Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 600: Chương 600



Tiếp tục đi phía trước còn phải vượt qua một khu vực tuyết dày, gần đến đầu gối Lâm Thiên Du.

Đi trên tuyết, Cáo tuyết có phần vất vả, cô bèn cúi người bế nó lên, qua lớp áo lông vẫn cảm nhận được Cáo tuyết mềm mại.

Được bế, Cáo tuyết ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Lâm Thiên Du, cứng đơ, có lẽ lần đầu bị bế nên chưa quen.

Lâm Thiên Du ôm một tay, tay còn lại cầm gậy dò đường phía trước.

Cách đi này khá mới lạ đối với Cáo tuyết, nó tò mò nhìn cây gậy, gậy cử động nó cũng lắc lư theo.

Về đến căn cứ, từ xa đã thấy khói bay lên.

Vài người vây quanh đống lửa, bận rộn làm gì đó.

Giọng không tin nổi của Vu Linh Vũ vang lên: "Món này thực sự ăn được à? Trông giống như rêu quá vậy?"

Cung Hâm Minh nghiêm túc nói: "Tất nhiên có thể ăn, trước khi tham gia chương trình này, tôi đã đi tập luyện đặc biệt ở Bắc Cực 7 ngày."

Cậu chỉ vào món không rõ trong nồi nói: "Đây là rau tôi đặc biệt đào từ lớp đất đóng băng ở thảo nguyên, nhìn không được đẹp cho lắm nhưng hương vị không đến nỗi nào…”

Đang nói, Hàng Tư Tư nếm một muỗng rau dại, mặt lập tức xanh hơn cả rau.

Vẻ mặt Hàng Tư Tư khó tả.

Cung Hâm Minh ho khan một tiếng: “Nhưng nó rất bổ dưỡng, trời lạnh uống nóng thì rất thoải mái."

Ngẩng lên thấy Lâm Thiên Du trở về, cậu hào hứng chào: "Chị Lâm! Chúng em nấu hai nồi rau dại, cùng uống với mọi người nhé. Ngon lắm đó."

Như để chứng minh lời nói của mình, Cung Hâm Minh ôm bát của mình uống một ngụm lớn, ngừng lại, cổ họng lên xuống, nuốt khó nhọc cái miếng đó xuống, mở miệng nói tiếp, giọng đã khàn đi: “À... lần sau, chị Lâm à, lần sau có cơ hội cùng uống nhé."

Lâm Thiên Du chưa kịp mở miệng, thấy nửa khuôn mặt lộ của Cung Hâm Minh đổi màu liên tục:

“Không cho gia vị à? Thêm nhiều nước, nấu hộp thịt hộp có lẽ sẽ tốt hơn."

Nhìn màu sắc trong nồi, chỉ sợ chỉ có rau củ với nước thôi, cái này cho muối ăn cũng khó nuốt.

"Ồ! Phải rồi!" Cung Hâm Minh vỗ trán: “Em còn hộp thịt hộp nữa, chị Lâm chờ chút nhé, để em nấu xong chị ăn thử."

"Không cần đâu, tôi đã ăn rồi. Các em cứ ăn đi." Lâm Thiên Du lắc chân, phủi tuyết trên quần.

Hàng Tư Tư cầm bát nước nóng uống vài ngụm liên tục: “Chị Lâm à, sao chị ôm đống tuyết vậy?"

Cô nghĩ tới cái gì đó, mắt sáng lên: “Là để xây lều băng à? Nhanh thế đã phải dựng chỗ trú ẩn rồi."

Khi chưa có chỗ ở, xây túp lều là việc quan trọng nhất để sinh tồn, nhưng bây giờ đã có lều chắn gió dày cách nhiệt, mọi người bận tìm thức ăn, chưa vội xây chỗ trú.

Lâm Thiên Du: "Lều băng à..."

Lời vừa nói ra, con Cáo tuyết Bắc Cực đang chôn mặt trong lòng cô ngẩng đầu lên, nhìn lơ đãng xung quanh, đôi mắt dừng lại khi thấy người ở không xa, rồi lại nhanh chóng rúc trở lại vị trí cũ, đuôi thòng xuống cũng cố gắng luồn vào lòng Lâm Thiên Du.

Hàng Tư Tư: "?!!"

Là Cáo tuyết cơ mà!

[Ai hiểu chứ, cử chỉ này chọc tôi quá! Dễ thương quá!]

[Cuộn tròn lại rồi nhét vào lòng x** n*n.]

[Haha ánh mắt của Hàng Tư Tư, 'Chúng em còn chưa giải quyết ăn uống xong, chị đã trộm lông xù về nhà rồi à?!']

[Không thể so sánh nổi. Hơn nữa cái nồi thức ăn xanh lè kia, so với nước thối cũng chỉ hơn ở chỗ màu sắc tươi tắn. Thực sự không độc chứ?]

...

Hàng Tư Tư trố mắt: “Tốc độ này cũng quá nhanh rồi."

Lâm Thiên Du cười nói: "Tình cờ gặp nó đang kiếm ăn."

Cô để cây gậy sang một bên, trở về khi tuyết đã ngừng rơi, người cũng không còn nhiều tuyết, vỗ nhẹ lên Cáo tuyết rồi kéo khóa mở lều đặt Cáo tuyết vào trong.

Đối với động vật nhỏ, đây là không gian bán kín chỉ mở một khe hở nhỏ, cũng là căn phòng bán kín xa lạ, chúng sẽ cảm thấy bị nhốt, không yên tâm.

Vì vậy, sau khi hạ cánh, Cáo tuyết thận trọng dò xét bên trong lều.

Hàng Tư Tư thấy cô cứ ôm hoài, không nhịn được hỏi: "Nó bị thương à?"

“Không có, vừa rồi đường khó đi nên chị cứ ôm luôn.” Lâm Thiên Du cũng đặt ba lô vào trong.

Có vẻ Cáo tuyết Bắc Cực đã chạy vòng trong lều một vòng, giờ lại tới cửa lều, thò móng ra từ khe hở, cố gắng kéo Lâm Thiên Du vào.

Cung Hâm Minh gọi từ trong lều: “Tư Tư à! Em thấy hộp thịt của anh để đâu không?”

“Ở... á!" Giọng Hàng Tư Tư vang lên rồi ngưng bặt, không nhớ nổi: “Chị Lâm em đi giúp anh ấy tìm nhé.”

Lâm Thiên Du gật đầu: “Ừ, đi làm việc đi.”

Cô cúi xuống, nắm lấy bàn chân Cáo tuyết, để giày đầy tuyết ở ngoài, bước vào trong.

Nếu là môi trường kín hoàn toàn xa lạ, động vật hoang dã sẽ cảm thấy căng thẳng.

Nhưng nếu trong môi trường đó có sự xuất hiện của con người mà động vật quen biết, Cáo tuyết không những không căng thẳng mà còn thích cảm giác chỉ có nó và con người thân thiết tồn tại trong không gian kín.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 601: Chương 601



Bên ngoài lạnh quá, Lâm Thiên Du kéo khóa lều lại, dù ở trong lều, cũng chỉ có thể cởi áo lông, quần áo dày bên trong vẫn phải mặc nguyên.

Bàn tay ấm áp v**t v* lông Cáo tuyết, Lâm Thiên Du suy nghĩ: "Vẫn phải làm cái lều băng."

Trong lều không thể đốt lửa, nhưng trong lều băng có thể.

Hơn nữa cấu trúc đặc biệt của lều băng, cho dù nhiệt độ bên ngoài xuống âm, trong lều cũng không cần mặc áo len.

Nếu không, từ bên ngoài về trong lều cũng không ấm tay lên được, chỉ hơn bên ngoài là không bị gió thổi mà thôi.

Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du bắt đầu lục lọi xem có thứ gì có thể tận dụng được không.

Lần này đồ đoàn làm phim chuẩn bị cho khách mời đầy đủ nhất từ trước tới nay.

Cáo tuyết nằm dưới đất l**m lông, trong lều nó không cần cuộn tròn mà có thể nằm phịch ra mà không lạnh.

Lúc Lâm Thiên Du lục đồ, thấy vậy cô đưa tay gãi cằm cho Cáo tuyết: “Thích ở đây à?"

"E ét..." Cáo tuyết ngửa đầu lên, hai chân trước bám lên cổ tay cô, trông giống như đang vươn chân ôm lấy.

"Ngoan." Lâm Thiên Du vuốt dọc cổ Cáo tuyết: “Em chơi một mình trong đây, chị ra ngoài làm lều băng."

"E?"

Băng à?

"Lều băng chỉ là cái tên thôi, làm bằng gạch tuyết." Lâm Thiên Du cầm rìu đứng dậy, áo lông vẫn mặc nguyên trên người, đeo lại kính bảo hộ, thì thấy Cáo tuyết đã chễm chệ trước cửa lều.

Có vẻ không muốn ở một mình trong lều.

"Được rồi, vậy cùng đi." Lâm Thiên Du kéo khóa mở ra, gió lạnh bên ngoài ào vào cuốn tấm màn bay vào trong.

Trước khi đi, Lâm Thiên Du xây một đống lửa ở giữa căn cứ, múc vài nắm tuyết cao đổ vào hộp cơm, treo trên lửa đun nước nóng.

Đun sôi nước cũng cần thời gian, đun trước đã, khi xong việc quay lại chắc nước đã sôi.

Nhìn đống tuyết chất cao trong hộp cơm, là hộp cơm ba tầng, tầng dưới cùng sâu hơn, để đựng canh, đun một hộp là đủ.

Lâm Thiên Du đậy hai tầng trên lại: “Hai tầng này có thể dùng làm chảo để nấu."

Chất liệu hơi giống sắt nhưng gõ lên nghe như thép không gỉ, dù là gì đi nữa, có thể tiếp xúc trực tiếp với lửa mà không bị thủng thì được rồi.

Nói rồi cô nghĩ tới điều gì đó, do dự: "Đi lấy gạch tuyết thì..."

Đoạn đường vừa đi lúc nãy, chỗ đó tuyết dày rất thích hợp để xây lều băng.

Nhưng hơi xa.

Hơn nữa... để xây lều băng cần gạch tuyết, lúc lấy tuyết phải cắt thành hình sẵn.

Dù sao cô cũng không có khuôn để đúc, nếu có khuôn thì có thể nghiền tuyết, nắm chặt mang về.

Lâm Thiên Du suy nghĩ một lúc, xoay gót chân, không đi lấy gạch tuyết ngay mà chặt cây trước: “Làm phương tiện vận chuyển."

May mắn là mặt đất đều tuyết, có chỗ đóng băng, phương tiện kéo không cần bánh xe cũng có thể lê được.

Lâm Thiên Du chọn một cái cây vừa phải chặt.

Mặc quá nhiều đồ, chặt cây cũng bất tiện, nếu là dao phát hay dao bầu, chỉ mài nhọn cái cây này cũng mất nửa tiếng.

Chặt cây làm đôi, phần còn lại chỉ có thể bẻ, mép sứt sẹo không đều cũng không sao, rìu không thể đẽo thành hình, mài nhẵn cũng mất công.

Trời lạnh thế này, Lâm Thiên Du cũng không có ý định ngồi ngoài trời đẽo ván gỗ: “Làm thế này là được rồi."

Cô dựng đứng sáu tấm ván làm xong: “Rồi dùng dây thừng buộc chúng lại với nhau, giống như buộc bè gỗ vậy, buộc chặt..."

Dây thừng quấn chéo lên xuống giữa các tấm ván sát bên nhau, do độ dài dây có hạn, Lâm Thiên Du tiết kiệm từng chút, quấn tới cuối rồi thắt chặt nút, còn dư một đoạn, vừa đủ làm dây kéo.

"Xong." Làm xong, Lâm Thiên Du đứng dậy, kéo dây, các tấm ván trượt trên đất để lại vết lồi lõm quanh co.

Dưới ván có dây thừng nên vết cào lên tuyết hỗn độn.

Nhưng kéo lại không mất nhiều sức.

[Xe tay kéo xong, còn thiếu người ngồi trên xe. Ý tôi là... để tôi kéo nhé?]

[Có Sói Nhỏ là tốt rồi, Sói Nhỏ chắc chắn có thể kéo xe giúp Lâm Lâm, chị ấy ngồi trên xe.]

[Hừm... Cáo tuyết à?]

[Trước khi nói chiếc xe gỗ buộc dây này có thể bay lên khi kéo hay không, với thân hình Cáo tuyết, dẫm chân tại chỗ cũng không thể kéo xe được đâu.]

"Không thể ngồi được, kéo nhanh sẽ bung ra." Lâm Thiên Du tự tay buộc nên hiểu rõ chất lượng: “Muốn làm loại xe trượt bằng ván gỗ thì tốt nhất vẫn nên dùng ván nguyên khối."

Hoặc là dùng chất liệu chắc chắn để cố định cũng được.

Nhưng dây thừng thì không thể.

Tới chỗ tuyết dày, Lâm Thiên Du dùng rìu khắc vết trên bề mặt tuyết phẳng, ấn xuống theo vết.

Cắt gạch tuyết không cần dùng nhiều sức, chỉ cần kiểm soát hình dáng, nhấc lên không rã ra là được.

"Làm một cái lớn hơn." Lâm Thiên Du vừa nói vừa từ từ nhấc khối tuyết lên, cẩn thận đặt lên xe gỗ.

Một khi lều băng đã hình thành, muốn chỉnh sửa lại rất khó.

So với quá trình đóng băng đó, xây dựng thì dễ dàng hơn nhiều.

Hai người Inuit kinh nghiệm có thể xây xong lều băng trong một ngày.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 602: Chương 602



Các viên gạch tuyết chất đống trên xe gỗ, mép viên hơi lung lay.

Cáo tuyết Bắc Cực nghiêng đầu nhìn, dùng mõm cọ cọ, thấy không nhúc nhích, liền đưa chân lên bước từng bước nhẹ trên đó, động tác rất nhẹ không để lại dấu móng nhưng có vẻ như đẩy nó sang chỗ khác.

Ngẩng đầu lên, Lâm Thiên Du đang điều chỉnh vị trí viên gạch tuyết đó.

Lâm Thiên Du vén tay áo nhìn đồng hồ nói: "Hôm nay trước tiên đổ nền đã."

Trời tối sẽ quay lại lều, ngày mai mới tiếp tục xây phần giữa.

Muốn xây một cái lều băng khá lớn nên số lượng gạch tuyết cần dùng cũng nhiều.

Lâm Thiên Du thấy xe gần đầy, bèn thu rìu lại, định đem mấy thứ này về trước, xây tiếp sau.

Kết quả xoay người, chân trượt một cái, nghe thấy tiếng 'sột soạt' dưới tuyết: “Nghe này, dưới đó là gì?"

Cáo tuyết Bắc Cực tất nhiên cũng nghe thấy, nhưng nó vừa ăn no, không tiêu hao năng lượng đi săn.

Lâm Thiên Du phản ứng rất nhanh, cúi xuống ấn tay xuống tuyết ngay khi nghe tiếng động lại gần, cảm giác không bắt được gì, liền lao thêm một cái nữa, toàn thân đè lên tuyết.

Trên tầng tuyết dày chưa bị cắt, ép xuống một hõm hình người.

"E ét--?!" Thấy người biến mất trước mắt, Cáo tuyết Bắc Cực vội lao vào, hai chân trước cào cào, cố đào Lâm Thiên Du ra khỏi đống tuyết chất cao.

Lâm Thiên Du 'phựt' một cái nhô đầu lên, mặt nạ và kính bảo hộ đầy tuyết, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng giơ cao con chuột Lemming bắt được: “Nhìn này!"

Giọng nói nhẹ nhàng, có vẻ đang cười.

Cáo tuyết Bắc Cực không liếc con chuột lấy một cái, mà lo lắng l**m tuyết trên kính của cô.

"Ngoan, chị không sao." Lâm Thiên Du vòng tay ôm Cáo tuyết vào lòng: “Nhìn xem chị bắt được gì này."

[Hướng dẫn hành động: Cáo tuyết Bắc Cực.]

[Haha có ai làm gif so sánh hai cảnh Lâm chị và Cáo tuyết Bắc Cực bắt chuột Lemming không?]

[Ngã sầm vào tuyết dày thế kia, một người phương Nam bình thường chết vì ngạt là điều hiển nhiên! Ú ú, quá tuyệt vời luôn!]

Lâm Thiên Du không nằm trong tuyết lâu, dù cảm giác rất thoải mái, cô đưa con chuột Lemming cho Cáo tuyết.

Đứng dậy, cô lắc tuyết khỏi người, chiếc áo lông trơn nhẵn, không dính tuyết chút nào.

Cáo tuyết cắn con chuột, mắt nhìn cô chăm chăm.

Lâm Thiên Du bồng Cáo tuyết lên, đặt bên cạnh xe gỗ: “Giúp chị trông, nếu gạch tuyết lung lay sắp rơi thì báo cho chị."

Cáo tuyết vừa rút chân lại thì "E ét!"

Há miệng một cái, con chuột được tự do, 'bịch' rơi xuống đất, quay đầu chuồn ngay vào tuyết.

Chúng sẽ đào hang dưới tuyết, khi bị Cáo tuyết đuổi, nhanh chóng đào hốc trốn.

Nhưng Cáo tuyết Bắc Cực sẽ nhắm vào mục tiêu, lúc bắt sẽ nhảy lên, rơi xuống đè nát hốc mà chuột Lemming đào ra để trốn, chính xác cắn lấy con mồi trong đó.

Lúc này, con chuột Lemming chưa kịp chạy đến môi trường quen thuộc, đã nhanh chóng bị Cáo tuyết g**t ch*t bằng một nhát cắn.

Cáo tuyết cắn chuột, ngồi trên mép xe gỗ, mình lắc lư theo xe bị kéo.

...

Vị trí lều băng Lâm Thiên Du dự định xây cách lều không xa, chỗ đủ rộng.

Để xe gỗ sang một bên, Lâm Thiên Du bê viên gạch tuyết trên cùng xuống đất, xếp dọc theo vết vẽ tròn vừa vạch ra.

Xếp góc đầu tiên, một viên cạnh một viên, trước tiên tạo thành hình tròn ở dưới.

"Những góc ngoài này cũng có thể lấp bằng tuyết, nhưng tôi cảm thấy như thế này trông đẹp rồi." Lâm Thiên Du chỉ những góc ngoài cùng: “Sợ không ấm thì có thể lấp một lớp mỏng tuyết bên trong."

Xếp hết gạch tuyết mang về, mới chỉ chất được hai lớp thôi.

Lâm Thiên Du đứng thụt một tay, nhìn lớp thấp tè tè, với lượng này, ít nhất cũng phải chở mười mấy lượt mới đủ gạch xây lều băng, còn chưa kể cổng vòm và nhà bếp.

Có nhà bếp trong lều băng thì nấu nướng, đốt lửa rất thuận tiện.

Lâm Thiên Du định xây một cái, rồi mở một cánh cửa ở giữa, bên ngoài để thêm cái ống khói, như vậy không gian ngủ sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Trong đầu đã hình dung rõ căn lều băng hai gian này, nhưng chỉ một cái đã tốn nhiều gạch như vậy, muốn xây thêm, có lẽ phải chở đến ba bốn mươi lượt.

Mặc quá nhiều đồ cứ bận rộn như thế này, trong môi trường âm độ, Lâm Thiên Du cũng cảm thấy hơi nóng.

Dù sao cũng không vội, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Từ từ thôi."

"E ét!" Cáo tuyết Bắc Cực đang đào hố tạm ngừng, phát ra tiếng đáp lại, nhưng vẫn tiếp tục đào.

Cáo tuyết có thói quen dự trữ thức ăn, chúng cũng giống gấu trúc, trong mùa thức ăn dồi dào sẽ chôn giấu thức ăn để dành, đến mùa đông khan hiếm lại lấy ra ăn.

Chỉ là một nửa trường hợp, lượng thức ăn dự trữ không đủ để chúng vượt qua cả mùa đông giá lạnh, chỉ có thể xem là có thức ăn qua giai đoạn nhiệt độ giảm đột ngột.

Phần chuột không ăn hết, nó định chôn xuống, vừa đào một cái hố, có lẽ đào ra thấy có mùi của động vật khác, nên bỏ hố đó, chọn chỗ khác tiếp tục đào.

Theo chỗ nó chuyển sang chỗ khác chứ không bỏ việc chôn thức ăn, có thể thấy con vật kia không nguy hiểm nhưng có khả năng ăn trộm thức ăn.

"Đi thôi Cáo tuyết nhỏ." Xếp xong nền, Lâm Thiên Du xách rìu, gọi to.

Cáo tuyết kêu lên một tiếng, nhanh chóng dẫm lên tuyết vừa chôn xong, quay đầu theo sau.

Mới đi được hai bước, Cáo tuyết cảm nhận thấy gì đó, bỗng dưng xù lông lên, chắn trước người Lâm Thiên Du, cảnh giác nhìn về phía không xa.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 603: Chương 603



[Cho nó ăn!]

[À á á chỉ là một con cá thôi mà, em ăn luôn chị ấy tôi cũng không có ý kiến.]

[Cứu với! Quá đẹp rồi, tôi không dám tưởng tượng bỏ nó vào lòng để xoa nựng nữa, chắc tôi sẽ trở nên vui tươi, hồn nhiên biết bao.]

[Tôi có cảm giác nhìn thấy từ Cáo tuyết Bắc Cực, đó là gì gọi là ánh mắt duyên dáng đằng sau những sợi tơ.]

Cáo tuyết Bắc Cực có bộ lông trắng muốt, lông rất dài và dày, đặc biệt khi quấn đuôi quanh người, trông giống như một bóng lông xù xốp, thanh nhã đáng yêu.

Thân hình không lớn nhưng đuôi thì dài, giống chiếc khăn quàng cổ lông xù xốp, ấm áp và mềm mại.

Rất khó mà không thích nó.

Đặc biệt là khi nó làm nũng gần bạn như thế.

Trên đảo, việc săn mồi của Cáo tuyết Bắc Cực không đơn giản, chúng phải tìm dấu vết của chuột Lemming dưới tuyết dày, mỗi ngày ít nhất phải ăn hai đến ba con chuột Lemming mới có thể vượt qua đêm dài lạnh giá.

May mắn thì có thể đi theo sau gấu Bắc Cực, nhặt nhạnh phần thức ăn còn lại của hải cẩu sau khi gấu ăn xong, bởi gấu Bắc Cực thường chỉ ăn mỡ hải cẩu.

Chỉ là, việc đó rất nguy hiểm, đặc biệt là trong điều kiện thiếu thốn thức ăn, chỉ cần sơ sẩy trước một con gấu Bắc Cực đói khát là có thể trở thành món nhắm của gấu.

Có vẻ Cáo tuyết Bắc Cực này đang đói, không tìm được thức ăn trong cơn tuyết lở rơi không ngừng nên bị thu hút bởi cá trong hố tuyết.

Đối với một chú Cáo tuyết nhỏ xin ăn có lễ phép, rất khó mà từ chối, Lâm Thiên Du mỉm cười: “Lấy đi ăn đi."

Được đồng ý, Cáo tuyết Bắc Cực mới lộn người đứng dậy, lắc lông, kêu nhẹ về phía Lâm Thiên Du rồi cẩn thận cắn một con cá, đi ăn cách hố tuyết không xa.

Hải cẩu hoa tiêu vẫn khá sợ Cáo tuyết Bắc Cực.

Cáo tuyết Bắc Cực săn hải cẩu, đôi khi khó tấn công đàn hải cẩu trưởng thành, nên rất có thể nhắm vào con non.

Thấy Cáo tuyết không lao tới, hải cẩu hoa tiêu nhỏ từ sau lưng Lâm Thiên Du thò đầu ra từng chút, chỉ lộ đôi mắt, căng thẳng nhìn chòng chọc, như sợ Cáo tuyết bất ngờ lao về phía nó vậy.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ găng tay, nước đóng băng thành một lớp mỏng ở lòng bàn tay, chạm nhẹ đã vỡ thành vài mảnh.

Vứt bỏ mảnh băng trong tay, Lâm Thiên Du quay lại ôm hải cẩu lên.

"Ú a?!" Hải cẩu hoa tiêu đang tập trung nhìn Cáo tuyết, bỗng bị nhấc bổng lên, tưởng bị động vật nào đó cắn, hoảng hốt kêu lào xào vùng vẫy.

Cho đến khi được Lâm Thiên Du đặt lên đùi, hải cẩu vẫy vây trước, bơi không được nhưng vẫn cố gắng vẫy.

"Ngoan nào, đừng lo, nó chỉ đến ăn cá thôi." Lâm Thiên Du phủi tuyết trên người hải cẩu, rồi lau sạch tuyết trên người mình.

Điều bất tiện khi ra ngoài trời tuyết là nếu ở một chỗ lâu sẽ dễ bị tuyết chôn vùi.

Hải cẩu hoa tiêu nằm trên đùi Lâm Thiên Du thoải mái hơn nhiều so với lúc núp sau lưng cô, có lẽ tiềm thức nó cảm nhận được Lâm Thiên Du là con người đáng tin cậy, trong vòng tay con người đáng tin thì không còn sợ hãi nữa.

Cáo tuyết Bắc Cực quá đói, ăn cá đông cứng lớn miếng, phát ra tiếng răng cắn lạnh lẽo 'rắc rắc', giống như nhai băng, nhưng nó vẫn thích thú ăn.

Lâm Thiên Du cảm thấy cá có thể không đủ no cho nó, nên chia hai phần ba khối thịt hải cẩu mang theo làm mồi câu cho nó.

"Cáo tuyết nhỏ, đây." Nói rồi Lâm Thiên Du ném thịt hải cẩu sang.

'Bịch' một tiếng, miếng thịt rơi cạnh Cáo tuyết đang cúi đầu ăn, Cáo tuyết co cổ lại, đuôi cũng run lên, lùi về sau hai bước, miệng vẫn ngậm nửa con cá chưa buông ra.

Chú ý tới thứ gì rơi xuống đất, nó mở to mắt, ngửi ngửi.

Lâm Thiên Du thấy vẻ mặt không tin của nó, nhắc nhở: "Ăn lúc còn tươi, chút nữa lại đông cứng mất."

Thịt này dùng để câu cá, treo cứng đơ trên móc có thể sẽ vỡ, nên từ lúc mang theo luôn bọc nhiều lớp để ở hông ba lô, bây giờ vẫn còn tươi và mềm.

"E ét..." Cáo tuyết Bắc Cực vẫy đuôi, cắn thịt hải cẩu thật to.

Tiếng ăn của Cáo tuyết Bắc Cực nghe có vẻ rất ngon, cắn liên tục từng miếng.

[Xem mà tôi cũng thèm cá rồi.]

[Cá đông có ngon thật không nhỉ? Tôi không thích ăn cá nhưng xem cũng muốn thử một đĩa cá sống.]

[Đúng là, Cáo tuyết đáng yêu ăn cơm cũng dễ thương, nó có nhả xương cá không nhỉ?!]

Xương nhỏ trong thịt cá thì không nhả ra được, nhưng khi ăn, nó dẫm lên thân cá, cắn phần thịt đông cứng bên trên, cuối cùng chỉ để lại xương cá nguyên khúc, phần thịt bên trên đã ăn sạch.

Mấy miếng thịt khó nhất nó cũng cắn đứt luôn cả xương cá ăn luôn, nhưng vẫn để lại hầu hết xương.

Một con cá lớn cộng thịt hải cẩu khá nhiều, đủ no bụng Cáo tuyết Bắc Cực từ bây giờ đến sáng mai, không cần phải đi kiếm ăn nữa.

Cáo tuyết dùng móng vuốt gạt tuyết phủ lên xương cá và vết máu còn dính trên băng, che đi mùi vị.

Lấp xong, Cáo tuyết l**m môi, cúi xuống chùi vuốt.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 604: Chương 604



No căng bụng, Cáo tuyết Bắc Cực đứng dậy duỗi lưng, không đi ngay mà tiến về phía Lâm Thiên Du.

Hải cẩu hoa tiêu đang buồn ngủ trên đùi Lâm Thiên Du bỗng mở mắt ra, đứng thẳng người lên: “Ú a!"

Cáo tuyết Bắc Cực dừng bước, rón rén tiến lên, cuối cùng trong ánh mắt cảnh giác của hải cẩu, nó chọn cách vòng quanh một nửa vòng tới.

Hải cẩu không rời mắt khỏi Cáo tuyết.

Khi Cáo tuyết tiến gần, nó dụi dụi vào người Lâm Thiên Du qua lớp quần áo.

Lớp quần áo dày che hết cảm giác, Lâm Thiên Du đưa tay v**t v* nó.

Cáo tuyết ngước đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Với biểu cảm này, đường kẻ mắt trên mặt nó càng rõ ràng hơn.

"Cáo tuyết Bắc Cực chắc chắn rất mềm mại khi sờ." Tay Lâm Thiên Du vuốt từ đầu xuống lưng nó, ngón tay chạm vào đuôi Cáo tuyết.

Nhưng tiếc là... găng tay quá dày.

[Quay về lều, trong lều có thể cởi găng tay ra x** n*n Cáo tuyết rồi!]

[!!! Có lý! Mang luôn hải cẩu con về nữa!]

[Chị bế hải cẩu con đi trước mặt bầy hải cẩu, tin chắc trong bầy sẽ có hải cẩu phát ra tiếng kêu thét vì tức giận đấy.]

Tuy vậy, v**t v* như thế, Cáo tuyết Bắc Cực có vẻ thích, mắt nhắm lại.

Ngồi lâu, lỗ băng bị phá vỡ, mặt biển dưới đó lại đóng băng dần.

Lâm Thiên Du dùng gậy gỗ chọc vài nhát, đập vỡ lớp băng mỏng trên đó để tiếp tục câu cá.

Cô cũng cảm thấy hơi lạnh, bèn đặt cần câu xuống, nói với hải cẩu: "Các em ở đây giúp chị trông chừng, chị đi lấy củi về đốt lửa ấm."

Gần bờ có khá nhiều cây.

Lâm Thiên Du để ba lô lại đây, cầm rìu đứng dậy lên bờ.

Hải cẩu hoa tiêu liếc quanh quất bốn phía, lúc này Cáo tuyết Bắc Cực đã nằm cuộn tròn trên băng, cái đuôi xù che khuất mõm, có vẻ đang nghỉ ngơi.

Trong cơn bão tuyết, nó không thể đào hang để nghỉ ngơi được vì đất đóng băng cứng, chỉ có thể nằm co ro như thế này để tự bảo vệ mình, tránh bị gió thổi bay đi lúc ngủ đêm.

Có lẽ nhận ra Cáo tuyết không có ý định hại mình, hải cẩu hoa tiêu nhỏ cũng trở nên tự tin hơn.

Nó lại gần mép lỗ, nhìn chằm chằm phao trôi nổi trên mặt nước, có vẻ sẵn sàng lao xuống nếu cá cắn câu, để bắt cá mang lên.

Nhưng cho đến khi Lâm Thiên Du chặt xong củi quay lại, phao vẫn nằm yên một chỗ.

Đoàn làm phim có chuẩn bị diêm, trời tuyết ào ạt thế này, chất đống lửa cũng khó, lửa cọ khó cháy nên diêm rất quan trọng.

Chỉ là xét đây cũng là một thử thách, nên chỉ chuẩn bị một hộp diêm, một hộp mười que, hết là hết.

Lâm Thiên Du chất củi thành đống, để lõm ở giữa, không có lá khô cành khô, có cũng đóng băng trong tầng đất đá.

Dùng hai que diêm, lửa mới bén những làn khói mỏng, nhìn rất ít và nhỏ, không thấy ánh lửa, thổi một cái là tắt ngay.

Nhưng may mắn là không lâu sau, lửa tự lan dần ra, từ từ lớn hơn.

Lâm Thiên Du mổ cá ra, ngâm sơ trong nước biển, còn chưa kịp đông đá, vội đặt lên đống lửa: “Ăn cá con này làm bữa tối nhé."

Lửa cháy mạnh, tay đeo găng của Lâm Thiên Du đưa gần, trong chốc lát vẫn chưa cảm nhận được hơi ấm.

Nhưng phản ứng của hải cẩu và Cáo tuyết Bắc Cực với sự thay đổi nhiệt độ ở đây thì rất rõ.

Hải cẩu leo thẳng đến bên cạnh Lâm Thiên Du, cọ cọ muốn trèo lên đùi cô nằm: “Ú ớ!"

Có vẻ không sợ nóng mà chỉ bị ngọn lửa làm hoảng sợ thôi.

Ngay cả Cáo tuyết Bắc Cực cũng vậy, bóng lửa in trong đôi mắt tinh anh của nó, ánh sáng rực rỡ của lửa khiến những con vật nhỏ không dám lại gần.

Nhưng cảm nhận được hơi ấm từ đống lửa, Cáo tuyết Bắc Cực lại không kiềm chế được muốn tiến lại gần.

Lâm Thiên Du giơ tay chặn lại, vừa vặn nắm lấy cái đuôi lớn kéo ra phía sau: “Cẩn thận, đừng để bị cháy sém nhé."

"E ét!" Đôi mắt sáng của Cáo tuyết, phản chiếu ngọn lửa nhảy múa, nó quay lại cọ vào tay cô, rồi lại nhích gần hơn một chút.

[À... có vẻ như Cáo tuyết rất thích lửa phải không nhỉ.]

[Có lẽ vì quá lạnh rồi, dù lớp lông dày cỡ nào cũng vẫn cảm thấy lạnh.]

[Bây giờ trong lòng Cáo tuyết, hình ảnh của chị Lâm có lẽ rất rạng rỡ và cao cả phải không? Biết làm lửa cơ mà.]

[Nói tới cháy sém, mèo nhà tôi mùa đông ụp sát bên đèn sưởi, ngửi thấy mùi cháy khét mới giật mình, lưng đã cháy đen một mảng lớn rồi.]

Có lớp lông che chắn, hơi nóng từ từ tăng lên nhưng không có ngọn lửa thì rất dễ bị cháy sém mà không hay biết.

Lúc nhận ra thì lông đã cháy khét đổi màu rồi.

Cáo tuyết Bắc Cực rất ngoan, nói không được lại gần thì sau khi dịch chỗ một chút, nó nằm xuống nhưng vẫn không chớp mắt nhìn đống lửa, như sợ rằng chỉ cần nó nháy mắt thôi, ánh lửa ấm áp kia sẽ biến mất vậy.

Có đống lửa rồi, Lâm Thiên Du suy nghĩ một lúc rồi cũng tháo găng tay ra, hướng về phía lửa sưởi ấm tay.

Cáo tuyết Bắc Cực ngẩng đầu nhìn tay cô chết trân, rồi dọc theo cánh tay chú ý đến là ai, lại nghiêng đầu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.

Lâm Thiên Du thấy nó cứ quay đầu hoài, vẫy tay trước mặt Cáo tuyết: “Sao thế?"

Cáo tuyết không phản ứng, mà tiến lên, ngước đầu, vừa đúng chạm vào lòng bàn tay Lâm Thiên Du.

Trông giống như chủ động đặt mình vào tay cô vậy.

Cáo tuyết cọ mình vào lòng bàn tay cô, cọ mạnh quá làm đầu nó choáng váng, chân trượt một cái, đập đầu xuống tuyết.

'Bịch' một cái, tuyết chôn cả mũi nó.

Có vẻ bị ngã choáng váng.

"Cẩn thận." Lâm Thiên Du đưa tay đỡ lấy.

Cáo tuyết nhìn bàn tay đang ở gần trước mặt, ngẩng đầu, hàm dưới chống trên lòng bàn tay cô, quên cả đứng dậy, ngước lên cười với Lâm Thiên Du: “E ét!"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 605: Chương 605



Không cần qua lớp găng tay, cảm giác mềm mại xù xì từ lòng bàn tay lan ra, Lâm Thiên Du không nhịn được cong ngón tay lại, ngón cái v**t v* đôi tai, Cáo tuyết Bắc Cực trắng toát, ngay cả lông trên tai cũng rất dày.

Cáo tuyết để cô v**t v*, còn tích cực cọ vào tay cô không ngừng, lộn người một vòng, hai chân ôm cổ tay cô l**m đi l**m lại.

Lâm Thiên Du xoa xoa bụng Cáo tuyết, năm ngón tay phủ lên trên vuốt theo lớp lông xuống dưới.

v**t v* xong, Lâm Thiên Du lại đeo găng tay trở lại.

Cáo tuyết lăn qua lăn lại trên mặt đất, làm sạch tuyết xung quanh hết rồi, cái đuôi lớn còn quất trên đất, lộ ra lớp băng dưới tuyết.

Qua lớp găng tay, Lâm Thiên Du bóp nhẹ lông của Cáo tuyết, cầm cá xuống khỏi giá đỡ, da bên ngoài đã cháy khét, may là lúc cắt đôi con cá, thịt chín đều hai bên.

Lâm Thiên Du lắc lắc con cá nóng hổi vẫn còn bốc khói: “Ăn một miếng không?"

Cá nóng hổi rắc muối mỏng rõ ràng nằm ngoài thực đơn của Cáo tuyết Bắc Cực, nó nhún nhún mũi, nằm ngửa trên đất, nghiêng đầu: “E ét..."

Có vẻ không hứng thú với cá nướng.

"Hải cẩu nhỏ này?" Lâm Thiên Du huých huých con hải cẩu nằm thư thái, sắp ngủ gục bên chân cô: “Đừng ngủ nữa, dậy ăn đi."

Hải cẩu hoa tiêu nhỏ mở mắt ra đầy mơ màng, miệng há hốc.

Lâm Thiên Du xé một miếng cá, nhắm bắn, ném.

Hải cẩu nhai nhai, chưa tỉnh ngủ đã ăn trước.

Lâm Thiên Du nhếch mép, cứ thế cho ăn vài miếng cá nữa.

Có lẽ đang mơ ăn nên no căng bụng, hải cẩu nhỏ lấy đầu rúc xuống tuyết, trốn thức ăn rơi từ trên trời xuống.

Phần cá còn lại, Lâm Thiên Du rắc thêm gia vị, nhai thử, vị rất ngon: “Cá tươi ghê."

Là lần đầu Lâm Thiên Du ăn cá sinh trưởng trong môi trường cực lạnh.

Theo lý thuyết, gia vị khi nướng thịt sẽ che lấp một phần hương vị tự nhiên của cá, vì không làm sạch mùi hôi, chỉ có thể thêm nhiều gia vị để át đi, nhưng cá rắc đầy tiêu ớt vẫn cảm nhận được vị tươi.

Lâm Thiên Du suy nghĩ: "Lần sau câu thêm mấy con nấu canh."

Canh cá thể loại này chắc chắn ngon.

Quên mất hộp cơm đoàn làm phim cấp, nếu có bây giờ phần cá còn lại chỉ cần thêm tuyết nấu canh là xong.

Ra ngoài một chuyến không tìm thấy nước ngọt, có thể nấu tuyết thành nước không sao, chỉ có điều không có nước ngọt tắm hơi bất tiện.

Lâm Thiên Du ăn từ tốn con cá, que gỗ có xương cá cũng ném vào đống lửa đốt luôn.

"Tôi phải về rồi." Lâm Thiên Du v**t v* hải cẩu: “Em về với bầy hải cẩu của em đi."

Bên kia, bầy hải cẩu vẫn thỉnh thoảng liếc sang bên này, rõ ràng rất quan tâm đến hải cẩu con.

Những con hải cẩu đã nghỉ ngơi đủ bắt đầu lặn xuống biển, hải cẩu con vừa tỉnh giấc, nhìn quanh la làng: “Ú ớ!"

Ngày mai!

Lâm Thiên Du đáp luôn: "Được, ngày mai còn tới chơi với em."

Nói rồi cô giơ tay, vỗ nhẹ lên đôi chân ngắn của hải cẩu: “Đi đi."

"Ú!" Hải cẩu con kêu một tiếng rồi lao về phía bầy hải cẩu.

“Cáo tuyết nhỏ à? Trời sắp tối rồi.” Lâm Thiên Du thu dọn cần câu: “Chị về nhà đây.”

“E ét...”

Mắt Cáo tuyết Bắc Cực chằm chằm vào sợi dây câu được kéo ra từ lỗ băng từng chút một, nghe thấy tiếng vẫn chậm chạp, kêu một tiếng đáp lại một cách vô thức, rồi nó quay đầu lại, vừa lúc nghe thấy tiếng 'cạch' .

Lâm Thiên Du đã tháo cần câu, cất vào hộp đồ câu.

Cáo tuyết Bắc Cực sống bầy đàn, chắc nhóm Cáo tuyết con cũng đang chờ nó.

Dọn dẹp xong xuôi, Lâm Thiên Du dập tắt lửa, dùng tuyết lấp kín lửa hoàn toàn: “Xong rồi, em cũng về nhà đi.”

Cáo tuyết Bắc Cực nhảy một cái đứng dậy nhanh nhẹn, lắc bỏ tuyết trên người, nhìn bóng lưng Lâm Thiên Du đi xa dần, chần chừ một lúc rồi bước đi theo sau.

[Chị Lâm!!! Nhìn lại đi!!!]

[Đừng đi đừng đi! Cáo tuyết nhỏ đuổi theo kìa!]

[Ôm nó đi, ôm lấy nó nhanh! Chị Lâm không được thì đổi tôi, tôi lao tới bế Cáo tuyết lên là bay ngay.]

Cáo tuyết Bắc Cực theo kịp bước chân Lâm Thiên Du, dừng bên cạnh cô, dính sát chân cô.

Lâm Thiên Du bước chân dừng lại: “Hả?”

"E ét!" Đuôi lớn của Cáo tuyết đung đưa sau người, lay động lo âu.

Lâm Thiên Du ngồi xuống hỏi: “Em muốn đi cùng chị à?”

Cáo tuyết Bắc Cực ngồi thẳng, ngẩng đầu lên, mũi dí sát ngửi ngửi, thân thiết l**m má cô một cái: “E ét...”

Lâm Thiên Du thực sự muốn mang cả hải cẩu và Cáo tuyết về, nhưng hải cẩu có bầy đàn và bạn bè, mang đi trước mặt chúng không phải lắm.

Cáo tuyết cũng vậy, chỉ là bây giờ nó không có ý định quay lại tìm bầy chồn, vậy nuôi một Cáo tuyết thì dễ dàng.

“Được, vậy cùng chị về nhà nhé.”

Lâm Thiên Du hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của Cáo tuyết Bắc Cực lên, khuôn mặt của họ chồn thuộc giống cầy rất nhỏ, đôi găng tay dày của cô khiến đôi bàn tay to hơn gấp đôi, nâng lên gần như che khuất cả Cáo tuyết.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 606: Chương 606



Tiếp tục đi phía trước còn phải vượt qua một khu vực tuyết dày, gần đến đầu gối Lâm Thiên Du.

Đi trên tuyết, Cáo tuyết có phần vất vả, cô bèn cúi người bế nó lên, qua lớp áo lông vẫn cảm nhận được Cáo tuyết mềm mại.

Được bế, Cáo tuyết ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Lâm Thiên Du, cứng đơ, có lẽ lần đầu bị bế nên chưa quen.

Lâm Thiên Du ôm một tay, tay còn lại cầm gậy dò đường phía trước.

Cách đi này khá mới lạ đối với Cáo tuyết, nó tò mò nhìn cây gậy, gậy cử động nó cũng lắc lư theo.

Về đến căn cứ, từ xa đã thấy khói bay lên.

Vài người vây quanh đống lửa, bận rộn làm gì đó.

Giọng không tin nổi của Vu Linh Vũ vang lên: "Món này thực sự ăn được à? Trông giống như rêu quá vậy?"

Cung Hâm Minh nghiêm túc nói: "Tất nhiên có thể ăn, trước khi tham gia chương trình này, tôi đã đi tập luyện đặc biệt ở Bắc Cực 7 ngày."

Cậu chỉ vào món không rõ trong nồi nói: "Đây là rau tôi đặc biệt đào từ lớp đất đóng băng ở thảo nguyên, nhìn không được đẹp cho lắm nhưng hương vị không đến nỗi nào…”

Đang nói, Hàng Tư Tư nếm một muỗng rau dại, mặt lập tức xanh hơn cả rau.

Vẻ mặt Hàng Tư Tư khó tả.

Cung Hâm Minh ho khan một tiếng: “Nhưng nó rất bổ dưỡng, trời lạnh uống nóng thì rất thoải mái."

Ngẩng lên thấy Lâm Thiên Du trở về, cậu hào hứng chào: "Chị Lâm! Chúng em nấu hai nồi rau dại, cùng uống với mọi người nhé. Ngon lắm đó."

Như để chứng minh lời nói của mình, Cung Hâm Minh ôm bát của mình uống một ngụm lớn, ngừng lại, cổ họng lên xuống, nuốt khó nhọc cái miếng đó xuống, mở miệng nói tiếp, giọng đã khàn đi: “À... lần sau, chị Lâm à, lần sau có cơ hội cùng uống nhé."

Lâm Thiên Du chưa kịp mở miệng, thấy nửa khuôn mặt lộ của Cung Hâm Minh đổi màu liên tục:

“Không cho gia vị à? Thêm nhiều nước, nấu hộp thịt hộp có lẽ sẽ tốt hơn."

Nhìn màu sắc trong nồi, chỉ sợ chỉ có rau củ với nước thôi, cái này cho muối ăn cũng khó nuốt.

"Ồ! Phải rồi!" Cung Hâm Minh vỗ trán: “Em còn hộp thịt hộp nữa, chị Lâm chờ chút nhé, để em nấu xong chị ăn thử."

"Không cần đâu, tôi đã ăn rồi. Các em cứ ăn đi." Lâm Thiên Du lắc chân, phủi tuyết trên quần.

Hàng Tư Tư cầm bát nước nóng uống vài ngụm liên tục: “Chị Lâm à, sao chị ôm đống tuyết vậy?"

Cô nghĩ tới cái gì đó, mắt sáng lên: “Là để xây lều băng à? Nhanh thế đã phải dựng chỗ trú ẩn rồi."

Khi chưa có chỗ ở, xây túp lều là việc quan trọng nhất để sinh tồn, nhưng bây giờ đã có lều chắn gió dày cách nhiệt, mọi người bận tìm thức ăn, chưa vội xây chỗ trú.

Lâm Thiên Du: "Lều băng à..."

Lời vừa nói ra, con Cáo tuyết Bắc Cực đang chôn mặt trong lòng cô ngẩng đầu lên, nhìn lơ đãng xung quanh, đôi mắt dừng lại khi thấy người ở không xa, rồi lại nhanh chóng rúc trở lại vị trí cũ, đuôi thòng xuống cũng cố gắng luồn vào lòng Lâm Thiên Du.

Hàng Tư Tư: "?!!"

Là Cáo tuyết cơ mà!

[Ai hiểu chứ, cử chỉ này chọc tôi quá! Dễ thương quá!]

[Cuộn tròn lại rồi nhét vào lòng x** n*n.]

[Haha ánh mắt của Hàng Tư Tư, 'Chúng em còn chưa giải quyết ăn uống xong, chị đã trộm lông xù về nhà rồi à?!']

[Không thể so sánh nổi. Hơn nữa cái nồi thức ăn xanh lè kia, so với nước thối cũng chỉ hơn ở chỗ màu sắc tươi tắn. Thực sự không độc chứ?]

...

Hàng Tư Tư trố mắt: “Tốc độ này cũng quá nhanh rồi."

Lâm Thiên Du cười nói: "Tình cờ gặp nó đang kiếm ăn."

Cô để cây gậy sang một bên, trở về khi tuyết đã ngừng rơi, người cũng không còn nhiều tuyết, vỗ nhẹ lên Cáo tuyết rồi kéo khóa mở lều đặt Cáo tuyết vào trong.

Đối với động vật nhỏ, đây là không gian bán kín chỉ mở một khe hở nhỏ, cũng là căn phòng bán kín xa lạ, chúng sẽ cảm thấy bị nhốt, không yên tâm.

Vì vậy, sau khi hạ cánh, Cáo tuyết thận trọng dò xét bên trong lều.

Hàng Tư Tư thấy cô cứ ôm hoài, không nhịn được hỏi: "Nó bị thương à?"

“Không có, vừa rồi đường khó đi nên chị cứ ôm luôn.” Lâm Thiên Du cũng đặt ba lô vào trong.

Có vẻ Cáo tuyết Bắc Cực đã chạy vòng trong lều một vòng, giờ lại tới cửa lều, thò móng ra từ khe hở, cố gắng kéo Lâm Thiên Du vào.

Cung Hâm Minh gọi từ trong lều: “Tư Tư à! Em thấy hộp thịt của anh để đâu không?”

“Ở... á!" Giọng Hàng Tư Tư vang lên rồi ngưng bặt, không nhớ nổi: “Chị Lâm em đi giúp anh ấy tìm nhé.”

Lâm Thiên Du gật đầu: “Ừ, đi làm việc đi.”

Cô cúi xuống, nắm lấy bàn chân Cáo tuyết, để giày đầy tuyết ở ngoài, bước vào trong.

Nếu là môi trường kín hoàn toàn xa lạ, động vật hoang dã sẽ cảm thấy căng thẳng.

Nhưng nếu trong môi trường đó có sự xuất hiện của con người mà động vật quen biết, Cáo tuyết không những không căng thẳng mà còn thích cảm giác chỉ có nó và con người thân thiết tồn tại trong không gian kín.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 607: Chương 607



Bên ngoài lạnh quá, Lâm Thiên Du kéo khóa lều lại, dù ở trong lều, cũng chỉ có thể cởi áo lông, quần áo dày bên trong vẫn phải mặc nguyên.

Bàn tay ấm áp v**t v* lông Cáo tuyết, Lâm Thiên Du suy nghĩ: "Vẫn phải làm cái lều băng."

Trong lều không thể đốt lửa, nhưng trong lều băng có thể.

Hơn nữa cấu trúc đặc biệt của lều băng, cho dù nhiệt độ bên ngoài xuống âm, trong lều cũng không cần mặc áo len.

Nếu không, từ bên ngoài về trong lều cũng không ấm tay lên được, chỉ hơn bên ngoài là không bị gió thổi mà thôi.

Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du bắt đầu lục lọi xem có thứ gì có thể tận dụng được không.

Lần này đồ đoàn làm phim chuẩn bị cho khách mời đầy đủ nhất từ trước tới nay.

Cáo tuyết nằm dưới đất l**m lông, trong lều nó không cần cuộn tròn mà có thể nằm phịch ra mà không lạnh.

Lúc Lâm Thiên Du lục đồ, thấy vậy cô đưa tay gãi cằm cho Cáo tuyết: “Thích ở đây à?"

"E ét..." Cáo tuyết ngửa đầu lên, hai chân trước bám lên cổ tay cô, trông giống như đang vươn chân ôm lấy.

"Ngoan." Lâm Thiên Du vuốt dọc cổ Cáo tuyết: “Em chơi một mình trong đây, chị ra ngoài làm lều băng."

"E?"

Băng à?

"Lều băng chỉ là cái tên thôi, làm bằng gạch tuyết." Lâm Thiên Du cầm rìu đứng dậy, áo lông vẫn mặc nguyên trên người, đeo lại kính bảo hộ, thì thấy Cáo tuyết đã chễm chệ trước cửa lều.

Có vẻ không muốn ở một mình trong lều.

"Được rồi, vậy cùng đi." Lâm Thiên Du kéo khóa mở ra, gió lạnh bên ngoài ào vào cuốn tấm màn bay vào trong.

Trước khi đi, Lâm Thiên Du xây một đống lửa ở giữa căn cứ, múc vài nắm tuyết cao đổ vào hộp cơm, treo trên lửa đun nước nóng.

Đun sôi nước cũng cần thời gian, đun trước đã, khi xong việc quay lại chắc nước đã sôi.

Nhìn đống tuyết chất cao trong hộp cơm, là hộp cơm ba tầng, tầng dưới cùng sâu hơn, để đựng canh, đun một hộp là đủ.

Lâm Thiên Du đậy hai tầng trên lại: “Hai tầng này có thể dùng làm chảo để nấu."

Chất liệu hơi giống sắt nhưng gõ lên nghe như thép không gỉ, dù là gì đi nữa, có thể tiếp xúc trực tiếp với lửa mà không bị thủng thì được rồi.

Nói rồi cô nghĩ tới điều gì đó, do dự: "Đi lấy gạch tuyết thì..."

Đoạn đường vừa đi lúc nãy, chỗ đó tuyết dày rất thích hợp để xây lều băng.

Nhưng hơi xa.

Hơn nữa... để xây lều băng cần gạch tuyết, lúc lấy tuyết phải cắt thành hình sẵn.

Dù sao cô cũng không có khuôn để đúc, nếu có khuôn thì có thể nghiền tuyết, nắm chặt mang về.

Lâm Thiên Du suy nghĩ một lúc, xoay gót chân, không đi lấy gạch tuyết ngay mà chặt cây trước: “Làm phương tiện vận chuyển."

May mắn là mặt đất đều tuyết, có chỗ đóng băng, phương tiện kéo không cần bánh xe cũng có thể lê được.

Lâm Thiên Du chọn một cái cây vừa phải chặt.

Mặc quá nhiều đồ, chặt cây cũng bất tiện, nếu là dao phát hay dao bầu, chỉ mài nhọn cái cây này cũng mất nửa tiếng.

Chặt cây làm đôi, phần còn lại chỉ có thể bẻ, mép sứt sẹo không đều cũng không sao, rìu không thể đẽo thành hình, mài nhẵn cũng mất công.

Trời lạnh thế này, Lâm Thiên Du cũng không có ý định ngồi ngoài trời đẽo ván gỗ: “Làm thế này là được rồi."

Cô dựng đứng sáu tấm ván làm xong: “Rồi dùng dây thừng buộc chúng lại với nhau, giống như buộc bè gỗ vậy, buộc chặt..."

Dây thừng quấn chéo lên xuống giữa các tấm ván sát bên nhau, do độ dài dây có hạn, Lâm Thiên Du tiết kiệm từng chút, quấn tới cuối rồi thắt chặt nút, còn dư một đoạn, vừa đủ làm dây kéo.

"Xong." Làm xong, Lâm Thiên Du đứng dậy, kéo dây, các tấm ván trượt trên đất để lại vết lồi lõm quanh co.

Dưới ván có dây thừng nên vết cào lên tuyết hỗn độn.

Nhưng kéo lại không mất nhiều sức.

[Xe tay kéo xong, còn thiếu người ngồi trên xe. Ý tôi là... để tôi kéo nhé?]

[Có Sói Nhỏ là tốt rồi, Sói Nhỏ chắc chắn có thể kéo xe giúp Lâm Lâm, chị ấy ngồi trên xe.]

[Hừm... Cáo tuyết à?]

[Trước khi nói chiếc xe gỗ buộc dây này có thể bay lên khi kéo hay không, với thân hình Cáo tuyết, dẫm chân tại chỗ cũng không thể kéo xe được đâu.]

"Không thể ngồi được, kéo nhanh sẽ bung ra." Lâm Thiên Du tự tay buộc nên hiểu rõ chất lượng: “Muốn làm loại xe trượt bằng ván gỗ thì tốt nhất vẫn nên dùng ván nguyên khối."

Hoặc là dùng chất liệu chắc chắn để cố định cũng được.

Nhưng dây thừng thì không thể.

Tới chỗ tuyết dày, Lâm Thiên Du dùng rìu khắc vết trên bề mặt tuyết phẳng, ấn xuống theo vết.

Cắt gạch tuyết không cần dùng nhiều sức, chỉ cần kiểm soát hình dáng, nhấc lên không rã ra là được.

"Làm một cái lớn hơn." Lâm Thiên Du vừa nói vừa từ từ nhấc khối tuyết lên, cẩn thận đặt lên xe gỗ.

Một khi lều băng đã hình thành, muốn chỉnh sửa lại rất khó.

So với quá trình đóng băng đó, xây dựng thì dễ dàng hơn nhiều.

Hai người Inuit kinh nghiệm có thể xây xong lều băng trong một ngày.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 608: Chương 608



Các viên gạch tuyết chất đống trên xe gỗ, mép viên hơi lung lay.

Cáo tuyết Bắc Cực nghiêng đầu nhìn, dùng mõm cọ cọ, thấy không nhúc nhích, liền đưa chân lên bước từng bước nhẹ trên đó, động tác rất nhẹ không để lại dấu móng nhưng có vẻ như đẩy nó sang chỗ khác.

Ngẩng đầu lên, Lâm Thiên Du đang điều chỉnh vị trí viên gạch tuyết đó.

Lâm Thiên Du vén tay áo nhìn đồng hồ nói: "Hôm nay trước tiên đổ nền đã."

Trời tối sẽ quay lại lều, ngày mai mới tiếp tục xây phần giữa.

Muốn xây một cái lều băng khá lớn nên số lượng gạch tuyết cần dùng cũng nhiều.

Lâm Thiên Du thấy xe gần đầy, bèn thu rìu lại, định đem mấy thứ này về trước, xây tiếp sau.

Kết quả xoay người, chân trượt một cái, nghe thấy tiếng 'sột soạt' dưới tuyết: “Nghe này, dưới đó là gì?"

Cáo tuyết Bắc Cực tất nhiên cũng nghe thấy, nhưng nó vừa ăn no, không tiêu hao năng lượng đi săn.

Lâm Thiên Du phản ứng rất nhanh, cúi xuống ấn tay xuống tuyết ngay khi nghe tiếng động lại gần, cảm giác không bắt được gì, liền lao thêm một cái nữa, toàn thân đè lên tuyết.

Trên tầng tuyết dày chưa bị cắt, ép xuống một hõm hình người.

"E ét--?!" Thấy người biến mất trước mắt, Cáo tuyết Bắc Cực vội lao vào, hai chân trước cào cào, cố đào Lâm Thiên Du ra khỏi đống tuyết chất cao.

Lâm Thiên Du 'phựt' một cái nhô đầu lên, mặt nạ và kính bảo hộ đầy tuyết, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng giơ cao con chuột Lemming bắt được: “Nhìn này!"

Giọng nói nhẹ nhàng, có vẻ đang cười.

Cáo tuyết Bắc Cực không liếc con chuột lấy một cái, mà lo lắng l**m tuyết trên kính của cô.

"Ngoan, chị không sao." Lâm Thiên Du vòng tay ôm Cáo tuyết vào lòng: “Nhìn xem chị bắt được gì này."

[Hướng dẫn hành động: Cáo tuyết Bắc Cực.]

[Haha có ai làm gif so sánh hai cảnh Lâm chị và Cáo tuyết Bắc Cực bắt chuột Lemming không?]

[Ngã sầm vào tuyết dày thế kia, một người phương Nam bình thường chết vì ngạt là điều hiển nhiên! Ú ú, quá tuyệt vời luôn!]

Lâm Thiên Du không nằm trong tuyết lâu, dù cảm giác rất thoải mái, cô đưa con chuột Lemming cho Cáo tuyết.

Đứng dậy, cô lắc tuyết khỏi người, chiếc áo lông trơn nhẵn, không dính tuyết chút nào.

Cáo tuyết cắn con chuột, mắt nhìn cô chăm chăm.

Lâm Thiên Du bồng Cáo tuyết lên, đặt bên cạnh xe gỗ: “Giúp chị trông, nếu gạch tuyết lung lay sắp rơi thì báo cho chị."

Cáo tuyết vừa rút chân lại thì "E ét!"

Há miệng một cái, con chuột được tự do, 'bịch' rơi xuống đất, quay đầu chuồn ngay vào tuyết.

Chúng sẽ đào hang dưới tuyết, khi bị Cáo tuyết đuổi, nhanh chóng đào hốc trốn.

Nhưng Cáo tuyết Bắc Cực sẽ nhắm vào mục tiêu, lúc bắt sẽ nhảy lên, rơi xuống đè nát hốc mà chuột Lemming đào ra để trốn, chính xác cắn lấy con mồi trong đó.

Lúc này, con chuột Lemming chưa kịp chạy đến môi trường quen thuộc, đã nhanh chóng bị Cáo tuyết g**t ch*t bằng một nhát cắn.

Cáo tuyết cắn chuột, ngồi trên mép xe gỗ, mình lắc lư theo xe bị kéo.

...

Vị trí lều băng Lâm Thiên Du dự định xây cách lều không xa, chỗ đủ rộng.

Để xe gỗ sang một bên, Lâm Thiên Du bê viên gạch tuyết trên cùng xuống đất, xếp dọc theo vết vẽ tròn vừa vạch ra.

Xếp góc đầu tiên, một viên cạnh một viên, trước tiên tạo thành hình tròn ở dưới.

"Những góc ngoài này cũng có thể lấp bằng tuyết, nhưng tôi cảm thấy như thế này trông đẹp rồi." Lâm Thiên Du chỉ những góc ngoài cùng: “Sợ không ấm thì có thể lấp một lớp mỏng tuyết bên trong."

Xếp hết gạch tuyết mang về, mới chỉ chất được hai lớp thôi.

Lâm Thiên Du đứng thụt một tay, nhìn lớp thấp tè tè, với lượng này, ít nhất cũng phải chở mười mấy lượt mới đủ gạch xây lều băng, còn chưa kể cổng vòm và nhà bếp.

Có nhà bếp trong lều băng thì nấu nướng, đốt lửa rất thuận tiện.

Lâm Thiên Du định xây một cái, rồi mở một cánh cửa ở giữa, bên ngoài để thêm cái ống khói, như vậy không gian ngủ sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Trong đầu đã hình dung rõ căn lều băng hai gian này, nhưng chỉ một cái đã tốn nhiều gạch như vậy, muốn xây thêm, có lẽ phải chở đến ba bốn mươi lượt.

Mặc quá nhiều đồ cứ bận rộn như thế này, trong môi trường âm độ, Lâm Thiên Du cũng cảm thấy hơi nóng.

Dù sao cũng không vội, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Từ từ thôi."

"E ét!" Cáo tuyết Bắc Cực đang đào hố tạm ngừng, phát ra tiếng đáp lại, nhưng vẫn tiếp tục đào.

Cáo tuyết có thói quen dự trữ thức ăn, chúng cũng giống gấu trúc, trong mùa thức ăn dồi dào sẽ chôn giấu thức ăn để dành, đến mùa đông khan hiếm lại lấy ra ăn.

Chỉ là một nửa trường hợp, lượng thức ăn dự trữ không đủ để chúng vượt qua cả mùa đông giá lạnh, chỉ có thể xem là có thức ăn qua giai đoạn nhiệt độ giảm đột ngột.

Phần chuột không ăn hết, nó định chôn xuống, vừa đào một cái hố, có lẽ đào ra thấy có mùi của động vật khác, nên bỏ hố đó, chọn chỗ khác tiếp tục đào.

Theo chỗ nó chuyển sang chỗ khác chứ không bỏ việc chôn thức ăn, có thể thấy con vật kia không nguy hiểm nhưng có khả năng ăn trộm thức ăn.

"Đi thôi Cáo tuyết nhỏ." Xếp xong nền, Lâm Thiên Du xách rìu, gọi to.

Cáo tuyết kêu lên một tiếng, nhanh chóng dẫm lên tuyết vừa chôn xong, quay đầu theo sau.

Mới đi được hai bước, Cáo tuyết cảm nhận thấy gì đó, bỗng dưng xù lông lên, chắn trước người Lâm Thiên Du, cảnh giác nhìn về phía không xa.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 609: Chương 609



Nhận ra sự căng thẳng của Cáo tuyết Bắc Cực, Lâm Thiên Du dừng bước, siết chặt rìu trong tay: “Có động vật đến gần à?"

Bình thường ở Bắc Cực, chỉ có sói Bắc Cực và gấu Bắc Cực mới khiến Cáo tuyết cảnh giác như vậy.

Nhưng gấu Bắc Cực chỉ tấn công Cáo tuyết khi rất đói và không tìm được thức ăn, nên nếu ở Bắc Cực, Cáo tuyết thể hiện vẻ căng thẳng như thế, đối thủ gần như chắc chắn là sói Bắc Cực.

Nhưng... trên đảo Bắc Cực, có lẽ không thể vội kết luận như vậy.

Biết đâu trên đảo còn xuất hiện những loài thú dữ hiếm thấy chăng.

Nghĩ thế, Lâm Thiên Du cũng trở nên cảnh giác, chỉnh lại kính bảo hộ, tầm nhìn bị chắn không thể thấy rõ là động vật gì.

"Ú ớ!"

Buông ra!

"Ú ớ!"

Buông tôi ra!

Giọng này... có vẻ quen?

Lâm Thiên Du đông cứng ngón tay: “Là...?"

Gấu Bắc Cực cắn con hải cẩu hoa tiêu giãy giụa quằn quại, từ sau cây từ từ lại gần.

Là con hải cẩu nhỏ cô vừa mới tạm biệt, nhìn nó quay về với bầy, giờ lại xuất hiện trước mặt cô.

Lâm Thiên Du: "???"

Bình luận: [!!!]

[Chắc chắn là nó rồi, chắc chắn là con đó! Tôi nghe giọng kêu rất quen.]

[Xem lại livestream, so sánh hoa văn, xác nhận chính xác, đúng là con hải cẩu hoa tiêu đó.]

[Cứu với, thực sự buồn cười quá, từng bước của gấu Bắc Cực vững chắc, còn hải cẩu cố quay mình thành cánh quạt luôn rồi.]

...

Thấy Lâm Thiên Du, hải cẩu hoa tiêu hết sức phấn khích suýt khóc ướt mặt: “Uô uô uô——!"

Cứu cứu cứu——!

Có vẻ bị dọa không nhẹ.

Có lẽ kêu quá thảm thiết nên làm tai của Cáo tuyết Bắc Cực co lại.

Lâm Thiên Du định tiến lên, nhưng Cáo tuyết cắn lấy vạt áo cô: “E ét!"

Có vẻ Cáo tuyết không sợ gấu Bắc Cực mà lo gấu làm hại Lâm Thiên Du.

Gấu Bắc Cực không thân thiện lắm với con người, Cáo tuyết rất lo lắng.

Lâm Thiên Du ngồi xuống v**t v* an ủi: "Đừng lo, con gấu này chị quen, nó sẽ không hại chị đâu."

Cáo tuyết Bắc Cực nghe phân nửa tin phân nửa ngờ, rõ ràng đã từng chứng kiến hình ảnh hung tàn của gấu Bắc Cực khi đói.

"Yên tâm."

Lâm Thiên Du vừa tâm sự vừa an ủi bên này, bên kia tiếng kêu của hải cẩu vẫn không ngừng, như còi báo động.

Cho đến khi gấu Bắc Cực lại gần, thả hải cẩu xuống, vừa chạm đất, hải cẩu không chút do dự dùng cả bốn chân, cả cằm cọ xát đất, hết sức cố gắng di chuyển nhanh nhất có thể về phía Lâm Thiên Du.

Có lẽ trong hoàn cảnh hiện tại, chỉ khi ở gần Lâm Thiên Du, nó mới cảm thấy yên tâm.

Hải cẩu núp sau lưng Lâm Thiên Du, h*m m**n mắng chửi sôi sùng sục nhưng lại rất sợ nên không dám.

Con gấu Bắc Cực thân thiện cho hai con hải cẩu ăn mỗi ngày chào Lâm Thiên Du: "Ờ ợ!"

"Anh đã ăn chưa? Sao chỉ đem tôi thức ăn vậy?" Lâm Thiên Du bóp nhẹ hải cẩu hoa tiêu, trên người không có vết thương rõ ràng, có lẽ bị cắn đi suốt quãng đường mà da hải cẩu còn nguyên vẹn. Không bị thương ngoài da, chỉ là giọng kêu lớn thôi.

"Ú ụ!"

Trong điều kiện thức ăn dồi dào, gấu Bắc Cực có thể nói đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn trên đảo Bắc Cực, việc săn bắt nhỏ nhặt như thế dĩ nhiên không đáng kể.

Cho người ăn thừa thức ăn trong khi bản thân đã no, chỉ có gấu Bắc Cực mạnh mẽ mới làm được điều đó.

"Cảm ơn anh, vất vả rồi. Nhưng con hải cẩu hoa tiêu này không thể ăn. " Lâm Thiên Du bồng hải cẩu lên: “Ghi nhớ hình dáng nó, lần sau đừng bắt nó nhé?"

Mặc dù không dẫn theo bên mình, nhưng tính ra quen biết thân thiết như vậy rồi, coi hải cẩu là thú cưng của cô cũng không sai.

"Ú a?!" Thấy gấu Bắc Cực đến gần, đuôi hải cẩu căng cứng lên.

"Ờ ợ!"

Gấu đồng ý.

Hải cẩu kêu ỏ ô ớ lung tung không ngừng. Có vẻ đang kể một loạt chuyện.

Nói xong còn giơ vây lên, thể hiện cử chỉ.

Không hiểu cử chỉ, Lâm Thiên Du chỉ nghe hiểu nó nói gì, không khỏi mỉm cười.

[Á á á?? Hải cẩu nói gì vậy? Hoàng gia phiên dịch của ta đâu rồi.]

[Chết tiệt - Chị Lâm đừng cười như vậy mà, nụ cười mơ màng sau lớp kính bảo hộ, tôi không chịu nổi.]

[Nó đừng nói là đang chửi gấu Bắc Cực chứ? Hải cẩu hoa tiêu dám nói thẳng thế à?]

[Hừm? Với tư cách là con hải cẩu từng bị cá voi sát thủ bắt rồi lại bị gấu Bắc Cực bắt, dám nói thẳng cũng hợp lý.]

[Khó đánh giá lắm, sao không xem đó là một duyên số?]

Đặc biệt lần bị cá voi sát thủ bắt, còn bơi ra xa đến thế rồi văng lên bờ cho Lâm Thiên Du.

Lần này cũng... bị gấu Bắc Cực bắt đem tặng Lâm Thiên Du.

Thực sự có duyên.

Chỉ là hơi tội cho hải cẩu.

"Không có chửi gấu đâu, nó chỉ nói..." Lâm Thiên Du mới nói được một nửa thì không nhịn được cười khẽ, ho một tiếng rồi mới đè nén cười nói: "Lúc gấu Bắc Cực bắt tôi, tôi la to là tôi quen người, gấu hoảng sợ liền thả tôi. Tôi giỏi phải không?"

Câu nói hoàn toàn theo kiểu cách nói của hải cẩu.

Giọng nói vẫn còn vương ý cười, âm cuối hơi nhấn lên, nghe có vài phần trẻ con, còn mang năng lượng của người trẻ.

Gấu Bắc Cực l**m môi, liếc nhìn hải cẩu vẫn đang vẫy vây.

Hải cẩu lập tức im bặt trong vòng một giây, nhanh hơn cả bấm tắt ti vi, ngay cả hơi thở cũng nín.
 
Back
Top Bottom