Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 410: Chương 410



Đi cùng báo săn lên trên, Lâm Thiên Du cũng không để ý hướng đi, chỉ nghĩ không cho báo săn nhìn chằm chằm vào sếu cổ đen nữa.

Leo dốc đi lên, mà không biết đã đi đến thượng nguồn con sông.

Gần nguồn nước, xung quanh vẫn cảnh sinh động.

Lâm Thiên Du dang tay ra, hít một hơi thật sâu, "Ở nhiệt độ này, có gió lại thoải mái hơn."

Mà, gió thổi lên cũng không phải gió nóng, cũng không lạnh.

Tất cả mọi thứ, đều vừa đúng chỗ.

Gió thổi tung mái tóc lên, Lâm Thiên Du vén lại một nắm, định cứu vãn, nhưng nhận ra quên mang dây buốt tóc ra, đành buông tay không để ý nữa.

Báo săn con chạy nhảy ở phía trước, chúng không chạy thẳng, cái đuôi cụp nhảy cụp cụp theo.

Lỡ chạm phải anh em bên cạnh là va vào nhau.

Không kịp kêu lên, lăn qua lăn lại đứng dậy, lắc lông tiếp tục chạy về phía trước.

"Con non mập mạp cũng đáng yêu hơn."

Tròn vo.

Thấy hai đứa chơi vui như vậy, Lâm Thiên Du vẽ vời ngón tay trên lưng báo săn, "Thực ra, ở cùng một nơi mãi, con non cũng chán."

Vốn là tính khí năng động, vì bên ngoài quá nguy hiểm, ngay cả khi không ở trong sân, mẹ báo săn cũng sẽ đem con non giấu đi nhiều nơi.

"Ú ú! ú ú!" Con báo săn con chạy phía trước dường như phát hiện điều gì đó, đột nhiên quay lại chạy vòng quanh Lâm Thiên Du.

Nó cắn vào quần cô, lôi ngược ra sau, liên tục ra hiệu bên phải.

"Có vẻ như có người?" Đề phòng, Lâm Thiên Du ôm hai đứa con non lên trước, mới đi về phía đó.

Bờ hồ chất đá lên, một người đàn ông ngồi trên tảng đá, tay cầm một cành cây nhỏ mảnh, có vẻ như đang câu cá.

"Nhiếp Lăng Dương?"

"Ờ?" Nhiếp Lăng Dương đã câu mình mệt rồi, tay đỡ cằm, lơ lửng giữa ngủ và không ngủ, nghe có người gọi tên mình, mở mắt thờ ơ.

Ánh mắt quay vài vòng, khi nhìn thấy Lâm Thiên Du thì tỉnh táo, bóp bóp trán, cố làm cho mình tỉnh táo ngay lập tức, "Chị Lâm à? Chị cũng đến đây câu cá hả?"

"Anh thường xuyên tham gia loại hình truyền hình thực tế này à?" nghe những lời đó, Lâm Thiên Du ngồi xuống bên cạnh, che báo săn sau lưng mình, khi báo săn quỳ xuống thì Lâm Thiên Du không che hết được, nhưng cô ngồi trước mặt báo săn chỉ đơn giản là muốn ngăn cách báo săn và Nhiếp Lăng Dương.

Khi nghe Nhiếp Lăng Dương nói những lời như vậy, phản ứng đầu tiên của người nghe chắc chắn là cho rằng anh ta là một chuyên gia sống sót trong hoang dã.

"Cũng không phải." Nhiếp Lăng Dương thay bộ quần áo làm bằng da động vật, cả người trở nên trầm ổn hơn nhiều, v**t v* cần câu trên tay, "Tôi chịu đói rất giỏi, trước đây để hòa nhập và cảm nhận nhân vật viết kịch bản, tôi đã tự nhịn đói mình vài ngày, chỉ uống nước."

"Nói cách khác, ngay cả khi tôi thực sự không thể sống sót, tôi cũng có thể vượt qua các khách mời khác."

Lâm Thiên Du: "..."

[???]

[Anh... anh ấy còn kiêu ngạo lên kìa?]

[Tôi cứ tưởng là người ẩn danh đẳng cấp cao nào đó chứ, lần sau anh chọn đồ tiếp tế thì cầm thuốc ngủ không tốt hơn sao, một viên một ngày, ngủ đến khi kết thúc.]

[Haha, ý tưởng hay thế mà cậu cũng nghĩ ra được!]

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thiên Du tiếp xúc với kỹ thuật sống sót hoang dã kinh ngạc đến vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại, bí quyết tối thượng để sống sót trong hoang dã là – sống sót.

Mọi điều bạn làm đều là để chuẩn bị cho việc sống sót.

Sức chịu đựng của Nhiếp Lăng Dương cũng không phải là không thể chiến thắng.

Ít nhất là anh đã vượt qua được hiện giờ người lớn tuổi nhất.

"Chị Lâm có muốn cùng em đi câu không?" Nhiếp Lăng Dương giang tay mời, "Em thấy có nhiều cá ở đây lắm, rảnh rỗi cũng chỉ rảnh rỗi thôi. Ngồi câu cá vừa có thể tiết kiệm sức, chừng nào câu được cá thì ăn luôn, hoạt động này thật sự không có nhược điểm gì."

"Với cái này có thể câu được cá không?" Lâm Thiên Du nhìn cần câu rõ ràng bị gãy cái cành cây bất kỳ, phía trước buộc cái không phải dây câu, có lẽ là đồ Nhiếp Lăng Dương chọn từ nhà sản xuất chương trình.

Có dây câu, cần câu, phía dưới còn treo cái mồi câu.

Nhưng mà... thiếu câu cá.

"Tất nhiên có thể rồi." Nhiếp Lăng Dương trả lời rất nghiêm túc: "Em vừa câu được một con, nhưng con đó rất nhỏ, nên em thả nó đi. "

Nói xong, Nhiếp Lăng Dương đột nhiên chỉ xuống mặt hồ, hạ thấp giọng, "Nhìn kìa! Chị Lâm có nhìn thấy cá không?"

Lâm Thiên Du: "Ừm."

Một con cá đen đang bơi vòng quanh mồi câu, nước rất trong, nhìn rất rõ.

Nhiếp Lăng Dương nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngay khoảnh khắc con cá nuốt mồi câu vào bụng, anh đột ngột giật mạnh cần câu lên, cho dù không có câu cá, miệng cá vẫn đóng chưa kịp nhả ra thì đã bị vớt ra khỏi mặt nước.

Lúc này cá mở miệng ra, trực tiếp rơi xuống.

Nhiếp Lăng Dương đứng dậy, một tay nắm chặt lấy con cá đang rơi xuống, "Sao hả chị Lâm!"

Anh cười hí hí hai tiếng, "Em bắt được phải không."

Lâm Thiên Du nhướng mày, gật đầu, vỗ tay tán thưởng, "Được đấy."

Nhiếp Lăng Dương nắm con cá trong tay, tiếc nuối nói: "Chỉ là hơi nhỏ thôi, lớn hơn chút nữa em đã ăn rồi, nhỏ thế này thì thả đi vậy."

"Về gọi anh em cá lớn của mày lại đây." Nói rồi, Nhiếp Lăng Dương thả con cá nhỏ đi.

Con cá nhỏ chưa chạm mặt nước, dưới nước đột nhiên có một con cá đen lớn nhảy lên, nuốt trọn con nhỏ.

Bụp một tiếng rơi xuống nước, mặt hồ sóng gợn lăn tăn, dần trở lại bình lặng.

Nhiếp Lăng Dương sững người: "??? Này?"

Lâm Thiên Du cắn nhẹ môi dưới, hắng giọng, vẫn không nhịn được cười thành tiếng, "......Haha!"

[Trời ơi! Anh ấy muốn chết cười tôi để thừa kế khoản nợ thẻ tín dụng của tôi à?]

[Cá lớn: Cảm ơn tặng vật của thiên nhiên.]

[Cá nhỏ: Cảm ơn anh tốt bụng cho tôi sống... Đờ cờ mờ cả họ nhà anh!]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 411: Chương 411



Phòng livestream đều phải vui sướng.

Lâm Thiên Du dựa vào lưng báo săn cũng không thể ngừng cười.

Sự cố xảy ra quá nhanh, Nhiếp Lăng Dương thậm chí còn bị con cá lớn nhảy bật ra nước tạt thối một mặt.

Cậu ấy vô cảm lau mặt, làm bộ xốc ống tay áo không tồn tại lên, chuẩn bị nhảy xuống cứu cá.

Con cá rất lớn, nhưng cũng rất lanh lợi, lặn xuống nước xoay một cái là biến mất, không kịp đuổi theo.

Nhiếp Lăng Dương cầm thẳng cần câu lên, ban đầu còn buộc thịt làm mồi câu, bây giờ trực tiếp vung vẩy như kiếm, động tác giơ cao cành cây hoàn hảo bắt chước hình ảnh Tiểu Ngạn Sơn xuyên rìu hạc trong sách Ngữ văn lớp 6.

So với lúc câu cá bình lặng êm đềm ban nãy, bây giờ khí thế của Nhiếp Lăng Dương thể hiện ra là hoàn toàn điên cuồng —— tất cả phải chết!

Lâm Thiên Du cười đau cả bụng, tay đẩy một cái thân nghiêng sang một bên, “À úi...”

Báo săn im lặng tiến lên nửa bước, cúi đầu l**m má cô.

Lâm Thiên Du thả lỏng toàn thân nằm úp lên lưng báo săn.

“Chíp chíp!”

“Chíp ——!”

Cứu với!

Nghe tiếng chim ác là kêu thảm thiết như vậy, Lâm Thiên Du sững người, nụ cười trên mặt vẫn chưa phai, "Sao thế?"

"Chíp!"

Tiếng này nghe hơi ỉu xìu.

Đầu chim ác là gần sông đã bị cá nuốt vào miệng.

Cá nhảy lên bờ khi phát hiện ra chim ác là, bây giờ nó cắn chim ác là, ve vẩy đuôi chuẩn bị nhảy xuống nước.

Lâm Thiên Du đập thẳng xuống đuôi cá, cá giật đuôi một cái, lập tức không còn động đậy.

Mở miệng cá ra, giải cứu chim ác là.

Do dính nước, lông đầu chim ác là bị vón lại thành vài sợi, tức giận giơ vuốt ra cào mạnh, "Chíp chíp!"

[Mặc dù không hiểu, nhưng cảm giác nó chửi rất tục.]

[Haha, tôi thề, lần sau chim ác là sẽ không dám nhòm xuống mặt nước nữa.]

[Vừa nãy bỗng dưng có con chép khổng lồ nhảy ra làm tôi giật cả mình, suýt nữa cũng thả cả chim ác là đi.]

[Ê không phải đâu! Hai từ 'thả đi' đâu có dùng như vậy?!]

...

Chim ác là rủa bên bờ sông.

Lâm Thiên Du gần như sắp cười đến khó thở, bủn rủn tay chân, nằm gục trên lưng báo săn, "Lúc nãy... lúc nãy tôi bảo đừng tiến gần bờ sông mà, cậu hoàn toàn không nghe."

Không những tiến gần, còn chòi đầu ra.

Cũng có loại cá bắt chim mà, chim ác là bây giờ cánh bị quấn băng không bay được, nếu không phải chim ác là cứ giãy giụa trong balo, Lâm Thiên Du cũng không có để nó ra ngoài, không ngờ rằng thả xa sông, để nó tự mổ côn trùng, nó vẫn chạy đến đây.

Nghe thấy tiếng cười, chim ác là nổi cơn thịnh nộ, hé mắt, bung cánh, lông lung tung, há mỏ kêu liên tục 'chíp chíp'.

Mắt báo săn liếc nó lướt qua.

"Chíp —— chíp." Giọng chim ác là ngoặt một cái, rung cánh, hơi ngượng quay mặt đi, dùng cánh cào cào dưới đất.

Báo săn hở răng: “Ha...”

Chim ác là rùng mình, lập tức quay lưng lại, thấy con cá bất tỉnh kia, nó lén lút đá hai cái.

Lâm Thiên Du thở một hơi, bế hai chú báo con đặt trên bụng mình, chọc chọc nắn nắn, "Vậy cậu cứ bận đi, tôi đi đây."

Nhiếp Lăng Dương ôm một bó cành cây hướng về phía sông như ném phi tiêu, nghe thấy tiếng động, gật đầu nói: "Được."

Nói xong cậu ấy dừng một chút, "Chị Lâm, em thấy trong phòng đánh giá có nói chị chuẩn bị may quần áo, chị có thể đổi vật tư với em không?"

"Đợi tôi may xong rồi tính." Lâm Thiên Du nghĩ bây giờ chỉ có một ít len dệt, nói: "Len quá ít, có thể không may đủ mấy bộ đâu."

Nhiếp Lăng Dương bóp bóp chiếc váy da động vật của mình, thở dài sâu.

May mà cậu ấy là người làm việc phía sau, để viết kịch bản tốt, thường xuyên hòa nhập và trải nghiệm cuộc sống của nhân vật, nên không quan tâm lắm đến ngoại hình và hình tượng của bản thân.

Khi Lâm Thiên Du rời đi, cô không quên bỏ con chép lớn đó vào balô hươu cao cổ, rồi vác balô của mình hỏi: "Vào không?"

Hai chú báo con đều trong balô lớn, chim ác là vẫn sợ báo săn, cũng không thích ở chung với báo săn, cho dù là hai chú báo con.

Vì vậy hôm nay khi ra ngoài, chim ác là là ở trong hộp nước bên cạnh.

Chim ác là liếc nhìn, quay đầu sang hướng khác, “Chíp!”

Rõ ràng không muốn vào, nhưng cũng không bay được, nên đành bung cánh dựa vào đôi chân ngắn ngủn ào ào chạy.

Hai chú báo con khá mơ màng, thấy chim ác là xù lông chạy, lập tức cuối đuôi xuống, "Meo meo!"

Không biết là con nào trong hai con kêu lên tiếng đó, cả hai đồng loạt xông tới.

"Chạy chậm chút." Lâm Thiên Du vỗ vỗ lưng báo săn đuổi theo, "Cẩn thận an toàn nha."

Đáp lại cô là tiếng kêu phấn khích của báo con: "Aaa!"

\--- Đi dọc theo bờ sông.

Gió dần nhỏ đi, đám mây trên đầu bị gió thổi tán loạn, bầu trời xanh thẳm sáng rõ như cuộn mây bông ngọt ngào tiêu tán.

Lâm Thiên Du giơ tay ngang trán chắn ánh nắng phía trên, đứng giữa đồng cỏ bao la, cô duỗi một cái lười biếng, ngay cả hơi thở cũng thơm mùi cỏ.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 412: Chương 412



Không chú ý xem giờ, cũng không biết đã đi bao lâu.

Hai chú báo con đã chạy mệt rồi, nằm trên đất lộn cái đuôi chơi.

Lâm Thiên Du chỉ về phía gò đất nhỏ không xa, “Bên này vẫn là chỗ râm mát.”

Gò đất nhỏ dốc bên có bóng râm, Lâm Thiên Du đi qua, dùng đầu ngón tay đo đạc vị trí trên dưới, "Nhìn, nếu nằm ở đây thì vừa khít, đầu tựa vào đây, rồi nằm ngang qua, cũng không bị ánh nắng trực tiếp chiếu vào, kích thước cũng rất phù hợp."

Như để chứng minh lời nói của mình, Lâm Thiên Du đặt balô xuống một bên, nằm xuống theo khu vực ngón tay vừa vẽ ra.

Thật sự rất phù hợp.

Lâm Thiên Du kéo mũ cối che mặt xuống, cho dù không có ánh nắng trực tiếp, nhắm mắt ngủ trưa xung quanh cũng sáng hơn, kéo mũ cối xuống là vừa vặn.

[Thật sự cảm giác rất thích hợp để ngủ.]

[Không khí ấm áp nóng bức đi cùng làn gió mát mẻ, bên cạnh là bộ lông mềm mại, lại vừa đúng là giờ ngủ trưa.]

Phòng bình luận theo lời Lâm Thiên Du suy nghĩ, đặt bản thân vào đó, cảm nhận không khí ngủ giấc trưa trên đồng cỏ.

Ban đầu vẫn chưa nhận ra điều gì không ổn.

Thậm chí còn phân tích cả ưu nhược điểm khi ngủ trên đồng cỏ.

Tuy nhiên, dần dần, người hâm mộ phát hiện có gì đó kỳ lạ.

Cho đến khi hơi thở của Lâm Thiên Du dần đều đặn, tay đặt trên người không cử động, cũng không lên tiếng nói nữa.

Bình luận: [???]

[Ngủ... ngủ rồi?!]

[Tôi tưởng chị chỉ demo thử thôi chứ! Sao chị còn thực sự thích thú luôn vậy! Tôi sẽ nhắn tin riêng cho anh Tô đạo diễn tố cáo đấy!]

[Chủ streamer độc ác!]

Mọi người còn ngồi đó trò chuyện đấy, chớp mắt streamer đã ngủ rồi. Thật không biết là tức giận hay buồn cười.

Phải lên án, nhất định phải lên án!

Tuy nhiên, dù bình luận có cuồn cuộn thế nào, Lâm Thiên Du đang ngủ say sẽ không thể nhìn thấy.

Báo săn nằm nghiêng bên cạnh cô, chui đầu qua tay cô, rồi ngẩng đầu lên, tay Lâm Thiên Du đã trượt xuống gáy nó.

Tìm đúng vị trí rồi nằm bên cạnh Lâm Thiên Du, nhắm mắt lại.

Đuôi vẫy đuổi ruồi gần đó.

...

...

Giấc ngủ này, Lâm Thiên Du ngủ rất say.

Lơ mơ có giấc mơ, nội dung cụ thể là gì không rõ lắm, nhưng mơ màng cảm giác như bị đè ngực bởi tảng đá lớn, cô thở không nổi.

Nhiệt độ xung quanh dường như cũng tăng dần.

Lâm Thiên Du bị nóng tỉnh dậy.

Mở mắt ra, cái nhìn đầu tiên là đôi mắt tròn sáng lóng lánh.

“Chào buổi chiều nhóc.” Thức dậy nhìn thấy thú lông xù xì là tâm trạng sẽ tốt lên, Lâm Thiên Du chạm nhẹ trán nó, “Tại sao mơ cảm giác ngực nghẹt thở.”

Bị nó đè.

“Meo...” Báo con ngửa đầu l**m ngón tay cô, kêu nhỏ nhẹ âm thanh ngọt ngào.

Con báo bên cạnh nghe vậy liền quất móng vuốt qua.

[Haha, báo con: Đừng kẹp!]

[ Chị biết thức dậy đấy hả, tôi tưởng chị ngủ đến sáng mai mở stream nữa đấy!]

Lâm Thiên Du hắt xì một cái, giọng vừa mới ngủ dậy còn khàn khàn, "Không khí quá tốt, không biết mà ngủ luôn."

Để con báo xuống, Lâm Thiên Du xoay cổ tay, thấy hơi đói, ra ngoài mang theo có hoa quả rừng, suy nghĩ: "Ăn gì vào buổi chiều nhỉ."

Lúc này, sau bữa trưa trước bữa tối, ăn nhẹ chiều thôi.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ quần áo, nằm một lúc, dính khá nhiều cỏ, vỗ lơ đãng hai cái, nhìn xung quanh không có cả cây ăn trái.

Cũng không muốn bắt thú lớn ăn thịt, Lâm Thiên Du nghĩ một lúc rồi nói: "Ra bờ biển xem thử."

Bắt vài con nghêu sò ăn.

"Vừa vặn mang cá chép cho Đại Bạch nếm thử."

Để con cá sống dưới biển sâu, nếm thử hương vị cá nước ngọt.

Nói là làm, trước khi ra bãi biển, Lâm Thiên Du cũng xử lý con cá chép lớn, bỏ vảy, lấy lòng.

Rửa sạch con cá chép lớn vẫn rất nặng nề, bất kỳ con cá nhỏ nào cũng không điên cuồng muốn lên bờ ăn chim ác là.

Con cá chép này ít nhất cũng mười mấy cân.

Lâm Thiên Du xâu cá bằng dây thừng, cầm lắc lắc trong phòng stream, "Con cá này có lẽ đủ Đại Bạch ăn một miếng."

Nói chuyện, cô cắn một miếng hoa quả, đi về phía biển.

Bãi biển có người, Lâm Thiên Du biết.

Nhưng so với lần trước, điều ngoài dự đoán hơi bất ngờ là ở đây thêm vài cái lều.

Còn có chỗ trú ẩn làm bằng lá dừa che chắn.

Lâm Thiên Du nhướng mày, họ định ở đây lâu dài rồi.

“Chị Lâm!” Không xa chỗ đống cát nhỏ, Hàng Tư Tư thoải mái tắm cát, cầm lấy quả dừa bên cạnh uống một ngụm, “Cùng ra đây tắm nắng không?”

Lâm Thiên Du lắc đầu, nói: “Nằm chôn dưới cát như vậy rất nguy hiểm đấy.”

“Không sao đâu, em cách bờ biển khá xa, nước biển không đánh lên tới.” Hàng Tư Tư vỗ vỗ cát trên người, “Em chỉ phủ một lớp mỏng thôi.”

Nhưng Lâm Thiên Du đã nói vậy rồi, Hàng Tư Tư cũng ngồi dậy, “Sao chị không ở nhà chơi với sói Tasmania?”

Câu nói này vừa nói ra, những vị khách và nhân viên khác trên bãi biển cũng lờ mờ, ngó về phía này.

Đám đông canh ở bờ biển, tin sói Tasmania xuất hiện ở Lâm Thiên Du thì đã bay qua từ lâu rồi.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 413: Chương 413



Mặc dù vậy, cũng chẳng có ai rời bỏ bãi biển.

Càng không ai đến nơi trú ẩn của Lâm Thiên Du tìm sói Tasmania.

Một là mục đích quá rõ ràng, hai là nếu hành động đó khiến Lâm Thiên Du không hài lòng thì có khác nào gián tiếp chọc giận Lâm Thiên Du?

Họ phải ngu mới làm chuyện lỗ vốn như vậy.

Thà cứ ngồi đây chờ đợi, cho dù không có sói Tasmania thì cảnh đẹp cũng khá lắm rồi.

Nói chính xác, chó túi vẫn chưa hạ cảnh giác, nó đang trong thời gian thử việc.

Hàng Tư Tư không quan tâm lắm đến lời này, "Chị Thiên Du quá khiêm tốn rồi."

Là người duy nhất tiếp xúc gần với chó túi, mọi người đã bắt đầu cho ăn nhưng vẫn nói chưa quen.

Con báo con trong tay cô giận dữ gầm lên với Hàng Tư Tư, "Grr!"

Lâm Thiên Du lập tức che miệng nó lại, "Ú ớ..."

Con báo con ngẩng đầu lên chớp mắt, "Ừm..."

Ở đây đông người, nên con báo ở trong bụi cây gần đó chưa ra, nhưng con báo con thì không để ý, chạy lăng xăng bên ngoài.

Sinh vật cam nhỏ xíu trông giống một chú mèo cam mềm mại, Hàng Tư Tư chỉ cần nhìn thôi là thích lắm rồi.

Ngay cả khi nó gầm gừ, cũng cảm thấy như nó đang nũng nịu.

Dù nhìn thế nào cũng thấy dễ thương.

Tuy nhiên, biết mẹ nó vẫn đang quan sát từ nơi ẩn náu, Hàng Tư Tư không dám đưa tay ra.

"Chao ôi, thật tuyệt." Đôi mắt Hàng Tư Tư đầy ghen tị, trước đây là những con thú dữ, cô vẫn còn chủ yếu là cảm xúc sợ hãi, nhưng đối mặt với một chú báo con giống như mèo, không có chút sát thương nào, tối đa chỉ cắn vào ngón tay cô khiến cô bị thương ngoài da, rất khó để kiềm chế được h*m m**n ôm nó thật chặt.

Nhìn những móng vuốt nhỏ đặt trên cổ tay của Lâm Thiên Du, cảm giác như nó đang cố gắng đẩy tay cô ấy ra để tiếp tục gầm gừ.

Dễ thương chết được.

Hàng Tư Tư buộc phải rời mắt khỏi con báo, chuyển đề tài: "Này chị Thiên Du, chị đến bờ biển để tìm Đại Bạch à? Ngày hôm nay không thấy cá voi, đàn cá voi đã rời khỏi đây rồi sao?"

"Có lẽ không." Lâm Thiên Du cũng không chắc chắn. "Có thể có việc gì đó, hoặc chúng đi săn mồi rồi."

Lâm Thiên Du treo một ít thịt cá lên một nhánh cây, chỉ đơn giản dựng lên trên mặt đất. "Chị đi tìm đồ ăn."

Hàng Tư Tư vẫy tay. "Được rồi, cẩn thận nhé."

Sau khi đưa hai chú báo con về cho Đậu Đậu, Lâm Thiên Du cởi áo khoác và đắp lên người con ngựa vằn. "Giúp tôi trông áo khoác nhé."

Con ngựa vằn đang đào hố, nâng đầu lên, đột nhiên lưng nó đã có thêm một chiếc áo khoác. Nó nhìn quanh rồi lại cúi đầu xuống đào hố.

Đã chuẩn bị sẵn dụng cụ để cạy hàu và bào ngư, Lâm Thiên Du mang theo con dao của mình xuống biển, dự định khi ở dưới nước không đủ sức, cô có thể cắm dao vào và mở ra như thế.

Khi Lâm Thiên Du chìm xuống nước, phòng livestream bắt đầu thở dài.

[Tô Vũ Hành à, thiết bị dưới nước sẽ được trang bị khi nào?! ]

[Tôi thực sự sẽ khóc nếu không được xem tương tác dưới nước giữa chị Lâm và cá voi.]

[Ối giời ơi, thôi được rồi, bất kỳ ai chịu trách nhiệm về livestream này, hãy nhảy xuống luôn đi! Ai đó hãy đẩy y xuống!]

Ngay khi tất cả mọi người đang tranh luận sôi nổi về việc hình ảnh dưới nước của Lâm Thiên Du biến mất, Lâm Thiên Du ngồi thẳng dậy, từ từ nổi lên trên mặt nước từng chút một.

Cộng đồng mạng: [???]

Lâm Thiên Du: "..."

Nếu không phải vì tóc ướt, thực sự bạn không thể nào nhận ra cô ấy đã xuống biển.

Camera bám theo sinh vật khổng lồ đang vui vẻ đập nước bên dưới.

Thiết bị livestream đã mất mục tiêu khi Lâm Thiên Du xuống nước giờ cũng bám theo.

Ngồi trên lưng cá voi, bản thân Lâm Thiên Du vẫn chưa kịp phản ứng. Cô vừa xuống thì đã bị cá voi vớt lên. Khi cầm hơi lặn xuống, những bọt biển dày đặc trước mặt còn chưa tan, cô đã cảm nhận một lực nâng mình lên.

Thở không khí bên ngoài, Lâm Thiên Du mới tỉnh lại, chọc chọc kẻ có tội khiến cô chóng mặt, "Tôi tưởng anh không ở đây chứ."

Cô đang nghĩ trước tiên cho cá chép ăn, rồi mới làm việc của mình, nhưng đợi một lúc trên bờ mà không thấy Đại Bạch xuất hiện, cô quyết định xuống trước. Kết quả vừa xuống đã thấy Đại Bạch bơi tới phía cô.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ cá voi, đang do dự có nên quay vào bờ trước không, thì quay đầu thấy đạo diễn Tô ra khỏi lều.

"Đạo diễn Tô ơi!" Lâm Thiên Du hình ống loa bằng hai tay trước miệng, hô to: "Giúp tôi ném con cá treo trên cây xuống được không?!"

Tô Vũ Hành dừng bước, sững sờ một lúc lâu mới nhận ra với sự giúp đỡ của trợ lý tiếng nói đến từ đâu.

"Được!"

Ông trả lời, cầm con cá trong tay, quay dây thừng gắn vào nó vài vòng, "Tới này!"

Theo tiếng hô to của ông, con cá chép bay ra khỏi tay ông, hoàn hảo vẽ nên một đường parabol trên không trung.

Tuy cá chép rất nặng, nhưng động lực cộng thêm sức mạnh của đạo diễn Tô khiến nó bay đến trước mặt cá voi.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 414: Chương 414



Đối mặt với con cá chép cận kề, cá voi hướng vào bờ, im lặng nhìn nó rớt xuống nước.

Bịch!

Cá voi không tiến lại gần để ăn, thay vào đó nó mang theo Lâm Thiên Du lùi lại.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu cá voi và bơi xuống nhặt con cá dậy. Cô tháo dây buộc trên nó ra và cho vào túi, giơ con cá lên vẫy vẫy tay. "Nào Đại Bạch, mở miệng ra, á!" Cá voi nghe lời làm theo. Lâm Thiên Du cho nó ăn cá chép, "Hãy thử vị cá nước ngọt xem sao."

So với độ ngon, cá biển vẫn hơn xa cá nước ngọt. Nhưng ăn nhiều cá biển rồi, đôi lúc ăn cá nước ngọt có thể sẽ trở nên ngon hơn!

Răng cá voi không thể tái tạo và dễ gãy. Để bảo vệ răng, chúng thường ăn những con mồi mềm hoặc có thể nuốt trực tiếp mà không cần nhai.

Cá chép cũng đi vào chỉ với vài cái nhai lơ đãng.

Đối với con người, một con cá chép vài cân đã rất nhiều rồi, nhưng với cá voi, nó có lẽ chỉ như một con cá nhỏ phơi khô.

"Hức!"

Có vẻ như nó rất thích.

Lâm Thiên Du vuốt đầu cá voi. "Nếu thích, lần sau tôi sẽ mang thêm cho."

Cá voi có vẻ vui vẻ, bơi vòng quanh Lâm Thiên Du, nửa trên cơ thể phóng lên khỏi mặt nước - chúng thỉnh thoảng thích nhảy vọt ra khỏi mặt nước rồi rơi trở lại xuống nước.

Nhưng bây giờ, Đại Bạch chỉ nhảy lên một chút, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, rồi lại rơi xuống theo lối cũ.

Lâm Thiên Du chú ý đến động tác của nó, mí mắt cong lại. Cô đặt hai tay lên mõm cá voi, nghiêng đầu nhìn vào mắt nó và hỏi: "Bạn bè của anh đâu rồi? Tại sao chỉ có mình anh ở đây?"

Cô cũng không thấy cá voi nào khác dưới biển.

"Hức-" Lần này cá voi kêu liên tục vài tiếng, âm thanh cũng kéo dài khá lâu.

Tương ứng với đó, câu dịch cũng khá hoàn chỉnh.

Lâm Thiên Du sắp xếp lại ý nghĩa của câu được dịch kia trong đầu. Đại khái là: 'Chúng không thích ở đây nên đã bỏ đi vội vàng vào đêm qua.'... Hừm?

Bỏ đi vội vào đêm qua ư?

Những lời này dường như không vấn đề gì, nhưng nghe có vẻ hơi kỳ kỳ.

[Đại Bạch bị bầy cá voi ruồng bỏ rồi à?]

[Á à? Tôi không muốn thấy Đại Bạch lang thang cô đơn giữa đại dương đâu!]

Lâm Thiên Du nhẹ nhàng gõ ngón tay lên lưng cá voi. "Không bị ruồng bỏ đâu." Sau khi suy nghĩ, cô vẫn nói lại với fan những gì Đại Bạch đã nói.

Bầy cá voi thường không ruồng bỏ cá voi.

Nghe Lâm Thiên Du nói vậy, phần bình luận im lặng một lúc, rồi từ từ xuất hiện một dòng: [Xác nhận không thiếu chủ ngữ nào chứ? Ví dụ (tôi) không thích chúng ở đây nên (tôi đã) đuổi chúng đi vội vào đêm qua.]

[Haha cứu tôi với! Tôi xin phong cô là đại sư dịch ngôn ngữ cá voi.]

[Giỏi lắm, một con cá voi cô lập cả bầy à, đúng là có cậu rồi Đại Bạch.]

Lâm Thiên Du: “...”

Cô mím môi, nụ cười dần xuất hiện trên khuôn mặt, đành bất lực đưa tay lên trán, mặc dù nghe có vẻ không đáng tin nhưng sao cảm thấy hợp lý ghê vậy.

Nhận ra cô đang cười, Đại Bạch nghiêng đầu, kéo theo Lâm Thiên Du tựa vào nó cũng nghiêng theo. Đại Bạch giật đầu, lại sửa lại tư thế cho thẳng.

Đôi mắt Lâm Thiên Du cong lại. “Tôi đi kiếm đồ ăn đây, anh chơi trước đi.”

“Hức!”

Ấn xuống cái túi đang nổi lên, Lâm Thiên Du nín thở lặn xuống.

Lần trước khi ở đây bắt bào ngư, Lâm Thiên Du cũng đã thấy có hàu nhưng không có dụng cụ thì rất khó bứt bào ngư, chứ đừng nói là hàu.

Những con hàu nuôi có thể vớt lên cả vỏ, mở thẳng ra, dù vỏ không rớt cũng không sao.

Nhưng hàu trong biển thì rõ ràng không thể xử lý theo cách đó, một số lại bị chặn bởi những rặng đá nhô ra nên cô khó dùng sức.

Lâm Thiên Du dùng dao bắt đầu tách dần theo chỗ nối giữa vỏ hàu và rặng đá.

Sau khi lượm được nửa túi, Lâm Thiên Du nghĩ...thật sự cần cái rìu cho việc này.

Cảm thấy cổ tay rã rời, vừa định bơi lên hít không khí thì thoáng thấy một bóng đổ bơi qua kẽ hở dưới rặng đá.

Ngay cả trong ánh sáng kém dưới nước, Lâm Thiên Du cũng có thể nhận ra màu xanh đó.

Sinh vật biển xanh có thể xuất hiện ở đây...?

Lâm Thiên Du lặn nhanh xuống, nhìn qua kẽ hở của rặng đá. Không bất ngờ, cô phát hiện một con tôm hùm xanh.

Xác định vị trí, cô bơi thẳng lên, vượt qua rặng đá trên cùng, tóm lấy cái đuôi đang quẫy của tôm hùm xanh, mang nó theo khi nổi lên mặt nước.

Vừa ló đầu lên, tôm hùm xanh giật đuôi mạnh hơn, đập xuống mặt nước tạo thành tia nước bắn tung tóe.

Lâm Thiên Du thở ra, giơ con tôm hùm xanh lên cao hơn. Trong túi cũng đã khá nhiều rồi, thêm con tôm này là đủ ăn, nên cô không bắt thêm gì nữa.

Mang đồ ăn vào bờ, Lâm Thiên Du đặt túi và tôm hùm trên bãi cát rồi đi nhặt cành để nhóm lửa.

Trên bãi cát bây giờ ít người hơn, chỉ còn đạo diễn Tô nằm trên ghế dài dưới ô che nắng nghỉ ngơi, các khách mời đã đi theo nhóm đi tìm thức ăn.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 415: Chương 415



“Con tôm hùm này khá béo.”

Lâm Thiên Du quạt lửa bằng mũ, thổi bay những tia lửa nhảy múa đang từ từ đốt cháy.

Nấu tôm hùm có thể làm giống cách làm cua dừa như lần trước, đắp đất lên bên ngoài.

Nhưng Lâm Thiên Du vẫn còn đói nên không làm cầu kỳ như vậy. Sau khi xử lý xong con tôm, cô □□ nó trước và ngâm hai lần trong nước biển rồi cho vào lửa mà không bỏ vỏ, để hong khô trong đống lửa.

Trong túi vẫn còn khá nhiều hàu và nhím biển.

Nhím biển thì cô chỉ nhặt thử vài con, chúng mọc thành từng đám trên đáy biển, con nào cũng to hơn con nào.

Lâm Thiên Du hé tay năm ngón tay đo đạc: “Nhím biển loại này gần như to bằng nhím biển phân ngựa Ezo rồi.”

Nhím biển phân ngựa Ezo là loại lớn nhất trong các loài nhím biển, giá trị dinh dưỡng cao, giá tương ứng cũng cao.

Một con có thể bán được 800 NDT.

Trong lúc chờ tôm hùm chín, Lâm Thiên Du mổ nhím biển ra, dọn sạch phần ruột bên trong rồi đặt sang một bên, tiếp tục mổ con kế tiếp, gọi to: “Đậu Đậu, lại ăn nhím biển này!”

Không nghe thấy báo trả lời, nhưng bụi cây gần đó động đậy.

Chẳng mấy chốc, con báo ló đầu ra, cùng hai báo con cũng đang vật lộn với cành cây.

“Này.”

Lâm Thiên Du đổ một vài con nhím biển vào một vỏ nhím rồi đẩy đến trước mặt báo.

“...”

Con báo ban đầu đang rảo bước lại đây, khi chú ý tới những thứ đen nhọn đó thì bước chân dừng lại.

Khuôn mặt hiếm khi thay đổi biểu cảm của con báo hơi mở mồm ra, đồng tử cũng liên tục thay đổi, rõ ràng rất bàng hoàng.

Lâm Thiên Du vẫn đang cầm một con nhím trong tay ăn, thấy vậy không khỏi nhướn mày:

“Chẳng lẽ những sinh vật có lông trên cạn đều không thích nhím biển à?”

Ít nhất là vài con cô biết, trừ cá biển có thể miễn cưỡng chấp nhận một chút, còn lại đều là biểu cảm rất ghét nhím biển.

Đại bàng đuôi đỏ phải tính là thuộc về trên trời, chứ không phải là loài có lông xù xì trên đất liền.

So với phản ứng của báo hoa, những chú báo con không có phản ứng gì, chỉ đột nhiên nằm phục xuống, hạ thấp nửa người trên xuống, thở hơi vào nhím biển đen.

Toàn bộ lông trên người nó dựng đứng lên, giống như hai nhím biển cam mềm mại, đương hướng về phía con nhím biển đen phát ra cảnh báo.

Để tránh chúng thực sự lao vào nhau, chính xác là sợ móng vuốt của báo con sẽ văng vào gai của hải sâm bị thương, Lâm Thiên Du dùng tay nhặt con nhím biển đen lên để tự ăn.

“Chim ác là muốn ăn không...?”

Con chim ác là bị gọi tên liền quay đầu chạy trốn, vẫy đôi cánh hết sức có thể khiến nó bay lên được một chút, mới vừa rời khỏi mặt đất, liền lập tức rớt xuống, rầm một cái rơi xuống đất, không quan tâm gì khác, loạng choạng đứng vững lại rồi tiếp tục chạy.

Cả bóng lưng cũng toát lên vẻ hoảng hốt.

Lâm Thiên Du: "......"

Được rồi, tôi sẽ dịch tiếp phần còn lại:

[Ha ha ha ha biểu cảm của chị Lâm thật vô vọng.]

[Chúng không ăn thức ăn tôi cho! Tôi thích ăn lắm! Miễn là trong túi có đủ tiền, tôi có thể ăn nổ một trăm con trong một bữa.]

[Vậy có ai tìm ra loại nhím biển này là loại gì chưa, hòn đảo này có tất cả rồi, tại sao biển cũng có rất nhiều thứ như vậy.]

[Đưa tôi đến hòn đảo này đi, tôi rất thích kiểu sống giản dị như thế này, ăn tôm hùm nhím biển làm cơm hàng ngày.]

Báo hoa mai không hề có hứng thú gì với hải sản, không chỉ nhím biển mà cả các loại động vật thân mềm khác nó cũng không ăn.

Nghĩ đến tính kén ăn của báo hoa mai, nó là một chú mèo lớn đẹp kén ăn chỉ ăn thịt tươi sống mà, không ăn hải sản cũng rất bình thường.

Lâm Thiên Du đập vỡ vỏ tôm hùm xanh, thổi thổi rồi cắn trực tiếp vào miếng thịt lớn trên càng tôm, ăn thịt tôm hùm như ăn bánh mì, chỉ có điều hơi nóng.

Tôm hùm to, chỉ cần ăn thịt cũng đủ no rồi, huống hồ trước đó còn ăn sò sống và hàu sữa làm lót dạ.

Lâm Thiên Du bỏ vỏ nửa con tôm hùm đã làm sạch, xé hai lá chuối gói lại, tiếc là không mang theo cốc nước, nếu không bữa ăn này đã hoàn hảo rồi.

Cô đứng dậy mở một quả dừa, lúc bóc vỏ nghe thấy tiếng động dưới biển.

Cho dù không nhìn thấy cá voi xuất hiện, Lâm Thiên Du vẫn cảm thấy là cá voi đang vỗ nước, "Đại Bạch?"

"Oanh!" Cá voi nổi lên mặt nước, đẩy lên một thứ gì đó khác.

Cứu!

"Cứu?" Cứu cái gì?

Theo sóng biển đang dâng lên, thứ đó cũng lộ rõ toàn bộ hình dáng.

To màu xanh, khá dày, nhìn thoáng qua lúc đầu Lâm Thiên Du còn tưởng là nắp cống bị rong rêu bao phủ.

Kết quả khi bị sóng đánh lên bờ, “nắp cống” chậm rãi đưa móng vuốt ra ngoài thăm dò, Lâm Thiên Du mới phản ứng được, đó là một con rùa biển.

"Vẫn còn sống." Lâm Thiên Du chú ý thấy đầu rùa rút vào bên trong, có gì đó giống như sợi dây, rối tung lên, nên vô thức đưa tay muốn bắt lấy, con rùa biển lại càng lo sợ mà co vào bên trong hơn.

Đầu ngón tay cô dừng lại, "Đừng sợ, tôi chỉ muốn giúp anh cởi mấy thứ trên cổ đi."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 416: Chương 416



Nhìn chất liệu và độ mỏng, giống như lưới cá bị đứt, cũng có thể là túi nhựa hoặc rác thải biển khác.

Xung quanh hòn đảo trong một khoảng nhất định đều có người chịu trách nhiệm vệ sinh, không có rác thải biển nổi trong nước, lưới cá trên cổ rùa có lẽ đến từ nơi khác.

Sau một lúc, rùa biển chậm rãi thò đầu ra, đôi mắt hướng lên trên, cẩn thận nhìn cô.

Đứng ở góc độ những sinh vật yếu ớt nhìn con người, hình dáng khác biệt so với chúng sẽ đem lại áp lực cho động vật.

Lâm Thiên Du ngồi xuống, rất khó có thể nhìn ngang tầm, chỉ có thể hạ thấp bản thân xuống càng nhiều càng tốt, "Đừng sợ, để tôi xem cái này là thứ gì."

Rùa biển dường như đang vật lộn với bản thân, đang do dự, thấy tay Lâm Thiên Du đến gần, vẫn vô thức rút lui, nhưng sau đó không đợi cô phản ứng, lại cố gắng thò đầu ra.

Lâm Thiên Du nhìn trái phải, dùng dao mở ra mấy con sò còn sống, lấy miếng thịt sò cho nó ăn, "Này, anh ăn chút gì đã."

Để chuyển hướng sự chú ý của con rùa.

Vẫn cảnh giác, con rùa biển vô thức cắn lấy miếng sò sống, rồi không cử động nữa.

Nhân cơ hội này, Lâm Thiên Du dùng đầu ngón tay kẹp lấy một sợi dây ở mép, theo sợi dây đó nhìn vào bên trong, mới phát hiện lưới cá quấn thành vài vòng không biết bằng cách nào, bị quấn khá lâu rồi, đã chìm vào trong thịt con rùa.

Chỉ nhìn cũng rất đau rồi.

[Ôi trời ơi tội nghiệp quá, quấn cái thứ đó vào cổ, tự mình lại không thể giải phóng ra được, lại là một thứ sẽ không phân hủy trong vài trăm năm.]

[Nếu không gặp chị Lâm, có lẽ con rùa biển sẽ mang theo cái này cả đời.]

[Thật đáng chết!!! Những kẻ vứt rác bừa bãi xuống biển thật đáng chết!]

......

Công cụ sắc nhọn duy nhất Lâm Thiên Du có trong tay là con dao lam, nhưng lưỡi dao hướng lên sẽ khiến lưới cá trên cổ rùa siết chặt hơn, còn hướng xuống thì không thuận tiện để cắt.

Đang suy nghĩ làm thế nào để cắt, bên cạnh có một tiếng động nhẹ, giống như có gì đó rơi xuống bãi biển.

Cô liếc nhìn, phát hiện là một cái kéo.

Lâm Thiên Du đột nhiên ngẩng đầu lên, không xa Tô Vũ Hành vẫy tay với cô, “Mượn tạm cái này cho cô đấy, xong việc nhớ trả lại tôi.”

“Được.” Lâm Thiên Du cười đáp lời.

Có kéo thì dễ làm hơn rất nhiều, lại còn là cái kéo mới tinh chưa mở bao bì, rất sắc, cắt dây lưới cá cũng rất dễ dàng.

Cắt một lối vào, Lâm Thiên Du không kéo mạnh, mà nắm hai đầu tách rời ra hai bên, không làm trầy xước vết thương.

“Xong rồi.” Gói kéo và lưới cá lại với nhau, Lâm Thiên Du kiểm tra vết thương.

May mắn là không nghiêm trọng lắm.

Trước đây Lâm Thiên Du từng đọc tin tức tương tự, là bị gì đó quấn quanh mai rùa, thời gian khá lâu, con rùa biển được phát hiện lúc đó, mai đã bị co lại từ giữa, thứ bị quấn khiến sự phát triển của rùa bị hạn chế, khi phát hiện thì đã quá muộn.

Lưới cá quấn quanh cổ con rùa này, theo thời gian, cũng sẽ ngày càng chìm sâu vào trong thịt, cho đến khi rùa không còn phát triển được nữa.

May mắn là đã cắt kịp thời, với khả năng tự chữa lành của rùa biển, sau một thời gian những vết lõm do dây thừng để lại có lẽ vẫn có thể phục hồi như ban đầu.

Con rùa há miệng ra, nhưng không phát ra tiếng động, thứ trói chặt cổ nó đã được cởi bỏ, nó có thể cảm nhận được điều đó.

Có vẻ như muốn nói gì đó với Lâm Thiên Du, nhưng với tư cách là một loài bò sát, cho dù trong tình huống này cũng không thể phát ra tiếng động.

Lâm Thiên Du gỡ mấy sợi rong biển móc vào mai rùa, "Lần sau gặp vấn đề gì không thể tự giải quyết được thì có thể đến tìm tôi ở đây, hay......tìm Đại Bạch. Tất nhiên, tôi vẫn hy vọng anh có thể luôn khỏe mạnh, không còn bị những thứ này vướng víu nữa.”

Cho nó thêm hai con sò sống, Lâm Thiên Du hạ giọng: "Ăn thêm chút, bồi bổ lại đi."

Thứ gì đó quấn chặt cổ ảnh hưởng đến việc ăn uống, con rùa cắn chặt hai con sò, ăn ngấu nghiến.

Cứu rùa đến cùng, Lâm Thiên Du còn gỡ sạch rong biển bám trên mai nó, vẫn không quên căn dặn fan: “Người không chuyên không nên tự tiện giúp chúng gỡ rong biển. Nhưng tôi là chuyên gia, mọi người đừng bắt chước.”

[Nếu cô không nói, tôi đã quên rồi đấy, Lâm Lâm có được tuyển dụng chưa?]

[Chúc mừng!]

[Lạ nhỉ, tại sao giống như cá voi lưng gù và rùa biển là sinh vật biển nhưng trên người cá voi trắng lại không có rong biển?]

[Đã từng thấy ai dám bóc sơn tàu lửa xanh chưa, liệu có người dám bóc Tàu Cao Tốc không?]

Thực ra, trên cơ thể một số cá voi trắng cũng có rong biển, nhưng ít hơn nhiều so với cá voi lưng gù, cũng có con như Đại Bạch, quá hoạt động, không có chút rong biển nào, sạch sẽ.

Hơn nữa, cá voi trắng có tập tính sống theo bầy đàn, chúng va chạm vào nhau để đập bỏ rong biển.

Đối với rong biển, dòng ch** n**c do vật chủ tạo ra trong quá trình di chuyển là kẻ thù lớn nhất, tốc độ bơi lội của cá voi trắng cũng rất nhanh, sự kết hợp của một vài lựa chọn không phù hợp này dẫn đến việc rong biển thường lựa chọn cá voi lưng gù hơn.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 417: Chương 417



Sau khi giúp làm sạch rùa biển, Lâm Thiên Du nói: “Xong rồi, quay về đi.”

Rùa quay đầu nhìn ra biển, chậm rãi nâng chân trước lên, vỗ nhẹ lên lòng bàn tay Lâm Thiên Du đưa ra, mới xoay người đi về phía đại dương.

Trên đất liền, tốc độ di chuyển của rùa biển chậm hơn nhiều so với dưới biển, bốn cái chân bò tới, chỉ khoảng 70 mét một giờ.

May mắn không phải đi bao xa đã gặp sóng biển đánh vào bờ, ngồi nhờ xe theo luồng nước rút ra biển.

Tiễn rùa biển trở lại biển cả.

Lâm Thiên Du ngồi trên bãi biển, xoa hai bắp chân tê rần khi ngồi chồm hổm lâu.

Ở bờ biển một lúc, quần áo dính nước giờ đã khô gần như hoàn toàn.

Để tóc ướt xõa xuống vai, những ngọn tóc vẫn đang nhỏ giọt nước, cô vặn tóc ướt lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: “Gần tối rồi, đến lúc đi săn. Bây giờ nhiệt độ khá lý tưởng.”

Trước khi mặt trời lặn, vẫn còn khá nhiều động vật ăn cỏ hoạt động bên ngoài.

Một số loài được bảo vệ ở đây cô không được đụng đến, ngoài ra, vẫn còn nhiều con mồi có thể bắt trên đồng cỏ.

Ngày mai là khi bầy sói dọn đến bên này.

Buổi chiều trời nắng nóng, một lúc bắt quá nhiều con mồi, không có đủ lá cây để bao gói, đến lúc đó phải giũ sạch lá cây trên cây quanh đây cho xem.

Tính toán thời gian, bây giờ ra ngoài, càng về sau nhiệt độ càng thấp, con mồi còn lại để ngày mai xử lý cũng được.

“Đại Bạch, tôi phải về rồi.” Lâm Thiên Du vẫy cao tay chào.

“Kêu!”

\--- Lâm Thiên Du không biết chính xác bầy sói có mấy con sói, nhưng xét theo lần trước cô thấy, ít nhất cũng phải hơn mười con.

Quy mô không nhỏ, có thể coi là một bầy lớn.

Trong tình huống này, con mồi cần chuẩn bị chắc chắn phải nhiều hơn.

Tính theo lượng thức ăn của một con sói, Lâm Thiên Du cần chuẩn bị ít nhất vài con mồi, còn phải tính đến việc mình thiếu len nữa, nên... cô đặt mục tiêu vào đàn cừu.

Sau đó, người xem trực tiếp chứng kiến Lâm Thiên Du ra tay với đàn cừu.

Không nhắm vào bất kỳ một đàn cừu nào, rất đồng đều, rất công bằng, không có sự thiên vị nào, tìm thấy đàn cừu nào cũng mang một con về.

[A, cái này, tôi...... đàn cừu à.]

[Rừng nhiệt đới có kẻ giết trâu nước, đồng cỏ có tên giết cừu, tôi thực sự sẽ chết cười mất.]

[Cừu thật đáng yêu, tại sao lại ăn thịt cừu, để lại hai cẳng cho tôi nhé, để hai khúc xương sườn làm canh, cám ơn.]

[Thực sự thích cảm giác tự tay làm ra thức ăn đầy đủ, nuôi thú nhà lông xù xì như thế này, mơ ước cả đời tôi đấy.]

......

Tâm trạng Lâm Thiên Du khá tốt, cô hát nhỏ ca khúc trên đường về, vừa thấy sói thảo nguyên đang ngồi trước cửa.

"Sói con về rồi à.” Cô ra hồ rửa tay rồi mới qua xoa cái đầu lông xù xì, “Đói không? Tôi vừa bắt được cừu.”

Sói thảo nguyên l**m tay cô, “Ù ù.”

Không xa, một con Linh dương nằm đó, có lẽ là con mồi sói con mang về.

Cô ôm sói con sờ cái bụng, nó ăn no rồi nên không cắt thịt cho, cúi đầu hôn lên tai nó, nói: “Để dành, tối đói thì ăn.”

Kể cả con linh dương của sói con, toàn bộ con mồi đều được cất vào nhà lá.

Lâm Thiên Du mở một cái khăn tắm nén, đơn giản tắm rửa sơ qua, “Lô hội gần hết rồi.”

Không tìm thấy cây xà bông, có thời gian phải đi tìm thêm lô hội hoang dã.

Phía đồng cỏ, cây cối thưa thớt hơn, không biết có cây xà bông hay không.

Lâm Thiên Du phủi sạch quần áo đã giặt, treo lên phơi.

Sói thảo nguyên lại gần cọ cọ vào cô, vòng qua chân thân mật.

“Ngoan.” Lâm Thiên Du cúi xuống bế sói con lên, so với lúc ở rừng mưa phía trước, bây giờ bế nó hơi vất vả.

Chủ yếu vì hôm nay chạy qua chạy lại giữa biển đảo và đất liền, săn bắn bận rộn quay cuồng, tiêu hao thể lực tất nhiên cũng rất lớn.

May mắn là sói con con rất ngoan, khi bị bế nó nằm im không cử động, ngay cả những cái chân không biết để đâu cũng nhẹ nhàng đặt lên vai cô.

“Ù ù.”

Bế theo sói con về, cô suy nghĩ có nên đun thêm nước không.

Đi ngang bụi cây, bước chân dừng lại.

“Ừm? Lúc nãy có cái gì đó...”

Không biết cô đang nói gì, sói con nghiêng đầu.

“Không có gì, tôi rất muốn nhìn thấy có thứ gì đó.” Lâm Thiên Du nghi ngờ trong lòng, đặt sói con xuống, ngồi xuống nhìn kỹ, quả nhiên, phát hiện trong đám cành lá rối tung thêm một sợi lông vàng nhạt, “Ra là anh à. Sao lại trốn trong đó thế?”

Sói Tasmania màu vàng thích ở trong môi trường như thế này, có vẻ như môi trường kín khiến nó cảm thấy an toàn.

Nghe thấy tiếng động, sói Tasmania không những không ra ngoài mà còn lùi sâu vào trong thêm vài bước.

Sau một lúc, có lẽ nghe bên ngoài im ắng, tò mò thò đầu ra nhìn, rồi vô tình đối mặt với ánh mắt Lâm Thiên Du.

Nó lúng túng muốn rút lui trở lại, nhưng có vẻ đã lùi đến tận cùng, phía sau không còn đường nữa.

“Anh không sợ sói con nhưng sợ tôi.” Lâm Thiên Du nghiêng đầu dựa vào sói thảo nguyên, cảm giác này khá mới lạ, đối với sói Tasmania từng thuộc hàng “thú dữ”, kẻ gây ra mối đe dọa với nó phải là sói con chứ.

Sói Tasmania trốn trong đó, im lặng.

Lâm Thiên Du hỏi: “Thật sự không chịu ra à?”

“Được rồi, các anh chờ tôi một chút.” Lâm Thiên Du quay người đi lấy đồ.

Bình luận trực tiếp: [???]

Theo ghi chép lịch sử, sói Tasmania là loài động vật sống đơn độc, sói Tasmania rất giống sói Tasmania nên cũng có thể đoán là sống đơn độc.

Lâm Thiên Du nói đủ cho “các anh” ăn, câu nói này, kết hợp với thông tin mọi người tìm trên mạng, rõ ràng có gì đó không đúng.

Nhưng Lâm Thiên Du đang tập trung cho ăn không vội giải thích cho fan, cô đưa cẳng cừu trong tay ra trước một chút, “Quay lại đi, sắp tối rồi.”

Dưới sự thúc giục nhẹ nhàng của Lâm Thiên Du, sói Tasmania bước ra, thậm chí còn không liếc nhìn cẳng cừu, tiến lên cọ cọ vào cổ tay cô.

Điều này khiến Lâm Thiên Du hơi bất ngờ, cô chưa kịp phản ứng, đầu ngón tay dừng lại, sói Tasmania cũng đột ngột đông cứng.

Thấy Lâm Thiên Du không có phản ứng gì, sói Tasmania mới bình tĩnh lại tiếp tục cọ cô, giống như đã đưa ra quyết định gì đó, nhẹ nhàng cắn lấy tay áo cô.

“Ù ù...”
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 418: Chương 418



Yên lặng, im lặng một lúc, sói Tasmania nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, "Ao".

Lâm Thiên Du sững sờ, "Anh muốn dẫn tôi đi à?"

Con sói Tasmania giống như cắn vào vạt áo của cô, đi ra từ bụi cây, đáp lại thấp thấp một tiếng, quay người chạy về phía bên phải.

"Truy Phong!" Lâm Thiên Du vội đứng dậy cưỡi ngựa, "Theo nó xem thử."

“Ú ú!”

Lâm Thiên Du đã đoán được rằng nơi ở của con sói Tasmania giống này có những con khác cùng loài.

Một con sói Tasmania giống trưởng thành, đang ở độ tuổi sung sức, sống đơn độc và không có thói quen tích trữ thức ăn, chúng khi đi săn ngoài kia thường là bắt con mồi và ăn ngay tại chỗ, nếu có nguy hiểm xung quanh có thể sẽ cắn con mồi rồi đi đến nơi an toàn gần đó để ăn xong rồi rời đi.

Nhưng con sói Tasmania giống trước mắt này, mỗi lần đều mang con mồi về.

Ngay từ con gà đầu tiên đã như vậy.

Chắc chắn là nó mang về cho nhà.

Sói Tasmania rất ghét con người, và tính cách thận trọng, nơi chúng trú ẩn cũng khó tìm đến mức bất thường.

May mắn là Truy Phong cũng theo ra, nếu không thì đi theo con sói Tasmania giống, rất nhiều con đường mà không thể đi qua được.

Không lạ gì nó có thể tránh được sự giám sát của trạm cứu hộ, nơi như thế này, việc lắp đặt camera giám sát cũng rất khó khăn.

Cành cây gai không biết từ lúc nào đã quệt qua tay áo của cô.

Cuối cùng con sói Tasmania giống đó dừng lại không xa, và Lâm Thiên Du xuống ngựa, vô tình đưa tay lên vỗ nhẹ lá cây dính vào người, đầu ngón tay vô ý móc vào chỗ rách trên áo khiến cái lỗ thủng lớn nhất đó lộ ra bên ngoài còn có dây chỉ đang bay phất phơ.

Cô không để ý những chuyện đó, mà đạp xuống mặt đất tương đối bằng phẳng và mềm mại bên dưới chân, "Đoảng quá, quên mất chân cừu rồi."

Sói Tasmania giống quay lại dẫn đường, Lâm Thiên Du chỉ lo theo kịp, đánh mất hẳn những chân cừu ở trên mặt đất.

"Ú ù..." Con sói Tasmania giống dùng chân trước gãi gãi những búi cỏ phía trước, từ từ xới tung ra.

"Ở đây à?" Lâm Thiên Du thấy vậy cũng đến giúp nó cùng xới.

Nhìn xa xa, nơi đây giống như một đống rơm rạ lộn xộn, dựa vào rừng và bụi cây, chất đầy lá khô.

Xới đến nửa chừng, Lâm Thiên Du nghe thấy bên trong âm thanh ồm ồm, tiếng đáp lại thấp.

[Có phải nơi đây là nhà của sói Tasmania giống không nhỉ? Ai mà tìm ra được nơi này chứ.]

[Quả nhiên trốn giấu thật kín đáo, kẻ săn trộm cũng khó lần mò tới.]

[Xới nhanh lên xới nhanh lên, thế này thì không thở được đâu, không lẽ đây là hang trú ẩn sụt lở nên mới kiếm chị Lâm nhờ cứu à.]

Lâm Thiên Du dọc theo một vị trí mà xới, đầu ngón tay chạm phải khoảng trống, vén những thứ đó ra, đống rơm rác lởm chởm phía trong thật ra lại là một thế giới khác.

Không biết bên trong có thứ gì đỡ, Lâm Thiên Du ngón tay hướng lên trên, chạm vào mép đá, không phải một hang đá hoàn chỉnh, giống như đống đá chất đống.

Cỏ và lá bên ngoài giả trang, không gian bên trong còn không nhỏ.

Không gian kín không có mùi khó chịu, không khí nóng lẫn với mùi tanh nhẹ.

Sói Tasmania giống đang nằm trong ấy, yên tĩnh nằm trên cỏ, nhìn lên có vẻ lười biếng, không phải là thư giãn, mà cứ như yếu sức đến mức không còn chút sức lực nào.

Không xa con sói Tasmania giống kia, lá dùng để bọc thỏ vẫn còn dang ra, trên đó còn vài con thỏ chưa ăn hết.

Bên trong xem ra còn khá sạch sẽ.

Con sói Tasmania giống bên ngoài từ lối vào đi vào, hạ thấp đầu cọ vào con đồng loại, rồi có vẻ căng thẳng nhìn về phía Lâm Thiên Du.

"Nó bị thương à?" Ánh sáng bên trong không tốt, Lâm Thiên Du chỉ có thể thử đưa tay vào, muốn đem con sói Tasmania kéo ra ngoài.

Sói Tasmania màu vàng dùng chóp mũi cọ vào bạn đồng hành mình.

Ngay khi đầu ngón tay Lâm Thiên Du chạm vào con sói Tasmania giống, nhiệt độ không bình thường đem lại cho cô một cảm giác cảnh giác, "Đang sốt à?"

Luôn ở trong môi trường nhiệt độ cao, thân nhiệt của sói Tasmania giống cũng bị ảnh hưởng.

Lâm Thiên Du chỉ có phỏng đoán, không dám kết luận chắc chắn, vẫn thận trọng vuốt nhẹ đầu con sói Tasmania giống, "Đừng sợ, tôi mang anh đi gặp bác sĩ nhé."

Con sói Tasmania giống đang nằm không nhúc nhích, chỉ nhấp nháy mắt, còn lại hoàn toàn không phản ứng, cũng có thể do đau quá mà kiệt sức, không thể cử động được.

Lâm Thiên Du bế con sói Tasmania giống ra ngoài, con sói Tasmania vàng không rời mắt nhìn động tác của cô.

Nhờ ánh sáng bên ngoài, Lâm Thiên Du nhanh chóng kiểm tra đơn giản con sói Tasmania, không có vết thương ngoài, nhưng nhiệt độ cơ thể rất cao, không bình thường.

Nguyên nhân cụ thể nó gặp vấn đề gì, là điều mắt thường không thể thấy được, Lâm Thiên Du dùng áo khoác bọc con sói Tasmania đang bệnh lên, giải thích rằng: "Tình trạng của nó không được tốt lắm, tôi mang hai anh đi bệnh viện nhé?"

Sói Tasmania vàng ngẩng đầu lên, Lâm Thiên Du cúi xuống đưa con sói Tasmania đang bệnh qua, nó ngửi ngửi đồng loại của mình, kêu thấp: "Ú ù..."

Con sói Tasmania đang bệnh há miệng, l**m con sói Tasmania vàng một cái, động tác đơn giản này dường như đã hao hết toàn bộ sức lực của nó.

Sau đó, Lâm Thiên Du bế con sói Tasmania quay người đi ngay, đồng thời liếc mắt để ý phản ứng của con sói Tasmania màu vàng.

Mặc dù cô đã giải thích là đi đưa sói Tasmania giống đi bệnh viện, nhưng nếu con sói Tasmania vàng không tin cô thì có khả năng sẽ cho rằng hành động hiện tại của cô là có ý định bắt trộm đồng loại của nó đi.

Để tránh hiểu lầm, Lâm Thiên Du từng bước đi rất thận trọng.

Con sói Tasmania màu vàng chỉ bám sát theo, không có ý định cướp lại, Lâm Thiên Du mới nhảy lên lưng ngựa:

"Truy Phong, đến trạm cứu hộ."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 419: Chương 419



Chương 419: Chim ưng chân đỏ tức xì khói (2)

Nhảy ra khỏi bụi cây rậm rạp, Lâm Thiên Du cưỡi ngựa vằn siết chặt áo khoác hơn, ôm chặt hơn con sói Tasmania, sói thảo nguyên và sói Tasmania màu vàng chạy phía sau.

Trong khi đó, cô lấy đồng hồ gửi tin nhắn cho Bùi Chiêu.

Xét tính cách của sói Tasmania, Lâm Thiên Du còn nhấn mạnh thêm một câu ở cuối tin nhắn:[Để tránh làm phiền chúng, số người có mặt càng ít càng tốt.]

Bùi Chiêu: [Để tôi sắp xếp.]



Trạm cứu hộ trên đảo không xa lắm.

Do đồng cỏ rộng rãi, thuận tiện quan sát nên đã thiết lập hai trạm cứu hộ.

Trạm cứu hộ nơi Bùi Chiêu đang ở rất gần hạ lưu sông, Lâm Thiên Du trên đường không dám dừng lại, ngựa vằn chạy hết tốc lực, khi nhìn thấy trạm cứu hộ không xa, vô thức chậm lại.

Nhà cửa do con người xây dựng, trong mắt ngựa vằn đó là lãnh thổ của con người, nên ngựa vằn không dám đến gần một cách liều lĩnh.

Lâm Thiên Du ngẩng đầu không thấy ai, thậm chí trong lều an ninh ở cửa cũng không có bóng dáng, nhưng cửa đang mở, cô vỗ vỗ cổ ngựa vằn:

"Chạy vào trong!"

Giữa sự e ngại lãnh thổ của con người với việc nghe theo Lâm Thiên Du, Truy Phong không do dự chọn cái sau, hí dài một tiếng rồi tăng tốc.

Chạy thẳng qua vài bậc cầu thang ở cửa, xông vào phòng lớn.

Bùi Chiêu và một bác sĩ mặc áo choàng trắng đang đợi ở đó.

Lâm Thiên Du nhảy xuống ngựa, Bùi Chiêu vẫn đang điện thoại sắp xếp điều gì đó, thấy có người vào, nghiêng đầu ấn điện thoại vào vai, vội vã đẩy chiếc giường bệnh lên phía trước:

"Đây đây đây, đặt nó lên mau."

Đã yêu cầu ít người, Bùi Chiêu chỉ giữ lại mình và bác sĩ.

Nhưng ngay cả như vậy, khi nhìn thấy hai người xa lạ, con sói Tasmania đang bệnh vẫn run lên một chút.

Khó khăn vặn vẹo đầu, chui vào lòng Lâm Thiên Du, như là tránh xa sự tiếp cận của con người.

"Ngoan, không sao đâu". Lâm Thiên Du xoa nhẹ cơ thể run rẩy trong tay, "Sẽ khỏi thôi, đừng sợ".

[Con sói Tasmania giống khi đối mặt với Lâm Lâm hình như không sợ như thế này nhỉ, chuyện gì vậy?]

[Có phải là con sói chăm sóc nó, đã kể với nó về chị Lâm không?]

[Ờm... Tôi phát hiện ra một con người, cô ấy có thể hiểu những gì tôi nói, tôi muốn tìm cô ấy để cứu cậu, con người đó đã cho tôi thức ăn, cô ấy là con người tốt'.]

[Trời ơi! Nói thế này mắt tôi đã ướt rồi.]

Lâm Thiên Du vừa dỗ dành nhỏ nhẹ, vừa đặt sói Tasmania giống lên giường bệnh, nó vẫn run và nhìn chằm chằm vào cô.

"Tôi đây, đừng sợ, tôi vẫn luôn ở đây mà".

Tay Lâm Thiên Du luôn đặt trên người con sói Tasmania, thỉnh thoảng vuốt nhẹ, rồi lại nhìn lên ra hiệu cho bác sĩ tới gần.

Điều bác sĩ sợ nhất khi khám bệnh cho động vật là chúng giật giật, vùng vẫy.

Một số động vật tính khí thất thường thà tự làm hại bản thân còn hơn để bác sĩ lại gần.

Cho nên, trước đó bác sĩ cũng không dám làm bất cẩn, nhưng các thiết bị kiểm tra vẫn được cầm sẵn trong tay.

Ngay lúc này liền lên đứng thẳng phía sau con sói Tasmania.

Con sói Tasmania yếu ớt quay đầu sang một bên, chưa kịp nhìn rõ mặt bác sĩ thì bàn tay của Lâm Thiên Du đã đặt lên mắt nó trước.

Lâm Thiên Du quỳ xuống một nửa, cằm tựa lên thành giường, nghiêng đầu ngang tầm mắt nó, "Cô ấy sẽ không làm hại anh đâu, tin tôi, cô ấy đến để cứu anh."

Con sói Tasmania nhắm mắt lại, không vùng vẫy.

Tay Lâm Thiên Du vừa xoa nhẹ qua mắt, trán nó dần dần.

Trong rừng mưa, sói thảo nguyên từng sống trong trạm cứu hộ, chuyển đến đây cũng thích nghi môi trường trong trạm cứu hộ rồi mới được thả về, nên nơi này với sói con là rất quen thuộc.

Huống hồ Lâm Thiên Du còn ở trong đó, nó không chút do dự cùng ngựa vằn chạy vào.

Nhưng so sánh với đó, sau khi leo lên cầu thang, con sói Tasmania màu vàng liền chồm người lên, cũng vì trong đó xuất hiện hai người mà dừng bước, chỉ là do dự vài lần rồi vẫn chạy vào, chầm chậm bước đến bên giường dừng lại.

Sau khi chú ý thấy vậy, Lâm Thiên Du tránh sang một bên, nhường chỗ cho nó.

Lần này con sói Tasmania màu vàng không do dự, chân trước đặt lên thành giường.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ đặt ống nghe xuống, "Phổi vẫn chưa có âm ếch, nhưng trạng thái tinh thần có vẻ không lạc quan lắm, đưa đi cấp cứu trước đã."

Nghe vậy Bùi Chiêu tiến lên, động tác của anh bị con sói Tasmania bắt lấy, con sói Tasmania nằm trên giường ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ cảnh giác.

Sợ k*ch th*ch nó, Bùi Chiêu bước chân một chút.

"Để tôi đẩy nhé." Lâm Thiên Du lập tức đứng thẳng dậy.

"Theo tôi đi." Bác sĩ gật gật đầu, rồi nói với Bùi Chiêu: "Anh đi báo đám Tiểu Tống phòng 6 tập trung nhé, nhóm của Tiểu Ngô giải tán rồi."

Bùi Chiêu ừ một tiếng: "Được".

Trước khi sói Tasmania giống đến trạm cứu hộ, chỉ dựa vào hình ảnh trong phòng trực tuyến, bác sĩ đã chuẩn bị sẵn các nhóm cụ thể, đợi kiểm tra xong sói Tasmania giống ra sao, tình huống cụ thể nào thì lựa chọn nhóm cứu hộ tương ứng, dùng người luôn, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian.

Đưa sói Tasmania vào phòng cấp cứu, các bác sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng ào tới.

Lâm Thiên Du đè xuống mắt con sói Tasmania thêm chút nữa, đồng thời không quên vỗ vỗ vào con sói Tasmania màu vàng bên cạnh để trấn an.

Chú ý thấy bác sĩ nắm chân con sói Tasmania, Lâm Thiên Du đưa cánh tay sang ngang qua để ngăn lại, cho dù bây giờ sói Tasmania có vẻ như không nguy hiểm gì, cũng phải phòng ngừa trường hợp đột nhiên bừng bừng giận dữ ngoài ý muốn.

Cô hỏi: "Có tiêm thuốc mê không?"

Bác sĩ lắc đầu, "Tình trạng nó như thế này không thể tiêm thuốc mê, nghi là nhiễm trùng đường hô hấp dưới đang có dấu hiệu tiến triển thành viêm phổi, có biểu hiện phản ứng đường thở cao."

Trong tình trạng như vậy tiêm thuốc mê có nguy cơ cực kì cao.

Dễ gây co thắt thanh quản, trường hợp nghiêm trọng hơn thậm chí gây dừng tim bất ngờ vì hô hấp.

Bác sĩ nói: "Sau này cần phiền cô... kiểm soát một chút."

"Được." Lâm Thiên Du rảnh tay ra, nắm chân con sói Tasmania lấy máu.
 
Back
Top Bottom