Tâm Linh | Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
372592523-256-k479845.jpg

| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Tác giả: chauchuninhh1804
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

truyện có yếu tố kinh dị, cân nhắc trước khi đọc nèe.

Hư cấu hết nên là khôm gắn vào chú với anh thật nhoéeee ✨ Tags: nguyentungduongninhanhbuininhduongstory​
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 1 : Con Nuôi


Trên một bãi đất trống hoang vu, một cặp vợ chồng bị bao vây bởi đám cướp hung tợn.

Không gian tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng gió rít qua những cành cây trơ trụi và tiếng cười man rợ của bọn cướp.

Tên cướp cầm đầu nhìn họ với ánh mắt hung tợn và giọng nói đe dọa tiến lên một bước:"Đưa hết của cải ra đây, nếu không....đừng trách sao đao kiếm lại vô tình""Xin... xin tha cho chúng tôi, tôi không có gì đáng giá để đưa cho các người cả"

" VẬY THÌ VỢ CHỒNG NGƯƠI ĐI CHẾT ĐI !!

" - Tên cướp đó cầm đao lên định đâm vào bụng người đàn bà đang chửa vượt mặt kia

Đương định kết liễu cả mẹ lẫn con người kia thì đột nhiên đầu hắn rơi xuống.

Hắn chết mà không biết mình chết như thế nào.

Một giọng đàn ông ồm ồm vang lên

" Hôm nay ta moi tim các ngươi cho cháu ta ăn.

Lấy máu các ngươi cho cháu ta uống " - giọng nói của người ấy vang vọng trong vong không gian, ma mị đến độ vợ chồng nọ nổi da gà.

Hai vợ chồng chết đứng nhìn người đàn ông một tay bế đứa bé khoảng 2-3 tuổi, một tay moi tim vắt máu cho đứa trẻ đó uống.

Lại nói về đám theo sau tên cướp vừa bị giết, chúng nhìn người đàn ông trung niên kia kinh hãi không dám tiến lên một bước.

Đột nhiên người kia quay sang quắc mắt nhìn chúng ghê tởm rồi thả đi.

Nhìn vợ chồng đang sợ tái mặt, người đàn ông chú ý đến cái bầu mà người vợ đang mang.

Người đàn ông kia cất giọng

" Đứa bé này có số mệnh thuần âm.

Nếu là nữ thì gả cho ta còn nếu là nam thì sẽ làm con nuôi cho gia tộc ta.

Đổi lại là nhà ngươi sẽ có tiền và chức vị......Hôm nay ta tha, vào lúc đứa bé này 18 tuổi sẽ có người đến đón"

Không để cho vợ chồng kia trả lời, người đàn ông kia như tan biến theo chiều gió.

Kể từ đó, lời hứa đã được thực hiện

____________

Mấy tháng sau đó, đúng như lời người đàn ông kia nói.

Đứa bé kia sinh ra vào đúng 3 giờ sáng ngày 15 tháng 7 Âm Lịch.

Người nhà đặt tên là Tùng Dương cho cậu bé nhằm ý nghĩa Tùng có nghĩa là nhớ nhung, thể hiện sự lưu luyến, trân trọng.

Dương cũng có nghĩa là hướng dương, tượng trưng cho sự hướng thiện, luôn vươn lên phía trước.

Tên Tùng Dương mang ý nghĩa về một người có khí phách mạnh mẽ, ý chí kiên cường, luôn hướng về cội nguồn và có cuộc sống rạng rỡ, thành công.

Thể hiện

Mong muốn của cha mẹ dành cho con một cuộc sống tốt đẹp, luôn giữ gìn phẩm chất tốt đẹp và hướng đến những điều tích cực.

Tên gọi thể hiện sự yêu thương, kỳ vọng và niềm tin của cha mẹ vào con cái. [ Sau mn đặt bdanh là Amiuoi 🙂)) ]

Đứa bé sinh ra trộm vía rất ngoan, chẳng những thế mà còn rất đẹp.

Cứ như vậy ngày này qua tháng nọ cứ thế mà trôi đi.

Thoáng chốc đã sắp đến sinh nhật 18 tuổi của Tùng Dương.

Cha của cậu đương ngồi ở bàn uống trà đăm chiêu suy nghĩ về lời hứa 18 năm trước mình đã từng hứa với ông lão nọ, không biết là giờ ông ta còn nhớ đến lời hứa đó hay không nhỉ ?

Nếu không nhớ thì tốt biết mấy.

Bỗng dưng mẹ của cậu là bà Ngọc Ánh đi đến, hiểu tâm tư của chồng, bà nói " Ông đang nghĩ đến lời hứa năm xưa đúng không ?

Chắc chắn là sẽ không sao đâu mà" " Tôi vẫn lo lắm, mình nuôi nó bao nhiêu năm vậy mà.....haiz " Bỗng dưng cậu chạy vào làm cha mẹ ngạc nhiên lắm vì giờ này cậu đang chơi với con nhà bên cơ mà" Sao con lại vào đây giờ này ?

Không chơi nữa hửm ?

" " Dạ không ạ, cậu ấy về đọc sách rồi " Mẹ cậu khó mở lời nói với cậu lắm, lại còn là chuyện cậu được người ta nhận nuôi từ lúc chưa sinh ra nữa.

Thật chẳng biết nói thế nào mà" Dương này......" ________________Hết tập 🤡 eo ơi lúc đang viết chap này xong là tớ ngồi trong phòng điều hoà là tay nó lạnh ngắt luôn ấy, mn ủng hộ hee 😿
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 2 : Đường Đi


" Dương này......mai là con tròn 18.

Cha mẹ không còn cách nào để che giấu cái sự thật này nữa......haizz "- Bà Ánh thở dài não nề Ngược lại với cha mẹ, Tùng Dương rất hào hứng.

Cậu nói ra những suy nghĩ viển vông của mình " Sự thật gì mà khủng khiếp thế cha mẹ ?

Nhà mình là quan lớn ạ ?

Hay nhà mình giàu nhất đất Hà Thành ?

" Cha mẹ cậu bật cười thành tiếng nhưng vẫn không giấu nổi nét u buồn trên mặt " Được như lời con nói thì tốt biết mấy......haizz" " Bà nói nhanh lên, không nói được thì tôi nói.

Cha mẹ giấu con chuyện này từ khi con vẫn còn là một bào thai 7 tháng.

Khi đó cha mẹ đang đi thì gặp một đám cướp.

Đám cướp đó không cướp được gì đáng giá nên chúng định bụng kết liễu nhà ta nhưng lúc đó có một người đàn ông trung niên đến và cứu chúng ta.

Ông ấy chỉ vào bụng mẹ con nói rằng khi con 18 tuổi sẽ đón con về làm con nuôi " Vừa nói dứt câu, nước mắt cha cậu đã lăn dài trên gò má.

Người con mà vợ ông dứt ruột đẻ ra mà giờ lại phải đi làm con cho một gia đình khác chỉ vì một lời hứa.Tùng Dương nghe được thì không thể hiện cảm xúc bất ngờ là bao nhưng sâu thẳm trong tâm của cậu đang phải chịu một đả kích thật lớn.

Mắt cậu bắt đầu nhoè đi bởi thứ nước mặn đắng đăng dâng trào, tai cậu ù đi sau câu nói của cha."

Cha biết con bất ngờ lắm nhưng cái câu nói ngày hôm đấy tựa hồ như giao kèo với ma quỷ, mà giao kèo với ma quỷ thì làm sao mà thất hứa được.

Cha mẹ......cha mẹ xin lỗi con " " Cha mẹ không phải xin lỗi, đó là lỗi của con.

Do con không nên sinh ra mới đúng....con......con xin lỗi cha mẹ.....đời này con nợ cha mẹ nhiều thứ "Tùng Dương cứ thế khóc nấc lên rồi lại lủi thủi đi vào phòng.

Cậu vào phòng gấp quần áo, căn phòng của cậu không cầu kì.

Nó chỉ được trang trí bằng những đồ vật quen thuộc như giường, tủ,....Tùng Dương vừa gấp quần áo, nước mắt cậu không ngừng rơi xuống những bộ quần áo cậu đã gấp trước đó tạo nên những hình tròn không đều nhau.Đêm hôm đó, cậu mặc sẵn trang phục để mai khởi hành.

Ai mà ngờ được mới canh ba nhà họ Bùi đã đến, một trong những người đứng ở ngoài cất giọng " Nhà ta đã đến, mong Tùng Dương về nhà" Cậu bật dậy thầm chửi một câu trong bụng rồi bỗng chốc mắt cậu đã đỏ hoe.

Vậy là mình không được đón sinh nhật Cha mẹ cậu cũng vì nghe tiếng của người khi nãy cũng dậy từ bao giờ.

Mặc dù mắt vẫn mờ do lúc tối khóc quá nhiều nhưng ông bà vẫn nhận ra rằng mình sắp phải xa đứa con trai của mình.

Thấy cha mẹ, cậu nức nở nói" Cha, mẹ......đời này con bất hiếu.....con...con đáng trách.....con xin lỗi hai người.......cha mẹ......giữ gìn.....giữ gìn sức khoẻ kẻo lỡ bệnh......con không về được"Người kia ở ngoài nghe chừng đợi lâu nên giục cậu" Tùng Dương nhanh chóng lên ngựa kẻo muộn giờ !

" " Con......con.......con đi đây......con nợ cha mẹ công sinh dưỡng......con là tội bất hiếu " Cậu cứ thế bước những bước nặng nhọc về phía trước.

Cậu nhìn cánh cổng hàng ngày mình vẫn đi về mà chỉ ước nó xa hơn để được ở trong cái phủ này lâu hơn nữa, càng lâu càng tốtCon bạch mã trắng muốt đang đứng đợi cậu trước cổng phủ, cậu leo lên lưng nó chẳng nói chẳng rằng gì mà lao vút đi.

Chàng trai đương đứng đợi thấy cậu lao đi thì giật mình cất giọng" Này....này đợi tôi một tí đã chứ " Cậu ngoảnh lại nhìn cậu trai chừng khoảng 21-22 tuổi đang đứng gọi mình.

Mặc cho bóng tối chẳng nhìn rõ mặt nhưng đồng tử của chàng trai ấy vẫn sáng đỏ trong đêm.Mắt Dương giờ đây đã nổi lên những tia máu, những giọt lệ khi nãy còn đọng trên mắt mà giờ đã bị gió cuốn đi.

Chàng trai kia lại gần, nâng tay cậu lên rồi cầm cây nhang đã đốt sẵn vẽ từ cổ tay dọc lên đến bắp tay của cậu."

Anh....anh làm gì thế ?

" " Tôi làm gì cậu không cần biết, chỉ biết rằng tí nữa sẽ có một đoàn khiêng kiệu đến thì cậu hãy lên kiệu.

Ở đó có một tấm vải bịt mắt màu trắng thì cầm lên và bịt vào mắt cậu ấy.

Khi nào nghe tiếng của tôi thì lúc đấy mới được lên tiếng.

Còn nữa....."

Chàng trai cầm cây nhang khi nãy đặt vào tay Dương" Lúc cảm nhận được ai ngồi cạnh mình, nói những thứ vớ vẩn thì cứ lấy cây nhang này chọc vào nó nhưng nhất định cậu không được lên tiếng nhé " Cậu chỉ biết gật đầu.

Giọng nói của tên này cũng không đến nỗi chỉ là có đôi phần lạnh nhạtTrên đường đi không ai nói với ai câu nào, hắn không muốn mở lời còn Dương thì càng không.

Quả thật đúng như lời tên kia nói, khi đến một rừng cây thì có một đoàn kiệu trắng đang đợi 2 người.

Cậu xuống ngựa rồi lên kiệu, trên chỗ cậu ngồi có một miếng vải trắng tinh.

Cậu cầm lên và đeo vào mắt.

Giữ chặt lấy cây nhang vừa nãy chàng trai kia đưa cho mình.

Nghĩ đến những lúc mình ở bên cha mẹ mà nước mắt cậu không tự chủ được mà lăn xuống.

Thứ nước mặn đắng lăn xuống đến đâu, cậu như nặng nề đến đấy.

Cứ thế theo người mà mình chẳng biết tên về nơi đất khách quê người.

Liệu rằng nhà cha mẹ nuôi có tốt với mình không ? _____________ Hết rồi nè, lúc đầu cũng hào hứng đặt tên chương là " nhà họ Bùi" đồ he, xong viết thấy Dương với Ninh loằng ngoằng quá thế là đổi thành " đường đi " 🤡 sorry cô bác anh chị nhiều 😖
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 3 : Con Quỷ, Điềm Báo


Đi dọc đường, thỉnh thoảng cậu cứ nghe thấy tiếng thì thầm văng vẳng bên tai mà điều kì lạ là nó thì thầm những ngôn ngữ khác nhau.

Mỗi câu một thứ tiếng khiến cậu chẳng thể nào bình tĩnh được mà phát cáu lên.

Cứ theo lời chàng trai kia mà làm, cậu cầm cây nhang khi nãy chọc vào người tên đang ngồi cạnh mình, chọc một lúc thì tên đó rú lên một tiếng rồi tan biến, trả lại cho cậu bầu không gian tĩnh lặng như tờ.Được một lúc thì giọng chàng trai lúc nãy vang lên" Cậu....tên là gì ?

" Tùng Dương bất ngờ lắm, vì người kia cưỡi ngựa đi trước mà.

Tại sao giọng hắn lại vang lên trong kiệu được nhỉ ?

Nghĩ là mình đã bị thứ gì không sạch sẽ ghé thăm nên cậu bặm chặt môi, quyết không lên tiếng để giữ cái mạng nhỏ của mình.

Cậu thầm nghĩ " Tôi tên Tùng Dương đấy, anh hỏi làm gì ?

Anh muốn điều tra tôi có đúng không ?

Nếu như anh không phải ma quỷ giả dạng thì tôi đã nói từ lâu rồi.

Miệng mắc nói quá " Đột nhiên có một bàn tay bóp má cậu, tự nhiên có một người từ đâu ra bóp má cắt ngang dòng suy nghĩ của bản thân khiến cậu cũng bực đôi phầnBỗng dưng người kia gỡ tấm vải che mắt xuống làm lộ ra đôi mắt ngấn lệ của cậu.

Trước mắt cậu là một con quỷ với đôi mắt trắng dã.

Làn da của nó tái xanh, miệng nó như dính những mảng thịt người đã bị nó ăn trước kia.

Từ trong cổ họng nó chảy ra chất dịch màu đen nhơ nhớp xuống nền kiệuCậu bặm chặt môi, tay nhỏ bịt chặt để mình không phát ra tiếng.

Tay còn lại lúng túng cầm cây nhang chọc vào họng con quỷ nhưng lần này nó nhai luôn cây nhang.

Cậu chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi im chờ mạng mình bị lấy đi.

Ba hồn bảy vía sẽ bị nó nuốt sạch, cậu sẽ chẳng còn hồn phách để về gặp cha mẹ nữa....Trong lúc cậu đang tuyệt vọng thì con quỷ kia lại phát ra tiếng nói của mẹ cậu" Tùng Dương......cha mẹ suy nghĩ lại rồi, cha mẹ không bắt con đi nữa.

Con lại đây rồi về với 2 ta, chúng mình lại được đoàn tụ"Cậu như bị nó mê hoặc, từng bước tiến đến gần chỗ nó ngồi.

Đột nhiên có một lực từ đâu bốp một nhát thẳng vào cổ tay cậu khiến cậu choảng tỉnh khỏi cơn mộngTrước mắt cậu là một ngôi nhà bỏ hoang.

Cậu đang gối đầu trên chân của một chàng trai.

Người kia cất tiếng" Cậu ngất được năm tiếng rồi đấy.

May là tôi vào kịp chứ không thì hồn phách cậu bây giờ đang phân tán đi khắp nơi rồi "" Anh là ai ?

" " Tôi tên Bùi Anh Ninh.....còn cậu tên là Tùng Dương hửm ?

" Cậu chỉ nhẹ nhàng ngồi dậy rồi gật đầu một cái.

Anh Ninh hỏi tiếp " Tôi 21 tuổi, cậu bao nhiêu ?

"" À....à tôi à nhầm em mới 18 thôi " Hắn bật cười, sao lại có người lúng túng xưng " em " với mình được nhỉ ?

" Anh....cười gì thế ạ ?

" Nhìn hắn cười, cậu nghĩ bụng : " Mình có bị ngốc quá không nhỉ ?

Sao hắn ta lại cười ?

Hay mặt mình dính cái gì ?

Thôi chết "Nghe cậu hỏi, hắn không đáp mà lấy cái mặt nạ hồ ly của mình đeo lên cho cậu.

Vừa đeo hắn vừa nói" Cậu cứ bị ngốc làm sao ấy, tôi với cậu cách có mấy tuổi mà cậu cứ anh anh em em " " Ô thế giờ em gọi anh là thằng ạ ?

Xong em xưng mày tao với anh luôn ạ ?

" Anh Ninh nghe vậy thì cứng họng, không nói được gì nữa.

Thẹn quá hoá giận, hắn gắt lên " Cậu có tin là tôi cho cậu tự chống lại mấy con quỷ mà nhà ta nuôi không hả !?

Tôi sẽ bảo ông nội không cho cậu ở chung phòng với tôi nữa đấy !

" Cậu thấy chọc hắn vui quá nên đáp lại : " Eo ơi sợ thế, sợ kinh lên ấy.

À mà ông nội ấy ạ ?

" " Chứ sao nữa, ông nội nuôi của cậu đấy !

" Hắn bực mình lèm bèm : " Ở nhà có một đứa xong rồi còn chấm thêm một đứa nữa, sau cái họ Bùi này loạn mất "Một lúc sau thì hắn cũng buộc xong cái dây của mặt nạ cậu đang đeo.

Hắn chẳng biết buộc nó như thế nào nên thắt cái nơ sau đầu cậu luôn.

" Đâu quay ra đây tôi nhìn xem nào"Tùng Dương nghe vậy thì quay lại, chiếc mặt nạ hồ ly với màu chủ đạo là trắng đỏ.

Trên cái mặt nạ được chạm khắc tinh xảo lại càng tôn lên vẻ đẹp bí ẩn của người mang nó.

" Đẹp không ạ ?

" " Cũng đẹp nhưng không bằng tôi !

"Hắn và cậu dắt tay nhau lon ton ra chỗ con ngựa đang đứng.

Một con của Ninh vậy con của Dương đâu ?

" Ngựa của em đâu rồi anh ?

" " Chết rồi " Thế là cậu đành phải chung ngựa với anh mình.

Hắn ngồi trước còn cậu ngồi sau, hai tay cậu bám chặt lấy eo hắn khiến hắn đến là nhột" Bỏ tay ra coi !

Cứ bám eo người ta, buồn !

" " Nhưng mà anh đi nhanh lắm, không bám thì em ngã mất " " Haiz....thì cứ bám đi " Cậu ngoảnh mặt lại, rưng rưng nhìn những chỗ mà mình đã đi qua.

Không biết giờ này cha mẹ cậu còn ngủ không ?

Mắt mẹ con nhức vì khóc nhiều không ?

Đầu cha còn đau vì mất ngủ không ?

Những giọt lệ tựa minh châu rơi xuống như trút bỏ đi những nỗi day dứt trong lòng cậu mà theo hắn về nơi đất khách quê người.Đi dọc đường, cậu buồn miệng hỏi anh :" Sao lâu thế anh ?

Đi như này giống kiểu con dâu về nhà chồng ấy anh nhỉ ?

Em là dâu còn anh là rể " " Sao cậu có thể nghĩ ra mấy cái câu này được nhỉ ?

Nói lung tung nữa là tôi khâu miệng " Nói vậy chứ mặt hắn cũng đỏ ửng lên rồi.

Quay ngược lại thời điểm trước khi đưa cậu đi" Ninh này.....ông thấy.....ông thấy sau này cháu không lấy vợ đâu " " Sao thế ông ?

Không lấy vợ thì cháu lấy chồng hả ông ? 🤡 " Ông hắn là Bùi Phúc Thiên đang đứng ngước mặt lên trời, tay bấm độn để chắc chắn lại câu nói của mình" Haiz.....cháu ông cũng biết chọn người nhỉ ?

Chọn trúng phải nam nhân đẹp nhất cái đất Hà Thành " " Nam nhân ạ ?

Sao không phải là nữ nhân ?

Mấy con yêu tinh rồi cả tiểu thư còn le ve cháu, sao cháu lại đi tán trai được hả ông ?

"" Ông cũng không biết nữa, chỉ thấy lờ mờ mặt cậu ấy thôi " ________________Vẫn là tác giả đây 🤡 giải thích 1 tẹo cho mấy khứa khôm hiểu lúc Ninh đập vào cổ tay Dương là gì đây.

Thì chúng tớ gọi là " bắt ven " có nghĩa là mình sẽ lấy 2 ngón tay ( trỏ và giữa " để đập vào cổ tay người kia.

Đau phết đấy mn ạ 😭 em bị một lần xong có khi tởn đến già 😖
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 4 : Phòng Ngủ


" Ông cũng không biết nữa, chỉ thấy lờ mờ mặt cậu ấy thôi " " Haiz.....chắc chắn là không thể, cháu ông đẹp trai ngời ngời thế này mà va phải một nam nhân " " Thôi cháu đi rước em đi, chắc là hơi lâu đấy " Quay về hiện tại, Anh Ninh đang ngẩn ngơ suy nghĩ viển vông mà không biết được rằng cậu đang ngày càng bám chặt lấy mình hơn.

Khi Dương cất giọng thì vía của hắn mới về được " Anh ơi có thứ gì cứ thì thầm bên tai em ấy anh " " Hả.....hả ?

Có lẽ đấy là con quỷ mà nhà tôi nuôi.

Chắc là giờ nó đang làm cậu nghĩ đến những lúc cậu nhục nhã nhất và sợ hãi nhất để khiến tâm cậu lay động.

Chỉ cần cậu vững tâm thôi, sắp đến rồi " " Nói với anh như nói với đầu gối, ngoài một thông tin duy nhất của anh là thấy hữu ích còn lại thì không " " Không đùa đâu nhá !

Tôi thả cậu ở đây cho cậu tự mò đường đấy !

" Dương nghe vậy thì thôi, tại vì tuy là ban ngày nhưng trong khu rừng này thì hoang vu đúng là sợ thật."

M....mà này !

"" Dạ ?

" "

Sau này cậu trọn người cho tôi cưới nhé ?

Tôi tin vào con mắt nhìn người của cậu, đừng làm tôi thất vọng " " Em thì làm gì biết cách nhìn người, mà đấy là chọn người cho anh cưới về để sống cả đời nữa.

Em không dám đâu " " Èo.....cậu không chọn là tôi ở vậy cả đời đấy.

Tôi cũng sắp đến tuổi lấy vợ rồi mà " " Thì anh tự đi đi, em làm sao mà biết được, lại chọn đúng người anh không ưng thì lúc đấy lại lằng nhằng " Nói chuyện một lúc thì cũng đã đến nơi.

Trước mắt cậu là những toà nhà đồ sộ, xung quanh là những ngôi làng nhỏ.

" Ở đây không chỉ có con người sinh sống đâu, tôi nói cậu nghe này.

Nhà họ Bùi hầu như là không phải con người đâu, cẩn thận đấy "" Sợ thế, không phải người thì là quỷ hả anh" " Dạng như vậy "Một lúc sau thì có một người đàn bà trung niên đi ra, cầm theo một mẩu giấy rồi đưa cho hắn.

" Nhớ phải cẩn thận " Nội dung trong mẩu giấy viết : " Cậu cẩn thận Thanh Nhã nhé " " Có mỗi câu này mà nói đi nói lại.

Gớm....cứ làm như kiểu từ trước đến giờ nó không âm mưu gì ấy mà nhắc ngta " Tùng Dương thấy thì ngạc nhiên lắm" Ai hả anh ?

" " À.....em gái tôi, nó cũng không hẳn là em gái.

Nó tên là Thanh Nhã, là con gái của mẹ kế tôi.

Cậu nữa nhá.....cẩn.....cẩn thận vào "Anh Ninh nói đến chữ mẹ kế, sống mũi hắn lại cay cay.

Mẹ hắn bị chính ả đàn bà ấy hại khi sinh ra hắn.

Hắn căm lắm, hắn ghét lắm nhưng lại chẳng làm gì được.

Cha hắn chỉ một mực xem đó là sự cố mà chẳng giải quyết gì, để mặc đứa con trai của mình nói hết ngày này qua tháng nọ."

Thôi mình đi vào nhé ?

Cậu không cần giới thiệu đâu, họ biết tên cậu rồi "" Vâng " Nghe Dương nói " vâng " mà hắn sướng hết cả người.

Ở nhà hắn thì làm gì có chuyện Thanh Nhã " vâng " với hắn đâu.

Con này cứ cậy mình với hắn không chung huyết thống mà cứ le ve hắn suốt ngày không tha.

Lần này có cậu về thì có trời cũng không dám nhé.Vào đến nơi, cậu choáng ngợp trước sự xa hoa của nó.

Tất cả đều được làm bằng gỗ quý.

Vào đến nơi, Thanh Nhã đã chạy ra sà vào ôm eo Anh Ninh.

Hắn tỏ vẻ khó chịu nhưng chẳng nói được câu nào chỉ đành đánh mắt sang phía Tùng Dương cầu cứu " Chị kia có quan tiền dài, có bị gạo nặng coi ai ra gì " " Mày nói thế là ý gì ?

Ý của mày là tao không coi mày ra gì á ?

Ý của mày là tao coi anh Ninh như chồng tao á ?

" " Tôi nói vu vơ, cậu hiểu thế nào thì hiểu.

Nhưng mà anh em thì cũng có chừng mực thôi nhé " Nghe cậu nói thì hắn hài lòng không thôi.

Còn ả kia thì tức đến hai tai đỏ bừng rồi chạy đi đâu mất."

Thôi mình về phòng nhé ?

Cậu ở chung phòng với tôi, quan trọng là có chịu được tôi lúc tôi ngủ hay không thôi " " Có chứ, em thấp cổ bé họng thì cũng chỉ như thế này thôi "" Ai bảo cậu thấp cổ bé họng ?

Cậu làm như cậu là đàn bà phụ nữ mà thấp cổ bé họng nhỉ ?

"Tùng Dương chỉ biết im lặng.

Hắn nói đúng mà.

" Èo, anh cũng chơi đồ chơi á ?

" " Ai bảo tôi chơi, tôi mà chơi thì bây giờ chúng không còn mới như thế đâu.

Đây là kỉ vật cuối cùng mẹ để lại cho tôi đấy " Bỗng dưng cậu lôi từ trong túi ra một con ngựa gỗ, cậu đưa cho hắn : " Này, con ngựa gỗ này theo tôi 15 năm đấy.

Anh giữ cho cẩn thận vào " " Ngựa gỗ ?

Cậu cho tôi hửm ?

" " Đúng vậy, coi như đây là món quà em tặng anh.

Em cũng mong anh giữ nó cẩn thận như em giữ nó.

Khi nào anh buồn thì cứ lấy nó ra chơi " " Tôi có cậu rồi, không buồn nữa " - hắn bật cười đáp."

Anh cứ như vậy bảo sao em ngại " Đột nhiên Thanh Nhã từ ngoài bước vào.

Ả cất tiếng : " Cha mẹ bảo hai người ra dùng bữa, đi nhanh đi " Hắn nghe vậy thì cất con ngựa gỗ đi.

Cầm tay cậu dắt đi."

Đi thôi, đừng để họ đợi lâu quá"Vậy là hai người một lớn một bé cầm tay nhau lon ton đến phủ.______________Hè lô :> hết ròiiiiii 😔
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 5 : Trận Đánh


Hai người một lớn một nhỏ cứ thế dắt tay nhau lon ton đến phủ."

Con chào cha, con chào dì " Hắn chào xong thì quay sang cậu, nói tiếp :" Cậu chào là cha mẹ, mau....chào đi " " Con.....con chào cha mẹ " Cha của hắn là Bùi Đông Phong, cất tiếng.

Tiếng nói ồm ồm của người đàn ông trung niên lại làm tăng thêm sự phong độ của ông ấy : " Hai đứa cứ tự nhiên " Mẹ kế của hắn, bà Hoàng Trang cất giọng : " Tí nữa ăn xong hai đứa ra thư phòng gặp mẹ " Cậu ghé vào tai hắn thì thầm :" Có khi nào mình bị xử không anh ?

Cái vụ chiều nay em nói Thanh Nhã ấy " " Không sao, tôi không để cậu bị đánh đâu " Trong suốt bữa cơm hôm đấy, cậu và hắn chẳng nói câu nào để mặc cho Thanh Nhã đang làm nũng mẹ gắp miếng này cho mình, gắp miếng kia cho mình.

Đông Phong thì chỉ lải nhải về việc hắn là anh mà không biết nhường em.Hắn khó nuốt lắm, trong cả bữa cơm hắn chỉ nhìn cậu.

Thấy cậu ăn ngon thì cũng chẳng nói gì.

Xong bữa, theo như lời mẹ kế nói thì hai người sẽ phải xuống thư phòng nói chuyện.

Mẹ con ả đã xuống đó từ bao giờ.

Mặt Thanh Nhã hằm hằm, thấy hai người xuống thì ả cất tiếng : " Kia là Tùng Dương đúng không nhỉ ?

À....đúng rồi, Tùng Dương cơ đấy.

Mặt thì cũng đẹp nhưng lại không quản lí được cái miệng xinh xinh của mình.

Xem....có đáng tội khâu miệng không ?

" Để cho con nói xong, Hoàng Trang mới nói : " Còn Anh Ninh, không biết quản lí em mình mà lại đi bảo em nói móc.

Ngươi xem ngươi có xứng tội cắt lưỡi không ?

" " Mẹ à....mẹ xem lại em Thanh Nhã thế nào, lúc chiều nay con với anh về thì em chạy ra ôm eo anh đủ kiểu.

Con nghĩ mẹ sống với anh lâu để hiểu anh thích gì và ghét gì mà "- Dương cất tiếng Cậu run lắm, run đến mức bám chặt vào áo hắn.

Nhưng điều gì khiến cậu lại nói ra được những câu này ?

" Nếu bà có phạt thì phạt tôi đây chứ đừng phạt cậu ta.

Đằng nào thì tôi bảo cậu ấy nói"" Hôm nay có người mới về nhà mà chúng mày đã giở trò bênh nhau.

Được, hôm nay ta phạt Anh Ninh trước.

Người đâu, mang gậy đến đây đánh cậu Ninh hai trăm roi cho ta !!

"Cậu nghe được thì thản thốt không thôi vô thức bám chặt lấy hắn.

" Ninh.....đánh như thế thì chết mất.

Mẹ...mẹ tha cho anh con......con chịu cho anh 199 roi.....mẹ....mẹ đừng đánh anh ấy "Thanh Nhã nghe được thì hả hê lắm.

Ả vui đến mức bật cười thành tiếng.

Lại nói đến Hoàng Trang, bà ta thấy hai người bênh nhau thì phấn khích không thôi.

Thanh Nhã cất tiếng : " Bây giờ ai chịu tội ?

Thôi thì thương tình, em giảm xuống còn 150 roi.....chia nhau nhé......hahaha " Tùng Dương nghe vậy thì quay sang Anh Ninh, cậu nói : " Anh....anh cứu em nhiều lần rồi, lần này em chịu thay anh.

Anh chỉ bị đánh hai roi thôi, còn lại thì để em.

Anh nhé ?

" " Ai dạy cậu như vậy....hửm....hửm ?

Rõ ràng cậu còn đang run như cầy sấy mà đòi chịu tội thay ai ?

" " Chịu thay anh " Cậu nói xong thì bị đám gia nô lôi ra đánh.

Một gậy, hai gậy, ba gậy, bốn gậy, đến gậy thứ năm thì sau bộ quần áo của cậu cũng đã có một vệt máu đang lan ra.

Chưa bao giờ hắn thấy mình vô dụng như hôm nay, đứng trơ mắt nhìn em mình bị đánh mà chẳng làm gì được.

Đám gia nô chẳng quan tâm, chúng như đám rối gỗ vậy.

Từng gậy lên xuống, đến nhát gậy thứ 18 thì máu từ trong miệng cậu bắt đầu trào ra nhưng đặc biệt là từ nãy đến giờ cậu không rơi một giọt nước mắt nào.

Thanh Nhã thấy thế thì phấn khích đến nỗi cười không thôi, ả đang hả hê lắm. ( Em đang khóc anh chị ơi 😭 xót lắm chứ đùa ) " Cũng chịu được kha khá đòn mà không khóc.....haiz.....anh Ninh, anh nhìn em anh kìa.....hahaha.....đến chịu tội chung đi chứ "Anh Ninh nghe vậy thì mắt hắn đỏ rực lên, gân mắt của hắn hiện lên bao trùm lấy viền mắt.

Bây giờ trong mắt của chàng thanh niên này chỉ có một Tùng Dương đang bị đánh đến máu từ trong miệng chảy ra không thôi."

Tao nhịn mày từ lâu rồi.....mày....mày đánh em tao !!!

" Hoàng Trang thấy thế thì bước ra cản.

Bây giờ hắn đang dồn gần hết lực vào tay mình.

Nếu cú đấm đấy mà vào con bà thì sao ?

Nghĩ vậy bà bước ra cản.

Anh Ninh dồn hết lực vào tay rồi thu lực đột ngột thì cũng bị phản vệ khiến hắn ho sặc sụa.

Một ít máu đã dần lan ra qua những kẽ tay rồi nhỏ giọt xuống nền đất tạo nên những chấm đỏ đều đều.Hắn nhìn sang cậu, quần áo Tùng Dương của hắn bây giờ loang lổ những vệt máu.

Mắt cậu dại đi trông thấy.

Miệng cậu bị thứ chất lỏng tanh tanh ngai ngái kia xâm lấn.

" Tùng Dương.....Tùng Dương.

Bà....bà thất đức lắm " - Anh Ninh quay sang với cái miệng đầy máu lay nhẹ vai cậu" H.....hả ?

Anh.....anh sao thế ?

Sao lại máu me thế này ?

" Mặc dù mắt cậu dại đi nhưng vẫn hiện lên một thứ gọi là lo lắng cho anh.

Những kẽ răng của cậu bị nhuốm một màu đỏ nhạt.

Mặc cho cậu nói, đám gia nô vẫn đánh cậu.

Thanh Nhã một bên đếm từng roi vào lưng cậu : " Chà chà.....30 roi rồi đấy.....hahahaa"" Mày ngậm lỗ mồm mày vào......không thì đừng trách " - Hắn hằn học nói để mặc cho những cơn đau từng đợt" Thân tàn ma dại mà còn lên tiếng.....haha"Anh Ninh gỡ cậu ra khỏi đám gia nô, hắn dùng hết lực để kéo cậu ra.

" Tùng Dương.....nghe tôi nói không ?

Tên ngốc này !

" Cậu đã lịm đi từ khi nào, đôi mắt nhắm nghiền chẳng mở ra nhìn hắn nữa.

Mỗi bước chân hắn đi là lại có vài giọt máu rơi xuống nền đất lạnh.Thanh Nhã thấy thế thì tắt đi nụ cười khi nãy vẫn còn trên môi ả.

" Mẹ.....chúng nó đi rồi, không bắt à ?

" " Cứ để cho chúng đi " - Hoàng Trang đáp lại con gái mìnhTrở về phòng, hắn đặt cậu nằm úp xuống giường.

" Tôi....tôi chỉ bôi thuốc cho cậu thôi nhé.

Không hề có một dục ý gì cả " " Ai....ai đánh mà......mà anh khai ?

" - Cậu cất giọng khó nhọc nói" Ơ.....cậu....cậu tỉnh từ khi nào ?

" " Đ.....đố biết đấy " Hắn tức chết đi thôi, người ta đã đau rồi còn trêu.

Biết thế không mang cậu lên cho rồi._________________Èo ơi lại là tác giả hạt nhài đây 🤡 cái lúc D bị đánh là em rú lên luôn ấy.

Miệng chửi tay gõ chữ 🙂) nma xót thì vẫn xót.

Như kiểu tim bị moi ra xong vắt chanh vào ấy, tim người tái chanh 🤡 xót D mà nó xóttttttttt.

Khóc sưng bố mắt.

Sáng nay dậy đầu nhức bưng bưng, cổ họng nổi lửa, mắt như bị lấy đi tuyến lệ 😭
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 6 : Bôi Thuốc


" Ai....ai đánh mà......mà anh khai ?

" - Cậu cất giọng khó nhọc nói" Ơ.....cậu....cậu tỉnh từ khi nào ?

" " Đ.....đố biết đấy " Hắn tức chết đi thôi, người ta đã đau rồi còn trêu.

Biết thế không mang cậu lên cho rồi."

Cậu có im đi không ?

Cậu có tin tôi không bôi thuốc cho cậu không ?

Tôi còn đang ê ẩm hết người vì thu lực đột ngột.

Còn cậu thì sao ?

Cậu nằm cười " " Thì.....em không....không cười nữa, mau mau.....bôi thuốc đi " - cậu khó nhọc cất tiếng, tay chỉ về con ngựa gỗ lúc chiều mình đưa cho hắn Hắn lấy con ngựa gỗ cho cậu.

Dương nhận lấy con ngựa gỗ, miệng nở nụ cười hàng ngày.

" Tôi cởi áo cậu ra đấy, được không hửm ?

" " Phải....cởi á ?

" " Không cởi thì cậu muốn tôi bôi thuốc vào áo cậu hả ?

" Hắn không thích đợi lâu, lập tức bế xốc cậu lên rồi cởi áo ra.

Từng cái cúc áo được cởi ra, làn da trắng nõn của cậu ẩn hiện trong những mảnh vải khiến hắn vô thức nuốt nước bọt.

Tùng Dương ngại chín mặt, cậu chỉ biết cúi đầu dựa trán vào vai hắn rồi nghiến răng kèn kẹt."

Con.... con trai với nhau, n.....ngại cái gì mà ngại " " Anh....anh im đi !

Nếu đây là chân tay thì em đã tự bôi rồi "Cậu như đang dựa trên một tảng băng vậy.

Hắn vốn đâu phải là con người đâu nên cơ thể lạnh ngắt.

" Tôi bắt đầu bôi thuốc đấy "Hắn vừa nói vừa nhìn ra lưng cậu.

Tấm lưng trắng nõn nà bị in hằn những vết gậy, những giọt máu vẫn không ngừng đua nhau chảy xuống.

" Eo ơi tôi phải đi lấy nước để rửa đi đã " - hắn nói rồi buông cậu ra.

Một lúc sau hắn quay lại với thau nước ấm và một chiếc khăn sạch.

Anh Ninh thấm nước cho cái khăn rồi vắt khô đi, bảo cậu quay lưng vào mình.

Hắn nhẹ nhàng lau đi hết những vệt máu chảy dài trên thắt lưng của Tùng Dương.

" Chúng ác quá.....30 gậy thế này rồi mà cậu phải chịu những 150 gậy.....là tôi vô dụng " - Hắn vừa nói vừa nấc lên từng đợtTừ nãy đến giờ cậu vẫn cầm con ngựa gỗ trên tay.

Nghe hắn nói thì cậu ngoảnh cổ lại nhìn người đang lau vết thương cho mình.

Bốn mắt nhìn nhau không chớp, cậu cất tiếng : " Này.....ngựa gỗ em tặng anh đấy, anh chơi đi !

" " Tôi có phải trẻ con như cậu đâu mà chơi ngựa gỗ " " Thế anh chơi gì ?

" " Chơi cậu đấy !

Hỏi lắm thế hửm ?

Cậu có tin cậu mất nụ hôn đầu ngay lập tức không ?

" Hắn nói xong mới biết mình lỡ lời nói những thứ không nên nói.

Cậu thì ngượng chín mặt quay đi không dám nói câu nào.

Nói xong, hắn bắt đầu bôi thuốc cho cậu.

Ngón tay thon dài của hắn lướt nhẹ trên những vết thương nơi thắt lưng cậu.

" Xót kinh khủng anh ơiiiii !

Xót !

Xót !

Aaaaaa......xót quá !

" " Nào ngoan nào.....sắp xong rồi " Một lúc sau thì cũng xong.

Hắn quấn băng cho cậu.

Mặc dù quấn băng nhưng vẫn có máu thấm ra đỏ đỏ sau lưng cậu."

Xong rồi.....em bé giỏi thế nhỉ ?

Em bé cười đi " " Em bé cái gì mà em bé, thay từ em bé thành Tùng Dương " Hắn nghe vậy thì nói lại luôn, Tùng Dương thì Tùng Dương : " Tùng Dương giỏi thế nhỉ ?

Tùng Dương cười đi " " Được chưa ?

" - cậu miễn cưỡng nở một nụ cười cho hắn xem.

" Thôi được rồi....đi ngủ thôi " - hắn đổ thau nước, phơi chiếc khăn rồi vẫy cậu nằm xuống" Hôm nay chắc không nằm ngửa được....haiz " Cậu nói xong thì quay lưng vào hắn.

Hắn cũng hơi thất vọng nên nằm nghĩ vu vơ : " Èo ơi cái cổ này mà cắn thì sao nhỉ ?

Lưng cậu ta trắng thế ?

Nõn nà luôn.

Eo ơi nghĩ cái gì vậy mày ?

Con người kì lạ " Phía cậu thì nãy giờ không ngủ được, chán quá nên cậu quay sang nhìn hắn.

Mắt đối mắt làm tim hắn đập mạnh hơn.

" Cậu.....cậu nhìn cái gì ?

Nhìn thế tôi ngại đấy " " Em đang nhìn anh đấy.....anh đẹp thế này mà không ai yêu cũng phí " " Thế mai đi kiếm chủ cho bông hoa này nhé ?

" - hắn vừa nói vừa cười, trông thái độ vô cùng cợt nhả.

" Cợt nhả vừa thôi, chuyện vợ con là chuyện cả đời chứ có phải ngày một ngày hai đâu " " Nhưng mà ông nội bảo tôi không lấy vợ, biết sao bây giờ ?

" " Không lấy vợ thì lấy ai ?

Lấy em chắc " - cậu nói đùa hắn, vừa nói vừa cười " Đúng rồi.....lấy em đấy " " Đùa không vui nha, hài nhạt nha " Hắn không thích cậu, hắn yêu cậu !

Hắn yêu cậu được một năm rồi.

Từ lúc cậu 17, hắn nhận công việc của ông giao cho mình là theo cậu để bảo vệ cậu khỏi tà ma.

Số cậu là số cô độc mà, người có mệnh thuần âm rất thu hút nhiều ma quỷ.

Hắn theo cậu suốt một năm để đưa cậu ra xa khỏi những thứ không sạch sẽ.

" Không hẳn là đùa.....mà cứ cho là đùa đi "____________Bí văn nên cắt sớm nhé 🤡 chắc tập sau là 2 mẹ này yewwwww 😏 thích cái cách cổ viết truyện ngọt sớt nhưng list nhạc cổ nghe kiểu " sai cách yêu, thay thế, xa anh chầm chậm thôi, đánh mất em, có không cần cần không có,.....

" Nói chung là giựt giựt :>
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 7 : Đi Ngủ


" haiz....thôi cậu ngủ đi, cẩn thận không đau đấy nhé " - hắn choàng tay ra sau đỡ vai cậu."

Em biết rồi, anh.....anh ngủ đi " Cậu nói xong thì quay lưng về hắn.

Trong căn phòng tĩnh lặng, đâu nó vang lên tiếng sụt sùi lúc to lúc nhỏ.

Cái gối cậu nằm đã ướt một mảng.

Hắn thấy vậy thì cất giọng : " Nào....sao thế ?

Sao lại khóc hửm ?

Quay ra đây tôi xem nào " - hắn vừa nói vừa lay nhẹ vai cậu.

Cậu khó khăn xoay người sang, đối diện với hắn.

Hai mắt đỏ nhìn hai mắt đen láy, mặt đối mặt.

Anh Ninh lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đang rơi không ngừng của cậu.

Tùng Dương im lặng không đáp, hắn nói tiếp :" Thế mai đi chơi được không hửm ?

Tôi đưa cậu đi đến một nơi đẹp thì thôi rồi luôn.

Bây giờ nói tôi nghe, tại sao lại khóc.

Ai nói gì cậu ?

" Những giọt lệ từ trong mắt cậu vẫn chảy ra không ngừng.

Mãi lâu sau Dương mới cất giọng : "

Sau này......sau này anh có đánh em như lúc mẹ đánh lúc tối không ?

Em.....em đau lắm.......đau không thể khóc được "Hắn thở dài một hơi, hơi lạnh phả vào mặt cậu khiến cậu hơi rùng mình.

Hắn đáp lời cậu : " Cậu thấy tôi đánh cậu bao giờ chưa ?

Hửm?

Nín đi, tôi không đánh cậu, không quát cậu, không làm tổn thương cậu....nhé ?

" - hắn vừa nói vừa xoa má cậu" Thật không ?

Chúng mình là anh em nhưng không cùng một dòng máu, sao.....anh tốt thế ?

" " Ai bảo không cùng dòng máu ?

Tôi với cậu cùng sinh vào ngày 15 tháng 7 Âm Lịch, cả hai ta đều cùng một dòng máu thuần âm.

Không cùng là không cùng thế nào hửm ?

" Cậu nghe xong thì không nói gì, hắn nói tiếp : " Tôi ôm cậu đi ngủ nhé ?

Tôi giữ người cậu nghiêng chứ không thì lại đau, được không ?

" Tùng Dương vâng một tiếng, sau đó cậu chẳng nói gì thêm.

Hắn thì choàng tay giữ lấy người cậu nghiêng một bên, tay hắn mân mê gáy cậu rồi xuống dưới.

" Nhột nha.

Mà......sao anh không kiếm lấy một người vợ ?

Anh đợi ai đúng không ?

Tầm tuổi anh ở chỗ em là người ta dựng vợ gả chồng hết rồi " " Thì.....thì tôi chưa thích yêu.

Hơn nữa người ta ở ngay đây mà, gần lắm nên tôi không đợi.

Tôi cũng chẳng biết người ta có chấp nhận cái tình cảm này không nữa "" Ai thế anh ?

Chắc chị ấy đẹp lắm anh nhỉ ?

Hay là mai anh cho em xem mặt chị ấy đi "" Đẹp lắm......đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

"" Mà anh ơi.......khi nào em về nhà cha mẹ em được không ?

Em sợ họ phát bệnh vì nhớ em " Hắn ừm một tiếng rồi cả hai ôm nhau ngủ ngon đến sáng.

Yên bình nhỉ ?

Tình cảm của hắn là nhất thời đúng không ?

Chẳng có ai là con trai yêu con trai cả, hắn tự thấy bản thân mình giống như bị bệnh.

Thứ bệnh không ai chữa được, mà cũng chẳng sao đâu vì chỉ cần thấy cậu mỗi ngày cười nói vui vẻ là hắn vui rồi.

Nếu cậu không chấp nhận tình cảm này thì hắn sẽ sống cô độc đến già.

Tình cảm này, trái tim này chỉ hướng về cậu.

Chẳng có ai có thể thay thế cậu được.

Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy thì không thấy hắn đâu cả.

Dương đoán chắc là hắn đi đâu đó thôi, tí sẽ về.

Cậu đi vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài thay cái băng gạc khác.

Hôm qua hắn quấn băng gạc quanh người cậu, hôm nay cậu cũng quấn y chang.

Loay hoay một lúc thì cũng xong, hắn cũng về.Trên tay hắn là một đĩa cơm trông rất ngon.

Có một thằng gia nô theo sau bê một bát thuốc vẫn nóng.

Tên gia nô đặt bát thuốc lên bàn rồi đi ra ngoài làm việc.

" Cậu ăn đi rồi uống thuốc, không biết cậu thích ăn gì nên tôi nấu bừa nhé.

Nếu ăn mà không hợp khẩu vị thì nói cho tôi biết, tôi cho gia nô đi nấu lại.

Ăn xong mình đi chơi nhé ?

" " Tất nhiên, anh ăn với em đi.

Từng này em không ăn hết " " Có ít mà cậu làm như tôi bê cho cậu nguyên một nồi cơm ấy, ăn hết đi.

Cậu ăn nhiều vào cho béo, cậu gầy lắm đấy " Ép ăn một lúc thì cậu cũng chịu ăn, hắn phải dỗ ngon dỗ ngọt, dùng mọi chiêu trò để cậu ăn hết chỗ đồ ăn đấy.

Ăn xong thì cậu uống thuốc.

Bát thuốc màu nâu đen, nhìn cũng có vẻ không ngọt là bao.

" Phải uống ạ ?

Nhìn cứ đắng đắng ghê ghê anh ạ " " Thế giờ tôi mớm cho cậu uống nhé ?

" Bốn mắt nhìn nhau, bỗng chốc mặt cậu đỏ bừng lên.

Hắn thì vẫn giữ thái độ cợt nhả nhưng trong lòng hắn thì đang gào thét rằng sao mình lại có can đảm nói ra câu này" Đắng hơn đời em " - cậu cầm bát lên rồi nhấp một ngụm.

" Còn nhiều thuốc thế này, tôi uống còn đắng thì nói gì cậu.

Cho đường thì không được " Cậu lại uống thêm một ngụm to nữa rồi nuốt thật nhanh, bát thuốc lúc này chỉ còn một nửa.

" Tôi mớm cho....nào " " Hông.....anh là ai ?

Anh đi ra đi.

Bùi Anh Ninh của tôi đâu ?

Anh tôi không thể như thế này được, ai nhập vào anh ấy ?

" " Haha....tôi đùa, uống nốt rồi mình đi chơi nhé ?

" Cậu làm bộ dè chừng rồi cũng nhắm mắt nhắm mũi uống cho xong bát thuốc đắng ngắt này.

" Mình đi đâu hả anh ?

" " Tôi dẫn cậu đi, cậu chỉ biết rằng mình sẽ đi đến một nơi rất đẹp là được " ________________Lại là HGiang đây 😏 tác giả hạt nhài nhất trái đất.

Chẳng có gì để buôn đâu, nma hôm 11 bị lỡ mất live chú.

Sáng hôm sau dậy thấy mn đăng là dãy đạch đạch, gào thét trong vô vọng liền 🤡
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 8 : Khu Vườn


" Tôi dẫn cậu đi, cậu chỉ biết rằng mình sẽ đi đến một nơi rất đẹp là được " Nói xong thì hắn cầm tay cậu dắt đi.

Hai người cứ lon ton đi, một người biết nơi đó nằm ở đâu còn người kia thì không.

Đi một lúc thì đến một bức tường ngăn cách phủ với bên ngoài.

Bức tường đấy cao cũng tầm 4 - 5m.

Cậu thấy không có lối ra thì hỏi : " Đường cụt rồi, đi thế nào được hả anh ?

" " Thơm má tôi đi rồi tôi chỉ cách " - vẫn là thái độ cợt nhả đó của hắn nhưng hôm nay lại có một chút lưu manh.

" Ai nhập đúng không ?

Đúng rồi, anh đi ra đi !

" - cậu lùi lại mấy bước, nhăn mặt nhìn hắn.

Anh Ninh thấy vậy thì bật cười ha hả, hắn không ngờ cậu vẫn còn suy nghĩ mình bị nhập.

Còn cậu thì nhìn hắn với ánh mắt dè chừng.Hắn choàng tay ra sau ôm chặt cậu, vừa ôm hắn vừa nói : " Bám chặt vào nhé, rơi là tôi không đỡ được đâu " Cậu vâng một tiếng rồi thôi.

Hắn sau khi ôm cậu thì nhảy lên thật cao, chẳng mấy chốc mà cả hai người đã đáp đất an toàn.

Bên ngoài cái phủ nhà họ Bùi rộng thênh thang là những ngôi làng nhỏ san sát nhau.

Trời xanh mây trắng, gió hiu hiu.

Chúng tôn lên vẻ đẹp trong sáng của cậu.

Hắn nhìn cậu không rời mắt, đôi mắt hắn bây giờ chỉ có cậu và Tùng Dương.

Chắc hẳn là hắn sẽ không biết mình nhìn cậu tình như thế nào đâu nhỉ ?

Bỗng dưng có một người con gái đi đến.

Cô gái đó là Nguyệt Hà, một con yêu quái thành tinh nhờ ăn thịt sống, kể cả con người ả ta cũng không tha."

Đi ra !

Tôi không thích cô !

Không thích !

Tôi có người mình yêu rồi !

Cô nên nhớ rằng tôi chưa động thủ và cô cũng không phải là đối thủ đâu "Ả không nói gì, trực tiếp đi đến cạnh Tùng Dương.

Không biết Nguyệt Hà thì thầm cái gì cho cậu biết mà bỗng dưng mắt cậu đỏ hoe.

Hắn nguýt ả một cái rồi nắm tay Dương rời đi.

Đi một đoạn khá xa rồi thì hắn mới gặng hỏi cậu, rằng ả thì thầm gì với cậu ?

Ả có nói gì đến hắn không ?

" Chị ấy nói rằng cha mẹ em bán em đi, không.......không cần em nữa.....oaa"" Tùng Dương không khóc nhé ?

Sắp đến chỗ mình chơi rồi "Dỗ ngọt một lúc thì cậu cũng nín nhưng chưa nín dứt, cậu vẫn còn sụt sịt.

Hắn thấy vậy thì cất tiếng : " Thôi nào không khóc nào......cha mẹ cậu không bỏ cậu, nếu cậu không tin thì mai tôi đưa cậu về chơi nhé ?

Cha mẹ cậu rất thương cậu, họ không bán cậu đi.

Nếu họ bán thì đêm hôm đó cha mẹ cậu chẳng phải khóc lóc khi xa cậu đâu.

Không khóc nữa nhé ?

" Cậu gật gật mấy lần rồi lại lấy tay lau nước mắt.

Đi một lúc thì cũng đến.

Trước mắt cậu là một khu vườn toàn hoa, có những khu đất nhấp nhô cao thấp.

Gió lay nhẹ những chiếc lá mảnh khảnh.

" Vào thôi, đây là nơi mà tôi hay đến và cũng là nơi tôi thích nhất đấy !

Tôi mong là cậu cũng sẽ thích nó giống tôi.

" Khu vườn đẹp lắm, có những loài hoa mà cậu chưa thấy bao giờ.

Hắn ngồi lên một chỗ đất nhô lên rồi vẫy cậu ra ngồi chung với hắn. ( Cái chỗ đất nhô đấy nó được phủ cỏ lên rồi nha )Tùng Dương ngồi xuống cạnh hắn rồi lấy ra một nắm kẹo, cậu đưa cho hắn rồi nói :" Cho anh này, anh một nửa còn em một nửa.

"" Cậu ăn đi, tôi không ăn đâu " - hắn vừa nói, mắt vừa nhìn lên trời.Cậu nhìn mắt hắn, bây giờ trong mắt của người thanh niên ấy đã đọng một giọt nước.

Viền mắt hắn hơi đỏ lên rồi thôi " Anh sao thế ?

Anh không thích hả ?

"" Mấy cái kẹo này làm tôi nhớ chuyện cũ thôi "Quay về lúc hắn 15 tuổi : " Sao ai lại ăn mất kẹo của con rồi ?

" Bà Hoàng Trang đi ra với vẻ mặt khó chịu.

Hắn nhìn bà ta thì cũng đã biết người em cùng cha khác mẹ của mình đã ăn hết chúng.

Một bên là đứa trẻ 15 tuổi còn một bên là một người phụ nữ trung niên, hai bên nhìn nhau.

" Thôi.....em ăn rồi thì thôi.....con....con không ăn nữa " Hoàng Trang thấy vậy thì tức hơn, bà ta quát lên : " Ngươi định làm gì ?

Ngươi vì mấy cái kẹo cỏn con mà giận dỗi đủ kiểu á ?

Ta nói cho ngươi biết, ngươi ích kỉ như vậy sau này ai cũng sẽ rời bỏ ngươi thôi " " Con đã làm gì em chưa ?

Em ăn kẹo của con !

Con còn không nói thì thôi đi, dì cứ làm như con là gia nô trong nhà không bằng nhỉ ?

" - hắn vừa nói, nước mắt hắn vừa lăn dài trên gò má.Hắn ức lắm, với một tính cách của đứa bé 15 tuổi như hắn thì những cái kẹo đó như cả gia tài.

Chỉ là mấy cái kẹo thôi mà ?

" Ngươi....

" Một âm thanh chát chúa vang lên, Hoàng Trang thẹn quá hóa giận nên đã tát hắn một cái đau điếng.

Má hắn đỏ ửng, Hoàng Trang thấy thì cũng hả dạ.

" Lúc đấy......lúc đấy tôi chỉ cần bà ta đưa cho tôi một cái kẹo khác thôi.

Nhưng....nhưng không " - hắn nói trong tức tưởi.Đến giờ hắn vẫn nhớ như in cái buổi sáng hôm đó, từng câu nói, từng hành động của bà ta.

" Thế giờ em cho anh một nắm kẹo luôn nhé ?

Chuyện qua cả rồi, mình sống ở hiện tại chứ mình có sống trong quá khứ đâu "Bây giờ nhìn hắn như một đứa trẻ bị người ta lấy mất cả hộp kẹo vậy.

Hắn cúi đầu, những giọt nước mắt tròn vo không chảy xuống mà rơi luôn xuống nền cỏ xanh mướt.

Cậu vuốt lưng cho hắn đỡ khóc nhưng hắn lại khóc to hơn.

Hắn khóc đấy, có lẽ cậu là người đầu tiên hắn tin tưởng để có thể nói ra cảm xúc của mình.

" Eo ơi lớn tướng rồi mà khóc nhè này, Ninh không khóc nhé ?

Mình đang sống ở hiện tại mà, mình không sống ở năm Ninh 15 tuổi nên không sao hết, mọi thứ đã qua hết rồi " - cậu vừa nói vừa áp tay vào má hắn, đỡ lấy những giọt nước từ trong mắt đang chảy dài trên gò má hắn.Bỗng dưng hắn quay ra ôm lấy cậu, ở đây cũng chẳng có ai và cậu vì dỗ hắn nên cũng dang rộng tay ra để ôm hắn.

Cả hai cứ thế ôm nhau đến khi hắn nín dứt thì cậu mới bỏ tay ra.________________Mắt em đen xì nhưng vẫn khôm bằng Đàn Đạt được anh chị ạ 🙂)
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 9 : Âm Mưu


" Ninh nín rồi, giỏi quá !

" - cậu vừa nói, vừa vỗ tay ra chiều thích thú lắm."

Người cậu ấm ha ?

Cậu ôm tôi không thấy lạnh hửm ?

" " Miễn là anh thì có lạnh đến mấy em cũng ôm !

" Hắn nghe vậy thì bật cười, hắn vui lắm.

Cả hai nhìn nhau cười, hai tiếng cười nhưng lại hoà làm một.

Bên cạnh một bụi cây nào đó, một ả gia nô đứng sau góc khuất của bức tường.

Ả ta nhìn hai người thân mật nói cười, đáy mắt nheo lại, trong thoáng chốc có chút chán ghét hiện lên khuôn mặt ả.

Ả là Thu Hương, là hầu cận của Thanh Nhã.

Có lẽ là phận trời đã mệnh sẵn hay là có cái duyên nhất định, mà lại gán ghép cho hai ả con gái tính cách thâm độc tới gần nhau.

Chủ nào tớ nấy, xấu tính như nhau."

Vừa về cái phủ này mà đã ôm ôm ấp ấp.

Nhìn cứ như có tình ý với nhau không bằng ấy " Lúc này, hắn và cậu vẫn chơi trong vườn hoa vui vẻ.

Cả hai hái rất nhiều hoa để về trang trí phòng.

" Hoa ở đây đẹp anh nhỉ ?

Giá mà mình ra đây ở luôn thì bình yên biết mấy " Hắn chỉ cười, đang có một bông hoa đang đi cạnh hắn đây.

Bông hoa này nói hơi nhiều nhưng hắn thích, miễn là cậu thì cái gì cũng thích.

Thấy hai người đi đến, Thu Hương vội đi ra vờ như không có gì.

" Ơ con này, sao mày lại ra đây ?

" - hắn thấy Thu Hương thì cất giọng " Dạ.....dạ bà cho con ra đây bảo cậu Dương ra chỗ nhà thờ bà có việc muốn nói với cậu ạ.

Bà dặn là cậu phải ở yên trong phủ nếu không thì nguy to cậu Ninh ạ " " Chủ tớ chúng mày muốn làm gì Dương ?

" - hắn nói rồi nhướng mày một cái ra chiều rất khó chịu."

Anh cứ để em ra xem nào, nếu có gì thì em cũng tự biết phòng vệ mà " " Haiz....tùy cậu, nhưng tôi nói trước là mẹ con nhà này không đơn giản đâu, kể cả hầu cận cũng vậy đấy " - hắn nói mà nhấn mạnh câu cuối để cho Thu Hương nghe được.Nghe hắn nói xong thì ả quay ngoắt đi, miệng giục cậu đi nhanh.

Ả không biết rằng có người đằng sau đang nhìn ả bằng cặp mắt đầy sát khí.

Hắn thề rằng nếu như cậu có mệnh hệ gì thì cho dù mình có phải đi xuống Âm Ti Địa Ngục để giành lấy linh hồn của cậu thì hắn cũng can tâm tình nguyện xuống dưới đó để cậu được sống lại.Hắn nhìn cậu rảo bước cùng con hầu cận của Thanh Nhã mà trong lòng dâng trào lên cảm giác bất an không thôi.

Đi được một lúc thì cậu cũng đã đến được cái nhà thờ mà Thu Hương bảo.

Đứng đợi cậu là Hoàng Trang và một đám gia nô ở ngoài.

Đám gia nô đứa nào đứa nấy nhìn cậu chằm chằm bằng cặp mắt vô hồn."

Con vào bên trong đi "Cậu làm theo mà không nói lời nào.

Bên trong là những bức tượng đổ nát, một người con gái đầu đội khăn voan đang đứng quay lưng lại với cậu.

Bên dưới là những ngọn đèn cầy chưa được thắp lửa.

" Anh thắp nến lên đi " - người kia cất giọng.Cậu làm theo những gì cô ta nói, thắp nến lên rồi đứng đợi.

Lúc này người kia mới quay lại và bỏ khăn trùm đầu ra, đó là Thanh Nhã.

Ả ta nhìn cậu, cất tiếng : " Tùng Dương à....chúng ta là anh em không cùng dòng máu nên là....chúng mình có thể kết đôi nên duyên vợ chồng đó.....hahahahaa " " Cô im đi.....đừng tiến đến đây, Ninh....Ninh sẽ không tha cho cô đâu " " Hahahahaha....Ninh á ?

Ở đây đã giăng kết giới rồi, ở bên ngoài sẽ chẳng thể nào mà vào được cả và dĩ nhiên là họ cũng chẳng nghe được ở trong đây nói gì nên cho dù cậu có hét vỡ thanh quản thì cũng không ai nghe được đâu......hahahaha"Mọi thứ trước mắt cậu như sụp đổ một lần nữa, chắc chắn là lần này cậu sẽ không gặp được cha mẹ nữa rồi.

Hắn chẳng thể nghe thấy cậu chịu đựng những gì mà vào cứu cậu được.

Bên ngoài, hắn đi qua thì thấy Hoàng Trang và gia nô của bà ta đứng thành hàng chẳng có chủ đích thì thấy nghi ngờ.

Tùng Dương của hắn đâu ?

Thanh Nhã đâu ?

Chắc chắn là hai người họ đang ở trong cái nhà thờ quái quỷ kia.

" Ngươi ra đây làm gì ?

Ta bảo ngươi ở yên trong phủ cơ mà !

"" Tùng Dương đâu ?

Hả ?

Bà nói đi, cậu ta ở đâu ?

" Không thấy cậu, hắn như mất đi cả thế giới.

Giờ Anh Ninh đã chắc chắn rằng cậu đã ở trong cái nhà thờ chết tiệt này và không có cách nào để thoát ra cả.

" Tùng Dương !

Cậu có nghe tôi nói không ?

Tùng Dương !?

"Hắn vừa nói vừa tiến tới nhưng hễ cứ tiến sát đến gần cửa là hắn bị văng ra xa.

Mặt mũi hắn bây giờ đã xuất hiện những vết bầm, chân tay hắn trầy xước hết cả.

Trước cửa của cái nhà thờ kia đã bị giăng kết giới và đương nhiên chẳng ai ra vào được.

" Mẹ con bà đáng bị trời tru đất diệt, Dương làm gì bà ?

Dương đắc tội với bà ?

Cậu ta chẳng làm gì cả....."

" Tao thích.....hahaha " Bên trong, Tùng Dương đang cố gắng mở cửa nhưng đâu mở được.

Một lúc sau thì cậu hoàn toàn bỏ cuộc, phó mặc cho cái gọi là may mắn kia muốn làm thế nào thì làm.

Cậu ngồi thẫn thờ, mắt nhìn vào khoảng không vô định rồi một giọt nước mắt rơi xuống.

Khi bị chịu đòn, cậu vẫn nhìn thấy hắn nên không khóc nhưng giờ hắn không còn ở đây nữa.

Anh Ninh như những thứ đặc biệt đối với cậu, nó còn đặc biệt hơn cả con ngựa gỗ của cậu cơ mà."

Bỏ cuộc rồi à ?

Hahaha " " Cô im đi !

Đừng tưởng tôi không làm gì được cô "" Dương à......mình có thể nên duyên vợ chồng được đấy " " Cô nói thế là ý gì ?

"" Hahaha.....anh đoán xem, như anh đang nghĩ đấy.....hahaha" - ả bật cười ha hả" Đồ....đồ con gái bệnh hoạn " Cậu vừa nói, vừa lùi ra xa khỏi Thanh Nhã.

Lúc này, kết giới bên ngoài bị xê dịch một tí vì hắn đang đấu tay đôi với Hoàng Trang.

" Ranh con " - Hoàng Trang cười khẩy một cái rồi tung đòn đá thẳng vào bụng hắn.

" Thả Tùng Dương ra !

Con khốn !

" - hắn bị đánh văng ra xa, miệng hắn lúc này đã trào ra một ngụm máu lớn.Hắn nhổ toẹt ngụm máu vừa rồi xuống nền đất được bao phủ bởi những chiếc lá khô.

Hắn nhìn thẳng vào Hoàng Trang, mắt hắn loé lên ánh sáng đo đỏ.

Anh Ninh lao đến chỗ Hoàng Trang đang đứng cười, vừa cười bà ta vừa ngửa mặt lên trời trông dáng vẻ rất gợi đòn.

Bà ta bị đấm một cú đau điếng.

" Tùng Dương !

Cậu có nghe tôi nói không ?

" - hắn hét vang vào chỗ nhà thờ" Em có !

" Mặc dù hai người chỉ nghe tiếng bé tẹo nhưng vẫn vui đến mức nào.

Giờ đây họ đã nghe được người kia nói những gì.

" Hai người.....hai người làm gì mẹ tôi ?

Mẹ ơi !

" - Thanh Nhã chỉ vào Tùng Dương, cô ta gầm lên rồi niệm chú.

Bỗng chốc một tia sáng chói mắt soi vào bên trong, cửa của cái nhà thờ chết tiệt kia đã mở."

Tùng Dương.....

Tùng Dương !

Cậu.....cậu có sao không.....mình.....mình đi về nhé ?

" Vừa thấy cửa mở, hắn đã vội nhìn vào xem cậu ở đâu.

Hắn mừng lắm, chẳng để cậu có cơ hội đáp lời, hắn đã kéo tay cậu đi.

" Mẹ ơi !

Mẹ có sao không ?

" " Ta không sao " Hắn dắt cậu đi qua chỗ hai mẹ con kia đang hỏi thăm nhau xem có sao không.

Đi qua, hắn còn không quên liếc Hoàng Trang một cái rồi mới đi hẳn.Về đến phủ, chân hắn khụy xuống, mắt hắn hoa dần đi.

Lúc này, máu từ trong miệng của hắn trào ra từng ngụm lớn.

" Ninh.....Ninh ơi " " Cậu.....đưa tôi về phòng.....nhé ?

" Nói xong thì hắn dần dần lịm đi, cậu đành phải vác hắn về phòng.

Hì hục một lúc thì cùng về đến phòng.

" Cậu....bảo gia nô lấy cho tôi một bát máu được không ?

" Cậu nghe xong thì cũng lon ton chạy đi để lại hắn trên giường một mình.

Khi đã chắc chắn rằng cậu đã đi thì hắn mới ngổm dậy :" Như trẻ con, dễ lừa nhỉ ?

Hahaha....khụ khụ " ___________________Quá đủ rồi, quá mệt rồi.

Em drop truyện mấy hôm nay là do bị hành mn ơi 😭 hnay viết đc 1500 từ luôn, sĩ vler xong là bạn còn khen mình viết lên trình nữa chứ, x2 độ sĩ 😏
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 10 : Lầu Xanh


" này.....này " - Tùng Dương đi đến nhà bếp, cất giọng" Dạ ?

Cậu Dương gọi chúng con ạ ?

" " Cho tôi một bát máu nhé ?

Được.....được không ?

"Một đứa hầu nghe vậy thì nhanh nhảu lấy luôn bát máu trên bàn đưa cho cậu, nó bảo : " Lúc nãy con thấy cậu Ninh bị ngã, mình mảy trầy xước hết nên con đã chuẩn bị sẵn rồi cậu Dương ạ "" Tôi cám ơn nhé " - tay cậu đỡ lấy bát máu.Cậu cứ thế bê bát máu cẩn thận về phòng.

Về đến phòng, cậu thấy hắn đang nằm duỗi thẳng tay chân.

Hắn đang ngủ khò khò thì cậu đi vào khiến mày hắn cau lại.

" Anh ơi " " Ơi.....đợi tôi tí " - hắn khó nhọc ngồi dậyHắn cầm bát máu từ tay cậu lên rồi uống một hơi cạn luôn.

Xong xuôi đâu đấy thì cậu bắt đầu bôi thuốc cho hắn.

Hắn vì cậu mà tạo ra những vết thương lớn nhỏ này đây."

Anh có xót không ?

Xót thì bảo em nhé ?

" " Nếu tôi mà không chịu được mấy cơn xót cỏn con này thì đã không đánh nhau với Hoàng Trang rồi " Đột nhiên Anh Ninh thấy choáng váng, mắt hắn nhoè dần đi.

Hắn đã gục xuống, tiếp sau đó là một mùi thơm thoang thoảng bay vào phòng cậu.

Mùi này thơm lắm, cậu say sẩm mặt mày.

Thứ mùi đó là mê hồn hương.

Không lâu sau đó, chẳng nằm ngoài dự tính của Hoàng Trang thì cả hai đã ngất đi."

Hahaha.....để xem chúng mày thoát kiểu gì " " Giờ đưa hai cậu đến kĩ viện nào hả bà ?

"" Đi theo tao " Hoàng Trang nói xong rồi thì bước đi, chẳng biết lần này mưu kế của bà ta sẽ thế nào nữa.Đoàn người cứ thế bước đi để lại một căn phòng lạnh lẽo vẫn sáng đèn ở phía Tây.Đến một cây cầu bắc qua, phía bên kia là một toà nhà được bao trùm bởi bầu không khí ấm áp.

Dưới cầu, những chiếc đèn hoa sen đang được mọi người thả trôi đi theo dòng nước chảy nhè nhẹ.

Cả chủ lẫn tớ đều bước qua cầu để vào cái kĩ viện Tuệ Lâm kia.

Ở ngoài cửa, có một người đàn bà trung niên đang ngồi ở ngoài cửa đợi.

" Đến rồi à ?

Bùi phu nhân ngồi lại thưởng trà với tôi một lát được không ?

"" Không " Hoàng Trang nói xong thì phẩy tay ra hiệu đám gia nô đi theo mình.

Hai người Anh Ninh và Tùng Dương được đưa đến một căn phòng trống.

Lúc này hai người đã bị trói chặt chân tay lại.

Người tỉnh trước là Anh Ninh, hắn theo bản năng lấy tay lay người cậu dậy nhưng tay cả hai người lại bị trói mất rồi."

Dương ơi.....Dương ơi !

Ở đâu đây ?

" Hắn khó chịu ra mặt vì những tiếng kêu ái muội của những người con gái, những ông quan đang lấn át tiếng gọi của hắn.

" Anh ơi.....mình đang ở đâu đây ?

Eo !

Tiếng gì vậy !?

" - cậu định lấy hai tay để bịt tai " Chắc hẳn là chúng mình đang ở trong một cái kĩ viện nào đấy.....haiz "Hai người hoang mang một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.

Sau, có một người bước vào, người đó cất tiếng : " Cũng sáng sủa đẹp trai nhỉ ?

" - người kia vừa nói, vừa nâng cằm Anh Ninh lên" Bỏ ra !

Cái bàn tay dơ bẩn của cô không xứng để động vào người tôi !

" " Thế ai mới xứng với anh đây ~ ?

" " Tùng Dương!

" Người kia nghe được thì thản thốt lắm.

Ả là Hoa Lệ, là một đứa con gái bán thân ở trong chốn kỉ viện này.

Được tin có người mới đến nên ả sang xem thế nào mà lại.....haizẢ bực bội rời đi, một lúc sau thì có một chàng trai ăn bận giống gia nô đi vào.

Trên tay cậu ấy cầm một con dao và tiến gần đến chỗ hai người đang ngồi.

Người đó làm bộ mặt bí hiểm, nâng tay Tùng Dương lên rồi cắt đứt sợi dây thừng đang được buộc chặt.

" Vậy mà làm thấy gớm " - Anh Ninh ngồi bên cạnh cất tiếng" Tôi là Gia Hoàng, hai người là....?

" - Gia Hoàng cởi trói cho Tùng Dương xong thì quay ra cởi trói cho Anh Ninh.

" Tôi là Anh Ninh, còn bên cạnh tôi là Tùng Dương " Cổ tay Tùng Dương lúc này đã ửng đỏ, Gia Hoàng thấy vậy thì cất lời : " Cổ tay Tùng Dương bị đỏ rồi, tôi đi lấy đá cho cậu chườm nhé ?

" - nói xong, anh ta rời đi không để cho cậu nói thêm gì.Tùng Dương nghe vậy thì đơ ra, cậu chưa hiểu hết những gì vừa mới xảy ra.

Mặt cậu nghệch ra, biểu cảm ngơ ngác đến là đáng yêu.

Hắn thấy vậy thì bật cười thành tiếng :'' hahaha.......nhìn mặt cậu buồn cười kinh khủng, ngơ ngơ như em bé ấy " - hắn vừa nói, tay vừa bóp nhẹ má cậu.

" Nhưng mà......em cứ cảm thấy ở đây có chút quỷ dị, liệu....liệu mình có thoát khỏi đây được không anh ?

" " Sẽ ra được !

" _________________________Nói chung là bí văn nên cắt sớm ơi là sớm 😭 https://www.facebook.com/profile.php?id=100024693573154&mibextid=ZbWKwLLink face của tớ nhá, mẻ nào thích buôn thì cứ ntin luôn với tớ 🤡 tớ rảnh vaiooo
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
khôm phải truyện đâuuuu


Ý là hnay k viết truyện mà tớ muốn buôn ấy.

Còn 1p nữa là chú live nma vẫn lấn lán ở đây.

Thì là tớ đúng kiểu đứng núi này trông núi nọ, ngồi có 1 tí đã nghĩ đc cái mở đầu của bộ truyện mới, mn đọc rồi cảm nhận nhá 😏" Em yêu anh.....anh sống......hộ em phần đời còn lại......anh nhé ?

" Nói xong, Tùng Dương mất ý thức.

Thân thể cậu lạnh ngắt, cậu ra đi trên tay người cậu thương nhất, người mà cậu xem là gia đình, xem là cả thế gian này.

Anh Ninh không làm gì cả, không gào khóc, không oán than ông trời mang cậu đi quá sớm.

Hắn gục xuống, một lúc sau thì đôi mắt đẫm nước ấy mới ngước lên nhìn người trước mặt mình.

" Ông giết tôi đi !

Sao ông lại giết cậu ta !?

Ông thừa biết tôi yêu cậu ấy như thế nào mà, sao lại hành động ngu ngốc như thế ?

" Hắn lao đến, ôm người đàn ông trước mặt rồi cứ thế đập đầu ông ta vào một tảng đá đến chết.

Khi người kia đã chết, Anh Ninh đến gần xác Tùng Dương.

Hắn cất tiếng : " Ông ấy chết rồi, tôi đi theo em....Dương nhé ?

Dương ngoan, đợi anh rồi chúng mình yêu lại từ đầu.

Tình mình khó chấp nhận, em nhỉ ?

" Nói rồi, hắn rút từ trong người ra một con dao rồi tự đâm về phía ngực trái của mình.

Trước khi đi, hắn cố sử dụng hết hơi tàn của mình để lết đến bên cậu.

Hai người ôm nhau cùng nhau đi trên cây cầu Nại Hà, miệng họ mỉm cười khe khẽ.

Thôi thì không yêu được ở gian thế thì mình yêu ở cõi âm."

Chúng mình sẽ tìm lại nhau ở kiếp sau, em nhé ?

" Mắc leak lắm rồi ấy 🤡 eo ơi leak cho toàn dân thiên hạ xem rồi bộ sau flop kinh khủng 🤡
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
thông báo 😭


Ý là độc giả ơi, tác giả mấy hnay là bận đi combat với mấy con khứa trẩu tre mất dạy đồ he nên là em cx k ra đc chap.

Kphai em drop đâu 😭😭 mn đợi em tầm tối mai hoặc ngày kia, ngày mốt là chúng mình sẽ có chap mới để đọc nhá.

Nếu như mà chúng mình muốn dí dl tác giả thì cứ việc ad face nhá, link thì 1 hồi nx em sẽ để ở dưới để cho mn sao chép đồ he.

Em còn 1 vụ var nhau nx cơ nên là cx k có tgian viết truyện đc =)))) ừ thì mn vô group để buôn với tg là chính, dí dl tg là đặc biệt đấy 🤡 tén kìu ve ri mắc vì đã đọc hết cái sớ thông báo dài ngoằng này của em, chúng mình ad face nhóoooo https://www.facebook.com/profile.php?id=100024693573154&mibextid=ZbWKwL
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 11 : Lầu Xanh ( 2 )


Lúc này, hai người đã quen với những âm thanh ái muội kia.

Tầm năm phút sau, Gia Hoàng quay lại với 2-3 cục đá được bọc trong một mảnh vải màu đỏ.

" Cậu chườm vào tay nhé "Tùng Dương chỉ nhận lấy rồi gật đầu.

Từ bên ngoài, một người con gái độ 18 bước vào.

Người kia nhìn thấy Anh Ninh thì không bất ngờ lắm, hắn trợn tròn mắt nhìn người trước mặt.

Một lúc lâu sau mới cất tiếng : " Đào Trang!!

"Đúng rồi đấy, người phía trước mặt hắn là Đào Trang.

Trang chẳng có gì là ngạc nhiên, nàng chỉ trưng biểu cảm lạnh tanh nhìn về phía hai người.

Cô cất tiếng : " Hai người đi theo tôi, đêm nay hai người mới vào nên không cần làm việc"Lúc này, có một cơn gió thổi từ cửa sổ vào tóc của Trang làm mái tóc sau lưng của cô bị dồn sang một bên.

Trên gáy cô là một cái kim màu vàng đồng dài bằng ngón út.

" Anh ơi, gáy của Trang có gì kìa " - cậu nhón chân lên, thì thầm vào tai hắn.

" Hửm ?

" Khi đó, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng kia là một cặp hôn thê đang thì thầm vào tai nhau những điều mật ngọt chứ chẳng ai nghĩ đó là anh em cả.

Đào Trang đi trước thấy Anh Ninh và Tùng Dương thì thầm nhỏ to, cô cất tiếng : " Sao thế ?

Hai người không vừa lòng chỗ nào hả ?

"" Không có gì, cứ đi tiếp đi " - hắn quay ra nói với Trang" À thôi, phòng ở cuối kia nhé.

Đây là chìa khóa phòng " - cô lôi từ trong túi áo ra một cái chìa khóa rồi đưa cho hai người.Nói xong thì Trang quay người rời đi để lại hai con người đang hoang mang đứng đó.

Anh Ninh là người hoàn hồn trước, hắn nắm tay cậu đi về căn phòng phía cuối dãy.

Khi cả hai đi vào, khoá cửa rồi bật đèn cẩn thận thì Anh Ninh mới cất tiếng : " Nãy cậu muốn nói gì hửm ?

Nói đi, giờ thì không ai nghe thấy nữa đâu " " Em thấy ở gáy Trang có cái kim hay sao ấy " " Ừ nhỉ, cậu nói tôi mới để ý " Cả hai nhìn nhau, mắt đối mắt lại khiến Tùng Dương đỏ mặt.

Hình như.....hình như cái tình cảm này không phải tình cảm anh em thương nhau thì phải, đây là tình cảm trai gái.

Nhưng mà cả hai là con trai cơ mà ?

Sao mà yêu được đây !?Dương ngượng ngùng quay đi chỗ khác, hắn thấy như vậy thì cũng ngờ ngợ là cậu có ý với mình rồi đây.

Nhưng để kiểm chứng thì phải một thời gian nữa mới chắc chắn được._____________________" Bao giờ em mới chịu nói đây ?

Hay để tôi nói trước hửm ?

" " Anh thì thầm cái gì vậy ?

Nói chuyện một mình luyên tha luyên thuyên " Dọn dẹp một lúc thì hai người đi ngủ, hắn thì quay người vào cậu còn cậu thì quay người vào tường.

Nghe hắn nói cái gì mà nói trước nói sau hả trời."

Tôi bảo là em nhận ra tình cảm của mình chưa ?

" - vừa nói hắn vừa quay ra nhìn vào môi cậu" Nhận.....ra cái gì má ?

Anh luyên thuyên cái gì vậy ?

" Để cậu nói dứt câu, hắn liền cúi xuống hôn lên môi cậu một cái rồi quay đi.

Trống ngực Anh Ninh lúc này đập liên hồi, hắn không hiểu vì sao mình lại liều như vậy.

Về phía Tùng Dương, tim cậu đập như sắp nhảy ra ngoài đến nơi.

Mặt cậu nóng bừng nhưng lúc này cậu cũng chợt nhận ra rằng mình đã yêu Ninh từ lúc nào.

" Em.....em có " Anh Ninh trở mình quay ra ngoài, lúc này mặt hắn đã không còn ửng đỏ như lúc nãy nữa.

Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, cất tiếng : " Tôi cược đúng người rồi, tôi ăn cả rồi....hahahaha.

Cứ ngỡ là cược sai người, cứ ngỡ là về không.....hahahaha "" Anh liều nhỉ ?

Nếu em không đồng ý thì sao ?

"" Không thử, không liều làm sao biết mình chọn đúng hay sai " - nói xong hắn liền cầm tay cậu lên, hôn vào mu bàn tay ấy cái chóc.Khuôn mặt cậu bớt đỏ đi đôi phần, bây giờ lại hồng phơn phớt trên má.

" Thế giờ đi ngủ nhé ?

" Cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi cả hai ôm nhau nằm yên giấc đến sáng.

Thật lòng mà nói, cậu cũng chẳng biết mình yêu hắn từ khi nào nhưng lúc mà hắn cúi xuống hôn lên môi thì cậu đã biết mình yêu Anh Ninh qua từng hành động, từng cử chỉ hắn dành cho cậu. ____________________" Hình như hai đứa mới đến phát giác được cái gì rồi cô ạ, giờ làm thế nào ?

" " Cứ để ta giải quyết......các ngươi làm đúng bổn phận của mình là được " " Vậy chúng con xin lui " Người kia phất tay một cái, ả là ai ?

Không ai khác, người đứng quay mặt vào trong là Hoa Lệ.

Ở một căn phòng khác, có một người con gái bị trói chặt chân tay.

Đám gia nô đang đánh đập người con gái ấy, người kia mới là Đào Trang thật. ____________________Ý là hết rồi đấy 🤡 vì đoạn fist kiss nó tra tấn tinh thần em nên cả đêm hqua em mất ngủ 🤡 em phải chữa lành bao nhiêu lần mới viết xong đoạn đấy mn ạ =))) em cx mong là mn sẽ ad face với em nhiều hơn cơ, để mn dí dl em chứ k thì em lười vler 👉🏻👈🏻
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 12 : Lầu Xanh ( cuối )


Ở căn phòng cuối dãy nơi mà hai người vẫn ngủ, lại là mùi hương ấy.

Mùi của " mê hồn hương " cái mùi thơm thoang thoảng làm người ta thiếp đi.

" Sinh khí dồi dào......hahahaha " Vậy là hắn và cậu lại bị đưa đến một nơi khác.

Chắc chắn là sẽ không hề dễ dàng đây. _________________Tại một căn phòng nọ, hai người đã bị trói chân tay lại.

Bỗng dưng một thau nước lạnh tạt thẳng vào Anh Ninh rồi tiếp đến là Tùng Dương.

Hai người bị nước lạnh làm tỉnh giấc, người trước mặt cất tiếng : " Hahahaha.....ngươi nhìn xem bên cạnh ngươi là ai đi, Anh Ninh ~~ " Hắn nghe xong thì nhìn sang cạnh mình, bên cạnh hắn là Đào Trang với thân thể bầm dập.

Chân tay của cô bị những vết roi da và cả dao cứa lên.

Trang khó nhọc ngước nhìn hai người trước mắt, cô muốn nói nhưng lại không thành lời.

" Đào.....Đào Trang!!

Sao mày lại ra nông nỗi này ?

Ai làm gì mày ?

" Người trước mặt cất tiếng, tiếng nói lanh lảnh của ả vang vọng khắp không gian : " Hahahahaha.....ta làm đấy !

Ta là Hoa Lệ này......hahahahaha "'' mục đích của ngươi là gì ?

" Lúc này, hai chân của Hoa Lệ đang dài ra.

Đó là một cái đuôi rắn kéo dài từ bụng dưới của ả.

Ở cổ Hoa Lệ cũng mọc ra một lớp vảy màu xanh lục.

Tròng đen của ả thu hẹp lại rồi biến thành một đường kẻ dọc đến là kì lạ.

Nhìn sơ qua thì Anh Ninh cũng đã biết Hoa Lệ thật ra là một con rắn thành tinh nhờ vào việc hút sinh khí của con người.

Hắn chẳng làm thế nào để thoát ra được, đành nhờ đến Đào Trang vậy.

" Trang....Trang, nghe anh nói không ?

" " D....dạ ?

" " Mày có mang theo dao hay vật nhọn không ?

" Tùng Dương ngồi im chịu trận nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng : " Em có, lúc tối Gia Hoàng đưa cho em một con dao.

Nhưng mà..... giờ bị trói thế này thì em cũng chẳng làm gì được "" Các ngươi định cởi trói cho nhau á ?

Hahaha.....ta cởi cho các ngươi, để xem ai là người chết trước.....hahahaha "Ả nói xong, dây trói chân tay của ba người liền bị tụt xuống.

Như được giải phóng sức mạnh, mắt Anh Ninh một lần nữa loé đỏ.

Trái lại với ánh đỏ trong mắt hắn, đồng tử của Hoa Lệ lại loé vàng.

Cái tròng đen bên trong cộng thêm ánh vàng bao quanh nó lại càng tăng thêm sự kì dị, nó là mắt của một con rắn."

Để xem ba con chuột nhắt chúng mày làm gì được tao.....hahahaha " Tùng Dương đưa cho hắn con dao vừa nãy rồi cậu ôm hắn một cái thật chặt như thể hắn sắp rời xa cậu vậy.

" Nào....xác tôi vẫn ở đây, hồn tôi vẫn ở đây.

Em cứ làm như tôi sắp ra chiến trường không bằng " Cậu chỉ gật nhẹ mà chẳng nói gì, đôi mắt lấp lánh nước hoe hoe đỏ.

Hoa Lệ một bên cười ha hả, ả nâng đuôi rắn lên rồi quật một cái xuống nền đất.

" Để xem công tử và tiểu thư đây làm gì được ta nào....hahahaha " Ả giơ tay lên, một con rắn màu xanh lục xuất hiện từ đằng sau chuẩn bị nhào đến.

Anh Ninh cũng chẳng kém, hắn đưa hai ngón trỏ và giữa lên và niệm.

Một lúc sau, có một con rồng vàng bên cạnh hắn.

Cả hai nhìn nhau, hai con vật kia cứ thế lao vào nhau mà cắn xé.

Đào Trang lấy từ trong túi ra ba lá bùa sắc đỏ, cô cắn ngón tay trỏ của mình rướm máu rồi nhấn vào ba lá bùa đó.

Kế tiếp, Trang niệm một thứ chú gì đó và phóng một trong ba lá bùa về phía Hoa Lệ.

" Tùng Dương......cậu không phải lo cho chúng tôi nhé " Cô nói xong thì bắt đầu thay đổi.

Hai tai Trang dài ra, ở dưới mọc thêm một cái đuôi mèo.

Cứ thế, Đào Trang đến tiếp trợ Anh Ninh.Lúc này, bên cạnh cậu có một thanh gươm.

Tùng Dương cầm lên, lao về phía Hoa Lệ mà đâm vào bụng ả.

Hoa Lệ rú lên một tiếng rồi vết thương nơi bụng dưới lành lại nhanh chóng.

" Nhãi ranh " Cậu không bỏ cuộc, Dương lùi ra sau lấy đà rồi đâm xuyên qua ngực trái của ả.

Cái gươm vừa rút ra cũng là lúc cậu bị đánh hất văng vào góc tường."

Dương !

" Thấy cậu bị hất ra xa, hắn liền phân tâm mà theo phản xạ quay đầu lại gọi tên cậu.

Từ đằng sau, một lá bùa màu đen lao đến mà hắn không thề hay biết.

Vừa kịp đến chỗ Ninh thì một lá khác liền chặn lại.

Hai lá bùa như hai con dao sắc lẻm va vào nhau, hắn tránh được một nạn.

Đào Trang quay ra liếc một cái về phía Hoa Lệ.

Ánh mắt của Đào Trang như có ma lực, trong thoáng chốc Hoa Lệ đã hộc ra một ngụm máu lớn.

Ả ta ho sặc sụa, ho đến đâu những ngụm máu đỏ tươi trào ra đến đó."

Ngươi.....ngươi đã làm gì ?

" " Ta đố ngươi biết đấy.....chết đi con khốn !

" Nói xong, Trang chồm lên người ả thoả sức cào xé.

Một ngón tay của cô vô tình chọc vào mắt Hoa Lệ khiến ả rú lên đau đớn.Về bên hai con vật hộ mệnh đang đánh nhau, con Hoàng Long của Ninh lúc này đang áp đảo Lục Xà của Lệ nên ả cũng yếu đi đôi phần.

Bỗng dưng Hoa Lệ bộc phát ra một luồng ma khí, Trang bị hất ả văng ra xa.

Cô đau điếng khó nhọc ngồi dậy, phần vì ảnh hưởng của ma khí, phần vì những vết thương cũ chồng mới bị rách ra.

Tấm áo Trang mặc trên người bị thấm đẫm máu.

Lục Xà hấp thụ được nguồn ma khí này liền mạnh lên gấp bội lần.

Nó lập tức lấy đuôi quật ngã Hoàng Long rồi dùng cả thân để siết đối thủ.

Anh Ninh một bên liền ôm bụng hộc ra một ngụm máu lớn, hắn vịn vào cậu để đứng lên rồi trực tiếp quay sang ngấu nghiến đôi môi của Dương.

Mùi tanh tanh ngai ngái của máu truyền từ miệng hắn sang miệng cậu.

Vài giây sau Anh Ninh mới rời môi Tùng Dương.

Hoa Lệ thấy vậy thì giận tím mặt, ả bắt đầu biến dạng thêm một lần nữa.

Lần này Lệ biến thành một con rắn luôn chứ không phải nửa người nửa rắn nữa.

Con rắn phải dài hơn hai mét, nó thét lên một tiếng khiến cả ba không chịu được mà phải bịt chặt tai lại.Tùng Dương là người phản xạ đầu tiên, cậu cầm thanh gươm lên rồi lấy đà chạy tới đâm thẳng vào mắt Hoa Lệ.

Thanh gươm găm vào sâu trong hốc mắt khiến máu chảy ra không ngừng.Lúc này, Lục Xà và Hoa Lệ hoà làm một.

Cả hai biến thành một con rắn màu sắc sặc sỡ.

Thứ mà Lệ đang nhắm đến là Hoàng Long đang đứng như một pho tượng bên cạnh.

Ả lao đến dùng hai chiếc nanh độc mà cắn thẳng vào thân Hoàng Long.

Anh Ninh một bên quằn quại, hắn không nghĩ Hoa Lệ lại độc địa đến mức này.

Từ dưới nền đất ánh lên những ánh sáng màu hoàng kim, đó là một trận ma pháp.

Con rắn rú lên ra vẻ đau đớn lắm.

Ở bên ngoài có một ông lão đi vào, trên tay cầm một cái túi có thứ bột cam cam ném lên người Hoa Lệ.

Ả một lần nữa lại rú lên, tiếng thét chói tai vang vọng khắp trấn.

Anh Ninh lúc này đã không còn ý thức, hắn lịm dần rồi ngất đi trong vòng tay của cậu.

" Anh ơi....anh ơi !

Nhìn em đi.....Ninh ơi !!"

Từng giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má của cậu, ông lão kia cất tiếng : " Ba người ra xe ngựa nhé, tí nữa ta sẽ về sau " " Vậy ông ở lại làm gì ?

Ở đây nguy hiểm lắm " - Đào Trang cất tiếng."

Ta bảo về thì cứ về đi, Anh Ninh bị trúng tà cộng thêm việc bị thương nữa nên sẽ nặng hơn.

À.....về phủ nhé " Cậu cõng hắn lên, lảo đảo bước từng bước ra ngoài.

Bây giờ bên ngoài đã là buổi tối, có một chiếc xe ngựa đang đứng đợi ba người đi ra để về.Tùng Dương cõng Anh Ninh lên trước, Đào Trang đằng sau phải vịn vào một thứ gì đó để đi.

Cứ thế, chiếc xe ngựa từ từ chuyển bánh.

Bên trong, ông não nọ đang đứng nhìn ba người rời đi rồi thở dài một hơi.

Khi bóng của xe ngựa đã đi khuất, ông mới đi ra ngoài lấy bật lửa rồi đốt luôn cái kĩ viện kì dị này.

Ông không sợ bọn rắn báo thù, ông chỉ sợ hai cháu của ông có mệnh hệ gì thôi. _______________________Wao, thế là kết thúc hành trình kĩ viện.

Eo ơi khủng khiếp thật sự, em viết đc 1600 từ á má.

Mn cmt nhiều lên, bao nhiêu em cx rep hết 😏
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 13 : Tỉnh Dậy


Trên đường về phủ, không ai nói với ai câu nào.

Tùng Dương thì nắm chặt tay của Anh Ninh, để hắn nằm lên đùi mình rồi nhìn hắn nằm bất tỉnh."

Nào....xác tôi vẫn ở đây, hồn tôi vẫn ở đây.

Em cứ làm như tôi sắp ra chiến trường không bằng " Cậu nghĩ lại hai câu mà hắn nói trước lúc đánh với Hoa Lệ.

Nghĩ lại, nước mắt cậu lại lăn xuống không ngừng. _________________Thoáng chốc đã về đến phủ nhưng giờ đã là canh ba, gia nô trong nhà đã đi ngủ hết với nhau rồi.

Cậu cùng với Đào Trang xuống ngựa sau đó từ từ cõng Ninh trên lưng.Trang đi đến đâu, máu rơi đến đó vì linh lực của cô bắt đầu giảm mạnh.

Chân cô bắt đầu run lên từng chập, cô ho nhiều hơn.

Căn phòng phía Tây còn mấy bước nữa là đến nhưng sao hôm nay đi lại lâu đến vậy nhỉ ?Đi mãi rồi cũng phải đến đích, cậu thả hắn xuống giường rồi nằm bên cạnh, nhắm nghiền mắt lại.Từ bên ngoài, Phúc Thiên bước vào với một nắm lá và hoa trên tay trái.

Những chiếc lá có màu trắng tinh còn những bông hoa lại là đỏ máu.

Tay phải ông cầm một chiếc cối và chày giã.

" Thân tàn ma dại hết với nhau thế này, đánh thì cũng tự lựa sức mình chứ !

" Miệng thì nói vậy thôi chứ ông ngồi xuống bàn rồi cho bạch ngải và huyết hoa vào cối để giã nhuyễn.

Màu nước của huyết hoa chảy ra như màu máu đỏ tươi, có mấy giọt nước bắn lên những chiếc lá trắng tinh lại càng tôn lên vẻ kì lạ của loài hoa ấy.

Ông lọc lấy nước rồi bón cho từng người một.

Lúc sau, bụng của cả ba bắt đầu đau rồi dần dần mức độ đau càng cao.

Đào Trang là người chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo đầu tiên rồi đến Tùng Dương và cuối cùng là Anh Ninh.

Cả ba người toàn nôn ra máu đen, lợn cợn trong đó là những quả trứng li ti bé bằng một nửa hạt gạo.

" Sau chừa nhá, hôm nay là nhẹ chứ mà để đến hôm sau thì.....haiz.

Thôi nhé, mấy đứa đi ngủ đi " - nói xong, ông rảo bước thật nhanh.Để cho ông mình đi khuất bóng thì hắn mới lên tiếng : " Trang hôm nay có ngủ lại không ?

" " Thôi anh ạ, em đi về chứ không cha mẹ em mong " - cô nói xong thì cũng là lúc chân cô bước đi thật nhanh.Hắn cùng cậu đi vào phòng.

Khi này, cậu mới oà khóc mà ôm chầm lấy hắn : " Anh.....oaaa......em còn nghĩ.....em còn nghĩ anh vong mạng......oaaa "" Anh Ninh của em đây rồi, tôi vẫn sống đây thôi " Hắn ôm cậu, cả hai cùng nằm xuống giường.

Dương vẫn khóc, dường như càng ngày cậu càng khóc to hơn.

Ninh thủ thỉ bên tai cậu, hơi hóng phả vào làm tai Dương đỏ lên đôi phần.

" Nào....không khóc nhé ?

Tôi ở đây, tôi không đi đâu cả "Hắn nói xong thì nhẹ nhàng hạ cậu xuống khỏi người mình, để cậu nằm đối diện.Hai đôi môi chạm nhau, nhẹ nhàng như gió thoáng qua.

Bỗng dưng hắn đổi trạng thái, Ninh lấy đầu lưỡi tách môi cậu ra rồi dần dần khám phá bên trong.

Dương run người vì từng nhịp hôn của hắn.

Ninh cứ thế ngấu nghiến đôi môi của cậu đến khi nó hơi sưng lên mới chịu buông tha.Dương bây giờ đã nín dứt, cậu không còn khóc nữa mà tủm tỉm cười.

Mặt cậu đỏ bừng chỉ đành dụi vào người hắn.

" Nhột ô hay thằng bé này " - hắn vừa cười vừa ôm cậu lại.Vậy là một đêm trôi qua, cả hai lại ôm nhau ngủ để xoa dịu những vết thương mà cả ngày nay họ phải chịu. ___________________" Cậu Ninh ơi.....cậu Dương ơi !

Con mời hai cậu sang phủ để dùng bữa ạ " - một con hầu gõ cửa phòng cả hai.Bỗng nhiên ở đằng sau đứa gia nô kia có một bóng người cao lớn bước đến : " im miệng cho cậu Dương ngủ, sáng sớm đập cửa inh ỏi lên làm sao cậu ngủ được " " Nhưng mà.....bà cho gọi hai cậu đến dùng bữa, bà bảo hai cậu không đến thì bà cũng không ă-" " Kêu bà ta nhịn nguyên một ngày đi, hai ta không ăn ở phủ đâu " Hắn nói xong liền khẽ mở cửa bước vào.

Trên giường là một người con trai đang ngủ dang tay dang chân có vẻ ngủ rất ngon.

Đột nhiên cậu mở mắt bật dậy : " Anh Nin- " Cậu chưa nói dứt câu thì hắn đã vội lấy môi mình bịt chặt môi cậu mục đích để cậu không phát ra tiếng.

Một lúc sau thì hắn mới rời môi cậu : " Em đi vệ sinh cá nhân đi nhé, tôi đi nấu đồ ăn cho em " ___________________Ôi thôi cắt thôi, em nghĩ nát óc mới rặn ra đc mấy câu 💩
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
Chương 14 : Bình Yên


Đợi cậu vệ sinh cá nhân xong thì hắn mới yên tâm rời đi.

Mở cửa phòng bước ra, hắn ngước nhìn bầu trời.

Hôm nay trời xanh ngát, từng đám mây được gió thổi khẽ trôi đi.

Cảnh sắc hôm nay thật yên bình, có lẽ hôm nay sẽ là một ngày nghỉ ngơi cho hai người sau những ngày đối mặt với từng đòn roi, từng ngụm máu đỏ lòm trào ra từ cổ họng.Ninh nghĩ lại những ngày tháng mình yêu thầm cậu, nghĩ lại thấy......hôm đấy mình liều thật, nếu như cậu mà không đồng ý chắc hắn chỉ còn cách đi biệt xứ và sống cô độc đến già luôn quá.Hắn thở dài một hơi rồi cất bước.

Hắn không biết mình nên sai bọn gia nô nấu cái gì cho cậu ăn nhỉ ? _________________" Con chào cậu, cậu ăn gì để con nấu ?

" - một thằng hầu thấy hắn vào thì cất tiếng.Thằng hầu đó là Bá An, là hầu cận của hắn nhưng hầu hết thời gian là hắn có nhờ đến nó đâu nên Bá An là đứa hầu nhàn rỗi nhất nhì phủ.Chẳng biết Ninh đã nói gì với tên gia nô kia mà nó cắm cúi vào làm.

Một lúc sau thì món ăn cũng đã được hoàn thành, hắn xới cơm vào hai cái bát rồi mang đi.

Lúc hắn xới cơm cho cậu, hắn cố tình nén chặt cơm xuống để cậu ăn nhiều hơn.

Phải nói rằng, một bát mà Ninh xới bằng hai bát bình thường. _________________" Dương ơi.....tôi vào nhé ?

" " Vâng " Nghe cậu đồng ý, hắn bê mâm cơm bằng một tay rồi một tay kia mở cửa phòng.

Trong phòng, Dương đang ngồi khoanh chân đợi hắn mang cơm đến.

Dáng vẻ y hệt một đứa trẻ con đang đợi đến bữa để được ăn cơm.

" Em mời Ninh ăn cơm nhá " " Ninh mời em ăn cơm " Vậy là cả hai vừa ăn vừa nói chuyện, nói trên trời dưới đất vẫn không hết chuyện.

Dương ăn mãi vẫn không hết một bát, cậu nói : " Bát này lạ thế, ăn mãi không hết cơm "Hắn nghe vậy thì giật mình vội lảng tránh sang chuyện khác.

" Bát nhiều thì ăn nhiều, ăn đi tí mình đi chơi '' Cậu chỉ cười rồi gật đầu, cậu không biết lần này mình sẽ đi đâu nữa.

Một lúc sau thì hai người cũng ăn xong bữa sáng, cậu thì ăn có " một " bát cơm mà cũng đã no căng bụng.

No thì no thật nhưng cậu vẫn phái bóc thêm một cái kẹo để ngậm cho đỡ nhạt miệng."

Kẹo ngon không ?

" " Ngon chứ anh " " Cho tôi một cái đi, được không hửm ?

" Nghe hắn hỏi vậy thì cậu lấy 4 cái kẹo rồi đưa cho hắn nhưng tên này lại không lấy.

" Tôi không ăn mấy cái này, tôi ăn cái trong miệng em " Nói rồi hắn áp môi mình vào môi cậu và sau đó thì cuỗm mất viên kẹo cậu đang ngậm trong miệng.

Đầu lưỡi hắn dần dần khám phá các ngóc ngách trong miệng của Dương, dần dần cảm nhận được vị ngọt từ viên kẹo và hơn hết là vị ngọt của miệng cậu.

Người Dương run lên từng chập, cậu phải bám vào cổ hắn để đứng vững.

Hắn hết cắn rồi mút đôi môi kia làm nó ửng đỏ.

Cả hai tình tứ một lúc sau mới chịu thôi.

Ở một góc khuất nào đó, Thu Hương đang đứng nhìn hai người tình tứ mà lộ ra ánh mắt chán ghét.

Ả đang toan tính điều gì đó rồi cười khẩy một cái rồi quay về làm việc."

Anh yêu Dương " " Dương yêu anh nhiều hơn " Nói thì nhẹ lắm nhưng tình cảm Dương dành cho Ninh nhiều không sao tả hết được.

Mỗi ngày thứ tình cảm này một lớn dần."

Con.....con chào hai cậu, bà sai con đến đây làm hầu cận cho cậu Dương " - một con hầu đi đến cất tiếng chào."

Thật ?

Là bà hay là cô ?

" - hắn quay sang " Dạ.....là bà ạ " Con hầu đó là Hoà Nghi, vào phủ từ lúc 10 tuổi đến nay cũng được 5 năm.

Nó là đứa hầu bé nhất trong phủ nên ít nhiều cũng bị bắt nạt nhưng nói toẹt ra là mấy đứa lớn hơn ghen tị với nhan sắc của nó nên muốn hủy dung.

" Em cứ đi chơi đi, khi nào cần thì ta gọi nhé ?

" - Dương cất tiếng " Con cảm ơn cậu " Nói rồi nó vội lui đi để lại Ninh và Dương.

Cậu nhìn hắn, hắn nhìn cậu.

Bốn mắt nhìn nhau rồi cậu chạy vụt vào trong phòng, hắn hoang mang chưa biết chuyện gì vừa xảy ra thì " rầm " tiếng cửa phòng đóng lại.

" Dương ơi mở cửa cho anh.....Dương ơi !"

- hắn vừa nói vừa đập cửa.

" Em không mở......không mở !

" " Anh đánh đấy......anh đánh đau đấy " Loay hoay một lúc thì khoá phòng đã bị mở, cái cửa mở toang hoác để lộ ra một cậu con trai đang vùi mặt vào cái gối của mình.

Tai cậu đỏ bừng, hắn đi lại nằm xuống cạnh cậu thì thầm :" Ngại à ?

Nào quay ra đây nào " Dỗ ngon dỗ ngọt một lúc lâu thì cậu mới quay sang hắn, cả hai cứ thế quấn quít lấy nhau cả ngày.

Miệng thì bảo đi chơi mà chẳng thấy cho người ta đi đâu cả, chỉ bắt ở nhà thôi ! _____________________Sorry độc giả rất nhiều 👉🏻👈🏻 tgia dạo này bận ấy, bận ntin với trai 🤡🤡 nên là độc giả ráng đợi he 👉🏻👈🏻
 
| Ninh Dương | Đưa Em Về Nhà Họ Bùi
ý là....


Thì ý là lại thông báo mn ạ -)( bắt đầu từ mai là em đi học đội tuyển và học để lấy giải chứ kphai học để lấy kiến thức nên là khi rảnh thì em mới ra truyện đc, kphai em drop đâuu, do là em bận việc riêng, vấn đề tâm lý đồ này nọ nên là em sợ sẽ ảnh hưởng đến truyện em viết.

Mn rảnh thì vô đọc ủng hộ bạn em nhée

Mẹ này viết hay vcl nma truyện k nổi đc, mn mỗi người 1 like 1 cmt nhóoo.

Em yêu mn rất là nhiềuuuuu ✨✨
 
Back
Top Bottom