Siêu Nhiên [novel] Phương pháp bảo vệ anh trai của nữ chính

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
352169218-256-k576288.jpg

[Novel] Phương Pháp Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính
Tác giả: ThH630
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bảng dịch novel từ chương 68 (tức chap 43 manhwa) nhằm mục đích cá nhân.

Sau khi bỏ nửa năm và cày lại manhwa thì mình nhận ra truyện bị drop nên để thỏa mãn sự tò mò về diễn biến tiếp theo thì mình quyết định đọc novel.

Tiếc là không tìm được nhà dịch nên mình quyết định tự dịch tự đọc luôn.

Nguồn mình tìm được là raw Eng trên novelupdates nên mình cũng không đảm bảo lắm về sự chính xác.

Tái bút: Mình không phải là nhà dịch hay cá nhân chuyên dịch thuật gì hết mà chỉ là một đứa sinh viên xây dựng.

Nếu có ai giống mình (vã quá) hoặc mọi người vô tình vào đọc đều hoan nghênh hết.

Vậy nên muốn góp ý hay gì cứ inbox nhẹ nhàng, nếu nằm trong phạm vi có thể sửa mình sẽ làm.

Xin cảm ơn.​
 
[Novel] Phương Pháp Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính
Chương 68 (tiếp nối chương 43 manhwa)


Lant và Deon cùng lúc lao vào nhau.Ngay khi cả hai tách ra, Sierra nhìn thấy thanh kiếm đen của Deon đã đâm vào ngực Lant, và con dao găm của Lant đã cắt ngang cổ họng DeonNgay khi Sierra đang sợ hãi, trong lúc tiến lại rút thanh kiếm ra khỏi ngực Lant, chuyển động của Deon dường như bị trì hoãn, Lant vồ lấy cơ hội và há miệng cắn mạnh vào tay Deon.Tất cả diễn ra trong chớp mắt."khhhhhhhh.."

Lant ôm lấy lồng ngực đang chảy máu và rên rỉ đau đớn.

Mặt khác, Deon lặng lẽ lùi lại và giữ khoảng cách với LantNhưng ngay sau đó, anh đưa tay nắm lấy cổ họng đang tràn máu và ngồi gục xuống.Sierra hít một hơi, mặt tái mét đầy sợ hãy khi nhìn cả hai người họ.

Bà che miệng mình bằng đôi tay run rẩy ngăn những âm thanh vụn vặt không trào ra ngoài.Dù đã biết được chuyện mưu phản nhưng bà vẫn không thể hiểu được chuyện đã xảy với cả hai người trước đó.Những chuyện đang diễn ra trước mắt không thể diễn tả bằng lời với Sierra, sợ hãi, bàng hoàng, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Lant và Deon kiệt sức như vậy.

Nghĩ đến đây, lồng ngực bà đập mỗi lúc một nhanh không thể giữ được bình tĩnh.Cả hai đều lâm vào tình trạng tương tự nhau, nhưng Deon dường như bị thương ở nơi trọng yếu hơn, cuống họng hắn nhốm đầy máu.Không giống như Rant, người bằng cách nào đó đã có thể nâng phần thân trên của mình lên, ông ta đứng lên cùng với con mắt đỏ ngầu và tức giận nhìn chằm chằm Deon, người vẫn chưa thể dứng đậy.Và Sierra đang sợ hãi, khi đang cố tránh nhìn trận chiến giữa cả hai lúc này nhận ra thanh kiếm của một trong số họ đang nằm ở trước mặt mình."

Ngươi, tên khốn kiếp vô ơn..."

Lant nhìn Deon một cách cay đắng và mở miệng nguyền rủa.Deon là kẻ đã tìm thấy Lant khi ông ta trốn thoát khỏi nhà tù dưới lòng đất và đang lẻn về phía lối đi bí mật.Không cần một lời chửi mắng hay nguyền rủa, ngay khi chạm mắt cả hai khi đó đã lao vào tấn công nhau.Những chuyện Sierra nhìn thấy là ngay sau đó không lâu.Lant lúc này dời sự chú ý sang Sierra bên cạnh."

Sierra..."

Đôi mắt đỏ của ông ta liếc sang và ra lệnh."

Nào, cầm lại đây, ta phải cho thằng nhóc khốn kiếp đó ngừng thở..."

Lant muốn nhanh chóng giết Deon khi hắn đang yếu thế.Deon từng là đứa con mạnh nhất, là đứa con đáng tin cậy và tự hào nhất của Lant, nhưng giờ đây khi hắn chĩa mũi kiếm về phía ông ta thì Deon đã trở thành một kẻ thù nguy hiểm hơn bất kì ai khác.Deon không thể sống, giết chết hắn ngay bây giờ mới có thể đảm bảo không còn lại một rắc rối nào.Lúc chạm mắt với Deon, và đỡ lấy mũi kiếm, Lant biết hắn nghiêm túc.

Deon thằng khốn đó thật sự muốn giết cha mình, giết ông.Lúc đó nếu Deon không chậm lại, dù chỉ trong chốc lát đó thì lúc này đây Lant chính là người nằm gục trên sàn và chết.Dù bất ngờ, nhưng việc Sierra xuất hiện ở đây là may mắn của ông ta."

Trời ạ... ta cần đến văn phòng mình để sử dụng lối đi đó..."

Dù tình hình hiện tại của Lant không được tốt lắm, nhưng ông không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nằm lại ở đây.

Có lẽ người mẹ đang trả thù cho tội lỗi của cô con gái (khúc này raw eng ghi vậy??)Với sự giúp đỡ của một ai khác thì việc trốn thoát sẽ dễ dàng hơn, Lant nghĩ, tuy nhiên không thể tin tưởng được bất cứ ai trong lâu đài này nữa.Bất cứ ai, chẳng phải ông ta đã bị phản bội bởi chính những đúa con tự hào và đáng tin cậy của mình, Deon và Roxana sao?Hơn nửa, kẻ đã vẽ ma trận trong phòng phán xét chắc chắn là tác phẩm của Griselda, đứa con gái lớn của ông.Ngay từ đầu rốt cuộc có bao nhiêu đứa đã phản bội?

Những kẻ khốn nạn vô ơn đó!Một khi đã bắt đầu nghi ngờ, Lant không thể đặt niềm tin ở bất kì đứa con nào của mình nữa.

Theo nghĩa đó, một người phụ nữ dịu dàng và chưa bao giờ làm trái lời Lant một lần trong đời, Sierra có vẻ đáng tin cậy hơn.Tiếng quát tháo của Lant như giúp Sierra bừng tĩnh, bà từ từ thở ra, chậm rãi khôi phục hô hấp mà mình như đã đánh mất trong trận chiến vừa rồi.Ban đầu, suy nghĩ và cơ thể Sierra như đứt rời, bà cứng ngắc quay đầu, nhưng ngay sau đó đã nắm bắt được tình huống trước mắt."

Phu nhân, không kịp để vòng lại, chúng ta phải đi ngay."

Emily không biết từ lúc nào đã lên trước Sierra.Lant tức tối nhìn kẻ chen ngang vừa xuất hiện, điều khiến ông ta khó chịu hơn nữa là bản thân lại không nhận ra sự xuất hiện của Emily, và..."

Các ngươi là tay sai của Roxana?!

Sao các ngươi dám ở đây?

Ngừng nói nhảm và cút ra ngay!"

Với cơ thể gần như đã kiệt sức thì nổi giận cũng là chuyện vô cùng khó khăn.Cuống họng thô ráp ngứa ran, mùi máu tanh bốc lên trong vòm miệng Lant mỗi khi ông ta thốt nên lời ."

Sierra, cô muốn chết sao?

Mau tới đây!"

Lant cảm thấy vội vã, một lần nữa thúc giục Sierra.Emily nôn nóng, cô cảm thấy mình cần phải ứng phó với Lant, nhưng Sierra đã dẫn trước cô và bước tới trước."...Tại sao lại là tôi?"

"Cái gì?"

Lant kinh ngạc hỏi lại, như cảm thấy âm thanh vừa phát ra từ Sierra là do tai mình nghe lầm.Beth ở phía sau Sierra nói, "Thưa phu nhân..." và khẽ gọi bà.

Cô cũng ngạc nhiên không kém.Chính xác mà nói, Sierra trong có vẻ bình tĩnh sau khi nói.Ngược lại Lant, kẻ rách rưới và đầy máu nhưng vẫn mở miệng đe dọa bà lại sắp không giữ được bình tĩnh.Sierra siết chặt bàn tay đang cầm vạt áo, run rẩy cắn môi.

Đã bao lâu, trái tim từng không dám đập mạnh trước Lant nay lại đang rung động và đập mạnh hơn bao giờ hết.Sierra sợ Lant, bây giờ vẫn vậy, nhưng bà không ngừng lại và tiếp tục nói."

Tại sao tôi phải giúp ông, kẻ đã giết con trai tôi và khiến con gái tôi đau khổ?"

Khuôn mặt Lant lúc này rất đáng xem.Ông ta khá sốc trước sự phản kháng của Sierre, điều mà ông ta chưa bao giờ tưởng tượng được."

Tại sao ông phải sống?"

Sierra người phụ nữ sống nửa đời như một con búp bê xinh đẹp.

Sierra luôn sợ sệt, vâng lời và luôn lặng lẽ làm theo ý muốn của Lant.Sierra..."

Tại sao tôi phải giúp kẻ đã giết con tôi?"

Sao bây giờ bà lại dám chống đối lại ông?Sierra nhìn thẳng Lant bằng ánh mắt sáng ngời, trẻ trung không giống độ tuổi của mình, Lant nhìn thấy một quyết tâm mà ông ta chưa từng nhìn thấy trước đây ở Sierra.Ngay khi ông ta nhìn thấy đôi mắt đó, hình ảnh Roxana với con dao sau lưng và Deon chồng nhau hiện ra.Đúng rồi, sao ông ta lại quên mất, ả đàn bà trước mặt ông chính là mẹ của thứ vô ơn đó!"

Khốn nạn!

Con gái ngươi, cả ngươi!

Bọn mày nghĩ tao sẽ để yên sao?

Tao phải cắt chân tay bọn khốn chúng mày, moi ruột...

Tao sẽ giết tất cả!"

Đôi mắt đỏ của Lant trợn lên đáng sợ, ánh đỏ như máu tràn ra ngoài, ông ta tuôn ra những lời chửi rủa tàn ác.Sierra đón nhận toàn bộ ác ý bằng cơ thể run rẩy và khuôn mặt trắng bệt.

Tuy nhiên, bà không hề nao núng hay một lần nhắm mắt trốn tránh trước Lant lấy một lần."

Tôi..."

Lúc này, Deon vẫn đang ôm lấy cổ họng mình, mặc kệ máu chảy mà gượng dậy."

Tôi, tôi sẽ giết ông..."

Tuy nhiên, với vết thương đó hắn không thể rời khỏi chỗ ngồi một bước và lại khuỵu gối xuống."

Ông vẫn còn sống, Lant Agriche."

Đúng lúc đó, giọng nói của một người lạ vang lên.Lant ngưng lại những lời chửi rủa, trong vài giây ông ta ngừng thở, sau đó quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh"Ngươi là..."

Cassis Pedelian, kẻ đáng ra là một bóng ma xuất hiện vào đêm cuối cùng của cuộc họp Hòa hợp, giờ lại đừng trước mặt ông."

Khi nghe tin ngươi đang đuổi theo Lant ở nhà ngục, ta đã cho ngươi một cơ hội, nhưng tiếc là vẫn chưa đủ."

Nghe những lời đó, ngọn lửa đang ngủ yên trong Deon lại bắt đầu bùng lên.

Dù rất muốn đứng dậy nhưng Deon không thể kiểm soát được cơ thể mình."

Vậy giờ đến lượt ta."

Cassis không chút do dự rời mắt khỏi Deon."

Phu nhân chúng ta phải đi ngay."

Không bỏ lỡ thời điểm thích hợp này, Emily đỡ lấy Sierra.Đôi mắt của Cassis thoáng nhìn khuôn mặt của Sierra.

Nhưng anh quay đầu lại mà không nói gì.Sierra liếc nhìn Lant, người vẫn đang nhìn chằm chằm cô một cách dữ dội và Deon, người đã bất tỉnh.Ngay sau đó, cô cắn môi.
 
[Novel] Phương Pháp Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính
Chương 69


Khoảng thời gian từ lúc Lant và Deon giao chiến, hay Sierra xuất hiện và Cassis đang đứng ở đây bây giờ, dù chỉ là từng khoảnh khắc ngắn ngủi đan vào nhau nhưng vẫn đủ khiến mỗi thứ chao đảo và thay đổi kết cục của vài người."

Cuối cùng chỉ là một cuộc giao tranh xương cốt vô nghĩa.

Đó là lời khen từ Agriche đấy." (raw eng dịch ra vậy nên tui cũng không hiểu lắm)Lant vỗ tay cười giễu.Cassis đặt chân lên vũng máu dưới chân, anh đi lại gần kẻ địch của mình, từng bước đi trên tấm thảm đỏ được dệt từ máu và rồi đứng lại trước mặt Lant.Không thể nói là quá muộn hay quá sớm.

Mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng dự định của Cassis.Kẻ mà Cassis vẫn luôn muốn gặp lại, Lant, đang nín thở, nghi ngờ nhìn theo từng cử động của anh."

Đã ba năm rồi, tôi và ông lại hội ngộ ở đây."

Giọng nói trầm của Cassis vang lên trong không gian yên tĩnh.Lant Agriche, người đầy máu đang dựa vào tường, rùng mình khi nghe thấy giọng Cassis."

Phải hỏi mày...", ông ta cười khúc khích vẫn cố giữ vẻ hợm hĩnh,"Làm sao một bóng ma... kẻ đáng ra đã chết như mày lại có thể ở đây?"

Ngay khi vừa dứt lời, máu từ bụng ông ta tuôn ra.Cassis lạnh lùng nhìn xuống Lant."

Ông có muốn biết tại sao tôi có thể đứng trước mặt ông như thế này không?"

Đôi mắt của Lant nhìn xuống vũng máu được tạo thành dưới chân Cassis, ông ta nhìn lên, một thanh kiếm bạc sắc bén được nhuộm đỏ bởi vô số mạng người.Lưỡi kiếm hướng xuống đất, máu chảy dọc theo thân kiếm, "tí tách, tí tách" nhỏ từng giọt xuống nền nhà.

Bao nhiêu mạng sống sẽ bị giết bởi thứ vũ khí này vào đêm nay.Lant lại ngước lên và đối mặt với đôi mắt vàng đang tỏa ra thứ ánh sáng mà ông ta hằn căm ghét."

Không...Mày rất thật.

Không thể nào là con rối được...

Là MÀY"Ba năm trước ở Agriche vào đêm đó Cassis đã không chết.

Roxana đã lừa ông ta!

Chết tiệt, dù Lant không biết Roxana đã qua mặt ông ta bằng cách nào, nhưng quá rõ ràng nó đã lên kế hoạch phản bội ông ta từ rất sớm.Nhưng đến giờ mới biết sự thật thì đã quá muộn.

Như ngọn lửa đang đang bao trùm lấy Agriche, tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát của Lant."

Lant Agriche.

Ông biết không, tôi đã quan sát ông trong suốt thời gian qua."

Một giọng nói yếu ớt nhưng lại không ngừng vang lên trong đầu Lant."

Tôi nghĩ mình đã cho ông thời gian lựa chọn, trong khi đó ông đã từ bỏ vô số cơ hội trước mắt, làm vô số chuyện ác."

Fedelian đã quan sát Lant bằng con mắt của thẩm phán trong một thời gian đủ dài.

Và cuối cùng đã quyết định."

Nếu tôi nhìn thấy bất kì một khả năng nào cho thấy ông sẽ thay đổi, tôi có thể sẽ do dự."

Lant lặng lẽ suy tính cơ hội trong đầu.

Ông ta mất quá nhiều sức lực khi đối phó với Deon, kiệt sức và bị hạn chế khả năng vận động bởi vết thương ở lưng cùng ngực, nhưng ít ra ông ta vẫn có thể cử động.Chết tiệt, Sierra, nếu ả ta nghe lời, ông ta đã có thể thoát ra khỏi đây sớm hơn.Cuối cùng, ả phản bội đẩy ông vào miệng kẻ địch rồi cứ thế mà bỏ đi, dù có xé nát cơ thể đó cũng không thể tha thứ được.Dù thể nào đi nữa, Lant cũng không ngồi yên để mặc người nhà Fedelian hạ gục được."

Thành thật mà nói, tôi rất vui vì bản chất xấu xa, mục nát đó của ông.

Giờ tôi sẽ không do dự nữa."

Ngay khi Cassis đến gần hơn, Lant di chuyển nhanh chóng và ông rút ra một lưỡi dao gãy hướng về tim anh mà đâm tới.

Lant nghĩ cùng lúc vung tay.Tuy nhiên, việc Cassis dễ dàng đỡ đòn đã khiến mọi chống cự của Lant trở nên vô nghĩa.Lant ngã xuống sàn và với lấy đồ trang trí bằng thủy tinh gần đó ném về phía Cassis, mặc kệ mảnh vỡ đâm vào bản thân, ông ta cố gắng bò dậy, đứng lên toang cơ hội mà bỏ chạy.Cùng lúc đó, Cassis đã giơ tay lên, mượn lực áo choàng tránh hết tất cả mảnh vỡ thủy tinh, anh quay lại không chần chừ đâm một kiếm vào chân Lant."

Argh!"

"Vô dụng!"

Bất chấp sự vùng vẫy của Lant, thanh kiếm kiên định không nhúc nhích cắm xuống sàn."

Lant Agriche, ông có tò mò tôi sẽ làm gì từ bây giờ không?"

Cassis nhắc chân lên và dẫm mạnh xuống, lực chân khủng khiếp đè nát cơ thể của người đàn ông đang cố gắng bỏ trốn trước mặt."

Với kẻ cả đời làm việc ác mà không có lấy một lần áy náy, tôi nghĩ giết ông một lần lại quá nhân từ."

Lant câm hận nhìn chằm chằm Cassis hay phải nói là con mắt của Thẩm phán kia.

Dù lấy góc nhìn thứ ba đôi mắt vàng vẫn đáng yêu ngay cả trong tình huống như thế này.Lant nhổ nước bọt vào Cassis, đôi mắt đỏ ngầu gần như mất hết lí trí."

Mẹ nó... con chuột khốn kiếp.

Tao có chết cũng không chết trong tay lũ Fedelian bẩn thiểu chúng mày."

Lời nói đó là ý chí, là lời tuyên thệ của Lant Agriche.Lant ngay sau đó tự sát bằng cách tự tay xé toạc vết thương trên ngực mình.Nhưng một lúc sau, Lant lại mở mắt và nhìn thấy Cassis.Ngay khi chạm mắt với đôi con người vàng đầy lạnh lùng mà kiêng định kia, Lant chỉ cảm thấy rùng mình, tóc gáy dựng đứng."

Cái quái..."

"Tôi nói là vô dụng."

Lant bàng hoàng nhìn xuống, ông ta thấy vết thương gần tim lẽ ra nên rách toạt đã lành lại.Tuy nhiên, cái cảm giác khi ông ta tự xé toang lồng ngực mình vẫn còn đó.Cassis cười khi hạ bàn tay ướt đẫm máu của Lant xuống."

Lant Agriche, ông đã chọn tự sát vì lòng kiêu hãnh của mình.

Đó là nỗi sợ lớn nhất của ông."

Lant đổ mồ hôi lạnh.

Bởi vì những lời nói đó là thật.Người đàn ông với đôi mắt trước mặt đó sẽ không bao giờ để ông chết một cách hoàn toàn.Lant đã giết vô số người nên không có một minh chứng rõ ràng nào hơn ngoài việc ông ta biết rằng Cassis Fedelian rất nghiêm túc.Đó là kết quả định trước cho Lant khi hắn không thể thoát sống sót ra khỏi đây.

Ông ta nghĩ vậy."

Lant Agriche!

Tôi có thể cứu ông hết lần này đến lần khác."

Những lời tiếp theo của Cassis đối với Lant là sự trả thù đáng sợ và đáng sợ nhất ông ta từng nghe."

Điều đó có nghĩa là, tôi có thể giết ông...vô số lần trong tương lai."

Còn điều gì tồi tệ và khốn nạn hơn trong cuộc đời Lant?

Trên đời này không thể có câu từ nào khủng khiếp hơn được.Trước mặt chàng trai trẻ có vẻ cao quý và thuần khiết như bình minh ban ngày giữa nhà ngục tối tăm này, Lant run rẩy, chính bản thân ông vẫn chưa nhận ra điều đó.Lant luôn là kẻ săn mồi và thợ săn trong suốt cuộc đời mình.

Nhưng bây giờ, lần đầu tiên trong đời, ông ta hệt như con chuột bị dồn vào chân tường.Và Cassis đang đứng trước kẻ cụt đường đó.

Công việc của anh chính là vậy.Ba năm trước, từ lúc bị Lant Agriche bắt đến nơi này, hay lúc bỏ trốn khỏi đây bằng con đường bí mật, anh đã để lại đây toàn bộ đáp án."

Hweuk"Những cơn gió thổi qua, lập tức làm lung lay ngọn lửa của những chân nến xếp trên tường."

Lant Agriche."

Một nửa cơ thể bị nhấn chìm trong bống tối, Cassis giống như một con sư tử đến từ địa ngục.

Những gì Cassis sẽ làm trong tương lai với gã đàn ông này sẽ không khác gì nhiều so với lúc này."

Ta sẽ lấy mạng ngươi."

Hơi thở nuốt chửng tiếng hét vỡ ra dưới bàn tay Cassis.***"Tôi đang rút lui."

"Được rồi!"

Sau một thời gian, Cassis ra lệnh cho Isidor, người đi theo anh.Chẳng còn gì để nán lại Agriche sau khi đạt được mục đích của mình.Tòa nhà mà anh vừa rời đi đang bốc cháy và bên ngoài vẫn ồn ào.Một lúc sau, một con bướm đỏ lọt vào tầm mắt của Cassis.Cassis nhìn theo những chấm đỏ đang lan rộng trên bầu trời và nhảy khỏi ngựa, rời đi theo nó."

Isidor, tiếp tục đi."

"Hả?

Đợi đã..."

Isidor bắt được ngựa của Cassis nhưng anh ta đã đi rất xa.Mắt của Cassis vẫn dõi theo dấu vết của những vệt đỏ trên trời.Có một người anh nhất định phải tìm thấy trước khi đêm nay trôi qua.
 
[Novel] Phương Pháp Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính
Chương 70


Chương 70Lâu đài bị đốt cháy.Bức tường trắng bị nhấn chìm trong ngọn lửa lớn.Sự tĩnh lặng của màn đêm bị phá vỡ bởi tiếng sắt va vào nhau.Những tiếng la hét, hò hét vang lên giữa đám người rối rắm đổ xuống từ trên cao.Lửa bốc lên lớn hơn!Quê hương cô, Agriche, nơi cô được sinh ra trên thế giới này và chưa bao giờ thật sự trốn thoát được, đang bị phá hủy và thiêu rụi trước mặt mình.Roxana lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó.Có lẽ vì uống nhiều thuốc an thần, giảm đau sau một thời gian dài nên thị lực của cô không được rõ ràng lắm.Dù vậy, ngược lại, thính giác nhạy bén hơn giúp cô biết 'những kẻ đột nhập đã ra tín hiệu rút lui.Trước khi cô nhận ra rõ ràng, sự xáo trộn xung quanh cô đã dần dần lắng xuống.Âm thanh cánh bướm vỗ trên nên trời.Những con bướm từ dinh thự bắt đầu bay về từng con một."

Làm tốt lắm."

Những con bướm, kẻ đóng vai trò trong việc làm gây ảo giác cũng như đảm bảo an toàn cho kế hoạch, vỗ cánh lượn quanh như thể chúng đang tỏ ra dễ thương với Roxana.Điều cô muốn là Agriche phải sụp đổ chứ không phải gây tổn hại đến người dân ở đây.Đó là lý do tại sao quân đội Agriche gần như bị giải tán và các nhân viên đã được sơ tán khỏi khu nhà phụ từ trước.Máu đen từ trên miệng trong chảy ra, có lẽ do căng thẳng sau một thời gian dài.Tầm nhìn của Roxana trở nên mờ ảo, gần đây cô nôn ra máu khá nhiều lần kể từ lần đầu tiên thả lũ bướm ra.Dù vậy Roxana không có ý định nhắm mắt nghỉ ngơi.Cô buộc phải chứng kiến cảnh tượng trước mắt mình cho đến tất cả kết thúc.Cassis đã bắt đầu rút lui, có vẻ anh ta đã đạt được mục đích của mình.Agriche đang bốc cháy và cư dân ở đây đang không còn nơi nào để đi.Roxana đưa tay lau đi những vệt máu trên môi mình.Mỗi khi cô bước tới một bước, cây cỏ dưới chân sẽ khô héo.Cơ thể suy yếu sau thời gian dài lao lực không thể chịu được việc nhiều sức lực hơn nữa.Ngay cả bây giờ, chât độc cực mạnh chảy tròn cơ thể Roxana vẫn đang tuần hoàn và tràn ra ngoài một cách thô bạo, cô nghĩ không sớm thì muộn một ngày nào đó nó cùng lũ bướm sẽ nuốt chửng tất cả sự sống xung quanh cô.Roxana luôn kiểm soát đàn bướm, đã một khoản thời gian khá lâu từ lần đầu tiên lũ bướm tàn sát được thả ra ngoài.Bởi một khi biết được mùi vị của của máu người, đàn bướm có thể sẽ mất kiểm soát và bay loạn đi kiếm mồi.Nguyên nhân thật sự khiến cô thất bại trong nhiệm cùng Deon năm ngoái là do đàn bướn Đức mất kiểm soát trong khu vực thực thi.Mội chuyện có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều nếu cô có thể dùng một con bướm để giết Lant Agriche, đúng vậy, như cách mà đàn bướm mổ sẽ lũ gia súc...Nhưng tất cả sẽ vô nghĩa nếu Roxana sử dụng phương án đó.Về mặt ngoài, Agriche thừa nhận mọi hành vi xấu xa từ trước đến nay và việc bị thanh trừng là hợp lí.

Fedelian đã có mặt ở đó và diễn tốt vai trò của mình, một thẩm phán công chính."

Sana, chị..." (trong bản eng để là Sana, có lẽ là cách gọi thân thuộc của Jer với Roxana)Cô nghe thấy một giọng nói đang gọi cô từ xa.Roxana phản xạ quay đầu lại về phía âm thanh đó.

Sau đó cô nhìn thấy Jeremy xuất hiện và đang chạy về phía cô.Jeremy đã có một khoản thời gian khá khó khăn với ảo ảnh do Roxana tạo ra.

Dù vậy, ngay sau khi ảo ảnh chắn đường biến mất, Jerremy lập tức đuổi theo một vài con bướm gần nhất và tìm thấy Roxana.Số lượng thương vong do chiến đấu nhỏ hơn nhiều so với mức độ thiệt hài từ ảo ảnh và đàn bướm tàn sát của Roxana.

Tuy nhiên, so với những điều cỏn con đó Jeremy càng lo lắng cho Roxana hơn.Jeremy yêu quý Roxana nhưng cậu không ngốc, cậu biết cô che dấu mình rất nhiều điều, Roxana chưa bao giờ cho bất cứ ai thấy điểm yếu của cô.

Nhưng Jeremy đâu phải chỉ ở bên cạnh Roxana một, hai năm.

Ngoài ra, Jeremy luôn quan tâm đến Roxana, khoảng thời gian sống ở Agriche ngoài trừ thời gian làm nhiệm vụ được cha giao phó thì Jeremy chỉ ở bên và dõi theo Roxana.

Vì vậy cậu biết cơ thể của Roxana không còn giống như trước nữa.Jeremy thở nhẹ nhỏm khi nhìn thấy Roxana.Cậu nhìn thấy vết máu trên quần áo cô nhưng thật tốt khi chị mình vẫn an toàn."

Chị ơi, chị ở đây lâu chưa?

Chị không bị thương ở đâu phải không?"

Jeremy nghĩ "Nhưng chị làm gì ở đây một mình vậy?

Ở đây chẳng có gì..."

Jeremy tiến lại gần, khi cậu nhìn thấy khuôn mặt của Roxana, trong vài giây trái tim của Jerymy ngừng đập, một nỗi sợ không ngừng trào lên trong lồng ngực, Jeremy không có sự lựa chọn nào ngoài việc dừng bước.

"Chị ơi..."

Roxana đứng trước cậu vẫn là Roxana như mọi khi nhưng rõ ràng có một cái gì đó rất khác, ánh mặt cô nhìn cậu rất kì lạ.

Mặt Jeremy đanh lại.

Một cảm giác kỳ lạ chợt lướt qua.

Nó giống như một điềm báo đáng ngại."

Chị ơi, chị đi đâu một mình thế?"

Jeremy một lần nữa cất giọng hỏi Roxana.

Cậu không biết diễn đạt cảm xúc của mình vào lúc này như thế nào, như thể cánh bướm mà cậu luôn dõi theo đột ngột bốc cháy rồi tan biến trước mặt cậu."

Chị ơi, tại sao chị lại nhìn em như vậy?"

Thế là Jeremy bật lên câu hỏi mà cậu đã luôn lo lắng, cậu cắn chặt môi đến mức bật máu, vị ngọt len lỏi trong miệng.

"Như thể đây là lần cuối cùng...."

Vừa nói như vậy, Jeremy liền cảm giác được từ phía sau đàn bướm ngày một đông.Roxana vẫn im lặng nhìn Jeremy.Khuôn mặt cô đối mặt đang lo lắng và dè dặt đặt câu hỏi của Jeremy.Thực tế thì những gì Jeremy nói chính là câu trả lời của cô."

Chị gái...."

Giọng Jeremy run rấy.Jeremy cuối cùng cũng nhận ra rằng Roxana sắp bỏ rơi Agriche.

Và sự thật rằng đây chính xác là điều cô ấy mong muốn từ trước đến giờ.Ở bên Roxana gần 10 năm, Jeremy không thực sự để ý mong muốn của cô là gì.Chính xác hơn thì Jeremy không muốn biết điều đó.

Bởi nó không quan trọng đối với cậu.Dù Roxana có làm bất cứ điều gì, dù là địa ngục hay thiên đàng chỉ cần chị Roxana muốn Jeremy chắc chắn sẽ theo bước cô.Nhưng...Ngay lúc này, khoảnh khắc nhìn vào mắt Roxana, Jeremy buộc phải nhận ra rằng Roxana muốn rời đi và cô không có ý định để cậu đi cùng mình."

Chị ơi...

Chị muốn bỏ em đi ư?"

Cả hai chị em đối mặt nhau trong lúc thành vẫn Agriche đang bốc cháy.Jeremy nhìn Roxana với vẻ mặt đau đớn như thể cậu vừa bị chị gái mình đâm dao vào tim.Roxana người nãy giờ chỉ im lặng quan sát Jeremy bỗng cười lớn, nụ cười chua đắng xen lẫn đau đớn mà chính cô cũng không nhận ra."

Lúc đó lẽ ra tôi không nên nắm tay cậu."

Roxona thầm thì "Lúc đầu tôi chỉ định sử dụng cậu."

Nếu thật sự là vậy thì lẽ ra cô phải giữ bình tĩnh đến cùng như đã quyết định.Dù là những lời nói ngọt ngào chứa đầy sự trân trọng của Jeremy hay đáp lại bằng những cái chạm thân thiện và ấm áp của chính cô, Roxana chưa bao giờ quên rằng tất cả chỉ là giả dối.Hoặc có lẽ chính cô cũng đắm mình trong cái gọi là tình cảm gia đình đó mà không hay biết, để rồi bây giờ điều tưởng chừng đơn giản nhất lại thật khó khăn khi nhìn khuôn mặt đau đớn ở trước mắt mình."

Đáng lẽ tôi không nên để cậu ở bên cạnh mình ngay từ đầu."

Roxana biết không phải tất cả khoảnh khắc cô và Jeremy ở bên nhau đều là sự thật, nhưng cũng không phải tất cả chúng đều là giả.Khoảng thời gian khi biết mình ở Agriche, Roxana như một người lạc lối giữa sa mạc khô cằn, nơi không có một dòng suối để dừng chân, thế nhưng khi cơn mưa đổ xuống, và khi cô bất cẩn ngã trên nền đất ẩm ướt, cô đã dành tình cảm chân thành nhất cho cậu, người em trai yêu quý của mình."

Jeremy."

Cũng vì lí do đó mà cậu càng không nên ở bên cạnh cô."

Tôi không muốn dính dáng đến bất cứ thứ gì từ Agriche."

Sẽ tốt hơn cho Jeremy nếu họ chia tay ở đây bây giờ.

Không giống cô, cậu càng là chính mình hơn khi ở lại Agriche."

Và đúng như cậu nói đấy."

Jeremy đứng bất động và lắng nghe cô nói.

Anh như mất đi sức lực, cơ thể run rẩy như sắp ngã xuống nhưng Roxana không thể đến gần hay xoa dịu cậu như trước.Roxana quay lưng lại với người duy nhất mà cô coi là thành viên trong gia đình ngoại trừ mẹ và người anh trai quá cố của cô.

Cô cất bước rời đi."

Chị ơi..."

Tiếng gọi từ phía sau suýt nữa đã chặn bước Roxana, nhưng cô đã kịp thời tỉnh táo và lại đứng thẳng hơn như chưa từng làm vậy."

Em biết chị chưa bao giờ thật sự cười vì chị muốn thế."

Giọng nói tiếp theo của Jeremy chắc chắn rất quen thuộc với cô, nhưng không hiểu sao nó lại có cảm giác hơi khác so với những gì cô từng nghe."

Nếu em...chị sẽ quay lại trở về nếu em biến Agriche thành một nơi mà chị có thể cười chứ?"

Lần này Roxana quay đầu lại, cô nhìn lại cậu lần cuối.Jeremy trông vẫn nhỏ nhắn như trước, mái tóc ngắn của cậu bồng bềnh trong gió và khói thế nhưng không hiểu sao lúc này Roxana lại cảm thấy cậu thật cao lớn .Ngọn lửa đang đốt Agriche vẫn chưa tắt, gió khiến nó đổi chiều và bóng của tán cây đổ xuống khuôn mặt Jeremy, một nửa người cậu chìm trong bóng đêm sâu thẳm.Roxana không biết anh đang biểu hiện điều gì.Nhưng cô nghĩ thế là ổn.Roxana mỉm cười với Jeremy lần cuối.

Là nụ cười ấm áp, yêu thương và trìu mến như cô thích.Sau đó cô quay lại lần nữa.Roxana không nói thêm vì cô không thể hứa điều gì với Jeremy được cả.Cô bước đi vứt bỏ vùng đất Agriche đã bị phá hủy và Jeremy vẫn đứng sau lưng cô, nhìn cô rời đi.Liệu có thứ gì có thể hồi sinh vùng đất hoang tàn trong tương lai không?Đó là điều tự nhiên khi mùa xuân lại đến, ngay cả ở vùng đất có mùa đông vẫn có mùa xuân không phải sao.

Nhưng riêng nơi này thì Roxana không tưởng tượng được.

Bởi sâu thẵm trong cô Agriche chỉ tồn tại sự lạnh lẽo.

Cái lạnh của nó là thứ khiến cô chán ghét.Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.Roxana chỉ sống ở đây nhiều nhất là mười chín năm, nhưng cô cảm thấy như mình đã bị ràng buộc quá nhiều.Cảm giác thoát khỏi đầm lầy mà bản thận đã bị nhấn chìm sâu từ khi sinh ra rất kỳ lạ.Không phải là cảm giác giải thoát hoàn toàn hay chán nản hoàn toàn, mà là một cảm giác mơ hồ vẫn đọng lại như tuyết tan một nửa.Cơn gió trắng chạy như mũi tên làm mờ tầm nhìn của tôi.Cơ thể của Roxana bổng run rẩy trong giây lát và rồi cô bổng chao đảo, một tay cô ôm ngực tay còn lại cố tìm một điểm tựa. < Mình phải rời khỏi đây trước khi trời sáng> Roxana nghĩ trong đầu trước khi bất tỉnh.

Tuy nhiên, vào lúc Roxana chìm hẳn vào bóng tối, một cánh ta to lớn đã đón lấy cô, có ai đó đã chấp nhận cơ thể đang suy sụp yếu ớt của cô.Roxana thậm chí không thể xác nhận đó là ai và nhắm mắt lại.Trước khi khung cảnh hoàn toàn chìm trong màn đêm, dường như cô đã nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng trong trẻo chiếu sáng khu rừng, như một cột mốc báo hiệu kết thúc trong cơn bão tuyết.
 
[Novel] Phương Pháp Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính
Chương 71


Chương 71Đó là một mùa đông khắc nghiệt với những cơn gió lạnh khắc nghiệt và bão tuyết liên tục.Sau màn đêm tưởng chừng như không bao giờ kết thúc, ánh bình minh lạnh lẽo đầu tiên chiếu rọi xuống vùng đất hoang tàn.Buổi sáng đã đến với những người rời bỏ vùng đất bị tàn phá."lạch cạch"Bánh xe đang lăn đều đều bỗng rung lắc dữ dội như vướng phải một hòn đá.Roxana tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu và nhấc mí mắt nặng trĩu lên.Sự mờ ảo xung quanh cô được phản ánh qua không gian tối tăm, ban đầu cô nghĩ trời vẫn còn tối.Tuy nhiên, trong khi từ từ chớp mắt và khôi phục thị lực, một ánh sáng mỏng manh rò rỉ từ đâu đó chiếu vào mắt Roxana.Hóa ra ánh sáng mặt trời đang chiếu vào từ một cửa sổ nhỏ bị che bởi rèm."lạch cạch"Một lần nữa, không gian xung quanh lại rung chuyển, ánh sáng biến mất khi bị tấm rèm che lại.Lúc này Roxana nhận ra bản thân không phải đang nằm ngủ trong phòng, không gian chật hẹp và rung lắc này là một buồng xe ngựa.

"Em tỉnh rồi."

Cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp của ai đó vang lên trên đầu cô.Roxana bật người dậy lùi sát về vách xe đối diện với giọng nói ban nãy, cô chậm rãi điều chỉnh lại hơi thở."

Lạch cạch."

Lúc này, xe ngựa bỗng chấn động mạnh hơn trước.Roxana mất thăng bằng, cô chao đảo người ngã về phía trước.Tuy nhiên, ở đó không có gì để đỡ, và khi Roxana muốn dùng tay tìm một điểm tựa, cô chỉ bắt lấy một khoảng không để rồi ngã chúi xuống phía trước.

Rõ ràng là như vậy nếu cánh tay của ai đó không nhanh chóng vòng qua người Roxana và giữ chặt thì cô đã thật sự lăn xuống khỏi ghế."

Hãy cẩn thận, xe vẫn đang chạy đấy."

Chẳng trách giọng nói trầm thấp lọt vào tai Roxana lại không cảm thấy xa lạ hay bài xích.Roxana quay đầu lại, thậm chí không nghĩ tới việc, phản kháng hay vùng mình ra khỏi vòng tay người đàn ông này.Khoảnh khắc tiếp theo, cô nhìn một con mắt vàng đang quan sát cô thật kỹ."

Cassis..."

Roxana vô thức gọi tên anh.

Sau đó, trong chốc lát, cô đảo mắt bình tĩnh đối diện với anh.Roxana chưa rõ lắm tình hình hiện tại của mình, cũng như tại sao bản thân lại ở trong cùng một buồng xe ngựa với Cassis.Cô cứng ngắc quay đầu sang một bên rồi cố gắng đào sâu vào ký ức tối qua, nhưng vô ích, cô không thể nghĩ ra bất kỳ ký ức nào hữu ích ngoài trừ màn đêm khi mình bất tỉnh.Tuy nhiên có một điều mà Roxana chắc chắn, Cassis đã tìm thấy cô và bây giờ anh đang muốn đưa cô đi đâu đó.

Roxana nghĩ, bởi đầu cô đang rối bời lên bởi cái nhìn chăm chú của Cassis. ......Khi Roxana mở mắt ra, Cassis đang ở bên cạnh cô.Như thể ai đó đã cưỡng ép xé nát hoặc xóa đi ký ức của mình, đầu óc cô trống rỗng và đầy lỗ hỏng.Roxana thậm chí còn không biết tại sao và làm thế nào cô lại ở đây bây giờ."

Em nên nghỉ ngơi, sẽ tốt hơn nếu em ngủ thêm một lát."

Một lần nữa, một giọng nói trầm vang lên trên đầu Roxana.Cassis cúi đầu xuống gần cô, thấp giọng nói.

Hơi thở từ anh khiến gáy cô nhất thời lạnh buốt, Roxana ngở ngàng nhìn khuôn mặt như hòa vào bóng đêm của Cassis?

Không hiểu sao Cassis lúc này khiến cô cảm thấy thật xa lạ, vẫn là giọng nói quen thuộc nhưng áp lực của anh lên cô lại mạnh mẽ hơn trước.Còn rất nhiều điều Roxana vẫn chưa lí giải được, nhưng đầu tiên, cô cần phải giữ khoảng cách với Cassis.

Khi Roxana cử động, muốn di chuyển ra chỗ khác, cánh tay quấn quanh eo cô đột ngột siết chặt hơn.Nhưng ngay khi cô định vùng vẫy, Cassis lại lập tức thả lỏng, anh buông tay ra khỏi người cô.Roxana cứng ngắc ngồi xuống lại ghế, cô giữ khoảng cách với Cassis, lúc này cô mới có thể cảm thấy nhẹ nhỏm và không còn cảm giác áp bức từ Cassis như ban nãy.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Roxana hỏi, cất giọng khàn khàn.Có lẽ vì vừa mới tỉnh lại nên cổ họng đau rát.

Không có gì ngạc nhiên khi Roxana cảm thấy cô đã bất tỉnh và không nói nói chuyện trong một khoản thời gian dài.Cô cố nghĩ lại chuyện xảy ra và đêm hôm đó một lần nữa"Tại sao tôi lại ở đây?

Tại sao bây giờ tôi lại ở bên anh?"

Cùng lúc, một mảnh ký ức chợt ùa vào đầu Roxana, khu rừng trắng xóa như bị mực nhuộm đen."

Chị ơi, chị định bỏ em đi ư?"

Đầu Roxana bỗng đau như búa bổ khi khuôn mặt đau đớn của thiều niên hiện lên.Cô nhắm mắt lại trong vài giây và mở mắt ra khi nhận thấy bàn tay đang nhẹ nhàng đặt lên trán mình.Không hiểu sao cô lại sợ khi phải nghĩ về ký ức đêm đó.

Ánh nhìn chăm chú cả Cassis khiến Roxana phải dời lực chú ý về anh.Trong xe tối om, nhưng cũng đủ để đôi mắt Roxana nhìn quen trong bóng tối mà không gặp chút trở ngại nào.

Lúc này cô có thể dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt của Cassis.Người đàn ông này là Cassis không sai, vẫn là khuôn mặt đó, không khác lắm với lần cuối cùng cả hai gặp nhau vào ngày cuối cùng của cuộc họp.Roxana không thể nhìn ra được gì từ khuôn mặt của Cassis, là Cassis che dấu quá tốt hay là do cô vốn chưa từng hiểu rõ anh?Ngay sau đó Cassis lại từ từ mở miệng nói chuyện với cô."

Hiện tại, đừng nghĩ gì cả, chỉ cần nằm xuống và nghỉ ngơi thôi."

"Em đã bất tỉnh tận ba ngày đấy, sẽ cần thêm thời gian để em hồi phục hoàn toàn."***Thông tin duy nhất mà Roxana có được khiến cô bối rối.Có quá nhiều điều cần quan tâm trước cuộc chiến ở Agrice và thậm chí là cả những rắc rối sau đó.

Cô đã mất rất nhiều thời gian để lên kế hoạch chuẩn bị, thế nhưng giờ đây ngay trước khi rời khỏi Agriche, cô lại ngã xuống với mớ kí ức không đầy đủ.Roxana kéo rèm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.Cỗ xe đã không di chuyển được một lúc khi Cassis rời đi.

Roxana ngồi một mình trong xe thẫn thờ.Mất đi lớp vải dày che chắn, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt cô.

Roxana nheo mắt lại, cô bất giác cảm thấy nao nùng trước ánh sáng đột ngột này."

Thình thịch"Cảm giác rung động trong lồng ngực trào lên, là do cô đã sống quá lâu trong bóng đêm của của Agriche chăng.Một cái bóng màu trắng xám đột nhiên xuất hiện trong khung cảnh rực rỡ.Một con diều hâu từ trên trời bay thẳng xuồng, hạ cánh trên cánh tay đeo bảo hộ của con người tỏa sáng ấy.Roxana nhìn người đàn ông với mái tóc trắng đang đứng dưới bầu trời xanh thẳm cùng ánh nắng vàng với một cảm giác kỳ lạ.Ba năm có lẽ dài hơn cô nghĩ.

Chàng trai trẻ gầy gò với ánh mắt kiên định nhưng cũng rất ngây thơ đã trưởng thành.Roxana chăm chú quan sát từng nét thay đổi trên gương mặt điển trai kia.

Cassis có lẽ đã cao hơn so với bóng hình trong ký ức của cô, cơ thể cũng phát triển hơn, bờ vai rộng cứng cáp và cánh tay rắn chắc mới đây đã ôm lấy cô, tất cả đều là những điều cô chưa nghĩ tới.Khuôn mặt tạo cảm giác lạnh lẽo như sương sớm mùa đông kia cũng thật xa lạ.

Vẫn là anh Cassis, nhưng chàng trai từng đứng dưới ánh nắng mặt trời ấm áp kia bây giờ lại là một con sư tử kiêu hùng thống trị ranh giới thiện ác.Trước đây Roxana từng nghĩ Cassis có ngoài hình rất điển trai và bây giờ anh thậm chí còn "xinh đẹp" hơn rất nhiều.

Nhưng cô nghĩ mình không nên nói "đẹp" trước mặt Cassis bằng những từ sáo rỗng đùa giỡn như trước.Tất nhiên, vẻ ngoài điển trai ấy không quan trọng lắm, điều khiên Roxana cảm thấy ngần ngại khi phải đối mắt với Cassis là vì cảm giác kì lạ và áp bức mà anh mang lại.Roxana từng cảm nhận được sự thay đổi này khi nhìn thấy anh tại buổi giao lưu, Cassis, người đã trưởng thành và vẻ ngoài của anh ngày một giống với cha mình, Richelle Pedelian hơn những gì cô nghĩ.Ngay cả bây giờ, Cassis đang đứng trong gió cùng với một con diều hâu to lơn trên tay, khung cảnh trong như bức tượng đá được điêu khắc trên tường.

Phần nào trong Roxana cảm thấy mới mẻ với suy nghĩ của mình.Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi tiến đến gần Cassis.Người đàn ông có mái tóc màu nâu cùng miếng che mắt bên trái.

Roxana biết anh ta, đó là người cô đã gặp ở biên giới Agriche ba năm trước.Khi đó cô đã dẫn đường cho anh ta đến khu rừng đen ở biên giới phía bắc nơi Cassis tọa lạc, bất ngờ là anh ta vẫn còn sống.Roxana cố nhớ lại tên của anh ta nhưng nó không dễ dàng chút nào.Con diều hâu bay về Cassis có lẽ là điềm báo trước cho một kế hoạch.Cassis cởi trói cho chân chim ưng và nói điều gì đó với người đàn ông đeo bịt mắt.Cô nhìn cảnh đó và nhanh chóng hạ tay xuống để tấm màn cửa lại phủ xuống một lần nữa.Rồi khi Roxana mở cửa xe, không khí lạnh ùa vào như thể đã đợi sẵn cô từ trước.Trong buồng xe khá ấm áp, nó làm cô quên mất bây giờ là thời điểm lạnh nhất trong năm.Nhưng Roxana không thay đổi ý định muốn đi ra ngoài chỉ vì chút lạnh ấy.

Cô xuống khỏi xe ngựa, và quan sát xung quanh.

Có nhiều người ở đây hơn cô nghĩ.Một số người đang chảy bờm và chăm sóc cho ngựa, một số khác trong có vẻ đang bảo trì dụng cụ hay hay bánh xe.

Trong ai nấy đều có vẻ rất bận rộn.Có một vài người trông có vẻ không làm gì, nhưng Roxana biết họ đang đứng canh hoặc kiểm tra dụng cụ xung quanh.Khi Roxana đi xa khỏi xe ngựa hơn, những người đang làm công việc của mình đột ngột ngừng lại, có lén lút có ngạc nhiên cũng có nhìn chằm chằm mà quan sát cô.

Khu vực xung quanh trong phút chốc trở nên yên tĩnh.

Từ lúc Roxana bước xuống xe, thời gian như ngừng trôi.Những ánh mắt tập trung nhìn vào cô nó không đáng sợ nhưng có chút nặng nề, dù sao Roxana cũng không quan tâm lắm, cô đã quen với việc này khi còn ở Agriche rồi.Roxana làm lơ sự kì lạ của những người xung quanh, cô thẳng lưng dạo bước tự tin về đích đến của mình, nơi Cassis đang đứng.
 
[Novel] Phương Pháp Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính
Chương 72


72.

Cassis nhìn về Roxana.Anh vung tay thả diều hâu bay đi và tiến về phía cô."

Tôi nghĩ em nên nghỉ ngơi thêm Roxana."

Chất giọng trầm của anh làm cô liên tưởng đến khung cảnh một cánh đồng tuyết trắng bị che lấp bới không khí mùa đông lạnh giá.

Tuy nhiên, ánh mắt và giọng nói đó lại không làm Roxana cảm thấy xa lạ hay bị lạnh nhạt như cô nghĩ.Cassis muốn nói tiếp gì đó, nhưng Roxana mở lời trước, cô nhìn Cassis, người đang tiến lại gần hơn."

Cassis, các anh muốn đi đến đâu?

Và... nơi này là đâu?"

Cassis trả lời dứt khoát, anh thậm chí còn chẳng suy nghĩ hay tỏ vẻ che dấu cô điều gì.

"Đây là Frederica.

Nếu không có gì thay đổi , khoảng nửa ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi bình nguyên."

Roxana cơ bản đã hiểu được tình hình lúc này.

Tóm lại, nơi nhóm người Cassis hướng tới là Fedelian.

Thật ngu ngốc khi hỏi về một chuyện như vậy, từ lúc tỉnh dậy trên xe ngựa không khó để cô nhận ra.

Nhưng Roxana lại muốn xác nhận lại bởi Cassic.

Không hiểu sao Roxana cảm thấy buồn cười và cô thật sự đã bật cười thành tiếng."

Hahaha!

Vậy tôi là tù nhân... hay chiến lợi phẩm đây?"

Từng mảnh ký ức vụt qua.

Khắp nơi đều ngập trong lửa.

Vùng đất hào nhoáng trong kí ức của cô nay chỉ còn là mảnh đất hoang tàn tội nghiệp.

Dù khá lộn xộn nhưng khung cảnh đêm qua ở Agriche lần lượt hiện ra trong đầu Roxana.

Vụn vặt nhưng rất rõ ràng.Cô nhìn Cassic rồi mỉm cười.

Chính là người đàn ông này, Cassic, đã làm được điều đó – phá hủy Agriche và chính cô Roxana là kẻ phản bội giúp anh ta mở cánh cửa đó.Roxana luôn biết, vậy nên cô luôn sẵn sàng về kết cục của mình.

Dù điều đó không có nghĩa là cô không thể phàn nàn.

Vào buổi lễ đó, khi Cassic xuất hiện ở vị trí chính thức, Roxana đã dự đoán được thời điểm cô chĩa mũi dao về phía Agriche cùng Fedelian.

Đó là lí do cô cố tình ấn định đêm đó, để có thể diệt trừ hoàn toàn Agriche với sự giúp đỡ của liên bang.

Với số lượng lớn lính tinh nhuệ của Fedelian, kế cả Cassic, rõ ràng mọi chuyện đều đã diễn ra theo đúng trình tự.Tuy nhiên, việc cô đang đứng trước mặt Cassis như thế hoàn toàn không nằm trong kế hoạch.Vào đêm chia tay em trai, Roxana đã quyết định rời đi một mình."

Anh đưa tôi theo vì mục đích gì?"

Roxana cười, nhưng đôi mắt cô hằn lên cái nhìn lạnh lùng.Cassic im lặng nhìn Roxana mà không nói một lời.Một lúc sau, Roxana nghĩ mình đã thoáng thấy một cảm xúc mờ nhạt nào đó lướt qua khuôn mặt anh.

Nó quá đột ngột làm cô không kịp nhìn ra anh muốn làm gì.Khoảnh khắc tiếp theo, Cassis giơ tay lên và đưa tay về phía Roxana.

Ngay khi bàn tay ấm áp, mang chút mát lạnh ở đầu ngón tay chạm vào mặt, Roxana giật mình, quay đầu muốn tránh đi.

Bàn tay to lớn đó vẫn ở đó, chạm vào má cô một cách nhẹ nhàng, như thể lần đầu gặp mặt, bàn tay của Cassic di chuyển, khẽ vuốt ve trán Roxana."

Nóng, cơn sốt của em lại tăng lên rồi."

Roxana cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đang lặng lẽ quan sát mình ngay khi Cassic nói.

Có lẽ họ đang bất ngờ lắm, bao gồm chính cô, chỉ có Cassis là có vẻ bình tĩnh lạ thường.Im lặng thêm một lúc, tay Cassis rời khỏi mặt cô.

Anh quay sang nói với người gần đó."

Isidor, hôm nay cắm trại ở đây."

"Vâng, tôi sẽ thông báo mọi người."

Trả lời anh là người đàn ông phía sau.Cassis lại quay sang nhìn tôi.

Anh đột ngột nói bằng chất giọng cằn nhắn khiến cô không thể quen thuộc hơn, hệt như lúc còn ở nhà giam Agriche."

Em thậm chí không nhận ra bản thân đang sốt vì cảm lạnh ư?

Không thể tin được em lại ra khỏi xe ngựa và đi xung quanh với... trang phục mỏng như vậy."

Roxana nghĩ nếu anh mắng rồi xỉa xói cô một cách tức giận hoặc thương hại cô với giọng điệu cợt nhã còn tốt hơn."

Cách em chăm sóc cho bản thân vẫn tệ như vậy."

Cassis nói.Cảm xúc phản ánh trên khuôn mặt đó khi Cassis nhìn cô hoàn toàn phủ nhận suy nghĩ của Roxana.

Cô không thể đưa ra quyết định đúng đắn trong tình huống này, vậy nên cô không làm gì khác người việc giữ im lặng khi đối mặt với Cassis.Cassis có vẻ không cần sự hồi đáp, anh cởi áo choàng trên người mình ra rồi khoát nó lên vai Roxana.

Thân hình nhỏ bé của cô nhanh chóng lọt thỏm giữa chiếc áo to rộng, ấm áp và đầy mùi hương dễ chịu.

Cassis dường như chưa quá hài lòng, anh quấn áo thêm một vòng quanh Roxana, buộc chặt dây lại để đảm bảo không có một cơn gió nào có thể lọt vào trong.Sau đó anh hơi hạ người xuống, vòng một tay ra sau ôm lấy Roxana rồi nhắc bổng cô lên.Một chuỗi hành động khó tin lại được Cassis thực hiện một cách mượt mà và tự nhiên làm sao, thậm chí Roxana còn không thể thốt ra được một lời phản đối nào hợp lí trong tình huống này với anh, huống chi là những người đã sớm kinh ngạc và há hốc xung quanh.Cassis bế Roxana lên nhẹ nhàng đến mức cô nghĩ mình là đống rơm chứ không phải là một người trưởng thành với trọng lượng ít nhất 40 found.

Đó là sau khi anh còn bước về phía xe ngựa một cách nhanh chóng và vững vàng như vậy.Roxana không thể nói ra được lời nào trước một loạt hành động vô lí của anh.Cassis đưa cô vào trong xe và đặt cô trở lại đệm.

Sau đó, anh còn mang chiếc khăn lông Dambi mà Roxana đã cởi ra trước đó đắp lên người cô.

Sau hàng loạt biến cố vào những đêm lạnh buốt như thế này, chiếc áo khoát da lông dày cùng mềm mại cùng cảm giác ấm áp trong khoang xe, sự dễ chịu cùng cảm giác thư giãn hiếm hoi chạy dọc khắp cơ thể Roxana khiến cô không khỏi cảm thấy lạ lẫm.Cô nhỏ giọng hỏi anh, không còn là chát giọng chất vấn như ban đầu:"Sao anh không trói tôi lại?"

Trước câu hỏi bằng chất giọng dịu dàng, Cassis cuối nhẹ đầu không chút gánh nặng quan sát khuôn mặt của cô.

"Anh không biết em lại có sở thích đó đấy."

Anh phản ứng một cách bình tĩnh thậm chí là dí dỏm, dù biết rõ câu hỏi đó không có ý nghĩa như vậy.

"Thật không may, tôi thì không."

Anh nói tiếp."

Vậy nếu tôi bỏ chạy thì sao?"

"Tôi sẽ đưa em trở lại, một lần nữa."

Roxana câm lặng trước những lời đó.Roxana lắc đầu."

Có lẽ tôi thật sự mất trí rồi, quá nhiều thứ."

Roxana nghe thấy tiếng cười trầm, một bàn tay to lớn mát lạnh đặt lên trán có, che đi mắt."

Đừng lo lắng và hãy nghỉ ngơi đi.

Tất cả đã kết thúc rồi, em không cần phải quan tâm thêm gì nữa."

Bất ngờ là tâm trí choáng váng dần lắng xuống sau khi nghe xong.

Roxana muốn biết điều gì xảy ra với Agriche sau khi cô mất trí nhớ.

Ngoài ra, chuyện gì đã xả ra với các thành viên còn lại, mẹ cô, Jeremy, Deon, Lant và những người khác ở Agriche.Nhưng sau khi nghe Cassis, cô nghĩ bây giờ mình có thể mặc kệ tất cả những suy nghĩ đó.

Ngay bây giờ, người bên cạnh cô và những người bên ngoài xe ngựa đều đến từ Fedelian.

Theo một cách nào đó, Roxana có thể hiểu rằng bây giờ bản thân đang một mình cô đơn giữa doanh trại của kẻ địch.

Tuy nhiên, giống như là một trò đùa cá tháng tư, Roxana nghĩ mình lại có thể yên tâm nhắm mắt một cách thoải mái hơn so với khi còn ở Agriche.

Roxana khẽ cười.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới ngay khi cô buông lỏng, kéo ý thức cô trôi về một miền xa xôi....* * * Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Roxana khẽ động đậy, cô trở mình duỗi người thở một hơi dài thoải mái, thật bất ngờ, đã bao lâu rồi cô mới có một giấc ngủ thực sự như thế này.

"Thưa tiểu... quý cô, cô tỉnh rồi à?"

Một giọng nói khá trung tính xa lạ vang lên bên ngoài xe.

Đó là một giọng nói điềm tĩnh, vừa phải và có phần trầm thấp, mang lại cảm giác quen thuộc.Roxana tự mình mở cửa xe ngựa.

Cô nhìn thấy người đàn ông có mái tóc màu ô liu và đôi mắt màu xanh nước biển đậm đang đứng bên ngoài."

Xin lỗi vì làm phiền."

Khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, Roxana khựng người một chốc vì bất ngờ, lúc này khuôn mặt có phần căng thẳng của cô giãn ra, cô thở phào nhẹ nhõm vì mình vẫn khá tỉnh táo khi chưa xưng hô nhầm.Không quá ngạc nhiên vì người đã làm điều này là Cassic, quả là một sự thay đổi tinh tế.

Dù người lính đứng trước mặt Roxana có mái tóc ngắn cùng giọng nói trầm nhưng cô chắc chắn đó là một người phụ nữ.

Có vẻ không có gì lạ, vì ngay cả Agriche bất kể giới tính chỉ cần có kỹ năng tốt thì đều được trọng dụng vào mọi vị trí."

Quý... cô có muốn dùng bữa không?

Ý tôi là nếu cô cảm thấy đói."

"Còn Cassis thì sao?"

Roxana hỏi."

Lãnh chúa Winston đã đi vắng một thời gian.

Nên Ngài Cassis đang bận...

Quý cô...

ừm, ngài ấy bảo nếu cô tỉnh dậy và có bất cứ yêu cầu gì, hãy chắc chắn rằng tôi sẽ đáp ứng mọi thứ."

Roxana thầm nghĩ.

À, ngoài chuyện đó ra, Roxana cũng khá tò mò về vị trí, thân phận của mình lúc này.

Cô nhận ra người trước mặt mình lúc này dường như khá lúng túng vì không biết phải xưng hô với cô như thế nào.

Cũng như không biết nên dùng giọng điệu hay thái độ gì để ứng đáp với cô.

Dù điều đó cũng đồng nghĩa, chính Roxana cũng khá lo lắng về việc nên làm gì trong những tình huống tiếp theo."

Nếu cô muốn, tôi sẽ mang đồ ăn đến đây.

Dù sao, ờ... chúng tôi cũng đang chuẩn bị bữa ăn ở bên ngoài nên sẽ không mất nhiều thời gian của... cô đâu."

"Được.

Cứ làm đi."

Roxana chưa bao giờ mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ những điều không có giá trị.

Thật kì lạ khi cô lên tiếng và ra lệnh với người của Cassic, những người bạn chưa từng bị ép dùng kính ngữ với cấp trên của mình.

Nhưng dù sao, Roxana cũng sẽ không dùng kình ngữ với anh, vậy nên sẽ càng kì lạ hơn nếu cô lịch sự với họ.Người phía trước có vẻ không mấy quan tâm đên thái độ ra lệnh của Roxana.

Cô ấy cuối đầu chào lại Roxana với khuôn mặt không mấy thay đổi, rồi nhẹ đóng của xe lại."......"

Khuôn mặt vô cảm đó lại khiến Roxana nhớ đến Emily.Lần gặp cuối cùng giữa cô và Emily là khi cô ra lệnh cho cô ấy bảo đảm an toàn và chăm sóc cho mẹ mình.

Roxana vẫn chưa có cơ hội ra liên lạc lại với Emily sau đêm ra mệnh lệnh cuối cùng đó.Lúc này cửa xe ngựa được mở ra.

Bữa ăn được chuẩn bị xong sớm hơn dự kiến.

Roxana không khỏi nghĩ, có lẽ ai đó sẽ không để cô suy nghĩ về mọi người ở Argiche trong thời gian dài sắp tới.
 
Back
Top Bottom