Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm
Chương 30: Chương 30



Thi Trường Uyên hôn tay Lâm Linh, mang theo xúc cảm nóng bỏng như muốn đốt cháy y.

Lâm Linh ngồi cạnh giường, nghiêng đầu làm mũ miện rơi xuống giường, sau đó sà vào lòng Thi Trường Uyên.

Y vòng tay qua cổ Thi Trường Uyên, ngồi trong lòng hắn rồi ngẩng mặt hôn hắn.

Trong lúc răng môi quấn quýt, Thi Trường Uyên nghe thấy một câu nói đứt quãng nhưng hết sức rõ ràng và kiên định.

Nấm nhỏ của hắn nói——

"Ta cũng chỉ thuộc về ngươi thôi."

Có lẽ Lâm Linh thật sự bị mê hoặc nên hôm sau thức giấc, bi kịch xảy ra ở suối nước nóng lại tái diễn, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lần trước.

Cây nấm cảm thấy mình bị lừa gạt. Rõ ràng đã nói làm nhẹ một chút, kết quả lại thô bạo như muốn nuốt chửng nấm vào bụng.

"Ta không tin lời ngươi nữa đâu!" Lâm Linh đoán mình lại phải nằm liệt giường mấy ngày nên hết sức tức giận.

"Linh Linh đừng giận mà." Thi Trường Uyên ngồi cạnh giường Lâm Linh, kiên nhẫn dỗ dành: "Ngày mai trẫm dẫn Linh Linh đi chơi nhé?"

"Đi chơi?"

Lâm Linh lập tức phấn chấn, không đoái hoài gì đến tay chân đau nhức nữa mà bật dậy nhìn Thi Trường Uyên: "Hôm nay đi không được sao?"

Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh tràn đầy sức sống thì cười khẽ: "Ồ, chân không đau, không biến thành nấm tàn phế, không cần nằm liệt giường ba ngày nữa à?"

Đây chính là lời Lâm Linh nói lúc nãy, y cực lực lên án Thi Trường Uyên, nước mắt lưng tròng, than thở khóc lóc khiến người ta đau lòng.

"Ta, ý ta là, ý ta là......" Lâm Linh đuối lý ấp úng. Mặc dù y hơi phóng đại nhưng cũng chỉ nghĩ cho mạng nhỏ của mình thôi mà.

Lâm Linh rúc vào ngực Thi Trường Uyên, bắt đầu làm nũng: "Lúc ngươi gạt ta đâu có như vậy."

"Hôm qua ngươi nói nghe lời ta, chuyện gì cũng để ta quyết định mà."

"Giờ ta nói đi chơi là đi chơi!"

Lâm Linh không chịu khuất phục, chui ra khỏi ngực Thi Trường Uyên rồi định nhảy xuống giường nhưng bị hắn níu lại.

"Ừ, đi chơi." Thi Trường Uyên bất lực thở dài, "Nhưng phải bôi thuốc trước đã."

Bôi thuốc xong, dường như Lâm Linh đã hoàn toàn khôi phục sức sống, nhảy nhót tưng bừng khiến Thi Trường Uyên tự hỏi những giọt nước mắt kia có bao nhiêu phần là diễn xuất của nấm, quyết định đêm nay sẽ điều tra rõ ràng.

Cây nấm phấn khích không hề hay biết nhân loại gian xảo đang nghĩ gì, chỉ biết mình sắp được ra ngoài hít thở không khí trong lành!

Lâm Linh vừa ra khỏi cổng cung thì lập tức dán mắt vào một quầy bán diều và đủ loại bánh kẹo.

Phố xá mùa xuân khác xa mùa thu, khắp nơi tràn ngập màu sắc rực rỡ, còn có nhiều người bán cây giống ăn quả và chậu hoa.

"Ta nghe Liễu tiểu thư nói trong kinh thành mới mở một tiệm bán nhiều món độc lạ lắm, bảo ta có rảnh thì dẫn ngươi đi xem."

Lâm Linh nắm tay Thi Trường Uyên, hai người sánh vai nhau đi trên phố.

Thi Trường Uyên ngẫm nghĩ một lát, sau đó phũ phàng nói: "Tiệm đó của nàng và Thi Lưu Uyển mà, chẳng qua muốn chúng ta tới mở hàng thôi."

Cây nấm ngây thơ ngoẹo đầu, đột nhiên mở to mắt: "Cái gì?! Quá đáng thật, chúng ta đến làm thịt các nàng đi!"

Thấy cây nấm bắt chước tính hung dữ của nhân loại, Thi Trường Uyên không nhịn được cười. Hắn đang định lên tiếng thì chợt thấy một bóng người quen thuộc đi về phía mình.

Thấy Thi Trường Uyên dừng lại, Lâm Linh tò mò nhìn theo ánh mắt hắn, trông thấy một ông già hom hem mặc áo đạo sĩ thì cuống quýt nấp sau lưng Thi Trường Uyên.

Cây nấm vừa trốn vừa rối rít nói: "Thi Trường Uyên Thi Trường Uyên, ông ấy sắp tới rồi, huhu chắc không phải ông ấy đến bắt ta chứ? Nếu ông ấy đến bắt ta thật thì ngươi phải cứu ta đấy nhé QAQ"

Đạo sĩ thấy tinh quái kia tỏ vẻ sợ hãi thì dừng lại cách họ năm bước, cúi chào Thi Trường Uyên rồi làm dấu mời, ra hiệu cho Thi Trường Uyên nói chuyện với mình.

Thi Trường Uyên vỗ nhẹ bàn tay đang nắm chặt tay áo mình của Lâm Linh: "Đừng sợ."

Thi Trường Uyên quay đầu nói khẽ với Lâm Linh: "Ông ấy muốn nói chuyện với trẫm, Lâm Linh muốn đi chung không?"

Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên, rụt rè hỏi: "Ngươi quen ông ấy à? Có phải ông ấy tới bắt ta không? Hay là muốn chia rẽ chúng ta?"

"Không đâu." Thi Trường Uyên quả quyết.

Lâm Linh lựa chọn tin tưởng Thi Trường Uyên, dè dặt đi cạnh hắn rồi quan sát đạo sĩ kia từ phía sau.

Lâm Linh là tinh quái nên chưa bao giờ ở gần đạo sĩ như vậy, y kéo tay áo Thi Trường Uyên, giọng nói vừa sợ sệt vừa hiếu kỳ: "Đạo sĩ sống kìa."

Lão đạo sĩ đi phía trước dừng chân ngoái đầu lại, hình như muốn nói gì đó nhưng vì nể mặt Thi Trường Uyên nên không tiện nói ra.

Đạo sĩ dẫn Thi Trường Uyên vào một gian phòng trong quán ăn, nơi này kín đáo rất hợp để trò chuyện.

"Đạo trưởng."

"Bệ hạ." Đạo sĩ lại cúi đầu chào, sau đó nhìn Lâm Linh bên cạnh Thi Trường Uyên.

Từ xa ông đã nhìn thấy hai người này, đặc biệt là tinh quái bé nhỏ bên cạnh Thi Trường Uyên, tu vi không cao, trên người bám đầy khí tức chân long, còn có rất nhiều công đức và tiên duyên.

"Anh bạn này...... tiên duyên chưa dứt." Đạo sĩ nhìn Lâm Linh rồi chậm rãi hỏi: "Cho bần đạo bói một quẻ được không?"

Lâm Linh chớp mắt, khó hiểu nói: "Nhưng ta chưa tu luyện mà?"

Hôn sự của thiên tử được chiêu cáo thiên hạ từ đầu xuân, ngay cả đạo sĩ như ông cũng nghe thấy.

Theo lý mà nói, một khi tinh quái đến trần gian và nảy sinh ha.m m.uốn phàm tục thì không thể tập trung tu luyện để phi thăng được nữa, chắc chắn sẽ không còn cơ hội thành tiên.

Đây là lần đầu lão đạo sĩ gặp trường hợp như tinh quái này.

Ánh mắt Thi Trường Uyên trầm xuống: "Là sao?"

Lão đạo sĩ thở dài rồi bấm đốt tay tính toán.

Lâm Linh thấy kiểu bói toán cao siêu này thì tò mò nhìn chăm chú để học hỏi, nhưng thấy đối phương mãi vẫn không có động tĩnh gì, y đành bỏ cuộc rồi kề vào tai Thi Trường Uyên an ủi.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ ở cạnh ngươi không đi đâu hết."

Lâm Linh trầm ngâm: "Nếu ngươi chết, ta sẽ mọc trên nắp hòm để bầu bạn với ngươi."

Thi Trường Uyên đưa tay véo má Lâm Linh rồi cười nói: "Trẫm thật không tưởng tượng được nắp hòm của mình mọc đầy nấm trông như thế nào."

Lão đạo sĩ tính tới tính lui mấy lần, sau đó nhíu mày, trên mặt lộ vẻ hoang mang: "Các ngươi có nhân duyên mười kiếp cơ à?"

"Oa!" Lâm Linh vỗ tay nhiệt liệt.

Lão đạo sĩ: ......

Ông thật sự không thể tin được, suốt mười kiếp này tinh quái trước mắt đều có tiên duyên sao? Từ nửa thế kỷ trước ông đã nổi tiếng về tài bói toán chưa bao giờ thất bại, nhưng lần này kết quả tính ra cực kỳ hiếm thấy.

Ông chợt nghĩ đến một khả năng: Thiên cơ bất khả lộ.

Dường như lão đạo sĩ vỡ lẽ ra gì đó nên vội vàng đứng dậy, cúi chào hai người rồi nói với Thi Trường Uyên: "Bần đạo tính xong rồi, hai vị chính là duyên trời định. Bệ hạ đừng lo gì cả mà cứ thuận theo tự nhiên đi, mọi chuyện đều được định sẵn rồi."

Sau đó đạo sĩ nói mình phải bế quan ngộ đạo nên vội vã rời đi, bỏ lại Lâm Linh và Thi Trường Uyên ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.

"Thôi, ông ấy đi rồi, chúng ta ăn cơm đi." Lâm Linh xem thực đơn rồi vung tay gọi mấy món ăn mà Liễu Tương Dư cực lực đề cử.

Lâm Linh chưa ăn mấy món này bao giờ, hương vị rất kỳ quái, nhưng không phải dở mà chỉ có thể nói là quá mới lạ thôi.

Lâm Linh rất thích quán này, sữa pha chung với trà thật sự rất tuyệt, quả thực kinh động như gặp thiên nhân.

"Đúng rồi, đạo sĩ kia bảo ngươi thuận theo tự nhiên, chẳng lẽ trước kia ngươi từng có lúc không thuận theo tự nhiên à?" Giờ Lâm Linh mới phản ứng được, vừa nhai đồ ăn vừa hỏi.

Thi Trường Uyên im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Tất nhiên rồi."

"Hả? Gì vậy gì vậy?" Lâm Linh lập tức tò mò kề tai tới lắng nghe.

Thi Trường Uyên đưa tay nhéo tai y rồi cười nói: "Linh Linh ăn trước đi, ăn xong trẫm sẽ dẫn ngươi đến một nơi."

Lâm Linh gật đầu đồng ý.

Chờ nấm nhỏ ăn uống no nê, Thi Trường Uyên dẫn Lâm Linh đi dạo ngoài cung một lúc lâu, nhưng toàn bộ tâm trí Lâm Linh đều dồn vào "chỗ" Thi Trường Uyên vừa nói nên đi đường cứ nhìn trái ngó phải, mãi đến khi về cung, Lâm Linh vẫn không tìm được chỗ có vẻ rất đặc biệt kia.

Lâm Linh thất vọng nhìn xe ngựa tiến vào hoàng cung, đang định mở miệng thì phát hiện tuyến đường không đúng lắm.

Thi Trường Uyên dẫn Lâm Linh về cung, nhưng là bên kia hoàng cung mà Lâm Linh chưa đến bao giờ.

Chốc lát sau, xe ngựa dừng lại, trước mặt họ là một con đường gập ghềnh.

"Đây là đâu vậy?"

"Là nơi trước đây trẫm...... định nhốt nấm nhỏ."

Thi Trường Uyên thú nhận rồi chìa tay ra với Lâm Linh: "Muốn đi xem với trẫm không?"

Thấy Thi Trường Uyên đưa tay sang, Lâm Linh chẳng chút do dự nắm lấy, đi theo hắn một hồi mới nhớ ra hỏi trọng điểm.

"Nhốt?"

"Sao phải nhốt ta lại?" Lâm Linh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đôi mắt trong veo không hề sợ hãi mà chỉ có bối rối và khó hiểu.

"Vì Lâm Linh dễ thương quá nên trẫm không nỡ để ngươi đi mà muốn độc chiếm." Thi Trường Uyên dắt Lâm Linh vào rừng sâu.

Khu vườn này được xây rất đẹp, kết hợp nhiều dạng địa hình khác nhau một cách hài hòa tự nhiên, chẳng khác gì núi rừng thật sự, nhìn là biết được tạo ra bởi các nghệ nhân nổi tiếng.

Nhưng không hiểu sao cảnh quan khéo léo này lại có những vết tích kỳ lạ, không phải tì vết hay khiếm khuyết mà giống tàn dư còn sót lại sau khi bị phá hủy hơn.

Lâm Linh vùng ra khỏi tay Thi Trường Uyên rồi chạy tới trước hai bước, phải leo lên một tảng đá mới có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thi Trường Uyên im lặng chờ đợi phán quyết của Lâm Linh.

"Hầy, mọi người đều quý mến ta nên chuyện này cũng dễ hiểu thôi." Lâm Linh ngẩng đầu lên, không khiêm tốn chút nào: "Chẳng phải cuối cùng ngươi vẫn không nhốt ta lại sao?"

"Ta nghĩ đôi khi mọi người sẽ nảy ra ý xấu, nhưng như vậy đâu có nghĩa họ là người xấu."

Cây nấm hùng hồn nói, "Lâu lâu ta cũng muốn làm chuyện xấu, nhưng giờ ta vẫn là nấm ngoan đó thôi."

Nghe Lâm Linh nói, Thi Trường Uyên mỉm cười đi tới bế nấm nhỏ của mình xuống rồi nói tiếp: "Ta định một thời gian nữa mới cho Linh Linh biết."

"Sau khi xóa sạch mọi dấu vết ở đây."

Thật ra chỗ xe ngựa dừng lại lúc nãy có một bức tường cao, dù nơi này có giống rừng núi hay rộng cỡ nào cũng chỉ là một lồng giam của Thi Trường Uyên mà thôi.

Thi Trường Uyên nghĩ đã làm người tốt thì sao không làm cho trót, xóa sạch mọi dấu vết đen tối trước đây rồi hẵng xuất hiện trước mặt Lâm Linh.

Lâm Linh chợt hiểu ra tại sao có những vết tích hư hại kia, cũng hiểu tại sao Thi Trường Uyên nói đó là bí mật, bảo y cứ vờ như không biết.

"Trong đó bày rất nhiều trận pháp, còn có những thứ khác nữa."

"Có mấy trận pháp khiến nơi này rộng hơn và giống rừng núi hơn, lợi dụng trận pháp để gây ảo ảnh."

Đương nhiên ảo ảnh này được tạo ra để cây nấm khó trốn thoát hơn và người ngoài khó xâm nhập hơn.

Mọi thứ ở đây đều dành cho Lâm Linh.

Nấm nhỏ thích rừng núi chứ không thích tường thành phòng ốc, thế là hắn phá bỏ mọi công trình kiến trúc ở đây.

Nấm nhỏ thích chỗ ẩm ướt tối tăm nên hắn định biến nơi này thành một chỗ quanh năm ẩm thấp, bốn mùa như xuân.

Nấm nhỏ thích các bạn tinh quái của mình, hắn có thể cho một vài tinh quái vào đây bầu bạn với Lâm Linh.

Hắn sẽ biến nơi này thành chỗ nấm nhỏ thích nhất, chỉ để Lâm Linh ở lại đây, ở lại bên cạnh hắn.

"Linh Linh biết không, trước đây trẫm còn xin đạo sĩ kia ba phép thuật nữa." Thi Trường Uyên ôm chặt Lâm Linh vào lòng.

Lúc đó đạo sĩ hỏi hắn muốn loại nào, hắn nói muốn hết.

Loại nào hắn cũng muốn, nhưng cuối cùng hắn chẳng dùng loại nào cho nấm nhỏ cả.

"Trời ạ, sau này ngươi đừng làm vậy nữa, đáng sợ quá đi mất." Lâm Linh nhíu mày, dường như không hiểu nổi hành vi của Thi Trường Uyên.

"Vả lại ngươi cũng không cần làm mấy chuyện này đâu."

Lâm Linh đưa tay ôm mặt Thi Trường Uyên, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nghiêm túc nói.

"Vì ta thích ngươi nên mới ở lại."

"Ta thích ngươi nên không nỡ xa ngươi, dù đã về núi sâu nhưng vẫn trở lại bên ngươi."

"Ngươi khỏi cần tạo ra mấy thứ này, ngươi ở đâu ta ở đó."

"Nếu ngươi vẫn chưa yên tâm thì thích ta thêm chút nữa đi." Lâm Linh hôn lên mắt Thi Trường Uyên, hôn lên môi hắn rồi tận tình chỉ bảo.

"Nhốt ta trong tim ngươi đi."
 
Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm
Chương 31: Chương 31



Thi Trường Uyên luôn bị mấy câu nói của nấm đánh trúng tim, khiến hắn chỉ muốn dâng hết mọi điều tốt đẹp trên đời cho y.

Nhưng nấm nhỏ lại chẳng cần gì cả, hắn quả thực không biết phải làm sao mới tốt.

"Thật ra ta thích chỗ này lắm." Lâm Linh kiễng chân hôn Thi Trường Uyên một cái, sau đó nắm tay hắn đi sâu vào rừng.

Dưới ánh chiều tà, Lâm Linh chỉ vào mảnh đất trống bên hồ, cứ như đang chỉ điểm giang sơn.

"Chúng ta sẽ xây một căn nhà gỗ có khoảng sân nhỏ, sau đó giả bộ ẩn cư ở đây."

Thi Trường Uyên bị cách dùng từ của Lâm Linh chọc cười: "Giả bộ ẩn cư?"

Lâm Linh gật đầu rồi nói rành mạch: "Đúng vậy! Vì ngươi là Hoàng đế, mỗi ngày đều phải vào triều phê tấu chương nên đâu thể ẩn cư thật được. Với lại đây là giang sơn ngươi khó khăn lắm mới giành được mà!"

"Ban ngày ngươi vào triều, ta sẽ ở nhà chờ ngươi về."

"Ta có thể trồng ít nấm trong sân rồi phơi nắng chung với tụi nó, chờ tụi nó lớn ta sẽ hái nấu canh cho ngươi!"

Nghe Lâm Linh nói vậy, Thi Trường Uyên lập tức bật cười.

"Canh nấm thì khỏi đi, đừng gây họa cho các bạn nấm nhỏ của Linh Linh, cũng đừng gây họa cho trẫm."

Hắn gãi gãi lòng bàn tay Lâm Linh, cứ như mình mới là yêu phi họa quốc: "Trẫm vẫn thích đưa nấm nhỏ vào triều hơn."

Câu nào cũng đầy ý xấu khiến Lâm Linh trừng hắn.

"Nhưng Linh Linh đã nói vậy thì trẫm sẽ cho người sắp xếp." Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh rồi hỏi: "Linh Linh còn cần gì nữa không?"

"Còn chứ." Lâm Linh thừa cơ tuồn hàng lậu, "Khi ngươi vào triều, ta ở một mình sẽ chán lắm đúng không? Cho nên ta cần thoại bản mới nhất, còn có bánh ngọt và trà sữa ở quán Liễu tiểu thư nữa......"

Lâm Linh chưa kịp nói hết câu thì Thi Trường Uyên đã nắm môi bắt y ngậm miệng lại.

"Thôi Linh Linh vẫn nên vào triều với trẫm đi." Thi Trường Uyên hờ hững nói ra câu tổn thương nấm nhất.

Hai người đi dạo trong rừng, Lâm Linh phát hiện Thi Trường Uyên sợ y buồn chán nên chu đáo tạo ra mấy chỗ rất thú vị.

Ví dụ như căn nhà nhỏ ẩn trong cành lá rậm rạp của cây đại thụ che trời, một cái hốc đủ cho một người chui vào sau hòn non bộ, hoặc là hang động bí mật bị dây leo rủ xuống che kín.

Tất cả đều phù hợp với tập tính của nấm nhỏ, là góc nhỏ tối tăm mà Lâm Linh rất thích.

"Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta về nhé?" Lâm Linh nhìn cây cối xung quanh, bỗng có cảm giác như đang ở nơi hoang dã thật sự.

"Đừng vội." Thi Trường Uyên dẫn Lâm Linh đi về một hướng khác. Chỉ chốc lát sau, xung quanh đã tối đen như mực.

Lâm Linh không nhìn thấy gì nên hơi lo sợ, sau đó tầm mắt y đột nhiên thoáng đãng, một biển hoa màu xanh lấp lánh hiện ra trước mắt.

"Oa!"

Lâm Linh lập tức bị cảnh tượng này thu hút, "Đây là gì vậy? Hoa phát sáng à?"

"Ừ." Thi Trường Uyên cười rồi đẩy nhẹ Lâm Linh.

Lâm Linh bị Thi Trường Uyên đẩy tới trước một bước, trong nháy mắt một đàn bướm bay ra từ biển hoa lượn quanh Lâm Linh.

Cây nấm tò mò đưa tay chộp lấy, nhưng tay y lập tức xuyên qua đàn bướm.

"Thật ra chỉ là huyễn cảnh thôi." Thi Trường Uyên đi tới cạnh Lâm Linh rồi nói: "Ở đây cũng có trận pháp nhưng chỉ phát huy tác dụng vào ban đêm, nghe nói hoa và bướm này do ánh trăng biến ra đấy."

"Ban đêm Linh Linh đi đâu cũng sẽ có đàn bướm này bay theo soi đường cho Linh Linh."

Nghe nói đây là bướm do ánh trăng biến ra, hai mắt Lâm Linh sáng lên, háo hức hỏi: "Vậy nếu ta tu luyện ở đây thì sẽ hấp thụ mọi tinh hoa ánh trăng mà trận pháp thu được đúng không?"

Thi Trường Uyên chưa từng nghĩ đến vấn đề này, "Chắc vậy, Linh Linh có rảnh thì thử xem."

Ngắm cảnh xong, hai người được đàn bướm ánh trăng tháp tùng trở về.

Lâm Linh tung tăng nhảy chân sáo, nhìn hết sức vui vẻ: "Ngươi tìm đâu ra nhiều trận pháp thế?"

Thi Trường Uyên cười nói: "Hoàng đế là vậy mà, đã muốn thứ gì thì sẽ có vô số người dâng lên. Hầu hết mọi người không có bản lĩnh thật sự nên chẳng tạo ra thay đổi gì lớn, nhưng làm màu thì có thể."

Lâm Linh không hiểu lắm nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã trở lại xe ngựa, từ xa trông thấy Thuận Đức cầm đèn lồng sốt ruột đi tới đi lui.

"Hôm nay Lâm Linh ngủ sớm đi, ngày mai còn phải làm việc nữa."

Lâm Linh thảng thốt: "Việc gì thế? Nấm cũng có việc sao?"

"Viết thiệp cưới." Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh nói: "Xưa nay hôn lễ của hoàng thất đều được chiêu cáo thiên hạ trước nửa năm, nửa tháng trước hôn lễ sẽ bắt đầu gửi thiệp cưới."

"Vốn dĩ mấy tháng nữa viết thiệp cưới cũng được, nhưng bạn của Linh Linh hơi đặc biệt, có mấy tinh quái phải lặn lội từ long mạch đến kinh thành, chắc sẽ mất hai ba tháng lận nhỉ?"

Không hiểu sao nghe Thi Trường Uyên nói vậy, người bạn đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Linh lại là cụ rùa ở ngự hoa viên.

Chẳng biết cụ rùa bò từ ngự hoa viên đến trước đại điện Kim Loan mất bao lâu nhỉ?

"À! Vậy chúng ta phải gửi thiệp cho họ sớm để họ bò nhanh hơn sao?"

Cây nấm cảm thấy dạo này mình đã thông minh hơn nhiều, cố gắng theo kịp suy nghĩ của Thi Trường Uyên.

"Cũng không hẳn."

Rõ ràng Thi Trường Uyên vẫn thông minh hơn nấm.

"Chủ yếu là để báo trước cho họ biết trẫm sẽ cử người đưa đón nên đừng chạy lung tung thôi."

Tốc độ di chuyển của mỗi người khác nhau, lỡ đâu có tinh quái đi lạc, lỡ đâu có tinh quái lên đường sớm, kết quả là đến trước hai ba tháng, lỡ đâu có tinh quái một năm sau mới tới thì sao.

Thi Trường Uyên không muốn có bất kỳ sai sót nào trong hôn lễ của mình và Lâm Linh.

Hình như lúc sắp đăng quang hắn cũng không lo lắng như vậy.

Nghe thấy nỗi lo của Thi Trường Uyên, Lâm Linh vỗ nhẹ cánh tay hắn an ủi: "Ta nghĩ mọi người đều rất thông minh, chắc sẽ không xảy ra tình huống này đâu."

"Ừ, thông minh lắm." Vẻ mặt và giọng điệu Thi Trường Uyên vẫn không thay đổi, hùa theo lời nấm: "Thông minh như Linh Linh vậy."

"Chứ sao."

Cây nấm thông minh không hiểu được ẩn ý trong câu nói này, ngôn ngữ nhân loại vẫn còn quá uyên thâm đối với nấm.

Sáng hôm sau, Lâm Linh nhìn thấy một chồng thiệp cưới đỏ chót trong ngự thư phòng, đột nhiên có cảm giác vô cùng chân thực.

Hôn lễ của y và Thi Trường Uyên đang được tiến hành từng bước, mà mỗi bước đều có y tham gia.

Lâm Linh đi tới mở thiệp ra xem, nhìn thấy bên trong viết ngày giờ, địa điểm tổ chức hôn lễ của mình và Thi Trường Uyên cùng với lời mời chân thành bằng chữ mạ vàng.

"Ơ, chẳng phải viết xong rồi sao?" Lâm Linh nhìn chữ viết, lập tức nhận ra đó là chữ Thi Trường Uyên.

Chữ Thi Trường Uyên rất đẹp, từ lúc còn là nấm mù chữ y đã cảm thấy vậy.

Nét chữ cũng giống như Thi Trường Uyên, sắc bén, mạnh mẽ, quyết đoán.

"Để giảm bớt việc cho Linh Linh, trẫm đã viết gần hết nội dung, nhưng còn một chỗ trẫm không viết thay được."

Thi Trường Uyên duỗi ngón tay thon dài chỉ vào thiệp cưới.

Lâm Linh nhìn theo, ánh mắt rơi vào chỗ trống cuối thiệp, hình như cố ý chừa lại cho y.

"Trẫm ký tên rồi, chỉ còn thiếu Linh Linh thôi."

Lâm Linh lại nhìn theo ngón tay Thi Trường Uyên, ánh mắt dừng lại ở ba chữ "Thi Trường Uyên" xinh đẹp, dù phức tạp rườm rà nhưng lại toát ra vẻ cao quý.

"Được, để ta thử xem!"

Lâm Linh nhìn chữ ký kia, càng nhìn càng thích, cầm bút viết cạnh tên Thi Trường Uyên, chuẩn bị thể hiện bản lĩnh.

Nhưng bút của y vừa đặt xuống giấy thì tựa như có ý nghĩ riêng của mình, xiên xẹo không nghe sai khiến, kéo theo đủ loại sự cố.

Chẳng hạn như chấm mực quá nhiều nên loang ra một vệt to, hoặc là tay áo sơ ý dính phải mực nước chưa khô.

Cuối cùng viết đi viết lại nhiều lần, y mới thuận lợi viết được tên mình một cách hoàn chỉnh sạch sẽ, nhưng hai chữ "Lâm Linh" tròn vo tạo nên sự tương phản rõ rệt với ba chữ "Thi Trường Uyên" bên cạnh.

Hậu quả của việc lười biếng rèn chữ rốt cuộc hiển hiện trước mắt.

Lâm Linh "oa" một tiếng, nhịn không được kéo tay áo Thi Trường Uyên rồi ngang ngược đổ thừa: "Ngươi viết đẹp thế làm gì——"

"Đúng là muốn làm khó nấm mà!"

"Nấm chỉ mới học chữ nửa năm thôi! Thật bất công quá đi!"

Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh kêu la ầm ĩ thì cầm thiệp cưới lên xem, nhìn kiểu chữ tròn trịa chẳng có chút kỹ thuật nào mà chỉ dựa vào sức mạnh khống chế bút lông kia vẫn có thể nhắm mắt khen: "Linh Linh viết dễ thương quá."

Nhưng cây nấm tự kỷ không chịu tin.

"Không sao, trẫm sẽ dạy Linh Linh."

Thi Trường Uyên cười khẽ, bảo Lâm Linh cầm bút lên rồi nắm tay y, cùng viết chữ "Lâm" vào thiệp.

Thấy chữ "Lâm" xinh đẹp kia, hai mắt cây nấm sáng lên, đang chờ Thi Trường Uyên viết tiếp thì hắn đột ngột thu tay lại.

Không có Thi Trường Uyên giúp nấm nhỏ khống chế cây bút có ý nghĩ riêng như đã thành tinh kia, chữ của Lâm Linh lập tức trở về hình dạng ban đầu.

"Sao không dạy nữa?"

Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên lom lom rồi tiến lại gần.

Thi Trường Uyên cười nhìn Lâm Linh, chưa kịp lên tiếng đã bị y ngắt lời.

"Ta biết rồi."

Trong mắt nhân loại chứa đầy ý xấu, chẳng có chút chân thành nào, cây nấm vừa liếc mắt đã thấy ngay.

Y khều tay Thi Trường Uyên rồi tự tin hỏi: "Muốn thu học phí chứ gì?"
 
Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm
Chương 32: Chương 32



Thi Trường Uyên ngẩn ra, hắn vốn định để Lâm Linh luyện chữ này trước, nhưng thấy nấm nhỏ lanh trí như vậy thì cười nói: "Linh Linh thông minh quá."

"Vậy Linh Linh định lấy gì làm học phí đây?" Thi Trường Uyên hỏi.

Lâm Linh chớp mắt, hùng hồn trả lời: "Ta đâu có định đóng học phí!"

Nấm nhỏ bắt chước vai ác trong thoại bản cười khặc khặc, chọn cách đe dọa thay vì dụ dỗ.

Đầu tiên là uy h**p.

Lâm Linh nghĩ ngợi rồi cố ý hạ thấp giọng, tiến lại gần Thi Trường Uyên nói: "Ngươi c*̃ng đâu muốn người khác chê thiệp cưới của mình xấu đúng không?"

Sau đó là bức ép.

Lâm Linh nắm tay áo Thi Trường Uyên rồi hung dữ nói: "Dạy ta viết chữ mau lên!"

Lâm Linh quên từ nên dừng lại một lát: "Đừng ép ta năn nỉ ngươi!"

Thi Trường Uyên: ......

Lại là một ngày muốn đốt thoại bản của nấm.

Rốt cuộc kẻ nào đã xúi cây nấm đọc thứ này vậy?

Thi Trường Uyên điềm tĩnh dạy Lâm Linh cách điều khiển bút, sau đó đưa cho y một tờ giấy tập viết để cây nấm tự học.

Cũng may ngộ tính của cây nấm không tệ lắm, xem mèo vẽ hổ vẫn có thể viết ra chữ đọc được, nhưng kiểu chữ vẫn tròn vo như cũ.

Câu nói "Nét chữ nết người" quả không sai chút nào.

Cuối cùng Lâm Linh cũng viết được một chữ khiến mình hài lòng, đang định vênh mặt đắc ý thì chợt nghĩ đến một chuyện——

Chữ của y rất đẹp, nhưng đám tinh quái ở long mạch chưa chắc đã biết đọc!

Dù thiệp cưới này có viết đẹp cỡ nào đi nữa thì các tinh quái cũng đâu biết thưởng thức.

"Ngươi nghĩ xem phải làm sao bây giờ?" Lâm Linh tủi thân nói chuyện này với Thi Trường Uyên.

Thi Trường Uyên suy nghĩ một lát rồi vỗ đầu Lâm Linh, "Hay là vậy đi, trẫm sẽ sai người mở trường tư thục ở các vùng sâu vùng xa của Đại Luật để dạy mọi người biết chữ."

"Nếu vậy mọi người đều sẽ biết chữ của Linh Linh đẹp cỡ nào."

Lâm Linh gật đầu, hết sức tán thành phương án này.

Cây nấm vui vẻ nghĩ đợi đến lúc mọi người học chữ sẽ thấy việc này cực khó, bởi vậy mới biết cây nấm thông minh cỡ nào!

Hơn nữa cây nấm thông minh còn nghĩ ra một cách, đó là thông báo cho mọi người bằng tranh vẽ, tin tức quan trọng này chỉ là ngày tháng, có mấy tiểu yêu biết số, hợp lại với nhau sẽ biết được thời gian chính xác.

Lâm Linh cầm bút vẽ hai người lên giấy tuyên, một người là Thi Trường Uyên, người còn lại là mình. Hai người cùng bưng một trái tim thật to, ở giữa viết chữ "cưới".

Cây nấm vẽ người cũng tròn vo, nhìn rất đáng yêu, nhưng đặc điểm nhân vật lại hết sức sinh động.

Để làm nổi bật sự kiện trọng đại này, Lâm Linh còn vẽ một chiếc kiệu hoa bên cạnh, đồng thời vẽ thêm phiên bản Thi Trường Uyên mặc váy cưới đội khăn tân nương.

Ở chỗ ký tên, Lâm Linh vẽ một cây nấm nhỏ.

"Thế nào thế nào!" Lâm Linh đưa thiệp cưới phiên bản tinh quái cho Thi Trường Uyên xem.

Thi Trường Uyên hơi bất ngờ, Lâm Linh vẽ rất chân thực sống động, nhưng từ khi con người phát minh ra chữ viết thì lâu lắm rồi không còn sử dụng hình vẽ nữa.

Cuối cùng mỗi tinh quái ở long mạch đều nhận được hai tấm thiệp cưới, một tấm chỉ có chữ, còn tấm kia là hình vẽ đơn giản.

Lâm Linh dẫn Thi Trường Uyên đi từ chỗ cụ rùa ở ngự hoa viên lên núi long mạch. Trên đường đi, hai người được rất nhiều tinh quái chúc phúc.

"Thấy chưa, thiệp cưới ta vẽ vẫn dễ hiểu hơn nhiều." Nấm nhỏ dẫn Thi Trường Uyên về rừng sâu rồi nói với các bạn nhỏ của mình.

"Đến lúc đó Thi Trường Uyên sẽ phái thuộc hạ tới đón các ngươi, xe ngựa kia to ơi là to, vừa đẹp vừa sang nữa, các ngươi đi xe đó đến kinh thành chỉ mất ba ngày thôi, khỏi sợ bị người khác nhìn ngó, an toàn lắm."

Nghe Lâm Linh nói xong, đám tinh quái lông xù xung quanh lập tức lộ vẻ háo hức.

"Chúng ta biết rồi, nấm nhỏ."

Chim béo đậu trên vai Lâm Linh, quay đầu nhìn Thi Trường Uyên bên cạnh như đang ganh đua so sánh gì đó, đắc ý nói: "Đúng rồi, chúng ta có chuẩn bị một món quà cho ngươi, tuyệt đối hoành tráng! Ngươi muốn xem không?"

Lâm Linh nghiêng đầu hỏi: "Gì vậy?"

Chim béo thấy Lâm Linh thật lòng muốn biết thì lập tức vỗ cánh bay đến trước mặt y, sau đó "chíp" một tiếng, vô số chim chóc lập tức bay lên từ các ngọn cây trong rừng.

Từ những loài chim nhỏ như chim béo cho đến chim công đủ loại.

Chúng đồng loạt bay vút lên không trung rồi lượn một vòng, khoe bộ lông tuyệt đẹp của mình với Lâm Linh.

"Sao, đẹp lắm đúng không!" Chim béo nói.

Nấm nhỏ gật đầu lia lịa.

Chim béo đợi một hồi nhưng không nghe Thi Trường Uyên nói năng gì, nó quay đầu trừng Thi Trường Uyên rồi líu lo bảo nấm nhỏ phiên dịch cho hắn.

Lâm Linh kéo tay áo Thi Trường Uyên nói khẽ: "Hắn đang hỏi ngươi kìa."

Lâm Linh dừng một lát rồi phiên dịch: "Hắn nói chẳng phải nhân loại các ngươi thích nhất là điềm lành này sao?"

Thi Trường Uyên nhìn thoáng qua con chim béo kia rồi cười nói: "Đẹp lắm, Lâm Linh thay trẫm cảm ơn nhé. Nó đã giúp trẫm bớt đi rất nhiều phiền toái."

Đúng là nhân loại thích điềm lành trời ban, thế nên hắn có thể tưởng tượng được hậu quả khi cảnh này xuất hiện trong hôn lễ.

Quả nhiên hôm sau Thi Trường Uyên vừa trở về thì thấy các đại thần dâng tấu bẩm báo long mạch trên núi có hiện tượng kỳ lạ, sau đó ca ngợi hết lời trong tấu chương, viết gần mấy ngàn chữ.

Sau khi trở về từ long mạch đã gần vào hè, thời tiết dần nóng lên, trời cũng mau sáng hơn khiến Thi Trường Uyên càng thêm bận rộn.

Lâm Linh không muốn vào triều với hắn nên quyết định tìm việc gì đó để làm.

Đầu tiên phải là việc y thích, nếu không nấm nhỏ sẽ không có động lực; Cũng đừng quá khó như viết thiệp cưới, bởi vì nấm nhỏ sẽ không làm nổi; Cuối cùng phải là việc chính đáng, nếu không Thi Trường Uyên sẽ viện cớ bắt y về.

Nghe Lâm Linh nêu ra ba yêu cầu này, Thuận Đức hết sức khó xử.

"Hừ, quả nhiên chỉ có thể dựa vào sức mình thôi." Lâm Linh bị ép ngồi trong ngự thư phòng rèn chữ, còn tưởng hắn thật sự tìm được việc hợp ý mình nữa.

Nấm nhỏ ném bút đi rồi chạy thẳng đến chỗ nào đó trong hoàng cung.

Lâm Linh băng qua nửa hoàng cung, sau đó đi tới một tòa nhà lớn, tấm biển treo phía trên có khắc ba chữ to "Ngự thiện phòng".

"Đầu bếp, ta tới rồi đây——" Lâm Linh kêu to rồi lập tức chạy vào.

Đầu bếp trong ngự thiện phòng thấy Lâm Linh tới một mình cũng chẳng kinh ngạc mà còn tỏ vẻ quen thuộc.

"Sao hôm nay Lâm công tử lại rảnh rỗi tới đây thế? Chẳng phải xưởng may đang tìm ngài sao?" Mọi người ở ngự thiện phòng đều biết Lâm Linh dễ tính nên nói năng thoải mái, không cần giữ kẽ.

"Ta đã hợp tác với họ làm xong việc bên kia rồi, giờ ta tới hợp tác với các ngươi đây!"

Lâm Linh xua tay nói: "Ta biết các ngươi đang đau đầu vì thực đơn tiệc cưới đúng không? Không sao, ta sẽ giúp các ngươi nếm thử, cứ mạnh dạn bưng mấy món ta thích lên đi, thể nào bệ hạ cũng thích thôi!"

Đầu bếp hoàng gia cười vang, chưa thấy ai ăn vụng mà nói năng hùng hồn như vậy.

"Được, vậy ngươi nếm thử món ăn mới phát minh của ta đi, ta vừa xuất cung để học ở quán Liễu gia đấy." Đầu bếp xoa tay rồi bưng đồ ăn đến trước mặt Lâm Linh.

Lâm Linh thấy món trái cây xào lăn quen thuộc thì lập tức tiu nghỉu, đau lòng nhức óc nói: "Đầu bếp giỏi không phải món nào cũng học đâu".

Ngoài trái cây xào lăn ra, các loại bánh ngọt và đồ uống do mọi người chuẩn bị đều khiến Lâm Linh hài lòng.

Chẳng hạn như nước nho chua ngọt xen lẫn vị cay đắng rất ngon.

Cây nấm chưa uống bao giờ, nhưng sau khi nhấp một ngụm thì biết chắc đây là hương vị nấm thích!

"Đây cũng là công thức của quán Liễu gia, nghe nói khác với cách ủ rượu của chúng ta, dùng phương pháp lên men nên không làm say." Đầu bếp nói.

Lâm Linh tưởng thật nên uống hết ly này đến ly khác, chẳng bao lâu sau mặt y đã đỏ bừng.

Cây nấm không biết lên men là gì, nhưng y thích vị nước quả thơm thơm đắng đắng này.

Khi Thi Trường Uyên hạ triều thì Thuận Đức nói Lâm công tử đang trên đường về, nhưng Thi Trường Uyên đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy nấm đâu, thế là đến ngự thiện phòng xem thử.

Hắn còn chưa tới ngự thiện phòng thì phát hiện một cây nấm nhỏ toàn thân đỏ bừng ngồi xổm trong góc sân ở ngã ba đường dẫn đến ngự thư phòng và điện Lê An, ẩn mình nhìn mọi người đi qua đi lại với vẻ mặt đờ đẫn.

Cứ như đang cố nhớ đường về nhà vậy.

Tài ẩn mình của cây nấm quả là cao siêu, hèn gì những người hắn sai đi tìm đều về tay không.

"Linh Linh?" Thi Trường Uyên đi tới, ngửi thấy mùi trái cây hòa lẫn mùi rượu, hắn gọi một tiếng nhưng Lâm Linh chẳng có phản ứng gì.

Thi Trường Uyên cúi xuống gọi Lâm Linh thêm mấy lần nữa.

Có lẽ vì ở quá gần nên cây nấm trước mặt bịt tai lại rồi nhích sang bên cạnh, còn ngước mắt nhìn Thi Trường Uyên rồi lẩm bẩm nói.

"Người này thế mà nói chuyện với nấm, kỳ cục ghê."

Thi Trường Uyên bị mắng nhất thời không biết phản bác thế nào.

Hắn cố xách cây nấm mọc trong góc tối này lên, nhưng Lâm Linh vận hết sức bình sinh để rị lại, vừa nằm dài trên sàn vừa la khóc ầm ĩ.

"Đừng hái ta, ta là nấm độc, không ăn được đâu——"

Giờ Thi Trường Uyên đã biết chắc cây nấm này chạy đến ngự thiện phòng uống rượu đến nỗi say mèm.

Hắn thở dài rồi cố dỗ dành, "Trẫm đâu muốn hái ngươi, ngươi thành tinh rồi mà, nhớ không?"

Nghe vậy cây nấm chậm chạp ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lát rồi chợt nói: "Ờ ha, ta thành tinh rồi mà."

Thấy Lâm Linh đứng dậy tò mò đi quanh mình hai vòng, Thi Trường Uyên cười hỏi: "Giờ ngươi còn có vị hôn phu nữa, nhớ không?"

Lâm Linh chớp mắt nhìn người trước mặt, đột nhiên thốt ra một câu chấn động: "Ta không cần vị hôn phu."

"Ta thích ngươi cơ!"

Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh đu trên người mình, không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể đem cây nấm say khướt này về tẩm cung.

"Ta nói thật đó, hay là chúng ta bỏ trốn nhé?" Lâm Linh bị đặt xuống giường, níu áo Thi Trường Uyên không cho hắn đi.

Nghe thấy hai chữ "bỏ trốn", Thi Trường Uyên nhẹ nhàng bóp cằm Lâm Linh rồi cười nói: "Ồ? Ngươi có biết vị hôn phu của mình là ai không, sắp cưới rồi mà ngươi còn bỏ trốn à?"

Nghe Thi Trường Uyên nói xong, Lâm Linh cố nghĩ kỹ lại, sau đó vẫn thành thật lắc đầu.

"Là Hoàng đế Đại Luật đấy, ngươi không sợ chọc giận hắn sẽ bị hái đi làm rượu nấm à?"

Cây nấm nghe xong lập tức nhíu mày, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

Nhưng hai giây sau, Lâm Linh lại tủi thân nói: "Nhưng ta thích ngươi lâu lắm rồi, ngươi còn nói sẽ thành thân với ta mà."

Thi Trường Uyên nhướng mày: "Ta là ai?"

Lâm Linh nghĩ ngợi: "Là anh hàng xóm nhà bên?"

Nghe câu này, Thi Trường Uyên lập tức xác định gần đây cây nấm đang đọc thoại bản thanh mai trúc mã.

"Ừ." Thi Trường Uyên cười, âm thầm xuyên tạc kịch bản của nấm: "Anh hàng xóm của ngươi tạo phản lên làm Hoàng đế rồi, giờ ngươi tính sao đây?"

Cây nấm có vẻ không hiểu được kịch bản này, ngoẹo đầu lắp bắp: "Vậy...... thành, thành thân nhé?"

Thi Trường Uyên cười khẽ, đưa tay nhéo gáy nấm rồi nói: "Nếu anh hàng xóm của ngươi bị nhiều người mắng là bạo quân vừa độc ác vừa xấu tính thì nấm nhỏ còn thành thân nữa không?"

Cây nấm tinh suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Không sao, bên cạnh bạo quân đều có yêu phi mà. Chúng ta là một đôi trời sinh đó!"

"Ừ, một đôi trời sinh." Thi Trường Uyên cười, cầm chén canh giải rượu Thuận Đức bưng tới đưa cho Lâm Linh: "Uống nước đi."

Lâm Linh tin tưởng Thi Trường Uyên nên dù không biết đó là gì vẫn uống một hớp to, sau đó lập tức phun ra: "Dở quá! Ta không thích."

"Đâu có dở." Thi Trường Uyên cố lừa y.

"Dở mà! Ta không muốn uống cái này, ta muốn uống nước nho lên men cơ." Lúc này Lâm Linh đột nhiên tỉnh táo nói rõ yêu cầu của mình.

"Linh Linh ngoan nào, uống cái này sẽ không còn khó chịu nữa." Thi Trường Uyên kiên nhẫn dỗ dành.

"Ngươi uống ta mới uống, chúng ta uống chung đi." Lâm Linh nhìn người trước mặt, cầm lấy cái chén trong tay Thi Trường Uyên rồi nói.

Thuận Đức vội vàng đi lấy một cái chén khác đưa cho Thi Trường Uyên.

Lâm Linh nhìn chén canh giải rượu trong tay Thi Trường Uyên rồi vòng tay qua tay hắn, chẳng biết nghĩ tới tình tiết gì mà mơ màng nói: "Rượu hợp cẩn! Uống xong chúng ta sẽ thành phu phu kết tóc."

Nói xong cây nấm hùng dũng uống cạn, cứ như không phải uống rượu hợp cẩn mà là uống máu ăn thề kết nghĩa anh em vậy.

Thi Trường Uyên c*̃ng không nhắc mà cười nhìn nấm nhỏ, đợi Lâm Linh uống hết lại đưa chén canh giải rượu mình chỉ mới nhấp một ngụm cho y, để cây nấm tiếp tục uống cạn.

Uống xong cây nấm ợ một cái, cảm thấy đầu càng nhức hơn.

"Được rồi!" Lâm Linh đặt chén xuống, khó nhọc suy nghĩ một lát rồi ngại ngùng nói: "Giờ chúng ta vào động phòng thôi."

Thi Trường Uyên khựng lại, chọc chọc cây nấm say mèm: "Ồ? Nấm học được ở đâu thế?"

Cây nấm không trả lời hắn mà nhìn quanh một vòng, sau đó lấy tấm khăn nhỏ trên giường mình đắp lên đầu Thi Trường Uyên rồi vén một góc lên hôn hắn.

Mặc dù Lâm Linh say rượu rất ồn ào nhưng lúc hôn lại cực kỳ ngoan, chỉ có lúc khó chịu mới hừ khẽ một tiếng rồi lại chồm tới hôn.

...... Hôn xong cây nấm hài lòng ngủ thiếp đi.

Thấy người trong lòng rốt cuộc yên tĩnh lại, Thi Trường Uyên thở dài thườn thượt, quyết định từ nay phải chấm dứt thói quen uống rượu của nấm.

Lâm Linh ngủ đến tối mịt, thậm chí qua cả giờ ăn.

"Thấy sao rồi, đau đầu không?" Thi Trường Uyên làm việc ở tẩm cung để tiện trông nom Lâm Linh cả buổi chiều.

Lâm Linh lắc đầu, chẳng những không khó chịu mà tinh thần còn phấn chấn lạ thường. Chắc vì nấm có khả năng phân giải rượu.

Y nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, nào là mắng thẳng mặt Thi Trường Uyên, nào là "Không cần vị hôn phu", nào là bỏ trốn, nào là rượu hợp cẩn và động phòng. Lâm Linh cảm thấy mình quả thực là gan to bằng trời, đời nấm không còn gì luyến tiếc.

Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh sững sờ ngơ ngác thì bật cười, cố ý nhắc lại chuyện cũ khiến cây nấm hoảng sợ: "Đang nhớ lại chuyện hôm nay à?"

"Làm sao bây giờ, trẫm đang muốn tính sổ với Linh Linh đây."

Giọng Thi Trường Uyên không nghiêm khắc mà chỉ đang trêu nấm, nhưng cây nấm đang chột dạ nên hoàn toàn không nhận ra.

Hàng mi dài của Lâm Linh run rẩy, từ từ ngồi xuống cạnh Thi Trường Uyên rồi nịnh nọt kéo tay áo hắn: "Ta, ta có làm gì đâu."

Chỉ, chỉ đại nghịch bất đạo muốn đào hôn thôi mà.

Ừm...... Còn đòi bỏ trốn nữa.

Khi nói câu này, Lâm Linh hơi chột dạ nhưng chỉ giây lát sau lại hùng hồn nói: "Chúng ta là phu phu đã uống canh hợp cẩn và động phòng, ngươi phải khoan dung với ta chứ, không được tính sổ gì hết."

Thi Trường Uyên nắm môi Lâm Linh rồi hỏi với vẻ sâu xa: "Thế mà là động phòng à?"

"Ừm...... Không tính sao?" Cây nấm sà vào lòng Thi Trường Uyên nũng nịu: "Vậy động phòng lần nữa đi, miễn sao ngươi hết giận là được rồi."

Thi Trường Uyên cười khẽ: "Cứ đợi đấy."
 
Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm
Chương 33: Chương 33 [Hoàn]



Mùa hè quả là một cực hình đối với nấm nhỏ chỉ thích tối tăm ẩm ướt, Lâm Linh mau chóng dọn ra khỏi tẩm cung của Thi Trường Uyên để đến khu rừng xinh đẹp mà Thi Trường Uyên xây dựng trước đó.

Nhờ cây cối um tùm, nguồn nước và đá lạnh thỉnh thoảng Thi Trường Uyên đưa tới mà nấm nhỏ mới không biến thành nấm khô.

Nhất thời cả hoàng cung đều biết khu rừng rộng lớn được xây trong cung chính là nơi ở của Hoàng hậu tương lai.

Khoan nói đến chuyện không bao giờ có phi tần khác, dù có người muốn lấp đầy hậu cung của Hoàng đế cũng sẽ bị Thuận Đức chặn họng bằng một câu "Ngươi thấy còn chỗ nào ở không?".

Tuy hơi khác người nhưng vẫn nhìn ra được ân sủng đặc biệt.

Chân tình của bệ hạ nhỏ như lòng bàn tay, giờ lại trao hết cho Lâm công tử, tốt nhất là những người khác đừng tự chuốc nhục.

Nhược điểm duy nhất là Thi Trường Uyên không tiện ở cạnh nấm, lúc bận việc hầu như cả ngày không gặp được Lâm Linh.

Thi Trường Uyên chỉ thiếu điều dời ngự thư phòng của mình tới "núi rừng hoang vu" này nữa thôi.

"Bệ hạ, theo quy định thì ba ngày trước hôn lễ hai bên không được gặp nhau đâu ạ......" Thuận Đức chặn Thi Trường Uyên ở bìa rừng rồi tận tình khuyên nhủ.

Hắn cảm thấy mình giống hệt nhân vật phản diện chia rẽ đôi lứa, khi thì cản Hoàng đế vào, khi thì ngăn Lâm công tử ra.

Cả ngày đều phải đấu trí đấu dũng với hai chủ tử không làm người ta bớt lo, cũng may mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi.

Ngày đại hôn, vì Lâm Linh sống trong cung nên tám chiếc kiệu lớn, đám rước của Hoàng hậu và vô số quà tặng xuất phát từ cung điện rồi lượn quanh kinh thành một vòng, sau khi đón Lâm Linh lại lượn thêm vòng nữa.

Hôn lễ linh đình đến nỗi tất cả dân chúng đều đổ ra xem.

Khi Lâm Linh và Thi Trường Uyên xuất hiện, dân chúng hai bên đường cung kính quỳ xuống chào.

"Chíp!!!"

Tiếng chim hót chợt vang lên, khi mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy một đàn chim đủ màu sắc hình dạng bay đến từ bốn phương tám hướng rồi lượn vòng trên không trung.

"Trời ạ, bách điểu triều phượng kìa!!"

"Đây là điềm lành trời ban! Trời phù hộ Đại Luật đấy!"

Chẳng biết ai trong đám đông phấn khích hét ầm lên khiến dân chúng lại quỳ xuống hô to Thi Trường Uyên và Lâm Linh là một đôi trời sinh, là may mắn của đất nước, may mắn của bách tính.

Đến nỗi các thế hệ sau đều xem Lâm Linh là thần tiên hạ phàm, tạo nên giai thoại với đế vương khai quốc của họ.

Lâm Linh không quen kiểu khen ngợi khoa trương này nên quay đầu sang, định thì thầm gì đó với Thi Trường Uyên.

Y sực nhớ ra mình đang ở trước mặt mọi người, thế là rụt đầu lại. Nhưng rõ ràng Thi Trường Uyên luôn chú ý đến quân hậu mới cưới của mình nên lập tức cưỡi ngựa tới gần.

Hắn bế Lâm Linh lên lưng ngựa khiến mọi người xung quanh trầm trồ xuýt xoa.

Dẫn đầu là một con công vàng có cái đuôi thật dài, nó bay vút qua bầu trời rồi đáp xuống trước mặt đám rước của Lâm Linh.

"Chíp——"

Lâm Linh chớp mắt, thấy màu vàng của con công này không giống tự nhiên thì hơi băn khoăn.

Dường như con công vàng nhìn ra nỗi thắc mắc của Lâm Linh nên nghiêng đầu thì thầm, "Đây là phép thuật nhỏ của chúng ta để nhìn có vẻ may mắn hơn, làm bọn họ choáng ngợp chút xíu."

Lâm Linh chợt nở nụ cười khiến bao người ngẩn ngơ.

Lâm Linh và Thi Trường Uyên đi quanh kinh thành, đàn chim bay theo họ đến tận hoàng cung rồi lượn vòng thêm nửa canh giờ nữa mới "bịn rịn" giải tán.

"Thật ra ta hoài nghi họ làm vậy vì tầm nhìn trên cao dễ xem lễ hơn thôi." Rốt cuộc Lâm Linh cũng sống sót qua lễ sắc phong kéo dài một giờ, lặng lẽ kéo tay Thi Trường Uyên thì thầm.

Thi Trường Uyên thấy vẻ mặt Lâm Linh đầy mệt mỏi thì cúi đầu hôn lên trán y, "Cũng có thể vì họ biết sắp mở tiệc rồi."

Sau lễ sắc phong là bữa tối, kế đến là tiệc cưới hoàng gia. Để được ăn, các tinh quái biến thành người trà trộn vào đám đại thần, chẳng những phải che áo mình mà còn phải đựng ba tiểu yêu quái trong túi.

Nhưng Thi Trường Uyên đã chu đáo sắp xếp cho họ ngồi ở góc khuất nên ít bị ai chú ý.

Tiệc vừa bắt đầu thì các đại thần trình diễn tiết mục mình dày công chuẩn bị hoặc tặng quà mừng, có mấy phe nhóm minh tranh ám đấu, sống chết với nhau.

Nhưng trong bầu không khí hân hoan rộn rã này, chẳng mấy chốc bá quan văn võ đã uống say mèm, có người nghe nói khách mời của quân hậu đều là cao nhân ẩn sĩ như quân hậu nên khăng khăng đòi so tài.

Nhân loại sao có thể đánh bại lão yêu quái mấy ngàn năm được? Bọn họ đấu thua nên càng cảm thấy quân hậu của mình thâm tàng bất lộ.

Thừa dịp mọi người say khướt, Lâm Linh và Thi Trường Uyên âm thầm rời khỏi buổi tiệc.

"Ôi, mệt quá." Lâm Linh sà vào lòng Thi Trường Uyên phàn nàn: "Ta không muốn thành thân nữa đâu."

Thi Trường Uyên bế Lâm Linh lên, tiện tay vỗ mông nấm nhỏ một cái: "Chứ Linh Linh còn muốn thành thân mấy lần nữa?"

Lâm Linh lập tức hôn lên má Thi Trường Uyên rồi dỗ ngon dỗ ngọt: "Chỉ thành thân với ngươi thôi, được chưa?"

"Bọn họ ồn ào quá, chúng ta về nhà gỗ đi." Lâm Linh ỷ mình không phải đi bộ nên chọn nơi xa nhất.

Mặc dù Thi Trường Uyên nói sẽ không ai quấy rầy nhưng vẫn chiều ý Lâm Linh trở về nhà gỗ của cây nấm.

Trong ngôi nhà gỗ này chứa đầy dấu vết sinh hoạt của Lâm Linh.

Nhà rất nhỏ, chỉ có một phòng một giường, còn kê thêm cái bàn để Thi Trường Uyên làm việc tạm thời, nhưng cây nấm luôn biết cách hưởng thụ đã đào một hồ nước nóng sau nhà.

Bước vào nhà gỗ, Thi Trường Uyên có thể tưởng tượng ra cảnh Lâm Linh vừa nằm trên giường đọc thoại bản vừa ăn vụng điểm tâm trong lúc hắn vào triều và suốt mấy ngày không gặp nhau.

Thế giới phồn hoa náo nhiệt bỗng chốc tan biến, những chuyện phiền lòng cũng tạm gác sang một bên.

Cứ như nơi này chỉ thuộc về hai người họ, thuộc về Lâm Linh và Thi Trường Uyên chứ không phải Hoàng đế và Hoàng hậu Đại Luật.

Họ chỉ là một đôi tình nhân bình thường, hơn cả thần tiên trên trời.

Buổi lễ rườm rà hôm nay khiến Lâm Linh mệt nhoài, chỉ muốn ngâm mình trong suối nước nóng rồi lên giường đánh một giấc ngon lành.

"Linh Linh?"

Nhưng Thi Trường Uyên lại tóm lấy cây nấm rồi cúi đầu thì thầm vào tai Lâm Linh: "Hôn lễ còn mấy bước nữa mới kết thúc."

Lâm Linh chớp mắt nhớ lại.

Đúng là vẫn còn mấy bước chưa hoàn thành như uống rượu hợp cẩn, nhưng lúc này trong nhà gỗ chỉ có hai người họ mà thôi.

Lâm Linh dựa vào Thi Trường Uyên, nũng nịu chơi xấu: "Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, bỏ qua mấy bước này được không? Ta mệt quá à, chẳng muốn làm gì nữa."

Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh, đôi mắt sâu thẳm như đang cân nhắc, sau đó miễn cưỡng thỏa hiệp: "Vậy ta sẽ bỏ qua các bước cần Linh Linh làm nhé?"

Cây nấm không biết nhân loại hiểm ác nên lập tức gật đầu, còn ân cần mời phu quân mới cưới tắm chung với mình.

Hồ nước nóng mà cây nấm đào không lớn lắm, hai người tắm chắc sẽ hơi chật, nhưng Thi Trường Uyên cũng không từ chối.

"Ấy, ngươi ép ta kìa." Lâm Linh muốn duỗi người ra ngâm mình trong hồ nước nóng, nhưng Thi Trường Uyên cao to lại quá chiếm chỗ.

Thi Trường Uyên cười kéo Lâm Linh vào lòng rồi ôm y từ phía sau.

Nấm nhỏ cảm thấy Thi Trường Uyên ôm mình có vẻ thoải mái hơn là nằm xoài ra như bánh nấm, thế là rúc vào ngực hắn, còn nhõng nhẽo đòi hôn.

Khi cây nấm nhận ra gì đó và quyết định dừng cương trước bờ vực thì đã quá muộn. Thi Trường Uyên dịu dàng hôn vành tai y rồi thì thầm dụ dỗ: "Không sao, bước này Linh Linh khỏi cần làm gì hết, để ta làm là được rồi."

Cây nấm hơi do dự, nhưng Thi Trường Uyên tủi thân nói động phòng hoa chúc là một trong bốn niềm vui lớn nhất đời, chuyện quan trọng như vậy sao có thể bỏ qua được chứ?

Lâm Linh lập tức mềm lòng, sau khi gật đầu thì hoàn toàn mất quyền từ chối.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, cây nấm cắn mạnh vào vai Thi Trường Uyên, quả nhiên nhân loại đều là đồ lừa đảo!

Thi Trường Uyên cho mình nghỉ mấy ngày, suốt thời gian này Lâm Linh hầu như không xuống khỏi giường.

Mỗi lần bị nhân loại dụ dỗ, cây nấm đều mềm lòng, khi cây nấm rút kinh nghiệm xương máu quyết không để Thi Trường Uyên lừa mình nữa mà giành quyền chủ động, nhân loại xấu xa lại bóp méo sự thật để lừa cây nấm tự nộp mình.

Khi Lâm Linh tỉnh dậy thì thấy Thi Trường Uyên chồm tới gần, y lập tức đẩy đầu hắn ra rồi tức giận nói: "Giờ ngay cả hôn ta cũng không muốn nữa!"

"Mọi lời ta nói ngươi đều bỏ ngoài tai!" Lâm Linh khàn giọng lên án.

"Ngươi hoàn toàn không biết bốn chữ "tương lai còn dài" viết thế nào cả!"

Thi Trường Uyên ngắm cây nấm nhỏ trước mặt, nhìn chỗ nào cũng thích cực kỳ, hôn nhẹ lên trán nấm một cái.

"Tương lai còn dài luôn nhiều tiếc nuối."

"Giờ ta chỉ muốn yêu thương người trước mắt thôi."

[HOÀN]
 
Back
Top Bottom