Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 70: Sao anh không cản đại bàng nhặt vỏ sò



Nhân viên đều trải qua đào tạo khi nhận việc, biết những loài nào trong khu rừng mưa nguy hiểm không nên chọc giận, đại bàng đuôi đỏ hiển nhiên nằm trong danh sách đó.

Vì vậy, nhân viên đối mặt đại bàng đuôi đỏ, sợ đến mức không dám cử động.

May mà sự chú ý của đại bàng đuôi đỏ không đặt trên anh ta, mà nhìn về phía những vỏ sò trên bãi cát.

Sau một lúc đối mặt căng thẳng, nhân viên run run mở miệng, thử đẩy cái xô tới:

"...Muốn... cái này à?"

Đại bàng đuôi đỏ vỗ vỗ cánh, lùi lại hai bước, quay đầu bay đi.

Nhân viên sợ đến mức, nhặt xô lên, lung tung ném vỏ sò xuống đất.

Có vẻ như muốn tranh thủ hoàn thành công việc rồi rời khỏi đây thật nhanh.

Không ngờ, đại bàng đuôi đỏ quay lại rất nhanh, không những thế, khi bay lại còn ngậm theo cái túi nhựa.

Thấy vậy, nhân viên thở dài:

"Tôi tưởng đại bàng đuôi đỏ bị vướng vào túi nhựa ngoài kia, nên muốn giúp gỡ túi nhựa ra.”

Trời biết, đối đầu với chim ăn thịt, anh ta đã tâm lý chuẩn bị như thế nào mới dám đưa tay ra. Nếu không xem livestream của Lâm Thiên Du, thấy mặt hiền lành của đại bàng đuôi đỏ, anh ta thật sự không dám đưa tay.

Chỉ là trong video, đại bàng đuôi đỏ hiểu động tác của anh ta là muốn cướp túi nhựa, nên hung hãn táng cho anh ta một cú.

Sau khi nhân viên rụt tay lại, đại bàng đuôi đỏ đặt túi nhựa xuống, rồi nhặt vỏ sò bỏ vào.

[???]

[... Vậy ra không phải không muốn vỏ sò, mà là ghét cái xô của anh đấy.]

[Hiu hiu dễ thương quá, đựng vỏ sò cho Lâm Thiên Du vào trong túi nhựa của chị ấy cho nó!]

Nhân viên kinh ngạc, bèn chủ động lấy vỏ sò trong xô ra muốn bỏ vào túi.

Không ngờ đại bàng đuôi đỏ không thèm nhìn, lại táng thêm một cú nữa.

...

Nhìn nhân viên trong video bị đánh hai lần trong thời gian ngắn, đại bàng đuôi đỏ đậu trên vai Lâm Thiên Du lắc lắc lông.

Lâm Thiên Du vuốt cánh nó, giải thích:

"Nó tưởng anh định cướp nên mới ra tay."

Nhân viên hiểu ra, lần đầu anh ta muốn giúp lấy túi nhựa, đại bàng đuôi đỏ tưởng anh ta cướp đồ của nó, lần thứ hai lại đưa tay, chắc chắn cũng lý do tương tự.

Video phát đến cuối, đại bàng đuôi đỏ nhặt đủ vỏ sò rồi bay đi cùng túi nhựa, để lại nhân viên làm việc một mình giữa bãi cát trống trơn.

Nhân viên gãi đầu: "Đạo diễn, vậy là tôi hoàn thành công việc chứ?"

Hoàn thành công việc?

Đạo diễn: "...Tất nhiên là có."

Ngừng một lúc, ông không nhịn được nói tiếp:

"Sao cậu không ngăn đại bàng đuôi đỏ lại khi thấy nó nhặt vỏ sò?"

Nhân viên: "???"

Một cú của nó làm tôi sợ đến nỗi ói cả mật ra ngoài, tôi dùng cái gì mà ngăn? Ông bảo tôi dùng cái gì mà ngăn!

[Haha, nhân viên: Lúc nhận việc cũng chẳng nói phải liều mạng cơ mà.]

[Hay cho cái lời ngăn lại đó, nhìn ra đạo diễn đã bị sốc rồi.]

[Nói cái gì! Việc này có gì phải tức giận, không phải chim nhỏ nhìn thấy người rừng ném vỏ sò rừng xuống rồi mang về cho chủ phòng à? Chuyện nhỏ thôi.]

[Lâm Thiên Du: Cảm ơn món quà từ thiên nhiên.]

Đạo diễn ho khan, vừa rồi não đã tê liệt một chút, nhận ra mình nói gì, đành cười xòa qua:

"Mọi người cũng đều thấy rồi đấy, quả thực đại bàng đuôi đỏ nhặt vỏ sò."

Theo sau nhân viên ném vỏ sò để nhặt.

Tất cả đều rơi trên bãi cát, không lấy từ xô của nhân viên ra, hoàn toàn đúng quy định.

Đạo diễn nói: "Về một số suy đoán vô căn cứ, mong mọi người tôn trọng sự thật. Video này tôi sẽ đăng lên trang web chính thức, không tin có thể tự kiểm chứng xem video thật giả, có bị cắt ghép không."

Kết thúc trọn vẹn vụ việc.

Đạo diễn cũng bỏ hai cái vỏ sò của Lâm Thiên Du vào túi, cầm lên nói:

"Lâm Thiên Du nói cô ấy cùng đại bàng đuôi đỏ và gấu đen một nhóm, vậy vỏ sò này tính cho Lâm Thiên Du."

"Hiện tại số lượng vỏ sò khá nhiều, nhóm sản xuất sẽ thông báo sau khi tính xong, các bạn có thể đi hoạt động tự do."

Về kết quả này, Quách Ngạn Bằng rất không cam tâm.

Muốn nói gì đó nhưng không tìm ra lý do, mắt đỏ ngầu vì tức.

Khi đi ngang qua Quách Ngạn Bằng đang trừng mắt, Lâm Thiên Du nhẹ vẫy cái quạt lông:

"Nhìn đi, đồng đội của tôi giỏi hơn nhiều so với những kẻ vô liêm sỉ, nóng nảy, hay la hét có kịch bản ấy."

Quách Ngạn Bằng nghĩ tôi không tìm cô, cô lại chủ động đến chê tôi, lập tức quát:

"Cô mắng ai đấy!"

"Dĩ nhiên là anh rồi." Lâm Thiên Du không hề nói bóng gió, thẳng thừng: "Ít chặn tầm mắt tôi, có lần sau tôi sẽ dùng cơ hội vi phạm thứ hai ngay."

Mắng không lại, đánh không lại, bên cạnh còn có đại bàng đuôi đỏ và gấu đen hung dữ nhìn chòng chọc.

Quách Ngạn Bằng hoàn toàn bất lợi.

Thông thường trong tình huống này, An Lan Thanh đã sớm ra mặt dàn xếp.

Tuy nhiên lúc này, An Lan Thanh đang quỳ bên cạnh, giống như bị cuốn hút hoàn toàn bởi những cái vỏ sò trong xô, không để ý tới chuyện gì đang xảy ra ở đây, từng cái một nhặt vỏ sò đếm đếm.

Quách Ngạn Bằng mím môi, không chịu nuốt cục tức này xuống, sợ mất mặt nên cũng không dám nói gì thêm.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 71: Ăn thịt cua



Đạo diễn sau khi xem video liếc qua đây:

"Cậu cũng nên ngoan ngoãn đi, còn khiêu khích các khách mời vô tội khác của chương trình, cậu cút khỏi chương trình của tôi ngay."

Ông hiểu rõ nhất mối quan hệ thật giữa Lâm Thiên Du và động vật, vì lợi ích chương trình, nếu Lâm Thiên Du và Quách Ngạn Bằng xảy ra xung đột, ông tất nhiên ủng hộ Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du không đi tìm hiểu tâm trạng hiện tại của Quách Ngạn Bằng, dẫn hai đứa nhỏ đi thưởng thức bữa ăn ngon lành.

Lửa dưới cua dừa nướng đã tắt, không nhóm lại mà để yên trong bùn cho ngấm gia vị.

Lâm Thiên Du dùng que gạt cua ra, để ngoài không khí làm nguội, mở vài con nghêu ra, thịt nghêu đã co lại khá nhiều sau khi luộc chín, nhưng vẫn rất béo.

"Này, thử món này xem."

Thịt nghêu còn ấm nóng, chim nhỏ ăn từng miếng một.

Ở bãi biển, bắt về luộc liền, không chế biến nhiều, chỉ rửa qua nước là ăn, món này ngon nhất là lúc tươi.

Gấu đen ăn một nắm thịt nghêu, nhai nhai, không cảm nhận được vị gì, vẫn thích uống nước ngọt hơn, không đụng tới nghêu nữa, ôm nguyên bình nước mật ong uống mấy ngụm liền, mắt còn nhắm lại vì thích thú.

Lâm Thiên Du rất thích quá trình chế biến món ăn, nhất là khi món cô làm xong, những sinh vật lông xù bên cạnh ăn rất ngon lành, còn hơn cả chính bản thân cô ăn.

Gỡ lớp bùn bên ngoài, lá bên trong đã mềm oặt, hương thơm của cua dừa cùng vị ngọt của thịt cua tỏa ra khi lột lá.

Cua dừa rán nóng hổi, toàn thân đỏ au, trông rất hấp dẫn.

Lâm Thiên Du cũng không ngờ cua làm ra lại bề ngoài hấp dẫn thế này:

"Thơm quá."

Khói nóng tỏa ra trước ống kính.

[Trông ngon quá!]

[Con ở nội địa khóc ròng rồi, hu hu...]

[Tôi gọi đồ ăn ngoài một con luôn cho rồi, làm ngơ coi như đang cùng Lâm Thiên Du chim nhỏ và gấu con ăn trưa vậy.]

Càng cua to, thịt bên trong càng nhiều.

Lâm Thiên Du đặc biệt chạy vào rừng nhặt một hòn đá, rửa sạch rồi mang về đập vỏ cua.

Nếu là cua đồng hay cua sông thì khi ăn có thể dùng răng cắn vỡ vỏ cua, nhưng cua dừa thì thôi, không có răng tốt như vậy.

Đập vỡ lớp vỏ ngoài, lộ ra thịt cua trắng mịn bên trong.

Thịt càng cua rất dày, Lâm Thiên Du xé lá, thịt cua bóc ra là những miếng lớn nguyên vẹn, đặt lên lá vẫn còn bốc khói.

Thịt trong càng cua nhiều ghê, nếu cô ăn hết một mình, có thể no cả bữa chỉ với con cua này.

Bóc hết những miếng thịt lớn, Lâm Thiên Du múc đầy một bát canh cá.

Một miếng cua dừa một ngụm canh cá, Lâm Thiên Du thở dài:

"Quả nhiên là do tôi làm cả buổi sáng, ngon quá, canh cá thơm lắm."

Mới đúng là cuộc sống chứ.

Gấu con uống hết hai bình nước mật ong, bây giờ đang nỗ lực với bình thứ ba, gật gật đầu, "Ú ú!"

Lâm Thiên Du cười nói: "Hai chúng ta uống khác nhau mà, nước mật ong sao có thể thơm được."

Gấu con l**m l**m môi, "Gầm!"

Phần thịt bụng cá chia làm mấy phần, có nhiều món, Lâm Thiên Du ăn từng miếng một cũng không ăn nhiều được, chỉ nướng vài lát thịt cá thôi.

Đại bàng đuôi đỏ ăn uống rất lịch sự, mổ một miếng canh cá là uống nửa ngày.

Thấy nó ăn cả phần thịt cá lắng đáy, Lâm Thiên Du múc hết phần đó trong nồi, đổ vào bát của chim nhỏ.

Nhiệt độ càng lúc càng cao.

Gần trưa, không còn thích hợp để ở lại bãi biển nữa.

Các khách mời khác đã rời đi từ lúc đạo diễn cho phép tự do hoạt động.

Lâm Thiên Du dọn dẹp mọi thứ, nước trong xô nhựa đã hết, trên đường về căn cứ ghé qua dòng suối phía dưới rửa ráy.

Cô đổ đầy nước bên cạnh, lông dày trên người gấu con có lẽ làm nó thấy nóng, liền nhảy ùm xuống sông.

Lâm Thiên Du vốn định dùng nước ngọt tắm cho gấu con, cuối cùng nước biển khô trên người cũng khó chịu lắm, huống hồ là bộ lông dày của gấu.

Đổ đầy nước xong cũng không vội vã quay lại, tìm một khoảng đất trống ngồi xuống.

Cái quạt ban nãy phơi nắng nửa ngày trên bãi biển, thanh liễu bên trong đã bắt đầu cứng lại, sờ vào cũng có cảm giác quạt hơn.

Đại bàng đuôi đỏ chỉnh lông vũ, chú ý thấy cái quạt trên tay Lâm Thiên Du, nó nghiêng đầu, "Két!"

"Ừ, lông của cô đấy, đẹp không?" Lâm Thiên Du vẫy vẫy quạt về phía đại bàng đuôi đỏ, "Mang về trang trí nhà cô chắc cũng rất đẹp."

"Két."

Đại bàng đuôi đỏ không quan tâm lông vũ cho lắm, nhưng rất vui vẻ cọ cọ vào Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du dựa vào gốc cây phía sau, bế chim nhỏ trên vai xuống đặt lên đùi vuốt lông mềm mại trên người nó.

Chơi một lát ở bờ sông.

Cho đến khi đạo diễn gửi tin nhắn nói đã đếm xong số lượng vỏ sò của mỗi nhóm, Lâm Thiên Du mới đứng dậy gọi:

"Gấu con, chúng ta về nhà thôi."

Gấu đen lặn dưới nước bơi lên, nhô đầu lên trả lời một tiếng.

"Ú ú!"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 72: Giả mù sa mưa



Bên trong căn cứ.

Ngay chính giữa đã dựng lên hố lửa.

Có lẽ là Tạ Dật Phi làm, các khách mời khác sáng nay đều bận nhiệm vụ, chỉ có anh ta rảnh.

Có lẽ muốn hòa đồng tốt với các khách mời khác, cũng không còn tư thế cao ngạo “tôi tới đây là vinh hạnh của các người” như lúc mới đến nữa.

Lâm Thiên Du quay lại lúc đạo diễn đang công bố thứ hạng.

"Hạng ba, Ấn Hữu Lâm. Anh có thể chọn một vật phẩm."

"Hạng nhì, An Lan Thanh. Được chọn hai vật phẩm."

"Hạng nhất... Lâm Thiên Du, chọn ba vật phẩm."

Thứ hạng này, mọi người trong lòng ít nhiều cũng đoán được.

Quách Ngạn Bằng lúc này nghe An Lan Thanh đứng nhì, ngoài dự đoán nhưng cũng không ồn ào, trái lại im lặng đứng bên cạnh An Lan Thanh, khi cô chọn đồ thì thầm gợi ý.

Lâm Thiên Du những thứ cần thiết đã có gần hết, thoáng chốc cũng không biết chọn gì, những thứ lớn như máy lọc nước chỉ có trong đống đồ ban đầu, trong lều cô cũng không có thứ gì muốn lắm.

Cô quay đầu hỏi: "Gấu con chim nhỏ, hai đứa có thích gì không?"

Đại bàng đuôi đỏ cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm cô, "Két!"

Lâm Thiên Du bật cười, "Chị hỏi những thứ trên bàn kia kìa."

Nghe vậy đại bàng đuôi đỏ liếc nhìn rồi lại thiếu hứng.

Gấu đen thẳng tiến ra ngoài cửa lều, không theo vào trong.

Đành vô vọng, Lâm Thiên Du chỉ có thể chọn lung tung vài thứ, từ trước đến nay cô luôn muốn làm thịt hầm, liền lấy cả bộ gia vị hầm thịt, gia vị cũng sắp hết rồi nên cô còn lấy thêm một phần nữa.

Cầm trên tay mới phản ứng lại, "Cái này có vẻ toàn để nấu ăn."

Vậy nên cô quay lại chọn thêm một tấm đệm dày.

Có vẻ là đệm xốp biển, rất dày, chỉ riêng két cao đã 7-8 cm.

Đối với sinh tồn hoang dã mà nói, đệm xốp biển thực ra khá vô dụng.

Không giữ ấm, không chống gió, còn kém xa túi ngủ về tính thiết thực.

Nhưng Lâm Thiên Du đã dọn dẹp sạch sẽ cái hang đá rồi, cô ôm chặt tấm đệm xếp thành một đống, nói: "Vừa vặn có thể để trong hang đá."

Lúc đó kết hợp với túi ngủ, cũng không cần dựng chỗ trú ẩn nữa, hang đá chính là chỗ trú ẩn.

Ngoài cửa lều đặt vài tổ ong, Lâm Thiên Du cầm lên kiểm tra, tốt hơn nhiều so với những tổ ong Tạ Dật Phi tìm cho cô lúc trước.

Mặc dù vẫn không bằng của gấu con, nhưng số lượng nhiều hơn, tính riêng trọng lượng mật ong thì có lẽ đã trả hết nợ rồi.

Mật ong này vốn Tạ Dật Phi nợ cô, Lâm Thiên Du cứ thế cắt ra, đổ thẳng vào nồi.

Mật ong tồn trữ lâu, chỉ khổ không có hộp đựng thích hợp, đành chiếm dụng một cái nồi của cô.

Lâm Thiên Du dùng đũa gắp những mảnh tổ ong rơi vào, một tay chống cằm, nhìn trời thì thầm:

"Có vẻ sắp mưa rồi."

Rừng mưa mưa nhiều, ẩm ướt, nóng ấm.

Trước khi bão tới, càng ngột ngạt như trong vỉ nướng vậy.

Đặc biệt là mới quay từ bờ biển về, cùng một bầu trời, cảm giác không khí hít vào cũng khác.

Lâm Thiên Du suy nghĩ một lúc:

"Để tôi thu dọn thịt trước đã, biết đâu đêm nay trời mưa, có thể không kịp thu thập."

Thịt thực ra cũng không còn nhiều, cả đổi đồ lẫn ăn từ từ, cuối cùng dư lại cũng chỉ đủ ăn hai ngày nếu không ra ngoài kiếm thêm thức ăn.

Chỉ sợ mưa làm thịt ướt, vậy thì cho dù lau khô cũng khó bảo quản, rất có thể sẽ bị thiu.

"Đi thôi, lên núi một chuyến." Lâm Thiên Du vẫy tay gọi hai đứa nhỏ, "Để đồ lên trước đã."

"Két?" Đại bàng đuôi đỏ bay lên vai cô, gấu đen đã ôm tấm đệm xốp dựa vào lều lên.

Vừa lúc gặp Tạ Dật Phi quay về, hắn ta cười cười, thái độ rất thân thiện:

"Đi ra ngoài à?"

Mặc dù nói chuyện với Lâm Thiên Du, ánh mắt lại liếc về phía đại bàng đuôi đỏ trên vai cô.

Lâm Thiên Du dửng dưng, cứ như không nghe thấy, quay người bước đi.

Tạ Dật Phi thấy thái độ cô cũng chẳng tức giận, trái lại rất tốt bụng nói: "Đi đâu vậy? Để tôi giúp cô cầm đồ."

Lâm Thiên Du lãnh đạm: "Cút."

Bị chửi, hắn cũng chẳng hề lùi bước, trái lại trực tiếp vươn tay định lấy đồ trên tay Lâm Thiên Du, giọng nói trầm thấp nhưng không giấu được sự dịu dàng:

"Tất cả đều là bạn bè cả, với tôi không cần xa cách thế."

Lâm Thiên Du: "???"

Nghe giọng nói như bong bóng xà phòng kia, cô chỉ muốn tung ngay một cú đá.

Tuy nhiên cô vừa nhấc chân lên, Tạ Dật Phi đã bị đẩy mạnh ra ngoài, miệng hé mở, không kịp thốt lên tiếng, xoay đầu lại thấy đại bàng đuôi đỏ lao thẳng tới.

Gần như tập trung toàn bộ sức lực, trước khi bị móng vuốt sắc của đại bàng cào nát mặt, hắn lật người né sang một bên.

Móng vuốt sắc bén vạch rách âm thầm chiếc áo khoác, hắn cảm nhận máu chảy ra từ vết thương, Tạ Dật Phi tái mét mặt, hắn không thể ngờ hai con thú vật đó lại không phân biệt đen trắng trực tiếp ra tay.

Tạ Dật Phi mím môi, hạ mắt che giấu sự ghét bỏ đáy mắt, rồi ngẩng lên, yếu ớt nhìn Lâm Thiên Du:

"Không cần thiết đến mức đó chứ, giữa chúng ta đâu có thâm thù đại hận gì, cần phải cảnh giác tôi như vậy? Tôi đã trả lại mật ong rồi, hãy rộng lượng một chút được không?"

Lâm Thiên Du quăng balô ra sau lưng, lạnh lùng nói:

"Đó là thứ anh phải trả."

Tạ Dật Phi vẫn muốn nói gì đó nữa, đạo diễn đột nhiên vén rèm bước vào:

"Thôi, đừng nói chuyện nữa. Lẹ lên đi tìm bác sĩ với tôi."

Nói rồi, không chờ Tạ Dật Phi đồng ý đã kéo hắn ra ngoài.

Tốc độ nhanh đến mức Tạ Dật Phi loạng choạng suýt ngã, thầm chửi một câu th* t*c.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 73: Đoán xem tôi định làm gì



Trong phòng livestream, thấy anh trai bị thương, fan tức giận gõ phím, nhưng bình luận không thể đăng, người thì đã bị dẫn ra khỏi phòng.

Phòng của Lâm Thiên Du do đạo diễn dọn dẹp qua, một số tài khoản bị cấm, nên fan của Tạ Dật Phi chạy sang phòng của hắn mắng chửi thậm tệ.

[Lâm Thiên Du quá đáng rồi! Sao có thể thả thú cắn người chứ!]

[Quá độc ác, sao người như vậy vẫn còn xuất hiện trong chương trình!?]

Không ít fan của Lâm Thiên Du cũng chạy sang phòng Tạ Dật Phi xem náo nhiệt.

Dù sao, ai cũng nói đại bàng đuôi đỏ là loài ăn thịt hung dữ, nhưng từ khi đi cùng Lâm Thiên Du, ngoan như chim sơn ca, thật ra ngoài những con mồi, Tạ Dật Phi là người đầu tiên thực sự bị đánh.

Kết quả thấy bọn họ mắng Lâm Thiên Du không phân biệt đen trắng, lập tức cuộn tay áo lên xông vào chiến đấu.

[Này- Lời này sai rồi đấy, tao nhớ ID của mày. Lần trước chửi bảo bà chị tao đóng kịch, nói chuyện với động vật là do kịch bản là mày phải không? Nói bậy nói bạ nữa à.]

[Sao, không ăn cắp nữa mà chuyển sang cướp của à? Ai biết mày muốn làm gì, thay tao tao cũng đấm cho mà coi?]

[Trời ơi cứu với, sao dù bị đánh rồi mở miệng vẫn không quên giọng nói bong bóng xà phòng thế nhỉ, Tạ Dật Phi mày muốn chết để tao thừa kế thẻ hoa hồng của mày hả?]



"Chim nhỏ?" Lâm Thiên Du dang rộng vòng tay, "Tới đây."

Đại bàng đuôi đỏ nghe lời bay vào lòng, rồi bị ôm chặt, lá cây lau sạch vết máu trên móng vuốt.

Nó cử động móng vuốt, mở nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Lâm Thiên Du, "Két?"

Lâm Thiên Du nhìn vào ống kính livestream, suy nghĩ một lúc, rồi cúi sát vào đại bàng đuôi đỏ thì thầm điều gì đó.

Đại bàng đuôi đỏ chớp mắt, có vẻ cảm thấy rất kì lạ, môi Lâm Thiên Du lại cử động, đại bàng đuôi đỏ nghe hiểu rồi gật gật đầu, "Két!"

Rồi cũng dán sát vào tai Lâm Thiên Du, có vẻ kêu hai tiếng, nhưng khán giả trong phòng không nghe thấy.

[Khoan, em vừa gào thét bênh vực chị mắng Tạ Dật Phi, chị lại đi nói chuyện bí mật với chim nhỏ không nói cho em biết à?]

[Hu hu... bị đâm sau lưng quá đau lòng, buồn quá, túm một fan của Tạ Dật Phi tin nhắn riêng mắng cho bõ ghét.]

[Chim nhỏ à, cô không cần nói bí mật đâu, nói bình thường chúng tôi cũng không hiểu được. Còn mã hóa kín đáo thế kia nữa à?]

Gấu con ôm tấm đệm xốp, tò mò muốn lại gần nghe thử, đại bàng đuôi đỏ trực tiếp vỗ cánh, tạt cho nó một phát đau điếng.

Lâm Thiên Du thấy mắt to tròn đầy hoang mang của gấu con, vội lại vuốt đầu an ủi nó, "Ngoan, chúng ta đi thôi."

Gấu con ngước đầu lên: "Gầm!"

……

Hai ngày liên tiếp mưa âm u.

Mưa to không ngớt mưa rả rích cứ thế rơi xuống.

Quần áo giặt cũng không khô, may nhóm sản xuất không hề keo kiệt trong phân phối quần áo, nếu không vài ngày này đối với Lâm Thiên Du thích thay đồ thường xuyên sẽ rất khó chịu.

Mưa rừng khó dự đoán thời gian, đôi khi dự báo thời tiết cũng không chuẩn.

May là đám mây chỉ ở lại hai ngày.

Sáng sớm, ánh nắng bình minh xuyên qua lớp mây.

Là một ngày quang đãng hiếm hoi.

Gấu đen đi săn, đại bàng đuôi đỏ cũng chưa tới tìm cô.

Thức dậy từ sớm, Lâm Thiên Du không muốn lãng phí thời gian đẹp trời, liền mang theo cái mũ cỏ mới đan và cái quạt lông lên núi.

[Rừng sau cơn mưa, tôi là người không thích sinh tồn hoang dã mà cũng phải thích cảnh này.]

[Streamer đã lười biếng thế này, cuối cùng cũng phải bắt đầu làm việc à.]

"Sai rồi." Lâm Thiên Du giơ ngón tay trỏ lên trước ống kính, lắc qua lắc lại, "Tôi chỉ đang nghỉ ngơi, hôm nay nghỉ ngơi là để ngày mai làm việc tốt hơn."

Nhờ gậy leo núi, Lâm Thiên Du cố gắng tránh những nơi lầy lội, chọn nơi cỏ xanh um tùm mà đi.

Trước khi bước xuống phải dùng gậy kiểm tra trước, kẻo hố sâu.

"Không biết mùi thuốc diệt côn trùng trong hang tôi bay hơi có hết chưa nhỉ."

Sau khi đổi thêm thuốc diệt côn trùng với Tương Khả, cô còn quay lại xịt thêm hai lần nữa.

Ban đầu tưởng mùi thuốc sẽ bay hơi rất chậm, kết quả dưới ánh nắng mặt trời lên núi, mùi trong hang đã tan gần hết.

Nhìn cái hang sạch sẽ, Lâm Thiên Du mỉm cười, đẩy chiếc mũ cỏ lên, nói:

"Thời cơ tốt nhất chính là lúc này. Hôm nay chúng ta dọn nhà nhé."

Nói là dọn nhà, thực ra phần lớn đồ đạc cô đã chuyển lên trước rồi.

"Sau quay lại lấy nồi và túi ngủ." Đồ không nhiều, một chuyến là xong.

Lâm Thiên Du bước vào trong hang đá, sờ tấm đệm xốp một cái, vẫn khô ráo.

Dùng tạm cũng được, chỉ là không thể dùng lâu.

Nhưng vấn đề không lớn, ban đầu cũng chỉ là tạm dùng cái này thôi.

"Còn phải đốn cây nữa." Lâm Thiên Du cầm dao phát, ra khỏi hang đá bước lên núi, chọn một cái cây vừa phải, vừa đốn vừa hỏi: "Đoán xem tôi sẽ làm gì, không có giải thưởng."

[Không có giải thưởng ai đoán với cô chứ, tôi nghĩ là làm giường.]

[Loại trừ, trước hết chắc chắn không phải làm máy bay.]

Lâm Thiên Du nhướng mày, dòng bình luận đưa ra đủ loại đoán mò kỳ quặc:

"Dự định làm vài cái giàn phơi thịt, phơi đồ cũng cần. Rồi là... cửa cũng phải có một cái."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 74: Sóc nhỏ mắng người



Miệng hang đá đều đặn như vậy, làm cái cửa gỗ vừa vặn.

Như vậy sẽ dùng nhiều gỗ hơn.

Lâm Thiên Du lại chặt thêm vài cây nữa, đột nhiên, ‘Loạch xoạch-' một tiếng, một thứ màu nâu có hoa văn nhỏ từ trên cây nhảy phóc xuống, đứng trên nhánh cây gần cô, la hét ầm ĩ.

Tưởng là côn trùng độc gì đó, Lâm Thiên Du còn chưa hạ dao xuống, nhìn kỹ mới phát hiện ra là một con sóc.

Một con sóc rất nhỏ, chỉ lớn hơn bàn tay người một chút, sóc mõm dài.

Sóc mõm dài còn chia ra nhiều loại như sóc má đỏ, sóc mũi đỏ... Lâm Thiên Du không phân biệt rõ lắm.

Con sóc vẫn còn kêu 'Kẹt kẹt' lung tung, cứ chạy tới chạy lui trên cành cây.

[À... mặc dù không hiểu nó nói gì, nhưng cảm giác chửi rất tục tĩu đấy.]

[Haha, sáng sớm còn đang ngủ trong nhà, có người tới phá nhà cậu, cậu cũng chửi hơn nó nhiều.]

"Xin lỗi xin lỗi, không biết cậu ở trên đấy." Lâm Thiên Du lục túi, lấy ra một xâu quả mọng, "Cái này bồi thường cho cậu nhé?"

Sóc phải thích ăn hạt, nhưng cô không có, quả mọng cũng nằm trong thực đơn của sóc.

Nhận được quà, sóc ngừng kêu la, đứng trên cành cây nhô đầu ra nhìn nó, thử hỏi: "Kẽo?"

Cho tôi à?

Lâm Thiên Du gật đầu, "Ừ."

Sóc: "!!!"

Nhận ra có thể hiểu Lâm Thiên Du nói gì, sóc con hoảng loạn chạy tới chạy lui, vẫn không quên ôm quả mọng leo cây.

Vội vàng chui vào đám lá không thấy bóng dáng.

Lâm Thiên Du chớp mắt, có vẻ là lần sau chặt cây, phải hỏi trong nhà có ai không trước đã.

......

Kéo những thân cây đã đốn về nhà.

Lâm Thiên Du đều cưa bỏ cành nhánh và rễ cây ngay tại chỗ, chỉ để lại phần thân, như vậy cũng khỏi vấy bẩn sân, còn phải dọn dẹp lại.

Làm cửa một lớp, lớp ngoài cùng treo thêm tấm chống thấm tiếp tục dùng làm rèm cửa.

Làm như vậy đơn giản hơn nhiều so với chỉ dựa vào một cánh cửa gỗ để chắn gió.

Vì nguyên liệu không đủ, không có đinh để gia cố, cửa chỉ lắp ghép tạm được, nhìn ra là cửa là được rồi.

Có ý tưởng, Lâm Thiên Du tay làm hàm nhai.

Cưa thẳng xuống, chỉ dùng phần gỗ ở chính giữa cho cánh cửa. Các vị trí khác phải giữ nguyên, lát nữa làm giàn phơi thịt.

Một thân cây, phân bổ rõ ràng từng phần.

Còn việc nối vài tấm ván gỗ lại với nhau thế nào, Lâm Thiên Du nhìn công cụ duy nhất trong tay - con dao phát, thở dài.

Thôi cứ đẽo một chút ở các cạnh, như vậy ép chặt vào, trên dưới ghép khít với nhau.

Cũng khá chắc chắn.

Các góc đẽo đi không thể nhiều quá, nếu không khi đẩy vào trong hang sẽ không khít.

Làm xong cánh cửa, Lâm Thiên Du đầy mồ hôi, "Hự... xong rồi, là, kiểu này." Vừa nói vừa dùng sức đẩy cửa vào, hai góc, vừa khít để mở ra.

Chỉ là theo thời gian, do cọ xát nhiều lần, chắc chắn sẽ bị mòn, lúc đó không còn khít nữa thì sẽ rớt xuống.

Nhưng ít nhất, bây giờ đã có cửa rồi.

Định làm giàn phơi thịt sau.

Lâm Thiên Du thay bộ đồ khác đi xuống sông.

Gấu đen có thể tự do bơi lội dưới sông, nhưng Lâm Thiên Du chắc chắn không thể tùy tiện xuống chỗ này.

Lần trước Tạ Dật Phi gặp cá sấu cũng ở dòng sông này, trên bờ còn chỗ chạy, nếu trong nước bị cá sấu nhòm ngó, cắn một phát lăn đùng ra chết, cũng không biết là bị cắn chết hay bị chết đuối.

Đổ đầy nước vào xô nhựa, Lâm Thiên Du thấy có con cá sấu nổi lềnh bềnh giả làm mảnh gỗ trôi, liền chỉ vị trí cho mọi người trong phòng xem:

"Nhìn kìa, có cá sấu kìa."

Bình luận: [?]

[Sao cô không chạy mà cứ đứng đó vậy?!]

Đôi mắt cá sấu trong sông luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Du, đồng thời từ từ di chuyển về phía trước.

"Gầm!"

Gấu đen đi săn về không thấy người, theo dấu vết mùi hương tìm tới, thấy vậy liền ném mồi lại giữa đường, lao thẳng tới cá sấu trong sông.

Lâm Thiên Du ngơ ngác:

"Hả? Gấu con?"

Gấu đen chạy thẳng ngang qua cô, cá sấu giả vờ bơi tới giữa dòng chuẩn bị tấn công bất ngờ, chưa kịp đưa chân trước lên bờ đã bị gấu đen tát một phát lên đầu, suýt lật nhào xuống sông.

Lâm Thiên Du ôm lấy hai chân trước của gấu con định lao xuống đánh nhau, chỉ ôm phần chân trước, gấu con tự dừng lại, cô vội vuốt lông an ủi:

"Ngoan ngoan, tha cho nó đi. Nó chắc chắn không dám tới nữa đâu."

Đạo diễn chắc chắn không thả nuôi cá sấu, bắt cũng không ăn được, cứ để nó lềnh bềnh trên sông vậy.

Gấu con lắc lắc bàn chân dính nước, quay đầu cọ vào Lâm Thiên Du, "Gầm..."

"Về trước đi, hôm nay ăn gì vậy?"

Đi về, Lâm Thiên Du vừa trò chuyện với gấu con, vì lượng thức ăn của nó lớn, chỉ dựa vào phần cô làm không đủ no, vẫn phải tự đi săn, ăn xong mới quay lại nằm chung chật trong lều với cô.

Gấu đen chạy vài bước, cắn lấy một con mồi màu trắng kéo lại, khoe khoang cho cô xem.

Thấy màu trắng, Lâm Thiên Du còn tò mò không biết là gì, cho đến khi thấy rõ toàn cảnh…

"... Cừu?"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 75: Trộm đồ ăn còn dắt theo cả đồng bọn



Trong rừng mưa không thể có loại cừu nuôi nhà này.

Lông cũng bị nhổ khá nhiều.

Đầu cừu bị biến dạng, các bộ phận khác vẫn rất nguyên vẹn.

[Trời ạ, những con mồi khó bắt trong video giới thiệu của chương trình, đã trở thành thức ăn hằng ngày của Lâm Thiên Du rồi còn gì. Haha.]

[Đạo diễn: Tôi làm khách mời khó khăn mới bắt được mồi, đối với thú dữ những thứ này có sức chiến đấu gì!]

[Gấu đen cũng bối rối, tại sao săn mồi lại đơn giản như vậy.]

......

Đạo diễn cũng đang xem livestream thở dài:

"Đuổi những con vật chúng ta thả vào ra xa một chút, chạy tới đối đầu với gấu là rau muống rồi còn gì. Hoang dã sinh tồn là hoang dã đó, đói khát đó, hiểu chưa?"

Những con này vốn là sợ khách mời không có kinh nghiệm, không bắt được mồi mà đói rách việc, nên chuẩn bị dự phòng, nhưng đối với thợ săn lão luyện của rừng mưa như gấu đen thì cừu giống như tự mang thịt tới cửa vậy, lần trước cũng thế, khách mời vớ vẩn không biết xử lý thế nào, gấu con thì dễ dàng.

Nhân viên bên cạnh suy nghĩ một lúc, nói nhỏ:

"Lâm Thiên Du có lẽ sẽ không thiếu đồ ăn, nếu thật sự không có gì ăn, đại bàng đuôi đỏ cũng có thể... tới đây kiếm ăn. Còn có thể mang theo cả gấu đen."

Ngừng một chút, anh ta nói tiếp: "Vẫn còn mang theo cả gấu đen."

Đạo diễn: "..."

Cái gì cơ! Lời này là sao!

Chỗ này của tôi đây, chúng nói sang là sang, nói lấy là lấy à?!

Đạo diễn tức giận đập bàn, suy nghĩ kỹ, ch** n**c mắt, có vẻ thật sự như thế không sai!

--- Con cừu nhỏ hơn con heo lần trước khoảng một vòng.

Gấu đen kéo cừu về, để trên sân phẳng trước hang động.

Lâm Thiên Du không vội xử lý thịt cừu, cô đã ăn quả mọng từ sáng, giờ không đói lắm, liền sờ sờ bụng nó trước, phát hiện đã căng cứng:

"Anh đã ăn rồi à?"

"Ú ú!" Gấu đen nằm sấp xuống.

Lâm Thiên Du lung tung vẫy tay, chôn tay trong lớp lông mềm dày ở bụng gấu, làm xù lông lên, rồi lại uốn cong ngón tay thành lược, từ từ chải lông xuôi xuống.

Gấu đen cử động bàn chân, đặt lên tay Lâm Thiên Du, lật người như ôm lấy cánh tay cô.

Lâm Thiên Du liền dùng tay kia xoa tai nó:

"Anh ăn no rồi thì thịt cừu để sau đã, chờ tôi làm xong giàn phơi thịt sẽ xử lý."

"Ú ú."

Gỗ vẫn còn đống bên cạnh.

Vẫn còn dư lại khá nhiều tấm chống thấm không dùng.

Ngoài tấm dùng riêng làm rèm cửa, còn rất nhiều.

Lâm Thiên Du từ từ vuốt lông cho gấu đen, nhìn đống vải chống thấm không xa suy nghĩ một lúc, đột nhiên sáng tạo ra ý tưởng:

"Đúng rồi, tôi có thể làm cái đó."

Nói là làm, Lâm Thiên Du đứng dậy kéo tấm chống thấm ra.

[Hả? Làm gì vậy?]

[Đừng nói đố mà!]

Đo kích thước tấm chống thấm đủ dùng, Lâm Thiên Du trực tiếp tìm ba cây phía sau hang đá cách nhau vừa phải, gần giống tam giác đều, rồi dùng tấm vải bọc hai cây lại với nhau, từ trên quấn xuống dưới, quấn một mặt xong lại quấn mặt còn lại, cuối cùng buộc phần đỉnh bằng vải chống thấm, chỉ để lại một mặt có thể ra vào.

Lâm Thiên Du quấn rất cao, người đứng bên trong giơ tay lên, cách đỉnh vẫn còn nửa cánh tay.

Chai nhựa dùng được nhiều việc, Lâm Thiên Du đổi lấy vài cái với đạo diễn.

Dùng que gỗ thấm dầu đốt nóng, thổi tắt ngọn lửa, đốt thủng vài lỗ ở đáy chai nhựa, giống như vòi hoa sen.

[! Tôi có vẻ biết Streamer sắp làm gì rồi.]

[Phòng tắm à? Trời ạ, nhà tôi còn không có phòng tắm riêng, hai chúng ta ai tham gia sinh tồn hoang dã đây.]

[Sướng quá ha! Tắm rửa xong ra ăn thịt cừu nướng, ngắm cảnh rừng đêm trên sân thượng, tuyệt cú mèo.]

Lâm Thiên Du vẫn đang đốt lỗ chai nhựa, thấy dòng bình luận tuôn ào, mỉm cười nói:

"Không tồi chứ, khi muốn tắm, chuẩn bị thêm vài xô nước, sẽ không phải xuống sông nguy hiểm nữa."

Cô rất hài lòng với cái xô nhựa này.

Đốt gần đủ lỗ, cô để úp xuống rồi đứng dậy định đi lấy nước, thử xem phòng tắm riêng này có tốt không.

"À..."

Tiếng kêu của động vật khiến Lâm Thiên Du dừng bước.

"Mình nghe nhầm à?" Lâm Thiên Du nghi ngờ, "Có vẻ mình nghe thấy tiếng gấu túi."

Dòng bình luận liên tục đồng tình.

Ở mép sân, gấu túi vươn một bàn chân lên, lại kêu một tiếng, "À!"

Rồi từ từ leo lên.

"Tới tìm tôi à?" Lâm Thiên Du liếc nhìn chân sau của gấu túi mẹ, miếng băng rất sạch sẽ, có lẽ mới thay không lâu.

Có thể là kiểm lâm viên và bác sĩ phụ trách khu vực này thay.

Gấu túi con trên lưng mẹ cũng 'à à' vươn bàn chân về phía Lâm Thiên Du.

Lúc này Lâm Thiên Du mới chú ý, gấu túi con có vẻ đang đè lên cái gì đó.

Lộ ra chút viền xanh lá.

Lâm Thiên Du đi tới quỳ xuống, "Cái này là gì?"

"À!" Gấu túi con siết chặt lá cây đưa cho cô.

Là lá cây bạch đàn.

Lâm Thiên Du vô thức nhếch mép cười, "Hai cô tới đây cố ý mang cái này cho tôi à?"

Gấu túi con vừa gật đầu vừa lấy hết lá bạch đàn mang tới, "À!"

"Cảm ơn nhé." Lâm Thiên Du cười đón lấy, xoa xoa cái đầu xù xù, "Thật trùng hợp, hôm nay tôi dọn nhà. Nhận quà ngay lúc này, coi như là quà chúc mừng tôi dọn nhà của các cô đấy."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 76: Cảm ơn, đang chôn xác



[Hu hu... bạn bè trong rừng của streamer đông hơn cả bạn bè công ty của tôi.]

[Tôi nhớ cánh rừng bạch đàn kia cách đây khá xa, chắc con nhỏ phải bò lê rất lâu, con vật nhỏ mà cũng rất có tâm thật đấy!!!]

[Dọn nhà có người tặng quà, mặc dù là trùng hợp, nhưng thật sự rất khiến người ta cảm thấy vui vẻ.]

......

Nước lá cây bạch đàn có tác dụng thông gió, giải nhiệt, kháng viêm.

Lâm Thiên Du ngâm lá bạch đàn, múc nước từ bình nhựa ra, chỉ cho một lá bạch đàn vào, cắt nhỏ rồi đun sôi ở lửa nhỏ.

Con gấu túi nhìn Lâm Thiên Du xử lý lá bạch đàn, tò mò nhưng cũng hơi sợ ngọn lửa, nên nó quanh quẩn cách xa cái nồi một chút.

Nó di chuyển rất chậm, cứ mỗi lần nghe tiếng 'bụp bụp' từ củi bất ngờ phát ra, mẹ gấu túi lại ôm con lui lại sau vài bước, thấy không có nguy hiểm thì lại từ từ tiến lại gần.

Cách tốt nhất để làm thân với động vật là dùng thức ăn rút ngắn khoảng cách.

Nhưng chế độ ăn của gấu túi dường như chỉ là lá bạch đàn, ăn xong là ngủ, có thể ở trên cây cả ngày, dựa vào nước trong lá bạch đàn để bổ sung, không cần phải xuống uống nước.

“Vị nước lá bạch đàn đối với chúng ta nhạt thì tốt hơn, giống như pha trà, chúng ta thích hương trà nhẹ nhàng hơn, không uống trà đặc lắm, nhưng gấu túi ăn lá bạch đàn, có lẽ sẽ thích vị đậm đà của bạch đàn hơn.”

Lâm Thiên Du múc một tô, màu nhạt nhạt, vị đắng cũng không rõ, giống như đang uống một loại trà kỳ lạ.

Không biết từ lúc nào, chú gấu đen đã đi tới sau lưng Lâm Thiên Du, dù to nhưng thật sự giấu hiệu quả sự tồn tại của mình, tiến lại nhẹ nhàng thật.

Cái đầu xù xì từ sau chồm lên vai Lâm Thiên Du, "Gầm..."

Lâm Thiên Du vỗ vỗ và v**t v* lỗ tai nó, vết thương trên người chú gấu nhỏ đã lành, băng đã tháo từ lâu, chỉ là nếu không nhìn kỹ thì không thấy, nhưng cận cảnh có thể thấy lông ở đó đã rụng hẳn một mảng, trơ trụi.

Cũng không biết phải bao lâu nữa thì mới mọc lại được.

Mùi lá bạch đàn xé ra khá nồng, chú gấu nhỏ lại rất nhạy cảm với các mùi, nên cúi xuống ngửi ngửi.

Lâm Thiên Du tưởng nó cũng muốn uống nên đưa tô qua:

"Uống một ngụm này?"

Mùi vị đột ngột áp sát khiến chú gấu nhỏ nhăn mũi lại, trực tiếp chôn đầu vào vai Lâm Thiên Du, chỉ để lộ ra đôi tai.

Lâm Thiên Du cười nhẹ: "Vậy tự tôi uống."

Có lẽ thấy cô đun nước nên tưởng rằng sẽ pha mật ong.

Mật ong vẫn còn rất nhiều, Lâm Thiên Du lại đốt thêm đống lửa, lần này cho thêm hai muỗng mật ong vào nước.

Đổ hai tô nước lá bạch đàn đã nguội, Lâm Thiên Du còn quạt thêm cho mát.

Vừa quạt vừa khuấy bằng đũa, như vậy sẽ nguội nhanh hơn.

Lâm Thiên Du: "Này, cái này là của các cô."

Gấu túi bình thường không uống nước là do chỉ ăn lá bạch đàn tươi là đủ, gặp mùa khô hạn, chúng cũng sẽ uống nước nhiều.

Đây là lần đầu tiên chúng thấy nước lá bạch đàn.

Chính con nhỏ trên lưng nó cũng tò mò nhìn bóng trong tô.

Mẹ gấu túi trong nước thấy đồng loại thì 'phịch' lùi lại một bước, móng tay vô tình móc vào thành tô làm đổ một ít nước ra, bám bẩn móng vuốt, nó l**m l**m chân, lại nghiêng đầu, tiến lại gần ngửi ngửi rồi uống một ngụm nhỏ, không uống tiếp nữa.

Như đông cứng lại vậy, một lúc sau mới uống ngụm thứ hai.

Có lẽ... là thích?

Chú gấu túi con ôm cổ mẹ: "À?"

Mẹ gấu túi dịch sang bên cạnh, nhường chỗ.

Đun một nồi nước lá bạch đàn, Lâm Thiên Du chỉ uống một tô nhỏ là đủ, phần còn lại đủ cho hai chú mềm mại uống.

Chúng còn ăn luôn cả lá bạch đàn trong tô.

Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Thiên Du đứng dậy: "Tôi đi làm giàn phơi thịt."

Muốn làm gì thì làm sớm, đừng để trễ. Mưa vừa tạnh, trời quang đãng, tranh thủ làm hết những việc có thể làm.

Thấy cô đứng dậy, chú gấu nhỏ cũng ngẩng đầu từ tô mật ong, "Ù ù..."

"Không đi đâu, uống nước đi." Lâm Thiên Du nói: "Chiều mát mới quay lại căn cứ lấy đồ."

Không thì giữa trưa nắng chang chang chạy lên xuống núi rất phiền.

"Gầm!"

Lâm Thiên Du chặt gỗ quá mịn, cố gắng dùng nguyên miếng không ghép, như vậy cũng bền hơn.

Một giàn phơi gọn gàng một chút có thể phơi được 7, 8 miếng thịt, vậy làm hai giàn là đủ.

Đặt riêng một giàn ở phía sau gần bờ sông trên vách đá cao, giặt xong quần áo ở sông, trên đường về có thể phơi luôn, ngay phía sau, thu quần áo cũng tiện.

"Két két!"

Mới dựng xong giàn, đại bàng đuôi đỏ lập tức bay tới đậu trên đó.

Lâm Thiên Du cười: "Hôm nay sớm thế?"

Đại bàng đuôi đỏ két một tiếng, từ giàn phơi cúi xuống đưa bông hoa trong mỏ tới trước mặt cô.

Chú chim oai vệ tuyệt đẹp mang hoa đến, rồi lại bay lên vai Lâm Thiên Du, âu yếm dụi vào mặt cô.

Lần trước Lâm Thiên Du dùng loài hoa này để làm vòng hoa.

[! Hu hu... Đã phát hiện chưa, dù là gấu túi hay gấu nhỏ, chim nhỏ, chúng chỉ tìm đến streamer mà không đi tay không!]

[Bạn trai của bạn đâu rồi? Bọn động vật ra ngoài đều biết mang quà mà.]

[Cảm ơn đã nhắc nhở, đang chôn xác.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 77: Cừu nướng mật ong



Lâm Thiên Du nhướng mày, hoa rất đẹp, cánh hoa vàng loang điểm đậm ở quanh gốc, loài hoa dại này thường mọc thành từng cụm, không lớn lắm, nhưng dày đặc chen chúc rất đẹp.

Đoá đại bàng đuôi đỏ nhặt, coi như lớn và nguyên vẹn nhất trong loài hoa này.

"Cô nhặt được hoa nên bay tới sớm à?"

Lâm Thiên Du ngửi nhẹ hương hoa, nếu không phải loài hoa này cần nắng, cô cũng muốn trồng một ít trong hang đá.

"Két!"

Sẽ úa.

"Úa à? Hoa ấy?" Thời gian hoa ngắn, nhặt xuống cũng không giữ được lâu.

Lần trước làm vòng hoa, không bao lâu hoa cũng bắt đầu rũ.

Lâm Thiên Du gật đầu, có lẽ lần trước đại bàng đuôi đỏ cũng chú ý hoa trên vòng hoa đã úa, nên lần này nhặt hoa bay tới ngay.

Thoi hoa xanh luồn qua khe vải nón, xuyên qua hai lỗ trên dưới, kéo xuống một cái, đoá hoa gác chắc trên nón.

Đeo lại nón lên, Lâm Thiên Du vuốt mép nón, cười nói: "Được rồi. Đi thôi. Để tôi dẫn cô tới xem ngôi nhà mới của tôi, sau này cô có thể tới tìm tôi ở đây."

Đại bàng đuôi đỏ tìm cô chủ yếu dựa vào mùi chứ không phải một địa điểm cố định.

Nhưng lần này sau khi căn cứ xây xong, trước khi kết thúc show, Lâm Thiên Du sẽ không dời nhà nữa, để đại bàng đuôi đỏ nhớ địa điểm.

Đưa chim nhỏ về.

Mới bước lên sàn, gấu túi vẫn đang uống nước chậm rãi, ngẩng đầu lên, đôi tai vô thức rụt lại.

Mặc dù đã gặp, nhưng trước sự tiếp cận của đại bàng đuôi đỏ, vẫn cảm thấy căng thẳng sợ hãi.

Dù vậy, nó vẫn nhớ ngẩng đầu lên uống một ngụm giữa lúc hồi hộp.

Không dám ngẩng mặt lên nữa, cúi xuống uống ừng ực.

[Ha ha ha ha, sợ nhưng vẫn thích ăn.]

[Không nguy hiểm, gấu túi: Yên tâm ăn cơm đi. Nguy hiểm tới, gấu túi: Run sợ mà ăn.]

[Thật sự ngon đến vậy sao? Xem mà tôi cũng muốn mua lá bạch đàn về nấu thử rồi.]

[!!! Chị em à, khuyên bạn đừng mua, mùi kinh khủng, uống được ngụm nào tôi thua bạn.]

......

Trên sàn có một số khối đá lớn chất đống.

Lâm Thiên Du đã thử, cảm thấy khá vững, nên cũng không mất công dọn dẹp.

Thường không có việc, dựa vào đó cũng có tác dụng che nắng một chút.

Tất cả đá vụn đã dọn sạch, những tảng đá lớn cũng có thể dùng làm ghế, chỉ là giữa trưa nắng quá, phải trải thêm hai lớp lá mới ngồi được.

Lâm Thiên Du cầm quạt che trán:

"Hôm nay nóng hơn mấy ngày trước đấy."

Tiếng ve kêu từ sáng đến giờ không ngớt, những con gà rừng thường tụ tập phía trước cũng biến mất.

Đều trốn hết rồi, có thể thấy nóng đến mức nào.

Đại bàng đuôi đỏ nhìn cái quạt lông, rồi nhìn Lâm Thiên Du trốn dưới quạt, cố ý cúi xuống, nghiêng đầu từ dưới quạt nhìn cô.

"Sao thế?" Lâm Thiên Du cũng nghiêng đầu, chia sẻ nửa quạt lông cho nó: "Cô cũng nóng à? Hay là mình xuống dưới đi dạo?"

"Két..."

"Gì?"

Lâm Thiên Du không nghe rõ lắm, sau đó, đại bàng đuôi đỏ vỗ cánh, che lên đầu cô.

"Két!"

Khi che xuống, nó còn bắt chước Lâm Thiên Du quạt cánh lên xuống.

Lâm Thiên Du sững sờ, cô biết chim nhỏ rất thông minh, nếu tính ra, có lẽ bằng trí thông minh của đứa trẻ 7, 8 tuổi, nhưng không ngờ lại chu đáo đến thế, còn che nắng cho cô.

Chưa kịp quay lại, khóe miệng đã nhếch lên, dùng đầu quạt vuốt nhẹ lên đầu nó:

"Sao cô tốt thế."

Đại bàng đuôi đỏ nghiêng đầu: "Két?"

Lâm Thiên Du sờ đồng hồ trên cổ tay: "Phải chi có máy ảnh thì tốt."

Dù chỉ là điện thoại thông minh, miễn là chụp được ảnh là được.

Bản thân cô không phải người thích chụp ảnh lắm, nhưng thật sự muốn chụp lại khoảnh khắc này, rửa ra rồi cất vào album.

Nhưng mà... đồ đạo cụ đạo diễn chuẩn bị không có sản phẩm điện tử.

Không thể đổi lấy thức ăn.

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, rồi cô thở dài, thật đáng tiếc.

Ngoại trừ trường hợp đặc biệt, gấu túi thường không ngủ ngoài ban đêm, ăn lá bạch đàn xong sẽ ôm con về nhà.

Con cừu chú gấu nhỏ bắt vẫn còn ở nơi mát mẻ.

Nhưng vấn đề là... với nhiệt độ này thì chỗ mát mẻ cũng chẳng ăn thua.

Lâm Thiên Du nghỉ đủ rồi lại cầm dao lên.

Lần này không phải chặt thịt heo như cũ, mà cẩn thận tách lớp lông và thịt bên ngoài.

Lông cừu rất đáng giá, Lâm Thiên Du biết đan áo len, dù áo ấm trong rừng mưa không cần đến, cô cũng không rảnh rỗi, nên định giặt sạch lớp lông cừu rồi trải lên đất.

Nếu có thể trải cả sàn hang thì tốt nhất, nếu lông không đủ dùng thì trải quanh tấm đệm xốp.

Nghĩ thế nên động tác lột lông của Lâm Thiên Du càng thận trọng.

Phần thịt cừu còn lại, Lâm Thiên Du nghĩ:

"Làm món sườn cừu nướng mật ong nhé?"

Thịt ngọt ngọt, chú gấu đen thích ăn ngọt chắc chắn sẽ thích.

Phần béo làm xiên thịt nướng.

Lâm Thiên Du giữ nguyên phần lớn thịt cừu cho gấu con, chỉ chế biến một ít.

Gấu đen không săn bắn theo lịch trình, chúng no bụng có thể không ăn vài ngày.

Phần lớn thời gian có thể nằm ngủ.

Từ khi theo Lâm Thiên Du, gấu đen săn bắt rất đúng giờ giấc.

Lúc này cũng không đói lắm.

Nhìn thịt trước mặt, nó xé một miếng rồi gặm từ từ.

Có vẻ muốn chơi đùa hơn là muốn ăn.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 78: Cô hứa trước đi đã



Lăn một vòng, gấu đen phát hiện chỉ mình nó ăn.

Lâm Thiên Du vẫn đang đánh đều lớp mật ong lên thịt nướng, lần này pha nước mật ong rất đặc, để nướng cháy sẽ có mùi thơm ngọt rất nồng.

Đại bàng đuôi đỏ im lặng đậu trên vai cô.

Gấu con l**m mép, cúi xuống cắn một miếng đùi cừu to, bưng qua ném vào tô của Lâm Thiên Du.

Một miếng thịt lớn, che kín cả cái tô gỗ nhỏ.

Lâm Thiên Du: "?"

Sững sờ.

Xé một miếng cho đại bàng đuôi đỏ, thấy mọi người đều có phần, cô ngồi xuống, dùng răng gặm từng chút thịt.

[!!! Là chú gấu ngoan ngoãn biết chia sẻ!]

[Không được nữa, tôi ghen tị chết được, sao xung quanh streamer toàn những chú mềm mại ngoan ngoãn vậy?!]

[Khóc khóc, nhìn tôi cầm dép đuổi đánh lũ trẻ hư, hôm nay trận đòn các chú không thoát đâu.]

Gấu con nằm bên cạnh ăn, Lâm Thiên Du cười vỗ vỗ nó:

"Vậy miếng này tôi nấu canh nhé."

Thịt đủ ăn rồi, nhưng phải nhận phần của gấu con chứ.

Đã có thịt nướng rồi, miếng đùi to này nấu canh, trước khi nấu ngâm để rửa máu, ngâm đủ lâu có thể bỏ qua bước luộc sơ.

Thịt nướng mật ong xiên trên lửa, nướng rất chậm.

Gấu đen ăn hết nửa con cừu, đang gặm xương nghiền răng thì Lâm Thiên Du mới lấy thịt nướng xuống.

Để lại nửa chín cho gấu đen và đại bàng đuôi đỏ, phần còn lại tiếp tục nướng, đồng thời rắc thêm gia vị nướng.

Nướng nhiều thịt, kỹ thuật rắc gia vị của cô càng thuần thục.

Thịt nướng có lớp vỏ nâu rất đẹp.

Lâm Thiên Du gõ nhẹ bằng đũa: "Nghe tiếng đi."

Cắn một miếng, bên ngoài giòn bên trong mềm, cô cắt gần cho phòng livestream xem, chỗ cắn có thể thấy nước thịt chảy ra, ngon hơn thịt heo nướng.

Lâm Thiên Du thổi thổi rồi cắn thêm miếng: "Thịt cừu nướng chín rất chậm, mọi người giờ này đã ăn cơm xong chưa?"

Thịt cừu và thịt heo nướng hoàn toàn khác nhau, dù làm cách nào tương tự thì vẫn khác, chỉ riêng lượng mật ong cũng khác.

Thịt cừu cũng phù hợp nướng hơn.

[3 giờ chiều, không biết bạn nói bữa trưa hay bữa tối nữa.]

[Á á á, tôi đang cắn tường vì đói trong giờ làm việc.]

Thịt ngọt, gấu đen ăn rất vui vẻ.

Lâm Thiên Du thấy vậy chia thêm vài xiên nữa.

Như thường lệ, đại bàng đuôi đỏ khẩu vị trái ngược hoàn toàn so với gấu con, Lâm Thiên Du xé thịt trên xương nướng cho nó dễ mổ, mổ vài miếng là nó bay đi tự chùi lông.

Một ngày phần lớn thời gian dành cho ăn uống.

Chủ yếu vì quá nóng, chuẩn bị xong những thứ cơ bản cần thiết rồi chỉ còn việc di chuyển đồ đạc.

Lười gặp một số khách mời, cố ý lãng phí thời gian, chờ tối mới qua.

May mắn thay, các khách đều đi ra ngoài, ngoài đoàn làm phim và staff, không có ai ở căn cứ.

Đạo diễn thấy cô quay lại, đặc biệt đi ra khỏi lều, dặn dò:

"Gần đây động vật trên núi rất hoạt động, camera ghi lại cảnh báo hoa báo cạnh tranh lãnh thổ, lên núi cẩn thận đi, tốt nhất là đi cùng gấu đen."

"Báo hoa à?" Lâm Thiên Du nhướng mày, "Ngay trên ngọn núi này sao?"

Đạo diễn chỉ cần nhìn ánh mắt này là biết chuyện chẳng lành:

"Báo hoa tranh giành lãnh thổ không có lý lẽ, theo video phản hồi thì khả năng không chỉ hai con, báo hoa trong khu vực này nhận được thách thức từ nhiều báo hoa khác, tình huống rất nguy hiểm."

Lâm Thiên Du gật đầu, trả lời ngay: "Được, đạo diễn yên tâm, tôi hiểu ý của ông, nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân."

Đạo diễn do dự: "Nhưng cô phải hứa không đi tìm chúng."

Lâm Thiên Du quyết đoán chạy đi: "Muộn rồi, tôi về trước đây. Đường núi khó đi, tối không tiện."

Đạo diễn trợn mắt: "!!Cô hứa trước đã!"

"Không cần tiễn nha!"

Lâm Thiên Du vác ba lô, chạy đi vừa hô không quay đầu lại.

Đạo diễn: "..."

Bình luận: [Ha ha ha ha, theo tôi đạo diễn nói thêm câu đó thừa thãi rồi.]

[Đúng đấy, không nói Lâm Thiên Du còn không biết, còn đang xây nhà cơ mà. ]

[Đạo diễn nói: Báo hoa rất nguy hiểm đừng đi tìm. Lâm Thiên Du nghe thấy: Báo hoa @...&¥、\* tới tìm ngay!]

Lâm Thiên Du tò mò báo hoa có thật, nhưng cũng không thể lao thẳng tới xem chúng cạnh tranh được.

Dù sao cô cũng định đi lại trên núi thời gian này, có gặp hay không còn tùy vào vận may.

--- Quay lại núi, sắp xếp đồ đạc xong.

Không có bàn, cô xếp dọc theo vách hang, cần lúc nào chỉ việc với tay lấy.

Để gia vị trong nhà, còn gia vị ăn kèm thì cất trong ba lô chưa lấy ra.

Dọn dẹp đơn giản xong, Lâm Thiên Du đã ra mồ hôi nhễ nhại.

Cô xách hai xô nước ra phòng tắm phía sau đã dựng sẵn.

Chỉ là trước khi treo tấm màn ngoài cùng, Lâm Thiên Du chậm rãi ngẩng đầu nhìn thiết bị livestream trôi nổi phía trên.

[!!! Đừng nhìn tôi! Cô định làm gì?!]

[Đừng làm loạn! Phòng không được tắt đâu, đừng bắt tôi quỳ xuống van xin đấy, huhu...]

Lâm Thiên Du hắng giọng, vẫy tay gọi thiết bị livestream lại gần:

"E hèm, không tắt phát sóng mà chỉ tắt hình thôi. Tôi tắm xong sẽ đi ngủ, tiếp theo cũng không có nội dung gì để phát sóng, mọi người cũng mệt mỏi rồi, trời tối nên đi ngủ sớm đi."

Bình luận chuẩn bị ồn ào. Van xin, lăn lộn, muốn mặc cả với Lâm Thiên Du, dù không tắt hình thì cũng quay những con vật khác trong rừng được mà.

Tuy nhiên trước khi tin nhắn đánh xong kịp gửi đi, Lâm Thiên Du đã biến mất khỏi màn hình, phòng livestream đồng thời chìm trong bóng tối
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 79: Không phải báo hoa đó chứ?



Chương 78 Chương 80

Chương 79: Không phải báo hoa đó chứ?

Lâm Thiên Du treo tấm vải chống thấm, bẻ một ít xà phòng, nhúng nước xoa tạo bọt, xà phòng tự nhiên thay thế dầu gội và sữa rửa mặt.

Ban đầu đoàn làm phim chỉ cung cấp một bộ đồ vệ sinh nhỏ, đủ thứ trong đó, nhưng sau đó không bổ sung thêm. Có lẽ cũng biết trong khu rừng mưa này có xà phòng, nên để mọi người tự cung cấp.

Trong khu rừng ẩm ướt này, nước múc từ sông chẳng mấy chốc đã về nhiệt độ bình thường, để dưới ánh nắng là ấm lên, không cần đun sôi, dùng lúc vừa vặn.

Lâm Thiên Du dùng hết nước, thay đồ xong khi ra, vắt vài lần mái tóc vẫn nhễ nhại nước, chỉ khó chịu ở chỗ này, không có máy sấy.

Phải để tự nhiên khô từ từ.

Gấu đen đợi ngoài cửa, thấy Lâm Thiên Du ra liền đi lại gần.

Mùi xà phòng đối với gấu đen kỳ lạ ghê gớm, động tác tiến lại do dự một chút, mũi phập phồng, phát hiện mùi thay đổi, ngạc nhiên há to miệng.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của nó, Lâm Thiên Du muốn cười, hai tay nâng lên mặt nó, ngón tay ấn nhẹ lên để đóng miệng nó lại:

"Cằm rớt rồi."

"Gầm." Gấu đen chớp mắt, rồi dính lấy cô như không có xương.

Lâm Thiên Du đưa xô nhựa cho nó: "Này, cầm giúp tôi cái này, tôi lấy thiết bị livestream rồi mình về.

Cô tự cầm xà phòng còn lại và thiết bị.

Nhờ có sự cố quên mang theo thiết bị livestream của Lâm Thiên Du trước đây, lần này nhớ mang theo khiến phòng livestream bùng nổ 'con bé lớn rồi', 'ngày càng giống một streamer chuyên nghiệp...', vân vân...

Rồi thì, sau một thời gian dài tắt hình, khán giả phòng livestream mơ hồ nhận ra Lâm Thiên Du quên tắt chế độ hình đen.

[......]

Khen sớm quá.

Lâm Thiên Du quên sạch chuyện tắt hình, tóc vẫn ướt, ban đầu định ngồi ở chỗ thoáng để tóc khô nhanh hơn.

Kết quả ngồi xuống vài giây đã bắt đầu ho liên tục vì gió.

Suy ngẫm lại thể chất hiện tại, Lâm Thiên Du vừa ho vừa rời chỗ gió:

"Chóng mặt quá, sau này tắm ban ngày vậy."

Để tránh cảm lạnh, phòng bệnh, Lâm Thiên Du đun một nồi nước nóng.

Trăng sáng sao thưa, đêm trong rừng mưa yên tĩnh nhưng toát lên khí tức nguy hiểm vô tận.

Lâm Thiên Du tựa cằm, ngồi ở cửa hang, thấy gấu đen lắc lư bộ lông, hỏi: "Đi săn à?"

"Gầm."

"Cẩn thận nhé." Lâm Thiên Du giơ tay ra, làm động tác đấm tay: "Nào, cố lên."

"Ù...?" Gấu đen không hiểu, cọ cọ lòng bàn tay cô.

Lâm Thiên Du cười khúc khích, uốn cong ngón tay vuốt tai gấu con, đưa nắm tay lại đấm vào lòng bàn tay kia: "Thế này."

Sau khi biểu diễn xong cách làm, Lâm Thiên Du lại giơ tay ra: "Nào!"

"Gầm!" Gấu đen hiểu ra, vui vẻ giơ móng vuốt, hai chân trái phải đập vào lòng bàn tay Lâm Thiên Du.

Lần này đến lượt Lâm Thiên Du sững sờ, rồi khóe miệng nhếch lên, cũng giơ tay trái đập vào bàn chân nó: "Được rồi! Cố lên nhé."

"Ù!"

Gấu con quay người chạy ra ngoài.

Lâm Thiên Du kéo áo khoác, mở cửa bước vào hang.

Tóc cô rất dày, dù vắt nước cũng khô chậm.

Lâm Thiên Du vuốt tóc qua loa, cầm lấy nón cỏ, nhìn đóa hoa nhỏ trên đó:

"Ngày mai làm cái bình hoa nhé? Trong hang còn quá đơn điệu."

Lớp lông cừu giặt xong vẫn còn phơi ngoài kia.

"Bàn à? Có nên làm cái bàn không?"

Lúc tắm, Lâm Thiên Du đã tháo hết thiết bị điện tử trên người, đồng hồ vào nước là hỏng ngay nên cô tháo trước tiên.

Giờ nói chuyện với phòng livestream, bình luận tràn ngập dấu hỏi.

[Cô thà tự nói một mình còn hơn mở livestream à?!]

[Khốn kiếp, cái gì giúp tôi kiên trì ở lại phòng livestream đen thế này, là bổn phận à, là nhiệm vụ à, không, là tình yêu tôi dành cho streamer.]

Lâm Thiên Du nhàn rỗi cũng nhàn rỗi thôi, liền bắt đầu lên kế hoạch trang trí trong hang.

Cô không thể làm được công việc sàn nhà tường trần, nhưng có thể sắp xếp một số đồ nội thất tạo không khí.

Giờ chỉ ở tạm thời, nhưng nếu được nhận làm kiểm lâm, cô có thể thường xuyên đến đây.

Đột nhiên Lâm Thiên Du nói:

"Mọi người có nghe thấy gì không?"

Như tiếng thở, hay là tiếng gầm thấp.

Cô chỉ nói lấy lệ, không mong chờ phản hồi từ bình luận, nhưng đã đứng dậy đẩy nhẹ cửa hang ra.

Không có gì cả.

Sàn bên ngoài vẫn y nguyên như lúc cô vào.

Nhưng tiếng động rất gần.

Lâm Thiên Du không nhịn được suy nghĩ, khi săn mồi, các loài thú dữ cố tình giảm thiểu tiếng động, tiếng thở hổn hển vừa rồi, nghe giống như sau khi chạy điên cuồng mới th* d*c.

Nhưng... tiếng của loài động vật nào?

Lâm Thiên Du ngập ngừng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, kinh ngạc:

"Không phải báo hoa chứ?"
 
Back
Top Bottom