72.
Cassis nhìn về Roxana.Anh vung tay thả diều hâu bay đi và tiến về phía cô."
Tôi nghĩ em nên nghỉ ngơi thêm Roxana."
Chất giọng trầm của anh làm cô liên tưởng đến khung cảnh một cánh đồng tuyết trắng bị che lấp bới không khí mùa đông lạnh giá.
Tuy nhiên, ánh mắt và giọng nói đó lại không làm Roxana cảm thấy xa lạ hay bị lạnh nhạt như cô nghĩ.Cassis muốn nói tiếp gì đó, nhưng Roxana mở lời trước, cô nhìn Cassis, người đang tiến lại gần hơn."
Cassis, các anh muốn đi đến đâu?
Và... nơi này là đâu?"
Cassis trả lời dứt khoát, anh thậm chí còn chẳng suy nghĩ hay tỏ vẻ che dấu cô điều gì.
"Đây là Frederica.
Nếu không có gì thay đổi , khoảng nửa ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi bình nguyên."
Roxana cơ bản đã hiểu được tình hình lúc này.
Tóm lại, nơi nhóm người Cassis hướng tới là Fedelian.
Thật ngu ngốc khi hỏi về một chuyện như vậy, từ lúc tỉnh dậy trên xe ngựa không khó để cô nhận ra.
Nhưng Roxana lại muốn xác nhận lại bởi Cassic.
Không hiểu sao Roxana cảm thấy buồn cười và cô thật sự đã bật cười thành tiếng."
Hahaha!
Vậy tôi là tù nhân... hay chiến lợi phẩm đây?"
Từng mảnh ký ức vụt qua.
Khắp nơi đều ngập trong lửa.
Vùng đất hào nhoáng trong kí ức của cô nay chỉ còn là mảnh đất hoang tàn tội nghiệp.
Dù khá lộn xộn nhưng khung cảnh đêm qua ở Agriche lần lượt hiện ra trong đầu Roxana.
Vụn vặt nhưng rất rõ ràng.Cô nhìn Cassic rồi mỉm cười.
Chính là người đàn ông này, Cassic, đã làm được điều đó – phá hủy Agriche và chính cô Roxana là kẻ phản bội giúp anh ta mở cánh cửa đó.Roxana luôn biết, vậy nên cô luôn sẵn sàng về kết cục của mình.
Dù điều đó không có nghĩa là cô không thể phàn nàn.
Vào buổi lễ đó, khi Cassic xuất hiện ở vị trí chính thức, Roxana đã dự đoán được thời điểm cô chĩa mũi dao về phía Agriche cùng Fedelian.
Đó là lí do cô cố tình ấn định đêm đó, để có thể diệt trừ hoàn toàn Agriche với sự giúp đỡ của liên bang.
Với số lượng lớn lính tinh nhuệ của Fedelian, kế cả Cassic, rõ ràng mọi chuyện đều đã diễn ra theo đúng trình tự.Tuy nhiên, việc cô đang đứng trước mặt Cassis như thế hoàn toàn không nằm trong kế hoạch.Vào đêm chia tay em trai, Roxana đã quyết định rời đi một mình."
Anh đưa tôi theo vì mục đích gì?"
Roxana cười, nhưng đôi mắt cô hằn lên cái nhìn lạnh lùng.Cassic im lặng nhìn Roxana mà không nói một lời.Một lúc sau, Roxana nghĩ mình đã thoáng thấy một cảm xúc mờ nhạt nào đó lướt qua khuôn mặt anh.
Nó quá đột ngột làm cô không kịp nhìn ra anh muốn làm gì.Khoảnh khắc tiếp theo, Cassis giơ tay lên và đưa tay về phía Roxana.
Ngay khi bàn tay ấm áp, mang chút mát lạnh ở đầu ngón tay chạm vào mặt, Roxana giật mình, quay đầu muốn tránh đi.
Bàn tay to lớn đó vẫn ở đó, chạm vào má cô một cách nhẹ nhàng, như thể lần đầu gặp mặt, bàn tay của Cassic di chuyển, khẽ vuốt ve trán Roxana."
Nóng, cơn sốt của em lại tăng lên rồi."
Roxana cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đang lặng lẽ quan sát mình ngay khi Cassic nói.
Có lẽ họ đang bất ngờ lắm, bao gồm chính cô, chỉ có Cassis là có vẻ bình tĩnh lạ thường.Im lặng thêm một lúc, tay Cassis rời khỏi mặt cô.
Anh quay sang nói với người gần đó."
Isidor, hôm nay cắm trại ở đây."
"Vâng, tôi sẽ thông báo mọi người."
Trả lời anh là người đàn ông phía sau.Cassis lại quay sang nhìn tôi.
Anh đột ngột nói bằng chất giọng cằn nhắn khiến cô không thể quen thuộc hơn, hệt như lúc còn ở nhà giam Agriche."
Em thậm chí không nhận ra bản thân đang sốt vì cảm lạnh ư?
Không thể tin được em lại ra khỏi xe ngựa và đi xung quanh với... trang phục mỏng như vậy."
Roxana nghĩ nếu anh mắng rồi xỉa xói cô một cách tức giận hoặc thương hại cô với giọng điệu cợt nhã còn tốt hơn."
Cách em chăm sóc cho bản thân vẫn tệ như vậy."
Cassis nói.Cảm xúc phản ánh trên khuôn mặt đó khi Cassis nhìn cô hoàn toàn phủ nhận suy nghĩ của Roxana.
Cô không thể đưa ra quyết định đúng đắn trong tình huống này, vậy nên cô không làm gì khác người việc giữ im lặng khi đối mặt với Cassis.Cassis có vẻ không cần sự hồi đáp, anh cởi áo choàng trên người mình ra rồi khoát nó lên vai Roxana.
Thân hình nhỏ bé của cô nhanh chóng lọt thỏm giữa chiếc áo to rộng, ấm áp và đầy mùi hương dễ chịu.
Cassis dường như chưa quá hài lòng, anh quấn áo thêm một vòng quanh Roxana, buộc chặt dây lại để đảm bảo không có một cơn gió nào có thể lọt vào trong.Sau đó anh hơi hạ người xuống, vòng một tay ra sau ôm lấy Roxana rồi nhắc bổng cô lên.Một chuỗi hành động khó tin lại được Cassis thực hiện một cách mượt mà và tự nhiên làm sao, thậm chí Roxana còn không thể thốt ra được một lời phản đối nào hợp lí trong tình huống này với anh, huống chi là những người đã sớm kinh ngạc và há hốc xung quanh.Cassis bế Roxana lên nhẹ nhàng đến mức cô nghĩ mình là đống rơm chứ không phải là một người trưởng thành với trọng lượng ít nhất 40 found.
Đó là sau khi anh còn bước về phía xe ngựa một cách nhanh chóng và vững vàng như vậy.Roxana không thể nói ra được lời nào trước một loạt hành động vô lí của anh.Cassis đưa cô vào trong xe và đặt cô trở lại đệm.
Sau đó, anh còn mang chiếc khăn lông Dambi mà Roxana đã cởi ra trước đó đắp lên người cô.
Sau hàng loạt biến cố vào những đêm lạnh buốt như thế này, chiếc áo khoát da lông dày cùng mềm mại cùng cảm giác ấm áp trong khoang xe, sự dễ chịu cùng cảm giác thư giãn hiếm hoi chạy dọc khắp cơ thể Roxana khiến cô không khỏi cảm thấy lạ lẫm.Cô nhỏ giọng hỏi anh, không còn là chát giọng chất vấn như ban đầu:"Sao anh không trói tôi lại?"
Trước câu hỏi bằng chất giọng dịu dàng, Cassis cuối nhẹ đầu không chút gánh nặng quan sát khuôn mặt của cô.
"Anh không biết em lại có sở thích đó đấy."
Anh phản ứng một cách bình tĩnh thậm chí là dí dỏm, dù biết rõ câu hỏi đó không có ý nghĩa như vậy.
"Thật không may, tôi thì không."
Anh nói tiếp."
Vậy nếu tôi bỏ chạy thì sao?"
"Tôi sẽ đưa em trở lại, một lần nữa."
Roxana câm lặng trước những lời đó.Roxana lắc đầu."
Có lẽ tôi thật sự mất trí rồi, quá nhiều thứ."
Roxana nghe thấy tiếng cười trầm, một bàn tay to lớn mát lạnh đặt lên trán có, che đi mắt."
Đừng lo lắng và hãy nghỉ ngơi đi.
Tất cả đã kết thúc rồi, em không cần phải quan tâm thêm gì nữa."
Bất ngờ là tâm trí choáng váng dần lắng xuống sau khi nghe xong.
Roxana muốn biết điều gì xảy ra với Agriche sau khi cô mất trí nhớ.
Ngoài ra, chuyện gì đã xả ra với các thành viên còn lại, mẹ cô, Jeremy, Deon, Lant và những người khác ở Agriche.Nhưng sau khi nghe Cassis, cô nghĩ bây giờ mình có thể mặc kệ tất cả những suy nghĩ đó.
Ngay bây giờ, người bên cạnh cô và những người bên ngoài xe ngựa đều đến từ Fedelian.
Theo một cách nào đó, Roxana có thể hiểu rằng bây giờ bản thân đang một mình cô đơn giữa doanh trại của kẻ địch.
Tuy nhiên, giống như là một trò đùa cá tháng tư, Roxana nghĩ mình lại có thể yên tâm nhắm mắt một cách thoải mái hơn so với khi còn ở Agriche.
Roxana khẽ cười.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới ngay khi cô buông lỏng, kéo ý thức cô trôi về một miền xa xôi....* * * Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Roxana khẽ động đậy, cô trở mình duỗi người thở một hơi dài thoải mái, thật bất ngờ, đã bao lâu rồi cô mới có một giấc ngủ thực sự như thế này.
"Thưa tiểu... quý cô, cô tỉnh rồi à?"
Một giọng nói khá trung tính xa lạ vang lên bên ngoài xe.
Đó là một giọng nói điềm tĩnh, vừa phải và có phần trầm thấp, mang lại cảm giác quen thuộc.Roxana tự mình mở cửa xe ngựa.
Cô nhìn thấy người đàn ông có mái tóc màu ô liu và đôi mắt màu xanh nước biển đậm đang đứng bên ngoài."
Xin lỗi vì làm phiền."
Khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, Roxana khựng người một chốc vì bất ngờ, lúc này khuôn mặt có phần căng thẳng của cô giãn ra, cô thở phào nhẹ nhõm vì mình vẫn khá tỉnh táo khi chưa xưng hô nhầm.Không quá ngạc nhiên vì người đã làm điều này là Cassic, quả là một sự thay đổi tinh tế.
Dù người lính đứng trước mặt Roxana có mái tóc ngắn cùng giọng nói trầm nhưng cô chắc chắn đó là một người phụ nữ.
Có vẻ không có gì lạ, vì ngay cả Agriche bất kể giới tính chỉ cần có kỹ năng tốt thì đều được trọng dụng vào mọi vị trí."
Quý... cô có muốn dùng bữa không?
Ý tôi là nếu cô cảm thấy đói."
"Còn Cassis thì sao?"
Roxana hỏi."
Lãnh chúa Winston đã đi vắng một thời gian.
Nên Ngài Cassis đang bận...
Quý cô...
ừm, ngài ấy bảo nếu cô tỉnh dậy và có bất cứ yêu cầu gì, hãy chắc chắn rằng tôi sẽ đáp ứng mọi thứ."
Roxana thầm nghĩ.
À, ngoài chuyện đó ra, Roxana cũng khá tò mò về vị trí, thân phận của mình lúc này.
Cô nhận ra người trước mặt mình lúc này dường như khá lúng túng vì không biết phải xưng hô với cô như thế nào.
Cũng như không biết nên dùng giọng điệu hay thái độ gì để ứng đáp với cô.
Dù điều đó cũng đồng nghĩa, chính Roxana cũng khá lo lắng về việc nên làm gì trong những tình huống tiếp theo."
Nếu cô muốn, tôi sẽ mang đồ ăn đến đây.
Dù sao, ờ... chúng tôi cũng đang chuẩn bị bữa ăn ở bên ngoài nên sẽ không mất nhiều thời gian của... cô đâu."
"Được.
Cứ làm đi."
Roxana chưa bao giờ mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ những điều không có giá trị.
Thật kì lạ khi cô lên tiếng và ra lệnh với người của Cassic, những người bạn chưa từng bị ép dùng kính ngữ với cấp trên của mình.
Nhưng dù sao, Roxana cũng sẽ không dùng kình ngữ với anh, vậy nên sẽ càng kì lạ hơn nếu cô lịch sự với họ.Người phía trước có vẻ không mấy quan tâm đên thái độ ra lệnh của Roxana.
Cô ấy cuối đầu chào lại Roxana với khuôn mặt không mấy thay đổi, rồi nhẹ đóng của xe lại."......"
Khuôn mặt vô cảm đó lại khiến Roxana nhớ đến Emily.Lần gặp cuối cùng giữa cô và Emily là khi cô ra lệnh cho cô ấy bảo đảm an toàn và chăm sóc cho mẹ mình.
Roxana vẫn chưa có cơ hội ra liên lạc lại với Emily sau đêm ra mệnh lệnh cuối cùng đó.Lúc này cửa xe ngựa được mở ra.
Bữa ăn được chuẩn bị xong sớm hơn dự kiến.
Roxana không khỏi nghĩ, có lẽ ai đó sẽ không để cô suy nghĩ về mọi người ở Argiche trong thời gian dài sắp tới.