Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 160: Chương 160



Lâm Thiên Du đạp chân xuống đất, thử sức từ từ xem cách đạp nào không đau, không biết đạo diễn sẽ vào lúc nào, ở nhà còn có những đứa lông xù đang chờ cô mà, cô đỡ tường đứng dậy, định tự đi về.

"May là tắm trước khi ra ngoài nên mùi xà phòng gây nhiễu cho khứu giác của chúng, nếu không..."

Lâm Thiên Du lắc đầu, nghĩ nếu những đứa lông xù ở nhà tìm theo mùi mà tới đây, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với con hổ.

Lúc đó nếu chúng giao chiến thì rắc rối.

Những cuộc xung đột không cần thiết thì nên tránh có thể.

Nghĩ thế nên Lâm Thiên Du cố gắng đi ra ngoài, nhưng chưa đi xa đã bắt gặp ánh mắt của con hổ.

"..."

Kho dự trữ thức ăn định trốn thoát, bị hổ bắt quả tang ngay tại trận.

Rồi Lâm Thiên Du lại bị kéo trở về hang động.

Hổ cũng không có ý định canh giữ, đặt người xuống là đi ngay.

Lâm Thiên Du thở dài: "Nó đang bận làm gì đấy nhỉ."

Dù hổ đang bận gì, ý định không cho cô rời khỏi rất rõ ràng.

Khỏi cần nói ra, Lâm Thiên Du cũng hiểu.

Nếu hổ không cho cô đi, thì cô rất khó thoát khỏi khu vực lãnh thổ của nó.

Dù sao cô cũng bị thương, đi rất chậm, hổ phát hiện cô biến mất, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi theo bắt lại.

Nếu không bị trật khớp cổ chân, còn có thể thử chạy đua với hổ xem sao.

Lâm Thiên Du cắn một cọng cỏ thuốc trong miệng, từng ngụm nhỏ nhấm nháp, vị đắng không nổi bật lắm:

"Để thoát khỏi đây vẫn phải chờ đợi và kế hoạch lâu dài thôi."

[@Đao diễn, việc tiếp theo phụ thuộc vào ông đấy.]

[Tôi háo hức được xem đạo diễn ra tay cứu... à không, cứu người rồi đấy.]

Tô Vũ Hành luôn ở phòng livestream của Lâm Thiên Du ngay từ khi sự cố xảy ra: "..."

Buồn cười, hoàn toàn không làm được, không có khả năng này.

Nhưng nói lại, xét theo thái độ của hổ đối với Lâm Thiên Du, những gì Phong Tĩnh Dã nói đúng.

Nếu ông liều lĩnh xông vào cứu người, chắc chắn sẽ chọc giận con thú khổng lồ kia. Thuốc mê cần thời gian để phát huy tác dụng. Lúc đó dù bắn vài mũi thuốc mê, trước khi chúng có tác dụng, con hổ có thể lật tung tất cả mọi người.

Thấy đạo diễn trò chuyện với fan trên màn hình, nhắc đến đội cứu hộ đang chờ bên ngoài, Lâm Thiên Du suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Đạo diễn giúp tôi nói với những con vật nhỏ ở nhà rằng, hôm nay tôi về muộn, bảo chúng tự ăn cơm rồi đi ngủ sớm, đừng đi tìm tôi.”

Tô Vũ Hành ngơ ngác: [Ờ?]

Ông gần như không theo kịp với nhiều lời như vậy, làm sao nói chuyện với động vật chứ.

Huống hồ chúng cũng sẽ không nghe ông.

Lâm Thiên Du cũng nhận ra điểm này, nên cô nói: “Vậy trực tiếp cho chúng xem livestream này.”

Điều này dễ giải quyết. Tô Vũ Hành lập tức đồng ý: [Được.]

Với lời của đạo diễn, cô có thể yên tâm một chút.

Lâm Thiên Du ấn cỏ phía dưới xuống và kéo thêm cỏ bên cạnh để lót một chỗ cao có thể tựa đầu. “Vị trí của hang động này thực sự rất tốt. Nếu hang của tôi được nửa nơi này thì rất ổn rồi, nhìn lên trên kia, thậm chí còn có cửa sổ trời.”

Một hốc tự nhiên, khá tinh xảo.

[Ờ? Đang nói gì vậy, muốn cướp à?]

[Haha, bạn có bản lĩnh hãy nói thẳng vào tai anh hổ của tôi câu đó xem.]

Không thể cướp được đâu.

Hang động này vẫn cách xa phạm vi hoạt động thường ngày của Lâm Thiên Du.

Đang suy nghĩ xem có thể làm cái cửa sổ giống thế cho hang động nhà mình không, Lâm Thiên Du ngửi thấy mùi máu.

Con hổ kéo con trâu nước đến cửa hang.

Hổ sẽ không dự trữ thức ăn, nhưng khi bắt được con mồi lớn quá không ăn hết, nó sẽ giấu con mồi vào bụi rậm hoặc cỏ cao, ăn tiếp lần sau.

Nhưng lúc này, ngoài vết thương ở cổ bị cắn đứt ra, thân con trâu vẫn nguyên vẹn, nghĩa là hổ chưa ăn miếng nào cả, mang thẳng về.

Rõ ràng nó mang về cho ai rồi đó.

Lâm Thiên Du cười hỏi: “Anh thích trâu nước lắm à?”

Luôn thấy xác trâu, hay là vùng đất của nó có nhiều bầy trâu nước, nên nó chọn một con béo bở đem về.

Hổ không trả lời, chỉ đẩy con trâu về phía cô, l**m vết máu ở khóe miệng, bước lên đống cỏ, quay lưng về phía cô, cào bới góc đống cỏ bằng chân trước một hồi, rồi với ra cắn cái gì đó.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Lâm Thiên Du.

Hổ quay lại với vẻ mặt nghiêm túc, ngậm cái lược rồi đặt nó vào tay cô, ngồi thẳng trước mặt cô, “Gầm!”

Đổi.

Lâm Thiên Du: “???”

Nhìn cái lược in logo chương trình, cô chậm rãi nhướn mày.

Đổi trâu... lấy lược?

Lâm Thiên Du vuốt nhẹ răng lược bằng đầu ngón tay, cân nhắc:

“Anh muốn tôi đổi con trâu lấy lược chải lông cho anh hả?”
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 161: Chương 161



Nghe vậy, con hổ không phủ nhận, mà chỉ hơi ngượng ngùng cử động móng vuốt, ngồi cuối xuống trước mặt Lâm Thiên Du, liên tục lùi lại, cái đuôi cũng từ phía sau quấn qua đặt trên móng vuốt của nó.

Không biết vì sao, chứng kiến cảnh này, não Lâm Thiên Du bất thình lình nghĩ tới một câu: cố gắng thu nhỏ bản thân mập mạp.

"Tôi vừa ăn trái sữa chưa đói, trâu nước tự ăn đi. " Lâm Thiên Du duỗi cánh tay, "Chỉ chải lông thôi mà, không cần trả công đâu."

[?!!]

[Trong nhất thời không biết nên bảo Lâm Thiên Du kỳ quái hay tôi nhìn thấy cảnh này kỳ quái hơn.]

[Chờ đã... ai biết hổ lấy cái lược ở đâu không?!]

Câu hỏi này vừa nêu ra, ánh mắt mọi người lập tức bị chuyển hướng, liên tục @ đạo diễn.

Tô Vũ Hành vuốt chòm râu dần lùi về phía sau, nghĩ rụng tóc cũng không biết cái lược chạy đến chỗ hổ thế nào, trời biết đấy, ông thậm chí còn chưa từng thấy một sợi lông hổ.

Hơn nữa, quan trọng nhất là xét theo kích thước của cái lược, không phải là mẫu phổ biến có thể mua ở thị trường.

Đó là cái mà sau khi Lâm Thiên Du vừa mới thân thiết với báo hoa, cô đặc biệt đi tìm nhà máy đặt làm một lô lược chải lông chuyên dụng cho thú dữ.

Trước đây không có.

Vậy nên - cái lược chạy đến chỗ hổ bao giờ?!

Ngừng lại một chút, đạo diễn bình thản giữa sóng gió - Nhà bị trộm!!!

Ông thậm chí còn không biết thời điểm then cửa bị phá là lúc nào!

Lâm Thiên Du cầm cái lược suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, thấy phần bình luận đầy hỏi về chuyện này, cô liền hỏi luôn: "Anh hổ, cái lược này anh lấy ở đâu vậy?"

"Gầm!"

Nhà.

"Nhà? Biệt thự bên kia à?" Lâm Thiên Du đứng trước mặt hổ, giơ tay đặt cái lược lên lớp lông dày trên ngực nó, do quá dày nên trông có vẻ giống khăn quàng cổ bằng lông, vừa vuốt lông vừa suy nghĩ: "Có lẽ là lấy từ đạo diễn, còn việc lấy lúc nào thì không biết."

Hổ có lẽ cũng không có khái niệm về ngày tháng.

Chỉ là... nếu trong cảnh quay xuất hiện dấu vết của hổ, Tô Vũ Hành nhất định sẽ không giấu một chút thông tin nào, với tình yêu của Tô Vũ Hành dành cho hổ, dù không dám quay cũng sẽ cắt đoạn video ra khoe với mọi người.

Tô Vũ Hành: "..."

Được rồi, quen rồi.

Là một đạo diễn, trong chương trình thực tế của mình thì có thể nói là ung dung tự tại, nhưng kể từ khi chương trình phát trực tiếp này bắt đầu, Tô Vũ Hành hầu như chưa hề chiếm được lợi thế nào, toàn bị những con thú nhỏ đuổi theo.

"Được rồi hổ lớn, trước tiên anh nằm xuống đã." Lâm Thiên Du v**t v* hai cái, thú lớn rất thích sạch sẽ, lông bóng mượt, sờ lên tay cảm giác rất tuyệt, tay cô nắm một nắm lông lớn, mí mắt cô cong cong, "Anh ngồi thế này quá cao, tôi không với tới đầu anh được."

Hổ l**m l**m miệng, theo hướng ngón tay của Lâm Thiên Du nằm xuống.

Lâm Thiên Du không chút do dự vươn tay về phía đôi tai lông xù xì trên đầu hổ.

Siêu mềm!

Sờ cực thích luôn!

Cảm giác mềm mại dày dặn khiến Lâm Thiên Du không nhịn được bóp thêm hai cái nữa.

Đầu tai rung rung một cái nhưng không thoát khỏi ngón tay cô, cuộn tròn lại.

[Lâm Thiên Du sao cô lại cười thành dạng này!]

[Tôi vừa định chê bai, quay mặt nhìn thấy bản thân trong gương cũng cười thành một bản mặt vô sỉ, chết tiệt! Giả vờ như mình cũng sờ được.]

[Hu hu, khoa học đang tiến bộ, hình ảnh phản chiếu cảm giác s* s**ng trực tiếp bao giờ mới ra, đừng bắt tôi cầu xin cô, tôi cũng muốn sờ chứ!]

...

Cảm giác tay tốt là một chuyện, nhìn bề ngoài hung tợn như vậy nhưng hổ lại ngoan ngoãn để bạn bóp nắn, ngoan không tưởng, sự tương phản này thật khiến người ta thích.

"Đúng rồi, chính là thế". Lâm Thiên Du cọ cọ tai nó, vuốt hai cái lông, chính thức bắt đầu công việc.

Chải lông cho con mèo lớn hơn bản thân mình mấy lần như vậy không phải là chuyện đơn giản.

Huống hồ bây giờ cổ chân Lâm Thiên Du còn bị thương, đi lại khó khăn, tốc độ v**t v* tự nhiên cũng chậm lại.

Cái lược lớn trên lớp lông dày để lại vết tích, đầu ngón tay vuốt phẳng lại, làm đi làm lại vài lần, trên lược đã thêm không ít lông bay.

Ở nhà thì đều dùng lá cây gom lại cả, nhưng trong hang của hổ ngoài cỏ khô cũng không thấy gì khác, Lâm Thiên Du đơn giản cuộn thành nắm rồi đặt sang một bên.

Chải phía sau, Lâm Thiên Du hai tay thay phiên nhau, cánh tay mỏi đau đến nỗi gần như không nhấc lên được nữa.

Không biết từ lúc nào hổ đã nhắm mắt lại, chân trước đặt dưới cằm, hơi thở đều đều như đã ngủ say.

Lâm Thiên Du chỉ chú ý tới khi đang chải đến phần đầu, cô bèn ngồi xuống trước mặt hổ, răng lược áp vào trán hổ, lượt từng nhát một lên trên, "Tôi còn đợi anh đánh giá kỹ thuật chải lông của tôi như thế nào đấy."

Hổ không có phản ứng gì, Lâm Thiên Du tự nói: "Xem này, đây là biểu tượng của vua hổ."

Ám chỉ chữ Vương trên đỉnh đầu hổ.

Hổ nhắm mắt vẫn toát lên sự uy nghiêm không giảm chút nào, trái lại khiến người ta càng thận trọng không dám lên tiếng, sợ làm phiền giấc ngủ của con thú dữ này.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 162: Chương 162



Động tác chải lông của Lâm Thiên Du cũng nhẹ nhàng hơn, cọ cọ một cái lớp lông mỏng trên tai.

Dùng ngón tay chọc chọc lông tai dựng đứng một chút, "Ở đây dễ thương lắm đúng không."

Lông ở đầu tai hổ không rõ ràng như báo hoa cáo, nhìn từ xa chỉ thấy đó là đường viền của tai, cận cảnh mới có thể chú ý là lông tai dựng đứng.

"Các bạn xem, bàn chân mèo của hổ cũng màu đen." Lâm Thiên Du cuộn lông bay lại, lược lúc có lúc không chải trên vuốt hổ.

Dùng ngón tay làm thước đo, đặt ngang qua so sánh nói: "Râu nó cũng dài lắm... vuốt to cỡ nào nhỉ, tiếc quá không mang thước dây đến."

Lâm Thiên Du hào hứng khám phá kích thước của hổ, nhìn con hổ gần như cao bằng người, chắc chắn sẽ tò mò nó cụ thể to như thế nào.

Lại là ước lượng bằng mắt, lại là đo đạc bằng tay, Lâm Thiên Du chỉ có thể nói ra con số tương đối.

Tiếp tục xuống dưới, cô lén chọc vào vị trí râu của hổ, đẩy nhẹ lên một chút, lập tức lộ ra hàm răng nanh bên trong, không khỏi cảm khái: "Đây mới là nanh hổ đích thực, các bạn thấy thế nào?"

Bình luận: [... ]

Trong hình ảnh trực tiếp, Lâm Thiên Du gần như nửa nằm, toàn bộ chú ý đều đặt ở hàm răng nanh của hổ, hoàn toàn không chú ý đến hổ đã mở mắt ra phía trên.

Không biết là bị quấy rầy trong giấc ngủ, hay là vốn không ngủ.

Dù sao khi Lâm Thiên Du đưa ra câu hỏi, hổ đang hạ mắt nhìn xuống cô.

[Đừng tôi thế nào nữa, khuyên chị mau buông tay đi!]

[Đấy là hổ cơ mà! Chị Lâm bình tĩnh một chút đi, biết chị thích rồi, nhưng chúng ta cũng phải quen dần với nhau rồi hãy đụng chạm sau này chứ, trước tiên lừa về... à không, trước tiên dẫn về hang của mình rồi tính.]

[Chết cười, con mèo tôi nuôi từ nhỏ tới lớn còn không dám kéo cái mồm nó ra thế, vuốt cào đau lắm đấy.]

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của khán giả là hổ chỉ nhìn chằm chằm, không có bất kỳ động tác phản kháng nào, chưa nói tới làm hại Lâm Thiên Du, ngay cả cố gắng tự đóng miệng lại cũng không.

Để mặc con người tò mò đại dương s* s**ng lung tung trên người nó.

Con mèo hung dữ trông có vẻ đáng sợ nhưng lại hiền lành khó tưởng.

Chờ Lâm Thiên Du chơi đủ rồi, làm động tác sắp đứng dậy, hổ mới nhắm mắt lại lần nữa.

Những búi lông bay xù xì trên mặt đất, Lâm Thiên Du nhét thẳng vào túi.

Lông bay nhiều đến thế, đủ để cô làm 3-4 tấm thảm lông khi về.

Phần bụng và bên trong cánh tay của hổ đều màu trắng, gọi là màu tuyết cũng không quá đáng, có chút cảm giác của hổ con vừa mới xuất hiện, sạch sẽ.

Lâm Thiên Du cũng hơi mệt sau nửa ngày làm việc, ngửa đầu nằm lên bụng của hổ, "Các bạn có cảm thấy, đây là một tấm... chăn lông khổng lồ."

Cảm giác khi mang về hang, có thể trải khắp hang động mà.

Gối lên hổ, cảm giác với gối lên gấu đen, báo hoa cũng khác nhau, bởi vì nó thực sự rất lớn.

Lâm Thiên Du duỗi hai cánh tay, cười nói: "Tôi cảm thấy nằm ngang cả người lên cũng không vấn đề."

Nhưng cũng chỉ nghĩ tới thế, không thực hiện hành động thực tế.

Lâm Thiên Du nằm nghỉ cầm cầm cánh tay đau nhức, cũng không quên dặn dò: "Đạo diễn Tô hãy nhớ chiếu video cho bầy thú nhỏ của tôi nghe chưa."

Đầu nặng quá, Lâm Thiên Du hít hít mũi, bị lông bay vào mũi làm hắt hơi 2 cái.

Cô cau mày, "Sao tôi cảm thấy hơi lạnh nhỉ."

Không biết có phải là do cửa sổ của hang động có gió lạnh tràn vào hay không, Lâm Thiên Du lật người, quay lưng về phía cửa sổ.

Trời dần tối, cùng với sự biến mất của ánh sáng, cảm thấy ngay cả nhiệt độ cũng giảm xuống theo.

Lâm Thiên Du hơi mất tập trung nhìn những dây leo chằng chịt ở cửa hang.

— Tô Vũ Hành nhận lấy nhiệm vụ của Lâm Thiên Du, ngồi thẳng lên xe cùng tài xế quay trở về.

Các thành viên đoàn làm phim khác đều biết đây là những con thú dữ hoang dã trong rừng mưa, dù có hứng thú nhưng không đến nỗi ngu ngốc chạy tới gần, không có Lâm Thiên Du, ai biết những con thú nhỏ trước mặt cô dễ thương kia liệu có nhào tới cắn xé họ hay không.

Vì vậy, đạo diễn gọi một vòng, không ai đi theo cả, hơn nữa ông cũng không biết lái xe trong rừng mưa, nếu không tài xế cũng không muốn đi.

Tô Vũ Hành tự thấy lo trong lòng nhưng không đi cũng không được.

Cuối cùng, ông cũng không muốn nhìn thấy cảnh đánh nhau giữa những con thú, một là chúng sẽ bị thương, hai là chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng không tránh khỏi tới cây cối động vật xung quanh.

Khắp nơi đều là thực vật quý hiếm, Tô Vũ Hành còn đi bộ cẩn thận hơn bình thường, chỉ nghĩ đến việc động vật té ngã có thể đè bẹp những thứ này là ông đã đau ruột rồi.

Trên đường về, Tô Vũ Hành đã cắt các đoạn video trực tiếp của Lâm Thiên Du ra.

Khi đến nơi thì lập tức giơ video ra, báo hoa và đại bang đuôi đỏ có thể không chờ ông, gấu đen thì không nóng vội, nhưng nếu chúng đã xuất hiện thì gấu đen chắc chắn cũng không thể khoan dung.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 163: Chương 163



Tô Vũ Hành nghĩ rất đúng, khi xe dừng ở triền dốc, ông vừa bước xuống, vừa trông thấy đầu báo hoa nổi lên ở sân thượng cùng đại bàng đuôi đỏ bay vòng vòng phía trên.

Ngay cả gấu đen cũng hí hửng chạy xuống phía dưới.

Tuy nhiên, khi nhìn rõ người bước xuống xe, gấu đen dừng lại, đại bàng đuôi đỏ cũng thay đổi hướng bay, đáp xuống cây bên cạnh.

Chiếc xe này Lâm Thiên Du đã từng ngồi, những con thú nhỏ có trí nhớ tốt đều có ấn tượng, trông ngóng Lâm Thiên Du bước xuống từ xe.

Nhưng chờ nửa ngày, chỉ có Tô Vũ Hành xuống.

Tô Vũ Hành vịn cửa khom người lại, cố gắng tìm bạn đồng hành:

"Xuống cùng không?"

Tài xế vội vàng lắc đầu, động tác giật lùi đầu đến nỗi sợ nếu chậm một giây, đạo diễn sẽ kéo mình xuống luôn vậy.

Tô Vũ Hành: "..."

Thôi thì, chỉ là chiếu video cho thú nhỏ thôi mà, việc gì to tát đến mức sợ thành ra thế chứ.

"Grừ~~"

Tiếng gầm gừ của báo hoa ở gần khiến đạo diễn tức thì gai ốc từ trên xuống dưới.

'Bịch' một tiếng, khi đạo diễn kịp phản ứng, ông đã đóng cửa, ngồi trở lại trong xe, tay vẫn cầm phần dây an toàn không kịp kéo.

Tài xế: ".... Có xuống không ạ?"

Phòng trực tiếp chính thức nhiệt tình trực tiếp mọi chuyện đang diễn ra.

Toàn bộ màn hình đã hiện lên dòng 'Ha ha ha'.

Không ít người cũng theo dõi báo hoa, gấu đen, đại bàng và chen chúc vào phòng trực tiếp xem, kéo theo số lượng người xem phòng trực tiếp chính thức tăng gấp đôi.

Tuy sợ hãi nhưng phải xuống thì vẫn phải xuống.

Tô Vũ Hành thất vọng buông dây an toàn, 'cạch' một tiếng mở cửa toang, "Anh đợi tôi quay lại rồi mới lái xe, không được đi sớm đâu".

Tài xế cũng thất vọng buông tay đang xoay chìa khóa, "Sao tôi dám chứ".

Bước một chân ra, Tô Vũ Hành không liều mạng xuống xe nữa mà trước tiên thò đầu ra, thân thiện gọi một tiếng: "Lâm Thiên Du bảo tôi đến tìm các bạn đấy".

Câu nói vang vọng khắp nơi lại không nhận được phản hồi nào từ các con vật.

Lần này thậm chí không còn cả tiếng gầm không thân thiện.

Tô Vũ Hành hít sâu một hơi, định nói lại lần nữa thì đột nhiên trước mắt lướt qua bóng đen không rõ, khoảnh khắc sau Tô Vũ Hành chỉ cảm thấy vai mình chịu một lực ép khổng lồ, mạnh mẽ đè ông xuống.

Hình ảnh trước mắt thay đổi, Tô Vũ Hành giống như người đuối nước vùng vẫy nổi lên mặt nước, há to miệng muốn thở khí trời nhưng chỉ vô ích cử động môi, tầm nhìn lâu không tập trung được.

"Gầm~~" Báo hoa cúi xuống, tiếng gầm chói tai lẫn mùi máu tươi khiến Tô Vũ Hành tái mặt.

Ngón tay run bần bật không nắm chặt được điện thoại, rơi xuống đất có vẻ như va phải hòn đá.

Tô Vũ Hành nhắm mắt lại, trên đường tới ông đã nghĩ kỹ lưỡng phương án giải thích thế nào với chúng, kết quả lúc then chốt, giống như bàn tay vô hình bóp cổ ông, không thể phát ra âm thanh.

Thật sự sắp chết rồi.

[Đệch?! ]

[Tình huống gì vậy! Báo hoa rõ ràng là thái độ tấn công cảnh giác, Tô Vũ Hành sao ông không chạy mà cứ đợi chết vậy!]

[Tôi tin việc này không theo kịch bản rồi, chạy có được không? Đừng làm người ta sợ nữa!]

Tô Vũ Hành cũng muốn chạy, nhưng không cử động được, cho dù có, liệu báo hoa có cho phép kẻ lạ mặt xâm nhập lãnh thổ của nó bình an vô sự rời đi?

Lúc Tô Vũ Hành đầu óc trống rỗng, vật lộn tìm cách giải quyết thì bên cạnh điện thoại reo lên giọng nói của Lâm Thiên Du.

Là đoạn phát lại phòng trực tiếp cắt ra từ lúc nãy.

Cho dù âm thanh trong phòng trực tiếp và giọng nói thực tế của Lâm Thiên Du có hơi khác biệt, nhưng báo hoa vẫn nhận ra chủ nhân của giọng nói là ai ngay từ giây đầu tiên.

Nghe thấy giọng quen thuộc, báo hoa cụp cụp tai.

Rút nanh trên vai Tô Vũ Hành về, báo hoa cúi xuống nhìn chiếc điện thoại phát ra âm thanh.

"Ù..." Nó dùng mũi cọ cọ vào, có vẻ như đang nói chuyện với người bên trong, v**t v* Lâm Thiên Du ở trong máy.

Gấu đen bẹp một cái ngồi bên cạnh, ngơ ngác nghiêng đầu.

"Két!"

Đại bàng đuôi đỏ kêu một tiếng, hạ cánh trên người gấu đen, nghiêng đầu có vẻ như đang bàn bạc gì đó với báo hoa.

"Gao!"

Báo hoa phản hồi, đại bàng đuôi đỏ rơi xuống chụp lấy điện thoại bay thẳng lên sân thượng.

Gấu đen và báo hoa cũng nhanh chóng quay người bỏ đi.

Chỉ để lại Tô Vũ Hành nằm bất động dưới đất, mắt hốc hác nhìn trời.

Tài xế vội vàng xuống xe, chạy vòng qua đỡ ông dậy, Tô Vũ Hành mắt đẫm lệ: “Trực tiếp của Lâm Thiên Du cũng ảo quá rồi”.

Tự mình tiếp cận những con vật này mới biết, thú hoang không thể nào nằm sấp mở bụng để bạn v**t v* được.

Tài xế cũng đồng tình gật đầu.

[Mặc dù rất đáng thương, nhưng... sao tôi lại thấy buồn cười thế nhỉ ha ha.]

[Đạo diễn: Sau này ai nói tôi dàn dựng là tôi sẽ bắt người đó vào hang động của Lâm Thiên Du.]

[Tôi là người xem đã sợ phải giơ xa điện thoại rồi, huống gì đạo diễn bị đè trực tiếp.]

[Tôi chỉ có thể nói— Chị Lâm quá đỉnh!]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 164: Chương 164



Đã gửi điện thoại sang, bên trong phát lại những lời Lâm Thiên Du nói với bầy thú nhỏ lúc trước.

Xem lại hai lần, chúng có lẽ cũng hiểu được.

Chỉ là điện thoại khó có thể lấy lại được trong một thời gian ngắn.

Tô Vũ Hành thở dài, "Được rồi, chỉ cần chúng không đi tìm Lâm Thiên Du là được, sẽ có lúc Lâm Thiên Du quay về thôi."

Lên xe, đạo diễn giống như chạy cả ngàn cây số, ngồi xuống là hết sức lực.

Dây an toàn còn phải nhờ tài xế giúp cài.

Lần trước nhìn thấy những con vật này có Lâm Thiên Du, mặc dù chúng cũng không thân thiện lắm, nhưng cũng không có ý định tấn công mạnh mẽ đến thế, chỉ là khoảnh khắc đó, ông thực sự cảm giác báo hoa sẽ cắn thủng cổ họng mình.

Xong xuôi, Tô Vũ Hành chỉ sau một lúc mới nhớ ra phải nhắn tin cho Lâm Thiên Du.

Sợ đến mức phản ứng chậm chạp hẳn đi.

Nửa ngày không nhận được hồi âm, Tô Vũ Hành nghi ngờ lấy điện thoại riêng để xem livestream, s* s**ng túi quần thì trống trơn, mới nhớ ra điện thoại đã bị tịch thu rồi, quay đầu nói:

"Cho mượn điện thoại tí.”

Cầm điện thoại của tài xế vào phòng livestream.

Trong hình, Lâm Thiên Du nửa người tựa vào hổ, ôm chân trước của hổ ngủ.

Tô Vũ Hành hơi bối rối, nhìn kỹ mới phát hiện.

Lâm Thiên Du có vẻ rất lạnh, co ro người lại, theo bản năng dựa vào nguồn nhiệt gần nhất.



Hang động hổ.

Lâm Thiên Du lạnh run.

Đau đầu dữ dội, không giống khi va chạm bên ngoài, giống như có người cầm gậy đang chọc ngoáy vào dây thần kinh, chọc vào những dây thần kinh nhạy cảm, cơn đau từ bên trong lan ra bên ngoài.

Có vẻ như bị cảm...

Không chỉ cảm mà còn sốt nữa?

Hơi thở Lâm Thiên Du rất nặng và nóng.

Hổ dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, nó đắp người lên che Lâm Thiên Du lại.

Giống như đắp chăn lên.

"Khụ...khụ..." Lâm Thiên Du mí mắt động đậy, cuối cùng cũng không mở mắt ra, gối lên chân hổ ngủ mất.

[Có gì đó không ổn, mặt Lâm Thiên Du có vẻ đỏ lên nhiều.]

[Lúc nãy Chị Lâm nói lạnh, phải chăng đã sốt rồi?]

Mặt đỏ ửng đối với người khác là màu da bình thường, nhưng với làn da luôn tái xanh của Lâm Thiên Du, trông rất bất thường.

Vừa lạnh vừa hắt hơi, rất giống triệu chứng cảm sốt.

[@Đạo diễn, tôi nói đặt người ở đó không được, đang bị thương mà, sốt rồi các ông còn không mau đi cứu người.]

[Đội cứu hộ chưa tới à? Cứu người đâu có chuyện nói chờ chờ, các anh có thể hối hả thời gian không? Chị Lâm gặp chuyện gì bất trắc thì thiệt hại là của nhóm chương trình các anh đấy.]

Màn hình bình luận lại bắt đầu triệu tập đạo diễn.

Thấy tình hình càng lúc càng tồi tệ, Tô Vũ Hành chỉ có thể liên lạc lại với Phong Tĩnh Dã.

Tô Vũ Hành: [Lâm Thiên Du bị sốt cao không thể kéo dài thêm, bây giờ tôi dẫn đội cứu hộ vào, con hổ đó có lẽ sẽ không làm hại cô ấy.]

Phong Tĩnh Dã: [Tôi đã lên đảo, nhanh nhất 10 phút tới.]

Nhìn bầu trời tối mịt trên đầu, Tô Vũ Hành mới phản ứng lại, đã muộn thế này rồi. Vội trả lời một câu được, rồi kêu họ chuẩn bị.

...

Gần như cùng lúc, xe của Phong Tĩnh Dã và Tô Vũ Hành tới nơi đội cứu hộ tạm thời nghỉ ngơi.

Tô Vũ Hành: “Anh Phong.”

“Ừm.” Phong Tĩnh Dã một thân vest chỉnh tề, có vẻ như vừa từ một hội nghị lớn nào đó xuống, không kịp thay quần áo liền hối hả chạy tới đây.

Phong Tĩnh Dã nói: “Đi vào trước đi, tình huống cụ thể thế nào nói dọc đường.”

“Được.” Tô Vũ Hành sát theo sau, kể lại câu chuyện của Lâm Thiên Du và con hổ một cách đầy đủ, đặc biệt nhấn mạnh chuyện Lâm Thiên Du đang bệnh.

Nói chuyện giữa chừng, Tô Vũ Hành đột nhiên dừng lại, nói:

“Hổ có phát hiện ra chúng ta đi vào không?”

Phong Tĩnh Dã giật mình, “Đúng, lúc ông bước vào lãnh thổ của nó, nó đã biết, chính xác là ở rìa, hay xa hơn một chút, nó cũng có thể cảm nhận được, chỉ là không x*m ph*m l*nh th* của mình, nó lười quan tâm mà thôi.”

Phong Tĩnh Dã hỏi: “Làm sao ông biết?”

“Anh xem, con hổ kia vừa đứng dậy nhìn về phía hang động.” Tô Vũ Hành đưa điện thoại qua.

Chỉ đứng dậy một chút, nguồn nhiệt phía sau biến mất, Lâm Thiên Du khó chịu ho hai tiếng, nên con hổ nằm xuống lại.

Phong Tĩnh Dã cau mày, với trọng lượng con hổ mà họ ước tính, hoàn toàn có thể đè nghiến, nhưng người trong hình dường như ngủ rất ngon, thậm chí khi hổ phát hiện có kẻ xâm nhập, muốn ra ngoài ngăn chặn, cô ấy còn kéo con hổ quay lại.

Y như là... đang kéo chăn đắp lên.

“Cô ấy quen con hổ này à?” Phong Tĩnh Dã hơi khó hiểu, cái tên Lâm Thiên Du không xuất hiện trong danh sách nhân viên cứu hộ động vật của công ty họ, nghĩa là, không thể là một trong những người từng tiếp xúc với hổ từ nhỏ.

Thời gian khác càng không có khả năng.

Kể từ khi mất tín hiệu định vị, ngay cả nhân viên cứu hộ của họ cũng không tìm được con hổ này.

Nhưng Lâm Thiên Du và hổ dường như rất thân nhau, thậm chí là nuôi từ nhỏ đến lớn.

Tô Vũ Hành giải thích: “Trước đó có lẽ không quen.”

Nhưng... không loại trừ khả năng hổ đã từng ẩn náu quan sát Lâm Thiên Du.

Phạm vi hoạt động của nó rất rộng, từ một vài con mồi thừa và dấu chân có thể thấy được, lại giỏi ẩn nấp, trong khu rừng rậm rạp, nếu nó không chủ động xuất hiện thì rất khó phát hiện.

Từ cái lược mà hổ lấy ra có thể thấy, nó từng xuất hiện ở căn cứ của họ.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 165: Chương 165



Phong Tĩnh Dã gật đầu:

“Tôi hiểu rồi.”

Nói chuyện lúc đi, họ càng lúc càng gần hang của hổ, luồng trực tiếp trong phòng cũng rõ ràng cảnh giác hơn.

“Tôi sẽ dụ hổ đi, các ông tận dụng thời cơ vào bên trong đưa người ra.” Phong Tĩnh Dã tháo cúc tay áo, nói nhẹ nhàng: “Nhớ chuẩn bị sẵn thuốc mê, những thứ đó là để tự vệ. Lúc đó tôi và hổ giao đấu, cho dù tôi bị áp đảo, cũng nhớ, tuyệt đối không được dùng thuốc mê để giúp tôi.”

Tô Vũ Hành cảm thấy hơi nguy hiểm, không biết thân phận của Phong Tĩnh Dã, nhưng với những gì biết về hậu trường của anh, Tô Vũ Hành không dám để Phong Tĩnh Dã tự mình làm mồi nhử.

“Anh Phong, anh tự mình làm mồi nhử có phải quá nguy hiểm không? Sao không đổi người, hoặc chúng ta cùng tấn công, phân tán sự chú ý của hổ, biết đâu nó sẽ đuổi theo người khác. ”

Nếu biết từ đầu Phong Tĩnh Dã muốn liều mình thu hút sự chú ý của hổ, có lẽ anh sẽ không liên lạc với Phong Tĩnh Dã, tự tìm cách dụ hổ đi.

Cũng thật sự không yên tâm... Nếu Phong Tĩnh Dã gặp chuyện gì ở đây thì mới thực sự là vấn đề lớn.

“Không cần, một mình tôi đủ rồi.” Phong Tĩnh Dã nói bình thản: “Con hổ đó và tôi...”

Không tìm được từ thích hợp, anh nói thẳng: “Dù sao, hai người chúng ta cùng xuất hiện trong phạm vi lãnh thổ của nó, người nó lao tới đầu tiên nhất định là tôi. Giữa tôi và con mồi ưa thích của nó, nó cũng sẽ không do dự bỏ mồi, quay lại tìm tôi.”

“...”

Nghe có vẻ như anh và hổ có thâm thù không đội trời chung.

Tô Vũ Hành gãi đầu, hiểu rồi, có phải là kẻ thù cũ, “Vậy không phải... càng nguy hiểm hơn sao?”

Phong Tĩnh Dã nói nhẹ nhàng: “Yên tâm, nó sẽ không giết tôi đâu.”

Nếu đổi người khác làm mồi thì không chắc.

Phong Tĩnh Dã vén tay áo lên, bình thản quan sát môi trường xung quanh, và tìm một vài thứ có thể tận dụng.

Kế hoạch ban đầu là, sau khi đội cứu hộ bước vào lãnh thổ của hổ, hổ sẽ trực tiếp tới tìm họ.

Lúc đó anh vật lộn với hổ, để đội cứu hộ tận dụng cơ hội cứu người, như vậy có thể đưa hổ ra một vị trí xa hang động hơn, cho dù hổ quay lại, cũng sẽ có nhiều thời gian phản ứng hơn.

Anh lại mặc cả với hổ, có thể rất thuận lợi cứu Lâm Thiên Du ra.

Nhưng không ngờ, với khả năng nhạy cảm với lãnh thổ, con hổ này, lần này, tất cả họ đều tiếp cận gần đến mức, có thể nói cách hang chỉ 10 mét, hổ thậm chí vẫn có thể kiềm chế.

Phong Tĩnh Dã: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Rồi.”

"Tôi đếm đến ba." Phong Tĩnh Dã chầm chậm bước tới hang động, "Ba, hai..."

"Một!"

Ngay khi giọng nói vừa dứt, con hổ lao ra từ trong hang.

"Gầm!"

Phong Tĩnh Dã lăn ngay tại chỗ, né đòn lao của hổ, đồng thời lùi về phía sau chéo, yên lặng chờ hổ đuổi theo mình.

[???Đang làm gì vậy? Sao không chạy?]

[Đệt, hắn không phải định đánh nhau tay đôi với hổ chứ?]

Nhân cơ hội này, đội cứu hộ lao thẳng vào hang của hổ, không còn để ý tới cáng cứu thương, chỉ nghĩ tới việc vớt người ra trước đã.

Ai ngờ, con hổ đang đuổi theo Phong Tĩnh Dã đột nhiên ném mục tiêu sang một bên, quay đầu hướng về phía đội cứu hộ gầm lên hung dữ: "Gầm!"

Đội cứu hộ sợ đến mềm chân, Phong Tĩnh Dã lao tới ôm chặt cổ hổ, hổ vội tìm Lâm Thiên Du nên vung đầu làm anh tuột xuống, rồi lại định xông vào trong.

Phong Tĩnh Dã giữ chân hổ ở đó, phía đội cứu hộ vẫn chưa dám bước vào hang.

Anh cau mày nhẹ, một tay chống xuống lưng hổ để lật người rơi xuống chặn trước mặt nó.

Dường như nhận ra anh là trở ngại, hổ liền lao tới Phong Tĩnh Dã, "Gầm!"

Phong Tĩnh Dã vật lộn với hổ, thân hình uyển chuyển né tránh những vỗ móng vuốt của hổ, rồi bật lên một thân cây, lộn người rớt xuống chạy về phía sau, tiếp tục cố dụ hổ rời xa hang động.

Khi Phong Tĩnh Dã không bị văng máu tươi mà ngược lại còn đánh đôi co với hổ, phòng chat đã choáng ngợp.

Nhìn mãi không theo kịp, phòng chat mới lăn ra một con số: [6]

(*Số 6 đồng âm với ngưu, ám chỉ là người này thật trâu bò)

Hổ kiên quyết không rời khỏi hang, khi Phong Tĩnh Dã lùi lại, nó liền quay đầu không đuổi nữa.

Nó canh giữ như vậy, đội cứu hộ không thể tiếp cận.

Phong Tĩnh Dã nhíu mày, định nói gì đó, thì bỗng nghe một giọng nữ khàn khàn, có chút yếu ớt.

"Sao ồn ào thế?"

Do câu nói đó, động tác há miệng chuẩn bị cắn cánh tay Phong Tĩnh Dã của hổ dừng lại.

Lâm Thiên Du thức dậy, thấy đầu toàn mồ hôi, cũng không thấy lạnh như trước nữa, có lẽ sốt đã giảm. Bệnh đi như gió, cô vịn tường, đi khập khiễng ra ngoài, vừa đi vừa hỏi to:

"Anh Hổ? Anh chạy đâu rồi?"

Đang lẩm bẩm, cô vén rủ tán lá chắn cửa hang, chú ý tới cảnh hỗn loạn bên ngoài, dừng lại.

Ánh mắt cảnh giác rơi lên gương mặt xa lạ duy nhất gần hổ nhất.

"Anh Hổ, qua đây với tôi."

"Gầm..."

Lâm Thiên Du đi tới, sờ vào móng vuốt của hổ, không thấy máu.

Cô liếc nhìn người đàn ông không xa, lúc này Phong Tĩnh Dã đã đứng dậy, bộ vest đen không chút nhăn nhúm, cũng không mang theo bất kỳ vũ khí nóng nào, đi tới tay không.

Có vẻ không giống thợ săn.

Nhận ra có thể là người của nhóm chương trình hay kiểm lâm, cô vẫn không buông hổ ra, tránh hổ tức giận lao ra cắn người.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 166: Chương 166



Tô Vũ Hành đã từ từ tiến lại gần, thấy Lâm Thiên Du tự đi ra cũng thực sự thở phào, suýt nữa là ngất xỉu vì hồi hộp, lau mồ hôi trên trán, giới thiệu:

"Đây là khách mời thứ 8 của chương trình, Phong Tĩnh Dã, cũng là chủ sở hữu của hòn đảo tư nhân nhỏ này."

Lâm Thiên Du nhanh trí nhặt ra từ khóa trong câu nói đó, ‘chủ sở hữu’.

Nghĩ tới công ty quản lý kiểm lâm và trạm cứu hộ trên đảo, đôi mắt cô sáng lên, "Chào anh, tôi tên Lâm Thiên Du."

"Phong Tĩnh Dã."

Phong Tĩnh Dã tiến lại gần hơn, con hổ bên cạnh Lâm Thiên Du đột nhiên há mồm, đưa cổ ra cắn anh.

Lùi nửa bước tránh đi, hổ vẫn trừng mắt nhìn anh khoe răng.

Lâm Thiên Du đưa tay che miệng hổ lại, nói nhỏ:

"Đừng hung dữ, họ tới đón tôi."

"Ù... " đuôi hổ vẫy vẫy bực bội sau lưng.

"Tôi phải về nhà." Lâm Thiên Du cũng đành chịu, hộp cứu thương vẫn còn ở nhà, cô vuốt lông sau gáy hổ, an ủi: "Lần sau tôi lại đến chơi với anh."

"Chân tôi bị thương không tiện đi lại, nếu anh rảnh, ghé qua tìm tôi nhé?" Lâm Thiên Du nháy mắt, ôm đầu hổ quay mặt nó lại, "Anh biết nhà tôi ở đâu mà, đúng không?"

Dù không biết vị trí cụ thể, cũng có thể tìm bằng mùi.

Nói thế rồi, Lâm Thiên Du lại dừng lại, nghĩ tới những sinh vật lông xù ở nhà, bắt đầu cân nhắc khả năng chung sống hòa bình của chúng.

Hmm...

Hơi khó.

Nhưng báo hoa mai và gấu đen bây giờ mối quan hệ rất tốt rồi, hổ nhiều lần ghé qua sẽ quen thôi.

Đạo diễn và Phong Tĩnh Dã vẫn đợi bên cạnh, Lâm Thiên Du ôm hổ an ủi một lúc, lại hôn mạnh lên đầu nó, "Tôi phải đi thật rồi, hẹn gặp lại."

"Ú!"

Là đồng ý rồi đấy.

Lâm Thiên Du đi chậm rãi về phía đạo diễn, Phong Tĩnh Dã thấy vậy tiến lại gần, nhưng hổ đi kèm bên cạnh Lâm Thiên Du, chặn anh phía sau.

Có con hổ đĩnh đạc hỗ trợ, Lâm Thiên Du rất vui được dựa vào.

"Cẩn thận đừng đụng đầu." Tô Vũ Hành vội kéo cửa xe ra, rồi lùi lại vài bước, anh nhận ra hổ không cho phép người khác tiếp cận Lâm Thiên Du.

"Ừm." Lâm Thiên Du ngồi vào xe, hổ thò đầu vào, cái đầu của nó gần như chặn cả cửa, cô vội ôm chặt nó, "Con trâu nước kia anh nhớ ăn nha, đừng lãng phí."

Hổ lắc lư bờm, cũng không đáp lại, quay người đi, đi ngang qua Phong Tĩnh Dã nó liếc anh một cái, rồi khinh khỉnh quay mặt đi.

Đuôi vẫy mạnh trên cỏ, hất tung một mảng cỏ với rễ lên.

Phong Tĩnh Dã vẫy tay, khi nhìn lại, hổ đã đi mất, không hề quay đầu lại.

Phong Tĩnh Dã từng ôm ấp chăm bẵm nó hồi nhỏ: "..."

Tô Vũ Hành cũng leo lên xe ngay sau khi Lâm Thiên Du lên. Quay về xe cảm thấy hơi không thực:

"Đơn giản... đơn giản thế à?"

Chỉ nói vài câu với hổ là nó thả người rồi.

Đạo diễn cau mày, nghĩ phức tạp quá, "Biết sớm đã tới sớm hơn."

"Nếu anh tới sớm hơn thì hổ có lẽ sẽ không nghe tôi đâu."

Lúc đầu liên lạc với đạo diễn, Lâm Thiên Du cũng chưa hiểu hổ muốn làm gì.

Sau khi quen mới có thể nói chuyện với hổ.

Vậy nên... nếu tới sớm hơn, có lẽ cô phải bảo vệ đội cứu hộ ngược lại.

"Trực tiếp về biệt thự, chân bị trật phải chụp X-quang, sốt đã hết chưa? Cảm thấy mặt tôi không đỏ như trước nữa, vẫn tiêm thuốc kháng viêm đi, rồi còn..."

"Đạo diễn, đừng căng thẳng thế. Tôi đã xem rồi, không gãy xương. Hộp thuốc có thuốc, về uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe. Không cần tới biệt thự."

Chủ yếu là ngại phiền phức, nhà còn những sinh vật lông xù đang đợi mà.

Lâm Thiên Du nói: "Đưa tôi trở lại hang động đi."

Tô Vũ Hành không đáp, vẫn cảm thấy không đáng tin, muốn tiếp tục thuyết phục.

Lâm Thiên Du suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu khó chịu quá tôi sẽ liên lạc ông, lúc đó cũng kịp mà. "

Chỉ là bong gân chân thôi, ở bên hổ còn bôi thuốc thảo dược, không còn vấn đề gì lớn nữa.

Thấy cô kiên quyết, Tô Vũ Hành cũng chỉ có thể nói: "Tôi luôn theo dõi livestream của cô, nếu thấy tình trạng cô không ổn, tôi sẽ qua đón cô. Lần sau đón cô phải đi theo tôi."

"Được." Lâm Thiên Du đồng ý ngay.

Tô Vũ Hành thò đầu ra cửa sổ xe, "Anh Phong? Chúng ta phải về rồi."

"Ừm."



Lâm Thiên Du được đưa trở lại hang động.

Không đưa tận cửa, xe khó quay đầu, chủ yếu là phía trên có quá nhiều sinh vật lông xù, chúng sẽ vây tới nếu thấy xe.

Cùng xuống với cô là Phong Tĩnh Dã.

Trước đó vì công việc, Phong Tĩnh Dã không thể tham gia ngay từ đầu chương trình.

Giờ đã tới sớm, anh tiếp tục đi theo ghi hình nhiệm vụ tiếp theo.

Giờ cũng không có khu vực hoạt động cố định cho khách mời, chỉ cần thả họ ở rừng mưa là được, nên Phong Tĩnh Dã cũng xuống luôn.

Phong Tĩnh Dã nói: "Để tôi đỡ cô lên."

"Không cần phiền anh." Lâm Thiên Du không quen nên không muốn làm phiền người khác, tự mình di chuyển từng chút một, "Chỉ vài bước thôi mà, tôi không sao."

Phong Tĩnh Dã suy nghĩ một lúc, đưa cánh tay ra, "Vậy cô có thể vịn tôi."

Có vẻ ý nghĩa vẫn y nguyên.

Phong Tĩnh Dã nói: "Tôi định đi tìm nơi ở qua đêm phía trên, vừa vặn cùng đường."

Nhìn cổ tay gầy guộc lộ ra ngoài tay áo dài, Lâm Thiên Du đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay anh:

"Cảm ơn."

Phong Tĩnh Dã nở nụ cười, không đáp lời cám ơn, "Không cần khách sáo thế."

Có chỗ để vịn, dốc này dễ đi hơn nhiều.

Chỉ là ai cũng im lặng, có vẻ hơi yên tĩnh.

Lâm Thiên Du do dự một lát, vẫn nói: "Anh thường tới đảo không?"

"Thỉnh thoảng rảnh rỗi công việc, tôi qua đây dạo chơi." Phong Tĩnh Dã nói chung chung, nhưng cũng đúng sự thật, "Tôi nghe nói cô hòa đồng với động vật ở đảo khá tốt."

Lâm Thiên Du cười khẽ, "Chúng khá thân thiện."

Phong Tĩnh Dã: "Quá khiêm tốn rồi."

Một số động vật mất mẹ từ nhỏ trên đảo được đưa về trạm cứu hộ, không nuôi lâu, khi đã có khả năng tự bảo vệ bản thân sẽ thả về tự nhiên. Bản năng hoang dã cũng không phải do trạm cứu hộ nuôi dưỡng mà tự mài giũa ngoài kia.

Nếu là người khác nói những con thú này thân thiện, Phong Tĩnh Dã chắc chắn sẽ nghĩ đó là đùa.

Nhưng nếu là Lâm Thiên Du...

Có lẽ cô thực sự cảm nhận như vậy.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 167: Chương 167



Sau khi biết chuyện Lâm Thiên Du, Phong Tĩnh Dã từng trộm xem qua livestream vào lúc rảnh, chỉ những đoạn ngắn ngủi, không liên tục.

Chỉ vài cảnh quay cũng thấy được sự thân thiết của động vật với Lâm Thiên Du.

Nói chuyện lúc đi, đến sân thượng, nghe tiếng động, con vật đầu tiên bay ra từ hang là đại bàng đuôi đỏ.

"Két--!"

Gấu đen và báo hoa mai chậm hơn một bước, nhưng cũng lần lượt xông tới.

Khi thấy Phong Tĩnh Dã bên cạnh Lâm Thiên Du, tất cả đều dừng lại.

Rất rõ ràng là biểu cảm có thể nhìn ra được trên mặt động vật.

Phong Tĩnh Dã cũng giật mình, nhìn cái hang, rất khó hiểu tại sao những con thú dữ này lại tụ tập cùng nhau.

Đại bàng đuôi đỏ đã đáp xuống vai Lâm Thiên Du, vừa trìu mến cọ cô, vừa liếc Phong Tĩnh Dã, ánh mắt hung dữ quan sát anh từ trên xuống dưới.

Sau khoảnh khắc bối rối, gấu đen đã nâng cao cảnh giác, báo hoa mai còn ép thấp người, sẵn sàng tấn công.

Thấy sắp xảy ra xung đột, Lâm Thiên Du vỗ nhẹ lông ngực của chim nhỏ:

"Cảm ơn anh Phong đưa tôi về."

Phong Tĩnh Dã vác ba lô, "Gọi tôi Phong Tĩnh Dã là được. Tôi đi đây, cô bận trước đi."

“Ừ, có cần giúp đỡ gì thì xuống tìm tôi được.” Dừng một chút, Lâm Thiên Dụ lại bổ sung: “Có thể nhắn tin cho tôi trước nhé.”

Để tránh tình huống bản thân đi xuống, va vào lúc các chú nhỏ ở nhà một mình.

Phong Tĩnh Dã gật đầu, “Được.”

Tất cả những chú lông xù trên sân theo dõi Phong Tĩnh Dã rời đi, ngay cả con rắn đen treo trên cây cũng nhìn chằm chằm, chỉ khi chắc chắn người đã đi rồi mới rút tầm mắt về, bò vào nhà ngủ.

“Ù ù...” Báo hoa đến gần muốn cọ cọ, nhưng thấy mắt cá chân Lâm Thiên Dụ bôi thuốc, do dự một chút rồi đi vòng qua bên kia, ngửi mùi của các chú nhỏ khác, nhắm mắt l**m cổ tay cô.

Lâm Thiên Dụ vỗ vỗ đầu nó, “Không sao, chỉ bong gân nhẹ thôi.”

“Gầm!” Gấu đen ngửi mùi trên người cô, quen thuộc nhưng lạ lẫm, ngẩng đầu chọc chọc lòng bàn tay Lâm Thiên Dụ, cọ mạnh, cố gắng lấp đi mùi của cô bằng mùi của mình.

Lâm Thiên Dụ vỗ vỗ này, vuốt vuốt kia, lăn lộn vào hang động, vừa dỗ vừa nói: “Thôi nào, mình vào trước đi, đừng đứng ngoài chờ muỗi cắn nữa.”

Hôm nay cô không về, chắc chắn các chú nhỏ trong nhà rất lo lắng.

Con mồi trên sân vẫn nằm im lìm như thế, chưa động vào.

Nhận ra mấy chú nhỏ trong nhà có lẽ đến giờ vẫn chưa ăn, Lâm Thiên Dụ vội đặt balo xuống, nói:

“Các anh đợi ở đây trước nhé, tôi đi lấy dao để xẻ thịt.”

[Ôi... Lâm Thiên Dụ không về, chúng nó còn không ăn luôn á.]

[Lo lắm chứ gì, bình thường về là gặp ngay người, lần này người không thấy, trong lòng bất an thì làm sao mà ăn nổi.]

[Hu hu hu các bé iu ngoan quá !]

[Thương quá đi mất, ai chả thích mấy bé dễ thương như vậy chứ!]

Lâm Thiên Dụ không kịp xử lý vết thương, cầm dao chạy ra, trong đêm tối mờ ảo, chúng đứng trước xác con mồi, tự cắn xé thịt.

Thấy cô bước ra, Hoa Hoa l**m mí môi dính máu, quay đầu chọc vào hông cô, đẩy đi vài bước vào trong hang.

“Hả? Sao thế Hoa Hoa?” Lâm Thiên Dụ bị đẩy đi hai bước:

“Anh đến xẻ thịt cho mấy đứa mà, bảo tôi về à?”

“Ù ù...” “Được rồi, tôi biết rồi, anh đi ăn đi.”

Lâm Thiên Dụ vừa dỗ vừa bước vào hang, chưa kịp quay người, Báo hoa đứng dậy, ném cái tấm chắn nước sang một bên, giống như đóng cửa lại, không cho cô ra ngoài.

Nghe tiếng móng vuốt báo hoa cào lên tấm vải ‘xoẹt xoẹt’, thậm chí cả các góc cũng đẩy một cái.

Có thể nói là rất cẩn thận rồi.

“À... Hoa Hoa không cho ra ngoài.” Lâm Thiên Dụ nhún vai, đành nói: “Vậy tôi bôi thuốc trước nhé.”

Trong nhà chỉ còn ít nước.

Ban đầu tính là ra ngoài tìm những chú lông xù về, cùng ăn xong rồi nhàn rỗi sẽ đi múc.

Bây giờ cũng không tiện di chuyển, chịu khó dùng trước vậy.

Lâm Thiên Dụ ngồi ngoài phòng, dùng nước rửa chân còn dính thuốc khô, lau hết tinh dầu, lộ ra vết thương ở mắt cá chân, sưng giảm rõ rệt so với lúc trước.

Nhấn nhẹ ngón tay lên hai cái: “Thấy chưa, loại thuốc này rất hiệu quả mà.”

Người thử nghiệm trực tiếp chứng minh hiệu quả của thuốc.

Lau khô nước trên chân, Lâm Thiên Dụ lục lọi hộp thuốc, lấy ra một tấm thuốc chống viêm và kem chữa bong gân, trầy xước.

Trong đó còn một lọ xịt, nhưng mùi quá nồng, xịt xong cần một lúc mới bay hết, Lâm Thiên Dụ còn thấy khó chịu với mùi này, với khứu giác nhạy của các chú nhỏ, ngửi thấy chắc chỉ càng khó chịu hơn.

So với đó, kem có mùi nhẹ hơn nhiều.

Bôi thuốc xong, Lâm Thiên Dụ đổ hết nước còn lại vào nồi, đun nước nóng uống.

Lúc Báo hoa ăn xong vào, Lâm Thiên Dụ vừa mở nắp lon thuốc chống viêm uống hai viên.

“Hoa Hoa tới rồi à?”

“Ù ù...” Báo hoa ngửi ngửi thuốc trong tay cô, không biết mùi gì, hai tai xệ xuống.

Lâm Thiên Dụ xoa đầu nó: “Đây là thuốc đó.”

Nước nóng pha trà trắng còn lại, Lâm Thiên Dụ nuốt luôn viên thuốc.

Báo hoa há miệng ra, trố mắt nhìn Lâm Thiên Dụ ăn cái đồ kì quặc đó, co cổ lại, rõ ràng rất ghét.

Nó chớp mắt, dường như chú ý thấy gì đó, đi tới bên bếp cắn cái tay cầm của thùng nhựa.

“Khát à? Trong đó không có gì đâu.” Lâm Thiên Dụ rót một tô trà trắng cho nó: “Hoa Hoa tới uống cái này.”

Báo hoa không uống mà lại cọ cọ cổ tay cô, cắn thùng nhựa rỗng ra ngoài.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 168: Chương 168



Không lâu sau, khi Báo hoa quay lại, nó cắn trong miệng một xô nhựa đầy nước.

Lâm Thiên Du đang phơi vết thương bôi thuốc, thấy vậy bèn mở to mắt, hơi không tin nổi: "Hoa... Hoa Hoa..."

[Mình không nhìn lầm chứ? Hoa Hoa đi múc nước á?]

[A a a bé iu nhất luôn, quá chu đáo đi Hoa Hoa!]

[Chết tiệt, báo hoa ngoan như thế này ai nuôi vậy, cho mình một con được không?]

...

Lâm Thiên Du cũng không ngờ Hoa Hoa sẽ đi lấy nước giúp cô, một xô đầy ắp nước được Báo hoa đặt dưới đất, nó tiến lên l**m lưng bàn tay Lâm Thiên Du, "Ù ù..."

"Cảm ơn Hoa Hoa. Vất vả rồi." Lâm Thiên Du ôm chầm lấy, vùi mặt vào lông Báo hoa.

Ban đầu định ngày mai sáng mới đi múc nước, dù sao thì đêm ở rừng sâu không an toàn lắm.

Thêm nữa bây giờ chân lại bị thương, Lâm Thiên Du càng không muốn lang thang ban đêm, nhưng sau khi sốt đã hạ, cô đã đổ nhiều mồ hôi, quần áo dán vào người khá khó chịu.

Lâm Thiên Du cười nói: "Nhờ Hoa Hoa rồi, nếu không tối nay chắc phải ngủ như thế này."

Hôn hai cái lên đầu lông, cô vừa định chuyển phòng trực tiếp thành chế độ đen thì chú ý thấy màn hình đầy những bình luận: "Nhìn cái đống này nhá", "chán quá xóa luôn", "báo cáo!", các cấp độ tài khoản khác nhau nên màu bình luận cũng khác, bây giờ khu vực bình luận đa sắc màu.

Lâm Thiên Du nhướng mày: "Ghen tị à?"

Cô ôm chặt lấy Hoa Hoa, cọ mạnh: "Của tôi đó."

Bình luận: [...]

Hủy theo dõi!!!

Điều chỉnh xong phòng trực tiếp, Lâm Thiên Du đứng dậy đun nước.

Vết thương vừa mới bôi thuốc nên cô không đi tắm, chỉ đun nước ấm pha chút lạnh gội đầu và lau người qua loa, ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Quần áo trên người cũng bị nước làm ướt, Lâm Thiên Du lại vào phòng trong thay bộ khác.

"Chip chip!"

Những chú chim non vẫn chưa ngủ, nhưng thường thì lúc này chúng đã nằm chồng lên nhau ngủ say rồi.

Lúc này thấy Lâm Thiên Du quay lại, ba chú nhóc lông xù trong tổ chim liên tục kêu lên, Điểm Điểm cố vỗ vỗ cánh bay xuống nhưng không được, hai đứa em cũng muốn xuống nên cắn lấy nó kéo.

Điểm Điểm bị mất lông, quay sang cắn lại em một cái, lúc đánh nhau vẫn không quên chào Lâm Thiên Du.

"Thôi nào, đừng đánh nhau." Lâm Thiên Du đưa tay tách ba chú nhóc ra, "Đói rồi à? Tiểu Điêu có cho các em ăn rồi mà."

"Chip chip!"

Lâm Thiên Du gật đầu: "Ngủ thôi, muộn rồi."

Con rắn đen cuộn mình thành một vòng trong góc tổ chim, giống như một sợi vòng tay bằng ngọc lục bảo.

Nó ngủ thoải mái trong tổ chim thế cơ đấy.

Trước định để nó ở tạm trong tổ, chờ làm xong hang rắn sẽ giúp nó dọn nhà.

Nhưng sau đó hang rắn được làm xong, còn đặt sát bên tổ chim, nhưng con rắn đen vẫn không chịu ngủ, mỗi lần Lâm Thiên Du đều thấy nó nằm trong tổ chim.

Tuy hang rắn cũng có đệm mềm nhưng trong tổ có chim non, nằm chồng lên nhau sẽ ấm hơn, rõ ràng con rắn đen thích ngủ cùng chim non hơn.

Xếp lại các chú chim ngay ngắn trong tổ, Lâm Thiên Du cọ cọ lông mềm trên đầu chúng, quay đi đã thấy chú nai con ngước đầu lên, mắt trông mong cái gì đó.

"Nhìn chim à?" Lâm Thiên Du bế chú nai lên, "Nhìn nè, dễ thương lắm phải không."

"Be be!"

Cân nặng chú nai một chút, Lâm Thiên Du sờ bụng nó đã có mỡ rồi, "Béo lên khá nhiều đấy, có vẻ nhà mình nấu ăn cũng ngon đấy chứ."

Cũng không còn lo sợ thú dữ rình rập, ăn uống ngủ nghê không còn phải lo lắng nữa.

Được ăn đầy đủ, chơi no rồi ngủ, thức dậy ăn tiếp, một ngày vài bữa, lên cân là chuyện hiển nhiên.

Những chú nhỏ càng mập càng đáng yêu, nhớ ngày đầu Báo hoa đem nai về, nó gầy tới mức chỉ còn da bọc xương.

Đặt chú nai xuống cho nó tự chơi, Lâm Thiên Du ném đống quần áo dơ vào giỏ, nhìn đồng hồ thì không khỏi nói:

"Sao Tiểu Điêu và Tiểu Điêu vẫn chưa vào nhỉ?"

Theo thói quen của hai đứa, tốc độ ăn của chúng, giờ này phải ăn xong rồi chứ.

Lâm Thiên Du không hiểu, đặt tay lên lưng Báo hoa: "Hoa Hoa, anh giúp tôi xem Tiểu Điêu và gấu nhỏ ăn xong chưa."

"Rúc rích..."

Ăn.

Chưa kịp hiểu ý của Báo hoa thì cửa gỗ bên ngoài đã bị đẩy ra, Đại bàng đuôi đỏ chạy vào trước.

"Két két!"

Sau lưng là gấu nhỏ đen ôm trái cây rừng, "Ù úng!"

Hình như chúng đi hái sau khi ăn xong, khi vào không ngửi thấy mùi máu trên người chúng.

"Đúng rồi, tại sao lâu thế mới vào." Lâm Thiên Du nhận củ sắn từ móng vuốt của Đại bàng đuôi đỏ, bề mặt còn dính đất, to bằng ba cánh tay.

"Hai đứa đi kiếm thức ăn à?" Cô lấy giỏ để củ sắn vào, vừa v* v*n khen: "Chim nhỏ và gấu nhỏ thông minh quá, sao hai đứa biết tôi muốn ăn củ sắn thế."

Củ sắn lần trước ăn hết rồi, quả khô thì không để lâu được, nhà giờ chỉ còn vài trái dưa hấu thôi.

Gấu nhỏ đặt hoa quả lên bàn, quay người tới bên Lâm Thiên Du, cọ vào hông cô, "Gừ..." Gấu nhỏ đen ngẩng đầu đặt lên vai cô.

Lâm Thiên Du xoa xoa đôi tai lông, "Có lẽ là thấy tôi bị thương nên cố ý đi kiếm thức ăn cho tôi."

Hôm nay cô chỉ ăn trái cây và rau quả, giờ bị ốm không cảm thấy mùi vị gì, càng không muốn ăn thịt, dù là nướng hay hấp, chỉ cần là thịt là không đụng đũa.

Lần trước đào củ sắn lên, Tiểu Điêu cũng thấy, có lẽ nhớ lại chỗ đó nên hôm nay cũng đi đào.

Lâm Thiên Du cắn một miếng trái cây, chua chua ngọt ngọt, không khỏi nói:

"Ngon quá."

Mặc dù cô cảm thấy vết thương nhỏ này chẳng đáng kể gì, nhưng được mấy chú lông xù chiều chuộng như vậy, cô thấy mình được quan tâm.

Là sự chăm sóc tận tình, chu đáo.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 169: Chương 169



[Gấu đen và Đại bàng đuôi đỏ biết cô ấy bị bệnh nên ăn nhạt, còn tôi bị bệnh thì thằng em trai tôi mua mì cay cấp độ năm cho tôi ăn. ]

[Ú ú... Chỉ tại chúng nó không biết nấu ăn, nếu không tôi còn sợ chúng nấu cháo mang đến cho cô luôn ấy chứ.]

[Haha, cảnh này dễ thương quá đi chị em ơi, đừng có phá đám là được rồi.]

[Tại sao phòng toàn mùi chanh thế nhỉ, à hóa ra vì tôi ghen tị rồi.]

Ăn xong trái cây, chua chua ngọt ngọt khiến cô đói bụng. Lâm Thiên Du qua phòng bên nấu ăn, nước trong nồi đã sôi rồi, múc vài tô để riêng ra, đợi nguội uống sau.

Để lại gần nửa nồi nước, rửa sạch củ sắn, gọt vỏ, cắt hai miếng nhỏ bỏ vào.

Vì là nước vừa mới sôi, cho củ sắn vào không lâu sau đã sôi lại, Lâm Thiên Du đậy nắp vung lên.

Đợi củ sắn chín mềm, dùng muôi nghiền nát ra, như nấu cháo, nấu đặc lại. Do củ sắn ít mà nước nhiều nên cũng không quá đặc.

Cuối cùng thì cho đường vào khi múc ra.

Lâm Thiên Du khuấy đều, nếm thử một muôi, ăn có cảm giác hơi giống cháo gạo nhưng không dính miệng, không nghiền hoàn toàn nên đâm đâm vài cái vẫn có thể ăn thấy những miếng củ sắn trong bát.

"Củ sắn làm thế này cũng rất ngon đấy, mọi người nếu thích có thể thử xem sao." Ban đầu cô chỉ muốn thử chơi thôi, không ngờ lại ăn khá ngon so với cháo gạo.

Bản thân củ sắn vốn cũng có tác dụng hỗ trợ tiêu hóa và tăng cường ăn uống, lại còn làm giảm phản ứng viêm, Lâm Thiên Du vừa mới hết sốt nên rất thích hợp ăn món này.

"Nếu cho thêm chút gạo vào chắc là thành cháo củ sắn rồi." Nhìn gấu nhỏ đen dựa bên cạnh, Lâm Thiên Du múc một muôi đút cho nó, "Gấu nhỏ thử chút xem nào?"

Cháo củ sắn thì ngọt nhưng gấu nhỏ đen đang thèm đồ ngọt lại chỉ ngửi một cái, mùi không rõ lắm, hình như bị gì đó át mất, nó nhăn mũi rất ghét, chôn đầu vào vai Lâm Thiên Du.

Rõ ràng không có hứng ăn, hiếm khi không thích ăn đồ ngọt.

Lâm Thiên Du nhìn sang bên trái, "Tiểu Điêu muốn ăn không?"

Dù mắt thấy không đẹp lắm nhưng mùi vị thì thực sự ngon mà.

Đại bàng đuôi đỏ nhìn thứ trong muôi, lặng lẽ trườn dần sang bên cạnh.

"Còn trườn nữa là rớt xuống đất đó." Lâm Thiên Du cười khì kéo Tiểu Điêu lại gần, rồi nhìn sang Báo hoa không xa, "Hoa..."

Cô chưa dứt lời đã ngậm miệng lại.

Báo hoa nằm dài cạnh túi ngủ, cong người lại một chút, đầu gác trên móng vuốt, đã ngủ rồi.

[Không, có, ngủ! Nó đang giả bộ đấy! Lúc hỏi Chim nhỏ, Hoa Hoa mới nhắm mắt đó.]

[Đúng đó! Cứ làm ra vẻ ngủ rồi cắn một miếng lớn nhé!]

[Hoa Hoa: Tối nay ngủ nhớ mở một con mắt cảnh giới đó.]

Không cần mở bình luận xem, Lâm Thiên Du cũng để ý thấy Báo hoa giả ngủ, lén lút mở mắt nhìn bên này, thấy cô chú ý lại nhanh chóng nhắm mắt lại.

"Được thôi, không ăn thì thôi, tôi ăn hết cho." Lâm Thiên Du lẩm bẩm, tự ăn một muôi lớn.

Đám không biết thưởng thức đồ ăn này.

Ăn chút đồ ăn khuya, cháo củ sắn còn nóng hổi trôi tuột xuống bụng, cả người cô ấm lên.

Mệt mỏi cả ngày, thực sự không có sức rửa chén đũa, bèn đổ đầy nước vào để ngâm, sáng mai sẽ dễ rửa hơn.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ túi ngủ, phơi cả ngày nên sờ vào vẫn còn ấm áp, cô vừa nằm xuống đã hắt xì một cái, còn chưa kịp lấy thiết bị thì Báo hoa nằm bên đã lật người sang, dựa sát vào cô.

Lâm Thiên Du sững lại, bình thường Hoa Hoa hay quay lưng với vẻ kiêu kỳ, cô vừa ôm vừa ve vuốt mãi nó mới chịu nằm xoay người sang.

Dù không rõ cụ thể là lúc nào nhưng khi ngủ dậy thì Hoa Hoa quay mặt về phía cô.

Nhưng bây giờ, cô còn chưa đụng tới nó đã tự quay người lại rồi!

Lâm Thiên Du cười khẽ, ôm luôn con báo chủ động: "Đây là đặc quyền của người bệnh à?"

Chấn thương này thật đáng giá đấy.

Báo hoa cụp tai, "Rù..." "Ngoan." Lâm Thiên Du vuốt lông, ngẩng đầu lên: "Vậy hôm nay kết thúc phần livestream tại đây thôi nhé, người bệnh cần nhiều nghỉ ngơi mà, mọi người có thể thông cảm chứ?"

[???]

[Nghỉ ngơi gì, lén lút ve vuốt bọn lông xù thì có!]

Lâm Thiên Du giơ móng vuốt Báo hoa vẫy vẫy, bình luận lúc tắt máy lại đồng loạt than thở, cô nói nhỏ: "Chúc ngủ ngon."



Có lẽ do hôm trước trải qua nhiều chuyện, lại vượt quá giới hạn bản thân rồi bị cảm sốt, thật sự rất mệt mỏi.

Lâm Thiên Du ngủ một giấc thẳng tới trưa.

Mở cửa ra, thấy mặt trời treo cao trên bầu trời, cô vẫn còn buồn ngủ nhưng cảm thấy hơi chói mắt nên nhắm mắt lại.

Vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng ngủ tiếp có khi tối mới dậy được.

Ngủ là có thể nhảy cóc qua thời gian đấy.

Mở mắt ra nhìn đồng hồ, nghĩ cứ ngủ thêm mười phút nữa rồi mở mắt ra, chỉ trong chớp mắt có thể đến hai tiếng sau mà không hề hay biết.
 
Back
Top Bottom