Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 370: Chương 370



Hộp lớn?

Lâm Thiên Du nhíu mắt, bị nắng làm mơ màng, “Có vẻ là sữa bột trạm cứu hộ gửi đến.”

Khi sữa được giao cô còn đang ngủ, cũng không chú ý lúc nào họ đem đến.

Vài cái hộp để không xa nơi trú ẩn, không đem vào do có sói nhỏ canh gác bên cạnh.

Lâm Thiên Du mở một hộp, bao bì khác với cái lần trước cho nai con uống, nhưng do trạm cứu hộ gửi tới, chắc chắn là đã đánh giá đây là lựa chọn tốt nhất cho báo con, cô chọn một gói nói: “Sẽ pha cho báo con sau.”

Đứng dưới ánh nắng, cảm giác ấm áp dâng lên, có vẻ cũng không khó chịu nữa, cô hắt xì một cái, “Đúng là, mặc áo ướt bị gió biển thổi vẫn không ổn.”

Hơi giống cảm lạnh, may mắn chỉ là cảm lạnh, không sốt hay có biến chứng nghiêm trọng hơn.

Lần này đạo diễn chương trình giải trí không chuẩn bị thuốc, nếu thực sự ốm, hệ thống miễn dịch cơ thể không xử lý được, sẽ phải rút lui sớm.

Uống nước nóng khi ốm, không biết có tác dụng gì với bệnh hay không, nhưng các bậc phụ huynh thường thích làm như vậy.

Và, uống nước nóng thực sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Lâm Thiên Du đun sôi nước trong ba cốc đà điểu, treo quanh đống lửa nhỏ, cách quá xa nước sôi chậm, cách quá gần cốc sẽ bị nóng chảy, dây thừng cũng bị đốt cháy, khoảng cách này khá khó khăn để điều chỉnh.

Đun sôi nước xong, Lâm Thiên Du xoa xoa cánh tay, sáng không có nhiều cảm giác ăn uống, ăn tạm một quả rừng.

Hai cái cây ăn trái trồng đêm qua, chỉ mới qua một lúc như thế khó phân biệt sống hay chết, nhưng trên cành vẫn còn khá nhiều quả.

Lâm Thiên Du lại hái thêm hai quả, “Quả này đun nước uống, có tác dụng tiêu sưng, thoát ẩm, cảm lạnh sốt nhiều thì uống nước này tốt cho cơ thể phục hồi.”

Cô mới chỉ có dấu hiệu đầu của bệnh, chưa thể gọi là cảm lạnh, uống sớm nước này như uống nấm linh chi phòng bệnh.

Vị ngọt chua nhẹ của quả, sau khi đun sôi vị chua biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vị ngọt dịu mát, thanh nhã.

Lâm Thiên Du nhấp từng ngụm, thổi nhẹ, “Nai con nhất định thích mùi này.”

Gấu đen thì thích ăn ngọt nhất.

Loại quả rừng này khu rừng mưa không có, khí hậu khác nhau, cũng không thể sống sót ở đó.

Lâm Thiên Du nghĩ, quay về sẽ mang một túi quả rừng cho gấu con.

Uống hai cốc trà quả nóng, đứng dưới ánh nắng gay gắt, trán Lâm Thiên Du đã bắt đầu đổ mồ hôi, cảm giác đau họng khi mới thức dậy đã biến mất.

Đun thêm hai cốc nước, tiếp tục đốt lửa, Lâm Thiên Du đứng dậy nói: “Tôi sang xem báo con thế nào.”

Sáng không nghe thấy tiếng báo mẹ, bây giờ qua nhà gỗ dang dở cũng không thấy bóng dáng báo, chỉ có hai báo con ôm nhau ngủ say.

Do chúng đang ngủ, Lâm Thiên Du không tiến lại gần, chỉ quan sát bên cạnh: “Hôm qua tối quá không nhìn rõ, hôm nay xem kĩ hai con nhỏ hơn cảm tưởng ban đầu.”

“Meo...”

“Me, meo...”

Lâm Thiên Du vừa dứt lời, hai báo con đã kêu lên, lúc cao lúc thấp, nối tiếp nhau.

“Hả?” Tôi ở xa thế này mà chúng vẫn nghe thấy à.

Thấy một báo con đã cắn lông bạn mình ra vẻ muốn m*t, Lâm Thiên Du suy đoán: “Có vẻ như đói rồi.”

Con báo khác vừa thức dậy cũng kêu một tiếng, sau đó tự cắn miệng mình.

Lâm Thiên Du pha sữa bột, sau khi pha đổ vào bình, nhỏ lên mu bàn tay thử nhiệt độ ổn rồi mới ngồi lên giường trong nhà trú, bồng hai báo nhỏ lên.

Ở độ tuổi này báo con có vẻ đã có thể ăn thịt, nhưng nhìn so với báo cùng lứa khác gầy yếu hơn.

Ngửi thấy mùi sữa, lập tức hai đứa nhóc không cắn nữa, ngoan ngoãn uống sữa trong lòng Lâm Thiên Du.

Cảm giác cho báo con bú bình khá mới lạ, lúc gặp nai con, nó đã có thể tự uống sữa, không cần đến bình, huống hồ là những con thú lông xù khác.

Chó sói từ hố nhảy xuống, cuộn tròn sát bên giường gỗ bên cạnh Lâm Thiên Du.

Mặc dù làm bằng gỗ, nhưng có khắc lõm trước nên khi ngồi, gỗ không lăn đi đâu, phía trên còn có cỏ khô.

Sau này thay bằng da thú thì càng tốt.

Không cần dỡ cỏ khô ra, trải da thú lên, như có thêm một lớp chăn trên nệm, giường nghĩ cũng thấy mềm mại.

Lâm Thiên Du cầm bình sữa, báo con mắt nhắm mắt mở, đuôi quất qua quất lại, móng vuốt vẫn còn hồng hào, “Nhìn móng vuốt, giống móng mèo lắm đúng không, lớn lên sẽ chuyển thành màu trắng, móng vuốt báo lớn cũng rất dễ thương, sau sẽ cho các bạn xem.”

Móng vuốt báo con vô thức cào cào, bị Lâm Thiên Du chọc một cái, nó nhắm mắt, hai chân trước ôm chặt lấy bình sữa.

“Có vui không?” Lâm Thiên Du cúi xuống cọ cọ trán vào trán sói nhỏ, “Hay không?”

Giống như đồ chơi nhồi bông hơi to.

“Sau cắt thịt cho chúng thử, tôi nghĩ hàm răng này có thể tự nhai thịt ăn không vấn đề.” Tuổi thực của báo con có lẽ lớn hơn Lâm Thiên Du ước tính.

Chỉ vì dinh dưỡng không theo kịp nên trông yếu ớt.

Có thể ở vườn thú, báo con cùng độ tuổi đã dài bằng cánh tay người lớn.

Báo hoang dã vẫn khó khăn hơn.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 371: Chương 371



Đuôi báo con vô thức vươn lên, quấn quanh cổ tay Lâm Thiên Du.

Nói là quấn thì không đúng, chỉ móc lên nửa vòng rồi tuột xuống. Quá ngắn, không thể quấn được, vừa móc lên là rơi xuống.

Nhưng báo con không nản chí, rơi xuống lại tiếp tục leo lên.

Cho báo ăn hết sữa, Lâm Thiên Du đặt chúng trở lại thảm cỏ, nhìn sói nhỏ nằm bên cạnh nhắm mắt, “Sói nhỏ há miệng.”

“Rầm—” Gần như phản xạ, sói nhỏ vừa há miệng đã cảm thấy trong miệng như có thêm thứ gì đó.

Lâm Thiên Du một tay cầm bình sữa, một tay cúi xuống quan sát phản ứng của sói nhỏ, cô cong mắt cười, “Ngon không?”

sói nhỏ dừng lại một chút, từ từ cử động miệng, “Rừ...”

Chó sói trưởng thành cắn bình sữa trông rất buồn cười, ánh mắt Lâm Thiên Du đầy vui vẻ, còn ra hiệu cho thiết bị livestream lại gần, “Mọi người giúp tôi chụp màn hình nhé, tôi muốn lưu hình chất lượng cao.”

[Đừng vội, tôi đã cắt gần hết livestream thành slideshow. Muốn hình gốc phải quay về tìm lại.]

[Sói nhỏ bé bỏng cũng có sữa uống! Cho nó bình lớn!]

[Rầm rầm! Sói nhỏ dễ thương quá! Xoa tai nó đi, lúc nó đang uống sữa, xoa hai tai lại thành sói thỏ nhỏ!]

……

"Thỏ?" Lâm Thiên Du dùng ngón trỏ và ngón cái, một bên trái một bên phải chặn lấy gốc tai chó sói, rồi nhẹ nhàng nhích vào giữa một cái, “Như thế này?”

Đôi tai nhọn của sói nhỏ dồn lại giữa, rồi lại thả ra, lòng bàn tay úp xuống, “Sói nhỏ không có tai nữa rồi.”

Chó sói thảo nguyên nhìn Lâm Thiên Du vừa bất đắc dĩ vừa chiều lòng, đuôi quất qua quất lại phía sau.

Lâm Thiên Du vui sướng ôm chầm lấy sói nhỏ rờ rẫm thêm hai cái nữa.

Thể tích bình sữa là cố định, dung tích cũng giống nhau, sói nhỏ uống rất nhanh, một bình nhanh chóng cạn.

Lâm Thiên Du thu dọn bình sữa, nghiêm túc lau khóe miệng sói nhỏ trong khi không hề vương sữa, “Báo đi lúc nào vậy? Sao lâu thế rồi vẫn chưa quay lại?”

Một báo con ăn xong đã ngủ, con kia cố leo lên đùi Lâm Thiên Du.

Leo lên từ một bên, thấy sói nhỏ nằm gối trên đùi Lâm Thiên Du bên kia, ánh mắt chạm nhau, mũi sói nhỏ rất gần báo con.

Báo con hùng hổ ‘rầm’ một tiếng, rồi bịch một cái ngã lên người anh.

Té lộm người kêu một trận, có lẽ chưa kịp phản ứng vừa rồi đang làm gì, nên lết tới lết lui nằm chung với anh.

Sói nhỏ l**m l**m miệng, “Rừ!”

“Tối à? Lúc trời tối đã đi rồi?” Lâm Thiên Du xoa gáy sói nhỏ, năm ngón cong lên xuống từ đỉnh đầu nó, “Thế càng kì lạ.”

Lâm Thiên Du: “Không phải nó gặp nguy hiểm chứ?”

Báo thường săn bắt ban ngày, đi từ đêm qua đến giờ vẫn chưa quay lại.

Lâm Thiên Du vội đứng dậy: “Sói nhỏ, anh có thể tìm ra báo ở đâu không? Chúng ta đi tìm nó.”

“Rầm!” Sói nhỏ nhảy lên, chạy về hướng tây nam.

Lâm Thiên Du vội bước theo, rồi nghĩ lại không giống hang động rừng mưa, xung quanh có người của trạm cứu hộ dựng hàng rào bảo vệ, chỉ để hai báo con ở lại quá nguy hiểm, nên cầm ba lô, một tay một báo con đặt vào trong.

Hai báo con ngủ say, đổi chỗ cũng không hay biết, đến khi phản ứng đã bị nhét vào ba lô leo núi.

Báo con nhìn xung quanh tối om, chỉ có đỉnh đầu có ánh sáng, nhắm mắt lại, không hề nghi ngờ gì, gục xuống ngủ tiếp.

“Truy Phong!”

Con ngựa vằn đang cúi đầu gặm cỏ ngẩng đầu lên.

“Đi.”

“Hí—!”

Có sói nhỏ dẫn đường trước, việc tìm kiếm dấu vết báo trở nên đơn giản hơn.

Lâm Thiên Du ôm chặt ba lô trong người, phần còn lại giao cho ngựa vằn.

Ngồi quen rồi, cảm giác ngựa vằn chạy càng vững hơn.

Dù cô ngồi thẳng như vậy, không cần ôm cổ ngựa vằn, cũng không lo rơi xuống.

Trong âm thanh vó ngựa đan xen, Lâm Thiên Du nghe thấy tiếng cảnh báo của loài mèo: “Grao!”

Ngựa vằn nhảy phóc qua bụi cây, không xa, báo bị một đám linh cẩu vây quanh.

Lâm Thiên Du lại thốt lên “tsk”, lại là bọn này.

Mấy con linh cẩu không tự ý đi cướp thức ăn của sư tử, báo hoa, mà chờ chúng ăn xong mới tới, vì sư tử hung dữ, báo hoa không kén ăn, rất có thể giữa bữa sẽ quay đầu cắn chết linh cẩu làm món phụ.

Mùi của linh cẩu không được dễ chịu cho lắm, đối với động vật, hầu hết không thể chấp nhận mùi này.

Đó cũng là lý do tại sao linh cẩu dám hung hăng như vậy, báo hoa không kén ăn, dù khó ăn vẫn có thể nhai rắc rắc.

Đám linh cẩu lẻ tẻ này không thể tạo thành một bầy, chúng chỉ có thể bắt nạt báo.

“Sói nhỏ, lên!”

“Gầm!”

Sói nhỏ luôn hành động nhanh chóng, cắn chết linh cẩu gần nhất, lợi dụng khi bầy linh cẩu còn chưa kịp phản ứng, những chiếc răng sắc nhọn đã xé toạc cổ họng một con linh cẩu khác.

Lúc này báo cũng tấn công linh cẩu trước mặt.

Đám linh cẩu vốn chiếm ưu thế giờ tan tác.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 372: Chương 372



Muốn đối phó linh cẩu phải tấn công bất ngờ, chỉ cần chúng vây thành vòng tròn, con vật bị vây chắc chắn bại.

Vòng vây bị phá, linh cẩu còn lại chỉ biết tháo chạy.

[Hôm qua xem chương trình thế giới động vật, cảm giác chó sói thảo nguyên trên đồng cỏ khá yếu ấy nhỉ, sao sói nhỏ mạnh thế.]

[Có thể do bản thân sói nhỏ mạnh hơn? Lại thông minh, não thông minh cộng sức mạnh chiến đấu lớn, ai chịu nổi.]

[Suốt đời có thể nhìn thấy sói nhỏ đuổi theo sư tử đánh không? Muốn xem.]

[Vậy bạn kích động sư tử, bảo sư tử tới dọa chị Lâm đi, lúc đó sẽ thấy, không chỉ đuổi đánh, cả bầy sư tử cũng bị sói nhỏ đuổi chạy mất.]

[Ha ha ha ha, sói nhỏ: thời khắc săn mồi.]

...

“Còn ổn không?” Lâm Thiên Du nhảy xuống ngựa vằn, vội chạy đến trước mặt báo, “Có bị thương ở đâu không?”

Lo lắng cho báo, tay Lâm Thiên Du đã chộp lấy móng vuốt, cho đến khi chạm vào mới nhận ra báo có thể không thích thế này.

Nhưng... báo dường như không phản kháng, cũng không có ý định rút móng vuốt ra, nhổ con linh cẩu trong miệng ra, cúi mắt không nhìn cô.

Miễn báo không kháng cự là được.

Lâm Thiên Du kiểm tra báo từ đầu đến đuôi, từ đầu nhọn đến đuôi.

May không bị thương.

Báo nhanh nhẹn leo cây, không lâu sau, từ trên cây rơi xuống một con cừu chết.

“Cô cất mồi trên cây à?”

Lâm Thiên Du sửng sốt nửa ngày, chỉ báo hoa mới có thể khiêng con mồi nặng gấp vài lần trọng lượng mình lên cây, báo nhỏ hơn báo hoa rất nhiều.

Thật không biết con báo săn này là thế nào mà có thể đặt con mồi lên đó, có thể là nhận ra bầy linh cẩu đang đến gần nên leo lên cây trốn con mồi sớm hơn.

Không có gì lạ, không có gì lạ khi báo săn trưởng thành bị vây quanh bởi bầy linh cẩu.

"Lần sau gặp linh cẩu thì chạy đi, với tốc độ của cô có thể vứt bỏ chúng." Lâm Thiên Du v**t v* cái đầu nó, "Chạy về và tìm sói nhỏ giúp cô, cô nên đem nhiều bạn bè quay lại cướp con mồi, đừng gánh vác một mình."

Một con báo săn có hung hãn đến đâu cũng không thể chiến thắng được một bầy linh cẩu mà.

Huống hồ sức chiến đấu của chúng vốn không cao.

Lâm Thiên Du ôm lấy cổ con báo săn, "Được rồi, chúng ta quay lại trước đã, tránh cho bầy linh cẩu đi tìm tiếp viện. Đi thôi sói nhỏ."

“U...”

Báo săn vẫn im lặng, cắn con mồi theo sau Lâm Thiên Du.

Túi đi bộ đeo trên vai, bìa túi mở ra, khi cúi đầu có thể quan sát được bên trong.

Có lẽ do vừa nghe thấy tiếng mẹ, con nhỏ đã thức dậy rồi.

Lâm Thiên Du ngồi trên con ngựa vằn, lúc đến đây để tìm con báo săn cô giục ngựa đi chậm, nhưng khi quay về thì không phải vội, đặc biệt là con báo săn đang cắn một con cừu quá to, chạy quá nhanh nó sẽ theo không kịp.

Cô nắm con non trong tay, hai tay ôm lấy, ngón cái đặt bên dưới cánh tay để có thể nhấc con non lên, v**t v* nhẹ nhàng, con báo con nhắm mắt lại.

Báo săn ban đầu đi phía sau, thấy Lâm Thiên Du cử động tay, dường như chú ý đến điều gì đó, tiến lên, nghiêng người sang bên cạnh, trong con ngươi màu trong suốt đầy sự hoang mang.

Dường như không nhìn rõ, lại tiến lên vài bước nữa, cẩn thận phân biệt thứ gì đó trong tay cô.

[Báo săn: Cô ấy cầm gì đó? Trông có vẻ quen quen? ]

[Tôi dường như thực sự thấy sự choáng váng và không tin nổi trong mắt con báo săn.]

[Báo săn: Có vẻ giống như con của tôi? Không chắc chắn lắm, tôi nhìn lại xem nào.]

Lâm Thiên Du để ý thấy báo săn bên cạnh tiến lên, đưa con non trong tay cho nó ngửi một cái, báo săn mồm cắn con mồi, không rảnh để cắn con non.

Báo săn nhìn có vẻ hoang mang hơn.

"Ở đây còn một con nữa." Lâm Thiên Du vỗ vỗ cái túi đeo phía trước, đặt con non trong tay vào trong túi cũng, sau đó kéo cái dây để lộ ra hai cái đầu nhỏ sát nhau bên trong, "Tada!"

"Dễ thương đúng không."

Lâm Thiên Du chọc vào mỗi cái đầu bờm xù một cái, lông xù xụ hình thành một cái hõm tròn nhỏ, sau đó vuốt lông cho phẳng lại.

"Meo..."

Báo săn không nhịn được kêu lên một tiếng, con cừu trong miệng rơi xuống, chân nó vấp vào, lấy lại bình tĩnh, cắn con mồi trên mặt đất và theo sau.

Ban đầu Sói thảo nguyên đi song song với ngựa vằn, thoáng thấy con thỏ chạy ra, không chần chừ lao tới.

Lâm Thiên Du định ngăn không kịp, Sói thảo nguyên đã lao tới đớp lấy con thỏ.

Bắt được nhiều thỏ, Sói thảo nguyên đã có kinh nghiệm, miễn là nó muốn bắt, thì không có con thỏ nào chạy thoát.

Khi Lâm Thiên Du cưỡi ngựa vằn đến chậm rãi, sói nhỏ đã bắt được ba con thỏ.

"Đủ rồi đủ rồi." Lâm Thiên Du vội vàng xuống ngựa, giúp Sói thảo nguyên gom những con thỏ vào túi treo bên hông ngựa vằn, "Nhiều hơn nữa sẽ ăn không hết. Sau này còn phải đi săn nữa mà."

Con cừu này do báo săn bắt được, Lâm Thiên Du nghĩ là quay về sắp xếp lại đồ đạc, báo săn ở nhà, nó sẽ cùng Sói nhỏ đi bắt con mồi cho cá voi sát thủ.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 373: Chương 373



"Grrr." Sói thảo nguyên cắm con thỏ cuối cùng trong miệng, khi đi về phía này, tầm mắt không thể không nhìn sang phía kia.

"Bên đó có gì?" Lâm Thiên Du đứng dậy, đẩy cạnh mũ lên nhìn xa xa có một bóng người, "Có vẻ như là khách mời ở chương trình."

Nói đến đây, người phía bên kia dường như nhìn đồng hồ, nhận biết được điều gì đó từ phòng chat của kênh trực tiếp, đột nhiên đứng dậy vẫy tay về phía Lâm Thiên Du:

"Chị Du!!!"

Nhận ra khuôn mặt, Lâm Thiên Du liên kết tên khách mời và số đầu của cậu ta, đó là Cung Hâm Minh.

Không đợi Lâm Thiên Du nói, Cung Hâm Minh đã vội vã chạy tới, khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên nói: "Thật sự là chị, phòng chat của kênh trực tiếp đều nói chị ở phía sau em, em còn tưởng họ đang đùa."

Cung Hâm Minh vui vẻ nhìn Sói thảo nguyên và báo săn, phòng chat đã nói Lâm Thiên Du ở đây, tất nhiên cũng cho anh biết về sự hiện diện của hai con thú dữ này.

Theo dõi rất nhiều lần trực tiếp của Lâm Thiên Du, Cung Hâm Minh nhìn những con vật đầy hoang dã qua một lớp lọc dễ thương, dù nhìn sao cũng cảm thấy đáng yêu, nếu không tự tin vào khả năng của bản thân, cậu ta còn muốn đến sờ thử một cái đấy.

Chỉ là thích thì có thích, nhưng khi báo săn rít lên, Cung Hâm Minh vẫn lùi lại nửa bước, đây hoàn toàn là phản xạ tự nhiên khi đối mặt với dã thú.

Lâm Thiên Du v**t v* đầu nhỏ bờm xù của báo săn, khéo léo xoa bóp cổ sau, như thế có thể an ủi, tránh báo săn tức giận lao ra cắn Cung Hâm Minh một cái.

Đồng thời ánh mắt chuyển hướng nơi Cung Hâm Minh vừa ngồi xuống, không nhịn được hỏi: "Cậu đang làm gì ở đây vậy?"

Cung Hâm Minh cười híp mắt, "Em đang giúp sói Mông Cổ đẻ."

Nụ cười đầy tự hào khi nói câu đó.

"Hả?" Lâm Thiên Du sững người, các từ riêng lẻ cô có thể hiểu được, nhưng ghép lại thành một câu nghe rất kỳ lạ, "Giúp sói Mông Cổ đẻ?"

Cô hơi không tin được mà lặp lại một lần.

Cung Hâm Minh gật đầu chắc chắn: "Đúng, chính là sói Mông Cổ. "

Cậu ta còn chỉ về phía đó, "Bụng to ra rồi sắp đẻ, nhưng em theo dõi nửa ngày cũng không thấy nó đẻ ra. May mắn là chị Du ở đây, chị có thể qua xem tình hình thế nào không?"

Thấy cậu ta nhất quyết như vậy, Lâm Thiên Du càng tò mò, liền nói: “Được.”

Nói xong, cô dừng chân, “Sói nhỏ, anh và báo săn hãy đợi ở đây nhé, Truy Phong cũng đừng đi trước nữa, cẩn thận cho chắc.”

Nếu gặp dã thú trong quá trình sinh đẻ, sói Mông Cổ có thể bản năng bỏ chạy, làm sói Mông Cổ hoảng sợ là không tốt.

“Ao!”

Trước khi đi tìm sói Mông Cổ, Lâm Thiên Du để lại cái balô.

Sói thảo nguyên đặt những con thỏ vào túi đeo sau lưng ngựa vằn, quay người lao thẳng ra ngoài, rõ ràng đang nhắm tới con thỏ không xa.

Báo săn nhìn trái ngó phải, thả con mồi xuống, cúi đầu vào trong ba lô nhìn các con.

Khi thấy mẹ đi vào, các con cứ ‘meo...au...meo...’ không ngừng kêu.

Cung Hâm Minh vừa đi vừa nói: "Sáng nay em phát hiện ra con sói Mông Cổ đó, nó cũng không chạy khi thấy em, chỉ nằm lăn lộn trên đống rơm khô kia, thở hổn hển, cả lưỡi cũng thò ra ngoài. Sau này em mới phát hiện nó đang sinh con, bụng sưng to tướng, em ước tính phải có năm sáu con.”

"Tuy nhiên cho đến bây giờ màng ối vẫn chưa vỡ, không biết có phải sinh khó không, trông nó rất đáng thương. Lại rất cảnh giác, em chỉ có thể đứng xa, không thể đến gần, lúc nãy cứ đứng lia xa động viên nó hoài.”

Lúc đầu Cung Hâm Minh gặp sói Mông Cổ, với tâm trạng tò mò, cậu ta không dám đi tìm sư tử, sói, mà lại thích chúng, khi gặp sói Mông Cổ liền cầm thiết bị livestream chụp một trận.

Chụp xong mới phát hiện không đúng, bụng to bất thường, giống như đang mang thai sắp sinh vậy.

Khi đó, Cung Hâm Minh không biết có nên đi hay không, nhưng nghĩ rằng lúc trước sói Mông Cổ phát hiện ra mình nhưng không đuổi, có lẽ là đồng ý để cậu ta ở lại đây.

Cậu ta cũng nghĩ nếu có vấn đề gì trong quá trình sinh nở thì mình có nhiều kinh nghiệm sinh đẻ cho mèo chó, chắc chắn giúp sói Mông Cổ sinh cũng không khó.

Nhưng không ngờ sói Mông Cổ không cho cậu ta lại gần, Cung Hâm Minh chỉ có thể đứng xa xa nhìn sói Mông Cổ sinh nở vất vả, quằn quại đau đớn.

“Em còn định nếu quá 10 phút nữa mà màng ối vẫn không vỡ thì sẽ gọi cho trạm cứu hộ.”

Cung Hâm Minh đã nghĩ đến cách ứng phó với tình huống bất ngờ, soạn tin nhắn sẵn vào ô trò chuyện, đến giờ sẽ gửi đi ngay lập tức.

Nhưng giờ gặp Lâm Thiên Du, vì hâm mộ cô nên Cung Hâm Minh lập tức quyết định nhờ cô giúp đỡ.

Bởi vì trong mắt cậu ta, việc mà cả chị Du cũng không thể giải quyết thì trạm cứu hộ đến cũng chẳng làm được gì.

“Chỉ có một con sói Mông Cổ ở đây thôi sao?” Lâm Thiên Du nhìn xung quanh, không thấy có sói Mông Cổ đực canh giữ, sói Mông Cổ theo chế độ một vợ một chồng, lấy gia đình làm đơn vị xã hội cơ bản, việc lớn như sinh con mà chỉ có một con sói Mông Cổ ở đây, còn không thấy bóng dáng của bất kỳ con sói Mông Cổ nào khác thật là kỳ lạ.

Cung Hâm Minh không nghĩ nhiều, chỉ lắc đầu nói: “Hình như khi em đến chỉ có nó thôi.”

[Trông thật đáng thương, chị Du hãy cứu nó đi.]

[Nếu thật sự là sinh khó thì cần phải liên lạc với trạm cứu hộ kịp thời, nếu không con non có thể bị ngạt thở mất.]

Sói Mông Cổ hoang dã thường có cơ thể nhỏ gọn, khuôn mặt rất giống cáo. Con trước mặt ngoại trừ cái bụng to, nhìn chung cũng tròn trịa, đang vất vả lộn nhào trên rơm khô, trông có vẻ đang vật lộn sinh nở thật.

Cung Hâm Minh ngồi xuống cách xa, an ủi: “Sói Mông Cổ nhỏ đừng sợ, chị Du đến rồi đấy, cô có chỗ nào khó chịu cứ nói thẳng với chị Du nhé.”

Sói Mông Cổ nằm sấp, phẫn nộ quay đầu về phía Cung Hâm Minh, “Grrr!”

Cung Hâm Minh không cần Lâm Thiên Du dịch cũng có thể đọc hiểu tiếng kêu này từ ánh mắt nồng nhiệt và cảm xúc kích động của sói Mông Cổ, “Cảm ơn tôi đúng không? Đừng khách khí thế, đây là điều tôi phải làm mà.”

Làm việc thiện không cầu danh, Cung Hâm Minh cười tươi.

“Grrr!!!” Sói Mông Cổ kêu to hơn.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 374: Chương 374



Cung Hâm Minh đầy vẻ tươi cười, “Chị Du ơi, câu của sói Mông Cổ là gì vậy, có phải là cảm ơn em không?”

“À...” Biểu cảm của Lâm Thiên Du có chút nói không nên lời.

[Chết tiệt, xem bộ dạng của chị Lâm, tôi cảm thấy tình huống có vẻ không ổn rồi.]

[Không lẽ là đang đuổi Cung Hâm Minh đi sao?]

[Cảm giác tiếng kêu rất mạnh mẽ đấy, không giống đang sinh khó.]

Thấy Lâm Thiên Du do dự, Cung Hâm Minh chẳng hề cảm thấy bất thường, vẫn tin chắc sói Mông Cổ đang cảm kích mình, liền vẫy tay, “Chị Du cứ yên tâm dịch đi, em đã xem livestream của chị, cũng xem chị làm phiên dịch cho báo và mèo rồi, không cần làm bất kỳ sửa đổi nào, không cần bịa thêm, chỉ cần dịch thật thẳng thắn, thể hiện rõ nhất ý nghĩa của câu nói ban đầu của sói Mông Cổ thôi.”

Mặc dù cậu ta nói vậy, nhưng Lâm Thiên Du vẫn nhắc: “Có lẽ từ đó không thích hợp lắm.”

“Không sao, cứ nói thẳng đi.” Cung Hâm Minh quay đầu ánh mắt kiên định.

Lâm Thiên Du lạnh lùng, lạt giọng đọc hai chữ: “...Ngu, xuẩn.”

“Ha ha, em đã nói mà —” nụ cười treo trên mặt Cung Hâm Minh dừng lại giữa chừng, cả người cậu ta đều sững người, nếu không phải vừa lúc gió thổi tung mái tóc đong đưa, hình ảnh livestream giống như bị lag, không nhúc nhích.

Cung Hâm Minh đơn giản là không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì, oán giận nói: “Sao chị Du lại chửi em chứ?”

Lâm Thiên Du đành bất lực lắc đầu, “Lời của sói Mông Cổ, dịch sang là hai chữ đó.”

Cung Hâm Minh: “...”

Giờ đây, cách cậu ta nhìn sói Mông Cổ cũng khác rồi.

Khiển trách, khiển trách nặng nề!

“Tôi đã hết lòng hết sức giúp cô sinh con, tôi còn đứng bên cạnh động viên cô nữa cơ mà, hai tiếng kêu đó của cô không lẽ cũng đều là chửi tôi sao!” Cung Hâm Minh hai tay nắm chặt động viên, la hét cố gắng mới nhận được một tiếng phản hồi từ sói Mông Cổ đang bận rộn sinh con.

Biết sói Mông Cổ cần tập trung sinh nở nên Cung Hâm Minh cũng không để ý nó lạnh nhạt, nhưng ai có thể ngờ, phản hồi của sói Mông Cổ lại là như thế?!

Nghĩ kỹ lại, cảnh tượng vừa rồi há chẳng phải là, cậu ta hét lên động viên, sói Mông Cổ thờ ơ: Thằng đần.

Cung Hâm Minh đã cảm thấy tim mình nhói lên, may mắn là lúc đó không ai có thể hiểu sói Mông Cổ đang nói gì, so sánh lại thì cậu ta không phải là quá ngu ngốc.

Cậu ta thở dài, nhượng bộ: “Được rồi, vì cô đang sinh con nên mắng tôi hai câu có thể khiến cô yên tâm sinh nở, thì tôi cũng chịu thôi.”

Có lẽ sói Mông Cổ không thích ai ở gần khi đẻ con.

Đôi khi, thú cưng ở nhà quan hệ rất thân với mình cũng có thể tự đi trốn khi sinh nở.

Huống hồ hiện tại là một con sói Mông Cổ lần đầu gặp, và cậu ta, trong mắt sói Mông Cổ chỉ là người lạ, việc nó chửi cậu ta cũng dễ hiểu.

Cung Hâm Minh nói: “Cô cố lên sinh nở đi, tôi không nói nữa.”

“Grrr grrr!” Sói Mông Cổ vất vả muốn lật người nhưng bụng quá to, lật không nổi chỉ có thể vẫy vẫy chân.

“Sao cô lại chửi tôi nữa chứ?” Sau bản dịch trước của Lâm Thiên Du, những tiếng kêu vội vã sau đó, Cung Hâm Minh đều phân loại là mình bị chửi tiếp.

Cung Hâm Minh thất vọng giải thích với Lâm Thiên Du: “Lúc nãy sói Mông Cổ không đuổi em đi, em tưởng nó đồng ý để em ở lại giúp nó sinh con chứ.”

Lúc cậu ta mới đến, sói Mông Cổ có vẻ muốn đi nhưng cuối cùng vẫn nằm lại.

Trong mắt Cung Hâm Minh, đó chính là đồng ý để cậu ta giúp nó sinh con mà.

Kết quả bây giờ xem ra, dường như không phải như vậy.

Lâm Thiên Du đã hiểu rõ tình huống, nói: “Ý tưởng của cậu tốt đấy, nhưng...”

Nhưng chưa nói hết câu, Cung Hâm Minh đã hào hứng vỗ tay, “Đúng rồi!”

Sau đó quay đầu nói với sói Mông Cổ: “Cô cứ yên tâm sinh con đi, xung quanh đây tôi canh giữ, tuyệt đối không để bất kỳ động vật nào tiếp cận cô.”

Bụng sói Mông Cổ phập phồng dữ dội, “Grrr grrr grrr!”

Cung Hâm Minh: “Đừng kích động đừng kích động, từ từ sinh thôi.”

Sói Mông Cổ nằm ngửa trên rơm khô, có vẻ là mệt quá không còn sức mắng nữa.

Lâm Thiên Du vỗ vai Cung Hâm Minh, “Cậu bình tĩnh đã, nghe tôi nói này.”

“Hả?” Cung Hâm Minh rõ ràng không thể bình tĩnh, nhưng vẫn tạm thời im lặng.

Lâm Thiên Du nói: “Trước tiên, nó không đang sinh con, chỉ nằm đây phơi nắng thôi. Thứ hai, câu nó nói bây giờ dịch sang là...”

“Nó là sói đực. “

“Anh thật là một người tốt bụng giúp đỡ động vật!”

Giọng Cung Hâm Minh và Lâm Thiên Du vang lên cùng lúc, nắm đấm hùng hồn của cậu ta vung lên giữa chừng, nụ cười trên khóe miệng dần cứng đờ, “A...a...hả?!”

Cậu ta dùng vài tiếng ngắn gọn nhưng kinh ngạc, cuối cùng giọng nói cao vút tóm tắt tâm trạng hiện tại của mình.

Lâm Thiên Du cố nén cười gật đầu, “Nó chỉ ăn nhiều thôi.”

[Haha haha haha @@, nó chẳng chửi ai khác ngoài anh đâu.]

[Sói Mông Cổ: Anh thật là người tốt mù quáng.]

[Ý tưởng ban đầu là tốt đấy, nhưng anh tạm thời đừng xuất phát đi đã.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 375: Chương 375



Sói Mông Cổ chỉ là no bụng tìm chỗ thoải mái phơi nắng thôi.

Cung Hâm Minh đứng bên cạnh động viên nửa ngày.

Nhận ra điều này, Cung Hâm Minh thở sâu, cảm thấy cảnh vật xung quanh bắt đầu lắc lư, mắt cậu ta trống rỗng lẩm bẩm:

“Có lẽ em bị say nắng rồi.”

Lâm Thiên Du cố gắng kiềm chế khóe miệng nhếch lên, nghĩ rằng mọi chuyện đã xong xuôi, định quay người đi trước thì Cung Hâm Minh đột nhiên ôm ngực.

Cậu ta sụp đổ, suýt nữa khóc thành tiếng:

“Nhưng nó trông thật giống chó mang thai em từng thấy khi về quê, ông nội em còn bảo kiểu này chính là sắp sinh con.”

Vậy nên bây giờ quay lại nhìn, thò lưỡi ra vì nắng nóng quá, lộn người vì tư thế khó chịu, tóm lại – hoàn toàn không liên quan gì đến sinh nở.

Cung Hâm Minh còn không nghĩ kỹ tại sao không có sói đực canh gác việc sinh nở, còn tưởng đây là cơ hội để mình được tiếp xúc gần gũi với động vật hoang dã chứ.

Kết quả là... cơ hội thì có cơ hội đúng rồi, chỉ hơi lệch hướng một chút thôi.

Công thức là đúng rồi, số liệu cũng có thể đem vào, kết quả là không đọc kỹ đề!

Nghĩ đến bộ dạng ngu ngốc của mình lúc nãy, Cung Hâm Minh thật muốn ôm mặt, thôi tham gia show như vậy cho bớt xấu hổ.

Không... có bỏ cuộc hay không thì mặt cũng đã mất rồi.

Lâm Thiên Du cố nhịn cười, gợi ý:

“Vậy lần sau trước khi học cách giúp động vật sinh con, cậu nên học cách phân biệt giới tính động vật trước đi, như vậy sẽ không mắc lỗi nữa.”

Cung Hâm Minh: “......”

Tôi cách lìa đời chỉ thiếu một chút xíu thôi.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào sói Mông Cổ, khóe miệng giật giật.

Chuyện này làm cả Cung Hâm Minh và sói Mông Cổ đều rất bực bội.

[Sói Mông Cổ: Nhìn cái gì nhìn? Còn thật sự hy vọng tôi sinh con à?]

[Trời ơi đây là diễn viên hài nào vậy ha ha, tâm tốt nhưng thiếu não, nhìn chỗ đó của nó cũng không phải khối u mà, sao có thể không nhận ra được chứ.]

[Ha ha ha đừng nói nữa đừng nói nữa, lúc đầu tôi cũng bị Cung Hâm Minh lôi kéo, thật sự tưởng sói Mông Cổ sinh khó, còn @đạo diễn. Hiện tại có thể rút lại tin nhắn không nhỉ.]

Bị Cung Hâm Minh nhìn chằm chằm nửa ngày, cuối cùng sói Mông Cổ cũng hết kiên nhẫn, bực bội gầm lên một tiếng với cậu ta, lê cái bụng tròn vo của mình lững thững đi vào bụi cây.

Rõ ràng, thời gian thư thái phơi nắng của nó hôm nay đã bị Cung Hâm Minh phá hỏng.

Lâm Thiên Du đã giải thích, Cung Hâm Minh cũng nghe vào, hiểu lầm được hóa giải, nhưng Cung Hâm Minh vẫn đứng bất động tại chỗ.

Mấy đứa Sói thảo nguyên vẫn đang đợi mà, Lâm Thiên Du vỗ vai cậu ta, an ủi một câu rồi đi.

Cung Hâm Minh tức giận nằm sấp xuống đất, nhìn phòng chat, toàn màn hình ‘haha’, lượng người xem nhờ tai nạn mà tăng vọt mấy lần.

Nhưng phúc này cậu ta không muốn đâu aaa!

Cung Hâm Minh sắp lăn lộn trên đất rồi, lật người lại, thấy sói Mông Cổ trong bụi cây, phát hiện nó vẫn chưa đi mà đang nhìn mình, hơi ngượng ngùng.

......

“Sói nhỏ?” Lâm Thiên Du quay lại, vừa lúc gặp Sói thảo nguyên cắn con thỏ trong miệng quay lại, “Bắt thêm một con nữa à?”

“Ao!” Sói thảo nguyên ngẩng đầu lên, đưa con thỏ cho Lâm Thiên Du như đem của báu vậy.

“Sau này ta làm mấy con thỏ nướng nhé? Đã lâu không ăn thịt nướng rồi.”

Nói xong, Lâm Thiên Du kéo túi đeo sau lưng ngựa vằn ra, định cho con thỏ vào.

Kết quả vừa nhúc nhích tay, mép túi liền rơi xuống một con thỏ.

Cô cứ tưởng Sói thảo nguyên để nông quá nên cử động nhẹ là rơi, nhưng sau khi nhặt con thỏ dưới đất lên rồi mở túi ra, bên trong đã đầy ắp thỏ.

Hoàn toàn không có chuyện để nông, đơn giản vì trong túi đã chật kín nên con này bị nhét ép xuống.

Mặt kia cũng tương tự đầy ắp.

Biết Sói thảo nguyên rất mê săn bắt thỏ hoang, nhưng không ngờ trong khoảng thời gian cô đi nói chuyện với người khác, hai bên túi đều được nhồi đầy thỏ.

Nếu thỏ không ngừng bỏ chạy ra ngoài, Sói thảo nguyên còn rất muốn tiếp tục bắt.

“Lần sau chúng ta lại đến bắt thỏ, cho thỏ có cơ hội phát triển gia tộc.”

Lâm Thiên Du xoa xoa cổ Sói thảo nguyên, kéo phần túi đựng thỏ ra phía trước, gần cổ, như vậy phía sau vẫn có chỗ ngồi.

Cô quay người đưa tay về phía báo săn:

“Đưa balô cho tôi đi.”

Trong balô, hai con báo con thò đầu ra ngoài, hoàn toàn tỉnh táo, chúng tò mò với mọi thứ bên ngoài, tập trung hết sức ít ỏi, ở gần mép balô nhảy thẳng lên!

Đầu báo săn còn chưa ngẩng lên, một cái vuốt chuẩn xác trúng ngay giữa trán báo con.

Báo con còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị tát trở lại balô.

Rơi xuống, báo con còn có chút choáng váng, nằm cuộn trong đó lộ bụng, cọ xát nửa ngày cũng không lật người được trong không gian nhỏ hẹp.

“Meo...” Báo con kêu rầu rĩ.

Báo săn chìa móng vuốt vào bên trong móc loạn lên.

Tiếp theo, cũng không đợi báo con nhô đầu ra nữa, báo săn dùng răng cắn lấy dây khóa, kéo miệng balô lại thu hẹp một chút, sau đó mới cắn balô đưa cho Lâm Thiên Du.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 376: Chương 376



“Ngoan.” Lâm Thiên Du im lặng chờ báo săn đặt xong mới có động tác, leo lên ngựa suy nghĩ: “Vì cô đi theo tôi về nhà rồi, nên cô cũng nên có một cái tên riêng chứ.”

Không thể cứ gọi là báo săn báo săn mãi được.

“Hừm hừm, hoa văn của báo là những đốm đen.”

Lâm Thiên Du đang nghĩ, đốm là tên của con chim ưng mới sinh, mặc dù chúng có lẽ sẽ không có bất kỳ sự giao thoa nào, cũng sẽ không xuất hiện cùng lúc trước mắt cô.

Nhưng vẫn không muốn đặt cùng một tên.

“Gọi là Đậu Đậu đi.”

Lâm Thiên Du búng ngón tay, cảm thấy cái tên này tốt, vừa hình tượng vừa dễ thương.

Những người hâm mộ trong phòng livestream cảm thấy rất thất vọng.

[Cái gì? Không gọi là Săn Săn thì thôi, thậm chí không gọi Báo Báo?! Báo Báo đồng âm với Bảo Bảo, nghe hay biết bao, còn cảm giác ngoan ngoãn dễ thương nữa. Nghi ngờ nặng nề rằng Lâm muốn không đặt tên Bảo Bảo hoàn toàn là do cô ấy đã có quá nhiều "bảo bảo" rồi.]

[Bảo bảo sói con đang nhìn chị đấy.]

Đôi tai của con báo giật giật, rõ ràng đã nghe thấy lời của Lâm Thiên Du.

"Đi thôi Sói nhỏ, Đậu Đậu, chúng ta về nhà." Lâm Thiên Du sắp xếp lại ba lô chứa báo con, vỗ vỗ ngựa vằn, "Truy Phong, đi!"

"Heeng!”

Con ngựa vằn lao đi ngay lập tức.

"Ê? Đợi đã, đừng chạy nhanh thế, đi chậm thôi..."

"Heeng!"

Nó cứ thế chạy ào về nhà.

Sói đồng cỏ và báo không xa không gần chạy theo sau.

Lâm Thiên Du sáng nay chỉ ăn một ít quả rừng, triệu chứng cảm lạnh đã thuyên giảm, dạ dày phát ra phản đối, đói đến quặn thắt.

Trước tiên là ăn một miếng cá ngừ vây xanh, Lâm Thiên Du bắt tay vào việc dọn dẹp thịt thú săn được.

Lâm Thiên Du đã trải qua đủ loại tình huống, lúc này một bên cắt thịt thỏ, mùi máu lan tỏa, cô vẫn có thể ăn mà mặt không đổi sắc.

Ngay cả khi để qua đêm, cá ngừ vây xanh vẫn có cảm giác trong miệng và hương vị khá tốt.

Thỏ trước tiên được làm sạch một nửa cho Sói nhỏ ăn trước.

"Sói nhỏ... Đậu Đậu?"

Ngẩng đầu lên, cô thấy sói đồng cỏ đứng không xa bên cạnh cô, còn báo thì cắp theo con non trong ba lô vào chỗ trú ẩn đang xây dựng nửa chừng.

Trong tiềm thức của con báo, giấu con non mới là nơi an toàn nhất.

Nó cắp hai con vào, quay đầu, cái đuôi quét ngang chai sữa trên bàn thấp kê, nó dừng lại một chút, cúi đầu cắn lấy nhưng ngửi thấy một mùi quen thuộc.

Như thể đang xác nhận cái gì đó, nó đặt chai sữa xuống, còn ngửi ngửi miệng những chú báo con.

- Giống nhau.

Lâm Thiên Du kéo con cừu tới lột da, đồng thời gọi: "Đậu Đậu, đến ăn cơm trước đi."

Mặc dù hố chỗ trú bằng chiều cao người, nhưng báo con chỉ lớn bằng nắm tay, nhét vào trong không nhảy ra được, hơn nữa có Sói nhỏ canh chừng ở ngoài, thú dữ khác không dám tới gần.

Con báo l**m khóe miệng, xoay người nhảy ra khỏi hố thấp, tiến về phía Lâm Thiên Du.

Khi săn mồi, nó cũng bắt thỏ rừng, một số động vật ăn cỏ thành đàn khó bắt, có may mắn sẽ nhặt được con nào bị lạc đàn khi sư tử dồn đuổi tan đàn. Nhưng không phải lần săn nào cũng có vận may như vậy.

Vì vậy, thỏ, loại động vật nhỏ thể trạng này xuất hiện trên bàn ăn của báo khá nhiều lần.

Cắt đôi xuống giữa, chỉ lột da lông và ruột, phần nội tạng bên trong vẫn còn máu, lần đầu tiên báo ăn.

So với ăn luôn cả lông da, thì kiểu này rõ ràng tốt hơn nhiều.

Con báo cắn một đầu thỏ, nhai chậm rãi, tiếng xương bị nhai lục cục.

Lâm Thiên Du kéo da cừu ra một bên, "Ăn nhiều vào, thỏ còn nhiều lắm. Để chị cắt thịt cừu trộn chung để các cưng ăn luôn."

Hai sinh vật lông xùng có lượng ăn không thấp xơi cả con cừu vẫn là chuyện đơn giản.

Lâm Thiên Du riêng moi một đùi cừu ra nướng, bên cạnh thỏ trên lửa cũng chín vừa.

Thêm chút muối, chuẩn bị một bữa thịt thỏ nướng tái cho hai bạn lông xù.

Rửa nấm mỡ trắng làm món kèm, không chanh, nhưng có loại quả rừng hái hôm qua rất chua mà Lâm Thiên Du ép lên thịt cừu nướng vừa cắt.

Lâm Thiên Du nếm thử thịt cừu thấm nước quả chua, cảm giác cũng không tồi, chỉ là lượng nước quả ít ỏi trên thịt cừu nóng hổi vừa cắt ra làm mất hẳn vị chua của quả, lại hòa quyện với vị ngậy ngọt của thịt nướng.

"Úm, ngon đấy." Lâm Thiên Du l**m môi, cân nhắc con dao trong tay rồi cắt thêm một miếng nữa.

Toàn bộ đùi cừu nướng trực tiếp trên lửa mạnh, cũng không cần chín hoàn toàn, ăn đùi cừu nướng thường dùng dao nhỏ, cắt từng miếng ăn dần.

Như thế phần ngoài chín, phía trong tươi ngon, cũng không lo thịt trong chưa chín.

Thịt nướng xào cơm Brazil cũng tương tự thế.

Lâm Thiên Du cắt lớp ngoài cùng, phía trong còn sống đưa cho hai người lông xù ăn. Chúng quen ăn thịt tươi rồi, thịt chín kỹ không còn một giọt máu cũng khiến chúng cảm thấy kỳ lạ khi ăn.

Sau khi cắt xong phần cho hai "thú cưng", đùi cừu giảm đáng kể độ dày.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 377: Chương 377



"Thịt cừu thực sự rất thích hợp để nướng ăn."

Lâm Thiên Du lật mặt khác đùi cừu lên nướng, mùi hôi cừu khi nướng xuống thấp nhất, nếu có thêm một chút tiêu, ớt bột thì càng tuyệt, không có gì cả, chỉ có muối ăn cũng ngon.

Đùi cừu thấm nước quả chan chua, tươi ngon với lớp vỏ ngoài giòn tan.

Lâm Thiên Du vô tình ăn nhiều hơn một chút, cuối cùng chỉ còn xương đùi.

Sói đồng cỏ đã ăn hết phần thịt từ lâu, nằm dưới chân Lâm Thiên Du.

Con báo ăn chậm hơn, khi đối mặt với thức ăn xa lạ nó quan sát tò mò, nếm từng chút một để thưởng thức hương vị, tất nhiên sẽ ăn chậm hơn.

Lâm Thiên Du cầm tách trà quả nóng hổi nhấp nhổm, liếc thấy quả chua còn lại một nửa, tay leo nhét luôn vào trong tách trứng đà đà.

"Nếu có một chút đá thì tuyệt hơn." Trà quả nóng cũng ngon, nhưng trà quả mát lạnh lại là một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Thổi bay những mảnh vụn quả bịt kín miệng tách, Lâm Thiên Du suy ngẫm: "Không biết nơi này có kali nitrat không nhỉ, nếu có mỏ kali nitrat thì tốt biết mấy."

[???Cô ăn uống no say rồi, bây giờ lại muốn làm đá à! Đây có phải sinh tồn hoang dã đâu, ngay lập tức tiến thẳng lên nhà phát minh lớn, tự mình chế tạo máy bay, thoát khỏi đảo đồng cỏ.]

[Chết cười luôn, cốt truyện nghĩ ra còn khá đầy đủ nữa đấy.]

[Vậy...quả nấm (trong raw là gia cô quả, thứ lỗi cho editor không tìm được tên thật sự của nó) thực sự sẽ không xem xét sản xuất đại trà bán sao? Tôi đã tìm thông tin liên quan trên mạng nhưng rất ít, trông quả đó có vẻ thực sự ngon.]

"Cái này bên ngoài có vẻ không có đâu." Lâm Thiên Du gõ nhẹ ngón tay lên cốc nước, "Năng suất dồi dào thế này nhưng bên ngoài lại không có bán, có lẽ trồng trọt vẫn còn những bất cập."

Nếu không, cây ăn quả tốt đa diện như thế, người nông dân đã trồng rộng rãi từ lâu rồi.

Hơn nữa đặc tính quả nấm là không kén mùa, trên thị trường phải có hàng hóa quanh năm mới đúng.

"Nếu mọi người có hứng thú...có thể..." Lâm Thiên Du dừng một chút, cắn một miếng quả nấm, "lên đảo ăn thử."

Số lượng quả nấm trên đảo cũng không nhiều lắm, không biết voi tìm được loại quả này ở đâu.

Lâm Thiên Du ngoái đầu nhìn lại cây quả nấm, một vài chiếc lá đã bắt đầu héo úa.

Nếu cây quả nấm có thể sống sót, sau này muốn ăn quả rừng sẽ đơn giản hơn rất nhiều, không cần tìm khắp nơi nữa, ra khỏi nhà, có thể dưới đất đã rớt đầy những quả chín mọng.

Tham gia chương trình Hoang Dã lâu như vậy, trồng cây ăn quả vẫn thực sự là lần đầu.

Nói đến trồng trọt, cũng không biết nấm cô trồng ở rừng mưa thế nào rồi.

“Ú ú...”

Suy nghĩ lung tung, chó sói cọ cọ chân cô, Lâm Thiên Du đưa tay vuốt lên bụng nó, năm ngón tay chìm vào lớp lông mềm mại, căng phồng tròn trịa, ăn no đầy bụng rồi.

Báo ăn hết thịt, l**m lá cây rồi cúi đầu tự chải lông.

Mèo lớn sạch sẽ nhất ngày ngoài săn mồi và ngủ, việc làm nhiều nhất có lẽ chính là tự l**m lông.

"Meo meo..."

Báo con giơ móng vuốt ra khỏi rìa hố cạn, toàn thân căng cứng, đuôi thẳng cứng đứng xuống.

Ngoài chuyện nó cố gắng mãi vẫn mắc kẹt tại chỗ, trông rất ấn tượng.

Nghe thấy tiếng động, con báo lớn đứng bên rìa hố cúi đầu nhìn xuống.

"Meo!"

Vừa thấy báo lớn, mắt báo con liền sáng bừng, nhảy tưng tưng cố vươn móng vuốt lên.

Báo con không cần cho ăn mỗi bữa.

Thấy chúng cố gắng thoát ra, Lâm Thiên Du đứng dậy lột thêm một con thỏ, cắt thịt thành miếng nhỏ, chia làm ba đĩa nhỏ, mỗi đĩa có ít thịt, cũng sợ bữa trước chúng chưa tiêu hóa hết, bữa này ăn nữa bị đầy bụng.

"Nào, nếm thử xem thịt này có ngon không." Lâm Thiên Du đặt thịt vào trong hố.

Ngửi thấy mùi thịt, hai báo con liền không còn cố trèo lên nữa, tìm theo mùi tới thịt, cắn một miếng nhưng nhai hoài không nát, nhả ra, dừng một chút rồi cắn miếng khác.

[Hai báo con, sao lại cho ba đĩa thịt?]

[Sợ không đủ ăn à?]

"Không, như thế là để tránh chúng cắn nhau đấy." Lâm Thiên Du chỉ vào báo con bên phải.

Chỉ thấy nó nhai mãi nuốt xuống một miếng, cúi xuống ngửi ngửi đĩa của mình, quay sang đĩa của anh em cướp ăn.

Báo con bị cướp dừng một chút, quay sang đĩa thứ ba mà ăn.

Chỉ có hai đĩa, kiểu chen chúc nhau như vậy chẳng dễ gây chiến sao.

Có ba đĩa, bị cướp một cái chuyển qua cái khác, chẳng có gì quan trọng hơn bữa ăn cả.

Lâm Thiên Du ngồi xuống cạnh hố, nhìn báo con ăn một lúc rồi hỏi tiếp: "Đậu Đậu, chỉ đường chỗ cô gặp bầy cừu cho tôi được không?"

Báo giật mình, ngẩng đầu lên đối mắt với Lâm Thiên Du, mới phản ứng ra cô hỏi nó, sau đó mới nhớ tới cái tên mới.

Nó suy nghĩ một chút, "Oắc meo..."

Tiếng kêu của báo trưởng thành hiếm thấy, giống báo con ghê.

Thực sự giống mèo nhà lớn hơn một chút.

Lâm Thiên Du cong khóe miệng cười, không nhịn được mà xoa xoa, rồi rút tay lại xem phản ứng của báo.

Không có cảm giác kháng cự gì, nên Lâm Thiên Du lại vuốt thêm lần nữa, "Tẹo nữa tôi sẽ tới đó tìm cừu, cưng ở nhà trông báo con nhé."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 378: Chương 378



Lâm Thiên Du ngước lên hỏi: "Sói nhỏ, khi nào cưng cùng bầy sói đi săn?"

"Oong" - "Bây giờ à?" Lâm Thiên Du gật đầu, cảm thấy thời gian cũng không sớm nữa, "Được rồi, cẩn thận nhé."

"Tẹo nữa sẽ biểu diễn bắt cừu bằng tay không..." Lâm Thiên Du dừng lại, bổ sung: "...Chỉ cần dao nhỏ thôi."

Nghĩ kỹ lại, từ khi tham gia chương trình đến nay, cô chỉ bắt được một vài sinh vật nhỏ. Thú lớn thì hầu như không có.

Ở rừng mưa, cô chỉ có thể rình những con thú đạo diễn thả ra, nếu ăn nhầm một miếng, về có khi là tù chung thân đấy.

Sau này có Sói nhỏ và Đậu Đậu săn mồi rồi, cô khỏi phải ra tay.

Đến đồng cỏ cũng thế, dường như cô chỉ được nuôi ăn.

Mặc dù phần lớn thịt thú cô cắt ra cho hai "thú cưng" ăn, nhưng cũng coi như bị nuôi.

Hôm nay tự tay bắt con cừu về.

Quyết tâm xong, Lâm Thiên Du bắt tay vào chuẩn bị những thứ cần mang theo, moi một miếng quả từ bình nước ra nhai.

"Tẹo nữa tôi mang cả cá ngừ vây xanh tới bãi biển, nướng cho cá voi ăn thử." Với sức mạnh của cá voi, cá ngừ vây xanh chắc cũng đã trở thành sự tồn tại nhàm chán.

Thử cách làm mới, có thể cá voi sẽ thích.

Lâm Thiên Du cầm ba lô lên, đang nói chuyện thì bị nước quả làm nghẹn một cái, "Khụ khụ, khục!"

Cô lại nuốt vội quả, bị vị chua làm nghẹn ho mãi.

Chó sói đồng cỏ đã chạy đi một đoạn quay trở lại, chạy tới trước mặt Lâm Thiên Du, ngước nhìn cô lo lắng.

"Tôi không sao." Lâm Thiên Du ho sạch cổ họng, tuy vẫn hơi khàn, "Chỉ bị nghẹn một chút thôi, đừng lo."

Chó sói ngước lên cọ cọ tay cô, mắt nhìn chằm chằm không chớp.

Đôi mắt linh hoạt, biết nói như đang hỏi, 'Thật sự không sao chứ?'

"Thật đấy." Lâm Thiên Du cuối xuống hôn một cái lên đầu sói nhỏ, cố tình làm giọng nhẹ hơn, "Nghe thế này có vẻ tốt hơn chứ?"

Mõm chó sói cọ qua má cô, cằm đặt trên vai cô nhẹ nhàng kêu "Ao..." một tiếng.

"Được rồi, tôi rất khỏe mà." Lâm Thiên Du ôm chầm chó sói, dỗ dành: "Đi làm việc đi, tẹo nữa tôi cũng phải ra ngoài."

Nghe cô nói vậy, chó sói mới buông xuống bỏ đi, chỉ đi rất chậm, thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhìn.

Giống như bây giờ, chỉ cần Lâm Thiên Du ho thêm một tiếng, chó sói sẽ quay lại ngay lập tức.

Lâm Thiên Du bóp một miếng da cổ họng, chú ý thấy Sói nhỏ cứ nhìn về phía này, nên giơ tay vẫy vẫy.

[Á á á?! Trời ơi, Sói nhỏ đã biết ở bên khi bị ốm, còn bạn trai tôi chỉ nói nhớ uống nhiều nước ấm!]

[Tức chết đi được, còn chờ gì nữa mà không đào hố chôn luôn anh ta đi!]

[Hàng ngày phải cảm khái một lần về độ ngoan ngoãn hiểu chuyện của Sói nhỏ, ngoan hơn cả em trai tôi.]

[Đột nhiên có vẻ biết chị Lâm nếu thực sự ốm, Sói nhỏ sẽ phản ứng thế nào. Trước đây trên mạng có một trò khá hot, “giả vờ bất tỉnh xem chó của bạn sẽ làm gì”, chị Lâm có thể thử không?]

...

Lâm Thiên Du uống một ngụm nước xoa dịu cổ họng vẫn hơi khó chịu, chú ý thấy dòng bình luận này, “Không...”

Giọng nói như bị kẹt, không biết nghĩ tới điều gì, cô cong mắt cười không trả lời thẳng, mà nói: “Có thể thử hay không phải hỏi đạo diễn chứ.”

Lâm Thiên Du l**m môi, vẫn không giấu được nụ cười nở rộ trên môi, giọng đùa cợt: “Tôi cảm thấy đạo diễn chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”

Tô Vũ Hành: [Không được thử! Không được!!!]

Vừa nói xong, đạo diễn livestream xuất hiện, từ chối thẳng thừng.

Nếu việc đó thực sự xảy ra, Tô Vũ Hành thậm chí có thể tưởng tượng ra biệt thự bị bao vây bởi bầy sói đồng cỏ trông như thế nào!

Đặc biệt bây giờ còn thêm báo.

Đối với một số động vật đồng cỏ, báo không có mối đe dọa, nhưng đối với con người, chúng vừa là động vật bảo vệ vừa là dã thú có tính tấn công cực cao.

Lúc đó bị bao vây bởi nhiều động vật như vậy, anh còn muốn sống nữa không!

[Hahaha, đạo diễn: Các bạn là khán giả tệ nhất tôi từng dẫn dắt!]

[Được được, chơi thế này à, đạo diễn Tô, uống 800 lọ thuốc cấp cứu nhanh nhất cũng không qua khỏi đâu.]

[Sói nhỏ ngoan đến thế, chắc chắn sẽ không làm hại chị đâu, nhiều nhất là kéo chị chạy 800m thôi, đạo diễn Tô cứ yên tâm.]

...

Phòng chat trực tiếp, sau một loạt dấu chấm than của đạo diễn Tô Vũ Hành, cuộc thảo luận đã đạt đỉnh điểm.

Tốc độ cuộn bình luận chậm lại rất nhiều, không phải lượng bình luận ít đi, mà là chương trình bình luận bị lỗi, không cập nhật bình luận mới nhất, chỉ lặp lại bình luận trước khi bị lỗi.

Màn hình đầy dòng "Haha" chế nhạo, lặp đi lặp lại xuất hiện, hiệu ứng ngoài màn hình kéo lên tối đa.

\--- Hơn 2 giờ chiều, Lâm Thiên Du mang nón cỏ đi sau khi trốn tránh thời gian.

Để lại báo trông nhà.

Cô cưỡi ngựa vằn tới nơi đàn cừu từng xuất hiện để tìm kiếm.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 379: Chương 379



So với đi lòng vòng mục đích không rõ ràng trên đồng cỏ, chỉ hy vọng gặp may có cừu, thì tốt hơn là đi thẳng tới nơi từng xuất hiện cừu, nhiều ít gì cũng để lại dấu vết.

Hoặc là dấu chân, hoặc là cành cây bị cắn dọc đường, theo những dấu vết đó có thể tìm thấy cừu.

Dọc đường, dấu vết cừu để lại rất lộn xộn.

Có thể lúc đang ăn cỏ, bị báo làm hoảng sợ, nên cừu hoảng loạn chạy tán loạn, dưới đất có khá nhiều cành lá bị dẫm vào.

Lâm Thiên Du nói: "Đi tiếp chút nữa là có thể thấy đàn cừu."

Giác quan của ngựa vằn tinh tế hơn con người, chạy tới đây nó chậm bước lại, nhìn sang bên phải, chỉ liếc nhìn một cái đã rụt mắt về.

Từ kinh nghiệm của Lâm Thiên Du quan sát Truy Phong thời gian qua, bên đó chỉ có động vật, nhưng mối đe dọa thấp, đến mức ngựa vằn cũng không để vào mắt.

Nếu là động vật nguy hiểm hơn hoặc có con voi đứng đó, Truy Phong đã sớm la hét bỏ chạy kéo cô theo rồi.

Đi thêm một đoạn, Lâm Thiên Du nghe thấy tiếng kêu của cừu, lập tức nhảy xuống lưng ngựa.

Ngựa vằn nghiêng đầu, lại đi thêm vài bước về phía đàn cừu, rõ ràng muốn đi cùng cô săn.

Lâm Thiên Du nhướng mày, không hiểu sao, khi thấy ngựa vằn háo hức săn mồi như vậy, cô không cảm thấy chút bất thường nào.

Có lẽ Sói nhỏ ở nhà mê săn mồi đã khiến cô miễn nhiễm với chuyện động vật ăn cỏ đi săn rồi.

Nhưng săn cừu mà cưỡi ngựa vằn thì lại khá bất tiện.

Lâm Thiên Du lấy con dao từ ba lô ra, để lại ba lô ở đây, “Cậu ở đây giúp tôi trông ba lô, tôi tự đi bắt thôi.”

Ngựa vằn phun khí từ mũi, dậm chân tại chỗ.

Có lẽ trong mắt ngựa vằn, Lâm Thiên Du không có thực lực để săn bắn, chưa kịp níu kéo đi cùng, cô đã cầm dao nhỏ chui vào bụi cây.

Nhìn xuống cái ba lô dưới đất, do dự một chút rồi ngẩng đầu lên, bóng dáng Lâm Thiên Du đã biến mất.

Không xa, đàn cừu trên đồng cỏ tách thành từng nhóm nhỏ, cúi đầu gặm gặm cỏ, đôi lúc vẫy tai quan sát xung quanh rồi lại cúi xuống.

Cừu ăn rất nhanh, từ góc độ của Lâm Thiên Du, cỏ đã thấp hơn một khoảng lớn.

Đối mặt với đàn cừu không có sức chiến đấu này, Lâm Thiên Du vẫn không hề chủ quan, bất kỳ hoàn cảnh nào, coi thường địch là đại kỵ.

Huống hồ, nhiều cừu thế kia, bị dồn ép hoảng loạn chạy có thể dẫm lên người rất đau đấy.

Lâm Thiên Du siết chặt dao nhỏ trong tay, cảm thấy cầm không thuận, liền đổi cách cầm bằng lòng bàn tay áp vào mặt lưng dao.

[Ôi... Nhìn căng thẳng quá đi.]

[Không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác cô ấy rất có kinh nghiệm săn bắn, nhưng thực tế, tôi chỉ từng thấy chị Lâm bắt gà rừng thôi cơ mà.]

[Có lẽ vì quá mạnh rồi chăng. Đánh bại được thợ săn trộm, tiềm thức sẽ cảm nhận cô ấy săn mồi dễ dàng.]

Phòng chat thảo luận sôi nổi.

Lúc này, Lâm Thiên Du đã chọn một con cừu, nhưng trước khi lao ra, cần xác định xung quanh có an toàn không.

Xem có... những dã thú khác đang nhìn đàn cừu với ánh mắt đói khát không.

Giảm nhẹ nhịp thở, nhẹ nhàng tách bụi cản trước mặt, lúc cừu không hề hay biết, Lâm Thiên Du lao thẳng ra.

Sự xuất hiện của con người không gây hoảng loạn cho cừu giống như dã thú lao vào đàn.

Nhưng bất ngờ áp sát vẫn khiến cừu đang ăn dừng miệng lại, quay đầu chạy trốn.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Thiên Du đã nhào lên lưng cừu, rồi một nhát dao, cắt thẳng vào cổ nó.

Để tránh không chém đủ sâu khiến cừu không chết ngay mà còn tiếp tục chạy, lúc đó mới đuổi theo bắt lại thì khá phiền phức.

Hơn nữa, máu chảy dọc đường có thể thu hút dã thú khác tới, gây xung đột.

Vì vậy Lâm Thiên Du không hề nương tay, cừu ngã xuống đất, cô kéo chân sau nó lê về.

Ngựa vằn vẫn đứng tại chỗ, nhìn cảnh tượng này hơi há hốc mồm.

“?!!”

Con ngựa vằn thông minh liên tưởng tới lúc nó bị đàn sói đuổi, người phụ nữ này cũng làm thế.

Ngựa vằn rụt cổ lại.

Từ trước đến nay, sự nhún nhường của ngựa vằn hoàn toàn là do bị sói đồng cỏ dọa chứ không dám phản kháng.

Ai ngờ đâu, vào thời điểm đó, nó suýt bị Lâm Thiên Du... Truy Phong lùi lại, rồi như nhớ ra điều gì, vội chạy tới Lâm Thiên Du, tự nguyện muốn khiêng đồ.

[Tên nịnh thần!!!]

[Lần đầu tôi thấy vẻ sợ hãi rõ rệt đến thế trên mặt ngựa vằn.]

[Bất kỳ lúc nào nếu chị Lâm thực sự nhắm bắt ngựa vằn, Truy Phong đã bị cắt cổ từ lâu rồi, ai mà chẳng sợ chuyện đó.]

[Trước đây ngựa vằn: không có sói đồng cỏ thì chị làm gì tôi được! Giờ ngựa vằn: Chị ơi đừng động, cứ để đó tôi làm, tôi là đệ tử trung thành nhất của chị.]

...

Chuyện ngựa vằn đảo ngược thái độ khá hiếm thấy.

Lâm Thiên Du cũng chú ý tới.

Ngựa vằn cản trước mặt không cho cô đi, cứ ép phải chở đồ trên lưng nó.

Lâm Thiên Du đành chiều theo, ngồi phía sau khiêng, "Tẹo nữa phải mang tới bãi biển nữa, cậu khiêng nổi không?"
 
Back
Top Bottom