Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 270: Chương 270



Số lượng người xem trực tiếp phòng chat trực tiếp của Lâm Thiên Du rất cao.

Cho dù đoàn phim đã tuyên bố kết thúc quay phim tập 1 của Hoang dã, vẫn có rất nhiều người ở lại trong phòng chat, không rời đi.

[Khi livestream tôi gần như treo 24 tiếng, cho dù có xem hay không tôi vẫn treo, bây giờ không có gì để xem, trong lòng trống rỗng quá.]

[Ăn cơm cũng không thấy ngon!]

[Hu hu... Chị Lâm nói sẽ livestream ngẫu hứng, nhưng thường chị live theo giờ, tôi nghi ngờ chị nói livestream sau giờ làm là để lừa chúng tôi thôi.]

[Đã 3 tiếng 56 phút 27 giây không nhìn thấy chị Lâm.]

Dòng bình luận liên tục hiện lên, cho dù không có người livestream, fan vẫn trò chuyện với nhau trong phòng.

Đang lúc mọi người hào hứng trò chuyện, phòng livestream đã kết thúc đột nhiên có hình ảnh.

Một chú gấu trúc nhỏ màu nâu đỏ cuộn đuôi lại, chú gấu trúc nhỏ kia dang rộng hai tay, miệng liên tục phát ra tiếng "Ù ù".

Gấu trúc đỏ khác với gấu trúc, một là họ gấu, còn một là họ gấu trúc dỏ, vẫn có sự khác biệt lớn.

Bề ngoài giống mèo nhưng to hơn và tròn hơn mèo, chúng cũng sống trong rừng trúc, toàn thân màu đỏ nâu, mặt tròn, trên mặt còn có hoa văn màu trắng, bốn chân màu đen, đuôi lông xù và dày.

- "Có hai chú gấu trúc nhỏ đang cãi nhau."

Giọng nói của Lâm Thiên Du vang lên trong phòng chat, nhưng mọi người chỉ nhìn thấy gấu trúc nhỏ, không thấy bóng dáng Lâm Thiên Du.

[Trời ơi! Đây là thật sao, thật sự livestream rồi à!]

[Cảm giác như đang mơ vậy, wa wa tôi nhảy cao 3 thước để ăn mừng luôn đây.]

[Chị Lâm thật sự chăm chỉ quá! Tôi sai khi nghi ngờ chị rồi orz... ]

Hơn là cãi nhau, đúng hơn là hai chú gấu trúc nhỏ đang trao đổi không lịch sự lắm, một chú nói xong chú kia mới lên tiếng.

Cậu một câu, tôi một câu, nếu Lâm Thiên Du không nghe hiểu chúng nói gì, cảnh tượng này sẽ giống như đang trò chuyện hơn.

Lâm Thiên Du chú ý thấy một trong hai chú gấu trúc chỉ có một chân sau, cho dù vậy, nó vẫn dựa vào cánh tay đỡ trên thân tre, đứng trên một chân mà khí thế vẫn không giảm.

Cô cố ý nói nhỏ giọng, nhưng khu rừng trúc quá yên tĩnh, động vật có thính giác nhạy bén rung đôi tai, cảnh giác nhìn về phía cô.

Lâm Thiên Du cong mắt cười, thân thiện chào hỏi, "Chào."

Gặp người ở đây, hai chú gấu trúc nhỏ chẳng hề bất ngờ, thậm chí rất bình thản quay đầu lại tiếp tục cãi nhau.

Đây được coi là thiên đường do con người tạo ra cho động vật bị thương, chúng thường gặp người nên sẽ không cảm thấy shock cũng dễ hiểu.

Lâm Thiên Du mở ba lô, ở bên trong lục tìm rồi lấy ra một hộp trái cây cắt sẵn, đưa về phía hai chú gấu trúc, "Mệt vì cãi nhau rồi phải không, không ăn một chút gì sao?"

Trong hộp trái cây cắt sẵn pha sữa chua. Sau khi trái cây ngâm sữa chua lâu sẽ ch** n**c, sẽ ảnh hưởng đến vị sữa chua, nên khi chuẩn bị món tráng miệng, trạm cứu hộ để riêng trái cây và sữa chua, lúc nào ăn mới trộn lại thôi.

Lâm Thiên Du không đổ sữa chua, chỉ đưa trái cây, động vật cũng có thể ăn.

Thấy chúng không cử động, Lâm Thiên Du lại nói: "Đi mà, đừng ngại."

Chú gấu trúc đỏ một chân nhìn trái nhìn phải, không thấy đồng loại xuất hiện, lại nghe Lâm Thiên Du nói chuyện, lần này rất ngạc nhiên nhìn cô, "À ùm?"

"Đúng đấy, tôi đang nói chuyện đấy." Lâm Thiên Du nghiêm túc trả lời câu hỏi của nó, lại lắc lắc hộp trái cây trên tay, "Thử chút này nhé? Đều là trái cây tươi lắm."

Để chứng minh điều mình nói là thật, Lâm Thiên Du tự cắn một miếng táo, giòn tan, mát lạnh thơm ngon.

Hai chú gấu trúc đỏ nhỏ cũng không cãi nữa, nhìn nhau, đôi mắt đen loé lên, không biết cuộc trao đổi ánh mắt đã đi đến kết quả gì.

Có thể là quá chăm chú trao đổi, đến khi Lâm Thiên Du đi tới cạnh chúng cũng không để ý.

"Ú ú!"

Sự đột ngột áp sát của cô khiến hai chú gấu trúc nhỏ cùng đứng dậy, dang rộng hai tay.

"Đừng sợ." Lâm Thiên Du dừng lại ở khoảng cách chưa đầy nửa mét, đẩy hộp trái cây về phía chúng.

Hình như nhận ra Lâm Thiên Du không có ý xấu.

Hai chú gấu trúc nhỏ đang bù xù lông dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn không chạm vào trái cây.

Rất cảnh giác, có tinh thần phòng bị đối với động vật nhỏ là điều tốt.

Huống hồ đó lại là động vật bị thương, thấy chúng không phát ra cảnh báo khi thấy người, nhưng lại bù xù lông khi con người tiến lại gần, có thể thấy gấu trúc nhỏ hiểu rằng con người đã giúp chúng.

Có thể là người gây ra thương tích cho chúng cũng là con người, nên mới có thái độ không cho phép áp sát như vậy.

Lâm Thiên Du nhìn bộ dạng chú gấu trúc mất một chân, còn chú kia chỉ còn một tai, lòng thán phục, "Các em không ăn thì chị sẽ ăn đấy."

Khi giao tiếp với động vật nhỏ cần giữ giọng hàn huyên nhẹ nhàng.

Đôi khi chúng không nhất thiết phải hiểu được ý nghĩa trong lời nói của bạn, nhưng có thể đánh giá dựa trên ngữ điệu.

[Ôi, sao lại bị thương nặng thế này, gấu trúc đỏ không phải là loài có nguy cơ tuyệt chủng sao.]

[Mặc dù bị thương, nhưng tinh thần có vẻ khá ổn, khá hăng hái, may mắn trong nguy nan.]

[Khụt, tên săn trộm chết không toàn thây!]

[Hãy đập thây tên Tạ Dật Phi! Đám chó dại.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 271: Chương 271



Gấu trúc đỏ rất nhút nhát, gặp nguy hiểm sẽ trốn lên cây, che mặt bằng đuôi.

Lâm Thiên Du nhìn hai chú gấu trúc muốn đến gần nhưng không dám đến gần, im lặng ngồi xếp bằng dưới đất, chăm chú và nhấm nháp.

Dáng vẻ ăn rất nhiều, thực ra chỉ cắn một chút trong miệng thôi, nửa miếng táo, cô ăn đến 5, 6 nhát.

Một lúc sau, một chú gấu trúc nhút nhát đưa chân ra, bới miếng táo ở góc ngoài cùng.

Chú kia cũng như vậy, gắng sức vài lần với móng vuốt lông xù xù trong hộp, mới khó khăn lắm mới moi được một miếng.

Thường ngày ở rừng trúc chỉ ăn trúc và lá, giờ có trên tay trái cây tươi, hai chú lông xù xù rất vui vẻ, vội vàng đút lên miệng ăn ngay.

Thấy chúng ăn, Lâm Thiên Du không ăn nữa.

Vốn trong hộp trái cây cắt sẵn chỉ có thế thôi, lại còn là nhiều loại trái cây khác nhau, thế mà giờ chỉ còn cái hộp này trong ba lô của cô, ăn một miếng thì thiếu một miếng.

Để lại cho hai chú gấu trúc.

Ăn được trái cây ngọt ngọt, hai chú nhắm mắt lại, miệng liên tục nhai "kẹt kẹt".

Tốc độ nhai càng lúc càng nhanh hơn.

Nhưng sau khi ăn xong miếng trên tay, chú gấu trúc đỏ một chân hơi ngại ngùng, cọ cọ móng vuốt lên bụng rồi không đến lấy nữa.

Lâm Thiên Du xiên ngay hai trái dâu tây đưa cho chúng, "Ăn đi mỗi chú một trái này."

Dâu tây nhân trồng to hơn rất nhiều so với dâu rừng tự nhiên, lại to, đỏ và rất ngọt.

Đôi mắt gấu trúc sáng rực lên, hơi khó tin, đưa chân ra run run ôm lấy, "Ù ù!"

Lâm Thiên Du bắt chước giọng gấu trúc, cười theo: "Ù ù!"

Ôm trái dâu to, chú gấu trúc ăn còn ngon hơn.

[Gấu trúc ăn đồ không phải sẽ ngâm nước rửa trước à?]

[Chị em à, là gấu trúc c*-bốt chứ không phải là gấu trúc.]

[Dễ thương quá đi, trông như sinh vật lông xù xù linh động vậy, hu hu... người sở hữu hòn đảo thật tốt, thực sự có chăm sóc động vật nhỏ.]

[Tôi đã quyết định, lần sau Đại Quýt đấm chủ đảo tôi sẽ không ủng hộ Đại Quýt nữa, để họ cạnh tranh công bằng.]

[Được lắm, cậu nghe Liên Hiệp Quốc còn hữu dụng hơn luôn đấy.]

"Dễ thương phải không." Lâm Thiên Du nói chuyện, đột nhiên khan nhẹ, hai ngón tay vuốt cổ họng, cảm thấy hơi khó chịu, mở một chai nước khoáng.

Dọc đường cô cũng khát, uống liền nửa chai.

"Chỉ ngồi đây nhìn động vật ăn mà không làm gì cũng có cảm giác mệt mỏi dần tan đi." Lâm Thiên Du cằm gối trên tay, mỉm cười nhìn hai sinh vật lông xù xù.

Sinh vật lông xù xù đáng yêu thật có thể chữa lành tâm hồn người.

Chú gấu trúc tập trung ăn dâu chú ý đến ánh mắt Lâm Thiên Du, ngẩng đầu lên mỉm mắt nhìn cô.

Lâm Thiên Du giật mình, "Nó mỉm cười với tôi này."

Nụ cười trên khóe môi cô sâu hơn.

"Ăn khô một chút không? Chị còn có mơ khô nữa.” Lâm Thiên Du không tự sấy khô, nhưng có của trạm giúp đỡ.

Có hai loại, không thêm gia vị và thêm mật ong.

Ai cũng biết cô thích cho động vật ăn ngoài kia, nên đồ ăn chuẩn bị luôn có phần riêng cho động vật có thể ăn được.

Vừa vặn mở vài gói cho gấu trúc.

Mơ khô và trái cây tươi có cảm giác trong miệng khác nhau, trước tiên Lâm Thiên Du mở một gói để chúng nếm thử.

Còn cô thì ăn miếng bên ngoài phủ mật ong, không chỉ đơn thuần là mật ong, đã đông cứng thành vỏ cứng, cắn vỡ ra có cảm giác như đang ăn kẹo bông gòn.

Lâm Thiên Du nghĩ, cách làm này làm với sơ ri cũng ngon đấy.

"Các em cứ ăn trước đi, chị đi chặt trúc." Lâm Thiên Du cắn miếng khô, đứng dậy đi về phía rìa rừng trúc, bắt đầu từ ngoài cùng.

Chọn những cây trúc có đường kính vừa phải, cô nói: "Phải chi có măng thì tốt quá, măng tươi hái về ăn mới ngon."

Lâm Thiên Du chỉ chặt hai cây, trúc ở đây rất cao, chặt vài đoạn ở giữa cũng đủ làm vài cái cơm lamrồi.

Hơn nữa, nồi trúc có thể dùng lại nhiều lần, không cần chặt quá nhiều, dù sao cũng còn khá xa, tự mình vác về cũng nặng lắm.

Lâm Thiên Du đo đạc bằng tay chiều dài cây tre, "Dọn dẹp môi trường chắc chỉ bao gồm trồng một số trúc, còn phần lớn là làm sạch không khí và kiểm soát nhiệt độ."

Ở trong rừng mưa lâu như vậy, đi đến đây có thể cảm nhận rõ sự thay đổi nhiệt độ.

Gấu trúc nhỏ có thể chịu được giá lạnh nhưng không thể ở nhiệt độ trên 25 độ lâu.

Nhiều thợ săn bắt được gấu trúc nhỏ nhưng không kiểm soát nhiệt độ khiến chúng đau đớn chết dưới nhiệt độ cao.

Nhiệt độ trong rừng trúc được kiểm soát rất tốt, dù không biết làm thế nào nhưng nhiệt độ này gấu trúc nhỏ có thể chấp nhận được.

Hơn nữa, có vài cây trúc rõ ràng không thể lớn nhanh như vậy trong thời gian ngắn.

Môi trường rừng mưa vốn rất thích hợp cho trúc phát triển, có lẽ là cải thiện trên cơ sở rừng trúc có sẵn.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 272: Chương 272



"Nếu không có gì bất ngờ, gấu trúc lớn cũng sống ở đây nhưng không biết bao giờ mới về." Lâm Thiên Du tìm một nơi cách xa gấu trúc nhỏ để ngồi xuống, để tiếng động khi mình chặt trúc không làm chúng hoảng sợ.

Khi chặt ở mỗi đốt của tre, Lâm Thiên Du dùng thẳng dao chặt xương lớn, chĩa thẳng xuống một nhát, động tác nhanh không cần lo trúc sẽ bị vỡ.

Dùng dao nhỏ cạo thêm một lớp ở rìa, tránh những gai nhỏ, khi đổ gạo vào không may đâm phải mình.

Các ống trúc đã xử lý gọn gàng xếp trong ba lô, ngẩng đầu lên, chú gấu trúc đỏ nhỏ nhút nhát nhòm ra từ phía sau hòn đá.

"Ừm?" Lâm Thiên Du chú ý thấy liền hỏi khẽ: "Ăn no chưa?"

Chú gấu trúc nhỏ chớp mắt, e dè: "À ùm..."

"Vậy muốn ăn khô không? Lần sau chị mang thêm trái cây cho nhé?" Trong ba lô Lâm Thiên Du toàn đồ lúc rời trạm cứu trợ mang theo, sáng ăn hết dưa hấu rồi, biết trước gặp gấu trúc nhỏ ở đây thì mang thêm ít nữa.

Ăn khô, gấu trúc cũng rất vui.

Răng chúng có thể cắn nát măng non, khô thì hơi dai một chút thôi chứ không khó cắn.

Liên tục được cho ăn, gấu trúc đỏ rõ ràng bắt đầu hạ cảnh giác với Lâm Thiên Du.

Phong Tĩnh Dã: [Hai chú nhút nhát lắm, trước đây có sắp xếp nhân viên mang thức ăn đến nhưng chúng trốn hoài. Lại dễ bị stress, sau đó chỉ mang đến ban đêm, để hỏng chúng cũng không dám ăn, đã thay đổi nhiều chiến lược, sau cùng phát hiện chúng có ý định bỏ đi nên thôi không mang thức ăn nữa.]

Nhận được tin nhắn của Phong Tĩnh Dã trong điện thoại, dừng lại nửa hồi, sau đó thêm một dòng: [Chúng rất tin tưởng cô.]

Giao tiếp là nền tảng của mọi thứ.

Hãy tưởng tượng, một nhóm người khác biệt xuất hiện trước mặt bạn, còn nói thứ tiếng bạn không hiểu, bạn có dám ăn thức ăn trên tay họ không.

Nhưng Lâm Thiên Du có thể giao tiếp bình thường với chúng.

Cho dù trông khác nhau, những ai có thể giao tiếp vẫn coi là đồng loại xa lạ.

"Ừ." Lâm Thiên Du gật khóe môi, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không phụ lòng tin này đâu."

Hai chú gấu trúc nhỏ dồn lại ăn khô.

Lâm Thiên Du thu dọn xong trúc, làm cơm lam cần dùng đoạn non, quá già cũng không được, quá non cũng không thích hợp.

Đoạn cuối cùng đặc biệt non, cắt ra để lại cho gấu trúc ăn.

Trúc vừa đủ nhét đầy ba lô, xách cũng không nặng lắm, lượng tính toán rất chuẩn.

Lá trúc trên đầu hái hết xuống xếp gọn, có thể dùng để bịt miệng, hoặc dùng giấy bạc nhưng lấy ngay tại chỗ sẽ tiện hơn.

Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du định đứng dậy nhặt lá trúc.

Kết quả xoay người, phát hiện những chiếc lá trúc bám theo dọc đường cô kéo cây đi qua đã được nhặt lên.

Chú gấu trúc một chân chịu trách nhiệm tập hợp lá trúc lại một chỗ, chú kia cầm những chiếc lá trúc rớt trên đất xếp chồng lên, rồi ôm lên chạy.

Xoay đầu, thấy hòn đá sau lưng trúc bị hoảng sợ, vô thức dang tay ra, lá trúc trên tay rơi tung tóe.

Nhận ra chỉ là hòn đá, chú gấu trúc rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cúi nhặt lá trúc lên, ôm tiếp tục chạy.

Chú gấu trúc nhỏ lông xù chạy lên, cái đuôi sau lưng cứ theo chuyển động chạy qua lại.

Thấy Lâm Thiên Du đang nhìn mình, gấu trúc nhỏ ngại đến nỗi suýt vấp chân, may mắn ổn định lại được ở giây cuối cùng.

"Ù ù!" Gấu trúc nhỏ giơ cao đống lá trúc trong lòng tay lên, đôi mắt đen to tràn ngập bóng dáng Lâm Thiên Du.

[Hãy thu nhận nó!!! Đứa trẻ có ánh mắt sống động trong mắt nó đấy! Nó thậm chí chủ động làm việc cho cô!]

[Dễ thương quá đi, ánh mắt ngại ngùng đáng yêu này.]

[Tôi ôm mỗi tay một chú luôn, mang về hết nhà.]

[Ừ, quá đáng yêu, quá đáng yêu luôn.]

...

Gấu trúc nhỏ nhét lá trúc đầy vào ba lô Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du nghĩ một chút, đưa cho nó hai đoạn măng trúc non vừa cắt ở gốc, "Ăn cái này đi."

Gấu trúc nhỏ ôm khúc măng to ngây người ra, thấy vậy, Lâm Thiên Du lặng lẽ giơ tay lên.

Cô không cố tình tránh né gì cả, gấu trúc nhỏ có thể thấy động tác của cô, nhưng chỉ nhìn, không có ý định chạy.

Cho đến khi bàn tay Lâm Thiên Du đặt lên đầu gấu trúc nhỏ thì sinh vật lông xù chậm phản ứng mới đơ ra.

"Ngoan lắm." Lâm Thiên Du thậm chí cả giọng cười cũng nén xuống, sợ làm phiền gấu trúc nhỏ.

Nhẹ nhàng xoa xoa não, Lâm Thiên Du rút tay về, "Được rồi, chị cũng phải đi thôi, các em chơi đi."

Chơi mãi không để ý giờ, ngẩng đầu lên phát hiện ánh sáng không đúng mới chú ý trời gần tối rồi.

Cô còn phải về làm cơm lam mà.

"Các em quen gấu trúc lớn không? Nó cũng sống ở đây mà. Lâm Thiên Du lót lá trúc, gói cả chục gói khô vào trong, "Nếu gặp nó thì giúp chị đưa cái này cho nó nhé."

Gấu trúc nhỏ ôm lá tre, nghiêm túc gật đầu, "À ùm!"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 273: Chương 273



"Ngoan." Lâm Thiên Du cũng để lại một phần cho gấu trúc nhỏ, dù sao chúng chắc cũng đã no rồi, nhưng biết đâu tiêu hóa nhanh thì sao, để ở lại chờ đói rồi ăn cũng được.

Khô có thời gian bảo quản khá lâu, không giống trái cây tươi lo hư thối.

Để lại khô, Lâm Thiên Du xách ba lô lên lưng quệt bụi, quay về.

"Ban đầu định xem có cơ hội gặp gấu trúc lớn không, kết quả nó không ở nhà." Ra khỏi rừng trúc, Lâm Thiên Du nói với fan trong phòng chat, "Ở đây có vẻ ít động vật nhỏ lắm, có lẽ vì hoạt động của con người quá thường xuyên."

Phải chăm sóc gấu trúc bị tàn tật, cho dù không lộ diện, cũng không thể giống như thả động vật hung dữ lành mạnh, thả vào không quan tâm nữa, cứ 3, 5 ngày lại phải đến xem.

[Thường xuyên hơn cũng tốt, gấu trúc ngoài tự nhiên không có khả năng tự vệ, nói ra là ra.]

[Ở cùng gấu trúc lớn, dã thú cũng không dám manh động.]

[Haha hợp lực làm chết đối thủ vì quá đáng yêu.]

Lâm Thiên Du duỗi người:

“Một lát nữa làm cơm lam xong là đi ngủ, lần phát sóng trực tiếp này…”

[???]

[Tôi mới vừa vào thôi.]

Livestream mở đột ngột, Lâm Thiên Du chỉ muốn chia sẻ với mọi người về việc gấu trúc con cãi nhau.

Đường về nhà cũng nhàm chán không có gì để livestream.

Thiết bị livestream ở trên, quay lại hai chú gấu trúc con đang ló đầu lên xuống sau tảng đá.

Lâm Thiên Du dừng bước chân, quay người lại muốn chào hỏi, hai chú gấu trúc như chim sợ cung, động tác đồng nhất, đồng loạt lặn xuống sau tảng đá.

Hoàn toàn là phản ứng vô thức, cho đến khi hoàn hồn, con người không xa không gây hại cho chúng, chúng lại ló đầu ra ngay sau đó.

Lâm Thiên Du bất đắc dĩ, cười lắc đầu, vẫy tay về phía chúng, “Bye bye.”

Nói xong lại quay người, Lâm Thiên Du vươn tay tắt livestream, ngón tay chưa chạm nút tắt thì điện thoại trong túi đổ chuông.

Điện thoại của cô do trợ lý đưa, sim cũng không phải của cô, số điện thoại này theo lý thuyết chỉ có trợ lý biết.

Nhưng không có tên người gọi.

Do dự một chút, Lâm Thiên Du vẫn nghe máy, “Alô, xin chào?”

“Xin chào! Là tôi đây! Kevin, cô còn nhớ tôi chứ?” Vừa nghe máy, giọng nói nhiệt tình của Kevin vọng ra.

Gặp nhau không lâu, Lâm Thiên Du nhớ ấn tượng, “Ừ, xin chào.”

“Con gái tôi lại chạy ra ngoài, tôi rất lo lắng.” Kevin nói siêu tốc, “Tôi đã đi chỗ con bé chạy ra hồi trước tìm nhưng không thấy. Cô có biết con báo hoa ở đâu không, tôi muốn nhờ nó giúp tìm.”

Con báo hoa Kevin nhắc tới, chính là con báo hung dữ đã giúp anh tìm thấy con gái hồi trước.

Lâm Thiên Du chỉ biết sơ sơ, không tham gia trọn vẹn, tất nhiên không biết con báo hoa chạy đâu.

“Tôi không biết, nhưng trong vùng tôi hoạt động không thấy báo.” Lâm Thiên Du gợi ý: “Anh có thể tìm ở những nơi tôi chưa đến.”

Nơi đàn thú hoành hành thì báo không dám xuất hiện là bình thường.

Kevin bỗng thở dài, “Không, tôi đã tìm hết rồi, nó biến mất rồi, trời ơi...tôi không thể tưởng tượng nó sống thế nào bên ngoài, cô có thể nghĩ cách giúp tôi được không, tôi trả gấp đôi, nó sẽ chết ngoài kia mất!”

Lâm Thiên Du đi về nhà vừa nghe điện thoại, “Anh bình tĩnh đã, nó chạy ra ngoài thế nào?”

“Tôi đi làm, khóa nó trong nhà. Tôi về phát hiện nó biến mất, xem camera thấy nó tự mở khóa chạy ra!” Giọng Kevin đầy không tin nổi.

Lâm Thiên Du: “...”

Bình luận: [...Haha! Giống tôi nghĩ không?]

[Báo cáu kỉnh: Mở cửa cũng không biết, đến đây tao dạy mày, rảnh rỗi thì mở cửa chạy ra tự do.]

[Tin vui: học thêm một kỹ năng. Tin xấu: thảnh thơi tự mở cửa chạy ra ngoài. Tin tệ hơn: cái báo hoa mai này có vẻ không nhớ đường.]

Nghĩ lại Kevin cũng đau ruột, con báo nuôi từ bé đến lớn, biết nặng mấy cân, biết làm gì anh còn không rõ.

Con báo của anh ngoài ăn với ngủ ra thì không biết gì, không hề hay biết nó học mở khóa lúc nào cả.

Kevin nói như sắp khóc, học kỹ năng mới không nói với bố già, “Tôi tìm lâu lắm rồi, thật sự bế tắc quá.”

Lâm Thiên Du cũng chẳng biết làm thế nào, Kevin nói đã tìm kỹ cả camera trên đảo rồi thì chắc là kỹ càng lắm rồi.

Ngoài phương tiện kỹ thuật còn cách nào có thể tìm một con báo trong khu rừng mưa rộng lớn.

Lâm Thiên Du suy nghĩ: “Thế này nhé, anh có đồ dùng hàng ngày của con gái không? Như quần áo gì đó. Mang tới đây, tôi nhờ các bạn nhỏ giúp anh tìm.”

Phương tiện kỹ thuật không hiệu quả thì chỉ còn nhờ bọn lông xù có khứu giác nhạy cảm giúp thôi.

Here "Được! Cô chờ tôi, tôi tới ngay!" Nghe giọng nói như cách xa ống nghe nhưng ngay sau đó lại tiến lại gần, "Tôi xem livestream của cô, tôi đến chỗ cô đang đứng được không?"

Nơi Lâm Thiên Du đang đứng cũng không có cây cối dễ nhận biết, tìm cũng không dễ dàng lắm, "Đến chỗ hang động nhé, tôi cũng đang trở về, chắc tốc độ chúng ta tương đương. Anh đến thì tôi cũng vừa tới."

"Được!"

Không kịp cúp máy, Kevin cầm điện thoại lao đi.

"Kevin? Kevin!" Lâm Thiên Du gọi hai tiếng nhưng không có phản hồi nên cúp máy trước.

"Được rồi các bạn, livestream tiếp tục, nhận được nhiệm vụ, nhiệm vụ chính - tìm và đưa con báo hoa về." Lâm Thiên Du làm một cái tét tay, "Lên đường thôi."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 274: Chương 274



Lâm Thiên Du vẫn đánh giá thấp sự nóng lòng của Kevin.

Cô tính toán xem thời gian tương đương nên cố tình đi nhanh hơn, nhưng khi đến sân đá thì Kevin rõ ràng đã sẵn sàng chờ đợi từ lâu rồi.

Không hề có ý định thở hổn hển điều chỉnh hô hấp.

Lâm Thiên Du vội vàng lên tiếng, "Chờ lâu rồi sao?"

Mặt Kevin đỏ gay, vẫn còn hơi nóng thở sau khi chạy, lắc đầu nói khi được hỏi, "Mới đến thôi."

"Anh đang nín thở à?" Lâm Thiên Du chú ý đến hơi thở không đều như đang kiềm chế nó lại.

Kevin mắt thẳng, "Không, không dám thở."

Lâm Thiên Du: "..."

"Đừng lo, chúng không làm hại anh đâu." Gần nhất, Lâm Thiên Du xoa đầu báo hoa, dưới mắt Kevin xòe miệng báo ra và chủ động đặt cổ tay mình vào trong miệng nó.

Báo không cắn cô, ngược lại vẻ hài lòng l**m lên mu bàn tay cô.

Lâm Thiên Du nói: "Nhìn đi, toàn bọn thú có tính khí dễ chịu. Cứ bình tĩnh đối xử là được."

Kevin cảm giác bình thường không xuống được, dù biết trước mặt là thú dữ không tấn công nhưng bị chúng dữ ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm, chứ đừng nói thở sâu, anh thậm chí muốn tim mình ngừng đập luôn.

"Tôi bình thường lắm." Giọng Kevin run đến nỗi, "Đây là quần áo của con gái tôi, hình như nó không thích mặc lắm nên có lẽ mùi hơi nhạt, tôi chỉ có thế này thôi. Được không?"

"Thử xem sao." Lâm Thiên Du nhận lấy quần áo của trẻ con, "Nào, báo hoa nhỏ, gấu nhỏ, sói nhỏ, nai nhỏ, tất cả lại đây ngửi xem."

Trong việc tìm báo, chú nai con thể hiện sự quan tâm đáng kinh ngạc, chen chúc trong đám lông xù tạo một chỗ cho mình.

Nhưng tiếc rằng, khứu giác của hươu con so với người thì rất tốt nhưng so với các bạn thì lại hơi yếu.

Ngửi mãi cũng chẳng phát hiện gì, ve vẩy đuôi đi tìm cỏ ăn.

Có lẽ hơi này quá đặc biệt, ít nhất trong lãnh địa của các bạn thì không phổ biến lắm.

"Không có quen thuộc gì à?" Lâm Thiên Du trả lại đồ cho Kevin, đưa tay lên mũi ngửi phải một mùi thơm, "Khụ khụ...anh đã xịt nước hoa cho quần áo hả?"

Mắt Kevin sáng bừng, "Ồ, cô ngửi ra rồi à. Đó là loại rất hiếm của nước tôi -" Lâm Thiên Du: "Thôi."

Kevin nuốt lời, nhất thời im bặt.

"Chỉ có thế này thôi ạ? Không còn gì khác nữa?" Thiếu đạn quá đi mất.

"Có ảnh được không?" Kevin không còn gì khác ngoài ảnh, chủ yếu là vì báo nhà anh thích sạch sẽ, không đái lung tung, còn tự động tắm hàng ngày.

Lâm Thiên Du cũng không biết có ích gì không nhưng coi như còn cách, "Thôi thì chết có người chở vậy."

"Ngoan nào, nhìn con báo trong ảnh này đi, có đặc điểm, có mùi lúc nãy đó, ai thấy giống thì bắt về nghe chưa." Lâm Thiên Du cầm ảnh lần lượt cho hổ và các bạn xem.

Rồi nghĩ thêm câu, vội thêm vào: "Nhớ là phải bắt về còn sống nhé, không được làm hại nó."

[Không có câu đó chắc là truy sát trong rừng luôn á.]

[Lâm Thiên Du nói: bắt về. Mấy bạn hiểu là: tôi muốn ăn báo.]

[Haha, dịch hay đấy. Chứ đừng thật bắt về mấy con nhé, biết đâu chúng lo cô đói mà đem về ăn.]

"Được rồi, ghi nhớ chưa nào, vậy chúng ta lên đường tìm thôi." Lâm Thiên Du nói: "Tôi cũng đi cùng tìm luôn đây, anh ở lại hang động chờ nhé."

"Tôi cũng ra ngoài tìm, nhiều người...nhiều thú càng tốt. " Kevin nói khi đi: "Tôi gửi ảnh cho cô, dọc đường cô gặp động vật cũng cho xem, tìm được tôi cũng trả thù lao cho chúng."

Sau khi gửi vài bức ảnh, Kevin bỗng ngước lên, ánh mắt kiên định, "Tôi rất giàu."

Lâm Thiên Du: "?"

Dù có giàu hay không thì trông cũng dễ lừa thật đấy.

Trước khi rời hang động, Lâm Thiên Du hỏi một câu: "Con gái anh có tên gì vậy?"

Kevin nói: "Greenland."

Có phải vì sự cố bị bắt nhầm cho là Greenland nên báo hoa cũng không muốn đến đây nữa không?

"Gầm!"

Tiếng gầm sâu khoắc của hổ vọng từ xa đến, không lâu sau, thấy bóng dáng Đại Quýt xuất hiện trước mặt.

"Sao thế Đại Quýt?" Lâm Thiên Du đặt tay lên đầu nó, "Anh đã tìm thấy Greenland rồi hả?"

Hổ lớn không trả lời, cọ cọ vào cô rồi giật ống tay áo kéo cô đi theo.

"Thật sự tìm thấy rồi sao?"

Động tác đó là câu trả lời rồi.

Đại Quýt cúi thấp người xuống, "Gầm..."

Lâm Thiên Du không biết Greenland ở đâu nên để Đại Quýt dẫn đường, bám vào cổ nó, dùng tay kia nhắn tin cho Kevin biết qua nhanh đây.

Không biết Kevin có đọc tin nhắn không hay đang xem livestream của cô nên cô gửi tin cho chắc ăn.

Gửi xong không đợi phản hồi, cô cất điện thoại đi.

Khi hổ lớn chậm lại, cô đứng dậy chống một tay lên lưng, thấy cách không xa lao ra, rồi chạy thật nhanh theo hướng đối diện với Đại Quýt.

"Greenland?!"

Nhìn bóng dáng hoảng sợ trốn chạy này, rõ ràng không phải là con báo hoa mai hung dữ giống Greenland hồi trước.

Nó cử động thì Đại Quýt cũng tăng tốc theo, báo nhẹ nhàng hơn nên khó tìm khi mất tầm nhìn.

Lâm Thiên Du lợi dụng cơ hội hô to: "Đừng chạy nữa Greenland! Là Kevin nhờ tụi tôi tìm cô đấy!"

Nghe thấy, Greenland chạy càng nhanh, thở cũng theo đuôi.

Lâm Thiên Du: "..."

Thương lượng thất bại.

[Báo: Nào có ai hiểu những chú mèo nhà, có người cỡi hổ đuổi tao bảo là đừng chạy. Chắc là mèo ngớ ngẩn mới không chạy!]

[Dù khổ nhưng xem từ góc tốt, ít ra báo sẽ không dám tự tiện ra ngoài nữa đâu.]

[Đời báo có lẽ chưa bao giờ chạy nhanh vậy, móng vuốt đã tóe lửa rồi còn gì.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 275: Chương 275



[Á á á! Ra là mèo lớn cũng thích chơi đèn hồng ngoại!]

Lâm Thiên Du rõ ràng cũng nhận ra con báo sợ hãi đang trốn cọp, “Đại Quýt thả tôi xuống đi, để tôi đuổi nó.”

"Gầm!"

Đại Quýt không dừng lại, con báo cúi đầu lao thẳng tới thì đột nhiên phanh gấp.

Báo hoa nhảy từ cây xuống, đáp đất chắc chắn, chặn trên con đường phía trước báo đang chạy.

Trước là báo hoa, sau là hổ, báo đốm gỉ đổi hướng, chuẩn bị chạy tiếp về phía bên phải. Tuy nhiên gấu đen ẩn nấp trong bóng tối chậm rãi hiện thân.

Báo đang chạy bù xù lông, run rẩy ngoảnh sang phía bên còn lại. Chó sói tha thẩn bước đến.

Trên trời, đại bàng đuôi đỏ nhàn nhạt bay vòng theo dõi nó.

-- Không thể leo cây thoát thân.

Nhận ra mình không lối thoát, đuôi báo đốm gỉ kẹp g*** h** ch*n sau, liên tục phun khí về bốn phía.

[Greenland: Bố ơi, đừng để cơm tối cho con nữa.]

[Nếu không nhìn từ góc độ của báo thì trông khá oai vệ đấy.]

Lâm Thiên Du nhảy xuống khỏi lưng cọp.

Đám lông xù nghe lời cô đến tìm báo đốm gỉ, giờ Lâm Thiên Du ở đây rồi thì chúng cũng không cần kéo nó về.

Giờ báo không chạy thoát được nữa, chúng vây quanh nhưng không áp sát thêm nữa.

“Đến đây nào nhóc.” Lâm Thiên Du quỳ xuống vươn tay ra, “Là Kevin nhờ tôi tìm cô đấy. Cô chạy ra ngoài anh ta lo lắm, tôi đưa cậu về nhà nhé?”

Báo đốm gỉ nhìn cô thật mơ hồ nhưng cảnh giác.

Lâm Thiên Du nhướn mày, “Hay là tôi nhầm người rồi?”

Sao có cảm giác báo không biết Kevin chút nào.

Không nên chứ.

Trong khu rừng mưa mà gặp được hai con báo y hệt nhau thì tỷ lệ đó là rất thấp rồi.

Làm sao có thể xuất hiện tới ba con giống nhau chứ.

Không biết con này có phải Greenland hay không nhưng chắc chắn không phải là con báo cáu kỉnh hồi trước.

Nếu là nó thì bây giờ chắc hẳn đã chửi um lên rồi.

Sợ hãi mà hay mắng, có chạy nhưng cũng không kém khí thế.

Lâm Thiên Du ngưng một lúc, phản ứng lại cái gì đó rồi giải thích lại câu nói, “Là người đàn ông tóc vàng mắt xanh thường cho cô ăn nhờ tôi tìm cô đấy.”

Nghe lời mô tả này, báo đốm gỉ run rẩy ngẩng đầu lên, rõ ràng lời nói gợi lên hình ảnh trong não nó.

Thấy vậy Lâm Thiên Du cũng xác định, “Greenland không biết người chăm nó tên là Kevin.”

Cô bất đắc dĩ ôm trán, đúng là ban nãy cô cứ nói “là Kevin nhờ tôi tìm cô” mà báo vẫn tiếp tục chạy.

Hóa ra không phải giao tiếp sai sót mà là nó không biết Kevin là ai.

Lâm Thiên Du đầy hơi thở của cọp nên khi cô tiến lại gần, báo đốm gỉ bắt đầu run.

Cô đành vỗ vỗ cỏ dưới đất, livestream có lệch hình nên Kevin chưa thấy thì mau chóng chạy tới đây.

May mà Kevin ở gần, vừa chạy vừa xem livestream nên có thể nói, lúc Lâm Thiên Du gửi tin nhắn cho anh, anh đã bắt đầu chạy tới rồi.

Lúc này anh chạy tới, còn chưa kịp th* d*c đã la lên: “Greenland! Ba đến rồi!”

Báo đốm gỉ đã cuộn tròn nằm xuống giật mình nghe thấy tiếng, vùng dậy nhìn về phía Kevin, mắt lấp lánh hồi hộp, “Ú ú!”

Báo hoa liếc nhìn, đứng dậy lắc lông rồi tiến về phía Lâm Thiên Du.

Có khoảng trống, báo đốm gỉ không chần chừ lao ra ngoài, thẳng tắp chạy về phía Kevin.

Bị báo tấn công dồn dập, Kevin mất thăng bằng loạng choạng vài bước rồi ngã sấp xuống đất.

“Á!”

Trực tiếp nằm ngửa ra đất.

“Ú ú!” Báo đốm gỉ vẫn chẳng thấy có vấn đề gì, hăng hái cọ cọ vào Kevin.

“Trời ơi, Greenland. Sao tự dưng thế này. Sao đột nhiên nhiệt tình vậy.” Kevin thích báo thân cận với mình lắm nhưng vẫn rất tò mò, bình thường Greenland là nữ hoàng cao cao tại thượng mà, sao hôm nay thân thiết thế.

Phải biết là lần trước Greenland chạy ra ngoài, khi anh tìm thấy nó, nó vẫn không chịu về với anh mà.

Nếu không nhờ con báo chửi thề thì có lẽ Greenland sẽ chạy mất.

Vậy bây giờ là sao?

Hay là nhận ra rừng mưa thực sự nguy hiểm nên thấy anh đến rước thì mới vui mừng đến vậy?

Kevin càng nghĩ càng thấy hợp lý, nên tự an ủi chính mình và con báo bị hoảng sợ, “Được rồi được rồi, ba biết con nhớ ba lắm.”

Báo đốm gỉ đang được vuốt lông thì cắn một phát vào cổ tay anh.

“Á!!!”

Kevin kết thúc cảnh tượng đoàn tụ cảm động bằng một tiếng hét đau đớn.

Anh đè xuống đầu báo, cắn đủ rồi sẽ tự nhả ra, vô tư ôm báo đi cảm ơn Lâm Thiên Du: “Cô Lâm! Cám ơn cô đã giúp tôi tìm lại con gái. Lần này cô nhất định phải nhận tiền, tôi nợ cô hai lần đấy, cô ra ngoài giữa đêm giúp tìm, mệt lắm rồi.”

Đã từng bị từ chối nên lần này Kevin có kinh nghiệm, cứ thế nhét thẻ vào tay Lâm Thiên Du, cũng không để cô có thời gian phản ứng, nhét xong thẻ là bỏ chạy, sợ cô từ chối.

Kevin ôm báo đốm gỉ phóng như điên, chạy xa mới dừng lại.

Dù không thấy bóng dáng nhưng Lâm Thiên Du vẫn nghe được anh nói chuyện với báo: “Con không có khả năng tự vệ, trước đây ba muốn dẫn con đi học mà con không chịu. Cứ thế chạy ra ngoài, muốn chạy thì phải học cách sinh tồn ngoài tự nhiên rồi hẵng chạy chứ.”
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 276: Chương 276



“Nhờ có cô Lâm, nếu không con đã bị thú dữ trong rừng cắn chết rồi.

“Này, con có nghe ba nói không đấy?”

“......”

Tiếng nói vọng xa dần, Kevin lải nhải, y như một người cha lo lắng đến mức thái quá vậy.

\--- Khi quay lại hang động trời đã hoàn toàn tối rồi.

'Cốp' một tiếng.

Lâm Thiên Du bật đèn pin của trạm cứu hộ phát ra, phảng phất như ánh sáng vừa xuất hiện, chiếu sáng cả sân đá thành sáng trưng.

So với ban ngày dưới tán lá thì còn sáng hơn.

Sáng đến nỗi suýt làm chói mắt cô.

Đã quen với ánh sáng lờ mờ, đột nhiên chiếu sáng mạnh như thế khiến Lâm Thiên Du nhắm mắt lại.

"Sáng thế này à." Lần đầu tiên cô thấy đèn pin công suất lớn đến vậy.

Cảm giác sáng hơn cả đèn sợi đốt, phạm vi còn rộng nữa.

[Đúng là ai xem livestream của tôi cứ tưởng trời sáng rồi.]

[Gà gáy: Hả? Lại đi làm rồi à? Sao tôi cảm giác mới nhắm mắt thôi.]

[Haha, cái đèn pin này cực khủng luôn, @Tô Vũ Hành, lần sau có thể cho thêm cái này trong đồ tiếp tế được không.]

Livestream ban đêm có tính năng nhìn đêm nhưng hình ảnh màu sắc nhìn lâu không thoải mái cho lắm, vẫn là hình ảnh dưới ánh sáng bình thường thì tốt hơn.

"Có vẻ có thể điều chỉnh màu sắc nữa." Lâm Thiên Du theo hướng dẫn, xoay phần trước của đèn pin, ánh sáng trắng theo tiếng 'cốp' chuyển thành màu vàng ấm, xoay tiếp có thể thành màu đỏ.

Lâm Thiên Du lật sang trang hướng dẫn tiếp, đọc to lên, “Còn phạm vi chiếu sáng, tìm nút bên hông trượt lên xuống...”

Ánh sáng thu nhỏ dần theo nút trượt của cô, tập trung lại thành một chấm lớn hơn.

Kích thước nắm đấm thôi.

"Phạm vi chiếu sáng nhỏ thế này để làm gì nhỉ." Lâm Thiên Du lắc lắc đèn pin, cảm thấy không có tác dụng gì.

Ngay sau đó, hổ và báo cùng lao ra, mục tiêu là chấm đỏ dưới đất.

"Gầm!"

Tiếng gầm chồng lên nhau, không rõ là móng ai đè lên chấm đỏ, chấm đỏ lại xuất hiện trên móng đó.

Rồi lập tức có móng khác chồng lên.

Lâm Thiên Du: "???"

Khoan, khoan đã!

Chấm đỏ di động có sức hấp dẫn chết người với hổ lớn.

May mà gấu đen và chó sói không có hứng thú, chim đại bàng cũng ngoan ngoãn đậu trên vai cô.

Nếu không, tất cả mấy bạn nhào vô đuổi theo cái chấm đỏ ảo thì thật hỗn loạn.

Nai con lắc lư từ trong hang đi ra, thấy báo hoa và hổ hỗn chiến, mặt không cảm xúc quay đầu lại, loạng choạng chui vào trong.

Có lẽ do đuổi chấm đỏ mà đâm vào nhau, báo hoa và hổ gầm với nhau.

Lâm Thiên Du vội vàng đứng vào giữa, tay đẩy mỗi con ra, "Khoan, khoan đã...Ê ê!"

Thực tế chứng minh, xen vào vui đùa của hổ là điều không nên, sẽ khó dừng lại.

Không rõ ai đâm phải, Lâm Thiên Du trượt chân, lung tung ôm lấy con nào đó, mềm mại đổ sầm xuống nhưng không đau.

Đêm khuya chỉ có chút ánh trăng không đủ để cô nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Trong lúc hỗn chiến, Lâm Thiên Du cảm thấy mắt cá chân bị quất một cái, móng vuốt của hổ cọ trên má cô.

Dù chỉ đùa vui nhưng có vẻ cố ý tránh cô.

Con rắn đen ngủ suốt ngày cũng cảm nhận được bất thường, lờ mờ mở mắt, vừa lúc Lâm Thiên Du đẩy đầu hổ, bất ngờ đối mặt trực tiếp với nó.

Mắt lật ngược, suýt rớt khỏi cổ tay cô, Lâm Thiên Du túm lấy nó cho vào túi.

"Gầm!"

"Ú ú!"

"Dừng!"

Giọng Lâm Thiên Du trong tiếng gầm của hai con thú dữ nghe thật mỏng manh.

Cô giang hai tay ra, tay ấn một con, Lâm Thiên Du hít thở chưa ổn định, "Ngoan!"

Lông bay tứ tung trong không trung đủ phản ánh cảnh tượng dữ dội lúc nãy.

Hai đầu thú lớn bị ấn xuống đầu như bị đóng dấu phong ấn, thật sự ngoan ngoãn đứng im không cử động.

Báo hoa ngẩng đầu cọ vào tay cô.

Hổ l**m mép, ngồi phịch xuống sau lưng.

Lâm Thiên Du thở dài nhẹ nhõm, kết thúc rồi.

Cô sửa lại mái tóc bị xịt tung của mình, vô tình nhặt được hai búi lông.

Đêm khuya không thấy màu gì, không biết của con nào, cô gom lại để làm thảm lông sau này.

[Á á á! Ra là mèo lớn cũng thích chơi đèn hồng ngoại!]

[Đèn hồng ngoại Pro max.]

[Ô ô dễ thương quá đi, hai chú lông xù chồng móng vuốt lên nhau, tôi còn không dám tưởng tượng mình nằm dưới đó sẽ thích biết bao.]

[Nhát gan, tôi dám tưởng tượng đấy.]

...

Lâm Thiên Du vô tư buộc tóc lên, "Trước đây trong đồ tiếp tế có cả gậy chơi cho mèo lớn, tôi cứ tưởng chúng không thích chứ không ngờ lại thích trò này. Lần sau tìm chỗ rộng hơn cho chúng chơi."

Khu vực quá nhỏ, động vật quá to, không thể thoải mái vui chơi, dễ đâm vào nhau.

Lâm Thiên Du điều chỉnh đèn pin về chế độ chiếu sáng bình thường rồi đặt sang một bên.

Góc này tuy không chiếu vào trong hang nhưng có thể soi được sân đá và ngoài lều.

Tiện lợi hơn là bật đèn.

Chỉ là ban đêm côn trùng bay lại dễ bị ánh sáng hấp dẫn.

Bình thường ban đêm không có đèn nên chỉ nhờ ánh sáng yếu ớt từ đồng hồ tay trong hang mà thôi, không đủ để thu hút côn trùng.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 277: Chương 277



Nhưng bây giờ ngoài kia, lũ côn trùng bay tới ánh sáng như điên.

Lâm Thiên Du phun hai lần thuốc trừ sâu mới vào trong.

"Muộn quá rồi, cơm lam làm ngày mai vậy. Vừa hay ngâm trúc trước đã." Lâm Thiên Du lôi cái thùng lớn ra để ống trúc vào, đổ đầy nước rồi đè vài vật nặng lên.

Không nặng lắm nhưng đủ để trúc khỏi nổi lên.

Bữa tối thì đơn giản hơn.

Tất cả những chú nhỏ đã no căng bụng rồi, còn chính Lâm Thiên Du cũng lười nấu, nên cô chỉ ăn nửa ổ bánh mì cùng thịt xông khói, coi như là xong bữa tối.

Phần bánh mì còn lại, cô gói lại cẩn thận, cuộn mép lại một cách thoải mái, rồi nói với camera livestream: "Livestream lần này kết thúc tại đây thôi nhé, hẹn gặp lại mọi người."

[Gì cơ?! Tào lao quá đi! Sao chị lại tắt livestream đột ngột thế? Liên Hiệp Quốc sẽ phản ứng thế nào đây?]

[Đâu phải là hẹn gặp ngày mai nữa đâu, đau quá, tôi không thích cái kiểu hẹn gặp sau này đâu, chị hãy nói là hẹn ngày mai thôi, đừng bắt tôi quỳ xuống van xin chị.]

[Chúc chị Lâm ngủ ngon, nhớ giúp em v**t v* những chú nhỏ nhiều hơn nữa nhé. Ngoài ra...chị có xem xét lại việc ở lại chơi cùng những chú mèo lớn thêm một lúc nữa không ạ?]

Đó là lời nhắn màu sắc từ một thành viên VIP cao cấp.

Lâm Thiên Du vốn đang tạm biệt mọi người trong phòng livestream để chúc ngủ ngon, nên tất nhiên cô chú ý thấy tin nhắn đó. Cô sững lại một chút, rồi phản ứng lại, nhận ra rằng trò "chồng chất" mà vị khách VIP đó nhắc tới có lẽ là ý muốn những chú nhỏ chồng lên người cô!

Lâm Thiên Du bật cười, xoa xoa bàn chân của chú hổ lớn: "Mọi người biết không, chúng nó nặng lắm đấy".

Một cái bàn chân thôi cũng đủ đè bẹp cô mất rồi.

Đối diện với đám bullet comments tiếc nuối, Lâm Thiên Du tắt luôn livestream.

"Nào các nhóc, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi." Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Lâm Thiên Du trải túi ngủ ra trong lều.

Không gian lều rất rộng, nhưng nếu vẫn không đủ chỗ cho những chú nhỏ cuộn tròn vào, cô có thể mở rộng thêm phần phụ, dựng lên sẽ có thêm một khoảng nằm rộng hơn nữa.

Để lều thoáng hơn, Lâm Thiên Du mở toang phần mở rộng ra, kéo khóa lại.

Trong lều còn có điều hòa nữa chứ, điều kiện ở đây còn tốt hơn nhiều so với lúc cô tham gia chương trình thực tế phải ngủ trong hang động trên núi.

Chỉ có điều không biết pin sẽ đủ dùng được bao lâu thôi. Hết pin thì phải mang về trạm cứu hộ sạc lại, hơi phiền phức một chút.

Lâm Thiên Du nghĩ sẽ hỏi trạm cứu hộ xem có tấm pin năng lượng mặt trời nào không.

Cô nằm cạnh chú hổ lớn, dựa vào lưng chú gấu đen, với tay là có thể chạm vào chú đại bàng đuôi đỏ. Chú báo hoa và sói đồng cỏ nằm sát bên cô.

Hoàn toàn có thể nói Lâm Thiên Du đang bị bao vây bởi những chú thú nhỏ.

Nghĩ lại, trước khi ngủ cô còn hạ nhiệt độ điều hòa thêm một chút nữa, kẻo ban đêm bị nóng thức giấc.

Chuẩn bị xong xuôi, cô đặt chân lên người chú hổ, nói: "Ngủ thôi".

\--- Ngày hôm sau \

Nếu tính chính xác thì đây là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ.

Dù khi tham gia show truyền hình Lâm Thiên Du cũng không ép mình thức dậy sớm, nhưng cô vẫn thức khá sớm, đã hình thành một chút sinh học đồ trong người.

Khi mở mắt ra nhìn đồng hồ, dọn dẹp một chút chuẩn bị livestream, nhưng sau đó cô mới phản ứng là show đã kết thúc, đây là kỳ nghỉ.

Vậy nên Lâm Thiên Du nằm xuống tiếp.

Nhắm mắt lại, kéo những chú nhỏ vào ôm, rồi ngủ tiếp.

Ngủ lại thật ngon lành.

Lâm Thiên Du cũng không biết mình thức dậy lần thứ hai là lúc nào, chỉ biết chú sói đồng cỏ trong lòng cô nhìn cô, đôi mắt tỉnh táo, không chút buồn ngủ.

"Tỉnh được bao lâu rồi?" Lâm Thiên Du hôn nhẹ lên mũi nó một cái, nhiệt độ trong lều thấp, không có những chú nhỏ ôm ấp, ở nhiệt độ này ngủ có khi cảm mất.

Lâm Thiên Du tắt điều hòa, không khí lạnh trong lều cũng không tan nhanh, nên cô lấy chăn mùa hè ra đắp lên.

Kéo luôn chú sói vào trong chăn.

"Mấy đứa kia đi săn rồi à?" Không thấy bóng dáng chú báo hoa mai và các bạn, chắc là đã ra ngoài.

"Ù ù." Nhưng trước khi ra ngoài chúng còn không quên kéo khóa lều lại.

Lâm Thiên Du chú ý thấy viền lều khép kín, không khỏi cong mắt cười, nghĩ bụng những chú nhỏ của cô vừa ngoan vừa thông minh.

Cô nằm duỗi mình thoải mái, ôm chầm chú sói lật người từ bên này sang bên kia.

Hiếm khi thấy chú sói đồng cỏ điềm tĩnh, nghiêm túc lại có vẻ bối rối đáng yêu như thế, Lâm Thiên Du khẽ cười một tiếng, thả nó ra.

Chú sói lắc lông lách cách.

Lâm Thiên Du xoa xoa tai nó: "Làm vài cái có nhân thịt cho các anh nhé, các anh thích ý tưởng này không?"

Có thể làm cả loại có thịt lẫn loại chay trong ống tre, thay đổi gạo còn có thể làm bánh chưng.

Động vật có thể ăn gạo, nhưng có lẽ chúng thích ăn thịt hơn.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 278: Chương 278



"Ít gạo, nhiều thịt, cũng ngon đấy chứ." Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du rửa gạo trước, "Làm thêm hai cái bằng gạo nếp nữa nhé."

Bánh chưng bằng gạo nếp thì sẽ không cho các chú nhỏ ăn.

Cách làm cơm lam có nhiều, nhân bên trong cũng không bắt buộc.

Lâm Thiên Du chọn rau củ và thịt mình thích cắt nhỏ rồi trộn với gạo, thêm gia vị, cuối cùng rưới thêm ít nước tương cho đẹp màu, xào chín rồi đổ thẳng vào ống trúc là được.

Cô chọn ba loại dây buộc màu khác nhau, gạo nếp và gạo thơm riêng ra, còn phần cơm lam thịt chỉ thêm muối cho các chú, không thêm gia vị nào khác, dùng dây đỏ buộc chặt lá trúc ở đầu rồi đặt lên trên cùng.

Xong xuôi, nước sôi trong nồi cũng vừa tới, bỏ bánh chưng gạo nếp xuống nấu trước, còn hai loại kia để lên nồi hấp.

Khi chín cũng không vội lấy ra ăn, để nguội cho thấm gia vị càng ngon.

Lâm Thiên Du tắt bếp, dắt theo chú sói đồng cỏ nói: "Đi thôi, chúng ta đi kiểm tra trước đã, về ăn cơm sau."

"Ù ù!"

\--Xe của trạm cứu hộ đã đợi sẵn dưới bãi đậu.

Bách Phong tự lái xe, thấy Lâm Thiên Du đi tới, anh liếc nhìn đồng hồ, hỏi: "Đến sớm vậy?"

"Vừa xong việc, nên tới sớm thôi." Lâm Thiên Du mở cửa xe trước, để chú sói leo lên, "Kiểm tra mất bao lâu?"

"Không mất nhiều thời gian đâu, chỉ làm đánh giá tổng quát và khám sức khỏe thôi, tôi thấy sói cũng không có vẻ gì là bệnh." Bách Phong có thể nói là đã chứng kiến quá trình phục hồi của chú sói.

Từ ánh mắt của nó, có thể thấy nó thoải mái và linh hoạt hơn nhiều so với lúc còn ở phòng mô phỏng môi trường đồng cỏ.

Vết thương đã khô vảy cũng không bị cắn nát ra nữa, có cảm giác lớp lông của nó cũng dày và mượt hơn.

Dù trong thời gian ngắn như thế thì không thể nào lông chú mọc nhanh đến vậy được. Nhưng nhìn bề ngoài, sự thay đổi rõ rệt trong thời gian ngắn khiến người ta vô cùng ngạc nhiên.

Bách Phong nói: "Cô chăm sóc nó rất tốt."

"Công lao của chú nhỏ nhiều hơn." Lâm Thiên Du kéo chú sói vào lòng v**t v*, "Nó rất tích cực hợp tác điều trị."

Nghe vậy, Bách Phong bật cười, đấy không phải là hợp tác điều trị, mà là hợp tác với cô.

"Này, có chuyện muốn nói với cô." Bách Phong lái xe, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, nên nói còn hơi ấp úng, "Cái đó...tên của sói đều có chữ đồng cỏ phải không."

"Vậy nên, môi trường sống tự nhiên của chúng là đồng cỏ. Ở rừng mưa này chỉ là tạm dừng chân thôi. Trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không sao, nhưng đôi khi, vấn đề sẽ càng lộ rõ hơn theo thời gian."

Bách Phong càng nói càng lúng túng, dù đây là quy trình xử lý bình thường, nhưng biết mối quan hệ giữa Lâm Thiên Du và chú sói thì anh có cảm giác mình như kẻ xấu.

Chà, đáng lẽ phải nhờ Bạc Thư Thục làm việc này.

Nghe vậy, phản ứng của Lâm Thiên Du lại rất bình tĩnh: "Tôi hiểu rồi."

"Chỉ...thế thôi á?" Bách Phong hơi ngạc nhiên.

"Anh nói đúng sự thật mà." Lâm Thiên Du xoa xoa đầu nhỏ, thỉnh thoảng lại day day cổ nó, "Hơn nữa, khi trở thành nhân viên chính thức, tôi có thể được điều động giữa các khu vực phải không? Lúc đó tôi vẫn có thể qua chơi với nó."

Và thêm nữa, mùa 2 của chương trình Hoang Dã cũng sẽ ở đồng cỏ mà, dù không điều động thì tháng tới tôi cũng sẽ qua đó.

Chỉ là xa nhau một thời gian thôi, rồi sẽ gặp lại mà.

Thấy vậy, Bách Phong thở phào nhẹ nhõm.

Trời biết, anh đã bắt đầu nghĩ, nếu Lâm Thiên Du cứ đòi để sói ở lại rừng mưa, anh sẽ phải làm thế nào để thuyết phục cô, rồi thương lượng với công ty thế nào.

Vì anh cảm thấy, thương lượng với Lâm Thiên Du thì rất có khả năng anh sẽ tự đầu hàng, giúp cô tìm cách giữ chú sói ở lại.

Giả sử không thể giữ được, hoặc thật sự để sói ở lại đây, mà sau này có chuyện gì xảy ra, anh sẽ phải chịu trách nhiệm.

Thật ra, chịu trách nhiệm cũng không sao, chính là Lâm Thiên Du rất yêu quý chú sói, nếu nó bị bệnh vì không thích nghi được với môi trường, rồi lạnh nhạt với cô thì sao.

Bách Phong nghĩ nhiều và rất rối, nếu không phải còn lái xe, chắc anh đã "đập đầu" vào kính chắn gió rồi.

Nhưng không ngờ Lâm Thiên Du không có ý định ép buộc gì cả, cô chấp nhận mọi thứ tự nhiên như vậy.

Bách Phong lén thở phào, cười nói: "Cô nghĩ vậy thì tốt quá rồi."

"Qua xem thử đi, biết đâu sẽ có xe vừa ý chứ." Bách Phong ra sức ca ngợi sếp cấp trên, "Những chiếc này đều do nhà máy của công ty chúng ta đóng, riêng cho cô ấy."

Ban đầu Lâm Thiên Du không để ý nhiều đến xe, "Khỏi phải làm phiền như vậy, đi bộ tập thể dục cũng rất tốt mà." Chạy bộ và đi bộ đều là những bài tập tốt cho sức khỏe, đi nhiều còn được tắm nắng.

Cô biết lái xe, nhưng cô gốc thì không. Và cũng không có bằng lái.

Chỉ không biết có cần bằng lái khi lái xe trong rừng không nhỉ, chắc cũng không có cảnh sát giao thông rồi.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 279: Chương 279



"Cứ qua xem thử đã, biết đâu sẽ thích chiếc nào đó." Bách Phong vẫn cố thuyết phục.

Lâm Thiên Du nghĩ một lúc, cũng không từ chối nữa: "Được thôi."

Đến trạm cứu hộ, Bách Phong không đỗ xe, mà lái thẳng vào trong sân.

Nơi kiểm tra sức khỏe động vật và nơi chúng sinh sống là hai tòa nhà riêng, khác khu.

Những thú nhỏ bị thương nặng sẽ không đưa về phòng ở mà sẽ để lại phòng bệnh để theo dõi.

Vì vậy, bệnh viện có khá nhiều phòng riêng làm phòng bệnh.

Lâm Thiên Du dẫn theo sói đi lên tầng, có lẽ do từng ở đây, nên khi vừa đến nó lập tức có phản ứng kháng cự, nhưng vì Lâm Thiên Du bên cạnh nên vẫn ngoan ngoãn bước theo sau.

Lâm Thiên Du hỏi: "Lúc kiểm tra tôi có thể ở đó không ạ?"

Bác sĩ giật mình, vô thức nhìn sang Bách Phong.

Bách Phong gật đầu một cách dứt khoát: "Tất nhiên là được, chỉ là kiểm tra cơ bản thôi."

Ngay cả khi phẫu thuật cũng có phòng khử trùng chuyên dụng để xem, huống hồ chỉ là kiểm tra đơn giản.

"Cô ở đây cũng tốt, tiết kiệm được thuốc mê." Bách Phong nhún vai, "Những thứ đó, có thể không dùng thì tốt nhất là không nên dùng."

Trong trường hợp bình thường, họ sẽ tiêm thuốc mê.

Bác sĩ không phải là thần thánh, kiểm tra cho những con thú dữ, luôn phải đề phòng khả năng động vật thay đổi thái độ bất cứ lúc nào. Một số động vật sẽ phát ra cảnh báo trước, lúc này hãy kịp thời rút tay ra và dỗ dành chúng.

Nhưng một số động vật thì không theo luận lý thông thường.

Bạn không biết chúng sẽ cắn bạn bất cứ lúc nào. Có thể giây trước nó đang l**m lông, giây sau hàm răng nhọn đã nhắm vào tay bạn.

Đôi bàn tay của bác sĩ thì đặc biệt quan trọng.

Vì vậy, để tránh tai nạn xảy ra, mỗi lần kiểm tra đều phải tiêm thuốc mê.

Nghe lời của Bách Phong, bác sĩ nhìn chú chó sói thảo nguyên rồi nhìn Lâm Thiên Du, không hiểu hỏi: "Đây là của cô nuôi sao? Việc nuôi sói tư nhân của các cô là bất hợp pháp đấy."

"Không, nó là con tôi mang về từ trạm cứu hộ." Lâm Thiên Du vỗ vỗ chiếc giường bệnh đã trải ga sạch, "Chó sói con, lên đây."

Chó sói thảo nguyên không nghe thấy chuyện bên ngoài, trong mắt nó chỉ có Lâm Thiên Du. Nó làm bất cứ điều gì cô ấy bảo, không do dự nhảy lên.

"Cô quên rồi sao? Lần trước đến đây khám, bác sĩ trưởng Vương là người kê đơn thuốc mà." Thấy bác sĩ vẫn còn hoài nghi, Bách Phong bổ sung: "Đó là con phải thả về thảo nguyên, nhưng tình trạng quá nặng không thể vận chuyển, nên tạm thời để ở đây."

Nghe vậy, bác sĩ gật gù: "Tôi nhớ ra rồi. À, sự thay đổi thật lớn đấy."

Tình trạng của con chó sói thảo nguyên đặc biệt, tất cả bác sĩ trong bệnh viện họp bàn kế hoạch điều trị, nhưng hồi đó nhìn nó cũng không giống thế này.

Bác sĩ tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng công việc không chờ đợi ai, ông không tìm hiểu nguyên nhân sâu hơn. Mặc đôi găng tay y tế mới, ông vẫn hỏi: "Cô chắc chắn có thể kiểm soát nó chứ?"

"Vâng. Yên tâm đi, nó sẽ cắn tôi trước." Lâm Thiên Du kéo ghế ngồi xuống, đưa tay che lên mặt chó sói.

Cô tin con sói nhỏ sẽ không cắn người lung tung. Làm như vậy để cho bác sĩ cảm thấy an toàn.

Bác sĩ gật đầu. "Được rồi. Tôi bắt đầu thôi."

Trước tiên là kiểm tra cơ bản.

Khi lấy máu, Lâm Thiên Du nắm cánh tay trước của chó sói, một tay ôm nó, để cho nó nằm sấp trong lòng mình.

Đó là một động tác rất nguy hiểm. Chó sói có thể quay đầu c*n v** c* cô ngay khi cảm thấy đau do kim tiêm.

Bác sĩ lo sợ nhìn cảnh đó, vài lần muốn nhắc nhở, nhưng thấy Bách Phong và Lâm Thiên Du đều im lặng, ông cũng chỉ biết lấy máu trước đã.

Xét nghiệm máu thông thường, sinh hóa, có khá nhiều chỉ số cần kiểm tra, liên tục thay vài ống lấy máu, chó sói nằm yên không nhúc nhích, ngay cả lúc bị chích kim cũng không ngẩng đầu lên.

"Xong ngay thôi." Lâm Thiên Du nhẹ nhàng hôn lên má nó, trấn an: "Ngoan..."

"Ú ú..."

Lấy máu xong, bác sĩ giao lại các ống máu cho y tá.

Nhét một miếng bông gòn lên chỗ chích để cầm máu, Lâm Thiên Du làm động tác thổi vào chỗ đó, thổi không tới vết thương nhưng tấm lòng đã chạm tới.

Trước đây khi thay băng, cô cũng thổi như vậy cho nó, chó sói không biểu cảm gì nhưng đuôi lắc rất mạnh, rõ ràng là vui.

Lâm Thiên Du ôm con sói lên nói: "Đi thôi, kiểm tra tiếp."

"Ú ú..."

...

Khi hoàn thành tất cả các xét nghiệm thì trời còn sớm.

Mặc dù có nhiều hạng mục nhưng không phải xếp hàng chờ đợi, tiết kiệm được phần lớn thời gian.

Chỉ là kết quả không thể ra ngay trong ngày.

Bách Phong nói: "Kết quả tôi sẽ gửi file điện tử cho cô. Bây giờ mình đi xem xe rừng nhiệt đới nhé."

"Được."

Đi ra khỏi bệnh viện thú y, Lâm Thiên Du thả chó sói xuống. Nó liếc trái phải, khu tập luyện lúc này không có ai, rồi quay lại cọ cọ chân cô bước từng bước.

Vì mới chuyển đến nên các chiếc xe vẫn còn trong kho chứ chưa đưa ra ngoài.
 
Back
Top Bottom