Wattpad  Nó Ấy Lắm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
398439706-256-k68403.jpg

Nó Ấy Lắm
Tác giả: Bchauz_
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

ko chuyện nào thoả mãn được t nên t phải lôi tren nyc của nyc t ra vt:)) Tags: nữpregđẻ​
 
Nó Ấy Lắm
Sinh trong lớp:))


《Không được ra... không được lúc này!》Tiết Văn thứ ba, lớp học chìm trong ánh nắng trưa vàng rực rỡ, nhưng với Minh Anh, mọi thứ chỉ là một màn sương mờ nhòe trước mắt.

Cô đang ngồi ở hàng ghế thứ ba, tay ôm bụng dưới, cả cơ thể gồng lên từng đợt như đang chiến đấu với chính mình.Cơn đau chuyển dạ đã bắt đầu từ buổi sáng.

Ban đầu chỉ là cảm giác căng tức, sau đó là những đợt co thắt gập bụng.

Nhưng từ lúc chuông vào tiết reo lên, nó trở nên không thể chịu nổi."

Không... không được sinh ở đây... mình chưa thể... chưa thể để người ta biết..."

Minh Anh rùng mình.

Cô cảm nhận rõ từng đợt gò siết chặt tử cung, mỗi cơn gò lại như ép xuống, dồn đẩy đầu đứa bé trượt sâu hơn xuống ống sinh.Cô khép chặt hai chân đến mức run rẩy, dùng gót giày ấn mạnh xuống sàn để giữ thăng bằng, hai tay nắm chặt mép bàn.

Nhưng áp lực phía dưới không ngừng tăng lên — đầu đứa bé đang trồi ra!Một dòng chất ướt thấm qua đáy quần đồng phục, âm ấm và dính.

Mắt cô mở to, hoảng hốt.

Cảm giác ấy... không lẫn đi đâu được...

đầu nó...

đã bắt đầu lộ ra.Minh Anh nghiến chặt răng.

Cô phải đẩy nó ngược lại.

Tay run rẩy lén luồn xuống dưới bụng, ấn nhẹ vào vùng xương mu, cố gắng dùng áp lực cơ thể để đẩy đầu em bé trở lại."

Không ra... không được ra... làm ơn... lùi vào đi con... chỉ một chút nữa thôi..."

Phần dưới như muốn nổ tung.

Đầu đứa bé vẫn lì lợm trồi ra từng chút một dù Minh Anh đã gồng hết cơ bụng để siết lại.

Mỗi hơi thở là một trận chiến.

Mồ hôi lạnh chảy thành từng dòng sau lưng.Và rồi..."

Minh Anh, lên bảng trả lời câu hỏi!" – giọng cô giáo Văn vang lên.Cô chết sững.Không... xin đừng... không phải bây giờ...Cô đứng dậy, đôi chân run rẩy.

Mỗi bước đi, cô cảm nhận rõ đầu đứa bé đang trượt ra thêm vài centimet, ma sát với thành ống sinh, nặng nề, căng cứng.Cảm giác ấy... như đang cố đi bộ trong khi giữ một quả bóng chui ra khỏi cơ thể...Minh Anh cắn răng, đi từng bước ra bảng.

Mỗi bước là một lần chân cô khép cứng lại, mông siết chặt, nhưng áp lực phía dưới đã quá lớn – đầu đứa bé gần như chạm mép ngoài.Đứng trước bảng, cô không dám quay lại, không dám ngẩng lên.

Cô chỉ cúi đầu, một tay bám vào cạnh bảng, tay còn lại âm thầm ấn vào bụng dưới – cố dồn lại tất cả cơ lực để ép đứa bé vào trong."

Em... không khỏe, xin phép không trả lời được..." – giọng cô khản đặc, toàn thân run lên.Cô giáo thoáng sững lại rồi gật đầu.

Minh Anh quay về chỗ, đi nhanh hết sức có thể.⸻Vừa ngồi xuống ghế, cơn gò tiếp theo ập tới như sóng thần.

Minh Anh bị đẩy ngửa ra, hai tay ôm chặt bụng, mắt mở to vì choáng.

Đầu đứa bé lọt hẳn ra khỏi cửa mình.Không... lần này không thể đẩy lại nữa...Cô biết, dù cố đến đâu... cũng không thể nhịn thêm được nữa.
⸻《Khoảnh khắc khai sinh – Anh ở đây với em》Minh Anh ngồi phịch xuống ghế, hai chân run rẩy mở khẽ.

Cơn gò lần này không báo trước, không để cô chuẩn bị — nó ập đến như một cơn địa chấn xé toạc cơ thể từ trong ra ngoài."

AGHH...!!"

Một tiếng rên bật ra khỏi cổ họng dù cô đã cố nuốt xuống.

Cô cúi gập người, mặt đỏ bừng, nước mắt trào ra vì đau và xấu hổ.Phía dưới...

đầu em bé đã ra khỏi hoàn toàn.

Cảm giác nặng nề, ướt át, căng chặt ấy khiến cô không còn lẫn lộn được nữa.

Nó trơn trượt, nóng hổi, mắc lại giữa hai chân cô – như thể cơ thể cô bị tách làm đôi nhưng không thể trốn tránh.Cô không thể tự đỡ.

Không thể cởi quần ra.

Không thể thốt lên lời nào giữa tiết học đầy người.Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ vai cô.

Là Minh Hải, chàng trai ngồi dãy bên cạnh – người luôn ít nói, nhưng ánh mắt lúc nào cũng ấm áp khi nhìn cô.Anh cúi xuống, ghé sát tai cô thì thầm:"Minh Anh... cậu đang sinh con phải không?"

Cô giật mình, hoảng hốt, nhưng không thể phủ nhận.

Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ.

Một giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt.Minh Hải không hỏi thêm.

Anh nhẹ nhàng kéo ghế cô ngả ra một chút, quỳ xuống sàn lớp, ánh mắt nhìn cô không hề e ngại, chỉ đầy lo lắng và dịu dàng."

Tớ sẽ giúp cậu.

Được không?"

Cô gật đầu thật khẽ.

Ngay sau đó, anh luồn tay vào dưới bàn, tay run nhưng dứt khoát, cẩn thận mở cúc quần đồng phục của cô, rồi kéo khóa xuống.

Lớp vải ướt sũng nước ối và máu lộ ra, cùng một khối tròn đỏ hỏn đang nhô ra giữa hai chân cô — đầu đứa bé.Minh Hải hít sâu.

Không có thời gian để sợ.

Anh lấy áo khoác của mình trải xuống ghế và sàn bên dưới cô, rồi dùng tay đỡ nhẹ đầu đứa trẻ vừa lộ ra thêm một đoạn."

Được rồi... hít sâu, rặn theo tớ nhé...

Minh Anh, không sao đâu, tớ ở đây."

Cô siết lấy tay anh, gồng hết toàn thân.

Cơn đau cuối cùng dâng trào như sóng thần."

AAAHHHHHHHH!!"

Cơ thể Minh Anh cong lên, cổ họng gào khan.Vai đứa bé tuột ra.

Rồi bụng.

Rồi chân.Một tiếng "wet" vang lên nhẹ giữa không gian tĩnh lặng — đứa bé trượt ra hoàn toàn vào tay Minh Hải.Anh gần như ngạt thở khi nhìn đứa bé đỏ hỏn, còn dây rốn, nhưng... sống, khỏe, và đang bắt đầu... khóc."

Con... con cô ấy khỏe mạnh..."

Cả lớp chết lặng.

Có tiếng bạn nữ khóc.

Có tiếng ai đó chạy đi gọi y tế.

Nhưng Minh Anh đã không còn nghe thấy gì nữa.Cô ngả người ra, đôi mắt rưng rưng nhìn đứa bé trong vòng tay Minh Hải."

Con mình... sinh rồi à...?"

Minh Hải gật đầu, giọng nghèn nghẹn:
"Ừ... và em bé rất dũng cảm... giống mẹ nó."⸻
 
Nó Ấy Lắm
Tuổi 18


Tít, cô gái 18 tuổi, với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt còn vương chút ngây thơ, đang sống trong thế giới của riêng mình.

Công việc làm thêm tại spa sang trọng, những buổi hẹn hò bí mật với bạn trai Minh, và những ước mơ về tương lai tươi sáng - tất cả tạo nên một bức tranh thanh xuân đầy màu sắc.

Thế nhưng, cuộc đời vốn dĩ là một hành trình đầy những khúc quanh bất ngờ, và Tít sắp phải đối mặt với một sự thật mà cô hoàn toàn không hề hay biết, một bí mật mà cơ thể cô đang âm thầm hé lộ theo cách không ngờ nhất.

Buổi sáng thứ Ba dịu dàng, Tít thức dậy với một cảm giác lạ lẫm.

Chiếc áo đồng phục spa dường như bó sát hơn, đặc biệt là ở vòng eo, và một cảm giác nặng nề khó tả len lỏi khắp cơ thể.

Cô khẽ đặt tay lên bụng, mỉm cười, tự nhủ có lẽ tối qua mình đã ăn quá nhiều món tráng miệng ngọt ngào.

Nhưng rồi, một cơn đau âm ỉ, râm ran bất ngờ xuất hiện ở vùng dưới âm đạo, kèm theo một cảm giác hơi rát nhẹ.

Tít nhíu mày, cố gắng lý giải.

"Chắc tại tối qua mình với Minh hơi 'quá đà' thôi," cô tự trấn an, cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ khác.

Công việc tại spa hôm nay dường như kéo dài vô tận.

Tít cố gắng tập trung vào từng động tác massage, xoa bóp cho vị khách hàng đang nằm thư thái.

Nhưng cảm giác thôi thúc muốn đi vệ sinh ngày càng trở nên mãnh liệt, không thể nào khước từ.

Cô biết mình cần phải làm gì đó, nhưng xung quanh là những vị khách khác, và cô không thể bỏ dở công việc giữa chừng.

Sự khó chịu dần dâng lên, Tít cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt hướng về phía đồng hồ, đếm từng phút trôi qua, mong chờ đến khi có thể rời khỏi đây.

Khi ca làm việc xen kẽ kết thúc, Tít vội vã bước vào nhà vệ sinh, như tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn.

Vừa buông lỏng chiếc quần đồng phục, một dòng nước ấm nóng bất ngờ chảy ra ào ào, kéo dài mãi không dứt.

Tít sững sờ, đôi mắt mở to, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực.

Cô hoàn toàn bàng hoàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vội vàng lấy giấy vệ sinh, cô cố gắng thấm hết lượng nước chảy ra.

Trong khoảnh khắc choáng váng ấy, Tít cảm nhận một cách mơ hồ rằng vùng kín của mình hôm nay có vẻ khác lạ, như thể nó đã nở ra, rộng hơn.

Nhưng do lớp lông mỏng che phủ, cô không thể nhìn rõ được tình trạng sưng đỏ, nóng rát đang diễn ra bên dưới.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, đôi chân Tít hơi dạng ra một cách ngượng nghịu, như thể chúng đang cố gắng điều chỉnh lại cách di chuyển quen thuộc.

Ngay lúc đó, một vị khách mới đã chờ sẵn.

Khi Tít đang thực hiện động tác xoa bóp trên lưng khách, cảm giác thôi thúc ấy lại ập đến, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Cô cố gắng gồng mình, kìm nén, nhưng rồi lại vô thức đẩy nhẹ một cái.

Tít cảm nhận một thứ gì đó như đang tuột xuống.

Cô vội đưa tay bịt lại, nhưng đã quá muộn.

Cơn co thắt kéo đến, khiến cô phải rặn thêm một hai lần nữa.

Ngay cả vị khách hàng cũng nhận ra sự bất thường, nhẹ nhàng lên tiếng: "Em có cảm thấy không khỏe à?

Nếu buồn đi vệ sinh thì cứ đi đi, đừng rặn trên lưng khách như vậy."

Lời nói của vị khách như một nhát dao đâm vào lòng tự trọng của Tít.

Cô xấu hổ vô cùng, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nốt những động tác massage còn lại.

Cảm giác thôi thúc ấy không hề giảm bớt, thậm chí còn trở nên mãnh liệt hơn, kèm theo cơn buồn rặn ngày càng dày đặc.

Một cảm giác căng nóng lan tỏa ở hai bên mép, khiến Tít chỉ muốn thoát khỏi nơi này ngay lập tức.

Cô vội vã kết thúc ca làm việc, bước nhanh ra ngoài để lấy xe máy, với hy vọng tìm được một nơi nào đó an toàn để đối mặt với tình huống bất ngờ và đầy bối rối này.

Trên con đường quen thuộc về nhà, mỗi bước chân Tít đều mang theo một nỗi lo lắng mơ hồ.

Cảm giác nặng nề, thôi thúc ngày càng rõ rệt.

Cô tự hỏi, liệu đây có phải là dấu hiệu của một căn bệnh nào đó?

Hay chỉ là sự mệt mỏi đơn thuần?

Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, một linh cảm mơ hồ đã bắt đầu len lỏi, một linh cảm về một sự thật mà cô có lẽ đã vô tình bỏ qua, một sự thật đang dần hé lộ theo cách không ngờ nhất.

Trên đường đi, Tít vô thức rặn thêm vài lần nữa.

Cô cảm giác một vật gì đó như đang tuột xuống nhiều hơn, và cô phải dùng tay vừa bịt lại, vừa điều khiển chiếc xe máy cồng kềnh.

Vùng kín của cô bắt đầu nhức và rát, cảm giác muốn đi vệ sinh ở phía sau cũng ngày càng dữ dội.

Đến nơi, Tít thấy Minh đang đợi, gương mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô.

"Em sao vậy?

Trông em không được khỏe," Minh hỏi.

Tít chỉ gắng gượng đáp: "Em không sao, chắc hơi mệt thôi."

Hai người cùng nhau đi ăn.

Trong suốt bữa ăn, Tít liên tục phải rặn.

Cô nhận ra rằng những đống giấy vệ sinh mà cô đã nhét vào âm đạo lúc nãy giờ đây đang từ từ bị đẩy ra ngoài.

Đến một lần dừng đèn đỏ, cơn co thắt mạnh mẽ khiến Tít không thể kìm nén.

Cô rặn mạnh, và cảm giác có một vật cứng cứng đã lòi ra ngoài một chút.

Vội vàng, Tít nhổm mông lên khỏi yên xe, cố gắng dùng tay che chắn và đẩy mọi thứ trở lại vào bên trong.

Trái tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Cái gì thế này Minh ơi!"

Tít thốt lên trong tuyệt vọng, giọng nói run rẩy.

Minh, với vẻ mặt hoảng hốt không kém, vội vàng đưa tay lên.

"Để anh giúp em!"

Anh cảm nhận được khối gì đó tròn tròn đang nhô ra từ dưới quần Tít.

Tít lại rặn thêm một phát nữa, nhưng cái khối đó vẫn kẹt ở đó, chỉ có phần hậu môn của cô đang cố gắng tống ra hết đống phân.

Đèn đỏ vẫn còn, và Tít cảm thấy cơ thể mình không thể chờ đợi được nữa.

Cô cuống cuồng điều khiển xe, một tay lái, một tay giữ chặt thứ gì đó đang dần lộ ra ở phía dưới.

Minh, trên chiếc xe của mình, đi theo sát phía sau, tay cũng đặt bên dưới, cảm nhận được lớp lông dày cùng khối tròn tròn đang nhô ra từ phía sau Tít.

Anh cũng hoảng sợ không kém gì cô.

Suốt chặng đường về nhà, Minh không ngừng vuốt ve cái khối dưới lỗ hậu môn của Tít, và cả hai bên mép âm hộ.

Về đến nhà mình, Tít định xuống xe, nhưng vừa nhổm người lên, cái khối đó đã trượt ra thêm một chút.

"Em không dám làm gì nữa," Tít nói trong nước mắt, "Anh đỡ cho em với."

Minh vội luồn một tay vào quần cô, giữ chặt và đỡ lấy phần nhô ra đó.

Hai người giữ nguyên tư thế đó, bước vào thang máy.

May mắn thay, không có ai khác bên trong.

Tít không thể nhịn được nữa.

Cô rặn thật mạnh.

Minh cảm thấy bàn tay mình bị đẩy ra bởi khối tròn đó, còn Tít thì không thể rặn thêm được nữa.

"Cái khối này chặn hết đường ra rồi!" cô kêu lên.

"Bỏ tay anh ra đi, tụt quần em xuống đi!"

Minh, với đôi tay run rẩy, đã làm theo lời Tít.

Anh tụt cả quần đồng phục và quần lót của cô xuống, banh rộng hai bên mép âm hộ.

Lớp lông rậm rạp khiến việc quan sát bên trong trở nên khó khăn, nhưng Minh vẫn cố gắng nhìn rõ.

Anh phát hiện ra một cái đầu em bé đang dần nhô ra.

"Trời ơi Tít!

Em... em sinh em bé!"

Minh hốt hoảng thốt lên.

Tít cũng cố gắng rặn, nhưng lần này, thứ chảy ra chỉ là một ít phân.

Cửa thang máy mở ra.

Tít lê bước ra ngoài, mỗi bước đi đều phải dạng chân.

Minh đi theo sát phía sau, nhẹ nhàng xoa bóp vùng âm hộ của cô, rồi lại banh rộng ra.

Đến cửa nhà, Tít lấy hết sức bình sinh, rặn mạnh.

Cứt chảy ra gần hết, rồi đến cái đầu em bé cũng đã tuột ra hoàn toàn.

"Minh ơi, anh đỡ em với!"

Tít kêu lên trong tiếng rên rỉ.

Minh vội vàng đỡ lấy đứa bé vừa chào đời, trong khi Tít vẫn còn đang cố gắng rặn nốt phần còn lại của cơ thể bé nhỏ.

"Oh my god!

Cái gì thế này?"

Minh thốt lên, nhìn chằm chằm vào sinh linh bé bỏng trong tay.

"Là... là con của chúng ta sao Minh?"

Tít hỏi, giọng yếu ớt.

Minh gật đầu, đôi mắt ngấn nước.

Anh nhìn Tít, rồi nhìn đứa bé, một cảm xúc lẫn lộn giữa hoang mang, sợ hãi và cả một chút gì đó của sự kỳ diệu.

Trong lúc đó, Tít lại cảm thấy cơn đau thôi thúc quay trở lại, lần này còn dữ dội hơn.

Cô rặn mạnh.

Minh vội vàng banh rộng hơn nữa, tay anh cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của cơ thể em bé.

Tít không thể rặn được nữa, cái khối kia vẫn còn kẹt lại.

"Nó... nó vẫn còn kẹt!" cô kêu lên.

Minh cố gắng giúp Tít, nhưng anh cũng không biết phải làm gì.

"Em cố gắng lên Tít!

Anh ở đây với em!"

Họ vật lộn với nhau trong phòng khách, giữa sự hoang mang và những cơn đau quằn quại của Tít.

Minh cố gắng trấn an cô, vừa giúp cô banh rộng hơn, vừa khẽ nói những lời động viên.

"Cố lên em!

Sắp xong rồi!"

Tít rên lên từng tiếng, "Rát quá Minh ơi...

đau quá!"

Cuối cùng, sau một vài lần rặn mạnh nữa, Tít cảm thấy một sức nặng và sự giải thoát cùng lúc.

Em bé tuột hẳn ra ngoài, nằm gọn trong vòng tay của Minh.

Minh đỡ lấy đứa bé, một bé trai sơ sinh bé bỏng, đỏ hỏn, đang khóc oe oe.

Anh nhìn Tít, rồi nhìn con, nước mắt không ngừng rơi.

"Chúng ta... chúng ta có con rồi Tít ạ," anh thì thầm, giọng nghẹn ngào.

Tít nhìn đứa con trai bé bỏng, rồi nhìn Minh, một cảm xúc dâng trào trong lòng - một hỗn hợp của sự sợ hãi, bối rối, nhưng cũng có một chút gì đó của niềm hạnh phúc vỡ òa không thể diễn tả.

Tuổi 18 của cô, đã bước vào một chương mới, một chương định mệnh mà cô chưa bao giờ tưởng tượng tới.

Cuộc sống của Tít, giờ đây, đã hoàn toàn thay đổi, bắt đầu từ khoảnh khắc kỳ diệu và đầy bất ngờ này.
 
Back
Top