần một tay thôi đã có thể nắm được.Chả trách người trong nước nói dưới lớp sườn xám đều là mỹ nhân, hôm nay nhìn thấy quả nhiên đúng như lời đồn."

Không...

Không được đâu, tôi không biết nhảy."

Phó Niên lắc đầu từ chối, trong lòng có hơi khó chịu, lùi về sau mấy bước.

Hoàng Hữu Vi cứ đuổi theo cô, liên tục nói sẽ dạy cô, sau khi dẫm lên chân cô thì ra vẻ áy náy, hắn ta vừa định vén vạt sườn xám lên lau giúp cô.

Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống đã bị người ta túm lấy cổ tay, cảm giác đau đớn dữ dội ập đến."

A, anh...

Anh muốn làm gì ---" Hoàng Hữu Vi kêu đau một tiếng, giọng nói bị tiếng nhạc lấn át, hắn ta đang muốn lạnh giọng quát lớn, đột nhiên da đầu tê dại, nòng súng kim loại lạnh lẽo đã dí sát đầu anh ta.Hắn ta nâng mắt nhìn lên, thấy người đàn ông mặc quân phục, vết sẹo lạnh thấu xương bên sườn mặt cực kỳ dọa người, ngón tay đã đặt lên cò súng, đáy mắt lạnh băng tỏ rõ giây tiếp theo sẽ nổ súng."

Đừng...

Đừng giết tôi..."

Hoàng Hữu Vi bị doạ đến mức hai chân run lẩy bẩy, miệng cũng run run xin tha, vẻ mặt đau khổ chảy cả nước mắt."

Cút!"

Chỉ vỏn vẹn một chữ đã khiến hắn ta nổ da gà, lần đầu tiên sinh ra cảm giác sợ hãi cùng cực, bàn tay to hơi hơi buông lỏng, Hoàng Hữu Vi chạy đi trối chết như chạy trốn.Phó Niên nhìn bóng người chạy vụt đi cách đó không xa, còn chưa kịp nói ra lời "cảm ơn", anh ta đã ngồi xổm xuống, lấy khăn tay trong túi ra, chà lau vết bẩn trên giày thêu của cô.Cô có hơi kinh ngạc, chân vô thức rụt về, người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, giống như đang làm một việc rất trang trọng, anh ta nói: "Bẩn lắm."

Sau đó cúi đầu lau tiếp.Trên bàn tay màu lúa mạch chứa vài vết thương, một vết đau sắc bén xuyên qua mu bàn tay.

Với bàn tay như vậy anh ta lại dùng lực nhẹ nhàng, từng chút từng chút chà lau mặt giày cho cô, đến khi vết bẩn kia được loại bỏ hoàn toàn anh ta mới vừa ý đứng dậy."

Anh...

Anh là..."

Phó Niên nhìn anh ta, đôi môi mấp máy nửa ngày cũng không biết nên nói như thế nào, năm đó cô gọi người kia là đứa bé ăn mày, sau đó lại tùy tiện đặt cho người ta một cái tên, giờ phải hỏi như thế nào đây?Hỏi anh ta có phải là đứa bé ăn mày năm đó không hả?

Trên mặt cô hiện lên vài phần do dự.Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia ấm áp: "Anh là A Hằng."

---------------------------------(⁠◔⁠‿⁠◔⁠) Dưa đã trở lại rồi đây.
 
[Np - Edit] Thế Thân
Chương 11: Sao lại khóc?


Edit: Dưa Xanh---Tháng ngày ở Đồng Hương, là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong 20 năm qua của Phó Niên.Sau khi chịu phạt quỳ ở từ đường, cô liền bị Phó phu nhân đuổi về nhà cũ của Phó gia ở Đồng Hương, nói sức khỏe của A Du mới vừa khôi phục, nên không thể chịu đựng được sự hãm hại của kẻ ác tâm.Vì thế mà hai chiếc vé xe lửa đã đưa Phó Niên và mẹ cô trở về Đồng Hương .Cuộc sống ở nhà cũ Phó gia cũng không mấy dễ dàng, Phó lão phu nhân không tìm thấy tôn nghiêm của một bà mẹ chồng từ chỗ vợ chính thức của con trai, chỉ có thể ra vẻ ta đây với nữ đầu bếp không thể quang minh chính đại này, cây gậy trong tay một khi không vừa ý sẽ lập tức đánh người.Phó Niên cũng bị bà ta vô cùng ghét bỏ, thường xuyên lôi chuyện của đứa con trai cao quý và đứa con gái thấp hèn ra nói, cho rằng cô là một món hàng bồi tiền, sau này trưởng thành cũng sẽ học theo dáng vẻ của mẹ cô.Tuy vậy nhưng phòng bếp đã trở thành lãnh địa của hai mẹ con cô.Trong những ngày Phó lão phu nhân sinh bệnh không thể lải nhải, cô như cái đuôi nhỏ theo sau mông mẹ học nấu ăn, tương phải xào như thế nào mới thơm, kỹ thuật và lực đạo khi giã gừng tỏi, cắt rau như nào mới đảm bảo mỗi độ dày mỏng đều ngang nhau...Phó Niên vĩnh viễn nhớ rõ giây phút mẹ cô dịu dàng vuốt ve đầu cô nói: "Niên Niên, nấu ăn cũng giống như yêu một người, chỉ khi con đặt trái tim và tâm tư của mình vào đó, mới có thể tạo ra một món ăn ngon thật sự khiến người khác rung động."

Lời nói đó làm cho Tiểu Phó Niên sửng sốt, ngay lập tức cảm thấy mẹ cô là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời, sau này cô cũng muốn trở thành một nữ đầu bếp.Ngày nọ, đầu bếp nhỏ Phó Niên ở chỗ cửa sau của ngôi nhà phát hiện một đứa bé ăn mày cả người dính đầy máu, quần áo rách rưới, trên mặt loang lổ vết trầy xước, trông cực kỳ đáng thương.Phải làm sao bây giờ?

Nếu để cho người hầu nhìn thấy nhất định sẽ ném cậu xuống bãi tha ma, rõ ràng mũi cậu còn hơi thở.Vì thế Phó Niên thừa dịp mẹ cô còn đang ở ngoài chợ mua rau, mang cậu bé ăn mày từng chút kéo đến ngôi nhà tranh phía sân sau.Nơi đó dùng để chứa mấy món đồ linh tinh không dùng đến hàng năm, Tiểu Niên Niên cũng không dám nói chuyện này với mẹ cô, tùy tiện đi đến phòng thuốc trộm mấy thang thuốc, nghe mẹ cô nói nó dùng để trị vết thương, có tác dụng rất tốt.Khi đứa bé ăn mày tỉnh dậy thấy mình nằm ngủ trong một túp lều tranh lợp lá, trên người còn đắp một tấm chăn khiến cậu thoáng chốc hoảng hốt.Nâng mắt nhìn thấy cô bé buộc tóc hai bên, mi mắt cong cong, khuôn mặt kia so với ánh trăng còn sáng hơn, trong nháy mắt chiếu thẳng vào trái tim cậu.Chiếc thìa trong tay cô cố chấp mà đút vào miệng cậu, uống xuống thì cười, mà không uống thì sẽ khóc.Em cười cái gì đấy?

Em có thể đừng cười được không, mỗi lần em cười anh đều không dám nhìn thẳng vào mắt em, trong lòng anh sẽ ngứa ngáy nhưng thật ấm áp.Em cũng đừng khóc, em khóc anh cũng rất khó chịu, dường như bị thứ gì đó thắt chặt vậy.Vì thế đứa bé ăn mày chịu đựng cảm giác ngứa ngáy dữ dội phía sau lưng một muỗng rồi một muỗng uống hết, sau hai ba tháng, miệng vết thương trên mặt tự nhiên đã kết vảy bong ra, để lại một vết hằn cũ màu nâu sạm, cô bé nhỏ rất vui vẻ, cảm thấy thuốc của mình đã phát huy tác dụng.Cô không phải là loại người đòi hỏi người khác phải báo ân, nên bảo cậu đi đi, ở đây còn mấy cái bánh nướng cầm theo mà ăn trên đường, về sau đừng tùy tiện để bị thương nữa.Nhưng đứa bé ăn mày không đi, nói không rõ là muốn báo ân hay thứ gì khác, nhìn ra được cô gái nhỏ thích nấu ăn, trong miệng không ngừng nhắc mãi cái gì mà gừng tỏi rau mùi.Khi ấy cậu bé chưa hiểu chuyện, nên đã đi đến nhà người ta ăn trộm, dưới tiết trời rét buốc, tay bị lạnh đến nổi đỏ lên.

Sau đó cậu đi ra bờ sông rửa sạch sẽ, chọn những cây có hình dạng đẹp nhất, lặng lẽ đặt lên tấm thớt trong phòng bếp.Khiến cho mẹ Phó thường xuyên thắc mắc, tự hỏi sao gần đây mình lại trở nên hay quên như vậy."

Sao anh không đi thế?

Đừng mang đến nữa, em cũng không có gì để cho anh."

Cô gái nhỏ nhìn cậu bé ăn mày bẩn thỉu, mặc kệ nói như thế nào khuyên như thế nào cậu đều không nghe, gương mặt lem luốc đến nổi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen bóng."

Dù sao anh cũng phải nói cho em biết tên của anh chứ, em tên là Phó Niên, còn anh?"

Cậu mấp máy môi, dường như đang lặp lại cái gì đó, nhưng đối với tên của mình hoàn toàn không có khái niệm, sinh ra đã không cha không mẹ thì lấy đâu ra tên đây."

Thấy anh mỗi ngày đều làm như vậy, chưa từng đứt quãng, ừm...

Mẹ em nói hành động này của anh gọi là kiên trì [*], cho nên em gọi anh là A Hằng nha."

Cô gái nhỏ cảm thấy mình thật thông minh, rất có văn hóa, đôi mắt cười cong cong như hình trăng non.Đứa bé ăn mày cũng nhìn cô mà cười, đôi mắt vẩn đục kia, từ trước đến nay chỉ nhìn thấy tiền bạc bây giờ đã nhìn thấy ánh trăng.[*] 恒心 [héngxīn] - hằng tâm: bền bỉ, kiên trì.*****"Sao anh lại không từ mà biệt?

Lúc đó em đã tìm anh rất lâu, còn khóc mấy ngày liền."

"Đúng rồi, anh thế nào mà lại mang họ Tiêu vậy?"

Trong hoa viên của dinh thự tỉnh trưởng, dưới hàng cây xanh tốt treo một dãy đèn điện, vài sợi dây leo theo giá gỗ buông xuống, để lại bóng hình uốn lượn in lên sàn nhà.Phó Niên ngồi trên cái ghế dài màu trắng dưới gốc cây, hỏi người đàn ông ngồi chỗ khác trên ghế dài.Cuộc hội ngộ của hai người như một giấc mơ, cô cảm thấy vui vẻ đồng thời cũng cảm thấy ẩn ẩn chua xót, đã mười năm không gặp, anh bây giờ đã là quan quân tiếng tăm lừng lẫy, mà cô ngay cả ước mơ nhỏ là làm nữ đầu bếp vẫn chưa thực hiện được."

Theo họ của người khác."

Tiêu Hằng bình tĩnh dời ánh mắt về phía vạt áo sườn xám của cô, nơi đó như ẩn như hiện mắt cá chân mảnh khảnh.Thấy vừa rồi cô di chuyển linh hoạt như thế, hẳn là không có bị thương.Người đàn ông nâng mắt, nhìn gương mặt cô, cô bé ngây ngô từng mặc vải thô bây giờ đã trưởng thành mang dáng vẻ xinh đẹp, nếu không phải cùng tên với nhau, có lẽ anh thật sự không dám đi đến nhận người.Điều duy nhất vẫn không hề thay đổi, đó chính là nhịp tim không thể khống chế của anh.Phó Niên hơi chút ngượng ngùng, người đàn ông như cái cọc gỗ ngồi trên ghế, gương mặt màu lúa mạch thấp thoáng dưới bóng đêm, càng toát ra khí chất uy nghiêm của quân nhân.Ừm...

Anh ấy vẫn không thích nói chuyện.

Năm đó toàn là do cô tự biên tự diễn, bây giờ lại phải tiếp tục nữa sao?Tiếng hoan hô ồn ào từ trong sảnh lớn truyền ra, càng cho thấy bầu không khí yên tĩnh của bọn họ ở đây có chút xấu hổ, cô chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh, Phó Niên đang cân nhắc không biết nên tìm đề tài gì..."

Sao lại khóc?"

Giọng nói hơi khàn khàn của người đàn ông chậm rãi chui vào tai cô, giống như âm thanh tiếng đàn trầm bổng trong sảnh lớn, nặng nề nhưng vững vàng vang vọng."

A?"

Phó Niên sửng sốt vài giây, sau khi hoàn hồn thì lắc đầu phủ nhận, "Em không ---" Chưa kịp nói xong, Tiêu Hằng đã xích lại gần, mang theo ánh mắt như ánh lửa tiến đến.

Anh nhấc tay lên, ngón tay chầm chậm di chuyển đến mặt cô, giống như...

Là anh muốn sờ nó vậy.Hai má Phó Niên nóng bừng, cơ thể tự giác lui về sau, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng vươn cánh tay dài ra ôm lấy bả vai cô, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể như sắp hòa tan cô.Ngón tay anh chạm vào đôi mi đang run rẩy của cô, xoa nhẹ, như thể đang an ủi đôi cánh bị thương của chú bướm nhỏ.Động tác bất ngờ này làm Phó Niên ngây ngẩn cả người, ngờ nghệch nhìn anh.Khoảng cách giữa hai người chỉ độ chừng nửa tấc, nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh, xuyên qua lớp áo quân phục và sườn xám, nó giống như ngọn lửa, từng chút xâm nhập vào da thịt cô.Thở ra hay hít vào, tất cả đều là mùi hương nam tính của anh.Phó Niên phút chốc bừng tỉnh, chuẩn bị đẩy người đàn ông ra, thì anh đã lui trước một bước, trên ngón tay dài thẳng đã dính một vệt nước trong suốt.Đây là nước mắt của cô.--------------------------------(⁠・⁠∀⁠・⁠) Thích ông na2 quá đy :3
 
[Np - Edit] Thế Thân
Thông báo


Đầu tiên mình muốn nói lời xin lỗi với mọi người vì đã để mn chờ đợi mình ra chương mới trong thời gian qua.

Mình quyết định sẽ không edit truyện nữa.

Một là mình không còn hứng thú với việc edit truyện nữa, hai là mình muốn tập trung cho việc học trên đh.

Nếu tương lai mình có hứng thú thì sẽ edit lại, mãi iu mn ♥️
 
Back
Top Bottom