Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Những Đứa Con Của Thánh Hoàng

Những Đứa Con Của Thánh Hoàng
019. Bế quan cầu nguyện (1)


Đêm hôm ấy, màn đêm phủ xuống cung điện chính sớm hơn mọi khi một chút.Sau sự cố bão aura cuốn phăng toàn bộ hậu viên, những người trong cung điện chính đã bận rộn đến mức không kịp hoàn hồn trong một thời gian vì phải xử lý hậu quả.Trên hết, Thánh Hoàng, người ở ngay trung tâm của cơn bão, vẫn chưa thể tỉnh lại.

Tổng quản thị tùng, vốn vô cùng rối rít, liền cho gọi Thần quan, ngự y Hoàng cung.

Và để Thánh Hoàng được nghỉ ngơi đầy đủ, ông đã cho phần lớn người hầu rời cung từ sớm.Cung điện chính, nơi chỉ còn lại số ít người hầu và nhân lực hộ vệ tối thiểu, đã đón một đêm đặc biệt tĩnh lặng trong hôm đó.Một người đàn ông mặc trang phục đi đêm màu đen len lỏi vào trong màn đêm ấy.Người đàn ông ấy lặng lẽ bước qua hành lang cung điện chính đang chìm sâu trong giấc ngủ, nhẹ nhàng né tránh cả đội Cận vệ đang cảnh giới bốn phía bằng những động tác thuần thục, rồi không một tiếng động đáp xuống trong phòng của Thánh Hoàng.Ở giữa chiếc giường nơi ánh trăng len qua khung cửa sổ vẽ nên những hoa văn kẻ ô dài, vị Thánh Hoàng trẻ tuổi đang yên lặng nằm đó, mắt nhắm lại.Nghĩ đến việc bình thường người đó luôn phát hiện sự tiếp cận của hắn như có giác quan của quỷ thần, thì chuyện lần này quả thật là điều vô cùng hiếm hoi.

Có lẽ là việc không thể lặp lại lần thứ hai.Bước chân của người đàn ông lặng lẽ hướng về phía giường.Tuy nhiên, hắn chưa kịp tiến lại gần bao nhiêu thì đã phải dừng bước.

Bởi vì một lưỡi kiếm xanh sắc lạnh đã chạm vào cổ hắn."

Ngươi cả gan nhìn ai bằng ánh mắt bất trung như thế hả?"

Đoàn phó Francis Arjen của Hiệp sĩ Đoàn Thánh Aurelion.Một Thánh Hiệp sĩ với vóc dáng cao hơn người thường một cái đầu và gương mặt sắc sảo đang nhìn chằm chằm kẻ đột nhập với ánh mắt dữ dội."..."

Một lúc im lặng lạnh lẽo lặng lẽ trôi qua trong phòng."

Francis."

Cuộc đối đầu giữa họ nhanh chóng kết thúc.Từ lúc nào không hay, Thánh Hoàng đã ngồi dậy khỏi giường và đang nhìn về phía họ.

So với việc đã bất tỉnh nằm yên suốt từ nãy đến giờ, gương mặt của anh lại trông vô cùng bình thường."

Hạ kiếm xuống đi.

Hắn là người đến từ Hội."

Vị Thánh Hiệp sĩ trẻ dù đã nghe lệnh vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông một lúc, nhưng rồi khẽ thở dài và thu kiếm lại.

Tên tình báo viên của Hội vừa thoát khỏi mối đe dọa, lập tức quỳ gối cúi đầu về phía giường nằm."

Thánh Hoàng bệ hạ."

"Báo cáo đi."

"Đã xác định được tung tích của quý nhân.

Hiện ngài ấy đang ở trong một ngôi làng của dân khai hoang, nằm ở rìa dãy núi phía Tây, gần biên giới vương quốc Flandor.

Theo điều tra của Hội, ngôi làng này thực chất là một toán cướp giả dạng dân khai hoang.

Sau khi sắc lệnh tróc nã được ban ra ở Rohan, phần lớn bọn cướp đã men theo dãy núi phía Tây và định cư tại nơi này."

Thánh Hoàng thoáng cau mày."...Vùng giáp ranh với Asein à."

"Vâng, đúng vậy ạ."

"Trùng hợp thật."

Vương quốc Flandor đã kéo dài những cuộc xung đột quy mô nhỏ với Công quốc Carthago láng giềng suốt tận 40 năm.

Tranh chấp khởi nguồn từ một vấn đề hồi môn trong hôn nhân, nhưng theo thời gian đã biến chất thành cuộc đấu đá quanh mỏ muối ở vùng biên giới.

Và đến nay, kẻ duy nhất hưởng lợi trong suốt hàng chục năm tranh giành ấy chính là Đại Công Tước Asein xảo quyệt.Cớ sao lại chọn đúng nơi nằm giữa Asein và Flandor ấy để định cư chứ?

Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.Thánh Hoàng lặng thinh chìm vào dòng suy nghĩ.

Tên tình báo viên của Hội ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh như vậy trong chốc lát, nhưng ngay sau mệnh lệnh tiếp theo của Thánh Hoàng, hắn lại lần nữa cúi đầu xuống."

Hãy điều tra thêm về động thái của các đoàn buôn qua lại giữa Flandor và Asein.

Về ngôi làng khai hoang đó, trước mắt đừng lơ là giám sát, nếu có điều gì bất thường thì lập tức báo cáo."

Tên tình báo viên cúi đầu với thái độ vô cùng cung kính, rồi biến mất không một tiếng động, y hệt như khi hắn xuất hiện.Francis nhìn chằm chằm vào hướng người đàn ông vừa biến mất một lúc rồi quay đầu về phía Thánh Hoàng.

Vẻ bất mãn hiện rõ trên gương mặt."

Quả là kẻ có khả năng ẩn thân không tầm thường.

Từ bao giờ thích khách lại có thể ra vào Hoàng cung như nhà mình thế này vậy ạ?"

Thánh Hoàng thoải mái tựa người vào giường rồi phẩy phẩy tay."

Là một tình báo viên của Hội mà ta có quen biết khá lâu rồi.

Không cần phải căng thẳng đến thế đâu."

"Ngài đang nói đến kẻ toát ra đầy vẻ bất kính đó sao?"

"Ít nhất thì hắn cũng không phải là thằng ngốc lao mình vào những việc bất khả thi."

Vị Thánh Hiệp sĩ trẻ khẽ nhếch khóe miệng."

Ngài dám chắc điều đó là bất khả thi sao?

Ngài tự tin rằng trong bất kỳ tình huống nào cũng sẽ không bị thương sao, hay là ngài nghĩ mình sẽ không chết dù có bị đâm vào tim?"

Cả hai đều đúng hết.

Nhưng ngay cả Thánh Hoàng cũng đủ tinh ý để biết rằng không nên nói điều đó ra.

Thay vào đó, anh đưa ra một câu hỏi khác."

Katrina đâu?"

Đoàn trưởng của Hiệp sĩ Đoàn Thánh Aurelion vốn được biết là người sẽ xông xáo làm bất cứ việc gì liên quan đến Thánh Hoàng.

Nếu là cô ấy, rất có khả năng đã nhất quyết không rời khỏi bên cạnh Thánh Hoàng đang hôn mê.Đúng như dự đoán, Francis trả lời với giọng điệu có phần bực bội."

Vậy tại sao ngài lại làm những việc khiến cô ấy phải lo lắng thế?

Ngài Đoàn trưởng vừa mới thay ca với thần không lâu.

Cô ấy đã có tuổi rồi, xin đừng để cô ấy phải vất vả nữa."

Sau đó, anh ta ngồi xuống chiếc ghế sô pha đặt ở một góc phòng, dựng thanh kiếm dựa vào tay vịn.

Rồi mở lại quyển sách đã gập trước đó và đẩy gọng kính lên.Đó là một cảnh tượng kỳ quái, trong đêm tối đen như mực, anh ta dùng aura để tăng cường thị lực và đọc sách.Thấy anh ta có vẻ định thức trắng đêm tại chỗ này, Thánh Hoàng có phần khó chịu, xoa cằm rồi ra lệnh."

Cậu đã vất vả rồi.

Giờ hãy quay về nghỉ ngơi đi."

Thế nhưng vị Đoàn phó ngạo mạn, kẻ đã cùng ngài ấy kề vai sát cánh suốt gần mười năm kể từ khi còn là một hiệp sĩ tập sự, lại quá hiểu rõ thời điểm có thể phớt lờ mệnh lệnh của Thánh Hoàng.Anh lật trang sách và khịt mũi cười khẩy."

Bộ thần làm việc thâu đêm vì thần thích thế chắc?

Cả ngày vật lộn với Viện trưởng Học Viện đã đủ mệt rồi."

"Đúng vậy, giờ thì ổn rồi nên là...."

"Đó là mệnh lệnh của ngài Đoàn trưởng.

Sáng mai thần phải thay ca với ngài ấy."

Qua lớp kính, đôi mắt sắc sảo của Francis toát ra ánh sáng lạnh lẽo."

Nhưng nếu ngày mai thần không được xin nghỉ một ngày, thần thề trước Chủ Thần là sẽ ném đơn từ chức."***Seong Jin tỉnh dậy khi nghe tiếng chim hót quen thuộc bay đến vườn Cung Trân Châu vào đúng một thời điểm mỗi ngày.Vẫn còn là buổi sáng sớm, khi những người hầu vẫn chưa chính thức bắt đầu công việc.Thường thì vừa mở mắt ra, cậu sẽ lập tức bật dậy và bắt đầu ngày mới bằng mấy động tác duỗi người.

Thế nhưng hôm nay, cậu chỉ nằm yên đó, gương mặt ngơ ngác nhìn ánh nắng len lỏi qua rèm cửa.

Có gì đó khiến tâm trạng cậu thấy thật lạ lẫm.Đó là một cảm giác hưng phấn khó mà diễn tả bằng lời.Cậu cảm nhận được từng thớ vải mềm mại đang bao bọc lấy cơ thể, từng sợi như tách biệt, nhẹ nhàng và rõ ràng đến từng chi tiết.

Ngay cả những hạt bụi nhỏ li ti trôi nổi dưới ánh nắng cũng hiện ra sống động như thể có thực.

Mỗi lần hít vào thở ra, ngay cả sự thay đổi nồng độ của các luồng khí thấm vào rồi rút ra khỏi từng phế nang cũng được truyền đến một cách sống động.Cái này không lẽ là....'Aura... nhỉ?

Mình đang cảm nhận aura đúng không?'Seong Jin phấn khích bật dậy.Cuối cùng thì!Cậu gần như nhảy khỏi giường, bước chân trần quanh phòng.

Lạ lùng thay, cơ thể cậu nhẹ bẫng hơn hẳn mọi khi.Kéo vội chiếc quần ngủ đang tụt xuống theo từng bước chân, cậu bất giác nhận ra vòng eo mình đã thu nhỏ đi trông thấy.'....Ơ?'Cậu vô thức quay đầu nhìn vào gương.Ở đó có một cậu thiếu niên khá gọn gàng đang đứng.Những đường nét khuôn mặt từng bị lớp mỡ che lấp giờ đã hiện rõ, kích thước cơ thể cũng thu nhỏ lại một cách rõ rệt.

Tuy vẫn còn hơi tròn trịa, nhưng không còn là thân hình béo phì như trước mà đã đủ để khiến người khác nhận xét là trông khỏe mạnh.Dù có phần gầy đi đôi chút, nhưng trên hết là cơ thể mang lại cảm giác như được nén lại và rắn chắc hơn.

Làn da vốn có dấu hiệu chảy xệ do giảm cân quá nhanh nay đã săn chắc và bám chặt lại.Tầm mắt của cậu cũng cao hơn đôi chút, nhưng không phải vì cao lên mà là do khung xương vốn cong vẹo bởi tư thế sai đã được điều chỉnh về đúng trạng thái.

Vai cậu ngay ngắn hơn, và dù không cần gồng mình đứng thẳng, cột sống vẫn giữ được tư thế thẳng tắp.Xét rằng chuyện chỉ xảy ra trong một ngày, thì sự thay đổi này quả thực quá đỗi kịch tính.Đối với Seong Jin, người sở hữu tri thức của nền văn minh hiện đại, cảm giác lúc này chẳng khác nào toàn bộ hiểu biết về vật lý và sinh lý học bị phủ nhận trong chớp mắt.Mọi thay đổi này thật sự chỉ do aura từng cạn kiệt nay đã quay trở lại thôi sao?

Đó là khoảnh khắc thuyết "aura vạn năng" in hằn rõ rệt trong đầu cậu.'Nhìn thế này mới thấy, mình cũng có vài nét giống Thánh Hoàng đấy chứ....'Dù khuôn mặt có phần dữ dằn do thừa hưởng đôi mắt sắc lẹm của Hoàng Phi Lizabeth, nhưng phần hàm dưới lộ rõ sau khi giảm cân cùng đôi môi mang nét tinh tế thì quả thật giống hệt Thánh Hoàng.Đang xoay người qua lại trước gương để chiêm ngưỡng bản thân trong cảm giác mới mẻ kỳ lạ, cậu chợt nghe thấy một tiếng gõ cửa đầy lịch sự vang lên."

Điện hạ, ngài có bị ho không ạ?"

Phía sau Edith, người đang bước vào như mọi buổi sáng với bình nước mới và khăn sạch, là một nhân vật bất ngờ."

Ngài Masain?"

"Thân thể ngài có đỡ hơn không, điện hạ?

Có chỗ nào thấy khó chịu không ạ?"

Này, ngài đâu phải hiệp sĩ thường trú ở Cung Trân Châu đâu mà sao lại có mặt ở đây từ sáng sớm thế?Đoàn trưởng Hiệp sĩ vừa nở nụ cười hiền hậu quen thuộc, vừa tiến lại gần Seong Jin."

Chuyện là... chuyện hôm qua đâu phải chuyện nhỏ đâu, đúng không ạ?

Thần thấy cần thiết phải tăng cường cảnh giới quanh Cung Trân Châu ít nhất trong một ngày, nên đành phải làm vậy thôi ạ."

Thế là anh ấy đã tự nguyện ở lại Cung Trân Châu suốt một ngày dù nơi đó không phải nơi làm việc của mình."

Nhưng chẳng phải ngài thuộc đội Cận vệ sao?

Tại sao không ở bên cạnh cha mà lại..."

"Thần thì có chỗ nào để chen chân vào nữa chứ?

Ngài Katrina đã đích thân ra tay rồi.

Có lẽ Hoàng cung giờ đang được Thánh Hiệp sĩ Đoàn Aurelion* canh giữ nghiêm ngặt đấy ạ."

Masain cũng kể lại tình hình ở cung điện chính.Tối qua Thánh Hoàng đã tỉnh dậy an toàn, và đến sáng nay thì hoàn toàn lấy lại dáng vẻ thường ngày.

Tất nhiên, lấy lý do là thể trạng không tốt, anh đã bỏ qua buổi chầu sáng.Ngay cả việc này cũng không khác gì với thường ngày của Thánh Hoàng, nên ở cung điện chính thì không còn gì phải lo lắng nữa."

Dẫu vậy thì xin ngài hãy yên tâm, vì đội Cận vệ không hề lơ là nghĩa vụ của mình.

Công tác canh phòng vẫn đang được thực hiện đầy đủ, đúng theo quy trình ứng phó khẩn cấp."

Chỉ như vậy thôi thì thật sự ổn sao?Ờm, trong tình huống khẩn cấp thì chẳng phải Đoàn trưởng Hiệp sĩ cũng nên xuất hiện ở cung điện chính sao?

Phải để ý ánh mắt của người khác nữa chứ."

Có vấn đề gì ư?

Thần là Đoàn trưởng mà."

Ngay cả vị Đoàn trưởng nghiêm túc, luôn nghiêm khắc siết chặt kỷ luật của đội Cận vệ thì cũng có khía cạnh dễ dãi mà thôi."

Huống hồ gì, làm sao có chuyện gì xảy ra với Thánh Hoàng bệ hạ được chứ?"

"...."

À, hoá ra người đó thì nằm ngoài FM.*Nhân tiện đã gặp mặt ngài Masain từ sáng sớm nên Seong Jin định đi thẳng đến sân tập luôn.

Không ngờ lại vấp phải một trở ngại ngoài dự kiến.Do cơ thể đột ngột sụt giảm kích thước nên cậu không còn bộ quần áo nào vừa vặn cả.

Dù có siết chặt dây lưng đến đâu đi nữa, chỉ cần vung kiếm gỗ một lần thôi là quần có thể tụt xuống bất cứ lúc nào.Chỉ trong chớp mắt, số ít người hầu hiếm hoi của Cung Trân Châu đã bị huy động toàn bộ để may vá.Seong Jin đã kỳ vọng rằng lần này mình sẽ được học luyện pháp aura đàng hoàng nhưng cuối cùng lại phải thất vọng.

Rồi trong lúc cậu đang mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, uể oải múc bữa sáng, thì Masain cất giọng tươi sáng như muốn an ủi cậu và nói."

Dù sao thì từ bây giờ, buổi học sẽ bắt đầu tăng tốc.

Bởi vì điện hạ chắc chắn đã cảm nhận được aura rồi."

Có vẻ như anh cũng phần nào đoán được đã có sự thay đổi gì đó xảy ra với cơ thể của Seong Jin."

Ngài Masain cũng nhận ra sự thay đổi phải không?"

"Dĩ nhiên rồi ạ.

Dòng chảy aura xung quanh điện hạ đã trở nên sôi động hơn rất nhiều so với hôm qua.

Hẳn là bên trong cơ thể cũng đang xảy ra điều tương tự."

Khụ, bây giờ mình chỉ muốn lao ngay tới sân tập thôi."

Mà nói đi cũng phải nói lại, đây đúng là chuyện khó hiểu theo lẽ thường."

Seong Jin vừa xắn tay áo cứ liên tục tuột xuống mu bàn tay, vừa nói với vẻ mặt bực bội."

Sao vóc dáng con người lại có thể thu nhỏ đến mức này chỉ trong một ngày chứ?

Chuyện này thật sự chỉ có thể giải thích bằng aura thôi sao?

Chẳng lẽ người dùng aura nào cũng sẽ trải qua chuyện như thế à?"

Trong số các hiệp sĩ thường trú ở Cung Trân Châu mà cậu tình cờ chạm mặt trên đường đi, cũng có không ít người có thân hình khá đầy đặn.

Dĩ nhiên, bọn họ cũng là những người dùng aura thành thạo.Masain mỉm cười."

Aura giúp cơ thể trở nên khỏe mạnh và có hiệu quả trong việc phục hồi những tổn thương thể chất.

Người dùng aura thường sẽ trải qua những thay đổi cơ thể theo chiều hướng tích cực."

"Vậy à?"

"Vâng.

Người dùng aura đã đạt đến cảnh giới nhất định thì cảm lạnh còn không bị, nói gì đến mấy thứ như sâu răng."

Oa.

Đúng là thuyết aura vạn năng mà."

Tất nhiên là thông thường sự thay đổi đó chỉ diễn ra từ từ trong một thời gian dài, chứ như điện hạ mà thay đổi rõ rệt chỉ trong một ngày thì thần cũng là lần đầu tiên chứng kiến....."

Nói vậy xong, Masain gãi đầu cười ngượng."

Nhưng mà, chắc Thánh Hoàng bệ hạ đã làm gì đó rồi, đúng không ạ?"

"...."

Có vẻ là người đó thì nằm ngoài lẽ thường rồi.Nghe nói Thánh Hoàng bệ hạ đã dùng aura để dạy cái gì đó cho Hoàng Tử Morres.Nghe nói Thánh Hoàng bệ hạ đã dùng aura làm gì đó nên vị Hoàng Tử ngỗ ngược mới vừa giảm cân vừa trở nên khỏe mạnh hơn.Hình như tin đồn đã lan truyền trong Hoàng cung theo kiểu như thế.Ngay cả những người hầu được gọi đến để sửa lại quần áo cũng giật mình khi lần đầu nhìn thấy Seong Jin, họ thì thầm với nhau một lúc, sau đó lại gật đầu với vẻ như đã hiểu chuyện.

Theo Seong Jin thì đây rõ ràng là chuyện kỳ lạ hết sức, vậy mà ai nấy đều cho rằng "chắc là người ấy lại làm gì đó nữa rồi", và cứ thế cho qua cứ như chuyện thường ngày.Amelia, người đến thăm Cung Trân Châu từ sáng sớm, thì thoạt đầu có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô ấy chỉ lộ ra vẻ mặt mơ hồ như đang nhìn thấy gương mặt thân quen mà mình hằng nhung nhớ.Thậm chí cả Hoàng Phi Lizabeth cũng như vậy.

Dù con trai bà gần như đã thay đổi hoàn toàn.– A, con mới chỉ rời giường bệnh được bao lâu đâu chứ...

Vậy mà ngài ấy lại dạy dỗ quá khắc nghiệt với một đứa trẻ yếu ớt thế này, hôm nay mẹ nhất định phải nói một lời với ngài ấy mới được!Vừa nói thế, bà vừa nhướn cao đôi mắt vốn đã xếch sẵn lên, khiến nó khẽ run lên bần bật.'Thánh Hoàng bệ hạ đúng là cheat key mà.....'Này mấy người, dù đây là dị giới thì cũng không thể chấp nhận mọi thứ một cách hời hợt như thế chứ?Thế là một buổi sáng hỗn loạn trôi qua.Seong Jin nhận ra sự khác thường khi nhận lấy một bộ quần áo vừa được sửa gấp.Trong lúc thay đồ, cậu vô thức bắt chuyện với Ma Vương.'Chỉ mặc toàn đồ may đo cũng là một việc mệt đấy chứ.

Nếu còn sụt cân nữa thì lại phải sửa đồ nữa rồi.

Ngươi có thấy vậy không?'Nhưng không hề có lời hồi đáp nào.'....Ê?

Ma Vương?'Mãi đến lúc đó, Seong Jin mới nhận ra rằng hoàn toàn không cảm nhận được chút khí tức nào của Ma Vương nữa.—————
* có lúc tác giả ghi "성 아우렐리온 기사단", có lúc lại ghi "아우렐리온 성기사단" nên mình sẽ giữ y nguyên như tác giả để nhé.* FM: theo mình hiểu, FM là viết tắt của Field Manual, có thể hiểu nôm na là sổ tay hướng dẫn.

Theo ngữ cảnh, ý Seong Jin là Thánh Hoàng thì nằm ngoài quy tắc, quy trình hướng dẫn này kia rồi nên Masain mới không lo đến. (Bạn nào có cách hiểu khác có thể góp ý cho mình nhé)
 
Những Đứa Con Của Thánh Hoàng
020. Bế quan cầu nguyện (2)


Ma Vương đã biến mất.

Rốt cuộc là từ khi nào?Say sưa trong cảm giác toàn thân tràn đầy aura nên cậu nhận ra điều đó quá muộn.

Nghĩ kỹ lại thì, dường như từ sáng sớm đã chẳng cảm nhận được chút khí tức nào của hắn ta rồi.Thỉnh thoảng hắn cũng thường hay cuộn mình lại mà chẳng nói năng gì, nên dù im lặng thì cậu cũng không xem là chuyện gì to tát.'Không phải chứ... hắn đã biến mất từ sáng rồi sao?'Tối hôm qua thì sao?

Sau khi bị cuốn vào cơn bão aura, cậu mơ màng bị đưa về Cung Trân Châu, rồi ngất lịm đi và ngủ thẳng đến sáng.Lúc đó Ma Vương có ở đó không?'Ờm, khoan đã.

Lần cuối cùng hắn nói chuyện với mình là khi nào nhỉ?'Seong Jin nhớ lại tiếng hét của Ma Vương khi bị cuốn vào cơn bão aura.-Đồ điên!

Hắn tính đổ thêm nữa hả!-Aaaaaaaaaaaa!Lẽ nào, lẽ nào đó là lần cuối sao?Seong Jin toát mồ hôi lạnh.Vậy thì, tương tự như lúc ý thức của Seong Jin bay về Trái Đất, có khi nào Ma Vương cũng đã bay đến một thế giới nào khác?Hoặc là, dù chỉ là một giả thuyết cực kỳ nhỏ bé và hy hữu, nhưng liệu linh hồn nhỏ nhoi của Ma Vương đã bị tan biến hoàn toàn trong cơn bão khủng khiếp ấy rồi không?Nếu hắn đã bị cuốn trôi đi đâu đó, thì rốt cuộc phải tìm hắn ở đâu đây?'Nhưng mà, mình nhất thiết phải đi tìm hắn à?'Vì chỉ có hai người bị cuốn tới dị giới, cũng coi như hình thành chút cảm giác đồng đội, nên cậu mới để yên theo dõi.

Nhưng vốn dĩ hai người là kẻ thù không đội trời chung mà.

Nếu hắn biến mất luôn như thế này thì chẳng phải cũng là chuyện tốt sao?Sau một lúc cứng đờ suy nghĩ, Seong Jin đưa tay lên vò rối tung mái tóc.A, không biết nữa.

Hắn từng nói là không thể rời thân thể này quá xa, nên nếu còn sống thì chắc sẽ quay lại sớm thôi.***Đến sân tập muộn hơn thường lệ, Seong Jin ngạc nhiên trước một tình huống ngoài dự đoán.

Vừa bước qua cổng, cậu đã thấy sáu bảy hiệp sĩ vội vã chạy tới, đồng loạt đặt tay lên ngực và cúi đầu chào."

Tham kiến Tam Hoàng Tử điện hạ!"

Giọng dõng dạc thật đấy.

Gì đây?

Tưởng đâu đội Cận vệ của cung điện chính cơ.Seong Jin dụi mắt nhìn lại lần nữa, nhưng chỉ có các hiệp sĩ thường trú của Cung Trân Châu mà thôi.Mấy đứa này ăn nhầm gì à?

Sao tự dưng lại vậy?"

Điện hạ!

Ngài đã đến rồi!"

Từ phía đằng kia, ngài Masain bước tới với gương mặt tươi tắn.Theo bản năng, Seong Jin nhận ra sự thay đổi này có liên quan đến người kia, bèn lên tiếng hỏi."

Ngài Masain?

Những người này?"

"Vâng, thưa điện hạ.

Vì kỷ luật có phần lơi lỏng nên hôm qua và hôm nay thần đã tiến hành huấn luyện tinh thần một chút ạ."

Từ nay trở đi, thần sẽ quản lý thật tốt để không xảy ra chuyện gây phiền hà cho việc hỗ trợ điện hạ.

Khi Masain tươi cười nói thêm câu đó, vẻ mặt nghiêm trang của các hiệp sĩ thường trú tối sầm đi.Nhắc mới nhớ, Seong Jin chợt nhớ ra một chuyện.

Khi ngài Masain vừa xuất hiện ở sân tập, đám hiệp sĩ đã đồng loạt cụp đuôi bỏ chạy.Lúc đó thì Seong Jin đã cho qua mà chẳng nghĩ gì nhiều, nhưng xem ra ngài Masain lại có tiếng xấu trong giới hiệp sĩ hơn so với vẻ bề ngoài.Seong Jin có chút ái ngại nhìn về phía các hiệp sĩ thường trú.Dù bọn họ vốn là những kẻ đáng ghét, hay tỏ ra bất kính với Hoàng Tử, nhưng không biết đã bị hành thế nào suốt hai ngày qua mà giờ đây ai nấy mặt mày đều xám xịt.

Nhìn cái bộ dạng đáng thương ấy làm cậu cũng chẳng thấy ghét nổi."

Khụ, ngài Masain này.

Ngài vừa làm việc cho đội Cận vệ của cung điện chính vừa kèm cặp kiếm thuật cho ta, giờ lại còn quản lý cả hiệp sĩ thường trú nữa thì có phải hơi quá sức không?"

Nhưng ngài Masain vẫn rất kiên quyết."

Dù quân thường trú có bị điều động từ nhiều nơi khác nhau thì họ vẫn trực thuộc đội Cận vệ.

Thần tuyệt đối không thể dung thứ cho việc kỷ luật của những người nằm dưới quyền mình bị buông lỏng được."

"Ồ, ra vậy......"

Trước đôi mắt đang mất dần ánh sáng của các hiệp sĩ thường trú, Seong Jin chỉ biết khẽ lắc đầu.Biết thế thì lúc bình thường cư xử cho đàng hoàng đi.Khi đã bắt đầu cảm nhận được aura thì buổi học tiến triển rất suôn sẻ.Sau khi được Masain giải thích cặn kẽ cách tụ năng lượng, Seong Jin bước vào trạng thái thiền định và nhanh chóng hình thành một lõi aura nhỏ như hạt kê ở vùng đan điền.Những dòng aura trước đó cứ không chịu ổn định, liên tục tản mát khắp nơi dù cố gắng cố định, nhưng ngay khi đạt đến một mức độ nào đó, chúng bất ngờ tụ lại thành hình tròn và ổn định hơn.

Dù vẫn còn ít, Seong Jin vẫn có thể cảm nhận được aura đang xoay tròn năng động xung quanh lõi.'Quả nhiên là nó có tính chất hoàn toàn khác so với năng lượng ma thú, thứ đó thường lan tỏa đều khắp cơ thể rồi mới được hấp thụ....'Chẳng bao lâu sau, cậu đã có thể xây dựng được tầng aura đầu tiên bao quanh lõi.

Dù khó ổn định hơn lõi rất nhiều, nhưng cuối cùng luồng aura cũng ngưng tụ thành một khối cầu nhỏ cỡ quả nho, xoay tròn mượt mà trong đan điền."

Có thể tạo ra tầng aura chỉ trong một lần như vậy, thật sự quá xuất sắc!

Khó mà tin nổi rằng ngài từng gặp khó khăn trước đây."

Hơn ai hết, người vui mừng nhất trước thành quả ấy lại chính là Masain."

Từ giờ chỉ cần kiên trì xây tầng quanh lõi là được!

Dĩ nhiên, cơ bắp và xương cũng sẽ tích tụ aura theo thời gian, nhưng đó là sự biến đổi chậm rãi, chỉ xảy ra sau một quá trình vận dụng aura lâu dài.

Nó không thể tạo ra sức mạnh bùng nổ như việc xây tầng quanh lõi aura được."

Nếu muốn vận dụng tốt vào các thức kiếm thuật, thì tối thiểu phải xây được 3 tầng, anh vừa nói vừa giải thích thêm như thế.Vui mừng với thành quả hiếm hoi, Seong Jin định thử xây lên tầng thứ hai ngay lập tức, nhưng đã bị Masain lắc đầu ngăn lại."

Muốn lên tầng thứ hai thì cần thêm thời gian.

Nếu ngài tạo lõi tiêu tốn aura là 1, tầng đầu tiên là khoảng 3, thì để lên tầng tiếp theo, phải gom được một lượng aura gần bằng 10 chỉ trong một lần."

Theo lời anh ấy thì, so với việc hình thành tầng, việc triệt tiêu phản lực giữa các tầng lại cần nhiều aura hơn rất nhiều.

Và phản lực này sẽ gia tăng theo cấp số nhân khi số tầng càng chồng lên.Đỉnh cao của Hiệp sĩ - Hiệp sĩ Decaron, sở hữu 10 tầng aura thì riêng phản lực giữa các tầng đã mạnh gấp hàng trăm lần so với tầng đầu tiên rồi."

Do đó, ngài cần thiền định lâu dài và luyện tập điều khiển lượng aura lớn hơn nữa.

Hiện tại ngài đang tiến bộ rất nhanh rồi, nên cứ thong thả tiến từng bước một thôi."

Vì vậy... ngài Masain dè dặt lên tiếng bổ sung."

Thần thật xin lỗi nếu làm phiền khi điện hạ đang tập trung khổ luyện, nhưng nếu có thời gian, ngài có thể ghé qua cung điện chính một chút được không ạ?"

Theo lời của anh, toàn bộ lịch trình chính thức của Thánh Hoàng hôm nay đều đã bị hủy bỏ.Dĩ nhiên bây giờ ai cũng biết người đó vẫn bình an vô sự, nhưng dù sao thì cũng là một sự kiện lớn khi mà hậu viên bị phá hủy và Thánh Hoàng thì ngã quỵ vì kiệt sức.

Dù thế nào đi nữa, việc Hoàng Tử đến thăm bệnh không quá muộn vẫn là việc tốt trong mắt người khác.Dù gì hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy hôm qua là cảnh người ngất đi và nằm bất tỉnh, nên phần nào cậu cũng thấy hơi lo.

Chỉ là, người ta dẫu gì cũng là Thánh Hoàng bệ hạ, nên việc đường đột đến thăm mà không có hẹn trước thì cậu thấy có hơi ngại.Nghe cậu nói vậy, ngài Masain liền bật cười khẽ."

Chắc những người quan trọng thì đã đến thăm bệnh xong cả rồi.

Đã cố gắng huỷ hết lịch trình để nghỉ ngơi, vậy mà phải tiếp những người chẳng mấy vui vẻ gặp, chắc hẳn bệ hạ cũng thấy mệt lắm.

Dù sao thì, nếu điện hạ có thể đến thăm một chút, hẳn ngài ấy sẽ rất vui."

Seong Jin ngoan ngoãn gật đầu, rồi đưa thanh kiếm gỗ cho Masain.

Sau này vẫn còn nhiều thời gian để rèn luyện.

Nghĩ kỹ thì việc mình có thể tụ aura được như bây giờ, chẳng phải đều là nhờ Thánh Hoàng hay sao?Mỗi khi tĩnh tâm tập trung vào vùng ngực, cậu vẫn có cảm giác như có thứ gì đó đang rung nhẹ và dao động sóng sánh.Tuy nhiên, khi nhận lấy thanh kiếm gỗ, sắc mặt của Masain lại hiện lên một vẻ gì đó khác lạ.Đôi mắt cong tròn vì cười đang dần méo lại, và khóe miệng vốn mỉm cười thì lại run rẩy, giật nhẹ.Gì thế?

Tự dưng bị gì vậy?"

Thần, không ngờ sẽ có ngày hai người có thể chung sống hoà thuận cùng nhau như thế này...."

"......?"

Gương mặt của Masain không rõ là đang cười hay đang méo, anh nuốt lời đang định nói vào trong.

Trước cả khi Seong Jin kịp hỏi gì, anh đã quay ngoắt người lại và chỉ định hai hiệp sĩ thường trú đang chờ bên cạnh."

Ngươi với ngươi!

Hộ tống điện hạ đến cung điện chính.

Những người còn lại, đi vòng quanh sân tập ngay lập tức!"

Hể ể ể?Thấy sắc mặt của các hiệp sĩ trở nên tái nhợt, Masain quát lớn."

Hôm qua các ngươi không theo hộ vệ mà để Hoàng Tử đến cung điện chính một mình có đúng không?

Vậy mà dám tự xưng là đội Cận vệ đáng tự hào của Delcross sao!

Từ bây giờ, ta sẽ chỉnh đốn cho đàng hoàng cái đầu óc tệ hại của các ngươi!"

Aaaaaaaaa.Lắng nghe tiếng gào thảm thiết của đám hiệp sĩ, Seong Jin lặng lẽ gửi lời chia buồn trong lòng.***Thánh Hoàng thường tiếp đón khách trong phòng tiếp khách nối liền với phòng ngủ.Lúc Seong Jin đến nơi, vừa hay đã có khách đến trước."

Ôi chao, Morres điện hạ!

Dáng vẻ của ngài thật là oai phong lẫm liệt!

Thần cứ như nhìn thấy tương lai của Thánh Đế quốc chúng ta đang bừng sáng vinh quang chưa từng có vậy!"

Tổng quản thị tùng Louis sau khi tuôn ra một tràng tán dương đầy khoa trương thì khẽ thì thầm một lời nhắc nhở."...Hoàng Hậu bệ hạ đang ở trong đó ạ."

Theo lời tổng quản thị tùng Louis, khi Thánh Hoàng vắng mặt trong công việc, thông thường Hoàng Hậu Tatiana sẽ thay Thánh Hoàng thực hiện các lịch trình chính thức.Tiến lại gần lối vào phòng tiếp khách đang mở một chút, cậu có thể nghe thấy tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ vang lên."...phải xử trí ra sao...

Rohan... phản đối..."

"...cần thiết phải... kín đáo chút... từng chuyện một..."

"...khả năng gây rắc rối... yến tiệc sinh nhật... cẩn trọng..."

Louis cung kính gõ nhẹ lên cánh cửa phòng tiếp khách đang khép hờ, khẽ cất giọng bẩm báo."

Thánh Hoàng bệ hạ, Hoàng Hậu bệ hạ, Morres điện hạ đã đến ạ."

Hai người đang ngồi trên ghế sofa uống trà đồng loạt quay lại nhìn Seong Jin."

Ô kìa!"

Người phản ứng đầu tiên là Hoàng Hậu.Bà tròn xoe mắt ngạc nhiên, rồi nhanh chóng đưa tay che miệng, khẽ khàng nở nụ cười.

Đôi mắt hơi rũ xuống vốn dĩ đã dịu dàng, nay lại càng cong lên mềm mại hơn."

Hoàng Tử!

Mới chỉ một thời gian không gặp mà con đã trưởng thành thế này rồi.

Chắc Lizabeth sẽ vui lắm đấy!"

Cạch.

Ngay sau đó, Thánh Hoàng đặt tách trà xuống bàn, phát ra âm thanh có phần hơi thô.Tuy thần sắc gần như không đổi ngoài đôi mắt hơi mở to, nhưng ánh nhìn sắc bén của Seong Jin đã tinh ý nhận ra đôi đồng tử khẽ run lên của Thánh Hoàng.Khoan nha?Nếu người lại là người hoảng hốt nhất thì con phải làm sao đây?Khi cậu đang nhìn chằm chằm Thánh Hoàng với ánh mắt ngỡ ngàng vì cảm giác bị phản bội không biết từ đâu ra, thì Hoàng Hậu đã khẽ mỉm cười đứng dậy."

Ôi chà....

Có vẻ như thiếp vô ý quá rồi, sao lại đem công việc ra làm phiền người đang mệt được chứ.

Vậy thiếp xin lui tại đây, chúc hai người có khoảng thời gian vui vẻ."

"Vậy thì việc còn lại nhờ nàng lo liệu, Tatiana."

"Vâng, thưa bệ hạ.

Chỉ mong ngài đừng quên yến tiệc sinh nhật sắp tới."

Rồi bà nhẹ nhàng bước tới gần Seong Jin với những cử chỉ uyển chuyển như nước chảy.Bà là một mỹ nhân cao ráo, mang vẻ thanh tao như hạc.

Đôi mắt hơi rũ xuống như giọt nước, lúc nào cũng ánh lên nụ cười thân thuộc.

Hoàng Hậu cúi đầu thì thầm với Seong Jin."

Được thấy Hoàng Tử khỏe mạnh trở lại như thế này, ta không khỏi mừng rỡ vô cùng.

Thời gian qua, bệ hạ cũng đã lo lắng biết bao.

Phải rồi, nghe nói trí nhớ của con có chút vấn đề?"

"Dạ, vâng....."

Vì không rõ phải đưa ra ví dụ thế nào cho hợp, nên cậu chỉ đáp lại với vẻ mặt lầm lì.

Vậy mà Hoàng Hậu lại chỉ khẽ nhếch khóe môi cười."

Hoàng Tử xin chớ bận tâm.

Quá khứ chỉ cần để nó trôi qua, vậy là tất cả đều có thể an lòng rồi."

"......?"

Mình không biết bà ấy đang muốn nói gì, nhưng sao lại có cảm giác như đang bị chửi khéo vậy?Ngay khi một cảm giác khó chịu không rõ nguyên do khiến Seong Jin vô thức cau mày, Hoàng Hậu đã lùi lại một bước khỏi cậu và mỉm cười với vẻ vô hại."

Vậy thì thiếp xin phép đi trước."

"...."

"Ngồi đi."

Thánh Hoàng khẽ hất cằm chỉ về chiếc ghế sofa đối diện.

Seong Jin tạm gác lại cảm giác hơi khó chịu về Hoàng Hậu rồi ngồi phịch xuống chỗ ngồi."

Con không làm phiền khi người đang bận chứ ạ?"

"Không đâu, con đến đúng lúc đấy.

Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ không có buổi tiếp kiến hay lịch trình chính thức nào trong một thời gian, nên e là khó mà gặp mặt được."

"Dạ?

Chẳng lẽ nghiêm trọng đến mức cần phải dưỡng bệnh dài hạn ạ?"

Trông thì có vẻ vẫn bình thường mà.Seong Jin còn đang thấy kỳ lạ thì Thánh Hoàng đã lắc đầu."

Ta định sẽ vào phòng cầu nguyện sớm.

Nhân tiện, ta chỉ bàn giao công việc hơi sớm một chút thôi."

"Phòng cầu nguyện?"

"......Cái đó cũng không có trong ký ức à."

Theo lời của Thánh Hoàng, thì thỉnh thoảng anh phải vắng mặt vài ngày để cầu nguyện.Trong thời gian đó, các lịch trình chính thức sẽ được giao cho Hoàng Hậu, còn quyền hạn thì được ủy thác riêng cho các Hồng y đang đảm nhiệm chức Chủ tịch Nghị viện và Trưởng ban chấp hành, rồi anh sẽ lui vào bế quan.Trong nơi sâu nhất của cung điện chính có một phòng cầu nguyện khổng lồ mà chỉ Thánh Hoàng mới có thể ra vào.

Khi anh đã vào bên trong, cánh cửa sẽ bị phong ấn bởi Thánh Hiệp sĩ Đoàn, không ai được phép ra vào.Quả đúng là một quốc gia thần quyền, đến cả người đứng đầu đất nước cũng phải bế quan cầu nguyện.Vốn gần như là một người vô thần từ hồi còn ở thế giới trước, Seong Jin không thể không vô thức bật ra câu hỏi."

Cầu nguyện để làm gì thế ạ?

Là vì Đế quốc sao?

Việc đó, thật sự có hiệu quả ạ?"

Với một người được xem là đại diện của Chủ Thần như Thánh Hoàng, thì câu hỏi ấy hẳn là có phần quá vô thần.

Nhưng phản ứng của anh lại bình thản đến bất ngờ."

Ít nhất thì mọi người vẫn tin là thế, chẳng phải sao?"

Ra là cách nói lịch sự của "trốn việc" à.Quả đúng là vậy, Thánh Hoàng trong bộ đồ giản dị, tay cầm tách trà, trông nhẹ nhõm thấy rõ.

Đến cả pháp bào vốn chỉ mặc cho có lệ cũng không có, nên cảm giác đúng là đang tận hưởng kỳ nghỉ."

Mà, xem ra cuối cùng con cũng có tiến triển trong việc rèn luyện aura rồi nhỉ.

Giờ vẫn còn ở tầng 1?"

Nhận ra ánh mắt của Thánh Hoàng đang hướng về đan điền của mình, Seong Jin hoàn toàn chắc chắn.Người này, có vẻ thật sự nhìn thấy được aura hay gì đó."

Vâng, nhờ cha mà cuối cùng con cũng đã tạo được tầng aura rồi.

Nhân tiện thì, con có một điều muốn hỏi ạ."

"Chuyện con tò mò."

"Vâng, cơ thể con rốt cuộc đã bị làm sao vậy ạ?"

Một sự thay đổi gần như là lột xác, điều mà chỉ với việc có thể cảm nhận được aura thì tuyệt đối không thể giải thích được.

Ít nhất thì, Seong Jin tin tưởng tuyệt đối rằng sự việc xảy ra hôm qua đã gây ảnh hưởng to lớn đến điều đó."

Hừm....."

Thánh Hoàng khẽ đánh mắt sang hướng khác."

Không phải là ta không đoán được gì cả..."

Việc lấp lửng cuối câu khiến anh hiếm khi trông không được tự tin lắm."

Con cũng biết đấy, aura có đặc tính phục hồi cơ thể con người và biến đổi thân thể thành hình dạng lý tưởng."

Seong Jin cũng đã từng được Masain giải thích rõ ràng rồi.

Rằng khi aura lưu thông trong cơ thể, thân thể sẽ dần thay đổi theo hướng tích cực.Nhưng người ta nói sự thay đổi ấy sẽ chậm rãi trong suốt cuộc đời cơ mà?"

Chuyện đó, khả năng cao vấn đề không nằm ở thời gian mà nằm ở tổng lượng aura."

Theo lời giải thích của anh, dù có luyện aura mỗi ngày đi chăng nữa thì lượng aura mà cơ thể có thể hấp thụ và vận dụng trong suốt cuộc đời vẫn có giới hạn.

Nói cách khác, nếu được cung cấp một lượng aura đủ lớn, thì cơ thể hoàn toàn có thể đột ngột thay đổi.Nói như vậy tức là...."

Cha đang nói là lượng aura đã chảy vào cơ thể con hôm qua vượt quá cả lượng aura mà một con người có thể vận dụng trong suốt đời mình á hả?"

Seong Jin kinh ngạc đến há hốc miệng.

Chuyện đó, thực sự có thể xảy ra luôn?
 
Back
Top Bottom