Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 410: Ngọt sâu răng (4)


Chuyển ngữ: WanhooThú thật, Ninh Thư không biết cư xử với cô vợ chưa cưới của Cung Lạc này sao nữa.

Mà có vẻ như Tống Ngưng này rất thích Cung Lạc nên càng là lạ.Ninh Thư nhìn Tống Ngưng, hỏi: "Đêm hôm rồi, em có chuyện cấp bách gì à?"

Nếu không sẽ không đợi đến nửa đêm.Tống Ngưng ngồi hơi ngả người ra sau ghế, vóc dáng nhỏ nhắn gần như chìm vào trong ghế, bảo: "Lâu rồi em không gặp anh nên qua thăm anh một lát thôi."

"Cuối tuần nhà em có tiệc nên em qua tìm anh, bác trai bác gái qua cả đấy."

Tống Ngưng nhíu mày, vừa có nét quyến rũ vừa có nét ngây thơ.Xinh thật đấy, Ninh Thư là nữ mà cũng thấy Tống Ngưng vừa xinh đẹp lại còn rất thần thái, làm người khác nhộn nhạo.Nữ chính An Noãn có bao nhiêu hào quang mới đánh bại được cô gái đẹp hơn cô ta, giàu hơn cô ta, bản lĩnh hơn cô ta như Tống Ngưng đây nhỉ?Ninh Thư nói: "Việc đó gọi điện là được, không phải qua vào giờ này."

Tống Ngưng đứng dậy lại gần Ninh Thư, cô ta ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh như bông hoa tươi lên.

Ninh Thư cảm thấy trái tim mình tê rần, mất không chế, đã vậy còn có cảm giác đã thích cô gái trước mặt này mất rồi.Ninh Thư lắc đầu, cha má ơi, mình là con gái đấy sao mà yêu con gái được chứ.Tống Ngưng chau mày, có vẻ như hơi mất hứng trước phản ứng của Ninh Thư.

Cô ta chau mày bảo: "Lâu lắm rồi em không gặp anh nên qua gặp anh một lát thôi mà."

Tống Ngưng bấm ngón tay như đang đếm xem hai người không gặp nhau bao lâu rồi.

Kế đó cô ta lại chọc ngón tay trắng ngần vào ngực Ninh Thư: "Chẳng lẽ em không được qua gặp anh à?"

Ninh Thư: ...Thế mới nói nhập vào đàn ông khổ lắm, đã bất tiện đủ đường rồi lại còn phải chịu đựng sự tán tỉnh của các em gái nữa.Mệt không muốn làm gì nữa.Ninh Thư tóm lấy cái ngón tay đang chọc linh tinh vào ngực mình, đau đó em gái.Tống Ngưng chau mày, hơi bất ngờ nhưng mau chóng át đi bằng nụ cười: "Muộn thế này rồi anh phải đưa em về hoặc là em sẽ ở lại đây."

Ninh Thư đang định bảo lái xe đưa cô ta về thì Tống Ngưng đã ngáp: "Em mệt rồi, anh bảo thím Lý chuẩn bị một phòng ngủ khách cho em đi."

Ninh Thư giật mép, bảo thím Lý chuẩn bị một phòng cho Tống Ngưng.Ninh Thư vừa đói vừa mệt, lên tầng đi nghỉ luôn.

Tắm táp xong nằm xuống giường nhìn trần nhà, Ninh Thư vò tóc nghĩ về nhiệm vụ.Nhiệm vụ này tiến thoái lưỡng nan chắc rồi.Ngủ hay không đều chơi đểu nhau cả.Trớ trêu ghê.Ninh Thư nghĩ đến đau cả não, muốn cho nam phụ ngủ với nữ chính quách cho xong.Nhưng mà với cái tính dở hơi của cốt truyện thì chắc là nam phụ không có cửa đâu.Ninh Thư trở mình, lại nghe có tiếng gõ cửa.

Ninh Thư đứng dậy ra mở cửa thì thấy Tống Ngưng mặc váy ngủ trắng đứng ngoài, Ninh Thư hỏi: "Sao thế?

Muộn lắm rồi về ngủ đi."

Đừng có mà đi tán trai nữa.Tống Ngưng chau mày, hơi bực, bảo: "Anh không thích em, anh không có tình cảm với em vậy chúng ta hủy hôn đi."

Ninh Thư hơi mất kiên nhẫn: "Em muốn hủy thì huỷ."

Rồi đóng "rầm" cửa lại.Tống Ngưng ngoài cửa sầm mặt.

Tống Ngưng sờ mặt, sao Cung Lạc lại lạnh nhạt với mình thế chứ?Thông qua điều tra của cô thì Cung Lạc vẫn chưa dây dưa với con nhỏ An Noãn kia, tại sao anh lại lạnh nhạt với mình như vậy?

Dù có vì gì thì cũng phải khiến Cung Lạc thích mình.Tống Ngưng hơi hối hận khi đề cập chuyện hủy hôn, nếu không có cái mác vợ chưa cưới thì cô tiếp cận Cung Lạc kiểu gì chứ.An Noãn có gì hay ho mà Cung Lạc cứ thích cô ta đến thế.Tống Ngưng buồn rầu về lại phòng, cô siết bàn tay lại, cố lên, nhất định phải tóm được Cung Lạc.Ninh Thư không biết lòng dạ của Tống Ngưng, trằn trọc cả đêm không ngủ ngon được thành ra sáng dậy râu ria lởm chởm.

Ninh Thư luống cuống cạo râu và đã cạo xước cái mặt đẹp trai, để lại một vết xước trên mặt.Nhìn khuôn mặt đẹp trai trong gương, cô nên hủy hoại khuôn mặt này luôn.

Không có cái mặt đẹp thì nữ chính sẽ ghét, sẽ coi thường.

Nữ chính là kiểu người xem tiền như cỏ rác, chỉ có tiền thôi thì không được đâu.Phá hoại cái đẹp là bi kịch đó.Ninh Thư vỗ mặt, chẳng dễ gì mới đẹp trai, không được phá hoại.

Đến lúc Cung Lạc quay lại thấy cái mặt được ông trời ưu ái này xấu thì bảo anh ta vác mặt ra đường kiểu gì.

Đã thế anh ta còn là người của công chúng, bất cứ lúc nào cũng có thể lên ti vi, lên mặt báo nữa.Mặc quần áo xong, Ninh Thư xuống dưới nhà đã thấy Tống Ngưng dậy.

Tống Ngưng thấy Ninh Thư thì cười tươi rói với cô, nụ cười ấm áp đó như thể xua tan đi mây mù, khiến Ninh Thư có cảm giác mình cũng được nụ cười này giải toả mọi căng thẳng.Cô có cảm giác sắp không chịu nổi nữa rồi, má ơi, đừng có mà đánh mất chính mình trước một cô gái chứ.Ninh Thư gật đầu với Tống Ngưng, ngồi đối diện Tống Ngưng và chuẩn bị ăn sáng.Tống Ngưng đẩy sữa bò qua trước mặt Ninh Thư, bảo: "Mới sáng ra đừng uống cà phê, anh uống sữa tươi đi, tốt cho cơ thể lắm."

"Ừm."

Ninh Thư không uống được cà phê đắng nên uống sữa theo ý cô ta.Tống Ngưng thấy Ninh Thư nghe mình thì cười nhẹ, nhưng rồi lại chau ngay mày lại.Ninh Thư và Tống Ngưng ăn sáng trong im lặng.

Tống Ngưng vẫn luôn nhìn Ninh Thư, Ninh Thư lấy khăn lau miệng, nói với Tống Ngưng: "Có việc gì cứ nói."

Tống Ngưng sầu não, chống cằm bảo: "Cung Lạc, đêm qua em bảo hủy hôn là nói đùa thôi, anh đừng có mà tưởng thật nhé."

Ninh Thư gật đầu: "Anh biết, hôn sự hai nhà không đơn giản như thế."

Tống Ngưng càng thêm sầm mặt, sao cái người này lại khó nhằn thế nhỉ, phí hoài bao năm yêu như thế.Ăn sáng xong, Ninh Thư đến công ty làm việc trước nhất.

Hiện giờ không có manh mối cho nhiệm vụ nên đành đi học việc trước thôi.Học thêm kiến thức luôn đúng mà.Song chẳng được bao lâu Tống Ngưng lại mặc đồ công sở đến chỗ Ninh Thư, Ninh Thư nhìn cô ta."

Bắt đầu từ giờ em sẽ là thư ký của anh nha."

Tống Ngưng xoay một vòng trước mặt Ninh Thư, hỏi Ninh Thư: "Cung Lạc, em mặc đồ thư ký có đẹp không anh?"

Ninh Thư gật đầu: "Đẹp lắm."

Tống Ngưng được cái da đẹp, mặc đồ công sở càng làm tôn lên nước da trắng ngần của cô ta, sự tương phản giữa trắng và đen càng toát lên sự xinh đẹp ấy.

Nhất là lúc cô ta cười, càng làm người khác rung động.Ninh Thư đọc thầm A Di Đà Phật trong lòng, xinh quá đi, không hiểu sao Cung Lạc không thích Tống Ngưng nữa.Tống Ngưng nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt hờn dỗi: "Nếu anh thấy xấu thì không phải lừa em đâu."

"Em đẹp thật mà."

Ninh Thư khen thật lòng.Tống Ngưng: ...Thật cái cứt.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 411: Ngọt sâu răng (5)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cứ tưởng Tống Ngưng đến làm thư ký cho cô là hết, nhưng một lúc sau thư ký trưởng lại dẫn một thứ ký đến, mà thư ký này lại là An Noãn.Ninh Thư cảm thấy dự cảm xấu đã đến khi nhìn thấy An Noãn, cốt truyện đã đưa An Noãn đến chỗ cô rồi.Đêm qua hai người không có xảy ra chuyện gì mà.Tống Ngưng cũng cảm thấy xúi quẩy thế không biết, tầm mắt nhìn qua nhìn lại giữa Ninh Thư và An Noãn.

Tống Ngưng giậm chân, chẳng lẽ hai người họ đã có quan hệ rồi ư?Tại sao An Noãn cứ bám dai như đỉa thế nhỉ?Khi thư ký trưởng giới thiệu An Noãn với Ninh Thư, An Noãn có liếc nhìn Ninh Thư, cô cứ cảm thấy người đàn ông này quen quá, cứ cảm thấy đã gặp ở đâu rồi.Thư ký trưởng dặn An Noãn: "Từ giờ cô phụ trách pha trà rót nước cho chủ tịch."

An Noãn gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn mặt Ninh Thư, Ninh Thư nhướn mí mắt, hỏi lạnh nhạt: "Nhìn đủ chưa?"

Vừa nghe giọng nói này cái là An Noãn nhớ ra ngay, người đàn ông này chính là trai bao bị cô bao đây mà.An Noãn chỉ muốn kiếm cái lỗ nào để chui xuống.

Do cô quá điên tiết thằng cha đểu cáng và bạn thân chó má đó nên không ở công ty cũ nữa mà nộp đơn vào Tập đoàn Cung Thị, chẳng ngờ sếp tương lai lại là trai bao.An Noãn đỏ bừng mặt, sáng nay thức dậy bên cạnh đã trống không.

An Noãn nghĩ mình say quá nên chẳng nhớ gì cả.Bây giờ nhìn thấy sếp trai bao làm An Noãn muốn đi chết quá."

Xong chuyện thì ra ngoài đi."

Ninh Thư phẩy tay, nhức đầu lắm rồi.Tống Ngưng vẫn nhìn An Noãn, sau khi An Noãn ra ngoài rồi Tống Ngưng mới hỏi Ninh Thư: "Thái độ của cô ta hình như quen anh đấy, sao anh quen cô ta vậy?"

Ninh Thư thấy Tống Ngưng hờn dỗi thì càng nhức đầu hơn, bảo: "Anh không quen cô ta."

Ai mà ngờ làm đàn ông lại được bao nhiêu gái xinh vờn quanh thế này.

Nhưng mà Ninh Thư não lòng lắm, cô chẳng muốn chút nào đâu.Tống Ngưng bĩu môi, vòng tay ôm cổ Ninh Thư, giận dỗi: "Cung Lạc, em là vợ chưa cưới của anh, anh chỉ được có em thôi đấy."

Lúc Tống Ngưng nói câu này vừa nhõng nhẽo cũng vừa cứng rắn, không hề tạo cảm giác ghét chút nào.Lúc đứng gần nhau Ninh Thư ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ từ người Tống Ngưng.

Đó không phải hương nước hoa, mà giống như mùi hoa lan mộc mạc tự nhiên toả ra từ cơ thể.Trái tim Ninh Thư rung động mạnh, quả là một cô gái xuất sắc, có chết cô cũng không hiểu sao người ủy thác lại không thích Tống Ngưng nữa.Ninh Thư gỡ tay vắt qua cổ mình của Tống Ngưng ra, có chuyện gì không nói năng đàng hoàng được à?Ninh Thư đến chết, bảo: "Em là con gái nhà họ Tống, đừng nghịch ở đây.

Thư ký không phải vị trí em đảm nhận được đâu."

Ánh mắt Tống Ngưng loé thất vọng, không hiểu sao Cung Lạc lạc thờ ơ với mình như thế.

Chẳng lẽ bởi mình chưa đủ đẹp nên không dụ được ư?"

Tất nhiên em phải ở đây canh để anh không bị con cáo kia cuỗm đi mất rồi."

Tống Ngưng bảo vậy.Ninh Thư càng bất lực hơn: "Có con cáo nào đâu."

Cô vô liêm sỉ lắm mới đi ngủ với con gái nhá.Tống Ngưng chau lông mày, ánh mắt quét khắp mặt Ninh Thư, bỗng nhiên cô ta hỏi: "Anh thích con trai à Cung Lạc?

Là vợ sắp cưới của anh nên em có quyền được biết."

Ninh Thư muốn nói mình thích con trai thật đấy.Cô cứ thấy Tống Ngưng khác với Tống Ngưng trong cốt truyện.

Tống Ngưng trong cốt truyện thấy chồng sắp cưới của mình kết hôn với con nhỏ khác thì ghen ghét và biến thành phần tử xấu xa, sau đó tất nhiên bị nam chính tiêu diệt.Nhưng mà cô không ngờ Tống Ngưng xinh thế này mà nam chính cũng ra tay được.Tống Ngưng ra ngoài, đi đến phòng trà nhìn An Noãn đang tập pha cà phê từ đầu đến chân.Tống Ngưng bĩu môi, quá tầm thường, quá tầm thường luôn ấy.

Tại sao Cung Lạc lại thích thể loại này, mà lại không cần một cô gái có điều kiện tốt như cô.Đúng là mắt mù.An Noãn cảm thấy có người nhìn mình, ngoảnh lại bắt gặp ánh mắt đanh thép của Tống Ngưng.

Tống Ngưng quá đẹp khiến An Noãn tự ti.Rồi cô lại nhớ đến cô bạn thân của mình cũng là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, lẳng lơ đến nỗi tán bạn trai cô, sau rồi còn khoe mẽ với cô nữa.Khoé môi Tống Ngưng hơi cười cười, cô đánh giá An Noãn.

An Noãn cảm thấy mình đến bị lột sạch trước mặt cô ta, cảm giác này khó chịu quá.An Noãn chào Tống Ngưng: "Chào cô, tôi là An Noãn, hân hạnh được biết cô."

Tống Ngưng chào: "Chào."

Bầu không khí lại vắng lặng, An Noãn bưng cà phê lên, bảo: "Tôi mang cà phê cho chủ tịch đây."

Cô đi qua Tống Ngưng, hướng đến phòng của chủ tịch.Tống Ngưng dựa cửa nhìn theo dáng An Noãn với ánh mắt biến hoá lạ thường, cô ta nghịch lọn tóc và cười nhếch mép lạnh lùng.Đứng trước cánh cửa trạm trổ, An Noãn hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa phòng làm việc.Người đàn ông đang nghiêm túc đọc tài liệu trên ghế, bộ vest thẳng thớm may đo vừa vặn, khuôn mặt tuấn tú như tạc.An Noãn muốn đi chết quá, não cô có vấn đề mới tưởng người ta là trai bao được, đã vậy cô và anh ta còn xảy ra chuyện đó đó chứ.Xấu hổ chết mất.An Noãn đặt tách cà phê xuống bàn làm việc của Ninh Thư, hít sâu và bảo với Ninh Thư: "Chủ tịch này..."

Ninh Thư nhìn An Noãn, thấy mặt cô ta rối rắm, ửng hồng lấm tấm mồ hôi thì hỏi: "Sao?"

Muốn cuốn gói An Noãn đi quá.An Noãn siết áo, có vẻ lo lắng, nói: "Chuyện tối qua, anh có thể coi như không có gì được không?"

Ninh Thư: ...Ninh Thư vuốt mặt, nói: "Nếu cô nói chuyện tưởng tôi là trai bao thì tôi bỏ qua."

An Noãn thở phào, nói tiếp: "Còn chuyện của quán bar nữa."

"Chuyện của quán bar?"

Ninh Thư thấy mặt An Noãn đỏ lựng, chẳng biết là đang nén giận hay ngại ngùng.Não Ninh Thư nổ bùm bùm, gân xanh trên trán co giật, không biết nói sao: "Cô đang tưởng chúng ta..."

Ninh Thư chỉ mình rồi lại chỉ vào An Noãn: "Cô nghĩ quá rồi đấy à?"

An Noãn xấu hổ và giận dữ, tức tối: "Anh đừng có nói là anh quên hết rồi nhé."

Gân xanh trên trán Ninh Thư lại giật một cái: "Tôi nghĩ là cô hiểu nhầm rồi, chúng ta không có gì hết."

"Đúng đúng, không có gì cả."

An Noãn thở dài: "Chúng ta đều quên nó đi."

Ninh Thư: ...Quần què thật ấy, Ninh Thư gào thét, tại sao An Noãn cứ chắc chắn rằng cô và cô ta có gì đó nhỉ?Ninh Thư nhớ là mình không cởi quần áo cô ta, chỉvứt cô ta ở phòng trong quán bar rồi đi ngay.

Chẳng lẽ có người bù vào lúc sauà?
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 412: Ngọt sâu răng (6)


Chuyển ngữ: WanhooAn Noãn cứ tỏ ra đã có gì đó mà lại còn cố gắng giấu giếm, không muốn cô nhắc lại chuyện đó, muốn cả hai quên đi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.Ninh Thư day trán, nhìn An Noãn bảo: "Chúng ta không có gì hết."

"Đúng vậy, không có gì hết, cảm ơn anh."

An Noãn đỏ bừng mặt.Ninh Thư: ..."

Chúng ta chẳng làm gì cả."

Ninh Thư nhắc lại: "Chúng ta không ngủ với nhau, tôi đưa cô vào phòng nhưng không làm gì cô cả."

An Noãn gật vội: "Đúng vậy, không làm gì cả, anh chẳng làm gì với tôi hết."

Má ơi thốn ghê, muốn chết quá.

Ninh Thư cao giọng: "Chúng ta không có gì hết."

"Đúng."

"Tôi nói thật đấy."

"Đúng."

"..."

Ninh Thư: ...Tại sao cứ cảm thấy không tài nào thông não được nhỉ, Ninh Thư phát điên mất thôi.Ninh Thư gần như muốn hét lên: "Đã làm gì mà cô không có cảm giác gì à?

Quần áo cô vẫn mặc trên người cô, người cô không có bất cứ dấu vết nào, tại sao cô lại cho rằng chúng ta đã có gì đó chứ?"

Đừng có giỡn nữa được không?An Noãn chau mày, phải rồi, phá trinh sẽ đau lắm nhưng cô không có cảm giác gì cả, lẽ nào không có gì ư?An Noãn nhìn anh đẹp trai, im lặng bĩu môi, cô thấy xấu hổ quá."

Tôi ra ngoài trước đây chủ tịch."

An Noãn cảm thấy căn phòng này nóng ghê, người cô đổ đầy mồ hôi dinh dính rồi.Ninh Thư phẩy tay bảo cô ta đi nhanh chút.Ninh Thư không biết phải làm gì với An Noãn nữa, cốt truyện cứ kéo cô và An Noãn lại gần nhau làm cô bức bối vô cùng.Cứ bơ cô ta vậy, cô không ngủ với An Noãn nên không cần có trách nhiệm với cô ta, cứ vậy đi.Nếu là Cung Lạc thật, có lẽ anh ta sẽ thích nữ chính bởi gặp nhau suốt ngày thế này.

Nhưng cô thì không có chuyện đó, cô sẽ không yêu con gái.Nhưng mà, nhưng mà...Ai mà biết được cốt truyện mạnh này có khiến cô thích con gái không chứ.Buồn nôn ghê.Có dự cảm đi chết đến nơi rồi."

Chủ tịch, đây là tài liệu cần anh ký tên."

An Noãn mới ra ngoài không lâu, Tống Ngưng lại vào chứng minh mình còn sống.Ninh Thư nhìn Tống Ngưng xinh đẹp tuyệt trần thì đau mông lắm luôn.

Ninh Thư đón lấy tài liệu trong tay Tống Ngưng, nhưng Tống Ngưng giữ tài liệu không chịu buông ra.

Ninh Thư giật mấy lần mà Tống Ngưng vẫn không buông nên cô cũng chẳng cần nữa.Gì vậy trời, cô vẫn bị một cô gái tán tỉnh nữa này, đừng có trêu nhau nữa được không.Tống Ngưng thấy Ninh Thư không cần thì bĩu môi, chẳng có tình thú gì cả, cô hỏi Ninh Thư: "Ban nãy anh nói gì với cô thư ký bé nhỏ kia mà lâu vậy, em ghen đấy."

Ninh Thư: ...Mệt không thiết sống nữa.Ninh Thư chỉ nhìn Tống Ngưng chứ không trả lời.Tống Ngưng thay đổi nhanh bất ngờ, nghiêm túc hệt như một cô gái mạnh mẽ.Dáng vẻ ấy khiến người khác cảm thấy cô thật yểu điệu, khiến đàn ông muốn chinh phục.Ninh Thư bảo: "Em không thiếu chút tiền lương này, đừng phá ở đây nữa."

Tống Ngưng nghiêm túc: "Cung Lạc, em muốn có nhiều cơ hội ở bên anh để làm anh thích em.

Nếu không thể vậy em sẽ từ bỏ, chúng ta hủy hôn.

Như thế tốt cho cả anh và em."

Ninh Thư khá ngạc nhiên khi cô em này thẳng thắn như vậy, cô hỏi: "Thế em định ở đây bao lâu?"

Tống Ngưng nhún vai: "Một thời gian đấy, em cần đủ thời gian mới xác định được anh có thích em không."

Má nó thốn, phiền ghê luôn.

Một cô gái đã nhức đầu rồi, giờ thêm Tống Ngưng quậy ở đây nữa muốn điên mất.Cô không chịu nổi việc được gái xinh vây quanh thế này đâu.Ninh Thư gọi thư ký trưởng vào bảo: "An Noãn không phù hợp với công việc này, không nhận."

Thư ký trưởng giật mình rồi hỏi: "Chủ tịch không hài lòng với chỗ nào của An Noãn chăng?

Năng lực của Tiểu An khá, cũng đã qua sàng lọc rất nhiều, việc pha trà rót nước vẫn có thể làm tốt."

Không hài lòng chỗ nào à?

Ninh Thư quá quắt: "Tôi không thích cô ta."

Thư ký trưởng: ...Ninh Thư đang đọc tài liệu bỗng nhiên cửa phòng mở tung, tiếng động hơi to chút.

Ninh Thư nhìn ra cửa thì thấy An Noãn đang hùng hổ xông đến chỗ cô, hỏi thẳng: "Chủ tịch, hôm nay là ngày đầu tôi đi làm, tôi đã phạm lỗi gì?

Anh không được đuổi tôi vô lý như thế!"

Răng trắng của An Noãn cắn môi, nhìn Ninh Thư cực nghiêm túc: "Chủ tịch, tôi cần lý do bị đuổi việc."

Ninh Thư nói: "Không cần lý do, cô bị sa thải."

An Noãn tức ra mặt: "Ở đâu ra cái kiểu độc đoán như thế, tôi không phạm lỗi, anh như vậy là không công bằng với tôi."

Ninh Thư hết nói nổi với dáng vẻ nghiêm túc của An Noãn: "Tôi không muốn cô làm thư ký của tôi."

"Có phải anh..."

An Noãn cắn môi: "Có phải anh để ý chuyện tối qua không?"

An Noãn xua tay ngay tắp lự: "Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, anh cứ coi như không có gì cả đi.

Tôi chỉ muốn làm việc chăm chỉ thôi.

Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu."

"Nói gì?"

Ninh Thư không tin nổi An Noãn."

Tôi sẽ không nói chuyện tôi tưởng anh là trai bao, rồi chuyện xảy ra ở khách sạn tối qua nữa.

Tôi cần công việc này, xin chủ tịch hãy thương tôi."

An Noãn nhìn Ninh Thư đầy thiết tha.Ninh Thư muốn đập đầu vào tường quá, không biết nên nói gì luôn.Cô cứ tưởng đã nói rõ với cô ta rồi, nhưng có vẻ như là An Noãn vẫn chưa hiểu, vẫn tưởng cô và cô ta có cái gì đó.Ninh Thư cười khẩy, chỉ nhìn An Noãn bằng ánh mắt sắc lạnh chứ không nói chuyện.An Noãn bị ánh mắt của Ninh Thư làm cho sợ hãi đến co rúm người lại, cô ta lấy dũng cảm, nói: "Anh không được đuổi việc tôi, nếu không tôi sẽ tung chuyện đó ra ngoài ánh sáng."

"Tung chuyện gì ra ngoài ánh sáng cơ?"

Ninh Thư tò mò, cô có điểm yếu trong tay An Noãn à?

Làm gì có!An Noãn nói với Ninh Thư: "Anh hứa không giận tôi mới nói."

"Thế đừng nói nữa, ra ngoài đến Phòng Tài vụ nhận lương rồi đi đi."

Ninh Thư không muốn phí lời với cô ta, càng không muốn ma sát ra tia lửa tình ái, dù có muốn ma sát cũng ma sát không nổi.An Noãn nghẹn họng, hít sâu rồi bảo: "Nếu anh ghét tôi bởi chuyện tối qua vậy tôi xin lỗi anh, nhưng tôi thật sự cần công việc này."

Bị trai đểu cắm sừng, cô bỏ công ty trai đểu làm rồi nên cần rất nhiều thời gian mới tìm được công việc mới.

Không có công việc này thì cô sẽ phải cạp đất mà ăn một thời gian mất.An Noãn nhìn Ninh Thư, đánh cược: "Nếu anh đuổi việc tôi, tôi sẽ nói chuyện tối đến anh làm trai bao cho quán bar cho truyền thông biết."

Ninh Thư: ...Lối tư duy này thật khiến người ta khâm phục.Cô bị An Noãn tưởng là trai bao, giờ lại biến côthành trai bao thật để nói cho truyền thông biết đó à.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 413: Ngọt sâu răng (7)


Chuyển ngữ: WanhooLòng dũng cảm của An Noãn đáng khen thật đấy.

Ninh Thư đanh mặt, nói bình tĩnh: "Cô muốn tung chuyện tôi là trai bao và cô còn ngủ với trai bao là tôi đây ra ngoài ánh sáng à?"

An Noãn chỉ vào mặt Ninh Thư: "Tự anh nói đấy nhé, anh đừng ép tôi, chưa biết chừng tôi sẽ cá chết lưới rách với anh đấy."

Đây là lấy trứng chọi đá chứ cá chết lưới rách cái quần què gì.Gân xanh trên trán Ninh Thư co giật, cô cạn lời thật luôn.

Theo như tình tiết phát triển của cốt truyện thì có phải tiếp theo sẽ là một trận pằng chíu pằng chíu, để cho nữ chính biết được sự lợi hại của trai bao không?Cái cốt truyện chó má này làm Ninh Thư muốn khóc quá.Ninh Thư vuốt mặt, phẩy tay với An Noãn: "Đấy cô cứ nói đi, mau đi tung chuyện đó ra ngoài ánh sáng đi."

"Anh..."

An Noãn đứng hình trước thái độ không nề hà gì của Ninh Thư, cô ta bổ sung: "Tôi sẽ nói với truyền thông là tôi đã mang thai con của anh, anh là cái đồ bội tình bạc nghĩa."

Phắc diu, con nhỏ này được nước làm tới đấy à.Quá quắt thế nhỉ.Đây là cốt truyện đấy, bọn cô còn chưa có cái gì, chỉ là phán đoán của nữ chính mà cô ta đã tự tung tự tác trước mặt cô vậy rồi đấy.Nếu mà là ông chủ khác muốn đuổi nữ chính, nữ chính như thế này được à?Trái tim rung động với nam chính thì tưởng nam chính sẽ chiều theo mọi yêu cầu của cô ư?Bảo sao mà Cung Lạc cứ thấy mình bị gì đó, thậm chí còn đạt đến tình trạng khúm núm trước nữ chính.

Chà đạp nam chính dưới bùn lầy chỉ để thể hiện tình yêu nam chính dành cho nữ chính.Dù nam chính yêu chiều vợ mình là chuyện đương nhiên, nhưng nam chính trong cốt truyện không có nữ chính là không sống nổi nữa.An Noãn kết hôn rồi lại muốn ly hôn, mới nghe An Noãn bảo ly hôn cái là Cung Lạc đã lôi An Noãn đi pằng chíu một hồi.

Kế đó cười xấu xa, hỏi rằng anh không thoả mãn em hay sao, em đừng đòi ly hôn chứ.Nhưng mà làm nhiều quá cũng tình thú.

Nay thì ôi Cung Lạc mạnh mẽ quá, mình không chịu nổi.

Nhưng hôm sau sẽ bủn rủn chân tay, đỡ eo, nghiến răng nghiến lợi đòi ly hôn.Cung Lạc là một con người lạnh lùng, khả năng kiềm chế cao.

Vị trí hiện tại của anh ta bắt buộc anh ta phải giữ cho mình một cái đầu lạnh.

Song Cung Lạc trong cốt truyện lại thể hiện mình là một chàng trai mới lớn, không có não.Tính cách khác một trời một vực như vậy hệt như bị chiếm xác.Ninh Thư càng lạnh lùng với An Noãn hơn: "Nói như vậy tức là cô lừa bịp để ngủ với tôi rồi.

Cô muốn sao, muốn tôi chịu trách nhiệm với cô à?"

"Tôi không cần anh chịu trách nhiệm với tôi, tôi cần công việc này, anh đừng ép tôi."

An Noãn ưỡn ngực, cố tỏ ra mình ghê gớm lắm.Ninh Thư: ...Tôi ép cô đấy thì sao, đây là công ty của ông, ông bảo cô phắn thì cô phải phắn ngay thôi, ở đấy mà ép với chả không ép.

Chả hiểu suy luận kiểu gì nữa.Ninh Thư càng nhìn thấy cái mặt ấm ức của An Noãn thì càng buồn nôn.

Cô ta tưởng ngủ với cô ta rồi nên cái gì cũng phải nghe cô ta đó à."

Biến đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.

Cô bảo cô có chửa còn bảo tôi là trai bao chứ gì?

Cô thích làm gì thì cứ làm đi."

Ninh Thư không nhìn thấy lá gan tung tin vịt của cô ta nên nhún nhường.Lô-gic gì chẳng biết, cô đâu có nợ An Noãn cái gì.Nói thật là xét về bản chất, An Noãn cũng dùng cơ thể của mình để đổi lấy sự yêu chiều vô hạn của Cung Lạc mà.

Ở đâu ra cái thói anh ngủ với tôi nên anh phải tốt với tôi, phải cực tốt với tôi chứ.Bảo là yêu đấy nhưng Cung Lạc vẫn phải trả giá.

Để tâng bốc tình yêu nên trả cái giá nào cũng hợp tình hợp lý.An Noãn cứ nhìn Ninh Thư không có tình người như vậy mãi, cô ta tố cáo: "Tôi chưa từng gặp ai máu lạnh như anh, nhà tư bản thật ghê tởm.

Tôi không phạm lỗi nhưng anh vẫn đuổi việc tôi.

Tôi vào công ty có ký hợp đồng, anh đuổi việc tôi thế này xem như đã vi phạm hợp đồng, tôi phải tố cáo chuyện anh bóc lột sức lao động ra ngoài ánh sáng."

Ninh Thư: ...Ninh Thư không biết Cung Lạc nhẫn nhịn kiểu gì nhưng cô không chịu nổi nữa rồi.

Nhân đây cô cũng được thấy cốt truyện dở hơi sẽ luôn dính hai người lại với nhau như thế nào.Ninh Thư đứng dậy đi qua chỗ An Noãn, nhìn An Noãn đang run từ trên cao xuống.Áp lực từ người đàn ông này quá mạnh, An Noãn buộc phải lùi lại để giảm bớt nỗi sợ anh ta.An Noãn hơi tủi thân, chủ tịch hôm nay lạnh lùng quá, không giống chủ tịch hôm qua.Nhưng cô cần công việc này, cô còn cậu em học mấy năm đại học nữa.

Cô cũng không muốn hai cái đứa chó má kia xem thường, không thể để họ thấy cô thất nghiệp.Không có cả tình yêu lẫn sự nghiệp.An Noãn buồn, cô muốn làm việc chăm chỉ nhưng lại gặp sếp thế này, An Noãn nghĩ nên đi khấn vái thôi, đen quá rồi.Ninh Thư nhìn An Noãn, cười hỏi: "Cô muốn ở lại công ty thật à?"

An Noãn thấy nụ cười của Ninh Thư thì có dự cảm xấu, nụ cười của cái đồ xấu xa này thật kinh tởm.An Noãn ưỡn ngực, giọng hơi run run: "Chỉ cần anh cho tôi ở lại công ty, anh bảo tôi làm gì cũng được."

Ninh Thư: ...Chán thế nhỉ, An Noãn như kiểu cô là cái tên dâm dê nào đó bắt cô ta hiến thân không bằng.Ninh Thư nhún vai, cô không ngủ với con gái đâu.An Noãn thấy chủ tịch nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy suy tư khiến người khác run sợ, cô nói vội: "Nhưng tôi nói trước là anh không được bắt tôi bán thân đâu đấy."

Ninh Thư nhăn mặt, nói thẳng: "Muốn ở lại thì đi làm tạp vụ đi.

Đợi tôi có hứng sẽ cho cô về làm thư ký lại."

Tạp... vụ?Ý là bảo cô đi cọ nhà vệ sinh đó à?An Noãn ngẩn người, nhìn Ninh Thư chằm chằm: "Bảo tôi đi lau dọn à?"

Ninh Thư nói: "Không chỉ lau dọn mà phải lau cửa sổ công ty đến sáng bóng, nước ở nhà vệ sinh phải sạch đến uống được."

An Noãn: ...An Noãn tức lắm, người đàn ông này có tình bắt bẻ cô đây mà.

Cô chẳng làm sai gì, sao anh ta lại ghét cô vậy chứ.Ninh Thư nghĩ thông rồi, đuổi An Noãn đi rồi cốt truyện dở hơi sẽ lại đưa An Noãn đến bên cô thôi.

Chưa biết chừng lần tới sẽ chơi mạnh tay hơn kiểu như bỏ thuốc, cần ấy ấy với phụ nữ để hạ nhiệt chẳng hạn.

Mà khả năng đối tượng ấy ấy là An Noãn.Tóm lại là phải làm cho cô ngủ với An Noãn cái đã rồi mới đến vụ "mưa dầm thấm lâu" được.Đúng là một cái thế giới vô liêm sỉ."

Không đi làm tạp vụ à?

Thế biến khỏi công ty đi."

Ninh Thư nói lạnh lùng.Xấu tính thật, An Noãn lườm Ninh Thư: "Tạp vụ thì tạp vụ.

Tôi biết anh ghét tôi, muốn đuổi tôi bằng cách này.

Tôi sẽ không cho anh được như ý đâu."

"Vậy xong rồi đấy, mời cô ra ngoài bàn giao công việc và đến Phòng Tạp vụ báo cáo nhé."

Ninh Thư ngồi xuống ghế, không nhìn An Noãn thêm lần nào nữa.An Noãn hít sâu, nhìn Ninh Thư một cái rồi rờikhỏi phòng làm việc.

Có vẻ như không nhịn được nữa nên nước mắt cứ lăn dài, ý chíquật cường thể hiện rõ trên khuôn mặt.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 414: Ngọt sâu răng (8)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư tống An Noãn đến Phòng Tạp vụ, không có An Noãn bên cạnh Ninh Thư cảm thấy cuộc đời này mới tươi sáng làm sao.Cuộc đời cô cứ éo le thế nào ấy nhỉ, mình là nữ mà bị cốt truyện trù, phải dụ dỗ các em gái lên giường, phải làm gì đó với em gái ấy.

Mới nghĩ đến cảnh đó thôi cô đã thấy đau tim quá rồi.Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, giữ vững lòng tự trọng."

Em nhìn anh thế làm gì?"

Tống Ngưng mặc đồ công sở ngồi trên ghế cứ chống cằm nhìn mình bằng cặp mắt đắm đuối đầy dụ hoặc.Tống Ngưng nheo mắt hỏi: "An Noãn làm gì anh mà anh muốn cô ta đi dọn vệ sinh vậy?"

Tống Ngưng thắc mắc thật, nhìn Ninh Thư đầy nghi vấn.

Chẳng phải Cung Lạc nên chiều chuộng An Noãn, hái sao trên trời để cưng An Noãn à?

Giờ lại cãi nhau vậy là sao?Tống Ngưng quét mắt sắc bén qua khắp mặt Ninh Thư.Ninh Thư lạnh mặt, nói: "Đó là hình phạt cho việc cô ta trả treo anh."

Tống Ngưng ồ lên, hoá ra là bực đó à.Tống Ngưng luôn trông thấy cái bản mặt khô cứng, khó chơi như bị liệt của Cung Lạc, chỉ khi nhìn An Noãn mới có giàu cảm xúc.

Tống Ngưng không phục, cô chẳng hiểu An Noãn có gì hay nữa.Đúng là tình yêu thì không có não, chẳng hay Cung Lạc và An Noãn đã có quan hệ chưa."

Cung Lạc, em có thể hỏi anh một chuyện được không?"

Tống Ngưng hỏi Ninh Thư, Ninh Thư nheo mày nhìn Tống Ngưng.Ninh Thư đa nghi, cô cứ thấy Tống Ngưng này sao sao ấy."

Chuyện gì?"

Ninh Thư nhăn mặt: "Em đến đây để làm việc không phải để tán phét, nếu em cứ thích như vậy thì đi về đi."

Tống Ngưng qua bàn làm việc và đập tay xuống bàn, cô ta ngả người nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn thấy bộ ngực trắng nảy nở như hai chiếc bánh bao thông qua khe áo làm người ta rất muốn chạm vào.Ninh Thư hít sâu, cái cô Tống Ngưng này lúc nào cũng phải quyến rũ cô nhỉ.

Ninh Thư thấy mình sắp không kiểm soát được rồi hê hê...Khí chất Tống Ngưng luôn thay đổi, cô ta như con yêu tinh, một cô gái như thế thú vị hơn An Noãn nhiều.

Cô lại khinh bỉ mắt nhìn người của nam chính nữa rồi.Có điều nam chính có số sẵn, mắt anh ta sẽ không chứa chấp người khác.

Trong mắt anh ta An Noãn là đẹp nhất, ai khác đều xấu xí hoặc là một kẻ độc ác.Ninh Thư chớp mi mắt nhìn xuống, không nhìn ngực Tống Ngưng nữa."

Cung Lạc, anh nói thật với em đi, có phải anh có quan hệ gì An Noãn hay An Noãn là người tình của anh không?

Là vợ sắp cưới của anh nên em có quyền được biết.

Ở tầng lớp của chúng ta em không có ý kiến việc anh trăng hoa một chút, nhưng anh không được để nó ảnh hưởng đến việc hợp tác của hai nhà mình.

Ảnh hưởng là em không đồng ý đâu."

Ninh Thư im lặng đan tay vào nhau nhìn Tống Ngưng: "Sao em lại cho rằng anh và An Noãn có quan hệ gì?

Em cho người theo dõi anh à?"

Nom Tống Ngưng có vẻ như cô ta biết cô và An Noãn có gì đó vậy.

Ninh Thư nheo mắt quét khắp mặt Tống Ngưng.Càng nhìn kỹ mặt Tống Ngưng càng thấy cô ta đẹp mê người, khuôn mặt đó quả thật có thể câu hồn bất cứ ai.

Khoé môi cô ta lúc nào cũng cong cong khiến ai cũng thấy cô ta là người đẹp nhất trên đời."

Em không cho ai theo dõi anh hết, em đang cảnh giác thôi."

Tống Ngưng nhìn Ninh Thư và cười tươi: "Rất nhiều người đàn ông giàu có đều thích kiểu con gái yếu đuối như An Noãn."

"Em nghĩ là mình cảnh giác cũng đâu có thừa."

Tống Ngưng xoăn lọn tóc, mắt đối mắt với Ninh Thư: "Anh là chồng tương lai của em, anh chỉ được có mình em thôi."

Trong đôi mắt Tống Ngưng như chứa hàng ngàn vì sao lấp lánh, vẻ đẹp ấy thật bao la tráng lệ.

Ninh Thư cảm thấy não mình nổ đôm đốp, cực kỳ mê muội.Ninh Thư vội lắc đầu, phắc diu, cô bị hút hồn bởi một cô gái đấy.Đậu má.Hào quang Tỉnh táo thơm nhè nhẹ thấm vào trái tim Ninh Thư mới giúp Ninh Thư bình tĩnh lại, những rung động lạ kỳ mới được xua tan đi.Ninh Thư đổ mồ hôi đầy lưng, mặt hơi tái, cô vẫn ngây ra nhìn Tống Ngưng: "Không cần em quan tâm chuyện của anh, anh tự khác biết chừng mực."

"Anh..."

Tống Ngưng chau mày cắn môi, thẹn quá hoá giận bỏ đi với dáng vẻ tức tối mà cũng hờn dỗi.Làm người ta thương.Tống Ngưng đi cái là Ninh Thư thở phào lau mồ hôi trên trán.

Cô đã tìm thấy một người có thể hấp dẫn cả nam lẫn nữ rồi.Ninh Thư hơi bị nghi ngờ Tống Ngưng, cao tay như cô ta mà không tóm được Cung Lạc là chuyện vô lý đùng đùng.Phiền thật đấy!Ninh Thư tính đi vệ sinh, đến khu vệ sinh là cô vào phòng nữ theo thói quen.

Vào rồi nhìn thấy có nữ nhân viên mặc trang phục tạp vụ mới nhận ra mà vội ra khỏi nhà vệ sinh nữ."

Á, cái đồ biến thái này dám chui vào nhà vệ sinh nữ à."

Ninh Thư định xin lỗi nhưng lại thấy là An Noãn đang mặc đồ tạp vụ, đeo khẩu trang, cầm cây lau nhà hằm hằm Ninh Thư.Thế mà cũng gặp?Ninh Thư vuốt mặt không muốn nói chuyện, xoay người định rời khỏi đây.

An Noãn hét toáng lên: "Cái đồ biến thái dám chui vào nhà vệ sinh nữ này, anh gặp được tôi là không có chuyện tôi tha cho anh đâu."

Nói rồi An Noãn vác cây lau nhà vụt Ninh Thư: "Trông quần áo chỉnh tề thế nào hoá ra lại là sói đột lốt người."

Ninh Thư né cây lau nhà của An Noãn nhưng vẫn bị nước bẩn vẩy vào quần âu: "Cô bị điên à."

"Anh mới bị điên ấy, chui vào nhà vệ sinh nữ còn cãi cùn."

An Noãn giơ cây lau đang rỏ nước lên như một nữ quân nhân rồi chọc xuống mũi giày da đen của Ninh Thư.Ninh Thư: ..."

Cô thích chết à?"

Ninh Thư hằm hằm An Noãn.An Noãn cười mãn nguyện, to tiếng: "Giờ tôi lại có cái để bêu rếu anh rồi, cái đồ biến thái chui vào nhà vệ sinh nữ.

Tôi cảnh cáo anh khách sáo với tôi chút, nếu không tôi sẽ loan tin chủ tịch Cung Lạc của Tập đoàn Cung Thị là một kẻ biến thái."

Ninh Thư: ...Đừng dùng cốt truyện này để gán ghép hai người lại với nhau chứ?An Noãn tưởng mình là ai mà bắt mình bị cô ta uy hiếp nhỉ?Thế giới của nữ chính rạch ròi trắng đen, chẳng biết cái tính này đã kết thù với bao nhiêu người rồi đây.Ninh Thư xoay người ra khỏi khu nữ.

Càng đôi co càng mệt mình, nhất là đôi co với cái thể lại ngu ngốc này thì càng mệt hơn.An Noãn thấy Ninh Thư định "trốn" thì giơ cây lau lên chắn đường Ninh Thư, ngẩng mặt lên nhìn Ninh Thư: "Anh không được đi."

"Cô chặn tôi ở cửa nhà vệ sinh nữ vì muốn xx vớitôi à?"

Ninh Thư nhìn An Noãn từ trên cao xuống.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 415: Ngọt sâu răng (9)


Chuyển ngữ: Wanhoo"Ha ha, cô kéo tôi vào nhà vệ sinh nữ vì muốn xx với tôi thế mà còn nói tôi là biến thái vào nhà vệ sinh nữ được."

Ninh Thư cười khẩy: "Biến ngay đi, đừng chặn đường tôi không là tôi đá cô đấy."

An Noãn xù lông lên, không thể tin vào mắt mình: "Sao anh lại mặt dày, vô liêm sỉ thế chứ.

Anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ."

An Noãn tức đến sắp khóc: "Rõ ràng là anh vào nhà vệ sinh nữ lại còn bảo tôi muốn xx với anh."

Phản ứng của An Noãn quá khích ghê, đây là cốt truyện phải ép hai bọn cô ngủ với nhau bằng mọi giá đó.

Cô chỉ vô tình vào nhầm phòng vệ sinh nhưng cũng có chuyện này được.Ninh Thư đẩy An Noãn ra: "Biến đi, đừng cản đường tôi."

An Noãn không để ý bị Ninh Thư đẩy ngã ra đất, kêu đau nhẹ một tiếng.

Ninh Thư thấy An Noãn ngã, nước mắt lưng tròng căm thù cô.

Ninh Thư nhẫn nhịn thôi thúc qua đỡ An Noãn dậy và vào vệ sinh nam bên cạnh.Ninh Thư đi tiểu xong và ra khỏi nhà vệ sinh vẫn thấy An Noãn ngồi sụp dưới đất lau nước mắt đầy ấm ức.Ninh Thư biết dù mình có lòng tốt qua đỡ cô ta dậy thì cô ta cũng sẽ không biết ơn đâu.Thế quái nào mà giờ cô với cô ta đi theo con đường oan gia ngõ hẹp à?Tóm lại là bất cứ lúc nào An Noãn cũng lượn lờ trước mắt cô, thu hút sự chú ý của cô được.Ninh Thư sải bước chân dài bước qua người An Noãn.

An Noãn nhìn theo bóng dáng Ninh Thư và bĩu môi lẩm bẩm: "Đồ xấu xa."

Cốt truyện biết cách phá rối thật luôn, trước đó An Noãn làm thư ký thì ngày nào cũng phải nhìn mặt An Noãn.

Giờ An Noãn thành nhân viên dọn vệ sinh rồi lúc nào Ninh Thư cũng nhìn thấy An Noãn đang quét dọn được.

Đã vậy An Noãn còn phải dọn phòng chủ tịch nữa cơ.Chó má thật sự.Ninh Thư xin phép được nhận xét là không có cái nhiệm vụ nào chơi xấu nhau như cái nhiệm vụ này.

Mà cô còn có một cô vợ chưa cưới có khả năng hút hồn cả nam lẫn nữ, lúc nào cũng phải khống chế dục vọng của mình.

Tóm lại là cô khổ thôi rồi."

Choang", bình hoa trong phòng làm việc bị đánh đổ vỡ choang dưới đất.

An Noãn cầm khăn lau đần mặt, xin lỗi Ninh Thư khẩn cấp: "Tôi không cố ý thưa chủ tịch."

Ninh Thư hít sâu, vuốt mặt và phẩy tay: "Ra ngoài đi."

Ninh Thư không hiểu tại sao bên Phòng Tạp vụ lại cho cô ta đi quét dọn phòng chủ tịch nữa.

An Noãn mới vào Phòng tạp vụ thôi, sao cho cô ta làm công việc quan trọng này được.Đây là cốt truyện không cần giải thích đấy.Ninh Thư mệt mỏi quá.Tống Ngưng đứng khoanh tay bên cạnh chứng kiến sự việc và cười mập mờ.

Cô không hiểu tại sao kiểu con gái đó lại khiến Cung Lạc yêu chiều đến vậy nữa.Nghĩ đến đây Tống Ngưng sầm mặt lại.An Noãn xin lỗi Ninh Thư: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý thật, cứ trừ bình hoa này vào lương của tôi đi."

Ninh Thư lại xụ mặt, sống trong tình yêu khiến người ta tức điên đến thế này đây."

Cô mới đi làm mấy ngày thì được mấy đồng lương, sao cô không rời khỏi Cung Thị luôn đi?"

Tống Ngưng hỏi An Noãn: "Một năm lương của cô cũng không mua được cái bình này đâu."

An Noãn sợ hãi há hốc mồm nhìn mảnh sành dưới đất: "Sao đắt thế?"

An Noãn nhặt mảnh sành bằng tay không, cứ nói mãi: "Tôi không cố ý thật mà, á..."

Ngón tay An Noãn bị mảnh sành khứa và rớt máu tong tỏng.Ninh Thư: ...Ninh Thư thở dài thườn thượt, giờ là cảnh gì đây?

Có phải muốn cô đỡ An Noãn dậy không?

Cốt truyện hiện diện khắp nơi nhỉ.Tống Ngưng rút giấy rít vào ngón tay đang chảy máu của An Noãn, bảo: "Ra ngoài đi."

"Nhưng mà..."

An Noãn nhìn sang Ninh Thư.Ninh Thư phẩy tay chứ không nhìn An Noãn, An Noãn ra ngoài với vẻ thất vọng.Ninh Thư nhìn mảnh sành với máu dưới đất thì lắc đầu.Tống Ngưng bước qua hỏi Ninh Thư: "Sao vậy, anh đau lòng à?"

"Anh hết giờ làm rồi, về trước đây."

Ninh Thư cầm áo com lê lên và đi mất.Tống Ngưng nhìn theo dáng người đàn ông ấy và nhận định đây là người kiên định nhất cô từng gặp.Chẳng lẽ anh ta thích An Noãn đến vậy?Tống Ngưng sờ mặt, nhất định rồi...Ninh Thư rời phòng làm việc và xuống hầm lái xe lên.

Mới phi lên đường đã thấy có người chạy đến trước mũi xe cô.

Ninh Thư hoảng hồn phanh gấp.Con mẹ nó, đứa nào thích chết thế nhỉ.Ninh Thư mở cửa xe ra thì thấy An Noãn ngã ngồi trước mũi xe, mặt mũi tái nhợt nom trông vẫn sợ hãi lắm.Sự nhẫn nại của Ninh Thư đã đến cực hạn, sao ở đâu cô cũng gặp mặt hàng này thế.Cốt truyện liều quá đấy."

Cô làm gì thế?"

Ninh Thư hít sâu dặn lại cơn tức của mình xuống, trong bụng cô hiện chứa đầy bánh đậu xanh.An Noãn ngoảnh lại nhìn Ninh Thư, con ngươi đảo qua đảo lại, bảo: "Chủ tịch, tôi không cố ý đâu.

Lúc đó tôi đang nghĩ vu vơ nên không cố ý thật mà."

An Noãn cố gắng đứng dậy nhưng hình như bị trật chân nên kêu á một cái đau đớn.Ninh Thư: ...Cô bỏ lại nữ chính bị trật chân được không?Một ngày mà ở đâu cô cũng gặp An Noãn được, làm người ta phiền muốn chết.Ninh Thư hỏi An Noãn: "Cô không sao chứ?"

An Noãn xua tay, bảo: "Tôi không sao, tôi không sao."

Ninh Thư gật đầu: "Không sao là được rồi."

Nói rồi Ninh Thư định trở về xe."

Chủ, chủ tịch, anh đợi đã."

An Noãn lê chân qua trước mặt Ninh Thư.Gân trán Ninh Thư giật một cái, hỏi: "Còn vấn đề gì nữa, cần tiền thuốc à?"

An Noãn nghiêm mặt: "Tôi không cần tiền của anh."

Ninh Thư nhếch mép, đừng giận, phải cười, phải bình tĩnh, phải nhã nhặn.

Ninh Thư mỉm cười hỏi An Noãn: "Không cần tiền thế cô có vấn đề gì?"

An Noãn bảo: "Chuyện bình hoa tôi sẽ nghĩ cách trả cho anh.

Chuyện cái bình do tôi sai, tôi bất cẩn, mong anh đừng lấy cớ đó để đuổi tôi khỏi công ty được không?"

Ninh Thư nhẫn nhịn: "Tại sao?

Cái bình này đắt lắm, lương một năm của cô cũng không đủ.

Cô rời khỏi công ty này là cô không cần đền cái bình nữa rồi."

Lần đầu tiên An Noãn thấy anh ta nói nhiều với cô như thế bởi bình thường anh ta toàn chẳng đếm xỉa đến cô.

Tự nhiên An Noãn không quen, cô lắc đầu bảo: "Tôi không rời công ty được."

Ninh Thư: Tại sao tại sao tại sao."

Tại sao?"

Ninh Thư bất lực, cô không hiểu nữ chính đang nghĩ gì luôn.An Noãn nói: "Tôi cần công việc này, em tôi vẫn đang học đại học, mỗi tháng tôi còn phải gửi tiền về nhà nữa."

Ninh Thư lắc cổ: "Nhưng cô cần bồi thường bình hoa cho tôi.

Một năm cô không có lương tức là cô không đi làm một năm, so ra cô hoàn toàn có thể đi tìm công việc khác mà."

An Noãn lại lắc đầu: "Tôi không rời khỏi công ty được."

Ninh Thư: ...Cái quái gì vậy, trọng tâm câu chuyện chứ tuần hoànhết vòng này đến vòng khác thế nhỉ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 416: Ngọt sâu răng (10)


Chuyển ngữ: WanhooChủ đề của Ninh Thư và An Noãn đi vào bế tắc."

Cô có thể rời khỏi công ty."

"Không, tôi không rời khỏi công ty được, tôi cần công việc này."

"Có thể tìm việc khác, cô đâu có tiền bồi thường bình hoa."

"Không, tôi không rời công ty được."

"Tại sao không rời công ty được?"

"Thì tôi không được rời công ty, nếu không cái tên cặn bã đó mà biết sẽ coi thường tôi."

Ninh Thư vuốt mặt, rút tiền trong ví cho An Noãn.

An Noãn xụ mặt, Ninh Thư bảo: "Đây là tiền cho cô bắt xe đi bệnh viện khám cái chân cô."

"Tôi không cần."

An Noãn xoay người bỏ đi khập khiễng.Ninh Thư mặc kệ An Noãn, cô lên xe về biệt thự của mình.Biệt thự đèn điện sáng trưng, Ninh Thư mới vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng.Ninh Thư lê dép qua bếp, Tống Ngưng đang đeo tạp dề nấu thức ăn.

Dù đang nấu cơm mà Tống Ngưng cũng rất xinh đẹp.Không khí rất ấm cúng."

Anh về rồi đấy à?"

Tống Ngưng cười chúm chím với Ninh Thư: "Anh đi trước em mà sao về muộn hơn cả em thế?"

Ninh Thư dựa bên cửa nhìn Tống Ngưng, nụ cười của cô quả thật rất cuốn hút: "Sao em còn ở đây, em đến nhà anh làm gì?"

"Mắt anh có vấn đề sao Cung Lạc, anh không thấy em đang nấu cơm à?"

Tống Ngưng lườm Ninh Thư, giơ tay bảo: "Lấy em cái đĩa."

Ninh Thư mở tủ bát đưa đĩa cho Tống Ngưng, Tống Ngưng múc thức ăn ra đĩa rồi bảo: "Anh mang ra bàn đi."

Ninh Thư ừ và mang ra bàn.Một lúc sau một món canh bốn món mặn đã được mang ra.

Chỉ là các món rất bình thường nhưng màu sắc bắt mắt còn hương vị thì thơm nức.

Chỉ cần như thế thôi đã làm Ninh Thư bội phục rồi bởi cô không nấu được đến cái tầm đó.Tống Ngưng tháo tạp dề và ngồi đối diện Ninh Thư: "Ăn thôi, thử xem tay nghề em thế nào."

Mỗi món Ninh Thư đều nếm thử một lần, cô khích lệ nhiệt tình: "Ngon lắm, tay nghề rất khá."

Lời khen của Ninh Thư không làm Tống Ngưng vui, cô mím môi buồn buồn."

Em biết nấu cơm à?"

Cô tiểu thư Tống Ngưng mười ngón tay không chạm nước mà biết nấu cơm làm người ta khá ngạc nhiên.Tống Ngưng chọc đũa vào bát cơm, bĩu môi: "Anh chưa nghe câu muốn tóm lấy trái tim đàn ông thì phải tóm được dạ dày anh ta à.

Em học nấu ăn lâu lắm rồi nhưng vẫn không tóm được dạ dày anh."

Ninh Thư: ...Hình như mình lại bị gái tán rồi.Đậu má, ngày nào cũng bị gái xinh tán thế này làm Ninh Thư nghĩ mình sắp cong đến nơi mất thôi.Nhất định không được cong.Trời ơi, Ninh Thư thấy lòng tự trọng của mình sắp gục rồi.Ninh Thư chỉ ăn chứ không ỏ ê gì đến lời trách móc của Tống Ngưng.Tống Ngưng chau mày, gì vậy chứ, anh ta có phải đàn ông không thế, chỉ có thể là An Noãn thôi ư?Cô không tin.Tống Ngưng chống cằm nhìn Ninh Thư: "Anh gắp cho em rau diếp xào trước mặt anh đi."

"Sao em không tự gắp?"

Ninh Thư nhướng mày hỏi Tống Ngưng."

Vì em không với tới."

Tống Ngưng nói điều hiển nhiển.Sao không với tới chứ.Ninh Thư thấy Tống Ngưng quyến rũ thì đẩy đĩa rau qua chỗ Tống Ngưng.Tống Ngưng: ...Đúng là cái đồ không có tình thú, sao anh ta lại khác trước mặt An Noãn nhỉ.Tống Ngưng ngày càng hậm hực, thấy đối phương chỉ biết ăn thì Tống Ngưng càng bực bội.

Cô đặt đũa xuống bàn chống cằm nhìn Ninh Thư.Bị một cô gái nhìn bằng ánh mắt ấy khiến Ninh Thư ăn không tiêu.Ninh Thư hỏi thẳng: "Tống Ngưng, rốt cuộc em muốn thế nào?"

Tống Ngưng xoăn lọn tóc, nói điều tất nhiên: "Đương nhiên là muốn anh yêu em.

Chúng ta là vợ chồng chưa cưới, nếu đã xác định kết hôn vậy yêu nhau được là càng tốt.

Có vậy cuộc hôn nhân của chúng ta cũng hạnh phúc hơn."

"Em là phụ nữ, em cần một gia đình ấm cúng.

Thà rằng giờ chúng ta thử yêu nhau còn hơn là mai này chung sống như hai người xa lạ."

Tống Ngưng nói thẳng nói thật.Bỗng Ninh Thư chẳng biết trả lời thế nào bởi Tống Ngưng nói có lý."

Nhưng mà đến tận giờ em nhận ra anh không hề thích em."

Tống Ngưng buồn bã: "Thích em khó đến vậy à?"

Khó, khó lắm luôn!Ninh Thư nhún vai, mình không muốn chơi bách hợp."

Em không tốt ở đâu?"

Tống Ngưng nhìn Ninh Thư: "Em không đủ đẹp à?"

Ninh Thư lắc đầu: "Em cực kỳ đẹp."

"Vậy sao anh không thích em?"

Tống Ngưng buộc phải hỏi: "Em ngoại giao được mà về nội trợ cũng giỏi, có gì mà anh không hài lòng về em chứ?"

Bởi tôi là gái mà cô cũng là gái, gái gái sao ngủ với nhau được.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ là Ninh Thư đi luôn, sau đó mối quan hệ giữa Tống Ngưng và người ủy thác không liên quan đến cô nữa.Ninh Thư sẽ không giúp người ủy thác mấy vụ tình yêu tình báo này, cô không có tư cách yêu hộ người ủy thác."

Em không ăn nữa đâu, thái độ của anh làm em khó chịu lắm."

Tống Ngưng đứng dậy, bỏ Ninh Thư còn mình ra ghế sô pha ngồi.Ninh Thư nhún vai, thấy đĩa vẫn còn thức ăn thì giải quyết hết.

Lãng phí là đức tính xấu xa."

Hôm nay em ở đây, không về nữa.

Em ở đủ sẽ tự đi."

Tống Ngưng bực bội.Ninh Thư miễn cho ý kiến, thích ở thì ở.Tống Ngưng thấy Ninh Thư lên trên nhà, không ngó ngàng đến mình thì tức tối nhăn mũi.Tắm xong Ninh Thư nằm trên chiếc giường rộng nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng nghĩ về nhiệm vụ này.Nhiệm vụ này máu chó thật, xét về duyên phận với An Noãn thì lúc nào cũng chạm mặt nhau, lại còn có khả năng diễn cảnh tình yêu màu hồng cơ.Hầy, số chó thật sự.Ninh Thư đang định nhắm mắt thì có tiếng gõ cửa.

Ninh Thư chớp mắt, xuống giường ra mở cửa.

Mở cửa ra cái là Ninh Thư nhìn thấy Tống Ngưng mặc váy ngủ hở lồ lộ cặp chân dài.Tóc Tống Ngưng rối bời, mái tóc màu đen xoăn nhẹ quyến rũ vô cùng.Dưới lớp váy là cặp đùi trắng nõn láng mịn cùng với thân hình bốc lửa gợi cảm...Mặc thế qua gõ cửa làm gì?Đừng có như cô đang nghĩ nhé?Ninh Thư nuốt ực nước miếng, hỏi: "Sao thế?"

Tống Ngưng đẩy Ninh Thư ra và bước chân trần vào phòng rồi ngồi xuống giường nhìn Ninh Thư: "Anh nghĩ sao?"

Tôi nghĩ chúng ta đừng làm vậy!Ninh Thư không trả lời.

Sao ai cũng muốn ngủ với cô thế này, làm ơn tha cho cô được không."

Cuộc sống trước khi cưới rất quan trọng.

Mọi người vẫn bảo cuộc sống trên giường không hợp là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến ly hôn.

Em muốn kiểm tra xem anh có được hay không."

Khi Tống Ngưng nói chuyện cực quyến rũ, hệt như một yêu tinh hớp hồn.Theo như kịch bản vẫn thường diễn ra thì cô nên nói là - Đừng bao giờ bảo đàn ông không được, anh muốn cho em biết anh có được hay không - và rồi sau đó là đánh nhau chí choé hả?Gì thế này, xấu hổ quá làm sao bây giờ đây?Lúc làm nữ chính thì luôn có đàn ông muốn ngủ với cô, lúc làm nam chính thì luôn có đàn bà muốn ngủ với cô.Nói thật là diễn vai chính cũng cực lắm chứ chẳngđùa.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 417: Ngọt sâu răng (11)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư mím môi, nhìn cô em yêu tinh quyến rũ ngời ngời mà gân trán giật tưng tưng, xấu hổ lắm nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười."

Em chắc không?"

Cô hỏi Tống Ngưng: "Em có chắc phải..."

Tống Ngưng đứng dậy bước qua trước mặt Ninh Thư, chọc ngón tay vào ngực Ninh Thư: "Trưởng thành cả rồi mà, anh thấy sao?"

Ninh Thư cười nhạt, tóm lấy ngón tay mảnh dẻ của Tống Ngưng và ngắm nghía tỉ mỉ.

Quả là một cô em xinh đẹp, ngón nào ngón nấy đều thon thả xinh đẹp như được đánh bóng một lớp.Thấy dáng vẻ chăm chú của Ninh Thư, trái tim Tống Ngưng đập thình thịch không nghe lời.

Người đàn ông này đẹp trai quá.Ninh Thư buông ngón tay Tống Ngưng rồi lại sờ cánh tay Tống Ngưng.

Cánh tay mềm mịn trắng nõn nà quá mê người, trái tim Ninh Thư xốn xang rồi.Mặt Tống Ngưng đỏ lựng, mắt nhìn Ninh Thư sáng quắc mà cũng chan chứa tình cảm.Ninh Thư nhìn vào đôi mắt của Tống Ngưng, cô có thể trông thấy cô gái này rất yêu mình.

Cô ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời, đáng để tin tưởng và yêu.Cảm xúc trào dâng.Ninh Thư kéo cánh tay Tống Ngưng ra thẳng ngoài phòng, nói: "Anh không muốn quan hệ với em."

Mặt Tống Ngưng khựng lại, không tin nổi mà cũng bực dọc khó chịu, biểu cảm của cô hơi lạ: "Anh có phải đàn ông không vậy?"

Bón đến tận mồm rồi còn gạt đi, Tống Ngưng không biết nên nói gì nữa.

Cung Lạc thích An Noãn lắm nên mới giữ thân cho An Noãn à.Tống Ngưng buồn, cô kéo áo Ninh Thư, nghiêm túc: "Anh có phải đàn ông không vậy, hay là anh vô năng?"

"Hôm nay em phải chiếm lấy anh, để anh trở thành người của em."

Tống Ngưng kiễng lên hôn Ninh Thư.Phắc diu, quần què.Ninh Thư chặn cái mặt của Tống Ngưng đang tiến lại gần mình, bảo: "Đi ngủ đi, đừng nghĩ lung tung nữa."

Sau rồi Ninh Thư đóng rầm cửa lại, suýt thì mũi Tống Ngưng bị cánh cửa đập vào.Tống Ngưng sờ mũi, cười khẩy và quay phắt người đi.Ninh Thư lắc đầu, nằm lên giường đi ngủ.

Đây không phải cơ thể cô, cho cô làm nhiệm vụ chứ không cho quyền lợi dụng cơ thể để làm chuyện vớ vẩn, càng không được gây họa cho người ủy thác.Càng là chuyện tình cảm Ninh Thư càng không dám vượt quá giới hạn.

Không được phép phức tạp hoá vấn đề chỉ vì ham muốn nhất thời của mình.Về phần cô vợ chưa cưới Tống Ngưng thì đợi người ủy thác Cung Lạc về xử lý đi.Hôm sau, Ninh Thư ngủ dậy xuống dưới nhà nhưng không thấy Tống Ngưng nữa, cô hỏi thím Lý: "Cô Tống đâu rồi?"

"Sớm nay cô Tống đã đi rồi thưa cậu."

Thím Lý rót sữa bò cho Ninh Thư.Sớm nay đã đi à?

Ninh Thư chau mày, vậy là vụ tối qua làm Tống Ngưng giận rồi.Ninh Thư nhún vai, thích đi thì đi, không lởn vởn trước mặt tốt quá chứ.Cô đâu phải đàn ông thực thụ đâu.Ninh Thư lái xe đi làm, mới vào công ty đã có người bổ nhào vào ngực cô, Ninh Thư vội đẩy người trong ngực ra.Lại là An Noãn trong vai tạp vụ.An Noãn đang lau sàn không để ý xung quanh nên sơ ý va vào người khác, thế mà người ta chẳng mảy may gì, suýt thì đẩy cô ngã ra."

Anh kiểu gì... vậy?"

An Noãn trách móc ngay lập tức, ngoảnh lại thấy là Ninh Thư thì ngậm miệng, cúi đầu im phăng phắc.Ninh Thư nhắc nhở: "Lúc lau chú ý vào, nhỡ va vào khách thì cô chịu trách nhiệm được không?"

An Noãn bĩu môi: "Tôi đâu cố tình, anh gắt thế làm gì?"

"Tôi mà gắt?

Tôi chỉ đang kể lại sự thật thôi."

Ninh Thư ngán.An Noãn ừ một tiếng.

Ninh Thư đi luôn, An Noãn đuổi theo Ninh Thư hỏi: "Chủ tịch, anh sẽ không đuổi việc tôi đúng không?"

Ninh Thư nói: "Nếu cô còn muốn ở lại công ty thì nhớ bồi thường cái bình."

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh, tôi sẽ bồi thường cái bình đó."

An Noãn cười tươi rói.Thấy An Noãn như vậy mà Ninh Thư muốn vỗ trán ghê.Vào phòng làm việc, Tống Ngưng trong bộ đồ công sở đang xếp lại tài liệu, đồ đạc trong phòng đều được xếp ngăn nắp.Ninh Thư cứ tưởng Tống Ngưng không đi làm nữa mà khá bất ngờ khi cô vẫn đến công ty sớm như thế."

Chào buổi sáng."

Ninh Thư bắt chuyện với Tống Ngưng.Tống Ngưng không niềm nở, chỉ chào lạnh lùng nghiêm túc: "Chào chủ tịch."

Rồi đi lướt qua Ninh Thư như hai người xa lạ.Hôm qua vẫn còn nhiệt tình, hôm nay lại lạnh nhạt.

Cô ta biến hoá khôn lường thật đấy, chẳng quen gì.Chắc là vẫn còn giận vụ hôm qua nhỉ, Ninh Thư chẳng thấy mình có lỗi.

Tống Ngưng giận dỗi không liên quan đến cô.Tống Ngưng tiếp tục thể hiện dáng vẻ của một cô nàng tháo vát, xử lý mọi việc đâu ra đấy, Ninh Thư không có ý kiến.

Tống Ngưng có thể cảm nhận được tiếng lòng của rằng không cần năng nổ quá.

Nhưng lại luôn lạnh nhạt với cô, chỉ coi cô là cấp trên mà thôi.

Ninh Thư nhún vai, mặc kệ em gái.Lạnh lùng như thế là tốt nhất, lúc nào cũng tán cô mới làm cô bức bối.Có Tống Ngưng ở bên, công việc của Ninh Thư nhàn tênh.

Tống Ngưng có thể phân loại tài liệu nào quan trọng, khẩn cấp hơn, cái nào xử lý sau cũng được trong núi tài liệu đó khiến Ninh Thư rảnh rang rất nhiều.Tống Ngưng thấy dáng vẻ hời hợt của Ninh Thư thì cắn môi nhìn Ninh Thư mãi, cô không phục.Ninh Thư không bận tâm đến Tống Ngưng đang lạnh nhạt, cô vẫn đang nghĩ về nhiệm vụ này.Nhìn An Noãn lau bàn tiếp khách, Ninh Thư nghĩ mình cần phải nghĩ cách cắt đứt người ủy thác với An Noãn.Ninh Thư không ngờ có ngày mình lại đi phá hoại một cặp đôi đâu!An Noãn đang lau mặt kính cứ cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằn chằm.

Cô nhìn về hướng đó thì nhìn thẳng vào đôi mắt đầy suy tư của chủ tịch.

Trái tim An Noãn đập rộn ràng, anh ta làm sao vậy, sao nhìn chằm chằm người ta thế.Đừng bảo là định đuổi việc cô nhé?Mặt khác Tống Ngưng thấy Ninh Thư nhìn An Noãn mãi thì trợn mắt lên.

Thật là cạn lời, tại sao Cung Lạc lại thích An Noãn nhiều đến thế vậy.Vai Tống Ngưng sụp xuống, chẳng thấy nghĩa lý gì nữa.Tan làm, Ninh Thư về biệt thự không thấy Tống Ngưng ở nhà cũng không thấy Tống Ngưng nấu cơm thì hỏi thím Lý: "Cô Tống đâu?"

Thím Lý bảo: "Cô Tống về rồi, cô đã dọn đồ về rồi thưa cậu."

Ninh Thư nhăn mày, dỗi cái gì vậy?Về thì về, Ninh Thư chẳng quan tâm.

Có An Noãn đủ nhức đầu rồi, Tống Ngưng đi cũng tốt.Hôm sau đi làm Ninh Thư không nhìn thấy TốngNgưng trong bộ đồ công sở nữa, nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy có.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 418: Ngọt sâu răng (12)


Chuyển ngữ: WanhooBình thường không có việc cũng lởn vởn trước mặt mình, bỗng nhiên Tống Ngưng đi mất làm Ninh Thư vui quá.Ninh Thư hỏi thư ký trưởng: "Cô Tống đâu?"

"Hôm nay cô Tống không đến ạ."

Thư ký trưởng đáp.Ninh Thư càng vui hơn, hỏi thêm: "

Sau này cũng không đến nữa à?"

Thư ký trưởng thấy mặt Ninh Thư phơi phới thì bảo: "Cô Tống bị ốm thưa chủ tịch, anh có muốn đi thăm cô ấy không?"

"Ừ, tôi sẽ dành thời gian đi thăm."

Nói rồi Ninh Thư vào phòng làm việc, vừa vào đã thấy An Noãn đang quét dọn.Cốt truyện cứ kéo hai bọn cô lại gần nhau thế nhỉ.

Ngày nào cũng thấy mặt hàng này, hễ mình có mặt ở đâu là An Noãn lại dọn ở đó làm Ninh Thư đến phải day trán.An Noãn cảm thấy lần nào chủ tịch cũng nhìn cô bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống khiến An Noãn lo lắm, trái tim cô xốn xang và sợ hãi khó tả.Ninh Thư ngồi trên ghế sô pha nhìn An Noãn.

An Noãn tốt số thật, được ông trời bảo kê, rồi ông trời sắp xếp cho một anh chủ tịch bá đạo thích cô ta, yêu cô ta, chiều cô ta, cô ta hạnh phúc đến hết đời.Cô ta quá tầm thường, không gì nổi trội, nên chắc chắn kiếp trước đã tích đức nhiều lắm nên kiếp này mới được gặp chàng trai như Cung Lạc, chẳng cần phấn đấu cũng được hưởng thụ.Hôn nhân là bước ngoặt mới của con gái mà.Yêu nhau là đến từ hai phía, nhưng Cung Lạc cứ thấy mình bị điều khiển, cảm giác ấy khiến Cung Lạc khó chịu.Yêu là đôi bên cùng cho đi và nhận lại, cùng san sẻ đắng cay ngọt bùi.

Thế nhưng trong cuộc tình này, Cung Lạc lại cho đi rất nhiều, còn An Noãn chỉ hưởng thụ sự chiều chuộng của Cung Lạc, có cãi nhau cũng là Cung Lạc ăn năn hối lỗi.An Noãn không chịu được ánh mắt ấy nên ngoảnh lại hỏi Ninh Thư: "Anh nhìn tôi làm gì, anh có ý đồ gì đúng không?

Tôi nhất định sẽ đền anh tiền bình mà."

Ninh Thư hơi ngả ra sau, nhìn An Noãn và bảo: "Sao cô cứ phải ở trong công ty tôi, tôi có thể giới thiệu công ty khác cho cô đấy."

An Noãn siết nắm tay, nói: "Công ty khác không nhận tôi đâu.

Cái đồ tồi, à không, bạn trai cũ tôi giàu lắm, anh ta cố tình phá tôi, tôi đến công ty khác sẽ bị sa thải hết."

Ờ hớ, cốt truyện trêu ngươi ghê.Thế tức là muốn An Noãn mọc rễ ở Tập đoàn Cung Thị nhỉ.Ninh Thư nhăn mặt, chẳng biết nói gì nên phẩy tay với An Noãn: "Cô ra ngoài đi."

An Noãn ừ rồi đi ra ngay cực ngoan.

Cô ta đi đến cửa thì xoay người hỏi Ninh Thư: "Chủ tịch, tôi thấy anh rất ghét tôi."

"Vậy à?"

Ninh Thư hỏi vu vơ.An Noãn rất biết điều: "

Sau này tôi sẽ hạn chế xuất hiện trước mặt anh, tôi sẽ dọn phòng làm việc khi anh không có ở phòng."

Ninh Thư ừ một cái, miễn ý kiến.An Noãn cứ buồn vô cớ, lại hỏi Ninh Thư: "Tôi nghe nói cô Tống Ngưng là vợ sắp cưới của anh à?"

"Ừ."

Ninh Thư gật đầu.Bỗng nhiên An Noãn không biết nói gì nữa.

Nhìn người đàn ông cao quý ngồi trên ghế mà trái tim rộn ràng, bởi khuôn mặt anh ta có thể hút hồn bất cứ ai, kể cả nam lẫn nữ."

Ra ngoài đi."

Ninh Thư phẩy tay.An Noãn ra ngoài phòng, Ninh Thư cởi cúc áo com lê, cởi áo ngoài ra và bắt đầu làm việc.Vào việc rồi mới thấy không có Tống Ngưng làm việc mệt nhọc quá.

Nhàn quen rồi giờ không nhọc quen lắm.Ninh Thư lắc đầu, thế mới nói làm gì cũng phải dựa vào chính mình.

Quen thói ỷ lại vào người khác cái là vứt đi.Tống Ngưng rất hiểu tâm lý con người, cô ta bước vào cuộc sống và công việc của cô một cách từ từ, giờ đột ngột không xuất hiện nữa đã làm Ninh Thư thấy thiếu thiếu mà cũng thật bất tiện.Tống Ngưng cao tay như thế mà lại thua An Noãn quả là quá vô lý.Giải quyết công việc xong, Ninh Thư nghĩ mình nên đi thăm Tống Ngưng.

Đến phòng bệnh trong bệnh viện, nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Tống Ngưng, sự mong manh yếu ớt đó còn khiến cô ta rung động hơn cả ngày thường.

Tống Ngưng yếu ớt quá, cô ta hệt như một đứa trẻ trút đi lớp Ngụy trang bên ngoài, bộc lộ bản chất bên trong khiến người khác xót xa.Ninh Thư không ngờ Tống Ngưng ốm thật, nom có vẻ cũng nặng lắm.

Cô đặt tay lên trán Tống Ngưng, bảo: "Em đang hơi sốt, sao thế?"

Tống Ngưng ho khù khụ, liếc xéo Ninh Thư: "Em bị cúm, cúm nặng."

Ninh Thư chỉ biết bảo rằng: "Nghỉ ngơi cho khoẻ."

Mặt Tống Ngưng sầm lại, đôi mắt mất đi ánh sáng.

Cô ta kéo ngón tay Ninh Thư như trẻ con, động tác ấy mới ỷ lại làm sao.Ninh Thư ngồi bên giường: "Đừng nghĩ lung tung nữa, nghỉ ngơi cho khoẻ đi."

Tống Ngưng siết ngón tay Ninh Thư, giọng nói trầm xuống: "Cung Lạc, trao trái tim anh cho em khó đến vậy à?"

Khó, cực khó luôn.

Ninh Thư sẽ không trao trái tim mình cho kẻ khác, tim không ở người mình thì cô còn là mình à?

Cô còn bình tĩnh để làm nhiệm vụ được à?Tính mạng cô đã không được đảm bảo, huống gì là trao trái tim cho cô gái khác.

Việc này quá không thực tế.Ninh Thư nói: "Em cần trái tim anh để làm gì, chúng ta như thế này không được sao?"

"Được gì đâu chứ, em sắp không khống chế nổi trái tim mình, vậy nên em mới muốn có được trái tim anh."

Tống Ngưng ra vẻ đáng thương: "Chúng ta là vợ chồng chưa cưới, yêu nhau có gì sai đâu?"

Gân trán Ninh Thư giật một cái, bụng cô bán đầy bánh đậu xanh."

Anh không muốn nói dối em, anh sẽ không yêu em."

Ninh Thư bẻ ngón tay Tống Ngưng ra, thầm xin lỗi trong lòng.Khuôn mặt nhợt nhạt của Tống Ngưng khựng lại, nỗi buồn và không phục thể hiện rõ trên trán nhưng rồi biến mất rất nhanh, những gì còn lại chỉ có dáng vẻ đáng yêu mà thôi.Ninh Thư an ủi Tống Ngưng rồi định đi về.

Bây giờ cô không thể nào thích con gái nên đành tránh mặt Tống Ngưng thôi.

Chuyện tình cảm đành để người ủy thác về xử lý vậy.Mà Tống Ngưng này cuốn hút thật đấy, con gái như cô mà cũng rung động rồi.Đã cuốn hút thì không thể không bị hút."

Đừng, Cung Lạc anh đừng đi mà."

Tống Ngưng lật chăn ra, giật phăng kim truyền dịch trên mu bàn tay và chạy chân đất đứng chắn trước mặt Ninh Thư: "Khiến anh yêu em khó đến vậy sao?"

Ninh Thư day trán: "Yêu đâu có dễ, bảo yêu là yêu được đâu?

Tại sao em cứ vội vàng khiến anh yêu em vậy?"

Ninh Thư nhăn mày, nhìn Tống Ngưng từ trên cao xuống.

Đã có mối quan hệ vợ chồng sắp cưới nên vun đắp tình cảm dần dần cũng được, sao Tống Ngưng này vội vàng thế.Tống Ngưng lúng túng, nói: "Bởi vì em yêu anh, vậynên em muốn được anh yêu lại ngay lập tức.

Em lo lắng, bất an nên mới vội vàngnhư thế."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 419: Ngọt sâu răng (13)


Chuyển ngữ: Wanhoo"Cung Lạc, anh hiểu cho em được không?"

Tống Ngưng níu lấy ống tay áo Ninh Thư, giữ rất chặt, bàn tay run run, hằn cả khớp xương lên khiến người ta thương cực kỳ.Ninh Thư cũng thấy xót xa, cô muốn đáp lại tình cảm của Tống Ngưng.

Tống Ngưng yêu Cung Lạc chứ không yêu cô, nhưng Tống Ngưng muốn được cô trao trái tim cho cô ấy chứ không phải Cung Lạc trao mà."

Em nghỉ ngơi đi, anh về trước đây."

Ninh Thư giật bàn tay níu áo mình của Tống Ngưng ra rồi đi thẳng ra ngoài phòng."

Cung Lạc, Cung Lạc, sao anh lại tàn nhẫn với em thế."

Giọng nói suy yếu của Tống Ngưng vang lên trong phòng bệnh.Ninh Thư một đi không ngoảnh lại làm Tống Ngưng giận tím người.

Tống Ngưng chưa từng thất bại bao giờ rất tức giận.Rời khỏi bệnh viện rồi Ninh Thư mới thấy mình điên con mẹ nó rồi, trốn Tống Ngưng còn không kịp lại còn định tiến tới nữa à.Về đến công ty, có người quỳ phịch trước mặt cô.

Nếu không vì bảo vệ hình tượng chín chắn thì Ninh Thư đã suýt nhảy dựng lên.Ninh Thư nhìn kỹ thì thấy An Noãn đang quỳ khóc sướt mướt trước mặt mình.

Mặt cô ta tái mét, tóc tai rối bời, cần bao nhiêu nhếch nhác có bấy nhiêu lôi thôi.Tự nhiên Ninh Thư có dự cảm chẳng lành, cốt truyện tính làm gì nữa vậy?"

Gì đấy."

Ninh Thư tỏ rõ sự tức giận qua giọng nói, cô bước qua ngồi xuống ghế sô pha: "Rốt cuộc là làm sao?"

An Noãn lê gối qua trước mặt Ninh Thư, vừa khóc vừa xin: "Chủ tịch, xin anh giúp tôi với, xin anh giúp tôi với."

Lại trò gì nữa đây?Ninh Thư mất kiên nhẫn, day trán.

An Noãn thấy Ninh Thư chẳng nói gì thì dập đầu xin: "Chủ tịch, tôi xin anh đấy, tôi xin anh đấy."

"Có vấn đề gì thì nói đi."

Ninh Thư bảo."

Chủ tịch, anh có thể cho tôi vay năm trăm nghìn tệ được không?"

An Noãn cũng thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng nhưng không còn cách nào nữa rồi.Bây giờ đến phân đoạn bán thân trả nợ à?Số tôi khổ quá nhưng tôi vẫn phải giữ vững nụ cười trên đôi môi.

Ninh Thư hỏi: "Vay năm trăm nghìn tệ làm gì?"

"Em trai tôi nó..."

Nước mắt An Noãn rớt liên tục xuống sàn, rõ ràng là cực đáng thương.Ninh Thư nhắm mắt lại, không nói thì thôi."

Chủ tịch, em trai tôi bị tai nạn bây giờ cần tiền phẫu thuật.

Tôi chỉ quen anh có nhiều tiền thôi, xin anh cho tôi vay năm trăm nghìn tệ với, tôi sẽ trả anh mà."

An Noãn khóc lóc nói.Ninh Thư: ...Biết ngay là kịch bản này mà.Sao cô ta biết mình sẽ cho cô ta vay tiền để cô ta đi tìm mình đầu tiên, đây rõ ràng là hành vi từ trong tiềm thức.Đây là cốt truyện.Ninh Thư bắt chéo chân, hời hợt: "Sao tôi phải cho cô vay tiền, chúng ta chưa cả là bạn bè, đâu thân đến mức để cho vay được."

"Đúng vậy, nhưng giờ tôi túng quá rồi, tôi chỉ biết đi xin anh thôi."

An Noãn cũng bất lực, giờ cô phải có được năm trăm nghìn tệ ở đây.

Không có năm trăm nghìn tệ cô biết làm sao, em trai cô sẽ chết mất.Em trai cô vẫn đang đợi cô trên bàn mổ đấy, đang đợi khoản tiền đó để cứu mạng đấy."

Tôi nhất định sẽ trả anh mà chủ tịch.

Anh bảo tôi quét dọn cả đời cũng được, tôi xin anh.

Tôi không cần tiền lương nữa, tôi xin anh."

An Noãn vẫn dập đầu với Ninh Thư.Ninh Thư hít sâu, bảo: "Nếu đã vay tiền vậy cô cần vật thế chấp.

Có ngân hàng có thể vay đấy, sao cô phải vay tôi."

An Noãn nói: "Tôi đã mang nhà đi vay nợ nhưng năm trăm nghìn tệ quá lớn, đợi duyệt lâu quá mà em tôi đang cần tiến gấp."

"Nghiêm trọng lắm à?"

Ninh Thư hỏi.An Noãn lau nước mắt: "Nó đang hôn mê bất tỉnh, chờ tiền để cứu thôi."

"Anh bảo tôi làm gì cũng được, tôi xin anh, chủ tịch, tôi xin anh."

An Noãn khóc đỏ hoe mắt, đáng thương vô cùng.Ninh Thư nghĩ ngợi rồi lấy một tấm séc năm trăm nghìn tệ chìa cho An Noãn.

An Noãn vừa lau nước mắt vừa khóc vừa cười dập đầu với Ninh Thư: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh."

"Từ từ đã, cô đã vay tiền thì phải viết giấy nợ chứ.

Tiền của tôi đâu phải không khí."

Ninh Thư bảo.An Noãn nói ngay: "Tôi viết giấy ngay."

An Noãn vừa rớt nước mắt vừa viết.Ninh Thư đọc tờ giấy rồi đưa chi phiếu cho An Noãn, An Noãn lại dập đầu với Ninh Thư.

Cầm chi phiếu đứng dậy mà chân run run, do quỳ lâu quá nên đứng dậy hơi lảo đảo, suýt thì cô ta bổ nhào vào lòng Ninh Thư, Ninh Thư quay phắt đi né tránh."

Xin lỗi anh, xin lỗi anh, tôi không cố ý."

An Noãn cuống quít xin lỗi, xấu hổ đến đỏ cả mặt.Ninh Thư phẩy tay ý bảo cô ta đi đi, An Noãn vội vàng rời khỏi phòng làm việc.Nhìn chiếc chi phiếu, Ninh Thư bật cười thành tiếng.Không phải là cô tốt, mà là cốt truyện muốn cô với An Noãn có liên quan đến nhau nên mới để em trai An Noãn tai nạn.

Giờ cô đã là chủ nợ của An Noãn rồi đấy, đúng là cốt truyện sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào thật.Cả thế giới sống chỉ để phục vụ cho tình cảm của Cung Lạc với An Noãn, để cuộc tình của họ có thêm nhiều hiểu lầm hoặc là đâm chồi nảy lộc.Tất cả mọi người đều là bước đệm cho tình yêu của hai người.Lẽ trời bất nhân, vạn vật khốn khổ.Cực đoan quá.Có tiền mà muốn cứu ai là cứu ngay được.Ninh Thư không muốn dùng giấy nợ để uy hiếp An Noãn gì đâu.Ninh Thư day trán, chắc do sống trong bệnh viện lâu quá, thấy nhiều người vật lộn đấu tranh giữa sự sống và cái chết trong bệnh viện rồi nên Ninh Thư không nhắm mắt làm ngơ được.Ninh Thư tự tát cho mình một phát, này thì thích đi làm mẹ thiên hạ này.Tống Ngưng khỏi bệnh là lại đi làm lại, giúp Ninh Thư xử lý công việc chứ không tán tỉnh Ninh Thư nữa.

Thể hiện quan hệ đồng nghiệp đúng mực như chưa hề có gì xảy ra.Thấy Tống Ngưng như thế Ninh Thư đã thở phào.

Cô thấy như này ổn lắm, có khi người ủy thác về thấy vợ chưa cưới tốt như vậy sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc thì sao.Tóm lại là không tán cô nữa là được rồi.An Noãn cầm năm trăm nghìn tệ đi cứu em trai.

Khi đi làm chạy vội qua cúi người cảm ơn Ninh Thư: "Cảm ơn anh chủ tịch, cảm ơn anh."

"Nhớ trả tôi năm trăm nghìn tệ."

Ninh Thư lạnh nhạt.An Noãn bĩu môi, bảo: "Tôi biết rồi, tôi sẽ làm việc chăm chỉ để sớm trả năm trăm nghìn tệ cho anh."

An Noãn đi rồi, Tống Ngưng buộc phải hỏi Ninh Thư: "Sao anh lại cho cô ta vay tiền?"

Tống Ngưng nhướng mày: "Đừng bảo là bán thân năm trăm nghìn tệ cho anh nhé?"

Ninh Thư: ..."

Cô ta đáng giá thế à?"

Tống Ngưng khinh bỉ: "Hoá ra anh thích kiểu đó."

Tống Ngưng thở dài: "Em không hiểu tại sao anh lại không thích em nữa, chắc là do em không ngây thơ như An Noãn?"

"Không, anh thấy em ổn hơn An Noãn."

Ninh Thư thích con gái giỏi giang.

Con gái tháo vát sẽ luôn sống sót ở bất cứ hoàn cảnh nào, không cần đàn ông như thiên thần bảo kê.Tống Ngưng lườm nguýt: "Nếu em ổn hơn thế sao anh không thích em?"

Ninh Thư: ...
 
Back
Top Bottom