Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,339
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
232081013-256-k104360.jpg

Ninh Thư (401-600)
Tác giả: wanhoo
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Ninh Thư chết sau mười lăm năm nằm trên giường bệnh đấu tranh với căn bệnh ung thư quái ác.

Những tưởng đã thực sự giải thoát bản thân đi về miền cực lạc, thế nhưng vào khoảnh khắc mà linh hồn Ninh Thư trôi nổi trong không trung, lại bất chợt có giọng nói cứng nhắc vang lên:
"Linh hồn đạt yêu cầu, thiết lập không gian hệ thống."

Từ đây Ninh Thư trở thành người thực thi nhiệm vụ, giúp các nữ phụ chết oan uổng thay đổi bánh xe vận mệnh, rẽ sang một hướng mới cuộc đời.
***

Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
***
❗ TÔN TRỌNG CÔNG SỨC NGƯỜI CHUYỂN NGỮ, GIỮ NGUYÊN CREDIT
❗ KHÔNG RE-UP DƯỚI BẤT KỲ LÝ DO NÀO Tags: codaihaihuochethonghiendaihuyềnhuyễnmatthemauxuyênnuphusảngvănsốnglạixuyênnhanh​
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 401: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (25)


Danh sách Donate mua raw truyện Ninh Thư (Cập nhật T7/2023)
Cảm ơn các bạn có tên trong danh sách bên dưới đã tin tưởng gửi tiền donate để mua raw truyện trên trang Khởi Điểm.1.

Wanhoo (wanh*****@gmail.com)
2.

Julia (julia*****@gmail.com)3.

Vkpire (land*****@gmail.com)4.

Me Tho (khuongthuy*****@gmail.com)5.

Dhanh1394 (duongha*****@gmail.com)6.

Manh Thu (huongtr*****@gmail.com)7.

Nguyen Nhan (Nhannt.*****@gmail.com)8.

Jocasta02 (Phnglin*****@gmail.com)9.

Vu Hai Nhu (nhuvu15*****@gmail.com)10. luongthu997 (luongt*****@gmail.com)11. nana18 (198*****@gmail.com)12.

Tuyen_1305 (nguyenthuyngoctuy*****@gmail.com)13. myie2303 (myquynhngu*****@gmail.com)14. cuvodauden (cuvod*****@gmail.com)15.

Le thu thao (thuthao*****@gmail.com)16.

Conhonamdan (hongnhunglu*****@yahoo.com.vn)17.

Lam Anh (lamanh*****@gmail.com)18.

Hp.Valentina (loren.h*****@gmail.com)19.

Hemera2502 (yenl*****@gmail.com)20.

Prinz3ss (m3i.s*****@yahoo.com)21.

Minhanh (took*****@gmail.com)22.

Hyankyoto (nguyenthuhien.l*****@gmail.com)23. bebe8i (n.tran*****@gmail.com)24.

Jinyue (hoangyen*****@gmail.com)25.

Camies (camies*****@gmail.com)26.

HaiYen (Thanhynh*****@gmail.com)27.

Trần Bảo Ngọc (tran.bao.ng*****@gmail.com)28.

Tu (tu*****@gmail.com)29.

Ngocngan (helenmoo*****@gmail.com)30.

Nieddd (elenavin*****@gmail.com)31.

Trang (theajones81*****@gmail.com)32.

Nhinhi (nhitrinh22*****@gmail.com)33.

Kiều (manhkie*****@gmail.com)34.

Demonslayer123 (belinht*****@yahoo.com)35. hoangducviet (maithituyetnhu*****@gmail.com)
36.

Lan Hương (lethilanhuo*****@gmail.com)37.

Phạm Linh Chi (linhchi1*****@gmail.com)38.

Phạm Duyên (dpham111*****@gmail.com)39.

Bộj Linh (fb.com/moahhzz)
Xem chi tiết hơn tại: https://tinyurl.com/donateninhthu***

Chuyển ngữ: WanhooAn Hữu là chủ gia đình, là trụ cột của cái nhà này, chống đỡ cả nhà, bảo vệ cả nhà.

Vậy nhưng An Hữu đã từng muốn ruồng bỏ gia đình, chối bỏ trách nhiệm trong chuyện của Minh Châu, khiến địa vị của ông trong cái nhà này sụt giảm đáng kể.

Nay An Hữu không tán thành việc An Du lấy con gái nhà mồ côi, nhưng sự phản đối của ông cũng chẳng có tiếng nói, mọi người không coi lời ông ra gì.

Có vẻ như An Hữu cũng nhận ra điều ấy nên lông mày chau chặt, bực bội lắm.

Bàn bạc xong xuôi, An Du chỉ đợi ngày xuất phát sang Lý phủ xin hỏi cưới.

Ninh Thư trông thấy An Du cưỡi ngựa bảnh bao, ra dáng ngời ngời thì bỗng nhiên cảm thấy tự hào bởi thằng con mình đã lớn khôn.

An Hữu ngắm con trai, đột nhiên ông thấy mình và con trai thật xa cách.

Ông rất hay xuất chinh, mọi việc lớn bé trong nhà đều một tay Vệ Lệnh Nhàn lo liệu.

Ấy thế mà mới đó các con ông đã đến tuổi xây dựng gia đình rồi.

An Hữu muốn dặn An Du vài điều nhưng lại chẳng biết dặn gì.

An Linh Vân dặn ca ca phải cầu hôn thuận lợi, rước được tẩu tử tương lai về.

An Du cười ha ha, chắp tay với người thân: "Con nhất định sẽ thành công."

Cụ bà cười mãn nguyện, Ninh Thư cũng mỉm cười thật lòng.

Cuộc sống như thế này hạnh phúc thật.

An Hữu đứng cạnh Minh Châu cảm thấy mình như người ngoài.

Rõ ràng đây là người nhà ông nhưng ông lại cảm thấy họ và ông chẳng có quan hệ gì cả.

An Hữu cảm thấy cô đơn chưa từng có.

Minh Châu ngước theo dáng An Du với ánh mắt lấp lánh ánh sáng.

Quá trình cầu hôn rất thuận lợi, các nghi thức xong xuôi sau hai nhà đã định thời gian thành hôn vào nửa tháng sau ngay lập tức.

Đến hôm nay thì hôn sự đã là chắc chắn rồi, chỉ thiếu bước đón dâu thôi.

Chẳng mấy đã đến ngày thành hôn, phủ tướng quân náo nhiệt tưng bừng, đèn lồng đỏ treo khắp nơi.

An Linh Vân tươi cười quán xuyến công việc, cả cụ bà cũng ra giúp đỡ.

An Du mặc trang phục tân lang đỏ thắm, đầu đội mũ quan, vai đeo dây cầu đỏ phấn khởi ra mặt.

Trông cậu cực kỳ khôi ngô mà Ninh Thư rất ấm lòng.

Trái với phủ tướng quân nhộn nhịp, viện của Mịn Châu yên ắng hẳn.

Minh Châu dựa cửa, vịn tay vào nha hoàn nhìn người người bận rộn qua lại còn mình đây thì như người ngoài.

"Có nên vào trong không tiểu thư, ngoài này gió to lắm."

Nha hoàn của Minh Châu hỏi Minh Châu.

Minh Châu nhìn thấy An Du mặc đồ cưới ngang qua hành lang, trông cậu vui phơi phới, đẹp trai cực kỳ.

Chợt Minh Châu nhận ra rằng cô và An Hữu đến với nhau mà không có bất cứ nghi thức nào.

Trái tim Minh Châu như bị bóp nghẹt hơn khi trông thấy tân lang và tân nương nắm dây cầu hoa được mọi người cười nói vui vẻ chúc mừng.

Cô không có hôn lễ, không có của hồi môn, không có huynh đệ cõng cô xuất giá, không có mười dặm hành trang, không có kiệu hoa đỏ rực, không có gì cả...Nghe tiếng bái đường mà Minh Châu cảm thấy cuộc đời mình thật trớ trêu.Cô chẳng có cái gì hết, An Hữu không cho cô gì cả.

An Hữu bảo yêu cô nhưng chẳng cho cô được gì hết.

Nhìn tân nương chùm khăn voan, cõi lòng Minh Châu đâm chồi gai độc, những chiếc gai ghen ăn tức ở găm vào trái tim...An Hữu ngồi bên Vệ Lệnh Nhàn nhận cái lạy của con dâu, còn cô đây chẳng hề có tư cách sóng vai với An Hữu.

Họ đó mới là một gia đình đầm ấm.

Cõi lòng Minh Châu càng đau khổ khó tả hơn khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Vệ Lệnh Nhàn.

Ai nấy cũng vui mừng, duy chỉ có Minh Châu sầu khổ khá là phá hoại bầu không khí.

Cụ bà thấy thế bảo cô về viện đi, để người ta nhìn thấy cái mặt đó sao được.

Minh Châu bị đuổi hệt như bị ruồng bỏ càng tủi thân thêm.

Cô nhìn về phía An Hữu nhưng An Hữu đang uống rượu với người khác chứ không để ý cô.

Cái nơi náo nhiệt này không phù hợp với cô, cô không vui được đến như vậy.

Ninh Thư cười nói với các phu nhân và cũng có liếc mắt thấy khuôn mặt buồn rười rượi của Minh Châu.

Chắc hẳn giờ này Minh Châu đã nhận ra tình yêu của cô ta và An Hữu không được người khác chúc mừng, mọi thứ đều tự cô ta suy đoán rồi nhỉ.

Thân phận của Minh Châu hiện giờ còn không cả bằng tiểu thiếp bởi vì không có tên trong gia phả.

Đáng lẽ cô ta là một cô thiếp thật, nhưng do không kính trà, cụ bà thấy Minh Châu không quan trọng chuyện đó nên tất nhiên chẳng cho vào gia phả.

Thế đấy, yêu nhau thì dễ nhưng để yêu nhau dài lâu mới khó.

Cốt truyện An Hữu và Minh Châu đều chết, trở thành tình yêu nguyện chết có nhau.

Nhìn thấy An Du có ngày hôm nay, cơ thể này trào dâng dòng cảm xúc vui mừng.

Hiển nhiên là vui do thấy con trai đã lập gia đình, đã cưới một cô vợ tốt về.

Một ngày náo nhiệt qua đi, phủ tướng quân lại yên tĩnh như thường.

Minh Châu ngủ với An Hữu, cô hỏi An Hữu: "An Hữu, chúng ta không có hôn lễ như thế."

An Hữu ôm Minh Châu vào lòng: "Đợi nàng sinh con rồi ta sẽ tổ chức hôn lễ với nàng."

Trái tim Minh Châu cảm thấy phẫn nộ và mệt mỏi khó giải thích, cô nằm quay lưng lại với An Hữu.

An Hữu ôm Minh Châu vỗ về: "Nàng đang mang thai, đừng nghĩ nhiều không tốt cho cơ thể."

Minh Châu bực lắm nhưng không giải thích được sự giận dữ của mình, lúc sau Minh Châu xoay người lại thì An Hữu đã ngủ mất rồi.

Hôm nay An Du lấy vợ, thân làm cha nên tất nhiên ông tiếp khách rất mệt.

Bình thường An Hữu sẽ an ủi Minh Châu nhưng do nay mệt quá nên đã ngủ mất.

Ấy vậy mọi cảm xúc tiêu cực đè nén trong lòng Minh Châu lại bùng lên vào lúc này.

Minh Châu không tự huyễn hoặc mình được nữa rồi, cô bực bội lắm, tủi hờn lắm.

An Hữu là tất cả của cô, nhưng Minh Châu lại nhận ra cô không phải tất cả của An Hữu.

Điều ấy khiến Minh Châu bùng lửa giận, cùng với không cam lòng và một chút hối hận.

"Chàng dậy đi, chàng dậy đi An Hữu."

Minh Châu tát liên tiếp vào mặt An Hữu.

An Hữu tỉnh lại giữ tay Minh Châu, mặt ông nóng rát, hình như bị móng tay Minh Châu cào xước.

An Hữu giận dữ: "Nàng làm gì thế Minh Châu?

Nàng sao vậy?"

Đang không bị tát, làm gì có ai vui cho nổi.

Minh Châu thấy An Hữu nạt nộ mình thì bật khóc, hét lên: "Chàng quát thiếp ư, sao chàng lại quát thiếp chứ."

An Hữu ôm Minh Châu vào lòng, vỗ về Minh Châu trong sự mệt mỏi: "Khó chịu à, nàng đừng khóc nữa, nàng khóc làm trái tim ta đau lắm."

Minh Châu nép vào người An Hữu, ngửi thấy mùithuốc từ người An Hữu mà cô ghê cổ buồn nôn.

Song cô bị An Hữu ôm chặt nênquanh quẩn mũi cô toàn mùi thuốc nồng nặc, dạ dày co bóp và cứ thế là cô đẩy AnHữu ra để nôn ra ngoài giường.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 402: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (26)


Chuyển ngữ: WanhooMinh Châu nôn khiến cả phòng toàn mùi í ẹ, An Hữu nhăn mũi, nhìn Minh Châu đang khom người nôn bên ngoài giường mà cảm thấy có gì đó sụp đổ.Minh Châu trong lòng An Hữu là một thiếu nữ dịu dàng, thanh cao nhất thiên hạ.

Vậy mà giờ Minh Châu nôn những thứ bẩn thỉu ra khỏi miệng khiến An Hữu hơi không chấp nhận được.Song khi suy nghĩ ấy mới nhảy ra khỏi đầu, An Hữu đã giật mình không tin nổi tại sao mình lại có suy nghĩ ấy trong khi ông yêu Minh Châu nhiều đến thế.An Hữu cảm thấy mình nên tự chấn chỉnh bản thân nên rời giường, ra khỏi phòng Minh Châu như đang trốn chạy.An Hữu qua thư phòng đứng ngây ra bên cửa sổ ngắm trời trăng cả đêm.Hôm sau tân hôn là ngày cô dâu mới vào cửa gặp cha mẹ chồng, Ninh Thư và cụ bà mặc áo gấm đợi An Du và Lý Niệm Lôi đến.Ninh Thư khá ngạc nhiên khi hôm nay An Hữu đến sớm bất ngờ.

Vẻ mặt ông ta khó chịu đăm đặm lại còn vàng vọt, trông xấu điên xấu đảo.Sao An Hữu không ở bên Minh Châu nhỉ, hai người họ không tạo em bé ư?Ninh Thư thắc mắc lắm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đoan trang, lễ độ.Một lúc sau Minh Châu cũng đỡ eo đi đến.

Mặt Minh Châu tái nhợt, nhìn thấy cả gân xanh trên trán.Cụ bà nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Minh Châu thì hỏi vội: "Cô sao thế, cô mất ngủ à?"

Minh Châu nhìn An Hữu và trả lời cụ bà: "Con không sao, con chỉ ăn không ngon nên buồn nôn thôi."

"Phụ nữ bầu bí đều vậy đấy, ai cũng thế hết, dù có buồn nôn cũng phải gắng mà ăn vào."

Cụ bà dặn Minh Châu.Ninh Thư nhận thấy không khí giữa Minh Châu và An Hữu hơi lạ, trông như kiểu đang giận nhau ý.Có hai người bước vào, An Du nắm tay Lý Niệm Lôi bước vào cửa.

Lý Niệm Lôi nhìn thấy nhiều người đổ dồn ánh mắt vào mình thế thì vội muốn thả tay An Du ra nhưng An Du càng siết chặt hơn làm Lý Niệm Lôi ngượng chín mặt.Mọi người cùng cười đầy ẩn ý.Minh Châu thấy Lý Niệm Lôi như thế thì bỗng hâm mộ biết bao.Lý Niệm Lôi mời cụ bà uống trà trước, cụ bà cười tặng cô một chiếc vòng tay ngọc trắng sáng bóng, cụ bảo: "Đây là món quà mà năm ấy ông nội con tặng cho ta, nay ta tặng lại cho con."

"Con cảm ơn bà."

Lý Niệm Lôi mỉm cười, nom vui lắm.

Tiếp đó là đến lượt cha chồng An Hữu, An Hữu cho cô một bao lì xì.Lý Niệm Lôi bưng trà qua chỗ Ninh Thư và gọi một tiếng mẹ.

Ninh Thư mỉm cười hiền từ đấy nhưng nội tâm đang khóc ròng, có phải cô sắp thành bà nội đến nơi rồi không?Lòng dạ rối bời quá.Ninh Thư tặng cho Lý Niệm Lôi một bao lì xì cực dày, tặng thêm cả một cặp vòng tay long phượng.Người tiếp theo là Minh Châu, Minh Châu không lường trước chuyện Lý Niệm Lôi sẽ dâng trà cho mình.

Với người khác thì Lý Niệm Lôi quỳ, còn với Minh Châu thì là nửa quỳ, vậy là đủ hiểu Lý Niệm Lôi rất hiểu phép tắc.Minh Châu vội nhấp một miệng trà đó, còn cuống hơn cả con dâu mới Lý Niệm Lôi này.Uống trà rồi thì tất nhiên phải tặng quà, Minh Châu rút cây trâm trên tóc mình tặng cho Lý Niệm Lôi.Lý Niệm Lôi nhận cây trâm, mím môi bảo: "Cảm cảm ơn dì."

Cụ bà thấy Minh Châu như vậy thì day trán.

An Hữu thấy Minh Châu cuống, trông không biết dựa dẫm vào ai thì không đành lòng nên qua ngồi cạnh cô, ý là cho cô chỗ dựa.Ninh Thư đây thấy cảnh đó chỉ biết cười nhạt.Phủ tướng quân đã có dâu trưởng nên được Ninh Thư đánh tiếng, An Linh Vân đã giao lại quyền quản lý việc nhà cho Lý Niệm Lôi.Lý Niệm Lôi không ngờ mình mới gả đến đã quản lý cả phủ tướng quân nên hơi lo, cô định trả lại quyền cho Ninh Thư.Lý Niệm Lôi thưa: "Thưa mẹ, con dâu mới vào nhà mình, vậy không ổn lắm ạ."

Lý Niệm Lôi là một cô gái đoan trang lễ độ, nghị lực tỏ rõ trên khuôn mặt.

Mồ côi mẹ từ nhỏ lại phải chăm sóc em nhỏ, cũng ít tuổi hơn Minh Châu nhưng trưởng thành hơn Minh Châu nhiều.Ninh Thư vừa nói vừa cười: "Con đã là người của phủ tướng quân rồi mà, đây vốn là chuyện con nên lo, không sao đâu, đừng lo."

Có câu ấy Lý Niệm Lôi mới yên tâm.

Cách xử lý công việc của Lý Niệm Lôi tháo vát hơn An Linh Vân nhiều, Ninh Thư đã bảo An Linh Vân học theo Lý Niệm Lôi.Chị dâu em chồng ăn ở với nhau rất hòa hợp.Có vẻ như An Du rất thích cô vợ Lý Niệm Lôi này, sự yêu thích thể hiện ở việc đã lùi thời gian quay về quân đội Lợi Châu.Vợ chồng tôn trọng nhau, dù rằng đôi trẻ còn hơi khách sáo nhưng vẫn xen lẫn ngọt ngào.Không phải tình yêu rúng động trời xanh, mà chỉ là sự bình yên tôn trọng nhau qua từng cử chỉ nhỏ nhất.Nếu có hỏi Ninh Thư, Ninh Thư sẵn sàng chọn tình yêu yên bình như thế.

Tình yêu rực lửa như Minh Châu và An Hữu kia đã sao, cháy hết rồi thì còn lại gì đâu chứ?Tình yêu của An Du và Lý Niệm Lôi khiến Minh Châu cảm thấy bứt rứt không hiểu nổi.

Minh Châu rất hay bắt gặp cảnh An Du hái một bông hoa trong vườn rồi cài vào tóc Lý Niệm Lôi đang đọc sổ sách.

Lý Niệm Lôi dựa vào vai An Du, hai người nhìn nhau cười cực kỳ ngọt ngào.An Hữu chưa từng có hành động ấy với cô.Minh Châu đỡ eo, không cầm lòng nổi phải bước chân qua nơi hạnh phúc ấy.Minh Châu bước vào đình, trông thấy Lý Niệm Lôi nhỏ bé gần như lọt trong cái ôm của An Du.

An Du thật vạm vỡ, làm người ta thật muốn dựa vào xem cảm giác ở trong vòng tay ấy như thế nào."

Dì ạ."

Lý Niệm Lôi hành lễ với Minh Châu.

Minh Châu nhìn Lý Niệm Lôi mà giật thót.

Lý Niệm Lôi xinh đẹp đoan trang, đứng bên An Du rất xứng đôi.Trai tuấn tú, gái xinh đẹp, cảnh đẹp như tranh vẽ.Minh Châu rất hâm mộ cũng như ghen tỵ khó tả khi nhìn thấy hai người họ.Bởi vì An Du còn trẻ còn khoẻ.Dạo này cô không dám lại gần An Hữu, người chàng ấy sặc mùi thuốc bắc, đứng gần chàng chút thôi là cô lại buồn nôn.

Hiện giờ An Hữu không còn hương vị của người đàn ông giãi nắng dầm mưa, mà là hương vị của ông già đã đến tuổi xế chiều mà còn trộn cả mùi thuốc bắc nữa.

Minh Châu không hiểu tại sao An Hữu phải uống thuốc liên tục thế làm gì.Lý Niệm Lôi thấy Minh Châu nhìn mình và An Du bằng ánh mắt kỳ lạ, An Du chau mày, bảo: "Ta và Niệm Lôi đi trước đây dì."

Nói rồi kéo Lý Niệm Lôi đi mất.Minh Châu ngoái nhìn theo dáng hai người khuất xa.Lý Niệm Lôi chau mày hỏi An Du: "An Du, chàng có thấy dì rất lạ không?"

Trực giác của phụ nữ rất nhạy bén, Lý Niệm Lôi cảm thấy Minh Châu thù ghét mình.Lý Niệm Lôi không hiểu tại sao dì ấy lại ghét mình nữa?An Du không để ý lắm, cậu bảo: "Đừng để ý đến cô ta, sau này có gặp cũng chào qua loa là được rồi."

Lý Niệm Lôi mỉm cười dịu dàng với An Du.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 403: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (27)


Chuyển ngữ: Wanhoo"Dạo này toàn ngủ ở thư phòng à?"

Ninh Thư hỏi Châu Nhi.Châu Nhi vừa chải đầu cho Ninh Thư vừa bảo: "Vâng ạ, mấy ngày nay đều ngủ ở thư phòng ạ."

Bớt cuồng nhiệt thì không kè kè bên nhau nữa là chuyện đương nhiên rồi.

Nhưng Ninh Thư không ngờ là Minh Châu không quấy đấy.

An Hữu ngủ ở thư phòng mà Minh Châu vẫn sống như thường à.Minh Châu là cái dạng người hơi tý là mè nheo nhõng nhẽo, không quấy thế này làm Ninh Thư bất ngờ lắm.Chải đầu xong, Ninh Thư đứng lên đi ăn sáng.

Vào trong phòng ăn là đã thấy Lý Niệm Lôi sai người ở dọn bát đũa xong hết rồi.

Dáng vẻ cần mẫn ấy khiến Ninh Thư cảm thấy ngại quá.An Du có được người vợ biết vun vén thế này quả là có phúc.Một lúc sau cụ bà cũng đến, lúc nào nhìn thấy Lý Niệm Lôi là cũng vui vẻ.Rõ ràng là rất thích cô cháu dâu này.Bỏ qua An Hữu và Minh Châu thì Ninh Thư cảm thấy gia đình này thật hạnh phúc.Chắc là sắp rời khỏi thế giới này rồi đấy nhỉ.Ninh Thư chẳng làm gì ở thế giới này cả, bởi vì cô có việc quan trọng hơn để làm đó là không để cho cặp đôi chó má của năm kia làm mình nổi khùng.Cứ hễ nhìn thấy khuôn mặt vàng như nến của An Hữu là Ninh Thư lại cười đầy ẩn ý.

Nhìn sang Minh Châu vừa buồn vừa trách vừa hối hận thì Ninh Thư càng cười nhã nhặn hơn.Ninh Thư: Á há há há...Minh Châu là một cô gái khát khao người đàn ông vĩ đại chinh phục cô ta, chi phối cô ta, nhưng An Hữu của ngày nay không giống người chi phối nữa bởi An Hữu không thể phô trương sự dũng mãnh của mình, không chinh phục được Minh Châu trên giường.E là hình tượng An Hữu đã bắt đầu sụp đổ trong lòng Minh Châu rồi.Từ khi Minh Châu có chửa đến nay, Ninh Thư không còn nhìn thấy niềm vui trên mặt cô ta.Ninh Thư càng sợ hơn khi cô nhận ra Minh Châu nhìn An Du bằng ánh mắt rất lạ, chẳng lẽ Minh Châu tơ tưởng gì đến An Du à?An Du trong cốt truyện thích Minh Châu, nhưng Minh Châu không thích An Du.

Ngày đó An Du còn trẻ người non dạ, chỉ biết yêu Minh Châu bằng một trái tim sâu nặng gặm nhấm đau khổ, nhưng Minh Châu lại chướng mắt việc ấy.Chẳng lẽ do An Hữu có vấn đề nên Minh Châu thay đổi mục tiêu?Ninh Thư lắc đầu, sao có thể chứ, Minh Châu và An Hữu là tình yêu đích thực sống chết có nhau đấy.Nhưng mà sự thật là An Du bây giờ cao to khoẻ khoắn, không chỉ hình thể mà người ngợm cũng đầy thần thái, quyến rũ hơn dáng vẻ trắng trẻo đẹp trai ngày xưa nhiều.An Hữu không qua ăn sáng, cụ bà cho người mang qua thư phòng ông ta.Minh Châu biết An Hữu không đến thì mím môi, hấp háy mắt, ăn từng thìa cháo một.An Du và Lý Niệm Lôi ngồi đối diện Minh Châu, Minh Châu cứ nhìn họ suốt, còn Ninh Thư thì nhìn Minh Châu mãi.Cứ thấy Minh Châu sao sao ấy nhỉ.Phát giác có người đang nhìn mình, Minh Châu quay qua va phải ánh mắt của Ninh Thư, cô ta cúi gằm mặt xuống húp cháp, không dám nhìn linh tinh nữa.Ăn sáng xong mọi người rời khỏi phòng, ra đến cửa tự nhiên Minh Châu lại vấp và ngã sõng xoài ra đất."

Á..."

Minh Châu ôm bụng, kêu trong khổ sở: "Sao cô lại đẩy tôi."

Minh Châu chỉ thẳng mặt Lý Niệm Lôi.Lý Niệm Lôi đứng cạnh Minh Châu tái mét mặt mày, cứ đừng thừ ra xong trả lời vội: "Con không đẩy dì, con không đẩy."

"Mau cứu con tôi, xin các người mau cứu con tôi."

Minh Châu gào khóc, Ninh Thư ngồi xổm xuống định đỡ Minh Châu lên nhưng Minh Châu lại che bụng, hất tay Ninh Thư ra như thể Ninh Thư định hại con cô ta không bằng."

Mẹ ơi, con không đẩy dì thật mà."

Giọng Lý Niệm Lôi nghe sắp khóc đến nơi.

Cô không làm thế, cô không hiểu sao dì lại ngã nữa.Cụ bà gõ gậy: "Đưa Minh Châu về viện trước đã, đi tìm đại phu đi."

Mặt Minh Châu tái mét, cứ nói mãi câu: "Xin mọi người hãy cứu con tôi, mau cứu con tôi đi mà."

Vậy nhưng Ninh Thư định đỡ Minh Châu thì Minh Châu lại sợ sệt, ra vẻ mọi người ở đây đều muốn hại con cô ta.Ninh Thư nheo mắt, nói với An Du đang an ủi Lý Niệm Lôi: "Bế Minh Châu về viện cô ta."

Mới nói xong mà Ninh Thư đã thấy ánh mắt Minh Châu hơi thích thú làm Ninh Thư có dự cảm lạ lùng."

Thế không hay đâu mẹ."

An Du lắc đầu, cậu không cùng vai vế với Minh Châu, chỉ là phận con cháu trên danh nghĩa, để cậu ôm về không ổn.Nghe thấy An Du từ chối, nước mắt của Minh Châu lại rơi lã chã.Ninh Thư thấy Minh Châu không chảy máu, chắc mẩm không sao nên bảo Châu Nhi qua gọi An Hữu qua.Khi An Hữu tới thấy người mình yêu nằm dưới đất, những người bên cạnh trơ mắt ra nhìn thì cơn tức xông lên não."

Minh Châu đang có thai, sao mọi người lại làm thế với nàng ấy."

An Hữu quát nhặng lên như thế rồi vội bế Minh Châu về viện.Ninh Thư cười khẩy, mọi người cùng về viện cô ta theo.

Minh Châu mặt tái mét nằm trên giường, An Hữu siết bàn tay cô, bảo: "Con của chúng ta sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu."

Đại phu đến khám bảo là chỉ bị sốc chứ không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi là được.Minh Châu nhìn sang Lý Niệm Lôi, hỏi: "Sao cô phải đẩy tôi?"

"Con không đẩy thật mà."

Lý Niệm Lôi hãi hùng, nói bình tĩnh: "Con đi bên trái dì, nếu con đẩy dì thì dì phải ngã về bên phải mới đúng, nhưng dì lại ngã về phía con."

"Cô kéo tôi mà."

Minh Châu buồn lòng.Ninh Thư nói: "Lúc thì cô bảo đẩy, lúc thì cô bảo kéo, thế tóm lại là thế nào?"

"Nàng đang chất vấn Minh Châu đấy à?

Suýt nữa thì Minh Châu mất con rồi mà nàng còn đặt điều hỏi vặn nàng ấy nữa, nàng có còn là con người không vậy!"

An Hữu buồn lắm, khuôn mặt vàng vọt nhăn lại đau khổ.Ninh Thư: Hự...Bình tĩnh, không được tức giận.An Du kéo vợ về phía sau, đối chất với An Hữu: "Không có lý nào Niệm Lôi làm vậy, tại sao cha không bảo cô thiếp của cha tự ngã ra chứ?"

"Láo xược, con ăn nói với cha con thế à?"

An Hữu cảm thấy lòng kiêu hãnh của mình bị khiêu khích, ông nghiêm mặt mắng lại An Du như chúa sơn lâm đang cố gắng duy trì tôn nghiêm của mình.Bỗng nhiên ông nhận ra rằng, hình như chẳng ai trong căn phòng này đứng về phía ông, Minh Châu thì chỉ biết nằm khóc trên giường thôi.Sự cô đơn, nỗi cô độc lan toả khắp trái tim An Hữu.An Du nói thẳng: "Con nói thật, lúc đó chẳng ai nhìn rõ mọi chuyện, không ai được phép quở trách vợ con hết."

Minh Châu thấy An Du như thế, lại nhìn sang An Hữu chẳng bảo gì được thì càng khóc nhiều hơn, cứ im lặng mà ứa nước mắt.Cụ bà gõ gậy, nói: "Được rồi không cãi nhau nữa,Minh Châu chăm nom cơ thể cho tốt, chuyện này chấm dứt ở đây."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 404: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (28)


Chuyển ngữ: WanhooDo cụ bà đã tham gia nên chuyện này đã giải quyết xong xuôi, còn chân tướng ra sao thì hẳn mọi người đều tự có đáp án.Mọi người rời khỏi viện của Minh Châu, Minh Châu trong phòng nhìn An Hữu bằng đôi mắt đẫm nước mắt.

Hình như tấm lưng An Hữu đã còng xuống, trông già đi thật nhiều.

Minh Châu đắng hết miệng, đắng đến mức làm cô buồn nôn."

Tại sao?

Tại sao chàng không nói đỡ cho thiếp?

An Du biết bảo vệ vợ nó, còn chàng?

Con chúng ta sắp mất rồi mà sao chàng lại như vậy."

Minh Châu đấm ngực An Hữu: "Chàng có biết ban nãy thiếp sợ nhường nào không?"

An Hữu càng thêm buồn thiu hơn, bảo: "Đứa con trong bụng nàng cũng là con của ta, nhưng An Du cũng là con của ta Minh Châu à, ta cũng khó xử lắm."

Minh Châu trừng hai mắt, giọt nước đọng trên làn mi rung rung: "Sao chàng lại như thế chứ An Hữu?

Chàng đâu có yêu thiếp, chàng vẫn còn yêu Vệ Lệnh Nhàn nên mới tốt với con của Vệ Lệnh Nhàn đến vậy.

Chàng đã hứa với thiếp sẽ tốt với thiếp cả đời mà."

"An Hữu, thiếp mất thân phận quận chúa vì chàng, thiếp chẳng cần gì hết chỉ cần mỗi chàng thôi, chàng đừng đối xử với thiếp như thế."

Minh Châu khóc.An Hữu rung động khi nhớ đến chuyện Minh Châu làm vì mình, ông ôm Minh Châu dỗ cô: "Ta yêu nàng Minh Châu.

Chẳng lẽ nàng muốn ta phải moi tim ra cho nàng xem ư?"

"Nàng đang mang thai nên bao giờ cũng hay nghĩ nhiều, Minh Châu này, chúng ta dọn ra ngoài đi."

An Hữu khẳng định: "Chúng ta ra ngoài phủ tướng quân đi."

Minh Châu sửng sốt: "Chàng muốn dẫn thiếp ra ngoài phủ tướng quân?"

"Trái tim ta chỉ có nàng thôi."

An Hữu nhìn Minh Châu.Minh Châu lắc đầu: "Mẹ chàng sẽ không đồng ý đâu, chàng muốn vậy là thiếp cảm động lắm rồi."

Minh Châu dừng khóc, mỉm cười nằm xuống.Nhìn thấy được tấm lòng cao cả của Minh Châu làm An Hữu bỗng vui, ông hôn trán Minh Châu một cái.

Minh Châu ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc phả ra từ miệng An Hữu."

An Hữu này, chàng đừng uống thuốc nữa được không?"

Minh Châu bảo: "Hiện giờ thiếp không ngửi được mùi thuốc bắc."

"Ừ."

Nghĩ về cơ thể, An Hữu do dự một chút rồi đồng ý.Ở nơi khác, Lý Niệm Lôi lo lắng nói với Ninh Thư: "Mẹ ơi con không làm thật, con không làm thế thật mà mẹ."

Ninh Thư cười bảo: "Ta tin con mà, sau này có gặp Minh Châu thì nhớ tránh mặt ngay."

Lý Niệm Lôi thấy mẹ chồng chịu tin mình thì thở phào, tâm sự với Ninh Thư: "Mẹ ơi, con cảm thấy dì không thích con."

Ninh Thư nói thẳng: "Tất nhiên rồi, do con hạnh phúc nên cô ta ghen với con đấy."

Bởi vì Lý Niệm Lôi có được thứ mà Minh Châu không có được."

Ghen với con ư, sao vậy mẹ, chẳng phải dì và cha chồng rất thương nhau mà."

Lý Niệm Lôi biến sắc, thay lời: "Con không cố ý."

"Không sao."

Ninh Thư bảo: "Ta không trách con, con không cần bận lòng, cứ ăn ở với An Du là được rồi."

Lý Niệm Lôi vâng một tiếng rồi đi.Lý Niệm Lôi đi cái là Ninh Thư bật cười, càng nghĩ cô càng thấy buồn cười.

Minh Châu đang làm gì vậy, dùng cả con mình để hãm hại người khác bởi đố kỵ với người ta.Đố kỵ Lý Niệm Lôi là vợ cả, đố kỵ với Lý Niệm Lôi có anh chồng trẻ tuổi hùng dũng.

Đúng thật con người ai cũng tham.

An Du trong cốt truyện yêu Minh Châu, dù An Du có lấy vợ thì vẫn có Minh Châu trong tim, song Minh Châu chẳng thèm đoái hoài đến.An Hữu yêu Minh Châu, An Du cũng yêu cô ta, Vệ Lệnh Nhàn yêu mà không được đáp lại, đau đớn vô cùng.

Cả phủ tướng quân đều đứng về phía Minh Châu, hình như chỉ có mình Minh Châu hạnh phúc nhất phủ tướng quân này.Nhưng giờ có thêm một Lý Niệm Lôi được chồng thương yêu, mọi người đều thích cô ta vả lại An Hữu giờ không còn dũng mãnh đã khiến Minh Châu ghen ăn tức ở.Tính Minh Châu nhu nhược, cô ta thích những người đàn ông vĩ đại, An Du lại trẻ hơn An Hữu, dồi dào hormone hơn An Hữu.Đúng là chuyện giường chiếu mà không vui thì sẽ nảy sinh biết bao vấn đề.Một phát mà không giải quyết được thì hai phát thế thôi, giữa nam với nữ không gì là không thể.

Giày vò nhau như thế vui lắm, để tôi xem hai anh chị yêu nhau được đến bao giờ.

Cái gì cũng có chừng mực của nó, bòn rút quá nhanh thì biến mất cũng càng nhanh thôi.Ninh Thư ngân nga bài hát, rõ thấy đang rất khoái trá.Do có chuyện Minh Châu ngã nên cụ bà không cho Minh Châu qua ăn chung với cả nhà với lý do là dưỡng thai.

Giữa cháu dâu và con của tiểu thiếp, cụ bà chọn cháu dâu.Minh Châu không qua ăn, tất nhiên An Hữu phải ăn với Minh Châu.Mâm cơm không có cái mặt đau khổ của Minh Châu nên Ninh Thư ăn khoẻ trông thấy.Một tháng sau khi kết hôn phải trở lại quân doanh, An Du vẫn muốn quay lại quân đội Lợi Châu, chỉ là còn nuối tiếc tân hôn của đôi vợ chồng mới cưới thôi.Dù Lý Niệm Lôi không nỡ nhưng vẫn không cố chấp đòi An Du ở lại.Ninh Thư đồng ý An Du về quân doanh.

An Du của hiện tại giỏi giang hơn An Du trong cốt truyện nhiều, không cần An Hữu ra chiến trường cứu nữa rồi.Giữa hai cha con cũng không nảy sinh quá nhiều xích mích vì Minh Châu.An Hữu sẽ không chết như cốt truyện, An Hữu không chết và đương nhiên Minh Châu sẽ không tự tử.Sống tốt biết bao, đừng có mà chết.Ninh Thư đang nghĩ xem bao giờ rời khỏi thế giới này thì Châu Nhi vội qua báo Minh Châu sinh non, mới chửa bảy tháng đã sinh non rồi.Về nguyên nhân thì Ninh Thư chưa biết, nghe người hầu trong viện của Minh Châu bảo là Minh Châu cãi nhau với An Hữu.

An Hữu đẩy Minh Châu một cái, Minh Châu ngã ra đất đã thấy chảy máu.Ninh Thư hay tin: →_→Giỏi quá.Lúc Ninh Thư chạy qua viện của Minh Châu thì cụ bà đã có mặt ở đó, trong phòng vọng ra tiếng hét đau đớn của Minh Châu.Hét to như thế chẳng thà để lại sức sinh con còn hơn.An Hữu quỳ dưới đất vò đầu bứt tai: "Tại ta cả, tại ta cả."

Ninh Thư không mảy may đoái hoài, chỉ an ủi giả nai rằng: "Minh Châu sẽ không sao đâu."

Cụ bà thở dài, bà đã có dự cảm đứa cháu này không ra đời bình an rồi mà.

Trẻ con sinh non bảy tháng chẳng biết có sống được không nữa."

Á..."

Trong phòng lại vọng ra tiếng kêu chói tai, An Hữu nghe mà hằn tơ máu mắt, đấm đất như thú hoang."

Minh Châu, nàng không được phép có chuyện gì hết."

An Hữu gầm gừ đau khổ.Cụ bà hỏi: "Thế là làm sao, sao lại chảy máu chứ?"

Đôi môi An Hữu run run, Minh Châu mang thai nên mọc mụn trên mặt, An Hữu bông đùa mấy câu nhưng Minh Châu phản ứng quá khích, khóc lóc gào thét rằng An Hữu ghét cô, An Hữu vẫn còn thương nhớ Vệ Lệnh Nhàn.Ban đầu An Hữu còn dỗ dành, thề rằng trái tim mình chỉ có Minh Châu nhưng Minh Châu chẳng tin, cứ khóc lóc trách An Hữu mãi.Hiện giờ Minh Châu chẳng có gì cả, không ngườithân, bị giáng làm dân thường, đệ đệ không còn là đệ đệ của cô nữa.

An Hữu là cọngrơm duy nhất để cô bám víu, vậy nên Minh Châu giữ chặt nó là điều đương nhiên.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 405: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (29)


Chuyển ngữ: WanhooDù có ra sao đi chăng nữa, Minh Châu cũng chỉ có mỗi mình An Hữu, bần cùng đến nỗi chỉ có duy nhất mình An Hữu.

Dù rằng có hạnh hoẹ An Hữu nhưng cô ta ỷ lại vào An Hữu, không thể rời xa ông ta.Một khoảng thời gian sau khi Minh Châu vào phủ tướng quân, người ở đã chê cười cô không làm quận chúa lại đi làm thiếp nhà người, đó chẳng phải đê tiện thì là gì.Ban đầu Minh Châu không nghĩ như vậy, thậm chí còn khinh lại những người đó không hiểu yêu là gì.

Cô và An Hữu yêu nhau không cả màng sống chết thì thân phận có là gì đâu.Nhưng ở phủ tướng quân lâu, sống ở phủ tướng quân không sướng như khi làm quận chúa, đã vậy còn chi li từng hào từng cắc một.

Lại được được thổi vào tai ngày ngày tháng tháng và Minh Châu bắt đầu dao động.Mũi tên đã bắn đi thì không thể quay lại, Minh Châu giờ đây chỉ ở với An Hữu được thôi.

Cô đã muốn dùng chuyện giường chiếu với An Hữu để tự vỗ về bản thân rằng quyết định của mình là đúng đắn nhưng vẫn có cái gai trong lòng, vẫn dùng thái độ xét nét để chắc chắn tình cảm An Hữu dành cho mình là thật.Chỉ cần thái độ của An Hữu có hơi sai chút là Minh Châu sẽ dấy lên cơn hối hận ngay.Hiện giờ cả An Hữu và Minh Châu đều mệt mỏi nhưng cả hai vẫn ăn ý tự thể hiện tình yêu dành cho nhau, bởi không chỉ Minh Châu trả một cái giá đắt mà An Hữu cũng vậy.Con đường thăng tiến của ông đã dừng lại, các đồng liêu cũng nói xấu sau lưng ông, chê ông lú lẫn để hoàng thượng tức giận vì một con đàn bà.Để chứng minh sự lựa chọn của họ là đúng đắn, An Hữu và Minh Châu chỉ biết tiếp tục "yêu nhau" mà thôi.Ninh Thư: Tự mình làm mệt mình thế làm gì chứ, chẹp chẹp...Tiếng hét của Minh Châu trong phòng ngày càng yếu đi, các chậu máu loãng được bê liên tiếp ra ngoài làm người nhìn thấy hoảng hồn.Cụ bà nhắm mắt lại, dễ thấy hết hy vọng vào đứa cháu này.Ninh Thư bảo Châu Nhi lấy nhân sâm cho bà đỡ đẻ để đưa Minh Châu ngậm.

Nhân sâm bổ khí, ít nhất sẽ có sức để sinh được con ra.An Hữu thấy Ninh Thư lấy cả nhân sâm thì sửng sốt, nói: "Cảm ơn nàng, Lệnh Nhàn."

Ninh Thư chỉ cười chứ không đáp."

Vẫn chưa sinh được hả mẹ?"

Lý Niệm Lôi vẫn chỉ huy người ở nấu thuốc đun nước, nhưng đã lâu thế rồi mà vẫn chưa sinh nên Lý Niệm Lôi qua xem sao và lo lắng hỏi Ninh Thư.Ninh Thư cũng chau mày, Minh Châu trong cốt truyện phải chết, chẳng lẽ Minh Châu sẽ chết à.Ninh Thư không muốn Minh Châu chết đâu, Minh Châu mà chết rồi e là Minh Châu sẽ trở thành kỷ niệm đẹp nhất trong lòng An Hữu mất.Tối ngày bên nhau sẽ chỉ nhìn thấy khuyết điểm của đối phương, nhưng nửa kia mà chết cái là bao nhiêu đẹp đẽ sẽ nhân gấp nhiều lần trong lòng người sống ngay.Ninh Thư về viện của mình, viết một phương thuốc rồi sai Châu Nhi đi bốc.Bụng như có dao chọc ngoáy, Minh Châu kiệt sức lắm rồi để mặc cho người ta rót thuốc vào miệng.Minh Châu cảm tưởng mình sắp chết đến nơi, Minh Châu muốn gặp An Hữu nhưng không cất nổi lời mà chỉ có tiếng thều thào.Bà đỡ vừa gằn giọng hô, Minh Châu vừa nghe thấy tiếng nói dịu dàng Vệ Lệnh Nhàn đang nói với An Hữu bên ngoài.Minh Châu tức điên lên, cô sinh con khổ sở thế này mà An Hữu lại ở ngoài kia với Vệ Lệnh Nhàn được.Đó giờ An Hữu vẫn trong trạng thái không tỉnh táo, được vợ an ủi thì cảm xúc vỡ oà cũng bay biến bớt đi, ông bảo: "Lệnh Nhàn, ta rất lo cho Minh Châu."

Ninh Thư: ...Dẹp mẹ đi, nói với vợ mình như thế mà nghe được à, xem ra An Hữu chẳng mảy may bận tâm đến cảm xúc của vợ mình gì cả.Minh Châu sinh cực lâu, cuối cùng cũng sinh được, đó là một bé gái xanh xao, gầy yếu.Người Minh Châu yếu sẵn, xương chậu vốn nhỏ, mà đứa bé này sinh non nên khi sinh rất khổ.Cụ bà nhìn đứa bé quấn trong cái tã thở thoi thóp, khóc oe oe như mèo kêu thì thở dài.An Hữu không nhìn con, định xông thẳng vào phòng đẻ đầy mùi máu lại bị cụ bà cản lại.Ninh Thư vào nhìn xem tình hình sao, Minh Châu tái nhợt như sắp chết, Ninh Thư châm cứu trong yên lặng cho Minh Châu.Tất nhiên cô làm việc tốt, tránh cho Minh Châu bị rong huyết.Ninh Thư luôn tin rằng chết chẳng có gì hay, sống mà gặm nhấm tất cả mới là địa ngục.Minh Châu và An Hữu trong cốt truyện chết được cùng chôn một chỗ là hết, còn Vệ Lệnh Nhàn còn sống phải chịu đựng mọi đau khổ.Đứa bé còn nhỏ quá, không có cả sức thở.

Dù có sữa mẹ nhưng bản thân nó không bú sữa mẹ được, đành phải bảo bà vú nặn sữa ra.Lý Niệm Lôi buộc phải bón cho đứa bé từng chút một, mà nó còn rất dễ sặc, mỗi lần cho con bú sữa là Lý Niệm Lôi đều sợ đứa bé sẽ bị làm sao.Minh Châu tỉnh lại biết con mình gầy yếu như thế thì bật khóc trách An Hữu.Vào cái lúc mà Minh Châu có chuyện An Hữu đã lo lắng cực kỳ, song Minh Châu không sao rồi, lại nghe Minh Châu trách mình thì An Hữu não hết cả lòng.Lại thấy con gái gầy yếu như thế thì An Hữu càng mệt thêm.Cụ bà biết Minh Châu không phải người chăm được con.

Để Minh Châu chăm con thật e là đứa cháu này không sống nổi mất.

Bà bế cháu đi tự chăm cháu và sau để cho Ninh Thư và Lý Niệm Lôi phụ giúp.Hành động của cụ bà đã khiến Minh Châu vỡ oà.

Con cô lại phải để cho người khác nuôi, mà đó còn là Vệ Lệnh Nhàn nuôi làm Minh Châu đau lòng lắm, cô khóc bù lu bù loa lên đòi An Hữu mang con về.An Hữu giải thích rằng hiện tại con đang khá nguy hiểm, khi nào con bé khoẻ hơn sẽ bế về lại.

Vả lại Minh Châu đang yếu lắm, rõ ràng không thể chăm con được.Minh Châu thấy An Hữu không đồng ý thì càng khóc ghê hơn, trách An Hữu bắt mẹ con cô xa nhau, trách trái tim An Hữu bị Vệ Lệnh Nhàn câu đi mất rồi.An Hữu chẳng biết phải làm sao, chỉ biết siết Minh Châu vào lòng, khẳng định mình yêu Minh Châu, chỉ yêu Minh Châu mà thôi.Minh Châu đứt ruột đứt gan bởi An Hữu không chịu mang con của họ về, cô vén chăn ra mặc mỗi áo lót, đi chân trần chạy qua viện của cụ bà và quỳ phịch xuống trước mặt cụ bà.Ninh Thư: ...Không đau chân à?

Mà đang ở cữ đó má, tự hành hạ bản thân vậy không vấn đề gì chứ?Minh Châu nhìn thấy Ninh Thư bế con mình thì nóng máu, cho rằng Vệ Lệnh Nhàn muốn cướp con mình."

Lão phu nhân, con xin người hãy trả con lại cho con, con không thể sống mà thiếu nó."

Nước mắt lấm lem đầy mặt, Minh Châu hèn hạ dập đầu đáng thương với cụ bà: "Xin người đừng để mẹ con con xa nhau."

Cụ bà hự một tiếng, suýt nữa là tắt thở.

Bà nhìn Minh Châu chằm chằm, không biết nên nói sao luôn.Ninh Thư thấy não Minh Châu có vấn đề, tình hìnhcủa cô ta mà chăm con được à?
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 406: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (Hoàn thành)


Chuyển ngữ: WanhooMinh Châu không quan tâm đến con, quỳ dưới đất mặc kệ hại cơ thể mới sinh xong, dập đầu như không biết đau, liên tục cầu xin cụ bà trả con lại cho cô ta.Dáng vẻ đau đớn bất lực đó hệt như muốn trời đổ tuyết giữa mùa hè.Ninh Thư cảm giác đứa bé tè, ôm thấy âm ấm tã sau đứa bé bật khóc, tiếng khóc oe oe cũng rất nhỏ, chỉ như trẻ con khóc thút thít mà thôi, hình ảnh ấy khiến người khác rất thương.Ninh Thư vội bảo Lý Niệm Lôi thay tã cho nó.Minh Châu thấy con gái mình khóc thì càng khóc nhiều hơn, cô ta dập đầu với cụ bà: "Lão phu nhân ơi, con xin người thương con với, đừng để mẹ con con xa nhau.

Con của con còn nhỏ như thế không xa con được đâu."

Cụ bà: ...Ninh Thư: ...Lý Niệm Lôi: ...Tóm lại là Ninh Thư không hiểu Minh Châu nghĩ sao nữa, theo như quy tắc thì cô là mẹ cả của đứa bé này, sinh con ra là cô cũng có quyền bế đi mà.

Cô thiếp như Minh Châu thì đâu có quyền nuôi con chứ.Đã thế giờ con nó yếu như thế, cả nhà đều cảm thấy Minh Châu không chăm con được.Vậy mà Minh Châu cứ cho rằng người khác muốn cướp con cô ta, không thể nào mà kết nối với sóng não cô ta được.Cụ bà gõ gậy, nói lạnh lùng: "Đến từ đầu thì biến về đó đi, đừng có ồn ào ở đây."

Minh Châu không tin vào tai mình, cô trợn mắt nhìn cụ bà, đắng lòng: "Lão phu nhân, người cũng là phụ nữ có con, cớ sao người lại tàn nhẫn bắt mẹ con con xa nhau thế."

Ninh Thư day trán, sao giờ này mà An Hữu vẫn chưa xuất hiện nhỉ?Không thể nào chịu nổi nữa rồi, cô ta hoàn toàn sống trong thế giới của mình, không nghe lọt tai lời bất cứ ai nói.An Hữu hớt hải chạy qua, trông thấy Minh Châu quỳ dưới đất run rẩy thì vội bế cô lên.

Minh Châu khóc lóc với An Hữu: "An Hữu, có thể mang con mình về được không, đó là con của mình mà."

An Hữu day trán, mệt mỏi: "Mẹ không muốn cướp con của chúng ta đâu, con nó cũng là cháu của mẹ, mẹ sẽ không hại con nó.

Bây giờ con nó yếu nên mẹ chăm giúp thôi, nàng cứ về tẩm bổ cho khoẻ lên rồi tính sau."

Minh Châu cắn đôi môi tái nhợt, nhìn An Hữu bằng đôi mắt trách móc, rõ ràng là đang đau lòng An Hữu không đứng về phía mình.An Hữu bế Minh Châu đi, Minh Châu giãy nảy suốt cả đường.Cụ bà thở dài: "Cái thứ ở đâu ra vậy."

Ninh Thư chỉ nhếch miệng cười nhạt.Minh Châu ngây thơ đơn thuần, không hiểu sự đời, nhưng mà không cả hiểu phép tắc cơ bản thế này thì kiểu gì hai anh chị đó cũng cãi nhau to.Những ngày sau đó, mấy ngày đầu ngày nào Minh Châu cũng qua tìm cụ bà, xin cụ bà trả con lại cho cô ta.

Ở cữ không ở cữ cho ra hồn, hơi tý lại quỳ xuống rồi đập đầu lia lịa.Cụ bà tức đến váng hết cả đầu, may mà giờ con bé đã tự bú sữa được rồi.

Nhìn bài diễn của Minh Châu như thế thì cụ bà vốn định đợi cháu lớn hơn chút sẽ trả lại con cho Minh Châu, sau đã quyết định nuôi đứa cháu đó bên mình.

Bà sợ cháu bà lớn lên cũng sẽ có cái tính y như Minh Châu mất.Phủ tướng quân có thể không đếm xỉa đến con bé, nhưng dù là con thiếp nhưng cũng không thể làm xấu mặt phủ tướng quân được.Vậy nên cụ bà đã quyết sẽ không trả con lại cho Minh Châu nữa, Minh Châu càng điên hơn, cứ vài ngày lại cãi lộn với An Hữu, muốn An Hữu mang con về.Một bên là mẹ, một bên là người mình yêu, đã thế cụ bà đã bảo rõ ràng rằng con đang yếu nên bà nuôi hộ.Cụ bà nhiều tuổi rồi, vốn đã rất yếu mà Minh Châu còn cãi nhau với ông được khiến ông không biết xử lý thế nào.An Hữu không biết làm gì với Minh Châu nên hiếm khi qua viện của Minh Châu.

Lúc nào cũng trốn tránh Minh Châu bởi sợ sẽ lại cãi vã.Bây giờ ông không biết nên làm thế nào với Minh Châu cứ khóc suốt ngày nữa rồi.Thời gian ở cữ trôi qua, Minh Châu không còn xinh đẹp hút hồn người khác như trước.

Mặt cô ta xám ngoét, không có chút hồng hào nào.Ninh Thư chắc mẩm có cơn gió to chút là thổi bay Minh Châu luôn ấy.Sao lại tự hành hạ mình thế nhỉ?Sao phải tự chuốc khổ thế nhỉ?Ninh Thư chịu chết, chẳng hiểu cô nữ chính này nghĩ sao nữa.

Cuộc sống này chưa đủ khổ à mà còn phải tự ngược thế?Lý Niệm Lôi phát hiện mình có thai khiến cụ bà vui lắm, đây là chắt bà đấy.

Ninh Thư cũng vui, cảm thấy dỗi ghê, mới đó mình đã lên chức bà rồi.Minh Châu biết tin đó thì rớt nước mắt, bởi vì cô nhớ con gái cô.Minh Châu trong tháng ở cữ khóc liên hồi làm mắt cô luôn đọng đầy nước mắt.

Không để ý cái là nước mắt lại chảy ra, gió to chút là cay mắt khó chịu.Minh Châu đã qua thời gian ở cữ được hai tháng nhưng Minh Châu và An Hữu không hề có lần quan hệ vợ chồng nào.

Minh Châu ngày ngày chỉ ôm nỗi nhớ con đã nhận ra điều ấy và bắt đầu nũng nịu quấn quít An Hữu.Minh Châu vẫn luôn nóng tính bỗng nhiên không buồn nữa thì An Hữu đây cũng vui lắm, cảm xúc lên đến đỉnh điểm thì tất nhiên là lại lăn lộn với nhau rồi.An Hữu uống thuốc một năm vẫn đánh nhanh thắng nhanh, chẳng mấy đã dừng lại khiến Minh Châu ôm An Hữu khựng người.Minh Châu bực bội xô An Hữu ra rồi quay lưng lại với An Hữu.

An Hữu phiền muộn day trán, không biết người ông có vấn đề gì.Bị Minh Châu xua đuổi làm An Hữu cảm thấy tự tôn của mình bị Minh Châu chà đạp.Không biết nhìn mặt nhau sao nên An Hữu mặc lại quần áo rồi bỏ đi, Minh Châu thì khóc trong thầm lặng.Hôm sau Ninh Thư nhìn thấy khuôn mặt vàng vọt của An Hữu sầu não, lại thấy cái mặt giận hờn của Minh Châu thì hí hửng.

Bảo với với Lý Niệm Lôi là đừng quan tâm đến hai cái người có cuộc sống vợ chồng không hài hòa này.Cụ bà dặn dò những điều Lý Niệm Lôi phải chú ý trong lúc mang thai, Lý Niệm Lôi mỉm cười gật đầu.An Hữu bước vào nhìn thấy cảnh tượng hòa thuận như thế nhưng hình như chẳng liên quan đến ông.

Ông bước vào mà người nhà ông chỉ nhìn qua ông rồi lại tự nói chuyện với nhau.Chẳng ai đoái hoài đến ông làm An Hữu vừa khó chịu vừa bực bội.Minh Châu và An Hữu vào trong nhà mà chẳng nhìn nhau lấy một cái, Minh Châu mệt mỏi ra mặt, vô thần rõ thấy.Vậy mới nói yêu thì dễ, có sống được với nhau không mới khó.

Yêu nhau hời hợt thì dễ thay lòng, một xíu trắc trở là có thể khiến tình yêu biến chất.Ăn sáng xong Ninh Thư về viện của mình lại nghe thấy tiếng của 2333."

Ting, hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi thế giới nhiệm vụ."

Ninh Thư mỉm cười, cuối cùng cũng rời khỏi thế giới này rồi.Váng đầu một chút, khi Ninh Thư lại mở mắt thì đã có mặt ở không gian hệ thống, cô nằm bẹp xuống giường đánh một giấc trước đã.Ngủ dậy cái là Ninh Thư tu luyện ngay.

Đợi linhhồn xốp lên cô lại tưới nước cho chậu hoa.

Nhìn giọt nước lăn từ trên phiến láxanh xuống mà Ninh Thư thấy trái tim cứ đập loạn của mình đã bình tĩnh lại.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 407: Ngọt sâu răng (1)


Chuyển ngữ: Wanhoo"Xem nhiệm vụ lần này được bao nhiêu kinh nghiệm đi 2333."

Ninh Thư vẫn nóng lòng muốn biết mình có đoán đúng ý Vệ Lệnh Nhàn hay không.Ninh Thư đã cố gắng cứu phủ tướng quân để cho Vệ Lệnh Nhàn và hai đứa con có được cuộc sống đủ đầy rồi."

Ok nhá."

2333 nói.Giao diện thuộc tính xuất hiện trước mặt Ninh Thư.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 50.000 (+250.000)Điểm linh hồn: 200 Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 95Điểm hấp dẫn: 3Điểm may mắn: 57 Điểm vũ lực: 52Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 1Tư chất: 31Công đức: 35 (+20)Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ CôngDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc)Hoàn thành nguyện vọng của Vệ Lệnh Nhàn.Hoàn thành 100% tiến độ nhiệm vụ, nhận được 30 điểm thuộc tính.Ninh Thư cảm thấy vui cực kỳ, đã hai trăm năm mươi nghìn kinh nghiệm còn được tận ba mươi điểm thuộc tính liền.Đây là số kinh nghiệm cao nhất từ trước tới nay, cũng là lần được điểm thuộc tính nhiều nhất.Ninh Thư thở phào, thế tức là Vệ Lệnh Nhàn đồng ý với cách làm của cô.

Vậy đấy, làm cái gì cũng phải áp vào đối phương mà nghĩ.Ninh Thư đã nhận thức được tầm quan trọng của trí tuệ nên đã cộng vào điểm trí tuệ và vũ lực.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 300.000Điểm linh hồn: 200 Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 95 (+15)Điểm hấp dẫn: 3Điểm may mắn: 57 Điểm vũ lực: 52 (+15)Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 1Tư chất: 31Công đức: 55Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ CôngDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc)Đã cộng mười lăm điểm thuộc tính vào trí tuệ nhưng Ninh Thư chẳng có cảm giác gì.Ninh Thư lấy một quyển sách trên giá để đọc, những câu chữ ngày trước khó hiểu với cô thì giờ cứ trôi một lèo vào đầu, không còn đần thối mặt khi đọc nữa.

Chẳng lẽ đây là biểu hiện của IQ cao, dễ hiểu kiến thức thêm ư?Không bõ công cô cộng nhiều điểm vào trí tuệ như thế.Ninh Thư hỏi 2333: "IQ tôi cao không?

Giới hạn IQ là bao nhiêu thế?"

2333: "Ha ha..."

"Ha ha nghĩa là gì?"

Ninh Thư cảm thấy hệ thống khinh cô.2333 bảo: "IQ của cô không cao lắm đâu, cỡ thấp nhất trong số những người thực thi nhiệm vụ thôi à, chắc là đội sổ đấy.

IQ bình thường tầm năm trăm, trong khi IQ của cô thì há há."

Mẹ nó, ý là cô thiểu năng, thiểu năng đó à!!!Chút kiêu ngạo mới có của cô đã vụt tắt trong chớp mắt.Ninh Thư bắt đầu lướt xem cửa hàng giao dịch, mua nước, tích cốc đan và dược phẩm.Tự cho là mình đã có ba trăm nghìn kinh nghiệm rồi nên muốn mua gì đó, nhưng lướt xem thì cái gì cũng ngốn tận mấy triệu kinh nghiệm làm Ninh Thư câm nín.

Ham muốn càng lên đến đỉnh cao khi cô nhìn thấy một chiếc bùa hộ mệnh, có thể giúp người thực thi nhiệm vụ cản trở một lần công kích trí mạng.Sao lại có thứ đó trên đời chứ, nó đúng là cứu một cái mạng luôn ấy.

Sẽ không bị giết và xoá sổ linh hồn khi gặp người thực thi nhiệm vụ mà không biết.Ninh Thư nhìn mà thèm rỏ dãi, nhưng bùa hộ mệnh cần giao dịch bằng công đức, đã vậy còn cần sáu mươi công đức trong khi cô chỉ có năm mươi lăm công đức thôi, thiếu năm công đức nữa.

Mà công đức còn không dễ kiếm như kinh nghiệm.Ngay cả hệ thống cũng không biết cách tính công đức, có nhiệm vụ được một công đức, hoặc chẳng có điểm nào.

Ví dụ như nhiệm vụ Vệ Lệnh Nhàn này chẳng có lấy nổi một công đức luôn.Khi nào có đủ công đức rồi nhất định phải mua một cái bùa hộ mệnh mới được.

Dẫu vậy, Ninh Thư cứ cảm thấy sáu mươi công đức cứ đắt đắt sao ấy.Ninh Thư ngồi xuống tu luyện, cô cảm giác linh hồn mình lại mạnh hơn trước một chút rồi, sờ linh hồn mà như đang sờ da ấy.

Ninh Thư muốn thử xem mình có cơ thể một lần nữa được hay không.Dù có thể nào đi chăng nữa, linh hồn mạnh lên là việc tốt, sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người ủy thác.Ninh Thư vươn vai, nói với 2333: "Nhận nhiệm vụ đi."

"Ok nha."

Đầu Ninh Thư hơi choáng một chút, sau khi linh hồn đã hoàn toàn thích ứng cô mới mở mắt ra.

Ánh sáng hơi chói, Ninh Thư giơ tay lên che đi thì lật đi lật lại ngắm nghía bàn tay mình.Bởi vì bàn tay này đẹp vô cùng, ngón tay trắng trẻo dài mảnh khảnh như được tạc từ tượng ra.

Đến móng tay cũng trắng sạch, rất đẹp.Nhưng mà đây là tay đàn ông, bởi vì tay rất to.

Ninh Thư sờ soạng ngực, có cơ ngực đấy nhưng phẳng lỳ.Má nó, sao lại trở thành đàn ông rồi?Ninh Thư sờ xuống dưới và hoàn toàn tuyệt vọng.Nhìn đồ đạc xa xỉ quanh phòng, món đồ nào cũng đẹp đẽ, đã vậy cái giường còn to cực to thì hiển nhiên có thể chắc rằng nhà này cực giàu.Não Ninh Thư bật ra câu "sáng nào tôi cũng thức dậy trên chiếc giường king size": "Hãy đi đi hỡi những đồng tiền đáng chết này".Ninh Thư hỏi 2333: "2333 kia, sao tôi trở thành đàn ông thế này?"

Lần trước nhầm thì bỏ qua nhưng sao lần này lại thành đàn ông chứ?2333 không trả lời, Ninh Thư lại gọi: "Hệ thống 2333 ơi, sao thế này?"

2333 vẫn bạt vô âm tín.Ninh Thư: →_→Lên cơn gì nữa vậy, hay là nó chết máy rồi nhỉ?Ninh Thư lại gọi mấy câu nhưng hệ thống chết thật rồi, Ninh Thư không gọi nữa mà tiếp nhận cốt truyện trước.Vậy nhưng sau khi xem cốt truyện xong, Ninh Thư cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.Người ủy thác tên Cung Lạc, là chủ tịch Tập đoàn Cung Thị của thành phố W.

Tập đoàn Cung Thị có mặt ở thành phố W từ rất lâu rồi và đồng thời cũng thâu tóm thị trường thành phố W.

Cung Lạc đây cũng là quý công tử ngậm kim cương chào đời.Vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, sát gái từ tám đến tám mươi tám tuổi.

Mặt khác người ủy thác cũng cực thông minh, siêu tinh ranh.

Sau khi Cung Lạc điều hành Tập đoàn Cung Thị thì tập đoàn càng một bước lên mây, kéo theo nhà họ Cung cũng trở thành nhà siêu giàu.Người đàn ông như vậy có thể khiến các cô gái phát điên.Cung Lạc đích thị là người đàn ông mà hàng nghìn, hàng triệu cô gái mê mẩn.Thế nhưng Ninh Thư khá đau đầu bởi Cung Lạc là nam chính của thế giới này.

Là nam chính đó phắc con nhà bà diu, một anh nam chính thì muốn thay đổi cái gì chứ?Ninh Thư cảm thấy mình đang đi quá xa rồi.Nam chính là nhân vật cấp cao, có gì để anh bạn không hài lòng vậy?Ninh Thư dám chắc như in rằng mình bị dịch chuyển đến nhầm thế giới rồi.Mà cái cốt truyện còn làm Ninh Thư muốn đâm đầuđi chết luôn ấy.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 408: Ngọt sâu răng (2)


Chuyển ngữ: WanhooĐây là cốt truyện ngọt sâu răng, cưng nựng hết mức có thể.Người yêu của nữ chính An Noãn ngủ với bạn thân của An Noãn, cắm sừng An Noãn.

An Noãn tức tối đi kiếm trai bao tình một đêm và đã ngủ với Cung Lạc.

Hôm sau đi làm mới biết trai bao mình thuê là sếp của mình, đã vậy còn là chủ tịch của công ty nữa.

Phần sau là câu chuyện tình cảm đầy ngọt ngào, An Noãn chưa kịp định hình thì đôi trẻ đã đăng ký kết hôn xong xuôi, bắt đầu câu chuyện chiều vợ lên trời.

Kẻ quấy rối gì đó đều được Cung Lạc giải quyết sạch sẽ.

Ninh Thư day trán, không tài nào hiểu nổi cớ sao chủ tịch giỏi giang thế lại thích cô gái bị người yêu cắm sừng cực kỳ bình thường này.

Không ngủ với người yêu, để người yêu phải đi cắm sừng, thế mà lại còn đi thuê trai bao.

Ở với người yêu thì giữ khư khư nhưng người yêu đi ăn phở cái là mình đi tìm trai ngay được.

Không chỉ vậy, Cung Lạc còn mê cô gái đó như điếu đổ, cưng cô ta lên tận mây xanh.

Cái lô-gic chó má này quả thật làm Ninh Thư đến chết thôi, có lẽ trinh tiết của nữ chính xác định cho nam chính Cung Lạc sẵn rồi.

Ninh Thư chỉ biết thở dài, con gái phải giữ mình, bảo vệ mình chứ đi kiếm trai bao làm gì.

Lỡ trai bao có bệnh hay là chẳng may ễnh bụng ra thì sao, lúc đó tính đi tìm trai bao đó chịu trách nhiệm à.

Ninh Thư thắp cho bạn trai cũ được xác định ngay từ đầu không chiếm được cơ thể của An Noãn một nén nhang.

Đâu phải cứ ra đường là được ngủ với anh nhà giàu đẹp trai.

Mà có ngủ được với mặt hàng đó rồi cũng chưa chắc người ta chịu trách nhiệm đâu.

Cung Lạc cực kỳ tốt với An Noãn, tốt đến mức khiến mọi cô gái trên thế giới đều hâm mộ và ghen ghét với An Noãn.

Đây là câu chuyện về chủ tịch và một cô gái bình thường: Chủ tịch bá đạo thích tôi.

Cung Lạc là một người đàn ông cực kỳ thông minh nhưng khi đứng trước An Noãn lại chiều chuộng cô ta vô điều kiện.

Anh ta giống hệt như một nhân vật phụ họa coi An Noãn như là cuộc sống của mình, hiến dâng hết sức mình để yêu thương An Noãn.

Cung Lạc thấy lạ nhưng cứ hễ đứng trước An Noãn là lại xuề xoà bỏ qua mọi thứ, chỉ yêu cô hết mực mà thôi.

Dù có hiểu lầm gì đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Cung Lạc cảm thấy mình như một con rối luôn làm những chuyện dở hơi cho An Noãn.

Gì mà theo đuổi vợ đến cùng trời cuối đất, gì mà nhẫn kim cương chất đầy nhà.

Cảm xúc của Cung Lạc luôn vỡ oà khi đối mặt với An Noãn.

Ninh Thư thấy đó là tình yêu đấy, ngủ với người ta rồi thì phải có trách nhiệm với người ta còn gì.

Cung Lạc cảm thấy có một sức mạnh vô hình nào đó đang thao túng mình, anh đã cho rằng ông trời cố tình gán ghép một cô gái như thế cho anh.

Yêu hay không yêu Cung Lạc không biết, anh chỉ biết trái tim mách bảo chỉ có thể là cô gái ấy thôi.

Cung Lạc có vợ chưa cưới nhưng lại lấy An Noãn, hiển nhiên vợ chưa cưới đó đã trở thành một quân tốt thí.

Ninh Thư nghĩ chắc là mình nên trở thành vợ chưa cưới tốt thí đó chứ không phải nam chính thần thánh này.

Số chó thế không biết.

Vấn đề hiện tại là Cung Lạc chỉ muốn thoát khỏi sức mạnh điều khiển mình.

Cung Lạc là một con người cực kỳ kiêu ngạo, anh ta không chấp nhận được chuyện tình yêu bị thao túng như vậy.

Anh có yêu, có thương An Noãn thật thì tình yêu đó cũng phải xuất phát từ con tim chứ không phải bị sức mạnh điều khiển như thế.

Ninh Thư vò đầu bứt tai.

Mua ha ha, cô đối đầu với quy luật đất trời thế nào đây.

Tôi từ chối, từ chối viết in hoa!Nhưng mà giờ mất liên lạc với hệ thống rồi, Ninh Thư không về được nên buộc phải làm nhiệm vụ này, không muốn làm cũng phải làm.

Ninh Thư mệt mỏi quá, trần đời có một cái hệ thống bỏ boom như thế.

Không tài nào yêu thương nổi.

Đến Cung Lạc còn không thoát khỏi cốt truyện được, chẳng lẽ cô thoát được à.

Ninh Thư lấy lại tinh thần thức dậy và chuẩn bị đi tắm.

Ngắm cơ thể cao to vạm vỡ, múi nào ra múi đấy của mình mới thấy hoàn hảo quá, cuộc sống tuyệt đẹp quá.

Nhất là cái mặt góc nào ra góc nấy, lông mày sắc bén, cặp mắt đen láy, sâu hun hút động lòng người này.Tóm lại là Ninh Thư đẹp trai ngời ngời luôn.Vuốt ve cơ thể nam tính, Ninh Thư tắm xong rồi mặc vest vào rồi lại soi gương.

Mặc vest vào trông vóc dáng vừa cao vừa gầy, có cảm giác quyến rũ lại cũng lạnh lùng xa cách, quả thật khiến người xem chảy nước miếng.Ninh Thư đi xuống dưới nhà, thím Lý người hầu nói với Ninh Thư: "Thưa cậu, đã chuẩn bị xong cà phê cho cậu rồi."

Ninh Thư ngồi đọc báo trên ghế, uống cốc cà phê đắng ngắt rồi chẹp miệng ngả ra sau.

Nếu muốn thoát khỏi cốt truyện vậy thì không ngủ với An Noãn là xong.Đúng vậy, không ngủ với An Noãn!Ăn sáng xong Ninh Thư đi làm, bấy giờ mới nhận ra chỉ số thông minh của mình không xử lý công việc ở công ty được, đến tận lúc này mới bắt đầu biết sốt vó lên.Chẳng biết Cung Lạc vừa xử lý công việc vừa yêu đương kiểu gì nhỉ?

An Noãn gặp chuyện cái là Cung Lạc sẽ dẹp hết công việc trong tay xuống, kinh hơn là nếu An Noãn là có vấn đề gì cái là cho dừng cuộc họp ngay cơ.Như kiểu cả cuộc sống của Cung Lạc chỉ có An Noãn, An Noãn, An Noãn thôi ấy.Ninh Thư tin vào quan điểm trong một tình yêu lâu bền, bạn đã thích ai ở cái tầm nào thì phải phấn đấu để mình ở ngang tầm với người ta, thế mới xứng đôi vừa lứa.An Noãn là một cô gái cực kỳ tầm thường, khác hoàn toàn với môi trường sống của Cung Lạc, tầng lớp khác nhau, tác phong làm việc cũng khác nhau, quan niệm sống bất đồng thế yêu nhau kiểu gì?Chỉ có Cung Lạc vun đắp cho cuộc tình này, trong khi đó An Noãn được bao bọc dưới cánh chim của Cung Lạc, cả cuộc đời chỉ cần làm một việc đó là để cho Cung Lạc chiều chuộng, chiều chuộng, chiều chuộng mà thôi.Ninh Thư xử lý xong công việc buổi sáng mà ong cả não, nếu không có mấy thư ký ở đây thì Ninh Thư đến phải quỳ trước đống tài liệu đó thôi.Thấy hơi mệt nên Ninh Thư vào phòng nghỉ trong phòng làm việc nghỉ một lúc.

Cô ngồi đả tọa trên giường để xem xem có tu luyện được Tuyệt Thế Võ Công hay không.Ngồi luyện một lúc chỉ thấy khoẻ người hơn chứ không luyện ra được kình khí.

Vậy tức là thế giới này có giới hạn quy tắc, không thích hợp tu luyện.Mà linh khí cũng không đủ, giúp khoẻ người là được rồi.Ra phòng ngoài nhìn đống tài liệu trên bàn là Ninh Thư lại thấy nhức hết cả đầu.

Cô được giác ngộ sâu sắc rằng chỉ số thông minh của mình không đủ, vậy là sau này phải cộng nhiều hơn vào điểm trí tuệ rồi, không thì về sau không nuốt nổi nhiệm vụ mất.Ninh Thư quyết định tối đến sẽ qua quán bar thám thính, xem xem nếu mình không ngủ với An Noãn thì cốt truyện sẽ phát triển thế nào.Tối, ánh đèn đường hiu hắt, Ninh Thư lái xe đến quán bar.

Trong bar tiếng nhạc xập xình, ai nấy cũng đang uốn éo cuồng nhiệt.Có lẽ do cơ thể này quá xuất sắc nên Ninh Thư mới bước chân vào đã có rất nhiều cô gái bám lấy, đã vậy còn có cả đàn ông cơ.Đậu má, ông đây không phải trai bao, mà cũng chẳng chơi bách hợp nhé.Ninh Thư đã thấy An Noãn ngồi uống rượu trong góc, cô ta vừa uống vừa chửi thầm tên người yêu cũ tồi tệ.Ninh Thư đánh giá An Noãn, đó là một cô gái xinh xắn thanh tú, không mấy xinh đẹp, được cái trong sáng khiến người khác khá dễ chịu.Ninh Thư không hề xuất hiện trước mặt An Noãn nhưng cũng không hề thấy An Noãn đi tìm trai bao.

Mặt khác là có vài người muốn nhân cơ hội "xơ múi" nên đã bị An Noãn chửi bỏ đi rồi.Cốt truyện có thay đổi à?
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 409: Ngọt sâu răng (3)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư theo dõi An Noãn ở một nơi bí mật.

An Noãn vẫn uống rượu rồi rời khỏi quán bar, Ninh Thư bám theo thì thấy An Noãn lên taxi.Nhìn chiếc taxi xa dần, Ninh Thư có dự cảm chẳng lành, dự cảm rằng nhiệm vụ này khó nhằn rồi đây.Vài ngày sau đó, ngày nào Ninh Thư cũng đến cái bar này, lạ hơn là ngày nào cô đến An Noãn cũng có mặt.

Lần nào cô ta cũng uống nhiều hơn lần trước, miệng vẫn lẩm bẩm chửi cặp đôi chó má, rõ ràng là rất điên tiết với bạn trai cũ và bạn thân.Vậy nhưng Ninh Thư không hề nhìn thấy cô ta có dấu hiệu đi kiếm trai bao.Mẹ nó, cuối cùng Ninh Thư đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi.

Nếu cô và An Noãn không liên quan đến nhau, vậy cốt truyện sẽ lặp lại không ngừng.Câu chuyện bắt đầu từ việc An Noãn ngủ với Cung Lạc, sau sự cố ấy mới phát triển thêm.

Thế mà giờ cô không dây dưa với An Noãn nên cốt truyện vẫn giậm chân tại chỗ.Ninh Thư ý thức được một chuyện cực nguy cấp, đó là cô và An Noãn không ngủ với nhau thì cốt truyện không phát triển, nhiệm vụ sẽ không được hoàn thành.

Cô sẽ ở lại thế giới này mãi mãi, cho đến khi sức mạnh linh hồn và điểm sinh mệnh bị khấu hao sạch sành sanh.Nhưng nếu ngủ thật, vậy thì cô và An Noãn đã bắt đầu cốt truyện, rồi cô thoát khỏi cốt truyện này kiểu gì.

Ninh Thư cảm thấy Cung Lạc chỉ muốn rời xa An Noãn, song cốt truyện quá mạnh đã khiến anh bất lực, thậm chí anh ta còn cảm thấy mình yêu An Noãn chẳng hề có chút tự trọng nào.Cung Lạc thông minh lạnh lùng, nhưng từ khi có An Noãn là anh ta thấy mình não tàn, chuyên làm điều ngu ngốc, yêu vào là không biết đấy là đâu.Ngủ hay không ngủ, không ngủ hay ngủ chốt nhanh nào...Không ngủ thì cốt truyện sẽ không phát triển, cô sẽ ở lại mãi trong cốt truyện, chờ chết ở đây cho đến khi sức mạnh linh hồn bị triệt tiêu hết.Còn nếu ngủ vậy cô phải chịu trách nhiệm như trong cốt truyện là chuyện đương nhiên, rồi cô thay đổi cốt truyện kiểu gì?Ngủ hay không ngủ, không ngủ hay ngủ chốt nhanh nào ...Ngủ với gái bằng cơ thể của đàn ông?Ninh Thư vò đầu bứt tai: Tôi chọn đi chết.Ninh Thư bưng rượu qua và ngồi bên cạnh An Noãn.

An Noãn ngà ngà say, nhìn thấy có đàn ông xuất hiện bên cạnh thì đanh mặt lại: "Đi đi, ở đây không cần phục vụ."

Ninh Thư không trả lời.An Noãn ngoảnh lại nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh mình cao to đẹp trai, nét nào ra nét đấy, đôi mắt sáng ngời trong quán bar tăm tối.Một người đàn ông ngạo nghễ cao quý.An Noãn đặt tay lên vai Ninh Thư, bảo: "Đẹp trai thế mà làm công việc này làm gì?"

An Noãn nhìn anh ta là lại nghĩ đến thằng bạn trai cũ tệ bạc của mình, và cả cô bạn thân vô liêm sỉ ngày nào cũng gian díu hạnh phúc bên nhau, thế mà cái đồ tệ bạc đó còn giả vờ mình trong sạch lắm.An Noãn đắn đo một hồi rồi hỏi Ninh Thư: "Một đêm bao nhiêu, tôi bao anh."

"Phụt...

Khụ khụ khụ."

Suýt thì Ninh Thư chảy nước mắt vì sặc.

Nữ chính cũng biết chọn đối tượng quá nhỉ, lúc cô chưa xuất hiện thì chưa từng nghĩ đến chuyện tìm trai bao.

Cô mới xuất hiện cái đã bị tưởng là trai bao, lại còn bao một đêm nữa chứ.Ninh Thư đằng hắng, nói một câu mà chủ tịch bá đạo nên nói: "Này cô em, tôi đắt lắm, cô không trả nổi cái giá để ngủ với tôi đâu."

An Noãn lườm Ninh Thư, uống rượu ừng ực đến nấc một cái rồi lèm bèm với Ninh Thư: "Đêm nay tôi bao anh."

An Noãn vừa nói vừa ôm cổ Ninh Thư: "Anh làm cái nghề này còn gì?"

Ninh Thư ngửi thấy mùi rượu từ người An Noãn thì cực lấy làm lạ chẳng hiểu khi đó Cung Lạc xơi cô gái này kiểu gì.

Một người say khướt, nồng nặc hơi rượu, mùi ợ ra từ miệng cũng đâu có thơm tho gì.Ninh Thư muốn đẩy An Noãn ra nhưng An Noãn ôm cổ cô cực chặt, gần như dính vào người cô làm Ninh Thư muốn chết.Cô không chơi bách hợp được đâu mà."

Anh, đêm nay anh hầu tôi ngay."

An Noãn nói năng hùng hồn, rõ ràng đã say lắm rồi.Ninh Thư: ...Ninh Thư mở một cửa phòng, dùng sức gỡ bung tay An Noãn ra rồi đẩy cô ta xuống giường.

An Noãn ngã xuống giường đỏ ửng mặt rất mê hoặc.Ừm, ừm...Ninh Thư nhìn xuống thân dưới mình, có phản ứng rồi.Ninh Thư muốn đi đầu xuống đất ghê, giờ phút này cô đã cảm nhận được rằng đúng là đàn ông có thể tách giữ dục vọng và tình yêu.Ninh Thư mặc kệ An Noãn trên giường mà về thẳng nhà.

Cô không ngủ với con gái được đâu.Ninh Thư chẳng buồn lo cho An Noãn ở quán bar thế nào.

Đừng thấy An Noãn chân yếu tay mềm, ngoại trừ Cung Lạc chạm vào người cô ta thì đừng thằng nào mơ chạm vào được.Dù có là bạn trai cũ cũng không.Bảo sao mà người yêu muốn cắm sừng.Thật ra Cung Lạc đây cũng vô tư đón nhận lắm, bởi vì An Noãn kia cũng toàn tâm toàn ý, lại còn trao tấm thân trong sạch cho Cung Lạc nữa mà.Ninh Thư khổ lắm, phải làm sao đây, làm thế nào mới vẹn toàn đây, chó má thật sự ấy phắc diu!Về đến nhà đã là nửa đêm, Ninh Thư nới lỏng cà vạt, ngày nào đàn ông cũng đeo cái thứ này mệt quá, Ninh Thư cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi rồi.Mở cửa ra, thím Lý đặt dép trước mặt Ninh Thư và bảo: "Cô Tống có đến thưa cậu."

Cô Tống?

Ninh Thư giật mình, sau mới nhớ ra Cung Lạc có một cô vợ chưa cưới tên Tống Ngưng, tạm coi như môn đăng hộ đối với Cung Lạc.

Chẳng qua nhà họ Tống vẫn kém nhà họ Cung một chút.Cuộc hôn nhân của Cung Lạc và Tống Ngưng được xem như là hai nhà mạnh kết hợp lại với nhau, hai nhà cùng có lợi cùng phát triển hơn, đó là chưa bàn cả việc Tống Ngưng thích Cung Lạc nữa.Chồng tương lai của mình xuất sắc như thế, Tống Ngưng cũng được hội chị em ghen tỵ lắm.Ninh Thư ừ rồi vào nhà, một cô gái xinh đẹp, vóc dáng cân đối điệu đà đang ngồi trên ghế.

Cô ta mặc váy dài ngang gối, để hở ra bắp chân dài, cổ chân nhỏ nhắn, làn da không chút tỳ vết.Chỉ nhìn đôi chân thôi đã biết là gái xinh rồi.

Ninh Thư mới nhìn lên đến mặt đã cảm thấy giật mình trước nhan sắc ấy.

Tống Ngưng này đẹp thật, da dẻ trắng nõn, ngũ quan đẹp đẽ vô cùng.

Đôi mắt long lanh, khoé miệng cong nhẹ, nụ cười dưới ánh đèn như đang toả sáng, đẹp như một viên ngọc trai tuyệt đẹp.Ninh Thư lại hoài nghi mắt nhìn người của Cung Lạc một lần nữa.

Nói thật là Tống Ngưng đẹp hơn An Noãn nhiều.

Có vợ tương lai đẹp như thế này mà sao lại đổ An Noãn được chứ."

Cung Lạc."

Tống Ngưng bước qua chỗ Ninh Thư, khoác tay Ninh Thư rất tự nhiên rồi ngẩng mặt lên cười với Cung Lạc.

Nụ cười càng lột tả được khoé mắt cong xinh đẹp làm Ninh Thư ngẩn ngơ.Đậu má, cảm thấy bị hớp hồn rồi."

Sao anh về muộn thế, người anh còn có mùi rượu nữa, anh uống rượu đó à?"

Tống Ngưng chau mày.Ninh Thư ừ bảo: "Em qua tìm anh muộn vậy làmgì?"
 
Back
Top Bottom