Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm
Chương 20: Chương 20



Thi Trường Uyên là đế vương nhân loại nên tất nhiên sở hữu mấy hành cung có suối nước nóng thiên nhiên, nhưng trước đây Thi Trường Uyên hoàn toàn không biết hưởng thụ là gì.

Đừng nói hưởng thụ mà ngay cả làm việc và nghỉ ngơi cũng không điều độ, trước khi Lâm công tử xuất hiện, Thuận Đức thấy Thi Trường Uyên luôn bận đến nỗi không kịp thở thì hết sức lo lắng.

Mặc dù người ngoài luôn hiểu lầm Thi Trường Uyên nhưng làm cận thần của hắn, Thuận Đức biết rõ có được vị vua này là may mắn của đất nước và dân chúng.

Khi gặp Lâm công tử, Thuận Đức lờ mờ đoán được lai lịch của y nhưng y xuất hiện cũng chẳng phải chuyện gì xấu, vì vậy dù y là người hay yêu quái cũng là chủ tử thứ hai mà Thuận Đức nên hầu hạ.

"Lâm công tử thay đồ xong thì đi ra hướng này nhé, ngoài kia là suối nước nóng, bệ hạ đang chờ ngài đấy ạ. Bệ hạ còn dặn ngài đừng dừng lại lâu quá kẻo bị lạnh."

Lâm Linh vội vàng gật đầu tỏ ý đã biết.

Lúc nãy hai người cùng vào phòng thay quần áo, Lâm Linh mải mê nhìn ngắm hành cung mang phong cách mới lạ, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy Thi Trường Uyên đang cởi! áo!

Lâm Linh giật nảy mình, cuống quýt nhắm mắt chạy trốn. Cuối cùng y bàn bạc với Thi Trường Uyên, bảo hắn thay đồ trước rồi mình thay sau.

Lâm Linh nghe thấy người bên trong cười khẽ, sau đó đồng ý.

Lâm Linh cởi áo ngoài ra, khoác tấm chăn mỏng mà Thuận Đức chuẩn bị cho mình rồi đi tới suối nước nóng.

Suối nước nóng này nằm ở vùng trũng, nhiệt độ trong hành cung cao hơn bên ngoài rất nhiều.

Lâm Linh đi ra khỏi phòng, trông thấy một khoảng sân và con đường lát đá xanh, bên cạnh trồng rất nhiều cây bụi và trúc Tương Phi cao thấp đan xen, khói trắng tỏa ra từ suối nước nóng khiến nơi này nhìn như tiên giới.

"Ách xì ——" Lâm Linh hắt hơi một cái.

Trời lạnh quá.

Tấm chăn mỏng Thuận Đức đưa cho y hoàn toàn không che được chân, lạnh buốt!

"Lâm Linh?"

Giọng Thi Trường Uyên vang lên từ sau một tảng đá lớn.

Lâm Linh lần theo hướng phát ra âm thanh, đi vòng qua khóm trúc Tương Phi trước mặt, trông thấy một nam nhân tuấn mỹ vô song đang nhắm mắt dưỡng thần trong suối nước nóng mờ mịt hơi nước. Nghe tiếng bước chân, hắn lập tức mở mắt ra.

"Lâm Linh, tới đây."

Thi Trường Uyên chậm rãi đi tới chỗ Lâm Linh rồi chìa tay ra.

Áo trong ướt sũng dính sát vào người hắn để lộ thân hình khiến cây nấm hết sức ngưỡng mộ.

"Oa."

Lâm Linh không lội xuống suối nước nóng mà ngồi trên bờ, nhúng bắp chân không thể quấn chăn xuống nước, sau đó x** n*n cánh tay Thi Trường Uyên.

"Cứng quá, cứ như có thể đánh chết nấm nhỏ vậy."

Thi Trường Uyên cười, "Trẫm không nỡ đâu."

Lâm Linh chớp mắt, nắm được trọng điểm ——

Có thể đánh chết, chỉ là không nỡ.

"Thật sao, ta biết ngươi đánh nhau giỏi lắm mà, lần trước ngươi còn nói mình không giỏi, toàn gạt người thôi."

Thi Trường Uyên cười nói, "Mấy năm trước chinh chiến tứ phương, không có chút võ công thì làm sao sống nổi trên chiến trường, nhưng trẫm giỏi cưỡi ngựa và điều binh hơn. Hôm nào dẫn ngươi đến quân doanh xem."

Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên rồi chợt hỏi, "Đánh trận nguy hiểm lắm đúng không?"

"Sao lại hỏi vậy?"

Lâm Linh chỉ vào ngực Thi Trường Uyên, dù có áo che chắn c*̃ng vẫn thấy rõ mấy vết sẹo.

Thi Trường Uyên ngẩn ra một lát rồi cười nói, "Ừ, nhưng sau này sẽ không đánh trận nữa. Miễn là trẫm còn sống."

Lâm Linh nhận ra Thi Trường Uyên đang tránh nặng tìm nhẹ, y nhìn ngực Thi Trường Uyên chằm chằm, vẫn thấy rất đau lòng.

"Ôm ta một lát được không?" Lâm Linh dang tay ra, "Chút xíu thôi."

Vừa dứt lời, Lâm Linh đã bị hắn ôm vào lòng.

"Hết đau rồi." Thi Trường Uyên an ủi.

Cảm nhận được hơi ấm trên người Thi Trường Uyên, Lâm Linh khẽ gật đầu, vừa định nói tiếp thì chợt cảm thấy một đôi tay ôm chặt mình rồi kéo mình xuống suối nước nóng.

"Á ——"

Lâm Linh hoảng sợ hét ầm lên, lập tức thoát khỏi cảm xúc buồn bã kia.

"Ngươi thật đáng ghét mà!!!"

Trên người Lâm Linh vẫn còn khoác chăn mỏng, toàn thân ướt sũng, ngay cả tóc cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa cây nấm không biết bơi, không rõ suối nước nóng này sâu hay cạn nên cuống quýt đạp chân huơ tay, may mà Thi Trường Uyên không buông tay ra, nhưng hắn c*̃ng bị cào mấy vết xem như trừng phạt.

"Ồ?"

Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh thẹn quá hóa giận, nhớ lại lúc nãy y quẫy đạp loạn xạ thì chợt hiểu ra gì đó nên cười hỏi, "Sợ nước à?"

"Đâu có." Lâm Linh mạnh miệng nói, "Tại nấm chưa bao giờ thấy nước sâu thế này thôi."

Thi Trường Uyên chỉ cười khẽ chứ không vạch trần.

Lâm Linh cảm thấy mình bị cười nhạo nhưng không thể nói gì, cây nấm đành phải giả bộ hờn dỗi để nhân loại xấu tính đoán mò.

"Linh Linh đừng giận nữa mà." Thi Trường Uyên bế Lâm Linh đến chỗ nước cạn rồi đặt y ngồi trên tảng đá, mực nước chỉ tới ngang ngực.

Lâm Linh khẽ hừ một tiếng, rõ ràng c*̃ng có ý xấu hai ba giây, chỉ còn đợi Thi Trường Uyên chủ động hỏi nữa thôi.

"Vậy Linh Linh muốn trẫm làm gì đây?" Thi Trường Uyên hỏi.

Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên, hầm hừ một lát rồi do dự hỏi, "Ta...... muốn biết mấy vết sẹo này của ngươi từ đâu mà có. Được không?"

Lâm Linh chỉ vào vết sẹo dài nhất và sâu nhất mà mình phát hiện đầu tiên, từ xương quai xanh bên trái xuống tận tim, ẩn khuất dưới vạt áo.

Thấy Lâm Linh rụt rè như sợ câu hỏi của mình khơi lại chuyện buồn nào đó, Thi Trường Uyên khẽ nhíu mày, trong mắt hiện ra ý cười, "Được thì được, nhưng......"

"Sao Linh Linh lại muốn biết vậy?"

"À......" Lâm Linh tỏ vẻ khó xử, chính y cũng không hiểu nhưng vẫn nghiêm túc suy tư một lát rồi trả lời, "Vì ta muốn biết thôi. Muốn hiểu rõ hơn về ngươi."

Nghe thấy hai câu này, tim Thi Trường Uyên chợt đập mạnh.

Một lần nữa hắn có thể xác định Lâm Linh cũng thích mình.

Nhưng tình cảm này còn rất mơ hồ, chưa biết sâu nặng bao nhiêu.

Thi Trường Uyên cụp mắt che giấu cảm xúc sắp tràn ra ngoài rồi nói ngắn gọn, "Đêm trước khi đăng cơ, có kẻ ám sát ta."

Lâm Linh trố mắt, nhớ lại thám tử lần trước bị mình vô tình phát hiện được.

"Vậy, vậy còn cái này?" Lâm Linh chỉ vào vết sẹo trên vai Thi Trường Uyên.

"Không nhớ chinh chiến ở nước nào, lúc phá thành bị mũi tên bắn trúng."

Lâm Linh kéo chiếc áo khoác hờ trên người Thi Trường Uyên ra rồi chỉ vào vết sẹo ở bụng, có lẽ đây là vết sẹo sâu nhất và lâu năm nhất, "Còn cái này?"

"Ngày xưa làm con tin, ta tự đâm mình để giả chết thoát thân."

Thật ra nghe những cuộc chiến Thi Trường Uyên kể, Lâm Linh lại liên tưởng đến nhân vật chính làm bá chủ thiên hạ trong thoại bản của Liễu Tương Dư.

Nhưng trọng điểm mà Liễu Tương Dư miêu tả, những gì được ghi chép trong sách, những gì được người khác ca tụng đều là vinh quang và chiến thắng.

Nhưng có mấy vết sẹo ngay cả Thi Trường Uyên cũng không nhớ rõ.

Lâm Linh vừa thấy sống mũi cay cay thì nghe Thi Trường Uyên hỏi, "Linh Linh cởi áo trẫm ra mà không chịu trách nhiệm mặc lại à?"

Lâm Linh: ?!!

Lâm Linh lập tức đỏ bừng mặt, luống cuống kéo kín áo cho Thi Trường Uyên.

Thi Trường Uyên thấy vành tai đỏ như sắp rỉ máu của Lâm Linh thì hơi tiếc nuối. Hắn chưa kịp trêu chọc cây nấm mà cây nấm đã giống như bị luộc chín.

Chẳng biết còn có lần sau không nữa......

Thi Trường Uyên sợ ngâm lâu quá không tốt nên gọi người đem tới một tấm chăn mỏng khác.

Thấy thế Lâm Linh lập tức đứng dậy leo lên bờ. Áo trong ướt sũng dính sát người y, ánh mắt Thi Trường Uyên dán chặt vào chỗ dưới eo.

Hắn vội vàng lấy chăn trùm kín Lâm Linh.

Lâm Linh băn khoăn quay đầu lại, nhưng Thi Trường Uyên không nói gì mà chỉ đỡ y lên.

Sau khi lên bờ an toàn, Lâm Linh quay đầu nhìn Thi Trường Uyên rồi thúc giục, "Sao ngươi chưa lên?"

"Lát nữa ta lên sau." Thi Trường Uyên bình tĩnh nói, "Ngươi mặc đồ trước đi."

Lâm Linh hiểu ngay, thì ra hắn cũng e thẹn như mình!

Hai người ở hành cung một đêm, hôm sau Lâm Linh dậy sớm với Thi Trường Uyên rồi chạy tới điện Kim Loan tảo triều.

Thi Trường Uyên tảo triều ở trên, Lâm Linh kiên nhẫn chờ ở thiên điện, trong lúc chờ còn ngủ thiếp đi.

Cả triều văn võ kinh ngạc phát hiện hôm nay bệ hạ ôn hòa lạ thường, cứ như sợ hù dọa người sau bình phong vậy.

Khi chính thức bước vào mùa đông, Lâm Linh hầu như không lúc nào tỉnh.

Mỗi ngày chỉ tỉnh khoảng một canh giờ, có khi ba ngày mới tỉnh một lần để ăn tối với Thi Trường Uyên, có khi tỉnh lại lúc nửa đêm, Thi Trường Uyên dẫn y đi xem pháo hoa và thả đèn.

Khi tuyết tan Lâm Linh vẫn đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy một đám vật nhỏ ríu rít.

"Trời ạ, ở đây có cây nấm thành tinh rồi nè! Y thế mà ngủ đông trên long sàng của Hoàng đế luôn!"

"Sao y vẫn còn ngủ chứ? Mọi người sắp tiến về long mạch tu luyện rồi, y không định đi giành chỗ tốt sao?"

"Hay là chúng ta gọi y dậy đi, đây là cây nấm tinh đẹp nhất mà ta từng gặp đấy."

"Không xong rồi, Hoàng đế tới kìa, mau trốn thôi mau trốn thôi!"

Tiếng bàn tán hết sức ầm ĩ, Lâm Linh mở mắt ra càu nhàu, "Ồn ào quá, ra ngoài hết đi!"

Thi Trường Uyên vừa vào tẩm cung đã gặp tai bay vạ gió: "...... Hả?"
 
Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm
Chương 21: Chương 21



"Linh Linh?" Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh tỉnh dậy thì vội vàng đi tới.

"Gặp ác mộng à?"

Thấy mình mắng nhầm người, Lâm Linh chột dạ chớp mắt, "À, không phải......"

Lâm Linh đã tỉnh hẳn, nhớ lại giấc mơ lúc nãy, y giải thích, "Hình như mơ thấy mấy tiểu tinh linh bàn tán gì đó, ta muốn ngủ mà bọn họ cứ đòi gọi ta dậy."

"Không phải mơ đâu."

Giọng nói nhỏ xíu kia lại truyền tới, nhưng hình như chỉ có mình Lâm Linh nghe được.

Lâm Linh lập tức nhảy xuống giường đẩy cửa sổ ra.

Ngay khi mở cửa, gió lạnh lập tức ùa vào, Thi Trường Uyên nắm lấy cánh tay Lâm Linh rồi đóng cửa sổ lại.

"Coi chừng lạnh đấy." Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh chỉ mặc áo trong thì tỏ vẻ không hài lòng.

Mặc dù cửa sổ chỉ mở hé một khe nhỏ nhưng Lâm Linh vẫn nhìn thấy quang cảnh bên ngoài ——

Lớp tuyết dày đã tan, cành cây ngoài cửa sổ mọc đầy chồi non.

Trên cành cây nảy chồi kia có một chú chim trắng mập ú đang đậu.

Lâm Linh nhận ra đây cũng là một tinh quái sắp biến hình.

"Mùa xuân tới rồi sao?" Lâm Linh hỏi Thi Trường Uyên.

Thi Trường Uyên trầm mặc giây lát rồi khẽ gật đầu, hai mắt Lâm Linh lập tức sáng rực.

"Hèn gì ta thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, không còn mụ mị như trước nữa!" Lâm Linh nhảy dựng lên ôm cổ Thi Trường Uyên, vui vẻ nói, "Hình như thời kỳ ngủ đông của ta kết thúc rồi!"

Thi Trường Uyên chăm chú nhìn người trong lòng, vẻ mặt không hề nhẹ nhõm.

Lâm Linh vội vàng thay đồ rồi kéo Thi Trường Uyên vừa hạ triều đi ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng.

"Ợ ~~" Lâm Linh vỗ bụng mình, vì ngủ đông nên lâu lắm rồi y chưa ăn no như vậy.

"Phải rồi, lát nữa ngươi có bận gì không?" Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên hỏi, "Nếu ngươi phê tấu chương thì ta đến ngự hoa viên tìm cụ rùa nhé? Chắc ông ấy c*̃ng ngủ đông dậy rồi."

Nghĩ tới đây, Lâm Linh cảm thấy hơi buồn cười, vui vẻ chia sẻ với Thi Trường Uyên, "Trước đây chỉ có ông ấy ngủ đông thôi, không ngờ năm đầu tiên ta thành tinh lại phát hiện mình cũng là nấm cần ngủ đông. Ta phải tìm ông ấy học hỏi kinh nghiệm mới được."

Thi Trường Uyên kiên nhẫn lắng nghe, cũng mỉm cười nhưng ý cười không lan lên mắt.

"Hôm nay không có việc gì quan trọng, ta đi chung với Linh Linh." Thi Trường Uyên trả lời.

"Được......"

"Không được!!"

Lâm Linh còn chưa dứt lời đã nghe thấy giọng nói nhỏ xíu kia xen vào, đối phương nói, "Nấm nhỏ, tạm thời ngươi đừng ở cạnh Hoàng đế nhân loại này, chúng ta muốn tâm sự với ngươi, có chuyện rất quan trọng cần nói với ngươi!"

Lâm Linh ngẩng đầu nhìn quanh, trông thấy con chim béo kia dưới mái hiên ngoài cửa sổ.

"Chỉ mình ta thôi sao?"

Chim béo dưới mái hiên gật đầu đáp lại. Tích tắc sau, một hạt dẻ bay vút ra ngoài, suýt nữa va trúng chim béo khiến nó hoảng sợ bay tán loạn.

Lâm Linh cũng giật nảy mình, y nhìn sang Thi Trường Uyên, nhưng hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giọng điệu còn hơi tủi thân, "Trẫm chỉ muốn cho nó ăn thôi mà."

Nhìn vẻ mặt Thi Trường Uyên, Lâm Linh cảm thấy hắn rất chân thành nên tin ngay, chẳng khác nào thấy sắc mờ mắt.

Lâm Linh nghĩ ngợi rồi nhấn mạnh, "Nhưng ngươi làm ta giật mình đấy."

"Ừ, trẫm sai rồi."

Chim béo ngoài cửa sổ nhìn hai người bên trong kẻ xướng người họa, hoàn toàn không có chỗ cho mình chen vào, cảm thấy mình bị chế nhạo và khinh thường nên phẫn nộ quay đầu bỏ đi.

"Ta ăn xong rồi, ta đến ngự hoa viên đây." Lâm Linh đặt bát đũa xuống rồi đứng dậy cáo biệt Thi Trường Uyên.

"Ừ." Thi Trường Uyên hờ hững đáp.

Lâm Linh thấy bộ dạng này của Thi Trường Uyên thì thoáng sửng sốt, đi tới ôm Thi Trường Uyên rồi dụi vào cổ hắn, lo lắng hỏi, "Hôm nay tâm trạng ngươi có vẻ không vui, ít nói hẳn đi, c*̃ng không cười. Cho ta biết lý do được không?"

Thi Trường Uyên cười nói, "Không có gì, chỉ là sau khi Lâm Linh ngủ dậy thì hết tìm người này lại tìm người kia, còn bận hơn trẫm nữa."

Lâm Linh ngẩn ra.

Y vừa ngủ đông dậy, người đầu tiên nhìn thấy là Thi Trường Uyên, nhưng y đã quá quen thuộc với Thi Trường Uyên nên sau khi thức giấc chỉ chú ý đến những thứ khác.

Lâm Linh chợt hiểu ra lúc nãy Thi Trường Uyên nói không bận có lẽ chỉ là cái cớ để ở cạnh y vào ngày đầu tiên thức dậy.

Giống như mùa đông vừa qua, chỉ cần y tỉnh ngủ thì Thi Trường Uyên sẽ bỏ hết mọi việc đang làm để ở bên y suốt thời gian hiếm hoi kia.

"Xin lỗi." Lâm Linh nắm chặt tay áo Thi Trường Uyên rồi thương lượng, "Hay là chúng ta cùng đến ngự hoa viên nhé!"

"Đi khoảng một nén nhang rồi về." Lâm Linh nói thêm, "Chỉ hai chúng ta thôi!"

Thi Trường Uyên nhìn cây nấm nũng nịu trước mặt, bàn tay dưới tay áo khẽ nhúc nhích như muốn nắm lấy gì đó.

Bàn bạc xong, hai người đi tới ngự hoa viên, bước chân thong thả như đang tản bộ.

"Ta tới tìm các bạn của ta, chắc ngươi không nghe thấy bọn họ nói gì đâu, lát nữa ngươi đừng xen vào nhé." Lâm Linh nắm tay Thi Trường Uyên dặn dò.

Thi Trường Uyên chỉ gật đầu chứ không nói gì.

"Đại trưởng lão, cây nấm xinh đẹp tới rồi!" Lâm Linh và Thi Trường Uyên vừa bước vào cổng ngự hoa viên thì con chim béo kia nói lanh lảnh.

Đại trưởng lão cũng là một con chim có bộ lông xám, trên đầu mọc một túm lông trắng, gọi là chim sáo đá.

"Ê, sao ngươi lại dẫn theo Hoàng đế tới đây?"

Trưởng lão chim sáo đá hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói thêm gì, dù sao nhìn khí vận long mạch dồi dào cũng đủ biết người này là một quân vương tài đức sáng suốt, vì vậy long mạch đất nước mới hưng thịnh như vậy.

"Ngươi đừng nhìn ta mà làm bộ ngắm cảnh đi...... Ừ, đúng rồi, ngươi chỉ cần nghe ta nói thôi, đừng để mình bại lộ."

Chim sáo đá hướng dẫn Lâm Linh, Lâm Linh định nói Thi Trường Uyên đã biết thân phận của mình, nhưng chim sáo đá không cho y cơ hội để nói.

"Thật ra c*̃ng chẳng có chuyện gì lớn lao, tại ta thấy trong cung có tinh quái nên đến nhắc nhở thôi, năm nay khí vận long mạch hưng thịnh, trăm năm mới có một lần, đến sớm giành chỗ tốt đi."

Lâm Linh khẽ gật đầu, đang định hỏi cái gọi là long mạch kia ở đâu thì chim sáo đá đã vỗ cánh bay mất.

Nhìn có vẻ rất gấp, cứ như sợ chỗ tốt bị người ta chiếm hết vậy.

Lâm Linh nghĩ ngợi rồi nói chuyện này với Thi Trường Uyên, trọng điểm chính là long mạch, "Nếu ta không đi núi Côn Luân thì sẽ đến long mạch này."

Ánh mắt Thi Trường Uyên tối đi nhưng giọng điệu vẫn bình thường, làm như lơ đãng hỏi, "Nhất định phải đi sao?"

Lâm Linh do dự một lát rồi ấp úng nói, "Ta, chúng ta phải đến rừng núi tu luyện. Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cách viết thư cho ngươi mà."

Nấm nhỏ có học thức không cao hứa hẹn.

Thi Trường Uyên không tin.

Sau khi Lâm Linh và Thi Trường Uyên về ngự thư phòng, Lâm Linh lơ đễnh thấy rõ, ăn món mình thích nhất c*̃ng thấy nhạt nhẽo.

Sau mấy ngày thất hồn lạc phách, rốt cuộc Lâm Linh cũng gặp được cụ rùa mới ngủ đông dậy.

Nấm nhỏ bộc bạch nỗi lo lắng của mình với cụ rùa thông thái nhất.

"Ừm, ngươi hỏi long mạch có lạnh không à?" Cụ rùa chậm chạp ngẩng đầu lên, "Nấm nhỏ, rõ ràng không phải ngươi lo lắng về nhiệt độ long mạch."

Cụ rùa thông thái nhất hỏi một đằng đáp một nẻo.

"Chỉ là ngươi không nỡ thôi."
 
Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm
Chương 22: Chương 22



Lời cụ rùa nói đã khai sáng đầu óc Lâm Linh.

Hai mắt Lâm Linh tỏa sáng, vội vàng chạy tới ngự thiện phòng bưng rượu thịt cho cụ rùa rồi khiêm tốn thỉnh giáo, "Vậy, vậy cháu phải làm thế nào ạ?"

"Làm thế nào?" Cụ rùa say sưa thưởng thức rượu thịt, "Muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, có gì đâu."

"Huống hồ mọi người tu luyện để có hình người, mai sau hành tẩu giang hồ cho tiện."

"Còn cháu đã có sẵn hình người, chỉ là đạo hạnh hơi cạn nên dễ bị người khác nhận ra, tu vi c*̃ng không đủ chống lại bản chất nguyên hình, chẳng hạn như biến thành người vẫn phải ngủ đông."

Tóm lại là cây nấm trước mắt vô tình thành tinh hóa người, nhưng cũng chỉ có hình người chứ không thể xem là đại yêu quái, cho nên đôi khi vẫn sẽ bị ức h**p.

Giờ cụ rùa đã hiểu tại sao cây nấm này xoắn xuýt như thế, nhưng ăn cây nào rào cây đó.

"Hay là vậy đi, để ta nghĩ cách vẹn cả đôi đường cho cháu."

"Bây giờ tu vi của cháu không đủ nên vẫn phải ngủ đông, chi bằng xuân hạ thu tu luyện ở long mạch, mùa đông về hoàng cung để Hoàng đế kia giúp cháu vượt qua mùa đông." Cụ rùa thở dài, "Điều kiện bên ngoài thật sự thua kém hoàng cung nhiều lắm."

Nghe thấy cách này, sương mù trong lòng Lâm Linh lập tức tan đi, quả thực là vén mây thấy mặt trời!

"Dạ! Cảm ơn cụ rùa!"

Cây nấm tung tăng về tẩm cung của mình, vừa hát ngân nga vừa thu xếp hành lý.

Y phải tranh thủ đi giành chỗ tốt mới được, mùa đông sang năm khỏi cần ngủ đông nữa, có thể ở cạnh Thi Trường Uyên suốt mùa đông rồi!

À không, y có thể về mùa thu rồi mùa xuân lại đi. Thi Trường Uyên từng nói mùa đông giá rét đường rất khó đi.

Chẳng biết sau khi tu vi tăng lên có thể giảm bớt thời gian ngủ của y không nữa, đôi khi Thi Trường Uyên chỉ được nghỉ ngơi hai canh rưỡi giờ, cây nấm muốn ở bên hắn nhưng không dậy nổi QAQ

Lâm Linh lên kế hoạch hết sức hoàn mỹ, háo hức muốn nói với Thi Trường Uyên nhưng giờ hắn đang thượng triều.

Lâm Linh đi quanh phòng mình rồi viết một bức thư giao cho Thu Phúc, nhờ hắn chuyển lại cho Thi Trường Uyên.

Thu Phúc thấy Lâm Linh thu dọn đồ đạc thì vô cùng sợ hãi, loạng choạng chạy tới điện Kim Loan, run rẩy đưa lá thư từ biệt mà Lâm công tử viết cho Thi Trường Uyên.

Thi Trường Uyên cầm bức thư, vẻ mặt sa sầm, chưa kịp mở ra đọc đã hạ triều rồi vội vã đi tới điện Lê An của Lâm Linh. Hắn vừa đẩy cửa ra thì thấy Lâm Linh đã đóng gói xong hành lý.

"Ơ, sao ngươi đến nhanh thế?" Lâm Linh ngạc nhiên nói, "Đúng lúc lắm, ta đang định lên đường đây."

Thi Trường Uyên tái mặt đứng chặn trước cửa, đầu tiên là nhìn quanh phòng một vòng.

Chuông gió bên cửa sổ, chong chóng và túi thơm trong phòng...... Những món đồ chơi linh tinh mua về y đều không mang theo!

Vẻ mặt Thi Trường Uyên càng khó coi hơn, nhịn không được hỏi, "Không đem mấy thứ này đi à?"

Lâm Linh nhìn theo ánh mắt Thi Trường Uyên rồi lắc đầu.

Lúc đầu y cũng định đem đi hết, nhưng nghĩ lại mùa đông mình sẽ còn về đây, chắc chắn căn phòng này vẫn là của mình!

Nếu Thi Trường Uyên dọn sạch phòng y thì y sẽ giận cho xem.

Thi Trường Uyên siết chặt bàn tay dưới tay áo, suýt nữa không kìm được cơn giận.

Muốn rũ bỏ mọi thứ liên quan đến hắn đúng không?

Cây nấm này định tu đạo vô tình hay sao thế?!

Thi Trường Uyên muốn nói gì đó, nhưng thời gian qua hắn đã nghĩ hết cách. Hắn lợi dụng lòng hiếu kỳ của cây nấm, dùng Đại Luật phồn hoa, dùng báu vật hiếm có, dùng món ăn ngon nhất để níu chân y.

Nhưng giờ xem ra......

Lâm Linh không hề lưu luyến, Thi Trường Uyên gần như chẳng còn cách nào.

Đầu ngón tay Thi Trường Uyên chạm vào bình sứ trong tay áo, đây là pháp thuật của lão đạo sĩ kia.

Chỉ cần hắn muốn thì Lâm Linh sẽ không bao giờ ra khỏi căn phòng này.

Thi Trường Uyên im lặng thật lâu, lâu đến nỗi Lâm Linh tỏ vẻ nghi hoặc, cuối cùng hắn vẫn chịu thua.

"Ta tiễn ngươi." Thi Trường Uyên khó nhọc thốt ra câu này.

Thi Trường Uyên đã điều tra kỹ càng, long mạch chính là ngọn núi hình tròn cách hoàng cung không xa, bao bọc hoàng thành ở giữa.

Tuy không xa nhưng đi xe ngựa cũng mất ba ngày ròng rã. Càng vào sâu càng vắng vẻ, dân cư thưa thớt, chỉ có một thôn trang cổ xưa lạc hậu ở chân núi liên kết với thế giới bên ngoài, nhưng tổng cộng chưa đến hai mươi người.

Thi Trường Uyên sợ quấy rầy các thôn dân kia nên dừng xe ngựa trên đường núi cách đó không xa.

"Tiễn đến đây là được rồi!" Lâm Linh bị xe ngựa xóc nảy làm đau lưng, vội vàng nhảy xuống xe.

Thi Trường Uyên không xuống mà ngồi trên xe ngựa, đưa tay vén màn lên, nhìn chằm chằm Lâm Linh như muốn khắc ghi hình dáng y.

Thấy Thi Trường Uyên không xuống xe, Lâm Linh không nói thêm gì nữa mà hớn hở vẫy tay rồi quay người đi trên đường núi gập ghềnh, biến mất khỏi tầm mắt Thi Trường Uyên.

Thi Trường Uyên nhìn đến cuối đường, bàn tay vén màn nắm lấy khung xe, suýt bẻ gãy khung gỗ mới khống chế được mình không đuổi theo bắt người về.

......

"Ồ, lại có hàng xóm mới đến kìa, còn biến hình nữa, ngươi là tinh quái gì vậy?"

Lâm Linh đi vào rừng sâu núi thẳm mà mình hằng mong ước, tìm một chỗ phong thuỷ tốt rồi đặt chậu nhỏ của mình xuống, xem như đã dọn xong nhà mới.

Lâm Linh đang định chào hỏi hàng xóm thì thấy một đám tinh quái bé nhỏ vây quanh mình, háo hức nhìn tinh quái duy nhất đã biến hình trước mắt.

"Oa, hình người của ngươi đẹp ghê." Một con cáo nói, "Hy vọng hình người của ta c*̃ng đẹp để lúc xuống núi dễ quyến rũ thư sinh hơn."

Lâm Linh thoáng sửng sốt, cố gắng khuyên nhủ bằng thoại bản mình từng đọc, "Đừng đi, sẽ đau khổ lắm đó."

Câu chuyện Lâm Linh kể làm đám tinh quái ngây thơ khóc sụt sùi, chạy về nhà tìm mẹ.

Lâm Linh cười, nhớ lại trước kia mình đọc thoại bản khóc sưng mắt, Thi Trường Uyên cầm trứng gà nhẹ nhàng lăn mắt cho mình......

Nghĩ tới đây, Lâm Linh lập tức chà mặt.

Có ai mới đi xa ngày đầu tiên đã nhớ người ở nhà không? Y phải tu luyện cho giỏi để lúc về làm mọi người bất ngờ mới được!

Lâm Linh nói là làm, biến về nguyên hình rồi nằm trong chậu, bắt đầu cảm nhận linh khí trời đất.

Thường thì tinh quái tu luyện bất kể ngày đêm, thậm chí có mấy tinh quái ban đêm còn hẹn nhau đi phơi trăng, nhưng đến lúc đó Lâm Linh lại cảm thấy nên đi ngủ.

"Nấm nhỏ, ngươi không phơi trăng sao?"

Lâm Linh lắc đầu từ chối, "Không đi nữa, ta muốn ngủ, các ngươi đi đi."

Nói xong Lâm Linh lại nằm xuống chậu nhỏ của mình.

Đêm đầu tiên, Lâm Linh không ngủ.

Mấy tinh quái kia phơi trăng xong trở về, thấy Lâm Linh còn đang trằn trọc thì quan tâm hỏi, "Ngươi sao vậy, không khỏe à?"

Nấm nhỏ nhảy ra khỏi chậu, trầm ngâm nói, "Chắc lần đầu ta ngủ bên ngoài nên chưa quen, ngày mai sẽ ổn thôi."

Đêm thứ hai, quả nhiên Lâm Linh quen thuộc ngủ thiếp đi.

Y mơ màng trở mình, vô thức muốn rúc vào lồng ng.ực ấm áp bên cạnh nhưng sau lưng chẳng có ai, lập tức ngã nhào khỏi chậu.

Nấm nhỏ bị ngã choáng, suýt nữa rụng mất mũ nấm.

Đêm thứ ba, Lâm Linh cắm lá cứng quanh mép chậu để tránh bị ngã lần nữa.

Nhưng y lại mất ngủ.

Hôm nay y nhìn thấy vô số thứ mới lạ trên núi, có thác nước lớn hơn cả suối nước nóng, có cây đá cao chọc trời, còn có rất nhiều thứ nữa, mỗi lần Lâm Linh đều vô thức quay đầu lại, muốn chia sẻ với người phía sau.

Lâm Linh sợ mình quên nên ban ngày lấy một cái lá to ghi lại.

Chữ của y bị các tinh quái khác nhìn thấy, nhưng mọi người chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên, nhờ Lâm Linh viết tên giùm mình chứ không có ý xa lánh y.

Điều này khiến Lâm Linh trở thành người được chào đón nhất trên núi.

Lâm Linh nghĩ ngợi rồi ghi lại chuyện này.

Y đắp lá cây đầy chữ lên người, khi màn đêm buông xuống, những chữ này tựa như nỗi nhớ nhung từ từ lớn dần, quấn chặt Lâm Linh khiến y ngạt thở.

Lâm Linh sờ chữ trên phiến lá, cảm thấy mỗi chữ mình viết trở nên giống nhau như đúc, biến thành ba chữ "Thi Trường Uyên".

Cây nấm lập tức bật dậy, một ý nghĩ dần hiện rõ trong đầu, càng lúc càng khắc sâu——

Không được, y phải về thôi.

Y muốn ở cạnh Thi Trường Uyên, nửa năm thật sự quá lâu, y chịu không nổi.

Trời còn chưa sáng Lâm Linh đã vội vàng đóng gói chậu của mình rồi dò dẫm xuống núi, khi y trở lại đường núi kia thì trời đã sáng, có thể nhìn thấy thôn trang lờ mờ.

Lâm Linh chợt nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng.

Hình như trong thôn không có xe ngựa.

Từ thôn trang này trở lại kinh thành, dù y mướn xe ngựa cũng phải mất ba ngày, nếu đi xe bò thì khoảng một tuần, còn nếu đi bộ...... Lâm Linh thật không dám tưởng tượng mình phải đi bao lâu!!!

Nấm nhỏ cảm thấy tuyệt vọng, sau đó vừa tuyệt vọng vừa thở hổn hển đi về hướng Thi Trường Uyên.

......

"Bệ hạ, đã sang ngày thứ tư rồi, nước không thể một ngày không có vua được." Thuận Đức đi theo Thi Trường Uyên khuyên nhủ hết lời.

Thuận Đức không dám nhắc tới Lâm công tử nên đành phải lấy triều chính ra khuyên, kết quả là Thi Trường Uyên phê tấu chương trên xe ngựa ba ngày liền. So với việc triều chính, điều làm Thuận Đức lo nhất là mấy ngày nay Thi Trường Uyên không uống một giọt nước nào.

Hắn thật sự rất muốn sai binh lính xới tung núi này để bắt người về.

Thi Trường Uyên nhìn Thuận Đức rồi mở miệng định nói gì đó, đột nhiên từ xa vọng lại một tiếng gọi quen thuộc.

Giọng nói kia vừa nhỏ vừa yếu, một làn gió xuân thổi qua lập tức tan biến.

Nhưng Thi Trường Uyên vẫn nghe thấy.

Hắn vội vàng bước xuống xe, trên đường núi Lâm Linh từng biến mất, bóng dáng hắn vẫn luôn mong nhớ lại xuất hiện lần nữa, thở hổn hển chạy như bay đến chỗ hắn.

"Thi Trường Uyên!!!"

Nghe thấy Lâm Linh gọi tên mình, Thi Trường Uyên vội vã tiến lên, người hắn ngày nhớ đêm mong lập tức sà vào lòng.

"Ta về rồi đây ——"
 
Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm
Chương 23: Chương 23



Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh nép vào người mình, có cảm giác như tìm lại được báu vật đã mất, thậm chí còn không dám chạm vào vì sợ tất cả chỉ là ảo giác.

Nhưng khi thật sự chạm vào, hắn chỉ muốn giữ chặt không bao giờ buông tay nữa.

"Ta kể ngươi nghe, ba ngày nay ta thật sự chẳng ngủ được giấc nào ngon cả, từ khi chuyển vào điện Lê An thì ta không quen sống trong chậu nữa, hôm kia còn bị ngã khỏi chậu."

Lâm Linh và Thi Trường Uyên ngồi xe ngựa về kinh, y vừa mềm oặt dựa vào Thi Trường Uyên như người không xương vừa đếm ngón tay kể lể với hắn.

"Nhưng hôm sau ta lấy lá cứng làm hàng rào, thấy ta giỏi không!"

"Giỏi lắm." Thi Trường Uyên phụ họa.

Hắn nhìn vẻ mặt sinh động của Lâm Linh rồi cụp mắt nhìn cổ tay trong lòng bàn tay mình. Lúc lên xe hắn đỡ Lâm Linh, từ đó đến giờ vẫn nắm chặt cổ tay y không buông.

Nhưng Lâm Linh c*̃ng chẳng để ý mà để mặc Thi Trường Uyên nắm.

"Đúng rồi, ta còn thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ nữa, khác xa hoàng cung luôn!"

Lâm Linh vừa dứt lời thì Thi Trường Uyên lập tức nắm cổ tay y chặt hơn, cây nấm đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.

"Xin lỗi."

Thi Trường Uyên nhìn chằm chằm cổ tay bị mình siết chặt, trên làn da trắng nõn xuất hiện mấy vết đỏ, ngón tay chỉ nới lỏng chứ không buông ra.

Hết nới lỏng lại nắm chặt, lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng mãi vẫn chưa đến bước tiếp theo, cây nấm sốt ruột chìa tay ra rồi tội nghiệp nhắc nhở: "Ngươi làm ta đau mà không có chút thành ý nào sao."

Nghe vậy Thi Trường Uyên cụp mắt nhìn cổ tay ửng đỏ, ngón cái xoa nhẹ như trấn an, lại giống như muốn xóa sạch dấu vết kia, Lâm Linh đang định mở miệng thì Thi Trường Uyên đột nhiên cúi đầu xuống.

Lâm Linh lập tức mở to mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm động tác của đối phương, chờ đợi cổ tay mình bị đôi môi mềm mại áp vào.

Một làn khí ấm áp lướt qua cổ tay, Thi Trường Uyên chỉ thổi nhẹ.

Thi Trường Uyên ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt thất vọng của Lâm Linh thì mỉm cười rồi cố ý hỏi, "Sao thế?"

Lâm Linh vừa nghiêm túc vừa thẳng thắn, bất mãn lẩm bẩm, "Ta còn tưởng ngươi sắp hôn ta nữa chứ."

Cổ họng Thi Trường Uyên thít chặt, đúng là lúc cúi xuống hắn đã suýt mất khống chế. Hắn dời mắt đi rồi nói lảng sang chuyện khác, "Còn đau không?"

Lâm Linh lắc đầu, xem như bỏ qua chuyện này. Y nhìn Thi Trường Uyên, cố tìm hiểu lý do đối phương đột nhiên kích động.

"Ngươi không thích ta nhắc đến khu rừng kia sao?"

"Không có, trẫm chỉ phân tâm thôi." Thi Trường Uyên nở nụ cười, "Trẫm đang nghĩ Linh Linh thấy không ít chuyện thú vị, ở đâu cũng được hoan nghênh hết."

Ngay cả chốn rừng núi cũng không thiếu những điều mới lạ, còn có những người yêu mến y nữa.

Sống chung với đồng loại, tự do tự tại, tốt hơn hoàng cung nhiều.

Thi Trường Uyên không giấu được cảm xúc trong mắt, thảo nào mọi tinh quái đều muốn trở về rừng núi.

Lâm Linh được Thi Trường Uyên khen thì cười tít mắt, nỗi vui sướng trong mắt như sắp tràn ra ngoài, nhưng y vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh rồi hùa theo, "Đúng vậy đúng vậy, thú vị lắm."

Ánh mắt Thi Trường Uyên càng tối hơn, kết quả một giây sau nghe thấy Lâm Linh nói thêm, "Khi nào rảnh chúng ta cùng đi chơi nhé!"

Lâm Linh lại mềm oặt dựa vào Thi Trường Uyên rồi nói tiếp: "Ta xuống núi ngay trong đêm, ngày mai hàng xóm không thấy ta chắc sẽ buồn lắm."

"Còn nữa còn nữa, khi ta để lộ chuyện mình biết chữ, mọi người đều nhờ ta viết tên giùm, ta còn mấy cái tên chưa viết xong nữa."

Nói đến đây, Lâm Linh lại ỉu xìu, "Chữ ta không đẹp, với lại có mấy tên tiểu yêu tinh thật sự rất khó viết! Ta vẫn chưa được học——"

Nghe thấy chuyện quen thuộc này, Thi Trường Uyên cười khẽ một tiếng, cảm thấy như đã qua một đời.

Nhưng đây chính là cây nấm mù chữ của hắn.

"Không sao, Linh Linh vẫn có học thức hơn bọn họ nhiều mà."

Thi Trường Uyên an ủi Lâm Linh, "Dù có mù chữ c*̃ng không sao, trẫm......"

Chưa an ủi xong thì Lâm Linh đã đưa tay vỗ đùi Thi Trường Uyên, bộ dạng y hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, "Ta là cây nấm mù chữ nhưng ngươi đâu phải!"

"Khi nào ngươi rảnh ta sẽ dẫn ngươi đến đó trổ tài, bảo đảm bọn họ sẽ sùng bái hét ầm lên cho xem!"

Phải là bị dọa hét ầm lên mới đúng.

Thi Trường Uyên hơi bất lực, nhưng hắn rất thích cảm giác Lâm Linh muốn làm gì cũng nói "chúng ta", tựa như họ vĩnh viễn là một thể, không bao giờ tách rời.

"Ừ." Thi Trường Uyên cười nói, "Dù Linh Linh muốn làm gì trẫm cũng sẽ ở cạnh."

"Nên phải nhớ đưa trẫm theo đấy nhé."

......

Rõ ràng mấy ngày qua về núi Lâm Linh không được ngủ đủ giấc, nhưng trên đường về y lại phấn khích lạ thường, ríu rít nói không ngừng, cứ như muốn bù lại ba ngày qua không được trò chuyện với Thi Trường Uyên, khi nói xong thì cổ họng khàn đặc.

Thi Trường Uyên nắm môi Lâm Linh, giúp y ngậm miệng lại.

Họ về hoàng cung đúng giờ ăn tối, hai người đã màn trời chiếu đất nhiều ngày, lẽ ra có thể đi ngủ ngay, nhưng Thi Trường Uyên vẫn kiên trì đến ngự thư phòng xử lý tấu chương chất đống gần mười ngày nay.

"Để ta giúp ngươi!" Lâm Linh cũng kiên trì nhưng không có đủ lý do, y định bụng nếu Thi Trường Uyên không đồng ý thì mình sẽ nũng nịu hoặc khóc lóc lăn lộn, vừa đấm vừa xoa, thể nào cũng......

Thi Trường Uyên cười khẽ, "Được."

"Hả?" Lâm Linh sửng sốt, dường như không ngờ Thi Trường Uyên lại gật đầu dễ dàng như vậy.

Thật ra ăn cơm xong y hơi buồn ngủ, nếu là trước kia Thi Trường Uyên nhất định sẽ bắt Lâm Linh đi ngủ, dù không về tẩm cung cũng sẽ để y ngủ trong ngự thư phòng của mình.

Nhưng lần này Thi Trường Uyên cứ như chỉ hận không thể cột y trên đai lưng. Lâm Linh cố giữ tỉnh táo phụ giúp Thi Trường Uyên làm việc, hễ ngủ gật thì lại bị Thi Trường Uyên đánh thức.

Có khi má bị véo nhẹ một cái, có khi trán bị cán bút gõ một cái, có khi y ngủ mê gục đầu xuống, kết quả đập vào lòng bàn tay Thi Trường Uyên.

"Trên tay trẫm mọc nấm rồi." Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh mơ màng, vừa cười vừa đưa tay nhéo nhéo.

Cằm Lâm Linh bị Thi Trường Uyên nâng lên, y vô thức dụi dụi, sau khi tỉnh táo lại thì lập tức đỏ mặt tía tai.

Lâm Linh quả thực "không chịu nổi sự quấy rầy này" nên chủ động bật máy hát, muốn nói chuyện phiếm cho tỉnh ngủ.

"Đúng rồi, ta chưa kịp hỏi ngươi nữa, sao lúc ta xuống núi ngươi vẫn còn ở chỗ cũ thế?" Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên với vẻ nghi hoặc.

"Ta quyết định xuống núi đột xuất mà, chẳng lẽ ngươi đã đoán trước rồi sao?"

Nghe vậy Thi Trường Uyên cụp mắt xuống, dường như không muốn trả lời mà chỉ nói qua loa: "Ừ, trùng hợp là ta vẫn chưa đi."

Cây nấm thật sự quá buồn ngủ nên phản ứng chậm chạp, nếu không nhất định sẽ phát hiện ra cảm xúc bất ổn của Thi Trường Uyên.

"À." Lâm Linh híp mắt lại, đại não không thể vận hành bình thường, chỉ biết nói theo Thi Trường Uyên, "May thật, nếu ngươi về rồi thì ta phải đi bộ mười ngày mười đêm mới về được kinh thành."

"Đến lúc đó ta sẽ là cây nấm phong trần mệt mỏi...... lấm lem bụi bẩn......."

Nghe giọng Lâm Linh càng lúc càng nhỏ, Thi Trường Uyên cũng hạ thấp giọng, "Trẫm không chê đâu. Dù có là cây nấm đen thui cũng vẫn thích."

Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh dần thở đều mới dám thốt ra câu mình muốn hỏi nhất luôn canh cánh trong lòng——

"Vậy nấm có còn đi nữa không?"

Lâm Linh có thể xuống núi một mình, bỏ ra mười ngày mười đêm chạy về kinh thành thì cũng có thể rời khỏi kinh thành một mình, bỏ thêm mười ngày mười đêm nữa để chạy về ngọn núi nào đó.

Y cũng có thể nhờ các bạn chim chóc tinh quái chở mình đi ngao du khắp thế gian, ai cũng tìm không ra, ai cũng bắt không được.

...... Hắn phải làm sao để giữ người lại đây.

Thi Trường Uyên xử lý đống công văn chất cao đến tận khuya, nhưng đây chỉ là việc vặt, cả Đại Luật nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của hắn, những việc thực sự cấp bách hắn luôn là người đầu tiên biết và xử lý.

"Linh Linh, về ngủ được rồi."

Thi Trường Uyên đưa tay định bế Lâm Linh nhưng y lập tức tỉnh lại rồi mơ màng đi tới trước.

Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh đi loạng choạng thì định dắt y, nhưng mỗi lần đến ngã rẽ y đều dừng lại, tựa như đang suy nghĩ, lại giống như đang mộng du. Đột nhiên Thi Trường Uyên muốn bỏ mặc cây nấm tự hành động để xem y có thể đi đến chỗ nào.

Thi Trường Uyên cầm lấy đèn lồng từ tay Thuận Đức rồi đi sau Lâm Linh nửa bước soi đường cho y.

Trí nhớ của nấm khá tốt, dù đã rời hoàng cung gần mười ngày nhưng vẫn quen thuộc mọi con đường ở đây, dù nhắm hờ mắt vẫn có thể trở về điện Lê An.

Lâm Linh bước qua cổng điện Lê An rồi đi thẳng vào trong, vòng qua hành lang dẫn đến thiên điện của mình.

Thi Trường Uyên dừng lại, nhưng Lâm Linh không dừng mà đi ngang qua, vô thức tiến về phía tẩm cung của Thi Trường Uyên.

Hắn nhìn Lâm Linh thuần thục leo lên giường mình rồi trùm chăn kín mít, bất đắc dĩ cười nói, "Ngươi xem đây là nhà mình thật đấy à?"

Lâm Linh không trả lời, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say sưa.

Thi Trường Uyên nhìn người trước mặt rồi nằm xuống cạnh, ôm báu vật mất đi mà tìm lại được.

Lâm Linh trở mình, lập tức rơi vào vòng tay Thi Trường Uyên.
 
Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm
Chương 24: Chương 24



Có lẽ suốt kỳ ngủ đông Lâm Linh đã ngủ đủ giấc, cũng có thể vì ngủ trong ngực Thi Trường Uyên rất dễ chịu nên hiếm hoi lắm mới có một lần Lâm Linh mở mắt ra trước Thi Trường Uyên.

Nhìn ánh nến leo lét trong phòng, Lâm Linh đoán Thi Trường Uyên chỉ mới nằm xuống, chẳng bao lâu sau sẽ phải dậy tảo triều.

Mượn ánh sáng yếu ớt, y muốn quay đầu nhìn Thi Trường Uyên, nhưng vừa nhúc nhích thì hắn đã tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau.

"Dậy rồi à?"

Thi Trường Uyên ngồi dậy hỏi giờ cung nhân gác đêm bên ngoài.

Lâm Linh lắc đầu rồi ngồi dậy theo, thấy Thuận Đức thắp một ngọn đèn lớn bên ngoài thì hiểu ra gì đó: "Ngươi chuẩn bị vào triều à?"

"Ừ."

Thi Trường Uyên đứng dậy mặc áo khoác rồi quay đầu nhìn Lâm Linh đang mang giày cạnh giường: "Linh Linh không ngủ nữa sao?"

"Ta ngủ đủ rồi." Lâm Linh cười cong mắt, háo hức nói: "Hình như ta chưa bao giờ dậy chung với ngươi cả."

Thi Trường Uyên nghe vậy thì mỉm cười: "Ồ, chẳng phải trước đây Lâm Linh học chữ cũng dậy chung với ta sao?"

Lâm Linh sửng sốt một hồi, sau khi nhận ra mình bị mình lộ tẩy thì quay người chui vào chăn, nhưng lại bị Thi Trường Uyên nắm cổ chân kéo về.

"Đã dậy rồi thì thay đồ đi." Thi Trường Uyên cười khẽ, kéo nấm ra khỏi chăn rồi cầm bộ đồ để sẵn bên cạnh.

Trước đây Lâm Linh luôn tự mặc quần áo, thường phải vật lộn với dây buộc rất lâu, đây là lần đầu tiên có người mặc giùm nên y chưa quen lắm.

Ánh đèn lờ mờ sau bình phong, Thi Trường Uyên chỉ khoác áo ngoài, tóc đen xõa dài, cúi đầu cột dây lưng cho y, không hiểu sao Lâm Linh cảm thấy hắn...... cực kỳ đẹp.

Ực ực.

Cây nấm nuốt nước miếng.

Y cảm thấy mình giống hệt thư sinh bị hồ ly tinh quyến rũ trong thoại bản, nhưng rõ ràng y mới là tinh quái, còn đối phương là người cơ mà.

"Xong rồi." Thi Trường Uyên nhanh chóng mặc đồ cho nấm rồi bảo Thuận Đức đem trang phục tảo triều của mình tới.

Thuận Đức cúi đầu do dự một giây, đặt khay quần áo xuống rồi vội vã lui ra.

Lâm Linh thấy Thuận Đức rời đi, đang định hỏi thì nghe thấy Thi Trường Uyên nói sau lưng: "Đến phụ một tay đi nấm nhỏ."

Nhân loại hay nói có qua phải có lại, cây nấm biết rõ điều này nên khi Thi Trường Uyên bảo y phụ một tay, y cũng không từ chối.

Mười ngón tay của Lâm Linh không linh hoạt bằng ngón tay con người, dù sao con người từ lúc sinh ra đã biết sử dụng, còn Lâm Linh chỉ mới sử dụng một năm nay. Y cầm dây lưng của Thi Trường Uyên đi quanh hắn hai vòng rồi trở lại trước mặt, sau đó thắt nút.

"Kiểu thắt nút bình thường của ngươi khó quá." Lâm Linh vụng về cột hai sợi dây lại với nhau rồi tiền trảm hậu tấu nói: "Chúng ta đổi kiểu khác đơn giản hơn đi!"

Thi Trường Uyên nhìn nút thắt qua loa trên eo mình, dường như đã lường trước tình huống này, nhưng hắn vẫn hết sức hài lòng.

Lâm Linh nhìn đế vương mặc áo đen thêu hình rồng, cuối cùng Thuận Đức đội mũ miện đính chuỗi ngọc lên đầu Thi Trường Uyên, hình tượng đế vương uy nghiêm lập tức hiện ra trước mặt.

Cây nấm nhìn chằm chằm, cảm thấy Thi Trường Uyên này hoàn toàn khác xa Thi Trường Uyên lúc nãy mặc đồ cho mình. Lâm Linh không thể diễn tả thành lời, chỉ có thể nói là đẹp trai.

"Sao thế?"

Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh sững sờ nhìn mình thì đưa tay nhéo gáy y: "Tỉnh lại đi."

Lâm Linh chớp mắt, Thi Trường Uyên nắm tay dắt y ra khỏi tẩm cung.

"Đi thôi."

"Hả?" Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên rồi lại nhìn Thuận Đức đang thì thầm gì đó với các cung nhân sau lưng, đột nhiên đầu óc lóe sáng, kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn dẫn ta vào triều sao?"

"Linh Linh không thích à?"

Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên, cứ cảm thấy có gì đó là lạ, hình như từ lúc y xuống núi sớm, Thi Trường Uyên luôn muốn ở cạnh y. Dù đi đâu Thi Trường Uyên cũng phải để y nằm trong tầm mắt mình.

Ừm...... Giống như mèo bự quấn người vậy.

Mặc dù Lâm Linh không phản đối nhưng dù sao vào triều cũng là chuyện lớn.

"Như vậy không hay lắm đâu." Lâm Linh nhìn đế vương trước mặt: "Ta đâu phải đại thần, đám đại thần sẽ công khai chỉ trích ngươi cho xem."

Lâm Linh nghĩ ngợi rồi kết luận bằng ngôn từ trong thoại bản: "Ngươi sẽ bị nói là lạm dụng quyền lực, còn ta sẽ bị nói là hại nước hại dân đó."

Thi Trường Uyên: ......

Thuận Đức đứng sau lưng cũng bị câu nói của Lâm Linh làm giật mình, có ai tự mắng mình thậm tệ vậy không?

Lâm Linh thấy Thi Trường Uyên và Thuận Đức cùng im lặng thì do dự một lát, sau đó ngoắc tay ra hiệu cho Thi Trường Uyên kề tai tới gần.

"Nhưng nếu ngươi thật sự muốn dẫn ta vào triều thì ta có một cách." Lâm Linh nói, "Đem một cái chậu vào triều đi, hình như sẽ dễ giải thích hơn là đem một cây nấm tinh vào triều đó."

Thi Trường Uyên sửng sốt, vừa định nói mình làm gì cũng không cần giải thích với ai thì thấy Lâm Linh chạy về phía ngự thư phòng.

Y xua hết mọi người trong ngự thư phòng ra ngoài, sau đó vẫy tay gọi Thi Trường Uyên rồi đóng cửa lại.

Hắn đẩy cửa ngự thư phòng ra, vừa liếc mắt đã trông thấy một cái chậu trên bàn làm việc, trong chậu trồng một cây nấm nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp giữa căn phòng mờ tối.

Giống hệt cây nấm trong giấc mơ của Thi Trường Uyên cách đây lâu lắm rồi.

"Ngươi có thể giấu cái chậu trong tay áo, như vậy sẽ không ai thấy đâu." Cây nấm nhỏ màu vàng trước mặt Thi Trường Uyên đề nghị.

Thi Trường Uyên cười: "Được thôi."

"Hehe, thấy ta giỏi chưa." Cây nấm tự hào lắc lư mũ nấm. Chốc lát sau, cây nấm và bá quan văn võ hai mặt nhìn nhau.

Thi Trường Uyên không giấu y trong tay áo mà quang minh chính đại đặt y trên nửa ngai vàng còn trống, để cây nấm trên cao có thể thấy rõ tất cả mọi người.

Đúng là Lâm Linh thấy rất rõ, y nhìn bá quan văn võ muốn nói lại thôi, muốn im lại không đành, cuối cùng nhắm mắt lại không nhìn nữa.

Thôi xong, chẳng biết lần này Thi Trường Uyên sẽ bị đám đại thần nói xấu cỡ nào đây QAQ

Lâm Linh không thể hiểu được nội dung tảo triều, vốn dĩ y rất lo cho danh dự của Thi Trường Uyên, nhưng nội dung tảo triều làm y lập tức buồn ngủ, hai mắt ríu lại ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại thì y đã về ngự thư phòng.

Lâm Linh lắc lắc mũ nấm. Thấy y thức giấc, Thi Trường Uyên xua hết cung nhân ra ngoài.

Lâm Linh "vèo" một cái biến thành người.

"Ngủ đủ chưa?" Thi Trường Uyên cười hỏi.

Lâm Linh ngồi xuống ghế rồi tò mò hỏi: "Sao ngươi biết ta ngủ?"

Nấm cũng đâu có mắt, sao hắn đoán được nhỉ?

Thi Trường Uyên chỉ cười chứ không giải đáp bí mật này.

Sau khi tảo triều, có mấy đại thần đến ngự thư phòng của Thi Trường Uyên bàn việc riêng. Hôm nay số đại thần đến đây có vẻ nhiều bất thường, hơn nữa chuyện họ bàn bạc cũng không quan trọng lắm.

Mọi người đều âm thầm quan sát gì đó.

"Ngươi có thấy gì không?" Một lão thần râu bạc vừa ra khỏi ngự thư phòng thì một lão thần khác có lông mày bạc phơ vội vàng đi tới hỏi, nhưng lão thần kia chỉ lắc đầu không nói gì.

Vẻ mặt ông giống hệt ngự y già gặp phải bệnh nan y, hết sức đáng sợ!

Chẳng biết từ lúc nào trong ngự thư phòng có thêm một thiếu niên xinh đẹp, đây là chuyện cả triều văn võ đều biết.

Có mấy lão thần cực đoan gào khóc "hoang dâm vô đạo" rồi liều mạng đi tìm hiểu tình hình. Nhưng một thời gian sau, bọn họ thấy người kia không giống hồng tụ thiêm hương mà giống thư đồng hơn.

Nhưng bọn họ chỉ mới nghe nói Thái tử có thư đồng, sao Hoàng đế này cũng cần thư đồng chứ?

Mọi người hoài nghi thiếu niên này là cao nhân ẩn sĩ lợi hại nào đó, thỉnh thoảng gặp y trong cung lại hỏi vài câu.

Kỹ năng giấu dốt của thiếu niên không giỏi lắm, thậm chí còn ngờ nghệch như người mù chữ, nhưng phong cách làm việc của đế vương thay đổi lớn như thế khiến mọi người không thể không liên tưởng.

Mấy quan viên nhạy bén còn đích thân hỏi Thuận Đức công công rồi âm thầm chuẩn bị quà cưới cho Hoàng đế.

Kết quả là hôm nay vào triều, bệ hạ lại đặt một chậu nấm trên ngai vàng......?

Mọi người bắt đầu bàn tán rôm rả.

Chà, chắc không phải Hoàng đế và Hoàng hậu tương lai cãi nhau đấy chứ?

Xưa nay chỉ có Hoàng đế mới được ngồi trên ngai vàng, cũng có mấy người si tình chia sẻ ngai vàng với hoàng hậu của mình, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể là một chậu nấm được!

Thi Trường Uyên đang tiếp đại thần cuối cùng, Lâm Linh ngồi cạnh hắn, cảm thấy hơi buồn chán nên đi quanh ngự thư phòng sờ chỗ này nhìn chỗ kia.

"Cái gì đây!!!"

Lâm Linh thảng thốt kêu lên ngắt lời hai người.

Đại thần kia đang cố kiếm cớ ở lại thêm lát nữa, nghe tiếng Lâm Linh thì lập tức mừng rỡ dỏng tai lên.

Sự tương phản quá rõ ràng khiến Thi Trường Uyên không phản bác được.

Lâm Linh cầm phong thư chưa bóc trên giá sách, nét chữ trên thư rõ ràng là của y.

Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Thi Trường Uyên không hề đọc bức thư lần trước y viết cho hắn!

Lâm Linh lập tức hiểu ra tại sao ba ngày sau khi mình lên núi, xe ngựa của Thi Trường Uyên vẫn còn đậu chỗ cũ.

Hắn hoàn toàn không biết mùa đông năm sau mình sẽ trở về.

Thi Trường Uyên tưởng mình sẽ không bao giờ trở lại nữa!

Thi Trường Uyên nhìn thấy lá thư thì hơi biến sắc, xua tay đuổi đại thần đang quang minh chính đại nghe lén.

Đại thần kia bị đuổi ra khỏi ngự thư phòng nhưng đã đạt được mục đích. Khi các đồng nghiệp xúm lại vây quanh hắn ở cổng cung, hắn đấm ngực dậm chân, vẻ mặt đầy đau khổ, bi thương tuyên bố: Đúng là bệ hạ và Hoàng hậu tương lai đang cãi nhau đó!

"Ngươi đọc lá thư này trước đi rồi giải thích sau."

Lâm Linh dúi phong thư vào ngực Thi Trường Uyên, sau đó khoanh tay nhìn hắn chằm chằm.

Thi Trường Uyên mở thư ra đọc từng chữ, ánh mắt dần trở nên kinh ngạc, dường như không thể tin được nên đọc lại từ đầu.

Bức thư này rất ngắn, chữ c*̃ng rất xấu, hoàn toàn không phải thư chia tay như hắn tưởng, cái gì mà lần này đi không về, sống chết xa cách nhau.

Đây chỉ là một lá thư viết vội, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Lá thư ngắn gọn chỉ khoảng một trăm chữ nhưng Thi Trường Uyên đọc hết một khắc đồng hồ.

"Linh Linh...... vốn định quay lại sao?"

Thi Trường Uyên cứ tưởng một khi cây nấm trước mặt về núi thì sẽ đoạn tuyệt với quá khứ, từ nay lánh xa hồng trần.

Nhưng lá thư này có nghĩa là cây nấm có thể xuống núi trở lại hoàng cung nghỉ đông, cũng có thể về cung vì một món ăn mới hoặc một bộ đồ mới.

"Ta định mùa thu sẽ tranh thủ về cung trước khi tuyết rơi, đến mùa xuân tuyết tan lại lên núi." Lâm Linh giải thích.

Y đếm ngón tay nhẩm tính, mùa đông thì ở trong cung, lễ Tết sẽ về kinh thành chơi, sứ thần nước ngoài sang thăm cũng đi xem náo nhiệt, thời gian còn lại thì tu luyện trên núi, vẹn cả đôi đường.

"Mùa đông giá rét, đường khó đi lắm. Chẳng phải ngươi nói vậy sao?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back