Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo
Chương 100: Chương 100



Ba năm đã đủ để Từ Bảo Bảo trở thành một nhân vật lớn trong giới chế tạo cơ giáp.

Cậu vẫn dùng phương thức ẩn danh để bán cơ giáp cậu làm trên mạng. Hiện tại, giá của những cơ giáp này càng ngày càng cao, nhưng vẫn không ai biết người chế tạo những cơ giáp này là ai.

Về phần Quân bộ, mặc dù họ muốn lợi dụng quyền hạn để kiểm tra, nhưng thiết lập của quang não chính là nếu một người sử dụng chế độ ẩn danh và không vi phạm pháp luật, Quân bộ sẽ không có tư cách để kiểm tra…

Từ Bảo Bảo cũng chỉ bán cơ giáp thôi, đương nhiên không vi phạm pháp luật, nên mặc dù Quân bộ sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, họ vẫn không thể làm được gì.

Thậm chí còn có người trên mạng bảo rằng không thì họ thiết kế một cái bẫy, lừa người chế tạo kia xuất hiện.

Không may…

Bởi vì Từ Bảo Bảo luôn rất quan tâm đến đánh giá về những cơ giáp kia cùng với những gì người khác nói, cậu rất tích cực đọc bình luận. Khi thấy bình luận đó được vô số người chia sẻ, cậu lập tức trở nên cảnh giác. Bất kể người mua có nói gì đi nữa, cậu cũng không phản ứng!

Vì vậy, những người khác cũng không làm được gì…

Mặc dù Từ Bảo Bảo biết cậu không thể tiếp tục như vậy cả đời, nhưng cậu không thể nào nói rằng cậu chính là người chế tạo những cơ giáp kia khi cậu vẫn còn là học sinh.

Ngay từ đầu, những cơ giáp này đã gây được tiếng vang. Nhưng gien của cậu thấp như vậy, nếu bị phát hiện, chắc chắn cậu sẽ không có kết cục tốt.

Trong ba năm này, Nghiêm Trạch Thừa đã được thăng chức thành trung tướng nhờ những thành tích quân sự xuất sắc. Giờ đây, anh còn nổi tiếng hơn, có lúc hai người còn bị vây quanh khi ra ngoài…

Chẳng qua…

Đây cũng chẳng phải việc gì vui đối với Từ Bảo Bảo.

Vì Nghiêm Trạch Thừa có rất nhiều fan, nên mọi người có xu hướng nghĩ rằng Nghiêm Trạch Thừa thế nào cũng tốt, còn cậu thì thế nào cũng là người xấu… Đã không ít lần Từ Bảo Bảo bị fan não tàn mắng mỏ công khai ngoài đường.

Tuy rằng những lúc như vậy Nghiêm Trạch Thừa sẽ như núi lửa phun trào, suýt nữa gây ra sự việc đổ máu, nhưng trong lòng Từ Bảo Bảo vẫn hơi không thoải mái.



Hôm nay, sau khi chuẩn bị, Từ Bảo Bảo định sẽ đến trường.

Cậu đã học ba năm và sắp tốt nghiệp, khoảng thời gian gần đây đang chuẩn bị đồ án tốt nghiệp của mình – thực ra chính là một mô hình cơ giáp.

Nhưng đối với Từ Bảo Bảo, đây cũng không phải là một vấn đề lớn. Dù sao thì trong tay cậu cũng có rất nhiều cơ giáp, tiện tay lấy cái nào cũng được. Chỉ là cậu cẩn thận, không muốn bị người khác phát hiện mà thôi…

Sau khi đến trường, Từ Bảo Bảo lập tức thấy Bạch Kính Đình.

Lúc này Bạch Kính Đình đang ngồi một mình, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Lúc thấy Từ Bảo Bảo, cậu ta còn hơi ngây người, như kiểu không kịp phản ứng.

Từ Bảo Bảo nhíu mày: “Cậu sao vậy?”

Bây giờ trong lớp cậu chỉ có Bạch Kính Đình là bạn tốt. Người mà cậu gặp trong khóa huấn luyện quân sự là học sinh lớp khác, sau khi quay về cũng không gặp nữa.

Bạch Kính Đình liếc nhìn Từ Bảo Bảo, thở dài nói: “Tôi cảm thấy dạo này Tông Ý càng ngày càng khó hiểu… Sáng nay chúng tôi lại cãi nhau một trận to.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Bạch Kính Đình xua tay: “Thôi cũng không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi, chúng ta đừng nhắc tới nữa.”

Từ Bảo Bảo gật đầu.

Dù sao cũng là chuyện gia đình của Bạch Kính Đình, Từ Bảo Bảo cũng thấy không nên hỏi, chỉ có thể an ủi Bạch Kính Đình một chút khi ăn trưa.

Khi hai người đang ăn, Từ Bảo Bảo đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“ĐM, anh đừng bám theo tôi nữa!” Người nói câu này chính là Đường Cát, vẻ mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ. Cậu ta quay lại nhìn người phía sau rồi vội vã chạy.

Giọng cậu ta không to lắm nhưng trong nhà hàng tương đối yên tĩnh này, cậu ta dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý.

Dù sao Từ Bảo Bảo cũng biết Đường Cát, cho nên khi nhìn thấy cảnh này, cậu không khỏi nhìn kỹ hơn, cuối cùng phát hiện một bóng người cao lớn.

Người phía sau Đường Cát chính là Bạch Dương Duệ…

Bạch Dương Duệ hơi ngại ngùng nở nụ cười bất đắc dĩ với mọi người xung quanh, sau đó đuổi theo Đường Cát.

Chuyện gì thế này? Không phải Bạch Dương Duệ đã tốt nghiệp từ lâu rồi sao?

Nghĩ vậy, Từ Bảo Bảo đứng lên.

Trong nháy mắt Đường Cát nhìn thấy Từ Bảo Bảo, cậu ta như thấy được cứu tinh. Cậu ta kéo tay Từ Bảo Bảo, nghiêm mặt nói với Bạch Dương Duệ: “Người này chính là người gien xứng đôi của tôi, tôi đã định ở bên cậu ấy từ ba năm trước rồi. Nếu anh không tin, anh có thể bạn của cậu ấy, bọn họ đều biết tôi.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Đường Cát không biết Từ Bảo Bảo và Bạch Dương Duệ quen nhau, lại càng không biết “mối quan hệ” giữa hai người họ. Nói xong, cậu ta ra hiệu bằng mắt với Từ Bảo Bảo, muốn cậu phối hợp với cậu ta.

Từ Bảo Bảo tỏ vẻ chuyện này thật sự không phải lỗi của cậu.

Bạch Dương Duệ cười như không cười nhìn Đường Cát, nói: “Em cảm thấy anh sẽ tin sao?”

Đường Cát: “…Sao lại không tin? Anh là cái đồ d* x*m, từ giờ tránh xa tôi ra.”

Mọi người: “…”

Dù Bạch Dương Duệ đã tốt nghiệp hai năm trước, nhưng địa vị và thành tích của anh ta chỉ kém Nghiêm Trạch Thừa một chút. Trong mắt những người khác, anh ta vẫn là một thiên tài.

Hơn nữa, lúc đó Nghiêm Trạch Thừa đã có người gien xứng đôi là Từ Bảo Bảo, bình thường khá kín tiếng về cuộc sống hằng ngày. Khi tham gia chương trình, anh kể về cuộc sống của mình với người yêu, làm tan nát trái tim của vô số người. Cho nên sự chú ý của mọi người tự nhiên đổ dồn về phía Bạch Dương Duệ.

Vì thế…

Rất nhiều người trong nhà hàng này biết Bạch Dương Duệ.

Lúc nghe người đàn ông ôn hòa, điềm đạm trong lòng bọn họ bị người đứng đầu hệ cơ giáp hiện tại gọi là d* x*m, bọn họ đều không vui. Thậm chí còn có một số cô gái đứng lên với vẻ mặt tức giận, như thể định đứng ra bênh vực cho Bạch Dương Duệ.

Bạch Dương Duệ ôn hòa nhìn Đường Cát: “Anh cũng chỉ “d* x*m” với em thôi, em còn bất mãn điều gì nữa?”

Khuôn mặt của Đường Cát nổ tung, cậu ta nhìn những người xung quanh, chửi thề nói: “Mẹ kiếp, tôi đã giải thích cho anh bao nhiêu lần rồi… Khi tôi đi xét nghiệm gien xứng đôi, tôi đã tìm được người tôi thích. Hơn nữa tôi không thích đàn ông, tôi chỉ thích phụ nữ thôi!”

Ánh mắt Bạch Dương Duệ đảo qua khuôn mặt của Từ Bảo Bảo: “Thế à?”

Đường Cát: “…”

Từ Bảo Bảo hơi kinh ngạc, nghĩ về những lời bọn họ vừa nói. Cậu đột nhiên nhận ra rằng họ chính là một cặp có gien xứng đôi…

Nói thật thì trước đây Từ Bảo Bảo cũng hơi lo lắng cho Bạch Dương Duệ.

Trong khoảng thời gian Bạch Dương Duệ chưa tìm được người gien xứng đôi, anh ta luôn đến tìm Từ Bảo Bảo khi bị thương. Khi đó, miệng anh ta như thể không kiểm soát được, nói những lời làm Nghiêm Trạch Thừa tức giận. Cuối cùng, Từ Bảo Bảo phải khuyên tới khuyên đi, bị Nghiêm Trạch Thừa tức giận ép làm hết việc này đến việc khác, eo mỏi lưng đau mấy ngày mới xong.

Cho nên cậu thật sự muốn Bạch Dương Duệ tìm được người gien xứng đôi.

Nhưng bây giờ có vẻ như…

Chỉ có thể nói thế giới này đầy rẫy những sự trùng hợp, hai người mà cậu biết lại có gien xứng đôi…

Bạch Dương Duệ thở dài nói: “Hiện anh đã là gia chủ của Bạch gia, tuy quân hàm chưa cao bằng quân hàm của cha em nhưng cũng coi như môn đăng hộ đối với em. Sao em lại ghét anh như vậy?”

Đường Cát: “…Khi nào tôi thích đàn ông thì anh tới tìm tôi, ok?”

Bạch Dương Duệ: “Không.”

Đường Cát: “…”

Ánh mắt cầu xin của Đường Cát lướt qua mặt Từ Bảo Bảo và Bạch Kính Đình. Khi nhận ra hai người họ chỉ đang xem kịch vui, không định làm gì cả thì cậu ta tức giận xoay người, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.

Bạch Dương Duệ đang trong trạng thái bám riết không tha, nhìn bóng lưng Đường Cát, khóe miệng anh ta lộ một nụ cười nhẹ. Anh ta gật đầu với Từ Bảo Bảo và Bạch Kính Đình rồi đuổi theo.

Bạch Kính Đình tỏ vẻ bối rối.

Từ Bảo Bảo xem kịch vui, thấy bọn họ đi xa rồi mới ngồi xuống tiếp tục ăn.

Bạch Kính Đình nhìn Từ Bảo Bảo, hỏi: “Người đó là bạn cậu à?

Từ Bảo Bảo gật đầu.

Bạch Kính Đình lập tức cảm thấy đồng tình: “Bạch Dương Duệ gần đây lại đi xét nghiệm gien xứng đôi, cuối cùng cũng tìm được một người gien xứng đôi khác ngoài cậu. Chính là Đường Cát. Hiện tại cả Bạch gia đều muốn Đường Cát gả đến Bạch gia. Nếu không phải vì tôi không còn là người Bạch gia nữa, chắc chắn sẽ bị sai đi gửi thư tình cho Đường Cát.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy hơi cảm thông cho người Bạch gia.

Bạch Kính Đình hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, khẽ thở dài.

Ba tháng sau, Từ Bảo Bảo nộp tác phẩm tốt nghiệp của mình. Khi tốt nghiệp, cậu được nhận một cuốn sổ nhỏ màu đỏ nhìn như giấy chứng nhận kết hôn, chỉ khác trên đi ghi “giấy chứng nhận tốt nghiệp”. Từ Bảo Bảo thầm phàn nàn về vẻ ngoài của cuốn sổ rồi cất nó đi.

Nghiêm Trạch Thừa đứng cạnh Từ Bảo Bảo, thấy một màn này thì đôi mắt màu xám hơi cười cười. Anh vòng tay qua vai Từ Bảo Bảo, thì thầm vào tai cậu: “Em tốt nghiệp rồi. Bây giờ, em có thể sinh con với anh, đúng không?”

Từ Bảo Bảo: “…”

Không phải chỉ là lấy một chút gien thôi hả? Thậm chí còn không phải sờ nhau, sao phải vội như thế?

Dù nghĩ như vậy, Từ Bảo Bảo cũng có chút mong đợi.

Nắm tay Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo cười tươi.

Được ở bên người yêu như thế này đã là một điều rất hạnh phúc rồi. Cậu hy vọng hai người họ sẽ mãi hạnh phúc như thế này trong tương lai.

Hai người ra khỏi cống trường, hướng về phía mặt trời, không kìm lòng được hôn nhau.

Nụ hôn dịu dàng và trìu mến khiến tâm tình Từ Bảo Bảo tốt hơn nữa.

Bất kể cuộc sống tương lai của họ như nào, ít nhất hiện tại họ thật sự vui vẻ và hạnh phúc. Thế là đủ rồi. Đến thế giới này chính là món quà tuyệt vời nhất đối với Từ Bảo Bảo. Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn đôi môi mềm mại của Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo bày tỏ lòng biết ơn chân thành từ đáy lòng.

– Kết thúc –

Hoàn chính văn
 
Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo
Chương 101: Chương 101



Phiên ngoại: Cơ giáp và không gian

Đại thần nổi tiếng đến rung trời rung đất trước kia vẫn chưa bao giờ lộ diện, thẳng đến khi Từ Bảo Bảo tốt nghiệp thì một số manh mối mới xuất hiện.

Tất nhiên chỉ có những người quen Từ Bảo Bảo mới có thể thầm suy đoán.

Bởi vì Từ Bảo Bảo thậm chí không tìm việc. Thay vào đó, cậu ở nhà suốt ngày, tập trung chế tạo cơ giáp.

Cuộc sống của cậu quả thật khá viên mãn.

Ngoài việc chế tạo cơ giáp trong không gian, Từ Bảo Bảo cũng lắp cơ giáp ngoài đời thật. Nhờ sự chỉ dạy của Tiểu Lam, Từ Bảo Bảo đã hiểu rõ nhiều nội dung liên quan đến lắp ráp cơ giáp. Một số lúc cậu thậm chí không cần xem bản thiết kế cũng có thể tự thiết kế nhiều cơ giáp, và chúng bán rất chạy trên mạng.

Suy cho cùng cậu vẫn là người Trái Đất, dù có đến thế giới này, tư duy của cậu vẫn không bị giới hạn, cũng không bị rập khuôn cơ giáp như thế nào mới là đúng. Vì vậy các loại cơ giáp cậu làm ra đều rất được ưa chuộng.

Đây là điều Từ Bảo Bảo không thể nào ngờ được.

Những năm gần đây, vì việc bán cơ giáp của Từ Bảo Bảo phát triển rất mạnh mẽ, rất nhiều những người khác cũng tự đưa ra những sáng kiến riêng. Có một người khá có tiếng trong giới cơ giáp còn nói thẳng rằng cơ giáp người đó mới chế tạo lấy cảm hứng từ tác giả kia.

Chỉ tiếc, tác giả kia đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện…

Bất kể về mặt nào, Từ Bảo Bảo cuối cùng đã trở nên nổi tiếng.

Có lần, khi Bạch Kính Đình hoặc Đường Cát đến chơi, họ phát hiện cơ giáp Từ Bảo Bảo đang chế tạo rất giống với cơ giáp của người chế tạo nổi tiếng được mọi người gọi là “Ẩn” trên mạng kia.

Vì Bạch Kính Đình thân với Từ Bảo Bảo, cậu ta trực tiếp hỏi.

Từ Bảo Bảo cũng không phủ nhận.

Còn Đường Cát…

Cậu ta như thể phát hiện ra một thế giới mới, vừa về nhà đã kể chuyện này cho Đường Lập Minh và Phù Dao. Đường Lập Minh không nói một lời, đi thẳng đến nhà của Từ Bảo Bảo và Nghiêm Trạch Thừa để xem cơ giáp mà Từ Bảo Bảo chế tạo. Phát hiện chúng thật sự mang phong cách của vị “Ẩn” kia, ông ta lập tức bị sốc…

Sau đó Từ Bảo Bảo rất bình tĩnh đưa cho Đường Lập Minh một cơ giáp cấp A, bảo ông ta cứ cầm về, tiện thể đừng nói chuyện này cho Quân bộ. Thời gian quen biết Đường Lập Minh càng lâu, Từ Bảo Bảo càng hiểu về tính cách của ông ta, nên cậu mới dám để lộ chuyện này trước mặt Đường Lập Minh.

Mà Đường Lập Minh cũng không cô phụ lòng mong đợi của Từ Bảo Bảo, đúng là không nói ra.

Những người khác vẫn luôn đồn rằng vị “Ẩn” kia là một người đã có tuổi rất được kính trọng, cống hiến hết mình cho việc nghiên cứu cơ giáp, từ trước đến giờ vẫn chưa xuất hiện vì tập trung nghiên cứu cơ giáp. Gần đây người đó mới đột phá nên mới xuất hiện, sau khi nổi tiếng thì không muốn bị làm phiền nên vẫn luôn che giấu thân phận.

Ngay cả Đường Lập Minh cũng nghĩ suy đoán này cực kỳ đáng tin. Ít nhất trước khi biết người đó là Từ Bảo bảo, ông chưa bao giờ nghĩ rằng “Ẩn” lại trẻ như vậy…

Đường Lập Minh lập tức nghĩ đến rất nhiều điểm đáng ngờ.

Ví dụ như rốt cuộc vì sao Phù Dao và Từ Bảo Bảo lại quen nhau? Mỗi lần hai người họ gặp nhau đều làm gì? Và vì sao Từ Bảo Bảo có thể chế tạo nhiều cơ giáp như vậy trong khi cậu vẫn còn rất trẻ?

Dựa vào số lượng mô hình cơ giáp mà cậu đã làm, có thể rút rằng Từ Bảo Bảo đã dành ⅓ cuộc đời để lắp ráp cơ giáp.

Có lẽ đây chính là lý do vì sao Từ Bảo Bảo không muốn tiết lộ thân phận của mình.

Mà còn vì sao Từ Bảo Bảo không do dự nói chuyện này cho ông ta…

Ánh mắt ông ta hơi tối đi, Đường Lập Minh nói: “Chỉ một cơ giáp cấp A thôi chưa đủ.”

Từ Bảo Bảo: “Cái gì cơ?”

Đường Lập Minh: “Bác muốn mô hình cơ giáp cấp S mà cháu làm. Tất nhiên bác sẽ trả tiền.”

Khóe miệng Từ Bảo Bảo giật giật: “Không được, mô hình cơ giáp cấp S đầu tiên của cháu sẽ dành cho người yêu cháu.”

Nghe vậy, Đường Lập Minh lập tức không vui. Nghiêm Trạch Thừa kia may mắn thế nào mới được ở bên người như Từ Bảo Bảo cơ chứ? Ông ta hừ một tiếng, nói: “Nghiêm Trạch Thừa đã có một cơ giáp cấp S rồi. Cháu cũng biết cơ giáp cấp S đã có thể hình thành suy nghĩ của chính mình. Nếu cháu đưa cho Nghiêm Trạch Thừa một cơ giáp nữa, Lam Điểu của cậu ta chắc chắn sẽ không vui. Đến lúc nó ghen tị cũng sẽ không ổn đâu.”

Từ Bảo Bảo chớp mắt: “Cơ giáp cấp S cháu làm chính là vợ của Lam Điểu.”

Đường lập Minh: “…”

Ông ta cảm thấy tam quan của chính mình phải thay đổi rồi.

Từ Bảo Bảo… chế tạo một cơ giáp cấp S để làm vợ của Lam Điểu của Nghiêm Trạch Thừa… Bây giờ, cơ giáp đều có vợ sao…

Cơ giáp cấp S đầu tiên mà Từ Bảo Bảo chế tạo có ý nghĩa cực kỳ lớn đối với cậu, nên tất nhiên cậu sẽ tặng nó cho Nghiêm Trạch Thừa. Hiện tại, mô hình cơ giáp đó đã hoàn thiện được ¾ rồi, cậu cố gắng thêm chút nữa là sẽ xong. Lúc đó, cậu cũng sẽ phải tạm biểu ba tiểu tinh linh.

Nghĩ vậy, Từ Bảo Bảo thậm chí còn cảm thấy hơi không nỡ.

Nhưng dù vậy, Từ Bảo Bảo vẫn có thể hiểu được cảm nhận của các tinh linh, nên lúc ở nhà, cậu vẫn rất nghiêm túc lắp ráp cơ giáp.

Tần Mai và Từ Kiến Hoa đã chuyển nơi làm việc đến nhà Từ Bảo Bảo, và hiện họ cũng chính là trợ thủ của cậu – Giá bán cơ giáp của con trai họ gần như bằng tiền lương một năm của họ, làm họ vừa hâm mộ vừa ghen tị!

Bây giờ, cả hai người đều có một cơ giáp cấp A…

Cứ như cơ giáp cấp A là cải trắng bán ngoài siêu thị vậy!

Cả Từ Kiến Hoa và Tần Mai đều cảm thấy có một người con trai như vậy thật sự… quá tuyệt vời!

Những ngày này, Từ Kiến Hoa luôn đeo vòng cổ luồn cơ giáp cấp A mà con trai tặng, thoải mái khoe khoang với người khác. Cơ giáp Từ Bảo Bảo chế tạo đều có logo rõ ràng nên khi người khác nhìn thấy…

Ôi trời đất ơi, sao người này lại có thể mua được cơ giáp của “Ẩn” vậy!

Cho nên Từ Kiến Hoa đi đến đâu cũng được khen…

Hôm nay, Từ Bảo Bảo ra ngoài mua đồ ăn. Lúc về, cậu thấy có rất nhiều người Từ gia trong nhà. Người Từ gia đến cũng chỉ vì cơ giáp trên cổ Từ Kiến Hoa. Lúc Từ Kiến Hoa cắt đứt quan hệ, Từ gia còn có chút khinh thường ông. Tuy nhiên, khi họ phát hiện cơ giáp treo trên cổ ông, họ vô cùng sửng sốt, vội vàng đi tìm gia chủ hiện tại của Từ gia. Tần Mai và Từ Kiến Hoa đã chuyển nơi làm việc đến nhà Từ Bảo Bảo, và hiện họ cũng chính là trợ thủ của cậu – Giá bán cơ giáp của con trai họ gần như bằng tiền lương một năm của họ, làm họ vừa hâm mộ vừa ghen tị!

Bây giờ, cả hai người đều có một cơ giáp cấp A…

Cứ như cơ giáp cấp A là cải trắng bán ngoài siêu thị vậy!

Cả Từ Kiến Hoa và Tần Mai đều cảm thấy có một người con trai như vậy thật sự… quá tuyệt vời!

Những ngày này, Từ Kiến Hoa luôn đeo vòng cổ luồn cơ giáp cấp A mà con trai tặng, thoải mái khoe khoang với người khác. Cơ giáp Từ Bảo Bảo chế tạo đều có logo rõ ràng nên khi người khác nhìn thấy…

Ôi trời đất ơi, sao người này lại có thể mua được cơ giáp của “Ẩn” vậy!

Cho nên Từ Kiến Hoa đi đến đâu cũng được khen…

Hôm nay, Từ Bảo Bảo ra ngoài mua đồ ăn. Lúc về, cậu thấy có rất nhiều người Từ gia trong nhà. Người Từ gia đến cũng chỉ vì cơ giáp trên cổ Từ Kiến Hoa. Lúc Từ Kiến Hoa cắt đứt quan hệ, Từ gia còn có chút khinh thường ông. Tuy nhiên, khi họ phát hiện cơ giáp treo trên cổ ông, họ vô cùng sửng sốt, vội vàng đi tìm gia chủ hiện tại của Từ gia.

Gia chủ hiện tại của Từ gia vẫn luôn muốn có cơ giáp của “Ẩn”, nhưng vì kinh phí gia tộc có hạn nên mới chỉ mua được một cơ giáp, mà còn là loại cấp thấp. Bây giờ nghe nói vòng cổ của Từ Kiến Hoa hình như có treo một cơ giáp cấp A mới được chế tạo của “Ẩn”, ông ta lập tức không thể ngồi yên.

Vì thế, ông ta mang theo người đến nhà Từ Bảo Bảo, tỏ ra cao ngạo định tra hỏi.

Nghiêm Trạch Thừa hiện không có ở nhà do đang làm nhiệm vụ. Lúc Từ Bảo Bảo đi mua đồ ăn, trong nhà chỉ có Từ Kiến Hoa và Tần Mai. Hai người lắp cơ giáp dựa trên bản thiết kế của Từ Bảo Bảo. Khi thấy Từ Bảo Bảo ra ngoài mua đồ, họ nghĩ cậu sẽ về luôn nên không khóa cửa, lại tạo cơ hội cho người khác đột nhập.

Thấy nhiều người như vậy, hơn nữa lại là họ hàng nên Từ Kiến Hoa không lập tức báo cảnh sát, mà tò mò vì sao họ lại đến đây.

Lúc hai nhóm người đang đối mặt, Từ Bảo Bảo đã quay lại.

Từ Bảo Bảo vừa thấy bọn họ đã cảm thấy bọn họ đến đây để gây rối, nên cậu lập tức muốn dùng thiết bị phòng thủ trong phòng để đuổi tất cả bọn họ ra ngoài. Nhưng cậu lại nghe thấy gia chủ hiện tại nói: “Cháu trai, đừng đuổi chúng ta vội. Bác biết cháu có ý kiến về chúng ta, nên hôm nay chúng ta đến để giải thích…” Ông ta nói xong còn mỉm cười.

Gia chủ hiện tại là anh trai cùng cha khác mẹ của Từ Kiến Hoa. Lúc trước, ông ta bị Từ Kiến Quân chèn ép đủ kiểu, không có cơ hội xoay chuyển tình thế nên đành phải nuốt cơn giận vào trong. Khi Từ Kiến Quân chết, ông ta dùng mọi thủ đoạn để lên vị trí gia chủ.

Dựa trên nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn, thật ra ông ta đã muốn đàm phán với Từ Bảo Bảo từ lâu rồi. Chỉ là do nhiều việc nên không đến được, hơn nữa còn cả chuyện Bạch gia năm đó… Tuy nhiên, hiện ông ta nghe tin Từ Kiến Hoa có cơ giáp do “Ẩn” chế tạo, không thể kìm lòng được nữa.

Ông ta lại nở nụ cười ôn hòa, nói với Từ Bảo Bảo: “Cháu trai, người vẫn luôn làm khó gia đình cháu là Từ Kiến Quân. Gia đình bác cũng không làm gì ngoài việc thuyết phục cháu đến với người họ Bạch kia, đúng không? Trong hoàn cảnh đó, cháu kết hôn với người Bạch gia thì cũng là một kết cục không tồi mà.”

Từ Bảo Bảo: “…Ha ha.”

Từ Kiến Hoa nhíu mày, hiển nhiên không tin lời của gia chủ kia.

Gia chủ kia cũng coi như thật tâm, nói những lời tốt đẹp không ngừng nghỉ, chỉ là ông ta đã đánh giá sai thái độ của Từ Kiến Hoa và Từ Bảo Bảo.

Gia chủ cảm thấy không phải chỉ là mai mối sao? Cuối cùng Từ Bảo Bảo cũng không đồng ý, chẳng có chuyện gì to tát cả. Tuy nhiên, đối với Từ Bảo Bảo, Từ Kiến Hoa và Tần Mai, đây chính là một vấn đề rất nghiêm trọng. Cho nên sau khi gia chủ nói một hồi, bên phía Từ Bảo Bảo cũng không có ai thèm trả lời.

Không khí xung quanh hơi ngượng ngùng, cũng may mà gia chủ dẫn theo rất nhiều người. Ngay lập tức đã có người nói vài lời xoa dịu tình hình, giúp gia chủ không phải nghẹn lời.

Sau khi cười nói với những người kia, gia chủ nghiêm túc nói với Từ Bảo Bảo: “Bác của cháu cũng biết đã làm sai. Lúc đó chúng ta nghĩ Nghiêm Trạch Thừa sẽ không tỉnh lại nên mới đưa ra lựa chọn như vậy. Cháu hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu kết quả thật sự như vậy thì kết hôn với người Bạch gia chẳng phải là tốt cho cháu sao?”
Từ Bảo Bảo không nói gì.

Gia chủ kia thở dài, nói: “Bác tới là để nhập lại cháu vào gia phả Từ gia. Rốt cuộc chúng ta vẫn là người một nhà, những xung đột trước kia đều đã qua. Nhà cháu vẫn mang họ Từ, vẫn mãi là người của Từ gia…”

Tuy những lời này có vẻ dễ nghe, cũng nghĩ đến tình trạng hiện tại của Từ Bảo Bảo, nhưng mọi người ở đây đều cảm thấy không vui. Lúc trước Từ Bảo Bảo có gien kém, tất cả người Từ gia đều coi thường cậu. Giờ Từ Bảo Bảo đã nổi tiếng, trở thành “Ẩn” thì Từ gia lại vội vã chạy đến nịnh nọt?

Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?

Tần Mai là người đầu tiên không đồng ý. Bà cười cười, nói: “Anh, nhà chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với Từ gia rồi, hy vọng anh sẽ không làm khó chúng tôi. Chuyện năm đó vẫn là cái gai trong lòng chúng tôi. Sau này, anh cũng không quan tâm đến mong muốn của Từ Bảo Bảo, bắt nó ở bên người Bạch gia… Khi đó, anh không nói chuyện mềm lòng như bây giờ, rõ ràng còn bắt ép chúng tôi.”

Gia chủ sửng sốt một lúc, sau đó thở dài: “Hầy, cũng không phải là do chúng tôi lo lắng cho cháu trai sao.”

Từ Kiến Hoa nghe Tần Mai nói và bị bà nhéo, mới nhớ ra thân phận của Từ Bảo Bảo. Ông vốn đang cảm động, lập tức tâm trạng trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.

Nói đùa à? Hiện con trai ông chính là người rất nổi tiếng. Nếu trở về Từ gia, một khi bị phát hiện thân phận, có lẽ con trai ông sẽ bị Từ gia bóc lột mất.

Đến lúc đó, con trai của ông…

Chắc chắn sẽ không sống thoải mái như hiện tại.

Từ Kiến Hoa từ chối trong nháy mắt.

Thấy cả nhà Từ Bảo Bảo vô ơn như vậy, mấy người kia đều không khỏi trợn mắt xem thường.

Từ góc nhìn của bọn họ, mặc dù Từ Bảo Bảo đã trúng tuyển trường quân đội đế quốc, cậu cũng vẫn không đạt được thành tính xuất sắc nào. Ngược lại, bởi vì chuyện của Nghiêm Trạch Thừa, cứ hai ba ngày cậu lại phải nghỉ phép. Một học sinh như vậy có thể học giỏi mới là lạ. Vậy nên bọn họ vẫn coi thường Từ Bảo Bảo. Tất nhiên, cái thái độ này được tạo thành phần lớn là do Từ Kiến Quân khi ông ta còn nắm quyền.

Lúc này, mấy người họ chịu được, đồng thanh khuyên nhủ gia chủ hãy quên chuyện này đi. Rốt cuộc người không muốn vào Từ gia là Từ Bảo Bảo, chứ không phải bọn họ không cho phép.

Gia chủ kia đã được tâng bốc quá nhiều trong mấy năm gần đây. Dù ông ta muốn khuyên nhủ Từ Kiến Hoa thêm lần nữa, cũng rất tò mò sao ông ấy lấy được cơ giáp của “Ẩn”, nhưng nghe những người xung quanh nói vậy, ông ta cũng hơi tức giận. Gia chủ lập tức dẫn theo người của mình bỏ về.

Cảnh tượng này đúng như mong đợi của Từ Bảo Bảo. Sau khi họ đi hết, Từ Bảo Bảo không nói một lời khóa hết cửa.

Từ Kiến Hoa ngồi trên sofa: “Hầy…” Ông vỗ đùi chính mình, nói: “Lúc đầu anh còn tưởng bọn họ thật lòng đến mời chúng ta quay lại, không ngờ cuối cùng họ vẫn xem thường chúng ta. Nhưng như vậy cũng tốt, sau này khi Từ Bảo Bảo công bố thân phận, chúng ta cũng không liên quan gì đến họ nữa.”

Từ Bảo Bảo gật đầu, cầm hoa quả đã rửa trên bàn cắn một miếng.

Tần Mai ngồi cạnh Từ Bảo Bảo, nói chuyện một lúc mới bảo: “Em phải đi lắp nốt cơ giáp theo bản thiết kế Bảo Bảo đã đưa lúc trước…”

Từ Bảo Bảo lập tức đứng dậy, ôm Tần Mai: “…Mẹ, chúng ta là người một nhà. Hiện tại con có rất nhiều tiền, cũng không thể nào tiêu hết được, không cần phải gấp gáp như vậy. Mẹ ngồi nghỉ một lúc đi, được không?”

Tần mai cười nói: “Mẹ không mệt. Thật ra mẹ làm những việc này là do mẹ thích bản thiết kế của con thôi.”

Từ Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy hơi ngại.

Bây giờ cậu đã phân chia rõ ràng. Cậu chỉ lắp ráp theo bản thiết kế của các tiểu tinh linh khi cậu ở trong không gian, còn những bản thiết kế cậu làm thì đều đưa hết cho hai người Tần Mai.

Không thuyết phục được Tần Mai và Từ Kiến Hoa, Từ Bảo Bảo đành phải vừa than thở vừa đi về phòng, định vào không gian lắp nốt cơ giáp cấp S.

Cơ giáp cấp S còn một số phần nữa mới hoàn thành, dự kiến có thể hoàn thành trong hôm nay, nên cậu định làm hết một lượt luôn.

Từ Bảo Bảo giả vờ ngủ nhưng thật ra lại đang lắp cơ giáp. Cậu vươn vai, tiếp tục tập trung cao độ lắp cơ giáp trong không gian.

Ba tiểu tinh linh dường như cũng biết bọn chúng sắp rời đi rồi nên đã dọn dẹp sạch sẽ không gian để làm quà tặng cho Từ Bảo Bảo. Chúng nó cũng trồng hạt giống để Từ Bảo Bảo có thể nấu ăn.

Lúc Từ Bảo Bảo hoàn thành cơ giáp, một luồng ánh sáng vàng đột nhiên bùng nổ, trùm xuống toàn bộ không gian.

Ba tiểu tinh linh lập tức ôm chặt lấy nhau, không nhịn được cười toe toét.

Chúng nó đã chờ một thời gian dài rồi, và giờ đây nguyện vọng của chúng nó cuối cùng cũng thành hiện thực. Lượng năng lượng này đã đủ để chúng nó trở về hành tinh quê hương của mình. Nghĩ vậy, chúng nó đều nhìn về phía Từ Bảo Bảo.

Sau khi đến thế giới này, Phù Dao là chủ nhân đầu tiên của bọn chúng và cũng là người bọn chúng đã chia tay từ lâu. Và Từ Bảo Bảo là chủ nhân thứ hai của chúng nó. Thật ra chúng nó không coi Từ Bảo Bảo là chủ nhân, mà chúng nó coi cậu là một người bạn tốt.

Bây giờ sắp phải chia tay, chúng nó cực kỳ lưu luyến.

Tiểu Làm trông mong nhìn Từ Bảo Bảo, nhẹ giọng nói: “Bảo Bảo, bọn em phải về hành tinh quê hương rồi. Bọn em để lại không gian này cho anh trồng đồ ăn, anh cũng nhất định phải nhớ đến bọn em nhé…”

Nước mắt của Tiểu Hồng đã sắp tích tụ thành sông, nó há miệng một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

Tiểu Lục thì lon ton chạy tới ôm chân Từ Bảo Bảo, cũng khóc: “Bảo Bảo, bọn em sẽ rất nhớ anh… Tiểu Lam còn để lại nhiều bản thiết kế cho anh. Chỉ là đáng tiếc, về sau anh gặp vấn đề cũng không hỏi Tiểu Lam được nữa. Bọn em cũng không nấu cơm cho anh được nữa rồi…”

Nghe vậy, Tiểu Lam bật khóc hu hu.

Từ Bảo Bảo vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn bị ba tiểu tinh linh làm cảm động.

Cậu sờ đầu ba tiểu tinh linh, gật đầu nói: “Cảm ơn các em. Nếu không có các em, anh cũng sẽ không đến được thế giới này, cũng sẽ không thể ở bên Nghiêm Trạch Thừa, lại càng không có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ… Anh nhất định sẽ rất nhớ các em. Các em phải sống thật tốt ở hành tinh của mình nhé.”

Ba tiểu tinh linh gật đầu như gà mổ thóc.

Ánh sáng vàng kia càng ngày càng sáng hơn, trong nháy mắt nhập vào cơ thể ba tiểu tinh linh. Cùng lúc đó, cơ thể chúng nó bắt đầu trở nên trong suốt.

Chúng nó ôm chặt Từ Bảo Bảo nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.

Khi mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh, Từ Bảo Bảo cảm thấy buồn bã.

Lúc ba tiểu tinh linh còn ở đây, không gian luôn có vẻ rất sống động. Bây giờ nơi này lại trống rỗng, chỉ còn lưu lại dấu vết của sự tồn tại của chúng nó. Cậu hít sâu một hơi, tự an ủi chính mình.

Việc ba tiểu tinh linh trở về hành tinh quê hương chính là một việc đáng mừng, cậu lại buồn như này đúng là chẳng ra gì.

Nghĩ như vậy nhưng Từ Bảo Bảo vẫn cảm thấy không thoải mái. Cậu đi dạo một vòng trong không gian, tâm trí không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi ba tiểu tinh linh còn ở đây, thở dài một cái.

Nhìn thoáng qua không gian một lần nữa, Từ Bảo Bảo cuối cùng cũng ra ngoài.



Khi Nghiêm Trạch Thừa làm nhiệm vụ trở về, anh thấy Từ Bảo Bảo đang ngồi ngơ ngác trên sofa, trông có vẻ không khỏe lắm. Anh bước tới, nhẹ nhàng hôn lên mặt Từ Bảo Bảo, nói: “Sao vậy? Hình như sắc mặt em không tốt lắm.”

Từ Bảo Bảo thờ dài một cái.

Cậu đương nhiên không thể kể cho Nghiêm Trạch Thừa chuyện ba tiểu tinh tinh trong không gian nên đành yên lặng lắc đầu. Sau đó cậu tránh vấn đề chính, kể cho anh nghe về chuyện gia chủ Từ gia.

Nghe xong, Nghiêm Trạch Thừa nhíu mày.

Từ Bảo Bảo đột nhiên nghĩ đến Từ Kiến Quân, vội vàng nói: “Họ cũng chỉ nói như vậy thôi. Bọn em không đồng ý, bọn họ cũng về luôn. Cho nên anh không cần làm gì cả.”

Nghiêm Trạch Thừa gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.

Anh nhìn Từ Bảo bảo, nói: “Em sợ à?”

Từ Bảo Bảo: “Sao cơ?”

Nghiêm Trạch Thừa: “Em sợ gia chủ kia sẽ có kết cục giống Từ Kiến Quân à?”

Khóe miệng Từ Bảo Bảo giật giật, không thể phủ nhận cậu luôn cảm thấy có điều gì đó mờ ám trong chuyện này. Đường Lập Minh đã nói người giết Từ Kiến Quân chính là Nghiêm Trạch Thừa mắt tím, nhưng anh cũng không thừa nhận điều này. Lúc đó Từ Bảo Bảo quyết định tin Nghiêm Trạch Thừa, hiện tại cậu tất nhiên vẫn tin tưởng anh, nhưng cậu nói vậy cũng để phòng ngừa trường hợp xấu nhất mà thôi.

Từ Bảo Bảo cười trừ đổi đề tài, hôn lên khóe miệng Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa mỉm cười, đáp lại nụ hôn.

Hai người hôn nhau một lúc, không để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Từ Bảo Bảo đột nhiên nghe thấy tiếng ho của Từ Kiến Hoa, lập tức tách khỏi Nghiêm Trạch Thừa. Nghiêm Trạch Thừa ôn hòa nhìn Từ Kiến Hoa, gọi một tiếng: “Cha.”

Từ Kiến Hoa gật đầu, hơi xấu hổ nói: “Bảo bảo, mẹ con gọi con vào phòng.”

Từ Bảo Bảo lập tức đứng dậy tới phòng lắp ráp cơ giáp.

Tần Mai có một vấn đề không hiểu, Từ Kiến Hoa cũng không hiểu nên đành gọi Từ Bảo Bảo. Dù sao đây cũng là bản thiết kế của Từ Bảo Bảo, cậu đương nhiên hiểu, còn giải thích cho Tần Mai.

Từ Bảo Bảo hiểu rõ mấy cái này, chỉ bằng vài câu đơn giản đã giải quyết xong vấn đề làm Tần Mai bận tâm, còn được Tần Mai tặng một nụ hôn yêu thương.

Ra khỏi phòng, Từ Bảo Bảo cười lớn rồi kéo Nghiêm Trạch Thừa vào phòng bọn họ.

Nghiêm Trạch Thừa gần đây không thân mật với Từ Bảo Bảo do Tần Mai và Từ Kiến Hoa ở đây. Lúc này, anh không nhịn được ôm chặt Từ Bảo Bảo, bắt đầu g*m c*n. Từ Bảo Bảo không khỏi thở d.ốc, cũng bắt đầu có cảm giác nhưng nhớ rằng mục đích chính của cậu là khoe Nghiêm Trạch Thừa cơ giáp cấp S cậu mới làm, liền kéo anh về phía mô hình trong lúc hôn.

Đẩy Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo nói: “Nhìn này, em làm cho anh đấy! Là mô hình cơ giáp cấp S!”

Nghiêm Trạch Thừa ngạc nhiên, nhìn kỹ hơn.

Cơ giáp có màu trắng và màu đỏ giao nhau, thiết kế bên ngoài cũng khá giống với Lam Điểu. Tuy nhiên, về phương diện các tính năng, nó lại cao hơn Lam Điểu một bậc. Dù sao nó cũng được Từ Bảo Bảo – “Ẩn” trong truyền thuyết – chế tạo, cơ giáp cấp S khác cũng không thể nào khinh thường nó.

Là một người đàn ông, đương nhiên thứ mà Nghiêm Trạch Thừa thích nhất chính là cơ giáp. Lúc này, anh không nhịn được cầm cơ giáp kia lên, làm Lam Điểu hơi không vui. Nó lắc lư trên cổ Nghiêm Trạch Thừa.

Mà cơ giáp Từ Bảo Bảo làm không phải là thực thể, hơn nữa cũng không được lắp đặt nguồn năng lượng nên tương đương với trạng thái ngủ đông, không thể giao tiếp với Lam Điểu.

Đương nhiên Từ Bảo Bảo cũng chú ý đến trạng thái của Lam Điểu. Cậu cười nói: “Màu đỏ và màu xanh luôn là sự kết hợp hoàn hảo. Lam Điểu, đây chính là người vợ mà anh làm cho em, Tiểu Hồng.”

Lam Điểu lập tức im lặng, nhưng sau đó nó còn lắc lư mạnh hơn nữa!

Nghiêm Trạch Thừa liền thả nó ra. Lam Điểu lúc này có kích thước gần giống Tiểu Hồng. Nó bay vòng quanh Tiểu Hồng vài vòng rồi cố gắng nói chuyện với cơ giáp màu đỏ. Bộ dáng kia của nó làm Từ Bảo Bảo không biết nên khóc hay nên cười.

Ăn tối xong, Nghiêm Trạch Thừa để Lam Điểu và Tiểu Hồng ở phòng khách, sau đó kéo Từ Bảo Bảo vào phòng ngủ. Hai người trẻ tuổi tràn đầy sức sống cùng nhau tắm, lập tức xảy ra cọ sát.

Nghiêm Trạch Thừa hôn Từ Bảo Bảo, cười nói: “Cảm ơn em.”

Má Từ Bảo Bảo đỏ lên, không nói gì.

Phòng tắm lập tức tràn ngập sự kiều diễm.
 
Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo
Chương 102: Chương 102



Phiên ngoại: Nghiêm Tiểu Bảo

“Nghiêm Tiểu Bảo!” Từ Bảo Bảo tức giận rống lên.

Cái cơ giáp cậu vừa mới lắp xong đặt trong máy chuyên dụng để bảo vệ đã bị Nghiêm Tiểu Bảo lấy đi chơi như một món đồ chơi.

Nghiêm Tiểu Bảo đang ở độ tuổi nghịch ngợm và tò mò về mọi thứ. Có thể hiểu nhóc sẽ muốn nghịch cơ giáp, nhưng cơ giáp này chính là cái mà Từ Bảo Bảo hứa sẽ tặng cho Bạch Kính Đình! Nếu bị hỏng thì cậu lại phải làm một nữa, hiểu không?

Hơn nữa, cậu đã nói với Nghiêm Tiểu Bảo bao nhiêu lần rồi, nhóc có thể chơi cơ giáp ở những tầng thấp hơn, cấp A, cấp B, cấp C đều được. Nhưng Nghiêm Tiểu Bảo lại chỉ thích những cơ giáp cấp S, lần nào cũng làm hỏng cơ giáp Từ Bảo Bảo đã làm.

Từ Bảo Bảo nhìn bàn tay đang giấu sau lưng Nghiêm Tiểu Bảo, lạnh lùng nói: “Con đưa đây hay con muốn bị đánh?”

Nghiêm Tiểu Bảo: “…”

Nghiêm Tiểu Bảo: “Hu hu hu… Cha ơi, mẹ đánh con!”

Từ Bảo Bảo: “…”

Nghiệm Trạch Thừa đang rửa bát ở trong bếp, nghe thấy thế liền đi ra, hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Thật ra nhà họ cũng có máy rửa bát, nhưng hôm qua anh nhỡ làm hơi quá, Từ Bảo Bảo giận đến mức phạt anh rửa bát hôm nay.

Nghiêm Tiểu Bảo là người đầu tiên khóc lóc, nhào đến ôm chân Nghiêm Trạch Thừa. Khuôn mặt nhỏ bé của nhóc đã lấm tấm nước mắt: “Cha ơi, mẹ vừa mắng con, còn định đánh con nữa, chỉ vì con chơi đồ chơi…”

Từ Bảo Bảo: “…”

Nghiêm Trạch Thừa lập tức nhìn Từ Bảo Bảo với ánh mắt không tán thành, nghiêm túc nói: “Bảo Bảo, vậy là lỗi của em rồi. Tiểu Bảo vẫn là trẻ con, cứ để con nó chơi thoải mái đi.”

Từ Bảo Bảo trầm lặng: “Nhưng con nó lại chơi cơ giáp cấp S mà em vừa làm xong, định tặng cho Bạch Kính Đình. Sắp đến sinh nhật cậu ấy rồi, mà em cũng đã hứa…”

Nghiêm Trạch Thừa cúi đầu nhìn Nghiêm Tiểu Bảo.

Không được động vào cơ giáp cấp S trong nhà. Đây chính là nội quy của gia đình.

Nghiêm Tiểu Bảo lập tức bật khóc, nói: “Con… con không biết đấy là cơ giáp cấp S…”

Hai người: “…”

Nghiêm Tiểu Bảo chịu ảnh hưởng của Từ Bảo Bảo từ nhỏ, rất hứng thú với chế tạo cơ giáp. Hiện nhóc mới 5 tuổi nhưng đã có thể lắp linh kiện của cơ giáp cấp D. Bình thường cũng thích đọc các tạp chí về cơ giáp, đối với cơ giáp cấp S trong đó – tất nhiên, hầu như là do Từ Bảo Bảo làm – nhóc đều rất mê mẩn đến ch** n**c giãi. Điều nhóc thích làm nhất chính là thừa dịp Từ Bảo Bảo không chú ý, tháo dỡ hết tất cả các cơ giáp cấp S…

Như thế mà còn dám nói mình không biết đấy là cơ giáp cấp S sao?

Lừa đứa ngốc hả?

Thấy cha mẹ đều nhìn mình bằng ánh mắt không tin tưởng, Nghiêm Tiểu Bảo lập tức khóc to hơn.

Nhóc lớn tiếng chất vấn: “Cha mẹ đều không yêu con!”

Từ Bảo lập tức trả lời: “Đúng vậy, mẹ yêu cha con.”

Nghiêm Trạch Thừa cũng nói: “Cha cũng yêu mẹ con.”

Nghiêm Tiểu Bảo: “…”

Nghiêm Tiểu Bảo quyết định nhóc sẽ bỏ nhà ra đi.

Thật ra Nghiêm Tiểu Bảo chỉ là biệt danh, còn tên thật của nhóc là Nghiêm Tuấn Mạc*, một cái tên siêu công mà Từ Bảo Bảo đặt cho nhóc.

*Hiểu nôm na là nghiêm khắc và cao lớn =)))))))

Lúc này, Nghiêm Tuấn Mạc bị cha mẹ của nhóc công kích, yên lặng về phòng, gọi điện cho bạn thân nhất của nhóc, Tông Tốn.

Tông Tốn là bạn cùng lớp của nhóc, giờ đã là bạn cùng bàn. Khi nhóc gọi, Tông Tốn đang ăn cái gì đó. Khi nghe Nghiêm Tuấn Mạc thì thầm nói nhóc muốn bỏ nhà ra đi, nhóc ấy lập tức tỏ vẻ phấn khích: “Thế đến nhà tớ đi!”

Thật ra Nghiêm Tuấn Mạc cũng định như vậy.

Nhóc mới kết bạn với Tông Tốn được hai ngày, còn chưa nói cho Từ Bảo bảo nên nếu đến nhà Tông Tốn, chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Nghĩ vậy, Nghiêm Tuấn Mạc vui vẻ đồng ý, không nói với Từ Bảo Bảo và Nghiêm Trạch Thừa, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc. Nhóc cũng không có nhiều đồ nên chuẩn bị một lúc đã xong. Khi thấy cha mẹ khóa cửa phòng không biết đang làm gì, nhóc càng quyết tâm hơn!

Hừ!

Cha mẹ nhóc đều không yêu nhóc!

Cả ngày hai người chỉ quấn lấy nhau, kể cả lúc đi ngủ cũng không cho nhóc ngủ cùng! Chỉ biết khen con người khác, còn nhóc thì…

Hứ, trong mắt cha mẹ người khác, nhóc cũng là con nhà người ta đấy!

Vì vậy, nếu nhóc bỏ nhà ra đi, chắc chắn sẽ không ai biết cả.

Nghiêm Tuấn Mạc xách một chiếc vali nhỏ, vừa bước ra khỏi nhà đã thấy xe bay mà bạn mình gửi đến đón. Nhóc vội vàng lên xe, thúc giục nói: “Nhanh lên nhanh lên!”

Xe bay lập tức lướt đi như một tia chớp!

Trong chớp mắt, nhóc đã không nhìn thấy nhà mình nữa, Nghiêm Tuấn Mạc còn hơi không nỡ. Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo siêu đáng yêu của Tông Tốn, tâm tình của nhóc cũng dần bình tĩnh hơn.

Mặc dù nhóc còn bé nhưng trẻ con trên tinh cầu này chưa bao giờ sợ ra khỏi nhà, nên cũng không cảm thấy gì, rất nhanh đã bắt đầu chơi đùa với Tông Tốn.

Đến nhà Tông Tốn, Nghiêm Tuấn Mạc không khỏi thốt lên kinh ngạc.

Nhà của Tông Tốn rất đẹp. Bên ngoài có một khu vườn được chăm sóc tốt, còn có một chú chó đang chạy nhảy trên thảm cỏ mềm mại. Dễ thương quá, giống hệt như Tông Tốn vậy.

Nhìn nụ cười trên khuôn mặt Tông Tốn bên cạnh, Nghiêm Tuấn Mạc không ngừng được suy nghĩ của chính mình.

Lúc này cha mẹ của Tông Tốn không ở nhà. Chỉ có hai người, Tông Tốn hành động như một người lớn thu nhỏ. Nhóc ấy rót một tách trà cho Nghiêm Tuấn Mạc, vẻ mặt căng thẳng nói: “Xin mời.”

Nghiêm Tuấn Mạc chớp mắt, cảm thấy Tông Tốn đáng yêu đến chết.

Trong thời gian sau đó, Tông Tốn kéo Nghiêm Tuấn Mạc vào chơi trong phòng nhỏ của nhóc ấy. Khi thấy giường nhỏ trong phòng, Nghiêm Tuấn Mạc không nhịn được hỏi: “Tông Tốn, bình thường cậu luôn ngủ một mình à?”

“Tất nhiên rồi.” Tông Tốn hơi ngạc nhiên bởi câu hỏi của Nghiêm Tuấn Mạc: “Cậu không ngủ một mình à?”

Nghiêm Tuấn Mạc hơi ngạc nhiên, lập tức nhớ đến rất nhiều cảnh tượng, như khi nhóc làm nũng xin ngủ với Từ Bảo Bảo, hoặc lúc nhóc giả vờ ốm chỉ để được nằm giữa Từ Bảo Bảo và Nghiêm Trạch Thừa. Nhóc lập tức đỏ mặt, ho nhẹ rồi nói lớn: “Đương nhiên tớ ngủ một mình rồi.”

Tông Tốn không nghi ngờ nhóc, lấy hết đồ chơi của mình ra chia cho Nghiêm Tuấn Mạc.

Từ nhỏ, Nghiêm Tuấn Mạc tiếp xúc với cơ giáp là nhiều nhất. Nên trước tới giờ, nhóc vẫn hơi khinh thường những đồ chơi nhóc thấy bên ngoài. Bây giờ thấy Tông Tốn có nhiều đồ chơi như vậy, ánh mắt lập tức lộ vẻ tò mò.

Tông Tốn hơi ngạc nhiên khi biết Nghiêm Tuấn Mạc chưa từng chơi những đồ chơi này. Nhóc ấy lập tức cảm thấy Nghiêm Tuấn Mạc thật đáng thương.

Nhóc ấy từng nghĩ nhà Nghiêm Tuấn Mạc rất giàu, nhưng bây giờ, có vẻ đến cả đồ chơi cũng không mua nổi.

Vì thế, trong thời gian sau đó, Tông Tốn cực kỳ kiên nhẫn, giải thích từng món đồ chơi cho Nghiêm Tuấn Mạc.

Khi Bạch Kính Đình và Tông Ý về nhà, họ thấy trong nhà nhiều hơn một đứa trẻ.

Bạch Kính Đình hơi sửng sốt, hỏi: “Đây là con nhà ai? Sao trông quen quen vậy.”

Tông Tốn không nghĩ nhiều, chỉ nắm tay Nghiêm Tuấn Mạc nói: “Đây là bạn cùng bàn của con, tên là Nghiêm Tuấn Mạc.”

Đương nhiên Bạch Kính Đình biết tên con của Từ Bảo Bảo. Nhưng sau khi tốt nghiệp, cậu ta lại rất bận rộn. Có đôi khi Từ Bảo Bảo rủ cậu ta đi chơi, cậu ta cũng phải xem lại thời gian của chính mình. Cho nên cậu ta cũng chỉ thấy Nghiêm Tuấn Mạc lúc nhóc vừa sinh ra, nhưng cậu ta vẫn nhớ tên nhóc.

Vậy đây chính là con của Nghiêm Trạch Thừa và Từ Bảo Bảo sao?

Bạch Kính Đình nhìn Nghiêm Tuấn Mạc thêm một lúc.

Tông Ý đứng bên cạnh, vươn bàn tay to lớn kéo cậu ta vào lòng.

Bạch Kính Đình ngẩng đầu, phát hiện ý tứ quen thuộc trong mắt của Tông Ý. Cậu ta cau mày nói: “Anh làm gì vậy? Ở đây còn có hai đứa trẻ đấy.”

Tông Ý thở dài: “Chúng ta vào phòng ngủ.”

Nghiêm Tuấn Mạc và Tông Tốn nhìn theo hai người đi vào phòng ngủ. Nghiêm Tuấn Mạc vỗ vai Tông Tốn, nói: “Ngoan, không sao đâu. Bố mẹ tớ cũng hay vào phòng ngủ lắm.”

Tông Tốn: “…”

Thật ra, xét về tuổi tác, Nghiêm Tuấn Mạc lớn hơn Tông Tốn một chút, nhưng vì hoàn cảnh lớn lên nên Tông Tốn lại trưởng thành hơn Nghiêm Tuấn Mạc. Ít nhất, nhóc ấy biết cha mẹ mình vào phòng ngủ làm gì.

Nghĩ vậy, Tông Tốn lại nhìn Nghiêm Tuấn Mạc.

Nhóc ấy quyết định sau này nên đối xử tốt hơn với Nghiêm Tuấn Mạc, người này chỉ lớn hơn nhóc ấy vài tháng thôi nhưng thật sự quá ngây thơ. Nếu như bị người khác bắt nạt thì làm sao. Tông Tốn không khỏi thở dài.



Từ Bảo Bảo là người phát hiện ra sự mất tích của Nghiêm Tiểu Bảo.

Từ Bảo Bảo ra khỏi phòng với đôi chân mềm nhũn. Nghĩ đến Nghiêm Tiểu Bảo, cậu định tìm nhóc để nói về chuyện cơ giáp cấp S. Nhưng sau khi đi quanh nhà, cậu lại không phát hiện thấy bóng dáng của Nghiêm Tiểu Bảo đâu cả…

Đứa trẻ hay gây chuyện kia đi ra ngoài rồi sao?

Từ Bảo Bảo hơi bối rối.

Trước đây, Nghiêm Tiểu Bảo rất ngoan. Phần lớn thời gian, nhóc ở trong phòng nghiên cứu cơ giáp, điều này đã chiếm được trái tim của Từ Bảo Bảo. Hiện tại, dù nhóc rất nghịch ngợm phần lớn thời gian, nhưng ở độ tuổi của nhóc, có đứa trẻ nào mà không nghịch ngợm chứ?

Từ Bảo cau mày đi ra ngoài tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nghiêm Tiểu Bảo.

Lúc sau về phòng, thấy Nghiêm Trạch Thừa vẫn đang rửa bát, Từ Bảo Bảo nói: “Em không tìm thấy Nghiêm Tiểu Bảo…”

“Chắc là ra ngoài chơi rồi.” Nghiêm Trạch Thừa nói.

Từ Bảo Bảo gật đầu.

Nghiêm Tiểu Bảo cũng có những lúc ra ngoài chơi, nên cậu cũng không quá lo lắng. Nhưng đến tối, khi thấy Nghiêm Tiểu Bảo chưa về, cậu đột nhiên có chút lo lắng.

Đứa nhỏ này rốt cuộc chạy đi đâu rồi?

Từ Bảo Bảo hỏi hai người Tần Mai nhưng họ đều nói không thấy Nghiêm Tiểu Bảo. Do vậy, Bạch Kính Đình nhận được một cuộc gọi.

Lúc này Bạch Kính Đình đang nằm trên giường, vẻ mặt lười biếng, hiển nhiên là vừa mới làm chuyện kia xong. Nhìn Từ Bảo Bảo, Bạch Kính Đình mỉm cười: “Cậu đã chuẩn bị quà sinh nhật cho tớ chưa?”

Từ Bảo Bảo bực mình: “Đương nhiên tớ đã chuẩn bị rồi.”

Bạch Kính Đình: “Có phải là cậu phát hiện trong nhà thiếu mất một thứ không?

Từ Bảo Bảo: “…”

Nhà cậu không thiếu cái gì cả, chỉ thiếu một đứa trẻ thôi.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Bạch Kính Đình, Từ Bảo Bảo cảm thấy cậu đã biết điều gì rồi. Cậu cau mày, hỏi: “Vì sao con của tớ lại đến nhà cậu?”

Bạch Kính Đình ngáp một cái: “Con của tớ và con của cậu là bạn cùng bàn, sao lại trùng hợp thế nhỉ? Bây giờ hai đứa chuẩn bị ăn tối, hay tối nay cậu cho nhóc kia ngủ ở đây?”

Từ Bảo Bảo do dự một lúc rồi nói: “Thôi, nhóc kia cũng bị lạ giường, tối nay tớ sẽ qua đón nó.”

“Được rồi.” Bạch Kính Đình cúp máy.

Nghiêm Tuấn Mạc bên kia hoàn toàn không biết nhóc đã bị cha mẹ “tìm thấy”, đang ngồi cạnh Tông Tốn trên sofa, không chớp mắt xem TV.

Đầu bếp được thuê đã chuẩn bị xong bữa tối, Bạch Kính Đình gọi Tông Ý và hai đứa trẻ vào ăn.

Lúc Tông Ý xuống tầng, thấy Nghiêm Tuấn Mạc vẫn có mặt, anh ta nhướn mày: “Sao rồi?”

Bạch Kính Đình nói thầm: “Tối nay Bảo Bảo sẽ đến đón nhóc.”

Tông Ý cười như không cười, thừa dịp Bạch Kính Đình không để ý, hôn cậu ta một cái.

Tông Tốn đã quen với cảnh này, không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ cầm đũa trông mong nhìn đồ ăn trước mặt. Vốn Nghiêm Tuấn Mạc cũng nhìn đồ ăn, nhưng khi thấy Tông Ý hôn Bạch Kính Đình, nhóc sửng sốt đến ngây người.

Bạch Kính Đình: “…”

Bạch Kính Đình hơi xấu hổ, gõ vào bàn, nói: “Ăn thôi.”

Tông Tốn nhanh chóng gắp một miếng thịt cho Nghiêm Tuấn Mạc.

Nghiêm Tuấn Mạc cảm động đến rớt nước mắt, nghĩ thầm Tông Tốn chẳng những cực kỳ đáng yêu mà còn là một người cực kỳ tốt bụng. Không bằng sau này nhóc sẽ kết hôn với Tông Tốn.

Buổi tối, Nghiêm Tuấn Mạc còn ngại ngùng không muốn ngủ với Tông Tốn thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Để thể hiện, nhóc nhanh chóng chạy đi mở cửa, không ngờ ngay lúc mở cửa đã bị ôm lên.

Từ Bảo Bảo bế Nghiêm Tuấn Mạc, nhìn Bạch Kính Đình đứng trong nhà, cười nói: “Con trai tớ không làm cậu mệt chứ?”

“Đương nhiên là không.” Bạch Kính Đình giơ tay ra.

Khóe miệng của Từ Bảo Bảo giật giật. Cậu vốn định chờ đến ngày sinh nhật mới tặng cơ giáp cấp S, nhưng bây giờ người ta cũng đã đòi rồi, hơn nữa còn có một con quỷ nghịch ngợm tên Nghiêm Tiểu Bảo, nhỡ nhóc lại tháo hết… Thế nên cậu thuận theo Bạch Kính Đình, đưa cơ giáp cho cậu ta.

Bạch Kính Đình nhìn cơ giáp kia, khẽ cong môi: “Tớ nhận nhé, cảm ơn quà sinh nhật của cậu.”

Nhìn hành động của Từ Bảo Bảo, cùng với lời nói của Bạch Kính Đình, Nghiêm Tuấn Mạc mở to mắt.

Cơ giáp này…

Từ Bảo Bảo từng nói với nhóc cơ giáp này để tặng cho một người chú. Nhưng Nghiêm Tiểu Bảo không thể nào ngờ rằng người chú kia lại chính là mẹ của Tông Tốn!

Trời ơi, chẳng trách nhóc lại bị tìm thấy…

Nghiêm Tuấn Mạc không chịu được lấy tay che mắt.

Đừng nói đây là sự thật mà!



Một vài năm sau.

Nghiêm Tuấn Mạc định sẽ tỏ tình với Tông Tốn trước, nhưng ai ngờ lại bị cuỗm tay trên.

Điều này cũng không nói làm gì, nhưng sau đó người kia lại đè nhóc ra. Chuyện quái gì thế này!

Lúc nhỏ người kia đáng yêu như vậy, lớn lên cũng vẫn có khuôn mặt trẻ con, nhưng vì sao giá trị vũ lực lại cao như vậy! Nhóc không thể nào phản kháng được!

Điều này hoàn toàn không đúng.

Điều này khác với những gì chúng ta đã thỏa thuận!

Nhưng cho dù Nghiêm Tuấn Mạc không cam lòng, dù tên nhóc có công như nào, cuối cùng nhóc vẫn trở thành thụ…

Mà bên kia, sau khi Tông Ý biết được con trai mình là người ở trên, anh ta lập tức mỉm cười, sờ đầu Tông Tốn, nói: “Con trai, con giỏi lắm, không phụ lòng kỳ vọng của cha. Xem ra con vẫn còn nhớ những phương pháp theo đuổi người yêu mà cha đã dạy con. Những phương pháp đó cũng do ông truyền lại cho cha.”

Tông Tốn: “…”

Tông Tốn cười bất đắc dĩ, nghĩ thầm nếu cậu làm theo phương pháp kia thì Nghiêm Tuấn Mạc đã sớm bị dọa bỏ chạy rồi.

Hoàn toàn văn
 
Back
Top Bottom