Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn
Chương 50


Triệu Thầm nhớ rằng, anh và Chu Lê bắt đầu cũng vào một đêm mưa như vậy. Chỉ có điều cơn mưa lúc đó không lớn như bây giờ, dường như muốn rơi mãi đến khi trời đất hư hao.

Anh đã có cảm tình với cô gái luôn âm thầm bên cạnh mình. Trong một buổi hẹn, lúc ngồi trên xe đưa cô về nhà, anh hỏi: “Chúng ta, có nên thử hẹn hò không?”

Dù là câu hỏi, nhưng lúc đó anh nghĩ cô chắc chắn sẽ không từ chối. Bởi vì dù cô gái có yên lặng đến đâu cũng không thể giấu được tình cảm.

Ngay cả với một cô gái như Chu Lê.

Nhưng tại sao lại nói ngay cả với một cô gái như Chu Lê? Dường như mọi người đều cho rằng cô mạnh mẽ, xuất sắc và đáng tin cậy, không ai liên tưởng cô với những cô gái như Tô Tiểu Tiểu hay Tiểu Ninh.

Song, Chu Lê luôn cảm thấy mình cũng là một cô gái bình thường như Tô Tiểu Tiểu và Tiểu Ninh. Cô không mạnh mẽ và xuất sắc như mọi người nghĩ, cũng có thể làm mọi thứ hỏng bét. Cô có ham mu/ốn với Triệu Thầm, ban đầu cũng bị vẻ bề ngoài của anh thu hút.

Lúc đó Chu Lê không thể kìm lòng, đã đồng ý hẹn hò với Triệu Thầm. Nếu cô là một người xuất sắc, lẽ ra phải giữ vững trái tim của mình.

Cô không làm được, vì cô không xuất sắc.

“Thật ra, hồi nhỏ em cũng có thể coi là hoạt bát, mẹ nói em cười rất đẹp, nên em thường xuyên cười. Trước khi em lên mười tuổi, khi bố mẹ và em trai còn ở bên, cuộc sống cũng tạm ổn, mặc dù rất nghèo, nhưng người ở đây ai cũng nghèo.”

“Mọi người đều nghèo, cuộc sống không có sự so sánh, nên cũng coi như ổn.”

“Em trai?” Anh nhẹ nhàng v/uốt ve suối tóc mềm mại của cô, cẩn thận hỏi.

“Ừ, em trai ruột. Em lớn hơn em ấy sáu tuổi, khi nó bốn tuổi bị sốt cao, vì đường xa, lúc đưa tới bệnh viện thì không cứu được.”

Em trai cô cực kỳ đáng yêu, không hay khóc cũng không hay ồn ào, lại rất thông minh. Lúc nó ba tuổi thì cô vào tiểu học, cô tan học sẽ về dạy nó đọc thuộc thơ, thằng bé không cần học mấy lần đã thuộc. Bố và mẹ đều nói em trai cô là một mầm non tốt cho việc học, sau này chắc chắn sẽ thi đỗ đại học.

Nhưng núi quá lớn, đã cướp đi sinh mạng yếu ớt của thằng bé.

Sau khi em trai mất, mẹ nhớ thương thành bệnh và đã ra đi không lâu sau, bố cũng trong trạng thái tinh thần hoảng loạn bị cây đè chết khi đang đốn cây. Trong nhà chỉ còn lại cô và người bà nội ghét cô.

“Lúc đó em nghĩ, nếu nhà em ở trong thành phố hoặc gần thành phố một chút, thì em trai em có lẽ sẽ không chết.”

Lúc đó Triệu Thầm mười tuổi đang làm gì? Anh đã bắt đầu học vẽ, hình như vào kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè đã theo ông nội đi xem Kim Tự Tháp[8], đấu trường La Mã[9], đền Parthenon[10], cảm nhận được sự choáng ngợp từ nghệ thuật kiến trúc.

[8]Kim Tự Tháp, trong kiến trúc học là chỉ các công trình hình chóp, bao gồm kim tự tháp Ai Cập, kim tự tháp Castillo của người Maya, kim tự tháp Aztec (kim tự tháp Mặt Trời, kim tự tháp Mặt Trăng) và các loại khác.
[9]Đấu trường La Mã (Colosseum), nằm ở bờ đông sông Tiber trong thành phố Rome, thủ đô của Ý, là biểu tượng của La Mã cổ đại.
[10]Đền Parthenon là một ngôi đền thờ thần Athena, được xây dựng vào thế kỷ 5 trước Công nguyên ở Acropolis. Đây là công trình xây dựng nổi tiếng nhất còn lại của Hy Lạp cổ đại, và đã được ca ngợi như là thành tựu của kiến trúc Hy Lạp.
“Chắc anh có thể thấy, em và bà nội không có mối quan hệ thân thiết.” Hồi bà nội cô qua đời, Triệu Thầm đã nghe nói. Lúc đó Chu Lê không phản ứng gì, chỉ vội vàng về lo tang lễ rồi lại trở lại Bắc Thành.

“Bà ấy không đối tốt với em, luôn đánh em. Khi còn nhỏ em không dám phản kháng, lớn lên thì thấy phản kháng cũng vô nghĩa. Anh đã gặp mẹ của Chu Toàn, những người như họ ngu muội, không thể nói lý lẽ với họ, họ luôn phải phát tiế/t hết cảm xúc một cách điên cuồng mới chịu im lặng.”

Chu Lê bất ngờ nói rất nhiều, giữa cơn gió bão và sấm sét, kể cho Triệu Thầm nghe nhiều chuyện thời thơ ấu của mình. Nhưng những chuyện đã qua quá lâu, cô kể rất sơ sài, cũng không còn quá đau buồn khổ sở.

Chu Lê như vậy khiến Triệu Thầm vừa cảm thấy đau lòng vừa có chút hoảng sợ.

“Em có mệt không? Ngày mai nói tiếp được không?” Anh không biết cô sẽ nói ra những điều đó vào lúc nào.

(Lynn: ý Triệu Thầm là anh cảm nhận được Chu Lê làm vậy là để nói lời chia tay với mình)

Một khi những lời đó được thốt ra, anh sẽ không còn cơ hội để cứu vãn.

Tóc cô đã khô, Chu Lê lặng lẽ nhìn anh một cái rồi đáp: “Ừm.”

Cơn mưa này sẽ không ngừng lại ngay lập tức, cô cũng không vội vàng trong khoảnh khắc này.

“Chúc ngủ ngon.” Anh ôm chặt cô một lúc. Chu Lê chớp mắt trong bóng đêm, không buồn cũng không vui.

Thời tiết như thế này rất thích hợp để ngủ, Chu Lê gần như không mơ suốt cả đêm. Triệu Thầm nằm trên ghế sofa, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói, trong phòng tràn ngập mùi ẩm ướt, ngực anh thỉnh thoảng lại đau nhói, anh chìm vào giấc ngủ cùng với cơn đau đó, rồi bỗng tỉnh dậy vào sáng sớm.

Mưa vẫn đang rơi.

Anh dậy chuẩn bị bữa sáng, phát hiện Chu Lê đã dậy từ sớm, cô ngồi dưới mái hiên đọc sách, nghe thấy tiếng động thì hướng mắt về phía anh: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, em đói chưa? Muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được, em không kén chọn.”

Chu Lê chào hỏi xong lại tiếp tục đọc sách, Triệu Thầm giúp cô chỉnh lại chiếc khăn choàng trên người: “Vậy em chờ một lát, xong ngay đây.”

Cô ngẫm nghĩ rồi đặt quyển sách xuống: “Em giúp anh nhóm lửa, điện vẫn chưa có.”

Các thiết bị điện không sử dụng được, một mình anh không thể làm kịp. Triệu Thầm không thể ngăn cô, chỉ để cô ngồi xem lửa. Kỹ năng nấu nướng của anh có hạn, chỉ làm được mì và chiên vài quả trứng. Cuối cùng anh còn dùng nồi lớn hâm nóng cho Chu Lê một cốc sữa.

Anh hành động tự nhiên, không hề bận tâm đến việc mình có phù hợp với cái bếp đơn giản này hay không, khiến Chu Lê chợt cảm thấy họ chỉ là một đôi vợ chồng bình thường nhất trong hàng triệu cặp vợ chồng trên thế giới.

Rảnh rỗi cùng em đứng ngắm hoàng hôn, trước bếp cười hỏi cháo có ấm không.

“Chị A Lê ơi!” Bếp của nhà Chu Lê đối diện với sân của nhà Thuần Thuần, cô ấy đứng dưới mái nhà mình gọi họ: “Hai người đừng nấu nữa! Đến nhà em ăn cơm đi!”

“Không cần đâu.” Qua màn mưa, Chu Lê cũng lớn tiếng đáp lại.

Tâm trạng cô khá tốt, vô thức lộ ra một nụ cười nhẹ, lúc này sự ấm áp dường như làm dịu đi nỗi buồn của đêm qua. Khi Chu Lê quay lại thấy anh cười, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn phần nào.

Sau khi ăn sáng, Chu Lê tiếp tục đọc sách, Triệu Thầm gọi xong vài cuộc điện thoại công việc thì máy hết pin, Chu Lê lấy ra chiếc sạc dự phòng trước đây để ở đó, vẫn còn một ít pin có thể dùng.

Chưa làm được gì thì lại đến trưa. Cơm trưa họ làm trứng xào cà chua, rau xào và canh sườn ngô. Sau bữa cơm, Chu Lê ngủ trưa, Triệu Thầm tiếp tục xử lý một số công việc, rồi thời gian lại đến chiều.

Lại đến giờ ăn.

Cuộc sống trên núi đã làm cho con người trở về với hình dáng ban đầu, sống chỉ đơn giản là ba bữa một ngày. Và làm bạn với người mình thương.

Cuối cùng thì điện cũng đã đến vào buổi tối, Chu Lê đang xem tivi trong phòng khách, Triệu Thầm đã bỏ công việc xuống để cùng cô xem hai giờ phim tài liệu.

Tại Bắc Thành, cuộc sống như vậy không thường xuyên xuất hiện, anh rất bận, cô cũng có công việc rất quan trọng, họ không có nhiều thời gian để lãng phí, ngay cả tình yêu cũng vội vã.

Con người luôn là thế, chỉ khi mất đi mới biết trân trọng. Phó Nùng nói không sai, nhưng anh thật sự không muốn buông tay.

Chu Lê xem một lúc rồi ngủ thiếp đi, Triệu Thầm nhẹ nhàng bế cô trở lại giường, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Anh đi rồi, Chu Lê mở mắt, cô sờ môi mình. Ngoài trời, mưa vẫn rơi, dường như không có điểm dừng.

Nhưng cô biết trên thế giới này không có gì là vĩnh cửu.

Ba ngày sau, cơn mưa xuân liên miên cuối cùng cũng ngừng lại. Sau khi mưa tạnh, mặt trời leo l*n đ*nh núi. Ăn sáng xong, Chu Lê muốn ra ngoài đi dạo, có Triệu Thầm đi cùng.

Không khí sau mưa vô cùng trong lành, tất nhiên khi đi qua những nhà nuôi bò nuôi gà, mùi hương thật sự không dễ ngửi.

“A Lê, bệnh đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ nhiều rồi ạ. Thím định đi đào măng sao?”

“Ờ, lúc nào về thím sẽ mang cho con một ít.”

“Không cần đâu.”

“Sao còn khách sáo với thím làm gì.”

Sau cơn mưa xuân, măng mọc lên tua tủa, hầu hết những người rảnh rỗi trong làng đều mang giày mưa và đeo giỏ đi đào măng. Trên đường, họ gặp rất nhiều người, hầu như ai cũng chào hỏi Chu Lê. Cô dẫn Triệu Thầm đến một ngọn đồi nhỏ, nơi có một cái chòi lợp cỏ để mọi người nghỉ chân, đứng trong chòi có thể nhìn xa tít tắp.

“Có mệt không em?” Thực ra Triệu Thầm không mong cô ra ngoài, cô cần được nghỉ ngơi nhiều.

Nhưng có vẻ Chu Lê rất hứng thú, cô mỉm cười nhìn những ngọn núi xa xăm rồi hỏi anh: “Anh thấy nơi này có đẹp không?”

Triệu Thầm đã đi qua rất nhiều nơi, thấy nhiều cảnh đẹp, nếu anh cũng thấy nơi này đẹp, thì chứng tỏ quê hương của cô thật sự tươi đẹp.

“Đẹp.” Anh không hề qua loa, nơi này đúng là một chốn bồng lai cách xa thành phố.

“Trước đây em rất ghét nơi này, cố gắng học hành chỉ mong muốn rời đi, giờ thì không còn ghét đến vậy nữa.”

Tất nhiên cũng không đến mức thích, nhà là một nơi đặc biệt đối với bất kỳ ai.

“Em đã làm được.” Cô tốt như vậy, nên xứng đáng có được mọi thứ mình muốn.

Chu Lê gật đầu, mặc dù không dễ dàng nhưng cô đã làm được.

“Thực ra, em cảm thấy bây giờ mình sống rất tốt, em kiếm được một số tiền, có thể mua những thứ mình muốn. Không cần phải lo lắng như hồi nhỏ để kiếm sống, cũng không phải cúi đầu vì tiền, bị người khác chửi mắng hay coi thường, và tất cả những điều này đều là do chính em nỗ lực đạt được.”

“Khi ở bên anh, hầu hết thời gian em đều cảm thấy vui vẻ.” Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Mặc dù chúng ta có thể không quá yêu nhau, nhưng anh đối xử với em rất tốt.”

“Nhưng,” Cô cúi đầu: “Con người rất tham lam. Có thể do tính cách của em. Mặc dù em quen với việc cho đi, không phải để nhận lại sự cảm kích hay báo đáp từ người khác, chỉ là để không phải hối tiếc. Nhưng có đôi lúc, em vẫn không tránh khỏi cảm thấy buồn khi bị người khác bỏ qua.”

Mọi người đều khao khát được yêu thương, được thấu hiểu.

“Và em cũng có một khuyết điểm rất lớn, em có một người bạn tên là Thanh Thanh, cô ấy nói rằng người như em thực sự rất đáng ghét, không nói gì mà vẫn mong được hiểu. Em không nói với cô ấy, thực ra em rất sợ.”

Cô là người nhát gan.

“Em sợ nếu em nói ra, người khác sẽ nghĩ em giả tạo. Cũng sợ nếu em nói ra, người khác sẽ không thèm quan tâm. Vì vậy, mặc dù em thích anh, nhưng em chưa bao giờ dám hỏi anh có thích em không. Cũng không dám hỏi anh, anh có còn thích Diệp Thiền không.”

“Anh…”

“Anh có thể nghe em nói xong trước không?” Chu Lê cắt ngang lời của Triệu Thầm: “Rõ ràng là những chuyện có thể giải quyết bằng cách nói ra, nhưng em đã tiêu tốn quá nhiều tình cảm vào nỗi sợ hãi, đến nỗi sau này em cảm thấy thích anh là một việc rất mệt mỏi.”

“Khi em lần đầu phát bệnh.” Cô dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Em đã nghĩ liệu cuộc đời mình có kết thúc ở đây không. Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên của em là, có chút không cam lòng.”

“Em bỗng nhận ra, hình như em vẫn chưa làm những điều mình muốn làm. Cũng không biết điều em thực sự muốn làm là gì.”

Chỉ để sống mà cô đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, thích anh lại tiêu tốn phần năng lượng còn lại, cô vẫn chưa từng yêu bản thân mình một cách đúng nghĩa.

“Đàn anh à, cuộc đời con người không chỉ có tình yêu. Chúng ta còn nhiều điều quan trọng khác, rời xa nhau cũng không sao cả. Vậy nên, hãy buông tha cho chính mình, cũng như buông tha cho em, được không?”
 
Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn
Chương 51: Hoàn Chính Văn


Triệu Thầm lần đầu tiên có ấn tượng với Chu Lê, là lúc anh cảm thấy cô là một cô gái thông minh. Đôi mắt của cô thường rất tỉnh táo, hiếm khi bị cảm xúc chi phối.

Anh chưa bao giờ thấy cô rơi lệ.

Khi họ chia tay, khi cô ốm, cô cũng không rơi nước mắt. Nhưng vào lúc cô chịu thể hiện sự yếu đuối với anh, lại là để ép anh rời đi.

“Đàn anh, em chưa bao giờ cầu xin ai.” Cô không còn gọi tên anh nữa: “Bởi vì em nghĩ rằng cầu xin thường không giải quyết được vấn đề, và cũng vì em không có ai để cầu xin. Nhưng anh thì khác với họ, em hứa sẽ chăm sóc bản thân, anh đừng tìm em nữa.”

Ngày Triệu Thầm rời đi, thời tiết rất đẹp.

Chu Lê tiễn anh đến cửa và chủ động ôm anh. Triệu Thầm không muốn buông tay, nhưng cô nói: “Cảm ơn anh.”

Trả lại cho cô tự do mà cô muốn, là điều duy nhất anh có thể làm lúc này.

Không ai rời bỏ người mình yêu mà không thể sống tiếp. Nếu có, cũng không phải là họ. Họ đều có cuộc sống riêng, tình yêu cũng chưa đủ sâu đậm.

Thuần Thuần sau đó không gặp lại Triệu Thầm, cô ấy có phần thất vọng.

“Em cứ tưởng hai người sẽ làm hòa.” Thuần Thuần nói với Chu Lê: “A Lê, em thấy rõ, chị vẫn còn rất thích anh ấy.”

Chu Lê không phủ nhận, vì với người như cô, thích một người không phải là điều dễ dàng.

“Anh ấy có vẻ cũng rất thích chị.”

Chu Lê cũng không phản bác: “Có lẽ chị và anh ấy gặp nhau quá sớm, trong lòng mang quá nhiều thứ.”

Cô mang theo sự tự ti và bí mật, còn anh mang theo hình ảnh của người khác và sự hoài nghi về tình yêu.

Cô chưa bao giờ được yêu thương đúng cách, còn anh đã từng bị phản bội.

Hai tháng sau, khi cơ thể của Chu Lê gần như hồi phục, cô khóa cửa căn nhà nhỏ của mình và lại rời khỏi đó. Lúc cô đi, Thuần Thuần không nỡ, Chu Lê cũng có chút không nỡ, hứa với cô ấy rằng sẽ trở lại khi Thuần Thuần sinh em bé.

Cô bắt đầu không có mục đích rõ ràng, đi từ thành phố này sang thành phố khác theo những nơi mình muốn đến. Cũng không hẳn là du lịch, không đi tham quan các điểm du lịch, phần lớn chỉ là đi dạo, thăm bảo tàng, tìm các quán trà và nhà hàng địa phương để uống trà và ăn cơm, rồi trò chuyện với người lạ.

Chu Lê biết mình có sự đề phòng rất nặng, luôn không muốn tin tưởng người khác, luôn tự khép mình lại, vì vậy cô cố gắng thay đổi. Ban đầu cô nghĩ đây sẽ là một việc rất khó, nhưng dần dần nhận ra, trò chuyện với người khác không phải là điều khó khăn. Đôi khi cô không cần chủ động, chỉ cần người khác nói chuyện với cô, cô cố gắng tiếp nhận là có thể trò chuyện tiếp.

Gần như tất cả những người trò chuyện với cô đều là trung niên hoặc người già, còn người trẻ thì luôn bận rộn. Cô đã quan sát kỹ vẻ ngoài của họ, người trẻ thì hoặc đi rất nhanh, vội vã làm việc gì đó, hoặc đi rất chậm, vừa đi vừa xem điện thoại.

Quan sát như vậy thật thú vị, cô phì cười khi thấy ai đó va vào cột điện, thực ra cô đã tốt bụng nhắc nhở người nọ cẩn thận, nhưng người ta chỉ khi tự đụng vào, bị đau đớn mới chú ý.

Chuyến đi như vậy phần lớn rất nhàm chán, cô đã trò chuyện với nhiều người, mặc dù nỗi buồn vui của mọi người không giống nhau, nhưng những phiền muộn của họ đều không thoát khỏi đời thường. Chỉ là những chuyện về công việc, tình yêu, tình bạn, tình thân, giống như Chu Lê của trước đây.

Điều quý giá nhất là Chu Lê đã kết bạn được với một vài người, mặc dù sau này có thể sẽ không gặp lại, nhưng Chu Lê cảm thấy rất đáng trân trọng.

Trong số đó, có một cô gái đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Chu Lê.

Hôm đó, cô đang chờ xe buýt. Cô gái đó mang theo một cây guitar, mái tóc màu tím, váy ngắn màu đen, rất nổi bật giữa đám đông. Cô gái vừa đánh mất điện thoại, đã hỏi mượn điện thoại của cô để gọi. Chu Lê đã cho mượn, khi một chàng trai đi xe máy cực ngầu đến đón cô gái, cô ấy hỏi Chu Lê: “Này, cảm ơn cô vì chuyện vừa nãy, chúng tôi có một buổi hòa nhạc, cô có muốn đi cùng không?”

Nếu là trước đây, Chu Lê chắc chắn sẽ không đi. Sợ bị lừa, sợ không an toàn, nhưng bây giờ cô nghĩ, tại sao không nhỉ? Cô đã theo cô gái đó lên xe máy, đến một khu rừng nhỏ ở ngoại ô, giữa rừng có một sân khấu đơn giản, âm nhạc và tiếng người vang dội.

Cô gái đưa cho Chu Lê một ly rượu, nhanh nhẹn nhảy lên sân khấu. Trên sân khấu, cô ấy tỏa sáng trong bầu trời đêm, như một chú chim nhỏ không gì có thể giam cầm.

Chu Lê lặng lẽ lắng nghe giữa đám đông, cảm thấy cô gái này thật ngầu.

Cô gái xuống sân khấu, kéo Chu Lê cùng chơi với bạn bè của mình. Lúc này Chu Lê mới biết họ chỉ là một nhóm những cô cậu thanh thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Họ yêu âm nhạc, cũng nhiệt tình trong tình yêu, tình bạn, và tình thân.

Có người đang hôn say đắm bạn trai.

Chu Lê trong khoảnh khắc này cảm thấy mình không hòa hợp với họ. Cô không có sự nhiệt huyết trong sáng như họ, dù cho ngày mai có sụp đổ, thì khoảnh khắc này cũng phải vui vẻ và buông thả. Cô sẽ nghĩ liệu cha mẹ và thầy cô của họ có lo lắng khi họ vẫn chưa về nhà vào giờ này.

Cô gái cười hỏi cô: “Này chị, sao chị phải nghĩ nhiều như vậy, mẹ em rất ủng hộ em. Chị xem, đó là mẹ em kìa.”

Cô gái chỉ vào một người phụ nữ đội mũ đang đánh trống trong ban nhạc, người phụ nữ ấy cười và vẫy tay chào họ.

Vào khoảnh khắc này, Chu Lê cảm thấy mình không còn lạc lõng nữa.

Thế giới rộng lớn như vậy, ngoài bản thân mình, thế giới hoàn toàn không thể phát hiện ra bạn.

Cuối cùng, Chu Lê dừng lại ở một thị trấn ven biển, lý do là cô gặp một ngôi nhà nhỏ hết sức xinh xắn. Hai mươi năm nỗ lực đã giúp cô có thể thuê nó mà không cần bận tâm đến tiền bạc.

Ngôi nhà hướng ra biển, mỗi ngày cô chỉ cần mở cửa sổ là có thể cảm nhận được gió biển.

Là một cô gái lớn lên ở vùng núi, Chu Lê rất thích ăn hải sản. Cô đã mua một chiếc xe đạp, mỗi sáng sớm đến cảng chờ những chiếc thuyền đánh cá trở về, để có thể mua được hải sản tươi ngon nhất.

Chu Lê đã hình thành thói quen viết nhật ký và cũng học cách chụp ảnh để ghi lại cuộc sống.

Sự thay đổi chỉ nằm ở chỗ trước đây cô không có hy vọng vào cuộc sống của mình, còn giờ đây cô đã tìm thấy chút niềm vui trong cuộc sống.

Mua một bó hoa, hấp hai con cua, đều là những điều đáng mừng để lưu giữ làm kỷ niệm.

Cô cũng thường xuyên đăng bài trên mạng xã hội, sẽ nhận được bình luận từ bạn bè.

Thuần Thuần: Chị A Lê, em hâm mộ chị chớt mất.

Lâm Thanh Thanh: Tiểu Tuấn nói tôm cậu gửi đến ngon lắm.

Tiểu Ninh: [Đắng lòng]

Trình Hựu Linh: A Lê, em muốn ăn loại cá xấu xí đó.

Trâu Tự: Em không đi làm thật đó hả?

Chu Lê thường sẽ trả lời từng người một, rồi gửi cho bạn bè hải sản tươi ngon mà mình mua được.

Dưới dòng chảy của thời gian, những niềm vui và nỗi buồn trong quá khứ sẽ ngày càng phai nhạt.

Một năm sau tại Bắc Thành, ga tàu cao tốc.

Cuối xuân ở Bắc Thành không lạnh không nóng, là thời điểm thời tiết đẹp nhất trong năm. Chu Lê kéo theo một chiếc vali nhỏ ra khỏi ga, chưa tìm thấy ai thì đã nghe thấy giọng nói của Trình Hựu Linh.

“A Lê!”

Chu Lê theo tiếng gọi nhìn qua, Trình Hựu Linh đã chạy về phía cô. Cô nhóc đang trong giai đoạn phát triển, một năm không gặp đã cao lên nhiều, trông như một mỹ nhân nhỏ tuổi.

Trâu Tự đi theo sau, thấy Chu Lê thì nhìn cô mấy lần: “Sao em lại đen thế này?”

“Cũng không đến mức, đen lắm hả?” Chu Lê có phần không chắc chắn, nhìn về phía Trình Hựu Linh. Trình Hựu Linh cười: “Chỉ một chút thôi, chị xem, không phải em đã nhận ra chị ngay à?”

“Ha.” Trâu Tự bĩu môi: “Vừa nãy không biết ai hỏi chú ‘Chú xem đó có phải A Lê không?’”

Chu Lê im lặng nhìn cánh tay của mình, đúng là đen hơn trước.

“Á, chú thật đáng ghét. Ai quy định con gái phải trắng mới đẹp, A Lê đen một chút cũng đẹp, trông khỏe khoắn hơn nhiều.”

Trình Hựu Linh nổi cáu, Trâu Tự không phản bác lại câu sau của cô nhóc.

Chu Lê mặc một chiếc áo khoác màu be, đội một chiếc mũ tai bèo, tóc dài hơn trước nhiều, uốn xoăn đến thắt lưng. Cô gầy đi cũng đen hơn. Song, điều thay đổi không phải là ngoại hình mà là tâm hồn của cô.

Bất kỳ ai quen biết Chu Lê đều có thể nhận ra, bây giờ cô thật sự hạnh phúc.

Một niềm hạnh phúc bình thản và lắng đọng.

Cả ba lên xe, Trình Hựu Linh liến tha liến thoắng hỏi Chu Lê: “A Lê, sao chị lại đen đi thế? Ánh nắng ở biển có độc đến vậy sao?”

“Ừ, ở biển khá là nắng.” Chu Lê nói có lẽ là do cô theo đội cứu hộ chạy tới chạy lui, cũng không bôi kem chống nắng nên mới bị đen da.

Chu Lê thường tranh thủ thời gian đi theo đội cứu hộ để cứu rùa biển, xuống biển nhặt rác, không bị đen da cũng khó. Nhưng phản ứng của Trâu Tự khiến cô cảm thấy khi trở về mình nên đắp thêm mặt nạ làm trắng da.

Đám cưới của Trâu Tự vào ba ngày sau, có lẽ cũng không kịp nữa.

Cuộc hôn nhân của Trâu Tự đến đột ngột, vì cô dâu bất ngờ mang thai. Ban đầu ngày cưới dự kiến vào nửa năm sau, đến lúc bụng to sẽ không đẹp nên phải tổ chức sớm, vì vậy Trâu Tự đã phải chịu không ít đòn.

Trâu Tự đưa Chu Lê đến khách sạn đã sắp xếp, tiện thể thả Trình Hựu Linh xuống: “Em nghỉ trước đi, tối sẽ tổ chức tiệc chào mừng em, đến lúc đó anh sẽ lái xe đón em.”

Trâu Tự kết hôn, những người bạn cũ cũng đã trở về, Chu Lê là người cuối cùng góp mặt, mọi người đều đang chờ cô tổ chức buổi tiệc độc thân cho Trâu Tự. Giống như buổi tiệc mà Chu Lê đã tổ chức khi đính hôn.

Cô đến khách sạn tắm rửa, cùng ăn một chút đồ ăn vặt với Trình Hựu Linh. Nhân lúc còn thời gian, cô lấy máy tính ra bắt đầu làm việc. Ngoại ngữ mà cô học ở đại học giờ đây được cô sử dụng để dịch truyện cổ tích cho một nhà xuất bản, thu nhập không nhiều, nhưng cô có nhiều tiền tiết kiệm, không cần phải làm việc vì tiền.

Trình Hựu Linh không làm phiền cô, ngồi bên cạnh bấm điện thoại tự chơi một mình.

Đến tối, Trâu Tự đến đón Chu Lê, Trình Hựu Linh cũng được Triệu Du đón đi. Triệu Du thấy cô thì nhiệt tình chào hỏi, còn hỏi thăm sức khỏe của cô hiện tại thế nào. Chu Lê cười nói đã khỏe rồi, đã đi kiểm tra bệnh viện vài lần đều được chẩn đoán không còn vấn đề gì.

“Vậy thì tốt.”

Tình trạng của Chu Lê rõ ràng là tốt lên, Triệu Du chân thành cảm thấy vui mừng cho cô. Ngoài ra, chị không nhắc gì thêm, đón Trình Hựu Linh rồi đi luôn.

Trâu Tự cũng cố ý tránh né điều gì đó, nhưng Chu Lê không quá để tâm.

Đi qua trung tâm thành phố, cô thấy trên màn hình lớn đang phát những cái tên quen thuộc, cũng nhớ lại hình ảnh thoáng qua của anh trên Weibo.

Sự xuất sắc của Triệu Thầm khiến tên tuổi của anh sống mãi trong ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người.

Buổi tiệc được tổ chức tại một quán cũ bên trường đại học, những người tham gia đều là sinh viên của cùng một trường, coi như là hồi tưởng về tuổi trẻ. Hơn một năm trôi qua, mọi người hầu như không thay đổi, chỉ có cô là thay đổi nhiều.

“Chu Lê, bà đi châu Phi à?”

Dù không quá để ý đến ngoại hình, Chu Lê cũng thấy ngại ngùng, cô chỉ cười không nói.

Ngoài việc Dịch Nguy Nhiên không góp mặt, mọi thứ đều không thay đổi.

Sau khi ăn uống ồn ào, họ quay lại trường đi dạo. Chu Lê và một bạn nữ cùng lớp tụt lại phía sau, cả hai tán gẫu với nhau.

Bước đi trên con đường quen thuộc, Chu Lê nhớ lại năm xưa vào một buổi sáng tuyết rơi, cũng trên con đường này, cô đã gặp một người, người đã in sâu trong lòng cô nhiều năm mà không thể quên.

Chu Lê đi bộ, không biết bạn nữ đã rời đi từ lúc nào.

Cô mải nghĩ ngợi, cho đến khi có tiếng nói vang lên mới ngẩng đầu sang bên.

“Lâu rồi không gặp.”

Anh quay mặt, vẫn như năm xưa, thanh nhã và tuấn tú.

Cô hé nụ cười trên môi, đáp: “Lâu rồi không gặp, đàn anh.”

—HẾT—
 
Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn
Chương 52: NGOẠI TRUYỆN 1


Trong làn gió nhẹ mát rượi, Chu Lê và Triệu Thầm sóng vai trên con đường dọc khuôn viên trường. Trâu Tự vẫy tay chào họ, những người khác thì cười đùa ầm ĩ trong đêm tối, như thể thời gian không mang đi tất cả.

Chu Lê đã uống vài chén rượu, mặt hơi đỏ.

Họ đi chậm, chốc lát đã bị đám đông bỏ lại phía sau. Một cô bé khóa dưới đi qua thấy Triệu Thầm thì không giấu nổi sự phấn khích. Chu Lê bị gió thổi làm loạng choạng, anh nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô, rồi nhanh chóng buông ra.

“Em ổn chứ?”

“Vâng.”

Chu Lê không say, chỉ hơi choáng. Cô đi đến ghế dài bên cạnh vườn hoa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Triệu Thầm đi vào cửa hàng tiện lợi mua cho cô một cốc sữa chua. Chu Lê không khách sáo, nói cảm ơn rồi nhận lấy sữa chua và uống từng ngụm nhỏ.

“Bây giờ sức khỏe của em thế nào rồi?” Anh hỏi nhỏ.

“Em khỏe rồi.” Cô đáp lại một cách dịu dàng, nhìn lên bầu trời mờ mịt.

“Em đã tìm được điều mình muốn làm chưa?”

Chu Lê cười, nói “vẫn chưa”.

Cuộc đời mỗi người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, để tìm được một việc có thể kiên trì suốt đời, thật sự không dễ dàng.

“Đừng vội, từ từ thôi.” Anh cười nhẹ, Chu Lê cảm thấy anh cũng đã thay đổi, lại không thể nói rõ là ở đâu.

Họ đang ngồi trò chuyện về tình hình hiện tại, thì Trâu Tự và những người khác tìm đến, lại nói muốn đi hát. Chu Lê bị bạn nữ kéo đi, quay đầu lại thấy anh lặng lẽ nhìn cô.

Ánh mắt chạm nhau, họ không cảm thấy lúng túng, rồi lại thản nhiên nở nụ cười nhẹ.

Ánh trăng dịu dàng, trên trời không sao.

Trong phòng bao có người cầm micro gào thét, Chu Lê và bạn nữ ngồi ở góc, Triệu Thầm ngồi ở đầu xa, đang tán gẫu với người ngồi cạnh.

Trâu Tự hát xong một bài, chen qua đám đông ngồi cạnh Chu Lê.

“Có nhận ra cậu ấy đã thay đổi không?”

Chu Lê lắc đầu.

Cô không chắc anh đã thay đổi hay tìm lại chính mình, nhưng điều đó luôn là tốt.

Còn hai ngày nữa là đến đám cưới của Trâu Tự, Chu Lê gặp một số bạn bè, rồi đi nghĩa trang thăm Đào Tử. Gần đến tối, cô nhận được tin nhắn của Triệu Thầm, hỏi cô có rảnh đi ăn cùng không. Cô ngẫm nghĩ, dường như không có lý do từ chối nên đồng ý đi với anh.

Triệu Thầm đón Chu Lê ở cổng nghĩa trang, cô đội mũ đứng bên đường, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jeans, trông như một cô gái vừa tốt nghiệp đại học. Thấy anh vẫy tay về phía mình, cô có vẻ hoạt bát hơn hẳn.

Anh xuống xe mở cửa cho cô, nhìn vào nghĩa trang rồi hỏi: “Đến thăm bạn của em à?”

Cô gật đầu, hỏi: “Anh có biết tình hình của Diệp Hàm thế nào không?” Sau khi rời Bắc Thành, cô không còn liên lạc với Diệp Thiền, không biết giờ Diệp Hàm ra sao. Triệu Du chắc hẳn biết được vài thông tin, nhưng hôm qua vội vàng quên hỏi. Hôm nay gặp anh, cô không né tránh.

“Triệu Du nói cô bé hồi phục tốt, có thể đi học bình thường rồi.” Anh đáp, nhìn cô ngoài sự thoải mái không còn cảm xúc nào khác.

Chu Lê cũng đoán được phần nào, sau đó ít lâu cô từng thấy Diệp Thiền biểu diễn trên tivi, ánh mắt cô ấy không còn mê mang như trước.

“Vậy thì tốt.”

Định mệnh mang đến cho cô bé này không phải chỉ toàn là sự tàn nhẫn.

Triệu Thầm đã đặt trước nhà hàng, nhân viên dẫn họ vào chỗ ngồi. Chu Lê cầm thực đơn xem một lúc, sau khi gọi hai món thì trả lại cho nhân viên, Triệu Thầm dựa theo trên đó gọi thêm vài món nữa. Sau khi nhân viên rời đi, anh cười nói: “Anh cứ nghĩ em sẽ gọi theo khẩu vị của anh như trước.”

Chu Lê thấy ngại: “Thực ra không hoàn toàn là để chiều theo anh, lúc đầu em chưa từng ăn ở nhà hàng cao cấp, sợ gọi lung tung sẽ thành trò cười.”

“Thì ra là vậy.” Anh tự nhiên rót trà cho cô: “Anh cứ nghĩ em làm thế để chiều theo ý anh, sau này nghĩ lại cứ thấy áy náy.”

Chỉ là một chuyện nhỏ, giờ nói ra cũng không còn gì.

“Là do những nhà hàng này đặt tên món ăn quá trừu tượng, em nhớ có lần đi ăn với Trâu Tự và một vài người khác, họ gọi một món tên là ‘núi lửa tuyết rơi’, tưởng sẽ là món ăn ngon, kết quả chỉ là cà chua trộn đường.” Cô cười ngại ngùng: “Sau này ở cùng các anh, em không hay tự gọi món nữa. Anh biết khẩu vị của em, những món anh gọi đều rất hợp với em.”

Chỉ ‘cẩu thả’ một lần mà đã như vậy suốt nhiều năm.

Nhưng giờ đây khẩu vị của Chu Lê đã thay đổi phần nào, cô sợ Triệu Thầm không biết nên đã tự gọi hai món.

“Thật sao? Không trách được Trâu Tự trước đây nói với anh, em hình như rất thích ăn cà chua. Anh thấy khá lạ, lúc ở cùng anh, em cũng không ăn nhiều.”

“Cũng không phải không thích, chỉ là trước đây ăn quá nhiều trứng gà xào cà chua, vì món này đơn giản nhất, rẻ nhất mà vẫn đảm bảo dinh dưỡng.”

Chu Lê nghĩ rằng ăn cơm với Triệu Thầm không có gì để nói, vì anh không phải là người nói nhiều, cô cũng sẽ không chủ động tìm đề tài. Trước đây khi họ ở bên nhau, rất ít khi tán gẫu, chủ yếu là nói về công việc hoặc chuyện giữa bạn bè, không giống như bây giờ chỉ quanh quẩn nói về một món ăn mà nói mãi không hết.

Các món ăn lần lượt được dọn lên, họ đã chuyển từ món ăn sang nói về Trâu Tự, rồi lại nói về Dịch Nguy Nhiên.

Triệu Thầm nói Trâu Tự không mời Dịch Nguy Nhiên, Chu Lê cũng có thể đoán ra, cô nói: “Mối quan hệ của anh ấy với anh luôn tốt hơn so với đàn anh Dịch, việc anh ấy ghi thù là rất bình thường.”

Trâu Tự đúng là rất trẻ con và bao che khuyết điểm cho người nhà.

Triệu Thầm cười, nói: “Thực ra anh không quá để tâm.”

Thật kỳ lạ, sau khoảng thời gian bàng hoàng và choáng váng đó, anh nhanh chóng chấp nhận sự việc này, không hề thù hận bất kỳ ai cả. Hình như lúc đó anh còn quan tâm hơn đến việc Chu Lê tại sao lại chọn giúp Diệp Thiền giấu giếm mình.

Anh hỏi Chu Lê: “Mối quan hệ của em với cậu ta có vẻ tốt hơn với Trâu Tự.”

Chu Lê không phủ nhận: “Em và Trâu Tự có hoàn cảnh lớn lên khác nhau, nhiều chuyện có thể sẽ có nhiều điểm chung hơn với đàn anh Dịch.”

“Vậy nên lúc đó em luôn khuyên cậu ta, là không muốn cậu ta đi vào con đường bị lợi ích che mờ sao?”

Năm nay, Dịch Nguy Nhiên phát triển như vũ bão. Nhưng trong mắt anh, cậu ta thực sự đã quá vội vàng. Dịch Nguy Nhiên đi càng xa, càng không thể quay đầu lại. Chu Lê không giữ cậu ta lại, Trâu Tự và anh cũng không.

“Em đã sớm nhận ra rằng anh ta có chút đố kỵ với anh.” Chu Lê thở dài: “Em và anh ta có phần giống nhau.”

Sớm hơn cả khi cô quen biết với Dịch Nguy Nhiên. Nhưng lúc đó, sự đố kỵ của anh ta không rõ ràng, Dịch Nguy Nhiên vẫn quan tâm đến tình bạn quý giá giữa họ. Chỉ là theo thời gian và tham vọng ngày càng lớn, sự đố kỵ ấy dần không thể giấu diếm và hoàn toàn bộc lộ khi có sự xuất hiện của Diệp Thiền.

Tuy nhiên, cũng chỉ đến sau này cô mới biết lý do tại sao Dịch Nguy Nhiên lại ghen tị với Triệu Thầm đến vậy. Dù Diệp Thiền và Triệu Thầm đã chia tay, cô ấy cũng không chọn Dịch Nguy Nhiên.

Chu Lê nói: “Có lẽ anh ta thật sự thích Diệp Thiền.”

Dịch Nguy Nhiên là một người rất có đạo đức, nên ngay cả cô cũng không nghĩ rằng người mà Diệp Thiền nhắc đến lại là anh ta.

“Em luôn nghĩ rằng Diệp Thiền đang nói về Trâu Tự.”

Chu Lê nghiêm túc nói xong, ngay cả Triệu Thầm cũng không kìm được mà phì cười. Anh vừa cười, Chu Lê cũng cười theo.

Diệp Thiền và Trâu Tự ngoại tình với nhau, nghĩ về chuyện này thật sự quá kinh khủng. Nhưng lúc đó Diệp Thiền nói nghiêm trọng như vậy, người mà cô có thể nghĩ đến chỉ có Trâu Tự. Hơn nữa Trâu Tự là người không quá nghiêm túc trong tình cảm, cô thực sự cảm thấy anh ấy có thể làm ra chuyện như vậy. Vì vậy, ban đầu, ấn tượng của cô về Trâu Tự không tốt lắm.

“Em có biết Trâu Tự sẽ như thế nào nếu biết trước đây em đã nghĩ về cậu ấy như thế không?” Triệu Thầm cảm thấy mình đã lâu không vui vẻ như vậy.

Chu Lê ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc anh ấy sẽ rất buồn.”

“Ừ, cậu ấy sẽ rất buồn.” Triệu Thầm tiếp lời: “Buồn đến mức có thể không muốn cho em tham dự đám cưới của cậu ấy vào ngày kia.”

Chu Lê gật đầu: “Vậy anh đừng nói cho anh ấy, sau này em không nghĩ như thế nữa.”

Trước khi gặp Lục Điềm, Trâu Tự thực sự đã trải qua vài mối tình không đứng đắn, nhưng sau khi gặp Lục Điềm, anh chàng đã thay đổi rất nhiều.

“Được, anh sẽ không nói cho cậu ấy.” Anh nghiêm túc hứa, trong mắt luôn ánh lên nụ cười.

Ăn xong, Triệu Thầm hỏi Chu Lê: “Gần đây có một bộ phim mới, là của đạo diễn mà em thích, có muốn đi xem không?”

Chu Lê đang sống ở ven biển, nghĩ lại thật sự đã lâu không xem phim, thấy thời gian còn sớm nên đồng ý. Họ không đi xe, mà đi bộ dọc theo con phố đến rạp chiếu phim gần đó, coi như là đi dạo cho tiêu cơm sau bữa ăn. Đi qua một quán trà sữa, Chu Lê dừng lại. Anh hỏi: “Em muốn uống gì không?”

“Em muốn uống matcha kem sữa, anh muốn uống gì không?” Cô đã chuẩn bị đi mua.

Triệu Thầm thấy có một người giao hàng đi xe đến phía sau cô, nhanh chóng giữ chặt tay cô. Chu Lê va vào lòng anh, nghe thấy có người nói lời xin lỗi.

Từ lòng bàn tay truyền đến những cơn tê tê, trái tim cô đập hơi nhanh, khi cô nghi ngờ nó có phải lại không yên ổn thì nó lại ngoan ngoãn trở về sự yên tĩnh.
 
Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn
Chương 53: NGOẠI TRUYỆN 2


Chu Lê được nắm tay đi mua trà sữa. Một hàng dài những người đứng xếp hàng, nhiều người lén nhìn về phía họ, hơi nóng từ lòng bàn tay lan tỏa lên mặt cô. Anh nhìn cô một cái thật sâu, rồi buông tay.

“Người đông, em cẩn thận một chút.”

“Ừm, cảm ơn.”

Đám đông chen chúc, hơi nóng vẫn không tan. Mua xong trà sữa, họ ra khỏi cửa hàng và tiếp tục đi dọc theo con phố, khoảng cách giữa hai vai dần dần gần lại khi những người qua lại ngày càng đông.

“Trước đây bọn mình chưa từng đi xem phim ở rạp với nhau, có phải không?” Triệu Thầm không thích uống thức uống vừa ngọt vừa ngấy như trà sữa, nhìn Chu Lê ôm cốc trà sữa uống mấy ngụm, như thể vừa rồi anh không cho cô uống nước vậy.

“Ừ, vì nhà anh có thể xem phim.” Anh là người rất chú trọng chất lượng cuộc sống, thiết bị âm thanh hình ảnh ở nhà không thua kém gì rạp chiếu phim. Khi ở bên anh, cô dường như chưa bao giờ xem phim bên ngoài.

“Anh cảm thấy em không thích đi ra ngoài với anh cho lắm.” Triệu Thầm nói.

Chu Lê nhớ lại, cô quả thực không thích đi đến những nơi đông người với anh, cô nhìn xung quanh một cái, ý tứ rất rõ ràng.

Anh cười nhẹ: “Vậy mình đi nhanh một chút?”

Chu Lê lắc đầu, trong rạp chiếu phim cũng có khá nhiều người, đi nhanh chẳng qua là bị một đám người khác nhìn.

Đi qua quảng trường nhỏ, Chu Lê thấy một cô gái đang bán vòng tay. Cô bị thu hút ánh nhìn, anh hỏi: “Mình qua xem thử?”

Chu Lê gật đầu, anh lại vô thức nắm lấy tay cô. Lần này, trái tim của Chu Lê không còn đập mạnh như trước, cô cũng lười tránh thoát, cứ như vậy bị nắm tay dẫn đến sạp hàng nhỏ.

Trên nền vải nhung đen, có một đống hạt ngọc mà Chu Lê không nhận ra, đủ màu sắc rất đẹp mắt. Cô gái nhìn họ thêm vài lần: “Trai đẹp gái xinh có muốn mua vòng tay không? Ở đây có sẵn, cũng có thể tự làm DIY nữa.”

“Có thích cái nào không?” Triệu Thầm hỏi.

Chu Lê thấy cái nào cũng đẹp, chọn mãi không biết trả lời thế nào. Anh nói: “Anh làm cho em một cái nhé?”

Chưa đợi Chu Lê trả lời, anh đã bắt đầu hành động. Chu Lê một tay cầm trà sữa, ban đầu có chút bối rối, sau đó cùng anh ngồi xuống trước sạp hàng, hòa mình vào con phố nhộn nhịp.

“Cái này có thích không?” Anh cẩn thận chọn hạt ngọc.

“Đẹp.” Cô do dự, “Nhưng màu này có phù hợp với em không?”

Anh nhìn vào mắt cô: “Em không tin vào gu thẩm mỹ của anh sao?”

“……” Chu Lê với gu thẩm mỹ còn ở mức cơ bản, cô không nói gì thêm, sau mười mấy phút đã có được một chiếc vòng tay độc nhất vô nhị trên thế giới.

Gần đến giờ chiếu phim, Triệu Thầm thanh toán xong kéo tay cô nhanh chân đi về phía rạp chiếu phim. Cô vẫn không thể ngừng nhìn chiếc vòng tay treo trên cổ tay, đều là màu sắc rất bình thường và hạt ngọc cũng rất bình thường, nhưng khi kết hợp lại sao lại đẹp đến vậy?

Triệu Thầm lấy vé xong, thấy cô vẫn dán mắt vào chiếc vòng tay, cười hỏi: “Thích không?”

Cô nghiêm túc trả lời: “Thích lắm.”

Bộ phim rất hay, nhưng chưa đến kết thúc thì trong rạp đã vang lên tiếng nức nở. Tuyến lệ của Chu Lê dường như luôn có chút vấn đề, mặc dù trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.

Xem xong phim, trong lòng cô cảm thấy nặng nề, Triệu Thầm nhận ra tâm trạng của cô không tốt, mặc dù trong lòng có chút không nỡ, nhưng vẫn đưa cô về khách sạn.

Về đến khách sạn, Chu Lê mất một chút thời gian để ‘thu dọn’ cảm xúc, nhờ vậy mới thoát ra khỏi cái kết bi thảm của bộ phim.

Cô ôm gối ngồi trên bậu cửa sổ, nhìn ngắm cảnh đêm của thành phố quen thuộc, điện thoại không ngừng rung lên, là bạn bè đang trò chuyện sôi nổi trong nhóm chat. Họ nói về đám cưới của Trâu Tự, nói về cuộc sống bình thường, nói về những tin đồn giật gân, sự náo nhiệt đó đã phần nào xua tan đi nỗi buồn nhỏ nhoi trong lòng cô do một bộ phim gây ra.

Cô tắm xong, lại đeo vòng tay vào.

Điện thoại reo, cô nhìn thấy số điện thoại quen thuộc.

“Còn chưa ngủ à?” Giọng anh trong điện thoại trầm hơn thường ngày.

Cô đáp lại một cách nhẹ nhàng: “Chưa.”

“Anh thấy hơi hối hận khi đưa em đi xem phim.” Triệu Thầm cười bất lực: “Lẽ ra là muốn làm em vui.”

Chu Lê không hoàn toàn đồng ý: “Nhưng bộ phim rất hay mà.”

Cuộc sống không chỉ có những điều vui vẻ để ghi nhớ. Đau khổ, tiếc nuối, cũng đều không thể thiếu.

“Em luôn có suy nghĩ khác người.”

“Không phải, là anh khác người.”

Triệu Thầm gọi điện không phải để tranh luận xem ai trong hai người kỳ quặc hơn, cũng như việc anh đưa cô đi xem phim không phải để làm cô buồn. Chu Lê cũng vậy, không biết sao lại làm cho cuộc trò chuyện đi lệch hướng, đến khi cúp máy mới nhận ra cuộc gọi đã kéo dài hơn một giờ đồng hồ. Trước khi đi ngủ, cô còn tỉ mỉ hồi tưởng.

Cô không thể nhớ nổi, trong hơn một giờ đó họ đã nói những gì.

Ngày hôm sau, Triệu Thầm lại mời cô đi xem triển lãm tranh. Trâu Tự như hoàn toàn quên rằng cô trở về chỉ để tham dự đám cưới của mình, sau khi đưa cô đến khách sạn thì không còn hỏi han gì nữa. Còn cô và Triệu Thầm cũng không giống như những người có bạn thân sắp kết hôn, vẫn còn thời gian dạo chơi khắp nơi.

Sau khi xem triển lãm tranh, họ lại đi ra bờ sông, ngoài việc đi dạo thì chỉ có trò chuyện. Anh kể cho cô về những bức tranh mà mình thích, ban đầu Chu Lê không quá hứng thú với triển lãm, nhưng dần dần bị cuốn vào, rồi đã chi hơn mười ngàn tệ để mua một bức tranh. Điều này khiến cô cảm thấy Triệu Thầm có tiềm năng làm người bán hàng tại triển lãm tranh. Mặc dù hơi xót ví, nhưng cô thực sự rất thích bức tranh đó, thậm chí còn từ chối lòng tốt của Triệu Thầm khi anh ngỏ lời muốn tặng lại cô.

Có những niềm vui phải tự mình chi trả.

Chu Lê cũng chia sẻ với anh về cuộc sống của cô ở bờ biển, cô không biết nên tặng gì làm quà đền đáp cho chiếc vòng tay, anh có gu thẩm mỹ rất kén chọn, trong khi gu thẩm mỹ của cô lại bình thường, trước đây tặng quà cho anh luôn khiến cô khó xử. Triệu Thầm cũng không làm khó cô, nói: “Anh đã thấy em làm một chiếc chuông gió bằng vỏ sò, vậy em lấy cái đó tặng anh đi.”

Đều là tự tay làm, rất công bằng.

Chu Lê nói: “Anh xem trộm vòng bạn bè của em sao?”

Cô đã xóa anh khỏi WeChat và không add lại, anh thẳng thắn trả lời: “Cũng không hẳn là xem trộm.”

Họ có rất nhiều bạn chung, chắc chắn sẽ có vài người tốt bụng nói với anh rằng cô sống rất vui vẻ sau khi rời xa anh.

“Vậy anh có lén tới nhìn em không?” Cô cũng thẳng thắn hỏi.

Trong phim truyền hình và tiểu thuyết đều có những tình huống như vậy, anh cũng không phải chưa từng làm điều đó. Nhưng ai lại hỏi thẳng như vậy, anh chỉ biết cười bất lực.

“Không.” Cười xong, anh trả lời.

Chu Lê “Ồ” lên một tiếng, không thể nghe ra tâm trạng gì.

Anh thu lại nụ cười, ánh mắt bình thản: “Mặc dù nhiều lần anh đã không thể kiềm chế mà suýt đi tìm em, nhưng rồi vẫn kiềm chế được.”

Chu Lê không nói gì, lặng lẽ nhìn anh.

“Một năm vừa qua anh cũng sống khá tốt. Anh cố gắng không để mình nghĩ về em, làm việc chăm chỉ, ăn uống đầy đủ, sống cuộc sống của mình. Anh nghĩ em nói đúng, tình cảm không phải là tất cả trong cuộc đời.”

Cô muốn tìm những điều mình muốn làm, anh cũng cố gắng sống cuộc sống không có cô. Trâu Tự từng nghi ngờ hỏi anh: “Mày thật sự buông tay như vậy sao?” Lúc đó, anh nghiêm túc hồi tưởng và nói rằng thực ra anh chưa bao giờ thật sự nắm tay cô.

Khi còn trẻ, họ quá nông cạn, cho rằng tình yêu là luôn ở bên nhau và không bao giờ chia xa.

Chu Lê nghe xong rất vui, biết rằng anh sống tốt sau khi rời xa mình, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không muốn anh mang nỗi áy náy sống trong quá khứ, giống như anh từng mang nỗi đau bị phản bội trải qua một thời gian dài.

Lúc đó, cô cũng nông cạn nghĩ rằng thích là luôn đối xử tốt với một người.

Nếu anh có thể nghĩ như vậy, thực ra họ không còn gì phải hối tiếc.

Triệu Thầm không nói rằng anh vẫn chưa sống tốt cuộc đời của mình, làm sao có thể yêu cô một cách trọn vẹn.

Gió sông lạnh lẽo, thổi rối suối tóc dài của cô. Anh đi về phía bên kia, che gió cho cô.

Chu Lê đội mũ xong, mỉm cười với anh: “Em hơi đói, chúng ta đi ăn nhé?”
 
Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn
Chương 54: NGOẠI TRUYỆN 3


Vào ngày cưới của Trâu Tự, Triệu Thầm là người đón Chu Lê đến địa điểm tổ chức. Sau khi sắp xếp cho Trình Hựu Linh, anh biến mất tăm, có lẽ là bận tiếp khách.

Trâu Tự không mời anh làm phù rể, nhưng việc sai khiến anh thì lại rất quen việc.

Lục Điềm thích phong cách thiên nhiên, địa điểm cưới được trang trí theo sở thích của cô ấy. Nếu không phải mọi người xung quanh đều cầm điện thoại, Chu Lê có lẽ đã nghĩ mình lạc vào một câu chuyện cổ tích nơi những tinh linh sống trong rừng.

Trình Hựu Linh mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, nhưng cổ lại đeo một chiếc máy ảnh đen tuyền. Trong vài tháng qua, cô nhóc đã mê chụp ảnh, thường xuyên cầm máy ảnh đi chụp khắp mọi nơi. Cô nhóc bắt đầu chụp cô dâu, rồi đến chú rể.

Hôm nay, Trâu Tự mặc vest rất lịch lãm, nổi bật vô cùng.

Anh chàng đang tạo dáng trước ống kính của nhiếp ảnh gia, Trình Hựu Linh cũng giơ máy ảnh chĩa về phía Trâu Tự, anh chàng cười mãi đến nỗi mặt gần như cứng lại, Trình Hựu Linh hỏi vào ống kính: “Chú không mời cậu cháu làm phù rể có phải sợ không đẹp bằng cậu ấy không?”

“Ê, cái con bé kia!”

Trình Hựu Linh đã chụp được một khoảnh khắc chú rể đang tức giận, cười tươi kéo Chu Lê chạy đi. Chu Lê không thân với cô dâu, bên cạnh Trâu Tự cũng không cần cô giúp đỡ, vì vậy cô và Trình Hựu Linh trốn ở một góc ‘siêng ăn lười làm’.

Trình Hựu Linh chụp đủ rồi, tháo máy ảnh ra chia sẻ với Chu Lê những tấm hình mình đã chụp. Có một số bức cô đã từng thấy trước đó, còn một số là hôm nay mới lần đầu chiêm ngưỡng.

Chẳng hạn như Triệu Thầm nấu ăn, Triệu Thầm vẽ tranh và nhiều Triệu Thầm mà cô chưa từng gặp. Dù sao thì chiếc máy ảnh này là do anh tặng cho cháu gái, để bày tỏ lòng biết ơn, bức ảnh đầu tiên cô nhóc chụp chính là người cậu của mình. Chỉ có điều hầu hết đều là ảnh chụp vội. Bởi vì dù người chụp là cháu gái mà anh yêu thương, thì Triệu Thầm cũng không muốn bị chụp hình, nhưng Trình Hựu Linh là ai? Cô nhóc là người to gan nhất trong nhà họ Triệu.

Trình Hựu Linh làm việc rất nhanh nhẹn, nhưng cũng được di truyền tế bào nghệ thuật của gia đình họ, những bức ảnh chụp ra đều rất có không khí, bố cục tinh tế, ý nghĩa phong phú, khiến người ta khó mà tưởng tượng được chúng đều là do một cô nhóc chỉ mới mười mấy tuổi chụp ra.

Cô nhóc lần lượt cho Chu Lê xem từng ảnh, còn kèm theo giải thích.

“Cậu em bây giờ rất thích nấu ăn, nhưng món ăn của cậu vẫn không ngon bằng của chị.”

“Bây giờ cậu rảnh rỗi lắm, không giống như trước đây chỉ suốt ngày làm việc, không có việc gì thì lại đến giám sát em học hành, thật phiền.”

“Đây là cậu dẫn em đi leo núi.”

“Ừm, đây là vào dịp Quốc khánh năm ngoái, cả gia đình em cùng đi chơi, hình như đây là chuyến du lịch lớn đầu tiên của gia đình em từ khi lớn lên, cả cụ ông và cụ bà đều đi.”

Chu Lê biết Triệu Thầm sẽ không lừa mình, nhưng vẫn rất vui khi thấy anh chăm sóc bản thân và yêu thương những người xung quanh.

Xem xong, Trình Hựu Linh muốn chụp ảnh cho Chu Lê, cô vội vàng xua tay. Cô tệ nhất trong khoản chụp ảnh, biểu cảm luôn ngớ ngẩn, không biết để tay chân ở đâu, trong tất cả các bức ảnh chung, cô là người mất tự nhiên nhất.

“Đi mà A Lê, em chỉ chụp hai bức thôi á.” Trình Hựu Linh dùng chiêu làm nũng, Chu Lê không thể từ chối, ngồi trên ghế cười cứng ngắc hai cái.

“Xong chưa?” Cô không dám cử động, hơi nhếch khóe miệng hỏi.

“Chắc sắp xong rồi, chị đợi một chút nhé.” Trình Hựu Linh tìm góc chụp, cuối cùng tìm được một góc ưng ý, quay về phía sau Chu Lê nói: “Ấy, cậu ơi, cậu tránh ra coi!”

Dấu vết diễn xuất của cô bé quá rõ ràng, Chu Lê cố gắng không nhìn lại, cho đến khi một bàn tay đặt lên vai cô, người luôn bình tĩnh như cô, theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Bốn mắt chạm nhau, ánh nắng nhẹ nhàng, cô lập tức đỏ mặt.

“Được rồi!” Trình Hựu Linh vui vẻ nhảy đến sau khi chụp xong, Triệu Thầm đã đứng dậy, Chu Lê quay người lại, nghe thấy cuộc đối thoại của họ.

“Cậu ơi, cậu định dùng gì để mua tấm hình này từ cháu?” Trình Hựu Linh hỏi với vẻ đắc ý.

“Bán ảnh của người khác mà chưa có sự cho phép là hành vi xâm phạm bản quyền.” Anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống nghỉ chân.

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc có phần hoảng loạn, Chu Lê ngẩng đầu nhìn họ, lại là vẻ điềm tĩnh như thường.

“Em có đói không?” Anh dịu dàng hỏi.

“Em không đói.” Cô lắc đầu, vành tai dưới ánh nắng hiện lên màu hồng nhạt.

Triệu Thầm ngồi nghỉ một lúc rồi lại đi, Trình Hựu Linh ngồi một lúc cũng không yên, lại đi chụp ảnh khắp nơi. Chu Lê ngồi yên tại chỗ, thỉnh thoảng có người quen đến chào hỏi cô.

Vòng bạn bè của Trâu Tự có sự trùng lặp cao với Triệu Thầm, một phần trong số họ đã tham dự tiệc đính hôn cách đây một năm của cô và Triệu Thầm , Chu Lê cũng không dám nói là không thấy lúng túng, ít nhất khi gặp lại mẹ Triệu, cô có phần bối rối.

Mẹ Triệu cũng không nói gì nhiều, chỉ đơn giản hỏi thăm sức khỏe cô như một người lớn bình thường, Triệu Du cũng ở bên cạnh, không khí cũng không đến nỗi quá ngượng ngập.

Trong một năm qua, Triệu Thầm đã thay đổi rất nhiều. Với tư cách một người mẹ, ban đầu bà rất lo lắng, nhưng sau khi thấy con trai không còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, bà mới nhận ra Chu Lê đã mang lại điều gì cho anh.

Mẹ Triệu cảm thấy rất tiếc nuối.

“Cô bé ngoan, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, sau này có thời gian thì đến thăm bác nhé. Lúc con không ở đây, bác thật sự rất nhớ con.”

“Vâng.” Chu Lê đáp, mặc dù cô không biết khi nào mình mới quay lại.

Thời điểm đám cưới sắp bắt đầu, Chu Lê nhận được một cuộc gọi. Cô đi ra ngoài, gặp được Dịch Nguy Nhiên ở một góc khuất vắng vẻ. Anh ta đưa cho cô một hộp quà và nhờ cô chuyển giúp, cũng bày tỏ sự quan tâm đến sức khỏe của cô.

“Tôi nghe nói em bị ốm, không có cơ hội đến thăm em.” Quan trọng nhất là không còn tư cách để thăm hỏi.

Bạn bè chí cốt, tình cảm chân thành, sau khi anh ta làm sai, đều đã rời xa anh ta.

Chu Lê không nói nhiều với Dịch Nguy Nhiên, vì anh ta đã đưa ra lựa chọn nên hiện tại phải gánh chịu hậu quả.

“Quà thì tôi sẽ giúp anh chuyển qua, nhưng chuyện anh đã đến thì không cần nói cho anh ấy biết.” Cô không muốn làm hỏng tâm trạng tốt của Trâu Tự.

“Được, cảm ơn.” Dịch Nguy Nhiên cười chào tạm biệt cô, sau đó quay lưng đi khỏi.

Chu Lê cầm quà trở về gặp Triệu Thầm, chỉ một ánh mắt là anh đã hiểu được nguồn gốc của món quà.

“Mình đi thôi, đám cưới sắp bắt đầu rồi.” Anh nhận lấy món quà rồi nắm tay cô.

Trốn ở góc là Trình Hựu Linh chụp lại, rồi đuổi theo họ: “Cậu ơi, A Lê ơi, đợi cháu với.”

Sau khi đám cưới kết thúc, Chu Lê không ở lại lâu, cô đã đặt vé tàu cao tốc khứ hồi từ trước. Vé buổi chiều, đến tối là cô có thể trở về căn nhà ven biển của mình.

Lúc đến, là Trâu Tự và Trình Hựu Linh đến đón cô, nhưng lúc rời đi chỉ có Triệu Thầm tiễn cô.

Trình Hựu Linh không thích chia tay, thấy không thể giữ lại Chu Lê, nên không dám đến tiễn cô.

Triệu Thầm tiễn cô đến cửa vào ga, Chu Lê đến không mang theo nhiều hành lý, chỉ có một chiếc vali nhỏ, rất gọn gàng.

“Bức tranh em mua, anh sẽ gửi cho em sau.” Những thứ này không thích hợp để mang theo bên người, tạm thời để lại ở chỗ anh.

“Được.” Chu Lê đáp, không biết làm thế nào để nói lời tạm biệt.

“Vậy em có thể add lại anh vào WeChat, rồi gửi địa chỉ cho anh được không?” Triệu Thầm lấy điện thoại và nở một nụ cười nhẹ.

Nghe vậy, Chu Lê thong thả lấy điện thoại ra, nói nhỏ: “Anh bảo trợ lý Thẩm điều tra một cái, chẳng phải là biết ngay sao?”

Anh cười tươi hơn: “Hóa ra em rất không hài lòng về việc anh đã từng điều tra địa chỉ nhà em.”

“Có chút chút.” Chu Lê add lại WeChat của anh rồi cất điện thoại.

Xung quanh có những người cũng đang phải chia tay, có người ôm nhau, có người vẫy tay, có người khóc.

Triệu Thầm nói: “Có thể ôm một cái không? Không biết khi nào chúng ta mới gặp lại.”

Chu Lê do dự vài giây, sau đó chủ động ôm lấy anh.

Cô chỉ định ôm hờ, nhưng Triệu Thầm lại ôm chặt khi cô rơi vào vòng tay anh. Chu Lê áp sát vào lồng ngực nóng bỏng của anh, nghe thấy nhịp tim đập mạnh của anh, trên người bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Hai người cứ thế ôm nhau hồi lâu, lâu đến mức Chu Lê nghĩ rằng anh sẽ giữ mình lại, nhưng cuối cùng anh đã buông cô ra, và cười nói lời tạm biệt. Chu Lê cũng nói lời tạm biệt với anh, rồi quay người đi khuất.

Cô không quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được một ánh mắt luôn dõi theo mình, cho đến khi cô vào ga, hòa mình vào đám đông, ánh nhìn đó mới biến mất.

Chu Lê không giỏi trong việc nói lời tạm biệt, nhưng cũng không buồn vì điều đó.

Cô xếp hàng chờ kiểm tra an ninh, phía trước có một cô bé vì phải chia tay gia đình mà khóc, thấy cô bé lúng túng, cô đã xách hộ hành lý và đưa cho cô bé một tờ khăn giấy. Cô bé cảm ơn cô, rồi cũng an ủi: “Chị ơi, chị cũng đừng buồn nhé.”

Chu Lê về đến chỗ ở đã là nửa đêm, cô đặt hành lý xuống rồi nhắn tin cho Trâu Tự, Triệu Thầm và Trình Hựu Linh để báo mình đã bình an trở về. Đợi họ đều trả lời xong, cô mới vào phòng tắm rửa.

Sau vài giờ đi xe, Chu Lê đã rất mệt. Họ đều không làm phiền mà để cô nghỉ ngơi sớm. Chu Lê trằn trọc mãi, sau đó mở cửa sổ, nghe tiếng sóng biển và chìm vào giấc ngủ say.

“Ha ha, vậy anh ta thật sự không giữ cậu lại sao?” Lâm Thanh Thanh cười to ở đầu dây bên kia.

“Không.” Chu Lê sáng sớm đã nhận được cuộc gọi của Lâm Thanh Thanh, cô ấy từ khi biết cô sẽ trở về tham dự đám cưới đã rất tò mò không biết khi gặp lại bạn trai cũ liệu có ‘tình cũ không rủ cũng đến’.

Mặc dù cô cũng đã nghĩ rằng có thể Triệu Thầm sẽ giữ mình lại, nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua. Anh là người rất lý trí, chắc chắn biết rằng dù có giữ cô lại cũng không thể giữ được, nên đã lựa chọn im lặng.

“Vậy anh ta không nói gì khác sao?” Lâm Thanh Thanh hỏi tiếp, dù không dám giữ cũng nên nói vài lời gì đó chứ.

“Không.” Họ chỉ nói lời tạm biệt đơn giản.

“Tớ còn tưởng anh ta sẽ theo đuổi lại cậu nữa chứ.” Lâm Thanh Thanh tiếc nuối.

“Tớ phải đi ăn sáng rồi.” Chu Lê chuyển chủ đề.

“Ha ha, A Lê, cậu cũng nghĩ như vậy đúng không? Quả nhiên, cậu vẫn thích anh ta.”

“Tớ đói rồi, không nói với cậu nữa, tạm biệt.”

Lâm Thanh Thanh luôn hỏi mãi không dứt, hôm nay Chu Lê không muốn nói về chuyện này, nên vội vã cúp máy.

Cô thay đồ, chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng. Đúng lúc sắp mở cửa, điện thoại vang lên một tiếng.

Triệu Thầm: Ban đầu anh định tạo bất ngờ cho em, nhưng có vẻ em không thích. Anh mang bữa sáng đến cho em, ra ngoài đừng bị giật mình vì anh nhé.

Chu Lê cầm điện thoại im lặng vài giây, mở cửa thì thấy anh đứng ngược sáng với ánh mặt trời. Cô đi tới mở cửa cho anh, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Mang tranh đến cho em.”

Chu Lê không nói gì, cảm thấy như bị lừa một cái ôm.

Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, cô cảm thấy không nên so đo, nên lúc đầu đã kìm lại không nói. Nhưng khi anh lại ôm cô thêm lần nữa, cô hết kiềm chế nổi: “Hôm qua anh đã ôm rồi.”
 
Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn
Chương 55: NGOẠI TRUYỆN 4


“Dựa theo dự báo của đài khí tượng, bão ‘Haina’ sẽ đổ bộ vào thành phố chúng ta lúc chín giờ tối nay, mong người dân đóng kín cửa sổ…”

Trên tivi đang phát bản tin thời sự, Chu Lê ngẩng đầu khỏi máy tính, ngoài trời đã tối đen như mực. Mới chỉ năm giờ chiều, trời đã tối đến mức không nhìn rõ, giống như thế giới của ngày tận thế trong phim.

Là một đứa trẻ lớn lên ở vùng núi, Chu Lê lần đầu tiên gặp phải một ngày bão như thế này đã từng sợ hãi, nhưng sau đó cũng quen dần.

Cô lưu lại bản dịch đã hoàn thành rồi tắt máy tính. Lúc cầm lên chiếc điện thoại để chế độ im lặng ở bên cạnh, cô mở ra thì nhận được một loạt tin nhắn. Phần lớn là trò chuyện phiếm, không phải việc gì quan trọng, cô đang lần lượt trả lời thì nhận được cuộc gọi từ Triệu Thầm.

“Nhớ đóng kín cửa sổ, đừng ra ngoài.”

“Ừ, em biết rồi.”

Hôm qua anh mới trở về Bắc Thành, Chu Lê đã đi tiễn anh. Trong vài tháng qua, hầu hết các cuối tuần anh đều bay đến đây, ý định đã rất rõ ràng.

“Em ăn cơm chưa? Đừng lại nấu mì ăn liền.”

“Chưa, em chuẩn bị đi làm.” Cô đi vào bếp mở tủ lạnh.

“Đừng tùy ý nấu mì ăn liền.” Anh lại nhấn mạnh.

Chu Lê rút tay đang để trên gói mì, bất lực đáp: “Được rồi, em biết rồi.”

“Anh sẽ gọi đồ ăn cho em.” Triệu Thầm vẫn không yên tâm.

“Đừng, bên ngoài đã mưa rồi.” Những giọt mưa lớn rơi xuống cửa sổ, xa xa là sóng biển đang cuộn trào.

Dù sống gần biển thì cũng tốt, nhưng chỉ có một điều khiến một người không lớn lên ở biển như cô lo lắng, mặc dù biết những ngôi nhà này đã tồn tại bên bờ biển hàng chục năm, cô vẫn lo sợ bị sóng biển cuốn trôi.

Con người thật nhỏ bé trước thiên nhiên.

“Được, vậy em ăn xong thì nghỉ sớm nhé.”

“Ừm, thôi em không nói chuyện với anh nữa.” Hình như anh đang ngồi trên xe, cô nghe thấy có người nói chuyện với anh nên chủ động cúp điện thoại.

Chu Lê nấu cơm, xào hai món đơn giản và ăn tối một mình. Đợi cô tắm xong ra ngoài, bên ngoài đã gió to bão nổi.

Ngày mưa bão, tín hiệu và đường truyền mạng không ổn định, cô đã tắt hết các thiết bị điện, rồi tìm đèn pin để bên giường. Lau khô tóc xong, cô bật một chiếc đèn bàn nhỏ và ngồi trên giường đọc sách.

Gió mạnh thổi làm cửa sổ kêu kẽo kẹt, như thể giây phút tiếp theo sẽ tan tành. Chu Lê có phần lo lắng, đứng dậy ngó nghiêng hai lần, nhưng xem cũng không làm được gì, những gì cần gia cố cô đều đã làm rồi, chỉ là tâm lý mà thôi.

Lần cuối cùng, đèn bàn đột ngột tắt, trong nhà chìm vào bóng tối.

Quả nhiên mất điện.

Gió mạnh đập vào cửa lớn và cửa sổ, Chu Lê mò mẫm đi đến bên giường, cửa kêu cạch cạch, ban đầu cô nghĩ là gió thổi, sau đó nghe thấy tên mình.

Cô cầm đèn pin đi mở cửa, Triệu Thầm đứng ngoài cửa đã ướt sũng, cô lẩm bẩm: “Sao anh lại đến đây?” Triệu Thầm nhanh chóng đóng cửa lại, đi vào trong nhà.

“Anh không yên tâm, trưa nay họp xong là anh đến đây ngay.” Chu Lê đưa khăn tắm cho Triệu Thầm, anh thậm chí không mang theo hành lý, rõ ràng là không về nhà, chỉ là đột nhiên nảy ra ý định đến đây.

Nhưng ở nơi này không có quần áo của anh, khiến cô cảm thấy khó xử.

“Anh đi tắm trước đi.” Chu Lê tìm một chiếc khăn tắm mới, sợ anh bị cảm nên thúc giục anh đi tắm, Triệu Thầm biết chỗ này không có quần áo, anh nói không sao, đợi cô ngủ rồi anh sẽ đi.

“Có gì đâu, anh cứ đi tắm trước đã.” Bây giờ không phải là lúc để tránh né, Chu Lê không để tâm.

Nhưng Triệu Thầm kiên quyết, cười nói: “Anh vẫn đang theo đuổi em, như vậy không lịch sự.”

Vì vậy, Chu Lê không biết nói gì thêm. Cô hỏi anh: “Vậy anh lau người đi, ăn cơm chưa?”

“Anh ăn rồi.” Triệu Thầm thận trọng nhìn cô: “Em có giận không?”

Chu Lê nói không, nhưng không nhìn anh.

“Thật không?” Triệu Thầm không chắc cô có thật sự giận hay không, chỉ cảm thấy biểu cảm của cô có chút khác lạ.

Chu Lê bình tĩnh đáp: “Thật sự không, em chỉ không muốn anh bị cảm.”

“Vậy được, anh sẽ đi tắm.” Lần này Triệu Thầm nhận ra cô đã giận, cầm khăn tắm vào phòng tắm. Sau khi anh vào, Chu Lê quay về phòng, ngồi trên giường suy nghĩ một lúc, không biết mình có thật sự giận như anh nói không.

Triệu Thầm tắm xong đi ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Quần áo đã thay nằm trong máy giặt, không thấy bóng dáng Chu Lê trong phòng khách, anh không khỏi bật cười khi nhớ lại dáng vẻ hồi nãy của cô.

Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy cô giận.

Cửa phòng ngủ đóng chặt, Triệu Thầm ngồi nghỉ một lát rồi không gõ cửa, đi ra bếp lấy một chai nước, khi anh từ bếp đi ra thì đúng lúc thấy Chu Lê mang chăn và gối ra ngoài.

Hai cặp mắt đối diện, cô liếc nhìn cơ thể rắn chắc của anh rồi vội vàng cúi đầu xuống.

Chu Lê vượt qua Triệu Thầm, đặt chăn gối lên ghế sofa, quay lưng không nhìn anh: “Em đã nấu cho anh một bát canh gừng, đang để trong nồi.”

Triệu Thầm không động đậy, chỉ nói: “Anh biết rồi.”

Cô sắp xếp chăn xong, quay lại nhìn anh dựa vào cửa rồi nhanh chóng cúi đầu: “Anh uống xong thì nghỉ sớm, chúc ngủ ngon.”

Phòng ngủ của Chu Lê sát bên bếp, Triệu Thầm nhìn cô cúi đầu như một con chim cút, không kiềm chế được nắm lấy tay cô: “Xin lỗi.”

Chu Lê còn đang thắc mắc tại sao anh đột nhiên xin lỗi, thì một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán cô.

“Xin lỗi, anh chỉ muốn hôn em trước.” Triệu Thầm biết nên từ từ, cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, anh sẽ chờ đến khi cô sẵn sàng mở lòng với mình. Nhưng trong đêm tối như thế này, anh vẫn không kìm lòng không đặng mà xin trước một nụ hôn.

Chu Lê còn đang ngơ ngác, nụ hôn đã rơi bên môi.

“Xin lỗi, anh không nên đến mà không hỏi ý kiến em.” Triệu Thầm nhẹ nhàng hôn lên môi dưới của cô, rồi khẽ nói lời xin lỗi.

Chu Lê đặt tay lên ngực, tránh đi một chút: “Anh không nên đến.”

Mưa lớn như vậy, nếu trên đường xảy ra chuyện thì sao?

“Chỉ là anh lo cho em.”

Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, không hoàn toàn đồng ý: “Anh đến thì bão cũng không ngừng.”

Chu Lê nói rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc. Cô cảm thấy những chuyện như vậy không đáng để mình cảm động, cô không cần anh mạo hiểm trong mưa gió đến bên cạnh, như vậy chẳng có ích gì, chỉ làm tăng thêm rủi ro trên đường đi.

Khi Triệu Thầm nghĩ rằng Chu Lê thật sự tức giận, cô đã vòng tay ôm lấy eo anh.

“Em cũng sẽ lo cho anh.”

Thấu hiểu lòng nhau sao mà khó thế, anh vẫn chỉ nghĩ cho bản thân.

Triệu Thầm vuốt lưng cô, để mặc cô yên lặng ôm anh: “Lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”

“Em có sợ không?” Gió và mưa lớn như vậy, như thể muốn nuốt chửng người, anh nhẹ nhàng hỏi cô.

“Có chút, nhưng đã quen rồi.” Cô đáp mà giọng điệu rầu rĩ.

“Lần sau anh sẽ ở bên cạnh em.” Không phải kiểu khiến cô tức giận như lần này.

“Được.”

Khi Chu Lê nằm xuống giường, anh hôn nhẹ vào vành tai cô, thì thầm bên tai: “A Lê, đừng dễ dàng đối xử tốt với anh như thế.”

Cô khẽ run lên, ôm chặt anh rồi nói: “Anh cũng đừng đối xử tốt với em như vậy.”

Anh dịu dàng cắn nhẹ vào má cô, nói: “Nhưng anh thích em.”
 
Back
Top Bottom