Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 620: Chương 620



Hàng Tư Tư hỏi: "Chị Thiên Du không đi tìm báu vật à?"

"Tùy duyên thôi." Lâm Thiên Du khá thản nhiên: “Chị định xây chỗ trú ẩn trước đã, báu vật không gấp. "

Đồ dùng đầy đủ dùng từ từ, trong hòm báu cũng không có thứ gì có thể dùng để xây nhà, cô tự nhiên cứ gặp được thì tốt, không thì thôi.

"Được rồi, vậy em đi tìm tiếp." Hàng Tư Tư để bát xuống đứng dậy: "Chị Thiên Du em đi đây."

Không quấy rầy Lăng Dương ngủ, Hàng Tư Tư uống nước xong rồi đi.

Lâm Thiên Du chậm rãi ăn thịt hải cẩu, trừ việc phải nhai cẩn thận, còn lại không có vấn đề gì.

"Lát nữa ra lấy thêm gạch tuyết, giá như ở đây tuyết dày thêm chút thì tốt rồi." Cô sẽ khỏi phải chạy xa để lấy những khối tuyết phẳng lì.

Khi chọn địa điểm căn cứ, đoàn làm phim đặt an toàn lên hàng đầu, tuyết xung quanh không dày đặc bằng nơi xa hơn.

"Ờ!"

Gấu Bắc Cực vừa rời đi không lâu đã chạy vội vã quay lại.

Lâm Thiên Du còn chưa ăn hết miếng thịt hải cẩu trong tay, nghe thấy tiếng động không khỏi ngạc nhiên: "Quay lại nhanh thế?"

Quay đầu lại, thấy gấu cắn trong miệng chính là hải cẩu con.

Lâm Thiên Du: "..."

Mới đưa đi thôi.

"A ô."

Đã từng trải một lần, lúc này bị gấu cắn mang đi, hải cẩu vẫn bình thản, mắt còn không chớp một cái.

So với lần đầu tiên kêu khóc om sòm, bây giờ thản nhiên quá đỗi.

Gấu đặt hải cẩu xuống: “Ù ù!"

Bỏ!

"Bỏ?" Lâm Thiên Du mím môi, hiểu ra nguyên nhân sau đó không nhịn được cười. "Không phải bỏ đâu, nó không bị lạc, nó quay về đàn hải cẩu, tôi đưa nó về đấy."

Lâm Thiên Du cười giải thích với phòng livestream: "Tuyết Đoàn có lẽ nghĩ hải cẩu bị lạc, gặp nó nên cắn về."

[Gấu Bắc Cực: Tuyệt đối không bỏ rơi thành viên nào trong nhóm!]

[Hải cẩu: ???Anh biết lịch sự không vậy?]

[Chờ đã... Lần đầu cắn hải cẩu cũng là vì lý do này sao? Ngửi thấy mùi của chị Lâm trên người hải cẩu, tưởng chị Lâm đánh rơi nó nên cắn mang về?]

[Có lý! Lần đầu Tuyết Đoàn không có ý định ăn Xám Xám.]

...

Gấu dùng mũi đẩy hải cẩu, đẩy nó tới bên cạnh Lâm Thiên Du: “Ù ù!"

Có vẻ cố ý quay lại đưa hải cẩu, sau khi trao xong, nó quay đi tiếp tục săn bắt.

Cũng có thể đi tìm cáo tuyết.

Chỉ để lại Lâm Thiên Du và hải cẩu trố mắt nhìn nhau.

"Hmm..." Lâm Thiên Du nghĩ rồi nói: "Hay là ở lại đây với chúng tôi nhé? Tôi bảo đảm em có cá ăn không hết."

Hải cẩu chớp mắt: “A ô!"

Đồng ý!

...

Thời tiết trên đảo cũng bình thường.

Chỉ nhiều nhất là gió tuyết mạnh hơn, không có bão.

Dù sao điều kiện đặc biệt của đảo Bắc Cực, thời tiết cực đoan của các đảo khác tối đa chỉ làm khó khăn thêm việc sinh tồn, còn cực đoan ở đây có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Vì thế khi lên kế hoạch thời gian, đảo Bắc Cực cố ý để cuối cùng, tránh các thời tiết cực đoan trước đó.

Lều có thể ở tạm, Lâm Thiên Du xây chỗ ở, các khách mời khác cũng lần lượt bắt tay vào.

Do Lâm Thiên Du xây phức tạp hơn, còn làm các ngăn riêng biệt, nên hoàn thành muộn hơn các khách mời khác.

Đến ngày livestream thứ 7, Lâm Thiên Du đứng trên đống đá chất cao, đặt khối tuyết cuối cùng vào, vỗ vỗ cho khối tuyết vừa khít, kín mít.

"Xong!"

Lâm Thiên Du nhảy xuống từ đống đá, đi vòng quanh lều tuyết hoàn chỉnh, tìm xem có lỗ hổng nào không.

Từ bên ngoài vào, người đầy tuyết, Lâm Thiên Du cố ý để cửa ở phía nhà bếp, ngăn giữa là phòng tắm, phía trong mới là phòng ngủ, khí nóng không thể thoát ra ngoài.

Cáo tuyết và gấu Bắc Cực đi săn chưa quay lại.

Lâm Thiên Du qua cổng vòm, cổng ngoài kéo dài thêm chút, phải cúi người xuống một chút khi vào, bước vào trong có thể đứng thẳng.

Cô mang thiết bị livestream vào, đốt lửa trước, im lặng chờ nhiệt độ lên là được.

Giường gỗ và đồ nội thất gỗ đã được đưa vào trước khi đóng mái, nếu không cửa quá nhỏ, giường và các thứ khác không thể mang vào.

'Kẽo kẹt' vang lên tiếng gỗ rung nhẹ.

Lâm Thiên Du đưa đũa đốt lửa, tưởng là tiếng gỗ cháy bên trong, nhưng nghe kỹ, có vẻ phát ra từ bên ngoài.

Ngón tay cô khựng lại, các khách mời khác giờ này vẫn đang bận tìm kiếm thức ăn, không có ở căn cứ.

"Tss..." Lâm Thiên Du đặt ngón trỏ lên môi: “Có vẻ có ai đó ngoài kia đang lục tủ lạnh của tôi."

Nhìn khắp nơi trong chỗ ở, chỉ có nắp tủ lạnh phát ra loại tiếng này.

Lâm Thiên Du cẩn thận nhòm ra từ cửa vòm trước lều, tủ lạnh được xây cách chỗ ở không xa, cuối cùng quay lại nhà bếp nấu ăn, nếu tủ cách quá xa vác thịt đi nhiều đoạn đường cũng mệt.

Vì vậy xây gần một chút.

Sau khi hoàn thành chỗ ở, tủ lạnh gần như dính sát vào.

Chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng nghe rõ mồn một.

Trong tủ đều là thịt tích trữ những ngày qua, mùi máu không nồng nhưng đến gần vẫn cảm nhận được chút.

Lâm Thiên Du giơ tay tắt các thiết bị livestream có thể làm xáo trộn động vật nhỏ ăn trộm, dán mắt vào cửa vòm nhìn ra, một con báo tuyết gầy guộc đang cúi sát bên tủ, ngửi mùi thịt bên trong.

Chương 615: Báo tuyết con (1)

"Con báo tuyết này chắc chắn là con mà lần trước nhìn thấy trên vách đá." Lâm Thiên Du quan sát cái đuôi của báo tuyết rất quen thuộc.

Lần trước khi nhìn thấy, Lâm Thiên Du đã đoán có thể là báo tuyết, nhưng đuôi của báo tuyết thô và to, còn đuôi của con báo tuyết trước mặt có lẽ chỉ bằng một nửa độ dày của đuôi báo tuyết thông thường.

Phần thắt lưng và bụng rõ ràng hơn, gầy guộc chỉ như vậy.

[Đứa nhỏ này gầy quá, có vài lượng thịt trên người không nhỉ.]

[Cảm thấy tội nghiệp, có phải là báo tuyết con không, nhìn cái dáng vẻ này không giống báo tuyết trưởng thành.]

[Tôi cũng nghĩ vậy, ở độ tuổi này báo tuyết nên ra ngoài săn mồi cùng mẹ chứ, nhưng nhìn nó, có vẻ như đã lang thang một mình lâu rồi.]

Con báo tuyết này rất cảnh giác.

Từ lần gặp mặt trên vách đá lần trước cũng có thể đoán ra, những con báo tuyết ẩn sau không dám ló đầu ra.

Bây giờ nó ra đây, có thể là bị mùi máu thu hút, đói lả đến nỗi liều mạng chạy vào căn cứ của con người.

Lâm Thiên Du không dám làm phiền nó.

Trong tủ lạnh có khá nhiều hải cẩu, sư tử biển, và một số loài chim, những thứ ở trên cùng là những thứ vừa mới bỏ vào, chưa đông cứng như những thứ ở dưới, báo tuyết con có lẽ có thể cắn được, nó tự cắm đầu ăn là được.

Cô đứng ở cửa nhìn một lúc, nghe tiếng báo tuyết con ăn.

Báo tuyết nhỏ cắn thức ăn nhưng không mang đi, tìm một nơi an toàn để ăn, mà là cắn ra khỏi tủ lạnh và xé ngay tại chỗ.

Cảm giác là nó đói thật sự, không còn để ý gì nữa, chỉ muốn nhồi nhét bụng.

Báo tuyết con chưa nắm được kỹ năng săn mồi, rời bỏ cha mẹ sớm, rất khó sống sót ngoài tự nhiên.

Đói một bữa no một bữa cũng đã tốt lắm rồi.

Lâm Thiên Du trước đây từng xem phim tài liệu, những chú báo tuyết con mất sự che chở của báo tuyết trưởng thành, trước ống kính bị đói đến mức phải gặm vỏ cây.

Cô nghĩ một chút, quay lại phòng lấy ra một hộp cơm đổ đầy nước: “Giá mà có sữa bột thì tốt biết mấy."

Hòa tan trong nước nóng một chút tuyết sạch, Lâm Thiên Du suy nghĩ: "Sau tôi sẽ liên lạc với trạm cứu hộ hỏi xem."

Nhóm chương trình không chuẩn bị sữa bột những thứ đó cho khách mời, nhưng có thể đăng ký với trạm cứu hộ để bổ sung dinh dưỡng cho báo tuyết con.

Bên ngoài báo tuyết con vẫn đang ăn thịt, tuy nhiên con chim biển nó cắn ra ban nãy đã ăn hết, chỉ còn vài vệt máu, nó lại cắn một miếng thịt hải cẩu đã cắt sẵn.

Những con mồi được bỏ vào tủ đông đều được lột da lấy nội tạng, ăn rất tiện lợi.

Lâm Thiên Du nhẹ nhàng đặt nước bên cạnh cửa vòm, nước nóng pha chút tuyết, không quá nóng, cũng không lạnh, bên ngoài cũng có thể giữ được một lúc, không đông lại quá nhanh.

Cô di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng, không làm phiền con báo tuyết nhỏ đang ăn thịt bên kia.

Sau khi đặt nước xong, Lâm Thiên Du quay lại phòng: “Được rồi, để nó tự ăn đi."

Chỗ trú ẩn mới xây còn khá nhiều thứ chưa dọn dẹp gọn gàng.

Lâm Thiên Du xếp những hộp thức ăn chưa ăn hết lên bàn bếp, và đặt các túi gia vị cạnh đó.

Những ngày qua, dần dần đồ đạc từ lều được mang vào, bây giờ lều chỉ còn lại một cái vỏ trống.

Lâm Thiên Du cởi áo lông vũ treo lên, chỉ vào bức tường băng gần đống lửa nói: "Nhìn đây, đã đóng băng rồi."

Quá trình tan ra và đóng băng lại diễn ra rất nhanh. Từ bên ngoài vào trong, nhiệt độ trong ngoài hoàn toàn khác biệt.

Theo thời gian, ngôi nhà băng sẽ càng lúc càng chắc chắn.

Đốt lửa cũng là đốt nhiên liệu. Lâm Thiên Du đã đổ đầy mọi thứ có thể dùng để đun nước. Nhiệt độ trong nhà đủ ấm, không lo nước đun sôi sau đó đóng băng ngay, có thể đun thêm nước pha chế dự trữ.

Chỉ là không có cốc.

Lâm Thiên Du đập một lỗ nhỏ ở vỏ trứng chim rửa sạch, đem nướng trên đống lửa: “Phải tìm thứ gì đó làm cốc, vỏ trứng ở đây quá mỏng."

Hơn nữa kích cỡ cũng không lớn, không chứa được nhiều nước, không thực dụng bằng trứng đà điểu.

Quay lại phòng ngủ, Lâm Thiên Du trải túi ngủ ra giường, vỗ nhẹ cho phẳng phiu.

Kích thước của giường gỗ làm theo kích thước của túi ngủ. Bơm căng túi ngủ trên giường, có thể coi như là đệm giường có chăn.

Cho báo tuyết con thời gian ăn vụng, Lâm Thiên Du dọn dẹp trong phòng, cố tình lê lết một lúc mới ra ngoài.

Báo tuyết con vẫn chưa đi, móng vuốt cào tuyết xung quanh, tập trung chôn những vệt máu trên mặt đất.

Trong cửa vòm, Lâm Thiên Du có thể nhìn thấy cái bụng phệ của báo tuyết con.

Chương 616: Báo tuyết con (2)

[Đứa nhỏ tội nghiệp, đói lắm phải không.]

[Giá mà báo tuyết con luôn có cái bụng tròn trịa thế này thì tốt biết mấy.]

Lâm Thiên Du đẩy bát nước về phía nó. Trên đảo Bắc Cực, nước ngọt có thể uống rất ít, ít nhất trong vài ngày qua cô không thấy sông nào không bị đóng băng.

Có thể nhai tuyết bù nước, nhưng so với uống nước trực tiếp thì vẫn khác.

Báo tuyết con tập trung chôn tuyết, không chú ý bên này, Lâm Thiên Du đành dùng cây gậy dò đường đẩy bát nước từ từ về phía trước.

Lớp tuyết dày phủ ở mặt đất đã giảm thiểu tiếng cọ xát giữa hộp cơm và mặt đất.

[Bạn nhỏ, chủ động tiếp cận rồi bị dọa mình nhảy lên.]

[Chỉ có tôi tò mò, khả năng nhảy của báo tuyết mạnh đến vậy sao, nhảy ngay từ mặt đất ấy!]

[Đôi mắt! Đôi mắt của báo tuyết đẹp quá! Màu gì thế này, màu hổ phách xanh? Trong suốt giống như ngọc lam. Và khi rụng lông ra thì con báo tuyết trông tròn trịa hẳn ra, muốn vỗ về quá.]

Lâm Thiên Du chớp chớp mắt, nhìn chú báo tuyết con rơi xuống đất, do dự mở miệng: “Chào?”

“Gầm!” Chú báo tuyết nhỏ gầm gừ.

Rất hung dữ, thế rất mạnh.

Nhưng vừa gầm gừ vừa lùi lại, va vào cái bát nước vừa bị đẩy ra, chú báo tuyết con liền nhảy lên lần nữa.

Nó còn chẳng thèm nhìn cái bát một cái, quay đầu chạy mất.

Có lẽ... cảm thấy bị vây hãm rồi chăng.

“Lần sau lại đến nha.” Lâm Thiên Du hô với theo: “Tôi ở đây có thịt đủ ăn đấy.”

Chú báo tuyết con đang lao nhanh bỗng vấp chân, lăn tròn hai vòng trên tuyết rồi mới hết sức vớ được vào trong tuyết dày mới gượng dậy được.

Ló đầu ra khỏi tuyết khi đã ‘xoẹt’ một cái, trong đôi mắt đẹp của chú báo tuyết tràn ngập sự mơ hồ.

Chú báo tuyết tiến lên hai bước: “Auooo...!”

Nó nhìn quanh bốn phía, miệng không ngừng kêu lên, giống như đang gọi đồng loại.

“Là tôi đây.” Lâm Thiên Du khoác áo lông ra: “Là tôi đang nói chuyện, có nghe ra không?”

Chú báo tuyết ngước đầu lên, lúc trước chỉ liếc nhìn qua một cái rồi rụt mắt đi, giờ nhìn chằm chặp cô: “Ừm...?”

Nó hơi khó hiểu, không biết phải đánh giá thế nào một người có thể nói chuyện với báo tuyết. Vấn đề này đối với chú báo chưa trưởng thành là khó giải quyết.

Hoàn toàn không biết phải đối phó thế nào.

“Không bắt được thức ăn thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây.” Lâm Thiên Du vén áo khoác ngoài của áo lông lại, khi nói chuyện khí thở bay ra trắng xóa, cô cầm lấy cái bát nước, may là lúc nãy chỉ va chạm nhẹ thôi, trong bát còn khá nhiều: “Đây là nước. Uống chút nước rồi đi nhé.”

Chú báo tuyết nhỏ cứ đứng đó ngơ ngác, dường như đang xác nhận: “Au...”.

Lâm Thiên Du cong mắt cười, giải thích: “Tôi không phải báo tuyết.”

Nghe vậy là xác nhận cô không phải đồng loại, nhưng việc có thể giao tiếp đã giảm bớt đáng kể sự cảnh giác của chú báo nhỏ, nhìn mặt nước trong hộp cơm rung động do bị đẩy qua, vẫn thận trọng cẩn thận tiến lại gần, ngửi ngửi chén nước.

Lâm Thiên Du lấy tuyết ở nơi cao không bị ô nhiễm, nước đun sôi từ đó tất nhiên cũng không có mùi lạ.

Loại nước này thậm chí còn sạch hơn nước lấy từ sông đun sôi.

Chú báo tuyết thử l**m một cái, uống nước vẫn có vẻ hơi ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì, thò lưỡi ra quấn lấy nước một cách chần chừ, lông cằm đã dính đầy nước.

Lâm Thiên Du thấy nó uống rồi, bèn quay lưng vào dọn dẹp tủ lạnh.

Chú báo tuyết ăn không nhiều, ăn cả buổi trưa mà thịt trong tủ lạnh hầu như chẳng giảm, toàn là cắn ra ăn. Bên trong sạch sẽ.

Có lẽ sợ bị phát hiện, chú báo tuyết khi ăn chỉ đẩy tấm ván đè lên trên ra một chút, cắn thịt ăn qua khe hở.

Lâm Thiên Du lấy ra một con hải cẩu, mỡ đã bị gấu Bắc Cực ăn hết, chỉ còn thịt thuần: “Trưa nay vẫn nên ăn canh thịt.”

Chọn xong thịt quay lại, bên cạnh bát nước đã trống trơn, chỉ còn hai dấu chân nhỏ không rõ.

‘Bịch’ một con cá tươi rớt xuống đất, gấu Bắc Cực lắc lắc lông, ngửi ngửi bên bát nước.

“Tuyết Đoàn trở về rồi.” Chẳng trách chú báo tuyết chạy nhanh thế.

Gấu Bắc Cực không có ý thức lãnh địa, một số gấu Bắc Cực còn chơi đùa cùng nhau, chúng cũng không có cảm xúc mạnh mẽ gì với những con vật nhỏ tiếp cận nơi nghỉ ngơi của mình.

Theo lý thuyết, khi gặp gấu Bắc Cực báo tuyết không nên hoảng loạn như vậy.

[Đứa nhỏ lang thang đáng thương, cảm giác hơi nhút nhát.]

[Không có cha mẹ chăm sóc, tự mình bên ngoài vật lộn kiếm sống, gặp chuyện thận trọng là bình thường.]

[Bắt chú báo tuyết về! Ăn thịt của chị Lâm là người nhà chị Lâm rồi, đừng chạy!]

[Chết cười, cậu là xã hội đen đấy à.]

Chương 617: Báo tuyết con (3)

Lâm Thiên Du cũng phát hiện chú báo tuyết nhát gan, ép nó ở lại nhà thì có thể dọa nó bị stress, sao có thể ra tay trực tiếp được chứ.

“Chú báo tuyết có lẽ đã về nhà.” Báo tuyết sẽ tìm một nơi cố định làm tổ, còn dùng lông rụng để lót trong tổ, lâu dần sẽ hình thành một tấm thảm lông, báo tuyết trưởng thành cũng sẽ chăm sóc con non trong tổ.

Lâm Thiên Du không đeo găng tay, xoa xoa những ngón tay đã cứng đờ do lạnh, v**t v* đầu gấu Bắc Cực: “Vào nhà trước đi.”

“Ú ú!” Gấu Bắc Cực cọ cọ vào tay cô, ngẩng đầu lên, dựa vào lòng bàn tay cô.

Lâm Thiên Du vuốt ngược lại lớp lông đầu nó: “Đi thôi.”

Chỉ ra ngoài một chút mà tay đã đỏ ửng lên.

Cáo Bắc Cực cắn thỏ theo sau.

Hải cẩu con Xám Xám di chuyển chậm rãi, cảm giác mỗi bước đi đều vô cùng vất vả, trong mồm nó cũng cắn một con cá, nhỏ hơn con cá gấu Bắc Cực mang về.

“Xám Xám, sao vậy?” Lâm Thiên Du chú ý thấy hải cẩu con không ổn, qua kiểm tra một chút, cảm thấy bụng nó thình lình phình to.

Cô dừng lại, ngạc nhiên nói: “...Ăn nhiều thế à.”

Ăn no đến nỗi không thể đi được.

“A!” Hải cẩu con kêu lên một tiếng cũng tốn không ít sức, cúi đầu nằm lên cá.

Toàn thân nó vẫn đầy lông xù, rõ ràng là chưa xuống nước.

Gấu Bắc Cực và cáo Bắc Cực có nhiệm vụ săn bắt, hải cẩu con chắc chắn đã ăn không ít.

[Haha thật sự no đến nỗi không đi nổi.]

[Có phải cảm giác của tôi không, hải cẩu con có vẻ tròn hơn một chút.]

[Ú ú, báo tuyết con chỉ cần bằng một nửa hải cẩu con là tôi đã hài lòng rồi.]

Một con cá, một con hải cẩu gì đó, rõ ràng không đủ cho gấu Bắc Cực no, nên nó vừa săn bắt vừa ăn bên ngoài.

Đám lông xù trở về đều đã ăn no.

Lâm Thiên Du xoa xoa hải cẩu con, lấy cá từ cằm nó ra: “Lần sau các cậu không cần mang nhiều thức ăn về thế.”

Thực phẩm trong tủ lạnh chính là tích cóp dần dần như vậy.

Từng nói vài lần trước đây rồi, nhưng đám lông xù say mê săn bắt mang về không thể tự kiềm chế.

“Au!” Gấu Bắc Cực cũng nhớ ra con cá mình đã buông xuống, cắn lấy.

“Không vào lều.” Lâm Thiên Du giơ tay ôm lấy cổ lông của gấu Bắc Cực: “Mình sang nhà băng kia.”

Nhà băng mới xây xong, đám lông xù cũng lần đầu tiên vào.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ cửa hình vòm: “Nào, vào từ đây.”

Khi xây chỗ trú ẩn đã cân nhắc đến kích thước của gấu Bắc Cực, nếu là chỗ trú thường thì chưa nói đến bên trong có chứa nổi một con gấu Bắc Cực không, riêng cái cửa hình vòm nhô ra này nó cũng không thể vào.

Gấu Bắc Cực chậm rãi đi vào, tiếng lửa trong đống lửa ‘bịch bịch’ khiến nó nhấp nháy mắt.

Dù là nhà bếp hay phòng ngủ, gấu Bắc Cực nằm trong đó vẫn còn hơn một nửa chỗ trống để vận động, không hề chật chội.

Lâm Thiên Du ngồi bệt ở cửa, gọi: “Tuyết Cầu mau vào.”

Cáo Bắc Cực nhẹ gật đầu, chui vào sau đó lập tức được ấm áp bao bọc.

Nó sững người ngay lập tức, tai rung rung, mở to mắt ngạc nhiên: “Chít...”

“Ấm áp đúng không.” Lâm Thiên Du nâng cái đầu nhỏ của cáo Bắc Cực, ngón cái vuốt từ mũi lên trán nó: “Sau này sẽ ở đây.”

Có một nơi ấm áp che chắn gió tuyết, ai lại thích cuộn mình trên băng, chỉ dựa vào lớp lông để chống chọi gió tuyết chứ.

“Chít!” Cáo Bắc Cực giơ chân trước đạp lên đầu gối Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du liền ôm cáo Bắc Cực lên, xoa cái đuôi lớn.

Hải cẩu con Xám Xám đã mệt vào tìm chỗ nằm sấp xuống, lẳng lặng đập cá bên cạnh đi: “Á á!”

Lâm Thiên Du cười khổ: “Thong thả, nằm một lúc là ổn.”

Không còn cách nào, cũng chẳng có thuốc tiêu hóa cho động vật.

Lâm Thiên Du ôm cáo Bắc Cực vào phòng ngủ: “Đi chơi với Tuyết Đoàn đi.”

“Chít...”

Cáo Bắc Cực vừa được đưa vào liền quay đầu chạy theo ra, dính chặt vào chân Lâm Thiên Du nằm xuống.

Lâm Thiên Du giơ tay chắn cái đuôi nó quất qua quất lại: “Cẩn thận lửa.”

Hố đốt lửa xây bằng đá không nguy hiểm như đống lửa, nhưng vẫn có khả năng đốt cháy đuôi lông xù.

“Chít!” Cáo Bắc Cực dịch qua bên cạnh, nằm lại thật tốt.

Có cá tươi, Lâm Thiên Du nghĩ một chút, vẫn quyết định để riêng thịt hải cẩu lấy ra sang một bên.

Giữa canh cá và canh thịt, Lâm Thiên Du sẽ ưu tiên canh cá hơn.

Con cá gấu Bắc Cực mang về rất lớn, nấu nửa con đã hoàn toàn đủ ăn.

Lâm Thiên Du lại cắt thêm đùi thỏ: “Ăn chính bánh nén, canh cá ăn kèm thỏ nướng, bữa nay no nê nhất từ khi tham gia chương trình.”

Thường ngày chỉ chọn một trong ba món này.

Da thỏ tuy rất nhỏ nhưng cũng là miếng da, không thể trải ra làm gối hay khăn lau.

Lâm Thiên Du vẫn lột nó.

Sợ mùi máu khó tan, Lâm Thiên Du cố ý lột ở cửa.

Gấu Bắc Cực lăn một vòng trong nhà, cọ cọ nằm sấp ở nhà bếp.

Nhiệt độ trong nhà băng cao hơn bên ngoài, phòng ngủ không có đống lửa nên vẫn nóng nhất là lúc nhà bếp đốt lửa.

Hải cẩu con Xám Xám đã nằm đầu tiên giờ đã ngáy pho pho.

Chương 618: Báo tuyết con (4)

Lâm Thiên Du xiên đùi thỏ lên hố đốt lửa, cắt vài đường lên trên, chín nhanh và dễ thấm gia vị hơn.

Nồi nấu canh đặt kế bên đùi thỏ, Lâm Thiên Du cầm cá lên: “Này, bề mặt cá đã đông lại một lớp băng.”

Chỗ gấu Bắc Cực cắn không có, mặc dù đã đóng băng nhưng cá vẫn còn tươi.

Khi Lâm Thiên Du cầm lên cá vẫn cựa quậy đuôi.

[Cá gì thế này, to quá.]

[Tôi cảm thấy nó quật đuôi có thể làm tôi choáng váng.]

[Từ khi xem chương trình này, tôi đã chứng kiến đủ loại động vật kỳ dị.]

“Hơi giống cá tuyết dài, có thể là họ hàng gần.” Lâm Thiên Du làm sạch cá, xả nước nóng, vừa rửa máu thỏ trên mặt đất.

Cắt đôi ăn một nửa, nửa còn lại đem ném vào tủ lạnh bên ngoài để dành.

Thịt trong tủ lạnh gần như đủ để nuôi đám lông xù hai ba ngày không cần ra ngoài săn.

Thịt hải cẩu lấy ra để lung tung bên hố lửa, da đã xuất hiện những giọt nước.

Lâm Thiên Du dùng đũa chọc thịt cá trong nồi, suy nghĩ: “Gấu Bắc Cực cũng là gấu, nó có thích ăn đồ ngọt không? Gấu Bắc Cực có ăn mật ong không?”

Môi trường sống của gấu Bắc Cực không thể duy trì được mật ong, tự nhiên không tồn tại mật ong tự nhiên.

Nhưng gấu Bắc Cực nuôi trong vườn thú thì có điều kiện được ăn mật ong, chỉ không biết có cho ăn mật ong không thôi.

Lâm Thiên Du mở hũ mật ong, dùng đũa nhúng một chút: “Tuyết Đoàn, nếm thử cái này.”

Gấu Bắc Cực ngửi ngửi, mùi này với nó quá xa lạ, chưa từng ngửi thấy, nhưng Lâm Thiên Du đưa tới, mặc dù nghi ngờ, Tuyết Đoàn vẫn há miệng cắn lấy đũa.

“Đừng cắn.”

‘Rắc’ “...”

Lâm Thiên Du vẫn nói chậm một bước: “Nhanh nhanh nhả ra.”

Gấu Bắc Cực nghe lời nhả cái đũa gỗ nhỏ ra, l**m l**m miệng, có vẻ như vẫn còn vị ngọt: “Au!”

“Thích không?” Lâm Thiên Du cười nói: “Được, tôi pha nước ngọt cho uống.”

Cô đứng dậy lật đùi thỏ nướng, lấy đũa mới khác, khuấy canh cá kẻo bị cháy.

Nước sôi lúc nãy chưa nguội hẳn, Lâm Thiên Du cho hai muỗng mật ong vào khuấy đều, sờ hộp cơm vẫn còn nóng, đành để sang một bên chờ nguội bớt rồi mới cho gấu Bắc Cực uống.

Gấu Bắc Cực ép sát vào cô, mũi ngửi lung tung không ngừng.

“Ngoan.” Lâm Thiên Du giơ tay, uốn cánh tay đặt lên đầu nó, tay rủ xuống vừa khít che được đôi mắt tròn: “Nóng quá uống vào bỏng lưỡi, chút nữa uống.”

“Au!”

Gấu Bắc Cực ngẩng đầu lên, l**m cổ tay cô.

Lâm Thiên Du tự nhiên hạ tay xuống ôm cổ gấu Bắc Cực, xoa lớp lông cổ nó: “Lần đầu sờ lông gấu Bắc Cực là ấm áp.”

Trước đây dù trong lều hay ngoài lều, lớp lông bên ngoài luôn lạnh buốt.

Bây giờ không cần phải nhét tay vào bên trong lông, bên ngoài đã ấm áp.

Nước mật ong nguội, canh cá của Lâm Thiên Du cũng gần chín.

Thịt hải cẩu để kế bên cũng bắt đầu ch** n**c, Lâm Thiên Du thoa lên một lớp mật ong, cầm cả thịt hải cẩu lẫn nước mật ong xuống.

Cáo Bắc Cực không thích đồ ngọt, chỉ nằm kế bên Lâm Thiên Du ăn vài miếng thịt thỏ nướng.

Mũi hải cẩu con Xám Xám rất nhạy, trước giờ làm gì đồ ăn nó luôn là con đầu tiên phản ứng chạy tới.

Có lẽ hôm nay thật sự ăn no quá, giờ vẫn chưa tỉnh.

Lâm Thiên Du nhìn cái bụng hải cẩu con, cảm thấy ăn thêm một miếng nữa là nguy cơ nổ tung, để đề phòng vẫn không cho ăn.

Theo lý thuyết, hải cẩu ăn no rồi sẽ tự ngưng không tiếp tục ăn, nhưng no đến nỗi không thể đi được thì lần đầu thấy.

“Các cậu ăn trước đi, tôi đi lấy đồ.” Lâm Thiên Du múc một bát canh cá từ hộp cơm sang bát gỗ, đậy nắp hộp lại rồi quay người ra khỏi chỗ trú ẩn.

Gấu Bắc Cực cắn miếng thịt hải cẩu ngọt lịm nhìn theo cô, Lâm Thiên Du cúi mình đi qua cửa hình vòm thì biến mất.

Lúc nấu ăn át qua tiếng bước chân người đi ngoài kia.

Có lẽ là khách mời đi kiếm ăn quay lại.

Trời lạnh thế này, có chỗ trú ẩn ai mà chẳng muốn ở trong suốt 24 tiếng.

Lâm Thiên Du đi ra, ngoài những dấu chân thêm trên tuyết, không thấy bóng người.

Chỗ trú của Phong Tĩnh Dã giống như lều, cũng xa Lâm Thiên Du nhất.

Dù sao... lúc ngủ mơ màng sáng sớm gấu Bắc Cực đi ra uống nước rồi tình cờ đá vào một cái, dù Phong Tĩnh Dã tinh thần vững vàng đến mấy cũng không chịu nổi nếu lặp lại nhiều lần.

“Anh Phong?” Lâm Thiên Du uốn đầu ngón tay, gõ cửa chỗ trú.

Chờ một lúc không nghe thấy tiếng động trong.

Có lẽ vẫn chưa quay lại.

Lâm Thiên Du nghĩ một lúc, để cả bát canh cá lại trên cửa hình vòm bên ngoài chỗ trú.

Về sẽ thấy ngay.

Để đề phòng, Lâm Thiên Du vẫn chụp ảnh, báo Phong Tĩnh Dã một tiếng.

Chương 619: Báo tuyết con (5)

[Shhh - Không biết sao nhìn cảnh này tôi chỉ nghĩ đến, đảo chủ sẽ không chia sẻ hình ảnh cho Tuyết Đoàn chứ.]

[Haha chết cười, là việc cái balô nổi bật kia có thể làm ra.]

[Mở cờ gì, Tuyết Đoàn không có điện thoại, đảo chủ phải mua điện thoại cho Tuyết Đoàn trước, lắp trạm tháp, mỗi ngày gửi hình cho Tuyết Đoàn mới đúng.]

[Chết tiệt, các cậu cứ ngồi thảo luận về hình phạt thế à, Tuyết Cầu giận muốn đánh người rồi.]

......

Đám lông xù vẫn đang đợi trong nhà.

Cáo Bắc Cực đã thò đầu ra, chuẩn bị chạy ra ngoài.

Lâm Thiên Du đặt xuống bát cơm liền quay vào trước, tuyết không biết từ lúc nào đã rơi phủ kín, gió cũng mạnh hơn rất nhiều so với lúc nãy: “Tuyết Cầu vào nhà.”

“Chít...”

Trong nhà băng không mở cửa sổ, cửa thông gió duy nhất là ống khói.

Lâm Thiên Du ngồi bên bàn gỗ, cầm bát gỗ, uống từng ngụm nhỏ canh cá, thịt cá vụn đáy bát, vẫn còn những miếng thịt cá lớn chưa nghiền nát, do không chiên với dầu nên canh không phải màu sữa trắng, nhưng có nhiều thịt cá hơn, khuấy đều trong canh, nhìn cũng không quá nhạt.

Nghe gió tuyết gào thét bên ngoài.

Canh cá trong bát không biết tự lúc nào đã cạn.

Lâm Thiên Du nhìn đồng hồ tay, đứng dậy hoạt động cơ thể: “Hôm nay phòng livestream quay trong nhà bếp để xem động vật thế nào?”

Không lo gió thổi bay thiết bị livestream, không quay cảnh vật bên ngoài, chỉ quay mấy đứa lông xù này cũng không tồi.

Khung danh sách bình luận của phòng livestream nhanh chóng hiện lên đầy dòng ‘Đồng ý’ ‘Thành giao’.

Dù không thể tự tay sờ vào lông xù, nghe tiếng ngáy của chúng ngủ cũng là một lựa chọn không tồi!

Lâm Thiên Du thấy vậy liền nói lời chào tạm biệt: “Vậy, chúc ngủ ngon. Ngày mai gặp lại.” Nói xong cô để thiết bị livestream lại trong nhà bếp, quay người vén rèm bước vào phòng ngủ.

Thứ ánh sáng duy nhất trong phòng đến từ đồng hồ tay của Lâm Thiên Du.

Đoàn làm phim có chuẩn bị đèn pin nhưng giờ đi ngủ rồi, Lâm Thiên Du tất nhiên không bật.

Vừa nằm xuống túi ngủ, vừa duỗi tay đã chạm phải cái đầu lông.

Cáo Bắc Cực nhảy lên giường gỗ, cuộn tròn bên cạnh cô.

Gấu Bắc Cực ăn chậm rãi miếng thịt cuối cùng, l**m lông lại thẳng thớm, cũng lắc lông, bắt chước Lâm Thiên Du vén rèm bước vào.

Chẳng mấy chốc, nhà bếp chỉ còn hải cẩu con Xám Xám ngủ say sưa.

Khung bình luận chưa kịp bàn luận gì thì dưới ánh đèn hồng ngoại của phòng livestream thấy hải cẩu con từ từ mở mắt.

[Chờ, chờ đã...]

Tuy nhiên, hải cẩu con Xám Xám không thấy bình luận, liếc trái liếc phải không thấy người, tự bò vào phía sau tấm rèm.

Lúc này bò rất nhanh, chớp mắt đã không thấy đuôi.

Bình luận: [......]

[Phòng livestream lừa đảo, tôi tố cáo rồi!!!]

……

Ngủ bị vây quanh bởi lông xù rất ấm áp.

Lớp lông của chúng phủ lên người cũng có thể thay chăn đắp.

Nhưng trong căn nhà băng giữ nhiệt cực tốt, đám lông xù nằm chồng lên nhau, cộng thêm túi ngủ bọc quanh, Lâm Thiên Du lúc tỉnh lúc mê cảm thấy mình như bị nhét vào lò lửa khổng lồ quay liên tục.

Mở mắt ra, liền thấy cáo Bắc Cực cuộn tròn trước mặt, bụng phập phồng nhè nhẹ.

Lâm Thiên Du thở ra, cử động tay, trước tiên kéo khóa túi ngủ xuống một chút, để lại khe nhỏ đưa tay ra ngoài, ôm cáo Bắc Cực xuống, đặt bên gối mình.

Cáo Bắc Cực hé mắt ra, thấy là Lâm Thiên Du lại nhắm mắt tiếp, giơ chân duỗi thẳng ra như vươn vai rồi ngủ tiếp.

Khăn ướt để trong nhà băng đều là ấm.

Lâm Thiên Du lau mặt xong, cũng không thấy tỉnh táo hơn, xoay người bỏ thêm củi vào hố lửa, hy vọng lửa trong nhà không tắt: “Chào buổi sáng. Tối qua mọi người ngủ thế nào?”

“Tôi tưởng phòng trong sẽ không nóng đến thế, không ngờ khả năng giữ ấm của nhà băng vượt quá dự tưởng của tôi.”

Cô không nhìn bình luận, lải nhải: “Hôm qua Tuyết Đoàn và Tuyết Cầu ngủ vây quanh tôi, làm tôi nóng tỉnh giấc.”

[Đâu có tệ! Được vây quanh bởi lông xù không tệ chứ!]

[Cút, mở mắt ra bị chiếu mặt, cô không thích thì để tôi đến này này này tôi ưu điểm duy nhất là da mặt dày.]

Lâm Thiên Du súc miệng, cười nhẹ định nói.

‘Cốc cốc’ tiếng gõ cửa vang lên, tay Lâm Thiên Du cầm bát gỗ khựng lại, sáng sớm ai tìm cô thế?

“Tới đây.” Đặt bát xuống, Lâm Thiên Du mở cửa nghi hoặc, chỉ thấy Phong Tĩnh Dã bên ngoài đang mặc đồ đầy đủ: “Anh Phong? Suốt đêm qua anh không về à?”

“Có về, đang chuẩn bị đi ra ngoài.” Phong Tĩnh Dã đưa hộp cơm cho cô: “Canh cá ngon lắm.”

Lâm Thiên Du nói: “Anh thích là tốt rồi.”

Ăn cá của Phong Tĩnh Dã, Tuyết Đoàn lại cứ cách vài ngày chạy tới cướp đồ ăn, mặc dù Phong Tĩnh Dã nói bị cướp đi là của gấu Bắc Cực rồi, xử lý thế nào tùy ý, nhưng cuối cùng vẫn bị gấu Bắc Cực đưa cho cô.

Nhận đồ người ta cho mà thấy ngượng, Lâm Thiên Du liền chế biến rồi mới cho Phong Tĩnh Dã, thỉnh thoảng cũng trao đổi đồ ăn với nhau.

Lâm Thiên Du nhận lấy hộp cơm, cầm trong tay cảm giác rõ ràng không phải trọng lượng của hộp cơm trống: “Đây là... ”

“Hôm qua tôi may mắn gặp được một kho báu.” Phong Tĩnh Dã thấy cô mặc mỏng, mặt đỏ ửng vì lạnh: “Cô cầm về xem đi, hôm nay tôi định đi xa xem thử, đi trước đây.”

Lâm Thiên Du gật gật đầu: “Ừ, tốt."

Phong Tĩnh Dã lùi ra khi đóng cửa lại.

Phòng chat đang hỏi bên trong hộp cơm là gì.

Lâm Thiên Du đặt hộp cơm lên bàn, bên ngoài sạch sẽ chắc là đã được rửa, bên trong có hai... quả táo?

Trông vẫn còn tươi, chỉ có phần gần cuống có nhăn lại.

Chương 620: Báo tuyết con (6)

"Trong rương báu lại còn có trái cây."

Lâm Thiên Du lấy táo ra, thật sự không ngờ còn loại đồ này, cuối cùng trái cây dễ bị thối, ngay cả trong môi trường lạnh cũng chỉ chậm thối hơn, đông lại thì càng hỏng, đen và thối.

Để trong rương báu rất nguy hiểm.

Nhưng hai quả táo này bảo quản khá tốt.

Trái cây và rau quả hoang dã ở đảo cực kỳ hiếm, rau cũng phải đi rất xa mới tới môi trường chúng mọc, có thể đào được hay không cũng tùy vào may mắn.

Lâm Thiên Du rửa một quả táo rồi cắt thành vài miếng, cắn một miếng: “Là táo giòn, ngọt nữa."

Đã một thời gian không ăn trái cây, bây giờ ăn mát lịm cay ngọt thật ngon.

Không giống như bị hái chín, có thể bảo quản lâu như vậy, có lẽ đã để vào khi táo còn xanh.

"Oong!" Gấu Bắc Cực đang ngủ trong mơ dường như ngửi thấy mùi gì đó, ào ra từ cửa hầm gầm gừ về phía cửa vòm.

"Người đã đi rồi." Lâm Thiên Du giơ tay đưa miếng táo về phía nó: “Ăn táo không? Ngon lắm."

Mặc dù hơi chua ngọt, nhưng có vẻ gấu rất quen ăn trái cây tươi.

Gấu Bắc Cực có vẻ rất thích táo, nhưng sự thích thú chỉ giới hạn ở ngửi nửa ngày: “Oong!"

Không!

Lâm Thiên Du nhai táo, nghĩ rồi nói: "Cái này không phải anh Phong gửi đến."

Gấu Bắc Cực nháy mắt, không tin.

[Ăn mồi cướp từ chủ đảo thì ngon, chủ đảo tự nguyện cho thì không ăn, là một chú gấu Bắc Cực có nguyên tắc.]

[Lần sau không làm phiền chủ đảo cho ăn nữa, cần gì chú gấu sẽ tự cướp thôi ok?]

"Thật sự không ăn à? Một lát ôxy hóa sẽ ảnh hưởng tới hương vị đấy." Lâm Thiên Du ngồi xuống, trước mặt nó cắn thêm một miếng táo nữa, tiếng táo giòn răm rắp.

Gấu Bắc Cực do dự, há to mồm.

Lâm Thiên Du đưa phần táo nguyên miếng cho nó: “Ăn đi, sau cướp tiếp".

[? Đúng đúng, dạy con như thế là đúng rồi.]

[Nhóm chương trình, báo động một! Báo động một!]

Không ai biết gấu Bắc Cực ăn táo xong, có tìm theo mùi táo tới rương báu không, nhưng lần sau nhóm chương trình bổ sung đồ tiếp tế, thêm đồ mới vào rương báu, trên đường đi có rất nhiều cơ hội bị gấu Bắc Cực vây đuổi chặn đường.

Lần đầu thưởng thức vị táo, có thể nói là ăn một miếng không dừng lại được.

Táo nhỏ miếng, gấu Bắc Cực ăn rất lịch sự, thỉnh thoảng giơ móng lên đỡ những miếng táo rớt.

Cáo tuyết quấy đuôi, cắn con Hải cẩu con kéo ra ngoài.

Nói là cắn kéo nhưng thực ra chỉ cắn lấy da ngoài của Hải cẩu con mà lôi, chân Hải cẩu con vẫn chạm đất.

"Tỉnh giấc rồi à?" Lâm Thiên Du cắt táo cho chúng: “Ăn táo đi."

Cáo tuyết cắn miếng táo, do dự một lát rồi mới cắn một miếng nhỏ, làm táo bị thương nhẹ vỏ ngoài.

Hải cẩu con thì không thèm nhìn, nó cứ lê lết đi kiếm ăn.

Nhìn không biết cứ tưởng nó là lực lượng săn mồi chính.

Lâm Thiên Du biết nó lại muốn kiếm ăn kiểu như hôm qua, vừa bắt vừa ăn luôn.

Gấu Bắc Cực tập trung ăn táo, Lâm Thiên Du rửa sạch quả táo cuối cùng nhưng không cắt, để nguyên cho nó ăn.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ bụng Hải cẩu con: “Lần này ăn ít thôi, coi chừng bụng nổ đấy."

"Gầm!" Hải cẩu con vẫy đuôi, hiểu ý cô rồi.

Hai quả táo bỏ hạch cũng không còn nhiều.

Gấu Bắc Cực ăn xong, l**m vuốt chân, rồi cọ cọ vào Lâm Thiên Du ra ngoài săn mồi.

Bước ra cửa, gió lạnh thổi vào mặt, Gấu Bắc Cực nhắm mắt lại, rẽ về hướng biển.

Đóng cửa lại.

Nhà yên tĩnh ngay lập tức.

Lâm Thiên Du dọn dẹp bàn, lấy thịt ra rã đông.

Lượng thịt rã đông nhiều hơn bình thường, không phải để cô ăn, mà nghĩ nếu Báo Tuyết nhỏ đến, sẽ cho nó ăn thịt mềm dễ tiêu.

Lâm Thiên Du lật thịt: “Chắc Báo Tuyết sẽ đến thôi."

Chỉ là hôm qua no rồi, có thể nhịn được vài ngày không ăn, Lâm Thiên Du cũng không biết Báo Tuyết có đến hay không.

Ăn cách ngày thế này, muốn cho nó béo cũng khó, phải cho ăn 3 bữa, thêm bữa phụ buổi chiều và đêm, mới có thể thành công.

Sáng Lâm Thiên Du không có nhiều cảm giác thèm ăn, chỉ ăn bánh quy ép.

Không hay biết, thịt trên lửa đã mềm vỏ ngoài, có thể dùng ngón tay ấn xuống.

Nhưng Báo Tuyết vẫn chưa đến.

Lâm Thiên Du nghĩ, nếu chờ thêm mà vẫn không thấy, phải mang thịt này cất lạnh lại.

Không thì để nhiều thịt hỏng cũng lãng phí.

"Hay là ra ngoài tìm xem? Đến khu vách đá lần trước gặp báo tuyết." Đang định có nên chủ động tới tận nhà hay không, bên ngoài vang lên tiếng cọ xát ván gỗ.

Nó đến rồi.

Lâm Thiên Du vội đứng dậy, mở cửa nhẹ tay: “Báo Tuyết nhỏ."

Nói trước để Báo Tuyết biết cô ở đây, tránh hoảng sợ nhảy dựng lên.

Động vật dễ bị dọa mà.

Rõ ràng Báo Tuyết đã chuẩn bị tâm lý, khi thấy Lâm Thiên Du nó bình tĩnh hơn hôm qua nhiều.

Chỉ là nghe cô gọi, Báo Tuyết buông chân đặt trên tủ lạnh xuống, quay người định bỏ đi.

Nó tưởng Lâm Thiên Du gọi nó là không cho ăn à?

Lâm Thiên Du sững lại, nhận ra Báo Tuyết hiểu nhầm, cô vội nói:

"Tôi đã chuẩn bị thịt mềm cho cậu, đợi tôi một chút."

Nghe bước chân dừng lại, đuôi Báo Tuyết nhún nhẩy có vẻ do dự, mắt nhìn chăm chăm cánh cửa vòm.

Lâm Thiên Du vừa nói vừa vội vàng khoác áo lông, cầm hai miếng thịt lớn mềm cùng một con cá bước ra.

Có lẽ sợ Báo Tuyết không đợi, cô di chuyển rất nhanh, mới bước ra hướng về phía Báo Tuyết được hai bước, cân nhắc tính cách của nó, Lâm Thiên Du dừng lại, đặt thịt xuống tuyết: "Ăn cái này nhé, tất cả đều mềm cả."

Nói xong, Lâm Thiên Du lùi về gần chòi, giữ khoảng cách đủ an toàn với Báo Tuyết.

Đuôi Báo Tuyết quấn quanh thân, chân trước đạp lên đuôi mình, nó nhìn quanh quấy, không thấy động vật khác. Nhưng khi đối mặt thịt, vẫn hơi không tin, kêu nhỏ "Gầm..." giọng run run, cảnh giác.

Lâm Thiên Du vẫn mỉm cười dịu dàng: "Đúng đấy, tất cả đều cho cậu. Cái này, ăn từ từ, ăn không hết cũng có thể mang về."

Chuẩn bị nhiều thịt hơn luôn tốt hơn ít mà.

Nhiều quá Báo Tuyết gặm không hết sẽ cắp đi, hoặc cô đông lạnh lại để nó ăn dần.

Nếu ít mà nó không no, còn đi ăn thịt đông lạnh thì việc cô rã đông trước cũng vô nghĩa, chỉ muốn cho nó ăn mềm thôi.

Báo tuyết con không biết tự săn mồi, chắc đã lâu lắm rồi không được ăn thịt mềm.

Vì thế, Lâm Thiên Du cố ý rã đông từng miếng thịt lớn, với khẩu phần và cân nặng của Báo Tuyết, hai con no là vừa.

Báo Tuyết dùng móng vuốt mềm xoa xoa đuôi mình, mắt trông mong nhìn cô, kêu nhỏ "Gầm gừ..."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 621: Chương 621



“Đừng khách khí.” Lâm Thiên Du thấy vậy, lại đẩy thịt ra phía trước thêm chút nữa: “Bên ngoài trời lạnh, để thêm một chút sẽ lại đông cứng mất.”

Dùng gậy đẩy như vậy, miếng thịt gần như đã đến ngay trước mặt báo tuyết nhỏ.

Động vật cũng sẽ tỏ ra rất bận rộn khi không biết phải làm gì, báo tuyết nhỏ cứng nhắc vẫy vẫy đuôi, tuy nhiên đuôi bị móng vuốt đè xuống, nó cố gắng vẫy nhẹ đầu đuôi, ngửi ngửi miếng thịt gần kề.

Không đun sôi với nước, tất cả đều tươi, sau khi tan đông mùi máu tươi bắt đầu bay ra.

Dưới ánh mắt dịu dàng của Lâm Thiên Du, báo tuyết nhỏ từ từ há miệng, cắn một miếng ở mép thịt.

Thịt mềm mại có kết cấu tốt hơn thịt đông cứng rất nhiều.

Sau khi cắn một miếng, báo tuyết nhỏ nhai vội rồi nuốt luôn, liền sau đó cắn thêm một miếng lớn nữa. So với miếng thử đầu tiên, những miếng sau rõ ràng nó ăn nhanh hơn rất nhiều.

Lâm Thiên Du đẩy nước ấm lại gần: “Ăn chậm thôi kẻo nghẹn.”

Những chiếc răng sắc nhọn dễ dàng nghiền nát thịt, báo tuyết nhỏ ăn rất hăng hái, nghiêng đầu dùng răng bên cạnh để cắn.

Báo tuyết được gọi là “Vua của dãy núi tuyết”.

Chỉ là một con báo nhỏ chưa phát triển hoàn toàn, có lẽ nó có thể theo sau những loài thú lớn hung dữ như gấu Bắc Cực, ăn thịt chúng để lại.

Nhưng với tính cách của báo tuyết, nó không có khả năng làm như vậy.

Thịt hải cẩu tươi ngon mềm mại, báo tuyết nhỏ lang thang một mình không thể ăn được, may mắn tìm được cũng chỉ là những miếng đông cứng.

Báo tuyết nhỏ nuốt trọn một miếng thịt lớn, có vẻ như bị nghẹn, nó nuốt ừng ực hai cái cho trôi rồi cúi đầu uống nước.

[Mùi thịt thơm quá đi.]

[Thịt hải cẩu ngon đến vậy sao, nhìn nó ăn làm tôi cũng muốn ăn thử một miếng.]

[Không hiểu sao cảm thấy nhìn những chú gấu ăn cực kỳ thư giãn, dù chỉ ngồi xem chúng ăn cả ngày tôi cũng có thể chịu được.]

[Với tốc độ này, báo tuyết nhỏ có lẽ sẽ lớn lên trước khi chương trình kết thúc, loài mèo tích mỡ rất nhanh.]

Biết tìm thức ăn, nhìn thấy thức ăn có thể tự ăn là tốt rồi.

Lâm Thiên Du đứng ở cửa một lúc, bàn tay nắm dây kéo áo lông vũ cứng đơ, bỏng giá vẫn rất nguy hiểm, cô luôn chú ý tình trạng bàn tay của mình, đứng dậy định vào trong nhưng lại dừng bước, quay đầu nói: “Cứ ăn đi, tôi đi lấy thứ gì đó.”

Chỉ nói một câu, Lâm Thiên Du không nghĩ sẽ có phản hồi, tuy nhiên ngay khi cô đứng dậy, báo tuyết đã nuốt miếng thịt trong miệng xuống: “Ù...”

Lâm Thiên Du nhếch môi cười, vỗ về: “Ngoan.”

Ngồi bên lò than hồng sưởi ấm.

Cô ôm chén nước nóng thổi nhẹ, uống mấy ngụm dọc theo mép chén, rồi cầm nửa miếng bánh quy nén và một hộp thịt hộp còn lại.

Hôm nay cả buổi sáng đều chờ ở nhà, thấy gần đến trưa rồi.

Lâm Thiên Du sáng sớm đã ăn khá nhạt, bây giờ cũng nấu cho mình một tô canh thịt, không nấu trong nhà mà ngoài trời, chỗ lò than hồng trước đó.

Cô ngồi bên ngoài, đối diện với phía báo tuyết nhỏ, mặc dù có chút khoảng cách nhưng xét về tổng thể thì cũng coi như cùng ăn trưa với nhau rồi.

Canh thịt từ hộp thịt hộp nấu ra, hương vị vẫn như mọi khi, ăn trưa xong Lâm Thiên Du nói: “Thức ăn ở đây vẫn còn đơn điệu.”

Ngoài cá thì chỉ có thịt, muốn ăn rau xanh chỉ có thể đào cỏ dại hoặc tìm tảo.

Lâm Thiên Du suy nghĩ tìm thêm một chút thức ăn nào đó để làm phong phú thêm thực đơn.

Những chú lông xù quen ăn thịt, có thể ăn cả bữa.

Nhưng người không được, ăn thịt hàng ngày, chỉ ăn thịt cũng sẽ ngán.

Canh thịt của Lâm Thiên Du mới ăn được một nửa thì thịt của báo tuyết nhỏ đã hết rồi, nó chỉ ăn cá và một miếng thịt, còn một miếng lớn kia nó không đụng tới.

Có lẽ là no rồi.

Báo tuyết nhỏ ngồi không xa l**m lông, loài mèo sau khi ăn xong đều sẽ tự vệ sinh lông như vậy.

Lâm Thiên Du cắn một góc bánh quy nén: “Lần sau qua đây tôi pha sữa bột cho cậu uống.”

Sữa bột nhận được từ trạm cứu hộ đã gửi xuống rồi, nói đúng ra... không thể gọi là nhận.

Chỉ là lúc đó cô vô tình đề cập trên sóng trực tiếp, sau đó đã nhận được tin nhắn từ nhân viên trạm cứu hộ, xác định thời gian giao hàng.

Lâm Thiên Du hắng giọng, bánh quy nén bị đông cứng không còn chút mùi mạch nha nào, nuốt xuống cũng hơi khô cổ, cảm giác khác với ăn cát chắc cũng chỉ là trên bao bì túi bánh quy nén có in chữ “thực phẩm” mà thôi.

Canh thịt át đi phần nào mùi vị của bánh quy nén, cũng được đấy.

“Khi ăn lần trước cảm thấy vị nó cũng ổn mà.” Lâm Thiên Du nghi ngờ lật túi bánh quy, quả nhiên trong lớp cuộn lại phát hiện một dòng chữ nhỏ “nguyên vị”: “Nguyên vị không ngon như lần trước.”

Nói vậy xong cô vẫn cắn thêm một miếng bánh quy nén, ngẩng đầu thấy báo tuyết nhỏ đã đứng dậy: “Đi rồi hả?”

Báo tuyết nhỏ lắc lắc đôi tai: “Gầm...” Chỉ kêu một tiếng nhẹ rồi chạy đi vội vàng.

Có vẻ như muốn đi lẻn đi, không ngờ bị phát hiện nên chạy đi còn hơi lúng túng.

Thịt vẫn còn nguyên tại chỗ.

Lâm Thiên Du hô to: “Thịt tôi cất giúp cậu, nhớ qua ăn tiếp đấy.”

Báo tuyết nhỏ chạy xa rồi.

Lâm Thiên Du đặt bát xuống, vỗ vỗ tuyết trên người, đặt miếng thịt còn lại của báo tuyết nhỏ vào tủ đông, còn vũng máu dưới đất cũng lấy tuyết xung quanh lấp lên, rồi giẫm hai cái cho nén chặt.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 622: Chương 622



Ăn trưa xong.

Lâm Thiên Du ngồi trong nhà loay hoay với dây câu trên mặt đất.

Cần câu và cuộn dây đã được tháo rời ra, dây câu đặt sang một bên.

Bộ đồ câu cá do đoàn làm chương trình chuẩn bị, ngay cả dây câu cũng có ba loại, khác nhau về độ dày, dài ngắn và phù hợp sử dụng trong các hoàn cảnh khác nhau.

Nhưng Lâm Thiên Du không định chia nhiều thế, chỉ cần đủ dài là được, cô xếp ba loại dây song song trên tay đối diện camera: “Những sợi này có lẽ đủ rồi, làm thử một cái lưới xem sao.”

Lâm Thiên Du nói: “Câu cá thì mất quá nhiều thời gian, làm cái lưới treo bên dưới, khi nào qua lượm từ từ. Cách thắt này rất thực dụng, và có thể ứng dụng trong nhiều tình huống, mọi người nếu có hứng thú có thể thử làm xem.”

Trước đó cô từng thắt lưới bằng dây lá cọ, dùng sợi câu cá rất mỏng cũng là quy trình tương tự.

Dây câu này bền không dễ hỏng, dây thắt từ cọ không thể ngâm lâu trong nước.

Mọi bộ phận có thể dùng trong đồ câu cá, Lâm Thiên Du đều tháo ra toàn bộ, rồi ráp lại thành cần câu là việc không thể, muốn ăn cá chỉ có thể dựa vào tài bắt cá của gấu hay cái lưới này.

Lâm Thiên Du thắt được một phần rồi chỉ cho mọi người xem: “Thế này, thắt chồng chéo tạo thành các lớp, đặt mồi vào giữa đây, khi cá bơi vào sẽ tự quấn mình luôn.”

[Được được, ghi chú rồi đây. Tôi đi tháo cần câu của ông nội ra đây.]

[Chết cười, hiếu thảo đến mức g**t ch*t ông cậu rồi đấy.]

[Mình đã thắt được một cái nhỏ rồi, thử trong bể cá của mẹ trước xem có hiệu quả không, nếu tốt sẽ làm cái lớn hơn ra sông bắt cá.]

......

Trước đây phương pháp câu cá bằng cần không khả thi, nhiều cá cắn câu nhưng khi vớt lên hoặc bị tuột mồi, hoặc cá nhỏ, ăn không đủ no mà thao tác lại rất rắc rối.

Ăn cá phải lột vẩy rồi lọc phần bên trong, vất vả một bữa chỉ được vài miếng nuốt vội – còn phải nhả xương.

Nên những con cá nhỏ đều thả lại hết.

Hốc trên lưới làm lớn hơn một chút, cá nhỏ bơi vào ăn no rồi đi, chỉ cá lớn mới bị mắc lại, tránh được rắc rối khi phải lựa cá sau khi vớt lưới.

Lâm Thiên Du làm từng bước, kéo đầu này giật đầu kia, căng thẳng một sợi dây quấn, không lâu sau, cái lưới đã hình thành hình dạng ban đầu.

Dựa trên cơ sở này, cứ mở rộng dần ra xung quanh là được.

“Nếu có điều kiện nên làm thêm vài lớp.” Lâm Thiên Du nhìn sợi dây còn lại của mình, nói: “Những cái này có lẽ có thể mở rộng thêm lớp ngoài cùng.”

Không thể làm nhiều lớp được nữa.

Nhưng đi lượm mỗi 2, 3 ngày một lần, cũng đủ dùng.

Mất cả vài tiếng để thắt lưới cá xong, trên tay Lâm Thiên Du có không ít vết dằn của sợi dây câu, tê dại gần hết cả.

Cô chậm rãi vươn ngón tay, kẹt vào những sợi dây cuối cùng treo trên vòng tròn uốn cong tháo từ cần câu xuống: “Xong.”

Lâm Thiên Du đứng lên, cầm lưới cá trong tay giơ cao, cái lưới đuôi tới tận đầu gối cô.

Nhìn qua trái phải không thấy vấn đề gì, Lâm Thiên Du giật giật cái lưới nói: “Tôi ra thử xem hiệu quả của cái lưới này thế nào.”

Thay quần áo xong, cầm lưới cá và miếng thịt, Lâm Thiên Du đi về phía biển.

Mặt đất phủ đầy tuyết, đi phải cẩn thận phân biệt đâu là mặt đất đâu là băng.

Mặc dù lớp băng rất dày, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có rủi ro nứt vỡ.

Đặc biệt bây giờ có khách mời khoan lỗ để câu cá, nếu ngày hôm trước khoan chưa đóng băng kín, một chân bước vào lỗ mỏng có thể sập băng, rơi xuống nước đóng băng dưới đáy thì rất nguy hiểm.

Lâm Thiên Du xếp từng lớp của cái lưới xuống dưới, cài vào vòng, ở giữa lúc thắt còn thêm khóa cố định, cũng từ cần câu tháo ra.

Ngoại trừ chưa biết hiệu quả ra sao, bên ngoài cái lưới này trông không khác gì lưới cá bán ngoài chợ.

“Viên đá này cũng theo tôi mấy ngày rồi.” Lâm Thiên Du thuần thục đập vỡ băng, từ từ thả cái lưới xuống, phía trên và dưới đều treo thịt, còn đặc biệt hấp chín một lúc để máu chảy ra, mùi máu cũng có thể thu hút cá đến.

Sau khi đặt lưới cá xuống, Lâm Thiên Du cài vòng ở mép để cố định.

Làm xong tất cả, cô ngồi bên lỗ đá thở dài nhẹ nhõm: “Như vậy là được, đợi một lúc nữa mặt băng sẽ đóng lại, lưới cũng sẽ cố định hơn.”

Siết chặt hơn nữa sẽ khó mở ra khi thu lưới.

Con hải cẩu đốm từ từ bò đến, cúi đầu nhìn xuống lỗ băng.

“Chào, đến tìm Xám Xám à?” Lâm Thiên Du quen mặt với bầy hải cẩu này rồi, mặc dù vẫn không nhớ hết từng con nhưng con này thân với Tiểu Đốm nhất, gặp nhiều nên theo thời gian cô cũng có thể phân biệt.

Lâm Thiên Du vuốt đuôi con hải cẩu: “Nó đi săn với Tuyết Đoàn và Tuyết Cầu, chưa quay lại đâu.”
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 623: Chương 623



Chiếc đuôi chia đôi của hải cẩu đốm trông cũng khá thú vị, đặc biệt là khi bạn v**t v*, hải cẩu không có phản ứng gì, nhưng đuôi nó sẽ vẫy lên, giống phản xạ đầu gối vậy.

Trước giờ hải cẩu đến thường là vì đến tìm hải cẩu con, nhưng lần này đến dường như chú ý nhiều vào cái lưới.

Lâm Thiên Du kéo chút lưới lên: “Nhớ cái này nhé, khi ở dưới nước gặp thì đừng đâm vào.”

Mồi trong lưới không hấp dẫn gì đối với hải cẩu, nhưng cá bị mắc trong đó, lưới cá mỏng nên hải cẩu có thể không để ý, khi ăn cá bị vướng lưới sẽ rắc rối.

Hải cẩu gọi lên: “A ú!”

[Hải cẩu trưởng thành cũng quá đáng yêu, cô Lâm không dự định mang về nhà à?]

[Chết cười, bạn đã thấy số lượng những con hải cẩu đang phơi nắng đó chưa? Như thế là phải xây thêm hai khu đông lạnh khổng lồ như cái hiện tại đấy.]

[Những con hải cẩu trưởng thành có lẽ không dễ sống chung hòa bình với bầy gấu Bắc Cực lắm.]

[Đúng! Xám Xám thì khác, nó dễ dụ lắm, thấy có ăn là đuôi phất phới chạy theo Tuyết Đoàn.]

Lâm Thiên Du vuốt vuốt đuôi con hải cẩu, suy nghĩ nói: “Tôi cũng đi tìm kho báu thôi.”

Có trái cây tươi, có lẽ còn có rau luôn đấy.

Trước kia đạo diễn ở sóng trực tiếp xem có gì vấn đề thì có thể trực tiếp hỏi đạo diễn, giờ Tô Vũ Hành tham gia chương trình này rồi, loại câu hỏi nhỏ này thì không có người để tra cứu hỏi han.

Đạp đạp đôi chân, Lâm Thiên Du nói: “Cứ đi xung quanh đây lần ra xem có gì không.”

Không có bản đồ, không có hướng đích đến.

Tìm tòi một lúc rồi thôi.

Kể từ khi biết chôn kho báu đến giờ cũng đã qua một khoảng thời gian, đối với các nơi ở kế căn cứ và gần đây khách mời hay câu cá kiếm mồi thì hầu hết đã được lục soát rồi.

Muốn tìm thấy kho báu thì chỉ có thể đến các nơi xa xôi hơn chưa ai đặt chân đến.

Ở vùng cực nguy cơ bị cảm lạnh có thể xảy ra bất cứ lúc nào nên không thể đi quá xa.

Lâm Thiên Du ngước nhìn mặt trời, tiến bước về hướng tây nam.

Hòn đảo Bắc Cực này với hai đảo còn lại có chút khác biệt, hòn đảo này dường như hình vòng cung, có lẽ không hoàn toàn chính xác nhưng ở giữa là phần trống trải, là một hòn đảo biển, phần giữa là biển đóng băng và những tảng băng lẻ tẻ.

Khí hậu toàn cầu ấm lên, băng ở Bắc Cực và Nam Cực tan chảy.

So sánh thì hòn đảo cực này chưa nghiêm trọng đến mức đó.

Lâm Thiên Du nhìn vùng nguyên sinh trắng xoá: “Tôi nghe nói, ở đảo cực có thể nhìn thấy cực quang.”

Khi mới đến đảo những ngày đầu có nghe nhân viên kỹ thuật nói vậy.

Nhưng cực quang rất hiếm thấy, đến giờ cô vẫn chưa gặp.

Lâm Thiên Du giơ tay che lên trán, nghĩ thầm, nếu nhìn thấy cực quang thì điều đầu tiên là tháo kính bảo hộ ra xem cho đã.

Chỉ là cực quang chưa thấy, nhưng thì lại thấy báo tuyết đứng trên vách đá.

“?!!”

Nhận ra ngay.

Bóng dáng gầy yếu hiện ra trong tầm mắt Lâm Thiên Du, gần như ngay lập tức nhận ra nó.

Lâm Thiên Du há hốc miệng, định nói gì đó, thì thấy báo tuyết nhỏ đứng trên mỏm đá thận trọng, ánh mắt sắc lạnh nhìn bầy dê đá không xa.

Đang săn mồi à?

[Trời ơi! Báo tuyết nhỏ giỏi thế à?! Có vẻ tôi đánh giá thấp nó rồi.]

[Này...không phải, sao nó có thể săn dê đá mà lại để bản thân đói như vậy chứ.]

[Đúng đấy, không hợp lý rồi. Hơn nữa, trên vách đá mà săn dê đá, tôi chỉ có thể nói... Xuống nhanh lên!]

Dê đá thành đàn, thông thường báo tuyết khi săn mồi cũng sẽ là lúc chúng quây quần trên mặt đất, săn ở nơi hiểm trở trên vách đá gần như không cách nào lùi bước, nguy cơ quá cao.

Chỉ cần sơ sẩy là có thể rơi xuống, nát bấy xương.

Cũng không phải không có báo tuyết nào có thể săn trên vách đá, nhưng phải là những con trưởng thành, thành thạo kỹ năng săn mới làm được chứ.

Đối với một con báo đang khó khăn trong việc săn bắt nuôi sống bản thân, săn mồi từ trên vách đá không phải là sự lựa chọn tốt nhất.

Hơn nữa, ngay cả khi dê đá ở dưới đất, đàn dê cũng không dễ bắt lắm, có lẽ chính vì khi ở dưới chúng tụ tập lại với nhau nên báo tuyết nhỏ mới cố ý chọn thời điểm chúng lan rộng ra khi trên vách đá để săn.

Dù là bất kỳ lý do gì... bây giờ báo tuyết nhỏ cũng không thể săn dê đá được.

Lâm Thiên Du há miệng định nói gì đó nhưng lại sợ làm phiền báo tuyết nhỏ, cũng sợ dọa dê đá, lúc đó chúng húc mạnh, có thể hất báo tuyết nhỏ rơi xuống mất.

Cô chậm bước lại, từ từ tiến tới, dán mép từng chút một về phía chúng.

Dê đá cũng có vẻ cảm nhận được nguy hiểm, không tiếp tục leo lên cao nữa mà cắn lấy cây dại mọc trong kẽ đá, nhai nhai từ từ đi xuống.

Đàn dê đá ở ngay bên dưới.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 624: Chương 624



Sự có mặt của Lâm Thiên Du không bị phát hiện bởi báo tuyết nhỏ và dê đá trên cao, nhưng đàn dê phía dưới thì không tránh khỏi chú ý đến cô.

Cách khá xa nên Lâm Thiên Du cũng không thể hiện ý định tấn công gì, chỉ im lặng đứng sát vách.

Thấy cô không có động tĩnh gì, một vài con dê trong đàn nhìn một lúc rồi cúi xuống ăn tiếp.

Nhưng vẫn có một số dê cảnh giác nhìn chằm chằm cô.

Như vậy, Lâm Thiên Du lại càng không dám có động tĩnh.

Ngay lúc đó, dê đá trên đầu đột nhiên kêu lên một tiếng: “Be!”

Lâm Thiên Du giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy báo tuyết nhỏ đang bám trên người dê, cắn chặt vào cổ con dê lớn hơn nó gấp đôi.

Có vẻ báo tuyết nhỏ biết mình không thể cắn chết nó nên vẫn miễn cưỡng xé đi một miếng thịt, lông trắng lem nhem máu, chỉ cắn có một cái rồi buông ra, nhưng vẫn bị dê hoảng loạn đá một cú mạnh.

Đồng thời, con dê từ trên vách đá lăn xuống, sườn dốc gần như thẳng đứng, nó lăn tụt xuống suốt ba giây rồi mới rơi xuống đất.

Đàn dê bị dọa hoảng loạn hẳn.

Báo tuyết nhỏ bám vào mỏm đá nhô ra, gần như toàn thân treo lơ lửng, móng vuốt bám vào cố leo lên nhưng hoàn toàn không có sức, kêu lên một tiếng thấp “Ú!” rồi cũng rơi xuống.

Chiều cao nhìn chỉ khoảng ba tầng nhà.

Lâm Thiên Du lập tức không còn để ý đến dê đá nữa, quyết đoán cởi áo lông vũ ra xếp qua loa hai lớp rồi lao tới đỡ báo tuyết nhỏ rơi xuống, cổ tay rung mạnh một cái, báo tuyết nhỏ úp bụng xuống, hoàn toàn chìm vào trong áo lông vũ mềm mại, những móng vuốt vươn ra còn có vẻ hơi bối rối.

Có lẽ loài mèo khi rơi có thể điều chỉnh tư thế để tiếp đất bằng hai chân trước, bàn chân đệm giảm chấn.

Báo tuyết nhỏ vẫn chưa kịp phản ứng thì đã rớt vào trong áo lông vũ.

Khi báo tuyết được đỡ được yên ổn, Lâm Thiên Du thở phào nhẹ nhõm: “Làm tôi hết hồn luôn.”

[Chị Lâm giỏi quá! Động tác này tôi chấm điểm tuyệt đối đấy.]

[Siêu siêu siêu ngầu luôn á á á!]

[Báo tuyết nhỏ dường như bị sợ hãi, tôi chắc nó là lần đầu săn dê đá đấy, các cậu tin không? Có vẻ hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ thuần túy là sự nhiệt huyết xung kích mà thôi.]

Lâm Thiên Du ôm báo tuyết nhỏ trong lòng, tay s* s**ng bụng nó: “Còn ổn không? Lúc nãy bị đá ở đâu rồi?”

“Ú...” Báo tuyết nhỏ có vẻ vẫn còn hơi bàng hoàng, đôi tai dựng đứng phía sau, toàn thân run rẩy.

Có lẽ bây giờ mới nhận ra ban nãy nguy hiểm cỡ nào.

Lâm Thiên Du vỗ về ôm báo tuyết nhỏ: “Được rồi được rồi, không sao đâu. Lần sau...”

Dường như cảm thấy nói thế không đúng nên ngừng lại rồi đổi giọng: “Trước khi có đủ kinh nghiệm săn bắn, không được săn dê đá nữa nhé!”

Chờ báo tuyết nhỏ lớn lên tử tế, Vua của dãy núi tuyết mà săn một con dê đá thì chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay à. Nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc.

Trên người báo tuyết nhỏ vấy đầy máu, chắc là máu dê đá.

Lâm Thiên Du vừa thấy báo tuyết bị đá nên vẫn hơi lo lắng, dùng đầu ngón tay sờ thử: “Đây có đau không?”

Báo tuyết nhỏ chân trước chống trước ngực, nhấp nháy mắt: “Ú...”

Lâm Thiên Du lại chuyển vị trí khác: “Còn đây?”

Báo tuyết vẫn nói không đau.

“Vậy chắc không sao rồi.” Lâm Thiên Du kéo miệng nó ra kiểm tra, không thấy máu ở miệng, nơi lông cũng chỉ là máu của dê đá.

Cô gạt tuyết trên áo lông vũ mặc lại, ôm theo báo tuyết nhỏ vào trong, kéo khóa lại.

Báo tuyết vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc ban nãy, ngoan ngoãn để Lâm Thiên Du xử lý.

Giống như một món đồ chơi có đôi mắt tinh anh, dễ thương tới mức sóng tim.

Khi khóa kéo khít vào cổ cô, báo tuyết chớp mắt, run rẩy dừng hẳn, có lẽ tư thế này khiến nó cảm thấy an toàn.

Lâm Thiên Du đỡ báo tuyết bằng một tay ở dưới, áo lông chỉ tháo có một chút, lưng đã lạnh cóng, mặc lại cũng một lúc không ấm lại được ngay.

Trái lại trong ngực là một chiếc lò sưởi nhỏ.

Lâm Thiên Du cúi đầu hỏi: “Cậu đói chưa?”

Nhưng mới đây nó còn ăn no ở nhà mà, theo logic thì ít nhất cũng có thể no đến tối chứ.

Sao đột nhiên lại liều mạng săn dê đá vậy chứ.

“Ú...” Báo tuyết ngước đầu lên, chân trước thăm dò vươn lên, từng chút một gãi lên cằm Lâm Thiên Du, nhưng do vị trí nên dù cô cúi xuống, báo tuyết cũng chỉ có thể chạm tới cổ cô thôi.

Cái mũi nhỏ cọ cọ vào cổ cô, báo tuyết lại kêu nhẹ một tiếng.

“Bắt cho tôi ăn à?” Lâm Thiên Du ngạc nhiên, báo tuyết dùng dê đá làm thức ăn, đó coi như món quen của chúng.

Bé báo tuyết nhỏ không có khả năng săn bắt dê đá, nhưng nó có thể đã từng thấy những con khác cùng loài, hoặc gia đình nó từng săn bắt trước đây.

Vì vậy, báo tuyết coi dê đá là nguồn thức ăn ngon lành.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 625: Chương 625



[Ôi, bé báo tuyết nhỏ tội nghiệp, gầy guộc vì đói, liều mạng bắt thức ăn ngon cho chị Lâm.]

[Huhu, nó thật sự làm tôi muốn khóc.]

[Bé báo tuyết ngoan ngoãn! Bé báo ngoan đáng yêu như vậy phải được dì ôm hôn chết mất.]

[《Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì, nhưng những gì dành cho cô phải là tốt nhất.》]

[Mọi người ơi tôi thực sự rơi nước mắt, người dễ khóc không nên đọc những câu này.]

...

Lâm Thiên Du nhìn vào đôi mắt của bé báo tuyết, đôi mắt tròn đen láy phản chiếu hình ảnh của cô, đầy sự phụ thuộc và vẻ e dè không thể phủ nhận.

"Cảm ơn, tôi rất thích nó", Lâm Thiên Du xoa đầu bé báo tuyết: “Đi nào, về nhà với tôi, tôi sẽ nấu món ngon cho cưng."

Không thể lãng phí con dê đá đã chết, cô không thể ăn nhưng những sinh vật bộ lông mềm mại kia có thể ăn mà không ai cấm.

Lâm Thiên Du nắm chân sau con dê đá, kéo về nhà, vết máu trên cổ nó để lại một vệt dài trên tuyết.

Bé báo tuyết ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Lâm Thiên Du, ngửa đầu nhìn lên.

"Cứ ngửa đầu lên như vậy không mỏi à?", Lâm Thiên Du dừng lại, buông con dê đá ra, ngón tay vuốt vuốt tai nó.

Bé báo tuyết dè dặt với bàn chân trước, ôm lấy cổ tay cô thân thiết cọ cọ: “Gầm!"

Không! Nó cứ nhìn chăm chăm như vậy. Mắt còn không chịu chớp.

……

Không tìm thấy kho báu.

Nhưng chuyến đi này của Lâm Thiên Du cũng coi là thu hoạch được đầy ắp.

Con dê đá để ngoài trước, trên đường về, máu trên cổ đã gần như không còn chảy nữa, không biết là do đông lại hay hết máu, nửa đường đã ngừng rồi.

Lâm Thiên Du ôm bé báo tuyết vào nhà.

Đến đây hai lần, nhưng đây là lần đầu tiên bé báo tuyết vào trong nhà.

Không gian kín lạ làm sinh vật nhỏ hơi căng thẳng, nó cuộn sâu hơn vào trong quần áo của Lâm Thiên Du, chỉ để mũi và phần trên mắt ở ngoài, liếc nhìn quanh.

"Tắm rửa trước đã, người dính đầy máu rồi." Máu khô, quần áo Lâm Thiên Du cũng dính vài chỗ, ngoài trời lạnh giá mùi máu cũng không ngửi rõ.

Lâm Thiên Du cởi áo da lông, đặt bé báo tuyết xuống: “Đợi tí, tôi chuẩn bị nước."

Bé báo tuyết: "Ú ụ..."

Gỗ thừa sau khi làm bàn ghế và giường, cô lấy rìu chặt thành từng mảnh nhỏ, xới và đào quanh cạnh làm thành cái thau gỗ nguyên khối, không quá sâu nhưng để tắm với nước ấm, lau người bằng khăn là đủ.

Nửa thau nước rồi, Lâm Thiên Du lại thêm tuyết tan, dùng tay nhúng thử, không quá nóng, lúc đun nước khói cuộn tràn cả nhà, không khí đầy hơi nước.

"Tới đây nào cưng.", Lâm Thiên Du đặt tay vào thau, lòng bàn tay hướng lên: “Thử nhiệt độ nước này xem."

Bé báo tuyết không biết gì về nhiệt độ nước, nhưng nhìn tay Lâm Thiên Du trong nước, nó vẫn cố giơ chân ra, nhưng trước khi chạm tay cô, phải chạm nước trước.

Báo tuyết không thích nước lắm, chúng sống ở độ cao trên núi tuyết, chỗ hiếm khi có nước.

Hơn nữa, trừ hổ, các loài mèo dường như cũng không thích nước lắm.

Nhưng báo tuyết cũng không sợ nước.

Vừa móng vuốt chạm nước, bé báo tuyết đã rút chân lại, vô thức lắc chân để văng hết nước bám trên đó.

Lâm Thiên Du thấy vậy không gấp, mà còn an ủi nó: "Ngoan nào, từ từ thôi, chân nhẹ nhàng bước vào, không cần ngâm lâu, chỉ rửa sạch máu là được."

Máu khô, tự l**m lông một chút cũng mất công, huống hồ máu văng vào cổ, một số chỗ nó không l**m được.

Dùng khăn ướt chùi cũng chỉ làm bớt đi vết hồng nhạt trên lớp lông trắng, không thể sạch hoàn toàn.

Bé báo tuyết run rẩy lông lá, rồi dưới ánh mắt khích lệ của Lâm Thiên Du, nó lại cúi xuống, thử nhúng chân vào một lần nữa.

Lúc chạm nước, có động tác rút chân lại, nhưng lần này chỉ rút nhẹ, từ từ thăm dò, đặt chân xuống lòng bàn tay Lâm Thiên Du.

Bé báo tuyết ngước lên, đôi mắt xanh nhạt trong vắt: “Gầm gừ!"

Lâm Thiên Du khen: "Giỏi lắm."

Dẫn dắt bé báo tuyết chơi nước một lúc.

Lâm Thiên Du mới bế nó vào thau, bé báo tuyết cuộn tròn xuống, nước ấm chỉ đến ngực nó, ghét nước là bản năng, khi xuống nước nó cứng đờ người, l**m mặt nước, thấy có vị uống được nên cố hết sức l**m.

[Haha, nhóc đang làm gì vậy.]

[Bé báo tuyết: Chỉ cần tôi uống đủ nhanh, tôi sẽ không phải tắm.]

[Uống cạn thau này, đến tối mai cũng khỏi ăn, no căng bụng nước rồi.]

[Vậy nên, bé báo tuyết thích uống nước ấm (quyết đoán). ]

Lâm Thiên Du múc nước tưới ướt cổ nó, từ từ chà rửa lớp lông dính vào nhau.

Lúc này bé báo tuyết không cúi đầu l**m nước được nữa, nó ngửa đầu lên nhìn Lâm Thiên Du, chớp mắt, đuôi đặt trên thành thau vẫy vẫy.

Thấy vậy Lâm Thiên Du cầm lấy đuôi nó, đặt ngang miệng bé: “Nào, cắn lấy."

Bé báo tuyết ngoan ngoãn há miệng ra.

Nhà nóng hổi, nước mát tự nhiên cũng ấm dần, nhưng Lâm Thiên Du vẫn không dám ngâm lâu, lấy gel tắm vắt lên người bé.

Khi xoa bọt, cô không nhịn được nói đùa: "Mọi người đoán trước tôi sẽ tắm cho động vật phải không, gel tắm đều là thiên nhiên thuần khiết cả."

Thành phần rất sạch, chiết xuất thực vật tự nhiên, không cả hương liệu.

Có thể nói, gói gel này so với xà phòng chỉ khác ở chỗ, xà bọt chậm hơn, còn gel chỉ cần xoa hai cái là đã đầy bọt.

"Mọi người" ở đây tất nhiên là nhân viên trạm cứu hộ.

Trên đảo, những thứ không có nhãn hiệu đa phần là trạm tự sản xuất.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 626: Chương 626



[À, tôi nhớ gel tắm của Hàng Tư Tư là hoa oải hương.]

[Đúng rồi, của Ấn Hữu Lâm cũng vậy. Này, chẳng lẽ cố ý bắt nạt chị Lâm của tôi không có fan nên cho gel không mùi à!]

[Haha, cậu thật sự rất khéo đâm chọt đấy.]

Lúc đầu Lâm Thiên Du chỉ đùa cho vui, không ngờ thực sự đoán trúng.

Tuy nhiên, có thể cũng không phải dự đoán cô sẽ tắm cho động vật, chỉ là biết tính cô, sẽ chia sẻ mọi thứ cho động vật, nên dùng chất liệu an toàn.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho bé báo tuyết bằng gel thiên nhiên, xả lại một lượt là hết.

Lâm Thiên Du lau khô bé báo, rồi bế lên bàn, lò than trong bếp vẫn đang cháy, hơi nước bị rèm ngăn cách ở phòng tắm, bếp cũng không ngột ngạt lắm.

Cô ôm bé báo tuyết, lau khô bằng khăn tắm.

Trước khi dùng, các khăn đã được ngâm nước vắt khô treo lên phơi, chứ không sẽ phải ngâm mỗi lần, khăn luôn ướt át.

Dùng hai khăn thấm nước cho bé báo tuyết, lau gần khô, cô cúi xuống hôn nhẹ trán nó: “Xong rồi, tự l**m lông đi, chờ khô rồi ra chơi."

Bé báo tuyết ngửa đầu cọ cô: “Gầm gừ!"

Lâm Thiên Du lấy bộ quần áo khác treo trong phòng tắm, dọn dẹp đơn giản phòng trong nhà trước, đổ nước ra sau nhà, đặt thau gỗ dựa vào tường nhà băng để phơi nắng, gỗ dễ mốc, phơi sau khi dùng cho yên tâm.

Lấy thau dự phòng trong nhà, Lâm Thiên Du lại pha một thau nước ấm để tắm.

...

Ở đảo Bắc Cực chẳng giống hai đảo kia, tắm xong đầu tóc ướt ra ngoài chơi, để mặc trời nắng sấy khô.

Dám ra ngoài với mái tóc ướt, vài phút là tóc đóng băng cứng đơ luôn.

Cứ cụp xuống là gãy.

Lâm Thiên Du tắm xong ra, bé báo tuyết vẫn đang l**m lông, thỉnh thoảng lắc mình rồi đổi tư thế tiếp tục l**m.

Thiết bị phát trực tiếp để ngoài.

Fan xem bé báo l**m gần nửa tiếng lông rồi.

[Thật đấy...không nghỉ một chút à?]

[Xem mệt quá.]

[Haha, chị Lâm nói một câu đi, bé báo tuyết ngoan lắm, coi đó như nhiệm vụ phải hoàn thành.]

[Mọi người có phát hiện báo tuyết sau khi tắm trông tròn trĩnh hơn không?]

Nhìn bề ngoài, lớp lông xù làm con vật trông tròn tròn hơn, nhưng đó chỉ là phình to ảo tưởng, ấn lông xuống là nó lại gầy.

Lâm Thiên Du quấn khăn quanh đầu, tới xoa đầu bé báo tuyết: “Được rồi, ra sưởi đi."

Cô lại sờ bụng nó một lần nữa để chắc chắn, vị trí nhạy cảm với động vật, thân quen cũng có thể bị cào hoặc cắn nếu sờ lung tung.

Nhưng khi sờ bé báo tuyết, nó không những không cắn, còn chủ động giơ chân lên, như tiện cho Lâm Thiên Du vậy.

Sờ xong bụng, Lâm Thiên Du vỗ vỗ bàn chân nó: “Để dê đá sang ngày mai ăn nhé, hôm nay cậu cũng không ăn nổi đâu."

"Gầm!"

Nhưng con dê đá bên ngoài vẫn phải xử lý.

Không thì đợi đông cứng rồi, cắt ra sẽ rất khó khăn.

Mấy khúc thịt nhỏ rã đông đơn giản hơn nhiều so với toàn bộ con vật.

Hơn nữa con dê to quá, kéo vào nhà cũng khó để cạnh lò sưởi.

Tóc Lâm Thiên Du vẫn còn ẩm ướt, lúc này cô lấy áo lông vỗ vỗ bên ngoài, lau sơ qua vài giọt máu, không có điều kiện giặt áo lông, vậy thì chỉ cần lau sạch máu là được.

Lau xong lại phơi cạnh lửa, ánh lửa chiếu loang loáng, vài phút là vết ướt biến mất.

Lâm Thiên Du mặc áo vào: “Tôi ra ngoài chút, ngay cửa thôi, cần gì gọi tôi."

Bé báo tuyết đang l**m chân dừng lại, Lâm Thiên Du đã cúi xuống bước qua cửa hình vòm.

Hàng Tư Tư ngồi cuộn tròn bên lửa, thấy cô ra liền vẫy tay: “Chị Lâm, con dê đá kia của chị à?"

"Cũng được. Bé báo bắt đấy." Lâm Thiên Du dùng rìu chọc con dê, thấy đã bắt đầu cứng: “Sao thế?"

Hàng Tư Tư lắc đầu: “Chúng em vừa đánh cược xem ai bắt được con dê."

Lâm Thiên Du chỉnh lại mũ, ngồi xuống hỏi: "Vậy các em đoán là ai?"

Ấn Hữu Lâm cười nói: "Dĩ nhiên là chị rồi, dê đá cơ mà."

Anh nói rồi giơ hai ngón tay lên: “Loài động vật bảo vệ cấp độ này, nếu người khác bắt, giờ ông Tô đã la ó ầm ĩ rồi."

Tô Vũ Hành: "..."

Anh mới là người la ó ấy.

Động vật ăn thịt động vật là chuỗi thức ăn, con người không can thiệp được, nhưng nếu con người ăn thì mức độ khác.

Ít nhất vài năm tù giam.

Chỉ không biết đảo của Phong Tĩnh Dã thuộc quốc gia nào quản lý, nếu thực sự ăn thịt bị truy cứu, có thể sang bên đó là bị truy nã ngay.

Bản thân báo tuyết vốn lấy dê đá làm thức ăn, nó bắt là bình thường.

"Chị Lâm, em nghe nói đó là một bé chưa biết săn mồi, sao lại học được cách bắt dê nhanh thế." Hàng Tư Tư không xem trực tiếp được, chỉ nhìn được mấy câu bình luận bay qua, hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng: “Em thấy fan bảo quá trình bắt dê rất nguy hiểm, phần đó em nhất định phải xem lại sau khi chương trình kết thúc."

Không xem được livestream của Lâm Thiên Du, cô mất hết nửa niềm vui tham gia chương trình.

Uống nước nóng, cô lại không nhịn được hỏi: "Bé báo có đi ngay sau khi đưa dê không?"

Hàng Tư Tư nhìn quanh không thấy bóng dáng bé báo.

Cô cũng khá tò mò bé báo trông như thế nào.

Báo tuyết là một trong những loài mèo bí ẩn nhất, không giống hổ sư tử thường gặp ở sở thú, rất nhiều vườn thú ở độ cao thấp không đủ điều kiện nuôi báo tuyết.

Vì vậy, cô chỉ từng thấy hình ảnh và video trên mạng, chưa bao giờ nhìn thấy báo tuyết hoang dã.

"Chưa đi đâu, vừa tắm xong."

Lời Lâm Thiên Du dứt, ánh mắt thoáng nhìn thấy cái đầu nhỏ thò ra từ cửa hình vòm của ngôi nhà băng, móng vuốt thăm dò từng chút một vươn ra ngoài.

Như muốn ra nhưng e ngại điều gì đó vậy.

Thấy vậy, Lâm Thiên Du đặt rìu xuống, kéo khóa áo lông ra, dang tay về phía ngôi nhà băng, không nói lời nào.

"Chị Lâm..." Trong ánh mắt ngờ vực của Hàng Tư Tư, một bóng trắng lao tới như quả đạn: “Gầm gừ!"

Tiếng kêu hơi non nớt, Hàng Tư Tư chưa kịp nhìn rõ thì bóng trắng đã nhảy thẳng vào lòng Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du vội ôm lấy, quấn áo lông quanh người.

Bé báo tuyết cựa quậy trong áo, rồi thò đầu ra từ cổ áo, ngửa cằm l**m cằm cô:

“Ú ù!"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 627: Chương 627



Hàng Tư Tư mở to mắt, cái bát dính trên miệng cô còn quên mở miệng uống nước.

Dễ thương quá đi mất!!!

[Trời ơi! Dễ thương tới nỗi suýt bỏ mạng.]

[Ngoan ngoãn quá đi! Thích tới mức lăn lộn khắp giường òa khóc, thật muốn nuôi một con quá!]

[Báo tuyết cũng dễ thương như vậy sao!? Tưởng rằng cắn đuôi rồi dùng chính đuôi mình làm gối cho đuôi là cực hạn rồi, không ngờ ô ô mềm mại quá.]

[Á á á phấn khích tới mức từ trên giường tôi nhảy phóc dậy chạy tới nói với mẹ tôi muốn nuôi báo tuyết. Mẹ tôi tát tôi một cái, kéo tôi về phòng và nói: Mẹ thấy con giống báo tuyết đấy.]

Nhận ra ánh mắt của con người, báo tuyết con rúc sâu hơn vào trong áo Lâm Thiên Du.

Trước đây mỗi lần đến đều may mắn không va chạm với ai khác, nhưng với tính cách của báo tuyết con, thậm chí nếu gặp khách khác, chắc chắn nó sẽ quay đầu bỏ chạy ngay mà không nói thêm lời nào.

Hàng Tư Tư hít hít mũi: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy báo tuyết ở cự ly gần như vậy."

Đặc biệt là báo tuyết con còn nhỏ.

Phải biết rằng, ở độ tuổi này báo tuyết con vẫn ở bên cạnh mẹ, báo tuyết mẹ sẽ gầm gừ với bất kỳ ai cố gắng tiếp cận, việc tiếp cận báo tuyết trưởng thành còn là vấn đề, huống hồ là báo tuyết con nhỏ như thế này.

"Nó trông có vẻ rất ngoan." Thấy động vật nhỏ dễ thương, khuôn mặt Ấn Hữu Lâm cũng không khỏi nở nụ cười.

Lâm Thiên Du xoa xoa tai báo tuyết con, gật đầu có ý nghĩa, quả thật rất ngoan, giống như một viên bột nếp nhỏ xíu, kết hợp với những đốm tối, đúng là hương vị kết hợp giữa sô cô la và kem.

Báo tuyết con ngước đầu lên để cô gãi cằm, đầu tựa vào khóa kéo, trong cổ họng phát ra tiếng 'hừ hừ'.

Lâm Thiên Du từ từ vuốt lông cho nó: “Sao lại chạy ra?"

Báo tuyết con nhắm mắt lại: “Ú..."

Vừa nãy Lâm Thiên Du ở trong phòng, báo tuyết con cũng ở lại l**m lông, chỉ là cách một tấm rèm, vẫn coi như cùng ở trong một phòng.

Nhưng khi cô đi ra khỏi nơi trú ẩn, chỉ còn lại mình báo tuyết con trong phòng, nó tất nhiên không thể ở lại được.

Có lẽ vì nhớ lời Lâm Thiên Du bảo nó nghỉ ngơi trong phòng, báo tuyết con do dự mãi ở cửa, thấy Lâm Thiên Du đưa tín hiệu 'có thể ra ngoài', nó mới chạy ào ra.

Hàng Tư Tư chớp mắt liên tục, dính chặt vào báo tuyết con, cho đến khi cái bát nước trong tay đổ nghiêng, thấm ướt áo, cô mới hoàn hồn, vội đặt bát xuống, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Chị Thiên Du, chúng em định ngày mai lên núi tuyết xem, cùng đi không?"

Lâm Thiên Du bóp bàn chân báo tuyết con, nghi ngờ nói: "Núi tuyết?"

Hàng Tư Tư gật đầu nói: "Đúng, chính là ngọn núi rất gần đây, tôi cũng không biết gọi là núi tuyết đúng không, dù sao cũng là ngọn núi cao, lại toàn tuyết, tiện lợi nên gọi thế.

Lâm Thiên Du không nhớ có nơi như vậy, nghe Hàng Tư Tư nói thế, có lẽ là nơi mình chưa khám phá, nên nói: "Được, ngày mai mấy giờ?"

Bây giờ phần lớn khách mời đi một mình, chỉ có cô, Ấn Hữu Lâm và Vu Linh Vũ ba người đi cùng nhau, đã bàn bạc từ hồi ở đảo đồng cỏ rồi.

Hàng Tư Tư cười nói: "Chưa xác định được thời gian cụ thể, em vẫn đang hỏi ý kiến các khách mời khác. Sau khi quyết định xong em sẽ báo lại cho chị."

Ý tưởng vừa nêu ra, còn chưa kịp nói với các khách mời khác.

"Được." Lâm Thiên Du ôm báo tuyết con đứng dậy nói: "Tôi đi cắt thịt đã nhé. Các em cứ nói chuyện đi."

Lửa nướng một lúc, lông thú gần lửa bị biến màu một chút, nhìn kỹ mép vẫn cong cong.

Có lẽ vô tình bị lửa cháy khét, không ảnh hưởng gì đến việc ăn.

Chỉ có một miếng thịt nhỏ bị chín, coi như nướng cho báo tuyết con rồi.

...

Thịt chia đôi, nhóm đi săn về.

Từ xa nhìn thấy chúng cắn cái gì đó trong miệng, lại là một ngày thu hoạch phong phú.

Khứu giác động vật rất nhạy bén, đặc biệt khi phát hiện mùi máu tanh trên lãnh thổ của mình, chúng càng cảnh giác hơn.

Trước sức mạnh tuyệt đối của gấu Bắc Cực, có vẻ những chuyện nhỏ nhặt đó nó sẽ không để ý.

Hải cẩu nhỏ Xám Xám thì hồn nhiên, gặp chuyện cũng xử lý không được, bị động vật khác cướp lãnh thổ nó cũng không đánh lại được, có phản ứng chậm nửa nhịp như không có phản ứng gì.

So sánh với đó, phản ứng của cáo Bắc Cực là lớn nhất trong đám lông xù, nó vội vã chạy qua Lâm Thiên Du, mắt dò xét xung quanh, liên tục phát ra tiếng lo lắng: "Áu u!"

"Không sao đâu ngoan, báo tuyết con bắt được đấy. Còn nhớ nhóc con đến nhà ăn thịt lần trước chứ?" Lâm Thiên Du vỗ về xoA ung an ủi.

Lần trước khi báo tuyết con đến, mùi còn sót lại đã khiến cáo Bắc Cực cảnh giác, nhưng vì nó không cố ý để lại mùi của mình, cũng không có hành động đánh dấu lãnh thổ khiêu khích, mùi nhạt dần tan biến trong không khí.

Nhưng lần này khác.

Lâm Thiên Du kéo áo ra: “Nào, giới thiệu bạn mới cho các cậu."

Trong áo mở toang chỉ thấy một khối lông xù tròn vo, giống như không có đầu, không có tai, chỉ là một viên bóng lông tròn.

"???"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 628: Chương 628



Bình luận: [???]

[Tình huống gì vậy.]

Lâm Thiên Du kéo khóa, bắt lấy báo tuyết con đang luồn đầu xuống dưới, rồi lật ngược nó lên để đầu hướng lên.

[Haha cứu với, trốn kìa có được không.]

[Thật rA ung xù là khác biệt lớn, cúi xuống là thành một quả bóng lông rồi.]

Cô vớ lấy báo tuyết con từ trong ngực, hai tay giơ cao: “Ta da!"

Báo tuyết con co rút lại một chút, đuôi quấn quanh người, rõ ràng vẫn chưa kịp phản ứng.

Gấu Bắc Cực tiến lên ngửi ngửi, có vẻ thấy mùi này quen thuộc.

Báo tuyết con hơi co tai về phía sau, hung dữ nhưng sợ sệt gầm gừ: “Khè!”

Báo tuyết con nhỏ thế này, đánh lại cũng không đủ một vuốt của gấu Bắc Cực.

Chỉ là vừa tắm xong, dùng cùng loại sữa tắm với Lâm Thiên Du, sau khi rửa sạch bọt còn có mùi nhẹ thoang thoảng.

Một con báo tuyết... có mùi người quen thuộc?

Cáo Bắc Cực ngửi ngửi báo tuyết con, rồi ngửi vết thương của dê đá còn mùi, một lúc cũng bối rối.

[Ôi dào, một chai sữa tắm suýt làm cháy CPU lông xù rồi.]

[Lúc này ưu điểm của hải cẩu nhỏ Xám Xám mới thể hiện ra.]

[Đúng vậy, vì ngu nên không lúng túng.]

[Haha chết tiệt, ông có lịch sự không, sao lại nói thế về đám lông xám của tôi, nó chỉ là không có CPU để cháy thôi, cần gì phải ác ý thế!]

Những chú lông xù vừa đi săn về trên người toàn mùi lạnh buốt pha lẫn chút mùi máu tanh, máu của con mồi.

Lâm Thiên Du đặt báo tuyết con xuống, tóm lấy cáo Bắc Cực và gấu Bắc Cực xoa xoa: “Nào nào, cũng phải mang mùi sữa tắm chút, đừng cắn nhau."

Cô xoa trái xoa phải, ngay cả cổ áo của gấu Bắc Cực cũng không bỏ qua.

Báo tuyết con nằm trên đùi cô, nhìn cáo Bắc Cực bị xoa từ đầu đến đuôi, lông xù bù choàng lên, chớp mắt ngơ ngác.

Không khí căng thẳng giữa cáo Bắc Cực và báo tuyết con, sau một hồi lung tung của Lâm Thiên Du đã bị xáo trộn sạch.

Trước khi chúng kịp nhìn thẳng vào mắt nhau gầm gừ, Lâm Thiên Du đã tách các chú lông xù ra, ngồi ở giữa, mỗi bên một chú: “Hôm nay ăn thịt dê, thử xem có hợp khẩu vị không."

Thông thường, do môi trường sống khác nhau, gấu Bắc Cực và cáo Bắc Cực dù thế nào cũng không thể ăn được thịt dê đá.

Nhưng trên một hòn đảo, gấu Bắc Cực vẫn có cơ hội va chạm với bầy dê đá.

Không chắc nó có tự bắt về ăn hay không.

Lâm Thiên Du đẩy phần thịt đã chia ra, ngay cả hải cẩu nhỏ Xám Xám cũng có một phần.

Hải cẩu cũng là động vật ăn thịt, có thịt lạ tất nhiên phải thử.

"Này, cái này của cậu." Lâm Thiên Du đặt tô thịt nhỏ trước mặt báo tuyết.

Ăn no rồi nên báo tuyết con không còn hứng thú với thức ăn.

Trong điều kiện sống phải đói một bữa no một bữa, động vật sẽ ăn hết sức khi tìm được thức ăn, ăn như điên, ăn đến không nuốt nổi, vì chúng không biết bữa sau là lúc nào, chỉ có thể ăn nhiều nhất có thể.

Giống như báo hoa mai, sư tử trong mùa khô, khó khăn lắm mới bắt được mồi, chúng có thể ăn đến nôn ra, vẫn cố nhét vào bụng.

Báo tuyết con bây giờ cũng thế, ăn một bữa có thể chịu được lâu lắm.

Tuy nhiên... bây giờ đã nuôi bên cạnh rồi, thói quen ăn uống này chắc chắn phải sửa dần.

Thịt dê lớn khác với thịt hải cẩu và cá, gấu Bắc Cực dẵm lên chân dê, xé một miếng thịt lớn ra.

Lâm Thiên Du uống nước ấm, nhìn đám lông xù ăn ngon lành, nói: "Có vẻ thịt dê khá được ưa chuộng đấy."

Khi cắt thịt cô không ngửi thấy mùi lạ nào, thậm chí cả mùi dê cũng không, chúng ăn ngon lành thế này, chắc hẳn thịt có độ dai ngon lành.

[Đói quá, tôi cũng muốn ăn. Tôi chưa từng ăn loại thịt dê này.]

[Nếu đã ăn rồi thì bây giờ đâu còn có thể comment ở đây được nữa, chắc phải ở trong chỗ nào đó dẫm máy khâu rồi.]

[Nói đến, có được xem là ăn khắp các món lạ trên thế giới không nhỉ? Trong phòng livestream ăn toàn những thứ các host ăn uống khác chưa từng ăn.]

Rất nhiều loại thịt động vật không thấy bán ngoài chợ.

Trên mạng cũng có livestream vườn thú hoang dã, nhưng khi cho ăn, nhân viên chăm sóc thường chọn thịt tươi như thịt thỏ, vịt, ngan chứ ai điên mà cho động vật ăn thịt dê đá chứ.

Nghĩ lại thì có vẻ những gì comment nói cũng đúng.

Lâm Thiên Du nghĩ ngợi, nắm lấy bàn chân mềm mại của báo tuyết, giơ lên: “Hành vi nguy hiểm, không nên bắt chước."

Báo tuyết con không hiểu gì, ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Ú ù ù!"

Đúng rồi!

"Haha, cậu biết tôi nói gì mà đúng quá vậy." Lâm Thiên Du cười, ôm báo tuyết con lên đùi, hai tay nắm lấy hai bàn chân lông xù.

"Ú!" Không biết nhưng tự tin phải biết.

Báo tuyết l**m l**m chân, nhưng l**m phải ngón tay Lâm Thiên Du, có lẽ cảm thấy không đúng, nó dừng lại, rồi lại thử l**m thêm một lần nữa.

Vẫn không cảm nhận được bàn chân.

Báo tuyết lập tức úp tai xuống, ngẩng đầu nhìn chân mình.

Lâm Thiên Du úp lòng bàn tay lại, siết chặt năm ngón tay, giữ chặt bàn chân lông xù trong tay.

"Ú..."

Lâm Thiên Du nhíu mày cười, bóp bóp bàn chân mềm, nói: "Nhìn kìa, hồng hồng."

Còn rất dễ xoa nữa.

Đuôi báo tuyết từ đầu gối Lâm Thiên Du rũ xuống, ngả người vào lòng cô, ngoan ngoãn để cô bế và v**t v*.

Lâm Thiên Du ôm báo tuyết chơi một lúc, thấy lông của đám động vật đang ăn dính khá nhiều máu, quả thực ăn thịt dê khác với ăn thịt hải cẩu và cá, thịt nhỏ máu dễ bám lên người.

Cô đặt báo tuyết xuống, đứng dậy nói: "Tôi đi đun nước nữa, rồi tắm cho tất cả nhé."

Vừa hay cùng dùng một loại sữa tắm.

Lâm Thiên Du mở cửa vào trong, báo tuyết con nhanh chóng đi theo sát bên cạnh cô, thỉnh thoảng luồn vào chân cô, lợi dụng hình thể nhỏ hơn, gần như nằm lên mặt giày cô rồi.

Dù gầy yếu nhưng hình thể báo tuyết vẫn lớn hơn mèo nhà rất nhiều, nằm úp lên như thế khiến Lâm Thiên Du khó nhấc chân.

"Làm khó à?" Lâm Thiên Du cúi xuống, bồng báo tuyết đang nằm sấp dậy, dùng một tay đỡ phần bụng rồi đẩy sang một bên.

Báo tuyết đang nằm nghiêng trên mặt giày lập tức 4 chân chạm đất, đầu óc chưa kịp phản ứng nhưng chân đã nhanh chóng đứng vững.

Báo tuyết cúi xuống quan sát kỹ, ngẩng đầu lên thì Lâm Thiên Du đã bước vào trong, lập tức quên chuyện vừa rồi, vội vàng chạy theo.

Mới sợ lửa làm bỏng nó, Lâm Thiên Du vớt báo tuyết lên bàn: “Ngoan, ngồi đây trước đi."

"Ú ú!"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 629: Chương 629



Lâm Thiên Du xoa đầu báo tuyết, quay đi thêm củi vào lò lửa: “Tắm cho gấu Bắc Cực thì thật sự là công việc lớn đấy, phải chuẩn bị nhiều thùng nước."

Chỉ rửa sạch máu bề mặt thôi cũng đủ lượng nước này rồi. Nếu ngâm kĩ, rửa cả lông bên trong nữa thì khói củi đun nước phải dùng rất nhiều, số củi trong nhà không đủ đâu.

Báo tuyết nằm sấp trên bàn, hai chân trước chồng lên nhau đỡ cằm.

Nằm cuộn tròn thành một khối lông xù, Lâm Thiên Du tựa bên bàn vuốt lông nó từ từ.

Theo nước trong hộp cơm sôi lên, phòng cũng ấm hơn rõ rệt so với lúc nãy.

Lâm Thiên Du chuẩn bị nước xong, đám lông xù ăn no cũng đi vào.

"Vừa đúng lúc." Lâm Thiên Du vén rèm lên: “Tuyết Cầu, tắm cho em trước nhé."

Cáo Bắc Cực dừng bước, chú ý thấy cái thùng gỗ đầy nước, nó đứng tại cửa, không tiến lên nữa.

Rõ ràng, cáo Bắc Cực không thích tắm rửa, chúng sợ tiếng nước chảy.

Lâm Thiên Du cúi xuống nói: "Nhanh lên."

"Áu u..." Cáo Bắc Cực đi tới, cố ý tránh cái thùng phía trước, cọ cọ bên hông Lâm Thiên Du, đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm cô.

Cố gắng dùng nũng nịu để trốn tắm.

"Ngoan nào, người em lem nhem máu kìa." Lâm Thiên Du bồng cáo Bắc Cực lên, tay nhúng nước rồi nắm lấy bàn chân cáo, làm ướt lông trên đó.

Cáo Bắc Cực l**m nước trên chân, lắc lắc chân, rồi cúi đầu chôn vào ngực Lâm Thiên Du, không nhìn cái thùng nước.

Chính là... tôi không nhìn thấy thì không cần tắm.

Nhưng vô dụng thôi.

Lâm Thiên Du từ chân vuốt lên, từ từ làm ướt lông trên người nó, về sau, lông ướt mà cáo Bắc Cực l**m không tới, chỉ ôm như thế này, người cô cũng không tránh khỏi dính đẫm nước.

Cô cười khổ nói: "Là tắm cho ai vậy?"

Một lúc khó mà phân biệt đang tắm cho cáo Bắc Cực hay tắm cho chính mình.

Từ từ, chờ cáo Bắc Cực chấp nhận lông ướt rồi, mới bồng nó bỏ xuống nước.

Khi treo trên thùng, chưa chạm nước nhưng chân vẫn vùng vẫy tuyệt vọng, gầm gừ như đang vẫy vùng trên mặt nước.

Nhưng khi chân chạm nước, cáo con lập tức cứng đờ người.

[Những cái móng vuốt nhỏ xíu đang gãi xoa thật dễ thương.]

[Đám lông xù ngoan ngoãn đến tắm cũng thế, từ báo tuyết đến cáo con, động vật không thích nước khi bị bỏ xuống nước đều ngoan như vậy.]

[Ganh tỵ +1, tắm cho mèo nhà tôi là một trận chiến ác liệt mỗi lần, đôi khi cả nhà phải ra tay, nếu không hoàn toàn không kiểm soát được tình hình.]

[Đã học được cách của chị Lâm, tắm cho mèo tôi, một phút bị vung mười cái móng vuốt mèo vào mặt, đờ mờ nó!]

...

Lông cáo Bắc Cực ướt nước dán sát vào người, trông không còn xù xù, dính sát vào người cũng trông gầy gầy.

Cáo con đặt hai chân trước trên đầu gối Lâm Thiên Du đang quỳ xuống, nửa dưới thân nằm trong thùng nước, nhưng vẫn cố gắng tiếp xúc nước ít nhất có thể.

"Xong ngay thôi, đừng sợ." Lâm Thiên Du vừa trấn an vừa múc nước lên người nó, dùng bát múc rồi đổ xuống, cố giảm thiểu âm thanh nước chảy để tránh làm nó hoảng sợ.

Từ động tác của cáo Bắc Cực có thể thấy, nó vẫn khá căng thẳng.

"Bây giờ chắc là lúc lông cáo Bắc Cực dày nhất rồi." Lâm Thiên Du xoa sữa tắm.

Mùa thay lông, lông trắng mượt đẹp của cáo Bắc Cực rụng hết, Lâm Thiên Du từng thấy cáo Bắc Cực trong giai đoạn xấu xí, giống như một chú khỉ đen nhỏ.

Sau khi rửa sạch bọt bằng nước sạch.

Lâm Thiên Du quấn cáo trong khăn tắm rồi bồng lên, hôn lên đầu ướt nhẹp của cáo con: “Xong rồi xong rồi, tắm xong rồi đấy, kỹ thuật massage của tôi cũng không tệ chứ nhỉ."

Cáo Bắc Cực tựa vào ngực cô, có vẻ mệt mỏi, trông khá đáng thương.

Lâm Thiên Du lau nước trên lông nó, vừa cười vừa dỗ dành.

Cáo con rúc vào cổ cô cọ cọ, tội nghiệp không chịu nổi: “Áu u..."

Âm thanh của cáo Bắc Cực vậy đó, ngoài việc thở, nghe cứ như đang nũng nịu vậy.

Đặt cáo Bắc Cực lên bàn, báo tuyết con ngửi thấy toàn mùi sữa tắm.

Lâm Thiên Du xoa đầu báo tuyết: “Hai đứa chơi đi nhé." Rồi quay lại gọi: "Tuyết Đoàn-"

"Ú ú!"

Đang l**m lông, gấu Bắc Cực ngẩng đầu lên.

"Đi nào." Lâm Thiên Du đổ nước trong thùng ra, thay bằng nước sạch.

Thùng gỗ chỉ vừa một bàn chân của gấu Bắc Cực, ngồi cả con vào chắc chắn không thể.

May mắn là gấu Bắc Cực bơi giỏi nên không ghét nước lắm, chỉ là quen bắt cá trong nước lạnh, nước nóng hơi bị lạ.

Lâm Thiên Du cầm khăn tắm thấm trong thùng, vắt nhẹ để vẫn còn ướt sũng chứ không nhỏ giọt xuống.

Cô nói: "Tuyết Đoàn ngẩng đầu lên."

Gấu Bắc Cực không hiểu gì cũng ngẩng đầu lên, rồi bị Lâm Thiên Du lau từ cằm xuống ngực bằng khăn.

Sữa tắm hòa tan trong nước.

Lâm Thiên Du cầm khăn lau khắp người gấu Bắc Cực, bàn chân và bàn chân cũng không bỏ sót chi tiết nào.

Lau xong, gấu Bắc Cực trắng tinh khôi.

Lâm Thiên Du giơ tay lau mồ hôi trán, trong phòng nóng nực và mệt mỏi, nhìn gấu Bắc Cực trắng muốt, cô không nhịn được cười khẽ, xoa cổ áo lông của gấu nói: "May mắn là Tuyết Đoàn bây giờ còn nhỏ, nếu trưởng thành rồi, tay tôi sẽ rụng mất."

Sau khi chương trình quay xong, dù thế nào cũng phải bố trí phòng tắm ở đây, thuận tiện tắm rửa cho đám lông xù.

Chỉ dựa vào bếp nấu nước thật sự quá vất vả.
 
Back
Top Bottom