Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 730: Chương 730



Tốc độ chạy của Lâm Thiên Du không chậm, gần như trong nháy mắt, trong mắt linh miêu chỉ còn lại bóng lưng.Phía sau cô, là con sói xám đuổi theo không ngừng.Đồng tử linh miêu co lại, không chút do dự thả con thỏ trong miệng xuống, đuổi theo sau lưng sói xám."Khè!"[Hay thật, làm linh miêu cũng ngẩn người luôn.][Linh miêu: Tôi hỏi cô trong lòng cô ôm cái gì? Tôi hỏi cô ôm cái gì?][Về nhà một chuyến, nhà bị trộm mất.]

"Gào gừ!" Linh miêu con rõ ràng cũng chú ý thấy mẹ nó phía sau, có phụ huynh chống lưng, lập tức khí thế trên người Lâm Thiên Du cũng cứng rắn hơn mấy phần.Lâm Thiên Du một tay đè linh miêu con đang kích động xuống, liên tục nói: "Đừng động đậy đừng động đậy, cậu mà rơi xuống tôi chưa chắc đã kịp nhặt cậu lên đâu."Thứ nhỏ bé thế này, sói xám ăn một miếng còn không đủ kẽ răng."Gào!"Sói xám nhận ra có linh miêu đến gần phía sau, cân nhắc rồi từ bỏ việc tiếp tục đuổi theo Lâm Thiên Du.Quay đầu đối đầu với linh miêu trưởng thành.Lâm Thiên Du nghe thấy hai tiếng gầm hoàn toàn thuộc về hai loài động vật khác nhau phía sau, nhận ra điều gì đó, dần dần giảm tốc độ.Vừa rồi lao đi quá nhanh, chạy đua với sói, dù ở trong môi trường không thích hợp cho sói chạy, cũng không thể lơ là cảnh giác.Hậu quả là, lúc dừng lại, Lâm Thiên Du thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, môi trắng bệch, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.Cô giơ tay chống lên thân cây, vai buông thõng, lưng hơi cong, hơi thở cũng có chút đau nhói.Linh miêu con gào gào cổ vũ cho mẹ, móng vuốt đạp trên vai Lâm Thiên Du, giơ một móng lên cao, vỗ vỗ vào áo lông vũ.Nó quay đầu cọ cọ vào Lâm Thiên Du, dường như muốn chia sẻ niềm vui với cô, tuy nhiên khi nhìn rõ sắc mặt cô lại nghiêng đầu, lo lắng l**m cô, nhưng chỉ chạm vào kính bảo hộ: “Grừ?"Lâm Thiên Du giơ tay xoa xoa cái đầu lông lá, cố gắng điều hòa hơi thở: “Tôi không sao, chỉ là vừa rồi chạy nhanh quá thôi."Thêm vào đó quần áo trên người dày cộm, vốn không thích hợp để chạy, bị đuổi quá sát, đến cơ hội dừng lại leo cây cũng không có.Chỉ cần sói xám không đến gần cô như vậy, cô sớm đã ôm linh miêu con lên cây trốn, mặc cả với sói xám rồi.Phía sau, linh miêu và sói xám đánh nhau túi bụi, cỗ máy diệt sói không phải chỉ nói suông.Linh miêu trưởng thành solo với sói xám chiếm ưu thế tuyệt đối, hơn nữa, trong việc săn giết con non của đối phương, xác suất linh miêu g**t ch*t sói con lên đến 80%, xác suất sói xám g**t ch*t linh miêu con chưa đến 30%.[Cảm giác sói xám và linh miêu coi như là kẻ thù truyền kiếp rồi.][Tò mò, hôm nay thấy sói xám đuổi linh miêu con Lâm Lâm cứu rồi, vậy nếu linh miêu săn giết sói con thì sao?]

Lúc Lâm Thiên Du điều hòa hơi thở lấy điện thoại ra, chuẩn bị quay lại cảnh này, vừa hay liếc thấy bình luận này: “Thấy thì sẽ cứu."Cô sẽ không cố ý can thiệp vào chuyện giữa các loài động vật, nhưng đã gặp phải, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.Bất kể là sói xám hay linh miêu, hay là động vật nhỏ hơn, thấy được có thể cứu thì cứu, thuận theo tự nhiên là được.Trong lúc nói chuyện, trận chiến giữa sói xám và linh miêu cũng đã hạ màn.Sói xám nhân lúc linh miêu không để ý, quay đầu bỏ chạy không ngoảnh lại, vốn dĩ đến là để giết con non, con non không giết được thì không cần thiết phải đặt cược cả mạng mình vào.Linh miêu không đuổi theo, chắc là lo lắng con non còn ở đây.Linh miêu đuổi sói xám đi xong rũ rũ lông, không hề nghỉ ngơi chỉnh đốn, sải bước đi về phía cô, đồng thời hạ thấp người, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ cảnh cáo, liên tục nhe răng.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 731: Chương 731



Lâm Thiên Du nhấc linh miêu con trên vai xuống, đặt xuống đất vỗ vỗ nó: “Tôi không có ý định trộm con của cậu, nó tự chạy tới đây."Tránh để phụ huynh hiểu lầm, Lâm Thiên Du vẫn thấy cần thiết phải giải thích cho mình một câu.

"A gù gù!" Linh miêu con lảo đảo chạy đến bên cạnh mẹ.Linh miêu giơ móng vuốt đè xuống."Grừ!" Linh miêu con lập tức nằm bẹp xuống đất, cái đuôi ngắn cũn lộ ra ngoài ngơ ngác lắc lư trái phải.Linh miêu híp mắt lại, như có điều suy nghĩ đánh giá cô.Lâm Thiên Du mệt đến không muốn động đậy, mặc cho nó quan sát. Lúc linh miêu quan sát cô, cô cũng đang đánh giá linh miêu.Khác với con non, tai linh miêu trưởng thành có túm lông nhọn vươn ra rõ ràng.Linh miêu là động vật có vú ăn thịt thuộc họ Mèo, chi Linh miêu, toàn bộ chi Linh miêu có bốn loài khác nhau, phân biệt dựa trên nơi ở và ngoại hình.Lâm Thiên Du nhìn, con trước mắt xét về kích thước, giống linh miêu Á-Âu hơn.Linh miêu Á-Âu là loài linh miêu lớn nhất, cũng là loài linh miêu chính thống nhất, kích thước tương đương chó Husky.Ngoại hình giống mèo, nhưng lớn hơn mèo rất nhiều.Bốn chân dài, đuôi ngắn và tù, hai má có bờm rủ xuống, trên người rải rác đốm nâu, ngay cả móng vuốt cũng rất đặc biệt.Móng vuốt linh miêu không giống mèo, bàn chân chúng rất lớn, móng vuốt lông lá trông mềm mại dày dặn, như đi ủng tuyết, thô壮mạnh mẽ.Linh miêu lúc săn mồi giống như bật hack, sinh vật lớn gấp đôi mình cũng giết như thường.Một con mãnh thú như vậy đứng trước mặt, trong sự đối mặt im lặng Lâm Thiên Du lại không cảm thấy gì, nhưng bình luận trong phòng live rõ ràng giảm đi không ít.

[Có, có đánh nhau không?][Tôi nhìn mà không dám thở mạnh, chỉ sợ linh miêu đột nhiên lao ra.][Không được đánh nhau! Lâm Lâm đang giúp cậu bảo vệ con non! Đánh nhau cậu chính là mèo lớn hư!][Cười chết mất, hậu quả đó đúng là nghiêm trọng thật.]

"Gào gừ!"Linh miêu cảm ơn cô xong, cúi đầu cắp linh miêu con quay người rời đi.Lâm Thiên Du cong khóe miệng nói: "Không có gì."Mẹ linh miêu vẫn rất biết điều.Linh miêu con sau khi bị cắp vào gáy thì không cử động lung tung nữa, ánh mắt nhỏ đó cứ không ngừng liếc về phía Lâm Thiên Du, đáng thương tội nghiệp, cảm giác như muốn ở lại, khổ nỗi không chống lại được mẹ linh miêu, chỉ đành bị cắp đi.Lâm Thiên Du không có ý định tiến lên, mà vẫy tay với nó: “Về nhà đừng chạy lung tung nữa nhé, gần đây sói không ít đâu, chú ý an toàn một chút."Cũng không phải lần nào bị sói xám đuổi cũng gặp được cô."Gào!" Linh miêu con động đậy móng vuốt, cả thân hình cũng lắc lư theo, mẹ linh miêu vẫn cắp rất chắc.Lâm Thiên Du dựa vào cây lớn nghỉ ngơi một lát, mắt thấy mẹ linh miêu chạy xa, cô cười nói: "Con non về nhà chắc không bị ăn đòn đâu nhỉ."Trước khi mẹ linh miêu ra ngoài săn mồi, chắc chắn sẽ che đậy kỹ lối ra vào nhà, tuy không thể hoàn toàn ngăn cản sói xám, nhưng cũng có thể làm rối loạn phán đoán của sói xám, trì hoãn thời gian nó tìm thấy con non.Kết quả linh miêu con trước tiên là tự mình chạy ra tìm bò khô ăn, sau đó bị sói xám đuổi, lại chạy ra xa hơn.

Mẹ linh miêu lúc nhìn thấy con non nhà mình xuất hiện ở nơi xa nhà như vậy, chắc là cũng khá sợ đúng không.Lâm Thiên Du chạy đến khô cả họng, sau khi hơi thở ổn định liền định quay về trước, kết quả lúc định đi mới chú ý thấy, cô đã chạy xa đến mức nào: “Bên này cây đúng là càng ngày càng ít."Cô không chút nghi ngờ, nếu chạy tiếp về phía sau, rìa ngoài có thể sẽ nối ra biển lớn."Về trước đã." Lâm Thiên Du khẽ ho một tiếng, may mà cô có tầm nhìn xa, trước khi ra ngoài đã đun sẵn nước, mệt rồi về là có thể uống.Đến gần bờ biển, thực vật sinh trưởng chỉ càng ít đi, khả năng tìm thấy quả mọng là rất nhỏ, thà quay lại rồi đi loanh quanh tìm tiếp còn hơn.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 732: Chương 732



"Kéc!"Tiếng cú tuyết truyền đến, Lâm Thiên Du ngẩng đầu nhưng không nhìn thấy bóng dáng cú tuyết đâu."Tiểu Cưu?" Cảm giác cú tuyết chắc là không tìm thấy cô, đang dựa vào âm thanh để tìm kiếm, Lâm Thiên Du vội vàng cao giọng: "Tôi ở đây! Có nghe thấy không? Tiểu Cưu!"Xoạt!Cú tuyết Bắc Cực lao ra từ trong tán lá cây vân sam, đôi cánh dang rộng lướt qua, mang theo tiếng lá cây xào xạc và tuyết đọng trên cành lá.Cú tuyết đậu xuống vai Lâm Thiên Du, chớp mắt một cái, nghiêng đầu nhìn cô: “Kéc?"Lâm Thiên Du vuốt theo lông cú tuyết, nhặt chiếc lá vừa rồi không cẩn thận mắc vào người nó ra, hỏi: "Cậu bắt được thỏ rồi à?""Kéc!" [Túi.]"Ba lô leo núi à? Không bị mất, là tôi để ở đó." Lâm Thiên Du hiểu ra, cú tuyết quay về thấy ba lô leo núi mà không thấy người cô, có lẽ tưởng cô làm mất rồi.Lâm Thiên Du giải thích: "Là do ba lô nặng quá, tôi nghĩ chỉ đi dạo gần đây thôi, nên không mang theo. Không phải bị mất đâu, đừng lo."Cú tuyết cúi đầu rỉa rỉa lông mình, cắp một sợi lông vũ đưa đến trước mặt cô: “Kéc?""Ừm? Cho tôi lông vũ à?" Lâm Thiên Du không hiểu tại sao, nhưng vẫn đưa tay ra nhận, cú tuyết lại không đặt vào tay cô, mà đặt lên quần áo cô."Để đây được không?" Lâm Thiên Du lắc lắc tay, bề mặt áo lông vũ trơn nhẵn, lông vũ đặt lên không cần gió thổi, quay đầu lại đã không biết rơi đi đâu mất, trên găng tay có khóa cài và dây trang trí, có thể kẹp lại được.Cú tuyết chớp chớp mắt, đôi mắt màu vàng sẫm dưới ánh sáng ban ngày có vài phần trong suốt, như ngọc thạch tinh xảo, như sau vài lần cân nhắc, cảm thấy để trên găng tay cũng được, lúc này mới đưa lông vũ cho cô.Lâm Thiên Du kẹp lông vũ vào găng tay, và giơ lên trước mặt cú tuyết cho nó xem kỹ: “Như vậy được không? Khá chắc chắn đấy.""Kéc!" Kẹp xong lông vũ, cú tuyết liền không nhìn nữa, móng vuốt trên vai cô dịch chuyển, tìm đúng góc độ đậu vững.Lâm Thiên Du cười xoa đầu cú tuyết, phần ngực ưỡn ra đa phần là do lông vũ phồng lên, chọc một cái là lõm một lỗ nhỏ.Cú tuyết cúi đầu nhìn một cái, lông vũ mềm xù, lỗ nhỏ cũng không giữ được lâu.Cú tuyết Bắc Cực dựa sát vào má cô, mặc cho cô chọc mình chơi."Nhìn xem đây là gì." Trên đường về, Lâm Thiên Du liếc thấy một chấm đỏ đột ngột giữa màu trắng và xanh, đi đến gần, xung quanh trông chỉ có một chấm này: “Tôi đã nói ở đây chắc chắn có quả mọng mà."Chỉ là bây giờ không phải mùa quả mọng sai trĩu cành, quả đều đã bị đông cứng lại rồi.Lâm Thiên Du ngắt quả mọng xuống: “Tiểu Cưu thử không?"[Tiểu Cưu lại thử độc trước.][Ha ha ha, Tiểu Cưu cậu có lịch sự không vậy?][Đây là việt quất đỏ hay là gì? Không nhìn ra được.]

Cú tuyết Bắc Cực không mấy hứng thú với trái cây, Lâm Thiên Du tự mình ăn: “Cú tuyết Bắc Cực không ăn quả mọng à? Tiểu Điêu lại khá thích ăn quả dại đấy."Tuy nhiên, có lẽ môi trường đảo Rừng Mưa và đảo Bắc Cực khác nhau, cú tuyết Bắc Cực ít có cơ hội tiếp xúc với quả mọng, không tìm thấy nên không ăn.Quả mọng lạnh buốt vào miệng, Lâm Thiên Du nheo mắt: “Lạnh quá."Không giống như đang ăn quả mọng, mà giống như ăn viên đá có vị ngọt của quả, cắn một cái lạnh buốt cả quai hàm.Cú tuyết bay từ vai cô xuống, lướt qua khoảng đất xanh rộng lớn bị tuyết bao phủ trước mắt.Lâm Thiên Du mím môi: “Quả mọng đông lạnh ăn cũng khá ngon, trái cây đông lạnh để tan đá một chút rồi ăn, vị sẽ ngon hơn, giống như ăn kem vậy."Quả mọng đông quá cứng, kem thì mềm hơn một chút.Cú tuyết chỉ bay một vòng gần đó, lúc bay về, trong miệng ngậm một quả màu đỏ tươi, đậu xuống vai Lâm Thiên Du, liền vội vàng nghiêng đầu tiến lại gần: “Kéc?"Trong miệng ngậm đồ, tiếng kêu này rất nhẹ.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 733: Chương 733



Thứ trong miệng Lâm Thiên Du còn chưa nuốt xuống, đối mặt với sự đút ăn của cú tuyết Bắc Cực, cô đưa tay ra nhận trước, đầu ngón tay thuận thế điểm nhẹ vào trán nó: “Cảm ơn Tiểu Cưu."Tuyết về cơ bản đã bao phủ tất cả, rất khó đoán được dưới lớp tuyết dày ẩn giấu bao nhiêu quả mọng.Chỉ nhìn bề ngoài, cũng chỉ có quả mọng cô vừa hái ban nãy mà thôi, nhưng quả Tiểu Cưu cắp về này, là quả cô ban nãy không chú ý tới."Cảm giác dưới này chôn không ít quả mọng." Lâm Thiên Du mở túi áo lông vũ ra, cầm gậy cẩn thận dò vào từ mép, sau đó từ từ gạt lớp tuyết bên trên ra.Quả mọng dễ hỏng, dù là quả mọng đông lạnh cũng vậy.Chỉ cần sơ suất một chút, que củi cọ xát qua vỏ quả mọng, lúc hái không nhìn ra điều gì bất thường, một khi bị hỏng hoặc tan đá, bảo quản không quá hai ngày là sẽ mọc lông.Còn ảnh hưởng đến những quả mọng ở gần.Chỗ này cách xa, Lâm Thiên Du không thể nào ngày nào cũng vượt qua quãng đường xa như vậy để thu hoạch quả mọng, quả mọng ở đây cũng chưa chắc đã bảo quản được lâu như vậy.Vẫn là một lần mang về nhiều một chút, thực sự ăn không hết còn có thể nấu thành mứt quả, thời hạn bảo quản của mứt quả sẽ lâu hơn.Cú tuyết thấy cô ném quả mọng vào túi, suy nghĩ một chút, lại vào trong tìm kiếm quả mọng.Vai nhẹ bẫng, Lâm Thiên Du lên tiếng: "Tiểu Cưu, đừng chạy quá xa, chúng ta lát nữa về rồi."Vốn dĩ đến đây là để tìm quả mọng, bây giờ đã đựng đủ rồi, cũng không cần quay về uống ngụm nước rồi lại quay lại tiếp tục thu hoạch, có thể trực tiếp lên đường về nhà."Kéc!"Lâm Thiên Du lật lớp tuyết này lên, bên dưới bụi cây thấp chưa đến đầu gối mọc không ít quả mọng: “Chỗ này chắc là tuyết đè sập bụi quả mọng, chưa bị động vật nhỏ phát hiện."Bất kể là bò xạ hương hay nai sừng tấm, gặp phải bụi quả mọng không có gai, đi ngang qua đều sẽ ăn một miếng.Có thể còn sót lại nhiều như vậy, quả thực khiến người ta cảm thấy bất ngờ.Quả mọng đông cứng cũng rất dễ hái, chỉ cần chạm nhẹ một cái, quả mọng sẽ rơi xuống.Nếu không phải sau khi rơi xuống đất đầy tuyết và cành gãy, trực tiếp đập hết xuống cùng thu hoạch sẽ đơn giản tiện lợi hơn.Lâm Thiên Du tháo găng tay, một tay giữ túi, một tay hái, hái xuống là ném thẳng vào trong.Quả mọng dại đều không lớn lắm, nhỏ xíu, còn nhỏ hơn cả việt quất xanh.Túi áo lông vũ dung tích lớn, đựng nửa ngày mới chỉ phủ được một lớp đáy.Lâm Thiên Du nói: "Đựng nhiều chút về, thử xem có nấu thành đồ hộp quả mọng được không."Tuyết Đoàn thích ăn trái cây ngọt, vị của quả mọng chua chua ngọt ngọt, nếu là ở nhiệt độ thường, chắc vị chua sẽ đậm hơn một chút, độ chua ngọt giống sơn tra hơn, ăn vào miệng trước tiên là chua, dư vị mới cảm thấy một chút ngọt.Ăn không chắc không phải khẩu vị Tuyết Đoàn thích.Vừa hay có thể nấu thành đồ hộp nước đường, làm cũng rất đơn giản, đường thêm nước nấu tan để nguội, sau đó ngâm quả mọng vào, nếu vội thì ngâm một đêm là có thể ăn.Dựa vào rương báu tìm đồ hộp xác suất vẫn quá thấp, tự mình làm thì số lượng lớn ăn thỏa thích.Lúc Lâm Thiên Du hái quả mọng, cú tuyết cũng đang giúp đỡ bận rộn.Chỗ sâu hơn bên trong, vì có những bụi cây thấp bên ngoài che chắn, Lâm Thiên Du không vào được, nhưng cú tuyết bay từ trên trời xuống thì hoàn toàn không có nỗi lo này, chuyến này chuyến khác nhặt hăng say, đến sau này không cần hạ cánh, ở trên không trung cũng có thể ném chính xác quả mọng vào túi của Lâm Thiên Du.

[Ha ha, động tác hái quả mọng này của Tiểu Cưu càng ngày càng thành thạo rồi.][Ném rổ ba điểm chính xác.][Tôi vừa nãy còn đang nghĩ, quả mọng bên trong không lấy được thì làm sao, cứ thế bỏ đi thì tiếc quá, không ngờ tới à, Tiểu Cưu luôn có thể mang đến bất ngờ cho tôi.][Tiểu Cưu thật sự ngoan quá đi, động vật nhỏ biết giúp bạn hái quả mọng còn thân thiết với bạn nữa, muốn nuôi.][Nếu có thể cho tôi trải nghiệm cuộc sống thường ngày của chị Lâm, tôi căn bản không dám tưởng tượng mình sẽ hoạt bát vui vẻ đến mức nào.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 734: Chương 734



Lâm Thiên Du thu hoạch quả mọng đầy hai túi, chừng này là gần đủ rồi, bên ngoài đã bị cô hái gần hết, nhoài người vào trong hái vẫn phiền phức hơn một chút, thấy cú tuyết vẫn chưa về, cô cao giọng nói: "Tiểu Cưu, chúng ta nên về rồi!"Đinh linh...Cú tuyết Bắc Cực không trả lời, Lâm Thiên Du lại nghe thấy tiếng chuông.Mãi đến khi cú tuyết Bắc Cực đậu trên mặt đất phía xa bay lên, cô mới nhìn thấy con cú tuyết đang cắp chiếc chuông màu đỏ.Có lẽ thấy chiếc chuông này màu đỏ, lại lớn hơn quả mọng dại không ít, cú tuyết tưởng là quả mọng nên cắp về.Cú tuyết cúi đầu định ném chiếc chuông vào túi áo lông vũ của Lâm Thiên Du.Lâm Thiên Du đưa tay ra đỡ lấy, chiếc chuông rơi vào lòng bàn tay vang lên một tiếng trong trẻo, cô cầm sợi dây xương phía trên, hỏi: "Cái này lấy ở đâu ra vậy?""Kéc!" Cú tuyết vẫy cánh một cái, cúi đầu dụi dụi vào má cô.Lâm Thiên Du quay đầu vừa hay đụng phải nó đang cọ tới, thuận thế hôn lên cái đầu lông lá nhỏ: “Cái này chắc là đồ trang trí trên rương báu của tổ chương trình, Tiểu Cưu cậu có thấy cái hộp nào không?"Hoạt động tìm báu vật trên đảo Thảo Nguyên, trên rương báu cũng có chuông, nhưng kiểu dáng khác với cái chuông này.Có lẽ là tùy theo hòn đảo khác nhau, chuông cũng được điều chỉnh khác nhau.Nhưng nhìn logo ở góc chuông, đúng là do tổ chương trình chuẩn bị không sai.Cú tuyết áp sát vào má cô, suy nghĩ về câu hỏi của Lâm Thiên Du, nhưng Tiểu Cưu chỉ mải lấy chuông, không hề chú ý đến tình hình xung quanh, nó do dự khẽ kêu một tiếng "kéc"."Cậu tìm thấy ở đâu? Dẫn tôi đi xem.""Kéc!"Trí nhớ của cú tuyết rất tốt, thêm vào đó nơi tìm thấy chuông cũng không xa, nó bay phía trước dẫn đường.Đi bộ chắc chắn không theo kịp tốc độ bay của chim, cú tuyết Bắc Cực ở trên không thấy Lâm Thiên Du tụt lại phía sau liền bay lượn tại chỗ, đợi cô theo kịp rồi mới tiếp tục bay về phía trước.Đến nơi, cú tuyết hạ cánh, móng vuốt đạp lên cành cây, nó dùng móng vuốt cào cào hai cái trong tuyết, lật ra đám cây bụi lộn xộn dưới lớp tuyết."Chính là chỗ này à?" Lâm Thiên Du đeo găng tay, chuẩn bị bắt đầu đào tuyết: “Bảo sao bên kia nhiều quả mọng, không lẽ là trước khi tuyết rơi, người của tổ chương trình đến đây chôn đồ, có mùi của con người, khiến bò xạ hương không dám đến gần."Đợi sau khi tuyết rơi, bò xạ hương và nai sừng tấm đều không đến gần khu vực này, quả mọng tự nhiên được giữ lại.Bò xạ hương đều là đi ngang qua thấy thì ăn một miếng, cũng sẽ không cố ý nhớ chỗ nào có quả mọng ăn được.Lâm Thiên Du nhướng mày cười nói: "Vậy thì nấu đồ hộp nước đường cho Tuyết Đoàn, cũng coi như có một phần công lao của tổ chương trình."

[Tài khoản chính thức của phòng live lặng lẽ gửi tin nhắn: Phó đạo diễn nói quá lời rồi. Chỉ là việc nhỏ trong phận sự thôi ạ. Chăm sóc động vật cũng là trách nhiệm của mỗi nhân viên chúng tôi.][Bề ngoài thì việc nhỏ, trong lòng thì chết tiệt, lại để khách mời hưởng lợi rồi!][Ở đây lại không có người ngoài, phó đạo diễn ông đừng cố tỏ ra nữa.][Đúng đúng, nếu là đạo diễn Tô, lúc này màn hình đã tràn đầy biểu cảm mặt khóc rồi.]

Đạo diễn chạy tới tham gia chương trình, phó đạo diễn và người lên kế hoạch đùn đẩy nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là phó đạo diễn kém một nước cờ, bị sắp xếp vào phòng live để theo dõi.Lúc thích hợp tương tác với Lâm Thiên Du, cũng quảng cáo cho tổ chương trình.Lần này được Lâm Thiên Du chủ động nhắc đến, phó đạo diễn gần như không do dự, liền dùng tài khoản chính thức trả lời câu đó.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 735: Chương 735



Lâm Thiên Du dùng que củi chọc vào nền tuyết, mò mẫm tìm vị trí rương báu, một tay cầm điện thoại, nhìn thấy phản hồi của tổ chương trình lập tức bật cười:

“Vậy thì lúc tôi nấu đồ hộp nước đường, nếu đường không đủ, thì làm phiền tổ chương trình giúp tôi bổ sung một chút nhé."

[Phụt ha ha ha, phó đạo diễn ơi chỗ này có cái hố này, tôi nhảy xuống đây.]

Đùng một tiếng, Lâm Thiên Du chọc trúng thứ gì đó bên trong, nghe tiếng kêu trầm đục này, chắc là rương báu rồi.Lâm Thiên Du không nhìn bình luận nữa, cất điện thoại ngồi xổm xuống vị trí vừa phát ra tiếng động: “Tôi không ăn đâu, đồ hộp nước đường tôi một miếng cũng không động vào, đều sẽ cho gấu Bắc Cực hết, yên tâm."Không phá vỡ quy tắc trò chơi, đồ chỉ cho động vật nhỏ ăn, giống như trước đây pha sữa bột cho báo săn vậy, đồ không vào miệng cô thì không tính là vi phạm quy tắc.Rương vốn chôn không sâu, nhưng từ sau khi chôn rương, liên tiếp có mấy trận gió tuyết tương đối lớn, tuyết tích tụ nhiều lần đã đè rương xuống dưới.Chiếc chuông chắc là vừa hay treo trên bụi quả mọng, cành lá nhô ra chống đỡ chiếc chuông, lộ ra một chút màu sắc trên nền tuyết, liền bị cú tuyết Bắc Cực mắt tinh phát hiện.Thị lực của cú tuyết cực kỳ nhạy bén, so với mắt người, chứa nhiều tế bào thu quang hơn, cho phép chúng quan sát được những vật thể nhỏ ở khoảng cách rất xa.Nhìn từ trên cao xuống, một chấm đỏ trên nền tuyết trắng xóa, cú tuyết tự nhiên có thể dễ dàng phát hiện."Cái rương này giấu ở chỗ thế này, bảo sao khách mời không tìm thấy." Lâm Thiên Du đào nửa ngày, mới làm lộ ra một nửa nhỏ của cái rương, hai phần ba vẫn còn dưới lớp tuyết.Trời băng đất tuyết thế này, khứu giác của động vật đều giảm đi đáng kể, nếu không phải cú tuyết Bắc Cực nhìn từ trên cao xuống, thật sự rất khó phát hiện.Trên móng vuốt cú tuyết không có lông vũ, cứ đạp trên tuyết mãi sẽ lạnh, nó vốn định bay lên vai Lâm Thiên Du.Nhưng thấy cô cứ đào tuyết mãi, bèn không bay lên, mà tiếp tục đứng trên cành cây, dùng móng vuốt cào cào tuyết giúp cô.Lâm Thiên Du phủi tuyết trên găng tay, nắm lấy móng vuốt nó nói: "Có lạnh không? Để tôi đào là được rồi, không còn nhiều nữa đâu."Cô bế cú tuyết qua, dùng găng tay lau sạch tuyết và đất dính trên móng vuốt, xoa sạch xong, đặt nó lên vai mình: “Bám chắc vào, tự đứng vững nhé."Cú tuyết vẩy vẩy móng vuốt: “Kéc!"Lâm Thiên Du thấy nó đứng loạng choạng, vẫn không yên tâm dặn dò: "Lát nữa lúc tôi kéo rương cậu cẩn thận đừng rơi xuống đấy."Móng vuốt cú tuyết siết chặt lại, làm áo lông vũ hằn lên vết.Móng vuốt của chim săn mồi cũng rất sắc bén, khi cần thiết chúng thậm chí có thể dùng móng vuốt xuyên thủng xương sống con mồi, vải áo lông vũ đối với cú tuyết mà nói, chỉ cần khẽ móc là có thể để lại mấy lỗ thủng.Vì vậy, mỗi lần cú tuyết hạ cánh đều vô cùng cẩn thận.Đều không bám chặt lắm, hoàn toàn dựa vào bản thân để giữ thăng bằng.Lâm Thiên Du đã đào hết tuyết xung quanh rương, rương báu của tổ chương trình hiện ra hoàn chỉnh ở giữa: “Cái rương này cũng khá lớn."Vừa hay mang về đựng đồ ăn chín trong nhà, để ở cửa nhà băng, vừa gọn gàng nhiệt độ lại thấp.Lần sau ra ngoài, trực tiếp mang ba lô rỗng, lấy mấy món trong rương ở cửa mang đi, tiện lợi nhanh chóng.Lâm Thiên Du thử nhấc rương lên, hai lần đầu không hề nhúc nhích, lần sau dùng sức hơn kéo mạnh, lúc này mới nhấc lên được một bên: “Cũng được, không đông cứng lắm."Băng mỏng dễ kéo, dày hơn một chút có khi lại phải tưới nước làm tan băng.Lâm Thiên Du lùi lại kéo rương ra khỏi hố tuyết: “Để tôi xem bên trong có gì nào."Cú tuyết cũng cúi đầu theo.Rương mở ra, đồ vật bên trong nhét đầy ắp.Lâm Thiên Du: "Oa!""Kéc!"Khi nhìn rõ bên trong nhét thứ gì, Lâm Thiên Du nhướng mày, khóe miệng đang cong lên từ từ hạ xuống: “Một đống đồ bỏ đi."Cú tuyết ngẩng đầu, tiếp tục kêu đầy khí thế: "Kéc!"Dừng lại một chút, nó lộ vẻ nghi hoặc: "Kéc?"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 736: Chương 736



"Gần đây có lễ hội gì à?" Lâm Thiên Du lục lọi bên trong hộp, đa phần là chuông, còn có đồ trang trí treo cây, ngay cả dây đèn màu cũng có: “Toàn

là đồ trang trí lễ hội... Cái đèn này, có phải là treo trên cây thông Noel không?"Những thứ này sợ bị gãy, để trải phẳng hoàn toàn trong hộp lại khá tốn chỗ, nên chỉ cần tùy tiện bỏ vào một ít đã cảm thấy nhét đầy cả hộp.

[Kho báu sinh tồn nơi hoang dã là đèn màu? Lúc đói làm lóa mắt, là sẽ không để ý đến dạ dày nữa đúng không.][Một đống đồ bỏ đi xếp chồng lên nhau sưởi ấm cũng không đủ à ha ha.][Thà cho hộp diêm còn hơn, ít nhất còn có thể nhóm lửa.]

Lúc này, phó đạo diễn trong phòng live nhìn thấy Lâm Thiên Du lần lượt lấy ra những chiếc đèn vẫn còn nhấp nháy bên trong, sắc mặt cũng sặc sỡ như màu của đèn.Chôn nhầm hộp rồi?Phó đạo diễn ở trạm cứu hộ xa xôi hét lên thất thanh."Ai chôn cái hộp vậy hả ả ả!"Vốn dĩ chuẩn bị sau khi chương trình kết thúc sẽ tổ chức hoạt động cho mọi người, đều là tiếp nối hình thức đào kho báu trong chương trình, hộp sử dụng tự nhiên cũng giống nhau.Nhưng anh ta đã tính toán mọi thứ, lại không ngờ có người có thể chôn nhầm hộp.

[Không kịp phân tích rõ ngọn ngành sự việc, phó đạo diễn vội vàng gõ chữ xin lỗi: Xin lỗi, do nhân viên vận chuyển vật tư sơ suất, lấy nhầm hộp, hộp này là do tổ chương trình chuẩn bị dùng để trang trí địa điểm tạo bất ngờ cho mọi người sau khi kết thúc ghi hình kỳ này. Tôi sẽ lập tức tìm người mang hộp ban đầu và đồ vật bên trong đến ngay.][Đỉnh.][Phát ra tiếng cười lớn thứ ba mươi lăm trong ngày.]

Lâm Thiên Du lật từ trên xuống dưới, xác nhận bên trong hộp không có thứ gì có thể dùng được, lúc này mới đậy nắp hộp lại, lấy điện thoại ra định liên lạc với tổ chương trình thì bình luận phó đạo diễn gửi đã được ghim trên cùng phòng live."Tôi đã nói mà." Lâm Thiên Du khóa hộp lại, tránh đồ vật bên trong rơi ra trên đường mang về.Đèn và một số đồ trang trí tua rua đều còn nguyên vẹn, một số túi đóng gói còn chưa bóc, xem giá cũng không rẻ.Chỉ là phong cách của những thứ này không hề phù hợp với sinh tồn nơi hoang dã.Chôn nhầm cũng hợp lý.Hộp đóng lại, trọng lượng tương đương, nhân viên vận chuyển cũng sẽ không cố ý mở ra xem bên trong là gì, ném lên xe tìm chỗ tốt chôn là được.Nếu không phải Lâm Thiên Du đào cái hộp này ra, phó đạo diễn có lẽ phải đợi đến lúc cần dùng hộp mới phát hiện, những đạo cụ mua trước đó đều mất hết rồi.Lâm Thiên Du tháo từng vòng sợi dây quấn trên tay cầm hộp, cuối cùng để lại một cái nút trên đó, tùy tay quấn vào cổ tay: “Đi thôi, chúng ta về.""Kéc!"Chuông treo lại trên hộp, đường không bằng phẳng, lúc xuống dốc, chuông khó tránh khỏi va vào hộp.Đi đường kêu leng keng.Cú tuyết quay đầu nhìn một cái."Thích chuông à?" Lâm Thiên Du xoa xoa cổ cú tuyết nói: "Đúng là có thể làm thành vòng cổ đeo cho cậu một cái, nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc cậu săn mồi."Lúc săn mồi phải giữ yên lặng, nếu không cậu còn chưa đến gần con thỏ, tiếng chuông đã truyền tới trước, đợi đến lúc cậu tới nơi, thỏ sớm đã chạy mất rồi.Cú tuyết chỉ tò mò về âm thanh, nhìn nhìn chuông lại nhìn nhìn Lâm Thiên Du, nghiêng đầu không biết đang nghĩ gì.Lửa trong đống lửa, dưới sự bảo vệ của những hòn đá chắn gió xung quanh vẫn đang cháy.Nước treo bên trên sớm đã sôi sùng sục, ùng ục nổi bọt lớn.Nước sau khi tuyết tan trông ít đi, dù lúc Lâm Thiên Du đun nước đã cho đầy tuyết đến mức tràn ra ngoài, sau khi đun sôi cũng chỉ còn lại chưa đến nửa hộp.Đun càng lâu, còn lại càng ít."Ể? Cậu vẫn còn ở đây à." Lâm Thiên Du tưởng vịt lặn vai trắng ăn xong cá hun khói đã tự đi rồi, không ngờ lại nằm đây như đang ngủ quên."Cạc!" Thấy Lâm Thiên Du quay lại, vịt lặn vai trắng định ngẩng đầu nhưng không ngẩng lên được.Lâm Thiên Du: "..."[Lại đông cứng rồi.]May mà lần này thời gian ngắn hơn, cộng thêm nước trên mặt đất không nhiều, vịt lặn vai trắng dùng sức kéo mạnh tự giải cứu mình, chỉ là dùng sức quá mạnh, “đùng" một tiếng, gáy đập vào gốc cây.

[Chậc, trông đau quá.][Lần sau đừng để bị đông cứng nữa nhé, đông cứng xong gáy lại đau.][Ha ha ha ha, cú này, óc chắc cũng bị lắc đều rồi nhỉ.]

Cú đập này không nhẹ.Lâm Thiên Du vội nhịn cười đi tới, giơ tay xoa xoa gáy nó: “Còn, còn ổn không?"Lý trí và khóe miệng cong lên sắp đánh nhau rồi, cố gắng lắm mới không bật cười, trong giọng nói vẫn lộ ra vài phần ý cười.Vịt lặn vai trắng chớp chớp mắt, yếu ớt kêu một tiếng: "Cạc..."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 737: Chương 737



Sờ không thấy vết thương, cũng không sưng lên, lông vũ sau gáy vịt lặn vai trắng tuy không dày lắm, nhưng cũng không ít, lông vũ đệm đỡ cú đập, chắc chỉ là tiếng kêu giòn hơn một chút."Được rồi được rồi, xoa một chút." Găng tay của Lâm Thiên Du che từ phía sau, gần như bao trọn đầu vịt lặn vai trắng vào trong.Vịt lặn vai trắng há miệng, bị x** n*n đến nheo cả mắt.Lâm Thiên Du hỏi nó: "Không về nhà à? Đồng loại của cậu ở đâu hết rồi?"Tính thời gian, sắp đến lúc vịt lặn vai trắng di cư rồi, chắc là mấy ngày nữa sẽ khởi hành.Con vịt lặn vai trắng trước mắt này, sao trông có vẻ không hề vội vàng gì cả.Vịt lặn vai trắng lắc lắc đầu, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt dò xét của cú tuyết.Cú tuyết Bắc Cực vừa rồi bay qua tìm Lâm Thiên Du, bay qua nhìn thấy ba lô, tự nhiên cũng nhìn thấy con vịt lặn vai trắng cách ba lô không xa.Nhưng lúc đó nó chỉ một lòng muốn tìm thấy Lâm Thiên Du, không hề hạ cánh, cũng không xảy ra xung đột với vịt lặn vai trắng.Lần này coi như là lần đầu tiên chúng nó chính thức gặp mặt.Cú tuyết không động, vịt lặn vai trắng cũng không chủ động tấn công, chỉ là khi đối mặt với chim săn mồi, lông vũ trên người bất giác dựng lên.Vịt lặn vai trắng được xem là loài chim có tính tấn công tương đối nhỏ, sẽ dang rộng cánh và lông vũ, cố gắng làm cho mình trông to lớn và khó chọc vào, cốt để dọa lui kẻ địch, điểm này rất giống gấu trúc đỏ."Đừng đánh nhau." Lâm Thiên Du giơ tay chắn ngang giữa chúng nó: “Mọi người hòa thuận với nhau đi mà."Cổ cú tuyết vươn cao, mắt lộ ra khỏi bàn tay che khuất tầm nhìn của cô.Lâm Thiên Du thuận thế giơ tay cao lên, cú tuyết không chút do dự rụt cổ lại, lại nhìn từ phía dưới lên."Hê cậu..." Lâm Thiên Du đưa tay đến gần cú tuyết, nó sang trái, tay sang trái, nó sang phải, tay sang phải, che kín mít.Cổ cú tuyết linh hoạt, khiến động tác ngẩng đầu quay đầu của nó đều vô cùng mượt mà trôi chảy, không hề khựng lại.Nhưng Lâm Thiên Du che còn kín hơn.Cú tuyết từ bỏ việc vòng qua tay Lâm Thiên Du để nhìn ra ngoài, chui về phía trước, mỏ kẹp vào kẽ tay cô: “Kéc!"Lâm Thiên Du cong năm ngón tay, lòng bàn tay cọ vào trán nó: “Vịt lặn vai trắng rất ngoan mà, các cậu tuy không cùng loài, nhưng tính sơ sơ cũng có thể là họ hàng xa, dù sao đều có cánh đúng không."Trong nhà có cánh chỉ có một mình cú tuyết, so với những động vật nhỏ khác trong nhà, huyết thống đừng nói là xa, truy ngược lại chưa chắc đã có.Vịt lặn vai trắng chẳng phải là có quan hệ tương đối gần với nó sao.

[Đợi đã, ai dạy chị tính sơ sơ kiểu này vậy? Tính vào nhiều quá rồi đấy.][Giáo viên toán sống dậy từ mộ.][Đều có cánh là họ hàng xa, tôi và Lâm Lâm đều là người? Tôi là Lâm Lâm? Bây giờ lập tức sắp xếp trực thăng cho tôi lên đảo, cảm ơn mọi người.][Hay hay hay, quy đổi đúng là để chị chơi thành thạo rồi.]

Cú tuyết rõ ràng bị logic này của Lâm Thiên Du làm cho rối tung, móng vuốt trên vai cô đạp đạp, quay người lại đạp đạp.Lâm Thiên Du ôm cú tuyết ngồi xếp bằng bên đống lửa, đặt nó lên đùi mình, nhấc hộp cơm trên đống lửa xuống: “Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi một lát đi."Cô đổ một ít nước vào nắp hộp cơm, thêm tuyết sạch vào đặt xuống đất: “Uống chút nước đi."Cú tuyết bận rộn cả ngày, cúi đầu mổ nước."Có muốn uống chút không?" Lâm Thiên Du chỉ chỉ hộp cơm, cười hỏi vịt lặn vai trắng."Cạc!" Vịt lặn vai trắng vừa rồi đã uống rồi, không có ý định qua uống nước, tuy cú tuyết không có ý định tấn công, nó vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.Đùng!Một miếng thịt cá hun khói bị ném ra từ tay Lâm Thiên Du, chính xác rơi xuống trước mặt vịt lặn vai trắng, làm tuyết đọng lõm xuống một lỗ.Lâm Thiên Du cong mắt cười nói: "Vậy thì ăn thêm miếng thịt cá nữa nhé."Mặt băng đóng băng, tìm kiếm thức ăn ngày càng khó khăn.Ăn no ở đây, dưỡng đủ tinh thần, giữ gìn thể lực, chuẩn bị di cư.Vịt lặn vai trắng cúi đầu cắp miếng cá hun khói lên, nhưng không vội ăn, nhìn chằm chằm cú tuyết đang uống nước, nó chậm rãi đi tới, hơi giống như dậm chân tại chỗ, nhưng lại đang từ từ thu hẹp khoảng cách với Lâm Thiên Du.Sợ cú tuyết đột nhiên tấn công, mỗi bước đi của vịt lặn vai trắng đều vô cùng cẩn thận.Cho đến khi thân hình cú tuyết không động, chỉ quay ngang đầu, móng vuốt đang nhấc lên của vịt lặn vai trắng lập tức dừng lại.Mang theo suy nghĩ dù sao cũng bị phát hiện rồi, vậy thì dứt khoát không giấu nữa, vịt lặn vai trắng lấy hết can đảm lao qua, dụi mạnh vào tay Lâm Thiên Du hai cái: “Cạc!"Dụi xong, cắp miếng cá hun khói bay đi mất.Lúc cất cánh chạy hai bước còn hơi loạng choạng, chưa kịp ổn định đã bắt đầu vỗ cánh."Kéc!"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 738: Chương 738



Lần này, cú tuyết nước cũng không uống nữa, hai móng vuốt trên mặt đất đảo nhanh chạy như bay, đôi chân thường ngày giấu trong lông vũ lộ ra.Trong các loài chim, chân của cú tuyết được xem là tương đối dài.Nó chạy một mạch đến bên cạnh Lâm Thiên Du, dụi mạnh vào chỗ vịt lặn vai trắng vừa cọ qua hai cái.Cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, nó còn lao cả người lên cọ.Lâm Thiên Du vẫn luôn cho rằng, dùng mùi của mình để che đi mùi của động vật khác, chỉ tồn tại ở những loài mãnh thú lớn, không ngờ sự tranh giành mùi hương giữa các loài chim cũng gay gắt như vậy.Nhất là trên mỏ cú tuyết còn dính nước, lúc cọ còn phải chú ý không làm bẩn quần áo cô, cọ vô cùng nhiệt tình.Lâm Thiên Du nhấc cú tuyết lên: “Không cọ nữa, lát nữa cọ trọc đầu thì xấu lắm."Loài chim đẹp, tiêu biểu của Bắc Cực, cú tuyết tuyệt đối có thể xếp vào hàng đầu, chuyện này mỗi người một ý, nhưng đối với Lâm Thiên Du, cú tuyết tuyệt đối là con đẹp nhất."Kéc!" Cú tuyết nghe xong lời này, lập tức nghển đầu, dựa vào mặt sắt bên trong hộp cơm phản chiếu, nghiêng đầu nhìn mình bên trong.Lâm Thiên Du dở khóc dở cười nói: "Bây giờ còn chưa trọc."Cô dùng đầu ngón tay đẩy đẩy lông vũ trên đầu cú tuyết, làm cái đầu vừa bị cọ bẹp dí lại trở nên tròn trịa: “Được rồi, vẫn đẹp như trước đây."

[Ha ha ha, Tiểu Cưu không thể trọc được một chút nào!][Phải nói là, chị Lâm nuôi động vật nhỏ thật sự có tài, cú tuyết cũng có thể được chị nuôi cho bộ lông bùng nổ. Cú tuyết mà xếp hạng, Tiểu Cưu ít nhất cũng phải hạng đặc biệt.][Có thể giao tiếp với động vật nhỏ thật tốt, muốn ăn gì cứ trực tiếp gọi món.][Cảm giác mọi người bây giờ rất bình thường chấp nhận chuyện trông có vẻ khó tin này.][Chuyện này có gì khó tin đâu, Tô Vũ Hành, những người không tin, cứ coi như là kịch bản đạo diễn Tô sắp xếp là được rồi, à đúng rồi, bây giờ hình như là người lên kế hoạch sắp xếp.]

Lâm Thiên Du nhấp một ngụm nước, bên ngoài nhiệt độ thấp có điểm tốt này, nước nguội nhanh.Vừa rồi trên lửa còn sôi sùng sục nổi bọt, mở nắp ra để nguội một lúc thế này, thổi thổi là đã có thể uống được rồi.Chỉ là phải uống từng ngụm nhỏ, tu ừng ực một ngụm lớn vẫn còn nóng.Cú tuyết đứng trên đầu gối cô, cúi đầu rỉa lông mình, lại nhổ ra một sợi từ trước ngực."Sao lại nhổ lông nữa?" Lâm Thiên Du đặt nước xuống, năm ngón tay cong lại làm lược, chải lại đám lông bị cú tuyết tự mình mổ rối: “Chỉ dựa vào chút lông vũ này để giữ ấm thôi đấy, không được nhổ nữa."Cú tuyết ngậm lông vũ trong miệng, kêu một tiếng "kéc" không rõ ràng, dường như đang đáp lại đồng ý, nhưng nhìn bộ dạng này, rõ ràng là không hề nghe lọt tai lời cô nói, đáp lại cũng chỉ là đáp lại mà thôi.[Hứa thì nhanh, hỏi lần sau còn làm vậy không, đáp lần sau vẫn làm.]Cú tuyết ngậm lông vũ nhét vào trong áo lông vũ của cô, chính là chỗ vịt lặn vai trắng vừa cọ qua, dùng mùi của mình che phủ vẫn chưa đủ, phải thêm một sợi lông vũ nữa mới được.Nhận ra ý của nó, Lâm Thiên Du bất đắc dĩ trêu nói: "Cũng khá bá đạo đấy."Nhưng áo lông vũ mà thật sự bị lông vũ chọc thủng, bên trong chẳng phải sẽ phun lông vũ ra ào ào sao.Hoàn toàn dựa vào chiếc áo này để giữ ấm đấy.Lâm Thiên Du nói: "Để ở đây được không? Vừa hay tay trái tay phải mỗi bên một cái."Cô đúng lúc lắc lắc chiếc găng tay đã cài lông vũ của mình, lại đưa chiếc găng tay trống trơn không có trang trí gì đến trước mặt cú tuyết."Đối xứng đi."Cú tuyết suy nghĩ một chút: “Kéc!"Dường như cũng cảm thấy đề nghị của Lâm Thiên Du không tệ, bèn nhét lông vũ vào găng tay cô.Lâm Thiên Du ở bên cạnh giúp điều chỉnh hướng một chút, kiểm soát góc độ, để cú tuyết có thể dễ dàng nhét lông vũ vào, sau đó lại siết chặt sợi dây thun ngang trên găng tay, tránh lông vũ bị gió thổi bay.Làm xong, cú tuyết hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của mình.Lâm Thiên Du nói: "Cũng khá đẹp."Lông vũ của cú tuyết màu trắng tinh, trên đó rải rác những chấm đen nhạt, rất tinh tế, đẹp đến mức hơi giống cảm giác mực điểm trên tuyết.Vẫn là một sợi hoàn chỉnh, xung quanh còn mang theo chút lông tơ ngắn nhỏ vụn.Cài trên chiếc găng tay màu sẫm, càng làm nổi bật màu lông vũ trắng hơn.Cú tuyết ưỡn ngực: “Kéc!" [Đẹp!]Đeo găng tay xong, Lâm Thiên Du ngồi bên đống lửa sưởi ấm, uống nước nóng, thỉnh thoảng lại mò một quả mọng trong túi ra ăn.Một miếng một quả, thỉnh thoảng gặp phải mấy quả đông cứng ngắc, rất cứng, căn bản không cắn nổi, giống như hạt đậu xanh cứng đơ, không mềm, cứng đến mức ê cả răng.Nhưng may là quả mọng chỉ cần tan đá là có thể nhai, gặp phải quả không cắn nổi, thì ngậm một lúc, đợi tan rồi ăn
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 739: Chương 739



Nước trong hộp cơm bất giác đã cạn đáy.Lâm Thiên Du lại đổ thêm chút tuyết vào, nước còn lại hơi ít, không thể làm tan hoàn toàn, miễn cưỡng còn đóng chút băng.Cô đổ hết đá và nước trong hộp cơm vào đống lửa, đống lửa đang tắt phụt ra một làn khói đen cuồn cuộn, cuối cùng gõ gõ hộp cơm, cất gọn vào ba lô."Mấy đứa Tuyết Đoàn đi săn chắc cũng sắp về rồi." Lâm Thiên Du đứng dậy đeo ba lô leo núi lên, kéo sợi dây của rương báu nói: "Vừa hay về cắt thêm ít gạch băng, xây một cái nhà băng ở chỗ gặp Đại Bạch nữa."Ngồi trong nhà băng, ra cửa là biển.Nếu để lại một cửa sổ, không cần ra ngoài, đưa tay ra là có thể chạm vào cá voi sát thủ.Rìa ngoài đã đóng băng, cũng không cần lo lắng sóng biển đánh vào.Vị trí đó rất thích hợp để làm một nơi trú ẩn biệt lập.Ngoại trừ đường vào và ra không dễ đi lắm, thì không có khuyết điểm nào.

[A cứ thế về rồi à? Vịt lặn vai trắng thì sao?][Chị em bình tĩnh, vịt lặn vai trắng còn phải di cư nữa, ôm về rồi, trời lạnh thế này ở đây chịu rét không tốt đâu.][Ngày mai đợi vịt lặn vai trắng bay về, vẫn có thể gặp lại mà, đừng lo.]

Lâm Thiên Du thu dọn xong đồ đạc, dùng que củi gạt tàn lửa ra, ngoài việc còn lại chút vết đen do lửa cháy, không để lại bất cứ thứ gì.Trên đường về, Lâm Thiên Du dừng lại trước cây đại thụ.Cô chọn khu rừng lần trước đã đi qua, chính là để tiện đường mang quả mọng cho sóc nhỏ.Lâm Thiên Du gõ gõ thân cây, gọi: "Sóc nhỏ cậu có nhà không?"Động vật nhỏ đều rất nhạy bén, chỉ dựa vào âm thanh cũng có thể nghe ra cô là ai.Chỉ gọi một tiếng, không thấy sóc nhỏ xuất hiện trên cây."Chưa về à?" Lâm Thiên Du lẩm bẩm: "Sáng lúc ra ngoài nó đã không ở nhà rồi, không lẽ nghỉ trưa một lát, chiều lại ra ngoài nữa à."Trước khi vào đông chính là thời kỳ then chốt để sóc nhỏ tích trữ lương thực.Xem ra, thật sự là không lãng phí một giây một phút nào, không phải đang tích trữ lương thực, thì chính là đang trên đường đi tích trữ lương thực.Đến hai lần đều không gặp."Trước đó đã hứa với sóc nhỏ, nó dẫn tôi đi tìm nấm, tôi gặp quả mọng gì đó sẽ mang cho nó một ít." Lâm Thiên Du bám vào cành cây leo lên, cô đã nhớ nhà của sóc nhỏ ở đâu rồi, vén lá cây ra, sóc nhỏ quả nhiên không có ở đó.Chỉ có đầy ắp thức ăn.Lâm Thiên Du vốc một nắm quả mọng, tay còn đang trong túi chưa đưa ra, khóe mắt liếc thấy có thứ gì đó rơi xuống, cô nghiêng người né tránh, theo phản xạ vung tay gạt vật đó đi.Nhìn kỹ lại, là một cây nấm.Cây nấm héo úa đông một lớp băng."Kéc!"Trên cây truyền đến tiếng kêu giận dữ của chim, nó líu ríu ném nấm xuống.Xem ra là muốn ném Lâm Thiên Du xuống.Lâm Thiên Du nói: "Đừng động đậy, ở đây không được vứt rác bừa bãi."

[Đúng! Phạm pháp!][Bắt lại bắt lại, đưa đến giường tôi... không phải, đưa đến nhà tôi.][Oa, là nhạn Bắc Cực, nó không sống ở khu vực lãnh nguyên sao, sao lại chạy đến đây rồi.]

"Kéc. Kéc!" [Kẻ trộm. Kẻ trộm!]Nhạn Bắc Cực kêu rất to, còn nhảy tưng tưng trên cây, chỉ là không dám xuống.Ngay lúc nó đang khí thế hùng hổ đối đầu với Lâm Thiên Du, một bóng trắng nhanh chóng lướt qua, nhạn Bắc Cực còn chưa kịp phản ứng, đã bị cú tuyết Bắc Cực tóm gọn trong móng vuốt, trực tiếp kéo từ trên cao xuống."Kéc!"Nhạn Bắc Cực hét lên một tiếng kinh hãi, muốn dang cánh giãy giụa cũng đã không kịp."Số thức ăn này lại không phải cậu tích trữ, cậu là kẻ trộm hay tôi là kẻ trộm?" Lâm Thiên Du nhướng mày nhìn con nhạn Bắc Cực này, không ít loài chim và đồng loại sẽ trộm thức ăn sóc nhỏ tích trữ, bị cô tận mắt bắt gặp vẫn là lần đầu tiên.Nhạn Bắc Cực bị bắt được còn không phục, cố gắng vươn cổ muốn mổ cô.Lâm Thiên Du dùng một tay, đầu ngón tay chặn đầu nó lại, không cần dùng sức nhiều, đã khiến nó không cử động được: “Còn chưa đến mùa đông đâu, tự đi tìm thức ăn đi.""Kéc!"
 
Back
Top Bottom