Ngôn Tình Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
499,217
0
36
AP1GczNsYCuVH6ZQB0gx1g5QEj6KT7oiCjm2tq1eiKxnXEcl46wAuttrMeKAc8ZbyZrh-4MKrxDwfg99404oZw-SmgJRTzYmECk670_sVSQP6opLrc7VFTSfzOwlcaDk2CwcxBGp0ZyYIb1aEetY2DbOwiWN=w215-h322-s-no-gm

Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Tác giả: Cô Sinh Trúc
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Phu quân ta vì muốn trả nợ cờ bạc mà quyết định bán cả ta và con gái để đổi lấy chút bạc.

Hai mẹ con ta như súc vật, bị trói c.h.ặ.t giữa chợ để rao bán.

"Một lớn một nhỏ, hai kẻ này có thể làm nô tì hoặc bán vào lầu xanh. Ai trả giá cao thì được mang đi!"

Người trả giá cao nhất lại là một kẻ có thân phận hèn mọn nhất – một tên canh giữ xác chec.

Nhưng lạ thay, hắn không muốn bán chúng ta làm nô tì hay kỹ nữ, mà hắn muốn cưới ta về làm thê tử.

Thế nhưng, vì hắn làm nghề này nên sớm đã bị oan hồn đeo bám, hai người vợ trước đều lần lượt chec oan dưới tay hắn.

Mọi người đều nói, nếu ta gả cho hắn thì chẳng khác nào tự bước vào chỗ chec.

Nhưng về sau, chẳng ai ngờ được, kẻ phải bỏ mạng lại chính là tên phu quân bội bạc của ta.​
 
Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Chương 1


Triệu Đại Thiện lại uống đến say mèm, loạng choạng bước vào nhà.

Thấy hắn giơ tay lên, ta theo bản năng ôm c.h.ặ.t con gái vào lòng.

Nhưng khi nhắm mắt lại, đợi mãi cũng không thấy những cú đấm, cú đá quen thuộc trút xuống người.

Hôm nay… lại không bị đánh.

Chẳng lẽ hắn thắng bạc ở sòng?

Ta còn chưa kịp nghĩ kỹ thì hắn đã dùng dây thừng to bằng ngón cái trói c.h.ặ.t hai mẹ con ta, còn thắt nút chec.

"Phu quân, chàng định làm gì vậy?"

Ta hoảng hốt, vùng vẫy hỏi hắn.

Thế nhưng, hắn chẳng đáp lời, chỉ im lặng nhóm lửa, cầm kẹp than bên cạnh cho vào lò lửa nướng.

Ngọn lửa trong lò bùng lên ngày càng mạnh, tim ta cũng đập loạn nhịp.

Sống bên Triệu Đại Thiện suốt bảy năm, tính tình hắn thế nào ta hiểu rõ.

Dù tên hắn có chữ “Thiện,” nhưng con người hắn lại vừa độc ác vừa bẩn thỉu.

Không những lười biếng ăn chơi, mà còn ham mê cờ bạc, uống rượu như nước.

Uống say thì mẹ con ta chịu trận, còn khi thua bạc cũng chẳng yên thân.

Giờ hắn càng im lặng, ta lại càng thấy sợ hãi.

Giọng ta run rẩy cất lên:

"Phu quân, chàng nói gì đi chứ? Ta với Phán Đệ đã làm sai điều gì?"

Quần áo đã giặt sạch sẽ, hôm nay ta còn đưa hết tiền công thêu thùa kiếm được.

Gạo trong hũ, hai mẹ con cũng chưa dám ăn thêm hạt nào.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Triệu Đại Thiện bước tới, trên kẹp than nóng đỏ là một chiếc ấn sắt khắc chữ "tiện dân".

"Nếu không phải tại ngươi, sao ta cứ thua bạc mãi?"

Hắn thô bạo xé áo ta, lộ ra bờ vai trần.

"Hôm nay ta sẽ đem mẹ con ngươi bán làm nô lệ, đổi lấy chút bạc trả nợ!"

Chiếc ấn sắt nóng bỏng ấn lên vai, khiến ta đau đến mức kêu thét, nước mắt lập tức trào ra.

Thấy tay hắn lại vươn về phía Phán Đệ, lòng ta hoảng loạn.

"Triệu Đại Thiện, nó là con gái ruột của ngươi đó!"

"Con cái gì chứ? Lão tử cần con trai! Thứ con gái này chỉ có thể đổi lấy tiền thôi!"

“Không, đừng mà!”

"Đương gia, ta xin ngươi. Có bán thì bán ta cũng được, nhưng Phán Đệ vẫn còn nhỏ. Cầu xin ngươi, tha cho con bé!"

Ta vừa khóc vừa van xin, cố sức giãy giụa để bảo vệ con gái.

Dây thừng siết c.h.ặ.t đến tê cứng đôi tay, nhưng vẫn vô ích.

"Phán Đệ! Phán Đệ!"

Trong tiếng khóc xé lòng của con bé, ta cùng nó bị đẩy vào kiếp sống tiện tịch.

"Đừng khóc, con đừng khóc… Có mẫu thân ở đây, mẫu thân sẽ bảo vệ con…"

Ta muốn ôm con vào lòng, nhưng chỉ có thể nằm bò trên đất, bất lực mà động đậy.

Đau, đau quá. Vết thương đang rỉ m.á.u, lòng người mẹ này còn đau hơn gấp bội.

"Triệu Đại Thiện, dù là hổ dữ cũng chẳng ăn thịt con, ngươi đúng là súc sinh!"

Ngày trước dù hắn đánh đập ta ra sao, ta đều nhịn vì con gái.

Nhưng không ngờ hắn lại không tha cho chính đứa con ruột của mình.

Đây là tiện tịch, dấu ấn suốt đời không thể xóa bỏ.

Lần đầu tiên trong đời, ta căm hận đến mức lao lên cắn hắn đến bật m.á.u.

"Tiện nhân! Còn dám cắn ta? Ta sẽ bán ngươi vào kỹ viện, lúc đó xem ngươi còn dám chống đối không!"

Hắn lau m.á.u trên mặt, kéo lê ta cùng con bé lên chiếc xe thồ.

Ngày thường đều là ta với Phán Đệ đẩy xe đi đón hắn khi hắn say khướt.

Thật đáng thương cho con gái ta, lần đầu tiên ngồi trên xe được hắn kéo, lại là để mang đi bán lấy tiền.

Lên đến phố lớn, tiếng rao bán đồ ăn, bán súc vật vang lên rôm rả.

Mắt Triệu Đại Thiện sáng lên, hắn cũng gân cổ mà rao lớn:

"Bán đàn bà đây! Một lớn một nhỏ, có thể làm nô tì hoặc bán vào lầu xanh! Ai trả giá cao thì đến mà lấy!"

Hai mẹ con ta như lũ mèo, c.h.ó bên gian hàng, bị dây thừng trói c.h.ặ.t, phơi ra cho người ta ngắm nghía.

Có kẻ đến bóp miệng ta, bảo muốn xem răng miệng có tốt không.

Lại có kẻ nhìn chằm chằm vào hông ta với ánh mắt tham lam, tính toán xem liệu ta có dễ sinh đẻ không.

Phán Đệ khóc đến khản cả giọng.

Ta dùng thân mình che lấy mặt con, nhỏ giọng an ủi:

"Con ngoan, đừng sợ. Có mẫu thân ở đây rồi."

Con bé tựa vào ta, áp khuôn mặt nhỏ lên lưng ta mà cọ cọ.

Thật ra, lòng ta đã sớm sợ hãi đến cực điểm, nhưng ta chẳng dám run rẩy, sợ Phán Đệ vì thế mà kinh hoảng thêm.

"Trả năm lượng bạc nhé! Nhà bếp chúng ta vừa khéo thiếu người phụ giúp."

Ngũ thẩm ở tửu lâu khẽ cắn môi ra giá, hẳn là vì nhìn cảnh ngộ của chúng ta mà động lòng thương.

Ta nhìn bà, khẽ gật đầu cảm kích. Nếu có thể đến tửu lâu làm công việc bếp núc, cũng xem như là một con đường sống.

Thế nhưng, ngay sau đó, kẻ vừa chăm chăm nhìn hông ta lên tiếng:

"Hai người khỏe mạnh thế này, còn có thể sinh nở. Ta trả tám lượng!"

"Mười lượng, ta mang đến thanh lâu làm hoa khôi."

"Mười lăm lượng! Đưa về cho lão gia nhà ta nếm thử chút mới lạ."
 
Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Chương 2


Giá càng cao, nơi đến lại càng nguy hiểm.

Ta nhìn sang Triệu Đại Thiện, thấp giọng cầu xin:

"Phán Đệ dù gì cũng là m.á.u mủ của ngươi, hãy nghĩ cho con bé, cho nó một con đường sống!"

"Ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng!"

Hắn gượng gạo cười với mọi người, rồi thẳng tay tát ta hai cái.

"Không biết điều hả, không dạy dỗ tốt được thì cứ đánh cho đến khi ngoan ngoãn thì thôi!"

Đợi mãi mà chẳng ai ra giá thêm, Triệu Đại Thiện sốt ruột, liền kéo váy ta lên, để lộ bụng trần.

"Mọi người xem, người đàn bà này chắc chắn có thể sinh, còn đây là đứa con gái do chính ả sinh ra! Mua về không chỉ có người làm việc, mà còn có kẻ để vui vẻ, lại thêm cả con đàn cháu đống!"

Nói rồi, hắn lại nắm cổ áo Phán Đệ, nhấc bổng con bé lên.

"Còn đứa nhỏ này, chỉ thêm năm năm nữa là tròn mười hai, mẫu thân nó sinh được, thì con bé cũng thế thôi!"

Tim ta đau nhói, định lên tiếng chửi mắng, nhưng hắn vẫn giữ c.h.ặ.t Phán Đệ, nên ta đành nén lại.

"Mười lăm lượng, thực sự không ai ra giá cao hơn sao?"

Hắn rao thêm lần nữa.

"Nếu không có ai, hai bông hoa này sẽ vào phủ của Lưu viên ngoại!"

Lưu… Lưu viên ngoại?

Ta nghe đến cái tên đó mà hai mắt tối sầm.

Đó là kẻ nổi tiếng về những thói quen quái dị, những cô gái hắn mua từ thanh lâu về chưa đến một tháng đã bị hắn hành đến da thịt lở loét rồi quẳng ra ngoài.

Sao có thể như vậy được?

Ta định tiếp tục van xin Triệu Đại Thiện, thì phía sau lại vang lên giọng nói lạnh lẽo:

"Hai mươi lượng! Nhà ta vừa khéo thiếu một người làm dâu."

Làm dâu? Không phải làm nô, cũng không phải làm kỹ nữ, mà là làm chính thê!

Tưởng rằng lần này sẽ tìm được một nơi tốt, nhưng khi quay lại nhìn, lòng ta hoàn toàn nguội lạnh.

Người ra giá cao nhất lại chính là Hồ Ba – kẻ duy nhất trong thành Dung làm nghề coi xác.

Trong thành, ngoài tiện dân, không ai thấp hèn bằng hắn.

Đáng sợ nhất là hắn sống chung với tử thi quanh năm, từ lâu đã bị ác quỷ quấn lấy. Nghe nói hắn đã hại chec hai người vợ trước.

Được hắn mua về chẳng khác nào tự tìm đường chec.

Ta chưa kịp mở miệng cầu xin, Triệu Đại Thiện đã nhảy cẫng lên:

"Hồ Ba huynh đệ, hai mươi lượng bạc, giá đã định thì không được đổi!"

Hồ Ba từ trong cái áo rách nát lấy ra một túi tiền nặng trĩu, ném thẳng vào tay Triệu Đại Thiện rồi mới cất lời:

"Ngươi đếm đi, đủ hai mươi lượng, bán rồi không được hối hận đâu đấy."

Trong khi mọi người xì xào bàn tán, Triệu Đại Thiện đếm lại từng đồng, còn cắn thử bạc cho chắc, hài lòng cười lớn:

"Đúng là bạc thật rồi. Hồ Ba huynh đệ, lát nữa ta sẽ đưa người đến tận nhà ngươi!"

Trước kẻ mất hết lương tâm như hắn, mọi lời van xin đều trở nên vô ích.

Rất nhanh, hắn đẩy ta và Phán Đệ đến góc phố Tây, dừng trước cửa ngôi nhà âm u của Hồ Ba.

Chúng ta như hai cái bao rách bị ném vào sân, dây trói vừa nới ra, hắn đã để lại một câu lạnh lùng:

"Đã là tiện dân thì đừng hòng trốn, nếu dám trốn chạy, theo luật sẽ bị tru di cửu tộc."

Ta không dám chạy trốn, ta còn thân nhân nơi biên cương xa xôi, e là họ cũng sẽ bị liên lụy.

Dây vừa tháo, ta ôm c.h.ặ.t lấy Phán Đệ vào lòng:

"Con ngoan, con chịu khổ rồi. Có mẫu thân ở đây, mọi chuyện mẫu thân sẽ lo."

Phán Đệ của ta như con mèo nhỏ cuộn trong lòng mẹ, nước mắt đã cạn khô.

Bỗng một trận gió lạnh thổi qua, khiến miệng giếng cũ trong sân rít lên những tiếng kêu ghê rợn.

Hai mẹ con hoảng hốt, run rẩy ôm c.h.ặ.t lấy nhau.

"Đừng sợ, có mẫu thân đây, mẫu thân ở đây."

Ta vừa an ủi Phán Đệ, vừa run rẩy không ngừng.

Tiếng gió từ giếng càng lúc càng lớn, ta ôm c.h.ặ.t lấy con, lấy tay bịt tai con lại.

"Con đừng sợ, có mẫu thân đây."

Ta cố trấn tĩnh, nghiến răng nhìn về phía giếng cũ mà nói:

"Dù là oan hồn hay quỷ dữ, nếu muốn lấy mạng thì cứ tìm ta, đừng làm hại con ta!"

Đằng sau, cánh cửa gỗ kêu "két" một tiếng rồi mở ra.

Có tiếng người đàn ông vang lên:

"Sân này trống trải, gió lớn nên thành tiếng, không có gì đáng sợ đâu."

Hóa ra là Hồ Ba đã trở về.

Hắn một tay nhấc bổng Phán Đệ đang khóc trong lòng ta, tay kia kéo ta lên khi ta đã sợ đến rã rời.

"Quỷ thì có gì mà phải sợ? Quỷ không hại người. Điều thực sự đáng sợ, chính là con người."

Vẫn còn chưa hoàn hồn, ta ngây ngốc theo chân Hồ Ba bước vào nhà.

Phán Đệ nằm trong lòng hắn như đã sợ đến ngây dại, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm.

Dù còn nhỏ nhưng Phán Đệ rất hiểu chuyện, dù sợ hãi đến vậy, vẫn cố không bật khóc.
 
Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Chương 3


Ta cố lấy can đảm mở lời:

"Đương gia… con bé đang bẩn lắm, để ta ôm lấy thì hơn."

Hồ Ba nhíu mày, nhìn ta và Phán Đệ một lượt từ đầu đến chân.

Hắn đang bực sao, hay là có điều không vừa ý?

Chút can đảm vừa có bỗng chốc tan biến.

Ta nhận lấy Phán Đệ, nuốt khan vì căng thẳng, đợi hắn nổi giận như cách từng chờ đợi những trận chửi mắng của Triệu Đại Thiện.

Nhưng hắn không cáu gắt, chỉ nói nhẹ nhàng:

"Con gái nên sạch sẽ. Ta đi nấu nước, tắm rửa rồi hãy nghỉ."

Nói xong hắn quay người vào nhà bếp.

Ta thở phào, nhẹ nhàng xoa lưng Phán Đệ.

Khoan đã, bảo tắm rửa rồi nghỉ… chẳng lẽ là…?

Tim vừa bình ổn chút lại đập rộn lên.

"Nước chuẩn bị xong rồi, mau đến mà tắm."

Nghe hắn gọi, ta bế Phán Đệ, lòng dạ rối bời mà đi theo.

"Hai người không có quần áo thay, trời cũng đã khuya, cứ mặc tạm đồ của ta."

Hắn vừa đi, đầu ta cứ rối như tơ vò, chẳng nghe lọt nổi lời nào.

Phán Đệ thì đã nhanh nhẹn trèo vào thùng nước ấm.

"Mẫu thân ơi, nhà mình chưa từng được ngâm bồn bao giờ, ở đây còn có xà phòng thơm nữa! Con phải tắm cho thật sạch mới được."

Trẻ con chỉ cần chút gì mới lạ là vui ngay.

Nhưng thứ xà phòng này quý giá, hẳn chẳng phải chuẩn bị cho mẹ con ta.

Nước nóng làm mắt ta cay xè, ta vừa lau người cho Phán Đệ vừa an ủi nó:

"Không dùng xà phòng thơm, mẫu thân vẫn có thể tắm sạch cho con mà."

Chúng ta tắm rửa chậm rãi đến khi nước đã nguội hẳn, rồi ta mới bế Phán Đệ ra ngoài.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng ta vẫn đánh bạo mở lời:

"Đương gia, con bé còn nhỏ, hôm nay cũng đã sợ hãi nhiều, đêm nay e rằng ngủ không yên giấc. Chuyện… chuyện ở chung phòng…"

Ta nói càng lúc càng nhỏ, tai Hồ Ba dường như cũng đỏ lên.

"Hai người mới đến hôm nay, trời cũng khuya rồi. Những chuyện khác, để sau hẵng tính."

Thoáng quên đi việc ác quỷ ám thân, ta bỗng cảm thấy Hồ Ba có lẽ không đáng sợ như người đời vẫn nói.

Ta vừa dỗ Phán Đệ ngủ vừa định ra ngoài đổ nước thì thấy Hồ Ba đi theo.

Có lẽ vì thấy nước trong thùng không chút váng bẩn, hắn lại nhíu mày hỏi:

"Sao không dùng xà phòng thơm?"

Có lẽ là chê chúng ta không sạch sẽ.

Ta hơi ngượng, cúi đầu đáp khẽ:

"Lần sau… lần sau ta sẽ tắm rửa thật sạch sẽ."

Hồ Ba không nói gì thêm, lẳng lặng trải chăn mền ra sàn.

"Hôm nay gió lớn, e rằng ban đêm các người sẽ thấy sợ. Ta sẽ ngủ lại trong phòng này."

Nghe nói hắn chưa từng cưới được ai.

Lần này bỏ nhiều tiền mua mẹ con ta, hẳn là sợ chúng ta trốn, nên cố ý ở lại canh chừng.

Dù trong lòng không cam tâm, nhưng ta cũng hiểu được.

Đêm ấy, ta không dám ngủ, ngay cả hơi thở cũng phải dè dặt.

Phán Đệ, con bé tinh ranh này cũng không dám chợp mắt.

Dưới ánh trăng, ta thấy đôi mắt con bé mở to sáng lấp lánh, chăm chú nhìn Hồ Ba mãi không rời.

Đến khi hắn phát ra tiếng ngáy nhẹ, Phán Đệ mới ghé sát tai ta thì thầm:

"Mẫu thân ơi, vị thúc thúc này là người tốt."

"Vì sao con nghĩ hắn là người tốt?"

“Ông ấy không đánh con, cũng không đánh mẫu thân…"

Phán Đệ nói được mấy câu thì ngủ thiếp đi.

Ta nhẹ nhàng vỗ về con, cắn c.h.ặ.t môi đến không dám khóc thành tiếng.

Thì ra trong lòng con bé, chỉ cần không như phụ thân nó – tay đấm chân đá, thì đã là người tốt rồi.

Trời bắt đầu rạng sáng, ta khẽ khàng rời khỏi giường.

Đến giờ này, ta thường phải dậy nấu canh giải rượu, chuẩn bị bữa sáng.

Đây là quy định của Triệu Đại Thiện, để hắn tỉnh dậy có sẵn đồ ăn.

Thực ra, hắn vốn lười nhác chẳng bao giờ dậy sớm, nhưng ta vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, chẳng dám lơ là.

Bởi ta hiểu, nếu có ngày hắn thực sự dậy sớm mà không thấy đồ ăn, chắc chắn ta sẽ lại chịu một trận đòn.

"Nàng định làm gì?"

Hồ Ba nằm cạnh, khẽ khàng hỏi.

Ta sợ đến nỗi nói cũng lắp bắp:

"Ta… ta không biết chàng dậy sớm thế này, xin lỗi, ta sẽ đi nấu cơm ngay!"

Hồ Ba có vẻ không vui:

"Đâu phải ta dậy sớm, mà là nàng làm ta thức giấc. Nhà nào mà lại dậy sớm thế để nấu cơm?"

Ta run rẩy ngồi lại giường, định giải thích nhưng sợ hắn càng bực thêm.

Hắn lại xoay người ngủ tiếp, mà khi tỉnh không biết sẽ trách phạt thế nào.

Khi Hồ Ba tỉnh, Phán Đệ cũng đã dậy.

Sợ hắn mắng mỏ trước mặt con bé, ta khép nép hỏi:

"Đương gia, hay là để ta đi làm cơm trước?"

Hắn không trả lời, hẳn là đồng ý.

Ta dắt Phán Đệ vào nhà bếp, vừa bước vào đã ngỡ ngàng đến suýt rơi cằm.

Trên bàn bày đầy bánh bao bột trắng đã chuẩn bị sẵn, còn có mấy bó rau xanh tươi mới.

Chưa hết, còn có mỡ heo, đường trắng, muối… thứ gì cũng đủ.

Không ngờ hắn làm nghề coi xác mà lại có của cải đến vậy.
 
Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Chương 4


Từ bé đến giờ, Phán Đệ chưa từng có bữa ăn nào tử tế, khẽ nuốt nước miếng.

Con bé chịu khổ cả ngày hôm qua, vẫn chưa ăn gì, chắc là đói lắm rồi.

Ta không nghĩ nhiều, rửa tay rồi bắt đầu chuẩn bị cơm.

Nhìn thân hình Hồ Ba, ta đoán hai cái bánh bao chắc là đủ.

Lấy hai cái cho vào nồi hấp, rồi băm nhỏ rau để nấu một nồi canh lớn.

Không thấy ngũ cốc để ở đâu, ta bảo Phán Đệ đi hỏi thử.

Một lát sau, Phán Đệ chạy về, hớn hở:

"Mẫu thân ơi, thúc ấy bảo nhà không có ngũ cốc, bảo chúng ta cứ ăn bánh bao."

Tay ta đang chuẩn bị đồ ăn bỗng khựng lại.

Bánh bao bột trắng quý giá thế, sao hắn lại nỡ bảo mẹ con ta ăn?

Suy nghĩ một hồi, ta quyết định cho thêm một cái bánh bao vào nồi hấp.

Khi bánh bao trắng đã chín mềm, ta chọn cái nhỏ nhất bẻ một miếng cho Phán Đệ ăn, phần còn lại bẻ vụn bỏ vào hai bát canh rau.

"Phán Đệ, chúng ta ăn canh rau bánh bao, để thúc thúc của con ăn bánh bao."

Nhưng khi vừa bày cơm lên bàn, Hồ Ba lại tỏ vẻ không hài lòng.

Hắn nhíu mày c.h.ặ.t lại:

"Chỉ chuẩn bị thế này thôi sao?"

Thế này mà còn ít sao?

Ta ngạc nhiên nhưng không dám hỏi lại, đẩy bát canh bánh bao của mình sang cho hắn:

"Vậy hôm nay chàng tạm ăn cả bát của ta, ta sẽ để ý chuẩn bị nhiều hơn."

Hắn không trả lời, chỉ cầm lấy cái bánh bao, bẻ đôi ra rồi đưa cho ta và Phán Đệ.

Đây… là ý gì?

Thấy hai mẹ con ta ngại ngùng, hắn lại lên tiếng:

"Ta hỏi là hỏi các người, ăn bấy nhiêu sao mà đủ?"

Hơi nóng từ chiếc bánh bao tỏa ra, hắn cố nhét vào tay hai mẹ con.

Mũi ta cay xè, lòng đầy chua xót.

Ngay cả Hồ Ba mới gặp một ngày cũng biết lo cho mẹ con ta ăn no.

Vậy mà bao năm phục vụ Triệu Đại Thiện, hắn chưa từng quan tâm đến chúng ta.

Trong nhà có gạo trắng bột mịn, nhưng chỉ có hắn mới được ăn.

Ta và Phán Đệ ngay cả bữa cơm độn ngũ cốc cũng chẳng dám ăn no.

Chỉ vì là thân nữ nhi, mọi thứ đều phải nhường cho kẻ đứng đầu gia đình.

Tám năm chịu đựng, chưa bao giờ ta thấy tủi thân đến vậy.

Hôm nay chỉ vì một cái bánh bao mà rơi nước mắt.

Hồ Ba thấy ta rơi nước mắt lại nhíu mày:

"Sáng sớm mà khóc gì chứ? Khóc thì phúc khí cũng bay mất. Lát nữa còn khối việc phải làm, ăn mau đi, ăn no mới có sức làm việc."

Ta hiểu rồi, hắn sợ mẹ con ta không ăn đủ thì chẳng làm nổi việc.

Dù sao hắn cũng đã bỏ ra một khoản lớn.

Ta không dám khóc thêm, vỗ n.g.ự.c đảm bảo với hắn:

"Đương gia, chàng yên tâm. Ta nổi tiếng chịu khó, nhất định không để chậm trễ việc gì!"

Mấy ngày sau, ta dần dần hiểu ý Hồ Ba.

Tuy tính tình hắn lạnh lùng, nhưng lại không hề keo kiệt đồ ăn với mẹ con ta.

Nếu làm cơm ít, hắn sẽ tỏ vẻ không hài lòng.

Ăn uống đầy đủ, ta làm việc cũng có sức lực hơn.

Còn Phán Đệ, gương mặt xanh xao của con bé cũng dần dần ửng hồng lên rõ ràng.

Hồ Ba ăn xong từ sớm rồi đi làm việc ở nha môn, ta dắt theo Phán Đệ bắt đầu quét dọn cái sân u ám này.

Bậu cửa sổ, khung cửa, những chỗ không lau chùi đã tích bụi dày cả lớp.

Chúng ta dùng nước xà phòng kỳ cọ năm lượt, đến mức bậu cửa dưới ánh mặt trời cũng phản chiếu ánh sáng.

Sàn đá xanh trong sân phủ đầy một lớp bụi đen kịt.

Ta chà phía trước, Phán Đệ theo sau lau sạch.

Mất ba ngày, cả sân cuối cùng cũng sạch bóng, như vừa lát gạch mới.

Phán Đệ uống ngụm canh đậu ta nấu, lo lắng hỏi:

"Mẫu thân ơi, cái sân này dọn sạch rồi, lỡ hết việc để làm, chúng ta còn có cơm ăn không?"

Phán Đệ còn nhỏ, đáng lẽ phải vui chơi như bọn trẻ con ngoài kia, nhưng sinh ra trong bụng ta, con bé lại phải bận tâm chuyện ăn uống mỗi ngày.

Ta xoa mái tóc hơi xơ xác của con mà lòng xót xa:

"Con sẽ được ăn no mà, có mẫu thân ở đây thì con nhất định sẽ có cái ăn."

Ta không muốn nghĩ sâu thêm về lý do Hồ Ba chịu để mẹ con ta ăn no.

Ta chỉ biết rằng, chỉ cần cho mẹ con ta sống tốt hơn trước, thì hắn là người tốt.

Sau khi dọn dẹp xong sân, ta bắt đầu đi nhận thêu thuê, mỗi ngày chăm chỉ cũng kiếm được ba đến năm đồng.

Ta cất hết chỗ tiền đồng vào hộp, tính khi nào đủ một quan thì dâng lên hắn.

Coi như ta có chút giá trị, hắn sẽ không thay lòng với chúng ta.

Ngày nghỉ của Hồ Ba, ta định bụng sẽ bắt chuyện, đem chỗ tiền mới dành dụm được giao cho hắn.

Nhưng hắn lại lên tiếng trước:

"Chuẩn bị cho Phán Đệ đi, ta muốn dẫn các người ra ngoài."

Ta không dám cãi lời, rụt rè bế Phán Đệ đi theo.
 
Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Chương 5


Ra khỏi sân lại thấy hắn chuẩn bị một chiếc xe đẩy.

"Con bé còn nhỏ, ngồi xe đẩy cho đỡ mệt."

Phán Đệ lập tức hoảng sợ, òa khóc.

Tim ta cũng thắt lại.

Chẳng lẽ hắn lại định đem chúng ta đi bán?

Ta vừa van nài vừa hỏi:

"Đương gia, không biết mấy ngày qua mẹ con ta làm chưa tốt ở đâu? Nếu chàng có gì không hài lòng, cứ nói với ta. Gần đây ta đã nhận thêu thuê, cũng dành dụm được ít tiền để đưa cho chàng..."

Hồ Ba thở dài, ngắt lời:

"Các người nghĩ đi đâu vậy? Ta đưa hai người ra phố không phải để bán."

Ánh mắt hắn nhìn ta trong trẻo, dịu dàng, không hề có toan tính như ánh mắt của Triệu Đại Thiện.

Chắc là thật chứ?

Dù là thật hay không, ta và Phán Đệ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Ta hồi hộp đi theo hắn đến phố chính, nơi này toàn cửa hiệu đàng hoàng, không cho phép buôn bán người.

Thấy hắn dừng lại trước cửa tiệm may, ta mới yên lòng.

Quần áo hắn rách nát, cũng nên sắm thêm bộ mới.

Chỉ là, mua quần áo may sẵn sao bằng tự tay may lấy?

Ta mạnh dạn kéo tay áo hắn:

"Đương gia, nếu muốn mua y phục, chi bằng mua vải về ta tự may, tay nghề của ta không tệ đâu, trong tiệm này cũng có vài bộ là do ta làm đấy."

Hắn quay đầu nhìn ta một lúc, không nói gì thêm, rồi bế Phán Đệ đi về phía hàng vải phía trước.

"Một lớn, một nhỏ, chọn loại vải hợp thời đi."

Lời hắn nói khiến ta sững người.

Là định mua quần áo cho mẹ con ta sao?

Bà chủ tiệm tươi cười lấy một tấm vải màu đỏ thẫm, đặt lên người ta đo thử:

"Nàng dâu này dáng dấp mảnh mai, hợp với màu đỏ thẫm, sẽ làm da thêm sáng."

Rồi bà ấy lại nựng mặt Phán Đệ:

"Cô bé cũng dễ thương lắm, mặc bộ màu lam hồ chắc hẳn sẽ rất xinh xắn. Tiểu thư nhà Lưu viên ngoại cũng thích mặc màu này đấy."

Ta xua tay lia lịa, không dám chạm vào loại vải quý giá ấy:

"Không cần, thực sự không cần. Đương gia nên sắm bộ mới, mẹ con ta chỉ cần sửa lại đồ cũ của chàng mặc là được rồi."

Bà chủ tiệm mỉm cười, trêu chọc:

"Hồ Ba huynh đúng là có phúc, gặp được thê tử biết lo toan như vậy."

Tai Hồ Ba đỏ bừng, hắn vội quăng tiền lên quầy, cầm vải chạy ra ngoài.

Ta chạy theo, lo lắng đến khan cả giọng:

"Đương gia, loại vải đắt tiền này là dành cho các cô tiểu thư, sao chàng lại mua cho chúng ta?"

Hắn đặt Phán Đệ trở lại xe, ngẩng đầu nhìn ta:

"Nàng không nghe bà chủ nói sao? Mẹ con nàng xinh xắn, rất hợp với loại vải này."

Lần này đến lượt ta đỏ bừng cả mặt, trong lòng dâng lên nỗi chua xót đến rơi lệ.

Nửa đời sống trong tủi nhục, Triệu Đại Thiện chỉ xem ta là ngôi sao xui xẻo.

Chưa bao giờ ta nghĩ, mẹ con ta cũng xứng với hai chữ “xinh xắn.”

"Vậy còn chàng? Chàng là trụ cột gia đình, phải lo y phục trước chứ."

Hồ Ba kéo lại vạt áo nhăn nhúm, vừa đẩy xe vừa nói:

"Ta làm việc với người chec, cần y phục đẹp để làm gì? Ta cưới nàng về là để cho nàng có cơm no áo ấm. Mua quần áo cho mẹ con nàng là lẽ đương nhiên, đừng nghĩ nhiều."

Dưới ánh mặt trời, bóng lưng Hồ Ba trông thật cao lớn.

Phán Đệ ngồi trên xe không còn sợ hãi, ngược lại còn tò mò nhìn ngắm xung quanh.

Nếu nói trước đây ta đối tốt với Hồ Ba là vì lo cho Phán Đệ, thì giờ đây, ta lại thực sự thấy thương hắn.

Khi còn là một cô nương, ta chẳng khác gì nha hoàn của đệ đệ.

Sau đó, phụ mẫu vì đệ đệ mà bán ta cho Triệu Đại Thiện, ta lại thành nha hoàn của hắn.

Chưa bao giờ có ai nói rằng ta cũng xứng đáng được ăn no, ta cũng xứng đáng có y phục mới.

Về đến nhà, ta đem một xâu tiền đồng đưa cho hắn.

Thậm chí, trong lòng còn chút hy vọng: Liệu hắn có như những gia đình khá giả, để ta quản lý tiền bạc hay không?

Nhưng hắn chẳng hề chối từ, nhanh chóng nhận lấy, nhét vào ống tay áo.

Lòng ta thoáng chút thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng tự an ủi.

Còn gì mà không thỏa mãn nữa chứ? Không bị đánh đập, được ăn no, lại có y phục mới. Con người không nên quá tham lam.

Ta còn đang suy nghĩ thì hắn bỗng lên tiếng:

"Thêu thùa vất vả, từ nay cứ làm ít lại, giữ gìn đôi mắt quan trọng hơn."

Ta mỉm cười mãn nguyện. Ít nhất, Hồ Ba là người biết quan tâm.

Buổi trưa hắn ra ngoài, bảo tối nay nhà có khách, dặn mẹ con ta mặc y phục mới.

Ta dẫn Phán Đệ vào bếp, rửa sạch rồi cắt gà, muối thịt, thêm rau xanh hầm cả một nồi lớn.

Lo sợ khách mang theo trẻ con, ta còn hấp thêm mấy cái bánh tam giác nhân đường.

Đậu hũ trộn hành, trứng hấp muối.

Sau khi bày lên bàn một mâm đồ ăn thơm ngon đủ màu sắc, ta mới dắt Phán Đệ đi thay bộ quần áo mới.
 
Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Chương 6


Hồ Ba cũng dẫn người về, đang trò chuyện trong nhà.

Phán Đệ nhìn thức ăn mà nước miếng chảy ròng ròng.

Ta kéo con vào bếp, bẻ một miếng bánh tam giác:

"Lát nữa nhà có khách, chúng ta chỉ bưng đồ ăn ra rồi vào trong, không được lắm lời đâu, nhớ chưa?"

Phán Đệ vừa ăn vừa gật đầu, nước đường từ bánh nóng hổi chảy ra ngọt lịm.

Khi chúng ta bày thức ăn lên bàn rồi định lui xuống, Hồ Ba lại gọi giật lại:

"Trong bếp còn việc à?"

"Có chuyện gì sao?"

"Xong việc thì ra ăn luôn, bảo Phán Đệ đừng ở trong bếp nữa, mau ra ăn."

Phụ nữ có thể lên bàn ăn sao?

Thật không hợp lễ, e sẽ khiến khách chê cười.

Triệu Đại Thiện từng nói, nếu ta và Phán Đệ ăn chung bàn với hắn, người khác sẽ coi thường hắn.

Ta định từ chối thì người khách mặc áo xanh bên cạnh lại gật đầu mỉm cười với ta:

"Đây là tẩu tẩu của ta sao? Thật khéo léo, khéo hơn hẳn cô hổ dữ nhà ta. Mau gọi cháu gái đến ngồi ăn, có việc thì bảo Hồ Ba huynh làm."

Ta ngẩn ngơ, bế Phán Đệ ngồi vào.

Chờ mẹ con ta ngồi xuống, Hồ Ba mới mời khách động đũa.

Sau vài chén rượu, từ miệng Hồ Ba, chúng ta nghe được một tin vui bất ngờ.

Thì ra vị khách này là con trai của tiên sinh trong thư viện

Trước đây Hồ Ba từng cứu hắn một mạng.

Lần này hắn đặc biệt đến đây để nhận Phán Đệ làm học trò!

Đưa Phán Đệ vào thư viện học là một điều mà cả trong mơ ta cũng không dám nghĩ tới.

Vậy mà Hồ Ba lại chuẩn bị sẵn bạc, xếp ngay ngắn ra bàn:

"Chuyện học của Phán Đệ, xin nhờ công tử tận tình giúp đỡ."

"Cũng chỉ là một suất học thôi, cứ giao cho ta. Chỉ có điều cái tên Phán Đệ này vào thư viện sẽ dễ bị trêu chọc, chi bằng đổi một cái tên khác."

Cẩm công tử vuốt đầu Phán Đệ, nói với vẻ nghiêm túc.

Hồ Ba ngơ ngác, ngẩng đầu hỏi:

"Sao lại bị trêu chọc? Tên có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"

"Cái tên này mang ý nghĩa mong sinh được đệ đệ, huynh không biết là phải rồi!"

Nghe vậy, Phán Đệ đỏ bừng mặt.

Hồ Ba bế Phán Đệ lên, giọng có chút tự trách:

"Là ta không nghĩ kỹ. Cẩm công tử học rộng, chi bằng hôm nay giúp con bé đặt tên mới?"

Kể từ đó, Phán Đệ không còn là đứa trẻ bị xem là ngôi sao xấu, thường chịu đòn roi ở nhà Triệu Đại Thiện nữa, cũng không còn mang họ Triệu đầy xui rủi ấy.

Con bé được đặt tên là Tôn Minh Loan, tên tự là Cảnh Cảnh.

Cái tên ấy lấy từ ý nghĩa "Cảnh Cảnh Bạch Hổ, Minh Loan tung cánh."

Ý mong rằng từ nay về sau, nó sẽ không còn vướng bận quá khứ, sẽ tỏa sáng rực rỡ như bạch hổ, tự do bay lượn như chim loan.

Sở dĩ con bé mang họ Tôn, là vì họ của ta là họ Tôn.

Mãi đến hôm nay ta mới biết, thì ra Hồ Ba là người Hồ, không mang họ tên của người Hán.

Cảnh Cảnh chính thức được nhận vào thư viện.

Hồ Ba vẫn như thường lệ, bận rộn cả ngày ở nha môn.

Còn ta, như bao phụ nữ khác, ở nhà lo chuyện bếp núc, chăm sóc con cái.

Khi mọi thứ đang dần tốt đẹp, thì Cảnh Cảnh lại gặp chuyện.

Một tiểu thư con của thiếp thất nhà Lưu viên ngoại sai gia đinh trói Cảnh Cảnh ngay trên phố, lớn tiếng nói rằng Cảnh Cảnh đã lấy trộm bút lông của nàng ta trong thư viện.

Khi ta và Hồ Ba đến nơi, đám đông đã tụ lại xem náo nhiệt.

Cảnh Cảnh khóc đến khản cả giọng, hết lần này đến lần khác kêu lên:

"Ta không lấy trộm đồ của ngươi, thực sự không có!"

Nhưng vị tiểu thư kia lại hống hách nói:

"Mẫu thân ngươi lẳng lơ, kế phụ ngươi lại là kẻ làm nghề bẩn thỉu. Chẳng trách sinh ra loại con cái trộm cắp, gian manh thế này!"

Cảnh Cảnh giận đến mức lớn tiếng cãi lại:

"Mẫu thân ta không hề lẳng lơ, là Triệu Đại Thiện đã bán chúng ta! Còn kế phụ ta cũng không phải kẻ bẩn thỉu, ông là người tốt, trên đời không ai tốt bằng!"

Hồ Ba khẽ siết tay ta, chen qua đám đông, xông vào nói:

"Ngươi nói con gái ta ăn trộm, vậy có chứng cứ không?"

Thấy Hồ Ba với vẻ lạnh lùng, vị tiểu thư kia sợ hãi rụt người lại, nhưng vẫn nói:

"Cả thư viện chỉ có nhà các ngươi là nghèo nhất, nếu không phải Cảnh Cảnh thì là ai?"

Đám đông xung quanh cũng xì xầm phụ họa:

"Đúng vậy, nếu không phải nó thì còn ai vào đây?"

"Người nghèo lòng dạ hẹp hòi, còn nhỏ mà đã học thói trộm cắp."

Hồ Ba không cãi nữa, cúi xuống ôm Cảnh Cảnh:

"Cảnh Cảnh, nói thật với ta, con có lấy trộm không?"

Cảnh Cảnh ôm c.h.ặ.t lấy hắn, khóc càng dữ dội hơn:

"Không, con không có lấy!"

Hồ Ba nghiêm mặt, kéo lấy gia đinh của vị tiểu thư kia:

"Tiểu thư nhà ngươi bảo con gái ta lấy trộm, mà con gái ta lại nói không trộm. Cứ đem việc này lên nha môn, điều tra rõ ràng xem có lấy hay không!"
 
Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Chương 7


Gia đinh vừa định đi theo, nhưng vị tiểu thư kia đã do dự, đỏ bừng mặt nói:

"Chỉ là một cái bút lông, sao phải kinh động đến nha môn? Không sợ xấu hổ sao."

Nói xong, nàng ta vội vã quay người rời đi, không dám ngoảnh lại.

Hồ Ba quay về phía đám đông, dõng dạc nói:

"Thấy chưa? Nếu thực sự là con gái ta lấy, cớ gì vị tiểu thư ấy không dám cùng ta đến nha môn? Các ngươi chẳng qua là thấy Hồ Ba ta hèn mọn, thấy nhà ta không có ai chống lưng.”

“Nhưng ta nói cho rõ, dù ta chẳng có bản lĩnh gì to lớn, nhưng cũng là kẻ làm việc ở địa phủ, ai còn dám bắt nạt vợ con ta, hãy coi chừng đêm xuống ma quỷ đến gõ cửa!"

Đám đông sợ hãi tản đi mất.

Trong đám người, Triệu Đại Thiện cũng lẻn đi như có dầu bôi dưới chân.

Ta nhìn thấy, Cảnh Cảnh cũng nhìn thấy.

Hóa ra, người cha ruột của con bé đã đến từ sớm, chỉ để đứng xem cảnh con mình bị bêu riếu.

Đêm đó, Hồ Ba không có ở nhà.

Sáng hôm sau, vị tiểu thư kia sốt cao vì hoảng sợ, nói rằng đã thấy ma.

Từ đó về sau, không ai dám bắt nạt Cảnh Cảnh trong thư viện nữa.

Nhưng hàng xóm láng giềng lại càng xa lánh Hồ Ba, đồn rằng hắn bị ác quỷ ám, sớm muộn gì cũng sẽ làm hại mẹ con ta.

Hắn biết rõ những lời đồn đại đó, nhưng vì mẹ con ta mà vẫn để mọi thị phi đổ hết lên mình.

Cảnh Cảnh không còn sợ hắn như trước, tan học thường đến gần trò chuyện với hắn.

Cảnh Cảnh hỏi:

"Thúc thúc à, sao thúc có thể chắc chắn rằng con không trộm đồ của người khác?"

Hồ Ba vuốt đầu con bé, cười nhẹ đáp:

"Những người này, chỉ cần thấy ai khác biệt là sẽ xem thường. Ta là người Hồ, còn họ là người Hán. Khi còn nhỏ, ta cũng từng bị vu oan."

Thì ra Hồ Ba cũng từng chịu những thiệt thòi như vậy.

Mẫu thân hắn là người Hồ, sau khi quốc gia thất thủ, bị đưa vào quân doanh làm quân kỹ.

Khi sinh ra hắn, người phụ thân làm bách phu trưởng lại khinh thường dòng m.á.u của hắn, không cho mẫu thân hắn và hắn được nhận tổ quy tông.

Không còn cách nào, mẫu thân hắn đành đặt cho hắn cái tên Hồ Ba, lấy nghề bán thân để nuôi hắn khôn lớn.

Về sau, mẫu thân hắn cũng qua đời.

Để sinh tồn, hắn phải tự tìm kế mưu sinh.

Nhưng vì xuất thân của mình, ngay cả làm kẻ chăn ngựa cũng chẳng ai nhận hắn.

Không còn lối thoát, hắn đành làm nghề coi xác, trở thành người thấp hèn nhất trong thành.

Mẹ con ta hiện nay còn có hắn chống đỡ, chứ khi hắn còn nhỏ, hắn chỉ có một mình cô độc.

Cảnh Cảnh bỗng ôm c.h.ặ.t lấy hắn, khóc vì xót xa:

"Thúc thúc ơi, con nhất định sẽ học thật giỏi, sau này sẽ trở thành người có địa vị cao. Đợi khi con trưởng thành, con sẽ bảo vệ thúc và mẫu thân, không ai được bắt nạt hai người nữa!"

"Cảnh Cảnh, bây giờ con không còn sợ ta nữa sao?"

Cảnh Cảnh lắc đầu như cái trống lắc:

"Không, con chẳng sợ chút nào. Thúc thúc đâu phải bị ác quỷ ám thân, thúc giống như tiên nhân, không những không đánh con và mẫu thân, lại còn cho chúng con ăn nhiều món ngon, còn giúp con xử lý kẻ xấu! Thúc là người giỏi nhất trên đời."

Đêm đó, ta ôm Cảnh Cảnh, hỏi nhỏ:

"Con thấy Hồ Ba thúc thúc đối với con có tốt không?"

"Tất nhiên là tốt."

"Nếu vậy, từ nay hãy coi thúc ấy như thân phụ của con, gọi thúc ấy là ‘phụ thân’ được không?"

Cảnh Cảnh nép vào lòng ta, gật đầu:

"Chỉ cần mẫu thân đồng ý, con sẽ gọi thúc ấy là phụ thân.”

Hôm sau, khi gọi hắn, Cảnh Cảnh đổi cách xưng hô:

"Phụ thân ơi, ăn cơm thôi!"

Hồ Ba sững người, mãi sau mới phản ứng lại, ôm lấy Cảnh Cảnh mà hôn một cái.

"Con gái ngoan, nào, đi ăn cơm thôi!"

Cảnh Cảnh ngày càng ngưỡng mộ người cha mới của mình, suốt ngày luôn miệng nhắc đến Hồ Ba.

Hôm nay thì hắn tạc cho con bé một con ngựa gỗ nhỏ, ngày mai lại mua cho nó một hình nhân làm bằng đường.

Hắn cũng càng ngày càng yêu thương con bé, có hôm còn gọi ta lại dặn dò:

"Con bé học hành vất vả, nàng vất vả hơn chút, từ nay đừng để nó phải làm việc nhà nữa."

Ngay cả khi ra ngoài, hàng xóm cũng nói:

"Nhìn ba người các ngươi giống hệt một gia đình, quả là có duyên gắn bó với nhau."

Sắp đến Tết rồi, trong thành lại xảy ra án lớn, xác chec nổi trên sông ba ngày liên tiếp

Hồ Ba bận bịu không ngơi tay, về đến nhà cũng rất trễ.

Ngày lễ Tiểu Niên*, Cảnh Cảnh được nghỉ học ở thư viện.

(*)Lễ Tiểu Niên (小年) là ngày lễ truyền thống ở Trung Quốc, thường diễn ra khoảng một tuần trước Tết Nguyên Đán, nhằm tiễn Táo Quân – vị thần bếp – lên thiên đình báo cáo về tình hình của gia đình trong suốt năm qua.

Ta dẫn con bé ra phố mua sắm đồ Tết, còn mua vải và bông mới cho Hồ Ba, định may cho hắn một bộ y phục mới.
 
Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Chương 8


Cảnh Cảnh chọn loại vải màu xanh lam, bảo rằng các quan trong thành đều mặc màu này.

Buổi tối, con bé lại chạy vào bếp tìm ta, trên tay ôm một rổ khoai tây:

"Mẫu thân ơi, nấu thịt hầm khoai tây đi, phụ thân thích ăn món này, nấu nhiều một chút."

Ta bật cười trêu chọc:

"Con bé này, có phụ thân rồi là quên cả mẫu thân."

Nhưng mãi đến khuya, đồ ăn đã nguội rồi lại hâm nóng, Hồ Ba vẫn chưa về.

Cảnh Cảnh sốt ruột ngồi không yên:

"Mẫu thân ơi, phụ thân con làm gì vậy? Sao giờ vẫn chưa về?"

Lòng ta cũng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh an ủi con:

"Chắc phụ thân con có việc bận, dạo này phụ thân con vốn rất bận rộn."

Nhưng mãi đến canh ba, tiếng gõ mõ đã vang đến nửa đêm, Hồ Ba vẫn chưa thấy đâu.

Không thể đợi nữa, ta mặc áo bông cho Cảnh Cảnh:

"Đi nào, chúng ta đến nha môn tìm phụ thân con."

Ta và Cảnh Cảnh cầm theo một chiếc đèn dầu le lói, từng bước tìm đường đến nha môn.

Gió đêm mùa đông rít lên như tiếng quỷ dữ gào thét, khiến hai mẹ con sợ hãi ôm nhau thật c.h.ặ.t.

"Phụ thân con kìa!"

Cảnh Cảnh chạy vội về phía trước, nhìn thấy Hồ Ba cả người đầy thương tích, dựa vào bờ tường, hơi thở yếu ớt.

Ta hoảng hốt đến nỗi làm rơi cả đèn dầu trong tay:

"Đương gia ơi, đương gia!"

Ta và Cảnh Cảnh dìu hắn về nhà, thắp đèn lên xem xét.

Lúc này mới phát hiện, toàn thân hắn là những vết roi dày đặc, m.á.u khô đông lại trên áo, cứng đơ như đá.

Nhìn xuống chân, ta không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Chân phải của hắn đã bị đánh đến nát bấy, chỉ còn một lớp da mỏng dính treo lơ lửng.

Ta đau xót đến bật khóc, bảo Cảnh Cảnh đi đun nước nóng để lau người cho hắn.

Hồ Ba khẽ mở mắt, giọng thều thào:

"Ta… ta e rằng không qua khỏi. Khế ước bán thân của mẹ con nàng… trong hộp gỗ… nàng lấy đi, đất đai cũng ở trong đó…"

Cảnh Cảnh vừa bước vào, thấy cảnh tượng ấy thì sợ hãi hét lên, chậu nước nóng trong tay rơi xuống đất.

Nghe thấy lời Hồ Ba, con bé cuống cuồng chạy vào nhà, mở hộp gỗ tìm kiếm.

Hồ Ba khó nhọc quay đầu nhìn con bé, trong mắt lóe lên nỗi buồn và thất vọng.

"Mọi thứ… đều ở trong đó, còn có cả tiền bạc…"

Không chỉ hắn thất vọng, mà ta cũng thất vọng, đứng lên gọi con:

"Cảnh Cảnh! Phụ thân con đối xử tốt với con như vậy, sao lúc này con lại chỉ nghĩ đến tiền bạc?"

Cảnh Cảnh không để ý, ôm hết đồ trong hộp đi ra ngoài.

Ta không nhịn được nữa, ôm lấy Hồ Ba khóc nức nở:

"Đều tại ta, là ta không dạy dỗ con bé đàng hoàng…"

Hồ Ba lau nước mắt cho ta, cười yếu ớt:

"Cảnh Cảnh là đứa trẻ thông minh, như vậy cũng tốt."

Không bao lâu sau, Cảnh Cảnh lấm lem đầy bùn đất, dắt một vị lang trung về nhà.

Vị lang trung ấy còn mặc cả áo ngủ bên trong áo khoác, vừa đặt hòm thuốc xuống đã thở dài:

"Đứa con gái này, ngươi nuôi nó không uổng công đâu. Nó ôm một hòm đồ linh tinh đứng khóc gào trước cổng nhà ta, đến mức đầu cũng va vào cổng chảy m.á.u rồi."

Trong mắt Hồ Ba bỗng lóe lên ánh lệ.

Vị lang trung nhìn qua thương tích đầy mình của hắn cũng không khỏi hít vào một hơi lạnh:

"Sao lại bị thương thảm đến vậy? Những kẻ trong nha môn kia thật là tàn nhẫn!"

Cuối cùng ta cũng nhận ra mình ngớ ngẩn thế nào.

Người bị thương thì phải mời thầy thuốc, vậy mà bao nhiêu lần bị đánh đến bầm dập, ta đã quen với việc chỉ dùng khăn lau qua, đến nỗi chẳng được chu toàn như một đứa trẻ.

Ta vội quỳ xuống chân lang trung:

"Thần y ơi, xin cứu giúp đương gia của chúng ta, bao nhiêu bạc cũng không thành vấn đề, cả khế ước bán thân và đất đai ta đều để ở đây, nếu chưa đủ, ta sẽ từ từ trả nợ…"

Hồ Ba cố gượng dậy, khó nhọc khoát tay:

"Đừng lo cho ta, hai mẹ con nàng hãy cầm khế ước bán thân mà đi. Ta không cần chữa, hai người cũng không cần bán mình."

Ba người chúng ta ôm nhau mà khóc, cảnh tượng hỗn loạn không thôi.

Lang trung đỡ ta và Cảnh Cảnh đứng lên, nói:

"Chuyện nhỏ thôi, làm gì mà khóc đến vậy. Không phải sinh ly tử biệt gì cả. Vết thương phần lớn chỉ là ngoài da, đắp thuốc cầm m.á.u là được. Chỉ có cái chân này thì hơi phiền một chút."

Ta bế Cảnh Cảnh dậy, nhanh chóng nhường chỗ cho ông:

"Vậy phiền ngài xem kỹ, cái chân này có chữa được không?"

"Chân này không giữ được nữa, e rằng từ nay sẽ thành người què."

Vừa nghe ông nói xong, ta ôm Cảnh Cảnh ngồi phịch xuống đất.

Tại sao lại như vậy?

Vì sao người tốt lại không gặp chuyện tốt?

Hồ Ba tốt như vậy, ta từng thề ngầm trong lòng rằng sẽ đối xử tốt với hắn cả đời.

Thế mà, khi ngày tháng yên ổn còn chưa đến, cớ sao đã xảy ra chuyện thế này?
 
Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Chương 9


Đêm đó, gia đình ta trải qua bao cung bậc cảm xúc.

Tin vui là Hồ Ba đã qua cơn nguy kịch.

Tin buồn là chân hắn thực sự không thể cứu vãn.

Sau khi lang trung rời đi, ta theo toa thuốc ông để lại, cẩn thận lau rửa vết thương cho Hồ Ba.

Uống một thang thuốc bổ, hắn cũng lấy lại chút sức lực, bối rối né tránh ta:

"Hay là… để ta tự làm được rồi."

Ta gạt tay hắn ra, tiếp tục lau rửa, nước mắt nhỏ xuống vết thương làm hắn rên khẽ vì đau:

"Trước n.g.ự.c sau lưng đều là vết thương, sao chàng tự làm được? Ta là thê tử mà chàng cưới về, có gì mà phải ngại?"

Phu thê chúng ta không có động phòng hoa chúc, cũng chưa từng kề vai sát cánh, lại vì một sự cố mà ở gần nhau thế này.

Sau trận ốm này, ta phải ngưng việc thêu thuê, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc cho Hồ Ba, sáng trưa tối thay thuốc, lau rửa ba lần.

Cảnh Cảnh như trưởng thành chỉ sau một đêm, tự giác giúp ta nấu cơm, quét dọn sân nhà.

Vốn dĩ định qua năm mới sẽ để con bé sang phòng riêng ngủ, nhưng bây giờ phải làm sớm hơn.

Hồ Ba xót con, nói bệnh của mình đã đỡ rồi, bảo ta đừng lo cho hắn nữa.

Cảnh Cảnh xông vào phòng, không cho hắn viện cớ.

Chắc hẳn vết thương của Hồ Ba đau lắm, nhưng hắn không hề kêu ca.

Đến đêm ba mươi Tết, hắn mới cố gắng đứng dậy đi lại được chút ít.

Cảnh Cảnh lên phố, mua cho hắn một chiếc gậy khắc chữ "Phúc thọ miên trường." (Chúc may mắn và sống lâu)

Nhìn hắn chống gậy khập khiễng, hai mẹ con ta đều cay cay nơi khóe mắt.

Vậy mà hắn vẫn có tâm trạng đùa cợt:

"Đây cũng là chuyện tốt đấy chứ, vốn dĩ cái nghề coi xác này chẳng khác nào đặt đầu trên dây lưng, bị đánh đập cũng là chuyện thường. Nay ta thành người què, cũng vừa khéo không cần phải làm nữa."

Ta nhẹ nhàng đấm hắn một cái:

"Chàng biết cái nghề này dễ mất mạng, vậy sao lại chọn làm?"

Hắn giả vờ tránh né:

"Lúc đó còn độc thân, chỉ cần ăn no là đủ. Khi ấy ta thực sự không sợ chec, nhưng giờ có vợ con rồi, lại chẳng muốn chec nữa."

Cảnh Cảnh cúi đầu lau nước mắt, hắn lại cười, nói tiếp:

"Nếu không phải phụ thân con làm nghề coi xác tích góp được chút tiền, đời này của ta làm sao có được con và mẫu thân con chứ?"

Chúng ta đã trải qua cái Tết đầu tiên trong nước mắt.

Bộ y phục màu xanh ấy cuối cùng cũng được mặc lên người Hồ Ba.

Cảnh Cảnh thấy liền khen ngợi không ngớt, bảo rằng hắn phong độ ngời ngời, đường hoàng như một vị công tử.

Còn ta và Hồ Ba cũng chính thức ngủ chung một giường.

Trước đây hắn bị thương, ta chẳng ngại ngùng gì.

Giờ hắn đã khoẻ, lại khiến ta xấu hổ đến mức chỉ biết chui đầu vào chăn.

Hắn từ phía sau ôm lấy ta, khẽ nói bên tai:

"Nương tử, nàng đang ghét bỏ ta sao?"

Ta giật nảy, cả người cứng đờ, bực tức đến cùng cực:

"Ai ghét bỏ chàng chứ? Không được nói vậy."

Thấy ta bực mình, hắn cười đắc ý, kéo ta vào lòng.

Lúc này ta mới nhận ra mình bị hắn trêu đùa, liền bấm vào eo hắn.

"Ái, đau… đau thật…"

Chợt nhớ đến vết thương, ta vội kéo áo hắn ra xem:

"Ta có làm chàng đau không?"

Vừa định kiểm tra thì hắn đã xoay người đè lên ta, nụ cười ấy khiến tim ta rung động.

"Nàng thật ngốc quá."

Chuyện nam nữ, cứ tự nhiên mà thành.

Trước đây sống cùng hắn như gia đình, chỉ cần Cảnh Cảnh tốt, ta cũng vui lòng.

Nhưng không hiểu sao đêm nay lòng lại dâng lên chút ghen tuông, trằn trọc mãi không ngủ được.

Hồ Ba ở phía sau hỏi:

"Chẳng lẽ do ta đường đột khiến nàng không vui?"

Ta nghĩ, hắn quả thực chẳng nhạy bén chút nào trong chuyện tình cảm nam nữ.

"Chàng cũng biết hoàn cảnh của ta, bị Triệu Đại Thiện, kẻ vô lương tâm ấy bán đến nhà chàng. Còn chàng? Hai người thê tử trước đây của chàng, vì sao chưa bao giờ chàng nhắc tới?"

Hắn khẽ sững lại, rồi bật cười:

"Nương tử của ta hóa ra là ghen rồi."

Hồ Ba giải thích một hồi, cuối cùng ta mới hiểu ra.

Hóa ra làm gì có hai người thê tử trước nào, cũng chẳng có chuyện ác quỷ hại chec thê tử gì hết.

Trước đây hắn đúng là từng đem hai người phụ nữ về nhà.

Một người là kỹ nữ bị Lưu viên ngoại hành hạ đến tàn phế, cả người chỉ còn lại da thịt rệu rã.

Hồ Ba thấy nàng còn chút hơi thở, liền đem về chữa trị.

Nhưng vừa đưa vào cửa, nàng đã trút hơi thở cuối cùng.

Thấy ta sững sờ, hắn vội vàng giải thích:

"Nàng đừng nghĩ ta có ý với nàng ta nhé, chỉ là vì mẫu thân ta, mẫu thân ta cũng từng làm kỹ nữ, những người trong chốn ấy thật không dễ dàng gì."

Ta hôn nhẹ lên mặt hắn:

"Ta biết mà, ta thấy chàng thật nhân hậu. Thế còn người kia thì sao?"

Người kia cũng là do hắn nhặt về.

Là một đứa trẻ ăn mày chỉ còn chút hơi tàn.

Hồ Ba đem về, chăm chút cho ăn uống đầy đủ.

Nhưng đứa trẻ ấy mắc bệnh lao, thuốc thang không cứu nổi.

Chưa sống quá nửa năm thì qua đời.

Hồ Ba nói:

"Sau khi mẫu thân ta mất, ta cũng từng phải đi ăn xin, đứa trẻ ăn mày này thật sự rất đáng thương."

Đấy, đó chính là phu quân của ta.

Những đau khổ mà hắn từng trải qua, hắn không muốn người khác phải chịu lần nữa.
 
Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Chương 10


Nhưng lòng ta lại chua xót, thậm chí có chút bực bội:

"Thế còn ta thì sao? Chẳng lẽ ta cũng chỉ là chút lòng trắc ẩn của chàng thôi ư? Chàng đúng là lòng dạ từ bi nhỉ!"

Ta quay lưng lại, mặc cho hắn gọi thế nào cũng không thèm đáp.

Thực ra ta không thật sự giận, chỉ là ta sợ.

Ta sợ hắn nói ra sự thật, rồi lòng ta sẽ buồn bã.

Thế là, chúng ta thành phu thê thực sự.

Hàng xóm láng giềng đều trêu đùa, hỏi ta khi nào sẽ sinh cho Hồ Ba thêm một đứa con.

Đến cả Cảnh Cảnh cũng đến hỏi:

"Mẫu thân ơi, có phải mẫu thân sẽ sinh cho con một đứa em chơi cùng không?"

Ta vội bịt miệng con bé, mặt đỏ bừng.

"Con là con gái, sao lại nói mấy lời không biết ngại như thế? Sau này không được nói vậy nữa."

Nhưng chẳng bao lâu sau, ta bắt đầu đặc biệt thích ăn cay.

Nếu không cay, ăn gì vào cũng muốn nôn ra.

Hồ Ba sợ đến tái mặt, vội đỡ ta đi đến y quán.

Thật là đồ ngốc, ta cười đến không ngừng được:

"Phu quân ơi, chàng chưa từng nghe nói phụ nữ mang thai đều như vậy sao?"

Hắn sững người, khi hiểu ra liền nhảy cẫng lên, chống gậy đến bên ta, chạm vào bụng rồi sờ đi sờ lại.

"Ôi, ta có con rồi sao, chuyện này là… thật sao?"

Ta không ngờ người đàn ông to lớn như vậy lại có thể xúc động rơi nước mắt chỉ vì có thêm một đứa con.

Nhưng nhìn hắn như vậy, ta lại thấy lo lắng.

Dân gian vẫn nói "ăn chua sinh con trai, ăn cay sinh con gái."

Giờ ta thích vị cay, e rằng trong bụng lại là một cô con gái.

Ta có chút đắn đo, thận trọng hỏi hắn:

"Phu quân, chàng thích có con trai hay con gái hơn?"

Hắn suy nghĩ rất lâu mới đáp:

"Ta muốn có một đứa con trai."

Tim ta chợt chùng xuống, nhưng hắn lại tiếp lời:

"Nếu sinh con trai, sau này nó có thể bảo vệ nàng và Cảnh Cảnh. Khi chúng ta qua đời, Cảnh Cảnh cũng sẽ có chỗ dựa."

"Thế nếu là con gái thì sao?"

Hồ Ba cuối cùng hiểu được ý ta, nắm lấy tay ta:

"Nếu là con gái, thì ta sẽ nâng niu nó trong lòng, giống như Cảnh Cảnh vậy. Một mình ta sẽ che chở cho ba mẹ con nàng."

Chi phí học hành của Cảnh Cảnh ngày một nhiều, mà trong bụng ta lại có thêm một đứa trẻ nữa.

Hồ Ba không thể tiếp tục làm nghề coi xác, liền chuyển sang đan sọt tre mỗi ngày đem ra phố bán.

Hắn nói rằng: "Dù có phải ăn xin, cũng phải để ba mẹ con ta được no bụng."

Ban đầu, Cảnh Cảnh không muốn tiếp tục đến thư viện, nhưng Hồ Ba kiên quyết không cho phép.

Hắn bảo: "Chỉ những người đọc nhiều sách mới không phải chịu khổ."

Đến gần ngày sinh của ta, hắn vẫn đan sọt rồi ra phố bán như thường.

Cảnh Cảnh cũng đi học từ sớm.

Vậy mà có một vị khách không mời lại ghé nhà – Triệu Đại Thiện.

Hắn dẫn theo một đám du côn vào cửa:

"Chính là ở đây, nhà của con gái ta. Để ta đòi được đất đai, rồi sẽ đền bù cho các ngươi."

Ta nghe thấy động, bước ra. Khi thấy bụng ta đã lớn, ánh mắt hắn lóe lên vẻ căm ghét.

"Con đàn bà lăng loàn, với ai cũng chui vào một ổ. Đồ đàn bà đ.ê t.i.ệ.n!"

Lúc này ta không còn sợ hắn như trước, liền cầm chổi đuổi ra:

"Hiện tại ta đã là thê tử của Hồ Ba, Triệu Đại Thiện, ngươi nên biết điều một chút đi."

Hắn liền xắn tay áo định đánh ta:

"Lâu ngày không đánh, ngươi muốn leo lên đầu ta rồi sao? Để xem hôm nay ta có đánh chec con đàn bà lăng loàn này không!”

Ta không sợ bị đánh, nhưng lo cho đứa trẻ trong bụng.

Hắn đá ta ngã xuống đất, cơn đau thấu xương khiến ta toát mồ hôi lạnh.

Ta sợ rằng, nếu đứa bé có chuyện gì, Hồ Ba sẽ đau lòng biết bao.

Lúc này ta mới tự giận mình, đã quen với những ngày tốt lành, quên mất Triệu Đại Thiện là kẻ dơ bẩn đáng hận đến nhường nào.

Đúng lúc đó, Hồ Ba chạy về.

"Nương tử!"

Hắn khập khiễng chạy tới, che chở cho ta, hoảng loạn không nói nên lời.

"Triệu Đại Thiện! Ngươi đã bán họ cho ta, sao giờ còn quay lại quấy nhiễu?"

Bọn du côn bên cạnh cũng quay sang nhìn Triệu Đại Thiện.

Hồ Ba ôm lấy ta, định đưa đến y quán mà không ngoảnh lại.

Triệu Đại Thiện chặn lại, không cho đi:

"Đồ què, nếu ngươi không trả tiền, hôm nay đừng hòng ra khỏi cửa! Để cho con ngươi chec từ trong bụng mẹ đi!"

Ngay cả bọn du côn cũng không chịu nổi cách hành xử của hắn:

"Chuyện nguy hiểm đến tính mạng, trước hết mời thầy thuốc đến, cô nương này không nên di chuyển, đợi lát nữa hãy nói tới chuyện đòi nợ."

Bọn họ đè hắn xuống rồi đưa hắn ra ngoài.

Lúc này, lang trung cùng với Cảnh Cảnh trở về.

Thấy lang trung, Hồ Ba bật khóc, quỳ xuống trước ông, một người đàn ông to lớn mà nước mắt nước mũi đầy mặt.

"Thần y, xin ngài hãy cứu thê tử của ta, giữ mạng, giữ mạng cho nàng!"

Lang trung thở dài, liên tục lắc đầu.

Ba chúng ta cùng lúc nín thở, sững sờ.

Nhưng ông chỉ vuốt râu, rồi nói:

"Gia đình các ngươi thật khôi hài, chỉ là ngã một chút thôi, thai nhi vẫn bình thường. Sao lúc nào cũng vội vàng, cứ động một chút là quỳ lạy người ta? Thật làm ta phát ngượng thay."

Lang trung đeo hòm thuốc lên lưng, quay người rời đi, Hồ Ba cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn liền cầm chiếc búa trong nhà rồi bước ra ngoài.
 
Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Chương 11: Hết


Ta cố gắng ngồi dậy ngăn hắn, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến thai nhi:

"Phu quân ơi, đừng đi mà!"

Nhưng hắn không nghe, Cảnh Cảnh cũng tức giận chạy theo hắn ra ngoài.

Khi hai cha con trở về, họ nói mọi việc đã được xử lý xong.

Nguyên nhân là do Triệu Đại Thiện lại thua bạc, mắc nợ sòng bạc một khoản lớn.

Không thể trả tiền, hắn bị dọa sẽ bị c.h.ặ.t tay c.h.ặ.t chân.

Hắn một mực khẳng định Cảnh Cảnh là con gái ruột, muốn ép con bé thay hắn trả nợ.

May thay, bọn du côn ở sòng bạc cũng là người biết lý lẽ.

Sau khi xem khế ước bán thân, hiểu rõ đầu đuôi, bọn chúng không tìm đến chúng ta nữa.

Tưởng mọi chuyện đã xong, hắn sẽ không gây rắc rối thêm nữa.

Nhưng ai ngờ hắn lại không biết xấu hổ, lên phố kêu oan, làm xấu danh tiếng của Cảnh Cảnh.

"Các ngươi không biết con bé kia độc ác đến nhường nào! Ta là phụ thân của nó mà nó chẳng thèm đoái hoài, chỉ mong ta chec đi cho sớm! Nói xem, trên đời này làm gì có đạo lý nào như thế?"

Triệu Đại Thiện vừa nói vừa sụt sịt khóc lóc.

"Thật là súc sinh còn chẳng bằng! Đọc sách để làm gì? Sau này ai dám cưới loại người như nó?"

Người dân trên phố đều bàn tán xôn xao, nói rằng Cảnh Cảnh nhà ta thật bất hiếu.

Hồ Ba lo lắng, vội lấy số bạc dành dụm trong hộp gỗ ra:

"Danh tiếng của con quan trọng, lần này ta sẽ trả nợ cho hắn, chỉ mong hắn từ nay không đến quấy rầy nữa."

Ta lau nước mắt, tự trách không thôi:

"Phu quân, ta và con thực sự đã gây cho chàng nhiều phiền phức lớn."

"Người một nhà, không nên nói lời khách sáo."

Hồ Ba cầm số bạc định đi, nhưng Cảnh Cảnh trở về đúng lúc và chặn hắn lại.

"Không được, số tiền này là để dành cho đệ muội con đi học. Không thể cho cái đồ vô lại kia!"

"Việc của các đệ muội về sau hẵng tính, giờ hắn đang làm mất danh tiếng của con khắp nơi, tương lai con sẽ ra sao?" Hồ Ba hỏi.

Cảnh Cảnh nghiêm túc lấy khế ước bán thân ra từ chiếc hộp gỗ.

"Con sẽ ra phố, nói thẳng mọi chuyện với hắn."

"Không được, còn nhiều người chưa biết việc con thuộc diện tiện tịch. Giờ mà nói ra, người trong thư viện sẽ nhìn con thế nào?"

Khi đó, Triệu Đại Thiện đã đánh dấu mẹ con ta thành tiện tịch, nhưng không có quá nhiều người biết đến.

Thông thường, nô tì khi về nhà chủ mới bị đóng dấu, còn Hồ Ba luôn nói với mọi người rằng hắn cưới ta làm thê tử, nên chẳng ai ngờ chúng ta đã bị tên Triệu Đại Thiện k.h.ố.n n.ạ.n ấy hạ nhục như thế.

Cảnh Cảnh không chút nao núng.

"Phụ thân, con thuộc thân phận gì không quan trọng, cũng giống như người là người Hồ, điều đó cũng không quan trọng. Điều quan trọng là chúng ta sống tốt bên nhau. Người ta cười nhạo thì kệ người ta, chẳng liên quan gì đến chúng ta."

"Nhưng rồi sau này làm sao con kết hôn?"

"Người thật lòng yêu con sẽ cưới con, bất kể thân phận của con là gì. Còn người chỉ để tâm đến thân phận thì con chẳng cần cưới. Thà rằng không gả đi còn hơn."

Hồ Ba vẫn không đồng ý, giữ c.h.ặ.t Cảnh Cảnh không cho đi.

Cảnh Cảnh hỏi hắn:

"Phụ thân, nếu người quan tâm đến mặt mũi như vậy, thì tại sao lần trước lại đóng giả ma để dọa tiểu thư nhà họ Lưu vì con?"

"Chuyện đó khác."

"Không khác đâu. Phụ thân là phụ thân của con, con là con gái của người. Người đã dạy con không được màng về xuất thân, sống phải ngẩng cao đầu, sao giờ người lại chùn bước?"

Hồ Ba nhìn Cảnh Cảnh ngày càng trưởng thành, gật đầu:

"Tốt, con ngoan."

Cảnh Cảnh phơi bày sự thật cuối cùng của Triệu Đại Thiện.

Giờ thì cả thành đều biết hắn nợ nần cờ bạc, đến mức đích thân đánh dấu tiện tịch lên vợ con để bán trả nợ.

Không những phải tự mình trả nợ, hắn còn bị mọi người khinh bỉ.

Trước đây, mỗi khi tán chuyện, người dân thường chế giễu Cảnh Cảnh nghèo mà còn học đòi đến thư viện, nói rằng Hồ Ba bị ác quỷ ám. Nhưng giờ thì mọi lời chê cười đã chuyển sang khinh bỉ Triệu Đại Thiện.

Gia đình ta từ ba người thành bốn người, ta sinh thêm một bé gái.

Tết sắp đến rồi.

Hồ Ba sắm đôi câu đối và đèn lồng từ sớm, còn chuẩn bị không ít đồ Tết.

"Năm ngoái xảy ra chuyện ấy, nhà mình chưa có được một cái Tết ra hồn, năm nay ta muốn đón năm mới thật rực rỡ!"

Cảnh Cảnh bế muội muội, hăng hái chỉ huy Hồ Ba dán câu đối.

Sau khi mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, Hồ Ba đưa cho Cảnh Cảnh vài đồng:

"Con gái, phụ thân ở nhà chăm mẫu thân và muội muội con, con cầm tiền ra phố, muốn mua món gì thì cứ mua."

Cảnh Cảnh tung tăng đi, mua về không ít đồ, túi lớn túi nhỏ.

Có thứ cho ta, cho em bé.

Quan trọng nhất là con bé mua cho phụ thân nó một đôi đệm bảo vệ đầu gối.

Hồ Ba vui mừng không thôi, đeo ngay vào đầu gối:

"Con gái vẫn là tốt nhất, con gái biết lo nghĩ cho người khác."

Khi Hồ Ba vào bếp bận rộn, Cảnh Cảnh ghé tai ta thì thầm:

"Mẫu thân ơi, con đã gặp Triệu Đại Thiện ngoài phố.”

“Người không biết đâu, hắn bị c.h.ặ.t mất một tay một chân, nhìn như sắp chec vậy."

Ta đang bế đứa nhỏ cho bú, không đáp lại.

Con bé lại hỏi:

"Mẫu thân, hắn bị như vậy có phải là đáng đời không?"

"Phải, đáng đời. Nên sớm chec đi mới phải."

Không ngờ rằng lời ta nói thành sự thật.

Sáng mùng một, đại thẩm nhà bên bế cháu sang nhà chúc Tết.

Bà cầm một nắm hạt dưa, kể chuyện phiếm với ta:

"Trên phố có một người bị c.h.ặ.t tay chân, đêm qua chec cóng rồi! Nhìn dáng vẻ trông giống như Triệu Đại Thiện ấy."

Ta ngừng tay đang thay tã cho con, khẽ cười:

"Đáng đời."

Đại thẩm không nhắc chuyện đó nữa, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết phủ trắng xóa:

"Tuyết lành báo hiệu mùa màng bội thu! Năm nay là một năm tốt."

"Đúng vậy, năm nay là năm tốt. Sau này năm nào cũng sẽ là năm tốt."

Hết.
 
Back
Top Bottom