Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nợ Ân Tình

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,309
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNyxm6p1Z4FrgFN9O79jM6OrF7iHTRo5TgivDGR3bXS1D9_Ks-k7vKjKjRtwCKvxxTbRexWReeKwDmZYNc1TxiocTwv5bp9BN-Q_lwTF2hNP9YyI67wfmRvYVrlebpxNENg4VjAXe8f2itktpLt4J0n=w215-h322-s-no-gm

Nợ Ân Tình
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ngày đại quân khải hoàn trở về, ta bế Sâm Nhi đi xem náo nhiệt.



Sâm Nhi chỉ vào vị tướng trên lưng ngựa, trong tay đang ôm một đứa trẻ, hỏi ta:



"Mẫu thân, người đó giống phụ thân trong bức họa."



Ta siết chặt đôi tay ôm Sâm Nhi:



"Nói bậy, đó không phải."



Trước đây thì phải, giờ thì không, sau này cũng không phải.



Quân tử có chí lớn nơi mây xanh, ta không thể ngăn cản.

...​
 
Nợ Ân Tình
Chương 1: Chương 1



Mười năm trước, ta bán thân để chôn cất phụ mẫu, Trần đại thẩm dùng số bạc kiếm được từ việc bán đậu hũ để mua lại ta.

Trần đại thẩm đưa bạc cho ta đi mua quan tài để an tang phụ mẫu, rồi chuyển hộ tịch của ta vào nhà bà.

Sau khi chôn cất xong xuôi, ta mang theo hành lý ít ỏi tới nhà Trần đại thẩm.

Trần đại thẩm rất nghiêm khắc, nói rằng nhà bà không nuôi kẻ vô dụng.

"Ta đã mua ngươi, ngươi chính là người nhà họ Trần, phải giúp ta làm việc.”

"Sáng mai dậy sớm, ta dạy ngươi cách xay đậu hũ.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Ban ngày, ngươi đi theo Nhị Lang học chữ, con gái cũng cần biết chữ để không bị người ta lừa gạt."

Khi ấy ta mới năm tuổi, nghe lời gật đầu lia lịa.

Trần đại thẩm sắp xếp cho ta ngủ ở căn phòng sát bên phòng bà.

Phòng nhỏ đến mức chỉ đặt được một chiếc giường con.

Đêm ấy, nước mắt ta làm ướt đẫm cả chiếc gối.

Hôm sau, khi gà vừa gáy, Trần đại thẩm gọi ta dậy cùng bà xay đậu hũ.

Thấy mắt ta sưng húp, bà không vui mà mắng: "Sáng sớm đã làm bộ mặt như đưa đám, để ai xem đây?”

"Không có bản lĩnh thì chỉ có thể bị người ta mua bán, đời người phải có một nghề trong tay thì mới không c.h.ế.t đói.”

"Ngươi có khổ cũng không khổ bằng ta. Từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, khó khăn lắm mới lấy được chồng, kết quả là sau khi sinh lão tam, phụ thân bọn trẻ liền mất.”

"Ngươi vẫn còn có ta, còn có nhà họ Trần."

Ta cúi gằm mặt, không dám cãi lại.

Sau khi mắng xong, Trần đại thẩm bắt đầu dạy ta cách làm đậu hũ.

Ban ngày, bà cùng Trần Đại Lang gánh quang gánh đi bán đậu hũ, còn ta ở nhà lo dọn dẹp.

Trước bữa cơm tối, Trần Nhị Lang từ tư thục trở về, hắn dạy ta học chữ.

Cứ thế, ta học suốt mười năm.

Năm ta mười lăm tuổi, một hôm, Trần Đại Lang, người mỗi ngày gánh đậu hũ ra huyện bán, không biết nghe tin từ đâu mà hớt hải chạy về.

Hắn đặt gánh đậu hũ xuống, xông thẳng vào phòng của Trần đại thẩm: "Mẫu thân, con muốn tòng quân!"

Trần đại thẩm không đồng ý.

Nhưng Trần Đại Lang đã quyết, hắn tuyệt thực, không ăn không uống, cũng không chịu đi bán đậu hũ, chỉ để ép bà đồng ý.

Làm mẹ, sao có thể thắng nổi con trai mình? Cuối cùng, Trần đại thẩm cũng đành chấp thuận.

"Đi tòng quân cũng được, nhưng con phải để lại người nối dõi."

Trần Đại Lang tròn mắt, kinh ngạc: "Mẫu thân, người nói đùa đấy ư? Con đi rồi, lẽ nào lại để người khác phải ở nhà giữ cửa, chờ con trở về?"

Trần đại thẩm trừng mắt nhìn hắn: "Nếu con đã biết vậy, thì không nên đi tòng quân, ở nhà bán đậu hũ là được rồi.”

"Trước đây chẳng phải con nói thích tiểu thư nhà vị tiên sinh dạy trong tư thục đó sao? Ta có chút bạc dành dụm, nếu con thật sự muốn, ta sẽ mời bà mối đến hỏi cưới.”

"Chỉ cần nhà người ta đồng ý gả, ta sẽ dùng toàn bộ số bạc làm sính lễ cho con."

Trần Đại Lang từ chối thẳng thừng: "Mẫu thân, con không thể để nàng về nhà giữ cửa chờ con.”

"Vả lại, nếu dồn hết bạc để con lấy vợ, còn việc học của nhị đệ thì sao?"

Trần đại thẩm lạnh mặt nói: "Nếu con không nỡ để nàng ấy ở nhà chờ con, vậy con đi tìm người khác.”

"Không cưới vợ, đừng hòng đi tòng quân."

Trần Đại Lang trở về phòng mình, từ đó không ra ngoài nữa.

Đợi khi Trần đại thẩm và Trần Tam Lang đi bán đậu hũ, hắn mới đến tìm ta.

"Thiên Nghê, nàng có nguyện ý gả cho ta không?"

"Vì sao lại là ta?"

Ta hỏi ra điều mà lòng mình canh cánh.

Trần Đại Lang không giấu giếm, nói thẳng: "Mẫu thân ta bán đậu hũ được bao nhiêu tiền? Nếu lấy hết bạc để ta cưới vợ, lòng ta sẽ áy náy.”

"Tử Yên là người trong lòng ta, ta không muốn nàng phải giữ cửa chờ ta.”

"Tính khí của mẫu thân, không phải nàng không biết, bà không thích người ăn không ngồi rồi. Tử Yên từ nhỏ đã được nuông chiều, nếu ta cưới nàng về, mẫu thân chắc chắn sẽ không ưa.”

"Nhưng cưới nàng thì khác, nàng lớn lên trong nhà ta, thân thế rõ ràng, không cần sính lễ, cũng chẳng phải lo chuyện mẹ chồng nàng dâu.”

"Vả lại, bạc trong nhà còn phải để dành cho nhị đệ đi học.”

"Nàng cũng không muốn nhị đệ phải bỏ dở việc học, đúng không?"

Máu trong người ta vừa dâng trào, nghe lời hắn nói thì dần dần nguội lạnh.

Hắn nói rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức ta không thể phản bác.

Trần đại thẩm đã mua ta, ta vốn là người ở của nhà họ Trần.

Thiếu gia muốn cưới ta, đó là việc lớn lao với một người như ta.

"Được."

Ta đồng ý gả cho Trần Đại Lang.
 
Nợ Ân Tình
Chương 2: Chương 2



Khi Trần đại thẩm và Trần Tam Lang trở về, Trần Đại Lang kéo tay ta đến trước mặt họ.

"Mẫu thân, con muốn cưới Thiên Nghê."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Túi bạc trong tay Trần đại thẩm rơi xuống đất, những đồng tiền kêu leng keng, văng khắp nơi.

Bà lùi lại vài bước, cầm lấy chổi quật thẳng vào người Trần Đại Lang: "Ta bảo ngươi đi tìm vợ, không phải để hại đời Thiên Nghê.”

"Từ lâu ta đã xem Thiên Nghê như con gái, ngươi giỏi lắm, còn biết dựa vào ân tình để cầu lợi cho mình sao?"

Trần Tam Lang đứng bên, lặng lẽ gỡ tay Trần Đại Lang đang nắm lấy tay ta.

Khi Trần đại thẩm đánh Trần Đại Lang, hắn đứng bên cạnh cười, hô lớn: "Chắc chắn là đại ca lấy ân nghĩa để đòi báo đáp rồi, chứ Nghê tỷ không phải người chủ động đâu!"

Trong cảnh gà bay chó chạy, khi Trần đại thẩm đánh đến mệt, bà thở hổn hển quay sang hỏi ta:

"Thiên Nghê, con thật lòng muốn gả cho Đại Lang sao?"

Ta mỉm cười gật đầu.

Trần Đại Lang nói không sai.

Ta không đành lòng nhìn số bạc mà Trần đại thẩm vất vả kiếm được bao năm qua đều bị đem đi làm sính lễ.

Nhà họ Trần cần tiền vào nhiều việc lắm.

Trần Đại Lang lên đường xuất chinh cần mang theo bạc phòng thân.

Trần Nhị Lang học vấn tốt, đường khoa cử tốn không ít tiền bạc.

Không thể vì gia đình túng quẫn mà cắt đứt tương lai của hắn.

Trần Tam Lang rất thích nấu ăn, mở tiệm cũng cần bạc.

Trần đại thẩm thở dài: "Con không cần phải hy sinh cả đời mình như thế."

Ta vội vàng đáp: "Đại thẩm, là con tự nguyện."

Trần đại thẩm không nói thêm gì nữa.

Một người là con trai ruột của bà, một người là do bà bỏ tiền mua về, bên nào nặng bên nào nhẹ, bà tự mình hiểu rõ.

Mời vài người hàng xóm láng giềng tới nhà dùng bữa, ta và Trần Đại Lang coi như đã thành vợ chồng.

Đêm động phòng, bàn tay thô ráp của Trần Đại Lang nhẹ nhàng v**t v* mặt ta, hiếm khi thấy hắn dịu dàng đến vậy: "Nương tử, sau này nhờ nàng thay ta giữ tang."

Nói xong, hắn hành động thô bạo, khiến ta đau đớn đến suýt ngất.

Miệng hắn nói xem ta như muội muội, nhưng hành động chẳng giống đang nghĩ vậy.

Hắn cày cuốc đến tận nửa đêm mới chịu dừng lại.

Ta kiệt sức đến mức gà gáy cũng không hay biết.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng trưng, không thấy bóng dáng Trần Đại Lang đâu.

Đợi ta chỉnh trang xong, mở cửa bước ra, Trần Tam Lang mới cho hay, sáng sớm nay Trần Đại Lang đã thu dọn hành lý, chỉnh đốn ra đi.



Một tháng sau, ta liên tục nôn ói.

Trần đại thẩm lại thở dài, dẫn ta đi tìm đại phu bắt mạch.

Ta đã có thai.

Thời gian thấm thoát trôi qua, một năm xuân thu lại đến, Sâm Nhi vừa tròn hai tháng tuổi.

Trần Nhị Lang thi đỗ Tú tài, trong huyện ban thưởng một ít bạc.

Trần đại thẩm tính dùng số bạc thưởng cùng chút tích cóp để mua một căn nhà nhỏ kèm cửa hàng ở trong huyện.

Còn chưa kịp tìm đến người môi giới, Trần Nhị Lang đã vội vã chạy về làng.

Mũ đội trên đầu hắn lệch cả sang một bên, vừa về đến nhà đã thở hổn hển nói: "Mẫu thân, phía nam loạn cả rồi, lưu dân hiện ở khắp nơi, tiên sinh bảo chúng ta nên chạy lên phía bắc."

Nghe xong, Trần Tam Lang lập tức kêu lên: "Vậy quán đậu hũ của ta làm sao đây? Vừa mới bắt đầu làm ăn mà."

Trần đại thẩm và Trần Nhị Lang đồng loạt trừng mắt nhìn hắn.

Ta ôm Sâm Nhi trong lòng, tay run không ngừng.

Nếu chúng ta chạy lên phía bắc, lỡ Trần Đại Lang trở về mà không tìm được người nhà thì sao?

Trần Nhị Lang thấy ta lo lắng quá độ, vội vàng đón lấy Sâm Nhi từ tay ta để dỗ dành.

Một khắc sau, Trần đại thẩm quyết định dứt khoát: chuẩn bị hành lý cần thiết, lập tức lên đường hướng về phía bắc.

Trần Nhị Lang thuyết phục được tám hộ gia đình trong làng cùng chúng ta di cư, trong đó có cả gia đình tiên sinh của hắn.

Tiên sinh giúp chúng ta chuẩn bị giấy thông hành, ngay trong ngày nhận được giấy thông hành, chúng ta rời thành, chạy về phía bắc.

Phía nam loạn lạc nhanh hơn dự liệu.

Khi tới cổng thành Tuyên, viên quan giữ cổng kiểm tra giấy thông hành rồi nói với Trần Nhị Lang: "Các ngươi quả là thông minh."

Trần Nhị Lang len lén đưa cho hắn một mảnh bạc vụn.

Viên quan ghé sát tai hắn nói nhỏ: "Phía nam loạn hoàn toàn rồi, Vương Nam Lăng tạo phản, đi đến đâu cũng đồ sát cả thành.”

"Huyện thái gia đã ra lệnh, ba ngày nữa sẽ không cho bất kỳ ai từ phía nam vào thành, vì sợ trong số đó có phản tặc trà trộn.”

"Nếu các ngươi muốn yên ổn hơn, tốt nhất nên đi thêm hai thành nữa về phía bắc, đến trấn Thạch Đầu ở ngoại ô kinh thành. Nơi đó đất rộng người thưa, đang thiếu người ở."

Trần Nhị Lang cảm tạ viên quan, sau đó chỉ huy cả đoàn tiếp tục lên đường.

Chúng ta đi thêm mười ngày, cuối cùng đến được trấn Thạch Đầu như lời viên quan nói.
 
Nợ Ân Tình
Chương 3: Chương 3



Khi Trần đại thẩm và Trần Tam Lang trở về, Trần Đại Lang kéo tay ta đến trước mặt họ.

"Mẫu thân, con muốn cưới Thiên Nghê."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Túi bạc trong tay Trần đại thẩm rơi xuống đất, những đồng tiền kêu leng keng, văng khắp nơi.

Bà lùi lại vài bước, cầm lấy chổi quật thẳng vào người Trần Đại Lang: "Ta bảo ngươi đi tìm vợ, không phải để hại đời Thiên Nghê.”

"Từ lâu ta đã xem Thiên Nghê như con gái, ngươi giỏi lắm, còn biết dựa vào ân tình để cầu lợi cho mình sao?"

Trần Tam Lang đứng bên, lặng lẽ gỡ tay Trần Đại Lang đang nắm lấy tay ta.

Khi Trần đại thẩm đánh Trần Đại Lang, hắn đứng bên cạnh cười, hô lớn: "Chắc chắn là đại ca lấy ân nghĩa để đòi báo đáp rồi, chứ Nghê tỷ không phải người chủ động đâu!"

Trong cảnh gà bay chó chạy, khi Trần đại thẩm đánh đến mệt, bà thở hổn hển quay sang hỏi ta:

"Thiên Nghê, con thật lòng muốn gả cho Đại Lang sao?"

Ta mỉm cười gật đầu.

Trần Đại Lang nói không sai.

Ta không đành lòng nhìn số bạc mà Trần đại thẩm vất vả kiếm được bao năm qua đều bị đem đi làm sính lễ.

Nhà họ Trần cần tiền vào nhiều việc lắm.

Trần Đại Lang lên đường xuất chinh cần mang theo bạc phòng thân.

Trần Nhị Lang học vấn tốt, đường khoa cử tốn không ít tiền bạc.

Không thể vì gia đình túng quẫn mà cắt đứt tương lai của hắn.

Trần Tam Lang rất thích nấu ăn, mở tiệm cũng cần bạc.

Trần đại thẩm thở dài: "Con không cần phải hy sinh cả đời mình như thế."

Ta vội vàng đáp: "Đại thẩm, là con tự nguyện."

Trần đại thẩm không nói thêm gì nữa.

Một người là con trai ruột của bà, một người là do bà bỏ tiền mua về, bên nào nặng bên nào nhẹ, bà tự mình hiểu rõ.

Mời vài người hàng xóm láng giềng tới nhà dùng bữa, ta và Trần Đại Lang coi như đã thành vợ chồng.

Đêm động phòng, bàn tay thô ráp của Trần Đại Lang nhẹ nhàng v**t v* mặt ta, hiếm khi thấy hắn dịu dàng đến vậy: "Nương tử, sau này nhờ nàng thay ta giữ tang."

Nói xong, hắn hành động thô bạo, khiến ta đau đớn đến suýt ngất.

Miệng hắn nói xem ta như muội muội, nhưng hành động chẳng giống đang nghĩ vậy.

Hắn cày cuốc đến tận nửa đêm mới chịu dừng lại.

Ta kiệt sức đến mức gà gáy cũng không hay biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng trưng, không thấy bóng dáng Trần Đại Lang đâu.

Đợi ta chỉnh trang xong, mở cửa bước ra, Trần Tam Lang mới cho hay, sáng sớm nay Trần Đại Lang đã thu dọn hành lý, chỉnh đốn ra đi.



Một tháng sau, ta liên tục nôn ói.

Trần đại thẩm lại thở dài, dẫn ta đi tìm đại phu bắt mạch.

Ta đã có thai.

Thời gian thấm thoát trôi qua, một năm xuân thu lại đến, Sâm Nhi vừa tròn hai tháng tuổi.

Trần Nhị Lang thi đỗ Tú tài, trong huyện ban thưởng một ít bạc.

Trần đại thẩm tính dùng số bạc thưởng cùng chút tích cóp để mua một căn nhà nhỏ kèm cửa hàng ở trong huyện.

Còn chưa kịp tìm đến người môi giới, Trần Nhị Lang đã vội vã chạy về làng.

Mũ đội trên đầu hắn lệch cả sang một bên, vừa về đến nhà đã thở hổn hển nói: "Mẫu thân, phía nam loạn cả rồi, lưu dân hiện ở khắp nơi, tiên sinh bảo chúng ta nên chạy lên phía bắc."

Nghe xong, Trần Tam Lang lập tức kêu lên: "Vậy quán đậu hũ của ta làm sao đây? Vừa mới bắt đầu làm ăn mà."

Trần đại thẩm và Trần Nhị Lang đồng loạt trừng mắt nhìn hắn.

Ta ôm Sâm Nhi trong lòng, tay run không ngừng.

Nếu chúng ta chạy lên phía bắc, lỡ Trần Đại Lang trở về mà không tìm được người nhà thì sao?

Trần Nhị Lang thấy ta lo lắng quá độ, vội vàng đón lấy Sâm Nhi từ tay ta để dỗ dành.

Một khắc sau, Trần đại thẩm quyết định dứt khoát: chuẩn bị hành lý cần thiết, lập tức lên đường hướng về phía bắc.

Trần Nhị Lang thuyết phục được tám hộ gia đình trong làng cùng chúng ta di cư, trong đó có cả gia đình tiên sinh của hắn.

Tiên sinh giúp chúng ta chuẩn bị giấy thông hành, ngay trong ngày nhận được giấy thông hành, chúng ta rời thành, chạy về phía bắc.

Phía nam loạn lạc nhanh hơn dự liệu.

Khi tới cổng thành Tuyên, viên quan giữ cổng kiểm tra giấy thông hành rồi nói với Trần Nhị Lang: "Các ngươi quả là thông minh."

Trần Nhị Lang len lén đưa cho hắn một mảnh bạc vụn.

Viên quan ghé sát tai hắn nói nhỏ: "Phía nam loạn hoàn toàn rồi, Vương Nam Lăng tạo phản, đi đến đâu cũng đồ sát cả thành.”

"Huyện thái gia đã ra lệnh, ba ngày nữa sẽ không cho bất kỳ ai từ phía nam vào thành, vì sợ trong số đó có phản tặc trà trộn.”

"Nếu các ngươi muốn yên ổn hơn, tốt nhất nên đi thêm hai thành nữa về phía bắc, đến trấn Thạch Đầu ở ngoại ô kinh thành. Nơi đó đất rộng người thưa, đang thiếu người ở."

Trần Nhị Lang cảm tạ viên quan, sau đó chỉ huy cả đoàn tiếp tục lên đường.

Chúng ta đi thêm mười ngày, cuối cùng đến được trấn Thạch Đầu như lời viên quan nói.
, mang theo thư tiến cử của tiên sinh, được tuyển vào làm Giám sinh ở Quốc Tử Giám.

Hắn lên kinh, cả nhà chúng ta tất nhiên cũng theo chân hắn.

Khi vào kinh, Trần đại thẩm bảo với những người xung quanh rằng ta là cháu gái bên ngoại của bà, phu quân ta đang chinh chiến ở phía bắc, ta mang theo con nhỏ đến nương nhờ.

Trần Nhị Lang tập trung dùi mài kinh sử để chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân.

Ta và Trần Tam Lang phụ trách kiếm sống.

Trần đại thẩm thì chăm sóc trẻ nhỏ.

Ta và Trần Tam Lang hùn vốn mở một quán ăn.

Hắn làm bếp chính, ta làm chưởng quầy.

Quán ăn buôn bán phát đạt, mỗi ngày đều bận rộn, chúng ta thậm chí còn thuê thêm mấy người giúp việc.

Mỗi tháng kiếm được khoảng năm mươi lượng bạc.

Số bạc một tháng kiếm được, đủ mua mười người như ta.

Hôm ấy, khi đang làm việc, ta nghe thực khách ngồi ở bàn gần đó trò chuyện.

"Nghe nói phía bắc đại thắng, đại quân không lâu nữa sẽ khải hoàn trở về kinh."

"Đừng có nghe nói nữa, con trai ta đã viết thư về, nói rằng hai ngày nữa là đến kinh thành rồi."

Ta lắng nghe mà lòng bồn chồn.

Phía bắc đại thắng?

Trần Đại Lang đang ở phía bắc, không biết hắn còn sống hay đã chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ở một bàn khác, một nhóm thực khách trẻ tuổi, khí chất rõ ràng hơn người thường, đang nói chuyện.

"Vậy là Vạn Khánh cũng sắp về kinh sao?"

Một người khác đáp: "Đúng vậy, nghe nói nàng gả cho một vị Tướng quân xuất thân bần hàn."

"Không chỉ gả thôi đâu, nghe đâu nàng đã sinh con rồi."

"Thật không ngờ có người dám lấy Vạn Khánh, một nữ Tướng nổi tiếng như vậy!"

"Có gì mà không dám? Ngươi nghĩ ai cũng giống chúng ta, mấy công tử nhà quyền quý này ư? Với những người như họ, chỉ cần có một chỗ dựa vững vàng đưa tới, làm sao họ nỡ buông tay."

Cả bàn lập tức cười ầm lên.

Người bọn họ nhắc tới tên là Vạn Khánh, là nữ Tướng quân vang danh, một nữ anh hùng không thua kém gì nam tử.

Cũng không biết, người nào may mắn được nàng để mắt tới.

Ngày đại quân khải hoàn về kinh, Trần Nhị Lang đặc biệt xin nghỉ tại Quốc Tử Giám để về nhà.

Ở tuổi hai mốt, Trần Nhị Lang có khuôn mặt như ngọc, đôi mắt sáng như sao.

Hắn cúi chào ta một cách trang trọng: "Hôm nay đại quân khải hoàn, mời Thiên Nghê cùng Sâm Nhi đi xem."

Ta gật đầu đồng ý.

Dù hắn không nói, ta cũng sẽ đi.

Ta muốn xem trong đoàn quân khải hoàn ấy liệu có Trần Đại Lang hay không.

Suốt năm năm qua, nhà họ Trần không biết đã gửi bao nhiêu lá thư đến biên cương, nhưng chưa từng nhận được hồi âm.

Không biết Trần Đại Lang còn sống hay đã chết.

Nếu còn sống, tại sao năm năm không một lần hồi đáp gia đình?

Chuẩn bị xong xuôi, Trần Nhị Lang bế Sâm Nhi, dẫn ta đến con phố lớn.

Hắn đưa ta lên lầu hai của một quán trà, chọn vị trí ngay sát cửa sổ.

Vị trí này, hắn đã đặt từ một tháng trước.

Nói cách khác, hắn đã biết đại quân sẽ trở về kinh thành từ một tháng trước, nhưng hoàn toàn giữ kín, không nói gì với gia đình.

Vị trí này quả thực rất tốt.

Từ đây, ta nhìn rõ Trần Đại Lang trên lưng ngựa, thản nhiên đón lấy một hài tử từ tay một nữ tử áo đỏ cưỡi ngựa bên cạnh.

Ánh mắt hắn nhìn đứa trẻ tràn đầy yêu thương.

Đứa trẻ ấy có vài nét giống với Sâm Nhi.

Sâm Nhi chỉ vào vị Tướng quân đang ôm hài tử trên lưng ngựa, hỏi ta: "Mẫu thân, người kia có chút giống nhị thúc."

Ta có thể nhìn thấy, Trần Nhị Lang cũng có thể nhìn thấy.

Người luôn điềm tĩnh trước mọi chuyện như Trần Nhị Lang lúc này lại cúi đầu đầy lúng túng.
 
Nợ Ân Tình
Chương 4: Chương 4



Sâm Nhi không hiểu vì sao nhị thúc không trả lời mình, lại tiếp tục chỉ tay vào người trên lưng ngựa: "Không đúng, người đó càng giống phụ thân trong bức họa hơn.”

"Nhưng tại sao phụ thân lại ôm con của người khác?"

Bức họa mà Sâm Nhi nhắc tới là do Trần Nhị Lang vẽ, vẽ để Sâm Nhi nhận diện phụ thân mình.

Ta nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới mình, vội vàng đưa tay bịt miệng Sâm Nhi: "Đừng nói bậy, đó không phải phụ thân con."

Trước đây thì phải, giờ thì không, sau này cũng không phải.

Hắn mang chí lớn, đã trèo cao, đạt được ước nguyện, ta và Sâm Nhi không thể ngăn cản.

Sâm Nhi không phục, dùng đôi tay nhỏ gỡ bàn tay ta.

Trần Nhị Lang đứng dậy, cúi sâu trước mặt ta, nói: "Ta không biết..."

Ánh mắt hắn hiếm khi hiện lên vẻ áy náy.

Ta lắc đầu: "Không sao, không trách ngươi."

Làm sao có thể trách hắn được.

Hắn chỉ để ta tận mắt chứng kiến sự thật.

Một vị tướng có thể cưỡi ngựa trong đoàn khải hoàn ít nhất phải ở hàng ngũ phẩm.

Đã là tướng ngũ phẩm, sao có thể là kẻ vô danh?

Mà nếu chẳng phải kẻ vô danh, Trần Nhị Lang ở Quốc Tử Giám sao có thể không biết?

Hắn đã biết, chắc chắn sẽ tìm hiểu về Trần Đại Lang.

Điều khiến ta lo lắng là, Trần Đại Lang đã tái giá với một gia đình danh giá như vậy, thế Sâm Nhi của ta phải làm sao đây?

Trần Nhị Lang nhẹ ho một tiếng, giải thích: "Ta thật sự không biết họ đã có con.”

"Cảnh tượng hôm nay, không phải điều ta mong muốn.”

"Ta thề rằng, nhà họ Trần sẽ cho nàng một lời giải thích."

Sâm Nhi chớp mắt nhìn ta, rồi lại nhìn Trần Nhị Lang.

"Nhị thúc, phụ thân đang ôm con của người khác sao?”

"Vậy còn Sâm Nhi? Phụ thân có nhận Sâm Nhi không?"

Trần Nhị Lang đưa tay định bế Sâm Nhi, nhưng lần đầu tiên, Sâm Nhi không để hắn bế.

"Nhị thúc, Sâm Nhi buồn lắm."

Nói xong, Sâm Nhi nhào vào lòng ta. Không lâu sau, đôi vai nhỏ bắt đầu run rẩy.

Trần Nhị Lang tràn đầy hối hận.

"Thiên Nghê..."

Ta mở miệng, ngắt lời hắn: "Chúng ta về thôi, Sâm Nhi cần ngủ trưa."

Trần Nhị Lang khẽ đáp một tiếng, dẫn ta quay lại tiểu viện.

Sau khi dỗ Sâm Nhi ngủ, Trần đại thẩm đích thân đến tìm ta.

"Thiên Nghê, ta đã nghe Nhị Lang nói rồi."

Bà bước tới, nắm lấy tay ta, khuôn mặt đầy vẻ hối hận.

"Trăm sai ngàn sai đều là lỗi của ta."

Ta theo bản năng lắc đầu.

Trần đại thẩm trách nhẹ: “Con đừng lắc đầu, lỗi của ta chính là lỗi của ta.”

"Là nhà họ Trần ta lấy ân nghĩa ép buộc con.”

"Đại Lang không đáng để con chờ đợi. Nghe lời ta, chúng ta không cần tên bạc tình đó, con chọn một trong hai đứa, Nhị Lang hoặc Tam Lang, bọn chúng sẽ cưới con."

Lời nói kinh hãi của Trần đại thẩm khiến ta không khỏi sững sờ.

Làm sao lại lôi cả Trần Nhị Lang và Trần Tam Lang vào chuyện này?

Bà tiếp tục khuyên nhủ: "Nhị Lang nói, hôn thư giữa con và kẻ bạc tình đó là giả, nếu là giả, nghĩa là con vẫn chưa gả chồng.”

"Khi vào kinh, ta đã nói với người ngoài rằng con là đứa cháu bên ngoại của ta, Tam Lang cũng gọi con là tỷ tỷ, chẳng ai biết về mối quan hệ thực sự giữa chúng ta.”

"Nếu con không chê, hai đứa con trai này của ta, con tùy ý chọn một.”

"Đại Lang không có tình nghĩa, con cũng không cần vì nó mà chịu khổ."

Đúng lúc ấy, Trần Tam Lang xông vào, lớn tiếng: "Mẫu thân, người phát điên rồi sao? Sao lại bắt con cưới Nghê tỷ?"

Trần đại thẩm quăng cho hắn một ánh mắt sắc như dao: "Nhị ca ngươi còn chưa cưới vợ, chưa đến lượt ngươi."

Trần Tam Lang bực bội nói: "Mẫu thân, rõ ràng là người cố ý!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Tâm ý Nhị ca dành cho Nghê tỷ, ai mà không nhìn ra? Người không ngăn cản đã đành, còn muốn tác thành cho họ nữa sao!"

Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục: "Người không biết rằng, nếu tổn hại đến thanh danh, sẽ không được làm quan sao?"

Trần đại thẩm tát một cái vào mặt hắn: "Ngươi nghĩ ta không biết sao? Ta biết rõ hơn ngươi nhiều!”

"Nhớ kỹ, Thiên Nghê là biểu tỷ của ngươi, Sâm Nhi là con trai duy nhất của phu quân nàng đã qua đời."

Trần Tam Lang ôm mặt, kêu lên: "Đại ca vẫn còn sống mà, sao người làm mẫu thân mà lại nguyền rủa con trai mình?"

Bà giận dữ cầm lấy cây gậy, quất mạnh vào hắn: "Ta thà rằng nó đã c.h.ế.t bên ngoài, còn hơn sống mà làm nhục gia đình này.”

"Cả đời này, ta không hổ thẹn với trời, không hổ thẹn với đất, chỉ hổ thẹn với một mình Thiên Nghê."

Trần Tam Lang vừa tránh vừa hét lên: "Người nói đại ca làm nhục gia đình, huynh ấy làm nhục ai?"

Trần đại thẩm quất gậy nhanh hơn: "Làm nhục ta! Đồ khốn, nó dám đi cưới người khác, lại còn sinh con với người ta!"

Trần Tam Lang không tránh kịp, bị cây gậy quất mạnh vào chân, đau đến mức ngồi thụp xuống ôm chân.

Hắn r*n r*: "Nhị ca chưa từng nói đại ca tái giá!”

"Hừ, ta còn tưởng đại ca làm Tướng quân, ta có thể hưởng phúc, giờ thì hưởng cái gì chứ?"

Trần đại thẩm giơ gậy lên một lần nữa: "Hưởng phúc? Phúc của nó, ta không dám hưởng, sợ trời tru đất diệt!"
 
Nợ Ân Tình
Chương 5: Chương 5



Trần Tam Lang vội trốn ra sau lưng Trần Nhị Lang vừa bước vào phòng.

"Mẫu thân, người đừng đánh con, nhị ca ở đây, đánh nhị ca đi."

Trần Nhị Lang quỳ xuống trước mặt bà: "Mẫu thân, con nguyện ý cưới Thiên Nghê."

Ta hoảng sợ đến ngã phịch xuống đất, vội vàng từ chối: "Ta không đồng ý."

Nói đùa sao, Trần Nhị Lang học hành mười năm gian khổ, năm sau chuẩn bị thi khoa cử, không thể vì chuyện này mà hủy hoại tiền đồ.

Trần Tam Lang trợn to mắt: "Nhị ca, huynh đúng là lợi hại!"

Trần đại thẩm hài lòng đỡ Trần Nhị Lang đứng dậy: "Không hổ danh là con trai tốt của ta."

Ta liên tục lắc đầu, từ chối: "Con không đồng ý, con không muốn gả cho Nhị Lang."

Bà hỏi ta lý do.

"Con không có tình cảm nam nữ với Nhị Lang."

Ta nói thật lòng.

Trần Tam Lang thở dài: "Đáng tiếc thật, hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình."

Trần Nhị Lang cúi đầu hành lễ với ta: "Là Nhị Lang đường đột."

Nói xong, hắn đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài.

Màn náo loạn cuối cùng cũng kết thúc.

Sau khi trở về kinh, Trần Đại Lang chưa một lần tìm đến nhà họ Trần.

Trần Nhị Lang viện cớ kỳ thi cử gần kề, không muốn phân tâm nên không đến phủ Tướng quân tìm huynh trưởng.

Lý do của Trần Tam Lang đơn giản hơn: hắn nói bản thân đang nghiên cứu món ăn mới, không có thời gian để gặp.

Chẳng bao lâu sau, kỳ thi Hội đến.

Năm nay, Trần Nhị Lang tham dự kỳ thi. Đến ngày thi, ta và Trần Tam Lang đóng cửa quán ăn để đưa hắn vào trường thi.

Hội thi ba năm một lần, tập trung các thí sinh từ khắp nơi trong cả nước.

Sau khi Trần Nhị Lang vào trường thi một cách thuận lợi, Trần Tam Lang kéo tay ta, rủ đi dạo chợ.

"Nghê tỷ, rảnh rỗi cũng chẳng làm gì, chúng ta đi dạo một chút đi."

Những khu chợ thường ngày náo nhiệt, hôm nay lại vắng lặng.

Các gánh hàng rong bên đường bảo rằng mọi người đều đổ về trường thi để xem náo nhiệt, chẳng mấy ai ghé chợ.

Từ xa, ta đã nghe tiếng vó ngựa vang lên, nhịp chậm rãi, không hề vội vã.

Đến gần hơn, ta nhận ra người trên lưng ngựa chính là Trần Đại Lang.

Trần Tam Lang siết chặt nắm tay, bực tức lẩm bẩm: "Đồ bạc tình!"

Trần Đại Lang coi như không thấy, thản nhiên cưỡi ngựa đi ngang qua chúng ta.

Đúng lúc đó, chiếc roi trên tay hắn vung lên, quất trúng tay của Trần Tam Lang.

Trần Tam Lang hét lên một tiếng: "Trần Cương Cường, ngươi làm gì vậy?"

Nghe thấy tiếng gọi, Trần Đại Lang quay đầu lại, hỏi lạnh lùng: "Ngươi là ai?"

Trần Tam Lang tức đến phát điên, lớn tiếng: "Ta là ai! Ta là tổ tông của ngươi!"

Trần Đại Lang nhíu mày, còn binh lính phía sau hắn liền lớn giọng quát: "To gan! Dân đen mà dám lăng mạ mệnh quan triều đình!"

Sợ to chuyện, ta định quỳ xuống xin lỗi, nhưng Trần Tam Lang giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, không cho quỳ.

"Hắn mới là kẻ đáng quỳ trước tỷ! Đi thôi!"

Nói xong, hắn vội kéo ta rẽ trái rẽ phải, chui vào một con hẻm nhỏ.

Sau khi chạy xa, Trần Tam Lang thở hổn hển, phẫn uất nói: "Mẫu thân đã sai rồi, Trần Cương Cường không chỉ là kẻ bạc tình, mà còn là đồ vong ân bội nghĩa, đến cả đệ đệ ruột cũng không nhận ra!”

"Ông trời mù mắt rồi sao, loại người như hắn mà cũng làm được Tướng quân."

Ta nhìn quanh con hẻm xa lạ, vừa thở vừa hỏi Trần Tam Lang: "Tam Lang, đây là đâu?"

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lúng túng đáp: "Ta cũng không biết, lúc đó chỉ lo chạy thôi."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Thế là hai chúng ta tiếp tục rẽ trái rẽ phải, mãi đến khi trời nhá nhem tối mới tìm được đường về tiểu viện.

Sau khi danh sách kỳ thi Hội được công bố, một đoàn quan binh đeo hoa đỏ kéo đến tiểu viện của chúng ta.

Trần Nhị Lang đỗ đầu bảng, trở thành thủ khoa kỳ thi Hội. Đám quan binh đến để báo tin mừng.

Trần đại thẩm cười rạng rỡ, lấy những hồng bao nhỏ đã chuẩn bị sẵn trao cho họ: “Các vị quan gia, vất vả cho các ngài rồi. Chút lòng thành, mời các ngài uống chút trà nước."

Những người quan binh miệng nói lời chúc mừng, tay nhận hồng bao, vui vẻ đáp: "Thưa lão phu nhân, đây là tiền mừng, chúng ta xin nhận. Đa tạ lão phu nhân."

Tiễn đoàn quan binh đi, hàng xóm láng giềng lũ lượt kéo đến chúc mừng.

Hôm đó, miệng của Trần đại thẩm không một phút khép lại.

Trần Nhị Lang lập tức viết thư báo tin vui cho tiên sinh của hắn.

Tiên sinh nhận tin, đặc biệt từ trấn Thạch Đầu đến kinh thành để chúc mừng.

Cùng tiên sinh đến còn có những người hàng xóm trước kia đã cùng chúng ta chạy nạn về phía bắc.

Mấy ngày ấy, tiểu viện rộn ràng, náo nhiệt vô cùng.
 
Nợ Ân Tình
Chương 6: Chương 6



Các đại thẩm trong làng cũ, những người biết rõ tình hình gia đình, hỏi Trần đại thẩm: "Nghe nói dạo gần đây đại quân phía bắc khải hoàn về triều, Đại Lang nhà bà chẳng phải ở phía bắc sao? Thế nào, có tin tức gì không?"

Nụ cười của Trần đại thẩm lập tức tắt ngấm.

"Chắc là c.h.ế.t ở bên ngoài rồi."

Nói xong, bà còn giả vờ lau khóe mắt.

Thấy vậy, các đại thẩm vội an ủi bà.

Nhưng Trần đại thẩm tỏ ra rất thản nhiên, nói với họ: "Không sao cả, nhà ta còn Nhị Lang tài giỏi, Tam Lang cũng không kém. Khi nào già, ta chỉ cần dựa vào hai đứa nó là được."

Các đại thẩm gật đầu tán thành.

Một bà cụ thở dài nói: "Đại lang mất rồi, nhưng ít ra vẫn còn để lại một giọt m.á.u nối dõi."

Trần đại thẩm lại thở dài: "Thật ra, ta luôn giấu các người một chuyện."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nghe bà nói vậy, mọi người lập tức dựng thẳng tai, chăm chú lắng nghe.

"Sâm Nhi là được ta nhặt ở trấn Thạch Đầu."

Nói xong, Trần đại thẩm ngậm chặt miệng, không nói thêm gì nữa.

Bà cụ họ Lưu tò mò không chịu nổi, hỏi dồn: "Hả? Đứa trẻ đó nhìn rất giống Đại Lang mà.”

"Trước kia chẳng phải thê tử Đại Lang đã mang thai sao? Lẽ nào là mang thai giả?"

Trần đại thẩm nở một nụ cười gượng gạo, nhanh chóng đổi chủ đề: "Thôi, đừng nói mấy chuyện này nữa. Gần đây ở trấn Thạch Đầu thế nào? Ta nghe nói..."

Bà cứng rắn lái câu chuyện sang hướng khác, khiến mọi người không tiện hỏi thêm, đành theo chủ đề của bà mà tiếp chuyện.

Những lời bàn tán ban ngày, mãi đến tối ta mới được biết.

Khi ta trở về tiểu viện sau một ngày bận rộn, các vị đại thẩm cứ nhìn ta chằm chằm, đến mức ta sởn cả gai ốc.

Trần đại thẩm liên tục nháy mắt ra hiệu cho ta.

Ta bước lại gần, bà thì thầm, giọng điệu khiến ta kinh hãi: "Hôm nay ta nói với bọn họ, Sâm Nhi là do ta nhặt được”.

"Thiên Nghê, con đừng lo. Nhị Lang hay Tam Lang, con thích ai thì người đó sẽ làm phụ thân của Sâm Nhi.”

"Hoặc là chờ thêm chút nữa, đợi sau khi Nhị Lang đỗ kỳ thi Đình rồi quyết định cũng không muộn."

Ta liên tục xua tay: "Cô mẫu, người đừng đùa con nữa." (Do Trần đại thẩm nói với mng nu9 là cháu bên ngoại nên nu9 phải gọi bà là cô mẫu.)

Từ khi vào kinh, Trần đại thẩm không cho ta gọi bà là mẫu thân nữa, mà phải gọi là cô mẫu

Ta không chịu, bà liền làm ầm lên, nói rằng có lỗi với ta đủ điều. Ta sợ quá, đành theo ý bà.
Đúng là người già càng lớn tuổi càng giống trẻ con. Trần đại thẩm càng lớn, càng bướng bỉnh.

Năm ngày trước kỳ thi Đình, tiên sinh cùng hàng xóm cáo biệt trở về.

Các vị đại thẩm hàng xóm cũ muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng vì sợ làm lỡ kỳ thi của Trần Nhị Lang, họ đành luyến tiếc rời đi cùng tiên sinh.

Khi kết quả thi Đình được công bố, một lần nữa tiểu viện lại được quan binh đến thăm.

"Chúc mừng, chúc mừng! Trần Tam Lang đã đỗ Tam giáp, trở thành Thám Hoa.”

"Chẳng bao lâu nữa, Thám Hoa lang sẽ cưỡi ngựa dạo phố Hoàng Gia, các vị có thể ra ngoài ngắm nhìn."

Những hồng bao nhỏ mà Trần đại thẩm chuẩn bị từ tối qua đã được phân phát hết.

Bà cười tươi, đưa từng hồng bao cho đám quan binh: "Các vị quan gia, vất vả rồi. Chút lòng thành, mời các ngài uống trà."

Đám quan binh nhận lấy, cười nói vui vẻ: "Cảm ơn lão phu nhân, chúng ta xin nhận tiền mừng này."

Tin Trần Nhị Lang đỗ Thám Hoa nhanh chóng lan đến quán ăn.

Nghe tin, Trần Tam Lang nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy đệ tử của mình và hét lớn: "Ca ca ta thành Thám Hoa rồi! Từ giờ, quán ăn của chúng ta sẽ đổi tên thành Thám Hoa Quán!"

Ta cũng mừng cho Trần Nhị Lang.

Mười mấy năm dùi mài kinh sử cuối cùng đã có ngày đạt được thành tựu.

Sau niềm vui ấy, Trần Tam Lang vung tay quyết định: tất cả khách đến quán ăn hôm nay sẽ được tặng một món ăn mới.

Món ăn bán chạy nhất ở quán chính là những món mới do Trần Tam Lang sáng tạo.

Nhưng vì ngại mệt, hắn chỉ làm mỗi ngày mười phần, lúc nào cũng không đủ cung cấp.

Hôm nay thì khác, không chỉ miễn phí mà còn không giới hạn số lượng.

Khách khứa nghe tin, người này truyền người kia, khiến quán ăn đông nghẹt.

Chúng ta bận đến mức chân không chạm đất.

Khi mặt trời lặn, tiễn vị khách cuối cùng rời đi, cả người ta mệt rã rời.

Về đến tiểu viện thì trời đã tối hẳn.

Khác với mọi ngày, Trần đại thẩm vẫn còn thức, ngồi trong chính sảnh với ngọn đèn leo lét.

Thấy chúng ta về, bà lớn tiếng quát: "Trần Tam, quỳ xuống cho ta!"

Trần Tam Lang bước đi trước ta một bước, vừa nghe liền khuỵu gối xuống, đầu gối chạm sàn vang lên một tiếng rõ to.

"Mẫu thân, con sai rồi!"

Trần đại thẩm cười lạnh: "Ngươi sai sao? Người sai là ta!"
 
Nợ Ân Tình
Chương 7: Chương 7



Ta đứng một bên đầy bối rối.

Trần đại thẩm dịu giọng nói với ta: "Sâm Nhi đang ngủ trong phòng ta, con vào bế nó về phòng đi."

Ta vâng lời, xoay người rời đi.

Đi được nửa đường, ta mới nhớ ra số bạc kiếm được hôm nay chưa đưa cho bà, đành quay lại.

Cánh cửa chính đã khép, nhưng âm thanh bên trong vẫn truyền ra rõ mồn một.

Giọng Trần đại thẩm khàn đi, pha lẫn chút nghẹn ngào: "Ngươi là đồ súc sinh, định học theo đại ca ngươi, trở thành đồ vong ân bội nghĩa sao?"

Giọng Trần Tam Lang ủ ê: "Mẫu thân, con không có."

Tiếng chén trà vỡ vang lên, kèm theo tiếng mắng giận dữ: "Không có? Rõ ràng ngươi biết lễ diễu hành của Thám Hoa hôm nay là để dành tặng Thiên Nghê, vậy mà cố ý không để nàng đi xem diễu hành. Ngươi còn dám nói là không có sao?”

"Ta đã nói bao lần rồi, nhà ta nợ Thiên Nghê!"

Trần Tam Lang nhỏ giọng cãi lại: “Mẫu thân muốn Nhị ca cưới Nghê tỷ, mẫu thân đã hỏi ý nàng chưa?”

"Lúc nào mẫu thân cũng nói chúng ta nợ nàng, rốt cuộc là nợ cái gì?”

"Chuyện của đại ca là chúng ta sai, nhưng Nghê tỷ vốn là người mà mẫu thân đã bỏ tiền mua về..."

Tiếng rên đau đớn cắt ngang lời hắn: “Mẫu thân, sao người đánh con?"

Trần đại thẩm hét lên: “Ta không đánh c.h.ế.t ngươi thì thôi! Không ngờ trong lòng ngươi lại nghĩ như thế!”

"Đó là do ngươi không biết, mạng của cả nhà này đều là do mẫu thân Thiên Nghê cứu về!"

Giọng Trần Tam Lang kinh ngạc: "Hả? Người chưa từng nói với con!"

"Ta nói thì ngươi làm được gì? Nghề làm đậu hũ của ta cũng là do mẫu thân Thiên Nghê dạy. Nhà họ Trần chúng ta nợ nhà nàng rất nhiều!"

Hắn lại kêu lên: “Được rồi, người đừng đánh nữa. Sau này con sẽ coi Nghê tỷ như Phật mà thờ có được không?”

"Nhưng chuyện của Nhị ca và Nghê tỷ, con vẫn nghĩ người nên hỏi ý nàng trước."

Trần đại thẩm đáp, giọng đầy sốt ruột: “Trong mắt ta, tốt nhất thì phải xứng với tốt nhất."

Trần Tam Lang không phục: “Con không phải tốt nhất sao? Con không xứng với Nghê tỷ sao?"

"Thiên Nghê gả cho Nhị Lang sẽ được làm phu nhân quan lớn, theo ngươi thì được cái gì?"

"Ở với con, nàng sẽ được ăn ngon."

"Đồ vô dụng nhà ngươi!"

Những lời sau đó chỉ là chuyện vặt vãnh, ta lặng lẽ rời đi, không muốn nghe thêm nữa.

Thánh thượng đích thân phong Trần Nhị Lang làm Biên tu tại Hàn Lâm Viện.

Trước khi chính thức nhậm chức, ngày nào hắn cũng ra ngoài từ sớm đến tối muộn để tham dự các buổi họp mặt văn chương và thơ ca.

Nhờ phúc của Thám Hoa lang, gần đây quán ăn của chúng ta bận rộn hơn hẳn.

Từ sau đêm nghe được cuộc nói chuyện của Trần đại thẩm và Trần Tam Lang, ta bắt đầu cố tình tránh mặt Trần Nhị Lang.

Thứ nhất, ta luôn xem hắn như huynh trưởng.

Thứ hai, ta không chắc tình cảm của hắn dành cho ta là tình cảm nam nữ hay chỉ vì muốn báo ân.

Thứ ba, hắn sắp bước vào quan trường, cưới ta chẳng mang lại lợi ích gì.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lấy lý do quán ăn quá bận, mấy ngày nay ta chuyển hẳn vào căn phòng nhỏ phía sau quán để ở.

Số tiền kiếm được mỗi ngày đều do Trần Tam Lang mang về giao cho Trần đại thẩm.

Hôm nay, khi đang làm việc, ta nghe được vài vị khách quyền quý trong quán trò chuyện:

"Thám Hoa lang lần này quả thật tuấn tú, vận đào hoa cũng nở rộ. Trong lễ tạ ơn, Minh Vinh Quận chúa đã để ý đến hắn, muốn chọn hắn làm phu quân đấy."

Người khác cười trêu: "Ngươi nhận tin chậm rồi, Thám Hoa lang đã nói rằng hắn có người trong lòng, thẳng thừng từ chối Quận chúa rồi."

"Thật không nhìn ra, hắn đúng là một kẻ chung tình."

Người kia hỏi tiếp: "Nghe nói Lưu Thượng thư cũng muốn gả con gái cho hắn, hắn cũng không chịu sao?"

"Đúng thế, ai hắn cũng không đồng ý, chỉ nói một câu: trong lòng hắn đã có người trong mộng."

"Lưu Thượng thư thậm chí còn ám chỉ rằng con gái mình không ngại chuyện chung chồng. Ngươi đoán xem hắn trả lời thế nào?"

Câu hỏi này làm người khác tò mò, liền hỏi: "Hắn nói sao?"

Người nọ vuốt râu, cười đáp: "Hắn nói, đời này hắn chỉ có một thê tử, tuyệt đối không nạp thiếp. Lời này khiến không ít đại nhân phật ý."

“Đúng là một kẻ ngốc."

"Đúng vậy, thật là một kẻ ngốc."

Nghe vậy, tim ta chợt đập lỡ nhịp.

Đúng lúc ấy, Trần Tam Lang rảnh tay, từ bếp bước ra đi dạo, nghe được đoạn cuối câu chuyện.

Hắn nháy mắt với ta, cười đầy ẩn ý.

Ta lườm hắn một cái.

Hắn bị dọa, gãi gãi mũi rồi quay lại bếp.

Đến trưa, lượng khách trong quán thưa dần.

Lúc này, Trầm đại nương, người hầu bên cạnh Trần đại thẩm đến quán tìm ta.

Bà chạy đến rất vội vã, thở hổn hển mấy hơi rồi mới nói: "Trong nhà có rất nhiều quan binh, Nhị gia bảo đó là họ hàng xa, lão phu nhân bảo ta đến gọi tiểu thư và Tam gia về nhà một chuyến."
 
Nợ Ân Tình
Chương 8: Chương 8



Trần Tam Lang vẫn đang đếm tiền đồng, nghe xong lời Trầm đại nương liền buông tay, để tiền rơi tung tóe.

"Họ hàng xa gì chứ? Có khi nào là tên vong ân bội nghĩa kia không?”

"Nghê tỷ, đi, chúng ta về xem sao."

Nói rồi, hắn ngồi xổm xuống nhặt hết số tiền đồng rơi rải rác, bỏ lại vào túi, ra hiệu cho ta cùng hắn về tiểu viện.

Trước cửa tiểu viện, trong ngoài đều chật kín người vây quanh. Hai quan binh đứng canh giữ ở cổng lớn.

Mấy người hàng xóm thích hóng chuyện vừa thấy chúng ta trở về liền chạy đến hỏi: "Nhà các ngươi gây ra chuyện gì à?"

Trần Tam Lang bĩu môi, nói: "Xì, nhìn cách nói của bà kìa. Là họ hàng xa đến thăm nhà thôi."

Mấy người hàng xóm gật gù: "Vậy à, ta thấy người kia trông có nét giống Nhị Lang nhà ngươi."

"Đều là người trong tộc, giống nhau cũng phải thôi."

Trần Tam Lang cười nói bâng quơ rồi đi tiếp.

Trầm đại nương nói với hai quan binh giữ cửa: "Đây là gia chủ nhà ta và biểu tiểu thư, mau mở cửa đi."

Quan binh liếc nhìn ta một cái, sau đó mở cổng.

Trần Tam Lang đẩy ta bước vào sân.

Một người đàn ông mặc giáp trụ đang quỳ giữa sân chính.

Tiếng động ở cổng khiến người đang quỳ dưới đất quay đầu lại.

Trần Đại Lang trông thấy ta và Trần Tam Lang, ánh mắt thoáng vẻ ngờ vực: "Các ngươi? Ta đã gặp ở đâu chưa?"

Trần Tam Lang hừ lạnh một tiếng: "Câu này hay đấy, chúng ta chỉ là dân thường, làm sao có thể tùy tiện gặp đại Tướng quân được."

Nói xong, Trần Tam Lang không buồn để ý, đẩy ta bước thẳng vào chính sảnh.

Trong chính sảnh, Trần Nhị Lang với gương mặt bên trái sưng đỏ đang quỳ trước mặt Trần đại thẩm.

Dưới chân bà là một đống mảnh sứ vỡ vụn, tay bà cầm khăn, nước mắt không ngừng rơi.

Thấy ta và Trần Tam Lang bước vào, bà lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Ta nhìn về phía Trần Nhị Lang, hắn thoáng nhìn ta một giây, rồi cúi đầu, vẻ mặt có chút lúng túng.

Trần đại thẩm chỉ tay sai bảo Trần Tam Lang: "Ra ngoài, đuổi tên súc sinh đang quỳ bên ngoài và tên súc sinh đang quỳ trong này đi cho ta."

Trần Tam Lang chỉ tay vào Trần Nhị Lang, rồi chỉ vào chính mình: "Mẫu thân, người có biết mình đang nói gì không?

"Về công, bọn họ là quan, con là dân; về tư, bọn họ là ca ca, con là đệ đệ. Con dám đuổi họ sao?"

"Nếu ngươi không làm được, thì quỳ xuống luôn đi!"

Trần đại thẩm giận dữ quát, Trần Tam Lang không cãi lời, lập tức quỳ xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hiếm khi thấy Trần đại thẩm nổi giận đến thế này.

Bà đứng dậy, bước qua đống mảnh sứ, đi đến trước mặt ta.

"Thiên Nghê, khổ cho con rồi, con ơi!”

"Con yên tâm, từ nay ta sẽ không ép con chọn Nhị Lang nữa. Nó tâm cơ sâu, con không thắng được nó đâu.”

"Kể từ hôm nay, con chính là con gái của ta. Nếu con muốn lấy chồng, ta nhất định sẽ gả con đi một cách rạng rỡ. Nếu con không muốn, ta sẽ nuôi con cả đời. Dù sao hộ tịch của con cũng đã chuyển vào nhà ta."

Bà xoa đầu ta, tiếp tục: "Con ở trong phòng chờ, để ta ra ngoài đuổi người."

Nói rồi, bà sải bước ra khỏi chính sảnh.

Sợ bà tức giận quá mà sinh bệnh, ta vội vàng đi theo bà.

Trong sân, Trần Đại Lang vẫn quỳ thẳng người.

Tiếng bước chân của ta và Trần đại thẩm khiến hắn chú ý.

Ngẩng đầu lên, vừa thấy người đến là Trần đại thẩm và ta, mắt hắn lập tức đỏ hoe.

Hắn cúi đầu dập ba cái vang dội trước mặt Trần đại thẩm, giọng nghẹn ngào: "Mẫu thân, là con sai. Khi đánh trận ở biên cương, con không may ngã đập đầu, quên mất nhiều chuyện.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Vài ngày trước, khi nhìn thấy Nhị đệ trên phố Hoàng Gia, con mới dần khôi phục trí nhớ, nhớ lại gia đình mình."

Trần đại thẩm lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: "Rồi sao?"

Trần Đại Lang tiếp tục: "Con đã cưới Quận chúa làm thê tử, chỉ có thể ủy khuất để Thiên Nghê làm thiếp."

Trần đại thẩm cười lạnh: "Chỉ có thể ủy khuất để Thiên Nghê làm thiếp?

"Trần Cương Cường, ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà nói câu đó? Nhà họ Trần ta không có loại con cháu bất hiếu như ngươi."

Ánh mắt Trần Đại Lang tràn đầy khó tin, nhìn bà hỏi: "Mẫu thân, người, người vì một cô nhi mà không cần chính con ruột của mình sao?”

"Mấy năm nay, con liều mạng bò lên cao, chẳng phải để mang về cho người một tấm cáo mệnh hay sao?"

Trần đại thẩm ngồi xuống, thẳng tay tát hắn hai cái: "Miệng ngươi có nói được một câu thật lòng không?

"Vừa bảo mất trí nhớ, ngay sau đó lại nói liều mạng vì ta.”

"Sao vậy? Đại Tướng quân ngươi bị mất trí nhớ gián đoạn à?"

Trần Đại Lang phân bua: "Mẫu thân, con thật sự bị chấn thương ở đầu."

Trần đại thẩm lại vung tay tát thêm một cái: "Ta mặc kệ ngươi bị thật hay giả.”

"Đừng tìm mấy cái cớ vớ vẩn đó nói với ta.”

"Ngươi đã chọn làm con rể nhà quý tộc, thì đừng nhận ta làm mẫu thân nữa.”

"Thiên Nghê tuyệt đối không làm thiếp, ngươi không có tư cách nhắc đến nàng."
 
Nợ Ân Tình
Chương 9: Chương 9



Nói xong, bà vẫy tay gọi ta: "Thiên Nghê, lại đây."

Ta bước đến.

Trần đại thẩm chỉ vào giữa đùi hắn, nói: "Đạp vào đó cho ta. Một kẻ đã hứa hẹn mà không giữ được bản thân, giữ lại thứ đó cũng vô ích."

Ta không dám đạp, chân run lẩy bẩy.

Bà hừ một tiếng: "Đạp đi, có chuyện gì ta gánh."

Ta rụt rè đáp: "Cô mẫu, nhỡ đạp hỏng, hắn lại quay sang đòi nhà mình chịu trách nhiệm thì sao?"

Trần đại thẩm trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Con nói cũng đúng. Hôm nay tạm tha cho hắn.”

"Nhưng nhớ kỹ, đừng ra ngoài nói mấy câu kiểu ngươi phụ Thiên Nghê này nọ.”

"Đừng ràng buộc tên nàng với ngươi, thật buồn nôn.”

"Nếu ngươi muốn giữ lấy vị trí của mình hiện giờ, từ nay, đừng bước chân về nhà họ Trần nữa."

Trần Đại Lang đ.ấ.m mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang lớn.

Trần đại thẩm khinh khỉnh cười: "Đấm một cái, ta tính năm lượng bạc.

"Chỉ cần ta còn sống, ngươi đừng hòng nhận tổ quy tông.”

"Cút đi."

Cuối cùng, Trần Đại Lang cũng rời đi.

Trước khi đi, ánh mắt hắn nhìn ta tràn đầy ác ý.

Sau khi Trần Đại Lang rời đi, Trần đại thẩm cùng ta trở về phòng.

Ngồi xuống, bà nhẹ nhàng xoa đầu ta, sau đó nói với giọng đầy áy náy: "Thời gian này, bên cạnh con có vẻ không yên ổn, đúng không?"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Từ khi Trần Đại Lang trở về kinh, ta luôn cảm thấy như có người theo dõi mình trong bóng tối. Nhưng sợ Trần đại thẩm lo lắng, ta khẽ lắc đầu.

Bà hừ một tiếng: "Đừng hòng giấu ta, ta đã cho người bảo vệ con rồi.”

"Ta vốn nghĩ mọi chuyện sẽ yên ổn, hắn đi đường của hắn, chúng ta đi con đường của chúng ta.”

"Nhưng hắn thì sao? Vừa thấy Nhị Lang làm nên sự nghiệp, liền vội vàng quay về nhận tổ quy tông, đẹp mặt thật."

Nói xong, bà rút từ trong n.g.ự.c ra một miếng ngọc bội và mấy bức thư chưa bóc, đưa cho ta: "Những thứ này là mẫu thân con nhờ ta giữ.”

"Ta vốn định đợi Nhị Lang đứng vững trong quan trường mới giao lại, nhưng tiếc rằng trời không thuận ý người."

Ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà, lắng nghe bà kể từng chút một.

"Hôm trước, chắc con cũng nghe ta và Tam Lang nói chuyện ở ngoài cửa.”

"Có thể nói, không có mẫu thân con, cũng chẳng có nhà họ Trần ngày hôm nay.”

"Mẫu thân con là một người rất tốt, đáng tiếc lại mất sớm.”

"Con có biết không, cái c.h.ế.t của phụ mẫu con không phải là tai nạn, mà là do có người hãm hại."

Ký ức về đêm phụ mẫu ta qua đời đã rất mờ nhạt, nhưng vẫn khắc sâu trong tâm trí.

Cái c.h.ế.t của họ không phải là ngẫu nhiên, mà là bị người khác hãm hại.

Những ngày đó, phụ mẫu nhốt ta trong một mật thất dưới sàn nhà, mỗi ngày mẫu thân đều đưa thức ăn đến cho ta.

Mẫu thân nói, nếu có một ngày bà không mang thức ăn đến đủ ba lần cho ta, ta hãy cố nhịn thêm một ngày rồi tự mình chui ra.

Nếu có chuyện xảy ra, bà dặn ta đến đầu làng bên cạnh bán thân.

Khi ấy ta còn nhỏ, không hiểu lý do, chỉ biết làm theo lời bà.

Ta đợi đến ngày thứ ba vẫn không thấy mẫu thân đến đưa thức ăn, ta mở cửa mật thất và chui ra.

Thứ ta nhìn thấy là cảnh tượng phụ mẫu mình c.h.ế.t thảm, m.á.u chảy khắp nơi.

Ta hoảng sợ, vội vàng chạy đi tìm lý chính.

Ông giúp ta lo hậu sự cho phụ mẫu, nhưng khi lục soát khắp nhà, không tìm thấy một xu nào.

Phụ mẫu ta qua đời, toàn bộ tiền bạc trong nhà cũng bị lấy cắp.

Không có tiền, ngay cả việc mua quan tài cũng trở nên bất khả thi.

Phụ mẫu ta sống lặng lẽ, ít giao thiệp với làng xóm, chẳng ai sẵn lòng giúp đỡ.

Nhớ lời mẫu thân dặn trước khi qua đời, ta đi đến đầu làng bên cạnh bán thân.

Thật trùng hợp, Trần đại thẩm vừa bán xong đậu hũ trở về, thấy ta quỳ ở đó, liền bật khóc mà mua ta về.

Thấy ta gật đầu, bà tiếp tục kể: "Khi đưa ta những bức thư này, mẫu thân con nói rằng, nếu có một ngày nam nhân trong nhà họ Trần được vào triều làm quan, hãy đưa những bức thư này cho Tiết Đế sư.”

"Còn lý do, mẫu thân con chưa bao giờ nói.”

"Ta đoán, những bức thư này có thể tiết lộ thân thế của con.”

"Bây giờ ta đưa ra những thứ này là muốn hỏi ý con. Nên giao chúng đi ngay bây giờ, hay để sau này?”

"Hậu quả ra sao, chúng ta đều không thể lường trước."

Ta nhẹ nhàng v**t v* những bức thư cũ kỹ, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.

"Vậy hãy giao ngay bây giờ."

Ta hỏi bà: "Nhị Lang có biết chuyện này không?"

Bà lắc đầu đáp: "Vẫn chưa biết."

"Ta sẽ nói với nó sau cũng được, Nhị Lang biết cách xử lý mọi chuyện. Nó là đứa khiến ta yên tâm nhất."
 
Back
Top Bottom