Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 420: Ngọt sâu răng (14)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư bắt đầu phiền cái vụ Tống Ngưng cứ hỏi tại sao mình không yêu cô ta rồi đấy.

Tôi là con gái mà, sao tôi phải yêu cô chứ.Khi nào Cung Lạc về đi mà tán Cung Lạc được chưa?Bây giờ cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi thế giới này thôi.

2333 chết mất xác ở đâu rồi, sao gọi mà không trả lời, cô sợ mình ở lại đây mãi mãi không về được nữa lắm.Mà cô còn phải làm đàn ông cả đời cơ, cô chết mất.Tống Ngưng thấy sắc mặt Ninh Thư tệ thì nhún vai, bĩu môi: "Thôi em không nói nữa, nói nhiều anh lại ghét em, thấy em đang ép anh."

Tống Ngưng ra ngoài, nhưng dáng rất bi thương.Ninh Thư vuốt mặt, làm việc tiếp.Tan làm, An Noãn qua phòng làm việc của Ninh Thư.

Cô ta không mặc đồ tạp vụ mà mặc một chiếc váy, sự khác biệt đã khiến người ta cảm thấy xinh đẹp bất ngờ.Ninh Thư nhướng mày nhìn An Noãn: "Sao?"

An Noãn chần chừ rồi nói: "Ờ, ờ, tôi muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn, mong anh cho tôi cơ hội để cảm ơn."

Ninh Thư từ chối ngay: "Không cần, trả tiền cho tôi sớm là được rồi."

"Bọn tư bản các anh chỉ biết đến tiền thôi à?

Tiền là một chuyện, mà lời cảm ơn của tôi là chuyện khác chứ.

Xin anh đấy, để tôi mời bữa cơm cảm ơn đi."

An Noãn xoa tay, cầu xin Ninh Thư.Ninh Thư nhất quyết từ chối, nhất quyết không đứng chung khung hình với nữ chính, ai mà biết lại xảy ra chuyện gì thì sao.Không được không được, nguy hiểm quá.An Noãn thấy Ninh Thư từ chối thẳng thừng chẳng khách sáo gì thì hoang mang, hỏi: "Sao vậy?

Anh cho tôi vay tiền, tôi cứu em trai rồi thì tôi nhất định phải gửi lời cảm ơn anh, mà tôi cũng phải xin lỗi anh nữa."

"Xin lỗi?"

Ninh Thư hơi ngạc nhiên.An Noãn gật đầu: "Hồi trước tôi cứ nghĩ anh là cái đồ xấu xa, nhưng mà giờ tôi thấy anh tốt lắm.

Anh đã cho tôi vay tiền khi tôi nguy nan, tôi phải gửi lời xin lỗi đến anh."

Ninh Thư phẩy tay: "Không cần đâu."

Tống Ngưng bước qua khoác tay Ninh Thư, nhìn An Noãn và bảo: "Nếu người ta đã rất muốn cảm ơn thì sao anh không đi ăn.

Đã cho vay năm trăm nghìn tệ thì cần phải mời một bữa rồi."

Ninh Thư: ...Phắc con nhà bà diu, cái cô này góp vui gì vậy?An Noãn thấy Tống Ngưng khoác tay Ninh Thư thì trào dâng cảm giác lạ lùng, giống như cái gì đó của mình bị cướp đi một phần.Cảm giác đó quá lạ, An Noãn lắc đầu, đè nén cảm xúc đó xuống và hỏi Ninh Thư: "Anh đồng ý không?"

"Anh ấy đồng ý rồi, nhưng mà tôi cũng muốn đi, cô không để ý chứ?"

Tống Ngưng nghiêng đầu dựa vào bắp tay Ninh Thư, hỏi An Noãn.Để ý, tất nhiên để ý rồi, chẳng hiểu sao cô rất để ý là đằng khác.

Cô mời chủ tịch ăn, tại sao Tống Ngưng lại muốn đi theo.

Chợt cô nhớ ra quan hệ của hai người họ nên An Noãn rất xấu hổ và đành phải nghe."

Tôi không ngại gì đâu, cô Tống đi ăn cùng đi."

An Noãn nói.Ninh Thư không ngờ nhà hàng An Noãn mời lại là nơi cao cấp, An Noãn có tiền để mời cơm ở nơi đắt đỏ vậy à?Chưa tích đủ tiền phẫu thuật mà muốn ăn cơm ở đây?Khi gọi món, Tống Ngưng cố tình gọi các món đắt nhất.

Ninh Thư thấy rõ mặt An Noãn nhăn lại, hẳn là món ăn của Tống Ngưng đã vượt quá túi tiền của An Noãn.Nhưng An Noãn vẫn cố liều, chết vẫn sĩ diện.Ninh Thư gọi món trái ngược hoàn toàn với Tống Ngưng.

Thấy Ninh Thư gọi ít hơn Tống Ngưng, mắt An Noãn lấp lánh hỏi Ninh Thư: "Anh ăn có vậy thôi à chủ tịch?

Có cần gọi thêm không?"

"Tôi không đói."

Ninh Thư nói hời hợt, trông rất hờ hững và khó gần.An Noãn ừm một tiếng, gọi cho mình một món rẻ nhất.

Bây giờ cô đang có khoản nợ năm trăm nghìn tệ, An Noãn đã đắn đo rất lâu mới mời ăn ở chỗ này.Tống Ngưng thấy hành động của Ninh Thư thì ghé vào tai Ninh Thư nói nhỏ: "Anh biết cách quan tâm người ta ghê, biết cả tiết kiệm tiền cho An Noãn nhỉ?"

Lỗ tai Ninh Thư ngứa ngáy, hơi thở của Tống Ngưng phả vào tai làm tai rất ngứa.Tống Ngưng thấy tai Ninh Thư giật giật, đỏ lên trông thấy thì cười hì hì: "Anh đáng yêu quá."

Ninh Thư đẩy Tống Ngưng ra, cởi cúc áo âu bên ngoài để nới lỏng áo, lưng cô đổ đầy mồ hôi rồi.An Noãn nhìn thấy hành động của hai người, cô thấy mình là một cái bóng đèn siêu sáng.Ngại quá.Bít tết được mang lên, Tống Ngưng đẩy ngay đĩa sang chỗ Ninh Thư: "Anh cắt thịt bò giúp em đi."

Ninh Thư rất muốn hỏi tại sao, gãy tay rồi à?Tống Ngưng ra vẻ đáng thương giơ bàn tay mảnh dẻ trắng trẻo lên: "Anh nhìn này, ngày nào cũng gõ nên đau lắm, em không cắt được thịt nữa."

Ninh Thư: ..."

Em làm việc cho anh nên anh phải thương em, cắt cho em đi."

Tống Ngưng cong môi nhìn Ninh Thư.

Tống Ngưng giống như một cô bé nhõng nhẽo, vừa đáng yêu cũng thật xinh đẹp.Cái quái gì vậy, nhờ người ta cắt thôi lại còn phải tán cô làm gì?Cuồng tán à?Không tán sẽ chết chắc!Ninh Thư cắt nhỏ miếng thịt cho Tống Ngưng, bấy giờ Tống Ngưng mới cười vui vẻ.

Thấy An Noãn ngẩn người, cô hỏi: "Cô cũng muốn Cung Lạc cắt thịt giúp à?"

"Không không."

An Noãn xua tay vội: "Không dám phiền chủ tịch ạ."

An Noãn nghĩ rồi nhấc ly rượu lên mời rượu Ninh Thư, lúng túng: "Cảm ơn chủ tịch đã cho tôi vay năm trăm nghìn tệ, không thì em trai tôi đã không cứu được rồi.

Tôi kính anh ly rượu này, cảm ơn anh."

Ninh Thư ừ rồi nhấc ly nên chạm với An Noãn, uống một ngụm rồi đặt xuống.An Noãn thấy Ninh Thư lạnh nhạt vậy thì xấu hổ, cắm đầu vào ăn bít tết chứ không nói chuyện.Mặt Tống Ngưng kiểu "Em không vui, anh mau dỗ em đi", cô nhìn Ninh Thư chằm chằm mà Ninh Thư chỉ biết ăn làm Tống Ngưng tủi thân lắm, cô cứ uống rượu liên tục.Ninh Thư phải nhắc nhở: "Em uống ít chút được không?"

"Không, em có là gì của anh đâu, cần gì anh lo cho em."

Tống Ngưng bĩu môi, hờn dỗi.Ninh Thư nhăn mày, cảm giác một cô gái nhõng nhẽo với một cô gái thật lạ lùng.An Noãn thấy vậy càng ngại hơn, cô cứ thấy bồn chồn sao sao.

Hai người trước mặt là vợ chồng sắp cưới, đã vậy còn là trai xinh gái đẹp rất xứng đôi vừa lứa.Nhưng chẳng hiểu sao lòng cô lại mất mát, chẳng lẽ...An Noãn nhìn Ninh Thư lạnh lùng xa cách.

Cô sẽ không thích kiểu như vậy, cô thích người dịu dàng, che chở cho cô chứ không phải kiểu bới móc khắp nơi thế này.An Noãn, mày đừng bị úng não chứ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 421: Ngọt sâu răng (15)


Chuyển ngữ: WanhooTống Ngưng hờn dỗi uống hết ly này đến ly khác, một lát sau mặt mũi đã đỏ tưng bừng, ánh mắt cũng bắt đầu mơ màng, rõ thấy là đã uống say.Chai rượu vang trên bàn đã vơi đi phân nửa.Thấy Tống Ngưng vẫn định uống tiếp, Ninh Thư cầm ly của Tống Ngưng: "Đừng uống nữa."

Tống Ngưng cười hì hì với Ninh Thư rồi cầm tu cả chai rượu, chẳng hay đang giận mình hay giận Ninh Thư.Tống Ngưng uống hết sạch chai rượu cực dũng cảm rồi gục ra bàn, say như chết.Ninh Thư: ...Ninh Thư nói với An Noãn: "Tống Ngưng say, tôi phải về trước đây."

"Không sao đâu, anh cứ đưa cô Tống về trước đi."

An Noãn vội đáp.

Ninh Thư ừ và dìu Tống Ngưng rời khỏi nhà hàng.Nhìn theo dáng hai người, lại nhìn chiếc đĩa chưa chạm vào mà An Noãn trào dâng cảm xúc tủi hờn và xót xa.Cô muốn mời một bữa thật lòng nhưng lại thành ra như vậy.

An Noãn sờ trái tim, khó chịu quá.Ninh Thư nhét Tống Ngưng say như chết vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô và đưa cô về biệt thự.Mới xuống xe cái là Tống Ngưng đã nôn thốc nôn tháo rồi dựa vào người Ninh Thư, nhõng nhẽo với Ninh Thư: "Cung Lạc, em khó chịu."

"Khó chịu mà không biết uống ít đi à?"

Ninh Thư bực, đi rót nước cho Tống Ngưng.

Tống Ngưng ngủ trên sô pha, Ninh Thư đi qua lay cô: "Dậy uống nước đi."

Tống Ngưng dặt dẹo uống nước rồi nhìn sang Ninh Thư.

Bỗng nhiên cô ta vồ lấy Ninh Thư, đè Ninh Thư xuống ghế, cô khóc: "Em ghét anh đi với An Noãn, rất ghét, rất rất ghét."

Nước mắt của Tống Ngưng rơi xuống mặt Ninh Thư, khiến Ninh Thư cảm thấy nóng bức.

Trái tim cô cũng xốn xang, và thậm chí là cả đập thình thịch.Máu nóng cũng đang sôi sục khắp cơ thể.Ninh Thư chau gắt lông mày, thầm đọc thầm "A Di Đà Phật, sắc tức là không, không tức là sắc".

Cộng thêm tác dụng của Hào quang Tỉnh táo đã giúp trái tim xốn xang của Ninh Thư bình thường lại.Ninh Thư đẩy Tống Ngưng trên người mình ra, chỉnh lại áo: "Em say rồi."

"Em say nhưng trái tim em rất tỉnh táo."

Tống Ngưng nắm tay Ninh Thư đặt vào trái tim mình: "Cung Lạc, em thích anh đến mức trái tim nhói đau."

Ninh Thư cảm nhận được cái thứ mềm mại dưới tay mình.

Cô buồn quá, con mẹ nó, ngực to là giỏi à.

Ngày bà làm nữ chính bà cũng là một cô em ngực cực bự nhé.Ghen tỵ quá đi.Ninh Thư rút tay về, nói: "Tắm qua rồi đi ngủ đi, ngủ dậy sẽ dễ chịu hơn."

Tống Ngưng giận Ninh Thư đến bật khóc, cô bỗng nhiên khóc toáng lên giải toả cơn bực của mình.Ninh Thư thấy Tống Ngưng gào lên như thế nhiễu quá.Ninh Thư bảo: "Đừng khóc nữa, khóc có đẹp đâu."

Tống Ngưng tức đến nhăn mặt, tóm cổ áo Ninh Thư hét lên: "Anh đã không thích em còn không cho em khóc nữa à?

Em cứ khóc đấy, anh làm gì được em?"

Ninh Thư tránh mặt đi để không ngửi mùi rượu khắp người Tống Ngưng: "Đừng say mà làm càn."

"Em không say mà làm càn, em rất tỉnh táo."

Tống Ngưng bắt đầu vạch cổ áo Ninh Thư: "Không có được trái tim anh vậy em phải có được tấm thân anh, thế mới không lỗ."

Ninh Thư: ...Phắc con nhà bà diu!Ninh Thư che vội người mình.

Đã sàm sỡ người ta rồi còn định chiếm lấy cơ thể người ta nữa à, người ta sợ quá đi.Ninh Thư đẩy mạnh Tống Ngưng ra, Tống Ngưng lảo đảo suýt ngã ngồi xuống đất.

Trong cơn tức giận làm lu mờ lý trí, cô ta ngả ngớn định cởi quần Ninh Thư: "Sao lại thế chứ, em muốn xem xem anh có phải đàn ông hay không."

Ninh Thư: ...Cái quần què gì vậy, bé con sợ quá."

Được rồi đấy, em định mượn rượu nổi khùng đến bao giờ?"

Ninh Thư xụ mặt, quát.Tống Ngưng cúi gằm mặt, đôi mắt đáng lẽ nên mơ màng lại loé ánh mắt cay độc.

Khi ngẩng mặt lên lại là đôi mắt mông lung, chẳng biết gì cả.Ninh Thư bảo thím Lý tắm cho Tống Ngưng, còn mình lên tầng đi nghỉ, người ngợm toàn mồ hôi rồi.Tắm một trận xong, Ninh Thư nằm mệt trên giường.

Có tiếng thím Lý vang lên ngoài cửa: "Cậu ơi, tôi không giữ được cô Tống, cô Tống không chịu tắm để đi ngủ."

Ninh Thư: ...Mẹ nó, trần đời chưa từng gặp cô nào phiền như cô này.

Lúc mình là con gái cũng có thấy con gái phiền phức đâu, thế quái thành đàn ông lại thấy con gái phiền thế nhỉ.Ninh Thư xuống dưới nhà đã thấy Tống Ngưng đang lục lọi tìm rượu khắp nơi.Ninh Thư đứng trước mặt Tống Ngưng, Tống Ngưng hơi hé mắt, hình như không thấy Ninh Thư hay sao mà sờ soạng người cô.

Bàn tay như có ma lực, mỗi nơi mà bị Tống Ngưng sờ đều nóng ran.

Cơ thể thổi bùng ngọn lửa làm máu nóng sôi sục khắp cơ thể.Và, gì thế này...Ninh Thư có phản ứng rồi.Ninh Thư nhìn xuống phía dưới của mình mà xấu hổ và bực bội muốn chết.

Tại sao cô cứ phải trở thành đàn ông, rồi lại còn ở trong trạng thái xấu hổ thế này.

Tại sao?

Tại sao?Từ khi nhập vào người đàn ông, Ninh Thư đã trở thành cái thứ lúc nào cũng để ý đũng quần.

Cô luôn giả vờ nhìn lướt qua bên dưới bởi cô sợ sẽ xảy ra chuyện ngại ngùng như tự nhiên phình ra, không nghe theo lý trí chẳng hạn.Ninh Thư tóm lấy bàn tay đang sờ soạng khắp người mình của Tống Ngưng và kéo Tống Ngưng ra cửa.Tống Ngưng mông lung hỏi: "Anh đưa em đi đâu thế?"

"Nếu em cứ quấy không để anh nghỉ ngơi thế này thì anh sẽ đưa em về nhà."

Ninh Thư nói thật.Mặt Tống Ngưng khựng lại, trách Ninh Thư: "Em chưa từng gặp ai lạnh lùng như anh.

Em đang rất khó chịu nhưng anh lại đưa em về, đêm hôm bắt em ra ngoài đường.

Cung Lạc, anh đúng là cái đồ không có trái tim."

Ninh Thư: ...Gì vậy, tự nhiên nhận ra mình quá đểu phải làm sao đây?Ninh Thư ôn tồn: "Thế em đừng quấy nữa, đi tắm rửa rồi ngủ đi, cứ quấy thế này làm mọi người khó chịu lắm."

Tống Ngưng ừm cực tủi thân, cô cúi đầu, mái tóc che mất khuôn mặt làm cô trông thật cô đơn và cũng vô tội.

Thật giống một cô bé đáng thương.Tống Ngưng nắm lấy tay Ninh Thư, ngẩng lên nhìn Ninh Thư: "Tại sao anh không thể thử đón nhận em?

Em chỉ muốn ở bên anh thôi mà?

Cung Lạc, em thích anh."

Nói rồi Tống Ngưng ôm eo Ninh Thư, tựa vào ngực Ninh Thư: "Đừng đẩy em ra, cho em ôm một lát thôi, chắc đây là lần cuối em được dựa vào lòng anh rồi."

Ninh Thư nghe thế thì đẩy Tống Ngưng ra ngay lậptức.

Tống Ngưng đần mặt, rõ ràng là không ngờ Ninh Thư lại làm vậy.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 422: Ngọt sâu răng (16)


Chuyển ngữ: WanhooBị một người đàn ông từ chối nhiều lần như thế làm Tống Ngưng chán nản.

Gái đẹp ai mà chẳng kiêu kỳ, Tống Ngưng cảm thấy mình theo đuổi Cung Lạc đã rất mặt dày rồi nhưng người ta vẫn cứ một mực giữ thái độ đó.Cô nôn nóng lắm rồi, cô hơi hơi muốn từ bỏ rồi, nhưng lại có thôi thúc chẳng lý nào không tóm gọn anh chàng cấm dục này.Ninh Thư hỏi Tống Ngưng: "Em có về không?"

Tống Ngưng lắc đầu: "Em váng đầu, em đi ngủ đây."

Nói rồi vào thẳng phòng ngủ khách.Chịu đi ngủ sớm hơn chút thì chết à.

Ninh Thư lắc đầu nhìn theo Tống Ngưng, dù không tán cô, cô cũng sẽ không thích Tống Ngưng.Chưa bàn việc cô không phải Cung Lạc, chưa bàn việc con gái lại đi thích con gái, mà là cô thấy yêu vào phiền lắm.

Lỡ đâm đầu vào là hệt như ngã xuống đầm lầy, càng giãy càng chết.Tình hình của cô không cho phép cô được yêu đương.

Có lẽ là đến một ngày nào đó, khi mà cô đã ổn định, cô sẽ ở bên ai đó ngắm thời gian trôi.Chứ không phải bây giờ.Ninh Thư nhận ra tình hình bây giờ giống với ngày xưa nằm chết dí trong bệnh viện, cũng cùng không biết tương lai ra sao.

Chắc là chết trong nhiệm vụ, biến mất hoàn toàn rồi.Tống Ngưng yêu Cung Lạc sâu đậm như thế thì chờ Cung Lạc về tính tiếp đi.

Tống Ngưng ngủ yên không quấy chút nào, nhưng hôm sau sắc mặt Tống Ngưng tệ thôi rồi.

Mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, môi cũng tái nhợt.

Chưa trang điểm nên quá nhợt nhạt.Ninh Thư thấy Tống Ngưng như vậy, hỏi: "Trông em không ổn lắm, có cần đi viện không?"

Tống Ngưng xua tay: "Không cần đâu, em chịu được."

Cái mặt đó mà chịu được à?Nhưng mà người của Tống Ngưng, Tống Ngưng bảo được thì được thôi.

Ninh Thư không định quan tâm Tống Ngưng để quan hệ của cả hai phát triển thêm.

Chứ không Tống Ngưng lại muốn biến khách thành chủ thì sợ lắm.Ninh Thư ngồi trước mặt Tống Ngưng, thấy cái miệng cô cứ uống sữa ừng ực, nhiều đến mức uống thêm hớp nữa là nôn ra đến nơi.

Di chứng do uống quá nhiều rượu à?Dáng vẻ yếu ớt đó làm người ta xót quá."

Em đừng đi làm nữa, trông em không khoẻ đâu."

Ninh Thư nói với Tống Ngưng."

Đừng quan tâm em, anh cứ xem như không nhìn thấy đi.

Anh như thế sẽ làm trái tim sắt đá của em mủi lòng đấy."

Tống Ngưng nói lạnh lùng.Ninh Thư gật: "Lần sau anh sẽ giả vờ không nhìn thấy."

Tống Ngưng: ...Má nó, Tống Ngưng rất muốn cầm cái đĩa bánh sandwich dí vào mặt anh ta."

Em không sao đâu."

Tống Ngưng nghiến răng.Ninh Thư ăn sáng xong đi làm luôn, bởi có nhiều việc đang đợi cô lắm.

Cô khâm phục Cung Lạc thật, ngày nào cũng đi hẹn hò với An Noãn mà không làm công ty phá sản.Lượng công việc đâu phải ở mức thường.Tống Ngưng thấy Ninh Thư đi thì giậm chân.

Anh ta cứ đi thẳng vậy à?

Cô ốm yếu thế này mà anh ta cứ đi vậy ư?Đậu má, gã này chẳng giống người thường gì cả, cứ như bị cố tình chơi đểu ấy nhỉ.Tống Ngưng vò đầu bực bội, cô cắn môi, có vẻ như phải tính đường lui rồi.Khi Ninh Thư tới công ty đã gặp ngay An Noãn.

Ninh Thư giả vời không thấy và đi qua An Noãn.An Noãn: ...Đang định chào mà đối phương đi qua bơ như thế làm cô thật lúng túng và khó chịu."

Đợi đã chủ tịch."

An Noãn đuổi theo Ninh Thư, chặn trước Ninh Thư.

Thấy Ninh Thư thờ ơ, nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt thì câu nói dâng lên đến cổ lại nuốt xuống, chẳng biết nói gì.Bầu không khí hơi gượng gạo.Ninh Thư hỏi: "Sao thế?"

An Noãn hỏi: "Cô Tống có sao không, hôm qua cô ấy uống nhiều vậy nhưng mà."

"Không sao."

Ninh Thư bước vòng qua An Noãn và đi tiếp.Anh ta lạnh lùng quá, lạnh đến mức làm người khác rét run.Ninh Thư khổ ghê, cô thấy mình là phần nhân, bị kẹp giữa An Noãn và Tống Ngưng.

Hai cô em đó thay phiên nhau xuất hiện trước mặt cô mà chẳng ngó ngàng đến cảm xúc của cô.Ninh Thư vuốt mặt, nhiệm vụ lần này như cứt, làm sao để thoát khỏi An Noãn đây?Ninh Thư tin rằng dù không có mình, An Noãn được ông trời cưng đó cũng sẽ có cuộc sống hạnh phúc thôi.Vấn đề là cái cốt truyện cứ muốn trói hai bọn cô lại với nhau.Nếu dám đuổi An Noãn đi vậy có khi cốt truyện sẽ chơi trò gì đó ngoài sức tưởng tượng mất."

Chủ tịch, chủ tịch Tập đoàn Đỉnh Phong muốn gặp anh."

Thư ký trưởng nhắn: "Về dự án hợp tác lần này."

"Cho anh ấy vào."

Ninh Thư đứng dậy.Tôn Chính Bân mặc vest bước vào.

Tôn Chính Bân cũng đẹp trai nhưng có một đôi mắt dẹt rất trăng hoa.

Chỉ nhìn bề ngoài đã thấy là một tay chơi chính hiệu, tạo cảm giác rất bất cần đời.Tôn Chính Bân là nam phụ, chơi bời nhưng rất chung tình với nữ chính.

Chẳng biết mắt Tôn Chính Bân bị làm sao mà lại đi thích An Noãn đã có chồng, đi thích vợ người ta, thích An Noãn như điếu đổ.Ninh Thư gặp Tôn Chính Bân là sáng mắt lên, tự nhiên lại quên mất cho nam phụ ngoài mặt trăng hoa nhưng chung tình này lên vai chính.Muốn đi lau mặt ghê, cô đang làm gì thế này?

Cô không chỉ phá cặp mà còn định làm bà mai nữa à?Cô còn trao vợ người ủy thác cho người khác nữa á phắc diu, không biết bình luận sao luôn.Ninh Thư không trông mong gì được kinh nghiệm cao ở nhiệm vụ này.

Được rời khỏi thế giới là Ninh Thư đã cảm ơn trời Phật lắm rồi.Cô hơi thắc mắc một chút, nếu không có An Noãn chắc là cốt truyện sẽ sắp xếp một cô gái khác xuất hiện trước mặt Cung Lạc và cốt truyện sẽ lặp lại chăng?Ninh Thư lắc đầu, cô chỉ cần cắt đứt cốt truyện của An Noãn với Cung Lạc là được rồi, những chuyện khác để dành cho người ủy thác đi.Tôn Chính Bân bắt tay với Ninh Thư, vừa nói vừa cười: "Chủ tịch Cung, lâu rồi không gặp."

"Chào anh."

Ninh Thư chào rất hờ hững, mời Tôn Chính Bân ngồi xuống.Ninh Thư đang định nói chuyện thì cửa phòng chợt mở, An Noãn xách thùng nước và cầm cây lau nhà đi vào.Ninh Thư: ...An Noãn thấy Ninh Thư có khách thì cuống quít xin lỗi: "Xin lỗi chủ tịch, tôi ra ngay đây."

"Từ từ đã, pha hai ly cà phê vào đây."

Ninh Thư sai An Noãn.An Noãn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo.Ninh Thư để ý thấy đôi mắt dẹt của Tôn Chính Bân loé sáng, ánh mắt bám theo An Noãn mãi.Chẳng lẽ họ đã gặp nhau rồi?Nom dáng vẻ của Tôn Chính Bân, chắc là có hứngthú với An Noãn rồi nhỉ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 423: Ngọt sâu răng (17)


Chuyển ngữ: WanhooTôn Chính Bân nói chuyện với Ninh Thư mà cứ bồn chồn, mắt cứ nhìn ra ngoài cửa, Ninh Thư biết điều im lặng.Nhìn là biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì rồi.Một lúc sau An Noãn bưng cà phê vào, tuy nhiên trang phục tạp vụ của cô hơi xấu chút.An Noãn cúi đầu mắt nhìn thẳng, đặt cà phê xuống trước mặt Ninh Thư với Tôn Chính Bân.

Tôn Chính Bân sờ cằm nhìn An Noãn, chợt anh ta bật cười: "Thế giới bé thật."

An Noãn nhìn thấy Tôn Chính Bân thì tròn mắt, đỏ bừng mặt."

Sao anh lại ở đây?"

An Noãn ôm khay, cảnh giác Tôn Chính Bân: "Sao cái đồ háo sắc nhà anh lại ở đây?"

Háo sắc?Ninh Thư đảo mắt qua An Noãn và Tôn Chính Bân, chẳng lẽ hai người họ đã, ngủ, rồi, à?Chắc do ánh mắt của Ninh Thư trần trụi quá nên An Noãn thẹn, tức giận với Tôn Chính Bân.Tôn Chính Bân sờ cằm và môi, động tác thật ngả ngớn: "Ừ, hương vị không tồi."

Ninh Thư: ...Ngủ rồi thật à?Cốt truyện đã có chuyển biến ư?"

Cái đồ vô liêm sỉ, anh không được nói nữa."

Nếu không có chủ tịch bên cạnh An Noãn đã định bịt mồm con cáo đáng chết đó tồi.Tôn Chính Bân sờ môi nhìn An Noãn đang giậm chân.Ninh Thư: ...Đậu má, ngủ chưa vậy các bác?Ninh Thư hồi hộp lắm luôn nhưng phải tỏ ra mặt liệt, ngồi im nhìn Tôn Chính Bân với An Noãn chim chuột nhau.Tôn Chính Bân vén tóc An Noãn hít hà, An Noãn giật tóc về, trợn mắt với Tôn Chính Bân.

Tôn Chính Bân nhìn vào môi An Noãn: "Em nhìn anh như thế vì muốn anh hôn em à?"

"Anh tránh ra."

An Noãn sợ sệt lùi về sau một bước.Tôn Chính Bân bật cười thành tiếng, An Noãn lùi một bước, anh tiến một bước làm An Noãn tức đến đỏ bừng mặt, hoảng hốt trông thấy.Ninh Thư tỉnh bơ, cứ để Tôn Chính Bân trêu gái.Ngủ hay không ngủ, không ngủ hay ngủ nói một lời thôi."

Cô ra ngoài đi."

Ninh Thư phẩy tay với An Noãn, An Noãn như được đại xá, chạy mất dạng khỏi phòng làm việc.

Tôn Chính Bân định kéo An Noãn lại nhưng An Noãn chạy nhanh quá.

Tôn Chính Bân nhún vai, lại bật cười thành tiếng, trong đôi mắt tỏ vẻ yêu chiều.Tôn Chính Bân thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm thì cười ha ha và ngồi xuống, nói: "Nhân viên công ty anh thật thú vị."

Nói rồi Tôn Chính Bân nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm: "Hơi đắng, chẹp, bọt cà phê không ngon lắm."

Ninh Thư bảo: "Cô ta chỉ là nhân viên dọn dẹp thôi, chúng ta bàn chuyện hợp tác đi."

Tôn Chính Bân lắc đầu: "Sao để cô gái thú vị như thế đi dọn dẹp được chứ, đó là công việc cho các thím mà.

Cung Lạc này, anh làm thế là không có phúc đâu.

Hay là anh chuyển cô ấy sang công ty tôi làm thư ký đi, rảnh trêu cô ấy một chút cũng vui."

Ninh Thư: ..."

Cô ta nợ tôi năm trăm nghìn tệ, anh trả tôi năm trăm nghìn tệ trước rồi đưa cô ta đi."

Ninh Thư bảo."

Năm trăm nghìn tệ?"

Tôn Chính Bân chau ngay mày lại: "Quan hệ của hai người là gì?"

"Chẳng có quan hệ gì cả, em cô ta tai nạn nên vay tôi thôi."

Tôn Chính Bân mỉm cười như nghe kể chuyện cười nào đó: "Cung Lạc hút máu mà cũng tốt tính cho vay tiền thế à?"

"Chúng ta bàn công việc, đừng nhắc chuyện đó."

Ánh mắt Ninh Thư hờ hững làm người khác không đoán được tâm trạng của cô.Tôn Chính Bân vẫn với biểu cảm đó, thẳng thắn với Ninh Thư: "Tôi hứng thú với cô gái này.

Nếu như đó là bé con của anh cứ nói thẳng, tôi không muốn tranh giành một cô gái với anh đâu."

"Tống Ngưng trực ở công ty suốt, sao tôi có bé con khác được chứ."

Ninh Thư nhếch mép: "Nếu anh muốn chuyển An Noãn sang công ty anh thế tự anh đi nói với cô ta đi."

"An Noãn à?

Tên cô ấy là An Noãn ư?"

Tôn Chính Bân sờ cằm, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh thưởng thức cái tên đó.Ninh Thư: ...Quen nhau từ thuở nào mà không cả biết tên à?Tôn Chính Bân nhấc tay lên xem đồng hồ, tỏ ra áy náy: "Ngại quá, tôi có việc nên chúng ta bàn vào hôm khác được không?"

Ninh Thư không trả lời, Tôn Chính Bân chỉnh lại tóc tai và ra khỏi phòng.

Ninh Thư đoán cái tên này đi tán An Noãn cho xem.Chắc do lâu quá mà mình không có tiến triển với An Noãn nên nam phụ vượt mặt rồi.Vượt mặt là chuyện đáng mừng.

Hiện giờ An Noãn không có quan hệ ràng buộc với cô, mà Tôn Chính Bân và An Noãn đều là nam chưa vợ gái chưa chồng nên dám có thể thành một cặp lắm.Ninh Thư xụ mặt, sao nhiệm vụ của cô cứ ngày càng lạ lùng thế nhỉ.Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên An Noãn hùng hổ xông vào.

Cô ta siết nắm tay, mặt mũi đỏ tưng bừng, ánh mắt rất ngang bướng.Ninh Thư lạnh mặt: "Đi ra ngoài, có thể thống gì không vậy."

An Noãn đỏ hoe mắt, run run chất vấn Ninh Thư: "Sao anh lại làm thế?"

"Tôi làm gì?"

Ninh Thư nheo mày hỏi.An Noãn khóc bảo: "Anh bán tôi cho anh ta vì năm trăm nghìn tệ?"

"Sao anh lại làm như vậy được?

Tôi là người, không phải đồ vật, tôi cũng có lòng tự trọng, sao anh lại quá đáng thế chứ?"

An Noãn bị sỉ nhục quá nặng nề, vừa lau nước mắt vừa căm hờn Ninh Thư.Ninh Thư: Tôi đã gây nên tội gì không được dung tha à →_→.An Noãn tủi thân quá, cô đã vứt lòng tự trọng đi vay Cung Lạc năm trăm nghìn tệ.

Vậy mà chẳng ngờ Cung Lạc lại bán cô cho một tên háo sắc vì năm trăm nghìn tệ đó.Mới rồi anh ta cười đắc chí, bảo sau khi trả hết khoản nợ năm trăm nghìn tệ cho cô thì cô sẽ là người của anh ta.An Noãn ghét anh ta, nhìn là biết một tay chơi rồi.

Tối qua mời chủ tịch với cô Tống đi ăn, khi thanh toán thì gặp anh ta.

Cái tên chơi bời đó đã kéo An Noãn đi, ép cô vào tường và hôn cô ngay lập tức để trốn mấy cô gái đang đuổi theo mình.

An Noãn tức tối tát cho Tôn Chính Bân một cái và bỏ chạy.Nào ngờ hôm nay anh ta lại có mặt ở công ty, còn bảo muốn mua cô bằng năm trăm nghìn tệ nữa.An Noãn biết ngay anh ta muốn trả thù cô vì tối qua cô tát anh ta đây mà.An Noãn rất đau lòng trước thái độ của chủ tịch.

Ngày đó chủ tịch cho cô vay, cô đã nghĩ chủ tịch chỉ là người bề ngoài khó gần nhưng bản chất tốt bụng.Đâu phải cô không trả năm trăm nghìn tệ, sao lại phải bán cô cho anh ta bằng cách đó chứ.

Nhìn là biết anh ta không phải người tốt rồi.Nghĩ đến đây An Noãn lại tủi thân và lăn dài nướcmắt.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 424: Ngọt sâu răng (18)


Chuyển ngữ: WanhooNghe An Noãn trách, lại thấy An Noãn ấm ức, nhìn mình với ánh mắt "Anh đẩy tôi vào chốn nguy hiểm" khiến Ninh Thư cảm thấy thật thốn.

Ninh Thư day trán: "Tôn Chính Bân muốn đưa cô đi, đã muốn đưa cô đi nên vứt luôn năm trăm nghìn tệ được à?"

An Noãn vay tiền bằng thật, chẳng lẽ cô không được đòi tiền mà phải tiễn An Noãn đi vui vẻ chắc.

"Nhưng cách làm của anh tức bán tôi cho anh ta."

An Noãn khóc.

Ninh Thư: Muốn lật bàn...Đúng là không đả thông tư tưởng nổi.

Ninh Thư xin phép không hiểu bộ não đó.

Tại sao An Noãn cứ cho rằng cô bán cô ta vậy.

"Tôi chỉ bảo với Tôn Chính Bân là cô nợ tôi năm trăm nghìn tệ.

Anh ta muốn mang cô về làm thư ký của anh ta nên anh ta cần phải biết cô có khoản nợ năm trăm nghìn tệ chứ."

Ninh Thư nói.

An Noãn rớm nước mắt: "Nhưng tôi cũng có lòng tự trọng, anh nói thế có nghĩ cho tôi không?

Tự tôi sẽ trả anh năm trăm nghìn tệ, tôi không cần anh ta trả hộ tôi."

"Cái đó tuỳ cô.

Tôi không cần biết ai trả, tôi là thương nhân, trong mắt tôi chỉ có tiền thôi."

Ninh Thư phẩy tay với An Noãn: "Ra ngoài đi, cô còn xông thẳng vào phòng làm việc của tôi mà không có phép tắc như thế thì cuốn xéo đi hộ."

Nước mắt An Noãn cứ rơi bùm bụp, cô bức bối quá, cô nói: "Tôi đã tưởng anh là người tốt, tôi nhìn lầm anh rồi, anh chỉ có tiền mà thôi.

Tiền làm được gì chứ, đâu phải cái gì cũng mua được bằng tiền."

Ninh Thư nhìn An Noãn, bật cười: "Cái mạng em trai cô mua về bằng tiền đấy, cô cũng cầu xin tôi vì tiền còn gì?"

Rốt cuộc là bộ não kiểu gì lại cúi đầu trước tiền, sau rồi lại chê bai tiền, khinh kẻ có tiền vậy?Như thế sẽ thanh cao lắm à?Ha ha ha!Tư tưởng của An Noãn cố chấp thật, nghĩ sao cho là vậy.

An Noãn nghe Ninh Thư nhắc lại dáng vẻ tủi thân vì tiền của mình, lòng tự ái dâng lên.

Cô vừa xấu hổ vừa phẫn nộ khi người trước mặt còn là chủ nợ của cô nữa.

Cô muốn vứt lòng tự trọng để đi cầu xin lắm à.

Nếu không bất đắc dĩ thì ai lại vứt tự trọng để người khác chà đạp.

An Noãn rất khó chịu với thái độ của Ninh Thư.

"Tôi sẽ trả tiền cho anh.

Dù anh là chủ nợ của tôi nhưng không có nghĩa là muốn quyết định cuộc đời tôi thế nào cũng được."

An Noãn lau nước mắt rồi rời khỏi phòng làm việc.

Ninh Thư nhún vai, chẳng hiểu ý của An Noãn.

Quyết định cuộc đời An Noãn?

Cô rửng mỡ mới đi để ý An Noãn.

Ninh Thư không thể get (√) được sự phẫn nộ của An Noãn, không hiểu An Noãn tức cái gì?Luôn miệng bảo cô bán cô ta?

Cái quái gì thế?

Sao đả thông tư tưởng khó khăn thế nhỉ?Kẻ thiếu nợ còn ngồi lên đầu nữa à?Ninh Thư vuốt mạnh mặt, không quan tâm nữa!Có chuyện đó nên cứ hễ An Noãn mới chớm thấy Ninh Thư là lại tỏ ra lạnh lùng, coi như không thấy Ninh Thư.

Bình thường gặp cũng không bắt chuyện mà hừ một cái với Ninh Thư đi ngang qua.

Ninh Thư chẳng hiểu nổi, bây giờ An Noãn mất cả sự lễ phép khi gặp sếp mình rồi à?Ninh Thư cười khẩy, tất nhiên là người được ông trời thương không cần biết đến chuyện đó mà vẫn sống khoẻ re hơn người khác rồi.

Trong khi người khác vật lộn với cuộc sống, có người chỉ biết ích kỷ, sống trong thế giới của chính mình, muốn làm gì thì làm.

Bảo sao có người ghen ăn tức ở đến nỗi tự biến mình thành kẻ xấu chứ.

Mình khổ sở đủ bề nhưng không được hạnh phúc, vậy mà có những người lại may mắn đến vậy.

An Noãn hiện giờ là điển hình cho một kẻ vô ơn, lúc nào cũng bảo bị người ta chà đạp lòng tự trọng.

Ninh Thư thầm mong Tôn Chính Bân mang An Noãn đi nhanh hộ cái, thấy mà ghét quá rồi.

Tôn Chính Bân toàn qua Tập đoàn Cung Thị với lý do sang bàn công việc.

Nhưng sau toàn chạy đi trêu An Noãn làm An Noãn giận xù lông.

Ai cũng hiểu Tôn Chính Bân thích An Noãn nhưng An Noãn lại ngu ngốc cho rằng Tôn Chính Bân trả đũa cô.

An Noãn kiểu đó khiến Tôn Chính Bân thích lắm, hai người là cặp đôi oan gia cãi nhau chí choé.

Ninh Thư chỉ im lặng nhìn xem chứ không có ý kiến.

Ninh Thư cảm thấy cô đã mất tư cách nam chính bởi cô không phù hợp.

Cô không tốt với nữ chính, chà đạp lòng tự trọng của nữ chính, cho nữ chính vay tiền nhưng bắt nữ chính trả.

Có nữ chính nào cần trả tiền nam chính không?Cô đúng là đại nghịch bất đạo, còn hình như Tôn Chính Bân được nâng đỡ lên vai chính rồi.Trước tiến triển này, ngoài mặt Ninh Thư thờ ơ nhưng trong lòng đang nở hoa.

Tống Ngưng cảm thấy lạ, rất lạ.

Sao hai người đáng lẽ yêu nhau lại trở nên như vậy?

Cung Lạc yêu An Noãn lắm mà?Ngậm trong miệng sợ tan, đu trong vòng tay sợ ngã lắm mà?

Sao giờ lại thế này?Do tác dụng của cô đã cắt đứt nhân duyên của Cung Lạc với An Noãn à?

Nhưng Tống Ngưng biết rõ rằng Cung Lạc không thích mình.

Thiện cảm chó má vẫn luôn là số không tròn trĩnh chưa từng thay đổi nhé.

Tình hình này không giống Cung Lạc, Cung Lạc bị làm sao vậy?Tống Ngưng quan sát Ninh Thư tỉ mỉ, muốn tìm thấy sự khác lạ nhưng quan sát rất lâu mà Tống Ngưng vẫn thấy bình thường, vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như trong cốt truyện.

Thế sao Cung Lạc lại hờ hững với An Noãn?

Do An Noãn thay lòng đổi dạ, đến bên nam phụ?Định mệnh, gì vậy?Sao tự nhiên lại phức tạp thế này!Có điều tình hình hiện giờ rất có lợi cho cô, chẳng gì tốt bằng chuyện An Noãn không ở bên Cung Lạc.

Ninh Thư đã để ý thấy ánh mắt dò xét đầy nghi ngờ và cảnh giác mình của Tống Ngưng từ lâu rồi.

Ninh Thư cũng cảnh giác, Tống Ngưng định làm gì, cô ta vẫn định trói cô trên giường à?Tống Ngưng mở lời thử thăm dò: "Cung Lạc, An Noãn đang định chạy theo người khác kìa."

Ninh Thư liếc nhìn Tống Ngưng, cô rất thận trọng, nói: "Cô ta với Tôn Chính Bân chỉ là bạn."

"Bạn bè gì mà mờ ám thế, em còn thấy họ ôm hôn nhau đó."

Tống Ngưng bĩu môi, vân vê môi: "Em là vợ chưa cưới của anh mà còn chưa từng hôn anh, họ như thế mà là bạn à?"

Ninh Thư nheo mắt nhìn Tống Ngưng: "Em để ý An Noãn thế làm gì, cũng chỉ là nhân viên bình thường thôi mà, em để ý cô ta quá rồi đấy."

Vẻ mặt Tống Ngưng hơi mất tự nhiên, đâm dỗi: "Em đang cảnh giác với cô ta đó chứ.

Anh cho cô ta mượn năm trăm nghìn tệ không chớp mắt, em chắc chắn hai bọn anh có cái gì đó bất thường."

Dạo này Tống Ngưng đổi sang phong cách thắng thắn à?

Nghĩ gì nói đó làm Ninh Thư không biết trả lời sao luôn.

Song Ninh Thư đã bắt đầu nghi ngờ Tống Ngưng rồi.

Tống Ngưng thở dài, xoa ngực mình.

Bộ ngực phập phồng rất hút mắt.

Tống Ngưng tỏ vẻ may quá: "Anh không thích An Noãn là được rồi."

Ngực to mà hay ho à?

Ninh Thư nhìn ngực TốngNgưng rồi chuyển mắt ra hướng khác, hỏi: "Sao anh phải thích An Noãn?"
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 425: Ngọt sâu răng (19)


Chuyển ngữ: WanhooThú thật là Ninh Thư vẫn không hiểu sao Tống Ngưng cứ nghĩ mình phải thích An Noãn nữa, hay Tống Ngưng cũng biết cốt truyện?Vậy tức là Tống Ngưng này sống lại?

Sống lại hay là người thực thi nhiệm vụ đây?Nếu sống lại sẽ ghen ghét An Noãn, nhưng Tống Ngưng toàn hách dịch, khinh thường An Noãn.

Khả năng cao cũng là người thực thi nhiệm vụ như mình.

Nghĩ đến trường hợp này là nổi da gà, càng cảm thấy cô gái này là người thực thi nhiệm vụ thật rồi mới tán tỉnh cô suốt thế.

Trong đầu Ninh Thư bật lên bao nhiêu suy luận nhưng ngoài mặt vẫn mặt liệt, hỏi Tống Ngưng: "Sao anh phải thích An Noãn?"

Tống Ngưng bĩu môi: "Đàn ông các anh toàn thích con gái ngây thơ, vô tư lự còn gì?"

"Không đâu, anh thích kiểu người như em."

Ninh Thư mỉm cười nhếch mép.

Thấy đối phương cười là Tống Ngưng lại muốn tát cho anh ta mấy phát.

Mồm thì bảo thích nhưng con mẹ nó, điểm thiện cảm vẫn mãi là con số không.

Tống Ngưng tức muốn khóc, cô chưa gặp ai khó nhằn như vậy.

Tình cảm của An Noãn với Tôn Chính Bân phát triển nhanh chóng.

Chẳng được mấy hôm mà Ninh Thư đã thấy cả hai có hành động cực thân thiết.

An Noãn toàn bị cao thủ tán gái tán đến đỏ ửng mặt.

Thỉnh thoảng lại hôn cái, ôm cái có thể khiến An Noãn ngất ngây.

Kỹ năng tán gái của tay chơi Tôn Chính Bân đúng là đỉnh, cả hai bên nhau ngọt ngấy lên.

Khắp Tập đoàn Cung Thị đều ngập trong mùi ghen chua loét.

Ninh Thư độc thân ngồi im ăn vài cân cơm chó.

Thấy chưa, không có Cung Lạc chiều thì sẽ có người đàn ông khác chiều An Noãn thôi.

An Noãn được chiều từ nhỏ, đem so với thân con gái là Ninh Thư đây mà Ninh Thư thấy nghi ngờ cuộc sống ghê.

Mà thôi, số mình viết sẵn vất vả rồi.

Hôm nay Tôn Chính Bân dẫn An Noãn qua gặp Ninh Thư, nói thẳng với Ninh Thư rằng: "Chủ tịch Cung, tôi muốn đưa An Noãn đi, anh phải cho cô ấy đi rồi."

Mặt An Noãn hồng hào, phấn chấn, An Noãn đang yêu rất đẹp.

Mới đây thôi còn mạnh mồm bảo tự trọng, mắng nhiếc cô bán cô ta cho Tôn Chính Bân.

Thế mà mới đó đã tự đi theo Tôn Chính Bân để tự vả bôm bốp vào mặt.

Ninh Thư vẫn thản nhiên như không, nói: "Được thôi, đưa sáu trăm nghìn tệ cho tôi là được rồi."

An Noãn nghe thấy sáu trăm nghìn tệ cái là mất hứng, cảm thấy Ninh Thư ăn điêu nói hớt: "Chủ tịch này, tôi vay anh năm trăm nghìn tệ, sao mới đó đã thành sáu trăm nghìn tệ rồi?"

Ninh Thư bỏ qua An Noãn mà nói với Tôn Chính Bân: "Dạo trước nhân viên vệ sinh này đã đánh vỡ một cái bình hoa, một trăm nghìn tệ là tiền bồi thường bình hoa."

An Noãn che miệng kinh ngạc, không dám ngờ: "Bình hoa gì mà tận một trăm nghìn, anh cố tình lừa tôi chứ gì, sao anh có thể như vậy?"

"Đó là bình cổ, giá đó đã rất rẻ rồi."

Ninh Thư nói hời hợt, ngần tiền có há gì.

An Noãn nheo mày, nói với Tôn Chính Bân: "Em thấy hay là thôi đi."

Ninh Thư ngạc nhiên: "Thôi là thôi thế nào.

Cô nợ tôi tiền và giờ phải trả, chứ không phải đi mua đồ mà thôi nhé?"

An Noãn hậm hực vô cùng, sao chủ tịch cứ tiền tiền mãi thế nhỉ, đã thế còn đang trước mặt Tôn Chính Bân nữa chứ.

Trước thấy chủ tịch là người tốt, nhưng có vẻ như vẫn là bọn tư bản máu lạnh.

Tôn Chính Bân thấy cô gái của mình khó xử vì sáu trăm nghìn tệ thì đưa ngay chi phiếu sáu trăm nghìn tệ cho Ninh Thư cực hào phóng: "Đây là sáu trăm nghìn tệ, từ giờ An Noãn không còn là nhân viên công ty các anh nữa."

Chẳng hay có phải ảo giác của Ninh Thư hay không, mà khung cảnh này giống như hoàng tử đánh bại con rồng hung ác và cứu được công chúa xinh đẹp ấy nhỉ.

Tự dưng cô trở thành nhân vật phản diện rồi.

Ninh Thư nhận chi phiếu, nói với An Noãn: "Cô qua Phòng Tài vụ nhận lương đi, cô không phải là nhân viên Cung Thị nữa rồi."

An Noãn như kiểu bị sỉ nhục: "Tôi không cần tiền của anh."

Nói rồi kéo Tôn Chính Bân đi ngay.

Tôn Chính Bân lắc đầu, vẻ mặt cưng chiều đi cùng An Noãn.

Ninh Thư: →_→Mặc dù cứ trớ trêu thế nào đó nhưng Ninh Thư vẫn thở phào nhẹ nhõm.

An Noãn không còn dính líu đến cô nữa, để Tôn Chính Bân chiều An Noãn đi.

Thậm chí Ninh Thư còn có cảm giác xiềng xích gông cùm trên người mình đang dần biến mất ấy.

Ninh Thư nói với thư ký trưởng: "Dự án này không hợp tác với Đỉnh Phong nữa, tìm nơi hợp tác khác đi."

Với tính cách của An Noãn thì tuyệt đối sẽ không cho Tôn Chính Bân hợp tác với nhà tư bản máu lạnh là cô đây.

Cung Lạc trong cốt truyện đã làm kha khá công ty phá sản vì An Noãn.

Ví dụ như là có người kế thừa một công ty theo đuổi An Noãn, Cung Lạc ghen và thế là làm công ty đó phá sản.

Mạch truyện cứ tiếp diễn theo nhịp điệu đó.

Dưới chân tình yêu của An Noãn với Cung Lạc chôn nhiều tốt thí đẫm máu lắm.

Dây vào kẻ ngu ngốc là tai hại.

Giờ thì tự các người chơi với nhau đi.Không có An Noãn bên cạnh, Ninh Thư cảm thấy thế giới thật tươi đẹp.

Chẳng biết bao giờ cô mới được rời thế giới này đây.

"2333 cậu ở đâu thế?

Vẫn chưa vác xác về à, đừng giả vờ chết chứ!"

Ninh Thư thử kết nối với hệ thống nhưng 2333 vẫn im lặng như đã bốc khói.

Nếu hệ thống là một con người vậy Ninh Thư rất muốn đánh chết nó.

Ninh Thư chuẩn bị tan làm, Tống Ngưng đi qua khoác tay Ninh Thư.

Thấy mặt Ninh Thư không vui lắm thì Tống Ngưng nghịch lọn tóc, nói: "Dù có thế nào anh vẫn là chồng chưa cưới của em, em chứng nhận quyền sở hữu với người khác là đúng chứ."

Tống Ngưng là một hũ giấm chua loét, Ninh Thư gật đầu: "Tuỳ em."

Mặt Tống Ngưng cứng đờ, sao thế nhỉ.

Sao thế này, Tống Ngưng cảm thấy bị anh ta vờn.

Dù cô có làm gì anh ta cũng vẫn hời hợt như không.

Thiện cảm thì nghìn năm không đổi.

Anh ta là người máy chứ gì.

Về đến biệt thự, Ninh Thư thấy Tống Ngưng quen đường thì hỏi: "Em không về à?"

Tống Ngưng ôm gối cười với Ninh Thư rồi trợn mắt: "Em muốn ở đây đến bao giờ thì ở.

Bao giờ em ghét anh tự em sẽ đi."

Ninh Thư ừ, tháo cà vạt chuẩn bị lên phòng tắm rửa.

"Cung Lạc, em đói rồi, anh nấu cơm đi."

Tống Ngưng gọi Ninh Thư: "Em là khách, anh tính để em chết đói à?"

Ninh Thư cởi cúc trên tay áo sơ mi: "Em muốn ăn gì thì bảo với thím Lý, thím Lý sẽ nấu món đó."

Tống Ngưng bĩu môi: "Em muốn ăn cơm anh nấu cơ.

Mà thôi em chẳng đòi nữa.

Anh là cái đồ sắt đá, người ta có thế nào với anh, anh cũng chẳng có cảm xúc."

"Anh nên cô đơn suốt kiếp, sau rồi em đi mất thìđừng có mà khóc."

Tống Ngưng nói lời độc ác nhưng giọng nói nhẹ nhàng, nghe giốngnhõng nhẽo hơn là uy hiếp.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 426: Ngọt sâu răng (20)


Chuyển ngữ: WanhooTống Ngưng là một ma nữ thay đổi chóng mặt.

Lúc thì dịu dàng, lúc lại quyến rũ, không cũng đỏng đảnh.

Mỗi một mặt đều tạo cảm giác mới mẻ.

Ninh Thư chắc mẩm nếu mình mà là đàn ông thì sẽ bị Tống Ngưng hớp hồn thật.

Nhưng cô là nữ, hơn nữa Ninh Thư đã nảy sinh nghi ngờ Tống Ngưng nên đại đa số thời gian đều không nhìn vào khuôn mặt đẹp đến rung động của cô ta.

Ninh Thư lên tầng tắm rửa, lúc xuống thím Lý đã nấu xong bữa tối.

Tống Ngưng đang ngồi trên ghế cầm đũa gẩy thức ăn trong đĩa.

Ninh Thư ngồi đối diện Tống Ngưng, thấy cô không ăn cơm nên hỏi: "Không hợp khẩu vị à?"

"Em muốn ăn cơm anh nấu cơ."

Tống Ngưng chống cằm nhìn Ninh Thư đầy mong chờ.

Ninh Thư: ...Cô không biết nấu cơm thật mà.

Ninh Thư bảo: "Anh không biết nấu cơm."

"Em dạy anh được không?

Nghĩ đến cảnh chúng ta cùng nấu cơm đã thấy toàn màu hồng rồi."

Tống Ngưng kích động nhìn Ninh Thư: "Anh thấy sao?"

Màu hồng cái cẹc, dầu mỡ bắn tung toé mà có màu hồng à?Ninh Thư cầm đũa: "Ăn cơm đi."

Tống Ngưng cực thất vọng, nhìn Ninh Thư hờn trách như thể Ninh Thư phụ cô ta không bằng, thành ra Ninh Thư chẳng buồn ăn nữa.

"Ăn cơm đi chứ đừng nhìn anh như thế, anh không ăn được."

Ninh Thư bảo thẳng.

Tống Ngưng đứng hình, cơn giận bùng thoáng qua và biến mất.

Cô đặt cạch đũa xuống bàn và nói một cách lạnh nhạt: "Cung Lạc, anh thấy em thích anh, em yêu anh nên anh thích bỡn cợt, thích tổn thương em thế nào cũng được đúng không?"

Ninh Thư lắc đầu: "Anh không nghĩ thế."

Cô không đồng ý mới là tôn trọng.

Mẹ kiếp, tình yêu tình báo phiền thế nhỉ.

Anh yêu em, em yêu anh ấy, anh ấy yêu cô ta bá lá bà là ghét thật sự.

Ninh Thư cũng mệt với Tống Ngưng tối ngày chỉ biết yêu và yêu lắm rồi.

Dù Tống Ngưng yêu Cung Lạc thật đi chăng nữa nhưng càm ràm thế phiền lắm.

Chắc do linh hồn cô là nữ nên trái tính với Tống Ngưng.

Chưa biết chừng đàn ông lại thích kiểu cô ta.

Tống Ngưng này muốn ép người ta phát điên mới chịu buông tha nhỉ.

Tống Ngưng thấy người đàn ông trước mặt lạnh nhạt, thờ ơ với lời cô nói, mọi tức tối từ thất bại tích tụ trước đó bùng nổ vào giây phút này.

Tống Ngưng bỗng đứng bật dậy, cái ghế đổ ra phía sau.

Cô chống tay lên bàn, mặt tái xanh hét lên giận dữ với Ninh Thư: "Anh chú ý đến em chút thì chết à."

Tống Ngưng tức thật rồi.

Ninh Thư đứng dậy, chỉ bảo: "Anh không biết em nghĩ gì nhưng tình cảm phải vun đắp từ từ, em vội thế làm gì?"

Tống Ngưng muốn bạt tai tát tới tấp anh ta lắm rồi.

Đã lâu như thế thiện cảm vẫn không nhúc nhích mà còn bảo vun đắp từ từ à.

Không có xíu thiện cảm nghĩa là anh ta không thích mình còn gì.

"Em không vội, em chỉ muốn thi thoảng anh cũng đáp lại tình cảm của em một chút thôi."

Tống Ngưng nói rồi suy sụp: "Em biết, giờ em có làm gì anh cũng không thích em."

Tống Ngưng đi ra hướng cửa, Ninh Thư ngăn ngay Tống Ngưng lại: "Muộn thế này rồi em còn định đi đâu?"

Tống Ngưng nói: "Thì về nhà em chứ đi đâu, em không ở đây làm phiền anh nữa."

Nước mắt Tống Ngưng rưng rưng, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Thư: "Cái đồ lòng dạ sắt đá, em trù anh cả đời cô đơn."

Ninh Thư chau mày, tình huống gì vậy?Ninh Thư chưa nói thêm gì mà Tống Ngưng đã khóc lóc khổ sở.

Cô ta ôm eo Ninh Thư, lực mạnh đến nỗi làm Ninh Thư lùi về sau cả mấy bước.

Nước mắt của Tống Ngưng thấm đẫm áo sơ mi của Ninh Thư, khiến nơi đó nóng bừng.

Ninh Thư cảm thấy trái tim mình đau nhói khó tả, y như bị kim găm liên tục vào tim, cô đau lắm.

"Cung Lạc, em đã dùng hết cách để làm anh thích em, nhưng sao anh vẫn không thích em chứ?"

Tống Ngưng khóc nức nở trong lòng Ninh Thư.

Ninh Thư cảm thấy mình lên cơn đau tim rồi chứ sao đau thế này được.

Cô lẩm bẩm khẩu quyết Tuyệt Thế Võ Công trong đầu, cộng thêm tác dụng của Hào quang Tỉnh táo, sau cùng đã trấn áp được cơn đau đó.

Song hiện giờ toàn thân Ninh Thư vô lực, lưng túa đầy mồ hôi.

Cô lạnh mặt đẩy Tống Ngưng trong lòng ra nhưng Tống Ngưng ôm eo cô rất chặt, cứ thút thít: "Anh đã đẩy em đi nhiều lần lắm rồi, lần này không gì có thể đẩy em ra được đâu."

Thật vậy, Tống Ngưng ôm chặt Ninh Thư, cơ thể dán chặt vào nhau không tách rời.

Ninh Thư: ...Chưa bao giờ buồn nôn như bây giờ.

"Anh sẽ không thích em, mãi mãi cũng không yêu em."

Ninh Thư kiên định, bắt đầu nghi ngờ thân phận của Tống Ngưng.Tống Ngưng này là người thực thi nhiệm vụ, chắc nhiệm vụ của cô ta là khiến mình yêu cô ta.Nhưng cô không phải người ủy thác nên sẽ không đời nào yêu cô ta.

Nếu Tống Ngưng không hấp tấp vậy Ninh Thư cũng không sinh nghi.

"Tại sao?"

Giọng Tống Ngưng run run, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Thư: "Tại sao không thể?"

Khuôn mặt Tống Ngưng như cánh hoa đọng giọt sương xinh đẹp vô cùng, khiến người ta rung động mà cũng cảm thán tiếc thương.Quả thật rất đẹp, đẹp đến nỗi mê hoặc cả phái nữ.

Ninh Thư thấy mình thật may khi đã vững tâm, không thì mình đã trở thành công cụ giúp cô ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Ninh Thư ngắm Tống Ngưng thật kỹ, ánh mắt cô ta đong đầy tình cảm sâu nặng nhưng sâu trong con ngươi lại là sự lạnh lùng.

"Tại sao?

Em trao anh cả trái tim chân thành này, tại sao anh lại không thể yêu em?

Cung Lạc, Cung Lạc, em không thể sống thiếu anh được."

Tống Ngưng nắm áo Ninh Thư, khóc đến thương.

Chân thành à, Ninh Thư không cảm nhận được sự chân thành của Tống Ngưng.

Mình không thật lòng thì lấy gì yêu cầu người ta thật lòng chứ.

Không chỉ tình yêu, kể cả kết bạn cũng phải chân thành, dùng sự chân thành để đổi lấy sự chân thành.

Ninh Thư đẩy Tống Ngưng ra, Tống Ngưng bị đẩy ngã ra đất.

Cô cúi đầu, ánh mắt loé học hằn.

Tống Ngưng đứng dậy hỏi Ninh Thư: "Em hỏi anh câu này được không?

Sao anh lại không yêu em, em không đủ đẹp hay em không đủ giỏi vậy?"

Tống Ngưng sán lại gần Ninh Thư, kiễng chân phả hơi thở vào Ninh Thư: "Phải có lý do gì đó chứ không thể nào chỉ có mỗi không yêu em được."

Ninh Thư ngửi thấy hơi thở thơm mát từ miệng Tống Ngưng.

Ngửi thấy hương thơm đó làm não bộ Ninh Thư đình trệ, máu nóng sục sôi.

Nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, ánh mắt Ninh Thư mải mê đuổi theo đôi môi đỏ mọng của Tống Ngưng.

Ninh Thư từ từ cúi xuống, mục tiêu là đôi môi đỏ mọng của Tống Ngưng mà cô đang khao khát.

Tống Ngưng nhắm hai mắt lại, hàng lông mi congdài rung nhè nhẹ, ngẩng mặt lên đón Ninh Thư...
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 427: Ngọt sâu răng (21)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư thấy mình như bị bỏ thuốc, điên cuồng muốn kề cận cơ thể với cô gái trước mặt.

Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cô rất muốn hôn cô gái ấy.

Ninh Thư gào ầm lên trong bụng, đây là nữ đó là nữ đó, quan niệm sống của mình sụp đổ tan tành rồi.

Ninh Thư chưa từng gặp người thực thi nhiệm vụ nào lại mê hoặc như người này.

Ninh Thư kề sát lại gần mặt Tống Ngưng rồi chuyển qua nói bên tai: "Em đẹp quá."

Miệng Tống Ngưng cười nhếch lên, đó là thuốc độc tuyệt vời, khẳng định là của hiếm trời ban.

Ninh Thư nói thêm: "Nhưng, anh thích đàn ông."

Ninh Thư đẩy Tống Ngưng ra, kìm nén mọi cảm xúc trong cơ thể: "Anh thích đàn ông."

Tống Ngưng: ...Tống Ngưng trợn mắt không dám tin, người cô hoá đá, mãi mà chưa định hình lại được.

Mãi sau cô mới chỉ vào Ninh Thư: "Anh, anh..."

Ninh Thư kìm nén ham muốn, cười tự nhiên: "Anh thích đàn ông."

"Không thể nào."

Tống Ngưng lắc đầu: "Anh không thể nào thích đàn ông được, không thể nào."

Mặt Tống Ngưng nhăn nhó dữ tợn, cô lôi cổ áo Ninh Thư: "Anh không thể nào thích đàn ông được."

Ninh Thư nói bình tĩnh: "Anh sẽ không thể nào thích em."

Mắt Tống Ngưng trợn hung tợn, tóm cổ áo Ninh Thư nghiến răng kèn kẹt: "Cái đồ chết tiệt, anh thích đàn ông mà sao không nói sớm.

Mà không, chỉ cần là đàn ông đều không thể nào lạnh nhạt với tôi."

Tống Ngưng nhìn mặt Ninh Thư rồi ôm mặt khóc: "Anh hại tôi thất bại rồi."

Ninh Thư: ...Ninh Thư đang rất băn khoăn, cùng là người thực thi nhiệm vụ mà Tống Ngưng thất bại liệu có bị xoá sổ không?

Nhưng cô không yêu Tống Ngưng được chứ đừng nói là trao tấm chân tình cho Tống Ngưng, khi mà cô ta cứ vừa lừa vừa dụ cô trao tấm chân tình thế này.

Tống Ngưng cay nghiệt Ninh Thư, chỉ vào Ninh Thư và bảo: "Tôi nhớ kỹ anh rồi."

Nói xong Tống Ngưng ngất xỉu.

Ninh Thư hoảng sợ đỡ Tống Ngưng dậy ngay, kề tay trước mũi Tống Ngưng và vẫn còn thở.

Ninh Thư bế Tống Ngưng về sô pha và ngồi bên đợi Tống Ngưng tỉnh lại.

Cả người cô cực mệt, chẳng có chút sức nào.

Mệt từ tận trong linh hồn, tinh thần cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Tống Ngưng đang ngủ trên ghế vẫn chưa tỉnh lại, Ninh Thư ngồi đả tọa trên ghế.

Cô đã được lĩnh ngộ sự lợi hại của người thực thi nhiệm vụ.

Lôi hết cả mười tám môn võ nghệ ra vậy mà Ninh Thư vẫn không kháng cự được sức hút của cô gái đó, chứ chưa kể đến còn là đàn ông nữa.Có lẽ cũng sẽ có những người đàn ông biết cô gái ấy không yêu mình, nhưng bất tri bất giác vẫn mất kiểm soát sa vào lướt tình của cô ấy.Ninh Thư lắc đầu, sau nhiệm vụ này nhất định phải mua Chú Thanh Tâm, vậy thì mới ngăn cản được những cám dỗ bên ngoài.Và quan trọng hơn cả là giúp tâm hồn mình mạnh mẽ hơn.

Bất cứ nhiệm vụ nào cũng có rất nhiều cám dỗ, nhất định phải nghĩ cách khống chế những cảm xúc tiêu cực, cũng như chống lại lòng tham của mình.Trong lòng Ninh Thư càng có một lý tưởng xa vời hơn đó là mình sống sót, đồng thọ cùng trời, đứng trên vạn vật, tồn tại vĩnh hằng, ngắm nhìn hàng nghìn hàng tỷ thế giới.Nhưng giờ cô chỉ là một người thực thi nhiệm vụ sơ cấp, hệt như một con tép riu.

Cô cần phải để mình sống, khiến mình kiên cường, sống thật kiên cường.

Con đường này gian nan nhưng cũng đầy màu sắc.

Cuộc đời không có cơ hội như vậy lần hai, dù có ra sao Ninh Thư cũng vẫn cảm kích hệ thống đã cho mình cơ hội này.

Dù rằng mình chỉ là công cụ, nhưng Ninh Thư vẫn bằng lòng làm một công cụ có giá trị.Có cho đi thì mới được nhận lại, có nhận được ắt phải có trả giá.Một ngày nào đó, mình sẽ mạnh đến không sợ gì nữa, mạnh đến sóng bước cùng những kẻ mạnh.Tống Ngưng ngủ trên ghế ưm một tiếng rồi thức dậy, Ninh Thư mở mắt ra nhìn Tống Ngưng.Con ngươi Tống Ngưng xoay vòng, nhìn thấy Ninh Thư bèn giật mình: "Cung Lạc?"

Tống Ngưng ngồi dậy: "Em đang ở đâu đây?"

Ninh Thư nhìn Tống Ngưng, chắc Tống Ngưng giờ là người ủy thác rồi.

Tống Ngưng của bây giờ giống như bị hút hết đi hào quang, có đẹp nhưng không hớp hồn như ngày trước.

Cô giống như một viên ngọc bị phủ một lớp bụi trần tầm thường.Hẳn là điểm hấp dẫn của người thực thi nhiệm vụ kia cao lắm đây.Chắc chắn người thực thi nhiệm vụ kia không bị xoá sổ, nhất định có mánh khoé nào đó để giúp tránh bị xoá sổ.Vấn đề đó tính sau đi.Tống Ngưng nhìn Ninh Thư, tình cảm bịn rịn tràn ra khỏi đôi mắt.

Ninh Thư cười, Tống Ngưng yêu Cung Lạc thật lòng đấy.Ninh Thư bảo: "Em không khoẻ nên ngất xỉu, nghỉ ngơi cho khoẻ đi."

"Vâng."

Tống Ngưng nhìn Ninh Thư, chần chừ và bảo: "Anh có thể đưa em về nhà không?"

Ninh Thư ừ rồi lái xe đưa Tống Ngưng về nhà.

Tống Ngưng vẫn đang trong trạng thái hoang mang, rõ ràng bởi không hiểu đã xảy ra chuyện gì.Đến nhà họ Tống, Tống Ngưng xuống xe trước rồi cúi người nói với Ninh Thư: "Em vào nhà đây, anh lái xe cẩn thận nhé."

Ninh Thư gật đầu: "Ừ."

Ninh Thư nhận ra ở cùng với Tống Ngưng thoải mái hơn người thực thi nhiệm vụ kia nhiều, bởi Tống Ngưng sẽ không tán tỉnh mọi lúc mọi nơi như người thực thi nhiệm vụ đó.Ninh Thư quay xe đi mất, nhìn qua kính chiếu hậu vẫn thấy Tống Ngưng đang đứng ở cổng sắt biệt thự.Cô cười nhạt, yêu là chuyện giữa hai người, không cần người khác chen vào hộ.

Mỗi một con người đều là cá thể riêng biệt, rồi người được người bị chinh phục yêu sẽ là người thực thi nhiệm vụ hay người ủy thác đây?Xử lý xong chuyện của An Noãn, lại xử lý xong chuyện của Tống Ngưng, lòng Ninh Thư đã nhẹ nhõm đi nhiều.Cô về nhà ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau, ngủ dậy trong trạng thái sảng khoái, không còn mệt mỏi nữa.Ninh Thư biết thực lực mình còn yếu kém, mình là một người thực thi nhiệm vụ yếu ớt, người thực thi nhiệm vụ hơi mạnh hơn chút đều có thể bóp chết mình.Nếu sau này có chạm trán người thực thi nhiệm vụ trong nhiệm vụ, mà năng lực của mình không đủ vậy chỉ biết để người thực thi nhiệm vụ khác đánh bại thôi.Ninh Thư cảm thấy nguy hiểm cận kề, giống như có cái gì đó đang truy lùng cô ở phía sau, bắt cô phải chạy thật nhanh.Chắc chắn một điều người thực thi nhiệm vụ "Tống Ngưng" ở nhiệm vụ này mạnh hơn cô.

Khi đứng trước cô ta, Ninh Thư hoàn toàn nghiến răng nghiến lợi đến bật cả máu để kháng cự cô ta.Dù mình đã thắng nhưng thắng cực khổ, mình mà yếu hơn chút vậy sẽ bị "Tống Ngưng" mê hoặc, tâm hồn vỡ tan rồi.Không có gì quan trọng hơn việc kiên định với quan điểm của mình, có những giới hạn phải bảo vệ vững vàng.Có khổ hơn người khác nhưng sẽ giúp mình được tiến xa hơn.Ninh Thư cười trong gương, khuôn mặt đẹp trai thật, đẹp đến mức khiến ai cũng phải ngoái nhìn.Cô thử gọi hệ thống trong lòng nhưng hệ thống vẫn không có phản ứng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành gần hết rồi mà.Tại sao vẫn chưa cho cô rời khỏi thế giới này?Mẹ kiếp, hệ thống chết rồi à?Cô muốn khiếu nại, cái hệ thống rách nát này có vấn đề, liệu có còn dùng được để giao nhiệm vụ không đây.Cô nghĩ mình nên thêm vào điểm may mắn, cô phảixui mười tám đời mới gặp được cái hệ thống rách nát này.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 428: Ngọt sâu răng (22)


Chuyển ngữ: WanhooNếu hệ thống không trả lời, Ninh Thư vẫn sẽ sống tiếp ở thế giới này.

Cô đang lo chẳng biết mình có phải sống ở thế giới này cả đời không đây.Càng nghĩ càng ghét chết cái hệ thống rác rưởi đó.Ninh Thư vẫn để ý bên Tôn Chính Bân với An Noãn.

Cả hai tình cảm lắm, người ngoài đều nói công tử trăng hoa Tôn Chính Bân quay đầu rồi.Trái tim của Tôn Chính Bân trao cả cho An Noãn.

Các cô em ngày trước vẫn hay bám lấy Tôn Chính Bân đều bị Tôn Chính Bân giải quyết hết.

Mặc dù vẫn có một vài xích mích nhỏ nhưng chung quy vẫn rất ngọt ngào.Ninh Thư đi tham dự bữa tiệc trong giới kinh doanh luôn thấy Tôn Chính Bân dẫn An Noãn đi dự tiệc cùng.

Anh ta còn giới thiệu An Noãn với mọi người, chắc hẳn đã xác định An Noãn là vợ tương lai.Dáng vẻ ngọt ngào đó có thể giết bất cứ con chó nào.Ninh Thư thầm chúc phúc cho An Noãn và Tôn Chính Bân răng long đầu bạc.Ninh Thư nghĩ ngợi, phải chăng đợi đến khi Tôn Chính Bân kết hôn với An Noãn rồi mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ không?Vuốt mặt, Ninh Thư thương thay cho người ủy thác.

Chẳng biết Cung Lạc cảm thấy thế nào khi vợ mình ở bên kẻ khác nhỉ.Có điều thái độ của An Noãn với nhà tư bản Ninh Thư đây không khả quan lắm.

Có chạm qua mắt nhau An Noãn đều lờ đi, chẳng thèm nhìn Ninh Thư như kiểu hờn dỗi.Ninh Thư thấy thật dở hơi, tính cách của An Noãn thật dễ ghét.

Dù gì mình cũng đã cho cô ta vay tiền khi em trai cô ta cần tiền cứu mạng.

Vậy sao bảo An Noãn trả tiền thì mình lại trở thành kẻ lòng lang dạ sói?Sao bảo An Noãn trả tiền lại là chà đạp lòng tự trọng của cô ta?Trong những trường hợp này, Ninh Thư sẽ không bắt chuyện với Tôn Chính Bân, không muốn dính vào hai người họ một chút nào.Vụ hợp tác trước với Tôn Chính Bân thất bại, may mà Ninh Thư đã tìm kiếm các đối tác khác trước.Thật ra Tôn Chính Bân đến Cung Thị bàn chuyện hợp tác là toàn để đi gặp An Noãn đó chứ.Sau khi gặp được An Noãn rồi, cả tính mạng cũng trao cho An Noãn.

Yêu đương quan trọng nhất, cái khác có đáng gì.Ninh Thư rời khỏi phòng tiệc, đang định tránh đi đâu đó lại có người va vào lòng cô.

Ninh Thư chưa định hình mà cô gái đó đã ngã ra đất.Ninh Thư nhìn xem, đó là An Noãn trong bộ lễ phục.

An Noãn mặc lễ phục đẹp lắm, nhưng An Noãn hiện đang rất đau lòng, nhìn thấy người kia là Ninh Thư bèn đứng dậy khóc lóc với Ninh Thư: "Chủ tịch giúp tôi với."

Mặt mũi An Noãn tèm nhem nước mắt, nom dáng vẻ đã bị tổn thương.Ninh Thư: ...Rất mệt mỏi nhưng vẫn phải giữ nụ cười trên môi, Ninh Thư quay phắt người đi luôn.Phía kia có tiếng bước chân vọng lại, An Noãn lau nước mắt khoác lấy cánh tay Ninh Thư.Ninh Thư vùng tay ra khỏi An Noãn ngay nhưng An Noãn bám chặt, Ninh Thư không vùng ra được.

Mới nhìn lên đã thấy Tôn Chính Bân bực bội chạy đến, khi nhìn thấy An Noãn khoác tay Ninh Thư thì mặt càng sầm hơn."

An Noãn, qua đây."

Tôn Chính Bân lạnh lùng với An Noãn.An Noãn bám chặt lấy tay Ninh Thư, nước mắt tuôn như mưa, lắc đầu đau khổ: "Em không muốn qua, anh đi tìm tình nhân của anh đi."

"Đó là quá khứ rồi, giờ anh chỉ có em thôi, sao em lại không tin anh chứ."

Tôn Chính Bân giải thích: "Anh chưa từng nghĩ sẽ tái hợp với bạn gái cũ, bọn anh chỉ ôm nhau một cái như bạn bè thôi mà."

Ninh Thư: ...Cái quái gì thế này, hai anh chị cãi nhau mà lôi tôi vào làm gì."

Thế còn em, đúng là em vẫn qua lại với Cung Lạc."

Tôn Chính Bân tối sầm mặt nhìn Ninh Thư: "Anh đã nói rồi mà, cho vay năm trăm nghìn tệ thì các em không chỉ là quan hệ chủ nợ bình thường."

"Anh nói láo, anh lấy gì để mà vu khống em."

An Noãn tức bật khóc: "Em với chủ tịch Cung trong sạch."

Tôn Chính Bân thấy An Noãn như vậy thì thương lắm, nhưng cơn giận vẫn khiến anh nói những lời tổn thương: "Em định nối lại tình xưa với Cung Lạc à?"

"Đúng vậy, anh có thể tái hợp với tình cũ, sao em lại không thể," An Noãn hờn dỗi."

Chủ tịch Cung, xin anh đưa tôi đi được không."

An Noãn cầu xin Ninh Thư: "Tôi không muốn gặp lại con người này nữa."

Ninh Thư: Đậu má →_→.Ghét nhất là cái cảnh máu chó này.Tôn Chính Bân tức gần chết, vung nắm đấm vào mặt Ninh Thư.

Ninh Thư nghiêng mặt, tóm được cổ tay Tôn Chính Bân rồi đấm thẳng vào mặt anh ta.Mẹ kiếp, bà đây chẳng làm gì mà sao lại thành vật hy sinh cho cuộc cãi vã của mấy người, lại còn định đánh bà thế này.Ninh Thư bực bội lắm, cô đá một phát vào bụng Tôn Chính Bân.

Tôn Chính Bân đau đến co rúm người lại, gân xanh hằn rõ trên trán.An Noãn hoảng sợ hét to: "Đừng đánh mà, tôi xin các anh đừng đánh nữa."

Tiếng hét của An Noãn đã thu hút rất nhiều người đến vây xem, thậm chí có cả phóng viên chụp ảnh.

Ninh Thư chau gắt mày lại, gằn giọng: "Im đi."

An Noãn bịt miệng chạy qua bên Tôn Chính Bân, đau lòng hỏi: "Anh không sao chứ, Tôn Chính Bân, anh có sao không?"

Tôn Chính Bân ôm chầm lấy An Noãn, An Noãn giãy mạnh: "Cái đồ dối trá, bỏ em ra."

Mặt Tôn Chính Bân bị Ninh Thư đấm cho tím tái, anh nghiến răng bất chấp ôm An Noãn.

Thấy An Noãn giãy anh kêu: "Em đừng giãy nữa, anh đau quá, người anh đau quá."

An Noãn không dám giãy nữa, hỏi lo: "Đau, đau ở đâu anh."

Tôn Chính Bân cầm tay An Noãn đặt vào tim mình: "Đau ở đây nhất, đau vì em."

An Noãn dừng khóc mỉm cười ngay, cô hỏi Tôn Chính Bân "Anh còn đau không?"

"Đau, đau lắm."

Hương vị chua lòm của tình yêu xông lên.Ninh Thư quay phắt người đi, không muốn nhìn hai kẻ điên này nữa.Làm người ta bực bội quá thể.Ban nãy có sự xuất hiện của mình đã khiến Tôn Chính Bân nổi máu ghen, và rồi lại được đà để An Noãn thể hiện sự quyến rũ của mình.Vậy là mình không phải nam chính nữa thật rồi, có vẻ giống như lốp dự phòng vậy đó.Ninh Thư cảm thấy buồn cười quá, An Noãn bảo mình đưa cô ta đi như thật, cô ta lấy đâu ra cái tự tin đó nhỉ.Tự tin thái quá.Yêu nhau thế nào mặc xác anh chị, kéo người ta vào làm gì?Hôm sau Ninh Thư đọc báo, đầu tờ báo là ảnh chụp cô đấm Tôn Chính Bân dã man, tựa viết là chủ tịch Tập đoàn Cung Thị và Tập đoàn Đỉnh Phong đánh nhau tàn nhẫn vì tranh nhau một cô gái.An Noãn bên kia cũng bị cánh truyền thông đào hết mọi thông tin từ gia đình, công việc, lịch sử tình cảm.

An Noãn được truyền thông gọi là cô bé lọ lem phiên bản hiện đại.Ninh Thư bật cười thành tiếng, bọn điên.Yêu nhau thôi mà, cần nhiều người nhòm ngó như thế hay ho lắm hả?Chắc là bất cứ cô gái nào cũng sẽ ước ao và đố kỵ với An Noãn đây.Ninh Thư cứ tưởng chuyện chỉ có vậy, nào ngờ đếncửa công ty lại thấy một loạt các phóng viên bám lấy cô muốn phỏng vấn cô.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 429: Ngọt sâu răng (23)


Chuyển ngữ: WanhooPhóng viên bao vây ở cửa công ty thấy Ninh Thư đến thì xông lên như ong vỡ tổ, suýt nữa là nhét cả mic vào miệng Ninh Thư."

Chủ tịch Cung, quan hệ giữa anh và An Noãn là sao?"

"Tại sao lại đánh nhau trong bữa tiệc tối qua?"

"An Noãn là nhân viên công ty anh, trước đây hai người có mối quan hệ đặc biệt nào không?

Anh đánh Tôn Chính Bân vì anh ấy cướp An Noãn chăng?

Vậy tức là An Noãn cắm sừng à?"

"..."

Các phóng viên bất chấp, phải moi móc bằng được thông tin, bởi tin tức về yêu hận tình thù của dân nhà giàu rất hút dân thường đọc, các mặt báo cũng bán rất chạy.Ninh Thư chán ngấy người, số chó thật sự, sao cô lại bị lôi vào chuyện đó rồi.Giờ sao đây, không làm nam chính nữa nên giờ chuyển sang nam phản diện à?Ninh Thư cười khẩy trong lòng, cô nói lạnh lùng: "Tôi và An Noãn không có quan hệ gì cả.

Về chuyện tôi đánh Tôn Chính Bân chỉ bởi việc hợp tác giữa hai bên.

Công việc đang rất thuận lợi nhưng bỗng nhiên Tôn Chính Bân lật lọng đã khiến Tập đoàn Cung Thị tổn thất."

Phóng viên không hài lòng với đáp án đó, hỏi gắt hơn: "Khi đó có mặt An Noãn ở hiện trường, có người thấy An Noãn khoác tay anh.

Anh giải thích thế nào về chuyện này?"

"Tại sao tôi phải giải thích?

Tôi là người có vợ sắp cưới, cô ấy đoan trang xinh đẹp và có bề thế, tại sao tôi phải đi thích một An Noãn không có gì cả."

Ninh Thư cười khẩy: "Tôi và An Noãn không có quan hệ gì hết."

Bảo vệ đẩy phóng viên ra để Ninh Thư vào công ty.Ninh Thư thay đổi sắc mặt, vậy là kết oán với Tôn Chính Bân rồi.

Đặt mình vào vị trí Tôn Chính Bân, chắc chắn sẽ tìm cách lật đổ Tập đoàn Cung Thị.Trong cốt truyện, việc Cung Lạc thích làm nhất đó là làm "Vua tạo phá sản", tức khiến một số công ty phá sản.

Tất nhiên đó đều vì An Noãn cả.Tôn Chính Bân cũng sẽ làm thế mới thể hiện được tình yêu dành cho An Noãn.Ninh Thư mở cuộc họp hội đồng quản trị, lường trước các phương án để chống lại cú đánh vào kinh tế có thể sẽ đến từ phía Tập đoàn Đỉnh Phong.An Noãn ngồi trong khu nhà cao cấp xem ti vi, nghe Ninh Thư nói trong truyền hình thế cô tức lắm, nói với Tôn Chính Bân: "Tôn Chính Bân, sao anh ta lại nói khó nghe thế."

Tôn Chính Bân ôm An Noãn, cười bảo: "Anh còn vui khi anh ta nói vậy đấy, anh ta đâu biết em tốt nhường nào."

"Anh còn cười được à."

An Noãn bực bội: "Anh ta bảo em chẳng có gì, không có bề thế, không có xinh đẹp đó."

"Anh cũng nghĩ vậy à?"

An Noãn mắng Tôn Chính Bân.Tôn Chính Bân cười ha ha làm mặt sưng bị đau, An Noãn vội lo lắng: "Anh không sao chứ?"

"Anh không sao."

Tôn Chính Bân cười cực ngọt: "Bởi vì thằng khốn đó không biết em tốt nhường nào.

May mà anh nhanh tay để Cung Lạc có cái sau này hối hận.

Nhưng mà anh ta nói người phụ nữ của anh như vậy thì cũng nên trả cái giá nào đó nhỉ?"

An Noãn ôm Tôn Chính Bân: "Anh định làm gì?"

Tôn Chính Bân xoa đầu An Noãn: "Không có gì đâu, em đừng bận tâm đến chuyện đó.

An Noãn, chúng ta kết hôn đi."

An Noãn hơi đắn đo: "Nhưng bố mẹ anh không chấp nhận em."

"Không sao hết, em không cần lo những chuyện khác."

Tôn Chính Bân vừa nói vừa cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng.An Noãn nhìn vào đôi mắt chất chứa đầy tình cảm, yêu chiều cô vô hạn đó.

An Noãn cảm động ôm chầm lấy Tôn Chính Bân.Chẳng ngoài dự đoán của Ninh Thư, Tôn Chính Bân đã động chạm vào Cung Thị, cụ thể là sai quân thu mua cổ phiếu rải rác của Cung Thị.Ninh Thư cảm thấy thật số chó, sao cứ phải khè nhau vậy nhỉ, chẳng có ý nghĩ gì cả.Cốt truyện đã thay đổi rồi, Cung Lạc không còn là nam chính nữa.

Mọi điều kiện tốt đều cho Cung Lạc có nền tảng vững chắc để yêu chiều An Noãn không cần đắn đo.

Cung Lạc không phải nam chính nữa mà vẫn muốn có được sự ưu ái đó?Có mà dẹp mẹ đi.Thế giới này xoay quanh An Noãn.Vậy nên cốt truyện đang sử dụng Tôn Chính Bân để bào mòn đi những lớp hào quang của Cung Lạc à?Thế giới này có nam chính lợi hại là được rồi, làm gì có cửa cho người khác đè đầu nam chính nữa.Tài sản của Tập đoàn Cung Thị nhiều hơn Tập Đoàn Đỉnh Phong một chút, nhưng chẳng hiểu sao Tôn Chính Bân lại có tự tin chống đối được với cô.Tự tin thái quá.Trước đòn đánh của Tôn Chính Bân, Ninh Thư đáp trả ngay lập tức.

Chú em thu mua cổ phiếu Tập đoàn Cung Thị, vậy bà sẽ thu mua cổ phiếu nhà chú.

Để xem ai nhiều tiền hơn ai, xem bên nào hớt tay trên được bên nào nhé.

Có giỏi thì vung tiền ra mà liều mạng đi nào.Cái việc vừa phải moi tiền nhà khác, vừa phải đề phòng người ta đến ngoạm mất miếng thịt nhà mình này khiến Ninh Thư hơi mệt.Ninh Thư không ngờ bấy giờ nhà họ Tống lại trợ giúp Cung Thị.Dù Cung Thị đã vững như Thái Sơn, cơ bản không nhằm nhò gì.

Nhưng hành động giúp đỡ khi người gặp nạn vẫn khiến Ninh Thư cảm động.Bởi rằng nhà họ Tống trong cốt truyện bị suy yếu dần do Tống Ngưng, và sự suy yếu cũng có một phần công sức của Cung Lạc.Nhưng nhà họ Tống lại giang tay giúp đỡ vào lúc này thì tự Ninh Thư thấy đau giùm Cung Lạc.Đau vì bị vả đôm đốp.Hình như gặp An Noãn là chỉ số IQ của Cung Lạc bị bay biến mất.Song nhìn thấy Tống Ngưng đắc chí, cô bèn nói: "Cảm ơn em, anh vẫn xử lý được."

Tống Ngưng phẩy tay: "Chúng ta là vợ chồng sắp cưới mà, giúp anh là việc nên làm thôi.

Cái anh nói trên ti vi là thật cả chăng?"

Tống Ngưng chống cằm nhìn Ninh Thư: "Anh nói em đoan trang xinh đẹp, có bề thế, chẳng ưa An Noãn không có gì cả đúng không?"

"Tất nhiên, anh nói thật mà."

Ninh Thư gật đầu.Tống Ngưng càng cười mãn nguyện, khoé môi cong lên hơi kiêu ngạo: "Em không biết là anh thích em đâu, anh thích em thì cứ nói thẳng ra chứ."

Ninh Thư: ...Vì sao các cô chiêu lại kiêu ngạo như vậy?Tống Ngưng hỏi Ninh Thư: "Em bảo bố giúp anh, anh có nên mời em bữa cơm không?"

Ninh Thư gật đầu, nên mời Tống Ngưng ăn cơm.Ngặt nỗi đến nhà hàng rồi lại gặp ngay Tôn Chính Bân và An Noãn ở trong.Mà bàn Ninh Thư đặt còn ngay bàn bên họ nữa.Tống Ngưng chào thân thiện: "Hi, chào hai người nhé."

An Noãn nhìn Tống Ngưng, cô nhớ đến câu đoan trang xinh đẹp, có bề thế trên ti vi và nhận xét cô chẳng có gì cả.

Nên giờ An Noãn gặp Tống Ngưng tự nhiên cảm thấy đố kỵ và hơi tự ti.An Noãn rất để ý lời Cung Lạc nói, bởi đã từng có một khoảng thời gian suýt thì cô rung động trước người đàn ông cao sang quyền quý này.Khi cô hỏi vay tiền anh ta cho vay, ngày đó An Noãn cảm thấy chủ tịch là một người dịu dàng ngầm, nhưng sau mới nhận ra anh ta là một kẻ máu lạnh vô tình.An Noãn càng bực bội hơn với nhận xét Cung Lạc đưa ra về cô rằng cô chẳng có gì cả.

Cái kẻ máu lạnh này chỉ biết đến tiền chứ không còn gì hết.Ngoài tiền ra thì cái gì cũng khuyết thiếu.
 
Back
Top Bottom