Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 80: Nhìn cái gì? Cô bảo tôi nhìn cái gì?



Động vật tranh giành lãnh thổ sẽ không nói trắng đêm đánh nhau ngày nghỉ chiến tranh đâu, đã bị camera của đoàn quay được thì chứng tỏ hoạt động của báo hoa gần đây rất dồn dập.

Mấy ngày trước mưa to, hôm nay trời vừa tạnh.

Nếu nhiều báo hoa tranh giành lãnh thổ, rất có thể sẽ xuất hiện tình huống chúng hợp tác loại trừ trước báo hoa cai quản vùng đất, rồi sau đó tiếp tục đánh nhau.

Vì vậy, cuộc chiến sẽ rất ác liệt.

[Gì cơ! Mở camera cho tôi nhìn báo hoa!]

[Tôi biết chờ trong phòng của streamer sẽ nhìn thấy báo hoa mà, lúc đạo diễn nhắc tới hồi nãy tôi đã chờ rồi.]

[Vậy... bao giờ cô có thể bỏ chế độ hình đen?]

Theo tiếng động, báo hoa có vẻ ở phía trên. Lâm Thiên Du suy nghĩ:

"Thực ra tôi không tò mò báo hoa lắm, chủ yếu là vừa tắm xong, tóc ướt sũng chưa khô, ngủ với mái tóc ướt thế này sợ sáng mai đau đầu."

"Bây giờ ngồi đây tôi gần như ngủ gục rồi." Tạm dừng, cô phân tích một cách rõ ràng: "Tôi ra ngoài đi dạo, khiến bản thân tỉnh táo hơn."

[OK không vấn đề, lý do gặp báo hoa: để bản thân tỉnh táo hơn.]

Càng nghĩ càng đúng, Lâm Thiên Du đứng dậy mặc giày, mang theo thiết bị livestream, bảo nó bay theo phía sau.

"Đi thôi!"

Nếu không có gì bất ngờ, lãnh thổ của báo hoa có lẽ chính là phía trên.

Lâm Thiên Du đi con đường bên cạnh lên trên, ban đêm đường khó đi, phải luôn chú ý dưới chân, nhưng càng lên cao cỏ cây rậm rạp càng ít đi.

Rất nhiều con báo hoa có ý định với lãnh thổ của một con báo hoa khác, hiện tượng cực kỳ hiếm gặp.

Tuy nhiên, bọn chúng thích cãi nhau, ngay cả khi đi qua lãnh thổ của động vật khác cũng có thể gây sự rồi mới đi, xuất hiện tình huống này cũng không quá lạ.

Đêm đã khuya, đi sâu quá nguy hiểm.

Lâm Thiên Du chỉ quanh quẩn gần nơi nghe tiếng, khi tiếng gầm càng lúc càng rõ, cô né sang bên cạnh đứng sau cây.

"Nhìn đi."

Cô ra hiệu bằng giọng rất nhỏ, chỉ về phía hai bóng mờ đang giao chiến phía trước.

[Tôi nhìn cái gì...]

[Đừng lo, tôi sẽ tưởng tượng, chiến đấu khá kịch liệt đấy.]

Nói chuyện xong liếc nhìn thiết bị livestream, Lâm Thiên Du suýt nữa không nhịn được cười, vội tắt màn hình đen và điều chỉnh vị trí thiết bị sang bên cạnh.

Đừng để hai con báo kia phát hiện.

Thiết bị bay trên đầu có tầm nhìn rộng hơn Lâm Thiên Du.

Thêm chế độ nhìn đêm, khán giả có thể rõ ràng thấy một bóng đen treo lủng lẳng từ cành cây.

[Có rắn! Streamer mau quay lại xem đi!]

[Cái gì thế, con rắn gì vậy? Có độc không?]

[Không biết... chế độ nhìn đêm mọi thứ đều xanh, khó nhận ra loài.]

Phòng livestream cuồng spam dấu chấm than. Nhưng Lâm Thiên Du mắt không chớp nhìn phía trước, dường như mất hết cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Nhìn rất tập trung.

Không ít người trong phòng livestream @ đạo diễn mau chạy tới cứu người đi.

Đi sớm có thể phát hiện loài, tiêm huyết thanh phù hợp ngay.

Khi con rắn tiến gần Lâm Thiên Du... gần như há mồm cắn vào vai cô, khán giả phòng livestream rùng mình, tim đập thình thịch theo.

Tiếp theo, một bàn tay trắng bỗng nắm lấy đầu rắn, ngón cái ấn cằm, cố định con rắn nhỏ không quá dài cánh tay bằng cách rất chuyên nghiệp.

Lâm Thiên Du đưa ngón trỏ lên môi, nghiêm nghị: "Suỵt."

Con rắn không nhúc nhích, Lâm Thiên Du chưa đói, quấn con rắn lại rồi ném sang một bên, tiếp tục xem báo hoa đánh nhau.

Rơi xuống đất như bị choáng, một lúc sau mới bò đi, trườn dọc theo thảm cỏ.

Có lẽ nên nói con rắn khá đẹp, toàn thân đen, đầu không lớn bằng ngón tay cái, giống loại rắn cảnh bán ở chợ thú cưng.

Lâm Thiên Du bứt một lá chơi trong tay, bên kia hai con báo hoa cũng gần kết thúc trận chiến.

Cả hai đều bị thương, nhất là chân sau của một con, mặt đất là máu.

Hai con báo hoa không cắn chết được nhau, càng đánh lâu sẽ càng xuất hiện thêm kẻ thù, cùng các loài động vật khác bị mùi máu thu hút tới.

Nhìn cách hai con lao vào cắn xé, Lâm Thiên Du nói:

"Đánh dữ thật đấy."

"Hay là tôi quay lại lấy hộp thuốc nhỉ."

Lâm Thiên Du mang hộp thuốc về hang rồi nhưng vì nặng quá nên không mang theo.

Chỉ không biết vết thương thế nào, nếu quá sâu hoặc gãy xương thì phải báo kiểm lâm.

Nhưng...

Chuyện động vật tranh giành lãnh thổ với nhau, kiểm lâm có can thiệp không?

Hòn đảo này tuy là tư nhân nhưng dường như chỉ can thiệp khi xuất hiện thợ săn, còn lại mọi thứ đều tuân theo quy luật tự nhiên.

Đang lúc Lâm Thiên Du còn đắn đo thì hai con báo hoa phía trước đột nhiên dừng lại, rồi cùng quay đầu bỏ chạy.

"Hả?"

Lâm Thiên Du tưởng mình nhìn nhầm, con báo hoa bị thương chân chạy loạng choạng rất thảm, như thể có thú dữ đuổi phía sau vậy.

Cô ngơ ngác đứng dậy: "Lạ thật, sao chạy đi nhỉ?"

Bình luận cũng mù mờ.

Đúng lúc đó, Lâm Thiên Du mơ hồ cảm nhận được cái gì đó, cô dừng lại, rồi bất ngờ quay đầu lại.

Trống trải.

Ngoài những cây khổng lồ che phủ trời, không có gì cả.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 81: Sao lại quay lại vậy?



Lâm Thiên Du nhíu mày: "Mọi người vừa thấy cái gì không?"

Bình luận nhất loạt không.

Chỉ là cây với cây.

Lâm Thiên Du nghĩ: Chắc tôi cảm nhận nhầm rồi?

Nhưng giống như có cái gì đó nhìn cô từ phía sau vậy.

So với mắt, cô sẽ tin vào linh cảm của mình hơn.

Cô nghĩ một lúc, không hỏi thêm gì nữa mà quay đầu bỏ đi.

Ở trong môi trường không chắc chắn, nguy cơ quá cao, dù cô thích nhưng cũng không liều mạng.

[Sao đột nhiên bỏ đi vậy? Không đuổi theo báo hoa bị thương à?]

[À... mặc dù tốt bụng là tốt nhưng can thiệp lung tung vào hành vi động vật hoang dã cũng không ổn cho lắm.]

Lâm Thiên Du ngó qua phần bình luận, để tránh xảy ra tranh cãi, cô liền nói:

"Tôi sẽ gửi tin nhắn cho nhân viên bảo vệ rừng, họ là những người chuyên quản lý khu rừng mưa này, việc này vẫn nên để những người chuyên nghiệp xử lý."

Sau sự cố con gấu túi lần trước, đạo diễn đã cho mỗi khách mời số liên lạc của nhân viên bảo vệ rừng.

Điều này là để ứng phó với những tình huống bất ngờ xảy ra với thợ săn trái phép.

Họ có thể liên lạc qua đồng hồ đeo tay.

Lâm Thiên Du nhanh chóng tóm tắt lại sự việc, rồi hạ tay xuống, đột nhiên quay lại một lần nữa.

Lần này, nó không trốn kịp, cái đuôi lông xù của nó để lại dấu vết trong lá cành, rồi lập tức rút đi.

[Trời ạ! Là báo hoa sao?!]

[Cái đuôi đó, tốc độ leo cây nhanh nhẹn thế kia, chắc chắn là báo hoa!]

Thấy tình huống như vậy, Lâm Thiên Du khẽ mấp máy đôi môi, nói:

"Thấy chưa, tôi nói là có mà."

Trực giác của cô luôn chính xác.

Chỉ là con báo hoa này dường như không có ý địch với cô, nếu nó muốn phục kích cô, có lẽ đã lao tới cắn cổ cô từ phía sau khi cô đang tập trung xem báo hoa đánh nhau.

Cũng có thể là nó đã no nên lười biếng, hoặc là... xếp cô vào nhóm không đe dọa.

Dù bất kể điều gì, Lâm Thiên Du thấy con báo hoa này khá là thản nhiên.

Không biết nó thuộc phe tấn công hay là chủ nhân ban đầu của vùng đất này.

Báo hoa trốn trở lại cây, Lâm Thiên Du tiếp tục đi tới, vừa đi vừa trò chuyện với khán giả trong phòng trực tiếp:

"Con báo hoa lớn cỡ nào các bạn thấy không?"

Câu hỏi này không nhận được câu trả lời.

Báo hoa xuất hiện rồi biến mất bí ẩn, trong phòng trực tiếp chỉ quay được đuôi nó rút đi vội vàng.

Xem phần bình luận, Lâm Thiên Du gật gật đầu, rồi đột ngột dừng bước, quay lại một lần nữa, đối mặt với con báo hoa vừa nhảy xuống từ cây.

Hả?

Lâm Thiên Du nháy mắt: Sao không trốn nữa?

Tưởng người đã đi, báo hoa vừa nhảy xuống cũng sững lại.

Cảnh tượng này khá buồn cười, phần bình luận tràn ngập sự hài hước: [Ha ha, báo hoa: Sao cô ấy còn quay lại?]

[Báo hoa: Sao chưa xong vậy?]

[Trời ơi, xấu hổ thay tôi đang đập đùi qua màn hình.]

[Đùa gì vậy! Bây giờ là lúc để đùa à, mau chạy đi! Báo hoa khác gấu, chúng thông minh đấy, không thể vì vài câu nói mà không tấn công đâu!]

Một số người trong phần bình luận cho rằng cuộc trò chuyện của Lâm Thiên Du với gấu đen là do trí thông minh của gấu.

Nhưng báo hoa được công nhận là một trong những loài thông minh nhất trong họ mèo lớn.

Làm sao có thể chơi trò hỏi đáp ngớ ngẩn với bạn được chứ.

Quả nhiên, báo hoa bị bắt quả tang tức giận, gầm lên một tiếng rồi lao tới, "Gầm!"

Đối mặt với báo hoa lao tới, người ta càng cảm nhận rõ sức ép từ nó.

Đây là một con báo hoa trưởng thành.

Đôi mắt nó lấp lánh trong chế độ nhìn đêm của phòng trực tiếp.

Thân hình khỏe mạnh của nó gần như rút ngắn khoảng cách giữa nó và Lâm Thiên Du chỉ trong hai bước.

Ngược lại, Lâm Thiên Du giống như bị sợ cứng, đứng bất động tại chỗ.

Tất nhiên cô ấy cũng không thể giơ tay lên xem phần bình luận trong phòng trực tiếp.

Lúc này, mọi người trong phòng trực tiếp đều lo lắng muốn chết, không ít người đã bắt đầu chữa trị lung tung, hy vọng rằng gấu đen và cắt lông mày đỏ có thể phát hiện ra điều bất thường và kịp thời đến cứu.

Nhưng rõ ràng đó là những hy vọng không thể thực hiện được.

Lâm Thiên Du không tránh né, mà giơ hai tay đầu hàng, khoảnh khắc sau bị báo hoa hạ gục xuống đất.

Đùa gì chứ, ban đầu báo hoa không tấn công cô, rõ ràng không phải là để ăn thịt cô.

Quay lưng về phía động vật họ mèo rồi chạy trốn, cho dù nó có muốn ăn thịt bạn hay không, thì khoảnh khắc bạn quay lưng lại đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của báo hoa, con người không thể chạy thoát cuộc rượt đuổi của báo hoa được.

Thay vì hoảng loạn chạy trốn, tốt hơn hết là bình tĩnh tự cứu mình.

"A..." Nhưng bị một con thú dữ hơn 100 kg lao tới hạ gục, dù Lâm Thiên Du đã chuẩn bị tâm lý, vẫn bị đè không thở nổi.

Nằm ngửa trên mặt đất, Lâm Thiên Du vẫn đang suy nghĩ lung tung rằng may mắn thay, ở đây không có rắn hay côn trùng gì trong cỏ, nếu không cô đã bị cắn rồi.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 82: Liếm nhẹ một cái, cô là của tôi rồi



Nhờ bóng tối, Lâm Thiên Du nhìn thấy những đốm trên cơ thể báo hoa, cũng như một vài mảng lông màu trắng lẫn trong lông vàng.

Thấy Lâm Thiên Du cứng đờ, báo hoa gầm lên hung dữ hơn, "Gầm!!"

Lâm Thiên Du nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, bị báo hoa gầm lên như vậy, cô càng thêm thiếu máu:

"Anh báo hoa, anh nặng quá đấy."

Móng vuốt trước của báo hoa đè lên vai cô, những cái móc đã xuyên qua áo khoác của cô.

Nhưng cô không cảm thấy đau.

Có lẽ chỉ làm hỏng áo khoác thôi.

Báo hoa không để ý cô, con mèo to khó tính rít răng, nhưng không c*n v** c* cô đang lộ ra ngoài.

Dường như nó chỉ muốn trả thù hành động cô quay lại ba lần của cô ban nãy, thấy báo hoa cũng không có động thái tiếp theo.

Lâm Thiên Du thở dài, "Anh định đè chết tôi rồi tự thêm bữa ăn à?"

Báo hoa l**m l**m miệng, cúi xuống ngửi ngửi cô, "Gầm!"

Thối.

"Hả? Thối á?" Lâm Thiên Du lập tức phản bác: "Tôi mới tắm xong, làm sao có thể thối được."

Ngẫm nghĩ một chút, nhớ tới con gấu đen vừa đi săn về đã cọ cọ sát sát vào mình.

Cô không ngửi thấy mùi, nhưng các loài động vật có thể nhận biết được.

Báo hoa kiêu ngạo như vậy, ngoài nó ra thì không coi loài nào ra gì.

[Mạnh mẽ ghê, tôi thấy Lâm Thiên Du cãi nhau với báo hoa kìa?]

[Báo hoa chỉ biết gầm, còn người đăng trực tiếp lý lẽ rõ ràng, tôi tuyên bố người chiến thắng cuộc tranh luận miệng này là Lâm Thiên Du.]

[...Tôi kì quặc hay các bạn kì quặc? Sao người đăng bị báo hoa bắt mà các bạn không lo lắng gì cả?]

Người xa lạ vào phòng xem tình hình, kết quả là thấy phần bình luận chủ yếu là đùa giỡn, tạo không khí vui vẻ.

Nhưng... trong tình huống này, nói những lời đó có thực sự phù hợp không?

Người xa lạ cũng hơi khó hiểu.

Các fan lập tức đến an ủi, quen thuộc với 'giả vờ', 'kịch bản', 'đạo diễn nuôi', thậm chí không cần antifan chọc giận, các fan tự tìm lý do.

Đạo diễn thức đêm chưa ngủ muốn xem tình hình: "..."

Không được thế này.

Các bạn đã đặt tôi lên một vị trí quá cao mà tôi không thể vươn tới.

Thiếu đạo đức quá!

Lâm Thiên Du nhìn thiết bị trực tiếp bay phía trên, giờ cũng nhớ ra điều gì đó, vội nói:

"Đạo diễn khỏi cứu tôi, tôi không sao, báo hoa rất thân thiện, trò chuyện rất vui vẻ."

Báo hoa nhắm mắt lại.

Con mèo thông minh đang suy nghĩ ý nghĩa của câu nói của con người.

"Mình thương lượng nhé." Lâm Thiên Du cố gắng trườn sang bên cạnh, "Có chuyện thì ngồi dậy nói chuyện tử tế nhé, tôi sẽ không chạy đâu."

Nghe vậy, báo hoa vẫn không có ý định đứng dậy, thậm chí còn hắt hơi ngay trước mặt Lâm Thiên Du.

Thiết bị trực tiếp điều chỉnh góc quay, máy móc sẽ không đánh giá mối nguy hiểm từ động vật.

Lâm Thiên Du bị che khuất, thiết bị trực tiếp tự nhiên sẽ hạ thấp độ cao xuống để quay người.

Tuy nhiên, đối với loài mèo, những thứ bay lượn, di chuyển luôn có sức hấp dẫn tử vong - báo hoa cũng không ngoại lệ.

Vừa khi thiết bị trực tiếp bay tới, khán giả chỉ kịp thấy cái gì đó phất qua, giống như vung vẩy trước mặt, rồi là tiếng bốp, phòng trực tiếp một lần nữa không có hình ảnh.

Thiết bị trực tiếp bị đánh bay đi xa.

Lâm Thiên Du ngước lên nhìn, không thấy nó rơi xuống đâu cả.

"..."

Tới giờ phát trực tiếp, đã làm hỏng hai thiết bị.

Run run che chắn ví tiền của mình.

"Gầm!"

Tiếng gầm giận dữ quen thuộc của gấu đen vang lên không xa.

"Gấu nhỏ?"

Báo hoa đè trên người Lâm Thiên Du cũng ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng tiếng gấu đen đến với ánh mắt khó hiểu.

Con mèo thông minh quá, nó không tự nói chuyện giao tiếp, chỉ phát ra những tiếng gầm vô nghĩa.

Lúc này nhìn vào mắt nó, dường như đang suy nghĩ đánh giá điều gì đó.

Trước khi gấu đen lao tới, báo hoa hạ đầu xuống l**m má Lâm Thiên Du một cái mà không rõ lý do.

Sau đó buông người ra, quay đầu nhảy lên cây.

Lâm Thiên Du: "?"

Không đau.

Có lẽ nó đã rút lại những gai trên lưỡi, nếu không với một cái l**m như vậy, đủ để làm người bị xé thịt.

Gấu đen chạy tới, ngửi thấy mùi báo hoa trên người Lâm Thiên Du, tức giận đến rụng lông.

"Gừ!" Nó tức tối đập vào cây mà báo hoa nhảy lên, rõ ràng muốn đập gãy cây để tìm báo hoa quyết chiến.

Sau khi nhảy lên cây, báo hoa đã nhảy nhanh qua các cây khác, hình dáng nhanh nhẹn biến mất trên cành lá chớp nhoáng.

Gấu đen ôm chầm cây lắc lư, làm cây nghiêng đi và bị nhổ lên một phần rễ.

Lâm Thiên Du nghe được những tiếng gầm của gấu con.

Thối!

Báo!

"Ngoan, được rồi được rồi, không sao đâu." Lâm Thiên Du vội vàng vuốt lông, vỗ vỗ lưng từ phía sau, an ủi: "Không để ý nó, chúng ta đi ăn kẹo nhé?"

"Ừm..." Gấu đen cũng nhận ra báo hoa đã chạy mất, mục tiêu biến mất, nó quay lại, ôm chặt Lâm Thiên Du l**m láp và cọ xát.

Sức mạnh này.

Khiến Lâm Thiên Du cảm thấy gấu con giống như muốn lấp đi mùi của báo hoa còn để lại vậy.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 83: Đuôi lông xù từ trên cây thả xuống, nhẹ nhàng cong cong (1)



Có lẽ vì vốn không hợp nhau, tiếng gầm gừ đầy sự ghét bỏ đối với báo hoa.

Lâm Thiên Du bị nó cọ xát đến mức không đứng vững, giật giật đôi tai lông xù, lông tai nổi giận dựng đứng như nửa vòng tròn, sờ lên cũng mềm mại, cảm giác tuyệt lắm.

Cho đến khi che phủ hết mùi của báo hoa, gấu đen mới không còn tiếp tục l**m cô nữa, nhưng vẫn rất tủi thân.

[Hu hu hu... Gấu béo ghen tuông tranh thủ tình cảm thật đáng yêu quá đi.]

[Có thể thấy, gấu con thực sự rất muốn g**t ch*t báo hoa.]

[Nhưng báo hoa cũng đẹp trai lắm... Lén thì thầm tôi thực sự không có sức đề kháng với mèo lớn, streamer lúc nào có thể mang mèo lớn về nhà vậy.]

[Thực sự mang về nhà thì sẽ náo nhiệt lắm, mỗi ngày đánh nhau đó.]

Đêm dần buông xuống.

Không biết từ lúc nào có sương mù, cành cây quấn quýt lá che khuất không nhìn rõ bầu trời.

Mưa nhẹ rơi xuống lặng lẽ.

Hoàn toàn bất ngờ, không sấm sét cũng không chớp.

Lâm Thiên Du che tay lên, "Quay về trước đi, trời mưa rồi."

"Gầm."

Báo hoa nằm trên nhánh cây mảnh mai, hai chân trước chồng lên nhau đặt ở rìa, nhìn xa bóng lưng Lâm Thiên Du, l**m lưỡi lười biếng khi tầm mắt rơi xuống gấu đen.

Thiết bị livestream sáng hôm sau được đạo diễn tự tay mang tới.

Lúc đó Lâm Thiên Du vừa ngủ dậy, còn cầm bát nước nóng tỉnh ngủ.

Thấy đạo diễn tới, cô chậm chạp nhấc mí mắt lên, "Chào buổi sáng đạo diễn."

"Chào buổi sáng." Đạo diễn giày đầy bùn, đường lên núi này bước sâu bước cạn, con đường khó đi như vậy mà Lâm Thiên Du vẫn đi như đường bằng vậy.

Đạo diễn đưa thiết bị livestream còn nguyên vỏ bọc cho Lâm Thiên Du, "Này, phiên bản mới nhất, cô thử xem có dễ sử dụng không."

Nghe thấy "phiên bản mới nhất", Lâm Thiên Du tưởng đạo diễn nâng cấp hệ thống livestream, nói lời cảm ơn. Mở ra xem, mới phát hiện thiết bị livestream bên trong hoàn toàn khác với cũ.

Dễ nhận biết nhất là màu sắc, cái cũ là màu đen, còn cái này nhúng trong đệm giảm chấn màu bạc trắng, tạo cảm giác rất chắc chắn, bền bỉ khi nhìn.

Lâm Thiên Du gõ ngón tay lên, cảm giác đau khi va vào khớp xương khiến đuôi mắt cô nhướn lên, thực sự... rất chắc chắn.

Thấy vậy, đạo diễn cười hì hì, khá tự tin, "Cái cũ hỏng rồi, tôi bảo người ta nâng cấp đó."

Thực ra thiết bị livestream ban đầu đã rất hoàn hảo trong điều kiện livestream bình thường.

Nhưng Lâm Thiên Du xuất hiện trong chương trình của ông, còn thu hút nhiều thú dữ hiếm thấy xung quanh, thiết bị này trong tay thú dữ chỉ như quả bóng nhựa.

Vì vậy, ngay từ khi cái đầu tiên hỏng, đạo diễn đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để có cái chịu đòn.

Vừa hay lần này thiết bị mới về tay, Lâm Thiên Du cái thứ 2 cũng hỏng.

Đạo diễn dậy sớm đến, cũng là muốn Lâm Thiên Du thử xem thiết bị thế nào.

Lý do quan trọng nhất là... phòng livestream của Lâm Thiên Du bị đóng vì thiết bị hỏng, fans không nơi nương tựa của Lâm Thiên Du, cùng nhiều người xem gấu đen và đại bàng đuôi đỏ, và chỉ lộ mặt một lần nhưng để lại ấn tượng sâu sắc là báo hoa, đổ xô vào các phòng livestream khác.

Phát hiện hoàn toàn khác so với Lâm Thiên Du, như phát sóng hai thế giới, liền chạy vào phòng livestream chính thức.

Mỗi người đều @ ông ấy.

Đạo diễn không ngủ nổi, vừa sáng đã ra, "Mở ra kiểm tra xem nào."

Thiết bị dùng năng lượng mặt trời, khi ánh sáng đầy đủ có thể sử dụng liên tục.

Lâm Thiên Du mở thiết bị, đăng nhập tài khoản, mạng ổn định, đăng nhập tự động kết nối phòng livestream.

"Không vấn đề gì." Lâm Thiên Du chỉnh góc, mặt cô rõ ràng trên màn hình, "Cảm ơn đạo diễn chạy một chuyến, hôm qua tôi còn định sáng ra quay lại căn cứ tìm ông."

Sau đó vì gấu và báo suýt đánh nhau nên tạm gác ý định đó.

Đạo diễn cười lạnh, nói ngắn gọn: "Không tin."

Ông hoàn toàn nghi ngờ Lâm Thiên Du muốn tự mình lén lút đi tìm báo hoa chơi mà không cho xem trên livestream.

Gấu đen thở ra một hơi, chậm rãi tiến lại gần.

Thân hình nặng nề và to lớn như tảng đá treo trên tim, dây căng dần thả lỏng, đá từ từ đè nén trái tim đập, khiến hơi thở không tự chủ đình trệ.

Đạo diễn: "...Tin, tin, tin rồi, tôi tin!"

[Haha, buồn ngủ lờ mờ bước vào xem, cười tỉnh hẳn ra rồi.]

[Không ngờ đấy, đạo diễn còn là một diễn viên hài, thật sự giấu kín không lộ ra.]

[Quả nhiên xem lông xù có thể khiến tâm trạng vui vẻ, (chỉ hơi lãng phí thời gian đạo diễn thôi)]

Gấu đen chỉ không thích người lạ, chứ không có hành động gây hại nào, mà tới dựa vào bên cạnh Lâm Thiên Du, đặt đầu trên đùi cô, mũi phập phồng, cọ cọ cằm điều chỉnh vị trí, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Lâm Thiên Du chạm vào mũi ướt át, rồi v**t v* cái đầu nhỏ lông xù, tối qua từ trên núi về gấu con rất dính cô, luôn cảnh giác xung quanh, như đang phòng báo hoa vậy.

Ở nơi Lâm Thiên Du không chú ý, gấu đen hé mở nửa mí mắt, đôi mắt màu nâu nhạt, chỉ cần nhìn thoáng qua là khiến đạo diễn rùng mình co cổ lại.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 84: Đuôi lông xù từ trên cây thả xuống, nhẹ nhàng cong cong (2)



"Được rồi, đồ đã gửi tới, nhiệm vụ của tôi hoàn thành."

Đạo diễn thu dọn đồ đạc đứng lên, cùng lúc cầm luôn hộp đựng, "Tôi đi trước đây, có việc liên lạc tôi nhé."

Dù nói vậy, nhưng ngoài sắp xếp nhiệm vụ, phần lớn thời gian còn lại ông đều ở trong phòng livestream của Lâm Thiên Du.

Nếu thực sự có việc gì, Lâm Thiên Du cũng không cần liên lạc, ông tự có thể thấy.

Không lâu sau khi đạo diễn rời đi, gấu con lộn một vòng bò dậy, lắc lư bộ lông dày.

"Ú..."

Nhà còn thịt, nhưng phần còn lại từ bữa trước rõ ràng không đủ cho gấu một miếng.

Hôm qua không bắt được con mồi, hôm nay phải bù lại.

Ăn sáng không có cảm giác ngon miệng, Lâm Thiên Du ăn hết phần trái cây còn lại hơi úa, nghe gấu con nói, cô cũng chán khi ở một mình trong nhà, liền đứng dậy:

"Đi thôi, mình cùng đi săn."

Gấu đen cọ cọ chân cô, đi trước dẫn đường.

Trên sàn nắng lớn, cho dù ánh nắng buổi sáng không gay gắt bằng trưa, lông sau lưng gấu cũng được hâm nóng ấm áp.

Gấu đen dính sát Lâm Thiên Du, gần như ngang với vòng eo cô, chậm rãi đi về phía trước, nhưng có vẻ không đi thẳng, đi hai bước lại cọ một cái.

Thường thì lúc này Lâm Thiên Du sẽ bóp gáy nó, vuốt ngược lông lên rồi xù lông lên, rồi vuốt tai.

Kỹ thuật v**t v* gấu thuần thục.

[Đừng vuốt gấu nữa, tôi thực sự sợ cô vuốt mãi gấu nằm xuống ngửa bụng cho cô vuốt rồi không đi nữa đâu.]

[Haha, việc gấu con có thể làm được mà.]

[Gấu béo tính tình dễ chịu quá, hu hu, mèo nhà tôi, tôi vừa đưa tay nó đã chiến đấu sinh tử với tôi rồi.]

Mèo nhà lại không tốt bằng gấu hoang à, hợp lý không? Hợp lý không!!!

Gấu đen không có nơi săn mồi cố định, nhưng sẽ có những nơi thường đến.

Như bên bờ nước, mỗi lần đi đều không về tay không.

Đoạn giữa dòng sông hơi xuôi về phía dưới, kéo dài đến phía bên phải bao gồm căn cứ hang động của Lâm Thiên Du, có vẻ như là lãnh thổ của gấu đen.

— Bởi vì Lâm Thiên Du không thấy có thú dữ nào khác xuất hiện ở đây.

Báo hoa duy nhất xuất hiện còn ở phía trên, giống như láng giềng lãnh thổ của gấu đen.

May mắn thay, bên bờ sông có một đàn hươu sao đang uống nước.

Hươu đực trưởng thành trên đầu mọc một cặp sừng cong về phía trước, cúi đầu uống nước nhưng vẫn luôn cảnh giác, uống một ngụm lại ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Cá sấu trong sông cũng nhìn đàn hươu với ánh mắt đói khát.

Khí hậu nóng nực khiến heo rừng đào bùn bên sông, ngà răng còn vương lá cây non xanh, cùng mũi chôn vào trong nước.

Đoạn giữa và thượng lưu sông nhộn nhịp hơn phần dưới nhiều.

Có lẽ đạo diễn khi chọn vị trí ban đầu, cũng là để khách mời cách xa những loài động vật nguy hiểm, tuy không quá cao nhưng va chạm chắc chắn không thắng nổi.

Chỉ nhìn thoáng qua, Lâm Thiên Du liền rút tầm mắt lại.

Tất cả đều là động vật được bảo vệ, từ mấy tới mấy theo thứ tự, Lâm Thiên Du vỗ vai gấu con, giao trọng trách:

"Ở đây giao cho anh đấy."

Gấu đen chớp mắt mấy cái không hiểu ra sao, nhưng đến lúc phải săn mồi, nó hạ thấp người xuống, liên tục điều chỉnh vị trí, ẩn mình trong bụi cây.

Lâm Thiên Du chuyển thiết bị livestream sang cầm tay, rồi nói nhỏ:

"Tiếp theo mời mọi người theo dõi cảnh động vật hoang dã sinh tồn săn mồi, tôi là phóng viên tạm thời lên sóng cố gắng giải thích, mọi người nghe tạm thôi, phóng viên không chuyên Lâm Thiên Du.”

"Được rồi, bây giờ chúng ta thấy gấu con đã tìm được vị trí, nằm phục xuống, nó nhắm vào heo rừng hay hươu sao nhỉ?"

Gấu đen trông có vẻ ngu ngơ, nhưng lúc săn mồi hoàn toàn khác với lúc thả lỏng được v**t v*, chỉ hạ thấp người xuống, nấp trong bụi cây, nhìn theo hướng con mồi, có vẻ đang cân nhắc, thực ra đã chọn được con mồi, chờ thời cơ.

Bình tĩnh, điềm tĩnh.

Chờ đợi lâu khiến phòng livestream đầy lời cổ vũ bắn tới tấp dần biến mất.

Mọi người đều chờ đợi cú đánh chính xác sau khi rút lui tích lũy sức mạnh.

Giọng điệu giải thích của Lâm Thiên Du đã dừng từ lâu, cô cũng bị cuốn vào không khí săn mồi căng thẳng và kích động.

Không dám thở mạnh, sợ hươu sao không xa phát hiện bất thường hoảng loạn chạy trốn.

Mặc dù hươu sao là động vật ăn cỏ, nhưng một đàn hươu hoảng loạn khi bị thú dữ xông tới, trong hoảng loạn giẫm đạp lung tung, cũng có khả năng dẫm lên kẻ săn mồi.

Nếu né tránh không kịp, ở trong tự nhiên, bị dẫm một cú, thú dữ bị thương gần như bị kết án tử hình.

Trong tiếng nước chảy, gấu đen bất ngờ lao ra khỏi bụi cây, thân hình to lớn lại rất nhanh nhẹn, trong khoảnh khắc va chạm với hươu sao.

"Rống—" Một tiếng kêu dài.

Sự thay đổi đột ngột khiến đàn hươu bị kích động, như giọt nước lạnh rơi vào vạc dầu sôi, một số quay đầu chạy vào rừng, một số nhảy xuống nước định chạy sang bờ bên kia, nhưng bị cá sấu cắn trúng.

Hươu giãy dụa trong nước, mặt nước xoáy tung bọt trắng.

Trong khi đó gấu đen hạ gục một con hươu khỏe, cắn một phát vào sống lưng, tiếng xương gãy rõ ràng ngay cả trong tiếng nước ồn ã.

Hươu cố vùng vẫy trong hấp hối, nhưng chân sau đã hoàn toàn tê liệt, thảm hại để dòng nước cuốn trôi, chỉ còn hai chân trước vẫn giật giật cố đứng dậy.

Không cho nó cơ hội, gấu cắn cổ kéo con hươu rời khỏi chiến trường hỗn loạn.

Như vị thần chiến thắng oai hùng, ngoạm con mồi của mình, bước từng bước về phía Lâm Thiên Du.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 85: Đuôi lông xù từ trên cây thả xuống, nhẹ nhàng cong cong (3)



[!!!]

[Aaaaa— Đẹp trai quá!]

[Chết tiệt, mới đúng là thú hoang, mới thực sự là thú dữ! Hoàn toàn không nhiều lời, đánh trúng một phát.]

Gấu con đặt con mồi trước mặt cô, "Gầm!"

Không khí vẫn còn mùi máu, chiến trường săn bắn không yên tĩnh xuống chỉ vì gấu con rời đi, cá sấu cắn chết hươu lăn qua lăn lại, khuấy động mặt nước.

"Cực nhọc rồi." Lâm Thiên Du vuốt đầu nó, lau sạch nước dính cằm, cho vài viên kẹo để thưởng.

Gấu ngẩng đầu há mồm, có vẻ đang điều chỉnh vị trí kẹo trong miệng, nhai rắc rắc.

Ăn nhiều kẹo, nó đã có kinh nghiệm.

Hàm răng có thể dễ dàng cắn gãy xương sống động vật, nghiền nát vài viên kẹo còn dễ hơn nữa.

"Cái này anh tự ăn đi, tôi chưa đói."

Ăn sáng rồi là một phần, phần khác là... đây là hươu có xếp hạng, gấu đen cũng là động vật được bảo vệ, nó ăn cũng chỉ là ăn thôi.

Lâm Thiên Du không thể thử nếm, mấy ngày nay ăn toàn thịt rồi, cô cũng không còn hứng thú với khối thịt lớn này.

Ăn kẹo mở vị, gấu l**m môi, nghe Lâm Thiên Du nói vậy, nó nghiêng đầu, đôi mắt tròn lồi lồi chớp chớp cũng không biết đang nghĩ gì.

Chỉ thấy cô không động tay, gấu lôi thêm con hươu về phía này, "Gầm?"

Lâm Thiên Du quen thuộc v**t v* an ủi: "Ừ ừ ngoan. Cảm ơn anh, anh ăn đi."

Bị từ chối lần nữa, gấu đen bộp ngồi xuống cạnh hươu, cắn rách lớp da bên ngoài, xé toạc ra, cố ý cắn miếng thịt mềm bên trong, quay đầu đưa tới cho Lâm Thiên Du.

"!!!!"

"Gấu con— khoan đã!"

Lâm Thiên Du nhận ra rằng khoảnh khắc cô nhảy vào sách, cũng không hoảng hốt bằng lúc này bị gấu đuổi theo cho ăn thịt.

Đặc biệt thịt vừa cắn xuống, còn nhỏ máu, và còn ấm.

Lâm Thiên Du vội giơ tay ấn đầu gấu xuống:

"Ngoan nào, tôi thực sự không ăn, anh tự ăn đi, hay là đợi chút nữa cho đại bàng tới ăn cùng?"

[Ôi, sao streamer cứ từ chối mãi vậy, đó là tấm lòng của gấu mà.]

[Cấm ăn thịt hươu nhé các bạn! Cấm ăn thịt hươu! Một bên ăn miếng thôi là cảnh sát internet định vị liền.]

Khán giả trong phòng xem Lâm Thiên Du luôn chiến thắng trên các chương trình, chưa bao giờ thua ai, giờ bị gấu đuổi theo cho ăn thịt chạy vòng quanh cười sằng sặc.

Và bình luận: Hôm nay đến lượt cô!

Mặc dù gấu con không có ý xấu, chỉ thuần túy là thấy người chỉ ăn hai quả trái cây không tươi nên đuổi theo cho ăn thịt.

Nhưng mọi người vẫn thích thú không dằn được.

Trong nhận thức của động vật không có khái niệm dinh dưỡng hay ăn chay, duy nhất là — muốn sống sót thì phải ăn nhiều thịt, ăn nhiều thịt thì cơ thể mới khỏe mạnh.

Trước đây Lâm Thiên Du vẫn ăn một chút, hôm nay không ăn tí nào, gấu đen tự nhiên lo lắng.

Trong nhận thức của nó, không ăn thịt = sức khỏe kém.

Vì không muốn Lâm Thiên Du sức khỏe kém, nên gấu rất kiên quyết, nhảy tới nhảy lui đuổi theo sau lưng Lâm Thiên Du, miệng ngậm thịt nên không kêu được, chỉ phát ra tiếng "Ừm ừm".

“Tôi thực sự không ăn...” Lâm Thiên Du vừa bất lực vừa buồn cười, chạy được vài bước bỗng nghĩ ra cách, dừng lại, “Tôi ăn thịt khô, anh ăn thịt tươi trước đi, anh ăn xong phần còn lại tôi mang về ăn nhé?”

May mắn là trong ba lô cô còn thịt cừu khô hôm qua, giờ lấy ra, để gấu thấy cô ăn, chắc nó sẽ không đuổi cho ăn thịt nữa.

Thịt cừu khô này khác với loại bán ở siêu thị, Lâm Thiên Du tự mày mò, úp thịt cừu que trên than cho khô cứng thơm rồi rưới gia vị lật qua lật lại, màu giống thịt bò hơn, nhưng khi ăn không cứng như thịt bò khô, mùi vị rất ngon.

Là món ăn lý tưởng khi đi khám phá rừng mưa.

Quả nhiên, sau khi thấy Lâm Thiên Du ăn thịt cừu khô, gấu dừng lại, nhìn thịt sống, rồi nhìn thịt cừu khô không còn nhận ra hình dạng, nó nghiêng đầu, có vẻ đã hiểu ra điều gì đó.

Vì vậy không còn đuổi theo.

Lâm Thiên Du nhai thịt cừu khô, mắt cong cong nói:

"Mau đi ăn đi, lúc còn tươi ngon nhất đấy."

Gấu nuốt vội hai miếng thịt trong miệng, "Gầm!"

Chạy vòng quanh trở lại, con mồi vẫn nằm yên chỗ cũ, trận chiến dưới sông cũng đã kết thúc, mặt nước trôi nổi vết máu nhạt, theo dòng chảy cuốn về phía hạ nguồn, dần tan biến.

Lâm Thiên Du vỗ đất, ngồi xuống chỗ cũ, từ từ nhai thịt khô.

Cô không đói lắm, sợ để thịt khô xuống, quay đầu gấu lại bắt đầu cho ăn nữa, chỉ có thể cầm thịt cừu khô trên tay, thỉnh thoảng cắn một miếng.

'Rắc' tiếng cành cây gãy nhỏ vang lên thoáng qua rồi biến mất.

Sau đó 'bịch' một tiếng, không biết cái gì rơi xuống gần chỗ Lâm Thiên Du.

Là một con rắn đen nhỏ.

Khi nhìn thấy nó, Lâm Thiên Du không hề bất ngờ.

Lúc nằm trên cành cây giả làm cành cây, cô đã phát hiện ra rồi, dù sao... vảy đen sâu mà vẫn phản quang thật khó mà không nhận ra.

Cô cũng không biết loài rắn này, trông không thông minh cho lắm.

Đêm qua còn cố tấn công cô.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 86: Đuôi lông xù từ trên cây thả xuống, nhẹ nhàng cong cong (4)



Gấu đang ăn chú ý qua bên này, ngẩng đầu từ xác hươu lên, phát hiện con rắn thì híp mắt, rồi cúi xuống tiếp tục ăn.

Rõ ràng không coi nó là mối đe dọa.

Lâm Thiên Du nhìn con rắn, cảm thấy chưa tới 10 cm, có lẽ đói, liếc liếc nhìn xác hươu bên kia, nhưng không dám tranh giành với gấu.

Nghĩ một lát, Lâm Thiên Du lấy thịt cừu khô chưa ướp gia vị.

So sánh kích thước, cắt một phần ba thịt cừu khô:

"Đây."

Con rắn ngẩng đầu lên, kiêu ngạo không nhìn thịt khô lấy một cái, nhưng đuôi phản bội nó, từ từ tiến lại gần, quấn lấy thịt khô.

Nó ăn chắc phải nuốt một lần.

Sau đó Lâm Thiên Du thấy rắn há miệng liên tục thay đổi góc độ, nhưng không thể nuốt thịt khô vào được, cuối cùng tức giận quấn chặt lấy thịt khô, con rắn nhỏ xíu vậy mà quấn không hết, thịt khô vẫn còn nửa khúc không bị quấn.

Nó sử dụng hết kiến thức, quấn, lộn, xiết!

Thịt khô chẳng hề rung động, lúc lộn người đuôi buông lỏng, thịt khô rơi thẳng xuống người rắn.

Đuôi rắn giật giật, vậy mà bị đè không cử động được.

"Pfft— Haha, đang làm gì thế này."

Theo lý mà nói, cảnh săn bắn nghiêm túc không nên cười, nhưng... suýt bị thịt khô phản sát thì sao đây.

Lâm Thiên Du lấy thịt khô lên ngay, nếu bị thịt khô đè chết thì quá nhục nhã.

[Động vật gì thế này, buồn cười quá haha.]

[Đây là rác rưởi.]

[ĐM, các cô thậm chí còn không chịu gọi nó là rắn, nó là rắn độc đấy nhé! Tôn trọng một chút.]

Lâm Thiên Du thấy bình luận, gật đầu, "Nó đúng là rắn độc."

Nếu không thì không thể sống sót trong môi trường phức tạp của rừng mưa khi chỉ to bằng lòng bàn tay, răng không sắc, nếu không có chút nọc độc thì khó mà tồn tại.

Một lúc sau, dòng bình luận im lặng trôi qua: [Cảm giác con sóc nhỏ hôm qua gặp còn đánh lại nó được.]

Cuối cùng Lâm Thiên Du phải xé thịt khô thành sợi nhỏ mới cho rắn ăn hết.

Đừng nói tới xác hươu, miếng thịt rơi từ hươu chết cũng có thể đè nó chết dưới đất.

Ăn xong thịt khô, con rắn bò lên cây giả làm cành cây.

Lâm Thiên Du nhìn động tác của nó, im lặng, cô nghĩ một lát, chọn ‘lảo đảo’ để hình dung cách con rắn đi xà cạp.

Gấu đen no bụng uống nước bên sông.

Hươu ăn xong phần lớn, phần còn lại, nếu có động vật nhỏ may mắn đi ngang qua cũng là bữa no nê.

Nghỉ ngơi một lúc bên sông, đến khi mặt trời thay đổi vị trí, Lâm Thiên Du mới rời đi, quay lên phía núi.

--- Buổi trưa nắng gắt nhất.

Đi dưới bóng cây cũng ngột ngạt khó thở, nhưng vẫn tốt hơn phơi nắng trên đó.

Lâm Thiên Du quạt nón, dùng dao chặt bụi cây, dựa gậy leo núi, muốn lên trên tìm hạt khô chín. Dù sao cũng gặp sóc rồi mà.

Đi đường, Lâm Thiên Du trò chuyện với fan nói: "Đã lâu rồi không ăn hạt khô."

Hạt thông, hạt dẻ... rang với muối trong chảo rất ngon.

Giá trị dinh dưỡng cũng cao, quan trọng nhất là, ăn hoài thịt, cũng muốn ăn món khác đổi vị.

Gấu đen đi đường vẫn quan sát xung quanh, thường khi săn mồi, nó bắt một con ăn hết rồi mới đi bắt con khác mang về.

Nhưng hôm nay chỉ bắt một con, rõ ràng gấu không hài lòng.

Vì vậy luôn chú ý xung quanh, nếu thấy con mồi xuất hiện, sẽ lao tới bắt ngay.

Động vật gần sông sau rối loạn đều chạy hết, động vật có khứu giác nhạy, có thể phải đợi mùi máu tan đi mới có động vật tới.

"Mùa này trong rừng mưa có hạt khô không?"

Đi được một lúc, Lâm Thiên Du lại hỏi.

Ở trong rừng mưa, Lâm Thiên Du không cảm nhận rõ các mùa ngoài mùa đông có nhiệt độ rõ rệt, đặc biệt bây giờ mùa thu nóng như vậy, không biết hạt khô có mọc không.

"Hay là tìm thẳng sóc đi." Lâm Thiên Du suy nghĩ: "Chúng chắc có dự trữ hạt qua đông."

Chỉ là... dùng gì để trao đổi với sóc đây.

Hạt khô là thức ăn, cô cũng phải dùng thức ăn để đổi chứ.

Lâm Thiên Du vẫn đang tìm cây gặp sóc lần trước, quay đầu thấy gấu đen đi theo hướng khác, "Hả? Gấu con?"

"Ú?"

Ngẩng đầu nhìn đàn ngựa vằn không xa, Lâm Thiên Du nhướng mày, "Còn săn nữa à?"

"Gầm!"

Ngựa vằn tính khí hung dữ, nhưng sức chiến đấu không mạnh, hươu hoảng loạn cực độ vẫn có thể phản công bằng sừng, còn ngựa vằn thì... chỉ có thể cực kỳ hung dữ trong tình trạng hoảng loạn cực độ.

"Được rồi. Nhưng bắt được tôi cũng không ăn đâu nhé." Thở dài, Lâm Thiên Du nhắc:

"Chú ý an toàn, coi chừng bị dẫm đạp."

Gấu kêu ú ớ một tiếng, chạy về phía đàn ngựa vằn.

Lâm Thiên Du không đi xa, định tìm gần đây thôi, kết quả không thấy sóc nhỏ, nhưng tự mình phát hiện cây hạnh.

Những quả hạnh như nhị hoa ôm ấp quấn quýt dưới lá, đã rụng lớp vỏ xanh lá, chín màu nâu nhạt.

Hạnh không ít, nhưng Lâm Thiên Du không hái trơ trọi một cây, mà mỗi cây chỉ hái hai ba quả.

Cô chỉ hái thử miếng vị, còn lại để sóc chuẩn bị qua đông.

Chỉ hái như vậy mà không biết tự lúc nào đã đi xa chỗ ban nãy.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 87: Đuôi lông xù từ trên cây thả xuống, nhẹ nhàng cong cong (5)



Lâm Thiên Du quay đầu nhìn, gấu con chắc cũng đuổi theo ngựa vằn rồi, giờ quay lại cũng chưa chắc tìm được, thôi tiếp tục hái hạnh, đợi gấu săn xong quay lại tìm cô.

Gấu tìm người bằng khứu giác, cô tìm gấu chỉ được dựa vào mắt, nếu đi nhầm hướng lỡ mất thì rắc rối hơn.

Lâm Thiên Du gom tập trí tưởng lang thang, giơ tay hái hạnh phía trên, bỗng chốc chạm phải cái gì đó.

[!!! Tay có lông!]

[Chết tiệt, đừng nói kinh dị vậy chứ!]

[Khỉ? Là khỉ à?]

[A á á tôi nhớ nó rồi! Tôi thấy nó trong phòng của Tư Tư, nó cướp mất con thỏ của Tư Tư, nhưng không ăn, chỉ xé xác chơi đùa. Chắc chắn là nó!]

Lâm Thiên Du rút tay lại, con khỉ đang ngồi trên cây mới lộ mặt, giật luôn những quả hạnh Lâm Thiên Du hái được nửa chừng.

Lông khỉ đen trắng đan xen, đỉnh đầu một vòng đen, lông trắng hơi vàng vàng.

Hơi giống khỉ đuôi cuộn, nhưng chỗ này lại không giống môi trường khỉ đuôi cuộn thích.

Lâm Thiên Du đang suy nghĩ khỉ loài gì, bỗng con khỉ ngồi trên cây lao ra, ném hạnh về phía Lâm Thiên Du.

Ném xong còn kêu lớn: "Rít rít!" Tiếng vút lên rất cao nghe có hơi ghê tai.

Lâm Thiên Du đẩy hạnh ra, xoa xoa tai, "Đừng kêu nữa."

Nghe lời Lâm Thiên Du, khỉ không những không ngừng, còn kêu to hơn, nhặt mọi thứ có thể ném xung quanh ném về phía cô.

Khỉ có vẻ ném lung tung, nhưng thực ra ném mạnh lắm.

Lâm Thiên Du nhíu mày kêu 'khụt' một tiếng, khỉ có vẻ cảm nhận được, nhảy lên cây cao hơn.

Mò mẫm bắt đầu ném đá xuống.

Âm thanh tấn công cùng đá vụn, khỉ biết cách khiêu khích phá hoại tâm lý người khác.

Lâm Thiên Du bắt lấy đá, quay người ném trả lại khỉ.

"Rít rít! Rít rít!" Khỉ hoảng loạn trèo nhảy lung tung trên cây, chân giẫm cành cây lách cách không ngừng.

Cũng không biết con khỉ chết tiệt từ đâu ra, may chỉ có một con, Lâm Thiên Du dạy dỗ một chút, quay người định đi chỗ khác hái hạnh.

Ai ngờ mới quay đi, con khỉ đột ngột kêu lớn lao tới cố giật ba lô của cô.

Ba lô đeo sau lưng, cô xoay người lại, khỉ nhìn thấy ngay.

[Hơi giống con khỉ già của tôi ở núi Ngũ Châu, thấy ai cũng cướp.]

[Khỉ thực sự là loài động vật ghê tởm, vô lý nhất.]

Tuy nhiên, linh trưởng có trí thông minh sử dụng công cụ.

Trí thông minh tất nhiên không cần phải nói.

Linh trưởng có trí thông minh cao lại ham hố và thích khiêu khích, mới là phiền phức nhất.

Lâm Thiên Du tất nhiên không thể để nó cướp đồ đi, khi khỉ với tay tóm ba lô, cô lập tức tát một cái không nói hai lời.

Tay bị đánh đau, khỉ kêu lớn buông tay, quay sang cào cô.

Lâm Thiên Du chỉ lùi nửa bước thoải mái, tránh khỏi tầm tay với dài ra của khỉ, nhìn nó giận dữ cào lung tung.

Đều là động vật lông xù, khi nổi giận toàn thân gấu trông xù hơn, nhưng con trước mặt, giống như ông già rụng tóc nhiều kiếp sống.

Hàm răng lộ ra của khỉ xấu xí kinh khủng.

Phòng livestream reo hò đánh hay.

Lâm Thiên Du vỗ chỗ ba lô bị cào, định đi thì khỉ đột ngột nhảy tới, túm lấy thiết bị livestream treo trên không.

[?!]

Trong màn hình đột nhiên xuất hiện bộ mặt xấu xí của khỉ, còn góc 45 độ nghiêng lên trên, bộ dạng đáng sợ đến nghẹt thở.

[Cứu tôi với, tôi bị khỉ bắt cóc!]

[Gì cơ? Nói gì thế, đừng diễn nhiều thế, cứu tôi trước đi tôi sợ lắm.]

[Tôi ghét khỉ nhất!]

"Rít rít!!!" Khỉ cướp được thiết bị livestream, đứng trên cành cây nhảy múa.

Dùng tư thế cực kỳ khiêu khích cầm đồ của Lâm Thiên Du.

Mới hỏng hai cái, cái mới nhất này mới được một ngày đã xảy ra chuyện, Lâm Thiên Du tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Liền giẫm chân lên cây, tay vừa chạm cành cây gốc phía trên định dùng sức, khỉ thấy cô leo cây, quay người chạy vào rừng.

Lâm Thiên Du nhảy xuống trực tiếp đuổi theo, "Dừng lại!"

Khỉ chạy còn kêu, cố ý nhảy lung tung trên cây.

Lâm Thiên Du ấn thái dương, kiên nhẫn cạn, không đuổi nữa, trực tiếp nhặt hòn đá, hạ gục nó, nếu tay không đánh chết thì coi như cô xui xẻo.

Tự trong lòng lẩm bẩm, đang chực ném đá thì một bóng dáng lao ra từ trên cây, con khỉ đang khoe mẽ bỗng bị cắn vào miệng, "Rít--!"

Tiếng kêu thấu xương vang lên, con khỉ nhảy nhót ban nãy giờ mềm oặt chết trong miệng báo hoa.

Thiết bị livestream rơi khỏi tay khỉ, không rơi xuống đất mà bị cành cây đỡ.

Báo hoa cắn khỉ, cúi đầu nhìn Lâm Thiên Du, không vội xuống mà nằm đó, thong thả thưởng thức món ngon.

Răng nhọn cắn gãy xương, tiếng 'rắc rắc' như người ăn xương giòn, dễ dàng đơn giản.

Thực đơn của báo hoa rộng, thứ khó ăn như linh cẩu chán quá cũng bắt một con về ăn.

Khỉ tất nhiên cũng không thoát khỏi phạm vi thực đơn.

Lâm Thiên Du:

"Gặp lại rồi đấy, anh báo."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 88: Đuôi lông xù từ trên cây thả xuống, nhẹ nhàng cong cong (6)



Báo hoa ăn cơm rảnh rỗi liếc mắt, phun khí ra, nhưng không kêu tiếng nào.

Lâm Thiên Du đứng dưới gốc cây, ngửa đầu nói chuyện với nó:

"Anh giúp tôi ném thiết bị xuống được không?"

Trên cây chỗ đó chật quá, dù báo hoa giỏi leo trèo cây nhưng thân hình cũng không nhỏ, Lâm Thiên Du lên sẽ không có chỗ đặt chân.

Sợ nó không hiểu, còn mô tả cụ thể, "Cái bạc bên cạnh đó, tròn tròn."

Báo hoa chưa kịp trả lời, bình luận đã dồn dập từ chối tràn ngập màn hình.

[Streamer quay lại đi, để tôi nói chuyện với báo hoa.]

[Đúng đó, không cần lo lắng cho chúng tôi, ở đây chúng tôi có thể sống tốt, cố gắng đừng cứu chúng tôi nữa, cảm ơn.]

[Khỉ: Lúc trước trong tay tôi các cô không phản ứng thế đâu nhé.]

[Hả? Mày chết rồi sao còn nói chuyện được vậy? Quản lý làm ơn cấm bình luận trên đi.]

...

Thiết bị livestream dù ở trên cây, nhưng đồng hồ hiển thị bình luận vẫn trong tay Lâm Thiên Du.

Đọc bình luận, cô: "..."

Khó chịu quá, sức hấp dẫn của báo hoa lớn thế à.

Ngẩng đầu lên thấy báo hoa cũng đang nhìn mình, Lâm Thiên Du cong mắt, vẫy tay với nó.

Móng vuốt báo hoa cử động, bước lên xác khỉ tiếp tục ăn thịt.

Thịt chỉ vài miếng, coi như ăn vặt, báo hoa ăn chậm rãi nửa ngày, rõ ràng không phù hợp tính cách báo hoa.

Đuôi lông xù thòng xuống từ cành cây, trong đám lá xanh xen lẫn đuôi lông xù đốm đen, rất khó không chú ý.

Lâm Thiên Du giơ tay tóm lấy.

Ngón tay chưa kịp chạm, báo hoa đã rút đuôi lên.

"Không cho sờ à?"

Mặc dù báo hoa không thích nói chuyện, nhưng Lâm Thiên Du dựa vào nhiều năm giao tiếp với động vật, cũng có thể phân tích ra báo hoa đang tâm trạng tốt.

Nghe câu đó, đuôi rút đi lại thả xuống.

Tuy nhiên, khi Lâm Thiên Du lại đưa tay ra, báo hoa lại 'xoẹt' rút đuôi lên.

Chắc chắn rồi.

Báo hoa đang trêu cô chơi.

"Được rồi, không cho sờ thì thôi."

Lâm Thiên Du chéo tay, quay lưng về phía nó.

Báo hoa tưởng cô sắp đi.

Nhưng Lâm Thiên Du đột ngột giơ tay, túm lấy đuôi lông đang thả lỏng cảnh giác.

"!!!!"

Báo hoa đột ngột cứng người.

Đuôi cầm trong tay dày mượt, bằng cổ tay cô.

Báo hoa là biểu tượng tài lộc may mắn, con người tin nó có thể mang lại vận may.

Lâm Thiên Du cũng cười vuốt thêm vài cái, đây không phải là sờ vào tài lộc à.

Có thể cảm nhận đuôi trong tay cứ run run, như đang cố thoát ra, nhưng... cô có dùng sức mạnh gì đâu.

Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du vuốt càng hăng.

Đuôi báo hoa từ ban đầu vùng vẫy, đến sau thả rơi xuống không cử động, lúc Lâm Thiên Du buông tay, khẽ vẫy một cái, khi bị bắt lại lại không nhúc nhích.

"Được rồi, tôi phải về đây." Lâm Thiên Du chỉ thiết bị, "Ném xuống cho tôi nhé?"

Báo hoa đổi tư thế, nằm nghiêng trên cây duỗi một cái lười biếng.

"Anh báo?"

Báo hoa duỗi mình vung móng vuốt đẩy thiết bị livestream xuống.

Lâm Thiên Du cười cảm ơn, bắt lấy thiết bị rơi xuống, mở chế độ tự động theo dõi, vẫy tay về phía báo hoa:

"Lần sau gặp lại."

Cô phải về làm hạt khô.

Lâm Thiên Du mới đi được vài bước, báo hoa đã lặng lẽ nhảy xuống từ cây.

Cô không thấy, nhưng khán giả trong phòng livestream thì thấy rõ ràng.

[Ngoái đầu lại đi chứ, mèo lớn đang nhìn cô kìa!]

[Nhìn thế này báo hoa đẹp hơn nữa, mèo lớn kiêu ngạo đẹp trai còn giúp đánh khỉ, huhu... nếu không sợ báo anh cãi nhau với gấu con, thực sự muốn streamer mang cả hai về.]

[Mèo lớn làm nũng à? Tính cách nhỏ nhen này tôi rất thích.]

...

Khi Lâm Thiên Du quay lại không thấy gấu con, trời nắng nóng quá, liền ngâm hạnh trước, đi tắm nước lạnh.

Nước vừa mới đưa lên từ sông còn hơi mát.

Tóc ướt vắt qua đầu thành nút, rửa sạch hạnh cho vào chảo rang.

Lúc tắm, camera livestream luôn hướng về phía hạnh.

Hạnh này nhỏ hơn hạnh bán ngoài chợ, nhưng hạnh rừng mà cho quả to như thế này cũng được lắm rồi.

Lâm Thiên Du rang hạnh khô, lấy ra đập từng quả, đập xong mới cho vào chảo.

Rang muối không có mùi vị gì, nhưng nhìn màu cũng không tệ.

Lúc đầu Lâm Thiên Du điều chỉnh sai lực đập, liên tiếp vỡ vài hột, sau mới đập được nguyên vẹn.

Chỉ là bên trong có hỏng, đập ra phải vứt bỏ khá nhiều.

"Điêu Điêu chạy đâu rồi nhỉ."

Lâm Thiên Du ném quả hạnh vào miệng, bóc vỏ bằng tay đặt trên lá cây.

Không biết gấu đen và đại bàng đuôi đỏ có chịu ăn hạnh rang chế biến không, để lại đó đợi chúng quay lại thử.

Chia làm hai phần, một phần bọc mật ong vỏ giòn, một phần cho chim nhỏ không thích ngọt.

Ngồi chờ một lúc, lúc Lâm Thiên Du gần bóc hết hạnh thì gấu đen quay lại, miệng cắp một con gà.

Gà sống.

Mào gà còn lắc theo đầu.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 89: Đuôi lông xù từ trên cây thả xuống, nhẹ nhàng cong cong (7)



"Không phải đuổi theo ngựa vằn à?"

Lâm Thiên Du tiến lên lấy con gà từ miệng gấu ra, bị gấu cắn, gà trống này chắc cũng sợ tới mức tê liệt, giờ không cử động.

Gấu cọ cô, "Gầm."

Ăn.

Ngựa vằn không thể ăn.

Nhưng gà có thể.

Đây là bắt cho cô, còn sống mang về.

"Cực nhọc rồi gấu nhỏ." Nụ cười trên mặt Lâm Thiên Du càng sâu, nâng cái đầu nhỏ lông xù lắc qua lắc lại.

Gấu l**m mũi, ngửi ngửi, có vẻ ngửi thấy mùi gì đó, nghiêng đầu cọ lòng bàn tay cô, "Gầm?"

"Hả?" Lâm Thiên Du cọ lại, "Mùi báo hoa à? Gặp khỉ trên cây, báo hoa giúp tôi lấy lại thiết bị."

Lâm Thiên Du cũng có thể cướp lại, chỉ là con khỉ dù phiền phức nhưng vẫn có thứ hạng, tay nhẹ tay nặng khó xử lý, cũng không biết khỉ chịu đòn không, khó ra tay.

Vì vậy, vẫn phải cảm ơn báo hoa.

Nhìn gấu cứ cọ vào tay mình, Lâm Thiên Du cười vuốt lông bụng nó, "Tôi còn sờ đuôi nó nữa."

Gấu nghiêng đầu, "Gầm?"

Lâm Thiên Du nói chậm rãi lặp lại một lần nữa, cũng không biết gấu có hiểu ý nghĩa của từ này không.

Gấu nghe xong cũng không phản ứng gì, rồi quay người, "Ú!"

"Hả?" Lâm Thiên Du sững người, hiếm khi không hiểu ý gấu.

Tuy nhiên...

Cô có vẻ đoán ra điều gì, "Anh cũng có đuôi à?"

"Gầm!" Gấu tự hào ngẩng đầu.

Khác với đuôi báo hoa, đuôi gấu rất ngắn, và quấn tròn lại, cùng màu lông trên lưng, không chú ý sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của đuôi.

Giống như nắm chặt một quả bóng lông mềm mại xù xì.

[Hu hu! Đưa camera lại gần để tôi nhìn thử!]

[Khó chịu quá, quấn lại rồi, tôi cũng muốn vuốt đuôi gấu béo.]

[Gấu ngoan ngoan dễ thương quá đi, một cái một cái để chị hôn, một ngày hôn trụi một con gấu.]

"Đây, thử xem có thích không."

Lâm Thiên Du lấy hạnh ra, bình thường gấu hoang rừng cũng tự đập hạnh ăn, chỉ là loại hạnh rang muối này chắc là lần đầu ăn.

Không tự mở vỏ, tất cả đều bóc sạch vỏ trắng muốt, cả lớp mỏng giữa vỏ và hạt, Lâm Thiên Du cũng bóc hết.

Gấu nhai rắc rắc, không ăn phải vỏ cứng, mặn ngọt giòn tan, mắt cong lên.

Rõ ràng rất thích.

"Lần sau tôi hái thêm hạt khô khác."

Mật ong và hạt khô rất hợp, giống như hai thứ gấu thích kết hợp lại, làm nổi bật ưu điểm.

Ngoại trừ - bóc vỏ hơi rắc rối.

Nhưng gấu thích, rảnh rỗi cũng chỉ rảnh rỗi, ngồi cả ngày cũng có thể bóc được khá nhiều.

Lâm Thiên Du làm nửa ngày, gấu hai cái nuốt hết, rồi ôm bình nước mật ong uống ngon lành.

Ăn no uống đủ buổi chiều, gấu đen thêm bữa trà chiều ngọt ngào, dựa vào Lâm Thiên Du cọ đi cọ lại.

Vuốt nhẹ nhàng tai gấu, Lâm Thiên Du ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy bầu trời quang đãng như bình yên trước cơn bão.

Theo lý, đại bàng đuôi đỏ sẽ tự bảo vệ tổ trong tình huống mưa bão cực đoan.

Nhưng...

Lâm Thiên Du vẫn hơi lo, "Hôm nay có thể có bão, mình đi tìm Điêu ĐIêu nhé."

"Gầm!"

Đến muộn thế này, đại bàng đuôi đỏ rất có thể dự đoán thời tiết thay đổi, nên đi khắp nơi nhặt đồ để gia cố tổ.

Đại bàng đuôi đỏ dời tổ cũ, vị trí tổ thứ hai chỉ có Lâm Thiên Du biết.

Cùng gấu tìm tới.

Như dự đoán, không thấy đại bàng đuôi đỏ trong tổ.

Lâm Thiên Du leo cây, gấu dưới đất lén quay thiết bị.

Chim non trông khỏe mạnh hơn trước, những quả trứng khác vẫn chưa nở.

Đại bàng đuôi đỏ trí nhớ tốt, thấy Lâm Thiên Du không những không sợ, còn vui vẻ rung cánh, kêu lên tiếng ngân nga, trong trẻo "Chíp!"

Lâm Thiên Du vuốt cái đầu nhỏ, hỏi: "Mẹ em đâu rồi?"

"Chíp?" Chim non không có khả năng phân biệt ngôn ngữ, nghiêng đầu, không hiểu.

"Vậy tôi ngồi đây chờ một lát nhé, đợi mẹ về tôi dẫn cả hai cùng đi."

Lâm Thiên Du sửa lại rìa tổ, muốn thử có thể mang luôn cả tổ về không.

Kết quả vừa chỉnh, chú ý thấy bên cạnh treo một vật lạ không hợp, tròn tròn...

Mặc dù không còn hoa, Lâm Thiên Du vẫn nhận ra ngay, đây là vòng hoa cô đan cho chim nhỏ trước đây.

Lâm Thiên Du kinh ngạc, cầm lên, rìa hoàn toàn khô rồi.

Hoa không thể giữ lâu, lâu như vậy đã héo từ lâu rồi.

Sau khi đưa, không thấy chim nhỏ đeo, cứ nghĩ bay lượn làm rớt đâu đó, rừng mưa to thế này, mất đồ tìm lại gần như không thể.

Không ngờ chim nhỏ lại cất vòng hoa trong tổ.

Lại còn là vòng hoa đã xấu.

"Mình ngồi đây chờ nhé."

Lâm Thiên Du đặt vòng hoa không còn hoa lại tổ, cô đến là muốn đưa chim nhỏ về chăm sóc, chim mẹ không ở nhà, cô cũng không thể mang tổ đi trước được.

Như vậy chim mẹ về không thấy chắc hoảng lắm.
 
Back
Top Bottom