Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 190: Chương 190



"Đúng." Lâm Thiên Du cười nhẹ, cũng chọc chọc con hổ bông, "là anh."

Trong môi trường tối đen xung quanh, Lâm Thiên Du chỉ có thể nhìn thấy nơi chiếu sáng trên đồng hồ tay, con hổ bông thực ra không được tinh xảo cho lắm.

Rốt cuộc đồ vật ít mà, trong các bộ quà tặng cho người mới mua trên mạng thì có những viên kim cương màu hay các loại hạt màu, Lâm Thiên Du chỉ có thể dùng những sợi lông mềm mại rụng từ cơ thể nhà cô.

Vị trí mắt, mũi cũng chỉ có thể lấy các sợi lông khác màu chọc lên, nhưng như vậy thực ra cũng khá an toàn, nếu dùng hạt làm mắt trang trí thì nguy cơ động vật ăn nhầm sẽ có nguy hiểm.

Cái hổ bông nhỏ xíu so với móng vuốt của hổ đã trông nhỏ bé hơn.

Lâm Thiên Du lại dịch đồng hồ gần hơn một chút, "Đại Quýt rất thích cái này."

[Thích cái nào vậy?]

[Ta là SVIP đến phòng livestream của cô chỉ để nghe giọng nói à?!]

[Uuu... nói đi nói lại toàn đoán xấu đoán dở!]

Lâm Thiên Du vốn định trò chuyện với bảng bình luận đã nhìn thấy dòng bình luận này, bối rối, tự nghĩ cô ấy cũng không thiết lập phòng livestream là màn hình đen chứ?

Suy nghĩ gián đoạn, cô đột nhiên phản ứng, ngẩng đầu tìm thiết bị phát trực tiếp.

Không có.

Để khách mời tối đi tìm thiết bị phát trực tiếp dễ dàng hơn, ngoài đèn đỏ nhỏ trên thiết bị khi bật lên, vật liệu sản xuất cũng hơi lấp lánh.

Lâm Thiên Du nhìn con hổ lớn đã cúi xuống dùng mũi lục lọi hổ bông, lại nhìn cửa hang đã bịt kín.

Thiết bị phát trực tiếp chắc không theo vào.

"Ngoan, chúng ta ra ngoài trước đã." Lâm Thiên Du xoa đầu hổ, nhặt con hổ bông dưới đất lên.

Con hổ lớn theo tay cô ngẩng đầu lên, mắt luôn dán vào con hổ bông, cho đến khi Lâm Thiên Du lại đẩy nó, nó mới phản ứng, lùi lại phía sau.

Ra khỏi cửa hang thành công, hổ lớn đứng canh gác bên cạnh.

Lâm Thiên Du vừa bước ra ngoài, hổ đã áp sát lại cúi đầu cọ vào hông cô.

"Được rồi được rồi, đây, để ở đây." Lâm Thiên Du đặt con hổ bông lên tảng đá cao hơn, "Xong rồi, đi chơi đi."

Đuôi hổ vung lên quất xuống đất, nó nằm xuống trước hổ bông.

[A a á! Dễ thương quá!]

[Đôi mắt trong veo của Đại Quýt, trông ngoan ngoãn quá! Kiểu rất dễ ôm ấp, v**t v*, nó cũng chẳng tức giận gì cả. ]

Lâm Thiên Du cong ngón tay lên xuống lưng hổ v**t v*, cô cũng cảm thấy Đại Quýt trông có vẻ khó chọc nhưng thực ra tính tình rất tốt và rất bao dung.

Nai con đã chui vào hang từ khi cảm nhận được sự hiện diện của hổ lớn, đặc biệt là khi phát hiện hơi thở của Lâm Thiên Du cùng hơi thở của hổ giống như kéo tới cùng một lúc, lập tức cảm thấy như Lâm Thiên Du đã bị ăn thịt vậy.

Nai con lao đầu lao đầu, tự mở cửa đẩy mình vô trong.

Để hổ lớn ở lại chơi, Lâm Thiên Du đi đến vài cái thùng chất đống trên sân khấu, kiểu đóng gói này, khó có khả năng là đồ tiếp tế của đoàn làm chương trình gửi tới, cô lật qua cuốn sổ nhỏ bên trên nói: “Những thứ này có lẽ là thức ăn của nai con. Nhưng... nai con ăn nhiều như vậy được không nhỉ?”

Nai con đôi lúc vẫn phải ăn cỏ, vốn khẩu phần ăn không lớn, thêm chuyện ăn cỏ nữa, vài thùng lương thực lớn đến thế này, đủ cho nai con ăn đến lúc trưởng thành rồi.

Lâm Thiên Du chụp tấm ảnh,[Tất cả những thứ này đều cho nai con à?]

Bách Phong: [Gửi đủ một lần, gửi không đủ sẽ phải gửi thêm lần nữa phiền phức quá, thừa cô cũng có thể lấy ra cho các loài thú nhỏ khác ăn. Tôi xem livestream của cô, cô thường đi qua cho thú ăn mà, cũng đừng dùng đồ tiếp tế của cô nữa.]

Hiện giờ Lâm Thiên Du vẫn còn tham gia chương trình, với các khách mời khác vẫn là quan hệ cạnh tranh.

Có thể nói, mỗi miếng cô cho các loài động vật khác ăn, đều là cắt giảm khẩu phần của bản thân. May là lần này gửi lương thực cho nai con, cứ gửi thừa luôn vậy.

Giám sát viên rừng thỉnh thoảng tuần tra theo lộ trình cố định, sau một thời gian cũng quen với một vài loài động vật nhỏ, tuy nhiên chúng thật sự rất cảnh giác, không ăn thức ăn do con người cung cấp, đôi khi gặp mấy con bạo gan thì cũng chờ họ đi xa mới lén mang đồ ăn đi.

Nhưng trong phòng livestream của Lâm Thiên Du, họ không chỉ có thể thấy nhiều loài động vật nhỏ áp sát, mà còn có thể thấy Lâm Thiên Du tự tay cho chúng ăn.

Lần này đồ tiếp tế từ trạm cứu hộ gửi tới, Lâm Thiên Du cho ăn, vậy là họ cũng đã tham gia vào việc cho động vật ăn.

Lâm Thiên Du mở thùng trên cùng, toàn là sữa bột chuyên dùng cho động vật, bên dưới còn có thịt nghiền làm đồ ăn vặt cọ răng cho động vật, đồ chơi cho động vật, vân vân.

Được chia thành nhiều loại lớn.

Mở vài cái thùng cũng mất một lúc.

Lâm Thiên Du cầm hai bao sữa bột lớn, "Chưa đến giờ ăn, pha sữa bột trước đã."

Uống sữa no bụng nhưng loài thú dữ trưởng thành vẫn cần ăn thịt để no, uống sữa chỉ là chơi đùa vậy thôi, nếm thử mùi vị.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 191: Chương 191



Chỉ có một cái nồi đun nước hơi chậm, Lâm Thiên Du liền mang tất cả các nồi có thể dùng ra ngoài đun nước, còn chất thành hai đống lửa trên sân khấu.

Cái chậu đổi với đạo diễn trước đó cũng được dùng, đổ sữa bột vào, rồi dùng nước sôi pha.

"Mùi sữa bột thơm quá đấy." Lâm Thiên Du ngửi, không khỏi nói: "Cảm giác như mùi sữa bò ngọt."

Một số động vật không dung nạp lactose, giám sát viên rừng có kinh nghiệm chăm sóc động vật, sữa bột họ gửi tới cũng không phải sữa bột bò, chỉ là mùi sữa bột ngửi lên đều giống nhau.

Sữa bột pha xong đổ vào từng chén nhỏ, để nguội nhanh hơn.

Làm xong rồi, trong nồi nước mới đun trên đống lửa vẫn sôi sùng sục, cả sân khấu toàn mùi sữa thơm.

Hổ lớn cũng ngửi thấy, nó tiến tới dựa vào Lâm Thiên Du, l**m tay cô, sữa bột bám lên mu bàn tay làm bẩn râu hổ, nó lắc lông, không lắc hết sữa được, liền nhắm mắt tự l**m.

"Mới pha còn rất nóng, để nguội đã rồi uống." Lâm Thiên Du dọn dẹp sân khấu, lúc đổ sữa bột không tránh khỏi bắn văng ra ngoài chút, dọn sạch rồi đặt các chén sữa đã pha thành hàng.

"Gầm..."

Ngồi xuống một khoảng trống bên cạnh, Lâm Thiên Du vẫy cây quạt lông, vừa giúp mình được mát mẻ, vừa giúp thổi gió cho các chén sữa.

Hổ lớn từng gặp Đại bàng đuôi đỏ, nên khi thấy cây quạt trên tay Lâm Thiên Du có lông của Đại bàng đuôi đỏ, còn mang mùi của nó, liền nghiêng đầu.

"Thích cái này à?" Lâm Thiên Du đưa lại gần cho nó ngửi.

Hổ cựa mũi, ngọn quạt quét qua, nó co người lại, giống như muốn hắt xì, mắt nhắm tịt, năm dây thần kinh trên mặt giống như đang nhăn lại.

Thấy bộ dạng của nó, Lâm Thiên Du cười to.

Ngồi xếp bằng không vững, Lâm Thiên Du cười suýt ngã ngửa ra sau.

Hổ lớn tiến lên phía sau cô đứng vững.

Lâm Thiên Du vốn định duỗi tay để giữ thăng bằng, thấy vậy liền rút tay lại, như không có xương tựa vào hổ.

Trước mặt là hàng chén sữa đang bốc khói nóng, sau lưng là hổ lớn vững chắc đáng tin cậy.

Vào lúc trời tối dần, nhiệt độ cũng không còn nóng nực như trưa.

Chỉ cần dựa vào đây, đã có cảm giác thỏa mái vui vẻ.

"Tôi nghi ngờ lông xù có tác dụng an thần." Lâm Thiên Du giạt gió, nói lơ đãng: "Mỗi lần dựa vào chúng, ngồi chưa được một lúc là thấy buồn ngủ rồi, chắc chắn không phải lỗi do tôi."

[Cái gì? Đừng tưởng tôi không biết nhé, ngày đầu tiên tham gia show giải trí cô không có lông xù cô cũng ngủ say mà!]

[Ai dựa vào mớ lông to thế này mà nhịn được không ngủ chứ!]

[Đừng nói là cô dựa vào rồi, tôi bệnh mất ngủ này, xem livestream cô ngủ tôi cũng lăn ra ngủ luôn mà không hay]

......

Buổi chiều rõ ràng đã ngủ rồi mà.

Nhưng trong không gian này, Lâm Thiên Du vẫn không ngăn được cảm giác muốn ngáp.

Tốc độ quạt cũng chậm lại.

Đợi sữa bột nguội gần hết, Lâm Thiên Du đứng dậy xoa mặt, đuổi cảm giác buồn ngủ.

Xoay người ôm hổ lớn, giao cho nó một nhiệm vụ nặng nề, "Anh giúp tôi canh chừng, tôi đi cho lũ nhóc ở nhà ăn."

Nai con và Đại bàng đuôi đỏ đều im lặng như gà.

Lâm Thiên Du đi vào trong hang, không nghe thấy tiếng líu lo gì cả, "Chị tới rồi các nhóc à."

"Chíp?"

"Be e!?"

Nai con đang ngẩng đầu nhìn lên phía tổ chim giật mình nhìn cô, "Be e!"

"Ừ, không chơi nữa, ăn cơm trước đã." Lâm Thiên Du múc một bát thức ăn chuyên dùng cho nai con, đặt xuống đất rồi bên cạnh đặt sữa bột.

Nai con ăn cỏ hoài nên ngửi ngửi sữa bột, còn thức ăn chuyên dùng bên cạnh là đồ ăn quen thuộc, nó cắn ngay một miếng lớn.

Lâm Thiên Du múc đồ ăn đầy hai nắm tay lớn, chất cao hết cả miệng bát, không biết có gì trong đó, cô chỉ thấy có sung, mã đề, lẻ tẻ còn nhiều thứ nữa, đều đông lạnh, ăn lạo xạo.

Thức tươi phải gửi hàng ngày, nếu không ở đây không có tủ lạnh, đồ ăn tươi sẽ dần héo úa thối.

Đông lạnh thì tiện hơn.

Nai con ăn cơm, tâm trạng căng thẳng cũng thả lỏng, cái đuôi phía sau lắc qua lắc lại theo tiếng nhai, nghe cũng có nhịp điệu.

Cầu Cầu từ lúc nào đã bám vào thành tổ chim nhìn ra ngoài, Đoàn Đoàn và Điểm Điểm vẫn vẫy vẫy muốn chui ra.

Lâm Thiên Du đưa tay cầm tổ chim xuống, Điểm Điểm trong đó vỗ một cái cánh tận dụng đà bay thẳng xuống. Nhưng không nhắm đúng hướng, lao thẳng xuống đất.

May cô phản ứng nhanh, vội vàng bắt lấy, đặt lại vào trong tổ chim.

Chim non suýt đập mặt xuống đất mơ màng chỉ cảm thấy lúc cao lúc thấp choáng váng, nhấp nháy mắt liền tự bay về tổ.

Không những không sợ hãi, còn rất phấn khích rung cánh, giơ cánh muốn bay thử lần nữa.

Nhưng bị Lâm Thiên Du dùng một ngón tay ấn xuống, "Không được, không cho."

"Chíp!"

"Ăn sữa này." Lâm Thiên Du đặt chén vào góc tổ chim, cẩn thận dùng thành tổ đỡ chén, tránh bay lung tung đánh đổ chén sữa.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 192: Chương 192



Đại bàng đuôi đỏ không kén ăn lactose, thậm chí cả sữa bò cũng uống được, loại sữa bột giàu dinh dưỡng này dĩ nhiên cũng không sao.

Chỉ cần chú ý lượng, tránh cho quá nhiều dẫn đến đầy bụng.

Trong chén Lâm Thiên Du không đổ nhiều lắm, ba chim uống có phải nửa cũng không uống no đâu.

Cách chim non uống nước giống như Đại bàng đuôi đỏ trưởng thành, mổ từng chút một, rồi ngẩng đầu lên, uống rất chậm.

Tuy chén sữa không nhiều nhưng Lâm Thiên Du vẫn không dám để chén xuống rồi ra ngoài ngay được.

Cho dù chỉ là một ít nước cũng có thể chết đuối mà.

Huống hồ là chim non.

Lâm Thiên Du lau tay, "Có vẻ chúng cũng thích vị sữa bột này."

Bọn chúng đều uống ngon lành, đồng loạt ngẩng đầu hạ xuống.

Lâm Thiên Du nhìn mà mắt đầy ý cười, "Tôi nghĩ tôi ra lệnh bây giờ chúng cũng có thể theo kịp đấy."

[A a a, ta tuyên bố mớ lông là dễ thương nhất trên thế giới này!]

[Ba cái đầu tròn xoe của bé lông xù ngồi thành hàng uống sữa, ta sẽ bị dễ thương chết mất.]

[Cho cô hôn cái nào! Thèm ôm chết được ấy chứ.]

[??? Chị em bình tĩnh nào.]

Nhìn sang phía nai con, ngửi sữa bột lâu thế, đã hơi chấp nhận được mùi vị này rồi, bây giờ ăn ngon lành, thỉnh thoảng đánh rơi cũng cúi xuống nhặt ăn hết.

Có vẻ rất ưa thích.

Lâm Thiên Du nâng rắn đen lên xem xét, suy nghĩ: "Rắn có uống sữa không ta? Tôi có thấy có người dùng ống tiêm đút qua."

Một số rắn nuôi nhà, người ta dùng bơm kim tiêm đút, chưa thấy có con nào tự mình uống cả.

Đang suy nghĩ, chợt nghe một tiếng "Chíp" ngắn ngủi, gấp gáp, vang lên rồi đột ngột dừng, kèm theo một tiếng "Bịch" nhỏ.

"Hả?!" Lâm Thiên Du vội vàng giơ tay, bắt lấy gáy Cầu Cầu kéo nó ra khỏi chén sữa.

Bất ngờ bị tắm sữa, lúc bị nhấc lên Cầu Cầu vẫn còn mơ màng.

May là bịch mặt thẳng vào chứ không phải ngã sấp, lông vũ vẫn sạch.

Lâm Thiên Du ôm Cầu Cầu vào lòng, vơ lấy cái khăn trên bàn bên cạnh lau ngay.

Ngửi thấy mùi sữa, Cầu Cầu há mỏ, giống như vẫn còn uống nữa ấy.

Quả thực là uống sữa trọn vẹn thế này đấy.

Lau không khô bằng khăn, Lâm Thiên Du nhúng nước lau lại vài lần nữa, lông vũ mềm xốp dính lại với nhau, cô dùng đầu ngón tay chặn khăn ướt tách từng sợi ra, lau sạch toàn bộ sữa trên người, đảm bảo không còn một chút.

"Được rồi, sạch rồi." Lâm Thiên Du cầm chim nhỏ ra xa một chút xem, ngoài lông chưa khô, trông còn ướt nhẹp, do khăn ướt lau, không thấy nước, chẳng mấy chốc là khô thôi.

Đặt Cầu Cầu vào, cô còn nhắc nhở: "Cẩn thận chút, đừng lọt vô nữa đấy."

Chim non uống sữa rất chậm, không mong no, chỉ là nếm vị thôi, mổ từng miếng một, trước khi no, có thể sẽ khiến chúng say đầu váng mắt.

Vậy nên, trong chén còn rất nhiều sữa.

Cầu Cầu chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sự cố nhỏ này, thả vào tổ liền vui vẻ ăn tiếp.

......

Đợi chúng ăn xong hết, Lâm Thiên Du thu chén đi, đặt chim non xuống đất cho chúng chạy nhảy.

Ra ngoài không quên để chén dơ bên bếp, cửa và tấm chắn nước đều mở.

Nếu nhóc con trong nhà buồn chán, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy ra.

Hổ lớn trên sân khấu vẫn giữ nguyên tư thế lúc Lâm Thiên Du vào trong, l**m vuốt mình từng cái một, rất chậm rãi.

Lâm Thiên Du thấy vậy đi nhẹ chân hơn, kịp lúc giơ tay chặn trước móng vuốt hổ, trước khi nó l**m.

Rồi l**m luôn lên mu bàn tay cô.

Hổ lớn dừng một chút, mắt cũng nhắm lại.

[Haha, hổ lớn: ta đã l**m vuốt rồi à? Sao không cảm giác gì nhỉ.]

[Chị Lâm suýt thiêu đốt CPU của hổ anh em mình rồi.]

Hổ phản ứng xong cũng chẳng làm gì, thu gai lưỡi lại, lại l**m l**m mu bàn tay.

Lâm Thiên Du vẫn mỉm cười, vỗ đầu hổ vài cái, nói: "Đợi tôi chút, tôi đi cắt thịt cho anh."

Dừng một chút, cô hơi không chắc: "Anh có ăn không, nhà tôi không có nội tạng đâu."

Nội tạng không thể phơi khô thành thịt khô như thịt, lại có mùi nồng, cũng dễ hỏng, không ướp gia vị rất khó bảo quản.

Nhưng loài lông xù không thể ăn gia vị, nên Lâm Thiên Du cắt thịt hay để nội tạng lại cho chúng tự ăn.

Con trước mặt này, là mèo cam kén ăn cơ mà.

Những miếng thịt đó có phải hổ lớn không thích lắm không?

Lâm Thiên Du nghĩ, lấy đồ ăn vặt thịt trong hộp cho nó, "Hay thử cái này nhé?"

Xem nhãn, đều rất sạch sẽ, còn áp dụng công nghệ bảo quản thịt tươi không mất nước tiên tiến nhất, cho biết còn tươi hơn cả thịt vừa mổ.

"Xem này." Lâm Thiên Du chỉ dòng quảng cáo, "Nó nói hổ, sư tử đều thích ăn cơ mà."

Hổ lớn nhìn chữ trên đó, rất hợp tác, gật đầu một cách nghiêm túc.

"Pfft... Haha, anh có thể đọc hiểu câu này không vậy?" Lâm Thiên Du cười không ngớt.

Mở gói, mùi máu tươi đặc trưng của thịt bắt đầu bay ra.

Lâm Thiên Du nói: "Nếm thử trước đã."

Thịt được đóng gói riêng lẻ, chỉ mở vài gói, Lâm Thiên Du đã xé mòn tay.

Có thể thấy, hổ không đói lắm.

Nghĩ cũng phải, nếu đói rồi, hổ đã tự đi săn mất rồi chứ đâu còn ở đây hóng mát.

Ăn cũng rất chậm rãi, thỉnh thoảng mới ăn miếng.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 193: Chương 193



Đồ ăn vặt thịt khá nhỏ, hổ lớn cắn một miếng lớn, cũng không cần nhai lâu, nhai qua loa vài cái là nuốt xuống, ăn một cách dễ dàng.

"Sữa bột này là trạm cứu hộ gửi tới, lúc nhỏ anh cũng đã từng uống chứ?" Lâm Thiên Du thấy nó ăn khô khốc, đẩy ly sữa nguội đi chút qua phía hổ.

"Gầm..."

Hổ không mấy hứng thú với sữa bột, thậm chí cả đồ ăn vặt thịt cũng không có ý kiến gì, nhưng những thứ Lâm Thiên Du đưa, nó vẫn ăn hết từ từ.

[Dù sao thì, trạm cứu hộ gửi cả sữa lẫn thịt, với các khách mời khác có phải hơi thiếu công bằng không?]

[Hả? Anh nói cái gì thế, chị Lâm không ăn gì cả, toàn cho lũ lông xù ăn thôi, thậm chí chị ấy còn chẳng nếm thử mùi vị. ]

[Đúng đúng! Củi đốt đều do chính chị Lâm chặt cây, cũng chẳng ai đưa chị tiền cả đấy. ]

Phòng livestream có người phản đối những thứ này, rất nhanh bị khán giả có lí trí dập tắt.

Hổ vẫn l**m ăn từ từ, ngửi thấy cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn xa xa, Báo Hoa cắp Linh Dương vào, trèo lên sân khấu.

Không lâu sau, Gấu Đen cũng lôi Lợn Rừng ra xuất hiện ở mép dốc, trên lưng nó còn có Đại bàng đuôi đỏ.

"Quay về rồi à!" Lâm Thiên Du đứng dậy dồn vài cái chén sang mép, nhường chỗ cho chúng để xác con mồi, "Uống chút sữa này, lúc này nhiệt độ vừa đúng."

"Gầm..." Báo Hoa ném bừa cái xác Linh Dương, trước tiên chen vào bên cạnh cọ cọ vào Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du v**t v* vài cái, dỗ dành: "Ngoan."

Gấu Đen kéo con lợn rừng lớn thế này về, mệt quá chỉ biết nằm sấp xuống đất, Đại bàng đuôi đỏ bay ra tìm Lâm Thiên Du trước khi nó ngã.

Cho Báo Hoa chén sữa, Lâm Thiên Du lại cầm chén đi tìm Gấu Đen, "Chén này thêm mật ong, chắc chắn không nếm thử sao?"

Sữa ngọt có sức hấp dẫn lớn với gấu đen.

"Aooo!"

"Aaooo?" Lâm Thiên Du bắt chước tiếng kêu nó, cười cười đưa chén cho nó. "Bên đó còn nhiều, thứ này thì có thể uống thêm."

Tay cô còn cầm chén sữa nguyên bản, dùng tay đỡ lên cao, Đại bàng đuôi đỏ hơi cúi xuống là uống được.

Lâm Thiên Du quét mắt qua những lông xù đang cúi đầu uống sữa ngoan ngoãn, dùng tay còn lại đổi chén sang tay kia, tay phải giơ cao lên.

Đồng thời tiến lên vài bước, đứng trước mặt đám lông xù, Lâm Thiên Du cười toe đến mắt, ra hiệu: “Góc này đi, mọi người chụp giúp tôi tấm hình."

Thiết bị livestream không có tính năng chụp màn hình tự động, muốn có hình cụ thể nào đó, chỉ có thể sau này ra xem lại bản phát lại rồi tự cắt ra.

Cách đó quá rắc rối.

Lâm Thiên Du chọn cách nhờ vả dưới hình.

Việc thiết bị livestream không làm được, fan trong phòng có thể làm được mà.

Thông thường Lâm Thiên Du không chủ động yêu cầu hình ảnh, fan cuồng nhiệt chụp màn hình liên tục, tiếng ‘cạch’ vang lên không ngừng.

Giờ Lâm Thiên Du chủ động tìm máy quay, chụp màn hình dĩ nhiên càng dữ dội hơn, không ít người đã chụp được cả chuỗi hình, còn đăng lên phòng.

Hình chụp cũng không tệ.

Lưu hết về, về nhà chuyển ảnh từ đồng hồ thông minh sang điện thoại.

"Gầm——!"

"Hả?" Nghe tiếng hổ, Lâm Thiên Du quay lại, thấy hổ đã đứng dậy, liền hỏi: "Đi rồi à?"

Cô nhìn vào cửa hang của mình, rồi nhìn cơ thể khổng lồ của hổ, kích cỡ khác biệt quá lớn, chắc chắn không thể đưa hổ vào được. Đành nói: "Được rồi, nhớ cẩn thận, nhớ ngày mai quay lại chơi với tôi nhé."

Lâm Thiên Du mân mê đuôi hổ, không nỡ buông tay v**t v* đầu nó, hôn một cái, "Đi đi."

Hổ đi rồi, bầy nhóc trong hang nhô đầu ra xem.

Có thể vì còn mùi hổ bên ngoài, chúng chỉ hóng ra chút, không dám đi ra.

[Quen thấy nai anh em ta oai phong lẫm liệt, lúc này chui trốn trong hang thật buồn cười. ]

[Haha, lúc mang hổ về, ta thực sự sợ nai con sẽ húc bay vào đấy. ]

[Nhóc nhò đầu ra.JPG]

[Sao đuổi hổ đi rồi, không cho Đại Quýt ngủ lại ta thực sự sẽ khó chịu lắm.]

[Mặc dù ta cũng muốn Đại Quýt ở lại, nhưng nó không vào hang được mà, bạn có đủ tàn nhẫn để Đại Quýt ngủ trên sân khấu không! Đại Quýt chính là hổ có hang lớn trên núi đấy! ]

......

Con hổ bông thích chơi lắm, nhưng nó không thể mang đi.

Gặm cái thứ nhỏ xíu đó, dùng sức mạnh hơi mạnh có thể sẽ cắn xuyên qua ngay, dùng lực quá nhẹ, nó có thể rớt xuống bất cứ lúc nào mà không hề hay biết.

Vì thế nó đành ở lại đây.

Lâm Thiên Du thu dọn con hổ bông vào trong hang, cùng các hổ bông khác trưng bày chung với nhau.

Cô dựa cằm nhìn, tự phê bình: "Không biết đã làm được nhiều mẫu đến thế rồi."

Từ lúc sơ tấu, tô màu chậm chạp khó khăn, đến bây giờ làm thành thạo tự nhiên.

Xếp hổ bông vào tư thế đúng, Lâm Thiên Du cầm dao ra cắt thịt.

Đã xé nhiều gói đồ ăn vặt thịt ra rồi, để chúng ăn món đó trước đã.

"Nhìn cái răng này này."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 194: Chương 194



Lâm Thiên Du chỉ cặp nanh nhọn hai bên đầu lợn rừng, so với lợn hồng phì nộn ở nhà, lợn rừng khỏe mạnh hơn nhiều, không nói quá, trên người có thể thấy rõ cơ bắp.

Cặp nanh này cho phép chúng có khả năng đối đầu với thú dữ.

Sức chiến đấu của lợn rừng cũng không thể xem thường.

Nhưng đối mặt với gấu đen hay báo hoa, chúng chỉ có thể liều mình một lần rồi chờ bị ăn thịt.

Linh dương có rất nhiều loại, Lâm Thiên Du chỉ nhớ loại linh dương Tây Tạng với đôi sừng dài mảnh khảnh đặc biệt thu hút sự chú ý.

Cô không nhận ra được đây là giống gì, dù sao chúng cũng bị xử lý như con mồi, cuối cùng cũng không phải cô ăn.

Luật mạnh được yếu thua là quy tắc cơ bản trong giới động vật, chỉ là động vật bảo vật cấp 2 ăn động vật bảo vật cấp 3, đó là điều không thể kiểm soát.

Những thịt này không nhiều như thịt trâu nước đến mức ăn không hết, chia một phần cho vài con thú lông xù, đại bàng đuôi đỏ non cũng được một đĩa thịt nhỏ, còn lại cũng gần hết.

"Được rồi, tôi xem tôi sẽ ăn gì hôm nay." Sau khi bận rộn nửa ngày, Lâm Thiên Du cũng đói, quay người về phía ngoài hang động tìm thức ăn.

Vẫn còn nhiều khoai mì, nguồn tinh bột duy nhất tất nhiên phải lấy ra.

Mỡ lợn từ lần trước vẫn còn nhiều, Lâm Thiên Du thái những miếng thịt còn lại rồi chiên lên một chút, xào một phiên bản đơn giản của món thịt kho tàu. Ăn vừa mặn vừa ngọt, cách làm tuy khác với công thức nhưng hương vị vẫn không tệ.

Phần thịt hầm còn lại cô cắt ra một đĩa, hai món đơn giản.

Lâm Thiên Du nhai miếng thịt kho tàu nói: "Phải có tinh bột hay bột mì thì tốt, bọc lớp bột quanh miếng thịt rồi chiên lên, ăn sẽ giòn hơn."

Món này phải ăn nhanh không để ngâm trong nước lâu, nếu không vỏ chiên sẽ mất đi độ giòn giòn.

Nước sôi, Lâm Thiên Du ném vài lá bạc hà vào rồi đặt những miếng trái cây nhỏ vào, đun đến khi màu thay đổi rồi chan mật ong vào.

Lâm Thiên Du khuấy đều bằng thìa, mật ong nhanh chóng tan ra khi gặp nước nóng, hương vị ngọt ngào của trà hoa quả bốc lên, "Ngoài hiệu đồ uống cũng chỉ có những nguyên liệu này thôi."

Chỉ là thiếu đá, trong rừng mưa cũng không có điều kiện để làm đá, nếu có thì đây chính là một ly trà hoa quả đá.

[Trong tất cả các phòng livestream, đây là lần đầu tiên tôi muốn có tất cả mọi thứ mà streamer mang ra, thảm lông, đồ ăn ngon, nhồi bông...]

[Tôi không tham lam, streamer hãy đưa chính mình lên giỏ mua sắm đi, tôi sẽ mua ngay lập tức.]

...

Báo hoa như thường lệ tựa vào bên cạnh Lâm Thiên Du l**m lông sau khi ăn xong.

"Này, báo hoa." Lâm Thiên Du gắp một miếng thịt kho tàu, "Á—". Động vật nhỏ chỉ có thể ăn một chút thịt có gia vị.

Báo hoa ăn rồi cũng chỉ nếm thử, l**m miệng, có vẻ như thịt này đối với báo hoa không ngon lắm.

"Gấu nhỏ?"

"Gầm!" Đứa trẻ to tròn lăn lộn lại gần, đôi tai nửa vòng rung rung, rõ ràng đã ngửi thấy mùi ngọt ngào.

Tưởng là một miếng đường lớn, nhưng khi ăn vào miệng mới phát hiện ra đó là thịt, là thứ ngọt ngào khác với đường, đôi mắt đen nhỏ của nó sáng bừng lên, "Ú ú!"

Ngon!

"Thích à?", Lâm Thiên Du thấy phản ứng của nó biết ngay, món ăn này rất hợp khẩu vị của gấu con.

“Gầm!” Gấu đen gục lên vai cô tò mò.

“Món này có nhiều gia vị, lần sau tôi sẽ làm riêng cho anh một phần chỉ thêm muối và đường.” Lâm Thiên Du gắp ra một miếng lớn nhất, thỏa thuận với gấu đen: “Ăn thêm một miếng nữa nhé?”

“...Ù ù?” Gấu do dự một chút, như đang suy nghĩ, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Gầm!”

Hai!

“Hai miếng? Anh còn biết đếm nữa cơ à. Được, hai miếng thì hai miếng.” Lâm Thiên Du vui mừng khôn xiết, giơ tay vỗ nhẹ lòng bàn chân mềm mại của gấu, trang trọng nói: “Thỏa thuận.”

Gấu đen vừa ăn một bát thịt lớn, đã no rồi, chỉ muốn ăn thịt kho tàu vì món này có hương vị đặc biệt với gấu thôi chứ không phải là còn đói.

Gấu con ăn ngon lành, Lâm Thiên Du v**t v* đại bàng đuôi đỏ trên vai, “Đại bàng nhỏ có muốn thử không?”

Mùi chua ngọt của thịt kho tàu thơm lừng khiến đại bàng đuôi đỏ hạ đầu xoa xoa má Lâm Thiên Du, nhưng có vẻ như nó không muốn ăn.

“Được rồi...”, biết đại bàng đuôi đỏ không thích món này, Lâm Thiên Du lại xé một gói thịt khô nhỏ cho vào lòng bàn tay đưa cho nó, “Hãy thử cái này.”

“Chíp!”

Có những bạn có lông xù đi kèm khi ăn khiến Lâm Thiên Du tâm trạng tốt, tâm trạng tốt thì cảm giác ngon miệng cũng tăng, cô ăn cả vài miếng khoai mì thêm.

“Không biết Đại Quýt tối nay ăn gì.”

Rót một bát trà hoa quả, Lâm Thiên Du thổi phù phù rồi nhấp một ngụm: “Rảnh rỗi lên cao nữa xem có thể tìm thấy hang động lớn hơn không.”

Ngắm mặt trăng không biết tự lúc nào đã treo cao trên bầu trời, Lâm Thiên Du lẩm bẩm: “Ngày mai Đại Quýt qua, tôi sẽ mang thịt kho tàu và trà hoa quả cho nó.”

Dừng một chút, cô cắn một miếng trái cây dưới đáy bát: “Và trà hoa quả.”
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 195: Chương 195



Lâm Thiên Du cứ luôn miệng nhắc đến hổ.

Đêm ngủ cô vẫn còn nghĩ, nếu ngày mai hổ không đến tìm cô thì cô sẽ đi chỗ hang động của hổ để gặp Đại Quýt.

Ngủ với suy nghĩ đó, kết quả sáng hôm sau vừa mở cửa, con hổ lớn đã đứng chờ trước cửa.

Nằm trên tảng đá hướng về phía ánh mặt trời, cái đuôi gọn gàng thong thả đung đưa trên mép tảng đá.

Có vẻ đã đợi ở đó khá lâu rồi.

“Chào buổi sáng Đại Quýt!” Dưới ánh mặt trời, toàn thân hổ toả ra hơi ấm áp dễ chịu.

Hổ nhếch mắt lên, “Gầm!” Đó là cách đáp lại chào buổi sáng.

Lâm Thiên Du lao tới, vùi mặt vào người hổ, quả thực mềm mại và ấm áp, ước gì có thể chui hẳn vào trong. Hạnh phúc ôm hổ đại khái là thế.

Cô cười hỏi: “Chúng tôi định xuống khu biệt thự phía dưới, anh có muốn cùng đi không?”

Trước đây hổ có lẽ từng đến khu biệt thự nhưng không xuất hiện, không biết có phải vì xa lạ với quá nhiều người.

Vì vậy, dù có muốn đến hay không vẫn phải hỏi ý kiến của Đại Quýt.

Nghe vậy, hổ lớn không trả lời có đi hay không, chỉ nhảy xuống khỏi tảng đá, cúi người xuống trước mặt cô.

Lâm Thiên Du cúi xuống, nghiêng đầu nhìn vào mắt hổ, “Anh có ý nói sẽ đưa tôi đi phải không?”

“Gầm!”

“Cảm ơn Đại Quýt, Đại Quýt thật tốt.” Lâm Thiên Du quấn một lớp băng dày quanh mắt cá chân, đó là cách cô ngăn vết thương trở nên tệ hơn, cố ý làm cho nó dày cản trở việc đi lại, như vậy cô sẽ vô thức không dùng chân bị thương chịu lực.

Tuy nhiên... bây giờ có Đại Quýt giúp đỡ, cũng không còn lo lắng về vấn đề chân mắt cá chân chịu lực nữa.

Lâm Thiên Du ngồi chồm lên lưng hổ, quay đầu gọi: “Gấu nhỏ, báo hoa!”

“Gầm!”

“Ú ú...”

Những đứa trẻ mới ngủ dậy rung mình lông xù, chậm rãi bước tới.

Lâm Thiên Du vẫy tay về phía tổ chim, “Đại bàng nhỏ?”

“Chíp!” Đại bàng cất tiếng đáp lại, vươn cánh nhô đầu ra từ tổ, đại bàng đuôi đỏ bay ra và đáp xuống tay cô.

Lâm Thiên Du giơ tay ra lệnh, “Xuất phát đến biệt thự!”

[Sáng sớm đã năng động đến thế cơ à.]

[Haha, có khí thế ghê ha, đi cướp nhà đạo diễn à?]

[Sẽ phân công nhiệm vụ ngay đấy, Đại bàng nhỏ canh chừng trên không, báo hoa và gấu nhỏ chặn cửa, Đại Quýt đưa chị Lâm xông vào qua cửa sổ tầng 2.]

[Đạo diễn: Đúng rồi đúng rồi, cứ làm theo kế hoạch đó đi, tụi bây chơi đi không cần quan tâm sống chết của tao.]

Cướp thì không thể cướp được đâu.

Lâm Thiên Du đi lấy đồ đổi từ lần trước đem thịt đổi, có số lượng xác định.

Đống thịt lớn đó có thể đổi rất nhiều thứ với đạo diễn.

Nhưng trong danh sách tất cả những gì có thể đổi, Lâm Thiên Du không thích thứ gì cả, sau khi bổ sung đơn giản gia vị cơ bản, vẫn còn có thể đổi nhiều thứ khác.

Số lượng đổi không thể kéo dài sang các tập tiếp theo, chỉ có thể sử dụng trong tập phát sóng trực tiếp hiện tại.

Nếu Lâm Thiên Du không đổi gì cả thì số lượng đó sẽ bị lãng phí sau khi chương trình kết thúc.

Nghĩ lung tung, Lâm Thiên Du quyết định chọn quần áo.

Nhưng không có menu cho quần áo, muốn kiểu gì phải đến chọn trực tiếp mới được.

Nói về khu biệt thự, khỏi cần chỉ đường cho Đại Quýt, lão hổ tự mình phân biệt hướng rồi dẫn Lâm Thiên Du đến.

Thường ngày đi lại giữa biệt thự và rừng mưa là có xe của đạo diễn sắp xếp.

Nhưng lần này phải mang theo nhiều bạn lông xù, có vẻ như xe của đạo diễn không có chiếc nào lớn đến thế.

Xe quá to cũng khó di chuyển trong rừng mưa.

Tự đi còn tiện hơn.

May mắn là hôm nay ra ngoài sớm, đến chân núi, Đại Quýt cũng dần tăng tốc chạy.

Không phải hoàn toàn thả ga như khi chạy nghe tiếng gió ù ù bên tai, mà là cố ý kiểm soát tốc độ.

Lâm Thiên Du không cần phải nằm sát xuống, khom người lại, vẫn có thể ngồi rất vững trên lưng hổ.

Lòng bàn tay đặt trên lớp lông mềm mại, Lâm Thiên Du đột nhiên tò mò hỏi: “Có muốn cảm nhận tốc độ Đại Quýt chạy hết ga sẽ như thế nào không?”

Gần như không cần mở hộp danh sách đặc biệt, những từ “muốn” và dấu chấm than đã được spam cả màn hình.

Lâm Thiên Du móc méo đôi môi, cúi xuống ôm cổ hổ: “Đại Quýt ào lên!”

“Gầm!”

Một tiếng gầm lớn kinh thiên động địa, âm thanh bên tai còn chưa kịp tan đi, Đại Quýt đột ngột tăng tốc.

Báo hoa cũng đồng thời phóng lên, gấu đen kém chạy không biết nên làm gì, thấy mọi người cùng chạy nên cũng chạy theo sau.

Lâm Thiên Du siết chặt đôi tay ôm cổ hổ.

Mái tóc rối bời trên vai bay phấp phới trong gió, tốc độ cực nhanh nhưng vẫn rất ổn định, Lâm Thiên Du không cảm thấy xóc nảy chút nào.

“Cảm giác như đang ngồi trên tàu cao tốc vậy.” Dừng một chút, không nghe thấy giọng nói của mình vì tiếng gió ù ù, Lâm Thiên Du cố tình nói lớn: “Kiểu mui trần ấy.”

[Á á á á á?! Cô đừng ngồi nữa để tôi ngồi!]

[Chết tiệt - Hổ đang chạy như thế liệu có đẹp trai không?! Báo hoa cũng quá đỉnh, báo vàng chạy thật hoàn hảo, gấu nhỏ, gấu nhỏ chạy rất cố gắng.]

[Haha, làm gì đấy! Đứa trẻ chú ý đến sức mạnh hơn là tốc độ đấy!]

[Đừng nói nữa đừng nói nữa, ai kêu chị Lâm xuống được không, thiết bị livestream không theo kịp rồi!]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 196: Chương 196



Sau khoảnh khắc ngạc nhiên, khán giả trong phòng livestream chợt nhận ra không ổn.

——Sao cảnh vật ngày một rộng, xa dần thế nhỉ.

Thiết bị livestream phía sau cố hết sức đuổi theo nhưng vẫn không thể rút ngắn khoảng cách với Lâm Thiên Du, thậm chí ngay cả bóng lưng gấu đen cũng gần như không quay được!

Trong số động vật giỏi chạy, tốc độ của gấu đen được xem là yếu nhất, nhưng so với trí tuệ nhân tạo vẫn vượt xa.

Bị Đại Quýt kéo đi phóng như điên, cho đến khi nhảy vọt qua bức tường bao quanh biệt thự, hạ cánh thuận lợi trong sân.

Lâm Thiên Du lảo đảo một cái, vươn tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, đỡ mình ngồi thẳng dậy, thở dài nhẹ nhõm: “Thế nào, có chạy nhanh không?”

Danh sách: [......]

Hỏi ai cơ?

Thấy phản ứng của mọi người kì lạ, Lâm Thiên Du ngạc nhiên: “Sao thế?”

Quay đầu lại mới hiểu, thiết bị livestream đuổi theo phía sau đã mất tăm.

Lâm Thiên Du nháy mắt: “À, rớt rồi à?”

Rớt lúc nào vậy?

Lâm Thiên Du phất tay: “Không sao, coi như là thử nghiệm tốc độ bay theo của thiết bị livestream thôi.”

Cũng chẳng phải chuyện xấu.

Không đợi thiết bị livestream chậm rãi đuổi kịp, Lâm Thiên Du trước tiên chạy đến chuông cửa biệt thự gọi, “Đạo diễn Tô, tôi tới chọn quần áo rồi.”

Cô đã liên lạc trước với đạo diễn, xác nhận ông không đi quay phim ngoại cảnh, vẫn còn ở trong biệt thự, cô mới tới.

Mặc dù ở trong rừng thời gian nhàn hạ hơn, nhưng biệt thự cách khá xa, chạy luống cuống một chuyến có phần lãng phí thời gian.

Giọng Tô Vũ Hành truyền ra từ cửa có hình ảnh, “Cô tới chọn quần áo hay tới cướp quần áo đấy?”

Lâm Thiên Du: “???”

Liếc nhìn đám lông xù xếp thành hàng phía sau, Lâm Thiên Du ho khẽ một tiếng, “Tất nhiên là tới lấy quần áo rồi, tôi là người tốt mà.”

Tô Vũ Hành dừng một chút, cảm giác như sắp bị dán cụm từ ‘tướng cướp’ lên trán rồi, “...Không mở!”

Lâm Thiên Du do dự một lát, lịch sự hỏi: “Vậy xin hỏi, tôi có thể đá cửa không ạ?”

‘Cạch’ cửa được mở từ bên trong, Tô Vũ Hành đứng sang một bên, rất trịnh trọng đưa tay ra, “Mời vào.”

Lâm Thiên Du gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn.”

Báo hoa đi theo sau cô, gấu đen chậm rì rì bước vào sau cùng.

Nhưng... hổ thì quá to, không thể vào được từ cửa chính.

Bước chân Lâm Thiên Du dừng lại, “Hay là mang quần áo ra ngoài chọn?”

Đang định thế thì hổ có vẻ nhận ra Lâm Thiên Du đang bận tâm gì đó, lùi lại hai bước, nhẹ nhàng nhảy lên ban công tầng 2, đi vào qua cửa hai bên ban công.

Như đã làm thế nhiều lần, thuần thục lắm.

Tô Vũ Hành mặt vô cảm.

Ông nghĩ, ông biết cái lược đã mất từ đâu ra rồi.

“Tôi dẫn cô đến phòng áo quần.” Cả biệt thự chỉ có một mình Tô Vũ Hành, thậm chí cả trợ lý cũng không còn lại một ai.

Nghe tin Lâm Thiên Du sẽ tới, tất cả đều chủ động xin đi làm việc ngoài trời.

Trong phòng áo, Tô Vũ Hành vẫn không quên nhắc lại khi mở cửa: “Tất cả quần áo của khách mời đều được nhóm sản xuất chương trình cung cấp miễn phí, cô muốn lấy bất cứ thứ gì, cứ việc lấy đi. Không tính vào đổi đồ cũng không hao tổn điểm. Cô chắc chắn muốn sử dụng số lượng trao đổi vật tư chứ? Cảm thấy hơi lãng phí cơ.”

Không chỉ Lâm Thiên Du mà ngay cả Tô Vũ Hành cũng cảm thấy việc dùng số lượng đổi những thứ chắc chắn có thể lấy miễn phí, không đáng.

“Chắc chắn rồi.” Nhưng Lâm Thiên Du lại không nghĩ vậy, cô bước vào phòng áo, không nhìn ngó gì đến những bộ quần áo sặc sỡ, thẳng chân đi đến tủ trang trí phía trước, “Tôi không thiếu thứ gì cả, nhưng có một số thứ không thể làm ra được mà, chọn vài món quà nhỏ thôi.”

Cô lấy ra từ bên trong một cái nơ cổ màu trắng viền ren với vài viên đá lấp lánh khác nhau, xoay người trước mặt gấu đen so đo, “Như thế có đẹp không?”

Gấu đen cảm nhận có cái gì đó, cúi xuống nhưng không nhìn thấy gì cả nên không khỏi nghi ngờ nghiêng đầu: “Ù ù?”

“Là nơ bướm trắng đấy.” Lâm Thiên Du vẫy vẫy cái nơ trước mặt gấu để nó nhìn rõ, sau đó vén lông ra, vòng dải buộc của nơ qua phía sau thắt lại.

“Ú ú!”

Gấu ngẩng đầu lên, Lâm Thiên Du nhân cơ hội hôn nó một cái, “Rất hợp.”

Gấu đen dùng lòng bàn chân v**t v* cái nơ cổ trên cổ, có vẻ nó cũng rất thích.

[Quý ông gấu nhỏ!]

[Ừng ừng, gấu nhỏ mời tôi nhảy điệu nhảy đầu tiên trong dạ tiệc tối nay nhé.]

Lâm Thiên Du lại cầm lên một sợi dây chuyền, “Lúc chọn quần áo trước đây tôi đã để ý đến sợi dây chuyền này rồi.”

Nhưng vì ở trong rừng nhiều hoạt động, cô chọn nhiều áo sơ mi quần short, không hợp với một sợi dây chuyền bạc trơn đính đá quý kiểu này.

Báo hoa ngồi xuống trước mặt cô, Lâm Thiên Du chỉ cần vươn tay là có thể vòng qua cổ báo hoa, đeo dây chuyền lên mà không bị chôn vùi trong lớp lông dày, sợi dây bạc mỏng lấp lánh và hoa văn lông độc đáo của báo hoa càng tôn lên vẻ đẹp của nhau.

Lâm Thiên Du nhướn mày, vuốt vuốt tai báo hoa: “Ngoan lắm.”

Báo hoa ngẩng đầu cọ cọ lòng bàn tay cô, “Gầm!”

Dùng thịt do lông xù săn bắt được để đổi quà tặng cho lũ lông xù, rất hợp lý.

Dù phụ kiện có nhiều loại, số lượng cũng đủ để đổ đầy vài cái tủ.

Nhưng số lượng phù hợp với động vật nhỏ lại không nhiều lắm, không được phát ra tiếng động là điều kiện cần thiết, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc săn bắt của chúng.

Cũng không được cản trở động tác, nhảy chạy.

Chỉ đơn thuần làm trang sức.

Với những tiền đề đó, việc lựa chọn trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

“Đại bàng nhỏ thường xuyên phải bay lượn để săn bắt, không thích hợp để đeo những trang sức rườm rà...” Lâm Thiên Du lấy ra vài thứ trong tủ, định thử tất cả lên Đại bàng đuôi đỏ, cô chọn rất kĩ.

Khoảnh khắc sau, cô chỉ cảm nhận được trên đầu nặng thêm, viên đá lấp lánh của vương miện từ trán rủ xuống, những sợi ruy băng lấp lánh bay ngang trước mắt.

“Chíp!”

Sáng lóa!

Lâm Thiên Du ngơ ngác ngước mắt: “?”

Hả? Cái gì?
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 197: Chương 197



Đầu ngón tay chạm vào mặt lạnh buốt của hạt trai, Lâm Thiên Du nghiêng đầu, liếc nhìn chiếc vương miện trên cùng của tủ đã biến mất, lập tức hiểu ra.

Lâm Thiên Du giơ tay chỉnh lại vương miện, hai bên ruy băng rủ xuống bên tai, trán cũng vừa khít một viên kim cương nhỏ, trông như một hạt đính trán vậy, vương miện bạc nhỏ xinh nhưng không quá trang trọng, thay vào đó là vẻ nhanh nhẹn, hoạt bát.

Đoàn làm phim chương trình “Hoang dã” rất hào phóng, có thể thấy được điều đó ngay từ địa điểm quay được lựa chọn.

Vì vậy, với những phụ kiện tô điểm ngoại hình cho khách mời, họ cũng đã đầu tư rất nhiều công sức, không đơn giản thô thiển chỉ trang trí đá quý, mà tất cả đều có thiết kế rất tuyệt vời.

Lâm Thiên Du nghiêng đầu nhìn sang, đại bàng đuôi đỏ ngay lập tức cúi xuống, đôi mắt sáng long lanh nhìn chăm chăm cô chằm chằm.

Trong đáy mắt đen là bóng nước phản chiếu lấp lánh của những viên kim cương.

Thấy nó nhìn nghiêm túc đến vậy, Lâm Thiên Du không khỏi nhếch mép cười, uốn éo đầu ngón tay kéo nhẹ cằm đứa trẻ: “Đại bàng nhỏ thích cái này à?”

“Chíp!”

[Ú ú ú đẹp quá! Gu thẩm mỹ của đại bàng nhỏ thật không tồi chút nào.]

[Bé ngoan biết chọn phụ kiện cho Lâm Thiên Du nữa kìa, ngoan ngoãn dễ thương quá đi.]

[Quen với việc streamer không mang theo phụ kiện gì, giờ đeo vương miện cả phong thái cũng thay đổi luôn rồi.]

[@Đạo diễn! Cho streamer mặc thêm bộ váy dạ hội đi, 10 phút nữa tôi muốn thấy cô ấy bước lên thảm đỏ!]

...

“Đại bàng nhỏ rất thích đồ lấp lánh.” Lâm Thiên Du nói đồng thời cầm lên một hạt đính trán, cái này và vương miện cô đang đeo cùng tông màu, cũng lấp lánh.

Cô đặt hạt đính lên trán đại bàng đuôi đỏ, hơi cao hơn chút so với chính giữa, “Cái này thế nào?”

Lông vũ bắt mắt của đại bàng đuôi đỏ thì rực rỡ, sặc sỡ, phụ kiện màu sắc quá nổi bật sẽ không đẹp, chỉ có màu bạc trung tính, không làm lu mờ bộ lông sặc sỡ nhưng lại thêm một chút sáng bóng.

“Xem này, cái này cũng lấp lánh đấy.” Đồ là chọn cho đại bàng nhỏ nên tất nhiên phải dựa theo sở thích của nó.

“Chíp!”

“Được rồi, vậy là cái này nha.” Nhận được phản hồi, Lâm Thiên Du cầm sợi xích sau hạt đính, đo đạc trên đầu chim nhỏ.

Phụ kiện làm theo kích thước vòng đầu người lớn, đeo lên cho đại bàng nhỏ thì dây xích quá lỏng không buộc được.

Nhưng phía sau là mấy sợi xích nhỏ nối vào nhau.

Lâm Thiên Du đo kích cỡ, cắt bỏ phần dư thừa chỉ để lại hai vòng nhỏ để sau này có thể điều chỉnh kích thước.

Cô bế đại bàng đuôi đỏ xuống khỏi vai, nâng lên trước mặt, nhìn nó ở khoảng cách, “Đại bàng nhỏ đeo cái này trông rất đẹp phải không.”

Hạt đính là kim cương nhỏ nên từ xa người ta chỉ có thể chú ý đến sợi dây, còn đeo lên cho đại bàng đuôi đỏ thì lại rất vừa vặn.

Đại bàng đuôi đỏ rõ ràng cũng rất thích, biên độ quay đầu nhỏ hơn, như sợ vô tình làm rớt cái đính.

Lâm Thiên Du đặt đại bàng nhỏ trở lại vai, “Đừng lo, chị thắt chặt lắm, dù em có lắc thế nào đi nữa thì nó cũng không rớt đâu.”

‘Cạch’ tiếng máy ảnh vang lên cùng ánh đèn flash.

Lâm Thiên Du nhắm mắt lại, tất cả động vật trong phòng cùng lúc quay về phía nguồn sáng.

Đạo diễn đứng ở cửa, giơ điện thoại trên tay, cổ tay đơ cứng.

Sơ suất quá... chỉ nghĩ đến chụp ảnh, quên mất tắt đèn flash.

“À...” Đạo diễn rút lui vào sau cửa, vừa rồi để tiện cho hổ lớn vào, hai bên cửa phòng đều mở toang, giờ cũng không trốn đi đâu được, đành làm như không có gì, đẩy cửa ra một chút, “Tôi cảm thấy hình ảnh này rất thích hợp để làm trailer quảng cáo cho chương trình của chúng ta.”

Ngoài phát trực tiếp, “Chương trình Hoang dã” còn đưa lên một phiên bản dựng phim nữa, trực tiếp chỉ cần quảng cáo khi mới lên sóng, nhưng phiên bản dựng phim thì cần trailer và poster của khách mời cũng như các video clip khác.

Tô Vũ Hành nắm chặt điện thoại, muốn ghi lại tất cả các khoảnh khắc Lâm Thiên Du ở cùng động vật.

Chỉ là lúc này, bị nhiều ác thú nhìn chằm chằm, Tô Vũ Hành nuốt nước miếng, “Tôi tắt đèn flash rồi, chụp thêm vài tấm nữa.”

Lâm Thiên Du gật gật đầu, kéo đầu hổ lớn qua, “Ngoan nào, ông ấy chỉ chụp vài tấm hình thôi, chúng ta tới chọn quà cho anh đi.”

Có cô thu hút sự chú ý của Đại Quýt nên hổ vốn không có nhiều thù hận với Tô Vũ Hành cũng ngoan ngoãn quay đầu lại.

“Cà vạt hay vòng đuôi nhỉ?” Lâm Thiên Du cầm hai thứ, cảm thấy cả hai đều rất hợp với Đại Quýt.

Đuôi cam hơi da cam khi đeo thêm chiếc vòng bạc, đó có lẽ là vòng tay khảm bạc, nhưng đeo làm vòng đuôi cho hổ vừa vặn, che đi một vòng họa tiết đen, giống như thêm một chút màu sắc ở vị trí đuôi.

Còn cà vạt thì...

Con hổ lớn đeo cà vạt ngồi bệt xuống trước mặt cô, đôi mắt nhắm hờ thêm vài phần nghiêm túc lẫn oai vệ bá đạo, hơi giống như một ông vua oai phong lẫm liệt đang chiến đấu trong rừng mưa.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 198: Chương 198



"Chọn cái nào nhỉ?" Lâm Thiên Du không chọn ra được câu trả lời tốt nhất, giơ tay lên cà vạt, phát hiện chỗ may viền đã bị rách.

Con hổ lớn gầm lên thấp.

v**t v* đôi tai nó, Lâm Thiên Du lẩm bẩm: "Tôi thích không? Cà vạt hỏng rồi, lấy vòng đuôi trước đã."

[Trẻ con mới làm chọn lựa! Tôi muốn tất cả!]

[Van xin đấy, hãy phá sập căn biệt thự này đi, tôi muốn xem các cô cậu dọn vào ở, mỗi ngày thay đổi kiểu cách đeo lên cho tôi ngắm.]

[Nói ít làm nhiều, tôi trực tiếp nạp quà lên bảng xếp hạng nhất, chị Lâm hãy rút dao chém hắn giùm tôi!]

[Tô Vũ Hành: Người này nói chắc không phải tôi đâu nhỉ? Không phải... đâu nhỉ?]

Tô Vũ Hành vẫn đang chụp ảnh, cảm thấy sau gáy lạnh toát, tay bấm máy chụp ảnh còn run lên, bấm thêm hai lần.

Đạo diễn gợi ý Lâm Thiên Du: "Hay là cô lấy vòng đuôi trước, tôi nhờ người làm lại cà vạt mới gửi tới. Lần sau cô qua đây lại đổi."

Quy trình làm cà vạt phức tạp, không chỉ là khâu may đơn thuần, muốn đổi phải đợi gửi từ bên ngoài vào.

Thật ra, nếu không phải ông cho Lâm Thiên Du không cần băn khoăn cơ hội đổi, có thể khiến khán giả cảm thấy không công bằng, Tô Vũ Hành còn muốn Lâm Thiên Du đừng lựa nữa, trực tiếp mang tất cả về.

Bằng không những món đồ này ở lại đây cũng chẳng có khách nào dùng tới.

Những khách đã bị loại không tính vào, Hàng Tư Tư vừa đủ no cơm ấm áo, Phong Tĩnh Dã cũng chẳng quan tâm những thứ này, huống hồ là chương trình truyền hình thực tế sinh tồn hoang dã, bạn có thể đúng giờ rửa mặt đánh răng đã rất tốt rồi, sẽ không có khách trang điểm, làm tóc khi lên hình trong chương trình.

Ăn cơm còn khó khăn, ai còn tâm trí để trang điểm ăn diện.

Đạo diễn cũng cảm thấy ông chuẩn bị nhiều đồ như vậy cũng lãng phí.

Điều quan trọng nhất là, Lâm Thiên Du làm đồ trang sức cho động vật nhỏ!

Hổ, báo hoa đeo lên thì đúng là quảng cáo sống rồi.

Nhà đầu tư nửa đêm mơ cũng phải cười tỉnh giấc.

Chỉ là luật chơi đặt ra như vậy, dù Tô Vũ Hành cảm thấy tiếc nuối, cũng chỉ có thể tuần tự thực hiện.

Lâm Thiên Du suy nghĩ một lát rồi nói: "Cũng được."

Nắm lấy đuôi lông xù xì, đuôi có vẻ vẫy vui hơn.

Đuôi có thể phản ánh tâm trạng con mèo lớn, có vẻ như vòng đuôi này cọp cũng rất hài lòng.

Lâm Thiên Du lại cầm lên một chiếc vòng tròn vàng, hỏi: "Đạo diễn, sau khi đổi hết những thứ này tôi còn mấy lượt đổi nữa?"

Tô Vũ Hành lấy cuốn sổ nhỏ mang theo người gạch một cái, "Còn một lần."

"Vậy lấy thêm một bao gạo nữa đi." Thực sự không còn gì hay ho để đổi, thôi chọn thực phẩm chính vậy.

Tô Vũ Hành: "Được."

Con rắn đen nhỏ cuộn tròn trong lòng Lâm Thiên Du ngủ say, bị bắt lên lúc nửa tỉnh nửa mê, thân thể duỗi thẳng ra lúc mắt vẫn nhắm nghiền, đuôi bị luồn vào cái gì đó, tay ngoài túi áo luồn xong cái vòng tròn rồi rút ra.

Rắn đen còn chưa kịp phản ứng chuyện gì, đã bị đặt xuống lại chỗ cũ.

Nó nháy mắt buồn ngủ, hơi choáng váng.

Cảm giác nặng nhẹ ở đuôi khiến nó không kiềm chế được mà vươn đuôi lên trước mặt, cái đầu nhỏ từ từ lắc qua lắc lại, như đang suy nghĩ.

Một lát sau nó vung đuôi lên, rồi lại cuộn mình lại, đuôi có vòng vàng giấu vào trong cùng.

\---Đến biệt thự đoạn này, Lâm Thiên Du có thể nói là thu hoạch viên mãn.

Trên đường về, vẫn còn nghe thấy tiếng rủ ren của vương miện trên đầu cô va chạm.

Báo hoa và gấu đen mang theo đại bàng đuôi đỏ say mê săn bắt nuôi gia đình, đi được nửa đường bỗng đuổi theo con mồi.

Hổ lớn đưa Lâm Thiên Du về nhà, quay đầu cũng lao vào rừng mưa.

Lâm Thiên Du vặn vẹo sợi chỉ, nhìn bóng lưng con hổ cách xa dần, lẩm bẩm: "Tôi đoán chắc chắn lớn lên đi bắt trâu rừng."

[Haha, sát thủ trâu rừng.]

[Nhìn ra được đấy, trẻ con thực sự rất thích ăn thịt trâu rừng, hổ kén ăn như vậy mà cũng thích, thực sự không dám tưởng tượng thịt trâu cho tôi ăn sẽ ngon cỡ nào.]

[Hèn nhát, tôi dám nghĩ ngay. Chắc chắn rất ngon.]

Là người từng ăn thịt trâu rừng, Lâm Thiên Du dường như có tiếng nói quyết định nhất về vấn đề này, nhưng cô nghĩ một lát, chỉ nói: "Thật sự khá ngon."

Chỉ là hơi ngán rồi thôi.

Những chú lông xù đều đi săn kiếm ăn cả rồi, Lâm Thiên Du ở nhà cũng không rảnh.

Cô vén tay áo vào hang đá lấy cuộn len còn dư ra.

"Giờ thì đại hổ cũng trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta rồi, vương miện len dành riêng cho gia đình chắc chắn không thể thiếu." Lâm Thiên Du lại lấy ra hai chiếc tre từ lần trước, vừa nhìn chim non mổ ăn, vừa khéo léo móc sợi len lên.

Lâm Thiên Du nói: "Chừng nào chương trình thực tế trực tiếp đi Bắc Cực, tôi còn có thể tự đan áo len."

[Đạo diễn: Nhớ rồi đấy, lần sau đi Bắc Cực nhưng không cung cấp quần áo cho khách.]

[Chị Lâm có nghe thấy tiếng khách khác gọi điện thoại chửi bới không? Tôi có vẻ nghe thấy tiếng họ rồi đấy.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 199: Chương 199



"Đùa thôi mà." Dù áo len giữ ấm tốt, nhưng ở cực kỳ lạnh giá như vậy vẫn hơi chật vật.

Một vòng hoa len đẹp đẽ tinh xảo dần dần thành hình trong tay Lâm Thiên Du.

Đặt vòng hoa lên tảng đá hổ thường nằm, "Xong rồi, chờ lớn lên về thấy là biết là dành cho nó."

Nói cũng lạ, những tảng đá xếp chồng lên nhau lung tung này không có phân chia riêng, cái kia dành cho hổ hay cái kia cho báo.

Chúng tự tìm chỗ nằm xuống, cũng không có chồng chéo lấn địa bàn của nhau.

Có lẽ vòng tròn khoanh vùng địa bàn trên tảng đá?

Tuy nhiên, không có tranh chấp vùng đất trên tảng đá, Lâm Thiên Du thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Quay người thu dọn cuộn len trên bàn, Lâm Thiên Du vặn từng sợi một, "Chỉ còn lại mỗi chút xíu len."

Nếu cuộn lại cũng không đủ làm thành quả bóng.

Lần này cũng không phí công.

"Đúng rồi, may cái này cho gấu con." Lâm Thiên Du nói là làm, não có ý tưởng, trực tiếp cuộn len móc lên.

Cô đưa ra một câu đố, phòng chat liên tục đoán xem cô đang đan cái gì.

Nhưng khi đan một món đồ, đầu tiên xuất hiện là một hình dạng vuông thô sơ, rất khó đoán từ hình dạng ban đầu này.

Cho đến lúc sau, Lâm Thiên Du kết thúc ở phần viền, hai ngón tay vặn len, cuộn hết phần len còn lại thành một sợi dây, buộc vào hai góc nhọn của cái khăn vuông vừa đan.

Lâm Thiên Du tự đeo vào cổ đo một lần, "Nhìn có vẻ hơi lớn, nhưng dùng cho gấu con phải làm to."

Thành thật mà nói, gấu con ăn uống rất thanh lịch so với những con gấu đen hoang dã khác.

Một số gấu đen hoang dã tiến lại gần vẫn có thể ngửi thấy mùi khó chịu, nhưng gấu con từ khi gặp đã sạch sẽ, nếu không bị người giẫm chân thương tích thì cũng sẽ không đuổi theo con người chạy.

Gấu con tính tình ôn hòa lại thích sạch sẽ.

Chỉ là, khi ăn những thức ăn có nhiều nước như dưa hấu, vấy bẩn cổ áo là điều khó tránh khỏi.

Đeo cái khăn quàng cổ khi ăn, sẽ không làm bẩn cổ áo.

Với vài sợi len đen còn lại, Lâm Thiên Du còn thêu luôn hình cái đầu gấu con tròn tròn ở góc.

Thêu đơn giản, chỉ vẽ một cái đầu tròn cùng hai cái tai nửa vòng là xong.

Lâm Thiên Du cầm cái khăn quàng lên lắc lắc trước ống kính, "Sao, có tiện dụng không?"

[Mặc dù tôi không phải gấu con nhưng đã xúc động muốn khóc rồi!]

[Nói thật, chị Lâm rất chăm sóc từng chú lông xù, thực sự rất nghiêm túc đối xử với những báu vật lông xù đáng yêu này.]

[Vậy là tình yêu là tương hỗ à, động vật biết rõ ai tốt với nó hơn ai.]

[Tôi trực tiếp đặt vé! Đã mua vé rồi nhưng không được lên đảo tôi sẽ nhảy dù xuống, chị Lâm mang theo gấu con ra đón tôi!]

...

Lâm Thiên Du đi ra dòng sông tát nước lên miếng dưa hấu đã ném xuống sớm hôm nay, lần này chọn chỗ khuất gió, còn giữ được đông lại tốt hơn lần trước.

Miếng dưa hấu bày đầy bàn, Lâm Thiên Du nhìn phòng chat, cười cắn một miếng dưa, trò chuyện với fan.

Cầy hương đúng giờ qua đưa chim non, cho dù Lâm Thiên Du không ăn, chim non đưa qua cuối cùng cũng trôi vào miệng nó, nhưng cầy hương vẫn đến mỗi ngày.

Lâm Thiên Du chú ý con cầy hương đang ăn bên kia, nuốt miếng dưa trong miệng rồi gọi: "Cầy hương con qua đây."

Lỗ tai cầy hương cụp xuống, cúi đầu ăn trong bát, nhưng tốc độ nhai chậm lại, không biết có nghe thấy tiếng gọi.

Nó cẩn thận ngẩng đầu lên, bất ngờ ánh mắt chạm phải ánh mắt của Lâm Thiên Du, nó sững lại, quay đầu nhìn về phía bên cạnh mình, chỉ thấy chỗ trống trơn chỉ có cỏ cây chứ không thấy động vật nào khác.

- Có phải đang gọi em không?

Con cầy hương kêu lên nhẹ nhàng.

"Đúng vậy, là gọi em đấy." Lâm Thiên Du nhíu mắt cười, vẫy tay: "Nhanh lên, có thứ ngon cho em đây."

Đuôi cầy hương dựng thẳng lên, vài bước chạy lại, cuối cùng như chạy nước rút vậy.

"Nếm thử đi." Lâm Thiên Du lấy cho nó một miếng dưa hấu, "Cái này lạnh lạnh, em sẽ thích đấy."

"Ù..." Cầy hương ngẩng đầu có vẻ muốn dụi vào tay Lâm Thiên Du, chưa kịp chạm đã sợ hãi rút lui, cúi xuống ngửi mùi dưa hấu xa lạ với nó.

Đàn chim non níu chặt lấy nhau ăn chung một miếng dưa hấu, phát hiện cầy hương tiến lại cũng không ngẩng đầu lên.

Nai con liếc mắt nhìn, nhưng cũng không có phản ứng gì, ăn thỏa dưa hấu nó chạy tới ăn thức ăn, miệng không ngừng nhai, vui vẻ ăn uống.

Thời tiết quá nóng dễ khiến người mất cảm giác thèm ăn, ăn chút dưa hấu lạnh sẽ mát mẻ hơn nhiều.

Mặc dù trông không ngon lành lắm, nhưng vị dưa hấu này giòn tan, gần vỏ còn ngọt nữa.

"Có thể để vỏ làm kẹo dưa hấu, hay trộn rau củ ăn cũng được, ăn có vị như dưa chuột." Lâm Thiên Du cầm miếng dưa một tay, nghĩ đến lợi ích cho sức khoẻ của món rau củ trộn vỏ dưa hấu.

Do dự một chút, vẫn thấy ăn rau củ tốt hơn.

Phải rửa sạch vỏ dưa, bào lớp vỏ ngoài, quá khó với kĩ năng cắt, dùng dao rựa làm việc tinh tế này gần như chẳng khác gì bắn pháo vào muỗi.
 
Back
Top Bottom