Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninhdu | Fanfic

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400096271-256-k412529.jpg

Ninhdu | Fanfic
Tác giả: missninhdu
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

ngọt ngào, hạnh phúc, 18+😈 ai không thích lướt qua ạ😊
lịch ra truyện thì mình k có ngày cố định nhưng 1 tuần sẽ có thể ra 2 - 3 chap hoặc hơn do tùy tuần😊 Tags: nghịchrevengedloveái​
 
Ninhdu | Fanfic
Chương 1 | nhớ anh


Trước khi đọc thì xin gửi tới các độc giả đọc bộ fanfic do mình viết thì mình viết theo sở thích cá nhân mình, không có thật và sẽ có những tình tiết nhạy cảm trong fanfic nên ai không muốn đọc thì cứ lướt qua ạ😊_______________________________________"um, mấy h rồi nhỉ".

Tử Du đang ngồi trong quán Bar uống rượu từ lúc 9h tối mà bâyh đã là 2h sáng rồi.

Vì sao cậu lại vào quán Bar uống nhiều vậy sao?

Bởi vì cậu đang muốn bản thân quên đi tình cảm với đàn anh đã đóng chung phim là Hủ Ninh, phim đã quay xong từ lâu, và khi tất cả dường như trở lại quỹ đạo, không còn gặp mặt, không còn đóng phim chung, chỉ còn liên lạc bạn bè qua mxh, nhưng cả 2 người đều hiểu rõ bản thân đã nảy sinh hạt giống tình cảm trong lúc quay phim đến bâyh vẫn chưa dứt ra được.

Nhưng... chẳng ai liên lạc với nhau sau khoảng thời gian đóng máy nữa, Hủ Ninh đã ngưng các hoạt động mxh từ lúc đó.

Nhưng hôm nay, Tử Du và đang trong cơn say đã bất giác cầm điện thoại lên, nhấn vào cái tên đã lâu không 1 dòng tin nhắn, không 1 cuộc điện thoại mà bấm gọi.

Tiếng tút tút ngân dài và cậu tự cười giễu cợt bản thân rằng tại sao lại gọi trong khi chắc chắn trong lòng thầm biết đối phương sẽ không baoh bắt máy.

Cậu giơ tay định tắt máy nhưng chợt nghe một tiếng lặng và sau đó là 1 giọng nói cất lên.

" Alo, Tử Du à, em gọi anh à ", 1 giọng nói mà bao đêm nằm trằn trọc Tử Du luôn nhớ đến thầm mong chỉ được nghe 1 lần nữa, bâyh lại nghe được giọng nói ấy gọi mình, bất giác cậu không kìm được cảm xúc mà bật khóc, đầu dây bên kia Hủ Ninh cũng nghe được tiếng nức nhẹ của Tử Du liền lo lắng hỏi lại.

" Này, em khóc đấy à, em làm sao vậy, em đang ở đâu anh qua với em ", tiếng nức ngắt quảng và kèm theo 1 giọng nói đặc khàn, " Ninh ca, em nhớ anh, anh qua đây với em đi ", Hủ Ninh liền trả lời mà không 1 chút chần chừ gì: " Em đang ở đâu, nói địa chỉ cho anh đi anh qua với em ", " ức.. quán Bar 1997s, ở...

".

Chưa kịp dứt câu thì Hủ Ninh liền nói: " Được rồi, em ngồi đó chờ anh, đừng đi đâu hết đấy, đợi anh".Rất nhanh, 1 dáng người lướt qua trong quán và nhanh chóng tìm thấy Tử Du đang nằm gục trên quầy, đôi mắt long lanh ánh nước.

Hủ Ninh liền đi tới mà bế Tử Du đi.

Lúc đi, Tử Du nhìn thấy khuôn mặt mà ngày đêm cậu không thể quên liền vùi mặt vào mà nức nở.

Hủ Ninh bế Tử Du vào xe cho cậu nằm ở ghế sau, bản thân dù không liên lạc nhưng vẫn nhớ rất rõ nhà của em ấy ở đâu, anh liền phóng 1 mạch tới nhà em ấy, nhẹ nhàng bế em ấy vào nhà đưa lên giường đắp chăn, khi thấy đã ổn thoả thì anh tính rời đi nhưng đã có 1 bàn tay níu anh lại."

Anh đừng đi, đừng đi ", Tử Du với khoé mắt đang ứa nước níu lấy góc tay áo của Hủ Ninh, anh ngồi xuống bên cạnh mà ôm lấy cậu, " Được, anh không đi đâu hết, anh ở đây với em ".

Lần đầu tiên khi ở thân phận Hủ Ninh chứ không phải Trì Sính như trong phim thấy được cảnh cậu yếu mềm như thế này, anh bất giác nhớ lại thứ tình cảm anh đã cố chôn giấu h lại bùng lên như lửa cháy mà thiêu đốt trái tim anh.

Đột nhiên, Tử Du đặt lên môi anh 1 nụ hôn, nụ hôn này nó không cháy rực, cũng không phải chỉ là nhẹ nhàng phớt qua, nhưng lại chất chứa bao nỗi niềm nhớ nhung, tình cảm phải đè xuống chưa 1 lần bày tỏ.

Anh không phản kháng mà cũng đáp lại cậu, hai người hôn rất lâu mới đành luyến tiếc mà buông ra.Tử Du lại nhanh tay cởi cúc áo của Hủ Ninh nhưng bị anh ngăn lại, " Này, em đừng như vậy, bâyh thực sự không thể làm, em không tỉnh táo, bản thân nhất định sẽ hối hận đó ", Hủ Ninh lo do cơn say, nhất thời Tử Du không tự chủ nên mới muốn nhưng lại nghe giọng nói của Tử Du, " Em không say, em đang rất tỉnh táo và biết được bản thân đang hành động gì, đang muốn gì ", Tử Du nói với Hủ Ninh, Hủ Ninh nghe vậy nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo, " Nghe anh đi, anh sợ em sẽ hối hận ".

Tử Du nghe thế tone giọng đang trầm do vừa nín khóc thì đột nhiên cao lên " Em không hối hận, em yêu anh, em muốn trao bản thân cho anh, em muốn được bày tỏ tình cảm này, nỗi nhớ nhung bao lâu đã bị chôn giấu ".

Hủ Ninh đã hiểu rõ em, không còn nói gì nữa, để mặc cho em cởi chiếc sơ mi của anh ra dựa vào anh và gặm nhắm từng chút, Tử Du nhận thấy anh im lặng và không phản ứng, cậu nghĩ bản thân đã quá mức, cậu đã nhớ anh ấy đến mức ép anh ấy phải làm theo mong muốn của cậu, cậu buông thỏng tay xuống, khuôn mặt có chút buồn, tự giễu cợt mà ngước lên hỏi anh 1 câu: " Hình như, anh không muốn điều này phải không, em xin lỗi, em không nên ép anh như vậy " Hủ Ninh nghe vậy liền lật cậu nằm xuống giường lại, 1 tay giữ sau đầu 1 tay thì giữ ngay eo."

Không phải anh không muốn, mà là anh sợ sẽ làm em đau, anh thực sự, thực sự rất nhớ em, anh cũng yêu em và bâyh em đã cho phép thì anh sẽ làm cho tình yêu này thành hiện thực, không còn là giấc mơ mà anh mong chờ xảy ra nữa ", vừa dứt câu anh liền cuối xuống mà hôn lên vành tai đỏ ửng của em, anh hôn từ tai, di xuống cổ, hôn lên yết hầu từ từ xuống xương quai xanh, ngực, bụng, ...

Anh nhấm nháp từng chút một không để sót chỗ nào.

Anh đứng dậy và nói 1 tiếng với Tử Du " Đợi anh, anh ra xe lấy đồ " Tử Du không biết anh đi lấy gì nhưng vẫn nằm đó chờ anh.End chương 1.
 
Ninhdu | Fanfic
Chương 2 | ( H )


Hủ Ninh cầm trên tay là một lọ gel bôi trơn, anh mua thứ này để tự xử lí nhưng không ngờ cũng có ngày dùng để làm với người mà anh mong nhớ, anh bước vào phòng khi Tử Du nhìn thấy cũng ngờ ngợ biết được anh đang cầm thứ gì, Tử Du mỉm cười nhẹ hiểu anh lo mình đau nên mới cần những thứ này.

Hủ Ninh tiến lại gần đặt lên môi của Tử Du 1 nụ hôn nhẹ nhàng, tay thì lần mò tới phía chai gel đổ lên nơi phía dưới.

Anh đưa 1 ngón tay vào trước nhưng đây là lần đầu của Du, nó thực sự rất đau, mà mới chỉ 1 ngón thôi em đã không chịu nổi, Ninh không đành lòng mà hỏi: " Em ổn không, hay chúng ta dừng nhé ", Du liền ngăn lại " Không, em muốn tiếp tục, anh không được dừng, không được ", " Được, anh nghe em, ngoan thả lỏng ra ".

Lần đầu tiên làm nên việc này cũng khá khó khăn với Du, em hít thở đều thả lỏng nơi phía dưới thì anh liền đút 2 ngón tay vào, em cảm nhận được nơi đó vừa được nới rộng hơn.

Hủ Ninh không gấp gáp, nhẹ nhàng mà nới lỏng nơi khép kín ấy, anh muốn lần đầu tiên của em sẽ mang lại cảm giác an tâm, không đau đớn, anh nhìn thấy em đau đớn cũng chả vui vẻ gì, điều quan trọng nhất của việc qhtd đó chính là cả bản thân và đối phương đều được thoã mãn, lấp đầy.

Tử Du nằm đó nhìn anh đang nâng niu từng tấc da thịt của mình càng khiến em thêm trân trọng cơ hội này, em đã sử dụng cơ hội mà em dũng cảm giựt lấy, nếu em còn không nói có thể cả hai sẽ mãi mãi bỏ lỡ nhau.Thấy Tử Du chăm chú nhìn mình, Hủ Ninh sợ em đau nên hỏi: " Du Du, em đau à ".

Tử Du lắc đầu, em ấy ngồi dậy trèo lên người anh hôn xuống, em ấy lấy tay gỡ chiếc thắt lưng ra rồi kéo quần của anh xuống, nơi nhạy cảm của anh cũng đã cương cứng, cảm giác như sắp nổ tung.

Tử Du cầm lấy tiểu Ninh mà đặt dưới phía dưới của em ấy, từ từ nhấn xuống, khuôn mặt điềm tĩnh ấy lại nhăn nhó vì đau, Hủ Ninh lại đẩy em nằm xuống giường, từ từ đẩy tiểu Ninh vào lại, vừa mới vào chỉ được đầu khấc thì nơi đó của em thít chặt lại, khiến anh thực sự không vào được, anh ngước lên thấy mắt em lại một màn nước, Tử Du ngước lên rồi cất tiếng: " Ninh ca, em vừa thả lỏng lại, anh tiến vào 1 lần luôn đi ".

Anh vẫn chần chừ vì sợ phải thấy khuôn mặt em đau đớn nhưng dưới sự thuyết phục của em anh liền 1 lần đâm lút cán vào nơi hậu huyệt.

Cảm giác lấp đầy nóng ấm nơi hậu huyệt, từng cú nhấp khiến cơn tê râm ran truyền khắp người, khuôn miệng xinh đẹp bất giác truyền ra những thanh âm rên rỉ khẽ khàng.Tử Du từng nghĩ việc này sẽ khá đau đớn khi lần đầu làm nhưng nó chỉ thực sự đau trong phút mốt mà thôi, từ cái đau đó dần chuyển thành những làn sóng âm ĩ, thoã mãn mà lấp đầy bên trong.

Hủ Ninh luôn nhẹ nhàng và tìm ra nơi nhạy cảm nhất mà thúc vào, từng cú thúc vào nơi đó khiến cho Tử Du sướng đến mức dục tiên dục tử.

" Anh Ninh, em muốn hôn ", Ninh cuối xuống để Du nhắm nháp đôi môi mình, hôn rất lâu thì 2 người tách ra kéo theo 1 sợi chỉ bạc dài, dư vị ngọt ngào nơi khoang miệng khiến cho Hủ Ninh càng hưng phấn hơn, anh nắm lấy tiểu Du mà vuốt ve, Tử Du bị nắm thóp cả trên lẫn dưới, thực sự là sướng đến thành tiên rồi, " Này, Du à, em có biết bâyh nhìn em rất đẹp, nếu em mà rơi vào con mắt của kẻ khác thì chắc anh sẽ giữ em lại bên mình suốt đời, đời đời kiếp kiếp chỉ giữ cho riêng anh thôi ".

Nghe anh nói vậy, Tử Du phì cười ôm lấy cổ anh mà nói, " Được, anh giữ em bên anh, đời này kiếp này nguyện trọn cho nhau ".

Sau rất lâu thì anh bắn vào trong Du 1 dòng chảy ấm nóng, cơ thể Tử Du bâyh đã rã rời không còn chút sực lực mà dọn dẹp, Ninh bế Du vào nhà tắm tắm rửa cho em, còn tay thì dùng để lấy những thứ trong bụng Du, em tưởng anh muốn làm nữa nên ngăn lại vì em đã mệt lắm rồi, " Anh, đừng, em không làm nổi nữa ", " Ngoan, anh không làm nữa, chịu khó để anh lấy ra không thôi sẽ đau bụng đấy ".

Lấy ra thì anh tắm lẹ cho Du vì sợ em cảm, anh lấy đồ thay cho Du, đặt lên giường đắp chăn, còn anh thì đi dọn dẹp đóng tàn cuộc xong thì mới lên giường ôm em ngủ.

Sáng mở mắt ra thì Tử Du thấy đã 11h, em chỉ nhớ mang máng là bản thân cùng anh làm đến gần 4-5h sáng gì đó, khi quay qua kế bên thì em lại không thấy anh, tưởng anh đã bỏ đi nên Du liền chạy xuống nhà, nhưng vì cuộc chiến tối hôm qua khiến em đi không nổi mà gục xuống dưới sàn, em tưởng Ninh lại bỏ em đi nên nước mắt lại trào trực mà rơi, Ninh nghe tiếng ầm cũng chạy lên thấy Du đang gục dưới đất mà khóc, anh liền chạy lại mà coi em có làm sao không.

" Anh Ninh, anh chưa đi ạ ", tiếng nức nở nhẹ khẽ của Du cất lên, em ôm chầm lấy anh sợ anh sẽ đi mất, nước mắt lại rơi, " Ngoan, đừng khóc, đừng khóc, anh không đi đâu cả, anh ở với em mà, ngoan anh thương ".

Ninh bế em đi vệ sinh cá nhân, bế em xuống dưới lầu ngồi ăn, ngồi đút từng miếng cho em ăn.

Ninh chăm cho Du từng miếng ăn giấc ngủ, luôn cạnh bên em.

End chương 2.
 
Ninhdu | Fanfic
Chương 3 | sự nghiệp


Buổi sáng sớm tại nhà của Tử Du, Hủ Ninh đang ôm Tử Du ngủ, anh đã ở đây cũng 3 ngày rồi.

Nhưng hôm nay có thể sẽ là 1 ngày khá tồi tệ.Hủ Ninh đang ngủ đột nhiên kế bên, chiếc điện thoại rung lên mà hiện lên tên là của chị quản lí, Ninh chưa kịp nghe máy nhưng cũng ngờ ngợ được chuyện gì sắp được nghe.

Anh chắc chắn đó là chuyện của mình và Du."

Alo, Ninh à, em mau lên coi hotsearch đi, mau lên ".

Ninh cầm điện thoại, bật hotsearch thì thấy mọi người đang truyền tay nhau những bức ảnh được chụp lúc anh vào quán Bar đón Du.

Hàng nghìn bài đăng về chuyện này và kéo theo đó là 2 luồng ý kiến, 1 là của fan đang reo hò vui mừng, 1 bên là antifan đang tẩy chay, đòi chính phủ phong sát anh và Du.

Nói về vấn đề LGBT bên Trung là vấn đề cực kì nhạy cảm, từng có rất nhiều người hy sinh sự nghiệp vì tình yêu của họ.Hủ Ninh đang coi thì chị quản lí lại gọi đến, " Ninh à, hotsearch của em đang ngày càng lên cao rồi, nó có thể ảnh hưởng đến công việc của em đấy ", Ninh im lặng không biết nói gì thì chị quản lí lại cất tiếng, " Ninh à, bâyh em chỉ có 2 lựa chọn, 1 là phủ nhận tất cả và cắt đứt liên lạc hoàn toàn với người kia, 2 em im lặng và chìm mạng xã hội, nhưng chị xin lỗi khi phải nói trước điều này, nếu em muốn giữ được sự nghiệp hiện tại, chị nghĩ em nên từ bỏ cậu ấy ".

Lời nói của chị quản lí dù có lạnh lùng nhưng sự thật hiển nhiên, trước mắt ai cũng thấy rõ, kể cả Hủ Ninh.Hủ Ninh nghe chị quản lí nói nên không để ý người đang nằm trong lòng mình đã tỉnh dậy từ lúc nào chả hay, nghe toàn bộ những gì người quản lí đã nói.

Du không dám lên tiếng, cũng chả dám mở đôi mắt ra nhìn Ninh, em hiểu những gì đang xảy ra và những chuyện sắp tới nữa.Giọng của Ninh đột nhiên cất lên, " Chị, em sẽ lên bài để phủ nhận, nhưng em sẽ không cắt đứt liên lạc, tâm lí hiện tại của em ấy rất yếu, nếu bâyh em làm vậy, em ấy sẽ không ổn mất ".

Chị quản lí nghe vậy chỉ đành thở dài nói Ninh anh ấy cứ làm vậy đi, Ninh thì đang ngồi soạn 1 bài đăng để phủ nhận những chuyện được chụp lại.Tử Du sau đó giả vờ mới tỉnh dậy, Ninh đòi đưa em đi đánh răng rồi ăn sáng nhưng Du đã đi 1 mình vào và kêu Ninh đi xuống chuẩn bị trước.

Du vừa bước vào phòng tắm chốt cửa lại, đôi chân nãy h cuối cùng cũng gục ngã xuống, 2 dòng nước mắt lại chảy, đôi bàn tay siết chặt và vòi nước mở thật to, ngăn cho tiếng nức nở của em, tâm trí quay vòng với hàng ngàn câu hỏi, liệu anh có thực sự yêu em hay chỉ là nhất thời mà thương hại mà nói lời yêu em.Em sau khi bình tĩnh lại thì đánh răng rửa mặt bước xuống, giả vờ bình thường nhưng trái tim em vẫn nhức nhói với những câu hỏi chưa 1 lời giải đáp.Hủ Ninh vẫn ngồi ăn, 1 lúc anh lại cầm điện thoại lên, cứ bấm rồi lại xoá, đặt xuống bàn rồi lại cầm lên, Du hỏi thì anh chỉ kêu đang nhắn tin với bạn, sau bữa ăn Du nói với Ninh rằng em lên phòng đi ngủ nữa, Ninh hôn trán chúc em ngủ ngon nhưng thực ra em đứng từ trên lầu mà nhìn xuống Ninh đang ngồi ngay sofa, cứ bấm rồi xoá, liên tục như vậy, sau rất lâu cuối cùng, ngón tay của Ninh run rẩy mà bấm đăng.Du bước vào phòng, tay cầm điện thoại mà vô xem bài đăng của anh, nhưng lại chả thấy gì, em hiểu, anh chặn em coi bài viết rồi, em quyết định đi qua tài khoản phụ, thấy anh vừa đăng 1 bài viết, là từng câu từng chữ anh phủ nhận hết tất cả, dù em biết anh làm vậy là muốn bảo vệ em và cả sự nghiệp của anh, nhưng càng đọc, nó lại càng đau, hơi thở như nghẹt lại, cảm giác giống từng cây kim đâm chọt vào vậy, thực sự rất đau, nước mắt em cứ tuôn trào nhưng miệng thì cắn môi đến bật má.u sợ sẽ phát ra tiếng.Chỉ mới 1h mà bài đăng của Ninh đã trở thành hotsearch của hôm nay, bên dưới rất nhiều comments của cả fan và antifan, fan thì vô cùng buồn, antifan thì cười hả hê, người thì đòi phong sát, nhưng rất may, số lượng fan yêu mến anh và cả em rất đông, fan nói chỉ cần anh không sai họ nhất quyết sẽ bảo vệ tới cùng.

Tử Du đang coi thì em nghe tiếng bước chân, em liền cắm sạc tắt nguồn, chạy vụt lên giường mà đắp chăn giả vờ đã ngủ say, Ninh nhẹ nhàng đi vào ngồi cạnh em, " Du à, anh xin lỗi, chỉ mong em sẽ không quan tâm mà sống vui vẻ, dù anh làm điều đó để bảo vệ em và cả sự nghiệp của anh, nhưng thực sự, anh... anh thấy có lỗi lắm, anh xin lỗi ", Ninh giọng khẽ nói, tay anh nắm tay Du mà run rẩy... là anh đang khóc, anh khóc mà trái tim Du cũng đau.Và Tử Du trong lòng cũng đã suy nghĩ, nếu... có 1 ngày 2 đứa phải chia xa, em sẽ là người nói trước, em không muốn anh phải áy náy và cũng không muốn phải nghe từ miệng anh rằng anh không còn yêu em nữa.Em dù đã nghe anh nói vậy nhưng trong lòng câu hỏi anh yêu hay thương hại em vẫn không được giải toả, nhưng em không quan tâm, nếu anh không yêu em, em sẽ tự lừa dối bản thân, cho dù thực sự nếu có ngày em phải nói những lời tàn nhẫn vậy, nhưng trái tim em vẫn luôn lưu giữ hình ảnh anh yêu em như thế nào, đau nhưng em vẫn chấp nhận.End chương 3.
 
Ninhdu | Fanfic
Chương 4 | né tránh?


Tối đến, Ninh lại nấu bữa tối và gọi Du đã ngủ quên trong lúc giả vờ.

Anh vô thấy Du đang nằm ngủ thì cười mà lại xoa đầu nhỏ giọng kêu em, " Du Du, dậy thôi ", "Umm, mấy h rồi ạ ", " 7h30 rồi, mau dậy thôi nào, không thì em bé nhỏ này sẽ đói xĩu mất ".

Tử Du đứng dậy đi ngang qua Hủ Ninh mặc cho anh đang xoa đầu.Hủ Ninh cũng thấy kì kì vì tự nhiên em cứ lạnh nhạt hẳn đi, nhưng anh nghĩ vì chuyện lúc sáng nên anh suy nghĩ hơi nhiều rồi.Tử Du bước xuống nhưng vẫn còn hơi lờ đờ, em ngồi xuống bàn nhận bát cơm từ tay anh Ninh, " Em cảm ơn, anh Ninh ", / sao tự nhiên em ấy khách sáo vậy nhỉ? / - Ninh suy nghĩ.Du ăn rất nhanh đến mức thường Ninh phải dỗ ngọt mới chịu ăn, nay em lại không nói tiếng nào, lặng lẽ ăn thật nhanh xong còn nói nay em rửa bát nha, anh liền ngăn lại không cho em rửa, đẩy em ra sofa.

Em buồn chán chỉ biết nằm đó coi chương trình truyền hình.Ninh bắt đầu nhận thấy sự khác thường của em cũng nhanh chóng dọn dẹp ra ngồi cùng em.

Anh ôm em mà hôn lên trán, lên má, lúc chuẩn bị hôn môi thì em lại đẩy anh ra vì em nói miệng em bâyh không thơm, nên không cho anh hôn.

Tử Du vẫn ngồi im, dáng vẻ vẫn đáng yêu như ngày nào mà anh cứ cảm giác có chút gì đó ở em đã thay đổi.Ninh cứ lặng thinh ngồi nhìn em, em vẫn im lặng, ánh mắt né tránh cố dán vào màn hình TV, anh chịu không nổi nữa mà lên tiếng, " Du à, em... làm sao vậy, giận anh à ", " Không, tự nhiên em đi giận anh làm gì chứ, yêu anh còn không hết huống chi giận ".Lời nói thì đường mật, nhưng ánh mắt em lại càng né tránh, thâm tâm em không muốn trả lời, em sợ sẽ không kìm nổi nữa mà nói hết cảm xúc ra, em không muốn lún sâu nữa, càng sâu càng đau.Em nói nay em mệt nên đi ngủ sớm, Ninh đã thấy điều bất thường, tính đưa tay níu em lại nhưng anh đã rụt tay, để mặc cho đem đi mất.

Một lúc anh tắm xong lên thấy em đã ngủ say, bất giác muốn lại gần mà hôn em.

Em không kháng cự vì đang trong cơn mơ màng.

Anh ôm em ngủ mà tâm trí đang bộn bề suy nghĩ về hành động và thái độ của em hôm nay.Và từ lúc đó, ngày nào em cũng như vậy, cứ ngủ, tỉnh rồi ăn, không ngủ thì cũng đi coi TV, không thì chơi game, hôm thì đọc sách, chẳng buồn nói chuyện với anh, tối nào cũng đi ngủ sớm, đến ôm dạo này em cũng né.

Anh thấy tất cả, nhưng bản thân chả dám lên tiếng, sợ em tổn thương, sợ em sẽ vì những lời nói mà rời xa anh.

Nhưng... em cứ như thế này, là do anh làm sai, em đã biết những chuyện đó, hay... hay, điều mà anh đã nghĩ từ lúc em xuất hiện với thái độ đó, em... không lẽ đã hết yêu anh rồi sao...Càng nghĩ, trái tim Hủ Ninh càng bị giằng xé, anh cũng đau, cả 2 ở chung 1 nhà nhưng khoảng cách còn xa hơn cả đại dương rộng lớn.

Cả 2 đều thắc mắc, mang hiểu lầm nhưng chẳng ai muốn lên tiếng, em sợ mất anh, sợ nói ra rồi mà tổn thương cả 2, anh cũng như vậy, thắc mắc chồng chất, tâm tràn đầy câu hỏi nhưng chẳng 1 câu trả lời được chúng.Đột nhiên dạo này Du lại có sở thích viết nhật kí, và em cũng viết những điều em gặp phải, kể cả việc anh đăng bài lên, em đã trích toàn bộ lời trong bài viết hôm đó vào.

Anh cũng nhận ra sở thích mới này của em nhưng anh chưa baoh đọc vì đó là quyền riêng tư của em.

Buổi tối, em lại ngồi viết nhật kí như thường lệ, em viết gì chứ, bao nhiêu ngày em lạnh nhạt với anh, vì sao và cảm nhận từng ngày em đều viết.

Anh đợi đến lúc em đi ngủ thì bước khẽ lên phòng, tiến tới gần cuốn nhật kí mà đọc, anh đọc hết lí do mà em lạnh nhạt và thấy cả những dòng chữ thật quen thuộc, chỉ có 1 điều mà anh không thể biết khi em đã xé mất là khi em không còn muốn lạnh nhạt là lúc em nói lời chia tay.Anh đọc hết tất cả, anh hiểu hành động của em những ngày nay rồi.

Ninh đã giải đáp được khuất mắt trong lòng, anh muốn được làm hoà với em.

Bước lên giường anh dang tay ôm lấy em, Du cảm nhận được mình đang được anh ôm thì liền né xa ra, kêu anh để em ngủ không thì em đi ra phòng khách.

Anh không muốn em cảm nên đành để sáng lại dỗ em.

Mỗi ngày, anh đều tìm cách dỗ em, nhưng đều vô ích, tối nằm chung 1 giường, rộng rãi thoải mái nhưng trái tim em và anh lại xa cách muôn trùng.

Anh càng gần lại thì em lại càng tránh xa.

Cơ hội có rất dễ, mở lòng lại khó hơn lên cả trời, giống như 1 hố đen vô tận, càng gần lại càng bị nuốt chửng.

Anh mơ hồ, chẳng biết phải làm gì nữa đây, anh h đây bất lực không còn cách mà kéo gần.

Chuỗi ngày dài mệt mỏi lẫn tâm hồn lẫn thể xác, chẳng còn giống 1 Điền Hủ Ninh ảnh đế bao nhiêu người ngưỡng mộ nữa.

Đúng thật, trên đời ngoài người thân yêu ra thì chỉ có Tử Du là ngoại lệ có thể khiến anh như thế mà thôi.

Anh cũng mệt nhưng... nếu anh buông tay thì sợ sẽ chẳng còn được yêu nữa.End chương 4.
 
Ninhdu | Fanfic
Chương 5 | đau?


1 tuần trôi qua nhưng đối với Du và Ninh như dài cả thế kỉ, Du ở nhà ngồi làm việc soạn đề án và vẽ tranh, còn anh thì sáng xếp lịch trình mà đi làm còn từ xế chiều đến tối anh vẫn ở nhà.

Hôm nay, anh nấu món em thích nhất, thịt kho tàu, lần hiếm hoi sau hơn 1 tuần anh thấy em đã nở nụ cười.Trái tim Ninh được thả nhẹ xuống 1 chút, nhưng lại chẳng được bao lâu.

Tối đến, em vẫn vậy, đi ngủ thật sớm phó mặc anh đang làm sữa nóng cho em, nằm trên cùng 1 chiếc giường nhưng sao... khoảng cách giữa em và anh vẫn vậy, vẫn xa vời quá.

Anh nằm đó cứ ngắm nhìn em, trong cơn say giấc Tử Du vô thức khẽ khàng nói mớ, " em xin lỗi, nếu có 1 ngày em rời đi... umh, đó là vì em thực sự không thể giấu chìm được cảm xúc này nữa ".Ninh như chế.t lặng, anh nghe từng câu nói mơ màng ấy, đầu anh quay như chong chóng, tim thì đau như từng nhát da.o cứa vào, nhìn xuống em mà lay em tỉnh dậy.

Em mơ màng tỉnh dậy nhìn thấy anh, nhưng... sao nước mắt lại rơi rồi.

Em đột nhiên cũng hốt hoảng mà lau nước mắt cho anh.

Ninh ôm chầm lấy em, " Du... em đừng như vậy nữa, anh biết lỗi rồi, em đừng lạnh nhạt vậy, đừng hết yêu anh...

được không?

".Tử Du sững sờ, 2 tay dang ra nhưng không biết phải đặt vào đâu, nghe anh nói tim em cũng thắt lại, đau đớn tột cùng.

Em cũng biết đau chứ nhưng cổ họng như bị chặn vậy, lời nói nghẹn lại mà không thốt ra được.

Đôi môi mấp máy muốn nói nhưng cuối cùng cũng chỉ im lặng.

Điều đó khiến Ninh càng mất bình tĩnh hơn.

" TỐNG TỬ DU, em nói 1 lời đi, em đừng im lặng như vậy, thà em nói ra còn hơn dày vò như thế này ".Tử Du đôi mắt đỏ lên, hốc mắt đã tràn ra những giọt nước mắt, em gào lên mà giọng cứ ức nghẹn, " ĐIỀN HỦ NINH, lí do vì sao không phải anh là người biết rõ nhất sao, không phải vậy sao.. không phải...

ức...

", giọng em cứ nhỏ dần nhỏ dần, đến mức chả còn nghe được gì ngoài tiếng khóc nấc lên của em."

Tại sao… anh lại chọn giấu em chứ?

Em biết, bài đăng kia anh muốn bảo vệ em, em hiểu hết… nhưng điều em không chịu nổi, là anh thà để cả thế giới biết trước, chứ cũng không nói với em một lời.

Trong mắt anh, em nhỏ bé và vô dụng đến vậy sao…?"

Giọng em khàn đặc, giọng nói cứ nhỏ dần, vỡ ra giữa những tiếng nấc, như lưỡi dao xoáy thẳng vào nơi tim anh.

Anh đau, em cũng đau, nhưng... anh chẳng biết phải nói làm sao nữa, bởi vì tất cả là do anh mà, mọi thứ đều dồn lại khiến cổ họng anh chặt cứng, thở không ra hơi.

Đôi tay đang ôm Du thả lỏng ra, đi xuống mà quỳ trước mặt Du xin lỗi, em muốn kéo Ninh dậy, nhưng anh vẫn quỳ ở đó, anh muốn em nguôi giận, thực sự đã nguôi giận tha thứ cho anh, anh mới có can đảm mà đứng lên."

Tử Du... anh xin em, đừng rời bỏ anh, anh... anh ", từng giọt nước mắt nóng hổi cứ rơi xuống sàn gỗ lạnh, em thì ngồi trên giường, đôi tay vừa muốn ôm lấy anh nhưng cũng vì chuyện trước mà níu em lại, em đau nhưng em cũng thương anh.

Trong giây phút đó, Tử Du cảm nhận 1 dòng ấm nóng chạy qua mũi, nhìn xuống tay, má.u mũi đã chảy dòng, đôi mắt cứ mờ dần mà ngã lịm xuống, khoảnh khắc cuối cùng chỉ thấy anh hốt hoảng mà lao đến em, / Tống Tử Du, mày không được... chế.t, Ninh Ninh nhà mày còn đợi mà... / - dòng suy nghĩ chạy vụt qua và em đã ngất đi.Tại bệnh viện xxx, trong căn phòng bệnh, bóng lưng ấy ngồi ngay ghế, bàn tay run rẩy nắm chặt tay Du, em đang nằm thiếp đi trên giường bệnh.

Lúc Ninh bế em vô đây, lúc đó mọi người chỉ thấy anh mất bình tĩnh đến mức làm loạn cả khu cấp cứu, nhưng sau khi nghe bác sĩ nói chỉ cần chăm sóc, dưỡng bệnh cho em là sẽ ổn, chỉ là phải nằm cho bác sĩ theo dõi 2 ngày mà thôi thì anh đã bình tĩnh lại.Anh nắm tay em, gương mặt đã vương mệt mỏi nhưng vẫn ngồi đó nhìn em, anh thầm trách vì bản thân anh, là do anh khiến em thành thế này, đột nhiên anh cũng trào trực nước mắt, dụi vào tay em mà khóc và anh cũng thiếp đi trong tư thế ngồi đó, anh cũng mệt, bàn tay buông xuống dưới đùi nhưng vẫn nắm chặt tay Du, sợ em sẽ đi mất.Sáng sớm, Du mơ màng mở mắt, quay qua thì thấy anh đang ngồi bên, đôi mắt nhắm nghiền, lưng tựa vào ghế thở đều mà ngủ, bàn tay vẫn nắm chặt tay em mà ngủ.

Du nhìn mà đôi môi mỉm cười, lấy tay sờ nhẹ má anh thì chợt đôi mắt anh mở ra, anh tỉnh giấc rồi, em tính rụt tay lại nhưng anh đã chộp lấy mà dụi má vào tay em.

" Em còn mệt không, đói không anh đi mua đồ ăn cho em ", " Dạ không, mà sao anh không đi về nhà ngủ mà ngồi ghế ngủ thế này ", " Anh đâu thể bỏ em mà đi về được chứ ".Du nở nụ cười tươi hơn, " Anh à, em nghĩ rồi, chúng ta hẹn hò nha ".

Lời nói của Du đi thẳng vào tâm trí đang mơ hồ của Ninh, " Em, em nói sao ", " Em nói là... chúng ta hẹn hò đi ".

Ninh không biết diễn tả sao cảnh tượng này nữa, anh ôm tay em vừa dụi vừa khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc.

" Anh không vui hay sao mà khóc dữ vậy hả hahaa ", " Không có, anh đang vui đến phát khóc đây ".Cả 2 đều cười tươi mà nói, thế là mọi chuyện đã được giải quyết, mọi thứ lại như ban đầu, êm đềm mà trôi đi, nhưng trong khoảng không êm đềm đó có 1 đôi trẻ đang cùng nhau mà hạnh phúc.End chương 5.
 
Back
Top Bottom