Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng Tức

Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng Tức
Chương 10



24.

Ban đầu có một nha hoàn ngủ ở chân giường để canh chừng, phòng khi Chu thiếu gia ban đêm không thoải mái hoặc cần uống nước, để tiện hầu hạ. Giờ đây, nếu ta đã trở thành đồng dưỡng tức của hắn, tự nhiên phải đảm nhận những công việc này.

Ngày hôm sau, tinh thần của Chu thiếu gia đã khá hơn, ta hầu hạ hắn rửa mặt, rồi cùng hắn đi thỉnh an lão phu nhân.

Lão gia Chu gia đã tạ thế, Chu gia là do một tay của lão phu nhân chống đỡ, Chu thiếu gia cũng là nhi tử độc nhất của bà.

Lão phu nhân có tính cách mạnh mẽ, nói một không hai, sau khi thỉnh an xong, liền ngồi ở vị trí thấp hơn để ăn cơm.

Lão phu nhân nhìn thức ăn và món cháo có chút nghi hoặc, ta vội nói: “Đây là nhi tức dậy sớm nấu, lần trước con thấy thiếu gia ăn được một chút, nên nghĩ sáng nay cũng có thể làm.”

Trên mặt của lão phu nhân hiện lên ý cười: “Con thật có tâm.”

Chu thiếu gia uống nửa bát, ăn nửa chiếc tiểu long bao, rồi không ăn thêm được nữa.

Ăn xong, lão phu nhân ra ngoài xem chuyện buôn bán, ta theo Chu thiếu gia về trong viện.

Hắn ngồi trên ghế trong sân, trông rất yếu ớt.

Thật không biết hắn bị bệnh gì mà bệnh lâu như vậy.

Ta rót trà cho hắn, hắn ho hai tiếng, nói với ta: “Sau này không cần dậy sớm như vậy, có việc gì thì cứ bảo hạ nhân, ngươi vẫn còn là đứa nhỏ, đang trong độ tuổi đang lớn.”

“Đa tạ thiếu gia quan tâm, ta không mệt.”

Hắn cười rộ lên, nói: “Hôm đó gặp ngươi, nhưng thật ra rất lanh lợi.”

Ta cũng cười: “Chẳng lẽ hiện giờ ta không lanh lợi ư? Sáng nay, ít nhất đã làm cho mẫu thân vui lòng.”

Hắn cười lắc lắc đầu.

Gã sai vặt mang đến một quyển sách, thì thầm: “Thiếu gia, lão phu nhân bảo ngài đừng đọc quá lâu, kẻo hại sức khỏe.”

25.

Hắn đọc sách, ta thì thấy buồn chán, không cần phải dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ nấu nướng.

Ta liền vào trong phòng, ôm chăn trên giường ra ngoài, nha hoàn vội nói: “Thiếu nãi nãi định làm gì, cứ căn dặn nô tỳ là được.”

Thiếu nãi nãi?

Ta cười nói: “Ta muốn mang chăn trên giường của thiếu gia đi phơi nắng một chút, để hắn ngủ thoải mái hơn.”

Nha hoàn nhận lấy.

Ta quay lại vào trong, mở cửa sổ cho thông thoáng, rồi ra sân cắt một ít hoa c*m v** bình.

Làm xong những việc này, ta thật sự không biết làm gì nữa, bèn hỏi Chu thiếu gia: “Thiếu gia, trưa nay ngài muốn ăn gì? Hay để ta đi nấu cho ngài?”

Hắn ngẩn người một chút, nhíu mày nói: “Nếu không thì ngươi cứ gọi ta là ca ca? Không thì lúc nào cũng thấy ngươi như một tiểu nha hoàn mới tới vậy.”

“Sơ Nghiêu ca ca.”

Ta gọi một tiếng.

“Có biết chữ không?”

Ta lắc đầu.

Hắn có chút thất vọng.

Ta vội nói: “Ta có thể học.”

Hắn có chút hứng thú, nói: “Ta có thể dạy ngươi.”

Ta có hơi lo lắng cho sức khỏe của hắn, nhưng thấy hắn hứng thú, có lẽ ở hậu viện dưỡng bệnh lâu quá nên buồn chán?

Bây giờ là mùa thu, ánh nắng và độ ấm trong sân rất tốt, gã sai vặt đã mang bàn ghế ra ngoài, hắn viết một chữ trên giấy, dạy ta đọc, rồi bảo ta tự viết.

Dạy một lúc, hắn mệt, nằm trên ghế ngủ.

Ta vào trong phong lấy một chiếc chăn đắp cho hắn, rồi ra bếp nhìn xem.

Thường thì lão phu nhân không ăn cơm trưa ở nhà, chỉ có bữa sáng và bữa tối mới về.

Món ăn đều là những món dễ tiêu hóa, không có việc gì cho ta, ta lại tiếp tục luyện viết chữ.

Qua mấy ngày sau, vào bữa sáng, Chu công tử nói: “Ngươi, người mời một tiên sinh về dạy A Âm biết chữ đi, sau này có thể đọc sách cho con nghe.”

Lão phu nhân nói: “Loại chuyện này, con cứ trực tiếp căn dặn quản gia đi làm là được.”

Trở về viện của bọn ta, ta vui vẻ nói với Chu công tử: “Đa tạ Sơ Nghiêu ca ca.”

“Ừ, không cần khách khí, dù sao ngươi cũng là đồng dưỡng tức của ta.” Hắn cười ha ha.

Ta cũng cười theo.
 
Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng Tức
Chương 11



26.

Ta muốn về nhà thăm đệ đệ và muội muội, bèn nói với Chu công tử.

Hắn nói: “Được, vậy ta sẽ đi cùng ngươi.”

Ta rất lo lắng cho sức khỏe của hắn, dù đã vào thu nhưng hắn mặc nhiều hơn người bình thường.

Có nhiều lúc, trên người của hắn cũng rất lạnh, lão phu nhân cũng rất lo cho sức khỏe của hắn.

Bọn ta lên xe ngựa về nhà, rất nhanh đã đến, đúng lúc đang là buổi sáng, đệ đệ đang ở học đường, trong nhà cũng chỉ có tổ mẫu, Hổ Nựu và muội muội.

Hổ Nựu đang may đế giày, muội muội nhìn một bức tranh hỏng, cầm một cành cây vẽ gì đó bên giếng, tổ mẫu đang nằm trên ghế bập bênh.

Thấy ta về, mọi người đều rất vui mừng.

Chu thiếu gia cũng mỉm cười, mọi người đều thích hắn, bộ dạng của hắn đẹp, gần đây thân thể không còn gầy như trước, thoạt nhìn như một công tử nhanh nhẹn thoát tục.

Hổ Nựu đi nấu cơm, ta cùng nàng ấy, Chu công tử ngồi trên ghế trúc ngoài sân nhìn muội muội vẽ vời.

“Gần đây trong nhà có tốt không?”

Ta hỏi.

“Đều rất tốt, đệ đệ đi học đường, đọc sách rất chăm chỉ, đệ ấy nói, tương lai khi đệ ấy đọc sách có tiền đồ, sẽ mượn tiền đến Chu gia chuộc ngươi về.”

Ta cười cười.

Thực ra ở Chu gia cũng rất tốt, lão phu nhân nhìn có vẻ nghiêm khắc, nhưng đối với ta không tồi, chưa từng trách mắng ta, bình thường cũng ít khi gặp.

Tính tình của Chu công tử cũng rất tốt, còn dạy ta đọc sách biết chữ, mời tiên sinh dạy học cho ta.

Những việc ta cần làm chỉ là hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của hắn, cùng hắn nói cười mà thôi.

“Muội muội rất thích vẽ, muội ấy thường đến chỗ một lão tiên sinh bán tranh bên phố để xem, đôi khi lão tiên sinh có bức tranh hỏng vứt đi, muội ấy đều nhặt về tự học vẽ.”

“Muội ấy vẽ thế nào?”

Hổ Nựu vừa cho gạo vào nồi vừa cười nói: “Vẽ cũng khá giống.”

Có nên cho muội muội đến họa quán học vẽ không nhỉ?

Nhưng cả vùng Cô Tô chỉ có một họa quán Bạch Lộc, học phí rất đắt, hơn nữa muội muội mới có sáu tuổi.

Hổ Nựu lại thở dài: “Chỉ có sức khỏe của tổ mẫu ngày càng kém.”

Ta cũng thở dài.

Chu công tử trưa nay ăn rất ngon, ăn hết một bát cơm, sau khi ăn xong, gần đến giờ hắn ngủ trưa, bọn ta mới rời đi.

27.

Thời gian trôi qua từng ngày, tiên sinh được mời đến bắt đầu dạy ta biết chữ.

Thân thể của Chu công tử ngày càng khỏe mạnh hơn, lão phu nhân rất vui mừng.

Từ lúc hắn đi một đoạn đường đã thấy mệt, giờ đây hắn chỉ yếu hơn người bình thường một chút, nhưng đã không khác gì người thường.

Khi mùa đông đến, tổ mẫu qua đời.

Trước khi bà ra đi, đã xếp gọn gàng quần áo trong phòng, còn tự thay áo liệm.

Tuyết ở Cô Tô rất dày, tuyết đã cao đến đầu gối, đã mời người trong thôn an táng cho tổ mẫu, ta và Hổ Nựu lảo đảo đi về thị trấn, trên đường đụng phải Trương Sơn mắt đỏ hoe, thần sắc tiều tụy, cái sọt trên lưng còn mang theo củi ướt.

Hắn ta đờ đẫn liếc nhìn bọn ta một cái, một cái rồi lập tức quay đi.

“Ngươi sao vậy?”

Hắn ta không để ý đến ta, tự mình rời đi.

Một đại thẩm đang chống chọi với gió tuyết trở về nhà nói: “Aiz, phụ mẫu của hắn c.h.ế.t rồi, nghe nói vào mùa đông lạnh giá, muốn ra sông đục băng bắt cá, nhưng nước chưa đóng băng, đã rơi xuống, khi người ta phát hiện thì đã bị đông chết.”

Đại thẩm nói đến, chính là chuyện cách đây vài ngày.
 
Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng Tức
Chương 12



28.

Mùa đông năm nay quả thật rất lạnh.

Đại thẩm thở dài: “Vốn dĩ Trương gia ở chỗ chúng ta cũng là gia đình sống khá giả, giờ phụ mẫu của hắn đã chết, ca ca của hắn vừa tốn một số tiền lớn cưới tức phụ, những ngày này lạnh như vậy, còn đuổi hắn ra làm việc.”

Ta và Hổ Nựu nắm tay nhau trở về.

Nàng ấy nhẹ nhàng nói: “Thời tiết lạnh như vậy, nếu ta còn ở nhà cữu cữu, chắc chắn sẽ bị c.h.ế.t rét.”

Ta nói: “Nếu ta không có quan hệ gì với Chu gia, gia đình của ta không c.h.ế.t đói cũng là c.h.ế.t rét.”

Hổ Nựu nói: “Người của Chu gia thật tốt.”

Ta: “Ta sẽ báo đáp bọn họ thật tốt.”

Bọn ta lại quay đầu nhìn về phía ngôi nhà của Trương Sơn, ca ca của hắn ta đang cầm gậy đánh hắn ta.

Về đến thị trấn, ta và Hổ Nựu trở về nhà.

Vì tang lễ của tổ mẫu, lão phu nhân đồng ý cho ta ở nhà ba ngày.

Hôm nay là ngày cuối cùng để đốt vàng mã cho tổ mẫu.

Bọn ta chạy vào bếp, trước khi rời đi đã lấy than hồng bỏ vào lò, đệ đệ muội muội đang quấn chăn ngồi trước lò than, đệ đệ cầm sách, chỉ vào chữ dạy cho muội muội đọc.

Bộ dạng của hai đứa đều giống nhau, đều có tính cách hiền lành, ngoan ngoãn.

Hổ Nựu múc nước nóng từ trong nồi ra, ta vào trong lấy áo bông khô và chăn vào bếp, rửa tay ngâm chân, thấy cả người ấm áp hơn một chút, bọn ta nhanh chóng thay đồ khô, cũng quấn chăn ngồi trên ghế trúc, sưởi ấm bên lò.

May mắn trước khi mùa đông đến, Hổ Nựu đã đi lên núi chặt rất nhiều củi, lão phu nhân cũng nhắc ta tích trữ thêm lương thực, cải trắng và thịt khô.

Đệ đệ và muội muội đang chăm chú đọc sách, ta và Hổ Nựu trò chuyện.

Gần đến trưa, bọn ta bắt đầu hấp cơm làm thức ăn.

Ăn xong, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, trắng xóa một vùng, tuyết dày đặc, nhà bên cạnh đang kiểm tra xem nhà có đủ vững chắc không, lại liên tục quét tuyết trên mái, sợ rằng xà nhà bị đè gãy.

Ta và Hổ Nựu liếc nhìn nhau, có chút lo lắng.

29.

Bọn ta đã bàn bạc một chút, vẫn quyết định sang nhà đại thẩm bên cạnh mượn cái thang, muốn quét tuyết đọng trên mái nhà.

Mở cửa ra, ta thấy Trương Sơn đang quấn một chiếc chăn mỏng ngồi ở cửa, lạnh đến run rẩy.

Bên cạnh hắn ta còn có một bọc đồ.

“Trương Sơn? Sao ngươi lại ở đây?”

Hắn ta thấp giọng nói: “Ta bị ca ca và tẩu tẩu đuổi ra ngoài.”

Ta và Hổ Nựu nhìn nhau.

Tay hắn ta lạnh đến tím tái, người thì run lẩy bẩy.

Bọn ta kéo hắn ta vào nhà, lại nhanh chóng đóng cửa lại.

Hổ Nựu nấu cho hắn một bát bánh canh, Trương Sơn sưởi ấm bên lò, uống một bát nước nóng mặt mũi mới hồng hào trở lại, ngay lập tức lại ăn ngấu nghiến bát bánh canh.

Nhìn hắn ta rõ ràng đã rất lâu không được ăn no.

Ăn xong bát bánh canh, Trương Sơn nhìn ta nói: “Hứa Âm, ngươi có thể cho ta ở nhờ không? Từ khi phụ mẫu của ta qua đời, ca ca tẩu tẩu của ta luôn muốn đuổi ta ra khỏi nhà, cho ta ở lại, ta có thể làm nhiều việc, ta còn có thể bảo vệ các ngươi.”

Hổ Nựu vội vàng kéo tay áo của ta.

Hai người bọn ta chịu lạnh đi vào phòng khách.

Hổ Nựu nói: “Trương Sơn rất xấu, ngươi đã quên hắn từng bắt nạt chúng ta à? Không thể đồng ý với hắn, hơn nữa chúng ta phải tiết kiệm tiền, để đệ đệ đi học.”

Ta nhìn Hổ Nựu, nàng ấy sắp mười ba tuổi, đã có dáng dấp của thiếu nữ, muội muội nói với ta, Hổ Nựu đôi khi ra phố mua thức ăn, thấy bọn côn đồ lưu manh trên phố đều trêu chọc nàng ấy.

Trương Sơn trước đây nói năng không sạch sẽ, nhưng thực sự hắn ta chưa từng làm điều gì quá đáng, lần trước còn cứu ta ở đầm lầy, ta chỉ cho hắn ta năm lượng bạc, hắn ta cũng rất vui.

Hơn nữa, việc như trèo lên mái nhà quét tuyết, nếu có một thằng con trai, sẽ dễ dàng hơn ta và Hổ Nựu rất nhiều.

Ta nói với Hổ Nựu: “Hay là đợi qua vài ngày lạnh nhất rồi tính, nhà cần quét tuyết cũng cần người, một mình ngươi dẫn theo đệ đệ và muội muội thì ta cũng không yên tâm, mà Trương Sơn trước đây tuy rất đáng ghét, nhưng chúng ta cũng là người trong một thôn, biết rõ nhau. Ngươi nghĩ sao?”

“Vậy ngươi nói gì thì thế ấy đi, nếu hắn còn như trước đây, phải đuổi đi ngay.”
 
Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng Tức
Chương 13



30.

Bọn ta và Trương Sơn đã thỏa thuận ba điều, hắn ta lập tức đồng ý.

Hổ Nựu dẫn Trương Sơn sang nhà bên mượn thang, bắt đầu quét tuyết trên mái nhà.

Hổ Nựu đứng dưới giữ thang.

Đệ đệ và muội muội trợn tròn mắt nhìn qua cửa sổ.

Trời sắp tối, xe ngựa của Chu gia hẳn sắp đến đón ta rồi.

Ta dặn đệ đệ và muội muội vài câu, rồi về nhà thu dọn hành lý, xe ngựa của Chu gia quả thật đã đến.

Về đến Chu gia, thỉnh an lão phu nhân xong, ta trở về căn viện của Chu thiếu gia.

Trong phòng có lò sưởi, rất ấm áp.

Hắn ôm áo choàng lông, đang ngồi dưới ánh nến lật sách, thấy ta trở về, vội nói: “Mọi chuyện có suôn sẻ không? Lẽ ra theo lễ nghi, ta nên cùng ngươi về để tẫn hiếu, nhưng cơ thể này của ta không chịu nổi sự mệt nhọc...”

Ta vội nói: “Mọi chuyện đều suôn sẻ, tổ mẫu ra đi rất an lành.”

Ta kể cho hắn nghe chuyện trong nhà, hắn nói: “Gần đây thời tiết rất lạnh, nếu không yên tâm, có thể nhờ quản gia thỉnh thoảng ghé thăm nhà ngươi nhìn qua một cái.”

Trận tuyết này, nhiều người đã bị đông chết, cũng có nhà cửa bị đổ sập, đè c.h.ế.t người và gia súc.

Mấy người Hổ Nựu may mắn không có chuyện gì, trên phố có nhiều người lưu dân, bình thường bọn họ ở trong nhà, ngay cả cửa cũng không dám mở.

Nhà của Trương Sơn đã sập, ca ca tẩu tẩu của hắn ta đều bị đè chết.

Nhà cữu cữu của Hổ Nựu cũng bị sập, cữu cữu bị gãy chân do bị đè, mất nhiều m.á.u mà chết, cữu mẫu trong thời tiết này cũng bị c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét.

Khi có lưu dân gõ cửa, may mắn có Trương Sơn đã lớn tiếng đuổi bọn họ đi, hắn ta và Hổ Nựu lại dùng gậy và bàn ghế chặn cửa lại.

Giấu lương thực trong nhà thật kỹ.

Ta thầm cảm thấy may mắn, may mà giữ Trương Sơn ở lại, nếu không chỉ có một mình Hổ Nựu dẫn theo đệ đệ và muội muội, nàng ấy chắc chắn sẽ rất sợ.

Vừa trải qua lũ lụt, giờ lại đến nạn tuyết rơi, cuộc sống càng ngày càng khó khăn.

Lão phu nhân dặn bọn ta bình thường không được ra ngoài, ta cũng dặn đám Hổ Nựu không được ra ngoài.

31.

Hung hiểm vượt qua mùa đông giá rét, cả mùa đông thiếu gia không ra ngoài, ở trong phòng dưỡng bệnh, bình thường khi tâm trạng hắn thoải mái hơn một chút, dạy ta đọc sách biết chữ, nghe ta kể những chuyện thú vị ở thôn quê.

Lão phu nhân rất ít khi đến viện của bọn ta.

Ta vốn tưởng rằng tình cảm giữa bọn họ rất sâu đậm, hóa ra lão phu nhân bận rộn với việc kinh doanh, hai người không nói chuyện nhiều, giờ nhìn lại, dù mẫu tử sống nương tựa nhau nhiều năm, tình cảm cũng chỉ bình thường.

Hai người ngược lại nói chuyện với ta nhiều hơn.

Sau khi mùa xuân đến, sức khỏe của thiếu gia coi như đã hồi phục, người hắn đã có da có thịt hơn một chút, thỉnh thoảng hứng thú còn múa kiếm một phen, nói rằng cả mùa đông buồn chán quá.

Lão phu nhân rất hài lòng, nói đó là công lao của ta.

Đôi khi ta cảm thấy thiếu gia trước đây yếu đuối như vậy, có thể liên quan đến tâm trạng của hắn, nghe nói khi lão gia qua đời, bị thiếu gia đã nhìn thấy, từ lần đó hắn đã bệnh nặng một trận, không bao giờ khỏe lại.

Lão phu nhân thường ngày buôn bán, cũng đưa hai bọn ta theo.

Bà còn tặng ta một gian cửa hàng, nói đó là phần thưởng cho ta đã chăm sóc cho thiếu gia.

Ta rưng rưng nước mắt nhìn bọn họ.

Có cửa hàng rồi, ta không còn phải lo lắng cho đám Hổ Nựu miệng ăn núi lở nữa.

Ta đã gửi muội muội đến chỗ của Vương tú tài ở thị trấn học vẽ, Vương tú tài thường bán tranh, mỗi ngày mở lớp một canh giờ, trẻ con học xong thì về nhà.

Thời gian thoáng cái trôi qua, Chu thiếu gia đã trở thành đông gia của cửa hàng Chu gia, ta cũng học được không ít kinh nghiệm làm ăn.

Bốn năm trôi qua, Vương tú tài lên kinh đi thi, muội muội cũng đã mười tuổi, muội ấy đã có thể bán được tranh, ta đã gửi muội ấy đến Thư viện Bạch Lộc học vẽ, mỗi tháng có thể về nhà hai ngày.

Trương Sơn vẫn ở lại nhà của bọn ta, hắn ta và Hổ Nựu cùng nhau bán đậu hũ.
 
Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng Tức
Chương 14



32.

Muội muội tháng ở đầu tiên đi học vẽ ở Thư Viện Bạch Lộc về nhà, ta và Hổ Nựu cùng thuê xe ngựa đi đón muội ấy.

Muội muội xinh xắn dễ thương, tóc buộc hai búi, mặc trang phục lam trắng của học viện, trông rất khác biệt so với mọi người bên ngoài.

Đều là bạc cả mà, muội ấy ở đây, mỗi tháng mười lượng bạc, mà để vào Thư Viện Bạch Lộc học vẽ, còn phải qua khảo hạch, được phu tử nhìn trúng mới được vào, chỉ có tiền cũng không đủ.

Nhìn thấy bọn ta, muội ấy vác cái túi sách lao vào lòng của bọn ta.

Ta và Hổ Nựu đều đỏ hoe đôi mắt, vội hỏi: “Thư viện có ai bắt nạt muội không?”

Muội muội vui vẻ lắc đầu, nói: “Không có ạ, phu tử rất thích tranh của muội, muội học được rất nhiều thứ ở đây, phu tử nói khi họa quán triển lãm tranh, tranh của muội chắc chắn sẽ được chọn! Chỉ cần có danh tiếng, tranh của muội cũng sẽ bán được giá rất cao!”

Ừm, muội muội có tài năng vẽ tranh, tựa hồ còn có thiên phú hơn cả đệ đệ trong việc đọc sách, nhưng cả hai đứa đều rất thông minh.

Ta và Hổ Nựu đều rất vui.

Đưa muội muội về nhà, Trương Sơn đang nấu cơm, đệ đệ thì ngồi nghiêm chỉnh ở trong sân viết bài.

Một cảnh tượng thật yên bình.

Sau khi chào hỏi, Trương Sơn đưa túi tiền cho Hổ Nựu, nói: “Đây.”

Hổ Nựu bình thường nhận lấy, đếm một chút.

Trương Sơn cũng mang kẹo cho đệ đệ và muội muội.

Đệ đệ và muội muội rất vui vẻ cảm ơn, rồi đi vào góc, hai đứa từ nhỏ cùng lớn lên, xa cách lâu như vậy, cứ nói mãi về những chuyện xảy ra khi không ở bên nhau.

Ta nghe một lúc, hai đứa trong lúc học hành không có mâu thuẫn gì với bạn học, chỉ nói về những gì đã học được.

Đó là thói quen ta đã dạy hai đứa, phải dạy nhau những gì đã học.

Đệ đệ biết chữ, dạy muội muội, muội muội học vẽ, cũng sẽ dạy đệ đệ.

Đôi khi ta còn ghen tị với hai đứa, từ khi sinh ra đã có bạn đồng hành.

33.

Ba người lớn bọn ta thì đi vào bếp.

Hổ Nựu đang thái thịt chuẩn bị xào, Trương Sơn đang nhóm lửa.

Ta kéo một cái ghế ngồi, nói: “Trương Sơn ca, Hổ Nựu, tiền bán đậu hũ không cần đưa cho trong nhà dùng, cứ để dành cho mình là được, tiền sinh hoạt ta sẽ cho, nếu không thì hai người chỉ giúp ta chăm sóc đệ đệ và muội muội thôi.”

Những năm qua, ta theo lão phu nhân làm ăn, ngoài việc bà cho ta một cửa hàng có tiền lời rất tốt, ta còn nhờ sự giúp đỡ của Chu thiếu gia, mua thêm một cửa hàng nữa, cửa hàng đó cũng có tiền lời rất tốt, cuộc sống của cả gia đình đã hoàn toàn không thành vấn đề.

Hổ Nựu cười nói: “Ngươi không nói ta cũng biết. Được lợi từ ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ không lợi dụng sao?”

Hổ Nựu tính cách thoải mái, nói chuyện lớn tiếng, làm việc lưu loát, bình thường làm ăn buôn bán cũng rất nhanh nhẹn.

Nói thì nói vậy, nhưng từ khi hai người bọn họ bắt đầu buôn bán đậu hũ, tiền sinh hoạt ta để lại cho Hổ Nựu, nàng ấy cũng dùng ít hơn.

Trương Sơn cũng nói: “A Âm, ngươi không cần lo, bọn ta sẽ tự để dành, ta và Hổ Nựu dự định khi đủ tiền sẽ đi thuê một cửa hàng, làm đậu hũ, bình thường còn bán thêm mì nữa.”

Trương Sơn từ khi phụ mẫu qua đời, bị ca ca tẩu tẩu đuổi ra ngoài, tính cách đã trầm ổn hơn nhiều, không còn như trước thích nói những câu nhảm nhí bắt nạt người khác, mà lại trở nên ít nói, chăm chỉ, vừa làm bạn với Hổ Nựu, vừa giúp Hổ Nựu làm nhiều việc.

Nói đi nói lại, vẫn phải cảm ơn bọn họ đã giúp ta chăm sóc đệ đệ và muội muội, nếu không, ta đến Chu gia, mang theo đệ đệ và muội muội cũng sẽ là ăn nhờ ở đậu, mặc dù Chu gia chắc chắn không để ý, nhưng trẻ con thì tâm tư nhạy cảm, việc trưởng thành của hai đứa chắc chắn không quá tốt, không thể tự do như ở nhà mình.

Ta cười nói: “Khi nào các ngươi làm được, nếu tiền không đủ, ta sẽ hợp tác với các ngươi.”

Bây giờ còn sớm, hai người mới làm cái nghề này được nửa năm.

Cả nhà chuẩn bị ăn cơm thì có tiếng gõ cửa.

Đó là giọng của Chu thiếu gia, ta vội mở cửa, vui vẻ hỏi: “Sơ Nghiêu ca ca, sao huynh lại đến đây?”

“Ta đến thăm các nàng.” Hắn cười đưa món quà mua được cho ta, ta nhận lấy, hắn ngửi thấy mùi thơm trong sân bay tới, nói: “Món sườn xào chua ngọt thơm quá, ta đến thật đúng lúc.”

Đệ đệ và muội muội vui vẻ chạy lại gọi hắn: “Ca ca!”

Hắn gãi đầu, hỏi ta: “Sao nàng không nói với bọn nhỏ là phải sửa miệng?”

Cái này... không dễ nói lắm.

Dù sao bây giờ bọn họ vẫn đang cố gắng để chuộc ta về mà.

Ta chỉ cười.

Hổ Nựu nấu ăn rất ngon, cá hấp tươi ngon, chân giò mềm mại, thịt xào thơm phức.

Trên bàn cơm, đệ đệ nói về việc học của đệ ấy, không hiểu thì hỏi Chu thiếu gia; muội muội nói về việc vẽ tranh, nói rằng muội ấy sẽ trở thành một họa gia nổi tiếng, nhưng muội ấy sẽ lấy một cái tên của nam nhân, để người khác không coi thường muội ấy vì muội ấy là nữ nhân

Hổ Nựu và Trương Sơn bàn bạc mua thêm đậu, một người bán đậu hũ ở phía Bắc, một người bán ở phía Nam.

Chu thức ăn gắp thức ăn cho ta nói: “Nhà nàng thật đông vui, không giống nhà chúng ta, ăn cơm chỉ có hai ta và mẫu thân ba người, hơi lạnh lẽo một chút.”

Điều này thì đúng, ăn cơm với lão phu nhân, nhiều khi bọn ta chỉ nói chuyện làm ăn, rất ít khi tán gẫu.

Ta gật đầu, cũng gắp thức ăn cho hắn.

Hắn mỉm cười nói: “Vậy chúng ta cũng nên sinh thêm vài đứa trẻ, cho nhà thêm đông vui.”

Ta đỏ mặt, sau đó hào phóng gật đầu, nói: “Được.”

Hai ta nhìn nhau cười.
 
Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng Tức
Chương 15: Ngoại truyện của Chu Sơ Nghiêu (1)



1.

Lần đầu tiên gặp A Âm, ta đã rất hâm mộ sức sống của nàng, đôi mắt sáng đến rợn người.

Cả người nàng tràn đầy sức sống và quyết đoán.

Đó là khiếm khuyết của ta.

Bóng ma của cái c.h.ế.t của cha luôn đè nặng lên ta, ông bị mẫu thân của ta đầu độc mà chết, chỉ giả tạo thành do uống thuốc quá nhiều mà chết.

Khoảng nửa năm sau khi cha qua đời, thiếp thất đang mang thai bị mẫu thân nhốt trên thôn trang, vì khó sinh mà chết, mẫu tử đều c.h.ế.t hết.

Sức khỏe ta ngày càng kém, cộng thêm bệnh thương hàn không khỏi, đã trở nên ngày càng nghiêm trọng.

Mẫu thân muốn ta cưới A Âm vào xung hỉ.

Quản gia đã mất một ngày đi tìm hiểu tình hình gia đình của A Âm ở trong thôn.

Sau khi phụ mẫu của A Âm qua đời, cả gia đình chỉ dựa vào A Âm đi lên núi hái rau dại mà sống.

Sau trận lũ lụt, gia đình bán con cái nhiều vô số kể, nàng lại không bán đệ đệ và muội muội.

Quản gia cũng nói về việc nàng đến Chu gia tìm việc, trong mắt của mẫu thân hiện ý cười.

Mẫu thân thích những người thông minh và chăm chỉ.

A Âm chính là người như vậy.

2.

Xung hỉ có vẻ thật sự có tác dụng.

Dù nàng mới chỉ mười hai tuổi, như muội muội, nhưng lại rất chín chắn, có thể do làm trưởng tỷ, trên người lại có sức chịu đựng dẻo dai.

Nàng rất biết cách làm người khác vui vẻ, nói năng cũng rất linh hoạt có thể suy một ra ba, không hề cứng nhắc.

Ta dạy nàng học, nàng học vừa nhanh lại tốt.

Nhìn nàng dần trưởng thành, ta cảm thấy rất có thành tựu.

Nàng chăm sóc ta rất chu đáo.

Cuộc sống của nàng, đệ đệ và muội muội của nàng, cùng bạn bè của nàng, ta đều cảm thấy mới mẻ.

Ở bên nàng, tinh thần ta ngày càng tốt hơn.

Ta đã thấy những người già gần đất xa trời khi ở bên trẻ con, cũng có thể làm cho cuộc sống của mình trẻ trung hơn. Có lẽ dáng vẻ bệnh tật của ta, khi bên cạnh sức sống tươi mới của nàng, cũng có thêm sức sống.

Nàng lớn lên rất nhanh, ăn nói lưu loát, trí nhớ gặp qua là không quên được, lại biết nắm bắt thời cơ, mẫu thân rất thích nàng.

Sức khỏe của ta cuối cùng đã phục hồi như trước khi bệnh, mẫu thân càng tin rằng nàng là phúc tinh của gia đình ta, đối xử với nàng càng tốt hơn.

Trong nhà nàng lại vừa có thêm một người.

Mẫu thân cho phép nàng về nhà một hai tháng một lần, chính nàng vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng lại phải chăm sóc hai đứa trẻ cùng tuổi với nàng, cùng hai đứa đệ đệ muội muội nhỏ hơn nàng sáu tuổi.

Có lần nàng đã nói với ta, nếu không phải lần đó bán thuốc cho nhà ta, nàng có thể đã phải bán mình vào thanh lâu.

Nhưng ta không nghĩ vậy, cho dù nàng không lấy được thuốc, nàng nhất định cũng sẽ tìm được cách khác để sống.

Nàng càng lớn càng đẹp, phong thái thiếu nữ dần dần hình thành, ta bảo nàng không cần gác đêm cho ta, nàng đã ở trong căn phòng bên cạnh.

Đôi khi nhìn nàng như hoa mùa xuân tĩnh lặng, ta lại thấy kỳ diệu, nàng chính là đồng dưỡng tức của ta.

Cho đến khi thấy ánh mắt của Trương Sơn nhìn nàng, ta mới nhận ra, nàng đã ở độ tuổi người khác cũng sẽ bị nàng thu hút.

Nàng thì hoàn toàn không nhận ra điều đó.
 
Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng Tức
Chương 16: Ngoại truyện của Chu Sơ Nghiêu (2)



3.

Ta hỏi nàng: “Nếu nàng có thể tự do, hoặc đệ đệ và muội muội muốn đón nàng đi, nàng có đi không?”

Nàng vừa một tay đánh bàn tính rất nhanh, một tay vừa thì lật trang sổ, tùy ý nói: “Ta không bao giờ trả lời những câu hỏi mang tính giả thiết.”

“Nếu ta nói ta muốn thả nàng đi thì sao?”

“Nàng sẽ không đồng ý.” Nàng không đổi sắc mặt, có vẻ còn hơi đắc ý.

Ta không nói gì nữa.

Sau khi hai ta quen thuộc với nhau, nàng càng ngày càng thoải mái, cũng coi ta như ca ca mà chung sống, mà nàng có vẻ còn hòa hợp với mẫu thân còn hơn cả ta.

Mẫu thân và nàng thực ra là cùng một loại người.

Cuối cùng nàng cũng tính xong sổ sách, gập lại sổ, cười nhìn ta: “Giận rồi à?”

Giọng điệu này, không biết còn tưởng nàng là tỷ tỷ của ta.

“Ừm,” Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta tất nhiên không đi, nói thế nào đi nữa thì ta cũng đã xuất giá, làm sao có thể rời đi?”

“Vậy nếu chúng ta chưa thành thân thì sao?”

“Nếu chúng ta chưa thành thân, có thể ta đã c.h.ế.t rồi, đệ đệ và muội muội cũng có thể chết. Rốt cuộc huynh muốn hỏi gì? Không phải là huynh ở bên ngoài có người khác đấy chứ?” Nàng nhíu mày nói: “Đại phu đã nói, thân thể của huynh không tốt, phải giữ gìn sức khỏe, nên không thể trầm mê nữ sắc, mẫu thân cũng nói rồi, dù chúng ta không có con, huynh cũng không thể nạp thiếp, nhiều nhất chỉ có thể nhận con thừa tự!”

Nói xong, nàng che miệng cười, da thịt trên mặt trắng hơn cả khăn tay.

Thực ra khi nàng mới đến, còn có chút làn da nâu của trẻ con ở quê, giờ đây lại được nuôi dưỡng thành dáng vẻ nổi bật, nhan sắc xinh đẹp, có thể sánh với tiểu thư quý tộc.

Thấy ta nhìn nàng, nàng hơi đỏ mặt, hắng hắng giọng nói: “Nhưng mà ta cũng đến tuổi rồi, phải khai chi tán diệp cho Chu gia mới đúng.”

Ta không nhịn được cười lớn.

Câu này nghe thật già dặn.

Thật sự là một nha đầu mười lăm tuổi tự nói ra.

4.

Nàng bực mình đến mức không nhịn được mà véo ta, ta cười tránh đi.

Nàng dậm chân: “Không đúng sao? Mẫu thân chính là nói như vậy!”

Ta cười đến đau bụng, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, dù sao cũng là dưỡng đồng tức của ta.”

Với nàng, nhiều lúc ta cảm thấy như là huynh muội, bạn bè, rất ít khi giống như phu thê, ta hoài nghi nàng không có tình cảm nam nữ với ta.

Khi mơ, ta thấy nàng yêu một nam tử tuấn tú, khóc lóc cầu xin ta thả nàng đi, trong giấc mơ ta quả thật lòng đau như cắt, khó chịu đến mức không thở nổi.

Mẫu thân đi Hàng Châu nhập hàng, bữa sáng bọn ta ăn ở tiểu viện của mình.

Nàng vừa ăn vừa nói về cửa hàng hôm nay nàng sẽ đi và những người nàng sẽ thăm.

Ta không nghe vào được, chỉ nắm tay nàng nói: “Ta mơ thấy nàng thích người khác, nàng cầu xin ta thả nàng đi.”

Nàng nhìn ta hai cái, nhướn mày, bình tĩnh uống một ngụm trà, với ánh mắt nghi hoặc nói: “Là ta và nam tử nào đó gần gũi, huynh mới nảy ra suy nghĩ này?”

Nàng suy nghĩ một chút: “Trương Sơn ư? Ta hiểu rồi, mỗi lần về nhà, chưa từng ở riêng với hắn, ta thấy hắn và Hổ Nựu có thể thành thân, ta sẽ không để mình rơi vào tình huống có thể gây hiểu lầm với Hổ Nựu. Huynh yên tâm.”

“......” Ta nói: “Không phải hắn, mà là một kép hát thanh tú tuấn lãng.”

“Vậy thì càng không thể rồi, ta thì chưa từng thấy kép hát nào đẹp hơn huynh.”

“Thật sao?” Ta có chút vui mừng

Nàng cười: “Sơ Nghiêu ca ca, sau này huynh làm ăn phải cẩn thận, đừng để người khác nịnh bợ huynh, thật dễ dàng đấy, đi thôi, xe ngựa đang đợi chúng ta kìa.”

Thật sự rất bình tĩnh và lý trí.

Khi ra khỏi cửa, nàng nắm tay ta.

Mịn màng ấm áp.

Đây là lần đầu tiên, dù trước đây nàng còn nhỏ, cũng chưa từng nắm tay ta như vậy.

Ta lén nhìn nàng một cái, mặt đỏ lên.

Ôi, cũng không đến nỗi quá già dặn.

Cảnh xuân vừa lúc.
 
Back
Top Bottom