Tâm Linh Nơi Rừng Cao Su

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
257404397-256-k320651.jpg

Nơi Rừng Cao Su
Tác giả: VMT520419
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thuần Việt-Nên Đọc- Chốt Đơn Tags: mỹthíchyeuđam​
 
Nơi Rừng Cao Su
Chương 1


Tác giả : Huyết Niệm hợp tác cùng Cẩn Ly Acacia

Xin chào tôi là Niệm.

Hôm nay tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện.Vào những năm của thế kỉ XX.

Khi đất nước ta vẫn bị thực dân Pháp đô hộ.

Khi đó người Pháp đã nhận ra được vùng rừng Dầu Tiếng là nơi có khí hậu thuận lợi.

Nên đã cho người dân chúng ta trồng cây cao su.

Một loại cây rất độc.Dưới sự bóc lột, đánh đập dã man cùng với sự khắc nghiệt của rừng thiêng nước độc.

Biết bao người đã bỏ mạng tại nơi đâyTừng có câu:

" Cao Su đi dễ khó về

Khi đi trai tráng,khi về bủng beo " Hai câu thơ trên đã miêu tả hết cuộc sống khốn khổ của người dân thời bấy giờ.

Vậy chúng ta bắt đầu câu chuyện thôi/////////////////////////////////////////////////////////////////

-Thưa mẹ con đi.

Anh nghẹn ngào chia tay mẹ của mình.

Anh tên Cẩn là một nông dân nghèo.

Vài ngày trước anh bị thực dân Pháp ép buộc anh phải lên rừng cao su.

Nhìn từng người từng người đi lên đó chưa có ngày trở về.

Nỗi oán hận càng ngày cao nhưng anh cũng chẳng thể làm gìBây giờ anh phải đến nơi được xem là địa ngục trần gian thời bấy giờ.......Được gọi........là rừng Cao Su-Con đi trên đường cẩn thận.

Nhớ về nhà thăm mẹ nha con.

Bà đau lòng nhìn đứa con mà mình yêu thương cũng như là đưa con mà mình còn.Nhìn bóng lưng càng ngày càng mờ dần mà bà xót xa.Hoàng hôn dần buôn xuống.

Bầu trời đỏ rực một màu là màu của hòn than sắp tànTrên đường đi anh gặp được một cậu nhóc khá kì lạ-Con trai mà tên Ly á.

Anh bất ngờ nói-Vâng, do lúc trước khi mẹ sanh em ra cứ tưởng con gái nên đặt tên em là Ly.

Cậu ngại ngùng cười nói.-Nghe nói nơi đây đi dễ khó về anh nhỉ?

Cậu nhìn anh bằng đôi mắt xa xăm khiến cho anh cảm thấy rùng mình.-Hình như cậu từng đi lên đây rồi đúng không?

Anh hỏi-Dạ có 1 lần rồi anh.

Cậu vẫn duy trì mỉm cười-Vậy cậu cảm giác thế nào.

Anh nhìn cậu với chút khó hiểu-Nơi đây lạnh lẽo lắm anh ạ.

Cậu cúi gằm mặt xuống một lát rồi lại ngước lên nhìn vào mắt anh- Là vậy sao.

Anh suy nghĩ đôi chút rồi lại nói-Gieo gió gặt bão.

Tôi không tin bọn chúng sẽ không bị báo oán.Một khoảng thời gian im lặng khiến cả hai ngượng ngùng.Màn đêm càng ngày càng buôn xuống

Trong giấc mơ anh thấy ai đang gọi mình.

Gọi một cách thảm thương...-Chạy đi,chạy đi....đừng tới đây.

Cẩn ơi CHẠY ĐI.

Về Đi CẨN ƠIIIIIIAnh hoàn hồn choàng tỉnh.

Giấc mơ đó là gì.

Chạy, là phải chạy đi đâu, về là về đâu và người đó là ai.-Sao thế, anh không ngủ được à.

Cậu mờ mịt nhìn anh hỏi-Không sao, cậu ngủ tiếp đi.-Vậy à.

Cậu mỉm cười rồi một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
 
Nơi Rừng Cao Su
Chương 2


Tác giả : Cẩn Ly Acacia hợp tác với Huyết Niệm

Như buổi sáng thường ngày, Cẩn cùng mọi người trong nhóm lên rừng cắt mủ cao su.

- Này cậu có biết gì không ?- Có chuyện gì sao ?

Cẩn nhìn Tú thắc mắc hỏi............- Cậu có còn nhớ anh Sóc mấy ngày trước còn cho chúng ta mấy lạng trà không.

Nghe nói đêm hôm qua đã............. ( chát ) tiếng roi đánh vào da thịt Tú.Tia đỏ xuất hiện trong mắt Cẩn nhưng chẳng thể làm được gì.

Bọn khốn đó nói :- Lo làm nhanh lên, còn ở đó tám chuyện tao cho tụi mày lên làm bạn với lũ hổ.......Dứt lời tên chó đó lại vung roi tiếp tục quất.........nhưng lần này người nhận roi lại là CẩnCẩn cảm nhận cơn đau tê tái trên da thịt mình.

Lũ súc sinh này thường ngày vơ vét tài sản của nhân dân, khiến cho họ đến hạt gạo còn khó thấy.

Vậy mà lại thoải mái tiêu sài phung phí như vậy.

Ngay cả một tên lính cai nhỏ nhoi cũng được sử dụng loại roi da thượng hạng thế này.

Cẩn mím răng nghĩ.- Xin "ngài" nương tay, hắn chỉ là nhiều chuyện chứ không hề lười biếng.

Đảm bảo sẽ làm hết công việc trong hôm nay ạ.Cẩn tay đưa điếu thuốc anh mới mua 3 đồng đại dương cho tên lính cai, miệng nói những lời đường mật giả dối mà trong lòng buồn nôn.

Nhưng biết làm sao được, nếu không muốn bị no đòn thì chỉ có thể hèn mọn mà cầu xin bọn chúng giống như là một vũng bùn nhơ nhuốc, còn thấp hèn hơn cả súc sinh.- Hừ......xem như ngươi biết điều.

Cút đi.....

Dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Cẩn, tên lính cai quay lưng bỏ đi.

Hắn tiếp tục quát tháo, dùng roi đánh đập những người khác.

Cẩn nghe từng tiếng roi quất vào da thịt, đôi chân như cắm cọc tại chỗ, tay nắm chặt lại.

Nhớ đến lời của anh hai :- " Anh đi rồi, nhà chỉ còn lại em là trai tráng.

Cho dù em có tức giận hay oán hận gì ai, thì cũng hãy luôn nhớ bảo vệ gia đình, bảo hộ mẹ.

Hứa với anh.............Cẩn........"

Thả lỏng nắm đấm, Cẩn quay về tiếp tục công việc.

Tay cạo mủ cao su, lòng cố gắng xua đi nhưng oán niệm.

Một buổi sáng chong gai trôi qua.

Một cơn gió lạnh chẳng biết là vô tình hay cố ý lướt qua người tên lính cai.

Khiến hắn lạnh run một hồi, nhưng người lại đổ đầy mồ hồi.-----------------------------------------------------------------------

Giờ cơm trưa, bọn lính cai sợ nắng nên đã đi vào lều mát.

Giữa ánh mặt trời chói chang Cẩn và mọi người ngồi ăn cơm dưới gốc cây.

Cẩn lại hỏi Tú :- Chuyện lúc sáng cậu nói dang dở là gì vậy ?

Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.- Hazzz, tớ cũng chỉ là nghe người khác kể lại thôi.

Chứ nếu tận mắt nhìn thấy chắc tớ phải nhịn ăn mấy ngày mất.

Tớ nghe nói, đêm hôm qua, anh Sóc bên rừng Tây............chết rồiGiữa nơi rừng cây hoang vắng, việc một người đột nhiên chết đi cũng chẳng có gì bất ngờ.

Nhưng chỉ nghĩ đến cảnh mới ba hôm trước, người vẫn còn sống sờ sờ tặng mình trà thì giờ đây đã trở thành một cái xác...........Cẩn quả thật có chút không thể chấp nhận được.- Cậu nghe ai nói.

Không phải mấy hôm trước còn tốt sao ?- Tớ cũng là nghe từ anh Bắc nói lại thôi.

Kể ra cũng lạ.

Đáng lẽ còn ba ngày nữa là tới lượt nhóm của anh Sóc được quay về nhà.

Làm việc vất vả 5 năm, tới ngày gần về thì lại...............Hazzz, nghe nói anh ấy còn có một đứa con trai 4 tuổi.

Đáng lẽ sắp được đoàn viên rồi, sao lại đi ngay lúc này chứ..........thật đáng tiếc.......- Mọi chuyện tự có căn duyên.

Chúng ta chỉ là một lũ người đang cố gắng vùng vẫy mà sống.

Chỉ cần lo làm tốt việc của mình là được rồi.

Đừng quản nhiều như vậy.

Cẩn lùa nhanh cơm vào miệng, vừa nói.

Anh còn đang suy nghĩ tính số cao su mà mình làm được trong cái tháng này, không rảnh để mà tiếc thương theo Tú.-----------------------------------------------------------------------

Đêm tối kéo đến vội vàng, lượng công việc của ngày hôm nay đã làm xong.

Tuy vậy, để có thêm vài đồng Cẩn vẫn xin trưởng lính cai cho ở lại canh gác mấy thùng cao su.

Cái tên ngốc Tú kia còn nói :- Cẩn, cậu nhớ phải bảo trọng đó...........đừng có đột nhiên biến mất như anh Sóc rồi vài ngày sau lại phát hiện xác.

Tớ nói cho cậu biết, nếu cậu mà dám chết thì tớ............thì tớ, tớ sẽ không thèm rơi cho cậu một giọt nước mắt nào đâu.

Hứ......Cẩn nghe vậy, cũng chỉ biết cười trừ với người bạn thân này.

Ai bảo bọn họ đã chơi chung với nhau từ hồi nhỏ rồi chứ.

Hơn nữa, vào lúc gia đình anh khó khắn, bố mẹ cậu ấy cũng đã đỡ đần giùm rất nhiều. _____________________________________________Đêm tối lạnh lẽo, Cẩn gặp lại Ly.

Cậu thiếu niên ấy vẫn như vậy.

Một bộ dáng cũ tiến đến phía anh.

- Cẩn, đêm nay anh lại ở lại à.- Ừm, bình thường có bác La ở lại canh gác nhưng do tới lượt bác ấy về nên thiếu người, tôi muốn kiếm thêm ít tiền nên xin trưởng lính cai cho ở đây canh gác.- Anh quả là chăm chỉ.

Nhưng theo em được biết, đêm hôm trước không phải là mới có một người chết sao.

Vậy mà anh vẫn dám đến đây ngủ.

Chẳng lẽ anh không sợ gặp phải lũ quỷ đeo bám sao ?????Lý ánh mắt khó hiểu nhìn Cẩn hỏi, anh nuốt miếng cơm cất giọng đáp lời :- Tôi cả đời sống trong sạch, không hại đến ai.

Đương nhiên sẽ không sợ câu " ác giả ác báo ".

Hơn nữa tôi nghĩ, trên đời này sẽ chẳng có loại ma quỷ nào đáng sợ hơn con quỷ trong thâm tâm mình đâu.

Nghe lời Cẩn, Ly ánh mắt suy ngẫm nhìn về phía rừng cao, miệng thì thào : " nhưng đáng tiếc trên đời này làm gì có người thâm tâm trong sạch, lòng không có quỷ chứ ..............."

Cẩn uống ngụm cạnh, lòng nghĩ : " có tôi......"

Đêm tối tĩnh mịch cứ thế trôi qua trong sự suy tư của hai con người.

Cẩn lim dim mắt ngủ thiếp đi, còn Ly đã đi xa tự lúc nào.

Rừng cao su muỗi kêu vò vè.

Đêm, vẫn tối đen như vậy.
 
Nơi Rừng Cao Su
Chương 3 : Mộng


Tác giả:Huyết Niệm

Đêm, vẫn tối đen như vậy.Lại là một đêm mất ngủ.

Cẩn ngày hôm nay lại nằm mơ.

Anh nhìn thấy một người con trai không rõ mặt đang tìm kiếm gì đó.

Bỗng người đó lại nhìn anh nói :-Cẩn ơi,về đi....Về đi...Cẩn ơi.Đừng tới đâyyyy.CẨN ƠIIIIIGiật mình thót khỏi cơn mộng.Anh nhìn bầu trời tối đen như tâm trạng của mình-Sao thế,anh không ngủ được à.

Ly mỉm cười nhìn anh hỏi-Sao cậu lại ở đây.

Anh khó hiểu nhìn cậuCậu chỉ ưu nhã mỉm cười.

Nhìn anh mà nói.

Ở đây có rất nhiều oán linh.

Đặc biệt là vào canh ba, âm thịnh dẫn đến oán khí của những người đã mất càng mạnh hơn.Dẫn đến con người chúng ta bị ảnh hưởng.Tỉ như là mơ đi......Mơ một giấc mơ tựa hồ như có thật...mà có thể cũng là ảo-Áaaaaaaaaaaaa.....Bỗng một tiếng thét thất thanh lôi kéo sự chú ý của 2 người-Đi xem thử coi..Cẩn nhanh nhẹn đứng dậy đi về phía trước còn cậu từ từ đi theo phía sauĐến nơi họ thấy một người con trai ngồi bệt xuống đất trong vô cùng sợ hãi.Khi nhìn theo hướng mà người con trai kia đang nhìn họ mới phát hiện một thi thể.Thi thể được treo , theo tư thế thắt cổ.Đôi mắt trợn trắng chứa đầy vẻ sợ hãi.Ở dưới lồng ngực phía bên trái đã bị khoét rỗng.Hiển nhiên bộ phận quan trọng kia đã mất.Ở gần vị trí bị khoét có một chữ Y được khắc nổi -Đây là...Cẩn sợ sệt lùi lại một bước.Kẻ này chẳn phải là tên lính cai hồi sáng sao.-Ác giả ,ác báo...Ly bất chợt lên tiếng-Đúng,đúng,đây chắc chắn là ác giả ác báo.Nếu không sao chết đáng sợ như vậy...Nhưng mà cũng thật đáng sợ đi....Người kia lắc đầu, không dám nhìn cái xác nói-Anh là.Cẩn nhìn người kia hỏi...-Á tôi quên mất,tôi tên là Quân rất vui khi được gặp 2 người...Quân cười nói nhìn Cẩn.-Xin chào tôi là Cẩn còn người phía sau tôi là Ly.Cẩn nhìn Quân không lạnh không nhạt giới thiệu-Vậy các cậu muốn tới chòi của tôi không.Chòi của tôi gần đây lắm.Quân vui vẻ đi trước 2 ngườiCẩn không nói gì, đi theo quân.Còn Ly thì vẫn đứng đó nhìn cái xác đôi môi bất chợt nở một nụ cười......-Thật tanh tưởi..........-Này,cậu không đi à.Giọng nói của Cẩn bất chợt vang lên.-À..em không đi đâu, em về chòi của mình đây...Cậu mỉm cười nhìn anh.Nhìn bóng lưng đang dần chìm vào bóng tối,Cẩn cũng không nói gì tiếp tục bước đi.Trong tâm can đang dần dao động-Nè tôi hỏi một cái...Quân phá tan bầu không khí im lặng hỏi-.......-Cậu có thấy cái xác kia chết rất kì lạ không...Quân nhìn Cẩn thận trọng hỏi-.....Tôi cũng không biết.Nhưng.....Cẩn định nói gì đó rồi lại im lặng.-Thôi không nói nữa , cái đó xem như là do bọn chúng tự tạo nghiệp mà gây nên.Quân nhìn Cẩn im lặng cũng bỏ qua.Dù sao cũng không phải là anh làm.Cho nên anh không sợ đâuBầu không khí lại trở về im lặng.Im lặng đến một cách lạ lùng...Đi tầm 5 phút thì tới căn chòi của Quân.Căn chòi này nhìn thì có vẻ thô sơ,nhưng thực chất lại đầy đủ tiện nghi hơn chòi của anh(Cẩn) nhiều-Nè vào đi,đừng đứng đực ra đó chớ.Quân vui vẻ vẫy tay,kêu Cẩn vào-............Thời gian vẫn còn dài, cho đến khi trời sáng trong đêm khuya tĩnh mịch.

Cẩn và Quân ngồi với nhau cùng nhau nói chuyện,không biết rằng có một ánh mắt luôn nhìn về phía mình.Trên thân cây đa ngàn năm,có một bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi đó nở một nụ cười quái dị....Là ai rãi tiền mã

Ở trong bãi tha ma

Tiền vàng rơi đầy đất

Đi đến chốn nơi nàoTiếng trẻ con hát vang giọng lại vào trong tai tất cả mọi người đang ở đây-......Cẩn im lặng nhìn Quân như muốn hỏi.Cái quái gì vậy.Quân im lặng một lát sau, rồi mới lên tiếng :

- Cái này thì thật sự tôi không biết.

Cậu cứ xem như không nghe thấy đi.Quân cười nói-Nè tui hỏi một câu cuối cùng nhá.Cậu có phải là em trai của Niệm không......
 
Nơi Rừng Cao Su
Chương 4


Tác giả : Cẩn Ly Acacia

- Cậu........là em trai của niệm đúng không ?Quân nhìn Cẩn với ánh mắt hoài nghi......- Anh.....biết tôi sao ?Cẩn có chút bất ngờ mà hỏi......- Ừm, tôi từng thấy mặt cậu trong tấm hình của anh trai cậu.

Lúc đó trông còn nhỏ lắm, nếu không phải anh cậu từng kể cho tôi nghe về vết bớt trên tay cậu thì chắc tôi cũng không nhận ra được đâu.Vết bớt mà Quân nói đã rất mờ rồi, là do hồi nhỏ bị té để lại, hơn nữa nguyên nhân thì chỉ có mình anh cậu biết.

Nên nếu có ai biết được thì chắc chắn là người được anh hai tin tưởng.- Vâng, tôi là em trai của anh ấy.Quân nở một nụ cười nhìn về phía Cẩn.....- Cậu........rất giống anh trai cậu

- Ừ..................

-----------------------------------------------------------------------

*Quạ!!!

- Quạ!!!

- Quạ!!!*Đàn quạ cất tiếng vỗ cánh bay qua rừng xa, hé lộ ánh bình minh của một ngày mới, muôn thú chìm dần vào hàng cây, thấp thoáng đâu đó bóng dáng con người.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Chỉ là không biết hôm nay sẽ lại có ai ngã xuống......................

- Cẩn ơi.........Tiếng Tú vang vọng từ xa, lụp bụp mấy tiếng bước chân dẫm lên lá cây....- Tôi ở đây.

Cẩn mơ hồ ngáp ngủ mà đáp.....- Trời ơi, ra là cậu ở đây.

Mau, mau đi theo tớ- Có..................gì vậy.

Cẩn loạng choạng bước chân chạy theo Tú.......Tú hồng hộc thở dốc rồi lôi Cẩn vào gốc cây to bên cạnh, ngồi xuống nói :- Cậu không biết gì sao.

Lớn chuyện rồi cẩn ơi.

Đừng có buồn ngủ nữa, không còn thời gian cho chúng ta đâu.

Đêm qua như thường ngày, anh Tí lé đi tuần tra đêm, chợt hốt hoảng phát hiện..............( tới khúc này giọng Tú nhỏ lại kề sát vào tai Cẩn mà nói ) phát hiện........cái xác của tên chó mắt xanh lính cai nhóm mình........

CHẾT rồi.........còn trong tình trạng vô cùng thê thảm.

- Nghe nói ngay cả hai con mắt xanh lè đó cũng bị móc mất rồi.

Như vậy thì kiếp sau chúng ta sẽ không thể gọi hắn là tên khốn mắt xanh nữa.

Chỉ có thể gọi là tên khốn mà thôi.Cẩn nhìn Tú chuẩn bị bật công tắc nói luyên thuyên của mình, anh vỗ vai bạn mình để đưa về vấn đề chính :- Nếu chỉ là việc tên khốn mắt xanh đó chết đi thì có liên quan gì tới chúng ta mà cậu phải lo lắng kéo tôi bỏ chạy.Cẩn nghi ngờ có phải do Tú không cua được cô Hoa ở ngôi làng cuối sông nên mới sáng sớm lên cơn kéo mình theo mà dở điên dở khùng không....

- Azzzzz, đó là do cậu không biết tình huống hiện tại của chúng ta gian nan cỡ nào đâu.

- Sau khi phát hiện cái xác, anh Tí lé quay về báo cho Trưởng cai.

Ông ta cho người gọi lính ở đồn xuống giải quyết, tính chôn cái xác đi là xong chuyện.- Vốn nghĩ không còn gì khác, ai mà ngờ được tên khốn mắt xanh quả nhiên là tên khốn mắt xanh ( tuy rằng bây giờ không còn nữa ) lại có thể mời được cục trưởng Lí xuống giải quyết.- Tôi nghe phong phanh người ta nói á, là xưa nay ông ta chỉ giải quyết những vụ án cho bọ phú hộ, chứ đời nào lại quan tâm đến vụ án cỏn con của một tên lính cai- Chả biết hôm nay bị làm sao mà chèo đèo lội suối lên tận đây đòi tra án.

Treo cả 3 hào tiền thưởng cho những ai cung cấp manh mối- Quá đáng nhất chính là chỗ đó.

Không biết bọn điên bên chòi anh Sóc bị gì mà lại nháo nhào lên tranh thưởng, báo với ông đồn Lí rằng hôm qua người có tiếp xúc gần gũi nhất với tên lính cai là chúng ta, còn hoài nghi gì mà trong thuốc của anh có độc nên mới khiến hắn ta toi đời.

Đúng là vu oan giá hoạ, miệng chó chỉ biết nhả phân màNhìn Tú nói liên tiếp mấy câu rồi tức tối thở dốc, mắt Cẩn nhìn về chiếc lá anh mới nhặt dưới đất mà trầm tư suy nghĩ điều gì đó........----------------------------------------------------------------------

- Dạ bẩm ông, chuyện là như vậy ạ.

Chắc chắn là do thằng Cẩn làm chứ không ai hết.......Nhìn từ xa một bóng dáng gầy nhom, tư thế cong lưng cuối đầu trông dáng vẻ rất bần tiện đang mở toang cái mồm ố vàng răng mà oang oác những điều trăng gió cho một người đàn ông cỡ 40 tuổi thân mình đầy ấp mỡ, trên trán mồ hôi tuông như sương nghe.

Từ từ tiếng gần, Cẩn cũng đã hiểu hết mình bị vu oan những gì.........

Anh Tí lé đứng sau lưng, tay áo dính đầy máu đã khô, chắc là sau khi khiêng xác về vẫn chưa kịp lau chùi đã phải đi chịu thẩm vấn, ngước đầu lên cất tiếng nói ồm ồm :

- Thằng Cẩn..........Nhanh như gió, mọi người quay phắt đầu nhìn chằm chằm về hướng anh.

Trong ánh mắt như chứa đựng sự đồng tình, thương hại hay nhiều hơn là bỡn cợt, chờ xem trò vui.Cẩn kéo Tú đứng gọn sang một bên, giơ tay cúi người chào ông Lí :- Dạ bẩm ông, con là thằng Cẩn người làm việc ở khu này dưới sự quản lí của ngài cai mới chết đây ạ.- Rồi, ta đã nghe bọn đây kể qua về ngươi.

Không nói nhiều nữa, ở đây nóng chết đi được.......Ông Lí tay cầm quạt phấp phới, bực tức với đồng mồ hôi trên trán giọng điệu xem thường mà nói......- Bây đâu, lập tức giải tên tội phạm này về đồn.

Chờ ngày xử bắn !!!
 
Nơi Rừng Cao Su
Chương 5


Tác giả : Cẩn Ly Acacia

- Hả......... nhưng thưa ông......Mọi người đều bất ngờ không hiểu, tại sao đã cất công lên đây tra án rồi mà chỉ mới gặp mặt đã cho người bắt giam hòng kết án.

Kể cả Cẩn cũng vậy, khi anh quyết định sẽ quay về tự giải oan cho mình mà không bỏ chạy thì cũng đoán trước được tình cảnh nan trái khó giữ mạng mình.

Nhưng thật không ngờ, anh còn chưa kịp đôi co lời chi đã phải tay đeo gông đầu chúi xuống đất bị lôi điTú hốt hoảng xông lên muốn giải thích thay anh thì lại bị bọn chó điên kia giật vai cản lại, miệng bị bịt không thốt nên lời, thân mình dãy dụa dữ dội........Cẩn đầu ghì xuống nhìn chăm mặt đất, nghĩ đến mẹ đang ở nhà và khuôn mặt của anh hai...........Ngay lúc tất cả mọi người đang chìm trong mơ hồ thì trưởng cai đột nhiên cất tiếng :- Ông Lí, ra đây tôi bảoNói xong ông quay lưng đi trước, dẫn đến ánh mắt hoài nghi của ông Lí nhưng cũng chỉ đành vác thân thể nặng nề mà cất bước theo sau............

Chả biết thời gian trôi qua bao nhiêu phút nhưng khi trở lại, ông Lí cho người thả Cẩn ra.

Chân cất bước lên xe xuống rừng, trước khi đi còn nói với trưởng cai một câu : - .........nhớ điều ông đã hứaCẩn được tháo gông vội chạy đến đẩy đám người kia giải vây cho Tú.

Anh nhìn theo hình ảnh chiếc xe đang xuống dốc rừng, lại nhìn sang bóng lưng của trưởng cai, lòng mang đầy thắc mắc....._____________________________________________Ngoại trừ sự việc thẩm vấn ồn ào buổi sáng, ngày hôm nay coi như trôi qua êm đẹp.

Cẩn tối nay vẫn tiếp tục ở lại canh gác thùng cao su, khác chút là đêm nay có cả trưởng cai ở lại.- Thằng Cẩn, lại tao bảo..........Suốt mấy canh giờ im lặng, Cẩn cứ nghỉ là đêm nay sẽ trôi qua không gợn sóng......cuối cùng cũng không tránh khỏi sao......- Dạ thưa, con Cẩn đây ạ........- Không cần căng thẳng, tao biết người không phải là mày giết, có điều........Ông trưởng nhìn anh với ánh mắt xa xăm, tựa hồ không biết nên nói câu gì........- Đêm qua ở lại, mày có bắt gặp thằng cai không ?- Dạ bẩm, không ạDù không biết lí do ông trưởng hỏi câu này, nhưng anh hiểu mình tuyệt đối không được nói chuyện đêm qua ra.Ông trưởng nhìn anh lâu thêm, mồ hôi Cẩn tuông ra.

Cơn gió đâu đó lướt qua kéo tầm nhìn ông trưởng đi theo.

Cẩn thở phào, nhìn xuống con cá đang nướng trên tay, lòng vu vơ suy nghĩ........

Một đêm đen dài trong rừng cao su, hai con người ( *một cuộc đời* ^///^ đùa đấy ) trong những trầm tư khác nhau, cứ thế mà trôi qua.

Đêm nay, Ly không đến, Cẩn nghĩ.

Cũng đúng trải qua sự việc hôm qua, dù cho cậu ta có tỏ ra mình không sợ hãi nhưng biết đâu ở nơi nào đó cậu ta lại đang ôm trái tim hốt hoảng mà loay hoay thì sao.

Anh nghĩ, mình nên đi tìm Ly nhưng mà không hiểu sao khi nhớ đến câu " ác giả ác báo " của Ly anh lại do dự.

Phải chăng bởi vì ánh mắt đó quá mức thoả mãn ?-----------------------------------------------------------------------Tới giờ làm việc, Cẩn quay về với cuộc sống thường ngày.

Ông trưởng đã sớm đi từ sáng, trước đó còn dành lại câu cuối cho anh :- Cẩn, hãy cẩn thận......Nhìn mãi dấu chân của ông trưởng, anh không hiểu rốt cuộc mình nên cẩn thận điều gì.........- NÀY !!!!

Nghĩ gì mà liêu xiêu tay thếTú từ đâu bổ nhào đến trước mặt Cẩn, hét to mồm- Có phải..........cậu đang nghĩ tới cảnh hương diễm với cô nào không hả.

Tối qua, đừng nói là có..........Hehehehe, Tú hạ nhỏ giọng mình ghé gần đến Cẩn ánh mắt dâm tà nhìn xuống tiểu Cẩn Cẩn- TÚ !!!

Đừng giỡn nữa, lại muốn ăn roi à.

Tập trung làm việc của cậu điTay nhổ cỏ dại, miệng Cẩn nhắc nhở Tú, nhưng tên ngáo ngơ nào đó vẫn hí hé cái điệu cười đê tiện mồm nói câu :- Hiểu mà, hiểu mà.........cậu ngại gì chứ........đều là đàn............Á.....aa.......aaaaaGiật mình, Cẩn cùng Tú quay đầu lại sau lưng thì thấy một tên lính đô con tay đang cầm chiếc roi vừa mới quất lên lưng Tú.

Một người trong nhóm sợ hãi làm rớt cây cuốc liền bị tên điên này đạp ngã, quật cho vài phát roi miệng há ra những lời tanh tưởi : - Đúng là lũ dân đen ngu ngốc, có cái cuốc cũng cầm không xong.

Sống chi cho chật đất vậy, thật là lũ vô dụng........*chát- chát - chát* vừa nói tên khốn đó vừa vung tay quăng nhiều vết roi chồng chất lên nhau, khiến cho máu me bê bết cả vũng lưngNhững người khác muốn tiến đến can ngăn nhưng đều sợ người tiếp theo phải hứng chịu là bản thân mình, chỉ có thể tay cầm cuốc cắn răng run rẩy đứng nhìn.........Máu đã thấm ra lá cây, nhìn con người "số khổ" đang lăn lộn trên đất, tay Cẩn bấu chặt quần không biết bản thân nên làm gì.

Chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn mà cầu trời......Quất đến mỏi tay, tên điên đó mới chịu dừng lại, còn không quên đá một đá.

Ngước đầu lên, Cẩn mới nhìn rõ khuôn mặt hắn ta, nổi bật nhất là đôi mắt màu đen chứng minh là người Việt.

Vậy mà lại cùng cấu kết với bọn cẩu mắt xanh quay lại cắn người nhà mìnhQuả thực xứng với câu "cõng rắn cắn gà nhà" mà.

Đánh đá đủ, tên khốn này mở miệng gào :- Còn không mau đi làm việc, đám bây muốn ăn đòn nữa đúng không !!!!!!Nghe câu này, cả nhóm người như được ban đặc ân vội vội vàng vàng kéo nhau đi làm việc.

Còn vị anh em " số khổ " kia được Cẩn và Tú kéo dậy đưa vào chòi tạm nghỉ.

Ánh mắt của tên lính này di chuyển theo hình ảnh của hai người.

Mãi khi khuất bóng mới quay người tiếp tục quát nạt người khác.Đến giờ ăn trưa, tên lính hung hăng kia đã vào lều riêng dùng bữa.

Mọi người trong nhóm nhờ vào mấy điếu thuốc mà nhanh chóng tra ra được tên lính mới đến này là ai.

Sự thật đã khiến mọi người một phen đau khổ, hoá ra hắn ta là con trai cả của ông Trưởng phía tây rừng, nhưng nghe đồn là không được yêu thích bởi vì ông ta đã sớm cưới người mẹ kế thứ hai là con gái của một vị tư lệnh Pháp cho hắn ta khi mẹ vừa mất chưa đầy một tháng.

Đến lễ tang cũng không được tổ chức vì nghe theo vị mẹ kế mới nói sẽ gặp phải điều không lành.Không những thế bố cậu ta lại còn là người hay đối đầu với ông Trưởng của nhóm họ.

Nên không biết con trai của ông ta qua đây làm lính cai rốt cuộc là có ý đồ gì.Một người trong nhóm nghe đến đây bèn cất tiếng : - Không cần biết hắn ta có ý đồ gì, chỉ cần để cho chúng ta được sống mà quay về nhà là được.Mọi người xung quanh đều gật đầu hưởng ứng, trong thời thế loạn lạc này bọn họ không cầu được sống giàu sang, sung sướng.

Khổ thì có bao nhiêu cũng có thể cắn răng nhẫn nhịn được, chứ mạng mà mất thì chẳng còn hi vọng gì nữa đâu.Cẩn cùng Tú ngồi ăn cơm ở gốc cây sau lưng, nghe lời mọi người nói.

Trong lòng cũng có những suy nghĩ khác nhau.

-----------------------------------------------------------------------

Làm việc đến tối, mọi người lục đục chuẩn bị ra về.

Vì ở đây chỉ có mình Cẩn ở lại gác đêm nên mọi người đều đến chào cậu một tiếng.

Còn người bị thương lúc sáng đã được "cậu trai nhiệt tình" Tú cõng về từ lâu.

Nếu không phải nhà của người này cũng 'thuận đường' qua nhà cái Hoa thì chắc cậu chàng Tú cũng không có tốt bụng được như vậy.Tên lính cai từ đầu chiều đã luôn ở trong lều mà phè phỡn, làm cho mọi người đều thở phào được vài hơi.

Cẩn vẫn như vậy, tập trung dọn dẹp đồ đạc như mọi ngày.

Lúc tên lính đi ngang qua cũng chỉ lễ phép cuối mình chào một cái, hắn ta cũng cao ngạo đầu tận trời mà bước qua.

Hôm nay không có ông Trưởng ở lại, Cẩn một mình ngồi trước chòi nhóm lửa nướng khoai ăn.Một cơn gió ngang qua, lá rừng va chạm đánh vào nhau như một con quái vật đang gào rú.

Tiếng bước chân quanh quẩn đâu đây, thật lạnh.

QUAY ĐẦU !!!!!!!!!

Cẩn nhìn thấy Ly đang đứng phía sau mình, bàn tay đặt trên vai anh thật lạnh lẽo.

Miệng nở nụ cười tươi :- Chào Cẩn..........
 
Back
Top Bottom