Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 660: Chương 660



Ở trong nhà lâu cũng buồn chán.

Lâm Thiên Du ôm sói bị thương ngồi ở cửa, còn tự cầm miếng thịt khô ăn: “Phải chi có trà thì tốt quá, đặt cái bàn phía trước, uống trà nóng dưới tuyết rơi bay thế này."

Nghĩ tới cũng thảnh thơi lắm.

Nhưng đảo Bắc Cực không có điều kiện cho trà mọc, nếu ở hai hòn đảo kia, dù không có trà thật, cũng có thể tìm thấy không ít lá có thể pha nước.

Dù chỉ là nước bạc hà cũng được.

Hàng Tư Tư khoác áo lông dày, tay cầm rìu, thấy Lâm Thiên Du ngồi trong cửa hình vòm, sững lại rồi từ từ mở to mắt: “...Chị Lâm à!"

"Hả?" Lâm Thiên Du ngẩng đầu, thấy Hàng Tư Tư nhìn chằm chằm mình: “Sao vậy?"

Hàng Tư Tư chỉ phía sau cô nói: "Nhiều... nhiều sói quá!"

Không biết từ lúc nào sói Bắc Cực đã tụ tập phía sau Lâm Thiên Du, chen chúc phía sau cô nhưng không dám lại gần.

Phần cửa hình vòm nhô ra này làm cao hơn, với kích thước của gấu Bắc Cực thì cửa làm thấp quá nó không vào được.

Hơn nữa Lâm Thiên Du đang ngồi, đỉnh đầu cách cửa hình vòm một khoảng lớn, xung quanh cũng rất rộng rãi.

Nhìn từ phía trước, Lâm Thiên Du như bị bao vây bởi những bé lông xù phía sau, nhất là khi trên đùi cô còn một con sói Bắc Cực.

Các bé trong nhà không hiểu gì, báo tuyết nhỏ và cáo tuyết Bắc Cực cố chui qua khe hở, tạo khoảng trống cho mình giữa cửa vòm và Lâm Thiên Du.

Không gian rộng rãi xung quanh bỗng trở nên chật chội.

Lâm Thiên Du đặt tay lên đầu báo tuyết nhỏ quay đi quay lại, xoa mạnh hai cái.

[Ôi trời ơi! Dễ thương quá đi!]

[Tôi tự ý tuyên bố, đây chính là thiên đường của người cuồng lông thú.]

[Ú ú... Lúc này chị Lâm nằm xuống có thể đè lên 4, 5 bé lông xù luôn! Thích quá đi.]

[Góc quay chính diện này thực sự tuyệt vời, bề ngoài trông trống trải nhưng phía sau lần lượt xuất hiện đầu các bé, quét mắt qua như đang hộ tống cho chị Lâm?]

Hàng Tư Tư gần đây chỉ ở trong lều băng, ngoài ăn uống với ngủ là ngồi chết giấc, không được chơi điện thoại hay lên mạng, đã gần như chết vì buồn rồi.

Giờ thấy một đám nhìn có vẻ tính tình rất tốt kia cũng không tiến lên được.

Nhưng cũng chỉ dám nhìn từ xa thôi.

Bởi vì... ở góc độ Lâm Thiên Du không thấy, phía sau những con sói Bắc Cực liếc nhìn cô, vẻ rất khó chọc. Hàng Tư Tư không dám lại gần.

Lâm Thiên Du vuốt dọc cằm con sói Bắc Cực trong lòng, thoáng thấy cái rìu trong tay Hàng Tư Tư hỏi: "Em đi đốn cây à?"

"Đúng, gỗ chất trước không đủ, em định đi đốn thêm gần đây." Hàng Tư Tư nói xong kéo tay áo lại, đi về phía sau.

Đứng đó cũng lãng phí thời gian, chặt cây sớm thì tốt, kẻo không đủ gỗ mà tuyết lại đến.

Nhờ thiết bị trực tiếp của Hàng Tư Tư, không ít người đã cắt đoạn clip Lâm Thiên Du với đám lông xù từ từ thò đầu ra phía sau thành ảnh động.

Lượng truy cập phòng của Hàng Tư Tư cũng tăng vọt.

Danh sách bình luận của Lâm Thiên Du đã bắt đầu hỏi 'có thể mượn thiết bị trực tiếp của các khách mời không'.

Có lẽ là không được.

Thiết bị trực tiếp liên kết với phòng, lượng người xem phòng lại liên quan đến thứ hạng cuối cùng. Mượn phòng trực tiếp thì không công bằng với khách mời.

Lâm Thiên Du nhai miếng thịt khô, nhìn về phía tuyết bay phía xa: "Không vội."

Cuối cùng cũng phải cân nhắc tâm lý của đạo diễn Tô mà.

Sói Bắc Cực chen chúc phía sau, chặn cả cửa hình vòm, vẫn cố gắng điều chỉnh vị trí, tìm cách làm cho khoảng trống rộng hơn.

Lâm Thiên Du lén liếc nhìn phía sau, chú ý thấy sói đầu đàn ngồi chính giữa, mặc các con sói khác chen lấn bên cạnh, tự mình vẫn ngồi im không lay chuyển, không khỏi nhếch mép, ngã người ra sau, dựa đúng vào sói đầu đàn.

Cô cười quay đầu lại: “Đang nghĩ gì mà nghiêm túc thế?"

Sói đầu đàn đờ ra, phản ứng chậm sau khi nhận ra con người tiến lại gần, nó cứng đờ người, có vẻ hơi bối rối, đuôi phía sau quẹt qua quẹt lại trên mặt đất.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu nó, dựa vào chó Samoyed trắng to làm gối.

Sói Bắc Cực im lặng tiến lên gần hơn, ngồi thẳng.

Đang trêu đùa với sói Bắc Cực, bỗng có thứ gì đó rơi xuống trước mặt.

Thiết bị điện tử treo trên không ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả động vật nhỏ, chúng đều ngẩng đầu, tò mò nhìn.

Lâm Thiên Du cũng sững sờ, nhìn quanh không thấy khách mời nào: “Đây là thiết bị của ai vậy?"

Không thấy người phát sóng, chỉ thấy thiết bị phát sóng.

"Của cô." Phong Tĩnh Dã từ sau cửa hình vòm đi tới, vừa đi vừa ấn nút trên thiết bị trực tiếp: “Kiểm tra xem có mất dữ liệu gì không."

"Anh Phong à." Lâm Thiên Du nhận lấy thiết bị trực tiếp, nhìn mơ màng: “Anh..."

Chưa kịp Lâm Thiên Du hỏi hết câu, Phong Tĩnh Dã đã lên tiếng giải thích trước: "Đi ngang qua, thấy nó mắc phía trên nên lấy xuống."

Nói thế thì lý do có vẻ hơi miễn cưỡng.

Nghe thấy lời giải thích, Lâm Thiên Du bật cười: “Thật là trùng hợp."

[Ừ thì "Đi ngang qua"…]

[Từ góc máy có thể phân tích là bị kẹt ở nơi cao, người đi bộ làm sao đi ngang chỗ vách đá cao vậy?]

[Đi bộ rồi bay lên được không? Bay lên rồi vô tình nhìn thấy có vấn đề à?!]

[Haha haha chủ đảo tình nguyện hi sinh!!! Lần sau Tuyết Đoàn truy đuổi đánh anh nữa, tôi sẽ miễn cưỡng nói vài lời tốt về anh.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 661: Chương 661



"Ăn cơm chưa?" Lâm Thiên Du nói: "Tôi nấu canh cá để trong phòng anh rồi, ăn khi còn nóng đi."

Phong Tĩnh Dã mỉm cười gật đầu: “Được."

Làm việc cả ngày, ngay cả người sắt cũng mệt, thấy thiết bị trực tiếp không vấn đề gì, Phong Tĩnh Dã trở về nghỉ ngơi.

Lâm Thiên Du ngồi trong cửa hình vòm cho các bé lông xù ra ngoài chơi, cũng không vội vàng quay lại.

Cô kiểm tra sơ thiết bị trực tiếp, lau sạch vết nước trên ống kính mà chế độ tự làm sạch không lau hết, mặt cười tươi nâng bàn chân trước sói Bắc Cực lên:

“Tiếp theo các bạn sắp thấy trong buổi trực tiếp là - Quá trình hồi phục của sói Bắc Cực."

Sói Bắc Cực đang nhìn theo Phong Tĩnh Dã, bị bất ngờ túm lấy bàn chân có phần hoang mang.

"Ú?" Bàn chân bị quấn gậy và băng vải của sói cử động, không nâng lên được nên nó ngẩng đầu lên: “Ú ú!"

Lâm Thiên Du nắm chặt sói Bắc Cực: “Qua giai đoạn nguy hiểm rồi thì không sao nữa, thời gian còn lại chỉ cần chăm sóc từ từ là được."

Điều kiện cô có ở đây tuy không bằng trạm cứu hộ nhưng không thiếu ăn uống, cũng không phải chịu gió lạnh ngoài trời, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Trong nhà, sau khi ăn hết hộp thịt, Tuyết Đoàn chậm chạp đi ra, ngó nghiêng không tìm được chỗ đặt chân nên cứ thế đặt đầu lên vai Lâm Thiên Du: “Ú!"

Ngửi ngửi gần, không có mùi lạ, lại nghiêng đầu dụi dụi.

Do gấu Bắc Cực tiến lại gần, sói Bắc Cực lại chen vào khe hở còn lại, dính sát hơn.

Chật chội nhưng ấm áp.

Ngồi ngoài trời thổi gió còn bị lạnh cóng.

Các bé lông xù trong nhà khá dính cô, khi đi lại bên ngoài săn bắt có thể bị con mồi thu hút chú ý.

Nhưng ở nhà, khi rảnh rỗi, thậm chí ngủ cũng dựa vào Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du mỗi tay ôm một con sói Bắc Cực: “Có vẻ không chỉ phải mở rộng lều băng, phần nhô ra của cửa hình vòm cũng phải làm to hơn."

Nếu không sau này mở cửa cho chúng chạy ra chạy vào, sẽ làm hỏng cửa mất.

……

Ngồi ngoài trời một lúc, thấy gió tuyết càng lúc càng lớn, Lâm Thiên Du bế sói Bắc Cực vào nhà.

Mặc dù được các bé bao quanh, nhưng tay không đeo găng vẫn cảm thấy hơi tê cóng, mu bàn tay cũng đỏ ửng lên vì lạnh.

Sắp xếp xong chỗ nằm cho sói bị thương, Lâm Thiên Du xoa xoa, di chuyển các đầu ngón tay.

Gió hú trong khe cửa không đóng kín.

Lâm Thiên Du đóng cửa lại, dùng đèn pin điện thoại chiếu sáng: “Cảm giác chiếu sáng bằng đồng hồ thuận tiện hơn."

Đèn pin điện thoại chiếu sáng rộng hơn, ánh sáng cũng rõ hơn, nhưng cũng hao pin nhiều hơn.

Đèn đồng hồ thì nhỏ hơn một chút, nhưng đồng hồ có thể sạc pin bằng ánh sáng, điện thoại thì không có tính năng đó, chỉ có thể dựa vào pin dự phòng.

Vừa dùng điện thoại xem livestream, vừa chiếu sáng thì pin sẽ hao hụt rất nhanh.

Sói Bắc Cực đi bên cạnh cô, cọ xát qua lại, Lâm Thiên Du cẩn thận từng bước, sợ vấp ngã.

[Con chó to dính người quá đi! Tôi ra lệnh cho cô ngừng lại mà xoa nó ngay!]

[Cứu với... Cô bảo đó là sói, cô bảo nó là chó Samoyed thuần chủng tôi cũng tin.]

[Trước kia chỉ nghe nói "sói tính tình tốt" chứ không hình dung rõ, nhìn thấy trực tiếp mới giật mình, thực sự tính tình tốt, còn biết nũng nịu hơn cả chó nhà tôi nữa.]

Con sói Bắc Cực đi sau Lâm Thiên Du chính là con vừa dụi vào tay cô lúc nãy.

Trong bầy sói, những con khác còn hơi e dè, không dám làm thân, riêng con này đã bắt đầu sát bên cô rồi.

"Hay dính người thế, gọi cậu là Tiểu Dính nhé." Lâm Thiên Du xoa tai Tiểu Dính: “Tự chơi đi, từ bây giờ tới sáng mai, cấm mọi người đi săn."

Xem đà nãy, chắc chắn đêm nay gió tuyết vẫn không nhỏ đâu.

Nói rồi, Lâm Thiên Du liếc nhìn cáo tuyết Bắc Cực đang giơ chân ra cửa: “Tuyết Cầu...?"

"U!" Cáo tuyết Bắc Cực quay đầu lại, cái đuôi xù che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp, cong cong rồi cúi xuống ve vẩy nũng nịu.

Lâm Thiên Du bế cáo tuyết Bắc Cực lên, chạm nhẹ vào đầu nó, cười nói: "Trời tuyết lớn thế này mà em ra ngoài săn, có đâm đầu vào cũng xuyên không qua tuyết đâu."

Cáo tuyết Bắc Cực nằm ngửa trong lòng cô, đuôi cong lên quấn quanh cổ tay Lâm Thiên Du ra vẻ nũng nịu: “U..."

Cáo nhỏ xinh đẹp khi nũng nịu thực sự rất đáng yêu và ngoan ngoãn, ngay cả tiếng kêu cũng rất dễ thương.

Chưa nói tới lúc không phạm lỗi, ngay cả khi phạm lỗi thực sự, nũng nịu như vậy, ai nỡ trách phạt nữa chứ.

Lâm Thiên Du ôm cáo tuyết Bắc Cực xoa bụng, rảnh tay cho thêm củi vào đống lửa không nhìn thấy ngọn lửa.

Có đèn pin điện thoại chiếu sáng, bên ngoài khó nhìn rõ ngọn lửa, nhưng bên trong lửa vẫn không tắt, cho củi vào, để một lúc sẽ bén lên thôi.

Ngẩng đầu lên, thấy cú tuyết đứng trên đó, có vẻ từ lúc nãy đến giờ vẫn không di chuyển.

Lâm Thiên Du hỏi nghi ngờ: "Sao không đứng mặt vách suy nghĩ nữa? Đói rồi à?"

Cú tuyết không có phản ứng.

Cô đưa tay chọt chọt, lông vũ xù lên bị chọt một lỗ, lông ở ngực cũng không giống các loài chim khác, sờ vào chắc chắn, hơi giống như đang chọt bông.

Lâm Thiên Du nhướn mày: “Ngủ say đến nỗi không mở mắt à?"

Đang nghi ngờ, cô tưởng cú tuyết đối diện mình, đầu xoay 180 độ, đôi mắt vàng nhạt tròn xoe nhìn chằm chằm cô, không chớp mắt.

Lâm Thiên Du: "..."

Không phải không có phản ứng.

Nhầm mặt trước mặt sau rồi.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 662: Chương 662



[Haha cú tuyết: Cô chọt vào sau gáy tôi hỏi sao tôi không mở mắt.]

[Cứu với, tôi vừa tưởng cú tuyết quay mặt vào chị Lâm nhắm mắt chứ.]

[Cú tuyết: Tôi ngồi đây đang suy nghĩ mà.]

Lâm Thiên Du ho nhẹ một tiếng, rút tay lại, lại chụm ngón tay vuốt phẳng chỗ lỗ vừa chọc. "Được rồi."

Lại một cú tuyết mới.

"Kéc kéc!"

Tiếng kêu của cú tuyết không có sức đe dọa, so với tiếng chim dữ khác, có lẽ giống như tiếng mèo và tiếng mèo con mới đẻ được ít lâu, sự khác biệt giữa hai loại tiếng đó.

Nhìn cú tuyết trắng có vẻ hung dữ, nhưng cùng với tiếng kêu này, không còn đáng sợ nữa.

Cáo Bắc Cực trong lòng Lâm Thiên Du nghe thấy tiếng động, đuôi lớn quấn qua quấn lại trên cổ tay cô.

"Đứng thế này có phải không thoải mái lắm không?" Lâm Thiên Du xoa tai cáo, quan sát móng vuốt của cú tuyết, chỉ bám vào mép bàn, đứng thẳng trên mặt bàn đã không vững, chứ đừng nói đứng lâu.

Lâm Thiên Du suy nghĩ một lúc, đặt Cáo Bắc Cực xuống cạnh cú tuyết, chọn từ đống gỗ dùng để đốt lửa đã chất trước, bốn năm thanh gỗ có độ dày và dài phù hợp.

"Cú mèo thường sẽ nằm trong cỏ, hoặc đứng trên cành cây để ngủ." Lâm Thiên Du dùng rìu gọt thanh gỗ, thỉnh thoảng giơ lên so sánh kích thước.

Chỉ đứng mặt tường suy nghĩ cũng chán, làm cái giá treo cho cú tuyết bay lượn cho vui.

Chỉ là do cấu trúc lều băng và thiếu vật liệu, cái giá này sẽ không phức tạp tinh xảo lắm.

Thanh gỗ đã gọt đặt ngang ở góc tường, cố định ở độ cao phù hợp.

Phần băng ở vị trí bếp trong lều đóng băng dày và chắc nhất, dùng sức đẩy vào, chẳng mấy chốc sẽ bị kẹt.

Lâm Thiên Du kéo hai cái, lực vừa đủ không kéo xuống được, mới tiếp tục sắp đặt thanh gỗ khác.

Khi gắn thanh gỗ lên, cô còn đùa: "Không gian trên cao cũng được tận dụng rồi đấy."

Bây giờ, ngay cả khi không bay ra ngoài được trong bão tuyết, cũng có thể bay lượn trong nhà, đổi qua đổi lại giữa các thanh gỗ.

Dùng thanh gỗ làm xà ngắn, trong không gian trắng toát cũng có chút điểm nhấn khác biệt, cùng màu với cái bàn gỗ trong phòng, nhìn chung vẫn hợp nhau.

"Xong rồi." Lâm Thiên Du đặt thanh gỗ cao nhất, nhảy lên bàn, cười nhìn cú tuyết, "Bay lên thử không? Móng vuốt bám vào gỗ, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn bám vào mép bàn."

Móng vuốt cú tuyết có thể vịn chặt thanh gỗ, còn mép bàn chỉ có thể đặt nhẹ lên, như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nó giang cánh lắc lư, lông vũ xù lên khiến cả con cú trông tròn vo.

Mặc dù mắt mở to, nhưng cú tuyết không có ý định bay lên.

"Không đi à? Độ cao này không thích, hay là vật liệu không ổn? Tất cả đều là gỗ tự nhiên thuần chất, tôi còn gọt vỏ ngoài, đứng lên chắc chắn sẽ thoải mái hơn đứng trên cành cây ngoài trời."

"Hay là không có tuyết phủ trên đó nên không thích?" Lâm Thiên Du nghĩ tới cảnh cành cây ngoài trời phủ đầy tuyết, cảm thấy khó mô phỏng trong nhà, "Hay là..."

"Kéc kéc!" Cú tuyết xoay đầu qua lại hai vòng, lời nói rối rít của Lâm Thiên Du vẫn không dứt.

Chớp mắt sau, cú tuyết đã tự bay lên.

[Cú tuyết: Thầy đừng đọc nữa, đừng đọc nữa thầy ơi!]

[Haha haha, trong lòng cú tuyết cũng phải càu nhàu, sao loài người lại nói nhiều thế nhỉ.]

[Cứu với - Phản ứng tức giận của loài chim mãnh thú không phải tấn công con người, mà là nghe theo lời chị Lâm bước lên thanh gỗ, ai hiểu nổi chứ, loài chim như thế này phải ôm vào lòng mà xoa đến kêu kéc kéc!]

[Lưu ý, cảnh tiếp theo chỉ xem được trong phòng của chị Lâm, gặp cú tuyết ngoài đời đừng lao tới ôm nhé, cú tuyết hoang dã sẽ đánh cho các bạn kêu khóc lóc đấy.]

...

Cú tuyết bay hai vòng trên không, gần như đã đạp qua tất cả các thanh gỗ, cuối cùng đáp xuống thanh gỗ cao nhất, xếp cánh lại.

Kích thước lều băng có hạn, ngay cả chỗ cao cũng rộng rãi hơn nhiều so với dưới đất.

Nhưng đôi cánh rộng vươn ra của cú tuyết cũng không nhỏ, phần lớn thời gian vẫn chạy nhảy từ thanh này qua thanh khác, nhảy lên rồi đạp một cái.

Giống như hoàn thành nhiệm vụ vậy.

Lâm Thiên Du chỉ thấy cú tuyết nửa giang cánh, cong người xuống, hai móng vuốt xoay xở nhanh nhẹn.

...Chạy rất cố gắng!

Khiến cú tuyết mệt lử.

Xoay đầu thấy con người đang nhìn mình, cú tuyết dừng lại, đôi mắt đối diện Lâm Thiên Du chớp một cái, "Kéc..."

Nó dường như hiểu được gì đó, cúi xuống nhìn các thanh gỗ trong phòng, rồi cuối cùng đậu mắt trên thanh gỗ xa nhất, gần rèm cửa, nó giang cánh bay tới.

Thanh gỗ cuối cùng trong nhà cũng được giẫm lên.

Cú tuyết thò ngực, đứng trên đó, đôi mắt mở to sáng rực và có sinh khí, "Kéc!"

Lâm Thiên Du: "..."

Nhận ra cú tuyết đang làm gì, Lâm Thiên Du không nhịn được bật cười, "Ha ha!"

Quá dễ thương!

Cô chỉ thấy cú tuyết chạy trên mặt đất thú vị, không ngờ bị cú tuyết hiểu lầm là còn thanh gỗ chưa chạm tới, nên cố ý bay tới đạp luôn thanh gỗ cuối cùng.

Nhiệm vụ hoàn thành trọn vẹn.

Cú tuyết nhìn xuống con người dưới kia đang cười tươi, nghiêng đầu, "Chiều?"

Lâm Thiên Du lấy điện thoại ra, chụp lại khoảnh khắc nó nghiêng đầu, bắt chước giọng nói: "Kéc!"

Cú tuyết nghiêng đầu sang hướng khác, có vẻ càng thắc mắc hơn.

[Cú tuyết: Một câu ba lỗi ngữ pháp, thầy dạy cô thế à?]

[Có lẽ là đang thắc mắc, câu nói trước còn hiểu được, câu này lại không hiểu.]

[Ú ú... tôi cảm thấy con cú tuyết này sẽ ngoan ngoãn chịu ve vuốt, giận dỗi cũng chỉ phì phì má, ve sẽ càng êm tay hơn. Thích quá đi!]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 663: Chương 663



Lâm Thiên Du lấy các khăn lau treo phơi xuống. Khăn lau ép khi thấm nước chỉ bằng một nửa khăn tắm thông thường, nhưng kích thước vẫn lớn gấp đôi so với khăn lau bình thường bán ngoài chợ.

Gấp đôi lại.

Lâm Thiên Du lấy khăn khô làm chăn trải trên mép bàn, "Đêm cũng có thể ngủ ở đây."

Cú mèo nhỏ khi ngủ thường nằm sấp xuống, bởi so với các loài chim khác, đầu cú mèo nhỏ nặng hơn, nằm sấp giảm gánh nặng cho cột sống cổ.

Cú trưởng thành thì không còn quan tâm tư thế ngủ nữa.

Trong phòng ấm áp.

Khăn lau ép phơi khô rồi vắt nước, còn đem phơi lửa thêm chút nữa, treo lên không lâu đã khô.

Lâm Thiên Du cũng tháo các khăn lau còn lại xuống, xếp chồng lên nhau rồi lắc lắc, định gấp lại thì đầu ngón tay cô dừng lại, có vẻ như thoáng thấy gì đó.

Cô cầm khăn, liếc nhìn phía bầy sói Bắc Cực.

Mặc dù nói chúng có thể tự do hoạt động, đi lại nhiều ở phòng trong vì rộng rãi hơn.

Nhưng có lẽ vì bạn bị thương nằm trên bàn, phạm vi hoạt động của chúng vẫn xoay quanh cái bàn đó, khi nằm nghỉ cũng vậy.

Lúc này, năm con sói Bắc Cực, ánh mắt rất đồng nhất, cùng hướng về tay Lâm Thiên Du.

... Chính xác hơn là cái khăn trên tay cô.

Lâm Thiên Du do dự một lúc, rồi cầm khăn trước mặt chúng lắc lắc, rồi từ từ nâng lên.

Sói Bắc Cực cũng từ từ ngẩng đầu lên.

Khi tay Lâm Thiên Du hạ xuống, sói Bắc Cực cũng đồng loạt cúi đầu xuống.

Khỏi phải nói, sự đồng điệu của bầy sói rất ăn ý, không một con nào lệch nhịp.

Lâm Thiên Du vẫy tay quanh một vòng, ngón tay cuộn sợi khăn thòng xuống quấn quanh tay, bầy sói cũng xoay tròn theo.

Con sói đứng gần nhất là Tiểu Dính, đầu nó quay không vững, ngã 'ú' một tiếng vào bạn cạnh bên.

[!!!]

[Ôi trời ơi người xấu xa!]

[Ú ùng - Quá dễ thương quá đáng yêu! Để tôi cắn lỗ tai nó một cái thôi, chỉ một cái thôi tôi chỉ cắn một cái!]

Lâm Thiên Du cười lớn tiến tới, ngồi xuống trước mặt bầy sói, "Còn đau không?"

"Ú ú!" Tiểu Dính vừa ngã còn chưa đứng vững, đuôi phía sau đã vẫy đuôi trước.

Tiến gần, nó cúi xuống dụi dụi vào cổ Lâm Thiên Du, quay đầu l**m má cô, trong cổ họng phát ra tiếng "Ú ú" không dứt.

Lâm Thiên Du đắp cái khăn lên đầu nó.

Tai sói có thứ gì đó, cho dù nặng hay nhẹ, phản xạ có điều kiện sẽ quay tai lại.

Lâm Thiên Du dọc theo khăn ấn nó xuống, vén hai bên khăn quấn quanh cằm siết chặt, "Nhìn này! Phát hiện giống hải cẩu mới trên đảo Bắc Cực, theo tiết lộ của người không chuyên, đây là giống chưa từng xuất hiện trước công chúng, sói cẩu Bắc Cực!"

Sói Bắc Cực không hiểu ra sao, nghe được câu nói nhưng không hiểu ý nghĩa, theo giọng điệu hào hứng của Lâm Thiên Du, Tiểu Dính cũng ngẩng đầu lên, "Ú ú!"

Sói cẩu!

Nó gọi to nhất.

Không hiểu nhưng vẫn ủng hộ.

Hải cẩu đốm nghe thấy từ quen thuộc, lăn một vòng trên đất, "A ù?"

Ai gọi tôi?

Báo tuyết nhỏ l**m chân, chạy tới đặt hai chân trước lên đầu gối Lâm Thiên Du, "Ú!"

Gọi tôi đấy!

Có lẽ vì có từ "cẩu", các bé lông xù trong nhà khi nghe không hiểu cả câu, sẽ tập trung vào phần nghe được.

Lâm Thiên Du với tay ôm báo tuyết nhỏ vào lòng, bàn tay phủ lên đầu nó xoa lung tung.

"Ú, ú ú..." Báo tuyết nhỏ nhắm mắt lại, lông tóc rối bù, tiếng kêu thay đổi nhưng vẫn cố gắng kêu ù ù.

Lâm Thiên Du vuốt dưới cằm nó, rồi ôm bế về phòng ngủ.

"Nghe tiếng bên ngoài kìa." Cô v**t v* bụng báo tuyết nhỏ, suy ngẫm: "Không biết bão tuyết này bao giờ mới dừng, trạm cứu hộ cũng chẳng có tin tức gì."

Trước đây vẫn công bố lượng tuyết rơi, độ dày tuyết tích tụ..., ước tính sẽ dừng trong vài ngày nữa.

Nhưng sau đó... bao giờ dừng, chỉ có thể nói là xem duyên phận thôi.

Lâm Thiên Du ngồi bên giường, kéo túi ngủ cuộn tròn chống sau lưng làm gối, "Nếu không ra ngoài được, ở trong nhà làm đồ thủ công đi."

"Đan áo len cho các em thì sao?" Lâm Thiên Du vuốt râu báo tuyết nhỏ.

Chỉ là lông thú trên người các bé đủ ấm rồi, áo len chủ yếu để tặng quà, mặc chơi, giữ ấm hay không không quan trọng.

Báo tuyết nhỏ há miệng ra, râu của loài mèo rất nhạy cảm, chạm nhẹ là bị gãi, mạnh là bị cắn.

Nhưng báo tuyết nhỏ chỉ giơ chân lên gãi mặt rồi đặt đầu lên lòng bàn tay Lâm Thiên Du.

Cái mũi ướt át nhỏ cọ qua cổ tay cô, Lâm Thiên Du cầm nắm cân nhắc, xoa xoa cổ báo tuyết nhỏ, "Cổ áo lông mọc ra rồi."

Cô ôm ngang báo tuyết nhỏ trước ngực rồi nâng lên trước mắt, "Bây giờ, Bánh Trôi có còn đáng yêu hơn trước không nhỉ?"

"Ú..." Đôi mắt đẹp long lanh của báo tuyết nhỏ đầy mơ màng.

[Cảm giác nó tròn hơn cả vòng rồi, lần trước nhìn thấy da bọc xương, lông còn rối bời đáng thương quá. So sánh bây giờ thấy thay đổi thật lớn.]

[Động vật được yêu thương sẽ phát triển cơ thể cuồng nhiệt.]

Lâm Thiên Du ôm một tay, dụi sát má vào, "Đợi cậu lớn thêm chút nữa, sẽ nhờ Tuyết Đoàn dạy cậu săn bắt nhé?"

"Ú ú!" Báo tuyết nhỏ rất thích việc săn bắt, nghiêng đầu dụi vào cô, "Ú!"

Dê hoang!

Lâm Thiên Du nghĩ một lúc: "Có lẽ hơi khó."

Một sớm một chiều, báo tuyết nhỏ cũng không thể lớn nhanh đến mức đối mặt trực diện với dê hoang.

Lâm Thiên Du dỗ dành: "Chúng ta có thể bắt đầu học cách bắt động vật nhỏ, chẳng hạn như thỏ."

Đuôi bông của báo tuyết nhỏ vẫy vẫy, "Ú!"

Ăn!

Lâm Thiên Du đặt báo tuyết nhỏ lên đùi, xoa tai nó, bóp bàn chân hỏi: "Muốn ăn thịt dê hoang rồi à?"

Cô suy nghĩ: "Trong nhà hình như đã hết thịt dê hoang rồi, đợi tuyết ngừng, chúng ta cùng đi bắt dê hoang nhé?"

"Ú..." Báo tuyết nhỏ duỗi một bàn chân ra trước, vô thức nâng lên, khi tiến gần miệng thì l**m l**m, rồi không cử động nữa.

Trông giống như đang cắn chân mình vậy.

Đột nhiên, như là đã xác định điều gì đó, mắt báo tuyết nhỏ híp lại, ngẩng đầu lên kêu nhẹ một tiếng: "Ú ú!"

"Hả?" Lâm Thiên Du nhướn mày, "Cho tôi ăn à?"

"Ú!"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 664: Chương 664



Lần trước bắt được dê hoang, cô đã chia cho các bé trong nhà, bản thân không ăn miếng nào.

Thịt bóc vỏ cắt nhỏ chồng lên nhau, bằng mắt thường rất khó phân biệt, nhưng động vật có thể ngửi ra được.

Báo tuyết nhỏ chắc chắn là để ý, cứ ao ước đi bắt dê hoang.

Lâm Thiên Du ôm chặt báo tuyết nhỏ vào ngực, cười nói: "Biết ý tốt của em rồi."

Ăn thì chắc chắn không thể ăn được, nhưng có thể giúp cắt thịt khi bé nào đó bắt được dê hoang về.

Lâm Thiên Du quay lại phòng, không hạ hai lớp rèm cửa xuống, gấu trắng Bắc Cực và cáo trắng Bắc Cực chú ý rồi cũng đi theo vào trong.

Cái bàn nơi bầy sói Bắc Cực ở đối diện cửa, khoảng phòng bên trong đối với sói Bắc Cực lại là nơi mới mẻ.

Lâm Thiên Du xoa xoa đầu kim len gỗ trong tay, "Về sau mở rộng phần này, làm thêm một phòng nữa đi."

Khó mở rộng lều băng sau khi đã hình thành, khi đục tường rất dễ làm hỏng tường trước, trường hợp nghiêm trọng có thể sụp đổ như domino, lều băng sẽ phí công cố gắng.

So sánh lại, làm cánh cửa đủ rộng cho người qua lại thì đơn giản hơn.

"Ú..." Gấu Bắc Cực leo hai chân trước lên mép giường gỗ.

Thấy vậy, Lâm Thiên Du trải túi ngủ ra rồi đặt lên giường, thay vì dựa gấu Bắc Cực, "Vẫn là dựa Tuyết Đoàn thoải mái nhất."

Gấu Bắc Cực quay một vòng sau lưng cô rồi nằm xuống, nghiêng đầu l**m má cô, "Ú!"

Lâm Thiên Du ôm cáo trắng Bắc Cực dưới nách, vừa ve cái đuôi lớn, vừa cười đùa: "Tuyết Đoàn ăn nhiều hộp thịt quá, ngửi có mùi hộp quả luôn rồi."

Nước sốt trong hộp rất ngọt, mùi trái cây thì không rõ lắm.

[Thực sự à? Tôi không tin... trừ khi cô cho tôi ngửi thử.]

[Tuyết Đoàn ngoan thế, tự leo lên làm gối, cảm giác nếu Tuyết Đoàn to hơn chút nữa, chị Lâm có thể nằm trực tiếp trên lưng gấu Bắc Cực luôn, giống như nằm sofa lười vậy.]

[Gấu ngọt ngào! Không dám tưởng tượng mùi vị tuyệt vời đến mức nào!]

Lâm Thiên Du xoa tai gấu Bắc Cực, thỉnh thoảng liếc nhìn danh sách bình luận, đột nhiên nhướn mày, lại nghiêng đầu nhìn con gấu nằm im bất động, "Có gì không dám tưởng tượng, để tôi nếm thử cho."

Nói rồi cô há miệng ra vẻ như sắp cắn.

Gấu Bắc Cực lắc đầu, hoàn toàn không cảm thấy nguy hiểm, còn quay đầu l**m má cô, cọ cổ vào cổ cô, trong cổ họng phát ra âm thanh dính nhớp giống như tiếng "Sủ lủ" trìu mến.

Lâm Thiên Du mắt môi cong cong, không cắn xuống mà hôn nhẹ lên đầu lông xù của gấu Bắc Cực.

Điện thoại vừa livestream vừa bật đèn pin, khi hiện thông báo pin yếu, bên ngoài trời cũng đã tối.

Lâm Thiên Du tắt đèn pin, dùng màn hình điện thoại chiếu sáng, mò mẫm cắm sạc pin dự phòng, "Điện thoại hết pin rồi, mọi người ngủ sớm đi."

Định chuyển màn hình điện thoại sang chế độ tắt đen, Lâm Thiên Du cầm thiết bị trực tiếp lên, rồi ngón tay dừng lại, nghĩ tới thời gian qua thiết bị ở ngoài trời, bèn nói: "Hôm nay sẽ không tắt màn hình, tôi để thiết bị trực tiếp trong bếp."

Có cả cú tuyết và sói Bắc Cực trong bếp, nhiều hơn các bé lông xù trong phòng ngủ nữa.

Đẩy thiết bị trực tiếp ra ngoài, Lâm Thiên Du vẫy tay, quay người kéo rèm cửa xuống, "Chúc mọi người ngủ ngon."

Tiểu Dính là con đầu tiên vẫy đuôi, "Ú ú!"

Cú tuyết treo ngược trên cành cây mở một mắt ra, "Kéc!"

Ngủ ngon!

... Bão tuyết kéo dài liên tục nhiều ngày.

Lâu hơn cả dự đoán của trạm cứu hộ, Tô Vũ Hành khi chọn thời gian trước khi chương trình bắt đầu, đặc biệt tránh thời tiết cực đoan, nhưng không ngờ vẫn không thoát khỏi bão tuyết dữ dội.

Đến một phần ba thời gian quay phim, các khách mời bị mắc kẹt trong căn cứ, không thể di chuyển, phạm vi hoạt động lớn nhất chỉ là đi chặt cây xung quanh.

"Ồ - Hôm nay trời đẹp quá." Lâm Thiên Du giơ tay che ánh nắng chói chang rơi xuống, giữa lúc bão tuyết, cô đã quên mất lần cuối nhìn thấy ánh nắng như thế này là lúc nào rồi.

Các bé lông xù trong nhà đều ra ngoài săn bắt.

Chỉ có sói bị thương theo cô.

Lâm Thiên Du luôn day dứt với chiếc lưới câu mình thả xuống trước khi bão tuyết đến, vừa có thể ra ngoài liền dẫn các bé ra ngay.

"Có vẻ tuyết ở đây dày thêm khá nhiều." Lâm Thiên Du bước trên tuyết, độ sâu tuyết đã vượt quá đầu gối.

Bề mặt tuyết phẳng lặn bỗng xuất hiện vết nứt, từ sau lan dần ra trước.

Nghe thấy tiếng động, sói Bắc Cực nhảy ra khỏi tuyết, đứng chắn trước, lắc lư để tuyết trên người rơi xuống, ngẩng cao đầu hướng Lâm Thiên Du hô to: "Ú ú!"

Lâm Thiên Du đi theo hướng sói Bắc Cực vừa chạy qua, dặn dò: "Chạy chậm thôi, cẩn thận đừng làm tổn thương chân."

"Ú!" Sói Bắc Cực hạ thấp nửa người trên xuống, chân trước bị thương vẫn không chạm đất, lúc tiến gần tuyết chỉ nhẹ nhàng chạm xuống.

Thực tế chứng minh, sói Bắc Cực chỉ có thể dựa vào ba chân mà vẫn chạy rất nhanh.

Sói Bắc Cực chạy phía trước chờ Lâm Thiên Du tới gần, tiến lên dụi vào eo cô rồi mới tiếp tục chạy.

Lâm Thiên Du sợ nó không thích nghi được nên còn mang theo cả ván trượt, nghĩ nếu sói Bắc Cực không đi được thì cô sẽ dùng ván trượt kéo nó đi, "Xem ra tấm ván trượt của tôi chỉ có thể dùng để chở cá thôi."

Hy vọng lượng cá trong lưới lần này sẽ không làm cô thất vọng.

Nhưng thực tế, từ lúc thả lưới đến khi thu lưới, thời gian cách quãng lâu như vậy, cô không chắc cụ thể bên trong còn bao nhiêu cá nữa.

Không thu lưới lâu ngày, cá còn sống trong lưới dù dưới nước cũng có thể bị mắc kẹt chết.

Cá cũng có thể bị cá lớn hơn đi ngang qua ăn mất, chỉ để lại xác trong lưới.

Đặt loại lưới này cũng khá khắt khe về thời gian.

Đi đến nơi, Lâm Thiên Du dừng bước nhìn cảnh tuyết trắng xóa phía trước, từ xa chỉ thấy những mảng băng vỡ trôi nổi trên biển, tách biệt hoàn toàn với thứ trắng muốt trải rộng.

Cô nhấp môi: "Lần sau tới phải đánh dấu trên hố băng mới được."

Bây giờ không nói tới hố băng, cô thậm chí không thấy cả vật cố định lưới câu.

... Tất cả đều bị tuyết phủ kín.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 665: Chương 665



Lâm Thiên Du đi dọc theo mép, không thấy hố băng, chỉ có thể dựa vào trí nhớ tìm vị trí, cô dùng gậy gỗ đẩy tuyết đi, nói to: "Đừng chạy lung tung, tôi vào bên trong xem thử. Cẩn thận băng dưới chân, đừng rơi xuống đấy."

"Ú ú!" Sói Bắc Cực nằm sấp trên mặt đất ngẩng đầu lên, mũi lên cả mặt đều dính đầy tuyết, nó lắc đầu, l**m sơ qua mũi rồi ngửi lung tung trên tuyết.

Không thấy hố băng thả lưới, Lâm Thiên Du lại nhìn thấy vài dấu vết kỳ lạ, "Các bạn xem dấu này, giống như động vật nào để lại vậy?"

Những dấu vết này không phải vết chân, cũng chẳng giống hình dáng động vật, chỉ là vài đường, dẫn dọc về phía trước.

Như vết do gậy gỗ kéo trên tuyết để lại.

Dấu vết còn rất mới, chưa bị tuyết che phủ, chắc chắn mới xuất hiện hôm nay, hoặc vài tiếng trước thôi.

[Dùng phương pháp loại trừ, trước tiên chắc chắn không phải voi.]

[Hải cẩu à? Chúng trượt trên băng cũng là dấu vết như vậy mà.]

[Đi xem đi! Có thể là động vật nào chưa từng thấy đấy!]

Lâm Thiên Du ngước nhìn, dấu vết kéo dài tới chỗ tuyết dày thì biến mất.

Không biết là chui vào trong tuyết, hay xung quanh có lối đi khác.

"Chúng có lẽ sẽ quay lại." Dù vậy, Lâm Thiên Du vẫn đi theo dấu vết một đoạn.

...

Trên băng còn có các khách mời khác.

Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, hết thức ăn, đánh cá tất nhiên là cách lấy thức ăn nhanh nhất trên đảo Bắc Cực, không cần tìm lại hố băng cũ để câu, tìm chỗ phù hợp rồi đục một hố mới là được.

Sói Bắc Cực không tiến gần những con người xa lạ, chỉ ngửi một vòng trên mặt đất rồi dừng lại ở một nơi, cố hết sức đào tuyết.

Một chân bị thương nên chỉ có thể dựa vào chân còn lại đào.

Mỗi lần đào, cả người sói gần như nhảy lên, trông rất tốn sức, nhưng sói Bắc Cực chẳng hề mệt mỏi, lặp đi lặp lại động tác đào bới.

Lâm Thiên Du đi đến cuối dấu vết, gậy gỗ chọc xuống cạnh bên, khe nứt trên băng khá lớn, những sinh vật không rõ kia, có lẽ đi vào biển qua khe hở này.

Dọc đường, ngoài vài dấu vết, không có gì có thể phân tích được bản thân sinh vật.

Lâm Thiên Du vỗ tay để lớp băng mỏng trên găng tay rớt xuống, "Lần sau quay lại, tôi vẫn nên tìm lưới câu của mình trước."

"Ú!"

Sói Bắc Cực chạy nhanh như bay, cùng với âm thanh, bóng trắng lao tới, vượt qua đầu cô rồi dừng lại, ba chân khó nhọc giữ vững, chạy nhỏ về phía Lâm Thiên Du, cắn lấy tay áo cô, ra vẻ kéo cô quay lại.

"Hửm?" Lâm Thiên Du để nó kéo, bước chân không vội không chậm theo sau, "Phát hiện gì thú vị à?"

Sói Bắc Cực bị nhốt trong nhà nhiều ngày, mặc dù không thiếu thức ăn nhưng mãi một chỗ cũng buồn chán.

Những con khác trong bầy sói thỉnh thoảng vẫn có thể ra ngoài săn.

Sói Bắc Cực bị thương, rời tầm mắt cô Lâm Thiên Du cũng không yên tâm, huống hồ là trong thời tiết xấu, ngoài việc ôm nó ra hít thở không khí, phần lớn thời gian cô vẫn ở nhà.

Giờ có thể chạy ra ngoài, sói Bắc Cực tất nhiên rất vui vẻ.

Nhảy nhót trên tuyết.

Trong lúc chạy, lớp lông mềm mại trên người cũng rung động theo, giống như chó Samoyed vui đùa.

Quay lại một đoạn đường, sói Bắc Cực buông tay áo ra, chạy nhanh hai bước rồi đứng trên chỗ nó đào cả buổi sáng, "Ú ú!"

"Đây là..." Lâm Thiên Du sững sờ, ánh mắt lướt qua tuyết chất đống xung quanh, vật cố định đông cứng trên băng, chính là thứ cô dùng để cố định lưới câu.

Lâm Thiên Du bỗng ngước mắt, ngạc nhiên không thôi, "Sao cậu tìm được vậy?"

Xét theo lớp tuyết xung quanh nơi này bị đào lên, chỗ này hẳn đã bị tuyết che kín hoàn toàn, nhưng sói Bắc Cực không chỉ tìm được mà còn tự mình đào lên.

"Ú!" Sói Bắc Cực thò ngực, vẫy đuôi hăng hái hơn bình thường.

Lâm Thiên Du cúi xuống, v**t v* đầu sói Bắc Cực, đoán: "Có thể nó ngửi thấy mùi của tôi?"

Chỉ là thời gian đã trôi qua lâu, mùi vương trên vật cố định cũng tan đi gần hết.

Hơn nữa là trong tình trạng bị tuyết phủ, khứu giác của sói Bắc Cực nhạy đến vậy sao?

Lâm Thiên Du gãi dưới cằm sói Bắc Cực qua găng tay dày, "Cực nhọc rồi, hôm nay cho cậu thêm phần ăn, xem có loại cá nào chưa ăn, nấu canh cho cậu."

"Ú ú!"

Lớp băng dày cứng, khó mở ra so với đục lỗ khác.

May là Lâm Thiên Du có dụng cụ, chỉ là khi dùng rìu chặt, chú ý không được chặt phần băng có lưới câu, nếu lưới trôi xuống biển, có thể sẽ bị dòng nước cuốn đi ngay lập tức, kịp gọi hải cẩu đốm nhỏ kéo lưới vào cũng không kịp.

Lâm Thiên Du chặt băng, sói Bắc Cực ngoan ngoãn nằm một bên, đuôi vẫy qua vẫy lại, phía sau đã quét sạch một vùng hình quạt.

Đập vỡ băng, dùng gậy gỗ móc những khối băng lớn lên bờ.

Lâm Thiên Du kéo vật cố định, men theo xuống dưới túm lấy lưới câu kéo lên, "Lưới lần này nặng hơn lần trước."

Kéo lên cảm giác hơi bị kẹt, may là lần này khi đập băng đã đập rộng hơn bình thường, nếu là lỗ trước đây, lần này có lẽ không thể kéo cả lưới lên nguyên vẹn.

Dù vậy, khi vớt lưới vẫn phải lắc nhẹ qua lắc nhẹ lại, điều chỉnh vị trí, tránh những con cá có kích thước lớn bị mắc.

Lắc lư mấy cái, lưới câu mới được Lâm Thiên Du kéo hẳn lên.

'Soạt' cái rơi khỏi mặt nước, lập tức mặt băng gần đó rơi một vũng nước lớn, làm tan chảy một phần tuyết.

Chưa kịp kéo lưới đi, Lâm Thiên Du phát hiện, phía dưới đáy lưới dường như có một vật nhỏ màu xám đen, "À? Rớt một con cá..."

Chưa dứt lời, con chim cánh cụt cắp cá trong mỏ ngẩng đầu lên, mắt trợn trừng nhìn Lâm Thiên Du.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 666: Chương 666



Cảnh tượng có phần ngượng ngùng.

Con cá cắp trong miệng không biết có nên ăn hay không.

Ăn cũng không được, không ăn cũng không xong.

Chim cánh cụt suy nghĩ đơn giản một chút, rồi nhón chân chui vào lưới cá.

Rõ ràng là cứ ăn trước đã.

Sói Bắc Cực vừa mới tránh xa nước, giờ chú ý đến động tĩnh, chạy lại nhìn thấy chim cánh cụt cũng sững sờ.

[Ôi trời ơi?! Thực sự là chim cánh cụt! Xám xịt dễ thương quá.]

[Có vẻ nhỏ bé quá, lưới cá có thể che kín nó, bằng kích cỡ báo tuyết nhỏ không?]

[Bị sói Bắc Cực nhìn chằm chằm mà vẫn cứ ăn à!]

[Chim cánh cụt ăn trộm tự phục vụ bị bắt quả tang.]

Lâm Thiên Du kéo lưới cá ra sau một chút, chim cánh cụt đã tự mình vướng vào lưới rồi, lưới cá di chuyển, nó cũng bị kéo theo.

Chưa kéo xa lắm, dừng lại cách hố băng một đoạn, Lâm Thiên Du trải lưới ra.

Bên trong có khá nhiều cá tươi lớn, lưới cá không mở ra thì chúng vẫn cựa quậy, giờ lưới mở, tiếng đuôi cá rơi xuống đất 'bộp bộp' không dứt.

Chim cánh cụt lếch thếch đứng dậy, ngơ ngác ngồi xuống giữa đám cá lớn, cái đuôi cá trong mỏ vung vẩy đánh nó mấy cái, nó cũng không để ý ăn nữa.

Rõ ràng bị cảnh tượng này dọa đến rồi.

Lâm Thiên Du dùng gậy móc những con cá nhảy lò cò ra khỏi hố băng về, cười hỏi chim cánh cụt: "Bố mẹ em đâu rồi?"

Chim cánh cụt trông còn nhỏ tuổi, vóc dáng so với chim cánh cụt trưởng thành, đứng lên cũng chưa tới một nửa con trưởng thành.

Đặc biệt là vừa mới lên khỏi nước, lông vũ trên người vẫn ướt đẫm, khiến nó trông thấp bé hơn.

Đầu có phần màu đen, lưng và bụng màu xám nhạt, móng vuốt cũng đen.

Lâm Thiên Du quan sát con chim cánh cụt, "Có vẻ vẫn còn non lắm."

Chim cánh cụt ăn không nhiều, mổ bên trái, bên phải đã no căng bụng rồi, nó nháy mắt nhìn Lâm Thiên Du, mỏ vàng mở ra đóng lại, không kêu lên tiếng.

Lâm Thiên Du ngồi trên hòn đá gần đó, tựa cằm vào lòng bàn tay, không hiểu: "Chim cánh cụt non này, phải ở trong túi ấp của chim cánh cụt đực chứ, sao nó tự đi săn mồi được?"

Huống hồ xung quanh không có chim cánh cụt vua nào.

Nếu có, chỉ còn lại cái lưới với lượng cá này thôi.

Chim cánh cụt bị cô nhìn, lắc lư mình trượt sang bên cạnh, có vẻ thận trọng, "A!"

Lâm Thiên Du chỉ xuống cá dưới đất: "Không ăn thêm à?"

Lưới cá của cô, thời gian qua chắc chắn đã có động vật khác tới, bên trong không còn cá chết, chỉ vương vài phần cặn bị ăn sạch mà không trôi đi.

Mặc dù bị vây trong lưới, nhưng dưới nước lực tấn công của cá lớn cũng không nhỏ, hớ hênh một cái đuôi cũng có thể đánh các sinh vật nhỏ chóng mặt, so với đó, cá tươi mới chết không cử động dễ ăn hơn.

Chim cánh cụt rõ ràng cảnh giác với con người xa lạ, mắt liếc nhìn không rời, đồng thời di chuyển cẩn trọng, có vẻ đang chuẩn bị chạy trốn.

Nhận ra ý định của nó, Lâm Thiên Du cũng không cản trở, "Đàn chim cánh cụt vua chắc ở gần đây."

Nếu chim cánh cụt tự nhớ đường về nhà, chạy về một mình cũng được.

Ngoại trừ con sói Bắc Cực bên cô, xung quanh có vẻ không có thú dữ lớn khác.

Chỉ thất thần nhất thời, chim cánh cụt nắm lấy cơ hội quay đầu chạy, đôi chân ngắn cố hết sức, đôi cánh ngắn giang ra hai bên như tay, giống như cái thùng nhỏ màu xám chạy trên đôi chân dài.

Kết quả chỉ chạy được vài bước đã vấp phải khối băng.

Là khối băng Lâm Thiên Du đào ra từ hố khi mở băng, khá lớn.

Lâm Thiên Du vội nói: "Cẩn thận."

Chim cánh cụt nằm phịch xuống trượt tới, cả khối băng bị đâm cũng trượt theo một đoạn.

Đường vạch trên mặt đất khiến Lâm Thiên Du nhíu mày, nhìn quen mắt, giống với đường vạch trên tuyết cô từng thấy, chắc chắn nơi đó là do chim cánh cụt trưởng thành trượt bụng trên băng để lại.

Chim cánh cụt xông tới hố băng, rõ ràng không phải lần đầu tới đây, ít nhất nó rất quen đường dưới nước.

- "A!"

Đi nào!

Chim cánh cụt gọi oai vệ.

Tuy nhiên, khối băng cũng trượt theo nó vào hố cũng chặn mất một nửa lỗ.

Chim cánh cụt vừa ăn no, bụng phệ, đầu chui xuống phía dưới nửa thân, móng vuốt trên không ngừng duỗi thẳng, còn vẽ vẹo trong không trung, giống như đang bơi dưới nước, rất nỗ lực.

Lâm Thiên Du: "..."

Danh sách bình luận: [!!!]

[Pfft haha haha chết cười, chú mập xuống không được nữa rồi.]

[Bé nhỏ ngốc nghếch dễ thương quá đi. Ăn vào sẽ không ảnh hưởng đến trí thông minh chứ nhỉ.]

Khối băng chặn bên cạnh, dù chim cánh cụt cố gắng thế nào, bụng vẫn bị kẹt chặt, đầu luồn hoàn toàn vào trong, nửa thân trên chui vừa đủ.

Sợ nó cố chui sâu hơn sẽ khiến khối băng và hố băng kẹt chặt hơn.

Lâm Thiên Du bước tới, ôm lưng chim cánh cụt kéo ra.

Bị nhấc lên, chim cánh cụt vẫn chẳng hay biết gì, móng vẫn cứ đá liên tục.

"Hả? Còn ổn chứ?" Lâm Thiên Du đặt chim cánh cụt thẳng đứng lên, mới phát hiện nó nhắm mắt bơi, chuyên tâm không tạp niệm.

Nếu không bị kẹt ở hố băng, có lẽ bây giờ đã bơi về đàn chim cánh cụt rồi.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 667: Chương 667



Chim cánh cụt bơi hồi lâu mới mở mắt ra, thấy thẳng mặt Lâm Thiên Du, đôi chân nhỏ đang đá liên tục dừng lại, cánh nhỏ bên hông cũng căng thẳng, mắt mở to hú hồn, "A!”

"A..." Lâm Thiên Du bắt chước cách nó mở miệng, không nhịn được cười, "Còn 'Đi nào', cậu định đi đâu? Ăn cá của tôi rồi, ở lại trả nợ bằng công việc đi."

Chim cánh cụt không có sức, vật vã còn kém cả mèo con, thêm kích thước nhỏ bé, không thể linh hoạt lắm, quay cuồng trong tay Lâm Thiên Du mà vẫn không tìm được cách thoát.

Lâm Thiên Du xoa chim cánh cụt: "Đừng vật vã nữa, đợi bố mẹ em tới chuộc."

Chim cánh cụt giật mình mệt lử, mỏ há ra thở hổn hển, không cần Lâm Thiên Du nói, nó cũng tự đầu hàng.

Lâm Thiên Du chỉ đùa vui với chim cánh cụt, không có ý định mang nó về, ve vuốt một lúc rồi đặt chim cánh cụt xuống.

Cô cúi xuống giúp kéo khối băng chưa kịp chèn chặt trong hố ra ngoài.

Chim cánh cụt vừa chạm đất đã muốn chạy, nhưng vì bơi từ dưới nước lên nên không rõ lối trên băng lắm, đi được hai bước rồi dừng lại, nhìn cảnh vật xa lạ chung quanh, cũng không tiến nữa. Chú ý thấy động tác của Lâm Thiên Du, nó tò mò tiến lại nhìn.

Khi đào băng khó tránh việc làm ướt găng tay.

Lâm Thiên Du đặt lòng bàn tay lên khối băng, hai tay nâng lên, đặt lên bề mặt thì găng tay bên trong cùng băng dính chặt vào nhau, kéo mạnh ra thì tuột găng tay ướt đi, gấp lại thành đôi.

Đẩy khối băng lớn ra xa, lỗ băng hoàn toàn trống, Lâm Thiên Du vỗ tay: "Giờ em có thể đi vào rồi."

Với kích thước hố băng bây giờ, chim cánh cụt ăn thêm hai ba con cá lớn nữa cũng có thể dễ dàng luồn vào.

Được thả ra, chim cánh cụt hơi ngẩng cằm, không vội vàng như ban nãy.

Có lẽ nhận ra con người trước mặt không có ý hại mình, chim cánh cụt bớt căng thẳng.

Lâm Thiên Du vẫy tay với chim cánh cụt rồi quay đi thu dọn đống cá của mình.

Ở trên bờ một lúc, cá trải ra không còn nhúc nhích.

Lâm Thiên Du nhóm lửa, treo găng tay hai bên sưởi ấm, găng tay dày bị ướt phải mất thời gian phơi khô hơn, nhưng cô cá nhiều, chờ xử lý hết cá thì găng tay cũng khô gần hết.

Chim cánh cụt đứng bên cạnh một lúc, rồi len lỏi mép băng chui xuống hố.

Rơi xuống im lặng, giống như trượt nhẹ xuống, mặt nước cũng không vỗ lên sóng lớn.

Sói Bắc Cực đứng trên bờ nhìn xuống.

Sợ có động vật nhỏ nào đi ngang rơi xuống, Lâm Thiên Du thu hẹp lỗ băng, chỉ để lại kích thước vừa đủ thả lưới.

Xoay người dùng rìu đẽo bụng cá, gọi với: "Chim cánh cụt đi rồi, đừng nhìn nữa. Đến ăn đi, thịt cá tươi, ăn nhiều lên trước khi bị đông cứng."

Sói Bắc Cực cũng biết bắt cá, chỉ là không thành thạo lắm, cũng không phải mọi con sói Bắc Cực đều có khả năng bắt cá, hầu hết thời gian chúng ăn vẫn là tuần lộc, lạc đà, cá ít khi ăn.

Lâm Thiên Du đưa phần thịt cá đã xử lý cho sói Bắc Cực trước, cho đến khi trước mặt nó chất thành đống cá nhỏ, mới ném phần còn lại lên tấm ván.

Tiếng cá sống giãy giụa khi cắn rất rõ. Sói Bắc Cực nằm xuống, dùng bàn chân trước không bị thương ấn cá rồi cắn ăn.

Thấy nó ăn ngon lành, Lâm Thiên Du cũng chọn một con cá nướng lên, "Lưới lần này toàn cá lớn."

Lâm Thiên Du bất kỳ cầm một con lên, đều dài bằng cánh tay cô.

Có lẽ nhờ thời gian thả lưới lâu, cá nhỏ đã bị cá lớn ăn hết, chỉ còn lại loài có kích thước lớn.

'Sột soạt' tiếng nước nhỏ vụt qua nhanh chóng rồi biến mất. Như có thứ gì xé nước băng qua.

Lâm Thiên Du vô thức cúi đầu xuống, không phát hiện gì bất thường, không khỏi nhíu mày, nghe nhầm à? Lầm tiếng gió thành tiếng nước.

Sói Bắc Cực cũng dừng ăn, l**m mũi, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống lớp băng.

Bề mặt phủ tuyết, nhìn không khác đất bằng phẳng, mắt thường không thể nhìn ra gì cả.

Lâm Thiên Du đặt tay lên đầu sói Bắc Cực v**t v* an ủi nó, lớp băng dày đến mức cô dùng rìu chặt còn phải đập nửa ngày, cũng không lo sợ gì có thú dữ hung tợn nào chui lên từ bên dưới.

Trong môi trường này, sinh vật biển lớn nguy hiểm, có vẻ chỉ có cá voi, cá nhà táng và cá voi trắng thôi, hoàn toàn không thể lên được.

Tiếng nước chảy càng rõ, sói Bắc Cực cũng từ nằm thẳng dậy.

Khoảnh khắc sau, hố băng gần đó bỗng nổi sóng nước lên, nước biển bắn lên băng xung quanh, chim cánh cụt ướt nhẹp hoảng hốt chui từ hố băng ra.

Quay đầu thấy Lâm Thiên Du, mắt chim cánh cụt sáng rỡ, "A a a!" vừa hô to, vừa chạy về phía cô.

Tiếp sau nó từ hố băng bơi ra là một con cá lớn, lao thẳng ra khỏi hố, do đã thu hẹp nên lỗ băng đủ cho chim cánh cụt luồn qua nhưng không để lại khoảng trống cho cá lớn, lực lao đà khiến nó đâm thẳng lên trên, rồi bị kẹt chặt.

[Trời ơi?!]

[Cá gì thế nhỉ? Sao đầu to thế?]

[Ôi dồi, con cá này có vẻ còn lớn hơn cả chim cánh cụt, không lẽ nó tưởng chim cánh cụt là mồi à?]

"A a a!" Chim cánh cụt đứng trước mặt Lâm Thiên Du, cánh nhỏ chỉ về phía con cá lớn kia, ngẩng cao đầu.

Tôi giỏi lắm đấy!

Lâm Thiên Du nhướn mày, có vẻ chim cánh cụt cho rằng cá này do nó bắt.

Thay vì bị cá đuổi, ngược lại chim cánh cụt đóng vai mồi nhử, thu hút sự chú ý của cá lớn, dụ nó về tận đây.

Nhìn vẻ tự hào của chim cánh cụt, Lâm Thiên Du không nhịn được cười, khen: "Giỏi quá đi."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 668: Chương 668



"A!" Được khen, chim cánh cụt rõ ràng càng thích thú hơn, cố ý đi tới mép hố băng, con cá bị kẹt bên trong vẫn cố gắng cắn nó.

Chim cánh cụt dừng lại, đúng lúc con cá lao lên rồi rơi xuống, nó tiến tới, cúi đầu mổ một cái vào đầu cá.

'Bốp' một tiếng, mổ không nhẹ chút nào.

Bị kẹt trong hố băng, cá không thể xoay người, chỉ có thể nhúc nhích nhỏ, mỗi lần cử động lại bị kẹt chặt hơn, nhưng vẫn không từ bỏ ý định ăn chim cánh cụt.

Cá hoang không có thức ăn cố định, sẽ ăn bất cứ thứ gì, sinh vật phù du, tảo biển, cá con... chúng đều ăn.

Cá lớn càng thế, miệng có thể nuốt vừa là ăn hết, kể cả chim cánh cụt sống cũng không vấn đề gì, dưới biển, một số cá ít thông minh còn nhầm chim cánh cụt bơi lội là cá.

Chim cánh cụt chọc ghẹo bên cạnh, mỗi lần cá há miệng nó lại né tránh, rồi lại từ từ áp sát, khiến cá lớn cứ tưởng sắp được mà há mồm.

"A!" Làm mồi nhử chim cánh cụt rất vui vẻ, tiếng kêu cũng sống động hơn nhiều.

"Ha ha..." Nghe ra ý nó, Lâm Thiên Du không nhịn được cười: "Biết loại cá lớn này thích mình nhất mà không chạy xa đi, chút nữa thực sự bị nó cắn đấy."

[Hả?]

[Ừ đúng rồi, quả thực là cố ý dụ kẻ địch tiến sâu vào.]

[Cá: Mọi người có ai hiểu không, con chim cánh cụt tôi đuổi bây giờ áp dụng chiến thuật Tôn Tử cho tôi đấy.]

[Ú ú cái sinh vật xám xịt này cũng quá dễ thương, nghịch ngợm ghê, chọc chọc đuôi nó đây.]

Có vẻ chim cánh cụt không phải lần đầu bị cá lớn đuổi.

Còn biết chủ động thu hút, chạy lên băng, dùng hố băng làm kẹt có thể ngoài dự đoán, nhưng cách chuyển từ dưới biển lên bờ để trốn tránh sự truy đuổi của cá lớn, chim cánh cụt đã rất quen thuộc.

Cá lớn dù sao cũng đã bị mắc kẹt, không chạy thoát được nữa, chim cánh cụt mổ vài cái để dọa con cá vừa bắt, xoay người lổm ngổm chạy về phía Lâm Thiên Du.

Dáng vẻ của chúng dưới nước rất linh hoạt, nhưng trên bờ dù chạy hay đi cũng trông rất vụng về, cộng thêm chim cánh cụt hiện giờ có vóc dáng tròn trịa, chạy cứ như cái bình khí nhỏ.

Chim cánh cụt lắc lư, hôm nay trời đẹp, đứng trên bờ một lúc, nước bám trên lông cũng đã khô gần hết dưới ánh nắng.

Xa xa, hải cẩu đốm cũng lên bờ nằm sấp xuống chỗ cũ, tận hưởng ánh nắng ấm rực rỡ sau những ngày bão tuyết liên tiếp.

Có lẽ là hồn nhiên sợ không trời, chim cánh cụt chú ý tới bầy hải cẩu xa xa nhưng không có phản ứng gì, chỉ liếc nhìn, chú ý vẫn tập trung vào Lâm Thiên Du.

"Cẩn thận đừng chạy vào bầy hải cẩu nhé." Lâm Thiên Du ngồi bên đống lửa nướng cá: “Hải cẩu ăn thịt chim cánh cụt."

Ngay cả chim cánh cụt trưởng thành cũng có thể trở thành mồi của hải cẩu đốm, huống hồ là con non nhỏ bé thế này, trực tiếp coi như mồi nhắm rồi.

"A..." Chim cánh cụt từ từ lại gần, so với bầy hải cẩu xa xa kia, nó cảnh giác hơn một chút với sói Bắc Cực.

Mặc dù chim cánh cụt không có trong thực đơn của sói Bắc Cực, nhưng sói chỉ cần cắn một phát là hại chết nó.

Về vấn đề sinh tử, chim cánh cụt vẫn rất thận trọng.

Nhưng may mắn là sói Bắc Cực tính tình tốt, ôn hòa, thấy sinh vật nhỏ vô hại áp sát, nó cũng không để ý nhiều, cúi đầu cắn con cá còn dở bữa trước tiếp tục ăn.

Chim cánh cụt ngồi xuống cách đó không xa, lông che kín móng vuốt, càng giống một cái hình trụ nhỏ ngồi trên mặt đất.

Thấy sói Bắc Cực không nhìn mình, nó từng chút một rút ngắn khoảng cách với đầu ngón tay Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du đưa những con cá con bị mắc kẹt trong lưới do cá lớn chặn không thoát ra khi thu lưới cho nó: “Không về đàn chim cánh cụt à?"

Chim cánh cụt đã no bụng rồi, nhưng đối với cá đưa tới miệng cũng không lý do từ chối, nó vươn cổ ngửa đầu đón lấy, mổ vài cái điều chỉnh góc độ rồi ngửa đầu nuốt trôi.

Đối với câu hỏi của Lâm Thiên Du, chim cánh cụt khó xử kêu lên: "A...!"

Xa, mệt.

Có lẽ là lười đi, nghỉ một chút rồi tính.

Đối với một chim cánh cụt chưa trưởng thành, trong thời gian ngắn bị cá lớn đuổi và tự đi bộ về nhà, có phần quá sức.

Lâm Thiên Du gật đầu, hỏi nó: "Em còn nhớ hướng đàn chim cánh cụt ở đâu không?"

Nếu chỉ biết đường dưới nước thì cô không biết phải làm thế nào.

Có thiết bị lặn chuyên dụng trên đảo Bắc Cực cũng rất nguy hiểm, huống hồ cô bây giờ không có cả bộ đồ lặn.

"A!" Nói tới đây chim cánh cụt hăng hái hẳn, vươn cánh chỉ về bên phải.

Chính là hướng Lâm Thiên Du đuổi theo dấu vết trên băng lúc trước.

Lâm Thiên Du nói: "Được, nghỉ ở đây một lúc, đợi chị xong việc sẽ đưa em qua."

Còn về con cá...

Tạm thời cũng không biết phải làm thế nào để lấy ra.

Mắc rất chặt rồi, lúc nãy còn cử động được chút, giờ thì không nhúc nhích nổi.

"Ai biết loại cá này không?" Lâm Thiên Du đi tới, đưa tay so sánh, miệng cá gần bằng năm ngón tay mở rộng của cô rồi.

[Không biết... con cá này có vẻ lớn hơn cả cá ngừ vây xanh mà Đại Bạch tặng lần trước nữa.]

[Trông hung dữ quá, lớn thế chắc là cá sâu, nhờ ánh sáng yếu ớt dưới đáy biển mà sống bừa bãi.]

[Con cá này quật một cái đuôi có thể đánh tôi quay cuồng, họ hàng xa với cá mồi nhọn đấy.]

Phong Tĩnh Dã: [Cá hồi vây đỏ Bắc Cực, cùng họ với cá hồi Bắc Cực, chỉ khác biệt về kích thước, thịt có vị giống thịt cừu, có thể nếm thử. Chỉ cần lưu ý là chúng hung dữ, cẩn thận đừng bị cắn.]

Không chỉ cá nanh dài mới cắn người, cá không răng bị mồm hút còn đáng sợ hơn.

Con cá này hiện tại không thể cử động, nhưng cũng không thể xem nhẹ tính nguy hiểm của nó.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 669: Chương 669



Loại cá này hiếm thấy trên thị trường.

Phần lộ ra ngoài của cá hồi vây đỏ Bắc Cực, mắt cá đã lớn bằng nắm tay, không chớp mắt, lồi ra quay động, miệng cá há mở đóng lại, như đang mô phỏng cắn người.

"Cũng hung dữ đấy." Lâm Thiên Du không vội vã kéo nó ra, con cá lớn như vậy, muốn lấy ra chắc chắn phải mở rộng hố băng.

Nhưng cô không thể vừa đập băng vừa kéo cá hồi vây đỏ ra.

Chỉ cần một khe hở nhỏ là cá lớn này chắc chắn bơi đi ngay, khó kiểm soát phần th*n d*** nước.

Lâm Thiên Du để lại cận cảnh mặt trước cá hồi vây đỏ cho phòng livestream, quay lại ăn cá nướng, cứ để con cá đó đấy.

Cô xé thịt trên lưng cá nướng, cá tẩm gia vị rất thơm, mép thì cháy cứng: “Vẫn là cá tươi ngon nhất."

So với cá đã thu gom trước đây, cá biển tươi không biết khác chỗ nào, nhưng ăn vào cảm giác rất dễ phân biệt.

Chim cánh cụt thấy Lâm Thiên Du chỉ nhìn qua con cá rồi quay lại, mắt chớp đi chớp lại, có vẻ nghĩ ra điều gì, lạch bạch chạy tới, vòng ra phía sau, mổ vào đầu cá, cố sức kéo.

Chỉ là... vóc dáng chim cánh cụt và cá hồi vây đỏ quá chênh lệch, kéo cá ra khỏi hố là chuyện muốn mà không được.

Chim cánh cụt cắn chặt, người ngửa ra sau, nghiêng mà không ngã xuống, trong chốc lát, cảnh tượng như đóng băng lại vậy.

Lâm Thiên Du moi xương lớn ra khỏi cá nướng, liếc nhìn chim cánh cụt ganh đua với cá lớn: “Cẩn thận đừng ngã nhé."

Vừa dứt lời, mỏ chim cánh cụt trượt khỏi đầu cá, tư thế ngửa ra sau không kịp phản ứng, mỏ vừa buông ra, chim cánh cụt đã ngã cái rẹt.

'Bịch' một tiếng rơi xuống tuyết.

Tuyết xung quanh hố băng đã dọn sạch nên không dày, chỉ đỡ được phần nào cho chim cánh cụt.

Nhưng lăn một vòng rồi đứng dậy, chim cánh cụt vẫn dính khá nhiều tuyết, bị ngã hơi choáng váng, nếu đôi cánh tiến hóa thành chân trước dài hơn, lúc này chắc đã bắt đầu xoa sau gáy rồi.

[Chị Lâm nói ra là xảy ra.]

[Ha ha ha, mắt nó gần bằng mắt cô rồi còn muốn kéo ra. Thân hình nhỏ nhưng chí lớn.]

[Tôi còn không dám tưởng tượng nuôi sinh vật nhỏ thế này trong bể cá nhà mình, tôi sẽ vui đến mức nào.]

[Chọt đầu một cái là khóc lâu lắm đấy.]

...

Chim cánh cụt cố gắng hết sức, kéo lắc mãi mà vẫn không kéo được cá ra.

Nó mệt đến thở hổn hển, cái bụng nhồi đầy cá lên xuống.

Lâm Thiên Du ăn xong cá, lau tay bằng tuyết: “Đừng chơi nữa nhóc, qua đây với chị, chị đưa em về nhà."

Trước đây cô không thấy chim cánh cụt ở đây, có lẽ vì hải cẩu, chim cánh cụt tránh khu vực này.

Thời gian bão tuyết, hải cẩu không tới đây tắm nắng, mới có cơ hội cho chim cánh cụt di chuyển, chỉ là vừa hết tuyết, chúng lại đi mất.

Lâm Thiên Du đeo găng tay, bên trong đã được hong nóng lâu: “Đi thôi, em chỉ đường nhé."

"A!"

Chim cánh cụt nhận lệnh, cúi đầu đi trước.

Sói Bắc Cực đi cạnh Lâm Thiên Du.

Tấm ván đựng cá và ba lô thì để nguyên tại chỗ, cá còn một nửa chưa làm xong, quay lại còn phải tiếp tục.

...

"Em từng thấy chim hải âu lớn không?" Lâm Thiên Du nhìn bóng lưng chim cánh cụt không nhịn được hỏi.

Chim cánh cụt ngước đầu lên, mắt tròn xoe mơ hồ: “A?"

Có vẻ không biết rồi.

"Hải âu lớn trông giống các em lắm, có cơ hội cho các em gặp mặt nhau. " Lâm Thiên Du nhếch môi, không biết chim cánh cụt và chim hải âu gặp nhau sẽ thế nào, có tò mò sinh vật lạ mà trông giống mình không.

Động vật không có gương, chúng chỉ biết hình dáng của mình qua mặt nước, vốn đã rất giống, liếc nhìn qua chung chung càng giống thêm.

Lâm Thiên Du xoa đầu chim cánh cụt: “Nào, chị bế em nhé."

Vượt qua mặt băng nứt toác, leo lên dốc.

Chim cánh cụt đi bằng trên đất phẳng còn mệt rồi, dốc này tất nhiên không thể lên.

Sói Bắc Cực bị thương nhưng sức khỏe vẫn tốt, đi chỗ này như đi bình thường, lao lên không vấp ngã, còn dừng lại quan sát thỉnh thoảng.

Lâm Thiên Du một tay ôm chim cánh cụt, một tay cầm gậy, cố đi theo vết chân sói Bắc Cực: “Có vẻ tôi nghe thấy tiếng chim cánh cụt rồi?"

Mới đi chưa xa, quay đầu vẫn có thể thấy đống cá trải ra phía dưới, mới leo lên dốc.

"A!" Chim cánh cụt rõ ràng cũng nghe thấy.

Là tiếng của bạn bè quen biết, nó hăng hái đáp lại, cho dù bạn không nói chuyện với nó, nó vẫn cứ 'A a' kêu không ngừng.

Lâm Thiên Du đi lên trên, vừa định suy nghĩ cách trượt xuống, kết quả vừa nhô đầu ra, dưới đáy chim cánh cụt đồng loạt ngẩng đầu lên, lập tức, vô số đôi mắt nhìn về phía cô.

Tiếng chim cánh cụt im bặt.

"... "

Xuống như thế này, sợ gây hoảng loạn cho đàn chim cánh cụt mất.

Lâm Thiên Du nghĩ ngợi, bế chim cánh cụt trong tay lên, hai tay giơ lên khỏi sườn dốc, đồng thời quay đầu hỏi:

"Xin hỏi - Có phải ai đó làm rơi chim cánh cụt nhỏ này không?"
 
Back
Top Bottom