Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 230: Chương 230



"Tôi nghe anh Bách nói cô ở đây nên đến cảm ơn cô." Kevin do dự đưa tờ thẻ, "Tôi không biết cô cần gì, nhưng cô giỏi đến thế, tôi nghĩ mình chẳng có gì cho cô cả, trong thẻ này có ít tiền, nên... đừng chê nhé."

Nhìn vẻ mặt đắn đo của Kevin 'Tôi chỉ muốn đền ơn cô, nhưng nếu tặng thẻ quà tặng thì cô có thể hiểu nhầm, nhưng tôi cũng không biết nên tặng gì, suy nghĩ qua suy nghĩ lại có vẻ chỉ có thẻ thôi' của anh ta.

Những lời muốn nói đều được viết trên khuôn mặt rồi.

Lâm Thiên Du mỉm cười đẩy chiếc thẻ trả lại, "Không cần đâu, anh cứ giữ lấy đi, tôi thực sự không cần gì cả, về sau mọi người đều là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau giữa đồng nghiệp là chuyện bình thường mà."

"Vậy, vậy sau này cô gặp chuyện gì có thể tìm tôi giúp đỡ." Kevin nghiêm túc nói: "Tôi sẽ rất nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ cô giao cho tôi."

Lâm Thiên Du cảm thấy nếu mình không đồng ý, Kevin vẫn sẽ cứ đắn đo tặng cô thứ gì khác để đền ơn, nên vội nói: "Được."

Mặc dù thẻ không được tặng, nhưng sau này có rất nhiều cơ hội để đền đáp lại ân tình lần này.

Anh ta cũng cảm thấy chuyện lớn như vậy mà chỉ tặng vài tỷ thì hơi quá đáng, vẫn cần suy nghĩ thêm mới được.

...

Đóng cửa lại, Lâm Thiên Du xoay người va vào góc phòng nơi có đống lông xù.

"Ú?"

Cô vươn tay xoa xoa đôi tai gấu đen, "Lúc nào chui lên đây vậy."

"Gầm!" Gấu con ngẩng đầu lên, cằm dính đầy sữa, giống như nó để lại nửa vòng râu sữa, lông lung tung dính đầy mà không biết chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu lên cười khúc khích.

Gấu đen vui tính bẩm sinh.

Nụ cười trên mặt Lâm Thiên Du càng sâu, cô chụp lấy thiết bị livestream giơ lên trước mặt gấu con, tự động lấy nét, "Nhanh lên, chụp màn hình."

[Đang chụp rồi đang chụp rồi.]

[Tay đập liên hồi lên màn hình, không biết chụp bao nhiêu tấm rồi, một trận mạnh tay là xong.]

[Ú ú ú! Gấu con bé bỏng của tôi dễ thương quá, thực sự muốn ôm nó vào lòng mà cắn một cái. Ôm nó vào lòng mà xoa dịu.]

...

Lúc đầu khi đến đây, Lâm Thiên Du chỉ nghĩ tối không quay lại hang động bên kia, cũng không ngờ gấu nhỏ ở nhà sẽ đến tìm cô.

Vì vậy không có khăn choàng cổ nhỏ cho gấu, nếu có khăn choàng cổ thì khi uống sữa sẽ không dính lung tung như thế này.

Lâm Thiên Du đi phía trước xuống cầu thang, "Đi thôi, dưới lầu có giấy, lau sạch cho anh."

"Gầm!"

Gấu con gọi một tiếng, bướm trên mũi nó tự bay đi.

Nó l**m l**m mũi, không để ý đến bướm, vài bước theo kịp Lâm Thiên Du cùng xuống lầu.

Dưới lầu.

Động vật họ mèo ăn no uống đủ, tự tìm chỗ nằm dài.

Trải thư giãn ra thành tấm thảm lông, tự chải lông cho mình.

Bát sữa đã uống xong chồng lên nhau để ở cửa ra vào để nhân viên chịu trách nhiệm vệ sinh dọn dẹp.

Mép miệng chó sói đồng cỏ vẫn còn vết máu chưa l**m sạch, lúc này đã khô cứng lại, dính trên đó, thoáng nhìn như bị thương, nhưng đôi mắt của sói con lại không mệt mỏi, chỉ nhìn chăm chăm vào một nơi, như đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, suy ngẫm điều gì đó.

Lâm Thiên Du lau sạch lông trước ngực của gấu con, vứt giấy lau, cầm một miếng giấy mới thấm ướt, ngồi cạnh bên sói đồng cỏ, quấn giấy ướt quanh đầu ngón tay, nhẹ nhàng lau sạch mép của sói con.

Không phải bị thương, nhưng Lâm Thiên Du lau rất nhẹ nhàng, giống như đang đối xử với vật quý dễ vỡ.

Quan sát vết thương trên miệng nó, liếc nhìn biểu cảm hiện tại cũng như tâm trạng rõ ràng thoải mái hơn nhiều của nó.

Lâm Thiên Du vuốt lông, nghĩ thầm, thay đổi theo hướng tốt rồi.

---Tối ngủ trong phòng.

Cái võng rất lớn, Lâm Thiên Du nằm ngang trên đó cũng có thể hoàn toàn duỗi thẳng ra.

Cô hoàn toàn không nghi ngờ, cái được gọi là võng này, hổ nằm lên cũng không có vấn đề.

Ngủ qua đêm trên võng có đệm balo ở dưới.

Mặc dù không có túi ngủ nhưng vẫn ngủ rất ngon.

Khi Lâm Thiên Du mở mắt trong tình trạng ngái ngủ, tầm mắt là con sói đồng cỏ đang long lanh nhìn mình, não phản ứng hơi chậm, khi nhìn thấy đống lông liền vươn tay ôm lấy, trên trán của chó sói hôn một cái.

Tai sói đồng cỏ hơi đổ ra sau, rồi mắt đột nhiên mở to.

Trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh, Lâm Thiên Du lại không chú ý gì cả, vươn tay muốn kéo vào lòng làm gối ôm thì sói đồng cỏ bên cạnh đột nhiên biến mất.

Võng không cao lắm, khi rơi xuống vẫn phát ra tiếng động.

Rất nhỏ, nhưng Lâm Thiên Du lập tức tỉnh táo, ngồi dậy nhìn xuống dưới theo rìa võng, "Sói con?"

Với chiều dài của cái võng, chứa một người không có vấn đề, nhưng chiều rộng thì không đủ.

Lâm Thiên Du nằm ngang, sói đồng cỏ chui lên ở vị trí mép hẹp tự tìm chỗ có thể nằm được, vừa xoay người, sói đồng cỏ đã trực tiếp rơi xuống.

May mắn là bên dưới là thảm cỏ dày, ngã một cái cũng không sao.

Chỉ là sói đồng cỏ lúc này vẫn còn hơi choáng, có lẽ chưa kịp phản ứng là mình đã xuống bằng cách nào.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 231: Chương 231



Lâm Thiên Du vươn tay kéo sói con lên, tự trượt vào bên trong để nhường chỗ, đại bàng đuôi đỏ "Chíp!"

"Đi săn ư? Hơi sớm đấy chứ." Lâm Thiên Du đang chuẩn bị nằm xuống, nghe thấy liền ngồi dậy lại, "Nhà còn rất nhiều thịt mà, hôm nay có thể nghỉ ngơi, tắm nắng."

Thịt còn lại không chỉ là rất nhiều, đủ cho tất cả mấy đứa lông xù lười biếng thêm một ngày không đi săn mà vẫn no.

Trạm cứu hộ cũng sẽ đúng giờ giao sữa bột pha sẵn, thức ăn chắc chắn là không thiếu.

Hơn nữa bên này có kho đông lạnh, thịt ăn không hết có thể bảo quản đông lạnh.

Đám lông xù nhà không khó tính lắm, không kiểu cách phải tươi sống phải do mình săn mới ăn như vậy đâu, chỉ Đại Quýt thích ăn nội tạng thôi, yêu cầu độ tươi cũng không cao.

Trước đây ở hang động phải đi săn mỗi ngày, hoàn toàn vì thịt nhiều quá ăn không hết mà cũng không cách nào bảo quản.

Đại bàng đuôi đỏ tựa vào bên cạnh Lâm Thiên Du cọ cọ, "Chíp chíp!"

"Được rồi." Lâm Thiên Du xoa xoa đầu lông bông nói: "Vậy thì cẩn thận nhé."

Đại bàng đuôi đỏ ngẩng cao đầu kêu lên một tiếng.

Lâm Thiên Du xoay người định giúp nó mở cửa, nhưng thấy Đại Quýt đã thuần thục ấn xuống tay nắm cửa, do cấu trúc khóa cửa đặc biệt, kéo lên kéo xuống hai cái mới mở khóa được.

Với mức độ thuần thục của Đại Quýt, rõ ràng cánh cửa này đã được mở không chỉ một hai lần rồi.

[???]

[Trời ạ, khóa tôi ở trong, chỉ nhìn cánh cửa đã phải đau đầu nửa ngày, Đại Quýt dễ dàng mở ra thế cơ à!?]

[Xem livestream mà cảm giác gấu con còn thông minh hơn tôi nữa.]

[Gấu con:? Tối nay mày ngủ nhớ mở mắt ra đấy.]

......

"Sói con đang nhìn cái gì vậy?"

Sự đột ngột áp sát của Lâm Thiên Du khiến sói đồng cỏ đông cứng người, nó ngoan ngoãn nằm úp mặt lên hai chân trước, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.

Báo hoa mai đi sau cùng biến mất trước cửa, nó vẫn không hoàn hồn.

"Chúng đi săn rồi." Lâm Thiên Du dang tay ôm ngang lưng nó, gãi gãi cằm và xoa tai, thu hút sự chú ý của sói đồng cỏ, "Sói con cũng muốn đi à?"

Sói đồng cỏ không có tiếng đáp lại, nhưng chắc chắn là muốn đi.

Dù ở trong một môi Tr**ng X* lạ, không quen thuộc và không thuộc về nó, nó vẫn muốn ra ngoài xem.

Bị nhốt trong căn phòng vuông vức quá lâu, đã mất đi ý định ra ngoài, nhưng lúc này, ý nghĩ ra ngoài xem dần nảy sinh.

"Nhưng giờ anh đang bị thương." Lâm Thiên Du ra hiệu cho sói đồng cỏ nhìn vết thương ở chân sau, "Đợi anh lành vết thương, tôi sẽ đưa anh ra ngoài xem nhé?"

Mặc dù rừng mưa không thích hợp với sói đồng cỏ, nhưng chỉ là ra ngoài đi dạo, bắt con mồi tự tay để giải tỏa tâm trạng.

Bước ra khỏi căn phòng cố định, đến không gian rộng lớn hơn, đối với sói đồng cỏ là lựa chọn tốt nhất.

Lời Lâm Thiên Du vừa dứt, vẫn không có phản hồi, cho đến khi cô nghĩ rằng sói đồng cỏ sẽ không đáp lại, thì sói đồng cỏ thấp giọng: "Ù ù..."

--- Tất cả lông xù đều đi săn.

Chán quá ở trong nhà, Lâm Thiên Du liền lại lắp xe đẩy, đưa sói đồng cỏ đi tham quan toàn bộ trạm cứu hộ.

Vừa mới mở chân đế bên dưới xe ra lắp đặt xong, sói đồng cỏ đã tự động nhảy lên, vẫn có ý thức không dùng chân bị thương, nằm nghiêng sao cho vết thương ở bên ngoài.

Vào thường ngày, sói đồng cỏ sẽ vô thức che giấu vết thương của mình, đè phần thịt vết thương lên mặt người khác không nhìn thấy.

Lâm Thiên Du tất nhiên không bỏ qua chi tiết nhỏ này, còn vươn tay giúp đẩy tấm đệm bên cạnh sang bên để tránh chạm vào vết thương.

Trên vết thương là thuốc mới xịt, chăn đệm rụng lông, nếu dính vào vết thương, bắt buộc phải lau lại.

Trạm cứu hộ khá lớn.

Bách Phong đã mở quyền truy cập cho Lâm Thiên Du, một số khu vực có thể tham quan tự do ra vào.

Phía trạm cứu hộ này cũng có khá nhiều động vật nhỏ.

Ngoài các phòng riêng cho những loài thú dữ thân hình lớn, các phòng của động vật nhỏ cũng được chăm chút cẩn thận.

Tầng 9 có động vật nhiều nhất.

Lâm Thiên Du đi dọc hành lang về phía trước, trong một số buồng, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng nhân viên mặc áo blouse trắng bận rộn bên trong.

Phần cách âm ở đây khá tốt, nhưng càng đi về phía trước, âm thanh đập “cốp cốp” lạ kỳ vô nhịp càng rõ.

Đi ngang qua phòng gấu túi nằm ngủ trên cây, Lâm Thiên Du tìm thấy nguồn gốc của tiếng ồn.

Gấu túi ở cạnh phòng khỉ, âm thanh vừa rồi đều là do khỉ lấy đá đập vào kính.

Lâm Thiên Du không biết tình hình khỉ thế nào, không định ở lại nhiều, đẩy sói đồng cỏ chuẩn bị lên tầng trên xem thêm.

Tuy nhiên, thấy người đi ngang qua, tần suất khỉ đập càng nhanh hơn, nhưng kính vẫn không hề lung lay.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 232: Chương 232



Chương 232: Sói đồng cỏ giương hàm lên, ánh mắt kiên định: "Grrrrr!" (4)

Lâm Thiên Du nhướng mày: "Chất liệu kính này thực sự tốt đấy."

Khỉ ngăn cách bởi tấm kính hướng về phía cô gầm gừ và trợn mắt hung tợn.

Mặc dù chỉ đi ngang qua, Lâm Thiên Du hoàn toàn không nghi ngờ, bây giờ nếu kính vỡ, khỉ sẽ lao ra mà không chút do dự.

[Ê... vạn vật hữu linh, trừ con khỉ đáng ghét này ra thôi.]

[Thực sự đúng là nhìn nét tính cách trên gương mặt vậy, nhìn mà chán luôn. Đều là khỉ nhưng khỉ vàng là ngoan ngoãn dễ thương và lông xù.]

[Đồ xấu xí dám gầm gừ với chị Lâm Thiên Du tao cắn chết mày!]

Hoa Hoa ăn khỉ trực tiếp trên camera livestream, rắc một tiếng.

Con khỉ trong phòng đập đá cả buổi cũng không đánh trúng ai, tức giận ném đá ra ngoài.

Nhưng ngay khoảnh khắc hòn đá bay ra va vào kính, do quá gần nên bị đàn hồi trở lại, trực tiếp đập vào đầu nó.

Bị tấn công thẳng vào mặt, con khỉ thét lên rồi ngã xuống.

Nhảy lên nhảy xuống bên cạnh, miệng kêu chí chóe không ngừng.

Lâm Thiên Du: "..."

Cô đứng yên chẳng nhúc nhích, con khỉ tự cho mình một trận đòn.

Cũng thật đáng nể.

Khỉ có biểu hiện bất thường, nhân viên lập tức vội vã chạy tới cầm máu, bôi thuốc và băng bó vết thương cho nó.

Bách Phong không chịu trách nhiệm công việc này, nhưng biết Lâm Thiên Du ở đây nên xong việc của mình cũng đi theo, "Cô Lâm, con khỉ này tính khí không được tốt lắm, có làm phiền cô chứ?"

Lâm Thiên Du lắc đầu, rồi nhìn Bách Phong hỏi lại: "Con khỉ nhìn bình thường không có vấn đề gì, sao không thả nó về tự nhiên?"

“Đã từng thả về rồi, nhưng nó cứ tự chạy trở lại, cố chấp không rời khỏi đây. ” Bách Phong nhíu mày, rõ ràng cũng không có cảm tình gì với con khỉ này, hoàn toàn miễn cưỡng nuôi thôi.

Bách Phong giải thích: "Các chuyên gia tâm lý học động vật phân tích, có thể là do nó sống cạnh gấu túi, quan hệ rất thân thiết nên thả nó ra sẽ khiến bị tách khỏi bạn, nên tạm thời nuôi lại, đợi gấu túi lành vết thương sẽ cùng đưa đi. "

Lâm Thiên Du sững sờ, rồi cười nói: "Bạn á? Gấu túi phải trầm cảm vì con khỉ đó chứ. Nó chỉ ở đây ăn không ngồi rồi thôi, nếu vì gấu túi thì càng nên đưa đi sớm, để gấu túi thoải mái hơn.”

Khỉ tự chạy về, không liên quan gì tới gấu túi.

Không liên quan mà cứ nói có liên quan thì chính là không có gì làm, chỉ thích bắt nạt con gấu túi ngu ngốc chậm chạp thôi.

Bách Phong: "???"

Bình luận: [......!]

[Tôi gần như đã bắt đầu khóc vì tình bạn, nguyện hy sinh tự do rồi, câu nói của chị Lâm Thiên Du làm tôi choáng váng luôn.]

[Trước tiên khẳng định tôi rất tin lời chị Lâm Thiên Du nói, thứ hai... là chuyên gia tâm lý học động vật nào thế, nói tên cho tôi biết được không?]

Bách Phong nghiêm giọng: "Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp thả về.”

Biết những lần trước bị thả về vẫn tự chạy lại, Lâm Thiên Du còn đưa ra một ý tưởng: "Thả ở vùng lãnh thổ của Hoa Hoa, bên đó có khỉ khác, cũng xa, chắc chắn sẽ không chạy về được nữa."

“Được." Bách Phong gõ một loạt số điện thoại, khi nghe tiếng chờ, bất mãn nói: "Không hiểu sao gấu túi ngày càng trầm uất hơn, cũng không mấy khi ăn, tưởng bị bệnh, nào ngờ lại là tại con khỉ này gây ra."

Bách Phong tin tưởng lời Lâm Thiên Du nói không chút nghi ngờ.

Nghĩ lại cũng đúng, ai nghe được tiếng la hét của khỉ bên tai mà không stress chứ.

Khi nhân viên kéo khỉ ra, tiếng kêu của nó còn lớn hơn, khó chịu và thót tim.

Lâm Thiên Du nhíu mày, sói đồng cỏ nằm yên trên xe đẩy, giống như tách biệt với thế giới bên ngoài, đột nhiên hú dài một tiếng, “Húuuu!”

Tức thì, tiếng kêu thét của con khỉ ngừng lại.

Giống như bị bóp cổ, ngay cả những tiếng kêu còn lại cũng biến thành hơi thở nghẹn ở cổ họng.

Dễ dàng kìm chế con khỉ hung dữ, sói đồng cỏ l**m mép rồi nằm xuống, không thèm nhìn con khỉ đáng ghét kia lấy một cái.

Lâm Thiên Du đằng sau xoa xoa cái đuôi lông xù của chó sói con.

Sói đồng cỏ quay đầu lại nhìn cô một cái, Lâm Thiên Du vặn vẹo đuôi chó sói, mắt nhìn vào đáy mắt của nó tràn ngập nụ cười.

Đuôi có thể thể hiện rõ tâm trạng của sói đồng cỏ, giống như bây giờ, mặc dù trông bình thường, nhưng cả cái đuôi sói đồng cỏ đều nằm trong tay Lâm Thiên Du, vẫn cố gắng vẫy.

Lâm Thiên Du nắm lỏng đuôi chó sói, cùng nó lắc lư.

Nhân viên kéo khỉ đi, Bách Phong vẫn đang nói: "Đưa thẳng đi, báo cáo viết vào buổi chiều."

Ngừng một chút, Bách Phong bổ sung: "Cả lời của cô Lâm Thiên Du nói nữa."

Mọi việc trạm cứu hộ làm đều phải làm theo quy tắc, giống như thả động vật về cũng phải viết báo cáo nộp đơn.

Biết những việc xấu con khỉ làm, Bách Phong không muốn giữ nó lại thêm một phút nào, nếu anh không có việc không thể rời khỏi trạm cứu hộ, đã tự tay kéo nó ném vào lãnh thổ của báo hoa mai rồi.

“Con khỉ này bị gãy chân, bị nhặt về, chỉ biết ăn không ngồi rồi, không ngờ còn bắt nạt cả những con động vật khác. " Bách Phong hai tay chống nạnh, "Rất đáng ghét."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 233: Chương 233



Khỉ bị lôi đi, bên cạnh gấu túi thường hay nằm trên cây ngảí leo liền ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào người của nhân viên.

Khi không thể nhìn thấy trong tầm mắt, nó cực kỳ nhanh chóng trèo xuống, đứng bên cửa sổ cố gắng nhìn ra ngoài.

Bách Phong chú ý thấy liền giật khóe miệng, "Trước đây khi tiễn đưa đi nó cũng thế. Vì vậy càng tin chắc lời chuyên gia nói về tình bạn đó.”

Nhưng theo lời Lâm Thiên Du, động tác của gấu túi này, nên hiểu là nó rất vui vì khỉ đã đi, và đang xác nhận xem khỉ có thực sự bị đuổi đi hay không.

Bách Phong thực sự vừa tức vừa không nói nên lời.

Con khỉ chết tiệt.

Và ông giáo sư nói bậy đó.

Viết báo cáo phải nhấn mạnh điểm này.

"Cạch cạch" Lâm Thiên Du gõ lên kính hai cái, thu hút sự chú ý của gấu túi và nói qua mic trong phòng: "Đừng lo, nó sẽ không quay lại đâu.”

Gấu túi giật mình, cố gắng ngước lên cao, há miệng, có lẽ là gọi một tiếng, nhưng có lẽ nó không nhắm chuẩn mic trong phòng nên tiếng không ra được bên ngoài.

Mic này để nhân viên liên lạc với nhau, cách âm quá tốt, nhân viên bên ngoài có việc gì cũng chỉ có thể vào trong, phải khử trùng cũng rất rắc rối.

Có micro này, nói chuyện sẽ chống vào micro để có thể đối thoại bình thường.

Rõ ràng gấu túi không biết cách sử dụng thứ này.

Nhưng không sao.

Sau khi nghe Lâm Thiên Du nói, xác nhận khỉ thực sự đi rồi, toàn bộ tinh thần của gấu túi đều tăng lên.

Xoay người, leo lên cây, không còn buồn ngủ nữa, cầm lá cây ngải leo liền ăn, ngay cả qua kính cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của nó.

Bách Phong: "..."

Thậm chí không cần đi kiểm chứng xem những gì Lâm Thiên Du nói về khỉ là thật hay giả nữa.

Chỉ với phản ứng muốn treo khăn mừng ăn mừng của gấu túi, hẳn nó cũng không thiếu bị con khỉ đáng ghét ấy hành hạ.

[Gấu túi nhỏ cũng tội quá, nghĩ đến phải làm hàng xóm với thứ đó chỉ muốn đau đầu luôn.]

[May mắn có chị Lâm Thiên Du! Nếu không gấu túi biết phải chịu đựng bao lâu nữa. ]

[Giữ khỉ lại là vì tình trạng gấu túi không tốt, nếu gấu túi không khá lên thì khỉ phải ở lại, nhưng có khỉ thì gấu túi nhất định không thể khá lên...]

[Haha, thôi khỏi tính nữa, tính tiếp chỉ là chuyện cả đời thôi.]

Trạm cứu hộ không thiếu miệng ăn của hai con động vật nhỏ này, có khi thực sự sẽ nuôi vậy mãi.

Hơn nữa quan trọng nhất là, khỉ luôn nhiệt tình chào đón gấu túi, ai có thể nghĩ là nó đang mắng gấu túi chứ.

Ngay cả nếu thực sự có ai đoán được, nói ra cũng chẳng ai tin.

Điều đó có nghĩa là người nói ra điều này là Lâm Thiên Du, nếu thay người khác thì dù có đưa khỉ đi hay không, Bách Phong cũng phải cân nhắc.

"Cô Lâm à, nói về việc này... bên tôi còn hai con vật rất kỳ lạ, mỗi lần gặp nhau là cãi nhau om sòm, không gặp nhau thì kêu đủ điệu không ngừng, tuyệt thực đập cửa. "

Lâm Thiên Du hỏi: "Do nguyên nhân gì?"

“Tôi cũng không biết nữa, nhưng khi cứu về, sóc túi đang cắn chặt gấu mật ong không buông, nên chúng tôi nghĩ là hai đứa rơi từ trên cây xuống khi đang đánh nhau, nên mới đem về chăm sóc.”

Hai con này do Bách Phong tự tay chăm sóc, mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ, chỉ là không hiểu nguyên nhân, “Gấu mật và sóc túi cơ thể đều không lớn lắm, nhưng cãi nhau rất dữ dội, chửi nhau qua lại, thỉnh thoảng cũng cắn nhau. Nhưng không thấy máu, cũng không nghiêm trọng lắm. "

"Nhưng lần trước khi tách ra, sóc túi gãy chân, nên chỉ có thể cho chúng ở chung lại. Nhưng vẫn cứ cãi nhau hoài.”

"Hay là cô Lâm giúp đỡ dàn xếp một chút nhỉ? Xem chúng cãi nhau là do nguyên nhân gì.”

Nghe cũng hứng thú, Lâm Thiên Du gật gật đầu nói: "Đi xem thử. Ở tầng mấy vậy?"

“Ở ngay trên lầu, qua đây.” Bách Phong ném cái sổ tay trong tay cho nhân viên bên cạnh rồi dẫn Lâm Thiên Du đi về phía thang máy.

Trong trạm cứu hộ, các phòng động vật được phân bổ dựa trên kích thước cơ thể.

Càng lên cao, kích cỡ cơ thể động vật càng nhỏ, chỉ có phòng của hổ là đặc biệt.

Lầu trên.

Bách Phong chỉ vào tấm kính gần nhất nói: "Cô xem đi, giờ vẫn đang đánh nhau đấy.”

Màu lông của gấu mật và sóc túi gần giống nhau, đều màu vàng nhạt, lông sóc túi có phần nhạt hơn một chút.

Và bây giờ, sóc túi và gấu mật gần như đã quấn quýt lấy nhau, anh cắn tôi, tôi ngậm anh, không bên nào chịu buông ra, cắn xong chửi xong, cả hai đều hung hăng như đang la hét ầm ĩ.

"Đúng không, cãi nhau kịch liệt lắm phải không?" Bách Phong không hiểu chúng nói gì, nhưng chỉ cần nhìn khí thế này cũng biết không phải đùa giỡn.

"Chúng chỉ đang chơi thôi." Lâm Thiên Du mở cửa ra một khe nghe chúng nói chuyện, không có cảm giác đánh nhau, "Chưa tới mức khỉ chửi bậy đâu, nếu dịch ra thì gấu mật nói: cắn mi, cắn mi. Sóc túi nói: Hừ, không đau."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 234: Chương 234



[... Sao cảm giác như đang làm nũng thế?]

[Đừng nghi ngờ gì nữa chị em à, chính là đang làm nũng mà!]

[Vậy nghĩa là, bạn bè thân thiết với nhau đùa giỡn, rồi bị người đánh nhầm là đánh nhau, bị tách ra mới đập đầu vào tường?]

[Trời ơi sao mà buồn cười quá, nhìn cũng giống như đánh nhau mà.]

Bách Phong thở dài, ánh mắt trống rỗng, "Vậy lần đầu tiên nhặt được chúng, có phải cũng không phải bị động vật khác cắn bị thương?"

"Để tôi hỏi xem." Lâm Thiên Du không có mặt tại hiện trường, cũng không rõ tình huống cụ thể, nhưng một số chuyện nhìn từ góc độ động vật, và nhìn từ góc độ con người thì khác nhau.

Lâm Thiên Du mở cửa rộng hơn một chút, không qua khử trùng nên không bước vào, "Xin lỗi làm phiền một chút, tôi có thể hỏi các anh vài chuyện được không?"

Hai chú nhỏ bên trong đã chú ý tiếng mở cửa, lập tức cùng nhau cắn vào người của nhau.

"Tôi không phải đến để tách các anh ra đâu." Lâm Thiên Du cười nói: "Không cần cắn chặt thế."

Gấu mật nháy mắt, có vẻ không tin vào tai mình, dùng móng vuốt gãi gãi, núm vào thành một búi lông vàng, đôi mắt đen thò lò nhìn chằm chằm, "Ú ú!"

"Ừ, có chút hiểu lầm." Lâm Thiên Du giải thích nghiêm túc: "Họ tách các anh ra là vì nghĩ các anh đang đánh nhau, sợ các anh làm đau lẫn nhau, không phải cố ý bắt các anh về phân ly... vậy lúc đó các anh cũng chỉ đang đùa cợt với nhau thôi chứ? Không bị động vật khác tấn công."

Nói tới cuối cùng, không nhịn được phải cười.

[Gấu mật: Mấy người này có bệnh à, bắt tôi và bạn thân về phân ly nhốt riêng, tôi và bạn ôm chặt nhau đến thế kia mà con người vẫn tách chúng tôi ra!]

[Hahaha, cùng một chuyện, con người thấy xúc động cả thế giới, động vật thấy: có bệnh hả!!!]

[Mọi người ai hiểu chứ, giới động vật bây giờ còn có cả cảnh sát người nữa rồi, đùa giỡn với bạn bị bắt dẫn đi mất tiêu.]



Ở khắp mọi nơi đều là những sự nhầm lẫn.

Có quá nhiều sự nhầm lẫn va chạm vào nhau, nhưng lại hợp lý thành một chuyện có thể chấp nhận được.

Lâm Thiên Du cố nén cười, trò chuyện thêm vài câu với chú gấu mật, rồi quay lại nói: "Đã xác định, chúng là những người bạn rất thân thiết, không có làm tổn thương lẫn nhau, chỉ đùa giỡn thôi. Hãy chăm sóc chúng trước đi, chờ chân bị thương lành lặn rồi thả về là được."

Bách Phong hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ, "Tôi hiểu rồi."

"Lần sau khi đùa giỡn, các anh cũng nhẹ tay đi chút, đừng để lại vết thương nữa nhé." Lâm Thiên Du bóc hai viên kẹo cho chúng, "Chữa khỏi vết thương là tôi sẽ đưa các anh về."

Chú gấu mật chạy lại, hai chân trước ôm lấy cô, "Ú ú!" Lấy kẹo xong, nó quay đầu chạy về chia sẻ với chú sóc túi.

Như vậy thì có thể nhìn rõ ràng, chỉ là hai đứa trẻ rất thân thiết thôi mà.

"Được rồi." Giải quyết xong chuyện, Lâm Thiên Du đóng cửa lại, còn an ủi Bách Phong một câu, "Anh cũng đừng lo nữa, chắc chắn chúng sẽ không cắn làm tổn thương nhau nữa đâu."

Hiểu lầm cũng là chuyện bình thường, bởi vốn chúng không cùng một loài, mặc dù không thể nói là kẻ địch nhưng quấn lấy nhau cắn đối phương, gặp mặt là la hét vào mặt nhau, thật sự rất dễ khiến người ta nghĩ rằng chúng có thù oán với nhau.

Bách Phong: "Chương trình tạp kĩ của cô còn bao lâu nữa thì kết thúc? Cô có thể vào thực tập trước, tất cả đãi ngộ sẽ được tính như nhân viên chính thức."

Lời nói chuyển hướng quá nhanh, Lâm Thiên Du cũng phải mất một lúc mới theo kịp.

"Có lẽ... còn khoảng 2-3 ngày thôi." Lâm Thiên Du không nhớ rõ thời gian, nghe Bách Phong đột ngột hỏi vậy, cô mở đồng hồ ra xem, mới phát hiện thời gian chương trình tạp kĩ đã bắt đầu đếm ngược.

Lâm Thiên Du nói: "Còn 2 ngày cuối thôi."

Bách Phong gật đầu, "Được, tôi sẽ làm thủ tục xin ký túc xá, lúc nào cô vào làm thì liên lạc với tôi."

"Không cần gấp, 2 ngày chỉ là kết thúc mùa 1 thôi. Sau đó tôi còn tham gia 2 mùa tạp kĩ nữa, thực tập chỉ có thể vào thời gian nghỉ, mùa 1 kết thúc khoảng nửa tháng rưỡi. Đợi 3 mùa kết thúc hẳn, tôi mới có thể chính thức nhận việc."

Lâm Thiên Du về xem lại hợp đồng, nếu chỉ tính tiền bồi thường cơ bản thì không nhiều, số tiền cô kiếm được ở trạm cứu hộ hoàn toàn đủ để bồi thường cho 2 mùa còn lại.

Tuy nhiên... có một điều khoản là tính tiền bồi thường dựa theo lượt xem trực tiếp của kênh.

Hủy hợp đồng thì không thể hủy được nữa rồi, dù sao thời gian quay chương trình cũng không dài, coi như là đi công tác trong thời gian rảnh rỗi làm việc ở trạm cứu hộ thôi.

Bách Phong ra dấu tay, biểu thị những chuyện này chỉ là việc nhỏ, "Được, tôi sẽ sắp xếp."

[!!! Là ý nói sẽ tiếp tục tham gia cả 2 mùa tiếp theo nữa sao?]

[Wow a a a a, trước đây tôi cứ nghĩ chương trình sau không có chị Lâm thì tôi xem cái gì, tiếp tục tham gia thật tốt quá huhu.]

[@Đạo diễn, nghe lời này rồi, chắc đang cười trộm phía sau đây ha.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 235: Chương 235



Tô Vũ Hành thực sự đang cười trộm đấy.

Ông biết Lâm Thiên Du muốn làm kiểm lâm viên, với năng lực của cô, làm kiểm lâm viên thì rất gần gũi động vật, quả thực là công việc phù hợp nhất.

Ban đầu ông cứ nghĩ có nên cho người đứng đầu một số đặc quyền, hủy hợp đồng êm thấm, rồi trao đổi thêm về công việc hàng ngày của kiểm lâm viên trực tiếp như vậy.

Kết quả chưa kịp nghĩ ra cách xử lý, Lâm Thiên Du đã tự nguyện nói không hủy hợp đồng, Tô Vũ Hành vui mừng đến nỗi miệng cười không ngậm lại được.

Nghĩ vậy, Tô Vũ Hành liền bắt đầu sắp xếp công việc cho mùa tiếp theo, tổng cộng 3 mùa chương trình, 3 địa điểm đều mượn từ Phong Tĩnh Dã, đồ dùng cho mùa sau phải chuẩn bị ngay từ bây giờ.

---Bách Phong đi xử lý chuyện của chú gấu mật ong và chú chồn túi.

Lâm Thiên Du đi vòng quanh toà nhà trạm cứu hộ, ghé qua từng tầng.

Chú sói đồng cỏ luôn rất im lặng, yên lặng đến nỗi như không tồn tại.

Tuy nhiên mỗi lần đi qua một phòng đặc biệt nào đó, Lâm Thiên Du sẽ gọi một tiếng "chó sói nhỏ", để nó nhìn xem.

Thường thường lúc này, chú sói đang ngơ ngác sẽ nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Thiên Du, rồi từ lúc đầu im lặng không nói, đến sau dần dần đáp lại nhỏ giọng.

Mấy chú lông xù đi săn còn chưa quay về.

Lâm Thiên Du đẩy chú sói xuống tầng trệt, khuôn viên rộng lớn, còn có một số dụng cụ tập thể hình, có lẽ là dành cho nhân viên tập luyện.

Cô cắn một miếng xương sấy khô, "Ở đây còn khá đông người đấy."

Vẫn có khá nhiều người ở đó tập chó, tay cầm dây dắt cùng chó săn chạy qua các chướng ngại vật.

Có chó lông dài, cũng có chó phốc sóc trắng muốt, chó Đức đứng không xa với dáng vẻ oai vệ.

Những con chó được mang tới đây đều đã qua huấn luyện, không có tiếng sủa ồn ào, rất yên tĩnh, chỉ khi huấn luyện viên giơ tay ra hiệu, chúng mới ngước đầu lên sủa một tiếng "Gâu".

Mọi người đang tập luyện hăng say.

Chú sói cũng nhìn chằm chằm về phía đó.

Lâm Thiên Du xoa xoa đầu nó, "Này, khi nào khỏe lại, tôi sẽ đi cùng anh lên trên chạy thử nhé?"

"...Húuu..."

Chú sói tru lên hào hứng.

Lâm Thiên Du cười nhẹ: "Được, vậy là đã thỏa thuận nhé."

-"Gâu!"

"Bá vương!? Đứng lại đó Bá vương!"

Bạc Thư Thục nắm chặt dây dắt, nhưng với thân hình nhỏ bé không thể kiểm soát được chú chó Rottweiler bất trị, bị lôi tới trước mặt.

Thấy Lâm Thiên Du không xa, Bạc Thư Thục vẫy tay chào: "Chị Lâm! Chị cũng đi dạo à - Á?!"

Giọng nói vừa dứt đã bị chú chó giật mạnh đuôi, suýt nữa Bạc Thư Thục ngã sấp mặt.

Con chó này rất dễ nhận ra, xem ra chỉ có mình nó là chó Rottweiler được đưa tới đây, Lâm Thiên Du nhận ra ngay là con chó đã gặp trước đây.

Nhưng nghĩ lại, con chó này không phải được phân cho Bách Phong sao.

Lâm Thiên Du hỏi: "Sao chó lại vào tay cô vậy?"

Bạc Thư Thục vẫn đang chạy, đã hơi thở hồng hộc: "Không phải phân cho tôi đâu, tôi ở bộ phận hậu cần, không huấn luyện chó. Đây là chó của anh Bách, anh ấy đi giúp chị xin ký túc xá, tôi giúp anh ấy huấn luyện vài vòng, nhưng nó không nghe tôi. Chạy mấy vòng rồi mệt chết tôi luôn."

Không chỉ không nghe lời, nghe thấy cô nói chuyện, Bá vương còn quay đầu lại gầm gừ đe dọa, cũng gầm với Lâm Thiên Du nữa.

"Gâu gâu!" Miệng há to đầy răng nanh sắc nhọn, nước bọt cũng bắn tung tóe.

Chú sói thảo nguyên vẫn thản nhiên đáng sợ, từ từ đứng dậy trên xe đẩy.

Lâm Thiên Du thản nhiên v**t v* lông chú sói, chẳng hề sợ bị chó hung dữ trừng mắt, chỉ nói nhẹ nhàng: "Không nhận ra tôi à?"

Bá vương dừng lại giây lát, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Du, hàm răng trắng lởm chởm vẫn chưa kịp thu lại, đuôi chó đầu tiên cuốn vào hai chân, r*n r* nhỏ "ù ù".

Không dám chạy nữa, chỉ trong chốc lát đã bị tóm cổ áo sau gáy, cuốn đuôi chạy đến sau lưng Bạc Thư Thục.

Cảnh tượng đổi nhanh kia khiến các fan trong phòng livestream cười sằng sặc.

[Haha haha haha chết cười luôn, tiểu Vương à, sao anh lạ thế?]

[Lần trước anh gấu dạy cho anh một bài học rồi còn gì, anh còn dám chọc chị Lâm của tụi tôi nữa à.]

[ Bá vương lúc nãy: Ta là vua không địch nổi dưới trời! Gặp Lâm Thiên Du rồi: Chị ơi sao chị đến đây vậy, cũng không báo trước cho em đón chị một tiếng...]

Bạc Thư Thục kêu lên: "À chị Lâm quen Bá vương à?"

Lâm Thiên Du gật đầu, nói qua loa: "Tán gẫu vài câu thôi."

Nói xong, đuôi chó Bá vương đã vẫy lên rồi, không còn vẻ hỗn láo ngang ngạnh ban nãy nữa, lè lưỡi thở hổn hển, không biết có phải khí thế đã hạ xuống không mà con chó trông mềm mại hẳn đi.

Nó ngoan rồi khiến Bạc Thư Thục thực sự thở phào nhẹ nhõm - ít ra không bị lôi chạy lung tung dưới trời nắng chang chang nữa.

Thêm vài vòng nữa là cô sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ mất.

"Được rồi, dạo chơi kết thúc, chúng ta cũng nên quay về." Lâm Thiên Du nhìn đồng hồ, thường thì bọn lông xù sẽ đi săn cũng sẽ quay về vào khoảng thời gian này.

Chỉ là trạm cứu hộ cách khu săn bắn khá xa, qua lại cũng mất khá nhiều thời gian.

Về sau sẽ thuận tiện hơn, đợi sói con khỏe lại, sẽ mang nó vào rừng mưa chơi.

"Ù..." Chú sói nhìn xa xa có vẻ luyến tiếc.

So với quay về phòng nghỉ ngơi, bên ngoài thiên nhiên rộng lớn sẽ khiến nó vui hơn.

Nhưng giờ phải về ăn cơm rồi.

Lâm Thiên Du nắm đuôi sói nhỏ, "Anh vẫn muốn chơi ngoài trời à?"

Nhưng mà chưa ăn cơm mà, mỗi bữa chú sói chỉ ăn vài miếng thịt và sữa, rồi không chịu ăn nữa.

Ăn ít nhưng nhiều bữa, không thể bỏ bữa được, huống hồ không có nhiều bữa.

Nói rồi, cô nghĩ lại và bảo: "Thế này nhé, nếm thử thịt khô không?"

Chú sói chỉ ngửi ngửi, có vẻ không mấy hứng thú.

Lâm Thiên Du xé thịt khô thành miếng nhỏ, dễ cắn, không để ý thấy chú sói không mặn mà, cô xé ra nhiều miếng, vừa xé vừa nói: "Tôi tự làm đấy, không có gia vị gì cả, chỉ một chút muối thôi, rất ngon đấy."

Thịt khô dễ mang theo, ba lô quá to cầm bất tiện, Lâm Thiên Du chỉ nhét vài cây vào túi.

Dùng để bọc thịt khô là những chiếc lá khô nhưng vẫn mềm, cô xếp chúng làm đĩa đựng những thịt khô vừa xé.

Nửa cây còn lại thì cắn trong miệng.

Ban đầu không hứng thú với thịt khô, nhưng nghe vậy chú sói liếc tai, dưới ánh mắt cười tươi của Lâm Thiên Du, cúi đầu cắn một miếng thịt khô, răng dễ dàng nghiền nát miếng thịt.

Lâm Thiên Du cũng cắn một miếng, vừa ăn vừa đút chú sói như cùng nó thưởng thức: "Ngon không?"

Chú sói ngẩng cằm lên, miệng vẫn cắn thịt khô cô làm, ánh mắt kiên định: "Ú ú!"

Lâm Thiên Du hôn lên đầu nó, đôi mắt cong cong: "Ngoan lắm."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 236: Chương 236



[!!! Nói chuyện ăn cơm mà đầu cũng không ngẩng lên, một nói mình làm xong là lập tức khoe hai miếng.]

[Đôi tiêu chuẩn Sói nhỏ tôi rất thích ú ú...]

[Sói nhỏ thực sự rất yêu chị Lâm đấy, tôi cảm thấy mấy con này rất thích chị Lâm, từ nhỏ tôi không thích động vật lại gần mà khóc rồi.]

[Chị Lâm nói "tôi làm" có phải sói nhỏ sẽ hiểu là chị Lâm săn bắt về không nhỉ.]

Thịt khô làm không tinh xảo lắm, nhưng sói đồng cỏ rất trọng tình cảm, ăn khá nhiều.

Lâm Thiên Du cắn mấy miếng thịt khô còn lại, dẫn theo sói đồng cỏ đi chỗ mát mẻ phía trước.

Trong nhóm khách mời, đạo diễn đã bắt đầu sắp xếp ngày quay về.

Lâm Thiên Du ngồi bên cạnh xe đẩy, chỗ này có một bậc thang, vừa đủ để dựa vào bụng sói nhỏ mà nằm nghiêng, nhàm chán lướt qua lịch sử tin nhắn trong nhóm.

Từ khi An Lan Thanh rời đi, nhóm này đã yên tĩnh từ lâu.

Phía Hàng Tư Tư đã la lên bảo quản lý đến đón rồi.

Nói tới quản lý, Lâm Thiên Du nghĩ một chút, có vẻ như chủ thân trước không có quản lý.

Chủ thân trước từ đầu đã không phải đối tượng công ty tập trung đào tạo, thậm chí còn không có cơ hội xuất hiện trong phim truyền hình nội bộ của công ty, công ty quản lý ký hợp đồng ngoài việc thu tiền khi cô tự tìm được kịch bản ra thì không quản lý gì cả.

Chủ thân trước cũng không hiểu chuyện này, nhưng may mắn là bản thân có chút nổi tiếng.

Cho đến khi chủ thân trước lên hot search vài lần, công ty mới phát hiện ra hóa ra trong công ty của họ còn một người như thế này.

Nhưng lúc đó hợp đồng của chủ thân trước sắp hết hạn, dù công ty nói gì đi nữa thì cô cũng không chịu gia hạn, do đó mới có chuyện sau này vị trí trong chương trình thực tế bị cướp đi.

Sau khi chủ thân trước tự mình thương lượng với đạo diễn xin thêm một vị trí, công ty càng trực tiếp sắp xếp cho An Lan Thanh có tính cách hoàn toàn trái ngược với Lâm Thiên Du tham gia.

Mục đích là bám theo nhiệt độ của Lâm Thiên Du, để nghệ sĩ nhỏ này làm đóng góp cuối cùng cho công ty trước khi rời đi, đa phần là hạ uy tín và tấn công.

Chủ thân trước không có tình cảm với công ty nên Lâm Thiên Du càng không có, hợp đồng đã hết hạn từ một năm trước.

An Lan Thanh là hoa nhỏ được công ty đầu tư, cũng bị giải trí đen tống cổ hoàn toàn trong chương trình thực tế này, danh tiếng công ty dù không nói bị tổn thương nặng nhưng cũng bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên... Nghĩ tới một số chuyện tồi tệ mà nguyên tác đề cập công ty này đã làm, Lâm Thiên Du nghĩ một chút, sau khi ra ngoài sẽ sắp xếp lại rồi gửi ẩn danh cho đồn cảnh sát.

Coi như là báo thù cho chủ thân trước, bao nhiêu năm bán mình cho công ty nhưng không được gì ngược lại còn bị hút máu đến những giá trị cuối cùng, đó là món nợ công ty nợ chủ thân trước.

Đang suy nghĩ, Lâm Thiên Du cảm thấy trán bị l**m một cái, ngẩng đầu lên thì chú sói con ban nãy còn nhìn chằm chằm vào sân tập, giờ lại nghiêng đầu nhìn cô.

Lâm Thiên Du giơ tay kéo sói đồng cỏ lại gần, tay tự nhiên rủ xuống đầu nó rồi xoa xoa hai cái, "Sao thế, tôi đang nghĩ chuyện à."

Chú sói cử động móng vuốt, nằm nghiêng hẳn ra, rồi thò đầu ra dựa lên đầu Lâm Thiên Du cọ cọ.

Lâm Thiên Du luôn chôn mặt vào bụng sói, xoa xoa mạnh một cái, ngồi bên ngoài đã một lúc, các nhân viên trên sân huấn luyện cũng dắt chó đi rồi.

Chỗ này cũng không còn mấy người.

Hắt xì một cái, đang định nói chuyện thì nghe một tiếng thét, kèm theo đó là tiếng chó sủa đùng đùng và người ta la lớn "Bình tĩnh" "Đừng hoảng". Lâm Thiên Du bình tĩnh đứng dậy nói: "Đi thôi, Đại Quýt chúng nó về rồi."

"Ú ú."

"Vé máy bay về đã chuẩn bị xong, phần thưởng sẽ được phát trên máy bay, mọi người bây giờ có thể tự do làm việc của mình!"

Không có quy tắc, chơi tự do không cần lo vi phạm.

Ngày cuối cùng, tương đương với việc nghỉ ngơi trực tiếp, yêu cầu cứng duy nhất có lẽ là phải mở phòng trực tiếp.

Lâm Thiên Du giơ tay: "Làm gì cũng được à?"

Tô Vũ Hành mỉm cười gật đầu, "Đương nhiên, chỉ cần chú ý an toàn thôi—" Đặt đồ xuống! "

Nụ cười dần biến mất, Tô Vũ Hành quát lên lao tới, nhưng bị sói đồng cỏ chặn đường.

Anh ta cố gắng giải thích: "Đó là của tôi."

Sói đồng cỏ không để ý, cúi thấp người xuống, "Gầm—!"

Tô Vũ Hành: "..."

Lùi lại nửa bước một cách thầm lặng và ra hiệu mắt cho các nhân viên khác can đảm tấn công.

Các nhân viên nhìn qua nhìn lại, ánh mắt không dám rời khỏi.

Tô Vũ Hành nghĩ, dù sao cũng là ngày cuối cùng rồi, cứ lấy đi, cũng không mang theo được— "Lâm Thiên Du! Hổ, hổ!"

Đại Quýt cao hơn cả lều vài phần, đang đứng bên cạnh lều, thử nghiệm cắn lấy một bên lều, kéo cả lều và người đang lục đồ bên trong đi.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 237: Chương 237



"Hả?" Lâm Thiên Du cũng cảm nhận được lều đang di chuyển, cô đi ra nhìn một cái, còn vỗ vỗ lông hổ, nói với đạo diễn: "Đừng vội vàng, thấy rồi."

"!!!"

Tô Vũ Hành thở sâu, cô thấy rồi thì phải ngăn chặn chứ!

Cô chỉ thấy thì có ích lợi gì.

Tô Vũ Hành choáng váng, "Nó đang kéo lều!"

"Ồ, lỗi tại tôi."

Tô Vũ Hành nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, còn được, giữ được cái lều.

Tiếp theo Lâm Thiên Du nói thêm: "Sao tôi không nghĩ ra nhỉ."

Tô Vũ Hành: "???"

"Hoa hoa Gấu nhỏ, mau tới giúp!" Lâm Thiên Du vừa gọi người giúp vừa không quên nói với sói đồng cỏ, “Sói nhỏ, đại bàng chặn họ lại!”

"Gầm—!" Sói đồng cỏ ngẩng đầu gầm lên.

"Chíp chíp!" Chim đại bàng đuôi đỏ bay vòng trên đầu đạo diễn.

[Hahaha, bọn cướp có tổ chức thật đáng sợ.]

[Đại ngốc Xuân anh đang làm cái quái gì thế!]

[Đạo diễn: Mọi người ai hiểu không, ngày cuối cùng của show còn bị cướp. Lỗ vốn làm chương trình.]

[Chắc chắn sẽ không lỗ đâu, với mức nổi tiếng của chị Lâm, phòng trực tiếp khác không muốn thì Tô Vũ Hành cũng phải kiếm chết luôn. Mơ thấy tiền đống tiền đấy.]

...

Có động vật nhỏ giúp đỡ, việc di chuyển lều trở nên rất đơn giản.

Kéo thẳng một mạch về sân khấu.

Cũng là nơi Tô Vũ Hành chọn, gần hang núi, chỗ căn cứ ban đầu khi tuyên bố kết thúc.

Bắt đầu từ đâu thì kết thúc từ đó, mặc dù chỉ còn ít khách mời, nhưng đây cũng coi như một kết thúc trọn vẹn.

Tham gia chương trình này, lúc đầu Lâm Thiên Du xuống muộn nên không kịp lấy lều, sau này tự làm nhà nên không cần lều.

Giờ show kết thúc, ngược lại cô lại cướp được một cái lều.

Đặt ở phía bên kia sân khấu phơi thịt.

Lều quá lớn, ban đầu sân khấu không có gì, giờ tầm nhìn bị che khuất, khiến sân khấu cũng ngắn đi vài phần.

Nhưng trông đầy đặn và có cảm giác gia đình hơn.

Chất lượng lều không tồi, dọc đường bị lôi kéo, mặc dù Lâm Thiên Du có cố ý dùng tay chắn nhưng vẫn khó tránh bị xước.

May mắn là bị xước chứ không rách, đẩy những thanh chống lệch về đúng vị trí, điều chỉnh lại và dựng lên, trông cũng rất đẹp.

"Đồ đạo cụ của đoàn làm phim đều là hàng hiệu." Lâm Thiên Du mở gói khoai tây chiên, món này tham gia show sinh tồn hoang dã, cho dù có thể đổi được, cũng không ai lãng phí lượt đổi quý giá để lấy túi đồ ăn vặt giòn tan này.

Đạo diễn chuẩn bị cái này, hoàn toàn chỉ để chiêu đãi khách mời.

Lâm Thiên Du đã lâu không ăn mấy thứ này, gần như quên mùi vị là thế nào, khoai tây chiên mặn giòn, xếp hai ba miếng vào miệng cùng lúc ăn hết, "Ngon đấy, chỉ hơi mặn thôi."

[Hối hận chưa, hối hận vì cướp muộn quá.]

[Tôi nhớ có lẽ ở mùa 2 lúc mở đầu, có cảnh chị Lâm trực tiếp cướp sạch đoàn làm phim.]

[Haha, cướp trộm vậy đấy, đạo diễn thấy liền vác lều chạy đi.]

Lâm Thiên Du dựa vào hổ lớn ăn khoai tây, "Không ổn lắm. Sinh tồn hoang dã mà có tất cả mọi thứ rồi thì còn ý nghĩa gì nữa."

Trong phòng trực tiếp, Tô Vũ Hành gửi một dòng pop-up: [Tôi có nên cảm ơn cpp vì cướp muộn nhất không (mặt cười hạt đậu)?]

Lâm Thiên Du trịnh trọng vẫy tay, "Chuyện nhỏ, đừng khách sáo."

Phần bình luận tràn ngập "haha".

Thức ăn trong lều hầu như đều nhiều dầu mỡ muối, không thích hợp cho động vật nhỏ.

Lại thêm sói con bị bệnh, may là có thịt tươi, lũ lông xù ăn thịt, Lâm Thiên Du ăn đồ nhắm.

Đem Sói nhỏ ra ngoài cũng tốt cho bệnh của nó, Lâm Thiên Du có thể chú ý đến những thay đổi rất nhỏ của Sói nhỏ khi ở trong nhà và ngoài trời.

Bách Phong nhìn không ra, nhưng anh tin Lâm Thiên Du, hơn nữa bây giờ sói đồng cỏ rất tin tưởng Lâm Thiên Du.

Anh không dám chắc, nếu đưa sói đồng cỏ trở lại phòng mô phỏng đồng cỏ, liệu nó có tự nhốt mình trở lại hay không.

Vì vậy, anh đã gửi báo cáo và đứng ra bảo đảm, để Lâm Thiên Du có thể mang Sói nhỏ ra ngoài.

Thông thường toàn bộ quy trình xử lý báo cáo kiểu này mất ít nhất ba bốn tháng.

Nhưng ông chủ lớn ở trên đảo này, quy trình xử lý cũng nhanh hơn.

"Sói nhỏ, đến đây tôi xem chân anh thế nào rồi." Ăn xong một túi khoai tây, Lâm Thiên Du rửa tay, trong lều có máy lọc nước nhỏ và bồn rửa, nước lấy từ loại thùng nước tinh khiết cực lớn.

Hơn là gọi đây là lều, thì đúng hơn đây là một căn nhà lưu động được phóng to, không thể di chuyển.

Chim đại bàng đuôi đỏ non và nai con rất tò mò với vật lạ này, quay quanh bên ngoài dò xét.

Có lẽ vì sợ hổ lớn bên trong và khí thế lạ lùng từ sói đồng cỏ nên chúng không dám vào trong.

Lâm Thiên Du xếp ghế nằm ra, giơ tay ôm chú sói đồng cỏ đang tới gần lên, ôm nhiều lần, cô cũng trở nên thuần thục hơn.

Vết thương ở chân rõ ràng đang dần lành lại, vì ra ngoài vận động nên Lâm Thiên Du băng một lớp khăn mỏng quanh nó.

Giờ tháo ra, vết thương cũng không chảy máu nữa.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 238: Chương 238



Băng lại khăn lên, "Được rồi, không có gì, sớm thôi là sẽ hoàn toàn lành."

Khả năng tự lành của động vật thật đáng kinh ngạc, tâm trạng vui vẻ cũng có lợi cho việc phục hồi vết thương.

Sói đồng cỏ ngẩng đầu lên, "Ú ú!"

'Bịch' một tiếng, con rắn đen nhỏ lắc lư bám trên trần lều.

Lâm Thiên Du bước tới cầm con rắn đen xuống đeo trên tay, "Mấy ngày không về, không biết trong nhà thế nào rồi."

Lớp màn che ngoài cùng bằng vải chống thấm vẫn kéo kín, vén lên thì ngoài sạch sẽ, không có mùi mốc.

Mớ khoai lang còn nguyên trong giỏ, quả rừng và dưa hấu đều đã ăn hết trước khi đến địa điểm giải cứu.

Nếu không lúc này chắc chắn cũng đã hỏng.

Mở cửa, bên trong cũng giống hệt như khi rời đi, chim đại bàng đuôi đỏ thỉnh thoảng bay về cho con ăn.

Không còn thịt thừa trong tổ chim, có lẽ là lũ nhỏ dọn dẹp rồi.

Lâm Thiên Du mang túi ngủ ra ngoài phơi, "Đêm nay ngủ trong lều nhé."

Dọn đồ trong lều ra, chỗ rộng đủ để cả con hổ lớn cũng nằm vào được.

Khi thu dọn đồ đạc, Lâm Thiên Du chọn ra một xô kẹo que, mở ra một cây cho gấu đen đã giúp cô dời đồ, "Gấu nhỏ đây, cây này không phải thịt khô, không được ăn, cũng không được cắn biết chưa?"

"Ú ú!" Gấu đen vồ lấy kẹo que, ừ một tiếng nũng nịu.

Kẹo que đối với gấu đen không còn mới lạ, cuối cùng Lâm Thiên Du cũng đã làm loại kẹo tương tự.

Cây kẹo que này nhỏ hơn nhiều so với cái Lâm Thiên Du làm, que nhựa giữ kẹo cũng không thể ăn, vẫn còn khác biệt so với của Lâm Thiên Du.

Một ngụm không đủ ăn hết, nhưng Lâm Thiên Du nói không được cắn, gấu đen không cắn cả cây kẹo.

Ở khu vực giải cứu, ngoài thịt khô Lâm Thiên Du không ăn gì khác, lúc này trong lều chất đầy đồ.

Cô lựa chọn kĩ một gói mì ăn liền, "Thử gói mì xào thịt bò đỏ trước đã."

Còn khá nhiều thịt muối ở nhà, đồ ăn thừa và dầu trong bát đã đông cứng, nhưng vì dầu bọc kín nên thịt không bị hỏng.

Lâm Thiên Du vớ lấy một bát đổ thẳng vào, lại bổ thêm quả cải thảo, có đồ ăn thừa cả đồ chay, thêm nước nóng và đậy kín nắp, năm phút là có thể ăn.

Mùi thơm đã bay ra, Lâm Thiên Du xé nắp đậy ra, nhìn thịt muối sánh đẹp trong nồi, không khỏi giơ tay lên vẫy vẫy trước camera một vòng, "Mọi người ăn cơm chưa? Đến xem bản nâng cấp siêu cấp mì xào thịt bò của tôi đây."

[Chết rồi...... Trong phòng trực tiếp của chị Lâm, một tô mì gói mà tôi cũng thấy siêu ngon luôn.]

[Cho tôi ăn một miếng đi, thôi nước mì cũng được.]

[Nghĩ đến hôm nay là tập cuối, quá nửa đêm là không thấy chị Lâm nữa, tim tôi nhói lên.]

[Á á á á á á á á!!!!!!!! Tôi còn đang vui vẻ kìa, nụ cười bỗng dưng biến mất.]

Lâm Thiên Du trước hết gắp ra một ít mì ăn thử, mì gói hơi mềm, không ngon bằng mì hầm.

Nhưng hương vị thì tuyệt hạng nhất, đặc biệt là sau khi không ăn lâu lắm, miếng đầu tiên đưa vào miệng thì ngon hơn cả đặc sản biển rừng.

Chỉ nhìn mì một chút mà phòng trực tiếp đã ồ lên khóc rồi.

Lâm Thiên Du tưởng chuyện gì, lùi lại xem mới biết vì sao, liền an ủi: "Có nửa tháng không gặp thôi mà, đừng buồn."

Dừng một chút, hình như cách nói đó không đúng, "Nghỉ nửa tháng, hâm nóng nửa tháng, tính ra vậy, chắc gặp lại phải cuối năm rồi."

Nói xong Lâm Thiên Du gật gật đầu, như vậy mới đúng.

Bình luận: [???]

[Kiến thức lạnh, không biết an ủi thì nên nhắm mồm lại.]

[OK, nghe lời an ủi của chị Lâm tôi càng muốn khóc hơn. Ú ú ú ú....]

......

Lâm Thiên Du cong mắt cười, "Được rồi được rồi, đạo diễn cho tôi tài khoản trực tiếp, kì nghỉ tôi có thể thỉnh thoảng livestream cho mọi người, cho các bạn xem nhiều loài lông xù hơn."

Vớ lấy báo hoa gần nhất, cầm đầu nó quay một vòng trong phòng trực tiếp, "Được không?"

"Ú——" Lâm Thiên Du bóp bóp đầu nhọn báo hoa, đứng dậy nói: "Các bạn chơi với lũ lông xù đi, tôi đi lấy chai nước."

Mì gói tự thân đã có hơi mặn, cộng thêm thịt muối, vài miếng đầu còn ổn, ăn càng về sau càng thấy mặn.

Lại thêm rất nóng, Lâm Thiên Du định rót thêm chút nước vào.

Chỉ vừa mới dọn dẹp xong, đồ đạc từ lều chuyển vào hang động bừa bãi, còn nhiều thứ là nhờ bọn lông xù giúp mang.

Không biết nước để đâu, tìm mãi mới thấy.

Lúc tìm thấy nước quay ra, nhìn cái bát to trống trơn chỉ còn tí nước canh, cô chậm rãi giương lông mày, "Tình huống gì thế này?"

Gấu đen l**m l**m miệng, cuộn lấy sợi mì còn dính ngoài rồi chớp mắt ngây thơ.

Con hổ lớn nằm trên tảng đá bất động tám cõng, chỉ là Lâm Thiên Du mơ hồ nhớ lúc đầu khi cô vào, Đại Quýt là hướng về phía hang động, giờ đây đã quay lưng lại.

Chim đại bàng đuôi đỏ đậu trên ổ vừa mổ con non vừa đi vào trong lều. Báo hoa và sói đồng cỏ cào cào cái gì đó dưới đất.

Lâm Thiên Du đi tới xem, là một bát mì chưa mở, hai đứa cùng dùng sức xé ống giấy bao bì.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 239: Chương 239



"... Các anh ăn hết rồi à?" Lâm Thiên Du cầm bát trống lên, "Không mặn à? Không nóng à?"

Dấu hỏi gần như hiện hình treo trên đầu Lâm Thiên Du.

Báo hoa cúi đầu l**m lông, có vẻ như không mặn.

[Haha tố cáo! Đại Quýt chủ mưu!]

[Gấu nhỏ và Hoa Hoa theo sát phía sau, Đại bàng nhỏ và Sói nhỏ chỉ là rụt đuôi thôi.]

[Nào, pha cho mỗi con một tô, tôi trả tiền luôn.]

[Trên nhanh thật đấy, ngay cả thương hiệu mì chính thức cũng ở đây theo dõi livestream nữa kìa, cười chết, cả công ty cũng đang xem trực tiếp này.]

Mỗi con một xô không ổn lắm.

Hiếu kì thử vị là được rồi, ăn nhiều quá không tốt.

Lâm Thiên Du lấy bát mì báo hoa và sói con cào cấu, định tự pha thêm một tô nữa.

Lũ nhỏ thấy cả quá trình pha mì, biết lớp vỏ bên ngoài không thể phá hủy, nên khi cố mở ra chúng cũng chú ý không dùng răng nanh hay móng vuốt cào xước, nên dù cào cấu nửa ngày, gói mì chỉ bị thương ngoài da.

Đun sôi mì lên, lần này không thêm thịt muối, trong đồ tiếp tế có loại đùi gà chân không, nhưng Lâm Thiên Du không thích lắm thịt kiểu đó, nên mở ra hai thanh xúc xích nhét vào.

Một túi có hơn hai mươi thanh xúc xích, Lâm Thiên Du lắc lắc trước mặt báo hoa, "Ăn xúc xích không?"

Món này với lũ lông xù cũng hơi mặn, nhưng nhiều động vật nuôi nhà cũng thích, ăn một hai thanh cũng không sao, ăn xong uống nhiều nước là được.

"Gầm..."

Báo hoa ngửi ngửi, có vẻ không quen lắm mùi này.

Lâm Thiên Du mở tất cả xúc xích ra, mỗi con lông xù được hai thanh.

Vì có vết thương, sói đồng cỏ chỉ được một thanh rưỡi, nửa thanh còn lại Lâm Thiên Du nhét luôn vào mì.

Tuy nhiên, chỉ thiếu nửa thanh, Sói nhỏ hoàn toàn không bận tâm, cắn cả thanh đưa cho cô.

Lâm Thiên Du bật cười, "Khỏi cần đâu, tôi đủ rồi, anh tự ăn đi."

Thấy Lâm Thiên Du một tay giữ chặt nắp đậy mì, sói con không tìm được cơ hội, đành cắn lại thanh xúc xích.

So với đồ ăn cẩn thận chuẩn bị tại trạm cứu hộ, ngâm những miếng thịt mỏng thành nước có lợi cho cơ thể, rõ ràng sói con thích món này hơn.

Ăn xong mì.

Lâm Thiên Du đem tất cả rác không thể phân hủy bỏ vào một chỗ, lật ngược mũ lên đầu, "Đi thôi mấy đứa, tôi đưa các anh ra bờ sông uống nước."

"Gầm!"

Lúc này ở bờ sông đã có khá nhiều động vật.

Náo nhiệt lắm, chỉ là khi ác thú đến gần, cho dù không có ý săn mồi, chúng vẫn rời đi.

Lâm Thiên Du chỉnh chế độ quay rộng, "Giúp tôi trông chừng bọn chúng, tôi ngủ một chút."

Lũ lông xù uống nước không xa bờ sông, camera có thể quay được cả cô và động vật.

Lâm Thiên Du hắt xì một cái, hôm nay cô thức dậy sớm, không ngủ trưa cảm thấy mí mắt nặng trĩu, kéo mũ che mặt, vẫy tay về phía camera nói: "Mong các bạn giúp tôi."

[Cô còn tin tưởng chúng tôi ghê ha.]

[Không phải tin tưởng không, ai có thể bắt cóc lũ đó đi được chứ. Chúng không kéo cậu đi đã may rồi!]

[Ngày đầu tiên show chị Lâm ngủ ban ngày, ngày cuối cùng cũng ngủ nốt, sóng này đấy, sóng này gọi là không quên nguyên tâm.]

[Không tận dụng thời gian cuối để v**t v* lông xù, cô ngủ làm gì! À phải... sau này chỉ có chúng tôi không được nhìn thấy lông xù thôi, cô thì bất cứ lúc nào cũng có thể v**t v*, ú ú ú......]

Bình luận nhanh chóng lướt qua màn hình đồng hồ của Lâm Thiên Du.

Nhưng Lâm Thiên Du ngủ rất ngon, không hề cử động.

--- Ánh chiều tà từ chân trời chiếu xuống, hồng hoàng phủ màu hồng cả cảnh vật.

Gió thổi tung nửa vành mũ cỏ lên, Lâm Thiên Du nhắm mắt lại một chút, sửa lại cái mũ rồi đội trở lại.

Vớ vào lông xù bên cạnh, ý thức vẫn chưa tỉnh hẳn, trước tiên nhéo nhéo một cái.

"Ùm—" Lâm Thiên Du ngẩng đầu duỗi dãn cơ thể, "Mấy giờ rồi?"

Nhìn đồng hồ, cô ngạc nhiên nói: "Tôi ngủ lâu thế cơ à?"

Cảm giác chỉ mơ màng một chút, còn chẳng tới mười phút.

Mở mắt không thấy bóng dáng Đại Quýt, Lâm Thiên Du xoa gáy sói con nói: "Bọn chúng đi săn mồi rồi hả?"

"Gầm."

"Được rồi, có vẻ như bò tót trong rừng mưa sắp gặp họa rồi." Lâm Thiên Du đứng dậy vỗ vỗ đồ, "Chúng ta quay về hang động chờ bọn chúng..."

Dừng một chút, cô nghĩ tới cái gì đó, mắt mở to ra vài phần, đột nhiên hỏi: "Sói nhỏ, anh đi săn không? Chúng ta cùng đi."

Chân sói con còn bị thương, tấn công loại động vật lớn tất nhiên là không thể, nhưng với loài nhỏ thì nó vẫn bắt dễ dàng.

"Ú ú..."

Đúng như dự đoán, sói con cũng ừ một tiếng.

"Đi thôi, tôi đưa anh đi bắt thỏ." Lâm Thiên Du có thể nói là thuộc nằm lòng khu rừng mưa này, biết chính xác những nơi có thỏ hoang.

Bắt thỏ cũng không đơn giản lắm.

Chủ yếu là quá nhanh nhẹn, và những con thỏ thông minh khi bị đuổi mà không có chỗ trốn, sẽ chủ động rẽ để đánh lừa kẻ săn đuổi.

Khi chạy vào hang rất khó bắt. Thỏ ba hang, bạn canh cửa hang mà không biết thỏ đã chạy đi nơi khác từ lâu rồi.
 
Back
Top Bottom