Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 440: Chương 440



Bùi Chiêu giải thích:

"Đó là bộ phận điều khiển vị trí nổi, để tránh bị phát hiện. Tôi đã xác định tọa độ của cô rồi, nhóm tuần tra sẽ tới ngay và vớt lên. Nó rơi xuống chỉ chìm dần xuống thôi, khá chậm, yên tâm đi, kịp lắm".

Anh không dám để Lâm Thiên Du xuống lấy, lúc này mặt cô tái nhợt như giấy, biển sâu không giống biển cạn, quá nguy hiểm.

Việc chuyên môn cứ để người làm thôi.

Nghĩ tới đó Bùi Chiêu không khỏi lắc đầu, "Mỗi lần tìm thấy cái này thì nó đã gần tới lúc tự giải khóa rồi, để lại dưới đó quá lâu sẽ gây ô nhiễm. Lần trước vì tìm thứ này mà cả nhóm thức đêm suốt 3 tháng mới tìm ra, sau khi mở rộng vùng tìm kiếm mấy lần".

"May cô phát hiện sớm, nếu không phải đợi nó tự mở và rất rắc rối".

“Không cần đội tuần tra nữa.” Lâm Thiên Du đặt những thứ trong tay lên lưng cá voi trắng, “Đại Bạch đừng cử động, cứ thế đó, đợi tôi đến khi tôi lên nha.”

“Uỷ...”

Nói xong, Lâm Thiên Du thử bơi từ bên hông xuống, ngâm mình dần trong nước, tay vẫn vịn trên lưng Đại Bạch, nhờ lực bơi đến trước mặt nó hôn một cái, “Thật đấy, đừng cử động nhé.”

“Uỷ!”

Tiếng vang cũng trong trẻo hơn rất nhiều.

An ủi Đại Bạch xong, Lâm Thiên Du lặn xuống luôn, món đồ đó thật sự rơi chậm lắm, mở mắt dưới nước, thứ treo chuỗi không cách xa.

Lâm Thiên Du bơi thẳng tới nắm chuỗi rồi quay người bơi trở lên.

Đúng lúc đó, không xa vang lên tiếng động cơ xuồng máy lách nước.

Lâm Thiên Du nhíu mày, “Đại Bạch hãy...”

“Là tôi!” Giọng Tô Vũ Hành gọi thẳng ra, cúi người trên thuyền, “Đừng làm gì! Người của mình!”

Cá voi trắng tuy không tự động tấn công thuyền hay xuồng đi ngang qua, nhưng có Lâm Thiên Du ở đây, chỉ cần cô cất tiếng, con cá voi ấy không phải ào thẳng tới sao.

Tô Vũ Hành không hốt hoảng cũng không được.

“Đạo diễn Tô? Sao ông lại ở đây?” Nhìn thấy người tới, Lâm Thiên Du giật mình một cái, cô tưởng là thợ săn lậu đấy.

“Lo quá.” Tô Vũ Hành thở dài, vốn là đạo diễn mà lại lo như mẹ già, “Nào, tôi kéo cô lên trước đã.”

“Ú ù...”

Từ lúc xuồng máy xuất hiện, con cá voi trắng ngoan ngoãn không nhúc nhích đã không chịu nổi.

Tiếng kêu này, so với lúc nũng nịu Lâm Thiên Du nghe khác hẳn.

Tô Vũ Hành gần như không do dự đã rút tay lại.

Lâm Thiên Du lấy đồ đặt trên lưng cá voi xuống, cùng với thứ trong tay mình để lên xuồng, “Giúp tôi cầm cái này, trên lưng cá voi bất tiện lắm.”

Tô Vũ Hành đẩy đồ vào trong một chút, “Cô thật sự không ngồi xuồng về à?”

“Không cần, Đại Bạch đưa tôi về là được.” Lâm Thiên Du vỗ vỗ Đại Bạch, con cá voi trắng ngoan ngoãn quay lưng về phía cô, bất động chờ lệnh.

Nghe vậy, nó lặn xuống, quay người đỡ lấy Lâm Thiên Du.

“Ú ù!”

Cứ như đáp lại lời Lâm Thiên Du vậy.

“Đi thôi. Các ông cũng về sớm đi.” Lâm Thiên Du đặt tay lên vây lưng cá voi.

Cá voi trắng vung đuôi bơi thẳng đi.

Chẳng do dự chút nào.

Rõ ràng không muốn cho bọn sau lưng cơ hội tranh người.

Lâm Thiên Du đặt sói con xuống, sói con nghiêng đầu, có vẻ như cảm thấy trên đầu còn ẩm ướt không thoải mái lắm, nên giơ chân gãi gãi, rồi thò lưỡi ra làm động tác như muốn l**m, nhưng ngước đầu mấy lần cũng không l**m được chính cái đầu mình.

Sói con đứng hồn một lúc, rồi tiếp tục ngước đầu lên cố gắng, mệt đến nỗi bụng phập phồng, bịch một cái té xuống đất.

[ Sói con: Có thứ bẩn!]

[Haha kiểu tóc này, tôi cho Tony điểm 0.]

[Thật sự không buộc cái đuôi ngựa nhỏ cho nó à? Làm kiểu tóc cho sói con luôn đi.]

[ Sói con thấy bình luận của các cậu kia, sẽ âm thầm ám sát các cậu mất.]

Con sói trưởng thành canh chừng sói con thấy vậy, đi tới cắn cổ kéo nó về phía mình, cúi đầu l**m lông cho nó.

Lâm Thiên Du rửa tay xong, quay đầu thấy xe cứu hộ đến, cô lau tay vào vào nhà, chọc chọc sói túi màu vàng, “Đi thôi, chúng ta phải đến trạm cứu hộ rồi.”

Có thể là vừa mới nằm nắng nên lông sói túi vẫn còn ấm áp.

Lâm Thiên Du đứng sang bên nhường cửa: “Nào, ra ngoài đi, xe đến đón chúng ta rồi.”

“Ú...” Sói túi xám trông rõ ràng khỏe hơn nhiều, nó đứng dậy lắc lông, mặc dù bước đi lung lay nhưng so với trước đó không thể cử động, bây giờ tốt hơn hơn nhiều.

Xe của trạm cứu hộ dừng gần sân.

Bùi Chiêu ngồi trong xe hạ cửa sổ xuống, không dám xuống xe vì có sói đứng canh – sợ cử động bất cẩn sẽ bị tấn công.

Thấy Lâm Thiên Du đến gần, anh ấy cúi người ra cửa sổ chào cô, “Chị Lâm.”

Lâm Thiên Du dẫn theo sói túi đến gần, “Sao anh cũng đến đây?”

Bùi Chiêu không phải lái xe nhưng vẫn cùng tài xế đến đón người, anh ấy cười hì hì, “Đón chị Lâm mà, việc ngoài trời này thiếu được tôi sao.” Rồi nhìn thấy sói túi xám cố gắng nhảy lên xe nhưng hai lần nhảy đều không lên được.

Nếu là động vật khác, anh đã xuống xe giúp từ lâu rồi, nhưng chính xác là sói túi ghét con người, Bùi Chiêu sợ xuống xe không hỏi trước sẽ gây phản tác dụng.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 441: Chương 441



Lâm Thiên Du nói: “Không cần đâu, nó có thể lên một mình.”

Chưa dứt lời, sói túi xám nhảy thẳng lên, lao vào ghế sau xe, còn chạy thêm vài bước nữa, quay người lại nhìn Lâm Thiên Du, kêu lên một tiếng, “Ú!”

“Ừ, rất tuyệt.” Lâm Thiên Du vuốt đầu nó.

Nằm im lâu như thế, sói túi cũng sinh ra cảm giác buồn chán, không ít động vật trong trường hợp này sẽ có khuynh hướng trầm cảm, tự kỷ.

Đúng lúc cho sói túi tự chạy nhảy, làm một vài việc trong khả năng của mình để chứng tỏ bản thân có thể ‘làm được’, rất có lợi cho sức khỏe tinh thần và thể chất của nó.

Sói túi màu vàng cũng nhảy theo phía sau.

Lâm Thiên Du để sói lên trước, cô bước lên xe sau cùng, khép cửa lại.

Sói nằm ngang qua đùi cô, Lâm Thiên Du vỗ nhẹ lên người nó vài cái, “Đi thôi.”

Bùi Chiêu đóng cửa sổ lại, nói: “Được, đi thôi.”

Xe chạy trên đồng cỏ.

Lâm Thiên Du ôm sói con nhìn ra cửa sổ, theo nhiệt độ hạ xuống, động vật đang tránh nóng bằng cách trốn trong bóng râm giờ dần bắt đầu ra ngoài hoạt động.

Dọc đường gặp khá nhiều động vật đi dạo kiếm ăn.

Một con vật nhỏ có ngoại hình giống mèo đang nhảy nhót gần đó.

So với mèo, nó to con và ngắn hơn, lông trên người dày hơn rõ ràng, hoa văn trên mặt giống mèo Pallas nhưng đơn giản hơn, tai ngắn và rộng, đầu tai tròn đần, khoảng cách giữa hai tai cũng xa hơn so với tai mèo.

“Mèo Manul?” Lâm Thiên Du khum tay thành hình tròn, nhìn qua cửa kính xe, thấy một con mèo Manul đang tản bộ thong thả.

Mèo Manul thích nghi tuyệt vời, không nhạy cảm với nhiệt độ, có thể sinh sống ở nhiều môi trường, từ vùng núi, đồng cỏ, bán sa mạc, đều có dấu vết của loài mèo Manul.

Thậm chí một số sa mạc, chúng vẫn có thể tồn tại.

Dù bây giờ mèo Manul chủ yếu sống ở Trung Á lan tỏa tới tây Iran, cùng các khu vực trung tâm châu Á về phía đông tới Tây Siberi.

Nhưng xét về quá trình biến đổi lịch sử, mèo Manul đã mất đi phần lớn không gian sinh tồn.

Hiện nay mèo Manul không thuộc loài nguy cấp, nhưng ở tự nhiên vẫn khá hiếm thấy.

Hơn nữa, so với mèo Manul sống sót dưới thời tiết cực lạnh, con mèo trước mắt có lông rõ ràng không dày đặc bằng.

Chắc cũng chịu ảnh hưởng của nhiệt độ môi trường sống.

Lâm Thiên Du v**t v* sói con, thích thú quan sát mèo Manul lựa chọn con mồi của mình một cách chậm rãi.

Động vật dễ thương hình tròn có lông này, cho dù săn bắt xé xác đầy máu, l**m mép đều trông giống như đang làm nũng vậy.

Đang say sưa quan sát, xe bỗng dừng lại.

Lâm Thiên Du giơ tay chặn hai con sói túi bên hông, hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Bùi Chiêu chỉ vào đàn voi không xa, “Đàn voi rừng đi ngang qua, chờ chúng đi rồi chúng ta mới đi tiếp.”

Voi thân hình to lớn, đi rất chậm, thỉnh thoảng còn phải vung vẩy vòi gọi những con nhỏ đuối chân.

Vậy nên, đàn voi di chuyển, không khỏi tạo khoảng cách lớn về hình thức.

Nhưng nếu nhìn kỹ, khi có thú dữ tấn công, chúng có thể nhanh chóng bao vây các con nhỏ, rồi phản kích.

Tuy nhiên... thông thường, vào mùa mưa khi thức ăn dồi dào, không có ác thú nào dám thách thức thế lực của bầy voi.

Mặc dù chúng có thân hình quá to, di chuyển khó khăn, nhưng khi đánh nhau thì ngà và vòi voi không phải dạng vừa, nếu bị quấn lên cao rồi ném xuống mạnh, muốn đứng dậy phải mất nửa ngày.

Nếu voi tức giận, thường sẽ không cho bạn thời gian để đứng dậy nữa, dẫm thẳng xuống luôn, thú dữ nào mạnh mẽ cũng phải bị thương.

Trừ khi là mùa khô, không tìm được thức ăn, thú dữ mới liều mạng, cố gắng đuổi một con voi ra khỏi đàn rồi tấn công cả đàn, lúc đó mới có hy vọng sống sót.

[Cảnh voi đi ngang qua gần thế này thật choáng ngợp!]

[Đặc biệt là so với cái xe này, một chân voi có thể dẫm nát xe mất.]

[Trước đây xem chỉ có khái niệm chung chung, không ngờ voi có thể nhổ cả cây, giờ nhìn kỹ, chưa nói nhổ cây, tôi còn sợ chúng hợp sức dời núi luôn đấy.]

Đàn voi đi qua, không có động vật nào ra quấy rối.

Bùi Chiêu ngồi ghế trước tầm nhìn rộng hơn, lúc nhìn thấy bầy sư tử cũng không cảm thấy gì. Nhưng khi bầy sư tử nhìn thoáng qua đàn voi rồi quay đầu tiến về phía xe anh, Bùi Chiêu sững lại, “Trời ạ... Sao sư tử lại đi tới đây.”

Sư tử bây giờ không dám mạo hiểm với đàn voi, nhưng không có nghĩa khi thấy cục sắt lạ ngừng gần đó chúng sẽ bỏ qua.

Sói có vẻ cũng nhận ra không khí bất thường, nó đứng dậy từ người Lâm Thiên Du, áp sát cửa sổ xe.

Tài xế khởi động lại xe, với kinh nghiệm, anh định lùi lại.

Phía trước đã bị vây bởi đàn sư tử tạo thành vòng cung, anh lái thẳng tới, sư tử rất dễ kéo vào vây hãm. Lùi ra khỏi tầm vây kích của bầy sư tử mới là lựa chọn đúng.

Tuy nhiên, bất ngờ một con sư tử xuất hiện trong gương chiếu hậu.

Tay tài xế run lên, nhìn voi đắm quá quên quan sát môi trường xung quanh.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 442: Chương 442



Bùi Chiêu an ủi: “Không sao đâu, sư tử không vào được đâu, chúng nhìn một lúc rồi bỏ đi thôi.”

Trước đây cũng từng bị sư tử vây quanh xe rồi, chúng không thể phá cửa xe đối với động vật là bức tường sắt vững chắc, chỉ có thể nhìn bên ngoài, đợi lâu mà không thấy ai ra, sẽ mất kiên nhẫn tự rời đi.

Sư tử xuất hiện trước đàn, nó đầu tiên vòng quanh xe một vòng, nhảy lên nắp capo, móng vuốt cào cấu vào kính chắn gió, cố hết sức cào như đang đào đất vậy.

Làm cả xe lắc theo.

May kính không phải loại thường, cứng hơn cả thép hợp kim nên sư tử không thể nào phá vỡ.

Đúng như Bùi Chiêu nghĩ, không làm được gì sư tử nhảy xuống capo, quay đầu vòng quanh xe, có vẻ đang tìm lối đột nhập.

[Ôi trời, rõ ràng giao đồ ăn tận nơi mà, anh bạn giao hàng đâu mở cửa đi chứ.]

[Phải phải, tự phục vụ mà không đưa đũa cho sư tử, đùa tệ với sư tử à?!]

[Haha... bôi tro trét trấu thôi mà, chó con chỉ một mình mà đánh với bầy sư tử à, vẫn nên ở trong xe thôi. ]

[Này chị em... Bối cảnh căng thẳng thế này mà bị bao vây, không một ai lo lắng cho an toàn của chị Lâm hết à! Bọn fan giả này!]

...

Đàn sư tử phía trước có vẻ dừng bước vì sự xuất hiện của sư tử.

Bùi Chiêu giữ chặt tay vào cần gạt cửa, mỗi lần sư tử đâm vào xe anh cũng lắc theo một cái.

Lâm Thiên Du một tay ôm sói con, một tay trấn an hai chú sói túi nhát gan.

Không rảnh rang để ý sư tử ngoài kia.

“Nó sắp bỏ đi rồi.” Bùi Chiêu ước tính thời gian, “Sự kiên nhẫn của sư tử thật ra...”

Chưa dứt lời, khoảnh khắc sau – cốp, cửa sau bị kéo mở, Bùi Chiêu nghe thấy tiếng động đó đã giật mình.

Anh quay lại thì thấy sư tử đứng bất động ở khe cửa.

Không biết làm sao, nó tự mở được cửa sau xe!

Bùi Chiêu: “???”

“Cô... ” Anh bỗng nhiên hét lên, sợ làm sư tử giật mình nên lại nén giọng, “Sao cô không khóa cửa xe chứ.”

Sư tử mở cửa ra, có thể cả nó cũng khá bất ngờ.

Móng vuốt vô tình móc vào mở được.

Còn chưa hiểu chuyện gì.

Sói chắn phía trước, sẵn sàng nhảy xuống.

Lâm Thiên Du vội giữ lại, nằm úp nửa người đè sói nhỏ xuống ghế, ngẩng đầu lên nhìn sư tử mà nói nghiêm túc: “Cư xử như vậy là không lễ phép đâu.”

“?! ” Sư tử vốn đang mơ hồ, lúc này nhận ra mình hiểu được lời người, há hốc mồm kinh ngạc, não thông minh khiến nó suy nghĩ rất nhiều điều.

Quá nhiều đến nỗi không thể rút ra kết luận.

Thành thử lùi lại một bước, phanh, đá cửa thật mạnh.

Con sư tử đang ngồi ngoài cũng mất một lúc lâu để tỉnh táo lại.

[???]

[Haha, một câu đuổi được sư tử rồi.]

[Sư tử: Tơ hào cũng chả thấy đâu hết trơn.]

[Nhìn ra là một chú sư tử rất coi trọng lễ phép, còn biết khép cửa sau khi ra nữa.]

[Các chị phía trước... chắc chị sư tử không bị shock đấy chứ?]

Còn sư tử có bị shock hay không thì không rõ, nhưng Bùi Chiêu thật sự bị điên rồi.

Nhìn sư tử ngồi ngoài mà nửa ngày không hết bàng hoàng.

May tài xế phản ứng nhanh, ngay khi sư tử đá cửa, anh tranh thủ khóa cửa lại.

Bằng không, khi cả bầy kéo đến học theo cách mở cửa thì họ đi đường nào?

Tuy nhiên, sư tử bên ngoài càng nghĩ càng thấy kỳ quái, bèn lùi lại vài bước... rồi lại lùi thêm, thấy cửa không có dấu hiệu mở ra và con người trong xe cũng không đuổi ra ngoài, nó quay đuôi chạy mất, không hề quay đầu lại.

Bùi Chiêu: “...”

Có vẻ như mối nguy hiểm vô hình đã biến mất.

Anh ấy chưa kịp hoảng loạn khi cửa sau bị sư tử mở ra, trạng thái não bộ tê liệt chết máy đó, thì sư tử đã chạy mất.

Hơi khó tin, cũng hơi phi lý không thực.

Theo sự ra đi của con sư tử đó, đàn sư tử cũng dần tan đi, theo sau nó.

Sói vẫn cảnh giác, cho đến khi sư tử rời khỏi phạm vi nó canh gác, nó mới dần thư giãn.

“Nó... nó chỉ vậy là chạy mất à?” Bùi Chiêu hơi khó tin, “Tôi còn chuẩn bị mở cốp xe nữa.”

Trong cốp xe là thịt tươi đã chuẩn bị sẵn.

Sợ gặp trường hợp như thế này khi đi ra ngoài, lúc đó mở cốp xe ra, mùi máu thu hút sư tử đến, anh cầm sẵn thuốc mê canh chừng bên cạnh.

Sư tử ăn xong thì đi, mọi người vui vẻ, nếu nó không chịu đi thì khi nó ăn hết anh ấy sẽ tiêm vài mũi.

Nhưng giờ... không dùng đến thịt, thuốc mê vẫn cầm trong tay, có vẻ cũng chả cần thiết gì.

Bùi Chiêu mặt đầy mơ hồ, “Chuyện gì thế này?”

“Có thể là bị dọa chạy đi rồi.” Lâm Thiên Du đoán.

Vì trong mắt sư tử, người nhân loại há miệng nói ngôn ngữ sư tử, chắc chắn phải sợ.

Con sóc đứng há mồm nói chào bạn với bạn, phản ứng đầu tiên của con người cũng sẽ là tôi chưa tỉnh ngủ.

Tuy nhiên, xua tan được bầy sư tử vây quanh cũng thực sự khiến Bùi Chiêu nhẹ nhõm, một vài con sư tử quá thông minh, khi đối mặt với tình huống không thể mở cửa xe, chúng còn cố gắng lật nhào cả chiếc xe.

Mặc dù thường thì việc đó cũng không thể khiến con người rơi ra ngoài xe, nhưng người bên trong xe rất khó chịu, thậm chí có dây an toàn nhưng nếu xe bị lật, góc độ không đúng có thể bị siết cổ, nghẹt không nói nên lời.

Đặt người vào một thùng lớn lật qua lật lại, hoàn cảnh vô cùng khó khăn.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 443: Chương 443



Thấy đàn voi rừng kia đi qua, Bùi Chiêu thở dài, xoa xoa trán để bình tĩnh, không thể hiện vẻ non nớt, “Lái xe đi, rời khỏi đây trước đã.”

Kẻo chút nữa sư tử nhận ra bất thường quay lại, bị chúng canh chừng còn rắc rối hơn.

Nghe vậy, tài xế không do dự, nhấn ga tăng tốc.

Xe của trạm cứu hộ có tốc độ giới hạn nên dù đạp hết ga cũng không gây tổn hại đến đồng cỏ.

Bùi Chiêu nhìn ra cửa sổ, đầu óc vẫn quay vòng chuyện vừa rồi, không nhịn được rút điện thoại ra nhắn tin cho đồng nghiệp, ‘Cậu có biết không, lúc nãy tôi...’ gõ điên cuồng trên bàn phím, gõ một đoạn dài rồi copy rồi gửi cho tất cả.

Rồi do dự một chút, sửa đổi vài từ rồi gửi riêng cho Bách Phong.

Duyệt danh sách bạn bè một hồi không thấy, Bùi Chiêu nhớ ra, kéo Bách Phong từ danh sách đen ra, gửi tin nhắn rồi cho vào đen lại.

\--- Xe dừng trước cổng trạm cứu hộ.

Lâm Thiên Du dẫn theo sói thảo nguyên và hai sói túi xuống xe, “Tôi đưa chúng lên truyền dịch ngay nhé?”

Bùi Chiêu nói: “Đợi một chút đã, cô ngồi nghỉ trong phòng nghỉ một lúc, bác sĩ bảo cần làm thêm xét nghiệm máu, xem có cần thay đổi thuốc không.”

“Được.” Lâm Thiên Du ngồi xuống ghế, hai tay bóp nhẹ tai sói con, cúi đầu áp trán vào đầu nó cọ cọ.

“Ý cậu là gì? Tô Vũ Hành!”

Bên ngoài vang lên tiếng quát đầy sức lực.

Lâm Thiên Du giật mình, giọng nói có vẻ hơi quen.

Tiếp đó là giọng Tô Vũ Hành bất đắc dĩ: “Tôi làm gì được? Ông tự bị thương chứ không phải do tôi gây ra, tìm tôi đòi bồi thường cái gì? Ông nhanh chóng trả tiền lương ngừng việc cho tôi đi, bằng không tôi sẽ kiện vì vi phạm hợp đồng.”

[Haha ông Tô nói cũng độc đấy.]

[ Thi Kính Nguyên sao thế? Sao cứ đòi bồi thường hoài vậy, khá lớn tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ à.]

[Phải đấy, đâu rồi cái vẻ đạo đức nhân văn không vì tiền bạc mà quên đạo lý kia, ra ngoài nói một đằng làm một nẻo à, cũng phải... có thể nổ ra nhiều scandal như vậy, chắc chắn đã bị thối nát từ lâu rồi.]

[Khuyên Lâm Thiên Du nên hạn chế chứ đừng bịa ra những file âm thanh giả như thế để hạ uy tín Thi sư phụ nữa. Thi sư phụ là người thế nào, không thể nào tồi tệ đến mức đi đòi tiền bồi thường chút xíu của đoàn làm phim được.]

...

Lâm Thiên Du cũng nghe ra đó là hai người nào đang cãi nhau bên ngoài, thoáng thấy bình luận, cô nhướng mày, đứng thẳng dẫn theo sói bước ra ngoài.

Bảo là file âm thanh cơ mà, để cho các người xem cái video thực tế, không thấy quan tài chưa rơi nước mắt à, tự lừa mình cũng có giới hạn chứ.

Cuộc cãi vã vẫn tiếp diễn, Thi Kính Nguyên tức giận nói:

“Đừng có nói vớ vẩn với tôi những thứ vô dụng đó, chuyện này hoàn toàn là trách nhiệm của cậu, đoàn làm phim không giám sát tốt, cậu nhất định phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho tôi, công việc bị gián đoạn, cùng tất cả chi phí điều trị bệnh. Xem ra tình bạn với ba cậu, tôi bỏ qua phần lẻ, đây là hóa đơn, cậu chuyển tiền vào tài khoản tôi ngay.”

Tô Vũ Hành ban đầu không muốn để ý, nhưng thấy Thi Kính Nguyên lấy hóa đơn ra, ông tò mò tò mò muốn xem đó là gì, vậy là với tâm trạng tò mò, ông tiếp nhận rồi mở ra, thứ nhảy vào mắt ông là:

“Penicillin 2.300 lọ, Clindamycin 3.500 lọ... Ông uống cũng uống không hết nhiêu đó đâu nhỉ? Bảo hiểm không bị lừa tiền nên chạy sang lừa tôi à? Cũng kiếm được kha khá đấy nhỉ?”

Dù trong đó có một số thuốc chỉ là lọ nhỏ, vậy thì mấy ngày nay phải có vài người không ngủ không nghỉ lắc lọ cho anh đấy.

Số tiền này đòi quá đáng rồi.

“Truyền hết vào, không biến thành Titan à?”

Tô Vũ Hành thực sự kinh ngạc, chờ đã, có thể sẽ chết đuối trong thuốc trước khi biến thành Titan cơ.

Có khác gì lừa đảo chứ?

Không... đây là cướp của giữa ban ngày rồi.

Thi Kính Nguyên có vẻ không ngờ Tô Vũ Hành sẽ kiểm tra, thậm chí không che giấu, công khai đưa ra liều lượng, “Cậu...”

“Hơn nữa không thấy đóng dấu bệnh viện nào cả.” Tô Vũ Hành lật qua lật lại mấy trang, đều không thấy con dấu công chứng của bất kỳ bệnh viện nào, loại này thì ngay cả phòng khám nhỏ cũng không dám đóng dấu lung tung đâu.

Tô Vũ Hành suýt nữa bật cười, đùa à, coi ông là thằng ngốc chỉ biết trả tiền sao?

“Ông là bạn của ba tôi mà mang thứ này lừa con trai ông ấy à?” Tô Vũ Hành không nhịn được lắc đầu, giết người quen cũng không đến nỗi tàn nhẫn thế chứ, coi ông như heo con à
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 444: Chương 444



Thi Kính Nguyên sững lại, “Có thể tôi lấy nhầm hóa đơn của bệnh viện rồi, những thứ này vốn do người quản lý xử lý, tôi không rõ chuyện gì xảy ra, sau này tôi bảo người quản lý mang hóa đơn đã đóng dấu của bệnh viện cho cậu, ngoài điều này, còn có chi phí bồi thường tinh thần và tiền lương ngừng việc.”

Thi Kính Nguyên lí trắng án nói cho qua chuyện lúc nãy, ngang nhiên nói: “Cậu cũng biết giá trị của tôi mà, chỉ vài ngày không đóng phim, cậu có biết tôi mất bao nhiêu tiền không?”

Tô Vũ Hành l**m môi, “Mất à? Có ai tìm ông đóng phim đâu? Làm đến giờ ông kiếm được bao nhiêu? Đúng là thiếu tiền nên nhờ vả chương trình của tôi rồi, tính toán kỹ lưỡng đấy nhỉ, chờ tôi ở đây à.”

Hoặc là sống sót đến vị trí cuối, cướp ngôi vị quán quân, hoặc là gặp chuyện gì đó rủi ro rồi đòi bồi thường từ anh.

Tô Vũ Hành càng nghĩ càng thấy đúng là thế, đưa tay khoanh hông, giọng điệu khó chịu: “Rõ ràng ông chỉ đến để lừa tôi thôi, người ta nghèo đến phát điên rồi à.”

Nhân vật đạo đức cao thượng xa lánh tiền bạc như thầy Thi bị câu nói của Tô Vũ Hành nghẹn đến mặt đỏ cổ tím.

“Nói... nói bậy!” Thi Kính Nguyên nghẹn mãi mới thốt ra được câu đó, “Cậu hoàn toàn vô lý.”

[À... vậy Thi Kính Nguyên không có ý định lừa đảo à?]

[Rõ ràng là chờ đạo diễn Tô không để ý chi tiết mà chỉ xem số tiền rồi cho tiền thôi. Thú thực nếu không phải số tiền quá lớn, tôi cơ bản không xem chi tiết đâu, toàn cho tiền thẳng, hoặc mặc cả.]

[Nào fan cuồng của “nhân văn đạo đức” Thi sư phụ kia, ra đây tản bộ một vòng xem thầy các cậu đang làm gì nào.]

[Đúng đúng, những fan nói chị Lâm dùng file âm thanh giả đó, mau ra đây xin lỗi chị ấy đi.]

...

Không chắc những người cố ý gây sự với Lâm Thiên Du trong phòng livestream là fan của Thi Kính Nguyên.

Cũng có thể là những kẻ ác cảm bị cấm tài khoản, đăng nhập lại tài khoản mới để cố tình gây rối.

Giờ thấy thế này, im bặt không lên tiếng.

Để mặc fan Lâm Thiên Du mỉa mai.

Tô Vũ Hành đối với con người này, thật sự không muốn để lại chút tôn trọng nào, “Nhờ vào nguồn lực của vợ mới có được thành tựu ngày nay, giờ gây ra chuyện như thế này, có phải những khoản bồi thường scandal trước đây vẫn chưa trả hết không?”

“Đúng là... quả nhiên muốn lợi dụng chương trình của tôi để kiếm tiền, ông có mua bảo hiểm không?” Tô Vũ Hành nghi ngờ lớn, Thi Kính Nguyên cố tình bị thương trên chương trình rồi cố ý tìm ông đòi tiền.

Với danh tiếng của Thi Kính Nguyên, cho dù scandal bị dập tắt và công khai quay trở lại, cũng không có dự án lớn nào mời ông ta cả, chỉ còn cách đứng trên tầm cao chót vót tự cho là đúng mà không chịu xuống.

Giờ vì tiền cũng phải cúi đầu.

Không cúi cũng không được, những khoản bồi thường đều có thời hạn, Thi Kính Nguyên chắc không muốn ngồi tù.

Trong tình trạng bị chủ nợ đuổi, chạy đến đâm sàn chương trình của ông, còn chủ động trả tiền, cả tình cảm lẫn lý lẽ, cố ý coi ông là đầu trâu làm bia à.

Nghĩ thông suốt tất cả, Tô Vũ Hành: “...”

May mà người đánh bại Thi Kính Nguyên là cá voi, nếu không, nếu Thi Kính Nguyên tự gây thương tích, tránh xa camera trực tiếp, có lẽ ông thật sự phải nuốt cay.

Tô Vũ Hành gãi mũi, không kể với Thi Kính Nguyên chuyện xe bị bao vây lúc nãy, nếu ông ta biết chuyện đó, chỉ sợ vẫn còn bám theo không buông.

Nhưng có thế nào... đã ký thoả thuận miễn trừ, phải cẩn thận tránh xa động vật hoang dã, bị chúng tấn công vẫn không thuộc trách nhiệm xử lý của đoàn làm phim.

Nghĩ vậy, Tô Vũ Hành không khỏi thở dài, ông vô tình sa vào cái bẫy, rồi cũng do Lâm Thiên Du giúp mà thoát ra, thật là nhẹ nhõm.

Suýt nữa ông phải gánh khoản nợ đấy.

Ngẩng đầu lên, thấy Lâm Thiên Du đứng không xa, mắt Tô Vũ Hành sáng bừng, “Thiên Du! Cô cũng ở đây à?”

Lâm Thiên Du dựa vào cửa, cúi đầu nhẹ, “Ừ.”

“Sao cô lại ở đây?”

Tô Vũ Hành nói: “Tôi đến giao món đồ cô nhờ khi ở dưới biển ấy.”

Cụ thể là gì ông cũng không rõ, vừa vặn có việc qua đây nên ghé lại luôn cho tiện.

Khi nhìn thấy Lâm Thiên Du, sắc mặt của Thi Kính Nguyên liền thay đổi, gần như ngay lập tức trở nên u ám. Ông ta liếc nhìn thiết bị livestream phía sau rồi dừng lại một chút, những lời sắp thốt ra được ông ta nén xuống và nuốt vào bụng.

Tuy nhiên, dù biết đang livestream nhưng sắc mặt Thi Kính Nguyên vẫn không tốt cho lắm, có thể thấy ông ta đang cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng việc kiểm soát biểu cảm vẫn chưa thực sự tốt, cũng lười chào hỏi, chỉ hỏi khô khốc một câu: "Cô đến được bao lâu rồi?"

Do gương mặt u ám kết hợp với giọng điệu hơi cắn răng khi nói, trông rất đáng sợ.

Lâm Thiên Du chỉ vào thiết bị livestream phía trên và nói: "Từ lúc ông hỏi đạo diễn Tô rằng tại sao ông ấy không chịu trách nhiệm."

Thi Kính Nguyên: "..."

Vậy là cô ấy đã nghe hết tất cả rồi.

"Lâm Thiên Du!" Thi Kính Nguyên tức giận mất bình tĩnh, không còn giả vờ nữa.

"Gầm!" Nghe ông ta thét lên như vậy, chó sói thảo nguyên liền gầm lên một tiếng và lao tới.

Thi Kính Nguyên loay hoay, hoàn toàn không kịp phản ứng làm thế nào để tránh né, vươn tay muốn túm lấy Tô Vũ Hành làm lá chắn, nhưng Tô Vũ Hành thì đứng cách xa, tay với trượt không rồi quay đầu lại thì chó sói thảo nguyên đã lao tới trước mặt.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 445: Chương 445



"A!"

Thi Kính Nguyên bị đè ngã xuống đất, sau gáy va mạnh xuống sàn nhà, mặc dù trên đầu vẫn quấn băng dày cộm nhưng ông ta vẫn kêu đau thảm thiết.

Lâm Thiên Du không có ý định ngăn cản, chỉ đi tới và nói lạnh lùng: "Sau này nhớ cẩn thận lời nói và hành động nhé."

Giọng điệu nhẹ nhàng hơi vui vẻ đầy chế giễu, giây tiếp theo, cô cười lên tiếng, "Quên mất, ông không còn cơ hội sau này."

[——!!!]

[Đệt, tao thích chết được!]

[Tên tống tiền bị chị Lâm trừng phạt công lý, ngày mai tao muốn thấy tiêu đề tin tức là cái này, nếu không các người marketing thôi đừng làm nữa nhé!]

[Đẹp chết được luôn, ánh mắt này làm tao đổ rồi!]

Sau khi xem màn kịch đơn của Thi Kính Nguyên một lúc, phía Bùi Chiêu có tin nhắn rằng y tá đã pha thuốc xong.

Lâm Thiên Du không ở lại lâu, vẫy tay nói: "Tôi còn chuyện, đi trước đây."

Tô Vũ Hành gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Thiên Du khác hẳn so với trước, "Đi chậm thôi."

Không thể không khác chứ, trước đây nhìn Lâm Thiên Du là nhìn nữ thần tài kiếm tiền cho mình, bây giờ nhìn cô là vị thần bảo hộ giữ ví tiền cho ông.

Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, ông đã cúi đầu vái lạy Lâm Thiên Du rồi.

Nghĩ tới đây, Tô Vũ Hành cảm thấy nhẹ nhõm khắp người, "Ít lảm nhảm đi, ông cố ý khiêu khích gây ra mọi hậu quả phải tự chịu trách nhiệm đấy, nhớ tranh thủ thời gian bồi thường tiền phạt hợp đồng cho tôi nha."

Thi Kính Nguyên vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tô Vũ Hành đâu có cho ông ta cơ hội, quay đầu chạy mất.

Đùa à, còn không chạy mà đứng đó chờ ma cà rồng hút máu à.

"À? Chị Lâm à." Bùi Chiêu đang đeo kính nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thấy cô bước vào liền đứng dậy nói: "Tìm tôi à?"

"Anh đang bận hả?"

"Không không, chỉ là chỉnh sửa lại nội dung công việc hôm nay thôi." Bùi Chiêu đứng dậy lấy cốc giấy dùng một lần ở bên máy pha nước rồi rót nước đưa cho cô, "Tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Lâm Thiên Du nhận lấy cốc nước cầm trong tay, "Không có gì lớn, chỉ là muốn hỏi thăm chú báo săn bị thương kia thế nào rồi. Vẫn còn ở phòng chăm sóc đặc biệt à?"

Bùi Chiêu lắc đầu, "Không, sau lần nói chuyện với cô lần trước là nó được chuyển ra rồi."

"Báo săn bị thương nặng hơn. Hiện tại vẫn trong giai đoạn theo dõi, sau khi ra viện vẫn ở trong phòng vô trùng để giảm nguy cơ nhiễm trùng. Vì báo con còn quá nhỏ, chấn thương nặng cộng với nhiễm trùng có thể sẽ cướp đi mạng sống của nó, nên chúng tôi không khuyến khích viếng thăm."

Ngừng một chút, Bùi Chiêu nói tiếp: "Nếu cô muốn xem thì chỉ có thể ở bên ngoài cửa kính... nhìn từ xa thôi."

Đây cũng vì sự an nguy của báo con mà thôi.

Lâm Thiên Du gật đầu, "Được, tôi qua xem thử."

"Ừ, đợi tôi lấy chìa khóa." Bùi Chiêu s* s**ng túi quần một lúc mà không thấy chìa khóa nên lại đứng dậy đi tới tủ bên cạnh.

Cầm chìa khóa mở cửa lên thang máy.

Phòng bệnh vô trùng đều ở tầng cao nhất, trước khi lên tầng cao nhất sẽ dừng ở tầng phía dưới.

"Này, chị Lâm." Bùi Chiêu giúp mở cửa phòng khử trùng, "Đợi 5 phút khử trùng ở đây rồi mới lên trên."

Lâm Thiên Du nhìn lên phòng khử trùng trên kia, "Các anh làm nhiều phòng khử trùng thế này."

Bùi Chiêu cười, "Không có cách nào khác, tầng này đặc biệt mà."

Đèn trong phòng khử trùng từ màu đỏ chuyển sang xanh, lên một tầng nữa thì lại bị cửa kính ngăn cách cả tầng nhà.

Qua một lần khử trùng nữa rồi mới nhìn thấy một tấm kính bị rèm che lại.

Báo săn đã tỉnh, băng quấn trên người vẫn chưa được tháo ra, nó đang vẫy đuôi chơi đùa trên chiếc giường bệnh bán trong suốt.

Có vẻ như tình trạng tinh thần khá tốt.

Bùi Chiêu nói: "Quan sát thêm vài ngày nữa, nếu không vấn đề gì tôi sẽ cho cô mang về."

Báo con chơi say mê, dường như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía kính, dừng lại khi nhìn thấy Lâm Thiên Du, rồi lăn xuống tiếp tục chơi với cái đuôi, móng vuốt gẩy đuôi từng nhịp một, vụng về cắn lấy.

Lâm Thiên Du xem một lúc, cho đến khi phía sau báo con chơi mệt, tốc độ gẩy đuôi cũng chậm lại, cúi đầu l**m từng nhịp một.

Bùi Chiêu nhìn đồng hồ, "Quay lại thôi."

"Ừm." Lâm Thiên Du giúp Bùi Chiêu kéo rèm cửa sổ lại, vẫy tay với báo con.

Báo con nghiêng đầu, đặt móng vuốt lên tấm đệm phía dưới, "Gầm!"

Xuống tầng cũng đi ngược lại qua phòng khử trùng.

Đợi thang máy, Lâm Thiên Du dựa vào cửa sổ, nhìn xuống từ cửa sổ hẹp bên phải hành lang.

Cây cối xung quanh rậm rạp hơn so với trong thảo nguyên.

Nhìn xa như vậy, Lâm Thiên Du dường như thoáng thấy cây keo dậu.

Đang định duỗi tay mở cửa sổ ra xem kỹ thì bỗng thấy một thân cây nằm ngang dưới đất di chuyển.

Ngón tay Lâm Thiên Du khựng lại, "Cái đó là cái gì?"

Thiết bị livestream ở ngoài phòng khử trùng nên không lên tầng trên được.

Sau khi Lâm Thiên Du ra ngoài mới bắt được vị trí của cô.

[Gì? Cái cây biết đi à?]

[Tưởng tôi nhìn nhầm chứ, kiến à? Tôi biết kiến có thể cất cả cây to lên được mà.]

[Không thể là kiến đâu, cất cao thế kia chắc phải vài chục con kiến chồng lên nhau mới được.]

Lâm Thiên Du giơ tay đẩy cửa sổ mở ra một nửa, Bùi Chiêu cũng nghe thấy tiếng động nên qua xem, thấy cái cây di chuyển giữa không trung liền chớp mắt, "À... thật đấy, cây biết đi."

Đang định lấy điện thoại liên lạc đội bảo vệ thì cái cây nằm ngang kia đi ra khỏi rừng cây.

Sinh vật cắp cây phía sau cũng dần lộ rõ hình dáng.

Một con sư tử đi với vẻ oai phong, mặt nghiêm túc cắp cây, ánh mắt kiên định bước tới.

Lâm Thiên Du: "...?"

Con sư tử trắng khuân cây à?
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 446: Chương 446



[Ôi trời là sư tử trắng á!?]

[Cứu tôi với, tôi chết mất thôi! Nó đẹp quá đi! Sao sư tử lại đẹp thế này chứ, đẹp đến mức làm trái tim tôi rung động luôn rồi.]

[Hòn đảo này thật sự như thiên đường trong mơ của tôi, sao lại có cả sư tử trắng nữa chứ!]

[Thôi đừng nói nữa, góp tiền thuê máy bay trực tiếp đáp xuống đảo luôn đi, ai có hứng thú thì nhắn tin riêng cho tôi để đăng ký nhé.]

...

Sư tử trắng dường như không hề hay biết đến những ánh mắt từ trên cao, vẫn tự kỷ kỷ cắp thân cây đi loanh quanh trong rừng.

Là một thân cây khá to không quá dày, có phần gầy, không biết nó đã lấy cây xuống bằng cách nào, giờ cắp cây đi, phần đầu cây hướng xuống có vài rễ cây nhô ra lung tung, do cọ xát vào đất đường đi nên phần đất bám trên cây gần như đã bong hết.

Nó cắp cây rất vững, từ từ bước tới, từng bước đi với vẻ oai phong như thể đang cắp không phải là cây mà là con mồi vừa săn được.

Cây cối ở đây nhiều hơn so với các khu vực gần trung tâm của hòn đảo và cũng dày đặc hơn, nhưng với một khu rừng nhỏ thì khoảng cách giữa các cây vẫn không quá nhỏ.

Sư tử trắng đang đi thì bị hai bên hai cây to chặn lại, khi thân cây nằm ngang va chạm vào hai bên, nó dừng lại.

Lùi lại vài bước, cố gắng tiếp tục đi tiếp.

Nhưng vẫn bị hai cây kia chặn chẽ.

Sư tử trắng cắn chặt thân cây, đâm mình mạnh về phía trước, ngược lại bị hai cây to đẩy lui hai bước.

"Gầm..." Trong cổ họng nó phát ra tiếng gầm gừ thấp. Với sức đe dọa của sư tử trắng, bất cứ sinh vật nào có thể nghe thấy tiếng động và di chuyển đều phải phản ứng lập tức tránh xa.

Nhưng đó chỉ là một cái cây to.

Nó sẽ không thể có phản ứng gì.

Vì vậy, sư tử trắng một lần nữa cắn cây lao về phía trước, dựa vào hai cây kia dùng sức.

Sau một lúc đẩy giằng ngắn, thân cây trong miệng sư tử trắng dần phát ra tiếng răng rắc, rồi một tiếng 'cạch', đầu cây bị đứt ra.

Thân cây nguyên vẹn giờ thiếu mất một khúc, sư tử trắng sững lại giây lát, đặt cây xuống kiểm tra, rồi nhìn xung quanh, sau đó cắp lại thân cây, mắt nhìn thẳng tiến vào trong, thân cây bị đứt ra vừa đủ kích thước, không bị chặn nữa.

Lâm Thiên Du: "..."

Bùi Chiêu: "?"

[???]

[Não tuy không thể quay nhưng sức mạnh thì có đấy!]

Lâm Thiên Du không nhịn được cười khẽ một tiếng, quả thực sức mạnh rất lớn và có thể sử dụng linh hoạt trong nhiều tình huống.

Cô ở trên tầng cao, tiếng cười rất nhẹ, nhưng sư tử trắng bên dưới phản ứng nhạy cảm, lỗ tai di chuyển ra sau, ngẩng đầu lên ngay khi nhìn thấy có người trên đó, nó lùi lại hai bước, đuôi vẫy qua vẫy lại, móng vuốt cào cào xuống đất.

Lâm Thiên Du nghĩ có lẽ nó đang tìm chỗ nép đấy.

Thấy cô cười mãi, sư tử trắng dường như kêu lên một tiếng nhẹ không rõ rồi cắp cây bỏ đi.

Bùi Chiêu: "Nó... nhặt cái đó làm gì?"

Nhìn kìa, rõ ràng là cây đứt từ lâu rồi, vỏ cây khô cứng khác xa vỏ cây tươi.

Vỏ cây thế nào cũng được, nhưng trọng tâm là sư tử không ăn gỗ và vỏ cây mà, nó lại còn phí sức khiêng cả thân cây đi, khiến người ta khó hiểu lắm.

Lâm Thiên Du lắc đầu, cô cũng không đoán được, "Có lẽ nó có dùng đến chăng."

Khi sư tử trắng xuất hiện ngắn ngủi rồi rời đi, phòng livestream tràn ngập các cuộc thảo luận về nó.

Từ bờm ở cổ có thể thấy đây là sư tử đực, nhưng thường gặp là sư tử màu nâu vàng, màu sắc nhiều nhất là nâu vàng đậm nhạt khác nhau.

Mặc dù biết sư tử trắng tồn tại trên thế giới, nhưng khi thấy trực tiếp vẫn cảm thấy khá thú vị.

Lâm Thiên Du chú ý tới nội dung bình luận, bắt đầu nói: "Sư tử trắng mà chúng ta đang nhìn thấy không phải loài gốc, mà là kết quả của một đột biến gen hiếm gặp, dẫn đến biến đổi màu lông.

"Một số nhà nghiên cứu cũng chỉ ra rằng sư tử trắng là loài ở thời cổ xưa, không sống ở vùng đồng cỏ, rất lâu trước đây chúng sống cả năm ở những nơi chìm trong băng tuyết như Bắc Cực.

"Bộ lông màu trắng phù hợp hơn với môi trường đó, màu sắc hòa cùng môi trường cũng tốt cho việc mai phục và săn bắt. Nhưng sau đó thời kỳ đổi thay, thời đại của bầy sư tử trắng chấm dứt, kể từ đó sư tử trắng hoang dã đã biến mất."

Ngừng một lát, Lâm Thiên Du hớp ngụm nước rồi tiếp tục: "Tuy nhiên, gen quy định màu lông trắng vẫn tồn tại ở một số ít sư tử màu vàng còn lại trong cơ thể. Sư tử trắng mà chúng ta thấy ngày nay đều được sinh ra từ một bầy sư tử thường là sư tử màu nâu vàng, nghĩa là sư tử nâu vàng sinh ra sư tử con trắng."

"Xác suất rất thấp, nhưng tôi nghe có các trung tâm chuyên nuôi sư tử trắng ở nước ngoài rồi đấy."

Chỉ là...

Phạm vi sinh sống chủ yếu của sư tử hiện nay chủ yếu là đồng cỏ, màu trắng của sư tử trắng khiến chúng gặp nhiều khó khăn hơn để săn mồi, dễ bị phát hiện.

Ngoài tự nhiên màu trắng rất dễ thu hút sự chú ý, nhiều sư tử trắng hoang dã lúc còn non không được chăm sóc tốt, không thể lớn lên.

Khi trưởng thành, chúng cũng phải đối mặt với khó khăn về việc săn mồi.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 447: Chương 447



Lâm Thiên Du nghĩ đến điều gì đó, ngoảnh đầu nhìn Bùi Chiêu, mỉa mai: "Con sư tử trắng này có phải là con non của bầy sư tử thường không? Nó không phải là..."

Loài nguyên thủy ư?

Mặc dù biết đó là điều không thể, những lời suy đoán của các chuyên gia về bầy sư tử trắng thời tiền sử, liệu có thực sự tồn tại hay không vẫn là hai ý kiến khác nhau.

Giả sử thực sự tồn tại, thì giờ cũng đã thành quá khứ, chứ không thì giữa các nước nhất định đã có nhiều thảo luận về sư tử trắng rồi.

Lâm Thiên Du chỉ hỏi đùa như vậy do khả năng của chủ đảo thôi, đợi Bùi Chiêu phủ nhận thôi. Nhưng người đứng bên cạnh cô, Bùi Chiêu, lại xoa xoa mũi, không trả lời trực tiếp.

"?"

Đôi khi, việc không trả lời trực tiếp một cách gọn gàng cũng đã là câu trả lời.

Đôi mắt cười của Lâm Thiên Du chậm rãi mở to trong sự do dự của Bùi Chiêu, đôi môi mỏng hé mở, một lúc sau mới thốt ra một từ: "...À?"

Bình luận: [???]

[Cái..., tình huống gì thế này!]

[Ý tôi nghĩ đúng không? Đừng mà — đừng làm thế chứ, tiếp tục như thế này, tôi thực sự sẽ rút dao bắt chủ đảo phải tiết lộ vị trí của khủng long đấy.]

[Tôi thực sự nghi ngờ chủ đảo đang giấu chúng tôi rất nhiều loài động vật theo lý thuyết đã tuyệt chủng.]

[Chỉ có mình tôi tò mò về thân thế của chủ đảo thôi sao? Ở nước ngoài họ mặc kệ như thế này à, không quản lý gì sao???]

...

Khi cuộc thảo luận trong phần bình luận càng lúc càng lệch hướng, Bùi Chiêu ho mấy tiếng, che giấu biểu cảm trên mặt rồi cười lớn: "Dĩ nhiên là sư tử trắng sinh ra từ sự đột biến gen của bầy sư tử thường thôi, tôi đùa với cô thôi mà."

Lâm Thiên Du im lặng giây lát, cô liếc nhìn Bùi Chiêu, không đáp lại.

Bùi Chiêu cười đến cuối cùng thì ho khô khốc hai tiếng, rồi nháy mắt với cô, rất ám chỉ.

Lâm Thiên Du vẫn hiểu.

Cô đặt cốc nước xuống, khéo léo chuyển đề tài: "Anh quen con sư tử trắng đó à?"

Nó chạy tới trạm cứu hộ này để nhặt cây gậy rồi, chắc sư tử trắng phải quen thuộc với vùng này lắm.

Động vật hoang dã sẽ không liều lĩnh tiếp cận lãnh thổ của con người, ngay cả khi lều của con người xuất hiện trong lãnh thổ của chúng, khi tiếp cận chúng cũng rất thận trọng.

Với sư tử trắng, tòa nhà trạm cứu hộ này chắc chắn là một vật thể nguy hiểm khổng lồ.

Nó có thể đi lại quanh rìa một cách khinh suất như vậy, chắc chắn không phải lần đầu.

Tuy nhiên, Bùi Chiêu lại lắc đầu, "Tôi cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Tôi chỉ biết trên đảo có sư tử trắng, nhưng lãnh thổ của sư tử trắng không ở đây, con sư tử trắng duy nhất đã sớm rời bầy, kể từ khi tôi nhậm chức, đây là lần đầu tiên sư tử trắng xuất hiện trước mặt tôi."

Có lẽ cảm thấy cách diễn đạt như vậy chưa đầy đủ, Bùi Chiêu nói tiếp: "Sau khi rời bầy, nó cũng không xuất hiện nhiều trên camera giám sát."

Vậy nên... tại sao sư tử trắng lại bất ngờ xuất hiện ở đây và làm những hành động kỳ lạ đó, thực sự rất kỳ quái.

Lâm Thiên Du nói: "Tiếp tục quan sát xem sao, biết đâu lần sau nó sẽ quay lại."

Khi cô nhìn ra cửa sổ xem sư tử trắng thì thang máy đã lên xuống một chuyến rồi, "Đi thôi, quay lại phòng bệnh trước đã."

"Được."

\--- Nửa đêm.

Lâm Thiên Du vén áo khoác cho con sói túi vừa truyền xong thuốc.

Gió đêm vẫn còn khá lớn, có thể thế giới động vật quan tâm những chuyện này, nhưng Lâm Thiên Du vẫn cảm thấy bệnh nhân không nên phơi mình trong gió.

Tài xế đưa người xong thì rời đi.

Lâm Thiên Du ôm sói túi vào nhà, vẫn đặt nó ở nơi nó nằm nghỉ hôm qua, "Ngày mai truyền thuốc thêm lần nữa, nếu không có vấn đề gì lớn thì không cần truyền thuốc nữa."

"Ù ù..." Sói túi xám cuộn mình trong góc tường, mơ màng mở mắt ra, chỉ mở được một khe hẹp, cằm cọ cọ lòng bàn tay cô.

Sói túi xám ngủ rất nhiều trong hôm nay rồi, bây giờ cũng không muốn ngủ nữa, nhưng do tác dụng của thuốc, nó vẫn còn hơi choáng váng, không hay biết đã ngủ trong lòng bàn tay Lâm Thiên Du.

"Sắp khỏe rồi, chịu đựng thêm chút nữa nhé?" Lâm Thiên Du cảm nhận được sự vùng vẫy của sói túi, cô ngồi xuống, lòng bàn tay đỡ lấy, v**t v* đầu nó từng nhịp một, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp đôi tai của sói túi.

Sói túi xám nhắm mắt, giống như đã ngủ rồi, sau một lúc lâu mới kêu lên thật nhẹ một tiếng.

Âm thanh rất nhẹ, nhanh chóng bị át đi bởi tiếng gió bên ngoài.

Nhưng Lâm Thiên Du vẫn bắt được, cô nhếch mép cười, kéo tấm chăn len bên cạnh đắp lên người nó, cẩn thận nâng đầu nhỏ lông xù đặt lên người sói túi vàng.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 448: Chương 448



Bên ngoài bầy sói con và báo con đều thức, chúng không có thời gian ngủ quy luật, cũng không cần phải ra ngoài săn mồi vào ban đêm.

Ở nhà buồn ngủ thì ngủ, đói thì ăn, chơi mệt thì tiếp tục ngủ, không bị dã thú khác rình rập, không cần lén lút trốn tránh, nói gì thì nói, cuộc sống thật tự do.

Tuy nhiên, chúng cũng không ồn ào lắm.

Ngoài tự nhiên, những tiếng kêu lớn của con non sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của kẻ thù, đó là điều chúng đã biết từ nhỏ.

Chỉ khi nhìn thấy Lâm Thiên Du chúng mới "À à à" lao tới, cố leo lên người cô.

Nhưng dù cố gắng mãi, cuối cùng cũng chỉ có hai con báo con leo được lên thôi.

Đã có kinh nghiệm đứng trên vai Lâm Thiên Du lần trước, lần này chúng leo lên thuần thục, khéo léo né tránh luồn lách qua tóc mai rũ xuống.

Chưa kịp đứng vững, đã bị Lâm Thiên Du bế xuống hai bên.

Báo hoang mang con mồi về, vừa nhảy lên tảng đá đã thấy hai con báo con trong tay Lâm Thiên Du vặn vẹo như bánh xoắn.

"Về rồi à." Lâm Thiên Du nhét hai con báo con vào người, bế tới, "Bầy sói con chúng nó đi săn rồi, tôi lột da xong rồi, cô ăn thịt trước đi."

Con mồi báo hoang mang về là một con linh dương, nhỏ hơn nó một chút.

Nhưng dù bé, da cũng là da mà, tích tiểu thành đại mà, phải không?

Những mảnh da nhỏ có thể làm đệm cho giỏ, vừa đúng con báo con thích, xếp vài tấm đệm mềm mại vào trong.

Lâm Thiên Du vứt bỏ phần nội tạng sang một bên, Đậu Đậu không thích ăn nội tạng, con mồi trước nó đều tránh nội tạng mà ăn, so với đó, nó thích ăn thịt đùi hơn.

Có lẽ vì vị ngon hơn.

Lâm Thiên Du cắt hai đường dọc trên đùi thịt, phần thịt rơi ra cắt nhỏ cho các con non ăn.

Cả báo con và sói con đều có phần ăn.

Ngửi thấy mùi máu, bầy sói con trong hố cũ nhô cái đầu để rình xem, móng vuốt cao giơ lên gãi đứt cả vạt gỗ chắn bên cạnh.

Bầy sói ở nhà đi hết rồi.

Lâm Thiên Du không dám bế chúng lên, trời sập tối, màu sắc của các con non vào ban đêm cũng không thấy rõ lắm.

Biết đâu lúc nào sơ sẩy, lại có con non nào thoát chuồng thì mò cả đêm cũng khó.

Để trong hố cũng là vì an toàn.

“Đến ăn thịt đi, suỵt... nhỏ tiếng thôi nhé.” Sói túi vẫn còn ngủ trong đó mà.

Lâm Thiên Du đặt thịt thành một hàng ở rìa sân, như vậy cũng không bị đổ.

Mặc dù rất nóng lòng, nhưng bầy sói con đều rất ngoan, Lâm Thiên Du đặt các cái bát dừa xuống từ cái thứ nhất đến cái cuối cùng, bầy sói con cũng rất có tiết chế nghiêng người quan sát bên cạnh, không hề ăn trộm.

Lâm Thiên Du ra hiệu: “Được rồi, ăn đi.”

“A a a!”

Nghe Lâm Thiên Du nói vậy, bầy sói con liền ùa lên, chen lấn đẩy đưa, một bầy nhỏ bao vây quanh các bát dừa.

Sói túi và bầy sói con ở trạm cứu hộ đã ăn no rồi.

Sói túi xám ăn loại 'thực phẩm chức năng' đặc chế, được chế biến đặc biệt, thịt có bổ sung thêm thuốc.

Thịt cho bầy sói con cũng là ba loại thịt tươi trộn lẫn, còn có thêm một con gà nữa.

Để tránh bầy sói con làm bẩn đệm lông khi ăn, Lâm Thiên Du lót một lớp lá cọ dày ở dưới.

Vài miếng thịt chia thành nhiều phần, để một bầy sói con ăn cũng không bị chen chúc.

Sắp xếp xong xuôi, Lâm Thiên Du vỗ tay, nhờ ánh trăng nhìn thấy vết máu bám trên ngón tay, cô đi rửa tay ở bờ hồ luôn, “Nhiều cá thế này.”

Cái hàng rào gỗ nhọn đặt xuống trước đây giờ đã chặn được không ít cá.

Mùi máu cũng khiến cá trong hồ quay đi, dường như cảm nhận được mùi hương này, nhưng lại không tìm thấy thịt.

Lâm Thiên Du chỉ ăn trái cây rừng trong ngày hôm nay, chiều bận rộn không ăn gì thêm, giờ nhìn cá trong hồ liền vén tay áo lên cao hơn, nhúng nửa cánh tay xuống nước.

Vừa khéo lợi dụng mùi máu trên tay để thu hút cá.

Chỉ là... cá dưới nước có vẻ hơi đần độn, tay ngay đây mà cá vây quanh tìm hoài không ra chỗ nào.

[Haha cá này có ăn được không nhỉ? Ăn rồi không ảnh hưởng đến trí thông minh?]

[Thực ra đây liên quan tới một hiện tượng sinh học rất thú vị đấy, định lý Pytago biết chứ? Đúng rồi, nó không liên quan gì cả.]

[Ôi giời ơi, nghe anh nói thấy như nghe thiên thần hát vậy.]

Đã khuya, Lâm Thiên Du cũng không kiên nhẫn chờ cá cắn câu.

Dù sao cá ở đây nhiều thế, cô chỉ cần nhìn chằm chằm con cá nào nổi lên mặt nước há miệng, rồi khi nó thở ra là vớ lấy ngay.

Một con cá bị vớt ra khỏi mặt nước, đám còn lại vẫn ở dưới nước liền tán loạn bỏ chạy, vẫy đuôi bơi thật nhanh ra xa bờ hồ.

Lâm Thiên Du rửa sạch cá ở bờ hồ, xả nước rồi xiên lên cành cây chuẩn bị nướng.

Con linh dương của báo hoang chỉ mới ăn được một nửa, điều bất ngờ là thịt đã cắt nhỏ cho báo con mà Lâm Thiên Du chuẩn bị, báo con lại không ăn, mà tìm chỗ bên cạnh Đậu Đậu, dùng răng của mình gặm từng chút xíu trên khúc thịt linh dương nguyên vẹn.

Lâm Thiên Du nhếch mép cười, càng nghiền nhiều càng tốt cho răng.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 449: Chương 449



Nhìn báo con "A a" cắn rất cố gắng, nhưng khi nó nhả ra, ở góc nhìn của Lâm Thiên Du thậm chí không thấy dấu răng trên thịt.

Rõ ràng báo hoang cũng chú ý đến việc con non không cắn nổi thịt, nó nhìn cái bát dừa không xa, l**m môi, cúi xuống xé một miếng thịt lớn rồi quăng sang chỗ hai con báo con đang gặm thịt.

'Bịch' hai con báo con đang cố gắng ăn thịt bị miếng thịt từ trên trời rơi xuống đập trúng.

"???"

Cả hai con báo con bị đập choáng váng luôn.

Đậu Đậu rất hào phóng khi chia sẻ thịt, chính vì hào phóng nên miếng thịt rơi xuống, đủ lớn để chôn vùi cả hai con báo con.

"A a?"

Báo con l**m máu văng lên mặt, bị đập ngã ngửa ra, móng vuốt vẫn vắt trên miếng thịt, há mồm cắn lấy.

Lâm Thiên Du xếp cá trên đống lửa, qua gạt miếng thịt đè lên hai con báo con sang một bên, thịt tươi, trên người chúng không tránh khỏi dính nhiều máu.

Vào buổi tối, con kia mà lông bụng có vài chỗ rũ xuống từng sợi, rõ ràng bị máu làm ướt rồi.

Như thế cũng không tiện tắm rửa cho chúng, Lâm Thiên Du chỉ có thể lau lau, còn lại chúng phải tự l**m sạch.

Lau lúc chúng vẫn ngậm thịt kêu ọc ọc.

Có thể không phải vì đói mà thích ăn, dù sao trong bát cũng có thịt nhỏ, dễ nhai hơn nhiều so với miếng to, có lẽ báo con thích cảm giác cắn vật gì đó này, nên Lâm Thiên Du để chúng tự cắn chơi.

Đống lửa không khí thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách.

Lâm Thiên Du ngồi bên đống lửa, cắn một miếng thịt lưng cá giòn tan, thịt cũng rất mềm, "Tôi cảm thấy cá trong hồ cũng như cá dưới biển ở đây đều rất ngon, có lẽ có liên quan đến chất lượng nước?"

Dù làm thế nào đi nữa, rắc thêm chút muối cũng ngon.

Chỉ một con cá nhỏ xíu như thế mà thịt cũng ít ỏi, tối nay Lâm Thiên Du cũng không muốn ăn nhiều lắm, cô thậm chí còn không làm món ăn kèm bằng hoa quả rừng.

"Bầy sói con đi săn mồi ở đâu rồi sao đến giờ vẫn chưa quay về." Lâm Thiên Du dùng que đẩy đẩy đống lửa, ánh sáng trước mặt chợt tắt chợt sáng.

Nhìn quanh quất, chờ mãi không thấy bầy sói quay lại, xung quanh cũng không nghe thấy tiếng động vật kêu, chắc chúng đi săn xa rồi.

Đêm nay không có sói con, Lâm Thiên Du ngồi một lúc mà vẫn không buồn ngủ chút nào, bèn đứng dậy dập tắt đống lửa, cả thanh tre xiên xương cá cũng được xếp xuống đống tro tàn.

Lâm Thiên Du nói: "Đậu Đậu, tôi đi tìm xem sói con đi đâu rồi."

Báo săn đã ngưng ăn, con linh dương trước mặt nó đã bị ăn mất phân nửa, còn lại một nửa vẫn còn nhiều thịt.

Nó nằm nghiêng một bên tự l**m lông, thỉnh thoảng nhìn sang báo con đang giành thịt với nhau, nghe thấy lời Lâm Thiên Du, động tác l**m móng vuốt dừng lại trong chốc lát, "Meooon!"

"Ngoan nào." Qua bên bóp bóp bàn chân mềm mại của nó, Lâm Thiên Du đổ đầy một bát nước dừa, khát có thể cúi đầu uống luôn, không cần phải đi ra hồ nữa, "Tôi đi đây nhé."

"Ú ú."

...

Lâm Thiên Du mang theo đèn pin và ba lô, xịt thuốc chống côn trùng lên quần áo mấy cái.

Đêm khuya muỗi và côn trùng hay tấn công theo ánh sáng, cô bật đèn pin lên, nếu không xịt thuốc, trước mặt đèn sẽ bay đầy muỗi côn trùng.

Lâm Thiên Du điều chỉnh độ sáng của đèn xuống mức thấp nhất, ánh sáng chỉ chiếu sáng phía trước mắt cô, cô đi theo hướng bầy sói rời đi.

Đi chưa được mấy bước, cô nghe thấy tiếng động phía sau, cô nhướng mày, quay đầu lại liền thấy con ngựa vằn đang cố gắng cắn cành cây.

"Truy Phong?" Lâm Thiên Du vẫy vẫy một chiếc lá trước mũi nó, "Anh biết sói con ở đâu không? Anh có thể ngửi mùi tìm ra sói con được không?"

Con ngựa vằn nghiêng đầu, "Ú ù?!"

Ừm... Từ biểu cảm này, có vẻ nó không thể ngửi mùi để tìm được.

"Được rồi." Việc tìm sói con vẫn phải tự mình làm.

Lâm Thiên Du lấy đèn pin soi lên cằm mình rồi lắc lắc, nhắm mắt lại, "Đi cùng không?"

Ánh sáng ban đêm từ dưới chiếu lên khuôn mặt khiến con ngựa vằn lùi lại vài bước, nhưng có vẻ chỉ phản ứng thoáng qua, nó lấy lại bình tĩnh, con ngươi đảo lên, rồi bước đi tiếp.

Lâm Thiên Du cười khẽ một tiếng, đuổi theo, vỗ mạnh lên lưng con ngựa vằn, "Anh vừa nãy có lém lỉnh nhìn tôi không?"

Con ngựa vằn ngạo mạn ngẩng đầu lên, không nhìn cô.

Lâm Thiên Du đi nhanh hơn, hai bước là đuổi kịp, tay vỗ lên lưng giờ trượt lên ôm cổ con vằn, định nói tiếp.

Nhưng Truy Phong lại co rút cổ trước, nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, "Ú ù?!"

[Haha, Truy Phong: Tôi chỉ lém lỉnh mà cô đã muốn tiêu diệt tôi rồi à?]

[Hình ảnh chị Lâm săn bắn cừu bỗng hiện lên trong đầu Truy Phong.]

[Một giây trước: Ngựa vằn mãi mãi không phục tùng! Một giây sau: Chị Lâm à, đừng đùa nữa, em làm sai chỗ nào chị cứ nói ra.]

[Giả bộ!]
 
Back
Top Bottom