Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhưng Cậu Đã Không - Thẩm Phùng Xuân

Nhưng Cậu Đã Không - Thẩm Phùng Xuân
Chương 20: Chương 20



Buổi tối khi Dương Tịch Nguyệt trở về ký túc xá, vừa mở cửa ký túc xá, liền nhìn thấy trong ký túc xá có ba cái đầu đang nhìn cô. Đôi mắt không hề ngây thơ như vậy, rõ ràng là đang muốn dò xét điều gì đó.

Dương Tịch Nguyệt theo bản năng nuốt nước bọt.

Cởi túi trên vai xuống, cầm túi trên tay đi về chỗ của mình, miệng có chút mất tự nhiên: “Các cậu nhìn mình làm gì?”

Không chú ý đến ánh mắt của ba người bọn họ, đặt túi xách xuống bàn, vừa kéo ghế ngồi xuống, Lưu Mộng Kỳ thuận tiện kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, cùng với động tác của Lưu Mộng Kỳ, Đại Chân và Lâm San hai người cũng lại ngồi, ba người, gần như bao vây Dương Tịch Nguyệt, giống nhứ đang xét xử, nhìn cô.

"Sao vậy?" Dương Tịch Nguyệt bị ánh mắt kỳ quái của bọn họ nhìn, toàn thân cảm thấy không thoải mái.

"Người đó tên là Trần Hoài Dữ phải không?" Lưu Mộng Kỳ chính xác nói ra tên của cậu.

Dương Tịch Nguyệt nhìn cô nghi ngờ, không lên tiếng.

Giống như sớm đã biết phản ứng của Dương Tịch Nguyệt: “Mình hỏi bạn trai của mình, Đại học Giang Thành, khoa Luật, Trần Hoài Dữ.”

"Sao vậy?" Dương Tịch Nguyệt mỉm cười.

"Cậu và cậu ấy là quan hệ gì? Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cậu tiếp xúc với nam sinh bao giờ.”

Dương Tịch Nguyệt gần như không chút do dự trả lời: “Bạn học cấp ba.” Vẫn là câu trả lời như lúc ở phòng thể dục.

Lưu Mộng Kỳ không tin: "Chỉ thế thôi?"

Dương Tịch Nguyệt mỉm cười: "Chỉ thế thôi." Bọn họ còn có thể có quan hệ gì nữa?

Lưu Mộng Kỳ nữa tin nữa ngờ: “Nghe bạn trai mình nói cậu ấy vẫn còn độc thân, trường bọn họ có người theo đuổi cậu ấy, nhưng cậu ấy không coi trọng.” Tự nói tự gật đầu với chính mình: “Nghĩ cũng phải, học tốt, đẹp trai, căn bản không lo tìm bạn gái.”

Vẫn cảm thấy có chút ngờ vực: “Nam sinh như này, các cậu lúc trước khi học cấp ba không có ai theo đuổi cậu ấy sao?”

"Mình cũng không biết."

Theo đuổi cậu?

Nhớ hồi học cấp ba, có nữ sinh lớp bên cạnh thích cậu, dường như thông qua Lâm Đồng hỏi qua cậu, nhưng mà cậu hoàn toàn không có ý muốn yêu đương. Đối phương thuận tiện bỏ ý nghĩ trong đầu này đi.

Tựa hồ còn có chút nghi hoặc, Lâm San hỏi một câu: "Này, cậu cùng với cậu ấy thật sự là quan hệ bình thường thôi à?"

Đại Chân bên cạnh Lâm San gật đầu, dường như cũng có chút nghi hoặc.

"Thật sự." Dương Tịch Nguyệt lặp lại.

Là nói cho bọn họ nghe, cũng là cho chính bản thân nghe.

Đại Chân tặc lưỡi vài cái, trong giọng nói có chút tiếc nuối: Tiếc thật, cái này, Trần cái gì Dữ? Thật sự rất đẹp trai.”

Dương Tịch Nguyệt tăng thêm ngữ khí: “Trần Hoài Dữ.”

"Nhĩ Đông Trần, Hoài Thủy Địch Hoài, Cấp Dữ Đích Dữ.”

Đại Chân: “Tên người ta cậu trái lại nhớ nghe rõ.”

-

Buổi tối sau khi đánh răng rửa mặt xong, nằm trên giường nhận được tin nhắn Wechat.

Trần: [Hôm nay làm phiền cậu rồi.]

Dương: [Không phiền, tụi mình là bạn cùng lớp mà.]

Trần: [Tiền cơm hôm nay, mình chuyển lại cho cậu.]

Không đợi Dương Tịch Nguyệt trả lời, đã nhận được chuyển khoảng của Trần Hoài Dữ.

Dương: [Không cần, không tốn nhiều tiền.]

Dương Tịch Nguyệt không nhận.

Trần: [Nào có đạo lý để nữ sinh mời khách.]

Chuyển khoảng Wechat, Dương Tịch Nguyệt vẫn không nhận, Trần Hoài Dữ cũng hoàn toàn không có bất kỳ cách nào.

Dựa vào ghế hai chân bắt chéo, nhìn chuyển khoảng trong điện thoại vẫn chưa được rút, đột nhiện mỉm cười, cô gái này, thật là bướng.

Hà Xuyên đến gần cầm điện thoại của Trần Hoài Dữ, tò mò nhìn: "Thế nào? Cậu ấy nhận chưa.”

Trần Hoài Dữ lắc đầu: "Không có."

Hà Xuyên cũng không để ý, sau này mời cô ăn cơm là được: “Không nhận thì không nhận vậy, đợi trận đấu kết thúc rồi mời cậu ấy ăn cơm.

Trần Hoài Dữ cũng không kiên trì: "Được."

Châu Thạc vẫn đang chơi game quay đầu lại nhìn bọn họ: “Các cậu nói ai vậy?” vẫn luôn nghe bọn họ một bên nói cái gì cô gái, cái gì mời ăn cơm, cái gì chuyển khoảng, nghe đến đầu cậu mơ hồ, hai người bọn họ khi nào ở sau lưng cậu đi quen con gái?

Hà Xuyên nhớ ra quên nói với bọn họ về Dương Tịch Nguyệt, quay sang nói: “Một cô gái, bạn học cấp ba của anh Trần, học trường Tài chính kế bên, đến trường Tài Chính thi đấu, cô gái người ta mời bọn mình ăn cơm với uống nước.”

"Không phải hai người các cậu da mặt dày, tại sao lợi dụng ăn chực của cô gái người ta.” Châu Thạc vậy mà thật sự nhìn ra ăn chực.

“Chúng mình không có thẻ ăn của đai học Tài chính, cô gái nhà người ta cũng nhiệt tình, gọi rất nhiều món, đều là những món tụi mình thích.” Như là dư vị: “Không phải mình nói, căng tin của đại học Tài chính ngon hơn căng tin của trường mình.”

"Hôm nào hai người các cậu cũng đi thử đi.”

Nhìn Tề Văn Lộ đang sửa bài tập: “Anh Văn, cậu có nghe thấy không.”

Người đang cúi đầu sửa bài tập, đóng PPT lại, quay đầu nhìn Hà Xuyên, “Cái gì?” Hình như không nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ, một lòng đặt vào PPT.

"Mình nói hôm nào chúng ta cùng đi đến căng tin đại học Tài chính ăn cơm.”

Nhìn Tề Văn Lộ, đột nhiên nghĩ đến Dương Tịch Nguyệt.

“Này, mình phát hiện cô gái đó chính là mẫu người cậu thích.” Hà Xuyên cảm thấy hai người bọn họ rất giống nhau, nếu như quen biết một chút, nhất định sẽ có rất nhiều tiếng nói chung.

"Hơn nữa cô gái này đối với bóng rổ cũng biết khá nhiều, trận đấu bóng rổ cơ bản đều xem hiểu, cùng với những cô gái khác có chút không giống.”

“Kiểu thế nào.” Tề Văn Lộ không quá quan tâm đến lời nói của Hà Xuyên.

“Trông có vẻ hơi lạnh lùng, thực tế lại dịu dàng, khá chu đáo.”

"Hai người các cậu chắc sẽ có tiếng nói chung, có thể trò chuyện."

Tề Văn Lộ dường như bị lời của Hà Xuyên gây cười: “Mình nào có thời gian yêu đương.”

Khoa luật bài vở nặng nề, càng huống chi cậu trước mắt vẫn chưa tính đến chuyện yêu đương.

-

Đèn trong ký túc xá đã tắt,một mảng tối đen, rèm cửa ngoài ban công không kéo lên, đèn đường bên ngoài vẫn không tắt, xuyên qua cửa kính ban công chiếu vào, ánh trăng xen lẫn tia sáng yếu ớt, chiếu xuống đất thành từng mảnh nhỏ.

Trong ký túc xá mọi người đều chưa ngủ, Đại Chân đang xem phim Hàn Quốc, Lâm San đang xem video, Lưu Mộng Kỳ đang nói chuyện cùng bạn trai, Dương Tịch Nguyệt không ngừng xem lịch sử trò chuyện của mình với Trần Hoài Dữ.

Lịch sử trò chuyện rốt cuộc chỉ có một lần vuốt, bị cô hết lần này đến lần khác xem rất nhiều lần.

Đột nhiên Lưu Mộng Kỳ thở dài.

Thu hút sự chú ý của mọi người trong ký túc xá.

"Sao vậy?" Lâm San hỏi.

"Cãi nhau với bạn trai.” Lưu Mộng Kỳ lại thở dài.

"Tại sao đang nói chuyện lại thành cãi nhau rồi.” Đại Chân không hiểu sao một giây trước còn gọi bảo bối, một giây sao lại cãi nhau.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, mình cũng không biết thế nào lại thành cãi nhau, không sao nói rõ được.”

Lưu Mộng Kỳ cho rằng là tìm được đối tượng dốc bầu tâm sự, lật người xuống giường, cùng bọn họ nói chuyện.

"Lúc trước khi yêu đương, cậu ấy cái gì cũng nghe theo mình, tính tình nóng nảy đó của mình cậu ấy đều bao dung."

“Nhưng bây giờ cảm thấy độ bao dung của cậu ấy đối với mình càng ngày càng ít.”

"Mình biết mình thích tỏ ra nóng nảy, nhưng mình cũng không thể khống chế bản thân mình."

"Vì vậy nói ba người chúng ta đều không yêu đương.”

Đại Chân không phải là người có thể hiểu được hành vi của Lưu Mông Kỳ. Cô hướng về tự do, thề sẽ độc thân đến cùng, hoàn toàn không muốn yêu đương.

"Tận hưởng tự do."

"Khong yêu đương là không tìm được người phù hợp.”

Trong thời đại tình yêu như thức ăn nhanh, mọi người thay đổi người yêu thường xuyên, những rất nhiều người, vẫn thà ít mà tốt, chỉ muốn tìm một người thật sự phù hợp, sau đó bên cạnh nhau rất lâu rất lâu.

Lâm San từ trên giường ngồi dậy, nhìn về phía Dương Tịch Nguyệt:, "Mặt Trăng, tại sao cậu không tìm bạn trai? Cậu xinh đẹp như vậy."

Đột nhiên bị gọi đến tên, bàn tay đang cầm điện thoại của Dương Tịch Nguyệt khựng lại, trong ký túc xá đèn đã tắt, căn bản nhìn không rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô lúc này, nhìn không thấy ánh mắt thất vọng của cô, nhìn không thấy khóe miệng hơi giương lên của cô, tự cười bản thân: “Tìm không được người thích hợp.”

"Cần thích hợp đến mức nào mới tính là thích hợp?" Đại Chân không hiểu thích hợp mà Dương Tịch Nguyệt nói rốt cuộc là thích hợp bao nhiêu.

"Hiện tại đều là thà ít mà tốt cậu không biết sao.” Lâm San nói.

"Mặt Trăng của chúng ta chưa tìm được người cậu ấy thích."

"Loại chuyện này a, dựa vào duyên phận."

“Không phải nói muốn yêu đương là lập tức liền có thể tìm được, cái này lại không phải là đi siêu thị mua đồ.”

Dương Tịch Nguyệt nghe bọn họ nói chuyện, hơi lật người, ngẩng đẩu nhìn trần nhà, tầm nhìn rất rõ ràng, đèn đường bên ngoài đột nhiên tắt, chỉ còn lại ánh trăng loang lỗ.

Dương Tịch Nguyệt đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó ở cửa trạm tàu điện ngầm gặp được cậu.

Mỗi lần nhìn thấy cậu, bên tai giống như là thượng đế đang nói chuyện, nói rằng——

"Nhìn xem, kiếp này ngươi không thể ở bên cạnh hắn, đây là vận mệnh."

Thực ra nếu nghĩ kỹ, Trần Hoài Dữ tồn tại trong lòng cô một trăm phần trăm, như là phương diện nào của cậu cũng đều phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai của cô. Vì vậy sau này những người gặp được, khi bạn bè và bạn cùng lớp giới thiệu, trong lòng luôn sẽ vô thức đem người này so sánh với cậu. Từ cách ăn mặc đến tính cách, đến ngoại hình. Dương Tịch Nguyệt không phải là người trong mặt đặt tên (*), nam sinh mà bạn bè giới thiệu cũng đều không tồi, nhưng mà khi so với cậu, vẫn cảm thấy kém hơn một chút. Thậm chí có khi, đến một thói quen nhỏ, một động tác nhỏ, cô cũng đều có thể đem ra so sánh với cậu.

(*) Chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét phẩm chất và năng lực.

Không phải ghét, chỉ là không thích.

Không có cảm giác thích, cảm giác này, chỉ có thể cảm nhận được trên người Trần Hoài Dữ.

Trần Hoài Dữ, mình thật sự rất thích cậu, gió biết, mây biết, mình biết, cậu không biết.

[Biết rõ không có ý nghĩa, nhưng lại không còn cách nào, cố chấp bám vào nó, ai cũng đều có những tồn tại như vậy.---Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, 22 tháng 4 năm 2019]
 
Nhưng Cậu Đã Không - Thẩm Phùng Xuân
Chương 21: Chương 21



Tiết đầu tiên buổi chiều.

Dương Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh sáng rất tốt, có gió, rèm cửa mỏng chỉ mở ra một nữa, hơi cuối đầu liền có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.

Bên cạnh giảng đường có một hồ nhỏ, hình bầu dục, cạnh hồ trồng một vòng hoa, đủ loại hoa, đủ loại màu sắc. Bên cạnh hồ có hai hàng ghế rất dài. Có một chú chim đột nhiên xà xuống, chỉ dừng lại khoảng ba bốn giây, lại rất nhanh bay đi xa.

Bên trái có một chiếc ghế dài, có một cặp đôi đang ngồi ở đó, bọn họ ngồi cùng nhau, nắm tay nhau, nữ sinh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nam sinh. Bọn họ dường như đang nói chuyện. Bên phải ghế dài, có một chú đang ngồi nghỉ ngơi, bên cạnh đặt một chiếc máy cắt cỏ.

Ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, bên tay là tiếng giảng bài của giáo viên, Dương Tịch Nguyệt lúc này trong lòng không đặt vào bài giảng, cuối đầu nhìn thời gian, vẫn chưa đến giờ tan học, nhưng cách thời gian bắt đầu trận thi đấu bóng rổ sắp đến.

Bên cạnh Đại Chân là Lâm San đang nói chuyện.

"Mộng Kỳ không tới lớp?"

"Cậu ấy cãi nhau với bạn trai, đang buồn ở ký túc xá ."

“Mình nhớ buổi chiều có trận đấu bóng rổ, cậu ấy không đi?”

"Không phải trận đấu của bạn trai cậu ấy."

"Hôm nay là Giang Đại với trường Sư phạm có phải không? Mình hình như thấy trên diễn đàn có người nói."

"Chắc là vậy."

Chuông tan học vang lên, giáo viên vừa nói tan học, Dương Tịch Nguyệt lập tức đứng dậy, cầm cặp chuẩn bị đi.

Đại Chân và Lâm San ngồi bên cạnh, hai người thấy Dương Tịch Nguyệt vội vội vàng vàng đứng dậy, cũng không hỏi cô định đi làm gì, rất tự giác cùng đứng dậy, chừa không gian cho cô đi ra.

Nhìn Dương Tịch Nguyệt vội vàng chạy bước nhỏ ra khỏi phòng học. Hai người nhìn nhau: “Cậu ấy vội vội vàng vàng, đi làm gì vậy?”

“Mình không biết, chắc là có việc gì đó.”

Tòa nhà dạy học cách siêu thị và phòng thể dục không tính là quá xa. Dương Tịch Nguyệt không đi siêu thị mua nước, từ phòng học đi siêu thị lại đi phòng thể dục, cần đi đường vòng, quá mất thời gian. Bên cạnh phòng thể dục có căng tin, bên trong tầng một có một cửa hàng tiện lợi, Dương Tịch Nguyệt trực tiếp ở trong cửa hàng tiện lợi mua vài chai nước lọc và nước ngọt.

Khi Dương Tịch Nguyệt xách nước vào phòng thể dục, đúng lúc nghe thấy trong sân âm thanh còi vang lên.

Trên sân vang lên một bài hát tiếng Anh. Dương Tịch Nguyệt chưa từng nghe qua, không biết tên là gì.

“Những con sói của tôi bắt đầu hú.

Đánh thức tôi dậy, đã đến lúc rồi.

Oh bạn có nghe thấy tiếng trống không?

Oh có một cuộc cách mạng đang nổ ra.

Hoàn toàn tỉnh táo, cơn sốt bùng cháy.

Cố gắng chịu đựng, đợi đến lượt mình.”

(Bài hát: Revolution - The Score)

Vừa đi vào, nhìn thấy Trần Hoài Dữ và Hà Xuyên ra khỏi sân.

Nhìn thấy Dương Tịch Nguyệt đầu tiên là Hà Xuyên. Trên tay cậu cằm chiếc khăn lông màu trắng, lau mồ hôi, hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Tịch Nguyệt trước mặt đang đi vào.

Sau khi nhìn thấy bọn họ, chân dừng lại, đứng tại chỗ nhìn bọn họ.

“Bạn học cấp ba của cậu tới rồi.” Hà Xuyên đẩy cánh tay Trần Hoài Dữ, nâng cằm, ra hiệu cậu nhìn về phía trước.

Trần Hoài Dữ hơi cuối đầu đi tới chiếc ghế bên cạnh đồng đội đang nghỉ ngơi, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy Dương Tịch Nguyệt đứng không xa, trên tay cầm chiếc túi nilon trong suốt, bên trong đựng mấy chai nước.

Có lẽ là do vừa tan học, trên đường đều vội vàng chạy tới, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng.

Cậu bước đến bên cạnh cô, hỏi một câu: “Bên ngoài rất nóng à?”

“Một chút.” Dương Tịch Nguyệt lau mồ hôi trên trán, đưa túi xách cầm trên tay cho bọn họ: “Nước này đem đến cho các cậu.”

“Không nghĩ đến, lúc trước mình chỉ thuận miệng nói ra, cậu lại nhớ.” Hà Xuyên nhận lấy, mỉm cười, có chút cảm kích: “Thật ngại quá, lần nào cũng uống nước của cậu.”

"Không sao." Dương Tịch Nguyệt mỉm cười.

“Tụi mình còn cho rằng cậu sẽ không tới.” Hà Xuyên trong miệng cũng không cân nhắc, trong đầu nghĩ gì liền nói cái đó, tựa như nói một mình: “Có người đưa nước đúng là không giống.”

Dương Tịch Nguyện dường như nhìn thấy Trần Hoài Dữ mỉm cười.

Trong lúc ngẩn ngở giống như Lâm Đồng đang ở bên cạnh cậu, thực ra bản chất Dương Tịch Nguyệt vốn cùng loại người với Trần Hoài Dữ, tính cách gần giống nhau, bên cạnh cần một người nhiệt tình, mới không tỏ ra cô đơn.

Hai người từ trong túi lấy đồ uống ra, Trần Hoài Dữ lấy là Sprite, Hà Xuyên lấy nước khoáng.

Dương Tịch Nguyệt ngồi ở hàng hai, bọn họ sắp xếp cô ở khu vực nghỉ ngơi của trường bọn họ.

Trong chiếc túi nilon trong suốt đặt bên cạnh vẫn còn chai nước chưa mở, trên ghế đặt chai Sprite của Trần Hoài Dữ đã uống một nữa, Hà Xuyên đã rất nhanh uống hết nước. Lại nhìn chiếc ghế bên cạnh, đặt một chiếc áo khoác, tới mũ trùm đầu áo khoác cũng màu đen, bị người thuận tiện cuộc tròn lại, ném lên ghế. Túi áo khoác đúng lúc ngay phạm vi tầm nhìn cô có thể nhìn thấy, bên trong túi áo lộ ra một góc của hộp thuốc lá màu xanh.

Dương Tịch Nguyệt yên lặng ngồi trên ghế, nhìn Trần Hoài Dữ, bên cạnh cô không có ai khác, vài đội viên dự bị trong đội bóng rổ của Giang Đại thỉnh thoảng nhìn cô. Vài người tụ lại nói thầm vài tiếng.

Dương Tịch Nguyệt không nghe thấy bọn họ đang nói gì.

Đến khi kết thúc trận đấu, Giang Đại đánh bại Đại học Sư phạm với tỷ số cách biệt lớn, Trần Hoài Dữ và những người khác rời sân. Mấy người dự bị cùng bọn họ đến chỗ Dương Tịch Nguyệt

Có mấy người tò mò hỏi Trần Hoài Dữ: "Anh Trần, đây là đối tượng của cậu à?"

"Không phải, là bạn."

Cậu đặt chiếc khăn trong tay xuống, cầm đồ uống chưa uống hết lên, đứng trước mặt cô, hơi ngẩng đầu, uống sạch nước chưa uống hết. Thuận tay cầm áo khoác đặt trên ghế, giũ vài cái rồi mặc vào, kéo khóa lên, kéo lên tận xương quai xanh, duỗi tay đưa vào túi.

"Ồ, tụi mình thấy cô gái nhà người ta đưa nước cho cậu, còn cho rằng là đối tượng của cậu."

"Này này này, các cậu nhìn thấy đưa nước cho Trần Hoài Dữ, vậy mình cũng uống nước của người ta đưa đó, các cậu tại sao không nói người ta là đối tượng của mình.” Hà Xuyên nói chêm vào.

"Dáng vẻ của cậu như này, làm sao xứng với cô gái nhà người ta chứ.”

Sau khi mấy người giải tán, Hà Xuyên lấy điện thoại ra: “Tụi mình thêm Wechat đi.”

“Đợi sau khi giải đấu kết thúc mình với anh Trần mời cậu đi ăn.” Không chỉ ăn cơm của người ta mua, còn uống nước của người ta mua, nói chuyện tiền bạc qua tổn hại tình cảm, dù sao cũng phải mời cô gái người ta ăn cơm.

"Anh Trần chuyển tiền cho cậu, cậu cũng không nhận, tụi mình chỉ có thể mời cậu ăn cơm lại."

"Được." Dương Tịch Nguyệt lấy điện thoại ra, bảo Hà Xuyên quét mã Wechat của mình rồi thêm Wechat của Hà Xuyên.

-

Buổi tối trở về ký túc xá, Dương Tịch Nguyệt nhớ lại bài hát nghe được trong phòng thể dục, dựa vào trí nhớ tìm được bài hát đó, chuyển phát bài hát đó lên vòng bạn bè trên Wechat.

Vòng bạn bè của Dương Tịch Nguyệt rất đơn giản. Ảnh bìa là tác phẩm của một họa sĩ mà cô rất thích: Trong một không gian đen trắng, người đàn ông đứng đơn độc một mình. Hình đại diện là một bức ảnh trên mạng, là bóng trăng phản chiếu trên mặt hồ, mặt trăng treo trên bầu trời, tên là: Yang. (pinyin của từ Dương)

Trong vòng bạn bè của cô hầu như không có gì cả, cô không quá thích chia sẻ cuộc sống của bản thân, hoặc có thể là cuộc sống của cô thực ra không có gì đáng để chia sẻ, có lúc chụp ảnh, cũng chỉ là chia sẻ riêng tư, cho người mà bản thân muốn chia sẻ.

Thỉnh thoảng sẽ chia sẻ một vài bài hát bản thân thích.

Nhìn qua vòng bạn bè, phần lớn đều là mấy người có quan hệ tốt từ cấp ba, sau đó là Trương Hán.

Cô nhìn thấy vòng bạn bè của Trương Hán, cô đăng một bức ảnh, là bức ảnh một máy gắp thú, gấu trúc màu trắng bên trong ảnh đang ở ngay lối ra của máy gắp thú, nếu như không đoán sai, cuối cùng Trương Hán nhất định là gắp được con gấu trúc màu trắng này.

Có định vị trí bên dưới bức ảnh, bên trên biểu thị là Bắc Kinh.

Trương Hán từ trước đến nay vẫn luôn là hố đen của máy gắp thú, những con gấu bông lúc trước của cô ấy phần lớn đều là cùng cô ra ngoài chơi, cô gắp cho Trương Hán, nghĩ tới lần này gắp thú cho Trương Hán, chắc là Lâm Nhất Phàm.

Dương Tịch Nguyệt rất vui, vui vì bạn thân nhất của mình cùng nhau lớn lên cuối cùng cũng tìm được một chàng trai có thể vì cô ấy gắp thú.

Lướt xuống, Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy Lâm Đồng, Lâm Đồng đăng một bức ảnh, bên trong cũng không có người, là một bức chụp ghế lái, tay của cậu đặt trên vô lăng, bên ngoài xe là cảnh đêm ở Châu Mỹ, đầu buổi tối những chiếc đèn bắt đầu bật lên, xa hoa, ánh đèn rực rỡ.

Lại lướt xuống, Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy Thẩm Giai.

Hình như rất lâu rồi không nhìn thấy tin tức của Thẩm Giai, đột nhiên nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Thẩm Giai, đặc biệt chú ý nhiều hơn một chút.

Vòng bạn bè của Thẩm Giai đăng phong phú hơn so với mấy người trước, là ảnh ô vuông. Trong ảnh có hoa tươi, là hoa hồng đỏ, có hai bàn tay nắm lấy nhau, có thể nhìn ra rõ là một nam một nữ nắm tay nhau.

Lời chú thích của Thẩm Giai rất đơn giản, là một trái tim màu đỏ.

Thẩm Giai là đang yêu.

Dương Tịch Nguyệt bấm thích, sau đó lướt lại về phía trước, đều bấm thích những cái xem qua.

Bên dưới vòng bạn bè của Lâm Đồng, Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy Trần Hoài Dữ bấm thích.

Cô dừng lại, ngón cái bấm thích bên dưới vòng bạn bè của Lâm Đồng, bên dưới bức ảnh, tên của hai người đứng cạnh nhau:

[Trần Dương]

[Đột nhiên phát hiện, tên của tụi mình đặt cạnh nhau, thật tốt.——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, 28 tháng 4 năm 2019]
 
Nhưng Cậu Đã Không - Thẩm Phùng Xuân
Chương 22: Chương 22



Đầu hè, Đại học Giang Thành đã giành chức vô địch Giải bóng rổ Đại học Giang Thành, hạng nhì là Ngoại ngữ và hạng ba là Đại học Tài chính Kinh tế.

Ngày thi chung kết vẫn được tổ chức tại phòng thể dục của Trường Đại học Tài chính Kinh tế, ngày thi chung kết, rất nhiều sinh viên trường Giang Đại và trường Ngoại Ngữ, phía đông của phòng thể dục là khán đài của Giang Đại, phía Tây là khán đài của đại học Ngoại Ngữ.

Khán đài hai bên chật kín, một số sinh viên trường Đại học Tài chính Kinh tế đến xem náo nhiệt.

Dương Tịch Nguyệt ngồi ở khán đài phía Tây của Giang Đại.

Trận chung kết chắc chắn gay cấn hơn những trận trước, hai đội đều mạnh ngang nhau. Hai đội bám sát tỷ số, rượt đuổi nhau không ai chịu nhường ai, làm tăng thêm cảm giác căng thẳng cho trận đấu.

Cuối cùng, trận đấu kết thúc với ba điểm của Trần Hoài Dữ, cả trận đấu Giang Đại dành hai điểm, thắng đại học Ngoại Ngữ.

Tiếng còi vang lên, quả bóng được Trần Hoài Dữ ném lên cao. Các thành viên của đội bóng rổ Giang Đại tập trung lại, vây quanh, cổ vũ.

Dương Tịch Nguyệt ngồi trên khán đài cũng cười, vì bọn họ mà vui mừng.

Sau trận đấu đội bóng rổ, Giang Đại cùng nhau đi ăn, gọi Dương Tịch Nguyệt vẫn đang ngồi trên khán đài cổ vũ cho bọn họ.

Hôm nay Dương Tịch Nguyệt gặp được hai người cùng phòng ký túc xá khác của Trần Hoài Dữ, bọn họ tới xem trận chung kết, cũng tới cổ vũ.

Hà Xuyên vẫn nhiệt tình như trước, giới thiệu hai người còn lại với cô: “Hai người bọn họ là bạn cùng phòng của tụi mình. Người này là Châu Thạc, người này là Tề Văn Lộ.”

Châu Thạc là một vận động điển hình, tóc ngắn hơn Trần Hoài Dữ, da hơi ngâm, rất cao, nghe nói là người Đông Bắc, khi nói chuyện khẩu âm rất rõ ràng, là một người rất thú vị.

Tề Văn Lộ có chút nhút nhác và trầm tĩnh, không thích nói chuyện, nhưng khi nói, giọng điệu rất điềm tĩnh, dịu dàng, mặc áo sơ mi trắng, bên trong là áo ngắn tay màu trắng, rất thoải mái, giống như học trưởng dịu dàng thời học sinh.

Dương Tịch Nguyệt mỉm cười chào hỏi bọn họ: "Xin chào."

Châu Thạc lần đầu tiên gặp vị Mặt Trăng mà Hà Xuyên thường nhắc tới, khi nhìn cô ánh mắt đều sáng lên: “Thì ra cậu chính là bạn học cấp ba trong truyền thuyết.”

Dương Tịch Nguyệt cười, không nói gì, coi là ngầm thừa nhận.

Mấy người họ đến phố Đại học.

Vào buổi tối, trời tối, ánh đèn đủ màu sắc lấp lánh khắp mọi nơi.

Khi bước vào lối vào của con phố trong phố đại học, trước mặt là các loại mùi thơm của món ăn quen đường, tràn ngập trong mũi.

Gió nóng thổi vào, lướt nhẹ qua trước mặt, để lại hơi ấm thoảng thoảng. Cơn gió nhẹ nhàng thổi vào tóc, mái tóc khẽ đung đưa.

Thời tiết tối nay rất tốt, nhiệt độ thích hợp, gió cũng rất dễ chịu.

Trong phố Đại học có rất nhiều người, sinh viên của các trường, các cặp đôi, một nhóm người từ bên cạnh đi qua. Thời gian này đúng lúc là đông người nhất, trên đường đều là người, trước của các quán ăn bên đường cũng đứng đầy người.

Thỉnh thoảng có xe chạy ngang qua, Dương Tịch Nguyệt đi đường thường xuyên không nhìn xe, lúc trước cùng Trương Hán khi đi ra ngoài, Trương Hán luôn bảo cô đi phía trong, đề phòng cô lơ đãng khi đang đi, bị xe vẹt trúng.

Dương Tịch Nguyệt đi đến phía sau Trần Hoài Dữ, cùng cậu có một khoảng cách thích hợp, không quá xa cũng không quá gần.

"Bíp, bíp, bíp-"

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng còi xe gay gắt.

Dương Tịch Nguyệt chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được cổ tay mình bị ai đó giằng lại, sau đó bản thân không tự chủ được bị ai đó kéo qua một bên. Lưng đυ.ng vào ai đó, ngực cứng rắn đập vào xương hồ điệp của cô.

Chiếc xe bên cạnh chạy ngang qua.

“Không nhìn đường à?”

Bên tai truyền đến giọng nói của cậu, hai người cách nhau rất gần, tay của cậu đang nắm tay cô, tay cô có chút lạnh, tay cậu ấm, cô cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của cậu, ấm áp, giống như dòng nước ấm, xuyên qua làn da, sau đó lan ra cơ thể cô, thấm vào máu, thấm vào mỗi bộ phận trên toàn thân.

"Không chú ý đến."

"Sau này chú ý nhìn đường một chút."

Nói xong, cậu nhanh chóng buông cô ra, động tác không có chút do dự, rất dứt khoát, hoàn toàn không có ý chiếm tiện nghi của cô.

Một nhóm người đến quầy đồ nướng bọn họ thường ăn.

Người trong ký túc xá của Trần Hoài Dữ, lại thêm hai người trong đội bóng rổ, với Dương Tịch Nguyệt, mấy người bọn họ vừa đúng một bàn.

Ông chủ tìm một chỗ tương đối yên tĩnh trong góc, bàn rất to, đủ cho mấy người bọn họ ngồi.

Hà Xuyên gọi đồ ăn, cầm thực đơn lên, hỏi Dương Tịch Nguyệt: "Cái kia, em gái Mặt Trăng, cậu ăn cái gì?"

"Đều được, mình không kén chọn."

"Vậy được, vậy mình sẽ gọi món, mình nhớ lần trước tụi mình ăn cơm cậu cũng ăn cay đúng không?"

"Ừm."

“Được.” Hà Xuyên vẫy tay, gọi rất nhiều món và thịt xiên.

"Chúng ta uống gì đây? Có nước trái cây, cola, Sprite, sữa chua..." Hà Xuyên giống như đang giới thiệu thực đơn, đọc các loại đồ uống cho Dương Tịch Nguyệt nghe, để cô chọn.

"Sprite đi."

"Này, cậu cũng thích uống Sprite à, anh Trần cũng thích, không thấy cậu ấy uống nước."

"Ừm, mình cũng thích."

Quầy thịt nướng gần đó tràn ngập mùi vị thịt nướng, thịt nướng trên bàn vẫn đang bóc khói. Mọi người ngồi xung quanh bàn, ăn thịt nướng, uống rượu và đồ uống, có nói có cười, trong khói lửa mù mịt.

Vị trí trong góc ánh sáng không tốt, không sáng lắm, mà cậu vừa đúng ngồi ở vị trí tối nhất. Ánh đèn ở dừng lại cách nửa mét trước mặt cậu, ngăn cách ánh sáng và bóng tối, như người hai thế giới.

Cô ngồi cạnh cậu, ánh đèn lúc mờ lúc sáng, cô ngồi trong ánh đèn nữa sáng nữa tối, hơi quay đầu lại nhìn cậu.

Cậu hơi nghiêng đầu cùng người bên cạnh nói chuyện, hầu hết đều là chủ đề giữa nam sinh, các chủ đề đó cô dường như đều không tham gia vào, chỉ im lặng ngồi nghe, yên tĩnh nhìn cậu.

Nhìn cậu cười, nhìn cậu nói.

Vừa nói chuyện, Hà Xuyên móc túi của mình, hỏi Trần Hoài Dữ: “Anh Trần cậu có đem theo thuốc không.”

“Có mang.” Cậu duỗi tay lấy thuốc từ trong túi áo khoác ra.

Đây là lần đầu tiên Dương Tịch Nguyệt nhìn rõ dáng vẻ hộp thuốc của cậu.

Trong lúc ngẩn ngơ, như quay lại sân vận động năm đó, từ xa cô nhìn thấy cậu đang hút thuốc, khi đó không biết cậu hút là loại thuốc gì.

Sau vài năm, cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ hộp thuốc đó.

Trần Hoài Dữ từ trong túi móc ra một cái bật lửa đưa cho Hà Xuyên, Hà Xuyên cầm lấy, châm thuốc, sau đó đưa bật lửa đến trước Trần Hoài Dữ, muốn châm thuốc cho cậu.

Trần Hoài Dữ liếc nhìn, khẽ hừ một tiếng, hơi nghiêng người, đặt điếu thuốc lên, giữa ngón tay châm điếu thuốc.

Đóm lửa nhỏ được đưa đến bên miệng cậu, hít một hơi, nhả khói ra, sau đó làn khói nhanh chóng tán đi, tan biến trong ánh đèn nửa sáng nữa tối.

Cô nhìn thấy qua dáng vẻ cầm thuốc của cậu, ngửi được mùi thuốc trên người cậu, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ hút thuốc của cậu, vẫn là lần đầu tiên.

Nơi cậu ngồi rất tối, vì vậy điếu thuốc trên tay cậu, đốm lửa trên đầu thuốc lá chính là ánh sáng nhỏ lấp lánh bắt mắt nhất xung quanh cậu.

Như cảm nhận được ánh mắt cô nhìn cậu, cậu hơi quay đầu, nhìn lại cô.

Cô chính là lúc này nhìn thấy, khi cậu nhìn về phía cô, trong mắt hơi mỉm cười.

Cô thích cái gì ở cậu?

Thích tất cả ở cậu.

Đồng thời, cũng thích cậu nhìn về phía cô, ánh mắt, sự dịu dàng, sự xa cách, lễ phép, mang theo ý cười, nhưng trong mắt chỉ là không có mang theo bất kì một chút thích nào.

"Còn bao xa nữa mới có thể bước vào trái tim của em, còn bao lâu nữa mới có thể đến gần bên em"

"Khoảng cách xa gần trong gang tấc , nhưng lại không thể đến gần người ấy, cũng đang mong đợi được gặp lại em.”

(Bài: Ký ức Sao Thủy - Quách Đỉnh)

Thời khắc này bài hát trong chiếc loa ở quầy thịt nướng đang phát không phải là bài hát này, nếu thực sự là bài hát này vậy thì thật sự hợp với tình cảnh.

Có nam sinh trên bàn ăn, vì vậy một chút đều không tỏ ra im lặng hay ngại ngùng.

Dương Tịch Nuyệt không giỏi ăn nói, vì vậy vẫn luôn ngồi bên cạnh Trần Hoài Dữ, lặng lẽ ăn xiên nướng trước mặt mình, yên lặng nghe bọn ho nói chuyện. Cũng không cảm nhấy nhàm chán.

Nam sinh bọn họ chủ đề nói chuyện không cố định, nghĩ tới cái gì nói cái đó, một giây trước nói đến bóng rổ, một giây sao nói đến cô gái mình thích. Nói tới trong ký túc xá ai nói nhiều hơn, ai im lặng hơn.

“Khi tụi mình của mới nhập học, lần đầu tiên khi gặp nhau, mình đều không dám nói chuyện với anh Trần, vừa mới lên đại học vài ngày chưa bao giờ nhìn thấy anh Trần cười.”

"Tụi mình chính là nói, lần đầu tiên gặp người lạnh lùng như vậy."

"Cậu cho rằng ai cũng giống cậu, cả ngày nói nhiều như vậy."

"Thôi đi, nói ít như cậu vậy."

"Anh Trần chúng ta bây giờ tốt hơn nhiều rồi, khi vừa khai giảng, có lẽ không quen, hoặc là tâm tình không tốt, đều không thích cùng bọn mình nói chuyện."

“Còn cả ngày không ở trường.”

"Đúng đúng đúng, mình nhớ, cuối tuần hoặc là kỳ nghỉ nhỏ, thường không gặp cậu ấy."

“Cả ngày đi lang thang một mình.”

“Bây giờ cùng với tụi mình quen thuộc thì tốt rồi.”

“Sau này phát hiện anh Trần đặc biệt rất dễ nói chuyện, bình thường bảo cậu ấy đem thẻ cơm đến, cậu ấy từ trước đến nay chưa bao giờ từ chối tụi mình.”

“Tháng trước, chi phí sinh hoạt của mình chưa đến cuối tháng đã hết rồi, vẫn là anh Trần giúp đỡ mình.”

Dương Tịch Nguyệt yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, những thứ này chỉ có tại lúc này cô mới nghe đến, việc liên quan đến Trần Hoài Dữ.

Nếu như cô không quen biết bạn cùng phòng và thành viên trong đội bóng rổ của cậu, nếu như hôm nay không cùng đi ăn cơm, cô căn bản không biết nên tìm cơ hội nào để hiểu rõ về cậu.

Trong bầu không khí của bọn họ, Dương Tịch Nguyệt cũng dần dần thoải mái hơn, hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, nghe bọn họ nói, nói đến chỗ thú vị, cũng cùng họ cười.

Cô không thể tham gia vào cuộc trò chuyện, cũng không nói chuyện, cậu dường như chú ý đến cô bên cạnh vẫn luôn im lặng, cũng hiểu rằng cô không thể tham gia vào chủ đề của nam sinh, nữ sinh bình thường không dễ dàng tham gia vào, nhưng mà, bản thân cô cũng không phải là người có sở trường trong trường hợp này.

“Chán không?” Dường như có ý, cậu quay đầu lại nhẹ giọng hỏi cô.

Âm thanh xung quanh rất ồn ào, đủ kiểu âm thanh nói cười, giọng của cậu rất nhỏ, hoàn toàn có thể chìm trong giọng nói của các nam sinh đang nói chuyện, nhưng mà cô lại nghe thấy.

Có vẻ như nghĩ đến cô ở trong hoàn cảnh như này sẽ không nghe rõ, vì vậy cậu hơi xoay người, hơi lại gần cô một chút, nhưng mà giữa hai người vẫn có một khoảng cách thích hợp, bất cứ người nào nhìn vào đây, nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện, đều hoàn toàn sẽ không nghi ngờ đến mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Cẩn thận có chừng mực.

Đây chính là Trần Hoài Dữ.

"Không có." Dương Tịch Nguyệt lắc đầu.

Đêm đó Trần Hoài Dữ uống hơi nhiều. Mặt có chút hơi đỏ, cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ cậu uống nhiều như vậy.

Cậu thực ra không say lắm, đầu óc vẫn rõ ràng, ý thức vẫn rất rõ, chỉ là khi ngồi bên cạnh cô, cô ngửi thấy mùi rượu trên người cậu, mùi thịt nướng, mùi thuốc lá.

Cô vô thức nhìn cậu, ánh mắt cô không cẩn thận chạm phải ánh mắt cậu, cô nhìn thấy ánh mắt cậu, không rõ ràng lắm, vì khi cậu nhìn vào mắt cô, vậy mà có chút dịu dàng khó mà nhận ra.

Dương Tịch Nguyệt cảm thấy, cậu chắc là uống say rồi.

Cả nhóm sau khi ăn xong, chuẩn bị đi đến ngã tư bắt xe, bên quán thịt nướng này xe vào không được, chỉ có thể đi đến ngã tư.

Một nam sinh cùng Trần Hoài Dữ đi phía trước, hai người nói chuyện, cậu mặc dù có chút say, nhưng bước đi vẫn rất vững vàng, mỗi bước dều không có lắc lư.

Mấy người còn lại cùng cô đi phía sau một chút.

Gần đó người rất đông, liên tiếp có xe từ bên cạnh chạy qua, vì vậy mấy nam sinh đem cô đặt ở giữa, thoạt nhìn hoàn toàn không giống như bảo vệ cô, giống như bao quanh cô.

Mặc dù cô ở giữa bọn họ, nhưng bọn họ vẫn đang nói chuyện, cô im lặng, nhìn Trần Hoài Dữ phía trước vài bước.

Khi đi chân không cẩn thận đạp lên bóng của cậu, dưới ánh trăng và ánh đèn, bóng của cậu bị kéo dài, lại kéo dài ra, nhìn chăm chú vào bóng lưng cậu có chút ngớ ra.

Lại là bóng lưng.

Đột nhiên nhớ ra những năm trước đó, cô cũng là nhìn bóng lưng cậu.

Đối với cô mà nói, lưng của cậu, cô quá quen thuộc rồi.

Cậu đang ở ngay trước mặt cô, nhưng cô lại cảm thấy, cô cách cậu rất xa.

Nhớ đến bức thư tình vẫn chưa kịp gửi đi, nghĩ đến câu thích đó vẫn chứ kịp nói ra.

Vô ý duỗi tay chạm vào đuôi tóc mình, tóc đã rất dài rồi.

Cậu nói cậu thích cô gái có mái tóc dài, cô bây giờ tóc đã rất dài, cô trở thành dáng vẻ cậu thích. Vậy cô bây giờ, có phải vẫn có cơ hội gửi bức thư đó, nói câu thích đó?

Ra khỏi phố Đại học, Trần Hoài Dữ và Hà Xuyên gọi xe đưa cô về trường, những người khác ở bên đường quét xe đạp công cộng đạp về.

Xe vừa tới, Hà Xuyên vội vã ngồi vào ghế phụ, ghế sau chừa lại cho Dương Tịch Nguyệt và Trần Hoài Dữ.

Trần Hoài Dữ nhìn Hà Xuyên, không nói gì, mở cửa sau ra, "Cậu vào trước đi."

"Được." Dương Tịch Nguyệt cũng không do dự, xe căn bản chỉ có mấy chỗ ngồi này.

Hai người rõ ràng đang ngồi trên cùng một chiếc xe, ánh sáng mờ, đồng thời ngồi ở ghế sau, khoảng cách giữa hai người không tính là xa, có lẽ là do cậu có chút say, cả người trông hoàn toàn không có vẻ lịch sự như trước đây, thay vào đó là tự nhiên, giống như coi nhau như những người bạn.

Ngoài cửa sổ xe thỉnh thoảng có ánh sáng đèn xe lóe qua, lướt qua mặt cậu, đan xen giữa sáng và tối.

Đột nhiên nhớ lại lúc cấp ba, trong lớp dùng tiết tự học tối xem phim, phim do các nam sinh chọn “Fast and Furious 3”, đèn trong lớp toàn bộ đều tắt, chỉ chừa lại ánh sáng của màn hình chiếu phim trên giảng đài.

Sáng tối thay đổi.

Lúc đó căn bản không có tâm ý xem phim, ánh mắt luôn đặt trên người cậu ở phía trước, mượn lúc không có ánh đèn, mượn ánh sáng mờ ảo của bộ phim, trộm nhìn cậu.

[Hình như mối quan hệ giữa mình và cậu càng gần thêm một bước.——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 15 tháng 5 năm 2019]
 
Nhưng Cậu Đã Không - Thẩm Phùng Xuân
Chương 23: Chương 23



Dương Tịch Nguyệt biết việc Trần Hoài Dữ nhập viện là từ vòng bạn bè của Hà Xuyên.

Hà Xuyên đăng vòng bạn bè tương đối sôi nổi, cơ bản có thể ở trên vòng bạn bè của cậu nhìn thấy được phần lớn cuộc sống của cậu. Dương Tịch Nguyệt cũng thường thông qua vòng bạn bè của Hà Xuyên, hoặc nhiều hoặc ít biết được mộ số việc liên quan đến Trần Hoài Dữ.

Buổi sáng dậy sớm lúc 8 giờ, sau khi tỉnh dậy dọn dẹp một lát, không trang điểm, đeo balo, trên đường đi qua căng tin mua đồ ăn sáng rồi đi đến tòa nhà dạy học lên lớp.

Vào tiết chưa được vài phút, theo thói quen mở điện thoại lên xem vòng bạn bè.

Vừa mới làm mới bảng tin, liền nhìn thấy bức ảnh Hà Xuyên đăng.

Trong ảnh không thấy ai, chỉ có thể nhìn thấy một chai truyền dịch, giống như vừa treo lên, thuốc bên trong vẫn đầy, thuận theo ống truyền rơi xuống, cuối cùng là mua bàn tay của nam sinh. Kim đâm vào mua bàn tay, dán một miếng băng y tế. Hình như là tay trái, ngón cái của tay trái ở khớp xương có một nốt ruồi nhỏ, ở trong ảnh rất rõ.
 
Nhưng Cậu Đã Không - Thẩm Phùng Xuân
Chương 24: Chương 24



Sắp đến cuối kỳ, không khí trong ký túc xá đều thay đổi.

Trước đây trên bàn của mọi người đều để đầy đồ ăn vặt với đồ trang điểm, bây giờ sách giáo khoa cuối cùng cũng có chỗ để trên bàn. Ngay cả không biết học cũng bắt đầu học. Thi cuối kỳ ở trường Tài Chính cực kỳ nghiêm ngặc, giáo viên bình thường sẽ không giơ cao đánh khẽ cho học sinh, có thể thi bao nhiêu điểm thì là bao nhiêu điểm. Bản thân thi môn chuyên ngành của bọn họ đã rất khó, lại thêm lúc trước lên lớp, đến cuối kỳ đều quên hết, nếu như không ôn, vậy thì không có cơ hội đậu.

Không khí học tập trong ký túc xá không bằng thư viện, trong ký túc xá vài người sau cơm trưa, thu dọn đồ đạc đi đến thư viện học. Mấy người các cô đến sớm, người trong thư viện không nhiều, vì vậy rất nhanh tìm được vị trí trống.

Lúc này Dương Tịch Nguyệt nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ.

Trần: [Cậu mua vé xe về nhà chưa?]

Dương: [Vẫn chưa.]

Trần: [Cùng nhau về?]

Dương: [Được.]

Trần: [Trường tụi mình thi xong thì có thể về, có lẽ là ngày 7 tháng 6 có thể đi, các cậu là khi nào?]

Dương Tịch Nguyệt nhớ lại mấy ngày trước lớp trưởng thông báo trên nhóm lớp, ra khỏi cuộc trò chuyện với Trần Hoài Dữ, ngẩng đầu nhìn Đại Chân trước mặt, duỗi tay nhẹ gõ vào cuốn sách trước mặt, hơi nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: “Chân Chân, chuyên ngành tụi mình khi nào kết thúc thi?”

Bị gọi đến tên Đại Chân ngẩng đầu lên nhìn Dương Tịch Nguyệt đối diện, nghĩ một lát: “Chắc là ngày 7, bữa thi cuối cùng của tụi mình là buổi sáng ngày 7.”

Dương: [Ngày 7 được đó.]

Trần: [Được, vậy mình đặt vé, cao tốc tram Bắc Giang Thành, buổi sáng 9 giờ 40 có một xe đến Hải Thành.]

Dương: [Được, mình chuyển tiền cho cậu.]

Giao tiếp giữa hai người bọn họ thực ra không tính là nhiều, nhưng mà so với lúc cấp ba, đã tính là rất tốt rất tốt rồi.

Cậu đã không dùng QQ nữa, nhưng trước đây cuộc trò chuyện ít đến đáng thương kia, cô vẫn còn giữ, sau này khi đổi điện thoại, cũng sẽ chụp màn hình những cuộc trò chuyện đó, lưu vào điện thoại mới.

Cô không gia hạn kim cương vàng trên QQ, bởi vì cậu đã không dùng, cô cũng không cần gia hạn.

Thường có thể chú ý đến nơi của cậu, là vòng bạn bè. Bởi vì vòng bạn bè không có ghi lại hồ sơ đến thăm, vì vậy cô có thể tùy ý xem vòng bạn bè của cậu, xem ảnh đại diện cậu đổi, hoàn toàn không cần lo lắng bị phát hiện.

Cậu rất thích bấm thích vòng bạn bè của Lâm Đồng, hình như mỗi lần đều có thể nhìn thấy cậu bấm thích trên vòng bạn bè của Lâm Đồng, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy cậu bình luận.

Dương Tịch Nguyệt cho rằng, vòng bạn bè của Lâm Đồng chắc là cậu có cảm giác hiện diện cao nhất, nơi cậu sôi nổi nhất.

Ngày hôm đó Lâm Đồng đăng một bức ảnh, cậu trong bức ảnh dựa vào một chiếc xe thể thao bên cạnh, bên người là cô gái mặc đồ gợi cảm, hai người dựa vào nhau rất gần. Bên cạnh vẫn còn vài người nam và nữ, đều ăn mặc rất thời trang.

Trần Hoài Dữ khó có được lần đầu tiên bình luận một câu cho Lâm Đồng, chíỉcó hai chữ: [Rất tốt.]

Trần Hoài Dữ không thường bình luận cho Lâm Đồng, đột nhiên nhận được bình luận của Trần Hoài Dữ, Lâm Đồng có chút kích động.

[Anh Trần của mình cuối cùng dành chút thời gian trong lịch trình bận rộn tới bình luận cho anh em.]

[Mặc dù chỉ có hai chữ, những vẫn cảm thấy rất vinh dự.]

Trần Hoài Dữ trả lời một dấu chấm tròn.

Lâm Đồng được đằng chân lên đằng đầu: [Cái gì rất tốt, gái đẹp đúng không?]

Cậu trả lời: [Xe.]

Không lâu sau, Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy Lâm Đồng lại đăng một tin khác lên vòng bạn bè, là một ảnh chụp màn hình, bên trên là cuộc trò chuyện của cậu và Trần Hoài Dữ, nhìn dáng vẻ chắc là vừa cùng Trần Hoài Dữ nói vài câu trên vòng bạn bè, lại đi trò chuyện riêng.
 
Nhưng Cậu Đã Không - Thẩm Phùng Xuân
Chương 25: Chương 25



Còn nửa tiếng nữa mới đến trạm Nam Hải Thành.

Đường đi tốn rất nhiều thời gian. Dương Tịch Nguyệt mơ mơ hồ hồ nằm ngủ, lờ mờ nghe thấy âm thanh chuông điện thoại của cậu kêu lên, nghe thấy âm thanh c** nh* giọng nói chuyện.

Mơ màng mở mắt ra, phát hiện âm thanh trong tai nghe đã tắt. Hơi quay đầu lại, nhìn thấy cậu đang dơ tay nghe điện thoại, giọng nói rất nhỏ.

"Ừm, không cần đến đón, con tự về được."

"Ừm, được."

Khi đang nói chuyện điện thoại, vô tình quay đầu nhìn Dương Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh, tình huống xảy ra bất ngờ, bốn mắt nhìn nhau. Dường như không ngờ rằng cô đã tỉnh lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

"Ừm, cúp đây."

Cậu cúp điện thoại, nhìn cô bên cạnh: “Tỉnh rồi?”

"Ừm." Dương Tịch Nguyệt tháo tai nghe ra khỏi tai, đưa cho cậu.

Cậu cầm lấy, cất tai nghe hộp đựng.

"Mình đánh thức cậu à?"

“Không có.” Trong xe vốn không yên tĩnh, cô là tự thức dậy, không phải cậu làm cô thức.

Cậu cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại “Sắp đến rồi.”

"Ừm."

Còn năm phút nữa tàu đến trạm.

Trần Hoài Dữ đứng dậy trước, lấy vali trên kệ phía trên xuống. Vali của Dương Tịch Nguyệt mặc dù không lớn, nhưng lại rất nặng, cho nên khi Trần Hoài Dữ lấy xuống tay mất lực, chút nữa trượt tay rơi vào mình.

May là cậu phản ứng nhanh, kịp thời ổn định lại vali.

Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy kinh hồn bạt vía, muốn đưa tay lên giúp đỡ, nhưng lại không kịp, cậu đã cầm xách vali xuống.

"Cậu cẩn thận một chút."

Cậu xách vali xuống, đặt xuống đất, trấn an đáp: “Không sao.”

Trước mặt là một cặp đôi, chàng trai cũng đang xách vali.

Nghe thấy Dương Tịch Nguyệt và Trần Hoài Dữ phía sau đang nói chuyện, nhìn bạn gái đang ngồi trên ghế xem điện thoại, hơi oán trách: “Em xem bạn gái người ta, còn biết quan tâm bạn trai, em xem em đi, chỉ biết ngồi chơi điện thoại, cũng không giúp anh.”

Cô gái ngồi trên ghế nhìn Dương Tịch Nguyệt và Trần Hoài Dữ ở phía sau, lại nhìn bạn trai mình: “Anh nói lời này trong lòng không cảm thấy áy náy sao, bạn trai nhà người ta có dáng vẻ sao, anh lại tự nhìn bản thân mình đi.”

Chàng trai giận dữ nói: “Ồ, em thích đẹp trai đúng không.”

Ánh mắt của cô gái lại lần nữa chuyển đến điện thoại, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Không phải.”

Chàng trai tò mò hỏi: “Vậy là cái gì?”

Cô gái thẳng thừng nhìn chàng trai: "Cho dù anh không đẹp trai, em vẫn thích anh." Nói xong, cô cảm thán : "A, em thật vĩ đại."

Dương Tịch Nguyệt nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, mỉm cười, một cặp đôi rất thú vị, nắm được vài từ trong lời nói của chàng trai, dừng lại, nhìn Trần Hoài Dữ bên cạnh, thấy cậu không có phản ứng gì, cũng không tự mình đa tình nói cái gì đó.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa xe, liền nghe thấy giọng nói của cậu bên cạnh: “Vừa nãy hai người đó nói chuyện, cậu đừng để trong lòng.” Ngữ khí cậu nhẹ nhàng, giống như nói một chuyện rất bình thường, bình tĩnh phủ sạch quan hệ giữa hai người bọn họ.

Dương Tịch Nguyệt gần như hiểu ý cậu ngay lập tức, hơi dở khóc dở cười, nghĩ rằng cậu mới là người đừng để trong lòng.

"Mình biết, không để trong lòng, tụi mình không phải là bạn sao?"

"Ừm."

Cậu bước đi có chút nhanh, cô đi sau cậu, nhìn bóng lưng cậu, chân dường như không đi nổi nữa, đến khi cậu phát hiện cô ở phía sau không đi theo, quay đầu nhìn cô, cậu đứng ngược chiều ánh sáng, cô hơi nhìn không rõ mặt của cậu: “Sao vậy?”

"Không có gì." Cô lắc đầu rồi, nhấc chân đi theo cậu.

Sau khi ra khỏi trạm xe, hai người ngồi xe buýt về nhà, trạm xe có xe buýt chạy thẳng, có thể trực tiếp đưa đến tiểu khu.

Trên đường đi, cậu giúp cô xách vali.

-

Mùa hè năm nay, xảy ra rất nhiều việc.

Lưu Tĩnh Vũ và Bàng Hàn Văn ở bên nhau.

Thời gian họ ở bên nhau thậm chí còn sớm hơn thời gian Dương Tịch Nguyệt biết. Nếu như không phải Lưu Tĩnh Vũ chủ động nói cho Dương Tịch Nguyệt biết, cô thật sự không biết chuyện này.

Nguyên nhân của sự việc là do Lưu Tĩnh Vũ gọi điện thoại rủ Dương Tịch Nguyệt đi dạo phố với cô. Trong điện thoại giọng Lưu Tĩnh Vũ có chút dè dặt, như là sợ cái gì đó, hoặc có lẽ đang trốn tránh.

Khi hai người đang đi dạo, Dương Tịch Nguyệt biết được, Bàng Hàn Văn sắp nhập ngũ, đã xin nghĩ học.

Tin tức này đến bất ngờ, Dương Tịch Nguyệt bình thường rất ít liên lạc với Bàng Hàn Văn, chỉ là thường trên vòng bạn bè nhìn thấy cậu. Tin tức của cậu đều là biết được từ Lâm Đồng và Lưu Tĩnh Vũ.

Dương Tịch Nguyệt hỏi Lưu Tĩnh Vũ tại sao lại cùng với Bàng Hàn Văn ở bên nhau, suy cho cùng trước đây không phát hiện đến việc giữa hai người bọn họ.

Lúc này, tóc của Lưu Tĩnh Vũ đã dài ra, hoàn toàn khác với dáng vẻ thời cấp ba, là một cô gái tùy tiện, bây giờ nói về chàng trai mình thích, vậy mà cũng sẽ thẹn thùng.

Ánh đèn trong trung tâm mua sắm rất sáng, hai người đi đến trước một cửa hàng, ngồi trên chiếc ghế gần đó nghĩ ngơi.

Dương Tịch Nguyệt yên lặng nghe Lưu Tĩnh Vũ kể chuyện của cô——

“Mình lúc trước cũng không ngờ đến cậu ấy thích mình.”

"Rất đột ngột."

“Sau khi lên đại học, vào học kỳ đầu tiên của năm nhất, cậu ấy luôn tìm mình nói chuyện, sau đó ngồi xe rất xa đến tìm mình, cậu biết đó, mình khi đó cũng đại khái đoán được ý của cậu ấy.”

"Sau đó cậu ấy bày tỏ với mình, nói thích mình rất lâu rồi."

"Thật ra hồi cấp 3 mình đối với cậu ấy không có thiện cảm lắm, cái này chắc là cậu biết, cậu ấy người này đặc biệt đáng ghét, luôn thích gây phiền phức cho mình, trêu chọc mình."

"Cậu ấy đột nhiên nói thích mình, thật ra mình cũng thích cậu ấy, cũng không biết là từ khi nào thích cậu ấy, chính là không sao nói rõ được."

"Vì vậy tụi mình ở bên nhau.”

Dương Tịch Nguyệt nhớ, mặc dù Lưu Tĩnh Vũ và Bàng Hàn Văn, hai người bọn họ đều ở thành phố phía Nam, nhưng thành phố giữa hai người rất xa, hai người tính là yêu xa. Vốn dĩ gặp nhau rất khó, bây giờ Bàng Hàn Văn lại sắp nhập ngũ, số lần hai người gặp nhau lại càng ít.

Dương Tịch Nguyệt không thể nghĩ, cô gái như Lưu Tĩnh Vũ, yêu xa sẽ như thế nào. Trương Hán cũng yêu xa, tính cách của Trương Hán cũng gần giống với Lưu Tĩnh Vũ, nhưng mà nâng lực tiếp nhận của Trương Hán cao hơn nhiều so với Lưu Tĩnh Vũ.

Nỗi đau yêu xa không phải Dương Tịch Nguyệt có thể đồng cảm sâu sắc được.

Ngày hôm đó Lưu Tĩnh Vũ với cô nói rất nhiều rất nhiều.

Trường học của Bàng Hàn Văn không tốt lắm, chuyên ngành cũng không có triển vọng, người nhà bảo cậu trước đi nhập ngũ vài năm. Bàng Hàn Văn bản thân cũng thích nhập ngũ, con trai là trời sinh khao khát đối với nghề lính này.

Khi nói việc này với Lưu Tĩnh Vũ, trong lòng Lưu Tĩnh Vũ không muốn cậu đi, nhưng mà khi nhìn thấy Bàng Hàn Văn nói đến nhập ngũ, trong mắt sáng lên, lời bảo cậu đừng đi dừng bên miệng.

Thích cậu, không phải nhốt cậu tại chỗ, để cậu vĩnh viễn ở bên cô, mà là để cậu rời đi, để cậu bay đến nơi mà cậu thích, chỉ cần hai người yêu nhau, cô tin rằng, sẽ có một ngày cậu về bên cạnh cô.

Đợi đến khi đó, bọn họ sẽ luôn ở bên nhau, vĩnh viễn sẽ không chia xa.

Bàng Hàn Văn chuẩn bị nhập ngũ, Lưu Tĩnh Vũ muốn tặng cậu quà, nhưng không biết tặng gì, liền kéo Dương Tịch Nguyệt đến trung tâm thương mại.

Hai người đi mua sắm hồi lâu, không biết nên mua cái gì, Bàng Hàn Văn đi quân đội, rất nhiều đồ đều dùng không được, cuối cùng hai người cái gì cũng không mua.

Ngày Bàng Hàn Văn đi, Dương Tịch Nguyệt cùng Lưu Tĩnh Vũ đến trạm xe tiễn cậu.

Bàng Hàn Vẫn luôn là một người cà lơ phất phơ không màng chính sự, mặc lên bộ quân phục, thật sự là không xấu, cả người càng thêm cường tráng, thật sự giống một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

Bàng Hàn Văn đứng trong đám đông, xung quanh toàn là người, người mặc quân phục, tầng này đến tầng khác, Lưu Tính Vũ vẫn luôn tùy tiện, bây giờ vậy mà ngại không đi qua. Đến khi Bàng Hàn Văn ló đầu ra, nhìn thấy Lưu Tĩnh Vũ đứng cách đó không xa, tiến lên đi về phía cô.

Bàng Hàn Văn không khóc, nhưng Lưu Tĩnh Vũ đã khóc, nước mắt chảy ra mất kiểm soát, đôi mắt thì đang mỉm cười, khi nhìn Bàng Hàn Văn, trên mặt mang theo ý cười, nhưng mà đôi mắt lại rơi lệ.

Cô vừa khóc vừa cười.

Bàng Hàn Văn bất lực lau nước mắt cho cô, vừa lau nước mắt vừa an ủi cô: "Đừng khóc nữa, nhiều người đều đang nhìn."

Lưu Tĩnh Vũ tức giận duỗi tay đấm vào ngực cậu một cái: “Anh còn không cho em khóc!”

Bàng Hàn Văn không biết làm sao, ôm Lưu Tĩnh Vũ vào lòng, an ủi cô: “Đừng khóc nữa, thấy em khóc anh đau lòng.”

Dương Tịch Nguyệt đứng một bên nhìn hai người họ.

Có vẻ như mọi người xung quanh đều đang yêu đương, bất luận là Trương Hán với Lâm Nhất Phàm, Lưu Tĩnh Vũ Bàng Hàn Văn,, hay là Lưu Mộng Kỳ và Triệu Triết. Chỉ có mình cô, trong lòng đang thích một người, sống một mình nhưng vẫn độc thân.

Bàng Hàn Văn không thể ở bên Lưu Tĩnh Vũ lâu được, nói chuyện ngắn gọn với cô một lúc rồi quay lại trong đội ngũ.

Hai người trong đám đông, nhìn đối phương từ xa.

Ngày hôm đó cùng Lưu Tĩnh Vũ ra khỏi trạm xe, vừa bước ra khỏi cửa trạm xe, cô

chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, cuộn tròn người lại, cúi đầu, dùng hai tay che mặt.

Dương Tịch Nguyệt nhìn không rõ biểu tình của cô, cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào, nhưng Dương Tịch Nguyệt biết cô đang khóc, đang khóc thầm. Rõ ràng đã đau khổ đến tột đỉnh, nhưng vẫn nhẫn nại kiềm chế.

Ở cửa trạm xe người rất đông, cô sẽ không khóc ra tiếng để người khác nhìn cô.

Dương Tịch Nguyệt biết, Lưu Tĩnh Vũ thực sự rất buồn.

Rất nhanh, Lưu Tĩnh Vũ đã khôi phục lại nụ cười lạc quan ban đầu. Tự mình động viên bản thân, an ủi bản thân hai người sẽ còn gặp nhau, cô sẽ luôn đợi cậu trở về.

Tình yêu không thể chịu đựng được thất bại, nhưng tình yêu đích thực thì không sợ thất bại.

Lưu Tĩnh Vũ tin rằng, tình cảm của cô và Bàng Hàn Văn, tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà dừng lại, bọn họ sẽ ở bên nhau dài lâu, bọn họ sẽ luôn ở bên nhau.

[Đột nhiên có chút ngưỡng mộ tình yêu của người khác.——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, 01.09.2019]
 
Nhưng Cậu Đã Không - Thẩm Phùng Xuân
Chương 26: Chương 26



Tháng 9, khi bắt đầu khai giảng, Dương Tịch Nguyệt không cùng Trần Hoài Dữ quay về trường.

Trường Đại học Giang Thành khai giảng sớm hơn Trường Đại học Tài Chính, lại thêm Dương Tịch Nguyệt ở lại Hải Thành với Lưu Tĩnh Vũ vài ngày, vào ngày cuối cũng mới trở lại trường.

Việc đầu tiên khi về trường chính là thi lại.

Trong môn thi cuối của học kỳ trước, cô đã trượt môn cuối, thiếu hai điểm.

Hợp tình hợp lý, nằm trong dự đoán

Môn học đó vốn rất khó, cũng quan trọng, nhưng không may lại xếp vào buổi thi cuối, lại thêm Dương Tịch Nguyệt làm bài rất vội vàng, một lòng chỉ muốn đi ra ngoài sớm một chút tìm Trần Hoài Dữ, vì vậy kết quả trượt môn này là bình thường.

Việc trượt môn này đối với Dương Tịch Nguyệt mà nói thật ra cũng không quá khó để nhấp nhận.

May mắn là kì thi lại sau khi khai giảng, Dương Tịch Nguyệt thuận lợi vượt qua, không đến bước học lại.

Mấy người trong ký túc xá đối với việc Dương Tịch Nguyệt vậy mà cần thi lại thật sự nghi ngờ và kinh ngạc, suy cho cùng, mặc dù thành tích trong lớp của Dương Tịch Nguyệt không tính là hạng nhất hạng nhì, nhưng mà tuyệt đối là không kém, điểm đạt yêu cầu chắc là không có vấn đề, ít nhất sẽ không đến bước trượt môn.

Bọn họ cũng không hỏi quá nhiều, Dương Tịch Nguyệt cũng không giải thích qua.

Suy cho cùng, không phải ai cũng có sở thích dò xét việc riêng tư của người khác.

Dương Tịch Nguyệt bình thường thích nhất xem vòng bạn bè.

Lâm Đồng thường chia sẻ nhiều loại quần áo hàng hiệu và ảnh phong cảnh trên vòng bạn bè, Dương Tịch Nguyệt thường bấm thích cho cậu.

Tối hôm đó, Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy Trương Hán đăng một bức ảnh lên trên vòng bạn bè, là ảnh một tấm vé xe, vé xe từ Bắc Thành đến Bắc Kinh.

Bắc Thành đến Bắc Kinh thật ra không tính là quá xa, nhưng mà cũng tuyệt đối không gần, toàn bộ hành trình mất hơn 500 km, hơn 3 tiếng, ngồi cao tốc toàn bộ không cần mất thời gian đổi tàu.

Có khi Trương Hán không mua được vé xe thích hợp, cần đổi tàu, thời gian tiêu tốn không chỉ là hơn 3 tiếng.

Thậm chí có khi thời gian đổi tàu là nữa đêm hoặc là rạng sáng, có khi cần ngồi xe lửa, Trương Hán một mình đợi trong tạm xe, cũng không dám đi ra ngoài. Trạm xe vắng vẻ, thời gian đó, đối với Trương Hán mà nói, là nơi an toàn nhất, Cô không dám ra ngoài tìm khách sạn, chỉ có thể gọi điện thoại cho Dương Tịch Nguyệt, bảo Dương Tịch Nguyệt nói chuyện cùng cô.

Chuyến xe G2604, Trương Hán ngồi qua rất nhiều lần, đã không đếm rõ nữa.

Trong vòng bạn bè, cũng có thể thấy Lưu Tĩnh Vũ khoe những bông hoa mà Bàng Hàn Văn mua cho cô từ cùng một thành phố, những món ăn vặt cô gửi cho Bàng Hàn Văn. Từ khi kể cho bạn bè nghe về chuyện tình cảm của bọn họ, bọn họ cũng không còn giấu giếm nữa, tự nhiên công khai tình cảm lên vòng bạn bè.

Độ sôi nổi đặc biệt cao, cũng đặc biệt khiến người khác ngưỡng mộ.

Trong khu bình luận, tích cực nhất là Lâm Đồng.

Hoặc là cuộc sống ở nước ngoài quá nhàm chán, hoặc là quá nhớ bạn bè trong nước, hầu như nhưng người bạn chung trong vòng bạn bè, đều có thể nhìn thấy lượt thích và bình luận của Lâm Đồng.

-

Tối thứ sáu hôm đó, Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy Hà Xuyên đăng lên vòng bạn bè, một bức ảnh chụp màn hình trò chơi.

Dương Tịch Nguyệt không chơi game, xem không hiểu ý nghĩa của ảnh chụp màn hình, cũng xem không hiểu chiến tích hiển thị phía trên là gì.

Chú thích của Hà Xuyên: [Ngày mai ký túc xá ăn tối, hôm nay ván này ai thua, ngày mai người đó thanh toán.]

Bạn chung của Dương Tịch Nguyệt và Hà Xuyên chỉ có một người là Trần Hoài Dữ, cô hoàn toàn xem không được lượt thích và bình luận trong vòng bạn bè của Hà Xuyên.

Chốc lát, làm mới bản tin, nhìn thấy Hà Xuyên trong khu bình luận phản hồi lại một người, không biết người đó hỏi gì, chỉ nhìn thấy Hà Xuyên trả lời: [Vạn Đạt]

Trong đầu có một ý nghĩ thoáng qua.

Lập tức không cần căn nhắc, lập tức làm theo.

Quay đầu nhìn Lưu Mộng Kỳ đang tẩy trang, cô do dự một lát rồi chậm rãi nói: “Mộng Kỳ, ngày mai chúng ta ăn tối ở đâu?”

Ký túc xá của họ thường đi ăn cùng nhau vào thứ bảy. Thời gian và địa điểm gần như Dương Tịch Nguyệt không có nhiều ý kiến, bọn họ nói đi đâu thì đi đó.

Thật hiếm khi thấy Dương Tịch Nguyệt hỏi vấn đề như vậy, Lưu Mộng Kỳ trả lời: “Trước đó luôn nói đi ăn thịt nướng, nhưng vẫn chưa nói đi đâu ăn.”

Hầu như không có bất kỳ suy nghĩ hay cân nhắc nào, Dương Tịch Nguyệt buột miệng nói ra: "Tới Vạn Đạt đi"

"Sao đột nhiên muốn tới đó?"

“Nghe nói ở đó mới mở một quán thịt nướng Hàn Quốc.”

"Được đó, vậy ngày mai chúng ta đến nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc đó ăn nhé."

"Ừm."

-

Trung tâm mua sắm cách trường không xa, ngồi xe khoảng mười phút là có thể tới.

Gần đây trong trung tâm thương mại mở rất nhiều cửa hàng mới, trong trung tâm thương mại rất náo nhiệt, khắp nơi đều đang có hoạt động, quét mã QR để nhận phiếu giảm giá và quà lưu niệm.

Dương Tịch Nguyệt vừa bước vào trung tâm thương mại, quét mã QR theo dõi một hai tài khoản, được tặng một chiếc băng đô hình mèo, đội lên đầu, cùng với mấy người bạn trong ký túc xá bước vào.

Vào thứ bảy, trong trung tâm thương mại rất nhiều người, không chỉ có học sinh, còn có rất nhiều người cuối tuần ra ngoài ăn cơm. Chỉ là đi một vòng, trong tay liền bị nhét đầy các loại tờ rơi của cửa hàng. Cô không biết từ chối, bất cứ người nào đưa tờ rơi cho cô, đều sẽ nhận lấy, mặc dù không xem, nhưng cũng không từ chối, chỉ là khi đi ngang thùng rác, sẽ vứt tờ rơi trong tay đi.

Dương Tịch Nguyệt đi theo Đại Chân bọn họ, ánh mắt đảo khắp nơi, thậm chí chút nữa tông vào ai đó cũng không có phản ứng lại.

Lâm San kéo Dương Tịch Nguyệt suýt chút nữa đυ.ng trúng người: "Mặt Trăng, cậu nghĩ cái gì vậy, đi đường cũng mất tập trung.”

Dương Tịch Nguyệt lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì.”

Mấy người bọn họ đi thang máy lên tầng năm, quán thịt nướng hàn Quốc mới mở đó ở lầu năm, trước khi đi ăn, bọn họ đến quán trà sữa mua trà sữa trước.

Hà Xuyên là người đầu tiên phát hiện ra Dương Tịch Nguyệt, hoặc có lẽ là ấn tượng đối với cô quá sâu đậm, khoảng cách xa, liền nhìn thấy Dương Tịch Nguyệt vừa từ trong quán trà sữa đi ra.

"Dương Tịch Nguyệt?" Nghe giọng nói trước khi nhìn thấy người.

Dương Tịch Nguyệt vừa mới cúi đầu uống một ngụm trà sữa, liền nghe thấy có người gọi tên mình. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Xuyên đang đi về phía cô.

Không, nói chính xác hơn, cô nhìn thấy đầu tiên là Trần Hoài Dữ ở đằng trước đang đi lại, sau đó là Hà Xuyên bên cạnh cậu, cô phân biệt ra là Hà Xuyên đang gọi tên cô.

Bốn người đi qua, ngoài Trần Hoài Dữ và Hà Xuyên còn có hai người nữa, Dương Tịch Nguyệt biết là bạn cùng ký túc xá của cậu.

Hà Xuyên nhìn những nữ sinh bên cạnh Dương Tịch Nguyệt: “Các cậu cũng tới đây ăn cơm à?”

"Đúng vậy."

"Thật trùng hợp, tụi mình cũng vậy."

Hà Xuyên nhìn những người bên cạnh, lần lượt giới thiệu với bạn cùng phòng của Dương Tịch Nguyệt: "Xin chào, mình tên là Hà Xuyên, đây là Trần Hoài Dữ, Tề Văn Lộ, Châu Thạc."

"Bạn cùng phòng của mình, Lưu Mộng Kỳ cậu đã biết, hai người còn lại là Đại Chân và Lâm San."

Mọi người làm quen với nhau, Dương Tịch Nguyệt nhìn Trần Hoài Dữ, cậu không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ là ánh mắt bắt gặp được khi cô đang nhìn cậu, nhìn cô hơi mỉm cười.

Đại Chân và Lâm San là lần đầu tiên nhìn thấy bạn học cấp ba trong tuyền thuyết mà Lưu Mộng Kỳ vẫn luôn nhắc đến của Dương Tịch Nguyệt, hôm nay cuối cùng tận mắt nhìn thấy Trần Hoài Dữ. Nói không kinh ngạc là giả.

Trần Hoài Dữ thực sự rất được các cô gái yêu thích.

Lâm San ghé vào tai Dương Tịch Nguyệt, nhỏ giọng nói nhỏ: "Mặt Trăng, bạn học cấp ba của cậu nhan sắc không tệ, khá đẹp trai, người bên cạnh đó cũng không tồi, họ Tề? Trông cũng không tệ."

Vừa nói vừa không tự chủ được vỗ vai Dương Tịch Nguyệt.” Được rồi, nam sinh bên cạnh cậu đều chất lượng.”

Họ gặp nhau, trò chuyện, ăn cơm cùng nhau.

Bọn họ đều không phải là tính cách trầm lắng, cùng nhau ăn cơm hoàn toàn không khó xử, mà nói chuyện giao lưu với nhau rất vui.

Sau đó Lưu Mộng Kỳ nhận được điện thoại của bạn trai, cùng bọn họ ăn cơm xong liền đi tìm bạn trai. Nhóm người còn lại tùy ý đi dạo trong trung tâm thương mại.

Lâm San thích gấu bông, mỗi lần nhìn thấy máy gắp thú đều dừng lại. Nhóm người cùng nhau đi đến phòng trò chơi, mua một ít xu trò chơi.

Dương Tịch Nguyệt đối với cái này không quá hứng thú. Chỉ là đứng bên cạnh với Lâm San, xem cô gặp gấu bông.

Lâm San găps gấu bông rất giỏi, xác suất gắp được có thể tới 60%, đối với hầu hết mọi người mà nói, đã rất lợi hại rồi, xem cô gắp gấu bông, cũng là một loại hưởng thụ.

“Sao không gắp?” Cậu đi đến bên cạnh cô, thấy cô vẫn luôn đứng một chỗ.

Dương Tịch Nguyệt gắp thú bông xem như không tệ, chỉ là phần lớn đều gắp giúp Trương Hán. Tự mình gắp cho mình, cô không có hứng thú, với lại bản thân cô cũng không thích thú nhồi bông.

Cô thích gắp cho người khác, không thích tự mình gắp cho mình.

Trần Hoài Dữ lấy ra mấy xu trò chơi trong lòng bàn tay. Mở ra trước mặt cô, thu hút sự chú ý của cô.

Dương Tịch Nguyệt có chút nghi ngờ, không hiểu ý của cậu, hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Là Hà Xuyên mua, mình cầm một ít.” Quay đầu nhìn Hà Xuyên đang chơi ném bóng vào rổ không xa đằng kia.

"Lần đầu tiên mình gắp, mình thử trước." Cậu đến gần máy gắp thú, bỏ một đồng xu vào, đơn giản thử một lần.

Quay đầu hỏi Dương Tịch Nguyệt đứng đằng sau: “Thích cái nào?”

Cô không ngờ rằng cậu sẽ chủ động đưa ra muốn gắp thú bông cho mình, trong lòng đột nhiên trống rỗng một lúc, nhưng lại rất nhanh phản ứng lại, ánh mắt rơi trên gấu bông trong máy gắp thú, nhìn một cái, duỗi tay chỉ một con trong máy gắp thú: “ Con thỏ màu hồng đó.”

Cậu thuận theo ánh mắt cô nhìn qua: “Được.”

Cậu bỏ một đồng xu trò chơi vào, nhắm chuẩn vị trí của con thỏ. Lần đầu tiên không gắp lên được, móng vuốt quá trơn, lần thứ hai gắp được, nhưng mà nữa đường lại rơi mất, khi gắp lần thứ ba, vị trí thích hợp, móng vuốt hạ xuống, thành công gắp được con thỏ.

Dương Tịch Nguyệt nhìn móng vuốt gắp con thỏ di chuyển tới lối ra, lòng thấp thỏm, sợ con thỏ lại lần nữa rơi xuống.

Đến khi con thỏ chính xác rơi vào trong lỗ.

Cậu hơi khom lưng lấy con thỏ ra, đưa cho cô: “Cho cậu.”

Một chú thỏ nhỏ tai cụp màu hồng, cầm trong tay mềm mại, rất thoải má. Đây là lần đầu tiên có nam sinh tặng đồ cho cô, đương nhiên cũng là lần đầu cậu tặng đồ cho cô.

Thỏ màu hồng, cô quyến luyến không rời, cầm trong tay nhìn rất lâu rất lâu mới ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười: “Cảm ơn.”

Dường như bị lây bởi nụ cười của cô, cậu cũng cười theo.

Trong phòng trò chơi có rất nhiều người, tiếng nhạc tràn ngập bên tai, còn có tiếng tức giận của Lam San không gắp được thú ở máy gắp thú không xa bên cạnh. Trong không gian nhỏ bé này, bọn họ nhìn nhau mĩm cười.

[Cậu ấy gắp thú cho mình, hôm nay mình thật sự rất vui. ——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, 12 tháng 10 năm 2019]
 
Nhưng Cậu Đã Không - Thẩm Phùng Xuân
Chương 27: Chương 27



Sinh nhật của Trần Hoài Dữ là vào mùa đông, vào tháng 12.

Sinh nhật của cậu là ngày 20 tháng 12, đúng ngày tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay ở Giang Thành. Những năm này tuyết rơi rất dày, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy tuyết rơi dày như vậy. Trên đường đến lớp bị gió thổi cuốn theo tuyết làm không thể mở mắt, từ ký túc xá đến tòa dạy học, trên người đã bao phủ một lớp tuyết.

Cô ở trên vòng bạn bè nhìn thấy tấm ảnh sinh nhật của cậu.

Là Hà Xuyên đăng lên vòng bạn bè, nam sinh bọn họ ăn sinh nhật thật sự rất đơn giản, lại thêm trận tuyết lớn lần này, cũng không cách nào ra ngoài ăn, trực tiếp ở trong ký túc xá gọi thịt nướng từ bên ngoài, mua một ít bia, gọi một chiếc bánh sinh nhật. Bánh không lớn, nam sinh bọn họ không quá thích ăn đồ ăn ngọt như bánh kem này, mua một chiếc bánh xem như cho có hình thức.

Hà Xuyên đăng lên vòng bạn bè là góc nghiêng củaTrần Hoài Dữ đang đội mũ sinh nhật, mặc dù nhìn không rõ trực diện, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy cậu đang hơi mĩm cười. Cậu bị mấy người trong ký túc xá vây quanh, trước mặt đặt chiếc bánh kem đang cắm nến, Trần Hoài Dữ của hôm nay trông rất vui.

Sinh nhật của cậu là vào mùa đông, cậu thì thích mùa xuân.

Dương Tịch Nguyệt thoát khỏi vòng bạn bè, mở người liên hệ ghim ở Wechat.

Nhìn ảnh đại diện của cậu, lưỡng lự hồi lâu rồi bấm vào, gửi lời chúc mừng sinh nhật cho cậu.

[Sinh nhật vui vẻ!]

Sau dấu chấm than còn thêm một biểu tượng cảm xúc là một cái bánh sinh nhật.

Muốn nói nhiều thêm một chút, nhưng soạn tin nhắn hồi lâu, cuối cùng vẫn là một cậu bình thường nhất. Mỗi lần muốn nói nhiều hơn với cậu điều gì đó, cuối cùng vẫn do dự mà bỏ cuộc.

Thời gian đã không còn sớm nữa, Dương Tịch Nguyệt đang đợi cậu trả lời, đợi rất lâu rất lâu, không thấy phản hồi của cậu.

Cậu là một người rất lịch sự, đối với lời chúc sinh nhật, nhất định sẽ lịch sự phản hồi lại, Dương Tịch Nguyệt nghĩ, cậu chắc là cùng với bạn trong ký túc xá đang ăn mừng sinh nhật, vẫn chưa kết thúc. Kết thúc rồi, cậu nhất định sẽ trả lời cô.

Trong ký túc xá đã tắt đèn, Dương Tịch Nguyệt năm nghiêng trên giường, cầm điện thoại trong tay, ánh sáng điện thoại chiếu lên mặt cô, ngón tay không ngừng bấm vào rồi lại thoát ra ở Wechat, lặp lại không ngừng.

Cho đến gần mười hai giờ, Dương Tịch Nguyệt nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ:

[Cảm ơn.]

Đến khi nhìn thấy tin nhắn của cậu, cô mới hài lòng bỏ điện thoại xuống đi ngủ.

-

Tết Dương Lịch năm 2020, quảng trường trung tâm Giang Thành có biểu diễn bắn pháo hoa.

Một số người trong ký túc xá đã sớm thu xếp, bắt xe đến quảng trường trung tâm xem pháo hoa.

Khi đến quảng trường trung tâm thì trời đã tối.

Từ xa có thể nhìn thấy những ký hiệu màu đỏ phát sáng trên các tòa nhà ở quảng trường, cùng với vòng đu quay lớn trên cao, những ô nhỏ từng cái từng cái đang chuyển động, ánh đèn lấp lánh nhiều màu.

Thời tiết rất lạnh, đứng ở quảng trường, gió lạnh thổi qua, Dương Tịch Nguyệt mặc một chiếc áo khoác dày vừa phải, đội mũ và quàng khăn, mặc rất ấm áp. Lâm San bên cạnh thì ngược lại, chiếc áo khoác không quá dày, chỉ quàng khăn choàng, gió lạnh thổi rối tung tóc cô. Đứng bên cạnh Dương Tịch Nguyệt, khoác tay Dương Tịch Nguyệt, một lát lại đặt đôi tay lạnh như băng vào trong túi áo khoác của Dương Tịch Nguyệt giữ ấm. Không ngừng dậm chân, trong miệng lẩm bẩm: “Thật lạnh, lạnh chết mình rồi.”

Đại Chân cũng mặc rất ấm áp nhìn Lâm San nói: "Đáng đời cậu, bây giờ thời tiết như này, cậu buổi tối ra ngoài nên mặc nhiều một chút."

Vào ngày đầu năm mới, Lưu Mộng Kỳ đi cùng bạn trai, còn lại Dương Tịch Nguyệt, Lâm San, và Đại Chân ba người ở quảng trường trung tâm xem bắn pháo hoa.

Ba người chờ đợi trong gió lạnh rất lâu cũng không thấy bắt đầu.

Trong quảng trường có rất nhiều người, các ghế dài cũng chật kín, không còn chỗ nào khác cho bọn họ, vì vậy bọn cô chỉ có thể ngồi bên bồn hoa ở quảng trường, ngồi theo hàng, ba người chen chúc dựa vào nhau, Lâm San bị Dương Tịch Nguyệt và Đại Chân mặc ấm áp kẹp ở giữa, đang nhìn vòng đu quay không xa.

Bên trên các ánh đền nhiều màu sắc nhấp nháy, vòng đu quay quay từng vòng từng vòng. Hầu hết là các cặp đôi ngồi trên vòng đu quay. Dương Tịch Nguyệt ngồi bên bồn hoa, nhìn người đến người đi trước mặt, nhìn vòng đu quay, Quay một vòng, ngừng lại, lại quay một vòng.

Trong số bóng người đang lắc lư trên quảng trường, Dương Tịch Nguyệt đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Sợ mình nhìn sai, nhìn một lúc lâu, mãi đến khi nhìn rõ dáng vẻ của cậu, mới chắc chắn rằng mình không nhìn lầm.

Là Trần Hoài Dữ.

Thành phố Giang Thành này, không tính là lớn, chưa kể Đại học Giang Thành và Đại học Kinh tế Tài chính, hai trường này nằm cạnh nhau, giữa hai trường rất gần, ở Giang Thành thường xuyên nhìn thấy cậu cũng không tính là quá ngạc nhiên.

Hơn nữa, ngày hôm nay ở quảng trường trung tâm có bắn pháo hoa, học sinh ở gần các trường đại học hầu như là đều đến xem, cậu xuất hiện ở đây, cũng là việc hợp lý.

Nghĩ lại, lần trước gặp cậu, là lần ở Vạn Đạt ăn thịt nướng, đã qua rất lâu rồi. Hai người đã rất lâu không gặp nhau.

Cậu có lẽ là không chú ý đến cô.

Dương Tịch Nguyệt không chủ động đi tới, mà là khi màn bắn pháo hoa sắp bắt đầu, kéo Lâm San và Đại Chân cẩn thận tiến về phía vị trí của cậu, lại gần cậu.

Xuyên qua đám đông nhìn cậu.

Dường như là hiện ra một loại nhớ nhung đã rất nhiều năm không thấy.

Đột nhiên nhớ ra khi mới khai giảng cấp 3, Lưu Tĩnh Vũ kéo tay cô nói nhớ cô, cô nói một ngày không gặp như cách ba thu.

Thực ra cô cũng không hiểu rõ ý “cách ba thu” trong miệng của Lưu Tĩnh Vũ là có ý gì, nhưng mà ngay lúc này, đứng ở quảng trường trung tâm, giữa dòng người nhìn cậu, nhìn góc nghiêng mơ hồ của cậu, cô cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của “một ngày không gặp như cách ba thu.”.

Trong phút chốc, cô thậm chí còn muốn ngay lập tức chạy đến bên cạnh cậu, đứng ở trước mặt cậu, nói ra hết toàn bộ tình cảm bao năm qua cho cậu biết.

Cô muốn mỉm cười với cậu, muốn nắm tay cậu, muốn ôm cậu, muốn đứng bện cạnh cậu như bao cặp đôi khác.

Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua, mặc dù cô bình thường suy nghĩ rất nhiều, khi làm việc có khi sẽ suy xét qua nhiều lần, có khi sẽ bốc đồng cáu kỉnh. Nhưng mà có những việc, có những thứ cô đều hiểu.

Như là quan hệ giữa hai người bọn họ bây giờ, bây giờ lao tới tỏ tình với cậu, gần như là không có bất kì khả năng thành công nào. Giữa hai người bọn họ hoàn toàn không có quan hệ mập mờ nào, so với bạn học cấp 3, càng tiến thêm một bước, cũng chỉ dừng lại ở bạn bè.

Bốc đồng nói cho cậu nghe bản thân yêu thầm cậu bao năm qua, bốc đồng mà tỏ tình, kết quả cuối cùng, có thể tới bạn bè cũng không làm được.

Vì vậy, cô sẽ không làm như thế này.

Có một số việc dường như vốn không thể bị người khác biết, như những việc bạn nghĩ trong lòng, những việc bản thân đã làm qua.

Mỗi người đều là một hòn đảo đơn độc.

Mỗi người, từ đầu đén cuối chính là cô đơn.

Có một số việc, đã định trước không người nào biết.

Người rất đông, ba người không biết như thế nào bị dòng người tách rời ra, Lâm San và Đại Chân không biết đi đâu, chỉ còn lại một mình Dương Tịch Nguyệt.

Tuy nhiên, chưa đến một phút, liền nhận được tin nhắn từ Đại Chân: [Tụi mình đã nhìn thấy Trần Hoài Dữ, cậu đi tìm cậu ấy đi, hai người bọn mình đến nơi ít người xem.]

Có ý muốn tạo một cuộc gặp gỡ, như là tình cờ gặp nhau.

Thực ra thật sự chính là như vậy, hai người bọn họ trước đó không biết tình trạng lẫn nhau, đến quảng trường trung tâm xem bắn pháo hoa. Nhưng cuộc gặp gỡ tình cờ này, ít nhiều vẫn là có chút ngẫu nhiên, quảng trường trung tâm rất lớn, người rất nhiều, muốn gặp nhau cũng là một việc vô cùng khó.

Nhưng họ đã gặp nhau.

Sự việc phát triển như vậy, giống như Dương Tịch Nguyệt tưởng tượng.

Trần Hoài Dữ phát hiện ra cô trước, đi đến trước mặt cô, tiến lên chào hỏi cô.

Ánh đèn tại quảng trường trung tâm lấp lánh, dưới ánh đèn, cô giống như là nghe thấy tiếng bước chân của cậu tiến về phía cô, một bước lại một bước, âm thanh đó giống như đạp lên trái tim cô, hoặc là cùng với tiếng đập của nhịp tim cô.

Hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh sáng đan xen, bên cạnh rất đông người, cô chỉ nhìn thấy cậu.

Người ở ngay trước mắt, mặc áo khoác bông ngắn màu đen, quần jean màu xanh đậm, giày thể thao màu trắng, áo khoác không có mũ, kéo khóa lên tới trên cùng, đến vị trí dưới cằm. Có vẻ như rất bất ngờ khi nhìn thấy cô ở đây, nhưng nghĩ lại, lại giống như là không có gì ngạc nhiên.

Cậu ở trước mặt cô, vẫn là thoải mái như mọi khi: “Thật trùng hợp.”

"Đúng vậy, thật trùng hợp."

Từ "qiǎo" này, giữa hai người bọn họ, đã dùng rất nhiều lần.

(*) “qiǎo” (巧) trong từ 好巧 (Hǎo qiǎo), nghĩa là: Thật trùng hợp

Dương Tịch Nguyệt ngay lúc này thực sự là có chút chột dạ, Trương Hán thường nói cô là người không có tâm cơ nhất, mục đích làm việc gì cũng luôn rất rõ ràng, rất dễ bị nhìn thấu. Nhưng Dương Tịch Nguyệt bây giờ lại cảm thấy mình vẫn rất có mưu mô, nhưng mà là ý tốt.

Trước đây đúng là cô quá theo khuôn phép, luôn cẩn thận nghiêm túc không dám lại gần.

Cô muốn tiến thêm một bước, cô không muốn mối quan hệ giữa hai người bọn họ chỉ dừng tại đây.

Cái lý luận kì quái gì mà nam sinh nên theo đuổi nữ sinh trước, hãy để nó xuống địa ngục đi.

Cô thích cậu.

Thời gian hai người quen biết nhau quá dài, khi cấp 3 xem như là bạn học cùng lớp, lên Đại học, quan hệ giữa hai người có thể dùng bạn bè để miêu tả, nhưng đã đến thời điểm này rồi, cũng có thể xem là bạn tốt, cùng nhau xem pháo hoa, việc này là điều hết sức bình thường.

Khi hai người gặp nhau, cách thời gian bắn pháo hoa bắt đầu chưa đến 20 phút. Lúc này hầu như tất cả mọi người đều đổ về vị trí trung tâm của quảng trường, thuận tiện xem pháo hoa.

Dương Tịch Nguyệt thuận theo dòng người đi qua, bị cuốn theo dòng người, thuận theo di chuyển của dòng người. Trần Hoài Dữ bên cạnh cũng như vậy.

Quảng trường có quá nhiều người, cảnh sát và cảnh sát đặc nhiệm phụ trách khu vực quảng trường trung tâm cũng đến đây để duy trì trật tự.

Người quá đông, Dương Tịch Nguyệt bị người vây quanh đi về phía trước, cô bị người giẫm phải giày, chân không đứng vững, loạng choạng sắp ngã. May mắn là có Trần Hoài Dữ bên cạnh, duỗi tay kéo cô lại.

Cả hai người đều mặc áo khoác dày, tay cậu nắm ngay vị trí tay áo của áo khoác cô, kéo cô đề phòng cô bị ngã.

Lúc này, hai người gần như đã ở khoảng cách rất gần, cánh tay chạm vào nhau, cơ thể cách nhau gần như một nắm tay. Cậu nắm cánh tay cô chặt hơn, sợ cô bị ngã.

Trên quảng trường người rất nhiều, ngỗ nhỡ không cẩn thận ngã xuống, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Cẩn thận một chút." Cậu đỡ cô, giữ cô đứng vững.

Hai người di chuyển theo dòng người. Cậu đứng trước mặt cô, dẫn cô đi về phía trước.

Đến khi dòng người dừng lại, cô nhìn về phía cậu, lúc này cô mới nhìn thấy trong tay cậu đang cầm vài cây pháo bông.

“Hà Xuyên đưa cho mình.”

“Chơi không?” Cậu hỏi.

“Ừm.” Cô từ trong tay cậu lấy một cây pháo bông.

“Đúng lúc mình có bật lửa.” Cậu từ trong túi áo khoác lấy ra một cái bật lửa.

Hai người chen ra khỏi đám đông, đứng ở một góc trong đám người, cạnh lan can bên phía quảng trường, bên lan can là một hồ nước, đúng lúc thuận tiện đốt pháo bông, cậu lấy bật lửa trong túi áo ra, cô cầm pháo bông, cậu dùng bật lửa đốt.

Khoảnh khắc cây pháo bông được đốt, trên bầu trời pháo bông cũng nở rộ rực rỡ.

Đám đông sôi nổi, tiếng reo hò, tiếng la hét, cùng với âm thanh nói chuyện của hai người——

"Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới."

Dương Tịch Nguyệt cảm thấy,bất luận pháo bông trên bầu trời có rực rỡ đến mấy, lộng lẫy đến mấy, cũng không bằng pháo bông trong tay cậu ngay lúc này.

[Chúc mừng năm mới, hy vọng tết Dương lịch lần sau, mình vẫn ở bên cạnh cậu. —— Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 01 tháng 01 năm 2020.]
 
Nhưng Cậu Đã Không - Thẩm Phùng Xuân
Chương 28: Chương 28



Năm 2020 đối với tất cả mọi người mà nói, là một năm không bao giờ quên được.

Đối với Dương Tịch Nguyệt cũng như vậy.

Đầu năm đó, một trận dịch bùng phát ở trong nước. Trên thực tế, ngay từ cuối năm 2019, trường hợp nhiễm bệnh đầu tiên đã được phát hiện ở một thành phố nào đó, nhưng mà khi không hiểu rõ về virus này, rất bỡ ngỡ, cũng không nắm vững cách chữa trị thích hợp. Đầu năm 2020 không thể kiểm soát, tình hình bệnh dịch bùng nổ quy mô lớn.

Lúc đầu, người dân ở Hải Thành không coi trọng việc này mà vẫn tiếp tục đón Tết sôi nổi, chuẩn bị đồ Tết, mua sắm các loại đồ dùng ngày Tết, mua quần áo mới, nhưng đợi đến khi vài ngày gần đến Tết, dịch bệnh bùng phát, tất cả mọi người đều bị kẹt ở nhà. Muốn ra ngoài cũng không được, muốn quay về cũng không quay về được.

Tết năm nay, không có pháo hoa, không có sum vầy, nếu có là chỉ là nỗi sợ vô tận.

Những khu vực có dịch bệnh nghiêm trọng nhất đã lệnh đóng cửa, những khu vực khác người dân hạn chế di chuyển, có nơi thậm chí tới tiểu khu, tới cửa nhà cũng không thể đi ra, cửa tiểu khu lắp đặt hàng rào bảo vệ, bất cứ chiếc xe nào cũng không cho phép vào, trong tiểu khu không thể vào cũng không thể ra.

Vật tư trong nhà trong thời gian nghĩ Tết chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, chỉ là thiếu khẩu trang, từ trước đến nay không có ai nghĩ tới, khẩu trang sẽ trở nên quan trọng như vậy, sẽ khan hiếm như vậy, khẩu trang giá cao ngất trời, rất nhiều người tranh mua với giá cao.

Bà Dương có một người bạn làm việc ở hiệu thuốc, sớm đã tích trữ rất nhiều khẩu trang, bà Dương nhờ bạn mình mua một số khẩu trang.

Bị kẹt ở nhà, mỗi ngày ngoài xem tin tức, thấy lượng người tăng lên, cái gì cũng không làm được,vô hình trung tăng thêm cảm giác lo lắng. Các bộ phim truyền hình và điện ảnh mà Trương Hán giới thiệu đều đã xem qua, cũng đọc rất nhiều tiểu thuyết, nhưng vẫn rất buồn chán, đồng thời cũng rất lo lắng.

Hôm đó do dự rất lâu, gửi tin nhắn cho Trần Hoài Dữ.

Dương: [Có đó không?]

Trần: [Ừm.]

Dương: [Dịch bệnh rất nghiêm trọng, nhớ chú ý an toàn.]

Trần: [Cậu cũng vậy.]

Trần: [Cậu có khẩu trang không?]

Dương: [Có.]

Trần: [Ừm.]

Trần Hoài Dữ chỉ dựa vào quan hệ bạn bè giữa hai người, khi cô quan tâm cậu, cũng quan tâm đến cô một chút. Ngoài ra, cái gì cũng không có. Rõ ràng cuộc trò chuyện giữa hai người nên kết thúc, nhưng Dương Tịch Nguyệt muốn tìm đề tài nói chuyện, muốn nói chuyện cùng cậu, những nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không biết nên nói gì.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là chỉ có một chủ đề.

Mỗi lần đều lấy Lâm Đồng ra làm cái cớ.

Dương: [ Trước đây nghe nói Lâm Đông muốn về nước, bây giờ có phải không về được không?]

Trước đây Lâm Đồng nói qua, đợi sau khi cậu về nước sẽ tụ hợp với mọi người, những người có quan hệ tốt.

Trần: [ Không về được, dịch bệnh nghiêm trọng.]

Dương: [Ừm.]

Dương Tịch Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, qua lớp kính cửa sổ nhìn ra ngoài, trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, trên bầu trời không có nhiều sao, chỉ có một số. Hơi ló đầu ra nhìn xuống, ngoài đường không có một ai, chỉ có ánh đèn mờ nhạt, ánh sáng đang nhấp nháy.

Bên ngoài vắng tanh, thậm chí trên đường cũng không nhìn thấy xe.

Thời gian này những năm trước, trên đường chắc sẽ có rất nhiều xe, khi vào ngày rằm, Hải Thành còn có lễ hội đèn l*иg, mỗi năm Trương Hán đều thích dẫn cô đi chơi, ăn các món ngon, đoán câu đố. Nhưng năm nay cái gì cũng không có, tất cả mọi người đều ở trong nhà.

Nhìn chằm chằm ra cửa sổ một lúc, chốc lát lấy lại tinh thần, cười một tiếng.

Gửi tin nhắn cho cậu.

Dương: [Chú ý an toàn.]

Trần: [Ừm, cậu cũng vậy.]

Năm đó dịch bệnh tràn lan, kế hoạch về nước của Lâm Đồng bị đảo lộn, hoãn lại thời gian về nước, thường hỏi thăm trên Wechat có cần cậu bên nước ngoài mua một số khẩu trang chuyển về cho bọn họ hay không, hỏi người nhà bên đây bây giờ có mua được khẩu trang không. Luôn chú ý đền tình hình dịch bệnh trong nước.

Bàng Hàn Văn trong quân đội, bởi vì tình hình dịch bệnh, nghĩ phép hai ngày cũng không có, vốn dĩ Lưu Tĩnh Vũ muốn tranh thủ hai ngày đó, ngồi xe đến thăm cậu, nhưng bây giờ tới tiểu khu cũng không thể đi ra, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong nhà. Hai người vốn dĩ bình thường liên hệ không nhiều, bây giờ lại càng ít.

Ban đầu kế hoạch khai giảng vào tháng 3, bởi vì dịch bệnh, khai giảng lùi lại, thời gian khai giảng vẫn chưa quyết định. Học sinh các khu vực cả nước đều bắt đầu học trực tuyến. Dương Tịch Nguyệt cũng gia nhập đội quân học trực tuyến hoành tráng này. Mỗi ngày ngồi, nằm, ngoài chơi điện thoại thì là học trực tuyến.

Lớp học trực tuyến nhàm chán hơn lớp học ngoại tuyến, hoàn toàn không có bất kì ý nghĩa gì.

Lần đó cùng Lưu Tĩnh Vũ gọi video, nói đến dịch bệnh ở nhà học trực tuyến, muốn làm việc gì đó để gϊếŧ thời gian. Phim truyền hình, phim điện ảnh, tiểu thuyết đều đã xem hết, hoàn toàn không tìm được việc gì khác để làm, cũng không thể ra ngoài, chỉ có thể ở trong nhà.

Lưu Tinh Vũ thích đọc tiểu thuyết, khi học cấp 3 thường kéo Dương Tịch Nguyệt cùng xem. Nghĩ tới việc này, Lưu Tĩnh Vũ đột nhiên cảm thấy Dương Tịch Nguyệt có thể ở nhà viết tiểu thuyết, ít nhất có việc để làm: “Mặt Trăng, cậu ở trong nhà có thể viết tiểu thuyết đó, mình nhớ hồi cấp ba, cậu làm văn không phải viết rất tốt sao.”

Dương Tịch Nguyệt cảm thấy cô thật sự vừa nghĩ ra liền nói ra: “Viết tiểu thuyết và viết văn hoàn toàn khác nhau.”

"Không sao, cậu thử trước đi."

Dương Tịch Nguyệt ban đầu không có đặt trong lòng việc này, đến khi sau này có một lần, bản thân thật sự là quá nhàm chán, mở máy tính bắt đầu viết tiểu thuyết.

Xem qua không ít tiểu thuyết, các thể loại đều có, cô xem rất hỗn tạp, nhưng thật sự tự mình viết vẫn là có chút khó khăn, từ từ tìm hiểu từng chút từng chút một, cũng dần dần viết ra.

Cô đặt cho mình một bút danh, trong tên có mùa xuân cậu và cô đều thích.

Vào tháng 4 năm 2020, Dương Tịch Nguyệt bắt đầu viết tiểu thuyết, tháng bảy ký hợp đồng với trang web, cuộc sống mỗi ngày ngoài học trực tuyến chính là viết tiểu thuyết, có việc để làm cũng không xem là quá nhàm chán.

Sinh nhật của cậu là vào mùa đông, thích mùa xuân. Vì vậy câu chuyện cô viết, thời gian và ngày quan trọng trong câu chuyện, đều là vào mùa đông hoặc là mùa xuân.

Cô viết qua nhiều vai nam chính, hầu như là có phân nữa nam chính đều họ Trần. Dương Tịch Nguyệt không giỏi trong việc chọn tên, mỗi lần khi nghĩ nam chính họ gì, trong đầu hiện lên đầu tiên chính là họ Trần, Nhĩ Đông Trần, Trần của Trần Hoài Dữ.

Nam chính trong chuyện đều thích mặc quần áo màu đen, tóc ngắn, mắt một mí.

Lối viết của cô không hay, rất bình thường, ban đầu không có nhiều đọc giả, không có người xem, nhưng vẫn kiên trì viết tiếp. Sau này xem lại tiểu thuyết cô viết, mỗi nhân vật nam chính họ Trần, hoặc ít hoặc nhiều đều có hình bóng của Trần Hoài Dữ.

Nhưng đó là chuyện sau này.

Cứ xem như là ý đồ riêng của cô.

Ngay cả bút danh cô chọn cũng có mùa xuân mà cậu thích.

Dương Tịch Nguyệt khi đó hy vọng cậu và cô, hai người bọn họ sau này có thể trải qua mỗi mùa xuân cùng nhau.

[Chú ý an toàn, bình bình an an. ——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 22 tháng 5 năm 2020]
 
Nhưng Cậu Đã Không - Thẩm Phùng Xuân
Chương 29: Chương 29



Về sau, tình hình dịch bệnh trong nước chuyển biến tốt, nhưng nước ngoài lại nghiêm trọng.

Lâm Đồng từ Mỹ trở về nước, bị cách ly ở Thượng Hải. Sau thời gian cách ly, từ Thượng Hải về Hải Thành. Ra nước ngoài mấy năm, bây giờ đứng trên mảnh đất tại quê hương, hít bầu không khí ở quê hương, vẫn là cảm thấy tổ quốc của mình là tốt nhất, ở lại quê hương của mình là thiết thực nhất.

Việc đầu tiên khi Lâm Đồng về đến Hải Thành chính là gọi vài người bạn tốt thời cấp 3 ra tụ tập, suy cho cùng đã rất lâu rồi không gặp nhau. Lâm Đồng luôn mê việc như vậy, tự mình trực tiếp gửi tin nhắn từng người một.

Trần Hoài Dữ tất nhiên là sẽ đi, hai người ở cấp 3 quan hệ rất tốt. Lại thêm những người trước đây chung đội bóng rổ, Bàng Hàn Văn đi lính tới không được. Nữ sinh cũng chính là Lưu Tĩnh Vũ và Dương Tịch Nguyệt, Lâm Đồng và Thẩm Giai quan hệ bình thường, Lâm Đồng gửi lời mời cho Thẩm Giai, nhưng Thẩm Giai không ở Hải Thành nên không đi được.

Địa điểm hẹn là quán KTV gần trường Thất Trung trước đây.

Dương Tịch Nguyệt một mình ngồi xe buýt đến.

Hôm nay cô ăn mặc đặc biệt, mặc chiếc váy mới mua chưa lâu, vẫn chưa kịp mặc. Trong tủ quần áo của cô đa số đều là quần dài, váy không nhiều, bộ này là thời gian trước cùng với Trương Hán đi dạo trung tâm thương mại mua, cô rất thích.

Là một chiếc váy dài màu trắng, đơn giản và thanh lịch. Tóc dày xoã ngang vai, trang điểm nhẹ, kèm theo một chiếc túi đeo chéo.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghiêm túc chuẩn bị như vậy.

Cô hôm nay sẽ gặp được cậu, đây là lần gặp đầu tiên của hai người bọn họ từ khi dịch bệnh.

Cậu hôm nay vẫn mặc đơn giản như cũ, toàn màu đen, áo tay ngắn, quần tây màu đen đơn giản, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng, hầu như giày thể thao của cậu đều là màu trắng, chỉ là thương hiệu không giống. Trên tai đeo một chiếc tai nghe bluetooth, cầm điện thoại trong tay.

Hai người đều đeo khẩu trang che kín mặt. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, cậu hình như có chút gầy. Thời gian trước cùng Trương Hán gặp nhau, Trương Hán ở trong nhà thời gian dài không ra ngoài đều mập lên.

Có một giây, thậm chí muốn đứng dậy ôm lấy cậu, ôm cậu vùi mình vào ngực cậu, nhân đó mà xác thực, cậu có phải là thật sự gầy đi không, hay là bản thân cảm nhận sai.

Hai người gặp nhau trên xe buýt đã không còn thấy xa lạ, thời điểm này đã không thể khiến người cảm thấy kinh ngạc. Hai người bọn họ trên xe buýt số 43 đã gặp nhau rất nhiều lần. Cơ hội gặp nhau rất nhiều lần, trong lòng hai người đã không có gì xáo trộn lớn, ngược lại lại bình tĩnh.

Cậu lên xe rất tự nhiên, đi đến bên cạnh cô, tốc độ đi của cậu vẫn luôn rất nhanh, sống lưng thẳng tắp, rõ ràng cậu đi không phát ra tiếng, nhưng kỳ diệu là, cô dường như nghe thấy được âm thanh của tiếng giày của cậu phát ra, một bước lại một bước, phảng phất rõ ràng, dường như ngay bên tai, nhưng lại mơ mơ hồ hồ, như thể không có ở đó. Nhưng lại càng thêm rõ ràng vẫn là nhịp đập của trái tim cô.

Cậu ngồi bên cạnh cô.

Đây là điều cô không ngờ tới.

Giống như người bạn cũ đã lâu không gặp, hai người hẹn nhau cùng ngồi xe.

Cô hơi quay đầu lại nhìn, hai người đều đeo khẩu trang, che nữa khuôn mặt, khoé miệng dưới lớp khẩu trang hơi nhếch lên, mĩm cười với cậu, không nói chuyện.

Vì đeo khẩu trang nên cậu không nhìn thấy nụ cười của cô.

Hai người ngồi cạnh nhau, hơi tựa vào lưng ghế, tâm trạng bình tĩnh.

Dương Tịch Nguyệt nghĩ, đợi sau khi tụ tập lần này, tìm một cơ hội thích hợp tỏ tình với cậu. Tìm một ngày thời tiết đẹp, mặt trời tỏ sáng rực rỡ, gió không cần quá to, tốt nhất là có chút gió nhẹ, cô hẹn cậu ra, chính thức tỏ tình với cậu.

KTV nằm trên đường đối diện Thất Trung, ở góc siêu thi cuối đường, bên cạnh một quán thịt nướng, là quán KTV trước đây hồi cấp 3 Lâm Đồng bọn họ thường đến.

Khi Dương Tịch Nguyệt và Trần Hoài Dữ đến nơi, mọi người gần như đã có mặt đầy đủ.

Lâm Đồng “giàu sang phú quý”, đặt một phòng riêng lớn nhất tốt nhất, trên bàn cũng bày đầy đĩa trái cây, đồ ăn vặt, các loại đồ uống và rượu.

Vẫn chưa kịp bước vào, khi đứng trước cửa đã nghe thấy tiếng nói cười trong phòng, cực kỳ náo nhiệt. Đèn hành lang của KTV có chút mờ, trên đầu là đèn màu xanh đậm và tím đậm xen kẽ, cảm giác ngột ngạc và buồn bã không thể giải thích được.

Trần Hoài Dữ đẩy cửa đi vào, Dương Tịch Nguyệt theo sau cậu.

Vừa mở cửa bước vào, đã nhận được cái ôm của Lâm Đồng. Dường như đã đợi ở cửa rất lâu, đợi cậu mở cửa bước vào.

Trần Hoài Dữ bị Lâm Đồng ôm bất ngờ không kịp chuẩn bị mà giật mình, sức lực của Lầm Đồng có hơi lớn, có chút xúc động, Trần Hoài Dữ không đứng yên, lui lại một bước.

Dương Tịch Nguyệt ở phía sau cũng không kịp phản ứng, một người tiến về phía trước, một người lùi về sau, trán cô đập thẳng vào lưng cậu, lực hơi mạnh, cho dù cậu tận lực thu lại bước chân, cũng không cách nào kiểm soát được đυ.ng trúng cô.

Trán cô bỗng bị đυ.ng trúng, xương sau lưng cậu tiếp xúc với trán cô, “bịch” một cái, ngoài cảm giác hơi đau, cô còn người được mùi thuốc lá thoang thoảng từ trên người cậu.

Cô đối với mùi hương này có vẻ như có chút say mê, như là khi đó thích mùi bột giặt quần áo Walch cậu thường.

Dường như bị nghiện, lại giống như trúng độc. Nhưng với điều kiện là, người mang những mùi hương này là cậu. Nếu như là người khác, cô chắc chắn sẽ khó ngửi ghét bỏ mùi hương này.

Đối với người mình thích, tiêu chuẩn kép là việc bình thường.

Trần Hoài Dữ đẩy cái ôm của Lâm Đồng ra, quay đầu nhìn Dương Tịch Nguyệt phía sau: "Không sao chứ?" Nhìn thấy cô che trán, khẽ cau mày, rõ ràng biết rõ cô ở phía sau, vẫn không kiểm soát được va vào cô.

Dương Tịch Nguyệt buông tay xuống, vuốt tóc trên trán, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao."

Cho đến khi nghe thấy giọng nói của Dương Tịch Nguyệt, Lâm Đồng mới phát hiện cô đang đứng sau Trần Hoài Dữ.

"Mặt Trăng, cậu ở phía sau anh Trần à?" Nhìn trán của Dương Tịch Nguyệt, chắc không có việc gì: “Không đυ.ng hỏng chứ?”

"Không có." Dương Tịch Nguyệt mỉm cười với cậu.

"Mấy năm không gặp, Mặt Trăng, cậu càng ngày càng xinh đẹp.” Lâm Đồng không keo kiệt khen ngợi.

"Cậu cũng càng ngày càng đẹp trai."

"Tất nhiên rồi, anh đây vẫn luôn đẹp trai như vậy."

Dương Tịch Nguyệt đi theo hai người họ bước vào, trong phòng bao hầu hết đều là nam sinh, người không nhiều cô đều quen, đều là bạn học cấp ba. Dương Tịch Nguyệt ở trong mấy người bọn họ nhìn thấy Lưu Tĩnh Vũ ngồi ở trong góc, rất tự giác đi qua ngồi bên cạnh cô.

Khi đi về phía Lưu Tĩnh Vũ, đúng lúc nghe thấy Lâm Đồng đang cùng Trần Hoài Dữ nói chuyện, hai người đã rất lâu không gặp nhau, lúc cấp ba lại là bạn thân nhất, khi gặp nhau nói sẽ tự nhiên nhiều hơn, như là nói không hết chuyện.

"Cậu vừa cùng Dương Tịch Nguyệt đến à?"

"Ừm, gặp nhau trên xe buýt."

"Ồ."

"Các anh em đợi cậu lâu lắm rồi."

"Các cậu tới nơi, mọi người đều có mặt đủ"

"Đi qua ngồi."

Khi Dương Tịch Nguyệt ngồi cạnh Lưu Tĩnh Vũ, cô đang cúi đầu nhìn điện thoại. Nhìn dáng vẻ chắc là đang nhắn tin cho ai đó, thật ra không khó để đoán được, chắc là gửi tin nhắn cho Bàng Hàn Văn.

Mãi đến khi Dương Tịch Nguyệt vỗ nhẹ cô, cô mới phản ứng lại, đặt điện thoại xuống.

"Cậu tới khi nào vậy?" Dương Tịch Nguyệt hỏi.

"Tới khá sớm, chụp vài tấm ảnh gửi cho bạn trai mình, đợi buổi tối cậu ấy có thể xem điện thoại liền nhìn thấy ảnh mình gửi cho cậu ấy." Đang nói chuyện, Lưu Tĩnh Vũ vậy mà vẫn có chút xúc động “Mình cảm thấy mình cùng cậu ấy nói chuyện, giống như là không cùng múi giờ, hai người tụi mình vĩnh viễn đều không ở cùng tần suất”.

“Có khi giống như mất liên lạc, nếu như không biết cậu ấy ở trong quân đội, mình thật sự đã báo cảnh sát rồi.”

"Tình hình của cậu ấy đặc biệt."

"Mình biết, mình hiểu."

Nhìn Lưu Tĩnh Vũ bên cạnh, Dương Tịch Nguyệt lần đầu tiên ý thức được, vốn dĩ tình yêu xuất phát từ hai phía, cũng sẽ sản sinh ra phiền muộn và đau lòng vô tận. Bất luận là Lưu Tĩnh Vũ hay là Trương Hán.

Đột nhiên có một loại cảm giác buồn lo vô cớ, hoàng đế không vội thái giám đã vội, ít nhất người ta và người bản thân thích đã ở bên nhau, bản thân cô vẫn cái gì cũng không có.

Nhân vật chính của bữa tiệc này là Lâm Đồng, là cậu chủ đạo.

Hầu hết trong phòng đều là nam, chủ đề nói chuyện của bọn họ nữ sinh không chen vào được, nên ngồi bên cạnh ăn đồ ăn vặt nghe bọn họ nói chuyện. Nhìn bọn họ nói cười, như là quay về ngày tháng không lo không nghĩ năm cấp ba.

"Này Lâm Đồng, thấy xe sang gái đẹp cậu đăng trên vòng bạn bè, mình thấy cuộc sống ở nước ngoài của cậu không tồi."

"Cái gì không tồi, ban đầu đến nước ngoài vẫn còn xa lạ, ở bên đó thời gian dài thật sự không quen, vẫn là hoàn cảnh trong nước chúng ta thích hợp với mình."

"Đồ ăn bên đó mình ăn cũng không quen, tụi mình chính là một cái dạ dày Trung Quốc, muốn ăn đồ Trung Quốc. "

“Tốt nghiệp có về nước không?”

"Đương nhiên về rồi, trở về phục vụ Tổ Quốc."

“Nhìn những mỹ nữ vây quanh cậu, sao vậy, có tìm được một cô gái ngoại quốc không?”

“Các anh à, mình vẫn còn độc thân, đi qua giữa ngàn hoa mà chẳng một chiếc lá nào dính vào cơ thể.”

“Cậu thôi đi.”

Phòng riêng rất rộng, người không nhiều nhưng lại rất náo nhiệt, nam sinh bọn họ tụ tập lại với nhau, dường như nói không hết chuyện. Ánh đèn trên đầu nháp nháy, thay đổi nhiều màu sắc không giống nhau, cậu ngồi giữa đám người, bên cạnh Lâm Đồng, tay của Lâm Đồng để trên vai.

Trong tay cầm một ly bia. Cùng với người bên cạnh nói chuyện, vừa nói vừa cười.

Ánh sáng trên đầu không ngừng lướt qua cơ thể cậu, ẩn núp trong ánh đèn nửa sáng nữa tối, Lâm Đồng đưa cậu một điếu thuốc, nhìn có vẻ như không phải loại cậu thường dùng, Lâm Đồng hút thuốc đủ mẫu mã, nhưng Trần Hoài Dữ từ đầu đến cuối chỉ hút một loại, chưa đổi bao giờ.

Cậu từ trong tay Lâm Đồng nhận lấy điếu thuốc, động tác tự nhiên, thuận theo tay của Lâm Đồng đang cầm bật lửa châm lửa, dựa sát vào châm điểu thuốc trong tay.

Khói thuốc bay ra từ miệng cậu rất nhanh tan biến trong ánh đèn nhiều màu sắc.

Sau này, gặp qua không ít người, rất nhiều người đều hút thuốc, nhưng thật sự bảo cô chọn người hút thuốc đẹp nhất, vậy khẳng định đó là Trần Hoài Dữ.

Không có lý do nào khác, chỉ đơn giản cảm thấy, cậu hút thuốc rất đẹp trai.

Tình nhân trong mắt hoá tây thi.

(*) Vẻ đẹp trong mắt của kẻ si tình

Câu này thực sự nói không sai.

-

Sau ba hiệp uống rượu, hầu hết các nam sinh có hơi say, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo. Vừa nói vừa nhắc đến việc trước kia, nói chuyện ngày càng không giấu giếm.

“Anh Trần, cậu có phải vẫn chưa tìm bạn gái phải không?” Lâm Đồng vòng tay qua vai Trần Hoài Dữ, hai người như đang hỏi thăm chuyện riêng tư của Trần Hoài Dữ.

Cậu không nói gì, chỉ mỉm cười, cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm. Hơi cúi đầu xuống, không nhìn rõ biểu cảm.

"Không phải chứ, mình nói cậu, đã đến lúc tìm bạn gái rồi, nên nhìn phía trước."

Dương Tịch Nguyệt ngồi trên ghế sofa cách họ không xa, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, âm nhạc trong phòng vẫn đang phát, âm thanh không xem là lớn, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ.

Vừa nói, Lâm Đồng vừa nhìn cô, cao giọng hỏi cô: "Này Mặt Trăng, cậu và anh Trần đều ở Giang Thành, cậu ấy thật sự không có bạn gái phải không?"

Nghe được câu hỏi này, cô nhìn cậu nhưng cậu không nhìn cô, mà cầm ly rượu trên tay, nhẹ nhàng uống một ngụm.

"Không có." Dương Tịch Nguyệt lắc đầu.

"Vãi!" Lâm Đồng như là nghĩ đến cái gì đó, đột ngột vỗ vào đùi một cái, quay đầu nhìn Trần Hoài Dữ bên cạnh, như là muốn từ trên mặt cậu nhìn ra được cái gì đó.

"Cậu không phải chứ, vẫn còn thích à?"

"Thích cái gì?" Có người hỏi.

Lâm Đồng dường như không có sự cho phép của Trần Hoài Dữ không dám nói, nhìn Trần Hoài Dữ đang uống rượu, thấy cậu không có phản ứng. Với sự hiểu ý của bọn họ bao nhiêu năm nay, cậu không nói gì vậy chính là mặc định có thể nói.

"Anh Trần của chúng ta trước đây thích Thẩm Giai đó."

Giống như bí mật bị bịt kín bấy lâu nay, bây giờ cuối cùng có thể nói ra, hết câu này đến câu khác.

“Lấy nước nóng cho người ta, lần đó rõ ràng cậu ấy không nguyện ý làm việc này, bởi vì người tên Thẩm Giai đó, vẫn là cùng bọn mình đi, chọn cầm bình của Thẩm Giai.”

"Bởi vì người ta yêu đương với nam sinh của lớp khác, bản thân lúc đó nóng nảy, tới cả mình cũng không để ý, trở nên giận dữ."

"Đại học vẫn lén đi thăm người ta."

“Thẩm Giai không đỗ khoa Luật Đại học Giang Thành, nhưng cậu ấy lại đậu.”

"Lúc đó cậu ấy lên năm nhất, chắc là khi học kỳ đầu tiên của năm nhất, Thẩm Giai ở Bắc Thành, anh trai này đi tới đi lui giữa Hải Thành và Bắc Thành rất nhiều lần, cuối cùng tới cơ hội tỏ tình cũng không có, người ta có bạn trai rồi."

Vừa nói cậu vừa vỗ vai Trần Hoài Dữ, như cực kỳ tức giận, như là đang thay cậu đòi lại công bằng, cực kỳ phẫn nộ, lại thở dài.

"Các cậu nói xam, anh Trần của chúng ta, cần tướng mạo có tướng mạo, cần vóc dáng có vóc dáng, nhìn chiều cao này, vẫn là học sinh giỏi của Giang Đại, các cậu nói xem, Thẩm Giai đó thật sự không có mắt nhìn."

"Đại luật sư trong tương lai của chúng ta, có thể không bằng lập trình viên trong tương lai đó sao?"

Người biết những chuyện xảy ra lúc năm nhất, có lẽ cũng chỉ có Lâm Đồng, cậu khi đó bày mưu tính kế giúp đỡ, kết quả không những người không gặp được, còn bị người ta đi trước một bước.

Mối tình đơn phương của Trần Hoài Dữ không thành công, đối với Lâm Đồng là một việc vô cùng khó chịu.

Thích Thẩm Giai.

Thích, Thẩm, Giai.

Lúc này, Dương Tịch Nguyệt thậm chí còn nghi ngờ bản thân có phải là nghe lầm hay không.

Thẩm Giai?

Sao có thể được?

Con người chỉ sống có một lần, vì vậy cô đối với ước muốn của bản thân vẫn một lòng không từ bỏ, nghĩ chỉ cần cậu không có người mình thích, chỉ cần bản thân vẫn luôn bên cạnh cậu, hai người bọn họ cứ từ từ, từ lúc làm bạn bè với nhau, một ngày nào đó cậu sẽ thích cô, sẽ có một ngày, cô sẽ được như ý nguyện.

Cô căn bản không rõ cậu thích một người sẽ có dáng vẻ như thế nào, có phải sẽ giống cô, sẽ đau lòng, sẽ vui mừng, sẽ mất mác, sẽ lo được lo mất.

Cô cho rằng cậu chưa có người mình thích.

Bàn tay cầm ly nước ép bắt đầu run rẩy, không hiểu sao, bàn tay trở nên tê dại, không thể cầm được ly nước ép, tay dần mất đi sức lực, không kiểm soát được buông ly nước ép trong tay xuống.

Cô không biết bây giờ mình nên có phản ứng gì, phản ứng như thế nào mới là bình thường.

Trong mắt Lưu Tĩnh Vũ là kinh ngạc, những người khác có kinh ngạc, cũng có không.

Bí mật của cậu trong đám nam sinh đã không tính là bí mật gì nữa, chỉ là ít người biết, hoặc là cậu giấu thật sự quá tốt, giống như cô vậy.

Đột nhiên cô không thể nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, bản thân cũng giống như nói không ra lời, cô thậm chí không biết, có phải ly nước cam trước mặt quá ngọt hay không, khiến cổ họng cô nghẹn lại, thậm chí tới âm thanh cũng không phát ra được.

Nhìn dáng vẻ các nam sinh nói cười, dường như đang nói với cô——

Dương Tịch Nguyệt, cậu là một chú hề.

Vành mắt đỏ lên, nhưng lại không có nước mắt, đôi mắt cô đỏ hoe nhưng không có nước mắt, tầm nhìn về phía anh dần dần mờ đi. Đột ngột cúi đầu xuống, thứ có thể nhìn thấy là đĩa trái cây chưa ăn được bao nhiêu.

Cầm chiếc nĩa lên với đôi tay run rẩy, một miếng lại một miếng ăn hết trái cây, vẫn không ngẩng đầu, vẫn đang ăn, không ngừng ăn.

Trong miệng cô ngấu nghiến đủ loại trái cây, nhưng cô lại không nếm được bất cứ mùi vị nào, thậm chí là tới bản thân vừa ăn cái gì cũng không biết.

Trái cây không phải đều ngọt sao? Tại sao hôm nay cô ăn lại đắng như vậy?

Đột nhiên nghe thấy âm nhạc trong phòng——

"Yêu em là tâm sự cô đơn, không hiểu ý nghĩa sau nụ cười của em.”

“Chỉ có thể giống như một đoá hoa hướng dương, trong đêm lặng lẽ kiên trì.”

“Yêu em là tâm sự cô đơn, có bao nhiêu hi vọng em thành thật với tôi.”

“Luôn yêu em, dùng cách thức của riêng tôi.”

(*) Bài: Tâm sự cô đơn - Nhan Nhân Trung

Đột nhiên cảm thấy bài hát này đặc biệt thích hợp trong lúc này.

Là vì cô hát, và anh cũng vậy.

Một đồng xu có hai mặt, mặt trước và mặt sau cùng nhau tạo thành một đồng xu hoàn chỉnh. Trần Hoài Dữ là mặt sau, Dương Tịch Nguyệt cũng là mặt sau. Hai người họ vĩnh viễn không thể tạo thành một đồng xu hoàn chỉnh.

Bọn họ đều là những người yêu thầm không thể nói ra.

[Hoá ra, cậu có người mình thích ——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 25 tháng 7 năm 2020]
 
Back
Top Bottom