Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 340: Chương 340



Bầy sói đồng cỏ dường như liếc mắt cười lên.

[Đã xuất hiện loại tiền tệ thống nhất biển cả rồi này.]

[Cá nóc: Đúng rồi, chính xác là như thế này, lấy mạng tôi để kết bạn.]

[Nói thật, con cá này khá lớn.]

[Ú ú ú... Thật tốt quá, bây giờ cả loài lông xù dưới biển cũng có thức ăn rồi.]

"Cá nóc?" Lâm Thiên Du cười nói: "Tôi cứ tưởng anh đi rồi chứ, ra là đi bắt cá nóc à."

"Rítttt!"

Cá voi nhảy ra khỏi mặt nước, cong lưng lên rồi đập xuống nước.

Sóng biển đánh lên bờ cuốn tới rìa cá nóc, đẩy nó lăn lóc, con cá trên bờ có cảm giác như bị cuốn trở lại biển vậy.

Cá voi bơi về phía trước một đoạn, theo sóng biển xông thẳng lên bờ, chuẩn bị túm lấy thêm lần nữa.

Lâm Thiên Du vội giơ tay chụp lấy đuôi cá nóc, "Được rồi được rồi, tôi đã lấy được rồi. Đừng lên bờ nữa."

Sau khi cầm lấy, Lâm Thiên Du cầm thẳng lên cao để cá voi có thể nhìn rõ hơn.

Thấy cá nóc đã vào tay cô, cá voi không tiến lên nữa mà trôi chậm rãi về nơi lật nhào ban nãy, tiếp tục lộn tùng phèo.

"Tôi cũng phải về nhà rồi." Lâm Thiên Du vẫy tay về phía cá voi, "Cảm ơn cá nóc của anh, lần sau tôi sẽ quay lại chơi với anh, anh cũng quay về biển đi."

"Ríttttt——!"

Được!

Cá voi đáp lại dứt khoát, dù nói vậy nhưng không có ý định rời đi, không còn hoạt động nữa mà chỉ trôi nổi trên mặt nước nhìn cô.

Thời gian quả thực không còn sớm, Lâm Thiên Du còn nhiều việc phải làm khi về, giơ tay tạm biệt thêm lần nữa, "Lần sau tôi sẽ mang đồ ngon cho anh."

Một số cá voi có thể ăn các động vật ăn cỏ rơi xuống biển, ví dụ như linh dương, ngựa vằn.

Còn về việc có thích hay không, dựa trên các ghi chép hiện có, loài người có lẽ không thể xác định sở thích của cá voi đối với thức ăn chỉ ăn được một vài lần.

Nhưng sau khi quen với hải sản, ăn thử một chút thịt săn bắn trên cạn để thay đổi khẩu vị.

Sau khi tạm biệt cá voi, Lâm Thiên Du một tay cầm cá nóc, một tay cầm túi đựng đầy bào ngư và hàu lớn.

Hàng Tư Tư hai tay trắng trơn, đồ cô Lâm cầm trông khá nặng, liền nói: "Chị Lâm, em giúp cầm một cái được không?"

Lâm Thiên Du nói: "Không cần đâu, tất cả đều là vỏ nên không nặng lắm."

Khoảng trống không thể nhồi đầy khi đan lát nãy giờ trở thành một giỏ lọc nước rất hữu dụng.

Ở bên bờ biển lâu như vậy, nước biển trong túi đã rỉ hết gần hết.

Nghe vậy, Hàng Tư Tư cũng không đưa tay ra nữa, thay vào đó hỏi: "Tất cả đều tìm thấy dưới biển à? Dưới biển có nguy hiểm lắm không chị Thiên Du?"

Lâm Thiên Du nghe xong, vô thức định lắc đầu, nhưng dừng lại được một chút, cũng không vội nói an toàn, chỉ nói: "Có nguy hiểm, nhưng so với động vật ăn thịt trên cạn thì an toàn hơn, và tài nguyên biển cũng rất phong phú."

Ngừng một chút, nghĩ đến những kẻ săn mồi dưới biển, Lâm Thiên Du nói thêm: "Chỉ cần không gặp cá mập là được, nhặt xong đồ là lên ngay."

Trên mạng có rất nhiều ý kiến khác nhau về việc cá mập ăn thịt người, một số nói cá mập không ăn thịt người nhưng chúng có thể cắn.

Chúng tò mò cắn một miếng thấy không ngon, mùi máu thu hút cá mập khác tới, rồi từng con mập cắn một phát, người cũng sẽ chẳng còn gì.

Một số nói một số loài cá mập sẽ tấn công người đang lặn, kéo người trên ván trượt sóng xuống nước rồi cắn một phát.

Có quá nhiều ý kiến khác nhau, cũng không biết đâu đáng tin hơn.

Thôi thì coi chúng là mối nguy hiểm tiềm ẩn, cẩn thận là được.

Hàng Tư Tư gật đầu liên tục, "Đúng vậy, em sợ nhất là gặp cá mập, đặc biệt là vùng biển xung quanh hòn đảo nhỏ chưa phát triển du lịch như thế này, chắc chắn dễ xuất hiện cá mập hơn."

Khi quay chương trình trước, cô cứ nghĩ đến việc xuống biển tìm đồ ăn.

Nhưng sau đó bị dọa bởi lời đồn về cá mập trong phần bình luận.

Cuối cùng, đối với người bình thường không biết bơi giỏi, gặp cá mập dưới biển còn nguy hiểm hơn gặp thú dữ trên cạn, có vẻ xác suất thoát thân của cái sau cao hơn.

Trong biển, bị dọa đến mức mất bình tĩnh có thể không biết vẫy tay như thế nào.

Cho nên, dù ở tập trước cô trải qua những khó khăn, Hàng Tư Tư vẫn không dám bước chân xuống biển.

Nghe tiếng va chạm của vỏ bào ngư trong túi, Lâm Thiên Du suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng thực ra dưới đáy biển rất nhiều thứ, nếu không muốn xuống thì dùng dây thừng đan lưới, cũng có thể vớt được không ít đâu."

Mắt Hàng Tư Tư sáng lên, "Đúng rồi, em có thể đan lưới!"

Nhưng nghĩ lại, cô chán nản ngay, "... Nhưng em không biết đan lưới."

"Cái này đơn giản thôi, em hãy nhặt thêm một số lá cọ, chị sẽ dạy em làm dây thừng."

Từ lúc lên đảo đến giờ, Lâm Thiên Du không nhớ mình đã bện bao nhiêu sợi dây, từ việc xây chòi đến làm túi, cô luôn làm những thứ này.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 341: Chương 341



"Thật chứ!" Hàng Tư Tư rõ ràng vui vẻ hẳn lên, "Chị Thiên Du, chị thật tốt bụng, chẳng giấu diếm gì cả, cũng không sợ em cướp đồ dưới biển, còn chủ động nói sẽ dạy em đan lưới đánh cá."

Sau khi tách khỏi nhóm lớn, Hàng Tư Tư không lâu sau gặp Thi Kính Nguyên. Mặc dù cô lịch sự nói theo chỉ thị của đạo diễn, mọi người nên hoạt động riêng lẻ, nhưng Thi Kính Nguyên vẫn cứ đi theo cô.

Cô là tân binh, thậm chí trước khi cãi nhau với Quách Ngạn Bằng cũng không dám đối đầu trực tiếp.

Đối mặt với nhân vật có tiếng trong giới giải trí, cô càng không dám lên tiếng.

Cô không nói gì nhưng Thi Kính Nguyên lại tựa vào thâm niên và tuổi tác, nhai đi nhai lại suốt dọc đường khiến Hàng Tư Tư phát điên lên được.

Lúc cô đang đánh cá, ông ta còn chê bai cô không thể nào đánh được cá, chỉ có Lâm Thiên Du mới đánh được vì đạo diễn sắp đặt.

Kết quả sau khi cô đánh được cá rồi, ông ta vẫn cứ đòi lấy cá với tư cách bề trên.

Hàng Tư Tư thật sự, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy muốn nứt ra, so với hiện tại chia sẻ công khai cách tìm kiếm thực phẩm với Lâm Thiên Du...

So sánh như vậy, Hàng Tư Tư thầm thở dài, sự khác biệt giữa con người thật lớn.

Hàng Tư Tư càng nghĩ càng thấy mình đã lợi dụng, liền vỗ tay nói: "Khi nào em đánh được cá, sẽ chia chị một nửa. Không, em chỉ giữ lại phần ăn một bữa, phần còn lại đều cho chị."

Mặc dù giờ chưa có lưới cá, nói những lời này có hơi sớm.

Nhưng Lâm Thiên Du cảm thấy nếu cô không từ chối ngay bây giờ, khi nào Hàng Tư Tư thực sự mang cá tới cho cô, có vẻ sẽ không kịp nữa, "Không cần lịch sự như vậy đâu, em giữ lại ăn là được rồi, chị không thiếu thực phẩm đâu, nếu em cho chị mà chị không ăn hết thì cũng lãng phí thôi."

Hàng Tư Tư nắm tay đấm vào lòng bàn tay, có vẻ như nghĩ ra được ý hay, định mở miệng nữa thì bỗng nghe ‘cạch’ một tiếng.

Giống như có con vật nào đó giẫm lên cành khô.

Đang ở ngoài trời, với một tháng kinh nghiệm sống sót bất ngờ, Hàng Tư Tư lập tức cảnh giác.

"Sói con?"

"Ù ù——!"

Chưa kịp nhìn thấy bầy sói, đã nghe trước tiếng kêu của chúng.

Hàng Tư Tư sững sờ, nhìn Lâm Thiên Du với vẻ không thể tin được, "Chị Thiên Du, bây giờ chị đã có thể phân biệt xem đó có phải là động vật quen biết hay không chỉ bằng âm thanh giẫm lên cành cây chưa?"

Quá điên rồi!

"Ha ha..." Lâm Thiên Du bị vẻ mặt nghiêm túc của cô làm cho phì cười, "Làm sao có thể chứ, em có nhìn thấy mắt sói không?"

Trời dần tối, lúc nãy bầy sói nhìn xuống từ trên cao, đôi mắt xanh lục trong bóng tối dường như đang phát sáng.

Mắt động vật phần lớn đều như vậy.

Lâm Thiên Du thường xuyên phải nhìn rõ những đứa lông xù trong bóng tối với chút ánh sáng yếu ớt, nên đã quen với việc nhìn thấy đôi mắt sáng trong đêm tối, sẽ không sợ hãi, chỉ muốn ôm chầm lấy chúng mà vuốt lông.

Trong lúc nói chuyện, bầy sói đã đi tới, chúng há miệng cắn cá nóc.

Lâm Thiên Du kéo tay sau lưng một chút, rồi đưa giỏ cho chúng, "Đừng cắn cái này, trên đầy cát đấy. Giúp tôi cầm cái này nhé."

Cá nóc bị lê trên đất một hồi, chưa kịp làm sạch khi về nên vẫn còn bẩn thỉu, cô cầm cảm thấy lòng bàn tay dính nhớp khó chịu, làm sao cho sói con cắn được chứ.

Bầy sói ngoan ngoãn cắn lấy quai xách của giỏ, có vẻ lúc này mới chú ý đến người bên cạnh, liếc Hàng Tư Tư một cái, đó là ánh mắt đánh giá người lạ.

Kể từ khi bầy sói xuất hiện, Hàng Tư Tư đã lùi lại vài bước, nhưng hướng quay về chòi của cô cũng là hướng này, lại thêm phản ứng chậm một chút, chưa kịp chạy thì bầy sói đã bắt đầu giúp cô xách đồ rồi.

Nhận ra bầy sói dường như không có ý định tấn công cô.

Hàng Tư Tư khó khăn lắm mới đè nén nỗi sợ trong lòng, cười cười run rẩy.

"Đừng sợ, tính khí bầy sói rất tốt." Lâm Thiên Du biết cô đang sợ hãi, có vẻ đây vẫn là vấn đề tồn tại từ khu rừng mưa, "Chúng sẽ không làm hại em đâu, có chị ở đây mà, yên tâm."

Hàng Tư Tư hít sâu một hơi, gật đầu, "... Được."

Có bầy sói dẫn đường phía trước, đoạn đường còn lại sẽ dễ đi hơn rất nhiều.

Không cần bước một bước cũng ngẩng đầu quan sát bốn phía, kiểm tra xem có thú dữ nguy hiểm tiến lại gần hay không, chỉ việc cứ thẳng tiến là được.

Đi được một đoạn, Lâm Thiên Du chợt nhớ tới con ngựa vằn chạy mất, bèn hỏi: "Sói con, anh có thấy ngựa vằn không? Tôi bảo nó quay lại mang dừa giúp tôi, không phải nó chạy mất rồi chứ."

"Ù... ở đống cỏ."

"Ừ ở đống... đống cỏ?" Lặp lại lời của bầy sói, nhận ra chúng nói gì, Lâm Thiên Du nghẹn lời, "Đó là chòi chứ không phải đống cỏ."

Chòi cao cấp hơn nhiều so với đống cỏ!

Bên trong còn làm khung xương, chống đỡ nữa chứ.

Bầy sói dừng bước, nháy mắt với cô.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 342: Chương 342



Ba từ chòi có lẽ khó hiểu đối với bầy sói.

Lâm Thiên Du cũng nháy mắt, đối mặt với bầy sói, cố gắng truyền tải thông tin bằng ánh mắt.

Ba giây sau, cô thở dài nhẹ, đầu hàng: "Được rồi được rồi, vậy là đống cỏ."

Trong ánh sáng lờ mờ, bầy sói dường như liếc mắt cười, đặt xuống giỏ đang cắn trong miệng, "Ù ù...!"

Chòi...!

Một tiếng ù ù, trong ngôn ngữ của bầy sói, đó cũng là cách phát âm chuẩn.

Nói như vậy, ngay cả Lâm Thiên Du cũng phản ứng một lúc, biết bầy sói đang cố tình trêu cô.

Mắt Lâm Thiên Du cười đến chỉ còn một đường cong.

Sau khi đùa vui với Lâm Thiên Du xong, bầy sói cắp giỏ lên tiếp tục đi, "Ù!"

Lâm Thiên Du đáp: "Đến liền."

Đứng bên cạnh một hồi không dám cử động, Hàng Tư Tư không biết mình có nên đi theo hay không.

"Sao thế Tư Tư?" Lâm Thiên Du chú ý thấy cô không nhúc nhích, quay đầu hỏi: "Không đi à?"

"Đi đi đi." Hàng Tư Tư liên tục đáp, vội vã đuổi theo.

[Hàng Tư Tư: Bỗng chốc cảm thấy mình hơi thừa thãi.]

[Hả? Đừng tự nói mình như vậy, hãy suy nghĩ thật kỹ đi, thực sự là bất ngờ à?]

[Ha ha ha làm gì thế! Cấm tấn công các khách mời khác của chương trình.]

[Đừng cười nữa, nghĩ lại đi, tất cả các bạn chỉ có thể xem cảnh này qua màn hình, còn Hàng Tư Tư có thể xem bản gốc tận mắt đấy.]

Khi dòng bình luận này xuất hiện, cuộc thảo luận nhanh chóng trên màn hình dường như đứng hình một lúc.

Một lúc sau là màn hình đầy dấu ba chấm.

[......]

[Anh thật sự có tài làm tổn thương người khác.]

Đi về hướng chòi.

Trời càng lúc càng tối.

Thiết bị livestream tự động nhận biết môi trường tối, đã tự động bật chế độ nhìn đêm.

Đồng cỏ ban đêm dường như nguy hiểm hơn ban ngày.

Thiết bị livestream bay ở giữa không trung, hình ảnh ghi lại được đầy đủ hơn so với Lâm Thiên Du họ gặp phải.

Chẳng hạn như đôi mắt lục lấp lánh nhìn từ xa tới.

Hay tiếng gầm của sư tử.

Nhiều động vật chỉ săn mồi vào ban đêm.

Đêm, thời gian con người nghỉ ngơi, là khởi đầu của bữa tối muộn của thú dữ.

Dọc đường, nhiều loại tiếng kêu động vật không ngừng vang lên.

Hàng Tư Tư ban đầu nghe đến run lẩy bẩy, sau dần trở nên tê liệt, cuối cùng chịu thua, nghĩ thầm, chết thì chết thôi.

Khi quay lại chòi, Hàng Tư Tư lau trán, toàn mồ hôi lạnh — do sợ ra.

"Gầm——!" Lúc này bầy sói đột nhiên hạ giọng, gầm về phía chòi không xa.

"Sao thế?" Trạng thái này là cảnh báo.

Lâm Thiên Du không nghĩ rằng bầy sói đột nhiên thù địch với chòi mà cô dựng lên.

Con ngựa vằn cõng dừa nằm sấp ở vị trí gần nguồn nước, rõ ràng, tiếng cảnh báo của bầy sói cũng không nhắm vào nó.

Hàng Tư Tư cũng rùng mình, nhìn chòi giống như nhìn quái vật vậy.

Lại gần, có bóng người thoáng hiện bên kia chòi.

Vu Linh Vũ gần như muốn khóc, "Thật sự không được rồi, thầy Thi đừng như vậy, đây là chòi của chị Thiên Du, cô ấy vẫn sẽ quay lại đây mà, thầy làm thế này thì..."

"Tôi làm thế nào? Cô bé, cẩn thận lời nói đấy, tôi là tiền bối của cô, cho dù cô không coi trọng tôi, tôi cũng lớn tuổi hơn cô, từ nhỏ đến lớn không ai dạy cô tôn trưởng nhường thiếu à?"

Thi Kính Nguyên nói rõ ràng mạnh mẽ hơn nhiều so với Vu Linh Vũ, chính nghĩa: "Khóc cái gì, con gái nhà người ta mà không biết lễ phép thế này, nói vài câu đã rơi nước mắt rồi, hay là cô còn muốn nói tôi là thứ già này bắt nạt cô à?"

Về sau, Thi Kính Nguyên còn vỗ ngực mình một cái.

[Tôi cũng cảm thấy Vu Linh Vũ hơi thiếu lịch sự, sao lại nói chuyện với tiền bối như vậy chứ?]

[Đúng đúng, vài chiếc lá che lại mà thôi, nằm một chút thì sao? Mà fan của Lâm Thiên Du không nói cô ấy là thần của show à? Thiếu cái đống rác rưởi đó là gì?]

[Vu Linh Vũ đứng đấy làm gì thế, chết người à? Đừng xin lỗi ông ta Thi đi.]

Thi Kính Nguyên dù danh tiếng không tốt lắm, nhưng anh quả thực đã tạo nên vài nhân vật đáng nhớ.

Thậm chí còn fan nói anh có thể ăn cả đời nhờ một vai diễn nào đó, dù anh giết hay tha, chỉ cần nghĩ đến vai diễn do anh thủ vai, họ có thể tha thứ tất cả.

Fan tinh luyện qua vài lần, độ tinh khiết cực cao.

Đến nỗi bây giờ, Vu Linh Vũ chỉ khuyên nhủ vài câu, không nói một lời nặng nề nào, phần bình luận đã bị fan của Thi Kính Nguyên chửi sml rồi.

Phần lớn bình luận yêu cầu Vu Linh Vũ xin lỗi.

Với tư cách là hoa nhí, danh tiếng của Vu Linh Vũ tất nhiên cũng không thấp, fan cũng mạnh, nhưng đối mặt với tiền bối, chỉ với thân phận đó họ không thể chửi được.

Giả sử lan truyền hot search, dù họ có đúng hay không, không quan trọng chuyện nói gì, chắc chắn sẽ có dân mạng không hiểu rõ sự tình, đến mỉa mai họ không tôn trọng tiền bối.

Khiến fan lo lắng hết sức.

Thôi khen động viên vậy.

Cố che đậy những bình luận đó đi.

Không thể chửi, xóa hết cũng làm được mà.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 343: Chương 343



Bình luận máu me, Vu Linh Vũ bên ngoài chòi thở dài liên tục.

Cô gái vào giới suôn sẻ, đâu từng gặp tình huống này.

Ban đầu cô nghĩ đây là chương trình vui vẻ, đến gặp thần tượng chơi cùng, kết quả ở cùng Thi Kính Nguyên nửa ngày còn chưa tới, cô đã sắp sửa sụp đổ.

Vu Linh Vũ lo quá đỗi, "Thầy Thi, trời muộn rồi, nếu chị Thiên Du quay lại thấy thế này thì sao?"

Sao lại tham gia show sinh tồn hoang dã mà chiếm chỗ trú ẩn của khách mời khác khi người ta đi vắng?

Đoàn làm phim không phản đối chuyện này, nhưng thật là vô đạo đức.

Hơn nữa, anh mở tiền lệ rồi, sau này ai cũng tranh nhau cướp chỗ ẩn náu thì sao?

Cướp của nhau hết à, rối tung lên mất.

Hơn nữa, một khi suy nghĩ cướp trú ẩn đã ăn sâu, ai còn tự mình xây dựng nữa, chờ người khác xây xong rồi cướp đi là xong à.

Về lâu về dài, chương trình sẽ chết mất thôi.

"Đừng làm phiền tôi nữa." Thi Kính Nguyên bị Vu Linh Vũ làm phiền, nói: "Nhiều lời thế, ngủ cũng không yên."

Vu Linh Vũ bị mắng cho rụt cổ lại, tức lắm nhưng cũng đành chịu.

Là ai thế này!

Lần cuối cùng, Vu Linh Vũ hít sâu bình tĩnh lại, câu nói cũng có chút nghiêm túc, "Thầy Thi, tôi sợ động vật mà chị Thiên Du mang theo sẽ làm hại thầy."

"Thấy cô nhát gan rồi. Đến tuổi tôi này, tiếp xúc nhiều chuyện trong giới giải trí, kịch bản quá rõ ràng như thế chỉ cần liếc mắt là nhận ra." Thi Kính Nguyên nói tự nhiên, "Trụ sở cứu hộ, hòn đảo riêng tư, những con vật cô thấy được mà nói là chưa được thuần hóa, cô có tin không?"

"Theo tôi nghĩ, hơn là lãng phí thời gian ở đây phiền tôi, tốt hơn là cô đi nịnh đạo diễn đi, biết đâu anh ta cũng sắp xếp vài con vật bên cạnh cô chứ."

"Tiểu Tô có thể đưa một người lên, cũng có thể đưa thêm người thứ hai lên nữa. Sáng suốt lên đi."

……

Nghe xong vài câu nói của Thi Kính Nguyên, Vu Linh Vũ nửa giờ không hồi phục nổi.

"Bỏ qua những chuyện đó, thầy cũng không nên chiếm đoạt tài sản của người khác một cách vô lý-" Giọng nói dừng lại khi chú ý đến bóng tối rơi xuống phía trước.

Vu Linh Vũ giật mình nhìn lên, há hốc miệng, "Thiên..."

Giọng nói bực bội của Thi Kính Nguyên đột ngột vang lên, át luôn câu nói của Vu Linh Vũ:

"Nếu tôi còn nghe thấy cô gọi một tiếng chị nữa, cô cút khỏi chương trình này ngay cho tôi!"

Lâm Thiên Du cúi xuống nhặt một cành cây, ở khoảng cách một đoạn với nơi trú ẩn, dùng cành cây gạt sang một bên lá che phía cửa.

Cô nhìn xuống Thi Kính Nguyên đang nằm bên trong, lạnh lùng nói: "Cút ra."

Thi Kính Nguyên thấy vậy, càng thêm bực bội, "Cô bé, sao cô nói chuyện với người lớn tuổi như vậy? Không chút lễ phép gì cả."

Lâm Thiên Du vẫn mặt không cảm xúc: "Làm ơn, cút ra."

[Một phát đã lễ phép ngay rồi đấy.]

[Câu nói nghe lịch sự lạ, tôi đề nghị cứ để ngựa vằn lên trước, nó hợp để so tài với Thi Kính Nguyên hơn.]

[Sao lại không lịch sự, cô ấy thậm chí còn không tát Thi Kính Nguyên nữa, tôi khóc chết mất.]

[Thật không hiểu sao Lâm Thiên Du có thể có nhiều fan đến vậy, miệng mép vô liêm sỉ, chẳng hề tôn trọng tiền bối, lập cái mác thẳng thắn kiểu gì?]

......

Hai từ "cút ra" liên tiếp của Lâm Thiên Du, giống như trực tiếp ném vào mặt Thi Kính Nguyên, chẳng chút mặt mũi nào cho, giật cái mặt ông ta già ra mà chửi.

Thi Kính Nguyên "bộp" một cái ngồi thẳng dậy, "Cô nói chuyện kiểu gì vậy! Trong mắt cô còn có chút trật tự tôn ty trẻ già nào không! À...tim tôi..." Ngực phập phồng dữ dội, tuổi cao rồi không chịu được tức, thở phì phò, cổ họng như lỗ thủng của cái bình gió.

Giữa đêm khuya, cảm nhận được ông ta đang trừng mắt đỏ ngầu nhìn mình.

Chỉ là nhìn thế thôi, Lâm Thiên Du vẫn không có ý định cứu giúp, tuổi cao rồi thân thể sẽ xuất hiện không ít bệnh, hen suyễn bệnh tim là phổ biến, Thi Kính Nguyên bây giờ trông có vẻ thật sự khó chịu.

Nhưng... Lâm Thiên Du nhíu mày, chỉ thấy ông ta không chủ động lục tìm lọ thuốc, không uống thuốc, trường hợp bình thường không phải sẽ luôn mang theo thuốc điều trị bệnh sao.

Chương trình tổng hợp lần này, đạo diễn quy định khá nghiêm ngặt, nhưng loại thuốc cứu mạng này, chắc chắn vẫn đồng ý cho mang theo.

Đạo diễn chỉ muốn tạo điểm nhấn cho chương trình, chứ đâu có thật sự muốn gây ra án mạng, điên rồi mới khóa những loại thuốc đó.

Vậy nên... Có thuốc mà không lấy ra, chỉ ở đó thở hổn hển, Lâm Thiên Du thấy rất là khó hiểu.

Hàng Tư Tư vẫn khá sợ Thi Kính Nguyên bị chuyện, thấy vậy bước tới nói: "Thầy Thi, thuốc của thầy đâu? Trong túi áo không?"

Thi Kính Nguyên khó chịu vẫy tay đẩy ra bàn tay Hàng Tư Tư vừa đưa tới, sau đó tiếp tục trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Thiên Du.

Rõ ràng là, nếu Lâm Thiên Du không đi qua đỡ ông ta, ông ta sẽ cứ không uống thuốc.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 344: Chương 344



Hàng Tư Tư há hốc mồm, nhìn Lâm Thiên Du hơi bất lực.

Vu Linh Vũ giật nhẹ cô một cái, trong bóng đêm lén lút lắc đầu.

Mục đích của Thi Kính Nguyên quá rõ ràng, chỉ cần lúc đầu không bị dọa đến, sau này nhìn bộ dáng Thi Kính Nguyên là biết, là giả vờ.

Cũng có thể là thật sự cảm thấy khó chịu, nhưng không nghiêm trọng như vẻ bề ngoài.

Lâm Thiên Du thở dài nhẹ, có vẻ hơi không kiên nhẫn mà nhíu mày, "Ông sắp chết chưa?"

Đồng tử Thi Kính Nguyên đột nhiên co rút lại, "Cô... Cô cô! Cô nói cái gì?Cô cô cô..."

Lần này Thi Kính Nguyên thật sự bị tức đến, vừa mở miệng đã nghẹn, ho dữ dội đến nỗi cảm giác không ngăn cản, chút nữa có thể ho cả phổi ra ngoài.

Hàng Tư Tư và Vu Linh Vũ cũng rùng mình hít vào một hơi lạnh, cũng có thể là do đêm xuống nhiệt độ, da gà vọt lên hết cả.

"Không ra ngay bây giờ tôi sẽ..."

"Cô sẽ làm gì! Cô còn định đánh tôi à?! " Thi Kính Nguyên tức giận đập một cái xuống đất, "Cô bé kia đừng quá xem thường, cô rồi cũng phải ở trong vòng này mà sống, mắc oán với tôi có tác dụng gì?!"

"Tôi sao dám đánh tiền bối." Lâm Thiên Du giơ tay, sói nhỏ từ từ tiến lên, quỳ ngồi trước mặt cô, đàn sói xung quanh cũng dần vây lại.

Hơn mười con sói trưởng thành của thảo nguyên, trong đêm tối đôi mắt lấp lánh xanh như cỏ nhìn chằm chằm vào ông ta.

Thi Kính Nguyên th* d*c một cái, vô thức ngả người ra sau. ông ta ở tuổi này đã trải qua biết bao cảnh huống, ngày xưa ở thảo nguyên Nội Mông làm phim cũng từng đối mặt với sói.

Nhưng lúc đó phần lớn chỉ nhìn thoáng qua từ xa, còn bây giờ, quá nhiều con sói, ở ngay bên cạnh không đầy nửa mét nhìn ông ta chòng chọc.

Con sói đầu đàn phía trước thậm chí còn hung dữ hơn, không tấn công, nhưng cho cảm giác, chỉ cần Lâm Thiên Du phía sau ra lệnh, nó sẽ không do dự mở hàm c*n v** c* ông ta.

Thi Kính Nguyên có thể đối mặt Vu Linh Vũ một cách nhẹ nhàng nói rằng đây là giả. Nhưng khi bản thân phải đối diện, tim đập nhanh dần, bầu không khí căng thẳng đáng sợ âm thầm bao trùm.

"Chỉ là mượn chỗ trú ẩn của cô nghỉ ngơi một chút thôi mà."

Cuối cùng, vẫn là Thi Kính Nguyên chủ động phá vỡ thế đối đầu, "Tôi đứng lên được rồi."

Ông lạnh lùng đứng dậy, trong bóng đêm không nhìn rõ sắc mặt căng thẳng, nhưng động tác muốn rời đi trông thật chật vật.

"Giới trẻ bây giờ thật là, than ôi..."

Câu nói chưa dứt, Lâm Thiên Du đã tháo dây buộc của nơi trú ẩn xuống, mất xiềng xích, khung bên trong lập tức đổ sụp.

'Xoảng' một tiếng, tiếng lá vỡ vụn rơi đầy đất.

Thi Kính Nguyên sặc một cái, hơi choáng váng nhìn đống lá dừa rơi tán loạn, "Cô... Cô làm cái gì vậy?"

Lâm Thiên Du lạnh nhạt: "Bẩn rồi, tôi xây cái mới."

Dù sao kiểu nơi trú ẩn này cũng dễ dàng dựng lên, chỉ cần khung giá và dây thừng, việc cần làm chỉ là xỏ lá cây ở trên thôi.

"Nếu cô không muốn cái này tại sao còn bảo tôi ra?!" Thi Kính Nguyên tức giận tắc nghẹn, ông ta cảm thấy Lâm Thiên Du đang nhắm vào ông ta.

Hơn nữa, ông ta vừa bước ra, nơi trú ẩn đã bị phá bỏ, Lâm Thiên Du hoàn toàn không che giấu, công khai khiêu khích.

Nhìn Thi Kính Nguyên đang tức giận thất bại trước mặt.

Lâm Thiên Du mặt không đổi sắc: "Tôi không quen ông ta, ông ta có chết tôi cũng chẳng chịu đào huyệt chôn cho đâu, cút sang bên kia chơi đi, đừng làm phiền tôi."

Thi Kính Nguyên há hốc mồm, miệng mấp máy như đang nói "Được, được", nhưng chẳng thốt nên lời nào từ cổ họng cả.

Dưới ánh mắt của bầy sói thảo nguyên, ông ta lủi thủi bỏ đi.

[Trời ơi trời, các bạn hiểu chứ, thấy Thi Kính Nguyên giả đại gia bị mắng thành cháu nội tôi thích quá.]

[Thích quá đúng rồi, nhìn Thi Kính Nguyên trong các kênh trực tiếp khác kìa, đi đứng oai vệ, ai tìm được thức ăn là ông ta đến ăn vơ. Bản thân không làm gì cả, đến hoang dã chờ người khác nuôi.]

[Lâm Thiên Du thiếu lịch sự quá!]

[Chị Lâm của tôi có làm gì đâu, Thi Kính Nguyên không tự nói sói là thuần hóa sao, ông ta sợ cái gì, sói thuần hóa mà cũng cắn ông ta à? Lão già nói xa nói gần không đau lưng.]

......

Thi Kính Nguyên bị tức đi, đi được hai bước vẫn còn ho khan vài tiếng, rõ ràng đang chờ thế hệ trẻ nào đó lên giảng hòa.

Tuy nhiên ở gần đây, Hàng Tư Tư và Vu Linh Vũ mắt thấy tai nghe mũi thở miệng cười, nhờ bóng đêm giống như không thấy không nghe vậy.

Chỉ cần không bị gọi tên, cũng không tự nguyện tiến lên.

Thật ra trước đó họ cũng không cùng một nhóm, hoàn toàn là Thi Kính Nguyên lợi dụng tuổi già mà bám theo thôi.

Thấy tình huống như vậy, Thi Kính Nguyên cảm thấy mất mặt quá, vung tay ra đi.

Có lẽ vẫn lo ngại ban đêm có thú dữ xuất hiện, nên không đi xa, ngồi dưới gốc cây.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 345: Chương 345



"Chị Lâm, em giúp chị xây nơi trú ẩn nhé." Vu Linh Vũ hơi áy náy, có thể do trước đó không gọi Thi Kính Nguyên ra, cô cảm thấy lỗi với mình, nên chủ động đề nghị giúp đỡ.

Hàng Tư Tư cũng nói: "Đúng đó, chúng mình cùng làm, nhiều người sức mạnh lớn."

"Không sao, tôi làm xong cái này trong mười mấy phút." Lâm Thiên Du nói: "Các em làm nơi trú của mình đi."

Nói chuyện được một lúc, Lâm Thiên Du đã dựng xong khung rồi.

Chỉ thiếu nhổ lá dừa mới lấp đầy.

Thấy vậy, Hàng Tư Tư và Vu Linh Vũ cũng không biết giúp cái gì.

Trời tối dần, Hàng Tư Tư cũng còn nhiều thứ chưa chuẩn bị xong, nên không ở lại nữa, nói: "Vậy chị Thiên Du em đi trước nhé, nơi trú của em ngay kia, có việc gì chị gọi em một tiếng, em sẽ nghe thấy."

Lâm Thiên Du gật đầu: "Được."

Vu Linh Vũ nhìn Hàng Tư Tư rồi lại nhìn Lâm Thiên Du, mặc dù rất thích những chú sói thảo nguyên, nhưng đứng gần quá khiến cô căng thẳng.

Thấy Hàng Tư Tư sắp đi, cô nhanh chóng theo sau, "Chị Lâm về trước đây, Tư Tư kìa, chờ em!"

Người nói chuyện đi rồi, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Lâm Thiên Du xoa xoa đầu sói nhỏ, "Các anh ăn tối chưa? Tôi có nhiều bào ngư lắm, nướng ăn thế nào?"

"Ù..."

Rõ ràng bầy sói quay về muộn như thế, là đi săn theo đàn vào ban ngày rồi.

Vốn dĩ giờ hoạt động bình thường của chúng là ban đêm.

Nhưng bây giờ ăn no rồi, thời gian tối có thể dùng để nghỉ ngơi.

Xây xong nơi trú ẩn, Lâm Thiên Du đứng dậy đến bờ hồ.

Hai bàn tay hứng lấy năm ngón nước, dùng nước ngọt rửa sạch người, sau khi gội đầu thay bộ quần áo khác.

Tóc ngâm nước biển rồi phơi khô, cảm giác rất căng.

Giờ dùng nước ngọt rửa qua thì thoải mái hơn nhiều.

Không tìm thấy xà phòng, Lâm Thiên Du dùng lô hội hoang dã để rửa, cảm giác cũng không tệ.

Lâm Thiên Du vặn vẹo lọn tóc ướt sũng trước mũi sói nhỏ, "Thơm không?"

Cô ngửi lại, cảm thấy một mùi rất nhẹ của cỏ xanh, còn có mùi khó tả khó nói, nhưng không khó chịu.

Chỉ là, cái không khó chịu này với Lâm Thiên Du thôi.

Sói nhỏ lùi lại vài bước, cựa mình vài cái, nhìn ánh mắt hình như cái mùi này có chút khó nói lên lời.

Nó quyết định nằm xuống bên cạnh, móng vuốt cào cào liên tục, vô tình lại đặt trên mũi mình.

Trông giống như đang bịt mũi vậy.

Dù vậy, vẫn u uất nói một tiếng: "Ù..."

Được rồi.

"Haha!" Lâm Thiên Du cười sằng sặc, "Anh là đang thể hiện đó là mùi thơm à?"

[Sói nhỏ: Khó ngửi, nhưng Lâm Lâm thích thì được rồi.]

[Không thích nhưng phải nịnh vẫn phải nịnh chứ.]

[Á á sói nhỏ dễ thương quá đi, thím hôn hôn nào thím hôn cái đầu trọc luôn.]

......

Lâm Thiên Du nhóm một đống lửa, đặt những tảng đá tương đối bằng phẳng lên trên, mở nắp sò tôm và bào ngư rửa sạch rồi để nguyên vỏ thịt lên trên.

Thảo nguyên ban đêm nhiệt độ thấp, để qua đêm cá ma quỷ không thành vấn đề.

Không biết lúc nào ngựa vằn nằm sấp xuống, có vẻ mệt lắm nên đang ngủ.

Lâm Thiên Du bưng dừa ra, chất thành đống ở xung quanh nơi trú ẩn, muốn ăn chỉ cần với tay là cầm được.

Sò tôm nắp mở nhanh chóng.

Lâm Thiên Du mới xé vỏ ngoài dừa, chưa kịp đập vỏ cứng trong, thịt sò đã có thể ăn rồi.

Làm sạch sò và bào ngư, chỉ để lại vài con, còn lại cho hết bầy sói.

Trong bầy nhiều đầu sói thế kia, ăn chỉ có mấy thứ này chắc chắn không đủ no.

Nhưng mỗi chú sói thảo nguyên khẩu vị khác nhau, gặp thức ăn không hứng thú chỉ nếm thử một miếng, mỗi con một miếng là hết mấy mẩu.

Lâm Thiên Du cắn một miếng bào ngư, "Bào ngư vừa mới bắt thế này mới tươi."

Dù trên đường bị chậm trễ lâu như vậy, vị bào ngư vẫn không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Mở ra hai quả dừa, uống nước dừa trước, nước còn lại nếu không uống hết thì có thể bảo quản, nhưng Lâm Thiên Du không có dụng cụ để giữ nước dừa lâu ngày.

Nói chính xác... cô thậm chí không có cái gì để đựng nước dừa, chứ đừng nói đến bảo quản.

Ăn hết vài miếng sò và bào ngư, uống thêm không ít nước dừa, Lâm Thiên Du cảm thấy no rồi.

Hấp hơi nồng lửa, đầu cũng phải làm khô tóc.

Nơi trú gió thổi vào, đầu ướt ngủ rất nguy hiểm, có nguy cơ bị liệt nửa mặt. Ở ngoài hoang dã, mọi thứ phải cẩn thận nhỏ mọn.

Hàng Tư Tư mang theo cành cây to đi từ không xa tới, khẽ hỏi: “Chị Thiên Du, em có thể mượn lửa không ạ?”

Trong rừng mưa lần trước nhờ có bật lửa của Ấn Hữu Lâm nên mới tiết kiệm cho đống lửa không bị tắt, một cái bật lửa kéo dài cho tới khi kết thúc chương trình.

Nhưng mà vừa lấy đồ, Hàng Tư Tư không có cướp được bật lửa, chỉ đành mượn.

"Ừ." Lâm Thiên Du chỉ đống lửa đang cháy bừng bừng đó, "Em tự làm nhé."

"Cảm ơn chị Thiên Du!" Hàng Tư Tư đưa cành cây vào đống lửa. Cành cây to này trước đó đã được gia công, phần trên quấn vải, thời gian đốt lâu hơn một chút, khỏi phải chạy từ xa về tới nơi trú ẩn thì lửa đã tắt rồi.

"Này chị Thiên Du." Đợi cành cây bén lửa, Hàng Tư Tư hạ thấp giọng: "Thi Kính Nguyên không đi đâu cả, vẫn còn ở bên trái kìa, có vẻ như cũng chưa xây chỗ trú, không biết có phải vẫn định cướp của chị không."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 346: Chương 346



Hàng Tư Tư không tin một người như Thi Kính Nguyên lại có thể sống qua đêm dưới trời mưa gió trên thảo nguyên.

Có khi còn giả vờ lạnh cóng để tới đạo đức giả.

Lâm Thiên Du hơi nhíu mày, nhìn bầy sói bên cạnh, do dự nói: "Chắc không đâu nhỉ."

Hai lần đối đầu, Thi Kính Nguyên đều không có lợi, ông ta điên rồi mới dám tiếp tục chọc giận cô.

Lâm Thiên Du không đi sâu vào chuyện này nữa, mà đột ngột hỏi: "Em dựng mấy chỗ trú vậy?"

"Hai cái." Hàng Tư Tư nói thật không giấu diếm: "Ban đầu định làm một cái lớn hơn để hai đứa ngủ, cũng có thể sưởi ấm. Nhưng khung xương nơi trú không đủ lớn, ép buộc làm lớn dễ sập, nên dựng sát vào nhau hai cái."

Nhớ lại công việc vất vả đó, Hàng Tư Tư không khỏi thở dài.

Lâm Thiên Du chỉ mất vài chục phút để dựng một chỗ trú, nếu có khung xương cơ bản thì thời gian còn ngắn hơn.

Họ từ lúc tìm được vị trí cho đến lúc hoàn thành cũng mất nửa ngày.

Ngừng một chút, Hàng Tư Tư đột nhiên ý thức được điều gì đó, mắt mở to hẳn ra: "Không thể nào... ông ta không thể..."

Không thể?

Sao lại không thể...

Trước mặt Lâm Thiên Du ông ta đã dám cố gắng cướp, huống hồ bọn họ ông ta không dám thở mạnh nữa.

Hàng Tư Tư: "..."

Thôi đừng hỏi nữa, hỏi chỉ thêm tuyệt vọng thôi.

So với Quách Ngạn Bằng, An Lan Thanh, một tên công khai xấu xa, một tên ủng hộ ngầm, Thi Kính Nguyên giống như pho tượng Phật lớn.

Chỉ cần hơi không hợp là có thể bị đè xuống cái mũ yêu người già kính trẻ.

Ai dám nói trong hoàn cảnh này chứ.

Lâm Thiên Du an ủi: "Nghĩ tích cực đi, có khi chưa chứ?"

Hàng Tư Tư hít hít mũi, "Chưa..."

Đó hầu như đã là chuyện sớm muộn mà thôi rồi.

Cô thậm chí có thể tưởng tượng Thi Kính Nguyên sẽ nói gì khi cướp chỗ trú của họ.

Chắc chắn không ngoài những câu "Các cô nhích lại chút" "Chia một cái thôi đừng keo kiệt quá" "Có biết kính già yêu trẻ không".

Người khác ăn một trả một, Thi Kính Nguyên chỉ cần vài câu là buộc họ nhường chỗ trú.

Mặc dù việc đó gần như chắc chắn sẽ xảy ra trong thời gian tới, nhưng ít nhất bây giờ Thi Kính Nguyên vẫn chưa tới.

Lo lắng trước cho việc chưa xảy ra nhưng rất có thể sẽ xảy ra trong tương lai là điều không hợp lý.

Hàng Tư Tư tạm thời đè nén những suy nghĩ tiêu cực ấy, lắc lắc cành cây đang cháy hệt như một ngọn đuốc trong tay và nói: "Đi đây chị Thiên Du."

Mượn được lửa rồi, tâm trạng Hàng Tư Tư khi đi cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Nhưng vừa quay lại, thì thấy Thi Kính Nguyên đứng tay sau lưng dạo quanh, vờ như đang đi bộ, thực ra là do thám.

Hàng Tư Tư: "..."

Xong đời.

……

Đống lửa vẫn đang cháy.

Lâm Thiên Du móc thịt dừa trong vỏ ra, làm thành bốn cái bát từ hai trái dừa.

Chỉ là do dùng dao chặt làm đôi giữa, nên mép hơi gập ghềnh lệch lạc, dùng dao mài nhẵn lại một chút thì kích cỡ cũng không đều nhau.

Lâm Thiên Du không quan tâm những chi tiết này, không ảnh hưởng đến sử dụng là được rồi.

Xếp vỏ sò chồng lên nhau làm đĩa.

Như vậy đồ dùng ăn uống cũng có cả rồi.

Dọn dẹp rác rưởi trên mặt đất thành một đống để đốt đi.

Nhìn ngọn lửa vẫn đang cháy, Lâm Thiên Du do dự có nên ngủ hay không, đống lửa này có nên dập tắt không.

Nhưng ban đêm nhiệt độ thấp, đống lửa có thể sưởi ấm, lo sợ ngủ quên rồi sinh ra chuyện.

Nghĩ ngợi qua lại vẫn quyết định dập tắt lửa.

"Đi thôi sói nhỏ, đi ngủ nào." Lâm Thiên Du lấy đá đè lên đống lửa, đứng dậy vỗ vỗ tay, xoay người đi về phía nơi trú.

"Ú ù..."

Áo khoác của Phong Tĩnh Dã gấp gọn đặt bên cạnh, Lâm Thiên Du lấy áo khoác dự phòng của mình đắp lên người, áo dài nửa đùi, cuộn tròn nằm nghiêng có thể che đến mắt cá chân.

Giữ ấm nhờ các chú sói thảo nguyên rồi.

Sói nhỏ ấm áp ngủ còn phát ra những tiếng ngáy nhỏ.

Lâm Thiên Du bận rộn đến tận sáng mới ngủ sau khi dọn dẹp xong.

Lúc này ôm một đống lông xù, mơ màng cũng không biết bao giờ đã ngủ, dù sao nhắm mắt được một lúc đã mất ý thức.

Đêm khuya tiếng tru hú của bầy sói vang lên liên tục.

Tiếng động vật không rõ lao nhao chạy trốn.

Tiếng kêu thảm thiết khi bị cắn.

Còn có tiếng gầm thét dữ tợn.

Nhắm mắt lại, giống như ngay cả tiếng xé thịt và bẻ gãy xương khi mãnh thú vồ mồi vang vọng bên tai.

Ai mà ngủ nổi chứ!

Hàng Tư Tư và Vu Linh Vũ ôm nhau co ro trong nơi trú, bị bao vây bởi âm thanh, giống như mắc kẹt trong vòng vây của thú dữ, hơn nữa bên cạnh còn có tiếng ngáy phì phò của Thi Kính Nguyên.

Hàng Tư Tư liên tục thở dài, sợ quá không dám ngủ, đành đứng dậy ngồi ngoài đốt thêm cành cây vào đống lửa chưa tắt, để lửa cháy to hơn.

Có lửa ở đây, thú dữ sẽ không dám lại gần.

Ngồi ở đây có thể nhìn thấy chỗ trú của Lâm Thiên Du không xa.

......

Gió nhẹ thổi qua lá dừa phủ trên nơi trú.

Những tiếng gầm hú ào ào khiến Lâm Thiên Du ngủ mơ màng cũng cảm nhận được.

Cô vô thức nhíu mày, cựa tay, cuộn người lại, nằm nghiêng như bịt tai, tránh những âm thanh ồn ào.

Chú sói thảo nguyên nằm nghiêng che chắn cô trong tầm bảo vệ của mình, cúi đầu l**m má cô, rồi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Ánh mắt lúc sáng lúc tối trong bóng đêm, tiếng ồn bên ngoài vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Nhăn mày Lâm Thiên Du càng lúc càng chặt, ngủ không yên, có cảm giác sắp bị đánh thức.

Chú sói cúi xuống dụi dụi nhẹ vào cô, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.

Khi sói đầu đàn cử động, những con sói rải rác bốn phía cũng lần lượt đứng dậy.

Chúng rất yên lặng, nhưng nhìn từ xa, cảnh tất cả đồng loạt đứng lên khá náo nhiệt.

Hàng Tư Tư và Vu Linh Vũ liếc nhau, rõ ràng cả hai đều thấy bầy sói rời đi.

Vẫn còn tò mò chuyện gì xảy ra.

Sau vài tiếng tru nhỏ của bầy sói, những âm thanh hỗn độn của động vật săn mồi trước đó đã biến mất.

Không lâu sau, bầy sói hòa lẫn trong bóng đêm chậm rãi chạy về.

Trước khi quay lại chỗ trú, bầy sói dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hàng Tư Tư.

Ánh mắt hung dữ chưa rút lui khiến Hàng Tư Tư không khỏi ngửa ra sau, Vu Linh Vũ giật mình kêu lên một tiếng, kịp phản ứng bịt miệng lại. Trong không gian yên tĩnh, cô nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của mình.

Bầy sói hạ mắt xuống, không để ý đến phía bên kia nữa, cúi đầu bước vào trong nơi trú.

Lâm Thiên Du vẫn đang ngủ, mơ màng có vẻ sắp tỉnh, tay s* s**ng bên hông.

Sói nhỏ vài bước tới, đặt mình vào lòng bàn tay Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du ngón tay dừng lại, ôm lấy sói nhỏ vào lòng, cúi đầu chôn trên bộ lông mềm mại, "Ừm..."

Hơi thở cô thoảng qua lông sói, giọng nói nhẹ tênh xen lẫn chút thở dài, "Sói nhỏ…”

Chú sói thảo nguyên đáp lại thấp thoáng: "Ú..."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 347: Chương 347



Ban đêm nhiệt độ giảm xuống.

Nơi trú chắn phần lớn gió, ôm chặt nguồn nhiệt bên cạnh, giấc ngủ của Lâm Thiên Du rất sâu, dù nhiệt độ thay đổi cũng chẳng hề bị đánh thức giữa đêm.

Cho đến lúc bình minh ló dạng, ánh sáng nhạt nhòa lọt qua khe hở giữa các lá dừa chồng chất.

Cô tỉnh dậy mở mắt, chú sói bị cô ôm trong lòng, nhưng ánh nhìn lại hướng ra phía khe hở cửa nơi trú.

Lâm Thiên Du hắt xì một cái, ôm sói nhỏ lăn một vòng, "Chào buổi sáng sói nhỏ."

"Ú..."

"Đang nhìn cái gì vậy?" Lâm Thiên Du ngồi dậy trực tiếp xốc tung tấm rèm lên. Hàng Tư Tư đang ngồi xếp bằng bên hồ, dùng phương pháp cô dạy để câu cá.

"Muốn ăn cá rồi à?" Cô xoa xoa đầu sói nhỏ, làm rối bời bộ lông mềm mại của sói thảo nguyên, rồi từ từ chải lại thành hàng, "Hôm qua cá voi cho tôi một con cá mặt quỷ, chúng ta ăn sáng bằng món này nhé?"

Cá mặt quỷ không nằm trong thực đơn của sói thảo nguyên.

Nhưng sói nhỏ nuôi bên cạnh Lâm Thiên Du, tất nhiên đã ăn qua nhiều thứ lạ lẫm kì quái rồi, cá mặt quỷ cũng không ngoại lệ.

Vén lá dừa bước ra ngoài, Lâm Thiên Du duỗi dãn, dậy sớm nên mặt trời chưa gay gắt, có vẻ mới sáu bảy giờ, cảm nhận thấy hơi lạnh, cô quay người trở lại lấy áo khoác.

Bộ đồ mặc xuống biển hôm qua đã giặt bằng nước ngọt, treo trên khung nơi trú bị vứt bỏ trước đó.

Lâm Thiên Du sờ một cái, lạnh buốt, ẩm ướt chưa khô ráo.

Kiểu này thì trưa nắng gắt mới phơi khô được.

Bầy sói đi săn, Lâm Thiên Du ra hồ múc nước rửa mặt.

"Hôm nay có phải lần tôi phát sóng sớm nhất không nhỉ?"

Nước hồ mát lạnh có thể xua tan mọi buồn ngủ ngay lập tức, khiến tinh thần sảng khoái, Lâm Thiên Du thở nhẹ một hơi.

Hôm qua quên mở phòng livestream đen thui, thiết bị quay phong cảnh bên ngoài chứ không chiếu được bên trong.

Cô xuất hiện trong phòng livestream được tính là bắt đầu phát sóng, nói vậy thì đúng là lần phát sóng sớm nhất rồi.

[Thay vì sớm phát sóng, tôi vẫn thích phong cách cô thức đêm cùng mấy bạn lông xù hơn.]

[Chị Lâm ngủ có ngon không? Có cảm thấy thảo nguyên đêm qua ồn ào không?]

"Rất tốt. " Lâm Thiên Du lơ đãng lau mặt, trí nhớ về đêm qua hơi mơ hồ, cô nghĩ một lúc rồi nói: "Có vẻ như ồn ào một lúc? Sau đó im bặt, chắc là săn xong rút đi rồi."

Cô không ra ngoài xem nên cũng không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

[Haha, săn xong rút à.]

[Cũng đúng thôi, tối qua sói nhỏ ra ngoài săn mồi, mặc dù không quay được cảnh tượng, nhưng ước tính gần đó phát ra tiếng động, chim kền kền cũng phải ăn não rồi.]

[Tôi làm chứng nha, tận mắt thấy sói nhỏ tát sư tử một phát và gào lên: Mày là cái đinh gì?]

Lâm Thiên Du: "???"

"Tối qua... sói nhỏ đi ra ngoài à?" Đọc qua phần bình luận, đủ kiểu miêu tả phóng đại, nhưng điểm chung duy nhất, hôm qua sói nhỏ ra ngoài dạy bài học cho động vật khác.

Lâm Thiên Du nhướn mày, khuôn mặt dần nở nụ cười:

"Sói nhỏ thật tốt phải không?"

Lại múc thêm một nắm nước vào mặt, khóe miệng vẫn mỉm cười không hề thu lại, không khỏi rắm rối khẽ ho một tiếng: "Ghen tị chưa?"

Bình luận: [?]

Tôi nhiệt tình kể cho cô biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết chọc tức người khác!

[Out luôn, liên lạc qua ứng dụng kết bạn ngẫu nhiên đây.]

[Hu hu tôi không ghen tị đâu, hôm qua tôi đã ghen tị rồi, hôm nay, hôm nay tôi vẫn ghen tị như trái chanh vắt!]

[Sao sói nhỏ lại tốt đến thế chứ, thật muốn nuôi một con quá.]

......

Lâm Thiên Du gật gật đầu nhìn bình luận, sói nhỏ tốt như vậy ai mà chẳng muốn nuôi chứ.

Sau khi đánh răng rửa mặt đơn giản, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Cá mặt quỷ vẫn còn tươi, bị cá voi đập lên bờ lúc trước còn sống chết thế nào không rõ, nhưng nằm trên bờ qua đêm thiếu nước chắc chắn đã chết sạch rồi.

Lâm Thiên Du cắt cá mặt quỷ thành miếng nhỏ, loại cá này nếu cắt miếng lớn có thể trực tiếp xiên nướng, quá trình nướng sẽ co lại và bớt nước đi.

Nhưng cô không có dụng cụ lớn như vậy, thành ra cắt thành từng khúc nhỏ xâu lại, co lại quá thì chiên giòn làm mồi nhắm cũng được.

Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du cắt nửa con cá mặt quỷ thành một đống nhỏ, đặt lên đống lửa hâm nóng, đống lửa không thể nướng chín cả con cá, chỉ có thể từng nửa con một lên lửa.

Mùi cá mặt quỷ hơi nồng, khi nướng Lâm Thiên Du có cảm nhận rõ.

Đặc biệt với tình trạng cô chỉ có muối làm gia vị, mùi tự nhiên của thịt không thể khử trừ.

Lâm Thiên Du ngửi ngửi, rắc muối lên trên và nói: "Mọi người khi ăn cá mặt quỷ ngoài trời, khuyến khích nướng cháy một chút, nướng lâu có thể làm nhạt đi mùi cá. Bằng không mùi nguyên bản không ăn nổi đâu."

Ở nhà chế biến cá mặt quỷ có đủ loại gia vị, ướp chín cá trước khi cho vào chảo, lúc đó mùi cá đã bay hết rồi.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 348: Chương 348



Lật mặt khúc thịt cá xâu que, Lâm Thiên Du đặt thêm đá lên, đè nhỏ lửa đi.

Rút tay lại chú ý thấy có tin nhắn trên đồng hồ.

Lâm Thiên Du buông que xiên, mở tin nhắn nhóm.

Là thông báo từ đạo diễn.

Tô Vũ Hành: [Mọi người đã thành công sống sót qua ngày đầu tiên trên thảo nguyên, trong hoàn cảnh khó khăn vẫn không có khách mời nào chọn bỏ cuộc, đoàn làm chương trình vô cùng cảm kích tinh thần bền bỉ của mọi người, đặc biệt đã cố ý giấu kho báu bí mật ở khắp nơi trên thảo nguyên, bên trong có đồ dùng sinh hoạt giúp cuộc sống, có hộp đồ hộp để mọi người xua đói.]

[Vị trí kho báu không được tiết lộ, chương trình cũng sẽ không đưa ra bất kỳ gợi ý nào, mọi người có thể tự mình đi tìm khắp nơi.]

[Lưu ý: Tất cả đồ hộp đều sắp hết hạn, nếu mọi người không tìm thấy trước khi hết hạn, về sau nếu tìm thấy thì những hộp quá hạn sẽ phải nộp lại.]

Thời hạn bảo quản này tương đương với thời hạn cung cấp vật phẩm kho báu lần này.

Lâm Thiên Du dường như không thiếu quần áo gì, nhưng cô thiếu các đồ dùng thiết yếu hàng ngày và quần áo, vì vậy cô hỏi: [Mỗi khách chỉ được lấy một kho báu à?]

Tô Vũ Hành: [Ai tới trước thì hưởng, chỉ cần bạn có khả năng, bạn có thể biến tất cả các kho báu thành của riêng mình.]

Tất cả các kho báu đều được giấu rất sâu, Tô Vũ Hành đích thân giám sát việc giấu chúng, một số nằm trong các khe đá, trên cây thì chỉ là trò trẻ con, chôn dưới đất, thậm chí còn để dưới nước bằng túi chống thấm.

Chúng không dễ dàng được tìm thấy như vậy.

Trong việc tìm kiếm kho báu, năng lực là một phần, may mắn chiếm phần còn lại, cả hai đều không thể thiếu.

Sau khi hạ xuống điện thoại, phía Hàng Tư Tư vừa xử lý xong nửa con cá bắt được, liền chạy đi bàn bạc với Vu Linh Vũ.

Không lâu sau, hai người vội vàng chạy lại.

Hàng Tư Tư rất muốn đi tìm kho báu, nhưng nhớ lại việc đã bàn với Lâm Thiên Du hôm qua, không khỏi lại hơi do dự, "Chị Thiên Du, trước tiên chúng em đi tìm kho báu, khi trở lại sẽ làm phiền chị dạy em làm lưới câu nhé?"

Lâm Thiên Du vẫn bình thản như thường, cắn một miếng cá quỷ thử vị, "Được, em cứ đi làm việc của em đi, lúc nào muốn học đan lưới cũng được."

Hàng Tư Tư gật đầu, xoay người định đi, kết quả lại thấy Lâm Thiên Du không có ý định đứng dậy, cô không khỏi nghi ngờ nói: "Chị Thiên Du không đi à? Em thấy các khách mời khác đều bắt đầu hành động rồi. Đi trễ thì kho báu sẽ bị người khác đào hết mất."

Động vật dường như không thể giúp gì nhiều trong việc tìm kiếm kho báu này, trừ khi có thể tìm ra người giấu kho báu, ghi nhớ mùi hương trên người họ, sau đó đi theo mùi hương để tìm.

Nhưng rõ ràng điều này là không thể. Trước tiên, đạo diễn sẽ không để nhân viên đó xuất hiện tại hiện trường, và dù khách mời có muốn tìm người đó thì họ cũng không biết ai là người chôn giấu kho báu.

Vì vậy, hoạt động tìm kho báu lần này đã đặt tất cả các khách mời vào cùng đường đua.

Vẫn là hành động sớm hơn tốt hơn.

Lâm Thiên Du vẫn đang thưởng thức khoảnh khắc yên bình buổi sáng, "Không vội. Thử cá mặt quỷ không?"

Hàng Tư Tư và Vu Linh Vũ cuối cùng vẫn không ở lại ăn cá mặt quỷ, họ hơi gấp gáp đi tìm kho báu, vội vàng từ chối rồi chạy mất.

Lâm Thiên Du nhai miếng cá xiên vỏ giòn bên ngoài, không cảm nhận được vị thịt bên trong, “Thêm chút tiêu và ớt thì tốt hơn.”

Cá nướng không ngậy ngậy, sau khi nước bốc hơi kết hợp với chút muối ăn cũng được.

"Chú sói con có đi tìm bầy sói không nhỉ, tự săn mồi chắc sẽ không chạy quá xa." Sau khi cá quỷ chín, Lâm Thiên Du dập lửa, bình nước hà lớn ở bên cạnh, nước trong đó bây giờ cũng đã nóng lên.

Tiện để mang theo uống dọc đường.

"Sau sẽ đi tìm bầy sói con chơi." Không giống sói trưởng thành trên thảo nguyên, sói con tròn trịa và mập mạp, hoàn hảo thể hiện hình ảnh yếu đuối đáng thương nhưng nhiều thịt, x** n*n lên cảm giác rất thực tế.

Truy Phong gặm cỏ không xa.

Mặc dù ở dưới sự giám sát của bầy sói thảo nguyên rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần sói thảo nguyên không nhỏ nước miếng với bạn, môi trường này có thể an toàn hơn so với ở cùng các bạn đồng loài trong bầy ngựa vằn trước đây.

Không cần phải luôn cảnh giác với báo hoa mai phục kích, không lo bị bầy sư tử vây hãm, ngựa vằn đêm nay ngủ rất ngon giấc.

Tâm trạng tốt lành, ăn cỏ buổi sáng cũng nhiều hơn hai nhát.

Cỏ ở rìa mép nguồn nước non tơi và tốt, cắn ngọn non ngọt lịm, ngựa vằn vừa ăn vừa vẫy đuôi.

Việc tìm kho báu, Lâm Thiên Du không gấp gáp, nhưng người hâm mộ trên màn hình đã bắt đầu ngồi không yên, thúc giục lên:

[Ấn Hữu Lâm tìm thấy hai cái rồi! Chị Lâm mau lên đường đi!]

[Nhiếp Lăng Dương cũng phát hiện một cái, kết quả bị Thi Kính Nguyên giựt ngang giữa đường, cái bộ mặt tức mà không dám nói đó, vừa tội vừa buồn cười.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 349: Chương 349



Kho báu là số lượng cố định, khách mời khác tìm thấy một cái tức là ít đi một cái.

Nếu tìm nửa ngày không gặp kho báu, fan hâm mộ tất nhiên không có phản ứng gì, nhưng trong khoảng thời gian chưa đầy một tiếng đã bị tìm ra nhiều như vậy, họ tất nhiên lo lắng lên.

Lâm Thiên Du ăn xong xiên cá mặt quỷ cuối cùng, phần còn lại bọc vào lá cây bỏ vào ba lô làm đồ ăn khô.

"Được rồi, tìm tìm tìm thôi." Lâm Thiên Du đeo ba lô lên, "Truy Phong."

"Hí!" Ngựa vằn cúi đầu ăn cỏ phản ứng nhanh chóng, xoay đầu chạy về phía Lâm Thiên Du.

Cưỡi lên ngựa vằn, không biết nên đi đâu, Lâm Thiên Du cũng không có ý tưởng gì, các vị trí khách mời khác tìm thấy kho báu thì không nên đến nữa, cùng một khu vực chôn hai kho báu xác suất rất thấp, không bằng đi khu vực rộng hơn thử vận may.

Lâm Thiên Du cứ thế ngẫu nhiên chỉ một hướng nói:

"Cứ đi trước đi, đừng chạy."

Ngựa vằn ngoan ngoãn nghe lời.

Nói đi chậm, ngựa vằn không dám bước hai bước làm một, đi theo người cùng bước chân, tốc độ ổn định từng bước một.

Lâm Thiên Du ngồi trên lưng ngựa vằn, vẫn có thể thoải mái uống nước.

Ưu điểm của việc có phương tiện di chuyển được thể hiện ở đây.

Trong khi các khách mời khác phải đi bộ khắp thảo nguyên, Lâm Thiên Du thì ngồi trên lưng ngựa vằn ăn uống.

"Đợi đã!" Lâm Thiên Du đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, gọi ngựa vằn dừng lại.

Xuống khỏi Truy Phong, Lâm Thiên Du đi về phía bụi cây bên cạnh, rồi vào sâu trong, thiết bị livestream bị chặn phía trước không thể đi qua, cũng không biết cô đang làm gì.

Trong sự chờ đợi đầy mong mỏi của các fan trong phòng livestream, cô nhổ lên một chùm quả mọng đỏ không rõ tên.

Bình luận: [......]

Mọi người đã bắt đầu đoán trong kho báu cô tìm thấy có gì rồi, thế mà cô chỉ cho chúng tôi cái này thôi à?

Lâm Thiên Du leo lên ngựa, ăn một quả, "Quả dại này tôi nhớ là gọi là răng khểnh hay còn gọi là đậu đỏ phương Bắc đúng không? Giá trị dinh dưỡng khá cao đấy, còn có thể làm rượu hoặc mứt quả. Vị cũng không tồi. Chỉ có điều ít thôi."

Ở đây không biết là một bụi tách ra từ đâu đó, hoặc có thể ban đầu đây từng là một vùng đất trồng đậu đỏ phương Bắc rộng lớn, sau đó vì nguyên nhân không rõ đã chết sạch, chỉ còn lại phần cuối cùng này.

Dù sao, nếu vẫn còn được một phần, thì điều đó có nghĩa là trên hòn đảo này, vẫn còn sự tồn tại của đậu đỏ phương Bắc.

"Sau này tôi sẽ tìm thêm xem có thể tìm được nhiều hơn không, nếu ổn thì sẽ hướng dẫn các bạn làm rượu từ nó."

Lâm Thiên Du cầm một ít đậu đỏ phương Bắc, đã bắt đầu nghĩ loại quả này có thể chế biến thành món gì.

Đối với Lâm Thiên Du, ngoài tự nhiên, hoa quả dại còn quý hơn thịt, đặc biệt là những trái cây hiếm này.

Đường ngẫu nhiên chọn có rất ít người đi lại.

Kho báu do con người giấu đi hoặc nhiều hoặc ít sẽ để lại dấu vết, và theo lời đạo diễn thì chúng là những thứ mới được chôn gần đây.

Nếu không bị mưa cuốn trôi, về nguyên tắc sẽ vẫn còn vết chân vân vân.

Nhưng ở đây không có.

Lâm Thiên Du nghĩ, không lẽ sau khi đặt kho báu xong, đạo diễn vẫn cố ý xóa dấu vết à?

Nghĩ vậy, không xa phía trước cô nhìn thấy một vài con tê giác hoang đang ngâm mình trong vũng bùn.

Lâm Thiên Du chỉ vào hướng bầy tê giác và nói: "Truy Phong, chúng ta qua đó."

Ngựa vằn bước chân sững lại, nhìn Lâm Thiên Du với vẻ khó tin.

"Ánh mắt đó là sao? Tôi không bảo cậu đi săn đâu, chỉ là đi gần lại thôi, không đánh nhau đâu."

[Haha, ngựa vằn: Qua đó à? Cô chắc chứ, chỉ có mình tụi này thôi.]

[Đừng sợ xông lên đi bạn ngựa vằn!]

Nghe lời Lâm Thiên Du, ngựa vằn mới chậm rãi tiến lại gần, chỉ đi qua lại ở bờ, không dám vào vũng bùn.

Tê giác hoang cũng có cái khí của nó.

Ngựa vằn ở sát mép vũng bùn, giả vờ đang đi ngang qua, đi vòng một vòng lớn.

Lâm Thiên Du cũng không định áp sát lắm, chỉ cần gần một chút để dễ nói chuyện thôi:

"Anh tê giác, anh có thấy xe chạy qua đây không? Hoặc có người mặc quần áo có logo này đi ngang không?"

Cô chỉ vào logo của đoàn làm chương trình trên áo mình.

Nói logo thì tê giác hoang có thể không hiểu, nhưng nếu thấy hình ảnh, và đã nhìn thấy, chúng sẽ nhớ.

Tê giác quay đầu lại, vươn về phía bên phải.

"Bên đó à? Cám ơn anh tê giác!" Lâm Thiên Du vỗ vỗ ngựa vằn, "Truy Phong, đi thôi."

Có hướng cụ thể, ngựa vằn tăng tốc bước chân.

Tê giác phản ứng chậm hơn, quay đầu trở lại tiếp tục ngâm mình trong vũng bùn, giây tiếp theo đột nhiên tỉnh ngộ, vụt xoay đầu lại, vẩy nước bùn bắn lên mặt đồng loại bên cạnh, con tê giác bị nước bùn tạt mặt hoàn toàn bối rối.

Con tê giác chỉ đường nhìn theo bóng lưng Lâm Thiên Du đi xa, không thể phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra.
 
Back
Top Bottom